Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Thập Niên 90: Nữ Phụ Mua Nhà Phất Nhanh

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Thập Niên 90: Nữ Phụ Mua Nhà Phất Nhanh
Chương 100


Hứa Bối Đóa đến gần, mở miệng hỏi:

"Chào các em học sinh, cô là giáo viên Hứa của phòng hành chính trường chúng ta, các em sao còn chưa về nhà, có chuyện gì khó khăn sao?”

Mấy cô gái ngẩng đầu, rụt re trả lời: "Chào cô Hứa, thôn chúng em ở rất xa, đi bộ vê mất bốn tiếng. Bây giờ trời sắp tối, đêm xuống chúng em không dám đi xa như vậy, đang định qua đêm trước cổng trường.

Hứa Bối Đóa tò mò hỏi: "Nếu là như vậy, các em trở về ký túc xá ở một đêm, sáng mai hãy về, sao lại cứ như thế ngồi ở cửa trường học, buổi tối trời sẽ rất lạnh và cũng không an toàn.

Mấy em học sinh do dự, một bé gái trong đó tương đối gan dạ, lúc này mới phản ánh: "Dì quản lý khu ký túc xá chúng em ở nghỉ phép, các dì ấy muốn khóa ký túc xá lại, ở lại cũng được, nhưng phải bị nhốt ba ngày, chúng em liền quyết định đi ra.

Hứa Bối Đóa nhíu mày, điều này thật sự quá đáng...

Nhất định tối hôm nay không thể để cho những đứa trẻ này lang thang ở cổng trường, trường học tuy tọa lạc ở khu vực sôi nổi của Huyện nhưng dù sau nửa đêm cũng không an toàn.

Hứa Bối Đóa nghĩ lại, hỏi thôn của các bé ở đâu, phỏng chừng một chút, thật ra cũng chỉ mấy chục cây số, không xa lắm...

Chỉ là đường đi bộ hiểm trở, quanh co, trèo đèo lội suối, quả thật mất nhiều thời gian.

Nhưng lái xe thì khác.

Thời đại này, lượng xe lưu thông trong Huyện rất thưa thớt, trên đường cơ bản đều thông suốt, vấn đề duy nhất là ở vùng nông thôn, nhiều đoạn đường đất, di chuyển có chút khó khăn, nhưng tuyệt đối không có nguy cơ kẹt xe.

Hứa Bối Đóa ngẫm nghĩ một chút, hỏi: "Tối nay mấy em ăn cơm chưa?

Câu trả lời đương nhiên là chưa, mấy bé gái vùng quê mỗi tuần về nhà lấy sinh hoạt phí đều rất rất ít, lúc này căn tin trường học lại đóng cửa, quán ăn bên ngoài lại quá đắt, suy cho cùng vẫn không có chỗ ăn cơm. Hứa Bối Đóa đếm tổng cộng có tám bé gái, đều ở cùng một thôn.

"Đi, cô Hứa dẫn các em đi ăn cơm trước, sau đó nghĩ cách đưa các em về nhà."

Các bé nhận ra chiếc áo khoác Hứa Bối Đóa đang mặc là đồng phục công sở do nhà trường cấp phát. Biết chắc cô là giáo viên của trường, đều đồng loạt đứng dậy, ánh mắt sáng ươn ướt long lanh nói: "Nhưng mà cô ơi, chúng em không có tiên..."

Hứa Bối Đóa xua tay: "Không sao, hôm nay cô mời các em ăn com

Trên công trường, một nồi cơm lớn vừa được dọn ra cho mọi người. Ăn thêm vài miếng cũng không sao, có rau, có thịt, cứ ăn bao nhiêu tùy thích.

Tuy rằng không phải là bữa tiệc lớn xa hoa gì, nhưng đối với những bé gái nhỏ nhắn này mà nói, bữa ăn này vô cùng... vô cùng ngon, so với mỗi một bữa ăn thường ngày ở trường, đều ngon hơn mấy lần.

Ăn uống no đủ, Hứa Bối Đóa tìm vài tài xế đáng tin cậy của đội xe nghĩ cách đưa những học sinh này về nhà.

Có một tài xế đứng ra nói: "Thôn này chính là quê tôi, tôi biết đường, chuyện dễ, lái bốn mươi phút là đến nơi."

Trong đội xe tình cờ có một chiếc xe buýt nhỏ, bình thường cũng nhận việc chở người, nếu có một đám người muốn đi Thành phố, cũng sẽ thuê trọn một chiếc xe buýt nhỏ để chở họ đi.

Vừa vặn chiếc này thừa chỗ cho mấy học sinh hôm nay ngồi.

Tài xế làm trong đội xe nhiều năm, là người tương đối đáng tin cậy, nhưng vì đảm bảo an toàn, Hứa Bối Đóa vẫn quyết định cùng Hứa Hắc Đậu đi theo xe.

Cùng nhau ngôi trên xe buýt, mấy bé gái thấy có cô Hứa làm bạn, cũng không còn sợ hãi nữa.

Suốt dọc đường đi, Hứa Bối Đóa hỏi thăm tình hình, biết được còn có rất nhiêu đứa trẻ ở xa như vậy, mỗi cuối tuân và ngày nghỉ về nhà, tất cả đêu phải dựa vào hai chân đi bộ, lưng đeo cặp sách và hành lý nặng nề.

Hứa Bối Đóa trâm tư suy nghĩ, nếu như có thể thuyết phục thầy Hiệu trưởng, từ nguồn tài chính của trường trích ra chút tiền thuê xe buýt đưa đón học sinh những ngày nghỉ, thật là tốt biết baol

Bốn mươi phút trôi qua, xe đã đến, trước khi chia tay, đột nhiên một bé gái ghé sát vào bên cạnh Hứa Bối Đóa, ngọt ngào nói: "Cô Hứa, em cảm ơn cô, cô thật tốt!" Hứa Bối Đóa cảm thấy trong lòng am áp, dễ chịu... mỉm cười nhẹ nhàng, thâm nghĩ:

"Được rồi, lân này, xe buýt phục vụ đưa đón học sinh cho trường nhất định phải làm!

Hiệu trưởng, mặc kệ thây có đồng ý hay không, em thay mặt thây đồng ý trước vậy!"
 
Chương 101


Sau kỳ nghỉ lễ Quốc Khánh, Huyện Lý chẳng mấy chốc có những thay đổi rất lớn.

Chỉ sau ba ngày, nhiều người đã biết có siêu thị nông sản mới mở đối diện Trường THCS số 1 Huyện Lý, hàng hóa chất lượng rất tốt, tất cả đều được ghi giá cả rõ ràng, gần như có thể thay thế được chợ.

Hứa Bối Đóa đã tính toán kỹ lưỡng, chi phí trang trí và vận hành nơi này thực tế không quá cao, chỉ cần duy trì hoạt động mua bán lâu dài. Dựa vào chất lượng cao cùng với giá cả phải chăng thì cũng có thể giữ chân được khách hàng, doanh thu hằng tháng cũng đủ để vận hành và dư một phần lợi nhuận, ước chừng thời điểm hòa vốn sẽ rơi vào nửa năm sau, từ đó cũng sẽ bắt đầu có lời.

Hai khâu lớn nhất trong thị trường thương mại tự do nông sản đó là thu mua hàng hóa và vận chuyển đều được Hứa Bối Đóa tối ưu hóa quá trình nên chi phí có thể được giữ ở mức thấp nhất.

Nhà thờ tổ của thôn Lan Thủy cũng đã chính thức hoàn thành, mọi người trong thôn đều nhận được sự giúp đỡ của Hứa Bối Đóa nên cũng không còn ai dòm ngó tới đất nên trang viên nhà cô nữa.

Trưởng thôn ngày ngày vui vẻ nên tinh thần sảng khoái hẳn, Hứa Bối Đóa như là thiên tài ngàn năm có một trong thôn của ông, gặp ai cũng muốn khoe khoang.

Đồng thời, Trường THCS số 1 của Huyện giờ đây cũng có một chiếc xe buýt nhỏ chuyên dụng, đương nhiên do nhà trường tài trợ, được dùng cho những ngày nghỉ cuối tuần hoặc nghỉ lễ, xe buýt sẽ dùng để đưa đón học sinh qua lại giữa trường với thôn.

Hơn thế, bất kể khoảng cách bao xa, ngay cả những thôn gần trường như thôn Lan Thủy, chỉ cần học sinh muốn đăng ký là có thể đi xe buýt của trường. Hứa Bối Đóa nghĩ rằng học sinh mỗi lần đi đi về về đều mang vác theo nhiều đồ đạc, tập sách rất nặng, nếu có xe chuyên chở sẽ thuận tiện hơn rất nhiều. Dù sao đối với những thôn này mà nói, xe đón xe đưa cũng chỉ là tốn thêm chút xăng dầu mà lại giúp cuộc sống của đám trẻ được tốt hơn mấy lần...

Tất nhiên học sinh ở thôn Lan Thủy cũng đăng ký đi xe của trường, đặc biệt thôn Lan Thủy và các thôn gần bên cạnh, học sinh các thôn đi cùng chuyến xe về nhà, được dịp làm bạn với nhau cũng là chuyện tốt... Trẻ con ở thôn Lan Thủy đều biết, thôn mình có một chị gái rất lợi hại.

Nghe người lớn kể lại, trước kia người chị gái này chỉ làm quản lý ký túc xá cho trường học, sau này nhờ năng lực làm việc xuất sắc, góp nhiều thành tựu, nên trường tuyển cô vào làm nhân viên chính thức, cầm bát sắt.

Trẻ con thôn bên cạnh hâm mộ nói: "Oooaa, cái chị gái mà cậu nói đến chính là cô Hứa, tớ nghe nói xe buýt của trường là do cô Hứa đã cầu xin, năn nỉ Hiệu trưởng rất lâu mới xin được cho chúng ta đó."

Có đứa trẻ ở thôn Lan Thủy rất tự hào, ngẩng đầu ưỡn ngực nói: "Đúng vậy đói! Trưởng thôn của bọn tớ nói, cô Hứa chính là chị gái của toàn bộ chúng tới Cô ấy là niềm hy vọng của cả thôn!"

Đương nhiên Hứa Bối Đóa không biết rằng mình từ khi nào đã trở thành niềm tự hào của sắp nhỏ thôn Lan Thủy.

Trẻ con hồn nhiên ngây thơ trong sáng, nghĩ gì nói đó, thích thì khoe, ngưỡng mộ thì hiện rõ lên cả mặt.

Lúc sau đứa trẻ thôn bên cạnh về đến nhà, vừa ăn cơm vừa vui vẻ luyên thuyên với ba mẹ, liên đem chuyện này kể ra.

"Mẹ ơi, con nghe nói trường bọn con có một giáo viên rất đỉnh luôn, chính cô ấy đã xin Hiệu trưởng trợ cấp tiền để cho bọn con có xe về nhà, còn được rước đến trường, sau này, con đi học tới trường không cần phải đi lâu, cũng không phải vác cặp sách nặng nữa."

Ba mẹ cảm động vuốt đầu đứa nhỏ: "Thật đúng là một giáo viên tốt con nhỉ!"

Sau đó đứa trẻ còn không ngừng khoe khoang: "Da đúng rồi á, ba mẹ, hai người biết hông, cô Hứa của bọn con ở thôn Lan Thủy bên cạnh! Con nghe mấy đứa bạn kể, trước kia cô ấy là quản lý của ký túc xá, do rất xuất sắc nên kiếm được công việc chính thức!"
 
Chương 102


"Thật lợi hại, thật ngưỡng mộ, con cũng muốn trở nên ưu tú như cô Hứa, chờ con tốt nghiệp, con cũng sẽ có một công việc câm bát sắt giống như cô ấy!"

Người nói vô tâm, người nghe hữu ý.

Thật đáng ngạc nhiên, một cô gái nông thôn lại có thể kiếm được một công việc cầm bát sắt, đây là một chuyện đáng ngạc nhiên ở các thôn lớn.

Trong lúc thôn dân tám chuyện vô tình tự nhiên nhắc tới, không cẩn thận để cho ba mẹ của Hứa Quang Diệu nghe thấy...

Ba Quang Diệu cầm tẩu thuốc trong tay, suy nghĩ một lúc lâu, đột nhiên tò mò hỏi: "Cô gái mà mấy người nói có thật sự là người từng quản lý ký túc xá trường ở thôn Lan Thủy trước đây không?"

Mấy người kia phản ứng: "Chẳng lẽ còn giả được sao!"

Trong lòng ba Quang Diệu cảm thấy hụt hẫng...

Nhớ lại, sau cái lần làm loạn ở thôn Lan Thủy, nhà bọn họ đã cố tình không nhắc tới chuyện này... vừa sợ mất mặt... vừa sợ làm tổn thương đứa con trai Quang Diệu.

Lần trước từ thôn Lan Thủy phẫn nộ trở về, ba anh đã tốn không ít tâm tư để an ủi:

"Vừa nhìn đã biết con bé đó ăn bám vào kẻ có tiền, nên mới coi thường gia đình nông dân chính trực như chúng ta.

"Con không phải để trong lòng, hãy nghĩ thoáng lên."

"Cô Hứa Bối Đóa đó là một nữ tử thôn quê, cho dù theo chân đại gia, người ta cũng chỉ là chơi đùa một thời gian chán ngán rồi bỏ đi, đến lúc đó cô ta sẽ một thân một mình, không có tiên, thanh danh cũng không còn."

"Ba nói cho con biết, loại con gái tự hủy hoại thanh danh của mình, phạm vi mười dặm, con xem có cái thôn nào, con cái nhà ai, dám cưới cô ta làm vợ!"

"Đến lúc đó xem cô ta tuyệt vọng đến cỡ nào...!"

Thế mà giờ, không lâu sau, hôm nay ba Quang Diệu lại nghe được tin đồn khiến người người bất ngờ, nghi hoặc, cô gái này thế mà lại có được công việc ổn định chính thức ở một đơn vị tốt trong Huyện.

Trường học không giống với các loại đơn vị khác trên toàn quốc, được làm giáo viên là một vinh dự!

