Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm

Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 680: Chương 680



Hoắc Lễ nghiêm túc giải thích:

“Bởi vì đọc sách rất thú vị, tuy anh không hiểu hết ý nghĩa của những câu chữ trong này nhưng những chỗ anh đọc qua, chúng sẽ ở lại hết trong đầu anh, chỉ cần anh đọc thật nhiều, tri thức trong đầu sẽ càng nhiều.”

Quý Nguyên ngồi xuống bên cạnh Hoắc Lễ, cầm sách, ngón tay múp míp chỉ vào một đoạn rồi đọc thành tiếng, mười lăm chữ, sai mất hai chữ.

Hoắc Lễ chưa kịp sửa sai cho em nhỏ thì Quý Dương đã hào hứng khen:

DTV

“Tiểu Bảo giỏi quá đi, về sau em cũng sẽ thành nhà nghiên cứu siêu đẳng như ba mình vậy.”

Ánh mắt Hoắc Lễ dần ảm đạm.

Quý Nguyên kéo tay cậu.

“Em muốn học cùng anh Hoắc Lễ, muốn làm một bạn nhỏ yêu đọc sách.”

Tạ Ngọc ngồi cùng chị gái trên sô pha, ra vẻ hết sức chăm chú xem tivi, nhưng thực ra vẫn thường liếc về phía phòng ba anh em bên kia đang chơi.

Tạ Nhiêu thả tay em trai mình ra: “Muốn qua đó chơi thì đi đi, nhưng không được chạy ra ngoài.”

Tạ Khang ngồi bên thì đã dán chặt mắt vào màn hình tivi, không hề nhận ra em trai đã đi đằng nào.

Quý Dương không thích đọc sách, nhưng em mình đã đề nghị ngồi đây đọc sách với Hoắc Lễ nên cậu bé cũng ngồi xuống, lấy tranh liên hoàn ra xem cùng Tiểu Ngư Nhi.

Quý Duy Thanh họp xong, về phòng làm việc của giảng viên, văn phòng lúc này chỉ có thầy hướng dẫn của anh cùng với một sinh viên ăn mặc mộc mạc.

“Em ngồi xuống ta bàn chuyện này, trường muốn phân phối danh ngạch hướng dẫn nghiên cứu sinh cho em, em sinh viên này là đối tượng mà thầy đã chọn riêng cho em đấy.

Dạo này thầy già rồi, không còn đủ sức dẫn dắt, chứ nếu mà là ngày trước thì có khi cậu ấy đã thành sư đệ của em rồi.”

Nam sinh kia có vẻ câu nệ:

“Chào giáo sư Quý, em là sinh viên khoa kỹ thuật điện tử ứng dụng cấp 81, tên là Hà Kiến Quân, hi vọng có thể trở thành học sinh của thầy ạ.”

Quý Duy Thanh bình tĩnh quan sát cậu sinh viên này, người có thể được thầy anh đặc biệt chú ý hẳn phải có điểm ưu tú vượt trội.

Nam sinh này ăn mặc sạch sẽ, tóc cắt rất ngắn, áo bông khoác ngoài đã cũ, xẹp lép lại rồi, quần cũng bị giặt nhiều đến bệch bạc, đôi giày nhựa dưới chân có vết khâu lại.

Quan sát sơ bộ, Quý Duy Thanh đã hiểu được đại khái về xuất thân của cậu sinh viên Hà Kiến Quân.

“Chào em, sinh viên Hà, về chuyện em muốn trở thành học sinh của tôi, tôi nghĩ trước tiền cần xem luận văn tốt nghiệp của em rồi mới có thể quyết định được.”

Hà Kiến Quân kích động run tay, nhưng chỉ trong giây lát, rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh, mở cặp sách lấy ra quyển luận văn của mình.

“Đây là luận văn tốt nghiệp đại học và các báo cáo chuyên ngành của em, tất cả đều do em độc lập hoàn thành.”

Cuốn luận văn Hà Kiến Quân lấy ra rất dày.

Quý Duy Thanh hơi nhướng mày một cái, cả báo cáo chuyên ngành cũng lấy ra cho mình xem, chứng tỏ rất có lòng tin vào bản thân.

Viện trưởng Thẩm lại không hề ngạc nhiên, đây là hạt giống cực tốt do chính ông tranh cướp về cho cậu học sinh ưu tú nhất của mình mà.

Cậu sinh viên tên Hà Kiến Quân này vừa thông minh và có thiên phú lại vừa cực kì nghiêm cẩn, từ hồi giảng dạy chuyên ngành cho cậu ta, ông đã chú ý rồi.

Chỉ tiếc, thiên phú rất cao nhưng lại bị xuất thân hạn chế, không phát triển cực hạn được.

Nếu người này mà được bồi dưỡng từ nhỏ, chưa biết chừng nước nhà lại có một thần đồng, một thiên tài trong lĩnh vực này rồi.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 681: Chương 681



Ban đầu Quý Duy Thanh chỉ đọc lướt qua, nhưng càng đọc, anh càng tập trung hơn, sắc mặt cũng trở nên nghiêm túc hẳn, chưa đọc hết cuốn đã quyết định nhận học sinh này.

Quý Duy Thanh đứng lên, không đưa trả luận văn ngay mà nói: “Cậu rất xuất sắc, hi vọng thầy trò ta làm việc với nhau ổn thỏa.”

Mắt Hà Kiến Quân loang loáng nước, đường đường một thanh niên đã hơn hai mươi mà gần như không cầm được nước mắt xúc động.

Bởi vì được trở thành học trò đầu tiên của giáo sư Quý thật sự là một tin mừng quá lớn với Hà Kiến Quân.

