Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 20


Mã thị tức giận đến mức chỉ tay vào Chân Nguyệt, "Ngươi... ngươi... ngươi..."

Chân Nguyệt liền hất tay bà ta ra, "Ngươi cái gì mà ngươi! Ha ha ha, nghe nói nhà ngươi gặp báo ứng, theo ta thì đúng là làm nhiều chuyện xấu nên gặp quả báo thôi! Chậc chậc chậc! Hôm nay chỉ là gà bị chém đầu, ngày mai biết đâu lại đến người đấy!" Chân Nguyệt vừa nói vừa làm động tác cắt cổ, thần thái đầy vẻ mỉa mai.

Mã thị tức đến nghiến răng, "Chân thị! Chắc chắn là nhà ngươi làm! Chính là nhà các ngươi!"

Chân Nguyệt đáp lại, "Có chứng cứ gì không? Không có chứng cứ mà bôi nhọ người khác là ta có thể kiện ngươi đấy!"

Mã thị thách thức, "Ngươi dám!"

Chân Nguyệt lạnh lùng, "Ta thì có gì không dám. Kiều Đại, đi kiện quan cho ta!"

Kiều Triều hơi do dự, nhưng khi Chân Nguyệt liếc mắt ra hiệu, hắn liền nhanh chóng làm như định đi ra ngoài. Lúc này, trưởng thôn vừa tới, "Có chuyện gì vậy? Mã thị, ngươi lại gây rối gì đây?"

Mã thị vội vàng kêu lên, "Ta không có gây rối gì cả! Trưởng thôn, ngươi xem sân nhà ta! Đêm qua, không biết kẻ nào độc ác đã gϊếŧ hết gà của nhà ta, ta cực khổ nuôi dưỡng chúng nó mà!"

Kiều Triều thấy thôn trưởng tới, liền lẳng lặng quay về đứng cạnh Chân Nguyệt. Chân Nguyệt cười nhạt, trong lòng hả hê, đáng đời!

Nàng quay sang nhìn Lâm Tiểu Hổ, "Ta nghĩ là do nhi tử nhà ngươi làm, ai chứ hắn nghịch ngợm thì ai cũng biết, không phải mới ngày một ngày hai."

Lâm Tiểu Hổ nghe vậy, lòng chợt chùng xuống, lo lắng việc mình làm hôm qua bị phát hiện. Ánh mắt hắn liền trở nên trốn tránh, chẳng dám đối diện với ánh nhìn của mọi người.

Chân Nguyệt: "Hừ, tự xem lại con trai mình đi, ánh mắt lấm lét như vậy, ta thấy chính là hắn làm! Mã thị, nhà ngươi đúng là không biết liêm sỉ, con mình gây chuyện lại còn muốn vu oan cho người khác để kiếm bồi thường. Đúng là mặt dày!" Chân Nguyệt hừ một tiếng khinh miệt, "Vậy mà lại còn dám vu khống chúng ta, khiến bụng ta khó chịu. Nếu có chuyện gì xảy ra với đứa bé trong bụng ta, Mã thị, ngươi không thoát được trách nhiệm đâu!"

Lâm Tiểu Hổ vội vàng phủ nhận, "Không phải ta!"

Chân Nguyệt liếc nhìn cậu ta, "Chối làm gì, nhìn ngươi chột dạ thế kia! Chắc chắn là ngươi!"

Mã thị cũng lên tiếng, "Tuyệt đối không phải con ta làm." Tuy nói vậy, nhưng khi bà nhìn Lâm Tiểu Hổ, trong lòng cũng dấy lên nghi ngờ. Chẳng lẽ thật sự là do con mình?

Chân Nguyệt cười khẩy, "Không phải nó thì sao lại chột dạ thế? Nói không ra đúng không?"

Mã thị lúng túng phản bác, "Đâu có... Đâu có chột dạ! Ngươi nói bậy!"

Chân Nguyệt khoanh tay trước ngực, "Ai trong lòng có tật thì mới chột dạ. Hừ!"

Lúc này, trưởng thôn bước tới, "Được rồi! Mã thị, kể lại chi tiết sự việc cho ta nghe."

Mã thị liền thuật lại tình hình sáng nay, trưởng thôn Kiều Phong lắng nghe rồi hỏi, "Đêm qua các ngươi không nghe thấy động tĩnh gì sao?"

Mã thị lắc đầu, "Không, một chút động tĩnh cũng không." Lâm Thủy và Lâm Thạch cũng lắc đầu theo. Cả nhà họ quả thật không nghe thấy gì, cứ như là có ma quỷ làm ra chuyện này vậy. Nghĩ đến đó, ai nấy đều lạnh người.

Kiều Phong tiến vào sân kiểm tra, phát hiện một dấu chân nhỏ cạnh chuồng gà, liền chỉ vào và hỏi, "Dấu chân này của ai?"

Mã thị nhìn rồi trả lời, "Đây không phải là dấu chân của ta. Thường ngày chỉ có ta cho gà ăn thôi."

Chân Nguyệt liếc qua rồi cười nhạt, "Chẳng phải là dấu chân của con trai ngươi sao? Ta đã nói rồi, chính nó làm mà ngươi không tin!"
 
Chương 21


Mọi người nhìn lại dấu chân, rồi nhìn Lâm Tiểu Hổ, "Đúng rồi, đây đúng là dấu chân của Lâm Tiểu Hổ."

"Cái gì? Chính nhi tử của mình gϊếŧ gà rồi lại định đổ vấy cho người khác sao?"

"Có phải như Chân thị nói, nhà này muốn lợi dụng để đòi bồi thường không?"

"Tâm địa độc ác thật!"

Mọi người bắt đầu chỉ trỏ, Mã thị lúc này cũng nghi ngờ nhi tử của mình, nhưng dù là sự thật thì cũng không thể thừa nhận.

"Khoan đã, dấu chân của con ta ở đây thì đã sao? Không có nghĩa là nó làm. Nó có lý do gì để gϊếŧ gà chứ? Nó còn chưa biết gϊếŧ gà!"

Lâm Tiểu Hổ cũng gấp gáp phủ nhận, "Nương, thật sự không phải con, con không có làm."

Chân Nguyệt cười nhạt, "Nếu không phải nhi tử của ngươi thì chỉ có ngươi tự bày trò, gϊếŧ gà rồi đổ tội cho người khác thôi! Chắc gà nhà ngươi bị bệnh, sợ lây lan nên gϊếŧ hết, giờ lại muốn vu oan cho người khác để đòi bồi thường chứ gì?"

Nói rồi, Chân Nguyệt che mũi, lui về sau vài bước, "Trong sân này, ngoài dấu chân nhà ngươi thì còn ai khác đâu? Ngươi nói không phải các ngươi làm, chẳng lẽ là ma?"

"Hay thật sự là báo ứng, làm nhiều chuyện xấu nên bị trừng phạt thôi." Chân Nguyệt cười mỉa.

Lâm Tiểu Hổ nghe thế, lòng càng thêm lo lắng, chẳng lẽ thật sự là báo ứng?

Mã thị tức giận, xông lên định đánh Chân Nguyệt, nhưng Chân Nguyệt liền đặt tay lên bụng, thách thức, "Ngươi dám đánh không? Đánh đi, đánh vào bụng ta này! Nếu con ta có mệnh hệ gì, thì Lâm Tiểu Hổ nhà ngươi cũng phải chôn cùng!"

Kiều Triều lo lắng Mã thị quá kích động có thể thực sự ra tay, nên vội vàng đứng chắn trước mặt Chân Nguyệt. Chân Nguyệt đứng sau lưng hắn, thò đầu ra, nói giọng đầy thách thức, "Ta xem ngươi cũng không dám đâu!"

Mã thị tức đến ngực phập phồng, lòng đầy oán giận. Miệng lưỡi của Chân thị sao mà ngày càng sắc bén như thế?

Lúc này, trưởng thôn lên tiếng hòa giải: "Thôi nào, đừng cãi nhau nữa! Mã thị, ta đã kiểm tra một vòng, quả thật không thấy dấu chân của người ngoài, cũng không có gì khác thường. Thật sự các ngươi không nghe thấy tiếng gà kêu hay bất kỳ âm thanh gì vào đêm qua sao?"

Mã thị đáp: "Không có, một tiếng động cũng không." Nếu có, họ đã không để chuyện này xảy ra rồi.

Trưởng thôn vuốt râu, suy nghĩ một lúc, rồi nói: "Không có chứng cứ cụ thể, nếu ngươi không muốn chấp nhận, thì có thể báo quan."

Mã thị vừa nghe đến báo quan liền lắc đầu nguầy nguậy, "Không, không thể báo quan." Làm dân thường, họ sợ nhất là dính líu đến quan phủ. Nghe đâu có người từng báo quan, nhưng lại bị đánh đập, thậm chí bị ép nộp tiền, nên nàng ta không dám mạo hiểm.

Lâm Thạch hỏi, "Thôn trưởng, thật sự không tìm được ai sao?"

Thôn trưởng đáp: "Các ngươi hãy chú ý quan sát thêm vài ngày. Xem thử đêm nay hoặc những ngày tới có ai lại dám đến quấy phá không. Đêm đến đừng ngủ quá say."

Mã thị miễn cưỡng đồng ý, "Được rồi. Nhưng hôm nay nhiều người đã biết chuyện, nếu có ai làm thì chắc họ sẽ không dám quay lại nữa."

Chân Nguyệt cười khẩy, "Hừ, vẫn còn nghi ngờ chúng ta sao? Ngươi nói thử xem, trong nhà chúng ta ai có thể leo tường nhà ngươi mà không phát ra tiếng động, lại còn gϊếŧ hết gà?"

Mọi người xung quanh nghe vậy cũng cảm thấy hợp lý, tự hỏi: Ai trong Kiều gia có thể làm được việc này?

Thôn trưởng kết thúc cuộc tranh luận, "Thôi được, về trước đi. Đợi thêm vài ngày xem sao."

Dù không cam lòng, Mã thị cũng chẳng còn cách nào khác. Bà Trương đứng gần đó thêm lời: "Ít nhất gà không bị trộm đi, vẫn còn ăn được, cũng coi như là phúc."

Mã thị hậm hực đáp, "Phúc cho ngươi thì có!"
 
Chương 22


Bà Trương quay lưng bỏ đi, lẩm bẩm, "Tốt bụng an ủi mà lại bị mắng, xứng đáng! Phi!"

Chân Nguyệt thấy sự việc đã lắng xuống cũng xoay người đi về. Vừa đi, nàng vừa nghĩ, nói nhiều thế này cũng thật mệt. Tiền thị đi cạnh, phấn khởi nói: "Quả nhiên chỉ có đại tẩu mới trị được Mã thị. Nàng ta bị tỷ làm cho không nói lại được câu nào. Xứng đáng!"

Kiều Triều lặng lẽ theo sau, thầm nghĩ: Vợ hắn đúng là cãi nhau rất giỏi.

Khi về đến nhà, Kiều Trần thị đã chuẩn bị xong bữa sáng, liền hỏi: "Sự việc thế nào rồi?"

Tiền thị đáp: "Không rõ ai làm, nhưng ta nghĩ chắc là do nhà họ tự gây ra. Có khi chính là thằng bé Lâm Tiểu Hổ. Thằng nhóc đó thật quá nghịch ngợm."

Kiều Trần thị hỏi tiếp: "Trưởng thôn cũng không tìm ra được gì sao?"

Tiền thị nói: "Trong sân nhà họ chỉ có dấu chân của người nhà Mã thị thôi. Ai mà lợi hại đến mức vào đó mà không để lại dấu vết chứ? Chắc chắn là báo ứng! Làm chuyện xấu thì sớm muộn cũng bị trừng phạt. Đúng không, đại tẩu?"

Chân Nguyệt đáp lại một cách hờ hững.

Kiều Triều ngồi im, lòng nghĩ: Đúng là làm chuyện xấu, nhưng cũng là chuyện do hắn làm...

Chân Nguyệt thấy cãi cọ đến mức này cũng hơi mệt, liền ngồi xuống. Tiểu Hoa nhanh chóng đưa nàng một chén nước. Sau khi uống nước, nàng hỏi: "Bữa sáng xong chưa?"

Kiều Trần thị đáp: "Xong rồi, ta sẽ mang ra ngay. Mọi người ngồi xuống ăn sáng đi, còn phải ra đồng làm việc nữa."

Cả nhà đói bụng liền ngồi xuống ăn sáng. Chân Nguyệt vừa ăn vừa lẩm bẩm: "Rốt cuộc là ai đã gϊếŧ gà nhà Mã gia nhỉ?" Dù nghĩ mãi, nàng cũng không thể đoán ra được ai làm việc này.

Kiều Triều ngồi cạnh, lặng lẽ uống cháo loãng.

Bên kia, Mã gia cũng đang đầy nghi ngờ. Mã thị quay sang hỏi chồng và cha chồng: "Các ngươi nghĩ là ai làm?" Sau đó, bà nhìn thẳng vào Lâm Tiểu Hổ, nghi ngờ hỏi: "Tiểu Hổ, có phải con làm không?"

Lâm Tiểu Hổ liều mạng lắc đầu, "Thật sự không phải con." Trong lòng hắn đầy lo sợ, liệu có phải do mình gϊếŧ gà nhà Kiều gia mà bị báo ứng?

Mã thị nghi ngờ nhìn hắn, "Thật sự không phải ngươi?"

Lâm Tiểu Hổ đáp: "Thật sự không phải con, con chỉ gϊếŧ gà nhà Kiều gia thôi. Con không hiểu tại sao gà nhà mình lại bị gϊếŧ."

"Cái gì! Con gϊếŧ gà nhà Kiều gia từ bao giờ?" Mã thị kinh ngạc hỏi.

Lâm Tiểu Hổ nhỏ giọng kể lại mọi chuyện, "Lúc con thấy cả nhà họ đi ra ngoài, con lén bò vào sân, gϊếŧ gà của họ rồi dẫm lên quần áo."

