Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Thập Niên 60: Cuộc Sống Mỹ Mãn Của Vợ Trước Lót Đường Trong Niên Đại Văn

[BOT] Mê Truyện Dịch
Thập Niên 60: Cuộc Sống Mỹ Mãn Của Vợ Trước Lót Đường Trong Niên Đại Văn
Chương 150



Con người mà, ai chẳng có lúc không cẩn thận lỡ miệng.

Cô dặn dò chị Dương: “Sau này đừng nói lung tung nữa nhé.”

Chị Dương gật đầu như gà mổ thóc.

Kiều Vi nói: “Tôi còn phải đi làm, tôi đi trước đây.”

Cô cưỡi xe đạp đi mấy mét, sau đó quay đầu xe lại.

Chị Dương và Lâm Tịch Tịch đến gần, nghe thử cô dặn cái gì.

Quả nhiên là Kiều Vi có điều cần dặn dò họ.

“Lúc về nhà thử coi thử trong nhà có tờ tuyên truyền hay áp phích về vĩ nhân nào bị cắt không thì nhớ xử lý đi nhé.”

“Tôi nói xử lý tức là đốt đi, nghe rõ chưa?”

Mặt chị Dương lại tái nhợt.

Kiều Vi thấy biểu hiện của chị Dương thì biết mình không nhiều lời rồi, chắc chắn trong nhà chị ta có.

Quả nhiên, chị Dương chạy vội về nhà, trong nhà thật sự có một tấm áp phích vĩ nhân bị cắt. Lâm Tịch Tịch tức giận: “Mợ cắt lúc nào thế?”

Chết thật chứ.

Chị Dương nói: “Hôm đó không tìm thấy giấy nên mợ tiện tay…”

Lâm Tịch Tịch giật lấy tờ giấy, lấy diêm châm lửa đốt rụi nó.

Nhìn tờ giấy đã biến thành tro, chị Dương mới nằm vật lên giường: “Mợ không biết, mợ thật sự không biết những chuyện này…”

Người phụ nữ cả ngày chỉ quẩn quanh ở xó bếp, trong nhà cũng không có báo chí, ý thức chính trị bị phai đi rất nhiều.

Lâm Tịch Tịch kiểm tra lại quanh nhà lần nữa, chắc chắn không còn cái gì mới quay lại nhìn chị Dương: “Thôi không sao. Sau này mợ nhớ chú ý nhé.”

Hôm nay cô ta cũng rất sợ hãi.

Trước kia cô ta sống ở nông thôn, mười tám đời tổ tông là bần nông, sau đó giác ngộ cách mạng, cũng không bị ảnh hưởng nhiều. Không ngờ sau này vào thành phố, đã có kinh nghiệm rồi.

Nhưng vẫn bị dọa sợ chết khiếp

Đến trưa, Lâm Tịch Tịch chuẩn bị nấu cơm, cô ta vào phòng xem thì thấy chị Dương vẫn còn nằm.

“Mợ, tới giờ mợ qua nấu cơm cho người kia rồi.” Cô đẩy chị Dương một cái.

Chị Dương lầm rầm hai tiếng: “Mợ thấy khó chịu trong người.”

Hôm nay quá mức hoảng sợ nên người vẫn chưa bình tĩnh được.

Lâm Tịch Tịch nói: “Vậy phải làm sao bây giờ? Hay là cháu nấu xong mang qua?”

Chị Dương thở dài: “Không được. Người kia soi mói lắm. Không thì cháu cứ qua nấu cho cậu ta đi. Cậu ta còn phải hướng dẫn cháu nấu sao nữa, chứ không làm tùy tiện được.”

“Vậy mợ ăn gì?”

“Cháu qua nấu cho cậu ta trước đi, đừng để cậu ta đói. Lúc về cháu và mợ ăn chút mì là được.”

“Được rồi, vậy cháu đi đây.”

Lữ Thiên Trạch không ngờ hôm nay cháu gái đoàn trưởng Triệu sẽ đến đây nấu cơm.

Lâm Tịch Tịch đi vào chào hỏi: “Đồng chí Lữ, mợ tôi… mợ tôi hôm nay không khỏe nên tôi qua nấu cơm thay mợ.”

Tiếng phổ thông của cô ta không bằng Kiều Vi nhưng tốt hơn chị Dương nhiều.

Lữ Thiên Trạch gật đầu: “Được.”

Lâm Tịch chuẩn bị nấu cơm, cô ta hỏi: “Có gì cần chú ý không? Mợ tôi nói anh có rất nhiều yêu cầu.”

Lữ Thiên Trạch nhếch miệng cười: “Không, cô làm đại là được. Tôi đọc sách, khi nào làm xong gọi tôi.”

Anh ta nói xong thì vào nhà, khép một cánh cửa lại, dù anh ta không đóng hẳn nhưng cửa vẫn giống như một tầng ngăn cản, đây chính là biên giới.

Lâm Tịch Tịch không nói gì, yên lặng nấu cơm.

Cô ta nấu xong thì không gõ cửa vào nhà mà đứng trong sân gọi anh ta: “Tôi nấu xong rồi, ăn được rồi.”

Lữ Thiên Trạch ra ngoài nhìn thì thấy cơm nước đã được dọn lên, nồi niêu cũng được rửa sạch sẽ.

Lâm Tịch Tịch nói: “Tôi về đây.”

Lữ Thiên Trạch gật đầu.

Chị Dương nằm hết một ngày.

Đoàn trưởng Triệu về nhà thì giật mình: “Sao thế?”

Trước nay chị Dương là kiểu phụ nữ khỏe mạnh, tinh lực dồi dào, hơn nữa rất chăm chỉ làm việc, không ngừng dù chỉ một giây. Rất hiếm thấy chị ta nằm thế này.

Lần này đoàn trưởng Triệu bị dọa sợ rồi.

Chị Dương nhìn người đàn ông của mình, nghĩ đến suýt chút nữa mình đã gây họa, có thể liên lụy đến cả người đàn ông của mình, chị ta bật khóc lớn.

