Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban

Dịch Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban
Chương 260


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương260: Liễu Gia Có Liễu Anh Lạc, Tuyệt Sắc Phong Hoa Lục

Hàn Đình xoa xoa cái đầu nhỏ của cô: “Hôm nay bác anh đến, đến U Lan Uyên thăm bà nội.” Hạ Tịch Quán nhanh chóng giương mắt nhìn anh: “Bác gái ruột sao? Được đấy, Lục tiên sinh, bác gái của anh đi thăm bà nội, anh cố ý không đưa em về, còn nói dối lấy tài liệu gì đó, anh có ý gì hả, có phải cảm thấy không mang em ra ngoài được không hả?” Hạ Tịch Quán siết chặt nắm đấm nhỏ của cô, tức giận đập anh hai cái.

Lục Hàn Đình nắm chặt quả đấm nhỏ của cô: “Bác anh chê cười em đấy, nói em chỉ mới tốt nghiệp cấp ba, bà ấy giới thiệu một nữ thiên tài y học cho em anh, nhìn điệu bộ chắc bà ấy rất thích cô gái thiên tài đó.” Về việc chỉ tốt nghiệp trung học này…

Hạ Tịch Quán cắn chặt môi đỏ mọng, rụt mạnh nắm đấm nhỏ lại, tức giận xoay người ngủ quay lưng về

phía anh: “Em mặc kệ bọn anh, bọn anh đều là kẻ xấu, khinh thường eml” Nhìn dáng người nhỏ nhắn của cô, Lục Hàn Đình nghiêng người sang một bên, đôi môi mỏng rơi trên dái tai trắng nõn, thấp giọng cười: “Em tức giận sao? Không bằng tối nay anh liền thực hiện luôn cái tội danh này nhé, để em xem một chút tột cùng anh xấu xa bao nhiêu.” Bàn tay to của Lục Hàn Đình đặt lên bụng phẳng lì của cô, muốn chui vào từ vạt áo.

Hạ Tịch Quán sợ tới mức vội vàng đè bàn tay to anh xuống: “Lục tiên sinh, không cho phép làm bậy!” Lục Hàn Đình hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn sạch sẽ sáng sủa của cô: “Không phải bác không thích em mà là không thích anh, ngoại trừ bà nội, không có ai thích anh.”

Hạ Tịch Quán muốn xoay người, nhưng Lục Hàn Đình ngăn lại, anh ôm cô từ phía sau, giọng trầm thấp quanh quần bên tai cô: “Mẹ anh và mẹ ké thực ra là chị em. Không, nói đúng hơn thì mẹ kế anh là Liễu Chiêu Đệ – đại thiên kim tiểu thư Liễu gia, mà mẹ anh chỉ là cô con gái riêng, mẹ anh được nhận vào Liễu gia, là vì Liễu Chiêu Đệ từ nhỏ mắc bệnh, bà ấy chẳng qua là bình máu di động mà thôi.”

“Không những thé, mẹ anh còn từng thay đổi vị trí với Liễu Chiêu Đệ, bởi vì mắc bệnh, từ nhỏ Liễu Chiêu Đệ đã chôn chân nơi góc nhà không chạm ánh mặt trời, mà mẹ anh lại trở thành Liễu Chiêu Đệ sống dưới ánh mắt mọi người, mẹ anh vô cùng xuất sắc, lại được ông trời ưu ái ban tặng thiên phú trên phương diện thiết kế trang sức, 18 tuổi bà ấy đã sáng lập ra thương hiệu trang sức Fly rồi, trở thành bà tổ của ngành trang Sức, quan nắp mãn kinh hoa(*).

[Diendantruyen.Com] Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban
[Diendantruyen.Com] Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban


Ngũ quan tuấn tú của Lục Hàn Đình từ từ trở nên mềm mại, anh khẽ nói: “Không phải, mẹ anh rất dịu dàng, tính cách mềm yếu như con gái Giang Nam vậy, lại rất hờ hững, khi còn sống bà ấy không có bạn bè gì, cả đời đều sống dưới cái bóng của Liễu Chiêu Đệ, bạn thân duy nhất của bà chỉ có vị cố nhân kìa.” “À,” Hạ Tịch Quán cố ý cao giọng, có chút ghen tị: “Em nhớ rồi, là cô dâu nhỏ đó của anh!” Vừa dứt lời, bờ vai bóng mịn của cô bị mấy ngón tay thon dài của anh nhấn lại, đôi mắt trong vắt của cô cũng chạm phải đôi đồng tử nóng bỏng của anh.

Các bạn xem thêm nhiều truyện hot nhé

đọc full cô vợ thần bí muốn chạy đâu tại truyen.one

đọc full cô vợ xấu xí tại truyen.one

đọc full hôn là nghiện tại truyen.one

đọc full cô vợ thay thế tại truyen.one

đọc full Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc tại truyen.one

Đọc full Hôn nhân đỉnh cấp tại truyen.one

đọc full đỉnh cấp rể quý tại truyen.one

Đọc Full Vương phi da tài đa nghệ tại truyen one nhé

đọc full mê vợ không lối về tại truyen.one

Đọc full rể quý trời cho trên truyen.one

Đọc full Nhà có manh thê cưng chiều trên truyen.one

Đọc full Này Bác Sĩ Hư Hỏng Em Yêu Anh trên truyen.one

Đọc full Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban trên truyen.one

Đọc full Chế Chế Tạo Hào Môn trên truyen.one
 
Chương 261


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 261: Sao Bác Anh Lại Không Thích Anh

 

Hạ Tịch Quán bị anh nhìn chăm chú đến thon thót trong lòng, hàng mi cánh bướm mảnh mai run lên, cô mạnh dạn vươn bàn tay nhỏ bé ra và nắm lấy ngón trỏ thon dài…

Cảnh tượng này dường như quay ngược lại thời điểm mà Lục Hàn Đình lần đầu tiên nhìn thấy Hạ Tịch Quán cách đây 20 năm trước, khi đó Hạ Tịch Quán vẫn còn là một đứa trẻ, là bánh nếp nhỏ trắng trẻo mềm mịn, hai cô gái truyền kỳ là Liễu Anh Lạc và Lâm Thủy Dao đứng trong căn phòng ấm áp của bà đẻ, Lâm Thủy Dao xinh đẹp linh động, không nhiễm bụi trần, không biết bà đang vui vẻ nói gì, trong đôi mắt đa cảm của Liễu Anh Lạc tuyệt sắc từ tốn tràn ra ý cười.

Lục Hàn Đình đứng bên nôi, Liễu Anh Lạc nhẹ nhàng bước tới xoa đầu anh: “A Đình, sau này con bé sẽ là cô dâu nhỏ của con được không?” Hạ Tịch Quán trong nôi mở đôi mắt đen to lanh lợi nhìn anh, đôi tay nhỏ bập bẹ vẫy vẫy, cô kéo ngón trỏ mảnh mai của anh.

Kéo thật chặt không chịu buông.

Hạ Tịch Quán cười toe toét, miệng vẫn chưa mọc răng, khuôn mặt đẹp trai của Lục Hàn Đình đột nhiên đỏ bừng, xoay người trở về phòng mình.

[Diendantruyen.Com] Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban
[Diendantruyen.Com] Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban


“Bốp” một tiếng, Hạ Tịch Quán hát bàn tay to không an phận của anh ra, đẩy anh ra liền muốn: “Lục tiên sinh, không cho phép làm bậy!’ Lục Hàn Đình nắm lấy cổ chân mảnh khảnh của cô kéo cô lại, hai người lăn lộn trên giường một hồi, giường gỗ đã phát ra tiếng “kẽo kẹt”.

Đúng lúc này, bên cạnh truyền đến một tiếng ho khan: “Khu khụ!” Hạ Tịch Quán sững người, nhanh chóng bắt động, cô quên mắt đây là ký túc xá, hiệu quả cách âm rất kém, hàng xóm bên cạnh nhất định đã hiểu lầm gì rồi.

Trời ạt Khuôn mặt xinh đẹp của Hạ Tịch Quán lập tức đỏ bừng, giống như con tôm luộc chín, cô xấu hỗ lấy hai bàn tay nhỏ che mặt.

Sau một hồi náo loạn như vậy, bực bội trong mắt Lục Hàn Đình đã hoàn toàn tiêu tan, tâm trạng anh thoải mái, ôm cơ thể mềm mại không xương của cô vào lòng, giơ tay gỡ bàn tay nhỏ bé của cô ra.

Hạ Tịch Quán dùng sức đập mạnh anh, nói nhỏ: “Đều tại anh, anh thì không làm việc ở đây, nhưng em ngắng đầu thấy cúi mặt chạm đó, sau này sao em còn mặt mũi gặp ai?” Lục Hàn Đình cong môi: “Sợ cái gì Lục phu nhân, chẳng lẽ bây giờ còn có người không biết người đàn ông trong phòng em là anh à, chúng ta ngủ cùng giường là hợp pháp.” “..” Hạ Tịch Quán không muốn nói chuyện với người  đàn ông không biết xáu hổ này, cô đổi chủ đề: “Vậy thì bác anh sao vậy, sao bác ấy không thích anh?” “Một người phụ nữ như mẹ anh, bên cạnh có rất nhiều người ái mộ, trong đó bao gồm… dượng anh…” Cái gì?

