Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm

Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 640: Chương 640



Bạch Thu Thụy gần như than thở khóc lóc.

Cậu ta hoàn toàn không hề có bất kỳ tình cảm nào với Cát Tình, bình thường chỉ cần đối xử tốt với cô ta một chút thôi mà trong lòng đã thấy phiền muốn chết, sao có thể chạm vào Cát Tình được.

Nếu không phải vì cậu ta say rượu, nhất định sẽ không để Cát Tình lợi dụng thời cơ làm gì đâu.

Ông Bạch nhìn về phía cha mình, ông hiểu rõ tính thằng con nhà mình, cậu ta nhất định sẽ không lừa người nhà.

“Ba, con cảm thấy đây là do Thu Thụy uống say nên làm chuyện hồ đồ, không thể đổ hết lỗi cho nó được.”

Ông cụ nhà họ Bạch gõ gậy xuống nền đất, ông quắc mắt:

“Đàn ông con trai, nếu đã mắc sai lầm thì phải dũng cảm gánh chịu, chứ không phải trốn tránh, đổ lỗi cho phụ nữ.

Chuyện đó liên quan tới thanh danh của con gái nhà người ta, nếu cháu đã làm người ta có thai thì phải chịu trách nhiệm tới cùng.”

Bạch Thu Thụy mở to mắt không dám tin:

DTV

“Ông nội, cháu không thích cô ta, là mọi người nói chờ cháu tốt nghiệp đại học là có thể chia tay.

Đúng là nhà mình cũng mắc nợ nhà họ Cát, nhưng mọi người cũng hứa là cháu chỉ cần trả giá tự do trong bốn năm đại học để qua lại với Cát Tình, mọi người không thể đẩy cháu vào hố lửa như thế được.”

Ông cụ tức giận gõ gậy thật mạnh xuống đất:

“Cháu là đàn ông con trai, việc lớn nhỏ trong nhà đều do cháu làm chủ, đến lúc đó cháu thích kiểu con gái thế nào thì cứ bao nuôi ở ngoài là được chứ gì?”

Bạch Thu Thụy vô thức muốn phản bác, bây giờ là xã hội mới, pháp luật đề cao chế độ một vợ một chồng, cậu ta không muốn để người con gái mình yêu không có danh phận như thế.

“Ông nội, cháu không muốn cưới Cát Tình, với cái tính của cô ta, vào nhà mình chưa chắc đã là chuyện tốt, nhất định sẽ khiến nhà mình gà bay chó sủa cho mà xem.”

Quả nhiên, ông cụ ghét nhất là kiểu con gái đỏng đảnh.

Nhưng món nợ ân nghĩa bọn họ nợ nhà họ Cát không thể xóa bỏ chỉ vì vài lời nói của cháu nội được.

“Đàn bà cứng đầu cứ đánh vài bữa là ngoan ngoãn nghe lời ngay. Con bé đó vào nhà mình thì sẽ là Bạch Cát thị, lấy chồng theo chồng, không nghe lời thì cháu cứ đánh.”

Bạch Thu Thụy không cách nào trao đổi với ông nội được.

Có lẽ ông nội của cậu ta dẫn quân đánh trận rất tài giỏi, nhưng quan niệm và tư tưởng hoàn toàn dừng lại ở xã hội cũ.

Bà Bạch và mẹ chồng vừa nghe nói nhà họ Cát muốn đưa Cát Tình đến phòng khám phá thai thì đều nhất trí phản đối.

Cháu nội nhà họ Bạch sao có thể đến phòng khám phá như thế được, Thu Thụy cũng đâu phải người không chịu trách nhiệm.

Mẹ và bà nội gia nhập khiến Bạch Thu Thụy cảm thấy đau hết cả đầu.

Nếu như nhà họ Cát phá thai, sau này cậu ta còn có thể mặt dày phủ nhận, nhưng nếu Cát Tình sinh đứa bé ra thì cuộc đời của cậu ta xem như chấm dứt.

“Mẹ à, đâu phải cả đời này con chỉ có một đứa con chứ, cứ để Cát Tình phá thai đi.”

Bà cụ Bạch từ ái nói:

“Lỡ như đứa bé trong bụng Cát Tình là con trai thì sao? Dù là con gái thì mình vẫn dư sức nuôi nổi, thêm một đôi đũa thôi mà.”

Bà Bạch gật đầu phụ họa:

“Con là con trai một của nhà mình, đây là đứa con đầu tiên của con, sao có thể nói bỏ là bỏ được?”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 641: Chương 641



Bạch Thu Thụy mệt mỏi ôm trán: “Mẹ à, con không muốn cưới Cát Tình.”

Bà Bạch không quan tâm lắm, chỉ cười nói:

“Con thiệt tình, con không muốn cưới con gái nhà người ta mà còn gạo nấu thành cơm à.

Đàn ông các con toàn như thế, trong bụng thì muốn, ngoài miệng vẫn chối đây đẩy, nói không chừng trong lòng chỉ muốn sớm ngày cưới con gái người ta về nhà thôi.”

Bạch Thu Thụy nói chuyện với gia đình thất bại, chỉ có thể cầu mong nhà họ Cát tranh thủ dẫn Cát Tình đi phá thai mà thôi.

...

Sản phẩm mới đưa ra thị trường được nửa tháng, cuối cùng Tống Thời Hạ cũng rảnh tay để đến công ty nghiên cứu sản phẩm.

Không hề biết rằng mấy cô bạn ở ký túc xá thi xong thì định tới nhà cô để tạm biệt, bọn họ đều nghỉ đông, chuẩn bị về nhà.

Mấy cô bạn cùng phòng ăn tiêu dè sẻn, còn đến căn tin làm thêm, mỗi người đều mang theo quà cáp tới đây.

Hách Quế Hoa nhìn thấy lính gác đứng canh gác thì lập tức sợ hãi.

“Chúng ta bất ngờ tới thăm như thế có phải không được tốt lắm hay không?”

