Cập nhật mới

Dịch Full Các Anh Hùng Của Đỉnh Olympus Tập 5: Máu Đỉnh Olympus (Dòng Máu Olympus)

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
[Diendantruyen.Com] Các Anh Hùng Của Đỉnh Olympus Tập 5: Máu Đỉnh Olympus (Dòng Máu Olympus)

Các Anh Hùng Của Đỉnh Olympus Tập 5: Máu Đỉnh Olympus (Dòng Máu Olympus)
Tác giả: Rick Riordan
Tình trạng: Đã hoàn thành




Bộ Truyện: Các anh Hùng trên đỉnh Olympus (tập 5)
Thể Loại: Best seller, Thần thoại, Tiểu Thuyết, Văn học phương Tây
Dịch Giả: Thanh Phong, Chí Thành Trần, Bulba Buu, Natasha Beo, Nino Hồ, Le Nguyen The Khoi, Uyen Le Phuong, Violet Xynk và Chau Tran

Phần 1: The Lost Hero (Vị anh hùng mất tích), năm 2012
Phần 2: The Son of Neptune (Con trai thần biển Neptune), năm 2012
Phần 3: The Mark of Athena (Dấu Hiệu Athena), năm 2012
Phần 4: The House of Hades ( Ngôi nhà của thần Hades), năm 2013
Phần 5: The Blood of Olympus ( Máu đỉnh Olympus), năm 2014

Mặc dù những thuyền viên của tàu Argo II đã tiến hành nhiều cuộc tìm kiếm, họ dường như vẫn khôngtiến gần hơn đến việc đánh bại Mẹ Đất, Gaia. Những người khổng lồ của bà đã đứng dậy - tất cả bọn chúng, và chúng mạnh hơn bao giờ hết. Chúng phải bị ngăn lại trước ngày lễ của Spes (nữ thần hi vọng), khi Gaia lên kế hoạch để có hai á thần hiến tế ở Athens. Bà cần máu của họ - máu của đỉnh Olympus - để thức dậy. Các á thần có nhiều cảnh mộng hơn bình thường về một trận chiến kinh khủng ở Trại Con Lai. Quân đoàn La Mã từ Trại Jupiter, được chỉ huy bởi Octavian, gần như trong tầm tấn công.

Mặc dù muốn đem Athena Parthenos đến Athens để dùng như một vũ khí bí mật, những người bạn biết rằng bức tượng khổng lồ này thuộc về Long Island, nơi nó có thể ngăn chặn cuộc chiến tranh giữa hai trại. Athena Parthenos sẽ đi về hướng tây; Argo II sẽ đi về hướng đông. Các vị thần, vẫn còn rối loạn đa nhân cách, thì vô dụng. Làm sao một nhóm các á thần trẻ tuổi hi vọng kiên trì chống lại đội quân khổng lồ hùng mạnh của Gaia? Nguy hiểm như việc khởi hành đến Athens, họ không có sự lựa chọn nào khác. Họ đã hi sinh quá nhiều rồi. Và nếu Gaia thức giấc, trò chơi kết thúc.
(Theo trang web của Rick Riordan - rickriordan.com)
Giới thiệu của Rick Riordan về Máu của Olympus:

Bảy con lai sẽ đáp lại lời hiệu triệu,
Mang giông bão đến hoặc thiêu cháy thế giới phải sụp đổ.
một lời thề được giữ với hơi thở cuối cùng,
Và các kẻ thù hướng các cánh quân về Cửa Tử.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1: Jason


JASON GHÉT TRỞ NÊN GIÀ.

Những khớp xương của cậu đau. Hai chân cậu run rẩy. Khi cậu cố leo lên ngọn đồi, phổi cậu đập như một hộp đá.

Cậu không thể nhìn thấy mặt mình, ơn trời, nhưng những ngón tay cậu cong cong và xương xẩu. Gân xanh nổi lên chằng chịt trên mu bàn tay cậu.

Cậu thậm chí có mùi một ông già – long não trong tủ áo và súp gà. Làm sao điều đó có thể? Cậu đãbiến từ một thiếu niên mười sáu tuổi thành một ông già bảy lăm tuổi trong một vài giây, nhưng mùi của ông già xuất hiện ngay lập tức, như thể Bùm. Chúc mừng! Bạn bốc mùi!

“Sắp đến rồi.” Piper mỉm cười với cậu. “Cậu đang làm rất tốt.”

cô ấy nói thì dễ thôi. Piper và Annabeth đang cải trang như những hầu nữ Hy Lạp dễ thương. Thậm chí trong bộ đồ tô-ga trắng không tay và xăng-đan dây, họ không có vấn đề gì với việc di chuyển trênđường đá sỏi.

Mái tóc màu nâu đỏ gỗ gụ của Piper được kẹp lên theo kiểu tóc thắt bím xoắn. Vòng bạc tô điểm hai cánh tay cô. cô giống với một bức tượng cổ đại của mẹ mình, Aphrodite, điều mà Jason nhận thấy mộtít đe dọa.

Việc hẹn hò một cô nàng xinh đẹp đã đủ căng thẳng. Hẹn hò một cô gái mà mẹ cô ấy là nữ thần của tình yêu… ồ, Jason luôn sợ rằng mình sẽ làm điều gì đó không lãng mạn và mẹ của Piper sẽ cau mày nhìn xuống từ núi Olympus và biến cậu thành một con lợn rừng.

Jason liếc nhìn lên đồi. Đỉnh đồi vẫn còn một trăm mét phía trên.

“Ý tưởng tồi tệ nhất từng thấy.” Cậu dựa vào một cây tuyết tùng và lau trán. “Phép thuật của Hazel quá tốt. Nếu tớ phải chiến đấu, tớ sẽ trở nên vô dụng.”

“Nó sẽ không xảy ra như thế,” Annabeth hứa. cô nhìn không thoải mái trong bộ quần áo nữ hầu của mình. cô cứ khom vai để giữ bộ váy khỏi tuột. Búi tóc vàng được kẹp lên của cô đã rơi xuống sau gáy và mái tóc của cô đu đưa như những cái chân nhện dài. Biết sự căm ghét của cô đối với những con nhện, Jason quyết định không đề cập đến điều đó.

“Chúng ta thâm nhập vào cung điện,” cô lên tiếng. “Chúng ta lấy thông tin chúng ta cần, và chúng ta đira.”

Piper đặt cái vò hai quai của mình xuống, bình rượu vang cao có giấu kiếm của cô trong đó. “Chúng ta có thể nghỉ ngơi một giây. Cố tranh thủ bắt kịp hơi thở của cậu đi, Jason.”

trên sợi dây thắt lưng của cô treo cái sừng sung túc[1] – cái sừng pháp thuật của sự no đủ. Nằm ở đâu đó trong các nếp gấp trên bộ váy là con dao của cô, Katoptris. Piper trông không nguy hiểm, nhưng nếu cần phát sinh cô có thể dùng lưỡi dao đồng kép của mình hay ném vào mặt kẻ thù với những trái xoài chín.

Annabeth ném cái bình hai quai của mình xuống khỏi vai. cô cũng có một thanh kiếm bị giấu, nhưng thậm chí không cần một vũ khí để thấy được cô trông nguy hiểm. Đôi mắt xám mãnh liệt như bão tố của cô lướt nhìn xung quanh, cảnh giác bất kỳ mối đe dọa nào. Nếu bất cứ gã nào mời Annabeth uống một ly, Jason nhận ra cô rất có thể sẽ đá vào phần kín gã này.

Cậu cố gắng điều hòa hơi thở.

Phía dưới họ, vịnh Afales lấp lánh, nước rất xanh như có lẽ được nhuộm bằng phẩm màu thực vật. Vài trăm mét ngoài khơi, con tàu Argo II thả neo. Những cánh buồm trắng của nó trông không lớn hơn những con tem bưu phí, chín mươi mái chèo của nó trông như những cái tăm xỉa răng. Jason tưởng tượng những người bạn của cậu trên boong đang theo dõi sự tiến triển của cậu, thay phiên nhau nhìn qua ống kính thiên văn nhỏ của Leo, cố gắng không cười khi họ thấy Ông ngoại Jason khập khiểng lên đồi.

“Ithaca ngu ngốc,” cậu lẩm bẩm.

Cậu cho là hòn đảo đủ xinh đẹp. Xương sống của ngọn đồi uốn lượn xuống trung tâm của nó. Những sườn đá trắng lao xuống biển. Những vịnh nhỏ hình thành những bãi biển sỏi đá và những cảng nơi những mái nhà đỏ và những nhà thờ bằng vữa trắng nép mình vào bờ biển.

Các ngọn đồi rải rác những cây anh túc, nghệ tây và anh đào dại. Cơn gió nhẹ có mùi hoa sim. Tất cả đều đẹp – ngoại trừ nhiệt độ khoảng bốn mốt độ C. không khí đầy hơi nước như một phòng tắm La Mã.

sẽ dễ dàng nếu Jason điều khiển những cơn gió và bay lên đỉnh ngọn đồi, nhưng khôôông. Vì mục đích lén lút, cậu phải cố gắng xoay sở như một ông già với những đầu gối tồi tệ và mùi súp-gà.

Cậu nghĩ về chuyến leo núi cuối cùng của cậu, hai tuần trước, khi Hazel và cậu đã đối mặt với tên cướp Sciron trên vách đá của Croatia. Ít nhất sau đó Jason đã có đầy đủ sức mạnh. Họ sắp đối mặt với thứ còn tồi tệ hơn một tên cướp nhiều.

“Cậu chắc đây đúng là ngọn đồi đó chứ?” cậu hỏi. “Dường như – tớ không biết – yên tĩnh.”

Piper nghiên cứu sườn núi. Bện trên tóc cô là một cọng lông chim màu xanh da trời sáng – một món quà lưu niệm từ cuộc tấn công tối qua. Cọng lông không thực sự phù hợp với sự cải trang của cô, nhưng Piper đã giành được nó, tự đánh bại toàn bộ một bầy các nàng yêu tinh gà trong khi đang làm nhiệm vụ. cô đã giảm nhẹ thành tích, nhưng Jason có thể nói cô cảm thấy tốt về nó. Cọng lông là một vật nhắc nhở rằng cô không còn là cô của mùa đông năm ngoái, khi lần đầu tiên họ đến Trại Con Lai.

“Những tàn tích ở trên kia,” cô hứa. “Tớ đã thấy chúng trên lưỡi của Katoptris. Và cậu đã nghe những gì Hazel nói. ‘Lớn nhất –’ ”

“ ‘sự tụ tập lớn nhất của các linh hồn quỷ em từng thấy’” Jason nhớ lại. “Đúng vậy, nghe có vẻ tuyệt.”

Sau trận chiến xuyên qua ngôi đền của Hades ở dưới âm phủ, điều cuối cùng Jason muốn là xử lí nhiều linh hồn quỷ hơn. Nhưng số phận của cuộc tìm kiếm đang bị đe dọa. Toàn bộ thành viên của Argo II có một quyết định lớn. Nếu họ chọn sai, họ sẽ thất bại, và toàn bộ thế giới sẽ bị hủy diệt.

Lưỡi dao của Piper, phép thuật cảm nhận của Hazel và bản năng của Annabeth đều đồng ý – câu trả lời nằm ở đây tại Ithaca, tại cung điện cổ xưa của Odysseus, nơi một đám linh hồn quỷ đã tụ tập để chờ lệnh của Gaia. Kế hoạch là lẻn vào trong bọn chúng, tìm hiểu điều gì đang xảy ra và quyết định cách hành động tốt nhất. Sau đó thoát ra, tốt nhất là sống sót.

Annabeth điều chỉnh lại thắt lưng vàng của mình. “Tớ hi vọng sự cải trang của chúng ta duy trì. Những người cầu hôn là những kẻ tồi tệ khi chúng còn sống. Nếu chúng phát hiện ra chúng ta là á thần –”

“Pháp thuật của Hazel sẽ hoạt động,” Piper đáp.

Jason cố gắng tin tưởng điều đó.

Những người cầu hôn: một trăm kẻ tham lam nhất, độc ác tàn khốc nhất. Khi Odysseus, vị vua Hy Lạp của Ithaca, bị mất tích sau trận chiến thành Troy, đám hoàng tử của bản danh sách nhóm B này đã xâm chiếm cung điện của ông và từ chối rời đi, mỗi người hi vọng cưới nữ hoàng Penelope và tiếp quản vương quốc. Odysseus tìm cách trở về trong bí mật và tàn sát tất cả bọn họ - chuyến hồi hương hạnh phúc cơ bản của bạn. Nhưng, nếu viễn cảnh của Piper là đúng, các đương sự giờ đã trở lại, ám nơi họ đã chết.

Jason không thể tin cậu sắp sửa viếng thăm cung điện thực sự của Odysseus – một trong những anhhùng Hy Lạp nổi tiếng nhất mọi thời đại. Sau đó một lần nữa, toàn bộ cuộc tìm kiếm này trở thành mộtsự chuỗi kiện hoàn toàn ngoài sức tưởng tượng. Annabeth vừa trở về từ địa ngục vĩnh hằng của Tartarus. Dựa vào điều đó, Jason quyết định có lẽ cậu không nên phàn nàn về việc trở thành một ông già.

“Ồ…” Cậu giữ vững bản thân với cây gậy của mình. “Nếu tớ trông già như tớ cảm nhận, sự cải trang của tớ phải rất hoàn hảo. Hãy đi thôi.”

Khi họ leo lên, mồ hôi nhỏ giọt xuống cổ cậu. Bắp chân cậu đau đớn. Mặc dù cái nóng, cậu bắt đầu run. Và, cố gắng như cậu có thể, cậu không thể ngừng suy nghĩ về những giấc mơ gần đây của mình.

Kể từ khi bắt đầu Nhà của Hades, chúng đã càng trở nên sống động hơn.

Thỉnh thoảng Jason đứng trong đền thờ Epirus ở âm phủ, người khổng lồ Clytius lù lù xuất hiện trước mặt cậu, lên tiếng trong một dàn hợp xướng những giọng nói kì quái: Cần tất cả các ngươi hợp sức lại để đánh bại ta. Ngươi sẽ làm gì khi Mẹ Đất mở mắt?

Những lần khác Jason thấy mình ở đỉnh Đồi Con Lai. Gaia Mẹ Đất đứng dậy từ mặt đất – một dáng vẻ xoáy tít của đất, lá và đá.

Đứa trẻ tội nghiệp. Giọng của bà âm vang qua cảnh vật, rung lắc nền đá dưới chân Jason. Cha của ngươi là vị thần đầu tiên trong số các vị thần, còn ngươi luôn là hạng hai – với những đồng đội La Mã của ngươi, với những người bạn Hy Lạp của ngươi, thậm chí với gia đình ngươi. Ngươi sẽ chứng minh bản thân như thế nào?

Giấc mơ tệ nhất của cậu bắt đầu trong sân của Nhà Sói Sonoma. Đứng trước cậu nữ thần Juno, tỏa sáng với hào quang của bạc nóng chảy.

Cuộc đời của ngươi thuộc về ta, giọng bà âm vang. một sự nhượng bộ từ Zeus.

Jason biết cậu không nên nhìn, nhưng cậu không thể nhắm mắt lại khi Juno biến thành siêu tân tinh, tiết lộ hình dáng thần thánh thật của bà. Nỗi đau thiêu đốt tâm trí Jason. Cơ thể cậu thiêu trụi từng lớp như một củ hành.

Sau đó cảnh vật thay đổi. Jason vẫn ở Nhà Sói, nhưng giờ cậu là một đứa nhỏ chưa đến hai tuổi. mộtngười phụ nữ quỳ trước cậu, hương thơm mùi chanh của bà rất thân thuộc. Nét mặt bà nhàn nhạt và mơ hồ, nhưng cậu biết giọng nói của bà: trong và dễ vỡ, như lớp mỏng nhất của băng trên một dòng suối mạnh.

Ta sẽ trở lại vì con, con yêu, bà nói. Ta sẽ gặp con sớm thôi.

Mỗi lần Jason thức giấc từ cơn ác mộng đó, mặt cậu lấm tấm mồ hôi. Đôi mắt cậu cay xè với nước mắt.

Nico di Angelo đã cảnh báo họ: Nhà của Hades sẽ khuấy động những trí nhớ tồi tệ nhất của họ, khiến họ thấy những thứ và nghe những điều từ quá khứ. Những con ma của họ sẽ trở nên hiếu động.

Jason đã hi vọng con ma đặc biệt đó sẽ tránh xa, nhưng mỗi đêm giấc mơ trở nên tồi tệ hơn. Giờ cậu đang leo lên tàn tích của cung điện nơi một đội quân ma tụ tập.

Điều đó không có nghĩa bà ấy sẽ ở đó, Jason nói với bản thân.

Nhưng đôi tay cậu không ngừng run rẩy. Mỗi bước dường như khó khăn hơn lần trước.

“Gần đến rồi,” Annabeth nói. “Cùng –”

BÙM! Sườn đồi kêu ầm ầm. Ở đâu đó trên đỉnh, một đám đông gầm gừ trong sự tán thành, giống như khán giả trong một đại hý trường. âm thanh làm da Jason sởn gai ốc. Cách đây không lâu, cậu đã chiến đấu cho cuộc sống của mình ở Đại hý trường La Mã trước một đám khán giả ma cổ vũ. Cậu không lo lắng lặp lại kinh nghiệm đó.

“Vụ nổ đó là gì vậy?” cậu tự hỏi.

“không biết,” Piper đáp. “Nhưng nó nghe như họ đang vui vẻ. đi thôi kết bạn với vài người chết.”

Chú thích

[1] nguyên văn cornucopia
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2: Jason 2


Đương nhiên, tình huống tồi tệ hơn Jason mong đợi.

nói cách khác, nó sẽ chẳng có gì vui.

Nhìn qua những bụi cây ô-liu trên đỉnh dốc, cậu thấy thứ gì đó trông như một bữa tiệc huynh đệ thây ma ngoài tầm kiểm soát.

Những tàn tích trông không mấy ấn tượng: một vài bức tường đá, một cái sân trung tâm đầy cỏ dại, một cái cầu thang cụt được tạc vào đá. một vài miếng gỗ dán che một cái hố và một giàn giáo kim loại chống đỡ một cổng tò vò nứt.

Nhưng chồng lên lớp tàn tích là một lớp thực tế khác – một ảo ảnh bóng ma của cung điện có lẽ xuất hiện vào thời kỳ hoàng kim của nó. Những bức tường trát vữa quét vôi trắng lót trên ban công cao ba tầng. Những cột trụ nhìn ra cửa trung tâm, nơi có một cái vòi phun nước khổng lồ và một người làm bằng đồng. trên mười hai bàn tiệc, những con ma cà rồng cười, ăn và xô đẩy nhau.

Jason đã mong chờ khoảng một trăm linh hồn, nhưng nhiều gấp đôi số đó đang lượn lờ quanh, đuổi theo những bóng ma các nữ phục vụ, đập vỡ chén dĩa và ly tách, và tự quấy rầy mình.

Hầu hết chúng trông như các Thần giữ nhà từ Trại Jupiter – những hồn ma tím trong suốt trong những bộ đồ quân phục và xăng-đan. một vài người đã bị thối rữa cơ thể với những mảng thịt xám, những chùm tóc bê bết và những vết thương kinh tởm. Những người khác dường như là những người sống bình thường – một số mặc áo choàng tô-ga, một số mặc âu phục doanh nhân hiện đại hay trang phục dã chiến. Jason thậm chí còn nhận ra một người trong chiếc áo thun tím Trại Jupiter và áo giáp La Mã.

Ở giữa cửa, một con ma cà rồng xám trong bộ quân phục Hy Lạp rách nát diễu hành qua đám đông, giữ một cái tượng cẩm thạch trên đầu như một cái cúp thể thao. Những con ma khác cổ vũ và vỗ vai hắnta. Khi con ma cà rồng đến gần hơn, Jason nhận thấy hắn có một mũi tên giữa cổ, phần đuôi có lông nhú lên từ quả táo Adam của hắn ta. Thậm chí nhiễu loạn hơn: bức tượng hắn ta đang giữ… đó là Zeus?

Khó để chắc chắn. Hầu hết các bức tượng thần Hy Lạp trông tương tự nhau. Nhưng gương mặt râu quai nón, tỏa sáng nhắc nhở Jason rất nhiều về tượng Zeus Hippie khổng lồ trong Ca bin một tại Trại Con Lai.

“Món hiến tế tiếp theo của chúng ta!” con ma cà rồng hét lên, giọng hắn ta rì rầm từ mũi tên trong cổ. “Cùng cho Mẹ Đất ăn!”

Những người tham gia bữa tiệc hét lên và ném ly của mình xuống. Con ma cà rồng hướng đến trung tâm vòi phun nước. Đám đông tách ra, và Jason nhận ra vòi phun nước không được làm đầy bởi nước. Từ cái bệ cột cao một mét, một mạch cát phun lên phía trước, tạo hình vòng cung thành một màn hình cái ô của những hạt trắng trước khi tràn vào cái bồn tròn.

Con ma cà rồng nhấc bức tượng cẩm thạch vào vòi phun nước. Ngay khi đầu của Zeus chạm tới cái vòi cát, bức tượng cẩm thạch rã ra như đang đi qua một cái máy nghiền gỗ. Cát lóng lánh ánh vàng, màu của ichor – máu thần thánh. Sau đó toàn bộ ngọn núi rung chuyển bởi một tiếng BÙM nghẹn lại, như tiếng ợ sau bữa ăn.

Những người chết dự tiệc gầm lên tán thành.

“Thêm bất kỳ bất tượng nào nữa à?” con ma cà rồng hét lên với đám đông. “không? Vậy ta đoán chúng ta sẽ phải đợi cho vài vị thần thật để hiến tế!”

Những người bạn của hắn cười và ủng hộ khi con ma cà rồng rơi tõm xuống bàn tiệc gần nhất.

Jason siết chặt cây gậy của mình. “Tên đó vừa mới làm tan rã cha tớ. hắn ta nghĩ hắn là ai?”

“Tớ đoán đó là Antious,” Annabeth nói, “một trong những thủ lĩnh của những kẻ cầu hôn. Nếu tớ nhớ không lầm, Odysseus đã bắn vào cổ ông ta mũi tên đó.”

Piper cau mày. “Chị nghĩ điều đó sẽ làm hắn ngã. Còn tất cả những người khác? Tại sao có quá nhiều?”

“Chị không biết,” Annabeth đáp. “Chị đoán là những tân binh của Gaia. một số chắc là hồi sinh trước khi chúng ta gần Cửa Tử. một số chỉ là những linh hồn.”

“một số là ma cà rồng,” Jason nói. “Những kẻ với những vết thương hở và da xám, giống như Antinous… Tớ đã đánh nhau với loài của chúng trước đây.”

Pipper kéo mạnh cọng lông yêu quái mình chim của mình. “Chúng có thể bị giết không?”

Jason nhớ lại một cuộc tìm kiếm mà cậu đã làm cho Trại Jupiter vài năm trước ở San Bernardio. “khôngdễ dàng. Chúng mạnh, nhanh và thông minh. Chúng cũng ăn thịt người.”

“Tuyệt vời,” Annabeth lẩm bẩm. “Tớ không thấy bất cứ quyền lựa chọn nào ngoài việc dính với kế hoạch. Chia ra, thâm nhập, tìm ra tại sao chúng ta ở đây. Nếu nọi việc trở nên xấu đi -”

“Chúng ta dùng kế hoạch dự phòng,” Piper nói.

Jason ghét kế hoạch dự phòng.

Trước khi họ rời tàu, Leo đã đưa cho mỗi người bọn họ một cây pháo sáng khẩn cấp với kích thước của một cây nến sinh nhật. Giả sử là, nếu họ ném một cây vào không khí, sẽ bắn lên một tia sáng lân tinh, báo động cho Argo II rằng nhóm gặp vấn đề. Vào lúc đó, Jason và các cô gái sẽ có vài giây để ẩn núp trước khi máy bắn của con tàu sẽ thiêu cháy vị trí của họ, nhấn chìm cung điện trong lửa Hy Lạp và làm nổ tung những quả bom đồng Celestial.

không phải kế hoạch an toàn nhất, nhưng ít nhất Jason có cảm giác hài lòng biết được rằng cậu có thể gọi một cuộc không kích vào đám người chết ồn ào này nếu tình huống trở nên nguy hiểm. Dĩ nhiên, tính cả việc cậu và bạn cậu có thể thoát ra. Và gồm việc những ngọn nến tận thế của Leo không tình cờ nổ - những phát minh của Leo thường như vậy – trong trường hợp thời tiết sẽ nóng hơn, với cơ hội chín mươi phần trăm của lửa tận thế.

“Cẩn thận dưới đó,” cậu nói với Piper và Annabeth.

Piper len lỏi phía bên trái của sườn núi. Annabeth đi bên phải. Jason kéo lê mình với cây gậy và khập khiểng tiến về đống tàn tích.

Cậu chợt nhớ lại lần cuối cùng cậu lao vào một đám linh hồn xấu xa, ở Nhà của Hades. Nếu nó đã xảy ra với Frank Trương và Nico di Angelo…

Ôi thần thánh… Nico.

Vài ngày qua, mỗi lần Jason hiến tế một phần thức ăn cho Jupiter, cậu cầu nguyện cha cậu giúp Nico. Đứa trẻ đó đã chịu đựng quá nhiều, và vẫn tình nguyện làm công việc khó khăn nhất: vận chuyển bức tượng Athena Parthenos về Trại Con Lai. Nếu cậu bé không thành công, các á thần La Mã và Hy Lạp sẽtàn sát lẫn nhau. Sau đó, dù cho chuyện gì xảy ra ở Hy Lạp, tàu Argo II sẽ không còn nhà để quay về.

Jason vượt qua cái cổng ma của cung điện. Cậu vừa kịp nhận ra một phần sàn nhà phía trước cậu là ảo ảnh che đi một cái hố sâu ba mét. Cậu né nó và tiếp tục tiến vào sân.

Hai mức thực tại nhắc nhở cậu về thành trì Titan trên núi Othrys – một mê cung mất phương hướng của những bức tường cẩm thạch ngẫu nhiên bị tan thành bóng tối và đặc trở lại. Ít nhất trong suốt cuộc chiến đó Jason có một trăm binh lính bên cạnh. Giờ tất cả những gì cậu có là một cơ thể ông già, mộtcây gậy và hai người bạn trong những bộ váy bó sát.

Mười hai mét phía trước cậu, Piper di chuyển qua đám đông, mỉm cười và rót đầy các ly rượu cho những vị khách ma. Nếu cô sợ hãi, cô đã không thể hiện điều đó. Đến lúc này những con ma không dành cho cô bất kỳ sự chú ý đặc biệt nào. Pháp thuật của Hazel có lẽ đang làm việc.

Bên phía phải, Annabeth thu thập những cái dĩa và ly rỗng. cô không mỉm cười.

Jason nhớ cuộc nói chuyện giữa cậu và Percy trước khi rời tàu.

Percy đã đứng trên boong để xem những mối đe dọa từ biển cả, nhưng cậu không thích ý tưởng của Annabeth thực hiện cuộc viễn chinh này mà không có cậu – đặc biệt bởi vì đây sẽ là lần đầu tiên họ tách ra sau khi trở về từ Tartarus.

Cậu kéo Jason qua một bên. “Này, anh bạn… Annabeth sẽ giết tớ nếu tớ đề nghị cô ấy cần ai đó bảo vệ.”

Jason cười. “Đúng, cô ấy sẽ làm thế.”

“Nhưng hãy trông chừng cô ấy, được chứ?”

Jason siết vai bạn của cậu. “Tớ sẽ đảm bảo cô ấy trở về với cậu an toàn.”

Giờ thì Jason tự hỏi liệu cậu có thể giữ lời hứa đó không.

Cậu vươn tới rìa đám đông.

một giọng cáu bẳn kêu lên, “IROS!”

Antinous, con mà cà rồng với mũi tên trong cổ họng, đang nhìn chằm chằm vào cậu. “Là ngươi à, ngươi là một ông già?”

Pháp thuật của Hazel làm công việc của nó. không khí lạnh gợn sóng qua gương mặt Jason khi Màn Sương thay đổi diện mạo cậu một cách tài tình, cho các đương sự thấy những gì chúng muốn thấy.

“Ta đây!” Jason nói. “Iros!”

Hơn một tá những con ma quay sang cậu. một số cau có và nắm chặt cán của những thanh kiếm tỏa ánh sáng tím của chúng. Quá trễ, Jason tự hỏi liệu Iros là một kẻ thù của chúng, nhưng cậu đã thừa nhận điều đó rồi.

Cậu khập khiểng bước tới, khoác lên biểu hiện ông già khó tính tốt nhất của mình. “Đoán là ta trễ bữa tiệc rồi. Ta hi vọng các ngươi để dành cho ta ít đồ ăn?”

một trong những con ma nhếch mép chán ghét. “Gã ăn mày già vô ơn. Ta nên giết hắn chứ, Antinous?”

Cơ cổ của Jason co lại.

Antinous nhìn cậu ba lần, sau đó cười phá lên. “Hôm nay ta đã có tâm trạng tốt. Đến đây, Iros, gia nhập với ta tại bàn của ta.”

Jason không có nhiều sự lựa chọn. Cậu ngồi đối diện Antinous trong khi nhiều con ma hơn tập trung xung quanh, liếc mắt như thể chúng mong chờ xem một cuộc thi vật tay đặc biệt nguy hiểm.

Lại gần, đôi mắt Antinous màu vàng đặc. Môi ông ta căng ra mỏng như giấy trên những cái răng sói. Đầu tiên, Jason nghĩ mái tóc xoăn đen của con ma cà rồng đang bị phân hủy. Sau đó cậu nhận ra mộtdòng bùn ổn định đang nhỏ xuống từ da đầu của Antinous, tràn xuống hai vai hắn. Những mảng bùn lấp đầy vết thương cũ do kiếm gây ra trên bộ da xám của con ma cà rồng. Nhiều bùn hơn tràn xuống từ chỗ vết thương mũi tên trong cổ họng hắn ta.

Jason nghĩ, sức mạnh của Gaia. Mặt đất đang giữ cơ thể gã này liên kết lại với nhau.

Antinous đẩy nhẹ một cái ly vàng và một cái dĩa thức ăn trên bàn. “Ta không mong chờ gặp ngươi ở đây, Iros. Nhưng ta cho là thậm chí một kẻ ăn mày cũng có thể yêu cầu một sự báo thù. Hãy uống. Ăn đi.”

một chất lỏng đỏ đặc bì bõm trong cái ly. trên dĩa là một miếng thịt nâu hấp bí ẩn.

Dạ dày Jason phản đối. Thậm chí nếu thức ăn ma cà rồng không giết cậu, cô bạn gái ăn chay của cậu có lẽ sẽ không hôn cậu một tháng.

Cậu nhớ lại điều mà Notus Gió Nam đã nói với cậu: một ngọn gió thổi vô mục đích thì không tốt cho bất cứ ai.

Toàn bộ những người bạn của Jason ở Trại Con Lai đã lên kế hoạch cho những lựa chọn cẩn thận. Cậu là trung gian giữa các á thần, lắng nghe mọi phía của một cuộc tranh luận, tìm ra sự thỏa hiệp. Thậm chí khi cậu chống lại truyền thống La Mã, cậu phải nghĩ trước khi hành động. Cậu không được vội vàng.

Notus đã cảnh báo cậu rằng sự chần chừ đó sẽ giết cậu. Jason phải ngừng cân nhắc và lấy những gì cậu muốn.

Nếu cậu là một tên ăn mày vô ơn, cậu phải cư xử như một kẻ như thế.

Cậu xé một miếng thịt bằng tay và nhét nó vào miệng. Cậu uống ực ực ít chất lỏng đỏ, điều mà cảm ơn có vị như rượu vang pha loãng, không phải máu hay chất độc. Jason gắng gượng để không nôn ọe, nhưng cậu không bị ngất đi hay phát nổ.

“Ngon!” Cậu lau miệng. “Giờ nói ta nghe về điều này… ngươi đã gọi nó là gì? sự báo thù? Ta ký tên ở đâu?”

Những con ma cười. một tên đẩy vai cậu và Jason lo lắng là cậu thực sự có thể cảm nhận nó.

Tại Trại Jupiter, các Thần giữ nhà không có thực thể. Hình như những linh hồn này có – điều này có nghĩa càng nhiều kẻ thù có thể đánh, đâm hay chặt đầu cậu.

Antinous chồm về trước. “nói ta nghe, Iros, ngươi có gì để đề nghị? Bọn ta không cần ngươi chạy đưa tin cho bọn ta như ngày xưa. Ngươi chắc chắn không phải là một chiến binh. Như ta nhớ, Odysseus nghiền nát hàm ngươi và ném ngươi vào chuồng heo.”

Dây thần kinh của Jason bốc hỏa. Iros… ông già chạy đưa tin cho những người cầu hôn đổi lại những mẩu thức ăn thừa. Iros giống như như kẻ vô gia cư sủng ái của chúng. Khi Odysseus trở về nhà, cải trang thành một người ăn mày, Iros nghĩ tên người mới này đang xâm chiếm lãnh thổ của ông. Hai người bắt đầu tranh luận…

“Ngươi khiến Iros –” Jason chần chừ. “Ngươi khiến ta đánh nhau với Odysseus. Ngươi đặt cược tiền vào việc đó. Thậm chí khi Odysseus cởi bỏ áo của hắn và ngươi thấy hắn ta cơ bắp như thế nào… ngươi vẫn bắt ta đánh nhau với hắn. Ngươi đã không quan tâm liệu ta sống hay chết!”

Antinous nhe hàm răng nhọn của hắn. “Dĩ nhiên ta không quan tâm. Ta vẫn không! Nhưng ngươi ở đây, vì vậy Gaia phải có một lý do để cho phép ngươi trở lại thế giới phàm trần. nói ta nghe, tại sao ngươi xứng đáng được chia phần trong chiến lợi phẩm của bọn ta?”

“Chiến lợi phẩm gì?”

Antinous dang tay. “Toàn bộ thế giới, bạn của ta. Lần đầu tiên chúng ta đã gặp nhau ở đây, chúng ta đuổi theo lãnh thổ của Odysseus, tiền và vợ của hắn.”

“Đặc biệt vợ hắn!” một con ma hói trong bộ quần áo rách rưới thúc vào sườn Jason. “Penelope đó là một cái bánh nhỏ nóng ngọt ngào!”

Jason bắt gặp cái nhìn lướt qua của Piper đang phục vụ đồ uống bên bàn bên cạnh. cô thận trọng đặt ngón tay lên miệng mình với một cử chỉ khóa miệng tớ, sau đó trở lại tán tỉnh với những gã người chết.

Antinous chế nhạo. “Eurymachus, ngươi đồ rên rỉ nhát gan. Ngươi không bao giờ có một cơ hội với Penelope. Ta nhớ ngươi khóc lóc và cầu xin sự sống với Odysseus, đổ mọi tội lên đầu ta!”

“không ăn thua.” Eurymachus nâng cái áo rách rưới của hắn lên, để lộ một cái lỗ hai xăng-ti-mét rưỡi ở giữa bộ ngực ma của hắn. “Odysseus bắn vào tim ta, chỉ vì ta muốn cưới vợ hắn!”

“Dù sao thì…” Antinous quay sang Jason. “Giờ chúng ta đã tập trung cho một giải thưởng lớn hơn nhiều. một khi Gaia tiêu diệt các vị thần, chúng ta sẽ chia phần dư của thế giới người phàm!”

“Giữ lấy London!” một con ma cà rồng hét lên bên bàn bên cạnh.

“Montreal!” một tên khác la lên.

“Duluth!” một kẻ thứ ba hét lên, tức khắc làm ngừng trò huyên náo bởi vì những con ma khác trao cho hắn những ánh nhìn bối rối.

Thịt và rượu vang quay sang chỉ đạo trong dạ dày Jason. “Còn về phần còn lại của những… vị khách này thì sao? Ta đếm ít nhất hai trăm. Nửa trong số họ mới đối với ta.”

Đôi mắt vàng của Antinous lóe lên. “Tất cả bọn họ là những người cầu hôn giúp đỡ Gaia. Tất cả đều có những khiếu nại và yêu cầu với các vị thần hay những anh hùng yêu thích của họ. Tên côn đồ đằng kia là Hippias, bạo chúa trước của Athens. hắn ta bị phế truất và về phe với người Ba Tư để tấn công đồng hương của hắn. Bất chấp đạo đức. hắn ta sẽ làm mọi thứ vì quyền lực.”

“Cảm ơn!” Hippias gọi.

“Kẻ ranh ma đó với cái chân gà tây trong miệng,” Antinous tiếp tục, “đó là Hasdrubal của Carthage. hắncó một mối hận cần giải quyết với người La Mã.”

“Ừmmm,” tên Carthage nói.

“Và Michael Varus –”

Jason nghẹn. “Ai?”

Bên kia vòi phun cát, tên có mái tóc đen trong chiếc áo phông và áo giáp quân đội quay sang đối mặt họ. Đường nét của hắn đã nhạt đi, đầy khói và mờ ảo, vì vậy Jason đoán hắn là một dạnh linh hồn, nhưng cái hình xăm quân đoàn trên cẳng tay hắn đủ rõ ràng: những chữ cái SPQR, cái đầu hai mặt của thần Janus và sáu vạch cho số năm phục vụ. trên giáp che ngực hắn treo biểu tượng của pháp quan và huy hiệu của Quân đoàn Năm.

Jason chưa bao giờ gặp Michael Varus. Vị pháp quan đáng hổ thẹn đã chết vào những năm 1980. Da Jason vẫn sởn gai ốc khi cậu bắt gặp cái nhìn chằm chằm của Varus. Đôi mắt trũng đó dường như nhìn xuyên qua lớp cải trang của Jason.

Antinous vẫy tùy tiện. “hắn ta là một á thần La Mã. Đánh mất con đại bàng của quân đoàn hắn ở… Alaska, phải không nhỉ? không thành vấn đề. Gaia cho phép hắn quanh quẩn ở đây. hắn khăng khăng mình có vài sự hiểu biết để đánh bại Trại Jupiter. Nhưng ngươi, Iros – ngươi vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta. Tại sao ngươi nên được chào đón trong bọn ta?”

Đôi mắt chết chóc của Varus làm Jason mất bình tĩnh. Cậu có thể cảm nhận được Màn Sương đangmỏng dần quanh mình, phản ứng lại sự không chắc chắn của cậu.

Bất ngờ Annabeth xuất hiện cạnh vai Antinous. “Thêm rượu chứ, thưa chúa tể? Ối!”

cô ấy đổ những thứ trong cái bình bạc xuống sau cổ Antinous.

“Gừ!” Con ma cà rồng uốn cong xương sống của hắn xuống. “Con bé ngu ngốc! Kẻ nào đã để ngươi trở lại từ Tartarus?”

“một Titan, thưa chúa tể.” Annabeth cúi đầu xin lỗi. “Tôi có thể mang cho ngài một ít khăn giấy ướt không ạ? Mũi tên của ngài đang nhỏ giọt.”

“Cút!”

Annabeth bắt gặp ánh mắt Jason – một tin nhắn ủng hộ im lặng – sau đó cô biến mất vào đám đông.

Con ma cà rồng lau sạch mình, cho Jason một cơ hội để lấy lại suy nghĩ.

Cậu là Iros… người đưa tin trước của những người cầu hôn. Tại sao hắn lại ở đây? Tại sao bọn chúng nên chấp nhận hắn?

Cậu cầm con dao cắt bít-tết lên và đâm nó lên bàn, làm các con ma quanh cậu nhảy lên.

“Tại sao các ngươi nên chào đón ta?” Jason gầm lên. “Bởi vì ta vẫn chạy gửi tin, các ngươi những kẻ ngu xuẩn bất hạnh! Ta vừa đến từ Nhà của Hades để xem các ngươi làm gì!”

Phần cuối cùng đó là sự thật, và có vẻ như nó làm Antinous ngập ngừng. Con ma cà rồng nhìn chằm chằm cậu, rượu vang vẫn nhỏ giọt từ mũi tên phát sáng trong cổ hắn. “Ngươi mong chờ ta tin Gaia gửi ngươi – một tên ăn mày – đến kiểm tra bọn ta?”

Jason cười. “Ta đã là một trong số những người cuối cùng rời Epirus trước khi Cửa Tử đóng lại! Ta đãthấy căn phòng nơi Clytius đứng bảo vệ dưới một trần nhà mái vòm lát với bia mộ. Ta đã đi trên những sàn nhà châu báu-và-xương của Necromanteion!”

Điều đó cũng đúng. Xung quanh bàn, những con ma di chuyển và lẩm bẩm.

“Vậy, Antinous…” Jason đâm mạnh ngón tay vào con ma cà rồng. “Có lẽ ngươi nên giải thích với ta tại sao ngươi xứng đáng giúp đỡ Gaia. Tất cả những gì ta thấy là một đám đông lười nhác, những người chết lãng phí thời gian tự hưởng thụ và không giúp gì cho nỗ lực chiến tranh. Ta nên nói gì với Mẹ Đất?”

Từ khóe mắt, Jason thấy Piper gửi cho cậu một nụ cười hài lòng. Sau đó cô trở lại sự chú ý của mình đến một gã Hy Lạp tỏa ánh sáng tím đang cố gắng làm cô ngồi vào lòng hắn.

Antinous nắm tay quanh con dao Jason đã đâm lên bàn. hắn ra kéo nó ra và nghiên cứu lưỡi dao. “Nếu ngươi đến từ Gaia, ngươi phải biết chúng ta ở đây theo lệnh. Porphyrion ra lệnh.” Antinous xoay lưỡi dao vào lòng bàn tay hắn. Thay vì máu, bùn khô tràn ra từ vết cắt. “Ngươi có biết Porphyrion…?”

Jason đấu tranh để kiểm soát cơn buồn nôn của cậu. Cậu chỉ nhớ Porphyrion bởi cuộc chiến của họ ở Nhà Sói. “Vị vua khổng lồ - da xanh, cao mười hai mét, đôi mắt trắng dã, tóc bện với vũ khí. Dĩ nhiên ta biết ông ta. Ông ta ấn tượng hơn ngươi rất nhiều.”

Cậu quyết định không đề cập rằng lần cuối cùng cậu thấy vị vua khổng lồ, Jason đã thiêu cháy đầu ông với tia sét.

Chỉ một lần, Antinous trông không nói nên lời, nhưng tên ma đầu hói bạn hắn Eurymachus đặt một cánh tay lên vai của Jason.

“Giờ, giờ, anh bạn!” Eurymachus có mùi như rượu vang chua và dây điện cháy. Cái chạm ma quái của hắn làm lồng ngực Jason ngứa ran. “Ta chắc chúng ta không có ý hỏi giấy ủy nhiệm của ngươi! Chỉ là, ồ, nếu ngươi đã nói chuyện với Porphyrion ở Athens, ngươi biết tại sao chúng ta ở đây. Ta bảo đảm với ngươi, chúng ta đang làm chính xác như ông ấy đã ra lệnh!”

Jasion cố gắng để che giấu sự ngạc nhiên của cậu.

Porphyrion ở Athens.

Gaia đã hứa lôi các vị thần ra từ gốc rễ của họ. Chiron, cố vấn của Jason ở Trại Con Lai, đã đoán điều đó có nghĩa là những người khổng lồ sẽ cố gắng thức tỉnh nữ thần đất tại nơi bắt đầu của núi Olympus. Nhưng giờ…

“Vệ Thành,” Jason nói. “Những đền thờ cổ đại nhất của các vị thần, ở giữa Athens. Đó là nơi Gaia sẽthức giấc.”

“Dĩ nhiên!” Eurymachus cười. Vết thương trên ngực hắn tạo nên những tiếng pop-ping, giống như mộtlỗ phun nước của cá heo. “VÀ, để đến đó, những á thần lăng xăng đó sẽ phải đi bằng đường biển, hả? Chúng biết thật nguy hiểm để bay qua đất liền.”

“Điều đó có nghĩa là chúng sẽ phải vượt qua chỗ này,” Jason nói.

Eurymachus gật đầu hăm hở. hắn bỏ tay khỏi vai Jason và nhúng ngón tay vào ly rượu. “Lúc đó, chúng sẽ phải lựa chọn, hả?”

trên bàn, hắn ta lần theo một đường bờ biển, rượu vang đỏ phát sáng không tự nhiên trên gỗ. hắn vẽ Hy Lạp như một cái đồng hồ cát biến dạng – một giọt nước lớn lúc lắc cho vùng đất liền phía bắc, sau đó một giọt dưới nó, lớn gần như vậy – khu vực đất liền lớn được biết là Peloponnese. Chia cắt giữa chúng là một đường biển hẹp – the eo biển Corinth.

Jason hầu như không cần một bức tranh. Cậu và những người còn lại của nhóm đã dành ra ngày cuối cùng trên đại dương nghiên cứu bản đồ.

“Tuyến đường trực tiếp nhất,” Eurymachus nói, “sẽ được sắp đặt từ hướng đông đến đây, băng qua eo biển Corinth. Nhưng nếu chúng cố gắng đi đường đó –”

“Đủ rồi,” Antinous chộp lấy. “Ngươi nói năng bừa bãi, Eurymachus.”

Con ma trông có vẻ bị xúc phạm. “Ta sẽ không nói với hắn mọi thứ! Chỉ về đội quân Cyclops tập trung hai bên bờ biển. Và cơn bão những linh hồn giận dữ trên không. Và những con quái vật biển độc ác Keto đã gửi đến để phá hoại nguồn nước. Và dĩ nhiên nếu con tàu đi xa như Delphi –”

“Đồ ngu!” Antinous lao lên tấn công bất thình lình qua bàn và tóm cổ tay con ma. một lớp bùn mỏng truyền từ bàn tay con ma cà rồng, thẳng đến cánh tay ma của Eurymachus.

“không!” Eurymachus kêu ăng ẳng. “Làm ơn! Tôi – tôi chỉ có ý –”

Con mà hét lên khi lớp bùn bao phủ cơ thể hắn như một cái vỏ, sau đó vỡ ra từng mảnh, không để lại gì ngoài một đống bụi. Eurymachus đã đi.

Antinous ngồi lại và phủi tay. Những người cầu hôn khác tại bàn nhìn hắn ta trong một sự im lặng đề phòng.

“Xin lỗi, Iros.” Con ma cà rồng cười lạnh lùng. “Tất cả những gì ngươi cần biết là – những đường đến Athens đều được bảo vệ tốt, như bọn ta đã hứa. Các á thần hoặc sẽ phải mạo hiểm qua eo biển, điều này bất khả thi, hoặc dong buồm qua toàn bộ Pelopnnese, hầu như không an toàn hơn. Trong bất cứ trường hợp nào, không có vẻ chúng sẽ sống sót đủ lâu để thực hiện sự lựa chọn đó. một khi chúng đến Ithaca, chúng ta sẽ biết. Chúng ta sẽ ngăn chúng tại đây và Gaia sẽ thấy chúng ta giá trị như thế nào. Ngươi có thể mang tin nhắn đó trở lại Athens.”

Trái tim Jason đấm thùm thụp vào xương ức. Cậu chưa bao giờ thấy bất cứ thứ gì như vỏ của trái đất mà Antinous đã triệu hồi để tiêu diệt Eurymachus. Cậu không muốn phát hiện ra quyền năng đó hiệu quả với á thần.

Antinous nghe có vẻ cũng tự tin rằng hắn có thể phát hiện ra Argo II, pháp thuật của Hazel dường như đang giấu con tàu đến lúc này, nhưng chẳng có gì nói được nó sẽ kéo dài bao lâu.

Jason đã có hiểu biết họ đến vì cái gì. Mục tiêu của họ là Athens. Tuyến đường an toàn hơn, hay ít nhất không phải tuyến đường bất khả thi, là hướng theo bờ biển đông. Hôm nay là hai mươi tháng Bảy. Họ chỉ còn mười hai ngày trước khi Gaia lên kế hoạch thức dậy, vào mồng một tháng Tám, Lễ hội Hi Vọng cổ đại.

Jason và bạn cậu cần phải rời đi trong khi họ có cơ hội.

Nhưng điều gì đó làm phiền cậu – một cảm giác linh cảm ớn lạnh, như thể cậu chưa nghe tin tức tệ nhất.

Eurymachus đã đề cập đến Delphi. Jason đã có một hi vọng bí mật đến thăm chỗ của Nhà tiên tri của Apollo cổ đại, có lẽ có vài hiểu viết về tương lai của cậu, nhưng nếu nơi đó đã bị tàn phá bởi quái vật…

Cậu đặt dĩa thức ăn nguội lạnh của mình qua một bên. “Nghe như mọi thứ đã được kiểm soát. Vì lợi ích của ngươi, Antinous, ta hi vọng thế. Những á thần này tháo vát. Chúng đóng Cửa Tử. Chúng ta sẽkhông muốn chúng lẻn khỏi các ngươi, có lẽ có được sự giúp đỡ từ Delphi.”

Antinous cười. “không có nguy cơ đó. Delphi không còn dưới quyền kiểm soát của Apollo nữa.”

“Ta – ta hiểu. Và nếu các á thần dong buồm theo đường dài hướng về Pelopnnese?”

“Ngươi lo quá nhiều. Cuộc hành trình đó không bao giờ an toàn đối với các á thần, và nó quá xa. Hơn nữa, Victory[1] đang không kiềm chế được ở Olympia. Chừng nào còn như vậy, các á thần không có cách nào thắng cuộc chiến này.”

Jason không hiểu điều đó có nghĩa là gì, nhưng cậu gật đầu. “Rất tốt. Ta sẽ báo cáo đủ cho vua Porphyrion. Cảm ơn vì, ờ, bữa ăn.”

Bên kia vòi phun nước, Michael Varus gọi, “Đợi đã.”

Jason giữ lại một lời nguyền. Cậu đã cố gắng lờ đi viên pháp quan chết, nhưng giờ Varus bước tới, được vây quanh bởi một luồng hào quang trắng mờ, đôi mắt sâu hoắm của hắn như hố sụp. Bên người hắntreo một thanh kiếm bằng vàng Imperial.

