Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm

Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 700: Chương 700



Bạch Thu Thụy và chú út cùng với cậu ruột rời khỏi văn phòng.

Họ không về ngay mà tìm một nơi vắng người, chú út cậu ta mới hỏi: “Thu Thụy, cháu với cô bạn kia không thân thiết lắm à?”

Ông ta nhớ rõ hồi cấp ba, cháu mình được rất nhiều nữ sinh yêu thích mà, sao nữ sinh trong kia lại có vẻ không quá ưa nó?

Bạch Thu Thụy kìm nén mất mát, đáp:

“Chú út, chú đừng hỏi nữa, đây là chuyện riêng của cháu. Hơn nữa, cô ấy cũng đã lấy chồng, có con rồi, chú bảo cháu phải móc nối tình cảm kiểu gì.”

Chú út Bạch Thu Thụy xấu hổ cười cười:

“Thôi chú không hỏi tới nữa, chú còn tưởng có thể tranh thủ mối quen biết này để mời bạn học của cháu đi ăn bữa cơm.

Chỉ cần chúng ta bày tỏ thành ý rõ ràng, cộng thêm với kinh nghiệm y học phong phú của cậu cháu, chúng ta có thể thuận lợi lấy được hợp đồng với họ.”

Nhà ngoại Bạch Thu Thụy đúng là gia tộc theo nghề y dược cổ truyền nhiều đời.

Chỉ tiếc trong chiến loạn, bao tài liệu y dược đều bị thất lạc hoặc tổn hại, truyền đến đời mẹ và cậu chỉ còn mười mấy cuốn sách y học cơ sở, những cuốn về y học cổ bí truyền của dòng họ đều đã thất lạc.

Nghe nói trong đó có cả một cuốn do vị tổ tiên từng làm ngự y đích thân biên soạn, trong đó có rất nhiều bài thuốc bí truyền trong cung đình.

Tiếc thay, không rõ nay đang lưu lạc nơi nào.

Mẹ và cậu Bạch Thu Thụy đều không theo học ngành y, cho nên tiếng tăm của dòng họ ngoại gần như đã lụi tàn trong giới, ít người biết đến.

Khi còn nhỏ, cậu ta từng được bà ngoại dạy nhận biết dược liệu qua sách, chưa từng nghĩ sẽ có ngày mình lại làm buôn bán liên quan đến dược liệu như bây giờ.

Bạch Thu Thụy cũng nghe nói cậu mình hồi thiếu niên từng suýt đăng kí theo học đại học Trung y, nhưng số không may lại bị chụp mũ hành nghề y phi pháp.

Người cậu có lòng tốt giúp đỡ nhà bên hạ sốt cho trẻ, lại bị người ta tố giác là tuyên truyền mê tín phong kiến.

May mà có ông nội ra mặt giúp một tay mới thoát cảnh tù tội, nhưng cũng đánh mất cơ hội vào đại học.

Từ đó, cả ngày chỉ lầm lũi đọc sách, mãi cho đến khi nhà nước cải cách mở cửa mới bước ra ngoài, mạo hiểm đi kinh doanh.

DTV

Dương Canh Minh đột nhiên lên tiếng: “Tôi đã gặp người bạn đó của Thu Thụy.”

Chú út nhà họ Bạch nhạy bén phát hiện ẩn ý trong lời của ông ta.

“Thấy khi nào?”

“Đồng Nhân Đường, cô bé này thường xuyên đến Đồng Nhân Đường mua dược liệu, còn từng mua An Cung Ngưu Hoàng Hoàn.”

Bạch Thu Thụy lo lắng hỏi: “Cô ấy mua An Cung Ngưu Hoàng Hoàn làm gì vậy?”

Dương Canh Minh liếc nhìn cháu mình:

“Hẳn là mua cho người khác. Sư phụ cậu cho rằng cô ấy là người cùng ngành, còn dặn cô ấy nếu tự chế thuốc thì không được dùng bừa.

Về sau, thỉnh thoảng cô ấy cũng có đến mua dược liệu, mấy hiệu thuốc cậu quen đều thấy cô ấy qua hỏi mua.”

Bạch Thu Thụy nhìn ông ta:

“Bạn ấy học chuyên ngành Dược học, có lẽ thật sự mua dược liệu về nghiên cứu thôi, năng lực học tập của cô ấy rất mạnh.”

Dương Canh Minh ngạc nhiên:

“Ủa, cô bé này học Trung y mà nhỉ? Cậu nhớ cô bé đó là học trò lão Ngụy mà, trước lão Ngụy còn mang con bé tới viện Trung y ngồi khám bệnh cho người ta mà.”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 701: Chương 701



Bạch Thu Thụy ngây người.

“Một người hẳn sẽ không thể theo học hai trường cùng lúc chứ ạ?”

Chú út nghe xong thì cũng hiểu được:

“Người khác có lẽ không được, nhưng người bạn này của cháu là thủ khoa, đồng thời theo học hai ngành cũng không có gì lạ, có khi hai bên còn tranh cướp mời cô ấy theo học cơ đấy.”

Bấy giờ Bạch Thu Thụy mới nhận ra sự theo đuổi đeo bám của mình mới buồn cười và ấu trĩ cỡ nào.

Cậu ta tự hào rằng mình có gia thế hơn người, thừa điều kiện xứng với cô ấy.

Lại không nghĩ tới một điều, bỏ qua thân phận con dâu nhà họ Quý, cô ấy còn là sinh viên hai trường, còn có thể tham gia nghiên cứu sản phẩm, mở công ty, hiện giờ thì đã trở thành đối tượng mà cậu ta cần phải lấy lòng để làm ăn.

So sánh hai bên, Bạch Thu Thụy phát hiện mình chỉ là đồ bỏ, chẳng có gì.

