Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm

Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 650: Chương 650



Tống Thời Hạ hơi xấu hổ:

“Ý tôi là khoảng thời gian trước khi tôi lập gia đình ấy, lúc còn nhỏ có anh em nhà nào không lục đục với nhau.

Lúc đó tôi bướng lắm, không hợp với gia đình, cô hiểu chưa, lúc đó tôi đúng là khiến cả nhà buồn nhiều lắm.”

Trần Kiều rất khó cảm nhận được kiểu tình cảm như thế.

Bởi vì người nhà của cô ấy sẽ không buồn hay thương cô ta, chỉ muốn dùng cô ta đổi lấy tiền cho anh trai xây nhà sắm sửa mà thôi.

“May mà cô đã hiểu ra và thay đổi rồi, bằng không tôi sẽ thay mặt gia đình cô mà đánh cô một trận.

Nếu có được ba mẹ và anh chị em tốt như nhà cô, tôi nằm mơ cũng sẽ cười tỉnh đấy.”

Tống Thời Hạ vịn bả vai cô ấy:

“Chúng ta không thể thay đổi được xuất an của mình thì phải cố gắng thay đổi số phận chứ.

Bây giờ cô tốt xấu gì cũng xem như có của ăn của để, tôi tính thử rồi, sang năm cô nhất định sẽ phát tài, tuyệt đối có thể hốt bạc cho mà xem.”

Trần Kiều cười nói: “Cảm ơn lời chúc của cô, nếu tôi phát tài thật thì nhất định sẽ tới báo ơn cho cô.”

Tống Thời Hạ nhất thời nghẹn họng, cô đâu có muốn để Trần Kiều báo ơn đâu.

Trong nguyên tác, năm thứ ba sau khi bắt đầu buôn bán, Trần Kiều đã kiếm được một khoản tiền lớn.

Mặc dù sau đó cũng có gập ghềnh chông gai, nhưng đây là số tiền lớn đầu tiên Trần Kiều kiếm được trong đời, là 10 ngàn đồng đầu tiên cô ấy kiếm được.

Tống Thời Hạ dùng một câu nói đùa để xóa bỏ chuyện này.

“Được thôi, tôi chờ làm ân nhân của cô nhé.”

Cứ biến nó thành câu nói đùa bâng quơ, tới lúc đó Trần Kiều cũng sẽ không xem là thật.

Gần tới cuối năm, rốt cuộc giáo sư Quý cũng không còn bận việc ở trường học nữa, cả nhà có thể cùng nhau về nhà ông bà.

Hàn Dung chạy tới chạy lui: “Nhìn kỹ xem có bỏ quên cái gì không, mắc công đi giữa đường mới nhớ ra.”

Tống Thời Hạ vội ngăn cản mẹ chồng lại:

“Mẹ ơi, con mang đủ hết rồi, chỉ cần mấy món lớn lớn không thành vấn đề là được, đồ nhỏ thì chờ sang năm gửi qua cũng được.”

Hàn Dung nhẹ nhàng đẩy con dâu ra:

“Đây là lần đầu mình tới chúc tết nhà con, phải kỹ lưỡng trước sau chứ, con cứ ngồi đó ăn quýt đi.”

Tống Thời Hạ xoay người nhìn Quý Duy Thanh đang ngồi trên ghế sô pha, bốn mắt nhìn nhau, cô bất đắc dĩ ngồi xuống bên cạnh anh.

“Mẹ cứ làm quá lên, em còn thấy sốt ruột thay cho mẹ em đây.”

Quý Duy Thanh đưa quả quýt vừa lột vỏ xong cho cô:

“Mẹ muốn mang nhiều quà một chút để chống lưng cho em, để hàng xóm bà con nhìn vào đều phải ngưỡng mộ em mà.”

Tống Thời Hạ tách một múi quýt cho vào miệng.

“Mấy lời này không giống lời mà giáo sư Quý có thể nói ra chút nào hết nhé.”

“Thì mưa dầm thấm lâu chứ sao.”

Hai đứa nhỏ ngồi bên cạnh ba mẹ, mỗi đứa đều ôm một quyển sách trong tay.

Tống Thời Hạ phát hiện Quý Nguyên đang cầm là một trong tứ đại danh tác.

“Quyển Thủy Hử này ở đâu ra thế?”

“Ông đưa bọn con đấy ạ, anh trai đang xem Tam Quốc diễn kịch.”

Quý Dương đặt sách trên đùi: “Là Tam Quốc diễn nghĩa.”

DTV

Tống Thời Hạ trêu chọc hai đứa: “Các con đọc có hiểu không?”

Quý Nguyên thành thật đáp: “Có nhiều chữ con không biết, ông nội bảo bọn con cầm thêm một quyển từ điển ạ.”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 651: Chương 651



Tống Thời Hạ cố ý nói thật khoa trương:

“Hai đứa giỏi thế, hai đứa xem xong thì kể cho mẹ nghe với nhé, mẹ còn chưa được xem.”

Hai anh em đồng loạt gật đầu: “Bọn con sẽ tranh thủ đọc thật nhanh ạ.”

Tống Thời Hạ cười tủm tỉm xoa đầu hai đứa: “Không cần gấp, hai đứa cứ chăm chỉ đọc hết nhé.”

Hai đứa nhỏ rất có hứng thú với việc đọc sách, nên từ nhỏ cả nhà đã bồi dưỡng thói quen đọc sách cho chúng.

Đọc nhiều sách kiểu gì cũng sẽ học được một vài đạo lý ở trong đó.

Hàn Dung bớt chút thời gian đi lên hỏi: “Đọc sách giải trí có khi nào sẽ dạy hư mấy đứa nhỏ không?”

“Mẹ à, đây là tứ đại danh tác mà, nhất định có điểm gì đó đáng để học tập. Hơn nữa hai đứa nhỏ đọc truyện tranh nên học được thói quen đánh răng sáng và tối.

