Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Thập Niên 90: Nữ Phụ Làm Giàu Mau Chóng

Thập Niên 90: Nữ Phụ Làm Giàu Mau Chóng

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Tham gia
11/6/23
Bài viết
915,377
VNĐ
900,499
[Diendantruyen.Com] Thập Niên 90: Nữ Phụ Làm Giàu Mau Chóng

Thập Niên 90: Nữ Phụ Làm Giàu Mau Chóng
Tác giả: Thời Tiền
Tình trạng: Đã hoàn thành




Thể loại: Sảng văn, Vả Mặt, Làm Ruộng, Ngôn Tình

Phương Thanh Nghiên vừa mở mắt, đã trở về năm 1992.

Năm đó cha cô bị người ta mắng chửi thậm tệ, còn mẹ con cô thì bị dồn vào đường cùng.

Kiếp trước, cô cố gắng điều tra chân tướng thân thế, mới biết được mình được nhận nuôi.

Nhưng sau khi tìm về cha mẹ ruột, cha đẻ xa lánh, thậm chí mẹ đẻ còn không biết sự tồn tại của cô.

Còn chị em sinh đôi vì may mắn hơn cô, được cả nhà yêu thương.

Cô cảm thấy không cam lòng, liều mạng đi tranh đoạt, cuối cùng tự mình đưa bản thân vào ngục giam.

Làm lại lần nữa, Phương Thanh Nghiên chỉ muốn bảo vệ tốt người thật sự yêu cô, toàn tâm toàn ý phát triển sự nghiệp!

Vì thế......

Khi đối thủ một mất một còn kiếp trước muốn làm quen với cô. Thì Phương Thanh Nghiên lại nhanh chóng bỏ chạy, ném cả bạn nối khố lại sau lưng: “Xin lỗi, tôi không rảnh làm quen.”

Khi họ hàng cực phẩm đỏ mặt bịa chuyện sinh sự sau lưng thì Phương Thanh Nghiên đã đậu vào trường đại học tốt nhất, cao chạy xa bay rồi lạnh nhạt nói: “Mọi người cứ từ từ nói chuyện, tôi bận đi phát biểu trong hội sinh viên.”

Thẩm Khả Di trợn tròn mắt, nhìn những việc xảy ra càng ngày càng xa rời cốt truyện.

Ở trong sách, Phương Thanh Nghiên là nhân vật phản diện nữ phụ, còn chị em sinh đôi của cô mới là nữ chính.

Thẩm Khả Di vốn định làm bạn với Phương Thanh Nghiên trước, đợi khi nào gặp được nữ chính thì đá Phương Thanh Nghiên đi.

Ai ngờ Phương Thanh Nghiên lại một lòng tập trung vào học tập và sự nghiệp!

Thẩm Khả Di đành phải hao hết tâm tư để cho cha mẹ ruột của Phương Thanh Nghiên tìm tới cửa, kết quả, Phương Thanh Nghiên và nữ chính trở thành chị em tốt chân chính, cuối cùng còn kết hôn với người đàn ông ưu tú mà cô ta ưa mắt.

Thẩm Khả Di hoài nghi mình đọc phải một quyển sách giả.



Trong đám công tử con nhà giàu, Lục Khiên là kẻ có gia thế lẫn bộ dạng đẹp trai, xuất sắc nhất. Tiếc rằng hắn chỉ là một công tử bột vô dụng.

Sau khi con gái nhỏ nhà họ Phương trở về, Lục Khiên mang theo một đám người chặn cô ở góc đường: “Con nhỏ thối, lần này xem tôi xử lý cô như thế nào.”

Nào ngờ cô gái nhỏ kia đã đánh hắn ngã xuống đất.

Lần thứ hai Lục Khiên nằm dưới đất liền nghĩ: “Đời này, không thể tha cho cô được.”

Giới thiệu vắn tắt: Nữ phụ hy sinh gì đó, tôi mặc kệ, chỉ cần sự nghiệp ưu tú, mau chóng làm giàu.
 
Chương 1


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


Giữa hè, tiếng ve kêu không dứt bên tai.
Trong hành lang khu nhân viên nhà máy máy Hoành Nhuận, cô gái mặc áo sơ mi ngắn tay màu vàng sáng bước chân nhẹ nhàng xuống lầu, dừng bước trước cửa một cửa hàng lương thực.
“Chú Lưu, con mua xì dầu!" Phương Thanh Nghiên cười híp mắt đưa bình không cho ông chủ.
Thời tiết quá nóng, mũi cô đượm mồ hôi, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp mang theo nụ cười dịu dàng, cả người dưới ánh mặt trời chiếu rọi, dường như phát ra ánh sáng.
Sau cửa sổ sơn đỏ, vẻ mặt ông chủ tiệm lương thực lại có vài phần không được tự nhiên.
Ánh mắt của hắn đảo qua khuôn mặt nhỏ nhắn xuất sắc của cô gái, sau đó nhanh chóng nhìn thoáng qua bên ngoài cửa hàng.

Cũng may lúc này là sau giờ ngọ, trong xã khu chẳng có ai, nếu để người khác trông thấy cô bé này cười tươi với hắn như vậy, chưa đến nửa giờ mấy lời đồn không hay sẽ truyền khắp toàn bộ nhà máy.
Ông chủ Lưu vẫn luôn giữ khoảng cách, hắn không nhận chiếc bình của cô gái.

Đầu tiên là lấy ra sổ sách lật xem, lạnh lùng nói: “Khi nào mẹ con đến trả tiền, tiền lần trước còn chưa thanh toán đâu đấy.”
Phương Thanh Nghiên giống như không nhận ra đối phương lạnh nhạt, ngoan ngoãn lấy túi tiền ra rồi nói: “Tổng cộng tám đồng đúng không, cộng thêm hôm nay chắc là hai đồng, mẹ con có cho con…”
Trùng hợp lúc này, xuất hiện một bóng đen!
Phương Thanh Nghiên không kịp phản ứng, chỉ cảm thấy bị đụng mạnh một cái sau đó đồ trên tay đã mất.
Đảo mắt nhìn qua, là một thằng nhóc mập tròn đang cầm tiền của cô, khoe khoang với đám bạn: “Tao cướp được rồi, tao đã nói là nó ngốc mà.”
Một đứa khác khen thằng mập lợi hại, còn chê cười ra mặt với Phương Thanh Nghiên.
Ông chủ Lưu nhíu mày, nhưng không nói gì.

Nếu là trước kia, hắn sẽ không làm ngơ như vậy.

Nhưng bây giờ hắn không muốn quản chuyện phiền toái này, lại nói một đám mười tuổi trêu chọc lẫn nhau mà thôi, dù ầm ĩ thế nào chắc không lớn chuyện được.
Một con bé buộc tóc đuôi gà lên tiếng: "Các bạn làm như vậy là cướp tiền của người ta, không tốt đâu…"
Thằng mập hừ lạnh một tiếng, nói: "Mày mới tới, biết cái gì.

Mẹ nó là đồ lăng loàn, Phương Thanh Nghiên là con hoang, tiền trong tay nó cũng do trộm được.”
Bọn nhỏ nhao nhao phụ họa.
“Mẹ tao nói nó là khắc tinh, không được chơi với nó.”
“Mẹ con nhà nó đều không phải thứ tốt lành gì, ba mẹ tao bảo không nên chơi với nó!”
Cô gái tóc đuôi ngựa không dám lên tiếng, ánh mắt cô do dự bất định nhìn về phía Phương Thanh Nghiên chật vật ngồi dưới đất, khuôn mặt nhỏ nhắn chôn sâu trong hai tay.
Thằng mập còn tưởng rằng cô đang khóc, cợt nhả àm mặt quỷ với Phương Thanh Nghiên: "Còn khóc nhè sao, thật không biết xấu hổ.”
Một giây sau, nó cảm thấy đầu hơi choáng !
Không biết từ đâu ra một viên đá, đập thẳng vào trán nó.
Đảo mắt nhìn qua, Phương Thanh Nghiên đã đứng lên, trong tay còn cầm một viên đá khác.


 
Chương 2


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


Thằng mập che cái trán đau nhức, theo bản năng lui về phía sau một bước: “Con nhóc kia, mày dám…”
Lời còn chưa dứt, viên đá trong tay Phương Thanh Nghiên đã bay tới!
Tiếp theo, là một viên lại một viên! Dù là đá lớn hay là đá nhỏ chỉ cần thuận tay thì đều nhặt cả, hung hăng ném tới.
Thẳng mập không dám mạnh miệng, ôm đầu chạy trối chết.

Trên lưng, trên cánh tay, trên mông đều bị đập trúng vài cái, đau đến mức nhảy dựng lên.
Nó thở phì phò la to với đám đồng bọn: "Chúng mày xem kịch vui sao?"
Đám nhóc cũng không nhờ Phương Thanh Nghiên yếu đuối sẽ đánh trả, cho nên toàn bộ đều ngây ngẩn cả người.
Có người lập tức lớn tiếng cảnh cáo Phương Thanh Nghiên: "Phương Thanh Nghiên, mày đám dánh Vương Kha, không sợ ba nó đánh mày sao?”
Vương Kha chính là thằng mập, ba nó là một trong những người lãnh đạo nhà máy Hoành Nhuận.

Ai thấy cũng phải gọi một tiếng Vương chủ nhiệm, bọn nhỏ học theo phụ huynh, nghe theo Vương Kha sai đâu đánh đó.
Phương Thanh Nghiên cười: “Tốt, có giỏi thì kêu Vương chủ nhiệm đến đây, tao muốn xem ông ta có mặc kệ việc con trai mình cướp tiền không.

Đây chính là phạm pháp đấy, bọn mày đi theo Vương Kha thì chính là đồng phạm, cảnh sát sẽ bắt hết chúng mày!"
Bọn nhỏ đồng loạt sửng sốt, rõ ràng bị dọa.
Phương Thanh Nghiên lại quay đầu nói với ông chủ Lưu: “Chú Lưu, nợ nhà con đợi con đòi được tiền rồi trả chú… Chú cũng thấy đấy, chúng nó cướp tiền con, con không nhẹ tay được.

