Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Thập Niên 60: Cuộc Sống Mỹ Mãn Của Vợ Trước Lót Đường Trong Niên Đại Văn

[BOT] Mê Truyện Dịch
Thập Niên 60: Cuộc Sống Mỹ Mãn Của Vợ Trước Lót Đường Trong Niên Đại Văn
Chương 160



Thấy bố giao quyền lựa chọn cho cậu, cậu cũng do dự một chút, nhìn thoáng qua Kiều Vi.

Kiều Vi thở dài, nói: “Con đừng lo cho mẹ, con cứ nói ý tưởng chân thật nhất của con ra, chúng ta lắng nghe rồi sẽ quyết định.”

Nghiêm Tương hỏi: “Nếu như vậy, nơi mà có thể con sẽ đi, có phải có thể nhìn thấy càng nhiều? Học được càng nhiều không?”

Một câu này, Kiều Vi đã rõ lựa chọn của Nghiêm Tương.

Dù sao huyện này, một đứa trẻ không dang rộng cánh ra được.

Thứ đồ kia qua tay Nghiêm Lỗi, đi theo con đường chính thức trình lên trên.

Bởi vì Ủy ban Khoa học và Công nghệ Quốc phòng còn có một cái tên chính thức khác, gọi là Ủy ban Khoa học Kỹ thuật Quốc phòng Giải phóng quân Nhân dân Trung Quốc.

Đi con đường của quân đội là ổn thỏa nhất.

Ba tháng sau, người từ Bắc Kinh đến.

Kiều Vi nhìn thấy người kia, kín đáo hít một hơi thật sâu, kính cẩn bắt tay với ông ấy.

Người trẻ tuổi ở thời đại đó của cô chỉ có kính ngưỡng người này, nhưng đó là kính ngưỡng qua Internet. Kiều Vi không ngờ có một ngày mình nhờ phúc của Nghiêm Tương, có thể gặp mặt bắt tay với nhà khoa học giỏi giang đến vậy.

Người kia chính là Chủ tịch Ủy ban Khoa học Công nghệ, ông ấy tự mình đến đây.

Ông ấy đóng cửa nói chuyện với Nghiêm Tương mấy tiếng, sau khi đi ra thì nói với Nghiêm Lỗi và Kiều Vi: “Xin giao đứa bé này cho tôi.”

Như Kiều Vi đã dự đoán, Nghiêm Tương sắp sửa bị mang đi.

Nhưng mà… đó cũng là mong muốn của Nghiêm Tương.

Nghiêm Tương đứng ở đằng sau vị đó, ánh mắt lóe lên tia sáng mà Kiều Vi chưa từng nhìn thấy.

Lần đầu tiên trong cuộc đời, cậu bé nói chuyện có chiều sâu với người có trình độ cao giống nhau. Những gì cậu bé nói đối phương đều biết.

Trong lần nói chuyện này, nhiều lần, Nghiêm Tương đều than thở “Oa…”.

Âm thanh kéo thật dài, lên lên xuống xuống, còn cả rẽ ngoặt.

Giống như trở về hồi nhỏ, khám phá thế giới.

Kiều Vi nhìn thấy ánh mắt Nghiêm Tương sáng ngời như thế, chờ mong đi đến thế giới mới, đi gặp rất nhiều người có đầu óc rất thông minh,hoặc là nói những người thông minh đứng đầu trên thế giới này.

Kiều Vi biết rõ, cuối cùng đã là lúc cậu bé dang rộng đôi cánh, rời khỏi bố mẹ, bay đi.

Nghiêm Lỗi bắt tay với vị kia: “Thằng bé là con trai chúng tôi, càng là con trai của Đảng, con trai của đất nước. Về sau Nghiêm Tương, giao cho quốc gia.”

Dừng lại hai ngày, Nghiêm Tương sắp sửa rời đi với những người này.

Kiều Vi nói: “Con mang hai bức ảnh chụp trong nhà đi. Khi nào nhớ nhà thì lấy ra xem.”

Nghiêm Tương nói: “Được.”

Kiều Vi đưa cho cậu bé hai bức ảnh.

Một bức là ảnh gia đình bốn người. Đây là ảnh mới chụp cuối năm trước, còn rất mới. Khuôn mặt Nghiêm Phù giống như quả táo.

Bé còn đang m*t tay, đặc biệt thơm.

Một bức khác lại là ảnh đơn của mẹ mười mấy năm trước.

Mẹ ở trong bức ảnh kia rất trẻ tuổi, khi đó cô chỉ là thiếu nữ mười mấy tuổi, chắc vì khi đó ông ngoại qua đời chưa lâu, trên mặt cô không cười.

Nghiêm Lỗi nhìn thoáng qua bức ảnh kia, không nói gì.

Nghiêm Tương nói: “Không phải có ảnh mới chụp sao? Lấy một bức ảnh gần đây của mẹ đi.”

Kiều Vi lại nói: “Ảnh gia đình đã chụp gần đây. Ảnh đơn con mang bức này.”

Cô nói: “Nhớ kỹ, đây là mẹ.”

Nghiêm Tương gật đầu.

Nghiêm Tương cất kỹ ảnh đi, nói lời từ biệt bố, mẹ, hôn lên mặt Nghiêm Phù: “Anh đi đây, phải nghe lời mẹ.”

Cậu ngồi lên xe màu đen, bước lên con đường rời nhà.

Nơi nhỏ như vậy hiếm khi một lần nhìn thấy nhiều ô tô con như thế, rất nhiều người vây xem. Không dám đến gần, nhìn từ xa, châu đầu ghé tai thì thầm, chỉ trỏ.

Xe chạy lên đường lớn, thỉnh thoảng quay đầu, cậu bé nhìn thấy Quân Quân đang chạy đuổi theo xe.

Thiếu niên khỏe mạnh cao lớn dùng sức vẫy tay.

Nhưng tốc độ của đoàn xe càng lúc càng nhanh, cuối cùng thiếu niên kia không đuổi theo được nữa, nói lớn điều gì đó về phía bên này.

Tạp âm của ô tô quá lớn, thiếu niên cách quá xa, cuối cùng Nghiêm Tương không rõ đối phương nói cái gì.

Bóng dáng của thiếu niên kia nhỏ dần, khi đoàn xe rẽ hướng thì biến mất không thấy nữa.

Nghiêm Tương xoay người lại, biết rõ tuổi thơ của mình đã kết thúc.

[Mới đầu, tôi có viết thư về nhà. Tuy rằng những bức thư này sẽ bị thẩm tra, nhưng vẫn có thể đến tay bố mẹ.]

[Nhưng sau này, tôi không thể viết thư cho bọn họ nữa. Bởi vì một phần quan trọng nhất trong cuộc đời của tôi, đều là thứ không thể ghi vào trong thư.]