Trước và sau khi ăn cơm phải rửa tay, còn học theo sách khoa học để làm thí nghiệm ngâm ủ đậu nữa.

Trẻ con thích đọc sách, mình phải ủng hộ và cổ vũ chúng mới phải chứ.”

Hàn Dung như có điều suy:

“Chẳng trách thằng ba lúc nhỏ đi đâu cũng vác sách theo, sách gì nó cũng xem, Yên Nhiên lúc nhỏ lười đọc sách lắm.”

Tống Thời Hạ tính thời gian, lúc đó rất nhiều loại sách không thể xem, nhưng Quý Yên Nhiên nhất định đã có một tuổi thơ được vui chơi thoải mái, vô tư vô lo.

“Hứng thú và sở thích thì mỗi người mỗi khác, Yên Nhiên lúc còn bé thích chạy nhảy vận động, nên bây giờ mới cao ráo hơn bạn cùng lứa đấy ạ.”

Nghĩ tới chuyện này, Hàn Dung lại thấy rầu thúi ruột:

“Yên Nhiên cao quá nên cũng khó tìm người yêu, mẹ từng tới trường của con bé xem thử, nhiều cậu nhóc chỉ cao ngang ngửa con bé.

Mẹ chỉ mong Yên Nhiên đừng tìm người lùn hơn con bé là được, đi cạnh nhau nhìn khập khiễng lắm.”

Tống Thời Hạ mím môi cười trộm.

“Mình thích là chính, chiều cao cân nặng chỉ là phụ thôi mẹ à, mình phải tôn trọng lựa chọn của Yên Nhiên chứ.”

“Haiz, nói thì nói vậy, nhưng nữ cao nam thấp thì là lạ thế nào ấy.”

Quý Yên Nhiên làm thư ký ở công ty chị dâu đến cuối năm, dù sao về nhà rồi sẽ không thể thường xuyên đi hẹn hò được.

Tạm biệt bạn trai xong, Quý Yên Nhiên vui vẻ tung tăng đi về nhà.

Lần sau gặp lại thì cô ấy đã nhập học rồi, không biết sau này Chu Việt có thể ở lại thủ đô làm việc hay không.

Nếu như anh ấy bị phái đi nơi khác, cô ấy phải làm sao nói cho cả nhà biết mình đang có người yêu đây?

Mẹ nhất định sẽ không đồng ý để cô ấy đi xa đâu, Quý Yên Nhiên bắt đầu buồn rầu lo nghĩ.

Quan hệ của cô và Chu Việt vừa mới thân thiết hơn.

Vừa rồi lúc xuống xe cô còn tranh thủ hôn anh ấy một cái.

Nhớ tới vẻ mặt ngỡ ngàng ngốc nghếch của Chu Việt, Quý Yên Nhiên lại không nhịn được mà bật cười thành tiếng.

Trên bàn ăn, Quý Yên Nhiên cắn đũa cười khúc khích, Tống Thời Hạ không nhìn nổi nữa.

“Xem ra điểm thi cuối kỳ của em cao lắm nhỉ.”

Quý Yên Nhiên lúc này mới lấy lại tinh thần: “Hả, điểm gì cơ ạ?”

Tống Thời Hạ đảo mắt nhìn mọi người trên bàn cơm ra hiệu, lúc này Quý Yên Nhiên mới hiểu ra.

Cô ấy nhe răng cười: “Cũng được ạ, em cảm giác sang năm vẫn có thể lấy được học bổng.”

Cô ấy đứng đầu danh sách, trừ khi sang năm thi đặc biệt tệ, hoặc là bỏ thi thì mới không được thôi.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 652: Chương 652



Hàn Dung múc cho con gái một bát canh:

“Bởi mẹ mới nói sao hôm nay con cứ cười khúc khích mãi, mau ăn bát canh giò heo bổ não đi.”

Quý Yên Nhiên may mắn vượt qua ải của ba mẹ, cô biết chắc là mình không thể lừa chị dâu được.

Nhưng chị dâu không hỏi tới, khiến cô bất giác cảm thấy yên tâm hơn hẳn.

Quý Duy Thanh ngồi ở đâu giường, tay cầm một quyển sách vật lý dày cộp: “Em với Yên Nhiên có bí mật gì à?”

Tống Thời Hạ vừa mới đi ra khỏi phòng tắm, đầu trùm một chiếc khăn lông khô, nhân lúc trong nhà có nước nóng, phải tắm rửa sạch sẽ mới được, về quê sẽ không có điều kiện thế này.

“Đâu có đâu, em ở nhà cả ngày thì có bí mật gì được chứ.”

Cô ngồi bên giường, Quý Duy Thanh đặt sách xuống, cầm khăn lau tóc cho cô.

“Ba quan sát đỉnh lắm đấy, phải xem ba có để trong lòng hay không, sớm muộn gì ba cũng sẽ phát hiện cho xem.”

Tống Thời Hạ thành thật khai báo:

“Em chỉ hoài nghi Yên Nhiên đang yêu đương mà thôi, ăn cơm mà con bé cứ cười khúc khích một mình, rõ ràng là có điềm rồi.

Nhưng mình không có chứng cứ thì đừng nhúng tay vào, trông con bé có vẻ vui lắm.”

Vốn dĩ cô còn tưởng anh sẽ tức giận, không ngờ anh chỉ thản nhiên đánh giá: “Yên Nhiên lớn rồi, đúng là cũng đến tuổi yêu đương nhỉ.”

Tống Thời Hạ nghiêng đầu qua nhìn anh: “Anh không giận à?”

“Yên Nhiên nó lớn rồi, dù kết quả thế nào đi nữa thì nó cũng phải học cách chịu trách nhiệm cho quyết định của mình.

