Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Thập Niên 90: Tổ Đối Chiếu Trong Văn Niên Đại Lựa Chọn Nằm Thắng

Thập Niên 90: Tổ Đối Chiếu Trong Văn Niên Đại Lựa Chọn Nằm Thắng
Chương 140


Từ sau khi kết bạn với Vu Cẩn trên ICQ, chuyện mà Ôn Chỉ Văn làm nhiều nhất sau khi mở máy tính lên mạng chính là đăng nhập vào tài khoản ICQ.

Qua hơn nửa tháng, Ôn Chỉ Văn vẫn chỉ có một người bạn là Vu Cẩn.

Nguyên nhân chủ yếu là bởi vì trước mắt người trong nước sử dụng phần mềm này vẫn rất ít, hơn nữa toàn tiếng Anh, giao diện cũng không có phiên bản tiếng trung, vô hình trung nâng cao trình độ sử dụng của những người dùng trong nước.

Thật ra Ôn Chỉ Văn có nhận được một vài lời mời kết bạn.

Nhưng cô đều từ chối toàn bộ, dù sao thì cách một màn hình, ai biết ở đối diện là người hay là quỷ chứ!

Lại còn tự nhiên thêm bạn với người lạ, chắc chắn không phải cái gì thứ tốt!

Ôn Chỉ Văn đã từng bị một bài học vô cùng có thành kiến mà thâm nghĩ.

Cũng bởi vì như thế, Ôn Chỉ Văn chỉ coi ICQ là một phần mềm chuyên môn dùng để nói chuyện phiếm với Vu Cẩn mà thôi. Hai người lệch múi giờ đến mười mấy tiếng, lúc bên này Ôn Chỉ Văn là ban ngày thì Vu Cẩn bên kia là buổi tối; lúc bên này Ôn Chỉ Văn là buổi tối thì Vu Cẩn bên kia lại là ban ngày.

Theo lý thuyết, hai người hẳn là không có nhiều thời gian nói chuyện phiếm như vậy.

Nhưng kỳ lạ là, mỗi lần đăng nhập vào phần mềm Ôn Chỉ Văn đều thấy Vu Cẩn đều đang online.

Hơn nữa Ôn Chỉ Văn vừa online không bao lâu, Vu Cẩn sẽ gửi tin nhắn đến.

Ôn Chỉ Văn quan sát đã lâu, cuối cùng không nhịn được hỏi cô ấy: "Buổi tối em đều không ngủ được sao?"

Vu Cẩn im lặng trong chốc lát mới trả lời: "Em chỉ mở máy tính để đó thôi."

"Nhưng chị cảm thấy hình như em rất nhàn, trường của các em không có bài tập và luận văn sao?" Ôn Chỉ Văn tiếp tục hỏi.

"Mấy thứ đơn giản đó chẳng tốn bao nhiêu thời gian cả." Hàng chữ của Vu Cẩn nhìn qua còn có chút kiêu ngạo.

Ôn Chỉ Văn xác định, người này quả nhiên rất rảnh.

Nếu cô ấy đã rảnh như vậy, không bằng... Ôn Chỉ Văn sung sướng gõ dòng chữ tiếp theo ở trên bàn phím: "Thoạt nhìn em rảnh ghê, không bằng em phát triển trò chơi này cho chị chơi cho đỡ chán đi, gần đây nhàm chán ghê đó."

Vu Cẩn trả lời lại ba dấu chấm hỏi.

Sau đó lại trả lời tiếp một câu: "Trò chơi gì?"

Ôn Chỉ Văn cảm thấy để Vu Cẩn phát triển cái game RPG này cho cô đúng là hơi làm khó người khác, nhưng một trò chơi nhỏ có thể giết thời gian thì cũng ổn lắm.

Ôn Chỉ Văn ngẫm nghĩ, đánh chữ: "Đào quặng, trồng rau linh tinh?"

Vu Cẩn: "Tạm biệt."

Ôn Chỉ Văn: "..."

Được rồi, thật ra cô cũng chỉ thuận miệng nhắc tới thôi.

Nhưng mà một lát sau, Vu Cẩn vừa nói tạm biệt lại gửi tin nhắn lại đây.

"Chị nói cụ thể cho em nghe coi nào?"

"Cái gì đào quặng, trồng rau? Đào quặng chính là chị đi tìm cái mỏ than lấy cái xẻng đi đào thôi á! Trồng rau thì cửa nhà chị không phải có khối đất sao? Chính mình vác cái cuốc đi trông là được, còn phải nhờ người phát triển trò chơi cho chị?" Vu Cẩn tỏ vẻ rất không hiểu.

Ôn Chỉ Văn dở khóc dở cười mà trả lời: "Đây không phải là cùng một chuyện. Hơn nữa, chính mình động tay trồng trọt thì mệt biết bao, nào có thoải mái bằng việc chỉ động động ngón tay chơi trò chơi thôi!"

Ôn Chỉ Văn nói hai trò chơi, đúng là trò chơi nhỏ mà cô khi còn nhỏ ở trên mạng rất thịnh hành.

Vốn di cô còn cho rằng lúc này trên mạng hẳn là có, định chơi một chút để ôn lại kỷ niệm, kết quả tìm rất lâu cũng chưa tìm được, lúc này Ôn Chỉ Văn mới ý thức được có lẽ trò chơi đó còn chưa được khai phá ra...

Ôn Chỉ Văn nói cặn kẽ về cách chơi hai trò chơi này với Vu Cẩn.
 
Chương 141


Trò chơi đào quặng nói đúng ra hẳn là đào vàng, thông qua giao diện khống chế trò chơi là một cái móc ở phía trên, gắp những miếng vàng to rơi rụng dưới nền đất lên, trong thời gian một phút gắp được số vàng nhất định mới có thể tiến vào cửa tiếp theo.

Vì tăng độ khó của trò chơi, thông thường ở bên cạnh miếng vàng sẽ có đặt một vài cục đá hoặc là mấy đồ vật không đáng giá tiền để chặn đường.

Đồng thời, người chơi cũng có thể mua sắm thuốc nổ linh tỉnh để nổ bỏ cục đá chặn đường.

Dù sao chính là một cái trò chơi nhỏ rất đơn giản, dùng để giết thời gian gì đó, vẫn rất không tồi.

Sau khi xem xong, Vu Cẩn trả lời lại một câu: "Vậy để em thử xem."

Ôn Chỉ Văn lập tức trả lời: "Yêu em quái"

*

Ôn Chỉ Văn lại lần nữa trải qua những ngày tháng ăn no chờ chết.

Mỗi ngày lướt mạng đọc tiểu thuyết, ra cửa đi dạo phố, có thời gian rảnh thì di salon bên kia nhìn xem, thuận tiện thúc giục tiến độ làm trò chơi của Vu Cẩn một chút.

Cuộc sống có thể nói là trôi qua rất thoải mái.

Gần đây Vu Hoài Ngạn cũng rất bận.

Thời gian về nhà trở nên càng ngày càng muộn, lại còn có thêm vài việc lặt vặt.

Vốn dĩ Ôn Chỉ Văn đều đã quen với những ngày tháng Vu Hoài Ngạn thường xuyên về nhà, bây giờ đột nhiên anh lại trở nên bận rộn như vậy, đột nhiên Ôn Chỉ Văn lại bắt đầu cảm thấy có vài phần không quen được.

Lúc ý thức được điểm này, Ôn Chỉ Văn theo bản năng cảm thấy có chút nguy hiểm.

Sao lại thế này?

Không phải trước kia cô vẫn ước gì mỗi ngày anh đều không trở lại sao?

Ôn Chỉ Văn nghĩ lại một chút, an ủi bản thân, đây có lẽ là hiện tượng bình thường.

Dù sao thì, cô và Vu Hoài Ngạn đã sớm chiều ở chung được một thời gian dài như vậy rồi, hơn nữa đối phương cũng là một người rất không tồi, cho dù là ở chung với một cục đá lâu như vậy thì có lẽ cũng sẽ nảy sinh ra chút tình cảm.

Tựa như khi còn nhỏ, lúc nghỉ hè, khi chị họ của cô ở nơi khác tới nhà cô chơi, hai chị em cùng ăn cùng ở, cùng nhau chơi vui vẻ hơn một tháng sau, đến lúc bởi vì phải khai giảng cho nên chị họ không thể không quay về nhà mình, Ôn Chỉ Văn cũng đã cảm nhận được loại tâm trạng này.

Rất buồn, cũng cảm thấy trong lòng vắng vẻ.

Lúc ấy Ôn Chỉ Văn còn khóc vài này.

Ôn Chỉ Văn cảm thấy cái loại tâm trạng đó và cảm giác mà bây giờ cô đang cảm thấy giống nhau một cách kỳ diệu.

Đương nhiên, lần này cô không có khóc, cũng chỉ cảm thấy trong lòng không quá thoải mái mà thôi.

Tựa như bây giờ, Ôn Chỉ Văn chơi máy tính, đột nhiên lại cảm thấy có chút tẻ nhạt vô vị, mất hứng thú ném con chuột và bàn phím xuống.

Rõ ràng khoảng thời gian trước cô còn rất ghét Vu Hoài Ngạn quản cô không cho cô chơi máy tính vào buổi tối.

Hơn nữa vào buổi tối ngày đầu tiên Vu Hoài Ngạn đi công tác, cô coi như trả thù mà chơi suốt một đêm.

Nhưng bây giờ nhìn vào màn hình máy tính, Ôn Chỉ Văn lại cảm thấy không chơi vui như vậy nữa.

Cô đóng máy tính lại, khó được lúc bò lên trên giường vào thời gian sớm như vậy.
 
Chương 142


Nhưng cho dù nằm ở trên giường, Ôn Chỉ Văn cũng không hề buồn ngủ, vẫn luôn cảm thấy trong lòng giống như có chuyện gì đè nặng vậy.

Lăn qua lộn lại vài lần, Ôn Chỉ Văn gãi gãi tóc mình, nhận mệnh mà ngồi dậy, mở đèn đầu giường, đồng thời câm lấy điện thoại bên cạnh bệ đèn bàn.

Ôn Chỉ Văn ấn xuống phím trò chuyện, theo bản năng định gọi điện thoại cho Vu Hoài Ngạn.

Nhưng vô tình liếc qua thời gian hiện giờ, cô lại rời khỏi giao diện trò chuyện ôm điện thoại nằm xuống, cuối cùng soạn một đoạn tin nhắn gửi qua.

"Ngủ rồi sao?"

Ôn Chỉ Văn gửi tin nhắn xong, liền gấp gáp khép điện thoại lại.

Cô cũng không cảm thấy Vu Hoài Ngạn có thể lập tức nhìn thấy tin nhắn của cô, không biết chừng lúc này anh đã đã ngủ lâu rồi.

Nhưng cô vừa mới buông điện thoại không bao lâu, đã có một cuộc gọi đến. Ôn Chỉ Văn nhanh chóng lấy điện thoại ra xem, khóe miệng bất giác mà giương lên.

Cái người đàn ông Vu Hoài Ngạn này quả nhiên vẫn không có tình thú như vậy.

Ôn Chỉ Văn oán thầm trong lòng một câu, nhưng vẫn là nhanh tay ấn xuống phím nghe.

"A lô?" nửa khuôn mặt Ôn Chỉ Văn chôn ở gối đầu mềm mại, giọng nói nghe qua có chút buồn.

"Còn chưa ngủ sao?" giọng của Vu Hoài Ngạn truyền tới qua ống nghe điện thoại.

"Không phải anh cũng vẫn chưa ngủ sao?" Ôn Chỉ Văn trở mình, đổi điện thoại sang tai bên kia.

"Mới vừa bận xong." Vu Hoài Ngạn trầm ngâm một chút nói.

"Vậy em có quấy ray anh không, nếu không hay là em cúp máy nhé?" Ôn Chỉ Văn vô cùng hiểu chuyện mà nói.

"Không đâu, không cần cúp." Anh nói.

Ôn Chỉ Văn "Ồ" một tiếng, không cắt điện thoại, nhưng cũng không biết nên nói gì nữa.

Đây là một cuộc điện thoại bất ngờ, không giống trước kia, mỗi lần trước khi gọi điện thoại cho Vu Hoài Ngạn, thật ra Ôn Chỉ Văn đều đã nghĩ ra mình muốn nói gì rồi.

Nhưng lần này, lại hoàn toàn không có.

"Anh còn tưởng rằng lúc này em vẫn còn đang chơi máy tính." Vu Hoài Ngạn đột nhiên nói.

"Xem anh nói gì kìa, em cũng không nghiện nét đến vậy chứ?" Ôn Chỉ Văn phản bác lại, ít nhất hôm nay cô đã đóng máy tính bò lên trên giường từ sớm rồi!

"Không có sao?" Vu Hoài Ngạn cười khẽ một tiếng.

Ôn Chỉ Văn đột nhiên cảm thấy điện thoại dán ở bên tai hơi nóng lên.

"Chừng nào thì chuyến đi công tác của anh kết thúc?" Không muốn tiếp tục cái đề tài này, Ôn Chỉ Văn hỏi sang chuyện khác.

