Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại

Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Tham gia
11/6/23
Bài viết
915,440
VNĐ
900,499
[Diendantruyen.Com] Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại

Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Tác giả: Lệnh Vụ
Tình trạng: Đã hoàn thành




Ôn Oanh năm 6 tuổi mơ một giấc mơ. Mơ thấy sau khi mình bị bắt cóc, anh trai vì tìm mình mà dựa vào công việc dọn gạch nơi công trường đi khắp thế giới.

Cuối cùng không thể không đi ở rể cho một nhà có tiền.

Cuộc sống ở rể không hề tốt, đi chỗ nào cũng bị người ta xem thường.

Cô bé nhìn anh trai bị người ta nhục mạ, đến cả con trai ruột cũng khinh thường anh.

Cuối cùng đến lúc lớn tuổi, anh còn đi xe điện second-hand đi giao cơm hộp.

Mỗi lần anh trai giao một phần đồ ăn đều sẽ dán lên hộp cơm một bức tranh sinh động như thật, đó là cô bé năm 6 tuổi.
 
Chương 1: Chương 1


Năm 1979.

Sau khi lập thu, nhiệt độ chênh lệch giữa ngày đêm lên đến 20 độ.

Gió bắc thổi tới, cái cửa ở sương phòng bị gió thổi đập qua đập lại.

Bên trong cỏ khô nằm hai đứa bé mắt đều nhắm chặt, mặt mũi xanh xao, trong đó bé gái đã bị sốt đến mơ hồ.

Trên trán cô bé chảy đầy máu, trong miệng lẩm bẩm không rõ, “Anh! anh trai! ”
Cũng không biết qua bao lâu, một người phụ nữ mặc áo bông đi từ bên ngoài vào, sau khi nhìn xem hai đứa bé này, cô ta tức đến mức xoay người cho người đàn ông phía sau một cái tát.

“Cái thứ phế vật, trông chừng hai đứa nhỏ thôi mà cũng khiến chúng nó như sắp chết! Mày có biết hai món hàng này có thể bán bao nhiêu tiền không?” Chị Hồng tức đến mức gan đều đau.


Tay người đàn ông bụm mặt, đáy mắt hiện lên một tia âm ngoan, chẳng hề để ý nói, “Một đứa ngốc thì có thể bán được bao nhiêu tiền?”
“Cút mẹ nó đi! Mày thì biết cái chó gì, lớn lên đẹp, dù có ngốc thì cũng là hàng tốt! Nếu mày còn không trông chừng chúng nó cẩn thận, làm hỏng món hàng của tao, tao sẽ cắt hai lạng thịt trên người mày cho chó ăn!”
Chị Hồng âm ngoan cầm dao nhỏ khoa tay múa chân ở chỗ háng của người đàn ông, “Còn chưa cút ra ngoài tìm thầy thuốc xem bệnh cho hai đứa bé kia? Nếu mà chết một đứa, tao sẽ cho mày chôn cùng!”
Người tên là chị Hồng là tay già đời, không có cô ta dẫn đường, người đàn ông này căn bản không làm nên trò trống gì.

Dù gã không cam lòng thì cũng chỉ có thể nghe lời, đi trong gió bắc xuống núi.

“Chị Hồng đừng tức giận, em đi ngay đây.


Người đàn ông lấy lòng nói, sau đó xoay người đi ra cửa.

Gã vừa đi, chị Hồng liền thấp giọng mắng, “Đúng là thứ ngu ngục! Thật là đen đủi!”

Cô ta vốn định nuôi hai món hàng thượng đẳng này một thời gian, bồi dưỡng cho chúng cẩn thận rồi mới bán với cái giá tốt, nói không chừng đến lúc đó còn có thể kiếm được một số tiền không nhỏ.

Hiện tại cô ta không thể không đi tìm khách, nhân lúc còn sớm bán hai món hàng này đi.

Có cái thứ phế vật kia ở đây, hai đứa nhóc này sớm muộn cũng sẽ xảy ra chuyện.

Chị Hồng quấn chặt áo bông trên người, không thèm nhìn trong sương phòng, sau khi khóa cửa xong thì rời đi.

!
Gió bắc gào thét, trong chiếc miếu rách không khí âm trầm khủng bố.

Ôn Oanh ngơ ngác mở mắt ra, cảm thấy như mình đã từng chết một lần.

Cô bé chết trong sương phòng của ngôi miếu nát này.



 
Chương 2: Chương 2


Sau khi chết, cô bé đã đi theo anh trai mình, nhìn thấy nhiều điều xảy ra trong tương lai.


Người bà nghiêm khắc dường như không thích cô bé, đã giao tất cả những thứ quý giá trong nhà cho anh trai, còn dặn dò: "Tiểu Độ, nhất định phải tìm được Oanh Oanh trở về!"

Anh trai đã thề thốt: "Bà yên tâm! Không tìm được em gái, con quyết không trở về.

"

Ba cô dù không được sống trong nhung lụa từ nhỏ, nhưng cũng được nuôi dưỡng như một tiểu thiếu gia, cũng đã gánh vác cả gia đình này.


Hắn xuống đồng làm việc, nhưng vì quá vụng về, làm việc chậm chạp, lại không tốt, chỉ có thể làm thâu đêm.


Cuối cùng, hắn kiệt sức, gục ngã trên đồng ruộng.


Nửa đêm, lũ lụt ập đến, hắn bị dòng lũ cuốn trôi.


Bà nội mất cha từ nhỏ, tuổi xuân thì lại mất chồng, đến tuổi già lại mất con, sau khi nghe tin dữ cũng ra đi ngay trong đêm.



Anh trai không biết rằng bà nội và ba đã qua đời, anh đi khắp các làng xung quanh, trèo qua hết ngọn núi này đến ngọn núi khác.


Giày mòn đến hỏng thì anh đi chân trần.


Da dưới chân bị lột từng lớp, cuối cùng biến thành vết chai, nhưng anh vẫn không từ bỏ.


Từ núi rừng đến thành phố phồn hoa.


Từ khi mười mấy tuổi đến hơn sáu mươi tuổi.


Anh trai đã thực hiện đúng lời hứa với bà nội, không tìm được cô bé, anh kiên quyết không trở về.


Khi còn trẻ, anh trai từng khuân vác bao tải, làm thợ xây, nhịn đói, bị gãy chân, thậm chí suýt chết đuối trong cống rãnh.



Khi già, anh học cách sử dụng mạng, đăng tin tìm cô bé.

Anh còn mua từ bãi phế liệu một chiếc xe điện cũ, vụng về đăng ký làm tài xế giao hàng, đi từ thành phố này sang thành phố khác để giao hàng.


Chiếc hộp giao hàng cũ kỹ nhưng sạch sẽ, dán thông báo tìm người.


Mỗi đơn hàng anh giao đều có một miếng dán, trên đó vẽ hình cô bé, kèm theo một câu:

"Con bé tên Ôn Oanh, là em gái tôi, mất tích lúc sáu tuổi.

Nếu ai thấy em ấy, xin hãy gọi vào số điện thoại bên dưới.

Dù bất kỳ manh mối nào, cũng sẽ được hậu tạ!"

Đã có vô số người gọi điện cho anh trai, dù thông tin thật hay giả, anh đều tin.


Tiền tiết kiệm ít ỏi của anh bị lừa sạch, nhưng anh vẫn kiên trì nghe tất cả các cuộc gọi, chỉ vì sợ bỏ lỡ thông tin thật sự.


Cô bé đã nhiều lần muốn nói với anh rằng cô bé đã chết, nhưng không thể.


Cho đến ngày đó, anh vì cứu một cô bé, bị xe đâm nằm trong vũng máu, không ai hỏi thăm.



 
Chương 3: Chương 3


Anh miễn cưỡng mở mắt, thấy cô bé được gia đình bao bọc, cười buồn bã: "Nếu lúc Oanh Oanh của anh bị tủi thân, cũng có người cứu thì tốt biết bao!"

Ôn Oanh cố gắng hết sức hét lên, nhưng không ai có thể nghe thấy cô bé cả.

Cô bé muốn ôm anh trai dậy, đưa anh đi gặp bác sĩ, nhưng bản thân lại cứ xuyên qua cơ thể anh hết lần này tới lần khác.


Cô bé không biết phải làm sao, cũng không biết phải cầu cứu ai.


Cô bé không hiểu đây là tương lai, hay chỉ là một giấc mơ đơn thuần.


Cô bé rất ngốc, nhiều việc không hiểu được.


