Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 60


Bà Chu lập tức đứng dậy,"Phi! Chân thị, ngươi dám nguyền rủa ta sao?"

Chân Nguyệt nhếch mép cười,"Ta chỉ quan tâm ngươi thôi, sao lại là nguyền rủa? Nói chuyện với ngươi mà ta đói bụng quá, màn thầu nhà ngươi cũng ngon đấy." Nói xong, nàng lại rút chiếc màn thầu trong sọt ra, cắn một miếng.

"A a a, Chân thị! Ngươi dám ăn đồ nhà ta!" Bà Chu hét lên, vung d.a.o phay định xông tới, vẻ mặt giận dữ vì màn thầu mà bà ta còn tiếc không dám ăn, vốn định để dành cho đại tôn tử bảo bối của bà ta.

Kiều Phong hoảng hốt,"Mau giữ chặt bà ấy lại, mau giữ chặt bà ấy!"

Cuối cùng, d.a.o phay trong tay Chu bà tử bị người ta lấy đi, còn Chân Nguyệt thì cũng đã ăn xong cái màn thầu.

Kiều Phong thở dài,"Bà Chu, mau trả lại xe đẩy cho họ, Chân thị cũng nên trả lại đồ của nhà Chu gia. Đừng làm lớn chuyện nữa, nàng ấy cũng chỉ lấy lại đồ của mình thôi."

Bà Chu nhìn Chân Nguyệt đầy giận dữ,"Cái gì mà phải trả đồ!"

Chân Nguyệt nhếch môi,"Thịt khô nhà ngươi trông ngon lắm..."

Bà Chu bỗng tái mặt,"Được, ta sẽ trả! Nhưng Chân thị, ngươi cũng phải trả lại đồ của ta."

Chân Nguyệt cười nhạt,"Ngươi trước trả xe đẩy của ta đi."

Mọi người đang xem náo nhiệt cùng nhau kéo đến nhà bà Chu, chờ bà ta vào nhà lấy xe đẩy ra. Nhưng khi xe được đem ra, Chân Nguyệt nhìn thấy một trong những bánh xe đã hỏng.

Bà Chu tức tối ném chiếc xe ra,"Đấy, lấy cái xe đẩy hỏng của ngươi đi!"

Chân Nguyệt bật cười, rồi lập tức đổ hết những đồ lấy được từ nhà bà Chu ra đất,"Đồ rách của nhà ngươi đây!"

Nhìn thấy màn thầu và thịt rơi lăn lóc trên mặt đất, bà Chu vội vã chạy đến nhặt, vừa nhặt vừa lẩm bẩm,"Chân thị, ngươi là đồ đàn bà đanh đá! Còn dám ăn hai cái bánh bao của ta!"

Chân Nguyệt cười lạnh,"Phải không?" Nói xong, nàng rút khảm đao ra và c.h.é.m mạnh xuống một chiếc ghế trong sân nhà bà Chu, âm thanh "Bang" khiến ai nấy đều giật mình, ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía Chân Nguyệt với vẻ mặt lạnh lùng đầy đáng sợ.

Bà Chu tái mặt.

Chân Nguyệt cầm lấy chiếc xe đẩy,"Ngươi làm hỏng xe đẩy của ta, ta ăn hai cái bánh bao, cùng làm hỏng ghế nhà ngươi, thế là huề nhau. Lần sau còn lấy đồ của nhà ta, ta sẽ không chỉ c.h.é.m ghế nữa đâu! Hừ!"

Nói xong, nàng cầm xe đẩy rời đi.

Bà Trương đứng xem từ nãy đến giờ, chờ Chân Nguyệt đi xa mới lên tiếng,"Bà Chu, sao ngươi lại dám chọc vào Chân thị vậy? Ngươi không biết tính của nàng ấy à?"

Bà Thái đứng bên cạnh cũng thêm vào,"Chắc lại muốn chiếm đồ của nhà người ta chứ gì. Ngươi chọn ai không chọn, lại đi chọn Chân thị để chiếm tiện nghi!"

Bà Chu tức giận hầm hầm,"Ai mà biết nàng ta dám làm vậy! Trước đây ta cũng từng lấy rau dại và trứng gà nhà Kiều Trần thị, Chân thị cũng chỉ mắng một trận. Cuối cùng, rau và trứng vẫn về nhà ta. Ai ngờ lần này nàng ta lại dám đến tận nhà ta lấy đồ!"

Bà Chu quay sang nói với Kiều Phong,"Trưởng thôn, Chân thị không tôn trọng người già, ngài phải quản nàng chứ, nàng suýt làm ta sợ chết."

Kiều Phong khoát tay,"Thôi đi, ai bảo ngươi lấy đồ của người ta trước. Mọi người giải tán đi, về nhà hết đi."

Chỉ một lát, đám đông tản ra, nhưng chuyện giữa Chân thị và bà Chu nhanh chóng trở thành đề tài bàn tán của mọi nhà trong bữa cơm tối.

Chân Nguyệt chẳng mấy bận tâm, nàng đã học được từ mạt thế rằng, chỉ cần đủ mạnh mẽ và tàn nhẫn, kẻ khác sẽ phải suy nghĩ kỹ trước khi dám bắt nạt. Yếu đuối một lần sẽ bị khinh thường cả đời.
 
Chương 61


Kiều Triều cùng mọi người từ ruộng trở về cũng đã nghe qua sự việc. Về đến nhà, họ thấy Chân Nguyệt đang bình tĩnh tưới nước cho giàn nho.

Thấy họ về, Chân Nguyệt chỉ vào chiếc xe đẩy và nói với Kiều Đại Sơn,"Cha, bánh xe đẩy bị hỏng rồi, phiền cha lúc nào rảnh sửa giúp con một chút."

Kiều Đại Sơn nhìn qua, quả nhiên bánh xe đã hỏng, liền hỏi,"Sao lại hỏng nhanh vậy? Mới có vài ngày thôi mà."

Kiều Trần thị đang bế Tiểu A Sơ, vội kể lại sự việc,"Hôm nay, lúc ta đẩy Tiểu A Sơ ra ngoài, bà Chu thấy liền cướp mất xe đẩy. Sau đó Chân thị đến lấy lại, thì nó đã như thế này."

Tiền thị thở dài,"Thảo nào lúc về, con nghe mọi người xôn xao bàn tán về chuyện đại tẩu và Chu bà tử, còn nói đại tẩu c.h.é.m đôi cái ghế nhà bà ta, rồi trên cửa cũng bị bổ một nhát."

Kiều Nhị góp lời,"Lúc trước, ta với đại ca từ núi trở về cũng gặp bà Chu. Nhưng đại ca đeo sọt đi nhanh quá, bà ta không kịp xem chúng ta mang gì."

Chân Nguyệt ngước lên, nhẹ nhàng nói,"Về sau, nếu gặp bà ta, cứ tránh đi, đừng để ý. Nếu đồ của mình bị bà ta cướp, thì đến nhà bàn ta mà lấy lại. Ai lấy gì, ta đi đòi lại cái đó." Nàng liếc nhìn mọi người, giọng điệu bình thản.

Tự dưng, cả nhà cảm thấy có chút căng thẳng trước thái độ dứt khoát của nàng.

Kiều Trần thị vội nói,"Từ giờ nếu gặp bà Chu, ta sẽ chạy ngay. Hoặc tốt nhất là ta không mang đồ ra ngoài nữa."

Kiều Nhị: "Đúng đúng đúng, nhất định phải chạy ngay."

Kiều Triều vẫn chăm chú nhìn dây nho, rõ ràng lúc mới đem về chỉ dài cỡ bàn tay, vậy mà giờ nó đã dài đến khoảng năm thước. Làm sao mà lớn nhanh đến vậy?

Chân Nguyệt thấy Kiều Triều nhìn dây nho, liền bảo,"Đi lấy cho ta cái sào dài." Nàng chuẩn bị làm giàn cho nho.

Kiều Triều thắc mắc nhưng vẫn đi lấy một cây sào ở góc sân,"Cái này được không?"

Chân Nguyệt lắc đầu,"Ngắn quá, tìm cây dài hơn."

Sau khi Kiều Triều tìm thêm một cây sào dài hơn, Chân Nguyệt mới gật đầu, rồi tiếp tục công việc.

Những ngày sau trôi qua khá yên bình.

Chân Nguyệt mỗi ngày đều ra xem khu vườn phía sau, nơi nàng đang trồng rau.

Cà chua và ớt cay đã nở hoa.

Với tốc độ này, chắc chỉ vài ngày nữa là sẽ có quả.

Dù dị năng của nàng chưa hồi phục hoàn toàn, nhưng nếu ở trạng thái mạnh nhất, chắc chắn lúc này nàng đã có cà chua và ớt để ăn.

Một lần nữa, Kiều Triều từ núi về với chiến lợi phẩm – lần này là một con hoẵng. Hắn dự định sẽ bán cho Tống phủ, giống như lần trước khi hắn bán con nai non cho họ.

"Chờ đã," Chân Nguyệt gọi,"Mang theo cả hai củ cải này nữa mà biếu." Nàng rửa sạch hai củ cải tươi, đưa cho Kiều Triều.

Kiều Triều nhìn củ cải to mẩy, hỏi đầy ngạc nhiên,"Sao củ cải này to thế?"

"Đúng rồi, sao nó lại lớn thế nhỉ?" Kiều Trần thị cũng tiến tới, mắt tròn xoe ngạc nhiên.

Chân Nguyệt mỉm cười,"Ta thử trồng đấy. Tối nay chúng ta có thể thử xem mùi vị thế nào."

Kiều Trần thị tò mò,"Cách trồng thế nào vậy?"

Chân Nguyệt cười thầm,"Chuyện này tốt nhất đừng để ai biết. Nương, ta lo nếu ngươi không giữ kín miệng, thì người ta lại đến cướp đồ giống như cái xe đẩy bị bà Chu lấy đi."

Kiều Trần thị có chút ngượng ngùng.

Đúng là việc chiếc xe đẩy bị bà Chu lấy đi có phần trách nhiệm của bà, khiến bà cảm thấy lép vế trước mặt Chân Nguyệt.
 
Chương 62


Dù bà là mẹ chồng, nên chỉ cần dựa vào vai vế của mình, thì chắc Chân Nguyệt sẽ nghe theo. Nhưng bà cũng sợ Chân Nguyệt làm lớn chuyện, nên đành im lặng không nói gì thêm.

Kiều Triều không ngờ Chân Nguyệt có thể trồng ra những củ cải to đến vậy, còn lớn hơn cả cánh tay hắn. Trước kia hắn cứ nghĩ nàng chỉ trồng rau cho vui, không ngờ nàng lại giỏi như vậy.

Trong trí nhớ của hắn, Chân Nguyệt dường như rất ít khi làm việc đồng áng.

"Được, ta sẽ đem củ cải này qua coi như thêm phần quà biếu." Kiều Triều nghĩ thầm, chắc Chân Nguyệt muốn thăm dò ý kiến Tống phủ. Nếu họ thấy củ cải ngon, có khi sau này sẽ mua từ nhà bọn họ.

Ý nghĩ của Kiều Triều không sai.

Chân Nguyệt tính toán như vậy. Nếu Tống phủ không có phản hồi, nàng cũng sẽ bán cho người khác. Dù thế nào, nàng tin rằng rau củ của mình trồng sẽ không khó bán.

Có thể trong làng thì bán chậm, nhưng khi ra chợ lớn thì chắc chắn sẽ bán được. Rau củ nàng trồng có mùi vị ngon hơn hẳn, không những vậy, còn dinh dưỡng gấp nhiều lần so với các loại rau bình thường.

Tóm lại, rau củ ngon lành lại bổ dưỡng.

"Thiết Sinh huynh đệ, hai củ cải này là do nương tử ta trồng, không đáng giá bao nhiêu, chỉ coi như thêm chút quà để cảm ơn các ngươi đã chiếu cố gia đình ta trong thời gian qua." Mỗi lần có con mồi tốt, Kiều Triều đều mang tới đây bán, nên hắn đã quen mặt với Tống Thiết Sinh, người gác cửa sau của Tống phủ.

Tống Thiết Sinh là gia nhân của Tống phủ, đáp lời,"Được, đây là bạc của ngươi, cầm lấy cho kỹ."

"Được rồi, cảm ơn ngươi."

Lần này, con hoẵng bán được hơn ba lượng bạc, nhưng Kiều Triều vẫn thấy không đủ. Hắn không thể ngày nào cũng vào núi săn bắn, mà gần đây chi tiêu trong nhà lại khá lớn. Dù không phải ngày nào cũng có thịt ăn, nhưng cả nhà ít nhất đều được no bụng mỗi ngày.

Kiều Triều hiểu rằng nếu chỉ dựa vào săn b.ắ.n để kiếm tiền thì chẳng biết đến khi nào mới tích cóp được nhiều.