“Ngươi phải ở lại,” Varus nói.

Antinous bắn cho con ma một cái nhìn cáu gắt. “Gì đây, anh bạn? Nếu Iros muốn đi, để hắn đi. hắn ta có mùi kinh tởm!”

Những con ma khác cười lo lắng. Bên kia sân, Piper bắn cho Jason một cái nhìn lo lắng. Hơi xa một tí, Annabeth tình cờ giấu một con dao khắc từ cái dĩa thức ăn gần nhất.

Varus ngừng bàn tay trên quả táo trên chuôi kiếm thanh kiếm của hắn. Mặc dù cái nóng, áo giáp ngực của hắn được đánh bóng với băng. “Ta bị mất đội quân của mình hai lần ở Alaska – một lần khi còn sống, một lần khi đã chết bởi một kẻ Hy Lạp tên là Percy Jackson. Ta vẫn đến đây để đáp lại lời kêu gọi của Gaia. Ngươi biết tại sao không?”

Jason nuốt khan. “sự bướng bỉnh?”

“Đây là một nơi của lòng ham muốn,” Varus nói. “Tất cả chúng ta bị kéo tới đây, được duy trì không chỉ bởi quyền năng của Gaia mà còn bởi mong ước mạnh nhất của chúng ta. sự hám ăn của Eurymachus. sự độc ác của Antinous.”

“Ngươi nịnh bợ ta,” con ma cà rồng lẩm bẩm.

“Lòng căm thù của Hasdrubal,” Varus tiếp tục.

“sự cay đắng của Hippias. Tham vọng của ta. Và ngươi, Iros. Điều gì đã lôi kéo ngươi tới đây? Mong muốn nhất của một tên ăn mày là gì? Có lẽ một mái nhà?”

một tiếng ù ù không thoải mái bắt đầu trong đầu Jason – cùng cảm giác cậu có được khi một cơn bão điện từ khổng lồ sắp xảy ra.

“Ta nên đi,” cậu nói. “Các tin nhắn để mang đi.”

Michael Varus rút kiếm ra. “Cha ta là Janus, vị thần hai mặt. Ta quen với việc nhìn qua những lớp mặt nạ và sự dối trá. Ngươi có biết, Iros, tại sao bọn ta rất chắc chắn bọn á thần sẽ không vượt qua vùng đất của bọn ta không bị phát hiện?”

Jason âm thầm bỏ qua tiết mục những lời nguyền Latin của cậu. Cậu cố gắng tính toán cậu sẽ mất bao lâu để thoát khỏi tình trạng khẩn cấp đốt và bắn pháo hiệu. Hi vọng cậu có thể có đủ thời gian cho các cô gái tìm thấy chỗ ẩn náu trước khi đám người chết này làm thịt cậu.

Cậu quay sang Antinous. “Xem này, ngươi đang quản lý chỗ này hay không? Có lẽ ngươi nên khóa mồm tên La Mã của ngươi.”

Con ma cà rồng hít thở sâu. Mũi tên kêu lạch cạch trên cổ hắn. “À, nhưng điều này có lẽ vui đấy. Tiếp tục, Varus.”

Viên pháp quan chết giơ kiếm lên. “Bọn ta muốn bộc lộ mình. Chúng cho chúng ta thấy chúng ta thực sự là ai. Ai đó phải đến vì ngươi, Jason Grace.”

Phía sau Varus, đám đông tách ra. một bóng ma phụ nữ bước chậm về phía trước, và Jason cảm giác như xương cậu hóa thành tro bụi.

“Con yêu,” người mẹ ma của cậu nói. “Con đã về nhà.”

Chú thích

[1] nữ thần chiến thắng của La Mã, tương đương với Nike của Hy Lạp.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3: Jason 3


BẰNG CÁCH NÀO ĐÓ CẬU BIẾT BÀ ẤY. Cậu nhận ra bộ váy của bà – một bộ váy có hoa văn xanh lá-và-đỏ bao quanh, giống như áo ngoài của một cây thông Giáng Sinh. Cậu nhận ra những cái vòng nhựa nhiều màu trên hai cổ tay bà đã ấn chặt vào lưng cậu khi bà ôm tạm biệt cậu ở Nhà Sói. Cậu nhận ra mái tóc bà, một vầng hào quang của những lọn tóc xoăn nhuộm vàng hoe và hương chanh cùng bình phun của bà.

Đôi mắt bà màu xanh lam như của Jason, nhưng chúng lóe lên với những tia đứt gãy, như thể bà vừa trở về từ một boong-ke sau một cuộc chiến tranh hạt nhân – khao khát tìm kiếm tin tức gia đình trong một thế giới thay đổi.

“Con yêu.” Bà nắm hai tay.

Jason nhìn xa xăm. Những con ma và ma cà rồng không còn quan trọng.

Màn Sương cải trang của cậu đã bốc cháy. Cậu đứng thẳng trở lại. Những khớp xương của cậu khôngcòn đau nữa. Cây gậy của cậu biến trở lại thành một thanh kiếm bằng vàng Imperial.

Cảm giác thiêu đốt không ngừng lại. Cậu cảm thấy như thế các lớp của cuộc đời cậu đang bị thiêu cháy – những tháng cậu ở Trại Con Lai, những năm cậu ở Trại Jupiter, sự huấn luyện của cậu với nữ thần sói Lupa. Cậu lại là một đứa trẻ hai tuổi sợ hãi và tổn thương. Thậm chí vết sẹo trên môi cậu, từ việc cậu cố gắng ăn một cái dập ghim khi chỉ là một đứa bé mới biết đi, đau nhói giống như một vết thương mới.

“Mẹ?” cậu kiềm chế.

“Đúng, con yêu.” Hình ảnh bà lập lòe. “Đến đây, ôm ta.”

“Mẹ – mẹ không có thật.”

“Dĩ nhiên bà ấy là thật.” Tiếng nói của Varus vang lên từ xa. “Ngươi đã nghĩ Gaia sẽ để một linh hồn ốm yếu quan trọng như thế này ở âm phủ à? Bà ta là mẹ ngươi, Beryl Grace, ngôi sao truyền hình, tình yêucủa vua Olympus, người vứt bỏ bà không chỉ một mà những hai lần, ở cả hai mặt Hy Lạp và La Mã của ông ta. Bà ta xứng đáng được công bằng nhiều như bất cứ ai trong bọn ta.”

Trái tim Jason lưỡng lự. Những người cầu hôn vây quanh cậu, xem xét.

Mình là thú tiêu khiển của chúng, Jason nhận ra. Những con ma có lẽ nhận thấy điều này còn thậm chí còn buồn cười hơi hai tên ăn mày chiến đấu đến chết.

Giọng của Piper cắt ngang tiếng ù ù trong đầu cậu. “Jason, nhìn tớ.”

cô đứng cách xa khoảng sáu mét, giữ cái bình gốm hai quai của cô. Nụ cười của cô biến mất. Ánh nhìn của cô mãnh liệt và quyền uy – không thể lờ được như cọng lông chim xanh trên tóc cô. “Đó không phải mẹ cậu. Giọng của bà ấy đang thực hiện một loại ma thuật nào đó với cậu – giống như giọng nói mê hoặc, nhưng nguy hiểm hơn. Cậu không thể cảm nhận nó à?”

“cô ấy đúng.” Annabeth trèo lên cái bàn gần nhất. cô đá một cái dĩa qua bên, làm giật mình một tá những người cầu hôn. “Jason, đó chỉ là dư ảnh của mẹ cậu, có lẽ giống như một ara[1], hoặc –”

“một dư ảnh!” Con ma của mẹ cậu khóc nức nở. “Đúng, nhìn xem những gì ta đã bị mất đi. Đó là lỗi của Jupiter. Ông ta bỏ rơi chúng ta. Ông sẽ sẽ không giúp ta! Ta không muốn bỏ con lại Sonoma, con yêu, nhưng Juno và Jupiter không cho ta sự lựa chọn. Họ sẽ không cho phép chúng ta ở cùng nhau. Tại sao giờ phải chiến đấu cho họ? Hãy gia nhập những người cầu hôn này. Chỉ huy chúng. Chúng ta có thể lại trở thành một gia đình!”

Jason cảm thấy hàng trăm con mắt nhìn cậu.

Đây là câu chuyện của cuộc đời mình, cậu nghĩ cay đắng. Mọi người luôn luôn nhìn cậu, mong chờ cậu dẫn đường. Từ khoảnh khắc cậu đến Trại Jupiter, những á thần La Mã đã đối xử với cậu như một hoàng tử đang được mong chờ. Mặc dù những mong muốn của cậu là thay đổi vận mệnh của mình – tham gia quân đoàn tệ nhất, cố gắng thay đổi truyền thống của trại, nhận những nhiệm vụ ít hấp dẫn nhất và trở thành bạn của những đứa trẻ ít nổi tiếng nhất – dù sao thì cậu đã trở thành pháp quan. Là con trai của Jupiter, tương lai của cậu đã được bảo đảm.

Cậu nhớ những gì Hercules đã nói với cậu ở eo biển Gibraltar: không dễ dàng để trở thành một đứa con trai của Zeus. Quá nhiều áp lực. Cuối cùng, nó có thể làm một người nổ tung.

Giờ Jason ở đây, bị kéo căng như dây cung.

“Mẹ đã rời bỏ con,” cậu nói với mẹ mình. “Đó không phải là Jupiter hay Juno. Đó là mẹ.”

Beryl Grace bước tới trước. Những tia lo lắng trong mắt bà, vết thương kín trên miệng bà nhắc Jason nhớ đến chị gái cậu, Thalia.

“Con yêu, ta đã nói với con ta sẽ trở lại. Đó là những lời cuối cùng của ta với con. Con không nhớ à?”

Jason rùng mình. Ở trong đống đổ nát của Nhà Sói mẹ cậu đã ôm cậu lần cuối cùng. Bà mỉm cười, nhưng đôi mắt bà đầy nước mắt.

sẽ ổn thôi, bà hứa. Nhưng thậm chí là một đứa nhỏ như Jason cũng biết nó không ổn. Đợi ở đây. Ta sẽtrở về vì con, con yêu. Ta sẽ gặp con sớm thôi.

Bà đã không trở về. Thay vào đó, Jason đã lang thang quanh đống đổ nát, khóc và cô độc, gọi mẹ và Thalia – đến khi những con sói đến tìm cậu.

sự thất hứa của mẹ cậu nằm ở sâu tận đáy lòng cậu. Cậu đã xây toàn bộ cuộc đời cậu xung quanh sựtức giận của những lời nói của bà, giống như hạt sạn ở giữa một viên ngọc trai.

Mọi người nói dối. Những lời hứa bị phá bỏ.

Đó là lý do tại sao, nó càng làm cậu tức giận, cậu càng tuân thủ luật. Cậu giữ những lời hứa của mình. Cậu không bao giờ muốn bỏ rơi bất cứ ai theo cách cậu đã bị bỏ rơi và lừa dối.

Bây giờ mẹ cậu trở về, xóa đi niềm tin của Jason về bà – rằng bà đã rời bỏ cậu mãi mãi.

Ở bên kia bàn, Antinous nâng ly của hắn lên. “Vậy rất vui khi gặp ngươi, con trai của Jupiter. Hãy nghe lời mẹ ngươi. Ngươi có rất nhiều điều trách móc các vị thần. Tại sao không gia nhập với bọn ta? Ta thu nhận hai nữ hầu này là bạn của ngươi? Chúng ta sẽ để dành chúng. Ngươi muốn có mẹ người vẫn còn ở trên đời chứ? Chúng ta có thể làm điều đó. Ngươi muốn trở thành một vị vua –”

“không.” Đầu óc Jason quay cuồng. “không, ta không thuộc về các ngươi.”

Michael Varus nhìn chằm chằm cậu với đôi mắt lạnh. “Ngươi chắc chứ, người bạn pháp quan đồng liêu của ta? Thậm chí nếu ngươi đánh bại những người khổng lồ và Gaia, ngươi sẽ trở về nhà giống như Odysseus đã làm chứ? Đâu là nhà ngươi bây giờ? Với những Hy Lạp? Với người La Mã? sẽ không ai chấp nhận ngươi. Và, nếu ngươi trở về, ai nói với ngươi ngươi sẽ không tìm thấy những đống đổ nát như thế này?”

Jason nhìn lướt qua sân trong cung điện. không có những ban công và cột chống hão huyền, chẳng có gì ngoài một đống gạch vụn trên một đỉnh đồi cằn cỗi. Chỉ cái vòi phun nước có vẻ thật, phun cát lên như một sự nhắc nhở quyền năng vô hạn của Gaia.

“Ngươi đã là một sĩ quan quân đoàn,” cậu nói với Varus. “một người lãnh đạo của Rome.”

“Ngươi cũng vậy,” Varus nói. “Lòng trung thành thay đổi.”

“Ngươi nghĩ ta thuộc về đám đông này?” Jason hỏi. “một đám người chết thua cuộc đợi một sự bố thí miễn phí từ Gaia, rên rỉ rằng thế giới nợ bọn chúng thứ gì đó?”

Quanh sân, những con ma và ma cà rồng giơ chân lên và lôi vũ khí ra.

“Coi chừng!” Piper hét vào đám đông. “Mỗi một người trong cung điện này là kẻ thù của các ngươi. Từng người sẽ đâm vào lưng ngươi với cơ hội đầu tiên!”

Vài tuần qua, giọng nói mê hoặc của Piper đã trở nên rất mạnh. cô nói sự thật, và đám đông tin cô. Chúng lần lượt nhìn sang bên cạnh, tay siết chặt chuôi kiếm.

Mẹ của Jason bước về phía cậu. “Con yêu, hãy biết điều. Từ bỏ cuộc tìm kiếm của con. Tàu Argo II của con không thể nào đi đến Athens được. Thậm chí nếu nó đến được, còn có rắc rối với Athena Parthenos.”

một cơn rùng mình lướt qua cậu. “Ý mẹ là gì?”

“Đừng giả vờ không biết, con yêu. Gaia biết bạn con Reyna cùng Nico con trai của Hades và thần rừng Hedge. Để giết chúng, Mẹ Đất đã gửi đến đứa con nguy hiểm nhất của bà – người thợ săn chưa bao giờ nghỉ ngơi. Nhưng con không phải chết.”

Những con ma cà rồng và ma lại gần – hai trăm trong bọn chúng đối mặt với Jason trong trạng thái đề phòng, như thế cậu chuẩn bị dẫn dắt chúng vào một bài quốc ca.

Kẻ đi săn không bao giờ nghỉ ngơi.

Jason không biết đó là ai, nhưng cậu phải cảnh báo Reyna và Nico.

Điều này có nghĩa là cậu phải sống sót rời khỏi đây.

Cậu nhìn Annabeth và Piper. Cả hai đứng lên sẵn sàng, chờ ám hiệu của cậu.

Cậu ép bản thân mình nhìn vào mắt mẹ cậu. Bà trông giống như người phụ nữ đã bỏ rơi cậu ở khu rừng Sonoma mười bốn năm trước. Nhưng Jason không còn là một đứa trẻ tập đi nữa. Cậu là một cựu chiến binh, một á thần người đối mặt với cái chết không biết bao nhiêu lần.

Và những gì cậu thấy không phải là mẹ cậu – ít nhất, không phải những gì mẹ cậu nên là – quan tâm, yêu thương, bảo vệ quên mình.

Môt dư ảnh, Annabeth đã gọi bà như thế.

Michael Varus đã nói với câu những linh hồn ở đây được duy trì bằng mong muốn mãnh liệt nhất của chúng. Linh hồn của Beryl Grace thực tỏa sáng với sự cần thiết. Đôi mắt bà đòi hỏi sự chú ý của Jason. Đôi tay bà vươn ra, tuyệt vọng chiếm hữu cậu.

“Mẹ muốn gì?” Cậu hỏi. “Điều gì đã đưa mẹ đến đây?”

“Ta muốn sống!” bà khóc. “Tuổi trẻ! Sắc đẹp! Cha của con đã có thể biến ta thành bất tử. Ông ta có thể mang ta lên Olympus, nhưng ông ta đã bỏ rơi ta. Con có thể làm mọi việc đúng đắn trở lại, Jason. Con là chiến binh đáng tự hào của ta!”

Hương chanh trên người bà trở nên cay xè, như thể bà đang bắt đầu bốc cháy.

Jason nhớ điều gì đó Thalia đã nói với cậu. Mẹ của họ đã ngày càng trở nên bất ổn, đến khi nỗi tuyệt vọng của bà làm bà phát điên. Bà đã chết trong một tai nạn ô tô, kết quả của việc bà lái xe trong khi say xỉn.

Rượu vang trong dạ dày cậu khuấy động. Cậu quyết định rằng nếu cậu sống sót qua ngày này cậu sẽkhông bao giờ uống đồ uống có cồn một lần nữa.

“Ngươi là một kẻ điên,” cậu quyết định, từ đó đến với cậu từ những bài học của cậu ở Trại Jupiter rất lâu trước đây. “một linh hồn mất trí. Đó là những gì ngươi còn lại.”

“Ta là tất cả những gì còn lại,” Beryl Grace đồng ý. Hình ảnh bà lập lòe qua một quang phổ màu sắc. “Ôm ta, con trai. Ta là tất cả những gì con còn lại.”

Kí ức về Gió Nam nói trong đầu cậu: Ngươi không thể lựa chọn nguồn gốc. Nhưng ngươi có thể chọn sựkế thừa của mình.

Jason cảm thấy như mình đang được lắp ráp lại, từng lớp một. Nhịp tim cậu ổn định. sự lạnh lẽo rời bỏ bộ xương cậu. Da cậu ấm lên dưới ánh nắng buổi chiều.

“không,” cậu sầu thảm. Cậu liếc Annabeth và Piper. “Lòng trung thành của ta chưa hề thay đổi. Chỉ là gia đình của ta đã mở rộng. Ta là đứa con của Hy Lạp và La Mã.” Cậu nhìn lại mẹ cậu lần cuối. “Ta không phải là con của ngươi.”

Cậu làm biểu tượng tránh quỷ dữ cổ đại - ba ngón tay đẩy ra từ trái tim – và bóng ma của Beryl Grace biến mất với một tiếng rít nhỏ, giống như một tiếng thở dài nhẹ nhõm.

Con ma cà rồng Antinous đẩy cái ly của hắn qua bên. hắn nghiên cứu Json với một cái nhìn của một sựlười biếng phẫn nộ. “Ồ, vậy,” hắn nói, “ta cho là chúng ta sẽ giết ngươi.”

Mọi hướng quanh Jason, kẻ thù đến gần.

Chú thích

[1] là những linh hồn phụ nữ bị nguyền; nhăn nheo với đôi cánh như cánh dơi, móng vuốt bằng đồng và đôi mắt sáng đỏ; con gái của Nyx (bóng đêm).
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4: Jason 4


TRẬN CHIẾN đang DIỄN RA TUYỆT VỜI – đến khi cậu bị đâm.

Jason chém thanh kiếm của cậu theo một đường hình cung rộng, làm bốc hơi những kẻ cầu hôn gần nhất, sau đó cậu nhảy lên bàn và phóng lên ngay trên đầu Antinous. Giữa không trung cậu biến lưỡi dao của cậu dài ra thành một cây lao – một trò bịp cậu chưa từng thử với thanh kiếm này – nhưng bằng cách nào đó cậu biết nó sẽ có hiệu quả.

Cậu hạ cánh trên đôi chân mình nắm một cây lao dài mét tám. Khi Antinous quay sang đối mặt với cậu, Jason đẩy thanh vàng Imperial đâm thẳng ngực con ma cà rồng.

Antinous nhìn xuống nghi ngờ. “Ngươi –”

“Hãy vui vẻ tại Cánh đồng Trừng phạt.” Jason rút cây lao của cậu ra và Antinous sụp đổ thành bùn.

Jason tiếp tục chiến đấu, xoay ngọn lao của cậu – cắt qua những con ma, hạ gục những con ma cà rồng xuống chân chúng.

Bên kia sân, Annabeth cũng chiến đấu như một con quỷ. Thanh kiếm xương-drakon của cô chém xuống bất kì kẻ cầu hôn nào ngu ngốc đối mặt với cô.

Bên kia vòi phun nước, Piper cũng lôi thanh kiếm của mình ra – một lưỡi dao đồng lởm chởm răng cưa cô đã lấy từ Zethes, Boread[1]. cô đâm và né với tay phải, đôi khi ném cà chua từ cái sừng sung túc bên trái cô, trong khi hét lên với những kẻ cầu hôn, “Tự cứu mình đi! Ta rất nguy hiểm!”

Điều có chắc hẳn chính xác là điều chúng muốn nghe, bởi vì kẻ thù của cô cứ bỏ chạy, chỉ đứng sững lại bối rối vài mét dưới đồi, sau đó chúng ồ ạt trở lại cuộc chiến.

Kẻ bạo chúa Hy Lạp Hippias đột ngột tấn công Piper, dao găm của hắn giơ lên, nhưng Piper làm nổ tung điểm đen trên ngực ông với một cái lọ nung dễ thương. hắn ta đổ sụp xuống vòi phun nước và la hét khi tan ra.

một mũi tên bay vèo qua mặt Jason. Cậu làm nổ tung nó bên cạnh với một cơn gió mạnh, sau đó cắt xuyên qua một nhóm những con ma cà rồng cầm kiếm và chú ý thấy một tá những tên cầu hôn nhóm lại cạnh vòi phun nước để tấn công Annabeth. Cậu giơ cây lao của mình lên trời. một tia chớp bật ra từ đầu và thổi tung những con ma thành i-on, để lại một cái hố bốc khói nơi đã từng là vòi phun cát.

Vài tháng qua, Jason đã chiến đấu rất nhiều trận chiến, nhưng cậu đã quên mất điều gì giống như cảm thấy tốt trong chiến đấu. Dĩ nhiên cậu vẫn sợ, nhưng một sức nặng khổng lồ đã được nâng lên khỏi đôi vai cậu. Từ lần đầu tiên thức giấc ở Arizona với trí nhớ bị xóa, Jason cảm thấy toàn bộ. Cậu biết cậu là ai. Cậu đã chọn gia đình của mình, và không có gì phải làm với Beryl Grace hay thậm chí Jupiter. Gia đình cậu gồm tất cả các á thần những người chiến đấu bên cạnh cậu, La Mã và Hy Lạp, những người bạn mới và cũ. Cậu sẽ không để bất cứ ai làm tan vỡ gia đình của cậu.

Cậu triệu hồi những cơn gió và ném ba con ma cà rồng ra khỏi sườn đồi giống như những con búp bê giẻ rách. Cậu xiên đến một phần tư, sau đó biến cây lao của mình rút lại thành một thanh kiếm và ném đến một nhóm linh hồn khác.

Nhanh chóng không còn kẻ thù nào đối mặt với cậu. Những con ma còn lại bắt đầu tự lủi đi. Annabeth chém Hasdrubal người Carthage, và Jason mắc phải lỗi lầm khi bọc kiếm lại.

Cơn đau nhói lên dưới lưng cậu – buốt nhói và lạnh đến nỗi cậu nghĩ Khione nữ thần tuyết đã chạm vào cậu.

Bên tai cậu, Michael Varus gầm lên, “Sinh ra là một người La Mã, chết là một người La Mã.”

Đầu nhọn của một thanh kiếm vàng nhô ra trước áo sơ mi của cậu, chỉ dưới xương sườn.

Jason quỳ xuống. Tiếng la hét của Piper nghe có vẻ cách xa vài ki-lô-mét. Cậu cảm thấy như cậu chìm trong nước biển – cơ thể không trọng lượng của cậu, đầu cậu lắc lư.

Piper xông về phía cậu. Cậu nhìn với cảm xúc bị tách rời khi thanh kiếm của cô vụt qua đầu cậu và cắt qua bộ giáp của Varus với một tiếng kim loại ka-chunk.

một cơn ớn lạnh tách mái tóc cậu từ phía sau. Bùn bẩn đọng lại quanh cậu, một cái mũ quân đội trống rỗng lăn qua những tảng đá. Tên á thần xấu xa đã biến mất – nhưng hắn vẫn để lại một ấn tượng cuối cùng.

“Jason!” Piper tóm hai vai cậu như thể cậu bắt đầu ngã sang một bên. Cậu thở hổn hển khi cô kéo thanh kiếm ra khỏi lưng cậu. Sau đó cô hạ cậu nằm xuống mặt đất, đỡ đầu cậu trên một tảng đá.

Annabeth chạy về phía họ. cô có một vết cắt kinh khủng trên cổ.

“Thánh thần.” Annabeth nhìn chằm chằm vết thương ở bụng Jason. “Ôi, thánh thần.”

“Cảm ơn,” Jason rên rỉ. “Tớ đã sợ nó có lẽ tồi tệ.”

Tay chân cậu bắt đầu ngứa ran khi cơ thể cậu rơi vào chế độ khủng hoảng, dồn tất cả máu lên ngực cậu. Vết thương không sâu, điều này làm cậu ngạc nhiên, nhưng áo sơ mi của cậu bị thấm đỏ. Vết thương đang bốc cháy. Cậu rất chắc chắn những vết thương do kiếm không bốc khói.

“Cậu sẽ ổn thôi.” Piper nói như một mệnh lệnh. Tiếng của cô làm ổn định hơi thở của cậu. “Annabeth, bánh thánh!”

Annabeth động đậy. “Đúng. Đúng, tớ có đây.” cô xé cái túi nhỏ tiếp tế của mình và mở ra một mẩu thức ăn thần thánh.

“Chúng ta phải ngăn máu chảy.” Piper dùng con dao găm của cô để cắt vải từ dưới bộ váy của cô. cô xé miếng vải thành dải băng.

Jason lờ mờ tự hỏi làm sao cô biết quá nhiều cách sơ cứu. cô băng vết thương trên lưng và bụng cậu trong khi Annabeth nhét những mẩu bánh thánh vào miệng cậu.

Ngón tay Annabeth run run. Sau tất cả những gì cô đã trải qua, Jason nhận thấy thật ngớ ngẩn rằng giờ cô đang kinh hãi trong khi Piper cư xử quá bình tĩnh. Sau nó lóe lên trong cậu – Annabeth có thể lo sợ cho cậu. Piper không thể. cô đã hoàn toàn tập trung vào việc cố gắng cứu cậu.

Annabeth đút cho cậu một mẩu nữa. “Jason, tớ - tớ rất tiếc. Về mẹ cậu. Nhưng cách cậu giải quyết nó… điều đó rất dũng cảm.”

Jason cố gắng không nhắm mắt. Mỗi lần cậu làm thế, câu thấy linh hồn mẹ mình đang tan ra.

“Đó không phải bà,” Jason đáp. “Ít nhất, không phải phần của bà tớ có thể cứu được. không có lựa chọn nào khác.”

Annabet hít một hơi run rẩy. “Có lẽ không có lựa chọn đúng khác, nhưng… một người bạn của tớ, Luke. Mẹ anh ấy… vấn đề tương tự. anh ấy đã không xử lý nó tốt như thế.”

Giọng cô vỡ òa. Jason không biết nhiều về quá khứ của Annabeth, nhưng Piper nhìn qua lo lắng.

“Tớ đã băng bó nhiều nhất tớ có thể,” cô nói. “Máu vẫn thấm qua. Và khói. Tớ không hiểu điều đó.”

“Vàng Imperial,” Annabeth nói, giọng cô run run. “Nó gây tử vong cho các á thần. Chỉ là vấn đề thời gian trước khi –”

“Cậu ấy sẽ ổn,” Piper khăng khăng. “Chúng ta cần đưa cậu ấy trở về tàu.”

“Tớ không cảm thấy tệ như thế,” Jason nói. Và điều đó đúng. Bánh thánh đã tẩy rửa đầu óc cậu. Hơi ấm đã thấm trở lại tay chân cậu. “Có lẽ tớ có thể bay…”

Jason ngồi dậy. Tầm nhìn của cậu chuyển sang một màu xanh nhợt nhạt. “Hoặc có lẽ không…”

Piper tóm được vai cậu khi cậu lật sang một bên. “Này, Tóe Lửa. Chúng ta cần liên lạc với Argo II, nhận giúp đỡ.”

“Cậu chưa gọi tớ là Tóe Lửa trong một thời gian dài.”

Piper hôn lên trán cậu. “Ở bên tớ và tớ sẽ sỉ nhục cậu tất cả những gì cậu muốn.”

Annabeth lướt qua khu tàn tích. Lớp ma thuật ngụy trang đã mờ dần, chỉ để lại những bức tường đổ nát và những cái hố đào. “Chúng ta có thể dùng lửa khẩn cấp, nhưng –”

“không,” Jason nói. “Leo sẽ thổi bay đỉnh đồi với lửa Hy Lạp. Có lẽ nếu các cậu giúp tớ, tớ có thể đi –”

“Hoàn toàn không,” Piper phản đối. “sẽ mất nhiều thời gian.” cô lục lọi cái túi nhỏ bên thắt lưng mình và lôi ra một cái gương nhỏ. “Annabeth, chị biết mã Morse chứ?”

“Dĩ nhiên.”

“Leo cũng vậy.” Piper trao cho cô cái gương. “Cậu ấy sẽ quan sát từ con tàu. Hãy đi đến đỉnh –”

“Và nháy cậu ta!” Mặt Annabeth đỏ ửng. “Điều đó có thể sai lầm. Nhưng, đúng, ý kiến hay.”

cô chạy đến rìa của đám tàn tích.

Piper lôi ra một chai rượu tiên và cho Jason một ngụm. “Cầm lấy. Cậu sẽ không chết bởi một vết thương xuyên cơ thể ngu ngốc.”

Jason cố nở một nụ cười yếu ớt. “Ít nhất lần này không phải là một vết thương ở đầu. Tớ có ý thức về toàn bộ cuộc chiến.”

“Cậu đã đánh bại, hình như, hai trăm kẻ thù,” Piper nói. “Cậu thật ngạc nhiên đáng sợ.”

“Các cậu đã giúp đỡ.”

“Có lẽ, nhưng… Này, ở lại với tớ.”

Đầu Jason bắt đầu gục xuống. Những vết nứt trên đá được tập trung kĩ hơn.

“Hơi choáng,” cậu lẩm bẩm.

“Thêm rượu tiên,” Piper ra lệnh. “Đây. Ngon chứ?”

“Ừ. Ừ, ổn.”

Thực tế rượu tiên có vị giống như mùn cưa lỏng, nhưng Jason giữ điều đó cho mình. Kể từ khi ở Nhà của Hades lúc cậu từ chức pháp quan của cậu, bánh thánh và rượu tiên không có vị như thức ăn ưa thích của cậu từ Trại Jupiter. Nó như thể kí ức về nhà cũ của cậu không có khả năng chữa lành cho cậu nữa.

Sinh ra là một người La Mã, chết là một người La Mã, Michael Varus đã nói.

Cậu nhìn làn khói cuộn lên từ mớ bông băng của mình. Cậu có những thứ tồi tệ để lo lắng hơn là việc mất máu. Annabeth đã đúng về vàng Imperial. Thứ đó gây tử vong cho các á thần cũng như quái vật. Vết thương từ lưỡi dao của Varus làm rất tốt để ăn mòn nỗ lực sống của Jason.

Cậu đã từng thấy một á thần chết như thế một lần trước đó. Nó không nhanh hay đẹp đẽ gì.

Mình không thể chết, cậu nói với bản thân. Những người bạn của mình đang dựa vào mình.

Những từ của Antinous văng vẳng trong tai cậu – về những người khổng lồ ở Athens, chuyến đi bất khả thi Argo II đối mặt, người thợ săn bí ẩn Gaia đã cử đến để chặn Anthena Parthenos.

“Reyna, Nico và Huấn luận viên Hedge,” cậu nói. “Họ đang gặp nguy hiểm. Chúng ta cần cảnh báo họ.”

“Chúng ta sẽ chăm sóc nó khi chúng ta trở lại tàu,” Piper hứa. “Công việc của cậu bây giờ là thư giãn.” Giọng của cô nhẹ và tự tin, nhưng đôi mắt cô đầy nước mắt. “Ngoài ra, ba người đó là một nhóm khôngdễ bị đánh bại. Họ sẽ ổn thôi.”

Jason hi vọng cô đúng. Reyna đã liều lĩnh quá nhiều để giúp họ. Huấn luận viện Hedge thỉnh thoảng phiền phức, nhưng ông là một người bảo vệ trung thành cho cả nhóm. Và Nico… Jason cảm thấy đặc biệt lo lắng về cậu.

Piper vuốt ngón tay cô lên vết sẹo trên môi cậu. “một khi trận chiến kết thúc… mọi thứ sẽ tốt với Nico. Cậu đã làm những gì cậu có thể, trở thành một người bạn với cậu ấy.”

Jason không chắc phải nói gì. Cậu chưa hề kể cho Piper nghe bất cứ điều gì về những cuộc trò chuyện của cậu với Nico. Cậu đã giữ bí mật của di Angelo.

Piper dường như vẫn cảm nhận được điều gì sai. Là một đứa con gái của Aphrodite, có lẽ cô có thể nóiđược khi ai đó đang đấu tranh với một cơn đau tim. Mặc dù, cô không ép buộc Jason nói về điều đó.

một cơn đau khác làm cậu nhăn mặt.

“Hãy tập trung vào giọng của tớ.” Piper hôn trán cậu. “Hãy suy nghĩ về điều gì đó tốt. Bánh sinh nhật trong công viên ở Rome –”

“Điều đó thật đẹp.”

“Mùa đông năm ngoái,” cô gợi ý. “Cuộc chiến bánh s’mores[2] ở lửa trại.”

“Tớ hoàn toàn thắng cậu.”

“Cậu có những viên kẹo dẻo trên tóc vài ngày!”

“Tớ không có.”

Đầu óc Jason trôi dạt trở về những khoảng thời gian tốt hơn.

Cậu chỉ muốn ở đó – nói chuyện với Piper, nắm tay cô, không lo lắng về những người khổng lồ hay Gaia hay người mẹ điên của cậu.

Cậu biết họ nên trở lại tàu. Cậu đang trong tình trạng xấu. Họ có thông tin họ cần. Nhưng khi cậu nằm đó trên những tảng đá mát mẻ, Jason cảm thấy một cảm giác bất an. Câu chuyện về những người cầu hôn và Nữ hoàng Penelope… những suy nghĩ của cậu về gia đình… những giấc mơ gần đây của cậu. Tất cả những điều đó cứ bay vòng vòng trong đầu cậu. Có điều gì đó hơn nữa ở với nơi này – điều gì đó cậu đã bỏ qua.

Annabeth khập khiễng trở lại từ đỉnh đồi.

“Cậu bị thương à?” Jason hỏi cô.

Annabeth liếc nhìn mắt cá mình. “không sao. Chỉ là chỗ nứt cũ từ những cái hang ở La Mã. Thỉnh thoảng khi tớ căng thẳng… Điều đó không quan trọng. Tớ đã ra hiệu cho Leo. Frank sẽ thay đổi hình dáng, bay tới đây và mang cậu về tàu. Tớ cần làm một cái cán để giữ cậu thăng bằng.”

Jason có một hình ảnh kinh khủng về bản thân mình trên một cái võng, đu đưa giữa những móng vuốt của Frank đại bàng khổng lồ, nhưng cậu quyết định nó sẽ tốt hơn là chết.

Annabeth bắt đầu làm việc. cô thu thập những mảnh vụn để lại phía sau bởi những người cầu hôn – một thắt lưng da, một cái áo choàng rách, dây xăng-đan, một cái chăn màu đỏ và vài trục giáo gãy. Hai tay cô múa lượn giữa đống vật liệu – xé, dệt, cột, bện.

“Cậu đang làm điều đó như thế nào?” Jason hỏi trong ngạc nhiên.

“Học được trong suốt cuộc tìm kiếm ở Rome.” Annabeth tập trung vào công việc của mình. “Tớ chưa từng có lý do để thử dệt trước đây, nhưng nó thuận tiện cho những thứ nhất định, như là tránh khỏi lũ nhện…”

cô cột sợi dây da cuối cùng và của cậu đây – một cái cáng đủ rộng cho Jason, với những cán giáo là cán cầm tay và dây đai an toàn ở giữa.

Piper huýt sáo tán dương. “Lần tới em cần một bộ váy thay thế, em sẽ đến gặp chị.”

“Im miệng, McLean,” Annabeth nói, nhưng đôi mắt cô lóe lên sự hài lòng. “Giờ, cùng buộc chặt cậu ta –”

“Chờ đã,” Jason nói.

Trái tim cậu đập thình thịch. Xem Annabeth dệt cái giường tạm thời, Jason đã nhớ câu chuyện của Penelope – làm sao bà giữ được suốt hai mươi năm, đợi chồng Odysseus trở về.

“một cái giường,” Jason nói. “Có một cái giường đặc biệt trong cung điện này.”

Piper trông lo lắng. “Jason, cậu đã mất quá nhiều máu.”

“Tớ không bị ảo giác,” cậu khăng khăng. “Cái giường hôn nhân thì linh thiêng. Nếu có bất cứ nơi nào bạn có thể nói chuyện với Juno…” Cậu hít một hơi thở sâu và gọi, “Juno!”

Im lặng.

Có lẽ Piper đúng. Cậu đang nghĩ không rõ ràng.

Sau đó, khoảng hai mươi mét ở xa, nền đá nứt ra. Những cành cây xuyên qua mặt đất, lớn nhanh chóng đến khi đầy đủ kích thước của một cây ô-liu tỏa bóng cả sân. Ở dưới tán lá xanh xám một người phụ nữ tóc đen trong bộ váy trắng đứng đó, một cái áo choàng da báo xếp trên vai bà. Cây quyền trượng của bà được đặt lên đầu một bông hoa sen trắng. Biểu hiện của bà lạnh lùng và vương giả.

“Những anh hùng của ta,” nữ thần nói.

“Hera,” Piper nói.

“Juno,” Jason sửa.

“Bất kể gì,” Annabeth càu nhàu. “Bà đang làm gì ở đây, Bệ hạ Bò[3]?”

Đôi mắt Juno lóe lên nguy hiểm.

“Annabeth Chase. Quyến rũ như mọi khi.”

“Đúng, ồ,” Annabeth nói. “tôi chỉ vừa trở về từ Tartarus, vì thế hành vi của tôi hơi tồi, đặc biệt đối với những nữ thần đã xóa sạch trí nhớ của bạn trai tôi, làm cậu ấy biến mất hàng tháng trời và sau đó –”

“Thành thật, con gái. Chúng ta sẽ xào lại chuyện này một lần nữa à?”

“Bà không phải đang chịu đựng bởi sự rối loạn chia tách-tính cách à?” Annabeth hỏi. “Ý tôi là – nhiều hơn bình thương?”

“Chao ôi,” Jason giảng hòa. Cậu có rất nhiều lý do để ghét Juno, nhưng họ có những vấn đề khác cần giải quyết. “Juno, chúng tôi cần sự giúp đỡ của người. Chúng tôi –” Jason cô gắng ngồi dậy và ngay lập tức hối hận. Ruột cậu có cảm giác như chúng được xoắn lại trên một cái nĩa spaghetti khổng lồ.

Piper giữ cậu khỏi té. “Trước tiên,” cô nói. “Jason bị thương. Hãy chữa cho cậu ấy!”

Nữ thần nhíu mày. Hình dáng của bà tỏa sáng không ổn định.

“một số thứ thậm chí các vị thần không thể chữa lành,” bà nói. “Vết thương này chạm đến linh hồn của ngươi cũng như cơ thể ngươi. Ngươi phải chiến đấu với nó, Jason Grace… ngươi phải sống sót.”

“Đúng, cảm ơn,” cậu nói, miệng cậu khô khốc. “Tôi đang cố.”

“Ý bà là gì, vết thương chạm vào linh hồn của cậu ấy?” Piper hỏi. “Tại sao bà không thể -”

“Các anh hùng của ta, thời gian chúng ta cùng nhau ngắn,” Juno nói. “Ta biết ơn các ngươi đã gọi ta. Ta đã trải qua những tuần ở trong trạng thái đau đớn và bối rối… bản thể Hy Lạp và La Mã của ta tự chiến đấu với nhau. Tồi tệ hơn, ta đã bị ép tránh mặt Jupiter, người tìm kiếm ta trong sự phẫn nỗ lạc đường của ông ấy, tin rằng ta gây nên trận chiến này với Gaia.”

“Gee,” Annabeth nói, “tại sao ông ấy nghĩ vậy?”

Juno ném cho cô một cái nhìn bực mình. “May mắn, nơi này liêng thiêng đối với ta. Bằng việc xóa đinhững con ma đó, các ngươi đã làm sạch nó và cho ta một chút thời gian rõ ràng. Ta sẽ có thể nóichuyện với các ngươi – chỉ là ngắn gọn.”

“Tại sao nó liêng thiêng…?” Đôi mắt Piper mở to. “Ồ. Cái giường kết hôn!”

“Giường kết hôn?” Annabeth hỏi. “Chị không thấy bất kì –”

“Cái giường của Penelope và Odysseus,” Piper giải thích. “một trong những cột giường là một cây ô-liu sống, vì vậy nó không bao giờ bị di chuyển.”

“Quả thực.” Juno vuốt bàn thay theo thân cây ô-liu. “một cái giường hôn nhân không thể di chuyển. thậtlà một biểu tượng tuyệt đẹp! Giống như Penelope, người vợ chung thủy nhất, đứng trên đất của nàng ta, chống đỡ một trăm kẻ cầu hôn ngạo mạn hàng năm trời bởi vì nàng biết chồng mình sẽ trở về. Odysseus và Penelope – mẫu mực của một cuộc hôn nhân hoàn hảo!”

Mặc dù trong tình trạng mê mụ của cậu, Jason hoàn toàn chắc cậu nhớ những câu chuyện về Odysseus yêu những người phụ nữ khác trong suốt những chuyến đi của ông, nhưng cậu quyết định không nói ra.

“Ít nhất, bà có thể khuyên chúng tôi?” cậu hỏi. “nói chúng tôi phải làm gì?”

“Dương buồm qua Peloponnese,” nữ thần nói. “Như nghi ngờ của ngươi, đó là tuyến đường có thể duy nhất. trên đường đi, hãy tìm nữ thần của chiến thắng ở Olympia. Bà ta đang mất kiểm soát. Trừ khi các ngươi có thể đánh bại bà ta, mối bất hòa giữa Hy Lạp và La Mã có thể không bao giờ được hòa giải.”

“Ý bà là Nike?” Annabeth hỏi. “Bà ấy bị mất kiểm soát như thế nào?”

Sấm âm vang trên đầu, ngọn đồi rung chuyển.

“Giải thích sẽ mất nhiều thời gian,” Juno đáp. “Ta phải bay trước khi Jupiter tìm thấy ta. một khi ta rời đi, ta sẽ không thể giúp các ngươi lần nữa.”

Jason giữ lại sự vặn lại: Bà giúp chúng tôi lần đầu tiên khi nào?

“Chúng tôi nên biết gì khác?” cậu hỏi.

“Như các ngươi đã nghe, những người khổng lồ đã tụ tập ở Athens. một vài vị thần sẽ có thể giúp đỡ các ngươi trên chuyến hành trình, nhưng ta không phải là vị thần Olympus duy nhất không được ưa thích bởi Jupiter. Cặp sinh đôi cũng gánh chịu sự phẫn nộ của ông ấy.”

“Artemis và Apollo?” Piper hỏi. “Tại sao?”

Hình ảnh của Juno bắt đầu mờ dần. “Nếu các ngươi đến hòn đảo Delos, chúng có thể được chuẩn bị để giúp các ngươi. Chúng đủ tuyệt vọng để thử bất cứ điều gì để làm nên thay đổi. Hãy đi bây giờ. Có lẽ chúng ta sẽ gặp lại ở Athens, nếu các ngươi thành công. Nếu các ngươi không…”

Nữ thần biến mất, hoặc có lẽ đơn giản là thị lực của Jason trở nên yếu. Đau đớn chạy trong người cậu. Đầu cậu nằm dài ra. Cậu thấy một con đại bàng khổng lồ bay vòng vòng trên đầu. Sau đó bầu trời xanh chuyển đen, và Jason không còn trông thấy gì cả.

Chú thích

[1] Boread gồm Zethes và Calais là con trai của thần Gió Bắc

[2] một loại bánh gồm sô-cô-la và kẹo dẻo nướng kẹp trong bánh quy.

[3] nguyên văn “Your Bovine Majesty”, đúng ra là “Your Majesty” là Bệ hạ, nhưng Annabeth thêm “Bovine” (bò) là con vật thiêng của Hera để mỉa mai nữ thần.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5: Reyna


LAO XUỐNG-ĐÁNH BOM một NGỌN NÚI LỬA không có trong xô danh sách của Reyna.

Khung cảnh đầu tiên cô nhìn thấy của miền nam nước Ý là từ một trăm năm mươi mét trên khôngtrung. Về hướng tây, dọc theo đường lưỡi liềm của vịnh Naples, ánh đèn của những thành phố đangngủ lấp lánh trong trước bình minh u ám. Ba trăm mét phía dưới cô, một miệng núi lửa rộng một phẩy năm ki-lô-mét há miệng trên đỉnh núi, đám hơi trắng bốc lên từ trung tâm.

sự mất phương hướng của Reyna mất một lát để lắng xuống. Việc di chuyển-bóng tối làm cô lảo đảo và nôn mửa, như thể cô bị kéo ra từ nước lạnh của phòng tắm nước lạnh sang phòng tắm hơi ở phòng tắm La Mã.

Sau đó cô nhận ra cô đang lơ lửng giữa không trung. Trọng lượng trở lại, và cô bắt đầu rơi.

“Nico!” cô hét lên.

“Sáo của thần Pan!” Gleeson Hedge nguyền rủa.

“Whaaaaa!” Nico vụt đi, suýt nữa trượt khỏi nắm tay của Reyna. cô giữ chặt và tóm cổ áo của Huấn luyện viên Hedge khi ông bắt đầu đổ nhào. Nếu họ chia ra bây giờ, họ sẽ chết.

Họ lao thẳng xuống núi lửa bởi vì món hành lý lớn nhất của họ - bức tượng Athena Parthenos cao mười hai mét – trượt theo sau họ, buộc vào bộ yên trên lưng Nico như một cái dù không mấy hiệu quả.

“Vesuvius ở phía dưới chúng ta!” Reyna hét lên trong gió. “Nico, dịch chuyển[1] chúng ta ra khỏi đây!”

Đôi mắt cậu hoang dại và không tập trung. Mái tóc đen mềm của cậu đập vào mặt cậu như một con quạ bị bắn khỏi bầu trời. “Em – em không thể! không có sức!”

Huấn luyện viên Hedge kêu be be. “Tin vắn[2], nhóc! Dê không thể bay! Kéo chúng ta ra khỏi đây hoặc chúng ta sẽ bị dẹp lép thành một Athena Partenos trứng tráng!”

Reyna cố gắng suy nghĩ. cô có thể chấp nhận cái chết nếu cô phải chết, nhưng nếu Athena Parthenos bị tiêu hủy cuộc tìm kiếm của họ sẽ thất bại. Reyna không thể chấp nhận điều đó.

“Nico, di chuyển-bóng tối,” cô ra lệnh. “Chị sẽ cho em mượn sức mạnh của chị.”

Cậu nhìn cô ngây người. “Làm sao –”

“Làm đi!”

cô nắm chặt tay cậu. Biểu tượng đuốc-và-lửa của Bellona trên cánh tay cô trở nên nóng đau đớn, như thể là nó đang thiêu đốt da cô lần đầu tiên.

Nico thở hổn hển. Màu sắc trở lại trên gương mặt câu. Chỉ trước khi họ chạm phải hơi nóng của núi lửa, họ trôi vào bóng đêm.

không khí trở nên lạnh lẽo. Tiếng gió được thay thế bởi một hỗn hợp những giọng thì thầm bằng hàng ngàn thứ tiếng. Bên trong cơ thể Reyna cảm giác như một chiếc thuyền buồm khổng lồ - những giọt xi-rô lạnh chảy trên đá bào – món yêu thích của cô từ thời thơ ấu ở Viejo San Juan.

cô tự hỏi tại sao ký ức đó xuất hiện lúc này, khi cô đang trên bờ vực của cái chết. Sau đó tầm nhìn của cô rõ ràng. Hai chân cô đặt lên đất rắn.

Bầu trời phương đông đã bắt đầu sáng lên. Trong một khoảnh khắc Reyna nghĩ là cô đã trở lại Rome Mới. Những cột Doric xếp thành một cánh cổng với kích thước của một viên kim cương bóng chày. Trước mặt cô, một thần đồng áng bằng đồng đứng giữa một vòi phun nước trũng được trang trí với gạch khảm.

Hoa tử vi và hoa hồng nở rộ ở khu vườn bên cạnh. Những cây cọ và thông vươn lên bầu trời. Những lối đi rải đá cuội dẫn đến cái sân theo vài hướng – những con đường thẳng, song song theo cấu trúc xây dựng La Mã, những tảng đá hiên nhà thấp với những cột trụ mái vòm.

Reyna quay lại. Phía sau cô, bức tượng Athena Parthenos đứng thẳng và nguyên vẹn, nổi trội trong sân như một món đồ trang trí cho bãi cỏ quá khổ lố bịch. Vị thần đồng áng nhỏ trong vòi phun nước với hai tay giơ lên, đối mặt với Athena, vì vậy ông ta trông có vẻ co rúm lại vì sợ hãi người mới đến.

trên đường chân trời, núi Vesuvius hiện lờ mờ - một cái bóng tối, cong cong bây giờ cách xa khoảng vài ki-lô-mét. Những cột khói dày cuộn lên từ đỉnh núi.

“Chúng ta đang ở Pompeii,” Reyna nhận ra.

“Ồ, không tốt,” Nico nói, và cậu ngay lập tức đổ sụp xuống.

