Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Thập Niên 90: Nữ Phụ Làm Giàu Mau Chóng

Thập Niên 90: Nữ Phụ Làm Giàu Mau Chóng
Chương 20


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


Củng Kiến Trung có chút bất mãn đối với hành động của vợ mình: "Cái này liên quan trực tiếp đến danh dự của chị ấy, sao có thể xem là việc nhỏ được chứ? Chí Cường đột nhiên xảy ra chuyện như vậy, tôi không hy vọng có người ở sau lưng hắn nói này nói nọ, còn đổ oan cho vợ của hắn.

Bất luận mọi chuyện như thế nào, chuyện này nhất định phải điều tra rõ ràng!"
Hắn đã nói đến nước này, Tần Tú Lan tất nhiên không còn gì để phản bác.
Sau đó, Phương Thanh Nghiên cùng Tần Thục Huệ ở lại ăn một bữa cơm trưa, sau đó mới trở về nhà.

Hai mẹ con bọn cô cũng không để ý trên bàn cơm, Tần Tú Lan đã đen mặt bao nhiêu lần.
Củng Kiến Trung hành động hết sức nhanh chóng, ngày hôm sau liền gọi điện thoại tới, nói trước tiên hắn sẽ đưa mẹ con Tần Thục Huệ đến đồn công sát địa phương báo án, sau đó lại đến cơ quan giám định chuyên nghiệp trong thành phố để làm giám định DNA giữa mẹ con.

Chỉ cần có thể chứng minh Phương Thanh Nghiên không phải là con ruột của Tần Thục Huệ, thì những lời đồn tự tạo ra kia của đám người Phương gia tất nhiên sẽ tự sụp đổ.
Có người ở trên khơi thông quan hệ, sự tình trở nên vô cùng thuận lợi.
Tần Thục Huệ mang theo con gái của mình đến đồn cảnh sát, đầu tiên là ghi chép ở đồn công an huyện Nam Hương, buổi chiều ngồi xe Củng Kiến Trung thẳng đến thành phố, chiều hôm đó đã được sắp xếp vào cơ quan giám định chuyên nghiệp.
Chờ đến ngày có kết quả giám định, thì người của cảnh sát địa phương sẽ tự động thông báo cho bọn họ.
Trên đường trở về, Tần Thục Huệ mang theo tâm sự rất nặng nề, đôi khi còn nhìn chằm chằm khuôn mặt xinh đẹp của Phương Thanh Nghiên đến ngẩn người.
Trước kia bà không cảm thấy, nhưng hiện tại mặc kệ nhìn từ góc độ nào thì bà đều cảm thấy Phương Thanh Nghiên không giống đứa con bà sẽ sinh ra, đứa nhỏ này cùng bà và chồng thật sự không có nửa điểm gì là giống nhau.
Tuy rằng kết quả còn chưa có, nhưng trong tiềm thức Tần Thục Huệ đã bắt đầu tán thành cách nói ôm nhầm đứa nhỏ của bọn họ rồi, bằng không thì bà căn bản cũng không thể giải thích được cái giấy chứng nhận mà bệnh viện kia kê khai cho bà.
Bà thật sự không khỏi nghĩ đến, nếu Phương Thanh Nghiên thật sự là bị ôm lầm, vậy có phải cô sẽ trở lại bên người của ba mẹ ruột hay không?
Còn nữa, con ruột của bà đâu, hiện tại đứa nhỏ ấy đang ở nơi nào?
Phương Thanh Nghiên liếc mắt một cái liền nhìn ra Tần Thục Huệ đang suy nghĩ cái gì, vì thế cô vội lên tiếng an ủi bà: "Mẹ, coi như con là bị ôm lầm đi, thì con cũng sẽ không đi tìm cha mẹ ruột của mình, con chỉ nhận một mình mẹ làm mẹ ruột của con!"
“Nói bậy!”
Tần Thục Huệ tức giận trừng cô một cái, nếu thật sự là như vậy, bà nhất định sẽ nghĩ biện pháp giúp Phương Thanh Nghiên tìm về cha mẹ ruột của mình.
Phương Thanh Nghiên tựa mình vào trong lòng bà, cảm thấy có một bàn tay tựa như đang vuốt ve đỉnh đầu của cô.
"Đến lúc đó con nhất định sẽ không nói như vậy.

Hơn nữa, con thật sự không tò mò bọn họ là ai sao? Nói không chừng đến lúc đó con còn có thể có thêm mấy người anh chị em.

Lại nói con thông minh xinh đẹp như vậy, tất cả mọi người nhất định sẽ rất thích con!"
Phương Thanh Nghiên cười cười, không có tiếp lời bà, mà ánh mắt của cô bỗng nhìn về phía bên ngoài cửa sổ.
Bánh răng vận mệnh đã sớm phát sinh thay đổi rồi.

Nhưng quá trình chờ đợi phải nói là thật sự rất dài.


 
Chương 21


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


Hiện tại Tần Thục Huệ chỉ cảm thấy bà sống một ngày tựa bằng một năm, còn Phương Thanh Nghiên ngược lại thì rất thảnh thơi.

Thời gian nghỉ hè còn dài, cô chỉ để ý đến chuyện làm sao có thể kiếm được tiền đóng học phí cho mình.
Thật ra, chỉ cần đợi đến khi có kết quả giám định mẹ con, cô hoàn toàn có lý do yêu cầu Phương gia trả lại số tiền một vạn cho Tần Thục Huệ, cứ như vậy, cuộc sống của hai mẹ con cô cũng không cần túng quẫn như thế.
Thế nhưng, lấy hiểu biết của cô đối với Lưu Bội Trân, thì chuyện này khẳng định sẽ không được thành công.

Đến cuối cùng cô cũng chỉ có thể thông qua một một chút thủ đoạn để đạt được số tiền mà thôi, nhưng thời gian chờ đợi thì lại rất dài.
Trường trung học thực nghiệm cũng không có quá chiếu cố cô.
Nhưng đối với Phương Thanh Nghiên chỉ có 12 tuổi mà nói, làm công thì cũng không ai dám nhận, trong tay cô hiện tại cũng không có tiền vốn, không thể đầu tư được.

Có thể noi con đường kiếm tiền bây giờ của cô thật sự là quá ít.
Trong lúc đang buồn rầu, Phương Thanh Nghiên bỗng nhiên nhăn mũi: "Mùi gì vậy?”
Hôm nay ánh mặt trời không tệ, thừa dịp sau giờ ngọ ánh mặt trời nóng bỏng nhất, cô đem chăn trong nhà đặt lên bệ cửa sổ phơi nắng, như vậy thì vừa có thể diệt khuẩn, mà chăn phơi qua nắng xong khi đắp lên cũng càng thêm mềm mại bồng bềnh hơn.
Trong không khí chỉ có mùi vị thuộc về ánh mặt trời này, bất ngờ lại truyền ra một cổ mùi chua kỳ quái.
Phương Thanh Nghiên đi theo ‘mùi hương’ này.

Sau khi phát hiện ở dưới giường có ba cái bình gốm màu nâu đậm thì mới đột nhiên nhớ ra.
Cái loại bình gốm này bình thường là dùng để chế biến dưa muối, Tần Thục Huệ vô cùng am hiểu công việc này.

Lại nói với tay nghề gia truyền của bà, vị dưa muối làm ra khiến cho người ta ném thử được một lần sẽ vô cùng khó quên.
Phương Thanh Nghiên nhớ rõ mình khi còn bé đặc biệt thích ăn cái này, một xấp ớt củ cải, đậu đũa chua, cô có thể một hơi ăn hết một chén cơm lớn!
Chỉ là khi vừa nhớ tới mùi vị kia đã làm cho người ta chịu không nổi, Phương Thanh Nghiên nhanh chóng mở ra một cái bình gốm, bên trong là một bó đậu chua còn chưa cắt xong, bẻ xuống một đoạn nhét vào trong miệng, trong chua cay mang theo thanh ngọt, vô cùng ngon miệng!
Phương Thanh Nghiên lập tức cười đến mặt mày cong cong, lại mang ra hai cái bình gốm khác.
Đầy ba vò lớn, sau khi làm xong cũng chưa được người ta mở ra.

Cô đoán đây có thể là khoảng thời gian trước khi mẹ cô ướp gia vị xong, sau đó lại bị những chuyện loạn thất bát tao kia ảnh hưởng nên hiện tại cũng quên mất chuyện này.


 
Chương 22


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


Nếu không phải do hôm nay cô bỗng nhiên muốn phơi chăn, đem ga giường đệm chăn gì đó toàn bộ đều dời đi, thì mấy cái bình gốm này còn không biết đến khi nào mới bị phát hiện.

Mà ngoài đậu chua ra, trong bình gốm này còn có củ cải cay và măng chua, như vậy cái mùi chua kia đương nhiên là từ măng chua này rồi.

