Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm

Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 690: Chương 690



Tống Thời Hạ tính thanh minh rằng thực ra không phải do nguyên nhân này, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, tốt nhất vẫn không nên phá vỡ ảo tưởng lãng mạn của các cô gái thì hơn.

“Ừ, đúng rồi, hai chúng tôi ở nhà không bao giờ quấy nhiễu nhau, lúc anh ấy làm việc, tôi sẽ không hỏi đến.”

Sài Thiện Tĩnh do dự một lát mới hỏi:

“Năm đầu nhận nghiên cứu sinh mà giáo sư Quý đã nhận một lúc ba người, về sau liệu tôi có cơ hội không nhỉ?”

Tống Thời Hạ không dám khẳng định chắc chắn, chỉ nói:

“Hẳn là được chứ nhỉ? Anh ấy không yêu cầu cao với sinh viên nữ đâu, chỉ cần luận văn ổn và chịu khó, chăm chỉ là được rồi.”

Quý Duy Thanh nhận hướng dẫn ba người, Tống Thời Hạ biết anh vừa lòng nhất chính là đệ tử lớn, còn hai học trò kia chỉ gom cho đủ số, nghe nói thiên phú cũng tạm.

Tống Thời Hạ cảm thấy nếu có thể thi đỗ vào trường này thì hẳn đều có thiên phú cả, trừ những suất học sinh vào trường theo diện đặc biệt mà thôi.



Cát Tình lật giở danh sách học bổng mấy lần vẫn không tìm được tên mình.

Cô ta hết sức ngạc nhiên và bực bội, không thể tin nổi mình lại không lấy được học bổng của nhà nước.

Cô ta muốn tới trường chất vấn lãnh đạo trường, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, thấy vẫn nên về nhà hỏi cha mình trước.

Nghe nói hôm nay cha mình đi họp chưa về, cô ta nuốt cơn bực, về nhà trước.

Từ sau khi bị cha mẹ tự ý quyết định hôn nhân, Bạch Thu Thụy bắt đầu đình công tiêu cực, đầu học kỳ mới, cậu ta thậm chí còn không thèm đến trường báo danh.

Cậu ta muốn vào đại học chủ yếu là để theo đuổi tình nhân trong mộng, nhưng hiện giờ, tương lai đã bị cha mẹ siết chặt trong lòng bàn tay rồi, còn cố để làm gì.

Cuối cùng, Bạch Thu Thụy quyết tâm đi theo con đường kinh doanh với chú út.

Ông Bạch và ông cụ Bạch cũng dự đoán trước được tương lai rộng mở của nền kinh tế nên cũng không phản đối.

DTV

“Chú nói cháu nghe, chú từng ra nước ngoài, bên ấy hoàn toàn không như bên mình, làm kinh doanh cái gì cũng có lợi và dễ dàng như nhặt tiền trên đất ấy.”

Nói đến đó, chú út nhà họ Bạch chỉ vào biển quảng cáo ven đường, bảo:

“Thấy không, chủ công ty này nhất định đã từng ra nước ngoài rồi, hoặc là người từ vùng duyên hải về đây làm ăn, bên đó người ta đều làm quảng cáo như thế này đấy.”

Bạch Thu Thụy lười biếng liếc mắt một cái:

“Ngu Mỹ Nhân? Nhìn là biết bán đồ cho nữ, đàn bà thì làm gì có tiền, chẳng phải toàn móc tiền túi đàn ông ra mua sao.”

Chú út vỗ bép một cái lên đầu thằng cháu mình:

“Thằng ngốc này, nếu thật như cháu nói thì người ta quảng cáo làm cái gì? Đừng có xem thường năng lực tiêu tiền của nữ giới, nước ngoài gọi đây là mức chi tiêu.

Khách hàng gọi là người tiêu thụ, trong đó mức chi tiêu của nữ giới cao hơn nam giới rất nhiều, luôn được các công ty tập trung quan tâm.”

Bạch Thu Thụy xoa đầu ấm ức:

“Cháu nói sai chỗ nào? Phụ nữ có kiếm được nhiều như đàn ông đâu? Sao mà tiêu nhiều được?”

Chú út nhìn thằng cháu lớn từ đầu đến chân một lượt, ánh mắt như thể nhìn kẻ ngu xuẩn:

“Đầu óc cháu không được lanh lợi lắm, phụ nữ không kiếm ra nhiều tiền, nhưng họ nắm tiền, đàn ông kiếm được bao nhiêu đều phải giao cho vợ quản lý, tiền nhiều thì cũng vào túi phụ nữ hết còn gì.”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 691: Chương 691



Bạch Thu Thụy hiểu ra, cảm thấy chú mình nói đúng, nhưng cậu ta không muốn hưởng ứng, bèn tỏ vẻ khinh thường:

“Cháu không thèm kiếm tiền của đàn bà, mất mặt lắm.”

Chú út lắc đầu:

“Cơm đút tới tận miệng còn chê, còn soi mói. Có biết công ty Ngu Mỹ Nhân này hiện mới cho ra đúng một sản phẩm, là kem dưỡng da mà thôi, nhưng lợi nhuận thuần là bao nhiêu không?”

“Bao nhiêu cũng mặc nó, tóm lại là cháu không muốn moi tiền của đàn bà, cháu chỉ muốn kiếm tiền của đàn ông thôi.”

Chú út nói thẳng:

“Nửa năm người ta chỉ kiếm lời chừng mấy trăm nghìn thôi đó, một sản phẩm, trong vòng nửa năm kiếm mấy trăm nghìn.

Cháu chê thì cứ chê, chứ chú đây thèm được như người ta lắm. Chú cháu số khổ, dính phải thằng cháu như thế này.”

