Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm

[BOT] Mê Truyện Dịch
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 340: Chương 340



Tống Thời Hạ chuẩn bị mấy phần quà như nhau.

Một chai rượu thuốc 500ml, trái cây tươi theo thứ tự là táo với lê, mỗi thứ nửa cân, thêm đường trắng đường đỏ mỗi loại nửa cân.

Trước khi đi, mẹ chồng bảo cô đừng căng thẳng, xem như đi lấy tiền lì xì, bao lo lắng thấp thỏm của Tống Thời Hạ lập tức bay biến.

Thân thích nhà họ Quý không nhiều lắm, Tống Thời Hạ và Quý Duy Thanh đi nửa buổi là xong, trở về còn mang theo tiền lì xì với thịt khô mà họ hàng nhét cho.

Về nhà cất đồ xong, Tống Thời Hạ lại gọi Quý Duy Thanh đi ra ngoài mua quà tết về cho gia đình.

Gần tới cuối năm rồi, nhưng lúc này còn chưa có bài hát “Cung hỉ phát tài”, nhưng đường phố đã nhộn nhịp hơn rất nhiều, đã có không khí đón tết rồi.

Trung tâm mua sắm người ra kẻ vào tấp nập, mọi người chen chúc mua hàng, cứ như tranh giành mua muối vậy.

Đợi đi vào mới phát hiện đúng là người ta đang tranh mua dầu muối và đường.

Đội ngũ xếp hàng thật dài bị mấy ông chú bà thím chen ngang khiến nơi này loạn cào cào lên.

Khu bán nhu yếu phẩm với bán thức ăn còn đông hơn, muốn chen vào lại càng khó khăn hơn.

Cướp được cũng chưa chắc là thứ mình muốn mua, nói không chừng còn bị nhân viên bán hàng khinh bỉ ấy chứ.

Tống Thời Hạ nghe phía trước có người nói ngoài chợ đông quá, không chen nổi nên mọi người mới tới trung tâm mua sắm tranh giành.

Nào ngờ xếp hàng nửa tiếng cũng chưa tới lượt họ tới quầy hàng.

Nhân viên nói tới khô họng khàn giọng, liên tục lặp lại giá cả và những loại đã hết hàng, tiếp đãi từng hàng khách rồng rắn không thấy điểm cuối.

Tống Thời Hạ kéo tay giáo sư Quý rời đi, vào trung tâm mua sắm.

Hai người hoàn toàn không thể nói chuyện được với nhau, bên trong thật sự quá ồn, phải hét thật lớn mới có thể nghe thấy được.

Hợp tác xã mua bán cũng kín hết chỗ, thầm nghĩ chị cả cũng đi làm ở hợp tác xã mua bán thị trấn, chắc tết năm nào cũng phải trải qua cảnh này.

Cuối cùng cũng tìm được một cửa hàng bách hóa vắng hơn một chút, Tống Thời Hạ nhìn vào đồ bày trong tủ thì lập tức hiểu ra vì sao chỗ này lại vắng khách rồi.

Bởi vì nơi này toàn bán mấy thứ hàng nhập khẩu.

Bao gồm cả đồ điện gia dụng và quần áo kiểu mới, khác hẳn với phong cách quần áo hợp tác xã mua bán bán.

Trong mắt đám thanh niên trẻ tuổi, có khi còn không bằng mấy tiệm hàng hiệu.

Ngoại trừ kiểu không thiếu tiền như cô đi vào, người bình thường cùng lắm chỉ đứng bên ngoài nhìn thử.

Bọn họ chỉ biết bên trong bán thứ còn đắt hơn cả tiền lương một tháng của mình mà thôi.

Quần áo do hợp tác xã mua bán bán là kiểu may hàng loạt, chủ yếu là mặc bền, không sợ dơ, thích hợp với người dân bình thường.

Nhưng đối với thanh niên trẻ tuổi thì đồ nhập khẩu với hàng nước ngoài mới đủ sang.

Tống Thời Hạ chưa từng có ý định ganh đua so sánh.

Quần áo ở hợp tác xã mua bán bán thích hợp cho ba mẹ mặc lúc ra đồng làm nông.

Cô mua quần áo ở đây hoàn toàn là muốn cho ba mẹ có một bộ đồ ra dáng để mặc lúc lễ tết.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 341: Chương 341



Trước khi vào đông Quý Duy Thanh đã nhờ mẹ mua đồ bằng vải bông gửi về quê vợ rồi.