Mã thị nghe xong, nghĩ đến tình cảnh hiện tại của nhà mình, liền la lớn, "Ta biết ngay mà! Nhất định là bọn họ! Họ trả thù chúng ta! Ta phải đi tìm Chân thị!"

Mã thị vừa nói vừa định lao ra cửa, nhưng bị Lâm Thạch giữ lại. "Ngươi làm sao biết là bọn họ? Ngươi nghĩ xem, trong Kiều gia có ai có thể làm được chuyện này?"

Mã thị khựng lại, nghĩ rằng trong Kiều gia chỉ có Chân thị là đáng gờm, nhưng nàng lại đang mang thai. Còn những người khác đều yếu đuối, kể cả Tiền thị cũng không có khả năng. Hơn nữa, tường nhà họ cao hơn nhà Kiều gia nhiều.

"Chẳng lẽ là... Kiều Đại?"

Lâm Thạch suy nghĩ, gần đây Kiều Đại có chút khác lạ, nhưng...

"Kiều Đại thực sự có thể lẻn vào sân nhà chúng ta trong đêm mà không gây ra tiếng động nào sao? Nàng nghĩ hắn lợi hại đến mức đó à?"

Mã thị cũng cảm thấy điều này khó tin. Trong mắt bà bỗng hiện lên nỗi sợ hãi, "Có phải thật sự là báo ứng, vì Tiểu Hổ gϊếŧ gà nhà họ không?"

Lâm Thạch thở dài, "Thôi, mấy ngày tới ta sẽ canh chừng ban đêm, xem ai là kẻ gây rối. Nàng cũng nên để ý đến động tĩnh nhà Kiều gia."

Mã thị gật đầu, "Được, được."

Lâm Thạch nói tiếp: "Trước hết, đem gà thu dọn lại một chỗ rồi chế biên lên ăn đi."

Mã thị nhìn những con gà đã chết, lòng đầy đau xót, nhưng khi nghĩ đến Kiều gia cũng chịu cảnh tương tự, bỗng nhiên nàng ta thấy dễ chịu hơn.
 
Chương 23


Mã thị vội hỏi con trai: “Đúng rồi, con có bị bọn họ phát hiện không?”

Lâm Tiểu Hổ lắc đầu đáp: “Không... không đâu, con về nhà trước khi bọn họ về.”

Lâm Thạch suy nghĩ một chút rồi nói: “Có lẽ họ không biết Tiểu Hổ làm chuyện này, nếu không Chân thị đã chẳng im lặng như vậy.”

Mã thị nghe xong liền thấy cũng có lý, “Đúng thế, Chân thị mà im lặng à? Kỳ lạ thật. Chẳng lẽ mang thai nên tính tình thay đổi? Trước đây khi mang thai, nàng vẫn rất hung dữ mà.”

Lâm Thạch đáp: “Ai mà biết được thai phụ các nàng nghĩ gì? Có lẽ đây chỉ là giai đoạn thay đổi tính cách.”

“Cũng có thể.”

Ở Kiều gia, sau bữa sáng, mọi người xuống ruộng làm việc, chỉ có Kiều Triều ở lại nhà. Chân Nguyệt bảo Kiều Triều cùng ba đứa nhỏ giặt quần áo, rồi lo liệu lại vườn rau phía sau nhà. Trước đó, một phần vườn rau đã bị Lâm Tiểu Hổ phá hỏng, Chân Nguyệt yêu cầu Kiều Triều sửa sang lại để chuẩn bị trồng thêm cây cối.

Chân Nguyệt từng thử sử dụng dị năng mộc hệ của mình nhưng không hiểu sao, từ khi đến thế giới này, nàng cảm thấy dị năng không còn linh hoạt như trước. Dù nàng đã nghỉ ngơi nhiều ngày, nhưng khi nàng vừa thử truyền năng lượng vào một cây nhỏ thì đứa bé trong bụng liền đạp mạnh.

“Ngô...” Chân Nguyệt ôm bụng, rêи ɾỉ vì đau đớn, không dám tiếp tục dùng dị năng nữa. Cái thai này đúng là phiền phức!

Kiều Triều cảm nhận được sự bất thường, liền buông cái cuốc xuống và đi tới hỏi: “Có chuyện gì không?”

Chân Nguyệt cố gắng trấn tĩnh, xua tay: “Không có gì, ta đi nghỉ ngơi một chút.”

Kiều Triều vội vàng đỡ nàng vào phòng, đặt nàng ngồi lên mép giường, thấy nàng không sao mới quay lại tiếp tục công việc.

Trong khi Chân Nguyệt nghỉ ngơi, nàng vuốt bụng nghĩ rằng khi sinh con xong, nàng sẽ có thể tự do hành động và dùng dị năng mà không bị trở ngại.

Gần đến giờ trưa, Chân Nguyệt không thể tự mình nấu cơm, nên quyết định giao việc cho Kiều Triều. Ngày hôm qua, con gà đã được ướp sẵn, cộng thêm thỏ và một ít rau xanh cùng dưa muối.

Tiểu Hoa nhóm lửa, Chân Nguyệt ngồi bên cạnh chỉ đạo Kiều Triều, “Cho một ít dầu vào nồi, sau đó bỏ gà vào.”

Kiều Triều hỏi lại: “Dầu?”

Tiểu Hoa nhanh chóng chỉ vào lọ dầu, “Cữu cữu, ở đây.”

Kiều Triều mở lọ ra, thấy trong đó chỉ còn một ít mỡ heo, liền đổ nửa lọ vào nồi, “Như vậy đủ chưa?”

Tiểu Hoa lo lắng đáp: “Cữu cữu, nhiều quá rồi, chỉ cần một chút thôi.” Nàng liếc nhìn Chân Nguyệt, sợ rằng mợ cả sẽ mắng đại cữu cữu.

Chân Nguyệt cũng thích ăn nhiều dầu mỡ, nhưng hiện tại gia cảnh không cho phép, “Nửa lọ là được rồi.”

Tiểu Hoa định nói thêm nhưng thấy mợ cả đã lên tiếng, nên im lặng.

Khi Kiều Triều cho dầu vào nồi, nghe thấy tiếng xèo xèo và cảm nhận dầu bắn lên mu bàn tay, hắn giật mình lùi lại vài bước.

Chân Nguyệt giục: “Lùi cái gì? Nhanh cho gà vào nồi đi.”

Kiều Triều nuốt khan, nhanh chóng cầm miếng gà và ném vào nồi từ xa... Đúng vậy, ném vào... May mắn là miếng gà vẫn rơi vào trong nồi.

Chân Nguyệt lo lắng miếng gà sẽ rớt ra ngoài, nhưng may mắn không xảy ra điều đó. “Mau đảo gà đi!”

Kiều Triều luống cuống tay chân mà đảo gà, “Cứ đảo liên tục thế này sao?” Hắn quay đầu nhìn Chân Nguyệt, nhưng do tay hơi mạnh, một miếng gà bắn ra khỏi nồi.

Chân Nguyệt đỡ trán, “Đảo một lúc rồi để yên, miếng gà rớt ra rửa sạch rồi cho lại vào nồi.”

“À, ừ, ừ.” Kiều Triều hoàn toàn hoảng loạn, mồ hôi đầm đìa.

Chân Nguyệt tiếp tục chỉ đạo: “Bỏ thêm gừng vào nồi đi.” Vốn nàng định thêm rượu, nhưng gia đình này không có rượu, thứ đó quá quý giá.

Kiều Triều bối rối hỏi: “Gừng ở đâu?”
 
Chương 24


Tiểu Hoa lập tức đi lấy gừng đến, Kiều Triều cầm dao chuẩn bị thái, Chân Nguyệt bỗng nhiên ngăn lại: “Khoan đã, huynh không thấy gừng dơ sao? Không biết rửa à?”

Kiều Triều: ……. Hắn vội vàng đem gừng đi rửa sạch.

“Thái như thế nào?”

Chân Nguyệt đáp: “Thái thành lát, hai lát là được.”

Kiều Triều cẩn thận thái gừng, “Thái dày thế này được chưa?”

Chân Nguyệt: “Được rồi, thái xong đi! Ngươi là heo sao? Thái mấy lát gừng cũng không xong?” Chân Nguyệt bắt đầu càu nhàu, trong lòng vẫn luôn có chút bực bội.

Kiều Triều: ……. Thực ra hắn thật sự không biết làm! Hắn biết phê tấu chương, nhưng nhà này ngoài cây bút của Kiều Tam ra thì chẳng có gì để dùng.

Cuối cùng, hắn cũng thái xong hai lát gừng và cho vào nồi, đảo vài lần, sau đó thêm nước và đợi nó sôi, rồi mới lau mồ hôi.

Xào một món ăn mà mệt chết hắn… Không đúng, sao hắn lại phải xào rau chứ? Rõ ràng trước đây việc xào nấu này không cần đến tay nguyên chủ.

Nhìn thấy bụng Chân Nguyệt... Thôi, làm thì làm.

Thịt gà đã được ướp sẵn trong nồi, nên không cần thêm muối. Chân Nguyệt bảo Kiều Triều gắp một miếng để nàng nếm thử, “Không tệ, được rồi, dọn ra đi.” Dù xào mất khá lâu, nhưng cũng ổn.

Xong món gà, đến lượt thịt thỏ, lần này Kiều Triều đã thuần thục hơn nhiều so với xào thịt gà. Chân Nguyệt có thể thảnh thơi một chút, không cần theo dõi quá sát, chỉ cần nhắc nhở khi thêm nước.

Xào rau xanh thì đơn giản hơn, chỉ cần thêm chút dầu và đảo qua là xong, dưa muối cũng không có gì phức tạp.

Sau khi hoàn thành mọi món ăn, Kiều Triều cầm chén uống một ngụm nước lớn, mệt quá… Hắn thà đi làm ruộng hoặc vào rừng còn hơn, chiều nay chắc phải vào rừng một chuyến nữa.

Tiểu Hoa đi lấy dầu để cất đi, nhìn thấy bên trong chỉ còn lại một chút dầu, hôm nay đại cữu cữu dùng hơi nhiều.

Nhưng mợ cả không nói gì thêm, nên Tiểu Hoa cũng không dám lên tiếng.

Lúc này, mọi người trong nhà Kiều gia cũng đã trở về. Nghe thấy tiếng động, Kiều Triều bước ra từ nhà bếp, hô lên: “Ăn cơm thôi!”

Kiều Trần thị nhìn thấy lão đại của mình đeo tạp dề, tay còn dính đầy dầu mỡ, liền hỏi: “Lão đại, hôm nay con nấu ăn sao? Chân thị đâu?”

Chân Nguyệt lúc này đã ngồi sẵn ở bàn ăn, chỉ chờ mọi người tụ tập đông đủ để bắt đầu bữa cơm.

Kiều Triều đáp: “Đúng vậy, mọi người thử xem tay nghề của con thế nào.” Trong lòng Kiều Triều vẫn có chút kiêu hãnh, dù gì cũng chỉ là xào nấu vài món ăn thôi, chẳng làm khó được hắn, hắn tự nhủ mình quả là thông minh, chỉ cần một chút là học ngay được.

Kiều Trần thị lo lắng rằng hắn có thể làm hỏng thịt gà và thịt thỏ, nên vội vàng vào kiểm tra trong bếp. Nhìn thấy các món ăn trên bàn trông khá ổn, bà liếc nhìn Chân Nguyệt: “Chân thị, con đã nếm thử chưa? Các món này có ổn không?”

Chân Nguyệt trả lời: “Thịt thỏ chưa thử, nhưng thịt gà thì ổn rồi.”

Kiều Trần thị thở phào nhẹ nhõm, vỗ ngực: “Thế thì được rồi.” Ít nhất Chân thị không nổi giận mắng lão đại nhà mình, chứng tỏ các món ăn vẫn còn chấp nhận được.

Cả gia đình nhanh chóng rửa tay và ngồi xuống bàn. Hôm nay có hai món thịt, ai nấy đều vui vẻ. Tuy nhiên, Kiều Trần thị vẫn chia đôi phần thịt gà và thịt thỏ, “Chúng ta để dành một nửa cho bữa tối.” Sao có thể ăn hết từng này thịt chỉ trong một bữa được, như vậy thật lãng phí.

Chân Nguyệt cũng không nghĩ nhiều về chuyện này, liền để Kiều Trần thị tự sắp xếp. Dù sao nàng cũng chẳng bận tâm, còn Tiền thị thì cảm thấy như thế cũng tốt, vì như vậy họ có thể ăn thêm được vài miếng thịt nữa, thật là tuyệt vời.

Sau bữa cơm no nê, Tiền thị thu dọn và rửa chén bát. Chân Nguyệt trở về phòng nghỉ ngơi, trong khi Kiều Đại Sơn và Kiều Nhị tiếp tục sửa lại chuồng heo mà buổi sáng chưa kịp hoàn thành. Kiều Tam thì quay lại phòng để học bài, vì mấy hôm nay thầy dạy học đang nghỉ ngơi nên hắn không phải đến lớp.
 
Chương 25


Tiền thị và Kiều Trần thị ngồi dưới mái hiên thêu thùa, thỉnh thoảng họ làm vài cái khăn tay và đem bán ở thị trấn để kiếm thêm chút tiền.

Kiều Triều bước vào phòng của Kiều Tam, “Tam đệ, đang đọc sách à?” Hắn liếc nhìn cuốn sách mà Kiều Tam đang cầm, nhận ra vài chữ.

Kiều Tam thấy Kiều Triều vào liền vội đứng dậy, “Đại ca.”

Kiều Triều bảo hắn ngồi xuống, rồi hỏi: “Tam đệ, đệ biết chữ, ta muốn hỏi đệ có biết hiện nay hoàng đế là ai không?”

Kiều Tam nghe thấy câu hỏi thì lập tức đứng dậy, liếc quanh rồi nói nhỏ: “Đại ca, sao lại hỏi chuyện này?”