Bạch Thu Thụy nghẹn họng, nhưng cậu ta không tin kem dưỡng da lại có thể kiếm lời mấy trăm nghìn.

“Sao thế được ạ? Kem dưỡng da gì đó đấy, thì cũng chỉ là kem bảo vệ da thôi mà?”

Chú út của cậu ta kiên nhẫn giải thích:

“Tên đầy đủ của nó là kem chống nắng và dưỡng da, cháu có biết hai chữ ‘chống nắng’ này nó quan trọng cỡ nào không?

Ai ra đường thì đều bị nắng chiếu hết, có người cực kì bắt nắng, cũng có người không bắt nắng, chừng nào cháu qua thành phố lớn thì biết, phụ nữ có tiền bên đó chạy theo làm đẹp kinh như thế nào.

Người ta tuyên truyền rằng trong kem chống nắng dưỡng da của người ta có thêm bột trân châu, có tác dụng làm đẹp và trắng da, mà đúng là bôi thường xuyên sẽ trắng ra thật.

Hơn nữa, chỉ cần rửa mặt bằng nước ấm là có thể rửa trôi hết, đơn giản gọn lẹ hơn việc sử dụng các mỹ phẩm trang điểm khác, cháu cảm thấy, như thế liệu có bán chạy không?”

“Chú nói cháu biết, người ta có bản lĩnh lớn, cho nên một dòng sản phẩm kiếm lời mấy trăm nghìn là chuyện thường.”

Từng lời từng chữ của chú út như đóng đinh vào não Bạch Thu Thụy, cậu ta quay đầu nhìn tấm biển quảng cáo kia.

Biển quảng cáo Ngu Mỹ Nhân chỉ có một bóng dáng mỹ nhân mặc sườn xám uyển chuyển, trên sườn xám thêu những đóa hồng.

Lọ kem dưỡng da kia là chiếc hộp lùn hình tròn, nắp hộp màu sậm, điểm xuyết hai đóa hoa hồng.

Một hộp kém dưỡng da nho nhỏ như thế, cậu ta cũng từng thấy mẹ mình mua rồi.

Dịp tết vừa qua, cậu ta có nghe mẹ mình trò chuyện với người khác, nói là khó khăn lắm mới tranh mua được một hộp này.

“Thứ mà cháu coi thường đó, người ta có thể bán cháy hàng, bao nhiêu cũng không đủ bán.

DTV

Nghe nói Ngu Mỹ Nhân này còn có con đường vận chuyển ra hải ngoại, nếu bán được ra nước ngoài thì chắc chắn giá cả sẽ tăng vọt.”

Ông ta từng ra nước ngoài, đã được chứng kiến phụ nữ bên ấy có thể điên cuồng vì làm đẹp đến cỡ nào.

“Chú út, vậy ý chú là chúng ta cũng làm kem dưỡng da ạ?”

Chú út của cậu ta lườm một cái.

“Chúng ta thì có năng lực gì mà đòi tranh thị trường với người ta? Bột trân châu điều phối thế nào, cháu biết không?”

Bạch Thu Thụy thành thật lắc đầu.

“Cháu không biết, chú cũng không biết, đây là lần đầu chú nghe nói trân châu cũng có thể làm thuốc cơ.”

Bạch Thu Thụy rốt cuộc cũng hiểu những lời mình nói trước đó nghe cuồng vọng vô tri cỡ nào.

“Vậy chúng ta tính làm gì?”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 692: Chương 692



“Trước cứ quan sát xem thế nào đã, lần này chú về cũng đã có kha khá kinh nghiệm rồi, vốn cũng có một ít, đợi xem xem công ty Ngu Mỹ Nhân này còn có bất ngờ gì nữa.”

“Sao lại phải xem họ ạ? Thủ đô còn nhiều công ty khác mà, cháu thấy ngành trang phục cũng kiếm được kha khá.”

Chú út nhìn cậu ta, vẻ tán thưởng:

“Ngành sản xuất dệt may trang phục cũng ổn, nhưng cái này không làm lâu dài được, trừ khi cháu muốn kiếm tiền nhanh, hoặc là cháu có thiên phú thiết kế.

Chú muốn gầy dựng một xí nghiệp thuộc gia tộc, sử dụng nguồn lực gia tộc nhà mình từ gốc đến ngọn, không dựa vào bên ngoài.”

Công ty Ngu Mỹ Nhân này đột nhiên xuất hiện và phát triển cực nhanh.

Chỉ dựa vào một sản phẩm đã có thể kiếm được cả đống tiền, chứng tỏ người chủ công ty rất có thể chính là người sáng tạo ra sản phẩm này.

Chủ công ty chắc chắn là người trong giới thượng tầng ở thủ đô, không cần nóng vội, sớm muộn gì cũng có ngày chạm mặt.

Bạch Thu Thụy nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy kem chống nắng dưỡng da kia nghe quen thật đó, nhưng tìm mãi vẫn không thấy manh mối nào.

Có lẽ hồi tết nghe mẹ và Cát Tình trò chuyện chăng.



Tống Thời Hạ và bạn cùng phòng đi liên hoan với nhau một bữa.

Sau khi ăn xong, cô mua về một suất đậu cuốn chiên giòn, vỏ ngoài giòn tan, bên trong là đậu tán nhuyễn ngọt, đám nhỏ nhà cô hẳn sẽ thích lắm.

Tống Thời Hạ thay giày, thấy Quý Duy Thanh đang ngồi ở bàn ăn, trước mặt là một đống tài liệu.

Hai nhóc con ngồi trên ghế đọc sách, anh trai thì xem tranh liên hoàn, em trai đang đọc sách khoa học dành cho thiếu nhi.

Tống Thời Hạ giơ hộp đồ ăn.