Dù đã sống cuộc sống của một nông phu, nhưng hắn vẫn không chấp nhận hoàn toàn số phận. Trong lòng hắn luôn cảm thấy mình không thể mãi làm nông dân, như thế thì chẳng phải phụ lòng những đại nho đã dạy dỗ hắn kiếp trước sao?

Kiều Triều đã từng nghĩ đến việc tham gia khoa cử để đổi đời, nhưng vấn đề là nguyên thân không biết chữ. Gần đây, hắn thường ghé phòng Kiều Tam, thỉnh thoảng còn bảo Kiều Tam dạy cho mình vài chữ, hy vọng sau này có thể kiếm được nhiều tiền hơn và có lý do để học hành.

Tuy nhiên, khi đến huyện thành, Kiều Triều đã tìm hiểu về tình hình triều Đại Chu. Tình hình chung không mấy khả quan, bá tánh sống khó khăn, còn có nhiều vùng bị thiên tai. Thuế má thì nặng nề, ngoài thuế ruộng, còn có thuế đầu người, và thương nhân còn phải chịu thuế thương mại.

Về phần hoàng đế đương triều là người thế nào, Kiều Triều chưa nghe được tin tức gì. Hiện tại, điều quan trọng nhất vẫn là kiếm tiền trước đã, còn chuyện khoa cử để tính sau.

Tối hôm đó, trên bàn ăn của Tống phủ xuất hiện một món hầm củ cải. Phu nhân của Tống gia, Tống Liễu thị, sau khi nếm thử một miếng liền ngạc nhiên vì vị ngọt thanh của củ cải. Bà ấy gắp thêm một miếng đưa cho phu quân,"Phu quân, thử nếm món này xem, củ cải rất ngọt và thanh mát."

Ăn nhiều thịt cá, giờ có món rau khác biệt lại khiến mọi người thấy ngon miệng.

"Đa tạ phu nhân," Tống Thịnh Lâm, chủ gia đình Tống phủ, sau khi ăn một miếng cũng thấy rất ngon, liền gắp thêm một miếng nữa.

Bữa cơm kết thúc, món hầm củ cải được ăn hết sạch, trong khi các món thịt cá khác vẫn còn thừa lại đôi chút.
 
Chương 63


Buổi tối, bên Kiều gia cũng ăn củ cải. Chỉ cần một củ cải lớn là đủ cho cả nhà, dù có một ít thịt xào chung với một đống củ cải nhưng cả nồi đầy cũng bị ăn sạch sẽ.

"Quả thật củ cải này ngon quá."

"Ngọt hơn hẳn so với trước đây."

"Đại tẩu thật giỏi, trồng củ cải cũng khéo thế."

Nghe mọi người khen ngợi, Chân Nguyệt thầm đắc ý. Hừm, củ cải do nàng dùng dị năng trồng, tất nhiên phải ngon rồi.

Thực ra, củ cải không phải do nàng tự trồng từ đầu. Ban đầu nó đã là giống tốt, chỉ là nàng dùng dị năng để cải tạo, làm nó biến đổi thành thứ ngon lành hơn.

Ngày hôm sau, trong bữa trưa tại Tống phủ, nhi tử của Tống phu nhân là Tống Ngôn Đình, nhớ lại và nói: "Củ cải hôm qua ngon thật." Tống Thịnh Lâm cũng gật đầu tán thành: "Đúng vậy, rất ngon."

Tống phu nhân liền nói,"Vậy tối nay ta sẽ bảo phòng bếp làm thêm."

"Ừ, ừ," mọi người hưởng ứng.

Nhưng khi bữa tối được dọn ra, món hầm củ cải không còn vị ngon như hôm trước. Tống phu nhân cảm thấy không hài lòng, liền gọi người nhà bếp lên hỏi: "Sao củ cải hôm nay không ngon như hôm qua?"

Đầu bếp cũng thấy lạ, nhưng sau khi suy nghĩ, nhận ra có thể vấn đề nằm ở củ cải.

"Vậy thì mau đi mua loại củ cải hôm qua về!" Tống phu nhân ra lệnh, không hiểu sao củ cải lại có sự khác biệt như vậy.

Người phụ trách mua nguyên liệu trả lời: "Tiểu nhân vẫn mua ở cùng một nhà cung cấp, không có gì thay đổi."

Tống phu nhân bèn hỏi: "Vậy tại sao hôm qua củ cải lại khác?"

Sau khi điều tra, mọi người phát hiện rằng củ cải hôm qua là do một thợ săn mang tặng kèm theo con hoẵng.

Tống phu nhân ngẫm nghĩ, rồi nói: "Thôi bỏ đi, chỉ là một củ cải."

Nhưng nửa tháng sau, khi Kiều Triều lại mang con mồi tới, hắn lại tặng thêm hai củ cải nữa. Ngay lập tức, người ở phòng bếp hỏi Tống phu nhân xem có muốn làm món hầm củ cải này không.

Tống phu nhân nhớ lại hương vị đặc biệt kia,"Làm đi. Sau khi làm xong thì mang đến cho lão gia và đại thiếu gia. Ta cũng muốn một bát nhỏ."

"Vâng, thưa phu nhân."

Một lần nữa thưởng thức món hầm củ cải, Tống phu nhân thực sự cảm thấy loại củ cải này đặc biệt ngon, không thể dừng tay. Bà xoa khóe miệng và hỏi: "Trước đây ai là người liên lạc với thợ săn đó?"

Người hầu đáp: "Là Thiết Sinh, con út của Thúy thẩm, trông cửa sau."

Tống phu nhân gật đầu: "Truyền lời cho Thiết Sinh, nếu thợ săn đó lại đến, nhờ mang thêm củ cải của nhà họ tới."

"Vâng ạ."

Trong khi đó, tại Kiều gia, một tháng đã trôi qua kể từ lần gửi tặng củ cải. Rau quả trong vườn Chân Nguyệt đã bắt đầu cho thu hoạch. Cà chua đã kết quả, chỉ vài ngày nữa là chín, ớt cay cũng đã có thể hái ăn, còn rau hẹ và cải bẹ xanh cũng đã mọc đầy, chẳng bao lâu nữa có thể thu hoạch.

Mấy ngày gần đây, trong nhà đã ăn củ cải liên tục, ai cũng thấy ngon, nhưng Chân Nguyệt đã bắt đầu chán, dù củ cải có ngon đến đâu thì ăn hoài cũng không chịu nổi.

Chân Nguyệt hái hai quả ớt cay xuống và nói: "Tối nay không ăn củ cải nữa. Giữ lại một ít để ta muối chua. Không phải có bắt cá rồi sao? Tối nay ăn cá hầm dưa chua đi."

Kiều Trần thị bối rối: "Cá hầm dưa chua làm thế nào? Để ta hỏi Tiền thị xem."

Nhưng Tiền thị cũng lắc đầu,"Đại tẩu, món này muội cũng không biết làm."

Chân Nguyệt mỉm cười: "Ta sẽ chỉ, các ngươi cứ làm theo là được."

"Được thôi!"

Đến lúc nấu cơm, Chân Nguyệt ngồi một bên chỉ đạo: "Cắt dưa chua, cắt ớt, băm tỏi và gừng, cá thì thái thành miếng mỏng.."
 
Chương 64


Tiền thị tay nghề d.a.o rất khá, Chân Nguyệt nói gì nàng ấy cũng làm theo chuẩn xác, quả không hổ là người nắm giữ quyền điều khiển bếp núc trong nhà sau khi Chân Nguyệt lười biếng.

Trước khi Chân Nguyệt xuất hiện, nguyên chủ chính là người phụ trách bếp núc nhiều nhất, vì nàng không làm việc đồng áng nên chủ yếu ở nhà lo nội trợ. Nhưng bây giờ, Chân Nguyệt rảnh rỗi là lười biếng, việc gì có thể giao cho người khác làm thì nàng giao.

"Rất tốt, giờ cho dưa chua vào xào cho hơi bốc lên... Tuyệt lắm, đổ nước vào... Giỏi lắm..." Chân Nguyệt không ngừng khen ngợi, khiến Tiền thị càng thêm tự hào.

Chẳng mấy chốc, một nồi cá hầm dưa chua phiên bản đơn giản đã hoàn thành. Tại sao lại gọi là phiên bản đơn giản? Vì không có đủ các nguyên liệu như hoa tiêu, ớt khô, hay dầu mỡ phong phú, chỉ là một món hầm giản dị.

Dù vậy, cả nhà đều cảm nhận được mùi thơm nức mũi. Một nồi lớn cá hầm dưa chua, một đĩa rau xanh và một nồi canh cải trắng trứng gà đã đủ làm mọi người hào hứng. Đặc biệt là món cá hầm dưa chua, ai cũng tranh nhau gắp.

Ban đầu, mọi người đều cay đến mức phải uống từng ngụm nước lớn, nhưng càng ăn, tốc độ gắp càng nhanh. Ai nấy mồ hôi nhễ nhại nhưng không ngừng lại, tay vẫn thoăn thoắt.

Chân Nguyệt vì còn phải cho con bú, nên nàng không ăn nhiều, chỉ nếm một chút. Thực ra, không quá cay, chỉ có hai quả ớt thôi, nhưng nàng vẫn phải kiềm chế.

Dù nàng không ăn nhiều cá hầm dưa chua, nhưng món canh trứng gà thì nàng không bỏ qua. Có hai quả trứng trong nồi, một quả nguyên vẹn là của nàng, còn lại một quả bị đánh tan.

Sau bữa ăn, cả nhà ngồi ngoài sân hóng gió, thi thoảng vỗ muỗi "bốp" một cái. Cuộc sống tuy đơn giản nhưng lại bình yên và nhàn nhã.

Trong phòng Kiều Tam, Kiều Đại đang được Kiều Tam dạy chữ. Mỗi lần Kiều Tam dạy, Kiều Đại học rất nhanh, nhưng chỉ chốc lát lại quên, mỗi chữ ít nhất phải được Kiều Tam lặp lại hai ba lần.

Chân Nguyệt còn phát hiện Kiều Đại đang dùng nước trên bàn để luyện viết. Khi thấy Chân Nguyệt đi ngang qua, Kiều Đại lập tức giải thích: "Đây là tam đệ dạy ta."

Chân Nguyệt không có ý kiến gì, chỉ gật đầu, thầm nhìn Kiều Đại tỏ vẻ nghiêm túc luyện tập.

Nửa tháng trôi qua, khi Kiều Triều lại xuất hiện ở Tống phủ, Tống Thiết Sinh lập tức hỏi: "Ngươi rốt cuộc cũng tới, lần này có mang củ cải theo không?"

Kiều Triều trong lòng phấn khởi nhưng vẫn giữ vẻ mặt bình thản, giả vờ không biết gì: "A? Ngượng ngùng quá, lần này không có củ cải, nhưng ta mang một ít rau hẹ."

Hắn đưa rau hẹ cho Tống Thiết Sinh, rồi ghé tai thì thầm: "Thiết Sinh huynh đệ, rau hẹ này có công dụng "tráng dương", ngươi ăn nhiều vào nhé, ta mang tặng riêng cho ngươi."

Khi nói ra những lời này, Kiều Triều không cảm thấy chút ngượng ngùng nào. Trước khi đến đây, hắn đã phải lẩm nhẩm nhiều lần để giữ vẻ bình thản, không lúng túng.

Ban đầu, khi nghe Chân Nguyệt nói về công dụng "tráng dương" của rau hẹ, Kiều Triều đã đỏ mặt xấu hổ. Thậm chí, nàng còn bảo hắn truyền đạt lại điều này cho người khác, điều khiến Kiều Triều vô cùng khó chịu và có chút hoài nghi về công dụng thực sự.

Nhưng Chân Nguyệt khẳng định chắc nịch: "Không tin thì ngươi đi hỏi đại phu."

Kiều Triều đương nhiên không dám hỏi. Hắn không biết rằng kiến thức về rau hẹ này thực ra là kinh nghiệm của Chân Nguyệt từ kiếp trước.

Khi nghe hai chữ "tráng dương", mặt Tống Thiết Sinh lập tức đỏ bừng, nhưng rất nhanh đã nhận lấy rau hẹ: "Cảm ơn Kiều huynh."

Sau khi trao con mồi và lấy tiền, Tống Thiết Sinh mới nhắc đến chuyện củ cải: "Phu nhân nhà ta bảo, nếu nhà ngươi còn củ cải lớn như lần trước, có thể mang thêm đến cho chúng ta."
 
Chương 65


Kiều Triều vui mừng: "Có, còn nhiều lắm. Ngày mai ta sẽ mang đến."

"Được."

Khi về nhà, Kiều Triều kể tin vui này cho Chân Nguyệt. Trên mặt nàng cũng hiện lên nụ cười tươi tắn, bố cục nàng bày ra bấy lâu nay cuối cùng cũng có kết quả.

"Nói về rau hẹ thì sao? Ngươi đã nói chưa?" Chân Nguyệt hỏi.

Kiều Triều gật đầu: "Nói rồi."

