Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Thập Niên 60: Cuộc Sống Mỹ Mãn Của Vợ Trước Lót Đường Trong Niên Đại Văn

[BOT] Mê Truyện Dịch
Thập Niên 60: Cuộc Sống Mỹ Mãn Của Vợ Trước Lót Đường Trong Niên Đại Văn
Chương 145



Kiều Vi nói: “Con người có nơi để về là tốt rồi.”

Nghiêm Lỗi gật đầu.

Dù nói vậy nhưng lúc xuống tàu quay về khu an trí cho gia đình quân nhân ở Hạ Hà Khẩu huyện Bác Thành, mở ổ khóa sắt, đẩy cổng vào, nhìn thấy những bức tường đất màu vàng nhạt, giường trúc và đệm lưng trong nhà… Nghiêm Lỗi mới thực sự có loại cảm giác đã về nhà.

Đây mới là nhà anh.

Dù không phải nơi anh sinh ra nhưng lại là nơi để anh yên lòng, là nơi anh không cần cảnh giác, có thể thoải mái thả lỏng.

Đôi vai Nghiêm Lỗi thả lỏng.

Năm nay trôi qua khá bình yên.

Nhưng hiện nay các trường cấp hai gần như không thể tổ chức lớp học bình thường. Một lượng lớn sinh viên, thanh niên thất nghiệp không tìm được việc làm lang thang khắp nơi gây ra nhiều vấn đề xã hội.

Thực tế nửa đầu năm nay, Kiều Vi thấy Anh Tử nhà đoàn trưởng Triệu suốt ngày chạy khắp nơi mà không đến trường nên đã thuyết phục chị Dương, gửi Anh Tử đến trường kỹ thuật hoặc tìm cách sắp xếp công việc luôn.

Nhưng Anh Tử mới mười bốn tuổi, chị Dương và đoàn trưởng Triệu cảm thấy cô bé “vẫn nhỏ”, không vội.

Kiều Vi cũng không thể ép người ta.

Cương Tử thì tốt, Cương Tử đã tốt nghiệp trường kỹ thuật và trở thành một thợ hàn trong nhà máy.

Chị Dương yêu cầu cậu nhóc giao toàn bộ tiền lương nhưng cậu nhóc rất tham vọng và từ chối. Cuối cùng, mỗi tháng chỉ giao một nửa tiền lương và giữ lại một nửa cho mình.

Cậu nhóc là anh cả, rất ra dáng một người anh cả, thỉnh thoảng cậu nhóc cũng đưa cho các em một ít tiền tiêu vặt.

Bây giờ các em càng nghe lời cậu nhóc hơn.

Con trai cả là vậy đó. Nếu người con trai cả có thể tự mình vươn lên thì sẽ thành người bố thứ hai trong gia đình.

Nhưng người bố thứ hai của nhà họ Nghiêm không phải là Nghiêm Trụ, mà là Nghiêm Lỗi.

Kiều Vi không chắc về năm cụ thể xảy ra sự kiện lớn, nhưng nhìn vào tình trạng của các sinh viên trẻ ngày nay, cô có cảm giác mơ hồ rằng chuyện lớn sắp diễn ra.

Cuối năm, vĩ nhân đã ra chỉ thị “thanh niên có học thức phải về quê, tiếp thu bần nông và trung nông đào tạo, rất quan trọng”.

Phong trào về miền núi và nông thôn quy mô lớn trên toàn quốc mà Kiều Vi quen thuộc cuối cùng đã bắt đầu.

Sau Tết, huyện thành lập văn phòng thanh niên trí thức và tiến hành thống kê từng nhà trong khu phố. Học sinh cấp hai và cấp ba đang đi học năm nay cũng như thanh niên xã hội mới ra trường nhưng đang thất nghiệp ở nhà đều trong phạm vi thống kê, được gọi chung là thanh niên trí thức ở thành thị, được người đời sau gọi là thanh niên trí thức.

Thống kê đến nhà đoàn trưởng Triệu, Cương Tử đã có việc làm, nên không nằm trong phạm vi này.

Đoàn trưởng Triệu đã đồng ý đăng ký hộ khẩu cho Lâm Tịch Tịch, nhưng không phải bây giờ. Đoàn trưởng Triệu đã hứa với cô ta sẽ tìm một người phù hợp và lấy hộ khẩu cho cô ta.

Nhưng mọi nỗ lực giới thiệu đối tượng cho cô ta đều thất bại. Vấn đề đăng ký hộ khẩu cứ luôn gác lại.

Hơn nữa, trình độ học vấn của cô ta thấp, không được coi là một thanh niên trí thức, không trong phạm vi thống kê.

Nhưng Anh Tử không thoát được.

Cô bé là học sinh, cũng không phải là con một, trong nhà không có ai bị bệnh nặng và cần được chăm sóc, không có việc làm hay đang đảm nhận vị trí gì, v.v. Nói tóm lại, cô bé không có lý do chính đáng nào để có thể tránh được chính sách.

Mà lúc này đoàn trưởng Triệu đang giữ chức vụ đại biểu quân sự của huyện Bác Thành, có rất nhiều ánh mắt đang theo dõi anh ta, anh ta không thể hành động ngược gió.

Hết cách, Anh Tử thành thanh niên trí thức, bị sắp xếp về nông thôn.

Nhưng cũng may, nơi này là thị trấn, cụ thể là nơi họ sống, họ sống trong một thị trấn nhỏ.

Ngoài huyện và thị trấn, chính là “quê”.

Không giống như những thanh niên trí thức ở các thành phố lớn phải đi hàng ngàn dặm đến một vùng nông thôn hoàn toàn xa lạ. Phong tục lạ, đồ ăn lạ, giọng lạ.

Nông thôn mà Anh Tử và những người khác ở thị trấn nhỏ này đến chỉ cách Hạ Hà Khẩu ba mươi km.

Chủ nhật một tuần sau, Kiều Vi hầm thịt bưng một bát cho chị Dương, vừa vào cửa đã nhìn thấy Anh Tử đang ngồi xổm ở cửa bếp gặm một cái chân gà nhai đến mức mắt phát ra ánh sáng xanh, giống như một con chồn.

