Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Thập Niên 60: Cuộc Sống Mỹ Mãn Của Vợ Trước Lót Đường Trong Niên Đại Văn

[BOT] Mê Truyện Dịch
Thập Niên 60: Cuộc Sống Mỹ Mãn Của Vợ Trước Lót Đường Trong Niên Đại Văn
Chương 155



Kiều Vi ngẩng đầu: “Anh còn nhớ à?”

Mạnh Tác Nghĩa cười ha ha: “Sao quên được.”

Cả đời này ông ta sẽ không quên cô đã cứng rắn không chịu hùa theo Quan Đồ Vĩ.

Cô còn trẻ như thế lại gan dạ như vậy.

Lúc ai cũng rạch rõ ranh giới với ông ta, chỉ có cô dám lộ liễu đi thăm, chỉ sợ ông ta bị những người kia gi.ết ch.ết.

Cô vẫn luôn gan dạ.

Bầu không khí thoải mái.

“Thật ra tôi muốn cho cô làm phó chủ nhiệm đầu tiên của tôi.” Ông ta nói: “Nhưng tôi biết cô sẽ không đồng ý.”

Kiều Vi gật đầu: “Anh hiểu tôi rất rõ.”

Lúc này ai cũng chia ra nhiều phe phái, ai cũng có đường lối chính trị khác biệt, lựa chọn cũng khác biết.

Ông ta biết rõ Kiều Vi lựa chọn né tránh phong trào lớn này.

Nếu như cô có dã tâm, muốn gây sóng gió, dựa vào đầu óc và mánh khóe của cô, lại dựa vào quân đội, chưa chắc Hoàng Tăng Nhạc có thể độc tài.

Hoặc là lui một bước, cô không có dã tâm lớn như thế, nhưng nếu muốn làm Phó chủ nhiệm đầu tiên của Bác Thành thì cô có thể làm dưới thời Hoàng Tăng Nhạc.

Cô không chỉ có bản lĩnh mà ai cũng biết, cô sẽ không đi đâm sau lưng kẻ khác, có lẽ cô là một người có thể tin tưởng hoàn toàn.

Ai cũng muốn có đồng đội giống như cô.

Đương nhiên Hoàng Tăng Nhạc sẵn lòng trói buộc với cô, nhận được sự trợ giúp của cô.

Nhưng cô không giành quyền lực, cô tránh ở thư viện vui vẻ mỗi ngày.

Cô thế này có thể được gọi là phái tự do.

Đương nhiên, lúc này không ai thuộc phái tự do cũng nhận mình là phái tự do.

Nhưng chỉ cần nhìn thấy cô ấy/anh ấy, mỗi người nổi tiếng trong một tổ chức cách mạng và đoàn thể sẽ biết rằng, cô ấy/anh ấy thuộc trường phái tự do.

Kiều Vi chính là đại diện của phái tự do.

Lúc Mạnh Tác Nghĩa ở sân sau của Cục vệ sinh vẫn thường ngóng trông cô đến, không chỉ vì cô sẽ mang thức ăn và thuốc, còn vì cô là ánh nắng hiếm hoi trong đêm tối tăm.

Lúc nhìn thấy Kiều Vi, ông ta mới nhớ ra được: thì ra người bình thường sống như thế.

Mạnh Tác Nghĩa gật đầu: “Tôi hiểu cô nên chỉ cho cô chức vụ Phó chủ nhiệm. Dù sao cô đừng làm việc ở thư viện nữa, hãy sớm tích lũy lý lịch của mình.

Dù sao xưa nay làm viên chức ở Trung Quốc đều chú trọng về thâm niên.

Nhưng đó là đường làm quan chức và quan trường bình thường.

Kiều Vi chăm chú nhìn ông ta: “Hừm… Chủ nhiệm, anh có tin tức gì à?”

Mạnh Tác Nghĩa khẽ gõ mặt bàn: “Phong trào, phong trào gì chứ? Nếu nó là phong trào thì có bắt đầu phải có kết thúc. Cho dù bây giờ còn sục sôi, sớm muộn gì nó cũng kết thúc.”

Cho nên ông ta gọi Kiều Vi vào chính phủ.

Cô không muốn tham gia cũng không sao, từ từ ở đây làm dày thêm lý lịch. Chờ khi phong trào này kết thúc, mọi thứ trở lại bình thường, cô sẽ có lý lịch để trở thành quan chức.

Mạnh Tác Nghĩa đối xử với Kiều Vi không tệ.

Thật ra ông ta hi vọng Kiều Vi có thể làm quản lý phòng tuyên truyền của ông ta, nhưng cô không muốn ở nơi đầu sóng ngọn gió này, ông ta cũng không ép.

Ông ta để cô làm chức vị nhàn tản trong chính phủ.

Kiều Vi không lãng phí cơ hội gặp gỡ này, cô đến xin vị trí giám đốc thư viện cho Trịnh Ngải.

Thư viện là thế giới nhỏ của Nghiêm Tương, Kiều Vi cũng xem như vườn hoa của mình, không muốn để người khác chấm m.út trong đó.

Vậy mà Mạnh Tác Nghĩa lại biết Trịnh Ngải.

Kiều Vi kinh ngạc.

“Ông Tiêu nhắc đến.”Ông ta nói: “Trong thư viện của bọn họ chỉ có mấy người, ngày nào ông ta cũng nhắc đến.

Bỗng nhiên ông ta nói: “Vi Vi, cô biết không, ông Tiêu do tôi đưa lên, tự ông ta thì sẽ với không tới.”

Trong phút chốc bầu không khí trở nên tịch mịch.

Lúc đó nói nữa sẽ càng u ám hơn, cho nên trong lòng biết rõ, ngầm hiểu lẫn nhau, một người không hỏi, một người không nói.

Bây giờ đã qua rồi có thể nói được.

Sau khi Mạnh Tác Nghĩa nói cho Kiều Vi biết, ông ta cảm thấy nhẹ nhõm.

Có vài lời dù sao cũng phải có người nói, không phải ai cũng xứng nghe ông ta nói.

Chỉ có thể là người đặc biệt.

Ông ta từng đi lính, thân thể cường tráng, là người mạnh mẽ.

Mấy năm đó, những người không leo lên được đều tìm ông ta giúp đỡ.