Mặc dù nhà họ Quý đã ở trạng thái lui về ở ẩn, tương lai không nhúng tay vào bất kì quyết sách gì của thượng tầng lãnh đạo.

Nhưng trong nhà chưa bao giờ thiếu con cháu tài hoa xuất chúng, chồng Tống Thời Hạ còn là vị giáo sư trẻ tuổi nhất cả nước.

Ông nội cậu ta đã cao tuổi, không thấy rõ tình thế.

Nhà họ Bạch rơi xuống bước đường hai mặt thụ địch thế này, muốn an toàn lùi lại, chỉ có thể phát triển từ con đường kinh doanh.

Dương Canh Minh tiếc hận: “Thật đáng tiếc, đó lại là con dâu nhà họ Quý, tuổi còn trẻ như thế mà đã sớm kết hôn.”

Chú út phỏng đoán:

“Chưa biết chừng nhà họ Quý còn có dã tâm nên mới kiếm một cô con dâu lợi hại, tích lũy khả năng, chờ ngày quật khởi đấy.”

Bạch Thu Thụy lắc đầu:

“Không phải, hồi bọn cháu học cấp ba thì cô ấy đã kết hôn rồi, cháu tin là họ kết hôn vì tình yêu.”

Cậu ta từng theo đuổi Tống Thời Hạ, cho nên biết rõ Tống Thời Hạ không phải hạng người như thế.

Chú út nhà họ Bạch không tin vào tình yêu, thậm chí là khinh thường yêu đương, cảm thấy chắc chỉ có mấy đứa trẻ ngây ngô như cháu mình mới tin vào tình yêu như thế.

“Cháu vẫn còn non lắm, con cháu trong những gia đình như nhà chúng ta làm gì có chuyện kết hôn vì tình yêu, đều là vì lợi ích cả thôi.”

Bạch Thu Thụy muốn phản bác lại theo bản năng, nhưng chợt nhớ đến vợ con mình đang ở nơi khác, lại ngậm miệng cam chịu.

Chú út cười nhạo cậu ta ngây thơ:

“Năm kia nhà ta bắt cháu cưới Cát Tình, cháu không muốn, nhưng phản đối cũng có tác dụng gì đâu đúng không?

Khi nhà họ Cát gặp chuyện, ba mẹ cháu lập tức tuyên bố không liên quan, ngay cả cháu ruột cũng không màng, cháu còn cảm thấy chỉ dựa vào có tình là có thể kết hôn sao?”

Bạch Thu Thụy biện giải cho bản thân:

“Hai bên không giống nhau, cháu là đàn ông, nếu cháu làm sai, cháu phải chịu trách nhiệm cho sai lầm của mình.”

Cậu ta không thích Cát Tình, nhưng Cát Tình đã có thai với mình, nếu cậu ta không chịu trách nhiệm thì cả đời này đừng mong ngẩng đầu mà sống.

Chú út nhà họ Bạch khoác vai Dương Canh Minh.

“Ông xem thằng cháu ông nó ngây thơ làm sao, không có Cát Tình này thì cũng có Vương Tình Tôn Tình thôi, cả nhà nuông nó quá mới khiến nó không thấy rõ tình thế như vậy.”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 702: Chương 702



Bạch Thu Thụy cẩn thận hồi tưởng những đau khổ dày vò trong lòng suốt một năm qua.

Cậu ta không có nhiều cảm tình với vợ và cả đứa con nhỏ, kết hôn xong lại ở riêng hai nơi, chưa bao giờ là một đôi vợ chồng thật sự.

Từ sau khi nhà họ Cát thất thế, cha vợ cậu ta là phó hiệu trưởng Cát bị phán 10 năm tù, mẹ vợ 3 năm, Cát Tình theo gia đình anh chị chuyển sang tỉnh khác sống, chưa từng gặp lại.

Cậu ta và Cát Tình chỉ lấy giấy hôn thú làm thủ tục cho đứa con ra đời thuận lợi, đến cái đám cưới cũng chưa từng có.

Tuy Bạch Thu Thụy không ưa Cát Tình nhưng càng lạnh lòng trước thái độ của mẹ và bà nội mình.

Nhà họ Cát vừa gặp chuyện, hai người ấy đã liên hợp với nhau, ép Cát Tình phải rời khỏi nơi này.

DTV

Thậm chí khi Cát Tình sinh con, tất cả đều chẳng hề ngó ngàng.

Bạch Thu Thụy thì khác, bất kể năm đó từng phẫn nộ vì bị cưỡng ép kết hôn cỡ nào, mọi hận thù ân oán đều đã tan theo mây khói khi nhà họ Cát thất thế.

Mỗi tháng cậu ta sẽ gửi cho Cát Tình một khoản tiền nuôi con, đây là sự cố gắng cuối cùng của cậu ta để sống có trách nhiệm và có lương tâm với mẹ con Cát Tình.

Bạch Thu Thụy không nói lại chú út, quyết định ngậm miệng không cãi.

Chú út không hiểu con người Tống Thời Hạ, nhưng cậu ta lại biết, Tống Thời Hạ tuyệt đối không phải hạng người kết hôn với người khác vì lợi ích.



Trên bàn cơm, Tống Thời Hạ ân cần múc cho anh mình một bát phật khiêu tường thật đầy.

“Anh, em thấy trong số những tòa nhà bên anh mới xây có một tòa khá gần khu nhà xưởng của bọn em, bên đó khi nào đưa vào giao dịch thế?”

Tống Thu Sinh tủm tỉm cười, hưởng thụ sự phục vụ chu đáo của em gái, biếng nhác nhìn qua:

“Em đang nói khuôn viên Hạnh Phúc ấy hả, đấy là một tiểu khu bình thường thôi, chắc không vừa ý em đâu.”