[Lại sau nữa, tôi tiến vào nơi có cấp bậc an toàn rất cao, nơi đó không cho phép liên lạc với bên ngoài. Tôi và người nhà mình mất liên hệ như vậy.]

[Đến khi đó, tôi mới chân chính hiểu được do dự năm đó của mẹ. Ly biệt, hóa ra là vậy.]

[Mặc dù không thể liên hệ, nhưng tôi biết, mẹ nhất định sẽ hiểu.]

[Mẹ sẽ hiểu, tôi ở đây rất vui vẻ.]

Khi Nghiêm Tương đi, Kiều Vi không khóc.

Nhưng chờ khi cậu bé đi rồi, ban đêm cô luôn ch** n**c mắt.

Dù sao thời gian con ở bên mẹ lâu. Từ khi cô xuyên đến đây, người ở bên cạnh cô lâu nhất lại không phải là Nghiêm Lỗi, mà là Nghiêm Tương.

Cậu bé từ một thằng nhóc bé xíu, đến bây giờ vóc người còn cao hơn cô. Từng chút một, đều là một phần quan trọng trong cuộc sống, thậm chí trong sinh mệnh của cô.

Nghiêm Lỗi an ủi cô thật lâu.

Ngày hôm sau, anh nhìn thấy cô ngồi ở trong góc sân, ngồi xổm trước tảng đá kia, hình như đang nói gì đó.

Anh không đi qua, chỉ đứng nhìn từ xa.

Nghiêm Tương rời đi hai năm, vĩ nhân qua đời, cả nước chấn động. Theo sát đó, tứ X bang, tập đoàn phản X mạng bị đập tan.

Mọi người vội vàng báo tin cho nhau.

Kiều Vi đọc tiêu đề lớn trên trang đầu tờ báo, biết rõ thời đại hỗn loạn phi lý kia cuối cùng kết thúc, cô thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng theo đó, bắt đầu thanh toán.

Những người giống tên lửa ngoi lên cướp lấy quyền lực trong vận động, lần lượt bị xử lý mất chức. Có vài người thậm chí phải vào tù.

Mạnh Tác Nghĩa đã sửa lại cho rất nhiều người.

Người bị tịch thu nhà, mất tiền của được trả lại tài sản, người bị nhốt vào lều X mất đi chức vụ được sử dụng lại.

Nhưng vài người mất đi sinh mệnh thì vĩnh viễn không về được nữa.

Tấm phông lớn ở lễ đường đại viện Ủy ban Cách mạng được dỡ bỏ.

Giám đốc thư viện dẫn người mang mười mấy cái thùng nặng được giấu ở đằng sau đi, Mạnh Tác Nghĩa mới biết việc này.

“Đây là chỗ sách lão Tiêu không buông tay được sao?” Ông ta hỏi Kiều Vi: “Cô giấu đi hả?”

Kiều Vi nói: “Nếu không đồng ý với ông ta thì tốt.”

Mạnh Tác Nghĩa an ủi cô: “Đừng nghĩ quá nhiều, đó đều là mệnh. Thân thể đó của lão Tiêu vốn không chống đỡ được. Đi sớm đi trễ đều là đi, đi sớm một ngày bớt chịu tội một ngày.”

Mạnh Tác Nghĩa xoay người chuẩn bị rời đi, Kiều Vi lại gọi ông ta lại: “Chủ nhiệm.”

Mạnh Tác Nghĩa quay đầu.

Kiều Vi nói cho ông ta biết: “Là tôi và Tăng Nhạc cùng giấu. Một mình tôi không làm được.”

Mạnh Tác Nghĩa khựng lại, khẽ gật đầu: “Cậu ta luôn rất có năng lực.”

Ông ta xoay người rời đi.

Trên thực tế, cho dù trong vòng năm năm Mạnh Tác Nghĩa bị lăng mạ, Bác Thành cũng không ngừng phát triển.

Kế hoạch phát triển, bản đồ quy hoạch lớn ông ta đã định ra từ trước, Hoàng Tăng Nhạc vẫn luôn chấp hành.

Thật ra, người đời sau khi nhắc đến mười năm đó, ấn tượng trong đầu đều là hỗn loạn, hoang đường, mất trật tự, nên sẽ coi nhẹ một điều là cho dù ở giai đoạn đó, GDP của đất nước vẫn luôn tăng trưởng.
 
Thập Niên 60: Cuộc Sống Mỹ Mãn Của Vợ Trước Lót Đường Trong Niên Đại Văn
Chương 161



Cho dù chiều hướng chính trị bên trên hỗn loạn cỡ nào, nông dân và công nhân cơ sở vẫn luôn không ngừng làm việc và xây dựng, bọn họ mới là trụ cột kiên cố nhất của đất nước này.

Ngày 21 tháng mười năm thứ hai, báo chí lớn trên cả nước đều tuyên bố thông báo khôi phục thi đại học.

Năm triệu bảy trăm nghìn thí sinh, từ nam nữ thiếu niên đến bố mẹ trung niên, cách biệt tuổi tác thật lớn, từ trên các cương vị, lại một lần nữa cầm bút cầm sách vở, định làm tròn một giấc mộng đại học.

Mùa đông năm này, thi đại học đình trệ mười năm lại khởi động lần nữa. Đây cũng là kỳ thi đại học duy nhất được tiến hành vào mùa đông.

Cảnh tượng hiếm thấy: bố con cùng học là đặc sắc chỉ thời đại này có.

Tiểu Ngô của thư viện thi đậu đại học, giám đốc Trịnh chạy đến đại viện Chính phủ cách hai con đường để báo tin vui cho Kiều Vi.

Kiều Vi cực kỳ vui vẻ: “Đến lúc đó chúng ta mở tiệc chia tay cho cô ấy!”

Cô còn định tặng một bao lì xì thật to cho Tiểu Ngô.

Ai nào ngờ còn chưa ăn cơm, cùng ngày Trịnh Ngải đột nhiên mang theo Tiểu Ngô một tay toàn là máu xông vào đại viện Chính phủ cầu cứu Kiều Vi.

“Chồng và mẹ chồng cô ấy không chịu để cô ấy đi học đại học, nhốt cô ấy lại. Cô ấy đập cửa sổ thủy tinh trốn ra.” Anh ấy lắp bắp nói: “Chủ nhiệm, làm, làm sao giờ?”

Năm đó khi Kiều Vi vừa đi thư viện, Tiểu Ngô vẫn chưa tới hai mươi tuổi, cuối năm kia cô ấy mới kết hôn.

Cô ấy chạy ra khỏi nhà chồng đến thư viện xin giúp đỡ, Trịnh Ngải biết mình không có năng lực giúp đỡ. Nhưng anh ấy vô cùng hiểu rõ ai có thể giúp cô ấy. Anh ấy kéo Tiểu Ngô chạy đến đại viện Chính phủ tìm Kiều Vi.