“Về các báo cáo của em, tôi cảm thấy chúng ta cần có thời gian thảo luận phân tích thêm, có rất nhiều quan điểm trong này mà tôi thấy rằng chúng có tính khả thi khá cao.”

Viện trưởng Thẩm gật gù nhìn hai chàng trai trước mặt.

Hai trong số những báo cáo chuyên ngành kia là do chính ông phê chữa.

DTV

Khi ấy ông đã phải tra xét rất nhiều tài liệu, phân tích cặn kẽ luận văn của Hà Kiến Quân rồi mới ghi nhớ tên tuổi và lớp của cậu học trò nghèo này hòng theo dõi thêm để khẳng định.

“À đúng rồi, nếu muốn nhận học trò thì phải nhớ thông báo cho bên học viện đấy nhé.”

Quý Duy Thanh trịnh trọng cảm ơn thầy mình:

“Em cảm ơn thầy, nếu không nhờ thầy, em sẽ không phát hiện được một học trò xuất sắc như thế.”

“Còn phải khách sáo với thầy thế làm gì, nếu thật sự muốn cảm ơn thầy thì cứ mang qua đây cho thầy ít rượu thuốc đi, mùa này mưa nhiều, bệnh cũ của thầy lại bắt đầu tái phát rồi đấy.”

Quý Duy Thanh cười cười, thưa vâng.

Khi anh dẫn học trò mới nhận về nhà, thấy nhà có khách bèn gật đầu chào hỏi sơ qua rồi lên phòng làm việc.

Tống Thời Hạ tò mò nhìn theo.

Trần Kiều vừa trông thấy Hà Kiến Quân, sắc mặt đã thay đổi.

Gượng gạo nở nụ cười, cô ta hỏi: “Đây là học trò mới của giáo sư Quý à?”

Tống Thời Hạ nhún vai, tỏ ý cô cũng không biết.

“Đây là lần đầu anh ấy dẫn học trò về nhà, lại còn đang mang cặp sách thế kia, chắc là có việc tìm anh ấy rồi.”

Thím Phùng ghé tới, thần bí thì thào:

“Chưa biết chừng đây là nghiên cứu sinh mà giáo sư Quý nhà cháu hướng dẫn đó, ông Tạ nhà thím cũng có hướng dẫn nghiên cứu sinh, thấy bọn nhỏ thường xuyên tới nhà tìm ổng để nhờ sửa luận văn.”

Tống Thời Hạ nhớ ra, cô đã nghe nói học kỳ này Quý Duy Thanh sẽ nhận chỉ tiêu hướng dẫn nghiên cứu sinh, chưa biết chừng sinh viên kia chính là đệ tử thứ nhất của giáo sư Quý nhà cô đấy.

Trần Kiều lúc này đang thấy lòng rất phức tạp, nếu Hà Kiến Quân đúng là học trò của Quý Duy Thanh thì số mệnh Tống Thời Hạ thật quá tốt rồi.

Đây chính là Hà Kiến Quân đấy.

Thím Phùng vô tình cảm thán:

“Không biết chừng nào Hoắc Khải mới có thể lên chức giáo sư nhỉ, đến khi đó gánh nặng của cháu cũng sẽ được giảm bớt phần nào.”

Trần Kiều chỉ cười khẽ, không nói gì, Hoắc Khải ấy à, ít nhất cũng phải tầm 20 năm nữa mới có thể leo lên chức vị giáo sư được.

Thấy mọi người chuyển qua nói về Hoắc Khải, Trần Kiều lại buột miệng bảo:

“Cháu hiện giờ kiếm được, tiền lãi một tuần ngang với nửa tháng tiền lương của anh ta rồi, dựa dẫm vào đàn ông chung quy không an toàn, không trông cậy được đâu.”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 682: Chương 682



Thím Phùng cười bảo:

“Cháu còn trẻ, nếu trước mắt không có ý định ly hôn thì đương nhiên chồng cháu càng có chức có quyền càng tốt chứ.

Dù điều đó chẳng liên quan gì đến cháu, cháu cũng không nhận được lợi ích thực tế nào nhưng khi ra ngoài, người khác cũng sẽ nể mặt cháu hơn.”

Trần Kiều không phản đối.

Điều này là sự thật, nhưng vấn đề là Hoắc Khải không có đủ năng lực cũng không có nhiều quyết tâm, chờ dựa hơi anh ta ư, có khi phải chờ đến già.

Quý Duy Thanh và Hà Kiến Quân trò chuyện trong phòng sách suốt một buổi chiều, khách khứa trong nhà đã về hết mà hai người vẫn chưa rời khỏi đó.

Tống Thời Hạ dắt hai đứa nhỏ ra vườn làm cỏ, sau đó làm cơm chiều.

Đồ ăn vặt buổi chiều còn chưa ăn hết, Tống Thời Hạ bỏ những miếng gà còn lại vào chiên nóng, làm cơm gà rán, thứ này trẻ con cũng thích ăn.

Kim đồng hồ điểm đến 6 giờ, Tống Thời Hạ chờ không nổi nữa, mới lên phòng sách, gõ cửa nhắc.

“Trước cứ xuống ăn cơm đã, ăn xong hẵng làm việc tiếp.”

Quý Duy Thanh liếc nhìn đồng hồ.

“Hôm nay dừng ở đây nhé, trao đổi lâu quá, làm mất nhiều thời gian của em, khi nào khai giảng ta lại tiếp tục thảo luận.”

Sau một buổi thảo luận với giáo sư Quý, Hà Kiến Quân thu được rất nhiều, hiểu ra cũng nhiều, nghe giáo sư nói thế mới đỏ mặt lên, vội vã lắc đầu.