Tống Thời Hạ liếc nhìn Quý Duy Thanh theo bản năng.

“Em không định mua để ở, em định mua một ít để làm phúc lợi cho nhân viên công ty em.”

Tống Thu Sinh lén ngó về phía vợ chưa cưới, Diêu Tuyết đang thong thả ăn cơm.

“Thì tự em mua một mảnh đất mà xây, hiện giờ em cũng phải có tới cả triệu ấy chứ nhỉ?”

Tống Thời Hạ trừng mắt nhìn anh trai:

“Tiền triệu lớn cỡ nào anh biết không? Anh tưởng em gái anh giỏi đến mức uống miếng nước cũng ra tiền à?”

Thực ra cũng chỉ thiếu hơn trăm nghìn nữa là tới con số một triệu rồi, hì hì.

“Thôi đi, em kiếm tiền giỏi như thế cơ mà, không đủ chỉ chứng tỏ em lười, em mà biết chịu khó như anh thì cái ngôi nhà giàu số một chắc phải đổi người rồi.”

Diêu Tuyết đá anh ấy một cái, Tống Thu Sinh nhe răng vì đau.

“Được rồi, em muốn mấy khu?”

Tống Thời Hạ mỉm cười, nhìn chị dâu tương lai.

“Chúng ta cần bao nhiêu tòa nhà nhỉ?”

Tống Thu Sinh lườm em gái một cái, nếu từ đầu đã nói là Diêu Tuyết cần thì anh ấy nào dám nhì nhằng.

“Công ty ta, tính cả nhân viên vệ sinh thì tầm 120 người, một tòa nhà là đủ rồi.”

Tống Thu Sinh chậc lưỡi:

“Hai người mở công ty còn phân phối nhà ở cho nhân viên cơ à? Xịn quá nhỉ.”

Tống Thời Hạ đáp:

“Sao lại không chứ? Đã có điều kiện thì nên sắp xếp chu toàn cho người lao động từ A đến Z đi.

Đợi sau này công ty phát triển đi lên sẽ xây riêng khu nhà cho công nhân viên, có cả bệnh viện, trường học.

Các khu phụ cận nhà xưởng sẽ quy hoạch thành khuôn viên nhà ở cho nhân viên, như thế người ta mới gắn bó với công ty, có tình cảm mới càng có động lực cống hiến.”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 703: Chương 703



Tống Thu Sinh nghe em gái nói, trầm ngâm suy tư.

“Nghe có vẻ có lý lắm, người thường thích làm công nhân viên chức chẳng phải cũng vì đó là một công việc ổn định, còn được phân nhà ở hay sao.

Công ty em còn tuyển nhận cả sinh viên đại học vào làm, nếu điều kiện đãi ngộ không bằng nhà nước thì làm sao mà giữ được người tài.”

Tống Thời Hạ tán thưởng gật đầu:

“Đúng thế, cho nên đãi ngộ dành cho công nhân viên bình thường cũng phải nâng lên.”

Diêu Tuyết bổ sung:

“Công ty bọn em trước mắt đang đưa ra điều kiện là nếu sinh viên tốt nghiệp vào làm thì sẽ phân phối nhà ở.

Công nhân viên bình thường làm việc cho công ty trên 5 năm thì căn nhà đó thuộc về họ vĩnh viễn.

Chưa đủ 5 năm đã nghỉ việc thì chỉ coi như cho ở tạm, miễn tiền thuê nhà, bản thân phải đóng tiền điện nước.”

Nhị Cẩu ngồi bên cạnh Tống Đông Đông, nghe mà hâm mộ lắm.

“Chị Tiểu Tống ơi, cho ba mẹ em vào công ty chị làm việc với được không?”

Tống Thu Sinh vỗ cái bép vào lưng thằng bé:

“Ngốc này, ba mẹ em đang trồng cả vườn trái cây ở quê để bán, kiếm được hơn làm ở xưởng nhiều chứ, nhóc con, vừa nghe được cho nhà ở là mắt cứ sáng lên.”

Tống Thời Hạ cũng bật cười:

“Ba mẹ em mỗi năm kiếm được nhiều tiền hơn công nhân nhiều, em có thể bảo ba mẹ mua một căn hộ ở trên này, rồi về sau họ tới thăm em sẽ tiện hơn, hỏi mua nhà anh Thu Sinh thầu còn được ưu đãi giảm giá đấy.”

Nhị Cẩu gật đầu thật mạnh, mẹ đã nói, nghe anh Đại Tống với chị Tiểu Tống bảo đảm không sai được, về nhà nói lại với ba mẹ mua liền.

Tống Đông Đông nhìn chị gái đầy mong đợi.

“Chị, em mua được không?”

Tống Thu Sinh phì cười:

“Em muốn mua nhà? Có bao tiền mà đòi mua nhà? Ngoan ngoãn ôn tập để chuẩn bị thi cho tốt đi đã. Năm nay hẳn sẽ thi đỗ chứ?”

Năm trước kết quả thi của Tống Đông Đông không cao lắm, tuy không rớt đại học nhưng còn thiếu 2 điểm thì mới đỗ vào trường quân đội mà cậu thích.

Nghĩ tới nghĩ lui, Tống Đông Đông quyết định học lại một năm, năm nay là lần thứ hai thi đại học.

Tống Đông Đông phụng phịu:

“Em có tiền mừng tuổi, cả tiền em kiếm được nữa, phải tầm 1000 đồng lận, làm sao mà không mua được nhà.”

Tống Thu Sinh vô tình chọc vỡ ảo tưởng của em trai:

“1000 đồng không mua được nhà tử tế đâu, thôi cứ yên tâm học hành đi, đừng nghĩ chuyện nhà cửa nữa, mới bao lớn mà đã muốn có nhà riêng.”