Kiều Vi nhìn tay của Tiểu Ngô trước, cũng may chỉ rách da, không bị thương đến xương cốt.

Kiều Vi dẫn cô ấy đến Phòng Y tế để sơ cứu băng bó.

Tiểu Ngô nén lệ, chịu đựng không kêu đau, lại hỏi: “Chủ nhiệm, em nên làm sao bây giờ?”

Vài năm ở thư viện, Kiều Vi cản bao nhiêu chuyện. Ở trong cảm nhận của các nhân viên thư viện, cô uy vũ cao lớn lạ thường.

Ở trong lòng bọn họ, không có chuyện gì Kiều Vi không giải quyết được.

Kiều Vi hỏi cô ấy: “Chị hỏi em, nếu như em chỉ có thể hai chọn một, đại học hoặc hôn nhân, phải buông bỏ một, không còn con đường khác để đi, em chọn như thế nào?”

Tiểu Ngô mấp máy môi.

Thời đại này không có tư tưởng đẹp đẽ là độc thân, không kết hôn, không sinh con. Phụ nữ là con gái, là vợ, là mẹ, là con dâu. Phụ nữ bị nhận định nên hy sinh vì gia đình, nhiệm vụ thiết yếu của phụ nữ là thực hiện những chức trách xã hội đang áp đặt ở trên đầu bọn họ.

Không có sự ủng hộ của tập thể lớn, một người định thoát khỏi gông cùm xiềng xích của nhận thức chủ đạo trong xã hội, là việc rất khó.

Tiểu Ngô không lập tức đưa ra đáp án được.

Kiều Vi không ép cô ấy. Người sống trong hoàn cảnh, đi ngược chiều hướng là chuyện khó khăn.

Cô dặn dò Trịnh Ngải, sau đó đưa Tiểu Ngô về nhà mình.

“Hôm nay em tạm thời ở lại đây.” Cô nói: “Nếu như em nghĩ kỹ rồi thì nói cho chị biết lựa chọn của em. Chị xem đưa em đi học đại học hay đưa em về nhà.”

Học phí một học kỳ đại học lúc này là ba tệ. Nhưng chính phủ phát trợ cấp cho sinh viên, đủ để chi trả học phí và phí sinh hoạt. Học đại học sẽ không tạo thành gánh nặng kinh tế.

Bởi vì sinh viên của niên đại này rất đáng giá, rất có giá trị.

Mẹ chồng của Tiểu Ngô đi mua thức ăn về, phát hiện cửa sổ bị phá, con dâu chạy mất. Bà ta thở hổn hển, ném thức ăn xuống chạy đi đơn vị của con trai tìm con trai: “Không xong, vợ con chạy rồi!”

Có thể chạy đến đâu chứ? Hai mẹ con tập hợp vài người thân họ hàng, hàng xóm, hùng hổ chạy đến thư viện.

Nhưng lúc này, Trịnh Ngải đã giao Tiểu Ngô cho Kiều Vi, Kiều Vi đã lên ô tô mang Tiểu Ngô về nhà mình để bảo vệ.

Giám đốc Trịnh đẩy mắt kính thật dày, ỷ vào thế của Chủ nhiệm Kiều, nói cho bọn họ biết: “Chủ nhiệm Kiều mang cô ấy đi chữa thương rồi.”

“Chủ nhiệm Kiều đã nói, hôm nay mọi người bình tĩnh chút, đừng tìm cô ấy. Ngày mai cô ấy sẽ dẫn Tiểu Ngô đến.”

“Tất cả mọi người bình tĩnh chút, ngày mai bàn lại.”

Hôm sau không chỉ bố mẹ chồng, chồng, các chú các cô nhà chồng của Tiểu Ngô đến thư viện, mà còn có bố mẹ Tiểu Ngô, anh chị em nhà mẹ đẻ của cô ấy.

Kiều Vi và người của Bộ Lực lượng Vũ trang đưa Tiểu Ngô đến thư viện. Bố Tiểu Ngô đang cố gắng xin lỗi thông gia: “Nó không phải người như thế, tôi bảo đảm mà, tôi bảo đảm!”

Lúc Tiểu Ngô xuất hiện, bố cô ấy kéo tay cô ấy: “Con mau hứa với bố mẹ chồng con đi, mau hứa là học đại học xong con sẽ sống yên phận!”

Kiều Vi nghe ông ta nói xong, khóe miệng hơi giật giật.

Sau một buổi tối, Tiểu Ngô đã bình tĩnh lại.

Cô ấy cúi đầu: “Bố, mẹ, Kiến Thiết, sau khi con học đại học xong nhất định sẽ về đây sống yên phận ạ.”

Nhưng bố mẹ chồng cô ấy lại không nghĩ thế. Bố chồng nháy mắt với mẹ chồng, mẹ chồng vỗ bàn đứng dậy: “Học đại học làm gì! Kết hôn rồi mà suốt hai năm bụng vẫn chưa có tin tức gì, lại còn muốn học đại học à? Vậy cô nói xem khi nào cô sinh con? Cô học xong đại học thì hai mươi mấy tuổi rồi hả? Cô muốn ông Vương nhà tôi đợi ôm cháu đến khi nào?”

Vương Kiến Thiết thấy ánh mắt Kiều Vi lạnh đi thì kéo cánh tay mẹ anh ta: “Mẹ, mẹ, mẹ bình tĩnh lại.”

“Mẹ không bình tĩnh được! Sao mẹ bình tĩnh được chứ!” Mẹ Vương là người chịu trách nhiệm “phát điên” trong nhà, đàn ông không tiện mắng người nên bà ta phải là người phát điên, bà ta nói tiếp: “Ngô Tiểu Linh cô xem lại lương tâm đi! Nhà chúng tôi có lỗi gì với cô sao? Từ trước đến nay chúng tôi chưa từng đánh cô chửi cô! Hả? Cô nói gì đi chứ? Cô gả tới nhà chúng tôi suốt hai năm không mang thai, tôi cũng không bảo cô ly hôn với Kiến Thiết! Vậy mà sao cô vô lương tâm như thế hả?”

“Cô đòi đi học đại học sao? Vậy ai là người lo cho đại gia đình này bây giờ?”

“Ai nấu cơm? Ai giặt quần áo? Cả một đại gia đình từ trên xuống dưới có già, có trẻ như vậy, cô muốn chạy à? Cô mặc kệ hết sao?”

Tiểu Ngô mím chặt môi, không nói lời nào.

Vương Kiến Thiết chờ mẹ mình nói hết thì kéo bà ta về.

Bố Vương lên tiếng: “Tiểu Linh à, con đừng ích kỷ như thế. Con đã là con dâu nhà chúng ta, con chịu trách nhiệm chăm sóc cả gia đình chúng ta. Lãnh tụ đã dạy rồi, làm người phải sống có trách nhiệm, sao con có thể bỏ bê mọi người đi học mấy năm được.”

