Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Thập Niên 90: Nữ Phụ Làm Giàu Mau Chóng

Thập Niên 90: Nữ Phụ Làm Giàu Mau Chóng
Chương 40


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


Chuyện này thì còn gì để nói nữa chứ, cô tất nhiên chỉ còn cách chạy mà thôi.

Phương Thanh Nghiên vội vàng ôm lấy thùng nước, xoay người bỏ chạy.

Nhưng mà, trong ngực ôm cái thùng nước hơn hai mươi cân, làm sao có thể chạy nhanh hơn ông ta được.

Phương Thanh Nghiên phản ứng rất nhanh, đầu óc cũng vô cùng rõ ràng, nhắm chuẩn một gốc cây gãy ở cách đó không xa, nhanh như chớp chui qua khẽ hở dưới cây.

Đợi đến khi người đàn ông trung niên đuổi theo tới, nhìn thấy rõ hành động của cô thì không khỏi lập tức trợn tròn mắt.

Lấy hình thể của ông ta, cho dù là có gọt nhọn đầu cũng đừng nghĩ chui qua khe hở này, lại nói phía trên cái khẽ rãnh này đều đầy những cành cây gãy, mà bốn phía xung quanh đều là dây leo dày đặc, lấy thân hình của ông ta muốn vượt tất nhiên là không có khả năng.

Người đàn ông tức giận đến đỏ bừng cả khuôn mặt, một bên hung hăng trừng mắt nhìn chằm chằm Phương Thanh Nghiên, một bên dùng cuốc đào đám dây leo lên, trong miệng không ngừng mắng: "Con nhãi ranh, mày chờ đó cho tao!”
Phương Thanh Nghiên hết chỗ nói, biết ông ta nhất thời không qua được, vì thế cô tranh thủ thời gian liền nhẫn nại hỏi: "Chú nói thùng ốc đá này là cháu trộm của chú, vậy chú có chứng cứ gì chứng minh số ốc đá này là của nhà chú hay không?" Cho dù những ốc đá này thật sự là có người nuôi, vậy thì họ cũng phải nuôi ở trong hồ nước ở nhà mình, chứ đâu thể nào cứ nuôi thả ở trong dòng suối như vậy được, thậm chí ngay cả một dấu hiệu để nhận biết ốc nuôi cũng không có, làm sao mà bọn cô biết được đây.

Nào biết, người đàn ông kia lại nói: "Cái rãnh nước kia nó chảy qua cửa nhà của tao, làm sao lại không phải của tao được chứ?"
Khá lắm, mặt trời còn mỗi ngày mọc lên từ ngoài cửa sổ nhà cô, vậy có phải cô cũng nên nói mặt trời là của nhà cô hay không?
Đối với loại tình huống này, Phương Thanh Nghiên ngược không quá lo sợ, dù sao nếu số ốc đá này thật sự là đồ của nhà người ta, vậy thì cô sẽ làm như không biết, ép bụng mà trả lại cho người ta.

Nhưng lần này thì không, người không có việc lại chuyên đến bới móc, nếu đã như vậy thì cô cũng sẽ không đi lãng phí thời gian đôi co với loại người này.

Phương Thanh Nghiên nhanh chóng đánh giá bốn phía xung quanh.

Với địa hình trong núi bị thảm thực vật bao phủ, thoạt nhìn sẽ có chút phức tạp, nhưng cảm giác phương hướng của cô rất tốt, chỉ cần đường đi không bị phong kín hoàn toàn, cô có lòng tin mình sẽ tìm được đường khác để trở về thôn.




 
Chương 41


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


Chờ trở về trong thôn rồi, cô liền đi tìm bà ngoại của mình, đến lúc đó thị phi đúng sai mọi người sẽ tự phân biệt được.

Trong lòng có chủ ý, Phương Thanh Nghiên liền nhặt lên một viên đá từ trên mặt đất, một bên đi vào sâu trong rừng rậm, một bên đánh dấu trên cây tránh cho mình bị lạc phương hướng.

Không bao lâu, cô đã không còn nghe thấy tiếng mắng chửi người đàn ông kia.

Lấy tình huống trước mắt, ông ta sẽ không có khả năng đuổi theo cô được, nhưng Phương Thanh Nghiên thủy chung vẫn duy trì cảnh giác.

Trong ngọn núi lớn chưa được khai phá này, ai biết sẽ gặp phải nguy hiểm như thế nào chứ?
Cành lá cây rừng rậm rạp che đậy ánh mặt trời nóng rát sau giờ ngọ, khiến người ta không hiểu sao cảm thấy có vài phần âm u.

Tuy ôm ốc đá nặng trịch, nhưng động tác của Phương Thanh Nghiên lại vô cùng thong thả.

Đi được một khoảng thời gian thì trên lưng của cô cũng để lộ ra một tầng mồ hôi nhỏ, vì thế cô không khỏi rùng mình một cái.

Không biết có phải là ảo giác hay không, cô luôn cảm thấy bên tai mình có tiếng sột soạt, trong đó hình như cô còn loáng thoáng nghe được tiếng khóc.

Nhưng mà khi cô cẩn thận đi tìm kiếm xung quanh một hồi, thì lại không phát hiện được gì.

Phương Thanh Nghiên không khỏi căng thẳng.

Đúng lúc này, một tiếng huýt sáo vang lên cùng với bóng đen từ trong lùm cây vọt ra, đánh thẳng về phía cô!
Phương Thanh Nghiên vô cùng chấn động, phản ứng đầu tiên của cô chính là giơ tay bảo vệ cổ của mình, sau đó lăn lộn một vòng tránh đi.

Kết quả, bóng đen kia nghiêng đụng ngã thùng nước chứa ốc đá, chỉ nghe rầm một tiếng, hơn phân nửa thùng ốc đá đều bay ra ngoài, rơi vào trong dòng suối cách đó không xa!
Phương Thanh Nghiên còn chưa kịp đau lòng, thì cô chợt nghe bên tai truyền đến một tiếng thét kinh thiên động địa của một bé gái--
“Chạy mau! Nơi này có sói!”
Có sói sao? Phương Thanh Nghiên khiếp sợ không thôi, cô ở huyện Nam Hương này huyện sinh hoạt mười mấy năm, cũng chưa từng nghe ai nói qua nơi này có sói cả.

Tim cô không khỏi đập thình thịch, lập tức nhặt một tảng đá trên mặt đất lên, vừa cảnh giác quan sát bốn phía, vừa tùy thời chuẩn bị ra tay phản kích!
Nhưng mà! !
Gâu! Gâu!!!
Hai tiếng kêu bất thình lình này làm cho Phương Thanh Nghiên nhất thời cứng đờ, mà động tác trên tay cũng ngay lập tức bị dừng lại.

Ngay sau đó, cô bị một cỗ lực độ đẩy ngã xuống đất.

Đó là một con chó lông xù không ngừng chồm lên người cô, cái đầu lưỡi lớn ướt sũng của nó không ngừng liếm khiến cả mặt cô dính đầy nước miếng của nó.




 
Chương 42


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


Đồng thời, một trận cười to thoải mái từ đỉnh đầu truyền đến.

“Ha ha ha ha ha! ! ”
Phương Thanh Nghiên đen mặt ngẩng đầu nhìn, phát hiện trên cây cách đó không xa có một gã thiếu niên.

Thiếu niên ước chừng mười bốn tuổi, mặt mày thanh tú, trong miệng ngậm một cọng cỏ đuôi chó.

Lúc này, hai tay hắn gối nằm ở trên một gốc cây đại thụ, ánh mắt tràn ngập hứng thú đánh giá bộ dáng chật vật của Phương Thanh Nghiên, khóe miệng giương lên một độ cong châm chọc.

Hắn phun cỏ đuôi chó trong miệng ra, giọng nói mang theo vẻ ồ ồ đặc biệt của trẻ nam vị thành niên khi đến tuổi dậy thì.

“Không thể nào, sẽ không có người thật sự bị nó dọa sợ đến vậy chứ?”
Giọng điệu kia của hắn, thật sự là đáng để đánh đòn!
Phương Thanh Nghiên cảm giác có chút ngứa tay, xem ra gã thiếu niên này chính là chủ nhân của con chó kia, hơn nữa cũng là hắn cố ý sai khiến con chó hù dọa người.

Tốt xấu gì cũng đã là người mười mấy tuổi rồi, sao hắn lại còn giống như một đứa con nít mới bảy tám tuổi, đi quậy phá ấu trĩ như vậy!
Phương Thanh Nghiên tạm thời không rảnh đi so đo với hắn, cô trước tiên dựng thùng nước rơi trên mặt đất dậy, nhanh chóng nhặt một ít ốc đá rơi trên mặt đất.

Mặc dù có thể tìm về một ít, nhưng ốc đá trong thùng nước vẫn thiếu hơn phân nửa.

Cũng chính lúc nhặt ốc đá, cô mới chú ý tới trong lùm cây cách đó một mét kia có một cô gái đang trốn.

Cô gái này hẳn là bằng tuổi cô, sắc mặt cô ấy hiện đã trắng bệch, thân thể khẽ run rẩy, cả người giống như là bị dọa sợ.

Phương Thanh Nghiên đoán đây có lẽ chính là người vừa rồi đã lên tiếng nhắc nhở cô là có sói.

Cô gái lúc này vẫn đang gắt gao nhìn chằm chằm sau lưng cô, cô nhìn theo tầm mắt của đối phương, lúc này mới chú ý tới con chó kia thế mà lại là dòng chó Husky.

Trong thôn Sơn Tuyền thế mà lại có Husky sao?
Dòng Husky này quả thật rất giống với sói, mà ở thời đại hiện tại, trong cái sơn thôn nhỏ nghèo khó này căn bản sẽ không có Husky xuất hiện, vì thế nó bị cô bé này ngộ nhận là sói thì cũng không có gì kỳ quái.

Nếu không phải vẻ mặt nịnh nọt này của nó, cả người y hệt như một tên khờ khạo, thì chỉ sợ Phương Thanh Nghiên cũng sẽ hiểu lầm.

Cô gái kia vẫn không ngừng run rẩy, thậm chí cô ấy còn đang âm thầm lắc đầu với Phương Thanh Nghiên, trong ánh mắt mang theo bức thiết và lo lắng, xem ra là muốn cô nhanh chóng chạy trốn đi.

Đã sợ thành như vậy, mà cô gái này vẫn còn có thể để ý đến an nguy của người khác, thật là một tấm lòng lương thiện khó mà có được.




 
Chương 43


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


Phương Thanh Nghiên nhìn cô gái kia cười cười, nhẹ giọng giải thích: "Nó không phải sói, nó chỉ là một con chó mà thôi.


Cô gái sửng sốt, làm gì có chó lớn như vậy chứ?
Để xua tan nỗi sợ hãi của cô ấy, Phương Thanh Nghiên vẫy vẫy tay với chú chó Husky kia.

Con Husky này đúng thật là có chút to lớn, nhưng tính cách của nó cũng rất thân thiện, nó chỉ vừa nhìn hành động của cô, thì đã ngay lập tức hấp tấp lại gần, còn không ngừng phả ra hơi nóng ở lòng bàn tay của cô, thậm chí nó còn dùng đầu lưỡi liếm liếm lên đó.

Phương Thanh Nghiên nhẹ giọng nói: "Cậu xem, nó không có ác ý.


Cô gái mở to hai mắt, vẫn có chút không dám tin, nhưng sự sợ hãi trong đáy mắt đã tiêu tán không ít.

Cô ấy một lần nữa nhìn về phía Husky, trong ánh mắt mang theo vài phần tò mò.

Cô gái không khỏi đỏ mặt lên, nhỏ giọng nói: "Nó, vừa rồi nó đuổi theo tôi, tôi trốn vào đây, nó mới không đuổi theo nữa! Lúc đó tôi quá sợ hãi, cũng không nhìn kỹ! "
Phương Thanh Nghiên gật đầu, trên vòng cổ của Hasky có quấn dây chó, mà đầu kia của dây chó! ở trong tay thiếu niên trên cây kia.

Có thể là bởi vì quá sợ hãi, cô gái kia không chú ý tới sự tồn tại của sợi dây này, mà chiều dài sợi dây này cũng có hạn, lùm cây mà cô gái trốn vừa vặn Husky với không tới, mà cô ấy cũng sợ tới mức không dám đi ra.