Tiểu khu anh ấy thầu xây dựng có giá 500 đồng một mét vuông, 1000 của Đông Đông còn chưa đủ mua cái nhà vệ sinh nữa.

Tống Đông Đông hậm hực ngậm miệng, cậu muốn tự mua nhà, không muốn nhận trợ giúp của anh chị để mua.

Một ngày nào đó cậu tin mình sẽ kiếm đủ tiền mua được căn nhà lớn bằng chính đôi tay mình.



Mấy ngày cuối tháng, Tống Thời Hạ và Diêu Tuyết bàn tới bàn lui, cảm thấy hợp tác với bên Dương thị cũng ổn.

Nhưng nếu sau này thấy có chỗ nào không thoải mái thì có thể chấm dứt không cần nể mặt.

Nhưng chú út nhà họ Bạch lại cảm thấy như thế thật không công bằng, dựa vào đâu mà hợp tác có lợi cho đôi bên, nhưng chỉ bên A được định đoạt tiếp tục hay không?

Có điều, Dương Canh Minh là người đứng đầu bên này đã đồng ý, ý kiến của ông ta không có tác dụng gì.


 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 704: Chương 704



Tống Thời Hạ gặp cháu trai thím Phùng, đó là một thanh niên gầy nhỏ chừng 1m7, nhìn rất hoạt bát cởi mở chứ không hề uể oải kém tinh thần như những người thất nghiệp khác.

Theo như thím Phùng nói, anh chàng sau nghỉ việc đã về quê làm ruộng.

Ban đầu, Phùng Vĩ Quang còn hơi câu nệ, nhưng nói tới hợp tác làm ăn, anh ấy lập tức thoải mái hẳn.

Nói chuyện đến giữa chừng, Phùng Vĩ Quang cầm ra một bình thủy tinh, bảo:

“Đây là gạo rang mẹ tôi tự làm, dùng để ngâm nước uống cho mát, thủ đô đang đổi mùa, thời tiết khô nóng, cái này uống vào mát gan giải nhiệt lắm.”

Tống Thời Hạ không từ chối, nhận lấy bình gạo rang, cười đùa:

“Trước vẫn nghe thím nhắc anh mãi, quả nhiên trăm nghe không bằng một thấy, không hổ là người một nhà.”

Đều là người hào phóng nhiệt tình cả.

Phùng Vĩ Quang là kiểu người không ngại vất vả, chỉ sợ không có việc gì làm.

Biết mình có thể biến đồng ruộng nhà mình thành khu canh tác dược liệu, lại có bên mua cố định, đương nhiên anh ấy hoàn toàn đồng ý làm ngay.

“Xin cô cứ yên tâm, nếu chất lượng dược liệu trồng ra không ổn, tôi sẽ chịu trách nhiệm hết.”

Phùng Liên ngồi bên nghe mà nóng ruột, thằng ngốc này, sao lại phạm tật xấu huênh hoang khoác lác rồi.

Ai có thể chắc chắn năm đầu mới thử trồng dược liệu thì chất lượng đều đạt cơ chứ?

Vụ làm ăn này nếu không làm ra tiền lại còn thâm hụt tiền vào đó thì bà biết ăn nói thế nào với mẹ và vợ nó?

Tống Thời Hạ bèn trấn an hai thím cháu:

“Về dược liệu, tôi sẽ nhờ người ươm giống, hạt giống cũng lấy từ chỗ chuyên gia, chỉ cần anh chịu khó tỉ mỉ vun xới thì chất lượng không kém được đâu.”

Đồ lấy từ trong không gian của cô, chỉ cần người trồng không cố ý phá hoại, trồng ra không thể tệ được.

Phùng Liên thở phào nhẹ nhõm, Phùng Vĩ Quang cũng âm thầm lau mồ hôi hột.

Thực ra anh ấy không tự tin lắm, chẳng qua cảm thấy nếu mình nhận hợp đồng với người ta, đối phương tín nhiệm mình thì mình hẳn nên thể hiện được thành ý.

Anh ấy không có tiền đền, nghĩ cùng lắm thì vất vả một năm không thu hoạch được gì thôi.

Tống Thời Hạ và Phùng Vĩ Quang kí hợp đồng, từ đó, Ngu Mỹ Nhân có ba công ty đối tác, và một cá nhân cung ứng.

Trong đó quy định, Phùng Vĩ Quang chỉ cung ứng dược liệu cho một mình Ngu Mỹ Nhân, nếu tự tiện bán dược liệu ra ngoài sẽ bị cắt hợp đồng và phải đền bù thiệt hại gấp 10 lần.

Tống Thời Hạ muốn đưa tất cả dược liệu cô gieo trồng trong không gian ra ngoài sử dụng.

Cô đã nghĩ đến nhiều biện pháp tương đối hợp lý, nhưng sau vẫn cảm thấy, chọn một bên cung ứng là tư nhân để hỗ trợ gieo trồng thì tốt hơn.

Cô không có cấp dưới tin được, mà ở quê lại chỉ toàn trồng cây ăn quả, trại chăn nuôi của cha mẹ mới được mở rộng quy mô lên gấp đôi, không ai giúp được, cô đành phải tìm người ngoài.

Về người cháu này của thím Phùng, cô đã nghe nhắc tới anh ấy nhiều lần, cảm thấy nhân phẩm tốt, lại sẵn trong nhà có đất, thử trao cho người ta một cơ hội cũng được.

Tống Thời Hạ mới hãm được một ấm trà thì đám nhóc trong nhà đã lon ton chạy về, sau lưng còn có cả chủ nhiệm khối của đám nhỏ.

