Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Được Cưng Chiều

[BOT] Mê Truyện Dịch
Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Được Cưng Chiều
Chương 245: Chương 245



Quả nhiên là đồ vong ân bội nghĩa, ăn cháo đá bát, làm thế nào cô cũng coi như không thân, không hài lòng!

Lý Mỹ Ngọc nghiến răng: “Giang Nguyệt Vi, đã năm năm rồi, con còn nắm chặt chuyện trước kia không buông, bây giờ cha mẹ đã ăn năn khép nép đến đây gặp con, thế mà con chẳng nói được một lời hay nào, con có còn lương tâm không?”

Bọn họ nói những lời này trước mặt đám trẻ làm Tưởng Chính Hoa không vui, anh đi lên nhìn Lý Mỹ Ngọc: “Thím, thím nói vậy không đúng rồi, không phải mấy người làm gì chúng tôi cũng phải phối hợp, nếu hôm nay mấy người vui, muốn đến liếc nhìn chúng tôi một cái, ngày mai mấy người không vui, lại muốn đá văng chúng tôi ra, chẳng lẽ chúng tôi cũng phải phối hợp với mấy người nữa à?”

Giang Hướng Quân vội nói: “Không đâu, chúng tôi chỉ nhìn hai cháu, nhìn xong sẽ đi.”

Giang Nguyệt Vi đã sớm không còn tình cảm với họ, cũng không muốn hai con đứng đây giao lưu tình cảm ông cháu với họ, huống hồ cô không biết sau này họ sẽ mượn chuyện này làm gì: “Không cần, nếu lúc trước đã quyết định cắt đứt quan hệ, vậy thì phải làm đến cùng.”

Nói xong, cô vỗ vai chồng mình, lập tức kéo con đi.

Tưởng Chính Hoa cũng không ngờ rằng Giang Nguyệt Vi lại dứt khoát như vậy, nếu cô đưa ra quyết định, vậy thân là chồng anh cũng phải ủng hộ: “Thím, tết nhất, tôi cũng không muốn nói lời khó nghe, mọi người chơi vui vẻ, chúng tôi về trước.”

Sau khi anh nói xong thì đoàn người nhà họ Tưởng lập tức đi về, trước khi đi Mã Ái Vân còn trừng mắt lườm Lý Mỹ Ngọc một cái, trong lòng cũng tức nghẹn, một lát nữa chắc chắn hai bé sẽ hỏi hai người kia là ai, bà còn chưa biết phải trả lời sao với chúng đây.

Cuộc tranh cãi vì nhà họ rời đi mà tạm dừng, mọi người nhanh chóng đảo mắt nhìn sang Lý Mỹ Ngọc, bị mọi người nhìn chằm chằm, Lý Mỹ Ngọc chỉ cảm thấy trên mặt nóng rát đau đớn, hôm nay ngày tết, bọn họ bỏ mặt già tới cầu người, kết quả người ta không để ý tới bọn họ, nếu biết từ đầu họ sẽ không tới.

Bà ta tức giận không có chỗ xả, chỉ mắng Giang Hướng Quân: “Từ đầu tôi đã không hợp ý, mà ông cứ muốn tới, bây giờ ông thấy đó, tim nó còn cứng hơn đá, mặt mũi mất sạch không còn.”

Giang Hướng Quân cũng không ngờ rằng chuyện qua lâu như vậy mà Giang Nguyệt Vi vẫn tuyệt tình như thế, nhưng ý nói muốn đến nhìn đứa bé cũng không phải ông ta đề nghị, nếu vừa rồi Lý Mỹ Ngọc có thể nói chuyện đàng hoàng không tới mức cãi nhau thì bây giờ đã không tới mức tranh chấp: “Được rồi, đừng nói nữa, chẳng phải vừa rồi bà đã thấy rồi sao? Còn ồn cái gì mà ồn?”

Đúng là vừa rồi Lý Mỹ Ngọc đã nhìn thấy hai bé con, nhưng chỉ được nhìn một cái mà thôi, hai đứa bé đáng yêu như vậy, chúng còn chưa kịp nói gì với họ, còn chưa kịp sờ vào đã bị Giang Nguyệt Vi kéo đi: “Chúng còn chưa gọi bà ngoại.”

Giang Hướng Quân im lặng một lúc, cảm thấy chưa kịp nói gì với đứa bé đúng là đáng tiếc, nhưng vừa rồi họ đã nhìn thấy hai bé, cũng coi như hoàn thành một tâm nguyện: “Vừa rồi lúc đi tới đây, chẳng phải bà nói chỉ nhìn một lần là được rồi, sao bây giờ lắm yêu cầu quá vậy?”

Lý Mỹ Ngọc nhìn bóng đoàn người càng đi càng xa, chỉ có thể rầu rĩ lầm bầm, từ bỏ.

Mà bên kia, Tưởng Thanh Ngạn và Tưởng Thanh Viện đều tò mò hỏi Giang Nguyệt Vi rằng người bà vừa rồi là ai, Giang Nguyệt Vi biết không thể bỏ qua được đề tài này đành nói: “Là một người bà có quan hệ không tốt với mẹ.”

Tưởng Thanh Ngạn khó hiểu: “Vì sao quan hệ không tốt, là bởi vì bọn họ quá dữ sao?”

Tưởng Thanh Viện cũng nói: “Vừa rồi bọn họ nhìn chằm chằm vào con, rất đáng sợ.”

Giang Nguyệt Vi vốn còn chưa biết phải giải thích quan hệ của mình và Lý Mỹ Ngọc như thế nào với các con, không ngờ lời đứa bé đã làm cô lóe lên ý tưởng, vì thế gật đầu: “Đúng vậy, bọn họ quá dữ, cho nên quan hệ của mẹ với họ không tốt.”

Lời nói này đã nhanh chóng lừa gạt được hai bé, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm một hơi, Giang Nguyệt Vi nghĩ thầm, chờ hai bé lớn thêm chút nữa, nếu chúng còn hỏi thì đến lúc đó cô lại giải thích rõ ràng cũng không muộn.

Xảy ra trận tranh cãi nhỏ, người trên đường còn đông đúng, Giang Nguyệt Vi cảm thấy chẳng có gì hay để đi dạo, cho nên dứt khoát đưa con về nhà.

Tết năm nay cũng không khác gì trước kia, mùng một đến nhà người khác chơi, đến mùng hai, Tống Xuân Ninh và Từ Đình phải về nhà mẹ đẻ, còn dắt theo chồng và con cùng về, nhưng Giang Nguyệt Vi không về nhà họ Giang, Tưởng Chính Hoa định đưa ba mẹ con họ đi thăm hỏi lãnh đạo và bạn bè trong công xã.

