Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Thập Niên 90: Nữ Phụ Làm Giàu Mau Chóng

Thập Niên 90: Nữ Phụ Làm Giàu Mau Chóng
Chương 120


Nhưng mà, khi cô vừa đẩy cửa phòng bệnh ra thì đã thấy bên cạnh giường bệnh của Hồng Minh Viễn còn có thêm một bóng người quen thuộc.

Đối phương hình như cũng biết là cô đến, vì thế hắn liền quay đầu lại nhếch miệng cười với cô, biểu tình rõ ràng mang theo vài phần đắc ý.

Phương Thanh Nghiên không biết nên nói gì cho phải đây.

Bởi vì người trước mắt này, không ai khác chính là tên Lâm Khiên kial

"Nghiên Nghiên, con còn đứng đó làm gì, mau vào đi!"

Tần Thục Huệ gọi cô vào phòng, lấy hộp giữ ấm từ trong tay cô mở ra, sau đó nói với Lâm Khiên: "Tiểu Lâm, chắc cháu cũng đã đói bụng rồi, mau đến nếm thử tay nghề của con gái dì đi!"

Nghe nói như thế, Lâm Khiên liếc nhìn hộp giữ nhiệt, ở góc độ Tần Thục Huệ không chú ý tới, nhíu mày khiêu khích với Phương Thanh Nghiên.

Sau đó hắn còn làm bộ làm tịch nói: "Dì Tân, cháu không đói bụng, hai người cứ ăn trước đi."

"Cháu đã bị bệnh thế này, lại còn ăn mấy cái đồ ăn nhanh bên ngoài, một chút dinh dưỡng cũng không có!" Tân Thục Huệ trách móc, nói: "Từ hôm nay dì sẽ bảo Nghiên Nghiên mang thêm nhiêu cơm hơn một chút, cháu cũng xuống đây ăn chung với chúng ta đi."

Tân Thục Huệ cười kéo tay Phương Thanh Nghiên, giới thiệu: "Đây là Lâm Khiên, học cùng trường với con, thằng bé hiện đang học lớp 9.

Tiểu Lâm, đây là con gái của dì, Thanh Nghiên, con cứ gọi Nghiên Nghiên là được rồi."

Lâm Khiên cười híp mắt nhìn Phương Thanh Nghiên, nói: "Chào em gái Nghiên Nghiên!"

Phương Thanh Nghiên:... A, hắn lại muốn chiếm tiện nghi của cô!!!!

Tần Thục Huệ nhìn con gái ngoài cười nhưng trong không cười, liền có chút nhắc nhở: "Nghiên Nghiên, người ta đang chào hỏi con đấy."

Trước mặt mẹ mình, Phương Thanh Nghiên cũng không tiện vạch trần hắn, vì thế cô liền nói sang chuyện khác: "Sao mọi người quen biết được với nhau vậy?”

Tần Thục Huệ hạ giọng nói nhỏ với cô: "Thằng bé nằm ở cạnh phòng bệnh của chúng ta, nghe nói là không cẩn thận bị ngã xe đạp đến gấy tay.

Ai da, cha mẹ thằng bé đều không có ở đây, hiện tại bên cạnh ngay cả một người thân cũng không có.

Mẹ nhìn thấy có chút đáng thương nên đến hỏi chuyện, kết quả lại biết thằng bé cùng trường với con, con nói có phải rất trùng hợp hay không?"

Phương Thanh Nghiên giật giật khóe miệng, ánh mắt dừng trên cánh tay được băng bó kia của Lâm Khiên.

Hai ngày trước không phải vẫn còn rất tốt sao, sao hôm nay nói gãy tay thì liền gấy tay rồi?

Phương Thanh Nghiên không hỏi thêm nữa, đi đến ghế ngồi, tiện tay lấy một quyển sách trên tủ đầu giường bệnh lất ra xem, cô muốn làm lơ đi cái tên đáng ghét kia.

Phương Thanh Nghiên từ nhỏ đã có chút sợ người lạ, nên hiện tại Tân Thục Huệ cũng không nhận ra là con gái mình có chút mất hứng.

Bà múc cơm cho Lâm Khiên xong, thì mới phát hiện đối phương không tay để ăn cơm.

Lâm Khiên cười khổ nói: "Dì Tần, không cần đâu, dù sao thì cháu cũng không có cách nào ăn được."

Nói xong, hắn lắc lắc bàn tay bị thương kia, trong ánh mắt lộ ra một tia bất đắc dĩ.

Ngũ quan của hắn rất đẹp, nhất là đôi mắt phượng tinh anh kia, nhìn tổng quan thì tướng mạo thật sự khiến người ta ưa thích.

Hơn nữa, hiện tại thân thể xương cốt của hắn cũng chưa tới thời kỳ phát dục, thoạt nhìn thì đúng là có chút gầy yếu, bây giờ hắn lại cố ý bày ra một bộ dáng đáng thương như vậy, Tần Thục Huệ tất nhiên có chút không chịu nỗi.

Tần Thục Huệ lập tức buông công việc đút cơm cho Hồng Minh Viễn xuống, kích động nói: "Không sao, dì đút cho cháu ăn!"

Hồng Minh Viễn: "...?"

Phương Thanh Nghiên buông sách trong tay xuống, không nói gì liếc mắt nhìn hai người kia.

Tiếp theo, cô liền đứng lên, đi đến trước mặt của Tần Thục Huệ, nói: "Để con làm cho."

Tân Thục Huệ nhìn cô một cái, do dự nói: "Con có biết đút cơm cho người khác ăn không?”

"Dù chưa từng ăn thịt heo, nhưng con cùng từng thấy heo chạy rồi." Phương Thanh Nghiên cười cười, nhận lấy hộp cơm từ trong tay Tần Thục Huệ, múc một muỗng cơm đưa tới bên miệng Lâm Khiên.

"Đến đây, ăn cơm đi!"

Lâm Khiên thấy cô như vậy nhất thời liền có chút sửng sốt, bây giờ hắn muốn há miệng cũng không được, mà không há miệng cũng không xong.

Hắn chỉ muốn Phương Thanh Nghiên chán ghét mình thêm một chút, chứ hắn không muốn Phương Thanh Nghiên phải đút cơm cho mình ăn.

"Cái này không ăn được không?”

Phương Thanh Nghiên nhìn hắn vẫn không có động tĩnh, ngữ khí lại càng ôn nhu hơn: "Mau ăn đi, nếu không đồ ăn nguội hết bây giờ."

Nhưng cái nụ cười ở trên môi kia của cô, không hiểu làm sao khiến cho người ta không khỏi lạnh cả sống lưng.

Lâm Khiên từ trong đôi mắt của cô, hắn không chỉ nhìn thấy được tròng trắng và tròng đen, mà hắn còn thấy được sự cảnh cáo và uy hiếp.

Hắn theo bản năng nuốt nước miếng, sau đó há miệng...

Một muỗng cơm lớn nhét hết vào trong miệng hắn, mà không đợi hắn nuốt xong thì một muỗng cơm khác lại tiếp tục được nhét tới.
 
Chương 121


"Khụ, khụ..." Lâm Khiên bị sặc không ngừng ho.

Cơm khô nhét hết vào miệng, ngay cả một ngụm nước canh cũng không có, vì thế hắn nghẹn đến cả hai má đều đã ửng đỏ.

Phương Thanh Nghiên thấy Tần Thục Huệ lo lắng nhìn sang bên đây, liền vội giải thích với bà: "Cậu ấy ăn nhanh nên mới như thế, xem ra thật sự đói bụng rồi."

Tần Thục Huệ nhanh chóng rót ly nước đưa tới, nói: "Mau cho cậu ấy uống chút nước đi."

Phương Thanh Nghiên nhận lấy ly nước, cười híp mắt nói: "Mẹ, mẹ cứ chăm sóc cho chú Hồng thật tốt đi, bên này giao cho con là được rồi."

Tần Thục Huệ gật đầu, bà liếc nhìn Lâm Khiên một cái, thấy hắn đúng là không có việc gì mới yên tâm đi ăn cơm với Hồng Minh Viễn.

Phương Thanh Nghiên thừa dịp mẹ cô không để ý bên này, trực tiếp bóp chặt hai má Lâm Khiên, khiến hắn há miệng to ra, sau đó cô đem ly nước trong tay rót hết vào trong miệng hắn.

Lâm Khiên nổi giận, theo phản xạ có điều kiện đẩy ly nước trong tay Phương Thanh Nghiên ra.

Rầm một tiếng, ly nước rơi xuống đất vỡ tan tành.

Hắn thở phì phò trừng mắt nhìn Phương Thanh Nghiên, còn đang muốn phát tiết với cô thì lại phát hiện đối phương giống như đã sớm dự đoán được ý định của hắn.

Phương Thanh Nghiên không rời mắt nhìn chằm chằm vào cái tay được băng bó kỹ lưỡng đang giơ lên trên không trung kia.

Tần Thục Huệ cùng Hồng Minh Viễn cũng bị động tĩnh bên này thu hút, hai người cũng đều nhìn chằm chằm vào bàn tay kia của hắn.

Bốn phía yên tĩnh vài giây.

Phương Thanh Nghiên cười nói: "Xem ra cái tay này của cậu đã khỏi rồi."

Lâm Khiên đỏ mặt, hắn vội che cánh tay đứng lên, xoay người đi nhanh ra khỏi phòng bệnh.

Tần Thục Huệ cũng phục hồi tinh thần lại, vội vàng đuổi theo nói: "Tiểu Lâm, không phải con vẫn còn chưa ăn xong sao?"

Ăn cái gì mà ăn, có quỷ mới ăn cơm của con nha đầu thối kial

Bước chân Lâm Khiên ngược lại càng nhanh hơn.

Phương Thanh Nghiên hai tay khoanh ngực, thẳng đến khi đối phương rời khỏi phòng bệnh, cô mới cầm lấy cây chổi quét dọn sạch sẽ những mảnh vụn kia, sau đó nhìn về phía mẹ mình nói: "Để con đem cơm đưa cho cậu ta."

Cô xách hộp cơm ra cửa, nhưng cái cửa phòng bên cạnh lại đóng chặt.

Phương Thanh Nghiên nhẫn nại gõ cửa, hạ giọng nói: "Mở cửa đi, tôi có lời muốn nói với cậu!"

Giọng nói Lâm Khiên từ bên trong vang lên: "Bổn đại gia không ăn cơm của cô."

A, ai lại dư thời gian dỗ hắn ăn cơm chứ?

Phương Thanh Nghiên căn bản không quan tâm đến chuyện này, cô chỉ muốn cảnh cáo cái thằng nhóc thối nhàm chán này, về sau có chuyện gì thì cứ nhắm vào cô, đừng có đánh chủ ý lên mẹ cô.

Nhưng mà Lâm Khiên quyết tâm không mở cửa, Phương Thanh Nghiên cũng không có biện pháp gì với hắn, vì thế cô đành phải trở vê phòng bệnh.

Tần Thục Huệ kỳ quái nhìn cô về nhanh như vậy, hỏi: "Tiểu Lâm ăn cơm nhanh vậy sao?”

"Cậu ấy không có khẩu vị, nên muốn nghỉ ngơi một lát." Phương Thanh Nghiên tìm đại một cái cớ qua loa tắc trách để đối phó với mẹ.

Tân Thục Huệ tất nhiên là đã nhìn ra điểm mờ ám của hai bọn họ, vì thế bà nhắc nhở cô: "Cha mẹ của thằng bé hiện không có bên cạnh, con phải để ý đến thằng bé một chút, hai đứa đừng có sinh ra cái mâu thuẫn gì hết, có biết không?”

Phương Thanh Nghiên nhu thuận gật đầu, chờ bọn họ ăn cơm xong, cô liền dọn dẹp rồi trở về nhà.

Lúc ra khỏi phòng bệnh, cô theo bản năng còn nhìn thoáng qua phòng bên cạnh nhưng cửa phòng vẫn đóng chặt, cô không nhìn thấy được gì.

Khi cô đang định đi xuống lầu, thì lại ngoài ý muốn đụng phải Tần Vĩnh Thọ ở đầu cầu thang.

"Nghiên Nghiên, sao cháu lại ở đây?”

"Bạn của mẹ cháu nằm viện, cháu mang cơm đến cho bọn họ." Phương Thanh Nghiên giơ hộp thức ăn trong tay lên cho ông nhìn xem, sau đó dừng lại một chút, dò hỏi: "Ông đến thăm Lâm Khiên sao?"

Tân Vĩnh Thọ nở nụ cười: "Đúng vậy, cháu cũng biết Tiểu Khiên à?" Vừa nói xong, ông không khỏi thở dài một tiếng: "Đứa nhỏ này sống cũng không dễ dàng, một mình một thân bị người nhà ném ở một nơi xa như vậy..."

Tần Vĩnh Thọ cũng biết cháu gái mình không thích Lâm Khiên, khẳng định không ít lần ở trước mặt Phương Thanh Nghiên nói xấu người ta, vì thế ông liền nói: "Cháu cũng đi khuyên nhủ Viện Viện nhà ta đi, bảo nó đừng có cãi nhau với thằng bé nữa." Phương Thanh Nghiên lại không cảm thấy Tần Viện làm sai cái gì, tự nhiên là bị người ta ác ý trêu chọc như vậy, cô ấy còn không thể chán ghét đối phương được sao?

Hơn nữa, dù sao cũng là cha mẹ của hắn muốn mặc kệ hắn, vậy thì nếu hắn có tức giận gì cũng nên trút hết lên đầu bọn họ, suốt ngày đều đi kiếm chuyện với người khác là có ý gì đây?

Phương Thanh Nghiên cũng chỉ có thể an ủi ông ấy, cô đành cười nói: " Ông Tần, ông cứ yên tâm đi, cô ấy cũng sẽ có chừng mực."
 
Chương 122


Tần Vĩnh Thọ gật gật đầu, nhưng trong lòng vẫn có chút lo lắng, vì thế ông liền kéo cô qua một bên, hỏi: "Đúng rồi, cháu và Lâm Khiên dù sao cũng học chung trường với nhau.

Vậy ở trường học cháu có thấy thằng bé có mâu thuẫn gì với ai không?"

Phương Thanh Nghiên làm sao chú ý được tới những thứ này, cô đành phải lắc đầu nói thật: "Cháu chưa từng gặp cậu ấy ở trường."

"Ngày đầu tiên khai giảng thằng bé đã bị người ta đả thương đến phải nằm viện, cháu không gặp cũng là chuyện rất bình thường." Tần Vĩnh Thọ lắc đầu thở dài nói.

Phương Thanh Nghiên tất nhiên là đã nghe ra có chuyện gì đó không thích hợp ở đây.

Ngày đầu tiên khai giảng đã bị người ta đả thương đến phải nằm viện... Người đó, không phải là cô chứ?

Nếu nói như vậy, thì Lâm Khiên chính là tên nam sinh lớp trên cố ý hù dọa bọn họ?

Phương Thanh Nghiên hồi tưởng lại vết bâm tím trên má trái của Lâm Khiên, còn có một vài phản xạ có điều kiện khi né tránh cô, trong lúc nhất thời cô như đã hiểu ra hết tất cả.

Cô cùng Tần Viện không may trở thành trò đùa của người ta cũng không phải là ngẫu nhiên, rõ ràng tất cả mọi chuyện đều là do cái tên Lâm Khiên ấu trĩ này muốn trả thù mà.

Hơn nữa, Lâm Khiên cũng biết rõ là ai đã đả thương hắn!

Về phần vì sao không nói ra, có thể là bởi vì hắn cảm thấy mất mặt?

Đời trước Phương Thanh Nghiên cũng đã từng gặp qua những tên công tử bột như Lâm Khiên, mạch não trong đầu của đám thiếu gia này đúng là rất khác với người thường, nhưng điều bọn hắn quan tâm nhất lại chính là sĩ diện, vì sĩ diện thì chuyện gì bọn hắn cũng làm được.

Cô hiện tại cũng không muốn nghe thêm về cái người này nữa, còn đang muốn kiếm cớ chuồn đi thì ông Tần ở bên cạnh không ngừng thao thao bất tuyệt nói về hắn.