Phương Thanh Nghiên ngẩng đầu nhìn về phía gã thiếu niên kia, lạnh giọng nói: "Cậu không cảm thấy mình rất nhàm chán sao?”
Thiếu niên nghe vậy liền hơi sửng sốt, một chút hứng thú vừa rồi cũng đã biến mất, tựa hồ trên mặt hắn còn có thêm vài phần tức giận.

Có thể hắn biết được Phương Thanh Nghiên không có bị dọa giống với cô gái kia , hắn vốn cảm thấy có vài phần không thú vị, nhưng không hiểu sao lúc này bên môi hắn lại lộ ra một nụ cười quỷ dị.

“Nhìn các người bị dọa đến thành bộ dáng ngu xuẩn như thế sao lại xem là nhàm chán được chứ?”
“Vậy sao?”
Phương Thanh Nghiên cũng không tức giận, thuận tay vuốt vuốt cái chân còn lại của Husky, nhưng tất nhiên là trên mặt cô không có chút ý cười nào.

Con Husky kia nhận được cô đáp lại, thuận lý thành chương tiếp nhận vuốt ve của cô, còn vui mừng dùng sức cọ hai cái ở trong lòng bàn tay cô.

Thiếu niên kia thấy vậy liền nhíu mày, ngồi dậy kéo mạnh dây thừng, miệng mắng: "Cái con chó ngu xuẩn này, tại sao ai mày cũng muốn lại gần lấy lòng hết vậy hả?"
Vừa dứt lời, hắn chỉ cảm thấy đầu dây thừng đột nhiên trầm xuống, một cỗ lực mạnh đột nhiên kéo đến, khiến cho cả người của hắn bị lôi kéo đến nổi trực tiếp ngã từ trên cây xuống!


 
Chương 44


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


Rầm một tiếng vang thật lớn - - lá cây tung bay, chim bay tứ tán khắp mọi nơi!
Thiếu niên ngã chổng vó trên mặt đất, chỉ cảm thấy toàn thân không chỗ nào không đau.

“Ha ha ha ha ha! ! ”
Phương Thanh Nghiên cầm lấy dây thừng, không chút khách khí cười to ra tiếng, cô còn không quên bổ sung một câu.

“Sẽ không có người bị ngã thật chứ?”
Thiếu niên: ! Lời này sao lại nghe quen như vậy?
Hắn đen mặt, muốn đứng lên, nhưng thân thể nói cho hắn biết đây là điều không thể, hắn rơi xuống đất nặng như vậy, hiện tại cả người như sắp không dùng được nữa.

"Nhìn cái bộ dáng té trên mặt đất ngu xuẩn như vậy cũng rất thú vị.

" Phương Thanh Nghiên giương khóe miệng lên, không chút khách khí mà đánh giá một phen, sau đó nhấc thùng nước đi tới trước mặt cô gái: "Chúng ta đi!"
Cô gái nhìn Phương Thanh Nghiên không khỏi vui mừng, vội vàng đứng dậy, ôm chặt cánh tay của cô rời đi.

Bóng dáng hai người rất nhanh biến mất ở trong rừng.

Thiếu niên tức giận đến phát điên, thét lên: "Xú nha đầu, đừng để cho tôi gặp lại cô!!!”
Bước chân Phương Thanh Nghiên ngược lại càng nhẹ nhàng hơn.

Nghe hắn chửi rõ ràng từng chữ như vậy, vô cùng khí lực, có thể thấy được hắn cũng không bị ngã hỏng.

Thiếu niên quỳ rạp trên mặt đất hơn nửa ngày, cơn đau kia thật vất vả mới hòa hoãn lại, thì hắn đã thấy con Husky nhà mình vẫn còn đang muốn đuổi theo phương hướng hai cô gái kia rời đi, gâu gâu kêu lên.

Hắn tức giận đến không chỗ phát tiết, lớn tiếng nói: "Trứng Kho, mày trở về đây cho tao!”
Thiếu niên dùng sức kéo dây chó, thật vất vả hắn mới khống chế được mình, khi nhìn lại thì hắn đã thấy con chó ngu xuẩn này vẫn lưu luyến không rời như trước, trong miệng còn ngậm thứ gì đó.

Hắn đến gần nhìn, thì thấy đây đúng là một quyển bài tập, trên bìa vẽ một bức tranh xinh đẹp, mà mặt trên của quyển sách đều dính đầy nước miếng của Trứng Kho.

Hình ảnh non xanh nước biếc trông rất sống động, thiếu niên liếc mắt một cái đã bị kỹ thuật vẽ này thu hút, rồi khi nhớ được vị chủ nhân của bức tranh này, nhất thời lại hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Lật đến trang đầu tiên, bên trên quyển sách đó viết một cái tên - -
Phương Thanh Nghiên.

Đầu ngón tay thiếu niên siết chặt, khiến cho cái tờ giấy này biến thành một đoàn nhăn nheo.

Phương Thanh Nghiên đương nhiên không biết mình đã bị người ta "nhớ thương", cô vẫn đang cùng cô gái kia tìm đường đi xuống núi.

Cô gái nói mình tên là Tần Viện, là cháu gái trưởng thôn Sơn Tuyền.

Về phần thiếu niên kia, quả nhiên là người nơi khác, tên là Lâm Khiên.




 
Chương 45


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


Lâm Khiên là cháu trai chiến hữu của ông nội Tần Viện, được ông nội Tần Viện chiếu cố, hôm nay vừa tới thôn Sơn Tuyền.

Hôm nay ông nội Tần Viện phải có việc ra ngoài, nên đã để cho Tần Viện coi chừng Lâm Khiên, nào biết chỉ trong chớp mắt bọn họ đã đi vào trong núi.

Tần Viện lo lắng, địa hình trong núi phức tạp, cô sợ Lâm Khiên đi lạc, vì thế lập tức đuổi theo tìm, kết quả lại bị Lâm Khiên đùa giỡn như thế.

"Hắn cũng thật xấu a, thời điểm vừa tới nhà của tôi còn cố ý đem cho con chó kia giấu đi, nhất định là hắn đã sớm nghĩ ra cách muốn dùng con chó kia để hù dọa người!"
Phương Thanh Nghiên cũng không biết an ủi người khác như thế nào, nên hiện tại cô chỉ có thể làm một người lắng nghe mà thôi.

Hồi tưởng lại bộ dáng của tên thiếu niên kia, cảm giác trong lòng cô lại có chút khác thường, cô luôn cảm thấy hình như mình đã gặp hắn ở nơi nào đó rồi.

Bất quá, cái tên thiếu niên kia nếu đã tới thôn Sơn Tuyền, có lẽ kiếp trước bọn họ trong lúc vô tình gặp mặt nhau, hiện tại cô có cảm giác thân thuộc này cũng là chuyện rất bình thường, vì thế cô cũng không quá để chuyện này ở trong lòng.

Tần Viện oán giận xong rồi, tâm tình cũng vui sướng hơn rất nhiều, lúc này mới nhớ tới chính mình vẫn còn chưa có hỏi tên của Phương Thanh Nghiên, vì thế cô ấy đỏ mặt, nhỏ giọng hỏi: "Đúng rồi, tôi vẫn còn chưa biết tên của cậu là gì?"
Phương Thanh Nghiên nhìn khuôn mặt non nớt Tần Viện, đây là lời nói thật lòng của cô ấy, không giống như giả vờ hỏi thăm.

Trước đây Thẩm Khả Di cũng từng hỏi qua vấn đề này, nhưng bộ dáng của hai người họ quả thật rất khác nhau.

Tâm tư của cô tương đối mẫn cảm, đối với việc nhìn mặt đoán ý của người khác phải nói là vô cùng am hiểu, vì thế đây cũng là một trong những nguyên nhân mà cô đặc biệt bài xích Thẩm Khả Di.

Chẳng qua, Tần Viện đơn thuần cùng nhiệt tình, khiến Phương Thanh Nghiên không hiểu sao có chút khẩn trương, cô khẽ mím môi, sau đó mới từ trong kẽ răng nặn ra tên của mình.

“! Phương Thanh Nghiên”.


“Cái tên này nghe hay quá!
Đây là lời thật lòng của Tần Viện, sau đó cô ấy lại tỉ mỉ hỏi Phương Thanh Nghiên là mấy chữ nào, Phương Thanh Nghiên cũng đều nhẫn nại nói cho cô nghe.

Chẳng qua, Phương Thanh Nghiên thoạt nhìn quá bình tĩnh, Tần Viện nhất thời cũng không chú ý tới bên tai của cô hiện tại cũng đã có chút phiếm hồng rồi,
Hai người vừa nói vừa cười đi vào trong thôn, còn nhặt về không ít ốc đá lúc trước rơi vào trong dòng suối ven đường, điều này làm cho trong lòng Phương Thanh Nghiên thoải mái không ít.




 
Chương 46


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


Tần Viện từ nhỏ lớn lên ở thôn Sơn Tuyền này, vì thế rất quen thuộc đối với đường đi ở nơi này.

Cô ấy mang theo Phương Thanh Nghiên đi khoảng mười lăm phút trong rừng cây, rất nhanh hai người đã trông thấy mấy gian nhà chằng chịt ở xa xa rồi.

Phương Thanh Nghiên hỏi: "Ông nội cậu không phải bảo cậu coi chừng Lâm Khiên kia sao, cậu mặc kệ cậu ta như vậy sẽ không có chuyện gì chứ?" Cô đương nhiên không phải đang lo lắng cho an nguy của thiếu niên kia, mà là cô sợ Tần Viện không làm tốt chuyện này sẽ bị ông nội mình trách mắng.

Tần Viện hừ một tiếng: "Chính hắn muốn đi chạy loạn, còn lấy con chó lớn kia đến hù dọa người khác, ai lại muốn đi quản hắn làm gì chứ.

Chờ trở về tôi sẽ nói cho ông nội nghe chuyện tốt hắn ta làm.


Xem ra cô ấy cũng là một người được đại gia đình nuông chiều từ nhỏ, nếu đã như vậy thì Phương Thanh Nghiên cũng không lo lắng nữa.

Nhưng mà, hai người mới vừa vào thôn, đã bị người ngăn lại.

“Con nhãi ranh này, để tao bắt được mày, xem tao xử lý mày như thế nào!”
Là người đàn ông trung niên không biết từ đầu đột nhiên đến kiếm chuyện kia, ông ta hiện tại vẫn mang theo bộ dáng không nói đạo lý như vậy, khi nói chuyện thì vẻ mặt cũng tràn đầy sát khí, thoạt nhìn vô cùng dữ tợn.

Khi nãy ông ta vẫn luôn cố muốn gỡ bỏ mấy cái dây leo kia, nhưng sau đó lại ý thức được đây căn bản không phải là biện pháp, vì thế ông ta liền quay đầu trở về trong thôn, đứng ở trên con đường mà người vào vào thôn nhất định phải đi qua để chờ cô.

Phương Thanh Nghiên tranh thủ thời gian đem Tần Viện kéo ra phía sau mình, nói: "Cũng vừa hay chúng ta đều ở trong thôn, cho dù là thị phi đúng hay sai, chúng ta liền đi tìm mọi người phân xử cho ra lẽ, cháu cũng không thể để cho chú cứ một mình bịa chuyện nói như thế được.


Người đàn ông kia tức giận chỉ vào cái thùng nước trong tay cô kêu to: "Còn giảo biện, đồ mày trộm không phải đều ở đây sao?"
"Nhị Thảo Bao, ông không được nói hươu nói vượn, ai lại rảnh mà đi trộm đồ của ông chứ, lại nói ông có cái gì có thể trộm đây!" Tần Viện tiến lên một bước, hai tay chống nạnh, hung hăng trừng mắt người đàn ông kia: "Đây là bạn tốt tôi vừa mới kết giao được, tôi không cho phép ông khi dễ cậu ấy!"
Người đàn ông được gọi là Nhị Thảo Bao kia vừa nhìn thấy Tần Viện nhất thời không dám nói gì.

Phương Thanh Nghiên vẻ mặt ngạc nhiên, Tần Viện liền ghé vào bên tai cô nhỏ giọng nói: “Cậu không cần sợ ông ta, người này đầu óc quả thật không được bình thường.