Kiều Triều đáp: “Không có gì, chỉ là lúc ta đi làm việc ở huyện thành, ta nghe người ta kể chuyện hoàng đế xét nhà, diệt tộc gì đó, nên tò mò muốn hỏi thử thôi.” Hắn thấy Kiều Tam có vẻ lo lắng nên cũng hạ giọng theo.Kiều Tam: “Tên húy của hoàng đế không phải là thứ chúng ta có thể biết.”

Kiều Triều: “Vậy quốc hiệu và niên hiệu hiện nay đệ có biết không?”

Kiều Tam đáp: “Hiện nay là triều Đại Chu, niên hiệu Phong Tập năm thứ 35.”

Kiều Triều: “Hiện tại là triều Chu? Vậy trước Đại Chu là triều đại nào, tam đệ có biết không?”

Kiều Tam tuy không hiểu sao đại ca lại hỏi những chuyện này, nhưng vẫn ngoan ngoãn trả lời: “Trước Đại Chu là triều Đại Hạ.”

Đại Hạ? Chẳng phải là triều đại của hắn sao?

Vậy là, hắn đã xuyên đến một triều đại sau đó?

“Đại Hạ tồn tại bao lâu? Đệ có biết Đại Hạ có bao nhiêu hoàng đế không?”

Kiều Tam: “Đại Hạ chỉ trải qua ba đời hoàng đế: Hạ Thành Đế, Hạ Càn Đế, và Hạ Dần Đế.”

Kiều Triều: ……. Nếu không nhầm thì Hạ Càn Đế chính là hắn.

Kiều Tam: “Đại ca, sao huynh lại hỏi những chuyện này?” Dù hoàng đế có xét nhà, diệt tộc thì liên quan gì đến họ?

Kiều Triều vỗ vai Kiều Tam, “Ta chỉ kiểm tra kiến thức của đệ thôi, tiếp tục đọc sách đi.”

“Nga.”

Kiều Triều trở về phòng, thấy Chân Nguyệt đang nghỉ ngơi trên giường, còn những người khác cũng đang bận rộn việc riêng. Hắn suy nghĩ một lát, rồi lấy dao và cầm một cái sọt, “Ta đi ra ngoài một lát.”

Chưa ai kịp phản ứng thì Kiều Triều đã ra ngoài.

Kiều Triều lại lên núi. Con thỏ bắt được hôm qua đã ăn hết, còn heo con thì phải nuôi, nên hắn định bắt thêm chút thịt.

Đến khi trời chiều, mặt trời không còn gay gắt, những người trong Kiều gia cũng đã hoàn thành công việc của mình. Chân Nguyệt tỉnh giấc, liền ra ngồi trong sân. Nhìn vào chuồng heo với con heo con đang nuôi, nàng nghĩ nếu cứ để nó lớn lên mà không làm gì thì thịt vẫn sẽ tanh và hôi.

Nhớ lại kiếp trước, khi nuôi heo, người ta thường thiến để cải thiện chất lượng thịt. Chân Nguyệt đứng dậy, tiến lại gần chuồng heo, xác nhận rằng con heo này là heo đực. Nàng sờ cằm suy nghĩ, “Chờ Kiều Đại về rồi, có lẽ nên bảo hắn thiến con heo này đi.”

Đúng lúc đó, Kiều Triều từ ngoài trở về. Hắn đặt đao xuống, rồi thả cái sọt trên vai xuống đất. Từ trong sọt, hắn lấy ra một con nai con đã chết, mấy quả trứng chim, một con gà rừng đã chết và vài quả dại.

Chân Nguyệt nhìn hắn, hỏi: “Ngươi vào núi à?”

Kiều Triều đáp: “Ừ.”

Chân Nguyệt nhìn hắn một lúc, càng thấy người này khác xa so với hình ảnh người phu quân trong trí nhớ của nguyên chủ. Người chồng trước đây không thể nào có khả năng săn bắn giỏi như vậy, nếu thật sự giỏi đến thế thì gia cảnh của họ đâu đến nỗi nghèo khó như hiện giờ.

Chân Nguyệt trầm tư một lúc, rồi ngẩng đầu lên nói: “Nai thì giữ lại, sáng sớm mai mang ra chợ bán, đừng để người trong thôn thấy. Hoặc là tìm nhà nào khá giả mà hỏi xem họ có muốn mua không. Còn lại thì mang vào bếp mà chuẩn bị.”

Kiều Triều biết Chân Nguyệt đang nghi ngờ mình. Hắn cứ tưởng nàng sẽ hỏi gì đó, nhưng nàng lại chẳng nói thêm lời nào, chỉ khẽ khàng sắp xếp mọi việc.

“Được rồi.” Kiều Triều làm theo lời Chân Nguyệt, chuẩn bị mọi thứ. Sau đó, hắn rửa sạch những quả dại và đưa cho ba đứa trẻ đang chơi đá trong góc sân. Ba đứa trẻ vui mừng nhận lấy, đồng thanh nói: “Cảm ơn đại cữu cữu/bá phụ.”
 
Chương 26


Kiều Triều lại tiến đến bên Chân Nguyệt, đưa cho nàng một quả. Nàng nhận lấy và thuận miệng nói: “Cảm ơn.”

Kiều Triều liếc nhìn nàng, thầm ngạc nhiên khi thấy người phụ nữ thôn quê này lại biết nói lời cảm ơn.

Chân Nguyệt vừa ăn quả dại vừa nhìn con heo con, “Huynh giỏi dùng đao không? Có nhanh không?”

Kiều Triều ngạc nhiên: “Cái… cái gì?”

Chân Nguyệt nhìn dấu vết trên con nai chết, “Có lẽ cũng khá nhanh.”

Kiều Triều:?

Chân Nguyệt chỉ tay về phía con heo con, “Con heo đó, lát nữa chuẩn bị một chút, thiến nó đi.”

Kiều Triều: “!!! Cái gì? Thiến sao?”

Chân Nguyệt nhìn thoáng qua dưới thân hắn, “Thiến là cắt đi, biến con heo thành thái giám!”

Kiều Triều nghe vậy thì đồng tử co lại, cảm giác một luồng lạnh buốt chạy dọc sống lưng, khiến hắn vô thức lùi lại hai bước.

Chân Nguyệt nhướng mày, “Huynh sợ gì? Ta đâu có bảo thiến huynh. Ta nói là thiến heo, huynh là heo sao?”

Kiều Triều lại sợ hãi lùi thêm hai bước. Người phụ nữ thôn quê này… thật là đáng sợ!

Chân Nguyệt cau mày, “Đừng để ta phải mắng chửi nữa!”

Kiều Triều cảm thấy phía sau lưng lạnh toát. Đường đường là một hoàng đế như hắn, sao lại phải sợ một người phụ nữ thôn quê như vậy? Không đúng, hắn không phải sợ, chỉ là… Ân, xem như nể tình nàng đang mang thai.

Hắn nuốt nước miếng, “Biết rồi… nhưng một mình ta không làm được, hơn nữa ta cũng chưa từng làm việc này.”

Chân Nguyệt nghĩ, nếu con heo đó giãy giụa thì làm sao đây?

“Vậy đợi khi phụ thân và nhị thúc về, các ngươi cùng nhau làm.”

Kiều Triều đáp ứng, trong lòng bỗng nhiên mong đợi biểu cảm của những người kia khi nghe rằng phải thiến con heo.

"Đúng rồi, có lẽ cần chuẩn bị chút cồn, ngươi đi xem nhà nào có thì mua một ít về," Chân Nguyệt nói.

Kiều Triều đáp: "Ta sẽ đến nhà trưởng thôn hỏi thử."

"Ừm."

Kiều Triều nhanh chóng đi ra ngoài, hướng đến nhà trưởng thkon. Khi đến nơi, thấy Kim đại nương, thê tử của trưởng thôn đang ngồi dưới mái hiên nhặt rau, hắn gõ cửa. Kim đại nương nhìn thấy liền dừng tay, hỏi: "Là Kiều Đại à, có chuyện gì thế?"

Kiều Triều đáp: "Chào đại nương, ta muốn hỏi nhà mình có cồn không? Ta cần mua một ít."

Kim đại nương liền nói: "Không cần mua, ai bị thương à? Để ta đi lấy ngay."

Kiều Triều ngập ngừng: "Không ai bị thương cả, chỉ là… khụ, à, tay thê tử ta bị đứt một chút thôi." Chuyện thiến heo, hắn thực sự ngại nói ra.

Kim đại nương nhanh chóng vào nhà lấy ra lọ cồn, rồi nói: "Này, cầm lấy mà dùng. Ngươi nhớ bảo thê tử nghỉ ngơi nhiều, đừng để nàng làm việc quá sức hay tức giận."

Kiều Triều nhận lấy, chắp tay cảm tạ: "Cảm ơn đại nương."

Kim đại nương cười đáp: "Ừ, về đi."

"Vâng."

Sau khi Kiều Triều rời đi, Kim đại nương trở lại chỗ ngồi, lẩm bẩm: "Hôm nay Kiều Đại nói chuyện nghe kỳ quặc vậy."

Khi về đến nhà, Kiều Triều bắt đầu vào chuồng heo, bắt lấy con heo con để kiểm tra. Chân Nguyệt cũng bước tới, chỉ vào một chỗ, "Chỗ này, lát nữa sát cồn vào, rồi nhanh chóng thực hiện, như vậy... như vậy... Hiểu chưa?"

Kiều Triều nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Chân Nguyệt, nuốt khan một ngụm nước bọt: "Khụ, hiểu... hiểu rồi."

Chân Nguyệt tiếp lời: "Phải làm thật nhanh, như thế nó sẽ không cảm nhận được đau."

Kiều Triều ngập ngừng hỏi: "Không làm thì không được sao?"

Chân Nguyệt nghiêm giọng: "Không được! Ta không muốn ăn thịt heo vừa tanh vừa hôi như trước."

Kiều Triều thắc mắc: "Làm như vậy rồi thịt heo sẽ ngon hơn sao?" Sao hắn lại không biết điều này?

Chân Nguyệt đáp: "Thử xem thì sẽ biết. Dù sao cũng ngon hơn so với không làm, nhưng ta không thể nói rõ tại sao ta biết."

Kiều Triều thầm nghĩ: Vậy là nàng cũng không chắc thịt sẽ ngon hơn sao?

Khi trời đã chiều tà, mọi người trong Kiều gia trở về sau ngày làm việc. Chân Nguyệt cũng tỉnh dậy, ra ngoài ngồi trong sân.

Buổi tối, việc nấu ăn không còn vội vàng như trước, chỉ cần hâm nóng lại thức ăn trưa và xào thêm ít rau xanh.

Người làm việc đồng áng cũng đã về đến nhà.

Chân Nguyệt đứng ngoài bếp, nhắc nhở: "Hôm nay chúng ta ăn cơm sớm một chút, tranh thủ trời còn sáng, lát nữa còn việc cần làm."

Kiều Trần thị hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

Chân Nguyệt đáp: "Việc nhỏ thôi, lát nữa cha và nhị thúc giúp một tay."

Kiều Đại Sơn gật đầu: "Được."

Kiều Nhị cũng đáp: "Vâng, đại tẩu."

Buổi tối hôm đó, bữa cơm lại rất thịnh soạn. Ngoại trừ Chân Nguyệt và Kiều Triều, mọi người trong Kiều gia đều cảm thấy hai ngày này là những ngày hạnh phúc nhất, vì được ăn nhiều thịt như vậy.
 
Chương 27


Từng người đều cầm chén, liếʍ sạch không còn chút gì.

Tiểu Niên nhỏ giọng hỏi Tiền thị: "Ngày mai còn được ăn thịt nữa không?"

Tiền thị xoa đầu nàng, đáp: "Mơ đi, ngày mai là hết rồi."

Tiểu Niên, Tiểu Thảo và Tiểu Hoa nghe vậy liền buồn bã cúi đầu.

Kiều Triều bỗng nhiên lên tiếng: "Thực ra vẫn có thể, ta hôm nay vào núi mang về một con gà rừng và một con nai con."

"Thật sao?" Kiều Đại Sơn và mọi người đều ngạc nhiên.

"Con nai con? Đâu, để ta xem."

Kiều Triều chỉ về phía góc chuồng, cả nhà vội vàng đến xem, quả thật có một con nai con và một con gà rừng trong sọt.

"Lão đại, ngươi làm thế nào vậy?"

Kiều Triều bình thản nói: "Gà rừng là ta bắn được, còn nai con thì rơi vào bẫy bỏ đi." Thật ra, cả hai đều do hắn săn được.

Chân Nguyệt đứng bên cạnh bèn nói: "Có lẽ là tổ tiên phù hộ."

Kiều Trần thị gật đầu tán thành: "Đúng rồi, tổ tiên phù hộ."

Tiền thị cũng vội vàng thêm: "Phải rồi, mấy ngày nay nhà ta hết có thịt, lại có cả heo con, nay lại thêm nai con, nhất định là nhờ tổ tiên phù hộ." Nói xong, nàng chắp tay cảm tạ tổ tiên.

Tiểu Hoa thì thầm: "Tổ tiên phù hộ cho chúng ta ngày nào cũng được ăn thịt."

Tiểu Thảo và Tiểu Niên cũng chạy theo nàng, cùng chắp tay cầu nguyện.

Kiều Đại Sơn hỏi: "Lão đại, chuyện ngươi bảo là chuyện này à?"

Chân Nguyệt lắc đầu: "Nai con ngày mai Kiều Đại sẽ mang vào thành bán, còn gà thì giữ lại, mai ăn. Nương, lát nữa người làm sạch nó đi, không thì thời tiết nóng thế này sẽ hỏng mất."

Kiều Trần thị nhanh chóng gật đầu: "Được, được."

Tiền thị nói: "Ta đi đun nước nóng ngay." Nói rồi, nàng vội chạy đi nhóm lửa.

Chân Nguyệt đứng dậy, nói: "Cha, nhị thúc, chuyện ta muốn các ngươi làm không phải chỉ là như thế."

Mọi người theo nàng ra sân, lúc này trời vẫn chưa tối hẳn, ánh sáng vẫn đủ nhìn rõ. Kiều Triều tiến đến chuồng heo và bảo: "Cha, nhị đệ, giúp ta giữ chặt con heo con này."