Mỗi lần Vu Hoài Ngạn đi công tác, thật ra mỗi lần Ôn Chỉ Văn gọi điện thoại đến cho anh đều sẽ hỏi câu này.

Nhưng lần này, Vu Hoài Ngạn lại cảm giác được sự khác biệt rất nhỏ.

Trong lòng anh khẽ động, cầm điện thoại nói: "Em đây là... nhớ anh sao?"

Ôn Chỉ Văn phản bác theo bản năng: "Mới không có!" Lời vừa ra khỏi miệng, chính Ôn Chỉ Văn cũng sửng sốt.

Cô cũng không rõ vì sao cô lại phản bác nhanh đến như vậy, rõ ràng phải lập tức thừa nhận mới đúng, dù sao thì trước kia cô cũng như vậy mà.

Ôn Chỉ Văn cầm điện thoại đột nhiên không biết nên nói gì, cô do dự xem có nên lập tức cúp điện thoại luôn không, nhưng như vậy lại giống như hơi có vẻ giấu đầu lòi đuôi.
 
Chương 143


Cũng may Vu Hoài Ngạn bên kia đã nói: "Có lẽ ngày mai là anh có thể trở về."

Ôn Chỉ Văn ôm điện thoại hừ một câu: "Tùy anh có thể trở về được hay không."

Nhưng tâm trạng của cô lập tức lại tốt lên không ít.

Hai người câu được câu không nói chuyện, mí mắt Ôn Chỉ Văn càng ngày càng nặng, cho đến điện thoại từ trên mặt trượt xuống.

Vu Hoài Ngạn nghe thấy bên kia điện thoại truyền đến tiếng hít thở đều đều của cô, cầm điện thoại mỉm cười một cái, mới ngắt điện thoại.

Vừa rồi thật ra Vu Hoài Ngạn đã lừa Ôn Chỉ Văn, lúc cô gửi tin nhắn đến đây, thật ra cũng không phải anh vừa mới bận xong, mà là anh vẫn luôn ở trong phòng khách sạn cầm điện thoại phát ngốc.

Cho nên vừa thấy tin nhắn cô gửi đến, anh mới không chút do dự liền gọi điện thoại sang.

Từ sau khi nhận ra Ôn Chỉ Văn đã ảnh hưởng quá nhiều đến mình, trong khoảng thời gian này Vu Hoài Ngạn cố ý làm bản thân bận rộn hơn. Bao gồm cả mấy lần di công tác này cũng vậy, là rất quan trọng, nhưng cũng không quan trọng đến mức phải tự anh lại đây.

Nhưng mà Vu Hoài Ngạn lại nhận ra, thời gian trở nên có chút gian nan.

Đúng là anh đang tra tấn chính mình.

Có vài thứ, một khi sinh ra, cũng không phải anh muốn như thế nào là có thể như thế ấy.

Tới giờ khắc này, Vu Hoài Ngạn rốt cuộc tự sa ngã.

Chú ý thì cứ chú ý đi, dù sao cô cũng là vợ của anh, đời này đều sẽ không thay đổi.

Còn những chuyện khác, anh sẽ tự mình bắt được.

*

Ngày hôm sau lúc Ôn Chỉ Văn tỉnh dậy, vẫn luôn cảm thấy nơi nào bị cộm đến hoảng, duỗi tay sờ, mới phát hiện vậy mà cô lại đè điện thoại dưới người ngủ qua một đêm.

Độ dày điện thoại ở thời này cũng không nhỏ, làn da phía sau lưng Ôn Chỉ Văn đều bị đè ra một mảng đỏ to.

Lấy điện thoại điện thoại ra, Ôn Chỉ Văn xoa xoa phía sau lưng, chậm rin đi xuống tầng.

Không biết vì sao, tâm trạng hôm nay của cô rất không tồi.

Dì Dương đã ở dưới lầu, nhìn thấy Ôn Chỉ Văn xuống dưới, nhiệt tình nói: "Bu6i sáng cô muốn ăn gì vậy?"

"Gì cũng được." Ôn Chỉ Văn cười nói.

Ở dưới tầng nói chuyện với dì Dương trong chốc lát, Ôn Chỉ Văn đang nghĩ xem hôm nay muốn làm gì thì được thì lại nhận được điện thoại của Điền Hân.

Sau khi nhận điện thoại, Ôn Chỉ Văn liền nghe thấy cô ấy nói: "Chị Chỉ Văn, chị ở đâu thế? Em có thể đến tìm chị không?"

Nghe giọng dường như cô ấy đang gặp phải chuyện gì vậy.

Ôn Chỉ Văn lập tức nói: "Chị ở nhà a, làm sao vậy?"

"Có chút việc riêng, em có thể đi qua tìm chị không?" giọng nói của Điền Hân có chút buồn rầu.

Ôn Chỉ Văn gật đầu: "Được mà, em lại đây đi"

Không trong chốc lát, Điền Hân đã tới đây, cả người ủ rũ héo úa, không có tinh thần gì.

Đây vẫn là lần đầu tiên Ôn Chỉ Văn nhìn thấy cô ấy có dáng vẻ này. Ở trong ấn tượng của Ôn Chỉ Văn, cô bé Điền Hân này luôn có dáng vẻ vô cùng vui vẻ, Ôn Chỉ Văn rất bội phục cô ấy luôn vui vẻ như vậy, không giống như cô, cả ngày chỉ nghĩ nằm yên.

Chẳng lẽ là gặp phải chuyện gì?

Công ty bên kia, hẳn là không có khả năng đi?

Mấy ngày trước Ôn Chỉ Văn còn dạo qua bên kia một vòng, cũng không phát hiện có cái gì không ổn mài

"Em làm sao vậy?" Ôn Chỉ Văn kéo Điền Hân qua, hỏi.

"Ây, đừng nói nữa, em đang muốn nói với chị đây!" Điền Hân cau mày, sau khi nhìn liếc qua dì Dương đang làm việc ở một bên, lại có chút muốn nói lại thôi.

Ôn Chỉ Văn chú ý tới vẻ mặt của Điền Hân, lập tức liền hiểu rõ có lẽ cô ấy cũng không muốn để những người khác nghe thấy.

Vì thế cô cười nói: "Chúng ta đi lên đây nói đi."

Trên lầu có một phòng khách nhỏ, rất thích hợp dùng để nói chuyện.
 
Chương 144


Sau khi vào phòng khách, hai người ngồi xuống ghế sofa, Ôn Chỉ Văn rót cho Điền Hân một ly trà, sau đó mới mở miệng hỏi: "Đến cùng là có chuyện gì? Bây giờ có thể nói rồi chứ?"

Điền Hân nâng ly trà lên, rầu rỉ thở dài, nói: "Thật ra cũng không có gì, chỉ là em gặp phải chút chuyện trên phương diện tình cảm mà thôi. Em nghĩ để chị Chỉ Văn tham khảo giúp em.

Ngẫm nghĩ trong chốc lát, Điền Hân lại nói: "Chị Chỉ Văn, chị đã kết hôn rồi, em cảm thấy chị sẽ có kinh nghiệm."

Nghe thấy câu nói sau cùng kia của Điền Hân, Ôn Chỉ Văn suýt nữa đã sặc nước trà.

Điền Hân lấy ở đâu ra ảo giác cho rằng mình có kinh nghiệm nhỉ?

Mấy chuyện giống như tình cảm thế này, Ôn Chỉ Văn mới không mong muốn bị chìm vào đó, nếu không chỉ cần một chút sơ sẩy có thể sẽ biến bản thân từ trong ra ngoài không ra người nữa.

Nhưng cô lại rất yêu thích cô gái Điền Hân này, Ôn Chỉ Văn đã âm thầm xem cô ấy giống như bạn bè tốt của mình, mà đối phương còn là người hợp tác làm ăn với cô nên Ôn Chỉ Văn không thể từ chối được.

"Em nói chị nghe thử xem, nhưng chị cũng không nhất định có thể giúp được em đâu nhé." Ôn Chỉ Văn nói.

Điền Hân lập tức gật đầu: "Em biết."

"Chị Chỉ Văn, trước đây có phải em đã từng đề cập với chị việc em đã có người đính hôn rồi không?" Điền Hân mở miệng lần nữa.

"Chị không có ấn tượng." Ôn Chỉ Văn ngẫm nghĩ một lúc mới nói.

"Vậy em sẽ nói lại từ đầu vậy." Điền Hân nói.

Khi Điền Hân đến tuổi trưởng thành, gần chỗ cô ấy ở có một bà mai đã giới thiệu cho cô ấy một đối tượng, sau khi gặp nhau, ấn tượng của hai người về nhau cũng không tệ nên cứ thế mà trở thành người yêu, và đến cuối năm ngoái thì cả hai cũng đã đính hôn với nhau.

Ban đầu, kế hoạch của họ chính là sẽ kết hôn vào năm nay, nhưng vì một năm nay Điền Hân luôn bận bịu cho sự nghiệp nên hôn nhân đành phải chậm trễ hơn.

Hiện tại bên nhà trai hối thúc không ngừng, Điên Hân cũng không biết nên làm sao bây giờ. "Vậy em có muốn năm nay kết hôn không?" Ôn Chỉ Văn nói.

"Em cũng không biết. Cuối năm ngoái đã hẹn sẽ kết hôn vào năm nay, khi đó em thật sự không có ý kiến gì cả. Thế nhưng lúc này công ty của chúng ta đang trong giai đoạn phát triển, em cảm thấy chuyện kết hôn cũng không cần thiết phải gấp gáp như vậy..."

"Vậy đàng trai bên kia nghĩ như thế nào? Họ có biết suy nghĩ của em không?" Ôn Chỉ Văn lại hỏi.

"Biết." Điền Hân buồn bã gật đầu: "Họ rất không đồng ý chuyện em dốc hết tâm sức vào công việc, thúc giục em nên nhanh chóng kết hôn."

Ôn Chỉ Văn nghe vậy thì hơi nghi ngờ nhìn Điền Hân.

Hiện tại chỉ có một mình Ôn Chỉ Văn biết đến mỗi tháng Điền Hân có thể kiếm được một khoản tiền không nhỏ. Đối diện với một khoản tiền lớn như vậy nhưng đối phương lại không động tâm, ngược lại còn khuyên cô ấy đừng dốc hết lòng vào cửa tiệm.

Điền Hân cũng biết Ôn Chỉ Văn nghi ngờ chuyện gì, cô ấy ngượng ngùng giải thích thêm: "Mẹ em cảm thấy không nhất thiết phải để lộ chuyện tiền tài ra ngoài cho đối phương để ý, ở bên ngoài mẹ em thường nói em chỉ là một nhân viên bình thường của tiệm cắt tóc, cho nên..."

Ôn Chỉ Văn xem như đã hiểu.

Cô hoàn toàn không cảm thấy cách làm này của mẹ Điền Hân có gì không đúng.

Tiền tài có thể khiến lòng người thay đổi, vĩnh viễn đừng dùng tiền tài để thử nghiệm lòng người.

Dù có là người thân thiết nhất cũng không ít người đã trở mặt vì tiền.

Điền Hân là một cô gái, cô ấy không để lộ tài sản của cá nhân chỉ để bảo vệ chính mình là không có gì đáng trách.

Điền Hân nhìn thấy biểu cảm trên mặt của Ôn Chỉ Văn cũng không có gì là không tốt thì không khỏi thở dài một hơi.

Bản thân cô ấy cũng cảm thấy mẹ mình làm vậy là rất đúng.

Giống như bây giờ, với những người họ hàng thân thiết của mình, Điền Hân cũng chỉ nói rằng mình đang làm công cho Ôn Chỉ Văn, căn bản cũng chẳng phải vị trí gì ghê gớm, thế nhưng vẫn có không ít người muốn lấy sự quen biết với cô ấy để nhét người nhà mình vào tiệm.
 
Chương 145


Vậy nếu để ho biết công ty này có một nửa là của cô ấy thì không phải sẽ còn...

Điền Hân không phải một người không có lương tâm.

Giống như hiện tại, cô ấy là người có tiền, nếu bạn bè, họ hàng có gặp phải vấn đề khó khăn gì, cô ấy chắc chắn sẽ rất sẵn sàng giúp đỡ tiền bạc, nhưng điều đó không có nghĩa rằng cô ấy sẽ không có nguyên tắc, để người khác có thể tùy ý nắm trong lòng bàn tay.

"Vậy người yêu của em có ý kiến gì trong chuyện này?" Ôn Chỉ Văn ngẫm nghĩ rồi hỏi.

Bất kể thế nào tình cảm vẫn là vấn đề của riêng hai người họ.

"Người kia không hề có ý kiến gì, lúc nào cũng là mẹ anh ấy có ý gì thì anh ấy cũng sẽ như thế." Nói đến chuyện này trên mặt Điền Hân hiện ra vẻ tức giận.

Ôn Chỉ Văn lặng lẽ gắn cho người bạn trai của Điền Hân mà cô chưa từng gặp mặt này một cái nhãn "con trai bảo bối của mẹ".