 
 
Chương 262


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 262 Lục Hàn Đình Gọi Cô Là Bảo Bối

Hạ Tịch Quán hơi muốn tám chuyện: “Vậy xảy ra chuyện gì vậy ạ, chuyện bó và mẹ anh là thế nào, còn có mẹ kế Liễu Chiêu Đệ của anh nữa…” Hạ Tịch Quán cảm thấy lúc nãy anh chỉ nói sơ lược khúc đầu, căn bản chưa từng tiến vào trọng tâm, lúc này sự tò mò của cô bị anh gợi lên, lòng cồn cào.

Lục Hàn Đình lật người, nắm lấy cổ tay mảnh khảnh trắng trẻo của cô đè lên đỉnh đầu, sau đó đi cởi cúc áo ngủ: “Hôm nay anh nói đủ rồi, Lục phu nhân, chúng ta nên tắt đèn đi ngủ. ” Hạ Tịch Quán cảm thấy cúc áo của mình đã bị cởi ra, da thịt nõn nà của cô tiếp xúc với không khí hơi lạnh, đồng tử co rút lại, cô muốn giãy ra, nhưng lại phát hiện mình bị anh giam không cách nào cử động được.

“Lục tiên sinh, ngủ thì ngủ, anh đừng có mượn chuyện ngủ làm chuyện bắt chính, anh mau buông em raI” Lục Hàn Đình hôn lên trán cô, sau đó đôi môi mỏng lướt lên đôi mắt cánh mũi, đáp xuống đôi môi mọng nước của cô: “Suyt, Lục phu nhân, đừng kêu, người bên cạnh sẽ nghe thấy đó. Truyen one chúc các bạn đọc truyện vui vẻ” Hạ Tịch Quán sợ đến mức nín thở vì tên phúc hắc vô liêm sỉ này, cô không dám cử động, cũng không dám phát ra tiếng động, chỉ có thể trợn anh bằng một đôi mắt ngắn nước.

[Diendantruyen.Com] Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban
[Diendantruyen.Com] Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban


“Quán Quán, bên trong có gì vậy?” Song Song tò mò hỏi.

“Tôi không biết, mở ra xem thử.” Hạ Tịch Quán mở hộp quà, trong đó có một chiếc váy dạ hội tuyệt đẹp.

“Wow, chiếc váy này đẹp quá.” Song Song thốt lên.

Lục Nhân Nhân gửi đến một chiếc váy dài màu nude, bên trên đính vô số viên pha lê, vô cùng rực rỡ lấp lánh và đẹp đến mức khiến người xuýt xoa.

Lục Nhân Nhân sinh ra đã cao quý, gu thưởng thức của bà dĩ nhiên không tầm thường.

Có tờ giấy phía trên: “Quán Quán, tối nay hoan nghênh con đến.” Tối nay là tiệc tối, Lục Nhân Nhân đã luôn cố gắng mời cô ấy đến.

Hạ Tịch Quán suy nghĩ một lúc rồi lấy di động ra, cô gửi cho Lục Hàn Đình một tin nhắn WeChat: “Lục tiên sinh tối nay em muốn tham dự một buổi tiệc, có được không ạ? Lúc này, Lục Hàn Đình đã ra khỏi văn phòng tổng tài, chuẩn bị đi thang máy VỊP ra ngoài, anh phải tham dự tiệc tối do Lục Nhân Nhân tổ chức. Bà nội vẫn có chút hứng thú với cô gái tài năng xem mát với Lục Tử Tiễn, hận không thể lập tức để hai người chụp ảnh cưới ngay.

Lục Hàn Đình không đưa Hạ Tịch Quán đi chung, anh không muốn cô tiếp xúc với bất kỳ thành viên nào trong Lục gia, anh không hy vọng… cô biết về quá khứ không thể chịu đựng được của anh.

Khi nhận được WeChat, Lục Hàn Đình trả lời “Có thẻ, nhưng không được mang váy ngắn, giữ khoảng cách an toàn với đàn ông, còn nữa phải gửi tin nhắn cho anh trước 8 giờ tối, anh đón em về.” Hạ Tịch Quán: “Vâng ạ, cảm ơn Lục tiên sinh!” Tiệc tối được cử hành trong đại sảnh nguy nga lộng lẫy ở khách sạn, Hạ Nghiên Nghiên dày công trưng diện, rất sớm đã có mặt.
 
Chương 263


Chương 263 Hiệu Trưởng Lục Là Thần Tượng Của Con

Hạ Nghiên Nghiên mặc một bộ lễ phục trang nhã đến đại sảnh, trong đại sảnh đã thấy được rất nhiều đại sư, giáo sư y khoa danh tiếng, đây là lần đầu tiên cô ta tham gia một sự kiện như vậy nên rất vui mừng và phấn khích.

Lúc này, giáo sư Tiền đi tới: “Nghiên Nghiên, con đến rồi à?” Hạ Nghiên Nghiên nhanh chóng bước tới và nắm lấy cánh tay của Giáo sư Tiền. “Cô ơi con đến rồi, hôm nay có nhiều giáo sư quá ạ, lúc trước con có thấy họ trên các cuộc phỏng vấn trên TV, còn tìm đọc các bài luận văn y khoa của họ nữa.” Giáo sư Tiền nói: “Nghiên Nghiên, suốt những năm qua con dày công học tập, lại vừa trở về từ Thánh Lê viện, lại không có bất kỳ mối liên hệ nào trong giới y khoa. Lần này cô đưa con đến bữa tiệc này chỉ để giới thiệu với nhiều người hơn cho con làm quen, quan trọng nhất là, con phải bái sư.” Trái tim của Hạ Nghiên Nghiên như nhảy lên. Đúng vậy, cô ta phải bái sư, mỗi một đại sư y khoa đều có riêng đoàn đội y khoa cho mình, bọn họ dấn thân vào nghiên cứu lâm sàng tân tiền nhát của ngành y, còn có mạng lưới giao thiệp rộng rãi, cô ta phải gia nhập vào trong đó.

Giáo sư Tiền nhìn xung quanh: “Viện sĩ Lý Văn Thanh của viện nghiên cứu bọn con vẫn chưa về sao?” Hạ Nghiên Nghiên lắc đầu: “Nghe nói mấy ngày nữa viện trưởng Lý sẽ trở lại.” Giáo sư Tiền có hơi tiếc: “Bây giờ giới y học viện sĩ xuất sắc chỉ đếm trên đầu ngón tay, Lý Văn Thanh chắc chắn là một trong số họ. Hơn nữa, ông ấy còn là viện trưởng của viện nghiên cứu Xu Mật, có quan hệ rất thân thiết với Đé Đô. Mọi người ở đây cũng đều không thẻ so với viện sĩ Lý Văn Thanh, nếu con có thể bái ông ấy làm thầy, ông ấy nhất định có thể đưa con vào Đề Đô, trung tâm của giới y học. ” Tim Hạ Nghiên Nghiên đập thình thịch, lộ ra vẻ khao khát: “Cô, con muốn bái viện trưởng Lý làm thầy, cho nên mới vào Xu Mật. Bây giờ viện trưởng Lý vẫn chưa trở về, con không năm chắc phần thắng, dù sao máy năm nay viện trưởng Lý chẳng có học trò nào, yêu cầu ông ấy quá cao, đến nay vẫn chưa có ai lọt vào mắt.” Giáo sư Tiền vỗ vỗ bàn tay nhỏ bé của Hạ Nghiên Nghiên: “Đừng lo, cô với viện trưởng Lý có chút giao tình, đợi ông ấy trở về, cô sẽ giúp con thuyết phục.” “Thật sao? Cô đối với con tốt quá!” Hạ Nghiên Nghiên nở nụ cười ngọt ngào.

Lúc này Lục Nhân Nhân bước ra sảnh, tối nay bà mặc một chiếc váy dài màu đen, toàn thân tỏa ra khí chất ưu nhã trưởng thành lại xinh đẹp, bà cầm ly rượu đi qua lại giữa sảnh, rất có phong độ trang nghiêm của chủ bữa tiệc.

Hạ Nghiên Nghiên nhìn thoáng qua Lục Nhân Nhân, cô ta rất ngưỡng mộ hiệu trưởng, hy vọng sau này mình cũng có thể trở thành một người giống như hiệu trưởng.

“Cô ơi, chúng ta đi gặp hiệu trưởng đi ạ.” “Được.” Giáo sư Tiền dẫn Hạ Nghiên Nghiên tới trước mặt Lục Nhân Nhân: “Hiệu trưởng, đây là học sinh mà tôi nhận Hạ Nghiên Nghiên. Tôi nhớ Nghiên Nghiên cũng là thông qua tay cô mà vào trường.” Ánh mắt của Lục Nhân Nhân rơi vào Hạ Nghiên Nghiên, bà nhớ ra rồi, cách đây vài năm Lục Hàn Đình đã đích thân gọi điện cho bà, đề cử một người vào Thánh Lê viện.

Mối quan hệ giữa bà và Lục Hàn Đình vẫn luôn rất lạnh nhạt, Lục Hàn Đình khi ấy có thể vì một cô gái gọi cho bà, làm bà rất ngạc nhiên, vì thế đương nhiên cũng đồng ý, cô gái này chính là Hạ Nghiên Nghiên trước mặt bà.

Nhưng lúc đó bà hỏi Lục Hàn Đình có quan hệ gì với cô gái này, Lục Hàn Đình chỉ nói rằng anh muốn báo đáp lòng tốt.

Hạ Nghiên Nghiên không quá nổi bật ở nơi quy tụ những thiên tài như Thánh Lê viện, cho nên ánh mắt của Lục Nhân Nhân không dừng lại ở Hạ Nghiên Nghiên, từ từ cũng quên mắt.