Trong nháy mắt mở cái bình gốm măng chua ra, Phương Thanh Nghiên giống như nhìn thấy một luồng khói xanh từ trong miệng bình gốm chui ra, cô lập tức che mũi lui về phía sau một bước.

Mùi vị này, cũng quá mê hồn rồi…
Trong đầu Phương Thanh Nghiên đột nhiên hiện lên một suy nghĩ, đối với loại hương vị mang tính công kích người như thế thì nó hoàn toàn có thể hấp dẫn được sự chú ý của tất cả mọi người.

Cô nhất thời có chủ ý, vội vàng đi ra phòng bếp bên ngoài.

Sau giờ ngọ, hành lang ngay cả bóng ma cũng không có, từng đợt tiếng ve kêu rất có tiết tấu, càng làm nổi bật thêm không gian yên tĩnh bốn phía không người này.

Phương Thanh Nghiên lấy ra mấy cái bát đĩa, từ trong bình gốm múc ra từng đĩa đậu đũa chua, củ cải cay cùng măng chua, sau đó đun sôi canh sườn tối hôm qua ăn còn dư lại, lại từ trong ngăn tủ lấy ra một bao bột khô.

Bột khô và sườn đều là Củng Kiến Trung mua đem tới, trước khi rời đi đã đưa hai mẹ con cô đi đến Nam thị, hắn còn đặc biệt tới nhà cô thắp một nén nhang cho Phương Chí Cường, cũng thuận tiện ăn một bữa cơm với bọn họ.

Hiện tại kinh tế Tần Thục Huệ vô cùng túng quẫn, đương nhiên nhà bọn họ không lấy ra được đồ ăn ngon để chiêu đãi.

Mà Củng Kiến Trung khi nhìn thấy một bàn đồ ăn nhạt nhẽo thì liền biết mẹ con Tần Thục Huệ đang trải qua cuộc sống khốn khổ như thế nào, vì thế sau khi ăn xong hắn liền đi ra ngoài xách một túi đồ ăn lớn tới đây.

Tần Thục Huệ đương nhiên không tiện lấy những thứ này, nhưng Củng Kiến Trung đã nói là mua cho cháu gái, dù sao thì đứa nhỏ hiện vẫn còn đang tuổi lớn, mỗi ngày sao có thể ăn mấy thứ này được chứ.

sau khi Tần Thục Huệ nghe xong lý do thì cũng không tiện cự tuyệt nữa.

Củng Kiến Trung đoán chừng cũng là lo lắng khi mùa hè đến, đồ ăn dự trữ không được bao lâu, cho nên mua đại đa số đều là hoa quả khô, sườn thì là hắn đặc biệt mua đến để bồi bổ dinh dưỡng cho Phương Thanh Nghiên.

Điều này cũng đã tạo ra đường sống cho Phương Thanh Nghiên.

Đầu tiên cô dùng nước ngâm bao bột khô kia, sau đó kiên nhẫn dùng thìa múc bọt nổi trong canh sườn, đồng thời không quên lấy ra đủ loại hương liệu chuẩn bị nêm nếm gia vị.




 
Chương 23


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


“Mùi gì vậy?”
Lúc này đột nhiên sau lưng cô đột nhiên truyền đến một trận kinh hô, không khỏi dọa cho Phương Thanh Nghiên nhảy dựng.

Khi cô quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Thẩm Khả Di đứng ở phía sau tấm rèm cửa sổ nhà cô ta mà nhìn chằm chằm vào bên này.

Đáy mắt Phương Thanh Nghiên hiện lên một tia mất kiên nhẫn, cô thiếu chút nữa đã quên cách vách còn có một Thẩm Khả Di.

Thẩm Khả Di trừng to mắt, ba bước thành hai bước đi tới, nói: "Thì ra là măng chua, ngửi thấy mùi này tôi còn tưởng là bún ốc chứ!”
Nghe nói như thế, Phương Thanh Nghiên nhướng mày, hỏi: "Cậu biết bún ốc sao?”
Thẩm Khả Di không nghĩ tới Phương Thanh Nghiên sẽ chủ động nói chuyện với mình, nhất thời ngây ngẩn cả người.

Mấy ngày hôm trước Phương Thanh Nghiên không ở nhà, cô ta đau khổ chờ vài ngày, thật vất vả mới gặp được người trở lại, kết quả vừa gõ cửa vẫn không ai để ý đến.

Đừng tưởng rằng cô ta không biết, Phương Thanh Nghiên mấy ngày nay đều ở nhà, chỉ là cô không muốn phản ứng mà thôi.

Điều này làm cho lòng tự trọng của Thẩm Khả Di bị sỉ nhục nghiêm trọng, cô ta cũng cảm thấy vô cùng kỳ lạ.

Nào biết, hiện tại Phương Thanh Nghiên lại chủ động nói chuyện với mình.

“Đương nhiên tôi biết bún ốc rồi, tôi còn đặc biệt thích ăn nữa là đằng khác.

” Ánh mắt Thẩm Khả Di dừng lại ở canh xương trong nồi, lại nhìn bún ngâm cùng với hành tây đã thái sẵn bên cạnh, kinh ngạc nói: "Cậu đang làm bún ốc sao?”
Phương Thanh Nghiên cũng không phủ nhận.

Kiếp trước khi học đại học, cô từng làm việc trong một quán bún ốc nổi tiếng gần trường học, tận mắt nhìn thấy bà chủ pha chế nước canh.

Hiện tại cũng đã cách mấy năm rồi, nên Phương Thanh Nghiên đương nhiên sẽ không có khả năng nhớ những thứ rõ ràng như vậy, nhưng cô thường xuyên cùng bà chủ đi ra ngoài mua sắm, nên sẽ nhớ rõ trong tiệm bình thường cần mua những cái gì, cần chuẩn bị những hương liệu nào.

Kết hợp với kinh nghiệm của mình cùng với việc thử nghiệm lại vài lần, hẳn là có thể làm ra một bát bún ốc có hương vị không tệ.

Nguyên liệu nấu ăn và gia vị đều không được đầy đủ, Phương Thanh Nghiên chẳng qua là lấy nguyên liệu hiện có trong nhà thử xem, dù sao dùng canh xương nấu ra bát canh cũng không có vị gì, thêm măng chua cũng không tạo ra được một tô bún ốc hoàn chỉnh được.

Nhưng cô vẫn phải thử xem sao.

Nhìn Phương Thanh Nghiên múc ra một bát bún sườn măng chua chẳng ra gì, Thẩm Khả Di phì cười một tiếng: “Bún ốc không phải làm như vậy!”
Động tác Phương Thanh Nghiên dừng lại, giương mắt nhìn cô ta, nói: "Vậy làm như thế nào?”


 
Chương 24


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


Thẩm Khả Di bị hỏi ngược lại có chút khó nói, dù sao thì trước kia cô ta chỉ ăn bún ốc hoặc là được bán trong tiệm, hoặc là mua bún ốc tự nấu sẵn, về chỉ cần đun nước sôi rồi ném gia vị vào trong nồi là được thôi.

Cô ta còn chưa từng thấy những thứ này, nên làm sao biết được bún ốc được làm như thế nào chứ.
Thẩm Khả Di cũng không muốn tỏ ra yếu thế, bẻ ngón tay đếm: "Trong bún ốc đương nhiên có ốc rồi, còn phải thêm một đống lớn nguyên liệu, ví dụ như mộc nhĩ, rau cúc, đậu phộng các loại..."
Gia vị thì coi như đầy đủ hết, nhưng đây chỉ là thứ bày ra bên ngoài thôi, thứ tinh túy nhất của bún ốc thật ra là nước canh.

Nếu không làm được nước canh, thì bún ốc sẽ không còn là bún ốc nữa.

Nhưng mà Thẩm Khả Nghi tất nhiên là không biết gì về chuyện này.
Phương Thanh Nghiên còn tưởng rằng bộ dáng chậm rãi mà nói của Thẩm Khả Di kia, sẽ là một chuyên gia, nào biết cô ta không biết gì mà chỉ đang là giả bộ hiểu mà thôi.
Bún ốc hiện tại đang là đặc sản của nơi khác, ở huyện Nam Hương năm 1992 e rằng không có mấy người nghe nói qua.
Cả nhà Thẩm Khả Di là người tỉnh ngoài, có lẽ đã sớm ăn bún ốc ở thành phố khác, có thể nói ra một ít nguyên liệu cũng không có gì kỳ quái.
Dù sao, chỉ cần người huyện Nam Hương chưa từng ăn bún ốc là được rồi.
Thấy Thẩm Khả Di không nói được cái gì đặc biệt, Phương Thanh Nghiên liền mất hứng thú, cô vội thu dọn phòng bếp, sau đó bưng bát canh bún mới ra lò này vào nhà.
Thẩm Khả Di đi theo phía sau cô, làm như vô tình đi theo.
Phương Thanh Nghiên dừng bước, thân mình chắn ngang cửa, nói: "Cậu định làm gì?”
Thẩm Khả Di há hốc mồm cứng lưỡi, xấu hổ đến mức không biết nên nói cái gì cho phải.

