Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm

Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 660: Chương 660



Thấy con trai còn đứng ì ra đó, bà lại giục mấy lần.

“Hôm nay con lên thị trấn gửi luôn thì có khi trước tết là tới nơi đấy, đi muộn người ta đóng cửa bưu cục nghỉ tết thì phiền.”

Tống Thu Sinh giải thích: “Mẹ, nhiều thịt thế này, nhà Diêu Tuyết có hai người thôi, ăn đến bao giờ mới hết.”

Bà Tống xụ mặt phê bình con trai: “Bảo con gửi đi thì cứ gửi đi, nói nhiều thế.”

Tống Thu Sinh bị mẹ răn dạy một trận, đành hậm hực ôm một đống quà tết đi ra bưu cục.

Tống Thời Hạ gọi anh trai lại.

“Anh, anh chờ chút.”

Cô mở hành lý lấy ra hai hộp nhân sâm đã được gói cẩn thận.

“Đây là râu nhân sâm hoang dã mà em tìm mua được, dùng để pha trà với nấu canh, dược tính vừa đủ, không bị quá mạnh.”

Thực ra đây là ít râu nhân sâm cô cắt ở mấy củ nhân sâm trong không gian của mình, dùng pha trà hay nấu canh rất hợp, lớn hơn một chút sợ lại bổ quá, dễ chảy m.á.u mũi.

Tống Thu Sinh trêu em gái:

“Quà quý thế á? Chỉ sợ chị Diêu Tuyết của em ăn tết xong về lại mang cho em cả đống quà.”

Tống Thời Hạ cũng đùa lại: “Giờ em đã trở nên khó tính bao nhiêu, đều tại chị ấy tặng quà toàn những món em thích.”

Hàn Dung và chồng ngồi trước bếp lò sưởi ấm, nhỏ giọng thì thầm rằng thông gia thật hào phóng quá.

“Anh thấy quà tết mình mang đến có phải hơi ít quá không?”

Quý Học Nhai lại không quá quan tâm mấy thứ này.

“Không đâu, em mang theo bao nhiêu đồ như thế, ít làm sao được.”

“Nhưng thông gia tặng cho hẳn một con heo, tận 100 cân lận đó.”

Quý Học Nhai chép miệng:

“Tay nghề nuôi heo nhà thông gia tốt thật, thịt heo ngon hơn thịt mua ngoài chợ, mà lại không biết phải nói ngon hơn thế nào.

Chẳng trách lão Hồ nôn nóng muốn cho trường ổng mau chóng hợp tác với nhà thông gia.”

Hàn Dung hạ giọng:

“Nói thật, mấy bà vợ các chiến hữu của anh cũng cứ liên tục hỏi thăm thịt heo nhà thông gia mua thế nào, anh bảo em có nên hỏi người ta không?”

“Thì hỏi đi, mấy nhà đó đều ăn tiêu thoải mái, mỗi lần mua là mua mấy cân, mười mấy cân, lò mổ nhà thông gia có đến mấy con heo lận, bán trong thôn không hết được đâu.”

Trước khi lên đường, Tống Thời Hạ đã lấy mấy hộp tổ yến với cao da lừa từ trong không gian ra, bỏ vào hành lý.

Cô đã bóc hết bao bì, chỉ còn lớp bọc trong cùng không có nhãn hiệu.

“Mẹ, đây là quà năm mới con chuẩn bị cho mẹ với chị con, cái này là để cho phụ nữ dùng, đừng có để ba con với anh rể ăn, này là đổ bổ cho phụ nữ thôi.”

Bà Tống xúc động: “Nhìn cách đóng gói lạ mắt ghê, chắc cũng không rẻ đâu đúng không?”

“Giá cả cũng bình thường, đây là sản phẩm mới mà công ty con chuẩn bị đưa ra thị trường, trước mắt cũng chỉ có con mới có công thức chế biến.”

“Con gái mẹ vào đại học liền trở nên giỏi giang quá, hiện giờ đã biết làm đồ bổ rồi.”

Tống Thời Hạ hơi chột dạ, nhưng lấy tri thức hai học vị cử nhân Dược học và Trung y học của cô thì keo da lừa với tổ yến đều là những thứ từng được ghi chép lại trong tài liệu Trung y, cho nên có làm ra cũng không có gì kì quái.

Chẳng qua nguyên liệu hơi khó kiếm, cần có con đường mua sắm riêng.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 661: Chương 661



Tống Thu Sinh lên thị trấn gửi đồ, tiện đường ghé vào tiệm chị gái ngồi chơi một lát.

Nghe nói cha mẹ chồng của em gái cũng về nhà mình ăn tết năm nay, Tống Xuân Hạ nhấp nhổm không yên.

“Để chị với anh rể em cùng về, hôm nay bán gần hết rồi.”

Tống Thu Sinh ngăn chị ấy lại:

“Không vội, tranh thủ cuối năm lưu lượng khách lớn, chị cứ kiếm thêm chút đi, đến tết tới nhà cũng gặp được ấy mà.”

Tống Xuân Hạ không tán đồng: “Không được, nhà người ta lặn lội đường xa tới nhà mình, mình phải chu toàn lễ nghĩa mới phải.”

“Nếu thật sự thấy băn khoăn thì mai anh chị hẵng tới, hôm nay cũng muộn rồi, tối về không an toàn.”

Tống Xuân Hạ cảm thấy cũng có lý.

“Vậy được, mai chị mang ít đồ kho qua đó luôn, bảo mẹ không phải làm nhiều đâu.”

Từ sau khi Tống Đông Đông chuyển trường, gánh nặng chăm sóc cha mẹ đã dồn lên vai Tống Xuân Hạ.