"Có một việc mà đến bây giờ khi nhớ lại em vẫn còn tức." "Nói xeml"

"Người nhà anh ấy vẫn cho rằng em là một cửa hàng trưởng, khi đến thương lượng chuyện kết hôn thì mẹ của anh ấy còn lôi kéo tay em nói rằng bà ấy muốn sau khi kết hôn em đừng làm việc trong cửa tiệm nữa, hãy nhường vị trí cửa hàng trưởng lại cho anh ấy, còn em cứ ngoan ngoãn ở trong nhà chuẩn bị mang thai sinh con. Lúc ấy suýt nữa đã đã khiến em tức chất."

Ôn Chỉ Văn: "... Em có làm ầm ï lên không?"

Nhìn thoáng qua có vẻ như Điền Hân tức giận không hề ít, bây giờ nhắc lại chuyện này lồng ngực cô ấy còn thở phập phồng liên tục thế kia: "Không có. Mẹ em đã giữ chặt em lại, vì vậy cơn giận này của em mới chưa được tiêu tan."

"Vậy lúc đó người yêu của em cũng đồng ý với ý của mẹ anh ta?"

"Còn không phải sao? Anh ấy còn nói với em sau khi kết hôn thì mọi người cũng đều là người một nhà cả, bảo em đừng so đo như vậy."

Ôn Chỉ Văn: "..."

Không biết người này ngốc thật hay giả ngốc. "Nghe em nói thế này, chị cảm thấy quả thực là có vấn đề." Ôn Chỉ Văn chậm rãi mở miệng, phân tích cho Điền Hân: "Vấn đề đầu tiên em phải đối mặt chính là sau khi kết hôn chuyện em mở công ty với chị chắc chắn sẽ không thể gạt được thêm nữa. Em đã suy nghĩ kỹ đến lúc đó sẽ giải thích thế nào chưa? Đồng thời, người nhà chồng em bên kia sẽ có ý kiến thế nào? Nếu họ lại muốn em giao công ty vào tay người chồng của mình. Em phải làm thế nào?”

Nghe thấy lời này khuôn mặt nhỏ nhắn của Điền Hân lập tức xệ xuống.

"Còn nữa, theo như những gì em miêu tả, chị cảm thấy mối quan hệ với người mẹ chồng tương lai của em chắc chắn sẽ khó hòa hợp được. Sau khi kết hôn, ở chung một nhà với nhau không tránh khỏi sẽ sinh ra mâu thuẫn, đến lúc đó chồng của em sẽ giúp ai? Đương nhiên nếu vợ chồng trẻ các em có thể dời ra ngoài sống riêng thì việc này sẽ không còn là vấn đề gì nữa."

"Không ra riêng được, anh ấy là con một, nếu chúng em kết hôn chắc chắn phải ở chung nhà với cha mẹ chồng." Điền Hân thở dài, vừa nhìn về phía Ôn Chỉ Văn: "Chị Chỉ Văn, vậy chị cảm thấy em phải làm gì?" Ôn Chỉ Văn liếc nhìn cô ấy, nhấp một ngụm trà mới nói: "Không phải chính em đã có quyết định rồi sao?"

Nếu Điền Hân thật sự muốn kết hôn, cô ấy sẽ không chạy đến đây nói nhiều chuyện với mình như vậy.

Điền Hân cúi đầu xuống, vân vê góc áo của mình, vừa ngẩng đầu lên thì viền mắt cũng đã hồng: "Chị Chỉ Văn, chị nói xem người có tiền có thể sẽ trở nên xấu xa không? Trước đó đúng là em thật sự muốn kết hôn với anh ấy, anh ấy đối xử với em cũng rất tốt. Em nhớ có một lần em bị bệnh, cực kỳ muốn ăn mứt hoa quả, giữa mùa đông lạnh lẽo anh ấy đã cưỡi xe đạp chạy xa mấy cây số mua về cho em, lúc ấy em đã khóc như mưa."
 
Chương 146


"Nhưng bây giờ, càng lúc chúng em càng không thể trò chuyện với nhau được nữa. Thỉnh thoảng em mệt mỏi cả một ngày, vừa về đến nhà, anh ấy đến tìm em và nói với em một đống những chuyện lông gà vỏ tỏi trong xưởng của anh ấy, em nghe mà không thể kiên nhẫn được."

"Em giấu diếm chuyện khuếch trương quy mô của công ty chúng ta. Anh ấy cũng không có chí hướng gì cả, cảm thấy lăn lộn trong xưởng cầm tiền lương là rất tốt, còn cảm thấy em thích chơi đùa lung tung. Trước đó em nói muốn nghỉ việc ở tiệm cắt tóc anh ấy lập tức không đồng ý."

"Có đôi khi em tự hỏi có phải mình đã trở nên xấu xa rồi không, rõ ràng anh ấy cũng không làm gì sai trái nhưng chỉ cần vừa nghĩ đến việc mình sẽ kết hôn với anh ấy... thì tối đó em đã không thể nào ngủ ngon được."

Ôn Chỉ Văn nghe xong thì vội vàng nắm chặt tay cô ấy: "Ài, em đừng tự đeo gông xiềng lên người mình! Sao lại tự định tội cho chính mình như thế?"

"Hiện tại em và anh ta cũng chỉ mới đính hôn mà thôi, bây giờ cảm thấy cả hai không thích hợp với nhau nữa có thể kịp thời dừng lại, tránh làm tổn thương nhau sâu hơn nữa cũng là chuyện bình thường. Nếu phải đợi đến sau khi kết hôn mới phát hiện ra điều này mới là phiên phức."

"Việc này đúng là không thể trách em, con người thường muốn bước lên cao. Ngay từ đầu hai người có thể nói chuyện hợp ý nhau là không sai, nhưng bây giờ em muốn bước đến chỗ cao hơn, trong khi anh ta vẫn còn đứng tại chỗ, chỉ có thể nói rằng hai người đã không còn thích hợp cho nhau nữa. Nếu đã không thích hợp thì không thể miễn cưỡng hợp lại một chỗ, như vậy chắc chắn sẽ không thể hạnh phúc, nói không chừng còn tra tấn lẫn nhau."

"Huống hồ hiện tại cũng chỉ mới đính hôn mà thôi, dù đã kết hôn vẫn có thể ly hôn."

*

Dưới lầu, Vu Hoài Ngạn kéo hành lý vào nhà.

Dì Dương nhìn thấy anh thì vô cùng bất ngờ: "Cậu Vu, cậu đã trở về rồi!"

Vu Hoài Ngạn thản nhiên gật đầu: "Ừm."

"Cô Ôn cũng biết việc này?" Dì Dương rất tự nhiên cười lên: "Thảo nào hôm nay tâm trạng cô ấy không tệ, khẩu vị cũng tốt hơn, còn ăn cả một bát cơm."

Vu Hoài Ngạn nhíu mày: "Mấy ngày nay tâm trạng cô ấy không được tốt?"

"Có một chút." Dì Dương ngẫm nghĩ, nói: "Dù sao thì khẩu vị của cô ấy cũng không được tốt."

Ôn Chỉ Văn còn không tự mình phát hiện thấy điều này nhưng dì Dương lại thấy được rất rõ ràng, nên khi thấy tâm trạng Ôn Chỉ Văn hôm nay rất sảng khoái, bà còn cho rằng hôm nay cô có chuyện vui gì đó.

Vu Hoài Ngạn nhớ đến cuộc trò chuyện tối qua, anh không nhịn được suy đoán: Chẳng lẽ bởi vì anh?

Bỗng nhiên trái tim anh giống như được một sợi lông vũ khẽ vuốt qua. Vu Hoài Ngạn mở miệng hỏi: "Cô ấy đâu rồi? Có ở nhà không?”

Di Dương cười, chỉ lên lầu: "Ở trên lầu ạ-"

Đến hành lý Vu Hoài Ngạn cũng không mang theo, anh đi thẳng lên cầu thang, về phía phòng ngủ.

Dì Dương lắc đầu cười, bỗng nhớ đến còn có Điền Hân ở trên đó, bà muốn nhắc nhở Vu Hoài Ngạn một câu nhưng bóng dáng Vu Hoài Ngạn mới đó đã biến mất sau góc re rồi. Trong phong khách nhỏ.

Ôn Chỉ Văn giống như đang khuyên nhủ Điền Hân.

"Tóm lại, em cũng đừng quá xem đàn ông là chuyện quan trọng gì cả. Đàn ông ấy mà, cứ tùy tiện lừa gạt là được rồi." Ôn Chỉ Văn nói một cách có vẻ rất có kinh nghiệm: "Mà em tự nhìn lại mình xem, em xinh đẹp như vậy, lại có tiền, sau này muốn tìm đàn ông nào mà không tìm được. Phụ nữ mà, vẫn nên tự dựa vào chính mình thì tốt hơn."

"Dù là sói con hay chó con, chỉ cần em ưa thích, đến lúc đó em đều có thể tùy tiện lựa chọn." Ôn Chỉ Văn nói.

Điền Hân mở to hai mắt vì lời này của Ôn Chỉ Văn.
 
Chương 147


Cô ấy còn muốn nói gì đó nhưng ánh mắt đã quét đến người đàn ông đang đứng sau lưng Ôn Chỉ Văn, Điền Hân bỗng nhiên ho khan một tiếng.

Ôn Chỉ Văn cho rằng cô ấy đang thẹn thùng nên không ngừng cố gắng nói thêm: "Em thẹn thùng cái gì? Đúng rồi, em còn không biết sói con và chó con là gì sao? Chị nói với em nhé, sói con chính là loại đàn ông trẻ tuổi đẹp trai, lạnh lùng, bá đạo, còn có thể khiến người ta cảm thấy an toàn. Chó con chính là loại sẽ tương đối bám người hơn..."

Mắt thấy Ôn Chỉ Văn đang tìm đường chết, càng lúc càng đi xa hơn, rốt cuộc Điên Hân đã không nghe nỗi nữa, cô ấy đột nhiên đứng lên, chào Vu Hoài Ngạn một tiếng: "Anh rể, anh trở về rồi?"

Ôn Chỉ Văn còn chưa kịp phản ứng, cô ngây ngốc quay đầu nhìn, vừa liếc mắt đã thấy ngay Vu Hoài Ngạn đang đứng ngay cửa.

Đệt! Người đàn ông này đến đây từ lúc nào?

"Chuyện kia... Chị Chỉ Văn, em đột nhiên nhớ ra trong tiệm cắt tóc còn có việc, em đi trước đây!" Điền Hân lập tức xách túi chuồn mất.

Ôn Chỉ Văn chỉ biết dùng ánh mắt chỉ trích nhìn theo Điền Hân, Điền Hân lại trả về cho cô một ánh mắt "chị tự cầu phúc cho mình đi nhét".

Động tác của Điền Hân vô cùng nhanh nhẹn, lúc đi ngang qua Vu Hoài Ngạn cũng không quên lên tiếng chào anh.

Vu Hoài Ngạn rất lễ độ trả lời cô ấy: "Đi đường chú ý an toàn."

Điền Hân vừa đi, trong phòng khách nhỏ chỉ còn lại hai người là Vu Hoài Ngạn và Ôn Chỉ Văn.

Khi Vu Hoài Ngạn bước từng bước chân dài đến, Ôn Chỉ Văn không kìm được xe dịch vào phía trong ghế sofa.

"Anh đến đây từ bao giờ thế?" Ôn Chỉ Văn cẩn thận nhìn anh.

Vu Hoài Ngạn ngồi xuống bên cạnh cô, bề mặt ghế sofa mềm mại bị lún xuống. Anh ngẫm nghĩ một lúc mới nói: "Có lẽ là từ lúc em nói dù đã kết hôn còn có thể ly hôn ấy."

À, còn có cái gì mà sói con và chó con nữa.

Vu Hoài Ngạn liếc nhìn cô. Cô nghĩ hay lắm!

Nếu đã đến sớm như vậy thì có lẽ anh đã nghe hết tất cả những lời cô vừa rồi rồi.

Trong lòng Ôn Chỉ Văn không ngừng kêu gào: Không hay rồi!

Nhưng càng là những lúc thế này, cô càng không được hoảng loạn.

Đến hiện tại Ôn Chỉ Văn đã rất có kinh nghiệm, sau khi bối rối trong chốc lát, Ôn Chỉ Văn lập tức bình tĩnh lại, đồng thời bắt đầu thuần thục chuyển dời sự chú ý.

"Ông xã, anh đã đến sớm như vậy lại không chịu lên tiếng, còn cố ý nghe lén em và Điền Hân nói chuyện." Ôn Chỉ Văn nhìn Vu Hoài Ngạn bằng ánh mắt chỉ trích: "Thật sự không ngờ anh lại là người thế này."

Vu Hoài Ngạn: ”..."

Kỹ thuật trả đũa quen thuộc này.

Vu Hoài Ngạn lặng lẽ xem cô diễn xong mới chậm rãi mở miệng: "Có thể do em nói chuyện quá kích động nên mới không nghe thấy tiếng bước chân anh đi lên lâu?"