“Ôi!” Huấn luyện viên Hedge tóm được cậu trước khi cậu đập xuống mặt đất. Thần rừng đỡ cậu dựa vào chân của Athena và gỡ bộ yên cương buộc cậu với bức tượng.

Đầu gối Reyna khuỵu xuống. cô đã chờ vài phản ứng dữ dội; nó xảy ra mỗi khi cô chia sẻ sức mạnh của mình. Nhưng cô không lường trước được Nico di Angelo đau đớn đến vậy. cô ngồi xuống một cách nặng nề, cố gắng để tỉnh táo.

Những vị thần của La Mã. Nếu đây chỉ là một phần của nỗi đau đớn của Nico… làm sao cậu ấy có thể gánh vác được?

cô cố gắng điều hòa hơi thở trong khi Huấn luyện viên Hedge lục lọi trong những món đồ đi cắm trại của mình. Xung quanh đôi giày của Nico, những tảng đá nứt ra. Bóng tối dường như lan tỏa nhanh hơn giống như một khẩu súng ngắn đầy mực phát nổ, như là cơ thể Nico đang cố gắng trục xuất tất cả những bóng ma cậu vừa đi qua.

Ngày hôm qua còn tồi tệ hơn: toàn bộ một cánh đồng những bộ xương khô khốc mọc lên từ mặt đất. Reyna không nghi ngờ điều đó sẽ lại xảy ra.

“Uống một chút đi.” cô đưa cho cậu một bi-đông nước kỳ lân – bột sừng kỳ lân trộn với nước thánh từ sông Tiểu Tiber. Họ đã thấy nó hiệu nghiệm với Nico hơn rượu tiên, giúp tẩy rửa sự mệt mỏi và bóng tối khỏi cơ thể của cậu mà ít nguy hiểm hơn việc tự bốc cháy.

Nico nuốt xuống. Cậu vẫn trông rất tồi tệ. Da cậu hơi xanh. Hai má cậu hóp xuống. Treo bên hông cậu, cây quyền trượng của Dioclethian tỏa ánh sáng màu tím giận dữ, giống như một vết thâm tím phóng xạ.

Cậu nghiên cứu Reyna. “Chị đã làm như thế nào… sự dâng trào năng lượng đó?”

Reyna nhìn sang cánh tay mình. Vết xăm vẫn còn bỏng rát như sáp nóng: biểu tượng của Bellona, SPQR, với bốn gạch cho bốn năm phục vụ. “Chị không thích nói về điều đó,” cô nói, “nhưng đó là sức mạnh từ mẹ chị. Chị có thể truyền sức mạnh cho người khác.”

Huấn luyện viên Hedge ngước nhìn khỏi cái ba lô của mình. “thật chứ? Tại sao cô chưa bao giờ treo ta lên, cô gái La Mã? Ta muốn siêu-cơ bắp!”

Reyna cau mày. “Nó không hoạt động như thế, Huấn luyện viên. Tôi chỉ có thể làm việc đó trong những tình huống sinh tử, và sẽ hữu ích hơn trong một nhóm đông. Khi tôi chỉ huy quân đội, tôi có thể chia bất cứ thứ gì tôi có – sức mạnh, cam đảm, sức chịu đựng – được nhân lên với số lượng áp lực của tôi.”

Nico cong mày. “Có ích cho một pháp quan La Mã.”

Reyna không trả lời. cô không thích nói về sức mạnh của mình chính vì lý do này. cô không muốn những á thần dưới sự chỉ huy của cô nghĩ rằng cô đang điều khiển họ, hoặc rằng cô trở thành một người chỉ huy bởi cô có vài phép thuật đặc biệt. cô chỉ có thể chia sẻ năng lực cô đã có, và cô không thể giúp bất cứ ai không xứng đáng trở thành một anh hùng.

Huấn luyện viên Hedge càu nhàu. “Quá tệ. Siêu-cơ bắp sẽ rất tuyệt.” Ông trở lại sắp xếp cái ba lô của mình, hình như nó có một nguồn cung cấp không đáy những đồ dùng nấu ăn, thiết bị bảo hộ, và những dụng cụ thể thao linh tinh.

Nico hớp một ngụm nước kỳ lân nữa. Đôi mắt cậu trĩu xuống kiệt sức, nhưng Reyna có thể nói cậu đangcố gắng để tỉnh táo.

“Giờ chị lưỡng lự,” cậu nhận thấy. “Khi chị dùng sức mạnh của chị… chị có nhận được thứ như, ừm, phản hồi từ em?”

“Nó không phải là ngoại cảm,” cô đáp. “Nó thậm chí không phải là một liên kết tương giao. Chỉ là… mộtđợt sóng kiệt sức tạm thời. Những xúc cảm ban đầu. sự đau đớn của em ảnh hưởng đến chị. Chị nhận lấy một ít gánh nặng của em.”

Biểu hiện của Nico trở nên cảnh giác.

Cậu xoay chiếc nhẫn bạc hình đầu lâu trên ngón tay cậu, cùng với cách Reyna làm với chiếc nhẫn bạc của cô khi cô đang suy nghĩ. Việc chia sẻ một thói quen với con trai của Hades làm cô lo lắng.

cô cảm thấy đau đớn hơn từ Nico bởi sự kết nối nhanh chóng của họ hơn là sự đau đớn cô nhận được từ toàn bộ quân đoàn của mình trong suốt trận chiến chống lại người khổng lồ Polybotes. Nó làm cô kiệt quệ hơn cả lần cuối cùng cô dùng sức mạnh của mình, để cứu con pegasus Scipio của cô trong suốt chuyến hành trình qua Đại Tây Dương.

cô cố gắng loại bỏ ký ức đó. Người bạn có cánh dũng cảm của cô chết vì chất độc, miệng nó nằm trong lòng cô, nhìn cô một cách tin tưởng khi cô giơ con dao găm của mình lên và kết thúc sự đau đớn của nó… Ôi các vị thần, không. cô không thể day đi day lại điều đó hoặc nó sẽ làm cô tan nát.

Nhưng nỗi đau cô cảm nhận từ Nico sâu sắc hơn nhiều.

“Em nên nghỉ ngơi,” cô bảo cậu. “Sau hai cú nhảy, mặc dù với một chút ít giúp đỡ… em may mắn khi vẫn còn sống. Chúng ta sẽ cần em sẵn sàng lần nữa trước khi màn đêm buông xuống.”

cô cảm thấy tồi tệ khi yêu cầu cậu làm những việc quá bất khả thi. không may, cô đã có rất nhiều sựtập luyện đẩy các á thần ra ngoài giới hạn của họ.

Nico nghiến chặt quai hàm và gật đầu. “Giờ thì chúng ta bị dính lại chỗ này.” Cậu liếc qua đống đổ nát. “Nhưng Pompeii là nơi cuối cùng em chọn để hạ cánh. Nơi này đầy rẫy những vong hồn[3].”

“Vượn cáo[4]?” Huấn luyện viên Hedge có vẻ đang làm cái gì đó như lưới từ dây diều, một cái vợt quầng vợt và một con dao săn bắt. “Ý cậu là những con vật ồn ào xù lông dễ thương –”

“không.” Nico có vẻ bực mình, giống như cậu đã nghe câu hỏi đó rất nhiều lần. “Những hồn ma lang thang. Những con ma không thân thiện. Tất cả các thành phố La Mã đều có chúng, nhưng ở Pompeii –”

“Toàn bộ thành phố đã bị xóa sổ,” Reyna nhớ lại. “Vào năm 79 Trước Công Nguyên, Vesusvius đã phun trào và vùi lấp thị trấn trong tro tàn.”

Nico gật đầu. “một thảm kịch như thế tạo nên rất nhiều linh hồn giận dữ.”

Huấn luyện viên Hedge nhìn về ngọn núi lửa đằng xa. “Nó đang bốc khói. Đó có phải dấu hiệu xấu không?”

“Tôi – tôi không chắc.” Nico chọc vào một cái lỗ trên đầu gối của chiếc quần jeans đen của cậu. “Những thần núi, các ourae, có thể cảm nhận những đứa con của Hades. Có thể đó là lý do chúng ta bị kéo khỏi đường đi. Linh hồn của Vesuvius có lẽ đã cố giết chúng ta. Nhưng em nghi ngờ ngọn núi có thể làm hại chúng ta từ khoảng xa như này. Việc thực hiện một vụ phun trào hoàn toàn sẽ mất rất lâu. Mối đe dọa ngay giờ là tất cả những gì quanh chúng ta.”

Gáy của Reyna ngứa ran.

cô đã lớn lên quen thuộc với những Thần giữ nhà, những linh hồn thân thiện tại Trại Jupiter, nhưng mặc dù chúng làm cô cảm thấy lo lắng. Chúng không hiểu về không gian cá nhân. Thỉnh thoảng chúng đixuyên qua cô, để cô lại với cảm giác chóng mặt. Việc ở lại Pompeii làm Reyna có cùng cảm giác, như là toàn bộ thành phố là một con ma to lớn đã nuốt trọn cô.

cô không thể nói với những người bạn của mình cô sợ những con ma nhiều như thế nào, hay tại sao côsợ chúng. Toàn bộ lý do cô và chị gái cô đã phải bỏ chạy khỏi San Juan những năm trước đó… bí mật đó phải được giữ đến chết.

“Em có thể giữ chúng không đến gần được không?” cô hỏi.

Nico lật ngược lòng bàn tay. “Em vừa gửi tin nhắn: Tránh xa. Nhưng khi em ngủ nó sẽ không hiệu quả lắm.”

Huấn luyện viên Hedge vỗ nhẹ cái vợt-quần-vợt-dao tạm thời của mình. “Đừng lo, nhóc. Ta sẽ lập mộtvành đai với chuông báo động và cạm bẫy. Hơn nữa, ta sẽ trông nom cậu mọi lúc với gậy bóng chày của mình.”

Điều đó có vẻ như không trấn an Nico, nhưng đôi mắt cậu đã nhắm một nữa. “Được rồi. Nhưng… nhẹnhàng một chút. Chúng ta không muốn một Albania khác.”

“không,” Reyna đồng ý.

Kinh nghiệm di chuyển-bóng tối đầu tiên cùng nhau của họ vào hai ngày trước đã là một sự thất bại hoàn toàn, có thể là phần đáng hổ thẹn nhất trong sự nghiệp lâu dài của Reyna. Có lẽ một ngày nào đó, nếu họ sống sót, họ sẽ nhìn lại nó và cười, nhưng không phải bây giờ. Ba người bọn họ đã đồng ý không bao giờ nói về nó. Điều gì đã xảy ra ở Albania sẽ ở lại Albania.

Huấn luyện viên Hedge nhìn có vẻ tổn thương. “Tốt, sao cũng được. Nghỉ ngơi đi, nhóc. Chúng ta để cậu phục hồi.”

“Được rồi,” Nico dịu lại. “Có lẽ một chút…” Cậu cố gắng cởi chiếc áo khoác phi công[5] của mình ra và xếp nó thành một cái gối trước khi cậu đổ nhào xuống và bắt đầu ngáy.

Reyna ngạc nhiên bởi cậu bé trông thanh thản làm sao. Những lo lắng biến mất. Gương mặt cậu biến thành thiên thần một cách kì lạ… giống như họ của cậu, di Angelo. cô gần như có thể tin rằng cậu chỉ là một cậu bé mười bốn tuổi, không phải là con trai của Hades người đã bị kéo ra khỏi khoảng thời gian những năm 1940 và buộc phải chịu đựng nhiều bi kịch và nguy hiểm hơn hầu hết các á thần phải chịu trong một cuộc đời.

Khi Nico đến Trại Jupiter, Reyna không tin tưởng cậu. cô cảm thấy chẳng có gì với câu chuyện của cậu hơn là một đại sứ của cha cậu, Pluto. Bây giờ, đương nhiên, cô biết sự thật. Cậu là một á thần Hy Lạp – người đầu tiên sống trong ký ức, có lẽ là người đầu tiên từng, qua lại giữa hai trại La Mã và Hy Lạp mà không nói cho trại nào biết sự tồn tại của trại kia.

Lạ thay, điều đó làm Reyna tin tưởng Nico hơn.

Chắc chắn, cậu không phải là một người La Mã. Cậu chưa bao giờ đi săn với Lupa hoặc chịu đựng sựhuấn luyện tàn bạo của quân đoàn. Nhưng Nico đã chứng minh bản thân ở những khía cạnh khác. Cậu đã giữ bí mật của hai trại vì những lý do tốt nhất, bởi vì cậu sợ một cuộc chiến. Cậu đã cô độc lao xuống Tartarus, tình nguyện, đi tìm Cửa Tử. Cậu đã bị những tên khổng lồ bắt giữ và giam cầm. Cậu đã chỉ huy thủy thủ tàu Argo II đi qua Nhà của Hades… và giờ đây đã chấp nhận một cuộc tìm kiếm kinh khủng khác: liều lĩnh để mang bức tượng Athena Parthenos trở về Trại Con Lai.

Tiến độ của cuộc hành trình chậm đến bực mình. Họ chỉ có thể di chuyển-bóng tối vài trăm ki-lô-mét mỗi đêm, nghỉ ngơi trong ngày để Nico phục hồi, nhưng mặc dù điều đó đòi hỏi nhiều khả năng chịu đựng từ Nico hơn Reyna cho là có thể.

Cậu mang quá nhiều nỗi buồn và cô đơn, rất nhiều nỗi buồn khổ. Cậu vẫn đặt nhiệm vụ của mình lên hàng đầu. Cậu thật kiên trì. Reyna tôn trọng điều đó. cô hiểu điều đó.

cô chưa bao giờ là một người nhạy cảm, nhưng cô có một mong muốn kỳ lạ nhất là choàng cái áo choàng của cô lên hai vai Nico và giấu cậu trong đó. cô tự thầm quở trách bản thân mình. Cậu ấy là mộtngười bạn, không phải là em trai của cô. Cậu sẽ không đánh giá cao hành động đó.

“Này.” Huấn luyện viên Hedge làm gián đoạn những suy nghĩ của cô. “cô cũng cần ngủ. Ta sẽ canh gác ca đầu và nấu một ít thức ăn. Những con ma đó sẽ không quá nguy hiểm bây giờ bởi vì mặt trời đanglên.”

Reyna không nhận ra ánh sáng đang trở nên như thế nào. Những đám mây hồng và ngọc lam đan xen phía chân trời phương đông. Thần đồng áng nhỏ ném một cái bóng qua vòi phun nước khô.

“Tôi đã đọc về nơi này,” Reyna nhận ra. “Nó là một trong những biệt thự được bảo quản tốt nhất ở Pompeii. Họ gọi nó là Nhà của Thần Đồng Áng.”

Gleeson nhìn chằm chằm bức tượng chán ghét. “Đúng, chà, hôm nay nó là Nhà của Thần Rừng.”

Reyna cố nở một nụ cười. cô đang bắt đầu coi trọng những điểm khác nhau giữ thần rừng và thần đồng áng. Nếu cô từng ngủ cạnh một thần đồng áng trong lúc làm nhiệm vụ, cô sẽ thức dậy với đồ đạc bị đánh cắp, một đôi ria mép được vẽ trên mặt cô và gã thần đồng áng đã đi xa. Huấn luyện viên Hedge thì khác – hầu như tốt khác, mặc dù ông có một mỗi ám ảnh không tốt cho sức khỏe với nghệ thuật chiến tranh và gậy bóng chày.

“Được rồi,” cô đồng ý. “Ông gác ca đầu. Tôi sẽ để Aurum và Argentum làm nhiệm vụ canh gác với ông.”

Hedge trông như ông muốn phản kháng, nhưng Reyna huýt sáo mạnh. Hai con chó săn kim loại hiện ra từ đống đổ nát, chạy về phía cô theo hai hướng khác nhau. Mặc dù sau rất nhiều năm, Reyna khôngbiết chúng đến từ đâu hay chúng đi đâu khi cô giải tán chúng, nhưng gặp chúng làm tinh thần cô nâng lên.

Hedge thông giọng. “cô chắc chúng không phải là Dalmatian[6]? Chúng trông như Dalmatian.”

“Chúng là chó săn, Huấn luyện viên.” Reyna không biết tại sao Hedge sợ Dalmatian như vậy, nhưng giờ cô quá mệt mỏi để hỏi.

“Aurum, Argentum, canh gác cho bọn ta khi ta ngủ. Hãy vâng lời Gleeson Hedge.”

Hai con chó đi vòng trong sân, giữ khoảng cách với bức tượng Athena Parthenos, tỏ ra thù hận với mọi thứ La Mã.

Bản thân Reyna đã quen với việc đó, và cô khá chắc bức tượng không đánh giá cao việc được chuyển tới giữa một thành phố La Mã cổ đại.

cô nằm xuống và kéo chiếc áo choàng tím qua người. Những ngón tay cô nắm chặt cái túi nhỏ trên thắc lưng của cô, nơi cô giữ đồng tiền bạc Annabeth đã đưa cho cô trước khi họ tách ra ở Epirus.

Nó là một dấu hiệu mà mọi việc có thể thay đổi, Annabeth đã nói với cô. Dấu hiệu của Athena giờ là của cậu. Có lẽ đồng tiền sẽ mang lại may mắn cho cậu.

Reyna không chắc liệu may mắn đó sẽ tốt hay xấu.

cô nhìn lại thần đồng áng bằng đồng co rúm lại lần cuối trước bình minh và bức tượng Athena Parthenos. Sau đó nhắm mắt và chìm vào những giấc mơ.

Chú thích

[1] nguyên văn teleport

[2] nguyên văn news flash, một thông tin quan trọng được phát sóng riêng thường làm gián đoạn những chương trình khác.

[3] nguyên văn lemures

[4] nguyên văn lemurs

[5] nguyên văn aviator jacket, giống như hình:

http://www.nycupcake.com/wp-content/uploads/2012/12/amelia-earhart-aviator-jacket.jpg

[6] giống chó lông trắng đốm đen
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 6: Reyna 2


HẦU NHƯ MỌI LÚC, Reyna có thể kiểm soát những cơn ác mộng của mình. cô đã tập luyện đầu óc của mình để bắt đầu mọi giấc mơ tại nơi yêu thích của cô – Vườn của Bacchus trên ngọn đồi cao nhất ở Rome Mới. cô cảm thấy an toàn và yên bình ở đó. Khi những cảnh mộng xâm chiếm giấc ngủ của cô – như chúng luôn làm với các á thần – cô có thể ngăn chặn chúng bằng cách tưởng tượng chúng là hình ảnh phản chiếu từ vòi phun nước của khu vườn. Điều này cho phép cô ngủ yên tĩnh và tránh việc thức dậy vào sáng hôm sau với mồ hôi lạnh.

Tuy nhiên, tối nay cô không may mắn vậy.

Giấc mơ bắt đầu rất tốt. cô đứng trong vườn vào một buổi chiều ấm áp, những lùm cây nặng trĩu với những chùm hoa kim ngân nở rộ. Giữa vòi phun nước, bức tượng nhỏ của Bacchus phun nước vào bồn.

Những mái vòm vàng và mái ngói đỏ của Rome Mới trải dài phía dưới cô. Nửa dặm về phía tây mọc thêm những thành trì của Trại Jupiter. Ngoài kia, dòng sông Tiểu Tiber uốn lượn hiền hòa quanh thung lũng, chảy theo rìa đồi Berkeley, mờ sương và lấp lánh ánh vàng dưới ánh sáng mùa hè.

Reyna cầm một ly sô-cô-la nóng, thức uống ưa thích của cô.

cô thở hắt ra hài lòng. Nơi này xứng đáng được bảo vệ - cho bản thân cô, cho những người bạn của cô, cho tất cả các á thần. Bốn năm của cô ở Trại Jupiter không mấy dễ dàng, nhưng đó là khoảng thời gian tốt đẹp nhất trong cuộc đời của Reyna.

Chân trời đột ngột đen kịt. Reyna nghĩ có lẽ là một cơn bão. Sau đó cô nhận ra một đợt sóng dòng đất mùn đen đang cuộn lên đồi, lộn lớp da của mặt đất ra ngoài, không để lại thứ gì phía sau.

Reyna khiếp sợ khi nhìn thấy dòng đất vươn tới rìa thung lũng. Thần Terminus duy trì một hàng rào ma thuật quanh trại, nhưng nó chỉ làm chậm lại sự tàn phá trong một khoảnh khắc. Ánh sáng tím phun lên như thủy tinh vỡ, và dòng đất tràn ra, cắt nhỏ cây cối, phá hủy những con đường, xóa sạch Tiểu Tiber khỏi bản đồ.

Nó chỉ là một cảnh mộng, Reyna nghĩ. Mình có thể kiểm soát nó.

cô cố gắng thay đổi giấc mơ. cô tưởng tượng rằng sự phá hủy chỉ là một hình ảnh phản chiếu của vòi phun nước, một hình ảnh video vô hại, nhưng cơn ác mộng tiếp tục với phạm vi đầy đủ sống động hơn.

Mặt đất nuốt Cánh đồng của Mars, làm tắc nghẽn mọi tuyến phòng thủ và hào của trò chơi chiến tranh. Cống nước của thành phố đổ sụp như một khối hộp đồ chơi của trẻ em xếp thành hàng. Trại Jupiter cũng sụp đổ - những đài quan sát đổ ầm xuống, những bức tường và trại lính rã ra. Những tiếng kêu la của các á thần chìm trong im lặng, và mặt đất di chuyển.

một tiếng nấc trong cổ họng Reyna. Những ngôi mộ và đài tưởng niệm tỏa sáng trên Đồi Đền thờ vỡ vụn. Đại hý trường và trường đua ngựa bị quét sạch. Dòng đất mùn vươn tới đường biên Pomerian và gầm gừ thẳng vào thành phố. Những gia đình chạy ra nơi công cộng. Trẻ em khóc thét trong kinh hoàng.

Viện Nguyên Lão nổ tung. Những biệt thự và vườn biến mất như mặt đất đang được cày xới. Dòng đất vươn lên trên đồi về phía Khu Vườn của Bacchus - dư ảnh cuối cùng về thế giới của Reyna.

Ngươi không bảo vệ bọn chúng, Reyna Ramírez Arellano. một giọng phụ nữ phát ra từ bóng tối. Trại của ngươi sẽ bị hủy diệt. Cuộc tìm kiếm của ngươi là một việc khó khăn. Thợ săn của ta sẽ đến vì ngươi.

Reyna lao vút ra khỏi rào chắn khu vườn. cô chạy đến vòi phun nước của Bacchus và nắm chặt vành bồn, nhìn vào mặt nước tuyệt vọng. cô muốn cơn ác mộng này trở thành một ảo ảnh vô hại.

ẦM.

Bồn nước vỡ làm hai, bị tách ra bởi một mũi tên có kích thước của một cái cào. Reyna phẫn nộ nhìn phần lông-quạ, mũi tên sơn đỏ, vàng và đen như một con rắn san hô, đầu sắt Stygian đâm vào bụng cô.

cô tìm kiếm qua đôi mắt mờ đi vì đau. Ở rìa khu vườn, một bóng đen tiến lại gần - bóng của một người đàn ông với đôi mắt sánh lên như một cái đèn pha thu nhỏ, làm Reyna lóa mắt. cô nghe tiếng cọ xát của sắt với da thuộc khi hắn ta kéo một mũi trên khác ra từ ống tên của hắn.

Sau đó giấc mơ của cô thay đổi.

Khu vườn và tên thợ săn biến mất, cùng với mũi tên trên bụng Reyna.

cô thấy mình trong một vườn nho bỏ hoang. Trải dài trước mặt cô, những cánh đồng nho chết treo thành hàng trên những lưới gỗ, giống như những bộ xương xẩu thu nhỏ. Phía xa cuối cánh đồng là mộtngôi nhà gỗ tuyết tùng với một cổng vòm bao xung quanh. Ngoài ra, đất liền đổ ra biển.

Reyna nhận ra nơi này: Nhà máy rượu Goldsith ở phía bắc bờ biển Long Island. Những tổ trinh sát của cô đã đóng quân ở đó như một căn cứ trước cho một cuộc tấn công của quân đoàn vào Trại Con Lai.

cô đã ra lệnh cho bộ phận chính của quân đoàn ở lại Manhattan đến khi cô ra lệnh khác, nhưng rõ ràng Octavian đã không nghe lệnh của cô.

Toàn bộ Quân đoàn Mười Hai đã cắm trại ở hầu hết các cánh đồng phía bắc. Họ đào xới với sự chính xác quân sự thông thường của mình – những hào sâu ba mét và đắp những bức tường đất xung quanh, một đài quan sát trên mỗi góc được trang bị máy ném đá. Bên trong, lều được sắp xếp theo hàng trắng và đỏ ngăn nắp. Cờ của năm quân đoàn phấp phới trong gió.

Cảnh tượng của quân đoàn lẽ ra nên nâng tinh thần của Reyna lên. Đó chỉ là một nhóm nhỏ, gần hai trăm á thần, nhưng họ được huấn luyện và tổ chức tốt. Nếu Julius Caesar hồi sinh, ông sẽ không lo lắng gì công nhận nhóm người của Reyna là những chiến binh xứng đáng của Rome.

Nhưng họ không có việc gì phải ở quá gần Trại Con Lai. sự không phục tùng của Octavian làm Reyna siết chặt hai bàn tay. Cậu ta có ý định khiêu khích người Hy Lạp, hi vọng có đánh nhau.

Cảnh mộng giấc mơ của cô hướng về ngọn đuốc một nhà dân, nơi Octavian ngồi trên một cái ghế mạ vàng trông đáng ngờ như một cái ngai vàng. Cùng với chiếc áo thượng nghị sĩ viền tím, huy hiệu sĩ quan và con dao tiên đoán của cậu ta, cậu giờ nhận một vinh dự mới: một miếng vải trắng phủ trên đầu cậu, chứng minh cậu ta là Đức Giáo Hoàng, thầy tế lễ cho các vị thần.

Reyna muốn bóp cổ cậu ta. không á thần nào sống trong ký ức đã từng nhận tước hiệu Đức Giáo Hoàng. Bằng việc làm đó, Octavian đã nâng mình lên gần như đến cấp độ của hoàng đế.

Bên phải cậu ta, những báo cáo và bản đồ được trải ra trên một cái bàn thấp. Bên trái cậu ta, một bàn thờ cẩm thạch chất đống trái cây và vàng tế lễ, không nghi ngờ gì là dành cho các vị thần. Nhưng với Reyna nó trông như một bàn tế Octavian dành cho bản thân mình.

Bên cạnh cậu ta, người mang con đại bàng của quân đoàn, Jacop, đứng nghiêm, đổ mồ hôi trong chiếc áo choàng da sư tử của cậu ta khi cậu giữ cây quyền trượng với cờ hiệu con đại bàng vàng của quân đoàn Mười Hai.

Octavian đứng giữa một nhóm khán giả. một thằng bé mặc quần jeans và một cái áo nhàu nát quỳ dưới cầu thang. Sĩ quan đồng liêu của Octavian của Quân đoàn một, Mike Kahale, đứng khoanh tay một bên, nhìn trừng trừng rõ ràng không hài lòng.

“Chà, giờ.” Octavian nhìn lướt qua một mẩu giấy da dê. “Tôi thấy cậu là một người thừa kế, một hậu duệ của Orcus.”

Thằng bé trong chiếc áo nhàu nát nhìn lên, và Reyna nín thở. Bryce Lawrence. cô nhận ra mái tóc nâu giẻ lau, cái mũi gãy, đôi mắt xanh hung dữ và tự mãn, nụ cười méo mó của cậu ta.

“Vâng, thưa chúa tể,” Bryce đáp.

“Ồ, tôi không phải là một chúa tể.” Đôi mắt Octavian nheo lại. “Chỉ là một sĩ quan, một thầy bói và mộtthầy tế khiêm tốn làm tốt hết sức để phục vụ các vị thần. Tôi hiểu cậu bị đuổi khỏi quân đoàn vì… à, những vấn đề kỷ luật.”

Reyna cố gắng hét lên, nhưng không không thể lên tiếng. Octavian biết rất rõ tại sao Bryce bị đuổi. Rất giống tổ tiên thần thánh của mình, Orcus, vị thần trừng phạt của âm phủ, Bryce hoàn toàn không hề ăn năn. Đứa nhỏ tâm thần chỉ sống sót qua bài kiểm tra với Lupa, nhưng ngay khi cậu ta đến Trại Jupiter cậu ta đã chứng minh là không thể rèn luyện. Cậu ta đã thử đốt một con mèo cho vui. Cậu ta đâm mộtcon ngựa và để nó chạy tán loạn quanh chợ. Cậu ta còn bị nghi ngờ phá hoại một máy ném đá và làm sĩ quan của cậu ta bị giết trong trò chơi chiến tranh.

Nếu Reyna có thể chứng minh điều đó, hình phạt của Bryce sẽ là cái chết. Nhưng bởi vì bằng chứng chỉ là gián tiếp, và bởi vì gia đình Bryce giàu có và quyền lực với rất nhiều ảnh hưởng tới Rome Mới, cậu ta nhận được bản án nhẹ hơn là trục xuất.

“Vâng, Giáo Hoàng,” Bryce nói nhát gừng. “Nhưng, nếu tôi có thể, những lời buộc tội đó đã không được chứng minh. Tôi là một người La Mã trung thành.”

Mike Kahale trông như là đang rất cố gắng để không nôn ra.

Octavian mỉm cười. “Tôi tin vào những cơ hội thứ hai. Cậu đã đáp trả lại lời kêu gọi tuyển binh của tôi. Cậu có những phẩm chất phù hợp và thư đề cử. Cậu có đảm bảo tuân theo mệnh lệnh của tôi và phục vụ quân đoàn không?”

“Hoàn toàn,” Bryce đáp.

“Vậy cậu được phục hồi kiểm tra[1],” Octavian nói, “đến khi cậu chứng minh bản thân trong chiến đấu.”

Cậu ta chỉ vào Mike, người lấy cái túi của mình và lôi ra một sợi dây da gắn thẻ kiểm tra. Cậu ta treo sợi dây quanh cổ Bryce.

“Báo lại với Quân đoàn Năm,” Octavian nói. “Họ có thể dùng người mới, có tiền đồ. Nếu sĩ quan Dakota của cậu có bất kỳ vấn đề gì với điều đó, nói cậu ta đến nói chuyện với tôi.”

Bryce mỉm cười như thể cậu ta vừa được giao một con dao sắc. “Rất sẵn lòng.”

“Và, Bryce này.” Gương mặt Octavian trông gần giống ma cà rồng dưới khăn choàng của cậu ta – đôi mắt cậu ta quá sắc nhọn, hai má cậu ta quá hốc hác, môi cậu ta quá mỏng và không có màu sắc gì. “Tuy nhiên dù cho gia đình Lawrence mang đến cho quân đoàn nhiều tiền, quyền lực và uy tín như thế nào, nhớ rằng gia đình tôi mang lại nhiều hơn. Đích thân tôi đảm bảo cho cậu, cũng như tôi đang đảm bảo cho những tân binh khác của chúng ta. Hãy tuân theo lệnh của tôi, và cậu sẽ thăng cấp nhanh chóng. Tôi sẽ sớm có một công việc nho nhỏ cho cậu – một cơ hội để chứng minh giá trị của cậu. Nhưng chống đối tôi và tôi sẽ không nhân từ như Reyna. Cậu hiểu chứ?”

Nụ cười của Bryce nhạt đi. Cậu ta trông như muốn nói gì đó, nhưng rồi cậu ta thay đổi suy nghĩ. Cậu gật đầu.

“Tốt,” Octavian nói. “Cậu cũng cắt tóc đi. Trông cậu như là một trong những tên Graecusi cặn bã đó. Giải tán.”

“Sau khi Bryce rời đi, Mike Kahale lắc đầu. “Giờ là hai tá rồi.”

“Bạn của tôi, đó là tin tốt,” Octavian bảo đảm với cậu ta. “Chúng ta cần thêm sức mạnh.”

“Kẻ giết người. Trộm cắp. Phản bội.”

“Những á thần trung thành,” Octavian nói, “những người nợ vị trí của họ với tôi.”

Mike quắc mắt giận dữ. Từ khi gặp cậu ta, cô chưa bao giờ hiểu tại sao mọi người gọi là cơ bắp súng, nhưng hai cánh tay Mike to như những thùng súng ba-zô-ca. Cậu ta có những nét thô, một nước da màu quả hạnh nướng, tóc màu mã não và đôi mắt đen đầy tự hào, giống như những vị vua của Hawaii cũ. cô không chắc làm sao một cầu thủ phòng ngự cấp ba từ Hilo có một người mẹ là Venus, nhưng không ai trong quân đoàn thương tiếc cho cậu về vấn đề đó – không từ khi họ thấy cậu ta nghiền đá với tay không.

Giáo hoàng tự-chỉ-định đứng dậy và vươn vai. “Đừng lo, bạn cũ. Những đội quân bao vây của chúng ta đã vây quanh trại Hy Lạp. Những con đại bàng của chúng ta hoàn toàn có ưu thế trên không. Những người Hy Lạp sẽ không đi đâu cả đến khi chúng ta sẵn sàng tấn công. Trong mười một ngày, tất cả lực lượng của tôi sẽ sắp đặt đâu vào đấy. Những bất ngờ nho nhỏ của tôi sẽ được chuẩn bị. Vào mùng mộttháng Tám, lễ hội Hy Vọng, trại Hy Lạp sẽ sụp đổ.”

“Nhưng Reyna đã nói –”

“Chúng ta đã thông qua điều này.” Octavian đẩy nhẹ con dao găm bằng sắt của cậu ta khỏi thắt lưng và ném nó lên bàn, nơi nó đâm qua một tấm bản đồ của Trại Con Lai. “Reyna đã để mất vị trí của cô ta. côta đi đến những vùng đất cổ xưa, điều đó chống lại luật.”

“Nhưng Mẹ Đất –”

“- đang khuấy động bởi vì cuộc chiến giữa hai trại Hy Lạp và La Mã, đúng? Các vị thần bị mất năng lực, đúng? Và cậu giải quyết vấn đề đó như thế nào, Mike? Chúng ta loại bỏ sự phân chia. Chúng ta quét sạch người Hy Lạp. Chúng ta trả các vị thần lại biểu hiện đúng đắn của họ như người La Mã. một khi các vị thần khôi phục toàn bộ quyền năng của họ, Gaia sẽ không dám trở dậy. Bà ta sẽ chìm lại vào giấc ngủ của mình. Chúng ta những á thần sẽ mạnh mẽ và hợp nhất, như chúng ta trong những ngày cũ của đế chế. Ngoài ra, ngày đầu tiên của tháng Tám nhiều hứa hẹn nhất – tháng đặt theo tên tổ tiên của tôi Augustus. Và cậu biết ông ấy thống nhất người La Mã như thế nào không?”

“Ông ấy chiếm hữu quyền lực và trở thành hoàng đế,” Mike ầm ầm.

Octavian đẩy ý kiến qua một bên, “Vô lý. Ông ấy đã cứu Rome bằng việc trở thành Công dân Đầu tiên. Ông ấy muốn hòa bình và thịnh vượng, không phải quyền lực! Hãy tin tôi, Mike, tôi chỉ làm theo ví dụ của ông. Tôi sẽ cứu Rome Mới và, khi tôi làm được, tôi sẽ nhớ những người bạn của mình.”

Mike di chuyển cơ thể to lớn của cậu. “Cậu nghe có vẻ chắc chắn. Món quà tiên tri của cậu –”

Octavian nắm tay cảnh báo. Cậu ta nhìn vào Jacob người mang con đại bàng, vẫn đứng nghiêm sau cậu.

“Jacob, cậu được giải tán. Tại sao cậu không đi đánh bóng con đại bàng hay gì đó nhỉ?”

Đôi vai Jacob hạ xuống khuây khỏa. “Vâng, Thầy bói. Ý tôi là Sĩ quan. Ý tôi là Giáo hoàng! Ý tôi là –”

“đi đi.”

“Tôi sẽ đi.”

Khi Jacob khập khiểng đi khỏi, gương mặt của Octavian phủ mây. “Mike, tôi đã nói với cậu đừng nói về, à, vấn đề của tôi. Nhưng để trả lời cho câu hỏi của cậu: không, dường như vẫn có vài sự can thiệp với món quà thông thường của Apollo với tôi.” Cậu tức tối nhìn đám gấu bông bị cắt xẻ nằm một đống tại một góc ngọn đuốc. “Tôi không thể thấy tương lai. Có lẽ Nhà tiên tri sai lầm ở Trại Con Lai đang thực hiện ma thuật gì đó. Nhưng như tôi đã nói với cậu từ trước, tuyệt đối tự tin, Apollo rõ ràng đã nóichuyện với tôi vào năm ngoái ở Trại Jupiter! Ngài ấy chúc phúc cho nỗ lực của tôi. Ngài ấy hứa tôi sẽđược nhớ đến như người giải cứu những người La Mã.”

Octavian dang hai tay ra, để lộ hình xăm cây đàn hạc của cậu, biểu tượng của tổ tiên thần thánh của cậu ta. Bảy vạch chỉ ra cho biết những năm phục vụ của cậu – nhiều hơn bất cứ sĩ quan chủ tọa nào, gồm cả Reyna.

“Đừng bao giờ sợ hãi, Mike. Chúng ta sẽ nghiền nát đám Hy Lạp. Chúng ta sẽ ngăn chặn Gaia và tay sai của bà ta. Sau đó chúng ta sẽ bắt lấy con quái vật mình chim đám Hy Lạp đang che giấu – người nhớ những cuốn sách Sibylline của chúng ta – và chúng ta sẽ buộc nó nói cho chúng ta biết những kiến thức của tổ tiên chúng ta. Khi điều đó xảy ra, tôi chắc chắn Apollo sẽ khôi phục món quà tiên tri của tôi. Trại Jupiter sẽ trở nên hùng mạnh hơn bao giờ hết. Chúng ta sẽ thống trị tương lai.”

sự cau có của Mike không hề giảm bớt, nhưng cậu giơ nắm tay lên chào. “Cậu là ông chủ.”

“Đúng, tôi là ông chủ.” Octavian kéo con dao của cậu từ trên bàn. “Giờ, hãy đi kiểm tra hai tên người lùn cậu bắt được. Tôi muốn chúng thực sự kinh hãi trước khi tôi thẩm vấn chúng lại và gửi chúng xuống Tartarus.”

Cảnh mộng mờ đi.

“Này, tỉnh dậy.” Đôi mắt Reyna từ từ mở ra. Gleeson Hedge đang ngả người vào cô, lắc vai cô. “Chúng ta gặp rắc rối.”

Giọng điệu nghiêm trọng của ông làm máu cô chuyển động.

“Gì vậy?” cô cố ngồi dậy. “Ma? Quái vật?”

Hedge nhăn nhó. “Tệ hơn. Du khách.”

Chú thích:

[1] nguyên văn probatio, là vị trí thấp nhất và mới nhất xếp hạng thành viên của Trại Jupiter.

***

Tag: bupbecaumua, neihades.

Chỉnh sửa cuối: 29/10/14

"... love and friendship dominates all kind of evil.

... there is a hero in everyone of us."

Magic Purple, 29/10/14 #22

neihades và bupbecaumua thích bài này.

bupbecaumua

bupbecaumua

gái đất mỏ

Bài viết:1.642

Được thích.424

đã thích:1.630

Điểm thành tích:213

GSP:108p

làm tắt nghẽn mọi tuyến phòng thủ

Những ngôi mộ và đài tượng niệm tỏa sáng

đôi mắt cậu ta quá sắt nhọn

Chúng ta sẽ ngăn chăn Gaia

Tôi cá nhân đảm bảo cho cậu

=> đảo lại.

Từ khập khiểng em quên nói ở mấy chương trên, không biết là viết sai, hay có từ như thế hay cố tình dùng từ ấy. (Em nhớ hình như là khập khiễng mới đúng).
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 7: Reyna 3


NHỮNG ĐÁM KHÁCH đã ĐẾN.

Theo nhóm hai mươi hoặc ba mươi người, những du khách di chuyển quanh khu đổ nát, đi loanh quanh quanh những biệt thự, thả bộ trên những con đường đá sỏi, trố mắt nhìn những bức bích họa và tranh khảm nhiều màu sắc.

Reyna lo lắng những du khách sẽ phản ứng như thế nào đối với bức tượng cao mười hai mét của Athena ở giữa sân, nhưng Màn Sương có lẽ làm việc mọi lúc để che đi tầm nhìn của người phàm.

Mỗi lần một nhóm người tiến tới, họ dừng lại ở rìa khoảng sân và nhìn chằm chằm bức tượng trong thất vọng. một hướng dẫn viên người anh thông báo, “À, dàn giáo. Nó xuất hiện vì vùng này đang được trùng tu. thật đáng tiếc. Cùng tiến về phía trước nào.”

Và họ rời khỏi.

Ít nhất bức tượng không kêu ầm ầm, “CHẾT đi, NHỮNG KẺ không CÓ TÍN NGƯỠNG!” và thiêu những người phàm thành tro. Reyna đã từng phải xử lý bức tượng của nữ thần Diana như thế. Đó không phải là ngày thư giãn nhất của cô.

cô nhớ lại điều Annabeth đã nói với cô về Athena Parthenos: hào quang pháp thuật của nó vừa thu hút quái vật vừa giữ chúng tránh xa. Chắc chắn, như vậy rất thường xuyên, ngoài khóe mắt của cô, Reyna nhận ra những linh hồn trắng tỏa sáng trong trang phục La Mã lượn lờ giữa đống đổ nát, cau mày nhìn bức tượng trong khiếp đảm.

“Những vong hồn ở khắp mọi nơi,” Gleeson lẩm bẩm. “Vẫn đang giữ khoảng cách của chúng đến giờ - nhưng đến khi trời tối chúng ta tốt hơn là sẵn sàng di chuyển. Những con ma luôn tệ hơn vào ban đêm.”

Reyna không cần được nhắc nhở điều đó.

cô quan sát khi một cặp đôi lớn tuổi mặc áo sơ mi lam nhạt và quần sóc Bermuda đi lảo đảo qua mộtkhu vườn bên cạnh. cô vui khi họ không đến gần hơn. Quanh trại, Huấn luyện viên Hedge đã lắp đặt tất cả những loại dây thép gài mìn, bẫy, và bẫy chuột quá khổ sẽ không ngăn chặn bất cứ con quái vật tự tôn nào, nhưng chúng có lẽ sẽ hạ gục một người già rất dễ.

Mặc dù buổi sáng ấm áp, Reyna vẫn rùng mình bởi những giấc mơ của cô. cô không thể quyết định cái nào kinh khủng hơn – mối đe dọa phá hủy Rome Mới, hay cách Octavian đang đầu độc quân đoàn từ bên trong.

Cuộc tìm kiếm của ngươi là một việc khó khăn.

Trại Jupiter cần cô. Quân đoàn Mười Hai cần cô. Reyna vẫn còn nửa đường băng qua thế giới, đangngắm một thần nông nướng bánh quế việt quất bằng một que củi trên lửa.

cô muốn nói về những cơn ác mộng của cô, nhưng cô quyết định đợi đến khi Nico thức dậy. cô khôngchắc cô có đủ dũng khí để miêu tả chúng hai lần.

Nico vẫn đang ngáy. Reyna đã khám phá ra rằng một khi cậu ta ngủ cần rất lâu để đánh thức cậu. Huấn luyện viên có thể thực hiện một màn nhảy gõ nhẹ móng-dê quanh đầu Nico và con trai của Hades thậm chí còn không nhúc nhích.

“Đây.” Hedge đưa cho cô một dĩa bánh quế nướng với kiwi tươi thái lát và dứa. Tất cả trông thật đáng ngạc nhiên.

“Ông lấy đâu ra những thứ này?” Reyna kinh ngạc.

“Này, ta là một thần nông. Chúng ta là những người đóng gói hàng rất năng lực.” Ông cắn một miếng bánh quế. “Chúng ta cũng biết làm sao sống được nhờ các sản vật từ mặt đất!”

Khi Reyna ăn, Huấn luyện viên lôi ra một tập giấy ghi chép và bắt đầu viết. Khi ông viết xong, ông gấp tờ giấy thành một cái máy bay và ném nó vào không khí. một cơn gió mang nó đi.

“một lá thư cho vợ ông à?” Reyna đoán.

Dưới vành mũ bóng chày của ông, đôi mắt Hedge đỏ ngầu. “Mellie là một nữ thần mây. Những linh hồn của gió gửi đồ bằng máy bay giấy mọi lúc. Hy vọng những chị em của cô ấy sẽ mang lá thư băng qua đại dương đến khi tìm được cô ấy. Nó không nhanh như một thông điệp Iris, nhưng, à, ta muốn con chúng ta có ít bút tích của ta, trong trường hợp, cô biết đấy…”

“Chúng ta sẽ đưa ông về nhà,” Reyna hứa. “Ông sẽ gặp con mình.”

Hedge nghiến răng và không nói gì.

Reyna rất giỏi việc làm mọi người nói chuyện. cô cho là nó cần thiết để cô hiểu bạn chiến đấu của mình. Nhưng cô đã có một thời gian khó khăn thuyết phục Hedge mở lòng về vợ ông, Mellie, người sắp sinh ở Trại Con Lai. Reyna gặp vấn đề với việc tưởng tượng huấn luyện viên là một người cha, nhưng cô hiểu điều gì giống như trưởng thành mà không có cha mẹ. cô sẽ không để điều đó xảy ra với con của Huấn luyện viên.

“Đúng, à…” Vị thần nông cắn một miếng bánh quế khác, luôn cả que củi ông nướng nó. “Ta chỉ ước chúng ta có thể di chuyển nhanh hơn.” Ông hướng cằm về phía Nico. “Ta không hiểu làm thế nào đứa trẻ này sẽ đủ sức cho một cú nhảy nữa. Cần thêm bao nhiêu cú nhảy nữa để đem chúng ta về nhà?”

Reyna chia sẻ nỗi lo lắng của ông. Chỉ trong vòng mười một ngày, những người khổng lồ lên kế hoạch đánh thức Gaia. Octavian lên kế hoạch tấn công Trại Con Lai cùng ngày. Điều đó không thể nào là trùng hợp. Có lẽ Gaia đang thì thầm gì đó trong tai Octavian, ảnh hưởng đến những quyết định tiềm thức của cậu ta. Hoặc tệ hơn: Octavian liên kết với nữ thần đất. Reyna không muốn tin rằng Octavian sẽ cố ý phản bội quân đoàn, nhưng sau những gì cô đã thấy trong những giấc mơ của mình cô không thể chắc chắn.

cô kết thúc bữa ăn khi một nhóm du khách Trung Quốc di chuyển qua sân. Reyna đã thức dậy gần được một tiếng đồng hồ và bồn chồn để tiếp tục di chuyển rồi.

“Cảm ơn bữa sáng, Huấn luyện viên.” cô đứng lên và vươn mình. “Nếu ông cho phép tôi, ở đâu có du khách, ở đó có phòng tắm. Tôi cần dùng phòng nhỏ của các pháp quan.”

“đi thẳng.” huấn luyện viên thổi inh tai cái còi treo trên cổ. “Nếu có gì xảy ra, ta sẽ thổi còi.”

Reyna để Aurum và Argentum lại làm nhiệm vụ canh gác và đi bộ qua đám đông người phàm đến khi côthấy một trung tâm du khách với phòng nghỉ. cô cố gắng hết sức để làm sạch, nhưng cô nhận thấy rằng thật mỉa mai khi cô đang ở một thành phố La Mã thật và không thể hưởng thụ một phòng tắm nước nóng La Mã. cô phải giải quyết với khăn giấy, một hộp xà phòng khử mùi vỡ và một máy sấy cầm tay khò khè. Và nhà vệ sinh… càng ít nói về chúng, càng tốt.

Khi cô trở lại, cô vượt qua một bảo tàng nhỏ với một ô cửa kính trưng bày. Phía sau cửa kính đặt mộtdãy những tượng thạch cao, tất cả đông cứng trong sự giãy chết. một cô gái trẻ bị cuộn lại trong tư thế một bào thai. một người phụ nữ nằm quằn quại trong đau đớn, miệng bà mở ra để hét, hay tay bà ném qua đầu. một người đàn ông qùy với cái đầu cúi xuống, như thể chấp nhận điều xảy ra.

Reyna nhìn chằm chằm với sự pha trộn của kinh hoàng và khiếp sợ. cô đã nghe nói về những tượng như thế này, nhưng cô chưa từng tận mặt nhìn thấy chúng. Sau sự phun trào của Vesuvius, tro núi lửa đãchôn vùi thành phố và làm những người Pompeii rắn lại thành đá. Cơ thể họ đã phân hủy, để lại phía sau những cái túi khí hình dáng con người. Những nhà khảo cổ trước đây đã đổ thạch cao vào những cái lỗ và tạo nên những tượng đúc này – những bản sao như người thật đáng sợ của người La Mã Cổ.

cô thấy nó thật bối rối, sai lầm, rằng những khoảnh khắc chết đi của những người này được trưng bày như quần áo trong một tủ kính, cô vẫn chưa thể nhìn đi chỗ khác.

Cả đời cô đã mơ về việc đến Ý. cô cho là nó sẽ không bao giờ xảy ra. Những vùng đất cổ xưa bị cấm đối với các á thần hiện đại; vùng đất đơn giản chỉ là quá nguy hiểm. Tuy nhiên, cô muốn đi theo bước chân của Aeneas, con trai của Aphrodite, á thần đầu tiên cư ngụ ở đây sau cuộc chiến thành Troy. cô muốn thấy nguyên bản sông Tiber, nơi Lupa nữ thần sói cứu Romulus và Remus.

Nhưng Pompeii? Reyna chưa bao giờ muốn đến đây. Nơi của những thảm họa đáng hổ thẹn nhất của La Mã, một thành phố bị nuốt toàn bộ bởi mặt đất… Sau những cơn ác mộng của Reyna, nó ảnh hường trực tiếp đến cô.