Lâu lâu chị ấy lại phải về nhà xem cha mẹ có cần giúp gì không.

Nhà chị ấy hiện giờ do chị ấy quyết định mọi chuyện, chồng và mẹ chồng cũng không có ý kiến gì khi chị ấy thường về giúp đỡ cha mẹ ruột, mà dù có ý kiến cũng làm gì có thể diện nói ra?

Con đường buôn bán của nhà chị ấy đều do em gái chị giúp, như thế mới có thể cho gia đình chị có được như ngày hôm nay, mỗi bữa đều có thịt ăn.

Lẽ nào giờ phất lên lại trở mặt?

Tính tình Tống Xuân Hạ cũng thay đổi rất nhiều.

Trước kia còn làm bên cửa hàng mậu dịch, chị ấy chỉ thuộc dạng nhanh nhảu khéo nói.

Còn giờ đây, khi đã làm bà chủ, tính cách cũng trở nên hào phóng thẳng thắn mà lại đanh đá hơn xưa.

“Thôi, không bán nữa, mở tiệm nửa ngày mệt c.h.ế.t đi được, bọn chị phải về chuẩn bị đồ ngày mai về nhà đây. Đồ ăn trên bếp còn chưa bán hết, em mang về đi, sạch cả ấy mà.”

Tống Thu Sinh không lay chuyển được ý chị gái, đành mang theo một túi lẩu cay to về nhà.

Đám nhỏ trong nhà chưa từng ăn quán ven đường, Quý Nguyên ngửi thấy mùi đồ ăn thơm ngào ngạt thì hít lấy hít để, kêu to: “Cậu là lẩu ạ?”

Tống Thu Sinh cười: “Cậu không phải lẩu nha.”

Anh ấy lắc chiếc hộp to trên tay.

“Trong này là lẩu cay, để bà ngoại lấy cho các cháu một bát nhỏ, ăn thử xem.”

Hai anh em chạy đi tìm bà ngoại, Tống Thời Hạ cũng vừa lúc đi vào.

“Anh tới chỗ chị cả ạ? Tình hình làm ăn của tiệm chị ấy thế nào?”

“Nhìn cũng có vẻ ổn đó, vệ sinh quét tước sạch sẽ, bàn không có dầu mỡ bụi bặm, chị cả nghe nói cả nhà em về ăn tết đợt này nên bảo anh mang lẩu về ăn, chị ấy với anh rể đóng cửa về nhà chuẩn bị quà mai mang qua.”

“Làm ăn ổn là được, anh, anh có thấy trong thị trấn có quán nào cạnh tranh với nhà chị ấy không?”

Tống Thu Sinh cố gắng nhớ lại: “Trước còn thấy có nhiều quán lắm, mà giờ đều thấy đổi sang bán mỳ.”

Lúc trước chị cả ăn nên làm ra, có rất nhiều người cũng học theo, giá còn hạ thấp hơn nhà chị ấy.

Có ít người cảm thấy dù sao đó cũng chỉ là cùng một thứ, ăn nhà ai cũng như nhau, vì thế mới chọn nhà nào rẻ mà ăn.

Nhưng ăn một lần mới thấy khác biệt quá lớn, mới mắng quán người ta, mắng luôn cả Tống Xuân Hạ.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 662: Chương 662



“Đây là tầm quan trọng của danh tiếng đó, chị cả làm ăn một năm, tích góp được lượng khách quen cố định, về sau huyện ta phát triển đi lên cũng có thể mở rộng quy mô kinh doanh ra.”

Tống Thu Sinh nhún vai: “Huyện này? Chờ nó phát triển đi lên, chắc phải mấy chục năm nữa.”

“Chưa chắc, chưa biết chừng 20 năm nữa nơi này đã thay đổi chóng mặt rồi, anh nhìn thủ đô thay đổi từng ngày thì biết.”

Huyện cô thực ra cũng có điều kiện khá tốt, đường lớn thông bốn phương.

Chẳng qua chưa làm đường đẹp, đợi sau này xây dựng hoàn thiện, chắc chắn là một nơi có tiềm lực phát triển cao.

Trước mắt chưa có cao tốc, lái xe từ thủ đô về nhà mất đến mười mấy tiếng đồng hồ.

Đợi khi nào có cao tốc sẽ chỉ mất nửa thời gian đó thôi, nếu có tàu cao tốc với sân bay thì sẽ càng mau hơn.

Sáng hôm sau, Tống Xuân Hạ cùng chồng về nhà mẹ.

Hàn Dung đã từng gặp Tống Xuân Hạ, có ấn tượng rất tốt với cô gái nhanh nhẹn này, cảm thấy tính tình Tống Xuân Hạ hào sảng thoải mái, lanh lẹ dứt khoát, đúng chất con gái phương Bắc.

Bà rất thích cả hai cô con gái nhà họ Tống.

Cô lớn trưởng thành chu đáo, cô con gái nhỏ tinh tế săn sóc, không biết bà thông gia làm thế nào mà nuôi dạy ra hai cô con gái ngoan như thế.

Trong bữa cơm, mọi người mới nghe Tống Xuân Hạ thông báo một tin.

Năm sau ga tàu hỏa của huyện sẽ được cải tạo lại, nghe nói về sau mỗi ngày sẽ có hai chuyến tàu dừng ở ga này vài phút.

Tin này có lẽ chưa xác thực được, nhưng ga tàu của huyện được cải tạo là sự thực.

Mà đã cải tạo lớn, đương nhiên phải do có nhu cầu sử dụng, nếu tàu không ngừng thì cải tạo làm gì?

