Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm

[BOT] Mê Truyện Dịch
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 335: Chương 335



Trần Khang xấu hổ nói:

“Trước đây không phải anh đã ra sức cạnh tranh vì vị trí này sao, ngày nào cũng lo âu không ngủ ngon, tinh thần không tốt.

Khi đó rụng tóc cũng không quan tâm, đợi công việc ổn định rồi mới phát hiện sau gáy đã trọc rồi.”

Thật ra còn có thêm nhiều tóc bạc hơn, nhưng kỳ lạ là đã biến mất rồi.

Tạm thời anh ấy cho rằng đây là công hiệu của rượu thuốc.

Tống Thời Hạ giả vờ khó hiểu: “Anh rể muốn bọn em giúp giấu chị gái tìm bác sĩ sao?”

“Không phải, anh vô tình uống rượu thuốc mới phát hiện tóc xung quanh mọc ra một ít cho nên mới hỏi em.

Có thể cho anh một ít rượu thuốc được không? Anh sẽ bỏ tiền mua, làm ơn đừng nói cho chị cả của các em biết.”

Tống Thời Hạ chỉ tay ra cửa, Quý Nhiễm cười như không cười đứng dựa vào cửa.

Quý Nhiễm lạnh lùng cười nói:

“Em còn tưởng rằng anh ngoại tình cơ đấy, tự nhiên lại che che giấu giấu chia phòng ra ngủ.”

Trần Khang nghiêm mặt nói:

“Ăn nói linh tinh, anh là loại người đó sao! Em không thấy gáy anh thành cái gì rồi à? Anh xấu hổ nên mới không muốn em thấy.”

Quý Nhiễm thuận tay đóng cửa lại:

“Rụng tóc thì anh nói sớm cho em biết chứ, sắp tết nhất tới nơi rồi anh lại đến làm phiền Tiểu Tống ngâm thuốc cho anh, tạm thời anh cứ đội mũ che đi, đợi hết tết rồi tính”

Trần Khang khổ sở nói: “Hết tết không phải đến mùa xuân rồi sao, anh không đội mũ được nữa.”

Quý Nhiễm đưa tay chỉ vào n.g.ự.c anh ấy: “Một cục trưởng như anh còn sợ người ta cười chê sao?”

Trần Khang nhỏ giọng ngụy biện: “Đây là vấn đề mặt mũi mà.”

Tống Thời Hạ cũng hiểu ra, hai người này đến đây liếc mắt đưa tình.

“Tạm thời em không rảnh, nhưng nhà em còn rượu thuốc chưa uống hết, nhưng em không thể cam đoan có trị được chứng rụng tóc của anh rể nhé, vấn đề này vẫn phải đến bệnh viện khám thì hơn.”

Trần Khang từng đi khám rồi, bác sĩ bảo anh ấy nên ăn nhiều rau củ và vừng.

“Vớt vát được đến đâu hay đến đó, đến bác sĩ cũng không trị rụng tóc được, dù sao cũng phải có cái gì đó an ủi tinh thần chứ.”

Thi cuối kỳ xong, Tống Thời Hạ đã xin nghỉ đông.

Tin tốt là không cần làm bài tập mùa đông, tin xấu là đức ông chồng giáo sư Quý lại tự mình soạn bài tập cho cô.

Bài tập ngữ văn của cô là giáo sư Tạ cách vách soạn.

Cô tò mò nhìn giáo sư Tạ soạn bài cho cả thím Phùng.

Bài tập của thím Phùng là viết chính tả mấy bài thơ cổ và dịch thể văn ngôn ra, còn của cô lại là mỗi ngày phải viết một bài văn.

Trong lúc nhất thời, Tống Thời Hạ cũng không biết nên hâm mộ thím Phùng hay là thương cho phận mình nữa.

Tống Thời Hạ ngâm hết hũ rượu lớn cuối cùng, rốt cuộc cũng có thời gian nghỉ ngơi.

Từ tết nguyên đán tới giờ, đã có rất nhiều cuộc gọi điện tới nhà mẹ chồng hỏi han, ngoài mặt thì nói là chúc tết, nhưng thật ra lại là hỏi chuyện rượu thuốc.

Tới hiện tại, tất cả triệu chứng Tống Thời Hạ biết tới không giới hạn trong chuyện rụng tóc, mất ngủ, phong thấp, đổ mồ hôi trộm vân vân.

Lý do lớn nhất là mất ngủ, đổ mồ hôi trộm và đau eo nhức chân.