Chân Nguyệt hài lòng: "Vậy là tốt rồi, chúng ta cứ đợi thêm một thời gian nữa."

Kiều Triều lo lắng: "Nhưng củ cải ở phía sau vườn hình như không còn nhiều lắm."

Chân Nguyệt suy nghĩ: "Cha đã trồng một ít ở ruộng dốc, để ta đi xem sau. Phần củ cải ở vườn sau, ngươi thử xem còn bao nhiêu, đừng mang quá nhiều đi lúc này." Nàng thầm nghĩ sẽ dùng dị năng để dưỡng cho những củ cải kia lớn nhanh hơn.

Kiều Triều gật đầu: "Ta biết rồi."

Buổi tối, Chân Nguyệt thông báo tin vui này với cả nhà. Kiều Trần thị vừa nghe liền tiếc nuối: "Sớm biết thế chúng ta đã trồng thêm củ cải."

Chân Nguyệt đáp: "Bây giờ số củ cải cũng đủ rồi. Chẳng lẽ chúng ta ngày nào cũng chỉ ăn củ cải? Sau này, các loại rau khác cũng có thể bán được."

Tiền thị ngạc nhiên: "Không ngờ sau khi đại tẩu sinh con lại có thể trồng được đồ ăn ngon như thế." Củ cải này thực sự rất ngon, trước đó Tiền thị đã ăn thử một miếng sống, nhưng không hề thấy vị cay, chỉ ngọt thanh mát, rất hợp khẩu vị.

Chân Nguyệt cười khẽ: "Có lẽ đứa nhỏ này mang lại may mắn cho ta." Nàng nói đùa.

Mọi người lại tin tưởng. Kiều Trần thị ôm Tiểu A Sơ, lập tức vui mừng: "Tiểu A Sơ từ khi về nhà, mọi việc ngày càng tốt hơn. Chắc chắn nó là phúc tinh của chúng ta."

"Đúng vậy, phúc tinh!" Kiều Đại Sơn cũng kéo tay cháu nội, tỏ vẻ đồng tình.

Kiều Triều đứng bên cạnh, thầm nghĩ: "Chẳng lẽ phúc tinh không phải ta sao? Ta mới là người mang lại may mắn lớn nhất chứ!"

Sáng sớm hôm sau, Kiều Trần thị và Kiều Đại Sơn dậy sớm để đào củ cải. Sau khi đào xong, họ còn cẩn thận rửa sạch để tránh bị chê bai.

Đêm trước, Kiều Triều vốn định chăm sóc con, nhưng vì hôm nay phải đi huyện thành sớm nên Chân Nguyệt đã thay hắn lo liệu.

Khi Kiều Triều thức dậy, mọi thứ đã được chuẩn bị sẵn sàng. Hắn cùng Kiều Nhị mỗi người gánh một sọt củ cải đi đến huyện thành. Tổng cộng họ mang khoảng 30 củ, loại nhỏ thì nặng chừng 3 cân, loại lớn khoảng 5-6 cân. Củ cải thông thường chỉ nặng khoảng 1-2 cân, có khi còn nhỏ hơn.

Trước khi đi, Chân Nguyệt đã dặn dò kỹ lưỡng. Củ cải bình thường giá 3 văn tiền một cân, nhưng vì củ cải nhà nàng ngon hơn, giá sẽ là 5 văn tiền một cân.

Tuy nhiên, vì Tống phủ là khách hàng đầu tiên, nên giá ưu đãi chỉ 4 văn tiền một cân.

Khi Kiều Triều đem lời của Chân Nguyệt nói lại với Tống Thiết Sinh, Tống Thiết Sinh liền tỏ ra càng thân thiện hơn."Kiều huynh đệ, ta sẽ nói lại với phu nhân nhà ta. À, còn rau hẹ hôm qua ngươi đưa, ta cũng chưa ăn mà đã đưa vào bếp... hình như là chuẩn bị cho lão gia dùng," hắn nói nhỏ với Kiều Triều.

Kiều Triều mỉm cười, móc ra mấy văn tiền đưa cho Tống Thiết Sinh,"Thiết Sinh huynh đệ, cảm ơn ngươi. Nếu sau này Tống phủ mua rau hẹ của nhà ta, ta nhất định sẽ cho ngươi một hồng bao lớn."

Tống Thiết Sinh xua tay,"Không cần, không cần. Ngươi trước giờ cũng tặng đồ cho ta mà. Nhưng rau hẹ kia thật sự có công dụng như ngươi nói sao?"

Kiều Triều gật đầu,"Có, nhưng phải ăn nhiều mới thấy rõ tác dụng. Lần sau ta sẽ mang thêm cho ngươi."

Tống Thiết Sinh cười,"Tốt, vậy hẹn lần sau nhé."

Lần bán củ cải này, tổng cộng hơn một trăm cân củ cải thu về hơn bốn trăm văn tiền. Mặc dù không được như bán con mồi, nhưng rau củ thì lại có thể trồng quanh năm, không như con mồi thường khó tìm.
 
Chương 66


Trên đường rời Tống phủ, Kiều Nhị hỏi Kiều Triều,"Đại ca, vậy là từ nay nhà chúng ta sẽ thường xuyên bán củ cải cho Tống phủ sao?"

Kiều Triều đáp,"Phải chờ xem lần sau họ nói gì. Nếu Thiết Sinh huynh đệ bảo mang củ cải đều đặn đến, thì xem như xong việc."

Kiều Nhị gật đầu,"Vậy đệ hiểu rồi."

Kiều Triều nói thêm,"Đại tẩu ngươi bảo hôm nay bán được tiền thì đi mua thịt. Đi thôi."

Về đến nhà, Kiều Triều đưa hơn ba trăm văn tiền còn lại cho Chân Nguyệt,"Bán được hơn bốn trăm văn, ta dùng một ít mua thịt và hai khúc xương lớn."

Chân Nguyệt đếm tiền, sau đó đưa cho Kiều Triều và Kiều Nhị mỗi người mười văn,"Các ngươi đã vất vả. Buổi tối chúng ta hầm xương với củ cải, rồi làm rau hẹ xào trứng. Rau hẹ phía sau phòng đã mọc tốt lắm rồi, ngày mai các ngươi cắt mang ra huyện thành bán. Ta sẽ làm thẻ bài cho các ngươi."

Kiều Nhị xua tay,"Ta không cần tiền, đưa cho nương giữ là được."

Chân Nguyệt lắc đầu,"Mỗi người trong tay vẫn nên có chút tiền, ra ngoài cũng cần dùng đến."

Sau đó, nàng giữ lại cho mình 50 văn, đưa cho Tiền thị 10 văn, còn lại đưa Kiều Trần thị cất giữ.

Tiền thị mừng rỡ,"Ta cũng có sao?"

Chân Nguyệt mỉm cười,"Ngươi ở nhà nấu ăn, trông con, giặt giũ, tất cả đều là công việc. Đương nhiên ngươi phải được trả công."

Tiền thị vui vẻ nhận lấy, không ngờ làm việc ở nhà cũng có thể được đền đáp.

Kiều Trần thị cất tiền cẩn thận,"Ngày mai ta và cha các ngươi sẽ dậy sớm để cắt rau hẹ, đến lúc các ngươi dậy thì đã có sẵn để mang đi bán rồi."

Tiền thị tiếp lời,"Vậy ta cũng dậy sớm chuẩn bị chút đồ ăn cho mọi người."

Khi trời chạng vạng, Kiều Tam trở về nhà, Chân Nguyệt đang ngồi trong sân ôm Tiểu A Sơ. Thấy Kiều Tam về, nàng vẫy tay gọi,"Lại đây, Tam đệ."

Kiều Tam không hiểu ý nhưng cũng tiến lại gần,"Đại tẩu?"

Chân Nguyệt đứng dậy, đưa hài tử cho Kiều Triều đang ngồi nhấm nháp củ cải,"Đi theo ta vào phòng."

Kiều Tam:???

Kiều Triều:???

Chân Nguyệt đi vài bước, quay lại thấy Kiều Tam vẫn đứng im, liền giục,"Ngây ra làm gì? Mau lại đây, ta cần ngươi viết mấy chữ."

Kiều Tam thở phào nhẹ nhõm, thì ra là chỉ viết chữ.

Kiều Triều lúc này cũng nhớ ra lời Chân Nguyệt nói trước đó về việc làm thẻ bài. Nhìn thấy Chân Nguyệt lấy một tấm gỗ nhỏ mang vào phòng Kiều Tam, Kiều Triều cũng bế Tiểu A Sơ đi theo.

Chân Nguyệt nói: "Viết lên đây: "Rau hẹ tráng dương, năm văn tiền một cân".

"A?" Kiều Tam thoáng sững lại, hai tai bỗng đỏ bừng, tay cầm bút hơi run.

Chân Nguyệt thấy hắn chần chừ, liền giục,"Viết nhanh đi, mấy chữ này đơn giản mà."

Kiều Triều lên tiếng,"Hay để ta viết, dạo trước ta mới học qua một chút."

Nghe vậy, Kiều Tam vội vàng đưa bút cho Kiều Triều, rồi bế Tiểu A Sơ,"Đại ca viết đi." Nhưng hắn dường như quên mất rằng Kiều Triều chỉ mới học chữ "Dương", còn những chữ khác chưa học.

Kiều Triều cầm bút, hít sâu một hơi, rồi bắt đầu viết từng nét. Tuy còn hơi vụng về, nhưng chữ viết ra khá gọn gàng, dù có phần non nớt, nhưng cũng toát lên chút cứng cỏi.

Chân Nguyệt liếc nhìn Kiều Triều, khẽ nhếch môi, trông khá "giả bộ" nhưng cũng có phong cách riêng.

Kiều Tam đứng bên cạnh, không tiếc lời khen,"Đại ca, huynh viết đẹp lắm!"

Kiều Triều đáp,"Thật sao? Ta tự luyện bằng gậy gỗ."

Kiều Tam ngưỡng mộ,"Đại ca thật lợi hại, tự học mà đã giỏi thế này."

Chân Nguyệt thầm cười: "Ha hả."

Khi mực khô, Chân Nguyệt ném thẻ bài cho Kiều Triều,"Ngày mai ngươi và Kiều Nhị đem thẻ bài này đặt ở chỗ bán, nhớ kêu lên để người ta biết."

Mặt Kiều Triều thoáng cứng lại, "Kêu?" Ý nàng là hắn phải kêu "Rau hẹ ráng dương"? Thật mất mặt quá!
 
Chương 67


Chân Nguyệt nói thản nhiên,"Không phải ai cũng biết chữ, nên phải kêu chứ."

Kiều Triều gãi đầu,"Ta không muốn kêu."

Chân Nguyệt đáp lại,"Vậy để Kiều Nhị kêu. Dù sao cũng phải có một người kêu."

Kiều Triều nhanh chóng đùn việc,"Vậy thì để Kiều Nhị kêu."

Chân Nguyệt nhún vai,"Tùy các ngươi thương lượng, miễn sao có người kêu là được." Nói rồi, nàng ôm Tiểu A Sơ rời đi.

Kiều Tam và Kiều Triều nhìn nhau, Kiều Tam hỏi,"Đại ca, có phải là chúng ta sẽ đi bán rau hẹ không?"

Kiều Triều hỏi,"Tam đệ, ngày mai ngươi còn định đến chỗ phu tử học không?"

Kiều Tam lắc đầu,"Ngày mai phu tử có việc, nên nghỉ một ngày."

Kiều Triều đáp,"Vậy tốt, ngươi cùng đi bán rau với chúng ta."

"A?" Kiều Tam ngạc nhiên.

Tối đó, Kiều Trần thị nghe Chân Nguyệt nói rau hẹ định bán với giá ba văn tiền một cân, bà có chút lo lắng,"Ba văn tiền có phải hơi đắt không? Trước đây trên trấn hình như một văn tiền là đã mua được một nắm rồi."

Chân Nguyệt điềm tĩnh đáp,"Rau hẹ nhà ta tươi tốt, dài và ngon hơn nhiều. Hơn nữa, hai ngày nay các ngươi ăn cũng thấy khác hẳn so với rau hẹ thông thường đúng không? Vậy nên cứ bán ba văn tiền."

Kiều Trần thị vẫn băn khoăn,"Nhưng nếu không bán được thì sao?"

Chân Nguyệt trấn an,"Cứ thử bán, nếu không được rồi tính sau. Nhớ rõ, khi ra bán, đi khắp các ngõ ngách rao hàng, đặc biệt là khu nhà giàu. Rau hẹ này không phải nhắm tới dân nghèo, họ tự trồng được rau, không cần mua. Người bình thường chỉ cần ăn no là tốt lắm rồi. Chỉ có những gia đình có tiền mới dám chi thêm để mua đồ ăn ngon."

Chân Nguyệt hiểu rõ tình hình kinh tế: thời đại khó khăn, người giàu thì rất giàu, còn người nghèo thì vô cùng nghèo, sự phân hóa cực kỳ lớn.