Mình là người thân, chỉ cần bảo vệ và phân tích cho con bé hiểu, không có quyền nhúng tay vào cuộc đời của con bé.”

Tống Thời Hạ cũng phải hâm mộ Quý Yên Nhiên.

Gia đình giàu có nuôi con gái không sợ nó chọn sai, bởi vì người nhà chính là chỗ dựa của con gái.

Cô quay lại, vùi đầu vào lồng n.g.ự.c Quý Duy Thanh, mái tóc ướt sũng dính lên áo ngủ của anh: “Nếu em mà là con gái anh thì tốt quá.”

Quý Duy Thanh dở khóc dở cười, giơ tay không biết nên để ở đâu cho phải.

“Ba mẹ đều yêu thương em, em còn có người nhà và anh trai luôn lo lắng cho em còn gì.”

Tống Thời Hạ níu lấy cúc áo của anh:

DTV

“Em mặc kệ, em chỉ muốn làm con gái anh thôi, anh phải yêu thương chiều chuộng em y như Yên Nhiên ấy.”

Sáng hôm sau, Tống Thu Sinh dẫn theo Tống Đông Đông cùng tới.

Tống Đông Đông luôn ở cùng anh trai, thỉnh thoảng cuối tuần lại tới chỗ chị gái ăn cơm.

Tống Thu Sinh đã mua một căn nhà khá rẻ, lầu một là cửa hàng mặt tiền, mình thì ở lầu hai, đằng sau nhà chính là “xưởng rượu” của Tống Thời Hạ.

Căn nhà này lúc trước anh ấy thuê ở quen rồi, lúc này bèn chi tiền mua luôn.

Mặc dù đã mua tứ hợp viện làm nhà tân hôn rồi, nhưng đó là sính lễ anh ấy dành cho Diêu Tuyết.

Hai người chưa kết hôn, anh ấy không thể tới đó ở được, tất cả bày trí trong tứ hợp viện đều do Diêu Tuyết tỉ mỉ chăm chút, anh ấy thì phụ trách chi tiền.

Cả nhà đang ở bên ngoài khiêng đồ thì thấy xe của Tống Thu Sinh chạy vào.

Tống Đông Đông nhảy xuống trước tiên, chạy tới giúp mọi người khiêng đồ.

Hàn Dung nhìn cậu nhóc trước mắt: “Hình như Đông Đông lại cao hơn thì phải?”

Tống Đông Đông cười toe toét: “Dạ, lúc khai giảng kiểm tra sức khỏe thì cháu 172, bây giờ là 175 rồi ạ.”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 653: Chương 653



Lúc trước Tống Thời Hạ ngang ngửa với em trai, bây giờ thì phải ngửa đầu nói chuyện với cậu bé rồi.

“Nhổ giò cao nhanh như thế, có phải nên mua quần áo mới rồi không?”

Tống Đông Đông lại cười tươi hơn:

“Chị dâu Diêu Tuyết có mua cho em mấy bộ đồ mới rồi, chị không cần tiêu pha đâu ạ.”

Chị dâu của cậu không hổ là người thành phố, quần áo chị dâu mua cho toàn là mốt mới nhất, đám bạn học trong lớp đều hâm mộ cậu.

Tống Thời Hạ không thèm nhìn cậu em ngốc của mình nữa.

“Nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của em kìa, sao đi học mà còn đen hơn thế.”

“Thì tại em chơi thể thao cho khỏe người mà, giáo viên thể dục ở trường để ý em ghê lắm.

Thầy ấy nói em cố gắng đá bóng mấy năm nữa thì nhất định có thể tham gia đội bóng của tỉnh, nếu may mắn còn được vào đội tuyển quốc gia đấy.

Thầy còn nói nếu em cao thêm mấy phân nữa thì chơi bóng rổ cũng được, tóm lại ý thầy là em rất thích hợp đi theo con đường thể dục thể thao, mỗi lần đến tiết thể dục thầy đều huấn luyện riêng cho em.”

DTV

Tống Thời Hạ cười khẽ, trêu chọc em trai:

“Như thế không tốt à? ước mơ của em là gia nhập đội tuyển bóng đá quốc gia mà.”

Tống Đông Đông đứng thẳng lưng:

“Không ạ, đứng trước việc bảo vệ quốc gia, bóng đá chỉ là sở thích mà thôi, em muốn làm quân nhân.”

Đúng lúc Quý Học Nhai bước ra từ trong nhà, nghe Tống Đông Đông tuyên bố hùng hồn như thế thì vỗ tay khen ngợi chí khí của cậu.

“Cậu nhóc có lý tưởng, có chí ắt làm nên, cháu nhất định có thể trở thành một quân nhân xuất sắc.”

Ông lại hỏi: “Bình thường thành tích của cháu thế nào? Có thể thi vào trường quân đội không?”

Tống Đông Đông gật đầu:

“Giáo viên đều nói chỉ cần cháu giữ được thành tích hiện tại thì không thành vấn đề à.

Từ sau khi các giáo viên biết cháu là em trai của chị thì cực kỳ ưu ái em, sợ em học theo không kịp, tiếc là cháu vẫn khiến chị mất mặt.”

Tống Thời Hạ đi tới vỗ vai em trai, cổ vũ cậu:

“Không sao hết, em có thể thi đậu vào trường quân đội đã là niềm tự hào của nhà chúng ta rồi.”

Quý Nguyên quay đầu lại hỏi anh trai: “Ah ơi, mình có thể thi vào trường quân đội không ạ?”

Quý Dương nghiêm túc nói cho em trai biết: “Anh có thể thi vào trường quân đội, em thì không được.”

Quý Nguyên tủi thân phùng má: “Tại sao chứ, em muốn học chung với anh mà.”

Quý Dương chân thành nói:

“Làm quân nhân rất vất vả, anh làm quân nhân có thể bảo vệ em, em cứ nấp sau lưng anh để làm chuyện em thích là được.”