Nếu lỡ có đứa nào bị thương, nhờ chú đưa tụi nó về nhà giúp con.”
Nói xong, cô xắn tay áo lên, thuận tay nhặt chổi trước cửa tiệm lương thực, giống như muốn làm một trận lớn.
Khóe miệng ông chủ Lưu giật giật, đừng mà!
Nếu đám trẻ kia thật sự xảy ra chuyện trước cửa tiệm của hắn, những phụ huynh kia không phải sẽ tìm tới cửa sao?
“Anh là người lớn còn không biết xử lý thế nào à? Sao anh lại để một đám trẻ con làm bậy vậy?”
Hắn thậm chí đã liên tưởng đến những phụ huynh kia sẽ nói cái gì.
Ông chủ Lưu vội vàng từ quầy sau vươn ra nửa thân thể, đè lại bả vai Phương Thanh Nghiên sau đó quát: "Làm gì đó hả, ban ngày ban mặt cướp tiền của con bé, không sợ bị cha mẹ đánh đòn phải không?”
Cha mẹ mãi mãi là khắc tinh của đám gấu con này.
Nghe ông chủ Lưu nói như vậy, mấy đứa nhỏ thật sự sợ hãi, sau khi trao đổi ánh mắt với nhau, liền biến mất không còn một mảnh.
Vương Kha tức giận đến đỏ bừng cả khuôn mặt, nhưng cũng biết chuyện cướp tiền này mà bị cha ruột biết sẽ bị dạy dỗ.

Bỏ lại mười đồng kia, trước khi đi còn không quên hung tợn cảnh cáo Phương Thanh Nghiên: "Mày chờ đó cho tao!"
Sau đó, chạy trốn như bay.
Phương Thanh Nghiên lúc này mới buông chổi xuống.
Cô mặt không đổi sắc đi tới nhặt tiền lên, phủi bụi bặm phía trên, sau đó trở lại trước cửa hàng lương thực, lần nữa mỉm cười.


 
Chương 3


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


“Cảm ơn chú Lưu!”
Nói xong, còn đặt cái chổi ngay ngắn về vị trí cũ.

Ông chủ Lưu không nhịn được đánh giá cô gái nhỏ trước mắt.

Ở trong đại viện này, Phương Thanh Nghiên vẫn là một đứa trẻ điềm đạm nho nhã, bình thường cũng không nói nhiều.

Ngoại trừ một khuôn mặt đặc biệt tinh xảo xinh đẹp làm người khác chú ý, ngược lại cũng không có gì đặc biệt.

Nhưng trong khoảng thời gian này, cô bé lại giống như là hoàn toàn biến thành người khác, không chỉ có tính cách cởi mở, người cũng trở nên thông minh.

Đây vốn nên là một chuyện tốt, chỉ là biến hóa như vậy tới có vài phần quỷ dị.

Nửa tháng trước, nhà máy máy Hoàng Nhuận xảy ra hai chuyện lớn.

Một tai nạn lớn và một vụ bê bối.

Vài công nhân bị thương nặng do lỗi thao tác máy móc, trong đó có cha của Phương Thanh Nghiên là Phương Chí Cường.

Bệnh nhân bị thương nặng cần truyền máu rất nhiều, ngân hàng máu của bệnh viện thị trấn nhỏ không chịu nổi gánh nặng, đành phải đăng báo kêu gọi mọi người hiến máu, không ít người trong nhà máy máy công cụ đều hưởng ứng lời kêu gọi, người nhà của bệnh nhân cũng tích cực tham gia.

Bà nội của Phương Thanh Nghiên là Lưu Bội Trân không có kiến thức y học gì, cố chấp cho rằng máu chí thân mới có tác dụng nhất, ỷ vào cháu gái lớn làm y tá ở bệnh viện, liền đi cửa sau bảo Phương Thanh Nghiên cũng đi lấy một ống máu.

Trong lòng bà tràn đầy hy vọng chờ mong con trai có thể lành vết thương trở về, ai ngờ con trai không thể cứu về, lại đưa ra một kết luận vô cùng hoang đường.

Kết quả xét nghiệm máu cho thấy, Phương Thanh Nghiên là nhóm máu O, Phương Chí Cường là nhóm máu AB, nhưng người nhóm máu AB dù kết hợp với người nhóm máu gì đều không thể sinh con nhóm máu O.

Rõ ràng, Phương Thanh Nghiên không phải con gái ruột của Phương Chí Cường.

Lần này, nhà họ Phương hoàn toàn nổ tung.

Cháu gái không phải con ruột của con trai, nhưng Lưu Bội Trân lại tận mắt nhìn thấy con dâu út Tần Thục Huệ mang thai mười tháng, bởi vậy một mực chắc chắn là con dâu ngoại tình.

Không đợi tang lễ của Phương Chí Cường kết thúc, bà liền mang theo hai đứa con còn lại của mình, tìm Tần Thục Huệ tính sổ.

Tần Thục Huệ vẻ mặt hoang mang, hoàn toàn không rõ một nhà mẹ chồng đang nói cái gì, vắt hết óc tự chứng, ở trong mắt người nhà họ Phương cũng chỉ là ngụy biện.

Lưu Bội Trân đập hết những thứ có thể đập trong phòng, lại chạy vào nhà máy náo loạn, nói là muốn tìm ra gian phu của Tần Thục Huệ.

Kết quả gian phu không tìm được, lại khiến chuyện này mọi người đều biết.

Hai vợ chồng Phương Chí Cường và Tần Thục Huệ đều là công nhân viên chức của nhà máy máy móc mười mấy năm, lãnh đạo nhà máy ngay từ đầu đương nhiên là hướng về Tần Thục Huệ, tự mình ra mặt tiến hành hòa giải.

Nhưng Lưu Bội Trân chính là một thôn phụ điển hình ở nông thôn, không có tố chất văn hóa gì, há mồm chính là mắng chửi người, còn hoài nghi một gã nam lãnh đạo ra mặt hòa giải chính là người đàn ông bên ngoài của Tần Thục Huệ, suýt chút nữa làm cho vợ nam lãnh đạo chạy tới liều mạng!


 
Chương 4


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


Kết quả là, không ai dám ra mặt vì hai mẹ con kia nữa.

Mặt khác, Phương Thanh Nghiên không phải là con ruột của Phương Chí Cường thì là sự thật rõ ràng.

Tần Thục Huệ không lấy ra chứng cứ tự chứng minh, ánh mắt mọi người nhìn hai mẹ con này cũng không thích hợp.

Gian phu không bắt được, Lưu Bội Trân mệt mỏi, nói muốn đòi công đạo cho đứa con đã chết, bảo Tần Thục Huệ bồi thường tiền - - bồi thường phí dưỡng dục nhiều năm của Phương Chí Cường đối với Phương Thanh Nghiên, còn có tổn thất tinh thần của nhà họ Phương tròn năm mươi ngàn tệ!
Chồng ra đi đột ngột, trong nhà cũng không có tiền tiết kiệm gì, Tần Thục Huệ làm sao có thể lấy ra nhiều tiền như vậy.

Nhưng bà không trả tiền, người nhà họ Phương mỗi ngày đều chặn ở dưới lầu Tần Thục Huệ, Lưu Bội Trân cũng không ngừng náo loạn trong nhà máy.

Tần Thục Huệ hết cách, dập đầu cầu tình với Lưu Bội Trân, lại chắp vá lung tung gom góp một vạn tệ, nói là tiền còn lại trả theo tháng, nhà họ Phương mới coi như yên tĩnh.

Nhưng thanh danh hai mẹ con mất hết, thân thế không rõ ràng này của Phương Thanh Nghiên cũng trở thành đề tài câu chuyện trà dư tửu hậu của mọi người.

Chất lỏng màu đen tinh khiết nồng đậm dần dần chứa đầy bình không!
Ông chủ Lưu xóa đi ghi chép trên sổ sách, đưa xì dầu cho cô gái trước mắt, sau đó nhìn chằm chằm bóng lưng nhẹ nhàng rời đi của đối phương nhướng mày, trong lòng thổn thức một trận.

Rốt cuộc vẫn còn là một đứa trẻ, có lẽ cô còn không hiểu cha mình bỗng nhiên biến thành một "gã gian phu" là có ý gì?
Phương Thanh Nghiên sao lại không hiểu chứ, trong lòng cô rất rõ ràng.

Nếu không đời trước cô đã không vì những lời đàm tiếu đó mà liều mạng đi điều tra thân thế của mình.

Kết quả lại khiến người ta buồn cười đến cực điểm!
Cô là do Phương Chí Cường ôm về nuôi, mà cha mẹ ruột của cô là người khác!
Đáng thương Tần Thục Huệ vẫn bị Phương Chí Cường giấu diếm gắt gao, thừa nhận nhiều năm chỉ trích như vậy không nói, đến một khắc sắp chết kia còn đầy cõi lòng áy náy với Phương Thanh Nghiên, cảm thấy là hai vợ chồng bọn họ làm chậm trễ tiền đồ của cô.

Đời trước Phương Thanh Nghiên cũng cảm thấy như vậy, gia đình cha mẹ ruột vô cùng khá giả, không thể so sánh với gia đình làm công ăn lương bình thường.

Nếu như không phải Phương Chí Cường giấu diếm sự thật ôm cô về nhà, nói không chừng cô đã sớm tìm được cha mẹ ruột của mình.

Sau đó những chuyện rách nát kia cũng không phát sinh!
Sau khi biết được chân tướng, cô tìm đủ mọi cách gặp được cha mẹ ruột, như nguyện trở về "Nhà".

Nhưng từ một người bình dân đến thiên kim nhà giàu không dễ dàng như vậy.

Mẹ đẻ lại không hề biết sự tồn tại của cô, cha đẻ thì lạnh nhạt.

Còn chị gái song sinh kia dù giống cô như đúc lại may mắn vạn phần.




 
Chương 5


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


Phương Thanh Nghiên vô cùng hâm mộ.
Cô cố gắng ngoan ngoãn nghe lời, sau đó không tiếc bất cứ giá nào đuổi theo bước chân của chị gái.

Vì chứng minh với cha mẹ rằng mình không kém chị, cũng không làm mất mặt gai đình.
Nhưng tất cả cũng không có thay đổi quá lớn.
Trong lòng cô càng ngày càng không công bằng, bắt đầu âm thầm tranh đoạt với chị gái, bao gồm cả người đàn ông đang theo đuổi chị gái kia.
Một người đàn ông nhiều tiền thành thục lại đẹp trai, tính cách cũng được xưng tụng là hoàn mỹ! Cô cho rằng mị lực của mình hấp dẫn người đàn ông này thay đổi tâm ý, lại không nghĩ bối cảnh của người đàn ông này chỉ là một cái vỏ rỗng, hết thảy đều là âm mưu!
Không theo đuổi được chị gái thì xuống tay chỗ em gái.

