Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Thập Niên 60: Cuộc Sống Mỹ Mãn Của Vợ Trước Lót Đường Trong Niên Đại Văn

[BOT] Mê Truyện Dịch
Thập Niên 60: Cuộc Sống Mỹ Mãn Của Vợ Trước Lót Đường Trong Niên Đại Văn
Chương 165



Cô hỏi Nghiêm Phù: “Con còn nhớ anh trai không?”

Nghiêm Phù lại lắc đầu.

Anh trai rời đi khi cô bé còn chưa biết gì, sao cô bé có thể nhớ được chứ.

“Anh trai rất thích con.” Kiều Vi nói với cô bé: “Khi con còn nhỏ anh trai thường ôm con đi khắp nơi khoe khoang, để người khác biết em gái mình xinh đẹp nhất.”

Nghiêm Phù cười khúc khích.

Cảm thấy anh trai rất thú vị.

Khung ảnh trong nhà cũng có ảnh của anh trai, Nghiêm Phù nói: “Anh trai con cũng rất đẹp trai.”

Nhưng cô bé không hiểu: “Anh trai con đi đâu rồi?”

Kiều Vi xoa đầu cô bé nói: “Anh con đi đến nơi thuộc về anh ấy, cùng với những người rất thông minh.”

Nghiêm Phù cảm thấy cô bé cũng khá thông minh, thành tích của cô bé vẫn luôn xuất sắc.

Cô bé nói: “Đợi con lớn rồi, con sẽ đi tìm anh ấy.”

Kiều Vi cười: “Được.”

Kế hoạch phát triển huyện Bác Thành của Kiều Vi được Mạnh Tác Nghĩa tán thưởng. Ông ta cũng cảm thấy rất hài lòng vì những người ông ta đưa ra đã có cùng ý tưởng với ông ta.

Thực chất đây chính là lộ trình phát triển mà Bác Thành nên có. Kiếp trước Kiều Vi đã đến đây nhiều lần và đưa ra những báo cáo chuyên đề cho Bác Thành.

Do đó, cô rất quen thuộc với sự phát triển của Bác Thành. Không chỉ hiểu rõ lộ trình phát triển mà còn hiểu rất nhiều sai lầm cũng như những cạm bẫy mà Bác Thành đã mắc phải.

Trong mắt người khác, Bí thư Kiều có tầm nhìn xa, hiểu biết sâu rộng.

Làn sóng cải cách mở cửa lớn tràn khắp đất nước, như Cam Lâm làm thay đổi đời sống nhân dân.

Bí thư chi bộ cũ của thôn Nghiêm đã từ chức, Bí thư chi bộ mới là con trai ông ta.

Bí thư chi bộ Nghiêm mới dẫn vài người đến huyện Bác Thành, đến tìm Nghiêm Lỗi và Kiều Vi làm quan chức cấp cao ở bên ngoài, nhờ họ giúp đỡ việc phát triển quê hương.

Ý định ban đầu của Bí thư chi bộ Nghiêm là nhờ Nghiêm Lỗi giúp đỡ, nhưng Nghiêm Lỗi lại nói: “Kiều Vi có kinh nghiệm ở khía cạnh này hơn.”

Khi nghe tin Kiều Vi đã là Bí thư Huyện ủy, người dân thôn Nghiêm đều ngạc nhiên, lo lắng Kiều Vi giờ đây đã vua một cõi sẽ ghét bỏ họ.

Nhưng Kiều Vi không như vậy. Cô sắp xếp người dân trong làng đến ở nhà khách và dành thời gian lắng nghe tiếng nói của họ cũng như nói chuyện với họ.

Cuối cùng, lời khuyên cô đưa ra là: “Bảo đảm sản xuất hộ gia đình.”

Mọi người im lặng.

Kiều Vi nói: “Thực ra đã có người làm việc này rồi. Không phải cấp trên không biết, chỉ là bây giờ cấp trên chưa hoàn thiện kế hoạch. Nhưng phương hướng chung phải hướng tới tự do hóa.”

Cô nói: “Chỉ xem mọi người có dám làm hay không thôi.”

Thật thà ăn cháo, bố láo ăn cơm.

Bí thư mới hút nửa bao thuốc, hung hăng nói: “Làm!”

Họ trở về thôn và triệu tập các thành viên để họp bí mật.

Các thành viên đều lấy dấu vân tay và hứa nếu cán bộ vào tù vì việc này thì mọi người sẽ cùng nhau nuôi con của cán bộ cho đến khi đủ mười tám tuổi.

Năm này, thôn Nghiêm được mùa bội thu.

May là các cán bộ không phải vào tù vì việc này.

Thời gian qua đi, năm tiếp theo cuối cùng cũng bước sang thập niên tám mươi.

Trong bài phát biểu quan trọng, một cụ già khẳng định việc thực hiện khoán đến hộ gia đình ở nông thôn và truyền tải thông điệp cải cách nông thôn là cấp thiết.

Trái tim treo cao của các cán bộ thôn Nghiêm cuối cùng cũng buông xuống.

Bí thư chi bộ Nghiêm khen ngợi: “Kiều Vi nắm bắt chính sách rất chính xác.”

Những người khác cũng khen ngợi: “Cô ấy thực sự là một cán bộ xuất sắc.”

“Bí thư Huyện ủy!”

“Không thể tin được. Thôn Nghiêm chúng ta đốt loại hương gì vậy? Hai người họ, một người là cán bộ cấp Sư đoàn, một người là Bí thư Huyện ủy.”

“Đúng là khói xanh bay lên từ mộ tổ tiên.”

Đương nhiên những cán bộ từng đến huyện Bác Thành gặp Nghiêm Lỗi và Kiều Vi sẽ bị hỏi nhà của quan chức cấp cao như thế nào.

“Tòa nhà hai tầng!”

“Có thông tín viên, có bảo mẫu.”

“Ồ, vậy vợ của Lỗi Tử không cần phải làm gì à?”

“Làm gì? Anh muốn Bí thư Huyện ủy làm gì? Hả? Cán bộ huyện ủy đi họp về, mặc tạp dề vào cọ nồi rửa bát cho anh à?”

Có người không tránh khỏi động lòng.

Con trai của anh ba nhà họ Nghiêm kém Nghiêm Tương ba tuổi, hiện tại mười lăm tuổi, mới học lớp bảy trung học cơ sở.