Anh không nói cho cô biết, vẫn im lặng theo cô đi chọn đồ tết cho gia đình.

“Nồi cơm điện thì sao?”

Giáo sư Quý liếc mắt một cái đã nhìn thấy nồi cơm điện nằm ở chỗ bắt mắt nhất trên quầy đồ điện.

Tống Thời Hạ nhìn giá cả: “Không đến một trăm, giá cả cũng được, có phiếu mới mua được ạ?”

Người bán hàng lập tức đáp:

“Mấy thứ đồ điện gia dụng nhỏ thì không cần phiếu, hơn nữa cũng không ai chịu mua nồi cơm điện, mua tivi với tủ lạnh mới cần đến phiếu.”

Tống Thời Hạ suy nghĩ ba giây thì lập tức quyết định mua, “Lấy cho tôi một cái đi, cảm ơn nhé.”

Trong nhà đã có một chiếc tivi rồi, thêm một cái nồi cơm điện cũng chẳng tốn điện hơn bao nhiêu đâu.

Cô chọn mua một chiếc áo bông tối màu cho ba, bên trong nhét bông rất dày, cầm lên tay nặng trịch.

Cô còn định mua cả áo khoác dài, nhưng nó hơi mỏng, không tốt cho người lớn tuổi, trừ khi là kiểu áo khoác dài quân đội thì mới giữ ấm được.

Cô lại mua một bộ đồ màu đỏ cho mẹ mình, mua thêm áo khoác màu đỏ cho chị gái.

Áo khoác với bộ đồ vài bông kia không hề chói lóa mà rất tôn khí sắc của người mặc.

Áo khoác thích hợp mặc vào mùa xuân, chị cả còn trẻ, bên trong mặc áo len dày một chút thì tết cũng có thể mặc áo khoác này đi chúc tết.

Chọn quà cho người nhà xong, Tống Thời Hạ cảm thấy nhẹ gánh hẳn.

Cô vươn vai:

“Tiếp theo thì chờ mấy ba con anh nghỉ... Không đúng, để em hỏi lại anh trai em xem ngày giờ thế nào nữa.”

Cô về nhà gọi điện cho anh trai, bên kia Tống Thu Sinh khá ồn ào.

“Anh à, anh đang ở chợ à?”

“Sao em tối dạ thế nhỉ, chợ mà có điện thoại à? Do trong tiệm anh đông người quá thôi, em có chuyện gì thế.”

“Em định hỏi anh khi nào thì về quê, nếu anh bận thì tối nay nói tiếp nhé.”

Tống Thu Sinh đáp qua quýt:

“Một ngày trước khi về em nhớ gọi cho anh, anh sẽ cố gắng hết sức thu xếp đi cùng với em.”

“Dạ, vậy anh làm đi nhé.”

Tống Thu Sinh tìm đến các hiệu sách hợp tác chia bán sách nhanh hơn mình tự bán nhiều.

Hiệu sách bày trên quầy quảng cáo hộ anh ấy, sẽ tiện hơn anh ấy tự đi rao bán ngoài đường, dù tết nhất về quê cũng không ảnh hưởng tới chuyện bán sách.

Anh ấy cũng không nhàn rỗi, thấy ngoài chợ đang tới lúc cao điểm thì chạy đi khắp các thôn xóm xung quanh thu mua rau củ quả các loại.

Nếu trong thôn có dư trứng gà trứng vịt anh ấy cũng gom hết mang về tiệm bán, tiệm của anh ấy còn đông đúc hơn cả ngoài chợ.

Còn chuyện tiệm anh bán gì không quan trọng, dân chúng xung quanh chỉ cần biết có thể mua được rau củ quả với thịt trứng ở tiệm anh là được.

Cửa hàng mà Tống Thu Sinh mua vốn là dùng để mở cửa hàng, đã lắp cả điện thoại rồi, bản thân anh thì ở lầu hai.

DTV

Nhưng vì nghĩ tới chuyện lấy hàng với sắm sửa tủ kệ còn phải tìm người hùn vốn thì không có lời, bây giờ dùng để bán thức ăn cũng được lắm.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 342: Chương 342



Cứ trải một lớp bạt mỏng dưới đất, bày hết rau dưa ra đó cho khách tự lựa, loại nào đèo đuột xấu xí một chút thì bán rẻ hơn.

