Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm

[BOT] Mê Truyện Dịch
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 330: Chương 330



“Mẹ, đây là dây chuyền con mua cho mẹ, con nghe nói ngọc có thể nuôi người, mẹ đeo là hợp nhất đấy.”

Hàn Dung vui sướng cười không ngậm được miệng lại: “Không ngờ mẹ bằng này tuổi rồi còn được nhận quà.”

Tống Thời Hạ đeo vòng cổ giúp bà ấy: “Cả nhà chúng ta đều có quà.”

Quý Duy Thanh dẫn hai đứa trẻ về nhà, hai đứa trẻ đội mũ hổ do bà ngoại gửi đến, trông rất kháu khỉnh đáng yêu.

Quý Nguyên chạy đến ôm cô: “Mẹ ơi!”

Mặt mày Hàn Dung hớn hở, trẻ con bám mẹ như vậy chứng tỏ Tiểu Hạ đối xử rất tốt với con cái.

Tống Thời Hạ sờ khuôn mặt nhỏ của cậu bé: “Con có lạnh không?”

“Con không lạnh, chúng con muốn đắp người tuyết, nhưng ba không cho bọn con làm.”

“Làm nũng với mẹ cũng vô dụng, mẹ cũng không đồng ý cho các con đi đắp người tuyết.”

Ánh sáng trong mắt hai đứa trẻ lập tức tắt ngúm, Tống Thời Hạ bất đắc dĩ lắc đầu.

“Thật sự không được, làm người tuyết sẽ dễ bị cảm lạnh, cảm thì phải tiêm, các con muốn tiêm không?”

Sống lưng Quý Dương thẳng tắp: “Con là con trai, con không sợ.”

“Sức khỏe con tốt nhưng em trai lại dễ bị cảm lạnh, con muốn tiêm thay em sao?”

Quý Nguyên tủi thân xị mặt.

“Ngoan nào, hôm nay có cá viên mà các con thích đó.”

Khó khăn lắm mới dỗ dành các cậu bé xong, Tống Thời Hạ cảm thấy đau hết cả đầu.

“Mẹ, con cá này giao cho con đi, để con làm thành cá viên.”

“Mẹ còn ngại nhiều xương không dễ gỡ, con làm cá viên thì quá tốt.”

Đám nhóc không thích ăn cá, nhưng lại thích ăn cá viên thịt viên quấy thêm bột mì, cũng không biết đây là thói quen gì nữa.

Quý Duy Thanh đặt túi lớn túi nhỏ xuống, những thứ anh mang đến đều là quà cáp đã chuẩn bị kỹ từ nhà.

Đương nhiên anh chỉ phụ trách bỏ sức lực ra, chuyện chuẩn bị quà cáp này giao cho anh thì chắc là có cái gì thì tặng cái đấy thôi.

Hàn Dung thò đầu ra khỏi phòng bếp: “Giáo sư Quý nhà chúng ta đến rồi đấy à.”

Tống Thời Hạ phủi tuyết trên tóc giúp anh.

“Sao anh không che ô?”

Trên người giáo sư Quý lạnh buốt: “Anh cầm nhiều thứ như vậy mà, mà cũng chỉ đi mấy bước thôi.”

“Anh đi thay áo khoác đi, đừng để lúc nóng lúc lạnh lại bị cảm.”

Trong nhà ấm áp, Tống Thời Hạ vừa vào đã cởi áo khoác ra.

Cả nhà chị cả không đến, buổi sáng họ ăn cơm với mẹ chồng, đến tối mới trở về.

Hai đứa nhỏ ngồi cạnh cửa sổ mong ngóng nhìn tuyết trong sân, bọn họ muốn ra ngoài nghịch tuyết nhưng người lớn không cho.

Tống Thời Hạ lần lượt bế hai đứa xuống dưới.

“Đợi các con lớn rồi, muốn chơi tuyết thế nào cũng được.”

Hai đứa bé uể oải buồn chán, Tống Thời Hạ không khỏi mềm lòng.

DTV

“Chúng ta ra ngoài ném tuyết đi, chỉ được chơi mười phút thôi đấy.”

Hai đứa vừa ủ rũ lập tức hưng phấn vui sướng.

“Vâng ạ!”

Hàn Dung không ngăn cản, chỉ mặc mấy lớp áo khoác cho bọn trẻ, khiến hai cậu bé khó hoạt động.

Tống Thời Hạ: “Chúng ta chia đội trước, ai muốn chung đội với mẹ nào?”