Kiều Vi: “…”

“Dì, dì đến rồi!” Anh Tử phồng má chào Kiều Vi.

Kiều Vi nói: “Sao cháu đã về rồi?”

Thôn nằm dưới sự kiểm soát của cả văn phòng thanh niên trí thức và đại đội, theo lý thì thanh niên trí thức không được rời khỏi khu vực quy định.

Anh Tử vui vẻ: “Bố cháu đã hối lộ đại đội, chủ nhật cháu có thể rời đội, chỉ cần buổi tối về và không ở qua đêm là được.”

Đã may mắn hơn thanh niên trí thức ở các thành phố lớn rất nhiều.

Kiều Vi nói với chị Dương: “Mặc dù gần nhưng vẫn phải tìm cách đưa cháu về.”

Về sớm thì sắp xếp sớm.

Khi một lượng lớn thanh niên trí thức quay trở lại thành phố, việc làm sẽ lại bị thắt chặt.

Chị Dương hối hận vì đã không nghe lời khuyên của Kiều Vi sắp xếp công việc cho Anh Tử sớm, vô cùng đau lòng: “Nghe nói là ngủ ở phòng tập thể, cũng không có đồ ăn.”

Xuống nông thôn không có mẹ cũng không có chị họ chăm sóc, thanh niên trí thức phải tự giặt giũ, nấu nướng.

Từ khi Lâm Tịch Tịch đến nhà họ Triệu, mấy năm nay Anh Tử đều sống một cuộc sống có bảo mẫu, sao có thể chịu nổi chuyện này.

“Lão Triệu đã chạy rồi.”

Chính sách là chết nhưng người là sống.

Huống chi bố còn là một người có năng lực.

Tháng hai Anh Tử xuống nông thôn, chỉ cách nhà ba mươi km.

Tháng sáu được bố ruột đưa về.

Tháng mười Nghiêm Lỗi và sư trưởng Phan lần lượt nhận được thư gửi đến từ Bắc Kinh.

Mặt hai người đều thay đổi.

Nghiêm Lỗi nhận được thư từ Bắc Kinh, mở ra xem thì biểu cảm thay đổi. Anh trực tiếp đến gặp Sư trưởng Phan.

Sư trưởng Phan cũng nhận được thư từ vợ.

Sư trưởng Phan nhìn thấy Nghiêm Lỗi nói: “Cậu đến vừa đúng lúc.”

Ông ấy lại gọi điện thoại, gọi đoàn trưởng Triệu, đoàn trưởng Mã và một số người khác tới tổ chức một cuộc họp.

Cuốc cùng Nghiêm Lỗi nói: “Tôi đi.”

Sư trưởng Phan đồng ý.

Về đến nhà Nghiêm Lỗi thu dọn đồ đạc, nói với Kiều Vi: “Anh đi Bắc Kinh.”

Trong thời kỳ nước sôi lửa bỏng này, đi Bắc Kinh làm gì?

Kiều Vi ngẫm nghĩ, hỏi thẳng: “Nhà họ Lữ có chuyện hay vợ của Sư trưởng Phan… Không, nhà họ Lữ đã xảy ra chuyện phải không?”

Nếu vợ của Sư trưởng Phan xảy ra chuyện gì, Sư trưởng Phan không thể ngồi yên mà chỉ phái Nghiêm Lỗi đi.

Chỉ có thể là nhà họ Lữ.

Lãnh đạo của Nghiêm Lỗi họ Lữ.

Nhà họ Lữ và nhà họ Phan còn là anh em cây khế, bối cảnh vững chắc.

Em út của lãnh đạo cũ là đồng đội với Nghiêm Lỗi và đoàn trưởng Triệu. Sau khi lãnh đạo cũ hy sinh, với tư cách là con út trong nhà, anh ta bị bố mẹ ép phải chuyển việc về quê.
 
Thập Niên 60: Cuộc Sống Mỹ Mãn Của Vợ Trước Lót Đường Trong Niên Đại Văn
Chương 146



Anh ta tên Lữ Thiên Trạch. Trước đây Lữ Thiên Trạch liên tục giúp gửi một số cuốn sách từ Bắc Kinh đến. Năm ngoái tình hình bắt đầu căng thẳng hơn nên mới không làm nữa.

Nghiêm Lỗi thích một Kiều Vi không cần giải thích vô nghĩa thế này, cô phản ứng nhanh hơn bất kỳ ai khác.

Cô cũng không ngăn cản hay phàn nàn mà lập tức giúp Nghiêm Lỗi thu dọn đồ đạc.

“Em xem còn lại bao nhiêu phiếu lương thực toàn quốc.”

“Mang mấy món ăn nhẹ này đi ăn trên đường.”

“Chỉ mình anh thôi hả?”

Nghiêm Lỗi nói: “Anh dẫn bốn người tới đó, yên tâm, bên đó có người, Sư trưởng đang sắp xếp rồi.”

Kiều Vi đến đây đã bốn năm rồi, thời gian này đã đột phá tuyến thời gian trong nguyên văn, nhưng vẫn chưa đạt đến tuyến thời gian phần ngoại truyện.

Đây là khoảng thời gian thiếu thông tin. Cô không biết những năm qua Nghiêm Lỗi đã làm những gì.

Bắc Kinh và Thượng Hải là trung tâm của vòng xoáy, nhà họ Lữ có bối cảnh sâu xa, chuyến đi này không đơn giản như vậy.

Cô thắt dây an toàn cho anh, nhịn nỗi lo lắng xuống, ngước mắt lên nhẹ nhàng nói: “Cẩn thận. Có chuyện bảo vệ mình trước.”

Nghiêm Lỗi nhìn vào mắt cô, lúc này chợt nhận ra, hóa ra ngoài nghiệp lớn của đất nước, ơn tình của bạn bè, anh chính là người quan trọng nhất trên đời đối với vợ con.

Đối với Kiều Vi và Nghiêm Tương, anh là người quan trọng nhất trên thế giới.

Nhận thức lẽ ra phải rõ ràng này lại đột ngột đến khiến cơ thể anh bỗng tràn đầy sức mạnh.