Ông ta nói: “Tôi rất biết nâng đỡ người khác.”

Kiều Vi nghĩ đến cây trên đường nhỏ.

Là tự tay ông ta làm sao?

Không đáng như thế.

Ai biết được.

Chẳng qua chỉ nói thế thôi.

Dường như Mạnh Tác Nghĩa biết suy nghĩ của cô, ông ta chỉ cười cười.

Bọn họ đều không nhắc đến tên người kia.

Chuyện đã qua, thể xác phân hủy, cuối cùng sẽ bị chôn vùi trong ký ức của mọi người.

Tro cốt cũng không còn.

Bỗng nhiên Kiều Vi xoa ngực nôn khan.

Có thể do suy nghĩ nặng nề trong đầu, cũng có thể vì mùi chân thối và mùi khói thuốc trong phòng chưa tản hết.

Nhưng thời điểm này thì không nên, sao lại vào lúc này, đang nói đến chuyện đó. Cô khó khăn kìm nén buồn nôn, muốn giải thích với Mạnh Tác Nghĩa, nhưng mở miệng ra lại nôn khan một lúc.

“Ôi.” Mạnh Tác Nghĩa đứng lên cách bàn đưa tay quạt gió cho cô: “Cô không sao chứ?”

“Không sao…” Kiều Vi muốn giải thích: “Tôi ở thư viện đã lâu rồi không ngửi mùi khói…”

Thư viện là nơi phòng cháy trọng điểm, cấm thuốc lá toàn diện, có thể nói xuôi được.

Nhưng Mạnh Tác Nghĩa lại chống nạnh nhìn cô, cảm thấy kỳ lạ.

“Vi Vi, cô…” Ông ta hỏi: “Có phải đã có rồi không?”

Kiều Vi chớp mắt.

Cô sao thế? Mạnh Tác Nghĩa cảm thấy buồn cười: “Tôi nhớ hình như con của cô tám, chín tuổi rồi? Hay mười tuổi? Sao cô còn ngây ngốc như thế?”

Rõ ràng là người từng sinh con sao lại ngây ngốc như cô gái chưa sinh con thế.

Ngay cả ông ta là đàn ông còn nhìn ra cô mang thai, vậy mà cô ấy lại không phản ứng kịp.

Kiều Vi ngẩn người.

Lần nào cô và Nghiêm Lỗi cũng… À không, có một lần, có một lần không dùng.

Kiều Vi nhớ lại.

Chính vì Hoàng Tăng Nhạc chết nên cảm xúc của cô không ổn định, đêm đó cô muốn nói hết mọi chuyện.

Nghiêm Lỗi không cho cô nói.
 
Thập Niên 60: Cuộc Sống Mỹ Mãn Của Vợ Trước Lót Đường Trong Niên Đại Văn
Chương 156



Đêm đó anh an ủi cô rất dịu dàng, tâm trạng cô thất thường, hoảng loạn, bọn họ không nhớ phải dùng biện pháp tránh thai.

Cứ một lần như vậy đã trúng chiêu.

Chuyện này không thể lơ là, dựa vào may mắn.

Mạnh Tác Nghĩa bị dáng vẻ ngốc nghếch của cô chọc cười, dùng tay chọc cô vừa cười vừa lắc đầu.

“Nhân lúc còn trẻ sinh thêm mấy đứa.” Ông ta nói: “Nhiều người nhiều sức mạnh, nhiều người sản xuất nhiều, đây là công hiến cho quốc gia.”

Kiều Vi trở về thư viện bàn giao với Trịnh Ngải.

Mọi người đều luyến tiếc cô, lại phấn khởi vì giám đôc tiếp theo là Trịnh Ngải, đúng là vui buồn đan xen.

Kiều Vi tính toán đợi Nghiêm Tương tan học sẽ cùng cậu bé về nhà.

Bây giờ Nghiêm Tương mười tuổi, đi học không cần Kiều Vi đưa đón nữa.

Ai ngờ chưa đến buổi trưa, Nghiêm Tương còn chưa tan học, sư trưởng Nghiêm đã đến.

Kiều Vi nâng trán.

“Chủ nhiệm Mạnh gọi điện thoại cho anh.” Nghiêm Lỗi ở trong phòng làm việc của cô khẽ hỏi thăm: “Bây giờ em sao rồi? Có chỗ nào khó chịu không?”

Kiều Vi tức giận nói: “Nhờ anh ban tặng, em vẫn khỏe.”

Nghiêm Lỗi vội nói: “Tại anh, tại anh cả.”

Nhưng anh không giấu được vui sướng.

Anh vui vẻ vì có một sinh mệnh mới đã đến.

Đây là con của anh và Kiều Vi.

“Oa.”

Một tiếng “Oa” này ngắn lại giòn vang, không giống hồi nhỏ.

“Oa…” hồi nhỏ là âm kéo dài, hơn nữa âm cuối hơi lên xuống, có thể khiến cho lòng người tan chảy.

Nhưng hai ba năm nay, Kiều Vi gần như không nghe được tiếng “Oa …” đó của Nghiêm Tương nữa.

Cậu bé dần lớn lên, dần nhận thức thế giới, hiếm có thứ gì mới mẻ có thể khiến cho cậu bé “Oa …” thành tiếng nữa.

Cuối cùng hôm nay lại kêu lên “Oa”.

Bởi vì bố mẹ nói cho Nghiêm Tương, cậu bé sắp được làm anh trai.

Một lần này là tán thưởng đối với sinh mệnh.

Thực sự sắp làm anh trai.

Nghiêm Tương vẫn rất chờ mong: “Phải đợi sinh ra mới biết là em trai hay em gái đúng không? Còn phải chờ lâu như vậy à.”

Nghiêm Tương không có phản ứng không tốt, Kiều Vi mới yên tâm.

Cô lo lắng chỉ dư thừa, Nghiêm Lỗi đều khó hiểu… thằng cả nhà ai sẽ cảm thấy mất hứng vì có em trai em gái chứ? Chẳng phải các nhà đều có mấy đứa con sao? Cho dù nhà cô còn chưa có, nhưng đã thấy nhiều ở nhà khác, sao sẽ mất hứng?

Mỗi thời mỗi khác.