"Đứa nhỏ này cũng thật là đáng thương, cha mẹ của hắn hiện đang nháo muốn đòi ly hôn với nhau, cả hai bên đều muốn giành quyền nuôi dưỡng hắn, vì thế mẹ của hắn mới đem hắn giấu đi! Nhưng thể chất của hắn từ nhỏ đã không tốt, mà điều kiện chữa bệnh của bệnh viện huyện Nam Hương này cũng chẳng ra làm sao.

Bệnh tình của hắn đã chuyển biến nặng hơn nhưng bệnh viện cũng không thể làm gì khác ngoài việc cố gắng cầm cự mà thôi.

Bởi vì chuyện kiện tụng ly hôn này còn chưa xong, nên mẹ hắn cũng không chịu tới đón hắn..."

Phương Thanh Nghiên:... Cô thật sự không nghĩ đến bên trong chuyện này lại còn có ẩn tình lớn như vậy.

"Cậu ấy bị bệnh gì vậy?"

Lâm Khiên thoạt nhìn không giống như người có bệnh nặng gì, nhưng mà câu trả lời của Tần Vĩnh Thọ lại một lân nữa nằm ngoài dự liệu của Phương Thanh Nghiên.

"Ta cũng không rõ lắm, bác sĩ nói là muốn giải phẫu cái gì đó, lắp thêm một cái mới vào trong ngực của hắn."

Tần Vĩnh Thọ không hiểu những từ ngữ chuyên khoa này, nên lời nói của ông vô cùng mơ hồ, nhưng Phương Thanh Nghiên lại có thể lờ mờ đoán được bệnh tình của hắn có thể là có liên quan đến căn bệnh tim bẩm sinh đi.

Nhưng mà cái bộ dạng nhảy từ trên cây xuống của Lâm Khiên không giống với người bị bệnh tim chút nào.

Phản ứng đầu tiên của Phương Thanh Nghiên là Lâm Khiên lại đang lừa người, không phải lúc trước hắn còn dám lừa mẹ cô là bị ngã xe đạp đến gãy tay sao?

Nhưng mà, biểu tình trên mặt của Tần Vĩnh Thọ lại không giống như là đang gạt người.

"Cho nên, hiện tại cậu ấy vẫn luôn nằm ở bệnh viện là vì bị bệnh sao?" Phương Thanh Nghiên hỏi.

"Đúng vậy.

Chờ bệnh của hắn ổn định hơn một chút, là hắn đã có thể trở về trường học, nếu như cháu có nhìn thấy hắn xung đột với ai, thì nhất định phải nói cho thầy giáo biết, có được không?"

Phương Thanh Nghiên: ”..."

Thì ra không phải cô đánh người ta nằm viện, mà là thân thể của đối phương vốn đã không tốt rồi.

Trước đó trong lòng Phương Thanh Nghiên vẫn cảm thấy tên Lâm Khiên này rất là đáng đánh, nhưng hiện tại khi nghe Tần Vĩnh Thọ nói như vậy, cô lại có vài phần tự trách.

Mặc dù trước đó cô cũng không biết chuyện gì, nhưng việc động thủ với một bệnh nhân đang mắc bệnh nặng như vậy, lương tâm của cô vẫn có chút áy náy.

Phương Thanh Nghiên nhíu mày, nói: "Cậu ấy có bệnh nghiêm trọng như vậy, sao ông không nói sớm cho bọn cháu biết chứ?"

Tần Vĩnh Thọ lắc đầu, thở dài nói: "Đứa nhỏ này tính tình mạnh mẽ, da mặt lại mỏng như vậy, ta đoán chắc nó cũng không thích nghe người khác nói mình bị bệnh.

Có đôi khi nó nổi giận ngay cả thuốc cũng không chịu uống, ta cũng không có cách nào với nó."

Phương Thanh Nghiên vừa nghe liên hiểu được, nói cho cùng thì vẫn là có liên quan đến sĩ diện đi.

Những thiếu niên ở tuổi này, lòng tự trọng phải nói là vô cùng cao.

Phương Thanh Nghiên cuối cùng vẫn phải gật đầu, đồng ý với ông ấy: "Ngài yên tâm đi, nếu có chuyện gì cháu nhất định sẽ nói cho thầy giáo biết!"
 
Chương 123


Buổi tối, Phương Thanh Nghiên theo thường lệ đến bệnh viện đưa cơm tối cho mẹ cô.

Tần Thục Huệ còn lo lắng nói: "Cả một buổi chiều rồi nhưng mẹ vẫn không thấy Tiểu Lâm đi ra ngoài, cũng không biết thằng bé có bị làm sao không?”

Phương Thanh Nghiên: "Để con đi thăm cậu ấy."

Nói xong, cô đi tới cửa phòng bệnh bên cạnh, gõ cửa.

Bên trong vẫn không có phản ứng.

Phương Thanh Nghiên liên nhéo mũi nói: "Cơm tối đến đây."

Một lát sau, cánh cửa phòng bệnh được mở ra.

Nhưng khi Lâm Khiên nhìn thấy Phương Thanh Nghiên thì theo bản năng muốn đóng cửa lại.

Phương Thanh Nghiên nhanh tay lẹ mắt cản lại, động tác vô cùng nhanh nhẹn chui vào từ khe cửa.

Lâm Khiên nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn cô, ác ý nói: "Tôi không muốn nhìn thấy cậu, cút ra ngoài!"

Phương Thanh Nghiên bình tĩnh nói: "Tôi cũng không phải tới đây để cãi nhau với cậu, mà là vì chuyện đánh cậu lần trước nên mới đến đây."

Lâm Khiên kinh ngạc nhìn cô: "Cậu biết rôi?"

Phương Thanh Nghiên ừ một tiếng, nói: "Biết hết rồi."

Sắc mặt Lâm Khiên nhất thời khó coi như ăn phải ruồi vậy, hắn cắn răng trừng mắt nhìn Phương Thanh Nghiên, đây rõ ràng là biểu tình vừa tức giận nhưng vừa bất lực mà.

Hắn có thể làm sao bây giờ, hắn đánh không lại cô.

Rất nhanh, hắn thu hồi ánh mắt lại, nói: "Tôi thấy cậu là con gái, nên mới không so đo với cậu, đã hiểu chưa?"

Lời này nghe ngay cả một chút uy lực cũng không có.

Phương Thanh Nghiên cũng không vạch trân hắn, đem hộp cơm đặt ở trên tủ đầu giường, nói: "Lần trước đánh cậu là tôi không đúng, cơm này là do tôi làm, coi như là nhận lỗi, hi vọng mâu thuẫn giữa chúng ta có thể dừng lại ở đây."

Vừa nói xong, cô cũng không quên bổ sung thêm một câu: "Đương nhiên, nếu như cậu vẫn còn cảm thấy không hài lòng, vậy có thể đưa ra một yêu cầu trong khả năng của tôi, tôi nhất định sẽ làm cho cậu."

Phương Thanh Nghiên thật lòng không muốn tiếp tục dây dưa không rõ với cái tên nam sinh ngây thơ ấu trĩ này.

Hơn nữa đối phương còn là một người bệnh, nếu thật có chuyện gì không may xảy ra, cô cũng không gánh nổi trách nhiệm.

Lâm Khiên không ngờ cô lại thốt ra một câu như vậy, khiến hắn không khỏi ngây ngẩn cả người.

Hắn vẻ mặt hồ nghi, nói: "Cô uống lộn thuốc sao?"

Phương Thanh Nghiên:... Cô lại ngứa tay rồi, phải làm sao bây giờ?

Lâm Khiên hừ lạnh một tiếng: "Bổn đại gia cũng không phải người tính toán chỉ li gì, chỉ cần ngươi cam đoan sau này không xuất hiện trước mặt tôi nữa, thì tôi có thể bỏ qua cho cậu!" Phương Thanh Nghiên thản nhiên nói: "Cái này chỉ sợ không được rồi.

Dù sao chúng ta cũng học chung trường với nhau, nhưng nếu như cậu thật sự không muốn nhìn thấy tôi, thì cậu vẫn có thể tự mình chuyển trường đi."

Trán Lâm Khiên tức đến nổi gân xanh, nhịn không được cả giận nói: "Cậu đừng có mà được voi đòi tiên, nếu tôi thật sự so đo với cậu, cậu còn có thể đứng yên được ở đây sao?"

Nha đầu này ngay cả một chút não để suy nghĩ cũng không có, hắn đã cho bậc thang như vậy rồi, cũng không biết nắm lấy nó mà đi xuống được sao?

Phương Thanh Nghiên vẻ mặt tán thành gật đầu, nói: "Được rồi, nếu cậu đã không muốn so đo nữa, vậy tôi sẽ coi như ân oán của chúng ta đã chấm dứt tại đây.

Tạm biệt."

Vừa nói xong, cô cũng không chân chừ mà rời khỏi phòng.

Lâm Khiên tức giận đến mức phổi sắp nổ tung, trên đời này sao lại có một nha đầu đáng giận như vậy?

Nhưng nhớ tới lúc trước ở trong hành lang bị một quyền kia, cả người hắn lại không khỏi run lên, hắn cảm thấy cách Phương Thanh Nghiên xa một chút cũng tốt.

Lâm Khiên ngã nhào xuống giường, lấy gối đắp lên đầu, cả người buồn bực khó chịu.

Sau đó hắn lại đột nhiên xoay người rời khỏi giường, nhìn chằm chằm vào hộp cơm trên tủ đầu giường.

Hắn sờ sờ bụng dưới đói meo của mình, thầm nghĩ: Nếu như mùi vị thức ăn này không tệ thì hắn sẽ bỏ qua, không so đo với cô.

Vì thế, hắn cầm hộp cơm lên mở ra xem.

Thịt bò xào vàng, sườn hấp bột, rau muống tỏi, khoai tây thái sợi xào... Ngoài ra còn có một bát canh gà.

Bàn ăn này thoạt nhìn có chút thanh đạm, bề ngoài cũng rất đẹp mắt, khi mở hộp ra mùi thơm xông thẳng vào mũi, làm cho cái con sâu đói trong bụng người ta không ngừng réo vang.

Thơm quá...

Lâm Khiên nuốt nước miếng một cái, không nhịn được nếm thử một miếng thịt bò.

Thịt bò tươi, nhiều nước, khi cắn vào thì hương thơm tràn ngập trong khoang miệng, khiến cho hai mắt của hắn không khỏi sáng ngời.

Tiếp theo, hắn lựa rau dưa ra, sau đó ăn sạch sẽ món mặn, ngay cả nước canh cũng không lãng phí dù chỉ một giọt.

Hắn nhịn đói từ trưa đến bây giờ, hiện tại được ăn ngon hắn vẫn cảm thấy ăn chưa đủ, nên lại tiếp tục ăn hết những rau dưa kia.

Ăn xong, hắn không khỏi "ợ lên một hơi, thầm nghĩ.

Nếu không phải đói bụng, hắn mới không thèm ăn cơm của nha đầu kia làm.
 
Chương 124


Từ đó về sau, Lâm Khiên quả nhiên không đến để gây sự nữa, chỉ là mỗi ngày hắn đều kiếm đủ lý do để đến phòng bên ăn chực.

Tần Thục Huệ tất nhiên là vô cùng hoan nghênh hắn, mà Phương Thanh Nghiên nghĩ dù sao thì Hồng Minh Viễn cũng sắp xuất viện rồi, nên cô cũng mắt nhắm mắt mở làm lơ.

Sau giờ ngọ hôm nay, Phương Thanh Nghiên theo thường lệ phải về nhà nấu cơm, nhưng do chậm trễ, nên cô đã đụng phải các ông lão bà lão ở trong ngõ nhỏ sau khi ăn cơm trưa xong ra ngoài tán gẫu.

Trong ngõ nhỏ cũng chỉ có mấy hộ này ở, tất cả mọi người đều quen biết lẫn nhau, nên hiện tại ai cũng nhao nhao hỏi Tần Thục Huệ vì sao không tiếp tục mở quán bán nữa.

Tần Thục Huệ phải đến bệnh viện chăm sóc Hồng Minh Viễn, nên việc kinh doanh bún ốc của bọn họ cũng chỉ có thể gác lại.

Tần Thục Huệ trước giờ luôn là một người cần cù, mặc kệ mưa gió thế nào, bà đều kiên trì, mỗi ngày cứ đúng năm giờ rưỡi là sẽ xuất hiện để bày quán, hiện tại đã hai ngày rồi không gặp được bà, nên mọi người xung quanh tất nhiên là vô cùng tò mò.

Phương Thanh Nghiên cũng chỉ giải thích với bọn họ là do trong nhà có thân thích sinh bệnh, nên mẹ cô phải đi chăm sóc.

Mọi người thấy cô vẫn còn nhỏ, sợ cô ở nhà một mình không có cơm ăn, nên muốn mời cô đến nhà ăn cơm.

Nhưng Phương Thanh Nghiên đều uyển chuyển từ chối hết, cô thật vất vả mới thoát khỏi những người này.

Cô vội vàng chạy vào trong nhà, thì đầu bên kia đã có một bóng người lén lút đi tới, hỏi thăn những cô bác hàng xóm kia: "Con bé nói chuyện cùng với mọi người lúc nãy, có phải là con gái của Tân Thục Huệ hay không?"

Người phụ nữ này vẻ mặt cay nghiệt, nhìn không giống người tốt, bây giờ lại đột nhiên hỏi thăm về một cô bé như vậy, không khỏi khiến cho tất cả mọi người ở đây có vài phần cảnh giác.

Gần đây tin tức thường xuyên đưa tin về hoạt động buôn người của đám tội phạm, bọn chúng không chỉ càng manh động hơn, mà còn chuyên chọn con cái của những gia đình đơn thân để lừa bán.

Một ông bác gần đó đánh giá bà ta một phen, cảnh giác hỏi: "Bà là ai, hỏi những chuyện này để làm gì?"

Lưu Bội Trân vội vàng nặn ra nụ cười, mặt dày nói: “Tôi là bà nội con bé."

Mọi người ở đây hai mặt nhìn nhau, hiển nhiên là không tin.

Tất cả mọi người ở đây đều biết, Tân Thục Huệ vốn là một quả phụ, những người bình thường lui tới với hai mẹ con họ cũng rất ít, tại sao bây giờ lại đột nhiên xuất hiện một người mẹ chồng vậy chứ?

"Bà có cái gì chứng mình không?”

Lưu Bội Trân không nghĩ tới tính cảnh giác của những người này lại cao như vậy, trong lòng cũng rất không kiên nhẫn, nhưng trên mặt vẫn cố giữ một nụ cười được bà ta cho là hiền lành.

"Con bé kia tên là Phương Thanh Nghiên, mẹ con bé tên là Tân Thục Huệ, trước kia cô ta đã từng làm việc ở xưởng máy Hoành Nhuận, tháng trước mới chuyển đến đây, tôi nói có đúng không?”

Mọi người nghe bà ta nói tỉ mỉ như vậy, nhất thời cũng có chút hoài nghị, chẳng lẽ đây thật sự là bà nội của Phương Thanh Nghiên? Nhưng nếu cô thật sự có bà nội, vì sao hai mẹ con cô lại còn một thân một mình dọn đến thành Nam này được chứ?

Lưu Bội Trân lại nói: "Lúc trước tôi còn muốn đón hai mẹ con của bọn họ về nhà, nào biết cô ta chê nông thôn chúng tôi quá rách nát nên nhất quyết không chịu về, một hai phải dọn ra ngoài, thậm chí một công việc ở xưởng nhà máy tốt như vậy cô ta cũng từ bỏ."

Bà ta nói rất hay, tựa hồ đang nói một câu chuyện có thật.

Nhưng Tần Thục Huệ sớm chiều chăm chỉ như vậy, sao có thể ghét bỏ cái "nông thôn rách nát như lời bà ta nói chứ?

Có một bác gái đại khái là cảm thấy thái độ của Lưu Bội Trân rất thành khẩn, liền nói: "Tân Thục Huệ có việc ra ngoài, hai ngày nay quán cũng không bán...

Lời còn chưa dứt, có người kéo bác gái kia qua một bên, còn liêu mạng nháy mắt với bà.

Lưu Bội Trân còn muốn hỏi cái gì đó, nhưng mắt thấy người nọ không nói nữa, nhất thời có chút tức giận: "Cô ta đâu rồi, mở quán gì chứ?"