Giáo sư Quý đứng bên cạnh cô.

“Hai người lớn chung đội có được không?”

Quý Dương vỗ ngực: “Con với em trai chung một đội, con sẽ bảo vệ em ấy.”

Thấy ánh mắt ngây thơ kiên định của cậu bé, Tống Thời Hạ cũng không trêu cậu bé.

“Được, hai con một đội, mẹ với ba một đội.”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 331: Chương 331



Nghe nhà bên cạnh vang lên tiếng cười đùa, có tiếng người lớn cười nói, cũng có tiếng la hét của trẻ con, Vu Phương bực bội lườm con gái.

“Con không biết sang đó chơi sao?”

Con gái sợ hãi rụt rè: “Mẹ, trời lạnh lắm, con không muốn ra ngoài chơi đâu.”

“Con chẳng được tích sự gì cả, đến cả bạn bè cũng không có, nói con hai câu đã khóc rồi, giả vờ đáng thương như thế cho ai nhìn hả?”

DTV

Con gái cô ta cố nén nước mắt xuống, mặt đỏ bừng.

Mẹ cô ta nghe vậy thì vào nhà.

“Con lại đánh con làm gì, năm sau con đi tìm lớp học đi, cả ngày chỉ làm ổ ở nhà, sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện.”

Sắc mặt Vu Phương xanh mét:

“Được rồi, mẹ chê con ở nhà làm mẹ xấu hổ phải không, con tìm đại ai đó kết hôn cho mẹ vừa lòng.”

Quý Yên Nhiên dựa vào cửa sổ ở phòng khách, hâm mộ nhìn một nhà bốn người của anh trai chơi ném tuyết.

Cô ấy thể hàn nên không thể động vào bất kỳ đồ gì lạnh, chỉ có thể nhìn với vẻ ao ước.

Nhà bên cạnh hình như có tiếng cãi nhau, cẩn thận lắng nghe thì không thấy nữa.

Quý Yên Nhiên lắc đầu không để ý đến, cầm cốc trà đen táo đỏ hoa hồng nóng hổi lên uống từng ngụm nhỏ.

Lúc nhà chị cả đến thì thợ chụp ảnh do mẹ chồng hẹn trước cũng đến.

Hai cậu nhóc khuôn mặt đỏ bừng, cho dù ném tuyết thua thì cũng đã chơi rất vui.

Tống Thời Hạ vươn tay sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của hai cậu bé, xác định là đỏ mặt sau khi vận động chứ không phải bị đông lạnh.

“Lần này các con hài lòng rồi chứ? Mau vào nhà c** q**n áo bên ngoài ra đi.”

Sở dĩ hai đứa trẻ bị thua là vì bà nội cho mặc nhiều áo quá, khiến hai cậu bé hành động bất tiện, cơ thể tròn vo như con gấu nhỏ.

Tống Thời Hạ thay quần áo sạch cho bọn trẻ, lại cởi mũ ra rồi treo lên.

Quý Duy Thanh nói trước đây mỗi năm cả nhà sẽ tổ chức chụp ảnh gia đình, năm nay đúng vào dịp tết nguyên đán.

Hàn Dung mặt mày hồng hào:

“Năm nay nhà chúng ta có thêm thành viên mới, chụp ảnh gia đình xong các con có thể về quê ăn tết sớm một chút.”

Bà ấy với chồng còn chưa nghỉ hưu, trong Tết có mấy chuyện quan trọng phải làm nên không về quê chúc tết người thân được, đi đường mệt mỏi giày vò như mấy thế kỷ vậy.

Thế là bà ấy quyết định cho con trai với con dâu về quê ăn tết, dù sao trong nhà cũng còn có Yên Nhiên.

Hàn Dung áy náy nói với Tống Thời Hạ:

“Sang năm các con đón giao thừa ở nhà, mùng một đầu năm ba mẹ đến nhà con ở đến mùng tám mới về.”

Tống Thời Hạ nhẹ nhàng an ủi mẹ chồng:

“Mẹ, không sao đâu ạ, đường xá xa xôi nên ba mẹ con sẽ hiểu thôi, nhưng tết năm nay mẹ với ba sẽ cô đơn rồi.”

Nếu xe lửa có thể dừng ở huyện thì về nhà sẽ tiện hơn, từ nhà ga thủ đô đến huyện chỉ mất sáu giờ.

Đáng tiếc xe lửa ở thành phố chỉ dừng mấy phút, về nhà phải đi đường vòng rất xa.