Quý Nguyên cầm góc áo: “Em không biết mình thích cái gì hết, em không muốn rời xa ba mẹ với anh.”

Quý Dương nói:

“Em thích ăn ngon, em có thể làm đầu bếp, chờ anh làm quân nhân mà mệt mỏi quá thì em làm món ngon cho anh ăn.”

Quý Nguyên muốn phản bác là cậu bé không muốn xa anh trai, cậu bé chỉ muốn cả nhà vui vẻ hạnh phúc ở bên nhau thôi.

Quý Dương nắm tay em trai:

“Mình vẫn còn là con nít, còn lâu lắm mới lớn, nói không chừng sau này em sẽ tìm được chuyện mình thích làm đấy.”

Quý Nguyên lí nhí hỏi: “Anh có thể đừng làm quân nhân không ạ? Em không dám đi học một mình?”

Có anh trai ở bên cạnh, sẽ không có ai dám bắt nạt cậu bé.

Quý Dương trịnh trọng cam đoan với em trai:

“Anh sẽ không để em bị bắt nạt đâu, mẹ nói chúng ta là song sinh, nếu ai bị bắt nạt, chúng ta đều có thể cảm nhận được.”

Quý Nguyên ngốc nghếch tin là thật, nên đến lớn cậu vẫn tin rằng anh em sinh đôi có thể cảm ứng với nhau.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 654: Chương 654



Hai anh em kề tai nói nhỏ cái gì chỉ có chúng biết, Tống Thời Hạ quay lại vươn tay với hai đứa: “Mau tới đây nào, mình phải lên xe, chuẩn bị ra nhà ga ngồi tàu lửa thôi.”

Hai anh em chạy tới trước mặt mẹ, mỗi đứa nắm một tay.

Quý Nguyên dừng lại hô to: “Con muốn nắm tay ba nữa.”

Quý Duy Thanh dừng lại chờ mấy mẹ con, Quý Nguyên được nắm tay cả ba lẫn mẹ như ý muốn.

Tống Thu Sinh và tài xế Tiểu Lý chở mọi người tới nhà ga, anh ấy thì chạy xe tải chở quà tết về quê.

Tống Đông Đông không muốn ngồi tàu lửa nên đi xe cùng anh trai mình.

Năm nay nhiệm vụ chính của hai ông bà nhà họ Tống đều nằm ở trại chăn nuôi, bọn họ không ngờ gà vịt còn có thể bán lấy tiền nên chỉ tập trung chăn nuôi heo.

DTV

Không ngờ gà vịt nuôi hai tháng đã được căn tin tới hỏi mua tấp nập, hai vợ chồng lúc này mới phát hiện tiền để dành của nhà mình càng ngày càng nhiều.

Để tiền nhiều trong nhà thì ngủ không yên, bọn họ lại không dám đến ngân hàng gửi tiền, cuối cùng chỉ có thể để hết ở nhà.

Tết nhất cả nhà họ sui gia sẽ tới ở lại vài ngày, đâu thể để người ta cảm thấy thiếu thốn bất tiện được.

Giờ mình đã có tiền dư rồi thì phải chuẩn bị nhà cửa sao cho tươm tất.

Tuy không được như ở thành phố, nhưng ít nhất cũng phải dễ chịu sạch sẽ, đừng để người ta xem thường chứ.

Lầu hai vẫn chưa mua đủ gia cụ, hai vợ chồng đặc biệt tìm thợ mộc làm tủ với giường mới, tường cũng được sơn trắng tinh.

Chỉ cần không mưa thì họ sẽ mở cửa sổ ra thông khí, còn lắp cả hố xí tự hoại, lầu hai cũng sang trọng hẳn ra.

Lầu một chỉ trát xi măng nên có vẻ bẩn, hai vợ chồng lại cắn răng, thuê người ốp gạch cho đỡ dơ.

Ngoài sân thì dùng gạch đỏ lát thành một con đường, vườn rau hai bên gieo trồng các loại rau củ quả theo mùa.

Tống Thời Hạ dẫn theo cả nhà mẹ chồng đẩy cửa ra cũng phải hết hồn, ngơ ngác đứng im tại chỗ.

Hàn Dung buồn cười: “Sao nào, đến nhà mình con cũng không nhận ra nữa à?”

Tống Thời Hạ mỉm cười giải thích: “Nhà cửa thay đổi nhiều quá, suýt nữa con nhận không ra.”

Ông Tống và vợ đang nghĩ xem nhà mình còn cần quét dọn chỗ nào nữa không thì bất ngờ nghe thấy tiếng mở cửa.

Bà Tống và chồng hai mặt nhìn nhau.

“Không phải là về rồi đấy chứ?”

Hai vợ chồng đã liên hệ trước với con gái, nói là cả nhà ngồi tàu lửa đến nên không cần đi đón, chờ lúc tới thì đến cửa thôn đón là được.

Hai vợ chồng vội vã đi ra, quả nhiên nhìn thấy cả nhà sui gia đang xách bao lớn bao nhỏ đi tới.

Bà Tống vội chạy tới xách phụ: “Anh chị tới là quý hóa rồi, sao còn mang nhiều đồ như thế làm gì!”

Hàn Dung cũng cười đáp:

“Đến thăm nhà mà không mang quà theo, lần sau bọn tôi còn mặt mũi nào mà tới nữa!”

Tống Thời Hạ ở bên cạnh bổ sung: “Mẹ đừng ngạc nhiên thế, trên xe của anh con còn nhiều lắm.”

Bà Tống đưa đồ mình đang cầm cho chồng:

“Thế này thì tốn kém quá, mau vào nhà uống miếng nước ấm đi, mặt của Đại Bảo với Tiểu Bảo đỏ bừng vì lạnh rồi kìa.”