Gia cầm thì nhốt ở cái lồng ngay cửa, mua cái giỏ trúc nhốt, tiện với rẻ hơn mua lồng sắt nhiều.

Chỉ vài ngày trước tết mà Tống Thu Sinh đã kiếm được một mớ rồi.

...

Nếu như hỏi ai vui nhất khi được về với ông bà thì nhất định là hai đứa nhỏ rồi.

Hồi trung thu hai đứa đã muốn được về quê cùng ba mẹ, tiếc là lại bị ba mẹ đưa tới nhà ông bà nội, lần này rốt cuộc hai đứa cũng có thể tới nhà mẹ chơi rồi.

Hai đứa vô cùng tò mò với bà ngoại chưa từng gặp mặt kia.

Mũ đầu hổ của hai đứa là quà bà ngoại tặng, khiến hai đứa cực kỳ thích bà ngoại chưa từng gặp mặt kia.

Tống Thời Hạ sợ dưới quê lạnh nên mặc áo thật dày cho hai đứa, khiến hai đứa bé tròn ủm, đi đường lạch bạch cứ như chim cánh cụt vậy.

Cô nhìn mà tim như tan chảy, tại sao lại có bé hổ con đáng yêu thế này được chứ!

Thím Phùng tặng lạp xưởng tự làm cho cô.

“Bình thường cứ ăn chực nhà cháu mãi, thím ngại lắm, lần này cháu phải nếm thử tay nghề của thím đấy nhé.”

Thím Phùng hào phóng tặng mấy cây lạp xưởng lớn, Tống Thời Hạ vội từ chối.

“Cháu lấy năm cây là được rồi, nhiều quá nhà cháu ăn không hết đâu.”

“Cho thì cháu cứ cầm đi, bằng không lần sau đừng hòng nhờ thím tới giúp nhé.”

Tống Thời Hạ bất đắc dĩ nhận lấy.

Nếu cô nhớ không lầm thì thím Phùng làm tổng cộng hơn 10 cây lạp xưởng mà thôi, lần này xem như tặng cho nhà cô một nửa rồi.

Trong thời buổi mỗi nhà đều tằng tiện, không mấy khi được ăn thịt thế này, thím Phùng đúng là thật lòng đối xử tốt với nhà cô.

Mỗi lần cô mời thím Phùng tới giúp đều tặng thức ăn là do thấy ngại vì cứ làm phiền người ta mãi, dù sao người ta cũng có việc phải làm mà.

Cô không để ý chuyện tặng thức ăn, nhưng thím Phùng có thể ghi lòng tạc dạ như thế cũng khiến cô rất vui.

Mặc dù hai người cách biệt tuổi tác khá lớn, nhưng không thể không nói, thím Phùng là bạn thân nhất của cô ở đây.

Tính cách hào phóng, lại còn cẩn thận, tuy hay hóng chuyện nhưng chưa từng nói xấu sau lưng ai.

Bà ấy chưa bao giờ ăn không nói có, đặt điều bịa chuyện, chỉ toàn buôn mấy chuyện thật sự, có bằng cớ rõ ràng.

Giữa trưa Tống Thời Hạ nấu cơm niêu, dùng lạp xưởng kiểu Quảng mà mình làm.

Quý Nguyên ngửi thấy tên cơm niêu (bảo tử phạn) thì rùng mình.

Mẹ thường gọi hai đứa là hổ con, cậu bé giơ hai bàn tay nhỏ xíu lên che mắt, “Có phải trong đó có em bé không ạ?”

Quý Dương to gan nhìn vào niêu đất một cái, cậu bé cố gắng ra vẻ bình tĩnh trấn an em trai, “Không có em bé đâu, là lạp xưởng, trứng gà với rau thôi.”

Quý Nguyên run run nói: “Mẹ ơi, con nghe nói mình không được ăn em bé đúng không?”

Tống Thời Hạ nghe hai đứa bé nói chuyện, không biết nên khóc hay nên cười nữa:

“Niêu (bảo tử) là chỉ nồi đất, không phải nói trong đó có em bé đâu, các con nhìn đi, trong này đâu có gì đâu.”