“Nhà họ Vương chúng ta không mong con làm rạng danh tổ tông gì cả. Chuyện học đại học thì để sau này tính đi.”

“Là người thì phải làm tốt bổn phận của mình, sống tốt cuộc đời mình, chăm sóc cả nhà chu đáo, đó mới là thành tựu lớn nhất của con.”

Kiều Vi liếc mắt.

Môi Tiểu Ngô đã mím lại đến trắng bệch.

Bố Ngô nói: “Ông thông gia à, học đại học là giấc mơ từ nhỏ của Tiểu Linh nhà tôi, khó khăn lắm con bé mới thi đậu, nếu không đi thì sẽ tiếc lắm.”

Tiểu Ngô cảm động nhìn bố mình.

Nhưng bố Vương lại nói: “Ông Ngô, không phải tôi nói ông chứ, Tiểu Linh đã gả tới nhà chúng tôi rồi, thành người nhà chúng tôi. Sau này con bé nên làm gì thì phải suy nghĩ đến người nhà chúng tôi trước. Ông nuôi con bé lớn như vậy thì đã làm tròn trách nhiệm của bố mẹ rồi, sau này chuyện của Tiểu Linh để tôi và vợ tôi chịu trách nhiệm.”

Mẹ Vương lầm bầm: “Chưa thấy ai đã gả đi rồi mà nhà mẹ đẻ còn quản này quản kia cả.”

Mẹ Ngô muốn nói nhưng bố Ngô biết mình đuối lý, đè cánh tay bà xuống không cho bà nói. Bố Ngô thở dài không nói nữa.

Ở thời đại này, tư tưởng gả vào nhà ai thì sẽ thành người nhà đó vẫn còn rất thịnh hành.

Người thân bên nhà họ Ngô cũng khuyên: “Tiểu Linh, con nói gì đi.”

“Nếu là tôi thì tôi cũng không học đại học nữa, đã lập gia đình rồi, chuyện quan trọng là nên nhanh sinh con mới đúng.”

“Linh Linh, con nghe mọi người khuyên đi.”

Vương Kiến Thiết nói: “Tiểu Linh, em nói gì đi.”

Kiều Vi bước lên, quét mắt nhìn những người này.

Người ở đây biết cô là ai. Cô là Kiều Vi, lãnh đạo cũ của Ngô Tiểu Linh, đường thăng tiến thuận lợi, bây giờ đã là Phó chủ nhiệm.

Tuy có rất nhiều Phó chủ nhiệm, nhưng cô không giống với họ. Năm đó cô phản đối phái Khẩu Khẩu, mọi người biết chuyện cô phản đối bỏ đá xuống giếng với Mạnh Tác Nghĩa trong cuộc họp. Bây giờ Mạnh Tác Nghĩa đã quay lại, vẫn là người đứng đầu huyện ủy.

Có rất nhiều Phó chủ nhiệm trong huyện ủy, nhưng mọi người biết Kiều Vi khác biệt.
 
Thập Niên 60: Cuộc Sống Mỹ Mãn Của Vợ Trước Lót Đường Trong Niên Đại Văn
Chương 162



Nhưng nghe nói và gặp ngoài đời thật thì khác nhau lắm, Kiều Vi quét mắt một vòng, không hiểu sao những người này đều rụt cổ lại, khí thế cũng yếu dần đi.

Ngay cả mẹ Vương cũng không dám ồn ào với cô.

Kiều Vi nói: “Tiểu Linh, em nói một câu đi, em có muốn học đại học không.”

Ngô Tiểu Linh ngẩng đầu lên: “Muốn. Em muốn học đại học.”

Vì lần thi đại học này, giám đốc Trịnh không để cô ấy yên, bắt cô ấy đến phòng trước đây Nghiêm Tương dùng để đọc sách. Tất cả đồng nghiệp ở thư viện đều giúp cô ấy ôn tập, giúp cô học thuộc, giúp cô ấy học nghe viết.

Người nào người nấy cổ vũ cô ấy: “Tiểu Linh của chúng ta chắc chắn sẽ thi đậu!”

Ai cũng mong cô ấy có thể học đại học mà?

Ai cũng nghĩ rằng học đại học mới tốt mà?

Tại sao chỉ có nhà chồng cô ấy không nghĩ thế?

Cô ấy nói rất kiên định.

Biểu cảm trên mặt chồng cô ấy thay đổi.

Anh ta lớn tiếng: “Ngô Tiểu Linh, tôi nói ngắn gọn thôi! Nếu cô muốn học đại học, thì ly hôn với tôi trước đi!”

Mẹ anh ta cũng cao giọng nói: “Đúng thế, muốn học đại học thì ly hôn!”

Người nhà họ cũng không cần đứa con dâu này!

May mà Kiều Vi đã xuyên đến đây mười ba năm, nếu chuyện này xảy ra khi cô mới xuyên về đây tầm một, hai năm, chắc cô nghe thấy mấy lời này sẽ bật cười.

Người đời sau sợ nhất chuyện gì? Sợ nhất là muốn ly hôn còn ly hôn không được kìa.

Nếu loại nhà chồng này mở miệng đòi ly hôn trước, ở đời sau bạn bè sẽ rủ nhau đi khui một chai Champagne, giăng một tấm banner, chúc mừng chị em thoát khỏi bể khổ.

Mẹ Ngô hoảng hốt: “Kiến Thiết, mẹ Kiến Thiết ơi, mọi người đừng kích động thế.”

Bố Ngô cũng nói: “Mọi người bình tĩnh một chút đi. Bố Kiến Thiết, ông khuyên Kiến Thiết đi.”

Nhưng bố Vương Kiến Thiết chỉ nghiêng đầu, kiêu ngạo hừ một tiếng.

Mẹ Ngô sắp khóc đến nơi: “Linh Linh, Linh Linh… Hay là… Mẹ…”

Có lẽ vì bà cũng biết đại học là giấc mơ của con gái mình.

Nên bà không nói ra được câu thi đậu rồi đừng đi học nữa.

Đây là đại học, trong biết bao nhiêu người mới có một sinh viên đại học chứ.

Khóe miệng Kiều Vi khẽ giật: “Đồng chí Vương Kiến Thiết. Chuyện ly hôn không phải là chuyện thích nói thì nói được. Đây là một chuyện rất nghiêm túc, đã nói ra thì rất tổn thương tình cảm của người khác. Anh thật sự muốn ly hôn với cô ấy sao?”

Lãnh đạo cũ của Ngô Tiểu Linh nói câu này chắc là có ý giúp Ngô Tiểu Linh ổn định hôn nhân.

Người nhà họ Vương càng chắc chắn Ngô Tiểu Linh không dám ly hôn.

Vương Kiến Thiết nói: “Đại học và hôn nhân, cô ấy chỉ có thể chọn một mà thôi.”

Để xem trong hai thứ đại học và hôn nhân, cô ấy lựa chọn thế nào?