Mồ hôi trộm là nói giảm nói tránh rồi.

Cô cho rằng các cụ trung niên đổ mồ hôi trộm thì nên đi khám nam khoa chứ không phải uống thuốc rượu.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 336: Chương 336



Thím Phùng qua giúp cô soạn dược liệu, Tống Thời Hạ cũng sớt một bình rượu thuốc cho bà.

Lần này thím Phùng không từ chối nữa.

“Cháu ngâm cả hũ đồ như thế, nhất định là đồ tốt rồi.”

Tống Thời Hạ bịt miệng hũ lại:

“Vốn dĩ ban đầu cháu chỉ ngâm đại một ít để ở nhà uống thôi, ai ngờ ma xui quỷ khiến thế nào, cháu tặng cho bạn bè người quen một ít.

Mọi người đều phản hồi là có tác dụng khá tốt, nên muốn mua thêm một ít từ chỗ cháu.”

Cô cũng không muốn kinh doanh rượu thuốc.

Ngặt nỗi người ta có thể gọi điện tìm ba mẹ chồng của cô, nói rõ quan hệ thật sự không tệ, cô cũng không muốn mích lòng người ta.

Lần này ngâm rượu thuốc cô có cho thêm cẩu kỷ với mấy thứ bồi bổ thân thể, cũng cho khá nhiều hà thủ ô.

Nói tóm lại, vẫn dùng dược liệu tốc nhất để ngâm chung với nhau, người ta nhìn vào chỉ cảm thấy là do cho nhiều dược liệu nên hiệu quả mới tốt mà thôi.

Nước linh tuyền cũng sẽ giúp tất cả dược liệu phát huy toàn bộ công hiệu.

Mặc kệ kiểm tra kiểu gì cũng sẽ không lộ ra, cùng lắm chỉ cho là chất nước tốt mà thôi.

Thím Phùng cảm thấy Tiểu Tống khiêm tốn quá rồi:

“Đồ qua tay cháu có cái gì là bình thường đâu, rau củ quả trong sân được cháu trồng xong cũng biến thành món ngon hiếm có đấy.”

Tống Thời Hạ cười cười, dẫn thím Phùng đi lên bàn ăn ở phòng khách cùng nhồi bột mì.

“Hôm nay lại phải làm phiền thím, cháu muốn nướng thêm ít quà bánh để mang về nhà.”

Quà Quý Duy Thanh chuẩn bị cho cô đúng là hết chỗ chê, không ngờ anh lại tặng dụng cụ làm bếp với máy đánh trứng cho cô.

Cô hoài nghi là trước đây làm máy đánh trứng chạy bằng cơm mệt quá nên giáo sư Quý mới tặng cô một bộ dụng cụ như thế.

Thím Phùng thấy lò nướng thì hâm mộ vô cùng, bà còn trêu ghẹo Tống Thời Hạ.

“Đây là hiệu nước ngoài đấy, chơi với cháu lâu mới phát hiện giáo sư Quý là người ngoài lạnh trong nóng, còn chu đáo nữa chứ, nhìn xem cậu ấy yêu chiều vợ biết bao.”

Tống Thời Hạ cũng cười đùa:

“Anh ấy tặng mớ này cho cháu còn không phải vì để cháu nấu cơm cho ba cha con, đàn ông ai lại đi tặng dụng cụ làm bếp cho vợ chứ.”

Thím Phùng chậc chậc hai tiếng rồi lắc đầu.

Lúc nói lời này, Tiểu Tống phải giấu nụ cười trên môi đi mới có sức thuyết phục, nhìn cô cười tươi như hoa thế kia.

Tống Thời Hạ ngoài miệng thì chê ỏng chê eo, nhưng giáo sư Quý có lòng như thế khiến cô rất vui mừng.

Lò nướng và lò vi sóng có tác dụng rất lớn, sau này làm bánh thuận tiện hơn, không những thế, hâm thức ăn lại cũng sẽ nhanh hơn rất nhiều.

Thím Phùng giúp Tống Thời Hạ nhồi bột mì.

Tống Thời Hạ thì làm vài loại quà bánh có thể để được lâu, mang về nhà cho ba mẹ và chị gái nếm thử.

Mỗi lần ra một mẻ, Tống Thời Hạ lại mời thím Phùng cùng nếm thử và cho nhận xét, thím Phùng cảm thấy ngon thì sẽ làm nhiều một chút để mang về.