Cho đến lúc này ở những vùng đất cổ xưa, cô chỉ thấy một nơi trong danh sách mong muốn của cô: cung điện của Diocletian ở Split, và mặc dù chuyến viếng thăm hầu như không đi theo hướng cô đãtưởng tượng. cô từng mơ về việc đến đó với Jason để ngắm nhìn quê nhà của vị hoàng đế yêu thích của họ. cô vẽ nên những cuộc dạo chơi lãng mạn với cậu qua những thành phố cổ, những chuyến picnic vào hoàng hôn trên lan can.

Thay vào đó, Reyna đã đến Croatia không phải với cậu mà với một tá những linh hồn gió giận dữ theo đuôi cô. cô đã chiến đấu theo cách của mình với những con ma ở trong cung điện. trên đường ra, những con gryphon[1] đã tấn công, làm tổn thương ghê gớm con pegasus[2] của cô. Thứ gần gũi nhất cô có từ Jason là tìm thấy một bức thư ngắn cậu để lại cho cô dưới một bức tượng của Diocletian trong tầng hầm.

cô chỉ có những ký ức đau thương về nơi đó.

Đừng cay đắng, cô khiển trách bản thân. Aeneas cũng phải đau khổ. Romulus, Diocletian và tất cả những người còn lại cũng vậy. Những người La Mã không phàn nàn về sự gian khổ.

Nhìn chằm chằm những bức tượng thạch cao người chết trong ô kính bảo tàng, cô tự hỏi họ đã nghĩ gì khi họ co ro đến chết trong đám tro tàn. Có lẽ không: À, họ là những người La Mã! Họ sẽ không phàn nàn!

một cơn gió mạnh thổi qua đống đổ nát, tạo nên một tiếng rền rĩ rỗng tuếch. Ánh sáng mặt trời lóe lên trên cửa sổ, ngay lập tức làm chói mắt cô.

Với một khởi đầu, Reyna nhìn lên. Mặt trời đang ngay trên đầu. Làm sao có thể đã giữa trưa rồi? cô đãrời Nhà Thần đồng áng chỉ sau bữa sáng. cô chỉ đứng đó vài phút… phải không?

cô kéo bản thân khỏi bảo tàng trưng bày và đi vội vàng, cố gắng tống khứ đi cảm giác những người Pompeii chết đang thì thầm sau lưng cô.

Phần còn lại của buổi chiều thì im lặng đến khó chịu.

Reyna canh gác trong khi Huấn luyện viên ngủ, nhưng chẳng có gì nhiều để canh gác. Những du khách đến và đi. Những yêu quái mình chim hay những linh hồn gió ngẫu nhiên thổi qua đầu. Hai con chó của Reyna gầm gừ cảnh báo, nhưng những con quái vật không ngừng đánh nhau.

Những con ma lẩn tránh quanh mép sân, hình như bị đe dọa bởi Athena Parthenos. Reynas không thể đổ lỗi cho chúng. Bức tượng càng ở lâu tại Pompeii, càng nhiều sự giận dữ như phóng xạ ra, làm da của Reyna ngứa ran và dây thần kinh của cô đau buốt.

Cuối cùng, vừa sau hoàng hôn, Nico thức giấc. Cậu ngấu nghiến một trái bơ và sandwich pho-mát, lần đầu tiên cậu thể hiện một sự thèm ăn tươm tất khi rời Nhà của Hades.

Reyna ghét phải phá hỏng bữa tối của cậu, nhưng họ không có nhiều thời gian. Khi ánh sáng ban ngày mờ đi, những con ma bắt đầu di chuyển gần hơn và với số lượng lớn hơn nhiều.

cô kể cho cậu về những giấc mơ của cô: mặt đất nuốt Trại Jupiter, Octavian đến gần Trại Con Lai và người thợ săn với đôi mắt phát sáng người đã bắn vào bụng Reyna.

Nico nhìn chằm chằm cái dĩa trống của mình. “Tên thợ săn này… có lẽ một tên khổng lồ?”

Huấn luyện viên càu nhàu. “Ta thà không đoán ra. Ta nói là chúng ta cứ tiếp tục di chuyển.”

Miệng Nico co giật. “Ông đang đề nghị chúng ta tránh đánh nhau à?”

“Nghe này, bánh nướng nhỏ, ta thích một cuộc chiến khó nhằn nhiều như gã tiếp theo, nhưng chúng ta có đủ quái vật để lo lắng ngoài tên khổng lồ săn bắt tội phạm để lĩnh thưởng đuổi theo chúng ta từ bên này sang bên kia thế giới rồi. Ta không thích âm thanh của những mũi tên khổng lồ.”

“Chỉ một lần,” Reyna nói. “Chị đồng ý với Hedge.”

Nico mở chiếc áo khoác phi công của mình ra. Cậu đút ngón tay qua một lỗ mũi tên trên tay áo.

“Em có thể hỏi xin lời khuyên.” Nico nghe có vẻ miễn cưỡng. “Thalia Grace…”

“Chị gái của Jason,” Reyna nói.

cô chưa bao giờ gặp Thalia. Thực sự, gần đây cô mới biết được Jason có một người chị gái. Theo Jason, cô ấy là một á thần Hy Lạp, một đứa con gái của Zeus, người chỉ huy một nhóm của Diana… không, những thợ săn của Artemis. Toàn bộ ý tưởng đó làm đầu Reyna xoay vòng.

Nico gât đầu. “Những Thợ săn của Artemis là… ừm, những thợ săn. Nếu ai đó biết về gã thợ săn khổng lồ này, Thalia sẽ biết. Em có thể gửi cho chị ấy một thông điệp Iris.”

“Em nghe có vẻ không thích thú ý tưởng đó,” Reyna nhận ra. “Hai người… có quan hệ không tốt à?”

“Bọn em ổn.”

Vài mét đằng xa, Aurum gầm gừ nhẹ nhàng, có nghĩa là Nico đang nói dối.

Reyna quyết định không ép buộc.

“Chị cũng nên liên lạc với chị gái chị, Hylla,” cô nói. “Trại Jupiter đang được bảo vệ hời hợt. Nếu Gaia tấn công nơi đó, có lẽ những chiến binh Amazon có thể giúp đỡ.”

Huấn luyện viên Hedge cau có. “không xúc phạm gì, nhưng, à… một đội quân Amazon sẽ làm gì chống lại một đợt sóng bùn đất?”

Reyna gạt bỏ cảm giác kinh sợ. cô nghi ngờ Hedge đúng. Chống lại thứ mà cô đã thấy trong những giấc mơ của mình, sự bảo vệ duy nhất sẽ là ngăn cản những tên khổng lồ đánh thức Gaia. Vì thế, cô phải đặt lòng tin của cô lên những thủy thủ của tàu Argo II.

Ánh sáng ban ngày gần như biến mất. Quanh sân, những con ma đang định hình một đám hàng trăm những người La Mã phát sáng mang theo những cây dùi cui hay tảng đá quang phổ.

“Chúng ta có thể nói chuyện sau cú nhảy tiếp theo,” Reyna quyết định. “Ngay bây giờ, chúng ta cần ra khỏi đây.”

“Đúng.” Nico đứng lên. “Em nghĩ lần này chúng ta có thể đến được Tây Ban Nha nếu chúng ta may mắn. Chỉ để em –”

Đám đông những con ma biến mất, như là một đống những ngọn nến sinh nhật bị thổi tắt với một hơi thở.

Tay Reyna nắm con dao găm của cô. “Chúng đã đi đâu?”

Đôi mắt Nico chậm rãi hướng về phía đống đổ nát. Biểu hiện của cậu không chắc chắn. “Em – em khôngchắc, nhưng em không cho đó là một dấu hiệu tốt. Cứ tiếp tục nhìn. Em sẽ thắng yên cương lên. Chỉ nên mất vài giây.”

Gleeson Hedge giơ móng guốc của ông lên. “Ngươi không có một vài giây.”

Dạ dày Reyna cuộn lên thành một quả bóng nhỏ.

Hedge nói chuyện với một giọng nữ - giống như giọng Reyna đã nghe trong cơn ác mộng của cô.

cô rút dao ra.

Hedge quay sang cô, gương mặt ông vô cảm. Đôi mắt ông đen quánh lại. “Vui lên, Reyna Ramírez-Arellano. Ngươi sẽ chết như một người La Mã. Ngươi sẽ gia nhập những hồn ma của Pompeii.”

Mặt đất rung động ầm ầm. Mọi hướng quanh sân, những cột tro xoắn ốc cuộn xoáy trong không khí. Chúng đặc lại thành những hình dáng con người thô – những lớp vỏ đất như những thứ trong bảo tàng. Chúng nhìn chằm chằm Reyna, đôi mắt chúng là những lỗ lởm chởm trên những mặt đá.

“Mặt đất sẽ nuốt ngươi,” Hedge nói trong giọng của Gaia. “Giống như đã nuốt chúng.”

Chú thích

[1] quái vật mình sư tử đầu chim

gryphon.jpg 

[2] ngựa có cánh

Pegasus_by_porcelianDoll.jpg 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 8: Reyna 4


“CHÚNG RẤT ĐÔNG.” Reyna tự hỏi cay đắng cô đã nói điều đó bao nhiêu lần trong công việc á thần của mình.

cô nên nhờ ai đó làm một cái huy hiệu và đeo nó để tiết kiệm thời gian. Khi cô chết, những từ có lẽ sẽđược viết trên bia mộ của cô là: Chúng rất đông.

Hai con chó của cô đứng hai bên cô, sủa vào những cái vỏ đất. Reyna đếm được ít nhất hai mươi tên, đến gần từ mọi hướng.

Huấn luyện viên Hedge tiếp tục nói trong một giọng rất nữ tính: Người chết luôn luôn đông hơn người sống. Những linh hồn này đã chờ hàng thế kỉ, không thể biểu đạt sự giận dữ của chúng. Giờ ta đã cho chúng cơ thể của đất.”

một con ma đất bước về phía trước. Nó di chuyển chậm chạp, nhưng bước chân của nó nặng đến nổi làm vỡ cả những viên gạch cổ.

“Nico?” Reyna gọi.

“Em không thể kiểm soát chúng,” cậu nói, điên cuồng gỡ rối bộ yên cương của cậu. “Em đoán là thứ gì đó về những vỏ đá. Em cần vài giây để tập trung một cú nhảy bóng tối. Nếu không thì em có thể dịch chuyển chúng ta đến một ngọn núi lửa khác.”

Reyna thở hắt ra nguyền rủa. không có cách nào cô có thể tự mình chiến đấu với nhiều tên như vậy trong khi Nico chuẩn bị cho cuộc trốn thoát của họ, đặc biệt với Huấn luyện viên Hedge đang không sẵn sàng chiến đấu. “Hãy dùng cây quyền trượng,” cô nói. “Đem vài tên thây ma đến đây cho chị.”

“sẽ không có ích,” Huấn luyện viên ngâm nga. “Đứng qua một bên, Pháp quan. Để những con ma của Pompeii tiêu hủy bức tượng Hy Lạp này. một người La Mã chân chính sẽ không phản kháng.”

Những con ma đất lê bước về phía trước. Qua những lỗ miệng của chúng, chúng tạo những tiếng huýt sáo rỗng tuếch giống như ai đó thổi những chai sô-da rỗng. một con bước lên cái bẫy dao-găm-vợt-quần-vợt của huấn luận viên và bị vỡ thành từng mảnh.

Từ thắt lưng, Nico kéo cây quyền trượng của Diocletian ra. “Reyna, nếu em triệu hồi thêm nhiều người La Mã chết nữa… ai nói chúng sẽ không gia nhập đám này?”

“Chị nói. Chị là một pháp quan. Mang đến cho chị vài tên lính, và chị sẽ kiểm soát chúng.”

“Ngươi sẽ bỏ mạng,” huấn luyện viên nói. “Ngươi sẽ không bao giờ -”

Reyna dùng chuôi kiếm đánh vào đầu ông. Thần nông đổ xuống.

“Xin lỗi, Huấn luyện viên,” cô lẩm bẩm. “Khó khăn rồi đấy. Nico – thây ma! Sau đó tập trung đưa chúng ta ra khỏi đây.”

Nico giơ cây quyền trượng của cậu lên và mặt đất rung chuyển.

Những con ma đất chọn khoảnh khắc đó để tấn công. Aurum lao vào tên gần nhất và về nghĩa đen ngoạm đầu của sinh vật đó với những cái răng kim loại của mình. Vỏ đá ngã về phía sau và vỡ tan.

Argentum thì không may mắn như thế. Nó nhảy vào một con ma khác, đang đung đưa cánh tay nặng nề của nó và đánh mạnh vào mặt con chó. Argentum bay đi. Nó lảo đảo trên đôi chân. Đầu nó bị xoay bốn lăm độ về bên phải. một trong những con mắt hồng ngọc của nó bị mất.

sự giận dữ nện vào lồng ngực cô như một đinh sắt nóng. cô đã mất con pegasus của cô rồi. cô sẽ khôngmất hai con chó của mình nữa. cô chém con dao của mình qua ngực con ma, sau đó lôi thanh kiếm của cô ra. nói đúng ra, chiến đấu với hai lưỡi kiếm không phải rất La Mã, nhưng Reyna đã có thời gian ở với những tên cướp biển. cô đã kiếm được nhiều hơn một vài trò bịp bợm.

Những cái vỏ đất dễ dàng vỡ ra, nhưng chúng đánh như búa tạ. Reyna không hiểu như thế nào, nhưng cô biết cô không đủ sức nhận chỉ một cú đánh. không giống như Argentum, cô sẽ không sống sót khi đầu cô bị đánh sang một bên.

“Nico!” cô bất thình lình cúi xuống giữa hai con ma đất, để chúng đánh vào đầu nhau. “Ngay bây giờ!”

Mặt đất nứt ra ở giữa sân. Hàng tá những chiến binh xương cào lên mặt đất. Những cái khiên của chúng trông như những đồng xu to lớn bị gặm mòn. Những lưỡi kiếm của chúng gỉ sắt hơn kim loại. Nhưng Reyna chưa bao giờ quá hài lòng khi thấy quân tiếp viện như vậy.

“Quân đoàn!” cô hét lên. “Tập hợp!”

Những thây ma trả lời, xô đẩy những con ma đất để tạo thành một chiến tuyến. một số ngã, bị nghiền bởi những nắm đấm đá. Số khác cố gắng xích lại gần nhau và giơ khiên lên.

Phía sau cô, Nico nguyền rủa.

Reyna liều lĩnh nhìn về phía sau. Cây quyền trượng của Diocletian đang bốc khói trong tay Nico.

“Nó đang chống lại em!” cậu hét lên. “Em không nghĩ nó thích triệu hồi những người La Mã để chiến đấu với những người La Mã khác!”

Reyna biết những người La Mã Cổ đã dành ít nhất nửa đời họ chiến đấu với nhau, nhưng cô quyết định không nói ra. “Buộc chặt Huấn luyện viên Hedge. Sẵn sàng để di chuyển trong bóng tối! Chị sẽ cầm cự -”

Nico thét lên. Cây quyền trượng của Diocletian phát nổ thành từng mảnh. Nico trông không bị thương, nhưng cậu nhìn chằm chằm Reyna sốc. “Em – em không biết điều gì đã xảy ra. Chị có nhiều nhất vài phút, trước khi những thây ma của chị biến mất.”

“Quân đoàn!” Reyna hét lên. “Xếp vòng tròn! Chĩa kiếm ra!”

Những thây ma vây quanh Athena Parthenos, kiếm của chúng sẵn sàng để siết chặt hàng ngũ chiến đấu. Argentum kéo Huấn luyện viên Hedge bất tỉnh đến chỗ Nico, đang cáu tiết cột mình vào bộ yên. Aurum đứng canh gác, tấn công bất kỳ con ma đất nào phá vỡ hàng lối.

Reyna chiến đấu vai kề vai với những binh lính chết, truyền sức mạnh của cô vào hàng ngũ của chúng. cô biết sẽ không đủ. Những con ma đất ngã xuống dễ dàng, nhưng nhiều tên hơn cứ đứng lên từ mặt đất trong những cột xoáy tro. Mỗi lần những nắm tay đá của chúng kết hợp lại, một thây ma khác ngã xuống.

Trong khi đó, Athena Parthenos đứng lên hùng vĩ giữa trận chiến – vương giả, kiêu căng và lãnh đạm.

Reyna nghĩ, một chút giúp đỡ sẽ tốt. Có lẽ một tia-hủy-diệt? Hay sự trừng phạt lỗi thời nào đó.

Bức tượng không làm gì ngoài việc phát ra sự giận dữ, điều mà dường như cũng hướng về Reyna và những con ma đang tấn công.

Ngươi muốn kéo ta đến Long Island? Bức tượng có vẻ lên tiếng. Chúc may mắn với điều đó, quân La Mã.

Số phận của Reyna: chết vì bảo vệ một nữ thần thụ động-tích cực[1].

cô tiếp tục chiến đấu, gia tăng nhiều ý chí hơn vào đám người không chết. Đổi lại, chúng oanh tạc côvới nỗi thất vọng và giận dữ của chúng.

Ngươi chiến đấu vì không gì cả, những binh lính thây ma thì thầm trong đầu cô. Đế chế sẽ mất đi.

“Vì La Mã!” Reyna khàn khàn kêu lên. cô chém thanh kiếm của cô qua một con ma đất và đâm con dao của cô vào ngực một con khác. “Quân đoàn Mười Hai Sấm Chớp!”

Tất cả xung quanh cô, những thây ma ngã xuống. một số bị nghiền nát trong trận chiến. Số khác tự tan ra khi sức mạnh còn sót lại của quyền trượng của Diocletian cuối cùng thất bại.

Những con ma lại gần – một biển những gương mặt méo mó với những đôi mắt trống rỗng.

“Reyna, bây giờ!” Nico hét lên. “Chúng ta sẽ rời đi!”

cô nhìn lại. Nico đã đóng yên mình với Athena Parthenos. Cậu ôm Huấn luyện viên Hedge bất tỉnh trêntay như một thiếu nữ bị nạn. Aurum and Argentum đã biến mất – có lẽ quá hư hại để tiếp tục chiến đấu.

Reyna trượt chân.

một nắm tay đá ném cho cô một cú đánh sượt qua sườn cô, và hông cô trở nên đau đớn. Đầu côchoáng váng. cô cố gắng hít thở, nhưng nó giống như hít vào những con dao.

“Reyna!” Nico hét lại lần nữa.

Bức tượng Athena Parthenos lập lòe, sắp biến mất.

một con ma đất vung vào đầu Reyna. cô cố tránh đi, nhưng vết thương bên sườn cô gần như làm côhoa mắt.

Từ bỏ đi, giọng nói trong đầu cô. Di sản của La Mã đã chết và bị chôn vùi, giống như Pompeii.

“không,” cô lẩm bẩm với bản thân. “không trong khi ta vẫn còn sống.”

Nico dang tay khi cậu trượt vào bóng tối. Với hơi sức cuối cùng, Reyna nhảy về phía cậu.

Chú thích

[1] hành vi gián tiếp biểu lộ sự thù địch như thông qua sự trì hoãn, mỉa mai, bướng bỉnh…
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 9: Leo


LEO không MUỐN đi KHỎI BỨC TƯỜNG.

Cậu cần gắn lại vài ba mối nối, và không ai khác đủ gầy nhom để bò xuống được tầng hầm. (một trong những lợi ích của việc gầy giơ xương.)

Được nhét vào giữa những lớp vỏ tàu với việc hàn chì và chằng lưới sắt, Leo có thể ở một mình với những suy nghĩ của cậu. Khi cậu nản lòng, điều mà xảy ra cứ mỗi năm giây, cậu có thể đánh mọi thứ với cái vồ của cậu và những thành viên khác của thủy thủ đoàn sẽ cho là cậu đang làm việc, chứ khôngphải ném ra một cơn thịnh nộ.

một vấn đề với việc ẩn náu của cậu: cậu chỉ khớp tới eo. Mông và chân cậu vẫn được bày ra trước công chúng, điều này làm cậu khó lẩn trốn.

“Leo!” Giọng của Piper đến từ đâu đó phía sau cậu. “Bọn tớ cần cậu.”

Miếng đệm đồng Celestian trượt khỏi cái kìm của Leo và rơi xuống dưới đáy của tầng hầm.

Leo thở dài. “nói chuyện với những ống quần đi, Piper! Bởi vì những bàn tay bận rồi!”

“Tớ không đang nói chuyện với những ống quần. Họp ở phòng ăn. Chúng ta gần Olympia rồi.”

“Ừ, được rồi. một giây nữa.”

“Dù sao thì cậu đang làm gì đó? Cậu đã chọc quanh thân tàu vài ngày rồi.”

Leo quét đèn pin của mình qua những đĩa đồng Celestial và pít-tông cậu đã lắp đặt chậm chạp nhưng chắc chắn. “Bảo dưỡng định kỳ.”

Im lặng. Piper hơi quá giỏi khi biết lúc nào cậu nói dối. “Leo –”

“Này, trong khi cậu ra khỏi đó, làm giùm tớ việc này. Tớ bị ngứa ngay tại dưới –”

“Tốt, tớ đi đây!”

Leo cho mình thêm vài phút để đóng chặt mối nối. Công việc của cậu chưa xong. không chỉ bằng một cú sút xa. Mà cậu còn đang xúc tiến.

Dĩ nhiên, cậu đã đặt nền móng cho dự án bí mật của mình khi lần đầu tiên cậu xây dựng tàu Argo II, nhưng cậu chưa nói với ai về nó. Cậu chỉ vừa đủ thành thật với bản thân mình về việc cậu đang làm.

không có gì kéo dài mãi mãi, cha cậu từng nói với cậu. Thậm chí những máy móc tốt nhất.

Đúng, được, có lẽ điều đó đúng. Nhưng Hephaestus cũng có nói, Mọi thứ có thể được tái sử dụng. Leo có ý định kiểm tra giả thuyết đó.

Đó là một sự liều lĩnh nguy hiểm. Nếu cậu thất bại, nó sẽ nghiền nát cậu. không chỉ cảm xúc. Nó sẽnghiền cậu về thể xác.

Ý nghĩ đó làm cậu sợ giam giữ.

Cậu vặn vẹo thoát khỏi tầng hầm và trở lại buồng của mình.

Ồ… về ngữ nghĩa đó là buồng của cậu, nhưng cậu không ngủ ở đó. Nệm vứt bừa bãi với dây, đinh và bộ phận của vài máy móc bằng đồng bị tháo rời. Ba tủ dụng cụ lăn lớn của cậu – Chico, Harpo và Groucho – chiếm gần như trọn căn phòng. Hàng tá những dụng cụ hữu ích treo trên tường. Bàn làm việc đầy những bản thiết kế được sao chép từ On Spheres, bản viết bị lãng quên của Archimedes Leo đã giải phóng được từ một phân xưởng dưới lòng đất ở La Mã.

Thậm chí nếu cậu muốn ngủ trong buồng của mình, cũng sẽ rất tù túng và nguy hiểm. Cậu thích ngủ dưới phòng máy, nơi tiếng kêu rền liên miên của máy móc giúp cậu chìm vào giấc ngủ. Ngoài ra, suốt từ lúc ở đảo Ogygia, cậu đã bắt đầu yêu thích việc cắm trại. một cái giường lăn trên sàn là tất cả cậu cần.

Buồng của cậu chỉ để trữ đồ… và để làm tiến hành những dự án khó nhất của cậu.

Cậu lôi chìa khóa từ cái thắt lưng dụng cụ của mình. Cậu thực sự không có thời gian, nhưng cậu mở ngăn giữa của Groucho ra và nhìn chăm chú vào hai vật đáng giá bên trong: một dụng cụ đo độ cao thiên thể bằng đồng cậu lượm được ở Bologna, và một miếng tinh thể có kích thước bằng nắm tay từ Ogygia. Leo chưa biết làm sao để đặt hai thứ đó cùng nhau, và nó đang làm cậu phát điên.

Cậu đã hy vọng có vài câu trả lời khi họ viếng thăm Ithaca. Sau tất cả, đó là nhà của Odysseus, người đã tạo nên cái dụng cụ đo độ cao thiên thể này. Nhưng, xét theo những gì Jason đã nói, những tàn tích đó không giữ bất kỳ câu trả lời nào cho cậu – chỉ là một đám ma cà rồng và ma cáu bẳn.

Dù sao thì, Odysseus không bao giờ làm cái dụng cụ đó hoạt động. Ông không có một miếng thiên thể để dùng như một đèn dẫn đường về nhà. Leo có. Cậu sẽ phải thành công tại chỗ mà á thần tháo vát nhất mọi thời đại thất bại.

Chỉ là sự may mắn của Leo. một cô gái bất tử siêu-nóng-bỏng đang đợi cậu ở Ogygia, nhưng cậu khôngthể khám phá ra cách xỏ một miếng đá vào một thiết bị hàng hải ba-ngàn-năm-tuổi. một số vấn đề thậm chí băng dính không thể giải quyết.

Leo đóng tủ và khóa nó lại.

Đôi mắt cậu hướng về tấm bảng thông báo trên bàn làm việc, nơi hai bức tranh treo cạnh nhau. Tấm đầu tiên là bức vẽ chì màu cũ cậu vẽ khi bảy tuổi – một biểu đồ của một con tàu bay cậu đã thấy trong những giấc mơ của mình. Tấm thứ hai là một bức phát họa than chì Hazel đã vẽ cho cậu gần đây.

Hazel Levesque… cô gái đó là điều gì đó. Ngay khi Leo gia nhập lại thủy thủ đoàn ở Malta, cô biết rằng Leo đang bị tổn thương bên trong. Cơ hội đầu tiên cô có được, sau tất cả những thứ hỗn độn ở Nhà của Hades, cô đi đến buồng của Leo và nói, “Lộ tẩy.”

Hazel là một người biết lắng nghe. Leo kể cho cô nghe toàn bộ câu chuyện. Khuya đêm đó, Hazel trở lại với tập giấy phác thảo và những cây bút chì than của mình. “Hãy miêu tả cô ấy,” cô khăng khăng. “Từng chi tiết.”

Hơi lạ khi giúp Hazel vẽ một bức chân dung của Calypso – như thể là cậu đang nói chuyện với một họa sĩ cảnh sát: Đúng, sĩ quan, đó là cô gái đã đánh cắp trái tim của tôi! Nghe như một bài hát đồng quê kinh khủng.

Nhưng việc miêu tả Calypso khá dễ. Leo không thể nhắm mắt mà không thấy cô ấy.

Giờ bức chân dung của cô nhìn chằm chằm lại cậu từ bảng thông báo – đôi mắt quả hạnh của cô, đôi môi mọng của cô, mái tóc dài thẳng của cô vuốt qua một bên vai của bộ váy không tay của cô. Cậu gần như có thể ngửi thấy mùi hương quế thơm ngát của cô. Cái cau mày của cô và bĩu môi như muốn nói, Leo Valdez, cậu thật tự mãn.

Ôi, cậu yêu cô gái đó!

Leo đã ghim bức chân dung của cô cạnh bức vẽ của tàu Argo II để nhắc nhở bản thân cậu rằng thỉnh thoảng viễn cảnh sẽ trở thành sự thật. Khi còn là một đứa trẻ, cậu đã mơ về một con tàu bay. Cuối cùng cậu làm được nó. Bây giờ cậu sẽ tạo nên một con đường để trở về với Calypso.

Tiếng rền rền của máy móc tàu chuyển sang âm trầm. Cái loa bên kia buồng, giọng của Festus kêu cọt kẹt và chít chít.

“Đúng, cảm ơn, anh bạn,” Leo nói. “Đến đây.”

Con tàu đang hạ xuống, điều mà có nghĩa là những dự án của Leo sẽ phải đợi.

“Ngồi vững, Mặt Trời,” cậu nói với bức hình của Calypso. “Tớ sẽ trở về với cậu, như tớ đã hứa.”

Leo có thể tưởng tượng câu trả lời của cô: Tớ không đợi cậu, Leo Valdez. Tớ không yêu cậu. Và chắc chắn tớ không tin những lời hứa ngu ngốc của cậu!

Ý nghĩ đó làm cậu mỉm cười. Cậu thả chùm chìa khóa của mình trở lại dây thắt lưng dụng cụ và hướng về phòng ăn.

Sáu á thần khác đang ăn bữa sáng.

Ngày xửa ngày xưa, Leo sẽ lo lắng về tất cả bọn họ ở cùng nhau dưới boong tàu không ai chỉ huy, nhưng từ khi Piper đánh thức Festus vĩnh viễn với giọng nói mê hoặc của mình – một sự khéo léo Leo vẫn chưa hiểu – con rồng ở đầu mũi tàu đã có thể tự lái. Festus có thể lái tàu, kiểm tra ra-da, làm sinh tố việt quất và phun ra những tia lửa trắng-nóng vào kẻ xâm lược – cùng lúc – mà thậm chí không phải thổi một mạch.

Ngoài ra, họ có Buford Cái Bàn Tuyệt Vời hỗ trợ.

Sau khi Huấn luyện viên Hedge rời đi theo cuộc viễn chinh di chuyển bóng tối, Leo đã quyết định rằng cái bàn ba chân có thể làm việc tốt như “người lớn đi kèm” của họ. Cậu đã dát mỏng mặt bàn của Buford với một cuốn giấy da ma thuật mà chiếu một mô phỏng ba chiều rất nhỏ của Huấn luyện viên Hedge nhỏ sẽ di chuyển trên mặt của Buford, ngẫu nhiên nói những điều như “CẮT NÓ đi!” “TA sẽ GIẾT NGƯƠI!” và phổ biến hơn cả “MẶC QUẦN ÁO VÀO!”

Hôm nay, Buford chỉ huy. Nếu những ngọn lửa của Festus không dọa những con quái vật bỏ đi, hình ảnh ba chiều Hedge của Buford chắc chắn sẽ làm được.

Leo đứng trước cửa vào phòng ăn, nhìn khung cảnh quanh bàn ăn. không phải thường xuyên cậu được gặp tất cả những người bạn của mình cùng nhau.

Percy đang ăn một chồng bánh kếp lớn màu xanh (sự thỏa thuận của cậu ta với thức ăn có màu xanh là gì?) trong khi Annabeth khiển trách cậu vì rưới quá nhiều si-rô.

“Cậu chết đuối với chúng!” cô phàn nàn.

“Này, tớ là một đứa con của Poseidon,” cậu đáp. “Tớ không thể chết đuối. Và những cái bánh kếp của tớ cũng vậy.”

Bên trái họ, Frank và Hazel dùng những tô ngũ cốc của họ để trải phẳng một tấm bản đồ của Hy Lạp. Họ xem xét chúng, đầu của họ gần nhau. Thỉnh thoảng trong một chốc lát bàn tay Frank sẽ nắm lấy tay của Hazel, ngọt ngào và tự nhiên như một đôi vợ chồng già, và Hazel thậm chí còn không trông bối rối, điều mà thực sự là một sự tiến triển đối với một cô gái từ những năm 1940. Cho đến gần đây, nếu ai đó nói chết tiệt, cô sẽ suýt ngất.

trên mặt bàn, Jason ngồi không thoải mái với cái áo thun của mình cuộn lên tới sườn khi y tá Piper thay băng gạc cho cậu.

“Giữ đấy,” cô nói. “Tớ biết nó đau.”

“Nó chỉ lạnh,” cậu đáp.

Leo có thể nghe sự đau đớn trong giọng cậu. Thanh kiếm ngu ngốc đó đã đâm xuyên qua cả cậu. Miệng vết thương trên lưng cậu là một vết xấu xí màu tím và nó bốc hơi. Có lẽ không phải một dấu hiệu tốt.

Piper cố gắng lạc quan, nhưng cô đã nói chuyện riêng với Leo rằng cô lo lắng như thế nào. Bánh thánh, rượu tiên và thuốc thang phàm trần chỉ có thể giúp đỡ. một vết cắt sâu từ đồng Celestial hay vàng Imperial có thể làm phân hủy bản chất một á thần từ bên trong. Jason có thể trở nên tốt hơn. Cậu tuyên bố rằng cậu cảm thấy tốt hơn. Nhưng Piper không quá chắc chắn.

Quá tệ Jason không phải là một máy kim loại tự động. Ít nhất sau đó Leo sẽ có vài ý tưởng làm thế nào để giúp người bạn tốt nhất của cậu. Nhưng với con người… Leo cảm thấy vô dụng. Cách họ vỡ ra quá dễ dàng.

Cậu yêu những người bạn của mình. Cậu sẽ làm mọi thứ cho họ. Nhưng khi cậu nhìn sáu người bọn họ - ba cặp đôi, tất cả đều tập trung vào nhau – cậu nghĩ về lời cảnh báo của Nemesis, nữ thần báo thù: Ngươi sẽ không tìm thấy một chỗ giữa những người bạn của mình. Ngươi sẽ luôn là bánh xe thứ bảy.

Cậu đang bắt đầu nghĩ Nemesis đúng. Cứ cho là Leo sống đủ lâu, cứ cho là kế hoạch bí mật điên rồ của cậu có hiệu quả, số phận của cậu là ở bên ai đó khác, trên một hòn đảo mà không một người đàn ông nào từng tìm thấy hai lần.

Nhưng cho đến bay giờ điều tốt nhất cậu có thể làm là theo luật cũ của mình: Tiếp tục di chuyển. Đừng bị sa lầy. Đừng nghĩ về những điều xấu. Mỉm cười và trêu đùa thậm chí khi bạn không cảm thấy thích nó. Đặc biệt khi cậu không cảm thấy thích nó.

“Chuyện gì vậy, mọi người?” Cậu bước vào phòng ăn. “A, vâng với bánh hạnh nhân!”

Cậu tóm lấy cái cuối cùng – từ công thức đồ ăn biển-mặn đặc biệt họ lấy từ Aphros nhân mã cá ở dưới đáy Đại Tây Dương.

Hệ thống liên lạc kêu tanh tách. Hedge nhỏ của Buford hét lên qua loa, “MẶC QUẦN ÁO VÀO!”

Mọi người nhảy lên. Hazel kết thúc với việc cách Frank mét rưỡi. Percy làm tràn si-rô vào ly nước cam của cậu. Jason vụng về ngọ nguậy trong chiếc áo thun, và Frank biến thành một con chó bun.

Piper nhìn chằm chằm Leo. “Tớ đã nghĩ cậu đã bỏ cái ảnh ba chiều ngu ngốc đó.”

“Này, Buford chỉ nói chào buổi sáng thôi mà. Cậu ta yêu hình ảnh ba chiều của mình! Bên cạnh đó, tất cả chúng ta đều nhớ huấn luyện viên. Và Frank biến thành một con chó bun dễ thương.”

Frank biến trở lại thành một cậu trai Trung Quốc Canada lực lưỡng, cáu kỉnh. “Ngồi xuống đi, Leo. Chúng ta có việc cần thảo luận.”

Leo chen vào ngồi giữa Jason và Hazel. Cậu nhận ra họ gần như ít nhất là sẽ đấm cậu nếu cậu đùa ngớ ngẩn. Cậu cắn một miếng bánh hạnh nhân và tóm lấy một gói snack Ý – Fonzies – để làm tròn với bữa sáng cân bằng của cậu. Cậu trở nên đại loại là mê mẩn với những thứ này từ khi mua một ít ở Bologna. Chúng gồm pho mát và ngô – hai trong số những loại ưa thích của cậu.

“Vậy…” Jason nhăn mặt khi cậu nghiêng về phía trước. “Chúng ta sẽ ở trên không và thả một cái neo càng gần Olympia càng tốt. Nó ở xa hơn trong đất liền hơn tớ muốn – khoảng tám ki-lô-mét nhưng chúng ta không có nhiều sự lựa chọn. Theo Juno, chúng ta phải tìm thấy nữ thần chiến thắng và, ừm… đánh bại bà ấy.”

sự im lặng không thoải mái bao trùm cả bàn.

Với những tấm màn phủ những bức tường ba chiều, phòng ăn tối tăm và u ám hơn nó nên vậy, nhưng điều đó không thể giúp được gì. Từ khi hai anh em người lùn sinh đôi Kerkopes làm chập mạch những bức tường, video thực tại cung cấp từ Trại Con Lai thường bị xơ ra, thay đổi thành phát lại cận cảnh tên người lùn – râu quai nón đỏ, hai lỗ mũi và bộ răng xấu xí. Nó chẳng giúp đỡ gì khi bạn đang cố ăn hay có một cuộc nói chuyện nghiêm túc về số mệnh thế giới.

Percy hớp ngụm nước cam vị-si-rô của mình. Cậu dường như thấy nó ổn. “Tớ ổn với việc chiến đấu với nữ thần đặc biệt, nhưng không phải Nike là một trong những nữ thần tốt? Ý tớ là, về cá nhân, tớ thích chiến thắng. Tớ không có đủ điều đó.”

Annabeth gõ nhẹ những ngón tay của cô trên bàn. “Nó có vẻ lạ. Tớ hiểu tại sao Nike sẽ ở Olympia – nhà của Olympus và tất cả. Những người dự thi hiến tế cho bà. Những người Hy Lạp và La Mã thờ phụng bà vì vậy, giống như, một ngàn hai trăm năm trước, phải không?”

“Gần như đến điểm kết thúc của Đế quốc La Mã,” Frank đồng ý. “Những người La Mã gọi bà là Victoria, nhưng cũng khác. Mọi người yêu quý bà ta. Ai mà không thích chiến thắng nào? không chắc tại sao chúng ta phải đánh bại bà ta.”

Jason cau mày. một làn hơi bốc lên từ vết thương dưới áo sơ mi của cậu. “Tất cả những gì tớ biết… con ma cà rồng Antinous nói, Victory không kiềm chế được ở Olympia. Juno cảnh báo chúng ta rằng chúng ta có thể không bao giờ hàn gắn được vết rạn nứt giữa Hy Lạp và La Mã trừ khi chúng ta đánh bại chiến thắng.”

“Làm sao chúng ta đánh bại được chiến thắng?” Piper tự hỏi. “Nghe như một trong những câu đố bất khả thi.”

“Như là làm đá có thể bay,” Leo nói, “hoặc chỉ ăn một gói Fonzie.”

Cậu ném một nắm vào miệng mình.

Hazel nhăn mũi. “Việc đó sẽ giết anh.”

“Em đùa à? Rất nhiều chất bảo quản trong những thứ này, anh sẽ sống mãi mãi. Nhưng, này, về nữ thần chiến thắng này trở nên nổi tiếng và vĩ đại – Mọi người không nhớ những đứa con bà ấy như thế nào ở Trại Con Lai à?”

Hazel và Frank chưa từ ở Trại Con Lai, nhưng những người khác gật đầu nghiêm trọng.

“Cậu ấy có lý,” Percy nói. “Những đứa trẻ đó ở Nhà số Mười Bảy – chúng rất-cạnh tranh. Khi chơi cướp cờ, chúng còn tệ hơn cả những đứa con của Ares. Ừm, không xúc phạm, Frank.”

Frank nhún vai. “Cậu đang nói Nike có một mặt tối?”

“Con cái của bà ấy chắc chắn có,” Annabeth nói. “Chúng không bao giờ bác bỏ một thử thách. Chúng phải là số một ở tất cả mọi thứ. Nếu mẹ chúng mãnh liệt như thế…”

“Ôi.” Piper đặt hai tay lên bàn như con tàu đang rung lắc. “Mọi người, tất cả các vị thần đều bị chia tách giữa hai mặt Hy Lạp và La Mã của họ, đúng chứ? Nếu Nike như thế và bà ấy là nữ thần của chiến thắng –”

“Bà ấy thực sự mâu thuẫn,” Annabeth nói. “Bà ấy muốn một mặt hoặc mặt khác thắng vì vậy bà có thể tuyên bố một chiến thắng. Bà về nghĩa đen là đang chiến đấu với bản thân mình.”

Hazel thúc khuỷ tay vào tô ngũ cốc của cô qua tấm bản đồ Hy Lạp. “Nhưng chúng ta không muốn mặt này hay mặt kia thắng. Chúng ta phải đưa người Hy Lạp và La Mã về cùng một đội.”

“Có lẽ đó là vấn đề,” Jason nói. “Nếu nữ thần chiến thắng đang không kiềm chế được, giằng xé giữa Hy Lạp và La Mã, bà có lẽ làm việc đưa hai trại lại với nhau trở nên bất khả thi.”

“Như thế nào?” Leo hỏi. “Bắt đầu một ngọn lửa chiến tranh trên Twitter à?”

Percy đâm mấy cái bánh kếp của cậu. “Có lẽ bà ta giống Ares. Gã đó có thể phun ra một trận chiến chỉ bằng việc đi vào một căn phòng đông đúc. Nếu Nike phát ra những rung cảm cạnh tranh hay gì đó, bà có thể làm xấu thêm toàn bộ thời gian-lớn ganh đua của Hy Lạp-La Mã.

Frank chỉ vào Percy. “Cậu nhớ vị thần biển già ở Đại Tây Dương chứ - Phorcys? Ông ấy nói rằng những kế hoạch của Gaia luôn luôn có rất nhiều tầng lớp. Đây có thể là một phần của kế hoạch của những người khổng lồ - giữ hai trại bị chia tách; giữ các vị thần bị chia tách. Nếu đó là tình thế, họ không thể để Nike làm chúng ta chống lại lẫn nhau. Chúng ta nên gửi một nhóm bốn hạ cánh – hai Hy Lạp, hai La Mã. sự cân bằng có lẽ giúp giữ bà ấy thăng bằng.”

Lắng nghe Trương, Leo có một trong những khoảnh khắc ghi nhận-nghi ngờ. Cậu không thể tin được cậu bạn này đã thay đổi như thế nào những tuần qua.

Frank không chỉ cao và lực lưỡng hơn. Giờ cậu còn tự tin hơn, sẵn sàng để đảm đương hơn. Có lẽ bởi vì thanh củi sự sống ma thuật của cậu được cất vào một nơi an toàn trong một túi chống cháy, hoặc có lẽ bởi vì cậu đã chỉ huy một quân đoàn thây ma và được đề cử thành pháp quan. Dù cho bất cứ tình huống nào, Leo gặp vấn đề khi thấy cậu vẫn là một gã vụng về người từng biến thành con cự đà để thoát khỏi cái cùm tay Trung Quốc.

“Tớ nghĩ Frank đúng,” Annabeth nói. “một nhóm bốn. Chúng ta sẽ phải cẩn thận cân nhắc ai đi. Chúng ta không muốn làm bất cứ gì có lẽ làm nữ thần, ừm, không ổn định hơn.”

“Tớ sẽ đi,” Piper nói. “Tớ có thể thử dùng giọng nói mê hoặc.”

Những tia lo lắng ẩn sâu trong đôi mắt Annabeth. “không phải lần này, Piper. Nike rất cạnh tranh. Aphrodite… ừm, bà ấy cũng vậy, theo cách riêng của bà. Chị nghĩ là Nike có thể xem em là một mối đe dọa.”

Trước kia, Leo có lẽ đã nói đùa về điều đó. Piper là một mối đe dọa? cô gái gần như là một cô em gáicủa cậu, nhưng, nếu cậu cần giúp đỡ đánh bại một băng nhóm côn đồ hay đánh bại một nữ thần chiến thắng, Piper không phải là người đầu tiên cậu quay sang.

Mặc dù, gần đây… ồ, Piper có lẽ không thay đổi rõ ràng như Frank, nhưng cô đã thay đổi. cô đã đâm vào ngực Khione nữ thần tuyết. cô đã đánh bại những Boread. cô đã đơn thương độc mã đánh bại mộtbầy yêu nữ mình chim. Về phần giọng nói mê hoặc của mình, cô đã trở nên rất mạnh làm Leo lo lắng. Nếu cô bảo cậu ăn rau, cậu có thể thực sự ăn chúng.

Những lời của Annabeth dường như không làm cô buồn phiền. Piper chỉ gật đầu và nhìn lướt qua nhóm. “Vậy, ai nên đi?”

“Jason và Percy không nên đi cùng nhau,” Annabeth nói. “Jupiter và Poseidon – kết hợp tồi tệ. Nike có thể khiến cả hai chiến đấu dễ dàng.”

Percy trao cho cô một nụ cười nghiêng. “Đúng, chúng ta không thể có một vụ xô xát như ở Kansas. Tớ có thể giết người anh em Jason của tớ.”

“Hoặc tớ có thể giết người anh em Percy của tớ,” Jason nói đáng yêu.

“Điều này chứng minh ý kiến của tớ,” Annabeth nói. “Chúng ta cũng không nên gửi Frank và tớ đi cùng nhau. Mars và Athena – điều đó sẽ cũng tồi tệ.”

“Được rồi,” Leo cắt ngang. “Vậy Percy và tớ cho đội Hy Lạp. Frank và Hazel cho đội La Mã. Có phải đó là đội quân không cạnh tranh tối thượng hay gì đó?”

Annabeth và Frank trao đổi những cái nhìn chiến tranh thần thánh.

“Nó có thể hiệu quả,” Frank quyết định. “Ý tớ là, sẽ không sự kết hợp hoàn hảo nào, nhưng Poseidon, Hephaestus, Pluto, Mars… tớ không thấy bất cứ sự đối kháng lớn nào ở đây.”

Hazel đưa ngón tay theo tấm bản đồ Hy Lạp. “Em vẫn ước chúng ta có thể đi qua Vịnh Corinth. Em đang hy vọng chúng ta có thể viếng thăm Delphi, có lẽ xin vài lời khuyên. Hơn nữa đó là một quãng đường dài vòng quanh Peloppnnese.”

“Đúng.” Trái tim Leo chùng xuống khi cậu nhìn thấy còn bao nhiêu bờ biển họ vẫn phải lái qua nữa.” đãlà hai mươi hai tháng Bảy rồi. Tính cả hôm nay, chỉ còn mười ngày đến khi –”

“Tớ biết,” Jason nói. “Nhưng Juno đã rõ ràng. Con đường ngắn hơn đã bị đầu độc.”

“Và về phần Delphi…” Piper nghiêng về phía tấm bản đồ. Cọng lông yêu quái mình chim xanh đu đưa trên tóc cô như một quả lắc. “Chuyện gì đang xảy ra ở đó? Nếu Apollo không có Nhà tiên tri của ông ấy nữa…”

Percy càu nhàu. “Có lẽ có điều gì đó để làm với anh bạn Octavian khiếp đảm đó. Có thể cậu ta rất tệ việc nói về tương lai đến nỗi cậu ta phá vỡ những quyền năng của Apollo.”

Jason cố gắng nở một nụ cười, mặc dù đôi mắt cậu mờ đi đau đớn. “Hy vọng chúng ta có thể tìm thấy Apollo và Artemis. Sau đó cậu có thể hỏi ông ấy. Juno đã nói cặp sinh đôi có lẽ sẵn sàng giúp đỡ chúng ta.”

“Rất nhiều câu hỏi chưa được trả lời,” Frank lẩm bẩm. “Rất nhiều ki-lô-mét để đi qua trước khi chúng ta đến Athens.”

“Từng thứ một,” Annabeth nói. “Các cậu phải tìm ra Nike và khám phá ra làm sao đánh bại bà ấy… dù cho Juno có ý gì với điều đó. Tớ vẫn không hiểu sao bạn đánh bại một nữ thần người kiểm soát chiến thắng. Dường như bất khả thi.”

Leo bắt đầu nhăn răng cười. Cậu không thể ngăn điều đó lại. Chắc chắn, họ chỉ có mười ngày để ngăn cản những người khổng lồ đánh thức Gaia. Chắc chắn, cậu có thể chết trước giờ ăn tối. Nhưng cậu yêuviệc được nói rằng điều gì đó bất khả thi. Nó giống như ai đó đưa cho cậu một cái bánh trứng đường chanh và bảo cậu không được ném nó đi. Cậu chỉ không thể chống lại sự thách thức.

“Chúng ta sẽ xem xét điều đó.” Cậu giơ chân lên. Để tớ lấy bộ sưu tập lựu đạn của mình và tớ sẽ gặp các cậu trên boong!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 10: Leo 2


“GỌI sự THÔNG MINH TRỞ LẠI ĐÂY,” Percy nói, “chọn máy điều hòa nhiệt độ.”

Cậu và Leo chỉ vừa khám xét bảo tàng. Giờ họ đang ngồi trên một cái cầu bắc qua sông Kladeos, chân của họ đong đưa trên mặt nước khi họ chờ Frank và Hazel để kết thúc việc trinh sát đống tàn tích.

Bên trái họ, thung lũng Olympic lung linh dưới cái nóng buổi chiều. Bên phải họ, du khách bị nhồi nhét trên những chiếc xe buýt du lịch. Điều tốt là Argo II được thả neo ba trăm mét trên không, bởi vì họ sẽkhông bao giờ tìm được chỗ đậu xe.

Leo ném một hòn đá xuống sông. Cậu ước Hazel và Frank sẽ trở lại. Cậu cảm thấy vụng về khi lang thang với Percy.

Chỉ là, cậu không chắc câu chuyện phiếm nào để nói với một người vừa mới trở về từ Tartarus. Xem tập mới nhất của Doctor Who à? Ồ, đúng. Cậu đang lê bước qua Cái Hố Vĩnh Viễn Chết Tiệt.

Trước đây, Percy đã đủ đáng sợ – triệu hồi những cơn bão, chiến đấu với những tư tế, giết những người khổng lồ ở Colosseum…

Giờ… ồ, sau những điều xảy ra ở Tartarus, dường như Percy đã tốt nghiệp sự-tuyệt-vời ở một trình độ hoàn toàn khác.

Thậm chí Leo gặp rắc rối với việc nghĩ cậu như một phần của cùng một trại. Hai người bọn họ chưa bao giờ ở Trại Con Lai cùng lúc. Chuỗi hạt da của Percy có bốn hạt cho bốn mùa hè hoàn tất. Chuỗi hạt da của Leo có chính xác không.

Điểm chung duy nhất họ có là Calypso, và mỗi lần Leo nghĩ về điều đó cậu muốn đấm vào mặt Percy.

Leo cứ suy nghĩ cậu nên làm rõ, chỉ để xóa đi bầu không khí, nhưng thời gian dường như chẳng bao giờ đúng lúc. Và, bởi vì thời gian trôi qua, chủ đề đó trở nên càng ngày càng khó để mở lời.