Hàn Dung cười nói:

“Cô đơn cái gì, cùng lắm thì để chị cả của con dẫn cả nhà về ăn tết. Mẹ chồng con bé lớn tuổi, không nấu cơm được, không bằng hai nhà cùng đón tết.”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 332: Chương 332



Quý Nhiễm thò đầu ra nói:

“Thật không ạ? Con còn đang lo vì không biết nấu gì trong bữa cơm tất niên đây, mẹ chồng con nấu chỉ phí thức ăn, toàn phải để con xuống bếp.”

“Chỉ cần mẹ chồng con đồng ý thì mẹ với ba con không có ý kiến gì.”

Sau bữa tối, cả nhà bưng tách trà nóng, hai cậu nhóc thì bưng sữa mạch nha, ngồi trên ghế sô pha xem tin tức thời sự.

Hai anh em nhà họ Trần thấy Tống Thời Hạ thì như chuột thấy mèo, vừa vào nhà đã rụt rè ngoan ngoãn chào hỏi rồi ngồi xem ti vi, khiến Tống Thời Hạ ngạc nhiên vô cùng.

Cô nhỏ giọng hỏi chị cả: “Sao hôm nay hai đứa nhỏ ngoan vậy chị?”

“Em thi được điểm cao như vậy, hai đứa nó chạy theo chị hỏi rất nhiều lần, không thể tin được đây là thành tích của em.

Chị thấy phiền nên bảo A Thanh ra đề cho bọn nó, mỗi ngày không cần chị mắng nữa, anh rể em đã đổi đến sợi thắt lưng thứ hai rồi.”

Tống Thời Hạ nghe thôi cũng thấy đau.

“Làm bài tập có hiệu quả không chị?”

Quý Nhiễm lắc đầu: “Không, nhưng cuối cùng cũng có thể trị được bọn nó rồi.”

Từ sau khi xảy ra chuyện của Dương Uy, cuối cùng Trần Khang cũng bắt đầu nhìn thẳng vào vấn đề giáo dục con cái.

Đương nhiên cũng có liên quan rất lớn đến việc anh ấy thăng chức.

Lúc trước anh ấy có thể vượt qua đối thủ cạnh tranh, ngoại trừ việc anh ấy không có nhược điểm, cẩn trọng trong công việc ra thì cũng có một phần do may mắn.

Vận may của anh ấy không thể nào tốt mãi được, phải làm việc cẩn thận chặt chẽ.

Đầu tiên là mẹ.

Vấn đề trọng nam khinh nữ không thể truyền ra từ nhà anh ấy ra được, ai cũng có thể trọng nam khinh nữ nhưng mẹ anh ấy thì không được.

“Hiện tại cuộc sống của chị lắm, tính cách Tuyết Yến cũng hoạt bát hơn. Chị với mẹ chồng xảy ra mâu thuẫn cũng không đối đầu trực tiếp.

DTV

Hiện tại vì vị trí của mình nên Trần Khang thường kiểm soát mẹ anh ấy, hoàn toàn không cần chị ra mặt cãi nhau với mẹ chồng.”

Giáo dục con cái cũng như vậy.

Trước đây Trần Khang nghĩ là để con học lại chờ đủ tuổi, chờ lớn rồi thì tìm quan hệ đưa vào trường trung cấp.

Tốt nghiệp trung cấp xong cho dù tìm bát sắt hay đưa vào quân đội cũng là một khởi đầu tốt.

Nhưng khi anh ấy thật sự ngồi lên vị trí lãnh đạo mới phát hiện mình bị những người xung quanh nhìn chằm chằm.

Anh ấy còn quá trẻ đã ngồi lên vị trí cao, một khi dám có những ý nghĩ đó thì chắc chắn sẽ có người lập tức tố cáo anh ấy.

Chuyện của Dương Uy đã cảnh báo Trần Khang, anh ấy hoàn toàn không xót con vì đánh nhau bị thương mà cảm thấy may mắn thở phào nhẹ nhõm.

Nếu để mẹ ruột anh ấy tiếp tục nuông chiều hai thằng nhóc này thì không đợi mấy năm nữa sẽ thành Dương Uy tiếp theo.

Huống chi anh ấy còn có ý khác.

Hai đứa con trai cũng nên có người nối tiếp vị trí của anh ấy, còn là thằng lớn hay thằng nhỏ thì phải xem bản lĩnh của chúng.

Cuộc sống của Quý Nhiễm gần đây sống thảnh thơi biết bao.