Quý Học Nhai cười nói: “Hai đứa nhỏ không phải lạnh đâu, do đi đường cứ chạy tới chạy lui đấy.”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 655: Chương 655



Hàn Dung theo bà sui đi vào phòng.

Nhà sui gia dọn dẹp sạch sẽ quá, trên đất còn lót gạch, có thể thấy họ rất chỉn chu trong vấn đề sinh hoạt hằng ngày.

Hàn Dung ngồi xuống ghế: “Nhà bà sui rộng quá, nhất là ngoài sân, dọn dẹp ngăn nắp thật.”

Ông bà Tống chưa kịp mua sô pha, sô pha phải vào thành phố mới mua được, hơn nữa nhờ người ta chở vào thôn còn phải tốn thêm tiền vận chuyển.

Hai ông bà không tiếc tiền mua sô pha, nhưng lại tiếc tiền vận chuyển, thà chờ con trai về rồi tính tiếp.

Gần thôn có người giỏi đan ghế dựa, ông Tống đã đi đặt mười mấy cái ghế đan mây.

Bà Tống thì cắt chăn mền cũ ra làm thành đệm lót trên đó, ngồi thử thì êm không khác gì sô pha.

Bà Tống nhiệt tình cười nói:

“Dưới quê đất đai rẻ lắm chị ạ, đất xây nhà cũng được chia theo đầu người, một người có thể chia được 30 mét vuông, nhà này không tính sân thì 200 mét vuông.”

Hàn Dung nghe vậy thì cười nói:

“Chà, vậy thì rộng thật đấy, ở dưới quê cũng có cái tốt của dưới quê, nhà cửa đất đai rộng rãi, muốn ăn cái gì thì trồng cái đó.”

Người lớn thì khen nhau, Tống Thời Hạ dẫn theo Quý Yên Nhiên và bọn nhỏ đi ra ngoài dạo một vòng.

Quý Yên Nhiên đi theo sau lưng chị dâu: “Chị dâu, tối nay mình ở đâu ạ?”

“Chắc là ngủ trên lầu, để chị dắt mọi người lên lầu xem thử nhé.”

Ở giữa phòng khách có để lò sưởi, kiểu dáng y hệt như cái Tống Thời Hạ mua ở thủ đô, chắc là ba mẹ cô mua cái y chang cho tiện rồi.

Quý Yên Nhiên kinh ngạc nói: “Wow! Chị dâu, nhà chị cũng có cái này ạ?”

“Loại lò sưởi này tiện lắm, còn có thể ngồi kế bên làm bài tập nữa.”

Tống Thời Hạ để Quý Yên Nhiên ngủ ở phòng của chị cả.

“Đây là phòng của chị gái chị, sau khi chị ấy lấy chồng thì ít khi về đây lắm, ga giường với chăn gối đều giặt sạch rồi mới trải lên đấy, em ngủ một mình có sợ không?”

Quý Yên Nhiên dè dặt hỏi: “Chị ngủ ở đâu ạ?”

“Chị với anh trai em ngủ ở cách vách, căn phòng cũ ở dưới lầu của chị đã để ba mẹ ở, ông bà lớn tuổi rồi, lên xuống cầu thang không tiện.”

Quý Yên Nhiên không khỏi cảm khái: “Nhà rộng nhiều phòng tốt thật đấy, đông người vẫn có chỗ ở.”

Tống Thời Hạ phì cười:

“Em còn định cho bao nhiêu người ở nữa? Chỉ có tết nhất mới đông người thôi, chờ qua tết người thì đi làm, người thì đi học, trong nhà lại lạnh tanh ngay.”

Quý Yên Nhiên ngồi xuống bên cạnh chị dâu, thở dài nói:

“Em ghét phải xa người nhà, cũng không thích câu ‘trên đời này không có bữa tiệc nào không tàn’ lắm.”

Tống Thời Hạ cũng chào thua: “Chia xa là chuyện bình thường, em phải học cách làm quen và chấp nhận đi.”

Nghĩ đến Chu Việt ở bên kia, Quý Yên Nhiên lại càng não nề.

Tống Thời Hạ thấy cũng không nói ra, nhất định là cô em chồng đã có người thương rồi.

Tống Thu Sinh đến đêm mới về tới nhà.

Lần này không bị người trong thôn nghe thấy, dù có thấy thì cũng không rõ là chở thứ gì.

Tống Thu Sinh đã thay đổi rõ mồn một, quần áo đang mặc toàn là Diêu Tuyết lựa cho anh, người khác nhìn vào nhất định sẽ cho rằng anh là ông chủ lớn.

Thật ra chỉ là khoác thêm cái áo vest trong lớp áo khoác thôi, ở thủ đô anh mặc vest cũng quen rồi, nên về nhà cũng mặc như thế.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 656: Chương 656



Nhị Cẩu ở cách vách nghe thấy giọng Đông Đông thì vội chạy tới tìm cậu, thấy Tống Thu Sinh, cậu ta vô thức lùi ra sau: “Anh Thu Sinh, em tới tìm Đông Đông ạ.”

“Đông Đông vào nhà thay đồ rồi, em vào phòng nó mà tìm, nó có mang đồ chơi về cho em đấy.”

Nhị Cẩu vội vàng chạy đi tìm Tống Đông Đông.

Anh Thu Sinh bây giờ nhìn lạ quá, cậu ta không dám nói chuyện với anh Thu Sinh nữa.

Nhìn nền nhà, Nhị Cẩu do dự đứng trước cửa nhà, gọi với vào trong: “Đông Đông ơi!”

Tống Đông Đông nói vọng ra: “Nhị Cẩu đấy hả, cậu vào đi, tôi đang thay đồ.”

Nhị Cẩu sợ giẫm dơ nhà: “Tôi đứng ở cửa chờ cậu nhé.”

Bà Tống đi ra từ dưới bếp: “Cháu vào nhà đi, đứng ngoài sân lạnh lắm.”