Tuy rằng không hiểu lo lắng dư thừa này của Kiều Vi, nhưng Nghiêm Lỗi có thể hiểu một điểm, Kiều Vi yêu Nghiêm Tương.

Vậy là đủ.

Nghiêm Tương vẫn luôn không có ý kiến về việc có em trai em gái.

Cậu bé làm bạn với sách, lấy tri thức giết thời gian, cũng không có cảm giác cô độc tịch mịch.

Nhưng đột nhiên biết mình sắp làm anh trai, vui sướng mới lạ vẫn tràn ngập trong lòng. Cậu bé lấy giấy bút ra: “Cần chú ý những gì vậy ạ?”

Nghiêm Lỗi: “…”

Nghiêm Lỗi lạnh nhạt cầm giấy bút của cậu bé: “Đọc sách của con đi. Không cần con quan tâm.”

Lại cướp việc của bố mình.

Nghiêm Lỗi cúi đầu trên bàn, viết một đống các thứ linh tinh trong mười lăm phút.

Kiều Vi lại gần, nhìn thấy gì mà eo mỏi, chân sưng, không thể ngửi mùi gì, không ăn được gì v.v…

Kiều Vi vui vẻ, rất tự nhiên nói một câu: “Anh đều nhớ sao?”

Nghiêm Lỗi cũng rất tự nhiên hào hứng nói: “Đúng, khi ấy…”

Anh đột ngột dừng lại.

Kiều Vi nhìn thấy vẻ mờ mịt trong chớp mắt này ở trên mặt anh.

“Khi ấy…” Anh hạ thấp giọng: “Khi ấy là lần đầu tiên làm bố…”

Khi ấy có quá nhiều lần đầu tiên trong đời, đương nhiên còn nhớ rõ.

Cũng nhớ khi xem mắt đã hứa hẹn, đời này nhất định đối xử tốt với cô ấy.

Nhưng…

Hình như những năm qua đã quên mất, giờ phút này lại nghĩ đến. Đây là thất bại trong đời anh.

Đó là một lời hứa hiếm hoi anh đưa ra nhưng không thể thực hiện.

Sao không mờ mịt chứ.

Kiều Vi đưa tay nắm tay anh. Nghiêm Lỗi cầm tay cô.

Kiều Vi ôm chặt anh: “Giữa người với người, có khi duyên phận không tới.”

Nghiêm Lỗi gật đầu.

Kiều Vi nói: “Nếu không lập mộ chôn quần áo và di vật đi.”

Nghiêm Lỗi biết mộ chôn quần áo và di vật là gì. Có rất nhiều đồng đội không về được, chính là lập mộ chôn quần áo và di vật.

Kiều Vi mở hòm, tìm được hai bộ quần áo cũ.

Bỏ vào trong một cái vò nhỏ, chôn ở một góc trong sân.

Không thể lập bia.

Nghiêm Lỗi ra bờ sông tìm một tảng đá lớn ước chừng bằng quả bóng rổ trông thuận mắt, bê về nhà, đặt lên trên, thay cho bia mộ.

Nghiêm Tương nhanh chóng chú ý đến việc có một tảng đá lớn trong góc sân nhà mình. Thường thường sẽ có một ít thức ăn đặt ở đó, một miếng bánh hay một quả gì đó.

Cậu bé hỏi Nghiêm Lỗi, Nghiêm Lỗi không biết trả lời sao.

Kiều Vi nói: “Đó là đá cầu nguyện, con có tâm nguyện gì, có thể nói cho “nó” biết.”

Nghiêm Tương không nói lên lời: “Con không còn là con nít nữa. Con là người chủ nghĩa duy vật, chiến sĩ chủ nghĩa cộng sản kiên định.”

Kiều Vi nói: “Dù là chiến sĩ chủ nghĩa cộng sản kiên định nữa cũng sẽ có tâm nguyện mà.”

Nói cũng đúng.

Nghiêm Tương lén lút đi cầu nguyện.

Cậu bé chắp tay trước ngực: “Là em gái nhé.”

“Đừng là em trai, đừng là em trai.”

“Nếu như sinh một Quân Quân, quá phiền lo.”

Quân Quân cũng đã trưởng thành, lớn hơn Nghiêm Tương một tuổi.

Thằng bé kế thừa gen cường tráng của đoàn trưởng Triệu và chị Dương, to khỏe giống như con bê.

Rất giỏi gây rắc rối.

Đoàn trưởng Triệu thường cảm thấy nuôi thằng con trai này có thể khiến mình bớt mười năm tuổi thọ.

Kiều Vi nhận chức vụ nhàn hạ ở Ủy ban Cách mạng, thân thể không thoải mái muốn xin nghỉ.

Mạnh Tác Nghĩa vẫn còn quá cứng nhắc, hiện tại ông ta còn cứng nhắc hơn cả năm năm trước.
 
Thập Niên 60: Cuộc Sống Mỹ Mãn Của Vợ Trước Lót Đường Trong Niên Đại Văn
Chương 157



Vừa vặn dựa vào cớ mang thai có thể tránh đi rất nhiều chuyện.

Thi thoảng có buổi chiều cô cũng sẽ đi bộ đến thư viện, buổi sáng Nghiêm Tương học xong sẽ đến đại viện Ủy ban Cách mạng ăn cơm với cô, cơm nước xong, cậu bé sẽ đến thư viện.

Hiện giờ Trịnh Ngải là giám đốc ở đó, tất cả như trước.

Vài người ở thư viện đều xem như là thầy của cậu bé ở phương diện nào đó, cậu bé lớn lên bên cạnh bọn họ.

Thậm chí có thể nói, ở phương diện khác, có khi vài người này hiểu biết về Nghiêm Tương còn nhiều hơn cả bố cậu bé.

Khi Kiều Vi đi qua, Tiểu Ngô đang nói chuyện với Trịnh Ngải, thấy cô, hai người đều dừng lại.

“Sao thế?” Kiều Vi kỳ quái.

Tiểu Ngô nói: “Chủ nhiệm, Tương Tương, thằng bé…”

Cô ấy không biết nên nói sao nữa.

Nghiêm Tương không giống với những đứa trẻ khác… Vài năm qua, mọi người trong thư viện dần có nhận thức này.