Cô bé theo bản năng hét lớn: "Van xin ngài, đừng để anh trai con chịu khổ nữa! Hãy để anh biết tin con đã chết đi mà! Dù có làm gì con cũng được!"

"Thân thể con sẽ yếu ớt suốt đời.

"


Dường như có một giọng nói vang lên trong đầu Ôn Oanh, cô bé không biết là có phải đang nói với mình không, chỉ vội vàng gật đầu đồng ý: "Con nguyện ý! Con đồng ý! Xin hãy để anh con biết tin con đã sớm chết từ lâu đi ạ!"

Đừng nói là yếu đuối cả đời, dù là mười đời thì đã sao!

Cô bé không sợ chết!

Ước mơ lớn nhất của cô là để anh trai có một cuộc sống tốt.


"Anh ơi, hu hu hu! "

Ôn Oanh mở mắt, nhớ lại nội dung trong giấc mơ, cô bé khóc nấc lên, còn làm tỉnh cả cậu bé bên cạnh.


Cậu bé dốc hết sức lực, nói với Ôn Oanh hai từ: "Chạy mau!"

"Tất nhiên tớ phải chạy rồi! Tớ phải về đoàn tụ với anh tớ.

Cậu đợi tớ, tớ sẽ đưa cậu đi cùng.

" Nếu không chạy, đêm nay họ sẽ chết ở đây.



Ôn Oanh dùng đôi tay nhỏ bé đỏ ửng vì lạnh lau nước mắt, vừa khóc vừa nói rồi đứng dậy, lảo đảo chạy ra ngoài.


Cô bé biết trong phòng chính có đồ ăn.


Trời lạnh, bánh bao cũng cứng ngắc.

Cô bé không bận tâm, cầm lên là ăn ngay.


Trên giường có quần áo phụ nữ.


Ôn Oanh cũng không chê, cô bé không muốn bị đông chết, chỉ muốn sống để tìm anh trai.

Cô bé nhanh chóng mặc quần áo, xắn tay áo, đặt bình nước quân dụng trên đất, đổ đầy nước rồi đeo lên người, ôm bánh bao chạy về phòng phụ.


"Uống chút nước đi, uống xong chúng ta sẽ đi.

"

Ôn Oanh trực tiếp đưa bình nước vào miệng cậu bé, cậu bé cũng không chê, mới uống được hai ngụm đã bị Ôn Oanh nhét cho một cái bánh bao.


"Mau ăn đi! Ăn no có sức mới chạy được!"

Chưa đầy ba phút, Ôn Oanh lại thúc giục: "Cậu đứng lên được không? Tớ phải đi rồi! Đợi tên đàn ông kia quay lại, chúng ta không sống nổi đâu!"

 
Chương 4: Chương 4


Ôn Oanh nói xong liền run rẩy không thôi, không biết là do lạnh hay do sợ.

Cô bé sợ cậu bé không tin, chỉ vào chỗ dưới chân bọn họ rồi nói: "Tên đàn ông kia quay lại, sẽ bóp chết cậu, sau đó bóp chết tớ, rồi chôn chúng ta dưới đây.

Người nhà chúng ta cả đời cũng không tìm được chúng ta."

"Tớ đứng lên được." Thấy Ôn Oanh đang rất sợ hãi, cậu bé kiên định nói.

Có thể đi là tốt rồi!

Ôn Oanh thở phào nhẹ nhõm, sắc trời bên ngoài tối quá, cô bé không dám ra ngoài một mình.

Anh trai nói trên núi có sói, nửa đêm sẽ vào làng, bắt gia súc trong nhà đi.

Một người nhỏ nhắn như cô bé, còn chẳng đủ cho sói nhét kẽ răng.

Ôn Oanh sốt ruột kéo cậu bé dậy: "Vậy chúng ta mau đi thơi, chắc chắn người nhà cậu cũng đang tìm cậu rồi."


"Đi!"

Đầu óc cậu bé rất choáng váng, nhưng cũng biết đây là cơ hội duy nhất để thoát chết, rất hợp tác với Ôn Oanh.

Khi hai người bọn họ đi tới cửa, Ôn Oanh buông tay cậu bé ra, nằm xuống đất, thân hình nhỏ bé chui xuống cửa lớn rồi đi ra ngoài.

Sau đó đứng bên ngoài vẫy tay gọi cậu bé.

"Cậu mau ra đi!"

Cậu bé vụng về nằm xuống, học theo Ôn Oanh chui ra từ bên trong.

Ôn Oanh lại nắm tay cậu bé, nhìn xung quanh tối om, cô bé không biết phải đi đâu.

"Tớ không biết đường, tớ không biết phải đi đâu cả." Ôn Oanh trông thật đáng thương.

"Chúng ta đi lên núi đi.

Dưới làng có thể vẫn còn có người xấu, chúng ta không thể để ai nhìn thấy bọn mình được.


Đợi qua được ngọn núi này rồi tính tiếp." cậu bé kéo Ôn Oanh đi vào trong núi.

Đường núi rất khó đi.

Ban đêm rất lạnh, lạnh hơn dưới núi mười mấy độ.

Gió bắc thổi vù vù, quất vào mặt đau rát, còn lạnh đến tận xương.

Lúc Ôn Oanh bị bắt cóc là buổi trưa, cô bé mặc chiếc váy nhỏ mà bà nội làm cho.

Những ngày bị bắt cóc, nhiệt độ đột ngột giảm mạnh, ngày hôm trước còn mới ba mươi độ, ngày hôm sau nhiệt độ cao nhất ban ngày chỉ mới mười bảy độ.

Chênh lệch nhiệt độ ngày đêm lên tới hai mươi độ.

Hai bên đùi Ôn Oanh run rẩy không ngừng, nhưng không dám nói dừng lại, cũng không dám kêu lạnh.

So với những điều đó, cô bé sợ bị bắt trở lại hơn.

"Húuuuuu..."

Một tiếng sói tru vang vọng.

Ôn Oanh sợ đến run lên bần bật, tự khích lệ bản thân: "Anh tớ nói, trẻ con như chúng mình không đủ cho sói lót dạ đâu! Chúng sẽ không đến ăn chúng mình đâu, đúng không!"

 
Chương 5: Chương 5


"Đúng!" cậu bé cũng sợ, nắm chặt tay Ôn Oanh, để phân tán sự chú ý của cô bé: "Cậu tên gì?"

"Ôn Oanh.

" Ôn Oanh run rẩy nói.


"Tớ tên Luật Cảnh Chi.

"

Ôn Oanh mở miệng muốn nói, nhưng bị một cơn gió lạnh lùa vào, cô bé quay lưng lại nói một cách nghiêm túc: "Đừng nói nữa, chạy nhanh lên! Nếu bị đuổi kịp thì chúng mình sẽ chết đó.

"

Bỗng nhiên, trong rừng núi lóe lên một tia sáng.


Luật Cảnh Chi kéo Ôn Oanh chạy: "Họ đuổi tới rồi!"

Chắc chắn họ không thể chạy nhanh hơn người lớn, phải tìm chỗ trốn.


Ôn Oanh tuy ngốc, nhưng không phải ngu.


Cô bé biết Luật Cảnh Chi thông minh hơn mình, nên im lặng chạy theo cậu bé.



Bây giờ đã vào thu, nhiều chỗ đầy lá cây.


Luật Cảnh Chi nương ánh trăng, thấy trong thung lũng có đống lá cây tích tụ lâu năm, cậu bé bước xuống trước, đi vài bước rồi quay lại đưa tay về phía Ôn Oanh.


"Xuống đây!"

Ôn Oanh rất tin tưởng cậu bé, đưa tay nhỏ nắm lấy tay cậu bé, từ từ trượt xuống.


Bên dưới có nhiều lá cây, bọn họ vừa xuống một chút đã lún vào.


"Nằm xuống đi, đừng nói gì cả, đêm nay chúng ta ở đây.

" Luật Cảnh Chi nói rồi nằm xuống trước, bên dưới là lớp lá dày, cũng không lạnh.


Ôn Oanh làm theo, sau khi cô bé nằm xuống, Luật Cảnh Chi khẽ ngồi dậy, phủ lá lên đầu cô bé.

Sau đó cậu bé cũng làm cho bản thân y hệt mình vừa làm cho Ôn Oanh khi nãy.


Dưới ánh trăng, dù có nhìn kỹ đến đâu cũng khó phát hiện hai đứa trẻ nằm trong khe núi này.


"Tớ muốn về nhà.

"


Ôn Oanh nhớ anh trai rồi.