DTV

Hai đứa bé muốn phản bác, nhưng lại không tài nào há miệng nói bảo tử phạn là bỏ em bé vào nồi nấu lên được.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 343: Chương 343



Quý Duy Thanh đi xuống lầu: “Sao thế?”

Tống Thời Hạ bất đắc dĩ giải thích: “Em nấu cơm niêu, hai đứa nhỏ lại cho rằng em bỏ em bé vào nồi nấu.”

“Ăn cơm thôi, để bọn nhỏ ăn thử là biết thôi ấy mà.”

Quý Nguyên tỏ vẻ kháng cự, được mẹ ôm trong lòng dỗ vẫn không chịu há miệng ra.

Quý Dương cầm thìa, bàn tay nhỏ cứ run run.

DTV

Chỉ có giáo sư Quý là cầm đũa lên ăn như không có chuyện gì.

Quý Nguyên dụi đầu trong n.g.ự.c mẹ, “Mẹ ơi, con không đói ạ.”

Quý Dương bạo gan ăn thử một mình, cứ như không bị ảnh hưởng gì.

Quý Nguyên thì sống c.h.ế.t không chịu ăn, Tống Thời Hạ nhân lúc cậu bé không chú ý mà đút một muỗng cơm đầy ụ cho cậu bé.

“Có phải là không có gì không? Anh trai đang ăn kia kìa, Nguyên Nguyên muốn làm nhóc nhát gan à?”

Quý Nguyên vô thức nhai nhai thử, không thấy đau gì hết, không phải đang ăn em bé!

Tiếp theo không cần cô đút, hai đứa bé đã bắt đầu tự giác ăn cơm.

Vừa rồi sợ hãi bao nhiêu thì bây giờ ăn ngon lành bấy nhiều.

Tống Thời Hạ ăn cơm.

Lâu lắm rồi cô không ăn đồ Quảng, chờ giao thông phát triển, được đi du lịch thì tốt rồi, cô hơi nhớ dimsum với bánh cuốn rồi.

Mấy năm sắp tới thì thôi đi vậy, ngồi xe lửa cũng phải mất một ngày một đêm, thà không đi còn hơn.

...

Năm nay Diêu Tuyết phải về nhà.

Ba của cô ấy đã gọi điện cho cô ấy biết bao nhiêu lần, cô ấy đành để chiếc xe vận tải nhỏ của công ty lại cho đồng chí người yêu.

Cô ấy soi gương, đeo hoa tai trân châu lên, trên cổ là một chiếc vòng cổ trân châu.

“Em có để một chiếc xe bán tải màu trắng nhỏ ở công ty cho anh đấy, anh mua nhiều đồ như thế, lái xe hơi không chở về hết được đâu.”

Tống Thu Sinh nhờ vả quan hệ, tìm được phiếu mua tủ lạnh với máy giặt, tết này về nhà nhất định sẽ cực kỳ nở mày nở mặt.

Mấy hôm trước anh đi thu gom hàng nông sản kiếm được một mớ, chỉ mấy ngày ngắn ngủi mà còn kiếm được nhiều hơn thu nhập suốt nửa năm của anh.

Không chỉ anh mua đồ tết, Diêu Tuyết cũng mua quà cho gia đình anh.

Toàn là mấy thứ nhu yếu phẩm, quần áo và giày dép chỉ có thể mua ở nước ngoài.

Tống Thu Sinh tựa ở cửa, ăn mặc khác hẳn lúc bình thường đi gặp em gái.

“Cảm ơn em nhé, khi nào thì em về?”

Diêu Tuyết thoa son xong, vén tóc hất ra sau lưng.

“Sớm nhất cũng phải qua tết, chắc ba em cũng muốn bảo em đi ăn cơm với người ta, thật hết nói nổi mà, anh nói xem, ông ấy cũng lớn tuổi rồi, sao không chịu ngồi yên như thế chứ?”

“Em đừng nói ba em như thế, nếu anh có con gái, anh cũng không muốn con gái anh quen một thằng đàn ông nghèo rớt mồng tơi đâu.

Muộn nhất thì cuối năm, anh nhất định sẽ khiến em có thể quang minh chính đại đưa anh về nhà.”

Diêu Tuyết đi tới bên cạnh anh ấy, ôm mặt anh ấy hôn một cái.

“Không vội, em chờ anh.”