Trịnh Ngải đẩy mắt kính: “Tự chị đi qua nhìn xem.”

Kiều Vi tò mò đi qua, Nghiêm Tương ở trong phòng đọc, đang cúi đầu trên bàn lớn viết vẽ gì đó. Trên bàn rất nhiều giấy.

Kiều Vi đi qua, cậu bé không phát hiện ra, rất tập trung.

Kiều Vi nhìn những tờ giấy này, tràn ngập ký hiệu và công thức tính.

Kiều Vi trầm mặc, nhẹ nhàng lui ra, hỏi hai người: “Thằng bé làm vậy từ khi nào?”

Cô cho rằng đại khái đã được vài tiếng, dù sao nhiều giấy nháp như vậy.

Nhưng Trịnh Ngải nói: “Được mấy ngày rồi.”

Trong những người ở thư viện, chỉ có Tiểu Ngô thích toán, cô ấy nói: “Em nhìn không hiểu.”

Kiều Vi khẽ thở dài.

Trịnh Ngải nói: “Vừa rồi bọn em thương lượng, có cần thu dọn phòng xép trong văn phòng của chúng ta, để Tương Tương ở đó không. Đỡ cho người khác quấy rầy đến thằng bé.”

Cũng đỡ cho người khác nhìn thấy cậu bé.

Có khi, quá mức khác biệt với người thường, chưa chắc bọn họ sẽ cho là chuyện tốt. Thậm chí có thể sẽ sinh ra cảm xúc tiêu cực.

Chưa kể đến những năm tháng trước mắt, phần tử trí thức không ở phòng học mà ở lều X.

“Được.” Kiều Vi nói: “Xin nhờ mọi người.”

Người của thư viện lặng thầm bảo vệ Nghiêm Tương.

Bụng của Kiều Vi ngày một lớn.

Mùa xuân gieo trồng, mùa thu gặt hái.

Hiện giờ bác sĩ ở bệnh viện huyện không được đầy đủ.

Kiều Vi đến sinh ở bệnh viện quân đội của quân khu.

Sư trưởng Nghiêm và con trai cả của anh chờ mong ở ngoài phòng sinh.

Kể cả Nghiêm Tương cũng là lần đầu tiên nhìn thấy bố mình không bình tĩnh như vậy.

Anh cứ đi tới đi lui trong hành lang.

Mũ quân đội đều sắp méo mó.

“Sẽ rất đau đấy.” Anh hơi lo âu: “Cô ấy ghét đau nhất.”

“Ôi, vì sao bác sĩ không nghĩ ra biện pháp sinh con không đau chứ? Kỹ thuật y học này không thể tiến bộ thêm chút sao?”

Hôm nay, người bố này lại nói không ngừng.

Khiến Nghiêm Tương phải nhìn sang chỗ khác.

Nghiêm Tương lại rất bình tĩnh: “Bố, bình tĩnh chút.”

Bố gõ đầu cậu bé: “Ông đây rất bình tĩnh.”

Phòng sinh vừa mở ra, hai người đều vọt tới.

Bà đỡ bế tã lót đi ra, cười chúc mừng: “Sư trưởng Nghiêm, chúc mừng, là con gái.”

Đá cầu nguyện lại hiển linh.

Hai người đều vui mừng nhướng mày.

Nghiêm Lỗi hỏi: “Vợ tôi đâu.”

“Chờ chút, đang lấy nhau thai ra, cho anh nhìn con trước.” Bà đỡ cho bố xem xong cục cưng mới sinh, lại ôm về phòng sinh.

Một lớn một nhỏ tiếp tục chờ mong, lại qua nửa tiếng nữa, cả người lớn và trẻ con mới được đẩy ra.

Tóc bên thái dương của Kiều Vi đều ướt đẫm.

Nghiêm Lỗi nắm tay cô: “Đau không?”

Kiều Vi đã không còn sức nói chuyện.

“Được rồi, đừng nói, đừng nói.”

Anh luôn nắm tay cô suốt chặng đường cô được đẩy vào phòng bệnh cán bộ cao cấp.

Sau khi Kiều Vi uống chút nước xong, ăn socola đã chuẩn bị trước bổ sung thể lực, Kiều Vi mới có sức nói chuyện.

“Đau chết đi được.” Cô nhe răng: “Về sau không sinh nữa!”

Nghiêm Lỗi lập tức đồng ý: “Không sinh nữa.”

Nghiêm Tương hơi hoang mang.

Mẹ đã sinh cậu bé, nên biết nỗi đau của sinh con.

Nhưng bố lại nói không biết, thật ra sinh hay không do người khống chế.

“Nếu có thể không sinh.” Cậu bé khó hiểu hỏi: “Vì sao còn mang thai sinh con chứ?”

Thiên tài cũng có điểm mù tri thức.

Chủ yếu là thời điểm này, kể cả thư viện đều không có sách về đề tài giáo dục sinh sản, cậu bé thiếu thông tin ở phương diện này.

Nghiêm Lỗi và Kiều Vi đồng thời dừng lại.

Nghiêm Lỗi nghiêm mặt: “Chuyện của người lớn, trẻ con đừng hỏi.”

Kiều Vi không nhịn được cười.

Nhưng cười thì sản dịch như được mở cống, giống như đái dầm, cô chỉ đành dùng sức nhịn.

Rất vất vả.

Nghiêm Tương không hiểu, lắc đầu, nhìn em gái.

Cậu bé nhíu chặt mày.

Kiều Vi phát hiện không đúng: “Sao vậy?”

Nghiêm Tương cau mày: “Không có gì.”

Sớm biết em gái như này, cậu bé đã không đi cầu nguyện.

Thế này cũng quá…

Còn không bằng sinh một Quân Quân.

Nhưng đây là em gái ruột, Nghiêm Tương nói lời trái lương tâm: “Em gái… thật đáng yêu.”

Cậu bé nói rất miễn cưỡng, ai nghe còn không hiểu chứ.

Nhất là Nghiêm Lỗi, anh hiểu ngay lập tức.

Anh vui vẻ: “Chê em gái xấu sao? Bố nói cho con biết, em gái giống hệt con lúc vừa sinh ra.”

“Hả?” Nghiêm Tương kinh ngạc: “Khi con vừa sinh ra cũng giống vậy sao?”