Đinh Giai Giai vỗ n.g.ự.c nói:

“Yên tâm đi, lính gác này trông quen lắm, hình như là cái người lần trước cho bọn mình đi vào ấy.”

Mấy cô gái đi tới gần, quả nhiên lính gác chỉ kêu các cô đăng ký viết tên lại rồi thôi.

Trịnh Linh Linh quay đầu lại nhìn thoáng qua, sau đó lập tức nhỏ giọng nói:

“Mọi người có phát hiện không, hình như lính gác có vẻ nghiêm túc hơn thì phải.”

Quách Thiên Lan: “Không có cảm giác gì hết, không phải lúc nào cũng nghiêm mặt như thế à?”

Mấy cô gái trẻ đi cùng nhau, tạo thành một cảnh tượng đẹp đã.

Hàng xóm chỉ nhìn sơ qua đã đoán được hẳn là đi tìm Tống Thời Hạ, cả khu gia quyến này chỉ có Tống Thời Hạ đang học đại học mà thôi.

Quý Duy Thanh ở trong nhà viết tổng kết cuối năm, hai đứa nhỏ được bà nội dắt ra ngoài đi dạo, cửa chính chỉ khép hờ chứ không đóng.

Đinh Giai Giai nhìn qua khe cửa: “Hạ Hạ sơ ý quá đi mất, không thèm khóa cửa luôn.”

Trịnh Linh Linh cũng nhô đầu nhìn vào:

“Bên ngoài có người canh gác, phải là tôi thì tôi cũng không khóa cửa làm gì cho mệt.”

Bọn họ muốn cho Tống Thời Hạ bất ngờ nên rón rén đi vào trong nhà.

Sài Thiện Tĩnh vẫn luôn trầm mặc ít nói đột nhiên lên tiếng:

“Sao tôi cứ có cảm giác Tiểu Hạ không có ở nhà thế nhỉ, trong nhà im ắng quá.”

Trịnh Linh Linh ngồi trên chiếc ghế trong vườn hoa:

“Tôi cũng có cảm giác trong nhà không có ai, nhưng Tiểu Hạ được nghỉ đông có thể đi đâu chứ?”

Đinh Giai Giai hết nhìn đông tới nhìn tây: “Cổng cũng mở toang như thế, chắc là phải có người ở nhà chứ.”

Hách Quế Hoa đi ở cuối cùng, trùng hợp đụng mặt thím Phùng ở bên cạnh: “Chị ơi, xin hỏi chị có biết Tống Thời Hạ có ở nhà không ạ?”

Thím Phùng cười tươi:

“Cổng nhà con bé không khóa tức là có người ở trong nhà đấy, các cô cứ gọi to vào, bình thường con bé toàn ở trên lầu làm việc, gọi nhỏ quá không nghe thấy đâu.”

DTV

Hách Quế Hoa chia sẻ tin tức mình vừa hỏi được cho các cô bạn cùng phòng, mọi người bèn đứng dậy.

Đinh Giai Giai xoa xoa cánh tay:

“Lạnh c.h.ế.t mất, mình mau đưa đồ cho Tiểu Hạ rồi đi về thôi, mắc công Tiểu Hạ lại giữ mình ở lại ăn cơm.”

Trịnh Linh Linh thở dài:

“Học kỳ này Tiểu Hạ đã mời bọn mình ăn cơm không dưới mười lần rồi, còn ở lại ăn cơm nữa thì ngại lắm.”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 642: Chương 642



Mấy cô gái mang theo quà cáp đã chuẩn bị sẵn, gõ cửa nhà Tống Thời Hạ.

Trong phòng khách không có một bóng người, cửa đóng kín để đề phòng hơi ấm trong nhà bay hết.

Đinh Giai Giai gọi lớn: “Tiểu Hạ? Cô có ở nhà không?”

Trịnh Linh Linh chụm hai tay lên miệng làm loa: “Có ai ở nhà không? Tiểu Hạ có ở nhà không?”

Quý Duy Thanh nghe dưới lầu có tiếng người gọi thì đặt bút xuống, đứng dậy đi xuống lầu.

Mấy cô gái không dám lộn xộn, chỉ đứng ở cửa nhà gọi.

Trong lúc các cô ấy sắp bỏ cuộc, chuẩn bị để đồ lại rồi quay về thì đột nhiên có một bóng người xuất hiện ở góc cầu thang.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, may mà các cô ấy vừa mới đặt đồ xuống đất, nếu không thì mớ quà tết các cô ấy tốn công mua được đã rơi xuống đất mất rồi.

Mấy cô gái ngơ ngác đứng đó, không biết nên làm gì cho phải.

Sao giáo sư Quý lại xuất hiện ở cầu thang nhà Tiểu Hạ thế này?

Giáo sư Quý thoáng nhíu mày, hình như mấy người này là bạn cùng phòng của Hạ Hạ thì phải?

Anh chưa từng đến ký túc xá của họ, nhưng anh từng thấy mấy cô gái này ngồi bên cạnh Hạ Hạ.

Đinh Giai Giai là người đầu tiên kịp phản ứng, vội vàng cúi gập người.

“Chào giáo sư Quý ạ!”

Mấy cô gái còn lại cũng hấp tấp cúi chào theo.

“Đừng căng thẳng như thế, chào các cô, các cô tới tìm Hạ Hạ à?”

Mấy cô gái cũng chẳng hơi đâu mà nghi với hoặc nữa, cảm giác căng thẳng khi đối mặt với giáo sư Quý khiến đầu óc bọn họ hoàn toàn không suy nghĩ được gì nữa.

Hách Quế Hoa lắp bắp giải thích:

“Dạ... dạ đúng ạ, Tiểu Hạ luôn giúp đỡ bọn em, rốt cuộc cũng thi xong rồi, bọn em chuẩn bị về nhà nghỉ đông, trước khi đi định mang ít quà tới cảm ơn Tiểu Hạ ạ.”