Cô cứ ngu ngốc như thế rơi vào bẫy, cuối cùng gánh trên lưng món nợ kếch xù mà vào ngục giam, chôn vùi tiền đồ cả đời...
Trầm cảm tích tụ thành bệnh, ở tù năm thứ ba, cô liền bệnh nặng qua đời.
Hồi tưởng cả đời này, Phương Thanh Nghiên thật sự không hiểu rõ lắm.

Từ nhỏ cô rất thông minh, lại chịu cực chịu khổ mà lớn lên, mọi mặt đều rất ưu tú.

Nếu không đã chẳng lột xác nhanh chóng trở thành thiên kiêm nhà giàu trong một khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy.
Vậy mà lại điêu tàn chỉ vì một tên cặn bã.
Ở trong ngục mấy năm, đầu óc cô bỗng nhiên trở nên thanh tỉnh, cô hồi tưởng lại quá khứ, không ngừng nhìn kỹ chính mình, phát hiện tất cả những gì mình làm không hề có ý nghĩa.
Cha mẹ ruột không có cảm tình với cô, đó là bởi vì thiếu hụt tình cảm nuôi dưỡng mười mấy năm, quan hệ chị em trong gia đình bình thường còn có chút bất công, huống chi cô là con gái ruột đột nhiên xuất hiện?
Mà cô lại vì thế mà vứt bỏ người chân chính yêu cô.
Phương Thanh Nghiên cảm thấy lúc ấy chính mình đã biến thành người khác, làm những chuyện đáng lẽ ra bản thân không nên làm.
Cô mang theo hối hận vô tận trút hơi thở cuối cùng, không ngờ vừa mở mắt đã trở lại năm mười hai tuổi.
Mới vừa trở về mấy ngày kia, Phương Thanh Nghiên cảm thấy mê mang, nhưng nhìn khuôn mặt còn trẻ tuổi của mẹ, lại thấy mình nhỏ bé trong gương…
Đời này, có rất nhiều chuyện còn chưa xảy ra, cô hoàn toàn có thể thay đổi tương lai!
Cô sẽ không vì cha mẹ ruột mà vứt bỏ mẹ nuôi.

Phương Thanh Nghiên xách đầy bình xì dầu, suy nghĩ có chút mơ hồ lên lầu, thình lình cánh tay bị người ta túm lại.
Quay đầu nhìn lại, là cô gái buộc tóc đuôi ngựa mới nãy.


 
Chương 6


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


Thẩm Khả Di nắm chặt cổ tay Phương Thanh Nghiên, thân thể không khống chế được mà có chút run rẩy.

Bởi vì cô ta biết, cô bé xinh đẹp trước mặt này chính là nữ phụ ác độc tâm ngoan thủ lạt, cũng là người về sau bức điên chính mình!
Trước đó không lâu, Thẩm Khả Di xuyên vào bộ sủng văn niên đại này, trở thành người công cụ cùng họ cùng tên, thúc đẩy nữ phụ ác độc hắc hóa.

Phương Thanh Nghiên là nữ phụ ác độc trong sách, mà chị gái ruột của Phương Thanh Nghiên mới là nữ chính của bộ truyện này.

Chị em song sinh lại bởi vì vận mệnh trêu cợt, trở thành hai người hoàn toàn khác nhau.

Nữ chính có ngón tay vàng, vận mệnh cá chép thần, chỉ cần là người có quan hệ tốt với cô thì đều có được vô số vận may, cuối cùng đi lên đỉnh cao nhân sinh.

Mà Phương Thanh Nghiên lại từ nhỏ bị bạn cùng lứa tuổi xa lánh, tính cách trở nên vặn vẹo âm u.

Sau khi trở về với thân phận thiên kim nhà giàu, việc đầu tiên Phương Thanh Nghiên làm chính là trả thù những người đã bắt nạt cô trước đây.

Thẩm Khả Di chính là một trong số đó, cô ta vẫn ghen tị với diện mạo của Phương Thanh Nghiên, luôn dùng đủ loại phương thức chèn ép và gây khó dễ cho Thanh Nghiên.

Tất nhiên là không đúng rồi.

Nhưng Phương Thanh Nghiên trả thù Thẩm Khả Di vô cùng ác độc, cô nhục nhã Thẩm Khả Di trước mặt mọi người, sử kế để vị hôn phu vứt bỏ cô ta vào ngày hôn lễ, còn lợi dụng một ít thủ đoạn bất nhập lưu, khiến Thẩm Khả Di vứt bỏ công việc.

Cuối cùng, Thẩm Khả Di ở dưới tinh thần hoảng hốt xảy ra tai nạn xe cộ, ngồi lên xe lăn, điên điên khùng khùng vào ở bệnh viện tâm thần!
Bởi vì duyên cơ trùng tên họ, Thẩm Khả Di nhập tâm cực kỳ mãnh liệt, chán ghét nữ phụ ác động Phương Thanh Nghiên đến cực điểm! Tuổi nhỏ không hiểu chuyện, có cần trả thù tàn nhẫn như vậy không?
Ai ngờ, lão thiên gia lại để cho cô xuyên vào trong sách!
Sau khi nhìn thấy Phương Thanh Nghiên, đừng nói là Thẩm Khả Di ghen tị trong sách, ngay cả cô ta cũng cảm thấy ông trời không công bằng.

Khuôn mặt xinh đẹp như vậy lại đặt trên người nữ phụ ác độc, có thể thấy được ông trời thật sự không công bằng!
Thẩm Khả Di đương nhiên không hy vọng tất cả mọi chuyện đều phát triển giống như trong sách, phương pháp tốt nhất chính là rời xa sát tinh Phương Thanh Nghiên này, như vậy cô ta mới có thể thoát khỏi vận mệnh bị trả thù thê thảm.

Thế nhưng cô ta không cam lòng như thế, bởi vì một khi rời xa nội dung vở kịch, cái tên Thẩm Khả Di này căn bản không xứng xuất hiện trong sách.

Mà nếu như có thể làm quen với nữ chính, cọ vận mệnh cá chép vàng của đối phương, nói không chừng mình có thể đứng trên đỉnh cao nhân sinh?
Bởi vì địa vị và thân phận bây giờ của cô ta có lẽ cách xa tám vạn dặm so với nữ chính, căn bản không có khả năng chạm mặt nhau.

Do đó, Thẩm Khả Di nghĩ tới nghĩ lui một phen, quyết định làm bạn với Phương Thanh Nghiên trước.

Cứ như vậy, Phương Thanh Nghiên liền không có lý do trả thù mình, theo nội dung vở kịch một đường đi xuống, Phương Thanh Nghiên nhất định sẽ nhận tổ quy tông, gặp nữ chính, hoàn thành sứ mệnh nữ phụ ác độc của chính mình.

Đến lúc đó, cô tự nhiên có cơ hội kết bạn với nữ chính.

Sau đó, cô ta hoàn toàn có thể đứng chung chuyến tuyến với nữ chính, cùng nhau liên thù diệt trừ mối uy hiếp Phương Thanh Nghiên này!


 
Chương 7


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


Chỉ tiếc, xuất sư bất lợi.

Thẩm Khả Di vốn muốn thừa dịp đám trẻ hư kia khi dễ Phương Thanh Nghiên, sau đó kéo độ hảo cảm trước mặt đối phương.

Thế nhưng bất đắc dĩ xuyên thư tới, cô ta cũng chỉ là một đứa trẻ, cho nên không dám đắc tội đám người Vương Kha kia, cuối cùng còn bị chúng nó hù dọa.

Thế nhưng cô ta thật sự không ngờ Phương Thanh Nghiên lại có quyết đoán như vậy, dám ra tay với Vương Kha!
Vương Kha cũng không phải dễ chọc, sau khi hắn lên trung học thì ngày ngày lăn lộn với một đám lưu mạnh xã hội, đặc biệt thích khi dễ Phương Thanh Nghiên!
Vừa nghĩ tới mình tạo quan hệ tốt với Phương Thanh Nghiên, thì chẳng khác nào đối nghịch với đám người Vương Kha, nụ cười trên mặt Thẩm Khả Di suýt nữa đã không duy trì được.

Phương Thanh Nghiên thấy cô gái đột nhiên xuất hiện này nắm chặt tay mình không buông, còn nhìn chằm chằm mình đến xuất thần, trong lòng liền dâng lên cảm giác cổ quái.

Thấy đối phương như vậy, cô liền lên tiếng hỏi thăm: “Có chuyện gì sao?"
Thẩm Khả Di phục hồi tinh thần lại, cuống quít khoát tay áo, "Không sao, tôi cũng không giúp được gì! Tôi chỉ muốn làm quen với cậu thôi, tôi tên là Thẩm Khả Di, vừa mới dọn đến đây không lâu, ở ngay sát vách nhà cậu, cậu tên gì vậy?”
Trong nháy mắt nghe được cái tên này, Phương Thanh Nghiên hơi mở to hai mắt.

Thời gian quá mức xa xưa, nếu như không phải đối phương nói ra tên của mình, cô căn bản không thể tin được cô bé thân thiết đáng yêu trước mắt này sẽ là bóng ma thời niên thiếu của cô!
Phương Thanh Nghiên sớm đã quên mình quen biết Thẩm Khả Di vào lúc nào, càng nhớ không nổi đối phương có ra mặt thay mình hay không, nhưng những hồi ức không chịu nổi thời niên thiếu kia, cô vĩnh viễn không quên được…
Phương Thanh Nghiên theo bản năng nắm chặt nắm đấm, hai má cũng có chút căng thẳng.

Cô âm thầm hít sâu một hơi, mới bình phục tâm tình.

Chuyện tương lai còn chưa xảy ra, Thẩm Khả Di bây giờ tựa hồ không có ác ý, nhưng cô không thể tâm bình khí hòa giao tiếp với Thẩm Khả Di, càng không thể trở thành bạn bè, nếu không cô vĩnh viễn không thể thoát khỏi bóng ma kiếp trước.

Nghĩ tới đây, thần sắc Phương Thanh Nghiên không thay đổi mà hỏi ngược lại: "Tôi tên là gì, bọn Vương Kha chưa nói với cậu sao?”
Thẩm Khả Di bị hỏi đến sửng sốt.

Ánh mắt Phương Thanh Nghiên đảo qua mặt đối phương, sau đó nhanh chóng rút tay về: “Mẹ tôi còn đang vội đùng nước tương, tôi phải nhanh chóng trở về…”
“Ai, cậu chờ một chút!”
Thẩm Khả Di phục hồi tinh thần, vội vàng đuổi theo, lại thấy người đã biến mất ở góc cầu thang.