Tống Thời Hạ vội đứng lên chào: “Chào cô Vương, cô tới có việc gì thế ạ?”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 705: Chương 705



Cô giáo Vương bất đắc dĩ cười cười, cha mẹ học sinh này là danh nhân trong trường, vì thế, bà không quanh co lòng vòng mà đi thẳng vào vấn đề.

“Hai đứa nhỏ nhà cháu quá thông minh, đi học ở trình độ này có vẻ lãng phí thời gian, trường học có kiến nghị cho hai đứa nhảy lớp, cháu thấy sao?”

Nói lãng phí thời gian là đã nói giảm nói tránh rồi, quan trọng nhất là hai nhóc này gây ảnh hưởng quá lớn đối với lớp học, trong giờ cứ thích hỏi linh tinh, mà toàn hỏi khó, khiến cho thầy cô không đáp được.

Từ đó, các học sinh khác cũng hùa theo ồn ào, khiến cho các thầy cô phụ trách lớp đó khổ không nói nổi, mỗi lần tan học đều chạy tới văn phòng bà kể lể.

Tống Thời Hạ ngây ra, nhìn sang hai nhóc, thấy chúng ăn ý gục đầu nhìn sàn nhà, cô hiểu ngay.

“Hai bé nhà cháu nhập học trước tuổi, con nhà người ta 7 tuổi mới đi học, con cháu mới 6 tuổi thôi, lên thẳng lớp 3 thì có hơi quá không ạ?”

Hai nhóc này 5 tuổi đã đi học, nay đang học lớp 2, chẳng lẽ còn muốn đẩy lũ nhỏ lên lớp 3?

Chủ nhiệm khối do dự nói:

“Lãnh đạo trường đã thảo luận với nhau, hai bé nhà cháu hẳn là được di truyền trí thông minh từ giáo sư Quý.

Bên đại học Yến Kinh có tổ chức lớp riêng dành cho thiếu niên có năng khiếu mà, chi bằng cho hai bé tới đó học thử, nếu được thì 13 tuổi có thể thi đại học được rồi.”

Tống Thời Hạ nhìn đám nhỏ nhà mình bằng ánh mắt thương cảm.

Hai nhóc ngây ngô ngó cô, hoàn toàn không biết trước tương lai hắc ám.

“Chuyện này cháu không thể tự quyết định được, đợi giáo sư Quý về, cháu sẽ bàn lại với anh ấy ạ. Hôm nay làm phiền cô đưa đám nhỏ nhà cháu về, cảm ơn cô nhiều.”

Chủ nhiệm khối lớp 2 vội xua tay:

“Không có gì, cháu với giáo sư Quý cứ bàn kĩ đi, hai người đều giỏi như thế, con cái trong nhà thông minh vượt bậc cũng là lẽ thường.

Quả thật cô cũng thấy để hai đứa học ở trường thường có hơi lãng phí nên mới đề nghị như vậy.”

Khi Quý Duy Thanh về, Tống Thời Hạ nói lại chuyện ban chiều cho anh hay.

“Em biết lớp dành cho thiếu niên năng khiếu của trường rất tốt, mà đám nhỏ nhà mình cũng rất thông minh, nhưng em hi vọng bọn nhỏ có được một tuổi thơ hoàn chỉnh hơn.

DTV

Có điều, giờ bên trường tiểu học đang kiến nghị để hai đứa đi học lớp thiếu niên bên Yến Kinh.

Họ bảo rằng cứ cho Dương Dương với Nguyên Nguyên học như các bé bình thường thì lãng phí tài năng quá, lại còn làm phiền đến việc học của các bạn khác, em không biết em làm thế có đúng hay không.”

Quý Duy Thanh không trách cô, anh nói:

“Chi bằng ta đi hỏi ý bọn nhỏ xem sao, hai đứa đều sẽ biết mình muốn gì hơn, dù có chọn sai cũng không thành vấn đề.

Tụi nó mới chừng ấy tuổi, đi nhầm đường thì chọn lại thôi, thủ đô bao nhiêu trường học, thế nào chẳng có nơi phù hợp.”

Tống Thời Hạ đến hỏi ý kiến hai nhóc, Quý Nguyên lập tức tỏ thái độ không thích đi học, nói là thầy cô chẳng hiểu bé đang hỏi gì.

Quý Dương hơi do dự, cậu bé muốn sau này lớn lên sẽ nhập ngũ giống cậu út nhà mình.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 706: Chương 706



Tống Thời Hạ nghe xong, rơi vào trầm mặc thật lâu rồi xoa đầu cậu bé.

“Con còn nhỏ quá, ít nhất cũng phải chờ đến đủ tuổi thành niên mới nhập ngũ được.”

Cô nhớ, cha ruột của Quý Dương phải giả c.h.ế.t vì nhiệm vụ đã rất nhiều năm rồi, nếu loại chuyện này xảy đến với Quý Dương, cô thật không biết mình có thể chịu đựng được không.

Quý Dương nhận ra mẹ đang không vui, bèn thận trọng thăm dò:

“Con không đi nữa, con với em sẽ đi học lớp thiếu niên năng khiếu, mẹ đừng buồn nhé.”

Tống Thời Hạ ngồi xuống, ôm hai bé vào lòng.

DTV

“Không phải mẹ không muốn con làm quân nhân, mẹ chỉ nghĩ, nếu về sau con đi lính, mẹ con ta chẳng còn nhiều dịp gặp mặt, cho nên thấy buồn.”

Quý Nguyên cũng túm tay anh trai: “Em không muốn xa anh đâu.”

Quý Dương hết sức nghiêm trang nói: “Anh đã nói sẽ bảo vệ em mà, anh sẽ không rời xa mẹ với em đâu.”