“Mẹ mang đậu cuốn chiên giòn về nè, mau ăn cho nóng.”

Hai cậu nhóc lập tức bỏ sách ra, chạy đi rửa tay.

Tống Thời Hạ gọi Quý Duy Thanh: “Anh có muốn nếm thử không?”

Quý Duy Thanh ngẩng lên nhìn cô: “Có.”

Tống Thời Hạ biết ngay anh lại muốn chờ cô đút cho mà, anh cảm thấy tự ăn còn phải đi rửa tay, mất thời gian quá.

Cô bước lại, đút cho anh ăn, không quên chòng ghẹo: “Cẩn thận các con ra trông thấy lại cười cho.”

Đằng sau vang lên giọng nói ngây ngô của Quý Nguyên:

DTV

“Không cười đâu, bà nội đã nói là ba mẹ đút đồ ăn cho nhau chính là biểu hiện của tình yêu.”

Tống Thời Hạ quay đầu tum tỉm cười, nhìn cậu nhóc.

“Bà nội còn nói gì nữa?”

Quý Nguyên nghiêm túc hồi tưởng:

“Bà nội còn nói, khi ba mẹ không nói lời nào với nhau là đang cãi nhau đấy, ba mẹ thương nhau thì chúng con mới cao lớn được.”

Thím Phùng mang một thùng sữa bò sang.

“Đây là sữa bò tươi, cháu thím mang từ quê lên, cũng may thời tiết mấy ngày này không nóng lên nữa, không thì đúng là không để được.”

Tống Thời Hạ vui mừng: “Cho cháu cả thùng to thế cơ ạ?”

Thím Phùng cười bảo:

“Còn chẳng phải vì cháu khéo tay hay làm, lại biết nhiều. Hồi nhỏ thím đi chăn trâu bò cũng từng uống trộm sữa bò, tanh lè, thử một lần chưa bao giờ dám thử lại.

Năm trước cháu thím cũng biếu nửa thùng sữa, đám nhóc trong nhà phải bóp mũi uống mãi mới hết.”

Tống Thời Hạ cười cười:

“Sữa bò tươi thì sẽ hơi tanh, khó uống lắm, phải đun lên vài lần thì mùi tanh mới bớt đi được, sữa cũng ngon hơn.”

“Ôi thôi, thím chịu thôi, đám nhóc nhà thím quậy lắm, không làm được.”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 693: Chương 693



Tống Thời Hạ chợt nhớ thời gian này người ta đang có phong trào đặt sữa tươi.

“Cháu thấy ở đây người ta cho đặt sữa tươi rồi thì phải, ta có thể đặt sữa dê cho bọn nhỏ, trẻ con uống sữa chóng cao.

Sữa bò hay sữa dê đều được, thím có thể thử đặt sữa dê xem sao, có vẻ nó dễ uống hơn sữa bò đấy.”

Phùng Liên nghe nói thế cũng rất quan tâm.

“Đám nhỏ nhà thím không lùn lắm, hẳn không cần uống thêm sữa nhỉ?”

Tống Thời Hạ hất hàm ý bảo thím Phùng nhìn hai đứa nhóc nhà mình đang chơi trong phòng khách.

“Nếu cháu không nói thì thím cảm thấy hai nhóc nhà cháu tầm bao nhiêu tuổi ạ?”

“Dương Dương trông lớn bằng đứa tám tuổi, Nguyên Nguyên thì trước còi cọc, mấy năm nay được cháu chăm kĩ, béo lên, cũng cao lớn chắc chắn, nhìn như 6 tuổi.”

Tống Thời Hạ tủm tỉm cười, khoe:

“Hai đứa nhà cháu vừa tròn 6 tuổi, mỗi tuần uống sữa dê ba bữa, mẹ chồng cháu đặt cho.”

Phùng Liên nhớ đến thằng bé thứ hai nhà mình hồi nhỏ nhiều bệnh, thằng thứ ba thì cũng ốm yếu mong manh.

Con gái lớn gầy xơ, cằm nhọn hoắt, quả thật cần bổ sung dinh dưỡng, đặt sữa dê cũng không tốn nhiều tiền lắm.

“Vậy được, để thím qua chỗ đặt sữa hỏi xem có thể mua một lọ sữa dê về thử trước không.”

Tống Thời Hạ cười bảo:

“Cần gì phiền toái thế ạ, trong tủ lạnh nhà cháu còn một lọ, sáng nay vừa đưa tới, thím mang về cho bọn nhỏ uống thử xem.

Nếu thấy uống được thì hẵng đặt, cháu nghe mẹ chồng cháu nói có nhiều người đặt sữa cho con cái trong nhà lắm.”

“Vậy tốt quá, thùng sữa bò này cháu nhận lấy đi, nhà cháu có tủ lạnh, để được lâu, nhà thím có để lại nửa chậu, tối nay dùng thử phương pháp nấu sữa cháu nói xem sao.”

Nói đến đây, Phùng Liên chợt dừng lại, do dự một lúc mới hỏi: “Tiểu Tống này, có chuyện thím muốn hỏi thăm cháu, không biết có được không?”

Tống Thời Hạ trêu bà: “Sao tự dưng thím lại khách sáo với cháu thế, cứ úp úp mở mở mãi.”

Phùng Liên thở dài một tiếng.

“Cháu thím nó mới nghỉ việc, về quê nghỉ mấy hôm, nghĩ mãi không ra nên làm gì tiếp đây.

Vợ con nó đều đang ở thành phố, không thể dọn nhà về nông thôn được, thím muốn hỏi xem bên nhà máy các cháu có thiếu người không?”

DTV

Tống Thời Hạ chợt nhớ tới một vấn đề.