Cô ta còn cho rằng Phương Thanh Nghiên vừa rồi đã chủ động nói chuyện cùng thì hai người liền có thể xem như bạn bè.
“Tôi chỉ là có chút tò mò cậu sống ở nơi nào thôi.”
“Mẹ tôi nói rồi, không thể tùy tiện cho người khác vào nhà.”
Phương Thanh Nghiên mặt không đỏ tim không đập mà đem nồi quăng cho Tần Thục Huệ, mũi chân đưa lên cạnh cửa, làm bộ muốn đóng cửa.
Thẩm Khả Di lại nhanh chóng cầm tay nắm cửa, nói: "Phương Thanh Nghiên, tôi thật sự là có chuyện muốn nói cho cậu."
Phương Thanh Nghiên im lặng đứng lại, ánh mắt dừng trên mặt đối phương.

Người này nếu không nói được một cái lý do đàng hoàng gì, thì lấy tính tình của cô, nhất định sẽ cầm cái chén trong tay trực tiếp úp lên đầu đối phương.


 
Chương 25


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


Thẩm Khả Di cố ý hạ xuống nói: "Mấy ngày nay nhà các cậu không phải không có người sao, nhưng hình như lúc trước tôi có nhìn thấy có người lén lút đi lại gần nhà cậu!"
Người đang lén lút đó còn không phải là cô ta sao?
Phương Thanh Nghiên biết Thẩm Khả Di bình thường sẽ hay đi dạo ở cửa nhà cô, nên trên mặt cô cũng không đổi sắc, hỏi: "Người nào?"
“Là một bà lão, thoạt nhìn rất hung dữ! " Thẩm Khả Di cố ý hạ thấp giọng, nói:" Tôi đã hỏi bọn Vương Kha, bọn họ nói là có chút giống bà nội cậu.


Phương Thanh Nghiên nhăn mày lại, Lưu Bội Trân đã tới đây rồi sao?
Thẩm Khả Di đương nhiên là đang nói dối, tiền trong tay Lưu Bội Trân còn chưa tiêu hết, sao lại có thể tới nhanh như vậy được chứ? Cô ta chẳng qua là muốn nhắc nhở Phương Thanh Nghiên mà thôi.

Ở trong sách, Phương Thanh Nghiên từ nhỏ đã bị người bà nội chuyên thích chiếm tiện nghi kia tra tấn không thương tiếc, sau đó lại bởi vì thân thế của cô bị vạch trần mà còn để cho một nhà của Lưu Bội Trân cướp đi nơi ở hiện tại, bọn họ còn ép hai mẹ con cô dọn ra khỏi xưởng nhà máy.

Thẩm Khả Di cũng không hy vọng Phương Thanh Nghiên dọn đi, chỉ có ở bên cạnh Phương Thanh Nghiên, cô ta mới có thể tùy thời nắm giữ được hướng đi của đối phương.

Trong tiểu thuyết, tác giả cũng không có miêu tả Phương Thanh Nghiên tỉ mỉ như vậy, dù sao Phương Thanh Nghiên cũng chỉ là nữ phụ, sở dĩ cô ta nhớ rõ nhân vật này, cũng là bởi vì bọn họ vừa vặn trùng tên trùng họ với nhau.

Cho nên, trong khoảng thời gian này, Thẩm Khả Di một mực suy nghĩ làm như thế nào để nhắc nhở cho Phương Thanh Nghiên, tốt nhất là để cho Phương Thanh Nghiên ý thức được chân tướng về thân thế của mình, sau đó cô sẽ mau chóng nhận tổ quy tông, mà cô ta cũng có thể từ đó mà sớm kết giao với nữ chính, không cần phải tiếp tục ở bên cạnh Phương Thanh Nghiên giở đủ trò như vậy nữa.

Bởi nếu dựa đúng theo nội dung vở kịch trong sách kia, thì tất cả chuyện này đều sẽ xảy ra vào nhiều năm sau, mà ai có kiên nhẫn chờ lâu như vậy được chứ?
Hiện tại Thẩm Khả Di vẫn còn đang buồn rầu làm sao giải quyết tốt chuyện này, thì cô ta nào biết Phương Thanh Nghiên đã bỏ lại một câu - -
“Tôi biết rồi, cám ơn cậu đã nói cho tôi biết tin tức này.


Tiếp theo, rầm một tiếng, cô đã đóng cửa lại!
Thẩm Khả Di trợn tròn mắt.

Phương Thanh Nghiên căn bản không đem những lời kia của Thẩm Khả Di để ở trong lòng.

Bởi nếu Lưu Bội Trân thật sự lén lút đến xem, chỉ cần không trực tiếp tìm tới cửa, vậy sẽ không có phiền toái gì lớn.

Hiện tại việc bà ta xuất hiện mà vẫn không rên lên một tiếng này, hơn phân nửa là đang giám thị mẹ cô, xem có cái gọi là "gian phu" xuất hiện hay không, bà ta chỉ muốn bắt tại trận mà thôi.




 
Chương 26


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


Huống hồ, hiện tại cô tuyệt không sợ Lưu Bội Trân chạy tới gây phiền toái với hai mẹ con bọn cô, bởi vì chỉ cần kết quả giám định mẹ con vừa có, thì đám người Phương gia kia tất nhiên sẽ nhảy nhót không nổi nữa.
Phương Thanh Nghiên đi vào trong phòng ngủ, thuận tiện đóng cửa trong phòng lại, như vậy thì mặc kệ bên ngoài là ai đang ầm ĩ nào thì cũng không ảnh hưởng gì đến cô.
Cô bưng bát bún kia ngồi xuống, cầm đũa lên nếm thử một miếng.
Măng chua vào miệng giòn tan, bún gạo có sức đàn hồi, mùi vị cũng không tệ lắm, nhưng thiếu một chút độ lửa.

Thiếu ốc đá nấu nước canh, vị tươi của nước canh không đủ, hương liệu dùng cũng không có vị.

Tổng thể mà nói, mùi vị không đủ làm cho người ta kinh diễm.
Phương Thanh Nghiên suy nghĩ một hồi, lại cất bình gốm xuống dưới giường, sau đó lấy túi sách của mình ra bắt đầu đếm số tiền lẻ còn lại.
Đây là tiền tiêu vặt bình thường mà cô tiết kiệm được.
Cuộc sống tuy rằng trôi qua bần khổ, nhưng Tần Thục Huệ lại không muốn làm khổ con gái mình, nên cho dù khó khăn thế nào cũng phải bỏ ra mấy hào làm tiêu vặt cho Phương Thanh Nghiên.
Phương Thanh Nghiên hiện tại cũng không còn ở độ tuổi ham ăn quà vặt nữa, vì thế cô tiết kiệm từng chút một.

Cô gấp kỹ những tờ tiền lẻ này nhét vào trong túi, buổi tối chờ Tần Thục Huệ tan tầm trở về, thì liền nói muốn đến nhà bà ngoại cô thử.
Tần Thục Huệ cởi quần áo làm việc xong nghe vậy liền dừng tay lại, chuyện xảy ra bên này, bà còn chưa nói cho mẹ mình biết.
Mẹ của Tần Thục Huệ tuổi còn trẻ đã trở thành quả phụ, ba đứa con gái đều dựa vào một mình bà ấy nuôi lớn.

Hiện tại, con gái cũng đã sớm xuất giá, một bà lão tuy sống một mình lẻ loi nhưng lại nhất quyết không chịu ở cùng các con gái của mình, bởi bà ấy luôn sợ làm như vậy sẽ khiến cho thông gia không vui, vì thế mới luôn sống ở trong núi một mình.
Cũng may hai người anh họ của Tần Thục Huệ rất hiếu thuận với người cô này, bình thường vẫn luôn chiếu cố cho bà ấy.

Vì vậy ba chị em của Tần gia mới có thể yên tâm ở bên ngoài trải qua cuộc sống thư thái.
Trong nhà xảy ra chuyện lớn như vậy, Tần Thục Huệ tất nhiên không dám nói với mẹ của mình, nên hiện tại nghe con gái nói mới khiến bà thoáng nhíu mày lại.
“Sao đột nhiên lại muốn đến chỗ bà ngoại con?”
Thật ra cũng rất lâu rồi hai mẹ con chưa về thăm bà ngoại, nhưng hiện tại bọn họ cũng không có thời gian rảnh rỗi.
“Con có chút nhớ bà ngoại, nghỉ hè dài như vậy, bình thường con ở nhà một mình cũng rất nhàm chán, nên muốn nhân cơ hội này về thăm bà ngoại, dù sao còn hơn nửa tháng nữa mới khai giảng.”


 
Chương 27


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


Lời này của Phương Thanh Nghiên tất nhiên là nửa thật nửa giả, kỳ thật hiện tại cô không thể nhớ được bộ dáng của bà ngoại mình trông như thế nào.
Tuy rằng trước sáu tuổi cô là do bà ngoại nuôi lớn, nhưng lúc ấy cô cũng không nhớ rõ lắm.