Một bác trai tiến lên trước một bước, lạnh mặt nói: "Nếu bà thật sự quan tâm đến con dâu của mình thì tự đi hỏi mẹ con bọn họ là được rồi, tìm chúng tôi hỏi thăm làm cái gì?"

Mọi người cùng Tần Thục Huệ ở chung lâu như vậy, tất nhiên đều biết bà là người như thế nào.

Nếu người mẹ chồng này là người tốt, sao bọn họ lại không lui tới với nhau được chứ?

Hai bên khẳng định có mâu thuẫn gì đó không thể điều hòa được.

Có người phụ họa nói: "Không sai, tôi nghĩ bà cũng đừng nên đến tìm bọn họ nữa, nếu bọn họ muốn gặp bà thì sẽ tự động đi tìm bà thôi." Lưu Bội Trân tức giận đến giậm chân, nói: "Không nói thì thôi, tôi tự đi tìm cô ta vậy."
 
Chương 125


Bà ta vừa nói xong liền muốn đuổi theo Phương Thanh Nghiên, nhưng mọi người xung quanh đây làm như không thấy bà ta, bọn họ mang bàn ghế, bình trà đặt xuống giữa đường, mà ở trên bàn trà còn đặt thêm điểm tâm, mâm trái cây, hạt dưa... toàn là những thứ có thể giúp cho người ta tán gẫu suốt cả buổi chiều.

Đây là một ngõ cụt, con đường ở giữa không rộng, nhà Tần Thục Huệ ở sâu trong ngõ nhỏ, chỉ có một con đường này mới có thể đi qua.

Lưu Bội Trân tức giận đến giậm chân, nhưng lại không dám xông vào, lần trước ở đồn công an bà ta đã bị giáo huấn nhiều như vậy, tất nhiên bây giờ cũng không dám tiếp tục xằng bậy.

Nhưng bảo bà ta cứ buông tha bọn họ như vậy, tất nhiên bà ta không cam tâm rồi.

Lưu Bội Trân định xoay người ra khỏi ngõ nhỏ, nhưng bước chân bà ta đột nhiên dừng lại, dường như nhớ ra điều gì đó.

Bà ta vừa rồi nghe được Phương Thanh Nghiên nói với bọn họ một câu, trong nhà có người thân bị bệnh, nên Tần Thục Huệ phải đi đến đó chăm sóc.

Gần đây bà ta vẫn luôn một mực để ý động tĩnh bên kia của Tần gia, nhưng cũng không nghe nói người Tần gia xảy ra chuyện gì, chỉ nghe nói Tần Thục Huệ đột nhiên xin nghỉ việc tại xưởng máy, sau đó mang theo Phương Thanh Nghiên rời đi.

Công việc ở xưởng máy là của con trai bà ta kiếm được, Tần Thục Huệ nói không cần thì không cần, thậm chí còn bỏ luôn căn nhà được xưởng nhà máy phát cho, không nói với bà ta một tiếng đã bỏ đi.

Lưu Bội Trân đúng là tức giận không nhẹ, bà ta mất không ít công sức đi hỏi thăm, mới biết được Tần Thục Huệ chuyển đến Thành Nam này, còn không biết xấu hổ mà bắt đầu đi làm ăn.

Đáng giận nhất chính là, bên cạnh Tân Thục Huệ lại còn có thêm một người đàn ông, hai người suốt ngày mắt đi mày lại, không biết là có quan hệ gì?

Phương Thanh Nghiên không phải là con của Tần Thục Huệ thì thế nào? Nói không chừng cô chính là do Tần Thục Huệ cùng với cái người đàn ông hoang kia thân thiết, rồi với đem luôn con của người đàn ông đó về nuôi.

Lưu Bội Trân vừa thương cho "cháu trai bảo bối" không biết tung tích của mình, càng muốn chứng minh mình đúng, vì thế liều lĩnh tìm tới đây, kết quả lại không tìm được gì.

Việc Tân Thục Huệ ở lại bệnh viện để chăm sóc, khẳng định là có liên quan đến người đàn ông kial

Mà huyện Nam Hương chỉ có một bệnh viện mà thôi, đó chính là bệnh viện nhân dân huyện, người dân ở nơi này nếu bị bệnh thông thường, khám bệnh hay nằm viện thì sẽ đều chạy đến bệnh viện nhân dân này.

Lưu Bội Trân quyết định trực tiếp đến bệnh viện nhân dân huyện để thử vận may, trong quá trình chờ xe buýt, bà ta lại tiếp tục tìm ông chủ ở cửa hàng xung quanh để hỏi thăm.

Rút kinh nghiệm từ lần trước, lần này bà ta không nói mình là bà nội của Phương Thanh Nghiên nữa, mà chỉ nói là muốn hỏi thăm về tình hình của người phụ nữ bày quán ở đây thôi, hỏi vì sao gân đây không thấy Tần Thục Huệ đi ra bày quán nữa.

Hỏi vài người, đối phương đều không biết rõ về Tần Thục Huệ lắm, chỉ cảm thấy Tần Thục Huệ là một người vừa chịu khó lại biết kiếm tiền.

Lưu Bội Trân nghe vậy liền có chút sửng sốt: "Cô ta kiếm tiền thế nào?”

Ông chủ cười cười, nói:"Cái này thì ai mà biết được, dù sao cô ấy làm ăn cũng rất tốt, mỗi ngày đều có đầy người xếp hàng, thậm chí còn có người cố tình từ khu thành cũ bên kia chạy tới đây chỉ vì có thể ăn thử một bát canh bún ốc."

Tâm tư Lưu Bội Trân ngày càng khó dò hơn, khó trách đối phương dám xin nghỉ việc tại nhà máy, thì ra là đã biết cách kiếm được tiền rồi.

Kiếm được tiền thì liên không muốn hiếu kính người mẹ chồng này, ngược lại muốn trốn đi thật xa để một mình được sống sung sướng sao?

Lưu Bội Trân cười lạnh, trong lòng bà ta đã có chủ ý.

Bên kia, Phương Thanh Nghiên mang theo hộp giữ ấm đi ra, liền đụng phải những những người hàng xóm ở giữa đường.

Có một bác gái kéo cô qua, đem chuyện vừa rồi có người tới tìm mẹ con cô nói qua một lần.

Phương Thanh Nghiên tất nhiên là đoán được người tới chính là Lưu Bội Trân, cũng không khỏi nhíu mày.

Lưu Bội Trân kia sao còn không chịu an phận như vậy, xem ra chuyện lần trước bọn họ vẫn còn chưa nặng tay lắm, bà ta vừa lành sẹo thì lại quên đau rồi.

Phương Thanh Nghiên đầu tiên cảm ơn các bác hàng xóm ở đây, sau đó giải thích nói: "Bà ta thật sự là mẹ chồng của mẹ cháu, nhưng bà ta trước giờ vẫn luôn ghét bỏ hai người bọn cháu.

Thậm chí lúc còn ở xưởng nhà máy, bà ta không ngừng tìm đến sinh sự, tung tin bịa đặt làm bại hoại thanh danh của mẹ, hai mẹ con cháu bất đắc dĩ mới dọn đến đây."

Cô đem những chuyện đã xảy ra nói đơn giản một lần cho mọi người nghe, nhưng so với những lời nói kia của Lưu Bội Trân thì có sức thuyết phục hơn nhiều.
 
Chương 126


Một bác trai đã từng giúp cô lập tức nói: "Tôi nói rồi mà, Tiểu Tần không giống như loại người mà bà ta nói."

Ông còn thề son sắt, cam đoan với cô rằng: "Nghiên Nghiên, cháu yên tâm đi, nếu bà ta còn dám tới đây, chúng tôi sẽ giúp cháu chú ý bà ta, tuyệt đối không cho bà ta tới cửa nhà bọn cháu gây phiền toái."

Phương Thanh Nghiên lại nói vài câu cảm ơn với mọi người, lúc này mới rời đi.

Mà đi ra khỏi ngõ nhỏ, cô liền cảnh giác quan sát bốn phía, cảnh giác xem Lưu Bội Trân có thể trốn ở gần đó hay không.

Nhìn hết một vòng, cô vẫn không tìm được người nào khả nghi, nhưng cô vẫn không yên tâm, cố ý tìm đến nơi đông người đi thử vài vòng, sau đó mới gọi taxi chạy về hướng bệnh viện.

Sau khi đến bệnh viện nhân dân huyện, cô đi đến gần đó mua chút hoa quả, chào hỏi y tá phụ trách phòng bệnh của các cô, nói là mặc kệ bất luận kẻ nào đến tìm cũng không được mang đối phương đến phòng bệnh này.

Y tá nhận lấy hoa quả của cô, còn cam đoan lúc có người đến tìm thì bọn họ sẽ nói cho cô biết trước.

Mặc dù đã sắp xếp xong mọi chuyện, nhưng Phương Thanh Nghiên vẫn có chút không yên lòng.

Cô quá hiểu rõ loại người như Lưu Bội Trân, vì để đạt được mục đích của mình mà không từ thủ đoạn, không có ranh giới cuối cùng, cũng không có đạo đức, không có liêm sỉ, phải nói bà ta vô cùng khó chơi.

Nếu người tên Viên Hồng Huy kia nguyện ý làm chứng thì Phương Thanh Nghiên đã sớm để Tần Thục Huệ đem đơn đi kiện, mà bọn cô cũng có thể thuận lợi thoát khỏi người Phương gia.

Nhưng Viên Hồng Huy hiện tại không chịu làm chứng, mọi chuyện liên trở nên càng phức tạp.

Mà mấy ngày nay, Phương Thanh Nghiên cũng đang suy nghĩ vê chuyện của Viên Hồng Huy đây.

Kiếp trước, thời điểm tiết lộ thân thế của cô, Viên Hồng Huy tựa hồ nhận được không ít chỗ tốt từ gia đình cha mẹ ruột của cô.

Nào là đơn đặt hàng, nhân mạch, cơ hội buôn bán...

Nói cách khác, hiện tại Viên Hồng Huy không chịu tiết lộ thân thế của cô, là bởi vì trước mắt thân thế của cô không thể mang đến cho ông ta được bất cứ lợi ích gì, ngược lại chỉ có thêm phiên phức mà thôi.

Dù sao nếu hiện tại ông ta ra tòa làm chứng, rất có thể còn bị người Phương gia ghi hận.

Đây đúng thật là một chuyện vô cùng phiền phức.

Nhưng chờ vài năm nữa, vì một cái cơ duyên nào đó mà Viên Hồng Huy phát hiện được thân thế của cô không đơn giản, nên mới thay đổi chủ ý, nói ra thân thế của cô, sau đó đứng ở phía sau hưởng lợi?

Nếu giải thích theo hướng này thì mọi chuyện dường như đã thông suốt rồi.

Phương Thanh Nghiên cảm thấy mình đã đoán được tám chín phần của câu chuyện này, mà một khi hiểu rõ được một người muốn cái gì, thì việc muốn đối phương nghe theo sự sai bảo của mình cũng trở nên dễ dàng hơn rất nhiều.

Mắt thấy Hồng Minh Viễn sắp xuất viện, vì không muốn bị Lưu Bội Trân quấy rầy, Phương Thanh Nghiên tìm tới Mã Minh.

Gần đây nhờ việc giúp Phương Thanh Nghiên làm chân chạy vặt, mà tiền trong túi dư thêm không ít, nếu không có việc gì làm là hắn liên ngâm mình trong phòng bi - a, không thì là cùng mấy anh em mình đi đánh bài.

Mã Minh thấy Phương Thanh Nghiên tự thân tìm đến phòng bi-a của mình, không khỏi có chút lo lắng.

Hắn đuổi hết tất cả mọi người trong phòng ra ngoài, sau đó nói với cô: "Có chuyện gì vậy? Nếu muốn tôi làm chuyện gì thì gọi điện thoại cho tôi là được rồi sao?"

Nhìn khuôn mặt non nớt của thiếu nữ trước mắt, lại nhìn căn phòng có đầy sương khói lượn lờ phía sau, hắn thật sự lo lắng mình sẽ dạy hư Phương Thanh Nghiên.

Phương Thanh Nghiên đi thẳng vào vấn đề, nói: "Tôi có một việc làm ăn lâu dài cần anh làm giúp."

"Việc gì?" Mắt Mã Minh sáng lên.

"Làm vệ sĩ của mẹ tôi, bảo đảm thời điểm mỗi ngày mẹ tôi ra mở quán đều an toàn.

Nếu có người đến gây sự, anh liền đem người đó đuổi đi, hoặc là trực tiếp báo cảnh sát cũng được."

Mã Minh nghĩ công việc này cũng rất thoải mái, lúc trước hắn đi theo chị hắn không phải cũng làm công việc tương tự như này sao? Bất quá khi đó là chị hắn muốn nhìn thấy hắn, không cho hắn cả ngày đều đi lêu lổng ở bên ngoài, mà khi đó chị hắn cũng sẽ không cho một phần tiền công.

Phương Thanh Nghiên lại bổ sung thêm một câu, nói: "Tiên công tôi trả anh một tháng là 80 đồng, tiền cơm một ngày ba bữa cùng tiên thuốc lá của anh tôi cũng sẽ ra.

Nếu được thì anh kêu thêm mấy anh em của anh đến luôn đi!"

Mã Minh nghe cô nói thì vô cùng hưng phấn, một tháng mà đã có thể kiếm được hơn 80 đồng.

Hơn nữa công việc này cũng không tốn công tốn sức gì, nếu không có người đến gây sự, hắn chẳng phải lấy không số tiền công đó sao?

Cho dò đốt đèn lồng cũng không thể tìm thấy được một việc tốt đến như vậy, có kẻ ngốc mới có thể cự tuyệt!
 
Chương 127


"Được, được. Vậy khi nào thì tôi bắt đầu làm việc đây?"

"Ngày mốt đi, ngày mốt mẹ tôi sẽ bắt đầu bán lại."

Hôm Hồng Minh Viễn xuất viện, vừa vặn là ngày nghỉ quốc khánh, Phương Thanh Nghiên gọi taxi trước, đi bệnh viện đón hai người trở về.

Tần Thục Huệ nói là muốn làm một bàn đồ ăn ngon, an ủi cho cái dạ dày suốt một tháng đều phải ăn cháo trắng kia của Hồng Minh Viễn.

Phương Thanh Nghiên có thể nhận ra rất rõ ràng, quan hệ giữa mẹ cô và Hồng Minh Viễn đã được kéo gần lại không ít.

Ngẫm lại cũng đúng, sớm chiều ở chung bệnh viện hơn nửa tháng với nhau, cho dù có ngăn cách lớn đến thế nào cũng sẽ được xóa bỏ mà thôi.

Ấn tượng của Phương Thanh Nghiên đối với Hồng Minh Viễn phải nói là rất tốt.

Tuy rằng người này bình thường thoạt nhìn có chút cà lơ phất phơ, nhưng kỳ thật lại là người rất có trách nhiệm, cũng là một người vô cùng cẩn thận.

Chỉ nói đến việc mẹ con bọn cô có thể thuận lợi chuyển đến Thành Nam để sống một cuộc sống hoàn toàn mới này hay không, cũng đều nhờ có Hồng Minh Viễn giúp đỡ.

Mà lúc ở trong bệnh viện, Phương Thanh Nghiên cũng nhìn thấy Hồng Minh Viễn vì sợ mẹ cô ở trong bệnh viện nhàm chán, nên ông luôn nghĩ ra biện pháp để chọc cho mẹ cô được vui vẻ.

Cô cũng đã lâu không được nhìn thấy Tần Thục Huệ cười tươi như vậy.

Vừa nghĩ tới đây, Phương Thanh Nghiên cố ý thả chậm bước chân, ở chỗ Tần Thục Huệ không nhìn thấy được, hạ giọng nói với Hồng Minh Viễn: "Nếu chú muốn theo đuổi mẹ cháu, chú phải chủ động nhiều hơn nữa."

Tần Thục Huệ là điển hình của người có tính cách bị động, người ta phải đẩy bà một cái, thì bà mới dám đi thêm bước nữa.

Nhưng nếu như không có ai ép bà, thì bà sẽ không nóng không lạnh, có thể cùng người ta dây dưa cả đời.