Là do Nghiêm Lỗi gửi thư về nhà nhiều lần nghiêm khắc yêu cầu gia đình đảm bảo những đứa trẻ của nhà họ Nghiêm được đến trường và tiếp thu giáo dục.

Thằng bé không học tiếp được, lại bị ông nội ấn đầu bắt đi học.

Ngày nào đến trường cũng ngủ, bị bạn bè giễu cợt: “Bác hai mày giỏi như thế, mày còn đi học làm gì?”

“Tao mà là mày, tao đi tìm bác hai rồi.”

“Đến đó được ăn no uống say, có thông tín viên nấu cơm cho, ra ngoài ngồi xe hơi.”

Người trẻ vốn dễ nóng nảy.

Lại nghe người trong nhà bàn bạc nói: “Hướng Dương không đi học tiếp được, hay là chúng ta cưới vợ cho nó.”

Đến lúc này, chế độ thư giới thiệu đã bắt đầu được nới lỏng, không còn khắt khe như trước nữa. Không cần thư giới thiệu cũng có thể đi xa nhà.

Thằng bé vẫn chưa muốn cưới vợ, nên nóng đầu trộm tiền của bố mẹ mua vé xe đến nhờ cậy bác hai quan chức cấp của mình.

Hôm đó Kiều Vi tan làm vừa về đến nhà đã cảm thấy bầu không khí không ổn.

Dì đứng trong sân nhìn vào nhà. Thấy cô về, vội vàng đi tới, khẽ nói với cô: “Cháu của Sư trưởng đến rồi. Sư trưởng đang tức giận.”

Kiều Vi: “…”

Kiều Vi vào nhà, nhìn thấy một cậu bé cúi đầu chán nản vì bị mắng.

Kiều Vi cười nói: “Ôi, ai đây.”

Nghiêm Hướng Dương biết người bác dâu này rất giỏi, là quan chức cao nhất trong huyện, vội vàng nói: “Bác hai, cháu là Hướng Dương, bác còn nhớ cháu không?”

Dù biết bọn trẻ ở đó phải gọi cô như vậy tùy theo bối phận nhưng Kiều Vi vẫn nổi da gà mỗi khi bị gọi là “bác hai”.

Kiều Vi hỏi Nghiêm Lỗi: “Sao Hướng Dương lại đến đây?”

Nghiêm Lỗi khó chịu: “Em hỏi nó.”

Thì ra Nghiêm Hướng Dương không biết địa chỉ chính xác nhà Nghiêm Lỗi, nóng đầu chạy đến đây, xuống xe thì ngơ ngác.

Đang lang thang khắp nơi thì bị cảnh sát phát hiện, bị cho là kẻ vô gia cư nên nhốt lại.

Thằng bé ngốc nghếch này luôn miệng nói “Bác hai của tôi là quan chức cấp cao”, kết quả là bị đánh ở trong đấy nên sợ đến mức không dám nói nữa.

Cho đến khi cảnh sát đến kiểm tra, thằng bé hét lên: “Bác hai của tôi là Sư trưởng! Bác hai của tôi là Sư trưởng!” Cảnh sát cho rằng thằng bé đang nói linh tinh nên phớt lờ nó.

Thằng bé ngốc nghếch cuối cùng cũng không ngốc lắm, nhớ ra nói: “Bác dâu hai của tôi là Bí thư Huyện ủy! Bác hai của tôi là Sư trưởng!”

Chồng của Bí thư Huyện ủy Kiều là một cán bộ cấp cao của quân đội, người trong cơ quan thể chế đều biết điều đó. Điều này đã thu hút sự chú ý của cảnh sát.

Đưa ra hỏi mới biết, má nó chứ, thằng nhóc này thật sự là cháu trai của chồng Bí thư Kiều.

Sau khi hỏi rõ ràng thì gọi điện cho Nghiêm Lỗi đến đón thằng bé về nhà.

Kiều Vi dở khóc dở cười.

Tối nay trong nhà làm nhiều thêm vài món. Nghiêm Hướng Dương đã khóc trong trại tạm giam, ăn uống ngấu nghiến.

Ăn xong để thông tín viên đưa thằng bé đến nhà tắm ở đại viện để tắm rửa và thay quần áo sạch sẽ.

Để thằng bé ở lại một đêm.
 
Thập Niên 60: Cuộc Sống Mỹ Mãn Của Vợ Trước Lót Đường Trong Niên Đại Văn
Chương 166



Nghiêm Hướng Dương sung sướng nghĩ việc nhờ cậy bác hai là đúng đắn, có bác hai và bác dâu hai là quan chức cấp cao, từ nay về sau không cần đi học hay đi làm đồng nữa, mỗi ngày có thể sống trong căn nhà hai tầng và được ăn uống no say, quá tuyệt vời.

Ngày hôm sau cũng được ăn ngon uống tốt, bác hai còn để thông tín viên đưa đi khắp nơi mở mang kiến thức.

Bác dâu hai còn cho nó tiền tiêu vặt.

Nghiêm Hướng Dương cảm thấy thoải mái muốn chết.

Kiều Vi hỏi Nghiêm Lỗi: “Anh định làm gì với Hướng Dương?”

Nghiêm Lỗi nói: “Em đừng lo. Để anh.”

Cháu trai ở quê lên, trưởng bối nên chiêu đãi thế nào thì làm thế đó, cho Nghiêm Hướng Dương thoải mái ba ngày, Nghiêm Lỗi kéo thằng bé lại hỏi: “Sau này cháu định làm gì?”

Nghiêm Hướng Dương: “Dạ?”

Thằng bé gãi đầu.

Nghiêm Lỗi cạn lời: “Cháu phải làm việc gì đó.”

Không thể nằm ghế sofa nhà anh cả ngày được.

Nghiêm Huớng Dương nói: “Bác hai, bác đã là quan lớn như vậy, cháu làm gì chẳng được, bác sắp xếp cho cháu một vị trí nhỏ là được.”

Nghiêm Lỗi ngửa mặt lên trời thở dài.

Mỗi lần gửi thư về nhà anh sẽ nhấn mạnh giáo dục, giáo dục, giáo dục.

Nhưng người lớn trong nhà không có tầm nhìn, môi trường ở nông thôn là vậy. Kể cả khi đứa trẻ bỏ học, nó vẫn sẽ lên thành phố để nhờ cậy người bác là quan chức cấp cao.