Người trong thôn đều biết nhà bọn họ từng gây chuyện mất mặt trước cổng thôn Lan Thủy. Hiện tại bàn vê người liên quan này, khó tránh khỏi nhắc đến chuyện đau lòng, nhà bọn họ càng thêm phần mất mặt!

Ba Quang Diệu cầm tẩu thuốc kéo một hơi, khói xám tràn vào lòng ngực, ấm ức cũng không vơi.

Quang Diệu lúc đó không học Trường Sư phạm và quyết tâm muốn học Phổ thông, kết quả không đỗ Đại học, cuối cùng trở về làm nông.

Thậm chí bây giờ bát sắt cũng không được câm...

Vừa ve đến nhà, ông đem chuyện này ra thuật lại, mẹ Quang Diệu chỉ cảm thán một câu: "Con gái nhà người ta bám víu vào người có tiên, người có tiền mà, an bài chuyện gì chẳng được..."

"Nhưng đừng nghĩ rằng cô ta có thể đắc ý được lâu."

Mẹ Quang Diệu vui vẻ nói: "Đứa trẻ nhà cậu của Quang Diệu, Lôi Thanh, không phải lúc trước cũng có một công việc chính thức trong trường học sao?"

Lôi Thanh là cái tên thường được nhắc đến trong gia đình Hứa Quang Diệu...

Ba của Lôi Thanh là cậu cả của Hứa Quang Diệu, bà ngoại của Quang Diệu có tất cả bảy người con, nhưng riêng cậu cả với mẹ của Quang Diệu không thân thiết lắm.

Mấy năm trước may mắn bám viu được quý nhân, gia đình Lôi Thanh trở nên phát đạt ở Huyện, người cậu cả còn được làm quan chức.

Sau khi trở thành quan chức, người ngồi trên cao nhìn xuống người dưới thấp, cậu cả ngày càng khinh thường họ hàng ở thôn quê, có ai đến nhà tìm ông ta, thì đến cả được mở cửa mời vào cũng khó...

Lâu dần, họ hàng ở quê cũng không tiện đến tìm ông ta nhờ cậy hay bàn chuyện.

Cũng vì vậy gia đình Quang Diệu luôn có thái độ tế nhị. Một số họ hàng thân thích muốn nhờ vả ông ta còn cố gắng duy trì mối quan hệ tốt đẹp, mặc dù họ cũng có thể cảm nhận được rằng người cậu cả này coi thường họ hàng.

Lôi Thanh và Hứa Quang Diệu đều giống nhau, đều không đỗ được Trường Sư phạm. Từ nhỏ, Lôi Thanh học hành cũng không tốt, suốt ngày lêu lỏng chọc chó, chọi gà, không học vấn, không nghề nghiệp.
 
Chương 103


Thậm chí Lôi Thanh còn không bằng Hứa Quang Diệu, anh ta còn không học cấp 3, sau khi tốt nghiệp cấp 2, anh ta chỉ chơi bời, không hề nghĩ tới tương lai.

Nhưng tất cả điều này không thể ngăn cản Lôi Thanh có một người cha tốt, chỉ tiện tay cũng có thể sắp xếp cho anh một công việc chính thức, lại còn là giáo viên trong trường học.

Khi biết có cơ hội này, mẹ Quang Diệu vô cùng cảm khái, thậm chí bà ta còn nghĩ tới việc đi cầu xin anh cả của mình, xem có thể giúp con trai tìm được việc làm hay không.

Cuối cùng, mẹ Quang Diệu sau thời gian dài đấu tranh tâm lý, bà đem theo trứng gà, lương thực và những đồ quý giá của nhà mình mang lên Huyện, đến trước cửa nhà anh cả.

Sau khi bày tỏ trăn trở của mình cho anh cả,

Nhìn những thứ này của bà, ông ta đều không nhận, thậm chí còn chưa thèm liếc mắt nhìn qua, đứng ở cửa nhà nói với bà ta:

"Em à, em không thể để anh phạm sai lâm được. Lôi Thanh nhà anh vào bằng con đường chính quy, tuyệt đối không có đi cửa sau. Anh hy vọng Quang Diệu là một chàng trai chính trực đi lên bằng thực lực, anh không có cách nào khác!"

"Nếu chỉ đến đây vì chuyện này thì em không cần đến tìm anh nữa..."

Mẹ Quang Diệu bị từ chối, lòng đầy oán giận trở về thôn.

Từ tận đáy lòng, bà ta không muốn Lôi Thanh sống tốt. Dựa vào đâu mà anh cả cho con trai mình đi cửa sau, còn cháu ông ấy lại không được...

Cho nên sau khi nghe tin Lôi Thanh bị đuổi việc, trong lòng mẹ Quang Diệu có chút hả dạ...

Ba Quang Diệu cũng đắc ý chửi vài câu: "Ngay cả quyền cao chức trọng như cậu cả của con, con của ông ta làm việc không tốt, cũng bị đuổi việc đấy thôi."

"Không có dùi kim cương, thì đừng ôm nghề đồ sứ! Cái loại mưu hèn kế bẩn, dù tìm được công việc chính thức, cũng chắc chắn không ben.

Ông hớp ngụm trà, lại đắc ý nói: "Để xem cô gái đó có thể đắc ý được bao lâu!" Ba mẹ anh luôn oán hận với thế gian, tuôn ra đầy rẫy những lời phàn nàn, nhiều năm như vậy... Hứa Quang Diệu đã quen rồi...

Nhưng sau khi nghe thấy chuyện này, anh đột nhiên nhận ra một điều...

Hóa ra công nhân viên chức chính thức của trường, cũng có thể bị đuổi việc, chỉ cần phạm lỗi, đơn vị sẽ không bao dung với những loại người này.

Hứa Quang Diệu không biết vì sao Lôi Thanh lại bị đuổi việc, cậu cả càng không muốn đề cập đến việc này.

Nhưng...

Trong đầu Hứa Quang Diệu nghĩ ra một ý tưởng táo bạo.

Gần đây bà chủ Hứa trong thôn Lan Thủy đã đi khắp nơi thu mua đầy đủ các loại rau củ quả, trái cây, hàng hóa nông sản nói chung. Chuyện này đã lan rộng nến mọi ngóc ngách các vùng nông thôn, hầu như nhà nào cũng có ít đồ, trực tiếp bán cho Hứa Bối Đóa.

Bởi vì ở gần thôn Lan Thủy, Hứa Quang Diệu may mắn sớm biết được chuyện này, chính là kế hoạch làm ăn của Hứa Bối Đóa.

Ba mẹ anh nghe chuyện nhưng thật ra không có cảm giác tốt đẹp gì, chỉ mắng chửi, nói đây nhất định là chủ ý của người có tiền kia.

Nhưng trong lòng Hứa Quang Diệu lại không nghĩ như vậy.

Việc kinh doanh này là dùng chính danh nghĩa của Hứa Bối Đóa, như vậy chẳng phải là Hứa Bối Đóa tự mình làm sao?

Trong đầu Hứa Quang Diệu mơ hồ nghĩ, công chức chính thức của nhà trường, hẳn là không được phép làm chủ doanh nghiệp bên ngoài.

Tuy nhiên đối với quy định này đa số mọi người đều mắt nhắm mắt mở, cũng không có ai hiểu biết chuyên sâu về vấn đề này.

Nhưng nếu anh báo cáo thì sao?

Hứa Quang Diệu căng thẳng suy nghĩ thật kỹ, nếu anh có thể tìm được tất cả bằng chứng chứng minh, rôi mang báo cáo lên trường học, phải chăng vì phạm sai lầm nguyên tắc này mà trường học sẽ đuổi việc Hứa Bối Đóa? Giống như đuổi việc Lôi Thanh.

Nếu như vậy, Hứa Bối Đóa sẽ không được cầm bát sắt nữa, xem cô còn đắc ý đến mức nào, xem cô còn dám coi thường Hứa Quang Diệu! Nói đi là đi, Hứa Quang Diệu quyết tâm bắt đầu hành động.
 
Chương 104


Gần đây trong Huyện mở siêu thị nông sản lớn, ngay trên mảnh đất đối diện trường học, Hứa Quang Diệu đối với nơi này không mấy xa lạ, mắt nhắm mắt mở cũng có thể đến đó dễ dàng.

Quả nhiên khi anh đến siêu thị, thấy Hứa Bối Đóa đứng ở lối đi dành cho nhân viên, chỉ đạo một số người vận chuyển hàng hóa.

Hứa Bối Đóa thoáng cảm giác trong lòng hơi rợn người, quay đầu nhìn lại, quả nhiên phát hiện bóng dáng quen thuộc không muốn nhìn thấy...

Hứa Quang Diệu, anh ta thật là âm hồn bất tán!

Hứa Quang Diệu cũng biết, nếu anh viết một bức thư dài, có khi sẽ bị phát hiện anh là người báo tin.

Cho nên anh nghĩ ra một chiêu tuyệt diệu.

Trực tiếp dẫn cậu cả tới đây, để ông tận mắt nhìn thấy, Hứa Bối Đóa đang làm chủ siêu thị bán nông sản này.

Hơn thế nữa đến lúc đó anh có thể châm ngòi thổi gió...

Con trai của cậu cả, Lôi Thanh bị trường học đuổi việc, không còn cầm bát sắt.

Hiện tại nếu cậu cả biết được, trường học này lại vô duyên vô cớ nhận một cô gái thôn quê vào chính thức, được cầm bát sắt...

Chậc chậc chậc, Hứa Quang Diệu cũng có thể tưởng tượng ra được, cậu cả sẽ tức giận đến mức nào!

Dù sao cậu cả tốt xấu gì cũng là một lãnh đạo trong Huyện, chắc chắn sẽ đem chuyện này ra báo cáo, cuối cùng Hứa Bối Đóa vì làm trái quy định của tổ chức mà bị đuổi việc!

Nghĩ như vậy, Hứa Quang Diệu bước chân nhanh hơn, vội vàng rời đi, trực tiếp đến nhà tìm cậu cả của mình.

Vừa mở cửa, cậu cả đã bị cháu trai lâu ngày không gặp kéo đến, thân thần bí bí nói: "Cậu cả, cháu vừa phát hiện ra một bí mật, để cháu đưa cậu đi xem."

"Nói không chừng, chuyện này có thể khiến cho trường học trả lại công việc cho Lôi Thanh." Vốn dĩ cậu ca đối với đứa cháu trai này không mấy cảm tình, nhưng vừa nghe Quang Diệu nói chuyện bí mật, lại có liên quan đến công việc của Lôi Thanh, lập tức ông có hứng thú, quyết định đi xem thử.

Tại lối vào Siêu thị nông sản Sơn Hải, Hứa Bối Đóa đang nói chuyện với Hiệu trưởng.

Hiệu trưởng cười nói: "Tiểu Hứa, em đúng là một nhân tài! Từ khi người già trong nhà thây nhận trứng gà, vừa ăn vừa khóc, nói đã nhiều năm không vê quê, cũng chưa từng được ăn món bản địa nào ngon như trứng gà ta này!"

Hứa Bối Đóa nói chuyện với Hiệu trưởng, đúng lúc Hứa Quang Diệu và cậu cả của anh ta cũng nhìn thấy.

Hứa Quang Diệu lén chỉ tay từ xa hướng vào Hứa Bối Đóa, nói với cậu cả: "Cậu cả, cậu xem, chính là cô gái đó! Chắc chắn cô ta cấu kết với Hiệu trưởng, nịnh bợ thầy ấy"

"Cháu nói cho cậu biết, cô ta là cô gái ở thôn bên cạnh, trước kia cô ta chỉ là quản lý ký túc xá của trường. Cháu đoán, bởi vì Lôi Thanh mất đi công việc, trường học thiếu người, nên mới đưa cho cô ta vào thay câm bát sắt!"

"Cậu cả, cậu thấy thế này có công bằng không?"

Cậu cả trầm tư một lúc, cảm thấy cô gái này thật quen mắt, không biết đã gặp ở đâu.

Hình như... Hình như từng nhìn thấy trong một tấm ảnh?

Người cậu cả giật mình một cái, đột nhiên nhớ tới, Bộ Giáo dục gân đây đang điều tra nghiêm ngặt về việc Lôi Thanh được phân vào trường như thế nào!

Lúc đấy ông ta chỉ động tay động chân một chút, thì phát hiện trong số giáo viên được phân vào trường, có một cô gái, đến từ nông thôn, ba mẹ đều đã qua đời!

Có thể nói, cô gái này không có ba mẹ, không có nơi nương tựa, sau khi tìm hiểu kỹ càng mới biết trước đây ba mẹ cô làm buôn bán, không có họ hàng với bất kỳ lãnh đạo nào!

Cho nên, lúc đó cậu cả nảy sinh tâm tư... Suy tính chuyện cho Lôi Thanh thay thế cô, thì như thế nào? Một nữ tử nông thôn, một thân đơn chiếc, không nơi nương tựa, còn có thể tạo ra được sóng lớn sao?

Nhìn thấy Hứa Bối Đóa, cậu cả đột nhiên nhớ lại chuyện này.

Có lẽ Hiệu trưởng đã dựa theo danh sách trước đó, thuận nước đẩy thuyền, tuyển lại cô gái này.
 
Chương 105


Đây rõ ràng là Hiệu trưởng đang bảo vệ ông! Phòng ngừa việc mạo danh thay người của ông bị phát hiện dễ dàng!

Cậu cả toát mồ hôi lạnh, bị điều tra ra là xong đời!

Hứa Quang Diệu còn đang âm thầm quan sát, không nghĩ tới...

Cậu cả lập tức đi về phía Hiệu trưởng và Hứa Bối Đóa, hơn nữa còn mỉm cười với thây, bắt đầu mở lời chào hỏi.

Hứa Quang Diệu ở sau lưng, thấp giọng điên cuồng ám chỉ: "Cậu cả! Chính là cô ta! Cậu không nhìn ra sao!?"

"Cậu cả, đây là siêu thị do cô ta mo

"Cô ấy đến từ đơn vị trường học!"

"Cậu cả, cậu chưa hiểu sao!?"

Cậu cả cười nói với Hứa Bối Đóa: "Rất tốt, một cô gái, rất giỏi, rất bản lĩnh..."