Đời trước Phương Thanh Nghiên cũng đã hiểu rất rõ, để làm một người mẹ đơn thân như Tần Thục Huệ rất không dễ dàng.

Mà bởi vì luôn băn khoăn, lo lắng cảm nhận của cô, nên Tần Thục Huệ vẫn không dám bước thêm bước nữa, vì bà sợ nếu như mình có gia đình mới rồi thì sẽ không thể toàn tâm toàn ý chăm sóc cho cô được nữa.

Cho nên, Phương Thanh Nghiên rất hy vọng đời này Tần Thục Huệ có thể có một kết cục tốt, có một hạnh phúc riêng của mình.

Hồng Minh Viễn không nghĩ tới tâm sự của mình lại bị một cô bé vạch trần, nhất thời có chút đỏ mặt, ông cố tình gần giọng nói: "Nói bậy bạ gì đó, tôi và mẹ cháu... không phải như cháu nghĩ đâu!"

Phương Thanh Nghiên cười cười, cũng không có phản bác lời của ông.

Hồng Minh Viễn lại nhìn chằm chằm vào thân ảnh của Tần Thục Huệ, trong lòng không khỏi càng thêm nhộn nhạo.

Tần Thục Huệ lúc trước một mực ở trong bệnh viện chăm sóc Hồng Minh Viễn, mà những lúc thỉnh thoảng trở về cũng không có đụng phải mấy người, lúc này Hồng Minh Viễn xuất viện lại ngay cuối tuần, nên những người hàng xóm xung quanh khi nhìn thấy bà trở về đều nhiệt tình chào hỏi.

Sau khi ở nhà bọn họ ăn một bữa cơm xong, Hồng Minh Viễn liền ngồi xe trở về.

Tần Thục Huệ cùng Phương Thanh Nghiên đưa ông đến tận trạm xe buýt, trong lúc vô tình lại nhìn được cái biển người tấp nập phía xa kia, không khỏi bị nó thu hút.

Tình hình này hình như có chút giống với thời điểm quán bún ốc của bọn họ mới được khai trương ở Thành Nam.

Hai mẹ con bọn cô không giấu nỗi tò mò, vì thế đi về phía đám người.

Nhưng khi nhìn thấy cái tấm bảng hiệu quen thuộc kia, thì bọn họ không khỏi sửng sốt—

"Bún ốc chính thống."
 
Chương 128


Thành thật mà nói, thời điểm Phương Thanh Nghiên nhìn thấy quầy hàng này cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.

Trước khi quán bún ốc của cô nổi tiếng toàn thành phố, cô cũng đã dự liệu được sẽ có người cạnh tranh.

Nước dùng bún ốc cũng không phải cách điều chế tuyệt mật gì, đầu bếp chỉ cần có chút kinh nghiệm là có thể làm theo.

Hơn nửa tháng bên cô không bán hàng, khẳng định có người muốn tới cướp bát cơml

Điều làm cho Phương Thanh Nghiên cảm thấy kinh ngạc không phải là việc có người cạnh tranh mà là việc chủ của quầy bún ốc kia lại là Phương Chí Dũng với Triệu Xuân Hoal

Hai vợ chồng ở trước quây hàng bận rộn luôn tay không nghỉ, đầu đây mồ hôi.

Trong hộp thu tiên bên cạnh chất đầy tiền lẻ, xem ra kiếm được không ít!

Hơn nữa, quây bún ốc này trông giống hệt quầy của nhà cô, ngay cả biển hiệu cũng là bắt chước họ.

Phương Thanh Nghiên hỏi ông chủ một cửa hàng thuốc lá bên cạnh: "Xin hỏi, quán bún ốc này bày bán bao lâu rồi?"

"Ngày Quốc khánh bắt đầu bày sạp.

Lúc đầu cũng không có ai tới ăn vì trước kia người bán bún ốc không phải là bọn họ, sau đó có mấy người khách tìm tới, ông chủ kia nói ông ta là họ hàng của chủ cũ thì mới dần dần nổi tiếng..."

Khó trách cô không phát hiện ra.

Lễ Quốc khánh được nghỉ bảy ngày nên học sinh đều về nhà, quầy bán đồ vặt bên ngoài trường cô cũng nghỉ lễ không hoạt động.

Mà bình thường đi đưa cơm đến bệnh viện, cô không thích ngồi quá lâu trên xe buýt nên đều đi taxi, vậy nên cũng không để ý tới chuyện xuất hiện một quán bún ốc mới ở gần trạm xe buýt trước cổng trường học.

Ông chủ kia nhận ra Tần Thục Huệ, tò mò nói: "Sao thế, lẽ nào ông chủ quầy hàng này không có quan hệ gì với các người?"

Sắc mặt Tần Thục Huệ nghiêm trọng, chậm rãi gật đầu.

Ông chủ xoạch xoạch hút thuốc: "Vậy thì hết cách nào rồi, đột nhiên quầy hàng này của cô không bán thì những người khác có ý đồ không tốt liền chen vào thôi, làm ăn buôn bán chính là như vậy!"

Tuy Tần Thục Huệ rất tức giận nhưng cũng biết lời ông chủ kia nói không phải không đúng.

Phương Thanh Nghiên lại không nghĩ như vậy.

Chuyện này quá trùng hợp khi người đến cướp việc làm ăn khéo như vậy lại là người Phương gia, hơn nữa còn tự nhận là họ hàng với mẹ con côi

Bọn họ thì là họ hàng cái gì?

Trước tiên Phương Thanh Nghiên nhờ người mua hộ một phần bún ốc để ăn thử.

Hương vị của hai bên làm không khác biệt lắm, vẫn là bún ốc nhà cô làm ăn ngon hơn, nhưng dưới tình huống không có lựa chọn khác thì mọi người sẽ không để ý điểm khác biệt này.

Hơn nữa, bún ốc của bọn họ bán rẻ hơn, một bát bún chỉ cần một đồng năm, rẻ hơn năm hào!

Vẻ mặt Tân Thục Huệ sốt ruột: "Vậy phải làm sao bây giờ, quán bún ốc của chúng ta còn bày nữa không?"

Phương Thanh Nghiên suy nghĩ một chút, an ủi mẹ: "Mẹ, mẹ đừng sốt ruột, chúng ta vê nhà nghĩ cách."

Hiển nhiên là quán bún ốc phải tiếp tục mở nhưng vấn đề là hiện tại có người cạnh tranh ác ý, việc làm ăn khẳng định không dễ dàng như trước đây.

Mà nếu muốn giải quyết vấn đề này, hoặc là đổi địa điểm bày sạp hoặc là có sáng tạo trong cách ăn uống.

Thật ra sau khi khai giảng thì nhiệt độ của bún ốc đã giảm xuống không ít, khả năng hút tiền không mạnh như trước.

Hơn nữa loại quán ăn vặt như này có một bộ phận người khó có thể tiếp nhận, cảm thấy không vệ sinh.

Cho nên cô vẫn nghĩ là chờ tiết kiệm đủ tiền sẽ mở một cửa hàng chính thức.

Trước mắt chính là thời cơ tốt để chuyển đổi thành cửa hàng chính quy!

Cứ như vậy thì mặc dù phí tổn có tăng lên nhưng đối với tương lai phát triển lại chỉ có lợi chứ không có hại.

Dù sao cửa hàng chính quy mới có thể xúc tiến phát triển thành một thương hiệu.

Trong lòng Phương Thanh Nghiên đang cân nhắc chuyện này, sau khi trở về liền gọi điện thoại cho Mã Minh để ngày mai hắn không cần phải đi làm.

Mã Minh có chút sốt ruột: "Làm sao vậy, bên cô không cần người làm nữa sao?"

"Không phải, quầy hàng của mẹ tôi xảy ra chút chuyện nên có thể phải nghỉ vài ngày." Phương Thanh Nghiên giải thích: "Nhưng mà anh yên tâm, sẽ được trả tiền lương nên anh cứ coi như nghỉ ngơi hai ngày đi."

Ngay lập tức Mã Minh nghĩ đến có khi nào có chủ quán khác gây khó dễ cho Phương Thanh Nghiên hay không.

Loại cạnh tranh thương mại này hắn thấy không ít, thậm chí còn từng làm chủ mưu.

Lần đầu tiên Phương Thanh Nghiên bày sạp trước cổng trường tiểu học Nam Hương còn bị hắn làm khó.

Nhưng mà cẩn thận hỏi đến thì cái gì Phương Thanh Nghiên cũng không nói.

Sau khi cúp điện thoại, Mã Minh ngồi trước quầy bar bàn bi - a hút thuốc.

Hai người anh em tới hỏi có phải ngày mai hắn muốn đi phía nam thành phố giúp em gái hắn làm việc hay không, hắn cũng không phủ nhận.

Hắn định đi xem xem quán bún ốc của Phương Thanh Nghiên rốt cuộc xảy ra chuyện gì!
 
Chương 129


Bên kia, sau khi Phương Thanh Nghiên cúp điện thoại thì phát hiện Tần Thục Huệ đang len lén lau nước mắt.

Thấy con gái đi tới Tân Thục Huệ liền nhanh chóng lau khóe mắt, nặn ra vẻ tươi cười.

Phương Thanh Nghiên nhíu mày: "Mẹ, sao mẹ lại khóc?”

Vẻ mặt Tần Thục Huệ cay đắng, bà cảm thấy là do mình nên mới khiến cho việc làm ăn bún ốc tốt như vậy bị mất.

Hiện tại người Phương gia tự nhiên tu hú chiếm tổ chim khách, đáy lòng bà lại có điều kiêng ky người nhà đối phương, cũng cảm thấy mình không có sức cạnh tranh vậy nên vô cùng sốt ruột, khổ sở.

"Đầu tại mẹ không tốt, là do mẹ vô dụng... Tân Thục Huệ siết chặt nắm tay như là hạ quyết tâm: "Nếu thật sự không có cách nào thì mẹ đi bày sạp đối diện với bọn họ, khách hàng cũ của mẹ nhiều như vậy nên chắc cũng không đến mức toàn bộ đều chạy sang chỗ bọn họ đâu!"

Phương Thanh Nghiên dở khóc dở cười, mẹ cô vẫn giống như trước kia, vừa đụng tới chuyện gì có liên quan đến người Phương gia liền nhượng bộ theo bản năng.

Nhưng mà không triệt để muốn tha cho họ nữa nên cũng coi như là có tiến bộ.

"Đúng vậy, chúng ta có nhiều khách hàng cũ như vậy, không có khả năng đều bị bọn họ cướp hết!" Phương Thanh Nghiên nắm lấy tay mẹ, nói: "Đi thôi mẹ, bây giờ chúng ta ra ngoài xem xem nơi nào thích hợp để bày sạp!"

Hai mẹ con liên ra cửa, hỏi thăm ở gần trường trung học thực nghiệm.

Hai người vừa xuất hiện liền bị Triệu Xuân Hoa chú ý tới.

Trước mắt bún ốc của bọn họ bán còn lại không nhiều lắm, đang định dọn quán bỗng nhìn thấy hai mẹ con cô xuất hiện ở gần đó nên Triệu Xuân Hoa liên bỏ lại công việc trong tay ra nghênh đón.

"Ơ, đây không phải là chị dâu sao!"

Bà ta cười híp mắt đánh giá Tân Thục Huệ, thấy sắc mặt đối phương trắng nõn hồng nhuận, cũng để ý cách ăn mặc hơn một chút, nụ cười trên mặt bà †a cứng đờ.

So với bà ta mặt xám mày tro thì thoạt nhìn Tân Thục Huệ trẻ hơn bà ta không ít, nhưng rõ ràng là Tần Thục Huệ lớn hơn bà ta ba tuổi!

Tần Thục Huệ không muốn để ý đến đối phương nên vòng qua người bà ta muốn rời đi.

Triệu Xuân Hoa cũng không buông tha: “Chị dâu, tuy anh hai đã qua đời nhưng chúng ta vẫn là người một nhà mà, sao chị có thể trở mặt không nhận người thân như vậy, tôi cũng không so đo chuyện chị dọn hết đồ đạc nhà chúng tôi mà chị còn muốn lên mặt à?”"

Mấy lời này của bà ta là cố ý muốn đổi trắng thay đen, giọng của bà ta khá to khiến mọi người xung quanh đều nhìn sang.

Tần Thục Huệ không phải là người lạ, mọi người xung quanh đều biết bà nên vừa nghe nói như thế biểu tình của mọi người đều là vẻ kinh ngạc.

"Những đồ đạc ấy vốn dĩ là của nhà chúng tôi bị các người cướp đi, lúc ấy các người cướp sạch đến mức nhà tôi chỉ còn lại một cái giường, đến một cái bàn tử tế để cho Thanh Nghiên nhà tôi ngồi làm bài tập cũng không còn.

Chúng tôi lấy lại đồ đạc về là chuyện hiển nhiên thôi!"

Tần Thục Huệ không thể nhịn được nữa, phản bác lại một câu.

Lần này Triệu Xuân Hoa ngược lại sửng sốt một hồi.

Trong ấn tượng của bà ta người chị dâu này chính là một quả hồng mềm dễ bóp, mặc kệ bị bắt nạt như thế nào cũng không dám phản kháng lại.

Nào biết đâu bây giờ lại nhanh mồm nhanh miệng như vậy!

Triệu Xuân Hoa trợn tròn mắt, nhất thời quên mất nên nói gì.

Nghe vậy Phương Thanh Nghiên liền nhào vào trong lòng mẹ, véo đùi một cái để nặn ra một ít nước mắt khóc nói: "Mẹ, có phải họ lại muốn tới cướp đồ của nhà mình không? Nhà mình đã không còn gì có thể cướp được nữa, tại sao họ lại không chịu buông tha cho mẹ con mình chứ!"

Chung quanh vừa nghe cô nói ngay lập tức liền chỉ trích họ.

"Thì ra quây bún ốc kia là do các người cướp về, tôi đã nói rồi mà, chủ cũ căn bản không phải là các người!"

"Nhà chồng kiểu gì mà lại chèn ép con dâu đến chết như vậy?"

"Như này khẳng định là bọn họ nghĩ do con dâu quái dị khắc chết chồng rồi, đã là năm nào rồi mà còn tin vào mấy cái điều mê tín dị đoan từ thời phong kiến như thế chứ!"

Triệu Xuân Hoa trợn tròn mắt, bà ta vốn chỉ muốn xỉa xói Tần Thục Huệ một chút để trút giận chuyện lần trước bị cướp hết đồ đạc đồ, nào ngờ lại biến khéo thành vụng, giờ lại bị mọi người khiển trách.

Bà ta vội vàng giải thích: "Không phải, quây hàng này là của chúng tôi, ai cướp của các người chứ!"

Có người chỉ ra: "Nhưng biển hiệu của các người không phải giống hệt sao?"

"Tôi, tôi... Triệu Xuân Hoa không biết nên phản bác như thế nào, biển hiệu đó là hàng nhái, nếu không giống nhau làm gì có khách đến! Nhưng trong mắt người khác đây chính là bằng chứng tốt nhất chứng minh rằng bọn họ cướp quầy hàng của người ta.

Phương Chí Dũng thấy tình huống không đúng liền đẩy quầy hàng đi tới, chỉ thấy Triệu Xuân Hoa mặt xám mày tro đứng đó đang bị mắng.
 
Chương 130


Trong lòng ông ta lộp bộp, tiến lên một bước nói: "Các người dựa vào đâu mà bắt nạt người khác!"

Có người phỉ nhổ một ngụm, bắt lấy ông ta mắng: "Cái đồ không phải người, đến bát cơm của chị dâu cũng muốn cướp!"

Phương Chí Dũng không hiểu sao tự dưng bị mắng, đến khi nhìn thấy hai mẹ con Tần Thục Huệ trong đám người mới hiểu được là chuyện gì xảy ra.

Ông ta vội vàng kéo Triệu Xuân Hoa ra khỏi đám người, trừng mắt nhìn người khác: "Liên quan quái gì đến các người!"

Sau đó ngồi lên xe ba bánh nhanh chóng chạy khỏi hiện trường.

Trên đường, Phương Chí Dũng giáo huấn vợ nói: "Tôi nói bà sao lại thiếu kiên nhẫn như vậy, đang yên đang lành đi tìm bọn họ gây chuyện làm gì.

Chúng ta kiếm được tiền vào trong tay đấy mới là sự thật!"