"Hoặc các ngươi có thể thử bán cho mấy quán tửu lầu." Chân Nguyệt nhìn sang Kiều Triều.

Kiều Triều gật đầu,"Được, ta sẽ đến Tống phủ hỏi thử." Hắn hiểu ý nàng muốn nhắm đến khách hàng tiềm năng.

"Ừ," Chân Nguyệt đáp.

Sáng sớm hôm sau, Kiều Trần thị và Kiều Đại Sơn dậy sớm, cả hai cầm d.a.o nhỏ ra sau vườn cắt rau hẹ bỏ vào rổ.

Kiều Trần thị ngạc nhiên: "Đương gia, rau hẹ nhà mình lớn tốt thật."

Kiều Đại Sơn gật gù: "Không biết lão đại gia nhà mình trồng kiểu gì mà nó lớn nhanh thế." Ông cả đời làm ruộng, trồng trọt, nhưng rau hẹ và củ cải mà Chân Nguyệt trồng lại phát triển vượt bậc hơn hẳn.

Rau hẹ thì ông trồng ít, nhưng củ cải thì năm nào cũng có, tuy nhiên chúng nhỏ, khô và không ngon lắm, bán cũng không ai mua, chỉ để làm dưa muối cho gia đình ăn.

"Nhất định là nhờ phúc khí của Tiểu A Sơ nhà mình." Kiều Trần thị mỉm cười nói.

Hai người cắt được một rổ rau hẹ, trong khi bên phía phòng trước đã có tiếng động. Tiền thị cũng đã dậy, chuẩn bị làm bữa sáng sớm cho mọi người.

Kiều Triều chuẩn bị rời giường, bên cạnh, Chân Nguyệt nghe thấy tiếng động, mơ màng mở mắt và nói: "Kiếm được nhiều tiền thì mua thêm lương thực, đừng quên lấy lòng khách hàng."

Kiều Triều đáp: "Đã biết."

Do Kiều Đại Sơn phải dậy sớm làm việc, nên sữa dê cũng không mua được nữa, nhưng Chân Nguyệt cũng không để tâm, nàng tự nhủ nếu không có sữa thì nàng tự tay nuôi con.

Sau đó, Chân Nguyệt tiếp tục ngủ.

Kiều Triều và Kiều Nhị sau khi rửa mặt cũng đi cắt rau hẹ, tuy nhiên cuối cùng họ chỉ cắt một sọt, sợ rằng nếu cắt nhiều quá mà không bán được thì sẽ lãng phí.

Kiều Tam cũng bị đánh thức, vì Kiều Triều đã nhắc nhở hắn từ hôm qua.

Sau khi rửa sạch rau hẹ, ba người nhanh chóng ăn sáng rồi lên đường, khi ấy trời vẫn còn tối.
 
Chương 68


Ba người đi được một quãng xa, Kiều Triều chợt nghĩ, lần đầu tiên hắn cảm thấy có mong muốn mãnh liệt muốn mua một chiếc xe ngựa. Nhưng xe ngựa có lẽ quá xa vời, xe lừa có vẻ khả thi hơn, hoặc thậm chí là xe bò, vì bò còn có thể dùng để cày ruộng.

"Thôi, để dành tiền rồi tính sau," hắn tự nhủ.

Khi tới huyện thành, trời đã sáng. Kiều Triều dẫn Kiều Nhị và Kiều Tam đến Tống phủ. Hắn mang một ít rau hẹ tặng cho Tống Thiết Sinh.

Khi thấy bọn họ mang theo nhiều rau hẹ như vậy, Tống Thiết Sinh ngạc nhiên hỏi: "Sao hôm nay mang nhiều rau hẹ thế?"

Kiều Triều giải thích: "Chúng ta mang tới để bán."

Tống Thiết Sinh nghe vậy liền nói: "Bán sao? Vậy chờ chút, ta đi hỏi phòng bếp xem có cần không."

Kiều Triều gật đầu: "Được được."

Chẳng bao lâu sau, Tống Thiết Sinh quay lại,"Lấy khoảng ba cân đi."

Kiều Triều do dự một chút rồi nói,"À, xin lỗi, quên chưa nói với huynh đệ, rau hẹ nhà chúng ta bán ba văn tiền một cân."

Tống Thiết Sinh nhíu mày,"Đắt vậy sao?" Hắn biết ngoài chợ, rau hẹ chỉ có một văn tiền một bó.

Kiều Triều vội giải thích: "Thiết Sinh huynh đệ, ta không dám dối ngươi, rau hẹ nhà ta không giống những nơi khác đâu. Nhìn to, mập, lại tươi non, hơn nữa... ừm... cái công dụng kia... ừm... hiệu quả rõ rệt lắm!" Hắn ám chỉ bằng ánh mắt đầy ẩn ý.

Tống Thiết Sinh lập tức hiểu ra,"À, ta hiểu rồi. Nhưng để ta đi hỏi lại phòng bếp xem sao."

Kiều Triều đáp: "Tốt tốt, huynh cứ hỏi đi."

Tống Thiết Sinh chạy về, mang theo tiền,"Đây, chín văn tiền, lấy ba cân rau hẹ."

"Được rồi, nhị đệ, mau cân cho Thiết Sinh huynh đệ."

Kiều Nhị liền lấy cân ra,"Ai, xong ngay đây."

Vậy là ba cân rau hẹ đã được bán. Sau đó, ba người tiếp tục mang rau hẹ đi bán dạo. Kiều Triều hối thúc: "Nhị đệ, lớn tiếng mà rao!"

Kiều Nhị ấp úng: "A... Tráng... Tráng... Đại ca, hay là huynh làm đi, ta ngượng lắm."

Kiều Triều quay sang Kiều Tam: "Tam đệ, đệ ra rao đi. Đệ muốn học hành, ta với nhị ca ngày nào cũng phải cày cuốc kiếm tiền học phí cho đệ, giờ là lúc đệ báo đáp chúng ta rồi."

Kiều Tam:...

Cuối cùng, Kiều Tam đành rao: "Rau hẹ tráng... tráng dương, ba văn tiền một cân... Rau hẹ tráng... tráng dương, ba văn tiền một cân."

Bên cạnh có phụ nữ đi ngang qua, che miệng cười: "Mắc cỡ quá, ai mà rao kì vậy."

Người khác thì nói nhỏ: "Rau hẹ đó thực sự có công hiệu tráng dương sao? Ta muốn mua về cho ông nhà ta ăn thử".

"Hush! Giữ mồm giữ miệng, đang ở ngoài phố đấy."

Mặt Kiều Tam đỏ ửng, vừa rao vừa che mặt bằng tay áo.

Bất chợt, có người mở cửa ra: "Bán gì đấy?"

Kiều Tam đáp: "Rau hẹ, có thể tráng dương, ba văn tiền một cân."

Người nọ nghe vậy liền nói: "Cho ta hai cân."

"Được rồi!" Kiều Nhị nhanh chóng cân rau, vậy là hai cân nữa lại được bán đi. Sau đó, chẳng bao lâu đã có thêm người đến mua, rồi người thứ hai, người thứ ba.

Có lẽ lời về "tráng dương" đã lan truyền, chẳng mấy chốc đã có vài nam nhân tìm đến hỏi mua.

Dù có người than giá hơi cao, nhưng khi nhìn rau hẹ tươi tốt và nghe về công hiệu của nó, cuối cùng họ vẫn quyết định mua.

Cứ như vậy, hơn ba mươi cân rau hẹ đã được bán, kiếm về hơn một trăm văn tiền.

Khi rau hẹ còn lại chỉ chừng hai mươi cân, Kiều Nhị hỏi Kiều Triều: "Đại ca, giờ làm sao?"

Kiều Triều đáp: "Theo ta."

Ba người đi tới chợ, Kiều Triều trả hai văn tiền phí để bày quán, sau đó dựng tấm bảng ở một bên.

Kiều Triều đẩy nhẹ Kiều Tam: "Bắt đầu rao đi."

Kiều Tam ngại ngùng: "... Đại ca, đông người quá..."

Kiều Triều khích lệ: "Đệ cứ che mặt lại, sẽ không ai nhận ra đâu. Nghĩ đến tiền học phí mà đệ muốn đóng đi".
 
Chương 69


Cắn răng, Kiều Tam kéo tay áo che mặt rồi rao: "Rau hẹ tráng... tráng dương, ba văn tiền một cân, mọi người mau tới xem!"

Tiếng rao vang lên khiến nhiều người xung quanh ngoái nhìn. Có người tò mò đến hỏi: "Ba văn tiền một cân? Đắt thế, mà nó thực sự có công hiệu à?"

Kiều Triều điềm tĩnh đáp: "Rau hẹ nhà ta không giống loại bình thường. Ngươi nhìn xem, có phải rau hẹ này to hơn, tươi hơn hẳn không? Thử mua một cân về ăn đi, rồi ngươi sẽ thấy ngay."

Người kia đáp: "Được, lấy cho ta một cân."

Kiều Nhị lập tức cân rau cho vị khách kia.

Một người bên cạnh quen biết vị khách vừa mua rau hẹ liền trêu: "Trần Nhị, ngươi còn cần cái này nữa sao? Ngươi không "được" nữa à?"

Cả đám người lập tức phá lên cười.

Trần Nhị phẩy tay, đáp lại: "Đi đi, các ngươi biết cái gì chứ. Ta vốn một đêm ba lần, ăn rau hẹ này vào, có khi lên bảy lần luôn! Hừ, ta đây mua đàng hoàng, không giống các ngươi, chắc phải trộm mua đấy!"

Mọi người lại cười rộ, vì ai cũng hiểu, hiệu thuốc tốt nhất trong vùng thường bán thuốc bổ cho cánh đàn ông, nhưng hầu như ai cũng lén lút mua mà thôi.

Nghe vậy, có người khác cũng hưởng ứng: "Để ta mua thử xem có lên tám lần không!"

Trần Nhị bật cười: "Một đêm tám lần? Ngươi muốn kiệt sức đến c.h.ế.t đấy à?"

Người kia cười to: "Ngươi nói vậy như bảy lần không c.h.ế.t ấy!"

Lời qua tiếng lại khiến đám đông càng thêm vui vẻ. Nhờ không khí sôi nổi đó, Kiều Triều và Kiều Tam lại bán được thêm vài cân rau hẹ.

Chẳng mấy chốc, có hai phụ nữ che mặt bằng quạt đi tới, khẽ khàng hỏi: "Cho chúng ta hai cân."

Kiều Nhị đáp nhanh: "Được ngay."

Cứ thế, rau hẹ bán hết sạch.

Bên cạnh, một người bán rau hẹ khác đang bực mình quan sát. Ông ta cũng bán rau hẹ, nhưng giá chỉ một văn tiền một bó mà không ai thèm mua, trong khi Kiều Triều bán tận ba văn một cân lại hết hàng?

Không nhịn được, ông ta hét lớn: "Rau hẹ đây, một văn tiền một bó!"

Ngay lập tức, một người quay lại hỏi: "Ba văn tiền một cân đúng không? Cho ta một cân!"

Người bán nhanh chóng đáp: "Không, một văn tiền thôi."

Người khách nhíu mày: "Không phải ba văn sao? Rau hẹ này có vẻ không giống." Sau khi xem xét kỹ, hắn nói thêm: "Rau hẹ ba văn đâu rồi?"

Người bán đành giải thích: "Bán hết rồi."

Người khách không vui, vung tay áo: "Vậy thì thôi, không mua nữa."

Người bán rau thở dài, lẩm bẩm: "Rau hẹ nào mà chẳng giống nhau, sao lại phải chê?"

Hôm đó, Kiều Triều và huynh đệ bán được tổng cộng gần 200 văn tiền. Kiều Triều dùng 100 văn mua lương thực và một ít thịt, còn lại 80 văn mang về nhà.

Cả ba người trở về mệt nhoài sau một ngày vừa đi đường vừa rao bán. Trên đường, mỗi người chỉ ăn một cái bánh bột ngô để chống đói.

Tiền thị thấy họ về liền vội vàng chuẩn bị đồ ăn. Chân Nguyệt cầm 80 văn tiền ra phân chia, mỗi người mười văn, kể cả mình. Số còn lại 30 văn đưa cho Kiều Trần thị giữ.

Chân Nguyệt ngắm số tiền rồi nói: "Vẫn còn thiếu một chút."

Kiều Trần thị cầm tiền: "Thiếu gì đâu, không ít đâu. Trước đây, lão đại đi làm nửa tháng mới kiếm được hơn trăm văn, giờ chỉ một ngày đã được gần đấy, tốt lắm rồi".
 
Chương 70


Tiền thị ở bên cạnh lắc đầu,"Không ít đâu, trước kia làm cả tháng còn chưa chắc có mười văn. Giờ chỉ trong một ngày đã được chia mười văn tiền, đúng là chưa từng có."