Cậu bé vừa nói vừa nghiêm nghị ngẩng đầu, ánh mắt kiên định.

Tống Thời Hạ cổ vũ con: “Không sao, dù sau này con lựa chọn làm gì, gia đình mình đều sẽ ủng hộ con.”

Trước khi đi ngủ, Tống Thời Hạ lại thở dài.

“Hai đứa nó mới 6 tuổi thôi, mà trong lớp năng khiếu đấy hầu như toàn tầm hơn mười tuổi rồi, nhỡ đâu trong ấy lại toàn người giỏi hơn, làm con mình thấy tự ti thì sao?”

Cô không muốn cho hai đứa nhỏ vào lớp thiếu niên năng khiếu chủ yếu là vì sợ đám nhỏ phải sống trong môi trường cạnh tranh từ bé sẽ không tốt cho tâm lý.

Nếu thong thả học lên từng bước từ tiểu học lên trung học cơ sở, đám nhóc sẽ được sống nhẹ nhàng hơn.

Nhưng bên lớp năng khiếu thì khác, trẻ tham gia lớp này phần đa đều có thiên phú rất cao, hai bé nhà cô vào lớp đó sẽ thuộc dạng nhỏ tuổi nhất.

Nếu bị những đứa lớn hơn bắt nạt hoặc bị người ta vượt quá xa thì đều sẽ dễ dàng tạo thành nỗi ám ảnh tâm lý cho các bé từ nhỏ.

Quý Duy Thanh xoa dịu cảm xúc của vợ:

“Đừng xem thường bọn nhỏ, hai đứa là song sinh, sẽ biết cách hỗ trợ nhau, đây chính là ưu thế lớn của bọn nhỏ đấy.”

Tống Thời Hạ cảm thấy ưu thế lớn nhất của việc chuyển trường là lớp năng khiếu gần nhà hơn, nếu bọn nhỏ bị bắt nạt, cô có thể sớm biết tin mà qua xử lí.

“Mong là như thế, nhưng em vẫn lo lắm, con nhà mình đáng yêu như vậy, tốt nhất là không có đứa nào không có mắt đi bắt nạt tụi nó.”

Quý Duy Thanh đặt sách xuống, vòng tay qua ôm eo cô, Tống Thời Hạ thấy nhột bèn cười cười co chân đạp anh.

“Đang nói chuyện nghiêm túc, anh đừng có làm em nhột.”

“Hai đứa lên 6 rồi, em không nghĩ đến chuyện sinh một đứa của chúng ta sao?”

Nụ cười trên môi Tống Thời Hạ nhạt dần, cô trừng anh một cái: “Nói gì đó, đấy là con chúng mình, về sau đừng có nói thế nữa.”

Quý Duy Thanh biết mình lỡ lời, vội vàng xin lỗi.

Tống Thời Hạ tỏ vẻ hòa hoãn hơn:

“Em biết, chắc là mẹ lại nhắc tới chuyện này với anh, chứ anh sẽ không đột nhiên đề cập tới đâu.

Không chỉ mẹ mình, có lẽ cả chị cả, cả cha mẹ em ở quê nữa, chắc cũng mong em sinh một đứa, nhưng nhà mình có hai cục cưng dễ thương như thế còn chưa đủ sao?”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 707: Chương 707



Quý Duy Thanh trầm mặc một hồi rồi ôm lấy cô: “Mẹ mong em có thể sinh một đứa, bằng không sẽ thật không công bằng với em.”

Anh biết cô không muốn sinh, cho nên chưa bao giờ nhắc tới chuyện này, nhưng mẹ anh không nghĩ thế.

Tống Thời Hạ nhéo anh:

“Thôi, để đó em nói với mẹ, lần sau mẹ nhắc đến chuyện này nữa thì anh cứ bảo mẹ nói với em đi, anh làm người trung gian truyền lời, nhỡ để các con nghe thấy, tụi nhỏ sẽ đau lòng đấy.”

“Khi em vừa tới nhà này, người tiếp nhận em sớm nhất chính là hai đứa nhỏ, bọn nhỏ đều coi em là mẹ ruột.

Trước nay em cũng không coi bọn nhỏ là con người khác, nếu đã gọi em là mẹ thì đó chính là con em, phải em sinh hay không, không quan trọng như thế.”

Dù anh trai Quý Duy Thanh có về thì cũng chỉ có nghĩa là đám nhỏ có thêm một người yêu thương chúng.

Trừ khi anh ấy mặt dày đòi nhận con về, nếu không, anh ấy sẽ chỉ là bác cả của hai đứa nhỏ mà thôi.

Tống Thời Hạ biết, hẳn anh cả sẽ không nhận con về, bởi vì thân phận quân nhân của anh ấy đã định trước một điều rằng bản thân anh ấy không có thời gian cho con mình.

Nếu có nhận con về cũng chỉ có thể ra sức nuông chiều để bù đắp những khoảng không xa cách mà thôi, như thế không có lợi cho sự phát triển của trẻ.

DTV

Hôm sau, Quý Duy Thanh gặp mẹ, lần đầu anh từ chối đề nghị của mẹ mình.

Anh nói lại những lời Tống Thời Hạ đã nói với mình cho mẹ nghe.

“Hạ Hạ thương đám nhỏ, Đại Bảo và Tiểu Bảo đều là con ruột cô ấy, mẹ, chuyện này đến đây thôi, nếu chúng con có ý định sinh thêm thì sẽ báo trước cho mọi người.”

Hàn Dung lau nước mắt:

“Con bé Tiểu Tống này cái gì cũng tốt, chỉ có điều tính tình quá thật thà.”

Con gái nhà người ta nếu đi làm mẹ kế, nhất định sẽ tìm mọi cách nhanh chóng sinh một đứa con ruột để củng cố địa vị của mình ở nhà chồng.