Cô chỉ biết là ở trên núi cái gì cũng có, nào là măng tươi, ốc đá trong dòng suối nhỏ trong núi...!còn có món ăn bình thường xuất sắc mà bà ngoại cô làm, đều là nguyên liệu tốt nhất để làm bún ốc.
Tay nghề làm dưa muối của mẹ, chính là truyền từ bà ngoại.
Phương Thanh Nghiên muốn đi lấy kinh nghiệm để về nấu bún ốc.

Mà Tần Thục Huệ thì nghĩ hiện tại bà bận rộn như vậy, mẹ chồng bên kia lại thường xuyên chạy tới đây để quấy nháo, bà cảm thấy nếu như hiện tại cô có thể đi ra ngoài tránh gió cũng là chuyện tốt, nên bà rất nhanh đã gật đầu đồng ý.
Đêm đó, Tần Thục Huệ thu dọn cho con gái hai bộ quần áo bỏ vào trong cặp sách.

Để cho một mình Phương Thanh Nghiên đi đến sơn thôn khẳng định là bà sẽ không yên lòng, mà bà hiện tại thì lại không có thời gian.

Vì thế bà liền gọi điện thoại cho anh họ trong sơn thôn của mình, đối phương nghe xong không nói hai lời liền đáp ứng, nói là ngày mai sau khi đi làm xong sẽ đến đón Phương Thanh Nghiên trở về cùng nhau.
Ngày hôm sau trước khi đi làm, Tần Thục Huệ dặn dò con gái không được kể chuyện trong nhà cho bà ngoại nghe.
Phương Thanh Nghiên đương nhiên là ngoan ngoãn đáp ứng, cũng tỏ vẻ sẽ không nói lỡ miệng cho bà ngoại biết.
Đợi đến gần giữa trưa, cậu họ mới xuất hiện trước cửa nhà máy.
Phương Thanh Nghiên sớm đã không nhớ rõ cậu họ này là ai, chỉ thấy làn da đối phương ngăm đen, khi cười để lộ ra một miệng răng trắng chói mắt, hơn nữa trên vai còn gánh thêm một khay đồ ăn, lúc này cô mới mơ hồ nhớ ra ông là ai.
Tần Đại Minh nhìn này cô cháu gái nhỏ bao lớn bao nhỏ, trong tay còn xách theo một túi thức ăn, liền có chút bất đắc dĩ nói: "Tiểu Huệ cũng thật là, tại sao lại để cho một cô bé như cháu mang theo nhiều đồ như vậy, dù sao thì ở nhà bà ngoại cháu cũng không thiếu cái gì!"
Phương Thanh Nghiên cũng không giải thích, cô chỉ là cười híp mắt nói: "Không có việc gì, cháu không nặng!"
Tần Đại Minh bảo cô bỏ những thứ không cầm nổi vào trong túi xách ông, sau đó dẫn Phương Thanh Nghiên đi về phía trạm xe buýt.
Điều không may chính là, hai người vừa mới đi ra khỏi xưởng máy không bao xa thì bọn cô liền đụng phải đám nhóc Vương Kha.


 
Chương 28


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


Vương Kha khi nhìn thấy cô cũng có chút sửng sốt, ánh mắt lướt nhanh qua cậu cháu cô mấy vòng, sau đó bắt đầu nháy mắt với đồng bọn bên cạnh.

Mấy ngày hôm trước xảy ra trận đại chiến kia khiến cho nó có chút kiêng kị với Phương Thanh Nghiên, cho nên vẫn chưa dám trắng trợn khiêu khích cô, huống hồ hiện tại còn có người nhà của Phương Thanh Nghiên ở đây.

Nhưng điều này cũng không ngăn cản được việc nó nói xấu vài câu sau lưng cô để giải hận.

Bọn hắn thấy Phương Thanh Nghiên đang ở cùng một người đàn ông xa lạ, hơn nữa gần đây trong nhà máy đã truyền lời đồn không hay về mẹ con cô, điều này không khỏi khiến cho một đám nhóc choai choai này cân nhắc một phen.

“Đây có phải là người đàn ông đê tiện mà mẹ Phương Thanh Nghiên qua lại không?”
Tuy bọn hắn đã nhỏ giọng nghị luận với nhau, nhưng lại bị Phương Thanh Nghiên vừa vặn nghe được.

Đám nhãi ranh này thật sự là ăn no rửng mỡ, cả ngày chỉ biết suy nghĩ đến chuyện không đâu, điều này có thể thấy được cha mẹ bọn họ bình thường đã bỏ mặc bọn họ như thế nào.

Phương Thanh Nghiên vốn không muốn để ý đến, nhưng cô tin là khi ai nghe được lời như vậy cũng không thể nhịn được.

Cô ném đồ trong tay xuống đất, tùy ý buộc mái tóc dài ngang vai lên, đi đến trước mặt bọn hắn.

“Lời vừa rồi là ai nói?”
Con gái phát triển tương đối sớm, Phương Thanh Nghiên lại lớn lên cao gầy, nên hiện tại đã cao hơn bọn hắn một cái đầu.

Vì thế cô chỉ cần cô đứng đối diện một đối một với bọn hắn là đã có thể chiếm được ưu thế.

Bọn nhỏ hai mặt nhìn nhau, không hẹn mà cùng không lên tiếng.

Vương Kha mím môi, không nhịn được la lên: "Nói thì sao, nếu không làm chuyện trái ý trời, các người còn sợ người ta nói sao?”
Nghe nó nói như thế, Phương Thanh Nghiên ngược lại bật cười.

Cô đột nhiên tiến lên một bước, một tay xách cổ áo đối phương lên, tay kia lại bắt lấy cánh tay nó, theo sát hai tay đồng thời xoay về một góc độ quỷ dị!
Vương Kha không nghĩ tới cô sẽ trực tiếp bắt đầu, khi nó còn chưa kịp phản kháng, thì bỗng cảm thấy bả vai truyền đến một trận đau nhức, nhất thời phát ra một tiếng kêu thảm thiết thê lương.

Phương Thanh Nghiên hung hăng trở tay ấn nó trên mặt đất, nói: "Nghe cho kỹ, người này là cậu của tôi, cha tôi cũng không phải là loại người đàn ông đê tiện mà các người nói.

Chờ đến khi tôi trở về mà vẫn còn nghe được những lời đồn như thế thì người đầu tiên tôi tính sổ chắc chắn là cậu!"
Vương Kha đau đến toát mồ hôi lạnh, không nói nên lời, chỉ có thể liên tục gật đầu.




 
Chương 29


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


Phương Thanh Nghiên buông tay ra, ánh mắt lạnh lùng nhìn lướt qua những người khác, lúc này mới vỗ vỗ tay xoay người rời đi.

Bọn nhỏ sợ tới mức không dám thở mạnh, chỉ có thể đồng tình nhìn Vương Kha ôm lấy cánh tay mình gào khóc.

"Đau chết tao rồi, tay tao có phải bị gãy rồi không! " Nhưng khi nó bắt đầu chuyển động cánh tay, thì thấy cánh tay vẫn không bị ảnh hưởng gì, mà cái loại cảm giác đau đớn kia cũng chậm rãi tản đi.

Vương Kha nước mắt lưng tròng nhìn bàn tay không tổn hao gì của mình, bỗng nhiên cảm thấy trong lòng có chút hỗn độn! !
"Cậu, chúng ta đi thôi!" Phương Thanh Nghiên một lần nữa cầm lấy hành lý của mình, dẫn đầu đi ở phía trước.

Tần Đại Minh lo lắng nhìn cô: "Vừa rồi xảy ra chuyện gì vậy, còn chưa nói gì đã động thủ rồi, đám tiểu quỷ kia có phải là chuyên bắt nạt cháu hay không?"
"Không có đâu, bọn họ đều là đám bạn cùng nhau lớn lên với cháu, vừa rồi chúng cháu chỉ đùa giỡn chút mà thôi!"Phương Thanh Nghiên cười híp mắt giải thích một câu.

Tần Đại Minh cảm thấy chỗ nào là lạ, nhưng nhìn bộ dáng Phương Thanh Nghiên cũng không giống chịu thiệt thòi, nên ông cũng không truy cứu nữa.

Sau khi lên xe, ánh mắt Phương Thanh Nghiên dừng ở ngoài cửa sổ, suy nghĩ hàng nghìn hàng vạn về những câu chuyện trước đây.

Kiếp trước cô bị người khi dễ, bởi vậy đặc biệt chú trọng thể lực của mình, sau đó còn phải đi học Judo suốt năm năm.

Chuyện cô được đi học Judo, còn phải nhờ đến ơn của người chị song sinh kia.

Lúc ấy cô mới vừa được cha mẹ ruột nhận về không lâu, cho nên vẫn luuoon muốn lấy lòng bọn họ.