Thực ra, trước kia Tiền thị cũng làm thêm may vá nhưng chỉ làm khi có thời gian rảnh, không phải ngày nào cũng làm. Dù vậy, may vá suốt mấy tháng cũng chỉ kiếm được mười mấy đến hai mươi văn, vì thế hôm nay được chia mười văn khiến nàng vô cùng ngạc nhiên.

Chân Nguyệt nói: "Cứ từ từ tích cóp tiền, sau này mua được cái xe lừa, để bọn họ không phải dậy sớm mỗi ngày như vậy. Một ngày, hai ngày còn đỡ, nhưng làm mãi sẽ mệt mỏi mà chẳng kiếm được bao nhiêu."

Nói xong, Chân Nguyệt liếc qua Kiều Triều, cảm thấy gần đây mặc dù ăn thịt nhiều hơn, nhưng trông hắn vẫn gầy đi.

Kiều Triều rất đồng tình với lời Chân Nguyệt, không ngờ hai người lại có suy nghĩ giống nhau."Củ cải phía sau phòng lần trước nhổ đi gần hết rồi, nếu vậy các ngươi cày xới đất lại đi. Sàng một ít lá cây phân hủy vào, bồi dưỡng đất. Sau đó trồng tiếp. Còn củ cải cha trồng ở ruộng, mai ta sẽ đi xem xem có giống như đằng sau nhà không."

Kiều Trần thị gật đầu: "Được, để lát nữa bảo cha ngươi cày lại ruộng phía sau."

Chân Nguyệt nghĩ thêm: "Còn rau hẹ, đợi vài ngày nữa khi mọc thêm thì cắt tiếp. Cải bẹ xanh cũng sắp đến ngày, chúng ta sẽ mang bán chung."

Mọi người trong nhà đều nghe theo lời Chân Nguyệt.

Bất chợt, Chân Nguyệt nhìn về phía chuồng heo. Hai con heo nuôi trong chuồng lớn nhanh, lông lá bóng mượt, trông khoẻ mạnh hơn hẳn những con heo của nhà khác trong làng. Điều này nhờ vào việc nhà nàng cho ăn đầy đủ và chăm sóc tốt.

Chân Nguyệt nói: "Phía sau nhà còn vài củ cải, mai đào hai củ cho heo ăn. Về sau có thể lấy thêm những thứ ta trồng mà cho heo ăn."

Nàng tin rằng những con heo được ăn rau củ do nàng trồng sẽ phát triển tốt hơn.

Kiều Trần thị ngạc nhiên: "Heo cũng cần ăn ngon như vậy sao? Như thế khác nào ăn giống như chúng ta?"

Chân Nguyệt đáp: "Ăn ngon thì chúng mới lớn nhanh và tốt hơn. Còn phân heo có thể dùng bón cho đất nữa."

Nghe vậy, Kiều Triều nhíu mày. Hắn vốn đã không thích mùi chuồng heo trong sân nhà, may mà mỗi ngày Kiều Trần thị và Tiền thị đều quét dọn sạch sẽ, nên mùi hôi không quá nặng. Nhưng nếu phân heo dùng để bón cho rau củ phía sau nhà, thì gió thổi mùi lên sẽ càng tệ hơn.

Hắn nói: "Như thế thì hôi lắm."

Chân Nguyệt cũng suy nghĩ, gật đầu đồng ý: "Vậy thì mang phân heo ra ruộng dưới chân núi để bón cho củ cải trồng ngoài đó. Củ cải sẽ phát triển tốt hơn."

Kiều Đại Sơn cũng lên tiếng: "Nương bọn trẻ và Tiền thị, chuẩn bị xong đi, ta sẽ mang phân củ cải ra ruộng."

Kiều Trần thị đáp: "Được."

Bận rộn với việc trồng trọt và chăm sóc heo, mỗi người trong nhà đều có việc để làm. Người thì cày đất, người gánh nước, người chăm sóc đàn heo, còn phải chuẩn bị phân từ lá cây phân hủy để bón ruộng...

Ngày hôm sau, Chân Nguyệt giao Tiểu A Sơ cho Tiền thị trông, còn mình đi chăm sóc củ cải, dùng dị năng để dưỡng chúng.

Do số củ cải trong ruộng rất nhiều, Chân Nguyệt tiêu hao toàn bộ dị năng trong lần này, đến mức đứng dậy thiếu chút nữa thì ngã. Không may, bà Trương bên làng thấy cảnh đó liền về đồn thổi rằng Kiều Trần thị ép con dâu xuống đồng làm việc khi mới sinh được hai tháng, khiến Chân Nguyệt suýt ngã.

Bà ta còn nói: "Mọi người cứ khen Kiều Trần thị hiền lành, nhưng xem ra bà ấy mới là người chuyên bắt nạt con dâu."

Tiền thị sau khi đi dạo về nghe được lời đồn đó, liền vội kể lại cho Kiều Trần thị. Nghe xong, Kiều Trần thị đang giặt quần áo liền đứng bật dậy, lo lắng nói: "Chân thị làm sao thế? Để ta ra ruộng xem."

Nhưng chưa kịp bước ra cửa, Kiều Triều đã cõng Chân Nguyệt trở về. Lúc này, mặt Chân Nguyệt trắng bệch như tờ giấy, khiến ai nấy trong nhà đều lo lắng.
 
Chương 71


Kiều Trần thị vội vàng nói: "Để ta đi gọi đại phu ngay."

Kiều Đại Sơn và Kiều Nhị lúc này cũng đã quay trở về. Kiều Đại Sơn vừa mới đi mang phân heo ra đồng bón củ cải, còn Kiều Triều và Kiều Nhị thì gánh nước. Chỉ có Chân Nguyệt một mình ở ngoài đồng chăm sóc củ cải.

Khi Kiều Triều gánh nước quay về, nhìn thấy Chân Nguyệt ngồi bệt dưới đất với khuôn mặt trắng bệch, hắn nhanh chóng cõng nàng về nhà. Sau đó, khi Kiều Đại Sơn và Kiều Nhị ra đồng kiểm tra, họ chỉ thấy còn lại hai thùng củ cải.

Mãi khi gặp vài người dân trong thôn, họ mới biết Chân Nguyệt đã quá sức đến mức ngã quỵ.

Kiều Đại Sơn còn thắc mắc: "Ta đi trước đó mà chẳng thấy gì, sao lại thế được?"

Kiều Nhị suy đoán: "Có lẽ đại ca đi đường khác về."

Khi đại phu đến xem xét, ông chẩn đoán: "Chỉ là do quá mệt mỏi, cần nghỉ ngơi nhiều. Thân thể nàng còn yếu, nhớ phải bồi bổ thêm."

Kiều Trần thị sốt sắng đáp: "Cảm ơn đại phu, chúng ta sẽ chú ý."

Sau khi tiễn đại phu, Kiều Trần thị quay lại nói ngay với Kiều Đại Sơn: "Đương gia, hôm nay phải g.i.ế.c con gà cho Chân thị bồi bổ!"

Kiều Đại Sơn gật đầu: "Đúng rồi, g.i.ế.c gà ngay!"

Nghe nói đến thịt gà, Tiền thị nuốt nước miếng, vội vàng đặt Tiểu A Sơ lên giường rồi phân công Tiểu Hoa và các cháu trông em để mình ra phụ giúp làm gà.

Chân Nguyệt mở mắt, dù không ngất, nhưng đầu nàng đau nhức. Tuy nhiên, nàng biết rằng lần này sử dụng hết dị năng sẽ giúp sức mạnh của mình trở nên mạnh mẽ hơn.

"Nước..." nàng khẽ gọi.

Kiều Triều lập tức rót cho nàng một ly nước ấm.

Uống xong, Chân Nguyệt cảm thấy đỡ hơn nhiều."Ta không sao. Các ngươi nhớ vỗ béo heo và tưới nước cho đất, vài ngày nữa nhìn lại, củ cải chắc sẽ phát triển rất tốt."

Kiều Triều cau mày: "Ngươi đừng lo mấy việc đó nữa." Nếu biết Chân Nguyệt phải bỏ sức như vậy để chăm củ cải, hắn đã không để nàng làm. Gần đây, hắn đã nhận ra rõ ràng rằng gia đình này thiếu Chân Nguyệt là không ổn.

Kiếp trước, Kiều Triều quen ra lệnh, nhưng bây giờ hắn thấy nghe theo lời Chân Nguyệt cũng không tồi. Nàng có cách quản lý rất tốt, mọi việc trong nhà đều suôn sẻ hơn nhờ vào sự chỉ đạo của nàng.

Kiều Triều thậm chí nghĩ, nếu gia đình này là một vương quốc nhỏ, hắn làm hoàng đế thì Chân Nguyệt chắc chắn sẽ đảm nhận vai trò một vị thượng thư xuất sắc, biết cách quản lý tài chính và mở rộng nguồn thu.

Đang suy nghĩ m.ô.n.g lung, hắn bỗng nghe thấy tiếng Chân Nguyệt: "Kiều Đại, thất thần gì thế? Mau đi làm việc đi!" Nàng liếc qua, thấy hắn ngồi ở mép giường với vẻ mặt không cảm xúc, chẳng biết đang nghĩ gì.

Kiều Triều giật mình trở lại thực tại, đứng lên nói: "Nàng nghỉ ngơi cho tốt." Rồi hắn đi ra ngoài, lòng thầm nghĩ: Hắn cũng không phải hoàng đế của gia đình này,... Chân Nguyệt mới là đại vương trên núi, người có thể sai sử hắn làm việc."

Kiều Triều và Kiều Nhị quay lại ruộng củ cải, nhìn thấy nửa mẫu củ cải xanh tươi mơn mởn.

"Đại ca, huynh có thấy củ cải này lớn nhanh và đẹp hơn nhiều không?" Kiều Nhị thắc mắc.

"Ừ," Kiều Triều đáp, cũng cảm thấy lạ lùng. Củ cải trông thật khác biệt sau khi Chân Nguyệt ghé qua.

Nghĩ đến khuôn mặt tái nhợt của Chân Nguyệt, hắn tự hỏi liệu nàng có phải đã dùng m.á.u hay tinh lực của mình để nuôi dưỡng củ cải không? Liệu có phải nàng đã hy sinh chính mình cho ruộng rau? Ý nghĩ đó khiến Kiều Triều nhớ đến những câu chuyện kỳ quái trong tiểu thuyết, nơi yêu tinh hút sinh lực để làm điều kỳ diệu. Nhưng rồi hắn tự lắc đầu xua đi suy nghĩ vô lý đó, nếu Chân Nguyệt thực sự là yêu tinh, thì làm sao cả nhà họ có thể sống an lành như bây giờ?

Bón phân và tưới nước xong, Kiều Triều mệt đến thở hổn hển. Hắn nghĩ, cuộc sống làm lụng thế này chẳng biết đến bao giờ mới kết thúc. Nhưng nhìn ruộng củ cải tươi tốt, Kiều Triều lại cảm thấy hi vọng, có lẽ, cuộc sống vất vả này sẽ không kéo dài mãi.
 
Chương 72


Ở Tống phủ, Tống lão gia thở hổn hển ôm lấy Tống phu nhân. Bà ấy nhẹ nhàng đẩy ông Tống ra,"Hôm nay sao lại sung sức thế?"

Tống lão gia cười cười: "Có lẽ là hôm nay ăn nhiều rau hẹ hơn. Ha ha ha."

Tống phu nhân tò mò hỏi: "Thật sao? Rau hẹ thì có liên quan gì?"

Tống lão gia đáp: "Nghe bọn hạ nhân nói rằng rau hẹ có tác dụng bổ dương. Không biết đúng hay không, nhưng hôm nay rau hẹ quả thực được nấu rất ngon."

Dù chỉ là câu nói bâng quơ, nhưng Tống phu nhân lại để tâm. Ngày hôm sau, bà gọi người hầu đến hỏi về nguồn gốc của rau hẹ. Sau khi tra hỏi, bà biết được rằng rau hẹ này được mang đến bởi người thợ săn bán củ cải trước đây, và nhà bếp đã mua từ hắn hai cân.

Trước đó, Tống Thiết Sinh cũng từng mang một ít rau hẹ cho phòng bếp, nhưng chỉ để cho hạ nhân dùng, không phải cho các chủ nhân.

"Người đâu, gọi đại phu đến."

"Vâng thưa phu nhân."

Hơn một canh giờ sau, đại phu kiểm tra rau hẹ và củ cải, rồi nói: "Phu nhân, những loại rau củ này thật không tệ. Thực chất, chúng còn tốt hơn các loại củ cải và rau hẹ bình thường mà lão đã thấy, chất lượng thuộc loại thượng hạng. Chúng đều có thể dùng làm thuốc. Không biết phu nhân mua chúng từ đâu, để lão cũng mua một ít?"

Tống phu nhân nói: "Chỉ là một thợ săn thường xuyên mang con mồi đến bán trong phủ. Rau hẹ này... thật sự có tác dụng bổ dương như người ta đồn đại sao?"