Ở nông thôn ăn tết xong phải chờ thêm một hai tháng mới ấm dần lên, để ở trong nhà cũng sẽ không bị hỏng ngay.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 337: Chương 337



Thím Phùng ăn bánh mì mềm xốp nóng hổi thì cười tươi nói, “Hôm nay hưởng sái nhà cháu, nhà thím lại không cần nấu cơm rồi.”

Tống Thời Hạ tháo tạp dề ra:

“Nếu không có thím giúp đỡ, một mình cháu khéo phải làm đến tối mới xong được.”

Còn trứng và sữa chưa dùng hết, Tống Thời Hạ nghĩ có thể làm bánh trứng.

Tuy bánh trứng mình làm ra không ngon như hàng chính tông nhà người kia, nhưng mùi vị chắc sẽ không tệ lắm.

Mùi bánh trứng ngọt ngào hơn điểm tâm bình thường rất nhiều.

Thím Phùng chân trước mới vừa mang bánh mà Tiểu Tống cho về nhà, chân sau đã ngửi thấy mùi thơm ngọt ngào truyền tới từ cách vách.

Thím Phùng lẩm bẩm:

“May mà hôm nay ăn no rồi, bằng không ngửi mùi thôi cũng sẽ thèm c.h.ế.t mất.”

Mỗi lần tới giúp đỡ Tiểu Tống, bà đều thấy rất ngại, đồ ăn mới ra lò Tiểu Tống đều mời bà nếm thử.

Bà không cần tốn xu nào cũng được ăn các loại quà bánh đắt đỏ mà mình không thể mua nổi, đám trẻ ở nhà cũng có lộc ăn theo.

Đám nhóc trên lầu ban đầu chạy xuống ăn hai cái bánh rán, xong xuôi lại chạy về thư phòng ngồi học với ba.

Bây giờ ngửi thấy mùi bánh trứng là chúng nó lại bắt đầu ngồi không yên.

Giáo sư Quý đeo mắt kính tìm đọc tài liệu viết luận văn, hai đứa bé nhoài người nằm trên bàn, mắt đảo láo liên.

Quý Nguyên cố ý nói lớn nhắc nhở ba mình, “Ùng ục ùng ục, sao tự nhiên bụng cứ kêu hoài vậy ta?”

Quý Dương cũng nhịn không được mà nuốt nước bọt, trẻ con mới 4 tuổi làm sao đỡ nổi sức hút của bánh trứng chứ.

Giáo sư Quý thì nghiêm túc ngồi viết luận văn, giống như khứu giác đã bị tịt mất rồi.

Hai đứa nhỏ cứ xoay tới xoay lui, chẳng buồn nhìn sách tập viết nữa, định lén chuồn xuống tầng dưới ăn bánh.

Vừa đi tới cửa phòng, giáo sư Quý đã ngẩng đầu lên, “Hai con đi đâu đó?”

Quý Nguyên xoa bụng: “Ba ơi, con với anh đói bụng quá à.”

Tống Thời Hạ bưng mâm lên lầu.

“Đứng ở cửa làm gì thế? Mẹ mới nướng bánh trứng đây, mau ăn thử đi.”

Hai đứa bé hưng phấn reo lên, lúc này giáo sư Quý mới ngửi thấy mùi thơm ngọt ngào quanh quẩn khắp nhà.

Tống Thời Hạ đưa bánh cho hai đứa bé xong mới đến lượt Quý Duy Thanh, cô đặc biệt giới thiệu:

“Em bắt chước làm bánh tart trứng ngoài tiệm này, không biết có giống không, dù sao thì vẻ ngoài trông cũng giống y hệt đấy.”

DTV

Giáo sư Quý ăn thử một miếng rồi cho nhận xét:

“Ngon lắm, mùi cũng thơm, không thua gì bánh tart trứng chính tông ở nước ngoài cả.”

Tống Thời Hạ được khen thì vô cùng hài lòng.

Hương thơm ngọt ngào kia đến tối vẫn còn quanh quẩn khắp nhà, ngay cả giấc mơ cũng trở nên ngọt ngào đẹp đẽ hơn.

...

Đến cuối năm, Tống Thu Sinh cầm túi lớn túi nhỏ đến thăm.

Mỗi lần anh trai tới thăm đều khệ nệ tay xách nách mang như cứ như mấy tay nhà giàu mới nổi vậy.

Tống Thời Hạ không khỏi mở đầu bằng câu hỏi quen thuộc.

“Anh à, anh phát tài rồi ạ?”

Tống Thu Sinh liếc cô một cái.