Nhị Cẩu khẽ khàng đi vào phòng của Tống Đông Đông.

Lúc trước cậu ta thường tới ngủ cùng với Tống Đông Đông, thỉnh thoảng chơi mệt rồi, không muốn về nhà thì sẽ đứng trong sân bên này gọi vọng về nhà báo một tiếng, ba mẹ không cần phải để cửa cho cậu ta.

Nhưng từ khi Tống Đông Đông lên thủ đô học, cậu ta xem như mất đi một người bạn thân, bình thường đi học chỉ lủi thủi có một mình.

Khó khăn lắm mới chờ được tới khi nghỉ lễ, nhưng Tống Đông Đông mãi vẫn chưa về nhà.

Ngày nào cậu ta cũng tới hỏi xem lúc nào Tống Đông Đông mới về, dì Tống cũng không biết rõ.

Nhà Tống Đông Đông bây giờ giàu rồi, mẹ cậu ta không cho cậu ta thường xuyên chạy tới đây chơi nữa, dặn dò cậu ta đừng chiếm hời của Tống Đông Đông.

Nhị Cẩu không hiểu, rõ ràng cậu ta và Tống Đông Đông là anh em tốt mà.

Nhị Cẩu phịch m.ô.n.g ngồi dưới đất: “Tống Đông Đông, cậu khác thế!”

Tống Đông Đông đắc ý nói:

“Cậu có phát hiện tôi đã cao hơn cậu một cái đầu chưa? Bây giờ cậu thành quả bí lùn rồi nhé.”

Nhị Cẩu lập tức đứng lên: “Ai nói!”

Chiều cao của cậu ta chỉ tới cằm của Tống Đông Đông, Nhị Cẩu không khỏi chán nản.

“Sao cậu lại cao lên nhanh thế? Có phải cậu lén tôi uống thuốc gì không?”

Tống Đông Đông vịn vai cậu ta:

“Thuốc thì không có, mỗi ngày tôi đều ăn thịt ăn cá, uống thêm cả sữa tươi, cao lên là chuyện thường thôi.”

Nhị Cẩu hâm mộ vô cùng:

“Chị gái cậu tốt với cậu thật đấy, dẫn cậu lên thành phố đi học, còn cho cậu ăn toàn đồ ngon.”

Tống Đông Đông giơ ngón trỏ lên lắc lắc:

“Tôi không có tới làm phiền chị gái tôi, chị gái của tôi cũng kết hon rồi, ai lại mặt dày tới đó được.

Tôi đi học rồi ở lại ký túc xá trường, thứ bảy thì tới cửa hàng của anh trai tôi phụ giúp, anh ấy làm xong sẽ chở tôi tới nhà chị gái ăn cơm.

Chị dâu cũng thường xuyên tặng đồ ăn thức uống cho anh trai, tôi ăn ké của anh ấy.”

Nhị Cẩu ôm mặt, nói với vẻ hâm mộ:

DTV

“Cuộc sống học sinh cấp 3 của cậu có vẻ thú vị ghê, tôi còn tưởng là cậu ở cùng với chị gái chứ.

Người trong thôn mình đều nói cậu có anh rể giỏi giang như thế, học đại một tí thôi cũng có thể đậu đại học.”

Tống Đông Đông lập tức xụ mặt:

“Ai nói thế? Anh rể tôi giỏi thì liên quan gì tới chuyện tôi có thể thi đậu đại học hay không chứ.

Anh ấy cũng đâu phải hiệu trưởng trường đại học, mấy người nói kiểu đó đúng là độc ác mà.”

“Nhiều người nói như vậy lắm, nhất là người nhà của Vương mặt rỗ không ưa bọn mình đấy.

Cậu đừng có so đo với bọn họ làm gì, tôi chỉ nói cho cậu biết thế thôi, cậu nhất định phải đem vinh quang về cho tiểu hổ đội bọn mình nhé.”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 657: Chương 657



Tống Đông Đông vỗ vai Nhị Cẩu:

“Tôi sẽ không để cậu phải chịu ấm ức nữa đâu, đám Vương mặt rỗ nhất định sẽ kêu gọi tẩy chay cậu, nếu cậu có thể theo tôi lên thành phố đi học thì tốt biết mấy.”

Tống Đông Đông và Nhị Cẩu chơi với nhau từ nhỏ tới lớn.

Trong thôn có một nhóm nhỏ do Vương mặt rỗ cầm đầu, đám kia thích nhất là bắt nạt trẻ con và trêu chọc con gái.

Tống Đông Đông và Nhị Cẩu không ưa cái kiểu đó.

Lúc trước Tống Đông Đông còn ở đây thì có thể đánh với Vương mặt rỗ một trận.

Giáo viên thể dục khen cậu có tố chất, có khi là nhờ đánh nhau với Vương mặt rỗ lâu ngày mà luyện ra được.

Hiện tại chỉ còn lại một mình Nhị Cẩu, không cần nghĩ cũng biết hoàn cảnh của cậu ta sẽ vất vả thế nào.

“Mẹ tôi nhất định sẽ không đồng ý đâu, mẹ tôi nói hiện năm nay tôi không thi đậu cấp 3 thì sẽ để tôi đi theo anh trai cậu học buôn bán, ba tôi đã làm đất hết rồi, chỉ chờ tới lúc trồng cây ăn quả thôi.”

“Cậu nói với mẹ của cậu đi, lỡ như mẹ cậu đồng ý thì sao. Trường cấp 3 trong thành phố học khó hơn bọn mình nhiều, đến đứa ‘thiên tài’ duy nhất thi đậu cấp 3 như tôi mà lên đó chỉ có thể đội sổ thôi.

Tôi nhớ tới câu ếch ngồi đáy giếng trong sách có dạy, không nhìn thế giới bên ngoài thì mãi mãi không biết tầm quan trọng của việc học hành đâu.”