Cô ta mở hổ cảm giác Phương Thanh Nghiên cố ý xa lánh mình, nhưng bộ dáng vội vàng hoảng hốt kia cũng không giống làm bộ, hơn nữa tính cách Phương Thanh Nghiên trong sách vốn là hướng nội cổ quái, bằng không cũng sẽ không khiến người ta chán ghét như vậy.

Thẩm Khả Di cũng không cố chấp, dù sao sau này cô ta và Phương Thanh Nghiên sẽ trở thành bạn học cùng lớp, vẫn còn nhiều thời gian!
Phương Thanh Nghiên xuyên thấu qua khe hở góc cầu thang nhìn xuống phía dưới, thấy Thẩm Khả Di không đuổi theo nữa, mới thả chậm bước chân hướng về phía cửa nhà mình.

Các khu dân cư nhân viên của Nhà máy Hoành Nhuận đều được xây dựng vào những năm 70, ban đầu được sử dụng làm văn phòng, sau đó để đáp ứng nhu cầu nhà ở ngày càng căng thẳng của công nhân, nó đã được chuyển đổi thành nhà ở và được phân phối cho nhân viên của Nhà máy.

Phương Chí Cường cùng Tần Thục Huệ quen biết do xem mắt, Phương Chí Cường liếc mắt một cái liền coi trọng Tần Thục Huệ tính cách ôn nhu, ngũ quan đoan chính, Tần Thục Huệ cũng rất hài lòng bộ dạng đoan chính của Phương Chí Cường.

Hai người ở chung chưa đầy nửa năm đã đi đăng ký giấy chứng nhận kết hôn, sau đó, Phương Chí Cường nhờ quan hệ giới thiệu Tần Thục Huệ vào nhà máy.

Một năm sau, Tần Thục Huệ mang thai, may mắn bắt kịp cơ hội phân phối nhà ở trong nhà máy, thuận lợi phân phối đến nhóm nhà đầu tiên.

Đáng tiếc điều kiện phòng ở của tòa nhà chung cư không được tốt lắm, nhà vệ sinh đều là công cộng, diện tích cư trú cũng vô cùng nhỏ hẹp, phòng bếp phần lớn đều chất đống ở trong hành lang, vừa đến giờ cơm toàn bộ hành lang chính đều tràn ngập sương khói, mùi khói dầu sặc mũi.

Điều này cũng làm cho Lưu Bội Trân rất không vui, ở trong căn nhà mới một thời gian, liền ghét bỏ nơi này quá chật chội, thế là trở về nhà con trai lớn ở nông thôn.

Phương Thanh Nghiên lại luyến tiếc nơi ở có diện tích chưa đầy hai mươi mét vuông này, cẩn thận nghĩ lại đời trước khi chung sống với cha mẹ nuôi, cô mới có thể cảm nhận được cuộc sống hạnh phúc mỹ mãn.

Nhưng lại nghĩ đến Thẩm Khả Di ở sát vách, trong lòng cô có chút không thoải mái.

Xem ra, nếu muốn hoàn toàn thoát khỏi quá khứ, cần phải làm ra một ít thay đổi cực lớn!


 
Chương 8


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


Phương Thanh Nghiên đi tới cửa nhà, phát hiện lối đi nhỏ trong phòng bếp có nguyên liệu thức ăn đang xử lý lở dở, cũng không thấy bóng dáng mẹ đâu, vì thế cô liền để nước tương lại rồi đi vào phòng.

Có tiếng cầu xin nho nhỏ truyền đến.

"Chủ nhiệm Trương, xin ngài châm chước một chút, hiện tại trong nhà tôi thực sự không có gì để ăn, sắp đến tháng 9 rồi, Nghiên Nghiên còn phải lên trung học, tôi còn phải đóng tiền học phí cho con nữa…”
“Vâng, vâng, vâng, tôi biết… Nhưng ngài cũng biết tình huống của chúng tôi, tôi thật sự không nghĩ ra biện pháp… Chủ nhiệm Trương! Chủ nhiệm Trương?"
Trước điện thoại, người phụ nữ mang tạp dề hoa nhỏ, trên mặt tràn đầy sầu não, chỉ mơ hồ nhìn ra được ngũ quan đoan chính, nhưng cả người tiều tụy, thoạt nhìn còn già hơn tuổi thật mười mấy tuổi.

Tần Thục Huệ thở dài, cúp điện thoại mới phát hiện Phương Thanh Nghiên đứng ở cửa, trên khuôn mặt khô gầy vàng vọt hiện lên một tia khẩn trương, "Nghiên Nghiên, sao lại đi lâu như vậy?”
Phương Thanh Nghiên làm bộ như không nghe thấy gì, cười nói: "Chỗ chú Lưu bận quá nên hơi muộn.


“Ông ấy không nói gì với con, tiền đã trả chưa?”
“Yên tâm đi, chú Lưu không nói gì cả, tiền cũng trả xong rồi.


"Vậy là tốt rồi, mẹ lập tức đi nấu cơm, con xem trước một hồi! " Tần Thục Huệ theo bản năng muốn nói con gái đi xem TV, thì mới sực nhớ tới chiếc TV đen trắng trong nhà đã bị mẹ chồng mang đi, vì thế sửa lại lời: "Trước ngồi nghỉ ngơi một chút.

"
Phương Thanh Nghiên cũng làm như không nghe tháya lời nói ban đầu, nhu thuận gật đầu.

Tần Thục Huệ ôn nhu nhìn con gái một cái, sau đó quay lưng lại, mới vén tạp dề lên len lén lau đi nước mắt nơi khóe mắt.

Phương Thanh Nghiên cảm thấy ngực thật nặng nề, cô biết vừa rồi Tần Thục Huệ đang gọi cho chủ nhiệm phân xưởng của mình, muốn dự chi tiền lương tháng sau.

Người nhà họ Phương há mồm liền muốn năm vạn, không biết Tần Thục Huệ đã cầu bao nhiêu tình mới có thể góp được 1 vạn.

Lưu Bội Trân vẫn chưa hài lòng, cứ hai ba ngày lại gọi điện thoại tới gõ một phen, lục tục vét sạch số tiền còn sót lại trong tay Tần Thục Huệ, còn cuốn đi tất cả những thứ đáng giá trong nhà!
Hiện tại hai mẹ con chỉ còn lại một chiếc giường, một cái bàn gấp rách nát, cộng thêm một chiếc điện thoại di động!
Lúc Tần Thục Huệ kết hôn, nhà mẹ đẻ đánh cho cô một bộ đồ dùng trong nhà, nhưng cũng bị Lưu Bội Trân khiêng đi, lúc ấy Tần Thục Huệ không ở nhà, cửa bị cạy mở, quần áo trong tủ trực tiếp bị ném ở lối đi nhỏ, ngay cả một bình dầu và một túi gạo đặt ở góc tường cũng bị lấy đi!
Nếu không phải không tìm được Tần Thục Huệ, thì có lẽ điện thoại cũng không giữ được.

Phương Thanh Nghiên cảm thấy đám người nhà họ Phương không khác gì cường hào thổ phỉ.

Hơn nữa, không bao lâu nữa Lưu Bội Trân còn có thể tiếp tục trở về làm ầm ĩ, làm hại Tần Thục Huệ bị nhà máy đuổi việc, Lưu Bội Trân thuận thế chiếm lấy căn nhà này, còn nhận tiền trợ cấp trong nhà máy phát cho Tần Thục Huệ.

Nghĩ tới đây, Phương Thanh Nghiên đi tới trước lịch, nhìn thoáng qua.

Chuyện xảy ra nhiều năm trước, cô làm sao còn nhớ rõ ngày cụ thể, nhưng cô nhớ tới lúc Lưu Bội Trân đến làm ầm ĩ, trong nhà máy vừa vặn đang chúc mừng lễ quốc khánh.

Lịch cho thấy chỉ còn chưa đầy hai tháng nữa là đến ngày Quốc khánh.

Lưu Bội Trân người này vô cùng khó chơi.

Kiếp trước, sau khi cô điều tra rõ thân thế chân tướng, trước tiên liền đến trước mặt Lưu Bội Trân giải oan cho Tần Thục Huệ.

Nhưng Lưu Bội Trân căn bản không chịu cúi đầu nhận sai, không chỉ không có chút áy náy với Tần Thục Huệ, còn chạy tới chỗ cha mẹ ruột đòi một khoản phí dưỡng dục kếch xù.

Phương Thanh Nghiên biết, chỉ vì chính danh cho mình và mẹ, căn bản không có cách nào hoàn toàn thoát khỏi bà nội xảo quyệt này.

Phải cho Lưu Bội Trân biết, mẹ con họ không phải dễ bị bắt nạt.




 
Chương 9


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


Ngày hôm sau, Phương Thanh Nghiên rời giường lúc 5 giờ.

Rửa mặt xong, cô vào bếp làm hai bát mì trứng hầm.

Trụ nghệ của Phương Thanh Nghiên cũng không tệ, đời trước bởi vì muốn giảm gánh nặng cho Tần Thục Huệ, bắt đầu từ kỳ nghỉ hè cấp ba, cô đã ra ngoài làm công, làm đủ mọi loại hình từ nhân viên phục vụ đến phụ bếp nhà hàng, mặc dù không có kinh nghiệm nấu ăn, nhưng cũng học lỏm được mấy thủ đoạn.

Mì trứng hầm đơn giản, đương nhiên không thể thể hiện ra tài nấu nướng chân chính của cô, nhưng với tuổi 12 này, làm ra một bữa sáng ra hồn như vậy đã xem như không tệ.

Công nhân nhà máy đi làm sớm, hơn sáu giờ, trong hành lang có không ít người đi ra khỏi nhà đi làm, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy bóng dáng bận rộn của Phương Thanh Nghiên ở trong phòng bếp lối đi nhỏ.

Mì hầm trứng gà rắc hành hoa, lúc đi ngang qua có thể ngửi thấy mùi thơm tươi mát, nhịn không được nhìn theo mùi thơm kia, mì sợi phổ thông được rau xanh và ớt đỏ tô điểm, bề ngoài vô cùng xuất sắc.

Tất cả mọi người nhịn không được nhìn lại Phương Thanh Nghiên, bé ngoan nhà ai lại hiểu chuyện như vậy!
Nhưng vừa liên tưởng đến thân thế của Phương Thanh Nghiên, trong lòng lại cân bằng.

Trên đời này, nào có người và chuyện hoàn mỹ.

Phương Thanh Nghiên tự nhiên chú ý tới những ánh mắt tràn ngập thâm ý này, nhưng cô đã sớm thành thói quen, bưng hai bát mì sợi lên phòng.