Nhìn thấy Lục Nhân Nhân đang nhìn mình, Hạ Nghiên Nghiên nhanh chóng nở một nụ cười hoàn mỹ: “Hiệu trưởng, xin chào, con vẫn luôn rất hâm mộ cô, cô là thần tượng của con đấy ạ.”
 
Chương 264


Chương 264: Đuổi Người Phụ Nữ Này Ra Ngoài

Lục Nhân Nhân xuất thân cao quý, từng duyệt qua vô số người, bà đã từng trải qua thời đại kia cùng Lâm Thủy Dao và Liễu Anh Lạc, anh trai lại là đề Vương giới thương trường, cháu trai là Lục Hàn Đình và Lục Tử Tiễn, nên ánh mắt bà rất cao, nhìn người rất chuẩn, bà cũng chỉ coi trọng mỗi một cô gái thiên tài là Hạ Tịch Quán Vì thế Lục Nhân Nhân liếc qua đã tháy vẻ giả nhân giả nghĩa và mưu mô trong mắt Hạ Nghiên Nghiên, bà nhàn nhạt nói: “Giáo sư Tiền là giáo sư giỏi nhất trong Thánh Lê viện chúng ta, cô có thể học hỏi được nhiều điều từ giáo sư Tiền, y học là thuần túy, phải dụng tâm nhiều.”Truyen one cập nhật mỗi ngày. Hạ Nghiên Nghiên muốn thể hiện bản thân trước mặt Lục Nhân Nhân, nhưng cô ta không ngờ Lục Nhân Nhân lại có thái độ lạnh lùng dạy dỗ cô ta một trận như vậy.

“Hiệu trưởng Lục.” Đúng lúc này có người đi tới, Lục Nhân Nhân cũng không nhìn Hạ Nghiên Nghiên nữa, mà đi nói chuyện với người khác.

Hạ Nghiên Nghiên thất vọng kéo tay áo của giáo sư Tiền, cô ta bĩu môi uất ức: “Cô ơi, hiệu trưởng có vẻ không thích con.” Giáo sư Tiền an ủi: “Tính hiệu trưởng như vậy đó, không phải ghét con đâu.” Hạ Nghiên Nghiên vẫn cảm thấy rất khó chịu, cô ta cảm thấy đả kích rất lớn.

Lúc này Hạ Nghiên Nghiên ngẳng đầu lên, đột nhiên nhìn thấy một bóng người mảnh mai bên cửa, chính là Hạ Tịch Quán.

Hạ Tịch Quán ở đây! Hạ Nghiên Nghiên không ngờ lại gặp Hạ Tịch Quán ở nơi này, làm sao cô ta có đủ tư cách dự bữa tiệc này chứ? Cô ta có thư mời ư? Hạ Nghiên Nghiên bước nhanh ra ngoài: “Quán Quán, sao cô lại ở đây?” Hạ Tịch Quán mặc chiếc váy dài màu nude, dáng người thanh mảnh lả lướt. Hôm nay, cô tùy ý xõa tóc, vài sợi tóc mềm mượt như nhung buông thõng trên chiếc cổ đẹp tựa thiên nga, làn da như tuyết trắng, đôi mắt trong vắt hệt như viên minh châu, lay động lòng người.

Hạ Tịch Quán nhìn Hạ Nghiên Nghiên cong lên môi đỏ mọng: “Hạ Nghiên Nghiên, tôi tới đây khiến cô rất bát ngờ sao?” “Quán Quán, cô có biết đây là đâu không? Đây là bữa tối do hiệu trưởng Thánh Lê viện tổ chức, cô từng nghe nói qua Thánh Lê viện rồi mà, là cung điện huyền thoại ngành y, cũng chính là trường cũ của tôi.

Tất nhiên, người mới tốt nghiệp cấp 3 như cô chỉ có thể ngửa đầu nhìn lên, cô sao dám đến nơi này chứ, tự rước nhục cho mình hả?” Nhìn thấy dáng vẻ tự hào của Hạ Nghiên Nghiên, Hạ Tịch Quán cười: “Câu tự rước nhục này cô nên giữ cho mình đi, tôi tới đây đương nhiên là có người mời tôi.” Hạ Nghiên Nghiên cười khẩy một tiếng: “Quán Quán, những người ở đây đều là giáo sư có tiếng trong y khoa, họ mời cô làm gì, cho dù cô có muốn nói dối thì cũng phải nói cho đáng tin.” Lúc này, người phục vụ bên cửa cũng nói: “Vị tiểu thư này, người vào cổng phải trình thiệp mời, xin hỏi cô có thư mời không?” Hạ Tịch Quán lắc đầu: “Tôi không có.” “Xin lỗi, vậy thì cô không thể vào được.” Hạ Nghiên Nghiên cười giễu cợt nói: “Quán Quán, cô mau đi đi, nếu không đi tôi sẽ bảo nhân viên bảo vệ đuổi cô đi.” “Hạ Nghiên Nghiên, tôi nói thật mà cô cũng chẳng tin, dù tôi không có thư mời, nhưng đúng là có người mời tôi đến, người này chính là… hiệu trưởng Thánh Lê viện.” Cái gì? Toàn thân Hạ Nghiên Nghiên đông cứng lại, vẻ lạnh lùng và kiêu ngạo của Lục Nhân Nhân lúc nãy nhanh chóng hiện lên trong tâm trí cô ta, chẳng có nhẽ mà bà lại mời một phế tài như Hạ Tịch Quán đến chứ? “Quán Quán, cô tưởng tôi là đứa trẻ 3 tuổi sao, lời nói dối vụng về như vậy mà bảo tôi tin? Bảo vệ, mau đuổi người phụ nữ này ra ngoài!”
 
Chương 265


Chương 265: Hiệu Trưởng Vì Một Cô Gái Mà Đến

Hạ Nghiên Nghiên vừa kêu một tiếng, lập tức có hai nhân viên bảo vệ đi tới: “Tiểu thư, xin hỏi ở đây đã xảy ra chuyện gì?” Hạ Nghiên Nghiên chỉ vào Hạ Tịch Quán: “Người phụ nữ này không có thư mời mà muốn vào sảnh tiệc, còn nói dối là hiệu trưởng mời cô ta tới. Tôi nghĩ cô ta chỉ muốn gây chuyện, các anh mau đuỏi cô ta ra ngoài đi!” Hạ Nghiên Nghiên không muốn nhìn thấy Hạ Tịch Quán ở đây, Hạ Tịch Quán không đủ tư cách để tham gia vào bữa tiệc kiểu này, hơn nữa Hạ Tịch Quán vẫn mặc một chiếc váy đẹp như vậy. Chiếc váy màu nude sáng này dường như được thiết kế cho nhân vật chính vậy, cô ta không muốn Hạ Tịch Quán thu hút bất kỳ ánh mắt nào cả.

Hai nhân viên bảo vệ nhanh chóng đi tới trước mặt Hạ Tịch Quán: “Vị tiểu thư này, nơi này không thể quấy nhiễu gây sự, xin cô rời đi ngay lập tức, nếu không chúng tôi sẽ đuổi cô ra ngoài!” Thấy Hạ Tịch Quán lâm vào cảnh chật vật, lòng Hạ Nghiên Nghiên tràn đầy vui sướng, cô ta sung sướng nâng giọng: “Quán Quán, mau đi đi!” Vừa mới dứt lời, một giọng nói nghiêm khắc đột nhiên truyền đến: “Các người ầm ï cái gì ở đây?” Hạ Nghiên Nghiên nhìn lại, hiệu trưởng Lục Nhân Nhân đến rồi! Sau lưng Lục Nhân Nhân còn có giáo sư Tiền.

Hạ Nghiên Nghiên nhanh chóng giảm bớt sự tâm cơ thù địch trong mắt, cô ta bước tới nhẹ nhàng giải thích: “Hiệu trưởng, để tôi giới thiệu với cô, đây là em gái tôi Hạ Tịch Quán. Chuyện là như vầy, Quán Quán không có thư mời, nhưng vẫn muốn đi vào, còn nói cái gì mà hiệu trưởng mời cô ấy đến, đương nhiên tôi sẽ không tin lời nói dối này, Quán Quán mới tốt nghiệp cấp ba, làm sao quen biết với cô được chứ, nên tôi nhẹ nhàng khuyên Quán Quán rời đi, vừa vặn bảo vệ cũng đến.” Lục Nhân Nhân liếc Hạ Nghiên Nghiên một cái: “Cô nói cái gì, cô nói Hạ Tịch Quán chỉ mới tốt nghiệp cắp ba?” Hạ Nghiên Nghiên đứng thẳng lưng, khóe miệng đã vẽ ra một vòng cung tự hào, nhưng ngoài mặt lại thở dài: “Đúng vậy, hiệu trưởng, Quán Quán từ nhỏ đã được đưa về quê nên không đọc nhiều sách, học vấn cũng không cao, cô vạn lần đừng coi thường cô ấy.” Giáo sư Tiền thấy Hạ Tịch Quán đến cũng rất ngạc nhiên: “Hạ Tịch Quán, sao cô lại ở đây? Hôm nay là buổi tiệc của những người nỗi tiếng trong ngành y, cô đừng đến đây gây chuyện. Con gái nhà người ta à, tôi thấy cô cũng xinh đẹp, nên có lòng tự trọng một chút, đừng biến mình trở nên quá xấu xí.” Giáo sư Tiền vì những lý do trước mà có thành kiến với Hạ Tịch Quán, nhưng bà ta thấy Hạ Tịch Quán trong chiếc váy dài duyên dáng yêu kiều như vậy, dáng dấp cô gái nhỏ trông rất đẹp.