Đại phu không hiểu rõ ý của bà, chỉ đáp: "Rau hẹ có tác dụng bổ dương khí, không biết phu nhân có đang nói về điều này?"

Tống phu nhân lúng túng,"Khụ, đúng rồi, ý ta là như vậy."

Đại phu gật đầu: "Thích hợp ăn thì có thể bổ dưỡng, nhưng cũng không nên quá lạm dụng. Mọi thứ đều nên ăn điều độ, không thể chỉ tập trung vào một loại thức ăn."

Tống phu nhân gật đầu đồng ý: "Tất nhiên rồi."

Sau khi tiễn đại phu, bà lập tức gọi Tống Thiết Sinh đến: "Lần sau thợ săn đó mang đồ đến, hãy bảo hắn vào gặp ta, ta có việc cần hỏi."

"Vâng, phu nhân."

Còn ở phía Trần Nhị, buổi tối hôm đó hắn ăn sủi cảo nhân rau hẹ. Không biết có phải vì nghe nói về công dụng "tráng dương" của rau hẹ hay không, nhưng hắn cảm thấy hương vị lần này ngon hơn hẳn. Vợ hắn cũng khen rau hẹ hôm nay ngon đặc biệt. Nếu Chân Nguyệt biết chuyện này, chắc chắn sẽ cảm thấy Trần Nhị đã suy nghĩ quá nhiều. Rau hẹ đúng là có tác dụng bổ dương, nhưng chỉ ăn một lần thì không mang lại nhiều hiệu quả lắm. Có điều, hiệu ứng tâm lý thì không thể phủ nhận, và có lẽ chính điều đó đã làm Trần Nhị cảm thấy như vậy.

Sau một đêm "giao lưu", nương tử nhà hắn khen rằng hôm nay hắn sung sức hơn nhiều. Trần Nhị bắt đầu nghĩ: phải chăng rau hẹ thực sự có tác dụng kỳ diệu như vậy?

Hai ngày sau, Kiều Triều và Kiều Nhị lại gánh cải bẹ xanh cùng hơn mười cân rau hẹ đến huyện thành. Vừa đến Tống phủ, Kiều Triều định hỏi Tống Thiết Sinh xem họ có cần mua cải bẹ xanh không, nhưng Tống Thiết Sinh vừa thấy đã lập tức nói: "Cuối cùng ngươi cũng đến, phu nhân chúng ta muốn gặp ngươi."

Kiều Triều ngạc nhiên: "Phu nhân muốn gặp ta?"

Sau đó, hắn cùng Kiều Nhị bước vào Tống phủ. Kiều Nhị không dám nhìn lung tung, chỉ thấy nơi này hoa lệ, mọi thứ đều toát lên vẻ giàu sang, từ những chi tiết chạm trổ trên trụ đến các loại cây hoa được trồng trong sân.

Tuy nhiên, trong mắt Kiều Triều, Tống phủ chỉ là một nơi ở bình thường, chẳng thể so sánh với những cung điện mà hắn từng thấy ở kiếp trước hay với nhà của các đại thần mà hắn từng lui tới. Vì thế, hắn không mấy bận tâm, chỉ tò mò muốn biết tại sao Tống phu nhân lại muốn gặp họ. Phải chăng là vì củ cải hoặc rau hẹ?

Khi vào đại sảnh, Kiều Triều và Kiều Nhị đồng loạt cúi chào: "Bái kiến Tống phu nhân." Kiều Nhị không quen hành lễ nên chỉ bắt chước cúi theo Kiều Triều.
 
Chương 73


Từ phía sau bình phong, giọng của Tống phu nhân vang lên: "Các ngươi họ Kiều? Quê quán ở đâu?"

Kiều Triều đáp: "Hồi bẩm phu nhân, chúng ta là người làng Đại Nam, thuộc trấn Lâm Phong."

Tống phu nhân hỏi tiếp: "Vậy củ cải và rau hẹ nhà các ngươi trồng như thế nào mà tốt vậy?"

Kiều Triều liếc nhìn Kiều Nhị rồi đáp: "Dạ, kẻ hèn cũng không rõ, tất cả đều do nương tử nhà ta trồng. Bà có năng khiếu từ nhỏ, nên mọi thứ bà trồng đều tươi tốt hơn người khác."

Kiều Nhị trong bụng nghĩ: "Đại tẩu từ nhỏ đã giỏi trồng trọt sao? Không phải là từ khi mang thai mới bắt đầu sao?" Nhưng hắn chẳng dám nói gì.

Tống phu nhân hỏi thêm: "Vậy lần này các ngươi có mang gì tới không?"

Kiều Triều đáp: "Chúng tôi có mang một ít rau hẹ và cải bẹ xanh."

Tống phu nhân tò mò: "Cải bẹ xanh? Loại đó chế biến thế nào?"

Kiều Triều ấp úng: "À... cái này, thực ra chúng tôi mang cải bẹ xanh đến bán chứ chưa ăn qua, nên không rõ lắm." Nhưng may thay, Tống Thiết Sinh nhanh miệng giải thích: "Thưa phu nhân, cải bẹ xanh có thể xào, nấu canh hoặc làm dưa chua đều ngon."

Tống phu nhân gật đầu: "Vậy được, lần này các ngươi mang theo bao nhiêu? Ta sẽ mua hết."

Nghe vậy, Kiều Nhị giật mình ngẩng đầu lên, còn Kiều Triều thì giữ vẻ bình tĩnh đáp: "Lần này chúng tôi mang hơn mười cân rau hẹ và hơn bốn mươi cân cải bẹ xanh. Rau hẹ ba văn tiền một cân, còn cải bẹ xanh bảy văn tiền một cân."

Người phụ trách mua đồ nghe xong thì kinh ngạc: "Sao giá này đắt gấp đôi bên ngoài?"

Kiều Triều giải thích: "Rau hẹ và cải bẹ xanh nhà chúng tôi không giống của người khác. Chúng tôi trồng rất cẩn thận, rau rất tươi tốt và ngon hơn. Ngài có thể xem thử."

Với sự đồng ý của Tống phu nhân, người mua đồ ra ngoài xem xét và nhận thấy rau quả nhà Kiều Triều thực sự tươi ngon và lớn hơn nhiều so với bình thường. Cải bẹ xanh nhà người khác thường chỉ nặng một đến hai cân, nhưng cải bẹ xanh của Kiều gia có củ nặng đến ba cân, thậm chí có củ nặng tới năm cân.

Người mua sắm thừa nhận: "Quả thực tốt hơn nhiều, nhưng giá vẫn cao quá."

Kiều Triều đáp: "Ngài có thể thử một ít, sẽ thấy hương vị ngon hơn hẳn. Chúng tôi không trồng nhiều, số lượng có hạn nên mới đắt hơn. Hôm nay bán xong có lẽ phải đợi vài ngày nữa mới có hàng tiếp."

Người mua sắm không nói thêm gì, chỉ quay sang chờ Tống phu nhân quyết định.

Tống phu nhân hỏi: "Hai sọt đồ ăn này tổng cộng bao nhiêu tiền?"

Kiều Triều đáp: "Xin phu nhân cho phép chúng tôi cân thử một chút."

"Ừm."

Sau khi tính toán, Kiều Triều báo: "Tổng cộng là 381 văn tiền, nhưng chỉ cần phu nhân trả 380 là được."

Tống phu nhân mỉm cười: "Người đâu, mang 381 văn tiền ra đây." Đối với bà, số tiền này chẳng là gì, thậm chí còn không đủ mua một cây trâm, nên bà dễ dàng đồng ý trả đủ.

"Dạ."

Trước khi họ rời đi, Tống phu nhân dặn thêm: "Lần sau nếu có đồ tươi ngon mới mẻ, nhớ mang đến Tống phủ."

Kiều Triều cúi đầu: "Vâng, thưa phu nhân."

Khi ra khỏi Tống phủ, Kiều Nhị nắm tay Kiều Triều, hào hứng nói: "Đại ca, vậy là từ nay chúng ta không cần ra chợ bày quán và rao hàng nữa phải không?"

Kiều Triều điềm tĩnh đáp: "Cứ bình tĩnh, đây mới chỉ là bước đầu."

Hắn biết mục tiêu của mình không chỉ dừng lại ở việc bán cho Tống phủ. Hắn tin tưởng Chân Nguyệt cũng có tham vọng lớn hơn. Tuy nhiên, vấn đề là nguồn cung từ nhà họ vẫn còn hạn chế, rau củ không đủ nhiều để đáp ứng nhu cầu.

Có lẽ sắp tới họ cần phải tìm thêm cách để mở rộng sản xuất.
 
Chương 74


Kiếm được tiền, Kiều Triều lập tức đi mua lương thực và một ít gà con. Khi về đến nhà, hắn đưa lại cho Chân Nguyệt số tiền còn lại là 280 văn. Chân Nguyệt lại bắt đầu chia tiền cho mọi người. Lần này Kiều Tam không đi theo vì bận chuẩn bị quà nhập học, nên không được phần.

Chân Nguyệt chia cho Kiều Triều và Kiều Nhị mỗi người 20 văn vì lần này họ đã thực hiện thành công một vụ làm ăn lớn. Tiền thị và Chân Nguyệt mỗi người được 10 văn, số tiền còn lại 220 văn được giao cho Kiều Trần thị giữ.

Mọi người trong nhà đều vui mừng, ngay cả Tiểu Hoa và các em cũng vui vẻ vì Kiều Triều mua đồ ăn vặt về cho họ.

Chân Nguyệt hỏi: "Hiện tại nhà mình có bao nhiêu tiền rồi?"

Kiều Trần thị đáp: "Khoảng hơn 10 lượng."

Chân Nguyệt liền hỏi tiếp: "Xe lừa giá bao nhiêu? Bảy tám lượng có đủ không?"

Mọi người trong nhà chưa ai rõ giá cả, Kiều Đại Sơn nói: "Chắc là đủ, tùy thuộc vào việc chọn loại lừa có phẩm chất ra sao."

Chân Nguyệt nhìn Kiều Triều và nói: "Ngày mai huynh cùng cha đi xem thử, hỏi giá một chút. So sánh các nơi, nếu hợp lý thì mua một con lừa về. Về sau nhà mình sẽ phải thường xuyên vận chuyển rau củ đến huyện hoặc chợ."

Kiều Triều hơi ngạc nhiên vì mọi chuyện diễn ra nhanh hơn dự tính: "Mình có cần tích cóp thêm ít tiền rồi hẵng mua không?"

Chân Nguyệt đáp chắc nịch: "Không cần, mua sớm thì hưởng thụ sớm."

Kiều Triều nghe vậy cười thầm, đây là lần đầu tiên hắn nghe câu "mua sớm hưởng sớm," nhưng đúng là nghe rất có lý.

Kiều Trần thị tuy đau lòng vì tiền chưa ấm tay đã phải chi ra, nhưng cũng không nói thêm gì.

Chân Nguyệt tiếp lời: "Nhân tiện, mua luôn một cái cối xay lúa. Khi tới mùa, mình có thể dùng cối để xay gạo, không cần phải đợi người khác."

Thực tế, trong thôn có cối xay đá, nhưng mỗi lần đều phải xếp hàng lâu, quan trọng hơn là mỗi lần Kiều Đại Sơn đến lượt thường bị người ta cắt ngang hàng mà không dám nói gì.

"Còn nữa, nhớ mua thêm hạt giống rau về. Khu đất trồng củ cải sau nhà, ta cũng phải chuẩn bị trồng thêm loại khác."

Kiều Triều hỏi: "Muốn trồng loại rau gì?"

Chân Nguyệt đáp: "Mua hạt giống đậu nành và cây đậu đũa."

Kiều Trần thị nói: "Nhà mình còn hạt giống đậu đũa, không cần mua."

Chân Nguyệt ngạc nhiên: "Sao lại không trồng?"

Kiều Trần thị giải thích: "Muốn trồng nhưng không còn đất."

Chân Nguyệt liền bảo: "Vậy lấy ra để con trồng."

Sáng hôm sau, Kiều Triều cùng Kiều Đại Sơn đi lên trấn. Ở đây chỉ có một nơi bán lừa, giá lừa thượng đẳng là 10 lượng, lừa trung đẳng 8 lượng, và lừa hạ đẳng 6 lượng.

Kiều Đại Sơn đề nghị: "Hay mình mua lừa hạ đẳng, như vậy sẽ tiết kiệm được ít tiền."

Kiều Triều lắc đầu: "Mua lừa trung đẳng đi. Về sau nó sẽ phải làm việc nhiều, cần phải đầu tư một chút. Nhưng ở đây chỉ có một chỗ bán thôi sao?"

Kiều Đại Sơn gật đầu: "Đúng vậy, nếu muốn, mình có thể lên huyện xem."

Kiều Triều đồng ý: "Vậy ngày mai mình lên huyện xem thử, đúng như Chân Nguyệt nói, cần so sánh giá cả."