Anh cúi đầu hôn lên môi Kiều Vi, nói với cô: “Em yên tâm.”

Kiều Vi gật đầu tiễn anh đi.

Đoàn trưởng Triệu ở ngoài sân, xe jeep cũng ở ngoài sân.

Đoàn trưởng Triệu nói: “Em dâu đừng lo.”

Nghiêm Lỗi gật đầu với Kiều Vi, cùng đoàn trưởng Triệu lên xe rời đi.

Trên xe, đoàn trưởng Triệu thở dài: “Tôi thích điểm này ở em dâu, luôn giữ bình tĩnh và không bao giờ hoảng sợ khi có chuyện xảy ra.”

Nghiêm Lỗi cười nhẹ.

Nghiêm Tương hỏi mẹ: “Bố đi đâu ạ?”

Kiều Vi nói: “Bạn của bố ở Bắc Kinh gặp khó khăn, bố đi giúp đỡ.”

Nghiêm Tương: “Ồ! Bố đi rồi, nhất định có thể giúp được.”

Cậu bé rất tự tin.

Nghiêm Tương rất tin tưởng vào bố mẹ mình. Hễ là chuyện gì bố mẹ đồng ý với cậu bé, họ làm được và giải quyết được mọi khó khăn họ gặp phải.

Kiều Vi cười sờ đầu cậu bé.

Chị Dương cố ý đến hỏi Kiều Vi có cần chị ta qua ngủ cùng không.

Kiều Vi nói: “Tôi không sao.”

Khu Hạ Hà Khẩu ngay từ đầu đã nằm dưới sự kiểm soát của quân đội. Chính quyền địa phương và người dân địa phương đều hiểu đây là khu an trí của quân đội, không ai dám l.ỗ mãng.

Trị an của Hạ Hà Khẩu khiến người của khu khác hâm mộ.

Chị Dương thấy cô không sao thì yên tâm đi về.

Kiều Vi ở nhà một mình với Nghiêm Tương, đi làm, nấu cơm, thỉnh thoảng muốn bớt việc thì đi nhà ăn, cuộc sống vẫn diễn ra như thường lệ.

Trong lúc đó, Nghiêm Tương cũng hỏi: “Khi nào bố về?”

Kiều Vi trả lời: “Xử lý xong việc thì sẽ về.”

Nghiêm Lỗi đã đi mười một ngày, ngày thứ mười hai thì trở về.

Kiều Vi tan làm đưa Nghiêm Tương về nhà, thấy khóa cổng đã biến mất, cô có linh cảm, ngay khi bước vào cửa đã nhìn thấy Nghiêm Lỗi.

“Bố…” Nghiêm Tương lao vào vòng tay của bố mình.

Nghiêm Lỗi mỉm cười, dùng tay trái bế cậu bé lên.

Kiều Vi liếc mắt biết ngay có vấn đề, vội vàng bước tới: “Nghiêm Tương, xuống đi.”

Nghiêm Tương vội vàng tụt xuống.

Kiều Vi hỏi: “Tay phải anh bị sao vậy?”

Nghiêm Lỗi nói: “Không sao.”

Kiều Vi nhướng mày: “Cởi áo cho em xem.”

Nghiêm Lỗi đành phải cởi áo khoác ra, đúng là cánh tay đã được quấn băng gạc.

“Vết thương gì đây?” Kiều Vi hỏi.

“Vết thương do đạn bắn.” Nghiêm Lỗi nói.

Kiều Vi nhíu mày: “Năm ngoái cấm đánh nhau!”

“Tình huống bên kia hơi phức tạp, nhưng cuối cùng không có nguy hiểm gì.” Nghiêm Lỗi nói: “Anh dẫn Thiên Trạch về.”

Anh quay đầu: “Thiên Trạch! Thiên Trạch! Qua đây gặp em dâu anh này.”

Một người đàn ông mỉm cười bước ra khỏi nhà chính: “Kiều Vi, xin chào.”

Anh ta đưa tay ra.

Kiều Vi bắt tay anh ta: “Thiên Trạch, cuối cùng cũng gặp mặt.”

Vì những cuốn sách đó, cô đã viết thư cảm ơn anh ta. Lữ Thiên Trạch cũng trả lời thư cô.

Mặc dù họ chưa tiếp xúc nhiều với nhau nhưng cũng không xa lạ.

Lữ Thiên Trạch lớn hơn Nghiêm Lỗi hai tuổi, năm nay anh ta đã ba mươi hai tuổi.

Nghiêm Tương gọi anh ta là “chú Lữ”.

Họ cùng ngồi xuống uống trà.

Nghiêm Lỗi nói: “Sân trống phía Tây Bắc là để cho Thiên Trạch ở, Sư trưởng đã sai người dọn dẹp.”

Khoảng sân đó hơi hẻo lánh và đổ nát một chút. Nhưng Lữ Thiên Trạch tới đây tránh nạn, nên không thích hợp công khai.

Kiều Vi không hỏi về hoàn cảnh gia đình anh ta ở Bắc Kinh. Mấy năm này thấy nhiều cũng không có gì hơn thế. Huống chi Lữ Thiên Trạch rất gầy, gầy đến mức da bọc xương, giống như những người ở sân sau Sở y tế.

Cô chỉ lấy trà ngon nhất tiếp đãi anh ta rồi làm bữa tối.

Đoàn trưởng Triệu bê hai bát thức ăn đi tới.

Đoàn trưởng Mã cũng vậy.

Mấy người họ còn uống rượu.

Họ từng là lính của anh cả Lữ Thiên Trạch, sau này họ cùng nhau đi theo Sư trưởng Phan.

Sư trưởng Phan và anh cả của Lữ Thiên Trạch là đồng môn, lại cùng nhau vứt bút tòng quân.

Đó là ràng buộc, cũng là mối quan hệ.

Buổi tối mấy người đàn ông cùng nhau đưa Lữ Thiên Trạch về.

Kiều Vi gói ghém một ít đồ ăn nhẹ và hoa quả ở nhà để Nghiêm Lỗi đưa qua.

Cứ thế Lữ Thiên Trạch được Sư trưởng Phan đưa ra khỏi tình hình phức tạp ở Bắc Kinh và ổn định ở Hạ Hà Khẩu.