Đoàn trưởng Triệu càng hoảng hơn.

Anh ta không sợ vợ mình nổi giận, nhưng lần đầu tiên anh ta thấy vợ mình khóc như thế.

Đoàn trưởng Triệu không ngừng an ủi chị ta, hỏi chị ta có chuyện gì vậy, chị Dương mới vừa khóc vừa nghẹn ngào kể lại chuyện hôm nay.

Mặt đoàn trưởng Triệu trắng bệch.

Cảm thấy suýt chút nữa mình đã bị khai trừ khỏi quân đội rồi.

May mà Kiều Vi cứu mình lại.

Anh ta nhìn vợ, rất muốn mắng chị ta, nhưng thấy chị ta đã khóc nước mắt nước mũi đầy mặt, thì cảm thấy bất lực.

Cuối cùng đoàn trưởng Triệu chỉ đành ngồi xuống ghế trên đầu giường, yên lặng hút thuốc.

Hút xong một điếu, anh ta trầm giọng hỏi: “Đã rút kinh nghiệm chưa?”

Chị Dương nghẹn ngào: “Rồi ạ.”

“Có nhớ rõ chưa?”

“Nhớ rồi ạ.”

Đoàn trưởng Triệu thở dài một tiếng, không nói thêm gì nữa.

Dù có nói trăm lần hay nghìn lần, thì cũng không có ích bằng va chạm thực tế.

Anh ta đứng dậy.

“Đi đâu thế?”

“Đi cảm ơn Kiều Vi một tiếng.”

Kiều Vi không khác gì ân nhân cứu mạng nhà bọn họ.

“Ừ, đi thôi, cảm ơn cô ấy.”

“Ừ. À? Hôm nay em không nấu cơm cho Lữ Thiên Trạch à?”

“Em khó chịu trong người nên bảo Tịch Tịch đi rồi.”

Khi đoàn trưởng Triệu qua cảm ơn thì Nghiêm Lỗi mới biết chuyện.

Kiều Vi nói: “Không cần cảm ơn gì đâu ạ, nhưng mà sau này chị dâu nên chú ý một chút.”

Đoàn trưởng Triệu than thở: “Mẹ mấy đứa nhỏ không hiểu mấy chuyện này.”

“Chị ấy không hiểu thì anh phải dạy chị chứ.” Kiều Vi không đồng ý: “Anh không kể chuyện bên ngoài cho chị sao? Cả ngày chị giặt đồ, nấu cơm ở nhà, ngay cả báo cũng không đọc, chỉ nghe đài mới có thể biết được tin này tin kia. Anh phải dạy cho chị hiểu chứ.”
 
Thập Niên 60: Cuộc Sống Mỹ Mãn Của Vợ Trước Lót Đường Trong Niên Đại Văn
Chương 151



Đoàn trưởng Triệu gãi đầu, không thể phản bác.

Hai người họ về đến nhà thì Lâm Tịch Tịch đã về, đang nấu cơm ở nhà họ Triệu.

Đoàn trưởng Triệu hỏi: “Cháu qua nấu cơm cho chú Lữ của cháu, cậu ấy có nói gì không?”

Lâm Tịch Tịch mở to mắt: “Nói gì cơ ạ?”

Đoàn trưởng Triệu nói: “Không có gì.”

Lữ Thiên Trạch không phải là người tốt, nếu cậu ta dám ba hoa gì với cháu gái mình thì đoàn trưởng Triệu sẽ đi đánh cho cậu ta một trận.

Anh ta không nói gì, Lâm Tịch Tịch cũng cúi xuống tiếp tục nấu mì.

Mấy ngày liên tục chị Dương ngủ không vào giấc, buổi tối hay giật mình tỉnh dậy, đổ mồ hôi lạnh.

Đoàn trưởng Triệu phải lấy mấy thang thuốc về sắc cho chị ta uống thì chị ta mới ổn hơn chút.

Mấy ngày đó, Lâm Tịch Tịch qua nấu cơm cho Lữ Thiên Trạch. Lữ Thiên Trạch thấy cô ta thành thật, không giống như lúc đầu gặp nên anh ta cũng suy nghĩ khác. Dần dần hai người cũng nói qua nói lại mấy câu.

Sau khi chị Dương khỏi bệnh, thấy Lâm Tịch Tịch qua nấu cơm cho Lữ Thiên Trạch không có vấn đề gì, nên trưa nay cũng bảo Lâm Tịch Tịch qua nấu.

Chị Dương chịu thương chịu khó một đời, trước nay không nghỉ ngơi nhiều, dù trong nhà có Lâm Tịch Tịch thì chị ta cũng liên tục làm việc nhà. Không ngờ sau khi bị hoảng loạn rồi sinh bệnh nằm trên giường mấy ngày nay, chị ta đã nhận ra sự tốt đẹp của việc “nghỉ ngơi”.

Thật ra buổi trưa đàn ông trong nhà không về, phụ nữ đều tùy tiện mua gì đó ăn cho qua bữa chứ không nấu cơm đàng hoàng.

Do Lữ Thiên Trạch đến nên mới làm chị ta bận bịu vào buổi trưa. Giờ thấy Lâm Tịch Tịch qua nấu cơm cho Lữ Thiên Trạch cũng không sao nên chị Dương lén lười biếng, trưa nào cũng bảo Lâm Tịch Tịch qua nấu.

Cũng chẳng có gì xảy ra cả mà.

Đến Tết, Lâm Tịch Tịch ôm quần áo của Lữ Thiên Trạch về: “Cháu thấy chú ấy là đàn ông mà giặt quần áo thì hơi kì, nên cháu tiện tay mang về giặt hộ.”

Chị Dương nói: “Cậu của cháu bảo không được giặt cho cậu ta.”

Chị Dương vốn là người chịu khó, mới đầu cũng đòi đem quần áo Lữ Thiên Trạch về cùng giặt chung với quần áo ở nhà. Nhưng đoàn trưởng Triệu không cho.