“Không lâu ạ, thảo luận với thầy giúp em tháo gỡ những bế tắc trước kia, có những vấn đề trước đó không hình dung rõ được thì nay đã có phác thảo trong đầu.”

Quý Duy Thanh cũng mỉm cười.

“Không cần nôn nóng, đợi sau kì nghỉ tết, chúng ta còn nhiều thời gian làm việc với nhau, giờ xuống ăn cơm đã.”

Hà Kiến Quân vội từ chối: “Cảm ơn thầy, nhưng ở ký túc xá em đã có sẵn lương khô, em xin phép về ạ.”

Từ chối không thành vì khi đi theo thầy mình xuống nhà, Hà Kiến Quân đã bị một người dường như là sư mẫu của mình ngăn lại.

Cậu không dám chắc đó có phải là vợ thầy hay không vì đối phương trông còn quá trẻ, thoạt nhìn giống em gái thầy hơn.

Tống Thời Hạ tủm tỉm cười nói:

“Cơm nước xong hẵng đi, đã nấu cả cho em rồi, nếu em mà không ở lại ăn thì hôm nay nhà lại thừa cơm mất.”

Hà Kiến Quân đỏ mặt lên, vội cảm ơn: “Cảm ơn cô ạ.”

“Cậu cứ gọi tôi là đồng chí Tống đi, gọi cô nghe cứ quái quái.”

DTV

Quý Duy Thanh dắt hai đứa nhỏ đi rửa tay, tiện thể nhắc một câu: “Cứ gọi là cô Tống, gọi đồng chí Tống thì sợ em lại ngại.”

Hà Kiến Quân vội vàng gật đầu: “Vâng, cô Tống.”

Tống Thời Hạ không lay chuyển được ý của hai người, đành vào bếp mang cơm canh ra.

“Đừng chê nhé, cơm tối nay là cơm gà rán với canh trứng tảo tía.”

Nói là cơm gà rán nhưng mỗi suất cơm đều có thêm cả gà viên và gà xiên que, gà rán cắt miếng chỉ có hai, ba miếng.

Hà Kiến Quân nào dám động đũa, ở nhà cậu, chỉ đến tết mới dám cắn răng mua ít thịt về, để người trong nhà được dính ít mùi mỡ qua năm.

Tống Thời Hạ không ăn mà quay sang chăm hai đứa nhỏ, cột khăn ăn cho từng bé để tránh làm bẩn áo quần.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 683: Chương 683



Ngẩng đầu thấy Hà Kiến Quân còn chưa dám ăn, cô bèn nhắc:

“Ăn mau đi, để nguội ăn không tốt cho dạ dày đâu, nếu thấy khó chịu thì uống chút canh trước cho dạ dày ấm lên đã.”

DTV

Hà Kiến Quân mím môi cầm đũa gắp đồ ăn, trong lòng dâng lên một nỗi hổ thẹn như thể đang lợi dụng chiếm lời của người khác.

Cậu vừa ăn vừa cúi gằm mặt xuống, không dám ngẩng lên.

Tống Thời Hạ thấy thế, lòng âm thầm thấy may mắn vì chiều nay làm kiểu cơm phần thế này.

Nếu ăn chung mâm như bình thường, có khi cậu học trò này không dám gắp thứ gì mất thôi.

Nhìn cách ăn mặc cũng có thể đoán được gia cảnh cậu học trò này khó khăn lắm, tuy sinh viên của trường đa số đều thuộc những gia đình bình thường nhưng điều kiện gia đình Hà Kiến Quân có lẽ còn dưới mức trung bình.

Giày có vết khâu, có cả vết gắn keo nước, áo bông cũng xẹp xuống rồi, cổ tay áo cũng ngắn một đoạn, chắc là khó mà đủ ấm áp.

Tống Thời Hạ tự biết lúc này nói gì cũng có khả năng làm tổn thương đến lòng tự trọng của đối phương.

Vì thế, cả ba người lớn đều chỉ lẳng lặng dùng bữa, chỉ có hai nhóc con ríu rít luôn miệng, giúp bầu không khí bớt trầm mặc.

Quý Duy Thanh vừa lơ đãng ăn vừa nghĩ đến những vấn đề khả thi trong luận văn của học trò mình, hoàn toàn không phát hiện sự khác thường trên bàn cơm.

Ăn xong, Tống Thời Hạ còn chưa kịp đứng lên thì Hà Kiến Quân đã bật dậy, nhanh nhẹn thu dọn bàn ăn.

“Để đấy cô làm cho, em là khách mà, sao lại để khách dọn dẹp được?”

Hà Kiến Quân xấu hổ đứng im, lắp bắp mãi mới nói được một câu: “Em đã ăn một bữa thịt nhà thầy cô, cũng nên làm mấy việc này ạ.”

Tống Thời Hạ bất đắc dĩ thở dài, cậu bé này có lòng tự trọng quá lớn, ăn của người khác một bữa thịt liền phải làm việc trả lại ngay, hẳn là hoàn cảnh gia đình khó khăn lắm.

“Vậy được, qua đây với cô.”

Tống Thời Hạ nhân lúc cậu chưa chuẩn bị, nhanh nhẹn đổ vào nồi một ít dung dịch tẩy rửa.

“Rửa với cái này dễ sạch hơn.”

Hà Kiến Quân lúng túng gật đầu, thực ra để cậu chịu khó rửa mấy lượt nước cũng sạch được, không cần dùng chất tẩy rửa.

Hà Kiến Quân rửa bát và dọn dẹp căn bếp chỉ trong năm phút.

Khi cậu bước ra khỏi bếp, Quý Duy Thanh mới ngẩng lên, nhìn cậu vẻ khó hiểu.

Nhưng chỉ trong nháy mắt, anh đã trở lại như thường, gọi Hà Kiến Quân ra phòng khách tiếp tục thảo luận.