Ông ta nếm được quả ngọt kiếm tiền, quầy hàng bún ốc này mỗi ngày doanh thu gần một trăm, đây chính là món lợi kếch xù!

Triệu Xuân Hoa lườm ông ta một cái, khinh thường nói: "Tôi đây là tức bọn họ ngày đó chuyển hết đồ đạc đi! Ngày đấy thấy bọn họ diễu võ giương oai tôi còn tưởng rằng bọn họ lợi hại thế nào, kết quả không phải giả vờ đáng thương để nhận được đồng tình!"

"Mẹ đã bảo chúng ta phải khiêm tốn một chút, bún ốc của đối phương cũng không phải chính tông, sao bà cứ không có đầu óc như vậy!"

Phương Chí Dũng tức gần chết: "Bên kia anh cả với chị dâu vẫn đang một mực nhìn chằm chằm chúng ta, nếu bà làm hỏng mọi chuyện thì việc kiếm tiền tốt như vậy liền không đến lượt chúng ta nữa đâu!" Vẻ mặt Triệu Xuân Hoa ngượng ngùng, nhỏ giọng nói thầm: "Sợ cái gì chứ, cùng lắm thì hai bên trở mặt thôi, dù sao công thức ở trong tay chúng ta, bán ở chỗ nào mà chả được..."

Phương Chí Dũng vừa chạy khỏi, mọi người cho là bọn họ chột dạ nhưng cũng không có biện pháp khác, chỉ có thể đi an ủi hai mẹ con.

Có người đề nghị họ báo cảnh sát, đòi lại quây hàng.

Lúc nãy là Phương Thanh Nghiên bịa chuyện, huống hồ phá hủy quầy hàng của người Phương gia cũng không giải quyết được vấn đề gì, trong tay bọn họ có công thức làm bún ốc, đổi chỗ khác bán vẫn có thể kiếm tiền như thường.

Chỉ là, bị người Phương gia đoạt bát cơm như vậy, trong lòng Phương Thanh Nghiên càng thêm chán ghét bọn họ.

Chẳng qua trong ấn tượng của cô, người Phương gia không có mấy người có tay nghề nấu nướng xuất sắc, công thức này rốt cuộc là lấy ở đâu ra?

Đoạn nhạc đệm nhỏ này qua đi, hai mẹ con tiếp tục hỏi thăm chuyện mặt bằng cho thuê, mọi người biết được sự thật liền nhiệt tình hơn với các cô, có người nhắc đến chuyện gần cửa sau trường trung học thực nghiệm có không ít mặt bằng đang cho thuê.

Nhưng mà vừa tìm đến xem thì chỉ có một loạt mặt bằng rách nát, nhìn qua trông rất xơ xác, không có một chút hơi người.

Lúc trước xung quanh nơi này đang thi công, trên đường toàn là bụi đất, tạp âm cũng rất lớn, ngay cả người qua đường cũng không muốn đi bên này dẫn đến cửa hàng xung quanh đây đều dọn đi không mở cửa nữa.

Mấy mặt bằng này tất cả đều đang dán biển quảng cáo chuyển nhượng hoặc cho thuê.

Công trường đối diện đã thi công đến giai đoạn cuối, một vài mặt bằng ở nơi này cũng bắt đầu sửa sang lại.

Phương Thanh Nghiên nói: "Mẹ, mẹ cảm thấy mở cửa hàng ở gần đây thì thế nào?"

Tân Thục Huệ còn chưa kịp suy nghĩ gì, theo bản năng nhíu mày nói: "Không tốt lắm.

Nơi này không có người đi qua... Hơn nữa có cửa hàng đang sửa sang lại, bụi bặm cũng sẽ rất nhiều..."

"Con thấy công trình bên kia cũng sắp hoàn thành rồi, chờ công trình kết thúc sau này sẽ không còn bụi nữa."

Phương Thanh Nghiên đi tới một cửa hàng đang tu sửa, hỏi thăm thợ sửa chữa bên trong liên biết là nơi này muốn mở một cửa hiệu cho thuê sách.

Cửa hiệu cho thuê sách tên như ý nghĩa, sách bên trong không phải dùng để bán mà là để cho thuê.

Hiệu sách kiểu này thông thường có rất nhiều loại tiểu thuyết truyện tranh, trả một số tiền thuê nhất định có thể mang một quyển sách về nhà xem xong rồi trả lại, rất phù hợp với học sinh.

Hơn nữa, hiện tại các hoạt động giải trí cũng không nhiều, có thể xem tiểu thuyết truyện tranh đã là hưởng thụ rất xa xỉ rồi.

Phương Thanh Nghiên cũng có ấn tượng, hiệu sách này giống như vừa khai trương đã nổi tiếng, còn vô cùng nổi tiếng ở trường trung học thực nghiệm.

Cô chỉ vào cửa hàng bên cạnh hiệu sách, nói với Tân Thục Huệ: "Mẹ, chúng ta mở một cửa hàng bún ốc ở đây nhé?"

Tần Thục Huệ sửng sốt, bà tạm thời còn chưa nghĩ tới chuyện mở cửa hàng.

Một là cảm thấy mình không đủ kinh nghiệm.

Hai là thủ tục mở cửa hàng rườm rà, bà sợ mình không giải quyết được.

Nhưng kinh nghiệm dựa vào tích lũy mới có, không bước ra một bước này thì có thể làm tốt cái gì đây!

Trước kia Tân Thục Huệ làm công nhân trong nhà máy, ngày qua ngày làm công việc lặp đi lặp lại, không cần động não, việc lớn việc nhỏ trong nhà cũng đều là Phương Chí Cường làm.
 
Chương 131


Cho nên bà không có tư duy thay đổi, cũng thiếu một ít tôi luyện xã hội.

Bây giờ chính là cơ hội để bà rèn luyện bản thân.

Tần Thục Huệ nhìn thoáng qua cửa hàng kia, không kìm lòng được liên tưởng đến cảnh tượng mình mở cửa hàng ở bên trong, bỗng nhiên trong lòng liền vô cùng chờ mong.

"Được, chúng ta mở cửa hàng ở đây.

Nơi này gân trường của con, mẹ chăm sóc con cũng tiện hơn!"

Phương Thanh Nghiên giương môi cười: "Được, vậy bây giờ chúng ta đi liên lạc với ông chủ cửa hàng đi."

Cô ghi nhớ số điện thoại trên biển quảng cáo, tìm một buồng điện thoại công cộng gọi điện, kết quả đợi hơn nửa ngày bên kia mới nhận điện thoại.

"Alo, ai vậy?"

Phương Thanh Nghiên nghe giọng người này liền cảm thấy hơi quen nhưng cũng không nghĩ nhiều thêm, nói ra rõ ràng mục đích của mình rồi hỏi giá tiền thuê cửa hàng kia.

Nào biết đối phương trâm mặc trong chốc lát, nói một câu: "Cháu là Phương Thanh Nghiên!"

Phương Thanh Nghiên giờ mới phản ứng lại: "Chú Hồng?”

Nửa tiếng sau Hồng Minh Viễn xuất hiện trước mặt hai mẹ con cô, ngượng ngùng gãi đầu: "Hai người muốn thuê mặt bằng sao không nói với chú sớm một chút, cho dù không thuê của chú thì chú cũng có thể tìm giúp hai người mà..." Phương Thanh Nghiên nói: "Chúng cháu cũng là nhất thời nảy lòng tham."

Tần Thục Huệ cũng nhanh chóng giải thích: "Dù sao bày sạp cũng không quá chính quy.

Tôi cũng không muốn cứ phải trốn tránh những người quản lý đô thị nữa nên nghiêm túc mở một cửa hàng thì tốt hơn.

Bình thường khách hàng phần lớn đều là học sinh, mở cửa hàng so với bày sạp sẽ vệ sinh hơn một chút."

Hồng Minh Viễn gật đầu, ông ấy hiển nhiên cũng đồng ý với những lời này của bà: "Bình thường thấy cô phơi mưa phơi nắng nên tôi cũng nghĩ tới chuyện đề nghị hai người đi mở cửa hàng.

Có điều lúc đó mặt bằng của tôi không phù hợp lắm nên cũng không nhắc đến chuyện này..."

"Tiền thuê gì đó cũng đều dễ nói chuyện.

Chúng ta đều là người quen cũ rồi, cô ở bệnh viện chăm sóc tôi lâu như vậy, tôi sẽ không thu... Thấy Tần Thục Huệ nhíu mày, lời nói của Hồng Minh Viễn đến bên miệng liền lập tức sửa lại: "Sẽ, sẽ tính tiên thuê giống như nhà khác nhé!"

Tần Thục Huệ tạm thời lộ ra nụ cười: "Được, cứ tính giống như nhà khác!"

Đã thuê được mặt băng, việc còn lại là sửa sang lại cửa hàng và xử lý thủ tục giấy tờ, toàn là những công việc cần tốn thời gian để ý sát sao.

Tân Thục Huệ không hiểu những thứ này, nhưng bà tình nguyện học.

Đầu tiên bà hỏi rõ trình tự và giá cả của hiệu sách, bên sửa chữa thấy bà có ý muốn sửa sang cửa hàng còn đề xuất có thể trả tiền một lân cho công trình.

Tần Thục Huệ là một người tương đối cẩn thận, không lập tức không đồng ý mà lại đi hỏi thăm thêm vài cửa hàng khác.

Bà hỏi bọn họ sửa sang lại cửa hàng tốn bao nhiêu tiên, mở nhà hàng nhỏ thì phải làm những thủ tục gì.

Có một số người chủ có ý thức cạnh tranh khá mạnh nên cũng không chịu nói, Tân Thục Huệ liên đi xa hơn một chút để hỏi, bà còn cố ý nói rõ là cửa hàng của mình mở cách nơi này xa, sẽ không cướp việc làm ăn của người ta.

Đối phương cũng bị tinh thần kiên nhẫn của bà làm cho cảm động, ngồi xuống nói cho bà những việc cần làm khi mở cửa hàng, sửa sang cửa hàng tốn bao nhiêu tiền, lại cần làm các loại thủ tục gì...

Tần Thục Huệ lấy sổ ra ghi lại, nhớ rõ ràng mọi chuyện, sau đó nghiêm khắc dựa theo những bước này chạy đến đơn vị liên quan.

Phương Thanh Nghiên cũng không nhàn rỗi.

Cô nghiêm túc ở nhà vẽ bản thiết kế cho cửa hàng.

Nhà hàng nhỏ tất nhiên phải dùng đồ ăn nói chuyện, đồ ăn không ngon thì cửa hàng trang trí có đẹp đến mấy cũng không giữ được khách.

Nhưng nhìn theo khía cạnh khác thì cửa hàng trang trí đẹp mắt mới có thể hấp dẫn được khách đến!

Cho nên, Phương Thanh Nghiên cảm thấy vẫn phải bỏ ra chút công sức vào việc trang trí cửa hàng mới được, hơn nữa cô có khả năng ở phương diện này, cũng không cần tốn tiên mời nhà thiết kế.

Cuối cùng, Tần Thục Huệ vẫn thuê đội sửa chữa từng làm cho hiệu sách nhưng giá cả không giống như người ta nói lúc đầu.

Đội trưởng đội sửa chữa thấy Tần Thục Huệ không hiểu giá thị trường nên lúc đầu hô to nói là bao trọn toàn bộ công trình, còn vật liệu với chất lượng thi công thì chưa nói chính xác được.

Tần Thục Huệ tự mình hỏi thăm rõ ràng những thứ này cũng yên tâm hơn, thương lượng với đội trưởng đội sửa chữa mấy lần mới lấy được một cái giá hợp lý, bình thường lúc đang thi công bà cũng đều ở bên cạnh theo dõi cả quá trình, nên cũng không có ai dám động tay động chân.

Hồng Minh Viễn vẫn muốn tìm cơ hội hỗ trợ, kết quả phát hiện hai mẹ con đều đã làm xong chuyện nên làm, ông ấy chỉ có thể làm người rảnh rỗi ở bên cạnh nhìn nên cũng không có vấn đề gì.
 
Chương 132


Vì thế, mỗi ngày ông ấy mặt dày đi dạo ở cửa hàng, không có việc gì thì phát thuốc lá cho người trong đội sửa chữa, làm cho những công nhân này tích cực hơn rất nhiều.

Thời gian sửa sang lại cửa hàng là nửa tháng, Phương Thanh Nghiên vẽ xong bản thiết kế, cũng đi xem vật liệu thi công, rồi cũng không còn việc của cô nữa.

Quán bún ốc ngừng kinh doanh hơn một tháng lập tức khiến cho Tần Nhị Bảo bán nguyên liệu nấu ăn liền gặp phải xui xẻo theo.

Từ sau khi nhà Phương Thanh Nghiên chuyển đến phía nam thành phố, Tần Nhị Bảo liên đến chợ gần đây bày sạp.

Thời điểm Phương Thanh Nghiên tìm thấy đối phương, phát hiện đối phương mặt mày hồng hào, mặt tròn hơn, vừa nhìn là biết cuộc sống thường ngày trôi qua cũng không tệ.

Tần Nhị Bảo thấy Phương Thanh Nghiên xuất hiện liền vui vẻ vẫy tay chào hỏi.

"Tôi còn tưởng rằng cô không mua ốc nữa nên đem ốc đi bán cho người khác.

Người đó trả nhiều tiền hơn so với cô, còn bảo tôi vê sau chỉ bán ốc cho người ta"

Phương Thanh Nghiên nhíu mày, hỏi: "Người kia là ai?"

"Tôi cũng không biết.

Người đó nói là trong thôn giới thiệu người ta tới, cũng biết tên tôi, tôi thấy người ta đưa tiên cũng nhiều nên tôi liền bán cho người ta.

"

Tần Nhị Bảo sờ sờ đầu cười ngây ngô, thấy sắc mặt Phương Thanh Nghiên trở nên khó coi còn tưởng rằng mình làm sai cái gì, vội vàng giải thích: "Cô đừng tức giận nhé.

Lúc ấy cô không cần mua ốc nên tôi cũng không thể không kiếm tiên đúng không..."

Đương nhiên Phương Thanh Nghiên không tức giận chuyện này, làm ăn buôn bán chủ yếu là anh tình tôi nguyện, cô cũng không có khả năng bảo Tần Nhị Bảo chỉ được bán ốc cho mình, như thế là chặn đường kiếm tiền của người ta.

“Trong thôn ai giới thiệu vậy?”

Đối phương không nói, cô cũng không hỏi nữa.

Trong lòng Phương Thanh Nghiên cũng đã có suy đoán.

Người có thể làm ra loại chuyện này ở thôn Sơn Tuyền có thể đếm được trên đầu ngón tay, có hiềm nghi lớn nhất là Từ Phương.

Từ Phương nhìn cả nhà cô không vừa mắt.

Sau đó lại cãi nhau với chồng, chạy về nhà mẹ đẻ, vừa hay có cơ hội tiết lộ những chuyện này cho người Phương gia.

Mà người Phương gia bảo Tần Nhị Bảo chỉ bán ốc cho bọn họ rõ ràng là muốn cắt đứt nguồn cung cấp hàng của cô.

Đáng tiếc Tần Nhị Bảo không phải là một thương nhân khôn khéo, ngược lại cái gì cũng nói cho cô nghe.

Phương Thanh Nghiên lạnh lùng cười, họ thật sự nghĩ là bát cơm của cô dễ cướp như vậy!

Đặt hàng ở chỗ Tần Nhị Bảo xong, Phương Thanh Nghiên hỏi: "Chú có nghĩ tới chuyện đi nuôi ốc không?”

Tần Nhị Bảo sửng sốt, theo bản năng nói: "Tôi không có tiền..."

Gã từng thấy người khác mở trại chăn nuôi.

Rất nhiều việc cần dùng đến tiền như sân bãi, công nhân, thức ăn chăn nuôi... mà mình lại không có nhiều tiên như vậy.

"Hiện nay nhà nước đang cổ vũ người dân gây dựng sự nghiệp, nếu chú muốn làm thì có thể để cho thôn giúp vay tiền, chỉ cần chú nói rõ ràng với ông Tần thì nhất định ông ấy sẽ giúp."