Trước kia ông ta ở trong thôn làm không ít các chuyện như trộm gà trộm chó, về sau mới bị đuổi ra khỏi thôn, vì thế ông ta mới chạy lên núi ở.

Ông ta tên thật là Tần Nhị Bảo, nhưng mà tất cả mọi người đều gọi ông ta là Nhị Thảo Bao!"


 
Chương 47


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


Thì ra là trộm kêu bắt trộm!
Tần Nhị Bảo đại khái đoán được hai người đang nói thầm cái gì, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi.

Lúc này, một đám người ồn ào chạy tới.

“Trưởng thôn, Viện Viện ở đằng kia!”
Trưởng thôn Tần Vĩnh Thọ chạy ở phía trước, trong tay giơ cây quải trượng, chửi ầm lên: "Cái nha đầu này vẫn không khiến cho người ta bớt lo, từ sáng cho tới trưa đều biến mất tăm.

Để xem hôm nay ta có đánh gãy chân của cháu hay không!"
Tần Viện cuống quít trốn sau lưng Phương Thanh Nghiên.

Quải trượng Tần Vĩnh Thọ sắp đập xuống liền nhanh chóng dừng lại ở ngay trên đầu của Phương Thanh Nghiên.

Khi ông nhìn kỹ lại thì thấy đây là một khuôn mặt lạ, bất quá ngày hôm qua ở nhà của Tần Thu Phượng hình như ông đã từng gặp qua, nếu đoán không nhầm thì cô chính là cháu ngoại của bà.

Tần Vĩnh Thọ trừng mắt nhìn cháu gái ruột của mình, lớn tiếng nói: "Cháu cho rằng trốn ở sau lưng người khác thì ta sẽ bỏ qua cho cháu sao?”
Tần Viện thoáng nhìn qua Phương Thanh Nghiên cầu xin sự giúp đỡ.

Phương Thanh Nghiên đành phải ho nhẹ một tiếng, đem chuyện đã xảy ra kể lại một lần.

Tần Vĩnh Thọ thấy bộ dáng của hai người đúng là có chút chật vật, mà Phương Thanh Nghiên nói mọi chuyện đều theo một trật tự rõ ràng, nên ông cũng không có hoài nghi bọn họ nói đúng hay sai nữa, mà chỉ là nhíu mày thật chặt.

Tần Viện còn đúng lúc chen vào một câu miệng, "Nếu không phải có Phương Thanh Nghiên giúp cháu thì hiện tại không chừng cháu vẫn còn trốn ở trong bụi cỏ không dám đi ra đâu!"
"Cháu không biết xấu hổ còn nói, lần sau làm việc không thể xúc động như vậy, cho dù có chuyện gì thì cháu cũng phải nói với ta trước tiên!" Tần Vĩnh Thọ tức giận trừng cô một cái, nhịn không được thở dài một tiếng: "Đứa cháu này của Lão Lâm cũng thật là! "
Tần Viện đứng sau lưng le lưỡi, ngay trước mặt ông nội liền nhu thuận gật đầu.

Phương Thanh Nghiên nhịn không được nở nụ cười.

Tần Viện thấy ông nội mình cũng không tức giận nữa, lập tức liền tiến lên cáo trạng: “Ông, Nhị Thảo Bao nói xấu người ta, nói Phương Thanh Nghiên trộm đồ của ông ta, ông mau tới xét xử cho cậu ấy đi!"
Tần Vĩnh Thọ nhướng mày, lúc này mới chú ý tới sự tồn tại của những người khác.

Tần Nhị Bảo nhìn cháu gái trưởng thôn che chở cho Phương Thanh Nghiên như thế thì đã định chuồn đi, nhưng hiện tại khi ông ta vừa thấy Tần Vĩnh Thọ nhìn qua, nhất thời sợ đến giật cả người, không dám động đậy.

“Tần Nhị Bảo, con bé trộm gì của anh?”
Ở trước mặt của trưởng thôn, Tần Nhị Bảo cũng không dám lớn tiếng nói chuyện, mà ông ta chỉ dám chỉ vào cái thùng nước bên chân của Phương Thanh Nghiên, bộ dáng ủy khuất nói: "Đây không phải là tang vật sao?"


 
Chương 48


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


Ánh mắt Tần Vĩnh Thọ rơi vào thùng ốc đá trong tay Phương Thanh Nghiên.

Phương Thanh Nghiên vội vàng giải thích: "Đây là cháu tự bắt được từ trong dòng suối nhỏ trên núi, bọn nhỏ trong thôn đều có thể làm chứng cho cháu.


Tần Vĩnh Thọ đương nhiên sẽ không hoài nghi lời cô nói, vì thế ông liền ngay lập tức nghiêm mặt, hướng Tần Nhị Bảo nói: "Cái dòng suối nhỏ trong thôn chúng ta thường xuyên có người dân đi lên đó để bắt cá cùng bắt ốc ăn, từ khi nào lại trở thành đồ vật của anh rồi?"
Tần Viện thêm mắm dặm muối nói: "Ông ta vừa rồi còn cầm hung khí, bộ dáng vô cùng hung dũ để uy hiếp bọn cháu, còn nói cái gì mà càng muốn cho bọn cháu một trận ra trò.


Sắc mặt Tần Vĩnh Thọ càng nghe càng khó coi hơn.

Ánh mắt Tần Nhị Bảo mang theo vài phần né tránh, vội vàng giải thích: "Nhưng, con nhãi ranh này cũng không phải là người trong thôn.


“Con bé là cháu ngoại của nhà Tần Thu Phượng!”
"Tôi biết, nhưng không phải con gái khi gả ra ngoài thì sẽ không phải là người trong thôn chúng ta nữa rồi sao? Hiện tại con gái cô ta lấy đồ trong thôn chúng ta thì đó còn không phải trộm thì là cái gì?" Tần Nhị Bảo đỏ mặt, một bộ dáng lý lẽ hùng hồn nói.

Phương Thanh Nghiên nhịn không được nhíu mày, người này thoạt nhìn trông cũng không thông minh lắm, sao hiện tại lại có thể suy nghĩ logic được hay vậy? Huống hồ, Tần Nhị Bảo là ở trên núi, cô trước đó cũng không có gặp người này, đối phương làm sao biết được thân phận của cô chứ?
Phương Thanh Nghiên bất thình lình hỏi: "Ai nói cho ông biết những chuyện này.


Tần Nhị Bảo lập tức trả lời: "Chính là từ nhà Đại Minh, là vợ hắn chính miệng nói cho tôi biết.

Sáng sớm hôm nay cô ta liền chạy tới tìm tôi, nói là cháu ngoại của Tần Thu Phượng ở trước cửa nhà tôi ăn trộm ốc đá ăn.

Cô ta cũng nói với tôi là con gái của Tần Thu Phượng là người đã gả ra ngoài, nên nó cũng không phải người ở thôn của chúng ta, việc con cô ta cứ đi lấy trộm đồ vật như thế là không đúng, vì thế tôi mới đi giành lại.


Vốn đã đáp ứng Từ Phương sẽ không nói ra, nhưng hiện tại ngay cả trưởng thôn cũng đã ra mặt để giải quyết, mà xem bộ dáng của trưởng thôn thì rõ ràng là đứng ở bên phía của Phương Thanh Nghiên, vì thế nên ông ta nhất thời có chút luống cuống, đem mọi chuyện khai ra hết.

Huống hồ, trong nhận thức của ông ta, đây rõ ràng là một chuyện chính nghĩa, bọn họ dựa vào cái gì để cho một người bên ngoài động vào đồ vật trong thôn của họ chứ?


 
Chương 49


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


Tần Vĩnh Thọ cả giận nói: "Hồ đồ!”
Điều này không phải nói rõ ràng rằng đây là do vợ của Tần Đại Minh cố ý bày mưu hãm hại người khác sao, mà đối tượng bà ta dùng mưu còn là một cô bé chưa trải sự đời nữa.

Phương Thanh Nghiên có chút ngoài ý muốn, cô ngày hôm qua cũng chỉ nói vài câu với Từ Phương mà thôi, thế mà người này cư nhiên lại đến tính sổ ở sau lưng cô, thậm chí còn dùng đến cả chiêu ném đá giấu tay như thế nữa.

Nếu cô thật sự xung đột với Tần Nhị Bảo ở trong núi, nhẹ thì một thùng ốc đá này sẽ trở thành tiện nghi cho người khác, nặng thì! ! đúng là không thể nói được.

Tần Nhị Bảo đầu óc không được linh hoạt, xuống tay tất nhiên là sẽ không biết nặng nhẹ, nếu đã như vậy thì việc chịu đau da thịt khẳng định không thể tránh khỏi.

Phương Thanh Nghiên bỗng cảm thấy may mắn là do mình phản ứng nhanh, vận khí lại tốt, hiện tại xem ra cô đã có nhân thức mới đối với Từ Phương này.

Xem ra bà ta không chỉ là thích nói xấu người khác, mà còn là một kẻ lòng dạ hẹp hòi, vì chút chuyện nhỏ như vậy mà còn muốn xuống tay với cả một đứa trẻ, quả thật đúng là loại người không ra gì.

Tần Viện vừa nghe xong, cô ấy cũng vì Phương Thanh Nghiên mà lên tiếng: "Ông nội, ông nhất định phải ra mặt cho Phương Thanh Nghiên!"
Tần Vĩnh Thọ đương nhiên sẽ không mặc kệ, không nói đến Phương Thanh Nghiên lúc trước bảo vệ cháu gái ông, mà với cái loại hành vi ngáng chân sau lưng này ông tuyệt đối sẽ không dung túng!
Vì thế, đoàn người trùng trùng điệp điệp đi về phía nhà Tần Đại Minh.

Trong sân, Từ Phương vừa giặt quần áo, trong lòng cũng đang suy nghĩ chuyện này.

Sau khi tìm tới Tần Nhị Bảo, bà ta biết Phương Thanh Nghiên nhất định phải chịu thiệt thòi lớn, tuy trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng bà ta ngược lại cũng khó có thể an tâm được.

Nếu chuyện này bị bại lộ thì bà ta phải làm sao bây giờ? Dù sao thì đây cũng chỉ là một đứa nhỏ mà thôi, bà ta cầu mong cho Tần Nhị Bảo cũng đừng ngốc đến mức gây ra chuyện gì lớn.

Từ Phương cũng là vì cãi nhau với chồng mình nên mới mới giận chó đánh mèo lên người Phương Thanh Nghiên, hiện tại khi bà ta bình tĩnh lại, tất nhiên là rất sợ hãi.

Bất quá, bà ta cũng đã dặn dò Tần Nhị Bảo, chỉ được cướp đồ lại thôi, ngàn vạn lần tuyệt đối không được làm hại đến Phương Thanh Nghiên.

Cái tên Tần Nhị Bảo này đầu óc có vấn đề, nên người ta nói cái gì liền tin cái đó, nếu thật sự có xảy ra chuyện gì, thì lực chú ý của mọi người cũng nhất định ở trên người Tần Nhị Bảo, ai sẽ nghĩ đến bà ta chứ?


 
Chương 50


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Diendantruyen.Com] Thập Niên 90: Nữ Phụ Làm Giàu Mau Chóng



Chỉ khi tự an ủi mình như vậy, trong lòng Từ Phương mới thoải mái hơn một chút.