Nhăn nhúm, giống như con khỉ con?

Dù sao Kiều Vi có ký ức, cô buồn cười chết.

“Vừa sinh ra ai cũng đều như vậy, hai ngày nữa sẽ nảy nở.” Cô nói chắc như đinh đóng cột: “Em gái con, không thể xấu được!”

“Thật sao?” Nghiêm Tương ôm thái độ hoài nghi.

Ba ngày sau, Nghiêm Tương bắt đầu thích.

Em gái nhiều nếp nhăn thật sự nảy nở, nhìn đẹp hơn!

Bé thật đẹp!

Cục cưng mỗi ngày một dạng, càng ngày càng chắc nịch.

Khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại, dùng ngón tay chạm nhẹ vào, Nghiêm Tương chơi không ngán!

Em gái mình chơi thật vui!
 
Thập Niên 60: Cuộc Sống Mỹ Mãn Của Vợ Trước Lót Đường Trong Niên Đại Văn
Chương 158



Em gái quá đẹp, đáng giá dùng một miếng socola đi lễ tạ thần.

Nghiêm Tương chắp tay trước ngực: “Cảm ơn đá cầu nguyện nhé. Tôi có em gái rồi.”

Cậu bé bóc vỏ socola đặt lên tảng đá.

“Em gái tôi còn xinh hơn em gái của người khác.”

Nhưng mà chuyện đặt tên cho con gái lại làm khó Kiều Vi.

Chủ yếu là cô muốn đặt cho con gái một cái tên dễ nghe, cô không thể chấp nhận mấy cái tên thường thấy như Phượng, Anh, Lan, Trân. Cũng không muốn lấy cái tên mang tính thời đại, tính chính trị quá mạnh kiểu như Ái Hoa này.

Nhưng tệ ở chỗ, những cái tên “dễ nghe” cô đặt lại như lộ ra hơi thở chính trị không đúng đắn vào thời đại này.

Nghiêm Lỗi xem cái nào xóa cái đó.

Nghiêm Lỗi không giúp gì được trong chuyện này, kêu anh hỗ trợ, chính là Nghiêm Lan, Nghiêm Anh, Nghiêm Trân linh tinh.

Cuối cùng, là Nghiêm Tương đóng góp một câu.

“Con tên Tương.” Cậu bé nói: “Vậy gọi em gái là Phù đi.”

“Đất Tương mọc đầy sen, xưa có câu ‘gió thu vạn dặm nước Phù Dung’.” (nước Phù Dung: chỉ tỉnh Hồ Nam, Trung Quốc)

“Nghiêm Phù.” Cậu bé tươi cười, hôn lên khuôn mặt như trứng gà bóc của em gái: “Em tên là Nghiêm Phù.”

Nghiêm Phù ra đời đã mang đến một ít biến hóa trong nhà Kiều Vi.

Sau khi Nghiêm Lỗi thăng chức thì bên cạnh có thông tín viên, thông tín viên xử lý việc nhà cho lãnh đạo. Hiện giờ mấy việc như ở nhà nấu cơm, quét dọn vệ sinh đều do thông tín viên làm.

Nhưng Nghiêm Phù còn nhỏ như vậy, sau khi Kiều Vi nghỉ sinh xong phải tiếp tục đi làm. Đương nhiên là cô không định đưa Nghiêm Phù đến nhà trẻ, cho dù nhà trẻ sẽ đặc biệt quan tâm đến con của lãnh đạo, nhưng quan tâm này vẫn rất ít.

Do đó, tất nhiên trong nhà cần thêm một dì chuyên môn trông con.

Nhà thêm nhân khẩu, đương nhiên là Nghiêm Lỗi sẽ viết thư về quê, cũng nói đến chuyện muốn tìm một dì.

Dĩ nhiên là người trong thôn của Nghiêm Lỗi đều có ý tưởng, các chị dâu, em dâu đều nghĩ đến để cho em gái, cháu gái nhà mẹ đẻ nhà mình tới. Giống như Lâm Tịch Tịch làm việc cho nhà họ Triệu vậy, khi này dùng bảo mẫu, chọn lựa đầu tiên là người thân họ hàng ở quê sẽ cảm thấy yên tâm hơn.

Nghiêm Lỗi đề cập với Kiều Vi, Kiều Vi từ chối thẳng.

“Gần là tục, chính là xa thơm gần thối. Nếu như người thân họ hàng của anh gặp khó khăn, anh chìa tay giúp đỡ là được. Mọi người đều tốt.” Cô nói: “Anh đưa người lên đây, em không hài lòng lại đưa về, thành ra bị oán trách, việc gì phải vậy.”

“Em không giống với chị dâu Triệu, chị ta có thể có tiếng nói chung với Tịch Tịch, nhưng em và người của thôn Nghiêm thì rất khó.”

“Em coi người ta như dì để cho người ta làm nhiều việc, người ta coi em là người thân họ hàng, có vẻ em khắc nghiệt. Nếu như em thật sự coi người ta là người thân họ hàng, lại không tiện sai khiến người ta làm việc. Em đang làm gì đây, em tìm người đến làm cô chủ à?”

“Vẫn là câu nói kia, người thân họ hàng có khó khăn, anh cứ việc chìa tay giúp đỡ, nhưng đừng đưa đến nhà. Xa thơm gần thối không phải nói chơi đâu.”

Nói có đạo lý, Nghiêm Lỗi đồng ý.

Thật ra, khi anh về quê cũng có cảm giác nói chuyện không hợp, thậm chí không nói chuyện được với người ở quê.

Hơn nữa yêu cầu của Kiều Vi về các phương diện vệ sinh, sinh hoạt là rất cao, người ở quê đến đây lại bị cô yêu cầu như vậy, rất có khả năng cảm thấy cô là người khắt khe.

Vốn định giúp đỡ người thân họ hàng, ngược lại làm hỏng thanh danh, không cần, không cần vậy.

Nghiêm Lỗi viết thư từ chối đề nghị ở quê.

Vào lúc này đặc biệt có ban ngành chuyên quản lý việc vặt, các phương diện khác nhau trong cuộc sống của cán bộ, Nghiêm Lỗi kêu bọn họ đề cử cho vài người, trải qua phỏng vấn của Kiều Vi, chọn trúng một dì hơn bốn mươi tuổi.

