Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết

[BOT] Mê Truyện Dịch
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 455: Chương 455



Sở Hàm đột nhiên hiểu ra, Tống Thanh Huy là phần tử trí thức rất điển hình của niên đại này. Sau khi dựng nước, lãnh đạo đưa ra khẩu hiệu “Phụ nữ có thể gánh nửa bầu trời”, các đồng chí phụ nữ nhao nhao tham gia cương vị công tác, ôm cả công việc gia đình, đồng chí phụ nữ ở niên đại này có thể nói là thật sự có thể gánh nửa bầu trời. Chịu ảnh hưởng của hoàn cảnh, đàn ông, nhất là phần tử trí thức đều không còn nhiều tư tưởng chủ nghĩa đàn ông nữa, đàn ông và phụ nữ đều bình đẳng cùng tiến.

Cho nên theo Tống Thanh Huy, Tiểu Muội có ra nước ngoài bồi dưỡng hay không đều là chuyện của bản thân cô, anh có thể ủng hộ là tốt nhất, không muốn ủng hộ thì cũng không có tư cách phản đối.

Nhưng bất kể là suy nghĩ vì Tiểu Muội hay là suy nghĩ trên lập trường ngược lại, anh đều lựa chọn ủng hộ vô điều kiện.

Sở Hàm đoán không lầm, quả thực bất kể xuất phát từ phương diện nào, Tống Thanh Huy đều chưa từng muốn ngăn cản Diệp Tiểu Muội đi nước ngoài, chỉ là anh thật không ngờ sự ủng hộ của mình lại đổi lấy Diệp Tiểu Muội bặt vô âm tín, càng không ngờ bản thân anh lại nóng ruột nóng gan như vậy, tâm trạng liền có chút khó dằn.

Tống Thanh Huy tiếp tục đen mặt lại, Sở Hàm cũng như có điều suy nghĩ, Thẩm Tư Mặc đột nhiên ngoảnh lại, nhỏ giọng nói với cô: “Nếu như đổi lại là em, anh cũng sẽ dốc toàn lực ủng hộ.”

Sở Hàm kinh ngạc, rất nhanh đã phản ứng lại, chủ động đặt lên bàn tay đang đặt ở mặt bàn của anh ấy, cảm động nói: “Anh yên tâm, nếu như em đi nước ngoài nhất định sẽ gọi điện thoại định kỳ cho anh.”

Thẩm Tư Mặc gật đầu tỏ ý tin tưởng không nghi ngờ.

Tống Thanh Huy: ...

Mẹ nó chứ tan nát cõi lòng.

*

Tại nước Mỹ xa xôi, lần này Diệp Tiểu Muội đúng là còn oan hơn cả Thị Kính, cô tin tưởng tràn đầy vượt qua đại dương, giống như mọi người nghĩ, cảm giác mình đi nước ngoài là để ăn chơi hát lượn mở mang kiến thức, hoàn toàn không ngờ, ở nước Mỹ đừng nói là ăn beefsteak, bây giờ ngay cả hamburger cũng sắp không ăn nổi nữa, có thể gọi là một kẻ nghèo rớt mồng tơi!

Ngẫm lại việc làm ăn mà cô và chị nữ chính hùn vốn đã ngày kiếm đấu vàng rồi, nhưng đến nước Mỹ, ngay cả một ngày ba bữa cũng sắp không ăn nổi, nghe có vẻ tuyệt đối không khoa học song đây cũng là sự thực, bởi vì lúc Diệp Tiểu Muội ra khỏi nước căn bản không mang theo kho bạc nhỏ của mình.

Diệp Tiểu Muội không phải người hẹp hòi, đời trước đi nước ngoài bình thường như cơm bữa cho nên vừa quyết định phải ra nước ngoài, cô đã rất có kinh nghiệm mang theo sổ tiết kiệm đến ngân hàng đổi đô la, để đảm bảo có thể ăn ngon uống đã ở nước Mỹ, cô phải chuẩn bị càng nhiều càng tốt.

Bây giờ tỉ giá hối đoái nhân dân tệ đổi sang đô la không cao, Diệp Tiểu Muội không nói đổi hết tất cả tiền gửi ngân hàng nhưng chí ít cũng phải đổi dăm ba ngàn đô la, cô mới có thể yên tâm được.