Hạ Nghiên Nghiên cảm thấy mục đích đã đạt được, cô ta đắc ý nhìn Hạ Tịch Quán: “Quán Quán, em mau đi nhanh đi, nếu không bảo vệ thật sự sẽ đuổi cô ra ngoài.” Lúc này, Lục Nhân Nhân đi lên trước tuyên bố: “Hạ Tịch Quán là do tôi mời, ai dám đuổi cô ấy ra ngoài?” Cái gì? Cả người Hạ Nghiên Nghiên cứng đờ, hai mắt mở to nhìn Lục Nhân Nhân đầy hoài nghi, vừa rồi bà ấy… bà ấy nói cái gì? Hạ Tịch Quán thực sự… được bà ấy mời đến? Lục Nhân Nhân đi đến với trước mặt Hạ Tịch Quán: “Tịch Quán, con đến sao không gọi cho cô một cuộc, để cô tới đón con.” Đôi mắt Hạ Tịch Quán sáng ngời nhìn Lục Nhân Nhân: “Hiệu trưởng, con vừa mới đến thôi, tình cờ gặp một người quen, trò chuyện đôi câu ạ.” Tất nhiên người quen này là Hạ Nghiên Nghiên.

Ánh mắt lãnh đạm của Lục Nhân Nhân quét qua khuôn mặt cứng đờ của Hạ Nghiên Nghiên, sau đó nhìn về phía hai nhân viên bảo vệ và người phục vụ: “Đây là vị khách quý mà tôi mời, mấy người đừng dùng mắt chó coi thường người, tất cả lui xuống đi.” “Vâng.” Mọi người lùi về sau.

Hạ Nghiên Nghiên cảm thấy như thể mình bị tát vào mặt, bởi vì câu “mắt chó nhìn người” của Lục Nhân Nhân dường như nói với cô ta.

Lục Nhân Nhân trìu mến nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Hạ Tịch Quán, mỉm cười đầy yêu thương: “Tịch Quán, cô đã đợi bạn lâu lắm rồi, cô thực sự sợ rằng con sẽ không đến. Bộ váy màu nude này là cô nhìn trúng đó, lúc ấy cô thấy rất hợp với khí chất thanh lệ xinh đẹp của con, Tịch Quán, tối nay con đẹp quá.”
 
Chương 266


Chương 266: Bác Nói Ai, Hạ Tịch Quán?

Hạ Tịch Quán mỉm cười: “Hiệu trưởng, con rất thích chiếc váy dài này, cảm ơn cô ạ.” “Con thích thì tốt rồi, Tịch Quán, đi thôi, cô dẫn con đi gặp làm quen vài người.” Lục Nhân Nhân nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Hạ Tịch Quán đi vào.

Hạ Nghiên Nghiên ngây người, hoàn toàn không nói nên lời, đây là vị hiệu trưởng ưu nhã giàu kinh nghiệm cao cao tại thượng mà cô ta biết sao? Chiếc váy dài của Hạ Tịch Quán lại là do hiệu trưởng đưa cho, hiệu trưởng vô cùng thờ ơ với cô ta, nhưng bà ấy đưa chiếc váy dài cho Hạ Tịch Quán, thái độ khác một trời một vực.

Hạ Nghiên Nghiên vừa rồi còn vô cùng đắc ý, hiện tại chỉ cảm thấy một chậu nước lạnh dội xuống.

Lúc này, Lục Nhân Nhân đột nhiên dừng lại nhìn cô ta một cái: “Quán Quán, đây là chị con?” Hạ Tịch Quán: “Không phải chị ruột.” “Cô nói mà, sao có thể có khoảng cách lớn như vậy giữa hai chị em được chứ.” Lục Nhân Nhân đưa Hạ Tịch Quán vào.

Hạ Nghiên Nghiên chết sững tại chỗ, cô ta chỉ có thể nhìn Lục Nhân Nhân đưa Hạ Tịch Quán dưới ánh đèn sáng rực rỡ, rất nhiều giáo sư có tiếng tăm tụ tập đến, Lục Nhân Nhân nhiệt tình giới thiệu Hạ Tịch Quán với mọi người, Hạ Tịch Quán cười đúng mực, ung dung ưu nhã, nhận được vô số lời tán dương, khen ngợi.

Đột nhiên, Hạ Tịch Quán dường như đã trở thành nhân vật chính của bữa tiệc.

Hạ Nghiên Nghiên thực sự có thể cảm nhận được Lục Nhân Nhân thích Hạ Tịch Quán như thế nào, nhưng tại sao, cô ta thực sự không hiểu tại sao, làm thế nào Hạ Tịch Quán quen được hiệu trưởng? Hôm nay cô ta dày công ăn diện, đắc ý vui sướng đến đây, nào ngờ lại rơi vào kết cục ảo não như Vậy, trơ mắt nhìn Hạ Tịch Quán là trung tâm của mọi ánh đèn.

“Cô ơi, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra vậy ạ, hiệu trưởng và Hạ Tịch Quán sao lại quen biết nhau?” Khuôn mặt xinh đẹp của Hạ Nghiên Nghiên đỏ trắng đan xen, cô ta chỉ có thể cầu cứu giáo sư Tiền.

Bản thân giáo sư Tiền cũng bị sốc, suy nghĩ một chút rồi nói: “Hiệu trưởng từng nói lần này bà ấy đến Hải Thành là vì một cô gái, chẳng lẽ… cô gái này là Hạ Tịch Quán?” Hạ Nghiên Nghiên hít một hơi lạnh, hiệu trưởng đến vì Hạ Tịch Quán? Hạ Nghiên Nghiên có một linh cảm rất xấu, cô ta cảm thấy Hạ Tịch Quán dường như ẩn giấu một bí mật nào đó Trong sảnh tiệc, Lục Nhân Nhân đưa Hạ Tịch Quán đi gặp một nhóm người, sau đó mỉm cười: “Tịch Quán, thật ra rối nay cô còn có một người rất quan trọng muốn đề con gặp một lần.” “Hiệu trưởng, ai vậy ạ?” Hạ Tịch Quán hỏi.

Lục Cần Niên thần bí nói: “Tạm thời giữ bí mật trước, ơ, người đó vẫn chưa đến, Tịch Quán, con đợi lát nhé, cô đi gọi điện thoại thúc một chút.” Lục Nhân Nhân nhìn xung quanh cũng không thấy bóng dáng Lục Tử Tiễn đâu, Lục Tử Tiễn rất không hứng thú đến buổi xem mắt với cô gái thiên tài nên tối nay anh không xuất hiện.

Lục Nhân Nhân đi đến bên cạnh, nhanh chóng lấy điện thoại di động ra, bám số của Lục Tử Tiễn.

Di động du dương vang lên một lần rồi được nhắc máy, giọng nói trong trẻo lạnh lùng của Lục Tử Tiễn truyền đến: “Bác à, tối nay cháu không đi đâu.” Lục Nhân Nhân hừ một tiếng: “Cháu cũng thẳng thắn đấy, nói không đến là không đến luôn nhỉ, Lục Tử Tiễn, cô gái thiên tài đó đã đến rồi. Mau tới đây ngay!” “Bác à, cháu không muốn đi.” “Lục Tử Tiễn, bác biết ánh mắt cháu rất cao, không liếc mắt đến máy cô gái bình thường, nhưng cô gái này thật sự khác biệt, cháu đến xem sẽ biết, Tịch Quán rất xuất sắc, cô dám cá đây là loại cô gái gu cháu đấy.” Lục Nhân Nhân còn chưa nói xong, đã bị Lục Tử Tiễn cắt ngang: “Bác, bác nói ai vậy, Hạ Tịch Quán?”
 
Chương 267


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 267: Trong Mắt

Ngày qua team truyen bận bảo trì hệ thống nên không lên truyện đều được, rất mong các bạn thông cảm và đồng hành cùng truyen..one.

Chỉ Có Cô Nghe thấy Lục Tử Tiễn nói ra tên “Hạ Tịch Quán”, Lục Nhân Nhân sững sờ một lúc: “Tử Tiễn, cháu biết Hạ Tịch Quán à? Đúng vậy, cô gái thiên tài y khoa này là Hạ Tịch Quán., bác chính là muốn giới thiệu các cháu làm quen… ” “Bác à, cháu sẽ tới ngay!” Lục Tử Tiễn trực tiếp cúp điện thoại.

Thằng nhỏ này! Lục Nhân Nhân cất điện thoại, bà cảm thấy hơi nghỉ ngờ, Tử Tiễn và Tịch Quán chẳng lẽ là người quen cũ Sử Tử Tiễn vừa rồi còn nói không tới, nhưng khi nghe thấy tên của Hạ Tịch Quán, thằng bé lập tức thay đồi, vội vàng chạy tới đây, dường như việc này đã nói rõ cái gì.

Hạ Tịch Quán cầm ly rượu nhấp một ngụm rượu đỏ, lúc này Hạ Nghiên Nghiên đi đến, sắc mặt u ám thấp giọng hỏi: “Quán Quán, sao cô quen được hiệu trưởng? Có phải cô đang giấu giếm tôi chuyện gì không?” Hạ Tịch Quán biết giờ trong lòng Hạ Nghiên Nghiên nhộn nhạo khó chịu, dù sao thì giáo dục và y học là niềm tự hào nhất của cô ta, cũng là nền tảng của cô ta, một khi ánh hào quang này mất đi, cô ta sẽ vô dụng.