Kiều Vi nghỉ sinh năm mươi sáu ngày rồi đi làm lại.

Ngay cả trong thời đại này, tỷ lệ chết non của trẻ con vẫn rất cao.

Kể từ sau khi có em gái, Nghiêm Tương bắt đầu siêng năng đọc các loại sách y học. Sau khi đọc xong tất cả sách có thể đọc được ở thư viện, cậu bé bắt đầu lục lọi tài liệu ở Sở Y tế.

Bố cậu là cán bộ cấp Sư đoàn, mẹ cậu là Phó Chủ nhiệm Ủy ban Cách mạng, đi đến đâu đều được.

Đồng thời, việc học tập tài liệu y học cũng không chậm trễ chuyện cậu bé đang làm trong căn phòng ở văn phòng thư viện.

Kiều Vi cũng đã từng hỏi đó là cái gì, Nghiêm Tương nói: “Một loại thuật toán.”

Hai chữ “thuật toán” thì Kiều Vi có thể nghe hiểu được, nhưng nói thêm nữa thì cho dù Kiều Vi có là kẻ xuyên không cũng không nghe hiểu.

Có mạ không lo dài, Tiểu Nghiêm Phù đón gió lớn lên, chớp mắt đã một tuổi.

Bình thường bé giống như một cục tuyết, cực kỳ đáng yêu. Nghiêm Tương thường ôm bé đến chỗ Quân Quân để khoe khoang.

Có khi cũng sẽ mang bé đến chơi với con nhà chú Lữ. Thằng hai nhà chú Lữ sinh sau Nghiêm Phù nửa tháng.

Lữ Thiên Trạch đùa: “Về sau để Tiểu Phù gả đến nhà chú nhé.”

Nghiêm Tương nói: “Vậy không được.”

Cậu ôm Nghiêm Phù chạy mất.

Còn nhẹ nhàng kề tai nói nhỏ với Nghiêm Phù: “Về sau chúng ta không đến nhà họ chơi nữa.”

Đều mang bụng bầu, khi mẹ mang thai chẳng phải làm gì cả. Mẹ không khom lưng được, bố ngồi cạnh đeo giày cho mẹ, rửa chân cho mẹ.

Nhưng chị Lâm ở trong nhà chú Lữ, cho dù mang thai vẫn phải làm rất nhiều việc.

Tuy rằng chị ta luôn cười tủm tỉm, giống như rất thoải mái. Nhưng Nghiêm Tương có so sánh, trong lòng có cân nhắc.

Cậu không thể để Nghiêm Phù đến nhà họ Lữ làm việc được.

Cậu còn cảnh cáo bố mẹ một cách đứng đắn: “Phù Phù lớn lên không thể đến nhà họ Lữ. Con không đồng ý.”

Nghiêm Lỗi cảm thấy con trai tinh tường sáng suốt: “Đúng! Bố cũng không đồng ý.”

Anh có thể làm anh em sinh mệnh với Lữ Thiên Trạch, nhưng quyết không thể làm thông gia với Lữ Thiên Trạch.

Chuyện này không cần thương lượng, toàn bộ đàn ông nhà họ Nghiêm không đồng ý.

Kiều Vi: “…”

Con bé mới một tuổi thôi, có phải hai người đã quá lo lắng cho tương lai rồi không.

Lữ Thiên Trạch tránh nạn ở Hạ Hà Khẩu bốn năm, cuối cùng vào năm Nghiêm Phù một tuổi đã được sửa lại án sai, anh ta có thể về Bắc Kinh.

Anh ta uống một trận rượu với mấy người Quân trưởng Phan, Nghiêm Lỗi, đoàn trưởng Triệu, đoàn trưởng Mã, tất cả mọi người đều rơi lệ.

Anh ta mang Lâm Tịch Tịch và hai con về Bắc Kinh, tất cả mọi người ra nhà ga tiễn đưa.

Mấy người đàn ông đứng chung một chỗ nói chuyện, mấy người phụ nữ đứng chung một chỗ nói chuyện.

Cuối cùng Lâm Tịch Tịch cũng chờ đến một ngày này.

Chị Dương khóc: “Cháu phải tự chăm sóc bản thân thật tốt.”

Chị ta định dặn cô ta đừng để bị bắt nạt. Chuyện hôn nhân của Lâm Tịch Tịch là trèo cao vào niên đại đặc thù, bản thân chị Dương là dân quê, trong lòng tồn tại sợ hãi với “nhà cao cửa rộng” ở Bắc Kinh kia, luôn sợ sau khi nhà họ Lữ thấy con trai được sửa lại án sai sẽ ghét bỏ Lâm Tịch Tịch.

Bọn họ là người trong thành, chẳng phải khinh thường người nhà quê nhất sao.

Nhưng lại không thể nói ra, nói vậy thành khó coi, chỉ có thể nhiều lần dặn Lâm Tịch Tịch phải chăm sóc tốt cho mình, còn nói: “Bên này là nhà mẹ đẻ của cháu.”

Có một gia đình cán bộ cấp đoàn làm nhà mẹ đẻ, dù sao nhắc đến nhà mẹ đẻ như vậy cũng dễ nghe hơn nhà mẹ đẻ làm nông ở quê.

Lâm Tịch Tịch nói: “Mợ, mợ yên tâm đi.”

Cô ta lấy kiếp trước của mình làm đường tham chiếu, cho dù đi Bắc Kinh làm bảo mẫu cho cả nhà họ Lữ này, cô ta cũng coi như đã kiếm lời hơn kiếp trước.

Chưa kể đến cô ta còn sinh hai đứa con cho Lữ Thiên Trạch. Mỗi lần sinh con, bà cụ ở Bắc Kinh đều kêu người đưa cho rất nhiều đồ và tiền.

Chồng và con cả của bà cụ đều đã chết, bà cụ muốn nhìn thấy nhất là nhà họ Lữ con đàn cháu đống. Lâm Tịch Tịch ba năm sinh hai đứa, vừa vặn hợp ý bà cụ.

Dựa vào hai đứa bé này, Lâm Tịch Tịch biết nửa đời sau của mình đã không cần phải lo lắng gì nữa.

Sống lại một đời, cuối cùng đã được sống cuộc sống mình muốn.