Nếu tất cả con cái trong nhà đều như vậy thì có lẽ khói xanh từ mộ tổ tiên ở quê sẽ không bay lên được nữa.

“Không làm quan được.” Nghiêm Lỗi nói: “Ở đây không có quan chức, cán bộ đều là đầy tớ của nhân dân. Cán bộ trong quân đội là những người chăm chỉ được tuyển. Bác hai cháu năm đó phải dựa vào đạn tiêu diệt kẻ thù mới được làm cán bộ.”

“Cháu không làm quan được. Cháu biết bác làm gì, bác là quân nhân. Cháu là cháu của bác, đến nhờ cậy bác. Cái khác không nói, bác sẽ đưa cháu đi làm lính.”

Nghiêm Lỗi ném cháu trai của mình vào quân doanh.

Ước mơ của Nghiêm Hướng Dương là được lên thành phố làm cậu ấm của gia đình quan chức cấp cao, giấc mơ của thằng bé vỡ tan rồi.

Sau ba ngày huấn luyện trong quân doanh, Nghiêm Hướng Dương cầu xin tiểu đội trưởng đưa mình đi gặp bác hai, khóc nói: “Cháu muốn về nhà…”

Thực tế thời điểm này, đất nước đang trải qua đợt tinh giản và tổ chức lại quân đội lần thứ năm, được gọi là giải trừ quân bị.

Nghiêm Lỗi nói với Nghiêm Hướng Dương để thằng bé đi lính và ném nó vào doanh trại, không phải để nó nhập ngũ mà yêu cầu cấp dưới của mình huấn luyện Nghiêm Hướng Dương chăm chỉ.

Nghiêm Hướng Dương không phải kiểu người thiên về học tập, nếu có thể chịu đựng được khó khăn, Nghiêm Lỗi thật sự có thể cho thằng bé nhập ngũ.

Tiếc là mộ tổ nhà họ Nghiêm không bay khói lên lần nữa, thằng nhóc này tham ăn lười làm, không có tư chất đi lính.

Cuối cùng, Nghiêm Lỗi mua cho cháu trai hai bộ quần áo mới và đưa cậu bé lên tàu về nhà.

Anh và đoàn trưởng Triệu uống rượu, thở dài: “Vẫn là Quân Quân tốt hơn.”

Quân Quân nhập ngũ rồi.

Tuy lúc nhỏ hơi nghịch nhưng khi lớn lên thằng bé đã trầm ổn hơn rất nhiều, là một người lính giỏi.

Đoàn trưởng Triệu nói: “Sau này Quân Quân phải nhờ vào cậu.”

Nghiêm Lỗi nói: “Anh yên tâm.”

Đất nước đang tinh giản quân đội, Triệu Đông Sinh đã lớn tuổi nên thay đổi công việc và xuất ngũ.

Nghiêm Lỗi và Quân trưởng Phan đã chạy cho anh ta, cuối cùng anh ta được phân công vào một đơn vị tốt.

Thiên hạ không có bữa tiệc nào không tàn.

Kiều Vi đến trạm tàu hỏa tiễn gia đình Triệu Đông Sinh.

Một loại gạo nuôi sống trăm người, mỗi người có quan điểm sống và giá trị khác nhau, nhưng điều này không ngăn cản họ trở thành hàng xóm thân thiết nhiều năm.

Trước sự mọc lên của các tòa nhà cao tầng, những người sống ở nhà riêng, có sân vườn, đúng là anh em xa không bằng láng giềng gần.

Mắt mọi người ươn ướt, họ nắm tay nhau.

“Chị Triệu, giữ gìn sức khỏe.”

“Kiều Vi à, cô cũng phải giữ gìn sức khỏe.”

Tạm biệt từ đây, mỗi người sống cuộc sống riêng.

Bước vào những năm tám mươi, làn sóng màu xanh quân đội nhạt dần, trang phục ra đường trở nên đa đạng hơn.

Sau khi thành lập quốc gia, thời đại bùng nổ tư tưởng đã đến.

Kiều Vi có cơ hội được đi bồi dưỡng tại trường Đảng Trung ương.

Trong số cán bộ cấp huyện, chỉ có Bí thư huyện ủy và một số cán bộ trung, thanh niên cấp cao mới có tư cách đi trường Đảng Trung ương. Đây là một cơ hội hiếm có đối với cán bộ thời đại này.

Kiều Vi không học đại học vì đại học là một lựa chọn không quá tốt đối với cô.

Bảo cô nghỉ làm bốn năm để đi học, quá lãng phí tuổi tác và lý lịch. Cái bằng cấp kia không có giá trị gì với một người như cô.

Bốn năm đủ để cô lập được thành tích xuất sắc trên cương vị của mình, tích lũy được nguồn lực và quan hệ vững mạnh.

Sau khi xuống xe lửa, vợ chồng Lữ Thiên Trạch và Lâm Tịch Tịch đến ga đón cô.

Đường phố Bắc Kinh không còn xuất hiện Volga, hầu hết đều là Santana. Xe của Lữ Thiên Trạch là Hồng Kỳ.

Bắc Kinh những năm tám mưới rất khác với Bắc Kinh mà Kiều Vi biết. Cô nhìn khung cảnh đường phố bên ngoài qua cửa sổ ô tô.

Điều này khiến mọi người hiểu lầm rằng đây là lần đầu tiên cô đến Bắc Kinh. Lâm Tịch Tịch nhiệt tình nói với cô: “Dì Kiều, lát nữa tôi sẽ đưa dì đi Bắc Kinh một vòng.”

Trong tình huống mà cả nam và nữ đều có quan hệ với cô, hầu hết sẽ theo cách gọi riêng. Lâm Tịch Tịch vẫn gọi Kiều Vi giống khi ở nhà mẹ đẻ của mình.

Kiều Vi quay người lại.

Mặt Lâm Tịch Tịch trắng nõn hồng hào, trông rất tốt. Tóc đã được uốn, quần áo cũng theo phong cách của thời đại này. Có thể thấy được cuộc sống rất tốt.

Trong mắt cô ta có ánh sáng, hiển nhiên rất hài lòng với cuộc sống của mình.

Kiều Vi cười đáp lại: “Vậy phiền cô.”

Lâm Tịch Tịch xua tay: “Không phiền, không phiền.”

Xe chạy thẳng tới nhà Lữ Thiên Trạch.