[Diendantruyen.Com] Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban
[Diendantruyen.Com] Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban
[Diendantruyen.Com] Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban


Hạ Tịch Quán đi theo Lục Nhân Nhân, cô tò mò hỏi: “Hiệu trưởng, cô định dẫn con đi đâu vậy, là đi gặp người quan trọng kia sao?” Lục Nhân Nhân gật đầu: “Đúng vậy Tịch Quán, cô sẽ giới thiệu người này với con ngay bây giờ! Nhìn kìa, nó đến rồi!” Hạ Tịch Quán ngước mắt lên, nhìn thấy một dáng người cao gầy đẹp trai lọt vào tầm mát của cô, Lục Tử Tiễn vội vàng chạy tới.

Lục Tử Tiễn mặc áo sơ mi trắng sạch sẽ, hơi thở lành lạnh, trong tay anh đang cầm một chiếc áo khoác bóng chày màu đen, vừa từ bên ngoài đi vào, rất nhanh anh dừng lại.

Bốn mắt nhìn nhau, hàng mi cánh bướm của Hạ Tịch Quán run lên, cô không ngờ rằng người bí ẩn và quan trọng trong miệng của hiệu trưởng lại là anh.

Lục Tử Tiễn tự nhiên liếc mắt đã thấy Hạ Tịch Quán trước mặt, cô gái đứng lẳng lặng dưới ánh đèn rực rỡ, đôi đồng tử sáng ngời nhìn anh có chút ngạc nhiên.

Hai năm trước, cô đến Đề Đô, cô gái chưa tới 18 tuổi còn trẻ trung non nớt, nhưng cũng không cách nào giấu được vẻ đẹp không dính bụi trần, Lục Tử Tiễn vẫn nhớ hôm đó cô mặc một chiếc quần jean áo phông đen, dáng vẻ tràn ngập thanh xuân.

Anh và cô điều trị cho một bệnh nhân xuất huyết nặng trên đường phố Đế Đô. Những ngón tay mảnh khảnh của cô như con thoi đan vào vào đầu ngón tay mảnh mai của anh, ấn vào tim bệnh nhân xem xét vùng ngực.
 
Chương 268


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 268: Lục Hàn Đình

Thấy Lục Tử Tiễn, Hạ Tịch Quán Vì vậy, khi lần đầu tiên Hạ Tịch Quán xuất hiện tại Xu Mật, trong nháy mắt anh đã nhận ra cô.

Cô gái đeo khăn che mặt trong ký ức đã lặng lẽ lớn lên, trổ mã thành dáng vẻ tuyệt sắc sáng chói như vậy.

Anh đã tìm cô cả năm trời, ngay lúc thời gian sắp hết, khi anh chuẩn bị trở về Đé Đô thì cô lại lững thững đi đến.

Lục Tử Tiễn bước tới, đi đến trước mặt Hạ Tịch Quán.

Hạ Tịch Quán kinh ngạc nhìn anh: “Là anh à? Đúng rồi, hôm đó anh lấy Đại La Tâm Kinh từ Triệu Lập Anh sao? Anh lại giúp tôi lần nữa rồi, lúc tôi quay lại muốn nói lời cảm ơn với anh, nhưng anh đã rời đi rồi, hai ngày nay cũng không gặp anh. ” Lục Tử Tiễn nhìn cô: “Không cần cám ơn.” Đúng lúc này Lục Nhân Nhân đi tới: “Tử Tiễn, cháu biết Tịch Quán sao?” “Tử Tiễn? Đây là tên anh phải không?” Hạ Tịch Quán vẫn chưa biết tên của anh, đây là lần đầu tiên cô nghe được, cô nhìn Lục Nhân Nhân nói: “Hiệu trưởng, con đang ở viện nghiên cứu Xu Mật. Hai chúng con đều ở phòng thuốc, là đồng nghiệp ạ.” “Tịch Quán, giờ con ở Viện nghiên cứu Xu Mật của viện sĩ Lý Văn Thanh à, vậy con và Tử Tiễn thật sự quá có duyên rồi, cô còn muốn thừa dịp tiệc tối này giới thiệu các con làm quen, không ngờ các con đã biết nhau trước đó rồi, quan hệ các con thế nào?” Cái này…

Hạ Tịch Quán tinh nghịch chớp hàng mi cánh bướm, có chút ngượng ngùng: “Cái này có thể nói được sao ạ, chúng con chẳng trò chuyện được mấy câu, anh ấy… lúc nào cũng gục xuống bàn ngủ…” Cái gì, ngủ? Lục Nhân Nhân giơ tay đánh Lục Tử Tiễn một cái: “Thằng nhóc, cháu điên à? Sao cháu có thể dành thời gian ngủ để lại ấn tượng xấu như vậy cho Tịch Quán thế hả?” Hạ Tịch Quán không ngờ Lục Nhân Nhân sẽ đánh Lục Tử Tiễn, sớm biết vậy cô đã không nói gì, cô ngắng mặt lên nhìn Lục Tử Tiễn, có chút xấu hổ: “Hình như tôi làm sai mất rồi, mách tội anh…” Lục Tử Tiễn nhìn Hạ Tịch Quán, giọng nói của cô gái nhỏ nhẹ, có phần áy náy, nụ cười yêu kiều, đôi mắt Vòng vo xung quanh hệt như… con mèo sữa nhỏ.

[Diendantruyen.Com] Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban
[Diendantruyen.Com] Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban


Cô còn tưởng anh vào Xu Mật để kiếm ăn đấy.

“Vậy thì thật sự thát lễ rồi, sau này mong anh dạy bảo nhiều hơn.” Hạ Tịch Quán nhếch đôi môi đỏ mọng.

Lục Tử Tiễn nhìn cô, đôi môi mỏng lạnh lẽo cũng tạo thành một đường vòng cung nhàn nhạt, cô không còn nhớ đến anh nữa, bằng không sao cô không biết mình ngang tài ngang sức với anh? Lục Hàn Đình là người đến cuối cùng, anh nghiễm nhiên trở thành tâm điểm chú ý của đại sảnh khi anh xuất hiện, mọi người vây quanh chào đón anh, anh xã giao vài câu rồi đi tìm Lục Nhân Nhân.

Vừa mới rẽ vào một khúc cua, bước chân của anh đột nhiên dừng lại, bởi vì anh nhìn thấy phía trước là Lục Tử Tiễn và Hạ Tịch Quán.

Ánh sáng màu vàng rực rỡ từ trên đỉnh đầu đổ xuống, Lục Tử Tiễn và Hạ Tịch Quán đứng đối diện nhau, một người là viện sĩ của Đế Đô, thiên kiêu chi tử, một người là cô gái thiên tài cô tuyệt lệ không nhuốm bụi trần.
 
Chương 269


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 269: Con Là Lục Phu Nhân Của Anh Ấy

Họ vẫn đang ở độ tuổi trẻ nhất trong cuộc đời, trai gái đứng bên nhau, dù ở khoảng cách xa, vẫn đẹp như một bức tranh tĩnh lặng.

Lục Hàn Đình đứng nguyên tại chỗ, ánh mắt của anh đau nhói trước cảnh tượng này.

Anh không ngờ Hạ Tịch Quán sẽ đến, hóa ra bữa tiệc cô định tham dự chính là bữa tiệc này, nhìn cảnh tượng này, còn có Lục Tử Tiễn ở một bên, Lục Hàn Đình hiểu ra mọi chuyện.

Hóa ra cô gái thiên tài mà Lục Nhân Nhân thích là…

Hạ Tịch Quán! Người mà Lục Nhân Nhân muốn giới thiệu với Lục Tử Tiễn, để Lục Tử Tiễn xem mắt, cũng là Hạ Tịch Quán! Đôi mày tuấn tú của Lục Hàn Đình nhanh chóng phủ một tầng sương lạnh, anh một tay đút vào túi quần, nhếch môi mỏng lên gọi: “Lục phu nhân!” Giọng nói trầm thấp đây từ tính này nhanh chóng lọt vào tai ba người, Hạ Tịch Quán là người đầu tiên nhìn nghiêng, cô lập tức nhìn thấy Lục Hàn Đình.

Lục Hàn Đình vừa mới cởi áo khoác, trên người hiện tại đang mặc một chiếc áo sơ mi đen được may thủ công và quần tây đen, dáng người cao thẳng, dưới lớp áo sơ mi mỏng manh, có thể lờ mờ nhìn thấy khuôn ngực săn chắc và bờ vai thẳng tắp, tản ra hoocmon mãnh liệt của người đàn ông trưởng thành gợi cảm.

[Diendantruyen.Com] Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban
 
[Diendantruyen.Com] Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban


“Lục tiên sinh, em không ngờ anh cũng tới đây nên kích động đó, sao anh lại ở đây?” Lục Hàn Đình hạ mí mắt đẹp trai nhìn xuống đôi mắt sáng đẹp của cô, sau đó thu chút lực, nhéo mạnh eo cô: “Lục Nhân Nhân là bác của anh, Lục Tử Tiễn là em trai anh.” Cái gì? Đồng tử của Hạ Tịch Quán co rút dữ dội, hiệu trưởng của Thánh Lê viện hóa ra là người bác mà anh kể, Lục Tử Tiễn, người thích ngủ trong phòng thuốc, là em trai anh? Lúc này Lục Nhân Nhân cũng bị sốc như Hạ Tịch Quán, bà hít một hơi lạnh khi thấy Lục Hàn Đình ôm Hạ Tịch Quán, chuyện gì thế này? Bà định giới thiệu Hạ Tịch Quán với Lục Tử Tiễn. Mọi chuyện vừa rồi vẫn diễn ra tốt đẹp, nhưng sự xuất hiện của Lục Hàn Đình đã trực tiếp phá vỡ mọi thứ.