Hứa Quang Diệu tiếp tục ám chỉ bằng giọng khàn khàn: "Cô ta thay thế vị trí làm việc của con trai cậu đói"

Hứa Bối Đóa nghe được, cười lạnh nói: "Ô? Tôi thay thế vị trí làm việc của ai?"

Hứa Bối Đóa cười như không cười, cậu cả nghi ngờ cô đã biết chuyện mạo danh thay thế, trên trán toát ra mồ hôi lạnh.

Ông tức giận đến mức muốn khâu lại miệng của Hứa Quang Diệu.

"Đừng nghe cậu ta nói bậy. Cháu rất lợi hại, xứng đáng có được công việc này."

Cậu cả mỉm cười, lịch sự nói với Hiệu trưởng: "Không có chuyện gì, không cần để ý đến cậu ta."

"Đây là cháu ngoại tôi, đầu óc có chút bệnh nặng..."...

Hứa Quang Diệu thất bại trở về, tự mình thổi gió châm ngòi, xúi giục cậu cả điều tra việc Hứa Bối Đóa thay thế vị trí của Lôi Thanh, nhưng ai mà ngờ..., như thế nào cũng là cậu ta suy nghĩ không cẩn thận.

Lúc ở cửa siêu thị, Hứa Bối Đóa nhìn Hứa Quang Diệu, vẻ mặt cười lạnh tanh, khiến anh cảm giác cực kỳ khó chịu. Sau đó cậu cả chào Hiệu trưởng rồi kéo anh rời khỏi đó.

Hứa Quang Diệu chưa từ bỏ ý định hỏi: "Cậu cả, chính là cô ta, chắc chắn là cô ta thay thế vị trí của Lôi Thanh, tại sao cậu không hỏi vặn cô ta?"

"Cậu xem, cô ta còn qua lại với thầy Hiệu trưởng, chắc chắn bên trong còn ẩn tình! Nếu không tại sao Hiệu trưởng lại để ý đến một cô gái nông thôn, sắp xếp công việc cho cô ta? Cháu là cháu ngoại của cậu, còn không được đãi ngộ như vậy!"

Cậu cả vừa nghe thấy lời này liên biết được tại sao Hứa Quang Diệu lại dây dưa vào chuyện này.

Trước đó ông từ chối mẹ Quang Diệu sắp xếp công việc cho anh, phải chăng đứa cháu ngoại này vẫn ghi hận trong lòng nên để mắt tới chuyện này.

Cậu cả dù sao cũng là người đã kinh doanh nhiều năm, biết đối nhân xử thế, lúc này ông cũng tiện trực tiếp oán trách cháu ngoại mình, chứ đừng nói đến mớ hỗn độn trong nhà.

Đành vậy cậu cả nói: "Quang Diệu, về sau cháu đừng nhắc tới chuyện này nữa."

"Chuyện của Lôi Thanh, bên trong nó cũng có lỗi, chúng ta không truy cứu cũng không oán trách bất kỳ ai. Ve phần cô gái mà cháu nói, cô ấy thật sự rất ưu tú, rất xứng đáng có được công việc này, dù sao cũng đã được các lãnh đạo cấp Huyện phê chuẩn”

Hứa Quang Diệu ngẩn người ra, trong ấn tượng của anh, kể từ ngày ba mẹ cùng dì đến tang lễ của nhà Hứa Bối Đóa, trở về luôn nhắc mãi, cô gái từ nay không còn người thân bên cạnh...

Tại sao đột nhiên cô ta lại có mối quan hệ thân thiết với Hiệu trưởng và các lãnh đạo trong Huyện? Hơn nữa, hôm nay cậu cả cũng bảo vệ cô ta.

Hứa Quang Diệu có nghĩ trăm lần cũng không ra.

Cậu cả thấy dáng vẻ không bớt lo lắng của cháu trai, nhanh chóng nghiêm túc dặn dò anh ta: "Ngàn vạn lần cháu không được nói chuyện này cho bất cứ ai, cẩn thận chuốc họa vào thân, đến lúc đó cậu cũng không có cách nào bảo vệ cháu."

Hứa Quang Diệu nghe xong ngạc nhiên, anh chỉ là một thanh niên nghèo ở nông thôn, trong trí nhớ của anh, chưa có ai nói với anh ta những lời như vậy.

Trong đôi mắt hiền từ của cậu mình, anh nhìn thấy sự quan tâm của trưởng bối, biết nhìn xa trông rộng...

Điều này chưa từng xảy ra trước đây.
 
Chương 106


Hứa Quang Diệu cảm thấy có chút tự hào, nghĩ thấy hành động lần này của mình được cậu cả khen ngợi, trong khi trước kia cậu luôn coi thường anh, cuối cùng đã nhìn anh bằng ánh mắt khác...!

Hứa Quang Diệu vui vẻ trở về thôn.

Hiệu trưởng đứng bên cạnh Hứa Bối Đóa lau mồ hôi, khinh miệt nói: "Em biết không? Người vừa nãy, chính là ba của Lôi Thanh."

"Xem ra ông ta đã biết chuyện này, nhìn dáng vẻ của ông ấy chắc cũng không dám truy cứu."

"Dù sao bây giờ Sở Giáo dục cũng rất nghiêm ngặt đối với chuyện này, trong lần điều tra vừa rồi, ông ta đã nhờ một vài mối quan hệ để ém chuyện Lôi Thanh mạo danh thay thế cô, mọi chuyện xử lý qua loa. Chắc bây giờ ông ta cũng không dám làm gì cô, một khi bắt đầu truy cứu, chẳng khác nào vạch áo cho người xem lưng, chuyện xấu nhà ông ta chắc chắn sẽ bị bại lộ!"

Hứa Bối Đóa cười nhẹ nhàng, liếc mắt một cái, nhìn ra được Hứa Quang Diệu đang tính toán điều gì.

Trong nguyên thư, Hứa Quang Diệu có một người cậu cả là lãnh đạo trong Huyện, cũng chính là ba của Lôi Thanh.

Nhưng trong sách, Hứa Quang Diệu có mối liên hệ chẳng mấy tích cực với cậu cả của anh.

Cậu cả khinh thường dân quê, cũng chưa bao giờ sẵn lòng giúp đỡ bọn họ.

Ở trong sách, cho dù Hứa Quang Diệu thực sự tỏa sáng, học Đại học trên Tỉnh, cậu cả cũng không xem trọng anh.

Nhưng Hứa Quang Diệu cảm thấy anh ta là người được chọn, khi học Đại học trên Tỉnh, dù nhà nghèo không có học phí thì cũng không chịu cúi đầu mở miệng đi cầu xin cậu cả giúp đỡ.

Sau khi vào Đại học, Hứa Quang Diệu nhẫn nhục chịu đựng chăm chỉ học tập, cuối cùng về sau phát đạt, cũng không muốn qua lại với cậu của mình.

Từ nguyên tác có thể thấy được, Hứa Quang Diệu là một người rất có lòng tự trọng, ai khinh thường anh ta, anh ta đều ghi nhớ trong lòng... Hứa Bối Đóa nghĩ thầm, bây giờ ở giai đoạn này, chắc chắn Hứa Quang Diệu vẫn còn ghi nhớ chuyện cả nhà bọn họ bị cậu cả khinh thường, làm sao anh ta có thể chủ động chạy đến Huyện tìm cậu cả, hơn nữa còn đúng lúc Hứa Bối Đóa khai trương siêu thị mà dẫn đến, lại còn thì thầm gì đó vào tai...

Dáng vẻ lén lút, mưu đồ bất chính rành rành như sợ người khác không nhìn ra hay sao!

Hứa Bối Đóa biết rất rõ, Hứa Quang Diệu chắc chắn sẽ báo cáo chuyện gì...

Cô trở thành giáo viên của trường học, chắc chắn sẽ có nhiều người ghen tị, nhưng đa số họ chỉ im lặng giấu trong lòng, đời ai nấy sống, nước sông không phạm nước giếng.

Hứa Quang Diệu lại biểu hiện ra mình là nam chính trong nguyên thư, những chuyện người khác không dám, thì anh ta lại có gan đi làm.

Hứa Bối Đóa biết rõ ràng, với những chuyện này, tuyệt đối không phải là ngày một ngày hai, một lần, hai lần là xong...

Rất nhiều đơn vị không cho phép làm thêm việc bên ngoài, nhưng công tác quản lý năm 1990 còn chưa nghiêm khắc, đặc biệt là cấp Huyện, việc giám sát rất lỏng lẻo, rất nhiều người làm việc ở đơn vị đã tranh thủ thời gian rảnh rỗi để làm thêm việc khác.

Dù sao tất cả chỉ là để kiếm tiền, làm ăn chân chính, không hổ thẹn!

Hứa Bối Đóa biết rõ, dù ở thời đại nào, lý do phán xét người làm thêm việc thứ hai đều thường là lãnh nhiều đầu lương.

Chắc chắn Hứa Quang Diệu lợi dụng chuyện này để gây sự vô cớ với cô.

Đóa Đóa: "Ôi người đàn ông trẻ người non dạ, ngây thơ quá."

Chắc chắn anh ta không biết thế nào gọi là người quản lý hay chủ quản là gì...

Mặc dù Hứa Bối Đóa in danh thϊếp cho chính mình, nhưng trên thực tế cả đội trang trí và toàn bộ nhóm quy hoạch kiến trúc của cô đều chưa đăng ký thành lập công ty.

Giấy phép kinh doanh siêu thị là do Lục Hoài Ninh làm.

Do có nhiều vấn đề cần được xem xét, bọn họ đã có một buổi thảo luận và thống nhất với nhau...
 
Chương 107


Sau khi biết được Hứa Bối Đóa thành công có việc chính thức trong trường học, Lục Chức Nghệ là người đầu tiên mừng cho cô, hơn nữa lại còn là giảng viên Đại học, cô rất nhạy bén về mấy nguy cơ có thể xảy ra, lập tức nhắc nhở:

"Đóa Đóa tốt nghiệp từ trường Sư phạm, được phân đến trường học là chuyện đương nhiên, công việc bây giờ xem như là hợp lý."

"Mặc dù hiện đang cùng nhau hợp tác kinh doanh, nhưng phần lớn cũng là nhờ Đóa Đóa thông minh tài giỏi, không làm ảnh hưởng đến công việc của riêng cô."

"Vì tránh một số rủi ro có thể mắc phải, cô đề nghị Hoài Ninh sẽ là người ra mặt hoàn thành tất cả các quy trình đăng ký kinh doanh, trong đó, Đóa Đóa chỉ làm người quản lý, về cổ phần mỗi bên vẫn sẽ như thỏa thuận."

Tuy nhiên, điều này sẽ rất nguy hiểm với Hoài Ninh.

Pháp nhân đăng ký kinh doanh là Lục Hoài Ninh, cũng có nghĩa anh là người chịu hoàn toàn trách nhiệm trước mọi chuyện diễn ra liên quan đến công ty, dù là kinh doanh phát đạt, rủi ro phá sản, hay dính líu chuyện làm ăn bất chính,... vân vân..., người gánh hết tất cả trách nhiệm sẽ là anh, Hứa Bối Đóa có thể toàn thân rút lui.

Hứa Bối Đóa nghĩ rằng với đề nghị như vậy, Lục Hoài Ninh sẽ phải suy nghĩ thật lâu và... không đồng ý.

Vốn dĩ hai người chỉ là hợp tác làm ăn buôn bán, có rủi ro thì cùng nhau gánh vác, nhưng nói như vậy có khác nào chỉ có Lục Hoài Ninh gánh chịu.

Nhưng cô lại càng không nghĩ rằng, Lục Hoài Ninh không chút do dự nào, thản nhiên nói: "Mọi người yên tâm, mọi việc cứ giao cho tôi."

Anh chân thành nhìn thẳng vào mắt Hứa Bối Đóa, ôn nhu khen ngợi:

"Công việc chính thức hiện tại của cô thực sự rất tốt, cô chỉ cân làm thật tốt chuyện cô muốn làm, những chuyện khác đều có tôi ở đây!"

Hứa Bối Đóa có chút cảm động, dù sao cũng rất khó có thể gặp được đối tác cho cô cảm giác tự do cùng sự tín nhiệm lớn như vậy...

Cô có chút bối rối, hấp tấp rời khỏi văn phòng, xem lên những kế hoạch sắp tới.

Lục Hoài Ninh nhìn bóng dáng cô, vẻ mặt dịu dàng, vô thức khẽ cười khờ nhẹ nhàng.

Thời gian qua, Lục Hoài Ninh vẫn luôn bận rộn với thâu xây dựng cao ốc bách hóa, nửa tháng gần đây mới để ý đến Hứa Bối Đóa lần trước đột nhiên có ý tưởng khai trương siêu thị nông sản, nay doanh số bán hàng vượt xa dự kiến.

Ngay cả anh từ nhỏ đã lớn lên ở tỉnh thành, cũng không có loại cửa hàng như vậy...

Hiện tại, Lục Hoài Ninh là người điều hành việc kinh doanh đội trang trí đặt tên là Tân Thị, Hứa Bối Đóa là người quản lý hay chủ quản, cô đã tiến hành mở nhà mẫu, phòng mẫu khắp Huyện, hấp dẫn vô số người đến tham quan, ai đến cũng nhận được danh thϊếp và địa chỉ phòng tư vấn.

Gần đây thật sự có rất nhiều người chạy đến "Văn phòng tư vấn trang trí Tân Thị”, tới hỏi chuyện trang trí nội thất, nhà cửa.

Đối với nhân viên thuộc các đơn vị lớn trong Huyện, rất nhiều người ở nhà do đơn vị cấp.

Loại nhà này thì ai cũng biết chất lượng ra sao, hầu như đều rất đơn sơ, nhiều người chỉ sơn tường, dọn dẹp một qua loa rồi bắt đầu vào ở.

Bởi vì phần lớn còn chưa dư dả tiền bạc, nên mọi người đều chưa nghĩ đến việc cải thiện chất lượng cuộc sống.