“Không cần mang quà cho cô ấy đâu, các cô mang quà về đi.”

Mấy cô gái này thoạt nhìn cũng chẳng dư dả gì cho cam, Hạ Hạ sẽ không chịu nhận quà của họ đâu.

Đây là lần đầu tiên Sài Thiệu Tĩnh tiếp xúc với giáo sư Quý ở khoảng cách gần như thế sau giờ học, cô ấy kích động không biết phải diễn tả tâm trạng của mình lúc này thế nào luôn.

“Không được ạ, học kỳ này bạn Tiểu Hạ đã mời bọn em ăn cơm không dưới mười lần rồi, còn mời bọn em tới nhà ăn điểm tâm và sủi cảo nữa, phần ăn không hết thì để bọn em mang về ăn dần.

DTV

Bạn Tiểu Hạ thật sự đã giúp đỡ chúng em rất nhiều, đây là đồ hộp bọn em mua bằng tiền đi làm thêm ở căn tin sau giờ học, không phải dùng tiền của gia đình đâu ạ.”

Sài Thiện Tĩnh một hơi nói xong, lần đầu tiên mọi người phát hiện thì ra Sài Thiện Tĩnh cũng có thể nói nhiều như thế.

Giáo sư Quý ôn hòa mỉm cười, khác hẳn với lúc đi dạy:

“Tôi xin thay cô ấy nhận tấm lòng của các cô, về phần quà cáp thì phải xem ý của cô ấy.

Bên cạnh sô pha có điện thoại, các cô có thể gọi điện cho cô ấy, chắc là cô ấy sẽ về nhanh thôi.”

Mấy cô gái dè dặt ngồi trên ghế sô pha, không dám nhúc nhích.

Đinh Giai Giai cầm điện thoại bấm số mà giáo sư Quý nói.

Hàn Dung dẫn theo hai cậu cháu nội đi về nhà, hai anh em mỗi đứa cầm một que kẹo.

Hai đứa nhỏ vui vẻ chào ba: “Thưa ba bọn con mới về!”

Hàn Dung nhìn thấy con trai thì hỏi ngay: “Vợ con đã về chưa?”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 643: Chương 643



Quý Duy Thanh ra hiệu cho mẹ nhìn sô pha, Hàn Dung cũng nhìn thấy mấy cô gái có vẻ quen mặt.

Bà nhiệt tình mỉm cười, chào hỏi các cô gái: “Các cháu tới tìm Tiểu Tống chơi à.”

Quý Dương vô thức kéo áo bà nội, lúc này Hàn Dung mới sực nhớ.

“Tiểu Tống đi ra ngoài làm việc rồi, nhưng nếu các cháu gọi điện thoại thì con bé nhất định sẽ quay về ngay đấy.”

Quý Nguyên cảm thấy khó hiểu.

Mẹ nói mấy chị này không biết thân phận của cậu và anh trai, cũng không biết thân phận của ba, nhưng bây giờ lại chạm mặt thế này, cậu bé phải gọi ba là chú ư?

Quý Duy Thanh phát hiện con trai có gì đó sai sai, anh kinh ngạc hỏi thăm mẹ mình: “Có chuyện gì vậy mẹ?”

Mấy cô bạn cùng phòng của Tống Thời Hạ bất giác nuốt nước bọt.

Bọn họ vừa nghe thấy tin động trời gì thế này, tại sao giáo sư Quý lại gọi mẹ chồng của Tống Thời Hạ là mẹ chứ.

Đáp án đã quá rõ ràng, chỉ là đầu óc của các cô gái lúc này đang quay mòng mòng như người say rượu mà thôi.

Biểu hiện của Tiểu Hạ bình thường chẳng hề giống vợ của giáo sư Quý chút nào.

Không phải Tiểu Hạ không xứng với giáo sư Quý, mà là các cô ấy đều cho rằng vợ của giáo sư Quý hẳn là giáo viên nào đó trong trường, tóm lại là kiểu phụ nữ có vẻ cực kỳ chín chắn ấy.

Tiểu Hạ thoạt nhìn còn quá trẻ, đứng bên cạnh giáo sư Quý cứ như hai anh em vậy.

Không phải bọn họ chê giáo sư Quý trâu già gặm cỏ non, tóm lại là không giống vợ chồng gì cả.

Sài Thiện Tĩnh cúi đầu, lắp bắp nói:

“Dì, dì ơi, chúng cháu còn bận việc khác, hay là lần sau chúng cháu lại đến chơi sau nhé?”

“Các cháu cứ ngồi đó đi, dì biết các cháu được nghỉ đông, sắp phải về nhà rồi, đúng lúc hôm nay nhà dì có hấp bánh, để dì gói cho các cháu một ít mang đi ăn trên đường.

Dì nhớ trong số các cháu có một cô bé là người Đông Bắc, ngồi xe lửa mất hai ngày hai đêm mới về đến nhà đúng không.”

Tống Thời Hạ nhận được điện thoại thì không nhịn được mà phá lên cười, cuối cùng cũng phải nói thật rồi.

Lúc trước cô cũng định nói ra, nhưng mấy lần muốn mở miệng lại không biết phải nói như thế nào.

Quý Duy Thanh là thần tượng mà mọi người sùng bái, dù cô đã cố gắng tìm từ rồi, nhưng cứ có cảm giác như mình đang định khoe khoang vậy.

Lần này là chó ngáp phải ruồi rồi, cô đỡ tốn công tìm cớ để nói thật.

Tống Thời Hạ rời khỏi công ty, thùng xe phía sau đặt một thùng trái cây chị Diêu Tuyết nhiệt tình tặng cho cô.

Nói là quà tết bác Diêu chuẩn bị cho gia đình cô, đặc biệt chuyển từ phía Nam tới đây.

Mấy cô gái ngồi im thin thít trên sô pha ở phòng khách, động tác duy nhất họ dám làm chính là cầm ly nước lên nhấp từng ngụm nhỏ.