Hôm qua Kiều Vi cũng đã hỏi câu này. Cô cho cô ấy một buổi tối suy nghĩ.

Ngô Tiểu Linh ngẩng mặt lên, đối diện với Kiều Vi.

Lúc Kiều Vi vừa mới được thuyên chuyển tới thư viện, ấn tượng đầu tiên của Ngô Tiểu Linh về cô chính là cô thật xinh đẹp.

Nhưng sau đó, rất ít khi cô ấy nhớ đến chuyện Kiều Vi xinh đẹp thế nào.

Bố mẹ cô hỏi cô rằng “Lãnh đạo của con thế nào”, Ngô Tiểu Linh sẽ cắn đũa, nói bằng giọng kính nể: “Chị ấy giỏi lắm ạ.”

Cô đuổi mỗi một nhóm người đến thư viện quấy phá, có khi là dỗ dành, có khi là đe dọa, cũng có khi là kiên quyết đuổi đi.

Lúc cô kiên quyết, ai nấy cũng sợ hãi.

Cô dự toán cho thư viện, tranh giành tài nguyên, xin thêm phúc lợi. Năm năm cô làm việc ở đấy, thư viện vô cùng bình an, là nơi che mưa chắn gió của nhiều người.

Thật ra tính cách của Ngô Tiểu Linh hơi mềm yếu.

Nhưng kẻ mềm yếu thì lại càng khao khát trở thành người mạnh mẽ.

Kiều Vi nhìn chằm chằm vào mắt cô ấy: “Tiểu Linh, em chọn đi. Em muốn học đại học, đọc thêm sách học thêm kiến thức, có được thành tựu cho bản thân? Hay em muốn về nhà giặt quần áo, nấu cơm, hầu hạ bố mẹ chồng và em chồng?”

Còn phải lựa chọn sao? Quá rõ ràng rồi.

Kiều Vi nhướng mày, ánh mắt sáng rực cổ vũ cô ấy, dường như muốn nói cho cô ấy biết cô ấy nên chọn gì.

Ngô Tiểu Linh thấy máu nóng dồn lên não, lâu nay tính cách cô ấy vẫn luôn mềm yếu nhưng đột nhiên thốt lên: “Em muốn học đại học!”

Cô ấy nói lớn như thế, trong lòng bỗng thấy thật thoải mái.

Lần đầu tiên Ngô Tiểu Linh cảm thấy sảng khoái như thế.

Cô ấy hít một hơi, càng nói lớn hơn, kiên quyết hơn: “Em muốn học đại học! Em chọn học đại học! Em sẽ ly hôn!”

Kiều Vi cười vui vẻ, lúc cô quay đầu lại, cô không cười nữa, tỏ ra khó xử: “Đồng chí Vương Kiến Thiết, anh xem…”

Vương Kiến Thiết cảm thấy Ngô Tiểu Linh điên rồi mới khăng khăng đòi học đại học.

Chẳng lẽ cô ấy cho là anh ta nói muốn ly hôn là hù dọa thôi sao.

Vương Kiến Thiết móc mấy tờ giấy ra từ trong túi quần, đặt lên bàn sách vừa dài vừa lớn của thư viện: “Được thôi, vậy thì ly hôn! Tôi đã chuẩn bị xong đơn xin ly hôn rồi!”

Thời đại này việc ly hôn rất khó khăn.

Ngoài người nhà, người thân, hàng xóm ai cũng khuyên can ra, còn phải qua cái ải cuối cùng của lãnh đạo đơn vị nữa.

Lãnh đạo sẽ hỏi đi hỏi lại bạn, họ tin rằng “Phá mười tòa miếu còn không xấu xa bằng hủy một cuộc hôn nhân”.

Nếu không có đơn ly hôn của lãnh đạo thì không thể ly hôn được.

Vương Kiến Thiết kể rõ câu chuyện với lãnh đạo, nói với lãnh đạo rằng “Tôi chỉ dọa cô ấy thôi, hù cô ấy không dám học đại học nữa”, thì lãnh đạo mới thoải mái đưa đơn ly hôn cho anh ta.

Đúng là quá tốt rồi.

Điều Kiều Vi lo lắng nhất là Vương Kiến Thiết bị lãnh đạo ngăn cản.

Cô nhìn tờ đơn ly hôn, không có vấn đề gì cả, có đủ họ và tên, con dấu màu đỏ cũng đóng rồi.

Ở dưới là hai tờ giấy đăng ký kết hôn.

Quá tốt, đủ giấy tờ hết rồi.

Kiều Vi thở dài: “Vậy xem ra, hôn nhân của đồng chí Ngô Tiểu Linh và đồng chí Vương Kiến Thiết đã tan vỡ.”

“Trong chuyện này không có ai sai cả.”

“Đồng chí Tiểu Linh sẽ tiếp tục tiếp thu giáo dục của Đảng, nỗ lực phát triển bản thân vì sự nghiệp cách mạng. Cô ấy không sai.”

“Đồng chí Vương Kiến Thiết nghĩ rằng đồng chí Tiểu Linh không thể nào đáp ứng được việc nhà và nhu cầu sinh dục, nên anh ấy muốn tìm một người khác phù hợp với nhu cầu của anh ấy hơn, điều đó cũng bình thường.”

“Chúng ta đã hiểu lập trường đôi bên rồi. Nếu đã như vậy, mọi người đừng tranh cãi làm gì.” Kiều Vi nhìn Trịnh Ngải: “Giám đốc Trịnh, đồng chí Cục Dân chính đến chưa?”

“Đến rồi, đến rồi, ở đây!”

Mọi người cùng nhìn về phía giọng nói phát ra.

Chị Thẩm đẩy hai người đứng sau giá sách ra, họ mặc đồng phục, cầm cặp đựng giấy tờ.

Không ai biết họ đến đây lúc nào, đứng núp sau giá sách từ khi nào.

Kiều Vi bước tới nắm tay họ: “Vất vả cho các anh chị qua đây một chuyến.”

Hai người nói: “Chủ nhiệm Kiều đừng khách sáo, bọn tôi vì nhân dân phục vụ mà.”

Kiều Vi nói: “Thâm nhập vào quần chúng là chuyện có ích, để lúc về tôi viết một tin biểu dương cho các đồng chí.”

Hai người ngoác miệng cười.

Những người còn lại trong phòng đều bối rối.

Một người bên Cục Dân chính ngồi xuống, người còn lại đứng chứng kiến.

Người ngồi xuống móc ra một dấu đỏ trong cặp công văn và một hộp mực.

Kiều Vi đưa đơn ly hôn và giấy đăng ký kết hôn của Vương Kiến Thiết ra. Người kia kiểm tra một lúc hỏi: “Còn đơn ly hôn của nhà gái đâu?”

Trịnh Ngải móc ra một tờ giấy trong áo, đưa qua: “Đây ạ.”