Nhị Cẩu nghe vậy thì d.a.o động, đi học là phụ, chủ yếu nhất là muốn đi theo thằng bạn nối khố của mình.

“Để tôi thử xem, tôi đoán mẹ tôi nhất định sẽ không đồng ý đâu, mẹ tôi nói cho tôi đi học chỉ tốn tiền mà thôi.”

“Thì cậu cứ nói cụ thể cho mẹ cậu hiểu, chờ lát nữa tôi kể cho cậu nghe mấy người học sinh trong thành phố giỏi cỡ nào.

Lớp tôi có hai người bạn, người nhà sắp xuất ngoại rồi, số bạn cấp 2 của chúng ta thi đậu cấp 3 chỉ đếm trên đầu ngón tay thôi.”

Xuất ngoại giống như mò trăng dưới nước, Tống Đông Đông nghe đến xuất ngoại thì cảm giác như mình đang ở trong mơ, có cảm giác không chân thực.

Cậu khó mà diễn tả được, chỉ cảm thấy mình nên cố gắng hơn nữa.

Trại chăn nuôi ở nhà đã đổi sang nuôi hai con ch.ó săn lớn hung dữ, chúng nó vẫy đuôi mừng chủ, nhưng nhìn thấy người lạ thì sẽ lập tức sủa vang.

Quý Dương và Quý Nguyên muốn đi vào xem bé heo con, nhưng lại bị hai chú chó lớn cản đường.

Quý Dương kéo tay em trai: “Hình như bạn chó lớn sẽ cắn đó, mình về đi.”

Quý Nguyên dè dặt: “Nhưng chúng mình còn chưa thấy gà con với vịt con mà.”

DTV

Quý Dương nghiêm túc dặn dò em trai:

“Chó lớn hung dữ lắm, mình không thể đi qua đó được, phải nhờ ông bà ngoại xích chó lại.

Lỡ như bị chó cắn thì sẽ mắc bệnh đó, nói không chừng còn bị cắn mất một miếng thịt nữa.”

Quý Nguyên sợ run: “Anh ơi, em không xem nữa, mình về ăn quả thúi thúi đi.”

Tống Thời Hạ nghe nói hai anh em chạy tới trại chăn nuôi thì cũng hoảng sợ, may mà Quý Dương ngoan ngoãn.

“Dương Dương làm rất đúng, dù là chó nhà bà ngoại nuôi đi nữa, chưa chắc đã quen với chúng ta, nên nhất định không thể tới gần chúng được, đã hiểu chưa?”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 658: Chương 658



“Dạ! Con biết rồi, nên con không để cho em trai tới gần, em trai sợ đau, nếu bị chó cắn thì nhất định sẽ khóc rất lâu.”

Quý Nguyên cúi đầu nghịch ngón tay: “Con ngoan lắm, anh trai không cho đi nên con không có đi.”

Tống Thời Hạ khen ngợi cả hai:

“Chờ mình ăn cơm xong thì mẹ nhờ ông ngoại mang một bạn heo con và một bạn vịt con tới cho hai đứa chơi được không?”

Quý Nguyên vui vẻ reo lên: “Được ạ!”

Tống Đông Đông thay đồ xong, dẫn theo Nhị Cẩu đi ngang qua phòng khách thì ngửi thấy mùi hôi.

Cậu dừng bước: “Cái gì bị hư à?”

Tống Thời Hạ mỗi tay dắt một đứa bé: “Là sầu riêng đấy, ăn ngon lắm, Nhị Cẩu cũng ăn thử xem sao nhé.”

DTV

Trong nhà chính đặt hai đĩa sầu riêng đã bóc sẵn, cả phòng đều ngợp trong mùi lạ.

Tống Đông Đông bịt mũi: “Chị có chắc là không phải hố phân nhà mình sụp chứ ạ?”

Nhị Cẩu bịt mũi liếc mắt nhìn, đang nghĩ xem viện cớ gì để tranh thủ chạy về nhà.

Tống Thời Hạ liếc một cái: “Chị đảm bảo em ăn xong sẽ thích cho mà xem.”

Tống Đông Đông bán tín bán nghi tới gần bàn, cậu thật sự không thể tin nổi thứ vàng vàng này lại có thể tỏa ra mùi hôi y như phân.

Cậu ta vươn tay ra ấn thử một cái, sau đó ngửi ngửi ngón tay mình: “Hôi quá, em không dám ăn.”

Tống Thời Hạ đưa cho hai đứa nhỏ nhà mình mỗi đứa một múi sầu riêng.

“Nhìn cháu em ăn kìa.”

Hai đứa nhỏ không nhạy với mùi hôi lắm, hai đứa cầm sầu riêng cắn lia lịa, vẻ mặt vô cùng thỏa mãn.

Tống Đông Đông trợn mắt há mồm: “Sao mà ăn nổi hay thế?”

Tống Thời Hạ cạn lời, trừng mắt nhìn cậu: “Không ăn thì thôi, đừng có ở đó chê ỏng chê eo.”

Cháu nhỏ cũng ăn rồi, Tống Đông Đông có gì mà không dám ăn thử chứ?

Cậu cầm một múi sầu riêng lên, nhân lúc Nhị Cẩu không đề phòng mà nhét vào miệng cậu ta.

“Bạn hiền à, cậu ăn thử giúp tôi đi.”

Nhị Cẩu vô thức muốn phun ra, nhưng trong miệng lại ngọt lịm, mềm tan, cậu ta nhịn không được mà nhai nuốt, còn gật đầu với Tống Đông Đông.

“Ngon lắm luôn.”

Tống Thời Hạ ôm cánh tay nhìn em trai:

“Em trai à, nếu em không muốn ăn thì đi ra ngoài đi, đừng có ảnh hưởng tới mấy người thích ăn.”

Tống Đông Đông cầm một múi sầu riêng lên, hùng dũng nhét vào trong miệng.