“Cháu nhớ là nhà cháu trai thím có một mảnh đất lớn lắm, ở ngoại ô phải không ạ?”

“Ừ, nhưng nó không làm nông được, nó không có sức, làm được một ngày chắc về nằm liệt ba ngày mới hồi sức mất.”

Tống Thời Hạ đang lo không có người hợp tác đây.

“Chuyện này đơn giản, thím hỏi cháu thím xem có đồng ý trồng dược liệu đông y không?

Cháu học y học cổ truyền mà, công ty cháu lại có hệ thống sản xuất mỹ phẩm chứa dược liệu, nhưng có rất nhiều dược liệu phải nhập từ các nơi khác nhau.

Hiện giờ cháu muốn tổ chức một trang trại tự trồng trọt dược liệu cung cấp cho nhà máy, nếu cháu thím đồng ý chuyển đổi đồng ruộng của anh ấy thành đất trồng dược liệu thì cháu sẽ ưu tiên hợp tác với anh ấy.”

“Nếu mà anh ấy có thể kiếm được mối nhập dược liệu tốt, chúng cháu cũng muốn hợp tác, chỉ cần giá rẻ hơn ở tiệm thuốc thôi.

Nhưng kiến nghị của cháu vẫn là tự anh ấy gieo trồng dược liệu, mảng này cháu có người quen, anh ấy chỉ cần dọn sạch đất trồng chuẩn bị gieo cấy dược liệu thôi.”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 694: Chương 694



Trước khi hỏi, Phùng Liên cũng không ôm nhiều hi vọng.

Cháu bà ngày thường có gì ngon hay được thứ gì tốt đều sẽ nhớ đưa tới cho bà một phần.

Cho nên khi thấy cháu trai rơi vào tình trạng mê mang không thấy lối đi sau khi nghỉ việc, bà mới muốn sang hỏi Tiểu Tống xem liệu có chỗ nào thích hợp cho nó không.

Dù mỗi tháng chỉ kiếm được mấy chục đồng thì cũng đã có thể giảm bớt gánh nặng kinh tế cho gia đình, khiến nó đỡ phải suy nghĩ nhiều.

Ai ngờ, Tiểu Tống lại muốn kéo cháu trai bà cùng làm ăn luôn.

Bà vui mừng cười bảo:

“Chắc nó sẽ đồng ý ngay đấy, đợi thím về nói lại với nó, vớ được chuyện tốt thế này là may mắn của nó rồi.”

Tống Thời Hạ khiêm tốn nói:

“Không đến mức ấy ạ, chủ yếu là ngày thường cháu vẫn nghe thím nhắc anh ấy suốt, cảm giác con người anh ấy rất tốt.

Mà cũng đúng lúc bọn cháu đang thiếu nguồn cung ứng, tìm kiếm người để hợp tác lâu dài phải tìm người có nhân phẩm bảo đảm mới được, nếu cháu thím chịu làm thì tốt quá.”

Nhưng Tống Thời Hạ cũng không có ý định giao hết mọi thứ cho một đầu mối, ngoài cháu thím Phùng, cô còn hợp tác với hai thương nhân buôn dược liệu khác.

Đương nhiên, hạt giống và mầm cây dược liệu giao cho cháu thím Phùng được lấy từ không gian của cô, là thứ đã được ngâm trong nước linh tuyền.

Còn dược liệu mua được từ bên cung ứng khác thì khi gia công chế biến sẽ cho thêm nước linh tuyền vào.

Dạo gần đây cô tìm được một công thức chế kem dưỡng nhan của cung đình cổ đại trong cuốn sách cổ kia, cảm thấy nguyên lý chế tác của nó cũng khá giống kem dưỡng da bây giờ, bèn thử chế tạo xem sao.

Tiễn thím Phùng ra về, Tống Thời Hạ bỏ thùng sữa vào bếp, ôn bài nửa tiếng rồi xuống bếp làm cơm trưa cho bọn nhỏ.

Thấy trong bếp không còn nhiều đồ khô, Tống Thời Hạ mới lấy một túi nấm tuyết và túi táo đỏ khô trong không gian ra.

Tới thế giới này đã ba năm, kệ hàng khô của cô đã được giải phóng một góc nhỏ.

Tống Thời Hạ nghĩ, cố gắng thêm mấy năm hẳn là có thể giải quyết được hết.

Từ gác mái đi xuống, cô chạm mặt Quý Duy Thanh cũng vừa lên cầu thang.

Quý Duy Thanh ngạc nhiên hỏi: “Vừa rồi em vẫn ở trong nhà hả?”

Tống Thời Hạ giật mình hoảng sợ, trước kia Quý Duy Thanh không ở nhà, cô thường có thói quen chui vào không gian mà không cần để ý xung quanh.

May mà cô vẫn lên gác giả lấy đồ theo bản năng, không thì lộ mất rồi.

“Em ở trên gác mái mà, vừa rồi chắc là mải chọn dược liệu nên không nghe thấy tiếng anh.”

Quý Duy Thanh không hề nghi ngờ, nhưng Tống Thời Hạ vẫn chột dạ, không dám nhìn thẳng vào anh.

Thực ra cô không cố ý giấu chuyện mình có không gian, đã quyết định bên anh trọn đời, cô biết, ở với nhau lâu thế nào cũng có sơ hở.

Chỉ có điều, không gian riêng này thực sự là một thứ không phù hợp với chủ nghĩa duy vật lắm, nếu cô chủ động nói ra, chỉ sợ anh sẽ cảm thấy cô mắc chứng ảo tưởng.

Cho nên, hay là cứ để thuận theo tự nhiên đi, nếu anh tình cờ phát hiện thì tính sau.

Quyết định như thế, Tống Thời Hạ mới thoải mái đi vào bếp đun sữa.