Kiều Đại Sơn và Kiều Nhị chưa hiểu gì, nhưng vẫn tiến tới giữ heo con.

Kiều Triều nói tiếp: "Ta sẽ... cắt bỏ cái này, các ngươi phải giữ thật chắc."

"Cái... cái gì?" Kiều Đại Sơn và Kiều Nhị tưởng mình nghe lầm, tròn mắt nhìn nhau, còn Kiều Tam cũng tò mò chạy lại xem.

Kiều Triều chỉ vào phần dưới của con heo: "Ta nói, ta muốn cắt cái này." Hắn muốn cho họ trải nghiệm cảm giác hắn đã nghe được chuyện này lúc trước.

Kiều Đại Sơn và Kiều Nhị nghe xong thì lập tức thả tay ra, con heo suýt chạy mất, may mà Kiều Triều nhanh tay giữ lại.

Cả hai đều cảm thấy ớn lạnh giữa hai chân, Kiều Đại Sơn lắp bắp: "Lão... lão đại, sao phải làm chuyện này?"

Chân Nguyệt bình thản giải thích: "Ta bảo huynh ấy làm, vì làm vậy heo sẽ lớn nhanh hơn."

Kiều Triều nhìn nàng, nghĩ thầm rõ ràng trước đó nàng bảo là để thịt ngon hơn.

Kiều Đại Sơn và Kiều Nhị sau khi nghe giải thích thì đồng loạt nhìn xuống dưới Kiều Triều, còn Kiều Tam thì cũng nhanh chóng lùi lại vài bước, tránh xa đại ca.

Kiều Triều:... Các ngươi nhìn ta làm gì?

Chân Nguyệt nhìn về phía mặt trời sắp lặn, thúc giục: "Nhanh lên, lát nữa tối không nhìn thấy rõ đâu!"

"Ờ ờ." Thấy Chân Nguyệt có vẻ nóng nảy, Kiều Đại Sơn và Kiều Nhị vội vàng giữ chặt con heo như đã được dặn.

Kiều Triều cầm dao bắt đầu mài, tiếng mài dao vang lên khiến cả Kiều Đại Sơn, Kiều Nhị, và Kiều Tam đều cảm thấy có chút rùng rợn.

"Lão đại gia, đại tẩu thật đáng sợ!"

Khi mài xong, Kiều Triều cẩn thận sát cồn lên con heo. Hắn đột nhiên cảm thấy tay mình đã bắt đầu bẩn thỉu… Tại sao hắn lại lâm vào tình cảnh này chứ?

Sau khi hít một hơi thật sâu, Kiều Triều giơ dao lên, tay run run, rồi quay sang hỏi lại Chân Nguyệt: "Như... như thế này đúng không?"
 
Chương 28


Chân Nguyệt hối thúc: "Đúng! Nhanh lên!"

Kiều Triều hít một hơi thật sâu, tay run run cầm dao cắt xuống. Bên cạnh, Kiều Đại Sơn, Kiều Nhị, và Kiều Tam không dám nhìn, nhắm chặt mắt lại.

Thật sự quá đáng sợ!

Dù cảm thấy sợ hãi, nhưng Kiều Đại Sơn và Kiều Nhị vẫn giữ chặt con heo con đang kêu gào thảm thiết. Cả ba người đàn ông đều cảm thấy lạnh buốt ở phần dưới thân, tựa như đang chịu đựng cùng con vật.

Chỉ trong chốc lát, mọi việc đã hoàn tất. Kiều Triều thực hiện khá thuần thục và gọn gàng.

"Xong rồi," hắn nói, giọng hơi run.

Kiều Đại Sơn và Kiều Nhị thở phào, mồ hôi ướt đẫm cả người. Kiều Triều nhìn xuống đôi tay mình, một thoáng ngỡ ngàng. Hắn không thể tin được chính mình vừa làm việc này. Đôi tay của hắn... thật sự đã chạm vào việc bẩn thỉu này sao?

Kiều Triều đột nhiên thấy buồn nôn, cảm giác ghê tởm dâng trào. "Ugh!" Hắn buông dao, vội vàng chạy ra khỏi chuồng heo. Kiều Đại Sơn và Kiều Nhị cũng nhanh chóng rời khỏi đó, nhưng vẫn không khỏi ngạc nhiên khi thấy heo con còn sống sót.

Chân Nguyệt bình thản nhắc nhở: "Mấy ngày tới cần phải chăm sóc cẩn thận. Nếu bị nhiễm trùng thì phiền phức lắm."

Kiều Tam tuy không hiểu rõ "nhiễm trùng" là gì, nhưng hắn cũng biết phải chăm lo cho con heo. "Đại tẩu, ta sẽ bảo vệ heo con thật tốt," hắn nói với lòng tràn đầy quyết tâm.

Kiều Trần thị và Tiền thị đang ở trong bếp, nghe tin Chân Nguyệt bảo Kiều Đại cùng mọi người thiến heo con, cả hai đều giật mình.

"Chuyện này... chuyện này có ổn không?" Kiều Trần thị lo lắng hỏi.

Kiều Đại Sơn trấn an: "Không sao đâu, lão đại nói rằng heo con nếu được thiến thì sẽ nuôi lớn hơn, tốt hơn."

Kiều Trần thị nghi hoặc: "Thật vậy sao? Sao trước giờ ta chưa nghe nói đến chuyện này?"

Kiều Đại Sơn: "Ta cũng không rõ lắm."

Tiền thị xen vào: "Nuôi thử rồi sẽ biết thôi." Mặc dù không hiểu rõ, nhưng vì lý do nào đó, khiến Tiền thị dường như bắt đầu tin tưởng Chân Nguyệt hơn.

Sau khi mọi việc xong xuôi, mọi người tắm rửa rồi chuẩn bị nghỉ ngơi. Kiều Triều mang cồn i-ốt trả lại cho nhà thôn trưởng, dù thôn trưởng cố từ chối, Kiều Triều vẫn nhất quyết để lại cho họ một đồng tiền.

Kim đại nương nói: "Lần sau nếu cần nữa thì không cần trả tiền đâu."

Trên đường về, Kiều Triều không kiềm được mà rẽ vào bờ sông. Hắn lặng lẽ cởϊ áσ, xuống nước tắm gội bản thân cho sạch sẽ, hắn luôn cảm thấy đôi tay mình vẫn còn dơ dù đã rửa kỹ. Hắn không ngừng kỳ cọ, cảm giác tay mình như vẫn còn dính bẩn.

Khi về đến nhà, Chân Nguyệt đã nằm trên giường, nhưng vẫn nghe thấy tiếng cửa mở. Thấy Kiều Triều tóc còn ướt, quần áo cũng dính nước, rõ ràng vừa đi tắm rửa ở đâu đó về. Hắn lấy quần áo từ tủ ra thay, liếc nhìn Chân Nguyệt, muốn nàng quay mặt đi. Hiểu ý, Chân Nguyệt trở mình nhắm mắt. Một lát sau, nàng nghe tiếng hắn thay quần áo, động tác nhẹ nhàng.

Không lâu sau, Kiều Triều tắt đèn lên giường nằm, nhưng trằn trọc mãi không ngủ được. Chân Nguyệt thì không bận tâm, nàng mang thai rất mệt mỏi nên ngủ rất ngon lành.

Ở bên kia, Lâm gia cả đêm không thấy động tĩnh gì. Lâm Hổ canh gác nửa đêm nhưng sáng sớm lại ngủ thϊếp đi.

Kiều Triều thức dậy rất sớm, khi ra khỏi phòng đã thấy Kiều Đại Sơn cũng đã dậy. "Lão đại, hôm nay ta sẽ đi cùng con" Kiều Đại Sơn nói.

Kiều Triều định từ chối, nhưng nghĩ lại rồi gật đầu đồng ý.
 
Chương 29


Hai người rửa mặt, chuẩn bị nai con và rời khỏi thôn trong bóng tối. Ban đầu, họ định bán nó ở chợ trong thị trấn, nhưng Kiều Triều suy nghĩ, cảm thấy tốt hơn nếu mang lên huyện bán để có giá cao hơn.

Vừa quay người đi về phía huyện thành, Kiều Đại Sơn ngạc nhiên hỏi: "Lão đại, chúng ta đi đâu vậy?"

Kiều Triều đáp: "Chúng ta lên huyện thành. Bán trên đó sẽ được giá cao hơn." Hắn nghĩ đến cảnh nhà nghèo khó, nhìn Kiều Đại Sơn còng lưng vì làm việc nhiều mà thấy lòng xót xa.

Kiều Đại Sơn nghĩ kỹ rồi cũng đồng ý. Sau một đoạn đường dài, hai người đến huyện thành khi trời vừa sáng. Kiều Đại Sơn tưởng rằng Kiều Triều sẽ tìm một quầy hàng để bán, nhưng hắn lại đi thẳng đến khu vực nhà giàu.

"Lão đại... chúng ta đi đâu vậy?" Kiều Đại Sơn hơi lo lắng, cảm thấy bất an khi bước vào khu vực của những người quyền quý, nhìn tường cao cổng lớn và những tượng sư tử đá khiến ông càng thêm ngại ngùng.

Kiều Triều bình thản nói: "Chân thị bảo tìm nhà giàu mà bán." Hắn thầm nghĩ, cứ đem Chân Nguyệt ra làm cái cớ là xong.

Kiều Đại Sơn nghe vậy liền không dám nói thêm gì nữa. Lão đại đã quyết định, không làm theo thì chỉ thêm phiền phức.

Kiều Triều tùy tiện chọn một nhà có vẻ giàu có rồi gõ cửa sau. Không lâu sau, một gã sai vặt ra mở cửa: "Ai đấy?"

Kiều Triều mở sọt ra, để lộ con nai con, "Xin chào, nhà các ngươi có cần cái này không?"

Gã sai vặt vừa nhìn thấy nai con, liền nhớ ra trong phủ sắp có tiệc chiêu đãi, vội bảo Kiều Triều chờ, "Ngươi đợi ở đây, ta đi hỏi chủ tử một chút."

Kiều Triều gật đầu: "Được, làm phiền ngươi."

Hai người đứng chờ một lúc, nhưng cửa vẫn chưa mở. Kiều Đại Sơn bắt đầu lo lắng: "Lão đại, có khi nào bọn họ từ chối không?"

Kiều Triều trấn an: "Chờ thêm chút nữa."

Không lâu sau, cửa mở ra, vẫn là gã sai vặt ban nãy. Hắn cầm theo một thỏi bạc: "Chủ tử ta muốn mua. Đây là tiền."

Kiều Triều liền trao sọt cho gã sai vặt, đồng thời nhận bạc và cảm thấy vui mừng khi cầm nó nặng trĩu. "Cảm ơn ngươi. Trong sọt có hai quả dại, xem như tặng ngươi. Không đáng giá gì, nhưng hy vọng ngươi không chê."

Gã sai vặt nhìn thấy quả dại trong sọt, tuy không đáng giá nhưng lại cảm nhận được sự chu đáo của Kiều Triều. Hắn cười nhận quà và nói: "Lần sau có con mồi ngon, cứ đến đây. Ta sẽ giúp ngươi hỏi chủ tử."

Kiều Triều cảm kích: "Cảm ơn đại ca."

Kiều Đại Sơn đứng bên cạnh, im lặng không dám thở mạnh. Khi rời khỏi nơi giàu có, ông mới cẩn thận hỏi: "Vừa rồi bạc là bao nhiêu?"

Kiều Triều lấy thỏi bạc ra: "Khoảng năm lượng." Hắn không ngờ lại nhiều như vậy, cứ nghĩ cùng lắm chỉ được hai lượng.

"Tê!" Kiều Đại Sơn hít một hơi, cảnh giác nhìn xung quanh, rồi bảo: "Mau cất kỹ, đừng để ai thấy."

Kiều Triều: "Chúng ta đi mua vài thứ đã." Trước khi rời nhà, Chân Nguyệt đã dặn hắn nhiều thứ, trong đó là việc mua sắm khi có tiền.

Kiều Đại Sơn hỏi: "Mua cái gì?"

Kiều Triều đáp: "Gà con!"

Hai người đi mua mấy con gà, thêm thịt heo, chủ yếu là mỡ heo, rồi mua thêm vải, muối, nước tương, gạo, mì và một ít bánh ngọt. Sau khi no nê với hai chiếc bánh thịt, họ liền vội vàng trở về.
 
Chương 30


Tại Kiều gia, Kiều Tam từ sáng sớm đã ra ngoài cắt cỏ để nuôi heo. Hắn đã hứa với Chân Nguyệt sẽ chăm sóc heo con kỹ càng. May mắn thay, hôm nay heo con trông vẫn khỏe mạnh, tinh thần ổn định, nên hắn cũng yên tâm phần nào.

Mọi người trong nhà đều bận rộn. Tiền thị giặt quần áo, phơi ngoài sân, Kiều Trần thị nấu cơm, Kiều Nhị lo múc nước, còn ba đứa nhỏ thì phụ giúp việc lặt vặt. Chỉ có Chân Nguyệt nhàn nhã, ngồi dưới mái hiên nghỉ ngơi sau khi dậy.

Đến trưa, bữa cơm vẫn có gà, nhưng vì Kiều Đại Sơn và Kiều Triều chưa về, nên mọi người chỉ ăn một phần, giữ phần lớn lại để chờ hai người tối về.

Kiều Trần thị lo lắng: "Sao hai người đó đi lâu vậy, liệu có chuyện gì xảy ra không?"

Tiền thị trấn an: "Cha và đại ca cùng đi, chắc không sao đâu."

Chân Nguyệt suy đoán: "Có thể họ đã đi lên huyện thành, nên mất nhiều thời gian hơn."

Cuối cùng, đến chiều muộn, Kiều Đại Sơn và Kiều Triều cũng trở về. Kiều Trần thị lập tức hỏi: "Sao các ngươi về muộn thế?"