Phương Thanh Nghiên nghiêng đầu suy nghĩ trong chốc lát, lại bổ sung: "Chỉ cần trang trại chăn nuôi của chú làm xong, tôi có thể giúp chú bán ra ngoài.

Đến lúc đó chú không cần mỗi ngày đi bắt ốc trong mưa gió nữa, chỉ cần nuôi ốc chờ người khác đến mua là được.

Tiền kiếm được càng nhiều, cuộc sống cũng sẽ càng ngày càng tốt!"

Tần Nhị Bảo nghe được thì trong lòng liền có suy nghĩ muốn làm thử.

Sau khi cung cấp ốc cho Phương Thanh Nghiên thì gã mới biết được kiếm tiền là một chuyện khiến người ta vui vẻ như thế nào.

Gã muốn ăn đồ ngon hơn, ở nhà tốt hơn, kiếm thật nhiều tiền! Mẹ gã từng nói, chỉ cần có tiền gã liền có thể cưới vợ, sống những tháng ngày tốt đẹp!

Tần Nhị Bảo mạnh mẽ đứng thẳng người, cao giọng nói: "Nuôi, tôi muốn nuôi!"

Phương Thanh Nghiên nở nụ cười: "Tốt, vậy chú nói cho ông Tần suy nghĩ của mình đi.

Tôi chờ tin tốt của chút"

Tần Nhị Bảo gật đầu thật mạnh, hiện tại gã chỉ hận không thể ngay lập tức chạy về trong thôn bàn bạc chuyện này với Tần Vĩnh Thọ.

Đợi đến khi việc sửa sang lại sắp kết thúc, Phương Thanh Nghiên liên vẽ mấy bức tranh lên trên tường trong cửa hàng.

Bún ốc phóng đại lên gấp mấy lần hiện lên trên tường dưới sự miêu tả của cọ vẽ, bún gạo trong suốt, dầu đỏ mê người, món ăn kèm phong phú, chỉ cần liếc mắt một cái đã khiến người ta thèm nhỏ dãi.

"Vẽ đẹp quái"

Hồng Minh Viễn ở một bên không ngừng khen ngợi, vỗ tay đến mức lòng bàn tay đỏ bừng.

Tần Thục Huệ cũng khen không dứt miệng khả năng vẽ tranh của con gái, bà thậm chí không biết con gái có tài như vậy, trong lòng còn cân nhắc có nên mời một giáo viên chuyên nghiệp cho con gái hay không.

Trong cửa hàng có những bức tranh này trên tường cảm giác khác hoàn toàn so với lúc trước.

Người đi ngang qua đều nhịn không được nhìn nhiều thêm vài lần, thậm chí còn có người hỏi thăm thời gian mở cửa hàng.
 
Chương 133


Tần Thục Huệ cười ha hả nói: "Mấy ngày nữa thôi, đến lúc đó khai trương có chương trình giảm giá, hoan nghênh tới thăm quán!"

Chớp mắt đã đến cuối tháng mười, thời tiết bắt đầu lạnh dần, lá cây nhãn hai bên đường khô vàng rơi xuống, cảnh sắc trong tâm mắt rộng hơn, nhưng cũng quạnh quẽ hơn rất nhiều.

Khu phố phía sau trường trung học thực nghiệm vốn không ai quan tâm lại nhộn nhịp hẳn lên.

Sau khi cửa hàng cho thuê sách khai trương, cứ đến thời gian tan học là một dòng người nối liền dài xếp hàng trước cửa.

Ra khỏi hiệu sách, học sinh cầm truyện tranh và tiểu thuyết, thảo luận về tình tiết câu chuyện hoặc nhiệt huyết, hoặc lãng mạn, hoặc bi thương, vẻ mặt đều khó nén được hưng phấn.

Vốn dĩ Tần Thục Huệ còn lo lắng quán bún ốc sẽ không được mọi người biết đến, giờ thì một chút băn khoăn cuối cùng cũng không còn.

Chỉ cần hiệu sách cho thuê này không đóng cửa là có thể dẫn dắt cửa hàng bún ốc!

Quả nhiên không ngoài dự đoán, ngày quán bún ốc khai trương, còn chưa mở cửa đã có học sinh nghe tin chạy tới.

Trong số những học sinh này có không ít người là bạn học của Phương Thanh Nghiên cũng là khách quen của quầy bún ốc trước đây, trong những ngày quán bún ốc ngừng kinh doanh, bọn họ không ít lần vì nhớ hương vị của bún ốc mà trách Phương Thanh Nghiên.

Nên sau khi dự định chính thức mở cửa hàng ở bên này, Phương Thanh Nghiên liền nói cho bọn họ biết tin này.

Quầy bán đồ vặt trước cổng trường cô vốn rất nổi tiếng, tích lũy không ít fans trung thành.

Tin tức cửa hàng bún ốc sắp khai trương vừa truyền ra ngoài liền có rất nhiều người tình nguyện đến cổ vũ.

Trong cửa hàng còn đang tổ chức hoạt động một trăm suất khuyến mại mua một tặng một khiến không khí càng thêm sôi động.

Mua một tặng một có lẽ ăn không hết, nhưng có tiện nghi không chiếm mới là ngu ngốc, mình ăn không hết có thể gọi đồng bọn, mỗi người bỏ ra một nửa số tiền, chẳng khác nào mua bún ốc giảm giá 50%I

Sáu giờ rưỡi sáng quán bún ốc đã chật kín người.

Không thể ăn ở trong cửa hàng thì đóng gói mang đến trường ăn.

Trước cửa xếp thành hàng dài, Tân Thục Huệ lo không hết việc.

Phương Thanh Nghiên thừa dịp chưa đến giờ đi học tranh thủ giúp Tần Thục Huệ làm việc.

Thấy sắp đến giờ đi học rồi, cô liền nhờ Hồng Minh Viễn hôm nay tới tham gia khai trương cửa hàng làm giúp.

Nói là lễ khai trương, thật ra cũng chỉ là đốt một cây pháo.

Quán bún ốc mở cửa sớm, từ lúc đốt pháo đã có người đến quán chờ ăn bún ốc.

Cây tài lộc Hồng Minh Viễn mang đến cũng không có chỗ để, cuối cùng bị ném vào trong nhà kho bên cạnh phòng bếp.

Mặc dù có điểm tâm đắc, nhưng trong lòng ông ấy vẫn thấy vui thay Tần Thục Huệ.

Bây giờ so với lúc bày sạp rõ ràng làm ăn còn tốt hơn!

Mã Minh cũng chính thức đến cửa hàng làm việc.

Công việc của anh ta là giúp cửa hàng giữ gìn trật tự, nhưng lại vô cùng hăng say làm việc phát tờ rơi mời chào khách.

Lúc không có việc gì thì đứng ở cửa duy trì trật tự.

Ngay cả các nhân viên hiệu sách cho thuê cũng không nhịn được tò mò đến quán bún ốc ăn thử một bữa.

Bận rộn cả một ngày, đợi đến khi lượng khách trong cửa hàng giảm bớt thì đã là hơn tám giờ tối.

Tần Thục Huệ bận đến mức thắt lưng mỏi nhừ, nhưng nụ cười ở khóe miệng lại không biến mất.

Tính toán doanh thu thì có hơn ba trăm đồng!

Đương nhiên, ngày đầu tiên khai trương, trong cửa hàng lại đang làm hoạt động, người tới sẽ nhiều hơn một chút, về sau sẽ không chắc sẽ có nhiều tiên như vậy.

Mấy người Hồng Minh Viễn với Mã Minh cũng đều ở lại hỗ trợ dọn dẹp cửa hàng, Phương Thanh Nghiên tuy rằng cũng rất muốn giúp nhưng lại bị mẹ đuổi sang một bên học bài.

Đúng lúc này, ngoài tiệm vang lên một trận thanh âm không hài hòa.

"Tần Thục Huệ, mày cút ra đây cho tao!"

Giọng nói nghe vô cùng quen tai.

Phương Thanh Nghiên vừa ngẩng đầu lên liên thấy Lưu Bội Trân và vợ chồng Phương Chí Dũng đứng ở cửa tiệm, bộ dáng hùng hổ.

Lưu Bội Trân làm ra vẻ muốn xông vào liền bị Hồng Minh Viễn đánh đòn phủ đầu chặn bà ta ở cửa, xụ mặt nói: "Bà lại muốn làm cái gì, lần trước còn ngại bị giam ở đồn công an không đủ lâu đúng không?”

Lưu Bội Trân nhận ra ông ấy, lập tức cười lạnh một tiếng: "Được lắm.

Thì ra là mày, vậy mà mày còn nói các người không có quan hệ gì!"

Hồng Minh Viễn mặc kệ lời của bà ta, cả người đứng dựa, ông ấy móc ra một điếu thuốc để hút rồi nói với Phương Thanh Nghiên một câu: "Thanh Nghiên, báo cảnh sát đi!"

Cái này còn phải nói sao, Phương Thanh Nghiên đã sớm cầm điện thoại lên.

Nghe thấy ba chữ báo cảnh sát, Lưu Bội Trân liên phản xạ có điều kiện đáy mắt hiện lên vẻ sợ hãi.

Nhưng lúc này bà ta lại thẳng lưng, cao giọng nói: "Tốt, báo cảnh sát đi, các người thuê mấy tên lưu manh xăng bậy kia, bà đây ngược lại muốn xem xem hôm nay ai mới là người có lý!"

"Lưu manh gì?" Hồng Minh Viễn ý thức được sự việc có điểm không đúng.

Mã Minh đang ở bên trong rửa bát sau khi nghe được động tĩnh liên nhanh như chớp nhảy ra: "Ai là lưu manh, đừng có mà nói hươu nói vượn!"
 
Chương 134


Khi Mã Minh vừa xuất hiện, Lưu Bội Trân lập tức chỉ vào mũi hắn chửi ầm lên: "Thằng nhóc con, dám quấy rối quầy hàng của chúng tôi, đợi cảnh sát tới, xem tôi có dám gọi cảnh sát bắt cậu lại không?”

Mã Minh không chút sợ hãi, khí thế hùng hồn nói: "Tôi làm loạn cái gì, đập quán của bà hay là lấy tiền của bà đây?"

Lưu Bội Trân nghẹn họng, theo bản năng nhìn về phía vợ chồng Phương Chí Dũng.

Triệu Xuân Hoa vẻ mặt lên án, nói: "Cậu mỗi ngày đều đi theo đến đây, quán chúng tôi vừa có khách đến thì cậu lại hướng dẫn bọn họ sang quán khác.

Mà người bên phía quản lý đô thị tới đây kiểm tra thì cậu cố tình không cho chúng tôi đi, chúng tôi đi nhập hàng thì cậu cứ một mực đi theo ở phía sau, cậu còn dám nói cậu không có quấy rối?"

"Đường lớn này là của nhà bà à? Tôi muốn đi đâu thì đi, bà quản được sao?"

Một câu nói nhẹ nhàng này của Mã Minh đã đập tan hoàn toàn sự lên án của Triệu Xuân Hoa.

Mã Minh thừa nhận những chuyện kia là do mình làm, nhưng hắn ngoại trừ việc đi theo vợ chồng Phương Chí Dũng, thì chuyện gì hắn cũng không làm.

Hắn không động thủ cũng không động khẩu, cho dù cảnh sát có muốn truy cứu căn bản không thể phân biệt ai đúng ai sai được.

Nhưng cũng chính vì những hành vi này mà hắn đã thành công hại cho việc làm ăn của vợ chồng Phương Chí Dũng xuống dốc không phanh!

Mấy người Mã Minh luôn ẩn núp trong dòng người, chỉ cần vừa thấy bọn họ xuất hiện thôi cũng đã đủ khiến cho những người dân ở đây không khỏi phản cảm.

Mà bọn họ thì lại như hổ rình mồi, luôn đứng bên cạnh quầy hàng, chỉ cân bọn họ đứng ở đó hút thuốc tán gẫu một ngày, thì đã có thể dọa cho một đám người dân bỏ chạy không thấy tăm hơi, chứ nói chi là những học sinh trung học bình thường khác.

Là một sinh trung học bình thường, ai lại nguyện ý đứng chung một chỗ cùng mấy loại người thoạt nhìn hung dữ, đầu tóc vàng hoe chứ?

Không chỉ như thế, đám người Mã Minh còn lựa những thời điểm mà quán bọn họ đông khách nhất, cố ý chui vào trong đám người xếp hàng.

Một bên thì bận xếp hàng còn một bên thì nói chuyện phiếm với những người khách đang xếp hàng ở sau.

Bọn họ hay nói "ông chủ quầy hàng này hình như không giống như người chủ trước kia, hóa ra là ông chủ này tự mình đứng ra mở cửa hàng riêng, đạo nhái cách chế biến món ăn của người khác, còn không biết xấu hổ mà nói mình là thân thích với người chủ trước kia nữa chứ.

"

Các vị khách nghe bọn hắn nói xong đều cảm thấy như mình đã bị lừa, vì thế ai cũng lần lượt nhao nhao rời đi.

Chuyện này khiến cho vợ chồng Phương Chí Dũng tức giận không nhẹ.

Phương Chí Dũng sau khi nhìn thấy được Mã Minh, nếu ông ta nhớ không lầm thì lúc trước hắn còn đến nhà của Phương Thanh Nghiên để giúp cô chuyển nhà đi.

Chỉ vừa nhắc đến Phương Thanh Nghiên thì ông ta liên nghĩ ngay đến Tần Thục Huệ, ông ta đoán chắc mười mươi Mã Minh là người do bà kiếm đến để quấy rối.

Ông ta vẫn luôn muốn tìm Tần Thục Huệ để hỏi cho ra lẽ một phen, kết quả cũng không biết bằng cách nào mà Mã Minh tìm được phòng của bọn họ thuê, thành ra đó mỗi ngày khi bọn họ bắt đầu đi ra quán thì hắn liền đi theo phía sau, mãi cho đến khi bọn họ dọn quán thì mới thôi.

Cũng vì chuyện này mà Phương Chí Dũng căn bản không có thời gian đi tìm Tân Thục Huệ để gây phiên phức, mà cho dù ông ta chửi âm lên với những người này, thì đối phương cũng không hề tức giận, thậm chí đôi khi họ còn chặn đường cười hì hì với ông ta.

Phương Chí Dũng không có biện pháp gì với bọn họ, cũng may hôm nay là ngày quán bún ốc khai trương, bọn Mã Minh có việc phải làm, nên ông ta mới có cơ hội tới đây hỏi cho ra lẽ.

Ánh mắt Phương Thanh Nghiên rơi vào trên người Mã Minh, từ cuộc đối thoại của bọn họ thì cô cũng đã đoán được bảy tám phần của câu chuyện rồi.

Mã Minh vẻ mặt ủy khuất nói: "Thanh Nghiên, cô nhất định phải tin tưởng tôi.

Tôi không có làm gì bọn họ cả, là đám người này bị thân kinh, muốn đến đây để giá họa cho người ta mà."

Phương Thanh Nghiên tất nhiên biết hắn sẽ không để lại dấu vết gì, bởi vì thời điểm mà cô vừa đi bày quán ở bên cạnh trường tiểu học Nam Hương, cô đã từng chứng kiến qua rất nhiều thủ đoạn phải nói là vô cùng lợi hại của đám người Mã Minh này.

Nhưng thủ đoạn quan trọng và nổi bật nhất của bọn họ, chỉ gói gọn trong ba chữ: Không biết xấu hổi

Ánh mắt Phương Thanh Nghiên rơi vào trên trên người của đám người Phương gia, cười híp mắt nói: "Dù sao thì tôi cũng đã báo cảnh sát, các người nếu bất mãn gì thì nói với cảnh sát chứ chạy ra quán chúng tôi làm gì?"

"Con nha đầu chết tiệt này, ai cho mày mặt mũi mà kiêu ngạo như thế hả?”

Lưu Bội Trân không ngừng mắng chửi, với tính tình của bà ta nhất định là đã ra tay đánh người rồi, nhưng khi nhìn thấy Hồng Minh Viễn cao lớn đứng trong cửa hàng, còn có Mã Minh và đám người trẻ tuổi khác cũng đứng vây đầy, mà đám người bọn họ chỉ có một bà già, một đôi vợ chồng tay không tấc sắt, vừa nhìn liên biết không phải đối thủ của đối phương.
 