Mấy hôm trước cô đã tính làm món sữa tươi chiên, nay rốt cuộc có đủ nguyên liệu, làm thử xem sao.

Vớt những thanh sữa tươi chiên vàng rụm hình quả chuối ra khỏi chảo, Tống Thời Hạ bày vào đĩa, trông chúng rất giống những quả chuối chín vàng.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 695: Chương 695



Quý Duy Thanh cầm hai quyển sách đi xuống nhà, anh chỉ về qua nhà lấy đồ chứ chưa tan làm.

“Anh lại đi à, có muốn nếm thử món mới không, đây là sữa tươi chiên, có sữa, bột, đường, ăn ngon lắm.”

Trước kia Quý Duy Thanh không thường ăn đồ ngọt lắm, mà giờ đây khẩu vị đã bị cô vợ nhỏ của mình nuôi cho thay đổi, thỉnh thoảng còn chủ động tỏ ý muốn cô đút cho mình.

Ban đầu anh không chú ý, lát sau mới nhận ra, đĩa chuối trên bàn không phải chuối.

“Tạo hình em làm trông độc đáo đấy.”

Tống Thời Hạ khoe khoang: “Tất nhiên rồi, đơn giản thôi, nhưng mà giống thật đúng không, hì hì.”

“Ở nhà chịu khó ôn tập đi, anh nhớ là cuối tuần này em phải thi Toán cao cấp đấy.”

Nụ cười trên môi Tống Thời Hạ héo dần: “Anh đừng có đề cập đến những chuyện mất hứng như thế lúc ăn cơm chứ.”

Quý Duy Thanh kéo ghế ngồi vào, khóe miệng không ngăn được ý cười.

Tống Thời Hạ hậm hực trừng mắt với anh.

DTV

“99 điểm và 100 điểm chỉ kém nhau 1 điểm, trước tiên em cứ lấy 1 điểm đó đã.”

Quý Duy Thanh vừa ăn sữa tươi chiên vừa nói: “Ừm, anh tin vào thực lực của em.”

Đây chính là điểm bất lợi khi trong nhà có một vị giáo sư, chỉ quên viết một chữ đã bị trừ béng một điểm.

Bài thi vốn được 100 điểm của cô đang đẹp như thế mà anh cũng ra tay trừ cho được, hoàn toàn không nể tình người một nhà gì cả.

Ài, tuy đó chỉ là thi thử, nhưng cũng cho thấy vị này nhà cô cứng rắn sắt đá lắm.



Diêu Tuyết tình cờ gặp bảo mẫu đang dắt hai nhóc con Quý Dương và Quý Nguyên về.

Hẳn là hai bé vừa tan học, cô ấy bèn lái xe tới, đưa cho mỗi bé một món quà rồi đánh xe đưa cả ba người về nhà.

“Con robot này gọi là Ultraman, là một nhân vật siêu lợi hại, có thể đánh thắng rất nhiều quái vật.

Mợ còn mang cho bọn cháu cả truyện tranh nữa nè, các cháu đọc là biết Ultraman lợi hại thế nào.”

Mặc dù hai nhóc này không biết ngoại ngữ nhưng xem hình thôi hẳn cũng có thể tưởng tượng ra được rồi.

Trước khi mua, Diêu Tuyết không để ý đây là truyện tranh bằng tiếng nước ngoài, mua về giở xem mới biết, nhưng chồng Tống Thời Hạ biết ngoại ngữ mà, hẳn không sao đâu.

“Tiếc là chỗ chúng ta không có DVD, không thì mợ cũng sẽ mua cho mấy đứa cả đĩa hoạt hình luôn.”

Quý Dương và Quý Nguyên ngoan ngoãn nói: “Cảm ơn mợ cả ạ.”

Diêu Tuyết cười híp mắt.

“Ừm, hai cháu ngoan quá, lần sau mợ ra nước ngoài sẽ lại mang đồ chơi mới về cho hai đứa nhé.”

Hai nhóc con cầm Ultraman và truyện tranh, chạy thốc vào nhà, Tống Thời Hạ trông thấy mô hình quen thuộc liền bật cười vui vẻ.

“Ai cho các con thế?”

Quý Dương nhanh nhẹn đáp: “Chúng con gặp mợ cả ở ngã tư, mợ cả lái ô tô.”

Quý Nguyên bắt chước tiếng còi ô tô: “Tích tích tích.”

“Ồ, mẹ biết rồi, đi rửa tay ăn cơm đi, hôm nay mẹ làm sữa tươi chiên nha, cái này bọn con chưa ăn bao giờ đâu.”

Vừa nghe nói hôm nay có món mới, hai nhóc lập tức bỏ đồ chơi qua một bên, chạy đi rửa tay.

Diêu Tuyết xách hai hộp quà to đi vào, bảo mẫu đi sau, cũng xách hai hộp lớn.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 696: Chương 696



Tống Thời Hạ cho bảo mẫu đi nghỉ trước, còn mình mời chị dâu ngồi vào bàn.

“Qua đây đi, cơn gió nào thổi chị tới đây thế này, đây là món sữa tươi chiên, chị ăn bao giờ chưa?”

Diêu Tuyết tò mò nhìn, vẻ háo hức muốn thử.

“Chưa, xem ra hôm nay chị có lộc ăn rồi, vừa tới chơi liền gặp ngay ngày em trổ tài làm món mới.”

Tống Thời Hạ tủm tỉm cười: “Nếu biết chị tới thì em đã bảo bảo mẫu mua thêm ít đồ ăn.”

Diêu Tuyết nhận đội đũa, gắp ăn không hề khách sáo:

“Không vấn đề gì, đến tối anh em sẽ qua đón chị, chiều chúng ta đi mua thức ăn, chị đặt món được không?”