Tạm thời bà ta cũng không cần đi tìm anh chị dâu mình đối chứng cái gì, dù sao thì nếu Tần Thục Huệ bên kia thật sự xảy ra chuyện lớn như vậy, khẳng định cũng không giấu diếm được bao lâu!
Nhưng đúng lúc này, Tần Vĩnh Thọ mang theo người tìm tới cửa!
“Chú Vĩnh Thọ, sao hôm nay chú lại tới đây......”
Tần Đại Minh là người đầu tiên ở trong nhà phản ứng lại, lập tức liền tiến lên nghênh đón, nhưng sau khi ông nhìn thấy bên ngoài có một đám người trùng trùng điệp điệp kéo đến đây, mà biểu cảm trên mặt cũng không mấy thân thiện khiến ông có chút khó hiểu.
Từ Phương nhìn thấy trong đám người này có Tần Nhị Bảo, còn có Phương Thanh Nghiên, trong lòng bà ta liền từng bước rơi xuống vực.
Ánh mắt Tần Vĩnh Thọ rơi vào trên người Từ Phương, biểu tình có vài phần nghiêm túc, đi thẳng vào vấn đề: "Từ Phương, là cô giật dây khiến cho Tần Nhị Bảo đi kiếm chuyện với Phương Thanh Nghiên sao?"
Từ Phương theo bản năng chối: "Không, không có! Sao tôi có thể làm chuyện này chứ!”
"Cô còn không thừa nhận sao? Tần Nhị Bảo đều đã nói ra mọi chuyện, cô…cái người này tại sao lạ lòng dạ hẹp hòi như vậy chứ, sau cô lại có thể ở tính kế với một đứa bé?”
Từ Phương không nghĩ tới chuyện sẽ nháo đến chỗ trưởng thôn, trưởng thôn còn rõ ràng muốn che chở Phương Thanh Nghiên, bà ta đúng là không nói được gì.
Trước kia cũng không phải chưa từng có người ngoài lén chạy vào trong núi đào măng, bắt cá, không phải đều bị thôn trưởng đánh ra sao, thậm chí còn bị đưa đến đồn công an, khi đó mọi người rõ ràng rất đoàn kết!
Đối mặt với sự chất vấn mọi người, Từ Phương bỗng nhớ lại cái cảm giác bị coi là ngươi ngoài kia, nhịn không được nói: "Tần Thục Huệ sớm đã không ở trong thôn chúng ta, hộ tịch của cô ta cũng đã chuyển tới trong thành, cô ta cũng không có đóng góp gì cho thôn chúng ta, ngay cả một phân tiền cũng càng không, nếu đã vậy thì con gái của cô ta dựa vào cái gì mà lấy đồ ở trong thôn này chứ?"
“Dựa vào tôi là bà ngoại của Thanh Nghiên, dựa vào việc con gái của tôi vẫn còn mang họ Tần!”
Đúng lúc này, Tần Thu Phượng xuất hiện ở cửa.

Phương Thanh Nghiên xảy ra chuyện, tất nhiên là có người đi thông báo lại cho bà trước tiên.
Từ Phương mím môi, bị chặn đến một câu cũng không nói nên lời.

Đổi ở mười năm trước, thôn Sơn Tuyền dù sao vẫn còn gọi là Tần Gia Thôn, mà Tần Thục Huệ tốt xấu gì vẫn mang họ Tần, còn bà ta….
“Cô luôn miệng nói Tần Thục Huệ là người ngoài, nhưng cô cũng không coi mình là người của Tần chúng tôi. Người Tần gia ở bên ngoài chịu ủy khuất, bị người lên án, điều đầu tiên cô nghĩ đến không phải là làm rõ ràng chuyện hay là suy nghĩ thay cho người Tần gia, mà là ở sau lưng nói xấu bôi nhọ thêm, cô chỉ lo sợ mình bị liên lụy. Hiện tại náo loạn đến thành như thế này, cô còn dám đem chuyện đó mà giận chó đánh mèo đến trên người đứa nhỏ, cô có còn là con người không?”
 
Chương 51


Loại chuyện này mặc kệ nói như thế nào, Từ Phương cũng không chiếm lý.

Tần Đại Minh ngay từ đầu cũng không hiểu rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, sau khi ông hỏi mọi người xung quanh, đợi đến khi mọi người đem chân tướng nói rõ ràng cho ông nghe, ông không khỏi tức giận: "Cái người đàn bà hư này, bộ cô bị điên rồi sao, ngay cả với đứa trẻ còn nhỏ như vậy mà cô vẫn có thể dùng cái thủ đoạn xấu xa bẩn thỉu này!"

Nói xong, ông vội cầm lấy cây chổi bên cạnh, liên vung lên người Từ Phương.

Từ Phương không kịp phản ứng, bị đánh vài cái.

Đau thì cũng không đau lắm, nhưng đây là lần đầu tiên Từ Phương thấy chồng đánh mình, mà là còn ở trước mặt nhiều người như vậy, trong lòng khỏi phải nói hiện tại bà ta có bao nhiêu ủy khuất, vội thét lên một tiếng sau đó liền khóc rống lên, đặt mông ngồi dưới đất.

"Ông đúng là khốn nạn, vậy mà ông lại dám đánh tôi?! Cuộc sống này tôi không nổi nữa rồi!"

Trong lúc nhất thời, cả sân gà bay chó sủa.

Người trong thôn cũng không muốn chuyện náo loạn lớn, đám người phụ nữ ở đây cũng đồng loạt xông lên đem Từ Phương kéo vào trong phòng, còn những người đàn ông thì đứng ra ngăn cản Tần Đại Minh, để cho ông bình tính lại một chút.

Tân Đại Minh đã tức đến đỏ cả mắt, sao có thể bình tĩnh lại được.

Cha mẹ của ông mất sớm, thậm chí cha ông trước lúc lâm chung có dặn dò, chính là muốn ông phải hiếu thảo với người cô ruột thịt duy nhất này của mình.

Vì thế trong suốt thời gian qua ông luôn tận tâm tận lực xem Tần Thu Phượng như là mẹ ruột để hiếu thuận.

Huống hồ, Tần Thu Phượng đối xử với mấy anh em bọn họ cũng không tệ, tiền con gái bà gửi tới có lần nào mà bà không cho anh em bọn họ để chăm lo con cái nhà cửa.

Chỉ tiếc là mấy anh em bọn họ kém cõi, vừa không có bản lĩnh lại không có dũng khí, cứ suốt ngày ở trong cái núi lớn này, nhưng mãi vẫn không ra được trò trống gì.

Trước mắt, Từ Phương còn làm ra chuyện như vậy ở sau lưng ông, Tần Đại Minh cảm thấy cả nhà mình giống như một con sói mắt trắng, nên ông có chút hổ thẹn với Tần Thu Phượng, càng hổ thẹn với người cha đã chết của mình.

Chuyện ầm ï đến cuối cùng, là Tân Thu Phượng đi tìm Tần Đại Minh giảng hòa.

"Quên đi, vợ cháu hẳn là nhất thời hồ đồ, Thanh Nghiên cũng không xảy ra chuyện gì, ta cũng không muốn so đo với tiểu bối!!"

Nói là nói như vậy, nhưng trong lời nói của bà, ông lại nghe ra được một chút ý tứ châm chọc.

Điều này làm cho Tần Đại Minh càng thêm hỗ thẹn hơn, ông không khỏi cúi đầu tự trách: "Cô, chuyện này nên trách cháu, nếu cháu hôm nay không có cãi nhau với A Phương, thì cô ta khẳng định cũng sẽ không ghi hận đến trên người một đứa nhỏ như Thanh Nghiên..."

Ông cũng không ngốc, vừa rồi lúc tranh chấp nghe Từ Phương khóc lóc kể lể với người khác, nhắc tới không ít oán hận chất chứa đối với ông, ông mới biết được vì sao vợ của mình lại dùng cái thủ đoạn như vậy để đối phó với một đứa nhỏ.

Suy nghĩ một chút, Tần Đại Minh còn nói thêm: "Như vậy đi, Nghiên Nghiên không phải thích ăn ốc đá sao, chờ chuyện này qua đi, cậu sẽ đi bắt cho cháu, mà như vậy thì cháu cũng không cần phải chạy đi chạy lại bắt ốc nữa.

Dù sao thì cũng không thể để một đứa nhóc như cháu suốt ngày lên núi được, như thế rất nguy hiểm..."

Phương Thanh Nghiên cũng không đi giải thích gì nhiêu, mà chỉ nhu thuận nói: "Cám ơn cậu, nhưng chừng này cũng đủ ăn rồi."

Tần Thu Phượng cũng khoát tay, nói: "Đúng vậy, cũng không cần cháu phải làm những chuyện này đâu.

Nếu cháu có tâm, hãy giúp ta gọi vài người trẻ tuổi khỏe mạnh trong thôn đến đây đi, ta có chút việc cần bọn họ giúp đỡ.
 
Chương 52


"Không thành vấn đề!" Tần Đại Minh đáp ứng vô cùng thống khoái.

Bên kia, đám phụ nữ trong thôn còn đang làm công tác tư tưởng cho Từ Phương, đại ý là bảo bà ta cũng đừng ầm ï với chồng của mình nữa, Tần Thu Phượng chỉ là bảo vệ cháu mình thôi, dù sao thì bà cũng không phải là người không nói đạo lý, chỉ cần bà ta thành thật nhận lỗi với bọn họ, làm cho trong lòng bọn họ có chút thoải mái, chuyện này khẳng định cũng sẽ qua thôi.

Huống hồ, Tần Thu Phượng bên kia cũng đã thể hiện thái độ rồi, Từ Phương làm sai chuyện mà bà ta còn muốn người khác hạ mình nói chuyện trước là chuyện không thể nào.

Thành thật mà nói, mọi người ở đây cũng nhìn không vừa mắt Từ Phương.

Cho dù trong lòng có oán khí lớn đến thế nào đi nữa, vậy thì bà ta cũng không thể nào trút giận lên người một đứa bé được, nếu chuyện này mà đổi thành đứa trẻ của nhà mình, bọn họ nhất định sẽ liều mạng với bà ta.

Bởi vậy, tuy rằng mọi người bê ngoài nhẹ giọng khuyên bảo, nhưng trên thực tế chính là buộc Từ Phương nhanh chóng cúi đầu nhận sai.

Trong lòng Từ Phương nghẹn khuất, nhưng cũng tự biết đuối lý, chờ tâm tình bình tĩnh lại, liên xách chút hoa quả khô cùng thịt khô, chạy đến nhà Tần Thu Phượng nói xin lỗi.

Lúc này, hai bà cháu bọn cô cũng đã sớm trở vê phòng.

Từ Phương xách đồ đi lên, trong lòng rất không tình nguyện, nhưng vẫn miễn cưỡng nặn ra nụ cười, nói: "Cô, xin lỗi, cháu, cháu đây cũng là nhất thời hồ đồ..." Ánh mắt của bà ta rơi vào trên mặt Phương Thanh Nghiên, chần chờ một chút mới nói: "Cái kia, Nghiên Nghiên sẽ không bị dọa sợ chứ?” Phương Thanh Nghiên cố ý rụt rụt trong lòng Tần Thu Phượng, ánh mắt nhỏ kia khỏi phải nói có bao nhiêu hoảng sợ.

Từ Phương nhất thời xấu hổ.

Tân Thu Phượng đương nhiên không có sắc mặt tốt.

Bà vốn là người yêu ghét rõ ràng, không thích nhất chính là những người ngoài mặt tươi cười nhưng trong bụng thì lại toàn dao găm kia.

Nhưng dù sao thì Từ Phương cũng là cháu dâu của bà, bình thường lại ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, không tiện xé rách mặt mũi.

"Chuyện đều đã qua, cô cũng không cần nhắc lại nữa."

Từ Phương liên tục gật đầu, từ trong ngực lấy ra một cái bao lì xì đến, nhét vào trong tay Phương Thanh Nghiên: "Đúng rồi, sang năm Nghiên Nghiên có lẽ sẽ lên trung học cơ sở, bao lì xì này là mợ cho cháu, cháu cứ lấy nó đi mua sách giáo khoa hay đồ dùng học tập gì đấy đầu được.

Cháu cũng đừng chê ít...

Tiên lì xì đương nhiên là ý của Tần Đại Minh, bên trong có khoảng hai mươi khối tiền.

Số tiền này đối với thôn dân trong sơn thôn thì không phải số nhỏ.

Từ Phương cảm thấy đưa bao tiền lì xì này giống như cắt đứt hết một lớp da thịt trên người, nhưng tất nhiên là bà ta không thế nói rõ được.

Phương Thanh Nghiên cầm bao lì xì lên, sau đó cô liền quay đầu nhìn về phía bà ngoại mình.

Tần Thu Phượng ra hiệu cho cô cất kỹ, Phương Thanh Nghiên cũng không chút khách khí nhét vào trong túi của mình.

Vẻ mặt Tần Thu Phượng ôn hòa hơn vài phần: "Được rồi, cô cũng biết tôi không phải là người thích tính toán chỉ li, mọi việc phải nhìn thoáng một chút, trở vê vẫn nên sống tốt với Đại Minh đi." Từ Phương làm bộ như đã nghe lời chỉ dạy của Tần Thu Phượng mà gật đầu, nhưng kỳ thật trong lòng bà ta cũng không muốn ở lại thêm một chút nào nữa.