“Không biết nấu cơm thì thôi.” Anh ta nói: “Nhưng giặt quần áo thì ai chả biết làm. Có ai đi lính mà không tự giặt quần áo chứ. Thằng nhóc này sống quá dễ chịu rồi, cũng nên cho nó ăn khổ thôi.”

Anh ta còn khoác lác: “Năm đó anh đi lính, ngang như cua, chẳng sợ ai. Nghiêm Lỗi trùm chăn lên đầu đập anh một trận mà anh còn không phục, đánh tới lần hai, lần ba mới phục. Cứ cho thằng nhóc này giặt quần áo cho nhà mình một tháng là nó biết giặt quần áo liền chứ gì?”

Lâm Tịch Tịch giật mình: “Cậu sao thế?”

Cô ta lên giọng: “Cậu phải biết tiến biết lùi chứ. Lúc người ta còn giàu có thì thôi đi, nhưng giờ tình hình người ta thế nào, nếu lúc này cậu không chăm sóc người ta thì sau này người ta quay lại làm quan lớn rồi sẽ không nhớ đến cậu đâu.”

Chị Dương “chà” một tiếng, nói: “Mợ nào có mong ước gì sau này người ta còn nhớ mình? Hơn nữa, ai biết sau này sẽ ra sao? Sao cháu biết cậu ta có thể trở lại được? Lỡ như, ôi thôi, không nói những chuyện này nữa. Đúng rồi, làm quan lớn! Cháu nói rất đúng. Sau này Lữ Thiên Trạch có thể quay lại làm quan lớn.”

“Thôi được, cứ cầm quần áo của cậu ta về để mợ giặt cho.”

“Không cần phiền mợ đâu ạ, cứ để cháu giặt.”

“Cũng được, cháu còn trẻ, cháu nên làm nhiều hơn chút, để Lữ Thiên Trạch nhớ cháu.”

Thời gian dần trôi.

Nháy mắt mà đến tháng mười, đến Quốc Khánh. Khắp nơi ai cũng vui vẻ.

Lữ Thiên Trạch đã đến Hạ Hà Khẩu tị nạn một năm, ngày nọ bỗng nhiên nhận được thư từ Bắc Kinh.

Vợ sư trưởng Phan gọi cho sư trưởng Phan, Nghiêm Lỗi và đoàn trưởng Triệu nghe tin từ đó.

Hai người về kể cho vợ mình: “Vợ Thiên Trạch, à không, vợ trước chứ, tái hôn rồi.”

Kiều Vi khẽ lắc đầu, nói: “Cũng không trách người ta được.”

Có rất nhiều tình huống như thế, Nghiêm Lỗi thở dài.

Sau đó liếc mắt nhìn cô.

Kiều Vi: “Nhìn gì?”

Nghiêm Lỗi rất muốn biết: “Nếu như anh bị XX, ly hôn với em trước rồi dẫn Tương Tương đi, thì em có tái hôn không?”

Kiều Vi nói: “Giả thiết này vô nghĩa. Anh nhìn xem, đến nay em đã đối mặt với bao nhiêu áp lực rồi, có gì khó khăn em chưa trải qua sao?”

Nghiêm Lỗi bế cô đặt lện giường: “Em không thể nói ‘không’ để dỗ anh sao?”

Kiều Vi hỏi ngược lại: “Nếu như em bị XX thì sao? Nếu ngày nào em cũng thảm hại, máu thịt be bét. Còn anh vốn không thể giúp gì cho em. Nếu như có một người phụ nữ có quyền lực, hoặc là cô ấy không có quyền nhưng bố cô ấy có, chỉ cần anh kết hôn với cô ấy là có thể bảo vệ được em. Vậy anh làm sao?”

Chuyện này không cần phải lựa chọn, Nghiêm Lỗi trả lời nhanh: “Nếu không còn cách nào khác thì anh sẽ kết hôn với cô ấy, bảo cô ấy bảo vệ em.”

“Anh xem.” Kiều Vi chống đầu: “Thế nên đừng ai mở miệng hứa hẹn cả một đời. Em không tin những lời hứa đó. Em chỉ tin vào bản thân nên sống tốt mỗi ngày thôi.”

Nghiêm Lỗi nằm ngửa nhìn gương mặt xinh đẹp của cô.

Anh đưa tay ra nhẹ nhàng xoa xoa gò má cô.

Ai đã làm cô tổn thương mà cô lại không tin tưởng hứa hẹn vậy nhỉ?

Nhưng anh không thể hỏi được.

Chị Dương về kể với Lâm Tịch Tịch chuyện vợ trước Lữ Thiên Trạch tái hôn rồi.

Lâm Tịch Tịch khựng lại một chút, chỉ “ồ” một tiếng chứ không nói thêm gì nữa.

Vì cô ta vẫn bình thường với Lữ Thiên Trạch nên chị Dương khá yên tâm bảo cô ta qua nấu cơm, giặt giũ cho Lữ Thiên Trạch.

Sau một năm trôi qua, cô ta thành thật, Lữ Thiên Trạch cũng không còn đề phòng cô ta, chịu cho cô ta vào nhà dọn dẹp.

Cô ta tháo chăn và áo bông của anh ta mang đi giặt, lo cho cuộc sống hằng ngày của anh ta rất tốt.

Cô ta biết lòng mình muốn gì, nhưng không dám l.ỗ m.ãng.

Kiếp trước, cô ta là một cô gái nông thôn to gan, chưa kết hôn mà đã có con.

Mặc dù dưới sự giúp đỡ bằng vũ lực của phụ huynh mà cuối cùng cô ta cũng thành công kết hôn với thanh niên trí thức, nhưng cả đời cô ta không ngóc đầu lên nổi. Ngày nào mẹ chồng cũng lấy chuyện này ra sỉ nhục cô ta.

Lâm Tịch Tịch không muốn lặp lại sai lầm này.

Cô ta không dám l.ỗ m.ãng trước mặt Lữ Thiên Trạch, không dám khiêu khích, quyến rũ anh ta.