Kiều Vi gặp bà cụ nhà họ Lữ, cô cung kính chào bà, tặng những món đặc sản địa phương cô mang đến.

Bà cụ cực kỳ vui mừng: “Cuối cùng cũng đã gặp được cháu. Mấy năm đó đều nhờ các cháu.”

Trong bữa tối, Kiều Vi gặp ba đứa con của Lâm Tịch Tịch. Hiện giờ cô ta đã có cả nam cả nữ.

Cô cũng đã gặp đôi trai gái khác của Lữ Thiên Trạch. Cô nói với Lữ Thiên Trạch: “Chí Vĩ rất tốt, chỉ là thỉnh thoảng sẽ bị Quân Quân đánh. Nhưng thằng bé tiến bộ rất nhanh. Có Quân Quân ở đây, thằng bé sẽ không bị người khác đánh.”

Lữ Thiên Trạch cười lớn: “Con nghé con đó.”

Năm đó, ba đứa con của Lữ Thiên Trạch được vợ mang đi, vạch rõ ranh giới với bố. Sau đó, vợ cũ của anh ta tái hôn, mấy đứa trẻ ở nhà ông ngoại.

Mãi đến khi Lữ Thiên Trạch được minh oan trở về thủ đô, anh ta mới đón bọn trẻ về.

Tuy nhiên, tình trạng hỗn loạn trong những năm đó và việc mẹ tái hôn đã khiến con cái không được giáo dục tử tế. Đứa thứ hai và thứ ba thì không sao, vì chúng còn quá nhỏ.

Nhưng con trai cả Lữ Chí Vĩ thực sự hơi nổi loạn, rất khó dạy bảo.

Lữ Thiên Trạch không còn cách nào, năm ngoái đành phải gửi con trai cả cho Nghiêm Lỗi, hiện giờ thằng bé đang ở cùng Quân Quân.

Cứng đầu là bị Quân Quân dạy dỗ ngay.

Thật ra Lữ Chí Vĩ và Quân Quân không có quan hệ huyết thống, nhưng xét theo mẹ kế Lâm Tịch Tịch, Quân Quân là cậu họ của thằng bé.

Lâm Tịch Tịch bất an: “Thật là, sao Quân Quân lại càn quấy như thế, chắc là chỉ đùa giỡn thôi.”

Nhưng bà cụ lại cười nói: “Cậu quản giáo cháu ngoại là chuyện hiển nhiên.”

Lâm Tịch Tịch thở phào nhẹ nhõm.
 
Thập Niên 60: Cuộc Sống Mỹ Mãn Của Vợ Trước Lót Đường Trong Niên Đại Văn
Chương 167



“Sợ cái gì.” Lữ Thiên Trạch nói: “Năm đó anh nhập ngũ còn bị Nghiêm Lỗi đánh mấy lần đấy. Quân doanh chính là như vậy.”

Mọi người bật cười.

Bà cụ nói: “Chắc con không biết, đó là do anh con bảo đấy.”

“Hả?”

“Anh con nói, mọi người biết con là em trai nó, sợ không ra tay được. Nó cố ý đi tìm Tiểu Nghiêm, Tiểu Nghiêm không sợ trời không sợ đất, thật sự đánh con một trận.”

Lữ Thiên Trạch: “…”

Cám ơn anh của em.

Một bữa cơm hòa thuận vui vẻ.

Người nhà họ Lữ nhiệt tình giữ cô lại: “Ở đây đi.”

Kiều Vi dịu dàng từ chối: “Cháu vào học, mọi người đã thống nhất sắp xếp chỗ ở.”

Bà cụ hiểu chuyện nói: “Cơ hội này hiếm có, hãy nắm bắt lấy.”

Không hề giữ cô lại.

Lữ Thiên Trạch và Lâm Tịch Tịch chở cô đến Hải Điện.

Lần bồi dưỡng này kéo dài ba tháng.

Ngày nghỉ, Lâm Tịch Tịch đưa cô đi tham quan Bắc Kinh.

Cô ta tiêu tiền hào phóng, quen thuộc với các nơi mua sắm xa hoa. Cô ta đưa Kiều Vi đi ăn đồ Tây, thái độ thong dong, sử dụng dao nĩa thành thạo.

Kiều Vi quan sát cô ta, đồng thời cô ta cũng quan sát Kiều Vi.

Cuối cùng, cô ta nói: “Dì Kiều, có phải gia cảnh của dì tốt lắm đúng không?”

Trước đây cô ta chỉ biết Kiều Vi là người có học thức, còn rất tài giỏi, đến bây giờ cô ta mới cảm thấy Kiều Vi có gì đó khác biệt.

Những thứ đó khác nhau, không nên xuất hiện ở một thị trấn nhỏ như thế.

“Nhà tôi ở thành phố Lâm, cô cũng biết đấy, tôi là con một.” Kiều Vi nói: “Nhưng nhiều người không biết, thật ra bà nội tôi là một đại tiểu thư bị sa sút.”

Điều này dường như có thể giải thích rất nhiều chuyện. Lâm Tịch Tịch nói: “Chẳng trách.”

Kiều Vi hỏi về cuộc sống của Lâm Tịch Tịch.

Đối với Lâm Tịch Tịch, Kiều Vi gần như có thể được coi là người nhà mẹ đẻ.

Cô ta cũng nói thật lòng: “Việc của tôi chủ yếu là chăm sóc bà cụ. Bà cụ là người ấm áp.”

Ấm áp là được, nếu cô ta tận tình chăm sóc bà cụ, bà cụ biết cô ta tốt, cũng sẽ đối xử tốt với cô con dâu có trình độ học vấn không cao này.

Bà cụ đã nghỉ hưu, có rất nhiều thời gian và kiên nhẫn để hướng dẫn cô ta từ từ.

Lâm Tịch Tịch thay đổi rất nhiều. Bây giờ cô ta đã giàu có, nhưng không có cảm giác nông cạn của nhà giàu mới nổi, tất cả là nhờ sự dạy dỗ của bà cụ.

Ngược lại, kiếp trước cô ta cũng hết lòng hết sức hầu hạ mẹ chồng. Mẹ chồng thành thị xấu tính của cô ta chưa bao giờ nói một lời tốt đẹp nào về cô ta.

Lạnh lòng thật.

Giữa người với người, sao lại có chênh lệch lớn như thế?