“Gì?” Percy hỏi.

Leo cựa quậy. “Gì, gì?”

“Cậu đang nhìn chằm chằm tớ, như thể, giận dữ.”

“Tớ có à?” Leo cố gắng tập trung cho một câu chuyện cười, hoặc ít nhất một nụ cười, nhưng cậu khôngthể. “Ừm, xin lỗi.”

Percy nhìn chằm chằm con sông. “Tớ cho là chúng ta cần nói chuyện.” Cậu mở bàn tay ra và hòn đá Leo đã ném vào dòng sông, nằm ngay trong lòng bàn tay của Percy.

Ồ, Leo nghĩ, giờ chúng ta đang gây ấn tượng à?

Cậu xem xét việc bắn một cột lửa vào cái xe buýt du lịch gần nhất và thổi bay thùng xăng, nhưng cậu quyết định đó có lẽ là một trò gây ấn tượng nhỏ. “Có lẽ chúng ta nên nói chuyện. Nhưng không –”

“Mọi người!” Frank đứng ở phía cuối bãi đỗ xe, vẫy họ qua đó. Cạnh cậu, Hazel cưỡi trên con ngựa Arion của mình, người đã xuất hiện không báo trước ngay khi họ hạ cánh.

Leo nghĩ, đã được cậu Trương cứu.

Cậu và Percy đi qua gặp hai người bạn.

“Nơi này rất lớn,” Frank báo cáo. “Đống tàn tích trải dài từ dòng sông đến chân của ngọn núi bên kia, khoảng nửa ki-lô-mét.”

“Bao xa trong thước đo chuẩn[1]?” Percy hỏi.

Frank nhướng mày. “Đó là đơn vị chuẩn ở Canada và phần còn lại của thế giới. Chỉ những người Mỹ các cậu -”

“Khoảng năm hoặc sáu sân bóng,” Hazel đang cho Arion ăn một miếng vàng, can thiệp.

Percy dang hai tay ra. “Đó là tất cả điều cậu cần nói.”

“Dù sao,” Frank tiếp tục, “tớ không thấy bất cứ điều gì khả nghi trên đầu.”

“Em cũng không,” Hazel nói. “Arion đã đưa em đi hết một vòng. Rất nhiều khách du lịch, nhưng khôngcó nữ thần điên cuồng.”

Con ngựa hý vang và hất hất cái đầu, cái cổ cơ bắp của nó lượn sóng với bộ lông màu kẹo đường.

“anh bạn, con ngựa của em có thể nguyền rủa.” Percy lắc đầu. “Cậu ta không nghĩ nhiều về Olympia.”

Chỉ lần này, Leo đồng ý với con ngựa. Cậu không thích ý tưởng bước đi nặng nề qua những cánh đồng đổ nát dưới ánh mặt trời chói chang, xô đẩy giữa đám du khách đầy mồ hôi trong khi tìm kiếm một nữ thần chiến thắng bị chia cắt tính cách. Ngoài ra, Frank đã bay qua toàn bộ thung lũng với hình dáng của một con đại bàng. Nếu đôi mắt tinh tường của cậu không thấy bất cứ điều gì, cõ lẽ không có gì để xem xét.

Mặt khác, những túi thắt lưng dụng cụ của Leo chưa đầy những thứ đồ chơi nguy hiểm. Cậu sẽ ghét phải trở về mà không làm nổ bất cứ thứ gì.

“Vậy chúng ta cứ mò mẫm ở đây với nhau,” cậu nói, “và để rắc rối tìm đến chúng ta. Trước đây nó luôn hiệu quả.”

Họ mò mẫm một lát, tránh những nhóm du lịch và cúi đầu xuống né tránh một nhóm người tiếp theo. không phải với lần đầu tiên, Leo bị ấn tượng bởi Hy Lạp giống quê nhà Texas của cậu như thế nào – những ngọn đồi thấp, những cây bụi, tiếng vo ve của ve sầu và cái nóng mùa hè ngột ngạt. Đổi những cây cột cổ và những đền thờ đổ nát cho những đàn bò và dây kẽm gai, và Leo sẽ cảm thấy đúng như ở nhà.

Frank tìm được một cuốn sách du lịch nhỏ (nghiêm túc, cậu ta sẽ đọc về các nguyên liệu trong một nồi súp) và tường thuật lại cho họ cái gì là cái gì.

“Đây là Propylon.” Cậu chỉ về phía trước một con đường đá sỏi với những cái cột đổ nát xếp thành hàng. “một trong những cổng chính vào thung lũng Olympic.”

“Gạch vụn!” Leo nói.

“Và đằng kia –” Frank chỉ về một cái móng vuông vức trông như một cái hiên cho một quán ăn Mê-xi-cô– “là Đền thờ của Hera, một trong những cấu trúc cổ xưa nhất ở đây.”

“Nhiều gạch vụn hơn nữa!” Leo nói.

“Và cái chỗ trông như bục dàn nhạc – đó là Philipeon, tưởng nhớ Philip của Macedonia.”

“Thậm chí còn nhiều gạch vụn hơn! Gạch vụn hạng nhất!”

Hazel, người vẫn đang cưỡi Arion, đá vào cánh tay Leo. “không có bất cứ thứ gì làm anh ấn tượng à?”

Leo nhìn lên. Mái tóc xoăn màu nâu-vàng và đôi mắt vàng của cô rất hợp với cái mũ sắt và thanh kiếm cô có lẽ được tạo nên từ vàng Imperial. Leo nghi ngờ Hazel sẽ xem đó như một lời khen, nhưng, tiến xa như con người đã làm được, Hazel là người khéo léo hạng nhất.

Leo nhớ chuyến đi cùng nhau của họ qua Nhà của Hades. Hazel đã dẫn cậu đi qua mê cung ảo giác sởn gai ốc đó. cô đã làm cho mụ phù thủy Pasiphaë biến mất qua một cái lỗ tưởng tượng trên sàn. cô đãđánh nhau với tên khổng lồ Clytius trong khi Leo bị nghẹt thở trong những đám mây đen kịt của tên khổng lồ. cô đã cắt sợi xích trên Cửa Tử. Trong khi đó Leo đã làm được… ồ, hoàn toàn chẳng có gì.

Cậu không mê đắm Hazel nữa. Trái tim cậu giờ đây đang ở rất xa trên đảo Ogygia. Hazel Levesque vẫn làm cậu ấn tượng – thậm chí khi cô không ngồi trên một con ngựa bất tử siêu nhanh kẻ cứng đầu như một thủy thủ.

Cậu không nói bất cứ điều gì, nhưng Hazel có lẽ đọc được suy nghĩ của cậu. cô nhìn đi, bối rối.

rõ ràng thật may mắn, Frank tiếp tục việc hướng dẫn du khách của mình. “Và trên đó… ồ.” Cậu liếc nhìn Percy. “Ừm, cái chỗ lõm hình bán nguyệt trên đồi, với những hốc tường… đó là một đền thờ nữ thần, được xây dựng từ thời La Mã.”

Mặt Percy chuyển sang màu nước chanh cam có ga. “Đây là một ý kiến: đừng lên đó.”

Leo đã nghe tất cả về những kinh nghiệm suýt chết ở đền thờ nữ thần ở La Mã với Jason và Piper. “Tớ thích ý tưởng đó.”

Họ tiếp tục di chuyển.

Thỉnh thoảng, bàn tay Leo chạm vào cái thắt lưng dụng cụ của mình. Từ khi Kerkopes ăn trộm nó ở Bologna, cậu sợ cậu có thể lại bị đánh cắp-thắt lưng, mặc dù cậu nghi ngờ có con quái vật nào có thể giỏi trộm cắp như hai tên người lùn đó. Cậu tự hỏi hai con khỉ nhỏ khó chịu đó sẽ như thế nào ở New York. Cậu hy vọng chúng vẫn vui vẻ quấy rầy những người La Mã, ăn trộm những cái khóa kéo tỏa sáng và làm quần của những binh lính tuột xuống.

“Đây là Pelopion,” Frank nói, chì về một đống đá lôi cuốn khác.

“Thôi nào, Trương,” Leo nói. “Pelopion thậm chí không phải một từ. Nó là gì – một chỗ thiêng cho rơi tõm[2] à?”

Frank trông có vẻ bị xúc phạm. “Nó là khu mai táng của Pelops. Toàn bộ phần này của Hy Lạp, Peloponnese, được đặt theo tên ông ấy.”

Leo cố không ném một trái lựu đạn vào mặt Frank. “Tớ cho là tớ nên biết ai là Pelops?”

“Ông ấy là một hoàng tử, giành được vợ trong một cuộc đua xe ngựa. Ông được cho là khởi nguồn những cuộc thi đấu Olympic để vinh danh việc đó.”

Hazel khụt khịt. “thật lãng mạn. ‘Hoàng tử Pelops, ngài có một người vợ xinh đẹp.’ ‘Cảm ơn. Ta giành được nàng từ một cuộc đua xe ngựa.’”

Leo không hiểu những thứ này sẽ đang giúp đỡ họ tìm nữ thần chiến thắng như thế nào. hiện tại, chiến thắng duy nhất cậu muốn là chế ngự lại một thức uống lạnh cứng và có lẽ ít khoai tây chiên.

Vẫn là… họ càng đi xa vào đống tàn tích, cậu càng thấy không thoải mái. Cậu vụt trở lại một trong những kí ức đầu tiên của cậu – bảo mẫu của cậu Tía Callida, hay còn gọi là Hera, cỗ vũ cậu chọc mộtcon rắn độc với một cây gậy khi cậu chỉ mới bốn tuổi. Nữ thần thần kinh đó đã bảo cậu đó là một sựhuấn luyện tốt để trở thành một anh hùng, và có lẽ bà đã đúng. Những ngày này Leo dành nhiều thời gian loanh quanh đến khi cậu tìm ra rắc rối.

Cậu nhìn lướt qua đám đông du khách, tự hỏi liệu họ đúng là những người phàm hay quái vật cải trang, giống như những bóng ma đã đuổi theo họ ở La Mã. Thỉnh thoảng cậu nghĩ cậu thấy một gương mặt tương tự - người anh họ hách dịch của cậu, Raphael; người giáo viên lớp ba hèn hạ của cậu, ông Borquin; bảo mẫu ngược đãi của cậu, Teresa – tất cả những loại người đã đối xử với cậu như thứ bẩn thỉu.

Có lẽ cậu chỉ tưởng tượng ra những khuôn mặt của họ, nhưng nó làm cậu bực mình. Cậu nhớ cách nữ thần Nemesis đã xuất hiện là Dì Rosa của cậu, người Leo phẫn nộ và muốn báo thù nhất. Cậu tự hỏi liệu Nemesis có quanh quẩn đâu đó quanh đây, xem thử Leo sẽ làm gì. Cậu vẫn không chắc cậu đã trả món nợ của mình với nữ thần đó chưa. Cậu đồ rằng bà ta muốn nhiều đau đớn hơn từ cậu. Có lẽ hôm nay là ngày đó.

Họ dừng lại ở một vài bậc thang rộng dẫn đến một tòa nhà đổ nát khác – Đền thờ của Zeus, theo Frank.

“Ở bên trong đã từng là một bức tượng vàng-ngà voi khổng lồ của Zeus,” Frank nói. “một trong những kỳ quan của thế giới cổ đại. Có lẽ bởi được làm cùng gã đã tạo nên Athena Parthenos.”

“Làm ơn nói với tớ chúng ta không phải tìm nó,” Percy nói. “Tớ đã có đủ những bức tượng khổng lồ cho một chuyến đi.”

“Đồng ý.” Hazel vỗ nhẹ vào sườn Arion, khi con ngựa này tỏ vẻ khó điều khiển.

Leo cũng cảm thấy muốn hý vang và dậm mạnh guốc của cậu. Cậu nóng nực, bối rối và đói. Cậu cảm thấy như họ đã chọc vào con rắn độc nhiều hết sức có thể và nó chuẩn bị tấn công lại. Cậu muốn gọi nó là một ngày và trở về tàu trước khi điều đó xảy ra.

không may, khi Frank đề cập đến Đền thờ của Zeus và bức tượng, não của Leo đã tạo được một liên kết. Chống lại ý kiến tốt hơn của mình, cậu chia sẻ nó.

“Này, Percy,” cậu nói, “nhớ bức tượng của Nike trong bảo tàng chứ? Thứ mà chỉ còn là những mảnh vụn?”

“Có?”

“không phải là nó từng đứng ở đây, ở Đền thờ của Zeus? Cứ thoải mái bảo tớ rằng tớ sai. Tớ muốn mình sai.”

Tay Percy bỏ vào túi. Cậu lấy cây bút của cậu ra, Thủy Triều. “Cậu đúng. Vậy nếu Nike ở bất cứ đâu… đây sẽ là một chỗ tốt.”

Frank lướt nhìn xung quanh họ. “Tớ không thấy bất cứ điều gì?”

“Liệu nếu chúng ta quảng cáo, như, giày Adidas?” Percy tự hỏi. “Điều đó sẽ làm Nike đủ phát điên để xuất hiện chứ?”

Leo mỉm cười lo lắng. Có lẽ cậu và Percy cùng chia sẻ thứ gì đó khác – một khiếu hài hước ngu ngốc. “Đúng, tớ cá là điều đó sẽ hoàn toàn chống lại trách nhiệm đỡ đầu của bà ấy. ĐÓ không PHẢI LÀ NHỮNG ĐÔI GIÀY CHÍNH THỨC CỦA OLYMPICS! CÁC NGƯƠI sẽ CHẾT NGAY BÂY GIỜ!”

Hazel nhướng mày. “Cả hai người đều bất khả thi.”

Phía sau Leo, một giọng nói ầm ầm làm rung chuyển đống đổ nát. “CÁC NGƯƠI sẽ CHẾT NGAY BÂY GIỜ!”

Leo gần như nhảy khỏi cái thắt lưng dụng cụ của mình. Cậu quay lại… và thầm giật mình. Cậu vừa chỉ gọi Adidas, nữ thần của những đôi giày không hợp tiêu chuẩn.

Bay thẳng về phía cậu trong một cỗ xe vàng, với một cây giáo nhắm vào tim cậu, là nữ thần Nike.

Chú thích

[1] Ý Percy hỏi đơn vị dặm (mile) do Frank nói đến đơn vị ki-lô-mét.

[2] nguyên văn plopping
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 11: Leo 3


ĐÔI CÁNH VÀNG HƠI QUÁ ĐÁNG.

Leo có thể hiểu được cỗ xe và hai con ngựa. Cậu ổn với bộ váy không tay lấp lánh của Nike (Calypso hoàn toàn nóng bỏng theo phong cách đó, nhưng điều đó không liên quan) và mái tóc đen của Nike được búi tròn lên với một vòng hoa nguyệt quế mạ vàng.

Biểu hiện của bà là đôi mắt mở to và một chút điên cuồng, như là bà vừa uống hai mươi ly espresso và lái tàu lượn siêu tốc, nhưng điều đó không làm phiền Leo. Cậu thậm chí có thể xử lý với cây giáo bịt-đầu-bằng-vàng chỉ vào ngực cậu.

Nhưng đôi cánh đó – chúng được đánh bóng với vàng, đến tận cọng lông cuối cùng. Leo có thể ngưỡng mộ tay nghề khéo léo, nhưng nó là quá nhiều, quá sáng, quá sặc sỡ. Nếu đôi cánh của bà là những ô năng lượng mặt trời, Nike sẽ sản xuất đủ năng lượng để thắp sáng Miami.

“Thưa bà,” cậu nói, “bà làm ơn xếp lại cái vỉ ruồi của bà lại được không? Bà đang làm tôi bị rám nắng.”

“Gì?” Đầu của Nike đột ngột quay về phía cậu như của một con gà giật mình. “Ồ… bộ lông chim tuyệt vời của ta. Rất tốt. Ta cho là người không thể chết trong vinh quang nếu ngươi vừa bị mù và rám nắng.”

Bà xếp đôi cánh lại. Nhiệt độ giảm xuống ở gần bốn mươi chín độ C thông thường vào một buổi chiều mùa hè.

Leo liếc nhìn các bạn cậu. Frank vẫn đứng đó, đo kích thước của nữ thần. Ba lô của cậu vẫn chưa biến đổi thành cung tên và ống tên, có lẽ là điều khôn ngoan. Cậu không thể để bị quá kinh hãi, bởi vì cậu không muốn biến thành một con cá vàng khổng lồ.

Hazel đang gặp rắc rối với Arion. Con ngựa lang hý vang và nhảy cong người lên, tránh tiếp xúc mắt với hai con ngựa trắng đang kéo cỗ xe của Nike.

Về phần Percy, cậu cầm cây bút ma thuật của cậu như thể cậu đang cố quyết định liệu là múa vài đường kiếm hay ký tên lên cỗ xe của Nike.

không ai bước về phía trước để nói chuyện. Leo khá nhớ việc có Piper và Annabeth với họ. Họ giỏi về toàn bộ việc nói chuyện.

Cậu quyết định ai đó tốt hơn hết nói gì đó trước khi tất cả mọi người chết trong vinh quang.

“Vậy!” Cậu chỉ ngón tay trỏ vào Nike. “Tôi đã không hiểu lời chỉ dẫn, và tôi rất chắc chắn thông tin đãkhông được đầy đủ trong cuốn sách của Frank. Bà có thể nói cho tôi nghe điều gì đang xảy ra ở đây được không?”

Đôi mắt mở to của Nike nhìn chằm chằm làm cậu mất bình tĩnh. Mũi Leo đang cháy à? Điều đó thỉnh thoảng xảy ra khi cậu bị áp lực.

“Chúng ta phải có chiến thắng!” Nữ thần kêu thét. “Cuộc thi phải được quyết định! Các người đến đây để xác định người chiến thắng, phải không?”

Frank thông giọng. “Bà là Nike hay Victoria?”

“Argghh!” Nữ thần giữ chặt một bên đầu. Những con ngựa của bà lồng lên, khiến Arion làm điều tương tự.

Nữ thần rùng mình và tách thành hai hình ảnh riêng biệt, điều này nhắc nhở Leo – thật lố bịch – về khi cậu từng nằm trên nền nhà trong căn hộ của cậu khi là một đứa trẻ và chơi với cuộn chặn cửa[1] trêntấm ván chân tường. Cậu sẽ kéo nó lùi lại và để nó bay đi: vù! Cuộn chặn cửa sẽ lắc tới lui nhanh đến nỗi mà trông nhó như bị tách thành hai cuộn riêng biệt.

Đó là thứ Nike trông giống: một cuộn chặn cửa thần thánh, chia tách làm hai.

Ở bên trái là phiên bản đầu tiên: váy không tay lấp lánh, mái tóc đen bện với nguyệt quế, đôi cánh vàng xếp sau bà. Bên phải là một phiên bản khác, mặc đồ chiến tranh La Mã giáp che ngực và giáp che ống chân. Mái tóc nâu vàng lộ ra từ vành mũ sắt cao. Đôi cánh bà là bộ lông trắng, chiếc váy tím, và tay cầm giáo của bà phù hợp với một huy hiệu có kích thước một cái dĩa La Mã – một chữ vàng SPQR trênvòng nguyệt quế.

“Ta là Nike!” hình ảnh bên trái kêu lên.

“Ta là Victoria!” hình ảnh bên phải kêu lên.

Lần đầu tiên, Leo hiểu câu châm ngôn cổ của ông cậu hay nói: khua môi múa mép. Đúng như nghĩa đen, nữ thần này đang dùng cả mồm bên trái lẫn mép bên phải để nói đến hai chuyện khác nhau. Bà cứ rùng mình và chia tách, làm Leo choáng váng. Cậu muốn lôi dụng cụ của mình ra và điều chỉnh bộ chế hòa khí không dùng đến của bà, bởi vì rung đến thế sẽ làm động cơ của bà vỡ ra mất.

“Ta là người quyết định của chiến thắng!” Nike hét lên. “Từ khi ta đứng đây ở góc của đền thờ của Zeus, được tôn kính bởi tất cả! Ta đã giám thị Thế vận hội Olympia. Đồ cúng tế tại mỗi thành phố chất đống dưới chân ta!”

“Thế vận hội không thích hợp!” Victoria hét lên. “Ta là một nữ thần của thành công trong chiến đấu! Những tướng quân La Mã thờ phụng ta! Augustus cho xây bàn thờ của ta ở Viện Nguyên Lão!”

“Ahhhh!” cả hai giọng nó hét lên trong đau đớn. “Chúng ta phải quyết định! Chúng ta phải chiến thắng!”

Arion lồng lên kịch liệt đến nỗi Hazel phải nằm trườn lên lưng nó để tránh bị ném đi. Trước khi cô có thể làm nó bình tĩnh trở lại, con ngựa biến mất, để lại một vệt khói qua đống tàn tích.

“Nike,” Hazel nói, bước chầm chậm về phía trước, “bà đang bối rối, như tất cả các vị thần. Những người Hy Lạp và La Mã đang trên bờ vực chiến tranh. Nó làm cho hai mặt của bà xung đột.”

“Ta biết điều đó!” Nữ thần lắc ngọn giáo của mình, đầu bịt dây chun biến thành hai điểm. “Ta không thể chịu đựng sự xung đột không được giải quyết! Ai là người mạnh hơn? Ai là người chiến thắng?”

“Thưa bà, không ai là người thắng cuộc cả,” Leo nói. “Nếu cuộc chiến đó xảy ra, mọi người đều thua cuộc.”

“không ai thắng?” Nike trông rất sốc, Leo rất chắc mũi cậu phải cháy rồi. “Luôn có một người chiến thắng! một người chiến thắng. Những người khác là kẻ thua cuộc! Hoặc chiến thắng là vô nghĩa. Ta cho là ngươi muốn ta trao chứng nhận cho tất cả những người tham gia dự thi sao? Những chiếc cúp nhựa nhỏ cho từng vận động viên hay người lính vì sự tham dự sao? Chúng ta tất cả nên xếp hàng và bắt tay nhau và nói với nhau, Cuộc thi đấu tốt đẹp sao? không! Chiến thắng phải là thật. Nó phải được giành lấy. Điều đó có nghĩa là nó sẽ hiếm và khó khăn, chống lại những kẻ không biết điều, và đánh bại những kẻ có lẽ là có khả năng khác.”

Hai con ngựa của nữ thần cắn nhau, như thể đang nhận lấy tinh thần.

“Ồ… được rồi,” Leo nói. “Tôi có thể nói bà đã có những cảm giác mạnh mẽ về điều đó. Nhưng cuộc chiến tranh thực sự là chống lại Gaia.”

“Cậu ấy đúng,” Hazel nói. “Nike, bà là người đánh xe ngựa của Zeus trong cuộc chiến tranh cuối cùng với những tên khổng lồ phải không?”

“Dĩ nhiên!”

“Vậy bà biết Gaia là kẻ thù thực sự. Chúng tôi cần sự giúp đỡ của bà để đánh bại bà ấy. Cuộc chiến không phải giữa người Hy Lạp và La Mã.”

Victoria gầm lên, “Những người Hy Lạp phải diệt vong!”

“Chiến thắng hay là chết!” Nike khóc than. “một phe phải bị đánh bại!”

Frank càu nhàu. “Tớ nghe đủ những điều này từ người cha la hét trong đầu tớ rồi.”

Victoria nhìn chằm chằm xuống cậu. “một đứa con của Mars, phải không? một pháp quan của Rome? không đúng La Mã sẽ tha cho Hy Lạp. Ta không thể tiếp tục chịu đựng bị chia tách và bối rối – ta khôngthể suy nghĩ rõ ràng! Giết chúng! Chiến thắng!”

“đang không xảy ra,” Frank nói, mặc dù Leo nhận thấy mắt phải cậu Trương đang co giật.

Leo cũng đang đấu tranh. Nike đang gửi đi những làn sóng chủ ý, làm những dây thần kinh của cậu như lửa đốt. Cậu cảm thấy như mình cúi đầu theo hàng, chờ ai đó hét lên “Tiến lên!” Cậu có mong muốn vô lý là bóp cổ Frank, điều rất ngu xuẩn, bởi vì hay bàn tay cậu thậm chí sẽ không vừa vặn cổ của Frank.

“Nhìn này, Quý bà Chiến thắng…” Percy cố nở một nụ cười. “Bọn tôi không muốn làm gián đoạn thời gian điên loạn của bà. Có lẽ bà có thể kết thúc cuộc trò chuyện này với bản thân mình và bọn tôi sẽquay lại sau, với, ừm, một vài vũ khí lớn hơn và có lẽ ít thuốc an thần.”

Nữ thần vung cái giáo của bà ta. “Các ngươi sẽ xác định vấn đề một lần và mãi mãi! Hôm nay, bây giờ, các ngươi sẽ quyết định chiến thắng! Bốn người các ngươi? Tuyệt! Chúng ta có các đội. Có lẽ nữ đấu với nam!”

Hazel nói, “Ừm… không.”

“Mặc áo với ở trần!”

“Nhất định không,” Hazel nói.

“Hy Lạp với La Mã!” Nike kêu lên. “Đúng, dĩ nhiên. Hai và hai. Á thần cuối cùng đứng lại chiến thắng. Số khác sẽ chết vinh quang.”

một ham muốn cạnh tranh mạnh mẽ rung động qua cơ thể của Leo. Cậu cố gắng hết sức để khôngchạm vào dây thắt lưng dụng cụ của mình, tóm lấy một cái vồ và đập lên đầu Hazel và Frank.

Cậu nhận ra Annabeth đã đúng như thế nào khi không cử bất cứ ai mà cha mẹ họ có sự ganh đua tự nhiên. Nếu Jason ở đây, cậu ấy và Percy có lẽ sẽ ở trên mặt đất, đánh mạnh vào đầu nhau.

Cậu cố gắng để nắm tay không siết chặt. “Xem này, thưa bà, tất cả bọn tôi sẽ không chơi trò Đấu trường Sinh tử[2] với nhau. Nó sẽ không xảy ra.”

“Nhưng ngươi sẽ giành được một vinh dự tuyệt vời!” Nike vươn tới một cái rổ bên cạnh và tạo ra mộtvòng nguyệt quế to màu xanh lá cây. “Cái vương miện lá cây này có thể của ngươi! Ngươi có thể đội nó trên đầu! Hãy nghĩ về sự vinh quang!”

“Leo đúng,” Frank nói, mặc dù đôi mắt cậu ta nhìn chằm chằm vào cái vòng nguyệt quế. Biểu hiện của cậu ta hơi quá tham vọng đối với khẩu vị của Leo. “Bọn tôi không chiến đấu lẫn nhau. Bọn tôi chiến đấu với những tên khổng lồ. Bà nên giúp chúng tôi.”

“Rất tốt!” Nữ thần giơ cái vòng nguyệt quế của mình lên trong một tay và cây giáo của bà trong tay kia.

Percy và Leo trao đổi ánh nhìn.

“Ừm… điều đó có nghĩa là bà sẽ gia nhập với bọn tôi à?” Percy hỏi. “Bà sẽ giúp bọn tôi chiến đấu với những tên khổng lồ?”

“Đó lẽ là một phần của giải thưởng,” Nike nói. Bất cứ ai thắng, ta sẽ xem xét người đó như một đồng minh. Chúng ta sẽ cùng nhau chiến đấu với những tên khổng lồ, và ta sẽ ban tặng chiến thắng cho hắn. Nhưng chỉ có duy nhất một người chiến thắng. Những kẻ khác phải bị đánh bại, giết, tiêu diệt hoàn toàn. Vậy nó sẽ như thế nào, các á thần? Các ngươi sẽ thành công trong cuộc tìm kiếm của mình, hay các ngươi sẽ trung thành với những ý tưởng ủy mị của tình bạn và mọi người thắng giải tham gia?”

Percy mở nắp bút ra. Thủy Triều lớn thành một thanh kiếm đồng Celestial. Leo lo lắng cậu ta có thể chĩa nó sang bọn họ. Hào quang của Nike rất khó để chống lại.

Thay vào đó, Percy chỉ lưỡi kiếm của mình vào Nike. “Nếu thay vào đó bọn tôi chiến đấu với bà?”

“Ha!” đôi mắt Nike lóe sáng. “Nếu các ngươi từ chối chiến đấu lẫn nhau, các ngươi sẽ bị khuất phục!”

Nike dang đôi cánh vàng của mình ra. Bốn cái lông kim loại phóng xuống, hai cái mỗi bên của cỗ xe. Những cái lông xoay như huấn luyện viên thể dục, trở lên lớn hơn, mọc ra tay chân, đến khi chúng chạm được mặt đất như bốn bản sao kim loại, có kích thước con người của nữ thần, mỗi cánh tay cầm một cây giáo vàng và một vòng nguyệt quế đồng Celestial trông một cái dĩa nhựa dây-gai.

“Hướng về sân vận động!” nữ thần kêu lên. “Các ngươi có năm phút để chuẩn bị. Sau đó máu sẽ đổ!”

Leo định nói, Nếu bọn tôi từ chối đi đến sân vận động thì sao?

“Chạy đi!” Nike gầm lên. “Đến đường đua, hoặc Nikai của ta sẽ giết ngươi tại nơi ngươi đứng!”

Những bà kim loại mở quai hàm ra và thổi ra một âm thanh nghe như một đám đông Siêu cúp Bóng bầu dục Mỹ hòa lẫn với thông tin phản hồi. Họ lắc cây giáo của mình và tấn công các á thần.

Đây không phải là khoảnh khắc tốt nhất của Leo. sự hoảng loạn tóm lấy và nuốt chửng cậu. Điều an ủi nhất của cậu là những người bạn của cậu cũng như vậy – và họ không phải là dạng người hèn nhát.

Bốn người phụ nữ kim loại di chuyển nhanh phía sau họ theo một hình bán nguyệt rộng, dồn họ về phía đông bắc. Tất cả những người khách du lịch biến mất. Có lẽ họ đã bay vào cái máy điều hòa thoải mái của bảo tàng, hoặc có lẽ Nike đã buộc họ đi bằng cách nào đó.

Các á thần bỏ chạy, vấp ngã trên đá, nhảy qua những bức tường gạch vụn, lách qua những cái cột và những áp phích tin tức. Phía sau họ, những bánh xe ngựa của Nike kêu ầm ầm và những con ngựa của bà hí vang.

Mỗi lần Leo nghĩ về việc chậm lại, những quý bà kim loại lại hét lên – Nike đã gọi họ là gì? Nikai? Nikette? – làm Leo ngập trong kinh hãi.

Cậu ghét việc bị ngập trong kinh hãi. Nó thật xấu hổ.

“Đó!” Frank chạy hết tốc lực về phía trước đại loại là một cái hào giữa hai bức tường đất với một cái cửa tò vò đá ở trên. Nó làm Leo nhớ về những đường hầm mà các đội bóng chạy qua khi họ vào sân. “Đó là lối vào sân vận động Olympic cũ. Nó được gọi là hầm mộ!”

“không phải là một cái tên hay!” Leo hét lên.

“Tại sao chúng ta đến đó?” Percy thở hổn hển. “Nếu đó là nơi bà ta muốn chúng ta –”

Các Nikette lại hét lên và tất cả suy nghĩ lý trí bỏ rơi Leo. Cậu chạy đến đường hầm.

Khi họ tới cổng vòm, Hazel hét lên, “Đứng lại!”

Họ suýt nữa ngã để dừng lại. Percy thở khò khè gấp đôi. Leo đã nhận thấy Percy có vẻ rất hay thở hổn hển những ngày này – có lẽ bởi vì không khí đầy a-xít kinh tởm mà cậu đã buộc phải hít thở ở Tartarus.

Frank săm soi lại đường họ đã đến. “Tớ không thấy chúng nữa. Chúng đã biến mất.”

“Chúng đã từ bỏ à?” Percy hỏi hy vọng.

Leo lướt qua đống tàn tích. “không, Chúng chỉ dồn chúng ta đến nơi chúng muốn chúng ta tới. Dù sao thì, những thứ đó là gì vậy? Ý tớ là, những Nikettes.”

“Nikette?” Frank gãi đầu. “Tớ nghĩ đó là Nikai, số nhiều, như những chiến thắng[3].”

“Đúng.” Hazel trông có vẻ trầm tư, đưa tay theo cửa tò vò đá. “Theo một vài truyền thuyết, Nike có mộtquân đội những chiến thắng nhỏ bà ta có thể gửi tất cả đến khắp thế giới để thực hiện mệnh lệnh của bà.”

“Giống như những yêu tinh của Santa,” Percy nói. “Ngoại trừ việc độc ác. Và kim loại. Và thực sự ồn ào.”

Hazel ấn những ngón tay vào cái cửa tò vò, như thể bắt mạch nó. Ở ngoài đường hầm chật hẹp, những bức tường đất mở ra một cái sân dài với những con dốc cao lên từ từ mỗi bên, như chỗ ngồi cho khán giả.

Leo đoán nó đã từng là một sân vận động ngoài trời trước đó – đủ lớn cho việc ném đĩa, phóng lao, đẩy tạ, hay bất cứ thứ gì khác những kẻ Hy Lạp điên cuồng đó từng làm để giành được một đống lá.

“Những con ma nán lại ở nơi này,” Hazel lẩm bẩm. “Rất nhiều nỗi đau được in vào những tảng đá này.”

“Làm ơn nói với anh em có một kế hoạch,” Leo nó. “Tốt nhất là một kế hoạch mà không liên quan đến việc in nỗi đau của anh vào những tảng đá.”

Đôi mắt Hazel xa xăm và mãnh liệt như bão tố, cách mà họ đã ở Nhà của Hades – giống như cô đangnhìn chăm chú vào một lớp thực tại khác. “Đây là lối vào của những đấu thủ. Nike nói chúng ta có năm phút để chuẩn bị. Sau đó bà ta sẽ mong chờ chúng ta đi qua cánh cửa này và bắt đầu trò chơi. Chúng ta sẽ không được phép rời sân đến khi ba người trong chúng ta chết.”

Percy dựa vào thanh kiếm của cậu. “Tớ khá chắc những trận đấu đến chết không phải là một môn thể thao Olympic.”

“Ừm, chúng là như vậy bây giờ,” Hazel cảnh báo, “Nhưng em có lẽ sẽ tạo được cho chúng ta một lợi thế. Khi chúng ta đi qua, em có thể tạo nên vào cản trở trên sân – những chỗ lẩn trốn để trì hoãn cho chúng ta chút ít thời gian.”

Frank cau mày. “Ý em là trên Cánh đồng của Mars – hào, đường hầm, thứ đó à? Em có thể làm điều đó với Màn Sương?”

“Em nghĩ vậy,” Hazel nói. Nike có lẽ sẽ thích nhìn một sân chạy đua có chướng ngại vật. Em có thể dùng những mong muốn của bà chống lại bà. Nhưng nó sẽ nhiều hơn thế. Em có thể dùng bất cứ cái cổng dưới mặt đất nào – thậm chí cánh cửa này – để đi vào Mê Cung. Em có thể đưa một phần Mê Cung lên mặt đất.”

“Ôi, ôi, ôi.” Percy làm một dấu hiệu không tính[4]. “Mê Cung tệ hại. Chúng ta đã thảo luận về điều này.”

“Hazel, cậu ấy đúng.” Leo nhớ rõ tất cả làm sao cô dẫn cậu đi qua mê cung ảo ảnh ở Nhà của Hades. Họ đã suýt chết cứ mỗi hai mét. “Ý anh là, anh biết em giỏi pháp thuật. Nhưng chúng ta đã có bốn Nikette để lo lắng –”

“Mọi người phải tin em,” cô nói. “Bây giờ chúng ta chỉ có vài phút. Khi chúng ta đi qua cánh cửa, ít nhất em có thể nhân đôi các sân thi đấu vì lợi ích của chúng ta.”

Percy thở bằng mũi. “Hai lần đến lúc này, anh đã bị buộc phải chiến đấu trong sân vận động – một ở Rome, và trước đó trong Mê Cung. anh ghét thi đấu vì sự tiêu khiển của mọi người.”

“Chúng ta đều ghét,” Hazel nói. “Nhưng chúng ta phải làm Nike mất cảnh giác. Chúng ta sẽ giả vờ chiến đấu đến khi chúng ta có thể trung lập những Nikette đó - ặc, đó là một cái tên tồi tệ. Sau đó chúng ta đánh bại Nike như Juno nói.”

“Có lý,” Frank đồng ý. “Em cảm nhận được Nike mạnh như thế nào, cố gắng để chúng ta tự xử lý nhau. Nếu bà ta gửi đi những rung cảm đó đến toàn bộ những người Hy Lạp và La Mã, chúng ta sẽ không có cách nào để ngăn chặn một trận chiến. Chúng ta phải kiểm soát được bà ấy.”

“Và chúng ta làm điều đó như thế nào?” Percy hỏi. “Cho bà ta một cục u trên đầu và nhét vào một cái bao tải?”

Bánh răng tinh thần của Leo bắt đầu quay.

“Thực ra,” cậu nói, “cậu không đi xa lắm đâu. Chú Leo mang vài món đồ chơi cho tất cả các cháu á thần đây.”

Chú thích

[1]doorstop

T_WithZoom.jpg 

[2] nguyên văn Hunger Games, là một bộ tiểu thuyết mà trong đó những người chơi phải chiến đấu với nhau để tìm được người sống sót duy nhất chiến thắng.

[3] nguyên văn victories

[4] nguyên văn time-out sign

timeout_small.jpg 

***
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 12: Leo 4


HAI PHÚT không HOÀN TOÀN ĐỦ THỜI GIAN.

Leo hy vọng cậu đã đưa mọi người mọi người đúng đồ và giải thích hết tất cả những cái nút đó để làm gì. Nếu không thì mọi thứ sẽ trở nên tồi tệ.

Trong khi cậu đang giảng cho Frank và Percy về cơ học Ác-si-mét, Hazel nhìn chằm chằm cánh cửa tò vò đá và lẩm lẩm trong hơi thở.

Chẳng có gì có vẻ như thay đổi trên sân vận động cỏ ngoài kia, nhưng Leo chắc chắn Hazel có vài trò Sương Mù lừa bịp trong tay áo cô.

Cậu đang giải thích cho Frank làm sao để tránh bị chặt đầu bởi quả cầu Ác-si-mét của cậu khi tiếng của một cái kèn trom-pét vang vọng trong sân vận động. Cỗ xe của Nike xuất hiện trong sân, các Nikette dàn trận trước mặt bà với giáo và vòng nguyện quế giơ lên.

“Bắt đầu!” nữ thần gầm lên.

Percy và Leo chạy hết tốc lực qua cánh cửa tò vò. Ngay lập tức, cái sân lóe sáng và biến thành một mê cung tường gạch và hào. Họ cúi xuống sau bức tường gần nhất và chạy về bên trái. Ở lại cửa tò vò, Frank hét lên, “Ừm, chết đi, tên Hy Lạp cặn bã!” một mũi tên nhắm-kém sượt qua đầu Leo.

“Dữ dội hơn nữa!” Nike hét lên. “Giết chóc như các ngươi muốn!”

Leo liếc Percy. “Sẵn sàng?”

Percy nhấc một quả lựu đạn đồng lên. “Tớ hy vọng cậu dán nhãn những thứ này đúng.” Cậu hét lên, “Chết đi, đồ La Mã!” và ném quả lựu đạn qua bức tường.

BÙM! Leo không thể thấy vụ nổ, nhưng mùi của bỏng ngô rang bơ ngập trong không khí.

“Ôi, không!” Hazel khóc than. “Bỏng ngô! Điểm yếu chí tử của chúng ta!”

Frank bắn một mũi tên khác qua đầu họ. Leo và Percy bò qua bên trái, cúi xuống một mê cung những bức tường có vẻ như thay đổi và chuyển hướng theo cách của chúng. Leo vẫn có thể nhìn thấy bầu trời ở phía trên, nhưng nỗi sợ hãi giam giữ bắt đầu xuất hiện, khiến cậu khó thở.

Đâu đó phía sau cậu, Nike hét lên, “Cố gắng hơn nữa! Thứ bỏng ngô đó không phải là chí tử!”

Từ tiếng ầm ầm của bánh xe ngựa của bà, Leo đoán bà đang vòng vòng phía ngoài sân – Victory có mộtbuổi diễu hành chiến thắng.

một quả lựu đạn khác phát nổ trên đầu Percy và Leo. Họ lặn trong một cái hào khi ánh sáng xanh lửa Hy Lạp phát nổ làm cháy xém tóc Leo. May mắn, Frank đã nhắm nó đủ cao để vũ nổ chỉ trông ấn tượng.

“Tốt hơn,” Nike gọi, “nhưng mục đích của ngươi là gì? Ngươi không muốn vòng lá này à?”

“Tớ ước con sông gần hơn,” Percy lẩm bẩm. “Tớ muốn dìm chết bà ta.”

“Kiên nhẫn, cậu bé nước.”

“Đừng gọi tớ là cậu bé nước.”

Leo chỉ qua sân. Những bức tường đã thay đổi, lộ ra một trong những Nikette cách khoảng mười tám mét, đứng với lưng quay về phía họ. Hazel có lẽ đang làm việc của cô ấy – điều khiển mê cung để côlập mục tiêu của chúng.

“Tớ làm phân tâm,” Leo nói, “cậu tấn công. Sẵn sàng?”

Percy gật đầu. “Tiến lên.”

Cậu nhảy bổ qua bên trái khi Leo lôi ra một cái búa đầu tròn từ thắt lưng dụng cụ của cậu và hét lên, “Này, Mông Đồng!”

Nikette quay lại khi Leo ném. Cái búa của cậu kêu lanh lảnh vô hại trên ngực của quý bà kim loại, nhưng bà ta chắc hẳn bực mình. Bà tiến về phía câu, giơ vòng nguyệt quế gai của mình lên.

“Ối.” Leo cúi xuống khi cái vòng kim loại bay qua đầu cậu. Cái vòng va phải một bức tường phía sau cậu, thọc thành một lái lỗ xuyên qua những viên gạch, sau đó vòng trở lại phía sau qua không khí như một cái bôm-mê-rang. Khi Nikette giơ tay lên để bắt nó, Percy hiện ra từ hào phía sau bà và chém thanh Thủy Triều, cắt Nikette thành hai từ eo. Cái vòng kim loại bắn qua đầu cậu và ghim vào một cột cẩm thạch.

“Bẩn thỉu!” nữ thần chiến thắng kêu lên. Những bức tường thay đổi và Leo thấy bà lăn về phía họ trêncỗ xe của mình. “Các ngươi không tấn công Nikai trừ khi các ngươi muốn chết!”

một cái hào xuất hiện trên đường đi của nữ thần, làm hai con ngựa của bà giật mình. Leo và Percy chạy tìm chỗ trốn. Ngoài khóe mắt cậu, có lẽ cách mười lăm mét, Leo thấy Frank gấu xám Bắc Mỹ nhảy từ một bức tường và đè bẹp một Nikette khác. Hai Mông Đồng ngã xuống, còn hai tên nữa.

“không!” Nike hét lên trong giận dữ. “không, không, không! Cuộc sống của các ngươi được quyết định trước! Nikai, tấn công!”

Leo và Percy nhảy ra phía sau một bức tường. Họ nằm đó trong một giây, cố gắng nín thở.

Leo gặp rắc rối với việc chịu đựng, nhưng cậu đoán đó là một phần trong kết hoạch của Hazel. cô ấy đang gây ra sự thay đổi địa hình xung quanh họ - mở những đường hào mới, thay đổi độ nghiêng của mặt đất, kéo lên một vài bức tường và cột. Với sự may mắn, cô sẽ khiến các Nikette tìm họ khó khăn hơn. Việc di chuyển chỉ sáu mét có lẽ lấy của họ mấy phút.

Leo vẫn ghét bị mất phương hướng. Nó nhắc cậu nhớ về sự vô dụng của cậu ở Nhà của Hades – cách Clytius bóp cổ cậu trong bóng tối, làm tắt lửa của cậu, chiếm hữu giọng nói của cậu. Nó nhắc cậu nhớ về Khione, kéo cậu khỏi boong tàu Argo II với một cơn gió mạnh và ném cậu nửa quãng đường qua Địa Trung Hải.

Quá đủ tệ khi gầy trơ xương và ốm yếu. Nếu Leo không thể điều khiển cảm giác của chính cậu, giọng nói của chính cậu, cơ thể của chính cậu… điều đó không để lại cho cậu nhiều thứ để dựa vào.

“Này,” Percy lên tiếng, “nếu chúng ta không ra khỏi đây –”

“Im miệng, chàng trai. Chúng ta sẽ ra khỏi đây.”

“Nếu chúng ta không, tớ muốn cậu biết – Tớ cảm thấy tệ về Calypso. Tớ đã quên cô ấy.”

Leo nhìn chằm chằm cậu, chết lặng. “Cậu biết về tớ và –”

“Argo II là một con tàu nhỏ,” Percy nhăn nhó. “Tin tức lan truyền. Tớ chỉ… ừm, khi tớ ở Tartarus, tớ đãđược nhắc là tớ đã không thực hiện lời hứa của tớ với Calypso. Tớ đã yêu cầu các vị thần thả tự do cho cô ấy và sau đó… Tớ chỉ cho là họ sẽ. Với tớ bị mắc chứng quên và gửi đến Trại Jupiter và tất cả, tớ đãkhông nghĩ nhiều về Calypso sau đó. Tớ không đang xin lỗi. Tớ nên đảm bảo các vị thần giữ lời hứa của họ. Cậu đã hứa tìm đường quay trở lại với cô ấy, và tớ chỉ muốn nói, nếu chúng ta đều sống sót sau vụ này, tớ sẽ làm bất cứ điều gì tớ có thể để giúp cậu. Đó là một lời hứa tớ sẽ giữ.”

Leo không nói nên lời. Họ ở đây, trốn sau một bức tường trong một vùng ma thuật chiến tranh, với những quả lựu đạn và gấu xám Bắc Mỹ và Nikette Mông Đồng để lo lắng, và Percy chuốc điều này lên cậu.

“Chàng trai, vấn đề của cậu là gì?” Leo càu nhàu.

Percy nháy mắt. “Vậy… tớ đoán chúng ta không tuyệt vời?”

“Dĩ nhiên chúng ta không tuyệt vời! Chúng ta tệ như Jason! Tớ đang cố gắng bực tức với cậu vì trở thành tất cả những thứ hoàn hảo, anh hùng và những điều linh tinh. Sau đó cậu đến và cư xử như mộtchàng trai hài hước. Làm sao tớ lại ghét cậu nếu cậu xin lỗi và hứa giúp đỡ và các thứ?”

một nụ cười tới tận mang tai trên miệng Percy. “Xin lỗi về điều đó.”

Mặt đất ầm ầm khi một quả lựu đạn khác nổ, gửi đi một cái vỏ kem ốc quế lên bầu trời. “Đó là dấu hiệu của Hazel,” Leo nói. “Họ đã hạ một Nikette khác.”

Percy lén nhìn xung quanh ở góc của bức tường.

Cho đến khoảnh khắc này, Leo chưa nhận ra cậu đã không hài lòng với Percy nhiều như thế nào. Cậu chàng này đã luôn luôn đe dọa cậu. Việc biết Calypso đã từng cảm nắng Percy đã làm cảm giác tệ thêm gấp mười lần. Nhưng giờ nút thắt giận dữ trong bụng cậu đã bắt đầu tháo gỡ. Leo chỉ là không thể ghét chàng trai này. Percy có vẻ chân thành về việc hối tiếc và muốn giúp đỡ.

Ngoài ra, cuối cùng Leo đã có xác nhận rằng Percy Jackson đã không còn hình ảnh của Calypso. khôngkhí được làm sạch. Tất cả những gì Leo phải làm là tìm đường trở về Ogygia. Và cậu sẽ, cho là cậu sống sót trong mười ngày kế tiếp.

“Còn một Nikette nữa,” Percy nói. “Tớ tự hỏi –”

Đâu đó gần bên, Hazel kêu lên đau đớn.

Ngay lập tức, Leo đứng lên.

“Nhóc, đợi đã!” Percy gọi, nhưng Leo phóng qua mê cung, trái tim cậu đập thình thịch.

Bức tường đổ xuống bên kia. Leo nhận thấy mình ở trong một sân mở trải dài. Frank đứng ở xa cuối sân vận động, bắn những mũi tên lửa vào cỗ xe của Nike khi nữ thần gầm lên lăng mạ và cố tìm đường tới cậu băng qua hệ thống hào thay đổi.

Hazel gần hơn – cách khoảng mười tám mét. Nikette thứ tư rõ ràng đánh lén cô. Hazel đang khập khiễng tránh khỏi kẻ tấn công cô, cái quần jeans của cô bị xé toạc, chân trái cô đang chảy máu. cô đỡ mũi giáo của quý bà kim loại với thanh kiếm kỵ sĩ lớn của cô, nhưng cô sắp bị áp đảo. Quanh cô, Màn Sương lấp lánh như ánh đèn nhấp nháy đang tắt dần. cô đang mất kiểm soát mê cung ma thuật.

“Tớ sẽ giúp cô ấy,” Percy nói. “Cậu bám theo kế hoạch. Tấn công cỗ xe của Nike.”

“Nhưng kế hoạch là loại bỏ tất cả bốn Nikette trước tiên!”

“Vậy thay đổi kế hoạch và sau đó bám lấy nó!”

“Điều đó thậm chí chẳng có lý, nhưng đi đi! Giúp cô ấy!”

Percy xông đến để bảo vệ Hazel. Leo lao tới trước Nike, hét lên, “Này! Tôi muốn một phần thưởng tham gia!”

“Gừ!” Nữ thần kéo dây cương và quay cỗ xe sang hướng cậu. “Ta sẽ tiêu diệt ngươi!”

“Tốt!” Leo hét lên. “Thua cuộc là cách tốt hơn thắng!”

“GÌ?” Nike ném cây giáo mạnh mẽ của mình, nhưng cánh tay của bà bị ngăn cản vì cỗ xe rung lắc. Vũ khí của bà lao vào bãi cỏ. Buồn thay, một cái mới xuất hiện trên tay bà.