Đang lúc Ôn Chỉ Văn do dự phải làm sao để trả lời anh thì Vu Hoài Ngạn đã nhìn về phía cô, mở miệng nói: "Cho nên bây giờ em đã suy nghĩ ra làm thế nào để lừa gạt anh chưa?"

Ôn Chỉ Văn: "!!!" Đệt! Quả nhiên anh đã nghe thấy.

Ôn Chỉ Văn gượng cười ra hai tiếng: "Ông xã, xem anh nói kia, cái gì mà lừa gạt, lời này cũng quá khó nghe rồi."

"Đàn ông mà, cứ tùy tiện lừa gạt là được rồi." Vu Hoài Ngạn còn cố ý dừng lại một lát: "Đây là nguyên văn lời em vừa nói."

Quả thực không còn cách nào để hàn huyên nữa.

Nhưng nhìn thấy biểu cảm trên mặt Vu Hoài Ngạn hình như cũng không đáng sợ đến vậy.

Ôn Chỉ Văn cảm thấy còn có thể cứu chữa được.

"Đúng là em có nói lời này. Nhưng anh cũng không thể chỉ xét mỗi lời này như thế, anh phải kết hợp đầu đuôi câu chuyện trước đã." Ôn Chỉ Văn bắt đầu ngụy biện: "Em đã nói với Điền Hân như thế. Đúng rồi, anh còn chưa biết gần đây Điền Hân gặp phải phiền phức trong vấn đề tình cảm."

Ôn Chỉ Văn vừa nói vừa không ngừng đánh giá biểu cảm trên mặt Vu Hoài Ngạn từng li từng tí.
 
Chương 148


Thấy biểu cảm trên mặt anh còn chưa thả lỏng, nhưng đồng thời anh vẫn có ý muốn nghe tiếp, Ôn Chỉ Văn lập tức to gan dịch lại gần chỗ anh hơn.

Ôn Chỉ Văn chỉ đành âm thầm nói lời xin lỗi với Điền Hân và người yêu của cô ấy, sau đó mới tiếp tục nói: "Chính là người yêu đã đính hôn với cô cấy, em thật sự cảm thấy người đó không được, nhưng cũng không thể nói thẳng với cô ấy, cho nên chỉ có thể uyển chuyển đưa ra ý kiến như vậy, bảo cô ấy cứ tùy tiện lừa gạt người yêu của mình."

"Cho nên... Anh hiểu mà, đúng không?" Ôn Chỉ Văn nói.

Vu Hoài Ngạn dùng ngón tay sờ vào lọn tóc của cô, thờ ơ nói: "Vì sao em cảm thấy người yêu của Điền Hân không được?"

Ôn Chỉ Văn nghe anh hỏi mà sững sờ.

Người đàn ông Vu Hoài Ngạn này từ bao giờ lại hóng hớt thế này?

Nhưng ngẫm lại Ôn Chỉ Văn cảm thấy mình đã hiểu.

Người đàn ông này làm gì muốn nghe chuyện của người yêu Điền Hân, rõ ràng anh muốn nghe mình khen ngợi anh.

"Đối tượng của Điền Hân quả thực là không được." Ôn Chỉ Văn làm trái lương tâm, bắt đầu chỉ trích đối phương: "Anh cũng biết loại "con trai ngoan của mẹ" mà, đàn ông đã bao lớn rồi, cái gì cũng nghe theo mẹ, mẹ anh ta nói gì thì là như thế, không hề có chút ý kiến cá nhân, cũng không có lòng cầu tiến."

"Nhưng ông xã lại không như vậy." Vào vấn đề chính rồi, Ôn Chỉ Văn bắt đầu vuốt mông ngựa Vu Hoài Ngạn: "Ông xã đẹp trai như vậy, lại có lòng cầu tiến, còn đối xử tốt với em như thế, thật sự có đốt đèn cũng không tìm được người chồng tốt thế này. Có thể kết hôn với anh, quả thực là do phúc em đã tu luyện tám đời mà có được."

Dù sao vuốt mông ngựa cũng không yêu cầu phương pháp gì. Khi vừa nói Ôn Chỉ Văn đồng thời đã kéo lấy tay Vu Hoài Ngạn, sờ lên, tình cảm vô cùng chân tình nói: "Ông xã, anh xem tay anh đẹp hơn tay những người đàn ông khác rất nhiều."

Bàn tay với các khớp xương rất rõ ràng của Vu Hoài Ngạn tránh khỏi bàn tay trắng nõn như ngọc của Ôn Chỉ Văn, anh quay ngược lại nắm chặt cằm cô, ép cô phải ngẩng đầu nhìn anh.

"Ồ, em còn từng nắm tay đàn ông khác rồi sao?" Anh hỏi.

Ôn Chỉ Văn: "..."

Đây là trọng điểm sao?

Ôn Chỉ Văn đẩy tay anh ra, trừng mắt nhìn anh: “Anh đừng bịa đặt nhé! Ngoài anh ra, em chỉ từng nắm lấy tay cha mình khi ông ấy đưa em đến trường tiểu học thôi."

Vu Hoài Ngạn bị vẻ mặt nghiêm túc này của cô làm cho bật cười.

Nhưng anh ý thức được lúc này không phải lúc nên cười, anh lập tức làm mặt nghiêm trở lại, không cười nữa.

Nhưng đã muộn mất rồi, Ôn Chỉ Văn đã kịp nhìn thấy.

Cô đắc ý nhào đến, vạch trân anh: "Anh vừa mới cười."

"Không, em nhìn nhầm rồi." Vu Hoài Ngạn không biểu cảm nói.

"Rõ ràng là có!" Ôn Chỉ Văn dùng ngón tay sờ lên khóe môi anh, muốn kéo thành một nụ cười.

Vu Hoài Ngạn nắm chặt bàn tay cô muốn làm loạn trên mặt mình, một tay khác ôm chặt eo cô, đề phóng cô sẽ rơi xuống.

Bây giờ anh vẫn còn sổ sách chưa coi xong, tạm thời không thể đề cô đắc ý như vậy.

Giống như Ôn Chỉ Văn vừa mới nói, anh có nhiều ưu điểm như vậy, người phụ nữ này không phải suốt ngày lừa gạt anh sao?

Trước kia anh thật sự không nhìn ra, nhưng bây giờ ngược lại có thể thấy rất rõ ràng.

Nói không chừng những lời cô vừa nói với Điền Hân kia đều là những lời thật lòng của cô.

Nghĩ đến đây, huyệt thái dương của Vu Hoài Ngạn không nhịn được nhảy lên.

Vu Hoài Ngạn cũng không muốn ngả bài ngay lúc này với Ôn Chỉ Văn, dù sao người phụ nữ này còn có thể nói mấy lời như "dù đã kết hôn còn có thể ly hôn".

Nếu vạch trần bản chất thật sự của con mèo nhỏ này nói không chừng cô thật sự sẽ ly hôn với anh mất.

Dù sao Vu Hoài Ngạn cũng sẽ không làm ăn lỗ vốn thế này.

Nhưng vẫn phải dạy cho cô một bài học nghiêm túc, để cô biết không phải lời nào cũng dám nói như thế.
 
Chương 149


"Nghe em nói anh có nhiều ưu điểm đến vậy..." Vu Hoài Ngạn mở miệng một lần nữa.

Chưa nói xong Ôn Chỉ Văn đã gật đầu lia lịa, lần này đúng là cảm nhận chân thật của cô.

"Vậy em còn nhớ nhung cái gì mà sói con hay chó con?” Vu Hoài Ngạn đột nhiên xoay chuyển câu chuyện.

Sói con? Chó con? Cô còn biết đặt tên.

Ngay lúc này giống như có một luồng sấm sét vừa mới đánh xuống.

Ôn Chỉ Văn không nghĩ đến mình đã phải tốn công tốn sức biết bao nhiêu nhưng vẫn không thể thoát khỏi chủ đề này.

"Sao không nói chuyện nữa?" Vu Hoài Ngạn hỏi.

"Em đâu có nhớ nhung sói con chó con gì đó. Em chỉ là đưa ra đề nghị cho Điền Hân mà thôi. Hơn nữa, hoa dại làm sao thơm như hoa trong nhà, sói con hay chó con gì đó sao có thể vượt qua ông xã anh!" Ôn Chỉ Văn không thèm đếm xia nói.

"Thật sao? Anh còn tưởng rằng mình kém cỏi hơn sói con và chó con gì đó đấy." Vu Hoài Ngạn cố ý nhắc lại một lần nữa.

Cả đời này Ôn Chỉ Văn không muốn nghe mấy chữ này nữa rồi.

Chỉ trách người đàn ông Vu Hoài Ngạn này không biết xấu hổ, còn không biết sói con hay chó con gì đó cũng đều còn nhỏ cả sao, anh đã chừng này tuổi rồi nhưng còn không biết xấu hổ đi so sánh với các đàn em.

"Đúng đúng đúng. Làm người vẫn tốt hơn, chúng ta đừng đi so sánh với chó nữa nhé!" Ôn Chỉ Văn thành khẩn nói.

Vu Hoài Ngạn: ”..."

Anh luôn cảm thấy lời này là đang mắng anh.

Lời vừa rồi của Ôn Chỉ Văn đúng là mang ý trả đũa. Đề phòng Vu Hoài Ngạn còn kịp phản ứng nên cô nhanh chóng chuyển sang chuyện khác: "Ông xã, anh từ công ty về đây sao?"

"Không phải. Anh đi thẳng về nhà." Vu Hoài Ngạn lườm cô, anh còn nói: "Nói chuyện trong điện thoại tối qua, anh còn cho rằng em muốn nhanh chóng gặp anh. Xem ra anh nghĩ nhiều rồi."

Ôn Chỉ Văn sững sờ, trong đầu tự động lập lại lời anh vừa nói.

Cho nên anh tưởng rằng mình muốn gặp anh, vì vậy mới vội vàng trở về nhà như thế?

Không biết vì sao, sau khi rút ra kết luận này Ôn Chỉ Văn không khỏi cảm thấy tâm trạng mình rất vui.

Khóe miệng cũng không nhịn được mà cong lên.

Nhưng lúc này Vu Hoài Ngạn vẫn đứng lên, nói: "Anh đi nghỉ ngơi một lúc đã."

Đứng lên là lập tức đi luôn.

Ôn Chỉ Văn ngồi trên ghế sofa nhìn theo bóng lưng rời đi có chút mất mát của anh, vẻ mặt cô bắt đầu rầu rĩ.

Cho nên vừa rồi cô đã cố gắng dỗ dành anh vẫn chưa dỗ được. Không biết vì sao cô đột nhiên phát hiện người đàn ông này lại trở nên không còn dễ dàng nhìn thấu nữa rồi.

Ôn Chỉ Văn vô lực nằm sấp xuống ghế sofa, để phía sau lưng mình đón lấy ánh nắng ấm áp.

Mãi đến khi nhiệt độ của mặt trời xuyên qua quần áo, làm nóng đến da thịt của mình, cô mới ngồi dậy, nhảy khỏi ghế sofa, bước nhẹ nhàng vào phòng ngủ.

Trên giường không có người, Vu Hoài Ngạn vẫn còn ở trong phòng tắm. Ôn Chỉ Văn đi đến, tay phải đặt lên chốt cửa, cửa không khóa, cửa được mở ra rất dễ dàng.

Vu Hoài Ngạn đang chuẩn bị tắm rửa, quần áo đã cởi được một nữa, cả người từ trên xuống dưới cũng chỉ còn lại một chiếc quần dài.

Nhìn thấy cửa được mở ra, anh quay sang hỏi một câu: "Sao thế?"

Ánh mắt của Ôn Chỉ Văn quét qua nửa thân trên của anh, nhưng rất nhanh sau đó cô đã di chuyển ánh mắt mình đi.

Dù đã quan hệ thân mật rất nhiều lần nhưng Ôn Chỉ Văn vẫn không thể không kiêng ky gì mà nhìn chằm chằm vào cơ thể anh như vậy.

Ôn Chỉ Văn lén lút ho khan một tiếng: "Việc kia... Thật ra không phải anh đã nghĩ nhiều đâu!"

Cô nói một câu không đầu không đuôi, Vu Hoài Ngạn không hiểu cô muốn nói gì.

"Em có ý gì?" Anh hỏi.

"Chuyện tối hôm qua..." Ôn Chỉ Văn bắt đầu muốn bỏ cuộc không nói nữa rồi.

Cô cảm thấy chắc chắn là do mình đã choáng đầu, nếu không sao phải rầu rĩ khi nhìn thấy bóng lưng mất mát khi anh rời đi như thế, còn cố ý chạy đến đây giải thích một câu. "Không có gì. Anh tắm rửa đi, em..."
 
Chương 150


Ôn Chỉ Văn còn chưa nói hết câu, đột nhiên Vu Hoài Ngạn đã kéo cô vào nhà tắm.

Cô lập tức đụng phải lồng ngực của anh, còn chưa chờ cô phản ứng lại Vu Hoài Ngạn đã lập tức đè bờ vai cô lại, cúi người, mặt xích lại gần cô, không cho cô có đường lui. Anh hỏi: "Tối hôm qua cái gì?"