Nhưng mà dự trữ ngoại hối của quốc gia eo hẹp, căn bản không cho phép đổi với mục đích cá nhân, Diệp Tiểu Muội kích động chạy đến ngân hàng, cuối cùng công cốc trở về, cả người đều rất phiền muộn cho nên đi tìm chú Vương trước.

DTV

Chú Vương nói với Diệp Tiểu Muội, vấn đề tiền nong không cần cô quan tâm, vé máy bay học phí và sinh hoạt phí đều có quốc gia bỏ ra, đến lúc đó sẽ có thầy cô dẫn đội, mỗi tháng sẽ cho bọn họ sinh hoạt phí cố định, cô chỉ cần yên tâm học tập là được rồi.

Cả đời Diệp Tiểu Muội lần đầu tiên được quốc gia bỏ tiền đưa cô đi nước ngoài chơi, cảm giác vô cùng tốt, thế là thực sự không quan tâm gì hết, đến ngày ra khỏi nước liền một người nhẹ nhàng lên máy bay - ngay cả sổ tiết kiệm cô cũng không mang, dù sao cũng không đổi được thành đô la, mang ra ngoài cũng chỉ giống như một tấm giấy vụn.

Sau đó đến nước Mỹ rồi, Diệp Tiểu Muội lĩnh được tiền sinh hoạt phí tháng đầu tiên từ chỗ giáo viên dẫn đội, mở phong bì ra xem, “cảm động” đến suýt nữa chảy cả nước mắt.

Hết cách rồi, quốc gia họ nghèo rớt mồng tơi mà, nhịn ăn nhịn tiêu rút ít tiền ra, sinh hoạt phí cũng kẹt ở tiêu chuẩn thấp nhất, Diệp Tiểu Muội muốn mua cái hamburger kẹp thịt an ủi mình cũng phải tính số tiền còn dư lại có đủ chống đỡ đến cuối tháng hay không.

Rõ ràng ở trong nước cũng có thể ăn ngon uống đã, ra nước ngoài lại lăn lộn tới mức này, oán niệm trong lòng Diệp Tiểu Muội hầu như đã phá tan chân trời, chú Vương cực lực thúc đẩy cô ra khỏi nước tất nhiên đã đứng mũi chịu sào – lần này chú Vương đã hại c.h.ế.t cô rồi!
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 456: Chương 456



Ăn cũng không được ăn ngon rồi, lại để cho Diệp Tiểu Muội lúc nào cũng nhớ anh cả Tống, còn phải gọi điện thoại đường dài quốc tế cho anh. Đương nhiên là không thể nào, điện thoại đường dài không mất tiền ư? Có số tiền này thì thà rằng cô để mình ăn chút đồ ngon.

Cho nên anh cả Tống ở Bắc Kinh hóa thân thành hòn vọng phu, Diệp Tiểu Muội ở nước Mỹ nghèo đến mức ăn đất, hai người đều thảm không có khác biệt.

Nhưng Diệp Tiểu Muội cảm thấy thảm chỉ là cảm giác từ một phía của cô, bạn học đồng hành lại cho rằng nước Mỹ quả nhiên rất phồn hoa, nhà lầu chọc trời, ngựa xe như nước, còn có những thiết bị tiên tiến của trường học đều khiến cho bọn họ nhìn hoa cả mắt, hận không thể cắm rễ ở chỗ này không đi nữa.

Còn về sinh hoạt phí không đủ ăn, đó là tiêu chuẩn đối với Diệp Tiểu Muội, đối với phần lớn sinh viên mà nói, sinh hoạt phí vẫn rất dư dả, một ngày ba bữa đều có thể ăn no, thức ăn nhanh của nước Mỹ có dinh dưỡng hay không là một chuyện, chí ít nhiều chất béo hơn so với trong nước. Còn về không thể hàng ngày ăn thịt, vốn dĩ lúc ở trong nước họ đã không có cái mức sống này rồi, ra nước ngoài cũng không thể yêu cầu nhiều như vậy, mỗi tháng xài tiết kiệm một chút còn có thể thừa lại dăm ba đồng giống như ở trong nước, nói không chừng đợi khi trở về nước cũng có thể để dành được một “khoản lớn” đấy.

