Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Được Cưng Chiều

[BOT] Mê Truyện Dịch
Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Được Cưng Chiều
Chương 240: Chương 240



Chắc chắn là Chung Bảo Ý ngoại tình yêu đương với Hà Hiểu Phong, cho nên nhà họ Tưởng nổi giận, lập tức kết hôn với Giang Nguyệt Vi, hơn nữa cặp sừng to tướng như thế không ai chấp nhận được, cho nên nhà họ Tưởng mới giấu giếm, đương nhiên không cho người ngoài biết.

Tưởng Chính Hoa ly hôn có lý do, vậy Tưởng Chính Quang ly hôn vì lý do gì?

Đội sản xuất Trường Hồng cách công xã gần như vậy, nhà họ Tưởng có quen biết người ở đồn công an, những nhà khác cũng có người quen ở đồn công an, sau khi Lưu Thải Nga đi tù ba tháng đã có người chuyện biết, nhưng nguyên nhân cô ta ngồi tù thì đã qua mấy năm rồi vẫn không ai biết.

Cho nên lúc này đã có người đoán: “Hình như tôi nhớ ngày đó Chính Quang đi đến đồn công an cùng Lưu Thải Nga, lúc ấy không cảm thấy có gì khác thường, nhưng bây giờ tôi lại cảm thấy Lưu Thải Nga tự nguyện đi đến đồn công an, có phải do cô ta ăn trộm thứ gì của nhà họ Tưởng rồi đi đầu thú không?”

“Không tới mức đó chứ, cô ta trộm đồ của nhà mình cũng đâu tới mức phải vào đồn công an ngồi hơn một năm? Hơn nữa trộm đồ cũng đâu đến mức phải ngồi tù?”

“Tôi không biết, chuyện này có hỏi người nhà họ Tưởng cũng không hỏi ra, dù sao nhà họ giấu chuyện Chung Bảo Ý kín như bưng, tôi vẫn không nghĩ ra được.”

“Bây giờ Chính Quang đã kết hôn với người khác, nói chuyện trước kia làm gì? Nếu hôm nay cô ta tới có khi sẽ làm loạn đấy, bà nói xem lúc đó mấy đứa bé sẽ đứng về phe ai?”

Mọi người nói chuyện rồi đảo mắt nhìn về Nữu Nữu đứng cách đó không xa: “Đúng là đứa bé tội nghiệp, nếu mẹ nó đến làm loạn không biết nó sẽ khổ sở thế nào đâu.”

“Tôi thấy Từ Đình cũng không tệ, sao đứa bé này không thân thiết với cô ta được nhỉ, chẳng phải Ny Ny và Nha Nha khá ổn sao?”

“Con bé lớn rồi, có suy nghĩ của mình, sau này ai đối xử tốt với nó nó sẽ nhớ kỹ, cho nên chuyện này phải xem Từ Đình làm thế nào.”

Nữu Nữu biết bọn họ đang nói chuyện nhà mình, ban đầu không định nghe tiếp, nhưng vừa nghe họ nhắc đến tên của mẹ thì dỏng tai lên nghe, sau đó nghe thấy họ nói mẹ sẽ đến làm loạn thì trong lòng giật thót lên.

Ban đầu cô bé còn hơi mong chờ mẹ sẽ đến thăm mình, nhưng đột nhiên bây giờ cô bé lại không mong mẹ tới nữa, bởi vì sợ mẹ sẽ nổi giận và đánh người như ngày đó.

Có thể là trong lòng mong mỏi chuyện gì thì sẽ thành sự thật, cho nên lục tục có hai đợt khách tới, Nữu Nữu đều không nhìn thấy bóng mẹ, cô bé không biết mình nên vui hay là không vui, nhưng vẫn đi đến báo cho Giang Nguyệt Vi.

Giang Nguyệt Vi cảm thấy Lưu Thải Nga sẽ không tới nhanh như vậy, nếu cô ta muốn quấy rối thì sẽ lựa chọn giữa trưa lúc đông người nhất, bây giờ vẫn còn sớm.

Còn Mã Ái Vân lại không sợ Lưu Thải Nga sẽ đến, bây giờ bà đã quyết định nếu Lưu Thải Nga không biết xấu hổ mà làm loạn, vậy nhà họ Tưởng cũng không cần mặt mũi, nói rõ những chuyện này trước mặt bà con bạn bè, cũng cắt đứt hậu hoạn sau này.

Từ Đình thấy mọi người đều đứng về phía cô ấy, đương nhiên không căng thẳng nữa, chỉ cần được sống cùng người mình yêu, tủi nhục thế nào cô ấy đều chịu được.

Sau đó mọi người ôm tâm trạng khác nhau bắt đầu bận rộn, gần đến mười giờ, Giang Nguyệt Vi không rảnh lo chuyện Lưu Thải Nga có tới hay không, bởi vì Nguyệt Hà đã dắt Đường Tuấn Minh tới.

Hai người mang theo một đống đồ và dắt theo cả Giang Đông Đông đến, có đầy đủ từ sữa mạch nha, trái cây hộp, thảm lông, vải dệt linh tinh, tất cả là đồ tốt, ngoài ra còn chuẩn bị đồ chơi tặng cho mấy đứa bé, vô cùng để bụng.

Đồ đạc chuẩn bị tươm tất như vậy làm Giang Nguyệt Vi cảm thấy có lẽ là nhà họ Đường chuẩn bị, nếu không một người trẻ tuổi như Đường Tuấn Minh không thể lo lắng chu đáo được như vậy.

Ngày đó gặp trên phố nhưng cách khá xa, cô không thấy rõ diện mạo Đường Tuấn Minh, bây giờ nhìn gần thấy cậu chàng này mày rậm mắt to, mặt mũi đoan chính, lớn lên cao ráo, hôm nay mặc áo gió rất thời thượng, bên trong áo gió có chần lông, càng có vẻ đĩnh đạc tuấn tú hơn cái lần cô nhìn thấy cách đây mấy ngày, rất xứng đôi với Nguyệt Hà.

Nhưng kết hôn không thể nhìn bề ngoài, Giang Nguyệt Vi hỏi anh ta một vài vấn đề, sau đó nói: “Nghe Nguyệt Hà nói năm sau cậu sẽ vào nội thành phát triển?”

Trước kia Đường Tuấn Minh chưa từng có người yêu, hiển nhiên chưa từng gặp người lớn trong nhà, đây là lần đầu tiên, anh ấy cũng từng nghe Nguyệt Hà kể về tình huống nhà họ Giang, biết người ngồi trước mặt mình bây giờ chính là chị gái Giang Nguyệt Vi của cô ấy.

Giang Nguyệt Vi từng ly hôn, học xong đại học, tự mình mở công ty, xuống nông thôn, còn từng tố cáo đám buôn người, là một người vô cùng có chính kiến, dáng dấp rất hòa nhã, nhưng mà chồng của cô trông cực kỳ nghiêm túc, rất giống cha anh ấy ngày thường.