Khi trở về nhà, Kiều Triều báo lại giá cả cho mọi người và nói: "Ngày mai con sẽ cùng cha lên huyện xem tiếp".
 
Chương 75


Chân Nguyệt gật đầu: "Ừ. Nếu có thể thì thương lượng xem, có thể giảm xuống bảy lượng để mua con lừa trung đẳng không. Nếu không được, bảy lượng mấy cũng có thể chấp nhận."

"Ừ."

Tại huyện thành, trong Tống phủ, sau khi mua rau của Kiều gia, cả nhà Tống gia đã ăn bữa tối với món cải bẹ xanh xào. Tống phu nhân cảm thấy món này thật sự rất ngon. Cải bẹ xanh thường có vị hơi đắng, nhưng nhờ tay nghề của đầu bếp và nguyên liệu tươi ngon, món ăn trở nên đặc biệt hơn.

"Đúng rồi, hãy chọn vài củ cải và nửa sọt cải bẹ xanh rồi gửi sang nhà mẹ đẻ ta, Liễu gia. Bảo họ là ta có được một ít rau củ ngon, gửi cho mẫu thân nếm thử." Tống phu nhân dặn dò nha hoàn.

"Dạ vâng."

Tống gia làm nghề tơ lụa, còn Liễu gia lại buôn dệt vải. Cả hai nhà đều là gia đình giàu có ở huyện thành.

Liễu phu nhân gần đây ăn uống không ngon miệng. Khi Tống phủ gửi rau củ đến, phòng bếp Liễu gia đã chuẩn bị món sườn hầm củ cải và cải bẹ xanh xào cho bữa tối.

"Nương, đây là rau củ mà Yên Nhi từ Tống phủ gửi sang cho ngài, nói là rất ngon, khác hẳn với loại thường. Ngài thử xem." Con dâu của lão phu nhân là Liễu Diệp thị gắp cho bà một miếng cải bẹ xanh.

"Món củ cải hầm này mềm lắm, nương có thể dễ dàng ăn được."

Lão phu nhân vốn không muốn ăn uống, nhưng nghĩ đây là đồ nhi nữ gửi tới nên bà cũng thử một miếng. Không ngờ bà thấy vị rất ngon, liền gắp thêm vài miếng nữa.

Liễu Diệp thị thấy vậy thì mừng rỡ, hỏi: "Nương, món này thế nào?"

Liễu lão phu nhân gật đầu hài lòng: "Rất ngon, các con cũng ăn đi."

Liễu Diệp thị cũng thử một miếng củ cải, cảm thấy quả thực ngon hơn so với loại thường. Cải bẹ xanh xào cũng rất đậm đà và vừa miệng.

Tối hôm đó, Liễu lão phu nhân đã ăn hết một bát cơm, khiến Liễu Diệp thị ngạc nhiên. Sau khi ăn xong, bà lão xoa xoa miệng, nói: "Củ cải và cải bẹ xanh này ngon thật, không biết Yên Nhi lấy từ đâu."

Liễu Diệp thị đáp: "Nếu nương thích, con sẽ cho người đi hỏi, rồi sau này mua về thường xuyên."

"Ừ, con cứ lo liệu đi."

"Vâng."

Tối hôm đó, những người khác trong Liễu gia cũng thưởng thức món củ cải và cải bẹ xanh, ai cũng khen ngon, ngay cả đám trẻ con không thích ăn rau cũng ăn vài miếng.

Kiều Gia

Chân Nguyệt ngồi trong sân, vừa trông con vừa nhặt rau.

Tiền thị thì dẫn Tiểu Hoa cùng hai đứa nhỏ khác ra sân thả gà con. Thực ra, họ chỉ đưa gà con đi dạo quanh sân để chúng tự kiếm sâu ăn.

Bên phía nhà Lâm gia, Lâm Tiểu Hổ nhìn thấy nhà Kiều gia có đến bảy, tám con gà con, liền tính toán trong đầu. Nhà hắn chỉ có hai con gà con, mua lại sau khi gà gia đình hắn bị g.i.ế.c lần trước. Nhìn thấy Kiều gia nuôi nhiều gà con như vậy, Lâm Tiểu Hổ không khỏi nổi lòng tham.

Nhưng hắn cũng nhớ lời Mã thị dặn trước đó rằng đừng chọc vào Kiều gia. Dù vậy, Lâm Tiểu Hổ vẫn suy tính, lần trước mình đã không sao, lần này chắc cũng sẽ chẳng có chuyện gì đâu.

Tiền thị nhanh chóng dẫn gà con trở về sau khi chúng đã ăn no, Tiểu Hoa và hai đứa nhỏ cũng theo sau.

Sáng hôm sau, Kiều Triều và Kiều Đại Sơn cùng lên huyện thành. Họ đi đến chỗ bán lừa, không ngoài dự đoán, huyện thành lớn nên có nhiều nơi bán lừa hơn so với trấn nhỏ, giá cả cũng tương đương.

Kiều Đại Sơn chỉ vào một con lừa trung đẳng: "Cái này có thể giảm giá được không?"

Người bán đáp: "Thấp nhất là bảy lượng chín tiền."

Kiều Triều liền nói: "Bảy lượng ba tiền."
 
Chương 76


Kiều Đại Sơn nhìn đại nhi tử nhà mình, thầm nghĩ hắn mặc cả quá thấp, liệu người ta có đồng ý không.

Người bán lừa nghe thấy thì lắc đầu,"Không được, giá đó quá thấp, không bán."

Kiều Triều hỏi lại: "Vậy giá thấp nhất là bao nhiêu? Nếu hợp lý, ta mua ngay."

Người bán trả lời: "Bảy lượng bảy tiền."

Kiều Triều suy nghĩ một chút rồi đáp: "Bảy lượng năm tiền."

Người bán lừa lắc đầu: "Không được, phải cao hơn chút nữa."

Kiều Triều kiên quyết: "Chỉ có thể trả giá đó thôi, nếu không được thì ta đi chỗ khác xem." Nói xong, hắn kéo Kiều Đại Sơn định rời đi.

Người bán vội vã gọi: "Chờ đã, bảy lượng năm tiền thì bảy lượng năm tiền. Ngươi có muốn mua thêm xe đẩy tay không? Xe đẩy tay giá gốc 300 văn, ta bán cho ngươi 290 văn."

Kiều Triều đáp: "200 tám văn thì ta mua, nếu không cha ta có thể tự làm xe đẩy cũng được."

Người bán đành đồng ý: "Được rồi, 200 tám."

Cuối cùng, họ tiêu tổng cộng bảy lượng tám tiền để mang cả lừa lẫn xe đẩy về nhà.

Trên đường về, khóe miệng Kiều Triều không ngừng nhếch lên. Không ngờ những gì Chân thị dạy đêm qua về cách mặc cả lại có hiệu quả thực sự.

Chân Nguyệt đã chỉ hắn ba bước ép giá: đầu tiên đưa ra một giá thấp, để người bán đưa ra mức giá mà họ thấy hợp lý. Sau đó, mình sẽ hạ thấp thêm một chút từ mức giá đó. Cuối cùng, nếu họ vẫn không đồng ý, giả vờ bỏ đi.

Hắn đã hỏi: "Nếu giả vờ đi mà họ vẫn không đồng ý thì sao?"

Chân Nguyệt trả lời: "Thì cứ đi thật. Chẳng phải còn có nhiều nơi khác bán lừa sao? Nếu người bán không đồng ý, chứng tỏ ta đã chạm đúng điểm mấu chốt của họ. Khi đi sang chỗ khác, có thể điều chỉnh giá dựa theo mức của nhà trước."

Kiều Triều không ngờ rằng việc mua bán cũng có nhiều điều cần học hỏi đến thế. Dù ban đầu còn nghi ngờ liệu có thành công hay không, nhưng thật bất ngờ khi kết quả lại thuận lợi như vậy.

Kiều Đại Sơn ngồi phía trước đánh lừa, không giấu nổi niềm vui. Ông chưa từng nghĩ rằng trong đời mình, gia đình Kiều có thể mua được một con lừa. Thật sự như là tổ tiên phù hộ! Giờ Kiều gia đã có lừa, ông vô cùng phấn khởi.

Ban đầu còn tiếc tiền, nhưng giờ niềm vui đã lấn át cả.

Kiều Đại Sơn rất hạnh phúc.

Khi xe lừa về đến thôn, lúc ngang qua cây đa lớn, mọi người thấy Kiều gia lái xe lừa thì kinh ngạc.

"Đại Sơn, sao ngươi lại ngồi xe lừa trở về?"

"Xe lừa này là của ai vậy?"

Kiều Đại Sơn đáp: "Là mua."

"Mua?!" Bà Trương hét lên."Nhà ngươi có tiền từ đâu mà mua được lừa? Nếu còn dư tiền, cho ta mượn một ít đi."

Người khác cũng chen vào: "Đại Sơn, gần đây ngươi phát tài làm gì thế? Dắt tiểu đệ ta theo với!"

"Đại Sơn thúc, ta đang định làm chút sinh ý, có thể mượn ít tiền được không?"

Bà Trương chen lấn, đẩy mọi người ra: "Các ngươi làm gì? Ta mượn trước, cho ta mượn trước."

Kiều Triều nhìn thoáng qua bà Trương, rồi cầm lấy roi từ tay Kiều Đại Sơn, nói: "Làm ơn tránh đường, chúng ta phải về nhà." Sau đó, hắn đuổi xe lừa đi.

Kiều Đại Sơn vốn chưa biết phải từ chối ra sao, nhưng xe lừa đã bắt đầu lăn bánh. Ông đành im lặng, hơn nữa trong nhà cũng thực sự không còn nhiều tiền.

Nhưng những người kia vẫn bám theo.

Lý Thuận Tử nài nỉ: "Thúc thúc Đại Sơn, ngươi biết nhà ta có người già yếu, trẻ nhỏ. Dạo này chúng ta chỉ còn ăn cháo loãng với cỏ dại. Đợi ta đi làm thuê ở huyện về, chắc chắn sẽ trả lại."

Kiều Đại Sơn nghĩ đến tình cảnh khó khăn của Lý Thuận Tử, định lên tiếng thì bị Kiều Triều kéo tay ngăn lại. Kiều Triều lập tức giục xe lừa nhanh hơn.

Kiều Đại Sơn đáp: "Ta thật sự không có tiền."

Lý Thuận Tử vẫn không chịu buông: "Thím nhất định có, ngươi cứ hỏi thím lấy là được."

Kiều Triều lúc này lên tiếng dứt khoát: "Tiền đều do thê tử nhà ta giữ."
 
Chương 77


Lý Thuận Tử vừa nghe đến "tức phụ" nhà Kiều Đại, liền nghĩ ngay đến Chân thị. Nếu phải vay tiền từ Chân Nguyệt... hắn đột nhiên rùng mình,"Ha ha, thôi thôi, không cần đâu, không cần."

Khi xe lừa về tới Kiều gia, Chân Nguyệt vừa ra ngoài đã thấy bà Trương vẫn đang đi theo xe lừa, nói gì đó với cha chồng nàng và Kiều Đại. Chân Nguyệt bước tới, nghe loáng thoáng mấy chữ "vay tiền."

"Bà Trương!" Chân Nguyệt bế Tiểu A Sơ lên và gọi to. Bà Trương giật mình quay lại, thấy là Chân Nguyệt liền co rúm người lại nhưng vẫn giả vờ hỏi: "Có chuyện gì không?"

Chân Nguyệt cười nhạt: "Nhà ta vừa mượn tiền để mua xe lừa, giờ trong nhà hết sạch tiền rồi, muốn ăn thịt cũng chẳng có mà ăn. Bà Trương, nghe nói nhà bà thỉnh thoảng vẫn ăn thịt, có thể cho ta mượn chút thịt được không? Sau này ta có thịt sẽ trả lại cho bà."

Bà Trương vội xua tay: "Thịt gì? Nhà ta làm gì có thịt!"

Chân Nguyệt không buông tha: "Thật không? Ta nghe người ta nói nhà bà toàn tự ăn thịt mà không cho tức phụ uống canh. Nếu không có thịt, thì hẳn là nhà bà phải tích góp được kha khá tiền đúng không? Cho ta mượn chút tiền đi, cùng là người trong thôn, chẳng lẽ ngươi keo kiệt vậy sao?"

Bà Trương tái mặt, lúng túng đáp: "Tiền gì? Ta không có tiền." Nói xong, bà ta vội vàng chạy biến.

Chân Nguyệt quay sang người khác: "Chu thúc, nghe nói con trai thúc đi trấn trên làm công, chắc là kiếm được khá tiền rồi đúng không? Nhà ta vừa vay tiền mua xe lừa, mà con ta lại chưa có quần áo mặc, hay thúc cho ta mượn chút tiền để mua vải may đồ cho nó đi? Chu thúc là người tốt như thế, chắc không nỡ từ chối đâu nhỉ?"