DTV

Tivi đang chiếu bộ phim được yêu thích nhất mùa này, các cô ngồi đó nhưng cứ thấp thỏm như ngồi trên bàn chông.

Bọn họ không thể nào tập trung xem phim được, lại càng không dám ngó nghiêng xung quanh.

Hai con hổ con bị ba xách lên thư phòng trên lầu để hỏi rõ chân tướng.

Hàn Dung đặc biệt mở tivi lên cho mấy cô gái xem phim để bình tĩnh hơn.

Bà và bảo mẫu xuống bếp rửa cải và hành tây, nhân dịp hôm nay đông người, phải làm một bữa sủi cảo mới được, đúng lúc trong tủ vẫn còn thịt heo tươi.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 644: Chương 644



Nghe tiếng xe hơi chạy vào trong sân, Đinh Giai Giai bất giác muốn đứng lên liếc nhìn, Hách Quế Hoa kéo cô ấy một cái.

Hàn Dung nhìn ra cửa sổ, hô to nói với mấy cô gái trong phòng khách: “Tiểu Tống về rồi đấy.”

Mấy cô gái đồng loạt đứng dậy, chạy đi ra sân đón Tống Thời Hạ.

Nhìn thấy Tống Thời Hạ đi xuống từ ghế lái, mấy cô gái đều kinh ngạc há hốc mồm.

Trịnh Linh Linh kinh ngạc bật thốt: “Tiểu... Tiểu Hạ? Cô biết lái xe à?”

Tống Thời Hạ cũng không hề giấu giếm:

“Thi đại học xong là tôi đi thi lấy bằng lái luôn, xe này là phần thưởng anh trai cho tôi lúc thi đậu đại học đấy.”

Mọi người không biết nên cảm khái Tiểu Hạ thi đại học xong lại thi lấy bằng lái, hay là cảm thán vì cô có xe hơi nữa.

Đinh Giai Giai đi tới sờ mui xe: “Xe của cô đẹp thế, xe hơi ở ngoài đường chiếc nào cũng đen thui.”

“Đúng đó, chiếc xe của cô y như xe trong phim nước ngoài ấy.”

Tống Thời Hạ mỉm cười:

“Chiếc xe này mua ở nước ngoài mà, nói không chừng là cùng mẫu với xe hơi các cô thấy trên phim đấy.”

Mấy cô gái lúc này đã bình tĩnh lại, cũng phát hiện điểm khác nhau giữa họ và Tống Thời Hạ.

DTV

Tuy ngoài mặt Tiểu Hạ cũng là sinh viên giống họ, nhưng hai bên lại là người của hai thế giới khác nhau.

Họ bỗng cảm giác quà mình mang đến có vẻ keo kiệt quá.

Nếu họ đoán không lầm thì Tiểu Hạ chính là vợ của giáo sư Quý, giáo sư Quý từng đi du học ở nước ngoài, Tiểu Hạ nhất định đã được thấy rất nhiều thứ, quà họ mua tới thì chỉ đáng có vài đồng.

Hách Quế Hoa và mấy cô bạn cùng phòng khác liếc mắt nhìn nhau một cái rồi đứng ra:

“Chúng tôi còn bận việc nữa, hôm nay chúng tôi tới để tạm biệt cô về quê thôi, chúng tôi đã mua vé tàu rồi.”

Tống Thời Hạ bất đắc dĩ cười khổ, cô biết ngay là một khi phát hiện chênh lệch giữa hai bên, mấy cô gái này nhất định sẽ xa cách cô mà.

“Cơm nước xong rồi hãy đi, mẹ tôi nói hôm nay làm sủi cảo, thuận tiện hấp cả bánh bao.

Tiểu Quách cô về nhà phải ngồi xe một ngày một đêm mới tới đúng không?

Cả Linh Linh với Quế Hoa nữa, quê của hai người cũng đâu có xa, ngồi tàu lửa mười mấy giờ, chẳng lẽ lại ăn màn thầu nguội à?”

Tống Thời Hạ đã quyết tâm muốn kéo mấy cô nàng này vào lại trong nhà để làm giáo dục tư tưởng rồi.

Sài Thiện Tĩnh xấu hổ nói: “Vậy bọn này nên gọi Tiểu Hạ tiếp hay là cô đây?”

Mấy cô gái còn lại đều đang nghĩ như thế.

Nếu như Tiểu Hạ chỉ là con nhà giàu bình thường, bọn họ vẫn có thể tiếp tục chơi với nhau, nhưng bảo bọn họ cười cười nói nói với vợ của giáo sư Quý thì họ thật sự không dám.

Tống Thời Hạ đau đầu, xoa xoa huyệt thái dương.

“Vào nhà rồi hãy nói đi, ở ngoài này gió lạnh thổi một hồi làm tôi đau đầu quá.”

Mấy cô bạn cùng phòng lẽo đẽo đi theo sau lưng Tống Thời Hạ, giống như học trò đang chờ nghe giáo viên phê bình vậy.

Mọi người ngồi xuống sô pha, Tống Thời Hạ nhờ mẹ chồng và bảo mẫu bê thùng trái cây trong cốp xe xuống.

Trong phòng khách chỉ còn mấy cô bạn cùng phòng ngồi với nhau, Tống Thời Hạ chậm rãi lên tiếng.

“Chúng ta vừa là bạn cùng phòng, mà cũng là bạn bè với nhau, đây chính là nguyên nhân tôi giấu các cô.

Tôi sợ các cô biết thân phận của tôi rồi thì sẽ không chơi với tôi nữa, nào ngờ cuối cùng ngày này cũng tới.”