Kiều Đại Sơn đáp: "Chúng ta lên huyện thành, đường xa nên về trễ."

Kiều Trần thị quay sang Chân Nguyệt: "Chân thị đoán đúng rồi, các ngươi thật sự đi lên huyện thành."

Kiều Triều nghe vậy, ngẩng đầu nhìn về phía Chân Nguyệt, đúng lúc ánh mắt của hai người chạm nhau.

Chân Nguyệt liếc mắt nhìn về phía sọt sau lưng Kiều Triều: “Đồ đạc đã mua đủ rồi sao?”

Lúc này mọi người mới chú ý tới chiếc sọt phía sau Kiều Triều trông rất nặng nề. Kiều Triều nhanh chóng đưa sọt lên, trước tiên lấy ra một ít bánh ngọt đưa cho Kiều Trần thị: “Ta mua chút điểm tâm.”

Sau đó, hắn lần lượt lấy ra nhiều món đồ lặt vặt khác, bao gồm một tấm vải. Kiều Trần thị sờ vào tấm vải, rồi hỏi: “Mua nhiều thứ thế này, tốn bao nhiêu tiền?”

Kiều Triều đáp: “Không nhiều lắm đâu.”

Kiều Đại Sơn cũng mang mấy con gà con cho mọi người xem: “Hôm trước gà nhà ta bị chết, nên hôm nay chúng ta mua thêm gà con.”

Tiểu Hoa nhanh chóng chạy tới: “Con sẽ chăm sóc chúng thật tốt!” Nghĩ đến việc nuôi lớn chúng để có thịt gà ăn, Tiểu Hoa không kìm được nuốt nước miếng.

Kiều Triều còn đưa thêm mỡ heo: “Thịt heo đây.”

Tiền thị vừa nhìn thấy miếng mỡ lớn liền hào hứng: “Mỡ ngon thế này! Vừa vặn có thể nấu lên lấy dầu, để ta đi xử lý ngay.”

Sau khi mọi thứ được xếp gọn, Kiều Triều và Kiều Đại Sơn mới ngồi xuống ghế để uống nước, nghỉ ngơi. Chân Nguyệt hỏi: “Bán được bao nhiêu tiền?”

Kiều Triều lấy tiền ra từ túi áo, đáp: “Năm lượng bạc, mua đồ hết khoảng nửa lượng, còn lại bốn lượng rưỡi.”

Kiều Trần thị cùng mọi người nghe vậy liền ngạc nhiên: “Nhiều thế sao?” Họ cứ nghĩ bán nai cùng lắm cũng chỉ được hai lượng.

Kiều Đại Sơn giải thích: “Chúng ta bán cho gia đình giàu có trên huyện, họ trả ngay năm lượng. Lúc đó ta cũng giật mình không nói nên lời.”

Kiều Triều đưa tiền cho Chân Nguyệt, nhưng nàng nhìn sang Kiều Trần thị: “Đưa cho nương đi.”

Kiều Triều lập tức đưa tiền cho Kiều Trần thị. Bà cẩn thận nhận lấy, tay hơi run vì lần đầu cầm số tiền lớn đến vậy.

Tiền thị cũng vui mừng, nghĩ thầm may mà Chân Nguyệt không giữ hết cho riêng mình.

Sau khi suy nghĩ, Kiều Trần thị lấy ra 50 văn cho Kiều Nhị và 50 văn cho Kiều Triều: “Trong tay các con cũng nên có chút tiền, cầm lấy mà dùng.”

Kiều Triều không từ chối, còn Kiều Nhị xua tay: “Con không cần, lộc là do đại ca bắt về mà.”

Tiền thị lập tức huých nhẹ vào Kiều Nhị, rồi nhanh tay nhận tiền: “Cần chứ, cảm ơn nương, cảm ơn đại ca, và cả đại tẩu.” Tiền thị còn lườm Kiều Nhị một cái, ngụ ý rằng không được từ chối.

Dù sao, con mồi do đại ca bắt, nhưng họ ở nhà cũng đã làm việc cơ mà.

Kiều Nhị có chút ngượng ngùng, liếc nhìn về phía Chân Nguyệt, nhưng thấy nàng không nói gì thêm.

Sau khi cất tiền, Kiều Trần thị lấy điểm tâm mới mua ra, chia cho mỗi người một miếng nhỏ, ba đứa trẻ chia chung một miếng, còn Chân Nguyệt được một miếng to hơn.

Mọi người cẩn thận ăn từng chút một, vì biết đây là thứ quý giá. Ai cũng muốn nhấm nháp từ từ để kéo dài hương vị, chỉ riêng Chân Nguyệt ăn ngay miếng lớn một cách thoải mái, nhai kỹ rồi nuốt gọn. Mặc dù không thấy vị ngon lắm, nhưng đối với những người khác, đây là món ngon hiếm có.

Loại đường ở triều đại này rất quý, thường chỉ dành cho giới quý tộc. Còn với dân thường, đường mạch nha hoặc mật ong thỉnh thoảng tìm thấy trên núi là những thứ ngọt hiếm hoi mà họ có thể thưởng thức.
 
Chương 31


Ba đứa trẻ ở góc nhà từ tốn ăn hết miếng điểm tâm, sau đó còn tiếp tục liếʍ ngón tay, với hi vọng có thể thưởng thức thêm chút vị ngọt còn sót lại.

Vị ngọt đối với chúng mà nói, là một thứ xa xỉ hiếm có.

Kiều Triều ăn một miếng, cảm thấy hương vị thô ráp, khó nuốt, nhưng thấy người khác ăn ngon lành như vậy, hắn cũng cố gắng chịu đựng để ăn hết miếng điểm tâm.

Điều khiến Kiều Triều ngạc nhiên hơn là Chân Nguyệt không hề tỏ ra kinh ngạc hay vui sướиɠ như hắn mong đợi.

Sau khi ăn xong, Kiều Đại Sơn và Kiều Triều đi nghỉ ngơi. Cả hai đã đi lại cả ngày, Kiều Triều vốn định tắm rửa nhưng trong điều kiện hiện tại của căn nhà này không cho phép. Nhà không có phòng tắm, mọi người chỉ có thể múc nước lau người trong phòng, đàn ông thì thỉnh thoảng ra bờ sông rửa ráy, còn phụ nữ thì phải đợi đông đủ mới dám ra sông tắm một lần, nhưng rất hiếm khi.

Cuối cùng, Kiều Triều đành lau mặt bằng chút nước, lau sơ cổ và tay rồi trở về phòng, cởϊ áσ khoác, nằm xuống giường. Hôm nay thực sự mệt mỏi, đến mức hắn cảm thấy mình không thể chịu đựng thêm được nữa.

Chân Nguyệt từ khi xuyên không đến đây, cũng chưa có cơ hội tắm rửa đàng hoàng, nhưng ở thế giới sau tận thế, nàng cũng đã quen với việc đôi khi cả vài ngày không được tắm. Vậy nên, nàng vẫn có thể chịu đựng được.

Kiều Triều nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Khi Chân Nguyệt bước vào phòng, hắn vẫn không có chút phản ứng nào. Nàng quan sát một lúc rồi đi ra ngoài.

Không biết bao lâu sau, mùi thịt gà thơm nức khiến Kiều Triều tỉnh giấc. Lúc này, trời vẫn chưa tối hẳn, nhưng mùi thơm từ thịt gà đã làm dạ dày hắn cồn cào.

Liên tiếp mấy ngày nay, ở Lâm gia không có kẻ nào đến quấy phá. Điều này khiến bọn họ bắt đầu nghi ngờ.

“Chẳng lẽ là quỷ thật sao?” Mã thị cảm thấy rùng mình.

Lâm Thạch mắng: “Nói vớ vẩn gì thế? Làm gì có quỷ.” Tuy ngoài miệng nói vậy, nhưng trong lòng hắn cũng không chắc chắn. Hắn không thể hiểu được ai lại có thể làm ra chuyện như vậy. Nếu muốn nghi ngờ, có lẽ phải nghi Kiều gia. Nhi tử nhà hắn cũng từng gϊếŧ gà của Kiều gia mà.

Nhưng Kiều Đại làm sao có thể giỏi như thế, dù gần đây hắn có vẻ khỏe hơn trước, nhưng cũng không thể nào lặng lẽ mà ra tay như vậy được.

Hay là Kiều Đại bị quỷ nhập?

Ý nghĩ này làm Lâm Thạch sợ hãi, liền nói ra suy đoán của mình với Mã thị.

Mã thị vỗ đùi: “Ta cũng nghĩ vậy! Gần đây Chân Nguyệt cãi nhau cũng lợi hại hơn. Có khi nào Chân thị cũng bị quỷ nhập không?”

Lâm Thạch ngẫm nghĩ rồi đáp: “Nhưng Chân thị vốn đã đanh đá sẵn rồi.”

Mã thị ngẫm nghĩ một chút: “Ừ nhỉ... nhưng mà Kiều Đại cũng không thay đổi gì nhiều, bây giờ đã nhiều ngày trôi qua, Kiều gia cũng chẳng có chuyện gì xảy ra. Bọn họ thậm chí còn ăn thịt nữa.” Mã thị nhớ lại, lần trước khi đi qua nhà Kiều gia, nàng còn ngửi thấy mùi thịt thơm phức.

Lâm Thạch nói: “Có khi nào họ ăn chính con gà mà Tiểu Hổ gϊếŧ không?”

Mã thị im lặng.

Lâm Thạch tiếp tục: “Mấy ngày tới nàng hãy để ý Kiều gia nhiều hơn. Tối nay chúng ta cùng bái tổ tiên, mong được phù hộ.”

Mã thị vội vàng gật đầu: “Được, để ta chuẩn bị.”

Ở bên Kiều gia, Kiều Triều thỉnh thoảng làm việc đồng áng, lúc rảnh rỗi thì lên núi kiếm thêm thức ăn. Đôi khi có thể bắt được gà rừng hoặc thỏ hoang, giúp cải thiện bữa ăn cho cả nhà.
 
Chương 32


Trong nhà họ hiện tại đã nuôi thêm gà và heo, lúc rảnh rỗi Kiều Trần thị cùng Tiền thị thường làm mấy việc may vá. Thỉnh thoảng, Tiền thị ra gốc cây đa lớn bên ngoài thôn để nghe chuyện thiên hạ, rồi khi trở về lại kể cho mọi người trong nhà.

Chân Nguyệt thì chủ yếu là nghỉ ngơi, thỉnh thoảng đi dạo, hoặc phụ giúp mấy việc nhẹ như nhặt rau. Nàng không làm việc nặng vì việc mang thai đã đủ mệt mỏi rồi.

Gần đây, buổi tối nàng còn thường xuyên phải dậy đi tiểu, thỉnh thoảng bụng lại cử động, chân còn bị chuột rút đau nhức, khiến giấc ngủ của nàng không sâu.

Lần đầu tiên khi bị chuột rút, nàng đau đến mức tỉnh giấc ngay lập tức, nhưng tay lại khó với tới chân để xoa bóp cho bớt đau.

Không còn cách nào, nàng đành đá mạnh vào Kiều Triều để đánh thức hắn, "Dậy mau!"

Kiều Triều mỗi ngày đều làm việc, tối đến ngủ rất say. Bị Chân Nguyệt đá một cái, nhưng hắn vẫn còn đang mơ màng, giọng lè nhè nói, "Làm càn!"

Nghe vậy, Chân Nguyệt nổi giận, "Làm càn cái gì mà làm càn! Dậy ngay cho ta! Huynh mới là làm càn!"

Lúc này, Kiều Triều mới tỉnh hẳn, ngơ ngác hỏi: "Sao vậy?"

Chân Nguyệt nói: "Ta bị chuột rút, giúp ta xoa chân đi."

Kiều Triều hơi ngạc nhiên, "Xoa thế nào?"

Chân Nguyệt đáp: "Vô nghĩa, cứ dùng tay bóp nhẹ vào chân ta là được."

Kiều Triều gật đầu, "Ờ... được." Hắn đưa tay đặt lên chân Chân Nguyệt, bắt đầu xoa bóp. Dần dần, vẻ mặt đau đớn của Chân Nguyệt dịu lại. Khoảng mười lăm phút sau, khi nàng mệt quá mà thϊếp đi, Kiều Triều cũng dừng tay.

Nhìn thấy nàng không còn cựa quậy nữa, hắn cũng từ từ nằm xuống và chìm vào giấc ngủ.

Kiếp trước, mỗi ngày Kiều Triều chỉ ngủ được hai ba canh giờ vì bận công vụ, thậm chí có lúc còn phải thức trắng đêm. Giờ đây, mặc dù phải làm việc nhà nông ban ngày và có những giấc ngủ không yên giấc vào ban đêm, nhưng hắn cảm thấy cuộc sống này vẫn còn có thể chịu đựng được. Chỉ có điều... điều kiện sống hiện tại thật quá thiếu thốn.

Kiều Triều thở dài một tiếng, trong lòng lại muốn lên núi tìm cách cải thiện cuộc sống.

Chân Nguyệt ngồi dưới mái hiên, tay phe phẩy chiếc quạt, "Nếu không có việc gì thì huynh đi tìm cha với nhị thúc, bảo họ xây cho nhà mình một căn phòng tắm nhỏ. Về sau chúng ta sẽ tắm rửa trong đó, tiện lợi hơn."

Nghe vậy, mắt Kiều Triều sáng lên, lập tức quay sang đáp: "Ta đi ngay đây."

Kiều Đại Sơn có vẻ ngạc nhiên, hỏi: "Phòng tắm nhỏ?"

Kiều Triều gật đầu, "Chân thị bảo con xây một phòng tắm riêng, không thì cứ tắm ngoài trời mãi cũng không tiện."

Kiều Đại Sơn tán thành, "Cũng được. Cả nhà làm việc cả ngày, tắm rửa đàng hoàng cũng tốt." Trước kia nhà họ Kiều ai cũng bận rộn làm ruộng kiếm sống, tắm rửa qua loa cũng đã mệt lắm rồi. Lâu lâu mới ra sông tắm một lần, chứ ai lại tốn công xây phòng tắm.