Mẹ chồng có chồng quản lý, đám con trai hư không nghe lời là bị ăn đòn, chị ấy chỉ cần dạy dỗ con gái cho tốt, bồi dưỡng con gái thành tài là được.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 333: Chương 333



Tống Thời Hạ hơi lo lắng: “Hai đứa nó không bắt nạt em gái nữa sao?”

Quý Nhiễm bật cười:

“Sao có thể chứ, bài tập ba nó giao cho chỉ có Yến Tử biết làm, bọn nó lấy lòng còn không kịp nữa là, nếu viết sai sẽ bị đánh đấy.”

Trần Khang tin vào quan niệm trẻ con không đánh không thành tài của nông thôn, đứa trẻ bị đánh mấy trận thì đầu óc sẽ trở nên thông minh hơn.

Tống Thời Hạ lại không đồng tình, nhưng vẫn thấy hơi hả hê.

Hai thằng nhóc này vô cùng may mắn.

Lúc ở nhà cô, không làm được bài tập chỉ không được ăn ngon mà thôi, bây giờ về nhà bị đánh, so sánh ra thì nhà cô chẳng khác gì thiên đường với chúng.

Hai anh em nhà họ Trần không dám trêu chọc mợ và em họ nữa.

Ai mà biết được có phải cậu cố ý làm khó bọn chúng mới ra nhiều bài khó như vậy hay không.

Bọn chúng lật nát sách toán học cũng không tìm được đáp án, còn phải cầu xin sự giúp đỡ từ em gái mít ướt mà bọn chúng coi thường nhất.

Trần Tuyết Yến cũng có ngày được lên mặt với bọn chúng.

Điện thoại trong nhà liên tục reo vang, chỉ chụp bức ảnh thôi mà nó đã reo không biết bao nhiêu lần.

Hàn Dung không cho mọi người bắt máy, dù sao cũng không phải chuyện gì gấp gáp.

Quả nhiên, các cuộc gọi đến đều là chúc tết và nghe ngóng chuyện rượu thuốc.

Đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của mọi người, Tống Thời Hạ bỗng thấy khó hiểu.

“Rượu thuốc của con chỉ cho người nhà chứ chưa từng bán bao giờ.”

Người gọi đến có rất nhiều người không quen biết Tống Thời Hạ, nhưng đều quen biết Hàn Dung và Quý Học Nhai, biết rượu thuốc kia là đồ tốt.

Quý Duy Thanh suy nghĩ một hồi rồi nói:

“Lúc trước con cầm theo mấy bình rượu thuốc đi công tác, có lẽ các chú các bác nói cho người nhà biết.”

Chỉ có tết nhất trụ sở mới cho các nhà nghiên cứu gọi điện về nhà, co người phải giữ bí mật cao hơn thì xử lý theo dạng mất tích.

Nhưng đa số các giáo sư hay viện sĩ đều được bảo vệ bí mật, hàng năm có thể gọi điện thoại về nhà vào các ngày lễ lớn.

Quý Duy Thanh không thường uống rượu.

Anh thích trà dại giúp mình tỉnh táo tập trung, còn rượu thuốc được các chú các bác khen không dứt miệng thì anh tặng hết cho thầy và Tô Ái Dân.

Tống Thời Hạ giải thích với người nhà:

“A Thanh nói các tiền bối của anh ấy thích rượu thuốc, lần thứ hai anh ấy đi công tác con đã bảo anh ấy tặng một ít cho các giáo sư, hay là nguyên nhân là thế nhỉ?”

Trần Khang gãi gãi đầu, thật ra anh ấy cũng muốn xin một ít rượu thuốc.

DTV

Đàn ông khi lớn tuổi thì thân thể cũng yếu đi, nhất là chứng ù tai mất ngủ, hay đi vệ sinh.

Anh ấy không uống rượu hút thuốc.

Nhưng có một lần vô tình uống rượu thuốc, cảm thấy toàn thân nóng ran, thấy khỏe khoắn như được ngâm nước nóng vậy, ngay cả đánh con cũng có sức hơn hẳn.

Ngoài ra anh ấy còn có vấn đề hơi khó nói, phía sau gáy của anh ấy bị hói.

Thỉnh thoảng chải đầu rụng cả mớ tóc, rõ ràng không làm gì cũng rụng rất nhiều tóc, nếu tiếp tục rụng thì anh ấy sẽ hói sớm mất thôi.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 334: Chương 334



Lúc rụng tóc nghiêm trọng nhất vào khoảng thời gian anh ấy với đối thủ cạnh tranh giành căng nhất.