Bất kể tin này là giả hay thật, nếu bên trên đã ra thông báo cải tạo nhà ga thì hoàn toàn có thể chờ mong.

Quý Học Nhai lại hỏi địa điểm ga tàu, sau đó xác thực tin này.

“Tin này là thật đấy, trước khi tôi về hưu đã nghe người ta thảo luận về vấn đề này, nói là muốn thúc đẩy các thành thị quanh thủ đô cùng phát triển nhanh hơn.”

Tống Thời Hạ có thể dễ dàng bắt được tia vui sướng trong mắt anh chị mình.

Ga tàu ở huyện bắt đầu được dùng có nghĩa là về sau những nông sản nơi này có thể vận chuyển ra ngoài dễ dàng hơn rồi.

Sau bữa cơm, Tống Thu Sinh vội vã đi sang nhà ông hai bàn chuyện làm ăn.

Tống Thời Hạ với Quý Duy Thanh dắt hai đứa nhỏ đi dạo trong thôn.

Người trong thôn đều đã quen với Quý Duy Thanh, nhưng vẫn không ai dám tùy tiện tới hỏi chuyện, đó là giáo sư đại học đó, là người hết sức quan trọng.

Cũng có bác gái lớn tiếng nói về phía vợ chồng Tống Thời Hạ.

“Chồng Tiểu Hạ à, cậu có biết heo mẹ sinh con phải chăm sóc thế nào không?”

Tống Thời Hạ cất cao giọng đáp lời:

“Thím ơi, cái này thím phải qua nhà cháu hỏi đi, ba mẹ cháu năm nay vừa mới đỡ đẻ cho heo đấy, chứ bọn cháu thì không biết.”

Bác gái kia hỏi thế hoàn toàn cố ý làm khó mà thôi.

Bác ta từ bên thôn Trần Gia gả tới đây, vốn đã không hòa hợp với nhà họ Tống, vừa rồi cố tình làm khó con rể nhà họ Tống, người có tiếng là bằng cấp cao, nếu đến nuôi heo cũng không biết thì gọi gì là giáo sư.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 663: Chương 663



Chỉ tiếc bác ta không thành công, con gái nhà họ Tống từ nhỏ đã đanh đá ghê gớm, lớn lên cũng không học được thói lễ phép lịch thiệp gì cả.

Bác ta khiêng cuốc xuống ruộng làm cỏ, gặp ai cũng nói con gái nhà họ Tống tưởng chừng đã ngoan ngoãn biết điều mà thực ra vẫn không biết trên dưới gì cả, còn dám tranh luận với bề trên như bác ta.

Tiếc một điều, chẳng ai đồng tình với bác ta.

DTV

“Bà thôi đi, hai đứa nhỏ nhà ấy kiếm ra tiền liền làm đường cho thôn, bà có giỏi thì đừng có dẫm chân lên đường nhà nó mới sửa.”

Bác ta nói một vòng, khô cả miệng mà vẫn không tìm được ai ủng hộ quan điểm của mình.

Bác ta tức đến giậm chân bình bịch, chân đạp lên cuốc, cán cuốc đập ngược lại trán, sưng vù lên rồi.

Tống Thời Hạ và Quý Duy Thanh dắt hai nhóc về nhà, lại gặp được bác gái kia khiêng cuốc về.

Quý Nguyên tò mò nhìn bác ta: “Mẹ ơi, trán bà ấy sưng to chưa kìa.”

Bác gái hung tợn trừng mắt với Quý Nguyên: “Nhãi ranh, nhìn cái gì đấy.”

Tống Thời Hạ nhìn chằm chằm bác ta, ánh mắt sắc lẻm:

“Thím, nhà chúng ta không oán không thù, làm gì đến mức gặp trẻ con nhà cháu liền mắng ác như thế?”

Bác gái kia bắt gặp ánh mắt hung ác của Tống Thời Hạ, hoảng sợ giật mình, vội vàng khiêng cuốc lùi lại.

“Lườm cái gì mà lườm, biết điều thì trông con cho cẩn thận, đừng có cả ngày nhìn chằm chằm đàn bà con gái, không cẩn thận nuôi ra thằng lưu manh thì đẹp mặt.”

Tống Thời Hạ chặn bác ta lại:

“Thím, thím nói cho rõ ràng, con cháu nói thím cái gì mà thím nói chuyện khó nghe thế?”

Bác gái kia ném cuốc, hung hăng quát: “Thằng ranh nhà mày nhìn chằm chằm mặt tao, đấy là lưu manh.”

Quý Duy Thanh vừa bước ra, bỗng từ đâu có một người đàn ông chạy tới túm tóc bác gái kia, quật tới tấp mấy bạt tai, lại hung hăng đạp hai phát.

“Con mẹ thối tha này, bà ngày nào cũng lê la khắp thôn nói nhăng nói cuội, ông đây vừa mới về đã nghe thấy người ta bảo bà lại đi khua môi múa mép, tưởng ông đây không trị được chắc.”

Quát xong, ông ta quay sang cười cười với Tống Thời Hạ:

“Xin lỗi nha cháu, chú không trông coi thím cẩn thận, bà ta thèm đánh đấy mà, đợi lát về chú cho bà ta một trận là nghe lời ngay thôi.”

Tống Thời Hạ thở dài, tâm tình phức tạp.

Không phải cùng một loại người thì không thành người một nhà đây mà, một người đanh đá độc mồm, một người chỉ biết tay đ.ấ.m chân đá, cô còn biết nói sao đây?