Trịnh Ngải là lãnh đạo hiện tại của Ngô Tiểu Linh. Đơn ly hôn của Ngô Tiểu Linh được anh ấy phê chuẩn.
 
Thập Niên 60: Cuộc Sống Mỹ Mãn Của Vợ Trước Lót Đường Trong Niên Đại Văn
Chương 163



Cán bộ Cục Dân chính kiểm tra thấy không có sai sót gì, lấy con dấu đỏ ra hà hơi, ịn vào hộp mực mấy lần, giơ con dấu lên cao.

Lúc này, người nhà họ Vương mới phản ứng lại, đứng dậy đưa tay ra: “Ấy ấy!”

Họ muốn ngăn cản.

Nhưng con dấu đỏ thẫm tượng trưng cho quyền lực công đã hạ xuống!

Ầm.

Hình như tiếng va chạm của nó còn có tiếng vang.

Vang thẳng đến bên tai Ngô Tiểu Linh.

Người nhà họ Vương như bị thôi miên bước ra khỏi thư viện.

Rõ ràng tối qua đã thảo luận để dọa Ngô Tiểu Linh ly hôn. Cô ấy không được phép đi học đại học, nếu không trong nhà không có người nấu ăn và giặt quần áo mấy năm, chẳng phải cưới cô con dâu này về uổng phí sao?

Nhưng, nhưng đã đồng ý chỉ là dọa cô ấy thôi.

Không nói thật sự ly hôn mà.

Sao lại ly hôn rồi?

Muốn gây rắc rối, mấy người đàn ông cường tráng của Bộ Lực lượng Vũ trang đang ở đó.

Mặc dù Nhóm Tứ Khẩu đã bị nghiền nát, phong trào đã kết thúc, nhưng mười năm phong trào này đã để lại những dấu vết không thể xóa nhòa trên cơ thể con người một thời gian.

Dù muốn nhưng cũng không dám thật sự gây chuyện.

Cầm tờ giấy ly hôn, bàng hoàng bước ra.

Vương Kiến Thiết chẳng hiểu sao lại trở thành độc thân, nhà họ Vương tự dưng không còn con dâu.

Đến lúc này vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, tại sao lại thành ra thế này?

Trong thư viện, Trịnh Ngải thuyết phục những người khác rời đi và dọn dẹp nơi này.

Chỉ còn lại Ngô Tiểu Linh và bố mẹ cô ấy.

“Dì đừng khóc nữa.” Kiều Vi khuyên mẹ Ngô.

Mẹ Ngô khóc rất nhiều. Con gái bà bây giờ là phụ nữ đã ly hôn, sao không khóc cho được.

“Trong lòng hai người vẫn muốn Tiểu Linh đi học đại học đúng không?” Kiều Vi nói: “Cháu nghe được.”

“Nhưng cá và chân gấu không trộn lẫn được. Hai người đã nhìn thấy thái độ dù cá chết lưới rách cũng phải cắn chặt Tiểu Linh của nhà họ Vương. Tiểu Linh, đưa tay cho bố mẹ cô nhìn xem.”

Bấy giờ mẹ Ngô mới nhìn thấy bàn tay được quấn băng gạc của Ngô Tiểu Linh, bà ngừng khóc và kêu lên: “Làm sao thế này?”

Ngô Tiểu Linh cúi đầu: “Họ nhốt con để không cho con đi học đại học, con đập vỡ kính trèo ra ngoài. Bị đứt tay.”

Bố Ngô cay đắng nói: “Sao họ có thể làm thế được! Có gì không thể nói được à!”

Kiều Vi mỉm cười: “Nô lệ nhà tôi nuôi sắp chạy rồi, không làm trâu làm ngựa cho tôi nữa, nếu là tôi thì cũng sẽ nhốt nô lệ lại.”

Ngô Tiểu Linh im lặng.

Bố Ngô cũng im lặng.

Mẹ Ngô nức nở.

“Cháu biết, mọi người quen coi việc ly hôn là chuyện lớn.” Kiều Vi dựa lưng vào bàn lớn, đứng khoanh tay: “Thật sự nghiêm trọng vậy sao?”

Mẹ Ngô không dám đối mặt với người phụ nữ mạnh mẽ này, vừa rồi chính cô là người đứng ra giải quyết khiến Ngô Tiểu Linh ly hôn.

“Dì à, dì đừng khóc nữa. Dì nghĩ xem, nhà họ Vương không cho Tiểu Linh học đại học, ngoài mấy năm cô ấy không đảm đương việc nhà và sinh con, còn gì nữa không?”

Mẹ Ngô ngừng khóc ngẩng đầu.

Ngô Tiểu Linh nói: “Họ nói nếu con học đại học sẽ không được sống với Vương Kiến Thiết nữa.”

Kiều Vi khịt mũi cười nói: “Nhìn xem, trong lòng người nhà họ Vương hiểu rất rõ. Tiểu Linh vào đại học, khi cô ấy tốt nghiệp sẽ là sinh viên đại học. Nhà trường sẽ sắp xếp cho cô ấy một công việc tốt, lương cao, đãi ngộ tốt hơn. Về sau lương sẽ tăng nhanh hơn người khác. Cả nhà họ Vương biết đến lúc đó Vương Kiến Thiết không xứng với Tiểu Linh nữa rồi.”

Mẹ Ngô và bố Ngô nhìn cô.

Con người lúc này không thể thoát khỏi quan điểm đương thời về hôn nhân. Nếu phụ nữ không có người đàn ông nào cần, bố mẹ cô ấy sẽ cảm thấy như trời sập.

Không tồn tại tư tưởng không kết hôn, độc thân vui vẻ, dù có thì cũng chỉ là số ít.

Tư duy chính thống chủ đạo là vẫn phải bước vào hôn nhân.

Vì vậy, Kiều Vi chỉ có thể an ủi bố mẹ Ngô theo lối suy nghĩ phổ thông.

Thực sự không nhìn nổi vẻ thảm hại của họ, như thể Ngô Tiểu Linh đã chết vậy.

Cô ấy chỉ ly hôn thôi mà.

“Mọi người đừng vội, cho Tiểu Linh thời gian để cô ấy học xong đại học.”

“Khi cô ấy có bằng cấp, được giao một công việc tốt và lương cao, dì lại xem cuối cùng đàn ông và bố mẹ họ sẽ ghét Tiểu Linh vì đã ly hôn? Hay họ sẽ xếp hàng muốn lấy Tiểu Linh?”

“Con người là thực tế nhất.”

Buổi tối Nghiêm Lỗi hỏi về chuyện của Ngô Tiểu Linh, dù sao hôm qua đột nhiên có một người sống đến ở trong nhà, anh cũng muốn biết kết quả thế nào.

Kiều Vi kể lại cho anh những chuyện xảy ra ban ngày.