Ôn Chỉ Văn bị ép phải ngẩng đầu nhìn anh.

Cô đột nhiên phát hiện vào lúc này trong mắt anh giống như lóe sáng lên.

Cô hơi nghiêng đầu đi, không muốn nhìn anh.

Nhưng Vu Hoài Ngạn không muốn tha cho cô.

Nếu cô đã không muốn mở miệng thì anh đành mở miệng: "Tối hôm qua đúng là em nhớ anh, muốn nhanh được gặp anh, được không?"

Ôn Chỉ Văn vội vàng lùi lại phía sau nhưng cô không cẩn thận đụng phải chốt mở vòi hoa sen.

Làn nước ấm lập tức đổ xuống, dòng nước khiến Ôn Chỉ Văn nhắm nghiền mắt trong vô thức, khiến lòng phòng bị cô đã dựng lên bấy lâu nay tạm thời bị cuốn trôi, cô cam chịu, gật đầu nói: "Đúng vậy!"

Một giây sau đó, dường như cô nghe thấy Vu Hoài Ngạn cười một tiếng.

Một bàn tay lớn lập tức đỡ lấy sau ót cô, kéo cô lại gần, sau đó vội vàng hôn xuống.

Trong khoảnh khắc này cả hai người đều đứng dưới vòi hoa sen.

Trong thoáng chốc, đến cùng là do nước từ trong hoa sen chảy ra càng lúc càng nóng hay do đôi môi anh nóng bỏng.

*

Đến giờ cơm tối.

Dì Dương đã làm cơn xong, bà lập tức nhìn lên lầu, do dự không biết có nên đi lên lầu gọi người không.

Trước giờ bà chưa từng gặp phải tình huống thế này.

Vu Hoài Ngạn không thường xuyên ở nhà, trước kia mỗi khi làm cơm tối xong thì Ôn Chỉ Văn đã cuống lầu từ trước.

Cũng may bà không cần do dự quá lâu.

Một giây sau đó, dì Dương nhìn thấy Vu Hoài Ngạn đang đi xuống, trên người anh đã thay một bộ quần áo khác. "Cậu Vu, bữa tối đã làm xong rồi." Di Dương cười nói: "Hai vị có muốn xuống ăn không?"

Vu Hoài Ngạn khẽ gật đầu: "Vất vả cho dì! Dì về trước đi, một lát nữa chúng tôi ăn sau."

"Được rồi." Dì Dương cười, gật đầu.

Chờ cho đến khi dì Dương đi rồi, Vu Hoài Ngạn mới ngồi xuống ghế sofa trong phòng khách.

Anh tiện tay mở một quyển tạp chí ra, nhưng nội dung trong ấy là gì cũng không vào đầu anh được.

Vu Hoài Ngạn không nhịn được mỉm cười.

Tình hình có vẻ tốt hơn những gì anh tưởng tượng trước đó.

Hết thảy không được nóng nảy, phải từ từ.

Vu Hoài Ngạn ngồi dưới lầu trong chốc lát lại quay lên lầu một lần nữa.

Anh sợ bản thân mình còn chậm chạp thêm chút nào nữa thì con mèo nhỏ nào đó không dám gặp người sẽ đói bụng mà ầm ï lên mất.

Sau khi mở cửa phòng ngủ, quả nhiên đã nhìn thấy người phụ nữ nào đó đang tự cuốn lấy mình trong chăn.

Vu Hoài Ngạn nhịn không được phải bật cười, anh đi đến, ngồi xuống cạnh giường, vươn tay gãi vào cằm cô: "Xuống ăn cơm thôi! Dì Dương đi rồi."

Ôn Chỉ Văn khó khăn duỗi tay mình ra khỏi chăn, sau đó đẩy tay của anh ra, tiện thể còn trừng mắt liếc anh.

Đều do anh. Làm hại cô bây giờ không còn mặt mũi gặp người...

Vừa rồi hai người họ đã ở trong phòng tắm một thời gian rất lâu.

Sau đó cả người cô không còn sức lực nép vào người anh, anh giúp cô sấy khô tóc. Ôn Chỉ Văn nhìn thấy bầu trời bên ngoài đã tối xuống mới nhớ đến lúc này dì Dương hẳn vẫn còn ở dưới lầu...

Ôn Chỉ Văn bỗng tỉnh táo, cô đẩy Vu Hoài Ngạn ra, bảo anh nhanh đi xuống lầu.

Còn về phần mình, dù sao cô cũng không còn mặt mũi nào đi xuống đó nữa, nếu không cô không biết phải giải thích thế nào vì sao đang yên đang lành lại đi tắm rửa thay quần áo khác...

Nếu phải so sánh, Ôn Chỉ Văn cảm thấy da mặt Vu Hoài Ngạn dày hơn mình.
 
Chương 151


Dù ở bất kỳ phương diện nào, người mất mặt sẽ là cô, Vu Hoài Ngạn giống như chẳng có chuyện gì.

Ôn Chỉ Văn thật sự tức không chịu nổi, cô quay người, đưa lưng về phía anh, chỉ để cái ót xinh đẹp của mình đối diện với anh.

Làm sao Vu Hoài Ngạn không biết cô đang cáu gắt nhưng anh không giận, cứ thế mà trực tiếp khom người xuống ôm cả người và chăn, vác lên vai mình.

Vốn dĩ Ôn Chỉ Văn đang nằm yên trên giường bỗng nhiên bị nâng lên không trung, sau đó nằm oặt lên vai anh khiến cô bị dọa phải thốt lên một tiếng: "Anh làm gì vậy? Tha em xuống!"

Vu Hoài Ngạn vỗ vào mông cô cách một lớp chăn, tiện thể xốc người cô lên, vừa bước đi vừa cười nói: "om em xuống lầu ăn cơm."

Ôn Chỉ Văn tức muốn đá anh nhưng hai tay và cả hai chân cô đều bị quấn chặt trong chăn, cô căn bản không thể nào thoát ra được.

Thế này có thể nói chính là tự mua dây buộc mình rồi.

* Buổi sáng hôm sau, Ôn Chỉ Văn ngủ lấy lại SỨC.

Khi cô thức dậy thì Vu Hoài Ngạn đã đến công ty.

Cô cứ ngồi mê mang trên giường như thế, đợi cho đến khi tỉnh táo hơn chút ít mới đứng lên đi rửa mặt.

Trong lúc đánh răng, Ôn Chỉ Văn không thể nào tránh khỏi nhìn thấy bề mặt bàn rửa mặt, và tấm gương trước mặt mình, khiến cô nhớ đến chuyện xảy ra chiều hôm qua...

Cô không muốn bước vào nhà tắm này nữa.

Đi xuống lầu, lúc này dì Dương đã đến.

Sắc mặt của Ôn Chỉ Văn vẫn như thường lệ, cô lên tiếng chào dì Dương.

Cô chú ý thấy sắc mặt dì Dương vẫn giống như thường ngày, Ôn Chỉ Văn mới lặng lẽ thở dài một hơi.

Ngồi vào ghế sofa, Ôn Chỉ Văn buồn bực lấy điện thoại di động ra, thế mà sau đó cô lại phát hiện trong máy có một tin nhắn, là tin nhắn Vu Hoài Ngạn đã gửi cho cô từ một giờ †rước.

Ôn Chỉ Văn ngạc nhiên nhấn mở. Nội dung tin nhắn rất đơn giản, chỉ một câu: "Thức dậy chưa?" Trước đây người đàn ông này không phải cảm thấy gửi tin nhắn rất phiền sao?

Mỗi lần cô gửi tin nhắn cho anh, anh đều trực tiếp gọi lại.

Hôm nay sao thế nhỉ? Đổi tính rồi sao?

Ôn Chỉ Văn chìm vào im lặng.

Sau cùng cô rút ra được kết luận thế này. Nói không chừng người đàn ông này đang cảm thấy áy náy.

Ôn Chỉ Văn vốn dĩ muốn trả lời cho anh một tin nhắn nhưng cô cảm thấy nên lơ anh một lúc đi.

Điện thoại vừa bị khép lại thì lập tức có một cuộc điện thoại gọi đến.

Ôn Chỉ Văn vô cùng ngạc nhiên. Thời này vẫn chưa có chức năng biểu thị đã đọc tin nhắn, lẽ nào người đàn ông Vu Hoài Ngạn này có thiên lý nhãn nên mới biết cô đã đọc tin nhắn nhưng cố ý không trả lời anh?

Mở điện thoại ra nhìn. Ôn Chỉ Văn phát hiện bản thân mình suy nghĩ quá nhiều rồi.

Gọi điện thoại đến lúc này không phải Vu Hoài Ngạn mà là Điền Hân.

Ôn Chỉ Văn nhấn phím nhận cuộc gọi, lập tức tiếng nói của Điền Hân rất phấn khởi đã truyền đến: "Chị Chỉ Văn, em đã quyết định hủy hôn. Em đã nói chuyện với mẹ em, lúc đầu em còn cho rằng bà sẽ không đồng ý, nhưng không ngờ đến sau cùng bà ấy lại ủng hộ em."

"Rất tốt." Ôn Chỉ Văn cũng vui mừng cho Điền Hân.

Cô cảm thấy mẹ của Điền Hân là một người rất thông suốt.

*

Ở thời đại này, từ hôn cũng chẳng phải chuyện gì quá vinh quang, đặc biệt với phía nhà gái mà nói, họ rất dễ bị người ngoài chỉ trỏ to nhỏ, sau đó còn bị người ta suy đoán người con gái này có phải có vấn đề gì không.

Có một số cha mẹ, dù họ đã biết nhà trai có vấn đề nhưng vì mặt mũi mà vẫn để con gái mình kết hôn.

Vì vậy khi nghe Điền Hân nói không gặp phải trở ngại vào ở phía cha mẹ của cô ấy, Ôn Chỉ Văn thật sự rất vui mừng cho cô ấy.

"Em dự định hôm nay sẽ hẹn anh ấy ra nói rõ trước." Điền Hân còn nói: "Sau đó để người của hai nhà nói chuyện lại một lần nữa."

"Em đi một mình sao? Có muốn chị tìm người đi với em không?" Ôn Chỉ Văn nhíu mày.
 
Chương 152


Cô sợ lỡ người đàn ông kia trong lúc nhất thời không tiếp nhận được chuyện này, thẹn quá hóa giận mà muốn động tay động chân... Dù sao loại chuyện này cũng không phải hiếm thấy, Ôn Chỉ Văn đã từng đọc được trên tin tức.

"Không có chuyện gì đâu. Em hiểu rõ con người anh ấy." Điền Hân nói: "Ma chỗ em hẹn anh ấy cũng là nơi có rất nhiều người."

Nghe thấy Điền Hân nói như vậy, Ôn Chỉ Văn cũng chỉ khẽ gật đầu: "Em tự biết là được rồi."

Sau đó lại hàn huyên thêm vài câu, Điền Hân mới hỏi thăm: "Chị Chỉ Văn, hôm qua... chị không sao chứ?"

Bây giờ Điên Hân nghĩ đến mấy lời hôm qua Ôn Chỉ Văn nói mà vẫn cảm thấy có lực công kích vô cùng.

Cô ấy thật sự không ngờ Ôn Chỉ Văn lại là một người ngang tàng như vậy.

Nhưng khi suy nghĩ kỹ lại thì thấy rất có đạo lý, Điền Hân cảm thấy bản thân mình giống như được mở ra cánh cửa của thế giới mới.

Nhưng loại lời nói này chỉ có thể để phụ nữ họ nói chuyện với nhau, nếu bị đàn ông nghe được thì...

Cô ấy luôn cảm thấy chị Chỉ Văn sẽ gặp nạn mất.

Điền Hân nghĩ vậy nên luôn thấy áy náy.

Ôn Chỉ Văn: "..."

Cô ho khan một tiếng, nói: "Đương nhiên là không có việc gì."

"Thật sao? Anh rễ quá rộng lượng như thế sao?" Điền Hân thốt lên.

Ôn Chỉ Văn: "..."

Rộng lượng cái rắm! Rõ ràng cô phải trả giá bằng cả người đau đớn thê thảm.

Không muốn tiếp tục đề tài này nữa, Ôn Chỉ Văn vội vàng cắt ngang lời Điền Hân: "Không phải em còn phải đi gặp người sao? Chúng ta tam không nói nữa."

Cũng may Điền Hân không tiếp tục dây dưa nữa, hai người họ cũng kết thúc câu chuyện ngay sau đó.

Sau khi cúp điện thoại, Ôn Chỉ Văn vẫn làm ổ trên ghế sofa, cô im lặng rất lâu.

Cô ngẫm nghĩ lại mấy lần mình suýt nữa đã lật xe, hơn phân nửa họa đều từ miệng cô mà ra cả.

Cô quyết định từ giờ trở đi mình phải cẩn thận từ lời nói cho đến hành động nhiều hơn nữa.

Phải vững chãi, cẩn thận để không phải lật Xe.