Nhưng dạo này cuộc sống khấm khá hơn, nên xây một căn phòng tắm cũng chẳng phải việc khó khăn.

Kiều Đại Sơn cùng Kiều Triều và Kiều Nhị vác rìu vào rừng chặt cây.

Bên này Kiều gia đang bận rộn làm việc, đương nhiên bên Lâm gia cũng để ý. Mã thị tò mò lén lút đến gần xem Kiều gia làm gì.

Chân Nguyệt vừa bước ra cửa đã thấy Mã thị thập thò, liền lớn tiếng gọi: "Mã thị, ngươi lén lút làm gì đấy? Có phải định trộm đồ nhà ta không?"

Tiếng của Chân Nguyệt vọng vào sân, làm Tiền thị và Kiều Trần thị vội vàng bước ra. Tiền thị vừa thấy Mã thị liền hô lên: "Chắc chắn là muốn làm chuyện xấu rồi!"

Mã thị nhanh chóng phản bác: "Ta chỉ đi ngang qua, sao lại thành trộm? Đường này chẳng phải của nhà các ngươi!" Nói xong, nàng vội vàng bước qua nhà Kiều gia và nhanh chóng rời khỏi.

Sau khi vòng qua vài nơi, Mã thị mới về đến nhà, lòng thầm nghĩ: Chân thị nhìn vẫn như trước, không giống bị quỷ ám.
 
Chương 33


Việc xây phòng tắm mất hai ngày, cuối cùng cũng hoàn thành. Sàn nhà được lót ván gỗ, để tránh mối mọt, Kiều gia còn cẩn thận quét thêm một lớp sơn.

Kiều Đại Sơn dặn dò: "Mấy ngày nữa mới dùng được. Tiểu Hoa, các cháu không được vào chơi lung tung, biết chưa?"

Tiểu Hoa cùng hai đứa nhỏ gật đầu lia lịa: "Dạ, biết rồi, ngoại tổ!"

Chân Nguyệt đứng bên ngoài phòng tắm mới, nhìn ngó xung quanh rồi quay sang nói với Kiều Triều: "Huynh dọn vài thứ vào trong đi, để quần áo với khăn lông vào đó."

Kiều Đại Sơn liền tiếp lời: "Để ta làm cho. Lão đại nhà mình tay chân vụng về, chỉ giỏi chặt cây, chứ mấy việc này không làm được đâu."

Kiều Nhị: "Để ta giúp một tay."

Kiều Triều:... Rõ ràng hắn bị chê rồi.

Nhưng Kiều Triều không giận, hắn đi đến bên dưới mái hiên, cầm lấy quạt của Chân Nguyệt tự quạt cho mình.

Dù bây giờ hắn chưa thạo mọi việc, nhưng sau này học dần chẳng phải sẽ biết sao? Dù không biết làm, hắn còn có thể đi săn.

Quản lý một quốc gia cần phân chia công việc, thì quản lý một gia đình cũng chẳng khác là mấy.

Nửa tháng sau, khi Kiều Triều lại vào núi, lần này hắn mang về một con dê nhỏ. Chân Nguyệt tiếp tục bảo hắn mang đi bán, "Bán lấy tiền mua thêm nội tạng heo. Nếu có heo con thì mua một con nữa."

Kiều Triều đáp: "Không cần mua, lần tới ta vào núi tìm thử xem có heo con không."

Chân Nguyệt nhìn hắn, "Mua đi, trong núi nguy hiểm lắm." Thật vất vả bản thân nàng lại có trượng phu có thể làm một số việc hữu dụng, nàng không muốn hắn xảy ra chuyện trong núi.

"Đúng rồi, mua thêm cồn i-ốt về nữa. Lần tới mua heo con về chắc cũng phải cắt. Ngươi hẳn là quen rồi." Không thể cứ đi xin trưởng thôn mãi được.

Kiều Triều:... Quen cái đầu!

Chẳng lẽ sau này hắn phải trở thành một thợ chuyên cắt heo sao?

"Nếu có vịt con thì mua về nuôi, và nhớ hỏi xem giá lừa bao nhiêu tiền." Chân Nguyệt tính toán, sau này có lẽ sẽ phải thường xuyên đi huyện thành hoặc ra chợ, không thể cứ đi bộ mãi được. Nếu nhà họ có xe lừa thì thuận tiện hơn nhiều.

Hôm sau, Kiều Nhị theo Kiều Triều đi bán dê con. Họ lại đến căn nhà hôm trước, Kiều Triều đưa thêm vài quả dại cho gã sai vặt, lần này họ được trả hai lượng bạc. Dù không muốn cắt heo, nhưng khi thấy heo con, Kiều Triều vẫn mua một con.

Sau đó, hắn mua thêm cồn i-ốt, nội tạng heo, gạo, mì, trứng gà đã chi tiêu hơn phân nửa số tiền.

Để lần sau không phải cắt heo nữa, Kiều Triều liếc nhìn Kiều Nhị, "Nhị đệ, lần này ta cắt, ngươi nhìn kỹ vào. Lần sau đến lượt ngươi làm."

Kiều Nhị ngạc nhiên, "Đại ca, chuyện này... không hay đâu."

Kiều Triều đáp: "Có gì mà không hay? Đây cũng coi như một tay nghề, biết đâu sau này còn kiếm ra tiền. Rất đơn giản, làm nhanh là xong."

Kiều Nhị ấp úng, "Vậy... vậy để ta nhìn kỹ."

"Ừ."

Lần này, Kiều Triều làm nhanh gọn hơn nhiều so với lần trước, chẳng mấy chốc đã xong. Chân Nguyệt đứng bên cạnh gật gù, "Không tồi, lần này tốt hơn hẳn. Làm nhanh hơn rồi đấy."

Kiều Triều:...

Hắn quay sang hỏi Kiều Nhị, "Đệ nhìn rõ rồi chứ?"

Kiều Nhị gãi đầu, "Ờ... thấy rõ rồi, nhưng đại ca, ta cảm giác mình không làm được."

Kiều Triều an ủi, "Không sao, lần sau ta bắt gà rừng cho đệ luyện tay trước." Dù thế nào thì công việc cắt heo này nhất định phải đẩy cho người khác thôi.

Kiều Nhị: …

Phòng tắm rửa cũng đã chuẩn bị xong, Chân Nguyệt cuối cùng không thể nhịn thêm nữa, liền bảo Kiều Triều đun một nồi nước ấm lớn, sau đó mang nước vào phòng tắm để nàng có thể tắm rửa. Bởi vì muốn gội cả đầu nên nàng bắt đầu tắm từ buổi chiều.
 
Chương 34


Sau khi nàng tắm xong, cảm thấy cả người mình thật sảng khoái, Chân Nguyệt ngồi dưới mái hiên hong khô tóc. Bởi vì hài tử dự kiến chỉ còn khoảng một tháng nữa sẽ chào đời, nàng tính toán sẽ tắm thêm một lần nữa trước khi sinh. Nghe nói, sau khi sinh, phụ nữ phải kiêng cữ, có thể suốt một tháng không được tắm.

Kiều Triều thấy nàng tắm xong, liền đi đun thêm nước rồi vào tắm rửa. Tắm khá lâu, sau đó hắn cũng ngồi cạnh Chân Nguyệt để phơi tóc.

“Hài tử còn khoảng hơn một tháng nữa là sinh rồi. Trong thời gian này, nếu rảnh rỗi, huynh có thể lên núi xem có bắt được gà rừng hay con mồi nào không. Đem về bán lấy tiền, mua mấy con gà mái về. Khi hài tử ra đời, ta sẽ cần phải ăn đủ thứ để bồi bổ, trứng gà cũng vậy.”

Kiều Triều: “Ta đã mua sẵn một rổ trứng gà rồi.”

Chân Nguyệt: “Có lẽ không đủ, ta muốn ăn trứng gà suốt một tháng.” Đương nhiên, không chỉ ăn trứng và gà mái già, mà còn phải có những món bổ dưỡng khác. Tuy nhiên, trong nhà họ hiện giờ, thứ dễ tìm và bổ dưỡng nhất chỉ có gà và trứng.

Những thứ khác đều quá đắt đỏ.

Thực ra, cá cũng là món bổ dưỡng, nhưng Chân Nguyệt không rõ có thể mua được cá hay không. Dù sao thì giờ cũng còn sớm, nhưng trứng gà có thể bắt đầu tích trữ dần.

Chân Nguyệt: “Hoặc là khi nương về, huynh có thể hỏi xem có ai trong thôn muốn đổi trứng gà không.”

Kiều Triều đáp: “Được.” Hắn không rõ lắm về những việc này, chỉ ngồi ngẫm nghĩ. Nhìn bụng Chân Nguyệt, hắn thầm nghĩ nơi đó về sau sẽ là con của mình, cảm giác thật kỳ lạ.

Hắn sẽ thật sự có con sao?

Không biết có phải vì Chân Nguyệt sắp sinh hay không, mà gần đây không ai đến chọc phá hay gây chuyện với nàng. Trước đây, khi nàng dọa rằng nếu con của nàng có chuyện gì thì con của Mã thị sẽ phải chôn cùng, mọi người đều sợ, đặc biệt là Mã thị. Nếu chẳng may lỡ làm sẩy thai Chân thị, mà Chân thị bắt con nhà mình chôn theo thì biết làm sao?

Không có ai đến gây sự, nên Chân Nguyệt cảm thấy vô cùng nhàn nhã. Thực lòng mà nói, nàng cũng không muốn cãi nhau suốt ngày. Chỉ cần không ai đυ.ng chạm, thì ngay cả Mã thị khi thấy nàng cũng không dám lên tiếng đối đầu.

Còn việc ai đã gϊếŧ gà nhà Lâm gia, đến giờ vẫn là một bí ẩn, mà sau đó cũng không xảy ra chuyện gì bất thường nữa.

Kiều Trần thị đã bắt đầu đổi trứng gà với người trong thôn. Hiện tại, mỗi ngày Chân Nguyệt đều ăn một quả trứng. Ban đêm, hài nhi trong bụng nàng ngày càng đạp mạnh và thường xuyên hơn, khiến nàng không ngủ yên được.

Kiều Triều nằm bên cạnh cũng bị nàng làm thức dậy, hỏi nàng “Có sao không?” Không hiểu tại sao, càng gần đến ngày sinh, hắn càng lo lắng hơn. Dù không biết rõ phải lo lắng về điều gì, nhưng cảm giác bất an ngày một lớn.

Chân Nguyệt thở dài: “Không có gì, chỉ là thai động thôi.” Nói thật, việc sinh con khiến nàng cũng có chút lo sợ. Dù bề ngoài bình tĩnh, nhưng trong lòng nàng vẫn là một nữ tử chưa từng trải qua việc sinh nở, ai mà không sợ cơ chứ?

Dù sợ, nhưng nàng vẫn giữ vẻ điềm tĩnh. Nếu để lộ ra sự sợ hãi, chắc chắn cả nhà sẽ lo lắng theo.

Hôm nay, cả nhà Kiều gia dậy sớm để ra đồng tưới nước. Gần đây trời không mưa, họ phải gánh nước từ sông lên để tưới cho cây trồng.

“Lão đại, con ở nhà trông chừng Chân thị đi, chúng ta ra ngoài là được,” Kiều Trần thị nói, lo lắng Chân thị sẽ sinh bất ngờ.
 
Chương 35


Chân Nguyệt cười: “Không sao đâu, cứ để huynh ấy đi đi. Ta cảm thấy chưa đến lúc sinh, đi sớm về sớm là được. Còn có Tiểu Hoa với bọn trẻ ở nhà, nếu ta có dấu hiệu sinh thì bảo các nàng chạy đi gọi các người là được.” Chân Nguyệt vuốt bụng, cảm giác hôm nay thai động không mạnh, chắc sẽ không sinh sớm.

Hôm nay phải gánh nhiều nước, nên nàng cảm thấy Kiều Triều có thể giúp để đỡ vất vả cho những người khác.

Kiều Triều suy nghĩ một chút, rồi nói: “Ta đi giúp họ một lát rồi về.”

“Ừ.”

Cả nhà Kiều gia nhanh chóng rời nhà. Sau một lúc, Chân Nguyệt ngồi nghỉ dưới mái hiên. Gần đây, nàng còn học thêu thùa, nhưng trong trí nhớ, Chân thị trước đây khá thạo việc này, chỉ là khi đến lượt nàng, cảm giác tay chân lại lúng túng, không chịu nghe lời.

Cuối cùng, Chân Nguyệt chỉ thêu được mấy hình tròn tròn, lại còn thêu xấu. Ban đầu, nàng định làm vài cái tã cho đứa bé sắp chào đời, nhưng khi Kiều Trần thị nhìn qua, chỉ trầm mặc một lúc rồi bảo nàng đừng làm nữa, để bà làm tã cho đứa trẻ là được.

Chân Nguyệt không cố chấp nữa, vì mấy cái nàng thêu thật sự quá xấu.

Nhưng chưa đầy một canh giờ sau, bụng Chân Nguyệt bắt đầu có những cơn đau nhẹ. Ban đầu nàng nghĩ đó chỉ là thai động, vì trước đó hài tử cũng đạp nhiều. Nhưng rồi, cơn đau ngày càng rõ ràng, từng đợt kéo tới, đau quặn.

Chân Nguyệt ôm bụng, “Chết tiệt! Tiểu Hoa! Ngô...”

Tiểu Hoa và hai đứa nhỏ đang đào giun để chuẩn bị cho gà ăn, nghe thấy tiếng kêu của Chân Nguyệt liền vội vàng chạy tới, “Mợ cả làm sao vậy?”

Chân Nguyệt hít sâu, nén cơn đau, “Ta sắp sinh rồi, mau đi gọi người!”

Tiểu Hoa sững người một lúc, sau đó lập tức chạy ra ngoài, vừa chạy vừa hét lớn: “Mợ cả sắp sinh, mợ cả sắp sinh!”