Biểu cảm trên mặt Sư trưởng Nghiêm hơi tế nhị.

“Sao thế?” Kiều Vi ôm Phù Phù vào lòng hỏi anh.

Phù Phù năm tuổi rồi.

Nhưng Phù Phù không có điều kiện ở bên mẹ hàng ngày như Nghiêm Tương lúc trước.

Khi Phù Phù được bốn tuổi, Nhóm Tứ Khẩu bị lật đổ và bắt đầu lập lại trật tự, Kiều Vi không làm cá mặn được nữa, tích cực chủ động tập trung vào công việc và trở nên bận rộn. Phần lớn thời gian Phù Phù vẫn ở cùng với dì, do dì chăm sóc. Hai mẹ con chỉ có thể dành thời gian bên nhau khi đi làm về vào buổi tối.

Sư trưởng Nghiêm ngập ngừng nói: “Em cứ vậy… Làm người ta ly hôn à?”

“Vậy thì sao?” Kiều Vi nói: “Họ đã nhốt cô ấy lại. Cô ấy là người, có tâm nguyện của mình, cô ấy không phải thịt nhà họ Vương mua ở chợ về, cô ấy là một người sống.”

Nghiêm Lỗi nói: “Có thể không ly hôn thì tốt nhất vẫn đừng ly hôn.”

Kiều Vi liếc anh: “Hôn nhân chất lượng kém không bằng độc thân chất lượng cao.”

“Hơn nữa, nếu Tiểu Ngô còn muốn kết hôn thì đợi cô ấy tốt nghiệp đại học và hoàn thiện bản thân, bảo đảm có thể tìm được người tốt hơn chồng cũ.”

Kể cả là vì tiền lương và tương lai của cô ấy, sẽ có rất nhiều người đàn ông sẵn sàng cưới cô ấy.

Thật ra đàn ông rất thực tế.

Vào thời điểm này không có cái gọi là hám của, nhưng dù có thời đại có cái gọi là coi trọng đồng tiền hay không thì đàn ông luôn như vậy. Đừng nhìn những người đàn ông thường chụp cái mũ hám tiền cho phụ nữ, chính họ là người thực tế hơn bất kỳ ai khác.

Những người đàn ông chỉ nói với bạn về tình yêu mà không nói về bánh mì hiểu sâu sắc rằng họ không đủ khả năng mua bánh mì nên họ dùng tình yêu để lừa dối và gài bẫy bạn.

Khi bạn tập trung vào tình yêu, anh ta lại đang nghĩ xem liệu việc bạn là lực lượng lao động có thể kiếm cho anh ta nửa ổ bánh mì hay không.

Nghiêm Lỗi hơi lơ đãng.

Đến giờ đi ngủ buổi tối, Kiều Vi kể chuyện cho Phù Phù. Đây cũng là khoảnh khắc thân mật nhất mỗi ngày của hai mẹ con.

Khi Kiều Vi trở lại phòng ngủ, Nghiêm Lỗi vẫn chưa ngủ, còn thức chờ cô.

Lúc này thời đại đã tiến bộ, ba chuyển một vang đã thay thế ba mươi sáu chân năm xưa. Mức sống của người dân đã được cải thiện rất nhiều.

Trong nhà có ghế sofa, cũng có bàn trang điểm.

Kiều Vi ngồi ở bàn trang điểm chải tóc, nhìn anh qua gương: “Anh ngập ngừng cái gì? Anh muốn nói gì.”

Nghiêm Lỗi ho khan hỏi: “Sao em không đi thi?”

Anh nói thêm: “Nếu em thi đỗ, anh nhất định sẽ hỗ trợ em đi học.”

Kiều Vi cười quay người lại: “Anh bạn tốt, chắc anh đã nghẹn điều này rất lâu rồi phải không?”

E rằng anh đã để trong lòng từ khi nhà nước thông báo khôi phục lại kỳ thi tuyển sinh đại học.

Anh chỉ hỏi sau khi thông báo nhập học được gửi đi.

Kiều Vi nhấc chăn lên giường.

“Đi học có hai mục đích.”

“Một là tiếp thu tri thức.”

“Hai là lấy được bằng cấp, làm bước đệm cho công việc.”

“Em không cần cả hai thứ đó.”
 
Thập Niên 60: Cuộc Sống Mỹ Mãn Của Vợ Trước Lót Đường Trong Niên Đại Văn
Chương 164



Tắt đèn, cả hai cùng nằm xuống.

Một lúc sau, Nghiêm Lỗi lại chống người dậy hỏi: “Kiều Vi, trường đại học thế nào?”

Kiều Vi suy nghĩ: “Trong giảng đường có phòng học, ban ngày có lớp, buổi tối cũng có thể dùng để tự học.”

“Không biết một phòng ký túc xá có bao nhiêu người, ban đêm đèn tắt, trò chuyện trong bóng tối, cái gì cũng dám nói.”

“Thư viện là nơi học tập, nếu đông người thì phải đi sớm chiếm chỗ ngồi.”

“Không cần phải nói về nhà ăn nữa đâu nhỉ?”

Nghiêm Lỗi đột nhiên cúi người hôn cô.

Kiều Vi cười thầm.

Nghiêm Lỗi thở dài: “Em thực sự…”

Kiều Vi thừa nhận: “Ừ.”

Khi tuổi tác, địa vị và tầm nhìn của Nghiêm Lỗi tăng lên, anh dần thoát khỏi bộ lọc thời trẻ đối với “học sinh cấp ba”.

Nhưng đồng thời, anh cũng ngày càng hiểu rõ tầm nhìn và trình độ kiến thức của Kiều Vi chắc chắn không phải là điều mà học sinh cấp ba có thể đạt được.

Cô thực sự là người đã học đại học.

Cô là học sinh đại học.

Người Nghiêm Lỗi nóng bừng.

Vẫn tốt như xưa.

Đến tuổi này, anh và Kiều Vi càng hiểu rõ về sự giải thoát.

Giống như cá và nước, chơi đùa và hòa quyện vào nhau.

Nghiêm Tương đã xa nhà được ba năm, lúc đầu cậu còn viết thư cho gia đình mỗi tháng.

Bây giờ rõ ràng ít đi rồi.

Kiều Vi nói với Nghiêm Lỗi: “Con đã không gửi thư nửa năm rồi.”

Kiều Vi thở dài.

Cô hiểu tình trạng này, đứa trẻ rời nhà sớm thì càng ít nói chuyện với bố mẹ.

Nghiêm Lỗi cũng hiểu. Anh rời nhà năm mười bốn tuổi, chỉ hơn Nghiêm Tương hai tuổi.

Sau khi xa nhà, bên ngoài là một thế giới rộng lớn.

Nhìn thấy những điều chưa từng thấy trước đây và hiểu những điều mà trước đây không hiểu.

Nhìn lại, thấy bố mẹ vẫn đang làm ruộng. Bạn nói với họ nhưng họ không hiểu.