Hà Kiến Quân rụt rè ngồi vào sô pha, nơm nớp lo sợ quần áo mình cọ bẩn sô pha nhà thầy.

Tống Thời Hạ bưng trái cây và trà ra.

Hà Kiến Quân vội bưng tách trà, sợ cô Tống lại nhét bánh trái cho mình.

“Hai thầy trò nói chuyện đi, em dắt con ra ngoài tản bộ tiêu thực một lát.”

Khi Tống Thời Hạ về, trong nhà chỉ còn mình Quý Duy Thanh đang ngồi hí hoáy viết gì đó trên sô pha.

Tống Thời Hạ đứng sau lưng anh, vòng tay ôm cổ anh: “Học trò của anh về rồi à?”

“Ừ, anh nghĩ bên ký túc xá hình như có quy định giờ đóng cổng nên cho em ấy về trước.”

Tống Thời Hạ thử hỏi: “Có phải anh rất hài lòng với cậu học trò này không?”

Quý Duy Thanh mỉm cười, mày giãn ra:

“Đây đúng là học trò có thiên phú nhất mà anh gặp được, tư duy cũng rất rộng, anh rất thích.”

“Em cũng cảm thấy cậu bé này thuộc dạng nhân tài phải chịu khổ nhọc thời đầu, nhưng tương lai nhất định sẽ tỏa sáng.”

Cậu học trò này có lòng tự trọng rất mạnh, người như vậy lại có đầu óc thông tuệ cùng với một người hướng dẫn kiệt xuất thì tương lai nhất định không thể tầm thường.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 684: Chương 684



Học kỳ mới, cuộc sống vẫn như cũ. Tống Thời Hạ dồn trọng tâm vào công cuộc nghiên cứu sản phẩm mới.

Chị Diêu Tuyết ngồi đối diện cứ ngập ngừng muốn nói gì đó rồi lại thôi.

Thấy thế, Tống Thời Hạ dừng tay, chống cằm chờ cô ấy lên tiếng.

“Chị tính mua cho công ty ta một dây chuyền sản xuất nước ngoài để sản xuất đồ dùng cho nữ.”

Tống Thời Hạ gật nhẹ một cái: “Vâng, chị nói cụ thể hơn đi ạ.”

Diêu Tuyết nói nhanh:

“Băng vệ sinh, em đừng có ngại, nghe chị nói hết đã, thứ này là vật dụng hàng ngày của mọi người phụ nữ, nhưng theo chị được biết, nữ công nhân xưởng ta hầu như chưa ai từng dùng.”

Diêu Tuyết từng ra nước ngoài, mà phụ nữ nước ngoài đều sẽ dùng băng vệ sinh trong thời gian tới chu kì sinh lý, chính cô ấy cũng có dùng, cảm thấy thứ này cực kì tiện lợi.

Sau khi về nước, cô ấy lại vô tình biết được, không phải tất cả mọi cô gái đều được dùng băng vệ sinh.

Phản ứng của Tống Thời Hạ không giống như dự đoán của Diêu Tuyết, cô không thẹn thùng lảng tránh vấn đề mà thoải mái thảo luận tính khả thi của ý tưởng này.

“Em cảm thấy được đấy, nếu chị biết có dây chuyền sản xuất thích hợp thì ta nên mua một bộ, nhưng theo em thì điều cơ bản nhất là giá cả của băng vệ sinh quá cao nên mới chưa được phổ cập tới người dùng.”

Từ sau khi kết hôn với Quý Duy Thanh, Tống Thời Hạ cũng dùng băng vệ sinh.

Nhưng trong ký ức của nguyên thân, cô ấy luôn dùng vải xô, dùng xong giặt sạch phơi khô rồi tái sử dụng.

Diêu Tuyết thoáng kinh ngạc, cô ấy không ngờ Tống Thời Hạ lại không hề bài xích vấn đề này.

Diêu Tuyết cũng từng thảo luận về chuyện này với nữ công nhân dưới nhà xưởng, người lớn tuổi thì không để ý, nhưng các cô gái trẻ đều sẽ thẹn thùng chạy mất.

“Dây chuyền sản xuất thì chị có đường nhập hàng, giá cả thì chúng ta có thể hạ xuống được, chị biết có một số nguyên liệu ta có thể thay thế.”

DTV

Nếu chị Diêu Tuyết đã tính toán chu đáo mọi mặt, đương nhiên Tống Thời Hạ sẽ nhất trí thực hiện.

“Con đường phổ cập băng vệ sinh đến phụ nữ toàn quốc còn khó khăn lắm, băng vệ sinh bên các cửa hàng mậu dịch có giá khá cao, mà mấy nhãn hiệu tư nhân có khi còn bán đắt hơn cả cửa hàng mậu dịch nữa.”

Diêu Tuyết lắc đầu:

“Chủ yếu là do phí tổn nguyên vật liệu quá cao, nếu chúng ta có kỹ thuật, chưa biết chừng còn có thể sản xuất loại băng vệ sinh thoải mái hơn của nước ngoài.”

Tống Thời Hạ đề ra một chủ ý: “Chúng ta có thể lấy lương cao mời kỹ thuật viên tới công ty làm nghiên cứu mảng này.”

Diêu Tuyết do dự: “Liệu có ai muốn làm không?”

Tống Thời Hạ chớp chớp mắt: “Thì cứ thử xem thế nào, nhỡ mà có thì càng tốt thôi, không có cũng không sao, đằng nào chúng ta cũng không đặt quá nhiều kì vọng.”

Diêu Tuyết gật đầu đồng ý, cô ấy cảm thấy kỹ thuật viên ở thủ đô này dù đi đến đơn vị nhà nước nào cũng đều là những người được chào đón nồng nhiệt, cho nên hẳn không mấy ai thích làm cho công ty tư nhân.