Một năm này, quốc gia tổ chức một kỳ thi chung cho các học viên công, nông, binh được các tỉnh đề cử. Từ sau khi có phong trào hủy bỏ thi đại học, đây là một cuộc thi gần với “thi đại học” nhất trong.

Kiều Vi còn tưởng rằng mình nhớ nhầm thời gian, khôi phục thi đại học ở trong ấn tượng của cô là chuyện ở mốc thời gian rất xa sau đó, hẳn là sau khi vĩ nhân qua đời mới đúng.

Mỗi lần như vậy cô rất muốn gõ đầu mình, vì sao không nhớ kỹ các mốc thời gian quan trọng trong lịch sử chứ. Nhưng trên thực tế, đối với lịch sử đại đa số người đều là như vậy, biết rõ đại khái hoặc là một vài sự kiện quan trọng, về phần năm tháng cụ thể, không cần tham gia vào kỳ thi trong lịch sử, ai sẽ tốn tâm tư ghi nhớ chứ.
 
Thập Niên 60: Cuộc Sống Mỹ Mãn Của Vợ Trước Lót Đường Trong Niên Đại Văn
Chương 159



Ai còn biết trước được mình sẽ xuyên không?

Sự thật chứng minh Kiều Vi không nhớ nhầm, cuộc thi một lần này không phải là kỳ thi đại học.

Kiều Vi rất muốn thừa dịp khôi phục thi đại học để đẩy Nghiêm Tương ra. Xét cho cùng, dù có che đậy thế nào cùng không thể hoàn toàn giấu giếm được. Kiều Vi muốn tìm thời cơ thích hợp để đẩy Nghiêm Tương ra làm “thiếu niên thiên tài” .

Bởi vì cô biết rõ hoàn cảnh của một huyện nhỏ có thể cung cấp cho Nghiêm Tương là rất có hạn. Nghiêm Tương cần sân khấu ở trình độ cao hơn nữa.

Hiện giờ Nghiêm Lỗi dần dần biết được con trai Nghiêm Tương của anh là một đứa trẻ vô cùng “thông minh”.

Nhưng thật ra thì anh không hiểu chính xác Nghiêm Tương thông minh đến trình độ nào. Bởi vì mức độ nhận thức của anh cũng chỉ là “thiếu niên thiên tài”, mà trên thực tế mức độ của Nghiêm Tương đã vượt ra khỏi không gian.

Chỉ có Kiều Vi là người ngoài chiều không gian này mới có thể hiểu được.

Kiều Vi định kiên nhẫn thêm chút nữa, dù sao lúc này Nghiêm Tương mới mười một tuổi, cậu bé còn có thể tiếp tục hưởng thụ thời thơ ấu vô lo vô nghĩ.

Nhưng mùa đông đi qua, mùa xuân đến, vào năm Nghiêm Tương mười hai tuổi này, cậu bé đã cầm một xấp giấy thật dày đến hỏi Kiều Vi vấn đề đi về con đường nào.

“Làm ra rồi?” Kiều Vi kinh ngạc.

Nghiêm Tương gật đầu: “Vâng!”

“Cái này…” Kiều Vi nhận lấy xấp giấy, các ký hiệu, công thức dày đặc chi chít, vốn nhìn không hiểu. Cô ngước mắt: “Con muốn như thế nào?”

Nghiêm Tương nói: “Hy vọng có thể dùng đến chỗ có ích.”

Kiều Vi hỏi: “Vậy con nói cho mẹ nó có thể ứng dụng vào lĩnh vực nào?”

Trên mặt Nghiêm Tương sáng bừng lên: “Chân lý và mũi kiếm!”

Từ nhỏ Nghiêm Tương đã học lý luận chủ nghĩa cộng sản với bố mẹ, cậu bé giống như bố cậu bé, là một chiến sĩ chủ nghĩa cộng sản kiên định.

Trong năm tháng ấm áp ở trạm phát thanh khi còn bé, quyển sách cậu bé đã lật giở mòn là “Sổ tay huấn luyện dân binh”. Bối cảnh tồn tại của quyển sách kia là toàn dân chuẩn bị chiến đấu, không sợ chống lại đạn hạt nhân đến từ thế giới phương Tây, thậm chí còn xây dựng lại từ vùng đất chết.

Vài thứ kia đã âm thầm cắm rễ ở trong lòng đứa bé nho nhỏ.

Khi lớn thêm chút nữa, cậu bé ngồi ở trong lòng bố, ngửa đầu nghe mẹ ở trên sân khấu diễn thuyết cho các anh chị lớn hơn.

Cô nói, tôn nghiêm chỉ ở trên đầu mũi kiếm, chân lý chỉ ở trong tầm bắn của đại bác.

Khi đó người bị rung động không chỉ có bố.

Kể từ khi còn rất nhỏ, cậu bé đã biết mình muốn gì nhất.

Kiều Vi trầm mặc thật lâu.

Chuyện này phá vỡ kế hoạch để Nghiêm Tương giả làm thiếu niên thiên tài bình thường rồi đẩy ra, để cho cậu bé đi vào đại học, tiến vào nền tảng giáo dục cao nhất, tìm cơ hội phát huy năng lực của bản thân.

Cô cũng không ngờ con đường Nghiêm Tương muốn đi là chân lý và mũi kiếm.

Nhưng cô biết rõ, cho dù là thế giới chân thực hay thế giới của chiều không gian này, quốc gia đều cần chân lý và mũi kiếm.

Cô không biết trong thế giới hiện thực có tồn tại người vượt ra khỏi chiều không gian như Nghiêm Tương không, nhưng cô biết rõ, nếu như đẩy Nghiêm Tương, nhân tài siêu chiều này ở thế giới chiều thấp, sẽ có thể khiến cho thế giới này chệch ra khỏi quỹ tích lịch sử thế giới ban đầu của cô.

Cô là một con bướm nho nhỏ, mềm yếu, vốn không có năng lực dự đoán bờ bên kia đại dương rốt cuộc có thể nổi lên gió lốc lớn bao nhiêu.

Kiều Vi không lập tức trả lời Nghiêm Tương.

Nghiêm Tương cũng không sốt ruột. Trừ bỏ đắm chìm ở trong biển tri thức ra, cậu bé còn có cuộc sống thuộc về mình. Mỗi ngày đều diễn ra như thường lệ.