Hôm nay Tần Thục Huệ đến luân phiên nghỉ ngơi, vừa tỉnh lại liền nhìn thấy con gái nâng khuôn mặt nhỏ nhắn ngồi ở trước bàn ăn, trong đầu bối rối một lát.

Bà nhìn đồng hồ, đã hơn bảy giờ, thế là vội vàng xoay người rời giường, "Đã bảy giờ rồi, đói bụng lắm sao, để mẹ lập tức làm đồ ăn cho con.


Phương Thanh Nghiên cười với mẹ, "Không cần, con đã làm xong bữa sáng rồi.

" Cô muốn để mẹ ngủ nhiều một chút, cho nên đã len lén tắt đồng hồ báo thức, sáng sớm thức dậy nấu cơm.

Trong khoảng thời gian này, Tần Thục Huệ ăn không ngon ngủ không yên, chợt ngủ đủ thời gian, khí sắc cả người đều tốt lên không ít.

Bà dùng vẻ mặt hạnh phúc nhìn Phương Thanh Nghiên, luôn cảm thấy con gái giống như một đêm trưởng thành, vừa hiểu chuyện, vừa có khả năng, còn biết đau lòng vì người khác!
Nhưng không có ma luyện, làm sao có trưởng thành!
Con gái nhất định là ý thức được khó khăn trong nhà đang gặp phải, mới bị ép làm ra thay đổi!
Nghĩ đến mẹ chồng từng bước ép sát, còn có những lời đồn đãi nhảm nhí lưu truyền trong xưởng, nước mắt Tần Thục Huệ không nhịn được muốn rơi.

Có mấy lời quá khó nghe, không chỉ nhằm vào bà, mà còn bao gồm Phương Thanh Nghiên, nếu không phải do mình không có bản lĩnh, con gái làm sao lại chịu ủy khuất như vậy?


 
Chương 10


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


"Sao con không đợi mẹ dậy đã nấu cơm rồi, bếp gas đã đóng kỹ chưa? Lúc nấu cơm nhất định phải cẩn thận những thứ này, nhất là không được bị bỏng! "
Tần Thục Huệ lải nhải vài câu, liền nhanh chóng đi rửa mặt xong, ngồi xuống đối diện con gái.

Bà không thể chờ đợi được nữa, muốn nếm thử tài nấu nướng của con mình.

Mì sợi không nóng bằng lúc mới ra lò, nhưng mùa hè ăn ấm vừa vặn.

Tần Thục Huệ cầm lấy đũa liền nếm thử một miếng, lập tức khen ngợi nói: "Mùi vị không tệ nha! ! Mì này đã nấu xong được một lúc rồi, nhưng lại không bị bở…”
Phương Thanh Nghiên cười giải thích: "Con trụng mì sợi bằng nước ấm trước, sau đó ngâm lại bằng nước lạnh, rồi cho vào nội nấu chín, trong mì còn trộn dầu vừng, hơn nữa không có nước canh, mì sẽ không bị bở.


Tần Thục Huệ không có nghiên cứu gì đối với trù nghệ, công tác trong xưởng bận rộn, đại đa số thời gian ăn cơm đều là giải quyết trong căn tin, nghe Phương Thanh Nghiên nói như thế, chỉ cảm thấy con gái mình thông minh lại có khả năng, khóe miệng muốn nhếch đến sau tai.

Hai mẹ con câu được câu không nói chuyện, vẻ lo lắng giấu ở trong mặt Tần Thục Huệ cũng tiêu tán không ít.

Sau khi ăn xong, Tần Thục Huệ thu dọn xong bát đũa, liền đi vào trong phòng thay quần áo, định ra ngoài.

Phương Thanh Nghiên ra vẻ không biết hỏi: "Mẹ, mẹ muốn đi đâu vậy?”
Tần Thục Huệ không phải người giỏi che giấu cảm xúc, vẻ mặt có chút mất tự nhiên, "Mẹ! mẹ muốn đi thăm dì út của con.


Phương Thanh Nghiên biết, bà là đi vay tiền.

Nếu có thể mượn được tiền từ trong tay Tần Tú Lan thì gặp quỷ rồi, đây chính là vặt cổ chày chảy ra nước.

Lúc trước vì gom góp một vạn cho Lưu Bội Trân, mẹ cô cũng đã mở miệng một lần, nhưng bị dì nhỏ tìm đủ loại cớ từ chối.

Tần Thục Huệ nghĩ lần này số lượng không lớn, lại là vì góp học phí cho con gái, cùng bồi thường tiền cho Phương gia là hai chuyện khác nhau, Tần Tú Lan tốt xấu gì cũng là dì út, không thể trơ mắt nhìn cháu gái không đi học rồi đói bụng.

Ít nhất đổi lại là bà, có khó khăn hơn nữa cũng sẽ không nhìn con của Tần Tú Lan chịu khổ mà mặc kệ.

Đáng tiếc, người ta không "vô tư" như bà.

Phương Thanh Nghiên nghĩ nghĩ, bỗng nhiên đứng lên, "Mẹ, con đi cùng mẹ!"
Tần Thục Huệ theo bản năng nói: "Không được, con ở nhà đi!" Bà là đi vay tiền, nhất định sẽ bị xem thường, bà cũng không muốn con gái tuổi nhỏ đã phải nhìn thấy những thứ này.

Phương Thanh Nghiên bĩu môi, như là muốn khóc, "Nhưng mà mẹ, con ở nhà một mình có chút sợ hãi! Lần trước sau khi bà nội đến, con cũng không dám ở nhà một mình.

"
Vừa nghe lời này, Tần Thục Huệ chỉ cảm thấy chua xót không thôi, bà đi qua ôm con gái, an ủi nói: "Được được được, mẹ mang con đi, không sợ a! "
Hai mẹ con rời khỏi xưởng máy, ngồi lên xe buýt.

Một nhà Tần Tú Lan ở trong tiểu khu cao cấp trong trung tâm thành phố.

Ba chị em nhà họ Tần, Tần Tú Lan tuổi nhỏ nhất, gả cũng tốt nhất, được chồng yêu thương, con trai hiểu chuyện, cuộc sống có thể nói hạnh phúc mỹ mãn.




 
Chương 11


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


Phương Thanh Nghiên lại nhớ rõ, lúc Tần Tú Lan mới vừa kết hôn, còn phải dựa vào Tần Thục Huệ tiếp tế mà sống.

Lúc ấy, chồng của Tần Tú Lan là Củng Kiến Trung còn chưa tốt nghiệp nghiên cứu sinh, trong bụng lại mang thai đứa bé, mẹ chồng lại sinh một trận bệnh nặng, hai vợ chồng căng thẳng, cuộc sống thiếu chút nữa không trôi qua nổi.

Chị cả Tần Hồng Hà gả đi tỉnh thành, ra được tiền lại không ra sức, Tần Tú Lan từ lúc mang thai đến khi sinh, tất cả đều là Tần Thục Huệ móc tim móc phổi chăm sóc.

Cũng may Củng Kiến Trung sau khi nhậm chức thăng chức rất nhanh, cuộc sống của Tần Tú Lan liền dần dần dễ chịu hơn.

Trong tay Tần Thục Huệ mang theo một túi hoa quả, dắt Phương Thanh Nghiên lên lầu, thật trùng hợp gặp Củng Kiến Trung ra ngoài đổ rác.

"Chị hai, sao hai người lại tới đây?" Củng Kiến Trung nhìn hai mẹ con đột nhiên xuất hiện trước mắt, biểu tình vui sướng.

“Chào dượng út!” Phương Thanh Nghiên chủ động chào hỏi.

Tần Thục Huệ cười nói: "Tháng trước không phải sinh nhật chú sao? Chị bận rộn, cũng không có thời gian đến thăm chú, lúc rảnh rỗi liền tới.


Ánh mắt Củng Kiến Trung rơi vào trên người Phương Thanh Nghiên, từ ái sờ sờ đầu của cô, cười nói: “Khách khí cái gì, đều là người một nhà! Hai người lên trước đi, Tú Lan đang ở trong nhà, em ném rác xong sẽ lên tiếp đón hai người.


Tần Thục Huệ gật gật đầu, đưa mắt nhìn em rể xuống lầu, sau đó mới mang theo Phương Thanh Nghiên tiếp tục đi lên lầu.

Phương Thanh Nghiên tò mò mà đánh giá dượng nhỏ, nhìn bộ dáng này, dượng nhỏ của cô giống như còn không biết nhà cô đã phát sinh chuyện gì.

Cánh cửa khép hờ.

“Tú Lan! ” Tần Thục Huệ hô một tiếng, sau đó đẩy nhẹ cửa ra.

Một người phụ nữ có dáng người nhỏ nhắn xinh xắn từ trong phòng bếp thò đầu ra, khi nhìn thấy hai mẹ con, biểu tình trên mặt đột nhiên cứng đờ.

Tần Tú Lan ném khăn lau trong tay xuống, bước nhanh tới, "Sao chị tới mà không báo trước…” Cô ta đẩy hai mẹ con đến của, lại nhanh chóng nhìn thoáng qua bên ngoài, sau đó rầm một tiếng đóng cửa lại.

Tần Thục Huệ nhìn thấy động tác nhỏ này, nhất thời có chút xấu hổ, "Đây không phải vừa lúc nghỉ ngơi sao, cho nên muốn đến thăm em với Kiến Trung! "
"Chị hai, hiện tại tình huống này của chị sao còn dám chạy lung tung, muốn nhà chồng của chị đến nơi này làm loạn sao? Đây là đơn vị chính thức của Kiến Trung, nơi này cũng có không ít đồng nghiệp của anh ấy, nếu truyền đi sẽ bị người ta chê cười!”
Tần Thục Huệ muốn đưa trái cây ra, những cứ như vậy nắm chặt ở trong tay, bà chần chờ một lát rồi đem trái cây đặt lên tủ giày.

Tần Tú Lan rất mất hứng, "Chị, chị cũng đừng trách em nói chuyện khó nghe, bây giờ là thời kỳ đặc thù, chị cũng biết chức vị Kiến Trung nhà em lăn lộn đến bây giờ không dễ dàng bao nhiêu, chị cũng không muốn hại anh ấy! ! Hơn nữa, có chuyện gì chị có thể gọi điện thoại nói nha.




 
Chương 12


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


Tần Thục Huệ ấp úng hạ cánh môi, hơn nửa ngày mới mở miệng giải thích nói: "Chị, chị nghĩ giáp mặt thì dễ nói chuyện hơn…”
Tần Tú Lan cắt ngang nói: "Nếu vẫn là chuyện trước kia, thì em thật sự không có cách nào, Tử Hiên bên này cũng sắp khai giảng, nó phải chuyện đến tiểu học tư nhân, báo lớp thiếu niên, còn muốn học violin, chi tiêu rất lớn, cho nên trong tay em thật sự không còn nhiều tiền…”
Tần Thục Huệ cũng không biết nên nói tiếp như thế nào.

Lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng gõ.

Tần Tú Lan rõ ràng đã mất kiên nhẫn, cô ta đi tới mắt mèo vừa nhìn thì thấy là chồng của mình, thế là vội vàng ra dấu với Tần Thục Huệ, hạ giọng nói: "Chị hai, không phải em không muốn giúp chị, mà là em thật sự không có cách.


Tần Thục Huệ nghe vậy, trên mặt hiện lên vẻ thất vọng, chậm rãi gật đầu.

lúc này Tần Tú Lan mới mở cửa.

Củng Kiến Trung không nhận ra bầu không khí trong phòng, cười ha hả nói: "Anh chỉ đi ném rác, sao em còn phải đóng cửa…” Hắn vừa định đổi giày thì phát hiện hai mẹ con vẫn còn đứng ở cửa, thế là kỳ quái nói: "Sao hai người không vào nhà?"
Tần Tú Lan không lên tiếng, ánh mắt dừng ở trên mặt chị ruột của mình.

Cái này, ngay cả Tần Thục Huệ cũng nhìn ra, em rể còn chưa biết chuyện ở nhà mình, bà cũng không phải người thích gây phiến toái cho người khác, cho nên theo bản năng liền nói: “Chị nhớ tới có chút việc, trước…”
Lời còn chưa dứt, đã bị Phương Thanh Nghiên cắt ngang, "Dượng, Củng Tử Hiên có nhà không?
Thấy cháu gái quan tâm con trai mình, Củng Kiến Trung miễn bàn có bao nhiêu vui vẻ, chỉ chỉ vào phòng trong, "Đang học ở bên trong đấy!”
“Vậy con đi tìm em ấy.


Không đợi những người khác có phản ứng, Phương Thanh Nghiên trực tiếp cởi giày, như một trận gió chạy như bay vào phòng.

Tần Thục Huệ theo bản năng muốn ngăn cản, lại không ngăn kịp, vừa ngẩng đầu liền đối diện tầm mắt bất mãn của Tần Tú Lan, bà xấu hổ nói: "Đứa nhỏ này, thật sự là một chút lễ phép cũng không có! "
Tần Tú Lan ở trước mặt chồng, tự nhiên khó nói cái gì, chỉ có thể cố nặn ra vẻ tươi cười nói: "Không có việc gì, thật vất vả mới tới một chuyến, cũng đừng vội đi, em rót trà cho chị.

” Cô ta cũng không lo lắng, dù sao biết tính tình chị hai mình, đã nói đến mức đó, khẳng định không còn mặt mũi mở miệng vay tiền nữa.

Củng Kiến Trung cũng cười nói: "Hai chị em nó đã lâu không gặp, cứ để hai đứa trao đổi tình cảm đi!”
Như vậy, Tần Thục Huệ đành phải vào nhà ngồi xuống.




 
Chương 13


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


Trong phòng, Củng Tử Hiên vểnh mông ghé vào trước bàn học, bộ dáng lén lút.

Bất thình lình nghe thấy tiếng cửa bị đẩy ra, cậu sợ tới mức giật mình một cái, vừa quay đầu nhìn lại hóa ra là Phương Thanh Nghiên, thế là nhất thời tức giận, nói: "Sao lại là chị!”
Phương Thanh Nghiên khoanh tay trước ngực, nhìn thoáng qua, người sau lập tức ôm ngực che lại khu vực bàn học ở trước mặt, vẻ mặt cảnh giác nói: "Nhìn cái gì mà nhìn!" Tuy là như thế, nhưng bài tập hè vẫn bị lộ ra.

Phương Thanh Nghiên cười, "Làm bài tập nghỉ hè mà thôi, cậu che cái gì!”
Củng Tử Hiên lập tức đen mặt, "Không liên quan đến chị!”
Phương Thanh Nghiên lại nhìn ra chút manh mối.

Vừa rồi trước khi vào nhà, cô đã nhìn thấy hành lý còn chưa dọn dẹp xong để ở phòng khách, cho nên biết dượng út hẳn là mới trở về.

Dì út rất cưng chiều con trai, nhưng dượng út lại rất nghiêm khắc.

Nghiêm phụ không có ở đây, lại gặp phải kỳ nghỉ hè, Củng Tử Hiên nhất định là chơi đến điên rồi.

“Bài tập một chữ cũng chưa làm xong?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Củng Tử Hiên từ đen chuyển sang đỏ.

Phương Thanh Nghiên cười híp mắt lại thêm chút lửa, "Lát nữa dượng sẽ vào đây kiểm tra đấy!”
Củng Tử Hiên mặt từ đỏ chuyển sang xanh, nhảy dựng lên, "Chị không được cáo trạng!”
“Cậu chưa làm xong bài tập, dù tôi có mắc hay không mắc thì cậu vẫn sẽ bị dạy dỗ.

” Phương Thanh Nghiên không chút lưu tình mà giội nước lạnh.

Củng Tử Hiên hoàn toàn ỉu xìu, vô lực ghé vào trên bàn, "Tôi cũng không biết làm thế nào bây giờ…” Càng gấp gáp, cậu ta còn viết không ra chữ.

Mà không làm thì nhất định sẽ bị đánh rất tàn nhẫn!
Phương Thanh Nghiên kéo ghế dựa, ngồi xuống bên cạnh cậu, rồi vươn tay ra, "Cho tôi xem.


Củng Tử Hiên nhìn cô rồi lầu bầu nói: "Như thế nào, chị muốn làm giúp tối sao?”
“Mơ đi!”
Phương Thanh Nghiên không có thời gian rảnh rỗi, hơn nữa nếu cô dám làm như vậy, một khi bị dượng phát hiện thì nhất định sẽ chịu dạy dỗ cùng với Củng Tử Hiên, cô mới không đi làm chuyện ngu ngốc như vậy.

Cô nói: “Nếu cậu không sợ bị dượng út phát hiện thì tôi có thể giúp.


Củng Tử Hiên lập tức lắc đầu như trống đánh, bỏi, "Vậy chị đừng quấy rầy tôi học tập! ”
Phương Thanh Nghiên cười nói: "Tuy nhiên, tôi còn thể dạy cậu làm bài, để cho cậu làm nhanh hơn, một hồi cũng không đến mức bị đánh.

” Củng Tử Hiên còn đang học tiểu học năm thứ ba, cậu vắt hết óc làm không đề, nhưng đối với Phương Thanh Nghiên, đây chỉ là trò trẻ con.

Củng Tử Hiên sáng mắt lên, lập tức đưa bài tập nghỉ hè qua, lại nghe Phương Thanh Nghiên nói.

"Nhưng trước tiên cậu phải hứa giúp tôi một việc.

"
Củng Tử Hiên nhíu mày, ba cậu nói không sai, trên đời này không có cơm trưa miễn phí!


 
Chương 14


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


Trong phòng khách, Tần Thục Huệ như ngồi đệm kim.

Bà đương nhiên biết em gái không hoan nghênh mình, đã muốn kiếm cớ đuổi đi, nhưng do con gái một mực ở trong phòng không đi ra, mà em rễ cũng câu được câu không nói chuyện với bà.

Củng Kiến Trung rất tán thành chị em họ có thể qua lại nhiều hơn, vừa rồi hắn nhìn lén trong phòng phát hiện cháu gái còn đang dạy con trai học tập, trong lòng hết sức vui mừng, còn muốn giữ mẹ con Tần Thục Huệ lại ăn cơm trưa.

Tần Tú Lan ngồi ở một bên, ánh mắt nháy đến sắp hỏng rồi, nhưng hết lần này tới lần khác tên đàn ông nhà mình lại không chịu chú ý, cô ta tức tới mức muốn ngã lăn ra.

Củng Kiến Trung cảm thán, nói: "Đứa nhỏ Nghiên Nghiên này rất hiểu chuyện, cũng không cần chị quan tâm, nào giống Tử Hiên nhà em, làm gì không biết, nhưng nghịch ngợm gây sự lại đứng nhất, nên để cho nó học tập theo Nghiên Nghiên!”
Nói đến chuyện đi học, trong lòng Tần Thục Huệ liền rầu rĩ, nhịn không được lại nhìn em gái.

Tần Tú Lan giống như không nghe thấy, vừa cắn hạt dưa, vừa xem TV.

Lúc này, cửa phòng Củng Tử Hiên mở ra, đứa bé trai giống như đạn pháo lao ra, nhào vào trong ngực Củng Kiến Trung.

“Ba! Chị họ muốn đến trường trung học Thực Nghiệm lên trung học cơ sở, nơi đó xây khu trường mới, sau này con cũng muốn học ở trường mới!”
Trường trung học Thực Nghiệm là trường trung học cơ sở tốt nhất huyện Nam Hương, bây giờ còn chưa thực hiện chính sách nhập học, muốn vào trường trung học thực nghiệm học tập, hoặc là dựa vào quan hệ, hoặc là dựa vào thực lực cứng rắn.

Phương Thanh Nghiên chính là dựa vào thực lực của mình thi vào.

Củng Kiến Trung đương nhiên hy vọng để cho con trai đi trường học tốt hơn, nghe vậy liền ôm con trai cười đến toe toét, "Không hổ là con trai ba, có tiền đồ!" Hắn nhìn Phương Thanh Nghiên đi ra từ trong phòng, hỏi: "Nghiên Nghiên, khi nào thì trường cháu khai giảng?"
"Ngày 6 tháng 9.

"
Củng Kiến Trung quay đầu nhìn về phía lịch, chỉ kém hơn nửa tháng, hơn nữa, trường trung học thực nghiệm khai giảng sớm hơn vài ngày so với trường của con trai, thời gian cũng không xung đột.

“Vậy được, hôm đó ba bớt chút thời gian dẫn con đến trường trung học thực nghiệm!” Hắn quay đầu nói với Tần Thục Huệ: "Chị hai, hôm đó vừa vặn là ngày làm việc, chị và anh rể đừng xin nghỉ đưa Nghiên Nghiên đi học, cứ để em dẫn Tử Hiên đi cùng, thuận tiện giúp Nghiên Nghiên làm thủ tục nhập học.


Trường trung học thực nghiệm cách nhà máy máy Hoành Nhuận rất xa, hơn nữa thủ tục xin nghỉ của nhà máy máy rất rườm rà, Củng Kiến Trung cũng đang suy nghĩ cho một nhà Tần Thục Huệ, đơn vị của hắn có xe hơi nhỏ, đi lại trên đường thuận tiện hơn.