Nhưng Tiểu Tống nhà bà thì ngược lại, biết hai đứa nhỏ không phải con ruột của chồng mà vẫn tình nguyện coi chúng là con mình.

Hàn Dung dặn dò con trai mình:

“Nhà mình đã khiến Tiểu Tống chịu thiệt thòi nhiều, con không được phụ lòng nó đâu.

Mẹ nghe nói con lại có thêm chức vị gì, rất được mọi người bên viện khoa học chú trọng, nhưng con không được vì thế mà lầm đường lạc lối.”

Quý Duy Thanh chưa từng nghĩ mẹ mình còn lo lắng mình không được nghiêm túc trong cả công việc, anh vội nói:

“Mẹ yên tâm, con sẽ không để tình cảm riêng ảnh hưởng tới công việc.”

Hàn Dung nào có ý đó, nhưng trước kia đứa con này của bà không hiểu chuyện yêu đương.

Dù xung quanh không thiếu những cô gái xinh đẹp để ý đến nó, nó cũng chưa bao giờ rung động, thậm chí còn chẳng nhận ra được, may mà một chuyến đi lấy được ngay người vợ tốt.

Hàn Dung lúc này chỉ muốn gặp ngay con dâu mình để ôm con bé một cái.

Con trai bà có tài đức gì mà có thể cưới được một người vợ tốt như thế chứ?

Quả nhiên vẫn nên để con cái tự do yêu đương mới là lý tưởng.

Nếu lúc trước bà kiên quyết ép con thành hôn với Vu Phương, chỉ sợ đừng mong có được cuộc sống êm ái hài lòng như bây giờ.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 708: Chương 708



Tống Thời Hạ gọi cho mẹ mình, lại đổi cách nói khác:

“Nhà mình thì làm gì có cái gì cần thừa kế đâu, cần nối dõi tông đường thì đã có anh con với Đông Đông đấy, không lo hương khói cho các cụ.

Con lấy chồng, có sinh con hay không đều không phải vấn đề gì lớn, con chỉ sợ con có con của mình, lòng sẽ thiên vị bất công.

Mẹ à, mẹ nỡ lòng nào trơ mắt thấy Đại Bảo với Tiểu Bảo không có miếng cơm nóng mà ăn sao?

Rõ ràng ba mẹ thích hai đứa lắm mà, có phải con sinh ra hay không đâu quan trọng gì.

Hai đứa đều do con nuôi dạy chăm nom từ nhỏ, ơn sinh không bằng ơn dưỡng, câu này sai sao?”

Bà Tống bị con gái hỏi dồn, cứng họng không biết phải đáp ra sao.

Bà chỉ cảm thấy sự nghiệp của con mình càng ngày càng phát triển, về sau không có người thừa kế thì phải làm thế nào?

Tuy bà cũng rất thích hai đứa nhỏ nhưng nói sao thì đó cũng không phải cháu bò từ trong bụng con bà ra, nhỡ đâu lớn lên chúng nó bạc bẽo với Tiểu Hạ nhà bà thì sao?

Không phải con ruột, chỉ có một thứ ràng buộc là đạo đức của con người, lòng người khó dò, ai biết sau này ra sao.

“Mẹ, con biết mẹ lo lắng điều gì, những điều đó con đều đã lường trước cả, cho nên mẹ không cần tự tạo phiền não cho bản thân làm gì.

DTV

Mỗi ngày ba mẹ đều bận như thế, đừng để chuyện của con làm phiền lòng thêm nữa, cứ nghĩ tới số tiền trong sổ tiết kiệm đang ngày một tăng lên thôi.

Còn việc của nhà con, kết quả tệ nhất cũng chỉ là đau lòng một phen mà thôi, mẹ thấy đúng không?”

Bà Tống lẳng lặng gật đầu chấp nhận:

“Ừ thôi, con không muốn sinh thì không sinh cũng được, mỗi năm lại đi khuyên con một lần thế này, mẹ cũng thấy phiền lắm chứ.”

Tống Thời Hạ còn cố tình được nước lấn tới.

“Đúng vậy mà, sinh hay không sinh không quan trọng, con có nhiều tiền như thế, chả lẽ còn sợ già rồi không sống nổi, không ai chăm?”

“Phủi phui cái mồm, nói linh tinh, Đại Bảo với Tiểu Bảo đều là bé ngoan, con chỉ cần trông chừng chúng nó cẩn thận, đừng để bọn nhỏ giao du với người xấu thì không phải lo.”

“Mẹ yên tâm, trước khi thành niên, hai đứa đều sẽ không rời khỏi phạm vi đại học Yến Kinh này, con còn cảm thấy nhìn lâu cũng phiền ấy chứ.”

Hàn Dung nghe mà bật cười, chờ con dâu cúp điện thoại mới bước vào nhà, làm bộ không nghe thấy.

“Sao nay con dâu mẹ lại ở nhà thế, không có tiết học à?”

Tống Thời Hạ đoán mẹ chồng đột nhiên tới chơi thế này, hẳn là có chuyện gì liên quan đến vụ giục sinh thêm em bé, nhưng cô không hỏi tới mà chờ bà chủ động nhắc.

“Chương trình học của năm ba cũng bớt rồi, nay ăn trưa xong con sẽ sang bệnh viện ngồi thăm mạch với giáo sư Ngụy thôi ạ.”

Hàn Dung tủm tỉm cười:

“Ấy chà, sinh viên bọn con ngày nào cũng bận rộn vậy à, mẹ thấy mặt con cũng gầy rồi đó, phải bồi bổ thêm mới được.”

Tống Thời Hạ dở khóc dở cười: “Mẹ, nhà mình bữa nào chẳng hai món mặn một món chay, đã bao giờ thiếu thịt đâu, con không bị đói.”