“Còn Thiên Trạch…” Lâm Tịch Tịch nói: “Tôi không để bụng. Lúc tôi gả cho anh ấy, tôi biết anh ấy là người như thế nào nên không để bụng.”

“Dì Kiều, dì đừng cười tôi. Tôi chỉ muốn sống một cuộc sống tốt đẹp.”

“Không phải có câu nói, tình yêu và bánh mì sao? Đời này, tôi chỉ muốn bánh mì.”

Kiều Vi hiểu rất rõ.

“Tình yêu không cao quý hơn bánh mì, rất nhiều lúc là lừa mình dối người thôi.”

“Chỉ cần biết mình muốn làm gì, biết mình nên làm gì, thế là được.”

Lâm Tịch Tịch còn muốn mời cô đi chơi vào những ngày nghỉ, nhưng Kiều Vi khéo léo từ chối, lấy cớ: “Tôi muốn giao lưu với các đồng chí cùng học bồi dưỡng nhiều hơn.”

Lâm Tịch Tịch bỏ cuộc nói: “Mẹ chồng tôi cũng nói cán bộ cấp huyện đến lần này là những người xuất sắc.”

Cô ta nói: “Cô thật tài giỏi.”

Nhưng đó chỉ là cái cớ, thực ra Kiều Vi còn có việc khác phải làm.

Cô đi theo ký ức đến một nơi, gõ cửa.

Lúc nghe thấy tiếng bước chân, tim cô đập rất nhanh, nhưng thật tiếc, người mở cửa lại là một người hoàn toàn xa lạ.

“Cô tìm ai?”

“Xin hỏi, Kiều Ái Bình có sống ở đây không?”

“Ai?”

“Kiều Ái Bình.”

Bố mẹ Kiều Vi ly hôn khi cô còn rất nhỏ. Cô sống với mẹ, cũng sửa thành họ mẹ.

Kiều Ái Bình là mẹ của cô.

Nhưng đối phương lại nói: “Cô tới nhầm nhà rồi.”

Ầm, cánh cửa đóng lại.

Kiều Vi đứng ở ngoài cửa, yên lặng hồi lâu.

Cô đến đồn công an, người ở phòng hộ khẩu đồn công an tra xét giúp cô: “Không có người như vậy”.

Kiều Vi rời đồn công an, đi bộ trên đường phố Bắc Kinh.

Lúc này, ngôi nhà sau này của cô ở đường vành đai thứ tư vẫn chưa tồn tại, nơi đó vẫn còn một khu đất hoang rộng lớn.

Thế giới này trông rất giống với thế giới ban đầu của cô, nhưng suy cho cùng nó không phải là một thế giới có cùng chiều không gian.

Không phải cùng một thế giới.

Không có mẹ.

Kiều Vi đứng trên đường rất lâu, thở dài một hơi.

Không sao, giờ cô cũng đã là mẹ rồi.

Cô đã có gia đình riêng của mình.

Sau khi bồi dưỡng tại trường Đảng Trung ương, Kiều Vi đã lấy được bằng tốt nghiệp của trường Đảng, thường được gọi là bằng trường Đảng.

Thứ này không thể thay thế bằng đại học để thi lên thạc sĩ hay tương tự, nhưng nó có ích cho sự nghiệp.

Huyện Bác Thành được nâng cấp lên thành phố và đổi thành thị trưởng Bác Thành.

Kiều Vi trở thành Bí thư Thành ủy.

Bí thư Kiều có phong cách quyết đoán mạnh mẽ, dám thi đua dám tiến tới, hơn nữa tầm nhìn lại ổn định và chính xác, các dự án được lập ra và kêu gọi đầu tư đều được khen ngợi.

Một chuyện mà người dân thành phố Bác Thành say sưa bàn tán là việc một lần Bí thư Kiều phát hiện ra kẻ lừa đảo như thế nào.

Hai người đàn ông nói tiếng Quảng Đông, cùng với bí thư, trợ lý và nhóm tay sai, y hệt những doanh nhân Hồng Kông giàu có.

Vào thời điểm này, thủ đô Hồng Kông và Đài Loan đã được sáp nhập vào đại lục, các thành phố đều đang thu hút đầu tư, đến nỗi giữa các thành phố còn có sự cạnh tranh gay gắt.

Chính quyền thành phố đánh giá rất cao hai doanh nhân Hồng Kông này, dành cho họ sự đón tiếp tiêu chuẩn cao.

Mọi chuyện diễn ra suôn sẻ cho đến khi Bí thư Kiều tự mình tham gia cuộc họp. Cô nghe các doanh nhân Hồng Kông nói chuyện ngay thẳng, mặt không khỏi lộ ra vẻ tế nhị.

Trong giờ nghỉ uống trà, cô thì thầm với thư ký một lúc, cô thư ký tỏ ra ngạc nhiên, vội vàng gật đầu rồi vội vã rời đi.

Nửa sau cuộc họp, khi không khí đang hòa thuận, Cục trưởng Cục công an tự mình dẫn người đến: “Bí thư!”

Kiều Vi nâng cằm: “Chính là hai người này.”

Khi cảnh sát còng tay hai “doanh nhân Hồng Kông giàu có” lại, người nào người nấy ngẩn ra. Người phụ trách tiếp đón đổ mồ hôi: “Bí thư, bí thư, chuyện này…”

Kiều Vi ngả người ra sau: “Lừa đảo.”

Bọn họ bị bắt và thẩm vấn, thú nhận rất nhanh. Hai người họ đúng là hai kẻ lừa đảo ở đại lục nói tiếng Quảng Đông.

Ánh mắt sáng như đuốc của Bí thư Kiều đã cứu thành phố Bác Thành khỏi tổn thất nặng nề, tức khắc trở thành tin tức nóng hổi một thời gian.

Nghiêm Lỗi hỏi cô: “Sao em phát hiện được?”

Kiều Vi nói: “Hai người này hoàn toàn không biết gì về Hồng Kông cả.”

Nghiêm Lỗi hiểu: “Em tới Hồng Kông rồi?”
 
Thập Niên 60: Cuộc Sống Mỹ Mãn Của Vợ Trước Lót Đường Trong Niên Đại Văn
Chương 168



Kiều Vi nói: “Em đã đến rất nhiều lần.”

Nghiêm Lỗi gật đầu.

Kiều Vi mỉm cười: “Anh không hỏi gốc gác của em sao?”