Tống Thời Hạ giả vờ như rất buồn bã:

“Ngoại trừ giấu chuyện tôi là vợ của giáo sư Quý ra, chẳng phải những thứ còn lại mọi người đều biết rõ rồi ư?”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 645: Chương 645



Đinh Giai Giai là người đầu tiên mềm lòng:

“Tôi tin cô, nhưng chúng tôi nhất thời khó mà tiếp nhận nổi, hiện tại tôi vẫn còn sốc vì cô là vợ của giáo sư Quý đấy, cảm giác đầu óc cứ ong ong, không chân thật chút nào.”

Sài Thiện Tĩnh nhìn chằm chằm vào Tống Thời Hạ: “Lúc trước tại sao cô lại vờ như không quen giáo sư Quý thế?”

Tống Thời Hạ cười khổ nói:

“Tôi với giáo sư Quý là đi xem mắt rồi mới kết hôn với nhau, tôi chỉ biết anh ấy là giáo sư đại học thôi, những chuyện khác tôi hoàn toàn không biết gì cả.

Nếu không phải vì các cô so sánh anh ấy với danh nhân như Einstein, tôi thật sự cũng không biết đó là chồng mình đâu.”

Trịnh Linh Linh che miệng cười trộm, không thể tin nổi:

“Cô cưới chạy thật đấy à! Lỡ như giáo sư Quý là người xấu thì sao?”

Tống Thời Hạ rất vui vì phản ứng đầu tiên của bạn cùng phòng chính là lo lắng cho cô.

“Lúc đó tôi chưa trải sự đời, cực kỳ sùng bái phần tử trí thức, giáo sư Quý là giáo sư đại học, riêng chuyện đó đã ghê gớm lắm rồi.

Anh ấy còn trẻ như thế, nói không chừng sau này còn có thể làm cả trưởng khoa, hơn nữa anh ấy lại còn đẹp trai nữa chứ.”

Tống Thời Hạ nói xong thì xấu hổ cúi đầu.

Mấy cô gái lập tức hiểu rõ, còn tưởng rằng Tiểu Hạ lấy giáo sư Quý là vì nguyên nhân sâu xa ghê gớm gì, hóa ra là vì bằng cấp cao với đẹp trai.

Đinh Giai Giai lúc này mới chợt nhận ra:

“Lần trước giáo sư Quý phát hiện chúng ta bày trò, nhưng lại không vạch trần mà giữ thể diện cho chúng ta, nên mới bảo Tĩnh Tĩnh trả lời quá trình giải đề à?”

Tống Thời Hạ không hỏi chuyện này, nhưng nếu bạn cùng phòng đã hỏi như thế thì đáp án chắc chắn là khẳng định.

“Đúng vậy, chúng ta ngồi cùng với nhau, anh ấy cũng không thể làm khó làm dễ các cô được.”

Thái độ bán tin bán nghi của Tống Thời Hạ khiến mấy cô gái yên tâm hoàn toàn.

Xem ra lúc đối mặt với giáo sư Quý, Tống Thời Hạ vẫn căng thẳng hệt như bọn họ.

Còn tưởng là vợ của giáo sư Quý thì sẽ chín chắn điềm đạm lắm cơ.

Hách Quế Hoa ngồi phịch xuống sô pha, chẳng giữ chút hình tượng nào.

“Được rồi được rồi, lần này tôi yên tâm rồi, Tiểu Hạ vẫn là Tiểu Hạ, vợ của giáo sư Quý chỉ khiến Tiểu Hạ có thêm một thân phận khác mà thôi.”

Mọi người cũng lũ lượt vỗ ngực, Trịnh Linh Linh uống một hớp nước:

“Tôi thấy hơi đồng tình với Tiểu Hạ đấy nhé, có người chồng nghiêm túc như giáo sư Quý, mỗi ngày đối mặt với giáo sư Quý có phải y như lên lớp không?”

Tống Thời Hạ bật cười:

“Nếu giáo sư Quý biết các cô nghĩ anh ấy hung dữ như thế, khéo sẽ tự hoài nghi bản thân mất.”

Mọi người đều ngồi xổm xuống, Sài Thiện Tĩnh do dự hỏi:

“Bí mật của giáo sư Quý là cái gì thế? Học tiết của thầy ấy áp lực ghê đấy, mỗi lần chuông tan học vang lên tôi mới dám thở phào một hơi.”

Tống Thời Hạ ngẫm nghĩ một hồi rồi đáp:

“Đúng là anh ấy sẽ yêu cầu hơi nghiêm khắc đối với sinh viên, nhưng thật ra anh ấy là một giáo viên bình dị dễ gần.

Các cô đừng để vẻ ngoài lạnh lùng của anh ấy hù dọa, nếu gặp phải đề nào khó thì cứ mạnh dạn đến phòng làm việc tìm anh ấy hỏi, nếu rảnh thì anh ấy nhất định sẽ chỉ dạy tận tình.”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 646: Chương 646



Gương mặt Tống Thời Hạ tràn ngập ý cười:

“Tôi không hề nói tốt cho anh ấy đâu, tôi sống chung với anh ấy bao lâu nay nên hiểu rõ lắm.

Tôi cũng không hề lừa các cô, những người từng nói anh ấy khó gần cuối cùng đều phải nhìn anh ấy bằng cặp mắt khác đấy.”

Hoắc Khải lúc trước là một trong những sinh viên do giáo sư Quý dạy. Anh ta gặp được giáo sư Quý ở căn tin, chỉ đánh tiếng chào hỏi một cái.

Giáo sư Quý đã mời anh ta - người đang túng quẫn ăn một bữa cơm, khiến cho Hoắc Khải nhớ mãi phần ân tình này.

Đinh Giai Giai ôm mặt, ngẩng đầu nhìn Tống Thời Hạ:

“Không biết tại sao, tôi cảm thấy nụ cười của cô lúc này cực kỳ xinh đẹp, còn đẹp hơn cả nụ cười chân thật phát ra từ tận đáy lòng kia nữa.”