Trước khi ngủ, Tống Thời Hạ trao đổi với Quý Duy Thanh về chuyện này, hỏi anh rằng tính khả thi của nó có lớn không?
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 685: Chương 685



Quý Duy Thanh trầm ngâm một lát rồi đáp:

“Lớn đấy, nếu bên em chịu nới rộng điều kiện tuyển thì sẽ có nhiều người muốn đầu quân cho bên em đó.”

Tống Thời Hạ bò dậy từ trên người anh, nghiêm túc hỏi; “Nới rộng cỡ nào?”

“Tỷ như yêu cầu thấp xuống, có thể nhận sinh viên làm thêm vào kỳ nghỉ.”

Tống Thời Hạ lại đổ xuống:

DTV

“Cái này không ổn đâu, bên em muốn tuyển kỹ thuật viên chuyên nghiệp để làm nghiên cứu sản phẩm mới, sinh viên làm thêm không ổn định.

Hơn nữa, nếu yêu cầu về nhân viên không cao sẽ khiến người khác cho rằng công ty không đủ chất lượng.”

“Hay là biến thành hình thức dự án nhóm đi, như vậy vừa có thể bảo đảm có sản phẩm mà bên sinh viên cũng có việc làm, hợp tác win-win như thế rất hay.”

Tống Thời Hạ dựa vào người anh: “Giáo sư Quý tính toán cho sinh viên của mình chu đáo quá.”

Quý Duy Thanh ấn bàn tay nghịch ngợm của cô lại:

“Trong trường có khá nhiều sinh viên có gia cảnh bần hàn, tư duy và năng lực đều khá, chỉ thiếu cơ hội rèn luyện, anh tin rằng nếu em cẩn thận chọn lựa thì sẽ không phải hối hận đâu.”

“Chuyện này em không tự quyết một mình được, phải bàn với chị Diêu Tuyết đã.”

“Không nhận cũng không sao, anh chỉ đưa ra một kiến nghị, nếu em cần gấp các kỹ thuật viên có kinh nghiệm thì có thể hỏi hiệu trưởng Hồ, ông ấy sẽ đồng ý cho em tới trường đăng thông báo tuyển dụng.”

Thời đại này chưa có hai mùa tuyển dụng như đời sau, sinh viên tốt nghiệp là vào làm đơn vị nhà nước, chỉ có rất ít người lựa chọn ra ngoài giao tranh.

Tống Thời Hạ nửa tin nửa ngờ:

“Sinh viên tốt nghiệp trường ta đi đâu cũng đều được coi là nhân tài đứng đầu ngành, sẽ có người nhận lời tới công ty em sao?”

“Này còn tùy vào điều kiện đãi ngộ bên em, nếu sau khi tốt nghiệp có thể được làm công việc mình thích lại có lương cao thì sẽ có người muốn thôi.”

Tống Thời Hạ loáng thoáng cảm nhận được tính khiêu chiến trong chuyện này.

Thời đại này, tốt nghiệp đại học rồi vào đơn vị nhà nước, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì về sau đều sẽ thành quản lý, lãnh đạo.

Mà một mình xông pha xã hội cũng có nhiều cơ hội tạo dựng sự nghiệp của mình.

Không như mấy chục năm tới, cử nhân kỹ sư đầy đường, tiến sĩ cũng chỉ thu nhập mấy chục nghìn một tháng.

Cát Tình tới phòng giáo vụ.

Cô ta đã có thai ba tháng, nhưng trong lòng chẳng có lấy một chút vui mừng.

Nghĩ học kỳ này, cô ả Tống Thời Hạ mình ghét nhất có thể lấy được học bổng cao nhất, Cát Tình lại không cam lòng.

Cô ta không cùng khoa với Tống Thời Hạ nhưng vẫn không muốn nhìn Tống Thời Hạ đắc chí.

Kết quả bình chọn sinh viên đạt học bổng tháng này đã có, Cát Tình cũng đã biết.

Kết quả học tập của Tống Thời Hạ cao vượt trên bạn cùng khóa, đương nhiên sẽ được học bổng, như vậy, chỉ khi nào hành vi đạo đức có vấn đề mới có thể bị loại khỏi danh sách.

Cô ta tự tin rằng mình đang nắm nhược điểm của Tống Thời Hạ.

Sinh viên Dược học không được tự phối thuốc vì chưa có chứng chỉ, nhưng Tống Thời Hạ không chỉ tự phối thuốc mà còn cho người khác sử dụng.

Chỉ cần cô ta làm lớn chuyện này, khiến lãnh đạo học viện chú ý thì Tống Thời Hạ sẽ bị tước học bổng thôi.

Cát Tình không chỉ mưu đồ tới đây.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 686: Chương 686



Nhớ đến anh Thu Thụy luôn giữ trong lòng một bóng hình, mà bóng hình đó lại là Tống Thời Hạ.

Nhông những thế, Tống Thời Hạ còn là vợ chính thức của người mà cô ta từng ái mộ suốt thời thiếu nữ, Cát Tình cay cú và hậm hực muốn chết.

Tống Thời Hạ thật lắm thủ đoạn, một lần mê hoặc hai người đàn ông, lại còn đều là người mà cô ta thích.

Loại người này, có khi sau lưng đặc biệt lẳng lơ đong đưa, bằng không, vì sao một người đàn bà đã có chồng còn khiến anh Thu Thụy không thể quên được.

Cát Tình dồn hết mọi nguồn cơn bất hạnh của mình lên đầu Tống Thời Hạ, hừng hực ý chí đi vào phòng giáo vụ trình chứng cứ mình có.