Buổi tối Nghiêm Lỗi nói với Kiều Vi: “Bố anh ta đã qua đời, mẹ, cháu trai và mấy người chị của anh ta đã vạch rõ ranh giới với anh ta. Vợ anh ta cũng đã ly hôn và dẫn bọn trẻ đi.”

Những cuộc ly hôn và vạch ra ranh giới này không thật sự có nghĩa là cắt đứt quan hệ.

Ít nhất Kiều Vi biết những người thân đã vạch rõ ranh giới với Mạnh Tác Nghĩa đang bí mật làm việc cho ông ta.
 
Thập Niên 60: Cuộc Sống Mỹ Mãn Của Vợ Trước Lót Đường Trong Niên Đại Văn
Chương 147



Nghiêm Lỗi hỏi cô: “Ấn tượng của em với Thiên Trạch thế nào?”

Kiều Vi nói: “Cũng được.”

“Hả?”

“Nhìn ra được anh ta là con trai của cán bộ.”

“Ừ, anh ta hơi ăn chơi.”

Thực tế, ấn tượng của Kiều Vi về Lữ Thiên Trạch không phải là một người ăn chơi.

Ăn chơi nhất định phải có tiền chống đỡ, Lữ Thiên Trạch lại bị tra tấn đến mức này.

Nhưng có một số bản chất con người không thể thay đổi được, có thể nhìn thấy nó bằng mắt thường.

Ánh mắt của Lữ Thiên Trạch khiến Kiều Vi liên tưởng tới “trap boy”.

Có vài người đàn ông sa sút đến mức không thể thay đổi cả ánh mắt ph.óng đãng.

Vấn đề không phải là anh ta đối xử với Kiều Vi như thế nào, mà đây là bản chất của anh ta, vô thức bộc lộ ở lông mày và khóe mắt.

Nhưng trong trường hợp này, không thích hợp nhắc đến nó.

Nghiêm Lỗi lại nói: “Thằng nhóc này không phải người tốt. Gia cảnh của anh ta tốt, trừ những năm đi lính thì chưa từng gặp phải khó khăn nào trong đời. Cho nên cuộc đời mỗi người, khó khăn và may mắn đều là số mệnh.”

Có người nửa đời trước đã hưởng phúc quá nhiều nên bây giờ phải chịu khổ.

Anh thở dài: “Khi bọn anh đến đó, cháu trai anh ta đã về quê phía Tây Bắc. Vợ lãnh đạo của anh đã đi bước nữa từ lâu. Sau này bà ấy sẽ sống một mình ở Bắc Kinh.”

Nhưng bà ấy lại rất bình tĩnh bắt tay anh: “Tôi biết cháu, trước đây Thiên Ân từng nhắc đến cháu trong thư, lúc đó cháu mới mười mấy tuổi.”

“Thiên Trạch… Phải nhờ cháu và tiểu Phan rồi.”

Kiều Vi lo lắng: “Bà ấy sống một mình có được không?”

Nghiêm Lỗi nói: “Không sao đâu, các chú của Thiên Trạch không phải là người đơn giản. Lúc bọn anh đến đó, họ đã giúp đỡ bọn anh, các chị gái và anh rể của anh ta nữa.”

Kiều Vi hiểu rồi.

Thực tế, vòng tròn của giới thượng lưu rất nhỏ, vợ của ai là con gái của ai, ai là anh rể của ai, đó là một mạng lưới. Những người cùng giai cấp kết hôn và giúp đỡ lẫn nhau, do ở trong giai đoạn đặc biệt nên chỉ có thể giữ kín.

Nghiêm Lỗi không nói, lúc đối mặt với mẹ của Lữ Thiên Trạch, anh kỳ quái nghĩ tới Kiều Vi.

Mẹ của Lữ Thiên Trạch rất có khí chất, tuy đã lớn tuổi nhưng đôi mắt vẫn sáng, điềm tĩnh và không hề nao núng.

Nghiêm Lỗi nghĩ nếu Kiều Vi già rồi, chắc sẽ trông như thế.

Nghiêm Lỗi lại muốn tiểu biệt thắng tân hôn. Kiều Vi bực mình: “Anh còn bị thương đấy.”

Nghiêm Lỗi nói: “Cánh tay bị thương không ảnh hưởng đến nơi khác.”

Kiều Vi vừa tức vừa buồn cười.

Nhưng cũng rất nhớ anh.

Những ngày này anh có vẻ điềm tĩnh, nhưng khi ở một mình vào ban đêm, anh cũng cảm thấy trống vắng.

Con người thực sự là những sinh vật kỳ lạ, họ có thể đứng một mình giữa trời đất, lại có những thứ không thể mất đi, nếu mất đi rồi lại không thể chịu đựng được.

Vô tình, Kiều Vi thực sự có một người mà cô không thể để mất trên thế giới này.

Cô và anh hôn nhau như muốn hòa tan người kia vào cơ thể mình.

Thế giới hỗn loạn, nhưng khoảng sân nhỏ lại là một thế giới yên bình.

Ở một sân khác, đoàn trưởng Triệu thương lượng với chị Dương.

“Thiên Trạch không tiện đi lại bên ngoài, cậu ta lại không biết nấu ăn, cần người nấu ăn cho cậu ta.”

“Chà, nấu làm gì. Bảo cậu ta đến nhà mình ăn.”

“Cậu ta không muốn, ngại làm phiền. Cậu ta khác chúng ta. Khác ở đâu? Dần dần em sẽ biết.”

“Được rồi, vậy chúng ta nấu xong bê qua cho cậu ta.”

“Vẫn nên làm riêng đi, cậu ta ăn không quen với khẩu vị nhà chúng ta.”

“… Sao cậu ta lại khó chiều thế?”

“Anh đã nói cậu ta khác chúng ra rồi, em không hiểu.”

Đoàn trưởng Triệu nói: “Phải tìm người đáng tin cậy, anh vừa nghĩ, trong nhà chúng ta có hai người phụ nữ đáng tin cậy nên anh chủ động đứng ra nhận. Sư trưởng nói trả cho người nấu cơm mười tệ một tháng không bao gồm tiền thức ăn mà là tiền công nấu nướng riêng, tiền thức ăn trả riêng.”