Trịnh Linh Linh vỗ tay cái bốp:

“Đây chẳng phải chính là hạnh phúc ngập tràn mà người ta hay nói à, thỉnh thoảng ba tôi tan làm về sớm, đi nấu cơm cho mẹ tôi ăn, mẹ tôi cũng cười như thế đấy.”

Hàn Dung và bảo mẫu khiêng hai thùng trái cây thật to xuống khỏi xe, đặt ở cửa nhà phân loại.

Thấy mấy cô gái trong phòng vừa cười vừa nói, bà cũng biết chuyện này xem như đã giải quyết xong rồi.

Hàn Dung cười tươi đi vào nhà: “Con mua trái cây ở đâu thế, có thứ mẹ chưa từng thấy bao giờ luôn.”

“Ba của chị Diêu Tuyết tặng đấy ạ, nói là quà tết của bác ấy biếu sớm, chờ tới tết khéo trái cây sẽ hỏng hết mất nên tặng sớm một chút, mình để vài ngày cho nó chín hẳn là ăn được.”

Hàn Dung bèn nói: “Bởi mẹ mới nói sao trái cây này xanh thế, hóa ra là chưa chín à.”

Bảo mẫu ôm trái cây vào nhà, mấy cô gái đều tò mò không biết là những loại trái cây nào.

Tống Thời Hạ cũng đứng dậy theo: “Đi nhìn thử đi, nếu có cái nào ăn được thì mình nếm thử cho biết vị cũng được.”

Tiếc là trái cây gần như chưa có cái nào chín.

Bác Diêu chuẩn bị rất nhiều loại trái cây, nhưng Tống Thời Hạ chỉ biết có xoài, cam, quýt đường, nhãn, vải và đu đủ.

Đinh Giai Giai hỏi: “Tại sao mấy thứ này toàn màu xanh thế?”

Tống Thời Hạ giải thích:

“Để tiện vận chuyển, từ phía Nam chuyển tới chỗ chúng ta xóc nảy lắm, nếu gửi quả chín, khéo đến nơi là đã dập nát hết rồi.”

Hàn Dung thì nghĩ xa hơn.

Xem ra chuyện tốt của Diêu Tuyết với Tống Thu Sinh đã sắp tới rồi, bằng không sẽ không liên lạc và biếu quà tết mấy năm liên tục thế này.

Mấy cô bạn cùng phòng khó khăn lắm mới thả lỏng được, kết quả đến lúc ăn cơm tối, giáo sư Quý từ trên lầu đi xuống.

Bọn họ lập tức ngẩng đầu ưỡn ngực, hai tay đặt trên bàn, ngồi ngay ngắn y như trong lớp học.

Tống Thời Hạ trừng mắt nhìn Quý Duy Thanh, giáo sư Quý cũng nhẹ nhàng mời chào khách:

“Hôm nay mọi người là bạn của Hạ Hạ, không phải học trò của tôi, đừng gò bó quá.”

Đây là lần đầu tiên kể từ khi cha sinh mẹ đẻ tới giờ, mấy cô gái được ăn một bữa cơm long trọng như thế.

Chuyện họ nằm mơ cũng không dám nghĩ tới lại xảy ra ở hiện thực.

Mặc dù mọi người đều cúi đầu, cắm mặt vào bát lùa cơm, không dám vươn đũa gắp thức ăn nhiều, nhưng sự kích động trong lòng họ lại không cách nào nói rõ được.

DTV

Bàn tay cầm đũa của hai cô nàng chuyên ngành khoa học kỹ thuật Sài Thiện Tĩnh và Quách Thiên Lan cứ run rẩy không ngừng.

Tống Thời Hạ và mẹ chồng đành gắp thức ăn vào đĩa riêng để ở trước mặt của mỗi người.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 647: Chương 647



Tống Thời Hạ giả bộ trêu chọc:

“Giáo sư Quý không ăn thịt người đâu, các cô đừng run nữa, mau ăn cơm đi.”

Quách Thiên Lan tay trái nắm tay phải, rốt cuộc cũng khiến tay mình không run rẩy nữa.

Sài Thiện Tĩnh hỏi xin Tống Thời Hạ lấy một cái thìa, cô ấy căng thẳng tới mức không cầm nổi đũa rồi.

Tống Thời Hạ bị chọc cười:

“Được rồi, cơm nước xong tôi sẽ không giữ các cô lại nữa, xem các cô sợ chưa kìa.”

Mấy cô gái như được gỡ bỏ gánh nặng, may mà không cần phải đối mặt, nói chuyện phiếm giáo sư Quý sau khi cơm nước xong, nếu không sợ là sẽ bị khó tiêu mất.

Tống Thời Hạ tinh mắt phát hiện các cô bạn cùng phòng bắt đầu ăn ngấu ăn nghiến, xem ra ngồi ăn cơm cùng thần tượng mà mình sùng bái nhất thật sự rất áp lực.

Tống Thời Hạ tiễn mấy cô bạn cùng phòng đi ra tới bên ngoài, lính gác chào một tiếng rồi tiếp tục nghiêm túc đứng canh.

Tống Thời Hạ đặt hộp cơm mà mẹ chồng giao cho cô ở trên bàn phòng trực.

“Tiểu Lưu à, đây là bánh bao mà mẹ chồng tôi mới hấp xong đấy, lát nữa đổi ca trực nhớ ăn nhé, lần sau cậu trực thì cứ mang hộp không qua là được.”

Cậu lính gác gật đầu rất khẽ.

“Tôi tiễn các cô tới đây thôi, trên đường về nhà nhớ chú ý an toàn, nhất định phải để ý kỹ đồ đạc của mình đấy.

Tiền lẻ cứ để trên người, buổi tối nếu có ngủ thì nhớ cũng phải cảnh giác.

Tôi nghe nói trên xe lửa có rất nhiều móc túi, có thể thần không biết quỷ không hay trộm mất tiền của người khác đấy.”

Đinh Giai Giai là người địa phương, nhà cô ấy ở bên kia thành phố, ngược hướng với trường học, về nhà cũng phải ngồi xe buýt 2 tiếng rồi đi xe đò thêm một đoạn nữa.