Sau khi đã đặt ra mục tiêu, điện thoại di động của cô lại vang lên một lần nữa, nhưng chỉ là âm thanh báo tin nhắn.

Nhấn vào xem thì thấy vẫn là tin nhắn của Vu Hoài Ngạn: "Còn chưa thức dậy sao? Đúng là con mèo lười."

Nhìn thấy ba chữ "con mèo lười" khiến cô không khỏi nhớ đến giọng điệu điệu khi anh áp sát vào tai mình nói chuyện, bỗng nhiên cảm thấy tai cũng nóng lên.

Cái gì mà con mèo lười? Người đàn ông này làm gì lại đặt biệt danh quái lạ cho cô thế này?

Ôn Chỉ Văn tức giận cầm điện thoại lên trả lời: "Thức rồi, thức rồi."

Cô cứ tưởng anh sẽ lập tức trực tiếp gọi đến.

Không ngờ lại vẫn là một tin nhắn: "Ừm, vậy là em cố ý không trả lời anh."

Bị nói trúng tim đen, Ôn Chỉ Văn lập tức chuyển sang chuyện khác: "Sao đột nhiên lại nhắn tin? Có chuyện gì tìm em sao? Sao không gọi điện thoại?" Vu Hoài Ngạn trả lời lại: "Không có chuyện gì cả. Anh đang họp nên không tiện gọi."

Ôn Chỉ Văn giật mình.

Người đàn ông này sao thế nhỉ? Lúc đang họp lại còn rảnh rỗi nhắn tin nói chuyện phiếm với cô?

Thiết lập nhân vật của anh chính là người xem công việc như mạng sụp đổ rồi!

Ôn Chỉ Văn ôm lấy điện thoại di động, nhấn phím gửi tin nhắn trở lại.

"Hello! Đúng là anh chứ? Phiền trả lại điện thoại cho Vu Hoài Ngạn được không? Ông xã, chuyện gì xảy ra vậy? Trong lúc họp anh phải nghiêm túc, không được lơ đãng như vậy, phải làm việc cho tốt, cố gắng kiếm tiền, biết không?”

Sau đó thì đưa tiên kiếm được cho cô tiêu.

Vu Hoài Ngạn ngồi trong phòng họp xem tin nhắn này thì trên mặt đã không nhịn được lộ nụ cười.

Hoàng Minh Đức đang báo cáo, nhìn thấy nụ cười trên mặt Vu Hoài Ngạn, trong lòng giống như đã nắm chắc được gì đó, thế là vô cùng phấn khởi nói:

"Vu tổng, ngài cũng cảm thấy phương án lần này không tệ đúng không ạ?" Vu Hoài Ngạn lập tức nghiêm mặt trở lại, nhìn anh ta nói: "Phương án đầy lỗ hổng như thế mà cậu lại cảm thấy không tệ? Cậu có muốn tự mình xem thử mấy thứ cậu làm đều là gì không?"

Hoàng Minh Đức: "????"

Cảm thấy không tốt, vậy vừa rồi sao ngài còn cười hài lòng đến thế?
 
Chương 153


Ôn Chỉ Văn cảm thấy Vu Hoài Ngạn quá kỳ quái.

Cô nhịn không được phải mở máy tính lên trò chuyện với Vu Cẩn.

Ôn Chỉ Văn: "Tiểu Cẩn, em đang bận sao?"

Vu Cẩn trả lời rất nhanh: "Đừng thúc giục! Em vẫn chưa làm xong trò chơi."

Chuyên ngành của cô ấy đúng là về máy tính, nhưng cũng không phải phương diện sáng tác trò chơi.

Ôn Chỉ Văn: "..."

Cô thật sự không có ý thúc giục cô ấy.

Ôn Chỉ Văn: "Chuyện này không vội. Em từ từ làm là được."

Ôn Chỉ Văn: "Chúng ta từ từ tâm sự nhé!"

Vu Cẩn rất cảnh giác: "Tâm sự cái gì?"

Ôn Chỉ Văn bắt đầu dùng hết mười đầu ngón tay gõ loạn trên bàn phím: "Chị cảm thấy anh hai em có gì đó là lạ."

Vu Cẩn: "Thế nào?"

"Anh của em lại nhắn tin cho chị trong lúc đang họp!" Bây giờ Ôn Chỉ Văn nghĩ lại vẫn cảm thấy bất ngờ và hoảng sợ.

Vu Cẩn im lặng một lúc rất lâu: "Anh ấy còn có thể dẫn chị đến Mỹ thì trong lúc họp gửi tin nhắn cho chị có là gì đâu?"

Lời này của Vu Cẩn rất có lý.

Nhưng Ôn Chỉ Văn ngẫm nghĩ lại cảm thấy chuyện này vẫn có gì đó rất khác biệt nhưng phải nói cụ thể khác biệt chỗ nào thì cô không thể nói rõ được.

Lúc còn chưa kịp trả lời lại thì Vu Cẩn lại gửi tin đến: "Sau này đứng nói với em mấy loại chuyện thế này nữa!"

Ôn Chỉ Văn: "..."

Được rồi.

Nếu đã tán gấu thì phải có qua có lại.

Ôn Chỉ Văn thuận tiện hỏi dạo này Vu Cẩn thế nào rồi.

Vu Cẩn trả lời: "Cung tạm! Gần đây em phải bận nghiên cứu trò chơi, cuộc sống cũng khá phong phú."

Ôn Chỉ Văn: "... Chị luôn cảm thấy em đang ẩn ý nói chị!"

Vu Cẩn: "Ẩn ý cái gì?" Vu Cẩn: "Đúng rồi, gần đây em mới quen biết một người bạn, cũng nghiên cứu về trò chơi."

Bạn bè? Vu Cẩn?

Ôn Chỉ Văn vô cùng hứng thú, hỏi: "Thật sao? Em quen biết ở đâu? Nam hay nữ? Cùng trường học với em sao?”

Vu Cẩn: "Không phải. Em quen trên mạng."

Vu Cẩn: "Trong một diễn đàn trò chuyện trong nước, em có đọc bài viết của cô ấy nên đã hàn huyên vài câu, tiện thể đã thêm bạn với cô ấy."

Lại còn là bạn trên mạng. Ôn Chỉ Văn cảm thấy không đáng tin lắm.

Thế là Ôn Chỉ Văn lại hỏi: "Cô ấy đã nói gì trên diễn đàn kia?"

Vu Cẩn sao chép một đoạn gửi đến.

Ôn Chỉ Văn xem, chỉ thấy trên đó viết: "Quay rầy các vị rồi, bản thân tôi là sinh viên tốt nghiệp chuyên ngành máy tính đại học XX, tôi đang nghiên cứu và sáng tác một trò chơi trên web. Xấu hổ là hiện tại túi tiền đã rỗng tuếch, vẫn không thể xoay sở vốn được. Không biết có vị đồng chí nào có thể giúp tôi chút tiền để tôi lập nghiệp. Tôi chắc chắn trong tương lai trò chơi sẽ được phổ biến, đến lúc đó có thể quay lại báo đáp. Nếu bằng lòng xin hãy liên lạc với tôi. Cảm ơn!"

Vì nhận được sự ảnh hưởng của thế hệ sau này, Ôn Chỉ Văn vừa nhìn thấy đoạn này đã cảm thấy người này rất giống lừa đảo. Cô không nhịn được muốn báo cáo.

Ôn Chỉ Văn nheo mắt trả lời Vu Cẩn: "Chắc em sẽ không gửi tiền cho cô ta đâu nhỉ?"
 
Chương 154


Vu Cẩn: "Tất nhiên là không rồi! Em cũng không ngốc!"

Thấy câu nói vô cùng tự tin này của Vu Cẩn, Ôn Chỉ Văn im lặng hồi lâu.

Nhưng là người đều sẽ trưởng thành, nói không chừng Vu Cẩn cũng đã trưởng thành rồi, cô không thể mãi bám vào quá khứ được!

Ôn Chỉ Văn khen câu: "Không tồi, có tiến bộ."

"Nhưng câu này nhìn qua đã cảm thấy có chút lừa gạt, vậy mà em còn tin được hả?"

Vu Cẩn: "Làm sao thấy được là cô ấy đang lừa người? Phòng nói chuyện cũng có người đang mắng cô ấy là kẻ lừa đảo, nhưng em cảm thấy câu nói này của cô ấy rất chân thành."

Ôn Chỉ Văn: "..."

Vừa còn mới khen cô ấy có tiến bộ xong!

Nhưng vậy mà phòng nói chuyện còn có người đưa ra ý kiến này, khiến cho Ôn Chỉ Văn có chút ngạc nhiên.

Xem ra thế hệ cư dân mạng đầu tiên cũng vẫn có một chút ý thức phòng chống lừa đảo. Ôn Chỉ Văn: "Mọi việc đều phải nhìn rộng ra, mấy người trên mạng nói không nhất định là thật."

Vu Cẩn: "Em biết em biết, cho nên em cũng chưa nói cho người kia biết em tên là gì nhà ở đâu, cũng chỉ nói chuyện về trò chơi với cô ấy thôi."

Vu Cẩn: "Nhưng em vẫn cảm thấy cô ấy không phải kẻ lừa đảo, cô ấy thật sự hiểu máy tính hơn nữa còn biết làm trò chơi, lại còn đề ra một vài kiến nghị có ích cho em nữa!"

Ôn Chỉ Văn nhìn tin nhắn Vu Cẩn vừa gửi đến, lại im lặng lần nữa.

Tuy rằng Vu Cẩn ở phương diện khác dễ bị lừa, nhưng trên phương diện máy tính cô ấy lại là người chuyên nghiệp, người khác không có khả năng lừa được cô ấy.

Chẳng lẽ Vu Cẩn đúng là mèo mù đụng phải cá rán, gặp được một đại thần trong tương lai nhưng bây giờ không có tiên nhưng lại muốn làm trang web sao?

Ôn Chỉ Văn: "Vậy thì phải làm sao bây giờ?"

Vu Cẩn: "Em cảm thấy bây giờ cô ấy rất khó khăn, nếu không phải gạt người, thì em rất muốn giúp đỡ cô ấy."

Ngừng lại một chút, Vu Cẩn lại thật cẩn thận mà gửi thêm một câu: "Chị cảm thấy được chứ?”

Ôn Chỉ Văn dở khóc dở cười.

Xem ra trải qua chuyện của Bạch Xảo Xảo kia, Vu Cẩn vẫn đã trưởng thành không ít.

Ôn Chỉ Văn: "Đầu tư không phải số lượng nhỏ, em lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?"

Vu Cẩn: "Em đi theo thầy giáo hướng dẫn làm hạng mục kiếm được, bây giờ trong tay em có khoảng chừng 5000 đô la Mỹ."

Dựa theo tỉ suất hối đoái bây giờ đổi sang thì có khoảng 41 vạn nhân dân tệ.

Không nghĩ tới Vu Cẩn vậy mà lại là một phú bà nhỏ, quả nhiên đọc sách khiến người ta trở nên giàu cói

Ôn Chỉ Văn: "Đầu tiên em đừng xúc động đã, chờ tìm hiểu thêm chút tình hình rồi nói tiếp!"

Vu Cẩn: "Vâng! Chờ cô ấy online, em lại tâm sự thêm với vô ấy!"

Ôn Chỉ Văn nhìn thấy giọng điệu vui sướng này của Vu Cẩn, tự nhiên lại cảm thấy có chút không ổn.

Cuối cùng vẫn nhắc nhở cô ấy thêm một câu, để cho cô ấy để ý một chút, đừng ngây ngốc cái gì cũng nói toạc ra ngoài.

Tuy rằng lúc này cũng không phải tùy tiện người nào cũng có thể lên mạng được, số lượng cư dân mạng trên cả nước cũng chỉ có gần 10 vạn người.

Nhưng ai có thể bảo đảm trong 10 vạn người này không có ai mang tâm tư kín đáo đây?

Thấy thời gian bên Vu Cẩn cũng không còn sớm, Ôn Chỉ Văn giục cô ấy nhanh tắt mạng rồi đi ngủ.

Vu Cẩn đồng ý, ảnh đại diện cũng nhanh chóng tối đi.

Còn có ngủ hay không thì Ôn Chỉ Văn không biết được rồi.
 
Chương 155


Nhớ tới phòng nói chuyện mà Vu Cẩn vừa mới nhắc đến, Ôn Chỉ Văn nghĩ vừa lúc không có việc gì, liên dứt khoát qua xem.

Nói thật, lúc này lên mạng xa không tiện như ở đời sau. Không giống đời sau, muốn tìm cái gì trực tiếp đánh chữ ở công cụ tìm kiếm là ra.

Lúc này trong nước còn không có công cụ tìm kiếm bằng tiếng Trung, muốn vào trang web gì thì phải nhập từng chữ cái URL hoặc vào trang web cổng thông tin để tìm kiếm, nếu may mắn thì không chừng có thể tìm được.

Dù sao là không có chức năng tìm kiếm.