Tuy rằng hàng năm họ không ở Trường Hồng, nhưng sau này nhà họ Tưởng sẽ sống ở đây, nếu có thể thường xuyên qua lại với lãnh đạo công xã, nếu sau này trong nhà xảy ra chuyện gì cũng có thể dễ tìm người giúp đỡ.

Trước khi đi, Từ Đình còn lo lắng Lưu Thải Nga sẽ đến gây chuyện, đã dặn dò Giang Nguyệt Vi rằng nếu hôm nay Lưu Thải Nga tới nhất định phải gọi điện thoại thông báo cho cô ấy, để cô ấy chuẩn bị tốt tinh thần.

Giang Nguyệt Vi cảm thấy Từ Đình hơi nhát gan, bây giờ cô ấy mới là vợ của Tưởng Chính Quang, cho dù Lưu Thải Nga có gây chuyện hay không thì cô ấy cũng phải kiên cường lên, nhưng làm mẹ kế đúng là dễ khiến người khác lên án, cô ấy lo mình làm không tốt cũng đúng, vì thế đồng ý với cô ấy.

Đây là lần đầu tiên Từ Đình dắt con về nhà họ Từ, ban đầu họ định mùng bốn mới đi về, nhưng trên đường về nhà họ Từ, cô ấy nghĩ tới nghĩ lui vẫn cảm thấy chuyện này không ổn.

Cô ấy thả chậm bước chân, để các con đi trước, sau đó đi phía sau nói với Tưởng Chính Quang: “Nếu không sáng mai chúng ta về đi, cô ta sắp đi, để các con đến tiễn cô ta, nếu không em sợ trong lòng các con sẽ có thành kiến với em.”

Hiếm có một năm trôi qua thuận hòa, bây giờ các con cũng đã chấp nhận chuyện họ kết hôn, Tưởng Chính Hoa không muốn gặp Lưu Thải Nga, nhưng sợ cô ta lại làm ra chuyện gì khiến họ không thoải mái, cho nên nói: “Không vội, nếu bọn nhỏ muốn đi tiễn cô ta thì sẽ nói với mình, đến lúc đó lại bàn sau.”

Từ Đình biết tuy rằng Nữu Nữu đã chấp nhận chuyện họ kết hôn, nhưng mấy ngày qua cô bé cũng không vui vẻ như trước, hơn nữa hôm nay lại đến nhà họ Từ, cho dù cô bé muốn cũng chắc chắn không dám mở miệng: “Em nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy nên, dù sao nhà họ Từ cũng không nhiều phòng, chúng ta cũng đừng ở lâu, sáng mai trở về, nếu mấy đứa Nữu Nữu muốn đi, đến lúc đó mình sẽ đi.”

Tưởng Chính Quang biết trong lòng cô ấy luôn nghĩ cho con, cho nên cũng nghiêm túc suy nghĩ một chút, cuối cùng đồng ý, vì thế hai vợ chồng và bốn đứa con ở lại nhà họ Từ đến buổi trưa hôm sau đã về, về đến nhà, cô ấy đã vội hỏi Giang Nguyệt Vi rằng Lưu Thải Nga có tới hay không.

Giang Nguyệt Vi nhướng mày cô ấy, khóe môi khẽ nhếch lên mỉm cười: “Không có, sáng nay cũng không tới, tôi thấy có lẽ hôm nay không đến đâu.”

Giang Nguyệt Vi cũng chờ Lưu Thải Nga một buổi sáng, dù sao lúc trước cô ta cũng đã nói ba giờ chiều phải đi, theo hiểu biết của cô về Lưu Thải Nga, có lẽ hôm nay sẽ đến thăm con, nhưng không ngờ từ sáng đến giờ cô ta lại chẳng tới.

Từ Đình nhíu chặt hàng mi dài, nói thần: “Sao cô ta không tới?”

Tống Xuân Ninh đứng gần đó cười nói: “Sao, cô còn mong cô ta tới à?”

Đương nhiên Từ Đình không muốn Lưu Thải Nga tới, nhưng mà trước cơn bão trời trong xanh, luôn khiến cô ấy có cảm giác không quen: “Không có, chỉ cảm thấy không an tâm.”

Tống Xuân Ninh lại nói tiếp: “Có gì mà không an tâm, dù sao lúc trước cô ta đã nói ba giờ chiều sẽ đi, một lát nữa cô cho Nữu Nữu đi, đúng lúc tiễn cô ta, chờ con bé về chúng ta sẽ biết cô ta đi chưa mà phải không?”
 
Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Được Cưng Chiều
Chương 246: Chương 246



Từ Đình cũng có ý này, bây giờ đã gần hai giờ, cho nên cô ấy đi vào nhà nói với Nữu Nữu là cho cô bé dắt theo em đi tiễn mẹ ruột.

Nữu Nữu nghe vậy sửng sốt một lúc lâu, nghi ngờ hỏi: “Con có thể đi sao?”

Từ Đình nghe vậy vừa tức vừa cười, cô bé hỏi như thể cô ấy là một mẹ kế độc ác vậy: “Được nhiên được rồi, con muốn đi tiễn dì không phải đối, nhưng còn phải chăm sóc tốt cho các em.”

Nữu Nữu lập tức đứng dậy muốn đi vào phòng thay quần áo, đi ra đến cửa lại nhìn Từ Đình cười nói: “Cảm ơn dì, con hứa sẽ dẫn các em an toàn trở về.”

Lát sau Nữu Nữu dắt theo Ny Ny và Nha Nha đi ra ngoài, Từ Đình cũng bảo Tưởng Chính Quang đi cùng, còn chưa đến ba giờ bốn người đã về rồi, khiến mọi người đều ngạc nhiên tại sao về sớm như vậy.

Trong lòng Từ Đình cũng thấy lo lắng, bây giờ còn chưa tới ba giờ, xe của Lưu Thải Nga còn chưa chạy nữa mà, vì thế đi lên hỏi chồng: “Sao mọi người về sớm như vậy? Có phải cô ta còn chưa tới công xã không?”

Tưởng Chính Quang còn chưa kịp đáp lời, Nữu Nữu đã cười đến cong cong khóe mắt, niềm vui trên môi không che giấu được: “Không phải, mẹ đã ngồi xe đi rồi, mẹ vừa đi tụi con đã về.”

Từ Đình liếc mắt nhìn Tưởng Chính Quang một cái, chỉ nhìn thấy chồng mình gật đầu nói: “Đã đi rồi, xe kín người, tài xế lái xe đi.”

Anh ta nói vậy làm mọi người sửng sốt, rồi như đã hoàn thành một chuyện gì đó rất ghê gớm, ai nấy đều thở phào một hơi, nếu Lưu Thải Nga ở lại làm họ có cảm giác như luôn mang theo qua b.o.m bên mình, qua năm mới cũng không yên ổn, mà bây giờ, cuối cùng họ cũng chờ được người phụ nữ này đi rồi…

Việc này, người vui mừng nhất không ai khác ngoài Từ Đình, bây giờ Lưu Thải Nga đi rồi, có vẻ như các con cũng không oán hận gì với cô ấy, coi như là chuyện tốt thành đôi.