Bà thúc hai con ngựa phi nước đại. Những đường hào biến mất, để lại một cái sân trống, hoàn hảo để bắt được những á thần La tinh nhỏ.

“Này!” Frank hét lên từ bên kia sân. “Tôi cũng muốn một giải tham gia! Mọi người thắng!”

Cậu bắn một mũi tên được nhắm tốt hạ cánh phía sau cỗ xe của Nike và bắt đầu cháy. Nike lờ nó đi. Đôi mắt bà nhìn chằm chằm vào Leo.

“Percy…?” giọng Leo nghe như tiếng chít chít của môt con chuột đồng. Từ thắt lưng dụng cụ của cậu, cậu lấy ra một quả cầu Ác-si-mét và đặt những vòng tròn đồng tâm để khởi động thiết bị.

Percy vẫn đánh nhau với quý bà kim loại cuối cùng. Leo không thể đợi.

Cậu ném khối cầu lên đường của cỗ xe. Nó chạm mặt đất và đào bới, nhưng cậu cần Percy để bật bẫy. Nếu Nike cảm nhận bất kì đe dọa nào, hình như bà ta không nghĩ nhiều đến nó. Bà cứ tấn công Leo.

Cỗ xe cách trái lựu đạn sáu mét. Bốn mét rưỡi.

“Percy!” Leo hét lên. “Vận Hành Bóng Nước!”

không may, Percy hơi bận đánh đấm xung quanh. Nikette thụi cậu lùi lại với đầu kia của cây giáo. Bà ném cái vòng của mình mạnh đến nỗi đánh rơi thanh kiếm của Percy khỏi tay siết chặt của cậu. Percy suýt ngã. Quý bà kim loại di chuyển đến cho việc giết chóc.

Leo tru lên. Cậu biết khoảng cách quá xa. Cậu biết rằng nếu cậu không nhảy ra khỏi đường bây giờ Nike sẽ cán qua cậu. Nhưng điều đó không thành vấn đề. Những người bạn của cậu sắp bị xiên. Cậu duỗi tay ra và bắn một tia lửa trắng-nóng thẳng tới Nikette.

Về nghĩa đen nó nấu chảy mặt bà ta. Nikette lảo đảo, mũi giáo của bà vẫn giơ lên. Trước khi bà có thể lấy lại thăng bằng, Hazel đẩy thanh kiếm của mình ra và đâm vào ngực quý bà kim loại. Nikette đổ sầm xuống đám cỏ.

Percy quay về cỗ xe của nữ thần chiến thắng. Vừa lúc những con ngựa trắng khổng lồ sắp biến Leo thành nạn nhân của một vụ tai nạn giao thông, cỗ xe vượt qua quả lựu đạn chìm của Leo, thứ phát nổ dưới áp lực của mạch nước phun. Nước phun lên trên, quất vào cỗ xe – hai con ngựa, xe ngựa, nữ thần và tất cả.

Quay trở lại Houston, Leo đã từng sống với mẹ cậu trong một căn hộ ngay vịnh Freeway. Cậu đã nghe tiếng ô tô va chạm ít nhất một lần một tuần, nhưng âm thành này còn tệ hơn – đồng Celestial bẹp dúm, gỗ vỡ vụn, ngựa la hét và một nữ thần kêu khóc bằng hai giọng riêng biệt, cả hai đều rất ngạc nhiên.

Hazel đổ sụp xuống. Percy tóm được cô. Frank chạy về phía họ từ bên kia sân.

Leo vẫn đứng một mình khi nữ thần Nike tự thoát ra khỏi đống đổ nát và đứng dậy đối mặt với cậu. Mái tóc búi lên của bà giờ tương tự như một đống phân bò bị dẫm lên. một cái vòng nguyệt quế dính bên mắc cá trái của bà. Hai con ngựa giơ móng lên và phi nước đại trong hoảng sợ, kéo theo đống đổ nát ướt sũng, và đang cháy một nửa của cỗ xe phía sau chúng.

“NGƯƠI!” Nike nhìn chằm chằm Leo, đôi mắt bà rực lửa và chói sáng hơn đôi cánh kim loại của mình. “Ngươi dám?”

Leo không cảm thấy thật tự tin, nhưng cậu cố nở một nụ cười. “Tôi biết, đúng chứ? Tôi tuyệt vời! Giờ tôi giành được một cái mũ lá rồi chứ?”

“Ngươi sẽ chết!” Nữ thân giơ cây giáo của mình lên.

“Giữ suy nghĩ đó đi!” Leo lục quanh thắt lưng dụng cụ của mình. “Bà chưa thấy trò bịp hay nhất của tôi đâu. Tôi có một vũ khí bảo đảm chiến thắng bất kỳ cuộc thi nào!”

Nike chần chừ. “Vũ khí gì? Ý ngươi là gì?”

“Zap-o-matic[1] tối thượng của tôi!” Cậu lôi ra một quả cầu Ác-si-mét thứ hai – cái mà cậu đã dành toàn bộ ba mươi giây sửa đổi trước khi họ tiến vào sân vận động. “Bà có bao nhiêu vòng nguyệt quế? Bởi vì tôi sắp giành hết tất cả chúng.”

Cậu chạm đến bảng quay số, hy vọng cậu đã hoàn thành việc tính toán chính xác.

Leo đã trở nên giỏi hơn với việc tạo nên những quá cầu, nhưng chúng vẫn không hoàn toàn đáng tin cậy. Hơn hai mươi phần trăm đáng tin cậy.

sẽ tuyệt nếu có sự giúp đỡ của Calypso trong việc dệt những sợi dây đồng Celestial. cô là một át chủ bài của việc dệt. Hoặc Annabeth: cô ấy rất giỏi. Nhưng Leo đã làm hết sức của mình, nối lại quả cầu để tiến hành hai nhiệm vụ hoàn toàn khác nhau.

“Chú ý!” Leo nhấn phím cuối cùng. Quả cầu mở ra. một bên dài ra thành một tay cầm súng. Bên kia mở ra thành một đĩa ra-da thu nhỏ làm từ những tấm gương đồng Celestial.

Nike cau mày. “Đó là cái gì?”

“một tia Ác-si-mét tử vong[2]!” Leo nói. “Tôi cuối cùng đã hoàn thiện nó. Giờ đưa cho ta tất cả các giải thưởng.”

“Những thứ đó không có hiệu quả!” Nike hét lên. “Họ đã chứng minh nó trên ti vi! Ngoài ra, ta là một nữ thần bất tử. Ngươi không thể tiêu diệt ta!”

“Hãy nhìn gần lại,” Leo nói. “Bà đang nhìn chứ?”

Nike có thể biến cậu thành một vết mỡ hoặc đâm cậu như một cái nêm pho-mát, nhưng sự tò mò làm bà không cưỡng lại được. Bà nhìn chằm chằm cái dĩa khi Leo ấn nhẹ công tắc. Leo biết phải quay đi. Mặc dù vậy, chùm sáng rực rỡ để lại cho cậu những đốm sáng thấy được.

“Gừ!” Nữ thần lảo đảo. Bà đánh rơi cây giáo của mình và giữ chặt hai mắt. “Ta bị mù! Ta bị mù!”

Leo nhấn một nút khác trên tia tử vong của cậu. Nó collapsed trở lại thành một quả cầu và bắt đầu kêu vo vo. Leo đếm thầm đến ba, sau đó ném quả cầu vào chân nữ thần.

BÙM! Những sợi dây kim loại bắn về phía trước, quấn lấy Nike trong một cái lưới đồng. Bà kêu khóc, ngã qua một bên khi cái lưới siết lại, ép hai hình dáng của bà – Hy Lạp và La Mã – run lẩy bẩy, hoàn toàn không rõ nét.

“Lừa đảo!” Hai giọng nói chồng lên nhau kêu vù vù như đồng hồ báo thức bị nghẹt. “Tia tử vong của ngươi thậm chí còn không giết được ta!”

“Tôi không cần giết bà,” Leo nói. “Ta chỉ cần chế ngự bà.”

“Ta đơn giản sẽ thay đổi hình dáng!” bà kêu lên. “Ta sẽ xé toạc cái lưới ngu ngốc của ngươi! Ta sẽ tiêu diệt ngươi!”

“Đúng, thấy chứ, ngươi không thể.” Leo hy vọng cậu đúng. “Đó là cái lưới đồng Celestial chất lượng cao, và tôi là con trai của Hephaestus. Ông ấy dường như là một chuyên gia trong việc bắt các nữ thần bằng lưới.”

“không. Khôôông!”

Leo để bà ta lại vùng vẫy và nguyền rủa, và đi kiểm tra bạn bè cậu. Percy trông ổn cả, chỉ đau nhức và thâm tím. Frank đã đỡ Hazel lên và cho cô ăn bánh thánh. Vết cắt trên chân cô đã ngừng chảy máu, mặc dù cái quần jeans của cô rất tả tơi.

“Em ổn,” cô nói. “Chỉ là quá nhiều ma thuật.”

“Em thật tuyệt vời, Levesque.” Leo cố gắng hết sức bắt chước Hazel: “Bỏng ngô! Điểm yếu chí tử của bọn ta!”

cô mỉm cười thiểu não. Bốn người bọn họ đi đến chỗ Nike, người vẫn quằn quại và đập đôi cánh của bà trong lưới như một con gà vàng.

“Chúng ta làm gì với bà ấy?” Percy hỏi.

“Mang bà ta lên Argo II,” Leo nói. “Ném ba ta vào một trong những chuồng ngựa.”

Đôi mắt Hazel mở to. “anh sẽ giữ nữ thần chiến thắng trong chuồng ngựa à?”

“Tại sao không? một khi chúng ta dàn xếp mọi thứ giữa Hy Lạp và La Mã xong, các vị thần nên trở về bản chất của bình thường của họ. Sau đó chúng ta có thể thả bà ấy và bà có thể… em biết đấy… ban chiến thắng cho chúng ta.”

“Ban chiến thắng cho ngươi?” nữ thần kêu lên. “không bao giờ! Ngươi sẽ phải chịu đựng nỗi sỉ nhục này! Máu của ngươi sẽ đổ! một trong các ngươi ở đây – một trong bốn các ngươi – có số mệnh phải chết khi chiến đấu với Gaia!”

Ruột Leo tự thắt lại thành một sợi dây thòng lọng. “Làm sao bà biết điều đó?”

“Ta có thể nhìn thấy trước được chiến thắng!” Nike hét lên. “Các ngươi sẽ không thành công mà khôngbị chết! Thả ta ra và chiến đấu lẫn nhau! Tốt hơn cho các ngươi khi chết ở đây hơn là đối mặt với những gì sắp xảy ra!”

Hazel chĩa mũi thanh kiếm của cô dưới cằm của Nike. “Giải thích.” Giọng cô khó khăn hơn Leo từng nghe. “Ai trong bọn tôi sẽ chết? Bọn tôi ngăn chặn nó như thế nào?”

“A, con của Pluto! Ma thuật của ngươi giúp ngươi đánh lừa cuộc thi này, nhưng ngươi không thể đánh lừa số phận. một trong số các ngươi sẽ chết. một trong số các ngươi phải chết!”

“không,” Hazel khăng khăng. “Có một cách khác. Luôn luôn có một con đường khác.”

“Hecate đã dạy ngươi điều này à?” Nike cười to. “Có lẽ ngươi sẽ hy vọng vào y sĩ dược[3]? Nhưng điều đó là bất khả thi. Quá nhiều chướng ngại trên đường của các ngươi: độc của Pylos, nhịp tim của vị thần bị xích ở Sparta, lời nguyền của Delos! không, các ngươi không thể đánh lừa cái chết.”

Frank quỳ xuống. Cậu nhặt phần lưới dưới cằm Nike và nâng mặt bà ta đối diện với mặt cậu. “Bà đangnói về cái gì? Làm sao bọn ta tìm được loại dược này?”

“Ta sẽ không giúp ngươi,” Nike gầm lên. “Ta sẽ nguyền rủa ngươi với quyền lực của ta, lưới hay không!”

Bà bắt đầu lẩm bẩm bằng tiếng Hy Lạp Cổ.

Frank nhìn lên, cau có. “Bà ta có thể thực hiện ma thuật qua tấm lưới này không?”

“Quỷ tha nếu tớ biết,” Leo nói.

Frank thả nữ thần ra. Cậu cởi giày, lột vớ ra và nhét nó vào miệng nữ thần.

“anh bạn,” Percy nói, “điều đó thật kinh tởm.”

“Mppphhh!” Nike phàn nàn. “Mppphhh!”

“Leo,” Frank nói dứt khoát, “cậu có băng kéo chứ?”

“không bao giờ rời nhà mà không có nó.” Cậu lôi ra một cuộn từ thắt lưng dụng cụ, và Frank ngay lập tức cuốn nó quanh đầu của Nike, giữ chắt miếng nhét trong miệng bà.

“Ồ, nó không phải là một vòng nguyệt quế,” Frank nói, “nhưng nó là một dạng mới của vòng chiến thắng: bịt miệng băng keo.”

“Trương,” Leo nói, “cậu có phong cách.”

Nike vùng vẫy và càu nhàu đến khi Percy thúc bà bằng ngón chân. “Này, im miệng. Bà cư xử tốt hoặc bọn tôi sẽ đem Arion trở lại đây và để nó gặm đôi cánh của bà. Nó yêu thích vàng.”

Nike thét một lần, sau đó trở nên im lặng.

“Vậy…” Hazel nghe có vẻ hơi lo lắng. “Chúng ta có một nữ thần bị trói. Giờ thì sao?”

Frank khoanh tay lại. “Chúng ta đi tìm y sĩ dược này… dù cho nó là cái gì. Bởi vì, về phần tớ, tớ thích đánh lừa tử thần.”

Leo nhe răng cười. “Độc ở Pylos? một nhịp tim của vị thần bị xích ở Sparta? một lời nguyền ở Delos? Ồ, đúng. Điều này sẽ thú vị đây!”

Chú thích

[1] một vũ khí phát ra tia lửa điện, thiêu đốt mục tiêu

[2]Archimedes death ray

[3] nguyên văn physician’s cure, là một loại thuốc, được Asclepius phát minh, sự chữa lành thần thánh, mang người chết sống trở lại nếu nhanh chóng dùng.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 13: Nico


ĐIỀU CUỐI CÙNG NICO NGHE THẤY là Huấn luyện viên Hedge càu nhàu, “Ừm, điều này không tốt.”

Cậu tự hỏi lần này cậu đã làm gì sai. Có lẽ cậu đã dịch chuyển họ đến một hang của Cyclops, hoặc ba trăm mét trên một ngọn núi lửa khác. Cậu không thể làm gì với điều đó. Tầm nhìn của cậu biến mất. Những cảm giác khác của cậu đang mất đi. Đầu gối cậu oằn lại và cậu mê man.

Cậu cố gắng làm mình hoàn toàn bất tỉnh.

Những giấc mơ và cái chết là những người bạn cũ của cậu. Cậu biết làm cách nào để tìm được đường biên giới bóng tối của chúng. Cậu gửi đi những suy nghĩ, tìm kiếm Thalia Grace.

Cậu vội vã vượt qua những mảnh vỡ thường thấy của những kí ức đau thương – mẹ cậu mỉm cười với cậu, gương mặt bà được chiếu sáng bởi ánh sáng mặt trời lan tỏa trên kênh dào Grand Venice; chị gáicậu Bianca đang cười khi cô kéo cậu vào một trung tâm mua sắm ở Washington, D.C., cái mũ mềm màu xanh lá cây của cô che đi đôi mắt và những nốt tàn nhang lốm đốm trên mũi cô. Cậu thấy Percy Jackson trên một vách đá đầy tuyết bên ngoài tòa thị chính Westover, che chở cho Nico và Bianca khỏi con manticore[1] khi Nico chộp lấy một bức tượng Mythomagic[2] nhỏ và thì thầm, em sợ. Cậu thấy Minos, tên cố vấn ma già nua của cậu, dẫn cậu đi qua Mê Cung. Nụ cười của Minos lạnh lùng và tàn nhẫn. Đừng lo lắng, con trai của Hades. Cậu sẽ được báo thù.

Nico không thể ngăn những kí ức. Chúng làm hỗn loạn những giấc mơ của cậu như những hồn ma ở Asphodel – một đám không mục đích, buồn bã cầu xin sự chú ý. Cứu tôi, chúng dường như thì thầm. Nhớ đến tôi. Giúp tôi. Làm tôi thoải mái.

Cậu không dám ngừng lại để chăm chú vào chúng. Chúng sẽ chỉ nghiền nát cậu với những mong muốn và hối tiếc. Điều tốt nhất cậu có thể làm là tập trung và chen lấn qua.

Mình là con của Hades, cậu nghĩ. Mình đi đến nơi mình muốn. Bóng tối là đặc quyền của mình.

Cậu tiến về phía trước băng qua một vùng địa hình xám đen, tìm kiếm những giấc mơ của Thalia Grace, con gái của Zeus. Thay vào đó, mặt đất tan ra dưới chân cậu và cậu ngã vào một xoáy nước quen thuộc – cabin Hypnos tại Trại Con Lai.

Bị che lấp dưới những đống khăn quàng cổ lông, những á thần đang ngáy rúc mình trong giường của chúng. Phía trên lò sưởi, một nhánh cây đen nhỏ những giọt nước trắng sữa từ sông Lethe vào một cái tô. một ngọn lửa vui vẻ nổ tanh tách trong lò sưởi. Phía trước nó, trong một cái ghế bành da, cố vấn trưởng của Cabin Mười Lăm ngủ gà ngủ gật – một cậu bé bụng phệ với mái tóc vàng hoe ương bướng và một khuôn mặt ngơ ngơ hiền lành.

“Clovis,” Nico gầm lên, “vì các vị thần, ngừng mơ quá mãnh liệt!”

Đôi mắt Clovis run rẩy mở ra. Cậu quay sang và nhìn Nico chằm chằm, mặc dù Nico biết đây chỉ là mộtphần cảnh mộng của chính Clovis. Clovis thật sẽ vẫn đang ngáy trên chiếc ghế bành ở trại.

“Ồ, xin chào…” Clovis ngáp đủ rộng để nuốt một tiểu thần. “Xin lỗi. Tớ lại kéo cậu đi chệch hướng mộtlần nữa à?”

Nico nghiến răng. Chẳng có gì phải buồn phiền. Cabin Hypnos giống như nhà ga trung tâm Grand cho hoạt động mơ. Bạn không thể đi đến bất cứ đâu mà không thỉnh thoảng đến đó.

“Miễn là tớ ở đây,” Nico nói, “hãy chuyển một tin nhắn. nói với Chiron tớ đang trên đường với một vài người bạn. Bọn tớ đang mang theo Athena Parthenos.”

Clovis dụi mắt. “Vậy nó là thật? Cậu đang mang nó như thế nào? Cậu đã thuê một cái xe tải hay gì đó à?”

Nico giải thích súc tích nhất có thể. Những tin nhắn gửi qua giấc mơ có khuynh hướng bị mờ nhạt ngoài rìa, đặc biệt khi bạn đang giải quyết với Clovis. Càng đơn giản, càng tốt.

“Bọn tớ bị một tên thợ săn bám theo,” Nico nói. “Tớ nghĩ là một trong những người khổng lồ của Gaia. Cậu có thể gửi tin nhắn đó đến Thalia Grace được không? Cậu giỏi việc tìm kiếm mọi người trong giấc mơ hơn tớ. Tớ cần lời khuyên của chị ấy.”

“Tớ sẽ cố.” Clovis lần mò một ly sô-cô-la nóng trên bàn. “Ừ, trước khi cậu đi, cậu có một giây không?”

“Clovis, đây là một giấc mơ,” Nico nhắc nhở cậu. “Thời gian là chất lỏng.”

Mặc dù như cậu đã nói, Nico lo lắng về điều gì đang xảy ra ở thế giới thật. Cơ thể của cậu có thể đanglao thẳng xuống cái chết, hay bị đám quái vật vây quanh. Cậu vẫn không thể ép bản thân mình thức dậy – không sau lượng năng lượng cậu đã dùng hết vào việc di chuyển trong bóng tối.

Clovis gật đầu. “Đúng… Tớ đang nghĩ cậu có lẽ nên thấy điều gì đã xảy ra hôm nay ở hội đồng chiến tranh. Tớ đã ngủ một vài lúc, nhưng –”

“Cho tớ xem,” Nico nói.

Cảnh thay đổi. Nico thấy mình ở trong phòng tập thể ở Nhà Lớn, tất cả các thủ lĩnh trại tụ tập xung quanh bàn bóng bàn.

Nhân mã Chiron ngồi ở một đầu, cơ thể ngựa phía sau của ông ngồi trọn vẹn trong cái xe lăn ma thuật của mình vì vậy ông trông như một người bình thường. Mái tóc xoăn nâu và râu của ông có nhiều chùm xám hơn vài tháng trước. Những nếp nhăn hằn sâu trên mặt ông.

“- những thứ chúng ta không thể kiểm soát,” ông đang nói. “Bây giờ hãy xem xét lại hàng phòng thủ của chúng ta. Chúng ta đứng ở đâu?”

Clarisse từ cabin Ares ngồi về phía trước. cô là người duy nhất mặc đầy đủ áo giáp, rất đặc trưng. Clarisse có lẽ ngủ trong những thiết bị chiến đấu của mình. Khi cô lên tiếng, cô diễn tả với con dao găm của mình, làm những cố vấn khác tránh xa khỏi cô.

“Hàng phòng ngự của chúng ta hầu như vững chắc,” cô nói. “Những trại viên sẵn sàng chiến đấu như họ luôn như thế. Chúng ta kiểm soát bãi biển. Tàu chiến của chúng ta không bị hô đứng lại ở eo biển Long Island, nhưng những con đại bàng khổng lồ ngu ngốc chiếm lĩnh không phận của chúng ta. Trong đất liền, ở cả ba hướng, những tên man rợ đã hoàn toàn cắt đứt đường chúng ta.”

“Họ là người La Mã,” Rachel Dare nói, vẽ nguệch ngoạc với một điểm đánh dấu trên đầu gối quần jeans của cô. “không phải những tên man rợ.”

Clarisse chĩa con dao găm vào Rachel. “Về đám liên minh của bọn chúng thì sao, hả? Cậu đã thấy đám hai đầu đến từ hôm qua chứ? Hoặc những gã đầu chó tỏa ánh sáng đỏ với những cái búa tạ khổng lồ? Chúng trông rất man rợ với tớ. sẽ thật tốt nếu cậu đã đoán trước bất cứ điều nào trong đó, nếu sức mạnh Oracle của cậu không bị hỏng khi chúng ta cần nó nhất!”

Gương mặt Rachel chuyển sang đỏ như tóc cô. “Đó hầu như không phải lỗi của tớ. Có điều gì đó khôngđúng với món quà tiên tri của Apollo. Nếu tớ biết làm sao để sửa nó –”

“cô ấy đúng.” Will Solace, cố vấn trưởng nhà Apollo, nhẹ nhàng đặt tay lên cổ tay Clarisse. không nhiều trại viên có thể làm điều đó mà không bị đâm, nhưng Will có một cách để xoa dịu cơn giận của mọi người. Cậu để cô hạ con dao của mình xuống. “Mọi người trong nhà bọn tớ đều bị ảnh hưởng. không chỉ Rachel.”

Mái tóc vàng hoe bờm xờm và đôi mắt xanh da trời nhạt của Will nhắc Nico nhớ đến Jason Grace, nhưng sự tương tự kết thúc ở đó.

Jason là một chiến binh. Bạn có thể nói vậy từ sự mãnh liệt của cái nhìn chằm chằm của cậu, sự cảnh giác kiên định của cậu, năng lượng cuộn lên trong thân hình cậu. Will Solace giống một con mèo gầy và cao lêu nghêu vươn mình dưới ánh nắng mặt trời. Những chuyển động của cậu ra rất thoải mái và không đe dọa, cái nhìn của cậu ta nhẹ nhàng và xa xăm. Trong cái áo thun LƯỚT SÓNG Ở BARBADOS bạc màu của cậu, cái quần sooc cắt và đôi dép tông, cậu trông không công kích như một á thần có thể thấy, nhưng Nico biết cậu ta dũng cảm khi tấn công. Trong suốt trận chiến ở Manhattan, Nico đã thấy cậu hành động – lính cứu thương tốt nhất của trại, liều mạng để cứu những trại viên bị thương.

“Bọn tớ không biết điều gì đang xảy ra ở Delphi,” Will tiếp tục. “Cha tớ không trả lời bất cứ lời cầu nguyện nào, hay xuất hiện trong bất kỳ giấc mơ… Ý tớ là, tất cả các vị thần đều im lặng, nhưng điều này không giống như Apollo. Điều gì đó không đúng.”

Bên kia bàn, Jake Mason càu nhàu. “Có lẽ kẻ phá-hủy-bẩn-thỉu La Mã này người chỉ huy tấn công – Octavian tên-cậu-ta-là-gì. Nếu tớ là Apollo và hậu duệ của tớ cư xử như thế, tớ sẽ muốn đi trốn để khỏi phải xấu hổ.”

“Tớ đồng ý,” Will nói. “Tớ ước tớ là một người bắn cung giỏi hơn… Tớ sẽ không phiền bắn người họ hàng La Mã rớt khỏi con ngựa cao của cậu ta. Thậm chí, tớ ước tớ có thể dùng bất kì món quà nào của cha tớ để ngăn chặn trận chiến này.” Cậu nhìn xuống đôi tay mình chán ghét. “không may, tớ chỉ là mộtngười chữa thương.”

“Tài năng của cháu là cần thiết,” Chiron nói. “Ta sợ chúng ta sẽ cần chúng sớm thôi. Về việc thấy tương lai… Nữ thần mình chim Ella thì sao? cô ta có đề nghị bất kì lời khuyên nào từ sách Sibylline không?”

Rachel lắc đầu. “Điều tồi tệ làm đe dọa trí khôn của cô ấy. Những nữ thần chim ghét bị giam hãm. Từ khi những người La Mã bao vây chúng ta… ừm, cô ấy cảm thấy bị mắc bẫy. cô ấy biết Octavian có ý định bắt cô. Đó là tất cả những gì Tyson và cháu có thể làm để giữ cô ấy không bay đi.”

“sẽ là tự tử,” Butch Walker, con trai của Iris, khoanh đôi tay lực lưỡng của cậu ta. “Với những con đại bàng La Mã đó trên bầu trời, việc bay đi không an toàn. Tớ đã mất hai con pegasus.”

“Ít nhất Tyson đã mang đến vài người bạn Cyclops của cậu ấy đến giúp đỡ,” Rachel nói. “Đó là một tin tốt nho nhỏ.”

Bên kia bàn ăn uống, Connor Stoll cười lớn. Cậu ta có một nắm bánh quy Ritz trên một tay và một lon Easy Cheese[3] trên tay kia. “một tá những Cyclops trưởng thành? Đó là rất nhiều tin tốt! Hơn nữa, Lou Ellen và những đứa con của Hecate đã cài đặt những hàng rào pháp thuật, và toàn bộ nhà Hermes đãsắp đặt thành hàng trên những ngọn đồi với bẫy và lưới và tất cả những thứ ngạc nhiên xinh xắn cho bọn La Mã!”

Jake Mason cau mày. “Hầu hết những thứ các cậu trộm từ boong-ke Chín và cabin Hephaestus.”

Clarisse càu nhàu tán thành. “Họ thậm chí còn trộm mìn xung quanh nhà Ares. Làm sao cậu trộm được những quả mìn sống?”

“Bọn tớ trưng dụng chúng cho nỗ lực chiến tranh.” Connor phun toàn bộ Easy Cheese vào miệng cậu ta. “Ngoài ra, các cậu có rất nhiều đồ chơi. Các cậu có thể chia sẻ!”

Chiron quay sang bên trái, nơi thần nông Grover Underwood ngồi im lặng, đặt ngón tay trên ống sáo sậy của mình. “Grover? Có gì từ những linh tinh tự nhiên?”

Grover thở dài nặng nề. “Thậm chí vào những ngày đẹp trời, thật khó để tổ chức các nữ thần và nữ thần rừng. Với sự khuấy động của Gaia, họ gần như bị mất phương hướng như các vị thần. Katie và Miranda từ nhà của Demeter giờ đang ở ngoài đó cố gắng giúp đỡ, nhưng nếu Mẹ Đất thức giấc…” Cậu nhìn quanh bàn lo lắng. “Ồ, cháu không thể hứa những khu rừng sẽ an toàn. Hoặc những ngọn đồi. Hoặc những cánh đồng dâu. Hoặc –”

“Tuyệt.” Jake Mason hích Clovis, người đang bắt đầu ngủ. “Vậy chúng ta làm gì?”

“Tấn công.” Clarisse đập lên bàn bóng bàn, làm mọi người lưỡng lự. “Người La Mã đang có thêm nhiều quân tiếp viện từng ngày. Chúng ta biết chúng lên kế hoạch xâm lược chúng ta vào mùng một tháng Tám. Tại sao chúng ta nên để chúng lên lịch? Tớ chỉ có thể đoán chúng đang đợi để tập hợp thêm lực lượng. Chúng đã đông hơn chúng ta rồi. Bây giờ chúng ta nên tấn công, trước khi chúng trở nên mạnh hơn; hãy đi chiến đấu với chúng!”

Malcolm, người đang đảm nhận vị trí cố vấn trưởng cho nhà Athena, giơ nắm tay lên miệng ho. “Clarisse, tớ hiểu ý cậu. Nhưng cậu đã từng nghiên cứu công trình của người La Mã chưa? Trại tạm thời của họ còn phòng ngự tốt hơn Trại Con Lai. Tấn công vào căn cứ của họ, chúng ta sẽ thảm bại.”

“Vậy chúng ta chỉ đợi?” Clarisse hỏi. “Để chúng chuẩn bị đầy đủ lực lượng trong khi Gaia sắp thức giấc? Tớ cần bảo vệ người vợ đang mang thai của Huấn luyện viên Hedge. Tớ sẽ không để bất cứ điều gì xảy ra với cô ấy. Tớ nợ Hedge mạng mình. Ngoài ra, tớ đã huấn luyện nhiều trại viên hơn cậu, Malcolm. Tinh thần của họ đang thấp xuống. Mọi người sợ hãi. Nếu chúng ta bị vây hãm chín ngày nữa –”

“Chúng ta nên bám theo kế hoạch của Annabeth.” Connor Stoll nhìn nghiêm túc hơn bao giờ hết, mặc dù Easy Cheese đầy miệng cậu ta. “Chúng ta phải chống cự cho đến khi cô ấy mang bức tượng Athena ma thuật trở về đây.”

Clarisse trợn mắt. “Ý cậu là nếu pháp quan La Mã đó mang bức tượng trở lại đây. Tớ không hiểu Annabeth đang nghĩ gì, cộng tác với kẻ thù. Mặc dù nếu người La Mã muốn mang cho chúng ta bức tượng – điều bất khả thi – chúng ta nên tin điều đó sẽ mang lại hòa bình à? Bức tượng đến và đột ngột những người La Mã hạ vũ khí xuống và bắt đầu nhảy múa, ném hoa à?”

Rachel bỏ chiếc bút đánh dấu của mình xuống. “Annabeth biết cô ấy đang làm gì. Chúng ta phải thử vì hòa bình. Trừ khi chúng ta có thể đoàn kết người Hy Lạp và La Mã, các vị thần sẽ không được hàn gắn. Trừ khi các vị thần được hàn gắn, chúng ta không có cách nào giết những người khổng lồ. Và trừ khi chúng ta giết những người khổng lồ -”

“Gaia thức giấc,” Connor nói. “Trò chơi kết thúc. Xem này, Clarisse, Annabeth đã gửi cho tớ một tin nhắn từ Tartarus. Từ Tartarus quái đản. Bất cứ ai có thể làm điều đó… này, tớ nghe theo họ.”

Clarisse mở miệng để trả lời, nhưng khi cô lên tiếng đó là giọng của Huấn luyện viên Hedge: “Nico, tỉnh dậy. Chúng ta gặp rắc rối.”

Chú thích

[1] manticore: một sinh vật đầu người, cơ thể sư tử và đuôi bọ cạp

[2] Mythomagic: là một bộ sưu tập thẻ và tượng các vị thần Nico thường chơi

[3] Easy Cheese:
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 14: Nico 2


NICO NHANH CHÓNG NGỒI DẬY cậu đụng đầu vào mũi thần nông.

“ỐI! Xì, nhóc, đầu ngươi cứng quá!”

“X-xin lỗi, Huấn luyện viên.” Nico nháy mắt, cố gắng định thần. “Chuyện gì đang xảy ra?”

Cậu không thấy bất kì đe dọa ngay lập tức nào. Họ cắm trại trên một bãi cỏ đầy ánh nắng mặt trời ở giữa một quảng trường công cộng. Những vườn cúc vạn thọ cam nở rộ quanh họ. Reyna đang cuộn mình lại ngủ, với hai con chó kim loại dưới chân. một hòn đá được ném đi, những đứa trẻ đang chơi đuổi bắt quanh một đài phun nước cẩm thạch trắng. Tại một quán cà phê vỉa hè gần đó, sáu người nhấp ngụm cà phê dưới bóng của những cái ô vỉa hè. Vài xe tải chở hàng được đậu theo rìa quảng trường, nhưng không có sự di chuyển. Những khách bộ hành duy nhất là một vài gia đình, có lẽ người địa phương, thưởng thức một buổi chiều ấm áp.

Quảng trường lát đá cuội, được làm cạnh với những tòa nhà vữa trắng và những cây chanh. Ở trung tâm dựng đứng một bộ khung được bảo quản tốt của một đền thờ La Mã. Cái móng vuông của nó trải dài có lẽ rộng mười lăm mét và cao ba mét, với một bề mặt nguyên vẹn của những cột Corin cao bảy mét rưỡi nữa. Và trên đỉnh của dãy cột…

Miệng Nico trở nên khô khốc. “Ôi, Styx.”

Bức tượng Athena Parthenos nằm một bên trên đỉnh của những cây cột như một ca sĩ câu lạc bộ đêm nằm ườn ra trên một cây đàn piano. Theo chiều dọc, bà ấy gần như phù hợp một cách hoàn hảo, nhưng với Nike trong bàn tay mở của bà bà hơi quá lớn. Bà ta trông như bà có thể ngã về phía trước bất cứ lúc nào.

“Bà ấy đang làm gì trên đó?” Nico hỏi.

“Cậu nói ta nghe.” Hedge chà chà cái mũi thâm tím của mình. “Đó là nơi chúng ta đã xuất hiện. Chúng ta suýt nữa đi đời, nhưng may mắn ta có những móng guốc lanh lợi. Cậu bất tỉnh, treo trong bộ yên của cậu như một lính nhảy dù bị vướng đến khi bọn ta cố lôi cậu xuống.”

Nico thử phác họa cảnh đó, sau lại quyết định cậu thà không làm. “Đây là Tây Ban Nha à?”

“Bồ Đào Nha,” Hedge nói. “Cậu đã đi quá đích. Nhân tiện, Reyna nói tiếng Tây Ban Nha; cô ấy khôngnói tiếng Bồ Đào Nha. Dù sao, trong khi cậu đang ngủ, bọn ta phát hiện ra thành phố này là Évora. Tin tốt: nó là một thành phố nhỏ không nhộn nhịp. không ai làm phiền chúng ta. không ai có vẻ chú ý đến Athena khổng lồ ngủ trên đỉnh đền thờ La Mã, nơi được gọi là Đền thờ của Diana, trong trường hợp cậu đang tự hỏi. Và những người ở đây đánh giá cao màn trình diễn đường phố của ta. Ta đã kiếm được mười sáu euro.”

Ông cầm cái mũ bóng chày của mình lên, nó kêu loảng xoảng với những đồng xu.

Nico cảm thấy ốm yếu. “Trình diễn đường phố?”

“một chút hát hò,” huấn luyện viên nói. “một chút nghệ thuật chiến tranh. một vài nghệ thuật khiêu vũ.”

“Chà.”

“Ta biết! Người Bồ Đào Nha biết thưởng thức. Dù sao, ta cho đây là một nơi tốt để nghỉ ngơi một vài ngày.”

Nico nhìn ông chằm chằm. “một vài ngày?”

“Này, nhóc, chúng ta không có nhiều sự lựa chọn. Trong trường hợp cậu không chú ý, cậu đã làm việc đến chết với tất cả những cú nhảy bóng tối đó. Chúng ta đã cố gắng gọi cậu dậy tối qua. không được!”

“Vậy tôi đã ngủ suốt –”

“Khoảng ba mươi sáu tiếng. Cậu cần nó.”

Nico vui vì cậu đang ngồi. Nếu không thì cậu sẽ ngã xuống. Cậu có thể thề cậu chỉ ngủ vài phút, nhưng bởi vì tình trạng lơ mơ của cậu giảm đi cậu nhận ra mình cảm thấy đầu óc rõ ràng và thư thái hơn cậu từng có trong tuần, có lẽ từ lúc trước khi cậu đi tìm Cửa Tử.

Dạ dày cậu gầm lên. Huấn luyện viên Hedge nhướng mày.

“Cậu hẳn đói rồi,” thần nông nói. “Hoặc vậy, hoặc dạ dày cậu nói tiếng con nhím Âu. Đó hoàn toàn là một lời phát biểu của nhím Âu.”

“Thức ăn sẽ tốt,” Nico đồng ý. “Nhưng đầu tiên, tin xấu là gì… Ý tôi là, bên cạnh bức tượng đang nằm ngang? Ông nói chúng ta gặp rắc rối.”

“Ồ, phải.” Huấn luyện viên chỉ về một cái cổng tò vò ở góc quảng trường. Đứng trong bóng tối là mộtcái bóng tỏa sáng, ngờ ngợ giống con người bao bọc bên ngoài là những ngọn lửa xám. Những nét của linh hồn lờ mờ, nhưng nó có vẻ đang gật đầu ra hiệu với Nico.

“Người Cháy xuất hiện vài phút trước,” Huấn luyện viên Hedge nói. “hắn ta không đến gần hơn. Khi ta cố gắng đi qua đó, hắn ta biến mất. không chắc liệu hắn có phải là một mối đe dọa hay không, nhưng hắn có vẻ muốn gặp cậu.”

Nico cho đó là một cái bẫy. Hầu như mọi thứ đều thế.

Nhưng Huấn luyện viên Hedge hứa ông có thể bảo vệ Reyna một lát nữa và, theo khả năng mỏng manh linh hồn có gì đó hữu ích để nói, Nico quyết định nó xứng đáng để liều.

Cậu rút lưỡi kiếm sắt Stygian của mình ra và tiến về cổng tò vò.

Bình thường những con ma không làm cậu sợ. (Dĩ nhiên, cho là Gaia không bọc chúng trong những cái vỏ đá và biến chúng thành những cái máy giết chóc. Đó là thứ mới đối với cậu.)

Sau kinh nghiệm của cậu với Minos, Nico nhận ra rằng hầu hết những bóng ma chỉ giữ nhiều năng lượng như bạn cho phép chúng có. Chúng xoi mói vào tâm trí bạn, dùng nỗi sợ hãi hay tức giận hay ham muốn để ảnh hưởng bạn. Nico đã học được cách bảo vệ chính mình. Thỉnh thoảng cậu thậm chí có thể xoay những cái bàn và khuất phục những con ma theo mong muốn của cậu.

Khi cậu tiến về phía ngọn lửa xám xuất hiện, cậu khá chắc nó là một hồn ma-làm vườn-đủ loại – mộtlinh hồn chết trong đau đớn. không thể là một vấn đề.

Vẫn không có gì để cậu đảm bảo. Cậu nhớ tất cả những điều xảy ra ở Croatia quá rõ. Cậu đã lâm vào tình huống đó thiển cận và liều lĩnh, chỉ để đôi chân cuốn đi khỏi cậu, theo nghĩa đen và xúc động. Lần đầu tiên Jason Grace đã tóm lấy cậu và bay qua bức tường. Sau đó vị thần Favonius đã tan thành gió. Và về phần kẻ sát nhân ngạo mạn, Cupid…

Nico siết chặt thanh kiếm. Việc chia sẻ bí mật cảm nắng của cậu không phải là điều tệ nhất. Cuối cùng cậu phải kết thúc điều đó, trong thời gian của cậu, trong cách của cậu. Nhưng việc bị ép nói chuyện với Percy, bị bắt nạt và quấy rầy và bị bạo lực thì đơn giải cho trò giải trí của Cupid quá…

Những tua cuốn của bóng tối giờ trải rộng từ chân cậu, giết chết tất cả những hạt giống giữa đá sỏi. Nico cố gắng kiềm chế cơn giận dữ.

Khi cậu tiến tới con ma, cậu thấy nó mặc theo cách của một tu sĩ – xăng-đan, áo choàng len và vòng gỗ quanh cổ. Những ngọn lửa xám bay vòng quanh hắn – thiêu đốt tay áo hắn, làm bỏng mặt hắn, biến đôi lông mày của hắn thành tro. hắn trông có vẻ bị kẹt trong khoảnh khắc của sự hiến tế của hắn, giống như một video trắng-và-đen trên một cuộn vĩnh viễn.

“Ngươi bị thiêu sống,” Nico cảm nhận được. “Có lẽ ở thời Trung Cổ?”

Gương mặt con ma méo mó trong một tiếng hét im lặng đau đớn, nhưng đôi mắt hắn tra trông buồn chán, thậm chí một chút bực mình, như thể la hét chỉ là một sự phản chiếu tự động hắn ta không thể điều khiển.

“Ngươi muốn gì từ ta?” Nico hỏi.

Con ma làm điệu bộ muốn Nico đi theo. Nó quay lại và đi qua cái cổng mở. Nico liếc lại Huấn luyện viên Hedge. Thần rừng làm một cử chỉ xùy như là, đi đi. Làm việc âm phủ của cậu.

Nico đi theo con ma qua những con đường của Évora.

Họ đi theo đường chữ chi qua những đường đi bộ sỏi đá, vượt qua những cái sân với những chậu hoa dâm bụt và những tòa nhà trét vữa trắng với đồ trang trí màu bơ đường và ban công sắt rèn. không ai chú ý con ma, nhưng những người dân địa phương nhìn Nico ngờ vực. một cô gái trẻ với một con chó săn cáo băng qua đường tránh cậu. Con chó của cô ta gầm gừ, lông trên lưng nó dựng đứng lên như một bộ vây lưng.

Con ma dẫn Nico đến một quảng trường công cộng khác, được neo ở một đầu bởi một nhà thờ hình vuông với những bức tường quét vôi trắng và vòm đá vôi. Con ma đi qua mái cổng và biến mất bên trong.

Nico chần chừ. Cậu không có gì chống lại nhà thờ, nhưng cái này tỏa ra sự chết chóc. Bên trong sẽ là mồ mả, hay có lẽ thứ gì đó ít thoải mái hơn…

Cậu cúi người qua cửa. Đôi mắt cậu bị kéo về nhà nguyện một bên, được thắp sáng ở trong bằng ánh sáng vàng kì quái. Khắc trên cửa là một câu tiếng Bồ Đào Nha. Nico không nói ngôn ngữ đó, nhưng cậu nhớ tiếng Ý thời thơ ấu của mình đủ tốt để lượm lặt được nghĩa chung chung: Chúng ta, những khúc xương ở đây, chờ đợi của ngươi.

“Chúc mừng,” cậu lẩm bẩm.

Cậu bước vào nhà nguyện. Ở phía cuối dựng một bệ thờ, nơi con ma lửa quỳ cầu nguyện, nhưng Nico thích thú hơn với căn phòng. Những bức tường được xây dựng từ xương và đầu lâu – hàng triệu, được gắn lại với nhau. Những cột xương giữ một trần nhà mái vòm được trang trí với những hình ảnh chết chóc. trên một bức tường, như những chiếc áo choàng trên một giá áo choàng, treo những phần còn sấy khô, xương xẩu còn lại của hai người – một người lớn và một đứa trẻ.

“một căn phòng xinh đẹp, phải không?”

Nico quay sang. một năm trước, cậu sẽ giật bắn mình nếu cha cậu đột ngột xuất hiện cạnh cậu. Bây giờ, Nico có thể kiểm soát nhịp tim mình, cùng mong muốn lên gối với cha cậu và chạy trốn.

Giống như hồn ma, Hades mặc theo phong cách của một tu sĩ Pháp, điều này làm Nico cảm thấy bối rối. Bộ áo choàng đen của ông được cột ở eo với một sơi dây trắng đơn giản. Mũ trùm đầu của ông được đẩy ra sau, để lộ mái tóc đen cắt tỉa gần đến da đầu và đôi mắt lấp lánh như nhựa đường đông cứng. Biểu hiện của vị thần là bình tĩnh và hài lòng, như thể ông vừa về nhà sau một buổi tối tản bộ thú vị qua Cánh đồng Trừng Phạt, thưởng thức những tiếng la hét đày đọa.

“Có vài ý tưởng trang trí lại à?” Nico hỏi. “Có lẽ cha có thể làm phòng ăn của mình trong những đầu lâu tu sĩ cổ xưa.”

Hades uốn cong một bên lông mày. “Ta chẳng biết khi nào con đang đùa.”

“Tại sao người ở đây, Cha? Làm sao cha ở đây?”

Hades rê những ngón tay theo cây cột gần nhất, để lại những vết tẩy trắng trên những khúc xương cũ. “Con là một người phàm khó để tìm thấy, con trai. Ta đã tìm kiếm trong vài ngày. Khi quyền trượng của Diocletian phát nổ… ừm, điều đó thu hút chú ý của ta.”

Nico cảm thấy một cơn xúc động xấu hổ. Sau đó cậu cảm thấy giận dữ vì cảm giác xấu hổi. “Làm vỡ quyền trượng không phải lỗi của con. Bọn con bị vượt –”

“Ồ, cây quyền trượng không quan trọng. một di vật cũ như thế, ta ngạc nhiên là con có được hai lợi ích của nó. Vụ nổ đơn giản cho ta vài sự rõ ràng. Nó cho phép ta xác định vị trí của con. Ta đã hy vọng nóichuyện với con ở Pompeii, nhưng nó quá… ừm, La Mã. Nhà nguyện này là nơi đầu tiên mà sự hiện diện của ta đủ mạnh để ta có thể xuất hiện trước con là bản thân mình – bằng việc ý ta là Hades, thần của cái chết, không phải chia tách với sự hiện hình khác.”

Hades hít thở trong không khí ẩm ướt mốc meo. “Ta rất bị thu hút tới chỗ này. Những gì còn lại của năm ngàn tu sĩ được dùng để xây Nhà nguyện Xương. Nó phục vụ như là người nhắc nhở rằng cuộc sống thì ngắn ngủi và cái chết thì vĩnh hằng. Ta cảm thấy tập trung ở đây. Mặc dù vậy, ta chỉ có vài phút.”

Câu chuyện của mối quan hệ của chúng ta, Nico nghĩ. Cha chỉ có vài phút.

“Vậy nói với con, Cha. Người muốn gì?”

Hades vỗ hai bàn tay trong tay áo của bộ áo choàng. “Con có thể vui lòng với ý niệm rằng ta có lẽ ở đây để giúp con, không chỉ đơn giản bởi vì ta muốn gì đó?”

Nico suýt nữa bật cười, nhưng ngực cậu cảm thấy rất trống rỗng. “Con có thể vui với ý niệm rằng cho có lẽ ở đây vì nhiều lý do.”

Vị thần cau mày. “Ta cho là điều đó đủ công bằng. Con tìm kiếm thông tin về thợ săn của Gaia. Tên hắnlà Orion.”

Nico chần chừ. Cậu không quen với việc nhận được một câu trả lời trực tiếp, mà không có trò chơi hay câu đố hay cuộc tìm kiếm. “Orion. Giống như chòm sao. không phải ông ta… là một người bạn của Artemis?”

“hắn đã,” Hades nói. “một người khổng lồ sinh ra để đối đầu với cặp sinh đôi, Apollo và Artermis, nhưng, rất giống Artemis, Orion đã từ chối vận mệnh của mình. hắn ta kiếm sống dựa vào những điều kiện của mình. Đầu tiên hắn cố sống giữa những người phàm như là một thợ săn cho vua Khios. hắn, à, có gặp chút rắc rối với con gái nhà vua. Nhà vua đã làm Orion bị mù và đuổi đi.”

Nico nghĩ về những gì Reyna đã kể với cậu. “Bạn con đã mơ về một thợ săn với đôi mắt lóe sáng. Nếu Orion bị mù –”

“hắn ta đã bị mù,” Hades sửa lại. “một thời gian sau khi hắn bị trục xuất, Orion gặp Hephaestus, kẻ thương hại tên khổng lồ và làm cho hắn một đôi mắt máy móc thậm chí còn tốt hơn mắt thật. Orion trở thành bạn của Artemis. hắn là người đàn ông đầu tiên được cho phép gia nhập nhóm Thợ Săn của Artemis. Nhưng… mọi việc giữa họ đi không đúng. Chính xác như thế nào, ta không biết. Orion đã bị giết. Bây giờ hắn trở lại như một đứa con trung thành của Gaia, sẵn sàng để thực hiện mệnh lệnh của bà. hắn bị điều khiển bởi cay đắng và giận dữ. Con có thể hiểu điều đó.”

Nico muốn hét lên, Như cha biết con cảm thấy như thế nào?

Thay vào đó cậu hỏi, “Bọn con ngăn hắn như thế nào?”

“Con không thể,” Hades nói. “Hy vọng duy nhất của con là thoát khỏi hắn, hoàn thành cuộc tìm kiếm của con trước khi hắn bắt kịp con. Apollo hay Artemis có lẽ có thể giết hắn, mũi tên chống lại mũi tên, nhưng cặp sinh đôi đang không có điều kiện để giúp đỡ con. Mặc dù bây giờ, Orion có mùi của con. Đồng bọn của hắn đang tìm con. Con sẽ không có nhiều sự nghỉ ngơi xa xỉ từ đây cho đến Trại Con Lai.”

một sợi dây thắt lưng dường như siết chặt quanh sườn cậu. Cậu đã để lại Huấn luyện viên Hedge làm nhiệm vụ canh gác với Reyna đang ngủ. “Con cần trở về với những bạn đồng hành của mình.”