Tống Thời Hạ bảo: “Được, hôm nay chị chính là khách quý nhà em, nhất định sẽ tiếp đãi chu đáo hết mình.”

“Lần này sang bên đó thế nào rồi chị?”

Diêu Tuyết cắm đầu ăn, không buồn ngẩng lên.

“Không nhìn xem ai ra mặt nào, chị đích thân đi, đương nhiên là phải có kết quả tốt rồi.”

Vào học kỳ mới là Tống Thời Hạ đã bị các giáo sư tóm đi làm thực nghiệm ngày cuối tuần, cũng nhờ đó mà cô chế tác ra được một bộ dược mỹ phẩm dạng lỏng.

Nhưng thiết bị kiểm tra chất lượng trong nước còn lạc hậu, không thể kiểm tra những mục theo yêu cầu của cô, nên cô phải gửi mẫu ra nước ngoài để làm kiểm định.

Diêu Tuyết ra nước ngoài không chỉ có một nhiệm vụ này mà còn để mở rộng thị trường kem chống nắng sang bên đó.

“Quả thật, tuy chị không quá hiểu biết cơ cấu kiểm tra chất lượng bên đó nhưng nhìn thôi thì thấy chuyên nghiệp lắm, còn lấy cả kính hiển vi soi tới soi lui, có cả một đống dụng cụ chị cũng chẳng biết là cái gì nữa.

Có kết quả kiểm định, người ta cứ khen suốt thôi, nói là sản phẩm này của chúng ta có chứa các thành phần làm trắng, cấp ẩm gì đó, chị không hiểu, thôi cứ đưa cả cho em xem đi.”

Tống Thời Hạ vui mừng nói:

“Chỉ cần có kết quả kiểm định này là kem dưỡng của chúng ta có thể đưa vào sản xuất được rồi.”

Diêu Tuyết thắc mắc:

“Cho nên nó thực sự có công hiệu hả? Em lợi hại thế, sao không chế ra thứ làm người ta trắng lên luôn?”

Tống Thời Hạ mỉm cười: “Nếu nói đồ trang điểm làm trắng thì chẳng phải đã có phấn bột rồi đó sao.”

“Không, chị không nói cái đó, chị thấy em gái chồng em nghỉ một mùa hè đã trắng hẳn lên, muốn nói sản phẩm làm trắng như thế đó.”

Tống Thời Hạ làm bộ khó xử:

“Sản phẩm loại đó không dễ làm đâu, phí tổn đặc biệt cao, không phải là thứ mà người bình thường hiện nay có thể tiêu thụ được.

Hơn nữa, hiện giờ thị trường chúng ta ưa chuộng vẻ đẹp khỏe khoắn, không như người nước ngoài thích làn da trắng nõn.”

Tống Thời Hạ có thể làm được mỹ phẩm dưỡng trắng, nhưng thứ này không thể bán đại trà, vì phí tổn cực cao.

Trừ khi mở một thẩm mỹ viện, chuyên chăm sóc sắc đẹp cho nữ giới giàu có quyền thế.

Diêu Tuyết đặt đũa xuống.

“Nếu phiền thì thôi, trước mắt chúng ta cứ làm những sản phẩm dưỡng da cơ bản trước đã, để nhãn hiệu của chúng ta chiếm được chỗ trong thị trường rồi ta tính đến các sản phẩm khác.”

Không thể nuốt một lúc mấy miếng bánh được, cần tiêu hóa từ từ, đi từng bước phát triển.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 697: Chương 697



Diêu Tuyết uốn tóc sóng lớn, từng lọn từng lọn vào nếp như vuốt keo, tai đeo hoa tai bản lớn, môi son đỏ chót, váy tà rộng, phong cách cực giống những nữ minh tinh trên các poster.

Tống Thời Hạ đứng bên lại ăn vận giản dị như sinh viên, càng làm nổi bật phong cách thời thượng của Diêu Tuyết.

Cô ấy cũng đã nhận ra cô em chồng nhà mình dường như luôn ăn vận giản dị mộc mạc, bèn thắc mắc:

“Chị gửi về cho em bao nhiêu áo váy đẹp, sao không thấy em mặc?”

Tống Thời Hạ bất đắc dĩ nhìn cô ấy:

“Em là sinh viên, đi học nào cần ăn diện như thế, em để dành hôm nào tới công ty mới mặc.”

Diêu Tuyết lắc đầu:

“Diện quần áo đẹp chủ yếu là để chính bản thân mình vui vẻ yêu đời, không cần để ý đến cái nhìn của người khác đâu.”

Tống Thu Sinh dẫn em trai tới trường cấp hai đón Nhị Cẩu qua đây ăn cơm.

Tống Thời Hạ mừng rỡ nói: “Hôm nay là ngày gì mà mọi người đều tới hết thế này?”

“Anh đoán hôm nay em sẽ vào bếp làm cơm khao mọi người, tiện đường vòng qua đón Đông Đông với Tống Vượng qua ăn luôn.”

Tống Vượng là tên khai sinh của Nhị Cẩu, cậu bé đã thuyết phục cha mẹ cho lên thủ đô học như Tống Đông Đông, năm nay cậu cũng đã thi đỗ cấp ba, vào học cùng trường với cậu út nhà mình.

Hồi nhỏ, Nhị Cẩu và Tống Đông Đông đều từng theo đuôi Tống Thời Hạ thật lâu, ba người khá thân thiết, cậu cũng đã tới đây mấy lần, khá quen thuộc nơi này rồi.

Tống Đông Đông dẫn Nhị Cẩu ra chơi với mấy đứa cháu, Nhị Cẩu rất mê ô tô đồ chơi của hai em họ, mỗi lần tới đều hì hì xin chơi cùng.