Cô ta hiểu rõ, gộp hai đời lại tuổi tác cô ta nhiều hơn Lữ Thiên Trạch nhưng cô ta có thể cảm nhận được, trước mặt Lữ Thiên Trạch cô ta chả là cái thá gì.

Dù sao người ta cũng là quan lớn, có kiến thức, ở Bắc Kinh, còn cô ta cả hai đời đều là một người phụ nữ quanh quẩn bên xó bếp.

Cô ta luôn cảm thấy Lữ Thiên Trạch có thể nhìn thấu cô ta.

Tất nhiên là Lữ Thiên Trạch có thể nhìn thấu cô ta thật.

Một ngày tháng mười đẹp trời, Lâm Tịch Tịch ôm quần áo đã giặt sạch qua đưa cho Lữ Thiên Trạch.

Lữ Thiên Trạch nằm trên ghế nhắm mắt tắm nắng.

Lâm Tịch Tịch chào anh ta, anh ta mở mắt ra gật đầu.

Lâm Tịch Tịch bận rộn trong ngoài, anh ta nhìn theo, nhìn rất lâu.

Lúc Lâm Tịch Tịch lấy quần áo dơ của anh ta bỏ vào chậu, chuẩn bị đem về giặt, anh ta thả chân ngồi dậy, nói thẳng.

“Tiểu Lâm. Chú lớn tuổi rồi, không nói lòng vòng với cháu.” Anh ta nheo mắt hỏi cô gái nhỏ: “Cháu có âm mưu gì với chú?”

Về chuyện Lâm Tịch Tịch và Lữ Thiên Trạch sắp kết hôn, có lẽ Nghiêm Lỗi là người giận nhất, thậm chí là người duy nhất tức giận.
 
Thập Niên 60: Cuộc Sống Mỹ Mãn Của Vợ Trước Lót Đường Trong Niên Đại Văn
Chương 152



Đoàn trưởng Triệu và chị Dương còn chưa giận.

Vì hai người họ chưa kịp phản ứng.

Sư trưởng Phan dùng thân phận phụ huynh lâm thời của nhà trai tự đến cửa, đợi đến khi ông ấy nói mục đích đến đây, đoàn trưởng Triệu và chị Dương đều ngơ ngác.

Tịch Tịch và Thiên Trạch?

Dù là tuổi hay tính cách hoặc là bất cứ điều gì khác, trong lòng họ cảm thấy hai người này khó thể đến bên nhau.

Trong lúc ngơ ngác và khiếp sợ, hai người họ còn chưa kịp tức giận thì sư trưởng Phan đã nói: “Bà cụ tự gọi điện cho tôi.”

Bà cụ biết tình huống của cô gái này, bà tỏ vẻ đồng ý.

Bà hứa rằng dù tương lai thế nào, chỉ cần cô gái này kết hôn với Lữ Thiên Trạch, bất kể tương lai anh ta có thể sửa lại án xử sai hay không hoặc cô gái có sinh con được cho anh ta hay không, chỉ cần cô ta gả cho Lữ Thiên Trạch, trong tương lai cô ta sẽ có một phần tài sản của gia đình.

Tuyệt đối không để cô ta không có chỗ dựa.

Ở thời điểm bình thường, bà cụ và Lữ Thiên Trạch sẽ không coi trọng một cô gái nông thôn như Lâm Tịch Tịch.

Nhưng giờ không phải thời điểm bình thường.

Bà cụ ở Bắc Kinh chứng kiến quá nhiều người tự sát vì không sống tiếp được. Bà chỉ mong sao con trai có thể sống khỏe mạnh, bà đã mất một đứa con trai rồi, không thể mất thêm đứa con trai còn lại.

Chỉ cần anh ta sống bình an, khỏe mạnh, cái khác không còn quan trọng.

Sư trưởng Phan cũng nghĩ vậy.

Hơn nữa, hiện giờ ai cũng không biết tình trạng trước mắt còn phải tiếp tục bao lâu, có lẽ mười năm, cũng có lẽ hai mươi năm, cũng có thể không có ngày cuối.

Vậy nên Lữ Thiên Trạch cần một người phụ nữ chăm sóc anh ta.

Kiểu chăm sóc này bao gồm cả sinh hoạt hằng ngày và s.inh lý.

Lúc này Lữ Thiên Trạch đã bị XX. Vừa lúc Lâm Tịch Tịch là con cháu đời thứ mười tám trong gia đình thuần nông, xuất thân gia đình tốt.

Lữ Thiên Trạch cần người khác chiếu cố, vừa hay Lâm Tịch Tịch cần cù hiền huệ, biết hầu hạ người khác nhất.

Lữ Thiên Trạch có nhu cầu của đàn ông, vừa lúc Lâm Tịch Tịch trẻ trung xinh đẹp, còn thanh xuân.

Mọi thứ vừa ổn.

Ở thời đại lệch lạc, hai người vốn không xứng đôi, nhưng nhu cầu của họ lại như hai bánh răng khớp vào nhau.

Tâm trạng của đoàn trưởng Triệu và chị Dương cực kỳ phức tạp.

Hai người họ đều biết số tiền mỗi tháng bà cụ gửi đến từ Bắc Kinh cao hơn tiền lương của công nhân bình thường rất nhiều.

Thậm chí họ còn đoán được rằng với khả năng nhận thức hữu hạn của mình thì họ không thể nào tưởng được một phần “gia sản” ở Bắc Kinh.

Nhưng, nhưng, cứ cảm thấy Thiên Trạch và Tịch Tịch… Dường như…

Sư trưởng Phan nhìn thấy sự do dự của họ, ông ấy trầm ngâm một lúc, hỏi: “Nếu không chọn Thiên Trạch, sau này hai người có thể tìm cho Tiểu Lâm một người thế nào?”

Đoàn trưởng Triệu và chị Dương nhìn nhau.

Tìm một người thế nào?

Dù có tìm thế nào cũng không tìm thấy người như Lữ Thiên Trạch.

Con bé đó tâm khí cao ngạo, một lòng muốn tìm người thành phố. Có lẽ người thành phố mà con bé gặp cả đời này không ai so sánh được với Lữ Thiên Trạch.