 
Chương 15


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


Tần Tú Lan chỉ hận không thể khâu miệng tên đàn ông nhà mình lại, vội vàng nói: "Anh cũng không cần xin nghỉ? Không phải nói gần đây đơn vị đặc biệt bận rộn sao, hay để em mang Hiên Hiên đi là được!"
Củng Tử Hiên phản bác, "Không, con muốn ba dẫn con đi! Ba, ba đã lâu không dẫn con đi chơi!”
Củng Kiến Trung công tác bận rộn, bình thường ít làm bạn với con trai, trong lòng hắn cũng áy náy.

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt của con trai, hắn liền tươi cười đáp ứng, "Được, ba dẫn con đi!
Củng Tử Hiên ở một bên hoan hô.

Tần Tú Lan nhíu mày đến mức có thể kẹp chết ruồi bọ.

Đã thấy Tần Thục Huệ hốc mắt hơi đỏ, cánh môi cũng run rẩy.

Củng Kiến Trung nhận ra không thích hợp, hỏi: "Đây là làm sao vậy?”
Phương Thanh Nghiên ôm lấy mẹ, nói: "Nhất định là mẹ cháu nghe dượng nhắc đến ba, cho nên trong lòng khổ sở! Dượng, ba của cháu đã không còn, lại càng không có cơ hội đưa cháu đi học, dượng không biết sao?”
Trong lúc nhất thời, cả phòng khách yên tĩnh không tiếng động.

Củng Kiến Trung mở to hai mắt, phản ứng đầu tiên chính là quay đầu nhìn vợ mình.

Ánh mắt Tần Tú Lan hơi né tránh, biết chuyện này không giấu được, đành phải nói: "Thời gian trước xưởng máy đã xảy ra chuyện, khoảng thời gian đó anh lại đi công tác ở nơi khác, cho nên em không kịp nói!”
Củng Kiến Trung buông con trai xuống, mạnh mẽ đứng lên, "Nhưng anh đã trở về nhiều ngày như vậy, sao em vẫn không nói một tiếng!”
Củng gia nghèo, có được một sinh viên đại học như hắn đã không dễ dàng, lúc ấy hôn nhân của hắn và Tần Tú Lan cũng bị hai nhà ngăn trở, nếu không phải hai vợ chồng Tần Thục Huệ ở trước mặt nhạc phụ nhạc mẫu nói hết lời tốt, sau đó lại có nhiều giúp đỡ, vợ chồng son bọn họ căn bản chịu không nổi.

Quan hệ giữa Củng Kiến Trung cùng Phương Chí Cường vô cùng tốt, thật sự lòng mang cảm kích đối với một nhà chị hai!
Hắn căn bản không nghĩ tới Phương Chí Cường sẽ đột nhiên qua đời, càng không nghĩ tới vợ mình sẽ giấu diếm tin tức này đến bây giờ!
Tần Tú Lan âm thầm kêu khổ, không gạt có thể làm sao bây giờ, lấy tính tình chồng của cô ta nhất định phải đi ra mặt, mà những chuyện rách nát của Phương gia đã ầm ĩ toàn bộ xưởng máy, nếu nhà cô ta nhúng chân vào chuyện này, khẳng định rước lấy phiền phức!
Huống hồ, chị hai cô thiếu chính là tiền, những người nhà anh rể kia há mồm như sư tử, muốn năm vạn!
Cô ta vốn định đợi thêm một thời gian nữa mới nói chuyện này với chồng, nào biết nhanh như vậy đã gây ra chuyện.

Tần Tú Lan vội vàng giải thích: "Không phải em đang tìm cơ hội nói với anh sao, một phần do công tác của anh quá bận rộn! "
"Công việc bận rộn hơn nữa cũng không có quan trọng bằng chuyện này, đây chính là anh rể ruột của em!" Củng Kiến Trung hung hăng vỗ bàn, "Tang lễ đâu, đã xong xuôi rồi?"
Tần Tú Lan không dám nhìn vào mắt chồng, vội vàng nói: "Tang lễ em đi rồi, lúc đó anh đang ở nơi khác, sự tình lại tới đột ngột, anh không về kịp! " Nếu không phải là đi tham gia tang lễ, tận mắt nhìn thấy người Phương gia hung hãn, cô ta cũng sẽ không hạ quyết tâm phải rời xa nhà chị hai.

Huống hồ, chuyện này cũng không oán được người Phương gia, nếu không phải chị cô ta làm loạn bên ngoài, làm sao có thể gây ra một đống chuyện rách nát như vậy chứ!


 
Chương 16


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


Nghĩ tới đây, Tần Tú Lan trước tiên dỗ con trai vào trong phòng, sau đó kéo chồng vào phòng riêng, kể lại đầu đuôi mọi chuyện, trong đó đương nhiên còn bao gồm thân thế của Phương Thanh Nghiên.

Củng Kiến Trung trừng to mắt, nếu không phải nghe nói trong tay Lưu Bội Trân có giấy chứng nhận của bệnh viện, thì hắn ta một chữ cũng không muốn tin.

Con gái nuôi mười mấy năm không phải là con ruột, đổi thành bất cứ gia đình nào cũng không thể chấp nhận, huống hồ, Phương Chí Cường còn chết không minh bạch như vậy, người Phương gia bên kia sẽ tức giận cũng là chuyện bình thường.

Củng Kiến Trung và Phương Chí Cường là bạn nối khố lớn lên trong một thôn, trước khi kết hôn với Tần Tú Lan, hai người đã làm anh em kết nghĩa, nào biết sau đó lại thành anh em một nhà.

Trong lòng hắn cũng bất bình thay cho Phương Chí Cường, nhưng Tần Thục Huệ chiếu cố cả nhà bọn họ cũng là sự thật, hơn nữa người Phương gia mở miệng muốn 5 vạn, đây quả thật rất quá đáng.

Củng Kiến Trung hạ giọng nói với vợ: "Vậy em cũng không thể gạt anh, đây là chị ruột của em, em cũng không thể mặc kệ, chẳng lẽ em quên năm đó chị ấy giúp đỡ chúng ta như thế nào?”
Tần Tú Lan bĩu môi, nếu không có Lưu Bội Trân nháo như vậy, cô ta cũng không đến mức keo kiệt như thế.

Nhưng chị hai đã làm thối rửa thối rữa, tái giá là tuyệt đối không có khả năng, mà một mình nuôi con gái, còn bị người Phương gia gắt gao nhìn chằm chằm, căn bản chính là cái động không đáy!
Tần Tú Lan sợ vừa ra tay, chính là chuyện cả đời, càng sợ bị thanh danh thúi của chị hai liên lụy!
“Được, em giúp!”
Tần Tú Lan biết nói chồng không thông, từ trong tủ đầu giường cầm một bao lì xì rồi đi ra ngoài.

Trong phòng khách, hai mẹ con còn đang ngồi, Tần Tú Lan thấy thế trong lòng càng sinh vài phần bất mãn.

Thật ra Tần Thục Huệ muốn len lén rời đi, nhưng Phương Thanh Nghiên gắt gao không cho bà đi, thấy hai vợ chồng Tần Tú Lan đi ra, cũng không dễ làm cái gì.

Tần Tú Lan trực tiếp đem tiền lì xì nhét vào tay Tần Thục Huệ, nói: "Chị hai, em là em gái chị, cũng không muốn thấy chị chịu khổ, nghe em khuyên một câu, tranh thủ thời gian mang theo Nghiên Nghiên rời khỏi huyện Nam Hương, càng xa càng tốt!
Tiễn bước hai ôn thần này, cũng là vạn sự đại cát!
Chạy trốn? Tần Thục Huệ cũng không phải không nghĩ tới, thời điểm bị Lưu Bội Trân uy hiếp, bà đã vô số lần nghĩ đến muốn mang con gái rời khỏi nơi quỷ quái này.

Nhưng có thể đi đâu đây? Là một người mẹ độc thân, không có việc làm làm sao nuôi con gái lớn?
Tần Thục Huệ đem bao lì xì đặt ở trên bàn trà, cố chấp lắc đầu, "Không, chị không thể đi!”
“Chị không biết bên ngoài truyền ra có bao nhiêu khó nghe, em cũng là vì hai mẹ con chị mà thôi!”
Thật ra Củng Kiến Trung cũng cảm thấy lời của vợ có đạo lý, Tần Thục Huệ muốn tiếp tục ở lại, nhất định sẽ bị dè bỉu sau lưng, Phương Thanh Nghiên tuổi còn nhỏ, điều này cũng bất lợi cho sự trưởng thành của cô bé.

Hắn do dự một chút, vẫn là mở miệng khuyên nhủ một câu, "Chị hau, cho dù chị không nghĩ cho mình, thì cũng nên vì Nghiên Nghiên, đứa trẻ ở trong hoàn cảnh như vậy, làm sao có thể học tập bình thường đây?”


 
Chương 17


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


Tần Thục Huệ ngẩn ra, nước mắt đảo quanh hốc mắt.

Lúc này, Phương Thanh Nghiên tiến lên một bước, từ trên bàn trà cầm lấy tiền lì xì đếm rồi nói: "Dì út, năm mươi khối chỉ sợ không đủ chạy trốn!"
Tần Tú Lan nào nghĩ tới bao lì xì sẽ bị mở ra trực tiếp như vậy, thế là lập tức đỏ mặt, giải thích nói: "Chắc do không cẩn thận nên cầm nhầm…”
Củng Kiến Trung không nói gì mà chỉ nhìn thoáng qua vợ minnhf, sau đó vội vàng móc ví tiền ra, rút ra một xấp 100 nguyên đưa cho Phương Thanh Nghiên, nói: "Yên tâm, chuyện tiền không cần hai người quan tâm! "
Thấy thế, Tần Tú Lan miễn bàn có bao nhiêu đau thịt, nhưng cũng không thể ngăn cản, cô ta kéo kéo tay áo chị gái, lại tiếp tục khuyên nhủ: "Không sai, em cùng Kiến Trung sẽ không hại chị!”
Tần Thục Huệ trừng to hai mắt, "Nghiên Nghiên, cha ruột của con ngoại trừ Chí Cường tihf còn có thể có ai?" Mẹ chồng bên kia vu hãm còn chưa tính, nhưng không nghĩ tới chính mình em gái cũng nghĩ như vậy, bà chỉ cảm thấy thật ủy khuất.