Mã Ái Vân cũng cảm thấy thư thái trước nay chưa từng có, trước giờ bà ở nội thành luôn lo lắng chuyện của thằng Ba, bây giờ cuối cùng cuộc sống của anh ta đã trở lại quỹ đạo, bà cũng có thể an tâm vào nội thành giúp thằng Hai trông con, nghĩ vậy, bà không nhịn được mà cảm thán: “Bây giờ mẹ có thể an tâm sang bên kia hưởng phúc, các con ở đây lăn lộn thế nào mẹ cũng mặc kệ.”

Giang Nguyệt Vi nghe bà nói xong thì nhìn Tưởng Phúc Dân cười nói: “Cha, nếu không cha cũng vào nội thành đi? Bây giờ bên kia rất náo nhiệt, có rất nhiều ông bà cụ ngồi đánh cờ ở công viên.”

Mã Ái Vân nghe vậy cũng nói: “Đúng vậy, ông già à, năm nay ông cũng đi đi, qua đó xem náo nhiệt mở rộng tầm mắt, đảm bảo ông sẽ cảm thấy bên kia mới lạ.”

Tưởng Phúc Dân nhíu mày: “Tôi đi rồi các cháu phải làm sao? Nha Nha còn nhỏ, hai vợ chồng thằng Ba còn phải bận rộn chuyện cửa hàng, làm sao có thời gian chăm sóc?”

Cơ bản thì ba đứa bé nhà thằng Cả đã lớn rồi, Nha Nha nhà thằng Ba còn chưa tới năm tuổi đâu, cháu còn nhỏ, chuyện làm ăn ở cửa hàng khá tốt, bây giờ thằng Ba mới vừa kết hôn, lại chăm sóc thêm một đứa bé sàn sàn tuổi Nha Nha, không biết bận đến mức nào đây.

Thật ra Mã Ái Vân cũng cảm thấy lo cho Nha Nha, nhưng con nhà thằng Hai còn nhỏ hơn nữa kìa, một mình Vạn Tú Trân không chăm được, hơn nữa thằng Hai còn làm việc ở doanh trại, có khi đến khi các cháu lên lớp một mới có thể về, không muốn hai người ở riêng hai nơi nên chỉ đành bảo chồng đi theo.

Bà còn chưa kịp trả lời thì Tống Xuân Ninh đã cười nói tiếp: “Cha cứ yên tâm đi, chuyện trong nhà con và Từ Đình sẽ nhìn mà.”

Tưởng Chính Quang cũng vội nói: “Đúng vậy, Nữu Nữu và Ny Ny đều lên tiểu học, tuy rằng Nha Nha còn chưa đi học như đã có Từ Đình, Nha Nha cũng quấn cô ấy, cha cứ yên tâm.”

Mấy năm nay cha luôn giúp anh chăm con, tóc đã bạc hết, hai vợ chồng già còn phải ở riêng hai nơi nhiều năm, anh ta cũng cảm thấy xấu hổ, bây giờ chuyện hôn nhân của họ đã vào quỹ đạo, đây là lúc để ông đi ra ngoài chơi thả lỏng một chút.

Thật ra Tưởng Phúc Dân kỳ cũng muốn đi, nhưng vẫn còn lo lắng cho thằng Ba, với lại ở đây ông có nhiều bạn già, rảnh rỗi sẽ cùng nhau uống chút rượu, qua bên kia có gì mà làm: “Còn Đa Đa nữa đó, mấy con không thể lo liệu xuể đâu.”

Giang Nguyệt Vi cũng không biết rốt cuộc cha đang lo lắng điều gì, con cháu đều có phúc của chúng, bây giờ cuộc sống của Tưởng Chính Quang đã đi vào quỹ đạo, ông nên đi ra ngoài thăm thú: “Cha, chuyện này cha đừng lo lắng, chờ qua năm mới công xã sẽ mở nhà trẻ, đến lúc đó lại đưa Đa Đa và Nha Nha đi nhà trẻ là được.”

Giáo dục ở quê vẫn lạc hậu hơn ở thành phố nhiều, Giang Nguyệt Vi không biết bên công xã đến giờ còn chưa có nhà trẻ, đến tận hôm qua khi cô đi cùng Tưởng Chính Hoa đến thăm hỏi lãnh đạo công xã mới được biết đến tháng sáu năm nay nhà trẻ ở công xã mới được mở, đến lúc đó lại cho hai đứa bé nhỏ nhất đi học nhà trẻ, tối đón về tiệm là được.

“Nếu như cha sang mà cảm thấy bên kia không hợp, chúng ta về lại cũng được.” Cô nói tiếp.

Tưởng Phúc Dân không lên tiếng, Mã Ái Vân hừ một tiếng: “Tôi biết sao ông không muốn đi rồi, lúc trước tôi cứ quản ông suốt, tôi không ở nhà là ông được tự do, hàng ngày đi tìm mấy người ông Trương uống rượu, đến lúc đó bọn nhỏ đều đi học, chắc ông rảnh đến bay lên trời luôn?”

Tưởng Phúc Dân bị chọc trúng tim đen, đúng là trong lòng ông cũng có chút ý này, còn chưa kịp trả lời Mã Ái Vân đã nói tiếp: “Nếu ông không muốn đi cũng được, tôi mà rảnh sẽ đi ra ngoài uống trà nói chuyện phiếm chơi cờ với mấy anh mấy chị ở đó, không có người quản tôi, tự do tự tại.”

Tưởng Phúc Dân nghe vậy trợn trừng mắt: “Bà muốn làm gì? Cũng đã gần bảy tám chục tuổi, bà còn muốn uống trà nói chuyện phiếm chơi cờ với mấy anh khác?”

Mã Ái Vân khịt mũi một cái: “Sao không? Ông có thể tự do đi uống rượu với người khác mà không cho tôi được tự do nói chuyện phiếm với các anh các chị khác?”

Tưởng Phúc Dân cảm thấy cuộc sống trong thành phố của vợ mình quá dễ chịu, càng ngày càng to gan, thế mà còn dám nghĩ sẽ nói chuyện phiếm với các anh khác, vậy thì không được, cần phải cắt đứt suy nghĩ của bà, vì thế lập tức sửa miệng: “Vậy tôi cũng đi, tôi cũng đi theo nhóm chị em uống trà nói chuyện phiếm.”