Rất nhiều công nhân viên chức trẻ tuổi còn đang chật vật với cơm áo gạo tiền, mỗi ngày may mắn được ăn thêm hai miếng thịt cũng là rất hạnh phúc rồi, cho nên càng không nghĩ làm thế nào để cải thiện môi trường sống của bản thân.

Bọn họ nhìn mà ngưỡng mộ nhà mẫu của Hứa Bối Đóa, nhưng không có ý định sửa sang.

Nhưng cũng có một nhóm người, bọn họ là công nhân viên chức đã làm việc nhiêu năm.

Trong tay họ cũng có kha khá tiền tiết kiệm, đến tuổi này lại cảm thấy ngôi nhà rách nát mà mình đã ở quả thật quá sơ sài, nhàm chán, đặc biệt là không thật sự an toàn.

Vì vậy những người này có một khao khát rất mãnh liệt sau khi nhìn thấy bản mẫu sang trọng kia, liền muốn cải tạo lại căn nhà của mình.
 
Chương 108


Người đến hỏi rất nhiều, Lục Hoài Ninh sắp xếp nhân viên lễ tiếp đón và ghi lại thông tin liên hệ của tất cả khách hàng, sau khi thu xếp ổn thỏa sẽ liên lạc lại với họ.

Một lô vật liệu xây dựng lại được nhập về, cứ thế liên tục, liên tục...

Lục Hoài Ninh có một ý tưởng, có lẽ trước đây anh sẽ cùng các trưởng bối trong nhà thảo luận về ý tưởng này, nhưng từ khi chuyển đến Huyện Lý, anh nhận ra ngoại trừ người cô lo lắng cho anh thì không còn ai bên cạnh.

Tiếc rằng, cô anh chưa từng kinh doanh nên cũng không hiểu lắm.

Lục Hoài Ninh đột nhiên phát hiện, lúc này đây anh chỉ có một mong ước mãnh liệt, là có cơ hội cùng thảo luận với người đó,... anh muốn cùng Hứa Bối Đóa nói... nói về những khát vọng lớn lao của anh...

Chắc chắn Hứa Bối Đóa sẽ không cười nhạo anh, chèn ép anh, bác bỏ ý tưởng của anh, hơn nữa còn đưa ra rất nhiều sáng kiến, góp ý có giá trị, nỗ lực cùng nhau phát triển kinh doanh...

Suy nghĩ nhiều như vậy khiến anh mất ngủ...

Ngày hôm sau lại là một ngày Thứ Bảy nữa...

Hứa Bối Đóa làm giáo viên phòng hành chính, sắp xếp xe của trường để đưa đón từng học sinh, nhìn gương mặt tươi cười của sắp nhỏ, đứa nào đứa nấy hớn hở vẫy tay chào cô giáo, cuối cùng cô cũng hoàn thành công việc của mình ngày hôm nay.

Xe của trường chạy chậm rãi rời đi, cũng là lúc cô nhìn thấy một chiếc xe quen thuộc đến gần...

Mấy ngày nay Hứa Bối Đóa rất bận, Lục Hoài Ninh cũng bộn bề công việc, cơ bản hai người bọn họ đều gặp nhau ở văn phòng, nói chuyện quan trọng, rồi chào tạm biệt.

Hơn nữa, Hứa Bối Đóa cũng đã có bằng lái xe tải, bình thường cô tự ra ngoài lấy hàng, hoặc buôn bán đều trực tiếp lái xe tải đi.

Đã rất lâu cô không có dịp ngồi vào chiếc Crown Sedan của Lục Hoài Ninh.

Lúc này thấy xe xuất hiện ở đây, cô có chút bối rối.

Chiếc "vương miện" đi đến gần và dừng lại ở cổng trường. Học sinh gần như đã về hết, chỉ còn lại viên chức nhà trường vừa được tan ca, lần lượt về nhà.

Chiếc xe này ở Huyện rất hiếm, thuộc loại xe sang nhất nơi này nên rất dễ gây chú ý với nhiều người.

Thầy chủ nhiệm và Hiệu trưởng cùng đi ra cổng trường, thấy Hứa Bối Đóa vui vẻ chào hỏi.

Sau khi hàn huyên vài câu, thây chủ nhiệm chỉ vào chiếc Crown Sedan ở cổng trường nói: "Chậc chậc, xe này rất hiếm, người bình thường không mua nổi."

Đứng trước cấp dưới của mình, thầy Hiệu trưởng khó tránh khỏi thói quen muốn chỉ bảo: "Mọi người thấy không? Chiếc xe sang trọng, xa hoa như thế này... Mặc dù bây giờ chúng ta còn khó khăn, nhưng tôi tin, chỉ cần làm việc chăm chỉ, sớm muộn cũng có thể được hưởng thụ những thứ tốt như vậy!"

Những người bên cạnh đều không còn trẻ, không có hứng thú nghe những câu đạo lý như thế này, chỉ nói thêm vài câu cho có lệ.

Hiệu trưởng cảm thấy hơi xấu hổ, vội vàng tìm một công nhân viên chức trẻ.

Ông ta đưa mặt hất nhẹ về hướng Hứa Bối Đóa.

Cô gái trẻ này tốt đấy, làm việc nhiệt tình, tích cực, năng nổ, hoạt bát...

Cổ vũ khích lệ cô trước mặt mọi người, chắc chắn có thể nhận được phản ứng tích cực! Hiệu trưởng vui vẻ nghĩ

Ông phấn chấn nói thêm: "Tiểu Hứa à, em xem em trẻ tuổi như vậy, tương lai nhất định có tiền đồ tươi sáng. Em nhất định phải chăm chỉ làm việc, nói không chừng sau này có thể ngồi nên chiếc xe xa hoa thế này!"

Thầy Hiệu trưởng vừa dứt lời, chiếc xe Crown dừng hẳn ở cổng trường, cửa sổ màu đen bên ghế phụ lái chậm rãi hạ xuống.

Lục Hoài Ninh nghiêng mặt, dung mạo anh tuấn, Hiệu trưởng không nhịn được nhìn anh một cái, người đàn ông trẻ tuổi, đẹp trai, lịch sự.

Lục Hoài Ninh nhẹ nhàng giơ cánh tay lên, tựa vào cửa sổ xe, nhìn về phía cổng trường.

Mọi người ở cổng trường bị anh thu hút đều nhìn về hướng đó.

Anh chàng này đang nhìn ai ở đây!?

Hiệu trưởng mở to đôi mắt, thân là một vị lãnh đạo, học cao hiểu rộng, ông nhận ra ngay chiếc đồng hồ ROLEX vô tình lộ ra trên tay người đàn ông trẻ tuổi kia.

Tao nhã, thật sự là tao nhã...

Lục Hoài Ninh lúc này hướng về phía cổng trường, nụ cười nhẹ nhàng nhưng lại suýt làm tan chảy người đối diện dưới nắng hoàng hôn, anh khẽ hé đôi môi mỏng, hơi cao giọng, bình tính lịch sự nói:

"Đóa Đóa, tôi đến đón cô!"

Tất cả mọi người đều nghiêng đầu đăm chiêu nhìn nhau, Đóa Đóa là ai?

Dưới ánh hoàng hôn chiều tan tầm, vài tia nắng thấp thoáng lướt qua người cô gái trẻ... Hứa Bối Đóa...

Cô đang mặc đồng phục do trường cấp có in chữ "Phòng hành chính trường THCS số 1 Huyện Lý", bận rộn cả ngày, đầu tóc rối bù, trong tay cầm chiếc túi vải màu xanh đen đựng một số đồ của trường.

Trông cô lúc này quả thật có chút quê mùa...

Dáng vẻ chột dạ của Hứa Bối Đóa thấp người bước qua đám đông đồng nghiệp, lau mồ hôi trên trán, nói khẽ: "Xin lỗi, cho tôi qua chút. Cảm ơn!"

Cuối cùng dưới ánh mắt của mọi người, Hứa Bối Đóa bước đến bên cạnh chiếc "vương miện", nói chuyện với anh chàng kia vài câu... cô chợt mở cửa xe vào ngôi ở hàng ghế sau...

Mọi người:???

Hiệu trưởng:???

Một thoáng yên lặng ở nhân gian... ai nấy đều ngỡ ngàng... cô gái trẻ ấy... chẳng lẽ...???
 
Chương 109


Chiếc "vương miện" vừa lăn bánh rời đi, chiều tan tầm mà mấy giáo viên chưa ai chịu về, đứng chật kín trước cổng trường học, ai nấy đều lấy làm lạ, hóng hớt hóng chuyện hay ho...

Bọn họ trơ mắt nhìn nhau vẻ thắc mắc, một cô gái trông quê mùa, trên người còn mặc đồng phục phòng hành chính của trường, đầu bù tóc rồi, thực sự đã bước lên chiếc xe sang trọng đói

Chẳng lẽ ở trường có một nữ nhân viên trẻ bám víu vào người có tiền!?

Phải biết rằng, môi trường nào cũng vậy, ngay cả trên giảng đường cũng có sự ganh ghét, đố kị,

Các giáo viên thường là từ trường Sư Phạm được điều phối tới đây, một số thầy, cô dạy theo chuyên môn với môn học rõ ràng, một số khác là giáo viên thay thế.

Bên cạnh đó, có những giáo viên thuộc trường hợp được nhận vào từ các phân ngành khác hoặc vẫn là từ trường sư phạm phân phối tới nhưng thành tích tốt nghiệp không tốt lắm, trường học đánh giá là không dạy được nên sẽ sắp xếp vào những vị trí khác không cần giảng dạy.

Trong đó có công nhân viên chức thuộc phòng hành chính, trong mắt các giáo viên trong trường, chính là một trong những bộ phận thấp kém nhất, chịu nhiều sự khinh khi nhất, ngoại trừ những vị trí làm việc chăm chỉ như bộ phận an ninh ra.

Công việc hàng ngày của nhân viên hành chính chính là phụ trách phối hợp sắp xếp thủ tục hành chính, xây dựng và quản lý tài chính, văn thư, lễ tân, sắp xếp hoạt động của trường học, ví dụ như Hứa Bối Đóa gần đây đang phụ trách về việc xe buýt đưa đón học sinh của trường.

Trong mắt các giáo viên dạy thay, loại công việc này đều rất đơn giản, không liên quan đến tri thức cao cấp như ngôn ngữ, số học, toán, vật lý, hóa học, v... v... căn bản không cần nhiều kỹ năng chuyên sâu, những công việc đơn giản này ai ai cũng có thể hoàn thành tốt được.

Hơn nữa, bởi vì không có công tác dạy thay nên tiên lương của các vị trí phòng hành chính cũng thấp hơn rất nhiều so với giáo viên bình thường.

Đương nhiên, Hứa Bối Đóa cũng nghe nói một số truyền thống khinh miệt bộ phận thấp kém này, mỗi khi cô nghe thấy ai đó nhắc về, đều cười nhạt cho qua chuyện.

Lúc này các giáo viên đều trơ mắt nhìn cô bước lên xe chiếc xe sang trọng, tự nhiên mà nghị luận sôi nổi:

"Tuổi còn nhỏ đã bám vào người có tiền..."

"Đúng thật là, con gái bây giờ thật..." -lắc đầu-

Đương nhiên, bởi vì trước cổng trường lúc này có rất nhiều người vây quanh, đông đúc chen chúc, nhiều người vẫn chưa nhìn rõ cô gái phòng hành chính ấy có phải là Hứa Bối Đóa hay không...

Chiếc Crown Sedan lăn bánh được một lát, kỳ lạ chính là, lần này phía sau xe của Lục Hoài Ninh chỉ có một mình Hứa Bối Đóa, cô Lục Chức Nghệ cũng không có ở đây...

Trước kia đều là cô cháu hai người Lục Chức Nghệ và Lục Hoài Ninh luôn cùng xuất hiện tới tìm cô thương lượng chuyện làm ăn.

“Co Chức Nghệ đâu? Sao hôm nay không đi cùng anh vậy?”

Lục Hoài Ninh lắc đầu nói: "Cô ấy lại đến thôn của em, không về kịp được."

Thì ra là thế, lại đi thôn Lan Thủy khảo sát!

Hứa Bối Đóa thả lỏng, vừa rồi bắt gặp nhiều ánh mắt chăm chú nhìn mình như vậy, giờ mới trấn định lại tinh thần, liền hỏi: "Anh Lục, anh tìm tôi có chuyện gì quan trọng sao?"

Lục Hoài Ninh quay đầu lại, nhìn cô, khẽ cười nói: "Hôm nay tôi muốn mời cô dùng bữa, ăn uống xong, tôi có mấy ý tưởng mới, muốn hỏi ý kiến của cô..."

Sau đó, chiếc xe chạy thẳng đến nhà hàng Lệ Huy sang trọng.

Lục Hoài Ninh gọi một bàn đồ ăn, tất cả đều là món Hứa Bối Đóa thích.

Điều đáng chú ý là, lần này, trong phòng ăn riêng biệt, chỉ có hai người họ.

Hứa Hắc Đậu gân đây được Hứa Bối Đóa sắp xếp công việc thu mua nông sản ở thôn, thanh niên Hắc Đậu thành thật, người dân trong thôn cũng hoàn toàn tin tưởng cậu ta, mấy thanh niên nhân viên cũng suốt ngày đi theo Hắc Đậu ca ca, nể phục ra mặt.
 
Chương 110


Trong phòng lớn như vậy, Hứa Bối Đóa nhìn một bàn thức ăn ngon, quả thực nước miếng đã chảy ròng.

Hằng ngày làm việc ở trường học, cô đều đến căn tin ăn cơm.

Mấy khay đồ ăn ở căn tin cũng ảo diệu lắm, bàn tay của người múc đồ ăn như ảo thuật gia vậy, rõ ràng nhìn thấy giá múc thịt đầy ắp, dì ấy quơ múa vài đường, thoắt cái trong khay cơm chỉ có lại 2 miếng mỏng tanh...

Mỗi lần Hứa Bối Đóa đến căn tin mua cơm đều nhìn miếng thịt bên trong qua khung cửa kính, lực bất tòng tâm...

Không có cách nào khác, nếu kể lể chuyện đó với đồng nghiệp, chắc chắn tất cả mọi người sẽ nói có thịt ăn đã là tốt lắm rồi, còn muốn ăn thêm mấy miếng, chỉ có thể nằm mơ...