Đây là giới hạn cao nhất mà con bé có thể đạt tới rồi.

Bỏ lỡ thì không còn nữa.

Sau này tìm cho con bé một người không bằng Lữ Thiên Trạch, liệu nó có oán hận họ cả đời hay không?

Chị Dương lắp bắp nói: “Vậy phải hỏi ý kiến con bé đã…”

Sư trưởng Phan mỉm cười: “Tôi hỏi rồi.”

“Thiên Trạch từng đưa cô ấy đến gặp tôi, cô ấy đồng ý.”

Lúc Kiều Vi biết được tin này, phát hiện thế mà mình không kinh ngạc.

Hoặc là nói, khi cô biết vợ trước của Lữ Thiên Trạch tái hôn, cô đã loáng thoáng có dự cảm.

Đây là vì vòng xã giao của Kiều Vi và Lâm Tịch Tịch trùng điệp. Hoặc không nên nói trùng điệp, nên nói vòng xã giao của Kiều Vi bao trùm vòng xã giao của Lâm Tịch Tịch.

Giữa những người họ có thể tiếp xúc, khi Lữ Thiên Trạch xuất hiện trước mặt Kiều Vi, thật ra trong đầu Kiều Vi từng lóe lên suy nghĩ – người này… Là người duy nhất phù hợp với yêu cầu của Lâm Tịch Tịch, ngoại trừ Nghiêm Lỗi, trong số những người họ được tiếp xúc.

Đúng là thế thật.

Vậy nên Nghiêm Lỗi trở thành người duy nhất tức giận trong chuyện này.

“Anh nên tẩn cho anh ta một trận, không nên dễ nói chuyện như thế.” Anh cả giận: “Cũng vì anh không phải bậc phụ huynh chân chính của Tiểu Lâm. Lão Triệu đồng ý, anh cũng không tiện nói gì.”

Nghiêm Lỗi trẻ hơn đoàn trưởng Triệu rất nhiều, nhưng anh và đoàn trưởng Triệu coi nhau anh em.

Cháu ngoại của người anh em, bốn bỏ năm lên cũng là cháu ngoại gái của anh.

Lữ Thiên Trạch cũng là anh em của anh.

Lữ Thiên Trạch thân là chú lại coi trọng cháu ngoại gái của anh, không tức sao được!

Kiều Vi khuyên anh: “Hai bên người ta đều đồng ý, phụ huynh hai nhà cũng đồng ý rồi, anh đừng để tâm nữa.”

“Kệ thôi, anh cũng không quản được. Anh đã sớm biết anh ta không phải thứ tốt lành gì mà.” Nghiêm Lỗi vẫn tức giận.

Nhưng dù tức giận cũng hết cách, vì Lâm Tịch Tịch thật sự tự nguyện.

Lữ Thiên Trạch nói với anh.

Anh hỏi tại sao Lữ Thiên Trạch lại coi trọng Lâm Tịch Tịch.

Những cô gái viết thư cho Lữ Thiên Trạch khi trước, cô nào cũng có tài văn chương, không cùng trình độ với Lâm Tịch Tịch.

Lữ Thiên lại lười nhác mỉm cười.

“Cô ấy là cô gái khôn ngoan, tôi thích điểm này của cô ấy.” Anh ta nói.

“Cô muốn lấy được gì từ tôi?” Anh ta đã hỏi Lâm Tịch Tịch như vậy.

Lâm Tịch Tịch có ý đồ với anh ta, tuy cô ta không dám l.ỗ mãng nhưng ý nghĩ trong lòng cô ta không qua được đôi mắt tinh tường này. Lữ Thiên Trạch vẫn luôn biết.

Nhưng cô ta luôn thành thật, thế nên anh ta không vạch trần.

Đến tận bây giờ.

Cái chậu trong tay Lâm Tịch Tịch rơi xuống đất, quần áo dơ văng tứ tung.

Cô ta hoảng loạn ngồi xổm xuống nhặt lên.

Lữ Thiên Trạch rất kiên nhẫn chờ cô ta.

Lâm Tịch Tịch nhặt hết quần áo dơ vào chậu, ổn định tinh thần, ngẩng đầu lên.

“Tôi nghĩ đến ngày lành.”

“Tôi hy vọng tương lai anh có thể sửa lại án sai, đưa tôi đến Bắc Kinh.”

“Dù anh không sửa được, lạc đà gầy cũng còn hơn ngựa, đi theo anh không lỗ.”

“Tôi, tôi rất biết chăm sóc người khác. Tôi có thể chăm sóc anh chu đáo.”

“Tôi cũng có thể hầu hạ mẹ anh. Sau này bà ấy lớn tuổi, tôi đảm bảo có thể hầu hạ bà ấy thoải mái dễ chịu, sạch sẽ thơm tho.”

“Tôi còn có thể sinh con cho anh, tôi đẻ được rất nhiều.”

“Tôi chỉ muốn theo anh đến Bắc Kinh, ở nhà to, ngồi xe hơi, làm vợ quan thôi.”

“Cái khác tôi không để bụng.”

“Cô ấy rất tỉnh táo, biết bản thân muốn gì.” Lữ Thiên Trạch nói với Nghiêm Lỗi: “Điểm này thôi cũng hơn nhiều người rồi.”
 
Thập Niên 60: Cuộc Sống Mỹ Mãn Của Vợ Trước Lót Đường Trong Niên Đại Văn
Chương 153



Huống chi cô ta còn trẻ, xinh đẹp, cậu của cô ta cũng là cán bộ cấp đoàn, cô ta và họ sống cùng nhau, miễn cưỡng xem như một nửa con cháu của gia đình cán bộ.

Sau này có thể coi nhà cậu như nhà mẹ đẻ.

Mọi thứ đều vừa vặn.

Sớm muộn, nhiều thiếu, nhanh chậm, có lẽ đều không được. Chỉ bây giờ, chỉ bây giờ, vừa vặn tốt.