Lục Nhân Nhân lên tiếng hỏi: “Tịch Quán, rốt cuộc là chuyện gì thế, con… mối quan hệ của con với Hàn Đình là sao, không phải Hàn Đình đã kết hôn rồi ư2″ Phần eo mềm mại của Hạ Tịch Quán cảm thấy bị véo như thế, cô cảm thấy rất đau, hốc mắt trắng nõn lập tức có chút đỏ lên, lúc này cô mới nhận ra tâm trạng của Lục Hàn Đình không ổn, hình như anh đang giận.

Khi được Lục Nhân Nhân hỏi, Hạ Tịch Quán xấu hỗ nói: “Vâng, thưa hiệu trưởng, Lục tiên sinh đã kết hôn rồi, con là Lục phu nhân của anh ấy ạ.” Trời đất ơi! Lục Nhân Nhân trợn to mắt, đầu nỗ tung.

Đôi mắt thâm thúy của Lục Hàn Đình rơi vào khuôn mặt không muốn tin của Lục Nhân Nhân, sau đó đôi môi mỏng của anh vẽ thành một vòng cung nhàn nhạt mỉa mai: “Lục phu nhân, em nên đổi xưng hô, không nên gọi hiệu trưởng, gọi bác đi.” Hạ Tịch Quán nhìn Lục Nhân Nhân và thay đổi lời: “Bác à, cháu xin lội, gặp mặt bác bằng cách mạo muội thế này ạ.”
 
Chương 270


Chương 270: Vợ Anh, Chị Dâu Em

 

Lục Nhân Nhân không nói được lời nào, Hạ Tịch Quán – người mà bà rất thích, đã kết hôn với người cháu bà không thích nhất. Bên ngoài đồn vị Lục phu nhân gì mà mới tốt nghiệp cấp ba chứ, lúc nãy Hạ Nghiên Nghiên kia cũng nói như vậy, Lục Nhân Nhân cảm thấy tin đồn này hết sức nhảm nhí, cái gì mà tốt nghiệp cấp 3, người ta mới 15 tuổi đã tốt nghiệp bằng thạc sĩ kép, là một cô gái thiên tài, mà cô bảo với tôi cô ấy mới chỉ tốt nghiệp trung học?

 

Lục Nhân Nhân phức tạp nhìn Hạ Tịch Quán, trong lòng bà có rất nhiều điều muốn nói, con bé có biết tình trạng thể chất của Lục Hàn Đình không? Thằng đó…thằng đó đi ra từ viện tâm thần đấy!

 

Ánh mắt Lục Hàn Đình lại rơi vào trên người Lục Tử Tiễn, anh nhếch môi mỏng lên: “Tử Tiễn, anh chưa giới thiệu em, Hạ Tịch Quán, vợ anh, chị dâu của em!”

Hạ Tịch Quán, vợ anh, chị dâu của em.

 

Lục Hàn Đình thốt một câu đơn giản bá đạo, đã tuyên thệ lên hết thảy.

 

Lục Tử Tiễn lạnh lùng đứng yên, đôi mắt đen láy rơi trên tay Lục Hàn Đình, tay Lục Hàn Đình vẫn đặt trên vòng eo mềm mại của Hạ Tịch Quán, vừa rồi anh ta còn thấy anh nhéo cô.

 

Vòng eo của Hạ Tịch Quán rất nhỏ, ở giữa hai lòng bàn tay của Lục Hàn Đình, anh cảm thấy chỉ cần Lục Hàn Đình dùng sức nhẹ là đã có thể bẻ gãy vòng eo mềm mại của cô.

 

Đôi mắt đen của Lục Tử Tiễn tối sầằm đi máy phần, anh nhìn Lục Hàn Đình, một mùi thuốc súng lan tỏa giữa hai nam thần cực phẩm.

 

Hạ Tịch Quán cũng nhạy cảm với sắc mặt biến hóa của mọi người, thậm chí bầu không khí cũng trở nên cứng đờ, cô lặng lẽ kéo ống tay áo của Lục Hàn Đình, nói nhỏ: “Lục tiên sinh, cũng trễ rồi, chúng ta về nhà sớm chút nhé.”

 

Khuôn mặt điển trai của Lục Hàn Đình nở nụ cười nhàn nhạt: “Bác, Tử Tiễn chúng cháu về trước, ngày

 

khác có thời gian rãnh cháu cùng Quán Quán sẽ mời hai người ăn cơm.”

Nói xong, Lục Hàn Đình ôm Hạ Tịch Quán bỏ đi.

 

Hạ Tịch Quán lúc gần đi quay đầu nhìn lại, cô vẫy tay với Lục Nhân Nhân và Lục Tử Tiễn, có hơi lúng túng nhỏ giọng: “Bye bye.”

 

Lục Hàn Đình nắm ót cô, trực tiếp bá đạo xoay khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lại, hai người nhanh chóng biến mắt khỏi tầm mắt.

 

Lục Nhân Nhân sững người tại chỗ, bà nhìn Lục Tử Tiễn bên cạnh: “Tử Tiễn, có phải cháu đã sớm biết Hạ Tịch Quán là vợ của Lục Hàn Đình rồi không?”

Lục Tử Tiễn gật đầu: “Dạ.”

 

“Chuyện gì thế này? Bác rất thích Tịch Quán, một lòng muốn giới thiệu Tịch Quán với cháu, nhưng không ngờ Hàn Đình đã nhanh chân giành trước, hèn gì hôm đó ở U Lan Uyễn Hàn Đình và bà nội giấu giếm, ngay cả mặt mũi cũng không muốn để chúng ta thấy, bọn họ quả nhiên giấu một bảo bối, Hàn Đình vậy mà lại cưới một cô gái thiên tài.”

 

Lục Tử Kiện mím môi mỏng lạnh lùng: “Bác à, cháu đi trước.”

 

Lục Nhân Nhân nhanh chóng kéo Lục Tử Tiễn lại: “Tử Tiễn, Tịch Quán có biết tình trạng sức khỏe của Hàn Đình không? Con bé có hiểu mọi chuyện về Hàn Đình không? Hơn nữa, cháu nói thật với bác đi, có phải cháu thích Hạ Tịch Quán không?”

 

Tóc mái gợn sóng che đi đôi mắt đen láy của Lục Tử Tiễn, anh không nói gì, chỉ rút cánh tay về, nhắc chân rời đi.

 

“Tử Tiễn…” Lục Nhân Nhân nói từ phía sau: “Mặc dù bác không biết chuyện gì đã xảy ra với Tịch Quán và Hàn Đình, nhưng họ không thích hợp. Nếu cháu thích Tịch Quán, hãy đoạt lại con bé, bác nhìn qua rồi, Tịch Quán đến nay vẫn là xử nữ.”

 

Nghe vậy, bước chân của Lục Tử Tiễn đột ngột dừng lại, anh quay lại nhìn Lục Nhân Nhân.

 

Lục Nhân Nhân gật đầu khẳng định: “Bác dám khẳng định Tịch Quán chưa bị Lục Hàn Đình chạm qua, con bé vẫn còn rất sạch sẽ!”
 
Chương 271


Chương 271: Lục Hàn Đình Mất Kiểm Soát

 

Trong chiếc Rolls-Royce Phantom, Lục Hàn Đình lái xe, suốt đường đi anh không nói lời nào.

 

Hạ Tịch Quán biết anh đang tức giận, cô quay khuôn mặt nhỏ nhắn sang, đôi mắt cong cong nhìn anh: “Lục tiên sinh, anh giận sao?”

 

Lục Hàn Đình hai tay đè lên tay lái, liếc mắt một cái nói: “Em biết rồi còn cố ý hỏi?” truyen one chúc các bạn vui vẻ.

 

“Lục tiên sinh, em có thể giải thích chuyện này, em không biết hiệu trưởng Thánh Lê viện là bác anh, cũng không biết Lục Tử Tiễn là em trai anh, hôm nay chỉ là bất ngờ thôi.”

 

Lục Hàn Đình liếc cô một cái: “Tử Tiễn và em là đồng nghiệp?”

 

Anh cũng không biết Lục Tử Tiễn đã đến Hải Thành, cũng chẳng hay Lục Tử Tiễn đã vào Xu Mật, trở thành đồng nghiệp với Hạ Tịch Quán. Dù gì thì Lục Tử Tiễn là một viện sĩ của Đề Đô, kim đao thánh thủ, sao nó lại bay đến Hải Thành chứ?

 

Hạ Tịch Quán thành thật gật đầu: “Đúng vậy, lúc em vào anh ấy đó ở đó rồi.”

 

“Hai người rất thân?”

 

“Không thân, lúc nãy em mới biết được tên anh ấy…”

“Không còn gì khác?”

 

“Anh muốn nghe gì, Lục Tử Tiễn… anh ấy đã giúp em vài lần…”

 

Trước khi Hạ Tịch Quán nói xong, Lục Hàn Đình dùng đầu lưỡi đỉnh lên quai hàm phải, bật ra tiếng cười trầm thấp đáng sợ, Lục Tử Tiễn trong trí nhớ của anh không phải là người thích xen vào chuyện người khác, ngược lại nó rất lạnh lùng thờ ơ, huống chi bọn họ ngay cả tên cũng vừa mới biết, không thân quen sao nó lại giúp cô?