Tống Thời Hạ về nhà hỏi mẹ mới biết người đàn bà bị đánh đó là Trần Thúy Hoa.

Người này ngày thường thích ra cổng thôn buôn chuyện nhà hàng xóm, đặc biệt thích nói xấu sau lưng người khác, gây xích mích giữa các nhà.

“Chồng Trần Thúy Hoa là Tống Đại Sơn, là họ hàng với nhà ta, chẳng may cưới phải bà vợ không an phận nên nhà không lúc nào yên ổn.”

Tống Thời Hạ thở dài:

“Con còn đang định yêu cầu thím ấy xin lỗi, vô duyên vô cớ mắng con trai con, nhưng chú Tống Đại Sơn đó từ đâu chạy tới đánh vợ làm con cũng ngại bắt bẻ thêm.”

Bà Tống an ủi con gái:

“Thôi, một năm con cũng không về nhà mấy lần, cứ coi như chó sủa qua đường đi, làm quá lên lại bị người ta ghét, sau này sẽ đi khắp nơi bôi nhọ con.”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 664: Chương 664



Thà làm mất lòng người quân tử cũng không nên dây vào kẻ tiểu nhân, Trần Thúy Hoa chính là loại tiểu nhân không nên dây vào này.

Tống Thời Hạ nhiều chuyện hỏi thêm: “Trần Thúy Hoa là người thôn Trần Gia ạ?”

“Phải, Trần Kiều mà con quen còn phải gọi Trần Thúy Hoa một tiếng bà dì cơ đấy.”

Tống Thời Hạ thoáng suy tư, chẳng trách cô cứ cảm thấy Trần Thúy Hoa chướng mắt đến kì lạ, vừa trông đã thấy phản cảm sao đó.

Thì ra đó là đám họ hàng thân thích xấu tính của Trần Kiều, gả chồng qua thôn này.

Chỉ đáng thương cho Tống Đại Sơn.

Cô nhớ là trong nguyên tác không xuất hiện nhân vật này, nhưng Trần Thúy Hoa là một thành viên trong đám thân thích rác rưởi của nữ chính, thường xuyên trồi lên để rồi bị vả mặt.

Người chồng chưa từng xuất hiện là một nông dân chịu thương chịu khó, nhưng cuối cùng cũng không chịu nổi mụ vợ này, mới kiên định ly hôn với Trần Thúy Hoa.

Trong nguyên tác, Trần Thúy Hoa có cống hiến diễn xuất trong khá nhiều tình tiết, mỗi lần xuất hiện đều khiến người ta căm hận đến nghiến răng.

Chẳng qua, Tống Thời Hạ thật không ngờ nhà đó lại có quan hệ họ hàng với nhà mình, may mà không phải họ hàng trực hệ, không thì chắc cô khó chịu c.h.ế.t mất.

Bà Tống dặn con gái:

“Tống Đại Sơn tuy chỉ có quan hệ họ hàng xa với nhà ta nhưng đều trong cùng một thôn, thỉnh thoảng chú ấy cũng giúp ba con việc nọ việc kia, con người cũng không phải xấu gì.

Con đừng thấy chú ấy đánh vợ thì tưởng chú ác, cái mồm của Trần Thúy Hoa đã khiến chú ấy gặp không ít phiền phức đâu, cũng khổ lắm.”

Tống Thời Hạ không tính nhúng tay vào chuyện nhà người khác, cô nói:

“Mẹ yên tâm, con cũng chẳng đến mức thấy chuyện gì chướng mắt cũng phải xen vào, vợ chồng nhà họ ra sao cũng không liên quan đến con mà.”

Bấy giờ bà Tống mới yên tâm:

“Nếu không có việc gì thì đừng qua bên thôn đó, chỉ đi dạo quanh đại đội ta là được.”

Nửa năm nay, đời sống người dân hai bên dần có sự chênh lệch rõ ràng.

Người bên thôn Trần Gia muốn hưởng sái làm giàu nhưng lại không muốn thừa nhận mình đang bị thôn Tống Gia vượt mặt, cứ thế khó chịu với nhau mãi.

Nếu nói kĩ càng thì oán thù hai bên chất chứa đã lâu rồi.

Trước kia hai thôn thuộc hai đại đội sản xuất, ở cạnh nhau nên hết đua sức lao động lại đua sức sản xuất.

DTV

Mấy năm trước cải cách ruộng đất, hai thôn sáp nhập, nhưng ân oán tích lũy bao năm đâu dễ dàng buông bỏ.

Hai bên không bên nào chịu phục bên nào, quan hệ cạnh tranh khi trước không phải nói một câu hòa giải là biến mất.

Vì thế, tuy hiện giờ lứa trẻ có qua lại khá nhiều, quan hệ khá tốt, nhưng lứa cha chú lại vẫn căm ghét nhau ra mặt.

Cán bộ thôn cũng đã cố gắng giảm bớt mâu thuẫn hai bên, nhưng nhiều lần đều không có tác dụng gì.

Thôn Trần Gia trước đây luôn tự hào có sức sản xuất vượt mức quy định.

Nhưng không biết từ bao giờ, mức sống bên thôn Tống Gia đã vượt trên họ, người của thôn Trần Gia làm sao mà nuốt trôi cục tức này?

Nhưng nuốt không trôi cũng đâu làm gì được.

Bởi vì người có tiền đồ lại là người thôn Tống Gia, một người phát đạt nhưng không quên quê nhà, một lòng muốn thúc đẩy thôn mình đi lên.

Cho nên mới tìm cách kéo người trong thôn cùng kiếm tiền, mà thôn Trần Gia họ lại không có ai có khả năng này.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 665: Chương 665



Có người không thể hạ sĩ diện đi nhờ vả người ta, bèn tìm cách khác.