Chị Dương vui vẻ: “Sao anh không nói sớm! Làm riêng thì làm riêng! Cậu ta muốn ăn gì, cho cậu ta gọi!”

“Có em và Tịch Tịch ở đây, đảm bảo cậu ta ăn no, ăn ngon!”

Lữ Thiên Trạch gọi món thật sự không hề khách sáo.

Chị Dương líu hết cả lưỡi: “Sao lại khác biệt như vậy?”

Đoàn trưởng Triệu nói: “Cậu ấy là vậy đấy.”

Chị Dương nói với Kiều Vi: “Khác người quá đi mất.”

Kiều Vi nói: “Lạc đà dù gầy vẫn hơn con ngựa béo mà chị, anh ta được nuôi ăn cơm ngon áo đẹp quen rồi.”

Dù nhìn Lữ Thiên Trạch hơi nhếch nhác, nhưng bối cảnh xuất thân của anh ta vẫn còn đó. Lương hưu của mẹ anh ta còn cao hơn cả lương hiện tại của sư trưởng Phan.

Sau khi chị Dương biết việc này thì ngạc nhiên đến trợn mắt há mồm.

Lúc về nhà, chị ta lén lút kể với Lâm Tịch Tịch.

Lâm Tịch Tịch hiểu: “Là cán bộ nòng cốt đó.”

“Cán bộ nòng cốt?”

“Cán bộ cấp cao. Là quan lớn.”

Chị Dương hiểu: “Quan lớn à.”

Trước đây chị Dương cảm thấy sư trưởng Phan mới là quan lớn.

Giờ mới biết hóa ra còn có quan lớn hơn sư trưởng Phan.

Lâm Tịch Tịch nói: “Không phải người ta hay nói, chưa đến Bắc Kinh thì chưa thấy chức quan mình nhỏ sao, khụ khụ, có nghĩa là Bắc Kinh nhiều quan lớn lắm.”

“Ở chỗ chúng ta thì bí thư huyện ủy đã là vua một cõi, nhưng đến Bắc Kinh thì bí thư huyện ủy chẳng là cái gì cả.” Cô ta nói.

Chị Dương chậc lưỡi khen ngợi.

Lâm Tịch Tịch cũng tò mò: “Ai thế ạ? Sao lại đến chỗ chúng ta?”

Chị Dương nói: “Mợ nói với cháu, cháu đừng đồn ra ngoài nhé.”

Lâm Tịch Tịch hứa: “Cháu không nói với ai đâu.”

Chị Dương mới kể: “Người đó bị XX. Sư trưởng sợ cậu ta chết nên bảo chú Nghiêm qua đón cậu ta về đây. Sư trưởng là đồng môn với anh trai của cậu ta, người nhà hai bên đều biết nhau.”

Lâm Tịch Tịch vừa nghe đã hiểu.

Thời đại này rất nhiều người như vậy.

Nhưng thật ra chỉ cần chịu đựng là được rồi. Chỉ cần chịu đựng nổi thì những người có tiền có quyền đó sẽ quay lại.

Người có tiền vẫn có tiền, người có quyền vẫn có quyền.

Chỉ cần nhẫn nhịn được.

“Nhìn cậu ta thảm thật sự, mặt thì gầy gò, nói là đói sắp chết. Mấy ngày nay mợ phải chăm cho ăn uống, giờ thấy khá hơn rồi.”

“Nghe nói cậu ta ly hôn vợ, dẫn con theo. Cũng đúng, dẫn con theo mới không liên lụy đến con nhỏ.”

Chị Dương tiếp tục cằn nhằn.

Động tác thái rau của Lâm Tịch Tịch dần chậm lại.

Có một thứ gì dần hiện ra trong long cô ta, nhưng mơ hồ không rõ ràng.

Cô ta hỏi: “Người này bao nhiêu tuổi thế ạ?”

Chị Dương nói: “Xấp xỉ tuổi chú Nghiêm của cháu đấy.”
 
Thập Niên 60: Cuộc Sống Mỹ Mãn Của Vợ Trước Lót Đường Trong Niên Đại Văn
Chương 148



Dao trên tay Lâm Tịch Tịch ngừng một lúc, sau đó cô ta lại tiếp tục yên lặng thái rau.

Chị Dương lại nói: “Không chênh lệch nhiều với chú Nghiêm, nhưng người ta có tận ba đứa con rồi. Chú Nghiêm mới một đứa. Cháu nói xem, có chuyện gì thế nhỉ. Đã sinh Tương Tương rồi, cơ thể hai người cũng không bệnh tật gì, sao không sinh tiếp nhỉ.”

Quan niệm thời đại khác nhau, trong mắt chị Dương thì Nghiêm Lỗi và Kiều Vi chỉ có một đứa con, quan hệ không bền vững.

Ít nhất phải sinh ba, bốn đứa con mới được.

Chị Dương nói xong thì nhắc đến Lâm Tịch Tịch: “Tiểu Lý lần trước mợ giới thiệu cho cháu cũng rất tốt mà, sao cháu không thích người ta?”

Hiện giờ bé Năm cũng đã học tiểu học, không cần chăm nom nữa.

Nhưng Lâm Tịch Tịch hai mươi mốt tuổi rồi, đã đến tuổi phải kết hôn. Nếu để cô ta lớn hơn nữa thì chị ta làm mợ sẽ bị người ta bàn tán sau lưng.

Có điều, hiện tại Lâm Tịch Tịch đã nổi tiếng là kén chọn, không xem mắt thành công với ai cả.

Danh tiếng hiền lành trước đây dần biến mất, giờ chỉ còn tiếng xấu thích soi mói, mắt cao hơn đầu mà thôi.

Chị Dương ngày càng sốt ruột.

Nhưng dù chị Dương có nói thế nào thì Lâm Tịch Tịch cũng để ngoài tai.

Cô ta đã chịu đựng đủ ngày tháng gả cho một người đàn ông tầm thường rồi.

Không cần thiết, thực sự không cần nữa, còn chẳng bẳng ở nhà cậu làm bảo mẫu cho rồi.