Hình như đúng là không khó ăn.

Cậu vẫn không thể hiểu: “Tại sao thứ này lại mùi như thế chứ?”

Rõ ràng ngon như thế, sao lại nặng mùi như vậy đây.

Tống Thời Hạ nhún vai: “Ai mà biết chứ? Chắc là sợ bị con người ăn nên mới cố ý phát ra mùi hôi đấy.”

Tống Đông Đông cạn lời: “Em tò mò không biết người đầu tiên ăn sầu riêng nghĩ gì nữa.”

Tống Thời Hạ trợn mắt: “Tống Đông Đông! Nếu em không ăn thì đi ra ngoài chơi, đừng có ảnh hưởng tới người khác!”

Tống Đông Đông ăn lấy ăn để.

“Ngon quá đi, sao không thấy ba mẹ đâu hết vậy ạ? Mọi người đi ra ngoài dạo hết rồi hả chị?”

Tống Thời Hạ nhớ tới lại thấy buồn cười.

Vừa rồi cô tận mắt nhìn thấy ba mẹ mình, ba mẹ chồng, Quý Duy Thanh và cả Quý Yên Nhiên hốt hoảng chạy ra khỏi nhà, chắc là sợ chạy vì mùi sầu riêng rồi.

“Thích thì ăn nhiều vào, chờ các em giải quyết xong đĩa này thì ba mẹ sẽ về thôi.”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 659: Chương 659



Nhị Cẩu nấc một cái:

“Đông Đông cậu ngửi xem người tôi có ám mùi không? Tôi sợ mẹ tôi nghĩ tôi ăn bậy bạ.”

Tống Đông Đông ngửi thử: “Cậu tiêu rồi, tạm thời đừng về nhà, mắc công mẹ cậu đánh cậu.”

Hai đứa nhỏ ăn sầu riêng, ánh mắt cứ đảo qua đảo lại giữa cậu út và anh xấu xa, tại sao hai người đó lại ngửi tới ngửi lui chứ?

Tống Thời Hạ chờ em trai ăn sầu riêng xong mới dọn hết chỗ còn thừa lại để ngoài sân.

Cô đứng trong sân: “Chờ trong nhà hết ám mùi chắc mọi người sẽ trở lại thôi.”

Nhà chính bị ám mùi sầu riêng, Tống Thời Hạ đi ra cửa ngồi, cô thầm nghĩ lần sau nhất định sẽ không mang sầu riêng về nhà nữa.

Hai đứa nhỏ ăn xong, nấc một cái cũng toàn mùi sầu riêng, hổ con đáng yêu như thế sao lại mê sầu riêng chứ?

Tống Thời Hạ ngồi ở bậc cửa lầm bầm:

“Chỗ sầu riêng còn thừa làm bánh sầu riêng ngàn lớp đi vậy, mình không thể ăn hết một mình được.”

Cả nhà đều không ngờ sầu riêng nặng mùi như thế mà cho vào bánh kem lại ngon đến lạ.

Bà Tống vẫn còn kinh sợ chưa tan:

“Thứ này thôi đừng ăn quá nhiều, ngửi thối hoắc à, mẹ không tài nào cắn nổi một miếng.”

Quý Duy Thanh cũng không chịu nổi mùi sầu riêng, cả bánh sầu riêng ngàn tầng cũng không ăn được.

Đây là lần đầu anh tỏ thái độ ghét bỏ hết sức đối với đồ ăn.

Quý Duy Thanh không ăn gừng tỏi nhưng những món có tỏi nhuyễn nhà làm thì anh vẫn sẽ lịch sự gắp một vài đũa, chỉ có sầu riêng là anh thật sự không muốn nếm thử.

Tống Thời Hạ không làm khó anh, may thay, trong nhà vẫn còn cốt bánh kem chưa dùng hết.

“Không thích ăn thì ăn cái này đi, cái này không có sầu riêng, chỉ là cốt bánh thôi.”

Hàn Dung ăn sầu riêng lại cứ khen không dứt miệng.

“Hương vị độc đáo, ngọt mịn, vừa cho vào miệng đã thấy mềm mại nhẹ nhàng, rất khó hình dung ra, mẹ rất thích ăn, chỉ có điều mùi hơi khó chịu.”

Quý Học Nhai bưng bình nước tu ừng ực.

Ông vẫn không thể nào chịu nổi cái hương vị quái quái này, ăn vào cũng thấy không bài xích mà cũng chẳng thích.

Cả nhà chỉ có đám nhỏ và Hàn Dung, ông Tống, Tống Thu Sinh và Tống Đông Đông ăn được sầu riêng.

Tống Thời Hạ mở hành lý lấy quà tết đã chuẩn bị sẵn cho từng người.

Bà Tống năm nay đã làm lạp xưởng hong gió từ hồi tháng 10, khi nhà mổ một con heo, lúc này đang lấy lạp xưởng hong trên ban công xuống.

“Cái này con đóng gói cẩn thận, mang ra bưu cục gửi cho ba Diêu Tuyết nhé.”

Tống Thu Sinh ngạc nhiên: “Lần trước nhà mình mổ heo đã gửi cho chúng con rồi mà?”

“Đấy là cho hai đứa ăn, còn đến tết ba mẹ cũng phải gửi lễ mừng năm mới cho người ta chứ.

DTV

Diêu Tuyết nói ba con bé thích ăn thịt heo nhà ta nuôi, mẹ đã học làm thịt xông khói từ em con để làm cái này đấy.”

Đối với thông gia, thái độ của bà Tống luôn hết sức thận trọng.

Bà không thích chiếm lợi của bất cứ ai, cho nên tặng nhà họ Quý một con heo làm quà đáp lễ, cũng tặng cho nhà họ Diêu một đống hàng khô và thịt xông khói nhà làm.
 
Back
Top Bottom