Hiện tại, Lục Hoài Ninh tùy tiện gọi một bàn thức ăn nhiều như vậy, giá cả đắt đỏ, thật sự là ghen chết người bên ngoài.

Người có tiền thật sướиɠ, trong lòng quả thật có chút ghen tị...!

"Hỡi này phú nhị đại, xin hãy dùng tiền tài của người để mua chuộc ta điiiiii ta sẽ vì người làm mọi thứ...!"

E hèm, Hứa Bối Đóa lắc đầu bừng tỉnh sau mấy suy nghĩ vớ vẩn bất chợt...

Cô lại vùi đầu vào ăn, giờ cũng tan ca một lúc lâu, bụng cũng quá đói rồi.

Hứa Bối Đóa đột nhiên thắc mắc hỏi:

"Anh Lục, cô của anh gần đây thường xuyên tới thăm anh, vậy mẹ của anh có tới không?

Chẳng may trùng hợp mẹ anh tới đây, tình cờ nhìn thấy anh mời tôi ăn một bữa thịnh soạn như này, bà ấy có hung hăng ném một xấp tiền vào mặt tôi không?”

"Sau đó, lại tao nhã bình tĩnh nói: Tôi cho cô năm trăm vạn, mau rời khỏi con trai tôi!

"Lúc đó tôi sẽ kéo cánh tay, khụy xuống ôm đùi bà ấy, thút thít nói: Thưa Dì, tình cảm giữa con và anh Hoài Ninh, tuyệt đối không thể dùng số tiền này để cân nhắc được!" "Năm trăm vạn không đủ, phải thêm tiền!"

Đây là một câu chuyện cười cảm lạnh, Lục Hoài Ninh nghe xong, chỉ nhẹ nhàng cười cười.

Sau đó, anh dịu dàng nói: "Không đâu, cô sẽ không lấy được một xu."

"Mẹ tôi ấy à, bà ấy đã không còn nữa... nên sẽ không tới gây phiền toái cho cô đâu.

Hứa Bối Đóa không biết chuyện này, liên tục xin lỗi:

"Thực sự xin lỗi anh, tôi không cố ý.

"Tôi không biết mẹ anh đã..."

Lục Hoài Ninh lại cười, khẽ lắc đầu: "Không sao, nhưng những lời này cô học được ở đâu vậy?”

Ánh mắt anh hiện rõ nét hứng thú, nhìn cô, lông mày khẽ nhướng, hơi nghi ngờ hỏi: "Trước kia, cô từng trải qua chuyện như vậy sao?"

"Trước kia... cô cũng từng cùng một người đàn ông khác, thường xuyên ở bên nhau... sao?”

Hứa Bối Đóa liên tục lắc đầu, cười to: "Ha ha ha haI"

Tuy rằng anh là thiếu gia gia đình danh giá nhưng kiến thức của anh cũng không nhiều bằng cô!

"Cái này là anh không biết rồi!"

"Là từ tiểu thuyết ngôn tình đang rất được thịnh hành đó! Anh có biết loại tiểu thuyết nào đang bán chạy nhất không? Chính là "Bá đạo tổng tài yêu tôiï"... hay gì đó tương tự.

Hứa Bối Đóa nhớ tới mấy tiểu thuyết của Giang Tiểu Lục, quả thực là hay đến mê mẩn, nhiều đoạn vừa đọc vừa tự cười quắn quéo một mình, hôm nào không đọc lại có cảm giác thiếu thiếu cái gì đó...

Nhiều lần cô mơ mộng, chờ cô kiếm được nhiều tiền cũng sẽ cho ra các loại tiểu thuyết như Giang Tiểu Lục.

Lục Hoài Ninh đương nhiên không biết, anh lúc đi học cũng có đọc qua một số sách, nhưng với thể loại tổng tài bá đạo này thì hoàn toàn chưa nghe nói qua, nay nghe tựa đề cũng thấy có chút thú vị.

Nhắc tới từ "tổng tài" này, anh đột nhiên nhớ tới chính mình có đăng ký một công ty kinh doanh lĩnh vực Công thương, nếu như không có chuyện gì ngoài ý muốn, anh cũng đại khái có thể tính là một Tổng Giám đốc.

"Thì ra là cô thích tổng tài bá đạo sao?"

Trong lòng Lục Hoài Ninh âm thầm ghi nhớ.

Ăn uống no say, lúc này mới bắt đầu nói chuyện chính.

Lục Hoài Ninh tao nhã cầm khăn lau miệng, tư thế ngay ngắn chỉnh tề, bắt đầu bàn chuyện:

"Gần đây việc cải tạo cao ốc Bách Hóa gân như đã hoàn thành, mọi thứ dần trở nên có trật tự nhất định. Lần cải tạo này tiến hành rất nhanh, khả năng là trong ba tháng có thể hoàn thành toàn bộ. Ba tháng sau, nếu như không muốn quá trình khởi nghiệp kinh doanh bị gián đoạn, tôi phải suy tính kế hoạch phát triển tiếp theo."
 
Chương 111


Hứa Bối Đóa gật gật đầu, phân tích: "Lần này công trình cao ốc Bách Hóa có sáu tầng, trước mắt xem xét trình độ bên mình tương đối ổn định trong thị trường. Xem như lần này chúng ta thử nghiệm, làm bàn đạp đi lên, may mắn là chi phí đầu tư không quá cao.”

"Hiện tại chúng ta bắt đầu chuẩn bị cho hạng mục tiếp theo, khoản tiền còn lại của cao ốc Bách Hoá còn chưa thu được, cũng chưa bắt đầu có lợi nhuận. Về phần chi phí đầu tư bên Siêu thị nông sản Sơn Hải cũng cần phải nửa năm mới có thể thu hồi. Cho nên hạng mục tiếp theo chúng ta dự tính đầu tư đang bị hạn chế về vốn, chuyện này không mấy lạc quan."

Lục Hoài Ninh dạo gần đây luôn đau đầu vì chuyện này.

Đã triển khai hai hạng mục, nếu như tiếp tục đầu tư tiền vào, tài chính rất nhanh sẽ không đủ dùng.

Mặc dù anh có thể vay tiền ngân hàng dưới danh nghĩa công ty nhưng làm như vậy quá mạo hiểm.

Lỡ như công trình cao ốc Bách Hóa chậm tiến độ, Siêu thị Sơn Hải lại chậm chạp không thu hồi được chỉ phí, chuỗi tài chính sẽ đứt đoạn, hạng mục tiếp theo cũng sẽ thất bại theo.

"Đóa Đóa, kỳ thật, chứng kiến gần đây rất nhiều người có mong muốn tân trang nhà cửa sau khi đến tham quan nhà mẫu do chính tay đội trang trí Tân Thị thực hiện, anh rất muốn hạng mục kế tiếp là đầu tư vào thực hiện loại hình này..."

"Nhưng loại hạng mục nhỏ, rải rác này lại không có cách nào hợp tác với đoàn xe của chú Lương nên hiện cũng không có cách nào vận chuyển vật liệu cơ bản giống như trước, ở phương diện kiến trúc lại có ưu thế giá cả tự nhiên của gia đình anh."

Hứa Bối Đóa nhớ tới suy nghĩ táo bạo lúc trước của mình, cuối cùng cũng nói ra.

"Tôi có một ý tưởng, tôi nói cho anh nghe."

"Bây giờ chúng ta thực sự có ba lợi thế lớn.

Thứ nhất là anh có thể mua được nguyên vật liệu với chi phí thấp.

Thứ hai là chỉ phí vận chuyển của chúng ta có thể được kiểm soát, hợp tác đôi bên cùng có lợi với chú Lương. Thứ ba là trong lĩnh vực cải tạo nhà cửa, tôi đã nghiên cứu sâu và có một nhóm nhân công chất lượng cao trong tay, đồng thời hoạt động tham quan nhà mẫu thu hút rất nhiều khách hàng tiềm năng."

"Tôi muốn kết hợp cả ba lợi thế này."

"Dự án tiếp theo của chúng ta có thể là xây dựng các tòa nhà dân cư."

"Từ vật liệu xây dựng, thông qua quá trình vận chuyển, đến thiết kế và xây dựng tòa nhà thô, tiếp đến là thiết kế và tiến hành trang trí nội thất, tất cả đều được tích hợp và được thực hiện bởi đội ngũ của chúng ta."

"Bằng cách này, khi chúng ta bàn giao cho khách hàng, đó là một căn nhà hoàn chỉnh từ ngoài vào trong, người mua nhà có thể dọn vào ở ngay sau khi thanh toán."

"Điều quan trọng nhất là những ngôi nhà mà chúng ta xây dựng với lối trang trí hiện đại mang lại hiệu quả cao hơn nhiều so với những ngôi nhà đơn giản đã có trong thị trường bất động sản hiện nay, chất lượng được cải thiện đáng kể, gân như là một bước nhảy vọt...

"Loại hình này chắc chắn có thể thu hút một lượng lớn khách hàng tiềm năng mua trực tiếp, thay vì cải tạo ngôi nhà cũ của họ."

Lục Hoài Ninh nghe xong, nhất thời cảm thấy vô cùng tán thưởng ý tưởng này, chưa từng có ai làm loại dự án tổng hợp như vậy, ngay cả Tỉnh thành cũng không có.

Anh lại nhìn Hứa Bối Đóa thật đăm chiêu, không biết làm thế nào mà cô ấy nghĩ ra được những chủ ý quái lạ như thế, thiên tài chính là như vậy sao!?

Anh khẽ nhíu mày, sau đó hỏi ngược lại:

"Ý tưởng này không tồi, rất mới lạ nhưng quan trọng là chúng ta cần kế hoạch đầu tư dài hạn theo từng giai đoạn và nguồn vốn vô cùng lớn, rủi ro cũng rất lớn, chúng ta làm thế nào để giải quyết vấn đề về lỗ hổng tài chính đây?"

"Còn có một điểm, tôi đã nghiên cứu qua nhu cầu khách hàng ở các thị trường, kỳ thật có một số nhóm đối tượng muốn bỏ tiên ra để mua nhà ở khu vực Tỉnh thành, trong tay bọn họ có nguồn tài chính tương đối dồi dào, sau đó có khi còn muốn mở rộng diện tích để nâng cao chất lượng nhà ở, chất lượng cuộc sống."
 
Chương 112


"Tuy nhiên, đối với thị trường Huyện này, những người như vậy rất ít. Hầu hết công nhân viên chức của đơn vị sẽ được cấp nhà gần nơi làm việc, thuận tiện cho việc đi lại, nhiều người cống hiến cả đời trong đơn vị, sẽ không rời đi và sẽ không thay đổi. Đối với họ, đó là một cộng đồng toàn diện, có thể xem như là tiện lợi nhất cho họ về mọi mặt."

"Tòa chung cư mà chúng ta hướng đến không thể tiếp cận tới mọi đơn vị và tôi cảm thấy đó là điều không thực tế khi khách hàng từ bỏ căn nhà được cấp gần đơn vị để đi xa hơn và tốn thêm tiền mua một căn nhà khác."

Điểm này Hứa Bối Đóa thật ra đã từng nghiên cứu sâu.

Trước kia, lúc Hứa Bối Đóa vừa mới tốt nghiệp, tất cả mọi người trong nhà đều hy vọng cô có thể học lên thạc sĩ, tiến sĩ, tóm lại chính là hy vọng cô có thể vào một đơn vị quốc gia ổn định, nâng lên bát sắt.

Quan trọng nhất là, rất nhiều trưởng bối trong nhà còn mang tư tưởng cũ, cho rằng một số đơn vị tốt, không những có thể làm việc cả đời mà còn được cấp nhà ở đàng hoàng.

Chỉ cần làm đủ lâu, đơn vị có thể sẽ cấp cho công nhân viên chức một căn nhà, theo thứ tự mà nhận, ai nấy đều sẽ đến lượt...

Vào thời điểm đó, Hứa Bối Đóa sau khi tốt nghiệp ở Tỉnh, cũng được xem là một thành phố loại hai loại ba, nhưng lúc ấy giá nhà cũng tăng rất nhanh, người bình thường gân như đều phải vét sạch tiên tiết kiệm của cả gia đình mới có thể mua được một căn nhà thương mại nho nhỏ.

Khi đó Hứa Bối Đóa đành bỏ nhiều tâm tư nghiên cứu một chút, làm thế nào để có được một căn nhà với chi phí thấp nhất.

Về chuyện đơn vị cấp nhà, cô đã từng nghiên cứu sâu hơn.

Hứa Bối Đóa suy tính, nếu như muốn có một căn nhà của riêng mình do đơn vị cấp, không cần tốn tiên cũng có thể ở, là chuyện quá tốt...

Vậy thì, trước tiên tìm hiểu xem đơn vị nào có đãi ngộ cấp nhà.

Nghiên cứu này rất thú vị.

Thì ra, trước thập niên 90, đại đa số đơn vị đều sẽ lần lượt phân chia nhà cho công nhân viên chức.

Hơn nữa một số đơn vị cấp phòng ở bình thường, đều là bên trong khu ký túc xá của đơn vị, điều kiện kém thì phòng ở nhỏ, khép kín, không thông thoáng cùng hàng lang đi lại phía trước. Điều kiện tốt một chút, thì có một số tòa nhà có trang bị đầy đủ đồ đạc, cửa sổ thông thoáng, cũng không tệ lắm.

Cho đến khoảng thập niên 90, người có công việc chính thức phần lớn đều sẽ không muốn đi mua nhà.

Không riêng gì cơ quan công quyền, còn có một số ít doanh nghiệp nhà nước cũng sẽ phân phòng trong nhà máy của mình.

Mỗi người đều sẽ dựa theo thâm niên mà xếp hàng, chỉ cần lớn tuổi, trụ lâu, nhất định có thể chờ được đến ngày ấy...

Cho nên cho dù đầu thập niên 90, trên thị trường xuất hiện một số ít nhà thương mại nhưng cơ bản cũng không ai quan tâm.

Làm gì có ai ngốc, chỉ cần chờ đợi một chút là có thể được cấp một căn nhà miễn phí, ai mà dại dột phí tiền mua nhà ở bên ngoài, làm chuyện vô ích vậy chứ...