Ôn Chỉ Văn mở ra một cái trang web cổng thông tin, lướt lướt ở bên trong, quả nhiên tìm được mấy trang web có diễn đàn và phòng nói chuyện.

Ôn Chỉ Văn không biết Vu Cẩn nói là cái nào, vì thế liền đều nhấn hết vào nhìn thử.

Đã vài ngày kể từ khi Vu Cẩn kết bạn với người bạn trên mạng kia, tốc độ thay đổi tin tức của diễn đàn và phòng nói chuyện cũng không chậm, cái người bạn trên mạng muốn làm trang web trò chơi kia có lẽ hôm nay không xuất hiện, dù sao Ôn Chỉ Văn không nhìn thấy trang đầu có tin tức này.

Vốn dĩ cô cũng không mong có thể tìm ra chút gì thật, cho nên Ôn Chỉ Văn tùy ý lướt lướt. Không vài giây sau cô đã bị đề tài của một diễn đàn nào đó hấp dẫn.

Dường như không hề do dự, Ôn Chỉ Văn rất nhanh đã vứt chuyện ra sau đầu, bắt đầu vui sướng trò chuyện trên diễn đàn...

Chủ yếu là Vu Cẩn ở nước ngoài, cách xa như vậy, cho dù đúng là kẻ lừa đảo cũng không dễ dàng lừa được cái gì.

*

Lại qua mấy ngày.

Ôn Chỉ Văn vốn dĩ đã gần quên mất chuyện này, không ngờ Vu Cẩn lại chủ động tìm cô.

Vu Cẩn: "Mấy ngày nay em đã nói chuyện với Phương Thảo rồi, cô ấy cho em xem bằng tốt nghiệp của cô ấy, em cảm thấy là thật, cô ấy không lừa em đâu."

Vu Cẩn: "Em còn nói với cô ấy là muốn giúp đỡ chuyện của cô ấy, cô ấy hẹn em gặp mặt mói chuyện trực tiếp."

Nhìn thấy hai tin nhắn này, Ôn Chỉ Văn hỏi: "Cô ấy là người ở đâu?" Vu Cẩn: "Bắc Thị."

Ôn Chỉ Văn: "Vậy em tính làm sao bây giờ? Không phải là muốn bay về nước đấy chứ?"

Vu Cẩn: "Chuyện đó... Chị dâu hai, chị có thể giúp em không?”

Ôn Chỉ Văn ngạc nhiên: "Thế mà em lại muốn chị giúp đi gặp bạn trên mạng giúp em hả?"

Ôn Chỉ Văn: "Lá gan em lớn ghê đấy!"

Vu Cẩn: "Vậy nếu không... Hay là thôi vậy?"

Ôn Chỉ Văn ngẫm nghĩ, cảm thấy chuyện đã đến bước này rồi, chỉ kém một bước nữa thôi mà cứ kết thúc như vậy thì vẫn có hơi đáng tiếc.

Nhỡ đâu đối phương lại là người có tiêm lực thì saol

Chẳng qua chỉ là gặp mặt thôi mà.

Vì thế Ôn Chỉ Văn lại hỏi: "Cô ấy hẹn em chừng nào thì gặp mặt?"

Rất nhanh Vu Cẩn đã trả lời: "Hai giờ chiều ngày mai ở Bắc Thị."

Ôn Chỉ Văn: "Nhanh vậy hả? Không thể sửa thời gian gặp mặt sao?”

Vu Cẩn: "Cô ấy nói sáng sớm ngày kia có lẽ cô ấy sẽ phải rời khỏi Bắc Thị." Ôn Chỉ Văn nhìn đến những lời này, nhịn không được cảm thán: "Tại sao nghe qua lại thảm thế nhỉ?!

Nghĩ nghĩ, Ôn Chỉ Văn trả lời: "Em có chắc chắn là em đã hỏi rõ ràng tình huống của đối phương không?”

Vu Cẩn: "Đúng rồi, cô ấy tên là Cố Hiểu Phương, 23 tuổi, tốt nghiệp Đại học Kinh Tây chuyên ngành khoa học máy tính, sau khi làm việc được một năm thì từ chức muốn tự mình gây dựng sự nghiệp."

Ôn Chỉ Văn: "Được rồi, chị có thể giúp em đi gặp một lần, nhưng hẹn ở đâu thì phải do chị quyết định."

Ôn Chỉ Văn báo một địa chỉ ở trung tâm thành phố mà cô rất quen thuộc.

Vu Cẩn vội vàng đồng ý, nói mấy ngày Phương Thảo cũng vừa vặn đang online, Vu Cẩn đề ra địa điểm gặp mặt với cô ấy, đối phương đồng ý.

Ôn Chỉ Văn lại nói chuyện với Vu Cẩn trong chốc lát, hỏi cô ấy có chuyện gì muốn hỏi thẳng trước mặt Phương Thảo không, nếu có thì gửi qua đây, ngày mai vừa vặn cô có thể giúp hỏi một câu.

Dù sao thì nói chuyện phiếm ở trên mạng và nói chuyện phiếm trong hiện thực vẫn không giống nhau.

Trên mạng đối mặt chỉ có hàng chữ lạnh lùng, mà ở hiện thực có thể quan sát được càng nhiều thứ hơn.
 
Chương 156


Sau khi trao đổi xong với Vu Cẩn, Ôn Chỉ Văn còn tìm một quyển sổ chép những chuyện Vu Cẩn muốn hỏi vào trong.

Sau khi xác nhận một lần nữa đã chép chính xác hết, Ôn Chỉ Văn mới khép vở lại.

Gặp mặt bạn trên mạng, không đúng, gặp mặt một người lạ còn không phải bạn trên mạng của mình không phải là chuyện nhỏ, Ôn Chỉ Văn tính toán nói một câu với Vu Hoài Ngạn.

Nhưng hôm nay Vu Hoài Ngạn rất bận rộn, cơm chiều cũng không về ăn, chỉ gọi điện thoại nói buổi tối sẽ trở về trễ một chút.

Ôn Chỉ Văn nghe ra được anh đang rất bận rộn qua điện thoại, cho nên cũng không nói qua trong điện thoại, chuẩn bị chờ đến buổi tối khi anh trở về lại nói chuyện này với anh sau.

Chỉ là Ôn Chỉ Văn không ngờ là, cô chờ đến mức ngủ quên luôn rồi mà Vu Hoài Ngạn còn chưa trở về.

Ngày hôm sau khi cô dậy thì anh cũng đã đi rồi.

Ôn Chỉ Văn chỉ có thể bỏ qua. Tuy rằng hẹn ở trung tâm thành phố phồn hoa, hơn nữa thật ra Ôn Chỉ Văn cũng tin tưởng tính chính xác về thông tin của Cố Hiểu Phương, nhưng vì an toàn mà Ôn Chỉ Văn vẫn tìm Điền Hân đi cùng.

*

Ở một quán cà phê nào đó ở trung tâm thành phố Bắc Thị.

Vu Hoài Ngạn đang nói chuyện với một người bạn nào đó.

Nói chuyện chính gần xong, người bạn kia đứng dậy muốn đi vệ sinh.

Vu Hoài Ngạn tranh thủ cầm điện thoại lên gọi điện thoại cho Ôn Chỉ Văn.

Tối hôm qua anh về muộn, lúc vào phòng phát hiện đèn ngủ trong phòng vẫn bật, Ôn Chỉ Văn dựa vào đầu giường ngủ say rồi.

Cũng không biết có phải cô đang đợi anh hay không.

Nhưng khi đó đã quá muộn, anh cũng không đánh thức cô nữa mà chỉ ôm cô về trên giường nằm rồi cũng đi ngủ.

Ngày hôm sau khi anh thức dậy, cô còn chưa tỉnh ngủ.

Điện thoại rất nhanh đã được kết nối, nghe thấy giọng cô, Vu Hoài Ngạn cười hỏi câu: "Ăn cơm trưa chưa? Buổi tối em muốn ra ngoài ăn không, chờ anh đến đón em nhé?"

"Bây giờ em định đi gặp một người bạn, anh đừng tới đón em, đến lúc đó em sẽ đi tìm anh luôn." Giọng nói của Ôn Chỉ Văn truyền tới từ trong điện thoại.

"Được, đến lúc đó em gọi điện thoại sang cho anh." Vu Hoài Ngạn nghe thấy bên chỗ cô rất ồn ào, cho nên cũng không nói chuyện thêm nữa.

Sau khi anh cúp điện thoại không bao lâu, người bạn kia đã trở lại.

Hai người ngồi ở vị trí bên cửa sổ, phía bên ngoài cửa sổ vừa lúc là đường phố trung tâm thành phố ngựa xe như nước.

Người bạn kia ngồi xuống liếc mắt một cái nhìn ra ngoài cửa sổ, đột nhiên cười một tiếng, nói với Vu Hoài Ngạn: "Cậu nhìn người kia."

Vu Hoài Ngạn nhìn theo hướng ngón tay chỉ, lại thấy bên cạnh đường cái có một người đàn ông trẻ tuổi đang đứng đó, trong tay còn cầm một bó hoa hồng, nhìn đông nhìn tây như là đang đợi ai.

"Người nọ làm sao vậy?" Vu Hoài Ngạn không biết này có cái gì mà nhìn. Người bạn kia cười haha: "Cậu không biết bây giờ trên mạng có thứ gọi là phòng nói chuyện hả? Hình như còn rất hot đấy, không ít cả trai lan gái ở trên đó làm cái gì mà yêu qua mạng.
 
Chương 157: Gặp Nhau


"Tớ có một người bạn, vợ của anh ta ở phòng nói chuyện nói chuyện phiếm với người khác, kết quả lại chạy trốn với cái người đàn ông ở trên mạng kia." Người bạn kia lắc đầu nói.

Nghe thấy lời này, ngón tay Vu Hoài Ngạn đập gõ nhẹ lên trên mặt bàn một hồi.

Anh nhớ tới hình như Ôn Chỉ Văn cũng tốn rất nhiều thời gian ngâm mình ở trên mạng.

Nhưng chỉ dùng mấy chữ nói chuyện phiếm với người ta ở trên mạng, ngay cả mặt cũng chưa gặp qua, làm sao có thể sinh ra tình yêu?

Vu Hoài Ngạn cảm thấy không quá đáng tin.

"Hình như bây giờ còn rất nhiều đôi yêu nhau trên mạng hẹn gặp mặt ngoài hiện thực.” Người bạn kia lại nói: "Nhưng đại đa số đều là thấy quang chết, sau khi gặp mặt phát hiện đối phương hoàn toàn không giống với tưởng tượng của mình, phòng nói chuyện và diễn đàn bởi vì loại chuyện này mà còn cãi nhau rất kịch liệt, thoạt nhìn rất thú vị."

"Cái người đàn ông trẻ tuổi ở dưới lầu kia vừa thấy đã biết là đang đợi đối tượng yêu đương qua mạng rồi!" Người bạn kia cảm thấy hứng thú nói: "Tớ đúng là hơi tò mò về người mà cậu ta chờ là người như thế nào!"

Vu Hoài Ngạn cảm thấy hơi nhàm chán.

Người bạn kia lại hứng thú bừng bừng mà cứ ghé vào bệ cửa sổ nhìn xuống.

Đang lúc Vu Hoài Ngạn do dự có nên chào đi về hay không, người bạn kia lại có phát hiện mới.

"y da, tới rồi tới rồi!" Người bạn kia thấy cái gì, thuận tiện còn gọi cả Vu Hoài Ngạn cùng nhau xem: "Thế mà lại là một người đẹp, tên nhóc này có vận may không tồi đâu, nhìn từ xa đúng là trai tài gái sắc."

Vu Hoài Ngạn nhìn thoáng qua xuống dưới, sau đó tâm mắt khựng lại.

Người bạn kia thu hồi tầm mắt, còn chuẩn bị cảm thán một câu, lại thấy Vu Hoài Ngạn đột nhiên đứng lên, biểu tình trên mặt có chút khó coi: "Xin lỗi không tiếp được."

Người bạn kia há miệng thở dốc, lời nói còn chưa ra khỏi miệng đã thấy anh nhanh chóng đi ra bên ngoài.

Không hiểu ra sao mà nhìn bóng dáng rời đi của Vu Hoài Ngạn, người bạn kia lấy làm lạ nói: "Cái người này đột nhiên làm sao vậy chứ?"

*

Cùng thời khắc đó.

Trên đường cái người đến người đi ở trung tâm thành phố, Ôn Chỉ Văn trực tiếp sững sờ ở tại chỗ.

Người đang đứng trước mặt cô có dáng người cao lớn mảnh khảnh, tóc dài tới cổ, khuôn mặt cũng vô cùng thanh tú nho nhã, nhưng kết hợp với cách ăn mặc và khí chất cả người, vừa thấy là có thể biết đây là một người đàn ông trẻ tuổi.

Quan trọng nhất chính là, trong tay anh ta còn cầm một bó hoa hồng...

Đây là tín vật mà bọn họ đã hẹn trước để nhận ra nhau.