Năng lực của bọn họ ngang nhau, chỉ cần phạm chút sai lầm thôi thì anh ấy phải đợi đến khi đối phương về hưu mới có thêm cơ hội nữa.

Từ lúc đó trở đi, anh ấy bắt đầu rụng tóc rất nhiều.

Do ban đầu khóc khá dày nên anh ấy không để ý mấy.

Nhưng mãi đến một ngày đột nhiên cảm thấy sau gáy mát mát, anh ấy mới hoảng sợ phát hiện đỉnh đầu đã lưa thưa rồi, một cơn gió thổi qua cũng sẽ lộ ra sau gáy trụi lủi.

Cũng may vào đông, anh ấy có thể lấy cớ trời lạnh mà đội mũ lên, che giấu mấy tháng.

Mãi đến khi uống rượu thuốc thì anh ấy cảm thấy trên đầu có thay đổi.

Hồi còn nhỏ anh ấy ở nông thôn, nghe được rất nhiều câu chuyện xưa.

Nghe nói có bác sĩ trung y thần bí ngâm rượu thuốc có thể khiến người c.h.ế.t sống lại, xương khô mọc thịt.

Em dâu ngâm rượu thuốc có bỏ nhiều dược liệu như vậy, chắc chắn có một loại có tác dụng khiến thân thể anh ấy khỏe mạnh, khiến chỗ bị hói mọc ra ít tóc.

Cho dù không nhiều, nhưng cũng an ủi được phần nào.

Quý Học Nhai giả vờ ho hai tiếng.

“Rượu thuốc đúng là rất hữu dụng, bạn bè ba uống xong đều khen, hiệu thuốc bên ngoài ngâm cùng một loại dược liệu với con cũng không có tác dụng tốt như thế đâu.”

Tống Thời Hạ đang định mở miệng giải thích thì Quý Duy Thanh đã nắm tay cô, chủ động nói.

“Hiệu quả không giống nhau cũng bình thường. Dùng cùng một loại gia vị xào rau, mùi vị chúng ta làm ra cũng khác với đầu bếp, chuyện này cũng không có gì lạ.”

Ai ngờ Quý Học Nhai lại nói:

“Ba không phải so sánh rượu thuốc của các con với bên ngoài, ý của ba là Tiểu Tống có thể ngâm nhiều một chút không?

Nhóm chiến hữu cũ của ba đều thèm rượu này, uống xong lưng với chân không mỏi không đau nữa, đi ngủ cũng không ngáy luôn.”

Tống Thời Hạ nhéo lòng bàn tay Quý Duy Thanh.

“Ba, mọi người lớn tuổi rồi nên ít uống rượu đi, con bảo anh trai con liên hệ với thương nhân kia rồi, nói không chừng có thể mua hết trà tồn kho của người đó đấy.”

Vừa nhắc đến trà, Quý Học Nhai không còn nhớ đến rượu thuốc nữa, ông ấy thích uống trà hơn.

Bị chuyển chủ đề, lòng Trần Khang nóng như lửa đốt.

Đợi đến khi chỉ có hai người, Tống Thời Hạ ôm cổ giáo sư Quý, nghiêng đầu hỏi anh.

“Sao anh không cho em giải thích?”

Quý Duy Thanh chưa kịp nói thì có tiếng gõ cửa.

Trần Khang đứng ở cửa, ngại ngùng cười.

“Anh có thể vào nói chuyện không?”

Tống Thời Hạ mời anh rể vào thư phòng.

“Có chuyện gì vậy anh?”

Trần Khang ngồi xuống thì lập tức nói thẳng vào vấn đề: “Em dâu, em trai, anh thật sự có một việc cần nhờ các em.”

DTV

Tống Thời Hạ nhìn Quý Duy Thanh, sau đó mới nhìn lại anh rể.

“Chưa chắc bọn em đã giúp được đâu.”

Sắc mặt Trần Khang có vẻ nôn nóng: “Có thể, nếu là em thì có thể giải quyết được.”

Anh ấy nói xong thì cởi mũ xuống, xoay người vén tóc lên, lúc này Tống Thời Hạ mới thấy sau gáy anh rể trọc một mảng.

Xung quanh có một ít tóc đen mọc lởm chởm, trông như hàng rào quanh sân băng vậy.

“Anh rể, anh bị gì thế?”
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back