Ví dụ như gả con gái mình sang thôn Tống Gia, cách này cũng coi như không tệ.

Tống Thu Sinh không ngờ bữa cơm với mấy người bạn thủa thơ ấu cũng có thể biến thành một buổi làm quen như thế này.

Bàn xong việc làm ăn, anh ấy lập tức đứng lên.

“Cũng hơi muộn rồi, ở nhà còn đang chờ tôi về ăn cơm, tôi đi trước nhé.”

Trần Quốc Tráng vội vàng đưa mắt ra hiệu cho em gái, Trần Nhị Nha ngượng ngùng nũng nịu gọi một tiếng ‘anh Tống’.

Tống Thu Sinh vỗ vỗ vai bạn.

“Quốc Tráng, tôi về trước đây, chuyện này tôi cũng chỉ nhắc với cậu một lần thôi đấy, lần tới ta gặp nhau hẳn là trong tiệc mừng đám cưới tôi rồi.”

Tống Thu Sinh không từ chối thẳng thừng, để tránh làm con gái nhà người ta mất mặt quá.

Anh ấy chỉ nói mình sắp cưới, như thế cũng coi như chặn được toàn bộ những lời phía sau của người bạn.

Trần Quốc Tráng gượng gạo cười cười: “Thằng nhóc này, có bạn gái lúc nào mà không báo cho anh em một tiếng?”

Anh ta không phải không biết chuyện Tống Thu Sinh có bạn gái.

Lần trước Tống Thu Sinh đưa Diêu Tuyết về quê, Trần Quốc Tráng cũng có ở nhà, làm sao lại không biết tin này.

Chẳng qua lần này anh ta thấy Diêu Tuyết không về cùng, còn tưởng Tống Thu Sinh với Diêu Tuyết đã chia tay.

Chia tay cũng không phải chuyện gì khó hiểu, nghe nói cô Diêu Tuyết đó là con gái nhà giàu có, Tống Thu Sinh tuy cũng khá giả nhưng không so được với nhà người ta, nam yếu nữ mạnh khó bền.

Mẹ Trần Quốc Tráng luôn lải nhải bên tai anh ta, muốn anh ta tác hợp em gái mình cho Tống Thu Sinh.

Nhưng Trần Quốc Tráng thực sự cảm thấy không ổn, Trần Nhị Nha làm sao có thể lọt vào mắt Tống Thu Sinh được.

Song, mẹ anh ta cứ khăng khăng một mực muốn anh ta thúc đẩy chuyện này, không chịu là lại lăn lộn khóc lóc kêu than.

Trần Quốc Tráng bất lực, đành phải thử một lần cho hai mẹ con hết hi vọng, buông tha cho mình.

Anh ta cảm thấy không có khả năng, nhưng mẹ và em gái anh ta lại thấy không gì là không thể.

Tống Thu Sinh đã từng quen Diêu Tuyết thì làm sao còn có thể để mắt đến mấy cô gái bình dị trong thôn, đặc biệt là như Trần Nhị Nha, bạn anh ta có mù thì cũng sẽ không mê nổi.

Tống Thu Sinh vội vàng chạy về nhà, bị em gái chặn ở cửa cười nhạo một trận.

Tống Thời Hạ tựa cửa, cắn hạt dưa trêu anh mình:

“Anh, có phải lần này về quê đã biến thành cục vàng trong mắt các bà các mẹ rồi không?”

Tống Thu Sinh xua xua tay: “Dẹp dẹp, vàng bạc gì, nghe không xuôi tai gì cả.”

Tống Thời Hạ cười khanh khách:

“Ý là anh được các bà các cô thích, đưa vào diện con rể lý tưởng thôi mà, có tiền có địa vị lại chưa kết hôn, các bà đương nhiên thích rồi.”

Tống Thu Sinh sờ cằm, tự hỏi:

“Có vẻ lễ đính hôn của anh với Diêu Tuyết làm khiêm tốn quá nên không ai biết, có khi phải nhờ bà hai tuyên truyền rộng ra mới được, để mọi người đều biết anh trai em là chậu đã có hoa.”

Tống Thời Hạ ghé sát lại tò mò hỏi: “Lần này là con gái nhà ai thế? Em có quen không?”

Tống Thu Sinh tức giận lườm em gái: “Trần Nhị Nha, em có ấn tượng gì không?”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 666: Chương 666



Ấy, Trần Nhị Nha chẳng phải chính là đối tượng ngoại tình của người chồng thành thật của Trần Kiều trong nguyên tác đó sao?

Người chồng thành thật của Trần Kiều rất giỏi xây dựng hình tượng lừa người khác, ngoài mặt chân chất, sau lưng thường xuyên qua lại với những quả phụ.

“Không có ấn tượng gì, không quen, anh, tốt nhất là tết này anh bớt đi chơi đi, em lo cho anh lắm đó.”

Tống Thời Hạ nói thẳng rằng mình lo lắng, không phải cô suy nghĩ nhiều mà trong thôn thực sự có khả năng phát sinh loại chuyện say rượu rồi bị người ta hãm hại mất thanh danh.

Tống Thu Sinh nghiêm mặt lại.

“Nếu em mà đã thấy lo thì chứng tỏ rất có khả năng sẽ xảy ra chuyện tồi tệ, anh tin tưởng tuyệt đối vào vận may của em, tết năm nay ai cũng đừng mơ gọi anh đi uống rượu.”

Anh ấy không dám lấy danh dự của mình ra đánh cược.