Cậu nhóc đã lớn, chui vào ghế lái ngồi phải co chân.

Mua xong đồ ăn, Tống Thời Hạ giao cho anh mình mang về, còn cô và chị Diêu Tuyết thì vòng sang công ty, nói là hôm nay có hẹn với một nhà cung ứng bàn về chuyện hợp tác.

Tống Thời Hạ lật xem tài liệu của bên cung ứng, nói: “Bên này mình đã có tiếp xúc gì chưa ạ?”

Diêu Tuyết giải thích:

“Đã hỏi thăm kĩ, tổ tiên là gia tộc theo nghề thầy thuốc nhiều đời, trong nhà còn có người từng làm ngự y nữa.

Chỉ tiếc, vì gia tộc có quy định y thuật truyền nam không truyền nữ, về sau con cháu thưa thớt, không có người tài.

Dần dà xuống dốc, y thuật không ai theo được, đành chuyển qua làm buôn bán dược liệu.”



Bạch Thu Thụy cùng cậu mình và chú út bước vào tòa nhà văn phòng của công ty đối tác.

Cậu ta không có thói quen mặt đồ Âu bó sát người nên cứ thấy thật khó chịu, lại còn phải đeo và cạt, thật không hiểu sao người nước ngoài lại thích mặc kiểu này.

Cậu ta ngập ngừng hỏi như không tin lắm:

“Cậu à, lần này thật sự có thể thỏa thuận hợp tác được ạ? Chúng ta không thể ký thác toàn bộ hi vọng vào một công ty được.

Ngu Mỹ Nhân ngày nào cũng phát quảng cáo trên tivi, chắc chắn không thiếu đối tác đâu.”

Năm trước cậu ta đã cam đoan với chú út mình rằng sẽ gây dựng sự nghiệp ra hồn, nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể đầu cơ trục lợi kiếm được vài đồng lẻ, mộng xây dựng xí nghiệp gia tộc chưa chạm được tới một góc.

Năm nay cậu ruột trở về, nói là muốn kinh doanh dược liệu.

Bạch Thu Thụy sau cú vấp ngã đầu đời đã dần trở nên cẩn thận hơn, không dám ngông cuồng tự đại.


 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 698: Chương 698



Diêu Tuyết nhấp ngụm trà Long Tỉnh, nói: “Sang năm em tốt nghiệp rồi thì đến công ty làm luôn hay là tiếp tục học lên?”

Tống Thời Hạ cầm ly nước, thở dài:

“Em có suất học thông lên nghiên cứu sinh đấy, có lẽ sẽ học tiếp thôi, nhưng bên Trung y cũng hỏi em có muốn học lên nghiên cứu sinh bên đó không.

Đại học học một lúc hai chuyên ngành đã mệt c.h.ế.t rồi, nghiên cứu sinh thì chắc thôi, phải chọn lấy một cái, mà em còn đang do dự quá.”

Diêu Tuyết cười trêu:

“Với người ta, muốn thi đỗ đại học đã là chuyện khó trong đời, em học một lúc hai trường thì lại có mối sầu khác à.”

“Cái này gọi là nỗi phiền não ngọt ngào, về sau em không tính theo nghề Trung y, cho nên chắc là sẽ tiếp tục học chuyên sâu bên Dược học thôi.

Tiện thể cũng có thể giúp công ty ta kiếm nhân tài ngành này về, mấy em khóa dưới của em hẳn cũng nể mặt chị khóa trên như em đôi ba phần nhỉ.”

Trước đó cô đã nói với Diêu Tuyết về đề xuất của Quý Duy Thanh, Diêu Tuyết đồng ý tiến hành thử, kết quả xác thực là tốt hơn so với dự đoán.

Không phải mọi sinh viên tốt nghiệp đều muốn vào biên chế nhà nước, nếu đang có điều kiện kinh tế tốt thì nhiều người đều muốn được làm việc mình thích.

Ban đầu, Tống Thời Hạ và Diêu Tuyết mở công ty này, có thể nói là thiếu đủ thứ, nhưng thứ duy nhất không thiếu chính là tiền.

Tòa nhà trụ sở công ty cũng được xây theo phong cách tòa nhà cao tầng kiểu Thượng Hải, có cần dùng hết hay không chưa tính, nhưng đủ đẹp đẽ trang trọng, tạo ấn tượng xa hoa là điều rất quan trọng.

Huống chi, bên nhận thầu là Tống Thu Sinh, là người nhà mình, nhà xưởng cũng do bên anh ấy nhận thầu sửa chữa, nói chung là, tiền đi một vòng rồi lại về túi người nhà.

Có tiếng gõ cửa, thư kí đưa bên đối tác vào văn phòng.

Bên kia vừa bước vào, trông thấy người ngồi trong văn phòng, lập tức khựng lại, nguyên nhân thật đơn giản, vì người ngồi đằng kia quá trẻ.

Chú út nhà họ Bạch đã mường tượng ra nhiều tình huống, nhưng chưa từng nghĩ tới một trường hợp, rằng người sáng lập ra Ngu Mỹ Nhân lại trẻ như thế.

Ông ta đoán người sáng lập này hẳn chừng 40, là một phụ nữ, nhưng không thể ngờ người nọ chỉ mới ngoài 20, mới chừng ấy tuổi đã tạo dựng một cơ nghiệp thành công hơn cả mình.

Bạch Thu Thụy thì đã c.h.ế.t sững, trái tim đập gấp gáp như thể muốn nhảy vọt ra khỏi lồng ngực.

DTV

Tình nhân trong mộng đã một năm chưa từng gặp, nay lại đột nhiên xuất hiện trước mắt, khiến cậu ta choáng váng mơ hồ, mọi thứ xung quanh như nhòe đi.