Vì vậy đám bạn đồng hành đều cảm thấy thời gian rất tốt đẹp.

Còn Diệp Tiểu Muội cũng thật sự không thảm như cô tưởng tượng, dung mạo của cô đẹp lại mang phong cách tây, tính cách còn rộng rãi phóng khoáng thích nói cười, ở nơi nào cũng có thể như cá gặp nước, đến nước Mỹ rồi cũng phải làm hai mắt người ta tỏa sáng trước một cô búp bê phương đông tinh xảo. Cộng thêm đời trước cô giao du rộng rãi, bạn bè quen biết cộng lại đều có thể hợp thành liên hợp quốc, rất biết cách kết giao với người nước ngoài. Điều này đã khiến các thiếu niên thiếu nữ nước Mỹ dù có thể coi thường đối với phần lớn người Hoa, Hoa Kiều nhưng lại rất vui lòng và chủ động giao thiệp với Diệp Tiểu Muội.

Điều kiện của những người bạn này tốt hơn đám Diệp Tiểu Muội nhiều, ở lúc đó đúng là khác nhau một trời một vực, chí ít họ có thể thi thoảng hẹn bạn bè mở potluck party.

DTV

Vì thế Diệp Tiểu Muội cũng rất sẵn lòng kết giao bạn bè với bọn họ.

Nhưng dù sao cũng là người đã kết hôn, suy cho cùng cũng không thể giống như độc thân nữa, dù cho trong đầu Diệp Tiểu Muội không có khái niệm tiết tháo nhưng vẫn vẽ cho mình một vòng tròn theo thói quen. Ví dụ như con gái mời cô ăn cơm hoặc là một đám người liên hoan thì cô sẽ vui vẻ đồng ý, đi ăn chùa uống chùa mà không có chút áp lực nào, ăn xong còn hứa suông, chờ bọn họ đến Bắc Kinh rồi cô sẽ mời mọi người ăn khắp thành phố Bắc Kinh vân vân. Nhưng khi vài người con trai hoặc đơn độc hoặc tổ chức thành đoàn thể mời cô thì cô sẽ từ chối theo phản xạ có điều kiện.

Chỉ dựa vào liên hoan ăn chùa uống chùa, mỗi tháng đều có thể ăn chực một lần đã xem là tốt rồi. Ai cũng biết nam sinh hào phóng nhất là ở trước mặt người khác phái, nhất là lúc theo đuổi nữ sinh, có thể nói là muốn sao không cho trăng, cho nên đây mới thực sự là con đường làm giàu. Ngay cả cơ hội xum xoe mà Diệp Tiểu Muội cũng không cho họ, tổn thất siêu thảm.

Những mỗi lần từ chối xong cô đều vô cùng hối hận, đến lần tiếp theo cô lại từ chối không chút do dự, quả thực có bệnh.

Đương nhiên Diệp Tiểu Muội không cảm thấy mình có vấn đề gì, cho nên cô hết sức hoài nghi anh cả Tống đã bỏ bùa sau lưng cô 🙂3J∠)

Tìm được “kẻ đầu sỏ gây nên”, bước tiếp theo đương nhiên chính là vợ chồng tính sổ rõ ràng, nhưng Diệp Tiểu Muội ở bờ bên kia Đại Dương xa xôi, tay không vươn được dài như vậy để mà đi tìm anh cả Tống hỏi tội, cô chỉ có thể biến đau buồn thành động lực, học tập cho giỏi, tranh thủ sớm ngày trở về tổ quốc tìm anh cả Tống tính sổ. Khi xuất phát chú Vương đã hù dọa cô, nói nếu không đủ nỗ lực, không học được tri thức nên học thì sẽ ở nước Mỹ hơn một năm, cái này gọi là “lưu ban”.