Mấy cô gái còn lại đều phải ngồi tàu lửa, nhưng lại không thể ngồi tàu lửa chạy thẳng một chuyến.

Nhà của Quách Thiên Lan là xa nhất:

“Yên tâm đi, lúc khai giảng ba mẹ tôi đã dạy tôi giấu tiền ở đâu là an toàn nhất rồi, không có vấn đề gì đâu.”

Hách Quế Hoa cũng nói theo: “Tôi cũng vậy, bảo đảm không ai tìm được chỗ giấu tiền đâu.”

Tống Thời Hạ trịnh trọng dặn dò bọn họ:

“Nếu các cô đi vệ sinh thì nhớ nhờ người ngồi cùng toa trông hành lý hộ, tóm lại là phải đề cao cảnh giác, đừng có ăn hay uống đồ do người lạ đưa nhé.”

Mấy cô gái đều nhớ kỹ.

Lúc khai giảng là ba mẹ của họ đưa họ tới, khi về phải ngồi tàu lửa một mình, đây là lần đầu tiên bọn họ rời khỏi trường để về nhà.

Tống Thời Hạ về đến nhà, mẹ chồng đang cầm sầu riêng, nói là mùi quá.

“Có phải quả này bị hỏng rồi không? Sao cứ thấy mùi thum thủm thế nhỉ?”

Khóe môi Tống Thời Hạ khẽ nhếch:

“Mẹ, đây là sầu riêng, là một loại hoa quả nhiệt đói, mùi tuy thối nhưng nó ngon lắm.”

Hàn Dung ngửi ngửi tay mình, “Sao mẹ cứ thấy tay mình ám mình hôi thế, thứ này ngon thật à?”

Tống Thời Hạ không thể nào giải thích được: “Hình như cái này chín rồi thì phải? Hay là mình khui ra xem thử đi?”

Tống Thời Hạ cũng không rành về sầu riêng lắm.

Cô thuộc kiểu không ghét nhưng cũng ít khi ăn, nên không hiểu sầu riêng có để được lâu hay không.

Hàn Dung liếc nhìn dưới bếp: “Vậy để mẹ đi tìm cây búa, coi chừng lấy d.a.o nạy lại hư d.a.o bây giờ.”

Tống Thời Hạ vội kéo mẹ chồng lại: “Không tới mức dùng búa để khui hoa quả đâu ạ, thứ này để ăn mà.”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 648: Chương 648



Hai đứa nhỏ ăn cơm xong dây ra đầy người, bị ba xách lên phòng thay đồ, hai đứa mặc quần áo sạch chạy bịch bịch xuống lầu.

Quý Dương và em trai tò mò chạy tới nhìn quả sầu riêng, sau đó lại tỏ vẻ ghét bỏ.

Quý Nguyên bịt mũi lùi lại: “Mẹ ơi, cái này hôi quá.”

Quý Dương cũng chun mũi, kiễng mũi chân lên nhìn quả sầu riêng.

“Con nhím này đã c.h.ế.t rồi ạ?”

Hàn Dung cười lớn:

“Cháu ngoan, cái này là sầu riêng, mẹ các cháu nói đây là trái cây vùng nhiệt đới, con nhím có màu trắng đen mà.”

Quý Dương nhận nhầm nên xấu hổ đỏ mặt ngồi trên sô pha.

Tống Thời Hạ ngoắc hai anh em:

“Đừng có trốn chứ, mau tới đây xem cho biết trái cây nhiệt đới đi, cái này không phải trái cây bình thường đâu.”

Quý Dương thò đầu ra sau lưng tựa sô pha, mặt vẫn còn đỏ bừng.

Giáo sư Quý tay cầm cốc nước rỗng đi xuống cầu thang.

“Tiễn các bạn cùng phòng của em về rồi à?”

Tống Thời Hạ nhỏ giọng phàn nàn:

DTV

“Họ đi rồi, ngày mai họ phải đi tàu về. Bên chỗ các anh sắp xếp không hợp lý gì cả.

Rõ ràng có thể cho nghỉ trước nửa tháng, lại cứ để cách mỗi tuần thi một môn, từ tháng 11 đến tận cuối tháng 12, chỉ được nghỉ đông có một tháng.”

Giáo sư Quý cũng không giận:

“Trưởng khoa sợ thi cuối kỳ phải học nhiều quá nên mới kéo dài ra cho mọi người có thời gian học, các sinh viên cũng đỡ nợ môn.”

Tống Thời Hạ nhún vai:

“Sự thật chứng minh, mấy môn dễ nợ môn dù có cho nhiều thời gian hơn thì cũng thế cả.

Vẫn phải dựa vào giáo viên vạch ra trọng điểm thì hiệu suất mới nhanh hơn được, một quyển sách dày cộp, dù có cho một tuần thì cũng không thể học nổi.”

Quý Duy Thanh lắc đầu bật cười: “Em là sinh viên, anh không cãi với em.”

Nói xong, anh rót một cốc trà rồi lại tiếp tục đi lên lầu viết luận văn.

Tống Thời Hạ dẫn hai đứa bé đi rửa tay, dạy cho bọn trẻ biết xoài, sầu riêng, dứa, long nhãn với cam.

“Cam với quýt giống nhau hở mẹ?”

Tống Thời Hạ kiên nhẫn giải thích:

“Không giống nhau, vỏ cam dày hơn, không thể bóc tay được, phải dùng d.a.o cắt ra thành miếng nhỏ. Quýt thì có thể dễ dàng bóc vỏ.”

Quý Dương ngẩng đầu lên: “Mẹ, con có thể ăn một quả cam không ạ?”

Tống Thời Hạ xoa xoa cái đầu nhỏ của cậu bé:

“Tạm thời không thể ăn được, cam vẫn chưa chín hẳn, ăn bây giờ nó sẽ chua hơn quýt đấy.”