Trưởng phòng giáo vụ có biết Cát Tình, đồng thời cũng biết Tống Thời Hạ.

Ông ta cũng rất hoài nghi tin tố giác của Cát Tình nhưng không hề để lộ ra mặt mà chỉ nói: “Chuyện này cần điều tra trước đã.”

DTV

Cát Tình mất kiên nhẫn:

“Vậy bao lâu mới có kết quả? Danh sách bình xét học bổng chắc sắp được công bố rồi, các thầy đừng để kẻ không xứng đáng và không có đức lấy được tiền của nhà nước chứ.”

Trưởng phòng giáo vụ cau mày, cười gượng:

“Chắc chắn chúng tôi sẽ điều tra rõ ràng chuyện này, hiệu trưởng Cát cũng sẽ nhận được tin khi chúng tôi có kết quả.

Em không cần phải nóng ruột, nếu đây là sự thật, chúng tôi sẽ thu hồi học bổng đã phát.”

Cát Tình nghe nói trường còn có thể thu hồi học bổng thì mới tỏ vẻ vừa lòng.

“Vậy các thầy làm nhanh lên nhé, phòng giáo vụ cũng chẳng có việc gì, cả ngày ngồi uống trà như thế cũng thật là… nên làm gì có tính thực chất chút đi chứ.”

Trưởng phòng giáo vụ tiễn vị con ông cháu cha kia ra về, quay lại phòng làm việc thấy nhân viên ngó mình.

“Nhìn tôi làm gì? Người ta cũng nói chúng ta cả ngày chẳng được việc gì, chỉ tốn nước trà đấy, còn không mau chân mang mấy thứ này qua hỏi giáo sư Quý xem thế nào đi.”

Có mấy giáo viên ngập ngừng hỏi: “Thật sự cần đến hỏi giáo sư Quý ạ?”

“Chắc chắn giáo sư Quý biết rõ về chuyện của đồng chí Tống hơn chứ, các ông cứ đi hỏi đi.”

Chiều nay Tống Thời Hạ học xong hai tiết, dắt con đến cửa hàng mậu dịch mua quà vặt rồi đi căn tin mua mấy chiếc màn thầu về làm món chính, tối chỉ cần làm hai món nguội là xong bữa.

Mới về đến nhà, cô thấy Quý Duy Thanh đang ngồi trong phòng khách, tay cầm một tờ giấy.

Tống Thời Hạ thay giày, bảo bọn nhỏ đi rửa tay, chợt nghe anh nói: “Hôm nay bên phòng giáo vụ qua tìm anh, có nói em bị người ta tố giác.”

Tống Thời Hạ ngạc nhiên hỏi: “Ai tố giác thế? Lại nói em tự phối thuốc không có phép à?”

Quý Duy Thanh thấy cô không hề hoảng sợ mới tủm tỉm cười đưa tài liệu cho cô:

“Em xem đi, anh không hiểu, bình thường em được lòng người thế mà sao lại có người ghen ghét rồi.”

Tống Thời Hạ không cần động não cũng biết ai dư hơi làm chuyện này.

Cô không xem tài liệu mà chạy ra sau, bóp vai cho giáo sư Quý.

“Thế giáo sư Quý, vợ anh bị người ta tố giác, sao anh còn vui vẻ như là muốn cười trên bất hạnh của người khác thế này?”

Tống Thời Hạ lần này giở chiêu ‘cậy nhờ quyền lực chồng’, Quý Duy Thanh cũng vui vẻ nhận lời giải quyết thay cô.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 687: Chương 687



Bớt việc, bớt phiền, đương nhiên Tống Thời Hạ không phản đối.

Cô hôn má anh một cái thật mạnh: “Vậy chuyện này trông cậy cả vào anh nhé.”

Quý Duy Thanh bật cười bất đắc dĩ, túm bàn tay nghịch ngợm của cô, v**t v* ngắm nghía, ôn hòa nói:

DTV

“Nếu bị ai chèn ép thì không cần nén giận nhường nhịn đâu, anh và mẹ có thể giải quyết giúp em.

Biết đâu mấy đơn tố giác kiểu này lại gây ảnh hưởng đến em thì sao, dù sau đó có giải thích rõ ràng thì cũng sẽ để lại rất nhiều phiền toái không cần thiết.”

Tống Thời Hạ giảo hoạt nói:

“Em không để mẹ nhúng tay mấy chuyện này, bởi vì còn có anh mà, vợ anh đi ngay ngồi thẳng, không sợ mưu ma chước quỷ, mặc cô ta giở 36 kế, chỉ tổ tự mất mặt mà thôi.”

Quý Duy Thanh đích thân tới gặp hiệu trưởng Hồ.

Không biết hai người trò chuyện những gì, hôm sau có trợ giảng tới tìm Tống Thời Hạ, nói là Cát Tình muốn đích thân xin lỗi cô.

Tống Thời Hạ không ưa Cát Tình, nhưng nếu thấy người ngang ngược kiêu căng phải nuốt giận hạ mình xin lỗi thì cũng vui.

Cát Tình từng tưởng tượng ra vô số kết cục, chỉ không ngờ tới một điều là Quý Duy Thanh sẽ đích thân đứng ra.

Cha cô ta còn gọi cô ta lên văn phòng chửi rủa suốt một buổi, còn dọa rằng nếu không chịu an phận thì sẽ làm thủ tục thôi học cho cô ta về nhà dưỡng thai.

Cát Tình còn muốn học kỳ sau dùng ngân sách trường đi du học nước ngoài, sao có thể đồng ý thôi học, cho nên đành chịu để cha mình kéo tới xin lỗi Tống Thời Hạ.