Diệp Tiểu Muội vẫn có kiến thức cơ bản, đi nước ngoài bồi dưỡng vốn là ngàn năm có một, còn bảo cô học không tốt thì ở thêm một năm, đây rốt cuộc là trừng phạt hay là phần thưởng? Nhưng mà cuộc sống ở nước ngoài thực sự quá khổ sở, chỉ sợ lỡ như, Diệp Tiểu Muội không muốn cược cho nên cô vẫn miễn cưỡng nghiêm túc học tập.
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 457: Chương 457



Cuối tháng năm năm 1981, đại học Nam California bắt đầu kỳ nghỉ hè dài đến tám mươi ngày, cuối cùng Diệp Tiểu Muội cũng có thể khởi hành trở về nước.

Đại học nước Mỹ giống trong nước, trước khi nghỉ cũng có thi cuối kỳ. Đương nhiên Diệp Tiểu Muội và các bạn đồng hành cũng tham gia sát hạch, thành tích được đưa ra trước khi nghỉ, một đám bạn học bọn họ đều lấy được thành tích tương đối ưu tú, giáo viên dẫn đội mở mày mở mặt, tỏ ý thừa dịp trước khi về nước dẫn bọn họ đi đại đô thị quốc tế chơi hai ngày.

DTV

Thật ra chuyến bay của bọn họ cất cánh từ New York, đi New York cũng là hành trình bắt buộc. Nhưng giáo viên dẫn đội còn nán lại hai ngày cho bọn họ chơi, cũng có thể nói là am hiểu lòng người.

New York đối với Diệp Tiểu Muội mà nói chỉ bình bình, đời trước đã chơi rất nhiều lần, đi dạo cảnh quan kém xa sự hấp dẫn của mua sắm.

Cô nghèo thì nghèo thật nhưng nhóm bạn đồng hành nhịn ăn nhịn tiêu, ngoại trừ cô ra, hầu như mỗi người đều để dành được chừng mười đô la. Diệp Tiểu Muội liền mượn hết tất cả số tiền không định tiêu của nhóm bạn đồng hành, nói sau khi về nước sẽ trả lại cả gốc lẫn lãi cho bọn họ.

Cứ như vậy, Diệp Tiểu Muội góp đủ “khoản lớn” hai trăm đô từ chỗ nhóm bạn đồng hành, tiếp đó lại đến chỗ giáo viên dẫn đội nhổ lông dê, giáo viên càng hào phóng hơn, ba giáo phiên đã góp cho cô một trăm đô la, Diệp Tiểu Muội bèn cất số tiền này tràn đầy phấn khởi đi shopping rồi.

Hai người trong số giáo viên dẫn đội đều là đại học ngoại ngữ Bắc Kinh, các sinh viên cũng chủ yếu đến từ đại học ngoại ngữ Bắc Kinh, những trường học khác đều không có ý kiến, dù sao người ta có địa vị giang hồ ở chỗ này.

Lúc Diệp Tiểu Muội đi tới vay tiền, chủ nhiệm Trần đại học ngoại ngữ Bắc Kinh bèn cười híp mắt hỏi cô sau khi về nước có tính toán gì không.

Chủ nhiệm Trần hỏi như vậy là bởi vì đêm trước hôm cuối kỳ, giáo sư Snape trong đại học Nam California đã chủ động hỏi Diệp Tiểu Muội có ý lưu lại đào tạo chuyên sâu hay không, ông ấy có thể tuyển cô. Bây giờ Diệp Tiểu Muội sợ nhất chính ở lại nước Mỹ ăn trấu nuốt cám, trăng của nước ngoài không hề tròn, cô chỉ mong ngóng được trở về nhà bèn từ chối lời mời của giáo sư Snape mà không hề do dự, sau khi từ chối cũng không để việc này ở trong lòng.

Chỉ là cô không ngờ chủ nhiệm Trần phụ trách đám bọn họ lại rất coi trọng “việc nhỏ” mà mình không để ý, chủ nhiệm Trần lại không phản đối lời từ chối của Diệp Tiểu Muội. Tuy là rất đáng tiếc nhưng quốc gia bỏ tiền bỏ sức đưa các sinh viên ra ngoài, làm như vậy là để cho bọn họ sau học thành tài sẽ đền đáp tổ quốc, ngộ nhỡ bạn học Diệp ở lại học nghiên cứu sinh, hai, ba năm sau còn muốn về nước hay không thì không nói chắc được nữa. Căn cứ vào lập trường này, chủ nhiệm Trần rất mừng trước quyết định của Diệp Tiểu Muội.