Mọi người nghe hai người nói chuyện qua lại như hai đứa bé, không nhịn được mà mỉm cười, trong lòng Giang Nguyệt Vi thật sự rất hâm mộ, tình cảm của đôi vợ chồng già này thật tốt, từ nhỏ Tưởng Chính Quang đã nhìn cha mẹ yêu thương nhau mà lớn lên, tính cách luôn lạc quan yêu đời, cho nên quan hệ giữa hai vợ chồng cũng rất hòa hợp.

Sau khi xác định Tưởng Phúc Dân cũng sẽ đi cùng, mấy ngày nay Mã Ái Vân luôn bảo ông nhanh chóng thu dọn rồi đi từ biệt với bạn già, Tưởng Phúc Dân nghe bà nói vậy, nghĩ thế nào cũng cảm thấy mình sắp chết, lại còn từ biệt với bạn già nữa chứ? Có điều ông nghĩ đã đi cũng phải ở một hai năm, cuối cùng vẫn đành đi tìm bạn già từ biệt.

Nhóm người già trong đội đều biết Tưởng Phúc Dân sắp đi, cho nên lục tục tới tìm ông uống rượu, vì thế tạm thời mấy ngày qua nhà họ Tưởng còn náo nhiệt hơn cả mùng một tết.

Mà phía nhà họ Giang, Giang Nguyệt Hà đã nói với Lý Mỹ Ngọc mình phải vào thành một thời gian, từ sau chuyện mùng một, Lý Mỹ Ngọc đã hoàn toàn lạnh nhạt, chỉ nói: “Ai thèm quan tâm con đi hay không.”

Giang Nguyệt Hà cũng không thèm để ý thái độ của bà ta, chỉ thông báo với họ mà thôi, Giang Hướng Quân không biết phải nói gì, chỉ nói: “Cha mẹ đã đổi với người khác ít thịt khô, để cha đi lấy cho con.”
 
Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Được Cưng Chiều
Chương 247: Chương 247



Giang Nguyệt Hà không ngờ rằng ông ta còn có chút lòng này, nhưng nhà họ Giang đã nghèo vậy rồi, bên chỗ cô ấy cũng không thiếu chút thịt khô này, vì thế từ chối: “Không cần, Đông Đông tuổi ăn tuổi lớn, chút thịt đó giữ lại cho thằng bé ăn đi.”

Giang Hướng Quân ngẫm lại cũng đúng, bây giờ các cô cũng không thiếu chút thịt ăn, nói không chừng Nguyệt Vi còn chẳng muốn nhận mấy thứ này, cho nên không nói thêm gì nữa.

Đông Đông biết cô phải đi, trong lòng quyến luyến không thôi, có cô ở nhà tính tình bà nội đã tốt lên không ít, những bạn nhỏ kia cũng chẳng dám bắt nạt cậu bé cả, nhưng quan trọng là ở nhà có rất nhiều kẹo, nhưng cậu bé biết cô phải đi kiếm tiền.

Cho nên cậu bé ngoan ngoãn, không hề nói không cho cô đi, mà chỉ ôm chặt cô ấy không buông.

Giang Nguyệt Hà dỗ dành cậu bé một lúc, sau đó vào phòng thu dọn đồ, một lát sau, Giang Tinh Quốc đi vào, hỏi cô ấy xin số điện thoại quán mì.

Thấy ánh mắt do dự của cô, Giang Tinh Quốc lại nói: “Không phải anh muốn vay tiền, anh cũng không nói với mẹ đâu, nếu không có chuyện gì anh cũng không gọi, anh chỉ sợ đến lúc đó Đông Đông tìm em, cho nên anh…”

Gần đây Giang Tinh Quốc đi theo ông cụ nhà họ Đường học nghề, anh ta tự nhận xét là mình làm khá tốt, ông cụ cũng khen anh ta học nhanh, học thêm một tháng nữa là anh ta đã có thể tự làm, anh ta cũng đã hỏi trước ông cụ, thứ này không cần tiền vốn, trên núi có trúc, chỉ cần tay chân nhanh nhẹn, làm được nhiều cũng kiếm được không tệ.

Anh ta không nói thêm gì nữa, Giang Nguyệt Hà cũng hiểu ý anh ta, thật ra trên báo có đăng dãy số tiệm bọn họ, chỉ cần những người đó nghiêm túc để ý là biết, cho nên suy nghĩ một lúc Giang Nguyệt Hà vẫn viết dãy số cho anh ta: “Em không thường xuyên ở cửa hàng, đây là dãy số của tiệm cơm.”

Ban đầu Giang Tinh Quốc nghĩ rằng có lẽ cô ấy sẽ không cho, nhưng không ngờ cô ấy lại cho nhanh như vậy, anh ta bỏ tờ giấy viết dãy số vào trong túi: “Vậy được, em dọn đồ trước đi, mùng năm cả nhà không tiễn em ra công xã, em giúp cả nhà chuyển lời với Nguyệt Vi là chúng thượng lộ bình an.”

Giang Nguyệt Hà ừ một tiếng, sau đó nhìn bóng dáng đi ra ngoài cà thọt của anh ta, im lặng một lúc lâu, lần này trở về đúng là anh trai đã thay đổi không ít, anh ta không còn vâng vâng dạ dạ như trước kia, đã chủ động gánh vác trách nhiệm nuôi gia đình, đây cũng coi như là tiến bộ.

Đến mùng năm, từ sáng sớm Giang Nguyệt Hà đã ngồi máy kéo đi công xã, cô ấy chờ ở công xã một lúc lâu, đoàn người nhà họ Tưởng đã tới, một đoàn người đông nghìn nghịt, vô cùng náo nhiệt.

Nhìn thấy Giang Nguyệt Vi, cô ấy truyền đạt lại lời của Giang Tinh Quốc, Giang Nguyệt Vi cười nói: “Hôm nay Đông Đông không quấn em à?”

Giang Nguyệt Hà gật đầu: “Không có, lúc em đi thằng bé còn chưa dậy, có điều tối hôm qua đã nói với thằng bé, nó cũng không khóc, là một đứa bé rất ngoan.”

Đời trước Giang Nguyệt Vi c.h.ế.t quá sớm, cũng không biết Giang Đông Đông sẽ trưởng thành là một cậu bé thế nào, nhưng trước tết họ đã gặp mặt, cũng ở cùng cậu bé một ngày, cảm thấy cậu bé không giống Trần Hồng Yến và Giang Tinh Quốc, càng không giống Lý Mỹ Ngọc, cho nên cô cũng không thấy ghét đứa nhỏ này.

“Vậy là tốt rồi.” Cô cười nói: “Sau này có rảnh thì gửi quà về cho nó đi.”