"Suỵt, đừng nói, bọn họ vẫn đang đuổi theo đó.

" Luật Cảnh Chi nắm tay Ôn Oanh, nhỏ giọng an ủi cô bé: "Đừng sợ, nhất định chúng mình sẽ về được nhà thôi.

"

Không lâu sau, tiếng nói từ trên cao truyền xuống, chị Hồng tức giận đến nghiến răng: "Không ngờ hai đứa nhãi con đó vẫn có thể chạy trốn được!"

Một người đàn ông khác nói với giọng điệu tàn ác: "Chạy không xa đâu, đợi tìm thấy chúng nó rồi, nhất định phải đánh cho chúng nó nhừ tử.

Không nghe lời thì đánh gãy chân, vứt lại trên núi cho sói ăn!"

Chị Hồng thầm chửi rủa không ngừng, nhưng ngoài mặt vẫn giả vờ dịu dàng dụ dỗ: "Các cháu ra đây đi! Đừng trốn nữa, dì biết các cháu ở đây mà! Trong núi có sói, không an toàn, nhanh ra đây theo dì về nhà nào.

"

Bàn tay nhỏ nhắn của Ôn Oanh run rẩy không ngừng, cô bé luôn nhớ lời của Luật Cảnh Chi, không thể phát ra tiếng.


Phát ra tiếng sẽ bị phát hiện, bị phát hiện thì sẽ bị bắt lại, bị bắt lại thì cả đời này cô bé sẽ không gặp được anh trai nữa.


Cạch.


Cành cây khô trên đầu bị giẫm gãy, phần đất bên cạnh lún xuống.


Hai tên xấu xa đang ở ngay trên đầu bọn họ! ! !






 
Chương 6: Chương 6


Tuyệt đối không được lên tiếng!

Luật Cảnh Chi vô cùng căng thẳng, cậu bé nắm chặt tay Ôn Oanh, sợ cô bé phát ra âm thanh.


Cô bé kiên cường hơn cậu bé tưởng nhiều.


Dù hai kẻ buôn người trên kia có dụ dỗ thế nào, cô bé vẫn không phát ra tiếng nào.


"Chị Hồng, chị nói xem liệu hai đứa nhỏ kia có ngã xuống, rồi lăn vào trong khe núi không?" Giọng nói the thé của người đàn ông khiến người ta cảm thấy khó chịu vô cùng.


Chị Hồng đứng trên mặt đất trống trải, quấn áo bông dày, khuôn mặt âm trầm: "Nếu thật sự ngã xuống, chắc chắn đi được không xa, mày xuống đó tìm đi!"

"Được!"

Người đàn ông nói rồi định nhảy xuống, nhưng đột nhiên có tiếng động vang lên từ xa.


Chị Hồng gọi gã lại, giọng điệu lạnh lùng: "Đi xem bên đó đi!"

"Hai đứa nhãi con này chạy không xa đâu! Hôm nay nhất định phải bắt chúng lại, xem tao xử lý chúng thế nào.


Còn dám chạy nữa chứ.

" Lời nói độc ác của người đàn ông khiến người ta rợn tóc gáy.


Ôn Oanh sợ đến run lẩy bẩy.


Cô bé nắm chặt tay Luật Cảnh Chi, hai đứa nhỏ ôm lấy nhau để sưởi ấm, không ai dám phát ra tiếng động nào.


"Chết tiệt! Không có gì cả!"

Không lâu sau, hai người đó đã quay lại.


Người đàn ông miệng lầm bầm, không có lời nào tốt đẹp nào cả: "Để tôi nhảy xuống đây xem sao, tôi không tin là không tìm thấy hai đứa nhỏ này!"

Chị Hồng cũng đi tới, nhìn xuống dưới: "Tìm cẩn thận vào.

"

Từng đợt gió thổi xào xạt vào núi.



Một cơn gió mạnh thổi qua, lá cây bay tứ tung.


Mặt của Ôn Oanh và Luật Cảnh Chi bị lá cây phủ kín.


Hai đứa bé nghe thấy bên cạnh có tiếng người nhảy xuống từ trên cao, xào xạc tìm kiếm sau xấp lá cây.


"Đừng tìm nữa, lên mau, có người đến!" Chị Hồng đột nhiên hạ giọng gọi.


Người đàn ông không cam tâm, nói nhỏ: "Sợ gì chứ? Đến lúc đó cứ nói với người ta là chúng ta đi săn.

"

"Nếu mày không lên thì tao đi đó.

" Chị Hồng nói, còn cố ý chạy đi, nghe tiếng bước chân đã chạy xa.


Người đàn ông bên dưới hét lên: "Tôi lên đây, chị Hồng, đợi tôi với!"

Ngay sau đó, Ôn Oanh nghe thấy tiếng người đàn ông cũng đã đi xa.


Cô bé vừa định cử động, cánh tay đột nhiên bị Luật Cảnh Chi nắm chặt lấy, Luật Cảnh Chi ra hiệu cho cô bé đừng hành động thiếu suy nghĩ.


Không biết bao lâu sau, cô bé lại nghe thấy tiếng nói phát ra từ trên đầu mình.



 
Chương 7: Chương 7


Giọng của người đàn ông lạnh lùng như rắn độc: "Chị Hồng, hai đứa nhỏ kia chắc chắn không ở đây đâu, nếu chúng mà ở đây, khi nghe thấy chúng ta đã rời đi, chắc chắn đã bò ra rồi.

"

"Tiếp tục tìm cho tao, tao không tin không tìm thấy chúng!" Chị Hồng đã làm việc này nhiều năm, chưa từng có đứa nhỏ nào thoát khỏi tay cô ta.


Nói xong, tiếng bước chân càng lúc càng xa.


Ôn Oanh và Luật Cảnh Chi đều toát mồ hôi lạnh.


Hai đứa không ngờ vừa rồi thật sự là một cái bẫy.


Lần này họ càng không dám động đậy, sợ lại bị lừa.


Đến cuối cùng, hai người bọn họ lại mơ màng ngủ quên mất.


Ôn Oanh tỉnh dậy vì lạnh.


Cô bé mở mắt, phát hiện trời đã sáng.



Không biết hai người kia còn ở đây không.


Ôn Oanh không dám hành động thiếu suy nghĩ, cô bé lặng lẽ quan sát xung quanh, chờ rất lâu cũng không nghe thấy tiếng động nào, mới dám gọi Luật Cảnh Chi.


Cô bé lặng lẽ gạt lá cây, thấy mặt Luật Cảnh Chi đỏ bừng như chiếc đèn lồng đỏ treo trong sân vào rằm tháng Giêng, lập tức hoảng sợ.


Trước đây cô bé từng thấy trong giấc mơ, khi anh trai bị bệnh, mặt cũng đỏ như vậy.


Cảnh Chi sẽ chết!

Ôn Oanh vừa lo lắng vừa sợ hãi, nhưng không dám khóc.


"Cảnh Chi, mau tỉnh dậy! Cậu không thể ngủ được, sẽ chết đó!"

"Chúng mình khó khăn lắm mới trốn ra được, cậu không thể chết được!"

Nếu không có Cảnh Chi, chắc chắn cô bé sẽ bị hai kẻ buôn người đó bắt lại.



Cô bé phải cứu Cảnh Chi!

Ôn Oanh bò dậy từ trong đống lá cây, chạy về phía con suối nhỏ trong sơn cốc.

Lá cây trong rừng đều là lá cây dương tử và lá thông, không có chiếc lá to nào.


Cô bé dùng tay cũng không múc được bao nhiêu nước mang về.


Ôn Oanh xé rách chiếc váy nhỏ của mình, làm ướt miếng vải, rồi mới mang trở lại.


Cô bé vẫn còn nhỏ, đi đứng không vững, đã vấp ngã không biết bao nhiêu lần, mới mang được miếng vải ướt trở về.


Ôn Oanh làm theo cách trong giấc mơ, giống như cách anh trai tự cứu lấy mình, lau trán và lòng bàn tay của Luật Cảnh Chi.

Sau khi lau xong, cô bé lại cố gắng cõng Luật Cảnh Chi lên, kéo cậu nương theo dòng suối đi xuống núi.


Người bạn duy nhất lại vẫn cứ hôn mê, gần như sắp chết.


Ôn Oanh rất sợ hãi.


Cô bé vừa đi vừa tự động viên mình.


"Ôn Oanh không sợ, Ôn Oanh nhất định phải đưa Cảnh Chi đi tìm anh trai!"

"Ôn Oanh phải dũng cảm, không sợ khó khăn!"

 
Chương 8: Chương 8


Trên núi Đại Hắc, một bóng dáng nhỏ bé cố gắng cõng một đứa trẻ đang hôn mê bất tỉnh có cơ thể gần bằng mình, gian nan bước đi trong sơn cốc.

Dưới những chiếc lá mục nát toàn là đá cuội.

Cô bé không bước vững, ngã sang bên cạnh.

"Cảnh Chi!"

Ôn Oanh hoảng sợ đứng dậy, kiểm tra xem Luật Cảnh Chi có bị thương không.

Cô bé dùng hết sức, lại cõng Luật Cảnh Chi lên.

Vì dùng lực rất lớn, khuôn mặt nhỏ bẩn thỉu của cô bé cũng đỏ bừng lên.

"Ôn Oanh nhất định sẽ cứu Cảnh Chi!"

"Anh trai còn đang đợi Ôn Oanh, Ôn Oanh không thể bỏ cuộc được!"

Nhưng cô bé thật sự sắp hết sức rồi.

Ôn Oanh đứng dậy, lung tung lau mặt, lại làm ướt miếng vải, lau lòng bàn tay của Luật Cảnh Chi.


Cuối cùng, cô bé buộc lại miếng vải lên trán Luật Cảnh Chi.

Cô ngồi bên cạnh Luật Cảnh Chi, nhai chiếc bánh bao lạnh ngắt, uống nước trong dòng suối nhỏ.

Nước suối là nước suối từ trong núi.

Anh trai nói, uống nước suối từ trong núi sẽ không bị đau bụng.

Ôn Oanh ăn hết nửa chiếc bánh bao lạnh ngắt cuối cùng, nhìn đôi giày vải lộ ngón chân, cô bé khẽ co ngón chân lại.

Đây là đôi giày bà nội làm cho cô bé, nếu bà nội thấy giày của cô bé bị rách, chắc chắn sẽ mắng cô bé là đồ vô dụng.

Cô bé nhớ bà nội.

Dù bà nội có mắng cô bé, cô bé cũng cảm thấy những ngày tháng đó thật tốt đẹp.

Ôn Oanh lau nước mắt đứng dậy, cúi người xuống trước mặt Luật Cảnh Chi, dùng sức cõng cậu bé lên.

Luật Cảnh Chi gần bằng cô bé, nhưng thực sự rất gầy, cũng rất nhẹ nữa.


Cậu bạn béo ở nhà bên còn béo hơn Cảnh Chi nhiều.

"Cảnh Chi, may mà cậu không phải là bạn béo, nếu không chắc chắn tớ không thể cõng cậu nổi rồi."

"Nơi này thật đáng sợ, u ám như núi Đại Hắc mà anh trai nói vậy.

Trong núi Đại Hắc có gấu ăn thịt người, nếu làm phật lòng các vị thần ở đây, đi qua sẽ chết ở đó."

Ôn Oanh nhớ lại lời bà nội kể khi ngồi trò chuyện với người khác trước cửa nhà, càng nói càng sợ hãi.

"Ôn Oanh rất ngoan."

"Ôn Oanh là bé nghe lời nhất.



Mặt trời đã lên.

Ánh nắng vàng rực chiếu xuống con đường nhỏ trên núi, như xua tan bóng tối ở đây.

Có mặt trời thì sẽ không lạnh như vậy nữa.

Ôn Oanh cõng Luật Cảnh Chi, từ ngọn núi này leo sang ngọn núi khác.

Cô bé cõng không nổi thì tìm một cành cây lớn, đặt Luật Cảnh Chi lên đó, kéo cậu bé đi.

Khi xuống núi, cô bé bám lấy cành cây, trượt xuống, tiết kiệm được không ít sức lực.

 
Chương 9: Chương 9


Trong rừng sâu không chỉ có sói, còn có rất nhiều cây ăn quả.

Ôn Oanh tìm được một cây lê dại, lê dại rất chua, ăn nhiều cũng no, nhưng rất đau răng.

Ôn Oanh leo lên cây hái không ít quả lê dại, cho vào túi, tiếp tục kéo Luật Cảnh Chi đi.

Mặt Luật Cảnh Chi không còn đỏ nữa, nhưng vẫn chưa tỉnh.

"Không biết Cảnh Chi có bị sốt đến ngốc luôn không."

"Dù Cảnh Chi có bị sốt đến ngốc, tớ cũng sẽ nuôi Cảnh Chi."

"Cảnh Chi, cậu đừng có ngốc nhé.

Bị ngốc sẽ bị cười nhạo như tớ đó, không ai muốn chơi với cậu đâu."

Ôn Oanh lại nhớ nhà.


Cô bé nhỏ nhắn kéo cành cây lớn có một bạn nhỏ đi xuống núi.

Cô bé không dám dừng lại, mệt thì chỉ dám đi chậm lại một chút.

Đi mãi đi mãi!

Không biết đã đi bao lâu.

Ôn Oanh trượt xuống từ đỉnh núi, thấy một sườn đồi đầy mộ.

"Nơi này thật quen thuộc!"

Mắt Ôn Oanh đã mờ đi, cô bé dựa vào chút sức lực còn lại, đi xuống núi.

Đột nhiên, cô bé thấy trong núi có một ngôi nhà.

Con chó vàng bên ngoài điên cuồng sủa cô bé, Ôn Oanh sợ dây xích con chó đó đứt, trong cơ thể nhỏ bé bùng phát tiềm năng to lớn, cô bé kéo cành cây chạy rất nhanh.

Chạy đến một vùng nương rẫy, Ôn Oanh phấn khích nhìn hai bên đất đai.


Cô bé nhận ra con đường này!

Vào dịp Thanh Minh, anh trai đã dẫn cô bé lên núi hái nấm, đi đúng con đường này.

Ngôi nhà trong núi đó là nhà của bạn cùng lớp cô bé, nhà họ thầu một ngọn núi, còn xây ba gian nhà nhỏ bằng đất trong núi, sống luôn ở đó.

Họ còn nuôi dê trong núi, trồng không ít cây ăn quả.

Chỉ cần đi dọc con đường này xuống núi, không đến nửa tiếng sẽ ra đến đường lớn.

Vậy là cô bé đã về đến nhà rồi!

Ôn Oanh phấn khích nói: "Cảnh Chi, chúng ta thoát rồi! Chúng ta sẽ được cứu! Cậu cố gắng thêm chút nữa nha!"

Bóng dáng nhỏ nhắn kéo cành cây lớn, trên đó có một đứa trẻ bất tỉnh nằm.

Cô bé dùng hết sức lực mới kéo được câu bé đi vài bước.

Cố thêm chút nữa, chỉ cần cố thêm chút nữa là về đến nhà!

Chữ "nhà" khiến Ôn Oanh bùng phát sức lực, cô bé cắn răng kéo cành cây đi xuống núi.

Nhìn thấy con đường quen thuộc, bệnh viện quen thuộc, Ôn Oanh ngồi phịch xuống đất, òa khóc thất thanh.

 
Chương 10: Chương 10


Nông trường Hồng Tinh.


"Cái thứ vô lương đi bắt cóc con nhà người ta! Chúng mày sẽ không được chết tử tế!"

Ôn Độ nghe thấy tiếng khóc thét của bà nội, đột nhiên ngồi bật dậy từ giường, cậu ngơ ngác nhìn quanh nhà, nhận ra đây là nơi mình từng sống khi còn nhỏ.

Sau khi em gái mất tích, cậu chưa từng trở lại đây.


Cho đến khi cậu tìm thấy hài cốt của em gái.


Em gái! ! !

Ôn Độ tự tát mình một cái thật mạnh, đau đến nỗi trong mắt cậu hiện lên niềm vui sướng vô cùng.


"Đau thật!"

Vậy có phải điều đó có nghĩa là, đây không phải mơ?


Mà là tái sinh?

Niềm vui sướng tột độ khiến Ôn Độ nhanh chóng nhảy xuống giường, xỏ giày rồi chạy ra ngoài.

Cậu nhớ kiếp trước chính là lúc này, em gái anh vừa bị bọn buôn người bắt đi không bao lâu.


Vậy có phải là vẫn còn cơ hội cứu em gái không?

"Tiểu Độ, con định đi đâu vậy?" Bà Ôn thấy cháu trai chạy ra ngoài, cũng chạy theo, gọi với theo sau.


"Con đi tìm Oanh Oanh, bà nội, con nhất định sẽ tìm được Oanh Oanh!"

Lần này, cậu nhất định không để em gái lại nằm dưới lòng đất lạnh lẽo nữa.


Ôn Độ dùng sức mở cửa lớn nhà họ, đang định xông ra ngoài, thì bước chân đột nhiên dừng lại.

Cậu không thể tin nổi nhìn người đứng ở cửa, nghi ngờ mình bị ảo giác.



Đây chắc chắn là mơ!

Nếu không, sao cậu có thể thấy em gái còn sống!

Ôn Oanh đang mặc chiếc váy nhỏ duy nhất trong cả đại đội, không chỉ đội năm, đội sáu, đội bảy, mà ngay cả mấy đội khác cũng không có đứa trẻ nào mặc váy như vậy.


Đó là chiếc váy bà nội làm riêng cho em gái.


Ngày em gái mất tích cũng mặc chiếc váy đẹp như vậy.


Nhưng bây giờ, chiếc váy đó rách nát, chân cô bé bẩn thỉu, còn có vết thương, bím tóc đẹp ban đầu thì đã rối bù, trên người còn mặc một chiếc áo khoác không rõ màu, nhưng rõ ràng là của người lớn.


Em gái đứng đó trông như một đứa trẻ ăn xin.


Ôn Oanh thấy anh trai như bị đần ra, nhìn thấy cô bé không những không vui, mà còn không có phản ứng gì.


Cô bé lo lắng bước đến trước mặt anh trai, giơ bàn tay nhỏ nhắn lên, lay áo anh, rụt rè gọi: "Anh ơi, em về rồi!"




 
Chương 11: Chương 11


“Oanh...!Oanh!”
Ôn Độ ngây người nhìn em gái, mũi cay sè, mắt rưng rưng.
Là em gái thật rồi!
Em gái còn sống!
Như vừa mới tỉnh ngộ, cậu khụy gối xuống ôm chặt người em gái thất lạc nay đã tìm được.
Oanh Oanh, em không biết anh trai đau lòng đến mức nào khi nhìn thấy em chỉ còn là một bộ xương trắng!
Dòng nước mắt nóng hổi rơi xuống cổ Oanh Oanh, cô bé ngẩng đầu nhìn anh trai đang khóc nức nở, xót xa đưa tay nhỏ ra lau nước mắt cho cậu.
“Anh ơi, anh đừng khóc!”
Nhưng vừa dứt lời, nước mắt trên mặt anh trai càng tuôn trào dữ dội hơn.
Oanh Oanh nghĩ đến giấc mơ gian khổ tìm kiếm anh trai, nghĩ đến cảnh anh trai bị xe đụng ngã trên mặt đất, không ai quan tâm.

Nhìn lại người anh trai trước mặt đang khóc nức nở vì gặp lại cô bé, lòng cô bé thật sự rất khó chịu.

Oanh Oanh vươn cánh tay nhỏ ôm lấy cổ anh trai, chủ động áp má vào má cậu, nũng nịnh nói: “Anh ơi, Oanh Oanh đã trốn thoát rồi! Sau này Oanh Oanh sẽ lại làm người bạn nhỏ của anh trai.

Oanh Oanh sẽ kiếm thật nhiều tiền để anh trở thành người anh trai hạnh phúc nhất trên thế giới này!”
Như vậy anh trai sẽ không phải chịu tủi nhục đến ở rể nhà người khác nữa!
“Được, anh trai chờ em.”
Ôn Độ lau nước mắt, lòng càng thêm chua xót.
Cậu thầm thề trong lòng, kiếp này nhất định sẽ biến em gái thành công chúa hạnh phúc nhất thế giới.
Cuối cùng Ôn Oanh cũng dỗ được anh trai, nở nụ cười ngọt ngào.
Bỗng nhiên, cô bé nhớ ra một chuyện quan trọng hơn.
Nắm chặt lấy vạt áo anh trai, cô bé nức nở nói: “Anh ơi, Chi Chi cùng trốn thoát với em bị bệnh rồi.

Cậu ấy bị sốt cao, đang ở trạm y tế.


Anh có thể xin bà nội một ít tiền để chữa bệnh cho Chi Chi không?”
Chi Chi?
Là ai vậy?
Nghe nói Chi Chi là đứa trẻ cùng trốn thoát với em gái, Ôn Độ biết đó cũng là đứa trẻ không thể sống sót kiếp trước.

Nghĩ đến kiếp trước cậu đã sống trong đau khổ, Ôn Độ đồng cảm và không muốn ai khác phải trải qua những đau đớn như vậy.
“Được rồi!”
Ôn Độ bế em gái sải bước lớn về phía sân.

Cậu không biết cậu có phải là người được tái sinh hay không, cảm giác chân thật khi ôm em gái đã xoa dịu trái tim đau đớn của cậu.
Nếu có thể, cậu không muốn xa em gái nữa, thậm chí không muốn để em gái rời khỏi tầm mắt.
Cậu sợ rằng sau khi xa em gái, mọi thứ sẽ trở lại thực tế.
Nhưng không sao, người em gái nhờ cậu cứu, cậu nhất định sẽ cứu, còn tên buôn người đáng ghét kia cũng phải nhận được trừng phạt thích đáng.
“Bà ơi, bà tìm quần áo của Oanh Oanh ra, rồi tắm cho Oanh Oanh nữa.” Chưa bước vào nhà, Ôn Độ đã lớn tiếng gọi vào trong.
“Sao vậy Tiểu Độ?”

 
Chương 12: Chương 12


Nghe tiếng gọi của cháu trai, bà Ôn tưởng cậu bị làm sao nên vội vàng chạy ra khỏi nhà.

Bà nhìn thấy Ôn Độ đang bế một bé gái lem luốc đi vào.
Nhìn kỹ khuôn mặt của bé gái, đôi mắt già nua của bà bỗng trào ra những giọt nước mắt.
“Oanh Oanh?” Bà nội không tin vào mắt mình, nhìn thấy cháu gái trông giống như ăn xin, bà ôm lấy ngực gào khóc nức nở: “Trời ơi Oanh Oanh của bà! Bọn buôn người độc ác, chó má không bằng súc vật, sao chúng nó không xuống địa ngục đi!”
Trước đây, bà Ôn không thích đứa cháu gái này, bà cho rằng cô bé mệnh không tốt, vừa sinh ra mẹ đã bỏ đi.

Mãi đến khi cháu gái mất tích, bà mới biết đứa cháu gái bị bà lạnh nhạt này quan trọng đến nhường nào trong lòng bà.
Mất đi đứa cháu gái này, cả ngôi nhà như sụp đổ.
Bà Ôn ôm chặt cháu gái thất lạc mới tìm lại được, sợ cô bé lại biến mất một lần nữa.

“Bà nội đừng khóc, sau này Oanh Oanh sẽ không đi đâu nữa, ở nhà cho bà nội mắng.”
Bà Ôn nức nở, khuôn mặt già nua đầy nếp nhăn cau có nói: “Sau này bà không mắng con nữa.”
“Bà nội, bà tốt quá!”
Oanh Oanh chủ động ôm bà, không còn sợ bà như trước khi bị bắt cóc nữa.

Cô bé biết bà nội thương cô bé nhất, nếu bà thích mắng thì cứ mắng là được rồi.
“Nếu bà không tốt thì sao có thể vất vả nuôi nấng con nên người như thế này? Con tưởng bà là cái bà mẹ vô lương tâm như mẹ đẻ của con à? Sinh con ra rồi bỏ đi, mặc kệ sống chết!”
Bà Ôn không nỡ mắng cháu gái, quay đầu đi mắng con dâu:
“Bọn trí thức thanh niên ấy chẳng có đứa nào ra hồn cả.”
“Làm không nổi việc, ăn không đủ no, lại sợ chết rét, mới gả về nhà này.”

Còn tưởng cô ta có thể kiên định sống với con trai mình cả đời, ai ngờ vừa nghe tin được về thành phố là khóc lóc van xin đòi con trai bà.

Con trai bà cũng là thứ vô dụng, tin lời ngon ngọt của con đàn bà ấy, ly hôn với cô ta, còn đích thân đưa cô ta ra ga tàu.
Kết quả thì hay rồi con đàn bà đó đi rồi là đi luôn.
Tin tức cũng chẳng có.
Đừng nói là con trai, ngay cả đứa con gái mới sinh ra cũng không cần.
“Bà ơi, bà tắm rửa và thay quần áo cho Oanh Oanh trước, rồi nấu cho em ấy món gì ngon ngon nhé.

Con nghĩ là em ấy vẫn chưa no.”
Bà nội nhìn đôi mắt trũng sâu của đứa cháu gái gầy gò, xót xa nói: “Bà nấu món ngon cho Oanh Oanh ăn nhé, bà nhớ Oanh Oanh thích ăn canh trứng hấp nhất.

Bà sẽ hấp cho con ba quả trứng gà.”
Bà nội đun một nồi nước ấm và một nồi khác nấu trứng cho Oanh Oanh.

 
Chương 13: Chương 13


Ôn Oanh ngồi ngoan ngoãn trên chiếc ghế đẩu nhỏ, nài nỉ anh trai: “Anh ơi, anh có thể nhanh đi đến trạm y tế để cứu Chi Chi không? Nếu không có Chi Chi, em chắc chắn sẽ không thể trốn thoát.

Anh phải theo dõi bác sĩ, dặn dò bác sĩ nhất định phải chữa khỏi cho Chi Chi!”
Cô bé nhát gan.
Lại ngốc.
Nhờ có Chi Chi dẫn cô bé theo, cô bé mới có thể gặp lại anh trai và bà nội.
Tuyệt đối không thể để Chi Chi trở thành người ngốc được.
“Được.”
Ôn Độ nghiến răng, vừa mới gặp lại em gái, đã phải đi cứu người.

Cậu sợ rằng nếu cậu đi, khi quay lại em gái sẽ không còn ở đó.

Nhưng nhìn vào đôi mắt to tròn đầy mong đợi của em gái, cậu hoàn toàn không thể từ chối bất kỳ yêu cầu nào của cô bé.
Khi Ôn Độ chuẩn bị đi, cậu phát hiện nước trong nồi đang sôi.

Cậu đi ra sân lấy chậu giặt quần áo to vào nhà, đặt trên nền hiên nhà, múc nước nóng trong nồi đổ vào chậu, rồi lấy nước lạnh trong bể nước pha vào.
Ôn Độ ngồi xuống thử xem độ ấm của nước đã vừa chưa, nhìn em gái nói: “Bà ơi, bà mau tắm cho Oanh Oanh đi rồi thay quần áo cho em ấy nữa.

Con đi xem bạn của Oanh Oanh thế nào.”
“Anh ơi!”
Ôn Oanh nhìn thấy anh trai đi ra sân, bỗng nhiên nói lớn: “Em sẽ ở nhà đợi anh về!”
Ôn Oanh rất sợ anh trai ra ngoài sẽ không quay lại.
Ôn Độ quay lưng về phía em gái, nghe thấy tiếng gọi này, hốc mắt nóng ran, có cảm giác muốn khóc.
“Ừ, anh sẽ sớm quay về!”

Ôn Độ nắm chặt tay, nín thở bước ra ngoài.
Cậu đạp chiếc xe đạp của ba, phóng thẳng đến trạm y tế.
“Bác sĩ, có phải ở đây có một đứa nhỏ bị sốt, được một đứa nhỏ khác đưa đến không ạ?” Vừa đến nơi, Ôn Độ gõ cửa phòng khám và hỏi bác sĩ đang trực ở bên trong.
Bác sĩ nhìn lên thấy Ôn Độ lập tức cau mày, nghiêm khắc nói: “Nhà các cậu làm ăn kiểu gì thế? Cháu bé sốt đến thế này mà còn để nó tự đi lại à? Thật là vô trách nhiệm!”
Ôn Độ đợi cho đến khi bác sĩ mắng xong mới nói: “Đứa nhỏ đó không phải người nhà cháu, mà là một người bạn đi cùng với em gái cháu, cùng bị bọn buôn người bắt cóc.”
Bác sĩ cũng đã nghe tin có trẻ em trong thôn bị bắt cóc.
Sắc mặt ông ấy dịu lại, chỉ vào cánh cửa bên cạnh và nói: “Đứa bé kia đã được cho uống thuốc hạ sốt, nhưng vẫn chưa tỉnh, đang nằm ở giường bệnh bên kia kìa.

Cháu qua thăm nó đi.”
“Vâng, cháu đi nộp tiền trước đã.”
Ôn Độ nộp tiền xong rồi quay lại phòng bệnh bên cạnh.
Trên giường bệnh có một đứa nhỏ gầy gò, lem luốc, khuôn mặt khó mà nhận ra giới tính.

Nếu không phải vì bộ quần áo, có lẽ người ta cũng không thể phân biệt được bé trai hay bé gái.

 
Chương 14: Chương 14


Lúc nãy cậu nghe em gái nói đứa nhỏ này tên là Chi Chi, vô thức nghĩ rằng đây cũng là một bé gái.

Ai ngờ lại là bé trai.
Kiểu dáng quần áo của cậu bé này không giống như ở đây.

Cậu lại nhìn đôi giày da nhỏ bé trên chân cậu bé, càng khẳng định suy đoán của bản thân.
Gia đình cậu bé này chắc chắn rất khá giả.
Nghĩ rằng cậu bé sẽ không thể tỉnh dậy ngay được, Ôn Độ chào tạm biệt bác sĩ, quay người bước ra khỏi trạm y tế, đi thẳng đến đồn cảnh sát đối diện.
Trước khi chết ở kiếp trước, cậu mới biết tin em gái đã qua đời.

Tiếc là hai kẻ buôn người khốn kiếp, một kẻ vẫn còn trốn chạy ngoài vòng pháp luật.
Bây giờ cơ hội đã bày ra trước mắt, cậu tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hai kẻ buôn người khốn kiếp kia.

Ôn Độ âm trầm băng qua đường cái, trong lòng căm phẫn nghĩ, nhất định phải bắt được những kẻ buôn người táng tận lương tâm, không hề có nhân tính kia.
“Chú Triệu, em gái cháu về rồi!” Đến đồn cảnh sát, Ôn Độ đi thẳng đến gặp trưởng đồn Triệu Đại Hà.
“Thật sao?”
Triệu Đại Hà với lấy chiếc mũ rộng vành đội lên đầu, rồi bước ra ngoài: “Nhanh lên, dẫn chú về nhà gặp em gái cháu.

Hỏi xem cô bé đã về nhà bằng cách nào.

Còn bọn buôn người thì sao?”
Triệu Đại Hà đi xe đạp ở phía trước, Ôn Độ cũng nhanh chóng đuổi theo bằng xe đạp của cậu.
Lúc hai người đến nhà họ Ôn.
Ôn Oanh đã tắm xong, mặc chiếc áo len mà Ôn Độ từng mặc khi còn nhỏ, đang ngồi trên giường đất ăn canh trứng.
Khuôn mặt trắng nõn nà một chút thịt cũng không có, chiếc cằm nhọn nhọn, đôi mắt to tròn như sắp rơi ra ngoài, trông thật đáng thương.
“Bác gái, cháu đến hỏi Oanh Oanh một số chuyện.” Triệu Đại Hà vào nhà, nói rõ tình hình với bà Ôn trước.

Bà Ôn không phải là một bà lão bình thường, trước đây nhà bọn họ là địa chủ giàu có.

Chồng bà mua 100 mẫu đất ở nơi khác và còn có một căn nhà lớn, dự định đón bà và con gái đến đó.
Ai ngờ khi trở về thì bị bệnh nặng và qua đời.
Những thứ đã mua ở bên ngoài, cũng không lấy lại được.
Bà Ôn, một góa phụ mang một bụng bầu lớn, cùng đứa con gái nhỏ sống qua ngày.
Trong mắt người ngoài, nhà bọn họ chẳng khác gì nhà những người nông dân nghèo.

Nhưng khi nạn đói xảy ra, bà Ôn không hề để hai đứa nhỏ phải nhịn đói.
Bà Ôn nuôi dạy con trai như một cậu ấm.

Con nhà người ta ăn mặc luộm thuộm, nhưng con trai bà lúc nào cũng ăn mặc lịch sự.

Quần áo luôn sạch sẽ, tươm tất, ăn uống cũng rất cầu kỳ.
Dù mặc áo len hay áo bông, bên trong cổ áo luôn có một chiếc cổ áo giả trắng tinh.
“Chú muốn hỏi gì cứ hỏi, sớm bắt được bọn buôn người để chúng không hãm hại người khác nữa.” Bà Ôn cầm ấm nước, pha một bình trà nóng hổi.

 
Chương 15: Chương 15


Triệu Đại Hà vội vàng xua tay: “Bác gái, không cần đâu ạ, cháu không khát.


“Lát nữa nói chuyện nhiều, không uống trà khô cổ lắm.

” Bà Ôn đặt bình trà xuống, ngồi xuống bên cạnh tiếp khách: “Oanh Oanh, chú con hỏi gì con cứ trả lời, đừng giấu giếm gì nhé, biết chưa?”
“Vâng ạ.


Oanh Oanh ngoan ngoãn gật đầu, rồi rụt rè nhìn về phía Triệu Đại Hà.

Triệu Đại Hà nhìn cô bé ngoan ngoãn hiểu chuyện, trong lòng thầm mắng lũ buôn người khốn nạn.


Toàn bộ trang trại Hồng Tinh, ai mà chẳng biết nhà họ Ôn có một cô cháu gái ngốc nghếch ăn mặc như tiểu thư nhà địa chủ thời xưa.

Trước đây ông ấy cũng đã gặp vài lần.

Không ngờ cô bé ngốc nghếch chỉ là nói chuyện chậm, chứ không hề ngốc, hỏi gì cũng trả lời.

“Bọn buôn người là một nam một nữ, ở trong miếu hoang? Cháu đã đi qua hai ngọn núi mới trốn thoát được?” Triệu Đại Hà rất quen thuộc với khu vực này, cơ bản trong lòng ông ấy biết rõ chỗ nào có miếu hoang, có bao nhiêu miếu hoang.

Nghe cô bé mô tả xong, Triệu Đại Hà cũng đã có căn cứ.

Ông ấy đội mũ, lập tức đứng dậy nói: “Bác gái, bây giờ cháu sẽ dẫn người qua đó xem.



“Bà nội, con cũng đi theo chú ấy!”
Ôn Độ muốn tận mắt nhìn thấy bọn buôn người bị bắt về quy án.

Bắt được bọn buôn người thôi chưa đủ, cậu còn muốn nhìn thấy bọn buôn người bị phán tử hình.

Ôn Độ để lại một câu, rồi đuổi theo Triệu Đại Hà.

“Tiểu Độ, con đi đâu đấy? Quay lại đây cho bà!” Bất chấp tiếng gọi của bà Ôn, Ôn Độ không hề ngoảnh đầu, đạp xe lao ra khỏi sân.

Đến ngã tư đường, cậu mới đuổi kịp Triệu Đại Hà.

Triệu Đại Hà nhìn thấy Ôn Độ lẽo đẽo theo sau, cau mày nói: “Thằng nhóc này theo tới đây làm gì? Mau về nhà đi! Bọn buôn người không phải hạng tốt đẹp gì đâu, lỡ như cháu bị thương thì sao?”
Ôn Độ cúi đầu lầm lũi đi theo: “Các chú căn bản không biết còn có những ai nữa đâu!”
“Chú không biết thì cháu biết à?” Triệu Đại Hà thấy thằng nhóc nhà họ Ôn này thật là thú vị: “Nhóc con, nghề của chú chính là thế này đấy.


“Vậy chú có biết còn có một cậu bé xuất thân không tệ trở về cùng em gái cháu không?”

 
Chương 16: Chương 16


“Cháu nói cái gì cơ?”
Triệu Đại Hà quay đầu hỏi Ôn Độ, suýt nữa thì lao vào luống rau bên cạnh.

May là ông ấy có đôi chân dài, kịp thời chống đỡ cơ thể, nếu không chắc chắn sẽ ngã nhào xuống mặt đất.
Kiếp trước, Ôn Độ nhận được điện thoại từ cảnh sát, cho biết đã từng thấy một người đàn ông trung niên mặc vest lịch lãm tại hiện trường vụ tai nạn.
Người đàn ông đó trạc tuổi cậu, ngoại hình vô cùng điển trai, sau lưng có hàng chục vệ sĩ đi theo, khí thế vô cùng mạnh mẽ.
Mặc dù không biết lai lịch ra sao, nhưng Ôn Độ biết, những người có thể trình diện đều là thân nhân của nạn nhân.
Có lẽ gia đình của cậu thiếu gia nhà giàu đang gây sức ép lên cấp trên.
Chắc chắn Triệu Đại Hà biết gì đó, thậm chí còn có thể nhân cơ hội này thăng quan tiến chức.
“Cậu bé trốn thoát cùng em gái cháu đang nằm ở trạm y tế.


Cậu bé mặc quần áo rất đẹp, chân còn đi giày da.”
Ôn Độ không cần nói nhiều, trong lòng Triệu Đại Hà cũng đoán được.
“Mau dẫn chú đến đó!”
Triệu Đại Hà xách xe từ trong ruộng rau ra, dưới chân dùng sức đạp một cái, còn không quên kêu Ôn Độ đi theo.
Ôn Độ đạp chiếc xe đạp hai sáu của ba đuổi theo.
“Chú Triệu, có thể bắt được bọn buôn người không ạ?”
“Em gái cháu và cậu bé kia đã trốn thoát hai ngày rồi.

Nghe em gái cháu miêu tả địa điểm, có lẽ chúng đang ở trong ngôi đền hoang bên trong núi Đại Hắc.


Bọn buôn người biết bọn nhỏ đã trốn thoát, làm sao có thể ở lại chỗ cũ đợi chúng ta đến bắt được? Chắc chắn chúng cũng đã bỏ chạy từ lâu rồi.”
“Muốn bắt được hai tên đó, chỉ dựa vào hai người trong đồn cảnh sát bọn chú là không thể.

Nhưng em gái của cháu may mắn, những việc mà người dân bình thường chúng ta không thể làm được, có người có thể làm được.”
Triệu Đại Hà nói ra suy nghĩ trong lòng.
Muốn bắt được bọn buôn người, chỉ dựa vào hai người trong đồn cảnh sát bọn họ quả thực là mơ mộng hão huyền.
Ôn Độ cũng hiểu điều này.
Hai người bọn họ ráng sức đạp xe ngược gió lên dốc.
“Cháu biết tại sao đến giờ em gái cháu vẫn chưa được đưa ra khỏi huyện của chúng ta không?”
Triệu Đại Hà không coi Ôn Độ là trẻ con, chủ yếu là Ôn Độ tuy mới mười hai tuổi nhưng lại rất cao lớn, cao tới một mét bảy, nhìn cao hơn hẳn so với những đứa trẻ cùng trang lứa nửa cái đầu.
Ôn Độ lắc đầu: “Tại sao ạ?”

 
Chương 17: Chương 17


“Vì cậu bé bị bắt cóc cùng em gái cháu có lai lịch không nhỏ.

Nhà của cậu bé đó đã ra lệnh phong tỏa toàn bộ huyện của chúng ta.

Hai ngày nay, tất cả cảnh sát đều được huy động, điều tra từng nhà, không bỏ sót khe núi nào.”
“Nhiều hộ gia đình sống trên núi, lực lượng cảnh sát hạn chế, không thể kiểm tra hết trong vòng một tuần được.

Bọn buôn người đưa hai đứa nhỏ vào núi, việc tìm kiếm sẽ khó khăn hơn.”
Triệu Đại Hà cũng không ngờ rằng cô bé nhà họ Ôn lại lanh lợi như vậy, lại có thể thoát ra được, còn có thể dẫn theo một đứa nhỏ khác cùng trốn thoát.
Chẳng phải ai cũng nói cô bé đó ngốc à?
Ông ấy thấy cô bé, không hề ngốc chút nào, người ta gọi là đại trí giả ngu*.

*Đại trí giả ngu (raw gốc大智若愚): nghĩa là người có tài thường trầm tĩnh, khiêm tốn nên trông bề ngoài có vẻ ngốc nghếch.
Ôn Độ im lặng.
Cuối cùng cậu cũng hiểu ra tại sao kiếp trước không có tin tức gì.
Mấy hôm nay bỗng dưng trời trở lạnh, hai đứa nhỏ sợ hãi, cộng thêm sinh bệnh.

Bên ngoài lại kiểm soát chặt chẽ, bọn buôn người không mang bọn trẻ đi được, lại không dám đưa cậu bé đi khám bệnh, lơ là một chút có thể khiến hai đứa bé mất mạng.
Không có bọn nhỏ, bọn buôn người sẽ thoát khỏi pháp luật.
Nếu không phải chó không thay đổi được thói quen ăn phân và bọn bắt cóc không bắt thêm trẻ con.

Thì có lẽ đến chết cậu cũng không biết được em gái mình ở đâu, và cũng không biết cô bé đã chết từ lâu.
Ôn Độ dùng hết sức đạp xe, cùng Triệu Đại Hà đến trạm y tế.

“Cậu bé đó ở ngay bên trong.”
Ôn Độ chỉ vào căn phòng bên cạnh rồi nói, Triệu Đại Hà sải đôi chân dài bước vào.
Ông ấy nhìn thấy đứa nhỏ đang nằm trên giường bệnh, quay lại nói với Ôn Độ vẻ mặt nghiêm túc: “Cháu ở đây trông chừng cậu bé.

Tuyệt đối không được để cậu bé gặp bất kỳ sự cố nào nữa.

Bây giờ chú sẽ về đồn gọi điện thoại, thông báo cho đồng nghiệp ở huyện, yêu cầu bọn họ tăng cường lực lượng cảnh sát, cố gắng bắt hai kẻ buôn người sớm nhất có thể.

Việc có thể bắt được kẻ buôn người hay không phụ thuộc vào cậu bé này.”
Ôn Độ còn chưa kịp mở miệng, Triệu Đại Hà đã xoay người rời khỏi phòng bệnh.
Cậu muốn tự tay bắt kẻ buôn người để trả thù cho em gái kiếp trước.
Có những chuyện, bây giờ cậu nói ra cũng không ai tin, nhất định phải đích thân có mặt mới được.
Ôn Độ từ bên trong chạy ra, đúng lúc nhìn thấy ba cậu đứng trước cửa bệnh viện.

 
Chương 18: Chương 18


Thấy con trai chạy ra, ba cậu nói: “Tiểu Độ, con mau ra đây xem chiếc xe này, có giống hệt xe của ba không? Thôn mình còn ai mua xe giống ba nữa không vậy?”
“Thì đây là xe của ba mà.”
Ôn Độ lấy xe đạp, nhảy lên và chỉ vào trong trạm y tế nói: “Ba, con đã tìm thấy Ôn Oanh rồi, giờ con đi bắt bọn buôn người.

Bên trong có một đứa nhỏ đang truyền nước, ba vào trông coi nó đi.

Chăm sóc tốt cho thằng bé.

Nhớ đừng để nó đi lạc nữa.


Nếu nó tỉnh thì ba nói cho nó biết ba là ba của Ôn Oanh.

Nếu nó đòi gặp Ôn Oanh, thì ba dẫn nó về nhà mình để gặp Ôn Oanh nhé.”
Trẻ con bị bắt cóc chắc chắn không có cảm giác an toàn.
Lỡ ba không dỗ được nó, có Ôn Oanh ở bên thì chắc chắn không sao cả.
Ôn Độ dặn dò Ôn Thiều Ngọc xong, lập tức đạp xe đi.
Ôn Thiều Ngọc mở to hai mắt, ngây người: “Tìm được Oanh Oanh rồi sao?”
Hắn vẫn còn hơi không dám tin, đưa tay véo một cái vào Mễ Thượng Tài đang đi ngang qua.
Mễ Thượng Tài bị đau la lên một tiếng, nhảy dựng lên.
“Cậu véo tôi làm gì vậy?”
“Vừa rồi con trai tôi nói nó tìm được con gái tôi rồi, tôi muốn xem xem có phải nằm mơ không.” Ôn Thiều Ngọc nhìn Mễ Thượng Tài nhảy dựng lên, nhận ra con gái hắn đã thực sự trở về.

Hắn nhớ lại lời dặn dò của con trai, quay người đi vào trong.
Mễ Thượng Tài tức giận đuổi theo chửi hắn: “Cậu có bệnh không vậy? Cậu cho là mình đang nằm mơ thì tự véo chính mình đi chứ!”
“Tự véo chính mình thì đau lắm.”
Ôn Thiều Ngọc nói chuyện chậm rãi, nhẹ nhàng, rất thư thái.
“Tôi chưa bao giờ gặp người nào tồi tệ như cậu.” Mễ Thượng Tài bị Ôn Thiều Ngọc chọc tức đến mức trợn mắt liên tục: “Thực sự con gái cậu tìm được rồi sao?”
Ôn Thiều Ngọc mỉm cười ngốc nghếch: “Con trai tôi nói đã tìm được rồi.”
“Chậc, một đứa nhỏ bị bắt cóc nhiều ngày như vậy mà có thể tìm được sao? Con gái cậu không phải có thần tiên che chở chứ?” Mễ Thượng Tài hạ giọng nói.
“Cậu đừng có nói bậy.” Ôn Thiều Ngọc giật mình: “Bây giờ tôi không còn tin vào mấy chuyện đó nữa.”
Mễ Thượng Tài chỉ nói đùa: “Tôi cũng chưa nghe nói trẻ con bị bắt cóc mà có thể quay về được.

Chỉ có thể nói rằng con gái cậu có bản lĩnh.”
“Đương nhiên rồi, đó là con gái nhà họ Ôn chúng tôi cơ mà.”
Ôn Thiều Ngọc rất tự hào, chỉ muốn về nhà ngay lập tức để gặp con gái.

 
Chương 19: Chương 19


Mễ Thượng Tài là người đến mua thuốc, cùng Ôn Thiều Ngọc, một người đi sang trái, một người đi sang phải.

Trạm y tế rất nhỏ, chỉ có vài phòng, đi vào trong còn khá âm u.
Ôn Thiều Ngọc vừa vào, ở cửa phòng thứ hai nhìn vào, thấy một đứa nhỏ đang nằm trên giường bệnh.
“Y tá đâu rồi? Trời lạnh thế này, không bật hệ thống sưởi cũng thôi đi, trẻ con truyền nước biển, lẽ nào không cần đắp chăn.” Ôn Thiều Ngọc không biết cách chăm sóc người khác, nhưng những đạo lý cơ bản nhất vẫn biết.
Hắn đắp chăn cho Luật Cảnh Chi, sờ lên bàn tay nhỏ truyền dịch của Luật Cảnh Chi, thấy tay lạnh ngắt như cục đá, quay người chạy đến chỗ bác sĩ gõ cửa.
Bác sĩ khám cho Luật Cảnh Chi, ngạc nhiên kêu lên: “Thiều Ngọc?”
“Anh rể, cho em một chai nhỏ giọt đi?” Ôn Thiều Ngọc đứng ở cửa, cười ngây ngô với bác sĩ.
“Ở trong sọt kia kìa, cậu muốn bao nhiêu thì tự lấy.” Vợ bác sĩ này là chị họ của Ôn Thiều Ngọc, hai nhà tuy không thường xuyên qua lại nhưng vẫn là họ hàng ruột thịt.

Ôn Thiều Ngọc đi vào, thấy bên trong thấy có rất nhiều chai, nghĩ rằng chắc chắn chân đứa nhỏ kia cũng rất lạnh nên lấy ba cái.
“Anh rể, có nước nóng không?” Hắn cầm chai cười hì hì với bác sĩ.
Bác sĩ cũng không ngẩng đầu lên nói: “Phía sau cửa đó, cậu tự rót đi.”
Ôn Thiều Ngọc rửa sạch chai, đổ nước ra ngoài, sau đó lại mang vào rót nước nóng vào, cuối cùng dùng nút cao su nút lại rồi ôm ba cái chai đi.
Hắn đặt cái chai đầu tiên xuống chân đứa nhỏ, để làm ấm chân đứa nhỏ.

Lại cầm dây truyền dịch quấn một vòng quanh chai khác, rồi đặt tay đứa nhỏ cạnh cái chai, như vậy khi nước chảy vào sẽ ấm chứ không quá lạnh, tay đứa nhỏ cũng không bị lạnh nữa.
Ôn Thiều Ngọc lấy cái chai cuối cùng, cởi giày ra ngồi trên giường bệnh đối diện, nhìn chằm chằm vào đứa nhỏ ở phía bên kia.
Hắn chính là có bản lĩnh như vậy, bất kể lúc nào cũng có thể khiến bản thân thoải mái.
Ôn Độ không may mắn như ba mình.

Cậu đuổi theo đến đồn công an, Triệu Đại Hà cũng không định cho cậu đi cùng.

Cậu đành tự đạp xe đuổi theo phía sau.

Mất bao nhiêu thời gian, giờ đã là ba bốn giờ chiều.
Lúc này, nhiệt độ bắt đầu giảm xuống.
Bên ngoài trời rất lạnh.
Ôn Độ cảm thấy hơi bực mình, mặc dù đang chống chọi với gió rét nhưng trong lòng cậu lửa giận đang bùng cháy.
Cậu nhất định phải khiến tên buôn người bị xử bắn!
Cùng lúc đó, tại nhà khách duy nhất của huyện, một cặp vợ chồng trẻ bước ra từ bên trong.

Người phụ nữ xinh đẹp nhưng khuôn mặt tiều tụy, có lẽ nghe thấy tin con trai nên đi rất vội.

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top