Cho tới nay, Nghiêm Lỗi chưa bao giờ hỏi.

Anh nhướng mày: “Không hỏi. Dù sao em cũng là vợ anh, không chạy được.”

Kiều Vi mỉm cười.

Lúc này đã có tivi, điện thoại, hệ thống sưởi tập trung và bình gas.

Dù sao đất nước đang không ngừng phát triển, cuộc sống ngày càng tốt đẹp hơn.

Nhưng một ngày nọ, Kiều Vi xem bản tin phát sóng về một bước đột phá quan trọng trong lực lượng quân sự của quân đội quốc gia, cảm thấy kỳ lạ.

Hình như…

Nhưng cô không phải là người đam mê quân đội, kiến thức của cô về lĩnh vực này thực sự rất hạn chế. Không rõ liệu bản tin trên TV có đi trước thời đại hay không.

Hôm nay cô đang đi làm, đột nhiên có người mặc quân phục đi tới văn phòng: “Bí thư, mời ngài về nhà ngay.”

Kiều Vi ngạc nhiên: “Sao vậy?”

Người mặc quân phục nói: “Con trai ngài đã trở về.”

Kiều Vi vô tình làm đổ tách trà trên bàn, vẩy hết xuống đất.

Khi cô về đến nhà, trong sân có mấy người mặc đồ đen. Quần áo kia không phải đồng phục, nhưng Kiều Vi vừa nhìn có thể biết họ là một loại người.

Là quân nhân, cơ thể toát ra sự nguy hiểm.

Kiều Vi phớt lờ những người này, vội vàng bước vào nhà.

Một thanh niên trong phòng khách nghe thấy tiếng thì đứng dậy, mỉm cười với cô: “Mẹ.”

Nước mắt Kiều Vi chảy xuống.

Cô lao về phía cậu, muốn ôm cậu, nhưng cậu quá cao, phải nói là cậu ôm lấy cô.

“Mẹ, đừng khóc.” Nghiêm Tương nói: “Con trở về gặp mẹ.”

Kiều Vi vẫn không kìm được nước mắt.

Khi mới đến thế giới này, cô dự định tiếp nhận nguyên chủ, lấy thân phận của nguyên chủ tiếp tục sống. Vì thời đại này rất đặc biệt, có thể nói là với hoàn cảnh của cô lúc đó, cô không thể sống sót nếu không có Nghiêm Lỗi. Thế là cô tiếp nhận chồng con của nguyên chủ.

Tất nhiên, sau này cô và Nghiêm Lỗi dần dần mở lòng, trân trọng lẫn nhau, thu hút lẫn nhau, hai người cùng đi về phía nhau.

Nhưng ban đầu, khi cô đến thế giới hoàn toàn khác này, người làm bạn với cô nhiều nhất chính là Nghiêm Tương.

Sau này, Kiều Vi đã không còn là người “được giao phó” chăm sóc Nghiêm Tương nữa.

Sau này, Kiều Vi chính là mẹ của Nghiêm Tương.

Làm sao Kiều Vi có thể kìm được nước mắt?

Nghiêm Tương mỉm cười thở dài, nhẹ nhàng vỗ áo cô: “Được rồi, được rồi.”

Nghiêm Lỗi cũng vỗ vai cô: “Ngày vui mà…”

Cuối cùng, người khiến Kiều Vi ngừng khóc chính là Nghiêm Phù.

Nghiêm Phù cũng bị xe chuyên dụng đón từ trường về. Lúc này cô bé mười hai tuổi, đang học lớp sáu.

Cô bé lớp sáu cực kỳ khiếp sợ: “Anh trai còn sống?”

Nghiêm Tương: “…”

Kiều Vi: “…”

Nghiêm Lỗi: “…”

Cảnh vệ: “…”

Nghiêm Lỗi gõ đầu Nghiêm Phù: “Con nói bậy gì đó?”

“Không có.” Nghiêm Phù ôm đầu, vẫn không tin được: “Sao anh con còn sống được?”

Lúc cô bé còn nhỏ, mẹ chỉ vào ảnh chụp nói rằng đây là anh trai, anh trai rất thích cô bé, lúc còn nhỏ thường ôm cô bé đi khoe khắp nơi.

Cô bé hỏi anh đi đâu rồi.

“Đi chỗ thằng bé nên đi, đi rất xa.”

Nghiêm Phù rất thông minh, sau khi cô bé trưởng thành đã hiểu…

Anh của mình chết rồi.

Nếu trong nhà có người chết, người lớn không muốn trẻ con đau lòng nên sẽ nói với trẻ con rằng người thân đã đi rất xa.

Nghiêm Phù rất buồn bã, vì anh của cô bé rất đẹp trai.

Có lần bạn cô bé khoe anh trai, cô bé nói: “Tớ cũng có anh.”

Bạn học liếc cô bé: “Anh tớ sẽ đón tớ tan học, còn anh cậu đâu? Sao chưa từng nhìn thấy.”

Nghiêm Phù trốn đi khóc một trận.

Không được khóc, không được khóc, phải kiên cường, cô bé lau khô nước mắt tự nhủ như thế.

Chắc chắn anh trai đang ở trên trời dõi theo mình.

Mình phải làm em gái kiên cường.

Nghiêm Tương: “…”

Kiều Vi: “…”

Nghiêm Lỗi: “…”

Cảnh vệ: “…”

Cho dù cảnh vệ áo đen được huấn luyện nghiêm khắc, lúc này biểu cảm cũng hơi co rút.

Mặc dù khóc rồi lại cười, cuối cùng cả nhà cũng đoàn tụ.

Điều tiếc nuối là Kiều Vi muốn tự mình xuống bếp nếu cơm cũng không được. Cảnh vệ nói cấp bậc của Nghiêm Tương quá cao, bữa cơm sẽ do đầu bếp riêng chịu trách nhiệm.

Mọi người rất ăn ý không hỏi Nghiêm Tương làm công việc gì.

Chỉ cần biết cậu cống hiến to lớn cho quốc gia là được.

Trái lại là Nghiêm Phù, cô bé gặp được anh trai, không hề có sự ngăn cách, thân thiết với nhau tức thì.

Nhưng có một việc cô bé vô cùng bất mãn với anh mình.

“Anh, lúc anh đặt tên cho em có suy nghĩ không!” Cô bé phàn nàn: “Nghiêm Phù, Nghiêm Phù, bạn học cứ gọi em là Diễm Phúc.”