Cô ta làm việc cho cậu mợ, ít ra cậu mợ còn khen cô ta, còn cho cô ta tiền, mua quần áo cho cô ta, có đồ ăn ngon sẽ gọi cô ta ăn cùng.

Tuy rằng không có lương giống như công nhân, nhưng có thể ăn ở nhà cậu thì điều kiện đã tốt hơn ở nông thôn nhiều lắm rồi, cũng dễ kiếm sống hơn ở nông thôn.

Cô ta sống ở nhà cậu tốt hơn so với lúc trước ở nông thôn, còn tốt hơn cả đời trước làm trâu làm ngựa cho nhà chồng lại còn bị người ta ghét bỏ.

Đường lui cuối cùng của cô là ở lại bên cạnh cậu cả đời, nhờ vả như cha mẹ ruột của mình.

Sau khi thời kỳ đặc biệtnày kết thúc, cậu chuyển nghề làm lãnh đạo nhỏ thì có thể sắp xếp công việc ổn định cho các con mình, tiện tay sắp xếp cho cô ta luôn thì tốt rồi.

Có tính toán như vậy nên Lâm Tịch Tịch càng kén chọn, không sợ gì cả.

Chị Dương tức sắp chết.

“Mợ đã nói với cháu rồi, sau lễ cháu gặp người kia với mợ, lúc đó nhớ chuẩn bị cho tốt.” Chị ta bưng mâm thức ăn lên: “Mợ đi đây.”

Ban đầu chị Dương nấu cơm xong thì bưng qua cho Lữ Thiên Trạch.

Nhưng chuyện chén đũa khá phiền phức.

Sau này chị sơ chế thức ăn xong thì đem qua đó nấu luôn, nấu xong thì rửa nồi, vừa tiện lại vừa nhanh.

Còn có thể cho Lữ Thiên Trạch chia sẻ việc nhà.

Đoàn trưởng Triệu nói với chị Dương rằng Lữ Thiên Trạch khác bọn họ. Chị Dương cảm thấy anh ta ngoài việc hơi chú trọng vào cuộc sống ra thì không còn điểm nào khác nhau nữa.

Lữ Thiên Trạch có thể nói nhiều hơn lão Triệu nhà bọn họ. Chị Dương nấu ăn, anh ta có thể nói đủ thứ chuyện, kiến thức anh ta rộng rãi, nói chuyện lại hài hước, chọc cười chị ta liên tục.

Trên đời này có bao nhiêu người nói chuyện có duyên như thế chứ. Kiều Vi và Lữ Thiên Trạch là hai ví dụ, nói chuyện với họ sẽ khiến mình thấy thật vui vẻ, muốn nghe bọn họ nói nhiều hơn.

Ôi, so với bọn họ, lão Triệu nhà mình chính là đồ ngốc.

Chị Dương đến viện phía Tây Bắc, quả nhiên Lữ Thiên Trạch đang rèn luyện thân thể.

Sư trưởng Phan bảo người đem một cái xà đơn vào trong viện của anh ta, cho một mình anh ta sử dụng.

Chị Dương nói: “Đừng vận động mạnh quá. Thân thể của cậu mới khôi phục thôi.”

Lúc Lữ Thiên Trạch vừa tới đây, gò má hóp lại đến mức có thể nhìn thấy cả xương quai hàm. Sau khi chị ta chăm ăn uống mấy ngày thì mới có chút thịt.

Anh ta bắt đầu luyện tập không ngừng, ngày nào chị qua đây thì cũng thấy anh ta không hít đất thì cũng giãn cơ.

Lữ Thiên Trạch buông tay đáp xuống đất, vỗ vỗ tay tay: “Vậy thì làm cái gì được bây giờ. Hôm nay có bắt được mấy con cá, lát nữa chị lấy hai con đi.”

Chị Dương nhìn xuống, thấy có mấy con cá lớn thì vui vẻ.

“Được thôi.”

Chị ta bắt đầu nấu cơm cho Lữ Thiên Trạch.

Con người Lữ Thiên Trạch này, không bao giờ tự nấu ăn, ăn cơm còn kén chọn, khi chị Dương nấu ăn thì anh ta sẽ đứng bên cạnh chỉ trỏ.

Cũng may là anh ta nói nhưng không làm chị Dương thấy phiền. Ngược lại dưới sự hướng dẫn của anh ta, kỹ thuật nấu ăn của chị Dương cũng tiến bộ vượt bậc.

Hôm nay nấu ăn xong, Lữ Thiên Trạch nói: “Để nồi bên đó đi, tôi rửa cho. Chị về sớm ăn cơm đi.”

Chị Dương nói: “Tiện tay thôi, cậu đừng động vào.”

Bỗng nhiên ngoài cửa viện có người gọi: “Mợ ơi.”

Cả hai người đều quay đầu nhìn.

Lâm Tịch Tịch đứng ngoài cửa, da dẻ trắng nõn, ngũ quan xinh đẹp tuyệt trần, dáng vóc yêu kiều.

Lữ Thiên Trạch cũng phải nhìn lâu thêm một chút.

“Mợ ơi.” Lâm Tịch Tịch nói: “Cậu bảo cháu qua xem mợ xong chưa, gọi mợ về ăn cơm.”

“Xong rồi, xong rồi, rửa xong cái này là xong.” Chị Dương nói, động tác cũng nhanh hơn.

Lâm Tịch Tịch thừa dịp này nhìn sang Lữ Thiên Trạch.

Người đàn ông ngoài ba mươi, có mùi vị trưởng thành.

Khác hoàn toàn với những người trong trấn nhỏ.

Khí chất của họ hoàn toàn khác nhau.

Đây mới chính là người đàn ông lớn lên ở thành phố lớn, làm người ta cảm thấy anh ta như vai nam chính trong phim truyền hình Hongkong.

Mạnh mẽ hơn không biết bao nhiêu lần so với tên ngốc thanh niên trí thức năm đó.

Mắt nhìn người của mình khi đó thật nông cạn.

Chị Dương rửa nồi xong, chùi tay vào tạp dề, gọi Lâm Tịch Tịch: “Đây là chú Lữ, chào chú đi!”