Cô ta xin lỗi rất thành khẩn, nhưng trong lòng đã hận Tống Thời Hạ muốn chết, lồng n.g.ự.c phập phồng như sắp nổ tung, có điều lại chẳng thể làm gì đối phương.

Tống Thời Hạ không muốn dây dưa quá nhiều với người này.

Cô biết mặc dù Cát Tình không muốn nhưng sau này sẽ không dám làm gì bất lợi cho cô nữa, bởi vì có bên trên cảnh cáo.

Mà bản thân cô cũng không có nhược điểm gì bị người ta bắt được, cho nên không làm khó Cát Tình, nghe xin lỗi xong chỉ gật đầu cho qua.

Chương trình học của kỳ mới khá nặng, Tống Thời Hạ chạy qua chạy lại giữa hai trường, may mà còn có ô tô riêng.

Hơn nữa, học kỳ này bên Trung y toàn bài chuyên ngành, chỉ cần học thuộc những tri thức trong sách là ổn thỏa, thỉnh thoảng cúp vài tiết cũng không sao.

Nhưng chương trình bên Dược học thì khổ rồi, Tống Thời Hạ đã bị các giáo sư để mắt theo dõi.

Rõ ràng học viện đã có quy định sinh viên không được tự chủ phối thuốc, nhưng các giáo sư lại cứ thích gọi cô đến phòng thí nghiệm vào cuối tuần để dạy thêm cho cô, thật đúng là một dạng phiền não ngọt ngào.

Cái lợi là có thể học được những kinh nghiệm hữu dụng, bất lợi là không có thời gian lo cho công ty.

Cũng may chị Diêu Tuyết không hề oán trách, ngay từ đầu chị ấy cũng đã nói cô phụ trách nghiên cứu sản phẩm mới thì không cần ngày nào cũng đúng giờ đi làm.

Bên Dược học, giáo sư và viện trưởng đều là những cây đa cây đề trong giới, thậm chí những sản phẩm y dược hiện đang được lưu hành trên thị trường trong nước đều có họ tham dự nghiên cứu.

Tống Thời Hạ theo học với họ, tiến bộ cực nhanh, lại có nền tảng Trung y nên chẳng mấy mà đã chế tạo ra bộ dược trang thế hệ thứ nhất.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 688: Chương 688



Lấy được học bổng, việc đầu tiên cô làm là rủ các bạn cùng phòng đi ăn một bữa.

Mấy cô gái trong ký túc đều nhận được học bổng hỗ trợ nhưng có khác nhau về số tiền căn cứ vào điều kiện gia đình từng sinh viên.

Quanh trường cũng có mấy tiệm ăn nho nhỏ, có hai cửa hàng chuyên món cay Tứ Xuyên, hương vị khá ngon, giá cả chỉ đắt hơn trong căn tin một chút.

Vào học kỳ mới, cả phòng ít có dịp gặp mặt, chỉ buổi chiều nào có tiết, Tống Thời Hạ mới về phòng nghỉ trưa, nhưng có điều này khiến cô cảm thấy mình không đánh giá lầm người.

Một lần về ký túc xá nghỉ, Tống Thời Hạ phát hiện chăn đệm của mình có ai đó đụng vào, sờ lên không thấy có cảm giác ẩm lạnh do lâu ngày chưa sử dụng.

Thì ra ngày nào có nắng, bạn cùng phòng sẽ lại mang chăn của cô ra phơi giúp, cho nên chăn đệm mới thơm tho dễ chịu như thế.

Mấy cô gái phơi chăn cho cô, còn chu đáo trải lại giường đệm, từ chi tiết nhỏ đó có thể thấy được nhân phẩm rất tốt.

Đinh Giai Giai vừa ngồi xuống liền túm tay Tống Thời Hạ xin lỗi rối rít.

“Tại chúng tôi hay khoe khoang quá đấy mà, phòng bên hỏi chúng tôi sao đi học quân sự về mà không bị cháy nắng, chúng tôi mới khoe mình có kem bôi ngừa nắng, vậy nên mới suýt thì hại cậu.”

Tống Thời Hạ cười cười:

“Không sao mà, thực ra cũng không hoàn toàn vì các cậu đâu, các cậu chỉ không phòng bị nên bị kẻ tiểu nhân lợi dụng thôi. Trước tôi đã có chuẩn bị đầy đủ rồi nên dù bị tố giác cũng không sao cả.”

Trước khi vào đại học, Tống Thời Hạ đã có quen biết với nhiều giáo sư trong trường nhờ bản lĩnh ngâm rượu thuốc.

Các giáo sư có tuổi rất thích rượu thuốc nhà cô, hình như viện trưởng Thẩm đã hỗ trợ đề cử với khách hàng thì phải.

Có kỹ thuật ngâm rượu thuốc này, mặc dù bên trên thật sự truy tra, lấy kem bôi chống nắng do cô chế ra đi kiểm định chất lượng thì cũng sẽ không tìm ra thành phần hay dược tính có hại nào.

Quan trọng nhất là, kem bôi chống nắng này không thuộc dạng dược phẩm.

Tuy cũng gọi là dược mỹ phẩm nhưng hàm lượng dược liệu trong đó rất thấp, không phải dạng mỹ phẩm dưỡng da do cô mới chế tác ra.

Cho nên, mặc dù học viện có nhận được đơn tố giác thì cũng chỉ hơi phiền toái chút.

Kem bôi sẽ bị đưa đi kiểm tra, nhưng sẽ không ảnh hưởng gì đến cô khi kết quả đánh giá chắc chắn sẽ không liệt kem bôi vào dạng dược phẩm.

Sau này nó cũng được công ty cô định vị là đồ dùng bảo vệ da.