Nếu tên của bạn nhỏ có âm đọc gần giống nhau, lúc học tiểu học sẽ có biệt danh, chuyện này không tránh được.

Nghiêm Tương: “À… Xin lỗi.” Cậu xoa đầu cô bé, dịu dàng nói xin lỗi: “Đây là lần đầu tiên anh đặt tên cho người khác.”

“Thôi được.” Nghiêm Phù phóng khoáng xua tay: “Em không so đo nữa.”

Cả nhà bật cười.

Kiều Vi hỏi cậu: “Con được ở lại bao lâu?”

Nghiêm Tương nói: “Ba ngày, con chỉ được nghỉ ba ngày.”

Kiều Vi gật đầu.

Nghiêm Lỗi hỏi: “Con muốn gặp Quân Quân không? Thằng bé cũng ở quân khu.”

Nghiêm Tương nhìn cảnh vệ, cảnh vệ lắc đầu.

Cậu khẽ thở dài: “Không cần.”

Triệu Kiến Quân không ở trong danh sách thẩm định an toàn.

Buổi chiều, Nghiêm Tương và bố mẹ ngồi trong sân hóng mát.

Cậu hỏi Kiều Vi: “Gần đây mẹ có chú ý tin tức không?”

Trong mắt cậu có vẻ mong chờ.

Nghiêm Lỗi không rõ ý cậu.

Kiều Vi nghĩ đến tin tức lúc trước khiến cô cảm thấy kỳ lạ, trong mắt hiện vẻ hiểu ra.

Thì ra không phải ảo giác.

Sức mạnh của cô nhỏ nhoi chỉ có thể thay đổi vài người, vài việc.

Nhưng Nghiêm Tương được thiết lập chiều không gian siêu việt, cậu có thể ảnh hưởng quốc gia, ảnh hưởng thế giới.

Cô gật đầu: “Mẹ thấy.”

Nghiêm Tương cười.
 
Thập Niên 60: Cuộc Sống Mỹ Mãn Của Vợ Trước Lót Đường Trong Niên Đại Văn
Chương 169: Hoàn