Nhưng điều thú vị là tình thế cũng bắt đầu thay đổi từ khoảng thập niên 90 trở về sau...

Dần dần, các biện pháp phân phối nhà ở cho nhân viên càng trở nên nặng nề và loại phúc lợi này đã trở thành chi phí quả tạ mà đất nước và mỗi đơn vị cấp phát không thể gồng gánh nổi.

Không gì là miễn phí mãi mãi...

Khi niềm vui người làm công trở thành trọng trách nặng nề như một ngọn núi lớn đặt trên lưng của mỗi một đơn vị, mọi thứ liền dân dần đổi thay để phù hợp với khả năng.

Kỳ thật hiện tại cô đã có một ít manh mối.

Ví dụ như trường học hiện tại mà Hứa Bối Đóa làm việc có rất nhiều công nhân viên chức trẻ tuổi đều ở tạm trong ký túc xá của giáo viên, bọn họ còn đang vui sướиɠ chờ đợi được cấp phát nhà ở.

Nhưng Hứa Bối Đóa đã xem qua ghi chép đăng ký hành chính, danh sách cấp nhà hàng năm của trường càng ngày càng ít.
 
Chương 113


Xem xét tổng quan, ngày càng ít nhà được chia và không có nhà mới được xây dựng. Nhiều giáo viên, nhân viên có thâm niên mà vẫn chưa được cấp thì mấy người trẻ tuổi thậm chí không cần phải suy nghĩ về đãi ngộ này nữa...

Trường Sư Phạm hàng năm đều mở rộng tuyển dụng, số lượng giáo viên mới được phân bổ về sẽ càng nhiều hơn.

Kích cỡ chiếc bánh ngon không thay đổi nhưng người đợi chia phần ăn lại càng ngày càng nhiều.

Các đơn vị cấp trên cũng đang dần xem xét lại chính sách đãi ngộ nhằm muốn thay đổi để phù hợp hơn với thời thế, ví dụ như có thể cấp nhà nhưng có miễn phí hay là không, hay đơn vị chịu một phần, nhân viên chịu phần còn lại, đôi bên san sẻ.

Nhưng chính sách này được thực hiện không mấy thuận lợi.

Ví dụ như một năm trước, một số nhân viên kỳ cựu được phân nhà miễn phí, nhưng năm sau đơn vị lại yêu cầu người đến sau phải trả một khoản tiền nhỏ, đương nhiên mọi người không đồng ý chuyện bất công bằng như vậy, vì thế gặp phải rất nhiều ý kiến phản đối.

Cấp phát nhà ở tính ra cũng tạo thành vấn đề phân phối lợi ích không đều, có người được nhà hướng Nam xem ra cũng tốt, mỗi ngày toàn thời gian đều sáng sủa, thông gió tương đối.

Có người nhận nhà mặt tiền quay hướng Bắc, cả năm đều không thấy mặt trời, chăn phơi không khô, góc nhà ẩm thấp, cũng sẽ không hài lòng.

Tất cả mọi người đều được chia miễn phí, dựa vào cái gì mà nhà của anh tốt hơn, nhà của tôi lại không tốt như vậy, điều này trước nay đều mang đến sự bất công bằng nhất định.

Nhiều đơn vị cũng đã nghĩ ra các biện pháp để đảm bảo công bằng.

Ví dụ như công nhân viên chức kỳ cựu, cấp bậc cao, ưu tiên phân nhà tốt, công nhân viên chức cấp thấp, mới làm ít năm, thì được loại nhà thứ hai.

Nhưng dù có dùng quy tắc gì tóm lại vẫn không có công bằng, luôn luôn có một bộ phận bị tổn hại đến lợi ích riêng của mình mà sẽ cùng nhau phản đối.

Vì thế rất nhiều đơn vị lại nhức đầu vắt óc nghĩ ra biện pháp tuyệt vời hơn đó chính là bốc thăm. Sẽ không ai biết trên giấy viết gì cho đến khi mở ra, hoàn toàn công bằng, tốt xấu xem như tùy duyên trời định...

Nhưng nghe nói, như vậy lại sinh ra rất nhiều mẹo chơi xấu.

Bởi vì lúc bốc thăm, mọi người có thể nhìn thấy mỗi một cục giấy có điều gì đó riêng biệt bí mật, một số người nhờ có mối quan hệ, làm ký hiệu đặc biệt gì đó trên giấy, chỉ người đó biết... được cấp nhà tốt xem ra cũng dễ...

Lại có giải pháp cho vấn đề này, mọi người đều bốc thăm đựng trong hộp đen...

Nhưng giải pháp này lại mang đến cho nhân viên phụ trách thùng thăm có thể giở trò gì đó, ví dụ như sau khi người bốc thăm thò tay vào, bên trong hộp đen, xảy ra chuyện gì bất thường dù sao tất cả mọi người ở bên ngoài đều không nhìn thấy.

Tóm lại thủ đoạn gian lận có tầng tầng lớp lớp, vỏ quýt dày có móng tay nhọn mà...

Cho nên đến nay, không có bất kỳ một đơn vị nào có thể tìm được một phương thức tuyệt đối công bằng.

Trong bối cảnh này, thương mại hóa nhà ở lại tự nhiên đúng thời cơ mà sinh ra, rồi lớn mạnh...

Nhà có tốt có xấu vậy thì giá của nó cũng có đắt có rẻ, người mua có quyền cân nhắc quyết định...

Ở thời điểm Hứa Bối Đóa tốt nghiệp cũng có một số ít viện nghiên cứu và các đơn vị khác cũng cấp nhà theo mức độ thâm niên của nhân viên nhưng nhìn chung bạn phải tự mình trả tiền, những ngôi nhà khác nhau, kích thước và hướng khác nhau cũng sẽ có tác động đến giá thành.

Mà trong hệ thống nhà bán thương mại, giá cả từng loại lại càng không giống nhau.

Hứa Bối Đóa dựa vào tri thức của mình, rủ rỉ nói cho Lục Hoài Ninh đầy đủ về hệ thống định giá nhà:

Đầu tiên, các tiểu khu khác nhau đều có định vị và quy cách khác nhau.

Yếu tố đầu tiên là vị trí địa lý, có thể nói đây là nhân tố chủ yếu quyết định giá trị của tiểu khu và tòa nhà đó.

Nếu khu đó ở nằm ở vị trí thuận tiện, gần bến xe buýt, tàu điện ngầm và những nơi như trường học, bệnh viện, công viên, siêu thị, v. v. thì sẽ rất thuận tiện cho cuộc sống của người dân. Vị trí này rất được quan tâm, khu vực xung quanh nơi ở vừa tiện lợi nhưng lại không thể cách quá gần trường học, bệnh viện, công viên vì nếu như kề sát những nơi này, sẽ bị những khu vực công cộng này ảnh hưởng gây phiền phức do phải chịu bụi bặm, tạp âm ồn ào, đường xá đông đúc chẳng hạn.
 
Chương 114


Thứ hai, thiết kế bên trong tiểu khu cũng rất quan trọng, nó quyết định chất lượng cao thấp của môi trường cộng đồng trong cuộc sống hàng ngày của một cư dân, ví dụ như một tham số quan trọng gọi là tỷ lệ diện tích mặt sàn, tỷ lệ diện tích mặt sàn xây dựng càng cao, số căn hộ được xây dựng cũng theo đó mà tính, suy ra số hộ gia đình trong tiểu khu này càng nhiều...

Cùng một khu vực, nhiều người cùng sử dụng, vậy trải nghiệm trung bình đương nhiên sẽ giảm xuống.

Môi trường sống càng tốt, tỷ lệ diện tích mặt sàn càng thấp, vào thời Hứa Bối Đóa, diện tích mặt sàn trên 3. 5 thường được gọi là cộng đồng có mật độ cao, khu vực có tỷ lệ dưới 2. 8 có thể được coi là cộng động có mật độ trung bình thấp, mật độ càng thấp, môi trường sống càng yên tĩnh, cuộc sống cũng tiện nghi hơn.

Ngoài ra, tiểu khu còn có một chỉ tiêu về tỷ lệ xanh hóa. Cái này tương đối dễ dàng lý giải. Tỷ lệ xanh hóa chính là tỷ lệ diện tích được chiếm giữ bởi cảnh quan xanh tính trên tổng diện tích lô đất. Tất nhiên, tỷ lệ này cao thì tốt,

Tỷ lệ xanh hóa chung cư bình thường đều dưới 35%. Nếu như có thể vượt qua con số này, như vậy chứng minh môi trường sống được xanh hóa cũng không tệ lắm.

Vấn đề thuộc về cảnh quan, đất đai, nhà cửa này, nói ra liên dài dòng.

Kế tiếp là cách sắp xếp các tòa nhà trong tiểu khu.

Xung quanh khu đất có thể đều là đường nên mỗi một tòa nhà sẽ phân bố ở vị trí khác nhau trong khu.

Thông thường, các tòa nhà ở bốn phía của lô đất được gọi là tòa nhà mặt phố.

Nhà này quay mặt ra đường, bởi vì đường phố tương đối ồn ào, sẽ có tiếng xe cộ, hơn nữa thường thường bốn phía cửa chính của khu vực đều vây quanh ở bên cạnh những tòa nhà này, mọi người ra ra vào vào cũng sẽ tương đối nhộn nhịp.

Cho nên những nhà hướng ra đường hoặc ở sát đường thường được định giá tương đối thấp tính trên loại hình chung cư có khuôn viên sinh hoạt cho toàn bộ cư dân.

Tiếp theo còn có một loại tòa nhà nó ở chính giữa khu chung cư, bốn phương tám hướng của nó đều có những tòa nhà khác vây quanh, hoàn toàn ngăn cách âm thanh và tầm nhìn của bên ngoài, loại tòa nhà này bình thường được gọi là Vua của các tòa.

Giữa các tòa nhà với nhau còn có một tham số gọi là khoảng cách giữa tòa nhà, tên như ý nghĩa chính là khoảng cách chính xác từ tòa A đến tòa B,...

Nếu khoảng cách giữa các tòa nhà quá gần nhau, hàng xóm không chừng có thể nhìn thấy nhau qua cửa sổ hay cửa nhà, biết đâu lại có thể nhìn thấy khuôn mặt xấu hổ của đối phương.

Mà Tòa nhà Vua trong khu chung cư, sở dĩ được gọi là Vua, là bởi vì khoảng cách bốn phương tám hướng của nó với tòa nhà đều rất lớn, khiến cư dân trong tòa cảm nhận được sự riêng tư và an ninh toàn diện.

Cho nên hiển nhiên Tòa Vua có những căn nhà được định giá cao nhất trong toàn bộ khu chung cư.

Ngoài ra, kiểu dáng của mỗi tòa nhà căn cứ vào thiết kế kiến trúc, lại có thể chia thành tòa nhà hình tháp và tòa nhà kiểu bảng.

Tòa hình tháp là một loại thiết kế tương đối cổ xưa, thường thường dùng ở niên đại tương đối cũ, số hộ trên mỗi một tầng của tòa tháp có thể tương đối nhiều, ví dụ như một tầng lầu có sáu đến tám nhà trở lên, nhà của mọi người tựa như một tòa tháp, vây quanh bốn phía.

Vào năm 2023. các tòa hình tháp gân như đã bị loại khỏi thị trường nhà ở thương mại, một số nhà ở giá rẻ và nhà ở tái định cư có thể sử dụng thiết kế này, thiết kế này sẽ mang lại trải nghiệm của nhiều hộ gia đình ở cùng một tầng, làm cho số cầu thang tăng lên rất nhiều.

Hầu hết các thiết kế kiến trúc của nhà hàng đều được nâng cấp lên từ các tòa nhà kiểu bảng. Tòa nhà kiểu bảng tên như ý nghĩa tựa như một cái bảng, nhìn từ bên ngoài, nó tương đối bằng phẳng, bình thường mỗi một tầng chỉ có hai hộ hoặc là bốn hộ, số cầu thang cũng giảm lại, cứ một cầu thang liền kê hai hộ, mọi người lên xuống lầu sẽ không cảm thấy chật chội, hơn nữa diện tích mỗi nhà cũng nhờ đó mà rộng hơn.

Đương nhiên chi phí xây dựng của tòa hình tháp thấp hơn rất nhiều so với tòa nhà bảng, hơn nữa chi phí thấp hơn mà có thể bán được nhiều căn nhà hơn, nếu như so ra giá cả giống nhau, thì với tư cách là người kinh doanh mà nói, sẽ kiếm được nhiều tiền hơn.

Lục Hoài Ninh nghe những điều khó khăn đó vậy mà hiểu tường tận, nhà anh chính là làm kiến trúc, cho nên anh vừa nghe liên hiểu được Hứa Bối Đóa nói là có ý dì.

"Nếu vậy, trên thực tế, chúng ta lần này xây dựng tòa nhà dạng tháp, rủi ro thấp hơn và chi phí có thể kiểm soát tốt hơn."

Quan trọng nhất là, Hứa Bối Đóa nói:

"Trong thời đại mỗi ngày mỗi đổi mới, chuyện gì cũng thay đổi nhanh đến chóng mặt, việc ngồi chờ ngày được cấp nhà là một chuyện rất không thực tế."

"Tôi đoán rằng, chẳng bao lâu nữa, bất động sản sẽ sớm chuyển sang điều tiết thị trường.

"Đến lúc đó, mọi người sẽ phải trả những mức giá khác nhau tùy vào điều kiện sống mà họ mong muốn.

"Những căn nhà mang lại môi trường sống càng tốt, sẽ càng ngày càng đắt đỏ."

"Đương nhiên mọi người đều có thể tự lựa chọn cho mình ngôi nhà phù hợp nhất."
 
Chương 115


Nghe Hứa Bối Đóa giới thiệu xong, trong lòng Lục Hoài Ninh quả thật hơi lo lắng.

Giai đoạn hiện nay, cho dù ở Tỉnh thành, cũng không có bao nhiêu nhà ở thương mại, cho nên những khái niệm này đối với cư dân bình thường mà nói đều hầu như chưa nghĩ đến.