Chương 135


Hai bên giằng co, chỉ trong chốc lát, người của đồn cảnh sát đã tới.

Triệu Xuân Hoa vừa thấy cảnh sát tới thì liền khóc lóc than thở, đem những lời nói trước đó lặp lại một lần, còn đem chuyện Phương Thanh Nghiên đến Phương gia lấy đồ đi nói hết cho cảnh sát nghe.

Thành Nam và khu thành cũ không phải cùng một khu vực quản lý, vì thế người của đồn cảnh sát tất nhiên không biết chuyện của người Phương gia, nhưng khi nghe bà ta nói sơ qua câu chuyện thì cũng đủ khiến cho người ta nhức đầu rồi.

Sau khi đã nắm được tình hình, người của phía cảnh sát hỏi Lưu Bội Trân: "Vậy các người có chứng cứ gì không?”

Lưu Bội Trân bối rối: "Chứng cứ gì?

"Chính là chứng cứ mấy người này quấy rối, ra tay động thủ gây thương tổn cho các người, hoặc là có chứng cứ gì đó chứng minh cho việc bọn họ đã từng uy hiếp các người cũng được."

Vẻ mặt Lưu Bội Trân mờ mịt, nhìn về phía con trai và con dâu.

Triệu Xuân Hoa lau nước mắt: "Cái này thì cân gì chứng cớ chứ, rất nhiều người ở đây đều nhìn thấy được."

"Vậy có người làm chứng cũng được, các người dẫn chúng tôi đi gặp họ đi.

Người trong đồn cảnh sát kiên nhẫn dẫn đường.

Cuối cùng, Phương Chí Dũng liền đi tìm mấy ông chủ ở quầy hàng phụ cận đứng ra làm nhân chứng.

Mà đối phương đương nhiên cũng là người ăn ngay nói thật, đúng là đã từng nhìn thấy đám người Mã Minh xuất hiện ở bên cạnh quầy hàng, nhưng đối phương cũng khẳng định là bọn họ không có làm bất cứ chuyện gì, thậm chí bọn họ còn chưa từng nói chuyện cùng với hai vợ chồng này.

Mã Minh lập tức giải thích: "Đồng chí cảnh sát, thật đúng là oan uổng cho tôi mà.

Tôi chỉ có đi xếp hàng mua đồ ăn thôi mà cũng bị bọn họ đặt điều nói xấu, họ còn mắng tôi là đồ lưu manh."

Phương Chí Dũng bị lời nói đổi trắng thay đen này của hắn làm cho tức đến đỏ cả mắt, không kìm được mà mắng ra tiếng: "Thằng nhãi con, mày còn dám ăn nói bậy bạ với cảnh sát, vậy chuyện lần trước mày đập hỏng của nhà tao thì nói thế nào?"

Phương Thanh Nghiên vội vàng nói: "Chuyện này đã sớm kết án, phía cảnh sát của khu thành cũ cũng đã lưu hồ sơ lại, chuyện này sao có thể tính chung là một được chứ."

Nói xong, cô hướng đến vị cảnh sát đang ghi chép kia nói: "Chú cảnh sát, những người nhà này rất thích nói chuyện đổi trắng thay đen, nếu các chú không tin thì có thể đi đến đồn cảnh sát của khu thành cũ để hỏi thăm một chút.

Mà bà lão này lúc trước còn là người cầm đầu để gây rối, bị cảnh sát tạm giam mười ngày, khi đó bà ta sống chết cũng không chịu nhận mình sai đây"

Hai gã cảnh sát liếc nhau, Phương Thanh Nghiên tuy rằng tuổi còn rất nhỏ, nhưng nói chuyện trật tự rõ ràng, không giống mấy người Lưu Bội Trân kia, chỉ biết mắng chửi rồi khóc lóc kể lể, vì thế lời của cô nói càng có sức thuyết phục với họ hơn.

Tuy người nhà họ Phương vẫn không thể đưa ra chứng cứ gì, nhưng cảnh sát cũng không phải chỉ là để ngồi không, dù sao trước giờ bọn họ cũng đã từng xử lý qua rất nhiều vụ án lớn nhỏ, chuyện gì xảy ra ở đây bọn họ cũng đều biết rất rõ ràng.

Mấy người Mã Minh tất nhiên là không có ý tốt, nhưng mà hành vi của bọn họ không vi phạm pháp luật, càng không gây ra tổn hại gì cho người nhà của đối phương, vì thế cảnh sát nhiều lắm là chỉ cảnh cáo bọn họ một vài câu, bảo bọn họ không được đi theo người Phương gia nữa, thì chuyện này cũng coi như xong việc.

Đám người Mã Minh ban đầu cũng không định đi tìm người Phương gia để gây phiền toái làm cái gì, bất quá bởi vì không muốn thu không tiền công của Phương Thanh Nghiên, cho nên mới đi đến quầy hàng của Phương Chí Dũng để làm loạn mà thôi.

Hiện tại mục đích của bọn họ đã đạt được rồi, mà Phương Thanh Nghiên cũng đã khai trương cửa hàng xong, hắn làm gì có thời gian để đi tìm Phương Chí Dũng gây phiền phức nữa chứ.

Người của đồn cảnh sát nhanh chóng rời đi, trước khi đi cảnh sát cũng đã cảnh cáo đám người Phương gia, bảo bọn họ đừng có tiếp tục tìm Tần Thục Huệ gây phiền phức nữa.

Nhìn vẻ mặt nghẹn khuất của người Phương gia, trong lòng Phương Thanh Nghiên vô cùng vui sướng.

Sự tình xem như đã giải quyết xong, việc làm ăn của quán bún ốc không bị ảnh hưởng chút nào, nhân khí càng ngày càng vượng.

Ngược lại thì quây hàng kia của Phương Chí Dũng lại bị chèn ép sắp không mở nổi nữa rồi.

Lúc đầu là do bị đám người Mã Minh quấy rối ảnh hưởng đến việc làm ăn, khiến một số khách quen chạy mất bóng, sau đó thì quán bún ốc của Phương Thanh Nghiên chính thức khai trương, về phương diện khẩu vị hoàn toàn nghiền ép bọn họ.

Mà quán mới của Phương Thanh Nghiên còn tổ chức hoạt động giảm giá 50%, giá cả cũng có ưu thế rõ ràng.

Nếu được lựa chọn, thì việc được ngồi trong cửa hàng có môi trường sạch đẹp, không phải sẽ thoải mái hơn việc ngồi ăn ở quán ven đường, bụi bặm đầy trời sao?
 
Chương 136


Còn có một điểm mấu chốt nhất, đó chính là số lượng người qua lại ở cổng trường trung học thực nghiệm rõ ràng đã ít hơn hẳn.

Nguyên nhân là do hiệu sách cho thuê đã được khai trương, các học sinh sau khi tan học đều thích đi ra cửa sau, tất nhiên họ cũng đi từ hướng đó về nhà luôn, ai lại rảnh đi vòng qua cửa chính bên kia để mua một chén bún ốc ăn chứ?

Vợ chồng Phương Chí Dũng trông coi quây hàng vắng vẻ vài ngày, nhìn các chủ quán xung quanh đều chạy đến cửa sau của trường học bày sạp, vì thế cũng bắt đầu làm theo.

Nhưng mà, quầy hàng nhỏ này của bọn họ đã sớm không phải là đối thủ của quán bún ốc nhà Phương Thanh Nghiên rồi.

Theo tính toán ban đầu của Triệu Xuân Hoa, nếu hiện tại nhà bọn họ đổi sang nơi khác cũng có thể kiếm được tiền, dù sao hiện tại toàn bộ huyện Nam Hương cũng chỉ có hai nhà bọn họ là bán bún ốc.

Nhưng sau khi thấy quầy hàng bị vợ chồng Phương Chí Dũng làm hỏng như vậy, bên phía Phương Chí Minh tất nhiên là không vui rồi.

Lúc ấy Lưu Bội Trân không biết từ đâu lấy được cách điều chế nước dùng bún ốc, nghe nói để có được nó thì bà ta đã bỏ ra rất nhiều tiền, nhưng bà ta cũng mặc kệ, vì dù sao công việc bán bún ốc này cũng có thể kiếm được hơn rất nhiều.

Chuyện kiếm tiền tốt như vậy ai lại nguyện ý nhường cho người khác chứ? Vì thế hai đứa con trai của Phương Gia tranh nhau đến đầu rơi máu chảy, cuối cùng vẫn là Phương Chí Dũng dựa vào thân phận con trai út mà giành được lợi, đoạt được cách điều chế này.

Nhưng ông ta cùng vợ mình ở nhà hết ăn rồi lại nằm, trong tay căn bản là không có tiền, ngay cả tiền vốn bày sạp cũng không có.

Lưu Bội Trân rất cưng chiều đứa con trai út này, vì để cho bọn họ có thể thuận lợi bày hàng, bà ta đã bỏ ra không ít tiền.

Nào biết, chưa tới một tháng, quán bún ốc này đã không thể bán được nữa rồi.

Phương Chí Minh trong lòng sớm đã có bất mãn, mắt thấy em trai làm hỏng chuyện kiếm tiền tốt như thế, cho dù bọn họ nói cái gì thì ông ta cũng không đồng ý để họ tiếp tục bày hàng, trừ khi đây là công việc này do vợ chồng đối phương tự mình quản.

Hai bên không ngừng tranh chấp, chỉ thiếu chút nữa là đã đánh nhau!

Lưu Bội Trân hết cách, cuối cùng dứt khoát nói không làm ăn bún ốc nữa.

Bà ta thật sự không có biện pháp với hai đứa con trai này, bà ta cũng muốn thiên vị con trai út một chút, nhưng hiện tại bà ta phải dựa vào vợ chồng của đứa con trai lớn này nuôi mình, nên cũng không dám quá tuyệt tình.

Tháng đầu tiên sau khi quán bún ốc khai trương, Tần Thục Huệ tính toán lợi nhuận lại một chút, ngoại trừ những chỉ phí phải mua kia, thì bọn họ kiếm được hơn bốn ngàn đồng.

Lúc đầu bà còn tưởng là do mình tính sai, hiện tại khi kiểm tra kỹ vài lần thì không khỏi lắp bắp kinh hãi.

Với tốc độ kiếm tiên như thế này, thì không quá một năm nữa, là mẹ con bọn họ có thể mua một tòa nhà nhỏ ở trung tâm thành phố rồi.

Hơn nữa tiền trợ cấp của xưởng máy cũng được phát xuống, tổng cộng là hai vạn đồng, trực tiếp chuyển vào tài khoản của Tần Thục Huệ.

Tiền nợ lúc trước toàn bộ đều đã được trả hết, trong tài khoản hiện tại của bà còn có hơn một vạn đồng, Tần Thục Huệ đem một vạn đồng này sắp xếp ổn thỏa.

Bà phải giữ lại tiên cho con gái đi học, còn phải tích góp của hồi môn cho con gái, số tiền này cho dù một đồng bà cũng không dám động đến.

Mà quầy bán đồ ăn vặt kia của Phương Thanh Nghiên cũng kiếm được không ít.

Một tháng cô cũng có thể kiếm được 500 đồng, tuy kém hơn cái quán bún ốc kia, nhưng chừng đó tiền thôi cũng đủ để cho người ta khiếp sợ rồi.

Với cái năng lực kiếm tiên này, Phương Thanh Nghiên đã vượt qua một người lao động ở nhà máy xưởng bình thường rồi, mà cô lúc này cũng chỉ mới 12 tuổi!

Theo đà phát triển của quán bún ốc, nhân lực tất nhiên là không đủ dùng.

Tần Thục Huệ trước tiên nghĩ đến người nhà mẹ đẻ của mình.

Thôn Sơn Tuyền phải nói là rất nghèo, tư tưởng cũng có vài phần bảo thủ, nếu không có gì thay đổi, bọn họ sẽ trông coi mảnh đất đó suốt đời, chứ nhất định không chịu rời bỏ.

Nhưng mà khi vừa nghe nói đến quán ăn của bà muốn tuyển thêm người, các thôn dân ở đây đều muốn tránh né, nhao nhao tìm cớ không chịu đến.

Tần Thu Phượng nghĩ mình hiện tại cũng rãnh rỗi không làm gì, liền gọi cháu dâu Tôn Lai Hương cùng đến chỗ Tần Thục Huệ hỗ trợ.

Vốn chuyện này cũng có một phần của Từ Phương.

Tần Thu Phượng tuy rằng chướng mắt đóip phương, nhưng mỗi nghĩ đến cảnh cháu trai mình không có vợ ở bên, cháu chắt nhỏ cũng không có mẹ chiếu cố, trong lòng bà tuy không vui, nhưng vẫn nhờ người đi đến hỏi thử xem sao.

Nói là tìm việc cho Từ Phương, trên thực tế là muốn cho Từ Phương một bậc thang xuống, để cho đôi vợ chồng này có thể có cơ hội hàn gắn lại với nhau.
 
Chương 137


Nào biết Từ Phương lại nói một câu: "Nếu thật sự là việc tốt, các người còn nghĩ đến tôi sao? Tôi thấy các người đây là muốn tôi đi làm cu li, chạy việc cho các người.

Nếu nói không ngoa, Tần gia của các người không có cái thứ gì tốt."

Cuối cùng, bà ta còn cười lạnh bổ sung thêm một câu: "Tôi nói cho các người biết, trừ phi là Tần Đại Minh tới đây cầu tôi, nếu không thì cả đời này của tôi cũng sẽ không trở về cái Thôn Sơn Tuyên đó đâu."

Tần Thu Phượng còn có thể nói cái gì nữa đây, có trách thì chỉ trách bà thích xen vào việc của người khác, ý tốt của mình mà bị gọi người ta xem là Cỏ rác.

Lúc gọi điện thoại, Tôn Lai Hương cũng ở bên cạnh, lời này của Từ Phương cũng truyền đến tai Tần Đại Minh.

Tân Đại Minh cũng hạ quyết tâm muốn ly hôn với Từ Phương.

Đương nhiên, đây là chuyện sau này.

Lúc Tần Thu Phượng dẫn cháu dâu đến quán bún ốc cũng ngay vào cuối tuân, quán cũng không đông như ngày bình thường.

Hiện tại lại bởi vì không phải đến giờ cơm, nên quán ăn cũng có chút vắng vẻ.

Tôn Lai Hương thấy cảnh tượng này, cảm giác đầu tiên trong lòng là có chút thất vọng, nhất thời không biết quyết định đến cửa hàng làm công này có đúng hay không.

Bất quá, gân đây thu hoạch cũng không tốt, mình cũng không có việc gì để làm, thay vì cứ suốt ngày ăn không ngồi rồi như vậy, còn không bằng đi ra ngoài bán một ít sức lực, kiếm thêm chút tiền.

Người làm cô như Tần Thu Phượng cũng chưa từng bạc đãi bọn họ, cho dù tiệm này không trả nổi tiền công, cũng không có khả năng sẽ để cho mình làm không công được.

Nếu thật sự như vậy, thì đến lúc đó mình lại tiếp đi nơi khác thử vận may cũng không sao.

Tần Thục Huệ biết được tin tức hai người Tân Thu Phượng muốn tới đây, đã sớm ở trong tiệm chờ bọn họ rồi.

Mà những thứ như tiền lương này đều là những thứ phải thương lượng đầu tiên.

Trước đây Tần Thục Huệ cùng Phương Thanh Nghiên đã từng thương lượng qua, nhân viên phục vụ trong tiệm này đều trả mỗi tháng là 200 tệ, trừ khoản tiền đó ra quán họ cũng bao luôn chỗ ăn chỗ ở cho nhân viên.

Bà đem những điều kiện này nói hết một lân cho hai người họ xem.

Tần Thu Phượng không chịu lấy tiền công, bà chỉ là muốn đến đây để làm giúp cho con gái mình thôi.

Tôn Lai Hương nghe xong không khỏi trợn tròn cả mắt.

Tiên lương một tháng là 200 tệ, còn cộng thêm phúc lợi tốt như vậy? Ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ, cho dù là đãi ngộ của công nhân chính thức làm ở nhà máy cũng không được tốt như vậy, mà cho dù làm công nhân thì yêu cầu cũng rất cao, nếu không có quan hệ cùng bằng cấp gì đó thì cũng không vào được.