Khi đó cô nghe nói chị gái của mình vừa đăng ký một lớp phụ đạo, nên cô cũng muốn biểu hiện bản thân một chút.

Đáng tiếc, chị gái của cô chỉ là đi để mở rộng tầm hiểu biết mà thôi, còn cô thì lại nghiêm túc học thật.

Trong một trận đấu hữu nghị, đồng đội của cô không lưu tình nên đã làm cho chị cô bị thương, cũng vì thế mà mọi người vô cùng bất mãn đối với cô.

Thật ra Phương Thanh Nghiên cũng không phải cố ý, nhưng khi đó cô nhìn thấy tất cả mọi người bởi vì quan tâm chị gái mà lên án cô như vậy, trong lòng thật sự khó có thể cam tâm cho được.

Kỳ thật thì lúc đó cô cũng bị thương.

Chỉ có điều tính tình của cô mạnh mẽ, lại thường hay bị người ta phủ nhận đi tâm sức của mình, cho nên cô cho dù bị đánh chết vẫn không chịu cúi đầu nhận sai, cũng vì chuyện đó mà khiến cho mâu thuẫn giữa cô với cha mẹ ruột trở nên gay gắt.




 
Chương 30


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


Bây giờ ngẫm lại, Phương Thanh Nghiên chỉ muốn cảm tạ vì khi đó liều mạng được làm chính mình, bằng không thì cô căn bản sẽ không có cách nào nắm giữ được những kỹ năng này, mà khi trọng sinh về, cô cũng sẽ không được lợi nhiều như thế.
Vương Kha kia là bị chiều hư từ nhỏ, về sau càng lớn càng lệch, tính cách cũng trở nên vô cùng thấp kém.

Nếu không phải nể tình đối phương bây giờ tuổi vẫn còn nhỏ, cô nhất định sẽ không hạ thủ lưu tình như vậy.
Cảnh sắc ngoài cửa sổ xe không ngừng biến hóa, đất xi măng san bằng trở thành đường bùn vàng gồ ghề.
Vị trí xưởng máy Hoành Nhuận vốn hẻo lánh, cách thôn Sơn Tuyền của Tần gia không xa, ngồi xe chỉ cần nửa giờ là đã tới.

Chỉ là sau khi xuống xe đường núi không dễ đi, đất xi măng còn chưa trải lên, trên mặt đất trộn lẫn đá và cỏ dại, nếu không cẩn thận còn dễ bị vấp ngã.
Khi đến thôn Sơn Tuyền, mặt trời đang lên cao.
Thôn Sơn Tuyền trước kia gọi là Tần Gia Thôn, bởi vì người ở trong thôn này đều mang họ Tần, các nhà các hộ hướng tổ tiên mấy đời, cơ hồ đều có thể kéo theo chút quan hệ thân thích.

Có thể là lãnh đạo cấp trên cảm thấy cái tên Tần Gia Thôn này không được hợp quy củ cho lắm, cho nên sau đó liền đổi tên thành Sơn Tuyền thôn.
Nơi này rất ít thôn dân, phải nói là người dân nơi đây cũng tương đối thuần phác, nhưng điều đó cũng đồng nghĩa là năng lực sản xuất ở đây không đủ, kinh tế vẫn lạc hậu.
“Nghiên Nghiên!”
Nghe thấy tiếng gọi này, trí nhớ xa xôi của Phương Thanh Nghiên đã dần hồi phục.

Liếc mắt nhìn lại, cô liền thấy một bà lão đang ở cửa thôn cười híp mắt vẫy tay với cô, hai đầu lông mày có vài phần tương tự Tần Thục Huệ.
Lồng ngực Phương Thanh Nghiên không khỏi run lên, cô vội bước nhanh chạy tới, một đầu đâm vào trong lòng bà lão kia, giọng nói giòn tan hô to: "Bà ngoại!"
Tần Thu Phượng ôm cô vào lòng, cười đến khóe mắt toàn là nếp nhăn: "Chờ cháu đã lâu, cháu ăn cơm trưa chưa?"
"Cháu ăn rồi.

Bà ngoại, đây là mẹ cháu bảo cháu mang đến cho bà!" Phương Thanh Nghiên mở cặp sách ra, lấy một cái áo sơ mi ngắn tay màu xanh nhạt, chất liệu rất mềm mại, màu sắc cũng nhẹ nhàng khoan khoái, thích hợp mặc vào mùa này.
“Lại tiêu tiền bậy bạ, bà ngoại đã có rất nhiều quần áo!”
Bà lão quả thật cái gì cũng không thiếu, dù sao thì ba người con gái của bà gả cũng không tệ lắm, tiền phụng dưỡng mỗi tháng bọn họ cho bà không ít, ngày lễ ngày tết bọn họ cũng đều trở về nhà ở cùng bà, vì thế trong nhà cũng vô cùng náo nhiệt.


 
Chương 31


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


Tần Thu Phượng ngoài miệng nói không cần, nhưng sau khi trở về lại lập tức lấy quần áo mặc lên người, còn không ngừng hỏi thăm về tình hình của mẹ Phương Thanh Nghiên hiện tại như thế nào.

Phương Thanh Nghiên đương nhiên là phấn khích khoe với bà, bộ quần áo này chính là mẹ cô tự tay làm.

Quần áo đã làm xong từ một tháng trước, Tần Thục Huệ mỗi lần đổi mùa đều tự tay may quần áo cho người nhà, nếu không phải máy may trong nhà đã bị Lưu Bội Trân mang đi thì bà còn có thể dùng tay nghề này để nuôi sống cho gia đình của mình.

Tâm tình Tần Thu Phượng không tệ, lôi kéo Phương Thanh Nghiên hỏi không ít vấn đề, quan tâm tình trạng của Tần Thục Huệ.

Phương Thanh Nghiên đương nhiên sẽ không đề cập đến những chuyện gần đây của gia đình mình, bởi Tần Thục Huệ sợ nhất là việc khiến cho mẹ mình lo lắng, mà bà cũng không hy vọng có người thân thích nào đó ở sau lưng nói nhảm, bàn tán về mẹ bà.

Đáng tiếc, trên đời không có bức tường nào không lọt gió.

Phương Thanh Nghiên cùng bà ngoại hàn huyên trong chốc lát, sau đó cô liền nằm xuống giường ngủ trưa.

Đợi khi tỉnh dậy cô liền từ nhà bà ngoại mình xách một cái thùng nước nhỏ ra cửa.

Cảnh sắc thôn Sơn Tuyền rất đẹp, chỉ cần phóng tầm mắt nhìn ra xa thì trước mắt của mọi người đều là một mảng xanh biếc, khi đó còn có thể đếm được xa xa kia lác đác có mấy gian phòng ốc thấp bé, mà cái nghèo khó ở đây ngay cả mắt thường cũng có thể nhìn thấy được.

Lấy điều kiện sinh sống của Tần Thu Phượng thì đã được xem là khá tốt trong thôn.

Nhà bà có phòng ốc sạch sẽ, trong nhà còn có hai mảnh đất, đều đưa cho hai đứa cháu ở đối diện thuê.

Bà lão bình thường sẽ nuôi một đàn gà, sau đó sẽ chăm sóc một bờ rau nhỏ trong sân, hoàn toàn có thể tự cung tự cấp nuôi sống mình được.

Trong trí nhớ của Phương Thanh Nghiên về cái thôn Sơn Tuyền quả thật rất là mơ hồ, vì thế cô liền hỏi thăm bà ngoại mình một chút về địa hình cùng kết cấu đồi núi ở nơi đây.

Đi theo thôn đông lên núi, là có thể nhìn thấy dòng suối nhỏ chảy xuôi qua.

Suối ở đây trong đến mức có thể liếc mắt một cái đã thấy đáy ngay.

Phương Thanh Nghiên giẫm lên thềm đá, dùng chạc cây tiện tay nhặt được cạy mở từng tảng đá cẩn thận tìm kiếm, rất nhanh liền phát hiện không ít ốc đá bám vào.

Phương Thanh Nghiên tìm một hồi lâu, thu hoạch cũng chỉ có chừng mười con ốc mà thôi, nếu muốn dùng cỡ này để nấu ra một nồi canh ốc thì cũng không đủ.




 
Chương 32


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


Cô cũng không tức giận, lại tiếp tục tìm kiếm dọc theo dòng suối nhỏ, sắp đến hạ lưu, mới có phát hiện mới.
Bên này có rất nhiều đá cuội, dòng nước tương đối bằng phẳng, ốc đá giấu trong khe đá đều đầy đặn, vỏ ốc rõ ràng trong suốt, nhìn còn rất có sức sống.
Phương Thanh Nghiên không chút lưu tình vươn ma trảo ra, bắt lấy đám ốc nhỏ sau đó bỏ vào thùng nước bên cạnh.
Đợi đến khi lấy lại tinh thần, mặt trời cũng sắp xuống núi.