Mọi người sắp chia tay, mấy đứa nhỏ vô cùng đau lòng, các bé nhỏ rất thích chơi với những anh lớn hơn mình, cho nên Tưởng Thanh Ngạn cực kỳ quyến luyến anh lớn trong nhà, ôm Tưởng Thanh Phong khóc hu hu, nói không muốn về, muốn đi học nhà trẻ ở quê, Tưởng Thanh Viện thấy anh trai khóc, đôi mắt cũng đỏ ửng.

Xe đủ người đã sắp lăn bánh, Giang Nguyệt Vi không còn cách nào khác đành phải dỗ: “Đừng khóc, chờ đến tết năm sau mình còn về, cho nên sẽ nhanh gặp lại thôi.”

Trên mặt Tưởng Thanh Ngạn lấm lem nước mặt nước mũi ngẩng đầu, đôi mắt to đỏ ửng lộ ra mấy phần hồn nhiên: “Thật sao? Mẹ đừng lừa con nha.”

Giang Nguyệt Vi lau nước mắt cho cậu bé: “Đương nhiên thật rồi, mỗi người đều sẽ có việc cần phải làm, cho nên sẽ không thể ở bên nhau mỗi ngày được, con xem mỗi ngày cha mẹ đi làm cũng phải chia xa nhau, bây giờ con và anh chia tay nhau cũng là vì lần tiếp theo gặp mặt, đến lúc đó rất có thể sẽ có niềm vui bất ngờ đó.”

Tưởng Thanh Ngạn bán tín bán nghi thả anh trai ra, tin tưởng vững chắc và cũng chờ mong sang năm mẹ sẽ dắt cậu bé về.

Rất nhanh họ đã ngồi xe đi vào trong huyện, đến kịp chuyến xe lửa buổi chiều, ngày tiếp theo đã đến thành phố.

Sau khi về lại thành phố, Tưởng Thanh Ngạn đã bắt đầu tìm bạn của mình chơi, chơi hai ngày, số lần nhắc tới anh trai đã ít đi, cũng không khóc thút thít nữa, Giang Nguyệt Vi cũng yên tâm đi làm, công việc mới của cô tương đối rảnh, mỗi ngày viết tin tức và báo cáo, thỉnh thoảng sẽ xuống cơ sở với lãnh đạo, không quá mệt mỏi.

Bây giờ Mã Ái Vân và Tưởng Phúc Dân đã tới, nhà có hai em bé, còn có một bảo mẫu giúp trông trẻ, cho nên thời gian rảnh rỗi cô đã tập trung vào nghề phụ của mình, sau đó bỏ một ít tiền đầu tư vào đồ trang điểm và đồ gia dụng, cũng có thể mà vận may của cô không tệ, lợi nhuận thu được không tệ.

Cho nên tết năm tám mươi tư, nhà họ đã mở được tiệm cơm thứ hai, đồng thời còn tiêu tiền mua một chiếc xe con, có lẽ là vì xe con chơi quá vui, cũng có lẽ đã quên nguyên nhân làm mình khóc, nên hai anh em Tưởng Thanh Ngạn không còn khăng khăng đòi về quê tìm anh trai, bây giờ đã trở thành suốt ngày muốn được ngồi xe ra ngoài hóng gió với Giang Nguyệt Vi.

Còn Tưởng Phúc Dân, vừa vào thành phố thấy sự phồn hoa của đô thị, tròng mắt đã sắp rớt ra ngoài, ban đầu ông còn không quen thời tiết, cảm thấy hơi nhớ quê nhà, nhưng sau khi thích ứng xong, ngày nào cùng chơi cờ uống trà cùng nhóm người già trong khu dân cư, không có ý định về quê.

Đến năm tám mươi lăm, Giang Nguyệt Vi đã mở tiệm cơm thứ ba, tiền lời thu được một khoản rồi một khoản, sau đó cô lại đầu tư bất động sản, mua một miếng đất, dự định xây xưởng thực phẩm của mình.

Tưởng Chính Hoa thấy cô kiếm được tiền như vậy, có ý muốn giải ngũ, nhưng đây chỉ là suy nghĩ chợt lóe lên, rồi sau đó có tin tức tốt của anh truyền đến, bọn họ lại ra tiền tuyến đánh trận, sau khi trở về, anh làm Phó Đoàn Trưởng sáu năm đã lập tức thăng chức thẳng lên Sư Phó, năm nay anh cũng đã đến bốn mươi.

Giang Nguyệt Vi liên tục có tin vui, Giang Nguyệt Hà cũng cô ấy và Đường Tuấn Minh đã yêu đương hơn hai năm, chuyện buôn bán quần áo của Đường Tuấn Minh cũng đã ổn định, nhà họ Đường thúc giục bọn họ kết hôn, cho nên tết năm tám mươi sáu, họ đã ngồi xe về lại quê nhà.

Lần này Tưởng Thanh Ngạn đã sắp lên bảy, chuẩn bị đến tuổi vào tiểu học, cậu bé đã không còn là đứa nhỏ ôm anh trai khóc nhè năm đó, cậu bé cũng không còn nghịch ngợm như khi còn nhỏ, thể hiện vô cùng có tài năng về mặt buôn bán, mà Tưởng Thanh Viện cũng đã thành cô bé trưởng thành, xinh đẹp duyên dáng, làn da trắng hơn cả mẹ, đôi mắt to tròn hơn đôi mắt của mẹ, tính cách càng thêm điềm đạm nho nhã.

Cô bé không có hứng thú với buôn bán như anh trai, ngược lại thì hứng thú với các loại máy móc và súng, thường xuyên quấn lấy Tưởng Chính Hoa đòi đến quân doanh chơi, Tưởng Chính Hoa đã bắt đầu lo lắng, nghĩ thầm một cô bé ngoan ngoãn sao lại hứng thú với những thứ này, chẳng lẽ sau này cô bé muốn theo nghiệp lính?

Có điều bây giờ vẫn còn sớm, anh không biết cô bé sẽ trưởng thành thế nào, điều quan trọng nhất bây giờ chính là đám cưới của em vợ.
 
Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Được Cưng Chiều
Chương 248: Chương 248



Bởi vì sửa đường sắt, cho nên xe lửa về quê chạy nhanh hơn trước một ít, ban đầu phải tốn mười một mười hai tiếng giờ đã rút ngắn lại còn tám tiếng, bọn họ mua vé buổi tối, ngủ một giấc sáng sớm hôm sau đã về đến huyện.

Lần này Tưởng Chính Quang và Tống Xuân Ninh bận quá, cho nên không có thời gian tới đón bọn họ, nhưng lần này người nhà họ Đường đến, người nhà họ Đường đến đón là Đường Tuấn Minh và Giang Nguyệt Hà, sau khi đón người xong lại đưa đoàn người Giang Nguyệt Vi ra bến xe.

Ba năm không về, bến xe cũng thay đổi, xe rộng rãi hơn trước kia, cũng nhiều hơn trước kia, cho nên chờ không bao lâu họ đã được lên xe.