Chu thúc lập tức lúng túng, ánh mắt d.a.o động, rồi viện cớ: "Nhà ta còn việc, ta phải đi ngay." Ông ta cũng chuồn lẹ.

Chân Nguyệt nhìn lướt qua những người khác, ai nấy đều kiếm cớ "bận việc" rồi chạy biến trong chớp mắt, không ai dám ở lại.

Sau khi đám người rời đi, Chân Nguyệt thở dài, lắc đầu rồi nói với Kiều Triều và mọi người: "Mau đưa lừa vào trong nhà."

Xe lừa được đưa vào sân, Kiều Nhị vui vẻ nói: "Ta đi cắt cỏ cho lừa ngay đây!" Trong nhà cuối cùng cũng có xe lừa, điều này khiến cả nhà ai nấy đều phấn khởi, vì trong thôn, nhà có xe lừa thì không nhiều.

Nhìn mọi người hớn hở sờ lừa, Chân Nguyệt đứng cạnh liền nhắc nhở: "Cả nhà nhớ nhé, xe lừa này là do vay tiền mà mua, chúng ta còn nợ rất nhiều. Ai ra ngoài cũng phải nói như vậy. Nếu ai dám đồn nhà ta có tiền..."

Ánh mắt sắc bén của nàng đảo qua từng người: "Ta tuyệt đối không tha! Và nhớ, nếu có ai đến vay tiền, nhất định phải hỏi ý ta trước."

Mọi người vội vàng gật đầu lia lịa.

Chân Nguyệt: "Các ngươi cứ tiếp tục ngắm nghía lừa đi. Nhị đệ muội, nhớ bảo với Kiều Nhị nhé."

Tiền thị nhanh chóng gật đầu,"Biết rồi, đại tẩu cứ yên tâm." Trong lòng nàng nghĩ, khó khăn lắm mới kiếm được chút tiền, ai mà dám cho vay chứ?

Tin Kiều gia có lừa nhanh chóng lan truyền khắp thôn, ai nấy đều bàn tán sôi nổi, không hiểu nhà Kiều gia làm sao có tiền mua lừa.

"Nghe đâu là vay tiền mua. Nhưng mà, ai lại cho họ vay nhiều tiền thế? Các ngươi có ai cho họ vay không?"

"Không, nhà ta không có."

"Nhà ta cũng không. Có khi là trưởng thôn cho vay?"

"Nhưng trưởng thôn có cho vay cũng đâu nhiều được như thế?"

"Có khi là nhà mẹ đẻ Chân thị hoặc Tiền thị cho vay ấy chứ?"

"Phi! Nhà mẹ đẻ Chân thị nghèo lắm, lấy đâu ra nhiều tiền mà cho vay? Còn nhà Tiền thị thì khỏi nói, không bắt nữ nhi nộp tiền về đã tốt lắm rồi, còn lâu mới cho vay tiền".
 
Chương 78


"Có khi họ đi vay nặng lãi ấy chứ! Nghe đâu trên huyện có người chuyên cho vay nặng lãi, lãi suất cao lắm, nghe nói mà sợ."

"Thật à? Vay nặng lãi không phải chuyện đùa đâu. Các ngươi biết nhà ở thôn Đại Bắc chứ? Có nhà mượn nặng lãi xong không trả nổi, giờ thì cửa nát nhà tan."

"Thôi xem ra nhà Kiều gia rồi cũng vậy thôi, không chừng chẳng bao lâu nữa lại lâm vào cảnh khốn cùng."

Nghe xong, nhiều người trong thôn tin rằng Kiều gia đi vay nặng lãi thật. Những ai trước đó định đến vay tiền đều chột dạ, chẳng dám bén mảng tới nữa, càng nghĩ khả năng Chân thị vay nợ là có thật.

Mã thị nghe tin này cũng cười mỉa: "Đáng đời! Đúng là nên để nhà hắn sập tiệm!"

Biết tin Kiều gia mua lừa, Mã thị đã ghen ghét lắm. Nhưng khi nghe rằng họ phải đi vay nặng lãi để mua, nàng ta liền thấy hả hê. Trong lòng Mã thị, nàng đã tưởng tượng đến cảnh Kiều gia sớm muộn cũng gặp rắc rối lớn!

Nương của Tiền thị là Tiền Giang thị, sau khi biết tin Kiều gia mua lừa, liền nhanh chóng đến nhà Kiều gia. Tuy bà ta không trực tiếp đến vay tiền, nhưng lại nói bóng gió,"Bà thông gia, tôi mang ít rau dại tới biếu. Nghe nói nhà các người mới mua lừa, thật là đáng chúc mừng. Tôi có chút chuyện cần tìm nữ nhi."

Kiều Trần thị nhìn thái độ của Tiền Giang thị, vẫn tiếp đón như khách,"À, ra là thông gia đến. Để ta gọi Tiền thị ra."

Tiền Giang thị vội vàng xua tay,"Không cần đâu, ta vào tìm nó là được. Chắc nó đang ở trong phòng nhỉ?"

"Phải rồi, nó đang ở trong phòng."

Tiền thị đang bận gấp quần áo thì cửa phòng mở ra. Ngẩng lên thấy nương mình, Tiền thị ngạc nhiên,"Nương, sao nương lại tới đây?"

Tiền Giang thị bước vào, đóng cửa lại, rồi không nói không rằng nhéo Tiền thị một cái. Tiền thị kêu lên đau đớn,"Nương, nương làm gì thế?"

Tiền Giang thị hậm hực: "Làm gì à? Nhà các ngươi có tiền mua lừa sao không nói với ta? Cháu trai ta gần đây còn chẳng có cái gì ngon mà ăn, vậy mà nhà ngươi có tiền mua lừa chắc chắn có dư tiền cho ta mượn. Mượn chút tiền đi."

Tiền thị nhớ lời dặn của Chân Nguyệt rằng việc vay tiền phải được nàng đồng ý, liền kể lại cho nương nghe.

Tiền Giang thị thầm rủa trong lòng, trách nữ nhi mình không biết tận dụng cơ hội. Sinh nữ nhi mà chẳng có tí quyền hành nào trong nhà chồng, đụng đến Chân thị là lại khó khăn.

Cuối cùng bà ta đành từ bỏ ý định và hỏi: "Thế còn ngươi? Ngươi không có chút tiền nào sao?"

Tiền thị lúng túng đáp: "Nương, con chỉ có chút ít tiền thôi, phải để dành cho Tiểu Niên mua vải may quần áo." Tiểu Niên nhà nàng gần đây cao lớn hơn, nên nàng dự định mua vải may quần áo mới cho con. Cả Tiểu Hoa và Tiểu Thảo cũng đang lớn nhanh, nhưng đó không phải việc Tiền thị cần lo.

Dù vậy, Tiểu Niên vẫn là đứa con cần được nàng chăm lo nhất.

Tiền Giang thị nhăn mặt,"Bọn hài nữ nhỏ thì cần gì quần áo mới, cứ lấy quần áo cũ của ngươi mà mặc! Đưa tiền đây cho ta."

Trong lúc đó, Chân Nguyệt đang chơi với Tiểu A Sơ thì Kiều Trần thị bước vào. Bà nhìn ra ngoài, rồi thì thầm: "Vợ lão đại, nương Tiền thị đến rồi."

Chân Nguyệt ngẩng đầu,"Tới làm gì?"

Kiều Trần thị đáp: "Không rõ, bà ta mang ít rau dại, nói là có chuyện muốn gặp Tiền thị. Ta đoán chắc là muốn vay tiền."

Chân Nguyệt đặt trống bỏi xuống,"Nếu Tiền thị khôn ngoan thì sẽ không cho mượn, hoặc ít nhất sẽ đến nói với ta một tiếng. Nhưng nếu đó là tiền của chính nàng, thì ta cũng không can thiệp được."

Dù vậy, Chân Nguyệt vẫn giao Tiểu A Sơ cho Kiều Trần thị trông, rồi bước ra ngoài. Nàng gọi lớn: "Đệ muội!"

Tiền thị đang chuẩn bị đưa tiền cho nương của nàng, nghe tiếng gọi to của Chân Nguyệt liền rụt tay lại, đáp vội: "Dạ, đại tẩu! Đại tẩu tìm ta, để ta ra ngoài xem đã."
 
Chương 79


Tiền Giang thị nói: "Này, đưa tiền trước đã."

Tiền thị do dự một chút rồi đưa cho nương nàng mười văn tiền,"Nương, con chỉ có chừng này thôi. Con phải ra ngoài ngay, kẻo đại tẩu trách mắng." Nói xong, nàng nhanh chóng chạy ra khỏi phòng. Khi mở cửa, nàng đã thấy Chân Nguyệt đứng ngay trước cửa,"Đại tẩu."

Bên trong, Tiền Giang thị tức giận, n.g.ự.c phập phồng lên xuống. Chân thị này thật lạ, lúc khác thì không gọi, lại đúng lúc này mới tới tìm.

Chân Nguyệt đứng ở cửa nhìn vào trong, ánh mắt lướt qua đồng tiền trong tay Tiền Giang thị, rồi chuyển sang Tiền thị,"Nhị đệ muội, không phải ta bảo ngươi đi cắt ít cải bẹ xanh để phơi khô làm dưa chua sao? Sao còn ở trong phòng?"

Tiền thị luống cuống,"A? Vâng vâng, ta đi ngay đây." Nàng quay lại nói với Tiền Giang thị,"Nương, con có việc phải làm rồi, nếu không có gì gấp thì ngươi về trước đi."

Chân Nguyệt liền chen vào,"Về làm gì? Nhà ta đang chuẩn bị nhổ củ cải, thông gia ở lại giúp một tay đi. Heo cũng cần cho ăn, gà cũng vậy, còn quần áo phải giặt, đất lại cần tưới nước, nhà ta người không đủ làm. Thông gia ở lại giúp đỡ đi."

Tiền Giang thị cười gượng,"Ha ha, ngại quá, nhà ta còn nhiều việc phải làm, ta phải về trước đây. Ha ha, không cần tiễn đâu."

Tiền Giang thị vừa nói vừa vội vàng bước ra khỏi cổng Kiều gia, đi nhanh ra hướng cây đa đầu làng. Khi bà ta đến đó, bà Trương nhận ra và gọi với theo,"Tiền Giang thị, sao bà lại tới đây? Đến vay tiền đấy à?"

Tiền Giang thị nhanh chóng phủ nhận,"Không không, ta chỉ đến thăm nữ nhi thôi."

Trương bà tử cảnh báo,"Ta khuyên ngươi, tốt nhất là đừng đến nữa, nếu không... chậc chậc chậc." Bà Trương lắc đầu đầy ẩn ý.

Tiền Giang thị cảm thấy có điều bất thường,"Có chuyện gì thế? Sao lại vậy?"

Bà Chu đứng gần đó liền lớn tiếng nói,"Bà không biết à? Nhà Kiều gia mượn nợ để mua lừa đấy. Đến lúc phải trả nợ, không khéo bà lại phải đứng ra vay tiền cho chúng trả nợ."

Tiền Giang thị không tin nổi,"Thật sao? Sao khi ta vừa đến, nữ nhi ta chẳng nói gì cả?"

Bà Chu tiếp lời,"Nói ra thì bà còn dám đến không? Lần sau mà đến, bà coi chừng chúng nó vay tiền bà đấy."

Bà Trương thêm vào,"Lần trước Chân thị còn đòi vay tiền ta, may mà ta không cho mượn. Nợ nần thì trả mãi cũng không hết, đó là một cái hố sâu không đáy."

Tiền Giang thị sờ vào túi tiền trong ngực, lòng đầy lo lắng. Nữ nhi nhà bà vừa cho bà ta mượn mười văn, liệu sau này có đến mượn lại bà ta cả trăm văn không? Bà ta bắt đầu sợ hãi, lo rằng Tiền thị sẽ chạy từ Kiều gia ra vay tiền của bà ta.

"Ta còn có việc, đi về trước." Tiền Giang thị vội vàng tìm cớ rồi nhanh chóng rời đi.

Ở phía bên kia, trưởng thôn Kiều Phong cũng nghe tin đồn rằng Kiều gia đã mượn nợ để mua lừa. Tuy nhiên, hắn không tin tưởng lắm.

Lần trước, khi Kiều gia tổ chức tiệc trăng tròn cho đứa trẻ mới sinh, trông họ không có vẻ túng quẫn như người ta đồn đại. Hắn cảm thấy có lẽ Kiều gia đã kiếm được kha khá, còn chuyện vay nợ thì khó mà tin được.

Dù vậy, với vai trò là trưởng thôn, Kiều Phong vẫn quyết định tới Kiều gia xem thực hư ra sao. Khi hắn tới, Kiều Đại Sơn và mọi người đang rửa sạch củ cải vừa nhổ lên từ ruộng.

Nghe Kiều Phong nhắc về tin đồn rằng Kiều gia mượn nợ để mua lừa, mọi người đều ngớ người ra.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top