Trước kia cũng có một hai sinh viên được coi trọng trong lúc giao lưu, nhưng đều là sinh viên của đại học ngoại ngữ bọn họ, bạn học Diệp từ đại học sư phạm Bắc Kinh không có danh tiếng gì cũng có thể trổ hết tài năng, họ cũng nhìn thấy biểu hiện thường ngày của cô, chủ nhiệm Trần giống với chú Vương, cho rằng Diệp Tiểu Muội rất có thiên phú ở phương diện ngôn ngữ.

Bạn học Diệp không muốn bồi dưỡng ở đại học Nam California thì có thể tới đại học ngoại ngữ Bắc Kinh của họ, khoa ngoại ngữ của đại học ngoại ngữ Bắc Kinh đứng đầu đại học trong toàn quốc, Thanh Hoa Bắc Đại cũng không đuổi kịp. Bạn học Diệp tới đại học ngoại ngữ Bắc Kinh nhất định cũng sẽ có thể tỏa sáng, chủ nhiệm Trần vô cùng tin tưởng mời chào: “Tiểu Diệp, em tới đây học nghiên cứu sinh, sau khi tốt nghiệp muốn vào bộ ngoại giao thì đến bộ ngoại giao, muốn ở lại trường dạy học thì ở lại dạy, bất kể thế nào tiền đồ đều không tệ.”

Chủ nhiệm Trần nói rất khí phách, đáng tiếc Diệp Tiểu Muội không biết tiến thủ căn bản không động lòng.

Từ chối là tất nhiên rồi, chỉ là cô sợ nếu từ chối, có lẽ chủ nhiệm Trần sẽ không muốn cho mượn tiền nên Diệp Tiểu Muội cười nói hết sức lá mặt lá trái: “Chủ nhiệm Trần, việc này không phải em nói là được, còn phải suy nghĩ cẩn thận chứ ạ?”

Chủ nhiệm Trần nghe xong quả nhiên không tức giận, trái lại còn gật đầu rất tán thành: “Cũng phải, trường học các em bồi dưỡng em cũng không dễ dàng, mọi người nên cùng nhau thương lượng, hơn nữa còn hơn nửa năm mới tốt nghiệp, không gấp.”

Có thể thấy Diệp Tiểu Muội chó ngáp phải ruồi, đáp án này đã khiến cô để lại ấn tượng tốt tôn sư trọng đạo ở trước mặt chủ nhiệm Trần, Diệp Tiểu Muội duyên dáng xoa tay: “Vậy ngày mai đi dạo phố...”

Chủ nhiệm Trần sảng khoái móc ra năm mươi đô, cười nói: “Thầy chỉ có bấy nhiêu.”

Dường như tất cả thầy cô và bạn học cho vay tiền đều chưa từng hỏi vấn đề trả tiền, có thể thấy bọn họ tin tưởng không nghi ngờ cô, Diệp Tiểu Muội vừa tự hào với mị lực nhân cách của mình, vừa hưng phấn lấy ra quyển sổ nhỏ ghi lại: “Chủ nhiệm Trần năm mươi đô la... Cảm ơn chủ nhiệm, về nước em sẽ trả cho thầy!”
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 458: Chương 458



Sân bay quốc tế thủ đô khí phách rộng rãi được xây xong và đưa vào sử dụng vào tết nguyên đán năm 1980, không kịp lúc đám Diệp Tiểu Muội xuất phát, lúc trở về nước, điểm hạ cánh vừa hay chính là sân bay thủ đô mới tinh.

Sân bay mới được xây dựng hiện đại hoá điển hình, mặt sàn bóng loáng, sáng sủa sạch sẽ, từ trong ga có thể nhìn thấy sân bay rộng lớn và từng chiếc máy bay, cho người ta một cảm giác vui vẻ thu hết thế giới vào mắt, điều này làm vẻ mặt của đám thầy trò mới vừa trở về nước trở nên kích động lại tự hào, người diễn sâu như Diệp Tiểu Muội thì càng ngẩng đầu bước đi ở hàng đầu của đội ngũ.