Trên xe còn có rất nhiều người, chỉ còn mấy ghế sau, Giang Nguyệt Vi vừa lên xe hai đứa nhỏ đã bắt đầu nhảy nhót đi vào trong, cô xách đồ đi theo phía sau, đường luồng xe hơi hẹp, túi đồ của cô bất cẩn va vào một người phụ nữ ngồi phía trước.

Cô nhanh nói xin lỗi, hơi thở của người phụ nữ kia hơi gấp, nói: “Không sao.” Sau đó vội kéo mũ và khăn quàng cổ lên che mặt kín mít.

Giang Nguyệt Vi cảm thấy người phụ nữ này hơi kỳ lạ, có điều không để ý nhiều như thế, chỉ xách đồ đi vào trong, Tưởng Chính Hoa theo phía sau đỡ cô, bảo cô cẩn thận một chút.

Mà lúc này sắc mặt người phụ nữ kia đã thay đổi, ban đầu cô ta bị phán hơn chín năm, tuy rằng ở trong đó cô ta đã có biểu hiện rất tốt, ít nhất là bản thân cô ta nghĩ thế, nhưng bên nhà giam lại chẳng giảm án cho cô ta, vì thế đến tận cận tết mới được thả ra.

Hôm nay là ngày đầu tiên cô ta ra tù, không có người tới đón, một mình cô ta ngồi xe về nhà, không ngờ rằng lại trùng hợp đụng mặt tình địch lúc trước.

Chín năm trôi qua, Giang Nguyệt Vi đã có cuộc sống hạnh phúc từ lâu, cô vẫn không khác gì trước kia, quần áo đắt tiền trên người chứng tỏ cuộc sống của cô tốt đến mức nào.

Không giống cô ta, ngày qua ngày cô ta làm việc cải tạo trong ngục giam, đã không còn gọn gàng xinh đẹp như trước kia, chỉ có vẻ tang thương tiều tụy, cho nên hai người họ chẳng hề nhận ra cô ta!

Những chuyện này không quan trọng, điều khiến cho cô ta khiếp sợ chính là hai đứa bé đáng yêu xinh xắn vừa rồi chính là con của cô!

Cô ta cắn đôi môi hơi khô khốc, chỉ cảm thấy trên mặt nóng rát đau đớn.

Trước kia khi thẩm vấn, Chung Bảo Ý vẫn luôn chờ mong cô ta đang mang thai, nếu vậy cảnh sát sẽ xem tình huống cô ta mà cân nhắc mức phạt, nhưng không, ngay từ đầu cô ta cho rằng mình không mang thai mà thôi, cho đến tận sau này mẹ cô ta đến thăm thù, kể cho cô ta nghe chuyện Giang Nguyệt Vi mang thai, khi đó cô ta còn không tin!

Bây giờ cô ta tận mắt thấy rồi, cũng chính tai nghe thấy hai đứa nhỏ kia gọi Giang Nguyệt Vi là “Mẹ”, cô ta mới phát hiện ra lúc trước mình nực cười thế nào, thì ra người không sinh con được thật ra là Hà Hiểu Phong!

Người đàn ông tốt như Tưởng Chính Hoa, thế mà trước kia cô ta không cần, kết quả đi thông đồng với một tên đàn ông tệ bạc, tên đàn ông tệ bạc kia không kiếm được tiền không nói, cuối cùng còn xảy ra chuyện kéo cô ta xuống nước còn cắn ngược lại một cái, làm hại cô ta phải chịu tai ương ngồi trong tù chín năm ròng rã.

Bây giờ Chung Bảo Ý ngẫm lại đã cảm thấy tức đến hộc máu, chỉ hận không thể ly hôn, phân giới hạn rạch ròi với Hà Hiểu Phong ngay lập tức!

Nhưng cô ta muốn về nhà trước.

Mà lúc này, cô ta cảm thấy vô cùng cùng may mắn vì Giang Nguyệt Vi và Tưởng Chính Hoa không nhận ra cô ta, nếu không, hôm nay bị họ nhìn thấy trong tình huống này, trong dáng vẻ chật vật này, thì cô ta sẽ không còn mặt mũi nữa!

Xe còn chưa bắt đầu chạy, đám người trong xe đang nói chuyện, rất nhanh có một người đàn ông mặc áo có thêu phù hiệu màu đỏ trên ống tay lên xe kiểm tra, yêu cầu hành khách lấy vé ra kiểm tra.

Mọi người ào ào lấy vé ra, nhân viên soát vé làm việc rất nghiêm túc, cầm từng tấm vé lên nhìn thật kỹ, chờ đến khi đi đến trước mặt Chung Bảo Ý, sau khi xem vé của cô ta xong, lại cảm thấy có gì đó bất thường.

Người phụ nữ này quấn chặt kín kẽ, chỉ để lộ mỗi đôi mắt, lại còn ôm chặt một cái túi trong ngực, giống như là trộm.

Anh ta im lặng một lúc rồi nói với cô ta: “Đồng chí, phiền cô xuất trình chứng minh thư ra.”

Năm tám mươi tư đã cấp chứng minh thư, khi đó Chung Bảo Ý còn đang trong tù, đương nhiên không có, nhưng bây giờ mua vé cũng không cần chứng minh thư, cho nên cô ta mới có thể lên xe, nhưng bây giờ người đàn ông này muốn kiểm tra chứng minh thư, đương nhiên cô ta không đưa: “Tôi không mang.”

Nhân viên soát vé nhíu mày: “Giấy tờ khác để chứng minh cũng được, chỉ xem một cái là xong.”

Đương nhiên Chung Bảo Ý có giấy chứng nhận khác, hôm nay cô ta mới ra tù, có giấy chứng minh do nhà tù cấp, bên trên có thông tin thân phận của cô ta, nhưng cô ta không thể cho người ngoài nhìn cái này, nếu không cô ta biết giấu mặt vào đâu: “Không có, tôi chỉ ngồi xe cần gì mang theo nhiều đồ như vậy.”

Nhân viên soát vé càng nhíu chặt mày, theo lý khi nghi ngờ trên xe có người hoặc vật phẩm khả nghi, họ có thể tiến hành kiểm chứng thân phận và kiểm tra vật phẩm, bây giờ nữ đồng chí này không đưa chứng minh thư ra, vậy anh ta chỉ có thể kiểm tra túi của cô ta: “Vậy phiền cô mở túi ra cho tôi xem thử.”

Chung Bảo Ý nghe vậy lập tức nổi giận, nhìn người đàn ông trước mặt: “Dựa vào đâu muốn tôi mở túi ra cho anh xem?”

Nhân viên soát vé giải thích: “Đây là quy định công ty chúng tôi, vì an toàn, chúng tôi có quyền kiểm tra người trên xe, cho nên mong cô hợp tác.”