Cậu thường không về nhà vài năm.

Trừ khi có chuyện lớn, chẳng hạn như sinh nhật của Nghiêm Phù, cậu mới chủ động viết thư về nhà.

Nếu không, toàn là ở nhà gửi từng bức thư cho cậu.

Hầu hết là kể khổ hoặc đòi tiền.

Tất nhiên anh và Kiều Vi sẽ không như thế.

Nhưng tình huống của Nghiêm Tương rất đặc biệt.

Cậu trực tiếp bước vào thế giới người lớn và làm việc với nhiều người lớn tuổi gấp mấy lần tuổi cậu.

“Con sẽ cô đơn chứ?” Kiều Vi như đang nói với chính mình, sau đó phủ nhận ngay: “Không, con sẽ rất vui vẻ.”

Đó là thế giới của cậu. Bởi vì bối cảnh thế giới đặc biệt, những người đó có thể không đuổi kịp cậu về chỉ số IQ, nhưng họ cũng là những thiên tài thực sự.

Ở đó, có người hiểu những gì cậu nó, có người chia sẻ hạnh phúc với cậu.

Ngày trước ở trong thư viện, cậu đã thực hiện những phép tính phức tạp, vui vẻ ngước lên và muốn nói chuyện với ai đó.

Nhưng dù mọi người rất quý mến và quan tâm cậu nhưng không ai có thể hiểu được tại sao phép tính đó lại khiến cậu vui mừng đến vậy.

Cậu không tìm được ai để chia sẻ.

Kiểu gì cũng có thất vọng.

Nhìn lại, bây giờ Kiều Vi cảm thấy việc Nghiêm Tương trở thành một thiếu niên ít nói trong nguyên văn có thể không hoàn toàn là lỗi của Lâm Tịch Tịch.

Lâm Tịch Tịch chỉ có trình độ tiểu học, làm sao có thể hiểu được chuyện của Nghiêm Tương.

Nghiêm Tương không tìm thấy cộng đồng mà cậu nên thuộc về, lâu dần, cậu sẽ trở nên im lặng.

“Thật ra em vẫn luôn nghĩ…” Kiều Vi nói: “Trong mắt những đứa trẻ như Tương Tương, sẽ nhìn những người bình thường như chúng ta thế nào?”

“Có giống người nhìn khỉ không? Một con người sống với một đàn khỉ lớn?”

Nghiêm Lỗi: “…”

“Ôi, em không phải khỉ.” Kiều Vi: “Em là mẹ của nó.”

Nghiêm Lỗi suy nghĩ, từ nhỏ Nghiêm Tương vẫn thừa nhận uy quyền người bố của mình.

“Anh cũng không phải.” Anh vui vẻ nói.

Phù Phù càng không phải. Phù Phù là bảo bối trong lòng Nghiêm Tương, từ nhỏ đã ôm đi khoe khoang khắp nơi.

Hai vợ chồng đồng loạt nghĩ đến Quân Quân.

Một năm qua đi, hội nghị lần thứ ba Ban Chấp hành Trung ương khóa XI được tổ chức.

Ngày này, Phó chủ nhiệm Kiều của Ủy ban Cách mạng đến làm việc, ăn mặc rất ấn tượng.

Trong hai năm trở lại đây, những bộ quân phục màu xanh lá cây một thời đã dần ít phổ biến hơn nhưng trang phục của người dân vẫn đơn điệu. Nhất là trong chính phủ, mọi người toàn mặc đồ đen hoặc xám, bầu không khí trầm ổn, nghiêm túc.

Phó chủ nhiệm Kiều mặc quần áo màu sắc tươi tắn, ánh mắt mọi người sáng ngời.

Chủ nhiệm Mạnh cũng cười rồi thở dài nói: “Năm đó các cô gái cũng mặc rất đẹp.”

Nhoáng cái đã qua nhiều năm như vậy, những chiếc váy liền màu sắc rực rỡ năm đó đã không còn được nhìn thấy nữa.

Các tờ báo mới được phát hành, các tiêu đề trên trang nhất là báo cáo về hội nghị lần thứ ba của Ban Chấp hành Trung ương khóa XI của Đảng Cộng sản Trung Quốc.

Kỳ họp này xác lập lại đường lối tư tưởng, dừng lấy khẩu hiệu tư tưởng đấu tranh giai cấp làm nòng cốt, chuyển trọng tâm công tác của nhà nước sang hiện đại hóa xã hội chủ nghĩa.

Mọi người thở dài một hơi, nhìn Phó chủ nhiệm Kiều trong bộ đồ màu sáng, họ thực sự có cảm giác như thế giới đã thay đổi.

Năm thứ hai sau khi hội nghị lần thứ ba Ban Chấp hành Trung ương Đảng Cộng sản Trung Quốc khóa XI được tổ chức, Hiến pháp đã được sửa đổi tại kỳ họp thứ hai Đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc lần thứ V.

Quy định các hiệp hội đoàn viên cách mạng ở địa phương các cấp phải được đổi thành chính quyền nhân dân các cấp, Ủy ban Cách mạng, một sản phẩm đặc biệt của thời đại cuối cùng đã đi đến hồi kết.

Tấm bảng mới được treo ở trụ sở: Chính quyền nhân dân huyện Bác Thành.

Chủ nhiệm Mạnh trở thành Bí thư Mạnh.

Phó chủ nhiệm Kiều trở thành một trong những Ủy viên Thường vụ, Phó huyện trưởng.

Những người được Mạnh Tác Nghĩa giúp đỡ sửa lại án sai cũng dần dần trở lại cương vị, rung chuyển trời đất.

Năm này Bí thư Mạnh được thăng chức đi thành phố, trở thành Bí thư Thành ủy thành phố Lâm.

Nhân sự huyện Bác Thành lại thay đổi, Ủy viên Thường vụ huyện ủy Kiều Vi chiếm ưu thế, được thăng chức thành Bí thư Huyện ủy huyện Bác Thành, trở thành người lãnh đạo một phương.

Nhưng năm nay, cô nhận được thư từ Nghiêm Tương.

Cậu nói với cô rằng cậu sẽ vào một đơn vị có mức độ an ninh cao hơn, sau khi đến đó cậu sẽ phải cắt đứt liên lạc gia đình.

Cậu bảo bọn họ đừng lo lắng.

Cậu nói với cô, ước mơ của cậu là để chân lý bay lên bầu trời, lưỡi kiếm đâm thẳng vào mây.

“Mẹ, con sinh ra để làm cho thế giới này tốt đẹp hơn.”

Nghiêm Lỗi nói với Kiều Vi: “Không nghe ngóng được thằng bé đi đâu.”

Nơi cậu bé đến đã vượt quá thẩm quyền cấp bậc của Nghiêm Lỗi.

Kiều Vi gật đầu.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back