Đi nước ngoài một lần dường như đã khiến khẩu vị của cô lớn hơn, Diệp Tiểu Muội không còn thỏa mãn với thân phận cao quý (tự phong) hy vọng của toàn thôn nữa, cô nghiễm nhiên đã coi mình thành cô nàng đẹp nhất cả cái Bắc Kinh, xách theo hơn nửa rương chiến lợi phẩm mà đi với khí thế của nữ hoàng catwalk.

Đám bạn đồng hành và thầy cô kích động tự hào chủ yếu là vì không ngờ họ mới đi một năm ngắn ngủi, trong nước đã phát triển kinh tế mạnh như vậy, nhìn diện tích mênh mông, sân bay thiết bị tân tiến này không kém quốc gia phát triển là bao, mẹ tổ quốc thật giỏi giang. Đám thầy trò đã thêm vô số lớp filter đắm chìm trong tâm trạng cảm động không cách nào tự kiềm chế.

Còn Diệp Tiểu Muội thì không giống vậy, cô còn chưa ra khỏi cảm giác vui sướng khi điên cuồng mua sắm, máy bay hạ cánh lại dấn thân vào trong hoàn cảnh quen thuộc như vậy, chợt có cảm giác thời gian đảo lộn, dường như đã về với trạng thái tùy tiện bay nhảy của đời trước, trong chốc lát đã phấn khởi đến mức sắp phiêu rồi.

Nhưng Diệp Tiểu Muội cũng chỉ phiêu chừng mười phút, chờ bọn họ ra khỏi cửa an toàn, nhìn thấy đội ngũ tiếp đón có thể nói là hùng hậu trong đại sảnh, đầu óc của Diệp Tiểu Muội lập tức tỉnh táo lại, bởi vì trong “đoàn bạn bè thân thích” tiếp đón có người cô thân cận nhất quen thuộc nhất - anh cả Tống.

Vừa nhìn thấy anh, trái tim phơi phới của Diệp Tiểu Muội lập tức bình tĩnh hạ cánh, tự nhiên không còn tâm trạng đi lĩnh hội cảm giác dường như đã cách mấy đời, nhất thời ngay cả chiến lợi phẩm cũng không muốn xách, ném cái vali xuống đất, cả người hưng phấn nhào về phía anh cả Tống: “Anh cả Tống ~~~”

Diệp Tiểu Muội vốn chính là người vô liêm sỉ, tu luyện một hồi ở nước Mỹ thì càng tu luyện bản lĩnh không coi ai ra gì tới mức lô hỏa thuần thanh. Cộng thêm đã hơn một năm không gặp anh cả Tống cô không kìm lòng được, trực tiếp nhào vào trong lòng anh cả Tống đã không thể biểu đạt được sự kích động của cô, Diệp Tiểu Muội bèn ôm lấy cổ anh cả Tống nhẹ nhàng nhảy lên, hai chân thuần thục vắt vòng quanh hông anh, không biết xấu hổ treo trên người anh cả Tống.

Lúc trước còn ở rất xa, Tống Thanh Huy liếc mắt đã chú ý tới Diệp Tiểu Muội, bởi vì ra nước ngoài, chỗ thay đổi lớn nhất của Diệp Tiểu Muội chính là bề ngoài. Cô nhuộm vàng mái tóc, không phải tóc vàng điển hình của người Âu Mỹ mà là loại màu sắc dường như bị ánh mặt trời chiếu vàng, rất đặc biệt, quả thực càng làm nổi bật lên nước da trắng và vẻ đẹp của con người cô; Diệp Tiểu Muội nhuộm vàng mái tóc còn chưa đủ, cô còn uốn xoăn sóng to, tóc xoăn xõa tung ra, lúc đi bồng bềnh như sóng biển.

Tạo hình đặc biệt như vậy đi ở trong một đám người tóc đen, tất nhiên là khiến người ta chú ý tới cô đầu tiên rồi.