Anh ta nói vậy làm ánh mắt mọi người đổ dồn lên trên người Chung Bảo Ý, Chung Bảo Ý chỉ cảm thấy chật vật như bị c** s*ch quần áo trước mặt mọi người.

Không phải cô ta mẫn cảm, cô ta cảm thấy người đàn ông này đang cố ý nhằm vào cô ta, nếu không cả một xe đầy người như vậy, không kiểm tra người khác, cố tình lại chọn cô ta?

“Trong túi tôi toàn là quần áo, không vật nguy hiểm.” Cô ta nghiến răng nói: “Quy định kiểm tra nào, anh lấy ra cho tôi xem?”

Ngày nào nhân viên soát vé cũng đều mang theo sổ tay an toàn, lúc này nhanh lấy ra đưa cô ta nhìn, Chung Bảo Ý lập tức nghẹn họng, trong túi toàn là quần áo đồ lót, còn cả một ít xà bông, tất cả đều sắp xếp gọn gàng, cho nên cô ta mở túi mấy giấy chứng nhận rất dễ dàng.

Nhân viên soát vé thấy cuối cùng cô ta vẫn chịu lấy chứng minh thư ra, trong lòng cảm thấy hơi buồn bực, rõ ràng vừa rồi anh ta chỉ cần xem chứng minh thư một chút là xong, thế mà cô ta cố tình chẳng lấy ra, đúng là kỳ quái.

Cho nên sau khi xem chứng minh xong, anh ta trả đồ lại cho cô ta, chỉ nói: “Đồng chí Chung Bảo Ý, vì an toàn của người trên xe, sau này gặp phải kiểm tra thế này là bình thường, chúng tôi không làm gì cô, cho nên mong lần sau cô sẽ hợp tác.”

Anh ta nói xong lập tức đi xuống xe, Chung Bảo Ý đã cứng đờ người, bên tai vang lên ong ong, không ngờ nhân viên soát vé này lại nói to tên cô ta trước mặt mọi người?

Sắc mặt cô ta trở nên trắng bệch, chỉ cảm thấy sau lưng có mấy đôi mắt đang ngạc nhiên nhìn chằm chằm cô, thậm chí còn cảm nhận được họ đang chỉ trỏ.

Sự thật cũng không khác lắm, giọng đọc tên “Chung Bảo Ý” vừa rồi của nhân viên soát vé không lớn lắm, nhưng tiếng động đó làm mọi người để ý về phía trước, đương nhiên Giang Nguyệt Vi cũng vậy, không ngờ rằng người phụ nữ mà vừa rồi cô đụng phải lại là Chung Bảo Ý?

Cô nghiêng đầu nhìn người đàn ông bên người: “Là người em nghĩ sao? Có khi nào trùng tên không?”
 
Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Được Cưng Chiều
Chương 249: Chương 249



Mã Ái Vân cũng duỗi cổ xem có phải Chung Bảo Ý hay không, nhưng lập tức bị Tưởng Chính Hoa kéo lại, anh cũng không ngạc nhiên, năm nay đã là năm tám mươi sáu, chắc chắn là Chung Bảo Ý đã được thả, có điều không ngờ lại trùng hợp gặp ở đây: “Không đâu, có lẽ đúng rồi.”

Giang Nguyệt Vi nhớ lại dáng vẻ Chung Bảo Ý mà vừa rồi bất cẩn đụng phải, có lẽ vì cô ta ăn mặc kín mít, làm người khác hoàn toàn nhận không ra.

Cô cười khẽ, thì thầm nói: “Đúng là oan gia ngõ hẹp.”

Mã Ái Vân hừ một tiếng, ban đầu mọi người không biết chuyện của Chung Bảo Ý và Hà Hiểu Phong, nhưng thời gian dần trôi, người trong đội đương nhiên sẽ đoán ra được, cho nên những người đó luôn không ngừng lén bàn tán về Chính Hoa và nhà họ Tưởng.

Lần nào bà nhớ đến chuyện này cũng tức, không nhịn được mà nói: “Chẳng trách vừa rồi mẹ vừa xuống xe lửa mắt phải đã giật liên tục, thì ra gặp sao chổi, lát nữa về nhà chúng ta phải bước qua chậu than mới được!”

Bên trong xe bắt đầu yên tĩnh, giọng Mã Ái Vân cũng không nhỏ, những người khác trên xe có nghe thấy hay không Chung Bảo Ý không biết, nhưng mà cô ta nghe thấy, Mã Ái Vân đang mắng cô ta.

Chung Bảo Ý thở ra một hơi, hơi xiết tay lại, cố nén sự không vui trong lòng xuống, bây giờ cô ta gặp chuyện này phải nhịn xuống, nếu không đột nhiên Mã Ái Vân gào lên, tất cả mọi người trong xe sẽ biết chuyện của cô ta.

Xe nhanh chóng chạy đi, bên trong xe càng lúc càng yên tĩnh, chỉ thỉnh thoảng nghe thấy phía sau vang lên vài câu trò chuyện của mấy đứa bé phía sau, còn Giang Nguyệt Vi lại nhẹ nhàng nhắc nhở chúng nói nhỏ lại một chút, đừng ảnh hưởng đến người khác.

Giọng nói rất nhẹ nhàng, nhưng lọt vào tai Chung Bảo Ý lại giống như dùng kim đ.â.m vào màng nhĩ khiến cô ta đau nhức, nếu không phải trước kia cô ta ngu ngốc, ném dưa hấu nhặt hạt mè, vậy bây giờ hình ảnh hạnh phúc đó nên thuộc về cô ta!

Nhưng có bực tức cũng vô dụng, trên đời không có thuốc hối hận.

Bởi vì đường cái được sửa sang, cho nên Chung Bảo Ý ngồi xe một tiếng, xe đã đến thị trấn, sau khi xe dừng lại, cô ta lập tức xuống xe đi thẳng mà không hề quay đầu lại, đến tận khi không nghe thấy giọng nói của họ ở phía sau, cô ta mới cảm thấy hít thở thoải mái.

Đã sắp đến tết, lúc này trên đường cái rất đông đúc, gần mười năm chưa đặt chân về nơi này, tất cả đều đã thay hình đổi dạng, công xã biến thành thị trấn, nghe mẹ cô ta nói Ủy Ban Cách Mạng đã không còn, mọi người trên đường đều ăn mặc gọn gàng đẹp đẽ, càng “mát mẻ” hơn mười năm trước.

Chung Bảo Ý biết hôm nay không có ai lên thị trấn đón mình, bởi vì sáng nay cô ta đã gọi điện thoại cho người nhà, cô ta không biết lát nữa mình về nhà có bị anh trai chị dâu chê hay không, nhưng bây giờ cô ta chỉ có một lựa chọn đó là về nhà trước.