Hàn Dung phản đối: “Hai mặn một chay làm sao mà đủ? Ít nhất cũng phải ba mặn hai chay mới được.”

Tống Thời Hạ vội vàng từ chối: “Trong nhà chỉ có năm người, đâu ăn hết được ngần ấy đồ ạ.”

“Cái này phải nghe mẹ, con đến bệnh viện thăm khám cho bệnh nhân, bận rộn cả ngày, chắc chắn những bữa ăn ở trường với ở viện không được đầy đủ, về nhà phải bồi bổ thêm.”

Tống Thời Hạ rất muốn giải thích rằng cô chỉ đến bệnh viện y học cổ truyền với thầy giáo hướng dẫn có 4 lần mỗi tháng thôi, không đến nỗi bận rộn như bà nói.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 709: Chương 709



Mẹ chồng ở lại nhà Tống Thời Hạ nửa tháng, các bữa cơm phong phú hẳn lên.

Không phải trước kia gia đình cô keo kiệt hay cần kiệm với đồ ăn mà vì các buổi trưa ngày thường, đám trẻ đều ăn cơm ở trường, trong nhà chỉ có Tống Thời Hạ, Quý Duy Thanh và bảo mẫu nên chỉ làm hai món mặn một món chay là đủ.

Sau khi Hàn Dung qua ở, buổi trưa sẽ đi đón đám trẻ về ăn cơm nhà.

Hàn Dung nghe nói hết học kỳ này đám trẻ sẽ chuyển sang lớp thiếu niên năng khiếu của đại học Yến Kinh nên càng kiên quyết yêu cầu bảo mẫu làm thêm hai món cho mỗi bữa.

Trước khi về bên kia, bà còn liên tục dặn dò:

DTV

“Vào lớp năng khiếu học là vất vả lắm đó, một đám con nít cả ngày làm bài tập của học sinh lớp lớn, nếu dinh dưỡng không đủ là không lớn được đâu.”

Tống Thời Hạ đành phải bảo đảm với bà, đồng thời còn tăng lương cho bảo mẫu để mỗi trưa người ta đi đón hai bé về ăn cơm.

Bảo mẫu rất vui mừng, chỉ là đi thêm một chuyến thôi, nếu chủ nhà có yêu cầu thì cũng là chuyện nên làm, ấy thế mà Tống Thời Hạ còn tăng thêm 10 đồng mỗi tháng cho mình.

Lương tháng 100 đồng bao ăn bao ở, tính ra lương chồng mình cũng chỉ bằng một nửa thu nhập của mình.

Chủ nhà còn tốt bụng bảo mình ngồi vào ăn cùng chứ không phải ăn cơm thừa canh cặn, đời trước làm nhiều việc thiện nên đời này mới gặp đúng người chủ tốt như vậy.

Tống Thời Hạ thi xong Toán cao cấp, nhẩm tính thử, cảm thấy lần này hẳn có thể được điểm tối đa, sẽ không bị Quý Duy Thanh cười nhạo nữa.

Cô rửa một rổ anh đào và dâu tây dưới quê gửi lên, mang vào phòng khách, hôm nay nhà cô có một vị khách bất ngờ.

Hà Kiến Quân tới nhà, vẻ rất câu nệ.

“Em chào cô Tống ạ.”

Tống Thời Hạ rất bất ngờ khi thấy cậu tới chơi.

Sau hai lần tới nhà bị giữ lại ăn cơm, Hà Kiến Quân ngại ngùng quá nên không tới nữa, muốn hỏi bài vở gì chỉ dám tới văn phòng Quý Duy Thanh hoặc hỏi ngay trong lớp.

Tống Thời Hạ nói: “Hôm nay giáo sư Quý không ở nhà em ạ.”

Hà Kiến Quân cúi đầu nhìn mũi giày, gian nan cất tiếng: “Hôm nay em tới là để gặp cô ạ.”

Tống Thời Hạ kinh ngạc, Hà Kiến Quân tìm mình có việc gì?

“Ngồi xuống nói chuyện đi.”

Tống Thời Hạ đẩy đĩa trái cây về phía Hà Kiến Quân, giục cậu ăn, Hà Kiến Quân chỉ dám lấy một quả anh đào.

“Em nghe nói cô đang làm kinh doanh, hiện em có một sản phẩm tự chế, muốn bán đi, cô có thể xem giúp em xem có ai cần không ạ.”

Tống Thời Hạ ngạc nhiên, bảo: “Có thể cho cô xem là thứ gì không?”

Hà Kiến Quân mở cặp, lấy ra phát minh của mình.

“Thứ này có thể dùng để truyền thông tin, vì thiếu vật liệu nên vỏ ngoài của nó còn hơi thô sơ, cô thông cảm.”

Tống Thời Hạ làm theo hướng dẫn của cậu, thử sử dụng nó.

Thứ này hơi giống máy nhắn tin, với cô thì thứ này có hơi lạc hậu.

Vì hiện giờ trên thị trường đã khá phổ biến máy nhắn tin rồi, thêm vài năm nữa sẽ là trào lưu dùng điện thoai cục gạch.

Thứ này của Hà Kiến Quân chỉ có thể bán rẻ cho những người có nhu cầu trao đổi thông tin mà lại không có nhiều tiền.

Nhưng khi Hà Kiến Quân trình bày ý tưởng hoàn chỉnh của mình, Tống Thời Hạ đột nhiên hiểu ra.

Thứ mà Hà Kiến Quân muốn chế tạo hẳn là điện thoại di động, chẳng qua kỹ thuật hiện giờ chưa theo kịp nên chỉ mới làm được bán thành phẩm.
 
Back
Top Bottom