Tống Thời Hạ giải thích nguyên nhân sự tình, mấy cô nữ sinh đã áy náy suốt nửa học kỳ mới thở ra nhẹ nhõm, cảm giác tội lỗi bớt đi phần nào.

Ban đầu các cô còn cho rằng chuyện đã kết thúc từ học kỳ trước, nhưng mấy hôm vừa rồi trong trường lại xôn xao có tin rằng Cát Tình tiếp tục tố giác Tống Thời Hạ, phòng giáo vụ đã vào cuộc điều tra.

Sinh viên trong trường cũng bàn tán về chuyện này khá nhiều.

Các cô đã thống nhất khẩu cung với nhau rằng nếu bị hỏi đến sẽ chỉ nói mình khoác lác mà thôi, không có thứ kem bôi như mọi người đồn thổi.

DTV

Nghe Tống Thời Hạ giải thích, các cô mới biết trong chuyện này có nhiều khúc mắc như thế.

Cô ả Cát Tình kia lòng dạ hẹp hòi, không có được nên muốn hủy hoại hết, tưởng mình bắt được nhược điểm của Tống Thời Hạ nên mới sinh chuyện.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 689: Chương 689



Tống Thời Hạ thì đã biết mình không vấn đề gì nên chưa từng để tâm đến chiêu trò xấu xí này, càng không thèm ghé mắt để ý Cát Tình.

Hách Quế Hoa giơ ngón cái khen ngợi:

“Tôi phục cậu sát đất luôn đó, tôi mà gặp loại chuyện thế này, mặc dù biết bản thân không làm gì sai nhưng sẽ vẫn sợ hãi, sợ mình vô tình làm sai chỗ nào mà mình không hay.

Thái độ hung hăng của Cát Tình sẽ làm người ta cảm thấy cô ta đang nắm chứng cứ vô cùng xác thực.”

Mọi người đều gật gù, Cát Tình quả thực đã khiến các cô lo lắng lắm.

Tống Thời Hạ cười nói:

“Đó là vì Cát Tình có một người cha quyền lực trong trường, nếu tôi với các cậu đổi thân phận thì có lẽ hôm nay tôi đã bị đổ cho một tội danh vu vơ nào đó rồi cũng nên.”

Tống Thời Hạ chỉ không ưa nổi cách làm của Cát Tình, người khiến cô thực sự phản cảm là vị phó hiệu trưởng Cát ưa lạm dụng đặc quyền kia cơ.

Nếu không có ông ta đứng sau lưng ủng hộ thì làm sao Cát Tình có thể ngang ngược chèn ép bạn học ở trường như thế.

Trịnh Linh Linh chống má thở dài:

“Đầu thai đúng chỗ sướng thật đó, ài, ai bảo chúng ta trượt chân rơi trúng nhà bình thường làm chi.”

Đinh Giai Giai hạ giọng:

“Bí thư Trương là hàng xóm nhà cậu mà, liệu có thể ngầm tố giác phó hiệu trưởng Cát được không?”

Tống Thời Hạ quơ quơ tay trước mặt cô ấy, bảo:

“Bạn tôi ơi, có biết tố giác một người phải trình lên bao nhiêu chứng cứ không? Tôi bỏ thời gian đấu với ông ta thì lấy đâu thời gian học bài?

Tôi chỉ là người bị hại gián tiếp, không tố giác được, khi nào có sinh viên từng chịu áp bức trực tiếp từ phía những người dùng đặc quyền đi tố giác thì mới có hiệu quả.”

Cho nên, không phải Tống Thời Hạ không muốn mà là không có thời gian tìm hiểu, sưu tập chứng cứ để tố giác thôi.

Cô không muốn bỏ công sức cho việc này, bởi cô tin rằng trước sau gì cũng sẽ có người bị Cát Tình ức h.i.ế.p thái quá đến không thể nhịn được, phải đi tố giác.

“Ăn đi nào, học kỳ này tôi phải chạy qua chạy lại hai bên học viện, bận muốn chết, tranh thủ lần này lấy học bổng nên khao các cậu một bữa, không biết đến bao giờ phòng ta mới có lần liên hoan tiếp nữa.”

Vừa ăn, mấy cô vừa rôm rả trò chuyện. Câu chuyện dần chuyển sang giáo sư Quý lúc nào không hay.

Quách Thiên Lan hạ giọng, vẻ thần bí: “Tiểu Hạ này, cậu có biết giáo sư Quý hiện giờ có chức vị gì không?”

DTV

Tống Thời Hạ thản nhiên nói: “Thì như cái bảng giới thiệu ở trường ấy thôi.”

“Nghe nói giáo sư Quý là kỹ sư cao cấp, cấp bậc nghiên cứu viên.”

Tống Thời Hạ không hiểu: “Thế có khác gì so với giáo sư?”

“Kỹ sư cấp bậc nghiên cứu viên là chức vị của thầy ấy ở bên viện nghiên cứu, còn giáo sư là chức vị của thầy ở trường, giáo sư Quý nhà cậu lợi hại ghê lắm.”

Tống Thời Hạ hiểu ra: “Cho nên ý cậu là anh ấy có thể nhận hai lương hả?”

Quách Thiên Lan bất đắc dĩ: “Giáo sư Quý nhà cậu lợi hại thế mà cậu chỉ chú ý được mỗi tiền lương thôi à.”

Tống Thời Hạ nhún vai vẻ đương nhiên.

“Không thì còn gì nữa? Tôi chả biết gì về công việc của anh ấy đâu.”

Quách Thiên Lan chống trán, lẩm nhẩm:

“Chăng trách giáo sư Quý với cậu có thể sống êm ấm với nhau, tôi đoán thường ngày cậu sẽ không trò chuyện về công việc với thầy ấy đâu nhỉ.”
 
Back
Top Bottom