“Đúng rồi, ‘trong nhà hồng kỳ không ngã, bên ngoài cờ màu bay bay’ là gì?” Nghiêm Lỗi hỏi Kiều Vi: “Anh không hiểu.”

Lữ Thiên Trạch còn không chịu giải thích với anh, anh ta cười xấu xa nói: “Anh không hiểu đâu, mà tốt nhất là đừng hiểu.”

Ý gì đây.

Kiều Vi đoán ra: “Tịch Tịch nói vậy à?”

Lữ Thiên Trạch nói Lâm Tịch Tịch bảo cô ta không để bụng.

“Đúng vậy.” Nghiêm Lỗi hỏi: “Sao em biết?”

Tại sao Kiều Vi lại biết? Vì những từ đó sau này mới xuất hiện, niên đại trước mắt này căn bản không có ngữ cảnh miêu tả cho những lời này.

Vấn đề tác phong sinh hoạt lúc này là một vấn đề lớn.

Bị bỏ tù còn nhẹ, còn phải bị XX. Lúc XX nhà gái phải đeo một đôi giày rách trên cổ.

Đương nhiên vẫn có người sẽ làm, nhưng chung quy ít hơn so với đời sau, còn là lén lút chứ không dám lộ liễu. Không có “đàn ông có tiền sẽ đồi bại”, “trong nhà hồng kỳ không ngã, bên ngoài cờ màu bay bay” như đời sau.

Nghiêm Lỗi vốn không thể liên tưởng được gì từ mấy câu này, không vừa nghe đã hiểu như Lữ Thiên Trạch.

Kiều Vi cười khúc khích: “Anh không hiểu đâu, mà tốt nhất là đừng hiểu.”

Nghiêm Lỗi: “…”

Sao ai cũng vậy thế này!

Cứ thế, Lâm Tịch Tịch kết hôn với Lữ Thiên Trạch.

Cô ta dọn từ nhà cậu đến sân nhỏ bên phía Tây Bắc, lặng lẽ bắt đầu kiếp vợ chồng với Lữ Thiên Trạch.

Ở một thời không khác, sau một năm cô ta gả cho Nghiêm Lỗi vẫn không mang thai, mãi đến khi theo Nghiêm Lỗi về nhà họ Nghiêm, để Nghiêm Lỗi hoàn toàn đứng cùng chiến tuyến với mình, sau khi trở về không lâu mới có thai.

Ở thời không này, tháng mười cô ta gả cho Lữ Thiên Trạch, tháng mười hai đã phát hiện ra có thai.

Lúc Kiều Vi cầm quà đến thăm cô ta, khuôn mặt cô ta sáng ngời, tràn đầy hạnh phúc.

Bà nội đứa bé từ Bắc Kinh nhờ người đưa đến rất nhiều đồ, gồm một khoản tiền lớn, số tiền đó chỉ định là cho Lâm Tịch Tịch.

Lâm Tịch Tịch nhẹ nhàng vỗ về bụng, biết đứa con trong bụng là phiếu cơm nửa đời sau của mình.

Ổn rồi.

Lại thêm một Tết Nguyên đán trôi qua.

Tết Âm lịch, ngày Quốc tế Phụ nữ, ngày Thanh niên, ngày Quốc tế Lao động, Tết thiếu nhi, ngày thành lập Đảng, ngày thành lập Quân đội… Thời gian như hạt cát chảy xuống khe hở ngón tay, lại giống như nước sông chảy xiết không cản nổi.

Chín tháng, sự kiện lớn nổ ra, đại cục thay đổi, ảnh hưởng đến rất rất nhiều người.

Ví như sư trưởng Phan được thăng chức làm quân trưởng, mà thực lực Nghiêm Lỗi áp đảo những cán bộ cấp đoàn khác, thăng làm sư trưởng.

Ví như Mạnh Tác Nghĩa dưới sự trợ giúp của chiến hữu và những thông gia, sau mấy năm bôn tẩu cuối cùng được sửa lại án sai.

Cơ cấu tổ chức hiện giờ khác trước kia, trước kia là Ủy ban huyện và chính quyền huyện, hiện giờ đều là Ủy ban Cách mạng.

Mạnh Tác Nghĩa sửa lại án xử sai, khôi phục chức vụ, cấp trên vốn định sắp xếp cho ông ta chức vụ ở huyện khác, Mạnh Tác Nghĩa lại từ chối. Ông ta lấy y nguyên chức phó chủ nhiệm tiến vào Ủy ban Cách mạng huyện Bác Thành.

Tháng mười hai, chủ nhiệm Hoàng Tăng Nhạc của Ủy ban Cách mạng bị lật đổ.

Bị phát hiện rằng anh ta không phải con cháu của giai cấp công nhân gốc gác. Ông cố của anh ta từng là nhà tư bản, sau đó phá sản, mới lẩn trốn vào hàng ngũ của giai cấp công nhân.

Thực ra, bà ngoại của Kiều Vi cũng tương tự như vậy, nhưng không nghiêm trọng như Hoàng Tăng Nhạc.

Chủ yếu vì cô là phụ nữ. Lúc này, địa vị của mỗi người vẫn là theo chồng, theo bố.

Đương nhiên, mấu chốt nhất là không có ai biết.

Tình hình của Hoàng Tăng Nhạc nghiêm trọng hơn nhiều, vì anh ta theo cha, theo ông cố.

Mạnh Tác Nghĩa được bổ nhiệm làm chủ nhiệm Ủy ban Cách mạng.

Đối với Hoàng Tăng Nhạc, ông ta đã coi như rộng lượng rồi, không giam anh ta trong trại X, để anh ta có quyền tự do cá nhân.

Chỉ là mỗi ngày anh ta phải bị kéo ra khỏi nhà mình để diễu hành hoặc tham gia các cuộc họp X.

Lại thêm một Tết Nguyên đán.

Hôm nay Hoàng Tăng Nhạc đã về nhà, lại có người đến gõ cửa đưa anh ta đi.

Người nhà anh ta chết lặng nhìn anh ta rời đi cùng những người đó.

Tình huống như vậy thường xuyên xảy ra.