Nếu thật sự có vấn đề gì, anh ấy cho rằng mình bị lừa gạt thì có thể từ chối không chịu trách nhiệm, nhưng cha mẹ mình còn ở trong thôn thì phải làm sao?

Tống Thời Hạ chỉ đột nhiên nghĩ đến chuyện đó, không ngờ lại thật sự giúp anh trai thoát được một nạn.

Trần Nhị Nha ngây ngốc nhìn theo bóng Tống Thu Sinh ra về, khi quay về phòng, cô nàng hậm hực giậm chân trách anh mình.

DTV

“Tại anh đấy, anh không biết giữ anh Thu Sinh lại ăn cơm sao, mẹ đã bảo em chuẩn bị rượu rồi kìa.”

Trần Quốc Tráng trố mắt, không sao tin nổi.

Chẳng lẽ đây là kế hoạch mà mẹ và em gái mình vạch ra để bẫy bạn mình?

Đầu đau như muốn nứt ra, Trần Quốc Tráng rít lên:

“Hai người điên rồi à? Có còn cần thể diện nữa không? Một đứa con gái chưa chồng mà dám nghĩ ra loại mưu kế bẩn thỉu này?

Thích thì cứ mạnh dạn mà theo đuổi, cần gì phải dùng thủ đoạn với người ta như thế?”

Trần Nhị Nha lau nước mắt:

“Anh, anh nói thật cho em nghe, nếu em thật sự mạnh dạn theo đuổi anh ấy thì liệu anh ấy có để ý tới em không?”

Trần Quốc Tráng lạnh nhạt đáp:

“Không có khả năng ấy, điều kiện của em, gả cho ai đấy quanh đây đã là tốt rồi, còn như Tống Thu Sinh… trừ khi đời trước người ta nợ em cả tính mạng, đời này tới trả nợ thì may ra.”

Trần Nhị Nha có cảm giác như vừa bị đ.â.m một d.a.o trúng tim.

Cô nàng khóc nấc lên, mặt mũi vặn vẹo dữ dằn:

“Em tồi tệ thế sao? Em chỉ không xinh lắm thôi, nếu em có một gương mặt đẹp thì còn sợ không lấy được chồng sao?”

Trần Quốc Tráng nói thẳng ra:

“Em không chỉ khó coi mà tính tình cũng khó ưa nữa. Nghe anh, ngoan ngoãn ở nhà kiếm lấy một thằng chồng nông dân hiền lành nào đấy, Tống Thu Sinh hiện giờ đã là nhà giàu bạc vạn rồi, em có gì đòi xứng với người ta?”

Trần Nhị Nha lau khô nước mắt, nói:

“Chuyện này không cần anh quan tâm, mẹ nói nhất định có thể khiến anh ấy cưới em. Anh cứ coi thường em đi, đến khi em lấy được anh Thu Sinh, chẳng phải anh cũng được lợi à.”

Trần Quốc Tráng hoàn toàn không tin em gái mình có thể lấy được Tống Thu Sinh.

Nếu nó có thể đẹp bằng 60-70% Diêu Tuyết thôi thì anh ta còn thấy có hi vọng, nhưng thực tế…

Nhìn gương mặt gồ ghề lồi lõm của em gái, chính anh ta còn thấy chướng mắt.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 667: Chương 667



Mấy ngày tết, Tống Thu Sinh cáo ốm không đi đâu, làm người trong nhà lo lắng mãi.

Để không bị lộ, anh ấy nói dối mình ăn phải thứ gì không hợp bụng, cần ở nhà tĩnh dưỡng, ngày ngày kéo hai cháu nhỏ rúc trong phòng sưởi không ra ngoài.

Mục tiêu không chịu bước ra khỏi cửa, Trần Nhị Nha dù nhiều thủ đoạn đến đâu cũng không có cơ hội sử dụng.

Nhưng cô ta và mẹ vẫn cứ liều một phen, lần ấy tưởng rằng đã mời được Tống Thu Sinh tới nhà, thế là cố tình uống say, mơ màng nhầm đối tượng, lên giường với một người đã có vợ.

Khi tỉnh dậy, nhìn sang người bên cạnh, Trần Nhị Nha sợ hãi hét ầm lên.

Khách khứa chưa kịp ra về đều tưởng có chuyện gì nguy hiểm, vội vã chạy vào, vô tình lại thành bắt gian tại trận.

Tống Thu Sinh bế cháu ngoại bóc hạt hồ đào trong phòng sưởi, đây là món ăn vặt anh ấy thích nhất trong đống quả khô mà em gái anh kiếm ở đâu đó về, mùi vị rất ngon.

Tống Thời Hạ kích động kéo Quý Duy Thanh chạy vào phòng, mặt mày hớn hở như đang muốn chia sẻ chuyện vui.

Cô ngồi xuống, kéo bé Quý Dương vào lòng, bé con ấm áp thơm phức như lò sưởi cá nhân, ôm rất thích.

Quý Duy Thanh ngồi bên cạnh, giúp Tống Thời Hạ vén lại những lọn tóc rối tung vì chạy gấp.

“Bọn em đang ăn cơm bên nhà ông hai, bỗng dưng nghe nhà bên có tiếng người hét to, anh, anh chắc chắn không tưởng được, chuyện mà em lo nhất thế mà thực sự xảy ra rồi.”

Cô cũng không ngờ mình lại đoán chuẩn như thế, khi ấy cô nhớ tới nguyên tác nên nhắc nhở Tống Thu Sinh một câu mà thôi.

Lần đầu gặp tình huống bắt gian tại giường chỉ xuất hiện trong tiểu thuyết thế này, Tống Thời Hạ phải kìm nén lắm mới không chạy qua xem tận mắt.