Tống Thu Sinh cười cười xoa mặt, bôi ra một vệt đỏ lòe, được rồi, lại phải đi rửa mặt rồi.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 344: Chương 344



“Đúng rồi, em gái anh tặng em hai chai rượu thuốc với một hộp trà, con bé nói là người lớn trong nhà đều thích lắm.

Em mang về cho bác trai giúp anh nhé. Em cũng đừng nhắc tới tên anh, mắc công bác trai ăn tết lại không vui.”

Diêu Tuyết cũng không chê rượu thuốc và trà rẻ tiền.

Mật ong với rượu dưỡng nhan em gái tặng cô ấy có dùng, cảm giác khí sắc của mình ngày càng tốt hơn, đến tháng cũng không còn đau nhiều nữa.

Nếu ông già còn không thích thì là tại ông ấy rồi.

“Anh bỏ vào vali của em đi, mắc công em bận quá lại quên mất.”

Trước ngày xuất phát, Tống Thời Hạ đã đưa tặng rượu thuốc cho những người quen biết, vò lớn trong nhà gần như hết sạch.

Mẹ chồng kéo cô vào phòng, vẻ thần bí.

“Đây là phong bao lì xì mừng tuổi con trước và cả tiền mua rượu thuốc nữa, đó là những chỗ quen biết của ba mẹ, ba mẹ không thể để con tốn kém được.”

Dù tiền đã đặt trong phong bì nhưng Tống Thời Hạ cũng biết đây là một món tiền không nhỏ, phong bì nặng trĩu tay.

“Mẹ, thế này thì nhiều quá.”

Mẹ chồng ấn vào tay cô:

“Không nhiều, đều là con số hợp tình hợp lý cả, A Thanh đã nói rằng con cũng tốn khá nhiều tiền để mua dược liệu rồi, còn đủ thứ chi vào đó nữa, tiền này là tiền con nên nhận được.”

Về phòng mình, Tống Thời Hạ mở phong bì.

Tiền lì xì mẹ chồng cho được đặt riêng trong một phong bao đỏ nhỏ.

Tống Thời Hạ liếc sơ, đoán chừng 1000 đồng, tờ tiền mệnh giá lớn nhất vào thời này là 10 đồng nên bao lì xì khá dày.

Phần còn lại là tiền rượu và tiền lá trà, cô chỉ bàn qua với Quý Duy Thanh về giá cả rồi giao hết hàng cho mẹ chồng.

Định giá cuối cùng thế nào còn phải xem mối quan hệ giữa ba mẹ chồng và đối phương ra sao, xem như nửa bán nửa biếu.

Không ngờ cũng bán được hơn 2000.

Quý Duy Thanh ở dưới nhà sửa soạn lại những túi quà tặng, đây đều là quà của cha mẹ anh gửi cho nhà vợ.

Tống Thời Hạ ngồi trong phòng đếm tiền mỏi tay, thấy giáo sư Quý nhà mình đi vào bèn nhoẻn cười với anh: “Mẹ lì xì sớm cho em tận 1000 đồng đấy.”

Cô hiểu ý mẹ chồng.

Hai vợ chồng cô kết hôn mà không bày tiệc đãi khách, cũng không nhận được quà mừng khi con dâu mới ra mặt ba mẹ chồng, vốn định dịp tết làm quen với họ hàng thì lại xảy ra biến động.

Tiền mừng tuổi bình thường đương nhiên không thể nhiều như thế, chẳng qua mẹ chồng muốn bồi thường cho cô, số tiền này coi như là phần quà bổ sung cho cô dâu mới.

Giáo sư Quý ngồi xuống cạnh cô: “Nhiều thế à, lần gần đây nhất mẹ cho anh tiền là lần anh đi du học.”

Tống Thời Hạ nhét tiền xuống dưới gối: “Ài, thì tại em đang thất nghiệp mà.”

Quý Duy Thanh không biết phải nói gì.

Dân thất nghiệp này ngâm một vò rượu có giá trị ngang với nửa năm tiền lương của anh, còn than nghèo kể khổ.

Tống Thời Hạ gọi điện cho anh trai, hẹn ngày mai gặp ở nhà cô.

Tống Thời Hạ sợ lạnh, mùa đông thích đắp chồng hai chiếc chăn lên cho kín gió.

Và thường thì cô sẽ chờ giáo sư Quý nhà cô vào chăn trước, làm ấm chỗ rồi mới chui vào, chiếm lấy chỗ anh.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back