Bà ta chỉ hàn huyên vài câu sau đó tìm cái cớ rời đi.

Nếu không phải sợ mình đã đến từng tuổi còn bị nhà chồng đuổi về nhà mẹ đẻ, bị người đời nhạo báng, thì bà ta cũng sẽ không làm mức này.

Nghĩ đến cuộc sống sau này còn muốn tiếp tục như vậy, thậm chí còn bị người trong thôn ở sau lưng nhàn ngôn toái ngữ, trong lòng Từ Phương bỗng có một cỗ bực tức không thể nào chịu đựng được.

Vì thế, khi vừa tới cửa nhà, Từ Phương bỗng nhiên đổi hướng, chạy tới nhà trưởng thôn.
 
Chương 53


Mấy ngày kế tiếp, cuộc sống của Phương Thanh Nghiên cũng trở nên yên tĩnh hơn nhiều.

Tần Thu Phượng không biết bận rộn cái gì mà thường xuyên không thấy người, vì thế Phương Thanh Nghiên dứt khoát ở trong bếp thử nấu canh bún ốc.

Hương liệu là cô trước khi đến thôn Sơn Tuyền đã mua xong, bao gồm gần mười loại bát giác, hồi hương, quế bì, về phần nguyên liệu khác, ở chỗ này cơ bản đều có, bao gồm cả thứ mấu chốt nhất chính là măng chua.

Mùa xuân là mùa ăn măng, khắp nơi trên núi đều có thể đào măng, Tần Thu Phượng ướp vài vò vào mùa này, đến bây giờ vẫn còn lại không ít.

Bất quá, Tần Thu Phượng ăn uống tương đối thanh đạm, trong nhà không có ớt, mà Phương Thanh Nghiên lại thích cay, bún ốc không có ớt là không có linh hồn, cho nên cô đành phải chạy tới nhà Tân Viện mượn chút ớt khô và ớt Tiểu Mễ.

Tần Viện tò mò cô đang làm gì, vội vàng cầm gia vị rồi đi theo cô.

Phương Thanh Nghiên dựa vào trí nhớ trình tự nấu xong canh, sau đó hỏi cô ấy: "Có thể ăn cay không?”

Tần Viện vội vàng gật đầu.

Phương Thanh Nghiên ném một ánh mắt tán thưởng, sau đó đem bún đã sớm ngâm mềm nấu chín, tưới canh lên, rất nhanh bưng ra hai chén bún ốc nóng hầm hập.

Đương nhiên, một số món ăn kèm không đầy đủ lắm, ví dụ như đậu phộng và mộc nhĩ, trong tay Phương Thanh Nghiên thì không có, nhưng điều này sẽ không ảnh hưởng quá nhiều đến vị của bún ốc, mấu chốt của bún ốc là ở nước canh và bún gạo.

Tần Viện nhìn nước màu hồng hồng trong bát, cái mùi vị của măng chua xen lẫn một chút vị cay khiến cho cô ấy càng thêm nghỉ ngờ, biểu tình có chút ghét bỏ, nói: "Cái này, cái này có thể ăn sao?”

Phương Thanh Nghiên cũng không giải thích, trực tiếp ngồi xuống trước bàn, cầm lấy đũa bắt đầu ăn.

Khỏi phải nói nhìn bộ dáng Phương Thanh Nghiên liền đã đoán được nó có ăn được hay không rồi.

Tần Viện thấy thế, liên nhịn không được nuốt xuống nước miếng, sau khi do dự một chút, rốt cuộc là không nhịn được ăn một miếng, con mắt ngay lập tức lấp lánh.

Thật ra cô bé không thích mùi vị măng chua, cũng không biết vì sao măng chua trong bát bột này lại chua chua ngọt ngọt, vị cực kỳ giòn, hơn nữa bột gạo thơm mềm, nước canh thơm ngon cay lạ miệng, trên đời này sao có đồ ăn ngon như vậy!

Không để ý, Tần Viện liền ăn sạch một chén bún, thậm chí ngay cả nước canh trong bát cũng không để lại.

Cô ấy vẫn chưa đã thèm mà vỗ cái bụng tròn trịa của mình, ngồi ở một bên không ngừng nói: "Oa, Thanh Nghiên, tay nghề của cậu quả thực quá tuyệt vời!"

Con gái ở tuổi này biết nấu cơm cũng không tính hiếm trong thôn, ngay cả Tần Viện đôi khi cũng sẽ tự mình làm được một ít món ăn gia đình đơn giản.

Chỉ là khi gặp được một người con gái có thể chế biến ra món ăn giống với Phương Thanh Nghiên thì đúng là lần đầu tiên cô ấy gặp.

Bát bún trước mắt này, Tần Viện cho tới bây giờ chưa từng thấy qua, bún gạo trong ấn tượng của cô đều dùng để xào rau, nấu ăn bình thường dùng canh thịt, bên trong cũng chỉ cho trứng gà rau dưa các loại.

Tần Viện tò mò hỏi: "Cái này gọi là gì vậy?"

Phương Thanh Nghiên cười cười, nói: "Bún ốc đấy.

Cậu thật sự cảm thấy rất ngon sao?"

"Đương nhiên rồi, tôi hận không thể một ngày ba bữa được ăn nó kia kìa!" Tần Viện lưu luyến không rời nhìn trong nồi, đáng tiếc canh đã trống không.

Phương Thanh Nghiên chỉ muốn làm thí nghiệm, đương nhiên không thể dùng hết nguyên liệu một lần, phân lượng cũng đã tiến hành điều chỉnh, nhưng chính vì như vậy, phối hợp hương liệu sẽ không dễ khống chế, dẫn đến mùi vị trong bát canh tuy ngon nhưng vẫn còn chưa đủ nồng đậm.

Tuy nhiên, có thể được Tần Viện khen thành như vậy, chứng tỏ bát bún ốc này đã thành công một nửa, mà có kinh nghiệm lúc này đây, đợi đến khi chính thức mở quán bún ốc, cô có lòng tin mình có thể thành công!

Phương Thanh Nghiên khẽ mỉm cười, nói: "Nếu cậu vẫn muốn ăn, sau này có thể thường xuyên đến nhà tôi chơi, tôi sẽ làm cho cậu ăn tiếp." Cái cô nói đương nhiên là nhà ở gân công xưởng kia.

"Thật sao? Đến lúc đó tôi nhất định sẽ đi tìm cậu!"

Tần Viện cực kỳ cao hứng, sau khi lôi kéo Phương Thanh Nghiên nói những chuyện khác, liên bắt đầu châm chọc Lâm Khiên.

Lâm Khiên người nọ tính tình thối, nói mấy câu khiến hắn không hài lòng liền muốn trở mặt, còn luôn chống đối ông nội Tần Viện.

Tần Viện thật sự là chịu không nổi cái con người này, ngay cả trong nhà cũng không muốn ở lâu, lúc này mới viện cớ chuồn ra ngoài.

Phương Thanh Nghiên suy đoán, Lâm Khiên hẳn là loại công tử ca nhà giàu bị chiêu hư.

Nhưng quả thật cô cũng không biết vì sao hắn lại bị đưa đến cái thôn Sơn Tuyền hẻo lánh như thế này.

Loại người như Lâm Khiên đời trước cô đã gặp nhiều rồi, bọn hắn thường không làm việc đàng hoàng, suốt ngày chơi bời lêu lổng, ỷ vào trong nhà mình có tiên có thế liền làm xằng làm bậy.

Khi đó, cô mới vừa nhận cha mẹ ruột, hoàn toàn không thể nào dung nhập được với cái vòng luẩn quẩn bên kia, cũng vì chuyện này mà cô đã bị đám người đó nhìn thấy ngứa mắt mà trêu chọc, kết quả kết xuống không ít mối thù.

Thậm chí về sau khi tên tra nam kia gãi bẫy cô, trong đó cũng có không ít công của đám người này.

Nghĩ tới đây, Phương Thanh Nghiên không khỏi lạnh mặt, nói: "Dù sao, cậu cứ mặc kệ cậu ta là được rồi!"
 
Chương 54


Tần Viện cảm thấy Phương Thanh Nghiên nói rất đúng, bây giờ là nghỉ hè, chờ nghỉ hè vừa kết thúc thì sẽ khai giảng, cô không tin Lâm Khiên còn có thể ở lại đây, mà cho dù Lâm Khiên còn ở đây, vậy cô cũng phải đi học, mắt không thấy tâm không phiền.

Hai cô gái nhỏ lại nói chuyện trong chốc lát, Phương Thanh Nghiên nói ngày mai mình phải vê xưởng Cơ Sàng.

Tần Viện đương nhiên hết sức không nỡ, còn đặc biệt tìm Phương Thanh Nghiên để xin số điện thoại và địa chỉ nhà, nói sau này muốn viết thư cho cô.

Buổi tối trước khi Phương Thanh Nghiên đi, Tân Thu Phượng còn dặn dò cô sau khi trở vê phải ngoan ngoãn nghe lời mẹ, sau đó còn nhét 50 đồng cho cô, đương nhiên còn bao gồm mấy cân thịt khô cá khô cùng hoa quả rừng đã được đóng gói thật kỹ.

Phương Thanh Nghiên cất tiền vào trong túi, trong lòng còn có chút không yên.

Dù nói thế nào cô cũng không được tính là người Tần gia chân chính.

Nhưng ràng buộc giữa người với người cũng không chỉ dựa vào hai chữ huyết thống là có thể nói rõ ràng.

Giống như cha mẹ ruột lại đối xử xa cách lãnh đạm với cô, thì cô cũng có thể xem Tần Thu Phượng là bà ngoại ruột, cho dù hai người không cùng huyết thống.

Lúc trở về, vẫn là Tần Đại Minh đưa cô đi, mà lúc hai người tới xưởng Cơ Sàng cũng vừa vặn là giữa trưa.

Tân Đại Minh giúp Phương Thanh Nghiên xách theo túi lớn túi nhỏ, lại xách thùng ốc đá kia, đưa cô đến cửa nhà.

Phương Thanh Nghiên tiếp đón ông,"Cậu hai, vào uống chén trà rồi hẵn đi

Tần Đại Minh lại lắc đầu, ông nhìn thoáng qua căn phòng trống rỗng rồi nhíu mày lại, nói: "Cậu không khát, bây giờ phải nhanh chóng quay về, bà ngoại cháu còn tìm cậu có việc!"

Mấy ngày nay, cũng không biết bên Tần Thu Phượng đang bận rộn cái gì, nhưng trước khi đi Phương Thanh Nghiên còn thấy bà ngoại chạy đến thôn ủy họp với một đám người.

Phương Thanh Nghiên gật gật đầu, cũng không giữ lại,"Vậy cậu đi đường cẩn thận."

Sau khi cô cất kỹ hành lý của mình thì liên đưa Tần Đại Minh xuống lầu, nhìn người rời khỏi xưởng thì mới quay đầu lại.

Lúc này, không hiểu sao trên mấy cửa sổ trên lầu đều có bóng người thò ra, tất cả đều nhìn chằm chằm phương hướng Tần Đại Minh rời đi.

Phương Thanh Nghiên nhận thấy được không thích hợp, nhưng lại chỉ chớp mắt, cô phát hiện ông chủ Lưu ở cửa hàng lương thực dầu khí cũng đang nhìn chằm chằm bên này, vì vậy liền đi qua hỏi thăm.

“Chú Lưu, chú đang nhìn gì vậy?"

Ông chủ Lưu ho một tiếng thật mạnh: "Không, không nhìn gì cả... Cháu mới đi đâu về vậy?"

"Cháu vừa từ nhà bà ngoại vê, người đó là cậu họ của cháu." Phương Thanh Nghiên giải thích một câu, đồng thời sắc mặt trâm xuống, cô liên tưởng đến lời mà Vương Kha nói trước ngày rời khỏi xưởng, xem ra đám gấu con này vẫn không nhớ đau!

Quả nhiên lúc nghe Phương Thanh Nghiên nói như vậy, biểu hiện của ông chủ Lưu lại hết sức bất ngờ,"Cái, cái gì? Hóa ra là cậu họ sao?"

Nghĩ đến những lời đồn đãi và suy đoán gần đây trong xưởng khiến ông cũng khó tránh khỏi có chút xấu hổ.

Nhưng điều này không thể trách mọi người hiểu lâm được.

Lúc trước Tần Đại Minh chưa từng lộ mặt ở xưởng máy, mà gần đây Tần Thục Huệ lại thường xuyên đi về nhà mẹ đẻ.

Thứ hai đối phương chỉ là bà con, không giống với anh chị ruột thịt, cho nên không thể đến thăm.

Hiện tại vụ bê bối của Tần Thục Huệ đã ồn ào huyên náo, bây giờ lại đột nhiên xuất hiện một người đàn ông xa lạ, còn biểu hiện thân cận với Phương Thanh Nghiên như vậy, mọi người nhịn không được liền suy nghĩ lệch lạc.

Trong lòng Phương Thanh Nghiên rất mất hứng, nhưng không có biểu hiện ra ngoài, cô vốn muốn về nhà trước, nhưng lại chú ý đến trong góc tường bên cạnh tiệm lương thực dầu khí có thêm một chiếc xe ba bánh.

Vốn là xe ba bánh dùng để chở khách, có thể lúc trước xảy ra tai nạn xe cộ, bánh trước đã bị biến dạng, lại bởi vì để ngoài trời quá lâu, toàn bộ thân xe bị ô - xy hóa ở nhiều mức độ, ghế ngồi đôi ở phía sau cũng rách rưới không chịu nổi.

Phương Thanh Nghiên hỏi: "Chú Lưu, xe ba bánh này không ai cần nữa sao?"

Ông chủ Lưu nhíu mày,"Đúng vậy, nói là nhờ chú hỗ trợ, bán đến trạm phế phẩm”

Phương Thanh Nghiên đi qua kiểm tra một chút, phát hiện chỉ là bánh trước bị hỏng, nếu như thay bánh cùng dây xích thì nhất định có thể tiếp tục dùng.

Cô võ võ bụi bặm trên tay, đứng dậy hỏi: "Cháu muốn mua, có thể không?” Ông chủ Lưu giật mình: "Cháu đừng có đùa với chú!"

Phương Thanh Nghiên cười cười,"Cháu thật sự muốn mua, chú ra giá đi!"

Ông chủ Lưu không nhịn được mà nhíu mày, bình thường ông ta giao tiếp với người ở trạm phế phẩm có thể tính ra giá đại khái, nhưng ông thật sự không rõ một cô bé 12 tuổi lại mua một chiếc xe ba bánh hỏng để làm gì.

Suy nghĩ một hồi, ông vẫn nói: "Nếu cháu thật sự muốn, thì lấy 30 đồng."

Phương Thanh Nghiên trực tiếp lắc đầu,"Đắt quá."

"Chú đâu có ra giá với cháu, nếu kéo đến trạm phế phẩm thì còn bán được giá cao hơn."

"Nhưng kéo đến trạm phế phẩm cũng phải hao phí nhân lực vật lực, cháu mua lại, chú cũng không cần quan tâm cái gì."

Ông chủ Lưu không nói lại được, nghĩ đến việc kéo đống sắt vụn này đi đến trạm đồng nát thì quả thật không tiện, vì thế nói: "Vậy lấy cháu 25 đồng."

"Hai mươi."

"... Được rồi."
 
Chương 55


Sau khi giao dịch thành công, ông chủ Lưu ung dung mà nhìn Phương Thanh Nghiên, ông giúp người ta thua mua phế phẩm cũng không phải làm từ thiện mà là vì kiếm tiền.

Nhưng hiện tại kiếm được tiên hay không không quan trọng, ông chỉ muốn xem nha đầu này mua xe ba bánh để làm gì.

Nào biết, Phương Thanh Nghiên không giải thích gì thêm mà chỉ để lại một câu: "Chú Lưu, xe để đây trước, phiền chú trông giúp một hồi, lát nữa cháu sẽ đến lấy."

Ông chủ Lưu: "..."

Phương Thanh Nghiên đi vê hướng phân xưởng nhà máy.

Lúc này đang là giờ nghỉ trưa, nếu biết cô không có ở nhà thì Tần Thục Huệ chắc chắn sẽ không về nhà nấu cơm mà trực tiếp ăn cơm trưa trong căn tin.

Lúc Phương Thanh Nghiên tìm được Tần Thục Huệ trong căn tin, thì cô thấy bà chỉ ngồi một mình ở trong góc nhà ăn, bộ dáng vô cùng cô đơn.

Trong một căn tin lớn chật ních người như thế này mà xung quanh Tần Thục Huệ tựa như được dựng nên một vách ngăn vô hình vậy, trong vòng bán kính một mét không có lấy một bóng người đến gần.

Không chỉ như vậy, mà đám người trong công ty tuy là tụm năm tụm bảy lại ăn cơm, nhưng con mắt lại liên tục đảo lướt khắp người của Tần Thục Huệ, sau đó không ngừng xì xào bàn tán một phen, thậm chí còn có người không kìm được mà cười nhạo vài tiếng, không hề để ý đến cảm nhận của bà.

Phương Thanh Nghiên mím môi đứng lại trong chốc lát, sau đó cô mới lộ ra một nụ cười thật tươi, bước nhanh tới bàn của bà, kêu to: "Mẹt” Tần Thục Huệ nghe tiếng gọi mình thì vội ngẩng đầu lên, đôi mắt vẫn còn đang tĩnh mịch trong nháy mắt bỗng sáng lên: "Nghiên Nghiên về rồi sao, con đã ăn cơm chưa?”

"Trước khi vê đây thì con đã ăn ở nhà bà ngoại rồi!" Cô đi tới ngồi xuống đối diện Tần Thục Huệ, vẻ mặt lo lắng rồi giả vờ khó hiểu hỏi: "Mẹ, vừa rồi có phải mẹ không vui không?”

Tần Thục Huệ nghe cô nói vậy thì có chút sửng sốt, không nghĩ tới bà chỉ trong lúc vô tình để lộ ra sự yếu đuối thôi mà lại bị cô nhìn thấy được.

Bà vội nặn ra một nụ cười mà vui vẻ nhất, nói: "Không có, mẹ chỉ là đang nghĩ đến một chút chuyện..."

Phương Thanh Nghiên vẻ mặt nhu thuận, nói: "Mẹ, nếu có chuyện gì không vui, mẹ nhất định phải nói cho con biết.

Tuy cha đã mất rồi, nhưng vẫn còn có con ở đây, con nhất định sẽ ở bên cạnh mẹ đến suốt đời!"

"Nói bậy bạ cái gì vậy, sau này con còn phải lập gia đình..."

Nhìn bộ dáng nhu thuận đáng yêu của con gái, Tân Thục Huệ không nhịn được nở nụ cười, tâm tình cũng thoải mái hơn trước rất nhiều.

Bà nhéo cái mũi nhỏ của Phương Thanh Nghiên, cười nói: "Đợi mẹ ăn xong, mẹ con mình cùng về nhà."

Vào mùa hè, thời gian nghỉ trưa ở phân xưởng nhà máy là một tiếng rưỡi, vì thế mọi người sau khi ăn cơm nước xong còn có thể ngủ trưa.

Phương Thanh Nghiên gật gật đầu, chống hai tay lên cằm, khuôn mặt nhỏ nhắn cười nói: "Không có việc gì, mẹ cứ từ từ ăn đi!"

Hai mẹ con vừa nói vừa cười, Phương Thanh Nghiên cũng kể cho bà nghe về cuộc sống hàng ngày của cô ở nông thôn, vì thế bầu không khí ở đây trở nên thoải mái không ít, ngay cả những người nghị luận sau lưng của Tần Thục Huệ cũng không tiện nói thêm cái gì nữa.

Sau khi ăn xong, hai mẹ con rất nhanh đã đi ra khỏi căn tin.

Phương Thanh Nghiên bỗng nhiên hỏi: "Mẹ, chiếc xe đạp kia của ba, mẹ để ở đâu rồi?"

Đột nhiên bị hỏi đến vấn đề này, Tần Thục Huệ khẽ nhướng mày.

Diện tích nhà máy máy rất lớn, có không ít công nhân đi làm sẽ đạp xe đạp.

Mà lúc Phương Chí Cường còn sống, ông cũng đạp xe đạp để đi làm, đôi khi ông còn có thể chở theo Tần Thục Huệ cùng đi chung.

Hiện tại người đã không còn, Tần Thục Huệ mỗi khi nhìn thấy chiếc xe đạp kia thì trong lòng khó tránh khỏi thương cảm, vì thế bà liền cất nó đi.

Nhưng cũng nhờ như vậy mà chiếc xe đạp kia lại may mắn thoát khỏi một nạn, không bị Lưu Bội Trân cướp mất.

Tần Thục Huệ nhớ tới khoảng thời gian cùng người chồng quá cố của mình, nhất thời có chút xuất thần, một lát sau mới lên tiếng: "Mẹ, mẹ để nó ở trong nhà kho của xưởng..."

Đôi mắt Phương Thanh Nghiên sáng lên, cười nói: "Vậy chiếc xe đạp này có thể cho con dùng được không?”

Tần Thục Huệ không chút do dự gật đầu: "Con muốn đạp xe đi học sao? Trước kia không phải con không thích đi xe đạp, mỗi lần ba con vừa muốn dạy thì con đều nói không muốn học, sợ bị ngã?"

Khi đó Phương Thanh Nghiên vẫn còn nhỏ, hơn nữa mọi người trong nhà đều rất yêu thương cô, vì thế tính tình tất nhiên có chút khó chiều.

Nhưng sau đó bởi vì những khó khăn của gia đình, cô không thể không học những cái kỹ năng thiết yếu này, còn nhớ lúc đó cô còn phải tốn thời gian cả đêm, ngã đến khắp người đều xanh tím từng mảng thì mới học được.

Phương Thanh Nghiên cười nói: "Nhưng mà thời gian nghỉ hè nhiều như vậy, con không làm gì cũng quá nhàm chán, nếu có thể học được cách đi xe đạp thì không phải rất tốt sao?"
 
Chương 56


Tần Thục Huệ nghĩ nghĩ, liền gật đầu nói: "Tốt, tốt! Để buổi tối mẹ đi đến nhà kho lấy xe cho con, sau đó dành chút thời gian dạy con đạp xe, con thấy có được không?”

"Không cần đâu, con có quen được đám bạn, bọn họ đều biết đi xe đạp, con nói bọn họ dạy con cách đi là được rồi." Phương Thanh Nghiên cười híp mắt lôi kéo vạt áo của mẹ mình, tiếp tục nói: "Mẹ, con muốn mang xe đạp đi ngay bây giờ, xe cao quá nên con muốn cải tiến nó một chút, chú Lưu đã đồng ý giúp con rồi, con có thể mang nó đi ngay được không?”

Vừa nghe con gái nói cô còn muốn đi chơi cùng với bạn của mình, Tần Thục Huệ vui đến muốn hỏng rồi, vì thế bà vội vàng gật đầu, nói: "Được, mẹ hiện tại liền lấy nó cho conl"

Hai mẹ con đi nhà kho, chiếc xe đạp đặt ở trong góc, hiện đã bị phủ lên một tầng bụi dày rồi.

Tần Thục Huệ xách xe ra, kiểm tra một phen, cau mày nói: "Dây xích đã khô rồi, phải đổ thêm chút dầu bôi trơn mới dễ đi được.

Con chờ đây đi, mẹ đi lấy cho conl"

Nhà máy Hoành Nhuận là nơi chuyên làm về ngành gia công linh kiện kim loại cơ bản, vì thế dầu bôi trơn ở đây rất dễ tìm.

Tân Thục Huệ là công nhân trên dây chuyên sản xuất, trùng hợp là bà cũng thường xuyên tiếp xúc với những loại đồ vật này, nên rất nhanh bà đã tìm được dầu bôi trơn, sau đó đổ nó lên dây xích.

Sau khi xác định xong, bà ngồi lên đạp thử một vòng.

"Rất tốt, hẳn là không có vấn đề gì.

Nhưng mà thời điểm con và bạn mình đạp xe phải nhớ thật cẩn thận, có biết không?”

Phương Thanh Nghiên đương nhiên là ngoan ngoãn đồng ý rồi.

Dừng lại một chút, cô có chút e dè hỏi: Kia... Mẹ, nếu như chiếc xe đạp này bị con cải tiến lại hết toàn bộ đến cả mẹ cũng không thể nhận ra, mẹ sẽ không giận con chứ?"

"Không nhận ra?”

Ánh mắt Tần Thục Huệ dừng ở trên xe đạp.

Xe này là bà mua tặng cho Phương Chí Cường khi ông được thăng chức, cũng đã mua rất lâu rồi, nếu bình thường cô muốn làm gì nó thì bà cũng sẽ không có ý kiến gì.

Nhưng mà dù sao thì đây cũng là di vật mà chồng để lại cho bà, nhìn vật nhớ người.

Bà không thể đạp xe này đi làm, lại không thể đem nó làm đồ trang trí để ở nhà được.

Nếu hiện tại nó có thể giúp ích được cho con gái mình thì cũng xem như là thứ có giá trị đi.

Trong mắt Tần Thục Huệ không giấu được có ánh nước, bà nhẹ nhàng vuốt ve tay lái xe, cuối cùng vẫn gật đầu, nói: "Con muốn cải tiến nó thế nào cũng được, nhưng mẹ vẫn nói câu kia, mặc kệ con làm cái gì nhưng cũng phải chú ý an toàn."

Kỳ thật, so với những đứa trẻ cùng trang lứa với cô mà nói thì Phương Thanh Nghiên là đứa trẻ khiến người lớn tương đối bớt lo hơn.

Không chỉ thế, mà từ sau khi trong nhà bọn họ xảy ra chuyện lớn như vậy, cô không chỉ không khóc không nháo, mà còn có thể chia sẻ việc nhà với mẹ mình, thời thời khắc khắc đều quan tâm chú ý đến tâm tình của bà.

Mỗi lần nghĩ đến con gái của mình, Tân Thục Huệ không chỉ cảm thấy may mắn mà bà còn cảm thấy vô cùng kiêu ngạo, tự hào.

Bà nghĩ mình cũng phải mạnh mẽ lên, chăm sóc thật tốt cho bản thân mình và con gái.

Phương Thanh Nghiên nặng nề gật đầu, cô nhìn thấy được trong mắt mẹ mình vẫn có chút không muốn, nhưng sâu trong đó tựa như vẫn ánh lên một tia hy vọng.

Cô nhớ đời trước, mẹ cô vì chuyện cha cô qua đời, bà luôn giữ trọn đạo vợ chồng của mình mà không chịu tái hôn, sau đó cũng bỏ lỡ không ít người.

Có một số người đúng thật là ta phải nên nhớ kỹ, nhưng mà chỉ nên đặt họ ở một góc trong lòng mà thôi, nếu không mỗi khi nhớ đến, chúng ta không có gì ngoài sự thương cảm cùng thống khổ.

Có lẽ cũng chính thái độ tích cực, luôn nhìn về phía trước của cô đã vô thức ảnh hưởng đến tâm trạng của mẹ mình, khiến cho suy nghĩ của bà hiện đã có chút bất đồng.

Được sự cho phép của Tần Thục Huệ, Phương Thanh Nghiên không còn lo lắng gì nữa.

Buổi chiều, đợi đến khi Tân Thục Huệ vừa ra khỏi cửa, cô cũng đi theo xuống lầu.

Ông chủ Lưu ghé vào quầy vẻ mặt mệt mỏi, lúc trước ông ta đột nhiên hắt xì mấy cái, bị vợ ép uống một viên thuốc cảm mạo, hiện tại lại bị ánh mặt trời ban trưa không ngừng chiếu thẳng vào mặt, vì thế ông liền nhịn không được ngủ gật.

Đột nhiên trước mắt ông xuất hiện một bóng người xinh đẹp, tinh thần ông chủ Lưu nhất thời rung lên, cuối cùng cũng đợi được nha đầu này!

Ông vừa ngẩng đầu lên nhìn thì đã nhìn thấy Phương Thanh Nghiên đi thẳng tới trước mặt ông.

“Chú Lưu, chú có hộp dụng cụ không?”

"Cái gì?" Ông chủ Lưu nghe vậy có chút sửng sốt, nhưng ông cũng nhanh chóng phản ứng lại: "Cháu hỏi cái này làm gì?”

Vừa dứt câu, lúc này ông mới chú ý tới trong tay của Phương Thanh Nghiên đang dắt một chiếc xe đạp, nhưng chỉ cần liếc mắt một cái ông liền nhận ra đó là chiếc xe đạp trước kia của Phương Chí Cường, bởi vì biển số xe bên ngoài đã cũ đến nỗi không thấy được con số, thoạt nhìn có chút giống con số "9".

Ông mỗi ngày đều đứng ở phía sau quầy này nhìn người đến người đi, không nhớ kỹ cũng khó.
 
Chương 57


"Chú cho cháu mượn dùng một chút, cháu nhất định sẽ trả lại nhanh cho chút"

Cô gái nhỏ khi cười rộ lên sẽ để lộ ra một cái răng nanh nhọn, không chỉ có đáng yêu mà còn làm cho người ta không hiểu sao có một loại cảm giác đặc biệt sinh động.

Ông chủ Lưu theo bản năng đi xuống dưới quầy lấy cái hộp dụng cụ, đứng một bên nhìn cô nói: "Cháu lấy cái hộp dụng cụ này làm cái gì, đây cũng không phải là đồ chơi, nếu chẳng may cháu không cẩn thận bị thương ở đâu đó, chú gánh không nổi đâu!"

"Yên tâm, cháu sử dụng nó tại đây luôn."

Lấy được hộp dụng cụ, Phương Thanh Nghiên quay người đi vào góc chất đống đồ lặt vặt.

Ông chủ Lưu lấy lại tinh thần, duỗi cổ nhìn theo, liền thấy cô bé nhanh nhẹn dùng tua vít và cờ lê, tiến hành tháo dỡ chiếc xe ba bánh kia...

Ông nhìn cô làm đến cả người đều muốn choáng váng theo.

Đợi đến khi ông lấy lại tinh thân thì Phương Thanh Nghiên đã tháo lốp xe đạp trong tay xuống, gắn vào chiếc xe ba bánh.

Ông chủ Lưu nhịn không được đi ra khỏi quầy, đi tới bên cạnh Phương Thanh Nghiên.

Nếu không có ánh mặt trời nóng đến như thế, đốt ông đến muốn hỏng người thì ông sẽ hoài nghi rằng mọi chuyện đang phát sinh trước mắt ông hết thảy đều là do ông đang nằm mơ.

Một cô bé chỉ mới 12 tuổi thế nhưng lại có thể đem một chiếc xe đạp cùng một chiếc xe ba bánh tháo dỡ ra, mà tháo dỡ xong còn biết lắp ráp kết hợp bọn chúng lại nữa.

Hình ảnh này quả thực quá mức phi thường rồi!

Trên mặt Phương Thanh Nghiên xuất hiện một tâng mồ hôi mỏng manh, cô cũng không bận tâm liền lấy mu bàn tay lau đi.

Trên tay có vết dầu nhớt nên khi cọ lên một mặt trong vô cùng bẩn thỉu, thoạt nhìn cô giống như là một con mèo hoa nhỏ vậy.

Ông chủ Lưu hỏi: "Cháu muốn sửa chiếc xe ba bánh này lại sao?"

Phương Thanh Nghiên gật đầu, nói: "Đúng vậy, chỉ cần đổi lốp xe và tấm chắn bánh trước là có thể chạy được rồi."

Chuyện này tuy nhìn vào thì đúng là có chút quá đơn giản, nhưng đối với một đứa trẻ còn đang ở tuổi vị thành niên như cô mà nói, để lắp ráp hoàn thành một chiếc xe đạp này quả thật tốn rất nhiều sức, lại nói khí lực của cô cũng không đủ lớn, số ốc vít này căn bản là cô không thể vặn chặt được, thậm chí nếu chỉ cần ngồi đây vặn chặt những linh kiện này mà thôi cũng đã có thể vắt cạn sức của cô.

Ông chủ Lưu nhìn cái gương mặt như con mèo con của cô, nhịn không được muốn cười, sau đó ông lại hỏi: "Cháu muốn sửa xe ba bánh làm cái gì, cái xe đạp hai bánh này không phải chạy cũng rất tốt sao?"

Phương Thanh Nghiên cũng không có giấu ông, nói: "Cháu muốn đem cái xe ba bánh này cải tạo thành một cái gian hàng bán đồ ăn vặt, kiếm chút tiền đóng học phí cho mình!"

Cô bé chỉ mới 12 tuổi mà đã muốn mở một quán ăn vặt để kiếm tiên?

Ông chủ Lưu nghe cô nói chỉ cảm thấy buồn cười, nhưng khi ông nhìn kỹ lại, thấy cô bé thật sự là đang nghiêm túc, liền cười không nổi nữa.

Trầm mặc trong chốc lát, ông bỗng nhiên ngồi xổm xuống, cười nói: "Vậy thì để chú giúp cháu đi!" Hành động này của ông làm cho Phương Thanh Nghiên cảm thấy có chút ngạc nhiên, tại sao hôm nay chú Lưu lại nhiệt tình thế không biết?

Kỳ thật, ông chủ Lưu vẫn luôn là một người nhiệt tình, sở dĩ thái độ của ông tệ như vậy cũng là bởi vì thanh danh của Tần Thục Huệ quá thối, ông sợ mình bị bà liên luy, gặp phải phiền toái.

Ông thấy Phương Thanh Nghiên dù sao vẫn là một cô bé, mà lúc trước ông còn hiểu lầm quan hệ giữa cô và cậu cô, không hiểu đầu đuôi liền thêm dầu vào lửa truyền ra không ít lời đồn nhảm, vì thế trong lòng cũng có vài phần áy náy.

Hơn nữa, ông cũng thật sự muốn nhìn một đứa bé chỉ mới 12 tuổi có thể kiếm tiên như thế nào!

Phương Thanh Nghiên đương nhiên sẽ không già mồm cãi láo, vì thế cô liền vội buông nhưng cái dụng cụ trong tay xuống, sau đó tránh sang một bên nhìn ông làm.

Trong lòng cô có vài phần buồn cười, lúc trước cô còn nói dối mẹ cô là ông chủ Lưu sẽ giúp cô cải tiến xe đạp, ai biết lại thành sự thật, chuyện này không phải cũng quá trùng hợp rồi sao.

Ông chủ Lưu trước kia cũng là công nhân kỹ thuật của nhà máy, sau đó bởi vì chân bị thương, đi lại không được thuận tiện lắm nên đã nghỉ việc, sau đó mua lại gian mặt tiền trong nhà máy này, bắt đầu làm ăn nhỏ, cuộc sống ngày qua ngày cũng bắt đầu trở nên an nhàn.

Có đôi khi ông cũng còn giúp mọi người ở nhà máy sửa lại một chút đồ, dù sao thì kinh nghiệm bấy lâu nay vẫn còn, chỉ cần một vài bước đơn giản thì ông đã hoàn thành xong.

Kỳ thật, phần lớn công việc đều là do Phương Thanh Nghiện tự mình làm, ông chủ Lưu cũng chỉ kiểm tra kỹ lại một phen, sau đó giúp cô làm những cái công việc phí sức nhất.

Nhưng mà Phương Thanh Nghiên vẫn rất nghiêm túc lấy lòng ông: "Chú Lưu, chú thật lợi hại!"
 
Chương 58


Lời khen của cô khiến cho ông chủ Lưu nhịn không được cũng có chút ngượng ngùng, vội vàng khoát tay: "Chú cũng không có làm gì.

Không giống như cháu, tuổi còn nhỏ mà đã có thể nghĩ đến cách cải tiến lại cho hai chiếc xe này ghép lại thành một."

"Nếu không có chú giúp đỡ, làm sao có thể làm nhanh đến như vậy được chứ?"

Bọn họ người tới người lui khen nhau một phen, Phương Thanh Nghiên lại cười híp mắt nói: "Vậy cũng nhân tiện chú đem cái ghế ngồi này bỏ đi, còn có cái kia đệm ngồi cũng thay đổi luôn, dù sao nó cũng đã bị phơi nắng lâu lắm rồi, da cũng nứt hết."