Tất cả mọi người đều trông chờ nhà được đơn vị cấp, những khu nhà này thường chiếm một diện tích lớn thuộc đơn vị đó sở hữu, căn bản không có khái niệm tiểu khu hay khu chung cư... Nên họ càng không có khả năng hiểu được những khái niệm khác nhau giữa các loại nhà ở thương mại, tỷ lệ diện tích mặt sàn, tỷ lệ xanh hóa, v... v..., dường như đều là chuyện xa vời...

Nói chung, nhiều người chỉ đơn giản là chưa thể tiếp cận loại hình mới mẻ này để phân biệt rõ ràng rằng trong cùng một khu chung cư, tại sao nhà A lại được định giá cao hơn nhà B và ngược lại. Đối với nhiều người, chỉ cần diện tích giống nhau, chính là ngang bằng.

Trên thực tế, có nhiều khía cạnh để quyết định giá trị của một ngôi nhà dựa trên cảm xúc và sự may mắn...

Hứa Bối Đóa đưa ra hai điểm mấu chốt:

"Thứ nhất, chúng ta cần phân biệt rạch ròi giá trị của từng căn nhà. Như vậy, người dân mới có thể nhận ra rằng có sự khác biệt giữa một ngôi nhà tốt và một ngôi nhà chưa tốt bằng. Điều này có thể được phản ánh trong hệ thống giá cả."

"Chỉ có nhận thức được lý do mà có sự cách biệt giá cả giữa hai ngôi nhà, khách hàng mới có thể nhận thức được giá trị giữa nhà ở thương mại so với nhà ở do đơn vị cấp là như thế nào."

"Theo đó, ngay cả khi hiện tại người dân chưa có nhu cầu nhưng biết đâu trong tương lai không xa, họ sẽ có cái nhìn khác về loại hình nhà ở này. Vì thế, những ngôi nhà có giá trị có thể được xem như là một khoản đầu tư."

"Bằng cách này, chúng ta dần sẽ thêm một lượng lớn khách hàng tiềm năng."

Lục Hoài Ninh gật đầu: "Đó là một ý tưởng rất tốt. Nhà ở ai cũng phải có, có thể không có gì đáng ngạc nhiên. Nhưng nếu người kinh doanh nhận thức được nhà là một loại bất động sản giá trị có thể đầu tư, tiềm năng sức mua sẽ có." Trên thực tế, sau mấy chục năm trôi qua, tất cả giá cả đều tăng vọt, lạm phát leo thang, hiện tại với một hộ gia đình có mức chi tiêu là mười nghìn đồng thì về sau số tiền này cũng trở nên nhỏ bé, chẳng đáng là bao...

Chuyện này ngẫm lại thì ai cũng sẽ hiểu, ngày xưa trả một đồng có thể ăn một bát mì no nê, thế mà chục năm sau, những mười đồng mới ăn được một bát mì y như xưa, thậm chí có phân ít hơn,...

Thế chẳng phải là quá hời khi ở năm 1990. bạn tích góp dành dụm mua được 1 chỉ vàng, thời gian thấm thoát thôi đưa, 30 năm sau giá trị của 1 chỉ vàng lúc đó biết đâu bằng hoặc nhiều hơn hẳn 1 cây vàng năm xưa...

Cho nên, theo tính toán, thứ gì giá cả leo thang theo năm tháng mà vẫn bền vững theo thời gian, chắc hẳn là bê tông cốt thép cũng có chu kỳ rất dài...

Thứ tốt nhất mà người bình thường có thể chạm đến, tài sản có thể chống lạm phát lâu dài chính là bất động sản, nhà được xây bằng xi măng cốt thép, chỉ cần không có thiên tai quá nặng nề, nhà sẽ vẫn sừng sững ở đó, nó sẽ không tan chảy, không biến mất, không thối rữa, sẽ không biến chất...

Cho nên với đặc tính như vậy, nhà ở, phòng ốc đối với người bình thường mà nói cũng mang tính tài chính cực lớn.

Chỉ có điêu vào năm 1990. đại đa số mọi người đều có nhà ở từ đơn vị, trong mắt mọi người nhà vẫn chỉ đơn giản là nơi để ở, nơi trú thân...

Hơn nữa thời đấy nhà do đơn vị cấp không lưu thông trong thị trường, dễ hiểu là gân như không có người đi mua nhà của đơn vị khác.

Bởi vậy đại đa số mọi người trước mắt vẫn còn chưa nhận thức rõ vấn đề này, hơn nữa với thu nhập trung bình của người trẻ tuổi hiện nay trên cơ bản đều là chi tiêu nhiều hơn số tiền kiếm được, đôi khi là thiếu nợ, cho nên làm gì có dư dả tài chính mà đi cân nhắc mua hay đầu tư nhà cửa...
 
Chương 116


Bởi vậy điều đầu tiên Hứa Bối Đóa đưa ra, chính là định giá cho từng loại nhà để kích thích sự tò mò của mọi người mà đi tìm tòi nghiên cứu vì sao nhà khác nhau lại có giá cả khác nhau, như vậy theo thời gian, bọn họ sẽ dần dần ý thức được giá trị của từng loại nhà, cũng tận dụng được những giá trị đó vào tùy nhu cầu khác nhau như để ở hay dùng để làm miếng bánh ngon mang đi đầu tư.

Cho đến khi có một nhóm người nhạy bén khám phá ra ẩn số tuyệt vời đó, họ sẽ liền trở thành khách hàng tiềm năng cho dự án tiếp theo của chúng ta.

Hứa Bối Đóa tiếp tục nói: "Thứ hai, chúng ta không thể đầu tư hết tất cả khoản tiền, như vậy thật sự về mặt tài chính quá mạo hiểm. Đồng thời nhà cửa đối với người bình thường mà nói, chi phí xây dựng rất đắt đỏ, họ sẽ không đem tất cả tiền tiết kiệm đập vào bên trong.

"Vì vậy, chúng ta sẽ cần một đòn bẩy, khách hàng cũng vậy...

Lục Hoài Ninh gật đầu, tiếp tục hỏi:

"ý cô là khi chúng ta tiến hành xây dựng phải đến ngân hàng vay một khoản, và người dân nếu muốn mua bất động sản cũng cần vay một khoản nhất định?"

Việc đi vay tiên ngân hàng của người dân trong thời đại này thực sự không phải là hiếm và nhiêu người kinh doanh đã bắt đầu thực hiện các khoản vay cá nhân.

Đối với ngân hàng mà nói, số tiền cho vay của người bình thường đều tương đối nhỏ, cho nên tỷ lệ thu được lãi cũng khá cao.

Nhưng cho vay đối với doanh nghiệp sẽ cần phải rất thận trọng, bởi vì một doanh nghiệp khi vào hoạt động sẽ cần phải cân bằng giữa chi phí và lợi nhuận để duy trì khả năng xoay vòng vốn của họ, một khi không xoay vòng nổi, chuỗi vốn bị đứt đoạn, họ không thể trả lãi cho ngân hàng, dự án của doanh nghiệp cũng vì thế mà đình trệ, doanh nghiệp sẽ có nguy cơ phá sản.

Lục Hoài Ninh đối với điều này tràn đầy hy vọng, bởi vì anh hiện tại tình cảnh cũng không quá khả quan, công ty vừa mới hoạt động động, kinh nghiệm cũng chưa đủ nhiều, nếu cần nguồn tài chính nhiều như vậy, thật lòng anh không đủ khả năng...

Nếu dựa vào gia đình? Anh tạm thời không muốn nghĩ tới con đường này. Một khi bắt đầu dựa vào tài sản của gia đình, chẳng khác nào tự chứng minh với gia đình rằng năng lực của mình không đủ, rất nhanh sẽ bị gia đình tước đoạt mọi thứ mới dày công gây dựng. Đây là con đường anh tuyệt đối sẽ không lựa chọn.

Lục Hoài Ninh bộc bạch khó khăn của mình: "Với quy mô kinh doanh hiện tại của anh, muốn vay từ ngân hàng một khoản tiền lớn là chuyện tương đối khó khăn, hơn nữa đối với ngân hàng, số tiên vay vốn lớn đồng nghĩa với việc họ sẽ thẩm định vô cùng gắt gao. Quan trọng nhất là đối với chúng ta mà nói, rủi ro cho lân đầu tư này cũng rất lớn, lỡ như dự án không tốt như mong đợi, có thể sẽ dẫn đến phá sản."

Hứa Bối Đóa ánh mắt sáng lên, cô biết một biện pháp tuyệt vời để giải quyết cũng là xuất phát từ thời đại của cô, rất nhiều nhà đầu tư bất động sản trong vòng mỗi ngày đều phát sinh các tình huống thực tế.

Cô nói: "Tôi nói một khái niệm gọi là nhà có kỳ hạn."

"Như thế nào là nhà có kỳ hạn là một ngôi nhà sẽ được giao quyền sử dụng sau một khoảng thời gian chờ đợi nhất định. Kỳ thật nhà cấp từ đơn vị cũng tương tự như là một loại nhà ở có kỳ hạn. Mỗi một lần cấp nhà, không phải bạn được nhận ngay lập tức mà là khu nhà đó có khả năng là đang được xây dựng, chỉ là báo cho bạn biết trước rằng bạn sẽ được cấp nhà như vậy."

"Tuy nhiên, nhà thương mại chính là thấy được, sờ được, chỉ cần giao tiền, làm thủ tục sang tên, bạn liền lập tức có thể vào ở, căn nhà này lập tức nó sẽ là của bạn."

"Đối với chúng ta mà nói, bán nhà có kỳ hạn là một cách hợp lý nhất."
 
Chương 117


"Trước khi phát triển dự án, chúng tôi có thể cho phép khách hàng đăng ký, ký hợp đồng, thu trước một khoản tiền coi như là tiền đặt cọc”.

"Sau đó, trong suốt quá trình xây dựng và phát triển dự án, chúng ta có thể ứng trước các khoản đặt cọc để phục vụ cho việc duy trì nguồn nguyên vật liệu, chi phí xây dựng,... hơn nữa, ngay cả khi thiếu vốn, vẫn có thể vay một khoản nhỏ từ ngân hàng."

"Khi hoàn thành các bước bàn giao nhà ở, chúng ta có thể thu phần tiên nhà còn lại.

"Đối với những khách hàng gặp khó khăn về tài chính, chúng ta có thể giới thiệu cho họ với ngân hàng để được tư vấn và thực hiện các khoản vay cá nhân".

Trên thực tế, mô hình mua bán căn hộ mà Hứa Bối Đóa nói cũng là một mô hình tiêu chuẩn của các nhà đầu tư và phát triển trong những năm về sau.

Duy nhất có khác biệt chính là đất đai ve sau sẽ càng ngày càng đắt, cho nên rất nhiều nhà đầu tư giai đoạn đầu bỏ vốn đầu tư quá cao, cho dù sau này định giá nhà cao thì bọn họ cũng thường xuyên gặp phải tình trạng tài chính bị đứt đoạn, một khi chuyện này xảy ra, các hạng mục xây dựng bất động sản theo đó có thể sẽ hỏng bét.

Một khi tòa cao ốc bị đình trệ thi công quá lâu sẽ dẫn đến mục nát, khổ nhất chính là dân chúng. Tiền đã trả đợi được bàn giao nhà nhưng cả đời họ cũng không hưởng được nhà của mình, đây cũng là nguyên nhân rất nhiều người cực ghét bỏ nhà có kỳ hạn.

Hứa Bối Đóa nói ra băn khoăn của mình, sau đó hy vọng Lục Hoài Ninh có thể cẩn thận đánh giá rủi ro.

Cô vô cùng nghiêm túc nhìn vào mắt anh, tiếp tục nói:

"Tuy rằng tôi cũng muốn kiếm tiên nhưng chúng ta không thể quá vội vàng."

"Anh có thể suy xét một chút, tóm lại yêu cầu của tôi chính là chúng ta nhất định không được để những ngôi nhà chưa hoàn thành mà giao cho khách hàng, chúng ta không thể làm chuyện tồi tệ như thế với bất kỳ người dân mua nhà nào!"

Lục Hoài Ninh từ nhỏ lớn lên ở Lục Gia, trong nhà cũng thấy những người làm ăn thường xuyên lui tới, lục đυ.c, nham hiểm, giả dối, tùy tiện hãm hại,... miễn là kiếm được tiền.

Anh lần đầu tiên nhìn thấy thái độ hợp tác xuất phát từ lòng chân thành, thuần túy trong sạch. Đây vẫn luôn là điều mà anh luôn hướng tới.

Anh gật đầu, trịnh trọng hưởng ứng nói: "Được."

"Tôi sẽ xem xét tài chính và sắp xếp lại quy trình, cô hãy chờ tin tốt của tôi."

Ở thời đại của Hứa Bối Đóa, chuyện nhà cửa hỏng hóc vốn không ít, hơn nữa, một khi nhà cửa hỏng hóc, nhà đầu tư chạy trốn, trong khi ngân hàng vẫn tiếp tục không ngừng thu khoản vay của cư dân...

Người mua nhà vừa phải trông coi tòa nhà bỏ hoang vô phương cứu chữa, vừa phải tiếp tục trả nợ thế chấp cho ngân hàng, nếu không có công việc, cuộc sống của họ đều sẽ bị ảnh hưởng nghiêm trọng.

Nhà đầu tư vô lương tâm, cô tuyệt đối không làm!

Dù là hậu thế, tình huống mua nhà có kỳ hạn vẫn là rất nhiều, cho nên khi người mua đối với loại nhà này không có đủ hiểu biết, xuống tay vẫn cần phải rất thận trọng.

Hứa Bối Đóa đã gặp qua rất nhiều trường hợp.

Ví dụ như thời điểm mua nhà có kỳ hạn, xung quanh quy hoạch rất tốt, có công viên, trường học gì đó, kết quả về sau khi chính thức bàn giao lại chớp mắt trở thành khu vực xung quanh trước đó từ công viên biến thành nhà xưởng...