Đường Tuấn Minh bị hai người nhìn chằm chằm như thế, trong lòng anh ấy thấy hơi run, cũng không dám mạnh miệng nói gì, chỉ nói: “Vâng, chuyện làm ăn ở đây của tôi bắt đầu vào quỹ đạo, muốn ra ngoài xông xáo một lần, đúng lúc Nguyệt Hà ở thành phố, như vậy chúng tôi sẽ không cần phải yêu xa.”

Giang Nguyệt Vi nhướng mày: “Vậy người nhà cậu có ủng hộ cậu không?”

Đường Tuấn Minh gật đầu: “Bây giờ kinh tế phát triển, bọn họ cũng cảm thấy tôi nên ra ngoài gây dựng sự nghiệp, nếu mãi ru rú ở nhà sẽ không mở mang được đầu óc, với lại họ cảm thấy nếu tôi không đi thì sẽ không dễ bồi đắp tình cảm với Nguyệt Hà luôn ở đất khách.”

Giang Nguyệt Vi cảm thấy hơi ngạc nhiên, bởi vì lúc trước Nguyệt Hà từng nói người nhà họ Đường vẫn chưa biết chúng qua lại, cô liếc Nguyệt Hà một cái, lại hỏi Đường Tuấn Minh: “Vậy nên người nhà cậu ủng hộ cậu tìm hiểu Nguyệt Hà đúng không?”

Giang Nguyệt Hà biết ánh mắt của cô có ý gì, cô ấy cũng chỉ mới biết Đường Tuấn Minh đã kể chuyện hai người họ tìm hiểu nhau với người trong nhà vào ngày hôm qua, có điều anh ấy chủ động nói, người nhà họ Đường cũng không phản đối, ngược lại còn giúp chuẩn bị nhiều đồ cho anh ấy mang đến nhà họ Tưởng như thế, làm cô ấy cảm thấy rất thư thái.

Đường Tuấn Minh cười gật đầu: “Tuấn Ninh và Nguyệt Hà còn là bạn tốt, lúc trước bọ đã gặp Nguyệt Hà rồi, rất thích cô ấy.”

Giang Nguyệt Vi thoáng yên tâm, tuy rằng qua bề ngoài không nhìn ra được nhân phẩm Đường Tuấn Minh, nhưng qua chuyện nhà họ Đường giúp Nguyệt Hà tìm công việc thì cảm thấy cách làm người cũng không quá tệ, bây giờ có hỏi cũng không hỏi ra nhân phẩm thế nào, hơn nữa nhà họ Đường cũng ủng hộ hai người họ qua lại tìm hiểu, vậy cô có thể từ từ quan sát.

Sau khi mọi người hàn huyên xong, Giang Nguyệt Hà và Đường Tuấn Minh ngồi vào bạn, sau khi ăn cơm ở nhà họ Tưởng xong hai người dắt Đông Đông về, có lẽ vì hôm nay là ba mươi tết, buổi tối mọi người còn bận việc nhà mình, cho nên bình thường khách khứa sẽ không đến tiệc cưới vào buổi sáng mà lại dần đông người hơn, mọi người Giang Nguyệt Vi bận rộn đến chiều tiệc cưới mới từ từ tan.

Có điều buổi sáng bận rộn, nhưng họ lại chẳng nhìn thấy Lưu Thải Nga đến, vào lúc mọi người đều thở dài nhẹ nhõm một hơi cho rằng Lưu Thải Nga sẽ không đến thì người ta lại xách đồ đi từ ngoài sân vào.

Một vài người đứng trong sân chưa về đột nhiên dừng động tác trong tay, đồng loạt nhìn về phía cô ta, sau đó chào hỏi với cô ta.

Lưu Thải Nga đều nhận ra những người này, tuy rằng mọi người đều cười chào hỏi cô ta nhưng trong mắt đều ôm ý xem kịch hay, cô ta cũng biết những người này luôn dò hỏi chuyện lúc trước của cô ta, nói không chừng buổi tối về nhà còn bàn tán nữa đấy, cho nên đây là lý do cô ta lựa chọn tiệc tàn mới đến nhà họ Tưởng.
 
Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Được Cưng Chiều
Chương 241: Chương 241



Cô ta đi vào trong sân dưới sự tiếp đón của mọi người, dáng vẻ rất quen thuộc, Mã Ái Vân đứng dọn dẹp trong sân nhíu mày, nhìn Giang Nguyệt Vi: “Mẹ biết chắc chắn hôm nay cô ta sẽ đến, nếu cô ta làm loạn, một lát nữa con đi cùng thằng Hai đến đồn cảnh sát mời cảnh sát trực ban đến đây.”

Giang Nguyệt Vi nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Lưu Thải Nga, trong tay xách theo một đống đồ, nhìn dáng vẻ không phải đến làm loạn: “Cứ xem trước đã, nói không chừng chuyện không giống như chúng ta nghĩ.”

Còn Tưởng Chính Quang đứng bên cạnh cũng sầm mặt, chỉ nhìn Nữu Nữu nói: “Con vào nhà tìm em gái chơi đi, đừng đứng ngoài đây hứng gió.”

Nữu Nữu biết cha muốn cô bé lánh mặt, nhưng cô bé không muốn đi: “Con không lạnh.”

Mã Ái Vân cũng nói: “Vào nhà làm gì, nhà ta đông người còn sợ cô ta gây chuyện sao?”

Nếu bây giờ Lưu Thải Nga tới gây chuyện thì Tưởng Chính Quang cũng không muốn các con khó xử, cho nên mới gọi cô bé đi vào, kết quả không chờ anh đáp lời Lưu Thải Nga đã đi tới trước mặt họ.

Lưu Thải Nga thả đồ xuống, sau đó nhìn Nữu Nữu, không thấy Ny Ny và Nha Nha ở bên cạnh cô bé nên cười hỏi: “Em gái con đâu rồi?”

Nữu Nữu sửng sốt, nhưng không trả lời mà chỉ tay vào trong nhà chính, Lưu Thải Nga đã nhìn thấy Từ Đình đang ngồi cho con gái cô ấy là Đa Đa và Ny Ny Nha Nha ở ăn cơm, Nha Nha ăn đến miệng đầy dầu mỡ, Từ Đình còn lau miệng giúp cô bé, khung cảnh rất ấm áp.

Nói thật thì có người mẹ ruột nào nhìn thấy cảnh tượng này trong lòng cũng đều khó chịu, nhưng mà sau khi ba đứa bé nhìn thấy cô ta đến cũng không nhào đến gọi mẹ, trái tim cô ta như đóng băng.

Chuyện ngày hôm đó đã khắc sâu ấn tượng trong lòng ba đứa bé, Lưu Thải Nga đã không thể nào lấy lại hình tượng của mình trong cảm nhận của bọn họ, mấy ngày nay cô ta luôn suy nghĩ mình có nên thử tranh thủ một chút hay không, nhưng luôn cảm thấy không thể…

Ba đứa bé đều không để ý tới cô ta, cô ta không hề có chút phần thắng nào, càng không thể hơn là Tưởng Chính Quang đã lãnh chứng nhận với Từ Đình, dù cô ta có giãy giụa cũng như tên hề, không hề có ý nghĩa gì, chỉ bị mắng thêm mà thôi.

Giằng co vài ngày, Lưu Thải Nga cũng không biết xuất phát từ điều gì mà hôm nay cô ta vẫn đến, đưa đồ trong tay cho Nữu Nữu: “Năm nay mẹ không thể đón tết với các con, đây là quà năm mới mẹ mua cho các con, con cầm đi.”

Nữu Nữu do dự một lúc mới nhận cái túi tinh xảo, bên trong có quần áo và đồ chơi, đều là đồ cô bé thích, cô bé cắn môi, giương mắt khẽ nói một câu: “Cảm ơn mẹ.”

Lưu Thải Nga nghe thấy một chữ mẹ trong lòng cũng cảm thấy thoải mái hơn, cô ta nhìn vào trong phòng, Ny Ny và Nha Nha vẫn chưa ra, im lặng một lúc lâu rồi nhìn Nữu Nữu nói: “Mùng ba tết mẹ phải quay lại Dương Thành đi làm, cho nên sau này các con phải ngoan ngoãn nghe lời cha và dì Từ.”

Mã Ái Vân vốn đã chuẩn bị sẵn tâm lý chiến một trận nghe cô ta nói vậy thì sửng sốt, ý gì vậy? Đổi nết không làm loạn nữa à?

Không chỉ Mã Ái Vân, mà những người khác cũng đều ngơ ngác, người nhà họ Tưởng càng khỏi phải nói, ban đầu đã định sẽ mệt mỏi chiến đấu với Lưu Thải Nga, bây giờ cô ta lại nói chuyện rất đáng hoàng, bất ngờ làm họ không thích ứng kịp.

Những hàng xóm nán lại chưa đi là vì định hóng chuyện của Lưu Thải Nga, nhìn thấy cô ta tới vẫn ôm lòng mong chờ cô ta để lộ ra chuyện gì đó, nhưng nhìn dáng vẻ cô ta rất là bình tĩnh.

Lúc này Ny Ny và Nha Nha cũng từ trong nhà chính chạy đến gần Nữu Nữu xem quà, đến khi nhìn thấy quần áo đẹp đều “ồ” thành tiếng, quay đầu nhìn cô ta: “Mẹ lại mua quần áo mới sao?”

Lưu Thải Nga nhìn thấy con không còn sợ cô ta như mấy ngày trước, cuối cùng cũng như trút được gánh nặng, hoặc là vì cô ta đã đi quá lâu, cho nên tình cảm của hai bé nhỏ dành cho cô ta đã sớm phai nhạt, nhất là Nha Nha, trong lòng đã xa lạ với cô ta, chỉ đến nhìn quà cô ta tặng.

Không ngờ lúc trước cô ta thề phải thay đổi rồi mới trở về, cho rằng có thể níu kéo được chồng và các con, nhưng không ngờ lại cho cơ hội người khác nhanh chân đến trước, đẩy các con ra càng xa, đúng là mất nhiều hơn được.

Cô ta cười khổ: “Đúng vậy, xem thử có thích không?”

“Thích.”

“Thật là đẹp quá.”

Ba cô bé chụm đầu vào phấn khích nhìn món quà, một lát sau Ny Ny quay đầu nhìn cô ta: “Mẹ, mẹ thật sự phải đi đến nơi rất xa làm việc sao?”

Lưu Thải Nga nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của cô bé, trong lòng vui mừng, có lẽ cô bé cũng lưu luyến cô ta, nói không chừng sẽ lên tiếng giữ cô ta lại: “Đúng vậy, mùng ba là đi rồi, mấy ngày nay mẹ sẽ rất bận, có lẽ không thể đến thăm các con, sau này các con có nhớ mẹ không?”

Ny Ny không nghe ra ẩn ý trong lời cô ta, chỉ gật đầu nói: “Vậy mẹ mau đi đi, tụi con nhất định sẽ nhớ mẹ, tụi con cũng sẽ nghe lời của cha và dì Từ.”

Nha Nha vẫn còn con nít, hoàn toàn không có chính kiến của mình, cũng nói hùa theo: “Mẹ, mẹ mau đi đi, con cũng sẽ nhớ mẹ, con hứa sẽ nghe lời dì Từ.”

Lưu Thải Nga nghe thấy đám nhỏ thúc giục mình thì tức giận muốn chết, Nha Nha thì thôi, con bé Ny Ny này cũng đã gần tám tuổi, nói nhỏ thì cũng không nhỏ, dù sao con bé cũng được cô ta nuôi dưỡng nhiều năm, sau không giống Nữu Nữu chút nào vậy, cả ngày đều chẳng nhớ tới mẹ, đúng là thứ ăn cháo đá bát.

Cô ta thở ra một hơi, cố nén nỗi hờn dỗi cười nói: “Được, mẹ cũng sẽ nhớ các con.”

Tưởng Chính Quang chần chờ một lát, nhìn cô ta: “Mùng ba cô đi lúc nào?”

Lưu Thải Nga nghe vậy nhìn anh ta, trong lòng cảm thấy rất bực bội, đám nhóc giục cô ta, người lớn cũng giục cô ta, cô ta đáng sợ như ma quỷ à?

Có điều cô ta không nổi giận: “Sáng sớm mùng bốn đi, tối mùng ba ra huyện chờ xe, sau này tôi giao các con cho anh, anh phải đối xử với nó tốt một chút.”

Tưởng Chính Quang ừ một tiếng, tuy rằng không biết cô ta có đi thật sự hay không, nhưng bây giờ có nhiều người nhìn như vậy, anh ta sẽ không nói ra mấy lời nghi ngờ: “Cô yên tâm, con cái tôi hứa sẽ chăm sóc tốt, cô vội nên tôi không giữ cô lại nữa.”

Anh ta mở miệng nói hai câu đều mang ý đuổi cô ta đi, tựa như cô ta là thứ ô uế tránh còn không kịp vậy, Lưu Thải Nga cắn chặt răng, nhìn lướt qua khoảng sân, sau đó dẫm lên đôi giày da đi thẳng ra ngoài.

Thấy cô ta đi rồi, mấy người hàng xóm đến giúp đỡ thấy không có kịch vui để xem nên bắt đầu làm việc, lúc này Mã Ái Vân mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhìn tình hình có vẻ Lưu Thải Nga thật sự không có ý quấy rối, ngày hôm nay xem như trôi qua.

Tống Xuân Ninh lại thấy hơi lo lắng, cô ta khá hiểu Lưu Thải Nga, cô ta giằng co lâu như vậy, mấy hôm trước còn đến đây quậy phá, sao mới mấy ngày đã nghĩ thông suốt được?

“Có phải cô ta định chơi chiêu gì đó không?” Tống Xuân Ninh khẽ hỏi Mã Ái Vân.

Chỉ cần hôm nay Lưu Thải Nga không quấy rối thì Mã Ái Vân không sao cả, ngày mai hoặc là sau này cô ta muốn làm gì thì họ gặp chiêu nào phá chiêu đó là được: “Sợ cái gì, nếu giả vờ thật thì có sao.”

Giang Nguyệt Vi cũng không hiểu Lưu Thải Nga có ý gì, nhưng hôm nay là ba mươi, chỉ còn ba ngày nữa là tới mùng ba: “Chờ đến mùng ba đã rồi nói, con nghĩ đến nước này rồi có lẽ cô ta sẽ không làm loạn nữa đâu.”
 
Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Được Cưng Chiều
Chương 242: Chương 242



Mã Ái Vân nghe thế cũng gật đầu.

Rất nhanh, Nữu Nữu đã cùng các em mở quà, còn mọi người tiếp tục thu dọn đồ đạc, tuy bây giờ trời không nóng, mấy thứ như thịt thà để mấy ngày sẽ không hư, nhưng hôm nay có không ít người đến giúp đỡ, nên trả chút phí vất vả, cho nên Mã Ái Vân chia hết số thịt hôm nay không ăn hết cho mọi người, chờ bận rộn xong đã tới tối.

Hôm nay ăn quá nhiều, mọi người đều không đói bụng, cho nên cơm chiều không ăn vào sáu giờ tối như trước, sau khi dọn dẹp xong, nhân lúc còn sớm Mã Ái Vân đã cầm sổ sách đối chiếu quà mừng mọi người tặng hôm nay.

Bây giờ mọi người tặng quà mừng không tặng gạo hay thức ăn gì đó như trước, bây giờ đã dư dả chút ít, mọi người tặng lễ cũng xông xênh hơn, cho nên hôm nay ngoại trừ quà mừng, còn nhận được không ít tiền biếu.

Mã Ái Vân bắt đầu đếm tiền, mấy năm gần đây nhiều người kết hôn sinh con, nhà họ cũng tặng người ngoài không ít quà mừng, bây giờ coi như thu lại được chút ít.

Bà đếm tiền xong thì giao cho Từ Đình: “Tiền này ngoại trừ chi phí, số còn lại các con tự quyết định, sau này nhà ai có tiệc cưới, các con tự trả lễ lại, mẹ sẽ không hỏi nữa.”

Từ Đình nhận tiền rồi mà còn thấy ngơ ngác, ban đầu cô ấy còn tưởng Mã Ái Vân ghét cô ấy vừa vào cửa, nhất định sẽ đề phòng cô ấy, nhưng không ngờ bà lại thoải mái giao hết tiền ra, hốc mắt cô ấy hơi đỏ, rồi đẩy trả về: “Mẹ, mẹ đưa cho Chính Quang đi, con mới gả vào, có rất nhiều chuyện không hiểu.”

Mã Ái Vân nhét tiền vào trong tay cô ấy: “Đàn ông đàn ang như nó biết gì, tiền kiếm được để phụ nữ giữ mới chắc chắn.”

Tống Xuân Ninh cũng nói: “Đúng vậy, đàn ông họ không nhọc lòng mấy chuyện này đâu, nếu cô không hiểu thì sau này hỏi tôi cũng được.”

Từ Đình chần chờ một lúc, nhìn Tưởng Chính Quang, thấy anh ta gật đầu mới nhận lấy: “Dạ biết, nếu lúc đó tôi không hiểu thì sẽ hỏi mọi người.”

Tưởng Thanh Ngạn nhìn chằm chằm tiền trong tay thím ba, đôi mắt lóe sáng, nghĩ thầm kết hôn tốt ghê, có thịt có kẹo ăn, còn có đồ chơi, quan trọng nhất là có tiền thu vào, kiếm nhiều hơn so với việc viết giấy giúp các cô bán kẹo nhiều, bây giờ cậu cũng muốn kiếm tiền.

Nếu như cậu kết hôn vậy cũng thu được tiền sao?

Tưởng Thanh Ngạn muốn có tiền, có tiền rồi cậu sẽ làm được rất nhiều việc, có thể mua thật nhiều đồ chơi, còn có thể giữ lại đó từ từ tiêu, đến lúc đó muốn mua gì thì mua đó.

Ba người kia đẩy tới đẩy lui không ai phát hiện đôi mắt to tròn của Tưởng Thanh Ngạn đang đảo tới đảo lui, một lúc sau cậu bé lấy hết can đảm nhìn mẹ mình hỏi: “Mẹ, có phải kết hôn sẽ nhận được quà mừng và tiền không?”

Giang Nguyệt Vi không biết toan tính trong lòng cậu, nhưng bây giờ cậu đã thấy thì cô đành nói: “Không khác lắm, đều sẽ thu được một chút, có điều sau này nhà người ta kết hôn, chúng ta cũng phải tặng quà mừng.”

Tưởng Thanh Ngạn không nghĩ được nhiều như vậy, vừa nghe thấy cô nói có thể nhận được quà mừng đã lập tức trừng to mắt, nói ngay: “Vậy tốt quá đi, con cũng muốn kết hôn, mẹ, con cũng muốn kết hôn!”

Bận rộn một ngày chưa được nghỉ ngơi bao lâu, Tưởng Chính Hoa đang ngồi ôm con gái xem tin tức chuẩn bị uống nước, đột nhiên nghe thấy thằng nhóc thối nói vậy, tuy anh không phun hết nước trong miệng ra, nhưng lại bị sặc, ho khù khụ.

Giang Nguyệt Vi cũng bị câu hỏi thẳng thừng của cậu làm ngơ ngac, thằng nhóc thối này đang nói gì đó? Cậu cũng muốn kết hôn? Cậu mới bao nhiêu tuổi, biết kết hôn là gì không?

Mã Ái Vân “ôi chao” vài tiếng, bỗng nhiên cười rộ lên, sau đó hỏi cậu: “Cháu ngoan của bà, cháu biết mình nói gì không? Cháu cũng muốn kết hôn à?”

Tưởng Thanh Ngạn gật đầu, kết hôn sẽ nhận được quà mừng, vậy cậu cũng muốn: “Đúng vậy, cháu cảm thấy cháu cũng có thể kết hôn.”

Cậu vừa nói như vậy, Ny Ny và Nha Nha, còn cả Đa Đa và mấy đứa bé nhỏ cũng nói theo cậu: “Vậy tụi con cũng muốn kết hôn nữa.”

Tống Xuân Ninh và Từ Đình ngồi bên cạnh đã cười đến thở hổn hển, mấy đứa bé còn nhỏ nên không hiểu kết hôn là gì, chỉ vì thấy vui nên mới nói.

Tống Xuân Ninh cười hỏi cậu: “Có phải vì cháu thấy có quà mừng nên mới muốn kết hôn không?”

Tưởng Thanh Ngạn cảm thấy nam tử hán nghĩ gì phải thừa nhận điều đó, cho nên gật đầu: “Không được sao?”

Giang Nguyệt Vi cười sắp không hít thở nổi, thì ra đây là nguyên nhân cậu muốn kết hôn à, sao con trai của cô lại đáng yêu như vậy, tiền trong mắt cậu bé còn nhiều hơn cả người mẹ là cô nữa?

Tưởng Chính Quang lấy lại tinh thần, thả ly nước xuống, đưa tay đánh m.ô.n.g nhỏ của cậu bé: “Không được đâu, trẻ con không thể kết hôn, với lại người lớn phải thích nhau, yêu nhau mới kết hôn, sao có thể kết hôn vì quà mừng chứ?

Tưởng Thanh Ngạn lại trợn mắt: “Vậy con rất yêu mẹ, con có thể kết hôn với mẹ.”

Là cái đuôi nhỏ của anh trai, cảm thấy anh trai nói rất có lý: “Đúng vậy, con cũng rất yêu mẹ, con muốn kết hôn với mẹ.”

Tưởng Chính Hoa vừa nghe thấy vậy thì m.á.u nóng xộc lên, hai từ thích và yêu này quá thâm sâu, có lẽ chúng còn chưa học được cách phân loại: “Không được, mẹ con là vợ của cha, mẹ chỉ là mẹ của các con, các con không thể kết hôn với mẹ được.”

Tưởng Thanh Viện cười hì hì quay đầu nhìn anh: “Vậy con có thể kết hôn với cha mà.”

Giang Nguyệt Vi hừ một tiếng nói: “Vậy cũng không được, chờ các con trưởng thành, đến khi lớn như cha mẹ, các con sẽ yêu đương với người khác, nhưng phải được cha mẹ đồng ý các con mới được kết hôn.”

Tưởng Thanh Ngạn vô cùng tiếc nuối, không ngờ rằng kết hôn phức tạp như vậy, muốn kiếm điểm tiền cũng khó như vậy, bĩu môi thở dài: “Chờ đến lớn lên thì rất là lâu.”

Lúc này Giang Nguyệt Vi mới ngừng cười: “Đúng vậy, con phải học nhà trẻ và tiểu học xong đã, chờ con lớn con sẽ hiểu thôi.”

Mã Ái Vân ở bên cạnh cười chảy cả nước mắt, nhưng bà cũng hiểu tại sao hai đứa bé lại nói như vậy, lúc trước chúng đã tham dự không ít lễ kết hôn, bây giờ đến lượt nhà mình, thấy chú Ba kết hôn vừa có quà mừng vừa có tiền, cho nên mới động lòng nhỏ.

Bà lập tức nói: “Không sao cả, bây giờ chúng ta không cần kết hôn cũng được nhận tiền.”

Bà nói xong, lập tức trừng mắt lườm chồng ngồi bên cạnh: “Bọn nhỏ đã vậy rồi ông còn không nhanh phát tiền mừng tuổi cho chúng?”

Ban đầu Tưởng Phúc Dân dự định chờ đám nhỏ ăn cơm nước xong sắp đi ngủ mới phát tiền mừng tuổi, nhưng nhìn tình hình, bây giờ phát thì tốt hơn, nên ông nhanh cầm lấy bao lì xì đã chuẩn bị sẵn chia từng cái cho đám nhỏ, sau đó nhìn Tưởng Thanh Ngạn nói: “Nhìn thấy không, không kết hôn cũng được nhận tiền, chờ ngày mai ông nội dắt cháu đến công xã chơi, sẽ mua quà cho cháu.”

Tưởng Phúc Dân đã phát, những người khác cũng lần lượt phát theo, mỗi đứa bé trong nhà đều có tiền mừng tuổi, bao lì xì vừa tới tay, mấy đứa bé lập tức chạy sang một bên đếm tiền.

Giang Nguyệt Vi thấy Tưởng Thanh Ngạn chỉ nghĩ làm sao kiếm được tiền, nghĩ thầm đứa nhỏ này yêu tiền như vậy, sau này cô phải nhắc nhở cậu nhiều, không thể để cậu biến thành gian thương được.

Rất nhanh đã đến giờ cơm chiều, bây giờ là năm tám mươi ba, TV trong nhà đã mua từ sớm, cho nên mọi người đều biết đêm ba mươi sẽ có tiệc mừng năm mới, đây là tiệc mừng đầu tiên từ trước đến nay, cho nên lúc ăn cơm Tưởng Chính Hoa vô cùng hào phóng cho phép mấy đứa bé xem TV.

Đời trước, thời điểm này Giang Nguyệt Vi đã không còn từ lâu, cũng chưa từng xem tiết mục này, cho nên cảm thấy khá hiếu kỳ, nhưng tiết mục rất dài, chờ bọn họ cơm nước xong thì TV vẫn chưa chiếu xong.
 
Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Được Cưng Chiều
Chương 243: Chương 243



Theo thông lệ thì buổi tối hôm nay phải đón giao thừa nhưng đám nhóc còn nhỏ, không thể nào thức cùng người lớn đến mười hai giờ, cho nên sau khi cơm nước xong, Giang Nguyệt Vi không xem TV nữa mà dắt hai bé đi tắm rửa, sau đó dắt chúng về phòng dỗ ngủ.

Quay về phòng, Tưởng Thanh Ngạn lại cẩn thận lấy bao lì xì vừa rồi của cậu ra, tuy rằng cậu vẫn chưa nhận biết được những đồng tiền này, nhưng vẫn lấy ra đếm lại một lần.

Tưởng Chính Hoa thấy dáng vẻ nghiêm túc của cậu, bất cười hỏi: “Con nhận được bao nhiêu tiền vậy?”

Tưởng Thanh Ngạn trả lời mà không thèm ngẩng đầu lên: “Con còn chưa đếm xong đâu.”

Giang Nguyệt Vi thấy cậu bé đã đếm cả đêm mà còn chưa đếm xong, cười nói: “Có phải con không biết đếm thế nào hay không?”

Tưởng Thanh Ngạn vừa nghe thấy mẹ nói mình không biết đếm thì ngẩng đầu, nhíu khuôn mặt múp míp thịt không vui nói: “Con biết mà, ở nhà trẻ con đếm rất giỏi.”

Tưởng Thanh Viện lập tức vạch trần cậu: “Không phải đâu, anh Hai nói dối, anh Hai chỉ, chỉ đếm được từ một đến mười.”

Tưởng Thanh Ngạn cảm thấy hơi mấy mặt, nhìn cô bé “hừ” một tiếng: “Em cũng không biết đếm, em còn không biết đếm tới năm, em còn thích khóc nhè.”

Tưởng Thanh Viện không ngờ anh Hai lại nói cô bé thích khóc nhè: “Anh mới khóc nhè đó, cô giáo còn nói anh bướng, bảo mẹ dạy anh, đánh m.ô.n.g anh.”

Mắt thấy hai anh em bắt đầu vạch trần nhau, Tưởng Chính Hoa lập tức ngăn cản nói: “Được rồi, đầu năm mới mình không được cãi nhau, đưa tiền cho cha, cha sẽ đếm số tiền vừa nãy các con nhận được, ngày mai trả lại cho các con.”

Hai đứa bé vừa nghe anh nói vậy thì sửng sốt, hiếm khi đồng ý kiến: “Không cho.”

Tưởng Chính Hoa bảo đảm: “Yên tâm, cha sẽ không lấy tiền của các con, chỉ giữ giúp các con.”

Hai đứa bé lắc đầu: “Không cho, tụi con tự giữ.”

Tưởng Chính Hoa bị nghẹn, được rồi, bây giờ anh còn chẳng lừa được một đứa bé ba tuổi.

Giang Nguyệt Vi nhìn vẻ mặt buồn bực của anh, cũng thử đưa tay ra nói với các con: “Vậy cho mẹ đi, mẹ giúp con đếm, sau đó xếp lại, ngày mai thức dậy mẹ sẽ trả cho các con.”

Hai đứa bé do dự một lúc, sau đó nhét hết bao lì xì vào trong tay Giang Nguyệt Vi.

Tưởng Chính Hoa trợn trừng mắt, gần như nổi giận, nhìn kìa, sao lại như thế? Nhìn mặt mà đối xử à? Mẹ xin là đưa, còn cha xin lại không cho!!!

Vậy nếu như cha mẹ cùng rơi xuống nước, chắc hai đứa bé này lập tức xuống nước cứu mẹ lên, đúng là một câu chuyện khiến ai nghe cũng đau lòng.

Trong lòng nghĩ như vậy, anh hầm hè nói: “Sao bất công quá vậy? Nếu cha mẹ cùng rơi xuống nước, các con sẽ cứu ai trước?”

Anh nghĩ hai bé con này chắc chắn sẽ chọn mẹ không hề do dự, nhưng không ngờ rằng Tưởng Thanh Ngạn lại nhíu mày: “Nhưng cha mẹ đâu có rơi xuống nước.”

Tưởng Chính Hoa: “Giả thiết thôi, đặt giả thiết cha mẹ cùng rơi xuống nước, hai các con sẽ cứu ai trước?”

Tưởng Thanh Ngạn còn chưa trả lời, Tưởng Thanh Viện đã nghiêng cái đầu dưa của cô bé, hỏi: “Vậy rơi xuống nước lúc nào?”

Tưởng Chính Hoa nhướng mày: “Sau này, sau này cha mẹ bất cẩn cùng rơi xuống nước, các con sẽ cứu ai trước?”

Tưởng Thanh Ngạn: “Sau này lúc đó là mùa đông này là mùa xuân?”

Tưởng Chính Hoa:…

“Cho là mùa đông đi.”

Tưởng Thanh Viện chớp chớp mắt to: “Rơi vào buổi sáng hay là rơi vào buổi chiều.”

“Buổi sáng.”

Khuôn mặt non nớt của Tưởng Thanh Ngạn đột nhiên trở nên nghiêm túc: “Rơi xuống sông nào, rơi như thế nào?”

Tưởng Chính Hoa cảm thấy càng càng hỏi thì càng không nói tiếp được đề tài này nữa, nhưng vẫn kiên trì: “Cha và mẹ các con bất cẩn rơi xuống dòng sông cạnh nhà mình.”

Tưởng Thanh Viện như đang suy tư điều gì đó: “Vậy lúc cha mẹ rơi xuống sông có ai ở gần đó không?”

“Không có, bên cạnh không có ai cả! Rốt cuộc các con cứu ai trước!”

Khuôn mặt Tưởng Thanh Ngạn trầm xuống, trong giọng nói non nớt lộ ra mấy phần khó hiểu: “Cha, hình như cha biết bơi mà, vì sao cha không cứu mẹ, còn muốn hai đứa bé tí như tụi con nhảy xuống sông lạnh ngắt cứu người.”

Tưởng Chính Hoa: “Cha không hỏi nữa.”

Thôi, đúng là cái đuôi của mẹ, anh không hỏi nữa, nếu hỏi tiếp chúng sẽ có câu hỏi vặn tiếp theo, đến cuối cùng anh lại là người sai.

Giang Nguyệt Vi đã sắp cười ngất, bàn tay cầm bao lì xì run lẩy bẩy, vấn đề mẹ chồng nàng dâu từ xưa đến nay, hình như nhờ cô bé mà cô đã tìm được biện pháp lừa gạt qua chuyện rồi.

Nếu tiếp tục hỏi, có khi chồng cô tức c.h.ế.t mất, cô vội nhìn hai đứa bé nói : “Được rồi, không chơi nữa, đi ngủ đi, ngày mai phải dậy sớm đi chúc tết với các anh trai đó, đến lúc đó sẽ có rất nhiều quà mừng đó.”

Hai đứa bé gật đầu, vừa rồi anh trai đã kể chuyện này cho chúng nghe, sáng sớm ngày mai anh trai sẽ dắt chúng đến nhà những người khác chúc tết, đến lúc đó sẽ được lấy rất nhiều kẹo và trứng gà.

Có lẽ vì hôm nay chơi quá mệt, đầu hai đứa bé vừa chạm vào gối đã ngủ ngay, lúc này Giang Nguyệt Vi mới lấy bao lì xì ra đếm, người nhà họ Tưởng ra tay rất hào phóng, đếm xong, hai anh em mỗi đứa được tận năm mươi đồng.

Với bọn họ thì năm mươi đồng là không nhiều, nhưng mà với một đứa bé ba tuổi mà nói thì là một khoản lớn.

Tưởng Chính Hoa hầm hừ nhìn cô: “Nhìn mà xem, địa vị trong nhà của chồng em thế đó, đến bao lì xì cũng không chạm vào được.”

Giang Nguyệt Vi cười: “Đừng ghen tị, dù sao em cũng đâu lấy số tiền này, em chỉ giữ giúp chúng mà thôi.”

Sau đó cô nhanh chóng cất số tiền lì xì của các con đi, rồi móc trong túi mình ra một cái bao lì xì nhỏ: “Này, đừng ghen tị, cái này cho anh.”

Tưởng Chính Hoa nhận lấy, bên trong để mười đồng tiền, điều này làm tâm trạng anh tốt lên một chút: “Còn được, chỉ có em yêu anh, ngày thường vắt cổ chảy ra nước thế mà lại cho anh tận mười đồng, đúng là làm anh cảm động.”

Giang Nguyệt Vi trừng mắt liếc anh một cái, sau đó thò tay, cười tủm tỉm hỏi: “Vậy bao lì xì của em đâu?”

Tưởng Chính Hoa ngây ra một lúc, sau đó thò tay vào túi quần móc một lúc, từ từ nói: “Ôi, hình như tiền lương của anh nộp luôn cả rồi.”

Giang Nguyệt Vi nhướng mày: “Anh không giấu chút tiền riêng sao?”

“Lại muốn thử anh hả?” Tưởng Chính Hoa cười to, ôm lấy đôi tay cô: “Không có, bây giờ không đánh giặc, chỉ có thể thực thi từng bước một, sao có thể giấu tiền riêng được?”

Giang Nguyệt Vi lập tức đẩy tay của anh ra: “Thật vậy sao? Tiền tiêu vặt cố định hàng tháng em cho anh tiêu hết rồi sao? Bộ đội không phát cho anh khoản phúc lợi nào mà em không biết sao?”

Giang Nguyệt Vi quản tiền trong nhà, đương nhiên mỗi tháng sẽ cho chồng mình tiền tiêu vặt, nếu không thân là nam tử hán mà trong túi không có một đồng tiền cũng thật khó coi.

Tưởng Chính Hoa nhìn cô, suy nghĩ gì đó: “Có.”

Giang Nguyệt Vi trừng đôi mắt: “Có thật sao? Sao anh không nộp lên?”

Tưởng Chính Hoa ngồi dậy, sau đó từ từ chớp mắt, cười to: “Anh đó, anh chính là bao lì xì của em.”

Nói xong, không chờ cô kịp phản ứng, anh đã giữ chặt cô lại đè xuống: “Anh có cả trăm triệu muốn cho em, bây giờ nộp lên, dù đêm nay em không cần cũng phải cần.”

Lúc đầu Giang Nguyệt Vi còn chưa nghe ra ẩn ý trong lời anh, đợi cho môi lưỡi anh sát lại cần cô mới kịp lấy lại tinh thần đoán ra trăm triệu mà anh nói rốt cuộc là gì.

Đêm ba mươi đốt pháo rất nhiều, thỉnh thoảng có vài tiếng “ầm” vang vọng ở bên ngoài, trong phòng hai vợ chồng bận rộn khí thế ngất trời, cũng không sợ bên ngoài nghe thấy tiếng của họ, bận rộn này kéo dài đến rạng sáng mới kết thúc, sau khi kết thúc hai người lại đi ra ngoài đốt pháo như không hề có chuyện gì.

Hôm trước rất mệt, ngày hôm sau Giang Nguyệt Vi còn muốn ngủ nướng, nhưng mới sáng sớm hai đứa bé đã đánh thức cô, nói một lát nữa chúng muốn dắt bạn đến đây chúc tết, bảo mẹ chuẩn bị đồ sẵn sàng, không được làm chúng mất mặt.
 
Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Được Cưng Chiều
Chương 244: Chương 244



Giang Nguyệt Vi đang buồn ngủ muốn díp cả mắt chỉ có thể gắng gượng chuẩn bị, quả nhiên chưa tới hai mươi phút sau, Tưởng Thanh Ngạn và Tưởng Thanh Phong đã dắt theo một đám nhóc đến chúc tết, cô đếm sơ khoảng chừng hai mươi mấy đứa bé.

Giang Nguyệt Vi cũng không ngờ rằng đội sản xuất Trường Hồng lại có nhiều bé nhỏ như thế, một đám con nít ríu rít đã đuổi con sâu ngủ trong cô chạy mất tăm, lúc đầu cô còn tính chờ đám trẻ đi rồi mình sẽ ngủ lại, nhưng giờ suy nghĩ đó đã mất tăm.

Đám nhóc nhận quà xong lại tiếp tục xuất phát đến nhà khác, Giang Nguyệt Vi dậy chuẩn bị cơm sáng, có điều lúc cô vào phòng bếp đã nhìn thấy Tống Xuân Ninh và Từ Đình đang bận rộn.

Hai người họ thấy cô vào cũng không nhờ cô giúp đỡ, Tống Xuân Ninh nhìn cô cười nói: “Một lát nữa ăn sáng xong chúng ta đến công xã chút đi, nghe nói hôm nay có không ít tiết mục, có lẽ rất náo nhiệt đó.”

Lúc trước Giang Nguyệt Vi cũng nghe nói tết nhất công xã luôn tổ chức hoạt động, vô cùng náo nhiệt, còn nghe nói có rút thăm trúng thưởng gì đó, có điều với vận may của cô, muốn rút trúng cũng khó, đi xem náo nhiệt thì được, dù sao đầu năm không có việc gì làm, nên đã đồng ý.

Chờ bận rộn xong, mấy đứa bé đi chúc tết đã trở lại, túi chúng mang theo ra ngoài đã chứa đầy quà bánh, ngoại trừ kẹo, trứng gà và một ít đồ ăn vặt, pháo ra không ngờ còn có trái cây và lì xì tuy rằng không nhiều lắm, nhưng đều là tấm lòng, nếu như là trước kia vì sẽ không có chuyện này, xem ra sau cải cách cuộc sống của mọi người dần dần phát triển theo chiều hướng tốt lên.

Hai đứa bé không nỡ bỏ cái túi nhỏ chứa đầy đồ của mình, nói sau khi ăn cơm xong còn muốn lập tức đi tới công xã mua đồ, vì thế ăn bữa sáng xong, đoàn người nhà họ Tưởng kéo nhau đến công xã.

Đã nhiều năm Giang Nguyệt Vi không trở lại, không ngờ rằng công xã lại náo nhiệt hơn trong tưởng tượng của cô, đương nhiên hôm nay Cung Tiêu Xã cũng mở cửa, không ít hàng quán bày bán, đồ bày bán hầu như là dành cho con nít.

Quay một lúc, ngoại trừ cho tiền để mấy đứa nhỏ mua đồ chơi ra thì họ không mua sắm gì, Từ Đình thấy công xã đông người như vậy cũng muốn mở cửa hàng, nghĩ kiếm được chút nào hay chút đó, có điều cô ấy không dám nói, vì sợ nhóm Giang Nguyệt Vi sẽ chê cười.

Hôm nay đông người, sau khi mua đồ xong mọi người muốn đi xem tiết mục rút thăm trúng thưởng, có điều thật sự quá đông, bọn họ không thể chen đến chỗ rút thăm trúng thưởng được, mà sân khấu biểu diễn tiết mục được làm rất thấp, phía trước chen đầy người, bọn họ ở phía sau, gần như không thể nhìn thấy phía trước có gì.

Có điều cũng không có gì hay, loại tiết mục này giống với những tiết mục mà cả nhà Giang Nguyệt Vi thường nhìn thấy ở thành phố, thật sự chen không nổi, đoàn người định đi nơi khác xem, chờ đoàn người xoay người ra, không ngờ Giang Nguyệt Vi lại thấy Lý Mỹ Ngọc và Giang Hướng Quân đứng trước mặt.

Lúc đầu Giang Nguyệt Vi không biết hai người trước mặt là Lý Mỹ Ngọc và Giang Hướng Quân, chỉ cảm thấy hai người lớn tuổi kia cứ nhìn chằm chằm vào cô và con, cảm thấy rất kỳ quái, lo họ là bọn buôn người, cho nên hung dữ lườm ho, cho đến tận khi hai người đối diện gọi một tiếng “Nguyệt Vi” thì mới giật mình.

Giang Nguyệt Vi hoàn toàn không ngờ rằng bọn họ sẽ gặp mặt nhau lúc này, mái tóc của hai người trước mặt đã bạc hết, gò má vốn hơi mượt mà nhưng vì gầy mà đã lõm sâu xuống, rồi vì cả hai đều mặc bộ quần áo rất mới nên hoàn toàn không nhìn ra bộ dạng trước kia.

Cô theo bản năng kéo con ra phía sau của mình, vẻ mặt hờ hững đáp lời Lý Mỹ Ngọc: “Có chuyện gì?”

Thấy dáng vẻ như rơi vào trại địch của cô, Lý Mỹ Ngọc vừa bực vừa tức: “Con sợ như vậy làm gì, cha mẹ đâu có ăn thịt người.”

Mấy năm trước bà ta không tới công xã xem náo nhiệt làm gì, nhưng năm nay biết Giang Nguyệt Vi dắt con về, đám người trong đội cứ luôn miệng hỏi bà ta đã gặp cháu chưa, vì sao không gặp, bà ta mãi không trả lời được, rồi nghĩ ăn tết nhất định họ sẽ đến công xã xem náo nhiệt, cho nên mới sáng sớm đã chạy đến.

Không ngờ vận may của họ còn tốt, vừa đến đã lập tức đụng mặt Giang Nguyệt Vi, nhưng ai ngờ cô vừa thấy họ thì như gặp quỷ.

Tết nhất Lý Mỹ Ngọc vẫn ôm một bụng tức, nhưng thấy hai đứa bé kia lớn lên vừa trắng vừa mềm, khiến cho người khác yêu thích giống như là đồng tử chiêu tài, lúc này tâm trạng bà ta mới tốt lên một chút.

Bà ta đưa tay muốn xoa mắt đứa bé, Giang Nguyệt Vi còn chưa kịp phản ứng lại thì Mã Ái Vân đã bước lên một bước cản bà ta lại, nói ngay: “Bà là ai, làm gì đó? Có chuyện gì cứ nói cho rõ ràng, động tay động chân làm cái gì?”

Mã Ái Vân biết Giang Nguyệt Vi đã sớm cắt đứt quan hệ với nhà họ Giang từ lâu, mấy năm nay cũng không liên lạc, với bà thì Lý Mỹ Ngọc là một người xa lạ, cho nên nói chuyện cũng chẳng hề khách sáo.

Lý Mỹ Ngọc nhìn thấy là Mã Ái Vân, nhíu mày nói: “Tôi nhìn cháu trai cháu gái tôi sao phải ngại bà? Con gái tôi còn chưa nói gì mà bà đã mắng nhiếc tôi?”

Mã Ái Vân vừa nghe thấy hai chữ con gái, khóe môi mang theo ý cười trào phúng: “Bà đúng là nói mớ giữa ban ngày, ai là con gái bà? Bà có con gái à? Đừng có nhận người thân khắp nơi.”

Thấy dáng vẻ kiêu ngạo của bà, Lý Mỹ Ngọc giận sôi m.á.u nhưng ngại mặt mũi nên giận dỗi đáp trả: “Tôi nói chuyện với bà à? Mà bà đi lên cản tôi! Tránh đường, đừng cản trở tôi.”

Bà ta nói xong lập tức kéo Mã Ái Vân ra, Mã Ái Vân cũng không phải người ăn chay, đương nhiên không để bà ta làm được, lập tức đẩy bà ta ra: “Bà làm gì đó? Mới đầu năm có phải muốn đánh nhau không?”

Mắt thấy hai người sắp cãi nhau, Tưởng Chính Hoa và Giang Nguyệt Vi vội đi lên, bên kia Giang Hướng Quân cũng đi lên giữ chặt Lý Mỹ Ngọc: “Bà lại nữa rồi, không thể nói chuyện đàng hoàng được sao?”

Lý Mỹ Ngọc cũng muốn nói chuyện đàng hoàng, nhưng mà phản ứng của Giang Nguyệt Vi và lời nói của Mã Ái Vân thật sự khiến bà ta đau lòng và tức giận, nên bà ta không thể nhịn xuống: “Chuyện này trách tôi được sao? Ông không thấy vừa rồi họ có ý gì sao, coi chúng ta như rắn độc mãnh thú, không thèm chào hỏi lấy một câu.”

Trên đường cái rất náo nhiệt, mọi người đều tập trung chú ý vào màn biểu diễn trên sân khẩu, cho nên không ai chú ý đến chút chuyện phía các cô, Mã Ái Vân lạnh lùng nói: “Đúng là buồn cười, bà chào hỏi chúng tôi thì chúng tôi phải trả lời? Chúng tôi quen bà à? Chúng tôi không quen bà thì tại sao phải trả lời?”

Giọng của bà rất lớn, làm cho những người đang tập trung chú ý trên sân khấu cũng quay đầu lại, đồng loạt nhìn sang mấy người họ.

Ban đầu Giang Hướng Quân và Lý Mỹ Ngọc chỉ định nhìn hai đứa con của Giang Nguyệt Vi, không ngờ rằng sẽ xảy ra xung đột như vậy, nếu bây giờ đã đụng mặt, ông ta cũng không muốn cãi nhau, chỉ nhìn Giang Nguyệt Vi nói: “Nguyệt Vi, cha mẹ không có ý gì khác, chỉ là muốn thấy hai đứa bé một lần, con đừng sợ, cha mẹ không làm gì.”

Tưởng Chính Hoa nhíu mày liếc mắt nhìn Giang Nguyệt Vi một cái, Giang Nguyệt Vi hiểu ý của anh, không muốn tốn thời gian tranh chấp với bọn họ ở đây, chỉ nói: “Vậy bây giờ hai người đã nhìn xong chưa? Có thể đi được rồi.”

Lý Mỹ Ngọc nghe vậy thì ngây ra, có ý gì? Cũng chỉ nhìn một cái là xong sao? Bọn họ đã bỏ hết mặt mũi tự mình chạy đến công xã nhìn, bản thân cũng hạ mình chào hỏi với cô, thế mà cô không thèm nể mặt họ chút nào, còn thúc giục họ đi nhanh?
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back