Tôn Lai Hương thấy mình còn chưa tốt nghiệp tiểu học, dù sao cũng chỉ là một nông dân mà thôi, có tài đức gì mà có thể lấy được số tiền công cao như vậy chứ?

Nhưng mà với cái bộ dáng kia của Tần Thục Huệ cũng không giống như là đang nói dối, dỗ ngọt người khác.

Tôn Lai Hương vô cùng bất ngờ, trước kia Tần Thục Huệ nói chuyện nhỏ nhẹ, từ trong xương cốt đều để lộ ra vẻ nhu nhược cùng tự ti, hiện tại bà lại không giống như vậy.

Hiện tại Tần Thục Huệ không chỉ biết ăn nói, cả người hình như cũng có một sự cuốn hút khiến người ta có kiềm chế được nhìn đến.

Tôn Lai Hương chỉ cảm thấy trong lòng một mảnh cảm động, cả người đều tràn đầy năng lượng, thật lòng thật tâm nới với Tân Thục Huệ: "Chị Thục Huệ, chị yên tâm, em nhất định sẽ cố gắng làm việc!"

Hồng Minh Viễn nghe nói Tần Thục Huệ muốn tuyển nhân viên phục vụ, nên ông đã sớm an bài tốt chỗ ở, nhờ người thuê một tầng lầu ở các khu nhà tự xây, diện tích tuy rằng không lớn, nhưng điều kiện thì cũng không tệ lắm, Tôn Lai Hương sau khi vào ở xong cũng hết sức hài lòng.

Về phần Tần Thu Phượng, tất nhiên là bà ở chung với con gái mình.

Đêm đó, Tần Thu Phượng còn nói cho mẹ con họ nghe một tin tức thú vị trong thôn, nghe nói Tân Nhị Bảo muốn mở một trại chăn nuôi ốc đá, kết quả bị người trong thôn nghe được hung hăng cười nhạo hắn một phen.

Nhưng Tần Vĩnh Thọ thì lại đặc biệt ủng hộ, không chỉ giúp Tần Nhị Bảo quy hoạch, còn xin vay vốn xây dựng.

Tần Nhị Bảo sau khi nhân được tiền thì cũng đã bắt đầu khởi công xây dựng trại chăn nuôi.

Tần Vĩnh Thọ có thể không ủng hộ sao? Kẻ ngốc không chịu thua kém nhất trong thôn cũng đã biết phải tiến bộ, biết làm giàu rồi.

Mà cái đám người trong thôn kia hết lần này tới lần khác chỉ biết mở miệng cười nhạo, ông phải để cho bọn họ thấy được Tần Nhị Bảo thành công, chỉ có như vậy mới có thể khiến cho đám thôn dân không chịu thua kém này có chút ý chí phấn đấu được.

Huống hồ, Tần Vĩnh Thọ cũng biết được số ốc đá này của Tần Nhị Bảo là muốn bán cho cửa hàng của Tần Thục Huệ.

Tuy rằng không biết cửa hàng này rốt cuộc có thể kiếm được bao nhiêu tiền, nhưng nguồn tiêu thụ xem như vẫn có sự bảo đảm.
 
Chương 138


Tần Thục Huệ cũng rất bất ngờ: "Cái này rất tốt nha, cửa hàng này của con kinh doanh cũng rất tốt, nên hiện tại cần một số lượng lớn ốc đá, vậy thì vừa hay rồi.

Nhị Bảo đúng là không chịu thua kém nha!"

Phương Thanh Nghiên cười cười, nếu gã không chịu thua kém thì làm sao xứng với số tiên hai ngàn đồng tiên cô đầu tư cho gã chứ?

Trong đó một ngàn là do cô mở quầy bán đồ vặt ở ngoài đường tích góp được, một ngàn còn lại là cô mượn từ mẹ cô.

Nếu Tần Nhị Bảo này dám làm hỏng mọi chuyện, thì gã cũng đừng nghĩ có thể đi theo cô kiếm tiên nữa.

...

Đến tháng mười hai, thời tiết càng lúc càng lạnh.

Cuối tuần này vừa vặn là sinh nhật Tần Thục Huệ, bà vốn cũng đã quên mất, nhưng mà Phương Thanh Nghiên đã sớm cùng Hồng Minh Viễn chuẩn bị cho bà một kinh hỉ thật lớn.

Dưới bầu trời mưa nhỏ thê lương, Tần Thục Huệ nhận được điện thoại của con gái từ trong nhà gọi tới.

Trong điện thoại Phương Thanh Nghiên nói là mình bị đau đầu, cả người không thoải mái.

Bà vừa nghe liền sợ hãi không thôi, vội bỏ lại công việc trong tay rồi chạy về nhà.

Nào biết trong nhà vô cùng yên tĩnh, ngay cả một chút thanh âm cũng không có, hơn nữa bên trong thì lại tối đen, cái gì bà cũng không nhìn thấy.

Tần Thục Huệ vội thay giày ra, nhưng khi bà mới vừa đi vào trong phòng khách thì chợt nghe một tiếp bốp, đèn chùm trên đỉnh đầu bỗng nhiên sáng lên, bên tai vang lên một trận tiếng hát dễ nghe.

"Chúc mừng sinh nhật, chúc mừng sinh nhật!"

Phương Thanh Nghiên cầm bánh kem đủ mọi màu sắc, mà mặt trên cũng cắm đầy nến, bên cạnh Hồng Minh Viễn thì bắt nhịp, hai người cùng nhau hát ca khúc "chúc mừng sinh nhật.

Mà trên bàn thì bày đây một bàn đồ ăn ngon.

Đó rõ ràng là muốn tổ chức tiệc sinh nhật bất ngờ cho bà.

Tần Thục Huệ đầu tiên là có chút sửng sốt, sau đó bà cảm thấy hốc mắt của mình bỗng ươn ướt.

"Mẹ, sinh nhật vui vẻ!" Phương Thanh Nghiên bưng bánh ngọt tiến lên, cười khanh khách nói.

Tần Thục Huệ xấu hổ: "Không phải nói đã qua sinh nhật rồi sao, hai người lại còn làm chuyện này..."

Phương Thanh Nghiên cười nói: "Thì chỉ là muốn tổ chức sinh nhật thôi.

Không chỉ là năm nay, mà là sau này, mỗi một sinh nhật con đều sẽ tổ chức cùng mẹ!"

Kiếp trước cô đã bỏ qua quá nhiều, hai mẹ con bọn họ lại không ở cạnh nhau, mà không lâu sau đó lại trơ mắt nhìn bà bệnh nặng qua đời vào ngay ngày sinh nhật của mình.

Lúc ấy Tần Thục Huệ mới hơn năm mươi tuổi, đối với người ở tuổi này mà nói, chính là muốn bắt đầu hưởng phúc.

Tần Thục Huệ cực khổ hết cả cả đời, ngay cả lúc đi cũng không hề được yên ổn, bởi bà luôn không ngừng oán giận bản thân mình không thể cho cô một cuộc sống tốt, để cho cô có một sự phát triển tốt hơn.

Mỗi khi tới những chuyện này, trong lòng Phương Thanh Nghiên không khỏi chua xót.

Mà đời này cô nhất định phải làm bạn ở bên cạnh bà, để cho bà trở thành một bà mẹ hạnh phúc nhất, đáng để tự hào nhất trên thế giới này.

Cô chuẩn bị một món quà sinh nhật, là một lá bùa bình an do chính tay cô may nó.

Ở giữa cô xâu một khối ngọc Quan Âm, ngụ ý phù hộ bình an, hóa giải cực khổ.

Hồng Minh Viễn thì chuẩn bị một bó hoa, còn có một cái máy may.

Thời buổi bây giờ tất nhiên là máy may vẫn không được thịnh hành lắm, nhưng lúc trước Tần Thục Huệ đã từng nhắc đến việc muốn làm quần áo cho Phương Thanh Nghiên, chỉ là việc làm ăn quá bận rộn, cho nên chuyện mua máy may vẫn phải gác lại.

Hồng Minh Viễn nghe xong lời nói như thế liền ghi tạc trong lòng, ông còn đặc biệt đi đến sang tỉnh khác để mua về một chiếc máy may có kiểu dáng mới nhất.

Thứ quý giá như vậy Tân Thục Huệ nào dám lấy, vì thế hai bên cứ giằng co suốt cả ngày, cuối cùng Tần Thục Huệ cũng không có biện pháp nào khác, chỉ đành nhận lấy máy may.

Sau khi ăn cơm xong, cho dù nói cái gì Tân Thục Huệ cũng không chịu để cho bọn họ động tay làm.

Bà thu dọn bàn ăn một chút, sau đó đi vào trong phòng bếp.

Lúc đầu Hồng Minh Viễn còn muốn hỗ trợ, nhưng Phương Thanh Nghiên đã ngăn ông lại, chỉ chỉ cái khóe mắt đã phiếm hồng kia của Tần Thục Huệ, nói: "Đây là do mẹ cháu quá cảm động, ngại khóc trước mặt chúng ta đó."

Hồng Minh Viễn vẻ mặt tỏ vẻ đã hiểu liên gật đầu, nhưng trong lòng lại không nhịn được vui vẻ.

Ở trước mặt ông, Tần Thục Huệ luôn thể hiện mình là một người kiên cường, không nghĩ đến sau lưng bà lại có một mặt yếu đuối như vậy, đúng là làm cho ông vô cùng ngạc nhiên.

Điều này có phải cũng nói rõ, quan hệ hai người bọn họ đã tiến thêm một bước rồi không?

Tần Thục Huệ vừa vào trong phòng bếp, liền bắt đầu khóc nức nở.

Bà là một người sống cảm tính, nên sẽ chịu không được việc người khác đối xử quá tốt với mình, mọi việc xảy ra thì bà đều luôn giữ trong lòng, không nói với người khác.

Hiện tại khi nghĩ đến, bà liên nhịn không được muốn rơi nước mắt.
 
Chương 139


Chỉ khi mượn tiếng nước rửa chén che giấu, tiếng nức nở của bà mới không rõ ràng như vậy, bất quá bả vai không ngừng run rẩy kia của bà, đôi khi còn thường thường nấc cục, muốn cho người ta không chú ý cũng khó.

Đúng lúc này, trước mắt bà đột nhiên tối sâm, đèn phòng bếp hình như hỏng rồi.

Thay bóng đèn không phải chuyện khó khăn gì, thế nhưng đối với các căn nhà tự xây này thì trân nhà rất cao, ước chừng ba mét, cho dù Tân Thục Huệ giãm lên ghế cao nhất trong nhà cũng không thể với tới.

Vì thế cả người bà không ngừng lắc lư, nhìn vào đúng là rất dọa người.

Hồng Minh Viễn một mặt cùng Phương Thanh Nghiên nói đùa, một mặt thường hay liếc mắt nhìn vào phòng bếp một cái.

Mắt thấy một màn này, ông vội chạy một bước dài vọt vào trong phòng bếp.

"Nguy hiểm, mau xuống đây!"

Tần Thục Huệ bị một tiếng động bất thình lình này của ông làm cho hoảng sợ, cả người không ngừng lung lay, thiếu chút nữa đã ngã sấp xuống.

Hồng Minh Viễn tay mắt lanh lẹ đỡ lấy người, ôm eo bà như ôm gà con lôi người từ trên ghế xuống, tức giận đến đỏ cả mắt: "Cô leo cao như vậy làm gì, nếu chẳng may bị ngã thì phải làm sao đây?"

Tần Thục Huệ cũng bối rối, theo bản năng giải thích: "Đèn hỏng rồi, tôi muốn... đổi cái mới."

Hồng Minh Viễn nhìn thoáng qua trần nhà, ông vội buông Tần Thục Huệ ra, đồng thời nhận lấy cái bóng đèn trong tay bà, vẻ mặt trách cứ: "Cô có thể gọi tôi mài Cho dù tôi không có ở đây, cô cũng nên đi tìm người khác, chứ cứ giãm lên ghế như vậy thì được cái gì hả?"

Tần Thục Huệ bị quở trách đến ngay cả một câu cũng không thế nói được.

Bà bỗng cảm thấy phần eo bị Hồng Minh Viễn ôm qua có chút nóng lên, mà cỗ nhiệt kinh người kia bay thẳng lên hai má, làm cho toàn thân của bà cũng bắt đầu không được tự nhiên.

Bà cái gì cũng không nói, vội trốn về phòng khách, nâng má nửa ngày cũng không thể phục hồi lại tinh thân được.

Nhưng sau khi ý thức được mình đang suy nghĩ cái gì, bà bỗng cảm thấy mình xấu hổ không thôi, đồng thời cũng có vài phần ảo não.

Hồng Minh Viên không biết từ khi nào đã bắt đầu đi vào cuộc sống của bà, trong lúc vô hình ông cũng giống như là trở thành người nhà của bà vậy.

Mà trong nháy mắt vừa rồi, bà thậm chí còn cảm thấy nếu cứ cùng Hồng Minh Viễn sống qua cả đời như vậy, thì tựa hồ cũng không tệ...

Chồng mới chết chưa được bao lâu, sao bà lại có thể nghĩ vê người đàn ông khác như vậy được chứ?

Thẳng đến giờ khắc này, Tân Thục Huệ mới ý thức được vì sao mình lại phản ứng lớn như vậy đối với một câu nói đùa của Hồng Minh Viễn, lại vì sao sau khi cảm thấy áy náy thì liền tự mình đến chiếu cố Hồng Minh Viễn cho đến khi ông xuất viện.

Bà đã sớm bị Hồng Minh Viễn thu hút rồi, chỉ là bởi vì ánh mắt của thế tục, cùng với một cảm giác tự ti mãnh liệt nào đó, lúc mà đối phương muốn vạch rõ giới hạn kia, bà ngược lại có chút thẹn quá hóa giận.

Tần Thục Huệ cảm thấy như vậy mình quá vô sỉ.

Phương Thanh Nghiên nhìn hết một màn này, cô cũng thấy được trong mắt mẹ mình có sự tự trách cùng bất lực như thế nào.

Vì thế, cô đi đến gần kéo Tần Thục Huệ qua một bên, nhẹ nhàng gọi một tiếng: "Mẹ!"

Tần Thục Huệ nghe vậy vội ngẩng đầu, bà liền nhìn thấy được đôi mắt to tròn đang nhìn của con gái mình.

Phương Thanh Nghiên gắn từng chữ nói: "Mẹ, kỳ thật con cảm thấy chú Hồng rất tốt, hai người cũng rất xứng đôi!"

Tần Thục Huệ giận cô: "Đứa nhỏ này, sao tự nhiên lại nói những chuyện này...

Nhưng mà biểu tình trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Phương Thanh Nghiên lại vô cùng nghiêm túc: "Con biết chú Hồng đã giúp hai mẹ chúng ta rất nhiều, cũng biết ông rất quan tâm cùng bảo vệ mẹ.

Thậm chí ngay cả bà ngoại đối với chú Hồng cũng rất có hảo cảm!"

Tần Thục Huệ đúng là có chút nóng nảy, bà không nghĩ tới con gái lại có thể nhìn thấu được tâm tư của bà, nếu đã như vậy, thì có phải Hồng Minh Viễn cũng đã nhìn ra được rồi hay không?

Bà còn đang muốn biện minh gì đó thì Phương Thanh Nghiên lại ngắt lời nói: "Mẹ, con hy vọng bên cạnh mẹ có thể có người làm bạn.

Mẹ cùng người đó có thể giúp đỡ lẫn nhau, bảo vệ lẫn nhau, sống cùng với nhau cho đến già.

Con không hy vọng mẹ bởi vì con mà sống vậy đến cả đời.

Cha chết không phải lỗi của mẹ, không thể sinh con lại càng không phải lỗi của mẹ, giá trị con người cũng không phải chỉ dựa vào những thứ này để mà quyết định."

Tần Thục Huệ ngây dại, bà không thể tưởng tượng được những lời này sẽ được thốt ra từ trong miệng của đứa con gái mới 12 tuổi của mình.

Nhưng những lời này lại rất có đạo lý.

Không chỉ có đạo lý, mà nó còn làm cho những thứ vẫn luôn đè nặng trên người bà trước kia phá hủy đi, mà lòng bà cũng đột nhiên sáng tỏ.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top