Cái này cũng không tính là gì, đáng sợ nhất chính là khu vực này đột nhiên xuất hiện một kiến trúc khó có thể chấp nhận nổi, ví dụ như bãi rác, nghĩa trang công cộng, v... v..., ở nơi này tâm lý muốn mua nhà sẽ bị ảnh hưởng rất lớn.

Người mua nhà gặp tình huống này đôi khi đành phải quay xe...

Còn có một loại là tài chính của người mua không đủ xoay sở.

Có người khi mua nhà có kỳ hạn, kinh tế đi lên, tình hình công việc tốt, thu nhập dự kiến cũng rất cao, vì vậy mua nhà có tổng giá trị cao, kỳ thực đã vượt quá khả năng chịu đựng kinh tế của họ.

Sau đó, khi kinh tế bất ngờ dần đi xuống hoặc ngành nghề suy thoái, mức thu nhập giảm mạnh.

Nhưng tiền lãi hầu như không giảm! Vốn lưu động mỗi tháng ít đi rất nhiều nhưng mỗi tháng phải gang trả lãi cho ngân hàng!

Lúc này, mức sống sẽ giảm mạnh.

Thời gian tồi tệ kéo dài, thu nhập không gánh nổi khiến họ lâm vào cảnh nghèo khó, bất lực đành cắt khoản vay.

Mà sau khi ngừng vay, thời gian qua coi như vô nghĩa...

Nếu giá nhà tăng, có lẽ tình hình còn có thể khá hơn một chút.

Nếu giá nhà giảm, đó sẽ là một cơn ác mộng.

Sau khi cắt khoản vay, ngân hàng sẽ xác định bạn không có khả năng trả nợ và thực hiện thế chấp tài sản của bạn sau đó tiến hành bán đấu giá chính thức.

Mức giá của phiên đấu giá này, bình thường sẽ thấp hơn giá thị trường một chút. Cho nên dù là như thế nào, căn nhà này cuối cùng sẽ đạt được một mức giá nhất định, nếu như giá trị đầy đủ, như giá nhà tăng đủ cao, giá bán đấu giá có thể khấu trừ tiền thế chấp còn thừa, thì sẽ tiến hành khấu trừ.

Món nợ của bạn đã trả hết nhưng căn nhà không thuộc về bạn. Đương nhiên, khoản thanh toán đặt cọc ban đầu, cũng trôi theo dòng nước như chưa từng là của bạn.

Xui xẻo nhất chính là, giá nhà giảm, tiền bán đấu giá nhận được thấp hơn nhiều so với giá mua nhà lúc đó của bạn. Như vậy, sau khi đấu giá xong, tiền nhận được vẫn không thể bù đắp khoản nợ bạn vay.

Lúc này bạn không chỉ không có nhà, khoản thanh toán đầu tiên cũng trôi theo dòng sông, mà còn nợ ngân hàng, khổ sở gắng gượng làm công tiếp tục trả nợ.

Rất nhiều người gặp phải loại phong ba này, chịu không nổi đả kích mà gieo mình theo dòng sông... mặc cho thân xác này trôi đến đâu, mong là tới được chân trời mới rộng mở hơn...

Loại đả kích này là rất khủng bố, nhà ở thường thường đại diện cho khối tài sản kếch xù, tượng trưng cho khoản tiết kiệm gần hơn nửa đời người, nếu như toàn bộ trôi theo dòng nước, chi bằng bản thân họ cũng mặc cho dòng nước cuốn trôi...

Hứa Bối Đóa nuốt một ngụm nước miếng.

Bất luận là như thế nào, mua nhà ở thập niên 90 nhất định là sẽ không thua thiệt.

Giá nhà thời này vẫn còn như diều chưa gặp gió... "Mùa của những cánh diều no gió" sắp đến rồi chăng!?
 
Chương 118


Quy hoạch dự án khu dân cư mới về cơ bản đã hoàn thiện.

Trong thời gian này, cao ốc Bách Hóa cũng hoàn thành thuận lợi.

Cao ốc có tổng cộng sáu tầng, đây là trung tâm thương mại hoành tráng đầu tiên của Huyện nên được rất nhiều lãnh đạo chú ý và nhiệt tình đến dự lễ cắt băng khánh thành.

Hứa Bối Đóa với tư cách là một giáo viên, cũng không chính thức ra mặt nhưng cô cũng xuất hiện tại buổi lễ.

Trong năm nay, việc buôn bán nhỏ dường như không thể thỏa mãn hết nhu cầu trong thời đại phát triển nhanh chóng này nữa, sự xuất hiện của trung tâm thương mại đã tạo cơ hội cho nhiều người phát triển sự nghiệp. Trừ ba tầng được giữ lại, ba tầng còn lại gồm các cửa hàng đều để bán lại cho những người dân muốn kinh doanh buôn bán.

Một tấm áp phích khổng lồ in khẩu hiệu được treo ở trước tòa nhà:

"Một cửa hàng nuôi ba đời, đời đời nhận tiền cho thuê!"

Quả nhiên có rất nhiều người đến xem, cũng nhiệt tình thảo luận.

Ngoại trừ số ít người làm ăn buôn bán, còn lại rất nhiều người đối với việc mua bán bất động sản không có chút kiến thức nào.

Cửa hàng? Đó là thứ cho những ai cần buôn bán, còn những người có công ăn chuyện làm ổn định, có tiền lương mỗi tháng, không ai muốn mở cửa hàng làm ăn buôn bán thì sao lại nghĩ đến việc mua cửa hàng làm chi?

Nhưng mà hiện tại, khẩu hiệu này đúng là khiến người ta phải suy nghĩ lại!

Mua một cửa hàng có thể nuôi ba đời! Có thể truyền từ đời này qua đời khác, lại còn có thêm tiền thuê nữa!

Bên trong hội trường đang bàn luận ầm ï, mọi người đang thì thâm với nhau, mặc dù có nhiều người dân không có ý định mua cửa hàng, chỉ mang tâm thế ham vui đi xem, nhưng rõ ràng họ cũng bị sốc trước chiếc bánh lớn được vẽ ra bởi dòng chữ này.

Lúc này, Lục Hoài Ninh và Hứa Bối Đóa đứng cùng nhau ở hàng đầu tiên, đứng lẫn giữa các vị khách quý.

Ngay trung tâʍ ɦội trường, cấp dưới của Lục Hoài Ninh mặc vest, đeo cà vạt, mang giày da, trên danh nghĩa là Tổng Giám đốc của Trung tâm thương mại, là người phụ trách toàn bộ hoạt động của nơi này.

Ông chủ đứng sau toàn bộ dự án lớn sẽ không xuất hiện trên sân khấu.

Vị Tổng Giám đốc nhiệt tình giải thích trên sân khấu:

"Trung tâm thương mại ở Huyện chúng ta có tổng cộng sáu tầng, mỗi tầng vòng quanh tổng cộng sáu mươi cửa hàng, quy mô và cách trang trí trên cơ bản là giống nhau. Tuy nhiên khoảng cách đến thang cuốn không giống nhau cho nên giá cả mỗi gian hàng đều có sự khác biệt."

"Tầng một đến tầng ba trước mắt là phía trung tâm tự quản lý, tầng bốn đến tầng sáu là bán cho mọi người! Có thể mua trả góp!"

"Tin vui, tin vui: Đây là những cửa hàng đầu tiên của chúng tôi, cho nên ưu đãi ngập tràn, phục vụ tận răng, không những hỗ trợ cho vay mà chỉ cần đặt cọc 30%, còn lại có thể vay để trả hoặc trả góp theo kỳ hạn."

"Hơn nữa, sau khi sang nhượng tên, chúng ta có thể cung cấp dịch vụ cho thuê, nếu chủ cửa hàng lựa chọn ủy quyền cho phía chúng tôi, chúng tôi sẽ hỗ trợ các vị cho thuê cửa hàng!"

"Một cửa hàng nuôi ba đời, đảm bảo cho gia đình ba đời có nguồn thu nhập không ngừng từ tiền cho thuê!"

Lục Hoài Ninh nhẹ giọng hỏi nhỏ: "Cô thấy chiến lược tiêu thụ này như thế nào? Như trao đổi của chúng ta, đây là mô hình kinh doanh quy mô lớn đầu tiên ở Huyện Lý, công khai bán loại cửa hàng như thế này, kết quả ra sao vẫn rất khó đoán...

Hứa Bối Đóa đã đọc xem bảng giá, tất nhiên bảng giá này cũng được dán tại chỗ rất rõ ràng, công khai để mọi người có thể xem được cụ thể giá cả và bản đồ các vị trí.

Thuộc tính của sản phẩm rất rõ ràng, giá cả của cửa hàng có liên quan chặt chế đến vị trí, trong cùng một khu vực, càng gần thang máy và bốn lối thoát hiểm Đông Tây Nam Bắc thì giá sẽ càng cao, bởi vì ở những vị trí đó lượng người qua lại rất đông, rõ ràng khi vừa bước vào trung tâm thương mại thì khách hàng cũng sẽ dễ dàng ghé thăm những cửa hàng này hơn, nhìn vào là thấy ngay.
 
Chương 119


Thời gian đăng ký đã bắt đầu nhưng số người lên sân khấu đăng ký lại rất ít.

Những người nhận quà từ buổi lễ thì ồn ào kéo nhau rời đi, bên trong hội trường lập tức vắng vẻ, thưa thớt...

Lục Hoài Ninh cau mày, thật ra đã đoán được từ trước, lần đăng ký này dự tính sẽ không được thành công lắm.

Tuy nói là trung tâm thương mại nhưng thực tế quy mô kinh doanh mà Huyện hỗ trợ không quá lớn, cho nên diện tích chia ra cho mỗi cửa hàng cũng không nhiều, về cơ bản giá trung bình của mỗi cửa hàng trên dưới hai nghìn tệ.

Hứa Bối Đóa bất ngờ hành động...

Cô đi lên sân khấu tại khu vực đăng ký.

Bên dưới rất nhiều người thấy cô gái trẻ này, cô đeo một cặp kính râm to, bình tĩnh bước lên sân khấu, nhất thời không ai có thể nhìn rõ mặt của cô.

Cô đứng ở bảng phân vị trí cửa hàng, trao đổi rất lâu với nhân viên công tác, lúc lâu sau mới đánh dấu rất nhiều vị trí, lập tức được nhân viên khác dẫn đi vào trong văn phòng ký hợp đồng.

Những người khác có mặt tại hồi trường đều thảng thốt, lần lượt nhìn lại phía bản đồ vị trí, các nhân viên công tác lần lượt xóa bỏ vị trí của từng điểm chỉ vị trí của cửa hàng...

Anh nhân viên gạch bỏ tổng cộng mười cửa hàng.

Nói cách khác, cô gái trẻ đeo kính râm vừa nãy thế mà một lúc mua mười gian hàng!

Tâm mắt Lục Hoài Ninh bình tĩnh nhìn về phía phòng ký hợp đồng, ánh mắt sâu thẳm như đang suy nghĩ điều gì đó.

Kể cả người trong Lục Gia muốn mua cửa hàng còn phải đi đến Bộ Kiến Trúc (Bộ Nhà ở và Kiến thiết thành thị, nông thôn) làm hợp đồng, phải bỏ tiền thật ra để mua.

Cô thực sự sẵn sàng bỏ tiền ra mua nhiều cửa hàng mà tương lai không thể biết trước được!?

Trung tâm thương mại là một dự án tương đối mạo hiểm, ở trên Tỉnh, mấy người anh của Lục Hoài Ninh đã từng tiếp nhận những dự án như vậy, nhưng đó là ở trên Tỉnh, có đông người, nhiều khách hàng hơn, họ cũng nhanh chóng tiếp thu tư duy mới, loại hình mới, nhiều người đồng ý mua các gian hàng ở trung tâm mua sắm như thế này, hơn nữa còn rất thành công.

Ở dưới Huyện, thị trường nhỏ, dễ biến động, người dân lại còn mới mẻ với lĩnh vực này, nên không thể dựa theo kinh nghiệm thành công trước đó được.

Lục Hoài Ninh nhớ lại lời khuyên của anh trai nói với mình khi được cử đến Huyện này.

"Đó là một thế giới hoàn toàn khác, tất cả các chiêu trò kinh doanh em từng gặp trước đây đều trở nên vô ích."

Khi rời đi, tất cả bọn họ đều mỉm cười, chẳng biết có ẩn ý gì không...

Bọn họ đều đang chờ để nhìn thấy Lục Hoài Ninh lập nghiệp đây, rồi một ngày hoàn toàn mất đi sự ủng hộ của ba, mất đi khả năng trở thành người thừa kế...

Ở trong mắt bọn họ, dưới Huyện là một sa mạc của ngành bất động sản và xây dựng, gần như không có cơ hội để phát triển.

Liệu có ốc đảo xuất hiện hay không đây...!?

Mọi chuyện rẽ sang một hướng mới, khi anh nhìn thấy Hứa Bối Đóa ra tay mua mười cửa hàng một lúc, mọi người trong hội trường đều nhìn chằm chằm vào bản đồ khổng lồ phân vị trí kia.

Cuối cùng, mọi người tiến lên xem, sau khi quan sát cẩn thận thì phát hiện ra một quy luật.

Cô gái trẻ chọn mua những cửa hàng vừa rồi đều có vị trí rất đặc biệt, gân như chọn hết những cửa hàng có giá cao nhất. Toàn bộ đều gần lối vào thang cuốn...

Những người không rõ chuyện gì còn đang thì thâm:

"Người mua đầu tiên có nhiều lựa chọn như thế, sao cô ấy lại toàn chọn loại đắt tiền nhỉ?"

"Đây không phải chịu thiệt à?"

Doanh nhân mặc vest cúi đầu nhỏ giọng thương lượng với vợ của mình:

"Quả nhiên những cửa hàng gần thang cuốn nhất sẽ bị chọn trước, suy đoán của anh không sai, sau này khi trung tâm thương mại chính thức hoạt động thì những cửa hàng đó chắc chắn sẽ kinh doanh tốt nhất." Cũng có người thì thâm với bạn của mình: "Trung tâm thương mại nhất định sẽ không bán đồ dùng sinh hoạt cơ bản như gạo mì dầumuối, những thứ đó đứng ở cửa nhà mọi người cũng có thể mua được."
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top