“Lần nào cũng nói mấy lời này, còn lâu lắm anh trai em mới phát tài, nhưng đúng là kiếm được một mớ, còn không mau phụ anh xách mớ này vào nhà đi.”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 338: Chương 338



Tống Thời Hạ thè lưỡi, nhận lấy mớ quà anh trai đưa tới.

“Tại em thấy anh cầm nhẹ nhàng quá, còn tưởng anh không cần ai giúp.”

Tống Thu Sinh cạn lời: “Anh là khách tới chơi nhà, em tiếp đãi khách như thế đấy à?”

Tống Thời Hạ cười hì hì nói: “Mình là người một nhà mà, nói khách khứa thì xa lạ quá.”

“Được rồi, anh nói không lại em. Mớ đồ này là quà tết anh mua, còn có quà cho em, em rể với hai đứa nhỏ đấy.

Có cả quà tết Diêu Tuyết mua cho em nữa, đồ em tặng lúc trước cô ấy thích lắm, cô ấy còn nói có cảm giác như gần đây da trắng với mịn hơn hẳn rồi.”

Tống Thu Sinh không khỏi càm ràm: “Anh cũng chẳng thấy có gì khác, không phải xưa nay cô ấy đã trắng rồi à?”

DTV

Tống Thời Hạ không khỏi vặc lại:

“Anh đương nhiên không nhìn ra cái gì rồi, trong mắt anh, chỉ cần da không đen thì xem như trắng rồi.”

“Đúng là anh không hiểu thật, đàn bà con gái các em suốt ngày bôi bôi trét trét lên mặt, đã đẹp lắm rồi, còn bày vẽ ra làm gì nữa không biết?”

“Anh không hiểu đâu, ai mà chẳng yêu cái đẹp chứ?”

“Hai người đã đẹp thế rồi còn yêu làm đẹp nữa, không chừa đường sống cho người khác chứ gì.

Thôi bỏ đi, tạm thời không nói cái này nữa, anh là đàn ông thô lỗ không rành mấy cái này. Anh đưa tiền cho em trước nhé.”

Tống Thời Hạ cũng thường thấy lo lắng cho EQ của anh trai mình.

Nói anh ấy là kiểu đàn ông vô tâm, nhưng anh ấy lại biết cách dùng lời nói đơn giản thành tâm nhất để khen em gái và bạn gái xinh đẹp.

Nói anh ấy tinh tế thì lời nói với hành động lại chuẩn phong cách đàn ông vô tâm.

“Tiền gì cơ?” Chẳng lẽ anh trai cô mới đó đã kiếm được tiền lời rồi ư?!

Tống Thu Sinh đứng thẳng lưng:

“Không phải lần trước em bảo anh làm sách tranh thiếu nhi bán lấy tiền à? Anh đã đi tìm giáo viên trường mỹ thuật thủ đô, người ta tốn một tuần đã vẽ ra mẫu rồi.

Chị dâu em nhìn xong cảm thấy cũng không tệ, nên xin anh mua bản quyền tới thành phố G bán, anh nghĩ dù sao mối làm ăn này cũng không tệ, bán thì bán thôi.”

Tương đương với việc bây giờ còn chưa bán thì đã có tiền vốn, không cần dùng tới tiền lập nghiệp.

Tống Thời Hạ chỉ lấy 50%, nên anh trai đưa cho cô 2000 đồng.

“Anh à, anh có chắc là không phải chị dâu đang trợ cấp cho anh đấy chứ?”

Tống Thu Sinh bĩu môi:

“Chị dâu em không làm mấy mối lỗ vốn đâu, khả năng làm ăn kinh doanh của cô ấy giỏi hơn anh nhiều, chuyện yêu đương với làm ăn cô ấy có thể phân biệt rõ ràng mà.”

Lúc này Tống Thời Hạ mới yên tâm nhận tiền.

“Thế cũng được, bằng không em nhận tiền này sẽ không yên tâm.”

“Hai hôm nữa bên anh cũng xuất bản được rồi, em nói xem mình nên bán giá bao nhiêu thì được nhỉ?”

“Sao nhanh thế?”

Không thể trách vì sao Tống Thời Hạ lại kinh ngạc như thế.

Mới có nửa tháng, anh trai cô làm ăn nhanh nhẹn rốp rẻng như thế sao?!

“Sắp tới tết rồi, phải kiếm ít tiền mới có tiền tiêu tết chứ. Không chỉ anh sốt ruột đâu, bên nhà in cũng đang chờ anh kia kìa.”