Nhưng đến đêm hôm đó anh ta không về nhà.

Gia đình lo lắng, cầm đèn pin đi tìm anh ta, người đang trực ban mất kiên nhẫn nói: “Chúng tôi thả anh ta về lâu rồi.”

Gia đình có dự cảm chẳng lành, tìm kiếm khắp nơi, cuối cùng tìm thấy anh ta trên một con đường nhỏ không có đèn đường gần nhà.

Người từng vang danh như chủ nhiệm Hoàng lại treo cổ trên cây.

Mạnh Tác Nghĩa chịu đựng được năm năm.

Hoàng Tăng Nhạc còn không chịu được nửa tháng.

Mọi người nhìn cảnh tượng này, không khỏi thổn thức.

Nghiêm Lỗi đi cùng với Kiều Vi đến con đường đó.

Từ lúc Nghiêm Lỗi đưa Kiều Vi từ tỉnh trở về đã được sáu bảy năm, lần đầu tiên anh thấy Kiều Vi “thất hồn lạc phách” như vậy.

Ngày đầu tiên Kiều Vi nghe tin Hoàng Tăng Nhạc qua đời, cô rơi vào tình trạng mất hồn mất vía.

Nghiêm Lỗi rất lo cho cô.

Kiều Vi đã đứng dưới cái cây kia rất lâu, nỉ non điều gì đó.

Nghiêm Lỗi đứng bên cạnh, loáng thoáng nghe được một ít.

“Tôi biết anh không phải là người yếu đuối như vậy..”. Cô nói.

“Xin lỗi…” Cô nói.

Anh không biết cô xin lỗi điều gì.

Cô lấy một điếu thuốc lá của anh, châm lửa rít một hơi.

Nghiêm Lỗi không ngờ cô biết hút thuốc lá.

Cô cắm điếu thuốc đó vào bùn đất dưới gốc cây, lửa bốc lên, khói trắng lượn lờ.

Xem như lễ tế.

Sau khi Nghiêm Lỗi thăng chức, tất cả phúc lợi đều được tăng.

Hai người họ đã chuyển đến một căn hộ hai tầng, cao cấp hơn trong đại viện. Nghiêm Lỗi có một bảo vệ riêng, một tài xế và một chiếc xe riêng.

Nhưng mấy ngày nay Kiều Vi cứ luôn ngủ không yên.

Vào đêm họ tế bái Hoàng Tăng Nhạc, Nghiêm Lỗi thức dậy, phát hiện Kiều Vi không ở trên giường.

Anh đi xuống phòng khách ở tầng trệt, thấy Kiều Vi ngồi ngơ ngác trong bóng tối.
 
Thập Niên 60: Cuộc Sống Mỹ Mãn Của Vợ Trước Lót Đường Trong Niên Đại Văn
Chương 154



“Sao vậy?” Anh hỏi: “Không ngủ được à?”

Kiều Vi lại nhìn anh, ánh mắt khác thường.

“Nghiêm Lỗi, anh biết hiệu ứng cánh bướm là gì không?” Cô hỏi.

Nghiêm Lỗi lắc đầu.

“Con bướm vỗ cánh, bên bờ đại dương lại xuất hiện một cơn bão. Dùng để miêu tả cho việc một biến số nhỏ nhưng tạo ra một thay đổi lớn.”

“Nghiêm Lỗi, anh tin không, nếu thế giới này không có em, Lâm Tịch Tịch sẽ gả cho anh.”

“Anh vẫn sẽ sống tốt, anh vẫn sẽ thăng chức, và sẽ sinh càng nhiều con.”

Trong bóng tối, Nghiêm Lỗi chăm chú nhìn cô.

Nương theo màn đêm, dường như Kiều Vi có thể thoải mái nói những gì mình muốn.

“Nếu không có em nhiều chuyện, có lẽ chủ nhiệm Mạnh sẽ không chống chọi được đến hiện giờ, hai năm trước đã bị những người kia hành đến chết rồi.”

“Nếu là thế, Tăng Nhạc cũng sẽ không chết.”

“Nghiêm Lỗi, Tăng Nhạc không phải người như thế, anh ấy sẽ không treo cổ như vậy.”

“Có lẽ em không nên tồn tại.” Cô nói: “Thế giới này không nên có em.”

Nghiêm Lỗi tiến lên một bước, cúi đầu chất vấn: “Sao em không tồn tại được?”

Kiều Vi ngẩng đầu nhìn anh, bỗng cười.

Nụ cười kỳ quặc.

“Có lẽ, năm ấy ở trên tỉnh…” Cô nói: “Em đã chết rồi, anh có tin không?”

Nghiêm Lỗi cảm giác sống lưng lạnh lẽo, anh cảm thấy sợ hãi.

Đương nhiên không phải anh sợ Kiều Vi trước mặt mình.

Anh sợ… Dường như anh sắp mất đi cô.

Anh khom lưng, luồn tay qua đầu gối bế cô lên: “Em nói bậy rồi! Đi ngủ đi!”

Anh ôm cô lên lầu.

Kiều Vi tựa vào lồng ng.ực ấm áp quen thuộc, chăm chú nhìn gò má anh.

“Em bị sốt một ngày một đêm không ai chăm sóc, đúng lúc anh đi qua đưa em đến bệnh viện. Người bình thường sẽ không chịu được lâu như thế, bị sốt sẽ mất nước, anh đưa em bình an trở về …Anh không muốn nghe à?

“Không muốn.”

Kiều Vi áp mặt lên vai anh: “Được rồi.”

Chẳng có ai ngốc cả, đúng không?

Cho đến bây giờ chỉ có cam tâm tình nguyện.

Nghiêm Lỗi ôm cô đi lên phòng ngủ trên lầu, đắp chăn, ôm chặt cô giống như sợ đột nhiên cô sẽ bay đi.

“Em đừng suy nghĩ nhiều, không có em, Tương Tương phải làm sao bây giờ? Anh phải làm sao bây giờ?” Anh khẽ nói giống như oán trách.

Kiều Vi lại nói: “Anh sẽ sống tốt như bây giờ.”