Chị ta nói với Lữ Thiên Trạch: “Đây là cháu lão Triệu, đang sống với nhà chúng tôi.”

Lâm Tịch Tịch ngoan ngoãn nói: “Cháu chào chú Lữ.”

Lữ Thiên Trạch “ừ” một tiếng, không nói chuyện với cô ta, chỉ nói với chị Dương: “Đúng là năm tháng không chừa một ai. Năm đó lão Triệu cũng là một trong những người hăng hái cùng sống cùng chết với địch, chớp mắt một cái mà con cháu đã lớn thế này rồi.”

Chị Dương nói: “Thì bởi thế.”

Chị Dương dẫn Lâm Tịch Tịch về.

Lư Thiên Trạch bưng bát cơm, nhớ đến cháu gái của đoàn trưởng Triệu ban nãy thì bật cười rồi lắc đầu.

Cảm giác đầu tiên của Kiều Vi về anh ta rất đúng, vì bối cảnh và tính cách bẩm sinh của Lữ Thiên Trạch nên anh ta là một tên đàn ông xấu xa.

Đàn ông xấu xa cũng rất nhạy cảm với những cô gái xấu xa.

Cô cháu gái của lão Triệu này lại nhìn bậc cha chú như anh ta bằng ánh mắt của một người phụ nữ đánh giá đàn ông.

Đúng là thú vị.

Không ngờ sau khi anh ta sa sút vẫn còn có phụ nữ để ý.

Từ khi bị XX đến nay, những “hồng nhan tri kỷ” ngày xưa của anh ta đều không thèm liên lạc.

Lữ Thiên Trạch cười tự giễu.
 
Thập Niên 60: Cuộc Sống Mỹ Mãn Của Vợ Trước Lót Đường Trong Niên Đại Văn
Chương 149



Hôm sau, Lâm Tịch Tịch tìm cớ hỏi chị Dương: “Mợ ơi, chú Lữ còn phục hôn được không nhỉ? Cháu nghe nói có mấy người mới ly hôn thì có thể hòa giải rồi phục hôn ấy ạ.”

Chị Dương nói: “Ai mà biết. Nhưng Lữ Thiên Trạch có tới ba đứa con đấy. Nếu có thể hòa giải thì đúng là nên phục hôn.”

Chuyện hòa giải đâu có dễ dàng như vậy.

Đối với những người bản địa ở thời đại này như chị Dương, có thể là cả đời này cứ phải như vậy.

Bởi vì chị ta không biết giai đoạn lịch sử này sẽ đến ngày kết thúc. Chị ta đã quen xem trạng thái trước mắt là bình thường rồi.

Lâm Tịch Tịch rất thất vọng.

Đúng thật là nếu vợ chồng ly hôn giả thì sau đó có thể hòa giải, có ba đứa con cũng có xác suất phục hôn cao.

Cô ta ngồi xổm bên giếng ngồi giặt quần áo, không nói tiếng nào.

Hai đời này của cô ta, có thể gặp được mấy người dính tới hai từ “quan lớn” chứ?

Một người là Nghiêm Lỗi, là quan lớn ở tương lai.

Một người là Lữ Thiên Trạch, có xuất thân hai đời là quan lớn.

Một loại cảm giác không cam lòng dâng trào lên trong lòng cô ta.

Thời gian nháy mắt trôi đi, mới đây mà đã đến tết Âm Lịch.

Sáng sớm, bé Năm đeo cặp sách đi học, chị Dương và Lâm Tịch Tịch cầm rổ đi mua thức ăn.

Hai người đi chợ mua thức ăn xong, thì thấy bên ngoài chợ có dán tờ tuyên truyền mới.

Thời đại thiếu thốn thứ để giải trí nên có thứ gì mới mẻ thì họ phải đến xem một chút.

Hai người đến gần nhìn tờ tuyên truyền kia. Tờ giấy mới nhưng thứ tuyên truyền thì không có gì mới, quanh đi quẩn lại cũng chỉ có mấy câu nói kia.

Chị Dương nhìn nhìn hình vĩ nhân mới, nói với Lâm Tịch Tịch: “Tấm hình này là hình mới à, cháu xem xem, ông ta hình như mập hơn đúng không?”

Chị ta che miệng, nhỏ giọng cười.

Vốn dĩ chỉ là đùa giỡn giữa người trong nhà với nhau, không ngờ bỗng có một giọng nói vang lên phía sau: “Được đấy, Dương Chiêu Đệ, cô dám sỉ nhục lãnh tụ vĩ đại à.”

Chị Dương quay người.

Hạ Hà Hoa, kẻ địch một đời này của chị ta, chẳng biết đã đứng đó từ lúc nào.

Mặt chị Dương và Lâm Tịch Tịch trắng bệch.

Hạ Hà Hoa cũng không ngờ đến. Cô ta ra khỏi chợ nông sản thì thấy Dương Chiêu Đệ và cô cháu gái có cặp mắt để trên đỉnh đầu của Dương Chiêu Đệ đang đứng trước bảng tuyên truyền. Bản năng nhiều chuyện bẩm sinh làm cô ta rón rén đi qua, ai ngờ thật sự tóm được điểm yếu của Dương Chiêu Đệ!

Chỉ một câu nói này, nếu như không làm người đàn ông của Dương Chiêu Đệ rớt đài được, thì cũng khiến anh ta ly hôn với Dương Chiêu Đệ.

Hạ Hà Hoa không biết nên làm cho “Dương Chiêu Đệ và người đàn ông của chị ta quay lại thân phận trước giải phóng” hay là nên làm cho “Dương Chiêu Đệ ly hôn với người đàn ông của chị ta”.

Nói chung, chỉ cần tưởng tượng đến thôi cô ta đã cực kỳ vui vẻ rồi.

Mắt Hạ Hà Hoa lóe lên tia cuồng nhiệt: “Dương Chiêu Đệ, cô giỏi lắm! Bình thường thì hay tỏ thái độ trung thành, giác ngộ cách mạng. Hóa ra sau lưng lại là phẩn động ẩn náu trong nhân dân! Tôi sẽ đi tố cáo cô!”