May sao, bọn trẻ con trong nhà ông hai rất nhanh nhẹn, chạy qua xem rồi trở về miêu tả lại hiện trường sinh động như thật.

Thậm chí còn vì tả quá kĩ càng, bị người lớn lườm cho mấy lần.

Chuyện là, Trần Nhị Nha uống say, lần đi nghỉ, không hiểu vì sao lại mò luôn vào phòng chồng chị họ, hai người lơ mơ ngủ với nhau luôn.

Khi nghe thấy có tiếng la, khách khứa đều chạy vào xem thế nào, tất cả đều đã trông thấy vết m.á.u trên ga giường.

Vì thế, mọi người đều biết, Trần Nhị Nha đã mất trinh tiết.

Chị họ Trần Nhị Nha là con gái của dì ruột Trần Kiều.

Trong nguyên tác, cô em họ này liên tục tác động khiến Trần Kiều không ly hôn được.

Đã rất nhiều lần Trần Kiều sắp sửa thoát khỏi địa ngục rồi, nhưng cô em họ kia lại dùng nhiều cách khuyên bảo chèn ép khiến Trần Kiều không sao thoát ra được.

Trần Kiều sống lại, chuyện đầu tiên chính là trở tay đặt bẫy chuyện hôn nhân của cô em họ này, khiến cho cô ta phải kết hôn với người chồng kiếp trước của mình.

Hẳn Trần Kiều cũng không ngờ chuyện này còn vòng vèo liên quan đến Tống Thời Hạ, may mà nhà Tống Thời Hạ không bị liên lụy.

Chuyện lần này Trần Kiều không hề tham dự, trước khi đi vào, chạm mặt Tống Thời Hạ, cô ta hơi bất ngờ.

Thân thích hai nhà ở ngay sát vách nhau, hai cô đều không lường trước được chuyện này.

Tống Thời Hạ và Trần Kiều đều háo hức muốn gặp nhau để chia sẻ tin tức, nhưng phải chờ đến khi về trường mới được.

DTV

Người mà hai cô chướng mắt lại vô tình dây dưa với nhau, không biết về sau Trần Nhị Nha sẽ thế nào.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 668: Chương 668



Tống Thời Hạ không hề thấy thương cảm cho Trần Nhị Nha, loại người thích dùng chiêu trò gài bẫy người khác hẳn nên lường trước được kết cục của mình.

Tống Thu Sinh nghe xong, lưng ướt đẫm mồ hôi.

Nếu hôm nay mình đi tụ tập, uống vào mấy chén rượu, bị người ta đỡ vào phòng thì chỉ e trong sạch đời này đã bị hủy hoại.

Tống Thời Hạ thấy anh mình có phản ứng mạnh như thế, cô bật cười trêu chọc: “Anh, sao thế, làm gì mà sợ hãi như thể xử nam vậy?”

Tống Thu Sinh trừng em gái một cái:

“Nói năng không biết kiêng dè, lấy chồng rồi cũng không được như thế, gì cũng dám nói.”

Tống Thời Hạ vội che miệng, mắt lại cứ đảo quanh, liếc nhìn anh mình.

“Thái độ của em là thế nào đấy, anh trai em là loại người có tí tiền liền bại hoại hay sao.”

Tống Thời Hạ lắc đầu, cô chỉ không ngờ anh cô còn ngây thơ như thế.

Chị Diêu Tuyết là người mang tư tưởng cởi mở vậy mà lại đi thích kiểu đàn ông ngây thơ thật thà thế này.

Anh cô thoạt nhìn là kiểu người mạnh mẽ từng trải, ấy thế mà bản chất lại ngây ngô thuần khiết?

Chậc chậc.

Tống Thời Hạ còn nhớ, có nhiều tối cô gọi điện cho chị Diêu Tuyết, nhưng người tiếp điện thoại đều là anh cô.

Hơn nữa, hai người này cũng đã đính hôn, cô còn tưởng họ đã chung sống đúng nghĩa, ai ngờ vẫn là ‘ở chung một nhà’ một cách thuần túy thực sự.

Tống Thời Hạ chép miệng cảm thán, anh trai với chị dâu tương lai yêu lâu như thế mà vẫn theo đuổi tình yêu Plato thuần khiết, thật là ngây thơ.

Cũng trong lúc này, gièm pha của hai gia đình ở thủ đô lại đã bùng nổ.

Quý Nhiễm mỗi ngày đều cảm thấy hối hận vì không cùng cha mẹ về nhà em dâu ăn tết.

Trước tết, mẹ chị ấy đã tặng cho nhà chị ấy mấy chục cân thịt heo, nói là heo do ông bà thông gia bên đó gửi lên biếu tết, từ trại chăn nuôi nhà em dâu đấy.

Cả nhà ăn thịt này đều khen không dứt miệng, ngay cả mẹ chồng Quý Nhiễm trước nay luôn bắt bẻ cũng phải khen mấy lần rằng thịt này thơm ngon hơn bình thường.

Quả thực, Quý Nhiễm cũng thấy em trai mình thật là may mắn, em dâu đã nấu ăn ngon rồi, nhà em ấy còn khéo chăn nuôi hơn người thường nữa chứ.

Thịt heo nhà em dâu gửi lên thật sự rất khác, không như thịt heo ngoài chợ.

Thịt heo bình thường mua về, bất kể chế biến thế nào, ăn vào đều cảm thấy khô xơ, không được mềm ngọt.

Chỉ khi nào mua được những miếng thịt ba chỉ béo nhất thì ăn mới thấy mềm miệng một chút.