Nhưng quay đầu nhìn lại, bận rộn hơn nửa ngày, ốc đá cũng chỉ lấp đầy đáy thùng mà thôi.
Phương Thanh Nghiên rất bất đắc dĩ, cô không quen thuộc địa hình nơi này, mà tinh lực của cô cũng có hạn, hôm nay có thể có thu hoạch như vậy thì đã xem như là một khởi đầu không tồi.
Mang theo thùng nước trở về, Tần Thu Phượng tò mò, nói: "Cả một buổi chiều cháu chỉ bắt được nhiêu đây thôi sao.”
Phương Thanh Nghiên gật đầu, nói: "Đúng vậy, đáng tiếc hơi ít, cháu muốn mang về nhiều hơn chút.”
Tần Thu Phượng cúi đầu nhìn, nở nụ cười, nói: "Thứ này trong ruộng có rất nhiều, mà đám ốc ở suối cũng không to bằng trong ruộng đâu!”
Bà ngoại cô đây là đem ốc đồng cùng ốc đá nhập làm một rồi sao?
Phương Thanh Nghiên nghe vậy cũng muốn thử dùng ốc đồng thay thế xem sao, dù sao thì ốc đồng dễ tìm hơn ốc, chỉ cần cô trực tiếp đi ra chợ là có thể mua được.

Nhưng ngại một cái là ốc đồng mùi tanh nặng, hầm ra nước canh cũng không có tươi nồng được như ốc đá.

Trước kia lúc cô giúp tiệm bún ốc đi mua lại không cẩn thận bị mua nhầm, khi trở về còn bị bà chủ giáo huấn cho một trận.
Tần Thu Phượng thúc giục một câu: "Ăn cơm tối trước đi.”
Phương Thanh Nghiên lên tiếng, tiện tay đem thùng nước đặt ở trong góc.

Trong thùng nước đựng toàn nước suối, còn có mấy viên đá cuội, cô còn túm một nắm rong rêu bỏ vào, những ốc đá này ở bên trong đợi một đêm hẳn là không thành vấn đề.
Cơm tối là ăn ở nhà Tần Đại Minh, các thân thích đều ở đây, ngồi đầy ba cái bàn lớn, Phương Thanh Nghiên vừa nhìn thấy liền sợ ngây người.

Không phải là những người trong thôn đều có mặt ở đây hết chứ? Phương Thanh Nghiên rất nhanh đã bị Tần Thu Phượng kéo qua cạnh bà để cho cô cùng các trưởng bối ở đây thay phiên chào hỏi với nhau, hiện tại cô cũng cảm thấy mặt mình như sắp bị sưng phồng đến nơi rồi.
Lúc ăn cơm cũng đặc biệt náo nhiệt, nhưng không biết là ai trong lúc đó đã hỏi một câu - -
"Nghe nói đoạn thời gian trước mẹ chồng của Tiểu Huệ thường xuyên chạy tới nhà máy để quậy phá, bà ta còn đem Tiểu Huệ ra giáo huấn một, chuyện này là thật sao?"


 
Chương 33


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


Nghe nói như thế, mọi người đầu tiên là sửng sốt, sau đó tất cả ánh mắt đều tụ tập lại ở trên người Phương Thanh Nghiên
Trong lòng Phương Thanh Nghiên bỗng nhiên có chút lộp bộp, cô cũng chỉ có thể làm như nghe không hiểu, dùng cái vẻ mặt mê mang để đáp lại tầm mắt mọi người.

Tần Thu Phượng khẩn trương: "Vì sao bà ta lại khi dễ người như thế?”
Người nói là một người phụ nữ tầm ba mươi tuổi, bà ta nhìn Phương Thanh Nghiên, sau đó cố ý hạ giọng nói: "Hình như là nói! Tiểu Huệ bên ngoài có người đàn ông khác!”
Tần Thu Phượng biến sắc: "Nói bậy!”
Phương Thanh Nghiên cũng theo vẻ mặt lên án của bà mà nói: "Thím này, đồ ăn có thể ăn bậy, nhưng cũng không thể nói bậy!"
Những người khác còn chưa kịp phản ứng, thì đột nhiên có người nói.

"Đây chẳng phải là nói – Tiểu Huệ không chỉ làm loạn xằng bậy, mà còn muốn đội nón xanh cho chồng của mình sao?”
Lời này vừa nói xong, sắc mặt người ở đây đều thay đổi, nếu là trước kia, Tần Thục Huệ làm ra cái chuyện trái đạo luân thường này sẽ bị bắn chết!
Trong lúc nhất thời, trong ánh mắt mọi người nhìn về phía người phụ nữ kia đều tràn ngập vẻ khiển trách.

Người phụ nữ kia cũng đỏ mặt, vội vàng giải thích: "Tôi, tôi cũng chỉ là nghe nói mà thôi.

Người ta nói là mũi là mắt, tôi đương nhiên muốn hỏi một chút! "
Phương Thanh Nghiên liền ngắt lời bà ta, nói: "Trong khoảng thời gian này là nghỉ hè, cháu mỗi ngày đều ở nhà, nhưng cháu vẫn không có nhìn thấy bất luận kẻ nào bén mảng tới nhà! Thím đừng nghĩ cháu tuổi còn nhỏ, liền cho rằng cháu nghe không hiểu lời kia của thím là có ý gì.

Nếu cháu không phải là con ruột của cha cháu, vậy là con của ai đây?”
Lời nói của cô hùng hổ, lập tức làm cho người phụ nữ kia bối rối không thôi.

Tần Thu Phượng đã nổi giận, một đũa đập lên bàn, nói: "Cô đúng là nói hươu nói vượn, ăn no rửng mỡ không có việc gì làm, ở chỗ này nói lung tung!"
Sắc mặt Tần Đại Minh cũng vô cùng khó coi, nói: "Bà suốt ngày chỉ ở trong nhà, bình thường nghe gió thành mưa như thế nào cũng được, nhưng mà ngay cả những loại lời này mà bà cũng dám đem lên mâm cơm nói bừa được sao?”
Thì ra người phụ nữ này là Từ Phương, vợ của Tần Đại Minh.

Phương Thanh Nghiên vẫn có chút ấn tượng đối với người mợ họ này.

Nếu nói tâm địa thì bà ấy cũng không xấu xa gì, người này thật sự cũng muốn hỏi thăm mà thôi.

Chỉ là từ trước đến nay đều thích nói chuyện phiếm, không nghị luận một chút về loại hình tam trường lưỡng đoản của người khác thì cả người liền khó chịu.




 
Chương 34


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


Từ Phương bị mọi người chèn ép như vậy cũng không dám nói lời nào, nhất thời sắc mặt cũng có chút ngượng ngùng.

Sau khi ăn xong, cô khó tránh khỏi bị Tần Thu Phượng cẩn thận tra hỏi một phen.

Phương Thanh Nghiên cũng vắt hết óc để giải thích cho bà, nhưng dù thế nào thì bà vẫn là bộ dáng nửa tin nửa ngờ.

Chuyện này tóm lại là giấu không được quá lâu.

Kiếp trước, vì không muốn liên lụy nhà mẹ mình, mà từ khi nghỉ việc, Tần Thục Huệ liền mang theo Phương Thanh Nghiên đi trốn, lúc Tần Thu Phượng biết chuyện thì muốn tìm các cô ở khắp mọi nơi, nhưng cuối cùng vẫn không thể tìm thấy.

Hơn nữa, Tần Tú Lan lại liên tục cản trở hai người bọn họ, bởi cô ta luôn sợ khi Tần Thục Huệ chẳng may bị tìm trở về sẽ bị người ta nói này nói nọ, hoàn toàn phá hủy thanh danh trong nhà của cô ta…
Cũng chính vì những chuyện này đã khiến cho hai mẹ con Tần Thục Huệ cho đến lúc bà chết đi cũng không thể gặp lại nhau.

Nhớ tới thái độ của mọi người trên bàn cơm, Phương Thanh Nghiên bỗng nhiên cảm thấy, mẹ cô có chút mất nhiều hơn được.

Sáng sớm hôm sau, Phương Thanh Nghiên xách thùng nước ra cửa.

Tần Thu Phượng đưa cháu gái mình đi xong, chỉ đợi khi bóng người vừa biến mất, bà liền quay đầu đi đến nhà trưởng thôn.

Nói là nhà trưởng thôn, nhưng kỳ thật đây chỉ là một ngôi nhà tầng trệt diện tích nhỏ hẹp, mà chiếc điện thoại ở đây cũng chính là chiếc điện thoại duy nhất trong thôn này.

Hiện tại đây là thời điểm mà mọi người đều đã đi làm nên nhà của trưởng thôn hiện không có ai, mà Tần Thu Phượng cũng không quá quan tâm đến quy củ gì, bà trực tiếp lấy ra một quyển sổ, dựa theo những con số trên đó mà ấn xuống.

Bà biết giờ này con gái bà phải đi làm, cho nên cú điện thoại này là trực tiếp gọi tới nhà máy của Tần Thục Huệ.

Điện thoại rất nhanh liền được nhận, đó chính là quản lý của Tần Thục Huệ.