Sắc mặt chị Dương trắng bệch, môi run rẩy.

Chị ta đã từng nghe nói về kết quả sau khi bị tốt giác. Chị ta vốn tưởng rằng một người nhà quân đội có xuất thân bần nông như chị ta sẽ không bao giờ có chuyện này đâu, ai ngờ một ngày nó lại rơi vào đầu mình.

Nhưng ban nãy thật sự chị ta đã buột mồm nói như thế.

Ngay khi chị ta run rẩy định quỳ xuống cầu xin Hạ Hà Hoa thì có một giọng nói quen thuộc vang lên: “Mọi người tụ tập ở đây làm gì vậy ạ?”

Ba người quay đầu lại, thấy Kiều Vi đang chạy xe đạp tới, cô mới mua thức ăn xong. Nghiêm Tương ngồi sau xe, mở đôi mắt đen nhánh trong suốt nhìn các cô đầy tò mò. Hiển nhiên cậu bé cũng muốn biết các cô đang làm gì, sao mua thức ăn xong mà vẫn chưa về nhà.

Chị Dương thấy Kiều Vi thì muốn cầu cứu, nhưng lại không biết cầu cứu thế nào. Chị ta đúng là đã nói như vậy.

Kiều Vi thấy bầu không khí hơi sai sai nên lái xe lại gần.

Cô cười hỏi Hạ Hà Hoa: “Sao thế?”

Năm đó khi chuyện con gái rượu của sư trưởng bị xúc phạm, Hạ Hà Hoa còn chưa quen biết Kiều Vi.

Còn bây giờ Kiều Vi đã là nhân vật nổi tiếng mà không một người nhà quân nhân nào không biết.

Hạ Hà Hoa chưa bao giờ hãnh diện trước mặt Kiều Vi như hôm nay.

Cô ta đắc ý chỉ chị Dương: “Dương Chiêu Đệ có oán hận trong lòng với lãnh tụ, cô ta vừa mới sỉ nhục lãnh tụ vĩ đại, bị tôi bắt tại trận. Kiều Vi cô đến đúng lúc lắm, cô có thể làm chứng để tôi đi tố giác Dương Chiêu Đệ!”

Kiều Vi nhìn chị Dương, mặt chị Dương trắng bệch, cô biết Hạ Hà Hoa nói thật. Chắc chị ta bị Hạ Hà Hoa bắt được điểm yếu gì rồi.

Kiều Vi hỏi: “Chị ấy nói gì thế?”

Hạ Hà Hoa đắc ý, cười vô cùng rạng rỡ, lặp lại câu nói kia một lần.

Chỉ bằng câu này đã đủ đánh chết Dương Chiêu Đệ rồi!

“Thật sao?” Kiều Vi không thay đổi nụ cười: “Nhưng tôi có nghe thấy gì đâu nhỉ, tôi chỉ nghe chị nói thôi. Đúng không, chị Triệu, Tịch Tịch? Mọi người cũng nghe câu mới nãy chị ấy nói nhỉ?”

Không khí đột nhiên yên tĩnh lại.

Tình thế lật ngược trong chớp mắt.

Hạ Hà Hoa ngây người.

Chị Dương và Lâm Tịch Tịch như người nghẹt thở bỗng nhiên tìm lại không khí, cuối cùng mới có thể thở được!

“Đúng vậy, tôi nghe cô ta nói rồi!” Chị Dương sống lại.

“Cháu cũng nghe thấy những gì dì ấy vừa nói!” Lâm Tịch Tịch theo phe cậu mơ, có phúc cùng hưởng có họa cùng chia, không do dự mà đứng về phía họ.

Kiều Vi mỉm cười nói với Hạ Hà Hoa: “Chị xem, bọn tôi có ba người làm chứng chị nói câu đó.”

Lần này đến lượt mặt Hạ Hà Hoa trắng bệch.

Nhưng sau lần bị Kiều Vi bắt nạt đó, Hạ Hà Hoa cũng đã trưởng thành không ít.

Mặt chị ta trắng bệch, bỗng nhiên chị ta “phì” một tiếng, nở nụ cười cứng ngắc: “Xem các cô kìa, tưởng thật sao, chỉ đùa chút thôi mà.”

Kiều Vi cũng cười rất rạng rỡ: “Đúng thế, đùa chút thôi mà.”

Hạ Hà Hoa nói: “Cái gì ấy nhỉ, hôm nay thịt lợn tươi lắm, cô cũng mua sao.”

Kiều Vi nói: “Đúng vậy, chị mua cần tây sao. Chị định nấu gì thế?”

“Khỏa diện, hấp ăn với tỏi.” Hạ Hà Hoa nói: “Tôi bảo nhé, ngon lắm đó.”

Kiều Vi gật gù: “Lần sau tôi cũng làm thử.”

Hạ Hà Hoa bắt đầu bước đi: “Vậy tôi về trước nhé, nhà tôi còn có con nhỏ.”

Kiều Vi cười híp mắt: “Chị đi đường cẩn thận một chút, đừng ngã nhé.”

Hạ Hà Hoa không trả lời lại, càng đi càng nhanh, cứ như là chạy đi vậy.

Chạy trối chết.

Chân chị Dương mềm nhũn, suýt chút nữa đã ngã ra đất.

Lâm Tịch Tịch nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy chị ta.

Chị Dương thấy cả người kiệt sức, mếu máo sắp khóc: “Vi Vi, Vi Vi! Cảm ơn cô!”

Chuyện này đúng là hết cách.

Trước đây Kiều Vi có xem một bộ phim truyền hình với mẹ, từng thấy tình tiết là cặp vợ chồng đang nói xấu lãnh đạo khác hai câu, ai ngờ bị con ở trong nhà nghe được.

Hai người sợ nó nói lung tung ra bên ngoài nên chiều theo đứa nhỏ này. Đứa nhỏ biết bí mật này có thể bắt chẹt bố mẹ chúng nên càng được voi đòi tiên.

Cuối cùng hai người đành phải nói với bên ngoài là đứa bé này bị điên.

Sau đó hai người đưa con vào bệnh viện tâm thần hay là trường cải tạo gì đó, Kiều Vi quên mất rồi.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back