Quý Dương và em trai liên tưởng tới quả cam chua ê răng thì rùng mình một cái, cậu bé vội bỏ quả cam xuống: “Bọn con không ăn nữa.”

Tống Thời Hạ cười tủm tỉm dặn dò: “Chờ nó thành màu vàng là có thể ăn, sẽ ngọt hơn cả quýt đấy.”

Quý Nguyên nghĩ mãi vẫn không hiểu tại sao quả cam chua lè đổi màu thì mùi vị cũng thay đổi theo.

Cậu bé ngẩng đầu lên: “Mình có thể dùng bút màu để tô màu cho nó không ạ?”

Tống Thời Hạ và mẹ chồng đều bật cười: “Bé ngoan, không được đâu, phải chờ trái cây tự đổi màu mới được nha.”

Nhóc con đáng yêu quá, Hàn Dung cho trái cây vào trong chum gạo: “Con đưa hộp cơm đi chưa?”

Tống Thời Hạ dọn dẹp bàn ăn:

“Hôm nay là Tiểu Lưu canh gác, bên ngoài lạnh như d.a.o cắt vào mặt ấy, các cậu ấy đứng gác thật sự rất vất vả.”

Hàn Dung không khỏi thở dài:

“Tết nhất mấy đứa nhỏ mới được nghỉ vài ngày, haiz, đều là con cưng của cha mẹ ở nhà cả.”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 649: Chương 649



Tống Thời Hạ và mẹ chồng chuẩn bị rất nhiều quà tết để mang về quê.

Mẹ chồng còn tích cực hơn cả cô, chỉ thiếu điều mua hết đồ trong hợp tác xã mua bán về mới thôi.

“Mẹ à, thị trấn ở chỗ con cũng có hợp tác xã mua bán, con không cần mua mấy thứ đồ nhu yếu phẩm đâu.”

Năm ngoái Tống Thời Hạ mua áo bông cho ba mẹ mình, năm nay chắc là vẫn còn mới tinh.

Nên năm nay cô lại mua cho ba mẹ mỗi người hai đôi giày vải, một đôi mang làm việc, đôi khác thì mang đi chơi với thăm họ hàng.

“Mẹ con biết làm giày bông vải, giày bà ấy làm cho hai đứa nhỏ nhà mình vừa êm vừa ấm, kiểu vụng về như mẹ không thể may được như thế đâu.”

“Mẹ mà vụng về ấy ạ, tay của mẹ đã cứu mạng biết bao nhiêu người còn gì!”

Tống Thời Hạ nói chuyện điện thoại với anh trai, năm nay anh trai cô vẫn lái xe vận tải nhỏ về nhà, có thể mang quà về giúp.

Tống Thời Hạ và mẹ chồng thương lượng với nhau, sau đó quyết định để người một nhà ngồi tàu lửa về nhà, tới lúc đó lại chuyển qua đi xe buýt.

Tống Thu Sinh đến nhà ga hỏi thăm lịch trình tàu chạy:

“Cuối năm tàu lửa sẽ dừng ở thị trấn của mình chừng hai phút, đến hết rằm tháng giêng mới thôi.”

Mỗi năm đều tới tháng này nhà ga thị trấn mới đông đúc hơn, không biết chị cả buôn bán thế nào rồi.

Trong nhà đóng hết bao lớn tới bao nhỏ, Trần Kiều chạy tới nhà tìm Tống Thời Hạ một chuyến.

Hai người trao đổi trước, chờ quay về thôn hai bên sẽ làm bộ như không quen biết nhau, mắc công cho mẹ của Trần Kiều lại tìm tới làm phiền Tống Thời Hạ.

Tống Thời Hạ mỉm cười trêu chọc Trần Kiều:

“Năm nay cô kiếm được không ít tiền mà, sao còn tiết kiệm như thế chứ, uốn tóc rồi hãy về.”

Trần Kiều tức giận nói:

“Họ hàng của mẹ tôi toàn là kiểu khó ưa đấy. Nếu thấy tôi uốn tóc kiểu gì cũng sẽ bám riết lấy tôi cho mà xem.

Tôi thà giả nghèo cho người ta cười nhạo cũng không muốn bị bọn họ bám theo đâu.”

“Cũng phải, chị dâu và anh trai cô cũng không phải thứ tốt lành gì. Anh trai cô ngoài mặt thì nói là nghe lời vợ, nhưng thật ra là kiểu người sĩ diện hảo, để một mình chị dâu cô làm người xấu.”

Trần Kiều đột nhiên hiểu ra.

“Sao tôi lại không nghĩ ra nhỉ, kiếp... trước đây tôi toàn cho là anh tôi khó lấy vợ nên chuyện gì cũng nhường nhịn chị dâu.

Mỗi lần tôi cãi nhau với chị dâu đều nể mặt anh tôi nên mới không dám làm quá mức, kết quả là chị dâu cứ bắt nạt tôi mãi.”

Tống Thời Hạ nhìn cô ta bằng ánh mắt đồng tình:

“Đồng chí Trần Kiều à, có phải cô ngây thơ, dễ lừa quá rồi không? Nếu anh trai cô thiên vị cô thì có thể để chị dâu bắt nạt cô hết lần này tới lần khác như thế sao?”

“Cô nhìn anh trai tôi đi, lúc trước quan hệ giữa hai anh em tôi cũng chẳng tốt lắm.

Nhưng tới khi tôi thật sự lập gia đình, anh tôi lại lập tức chạy tới thành phố thăm tôi, anh của cô có tới thăm cô lần nào không?”

DTV

Trần Kiều cũng cạn lời:

“Quan hệ của cô với anh trai cô không tốt á? Tôi nhớ hồi còn ở dưới quê, nếu ai dám mắng cô thì anh cô sẽ cầm đá đánh họ ngay, lúc đó tôi hâm mộ cô muốn chết.”
 
Back
Top Bottom