 

Lục Hàn Đình đè bàn tay to ấn vào vô lăng và ngoặt gấp, Rolls-Royce Phantom phóng ra như một mũi tên.

 

Tốc độ nhanh như xe đua, Hạ Tịch Quán cảm giác mình sắp bị văng ra ngoài, sắc mặt tái nhợt kinh hãi:

“Lục tiên sinh, anh lái xe chậm chút đi, như vậy rất nguy hiểm.”

 

Đôi lông mày tuấn tú của Lục Hàn Đình đã phủ đầy sương mù, anh không những không giảm tốc độ mà còn đạp ga thẳng xuống phía dưới.

 

Hạ Tịch Quán cảm thấy chóng mặt, có chút buồn nôn: “Lục tiên sinh, dỗ anh không được thì em cũng nổi giận đây, em hỏi anh, Lục Nhân Nhân là bác anh, có phải anh thông qua quan hệ bác cháu đưa Hạ  ghiên Nghiên vào Thánh Lê viện không? Chính anh một thân đào hoa còn lẫy với hờn em, em không hiểu rốt cuộc anh đang tức cái gì, em giải thích lần nữa, anh không tin cũng được, em không hề có bất kỳ quan hệ gì với Lục Tử Tiễn cả!”

 

Hạ Tịch Quán ngồi thẳng dậy, tức giận quay khuôn mặt nhỏ nhắn ra ngoài cửa số, mặc kệ anh.

 

Chiếc xe sang trọng bỗng chìm vào bầu không khí im lặng đè nén, đây xem như là cuộc cãi vã nhỏ đầu tiên thật sự giữa hai người.

 

Lục Hàn Đình giơ tay cởi hai cúc áo sơ mi của anh, dường như đây mới là cách để anh hít thở, làm sao anh có thể không tức giận? Bữa tối này thực ra là buổi xem mắt, bác ruột anh coi trọng Lục phu nhân của anh, muốn giới thiệu vợ anh cho em trai Lục Tử Tiễn của anh.

 

Anh không thích cảm giác cô bị người khác nhớ nhung.

Một chút cũng đều không thích.

 

Lục Hàn Đình liếc xéo cô, sắc mặt cô vốn đã tái nhọt như tờ giấy, tốc độ nhanh như vậy khiến cô căng thẳng khó chịu, hai tay nhỏ bé nắm chặt váy, không nói tiếng nào, im lặng chịu đựng.

 

Lửa giận của Lục Hàn Đình như bị dội một chậu nước lạnh, là một người đàn ông chín chắn lý trí, anh chắc

 

chắn biết việc đạp ga phóng xe trên đường nguy hiểm như thế nào, nhưng anh không thể kiểm soát được bản thân, thậm chí không quan tâm đến cảm giác của cô, mang cô làm chuyện cực đoan như vậy.

 

Lục Hàn Đình toát ra mồ hôi lạnh, chưa thời khắc nào anh nhận ra rõ ràng, bản thân mình mất kiểm soát đáng sợ đến dường nào.
 
Chương 272


Chương 272: Anh Là Bệnh Nhân

 

Anh ngay lập tức giảm tốc độ, dừng xe bên lề đường.

 

Hạ Tịch Quán nhanh chóng mở cửa xe bên cạnh ghế lái, cô tìm thùng rác bên đường, cúi người nôn ra.

 

Tối nay cô chưa ăn gì, chỉ uống một hớp rượu đỏ, nôn vài lần chỉ nôn ra một chút nước đắng, cô khó chịu đến hốc mắt đỏ bừng.

 

Lục Hàn Đình Ngôn xuống xe đi đến bên cạnh cô, anh muốn giơ tay vỗ nhẹ vào lưng cô, nhưng bàn tay to của anh lại cứng đờ trên không, mấy giây sau lại thu về.

 

Anh đưa cho cô chiếc khăn lau tay màu trắng.

 

Hạ Tịch Quán dừng nôn, cầm lấy khăn lau miệng, sau đó ngước mắt lên nhìn anh: “Anh tức giận thì cứ tức giận đi, nhưng lần sau không được phép lái xe nhanh như vậy. Em không thích anh lái xe nhanh như vậy,

 

em rất khó chịu.”

 

Lục Hàn Đình nhìn đôi mắt đỏ bừng của cô, hàng mi mảnh mai thậm chí còn đọng vài giọt nước mắt trong suốt như pha lê, đọng trên khóe chưa rơi, trông vô cùng đáng thương.

 

Lục Hàn Đình cảm giác như bị dao cứa vào tim, rất đau rất đau, anh nhếch môi mỏng thành đường cung nhàn nhạt, thấp giọng cười: “Anh không cố ý lái xe nhanh như vậy, lúc nãy giống như anh không thẻ kiểm soát được bản thân, em cứ xem như anh… lại phát bệnh đi.”

 

Hạ Tịch Quán thấy vẻ tự giễu trong đôi mắt anh, cô nhanh chóng lấy ra một viên thuốc đưa lên môi anh:

“Vậy bây giờ anh thế nào? Tối nay uống thuốc trước đi đã.”

 

Lục Hàn Đình quay đầu tránh đi.

 

Thường thì anh sẽ ngoan ngoãn uống thuốc, còn hợp tác với cô châm cứu, đây là lần đầu tiên anh từ chối uống thuốc.

 

“Tại sao anh không uống?” Hạ Tịch Quán hỏi.

 

Lục Hàn Đình vươn tay cầm lấy viên thuốc, ném viên thuốc vào thùng rác: “Anh uống cũng vô dụng, anh chỉ là bệnh nhân.”

 

“Này, anh làm gì thế, sao lại ném thuốc đi?”

 

Hạ Tịch Quán nhíu mày, nhanh chóng mở nắp thùng rác, thò hai tay nhỏ bé vào thùng rác, vội vàng tìm mấy viên thuốc.

 

Lục Hàn Đình nhanh chóng nắm lấy vòng eo thon thả của cô kéo vào trong lòng: “Nên là anh hỏi em muốn làm gì, tay của em sao có thể thò vào thùng rác bản như thế?

 

“Lục Hàn Đình, đó là thuốc, anh không nên vứt thuốc cũng đừng nên giận chính mình được không? Anh nên phối hợp chữa bệnh cùng eml”

 

Lục Hàn Đình vòng tay ôm lấy vòng eo mềm mại của cô, cưỡng ép đưa cô lên xe hơi sang trọng, lãnh đạm nói: “Tối nay anh không muốn uống thuốc, mai rồi uống.”

 

U Lan Uyễn.

 

Lục Hàn Đình và Hạ Tịch Quán bước vào phòng khách, lão phu nhân nhanh chóng tiến lên đón: “Các cháu về rồi à? Hàn Đình, cháu có gặp cô gái thiên tài đó không, có phải cùng Tử Tiễn rất…”

 

Lão phu nhân còn chưa nói ra hai chữ “xứng đôi”, đã bị Lục Hàn Đình cắt ngang: “Cháu gặp rồi, còn đưa người đó về đây.”

 

“Ý của cháu là?” Lão phu nhân sửng sốt.

 

Hạ Tịch Quán ngượng ngùng bước tới, nắm lấy tay lão phu nhân: “Bà ơi, chuyện này có chút hiểu lầm, cháu và hiệu trưởng… à không, bác gái, chúng cháu có quen nhau từ trước.”

 

Lão phu nhân liếc nHạ Tịch Quán từ trên xuống dưới:

 

“Quán Quán, cô gái thiên tài mà Nhân Nhân nói là…có phải cháu đúng không?”

 

Hạ Tịch Quán chớp hàng mi dài thanh mảnh: “Hình như… đúng ạ.”

 

“Nhưng tất cả mọi người đều nói cháu mới chỉ tốt nghiệp cấp ba…”

 

“Bà nội à, cháu cũng không biết ai đồn chuyện này, nhưng con 13 tuổi đã được cử đến họ đại học y khoa bậc nhất Đề Đô học lớp thiếu niên rồi, 15 tuổi có bằng tiến sĩ xong, không có gì hay để học nữa nên con quay về, nửa đường gặp bác gái, bác mời cháu đến Thánh Lê viện du học, nhưng cháu thấy xa nhà quá nên từ chối, lần này bác lại mời cháu tham gia tiệc, chuyện này đơn giản là vậy đó ạ.”
 
Chương 273


Chương 273: Tối Nay Anh Không Về

 

Chuyện thật sự rất đơn giản, Hà Tịch Quán không biết sao mọi người lại phản ứng lớn như thế.

 

Lão phu nhân sửng sốt một chút, nhanh chóng tiếp nhận chuyện này, chuyện này là ngoài ý muốn, nhưng sau khi cân nhắc cần thận mới thấy có lý, con gái của Lâm Thủy Dao sao có thể bình thường được chứ?

 

Lão phu nhân âu yếm vỗ về bàn tay nhỏ bé của Hà Tịch Quán: “Quán Quán, cháu thật sự khiến bà bát ngờ quá, cháu còn có điều gì khác còn giấu bà không?”

 

Hạ Tịch Quán thè lưỡi, có chút uất ức nói: “Bà ơi, cháu không biết hai người rốt cuộc muốn nghe gì, cháu và bác gái thật sự không quen, cháu cũng không đến Thánh Lê viện học, nên không có gì đáng để kể cả. Còn có chút chuyện khác, người khác nữa, nhưng cháu cảm thấy không cần thiết để kể ạ.”