“Thực sự,” Hades nói. “Nhưng còn hơn nữa. chị gái con…” Hades ngập ngừng. Như mọi khi, chủ đề về Bianca nằm giữa họ như một khẩu súng đã lên đạn – chết chóc, dễ dàng chạm tới, không thể bị lờ đi. “Ý ta là chị gái khác của con, Hazel… con bé đã phát hiện ra một trong nhóm Bảy sẽ chết. Con bé có lẽ cố gắng ngăn chặn điều này. Trong khi làm vậy, con bé có lẽ mất đi khả năng nhìn thấy những ưu thế của mình.”

Nico không tin lời ông nói.

Làm cậu ngạc nhiên, những suy nghĩ của cậu không lao vào Percy đầu tiên. sự quan tâm đầu tiên của cậu là cho Hazel, sau đó là Jason, sau nữa là Percy và những người khác trên tàu Argo II. Họ đã cứu cậu ở Rome. Họ đã chào mừng cậu lên tàu của họ. Nico chưa bao giờ cho phép bản thân sự xa xỉ của những người bạn, nhưng thủy thủ đoàn Argo II thân thiết với cậu. Ý nghĩ về ai đó trong số họ chết làm cậu cảm thấy trống rỗng – như là cậu trở lại trong cái vại đồng của những tên khổng lồ, cô đơn trong bóng tối, tồn tại chỉ dựa vào những hạt lựu chua chát.

Cuối cùng cậu hỏi, “Hazel ổn chứ?”

“Trong thời điểm này.”

“Và những người khác? Ai sẽ chết?”

Hades lắc đầu. “Thậm chí nếu ta chắc chắn, ta không thể nói. Ta nói với con điều này bởi vì con là con trai ta. Con biết rằng một số cái chết không thể bị ngăn cản. một số cái chết nên không được ngăn cản. Khi thời điểm đến, con có lẽ cần hành động.”

Nico không biết điều đó có nghĩa là gì. Cậu không muốn biết.

“Con trai ta.” Giọng Hades gần như là dịu dàng. “Dù cho chuyện gì xảy ra. Con đã có được sự tôn trọng của ta. Con mang lại vinh dự cho nhà chúng ta khi chúng ta cùng nhau đứng lên chống lại Kronos ở Manhattan. Con đã liều lĩnh với cơn phẫn nộ của ta để giúp cậu bé Jackson – dẫn cậu ta đến sông Styx, giải thoát cho cậu ta khỏi nhà lao của ta, cầu xin ta đem những đội quân của Erebos để giúp đỡ cậu ta. Ta chưa bao giờ bị quấy rầy liên tục bởi một trong số những đứa con trai của ta. Percy này và Percy nọ. Ta gần như thổi bay con thành tro.”

Nico hít một hơi cạn. Những bức tường của căn phòng bắt đầu rung, bụi chảy xuống từ những vết nứt giữa những khúc xương. “Con đã không làm tất cả những điều đó vì vậy anh ấy. Con đã làm bởi vì toàn bộ thế giới đang gặp nguy hiểm.”

Hades cho phép bản thân nở nụ cười mờ nhạt nhất, nhưng không có gì tàn khốc trong đôi mắt ông. “Ta có thể vui lòng với khả năng rằng con đã hành động cho nhiều lý do. Quan điểm của ta là: con và ta đãđứng lên để giúp đỡ Olympus bởi vì con thuyết phục ta bỏ đi cơn giận dữ của mình. Ta sẽ khuyến khích con làm như thế. Những đứa con của ta rất hiếm khi hạnh phúc. Ta… ta sẽ muốn xem con là một ngoại lệ.”

Nico nhìn chằm chằm cha cậu. Cậu không biết phải làm gì với lời phát biểu đó. Cậu có thể chấp nhận nhiều thứ không có thật – những lũ ma, mê cung ma thuật, di chuyển qua bóng tối, nhà nguyện làm bởi xương. Nhưng những từ ngữ dịu dàng từ Chúa tể âm phủ? không. Điều đó vô lý.

Bên kia bệ thờ, con ma cháy đứng dậy. hắn tiến tới, đang cháy và la hét một cách im lặng, đôi mắt hắngửi đi vài tin nhắn khẩn cấp.

“À,” Hades nói. “Đây là anh Paloan. Cậu ta là một trong hàng trăm người bị thiêu sống ở quảng trường gần đền thờ La Mã cổ. Tòa án dị giáo có trụ sở chính ở đây, con biết đấy. Dù sao thì, cậu ta đề nghĩ con nên đi bây giờ. Con có rất ít thời gian trước khi đàn sói tới.”

“Sói? Ý cha là đồng bọn của Orion?”

Hades vỗ tay. Con ma anh Paloan biến mất. “Con trai ta, những gì con đang cố gắng – di chuyển bằng bóng tối qua thế giới, mang theo bức tượng của Athena – nó có thể tiêu diệt con.”

“Cảm ơn vì lời động viên.”

Hades đặt hai tay lên vai Nico nhanh chóng.

Nico không thích bị chạm vào, nhưng bằng cách nào đó sự liên lạc nhanh này với cha cậu cảm thấy bảo đảm – cùng với cách Nhà Nguyện Xương đang được cam đoan. Như cái chết, biểu hiện của cha cậu lạnh lùng và thường nhẫn tâm, nhưng nó là thật – chân thành tàn nhẫn, tin cậy không thể lờ đi. Nico cảm thấy khá thoải mái khi biết rằng cuối cùng, dù cho chuyện gì xảy ra, cậu sẽ kết thúc dưới chân ngai của cha mình.

“Ta sẽ gặp lại con,” Hades hứa. “Ta sẽ chuẩn bị một phòng cho con ở cung điện trong trường hợp con không sống sót. Có lẽ những căn phòng của con sẽ trông đẹp khi được tranh trí với đầu lâu của tu sĩ.”

“Giờ con không thể nói liệu cha đang đùa.”

Đôi mắt Hades lung linh khi hình dáng ông bắt đầu mờ đi. “Sau đó có lẽ chúng ta giống nhau theo mộtsố cách quan trọng.”

Vị thần biến mất.

Đột ngột nhà nguyện cảm thấy ngột ngạt - hàng ngàn hố mắt rỗng tuếch nhìn chằm chằm vào Nico. Bọn ta, những khúc xương ở đây, chờ của ngươi.

Cậu nhanh chóng rời nhà thờ, hy vọng cậu nhớ đường trở về với bạn mình.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 15: Nico 3


“ĐÀN SÓI?” REYNA HỎI.

Họ đang dùng bữa tối ở quán cà phê vỉa hè bên cạnh.

Mặc dù sự cảnh báo phải nhanh trở về của Hades, Nico thấy không có gì thay đổi nhiều ở trại. Reyna vừa thức dậy. Athena Parthenos vẫn nằm ngang trên đỉnh của ngôi đền. Huấn luyện viên Hedge đangchiêu đãi vài người địa phương với màn khiêu vũ gõ guốc và nghệ thuật chiến tranh, thỉnh thoảng hát qua cái loa của ông, mặc dù dường như không ai hiểu ông đang nói gì.

Nico ước huấn luyện viên không mang theo loa. không chỉ vì nó ồn ào và khó chịu mà còn, vì lý do nào đó Nico không hiểu, thỉnh thoảng nó thốt ra những lời ngẫu nhiên của Darth Vader từ Chiến tranh những vì sao hoặc hét lên, “CON BÒ RỐNG!”

Khi ba người bọn họ ngồi trên bãi cỏ ăn uống, Reyna dường như lanh lợi và thư giãn. cô và Huấn luyện viên Hedge lắng nghe khi Nico miêu tả những giấc mơ của cậu, sau đó cuộc gặp gỡ của cậu với Hades ở Nhà nguyện Xương. Nico giữ lại vài chi tiết cá nhân từ cuộc nói chuyện với cha cậu, mặc dù cậu cảm thấy rằng Reyna biết khá nhiều về việc vật lộn với cảm xúc của một người.

Khi cậu đề cập đến Orion và đàn sói được cho là đang trên đường, Reyna cau mày.

“Hầu hết những con sói thân thiện với người La Mã,” cô nói. “Chị chưa từng nghe những câu chuyện Orion đi săn với một đàn sói.”

Nico ăn xong cái sandwich dăm bông. Cậu nhìn cái dĩa bánh nướng và ngạc nhiên nhận ra cậu vẫn đói. “Nó có thể là một minh họa của câu: rất nhanh trước khi đàn sói đến. Có lẽ ý Hades về nghĩa đen khôngcó nghĩa là đàn sói. Dù sao, chúng ta nên rời đi ngay sau khi trời đủ tối để di chuyển.”

Huấn luyện viên Hedge nhét một số báo Súng và Đạn dược vào túi của mình. “Chỉ một vấn đề: Athena Parthenos vẫn cách chín mét trong không trung. sẽ vui lắm khi kéo hai đứa cùng dụng cụ lên đỉnh ngôi đền đó.”

Nico thử một cái bánh nướng. Quý bà ở quán cà phê đã gọi chúng là phong phú. Chúng trông như những cái bánh rán xoắn ốc và rất ngon – chỉ gồm bánh, đường và bơ – nhưng khi lần đầu tiên Nico nghe phong phú cậu biết Percy sẽ nói một câu đùa về cái tên.

Mỹ có hạt-bột[1], Percy sẽ nói. Bồ Đào Nha có hạt-đánh rắm[2].

Nico càng trưởng thành, cậu càng thấy Percy trẻ con, mặc dù Percy lớn hơn cậu ba tuổi. Nico nhận thấy khiếu hài hước của cậu ta ngang ngửa giữa đánh yêu và phiền phức. Cậu quyết định tập trung vào phần phiền phức.

Sau đó có những lần Percy nghiêm túc chết người: tìm kiếm Nico từ vực thẳm ở Rome – Bên kia, Nico! Hãy dẫn họ đến đó. Hứa với anh!

Và Nico đã hứa. Mặc kệ cho việc cậu bực tức với Percy Jackson nhiều như thế nào; Nico sẽ làm bất cứ điều gì vì cậu ta. Cậu ghét bản thân mình vì điều đó.

“Vậy…” giọng của Reyna làm chói tai cậu trong những suy nghĩ của cậu. “Trại Con Lai sẽ chờ đến mùng một tháng Tám, hay họ sẽ tấn công?”

“Chúng ta phải hy vọng họ chờ,” Nico nói. “Chúng ta không thể… Em không thể mang bức tượng trở về nhanh hơn.”

Ngay cả với tốc độ này, cha em nghĩ là em có thể chết. Nico giữ suy nghĩ đó cho riêng mình.

Cậu ước Hazel ở bên cậu. Họ đã cùng nhau di chuyển bóng tối đưa toàn bộ thủy thủ tàu Argo II khỏi Nhà của Hades. Khi họ chia sẻ sức mạnh của mình, Nico cảm thấy bất cứ điều gì cũng đề khả thi. Chuyến đi đến Trại Con Lai có thể hoàn thành với nửa thời gian.

Ngoài ra, những lời của Hades về một trong những thủy thủ đoàn chết làm cậu ớn lạnh. Cậu không thể mất Hazel. không phải một người chị khác. không phải một lần nữa.

Huấn luyện viên Hedge ngước lên sau khi đếm những thay đổi trong cái mũ bóng chày của ông. “Và cậu chắc Clarisse đã nói Mellie ổn chứ?”

“Đúng, Huấn luyện viên. Clarisse đang chăm sóc cô ấy tốt.”

“Đó là một sự an ủi. Ta không thích điều mà Grover đã nói về việc Gaia thì thầm với các nữ thần tự nhiên và nữ thần cây. Nếu những linh hồn thiên nhiên biến thành quỷ dữ… điều đó sẽ không đẹp đẽ gì.”

Nico chưa bao giờ nghe về một việc xảy ra như vậy. Nhưng ngược lại, Gaia chưa từng thức giấc từ buổi bình minh của loài người.

Reyna cắn một miếng bánh nướng. Bộ áo giáp dây xích của cô lung linh dưới mặt trời chiều. “Chị tự hỏi về những con sói đó… Có thể chúng ta đã hiểu nhầm tin nhắn? Nữ thần Lupa đã rất yên lặng. Có lẽ bà đang gửi chúng đến giúp đỡ chúng ta. Những con sói có thể từ bà ấy – để bảo vệ chúng ta khỏi Orion và đồng bọn của hắn.”

Hy vọng trong giọng cô mỏng manh như màn sương. Nico quyết định không phanh phui nó ra.

“Có lẽ,” cậu nói. “Nhưng không phải Lupa sẽ bận rộn với cuộc chiến giữa hai trại à? Em nghĩ bà ấy đãgửi đàn sói đến giúp quân đoàn của chị.”

Reyna lắc đầu. “Sói không phải là những chiến binh tiền tuyến. Chị không nghĩ bà ấy sẽ giúp Octavian. Những con sói của bà có lẽ tuần tra ở Trại Jupier, bảo vệ nó trong khi quân đoàn vắng mặt, nhưng chị chỉ không biết…”

cô ngồi bắt chéo chân tại hai mắt cá, và những đầu sắt của đôi ủng chiến đấu của cô lóe sáng. Nico ghi nhớ việc không tham gia bất kỳ cuộc thi đấm đá nào với quân đoàn La Mã.

“Có gì đó khác,” cô nói. “Chị chưa hề có bất kỳ may mắn nào với việc liên lạc với chị gái chị, Hylla. Điều đó làm chị không thoải mái rằng cả đàn sói và những nữ chiến binh Amazon đã biến mất trong im lặng. Nếu điều gì đó đã xảy ra ở Bờ Tây… Chị sợ hy vọng duy nhất cho bất kỳ trại nào đều đặt lên chúng ta. Chúng ta phải trả lại bức tượng sớm. Điều đó có nghĩa là gánh nặng lớn nhất đặt lên em, con trai của Hades.”

Nico cố gắng nuốt cơn giận. Cậu không bực bội với Reyna. Cậu khá thích Reyna. Nhưng rất thường xuyên cậu bị yêu cầu để làm việc bất khả thi. Thông thường, ngay khi cậu hoàn thành nó, cậu bị lãng quên.

Cậu nhớ những đứa trẻ ở Trại Con Lai đối đãi tử tế như thế nào với cậu sau trận chiến với Kronos. Làm tốt lắm, Nico! Cảm ơn vì mang đội quân của âm phủ đến cứu bọn tớ!

Mọi người mỉm cười. Tất cả bọn họ mời cậu ngồi vào bàn họ.

Sau khoảng một tuần, sự chào đón cậu trở nên mờ nhạt. Trại viên sẽ nhảy lên khi cậu đi phía sau họ. Cậu sẽ hòa vào những cái bóng ở lửa trại, làm giật mình ai đó và nhìn thấy sự không hài lòng trong mắt họ: Cậu vẫn còn ở đây à? Tại sao cậu ở đây?

không ích gì rằng ngay khi sau trận chiến với Kronos, Annabeth và Percy bắt đầu hẹn hò…

Nico đặt món phong phú của cậu xuống. Đột nhiên nó không còn ngon nữa.

Cậu nhớ lại cuộc trò chuyện với Annabeth ở Epirus, chỉ trước khi cậu rời đi với Athena Parthenos.

cô kéo cậu qua một bên và nói, “Này, chị phải nói chuyện với em.”

Cơn khủng hoảng chộp lấy cậu. cô ấy biết.

“Chị muốn cảm ơn,” cô tiếp tục. “Bob… Titan… ông ấy chỉ giúp bọn chỉ ở Tartarus bởi vì em tử tế với ông ấy. Em đã nói với ông bọn chị đáng để cứu. Đó là lý do duy nhất bọn chị còn sống.”

cô ấy nói bọn chị rất dễ dàng, như thể cô và Percy có thể thay thế nhau, không thể chia lìa.

Nico đã từng đọc một câu chuyện từ Plato, người tuyên bố rằng thời cổ đại tất cả con người đều là mộtsự kết hợp của nam và nữ. Mỗi người có hai đầu, bốn cánh tay, và bốn chân. Cho là, những người-kết hợp này quá hùng mạnh làm các vị thần cảm thấy không thoải mái, vì vậy Zeus đã tách đôi họ - nam và nữ. Suốt từ đó, con người cảm thấy không đầy đủ. Họ dành cuộc đời mình tìm kiếm nửa kia của cuộc đời mình.

Và điều đó để lại tôi ở đâu? Nico tự hỏi.

Nó không phải là câu chuyện yêu thích của cậu.

Cậu muốn ghét Annabeth, nhưng cậu không thể. cô ấy đã cố gắng theo cách của mình để cảm ơn cậu ở Epirus. cô chân thành và thẳng thắn. cô không bao giờ lờ cậu hay tránh cậu như hầu hết mọi người làm. Tại sao cô không thể là một người xấu xa? Điều đó sẽ khiến mọi việc dễ dàng hơn.

Vị thần gió Favonius đã cảnh báo cậu ở Croatia: Nếu ngươi để cơn giận dữ của mình điều khiển ngươi… vận mệnh của ngươi thậm chí còn đáng buồn hơn cả ta.

Nhưng làm sao vận mệnh của cậu có thể là bất cứ thứ gì ngoài nỗi buồn? Thậm chí nếu cậu sống qua được cuộc tìm kiếm này, cậu sẽ phải rời hai trại mãi mãi. Đó là cách duy nhất cậu tìm thấy được bình yên. Cậu ước có một lựa chọn khác – một lựa chọn mà không đau đớn như nước của sông Phlegethon – nhưng cậu không thể thấy gì.

Reyna đang nghiên cứu cậu, có lẽ cố gắng đọc suy nghĩ của cậu. cô nhìn xuống tay cậu, và Nico nhận ra cậu đang xoay chiếc nhẫn đầu lâu bạc của mình – món quà cuối cùng Bianca đã tặng cậu.

“Nico, chị có thể giúp gì cho em?” Reyna hỏi.

một câu hỏi khác cậu không thường nghe.

“Em không chắc,” cậu thừa nhận. “Chị đã để em nghỉ ngơi nhiều nhất có thể. Điều đó là cần thiết. Có lẽ chị có thể cho em mượn sức mạnh của chị một lần nữa. Cú nhảy tiếp theo này sẽ là dài nhất. Em sẽphải tập trung đủ năng lượng để đưa chúng ta băng qua Đại Tây Dương.”

“Em sẽ thành công,” Reyna hứa. “một khi chúng ta trở lại nước Mỹ, chúng ta chắc sẽ thu hút ít quái vật hơn. Chị thậm chí có thể có được sự giúp đỡ từ những người lính nghỉ hưu ở bờ biển phía đông. Họ buộc phải giúp đỡ bất cứ á thần La Mã nào nhờ họ.”

Hedge càu nhàu. “Nếu Octavian chưa giành được họ. Trong trường hợp đó, cô có thể bị bắt vì tội làm phản.”

“Huấn luyện viên,” Reyna quở trách, “không giúp gì.”

“Này, chỉ nói vậy thôi.” Về phần cá nhân, ta ước chúng ta có thể ở lại Évora lâu hơn. Thức ăn ngon, tiền nhiều và cho đến lúc này không có dấu hiệu của những con sói ẩn dụ -”

Hai con chó của Reyna nhảy trên chân chúng.

Từ xa, tiếng tru xuyên qua không khí. Trước khi Nico kịp đứng lên, đàn sói xuất hiện từ mọi hướng – những con quái vật to lớn màu đen nhảy từ những mái nhà, vây quanh trại của họ.

Con lớn nhất trong số đó bước về phía trước. Con sói đầu đàn đứng trên hai chân và bắt đầu biến đổi. Hai chân trước của nó biến thành hai cánh tay. Cái mõm nó rút lại thành một cái mũi nhọn. Bộ lông xám của nó biến thành một cái áo choàng da động vật dệt. hắn ta biến thành một người đàn ông cao, rắn chắc với một gương mặt hốc hác và đôi mắt sáng đỏ. một cái vương miện bằng xương ngón tay vòng quanh trên mái tóc đen bóng nhờn của hắn.

“À, thần rừng bé nhỏ...” Người đàn ông nhe răng, để lộ những cái răng sắc nhọn. “Mong muốn của ngươi được chấp nhận! Ngươi sẽ ở lại Évora vĩnh viễn, bởi vì, đáng buồn cho ngươi, phép ẩn dụ những con sói của ta là những con sói về nghĩa đen.”

Chú thích

[1] nguyên văn dough-nuts

[2] nguyên văn fart-nuts (do người phụ nữ gọi nó là fartura)

***
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 16: Nico


“NGƯƠI không PHẢI ORION,” Nico thốt ra.

một bình luận ngớ ngẩn, nhưng nó là điều đầu tiên xuất hiện trong đầu cậu.

Người đàn ông trước cậu rõ ràng không phải là một kẻ thợ săn khổng lồ. hắn không đủ cao. hắn khôngcó những cái chân rồng. hắn không mang cung hay ống tên, và hắn không có đôi mắt đèn pha như Reyna đã miêu tả từ giấc mơ của cô.

Người đàn ông xám cười. “Quả thật không. Orion chỉ thuê ta làm phụ tá cho hắn trong cuộc đi săn của mình. Ta là –”

“Lycaon,” Reyna cắt ngang. “Con ma sói đầu tiên.”

Người đàn ông trao cho cô một cái cúi đầu nhạo báng. “Reyna Ramírez-Arellano, pháp quan của Rome. một trong những con sói con của Lupa! Rất hân hạnh khi cô nhận ra ta. không nghi ngờ, ta là nguyên nhân của những cơn ác mộng của cô.”

“Có lẽ là nguyên nhân của chứng khó tiêu của ta.” Từ cái túi nhỏ bên thắt lưng của cô, Reyna giơ ra mộtcon dao cắm trại có thể gấp lại được. cô gỡ nhẹ nó ra và đàn sói gầm lên, lùi lại. “Ta chưa bao giờ di chuyển mà không có một vũ khí bằng bạc.”

Lycaon nhe răng. “Ngươi sẽ giữ một tá những con sói và vua của chúng tránh xa với một con dao bỏ túi à? Ta đã nghe ngươi rất dũng cảm, đứa con La Mã. Ta không nhận ra ngươi lại ngu ngốc đến vậy.”

Hai con chó của Reyna thu mình lấy đà, chuẩn bị nhảy. Huấn luyện viên nắm chặt cây gậy bóng chày của mình, ông không hề trông lo lắng để xoay người dù chỉ một lần.

Nico nắm cán kiếm.

“Đừng lo lắng,” Huấn luyện viên Hedge lẩm bẩm. “Những cậu chàng này chỉ bị tổn thương bởi bạc hoặc lửa. Ta nhớ chúng ở Pikes Peak. Chúng phiền phức.”

“Và ta nhớ ngươi, Gleeson Hedge.” Đôi mắt con ma sói rực sáng màu dung nham đỏ. “Đồng bọn của ta sẽ rất hài lòng có thịt dê cho bữa tối.”

Hedge khịt mũi. “Đến đây, tên bẩn thỉu. Những Thợ săn của Artemis giờ đang trên đường đến đây, giống như lần cuối cùng! Đó là một đền thờ của Diana ở bên kia, đồ ngu ngốc nhà ngươi. Ngươi đang ở trên đất của họ!”

Những con sói một lần nữa gầm gừ và mở tròn mắt. một vài con liếc nhìn lo lắng về phía mái đền.

Lycaon chỉ nhìn chằm chằm huấn luyện viên. “Có cố gắng, nhưng ta e là đền thờ đó đã bị đặt tên sai. Ta đã đi qua nơi này trong suốt thời kỳ La Mã. Nó thực sự dành cho Đại đế Augustus. Á thần kiêu căng điển hình. không tính đến, ta đã trở nên cẩn thận hơn từ lần chạm trán cuối cùng của chúng ta. Nếu các Thợ săn ở bất cứ đâu gần đây, ta sẽ biết.”

Nico cố nghĩ một kế hoạch trốn thoát. Họ bị bao vây và áp đảo. Vũ khí hiệu quả duy nhất của họ là mộtcon dao bỏ túi. Quyền trượng của Diocletian đã không còn. Bức tượng Athena cách chín mét phía trênhọ ở trên đỉnh ngôi đền, và thậm chí nếu họ có với tới nó họ không thể di chuyển trong bóng tối đến khi họ thực sự có bóng tối. Mặt trời sẽ không lặn trong vài giờ tới.

Cậu hầu như không cảm thấy dũng cảm, nhưng cậu bước về phía trước. “Vậy, ngươi đã bắt được bọn ta. Ngươi đang đợi cái gì?”

Lycaon nghiên cứu cậu như một loại thịt mới trong một gian trưng bày của người bán thịt. “Nico di Angelo… con trai của Hades. Ta đã nghe về ngươi. Ta rất tiếc ta không thể giết ngươi ngay, nhưng ta hứa với ông chủ ta Orion rằng ta sẽ giữ ngươi đến khi hắn ta tới. Đừng lo. hắn sẽ ở đây nhanh thôi. mộtkhi hắn xong việc với ngươi, ta sẽ giết ngươi và đánh dấu nơi này như lãnh thổ của ta để đến hằng năm!”

Nico nghiến răng. “Máu á thần. Máu của Olympus.”

“Dĩ nhiên!” Lycaon nói. “Máu á thần có nhiều công dụng, được đổ trên mặt đất, đặc biệt đất thiêng. Với những câu thần chú thích hợp, nó có thể đánh thức những con quái vật hay thậm chí các vị thần. Nó có thể làm một cuộc sống mới xuất hiện hay tạo nên một nơi cằn cỗi hàng thế hệ. Chao ôi, máu của ngươi sẽ không đánh thức được bản thân Gaia. Vinh dự đó dành cho những người bạn của ngươi trên Argo II. Nhưng đừng sợ. Cái chết của ngươi sẽ gần như đau đớn như của chúng.”

Cỏ bắt đầu chết quanh chân Nico. Những khóm cúc vạn thọ héo quắt lại. Cậu nghĩ, đất cằn cỗi. Đất thiêng.

Cậu nhớ hàng ngàn bộ xương trong Nhà Nguyện Xương. Cậu nhớ lại những gì Hades đã nói về quảng trường công cộng này, nơi Tòa án dị giáo đã thiêu chết hàng trăm người sống.

Đây là một thành phố cổ đại. Bao nhiêu người chết nằm trong lòng đất dưới chân cậu?

“Huấn luyện viên,” cậu nói, “ông có thể leo trèo không?”

Hedge chế giễu. “Ta là nửa dê. Dĩ nhiên ta có thể leo trèo!”

“Hãy lên chỗ bức tượng và cột chặt nó. Làm một cái thang dây và thả nó xuống cho chúng tôi.”

“Được, nhưng đàn sói –”

“Reyna,” Nico nói, “chị và hai con chó của chị sẽ phải bọc đường rút lui cho chúng ta.”

Pháp quan gật đầu dứt khoát. “Hiểu rồi.”

Lycaon tru lên cười. “Rút lui về đâu, con trai của Hades? không có lối thoát. Ngươi không thể giết chúng ta!”

“Có lẽ không,” Nico nói. “Nhưng ta có thể làm ngươi chậm lại.”

Cậu dang hai tay và mặt đất mọc lên.

Nico đã không mong đợi nó hoạt động hiệu quả đến thế. Cậu đã lôi những mảnh xương khỏi mặt đất trước đây. Cậu đã làm những bộ xương chuột sống lại và khai quật đầu người. Cậu không được chuẩn bị gì về bức tường xương vọt thẳng lên trời – hàng trăm khúc xương đùi, xương sườn và xương mác vướng vào làm bối rối đàn sói, tạo nên một đám cây mâm xôi nhọn của hài cốt con người.

Hầu hết những con sói bị bẫy tuyệt vọng. một số quằn quại và nghiến răng, cố gắng thoát khỏi những cái cũi lộn xộn của chúng. Bản thân Lycaon bị làm bất động trong một cái kén xương sườn, nhưng điều đó không ngăn hắn thôi kêu gào nguyền rủa.

“Ngươi đứa trẻ vô dụng!” hắn gầm lên. “Ta sẽ xé nát thịt từ tay chân ngươi!”

“Huấn luyện viên, đi đi!” Nico nói.

Thần nông chạy nhanh về phía ngôi đền. Ông phóng lên đỉnh bục trong một cú nhảy và bò lên cột trái.

Hai con sói thoát ra khỏi bụi xương. Reyna ném con dao của cô và đâm qua cổ một con. Hai con chó của cô tấn công con còn lại. Nanh và vuốt của Aurum trượt vô hại trên da của con sói, nhưng Argentum làm ngã con quái vật.

Đầu của Argentum vẫn bị vặn qua một bên từ trận chiến ở Pompeii. Con mắt hồng ngọc bên trái của nó vẫn bị lạc, nhưng nó cố cắm sâu nanh vào gáy con sói. Con sói tan ra thành một vùng bóng tối.

Nico nghĩ, cảm ơn các vị thần vì hai con chó bạc.

Reyna lôi kiếm ra. cô vốc một nắm tay những đồng xu bạc từ mũ bóng chày của Hedge, tóm lấy băng keo từ túi dự trữ của huấn luyện viên và bắt đầu dán những đồng xu quanh lưỡi kiếm của cô. Con gáichẳng là gì nếu không có tài phát minh.

“đi đi!” cô nói với Nico. “Chị sẽ che cho em!”

Những con sói vùng vẫy, làm những bụi xương vỡ và nát vụn. Lycaon giải phóng được cánh tay phải của hắn và bắt đầu đấm vào cái nhà từ xương của hắn.

“Ta sẽ lột da ngươi khi còn sống!” hắn hứa. “Ta sẽ thêm da ngươi vào áo choàng của ta!”

Nico chạy, chỉ dừng lại đủ lâu để tóm con dao bỏ túi bạc của Reyna trên mặt đất.

Cậu không phải là một con dê núi, nhưng cậu tìm thấy cầu thang ở phía sau ngôi đền và phóng nhanh lên đỉnh. Cậu đi tới chân cột và liếc nhìn lên huấn luyện viên Hedge, người tạm thời ngồi trên chân của Athena Parthenos, tháo những sợi dây và thắt nó thành một cái thang.

“Nhanh lên!” Nico hét.

“Ồ, thật chứ?” huấn luyện viên gọi xuống. “Ta nghĩ chúng ta có vô số thời gian!”

Điều cuối cùng Nico cần là lời châm chọc của thần rừng. Ở dưới quảng trường, nhiều con sói thoát khỏi nhà tù xương của chúng hơn. Reyna đập mạnh chúng qua một bên với thanh-kiếm-dán-xu sửa chữa của mình, nhưng một sự thay đổi chút ít sẽ không giữ đàn sói lùi lại quá lâu. Aurum gầm gừ và cắn trong thất vọng, không thể làm làm bị thương kẻ thù. Argemtum cố hết sức, cắm những móng vuốt vào cổ của một con sói khác, nhưng con chó bạc đã hư hại rồi. Sớm thôi nó sẽ bị áp đảo tuyệt vọng.

Lycaon giải phóng cả hai cánh tay. hắn bắt đầu kéo hai chân ra khỏi nhà tù xương sườn của chúng. Chỉ còn vài giây đến khi hắn ta thoát ra.

Nico không còn mánh khóe nào nữa. Triệu hồi bức tường xương đó đã làm cậu cạn kiệt. sẽ mất hết toàn bộ năng lượng còn lại của cậu để di chuyển bóng tối – cho là cậu có thể tìm một bóng tối để di chuyển vào.

một bóng tối.

Cậu nhìn lại con dao bỏ túi bạc trong tay. một ý tưởng đến với cậu – có lẽ ý tưởng ngu ngốc, điên rồ nhất cậu từng nghĩ đến, Này, mình đã khiến Percy bơi trong sông Styx! anh ta sẽ yêu mình vì điều đó!

“Reyna, lên đây!” cậu hét lên.

cô chém vào đầu một con sói khác và chạy. Ở giữa đường, cô gõ nhẹ thanh kiếm, nó dài ra thành mộtcây lao, sau đó dùng nó để phóng cô lên như một người nhảy sào. cô hạ cánh cạnh Nico.

“Kế hoạch là gì?” cô hỏi, thậm chí còn không thở hổn hển.

“Ấn tượng,” cậu càu nhàu.

một sợi dây thắt nút rơi từ trên xuống.

“Leo lên, các người những kẻ không-dê ngu ngốc!” Hedge hét lên.

“đi,” Nico nói với cô. “một khi chị lên đến đó, hãy bám chặt lấy sợi dây.”

“Nico –”

“Làm đi!”

Cây lao của cô biến trở lại thành một thanh kiếm. Reyna bọc nó lại và bắt đầu trèo lên, leo lên cây cột bất chấp áo giáp và đồ tiếp tế của mình.

Ở dưới quảng trường, Aurum và Argentum không còn thấy ở đâu nữa. Hoặc chúng đã rút lui hoặc chúng đã bị tiêu diệt.

Lycaon thoát khỏi cái cũi xương của hắn với một tiếng tru thắng lợi. “Ngươi sẽ đau đớn, con trai của Hades!”

Nico nghĩ. Có gì mới?

Cậu nắm con dao bỏ túi. “Đến bắt ta, đồ chó lai! Hoặc ngươi phải ở đó như một con chó ngoan đến khi ông chủ ngươi xuất hiên?”

Lycaon nhảy lên không trung, móng vuốt của hắn dài ra, răng nanh của hắn mọc ra. Nico tóm bàn tay không của mình quanh sợi dây và tập trung, một giọt mồ hôi chảy xuống cổ cậu.

Khi tên vua sói nhảy vào cậu, Nico đâm con dao bạc vào ngực Lycaon. Tất cả xung quanh đền thờ, những con sói tru lên như một.

Tên vua sói cắm phập móng vuốt của nó vào cánh tay của Nico. Những cái răng nanh của nó ngừng lại cách mặt Nico ít hơn hai xăng-ti-mét. Nico lờ đi vết thương của mình và đâm mạnh con dao bỏ túi tận cán vào xương sườn của Lycaon.

“Hãy hữu ích, chó săn,” cậu gầm lên. “Biến trở lại thành bóng tối.”

Đôi mắt Lycaon trợn ngược lên trong đầu hắn. hắn tan ra thành một hồ mực đen.

Sau đó vài điều cùng xảy ra một lúc. Đàn sói thịnh nộ lao về phía trước. Từ mái đền bên cạnh, mộtgiọng nói ầm ầm hét lên, “NGĂN CHÚNG!”

Nico nghe âm thanh không thể nhầm lẫn của một cái cung lớn được kéo căng ra.

Sau đó cậu tan vào cái hồ bóng tối của Lycaon, mang theo những người bạn của cậu và Athena Parthenos với cậu – rơi vào một không gian lạnh mà không biết nơi cậu sẽ xuất hiện.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 17: Piper


PIPER không THỂ TIN ĐƯỢC để tìm chất độc chết người khó khăn như thế nào.

Cả buổi sáng cô và Frank đã lùng sục cảng Pylos. Frank chỉ cho phép Piper đi cùng cậu, nghĩ về việc giọng nói mê hoặc của cô có thể có ích nếu họ gặp phải những người họ hàng thay đổi hình dáng của cậu.

Hóa ra, thanh kiếm của cô còn hơn cả đòi hỏi. Cho đến lúc này họ đã giết chết một tên Laistrygonian ogre[1] trong cửa hàng bánh mì, chiến đấu với một con heo rừng khổng lồ ở quảng trường công cộng và đánh bại một đàn chim Stymphalian với một ít rau củ được nhắm chính xác từ cái sừng sung túc của Piper.

cô mừng vì công việc. Nó giữ cô khỏi chìm vào cuộc nói chuyện với mẹ cô đêm trước – cái nhìn ảm đạm về tương lai mà Aphrodite đã bắt cô hứa không được nói với ai đó…

Trong khi đó, thách thức lớn nhất của Piper ở Pylos là những quảng cáo dán đầy thị trấn về bộ phim mới của cha cô. Những áp phích viết bằng tiếng Hy Lạp, nhưng Piper biết chúng nói gì: TRISTAN MCLEAN LÀ JAKE STEEL: KÝ BẰNG MÁU.

Ôi thánh thần, thật là một cái tiêu đề kinh khủng. cô ước cha cô chưa bao giờ đảm nhận vai Jake Steel nhượng quyền, nhưng nó đã trở thành một trong những vai nổi tiếng nhất của ông. Ông ở đó trên tấm áp phích, áo sơ mi của ông bị xé toạc lộ ra các cơ bụng (kinh tởm, Cha!), một khẩu AK-47 trong mỗi tay, một nụ cười tự mãn trên khuôn mặt như tạc của ông.

Nửa bên kia thế giới, trong thị trấn nhỏ nhất, xa xôi hẻo lánh nhất có thể tưởng tượng được, có cha cô. Nó làm Piper cảm thấy buồn, mất phương hướng, nhớ nhà và bực mình cùng một lúc. Cuộc sống cứ tiếp tục. Hollywood cũng thế. Trong khi cha cô giả vờ cứu thế giới, Piper và những người bạn của cô thực sựphải làm điều đó. Trong tám ngày nữa, trừ khi Piper có thể thực hiện được kế hoạch Aphrodite đã giải thích… à, sẽ không còn có phim ảnh, hay rạp hát, hay con người nào nữa.

một lần vào buổi chiều, cuối cùng Piper làm giọng nói mê hoặc của mình hoạt động. cô nói chuyện với một con ma Hy Lạp Cổ ở một Hiệu giặt tự động (theo thang điểm từ một đến mười cho một cuộc trò chuyện lạ lùng, chắc chắn nó được mười một điểm) và được hướng dẫn đến một pháo đài cổ nơi người ta nói những hậu duệ thay đổi hình dáng của Periclymenus lang thang.

Sau khi lê bước qua hòn đảo dưới cái nóng của buổi chiều, họ tìm thấy hang động lưng chừng một vách đá bên bờ biển. Frank khăng khăng rằng Piper chờ cậu ở dưới trong khi cậu kiểm tra nó.

Piper không vui vẻ gì với điều đó, nhưng cô ngoan ngoãn đứng trên bờ biển, liếc mắt lên lối vào hang động và hy vọng cô không dẫn cậu đến một cái bẫy chết người.

Phía sau cô, một bãi cát trắng trải dài ôm lấy chân những ngọn đồi. Những người tắm nắng nằm ườn trên khăn. Những đứa nhỏ tóe nước trong những ngọn sóng. Biển xanh lấp lánh hấp dẫn.

Piper ước cô có thể lướt trên những con nước đó. cô hứa dạy Hazel và Annabeth một ngày nào đó, nếu họ có đến Malibu… nếu Malibu vẫn tồn tại sau mùng một tháng Tám.

cô liếc nhìn lên đỉnh vách đá. Những tàn tích của một lâu đài cổ bám vào đỉnh núi. Piper không chắc liệu đó là phần của nơi ẩn náu của những người thay đổi hình dáng hay không. không có gì chuyển động trên lan can. Lối vào hang nằm khoảng hai mươi mốt mét dưới vách đá – một vòng tròn đen trong khối đá phấn vàng như cái lỗ của một tên khổng lồ mài bút chì.

Động của Nestor, con ma tiệm Giặt tự động đã gọi nó như vậy. Người ta cho là vị vua cổ đại của Pylos đã giấu kho báu của ông ở đó trong thời kỳ khủng hoảng. Con ma cũng tuyên bố rằng Hermes đã từng giấu đàn gia súc ăn trộm của Apollo trong cái hang đó.

Bò.

Piper rùng mình. Khi cô còn bé, cha cô đã dẫn cô qua một nhà máy chế biến thịt ở Chino. Mùi của nó đủ để biến cô trở thành một người ăn chay. Thỉnh thoảng, chỉ nghĩ đến những con bò đó làm cô phát ốm. Kinh nghiệm của cô với Hera nữ hoàng bò, những con katobleps[2] của Venice và những bức họa của những con bò chết kinh hoàng ở Nhà của Hades chẳng giúp ích gì.

Piper chỉ đang bắt đầu nghĩ, Frank đã đi quá lâu – khi cậu xuất hiện ở cửa hang. Bên cạnh cậu là mộtngười đàn ông cao tóc xám trong một bộ vét vải lanh trắng và một cái cà vạt vàng nhạt. Người đàn ông già dúi một vật nhỏ phát sáng – giống như một hòn đó hay một mảnh kính – vào tay Frank. Ông và Frank trao đổi vài câu. Frank gật đầu nghiêm trang. Sau đó người đàn ông biến thành một con chim hải âu và bay đi.

Frank chọn đi xuống đường mòn đến khi cậu gặp Piper.

“Tớ đã tìm thấy họ,” cậu nói.

“Tớ thấy rồi. Cậu ổn chứ?”

Cậu nhìn chằm chằm vào con hải âu khi nó bay về đường chân trời.

Mái tóc húi cua của Frank chĩa lên như một mũi tên, làm cái nhìn chằm chằm của cậu thậm chí mãnh liệt hơn. Những huy hiệu La Mã của cậu – vương miện thành, sĩ quan, pháp quan – lấp lánh trên cổ áo cậu. trên cánh tay cậu, hình xăm SPQR với hai cây giáo bắt chéo của Mars nổi bật lên đen bóng trong ánh sáng mặt trời.

Cậu trông được trong bộ trang phục mới. Con heo rừng khổng lồ đã nhiễu dãi lên bộ quần áo cũ của cậu cực kỳ kinh khủng, vì vậy Piper đã dẫn cậu đi mua sắm khẩn cấp ở Pylos. Bây giờ cậu mặc quần jeans đen, ủng da nhẹ và một cái áo Henley xanh lá cây sẫm màu phù hợp với cậu một cách thoải mái. Cậu đã tự ý thức được về chiếc áo sơ mi. Cậu quen với việc giấu thân xác to lớn của mình trong những thứ quần áo rộng thùng thình, nhưng Piper đảm bảo với cậu cậu không phải lo lắng về điều đó nhiều nữa. Từ khi cậu nhổ giò ở Venice, cậu chỉ là lớn thành một kẻ to xác.

Cậu không thay đổi, Frank, cô đã nói với cậu. Cậu chỉ là cậu hơn.

thật tốt khi Frank Trương vẫn dịu dàng và nói nhỏ nhẹ. Nếu không thì cậu ta sẽ là một kẻ đáng sợ.

“Frank?” cô gợi ý nhẹ nhàng.

“À, xin lỗi.” Cậu tập trung vào cô. “Của tớ, ừm… anh em họ, tớ đoán cậu sẽ gọi họ như thế… họ đã sống ở đây hàng thế hệ, tất cả là hậu duệ của Periclymenus thủy thủ đoàn Argo. Tớ đã kể họ nghe câu chuyện của mình, về gia đình Trương đã đi từ Hy Lạp đến La Mã đến Trung Quốc đến Canada như thế nào. Tớ đã kể cho họ về quân đoàn ma tớ đã thấy ở Nhà của Hades, thuyết phục tớ đến Pylos. Họ… họ không có vẻ ngạc nhiên. Họ nói điều đó đã xảy ra trước đó, những người họ hàng mất tích lâu năm trở về nhà.”

Piper nghe thấy sự nuối tiếc trong giọng cậu. “Cậu đang mong chờ điều gì khác.”

Cậu nhún vai. “một sự chào mừng lớn hơn. một vài quả bóng bay tiệc tùng. Tớ không chắc. Bà tớ đã nóivới tớ tớ sẽ khép lại vòng tròn – mang vinh dự của gia đình bọn tớ và tất cả những thứ đó. Nhưng những họ hàng của tớ ở đây… họ cư xử lạnh lùng và xa cách, như là họ không muốn tớ ở đây. Tớ không nghĩ họ thích việc tớ là con trai của Mars. Thành thật, tớ cũng không thích việc tớ là người Trung Quốc.”

Piper nhìn chằm chằm lên bầu trời. Con hải âu đã bay xa, có lẽ đó là một điều tốt. cô sẽ mong muốn bắn nó khỏi bầu trời với một cái đùi lợn muối. “Nếu họ hàng của cậu cảm thấy như thế, họ là lũ ngốc. Họ không biết cậu vĩ đại như thế nào.”

Frank lê từng bước. “Họ trở nên hơi thân thiện hơn một chút khi tớ kể cho họ nghe những gì tớ vừa trải qua. Họ đã tặng cho tớ một món quà chia tay.”

Cậu mở tay ra. Trong lòng bàn tay cậu lập lòe một lọ kim loại không lớn hơn một lọ thuốc nhỏ mắt.

Piper kiềm chế để không bỏ chạy. “Đó là thuốc độc à?”

Frank gật đầu. “Họ gọi nó là bạc hà Pylos. Dường như cái cây mọc từ máu của một nữ thần tự nhiên người đã chết ở một ngọn núi gần đây, ở thời cổ đại. Tớ đã không hỏi về chi tiết.”

Cái lọ quá nhỏ… Piper lo là nó sẽ không đủ. Bình thường cô không ước có nhiều chất độc chết người. côcũng không chắc nó sẽ giúp họ như thế nào để tạo ra thứ gọi là y sĩ dược mà Nike đã đề cập. Nhưng nếu liều thuốc đó có thể thực sự đánh lừa tử thần, Piper muốn pha chế một lô sáu gói – một liều cho mỗi người bạn của cô.

Frank lăn lăn cái lọ trong tay cậu. “Tớ ước Vitellius Reticulus ở đây.”

Piper không chắc cô nghe đúng. “Lố Bịch[3] ai?”

một nụ cười nhẹ thoáng qua trên môi cậu. “Gaius Vitellius Reticulus, mặc dù thỉnh thoảng bọn tớ đã gọi ông ấy là Lố Bịch. Ông là một trong những thần Lar của Quân Đoàn Năm. Khá là dở hơi, nhưng ông ta là con trai của Aesculapius, vị thần cứu thương. Nếu ai đó biết về y sĩ dược… ông ấy có thể.”

“một thần cứu thương sẽ tốt,” Piper trầm ngâm. “Tốt hơn việc có một nữ thần chiến thắng kêu gào, bị trói trên boong.”

“Này, cậu may mắn đấy. Buồng của tớ gần những cái chuồng nhất. Tớ có thể nghe bà ta la hét cả đêm: ĐỨNG ĐẦU HAY CHẾT! một ĐIỂM A TRỪ LÀ RỚT! Leo thực sự cần thiết kế một cái bịt miệng tốt hơn đôi vớ cũ của tớ.”

Piper nhún vai. cô vẫn không hiểu tại sao việc giam cầm nữ thần là một ý kiến hay. Họ càng sớm tống khứ bà ta đi, càng tốt. “Vậy những họ hàng của cậu… họ có bất kỳ lời khuyên nào về chuyện sắp xảy ra không? Vị thần bị xiềng xích mà chúng ta tìm ở Sparta?”

Biểu hiện của Frank u ám hơn. “Đúng. Tớ sợ là họ có vài suy nghĩ về điều đó. Hãy trở lại tàu và tớ sẽ kể cho các cậu về nó.”

Hai chân Piper rã rời. cô tự hỏi liệu cô có thể thuyết phục Frank biến thành một con đại bàng khổng lồ và mang cô đi, nhưng, trước khi cô có thể hỏi, cô nghe thấy những bước chân trên cát sau họ.

“Xin chào, những du khách xinh đẹp!” một ngư dân gầy tong với một cái mũ thuyền trưởng trắng và một miệng đầy những cái răng vàng tỏa sáng với họ. “đi thuyền không? Rất rẻ!”

Ông ta chỉ về bãi biển, nơi một con tàu nhỏ gắn động cơ ngoài đang đợi.

Piper đáp trả nụ cười của ông. cô yêu thích việc cô có thể giao tiếp với người dân địa phương.

“Vâng, làm ơn,” cô nói với giọng mê hoặc nhất của mình. “Và chúng tôi muốn ông đưa chúng tôi đến một nơi đặc biệt.”

Con tàu thuyền trưởng thả họ tại tàu Argo II, thả neo ngoài bờ biển bốn trăm mét. Piper nhét một nắm tiền euro vào tay thuyền trưởng.

cô không định dùng giọng nói mê hoặc với người phàm, nhưng cô quyết định sòng phẳng và cẩn thận hết sức có thể. Những ngày ăn trộm BMW từ những người bán ô tô đã qua rồi.

“Cảm ơn,” cô nói với ông. “Nếu ai đó hỏi, ông đã đưa chúng tôi đi quanh hòn đảo và cho chúng tôi ngắm cảnh. Ông thả chúng tôi ở bến ở Pylos. Ông chưa từng thấy bất kỳ con tàu chiến khổng lồ nào.”

“không tàu chiến,” thuyền trưởng đồng ý. “Cảm ơn, những du khách Mỹ tử tế.”

Họ trèo lên boong Argo II và Frank mỉm cười vụng về với cô. “Ừm... việc giết những con lợn rừng khổng lồ tử tế[4] với cậu.”

Piper cười. “Cậu cũng vậy, Ngài Trương.”

cô ôm cậu một cái, điều mà dường như làm cậu bối rối, nhưng Piper không thể không thích Frank. không chỉ vì cậu là một người bạn trai tử tế và chu đáo với Hazel, mà bất cứ khi nào Piper thấy cậu mang huy hiệu pháp quan cũ của Jason cô cảm thấy biết ơn cậu vì đã bước lên và chấp nhận công việc đó. Cậu đã nhận lấy một trách nhiệm rất lớn trên vai Jason và để cậu ấy tự do (Piper hy vọng thế) để tiếp tục một con đường mới tại Trại Con Lai… dĩ nhiên, cứ cho là tất cả bọn họ đều sống sót qua tám ngày kế tiếp.

Thủy thủ đoàn tập trung cho một cuộc họp nhanh trên boong trước – hầu như bởi vì Percy đang quan sát một con rắn biển đỏ khổng lồ đang bơi ra khỏi cảng.