“Cũng phải, vậy anh nhớ tìm vài giáo viên chuyên nghiệp xét duyệt nhé, nhớ để ý lỗi chính tả hoặc vấn đề in ấn đấy.”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 339: Chương 339



Giáo viên mỹ thuật của trường mỹ thuật thủ đô thì không cần nghi ngờ, chủ yếu là sợ khâu in ấn có vấn đề thôi.

“Mấy chuyện em nói anh đều nhớ kỹ đây, anh đã bỏ tiền thuê giảng viên đại học kiểm tra hai lần rồi, tuyệt đối không có vấn đề.”

Tống Thời Hạ cũng yên tâm phần nào: “Thế cũng được, nhưng anh à, năm nay anh không về nhà ăn tết ạ?”

“Đương nhiên là phải về chứ, bán đến trước tết thì xưởng in mới nghỉ.”

Cô lại cho anh trai thêm mấy ý kiến.

Ví dụ như đăng báo để quảng cáo, biến phần quà tết kia thành quà hạng sang tết nhất phải mua biếu tặng.

DTV

Hàng có một không hai như thế, mọi người nhất định sẽ thích cho mà xem.

Kiếm tiền đợt tết này xong, chờ sang năm đám thương nhân khác muốn ăn theo thì phải kiếm được khác để làm ăn mới được.

Tống Thu Sinh cũng nghĩ vậy, ban đầu anh ấy muốn biến nó thành nghề tay trái, nhưng Diêu Tuyết đã nhắc nhở anh ấy.

Mấy nghề dễ dàng, không cần kỹ thuật này sẽ bị giành mất bát cơm rất nhanh.

Chẳng thà anh cứ giữ vững mục tiêu, phấn đấu ở mảng chăn nuôi rồi nhận thầu mối cung ứng nguyên liệu cho siêu thị với khách sạn và nhà hàng ở thủ đô, tiền kiếm được nhất định không thấp hơn cái này.

Trước khi anh trai rời đi, Tống Thời Hạ lại rót một bình rượu thuốc thích hợp cho nữ dùng, cùng loại với rượu cô đã tặng cho Qúy Yên Nhiên.

“Nếu chị dâu vất vả quá hoặc mất ngủ thì có thể uống, nhưng bình thường đừng uống thường xuyên nhé.”

“Ái chà, rượu thuốc à, hai hôm trước chị dâu em còn nói với anh là cô ấy tìm người mở rộng quan hệ.

Sau khi nghe được tin mấy người kia đều thích uống rượu thuốc, cô ấy còn nói không hiểu nổi đam mê của họ.”

Trùng hợp tới vậy ư?

Không phải là cùng một nhóm người đấy chứ.

Tống Thời Hạ cười nói:

“Có thể là có tuổi rồi nên thích mấy thứ bổ cho thân thể ấy mà, rượu thuốc có biết bao nhiêu loại.”

“Chứ còn gì nữa, thuốc viên của Đồng Nhân Đường gì đó cũng được yêu thích lắm, một viên đến 70 đồng, lại còn phải có quan hệ mới mua được cơ.”

Tống Thời Hạ có nghe nói, hình như là một loại thuốc tên An Cung Ngưu Hoàng hoàn.

Trong đó có một vị thuốc dùng tới sừng tê giác, qua 30 năm nữa, vì tê giác trở thành động vật được bảo vệ nên chỉ có thể dùng thứ khác thay vào.

Ngưu Hoàng hoàn này tới 30 năm sau có thể đấu giá tới 150 ngàn luôn.

“Là An Cung Ngưu Hoàng hoàn ạ? Nó cũng có tác dụng với một nhóm người. Như tặng quà đừng có tặng thứ này, em cảm giác ngụ ý không được tốt lắm.”

Anh trai nhắc tới Đồng Nhân Đường xem như nhắc nhở cô, có thể mua vài viên về xem thử.

Cô không thiếu 300 nghìn trong tương lai, chỉ tò mò không biết vì sao thứ thuốc này lại bán đắt như vậy.

Tống Thời Hạ nhờ anh trai mua vài viên thuốc cho mình, mua xong thì cô lập tức hối hận.

Cô cũng có dùng được đâu, mua về chỉ tổ phí tiền mà thôi.

Cô cất thuốc vào trong không gian, lỡ như ngày nào đó cần dùng tới nó thì sao.

Năm đầu kết hôn, theo lý thì ăn tết phải đi chúc tết họ hàng, nhưng vì Tống Thời Hạ phải về quê nên đã đi biếu quà tết cho họ hàng trước tết.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back