Nhưng sau khi Tống Thanh Huy chú ý tới Diệp Tiểu Muội, tâm trạng lại hết sức phức tạp. Họ đi nước ngoài chưa đến một năm nhưng cũng xấp xỉ mười một tháng, trong thời gian này Diệp Tiểu Muội không hề gọi điện thoại, cũng không gửi thư, hoàn toàn quên sạch bọn họ, cộng thêm càng ngày càng nhiều báo đưa tin về cuộc sống hạnh phúc của người nước ngoài, bên cạnh càng ngày càng nhiều thân thích bạn bè bắt đầu ôm thái độ cuồng nhiệt đối với việc đi nước ngoài thậm chí là di dân, như vậy có phải người đã đi sẽ không muốn trở về nữa không?

Bình thường Tống Thanh Huy không phải người hay lo được lo mất, khổ nỗi lại gặp phải kẻ vô tâm như Diệp Tiểu Muội, rõ ràng trước khi rời đi đã nói rất hay, sẽ gọi điện thoại cho anh, sẽ nhớ anh, kết quả vừa ra khỏi nước liền quên mất mình còn có một ông chồng.

Đối mặt với Diệp Tiểu Muội như vậy, tất nhiên Tống Thanh Huy không tránh khỏi miên man suy nghĩ một trận.

DTV

Có thể là trong khoảng thời gian này anh đã suy nghĩ quá nhiều nên khi nhìn thấy Diệp Tiểu Muội, Tống Thanh Huy lại có chút “càng gần nhà càng sợ hãi”, không biết cô của ngày hôm nay sẽ đối với mình như thế nào.
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 459: Chương 459



Hoàn toàn không ngờ cô sẽ có phản ứng nhiệt tình trực tiếp như vậy, não Tống Thanh Huy lập tức trống rỗng, tay lại phản ứng nhanh chóng, vô thức đỡ chân của cô, tránh xuất hiện cục diện khó xử khi Diệp Tiểu Muội dùng sức không phù hợp mà nhảy lên.

Nhưng trong mắt mọi người, Tống Thanh Huy phản ứng theo bản năng chính là chứng cứ vợ chồng son vô cùng ăn ý, ánh mắt từ bốn phương tám hướng toàn bộ sảnh sân bay đều đổ dồn vào bọn họ.

Nhóm Diệp Tiểu Muội từ New York bay đến Bắc Kinh, đương nhiên không thể giàu có hào sảng bao cả máy bay, trên máy bay còn rất nhiều những hành khách khác, trong đó cũng không thiếu người nước ngoài tóc vàng mắt xanh. Những người nước ngoài này hoặc là đến Trung Quốc du ngoạn khảo sát, hoặc là vì thăm người thân thăm bạn bè, phát hiện cảnh tượng này cũng đều cảm thấy rất hứng thú mà vây xem.

Có lẽ còn có vài người trong nước cảm thấy cảnh này cay mắt, muốn coi thường nhưng lại không nhịn được liếc thêm vài lần, người nước ngoài lại có vẻ bao dung và nhiệt tình nhiều hơn, họ nhao nhao huýt sáo với Diệp Tiểu Muội và Tống Thanh Huy, còn có người giơ ngón tay cái lên kêu “good” với bọn họ, có lẽ là sợ bọn họ nghe không hiểu, còn cố ý dùng từ đơn giản nhất, có độ phổ cập cao nhất.

Nhưng Tống Thanh Huy vẫn bị họ làm cho mặt đỏ tới mang tai, suy nghĩ lung tung cũng tan thành mây khói, lúc này chỉ vội thấp giọng nói với Diệp Tiểu Muội: “Tiểu Muội, em mau xuống đi, như vậy không tốt đâu.”

Diệp Tiểu Muội tỏ ý chỉ muốn dựa vào người anh cả Tống như vậy không buông. Cô sống cuộc sống nước sôi lửa bỏng ở nước Mỹ, trong lòng đã khắc sâu ám ảnh lúc nhỏ, không ôm ôm hôn hôn anh cả Tống thì căn bản không thể tốt lên. ╮(╯3╰)╭

Diệp Tiểu Muội bắt đầu trở nên lưu manh, Tống Thanh Huy cũng không thể làm gì cô, đang lúc không làm sao được, giáo viên Trịnh dẫn đội chủ động đi tới hướng bọn họ.