“Cái thứ đó thực sự đỏ,” Percy lẩm bẩm. “Tớ tự hỏi liệu nó là vị anh đào.”

“Tại sao cậu không bơi ra đó và tìm hiểu?” Annabeth hỏi.

“không thì sao.”

“Dù sao,” Frank nói, “theo những người họ hàng Pylos của tớ, vị thần bị xích mà chúng ta đang tìm ở Sparta là cha tớ… ừm, ý tớ là Ares, không phải Mars. Dường như những người Sparta giữ một bức tượng của ông bị xích trong thành phố của họ vì vậy linh hồn của chiến tranh sẽ không bao giờ rời bỏ họ.”

“Đư- được,” Leo nói. “Đám người Sparta là những kẻ kỳ quái. Dĩ nhiên, chúng ta có Victory bị trói dưới hầm, vậy nên tớ đoán chúng ta không thể nói thế.”

Jason nghiêng về phía máy ném đá. “Vậy là, đi đến Sparta. Nhưng làm sao nhịp tim của một vị thần bị xích giúp chúng ta tìm một phương thuốc chữa chết?”

Từ nét căng thẳng trên gương mặt cậu, Piper có thể nói cậu vẫn còn đau. cô nhớ điều Aphrodite đã nóivới cô: Đó không chỉ là vết thương từ kiếm của cậu ta, con gái à. Nó là sự thật xấu xí thằng bé đã thấy ở Ithaca. Nếu đứa trẻ tội nghiệp này không kiên cường, sự thật đó sẽ ăn mòn nó.

“Piper?” Hazel hỏi.

cô nhúc nhích. “Xin lỗi, gì cơ?”

“Em đang hỏi chị về những cảnh mộng,” Hazel gợi ý. “Chị đã nói với em chị thấy vài thứ từ con dao găm của chị?”

“À… đúng.” Piper miễn cưỡng tháo Katoptris ra khỏi vỏ. Từ khi cô dùng nó để đâm nữ thần tuyết Khione, những cảnh mộng trong lưỡi gươm trở nên lạnh và chói hơn, như là những hình ảnh được khắc trong băng. cô đã thấy những con đại bàng bay trên Trại Con Lai, một đợt sóng đất tiêu diệt New York. cô đã thấy những cảnh từ quá khứ: cha cô bị đánh và trói trên đỉnh núi Diablo, Jason và Percy đangchiến đấu với những tên khổng lồ ở Đại Hý Trường La Mã, vị thần sông Achelous tìm tới cô, cầu xin cái sừng sung túc cô cắt từ đầu hắn.

“Chị, ừm…” cô cố gắng để làm rõ suy nghĩ của mình. “Chị không thấy bất cứ điều gì ngay bây giờ. Nhưng một cảnh mộng cứ liên tục xuất hiện. Annabeth và chị đang khám phá vài tàn tích –”

“Tàn tích!” Leo vỗ tay. “Giờ chúng ta đang nói. Có thể có bao nhiêu tàn tích ở Hy Lạp?”

“Im lặng, Leo,” Annabeth khiển trách. “Piper, em nghĩ nó đã là Sparta à?”

“Có lẽ,” Piper đáp. “Dù sao… đột nhiên chúng ta ở một nơi âm u như một hang động. Chúng ta nhìn chằm chằm vào bức tượng chiến binh đồng này. Trong cảnh mộng em chạm vào gương mặt bức tượng và lửa bắt đầu xoáy tít quanh chúng ta. Đó là tất cả em đã thấy.”

“Lửa.” Frank cau có. “Tớ không thích cảnh mộng đó.”

“Tớ cũng không.” Percy vẫn quan sát con rắn biển đỏ, nó vẫn trượt qua những con sóng cách cảng khoảng một trăm mét. “Nếu bức tượng nhấn chìm mọi người trong lửa, chúng ta nên gửi Leo đi.”

“Tớ cũng yêu cậu, chàng trai.”

“Cậu biết ý tớ là gì. Cậu được miễn dịch. Hoặc, quái, đưa cho tớ vài quả lựu đạn nước xinh đẹp và tớ sẽđi. Ares và tớ từng lộn xộn trước đó.”

Annabeth nhìn chằm chằm bờ biển Pylos, giờ đang rút lui về phía xa. “Nếu Piper thấy hai trong số chúng ta tìm kiếm bức tượng, vậy đó là người nên đi. Chúng ta sẽ ổn thôi. Luôn có cách để sống sót.”

“không phải luôn luôn,” Hazel cảnh báo.

Bởi vì cô là người duy nhất trong nhóm đã thực sự chết và hồi sinh, sự quan sát của cô ấy đại loại là làm tụt cảm xúc.

Frank đưa cái lọ bạc hà Pylos ra. “Còn về thứ nào thì sao? Sau Nhà của Hades, tớ khá là hy vọng chúng ta xong với việc uống thuốc độc rồi.”

“Giữ nó an toàn trong khoang,” Annabeth nói. “Từ bây giờ, đó là tất cả những gì chúng ta có thể làm. một khi chúng ta biết được tình trạng của vị thần bị xích này, chúng ta sẽ khởi hành đến đảo Delos.”

“Lời nguyền của Delos,” Hazel nhớ. “Nghe có vẻ hay.”

“Hy vọng Apollo sẽ ở đó,” Annabeth nói. “Delos là hòn đảo quê nhà của ông ấy. Ông ấy là thần của y học. Ông ấy có thể khuyên chúng cha.”

Những lời của Aphrodite trở lại với Piper: Con phải gắn kết lỗ hổng giữa La Mã và Hy Lạp, con của ta. Bão tố hay lửa không thể thành công mà không có con.

Aphrodite đã cảnh báo cô về những gì sắp đến, nói với cô điều mà Piper sẽ phải làm để ngăn chặn Gaia. Dù cho cô có can đảm hay không… Piper không biết.

Bên trái con tàu, con rắn biển vị anh đào phun hơi.

“Đúng, nó dứt khoát là đang kiểm tra chúng ta,” Percy quyết định. “Có lẽ chúng ta nên bay lên khôngtrung một lát.”

“đã cất cánh!” Leo nói. “Festus, hãy làm chủ đi!”

Cái đầu rồng bằng đồng kêu cọt kẹt lách cách. Động cơ tàu kêu rền rĩ. Những mái chèo nâng lên, mở rộng ra thành những lưỡi kiếm trên không với một âm thanh nghe như chín mươi cái ô mở cùng mộtlúc, và Argo II bay lên bầu trời.

“Chúng ta nên đến Sparta trước buổi sáng,” Leo thông báo. “Và nhớ đến phòng ăn tối nay, các bạn, bởi vì Bếp trưởng Leo sẽ làm món cây-báo-thức-tào-phớ-taco[5] của anh ấy!”

Chú thích

[1] Laistrygonian ogre: một tên quái vật khổng lồ ăn thịt người ở viễn bắc

[2] katobleps:là một con quái vật bò

[3] nguyên văn “Ridiculous”

[4] nguyên văn “nice killing giant warthogs”, Frank chỉnh lại câu của thuyền trưởng “nice American tourists” trong trường hợp của họ.

[5] nguyên văn “tree-alarm tofu tacos”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 18: Piper 2


PIPER không MUỐN bị một cái bàn ba chân la hét vào mặt.

Tối đó khi Jason đến buồng của cô, cô chắc chắn để cửa mở, bởi vì Buford Cái bàn Tuyệt vời nhận trách nhiệm là một bà bảo mẫu rất nghiêm túc. Nếu nó có một điểm nghi ngờ dù nhỏ nhất về việc một nữ và một nam ở cùng một phòng mà không có sự giám sát, nó sẽ phun hơi và làm huyên náo dưới sảnh, cái hình chiếu ba chiều của Huấn luyện viên Hedge hét lên, “CẮT NÓ đi! ĐẨY TẠ HAI MƯƠI CÁI CHO TA! MẶC QUẦN ÁO VÀO!”

Jason ngồi dưới chân giường của cô. “Tớ sắp làm nhiệm vụ. Chỉ là muốn kiểm tra cậu trước tiên.”

Piper dùng chân thúc vào cẳng chân cậu. “Cậu bé chạy xung quanh với một thanh kiếm muốn kiểm tra tớ? Cậu đang cảm thấy thế nào?”

Cậu nhếch mép. Gương mặt cậu trở nên sạm đi rất nhiều từ khi họ ở bờ biển Châu Phi vết sẹo trên môi cậu trông như một nét phấn. Đôi mắt xanh da trời của cậu thậm chí còn rực rỡ hơn. Mái tóc cậu mọc thêm những sợi con trắng trắng, tuy nhiên cậu vẫn còn một nếp theo đường da đầu chỗ bị một viên đạn từ một khẩu súng kíp của một tên cướp Sciron sượt qua. Nếu chỉ một vết xước nhỏ như vậy từ đồng Celestial mất rất lâu để lành lại, Piper tự hỏi cậu ấy sẽ vượt qua vết thương bằng vàng Imperial ở bụng như thế nào.

“Tớ đã từng tệ hơn,” Jason cam đoan với cô. “một lần, ở Oregon, cây huyết dụ đã cắt đứt hai tay của tớ.”

Piper nháy mắt. Sau đó cô vỗ cánh tay cậu nhẹ nhàng. “Im đi.”

“Tớ có cậu trong một giây.”

Họ nắm tay trong sự im lặng thoải mái. Trong một khoảnh khắc, Piper hầu như có thể tưởng tượng họ là những thiếu niên bình thường, có được sự quan tâm của nhau và học cách bên nhau như một cặp đôi. Chắc chắn, Jason và cô đã có vài tháng ở Trại Con Lai, nhưng cuộc chiến với Gaia luôn luôn hiện ra lờ mờ. Piper tự hỏi sẽ như thế nào nếu họ không phải lo lắng về việc chết một tá lần mỗi ngày.

“Tớ chưa từng cảm ơn cậu.” Biểu hiện của Jason chuyển sang nghiêm túc. “Trở lại Ithaca, sau khi tớ thấy mẹ mình… dư ảnh, chứng điên cuồng của bà ấy… Khi tớ bị thương, cậu giữ cho tớ không lẩn trốn, Pipes. một phần của tớ…” Giọng cậu ngập ngừng. “một phần của tớ muốn nhắm mắt lại và ngừng chiến đấu.”

Trái tim Piper hơi se lại. cô cảm thấy chính nhịp đập của mình trong những ngón tay. “Jason… cậu là một chiến binh. Cậu sẽ không bao giờ từ bỏ. Khi cậu đối mặt với linh hồn mẹ cậu – đó là cậu trở nên mạnh mẽ. không phải tớ.”

“Có lẽ.” Giọng cậu khô khốc. “Tớ không có ý đặt nặng thứ gì đó lên cậu, Pipes. Chỉ là… tớ có DNA của mẹ tớ. Phần con người của tớ tất cả là của bà ấy. Nếu như tớ lựa chọn sai lầm? Nếu như tớ phạm mộtlỗi lầm tớ không thể rút lại khi chúng ta đang chiến đấu với Gaia? Tớ không muốn kết thúc như mẹ mình – bị biến thành một kẻ điên cuồng, nhai đi nhai lại những hối tiếc của tớ vĩnh viễn.”

Piper khum bàn tay lại ôm lấy tay cậu. cô cảm thấy như cô trở lại trên boong Argo II, giữ quả lựa đạn băng của các Boread trước khi nó phát nổ.

“Cậu sẽ chọn lựa đúng,” cô nói. “Tớ không biết điều gì sẽ xảy ra với bất cứ ai trong chúng ta, nhưng cậu không bao giờ có thể kết thúc như mẹ cậu.”

“Sao cậu chắc chắn vậy?”

Piper nghiên cứu hình xăm trên cánh tay cậu – SPQR, con đại bàng của Jupiter, mười hai vạch cho những năm cậu ở quân đoàn. “Cha tớ từng kể cho tớ câu chuyện về việc chọn lựa…” cô lắc đầu. “không, đừng để ý. Tớ sẽ nghe như ông nội Tom.”

“Tiếp tục đi,” Jason nói. “Câu chuyện là gì?”

“À… có hai thợ săn Cherokee ở trong rừng, đúng chứ? Mỗi người bọn họ có một điều cấm kỵ.”

“một điều cấm kỵ - thứ gì đó họ không được phép làm.”

“Đúng.” Piper bắt đầu thư giãn. cô tự hỏi liệu đây là lý do cha cô và ông nội luôn thích kể chuyện. Bạn thậm chí có thể biến chủ đề kinh hãi dễ dàng hơn để nói bởi việc bố trí nó như điều gì đó xảy ra với mộtvài người thợ săn Cherokee vài trăm năm trước. Chọn lấy một vấn đề; biến nó thành một sự giải trí. Có lẽ đó là lý do cha cô đã trở thành một diễn viên.

“Vậy một trong hai thợ săn,” cô tiếp tục, “ông không được ăn thịt hươu. Người kia thì không được ăn thịt sóc.”

“Tại sao?”

“Này, tớ không biết. một số điều cấm kỵ Cherokee là điều cấm đoán vĩnh viễn, giống như giết đại bàng.” cô vỗ nhẹ vào biểu tượng trên cánh tay Jason. “Đó là điều không may cho hầu hết mọi người. Nhưng đôi khi, những người Cherokee có những điều cấm kỵ nhất thời – có lẽ để tẩy rửa linh hồn họ, hoặc bởi vì họ biết, từ việc lắng nghe tinh thần thế giới hay bất cứ thứ gì, rằng điều cấm kỵ đó quan trọng. Chúng ăn vào bản năng của họ.”

“Được rồi.” Jason nghe có vẻ không chắc chắn. “Vậy trở lại với hai người thợ săn này.”

“Họ đi săn ngoài cánh rừng cả ngày. Những thứ duy nhất họ bắt được là những con sóc. Vào buổi tối họ cắm trại, và người đàn ông có thể ăn thịt sóc bắt đầu nấu nó.”

“Ngon tuyệt.”

“một lý do khác khi tớ là một người ăn chay. Dù sao, người thợ săn thứ hai, người không được phép ăn thịt sóc – ông ta đói. Ông chỉ ngồi đó ôm bụng trong khi bạn ông ăn. Cuối cùng người thợ săn số mộtbắt đầu cảm thấy tội lỗi. ‘À, tiến lên,’ ông nói. ‘Ăn chút đi.’ Nhưng người thợ săn số hai khăng khăng. ‘Đó là một điều cấm kỵ của tôi. Tôi sẽ gặp rắc rối nghiêm trọng. Tôi có lẽ sẽ biến thành một con rắn hay thứ gì đó.’ Người thợ săn số một cười. ‘anh lấy đâu ra cái ý tưởng điên rồ đó? sẽ chẳng có gì xảy ra với anh. anh có thể lại tránh ăn thịt sóc ngày mai.’ Người thợ săn thứ hai biết ông ta không nên, nhưng ông đã ăn.”

Jason rê ngón tay mình trên những đốt ngón tay của cô, làm khó để tập trung. “Điều gì đã xảy ra?”

“Nửa đêm, người thợ săn thứ hai tỉnh dậy gào thét trong đau đớn. Người thợ săn số một chạy qua để xem có chuyện gì. Ông ta ném cái chăn của người bạn ra và thấy hai cái chân của ông ta đã nối lại với nhau trong một cái đuôi da. Khi ông xem xét, da rắn trườn lên cơ thể người bạn của ông. Người thợ săn đáng thương khóc lóc và xin lỗi những linh hồn và kêu gào trong sợ hãi, nhưng không có gì xảy ra. Người thợ săn đầu tiên ở lại bên cạnh ông ta và cố an ủi ông đến khi người đàn ông không may biến đổi hoàn toàn thành một con rắn khổng lồ và bò đi. Hết chuyện.”

“Tớ yêu những câu chuyện Cherokee này,” Jason nói. “Chúng rất vui vẻ.”

“Đúng, ừm.”

“Vậy người đàn ông biến thành một con rắn. Bài học là: Frank đã ăn thịt sóc à?”

cô cười, điều mà có cảm giác tốt. “không, ngớ ngẩn. Vấn đề là, hãy tin vào bản năng của cậu. Thịt sóc chỉ ổn cho một người, nhưng kiêng kỵ cho người khác. Người thợ săn thứ hai biết ông ta có một linh hồn rắn bên trong mình, đợi chờ để tiếp quản. Ông biết ông không nên cho linh hồn xấu đó ăn thịt sóc, nhưng dù sao ông đã làm điều đó.”

“Vậy… tớ không nên ăn thịt sóc.”

Piper an tâm nhận ra tia sáng trong mắt cậu. cô nghĩ về điều Hazel đã bí mật kể cho cô nghe vài đêm trước: Em nghĩ Jason là then chốt đối với toàn bộ kế hoạch của Hera. anh ấy đã là canh bạc đầu tiên của bà ấy; anh ấy sẽ là canh bạc cuối cùng.

“Quan điểm của tớ,” Piper nói, chọc vào ngực cậu, “là cậu, Jason Grace, biết rất rõ những linh hồn xấu của chính cậu, và cậu cố hết sức để không cho nó ăn. Cậu có những bản năng cứng rắn, và cậu biết cách theo đuổi chúng. Dù cho cậu có bất cứ đức tính phiền phức nào, cậu là một người cực tốt người mà luôn luôn cố gắng để lựa chọn đúng đắn. Vậy không nói chuyện thêm về việc từ bỏ.”

Jason cau mày. “Đợi đã. Tớ có những đức tính phiền phức à?”

cô trợn mắt. “Lại đây.”

cô chuẩn bị hôn cậu khi ai đó gõ cửa.

Leo nghiên vào trong. “một bữa tiệc à? Tớ được mời chứ?”

Jason thông giọng. “Này, Leo. Gì vậy?”

“Ồ, không nhiều lắm.” Cậu chỉ lên lầu. “Những tinh linh bão đáng ghét mọi khi cố gắng tiêu diệt tàu chúng ta. Cậu sẵn sàng cho nhiệm vụ canh gác chưa?”

“Đúng.” Jason nghiêng về trước và hôn Piper. “Cảm ơn. Và đừng lo lắng. Tớ ổn.”

“Đó,” cô nói với cậu, “dường như là ý của tớ.”

Sau khi những chàng trai rời đi, Piper thả người xuống đống gối pegasus của mình và ngắm nhìn những chòm sao mà cái đèn của cô chiếu lên trên trần. cô không nghĩ mình có thể ngủ được, nhưng trọn mộtngày chiến đấu với quái vật dưới cái nóng của mùa hè đã làm cô mệt mỏi vô cùng. Cuối cùng cô nhắm mắt lại và trôi dạt vào một cơn ác mộng.

Vệ Thành.

Piper chưa từng ở đó, nhưng cô nhận ra nó từ những bức tranh – một pháo đài cổ xây dựng trên mộtngọn đồi gần như ấn tượng như Gibraltar. hiện lên trên một trăm hai mươi mét trên Athen hiện đại ngổn ngang về đêm, những vách đá dốc được chồng lên bởi một vương miện những bức tường đá vôi. trên đỉnh vách đá, một bộ sưu tập những đền thờ đổ nát và những chiếc xe cần trục hiện đại lập lòe ánh sáng bạc dưới ánh sáng mặt trăng.

Trong giấc mơ của cô, Piper bay lên Parthenon – đền thờ cổ của Athena, bên trái nó một cái vỏ rỗng tuếch được bọc trong dàn giáo kim loại.

Vệ Thành dường như không có người phàm, có lẽ bởi vì những vấn đề tài chính ở Hy Lạp. Hoặc có lẽ quyền lực của Gaia đã thu xếp vài lý do để làm du khách và công nhân công trường tránh xa.

Tầm nhìn của Piper phóng vào trung tâm của đền thờ. Rất nhiều người khổng lồ đã tụ tập ở đó trông như một bữa tiệc cốc-tai cho những cây gỗ đỏ. Piper nhận ra một vài người: hai anh em sinh đôi La Mã xấu xa, Otis và Ephialtes, mặc trang phục công nhân công trường phù hợp; Polybotes, trông như Percy đã miêu tả, với chất độc nhỏ xuống từ những lọn tóc uốn dài và một cái áo giáp được khắc giống như những cái miệng đói khát; thứ tệ nhất, Enceladus, tên khổng lồ đã bắt cóc cha Piper. Bộ áo giáp của hắn được khắc với những hình thù ngọn lửa, mái tóc hắn được tết với những khúc xương. Cây giáo cột cờ cháy sáng với ngọn lửa tím.

Piper đã từng nghe rằng mỗi tên khổng lồ được sinh ra để chống lại một vị thần cụ thể, nhưng có hơn hẳn mười hai tên khổng lồ tụ tập ở Parthenon. cô đếm được ít nhất hai mươi và, nếu điều đó không đủ đáng kinh sợ, quanh chân những tên khổng lồ một đống những con quái vật nhỏ hơn chen chúc – Cyclops, ogre, Earthborn-sáu-tay và dracaenae-chân-rắn.

Ở giữa đám đông là một cái ngai trống rỗng, tạm bợ gồm những dụng cụ giàn giáo xoắn tít và những khối đá có lẽ được lôi về từ những đống tàn tích ngẫu nhiên.

Khi Piper quan sát, một tên khổng lồ mới kéo lê từng bước ở phía cuối Vệ Thành. hắn ta mặc một bộ quần áo nhung rộng thùng thình với những sợi xích vàng quanh cổ và mái tóc đen bóng nhờn, vì thế hắn trông như một kẻ cướp cao chín mét – nếu những tên cướp có đôi chân rồng và da màu cam cháy. Tên mafia khổng lồ chạy về phía Parthenon và loạng choạng xông vào trong, đè bẹp vài tên Earthborn dưới chân hắn. hắn dừng lại, thở hổn hển dưới chân ngai.

“Porphyrion đâu?” hắn hỏi. “Ta có tin tức!”

Kẻ thù cũ của Piper Enceladus bước lên phía trước. “Chậm chạp như mọi khi, Hippolytos. Ta hy vọng tin tức của ngươi xứng đáng cho sự chờ đợi. Vua Porphyrion sẽ…”

Mặt đất giữa chúng nứt ra. một tên khổng lồ thậm chí lớn hơn nhảy vọt ra từ lòng đất như một lỗ phun của cá voi.

“Vua Porphyrion ở đây,” vị vua thông báo.

hắn trông như những gì Piper nhớ từ Nhà Sói ở Sonoma. Cao mười hai mét, hắn đứng sừng sững giữa những người anh em của mình. Thực tế, Piper nhận ra một cách buồn nôn, hắn có cùng kích thước như Athena Parthenos đã từng làm chủ đền thờ. Trong những búi tóc màu tảo biển của hắn, lóe sáng những vũ khí của các á thần bị bắt. Gương mặt hắn tàn khốc và xanh nhợt nhạt, đôi mắt hắn trắng dã như Màn Sương. Cơ thể hắn tự phát ra một loại như lực hấp dẫn, làm những con quái vật khác hướng người về phía hắn. Đất và đá sỏi rạch trên mặt đất, lôi lên đôi chân rồng khổng lồ của hắn.

Tên cướp khổng lồ Hippolytos quỳ xuống. “Thưa bệ hạ, tôi mang tin của kẻ thù!”

Porphyrion nắm lấy ngai vàng. “nói.”

“Tàu á thần dương buồm quanh Pelophonnese. Chúng đã tiêu diệt những con ma ở Ithaca và bắt giữ nữ thần Nike ở Olympia!”

Đám đông những con quái vật xôn xao khó chịu. một tên Cyclops nhai móng tay. Hai tên dracaenae trao đổi những đồng xu như chúng đang cá cược năm ăn năm thua cho sự nắm quyền Kết-thúc-của-Thế-giới.

Porphyrion chỉ cười lớn. “Hippolytos, ngươi muốn giết kẻ thù Hermes của mình và trở thành sứ giả của người khổng lồ hả?”

“Vâng, thưa bệ hạ!”

“Vậy thì ngươi sẽ phải mang những tin tức mới hơn. Ta biết tất cả những điều này rồi. không có cái nào quan trọng cả! Những á thần đã chọn tuyến đường chúng ta mong chờ chúng chọn. Chúng sẽ là những kẻ ngu ngốc nếu đi bất cứ đường nào khác.”

“Nhưng, bệ hạ, chúng sẽ đến Sparta trước buổi sáng! Nếu chúng có thể giải thoát các makhai –”

“Ngu xuẩn!” Giọng của Porphyrion làm rung chuyển đống tàn tích. “Người anh em của chúng ta Mimas đang đợi chúng ở Sparta. Ngươi không cần lo lắng. Những á thần không thể thay đổi số mệnh của chúng. Đường này hay đường khác, máu của chúng sẽ tràn trên những tảng đá này và đánh thức Mẹ Đất!”

Đám đông gầm lên tán thành và khua vũ khí của chúng. Hippolytos cúi xuống và rút lui, nhưng một tên khổng lồ khác tiến về ngai vàng.

Với một sự khởi đầu, Piper nhận ra tên này là phụ nữ. thật không dễ dàng gì để khẳng định. Tên nữ khổng lồ này có cùng những cái chân rồng và cùng mái tóc tết dài. Ả ta chỉ là cao và lực lưỡng như đàn ông, nhưng áo giáp của ả dứt khoát là trang phục cho một người phụ nữ. Giọng ả ta cao và thanh hơn.

“Cha!” ả kêu lên. “Con hỏi lại: Tại sao ở đây, ở nơi này? Tại sao không ở trên sườn núi Olympus? Chắc chắn –”

“Periboia,” vị vua gầm lên, “vấn đề đã được giải quyết. Núi Olympus nguyên thủy giờ là một ngọn núi cằn cỗi. Nó không cho chúng ta hào quang gì cả. Ở đây, ở trung tâm của thế giới Hy Lạp, gốc rễ của các vị thần thực sự ăn rất sâu. Có lẽ có những đền thờ cổ xưa hơn, nhưng Parthenon này nắm giữ những ký ức tốt nhất của chúng. Trong tâm tưởng của đám người phàm, nó là biểu tượng hùng mạnh nhất của các vị thần Olympus. Khi máu của những anh hùng cuối cùng chảy ở đây, Acropolis sẽ được san bằng. Ngọn đồi này sẽ sụp đổ, và toàn bộ thành phố sẽ được Mẹ Đất hấp thụ. Chúng ta sẽ là những chủ nhân của Sáng Tạo!”

Đám đông la hò tru tréo, nhưng ả khổng lồ Periboia trông không mấy thuyết phục.

“Cha, người thật liều lĩnh,” ả nói. “Các á thần có bạn bè cũng như kẻ thù ở đây. thật không khôn ngoan –”

“KHÔN NGOAN?” Porphyrion đứng lên khỏi ngai. Tất cả những tên khổng lồ lùi lại. “Enceladus, cố vấn của ta, hãy giải thích cho con gái ta khôn ngoan là gì!”

Tên khổng lồ bốc cháy tiến về phía trước. Đôi mắt hắn lóe sáng như kim cương. Piper kinh tởm gương mặt hắn. cô đã thấy nó rất nhiều lần trong những giấc mơ của cô khi cha cô bị bắt giữ.

“Công chúa, người không cần lo lắng,” Enceladus nói. “Chúng ta đã chiếm được Delphi. Apollo đã bị đuổi ra khỏi Olympus trong xấu hổ. Tương lai được khép lại với các vị thần. Họ đã sai lầm một cách mù quáng. Về phần liều lĩnh…” hắn chỉ về bên trái, và một tên khổng lồ nhỏ hơn lê lết về phía trước. hắn có mái tóc chuột xám, một khuôn mặt nhăn nheo và đôi mắt trắng dã do đục thủy tinh thể. Thay vì áo giáp, hắn mặc một cái áo choàng bao bố rách nát. Đôi chân rồng của hắn trắng như sương.

hắn trông không giống lắm, nhưng Piper để ý thấy những con quái vật khác giữ khoảng cách của chúng. Thậm chí Porphyrion còn tránh tên khổng lồ già.

“Đây là Thoon,” Enceladus nói. “Giống như đa số trong chúng ta được sinh ra để giết những vị thần cụ thể, Thoon được sinh ra để giết Ba Nữ thần Mệnh. hắn sẽ siết cổ ba mụ già với đôi tay trần. hắn sẽ xé nát sợi chỉ của chúng và phá hủy khung cửi. hắn sẽ tiêu diệt chính Số Mệnh!”

Vua Porphyrion đứng lên và dang hai tay trong vinh quang. “không còn lời tiên tri nữa, các bạn của ta! không còn tương lai được đoán trước! Thời đại của Gaia sẽ là kỷ nguyên của chúng ta, và chúng ta sẽ tự tạo nên vận mệnh của mình!”

Đám đông cỗ vũ ầm ầm làm Piper cảm thấy như thể cô bị vỡ thành từng mảnh.

Sau đó cô nhận ra ai đó đang lắc cô dậy.

“Này,” Annabeth nói. “Chúng ta đến Sparta rồi. Em sẵn sàng chưa?”

Piper lảo đảo ngồi dậy, trái tim cô vẫn đập thình thịch.

“Vâng…” cô tóm lấy cánh tay Annabeth. “Nhưng đầu tiên có vài điều chị cần nghe.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 19: Piper 3


KHI cô THUẬT LẠI giấc mơ của mình cho Percy, những phòng vệ sinh của con tàu phát nổ.

“Hai cậu sẽ không bao giờ được đi xuống đó một mình,” Percy nói.

Leo chạy xuống lầu vẫy một cái cờ lê. “Chàng trai, cậu phải phá hủy hệ thống ống nước à?”

Percy lờ cậu ta đi. Nước chảy xuống cầu tàu. Thân tàu rung ầm ầm khi nhiều ống nước hơn phát nổ và bồn rửa bát tràn nước. Piper đoán chừng Percy không cố ý gây ra nhiều thiệt hại đến thế, nhưng biểu hiện giận dữ của cậu khiến cô muốn rời con tàu càng nhanh càng tốt.

“Bọn tớ sẽ ổn thôi,” Annabeth nói với cậu. “Piper đã thấy trước hai bọn tớ đi xuống đó, vậy đấy là điều cần xảy ra.”

Percy nhìn chằm chằm Piper như thể đó là lỗi của cô. “Và gã Mimas này? Tớ đoán hắn là một tên khổng lồ?”

“Có lẽ,” cô nói. “Porphyrion đã gọi hắn là người anh em của chúng ta.”

“Và một bức tượng đồng bị lửa vây quanh,” Percy nói. “Và chúng… những thứ khác em đã đề cập. Mackies à?”

“Makhai,” Piper nói. “Em nghĩ từ đó có nghĩa là những cuộc chiến theo tiếng Hy Lạp, nhưng em khôngbiết chính xác điều đó có hiệu quả như thế nào.”

“Đó là ý của tớ!” Percy nói. “Chúng ta không biết điều gì ở dưới kia. Tớ sẽ đi với các cậu.”

“không.” Annabeth đặt tay lên vai cậu ta. “Nếu những tên khổng lồ muốn máu của chúng ta, điều cuối cùng chúng ta muốn là một nam và một nữ đi xuống đó với nhau. Nhớ chứ? Chúng muốn một trong số chúng ta cho cuộc hiến tế lớn của chúng.”

“Vậy tớ sẽ đi với Jason,” Percy nói. “Và hai bọn tớ -”

“Óc Tảo Biển, cậu đang muốn nói rằng hai chàng trai có thể giải quyết điều này tốt hơn hai cô gái à?”

“không. Ý tớ là… không. Nhưng –”

Annabeth hôn cậu. “Bọn tớ sẽ trở lại nhanh thôi.”

Piper theo cô lên lầu trước khi toàn bộ những boong thấp hơn có thể bị ngập với nước nhà vệ sinh.

một tiếng sau, hai người bọn họ đứng trên một ngọn đồi nhìn qua đống tàn tích của Sparta Cổ. Họ đã đido thám thành phố hiện đại rồi, nơi mà, lạ thay, làm Piper nhớ về Albuquerque - một loạt những tòa nhà thấp, vuông vức, quét vôi trắng trải dài trên một vùng đồng bằng dưới chân vài ngọn núi đỏ tía. Annabeth đã khăng khăng kiểm tra bảo tàng khảo cổ, sau đó bức tượng kim loại khổng lồ của chiến binh Sparta ở quảng trường công cộng, rồi thì Bảo tàng Quốc gia của Cây Ô-liu và Dầu Ô-liu (đúng, đó là một thứ có thật). Piper đã biết nhiều hơn về dầu ô-liu hơn cô từng muốn biết, nhưng không có người khổng lồ nào tấn công họ. Họ không tìm thấy bức tượng của vị thần bị xích nào.

Annabeth dường như miễn cưỡng kiểm tra đống tàn tích bên rìa thị trấn, nhưng cuối cùng họ chạy đến những nơi khác kiểm tra.

Chẳng có gì nhiều để xem. Theo Annabeth, ngọn đồi họ đứng trên đã từng là thành phòng ngự của Sparta – nơi cao nhất và là pháo đài chính của nó – nhưng nó chẳng có gì giống như vệ thành đồ sộ của Athen Piper từng thấy trong những giấc mơ của cô.

Sườn dốc phong hóa phủ bởi cỏ chết, đất đá và những cây ô-liu còi cọc. Phía dưới, đống tàn tích trải dài khoảng bốn trăm mét: những khối đá vôi, một số bức tường vỡ và vài cái hố được lát lại trên mặt đất như những cái giếng.

Piper nghĩ về bộ phim nổi tiếng nhất của cha cô, Vua của Sparta, và làm sao những người Sparta được miêu tả như những siêu nhân không thể bị đánh bại. cô nhận ra thật buồn khi di sản của họ đã bị biến thành một cánh đồng gạch vụn và một thị trấn nhỏ hiện đại với một bảo tàng dầu ô-liu.

cô lau mồ hôi trên trán. “Chị có cho là nếu có một tên khổng lồ cao chín mét xung quanh chúng ta sẽthấy nó.”

Annabeth nhìn chằm chằm hình dáng con tàu Argo II ở xa xa trôi trên thành phố Sparta. cô sờ mặt san hô đỏ trên dây chuyền của mình – một món quà của Percy khi họ bắt đầu hẹn hò.

“Chị đang nghĩ về Percy,” Piper đoán.

Annabeth gật đầu.

Từ khi cô trở về từ Tartarus, Annabeth đã kể cho Piper rất nhiều điều đáng sợ xảy ra ở dưới đó. Đứng đầu trong danh sách của cô: Percy điều khiển một ngọn thủy triều độc tố và bóp chết nữ thần Akhlys.

“anh ấy dường như đang điều chỉnh,” Piper nói. “anh cười thường xuyên hơn. Chị biết anh ấy quan tâm chị nhiều hơn bao giờ hết.”

Annabeth ngồi xuống, gương mặt cô đột ngột tái nhợt. “Chị không biết tại sao nó đột nhiên làm chị cảm thấy khó khăn đến thế. Chị không thể loại bỏ ký ức đó khỏi đầu mình… Percy trông như thế nào khi cậu ấy đang đứng ở rìa của Chaos.”

Có lẽ Piper vừa chạm vào nỗi lo lắng của Annabeth, nhưng cô cũng bắt đầu cảm thấy xúc động.

cô nghĩ về điều Jason đã nói đêm hôm qua: một phần của tớ muốn nhắm mắt lại và ngừng chiến đấu.

cô đã cố gắng hết sức để cam đoan với cậu, nhưng cô vẫn lo lắng. Giống như người thợ săn Cherokee biến thành một con rắn, tất cả các á thần có những phần linh hồn xấu bên trong. Những lỗ hổng chí tử. một vài sự khủng hoảng lôi chúng ra. một vài phòng tuyến không nên bị vượt qua.

Nếu điều đó đúng với Jason, sao nó không thể đúng với Percy? Chàng trai này về nghĩa đen đã đi xuống địa ngục và trở lại. Thậm chí khi cậu ta không cần cố gắng, cậu làm những nhà vệ sinh nổ tung. Percy sẽ trở nên thế nào nếu cậu ta muốn cư xử đáng sợ?

“Cho anh ấy thời gian.” cô ngồi cạnh Annabeth. “anh ấy rất quan tâm chị. Hai người đã cùng nhau trải qua rất nhiều điều.”

“Chị biết…” Đôi mắt xám của Annabeth phản chiếu màu xanh lá cây của những cây ô-liu. “Chỉ là… Titan Bob, ông ấy cảnh báo chị là sẽ có nhiều sự hy sinh hơn phía trước. Chị muốn tin bọn chị có thể có mộtcuộc sống bình thường một ngày nào đó… Nhưng chị đã cho phép bản thân mình hy vọng với mùa hè cuối cùng đó, sau Trận chiến Titan. Sau đó Percy biến mất hàng tháng trời. Và rồi bọn chị rơi xuống cái hố đó…” một giọt nước mắt rơi trên má cô. “Piper, nếu em từng thấy gương mặt của vị thần Tartarus, tất cả những sự tối tăm cuộn xoáy, những con quái vật hau háu và làm chúng bốc hơi – Chị chưa từng cảm thấy vô dụng như thế. Chị cố không nghĩ về nó…”

Piper nắm lấy hai tay bạn cô. Chúng đang run cầm cập. cô nhớ ngày đầu tiên của mình ở Trại Con Lai, khi Annabeth dẫn cô đi tham quan. Annabeth đã rất run sợ về sự biến mất của Percy và, mặc dù bản thân Piper khá bị mất phương hướng và sợ hãi, việc an ủi Annabeth đã làm cô cảm thấy mình có ích, giống như cuối cùng cô có thể có một vị trí giữa những á thần quyền năng điên rồ này.

Annabeth Chase là người dũng cảm nhất mà cô biết. Thậm chí nếu cô ấy cần một bờ vai để khóc chỉ một lần… ừm, Piper rất vui lòng đưa vai mình ra.

“Này,” cô nhẹ nhàng. “Đừng cố gắng ngăn cản cảm xúc. Chị sẽ không thể. Hãy để nó nhấn chìm chị và lại rút đi. Chị đang sợ.”

“Thần thánh ơi, đúng, chị đang sợ.”

“Chị đang giận dữ.”

“Với Percy vì làm chị lo sợ,” cô nói. “Với mẹ chị vì cử chị làm cuộc tìm kiếm kinh khủng đó ở Rome. Với… ừm, tất cả mọi người. Gaia. Những tên khổng lồ. Những vị thần vì trở nên ngớ ngẩn.”

“Với em?” Piper hỏi.

Annabeth cố gắng một tiếng cười run run. “Đúng, vì trở nên quá bình tĩnh một cách phiền phức.”

“Nó là một lời nói dối.”

“Và vì là một người bạn tốt.”

“Ha!”

“Và vì có đầu óc thẳng thắn về những chàng trai và những mối quan hệ và –”

“Xin lỗi. Chị từng gặp em rồi à?”

Annabeth đấm vào cánh tay cô, nhưng chẳng hề có lực. “Chị thật ngu ngốc, ngồi đây nói về cảm giác của mình khi chúng ta có một cuộc tìm kiếm cần hoàn thành.”

“Nhịp tim của vị thần bị xích có thể đợi.” Piper cố gắng nở một nụ cười, nhưng nỗi sợ của bản thân dâng lên bên trong cô – cho Jason và những người bạn của cô trên tàu Argo II, cho bản thân cô, nếu côkhông thể thực hiện điều mà Aphrodite đã khuyên. Cuối cùng, con sẽ chỉ có sức mạnh cho một từ. Nó phải là từ chính xác, hoặc con sẽ mất tất cả.

“Dù cho chuyện gì xảy ra,” cô nói với Annabeth, “Em là bạn của chị. Chỉ là… hãy nhớ điều đó, được chứ?”

Đặc biệt nếu em không quẩn quanh để nhắc nhở chị, Piper nghĩ.

Annabeth bắt đầu nói gì đó. Đột nhiên một tiếng gầm đến từ đống tàn tích. một trong những cái hố lát đá, cái mà Piper đã nhầm lẫn rằng là những cái giếng, phun ra một mạch lửa cao ba tầng và nhanh chóng tắt ngấm.

“Cái quái gì thế?” Piper hỏi.

Annabeth thở dài. “Chị không biết, nhưng chị có một cảm giác nó là thứ gì đó chúng ta nên kiểm tra.” Ba cái hố nằm sát nhau như những lỗ ngón tay trên một cái máy ghi âm. Mỗi cái đều tròn trĩnh, có đường kính khoảng sáu mươi xăng-ti-mét, đá vôi lát vòng xung quanh; mỗi một cái đâm thẳng xuống bóng tối. Cứ mỗi vài giây, dường như ngẫu nhiên, một trong ba cái hố bắn một cột lửa lên bầu trời. Mỗi lần màu sắc và cường độ của những ngọn lửa khác nhau.

“Chúng chưa hề làm thế trước đây.” Annabeth đi một đường vòng cung rộng quanh những cái hố. côvẫn trông run rẩy và nhợt nhạt, nhưng đầu óc cô giờ rõ ràng đã bắt đầu tập trung vào vấn đề trước mắt. “Dường như không có bất cứ kiểu mẫu nào. Thời gian, màu sắc, độ cao của ngọn lửa… Chị khônghiểu.”

“Có phải chúng ta đã kích hoạt chúng bằng cách nào đó?” Piper tự hỏi. “Có lẽ làn sóng sợ hãi mà chị cảm thấy trên đồi… Ừm, ý em là cả hai chúng ta đã cảm thấy.”

Annabeth không có vẻ nghe thấy cô. “Hẳn có vài loại cơ cấu nào đó… một miếng áp suất, một chuông báo hẹn giờ.”

Lửa bắn lên từ cái hố ở giữa. Annabeth đếm thầm. Lần tiếp theo, một cột lửa phun lên bên trái. cô cau mày. “Điều đó không đúng. Nó mâu thuẫn. Nó phải tuân theo thứ logic nào đó.”

Hai tai Piper bắt đầu kêu o o. Điều gì đó về những cái hố này…

Mỗi lần một cái bắt lửa, một sự rùng mình khủng khiếp xuất hiện trong cô – sợ hãi, khủng hoảng, nhưng cũng có một mong muốn mạnh mẽ đến gần ngọn lửa hơn.

“Nó không phải dựa trên lý trí,” cô nói. “Nó là xúc cảm.”

“Làm sao những cái hố lửa có xúc cảm?”

Piper giữ tay trên cái hố bên phải. Ngay lập tức, lửa phun lên. Piper chỉ có vừa đủ thời gian để rút những ngón tay mình ra. Những móng tay của cô bị hấp nóng.

“Piper!” Annabeth chạy qua. “Em đang nghĩ gì vậy?”

“Em không. Em đang cảm nhận. Điều chúng ta muốn ở dưới kia. Những cái hố này là lối vào. Em sẽphải nhảy xuống.”

“Em điên à? Thậm chí nếu em không bị dính vào đường ống, em không hề biết nó sâu như thế nào.”

“Chị nói đúng.”

“Em sẽ bị thiêu sống!”

“Có thể.” Piper rút thanh kiếm ra và ném nó vào cái hố bên phải. “Em sẽ cho chị biết nếu nó an toàn. Chờ em.”

“Em dám,” Annabeth cảnh báo.

Piper nhảy xuống.

Trong một khoảnh khắc cô cảm thấy mình không trọng lượng trong bóng tối, những mặt bên của cái hố đá nóng bỏng thiêu đốt hai cánh tay cô. Sau đó không gian mở ra xung quanh cô. Theo bản năng côcuộn lại và lăn đi, tiếp nhận tất cả những va chạm khi cô va vào nền đá.

Ngọn lửa bắn lên trước cô, làm cháy xém lông mày cô, nhưng Piper tóm ngay lấy thanh kiếm của mình, rút nó ra và vung nó lên trước khi cô ngừng lăn. một cái đầu rồng bằng đồng, bị chặt gọn ghẽ, lắc lư trên nền.

Piper đứng dậy, cố gắng lấy lại bình tĩnh. cô nhìn xuống cái đầu rồng rơi và cảm thấy một khoảnh khắc tội lỗi, như thể cô đã giết Festus. Nhưng nó không phải là Festus.

Ba bức tượng rồng bằng đồng xếp thành hàng, thẳng hàng với những cái lỗ ở trên nóc. Piper đã chém cái đầu ở giữa. Hai cái đầu rồng còn nguyên mỗi cái cao gần một mét, mõm của chúng chĩa lên trên và cái miệng phun hơi của chúng mở ra. rõ ràng chúng là nguồn gốc của ngọn lửa, nhưng chúng dường như không có vẻ là máy tự động. Chúng không di chuyển hay cố gắng tấn công cô. Piper bình tĩnh cắt đầu của hai bức tượng còn lại.

cô chờ đợi. không còn ngọn lửa nào bắn lên trên nữa. “Piper?” giọng Annabeth vang vọng từ xa xa ở trên giống như cô đang hét vào một cái ống khói.

“Vâng!” Piper hét lên.

“Cảm ơn các vị thần! Em ổn chứ?”

“Vâng. Đợi một chút.”

Thị lực của cô điều chỉnh với bóng tối. cô lướt nhìn qua căn phòng. Ánh sáng duy nhất đến từ lưỡi kiếm tỏa sáng của cô và những lỗ hổng phía trên. Trần nhà cách khoảng chín mét phía trên. Công bằng mà nói, Piper phải gãy cả hai chân với cú nhảy vừa rồi, nhưng cô không có ý định phàn nàn.

Bản thân nó là một căn phòng hình tròn, khoảng kích thước của một cái trực thăng. Những bức tường được làm bằng những khối đá đẽo tròn được chạm trổ với những câu tiếng Hy Lạp – hàng ngàn những thứ đó, giống như graffiti.

Ở phía cuối căn phòng, trên một cái bục đá, một bức tượng đồng của một chiến binh có kích thước con người đứng đó – vị thần Ares, Piper đoán – với những sợi dây xích nặng nề quấn xung quanh cơ thể ông, neo giữ ông vào nền nhà.

Bên phía kia của bức tượng hiện lờ mờ hai cánh cửa tối, cao ba mét, với một gương mặt đá khủng khiếp được khắc trên mỗi cái cổng tò vò. Những gương mặt nhắc Piper nhớ về những gorgon, trừ việc chúng có bờm sư tử thay vì mái tóc rắn.

Piper đột ngột cảm thấy thực sự cô đơn.

“Annabeth!” cô gọi. “Nó là một cú rơi dài, nhưng an toàn để xuống đây. Có lẽ… ừm, chị có một sợi dây chị có thể buộc chặt để chúng ta có thể trở lên lại?”

“Đến đây!”

Vài phút sau một sợi dây rơi xuống từ giữa hố. Annabeth leo xuống.

“Piper McLean,” cô càu nhàu, “không nghi ngờ gì nữa đó là trò liều lĩnh ngu xuẩn nhất chị từng thấy ai đó thực hiện, và chị hẹn hò với một kẻ liều lĩnh xuẩn ngốc.”

“Cảm ơn.” Piper dùng chân đá vào cái đầu rồng bị chém gần nhất. Em đoán chúng là những con rồng của Ares. Đó là một trong những con vật thiêng của ông ấy, đúng chứ?”

“Và có vị thần bị xích. Em nghĩ những cánh cửa ở đâu –”

Piper giơ tay lên. “Chị có nghe thấy điều đó không?”

âm thanh như một tiếng trống… với một tiếng vang kim loại.

“Nó đến từ bên trong bức tượng,” Piper quả quyết. “Nhịp tim của vị thần bị xích.”

Annabeth rút thanh kiếm xương drakon của mình ra. Trong ánh sáng lờ mờ, gương mặt cô nhợt nhạt ma quái, đôi mắt cô không màu sắc. “Chị - chị không thích điều này, Piper. Chúng ta cần rời đi.”

Phần lý trí của Piper đồng ý. Da của cô sởn gai ốc rồi. Hai chân cô khao khát bỏ chạy. Nhưng điều gì đó về căn phòng này có cảm giác thân thuộc một cách kỳ lạ…

“Ngôi đền này đang gia tăng cảm xúc của chúng ta,” cô nói. “Giống như ở cạnh mẹ em, ngoại trừ việc nơi này phát ra sợ hãi, chứ không phải tình yêu. Đó là lý do tại sao chị bắt đầu cảm thấy bị lấn áp trênđồi. Xuống dưới đây, nó mạnh hơn cả ngàn lần.”

Annabeth lướt nhìn qua những bức tường. “Được rồi… chúng ta cần một kế hoạch để đem bức tượng ra. Có lẽ kéo mạnh nó lên với dây, nhưng –”

“Chờ đã.” Piper liếc nhìn hai cái mặt đá càu nhàu trên cửa. “một ngôi đền phát ra sợ hãi. Ares có hai người con thần thánh, không phải à?”

“Ph-phobos và Deimos.” Annabeth rùng mình. “Kinh Hoàng và Sợ Hãi. Percy đã gặp họ một lần ở đảo Staten.”

Piper quyết định không hỏi hai vị thần của kinh hoàng và sợ hãi đã làm gì ở đảo Staten. “Em nghĩ đó là khuôn mặt của họ trên cửa. Nơi này không chỉ là một đền thờ của Ares. Nó là đền thờ của nỗi sợ hãi.”

Tiếng cười trầm đục vang vọng khắp phòng.

Bên phải Piper, một người khổng lồ xuất hiện. hắn ta không đến từ cánh cửa nào cả. hắn đơn giản hiệnra từ bóng tối như thể hắn ta đã ngụy trang vào bức tường.

hắn ta nhỏ con đối với một tên không lồ - có lẽ cao sáu mét, điều này sẽ giúp hắn có đủ không gian để vung cây búa tạ cỡ đại trong tay mình. Bộ áo giáp của hắn, da của hắn và đôi chân vảy rồng của hắn tất cả đều có màu của than. Những sợi dây đồng và những bo mạch vụn lấp lánh trong những bím tóc của mái tóc dầu-đen của hắn.

“Rất tốt, đứa con của Aphrodite.” Tên khổng lồ cười. “Đây thực sự là Đền thờ Sợ hãi. Và ta ở đây để biến các ngươi thành tín đồ.”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom