Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60

[BOT] Mê Truyện Dịch
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 595: Chương 595



“Sao có thể không đồng ý? Cha mẹ tớ đồng ý cả hai tay, cảm thấy A Nghiêm rất tốt, hết sức ủng hộ, miễn là chúng tớ không ảnh hưởng học tập là được."

Tống Sở lộ vẻ mặt hâm mộ, vẫn hỏi: “Nhưng... lỡ như phản đối thì sao?”

“Cũng tùy tình huống, trừ phi con người của A Nghiêm không tốt.”

“Anh ấy tốt lắm.”

“Vậy phải xem tớ đối với A Nghiêm như thế nào, nếu tớ đặc biệt thích anh ấy thì tớ sẽ lắng nghe con tim nói.”

Tôn Á đương nhiên nói."Dù sao cha mẹ tớ chắc chắn cũng sẽ đồng ý, nên không cần lo mấy chuyện này, ha ha ha ha ha ha!”

Tống Sở: "..."

Lúc lên lớp, lần đầu tiên Tống Sở không nghe giảng, cô cảm thấy không thể chỉ trông vào anh Tiểu Bác, chính mình cũng nên nỗ lực.

Tống Sở không biết vì sao cha mẹ phản đối kịch liệt, nhưng cô vẫn cảm thấy con người của anh Tiểu Bác rất tốt, cũng siêu tốt với cô, cô muốn mãi mãi ở bên anh Tiểu Bác.

Cái này chắc là... nhìn trúng?

Năm bốn ít chương trình học, buổi sáng có hai tiết học, buổi chiều trống, Tống Sở cũng không về nhà, trực tiếp đi cơ quan của Tô Chí Phong chờ ông tan ca.

Cô cảm thấy phải nói chuyện với cha, cho cha biết ý tưởng của mình.

Hai ngày này tâm trạng của Tô Chí Phong siêu tệ, lúc đi làm cũng không tập trung, trong lòng cảm thấy có lỗi với tổ chức đã tín nhiệm mình, nhưng nghĩ chuyện của con trai và con gái là bức bối lại trào dâng.

Vì sao hai đứa phải quen nhau!

Tô Chí Phong không trách con gái chút nào.

Con gái từ nhỏ đã tri kỷ, mềm mại, ngược lại con trai rất ương bướng, tính tình mười con trâu cũng không kéo về được.

Nhất định là con trai giở trò quỷ.

Bởi vậy nên trong lòng Tô Chí Phong càng bức bối, sớm biết thằng nhóc này như vậy... thôi, dù biết trước ông cũng không làm gì được.

Đợi tối về bàn bạc với vợ, suy nghĩ biện pháp tốt đã.

Khó khăn lắm mới đến giờ tan tầm, Tô Chí Phong định đi căn tin thì nghe người ta nhắn là con gái đến tìm.

Vừa nghe con gái đến, Tô Chí Phong nhanh chóng buông hộp cơm, đi ra cửa.

Vừa đến cửa lớn, Tống Sở chạy ra từ phòng bảo vệ: “Cha!”

Ông bác trông cửa bưng chén trà đi ra, cười nói với Tô Chí Phong: “Trưởng khoa Tô, đây là con gái của ông hả? Xinh lắm, giống ông.”

Tô Chí Phong cười nói: “Làm phiền bác rồi.”

Ông bác trông cửa cười nói: “Không có gì, mới rồi cô bé trò chuyện với tôi rất vui.”

Tống Sở cười cảm ơn người ta, sau đó nịnh nọt xách cặp cho Tô Chí Phong.

Tô Chí Phong không để cô xách cặp, hỏi: “Sao Sở Sở đến đây?”

“Buổi sáng ít chương trình học, buổi chiều không có lớp nên con muốn tìm cha cùng ăn cơm."

Tô Chí Phong cười cười, không tin lời của con gái, bình thường không có tiết học chẳng thấy cô tới tìm.

"Tiểu Bác đâu?"

"Anh Tiểu Bác bị bác lãnh đạo lớn kêu đi rồi.”

Tô Chí Phong mím môi: “Đi thôi, cha mang con đi ăn cơm."

Không đi căn tin của cơ quan, hai cha con vào một tiệm cơm Quốc doanh, gọi hai tô mì.

Nhưng hai người ăn mà lòng không yên.

Sau khi ăn xong, Tống Sở nói: “Cha, chúng ta đi dạo đi.”

Tô Chí Phong nói: “Cha biết ngay không có chuyện gì thì con không đến tìm mà.”

Tống Sở ngại ngùng xoa mặt.

Phong cảnh quanh cơ quan của Tô Chí Phong khá tốt, còn có công viên nhỏ, nhưng lúc này không có ai đi dạo công viên.

TBC

Hai cha con đi trên đường nhỏ trong rừng, ngắm hoa sen nhỏ trong công viên.

Tống Sở rốt cuộc phá vỡ bình tĩnh: “Cha còn giận sao?”

Tô Chí Phong thở dài: “Cha không giận con, là giận Tiểu Bác, cái thằng đó”

“Cha, không thể trách một mình anh Tiểu Bác.” Tống Sở vội vàng giải thích.

"Không trách nó chứ trách ai, nó lớn hơn con hai tuổi, hiểu nhiều hơn con.”

“Con cũng không nhỏ." Tống Sở nói.

Cô cũng là người trưởng thành, tuy có vẻ như không hiểu nhiều chuyện.

Tô Chí Phong cho rằng Tống Sở muốn nói tốt cho Giang Bác, nghiêm túc nói: “Sở Sở, không phải cha tức giận nên mới phản đối, phần lớn là vì hai đứa không thể nào quen nhau.”

“Tại sao vậy cha?”
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 596: Chương 596



“Hai đứa là anh em, đây là chuyện không thể thay đổi.” Tô Chí Phong hiếm có nghiêm túc nhìn con gái: “Hai đứa không có huyết thống, nhưng trong mắt người ngoài thì hai đứa là anh em. Ông bà nội của con, bác thím, bạn bè, bạn cùng lớp, anh chị em của con, ở trong mắt họ thì hai đứa là anh em. Con nói đi, anh em yêu nhau thì người khác sẽ nghĩ như thế nào? Cha ví dụ nhé, nếu anh em nhà người ta yêu nhau thì con có thấy kỳ không?”

Tống Sở há mồm, trong một chốc thế nhưng nói không ra lời.

Cô chỉ cảm thấy giữa cô và anh Tiểu Bác xưa nay không phải quan hệ anh em, hơn nữa lần này mặc dù cùng nhau lớn lên còn cùng gọi cha mẹ, bọn họ vẫn là người thân thiết nhất của nhau, nhưng không phải tình cảm anh em.

Là người thân, nhưng khác.

Tống Sở chưa từng nghĩ ở trong mắt người ngoài sẽ thế nào.

"Thật sự không được sao, cha?”

Tống Sở đột nhiên cảm thấy có chút khổ sở, cảm giác này từ trong lòng chậm rãi khuếch tán đến toàn thân.

Tô Chí Phong nói: “Cha làm vậy vì tốt cho hai đứa, nếu hai đứa ở tuổi này đã phải chịu đựng lời đồn thất thiệt, các con sẽ không chịu nổi đâu.”

Tống Sở dụi mắt, nghĩ rằng chính mình thật sự không thể làm người yêu với anh Tiểu Bác rồi, không hiểu sao bình thường cảm thấy dù có yêu đương hay không đều như nhau, không có gì thay đổi, nhưng khi xác định không thể thì cô nhận ra nó khác biệt.

“Cha, rất xin lỗi, khiến cha mẹ khó xử."

Thấy Tống Sở khổ sở như vậy, Tô Chí Phong không thể nói nặng lời hơn, trong lòng rất khó chịu: “Sở Sở, con và Tiểu Bác còn nhỏ lắm, hiện tại còn chưa hiểu chuyện cả đời, về sau lớn lên liền biết."

Tống Sở lắc đầu: “Con biết chứ cha, con luôn muốn sống cùng anh Tiểu Bác, mặc kệ là người thân hay... là người yêu, chúng con muốn bên nhau cả đời.”

Tô Chí Phong nói: “Con còn nhỏ.”

“Cha, con luôn biết trên đời này sẽ không tìm được ai tốt với con nhiều hơn anh Tiểu Bác. Anh ấy thật sự rất tốt, tốt lắm.”

Tống Sở kiên định nhìn ông: “Con thừa nhận, trước kia con chưa từng nghĩ sẽ yêu đương với anh Tiểu Bác.”

"Cho nên là Tiểu Bác..."

"Không phải, bởi vì con cảm thấy mặc kệ là quan hệ gì, chúng con cũng sẽ vĩnh viễn sống cùng nhau.”

Tô Chí Phong: "..."

“Cha, con chưa từng nghĩ mình sẽ yêu ai, vì con không muốn rời xa cha mẹ, cũng vì con không muốn rời xa anh Tiểu Bác. Nếu không thì tại sao con không tìm một người đồng ý đến ở nhà chúng ta?”

Tô Chí Phong hoang mang hỏi: “Vậy tại sao con đột nhiên muốn quen với Tiểu Bác?”

"Bởi vì anh Tiểu Bác muốn quen.” Tống Sở đương nhiên nói: “Anh Tiểu Bác muốn, con không muốn làm anh ấy thất vọng. Cha, như vậy có phải là thích một người? Bởi vì thích người đó nên không muốn làm người đó không vui.”

TBC

Gần đây Tống Sở suy nghĩ khá nhiều, cảm giác mình càng lúc càng hiểu nhiều hơn.

Tô Chí Phong thở dài vỗ đầu mình, cảm thấy thật thất bại, không biết tâm tư của Sở Sở.

“Sở Sở à, con muốn cho nó vui, nhưng con có nghĩ tới chính mình không? Tính tình của Tiểu Bác vốn đã không quan tâm cái nhìn của người khác, cha thấy dù nó bị người chỉ vào mũi mắng cũng không có phản ứng gì, nhưng còn con thì sao?”

Tống Sở nói: “Cha, con người sống trên đời chỉ vì bị người khác nghị luận mà từ bỏ thứ mình thật sự muốn sao? Chỉ cần bản thân con cho rằng chuyện đó là đúng, dù bị người chửi vào mặt con cũng không sợ, con sợ nhất là cha và mẹ không vui. Con thích anh Tiểu Bác, cũng thích cha mẹ, con hy vọng gia đình chúng ta đều tốt.”

Tô Chí Phong trầm mặc nhìn con gái, nhìn vào đôi mắt kiên định của cô, nhớ năm xưa ông kiên trì muốn kết hôn với Mã Lan cũng từng nói như vậy với cha mẹ mình.

Mặc kệ người ngoài cười nhạo ông, thân thích bạn bè không thông cảm, nhưng trong lòng ông hiểu rõ chính mình muốn là cái gì, biết mình nên lựa chọn như thế nào.

Trước kia là ông, hiện tại là con gái.

Sở Sở từ nhỏ đã ngoan nhất, nghe lời người lớn, đây là lần đầu tiên cô kiên định từ chối quyết định của cha mẹ.

Con gái nhỏ đã trưởng thành.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 597: Chương 597 - Kết



Trong phòng tiếp khách, Giang Bác liên tục nhìn đồng hồ trên tay.

Lãnh đạo lớn đang nói về công việc chế tạo máy bay với các đồng chí trong ban hạng mục máy bay.

Dù sao sau khi thực nghiệm máy bay sẽ bắt đầu sản xuất, vì khiến kỹ thuật luôn ở tuyến đầu, hạng mục này còn cần tiếp tục.

Lãnh đạo lớn vì chuyện này mà kêu mọi người đến.

Mọi người trong phòng họp hưng phấn thảo luận, giống như nhìn thấy tương lai Hoa quốc đứng trên đỉnh nước lớn công nghiệp.

Giang Bác: "..."

Anh muốn về trường lên lớp.

Khó khăn lắm mới thảo luận xong rồi, lãnh đạo lớn thế mà còn kêu mọi người cùng đi ăn cơm, bên ông sẽ cung ứng thức ăn.

Giang Bác xách túi định đi.

Lãnh đạo lớn cười hỏi: “Đồng chí Tiểu Bác, nghe nói cậu gặp phải khó khăn?"

Giang Bác nói: “Không có."

Lãnh đạo lớn nói giỡn: “Tôi còn định giúp cậu ra chủ ý, nếu không cần thì thôi vậy.”

Giang Bác: “Có một chút.”

Lãnh đạo lớn chỉ cái ghế, nhân viên cần vụ lập tức bưng đồ ăn đến.

Lãnh đạo lớn kêu Giang Bác ăn cơm trước, chuyện lớn gì đợi ăn xong mới tính.

Khó khăn lắm mới ăn xong, Giang Bác nghiêm túc nhìn lãnh đạo lớn, nhìn ông uống trà, chậm rãi gói điếu thuốc, liếc nhìn anh, dường như suy xét đến người ta còn nhỏ, lại dập tắt điếu thuốc.

“. . .”

“Được rồi, vừa rồi là tôi cho cậu thời gian, để cậu suy xét rõ ràng có muốn tiếp tục nghe không.”

Giang Bác: "... Nghe."

Lãnh đạo lớn cười nói:

“Chuyện của cậu trong nước hiện tại sẽ không được chấp nhận, cậu nghĩ đi, xã hội cũ còn lưu truyền một câu cùng họ không hôn, kết thân hai họ. Huống chi cậu là quan hệ anh em thì càng không được chấp nhận.”

Giang Bác kiên định nói: “Sở Sở không phải em gái của tôi, đó là người khác cho rằng như vậy."

Giang Bác cảm thấy thế giới này quy củ quá nhiều, trong mạt thế không ai thèm quản những chuyện này, đương nhiên, cũng không ai hẹn hò, ngẫm lại thì bên này tốt hơn.

"Nhưng người khác nghĩ như vậy, ở trong mắt người khác quan hệ của hai người là anh em, nếu hai người bên nhau sẽ phải đối mặt giông tố.”

Giang Bác nhíu mày, vẫn cảm thấy không có gì phải sợ.

“Có lẽ cậu không e ngại, nhưng còn người cậu để ý thì sao? Suy nghĩ của mỗi người là khác nhau, năng lực chịu đựng cũng khác. Đối với cậu là cỏn con, nhưng với người khác là chuyện lớn bằng trời.”

Giang Bác nghe thế mới nhìn thẳng vào sự việc.

Dường như Sở Sở để ý người khác.

Chân mày Giang Bác càng nhíu chặt, hiển nhiên tâm trạng bắt đầu bức bối.

Lãnh đạo lớn không hù dọa anh, từ khía cạnh này đủ thấy mặc kệ đứa trẻ này có thiên phú ở mặt nào đó thì vẫn là một đứa nhóc.

Lãnh đạo lớn thật sự thích anh, nên đưa ra chủ ý: “Dời hộ khẩu, một mình đứng tên.”

Giang Bác: "... Cha mẹ sẽ giận.”

Họ mà giận thì Sở Sở cũng sẽ không vui vẻ.

TBC

"Về sau sẽ chuyển về thôi.” Lãnh đạo lớn cười nói: “Cứ lấy lý do là cơ quan cần làm, giống như nhiều người nghiên cứu khoa học vì công việc giữ bí mật, tất cả hồ sơ đều sẽ bị niêm phong. Tôi nghĩ cha mẹ của cậu không phải loại người đầu óc cổ hủ.”

Thật ra lãnh đạo lớn cảm thấy biện pháp tốt nhất là tìm hai cha mẹ trên danh nghĩa, nhưng ông ấy cảm thấy ơn sinh không bằng ơn dưỡng, người nhà họ Tô nuôi nấng đứa nhỏ này thì không thể xóa bỏ mối quan hệ đó, không thể vì chuyện gì đó mà vứt bỏ lằn ranh giới hạn.

Hai đứa còn nhỏ, trước tiên dời hộ khẩu, thời gian lâu tự nhiên có thể cởi bỏ quan hệ cũ của hai người.

“Đồng chí Tiểu Bác, dù là vì người mà cậu để ý cũng nên giải quyết quan hệ giữa các người trước, rồi mới nghĩ đến chuyện khác." Lãnh đạo lớn vỗ vai anh: “Sắp có người yêu, cũng nên trưởng thành đi.”

Ngón tay Giang Bác nhích nhẹ, hiển nhiên đang suy xét vấn đề này.

Rời khỏi chỗ lãnh đạo lớn, nhớ buổi chiều không có môn học nên anh trực tiếp ngồi xe về nhà.

Tống Sở quả nhiên về nhà, nhưng không gặp mặt anh, cô chỉ hướng căn phòng, làm động tác gõ chữ.

Giang Bác nhướng mày, vào phòng mình, mở ra máy vi tính.

Quả nhiên Sở Sở gửi tin nhắn cho anh.

“Anh Tiểu Bác, hôm nay em đi tìm cha, cha đồng ý sẽ suy xét lại, anh hãy yên tâm.”

Giang Bác đột nhiên mím môi cười cười, tâm trạng sung sướng, tay vẫn gõ chữ:

“Anh có thể lo.”

“Đó cũng là việc của em.” Tống Sở nói: “Là chuyện của hai chúng ta.”

Giang Bác càng vui vẻ, trong mắt lấp lánh ánh sáng:

“Được.”
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back