Cậu biết mẹ sẽ hiểu.
Ba ngày này cậu không đi đâu cả, chỉ ở bên cạnh người nhà.
Ba ngày sau cậu rời đi.
“Bây giờ quy định an toàn khác hẳn trước kia.” Cậu nói: “Chúng ta có thể liên lạc với nhau, mặc dù hơi phiền phức, cần trung gian.”
Thời đại khác biệt, tình hình quốc tế cũng khác.
Dù sao bây giờ không phải những năm sáu mươi bảy mươi, ngày nào cũng đề phòng quốc gia tư bản chủ nghĩa bắn đạn hạt nhân.
Chuyên gia vô cùng bận rộn nhưng không đến mức tách rời người nhà cả đời.
Kiều Vi gật đầu: “Ừm.”
Nghiêm Phù nhăn nhó, nhưng trước khi Nghiêm Tương đi vẫn giao cho cậu một xấp thư: “Thư cho anh.”
Nghiêm Tương ngạc nhiên: “Là gì thế?”
Nghiêm Phù thấy anh trai muốn mở ra, vội cản lại: “Anh đi về hãy xem!”
Mặt cô bé đỏ lên.
Nghiêm Tương gật đầu, tạm biệt bố mẹ và em gái lần nữa, ngồi xe rời đi.
Trên xe, cậu bóc thư ra xem.
Chữ viết từ xiêu vẹo đến ngay ngắn xinh đẹp.
Thì ra mấy năm nay Nghiêm Phù đều vết thư cho “Anh trai đi đến nơi xa”.
Nói là thư thì không bằng nói là nhật ký.
Trong đó ghi chép về quá trình trưởng thành và tâm sự của cô bé.
Nghiêm Tương đọc xong không kìm được cười.
Cười xong lại rơi nước mắt.
Vì mơ ước của mình, cậu bỏ qua quá trình trưởng thành của em gái, bây giờ lại được bù đắp.
Theo tin thời sự mỗi năm, Kiều Vi nhìn thế giới này càng lúc càng chệch hướng thế giới cũ của cô.
Trong thế gới này, quân sự, khoa học kỹ thuật, quốc gia đột phá với tốc độ không thể tưởng tượng được.
Một quốc gia phương Đông hùng mạnh đang hồi sinh với tốc độ cực nhanh.
Vì thế tình hình thế giới trở nên khác thế giới kia.
Kiều Vi vô cùng xúc động.
Đây có phải là thế giới những người trên mạng muốn nhìn thấy không.
Có lẽ chính là nó.
Nhờ việc điều chỉnh quy định an toàn, bây giờ người nhà họ Nghiêm có thể liên lạc với Nghiêm Tương. Mặc dù trung chuyển hơi phiền phức nhưng tốt hơn là mất liên lạc hoàn toàn mấy năm trước.
Nhất là Nghiêm Phù, mỗi năm cô bé sẽ viết mấy bức thư cho anh trai.
Cô bé dần lớn lên, có quá nhiều tâm sự không muốn nói cho người lớn tẻ nhạt, chỉ muốn tâm sự với anh trai ở phương xa.
Tuổi dậy thì khiến người ta vô cùng quan tâm!
Đến mức anh trai cống hiến vì nước đành phải vội vàng dựa vào đường dây an toàn liên lạc với mẹ: “Mẹ chú ý, có thằng nhóc xấu xa dụ dỗ Phù Phù.”
Cậu rất tức giận, đẳng cấp gì mà dám dụ dỗ em gái khiến cậu lo được lo mất.
Cậu muốn bắn tên lửa tới.
Nghiêm Phù bị anh ruột đâm sau lưng!
Cô bé tức giận đến mức không viết thư cho anh trai ba tháng.
Anh trai là người bố thứ hai! Không thể tin tưởng giống như bố mẹ!
Bây giờ là thập niên chín mươi, Nghiêm Lỗi đã được thăng chức Quân trưởng, Kiều Vi vào ủy ban tỉnh.
Nghiêm Phù thi đỗ đại học QH.
Mặc dù Nghiêm Phù không được thiết lập siêu trí não như anh trai nhưng vẫn dính hào quang của bố nam chính, là sinh viên xuất sắc vô cùng thông minh.
Ở Bắc Kinh có nhà họ Lữ trông nom, bố mẹ không hề lo lắng.
Trái lại, Nghiêm Phù gọi điện thoại về: “Mẹ, bây giờ có liên lạc được với anh con không?”
“Không liên lạc được.” Kiều Vi nói: “Chẳng phải lần trước nó ở lại đã nói rồi à, tham gia vào dự án bảo mật cao, cắt đứt liên lạc, phải chờ nó ra.”
“Vậy khi nào anh ấy ra?”
“Ai biết được, có lẽ mấy tháng, hoặc là mấy năm.”
Những đột phá về công nghệ của quốc gia khiến Kiều Vi câm lặng, dù sao cũng có cái ngang tầm thế giới.
Phát triển thế nào thì thế ấy vậy, những chuyện này không phải chuyện cô có thể khống chế được.
Nghiêm Phù tức chết: “Vậy mẹ nói với anh ấy, bảo anh ấy bình tĩnh đi! Con đến để đi học, đừng gây nhiều chuyện phiền phức cho con! Ngày nào các thầy cô cũng đến gặp con, xem con như gấu trúc lớn, con còn có thể đi học được à.”
Một nhóm người lớn tuổi có ảnh dán trên bảng tuyên truyền ngày nào cũng đến thăm cô, hỏi han ân cần, khoảng thời gian này không thể nào sống nổi!
Kệ!
Kiều Vi và Nghiêm Lỗi không quan tâm cuộc sống đại học của Nghiêm Phù.
Bây giờ bọn họ quan tâm cuộc sống của Nghiêm Tương hơn.
Nghiêm Tương hai mươi tám tuổi vẫn độc thân, không có một người bạn gái.
Phòng thí nghiệm chính là bạn gái của cậu.
Mặc dù bọn họ là bố mẹ của Nghiêm Tương nhưng vẫn ngoài tầm với.
Mãi đến bốn năm sau, bỗng nhiên Nghiêm Tương liên lạc về nhà: “Con kết hôn rồi, con đưa cô ấy trở về cho mọi người gặp mặt.”
Vợ của Nghiêm Tương không thể nói là đẹp, nhưng khí chất của cô ấy khác biệt, có vẻ lạnh lùng.
Cảm giác quá lý trí.
Đến nỗi Kiều Vi thầm hoài nghi có phải cô ấy là người máy AI, dù sao cô cũng không ngạc nhiên khi bên cạnh Nghiêm Tương có thứ gì đó khó tin.
Nhưng cô ấy đúng là người sống.
“Cô ấy là thiên tài.” Nghiêm Tương nói.
Có thể được cậu gọi là “Thiên tài” thì cô ấy không phải là thiên tài bình thường.
Kiều Vi khẽ hít một hơi, lại thở dài một hơi.
Mặc dù cô ngóng trông Nghiêm Tương có vợ, nhưng không muốn vợ Nghiêm Tương chỉ có thể bầu bạn trong cuộc sống, an ủi trong tình cảm.
Thiên tài cần được thấu hiểu.
Cô ấy và cậu giống nhau, vậy thì tốt quá.
“Cô ấy sinh ra trong gia đình không tốt, bọn họ không hiểu cô ấy khiến cho cô ấy rất đau khổ.” Nghiêm Tương nói với mẹ: “Cô ấy không may mắn như con nên tính cách hơi lạnh nhạt, nhưng thật ra cô ấy là người tốt.”
Kiều Vi nói: “Không sao, con bé sống với con, con và con bé hòa hợp là được rồi.”
Trước khi đi, cô gái ấy chào tạm biệt Kiều Vi.
“Con hâm mộ Nghiêm Tương.” Cô bé vụng về bộc lộ tình cảm của mình: “Anh ấy là người rất dịu dàng, con luôn muốn biết gia đình thế nào mới nuôi dưỡng được anh ấy như thế, bây giờ con đã biết rồi.”
Kiều Vi dặn cô ấy: “Hai con phải chăm sóc lẫn nhau.”
Hai người gật đầu.
Bọn họ làm công việc như thế, lần tiếp theo gặp mặt sẽ là nhiều năm sau.
Thật vậy, lần gặp mặt sau Kiều Vi đã năm mươi lăm tuổi, cô về hưu.
Nghiêm Tương và vợ trở về, còn dẫn theo con.
Đứa nhỏ này ba tuổi, mặc dù đã nói chuyện qua điện thoại nhưng đây là lần đầu gặp nhau.
Cuối cùng Kiều Vi và Nghiêm Lỗi thăng chức làm ông bà.
Hai người ôm thằng bé không muốn buông tay, còn tranh luận với đối phương ai ôm nhiều hơn.
Vợ chồng Nghiêm Tương nhìn nhau, nói tính toán của mình: “Chúng con muốn giao thằng bé cho bố mẹ.”
Công việc của bọn họ quá đặc biệt, ở trong phòng thí nghiệm nhiều ngày không về nhà là việc bình thường.

Hai vợ chồng đã thảo luận nghiêm túc, giao con cho bảo mẫu nuôi dưỡng không bằng giao cho ông bà nội.
Vợ của Nghiêm Tương nói riêng với Kiều Vi: “Con không thể nào đảm nhiệm việc làm mẹ.”
Ai cũng muốn cân bằng giữa sự nghiệp và gia đình, nhưng nào đơn giản như thế.
Cô ấy nói: “Con hi vọng thằng bé có thể trưởng thành như Nghiêm Tương.”
Kiều Vi nói: “Bố mẹ sẽ cố gắng hết sức.”
Con trai và con dâu rời đi.
Kiều Vi và Nghiêm Lỗi ôm cháu về phòng chuẩn bị ngậm kẹo đùa cháu.
Nghiêm Lỗi nói: “Cho anh ôm một lát nhé?”
“Em vẫn ôm chưa đủ.”
“Em đã ôm lâu rồi.”
“Vẫn chưa ôm đủ.”
“Hừm.” Nghiêm Lỗi không tranh giành nữa, anh hành động.
Kiều Vi hét lên: “Ôi, anh làm gì thế?”
“Em ôm cháu, anh ôm em chứ sao.” Nghiêm Lỗi ôm cả hai lên.
“Anh muốn gãy lưng hả? Thả em xuống ngay!”
“Anh đã bảy mươi đâu, chưa già tý nào nhé.” Nghiêm Lỗi hừ hừ: “Ôm chặt vào không là ngã đấy.”
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back