Tiểu Thảo và Tiểu Niên cũng vội vàng chạy theo sau.

Khi Tiểu Hoa chạy ra gọi người, Lâm Tiểu Hổ nghe thấy và lập tức chạy ra ngăn lại, vì lúc đó trong nhà chỉ còn mình hắn, Mã thị và những người khác đã đi làm.

Nhìn thấy Tiểu Hoa định gọi người, Lâm Tiểu Hổ liền đứng chắn đường, "Không được đi gọi ai hết."

Tiểu Hoa sợ hãi, nhưng vẫn cố vòng qua Lâm Tiểu Hổ để tiếp tục chạy, "Mợ cả của ta sắp sinh rồi, tránh ra ngay!"

Lâm Tiểu Hổ không chịu nhường, "Ta không cho ngươi gọi người đâu!"

Tiểu Hoa lo lắng đến mức sắp khóc, liền quay sang kêu cứu, "Tiểu Thảo, mau đi gọi người!"

Tiểu Thảo và Tiểu Niên ban đầu cũng sợ, nhưng khi thấy Tiểu Hoa gặp khó khăn, liền chạy đi thật nhanh, vừa khóc vừa la lớn, "Mợ cả sắp sinh rồi!"

Lâm Tiểu Hổ tức giận, định ngăn Tiểu Thảo và Tiểu Niên, nhưng Tiểu Hoa ôm chặt lấy chân hắn không buông. Tức giận, Lâm Tiểu Hổ đá mạnh một cú khiến Tiểu Hoa văng ra xa và kêu lên đau đớn. Sau đó, hắn định đuổi theo hai đứa bé kia.

Đúng lúc đó, có người nghe thấy tiếng kêu và chạy lại, "Có chuyện gì vậy?"

Tiểu Thảo vừa khóc vừa kêu lớn, "Mợ cả sắp sinh, tỷ tỷ Tiểu Hoa bị Tiểu Hổ đánh, ngoại tổ và ngoại tổ mẫu đang làm ngoài đồng."

Người kia vừa nghe xong liền lập tức chạy đi gọi người giúp đỡ. Lâm Tiểu Hổ thấy có người đến thì không dám làm gì thêm, định quay về. Trên đường quay lại, hắn còn cố ý dẫm lên tay Tiểu Hoa, khiến nha đầu đau đớn hét lên một tiếng nữa.

Trong sân, Chân Nguyệt đang cố gắng giữ bình tĩnh, hít thở sâu khi cảm nhận thấy nước ối đã vỡ. Mồ hôi chảy ướt trán, nàng cố gắng tự trấn an mình, "Bình tĩnh, bình tĩnh, hít sâu... hít sâu..."

Dù bản thân đang rất đau đớn, nhưng Chân Nguyệt vẫn gượng đứng dậy, tự mình đi đến giường để nằm xuống. Lúc này, mọi người trong nhà Kiều đã hối hả trở về.

"Chân thị! Chân thị!" Kiều Trần thị gọi lớn khi vừa vào đến sân.

"Ta ở đây!" Chân Nguyệt yếu ớt đáp lại.

Kiều Trần thị vội vã chạy vào kiểm tra tình hình, "Đã đi gọi bà đỡ rồi, ngươi đừng lo. Hít sâu, hít sâu nào. Tiền thị, mau đun nước nóng!"

Tiền thị vừa về đến nơi liền chạy ngay vào bếp để chuẩn bị nước ấm. Nàng đã từng sinh con, nên biết cần làm gì trong lúc này.

Kiều Triều đang gánh nước ở bờ sông, nghe tin Chân Nguyệt sắp sinh cũng vội vàng chạy về. Nhưng vừa đến nơi, Kiều Trần thị đã cản lại, "Sinh con là chuyện của nữ nhân, ngươi vào làm gì? Ở ngoài chờ!"

Kiều Nhị cũng vừa về tới, còn Kiều Tam thì nghe tin từ thầy dạy học nên cũng chạy nhanh về nhà. Tiểu Hoa, Tiểu Thảo, và Tiểu Niên đứng bên cạnh, vừa sụt sịt vừa lau nước mắt, còn Tiểu Hoa thì trên người càng lúc càng lấm lem và chật vật sau khi bị Lâm Tiểu Hổ đánh ngã.
 
Chương 36


Kiều Triều ban đầu đứng nhìn chằm chằm vào cửa phòng, đột nhiên liếc thấy Tiểu Hoa với bộ dạng lấm lem, "Tiểu Hoa, sao thế này? Cháu bị sao vậy?"

Tiểu Hoa cố gắng lau nước mắt, hít hít mũi, giọng run run, "Mợ cả sắp sinh, cháu đi gọi người... nhưng Tiểu Hổ ngăn cản, không cho cháu đi gọi. Hắn còn đánh cháu... Ô ô ô, đại cữu cữu!"

Nghe vậy, đôi mắt Kiều Triều tối sầm lại, tay nắm chặt thành quyền, "Đừng khóc, một lát cữu cữu sẽ đòi lại công bằng cho cháu."

Tiểu Hoa gật đầu, xoa xoa nước mắt, "Vâng."

Chẳng bao lâu, Kiều Đại Sơn đã đưa bà đỡ về tới, vừa đến nơi liền giục, "Nhanh nhanh nhanh!"

Bà đỡ vội vàng vào phòng kiểm tra, sau một lúc dò xét liền bảo, "Có thể được, nhưng ngươi phải dùng sức, nếu không sẽ nguy hiểm."

Chân Nguyệt đã đau đớn tột cùng, nhưng vẫn cố gắng làm theo lời bà đỡ, hít thở sâu và dồn sức. Bà đỡ dặn không được la lớn, phải giữ sức, nên bên ngoài mọi người chỉ nghe thấy những tiếng rên khe khẽ, nhưng chỉ cần những tiếng nhỏ ấy cũng đủ làm tim Kiều Triều đập thình thịch, lo lắng không yên.

Nước ấm được mang vào, rồi lại mang ra, nước đã đỏ cả lên. Chỉ có Tiền thị và Kiều Trần thị được phép ở lại trong phòng giúp đỡ, còn lại mọi người đều phải đứng bên ngoài chờ đợi trong sự hồi hộp và căng thẳng.

Kiều Triều không rời một bước khỏi cửa, trong lòng ngổn ngang bao cảm xúc phức tạp. Đây là lần đầu tiên hắn sắm vai một người cha, đứng chờ vợ mình sinh con. Cảm giác ấy với hắn thật sự vừa lạ lẫm, vừa đầy trách nhiệm.

Không bao lâu sau, vợ trưởng thôn là Kim đại nương, nghe tin Chân Nguyệt sắp sinh cũng vội vàng chạy tới giúp đỡ. Bên kia, khi Mã thị biết tin Chân Nguyệt đang sinh con, nàng ta không ngừng chắp tay trước ngực, miệng lẩm bẩm: “Phù hộ cho Chân thị sinh ra đứa con phá gia chi tử! Phù hộ sinh ra nữ hài!”

Còn Lâm Tiểu Hổ đứng bên cạnh, với ánh mắt đầy ác ý, thầm nghĩ rằng mong sao Chân Nguyệt và đứa bé cùng gặp chuyện chẳng lành.

Trong phòng, Chân Nguyệt cảm thấy nửa dưới cơ thể đau đớn đến mức tê dại, đau đến nỗi nàng không thể chịu đựng nổi nữa. "Đau quá! Thật sự đau quá! Cái đứa bé này, ngươi mau ra đi! Ra đi cho ta!"

Không biết đã trôi qua bao lâu, Chân Nguyệt cảm nhận được cơ thể mình đột nhiên nhẹ bẫng, bụng nàng như được giải thoát. "Sinh rồi!" nàng thì thầm.

Ngay sau đó, tiếng "Bạch bạch bạch" vang lên khi bà đỡ vỗ nhẹ vào đứa bé, và tiếp đến là tiếng khóc non nớt "Oa" vang lên. Bà đỡ cười rạng rỡ, "Chúc mừng, sinh được một nam hài bụ bẫm!"

Chân Nguyệt liếc nhìn đứa bé xấu xí kia, bĩu môi nói: "Sao lại xấu thế này?" Rồi nàng lập tức chìm vào giấc ngủ vì kiệt sức.

Bà đỡ vội vàng chạy đến kiểm tra tình trạng của nàng, nhận ra rằng Chân Nguyệt chỉ đang ngủ.

Bên ngoài, khi nghe tiếng khóc của đứa bé, mọi người thở phào nhẹ nhõm. Lúc này, trời đã sập tối. Kiều Triều muốn đứng dậy, nhưng nhận ra chân mình đã tê cứng vì đứng quá lâu.

Khi trong phòng đã được thu dọn gọn gàng, bà đỡ bế đứa bé ra ngoài để mọi người nhìn ngắm, "Chúc mừng gia đình."

Kiều Đại Sơn cười rạng rỡ, lộ rõ cả hàm răng, "Tốt quá, tốt quá! Cháu trai của ta! Đẹp thật đấy!"

Kiều Triều liếc nhìn, cảm thấy phụ thân của mình thật sự có vấn đề, sao lại khen đứa bé này đẹp? Rõ ràng là rất xấu.

Sau đó, Kiều Trần thị nhanh chóng đưa cho bà đỡ một phong bì đỏ cùng vài món quà, "Lưu bà bà, vất vả cho bà, cảm ơn nhiều."

Lưu bà bà cười vui vẻ, nhận lấy phong bì và cười càng rạng rỡ hơn, "Chúc mừng lão tẩu tử, ta xin phép về trước."

"Được, đi thong thả nhé."

Sau khi tiễn bà đỡ đi, Kiều Trần thị cũng quay sang cảm ơn Kim đại nương, "Cảm ơn ngươi nhiều. Nhà ta vẫn chưa chuẩn bị xong trứng gà đỏ, khi nào xong ta nhất định sẽ đem đến cho nhà ngươi. Đây, ta có hai miếng điểm tâm mua về từ trước, ngài cầm lấy trước."

Kim đại nương cười xua tay, "Trứng gà đỏ không vội, điểm tâm các ngươi giữ mà ăn, ta cũng chẳng giúp được gì nhiều."

Kiều Trần thị kiên quyết, "Không được, ngài cầm đi, cũng nhờ có ngài giúp đỡ. Hôm nay nhà Kiều chúng ta có hỉ, coi như cho ngài hưởng chút may mắn."

Nghe vậy, Kim đại nương không từ chối nữa, "Thôi được, ta nhận. Ta về trước đây, có việc gì cần giúp cứ gọi ta. Còn trứng gà đỏ, ta sẽ chờ."
 
Chương 37


Kiều Trần thị: “Không có gì, hài tử đói bụng nên khóc thôi.”

Kim đại nương vừa rời đi, Kiều Trần thị lập tức bảo Tiền thị, Kiều Nhị và mọi người chuẩn bị đồ đạc. Bà nói thêm: "À đúng rồi, cũng phải báo tin cho nhà mẹ đẻ của Chân thị biết. Lão đại, ngươi đi báo một tiếng đi."

Kiều Triều ngơ ngác: “A?” Trong ký ức của hắn, hình như chưa bao giờ Chân thị nhắc đến việc về nhà mẹ đẻ, và nhà mẹ đẻ của nàng cũng không được tốt lắm. Hơn nữa, trời đã tối rồi, làm sao có thể đi bây giờ?

Kiều Trần thị cũng chợt nhớ ra, “Thôi, để ngày mai hãy đi, trước tiên lo chuẩn bị trứng gà đỏ. Sáng mai con đi báo tin cũng được.”

Kiều Đại Sơn đồng ý ngay, “Được, được.”

Mọi người trong nhà bắt đầu bận rộn. Cả nhà vừa trải qua một trận rối ren, ai nấy đều đói bụng. Tiền thị vội vàng vào bếp để nấu ăn.

Kiều Trần thị dặn dò, “Làm một nồi canh trứng gà, đánh vài quả trứng vào. Chờ Chân thị tỉnh dậy cũng có thể ăn. Sáng mai có lẽ phải làm gà nữa.”

“Được rồi,” Tiền thị đáp, nhưng trong lòng không khỏi cảm thấy khó chịu. Giờ đại tẩu đã sinh con trai, về sau chắc chắn sẽ càng có quyền hành trong nhà, nàng nói gì thì mọi người cũng phải theo. Lúc nàng sinh Tiểu Niên, đâu có được đãi ngộ thế này? Canh trứng gà, lại còn gϊếŧ gà để ăn!

Tiền thị sờ bụng mình, trong lòng thầm mong sớm sinh được một đứa con trai.

Chân Nguyệt ngủ khoảng hơn một canh giờ rồi tỉnh lại. Nàng cảm thấy dưới thân vẫn còn rất đau, đứa bé mới sinh thì nằm bên cạnh ngủ say. Chân Nguyệt liếc nhìn đứa bé vài lần, cuối cùng lại nhắm mắt, nhìn vẫn không xinh chút nào.

Lúc này, cửa bị đẩy nhẹ, Chân Nguyệt mở mắt, thấy Kiều Triều bước vào, trên tay bưng hai cái chén.

“Nàng tỉnh rồi? Có đói không?”

Quả thực Chân Nguyệt cảm thấy đói, cả ngày nay nàng chưa ăn gì.

Kiều Triều đặt chén xuống bàn, rồi đỡ nàng ngồi dậy, sau đó đưa cho nàng một bát canh trứng gà, trong đó có mấy quả trứng. Bát còn lại là cơm.

Lúc đầu Kiều Triều còn nghĩ, không lẽ phải đút nàng ăn? Nhưng hắn chưa bao giờ đút cho ai bao giờ! May thay, Chân Nguyệt không nói gì, chỉ lặng lẽ ăn hết đồ ăn, rồi lại nằm xuống ngủ tiếp.

Kiều Triều mang chén ra ngoài rửa, sau đó cũng trở lại phòng nằm ngủ. Không lâu sau, tiếng gõ cửa vang lên. Kiều Triều đứng dậy mở cửa, thì ra là Kiều Trần thị. Bà nói: “Lão đại, ngươi đi cùng cha ngươi nghỉ ngơi đi. Đêm nay để ta trông nom Chân thị.”