Tần Thu Phượng đi thẳng vào vấn đề, hỏi rõ về tình trạng của con gái mình.

Lẽ ra chuyện này bà nên đi tìm Từ Phương hỏi là thích hợp nhất, nhưng Từ Phương rõ ràng là người ngoài, khẳng định sẽ không đứng về phía của con gái bà, hơn nữa đối với cái loại tin trà đá vỉa hè này cũng không thể tránh khỏi việc người ta thêm mắm dặm muối, mà cái bà muốn biết chính là tình huống hiện tại của con gái mình.

Đầu dây bên kia trầm mặc một hồi, sau đó mới nói ra sự cố phát sinh trên người Phương Chí Cường, cùng với những hành động chạy đến nhà máy gây chuyện của Lưu Bội Trân.




 
Chương 35


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


Nghe được những lời này, Tần Thu Phượng chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, cả người lung lay tựa như sắp đổ......
Mà ở bên kia, Từ Phương cũng vừa lúc nhìn thấy Phương Thanh Nghiên đi về hướng núi, vẻ mặt buồn bực lẩm bẩm: "Đứa nhỏ này cả ngày chạy lên núi làm gì không biết?"
Hôm nay Tần Đại Minh không có đi họp chợ, ông ngồi ở trước bàn hút thuốc, nghe bà ta nói vậy liền nhướng mày, hỏi: "Bà quản người ta làm cái gì?”
“Tôi chỉ nói sự thật mà thôi.” Từ Phương nhớ lại lúc bà ta bị mất mặt trên mâm cơm, nên nhất thời tức giận, ném bát đũa trong tay xuống.
"Người nói cho tôi biết tin tức này chính là chị dâu của tôi, chị ấy ở chung thôn với mẹ chồng của Tiểu Huệ đấy các người còn cải cố sao? Chuyện này ở bên kia cũng đã truyền đi ồn ào mấy ngày nay rồi, người ta nói em họ kia của ông là loại người không an phận đấy thì ông làm sao nào?”
Thôn Sơn Tuyền cùng thôn Thượng Thủy đúng thật là có chút xa, nói đúng hơn là một cái thì ở hướng đông, còn một cái thì ở hướng tây.
Từ Phương vốn là người ở thôn Thương Thủy, Phương Chí Cường cùng Tần Thục Huệ nên duyên với nhau cũng là nhờ bà ta làm mai mối cho.

Hiện tại lại xảy ra chuyện như vậy nên cả nhà anh chị dâu của bà ta lo lắng người Phương gia sẽ giận chó đánh mèo đến trên người Từ Phương, cho nên liền nhanh chóng thông báo tin tức cho bà ta trước tiên.
Từ Phương vô cùng lo lắng, nhưng bà ta đã chờ mấy ngày rồi mà người của Phương gia vẫn không có tới, trong lòng bà ta âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng cũng từ đó, bà ta cũng có vài phần bất mãn với Tần Thục Huệ.

Dù sao thì mình cũng đã có ý tốt làm mai cho, không nghĩ đến Tần Thục Huệ lại làm ra chuyện không biết xấu hổ như vậy, quả thực là tức chết mà.
“Ngay cả con gái người ta cũng đã nói không phải rồi, rõ ràng những lời nói độc ác kia là do người ta tự mình bịa đặt, kiếm chuyện khắp nơi.

Mà bà cũng ngoan ngoãn ở yên đó cho tôi, ít đi xen vào chuyện của người ta đi!"
“Tôi lười nói với ông!” Từ Phương tức giận chạy ra khỏi nhà.

Khỏi phải nói hiện tại trong lòng của bà có bao nhiêu ủy khuất.

Ở trong mắt người Tần gia, bà căn bản chỉ là người ngoài mà thôi, vì thế sẽ không có ai để ý đến cảm nhận của bà, cũng sẽ không có ai tin tưởng lời của bà ta nói.
Nghĩ tới đây, Từ Phương âm thầm trừng mắt nhìn chồng của mình vẫn còn đang hút thuốc, bà ta thề nhất định sẽ dùng sự thật để hung hăng đánh thẳng vào mặt của ông.


 
Chương 36


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


Mà ở ngoài sân, đứa con trai Tần Hạo của bà không biết nhận được tin tức gì, vội chạy như điên lên núi.

Từ Phương tức giận không chỗ phát tiết, vừa nhìn thấy cậu ta thì liền quát: “Chạy nhanh như thế làm gì? Mày lại tính quậy phá cái gì nữa đây?”
Tần Hạo vội rụt cổ, cậu cũng không biết tại sao mẹ mình lại tức giận như vậy, vì thế chỉ có thể ngoan ngoãn giải thích: "Nghiên Nghiên nói, em ấy muốn mời mọi người ăn kẹo, người đến muộn sẽ không có kẹo ăn!"
Từ Phương hồ nghi, tiểu nha đầu kia vô duyên vô cớ mời người ăn kẹo làm cái gì, không phải người ta đều nói cả nhà Phương gia đã vơ vét hết tiền của mẹ con bọn họ sao, đến nổi trong nhà còn không có gạo để ăn.


Bà ta suy nghĩ một chút, sau đó nhấc cổ áo con trai mình lên, nói: "Con đưa mẹ qua đó xem!”
Thôn Sơn Tuyền ít người, ngoại trừ đại gia tộc của nhà bà ngoại Phương Thanh Nghiên, thì tổng cộng còn có bảy hộ gia đình khác.

Diện tích trồng trọt trong thôn ít, mà ở đây cũng không có triển vọng phát triển gì, vì thế những người trẻ tuổi khỏe mạnh đều đi ra ngoài làm công, còn những người còn lại ở nhà đều là người già và trẻ em.

Lúc này đã là nghỉ hè, trường học cũng không có mở lớp daỵ hè gì, nên khi Phương Thanh Nghiên vừa nói muốn mời mọi người ăn kẹo, chỉ chốc lát sau toàn bộ trẻ em trong thôn đều nghe được tin, bọn họ không khỏi kích động mà kéo nhau thành một đoàn đến đây.

Phương Thanh Nghiên mang theo một túi đồ ăn, đây là những thứ mà cô dùng tiền tiêu vặt mình tiết kiệm mua được, bên trong có kẹo, bánh bích quy cùng với đủ loại đồ ăn vặt.

Tuy rằng không phải là thứ gì hiếm thấy, nhưng đối với những đứa trẻ ở trong thôn này, bọn chúng bình thường sẽ không được cha mẹ cho tiền tiêu vặt giống như Phương Thanh Nghiên nên căn bản sẽ không ăn được mấy thứ này.

Bọn nhỏ hai mắt sáng lấp lánh, liều mạng nuốt nước miếng xuống, giống như chỉ cần Phương Thanh Nghiên ra lệnh một tiếng, bọn nó sẽ ngay lập tức tranh nhau xông lên để giành nhau.

Phương Thanh Nghiên ngược lại bình tĩnh hỏi: "Các em đều muốn ăn sao?”
Bọn nhỏ đồng loạt gật đầu.

"Nhưng chị không thể cho không các em ăn được, dù sao thì những thứ này đều là tiền tiêu vặt của chị.

" Phương Thanh Nghiên ôm chặt cái túi đồ ăn vặt kia, sau đó tìm tảng đá tương đối bằng phẳng mà ngồi xuống.

Biểu tình bọn nhỏ lúc này nhất thời tràn ngập vẻ nghi hoặc, cô đây là đùa giỡn bọn nó sao?
“Nhưng chính miệng của chị nói là muốn mời bọn em ăn kẹo mà?"


 
Chương 37


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


"Nhưng chị cũng không nói là sẽ mời các em ăn kẹo không công, chị chỉ nói là trong tay mình có đồ ăn vặt ngon nên muốn chia sẻ với mọi người, về phần muốn chia sẻ như thế nào, thì phải theo chị quyết định…"
Phương Thanh Nghiên cũng không có tiếp tục thừa nước đục thả câu nữa, cô lập tức đem thùng nước chứa ốc đá xách đến trước mặt bọn nhỏ, bên trong còn dư lại mấy con, những con còn lại thì đều đã bị cô để lại ở chậu nước trong nhà.

Cô chọn một con ốc đá cỡ trung bình, lấy rđưa cho bọn nhỏ xem: "Cái này các em đều biết cả chứ?”
Đây không phải là ốc đá sao, bọn trẻ ở trong sơn thôn không ai không biết đến nó.

Bọn nhỏ có đôi khi còn bắt nó nướng ăn, chỉ là mùi vị có chút tanh, thịt cũng quá ít, chỉ có thể nhét vào kẽ răng, nên đa phần bọn nhở ở đây đều ghét bỏ nó.