Ông chủ Lưu: "..." Không biết tại sao, ông luôn cảm thấy trong nụ cười của Phương Thanh Nghiên có thêm một phần giảo hoạt.

Nhưng mà ông vẫn còn đang rất cao hứng, ông cảm thấy thực lực của mình không được phát huy hết sức, ông không nói hai lời liền làm giúp cô.

Kỹ thuật của ông chủ Lưu phải nói là không thể chê, Phương Thanh Nghiên cũng rất ăn ý đưa các đạo cụ cho ông, vì thế hai công việc rất nhanh đã hoàn thành xong.

Xe ba bánh được lắp ráp lại một lần nữa, chỉ là có chút xấu, còn chức năng vận chuyển của nó không cần bàn cãi nhiều, phải nói là rất tốt.

Phương Thanh Nghiên bắt đầu chạy thử một chút, hoàn toàn không có vấn đề gì.

Ông chủ Lưu thở dài một hơi, rất hài lòng với tác phẩm của mình: "Không sai, xe ba bánh này cũng không lớn, cháu chạy rất thích hợp!"

Phương Thanh Nghiên cười cười, nhìn ông phơi nắng đến cả khuôn mặt đều đỏ bừng, cô liền chạy đến gian hàng mua lấy hai cây kem, đưa cho ông một cây: "Chú Lưu, con mời chú ăn kem, hôm nay cháu thật sự là rất cám ơn chút"

Ông chủ Lưu cười ha hả tiếp nhận, nghĩ thầm việc hôm nay mình làm cũng coi như không uổng công, dù sao thì trong lòng cô bé nhà người ta vẫn còn nhớ rõ ơn của mình.

Nhưng đợi đến khi ông xé giấy gói đem kem đặt ở trong miệng, ông mới ý thức được có chỗ nào không đúng.

"Kem này cháu lấy ở đâu vậy?"

"Lấy trong tủ lạnh!"

Cửa hàng của ông chủ Lưu ngoại trừ bán các dụng cụ cơ khí ra còn có bán các món ăn phụ, chẳng hạn như mùa hè năm nay đặc biệt nóng, trẻ con trong sân lại nhiều, ông còn mua thêm một cái tủ lạnh chuyên bán kem.

Lấy từ trong tủ lạnh, đó không phải là lấy từ cửa hàng của ông sao? Thì ra nha đầu kia dùng kem trong tiệm của ông để mời ông ăn?

Ông chủ Lưu thật sự là không biết dùng từ gì để hình dung tâm trạng của mình.

Phương Thanh Nghiên cũng đoán được ông đang suy nghĩ cái gì, vội vàng cười nói: "Chú yên tâm, cháu cũng không phải lấy không, tiền cháu để ở trên bàn kia kìa.

"

Ông chủ Lưu khoát tay áo, coi như cô đang nói đùa, căn bản không để ở trong lòng.

Kế tiếp, Phương Thanh Nghiên lại về nhà xách thêm thùng nước cùng khăn lau đến đây, đem chiếc xe ba bánh này trong ngoài đều lau qua một lần, rất nhanh chiếc xe ba bánh này thoạt nhìn liền xinh đẹp hơn rất nhiều.

Ông chủ Lưu trở về cửa hàng của mình ăn kem hóng mát, nhìn Phương Thanh Nghiên bận rộn như một con quay nhỏ, lúc thì không thấy bóng dáng của cô đâu, lúc thì cô lại mang đến một thứ như tấm ván gỗ kẹt giấy vậy, bắt đầu gõ gõ đánh đánh lên chiếc xe ba bánh kia.

Những dụng cụ này đều là những thứ vụn vặt trong nhà máy mà Phương Thanh Nghiên tìm được, toàn là những phế liệu không đủ tiêu chuẩn không dùng được, nó vốn sẽ được vận chuyển đến nơi thu gom phế liệu, Phương Thanh Nghiên đã hơn mười đồng tiền tiết kiệm của mình để mua lại hết.

Không bao lâu, toàn bộ ghế sau của xe ba bánh đã được cô đặt các tấm ván gỗ ghép lại với nhau thành một cái mặt bàn, bên cạnh thì chừa lại một không gian, xem ra là vị trí đặt bếp.

Về phần những thứ linh kiện còn sót lại của chiếc xe đạp bị phá hủy kia, Phương Thanh Nghiên cũng không lãng phí.

Cô đem bộ phận khung xương dỡ xuống, đặt ở bên trong chiếc xe ba bánh để cách nhiệt với mặt bàn gỗ, mà cái lốp xe cũ thì cô trực tiếp treo ở phí sau của xe ba bánh, coi như là đồ trang trí cho chiếc xe hàng nhỏ này.

Phương Chí Cường để lại chiếc xe đạp này, cũng coi như là được sống với một hình hài trong lòng hai mẹ con.

Ông chủ Lưu không khỏi mày, cô sẽ không thật sự muốn mở quán bán đồ ăn vặt đó chứ?

Nhìn Phương Thanh Nghiên đầu đầy mồ hôi, lòng bàn tay vừa đỏ vừa sưng, ông cũng muốn đến hỗ trợ, nhưng Phương Thanh Nghiên đã uyển chuyển từ chối.

Nếu chỉ việc vặn ốc vít thôi thì cô không làm được bởi vì tay cô quá nhỏ, nhưng cái việc đóng đinh này thì không có vấn đề gì, cùng lắm thì cô tốn thêm nhiều thời gian hơn một chút vẫn được, chứ nếu cô cứ làm phiền đến ông chủ Lưu thì có vẻ không được tốt cho lắm.

Không lâu sau, chiếc xe ba bánh cuối cùng cũng đã được cải tạo hoàn thành, chỉ là độ tin cậy hình như không được cao lắm.

Nhưng cô cũng không có biện pháp nào khác, trong tay cô hiện tại không có tiền.
 
Chương 59


Ban đầu Phương Thanh Nghiên dự định bán bún ốc trong nhà máy, như vậy thì những chỉ phí phát sinh sẽ có thể giảm xuống mức thấp nhất, nhưng chuyện buôn bán này phải đợi sau khi vụ bê bối của nhà cô được làm sáng tỏ.

Hiện tại trong tay cô có hơn 70 đồng, việc cải tạo ra một chiếc xe ba bánh cũng đã làm xong, vậy thì cô cũng không cần đợi gì nữa, trực tiếp ra bên ngoài khai thác thị trường luôn là được rồi.

Đợi đến khi cô kiếm được tiền, cô sẽ tìm một người chuyên nghiệp hơn đến cải tạo chiếc xe ba bánh này lại, nếu không những chiếc xe tự chế đơn sơ như vậy, cũng sẽ không an toàn, tùy thời đều có thể ẩn giấu tai họa.

Bước cuối cùng, chính là trang trí gian hàng ăn vặt.

Phương Thanh Nghiên vẽ rất đẹp, từ nhỏ cô đã bắt đầu vẽ nguệch ngoạc lên những cuốn sách giáo khoa và sách bài tập, khi lớn lên thì cô lại chọn học khoa mỹ thuật chính quy của một trường đại học có tiếng, vì thế việc vẽ một cửa hàng gì đó căn bản không làm khó được cô.

Kẹp giấy rất dày, nó được tháo ra từ trên hộp giấy, kích thước không đủ thì dùng thêm mấy miếng ở phía sau, sau đó lấy băng dính dán thêm vào.

Ở mặt trước cô dùng một màu nền chung sơn lên, nếu không nhìn kỹ thì người ngoài sẽ không nhìn ra được cái nên này đã được chắp vá.

Với phông chữ trắng nền đỏ, phối hợp với nét vẽ hình bún ốc theo lối hoạt hình, cuối cùng là dùng keo trong suốt bọc lại, phải nói là việc trang trí này "đại công cáo thành!

"Chữ này viết rất đẹp, vẽ cũng đẹp nữa!" Ông chủ Lưu tấm tắc lấy làm kỳ lạ, nhìn thoáng qua chữ trên bảng hiệu, đọc: "Bún ốc chính tông!" Bún ốc là món gì vậy chứ?

Phương Thanh Nghiên cười nói: "Đúng vậy, "Bún ốc chính tông, cháu định ngày mai sẽ khai trương bán món này.

Ông chủ Lưu không biết nên bày ra biểu tình như thế nào, vì thế ông chỉ có thể gật gật đầu, gượng cười nói: "Vậy chúc cháu làm ăn thịnh vượng nhat"

"A đúng rồi, xe này của cháu có thể để nhờ ở nhà của chú được không?”Phương Thanh Nghiên suy nghĩ một chút, rôi nói: "Bằng không với cái mùa hè nóng nực như thế này, đồ ăn để ở bên ngoài phơi gió phơi nắng dễ bị hỏng lắm!"

Cái cửa hàng này của ông chủ Lưu có hai phòng trước sau, phía trước là cửa hàng, phía sau còn có một kho hàng, tuy rằng diện tích không lớn, nhưng nếu để một chiếc xe ba bánh hẳn là không thành vấn đề.

Phương Thanh Nghiên lại bổ sung một câu: "Tất nhiên là cháu sẽ không để chú bị thiệt thòi đâu, mỗi tháng cháu sẽ trả cho chú 60 đồng làm tiền thuê mặt bằng, bất quá tạm thời chú có thể cho cháu khoảng hai ba ngày, chờ để xem tình hình buôn bán trước mắt như thế nào."

Ông chủ Lưu cố nén cười, nói: "Không cần, chú cho cháu để xe ở đây hai ngày, chờ đến khi cháu kiếm được tiền rồi thì khi đó chúng ta tính tiếp cũng không muộn..."

Lời của ông còn chưa dứt thì Phương Thanh Nghiên đã lấy tiền ra, đó là một tờ mười đồng.

"Vậy cháu trả trước năm ngày, chờ sau này cháu sẽ trả cho chú theo tháng."

Phương Thanh Nghiên đưa tiền xong liền muốn đi, nhưng cô tựa hồ lại nhớ tới cái gì đó, liên vội quay đầu lại, hướng ông chủ Lưu cười, nói: "Đúng rồi, chú Lưu, chuyện cháu muốn mở gian hàng, mong chú giữ bí mật giúp cháu!"

Cho dù ông muốn đi nói, cũng phải nhìn xem có người tin hay không chứ, lại nói, chỉ sợ hiện tại trong nhà máy cũng không có mấy người sẽ chủ động nói chuyện với Tần Thục Huệ.

Ông chủ Lưu cầm mười đồng trong tay, gật đầu đồng ý với vẻ mặt vô cùng phức tạp.

Thôi được rồi, chờ qua một thời gian, ông đem tiền trả lại cho nha đầu kia cũng không muộn.

Phương Thanh Nghiên đem xe ba bánh để vào trong kho hàng phía sau cửa hàng của ông chủ Lưu, sau đó cô liên ra ngoài đặt mua đồ đạc.

Để tránh bị mẹ phát hiện, cô còn liệt kê một danh sách mua sắm, trực tiếp dựa theo đồ trên đó mua là được.

Hiện tại giá cả hàng hóa ở chợ rất rẻ, đừng thấy tiền trong tay cô ít, nhưng thật chất là mua được rất nhiều thứ.

Sau khi cô mua hết những thứ đồ cô cần mua xong, còn dư lại một chút tiền lẻ, vừa vặn có thể dùng để thối lại tiền thừa cho khách đến ăn ở quán vào ngày mai.

Phương Thanh Nghiên mang theo bao lớn bao nhỏ về nhà, nhét hết chúng xuống dưới giường.

Cô cũng không có ý định đem chuyện mình muốn ra ngoài mở quán ăn vặt nói cho mẹ mình biết sớm đến như vậy.

Dù sao thì Tân Thục Huệ cũng là một người thích suy nghĩ lung tung, lại thêm chuyện ba cô ra đi đột ngột như vậy, đã khiến cho tâm tư của bà càng trở nên mẫn cảm hơn.

Phương Thanh Nghiên vẫn còn nhớ rõ, thời điểm khi cô vừa mới trọng sinh trở vê đây, cũng cùng thời điểm mà Phương Chí Cường vừa qua đời không lâu, Tần Thục Huệ chỉ cần thấy cô không có ở nhà thôi cũng đã khiến cho bà lo lắng đến nữa ngày.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top