Nghe vậy, Kiều Triều suy nghĩ một chút, thấy Kiều Trần thị kinh nghiệm phong phú, nên hắn cũng yên tâm đi ra ngoài.

Chân Nguyệt không biết đã ngủ bao lâu, loáng thoáng nghe tiếng khóc của hài tử. Nàng tỉnh dậy, thấy Kiều Trần thị đang bế đứa bé dỗ dành. Chân Nguyệt mở mắt mơ hồ hỏi, “Sao vậy?”

Kiều Trần thị thấy Chân Nguyệt tỉnh lại, liền nhìn hài tử rồi nói: "Chắc hài tử đói bụng, con nên cho bú đi."

Chân Nguyệt không còn cách nào khác, đành nhận lấy hài tử. Kiều Trần thị ngồi bên cạnh hướng dẫn nàng cách cho con bú. Đây là lần đầu tiên Chân Nguyệt làm việc này, loay hoay mãi mới cho bú được, nhưng nàng đã mệt mỏi đến mức vừa cho bú vừa buồn ngủ.

Kiều Trần thị thấy vậy liền lay nàng, “Không được ngủ, phải chờ cho bú xong mới được.”
 
Chương 38


Chân Nguyệt chỉ biết mở to mắt, trong lòng cảm thấy vô cùng phiền toái nhưng cũng không có cách nào khác. Nàng thầm nghĩ, ngày mai phải tìm cách khác thôi. Nếu mỗi ngày đều như thế này, thì chắc chắn nàng không chịu nổi mất.

Sau khi hài tử bú xong, không lâu sau cũng ngủ thϊếp đi, lúc đó Chân Nguyệt mới có thể yên tâm nghỉ ngơi.

Kiều Trần thị cũng đã rất mệt mỏi, cả ngày nay bà cũng rất bận rộn, nhưng bà vẫn cố gắng chăm sóc cho đứa cháu nội mới sinh của mình.

Sáng sớm hôm sau, Kiều Đại Sơn liền đi đến nhà Chân gia để báo tin vui. Khi Chân Dương thị – nương của Chân Nguyệt – nghe tin, lập tức chuẩn bị một ít đồ rồi theo Kiều Đại Sơn về thăm con gái. Bà mang theo một ít trứng gà, gạo, mì và năm đồng tiền.

Kiều Trần thị vốn nghĩ Chân Dương thị sẽ mang theo một con gà hoặc gì đó giá trị hơn, nhưng thấy bà chỉ mang theo mấy thứ như vậy, sắc mặt không được vui vẻ. Tuy vậy, bà cũng không dám nói gì, vì dù sao Chân Dương thị cũng là mẹ đẻ của Chân Nguyệt, mà Chân Nguyệt vừa sinh cho nhà bà một đứa cháu trai. Hơn nữa, Kiều Trần thị cũng không phải là người hay cãi vã.

Chân Dương thị cũng cảm thấy ngượng ngùng nhưng không còn cách nào khác. Nhà bà ta vốn khó khăn, mang được ngần đó cũng đã là cố gắng lắm rồi. Bỏ qua ánh mắt không hài lòng của Kiều Trần thị, bà ta bước vào trong thăm Chân Nguyệt.

Lúc đầu, Chân Nguyệt còn bối rối không biết ai đến, nhưng nghe giọng nói thì nhận ra ngay.

“Ai da, cháu ngoại của ta đâu rồi?” Chân Dương thị vừa vào đã nhìn thấy hài tử bên cạnh Chân Nguyệt.

Kiều Triều cũng hơi ngạc nhiên, nhưng khi nghe thấy hai chữ “cháu ngoại” thì hắn hiểu ngay.

Chân Dương thị bế đứa bé lên ngắm nghía một hồi rồi mới quay sang hỏi Chân Nguyệt: “Con sao rồi, thân thể có ổn không?” Sau đó bà nhìn ra phía ngoài hỏi tiếp, “Bà bà của con có nấu canh gà cho con không?”

Chân Nguyệt không đáp, mà quay lại hỏi: “Nương? Ngươi mang gì tới cho cháu ngoại của mình thế?”

Chân Dương thị khựng lại, liếc mắt nhìn nữ nhi của mình, “Ta đã đưa đồ cho bà bà của con rồi.”

Chân Nguyệt gật đầu, “Được rồi.”

Lúc này, Kiều Trần thị bước vào, mang theo bát canh gà. Vừa nhìn thấy bát canh, đặc biệt là cái đùi gà lớn, mắt Chân Dương thị sáng lên.

Kiều Trần thị đưa canh gà cho Chân Nguyệt, sau đó cùng Chân Dương thị trò chuyện. Trong lúc nói chuyện, Chân Dương thị không ngừng nhìn Chân Nguyệt ăn canh, thậm chí còn nuốt nước miếng.

Cuối cùng, bà ta không nhịn được nữa mà lên tiếng: “Canh gà ngon thật, còn dư không? Ta cũng đói bụng rồi.”

Kiều Trần thị nghe vậy mặt liền sa sầm lại.

Chân Nguyệt uống hết canh, rồi xoa xoa miệng, nói: “Hết rồi. Canh gà này là của con. Nương đã xem qua cháu ngoại, giờ ngài về đi thôi, nhà còn nhiều việc mà. Kiều Đại, tiễn nương ta về.”

Kiều Triều sửng sốt một chút, sau đó đứng dậy, "Được rồi, nương, ngài có việc thì về trước đi."

Kiều Trần thị cũng lập tức nói: "Đúng đúng, ta sẽ chuẩn bị trứng gà đỏ để ngài mang về."

Chân Dương thị nói: "Sao? Ta còn chưa được uống nước nữa mà."

Chân Nguyệt lạnh nhạt đáp: "Cho bà ấy một chén nước. Nước thì có đủ, còn canh gà thì không còn đâu." Trong lòng Chân Nguyệt nghĩ, thật quá đáng, ai đời có người lại đến đòi uống canh gà của một sản phụ cơ chứ? Đây là loại mẫu thân kiểu gì thế này.

Cuối cùng, Chân Dương thị đành uống một chén nước rồi để Kiều Triều tiễn về. Vừa lúc Tiền thị đi đưa trứng gà trở về thấy cảnh đó, liền hỏi: "Sao Chân bá mẫu về nhanh thế? Bà ấy có mang theo thứ gì đến không?"

Chân Nguyệt thản nhiên trả lời: "Trong nhà bà ấy còn nhiều việc, chỉ đến thăm cháu ngoại một chút rồi về. Còn mang theo thứ gì thì ta không rõ, chắc là để ở chỗ bà bà rồi."

Tiền thị liền nói: "Để ta đi xem thử."

Sau khi kiểm tra, Tiền thị phát hiện Chân Dương thị chỉ mang đến ít trứng gà, một ít gạo, mì và mấy đồng tiền lẻ. Đồ đạc chẳng có gì đáng giá.

Nhưng Tiền thị nghĩ, dù sao cũng còn khá hơn lúc trước, khi nương của nàng đến thăm chỉ mang có ít gạo lứt và hai đồng tiền, còn trứng gà thì chẳng thấy đâu.

"Hồi đó, nương ta còn nói, trong nhà đông con, không đủ lương thực. Nếu nhà có dư thì cho bà ấy mượn một ít mang về," Tiền thị nhớ lại.

Khi đó, nàng vừa sinh con, nghe nương nói vậy suýt nữa tức đến chết. Nhà tuy nghèo, nhưng đâu đến mức phải mượn lương thực. Nhi tử của mẫu thân nàng vẫn có trứng gà ăn hàng ngày, còn nàng thì không được hưởng một cái nào.

Sau đó, nương nàng còn bị Chân Nguyệt mắng cho một trận, phải ngậm ngùi đi về. Kể từ đó, Tiền thị luôn cảm thấy lép vế trước mặt Chân Nguyệt, nhất là khi nàng sinh nữ hài, lại càng thấy tủi thân.
 
Chương 39


Giờ đây, thấy đại tẩu sinh nhi tử, nương của đại tẩu mang đến đồ tốt hơn so với những gì nương nàng mang đến, Tiền thị lại cảm thấy chua xót trong lòng.

Tiền thị lau khóe mắt, nghĩ bụng, thôi thì cũng tốt, ít nhất bây giờ nhà Kiều gia còn khá hơn trước. Hôm nay lại có canh gà để ăn, mặc dù canh dành cho đại tẩu, nhưng cả nhà vẫn được húp một chút canh gà.

Lúc này, Chân Nguyệt nghe chuyện Tiểu Hoa bị Lâm Tiểu Hổ ngăn cản khi đi tìm người cứu hôm trước, liền gọi Tiểu Hoa lại, "Lại đây, để ta xem nào."

Tiểu Hoa bước tới, Chân Nguyệt vén áo lên kiểm tra thì thấy trên bụng và vai của Tiểu Hoa đều bị bầm tím. "Là Lâm Tiểu Hổ đánh ngươi phải không?" Gương mặt Chân Nguyệt trở nên lạnh lùng.

Tiểu Hoa nhỏ giọng nói, "Hắn... hắn đã đá con."

Chân Nguyệt liền gọi lớn ra ngoài, "Nương! Ngài mau lấy rượu thuốc bôi cho Tiểu Hoa."

Kiều Trần thị nghe tiếng vội chạy đến, "Sao vậy? Có chuyện gì?"

Khi nhìn thấy vết thương trên người Tiểu Hoa, bà lập tức rơm rớm nước mắt, "Thằng nhãi ranh khốn kiếp! Sao nó lại có thể làm như vậy!"

Tiền thị cũng tiến lại gần, "Lâm Tiểu Hổ bị Mã thị nuông chiều đến hư hỏng rồi! Nếu hôm qua không có người khác nghe thấy chuyện này, nên gọi bọn họ về thi không biết đại tẩu sẽ gặp chuyện gì nữa?"

Chân Nguyệt tức giận vô cùng, nếu không phải nàng đang ở cữ, thì nàng đã vọt sang nhà Lâm gia để đánh cho hả giận rồi.

Khi Kiều Triều về đến nhà, Chân Nguyệt lập tức kể lại chuyện này.

Kiều Triều đã biết sơ qua chuyện này từ hôm qua, nhưng khi nghe rõ câu chuyện từ miệng Chân Nguyệt, thì lòng hắn càng thêm phẫn nộ.

"Ta sẽ xử lý."

Chân Nguyệt nhìn Kiều Triều với vẻ kỳ quái, "Huynh xử lý thế nào?"

Kiều Triều chỉ thản nhiên đáp, "Để sau rồi nói."

Hôm nay, khi Chân Nguyệt đang ăn canh gà, Kiều Trần thị ôm đứa bé đứng bên cạnh. Chân Nguyệt hỏi, "Nương, hiện tại nhà chúng ta còn bao nhiêu tiền?"

Kiều Trần thị ngạc nhiên, "Sao tự nhiên hỏi chuyện này?"

Chân Nguyệt bình tĩnh trả lời, "Ta muốn biết giá một con dê cái hoặc bò cái là bao nhiêu."

Kiều Trần thị đáp, "Phải tốn vài lượng bạc đấy. Bò thì đắt hơn nhiều, có thể lên đến mười lượng trở lên. Ta cũng không rõ lắm, nhà chúng ta chưa bao giờ dám nghĩ đến việc mua bò cả."

"Trong nhà hiện tại chắc còn khoảng bảy, tám lượng bạc," Kiều Trần thị tiếp tục. "Đều nhờ Kiều Đại săn bắt mà có được."

Chân Nguyệt nhíu mày, "Vẫn chưa đủ. Trong thôn có ai nuôi dê hoặc bò cái không? Ta muốn mua sữa dê hoặc sữa bò."

Kiều Trần thị trố mắt nhìn, "Mua những thứ hôi hám đó làm gì?"

Chân Nguyệt đáp thản nhiên, "Để nuôi hài tử."

Kiều Trần thị sửng sốt, "Nuôi trẻ con bằng cái thứ ấy à? Có thể sao?"

Chân Nguyệt gật đầu, "Nấu lên thì có thể dùng được. Nhưng đợi khi ta hết ở cữ đã. Nương cứ đi hỏi thăm trước. Ta đã hỏi qua đại phu, uống vào sẽ tốt cho hài tử." Dĩ nhiên, chuyện có hỏi đại phu hay không, thì bọn họ không thể biết được. Thực ra, Chân Nguyệt chỉ muốn tránh việc phải cho con bú liên tục vào ban đêm. Nếu con đói giữa đêm, thì Kiều Triều sẽ phải thức dậy hâm nóng sữa cho nó, vì dù sao đứa bé này cũng không phải chỉ mình nàng chăm sóc.

Kiều Trần thị gật đầu, "Được rồi, để ta đi hỏi."

Đúng lúc đó, Kiều Triều từ ngoài bước vào, quần áo còn ướt đẫm, nước nhỏ tong tong, trên tay hắn cầm theo hai con cá lớn.

Kiều Trần thị vừa thấy liền hỏi, "Lão đại, ngươi đi đâu mà lại bắt được cá vậy?"

Kiều Triều đáp, "Trong núi có con sông, ta bắt được ở đó."

Kiều Trần thị kinh ngạc, "Hả? Trong núi có sông à?" Bà chưa từng nghe nói về con sông nào trong núi.

Kiều Triều gật đầu, "Có một con sông lớn, nhưng nước sâu, hôm nay nước chảy cũng khá mạnh. May mà ta bơi giỏi."

Trước đó, có người đến thăm Chân Nguyệt và nhắc rằng ăn cá sẽ giúp xuống sữa nhanh, nên Kiều Triều đi vào núi săn mồi, lại tình cờ phát hiện con sông này, liền thử bắt cá, không ngờ lại được hai con khá lớn.

Kiều Trần thị vội vàng nói, "Mau đem cá vào bếp, rồi thay quần áo đi, kẻo bị cảm."

Kiều Triều gật đầu, "Được."
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top