Sau khi làm ra thuật toán này, cậu bé không còn đến thư viện nữa.

Thật ra trong thư viện kia đã sớm không còn bộ sách nào có giá trị với cậu bé nữa. Mới đầu là bởi vì mẹ làm ở trong đó, về sau là quen thuộc với hoàn cảnh của nơi đó, trước khi thuật toán chưa làm ra, không định chuyển chỗ khác.

Thật ra cậu bé đã lớn, sớm có thể tự đi về giữa khu Hạ Hà Khẩu và khu cũ của huyện, vốn không cần chờ mẹ cùng về nhà mỗi ngày.

Do đó sau khi cậu bé làm xong thuật toán này, cũng nói cho chú Trịnh của thư viện, căn phòng ở trong văn phòng kia, không cần lưu lại cho cậu bé nữa.

Đại khái về sau sẽ không đến nữa.

Mũi chú Trịnh đỏ lên, dì Tiểu Ngô cũng đỏ mắt. Dì Thẩm lải nhải nói mình cũng nên về hưu, về nhà bồng cháu nội.

Bọn họ nhìn cậu bé lớn lên, âm thầm bảo vệ suốt chặng đường.

Nhưng thiên hạ không có bữa tiệc nào không tàn. Con lớn rồi đều phải rời nhà, rời khỏi bố mẹ.

Kiều Vi rối rắm rất nhiều ngày, sau đó lựa chọn thương lượng với Nghiêm Lỗi.

Bởi vì Nghiêm Tương không chỉ là con của riêng mình cô, cậu bé là con của cả hai chuyện cho tới bây giờ, cũng phải nói cho Nghiêm Lỗi, để anh biết sắp sửa phải đối mặt với điều gì, mới có thể cùng cô làm ra quyết định.

Nghiêm Lỗi nghe xong lời Kiều Vi nói, cảm thấy hơi khó tin.

“Chính là đang nói, Tương Tương… còn thiên tài hơn thiên tài?” Anh hỏi: “Em có ý này đúng không?”

Kiều Vi gật đầu.

Nghiêm Lỗi sờ cằm nhìn Nghiêm Tương.

Nghiêm Tương nhếch miệng… dáng vẻ này của bố thật thú vị.

Nghiêm Lỗi gõ đầu cậu bé: “Đứng đắn chút!”

Thiên tài thì sao, có là thiên tài nữa, cũng là con trai của ông đây. Con trai còn dám chê cười bố, làm phản hả.

“Vậy nên, rốt cuộc là em đang rối rắm điều gì?” Nghiêm Lỗi hỏi Kiều Vi.

Kiều Vi cầm một xấp giấy thật dày trong tay: “Cái này… căn cứ theo lời Nghiêm Tương nói, như vậy, nơi con nên đi tới nhất là Ủy ban Khoa học và Công nghệ Quốc phòng.”

Ủy ban Khoa học và Công nghệ Quốc phòng, Ủy ban Khoa học Kỹ thuật Công nghiệp Quốc phòng Trung Quốc. Thời gian này, chủ tịch của Ủy ban Khoa học và Công nghệ Quốc phòng chính là vị chịu trách nhiệm về hai quả bom một vệ tinh kia.

Thứ này của Nghiêm Tương, chỉ có đưa đến đó đại khái mới có người đọc hiểu được.

Nghiêm Lỗi hỏi: “Sau đó thì sao?”

Kiều Vi im lặng thật lâu, mới nói: “Sau đó, Tương Tương có thể sẽ rời khỏi chúng ta.”

Nghiêm Lỗi không hiểu: “Vì sao?”

Kiều Vi nói: “Dựa theo lời Tương Tương nói, thứ này ứng dụng ở trên lĩnh vực kia, con nhất định sẽ bị mang đi. Anh biết đấy, ở chỗ chúng ta không nhìn thấy, có rất nhiều người đang lặng lẽ trả giá vì đất nước. Mười mấy năm, hai mươi năm không nhìn thấy bóng dáng, không nghe thấy tên họ, có vài người thậm chí người trong nhà còn cho rằng bọn họ đã chết.”

Ví dụ như cha đẻ tàu ngầm của đất nước chúng ta, chính là ba mươi năm chưa về nhà một lần nào.

Thậm chí người trong nhà vốn không biết ông ấy làm gì. Mãi cho đến sau này ông ấy gửi một tờ báo về nhà, bà mẹ nghiêm túc nghiên cứu, mới rõ rốt cuộc con trai đang làm gì.

Điểm Kiều Vi do dự là một khi đưa đồ ra, Nghiêm Tương có khả năng biến mất khỏi cuộc sống của bọn họ.

Rời xa bố mẹ, em gái, trở thành người không tên không họ, đi làm chuyện kinh thiên động địa.

Vĩ đại, tất nhiên là vĩ đại, nhưng là rất đau khổ đối với người trong nhà.

Nghiêm Lỗi cảm thấy rất khoa trương, tuy rằng anh đọc một xấp giấy kia mà không hiểu gì cả, cũng bởi vì không hiểu nên sinh lòng kính sợ, nhưng anh vẫn cảm thấy Kiều Vi đang phóng đại.

“Sao em có thể xác định vậy?” Anh chất vấn: “Cho dù Tương Tương thật sự rất thông minh. Sao em xác định đồ này của con chắc chắn có ích?”

Kiều Vi ngước mắt.

Bởi vì, tôi là kẻ xuyên không.

Bởi vì, tôi có cái nhìn Thượng đế.

Kiều Vi chắc chắn như thế, Nghiêm Lỗi trở nên nghiêm túc.

“Nếu như con trai anh có bản lĩnh này, đừng nói rời nhà ba mươi năm, kể cả chia tách cả đời, anh làm bố cũng ủng hộ con.”

Nghiêm Lỗi là người điển hình của thời đại này, Kiều Vi im lặng.

Nghiêm Lỗi nhận ra, anh nhìn sang Nghiêm Tương: “Tương Tương, ý tưởng của bản thân con thì sao?”

Mới vừa rồi Nghiêm Tương vẫn nghiêm túc nghe, cuối cùng biết vì sao mẹ lại do dự.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back