DTV

Tống Thanh Huy còn tưởng rằng vị giáo viên này tới cứu vớt anh, không khỏi dùng ánh mắt cầu cứu nhìn đối phương, không ngờ giáo viên Trịnh còn trẻ hướng ngoại, luôn giao lưu với tất cả sinh viên, cũng đã thành bạn bè với Diệp Tiểu Muội, lúc này bạn bè qua đây, đương nhiên là đến xem náo nhiệt rồi.

Giáo viên Trịnh cười híp mắt la lên: “Tiểu Diệp, cái gọi là tạm xa nhau thắng tân hôn chỉ ôm thì làm sao có thể biểu đạt tình cảm nhớ nhung của các em đối với nhau chứ? Nên hôn một cái chứ, ở nước Mỹ không phải chúng ta thường thấy ư, hôn nồng nhiệt, kiss, làm đi~”

Tống Thanh Huy ngoài trợn mắt há mồm còn điên cuồng từ chối giống như một cô gái nhà lành sắp sửa bị ăn sạch: “Tiểu Muội, em đừng hồ đồ, nhiều thầy cô và bạn học như vậy đều đang nhìn đấy. Nếu như em... cũng nên chờ chúng ta về nhà hẵng nói.”

Đương nhiên Tống Thanh Huy nói câu ám chỉ cuối cùng kia rất nhỏ, đảm bảo chỉ có hai người bọn họ có thể nghe. Nhưng với anh tính cách mà có thể nói ra những lời này chứng tỏ đã bất chấp tất cả vì bảo vệ tiết tháo rồi.

Hai mắt Diệp Tiểu Muội tỏa sáng, đối với cô mà nói đương nhiên là sau khi về nhà như này như kia với anh cả Tống thì càng có sức hấp dẫn hơn, chỉ có thể tiếc nuối nhìn đôi môi gần trong gang tấc của anh, ngoảnh lại nói một cách hiên ngang lẫm liệt với giáo viên Trịnh: “Lão Trịnh, thầy đừng trêu đùa vớ vẩn, chúng ta có thể trưởng thành hơn một chút không?”

Bạn học Diệp vừa treo ở trên người bạn đời không chịu xuống giống như sinh viên tiểu học, vừa khuyên anh ấy trưởng thành hơn. Lời này sao lại nực cười như vậy chứ? Giáo viên Trịnh cũng vui vẻ một lúc mới biết nghe lời phải tỏ ý mình không nói đùa nữa, sau đó đặt hành lý của Diệp Tiểu Muội tới trước mặt họ: “Đây là đồ mà Tiểu Diệp ném ở trên đất, sân bay người đến người đi, chớ làm mất đấy.”

Nhìn thấy vali, Diệp Tiểu Muội tự nhiên nhớ lại chiến lợi phẩm của mình, thuận tiện cũng nhớ lại chỗ nợ nần ngập ấy, lần này không cần thúc dục nữa, chủ động trèo xuống người anh cả Tống, hỏi: “Anh cả Tống, anh mang theo tiền không?”

Tống Thanh Huy:...

Không ôm ôm hôn hôn đã đòi anh tiền, rốt cuộc Diệp Tiểu Muội nhớ anh hay là không nhớ anh?

Tâm trạng có phức tạp hơn nữa, Tống Thanh Huy vẫn phải nghe lời móc ví da ra: “Mang theo một ít, sao vậy?”

Diệp Tiểu Muội đi nước ngoài không mang được tiền gửi ngân hàng trong nhà, quyền tài chính để Tống Thanh Huy tạm thời bảo quản, có điều bình thường anh không có nhiều chỗ phải tiêu đến tiền, ngày hôm nay vì tới đón Diệp Tiểu Muội mới cố ý bỏ thêm ít tiền vào trong ví.

Nhưng anh có chuẩn bị đầy đủ hơn nữa cũng không chịu nổi cô vợ phá gia nhà mình, Diệp Tiểu Muội nhận lấy ví tiền đếm, hết sức phiền muộn thở dài: “Không đủ...”
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back