Đường về nhà phải đi thêm một đoạn nữa, cho nên cô ta muốn đi ăn cơm trước, nhưng cô ta sẽ không bao giờ lựa chọn tiệm cơm, tuy rằng cũng đoán được lúc này trong tiệm cơm đã đổi người từ sớm, nhưng tiệm cơm đó chính là sự sỉ nhục với cô ta, cô ta không muốn tự rước lấy nhục.

Cho nên sau khi đi dạo một vòng, cô ta vào một quán mì tên là “Phúc Tâm”, nhưng còn chưa đứng vững chân, thế mà lại nhìn thấy đoàn người Giang Nguyệt Vi cũng ở trong tiệm, còn bóng người đang bận rộn lau cửa sổ lại chính là Tưởng Chính Quang, em chồng trước kia của cô ta!

Chung Bảo Ý cảm thấy mình đi đến đâu cũng có bóng dáng Giang Nguyệt Vi và nhà họ Tưởng, bọn họ quấn lấy cô ta như muốn cố ý nhìn thấy chuyện nhục nhã của cô ta vậy, chỉ mới một buổi thôi mà đã gặp hai lần, đúng là gặp quỷ!

Cũng may bây giờ trong tiệm đông người, người bên trong không để ý đến cô ta, cô ta lập tức lùi ra rồi quay người sang cửa hàng bên đường mua mấy cái bánh bao, rồi ra khỏi thị trấn đi về nhà.

Tuy rằng gần mười năm không trở về, nhưng đường về nhà vẫn là con đường lúc trước, trên đường đi gặp được không ít gương mặt quen thuộc, đều là những người lúc trước luôn chủ động chào hỏi cô ta, nhưng bây giờ cô ta không dám lộ mặt, cũng không muốn chào hỏi với họ cho nên không ai nhận ra, còn cô ta đi thẳng về nhà.

Tình hình trong nhà có vẻ như đã thay đổi không ít, lan can trong sân càng trở nên rắn chắc to lớn hơn, còn có một đám bé cái đứng trong sân nói chuyện.

Thấy cô ta ăn mặc kín mít, mấy bé gái đều không nhận ra cô ta là ai, nhìn thấy cô ta đi vào sân, có một cô bé nhướng mắt lên hỏi: “Cô tìm ai?”

Trong lúc Chung Bảo Ý ngồi tù có biết anh trai chỉ có hai cô con gái, nhưng ở đây có năm sáu bé gái, chắc chắn là có con nhà người khác, đứa bé đã lớn, cô không nhận ra ai với ai, còn có con nhà người khác, cô không muốn cho chúng biết thân phận của mình, nếu không lại bị xem thường.

Cho nên, cô ta không cởi khăn quàng cổ và mũ xuống, chỉ nói với cô bé: “Tôi tìm bà nội cháu.”

Nói xong đi thẳng vào phòng, vừa vào nhà chính đã nhìn thấy Phùng Thu Bình, cô ta gọi một tiếng “mẹ”.

Phùng Thu Bình sửng sốt một chút, sau khi phát hiện ra con gái vừa về nhà đã đi thẳng vào nhà thì nói ngay: “Sao con đi thẳng vào được, chẳng phải con đã nói là muốn bước qua chậu than sao?”

Bên ngoài còn có mấy đứa bé gái, Chung Bảo Ý cảm thấy không muốn bước qua chậu than gì đó, nhưng lại bị Phùng Thu Bình đẩy ra ngoài cửa: “Chờ một lát, mẹ lập tức đi lấy chậu than cho con.”

Chung Bảo Ý không nói chuyện, cô ta ngoài cửa bị mấy đứa bé trong sân nhìn chằm chằm, nhìn chằm chằm vào cô ta, không hiểu sao trong lòng cô ta lại nảy sinh một cảm giác rất khó chịu.

Rất nhanh, Phùng Thu Bình bê chậu than ra, đặt ở trước mặt cô ta: “Bước qua bước lại ba lần rồi hẵng đi vào.”

Chung Bảo Ý rất phiền lòng nhưng mà vẫn làm theo, sau đó hai người vào nhà, cô ta ngồi xuống bên cạnh chậu than, hỏi: “Anh trai và chị dâu đâu, sao không ở nhà?”

Lúc trước Phùng Thu Bình thường xuyên vào huyện thăm cô ta, cho nên không tò mò dáng vẻ bây giờ của cô ta, chỉ đám: “Đã tới công xã mua hàng tết, con không gặp chúng trên đường sao?”

“Không có.” Vừa rồi chạm mặt Giang Nguyệt Vi hai lần, làm sao Chung Bảo Ý có tâm trạng tư đi dạo phố, đương nhiên cũng không gặp được anh trai và chị dâu: “Mẹ, giấy chứng nhận kết hôn của con đâu? Mẹ giữ sao? Lấy ra cho con.”

Vì Hà Hiểu Phong, Chung Bảo Ý đã bỏ Tưởng Chính Hoa, cuộc hôn nhân này làm cô ta mất đi tất cả, đáng sợ giống như địa ngục, bây giờ cô ta đã bò ra khỏi địa ngục, cần phải ly hôn đầu tiên!

Sau đó cô ta lại bổ sung thêm: “Còn có, đưa cả sổ hộ khẩu trong nhà cho con luôn.”

Lúc còn trong tù cô ta đã từng tìm hiểu, bây giờ ly hôn không còn phức tạp như trước kia, không cần đại đội viết chứng minh gì cả, cứ lấy giấy chứng nhận kết hôn và sổ hộ khẩu đi ly hôn là được, may mà lúc trước cô ta còn chưa chuyển khẩu đến nhà họ Hà, nếu không bây giờ cô ta còn phải đến nhà họ Hạ tìm sổ hộ khẩu.

Phùng Thu Bình lập tức nói: “Gấp cái gì? Mẹ luôn cất kỹ cho con, lát nữa sẽ tìm cho con.”

Chung Bảo Ý không muốn kéo dài thêm một giây nữa: “Mẹ đi lấy ngay đi, Cục Dân Chính sắp nghỉ rồi, con chỉnh trang một chút chuẩn bị đi tìm anh ta nói ly hôn, nếu không sẽ phải kéo dài sang năm sau.”

Phùng Thu Bình lại nói: “Vậy cũng đừng vội, đã giờ này rồi thì chờ ăn cơm tắm rửa, xua hết xui xẻo trên người con, sau đó thắp hương bái Phật, ngày mai hẵng đi.”

“Với lại bây giờ con vội vã đi tìm nó nói muốn ly hôn, nó sẽ lập tức đồng ý sao? Con phải nghĩ kỹ nên nói với nó thế nào mới được.”
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back