Tống Thời Hạ đưa mắt liếc nhìn, ánh mắt không dừng lại lâu, chỉ thoáng lướt qua Bạch Thu Thụy.

Từ sau khi Cát Tình mang thai, Bạch Thu Thụy không quay lại trường học.

Năm trước Cát Tình sử dụng địa vị của cha mình để chiếm một suất du học bằng tiền của nhà nước, bị sinh viên khác tố giác.

Không chỉ Cát Tình bị xóa khỏi danh sách du học mà cả phó hiệu trưởng Cát cũng bị điều tra.

Kết quả, trường phát hiện ra ông ta bán danh ngạch học sinh năng khiếu của trường.

Danh sách học sinh năng khiếu nhập học trường này mấy năm nay đều do phó hiệu trưởng Cát phụ trách, ông ta đã vớt được một khoản không nhỏ suốt nhiều năm.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 699: Chương 699



Bạch Thu Thụy chủ động nghỉ học nên không bị liên lụy.

Mấy cô gái nhỏ cùng phòng với Tống Thời Hạ đã bàn tán suốt nhiều ngày về chủ đề liệu Bạch Thu Thụy có đi cửa sau bên phó hiệu trưởng Cát để thành sinh viên trường này hay không.

Tống Thời Hạ và Bạch Thu Thụy từng học cùng cấp ba, cô biết trình độ của cậu ta cỡ nào, không cần nghĩ cũng biết cậu ta trong sạch hay không.

Nhưng người ta đã chủ động nghỉ học, cô cũng không muốn bới chuyện này ra làm gì.

Bạch Thu Thụy lấy lại tinh thần, lòng ngổn ngang trăm mối.

Ai có thể ngờ, cô bạn học sinh chuyển trường thời cấp ba mà cậu ta từng xem thường giờ đây đã hóa thành chủ một công ty, người mà cậu mình và chú út nhà mình đang tìm mọi cách lấy lòng.

“Chào cậu, Tống Thời Hạ.”

“Chào cậu.”

Tống Thời Hạ gật đầu.

Cô tham dự cuộc họp này là để phụ trách mảng chuyên môn của mình, còn bàn việc làm ăn thì chị Diêu Tuyết sẽ chịu trách nhiệm.

Chú út nhà họ Bạch đưa mắt nhìn hai bên, loáng thoáng nhận ra, hình như cháu mình và người bên kia có quen biết.

“Cô Tống đây là bạn học của cháu tôi ạ?”

Bạch Thu Thụy không muốn vấn đề tình cảm cá nhân làm ảnh hưởng tới cuộc đàm phán này, như thế cậu ta sẽ rất khó xử và mất mặt, bèn vội lướt qua vấn đề này:

“Là bạn học thời cấp ba thôi ạ, bạn Tống là nữ thủ khoa của khóa bọn cháu hồi đó.”

Chú út nhà họ Bạch cũng lờ mờ nhớ ra, nữ thủ khoa năm ấy hình như có liên quan gì đến nhà họ Quý.

Ông ta vốn định bảo Bạch Thu Thụy hẹn cô gái trẻ này ra ngoài ăn bữa cơm, tiện thể kéo gần mối quan hệ, nhưng nếu người này có liên quan tới nhà họ Quý thì không làm như vậy được rồi.

Ông ta cười cười, đi vào chuyện chính:

“Duyên phận thật đúng là điều không thể lường trước được, cái này coi như cũng là một khởi đầu tốt đẹp cho sự hợp tác của hai bên chúng ta nhỉ.”

Diêu Tuyết hơi nhướng mày: “Ồ, ông Bạch đây dám chắc chúng tôi sẽ chọn bên các ông để hợp tác ư?”

Chú út nhà họ Bạch nhanh nhẹn liệt kê ưu thế nhà mình:

“Tôi cho rằng, xí nghiệp gia tộc chúng tôi có ưu thế hơn, mặc dù mới thành lập nhưng tổ tiên chúng tôi có kinh nghiệm phong phú trong gieo trồng dược liệu.

Hơn nữa, gia tộc chúng tôi có nhiều người có hiểu biết về Trung y, tôi tin rằng đây sẽ là hợp tác đôi bên cùng có lợi cho hai chúng ta.”

Diêu Tuyết nghe cũng thấy hợp lý, cô ấy muốn tìm một bên cung ứng có hiểu biết sâu về dược liệu, hơn nữa, còn phải có quy mô khá lớn.

Cô ấy đã từng thấy nhiều trường hợp những bên sản xuất nhỏ lẻ khống chế bên hợp tác, tăng giá tùy ý, làm việc không có kế hoạch, không có tính toán lâu dài.

“Thành thật mà nói thì bên các anh cũng có điều kiện tốt đấy, ít nhất thì những điều anh vừa nói đã khiến tôi có ý định hợp tác.

Nhưng công ty này không phải do một mình tôi làm chủ, chúng tôi cần thảo luận lại với nhau, muộn nhất là cuối tháng sẽ thông báo lại cho bên anh nhé.”

Chú út nhà họ Bạch thoáng kinh ngạc, nhưng lại nghĩ, từ giờ đến cuối tháng cũng chỉ còn một tuần, bèn gật đầu đứng lên.

DTV

“Vậy chúng tôi xin chờ hồi đáp từ phía quý công ty, hi vọng chúng ta có thể hợp tác, giờ cũng đã khá muộn, chúng tôi có thể vinh hạnh mời hai quý cô đây dùng bữa tối không?”

Diêu Tuyết mỉm cười: “Tối nay chúng tôi đã có hẹn, xin lỗi các vị vậy.”
 
Back
Top Bottom