Mẹ chồng Quý Nhiễm nói là vì người bình thường nuôi heo sẽ tiếc của, không cho heo ăn ngon nên nuôi khá gầy, không nhiều thịt mỡ, thịt nạc cũng xơ khô không thơm ngon.

Thịt heo mẹ chị ấy mang tới cho không chỉ tươi ngon mềm ngọt thịt mà phần mỡ tinh còn nấu ra được một bình mỡ heo đầy.

Năm trước nhà chị ấy cũng xào thịt mỡ lấy mỡ heo ăn tết, nhưng phải mua phần lá mỡ mới nấu ra được nửa bình, cả năm đều phải ăn rất tiết kiệm mới đủ.

Hôm nay mùng 5 tết, Quý Nhiễm và chồng dẫn con đi chúc tết, tình cờ gặp ngay phải một vụ gièm pha ầm ĩ.

Quý Nhiễm cảm thấy may mà mình không về quê em dâu ăn tết, nếu không, đợi đến khi em dâu về thủ đô chỉ sợ không ai kể cho nghe vụ việc này, thế thì sẽ tiếc lắm.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 669: Chương 669



Nhân vật chính của gièm pha lần này không phải ai khác mà chính là Bạch Thu Thụy và Cát Tình.

Từ sau khi vị phó hiệu trưởng Cát kia không còn hi vọng thăng chức, bà Bạch và mẹ chồng là bà cụ Bạch bắt đầu có ý đồ khác.

Trước đó, Cát Tình đã mang thai với Bạch Thu Thụy, nhưng vì tiền đồ của phó hiệu trưởng Cát nên cần phải làm Cát Tình xử lí cái thai.

Việc này không thể làm lớn, tránh để bên trên nghe thấy, sẽ có ảnh hưởng tới hình tượng của phó hiệu trưởng Cát.

Nhưng phó hiệu trưởng Cát đã thất bại trong cuộc đua lên chức, vẫn phải giữ nguyên chức vị cũ, về sau cũng chẳng còn cơ hội thăng tiến, bà Bạch và mẹ chồng lập tức kênh mặt tỏ thái độ.

Tuy đây là lỗi lầm của con cháu nhà mình, nhưng nó cũng không hề phủ nhận trách nhiệm, vậy thì tranh thủ dịp lễ tết này, ấn định luôn chuyện hôn nhân của hai đứa, chẳng phải vừa đẹp hay sao.

Bà Bạch và mẹ chồng âm thầm bàn bạc với nhau, đám đàn ông trong nhà đều không hề hay biết.

Trước tết, Cát Tình đã bị mẹ mình dắt đến phòng khám tư để bỏ thai, trong quá trình này đã xảy ra vài chuyện nhỏ.

DTV

Có người nói là năm hết tết đến không nên động d.a.o kéo, có m.á.u không may mắn, vì thế lại dời chuyện này qua tết mới làm.

Cát Tình thực lòng không muốn bỏ đứa bé này, cô ta coi đây là kết tinh tình yêu giữa mình và anh Thu Thụy, ngày ngày ảo tưởng anh Thu Thụy của mình sẽ cầu hôn mình thật cảm động như trong phim truyền hình và hứa hẹn sẽ chịu trách nhiệm về cái thai.

Cát Tình chờ mãi, vẫn không chờ được một lời cầu hôn từ Bạch Thu Thụy, nhưng lại thấy bà Bạch và bà nội Bạch Thu Thụy tới.

Cô ta mừng lắm, cho rằng đây là ý của Bạch Thu Thụy.

Có điều, vợ chồng phó hiệu trưởng Cát hết sức bất mãn trước việc hai người trẻ tuổi ăn cơm trước kẻng, thậm chí còn để lại hậu quả, làm con gái mình chưa chồng đã có thai.

Cả hai người đã cố gắng giữ hình tượng tốt với bên ngoài hơn nửa đời người, không muốn để con gái hủy hoại nó trong gang tấc.

Song dù hai vợ chồng có phòng bị thế nào cũng không lường được con gái mình lại hướng về người ngoài.

Ngay ngày đầu năm, giữa lúc đông đủ họ hàng thân thích và khách khứa, Cát Tình hào hứng thông báo mình đã có tin vui, còn thẹn thùng nói thêm rằng muốn đính hôn với Bạch Thu Thụy.

Lúc ấy trong nhà không chỉ có họ hàng hai bên mà còn có cả đồng nghiệp của phó hiệu trưởng Cát.

Cát Tình chọn lúc này để nói toạc ra khiến sự việc không thể vãn hồi, Lý Ái Nam choáng váng suýt thì đứng không vững.

Cát Tình đang tươi cười, thấy thế thì lấy làm kinh ngạc.

Cô ta không hiểu, vì sao mẹ lại có phản ứng kì quái như thế.

Nhà họ Bạch đồng ý chịu cưới chứng tỏ cô ta đã chọn đúng một người đàn ông tốt và có trách nhiệm mà, lẽ ra mẹ cô ta nên vui mừng mới phải chứ?

Phó hiệu trưởng Cát đang vui vẻ tươi cười cũng cứng đơ cả mặt, vội vàng bảo con lớn tống cổ Cát Tình về phòng rồi giải thích với khách khứa trong nhà rằng Cát Tình mới uống say, chắc là đang nói mê nói sảng thôi.

Chị dâu Cát Tình chỉ ngồi yên tiếc tục ăn, nhưng nét mặt không che giấu niềm vui khi thấy cô em chồng chướng mắt này gây tai họa.
 
Back
Top Bottom