Thấy bọn nhỏ đồng loạt gật đầu, Phương Thanh Nghiên khoa tay múa chân, nói: "Con ốc đá lớn cỡ này, ba con sẽ đổi được một khối bánh bích quy, mười con sẽ đổi được một cái kẹo bong bóng, hai mươi con sẽ đổi được một cái kẹo sữa thỏ trắng lớn! Nếu không đủ lớn như thế này, chị chỉ tính cho các em nửa con mà thôi, nhưng nếu lớn hơn cái này, chị liền tính cho các em thành một con rưỡi, các em thấy thế nào?"
Nói xong, cô còn lấy ra một danh sách, mặt trên ghi lại tên bọn nhỏ.

Bọn trẻ ở đây đứa ít nhất thì cũng đã sáu tuổi, đối với việc đếm mấy con số kia thì không thành vấn đề, cho dù là có đếm không rành, thì không phải vẫn còn có mấy đứa khác có thể hỗ trợ sao.

Phần danh sách này, tối hôm qua Phương Thanh Nghiên đã chuẩn bị xong hết rồi, cô cũng là sợ những đứa trẻ này không nhớ được giá, nên cô đã công khai viết lên đó để cho sau này không cần phải phát sinh những xung đột không cần thiết.

“Dùng ốc đá đổi đồ ăn vặt?”
“Đây không phải là rất có lời sao, ốc đá kia làm gì có được cái mùi vị thơm ngon ngọt ngào như đồ ăn vặt được chứ.


Có người nhịn không được hỏi: "Thật sao, nếu vậy thì em sẽ bắt một đống lớn tới đây, cho dù có bao nhiêu thì chị cũng sẽ đổi với bọn em có đúng không?"
“Đúng vậy.

Hơn nữa chị còn muốn các em phải hứa với chị, thời điểm các em đi bắt ốc đá phải luôn đi cùng với nhau, không được chen chúc tranh nhau, lúc bắt ốc cũng phải luôn luôn chú ý an toàn!”
Những đứa trẻ ở đây vừa giản dị lại vừa ngây thơ, bọn nó căn bản không có tâm tư lừa gạt gì, vì thế khi vừa nghe cô nói, bọn nó liền nhanh chóng gật đầu như giã tỏi.




 
Chương 38


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


Phương Thanh Nghiên vỗ vỗ tay, nói: "Được rồi, các em mau đi đi!”
Tiếng nói vừa dứt, bọn nhỏ như ong vỡ tổ xông ra ngoài, ai nấy cũng đều sợ mình sẽ bị bỏ lại phía sau.

Từ Phương trốn ở cách đó không xa nhìn thấy một màn như vậy, quả thực là không hiểu chuyện gì, nha đầu này bắt nhiều ốc đá như vậy làm gì chứ, chỉ vì để ăn thôi sao? Nhưng một túi đồ ăn vặt kia còn không ngon hơn ốc đá?
Đang suy nghĩ, Tần Hạo đã vội giãy thoát khỏi tay của bà ta, chạy như bay ra ngoài, cậu nhóc cũng không muốn bỏ lỡ cơ hội tốt đổi đồ ăn vặt như vậy!
Từ Phương còn muốn nhờ con trai mình đi tìm hiểu một chút, nhưng hiện tại cậu lại rời đi nhanh như vậy thì bà ta cũng hết chiêu rồi.

Bà ta nghĩ đến ngày hôm qua bị Phương Thanh Nghiên làm bẻ mặt trước tất cả mọi người, nhất thời không thể thích cô được.

Huống hồ, cô còn chính là đứa con ngoài giá thú do Tần Thục Huệ ở bên ngoài làm loạn sinh ra.

Trong ánh mắt Từ Phương nhìn về phía Phương Thanh Nghiên mang theo vài phần khinh bỉ, sau đó rơi vào thùng nước của Phương Thanh Nghiên, nhất thời con ngươi vừa chuyển, xoay người trở về thôn.

Có sức lao động giá rẻ, Phương Thanh Nghiên chỉ cần ngồi một chỗ là đã có rất nhiều ốc đá không ngừng được đưa tới.

Đừng nói cô lòng dạ hiểm độc, cô cũng không ép buộc những đứa trẻ kia làm cu li cho mình, dù sao thì những đồ ăn vặt này đều là yết giá công khai, bọn chúng dùng sức lao động của mình để đổi lại đồ ăn vặt không phải là rất công bằng sao?
Về phần cái cuộc giao dịch có thật sự công bằng hay không, nhìn mức độ nhiệt tình của bọn nhỏ không phải đã biết rõ?
Phương Thanh Nghiên thật sự là không có chút nặng lòng gì, vì thế cô liền nghiêng người dựa vào một gốc cây đại thụ, nhàn hạ lấy sách bút ra, vẻ lại những phong cảnh xinh đẹp của rừng núi này.

Nét vẽ sạch sẽ lưu loát, người vừa nhìn thì đã biết là cô đã từng luyện qua, đường núi gập ghềnh trải trắng đen, rừng cây phồn thịnh, cùng với bóng dáng bận rộn của bọn nhỏ, từng nét từng nét hiện ra rõ ràng trong vở của cô….

.

Đến trưa, bọn nhỏ lục tục trở về.

Bọn nó từ nhỏ lớn lên trong sơn dã này, quen thuộc từng cọng cây ngọn cỏ nơi này, hiệu suất tự nhiên nhanh hơn Thanh Nghiên rất nhiều, thu hoạch của mỗi người đều rất phong phú.

Túi nilon chứa đầy đồ ăn vặt nhanh chóng xẹp xuống, trong thùng đựng đầy ốc đá, mắt thấy sắp không để chứa được nữa.

Phương Thanh Nghiên cười cười, chân thành khen bọn chúng: "Các em thật lợi hại nha!”


 
Chương 39


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


Bọn nhỏ ăn kẹo tràn đầy sữa ngọt, gặm bánh bích quy thơm giòn, mới không rảnh để ý đến cô!
Phương Thanh Nghiên gảy ốc đá trong thùng, cười đến mặt mày cong cong, thuận tay kẹp sách bài tập dưới nách, mang theo thùng nước nặng trịch trở về.

Bọn trẻ vừa ăn quà vặt, vừa cười nói vây quanh cô.

"Phương Thanh Nghiên, lần sau nếu chị còn có chuyện tốt như vậy, nhất định phải gọi cho bọn em đấy!"
"Đúng rồi, chị có cần bọn em khiêng giúp không?"
Một cái thùng ốc đá này ít nhất phải đến hơn hai mươi cân, lấy tuổi tác hiện tại của Phương Thanh Nghiên, nếu cô muốn mang tất cả về nhà thì cũng rất cần thời gian.

Nhưng cô còn chưa kịp gật đầu, chợt nghe đứa trẻ kia bổ sung thêm một câu, nói: “Nếu mang về thì chị sẽ cho bọn em bao nhiêu đồ ăn ngon nữa đây?”
Nhìn bọn chúng không khỏi trông mong mà nhìn về hướng cô, trên mặt Phương Thanh Nghiên nhất thời không khỏi xuất hiện rất nhiều đường hắc tuyến.

Được rồi, lần sau cô nhất định sẽ đem thù lao vận chuyển cũng tính vào cái đợt bánh kẹo này.

Phương Thanh Nghiên cười cự tuyệt, sau này cô còn muốn mời đám nhóc này góp sức lao động cho cô, vì thế những quy tắc mà cô đưa ra không thể phá vỡ được.

Đứa nhỏ đề xuất muốn giúp đỡ kia lộ ra vẻ mặt tiếc nuối.

Không bao lâu, trong rừng cũng chỉ còn lại có một mình Phương Thanh Nghiên, cô mang theo một thùng ốc đá đi được một chút thì dừng lại một chút để nghỉ ngơi, dù sao làm như vậy cũng sẽ không cảm thấy nó quá nặng.

Nhưng đúng lúc này, không biết là từ nơi nào truyền đến một âm thanh.

“Đứng lại đó cho tao!”
Phương Thanh Nghiên có chút sửng sốt, đến khi cô ý thức được cái giọng nói này là đang nói cô, thì cô vội quay đầu lại nhìn.

Vừa nhìn cô liền thấy ở chỗ hạ du có một bóng người, đúng thật là chạy như điên về phía cô.

“Con nhãi ranh, dám trộm đồ của tao, để xem tao xử lý mày như thế nào!”
Phương Thanh Nghiên không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng cô vẫn cảnh giác mà lui về phía sau một bước: “Cháu trộm cái gì của chú chứ?”
Người nọ chỉ vào thùng nước trong tay cô: "Mày còn chối sao?”
Phương Thanh Nghiên nghe vậy liền sửng sốt, không thể nào, con suối kia thế mà còn có chủ nữa sao?
Cô theo bản năng muốn giải thích, đáng tiếc người nọ rất nhanh đã bước đến trước mặt của cô, lúc này cô mới nhìn thấy rõ, hóa ra ông ta là một người đàn ông trung niên dáng người mập mạp, bộ dáng vô cùng hung dữ, trong tay còn cầm thêm một cái cuốc, hiện đang đưa tay muốn đoạt lấy thùng nước của cô.




 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top