Tần Tú Lan nhịn không được trợn trắng mắt, "Chị hai, chị cũng đừng mở to mắt nói dối, Phương gia đã nhận được giấy chứng mình của bệnh viện, chị lại không có chứng cớ gì, chỉ dựa vào một cái miệng có thể nói không thông.

Hơn nữa, trước kia đã có người nói Nghiên Nghiên không giống anh rễ…”
Phương Thanh Nghiên lên tiếng ngắt lời: "Nhưng cháu và mẹ cũng không giống nhau!”
Tần Tú Lan nghĩ thầm, đó không phải rất bình thường sao, con gái lớn thường sẽ giống ba, bộ dáng này của Phương Thanh Nghiên quá nổi bật, ai biết là giống bên tên đàn ông nào ở bê ngoài!
Phương Thanh Nghiên biết không thể nói rõ, cho nên nhận mạnh lại lần nữa: “Bộ dáng của cháu không giống ba mẹ, từ nhỏ đã có người cười chê là cháu do ba mẹ nhặt được từ bên ngoài, nói không chừng là thật?”
Tần Tú Lan nhất thời trợn mắt, "Sao có thể, nếu nhặt cháu từ bên ngoài, thì cha mẹ ruột ở đâu? Dì là tận mắt nhìn thấy mẹ cháu mang thai đủ mười tháng đấy!
Phương Thanh Nghiên mặc kệ đối phương, đầu tiên là trả lại tiền cho Củng Kiến Trung, sau đó ánh mắt sáng quắc nhìn đối phương: Từng câu từng chữ nói ra: "Dượng, chúng cháu không cần tiền, cháu và mẹ cũng sẽ không chạy trốn!"
"Mẹ cháu tuyệt đối chưa từng làm chuyện không xứng đáng với ba, trước kia cháu đã xem qua trên tin tức có án lệ ôm nhầm đứa nhỏ, vạn nhất chuyện như vậy cũng xảy ra ở trên đầu cháu thì sao?"
"Cháu muốn điều tra rõ ràng chuyện này, con nghe dì nói dượng biết một cảnh sát rất lợi hại, dượng có thể để cho ông ấy giúp chúng cháu hay không?"
Đâu chỉ là quen biết, bạn học chính quy của Củng Kiến Trung làm cục trưởng cục cảnh sát thành phố!
Chồng có tầng quan hệ này, là Tần Tú Lan chính miệng thổi phồng ra ngoài, nhưng đến hiện tại cô ta chỉ hận không thể nuốt đầu lưỡi của mình!
Để cục trưởng cục cảnh sát thành phố đến hỗ trợ, đó phải có bao nhiêu mặt mũi?
Thiệt thòi nha đầu chết tiệt này nói ra miệng!


 
Chương 18


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


Phương Thanh Nghiên còn có thể nói cái gì đây, bọn họ chỉ cho phép người khác làm bạch nhãn lang, mà không cho phép cô làm mặt dày sao?
Phàm là Tần Tú Lan nếu còn có chút lương tâm, thì cũng sẽ không chờ cô tự thân tới cửa mở miệng mà là khi biết Tần Thục Huệ gặp phải khó khăn, cô ta sẽ tự chủ động ra mặt hỗ trợ.
Tuy nói như vậy nhưng Phương Thanh Nghiên cũng không thật sự cần Củng Kiến Trung phải ra tay giúp đỡ nhà cô làm cái gì.

Kiếp trước vì điều tra rõ ràng thân thế của mình, cô đã thử qua đủ loại phương pháp, nên hiện tại có thể nói cô đã có đầy đủ kinh nghiệm để giải quyết nguy cơ trước mắt.

Nhưng cô chỉ vừa nghĩ tới bộ dáng của Tần Tú Lan đời trước vô tâm đối với mẹ cô, tránh như tránh rắn rết kia, thì trong lòng cô cũng rất không thoải mái.
Cho nên lúc này đây, Phương Thanh Nghiên cũng không có ý định sẽ để Tần Tú Lan được sống quá tốt, ít nhất thì cô ta cũng phải trả lại tất cả ân tình mà nhà mình đã nợ mẹ cô.
Củng Kiến Trung hiển nhiên bị những lời này của Phương Thanh Nghiên làm cho ngây người, nhất thời vỗ đùi, nói: "Thật đúng là có khả năng này!"
Nếu không nhờ Phương Thanh Nghiên nói như thế, thì ở đây căn bản không ai sẽ nghĩ đến phương diện ôm nhầm đứa nhỏ.
Ở thời đại thông tin không phát triển như thế này, con đường để mọi người biết được tin tức bên ngoài đúng thật là vô cùng có hạn.

Trên tin tức chỉ đưa những loại tin tức máu chó ly kỳ mà thôi, nên có thể nói đối với cái chuyện ôm nhầm đứa nhỏ này tất nhiên là ít có người biết đến được.
Mặt khác, Tần Thục Huệ một mực chắc chắn Phương Thanh Nghiên là con ruột của Phương Chí Cường, bà cũng hoàn toàn không nghĩ đến khả năng đã ôm nhầm con, vì thế bao năm qua tất cả mọi người đều cho rằng bà là một con vịt chết mà còn cố mạnh miệng!
Củng Kiến Trung cũng không cho rằng Tần Thục Huệ sẽ làm ra chuyện phản bội Phương Chí Cường, hiện tại khi cô nhắc hắn đến chuyện ôm nhầm đứa nhỏ, vậy sự tình bao lâu nay liền hoàn toàn có thể lý giải được rồi.

Điều đó cũng đồng nghĩa, nếu như có thể chứng minh đây là sự thật, vậy Phương gia sẽ không có lý do gì tìm Tần Thục Huệ gây phiền toái nữa rồi.
Tần Tú Lan nửa tin nửa ngờ, nhìn Tần Thục Huệ, hỏi: "Chị hai, chị cảm thấy có loại khả năng này sao?"
Tần Thục Huệ cũng hoàn toàn bối rối, lúc bà sinh con khó sinh, trực tiếp vào phòng phẫu thuật, tiêm thuốc tê ngủ thiếp đi, tỉnh lại liền thấy chồng ôm con gái tới, bà làm sao biết ôm sai hay không sai chứ?
Bà vội nắm chặt lấy tay của Phương Thanh Nghiên, nói: "Đứa nhỏ này, không được nói hươu nói vượn! Con, con…Con sao có thể bị ôm nhầm được chứ?”
Trong lòng Tần Thục Huệ tất nhiên không hy vọng đây là sự thật.

Đứa nhỏ mình nuôi mười mấy năm, tình cảm giữa hai mẹ con lại sâu đậm như vậy, hiện tại lại có người nói đây không phải con ruột của mình, cảm giác này đúng thật khó chịu.


 
Chương 19


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


Phương Thanh Nghiên vội cầm lấy tay của bà, kiên định nói ra: "Không thử thì làm sao biết được đây? Dù sao mặc kệ con có phải ôm lầm hay không thì mẹ đều là mẹ của con!"
Tần Thục Huệ ngẩn ra, vẻ mặt hỗn loạn liền bình ổn vài phần.

Củng Kiến Trung lập tức đứng lên, nói: "Tôi hiện tại sẽ đi liên hệ với lão Chương!”
Tần Tú Lan vội vàng giữ hắn lại, nói: "Loại chuyện này anh còn không biết xấu hổ mà lại muốn đi tìm Chương cục trưởng nữa? Hay là hiện tại chúng ta cùng chị hai trực tiếp đi đến đồn cảnh sát đi, anh thấy được không?" Nếu có thể giải quyết được chuyện này, vậy tất nhiên là chuyện tốt, thanh danh của cô ta cũng sẽ không bị chuyện của nhà Tần Thục Huệ làm liên lụy, nhưng mà nếu vì chuyện này mà nhà mình lại thiếu Chương cục trưởng bên kia một cái nhân tình, thì cô ta cũng không thật sự muốn.

Phương Thanh Nghiên nghiêm túc nói: "Ngay từ thời điểm Phương gia tới tìm mẹ gây phiền toái, thì chúng ta cũng đã từng báo cảnh sát rồi, nhưng bọn họ chọn đứng bên phía Phương gia.

"
Phương gia có giấy chứng nhận của bệnh viện, đối với những loại mâu thuẫn gia đình như thế này, thì cảnh sát cũng chỉ nhắm một mắt mở một mắt mà thôi.

“Cháu có biết người ta là nhân vật như thế nào không? Căn bản không phải là người mà chúng ta có thể với tới nổi, người ta cũng sẽ không có thời gian rảnh để đi quản cái việc nhỏ như lông gà vỏ tỏi này.


Phương Thanh Nghiên cảm thấy rất buồn cười, mẹ con các cô hiện tại đã bị khi dễ thành như vậy rồi, nhưng chuyện này ở trong mắt Tần Tú Lan lại được xem là chuyện nhỏ lông gà vỏ tỏi? Xem ra, tình nghĩa giữa chị em, còn thua cái nhân tình mà cô ta phải nợ cái vị cục trưởng kia.

Cô chớp chớp mắt, ra vẻ không biết hỏi: "Nhưng cháu nghe cô giáo nói, chú cảnh sát là vì nhân dân phục vụ mà?"
Tần Tú Lan nghẹn họng.

Phương Thanh Nghiên cũng không phải cố ý làm khó gì, nhưng loại chuyện như thế này còn bắt buộc phải tìm một vị cảnh sát có "bản lĩnh" lớn một chút đến làm.

Thời điểm bây giờ không giống như mười mấy năm sau, trong các góc bệnh viện đều lắp đặt theo dõi.

Trên thực tế, bởi vì bệnh viện bị thiếu hụt ở phương diện quản lý, ôm lầm đứa nhỏ là chuyện thường xảy ra, có những chuyện mà khả năng cả đời này đều không phát hiện được sự thật, nhưng cũng có khả năng dựa vào cơ duyên nào đó mà mấy chục năm sau mới nhận lại cha mẹ ruột, bởi vì mấy chục năm sau sẽ có kỹ thuật giám định DNA tiên tiến.

Vào năm 1992, kỹ thuật giám định quan hệ cha con đã xuất hiện, điều này còn giúp cho cảnh sát điều tra hình sự có một số thành tựu mang tính đột phá, nhưng kỹ thuật này không phổ biến, đồn cảnh sát địa phương nhỏ e rằng hiện tại còn không biết có loại kỹ thuật này.

Cục cảnh sát trong thành phố thì không giống vậy, tài nguyên có được cũng không giống như những đồn cảnh sát nhỏ lẻ khác, mà hiện tại nếu có thêm tầng quan hệ của Củng Kiến Trung, thì không sợ sẽ không làm ra chuyện được.




 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top