Lúc Ôn Chỉ Văn ngạc nhiên nhìn người đàn ông này, tầm mắt của người đàn ông kia cũng nhanh chóng chuyển từ trên mặt Ôn Chỉ Văn đến bó hoa hồng trên tay cô.

Trong lúc nhất thời, hai người đối diện lẫn nhau, ai cũng không mở miệng nói chuyện.

Thời gian dường như trôi qua rất lâu, nhưng thật ra cũng chỉ mới vài giây, Ôn Chỉ Văn mới thử hỏi câu: "Chuyện đó, cậu chính là Cố Hiểu Phương?” Người đàn ông kia gật đầu, biểu tình ngạc nhiên khôn kể, nuốt nước miếng nói: "Là tôi, cô... Là YJ?"

"Cậu không phải nữ sao?"

"Chẳng lẽ cô... không phải nam sao?"

Đang lúc hai người đang hết sức khiếp sợ, sau lưng bọn họ đột nhiên truyền đến một giọng nói chứa đựng chút tức giận: "Hai người đang làm gì?"
 
Chương 158


Đệt! Giọng nói này sao lại quen thuộc đến vậy?

Ôn Chỉ Văn hoảng hốt quay đầu lại, vừa liếc mắt đã nhìn thấy Ôn Chỉ Văn im lặng đứng phía sau lưng cô cách đó không xa.

Mà vị trí của cả ba người đang đứng lúc này lại khá kỳ diệu, vừa khéo tạo thành một hình tam giác.

Điền Hân đứng chờ cách đó không xa vào giờ phút này cũng đã bịt miệng lại, trong lòng không ngừng la hét: Hiện đang diễn kịch bản tình tay ba gì thế này?

Ôn Chỉ Văn không ngờ đến gặp bạn trên mạng còn có thể bị Vu Hoài Ngạn bắt gặp tại trận thế này.

Mà dáng vẻ của đối phương là chuyện gì xảy ra thế này?

Ôn Chỉ Văn ngây ngốc, sửng sốt mất hai giây mới phản ứng lại. Cô vô ý thức hỏi: "Ông, ông xã? Sao anh lại ở đây?"

Bên này Cố Hiểu Phương nghe thấy lời này của Ôn Chỉ Văn thì lập tức biết được mối quan hệ giữa họ là gì, anh ấy nhịn không được cũng trừng to hai mắt, lúng túng đến mức đỏ từ cổ đến mặt.

"Ôi, cô, các người..." Anh ấy ngạc nhiên há †o miệng.

Ôn Chỉ Văn nhanh chóng liếc nhìn anh ấy, cô cảm thấy rất khó thở.

Không phải chứ? Biểu cảm này của anh ấy là có ý gì? Rất dễ khiến người ta hiểu lầm đấy!

Vu Hoài Ngạn đi đến bên cạnh Ôn Chỉ Văn, duỗi tay ra kéo cô vào lòng mình, giống như đang tuyên bố chủ quyền.

"Đây chính là người bạn em nói muốn gặp?" Vu Hoài Ngạn hỏi.

Đồng thời, ánh mắt của anh đã đảo qua cành hoa hồng ướt át kiều diễm trong tay hai người, chỉ cảm thấy vô cùng chướng mắt.

Trực giác Ôn Chỉ Văn cảm thấy có nguy hiểm, cô vội vàng phủ nhận: "Không phải, em không quen biết anh ta."

Cùng lúc đó, Cố Hiểu Phương cũng mở miệng: "Cái kia, chúng ta là bạn trên mạng."

Hai câu trả lời hoàn toàn khác nhau cùng lúc được nói ra, sắc mặt Vu Hoài Ngạn càng khó coi hơn.

Ôn Chỉ Văn: "..."

Mẹ nó! Vu Cẩn, nợ em thiếu chị trả thế nào day?

"Ông xã, anh nghe em giải thích!" Ôn Chỉ Văn vội vàng bắt lấy cánh tay Vu Hoài Ngạn, có ý muốn cứu vãn tình hình: "Em thật sự không quen anh ta, có quan hệ bạn bè trên mạng với anh ta là Tiểu Cẩn, không tin anh có thể hỏi anh ta, hỏi xem người trò chuyện trên mạng với anh ta tên gì."

Bị chỉ thẳng mặt Cố Hiểu Phương lập tức đứng thẳng sống lưng nhìn đôi phu thê có bề ngoài rất đáng chú ý đang đứng trước mặt mình, sau đó rất thành thật trả lời: "Tôi không biết cô. À, không phải, tôi không biết cậu ta tên thật là gì, tôi chỉ biết nickname là Y.J."

Giống như hơi ngẫm nghĩ một chút, Cố Hiểu Phương còn nói: "Mà hình như cậu ta là một nam sinh viên còn nhỏ tuổi."

Ôn Chỉ Văn: "???"

Cô thật sự không ngờ Vu Cẩn lại bắt đầu trở nên có lòng đề phòng như thế"

Đến tên và giới tính của mình cũng lừa người ta.

Nhưng tên Cố Hiểu Phương này có phải là ngốc không nhỉ?

Anh ta có thể hẹn gặp mặt người ta nhưng đến tên của người ta còn chưa biết? "YJ là tên viết tắt của Vu Cẩn." Ôn Chỉ Văn giật tay áo Vu Hoài Ngạn: "Mà em thay cô ấy đến gặp mặt cũng là vì có chuyện quan trọng."

Vu Hoài Ngạn đã nhìn ra trong này dường như có chuyện gì đó.

Anh nắm chặt tay Ôn Chỉ Văn, nói: "Đi thôi! Đừng đứng trên đường thế này nữa."

Có không ít người qua đường đang chú ý đến họ, đoán chừng mấy người này còn cho rằng họ đang diễn kịch gì đó.

Anh vừa đặt tay mình lên bàn tay cô, Ôn Chỉ Văn đã lập tức nhận ra bàn tay anh rất lạnh.

Nhìn kỹ lại một lân nữa mới phát hiện, không biết Vu Hoài Ngạn đi từ đâu ra mà trên người cũng không có áo choàng dài.

Phải biết rằng bây giờ đang là tháng mười một, nhiệt độ bên ngoài trời đã xuống thấp rất nhiều.

Trong thời tiết này Vu Hoài Ngạn lại có thể ăn mặc mỏng manh như thế, nói không chừng sẽ bị bệnh mất.

Ôn Chỉ Văn quan tâm nắm chặt tay anh, cô muốn sưởi ấm tay anh, đồng thời nói: "Chúng †a nhanh đi thôi!"

Đi được hai bước, quay đầu nhìn thấy Cố Hiểu Phương vẫn còn đứng yên tại chỗ, Ôn Chỉ Văn nhìn về phía Vu Hoài Ngạn: "Vậy anh ta..." "Cậu cũng cùng đi đi!" Vu Hoài Ngạn quay đầu nói với đối phương. Cố Hiểu Phương sửng sốt, anh ta do dự một hồi, sau đó vẫn phải đi theo.
 
Chương 159: Bị Mù Mắt


Mấy phút sau, ba người đã đến quán trà.

Trên đường đi Vu Hoài Ngạn không nói gì thêm nữa, Ôn Chỉ Văn chỉ lặng lẽ nhìn gò má của anh, không nhịn được lại cúi đầu.

Vu Hoài Ngạn liếc nhìn cô, sau đó còn nắm tay cô chặt hơn.

Anh trực tiếp vươn tay cướp lấy cành hoa hồng kia rồi ném vào cạnh thùng rác.

Cố Hiểu Phương đi phía trước thấy cảnh này, lại nhìn cành hoa hồng trong tay mình, anh ấy do dự hết mấy giây, sau đó cũng ném đi.

Bạn của Vu Hoài Ngạn đang ngồi trong phòng riêng của quán trà vừa nhìn thấy Vu Hoài Ngạn xuất hiện dưới lầu đã sợ ngây người.

Sau đó ghé sát đầu vào cửa sổ xem trò vui xong, bây giờ lại được nhìn thấy những nhân vật chính xuất hiện trước mặt mình, trong lòng anh ta khó tránh khỏi muốn hóng hớt.

"Các người thế này là?" Người bạn mở miệng, trong giọng nói còn mang theo vẻ muốn dò xét.

Đồng thời còn mờ mịt nhìn thoáng qua Vu Hoài Ngạn, trong ánh mắt kia còn để lộ vẻ đồng tình.

Sao Vu Hoài Ngạn còn không hiểu anh ta đang suy nghĩ gì.

Anh không để ý đến ánh mắt của anh ta, Vu Hoài Ngạn kéo Ôn Chỉ Văn ngồi xuống, đồng thời cũng hơi cục xúc ra hiệu cho Cố Hiểu Phương ngồi xuống, sau đó mới mở miệng nói với bạn mình: "Một trận hiểu lầm."

Người bạn cũng cười: "Thật sao?"

Nói xong ánh mắt anh ta lại lướt nhìn qua ba người họ, đúng là không xác định được.

Chủ yếu là vì anh ta quen biết Vu Hoài Ngạn đã lâu nên rất hiểu tính cách con người này.

Trong ấn tượng của mình Vu Hoài Ngạn không phải kiểu người sẽ vì tình yêu mà ép dạ cầu toàn.

Nhưng nói thế nào cũng không chính xác được. Con người mà, cuối cùng cũng sẽ thay đổi...

Lúc này không tiện giải thích nhiều, Vu Hoài Ngạn xem nhẹ biểu cảm trên mặt người bạn, sau khi giới thiệu lẫn nhau, anh mới nói với người bạn: "Không phải cậu còn có việc sao?"

Người bạn: "..." Anh ta có việc từ bao giờ thế nhỉ? Chậc! Thế này chính là có ý muốn đuổi anh ta đi trước.

Nghe hiểu ý Vu Hoài Ngạn, người bạn này rất biết điều đã đứng dậy: "À, đúng! Tôi còn có việc, vậy tôi tạm biệt trước nhé."

Cầm lấy áo khoác rời khỏi phòng riêng, anh ta vẫn nhịn không được quay đầu nói một câu như có ám chỉ: "Vu Hoài Ngạn, ngày mai tớ đến công ty cậu một chuyến."

Vu Hoài Ngạn không để ý đến anh ta.

*

Người bạn kia vừa đi khỏi, trong phòng riêng chỉ còn lại ba người là Vu Hoài Ngạn, Ôn Chỉ Văn và Cố Hiểu Phương.

Vu Hoài Ngạn dựa cơ thể vào phía sau, khoát tay lên ghế dựa của Ôn Chỉ Văn, mở miệng: "Nói thử xem, đến cùng là có chuyện gì?

Sau đoạn đầu hỗn loạn, cuối cùng Ôn Chỉ Văn cũng đã tìm lại lý trí.

Vừa rồi cô đúng là bị váng đầu, chủ yếu là vì sự xuất hiện đột ngột của Vu Hoài Ngạn dọa cho sợ, lại cộng thêm rất nhiều lần lật xe trước mặt anh, hại cô còn tưởng rằng mình lại phạm vào sai lầm gì không thể cứu vãn được nữa.

Trên thực tế, lần này cô hoàn toàn vô tội đấy nhé.

Chỉ là gặp phải một trận tai bay vạ gió thôi.

Sau khi đã suy nghĩ thông suốt vấn đề này, Ôn Chỉ Văn bắt đầu suy nghĩ logic trở lại, cô giải thích rõ ràng từ đầu đến cuối: "Chuyện là như thế này, Tiểu Cẩn quen biết một người bạn trên mạng đang muốn phát triển một trò chơi trên trang web nhưng bị thiếu tiên. Sau khi hai người họ kết bạn có tán gẫu qua lại với nhau, Tiểu Cẩn cảm thấy người này rất đáng tin nên muốn giúp đỡ anh ta lập nghiệp."

"Dù sao cũng là chuyện dính dáng đến tiền bạc, hơn nữa nói trên internet cũng không đáng tin cậy nên hai người đã hẹn gặp nhau một lần. Thế nhưng Tiểu Cẩn lại không ở trong nước nên mới nhờ em đến giúp." Nói đến đây, Ôn Chỉ Văn lại nhìn Vu Hoài Ngạn: "Em thật sự không muốn giấu anh chuyện này, từ tối hôm qua đã muốn nói chuyện này với anh, chỉ là không đợi được anh..."

Ôn Chỉ Văn càng nói càng cảm thấy mình đúng là rất vô tội.

Nghe giải thích như thế, cuối cùng Vu Hoài Ngạn cũng biết rõ là chuyện gì đã xảy ra.

Anh vỗ lên tay Ôn Chỉ Văn, ánh mắt chuyển đến Cố Hiểu Phương: "Vị này, cậu có thể nói về tình huống của mình không?" Nói xong còn tiện thể dùng ánh mắt bắt be đánh giá Cố Hiểu Phương một lượt.

Tướng mạo đúng là có thể vào mắt nhưng khí chất lại rụt rè khiến người ta nhìn cũng không ưa thích.

Nhớ đến người bạn vừa rồi còn nói đến cái gì trai tài gái sắc, Vu Hoài Ngạn không nhịn được xùy một tiếng.

Người bạn của anh có thể bị mù mắt rồi!
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top