Cô nhìn trần nhà tối tăm, nhà này có trần nhà không giống ngôi nhà nhỏ lúc trước.

“Anh và em giống nhau.” Cô quả quyết nói: “Cho dù chúng ta không gặp được nhau thì nhất định anh cũng sẽ sống rất tốt, chắc chắn sẽ không lãng phí sinh mệnh của mình.”

“Khác chứ.” Nghiêm Lỗi ôm chặt cô: “Cho dù sống tốt nhưng không có em thì khác, không được, Kiều Vi, anh và Tương Tương không thể sống thiếu em.”

Anh ôm cô thật chặt, ôm chặt đến mức cô không thở nổi.

Kiều Vi đẩy anh, xoay người đối mặt với anh, chóp mũi hai người chạm vào nhau.

Cô chăm chú nhìn anh.

Nghiêm Lỗi hôn cô, vụng về giống như năm đó anh mới đưa cô từ tỉnh thành về.

Song, dường như anh có lời muốn nói với cô…

Người khác không được, nhất định phải là em.

Là ai cũng không được.

Là em mới được.

Kiều Vi cảm thấy trong lòng mình dần mềm nhũn.

Sự dịu dàng và đơn thuần của Nghiêm Lỗi bao bọc cô.

Cô dùng ngón tay cọ mặt anh, đáp lại nụ hôn của anh.

Tình yêu giống như thủy triều nhẹ nhàng nâng cô lên, cả người thả lỏng.

Cô không chỉ có một mình, bất cứ lúc nào cũng có anh ở bên cô.

Hoàng Tăng Nhạc thua cuộc, Mạnh Tác Nghĩa lên nắm quyền, mùa xuân năm nay ở Bác Thành xác định không được yên ổn.

Từ trên xuống dưới vô cùng rối loạn

Tất cả mọi người nói Mạnh Tác Nghĩa vẫn là Mạnh Tác Nghĩa năm đó, năm năm cọ xát chỉ làm cho ông ta kiên định hơn. Bị xx trở thành vốn liếng trong lý lịch của ông ta, vững như bàn thạch.

Nhân sự thay đổi mạnh mẽ lại vội vàng.

Vào tháng ba mùa xuân ấy, giám đốc thư viện Kiều Vi nhận được công hàm thuyên chuyển công tác, thăng chức, điều chuyển làm phó chủ nhiệm ủy ban huyện Bác Thành.

Kiều Vi cầm công hàm thuyên chuyển công tác đưa cho Nghiêm Lỗi xem.

Nghiêm Lỗi khuyên cô: “Bình tĩnh lại, chuyện giữa hai người bọn họ là chuyện của bọn họ. Em suy nghĩ xem, lúc ông Mạnh bị xx, chúng ta cũng có qua lại với Tăng Nhạc.”

Không chỉ qua lại mà còn hợp tác.

Trên thực tế, khi đó Nghiêm Lỗi đã cảm thấy Hoàng Tăng Nhạc ngây thơ, anh ta thế mà lại giữ Mạnh Tác Nghĩa lại.

Lúc đối phó với Quan Đồ Vĩ, anh đưa ra yêu cầu, Hoàng Tăng Nhạc im lặng một lúc mới đồng ý.

Dù sao những người cầm bút làm công tác văn hoá này thích giở mưu kế và tham gia chính trị, nhưng làm chuyện dính máu với đối thủ thì vẫn e ngại.

Nhưng đối với Nghiêm Lỗi mà nói, anh và Hoàng Tăng Nhạc, giữa bọn chỉ là hợp tác lợi ích đơn thuần, chưa đến mức nói đến tình cảm, không có nghĩa vụ nhắc nhở anh ta.

Hơn nữa, tình cảm Hoàng Tăng Nhạc đối với Kiều Vi giống hệt Mạnh Tác Nghĩa đối với cô.

Hoàng Tăng Nhạc và Mạnh Tác Nghĩa, ai thắng ai thua, ai sống ai chết vẫn không tổn hại đến Kiều Vi.

Anh im lặng không nói.

Thật ra ngày Mạnh Tác Nghĩa được sửa lại oan sai, anh đã biết Hoàng Tăng Nhạc không xong rồi.

Từ ngày Mạnh Tác Nghĩa kiên trì trở lại huyện Bác Thành, anh đã đoán được kết cục của Hoàng Tăng Nhạc.

Mọi thứ đúng như dự đoán.

Trò chơi chính trị không thể ngây thơ được.

Thật ra Kiều Vi cũng rất ngây thơ.

Trong mắt người khác, cô vừa chín chắn, khôn khéo lại linh hoạt, chỉ có Nghiêm Lỗi biết, có đôi khi cô sẽ bộc lộ sự ngây thơ khó mà tin được.

Ngây thơ hơn hẳn Hoàng Tăng Nhạc.

Mấy năm nay Nghiêm Lỗi vẫn quan sát, phát hiện cô không hận ai quá sâu ngoại trừ Quan Đồ Vĩ. Cô rất bao dung đối với tất cả mọi người, thậm chí đối với những người cô không thích đều có vẻ từ bi tha thứ.

Việc này vô cùng mâu thuẫn với phản ứng nhanh nhẹn, khôn khéo của cô.

Như mê cung.

Nhưng sự mâu thuẫn này của cô khiến Nghiêm Lỗi mê muội.

Anh khuyên nhủ, ôm vai cô, hôn lên đ.ỉnh đầu cô.

“Em biết.” Kiều Vi thờ một hơi thật dài: “Em biết.”

Tốt quá rồi, cô đã thoát khỏi cảm xúc kia, trở lại bình thường.

Nghiêm Lỗi yêu nhất là đôi mắt sáng rõ, ánh mắt kiên định của cô.

Kiều Vi đi đến trụ sở ủy ban cách mạng gặp Mạnh Tác Nghĩa.

Trong văn phòng quen thuộc kia, Mạnh Tác Nghĩa vội mang giày vào, cố ý mở cửa sổ: “Cho tản mùi đi.”
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back