 

Cô đã nói như vậy, lão phu nhân cũng biết cô nhất định còn có một số chuyện khác, có lẽ đối với một thiên kiêu chỉ nữ này mà nói, giống như Lục Nhân Nhân vậy, không nói lời không cần thiết, trong mắt người khác cứ thần thần bí bí.

 

Lão phu nhân đột nhiên nhìn thẳng cô gái tỏa ra ánh sáng trước mặt, con gái Lâm Thủy Dao hệt như viên minh châu, từ thời điểm rất sớm đã bắt đầu tỏa sáng.

 

Lão phu nhân siết chặt bàn tay nhỏ bé của Hà Tịch Quán, khen không ngớt lòi: “Chậc chậc, sau 15 tuổi đã thành tiến sĩ, thảo nào Nhân Nhân nói cháu thay đổi toàn bộ lịch sự giới y học, Nhân Nhân nhà bà ánh mắt cao lắm, đại khái con là cô gái đầu tiên mà nó coi trọng.”

 

Vừa nói lão phu nhân nhìn về Lục Hàn Đình, sẳng giọng: “Hàn Đình, tên tiểu tử thối nhà cháu tốt số quá đấy, Quán Quán ưu tú như vậy, sau này cháu phải đối tốt gấp bội với Quán Quán đó.”

 

Hà Tịch Quán ngước mắt nhìn về Lục Hàn Đình Đình, người đàn ông đứng thân cao chân dài đứng lẳng lặng trong phòng khách, anh đang cúi đầu cởi cúc bạc trên tay áo sơ mi, dáng vẻ thờ ơ, nghe bà nói anh ngắng đầu lên, đôi mắt thâm thúy rơi vào trên người GỖ

 

Ánh mắt họ giao nhau, Lục Hàn Đình nhanh chóng nhìn đi chỗ khác: “Bà nội, cháu đến thư phòng xử lý tài liệu chút.”

 

Lục Hàn Đình nhắc đôi chân dài đi lên lầu.

Nhìn thấy bóng dáng cao lớn của anh biến mắt khỏi tầm mắt, Hà Tịch Quán có chút buồn bực nói: “Bà nội, cháu cũng lên lầu ạ.”

 

“Được rồi, đi đi, tắm rửa rồi ăn tối. Hôm nay mẹ Ngô nấu máy món cháu thích đó.” Lão phu nhân cười hiền từ.

 

Trong thư phòng.

 

Lục Hàn Đình ngồi trên ghế, giữa những ngón tay mảnh khảnh kẹp một điều thuốc, tài liệu nằm rải rác trên bàn, nhưng anh không hề đụng đến, đôi mắt chán chương phủ đầy sương mù.

 

Rất nhanh trong gạt tàn thuốc lá đã phủ đầy một lớp tàn thuốc, Lục Hàn Đình đứng dậy đi đến cửa  phòng ngủ.

 

Bàn tay to đánh vào năm cửa muốn đầy cửa đi vào, nhưng động tác anh đột nhiên dừng lại, Lục Hàn Đình lẳng lặng đứng ở ngoài cửa một hồi, sau đó cầm áo bành tô đi ra ngoài.

 

Lão phu nhân ở phòng khách thấy anh, nhanh chóng ngăn anh lại: “Hàn Đình, muộn thế này cháu còn muốn đi đâu?”

 

Đôi mắt anh tuấn của Lục Hàn Đình rũ xuống, giọng nói trầm thấp từ tính không nghe ra được bất kỳ cảm xúc biến hóa nào: *Ở công ty có chuyện gấp cần giải quyết, bà, tối nay cháu không về.”

 

“Cháu không về thì không cần nói với bà, cháu nói với Quán Quán chưa?”

 

Lục Hàn Đình mím môi mỏng không nói gì.

 

“Tử Tiễn… có phải thích Quán Quán đúng không?”

 

Lão phu nhân là ai chứ, bà nhìn thoáng qua cũng có thể thấy mối quan hệ mờ ám giữa hai người, nghĩ chút cũng có thể đoán được.

 

Lục Hàn Đình nhìn lão phu nhân: “Không rõ, có lẽ vậy.
 
Chương 274


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 274: Nó Không Có Cảm Giác An Toàn

 

“Tử Tiễn tâm cao khí ngạo, là một nhân tài nồi danh. Bây giờ nghĩ lại Quán Quán đúng là gu cô gái mà nó ưa, nó thích Quán Quán cũng là chuyện bình thường.” Lão phu nhân nói.

 

Lục Hàn Đình cầm chìa khóa xe, không muốn nói đến chủ đề này: “Bà nội, cháu đến công ty.”

 

[Diendantruyen.Com] Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban
 
[Diendantruyen.Com] Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban


“Lão phu nhân, hiện tại tình huống có chút không tốt, thiếu phu nhân thì quá ưu tú, nếu để thân thế cô ấy ra ánh sáng, để Lục gia nơi đó biết thiếu phu nhân chính là vị hôn thê của Tử Tiễn thiếu gia, tôi cảm giác được sẽ có rất nhiều người tham gia tuồng kịch cướp đoạt thiếu phu nhân mát.”

 

Lão phu nhân ôm lấy Tiểu Viên Viên, cắt tỉa lông mềm mại trên người nó, bà hừ một tiếng: “Yên tâm đi, có bà ngồi ở đây trấn, loạn không được, chỉ là…”

 

Bà cụ ôm Tiểu Viên Viên vào lòng, như thể tự nhủ: “Hôn nhân là của hai người chúng nó, chỉ cần chúng nó không buông tay thì không ai có thể chia rẽ. Nếu buông tay thì cũng chẳng ai cứu được.”

 

Bác Phúc cái hiểu cái không, lúc này Hạ Tịch Quán mở cửa phòng đi xuống cầu thang.

 

Thấy chủ nhân của mình, Tiểu Viên Viên nhanh chóng nhảy khỏi vòng tay của lão phu nhân, chạy đến bên chân Hạ Tịch Quán kêu meo meo.

 

Hà Tịch Quán ngồi xỗm xuống ôm lấy Tiểu Viên Viên, cong đôi môi đỏ mọng cười nói: “Viên Viên, có phải con có nhớ mẹ rồi không?”

 

Meo meo…Lão phu nhân cười nói: “Quán Quán, chắc cháu đói bụng rồi, đi, chúng ta đi ăn cơm.”

 

Hà Tịch Quán vừa mới tắm xong, mái tóc đen tuyền xõa trên vai có chút sương nước ẩm ướt, cô không mang khăn che mặt, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp lòng bàn tay to, sạch sẽ sáng sủa.

 

“Bà nội…” Hạ Tịch Quán ngăn lão phu nhân lại, đôi mắt trong vắt nhìn về phía thư phòng trên lầu: “Nên chờ chút nữa không bà, Lục tiên sinh… còn chưa xuống.”

 

“Hàn Đình vừa đi ra ngoài, nó nói có việc gấp ở công ty cần giải quyết, cũng nói đêm nay sẽ không về.”

 

Cái gì? Hàng mi cánh bướm run lên, cô không biết anh đã đi ra ngoài, tối nay anh không về cũng chẳng nói cô hay, anh chưa bao giờ không về nhà vào buổi tối.

 

Hạ Tịch Quán ôm Tiểu Viên Viên, đầu cúi thấp, cô cảm thấy uất ức, anh rốt cuộc đang giận cái gì chứ, hay vẫn đang nghi ngờ cô và Lục Tử Tiễn?

 

Giữa cô và Lục Tử Tiễn chẳng có gì cả. Lúc này, yêu nhau đi tới, xoa xoa đầu nhỏ của Hạ Tịch Quán: “Quán Quán, yêu nhau dễ, chung sống khó.

Hôn nhân thì cần có sự cố gắng của hai bên. Hàn Đình là một người rất cô đơn, bà là người duy nhất ở bên cạnh nó suốt mấy năm qua, con biết nó cần gì nhất không, đó là… cảm giác an toàn.”

 

“Đêm nay cháu quá chói mắt khiến nó rất bát an. Nó đối với cháu giống như là, nó rất muốn nắm chặt cháu trong tay, nhưng nó lại sợ… làm cháu đau.”
 
Chương 275


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 275: Cứu Một Bà Lão

 

Hạ Tịch Quán ôm Tiểu Viên Viên trở về phòng ngủ, Tiểu Viên Viên vùi vào trong ổ của mình, rất nhanh ngủ say.

 

Hà Tịch Quán nằm trên giường, nghĩ đến những gì bà nội vừa nói, cô lăn qua lăn lại không ngủ được.

 

Xoay người sang một bên, cô vươn bàn tay nhỏ bé chậm rãi vuốt ve chiếc gối anh đã ngủ, bây giờ anh đang làm gì nhỉ?

 

Hà Tịch Quán lấy điện thoại ra, gửi cho anh ấy một tin nhắn Wechat: “Tối nay anh thực sự không về sao?”

 

“Ting” một tiếng, anh rất nhanh đã trả lời lại, khiến người ta không thể không hoài nghi liệu thời khắc này có phải anh cũng giống cô, đang cầm điện thoại gửi tin nhắn.

 

Lục Hàn Đình: “Anh ngủ trong công ty.”

 

Hà Tịch Quán đếm những từ mà anh trả lời, một, hai, ba, bốn, năm… chỉ có năm từ, thực sự quá ngắn.

 

Hà Tịch Quán soạn một tin khác: “Em muốn nói chuyện với anh…”

 

Nhưng tin vẫn chưa gửi đi, tin nhắn của anh lại đến:

 

“Anh đi họp rồi, em ngủ sớm đi, ngủ ngon.”

 

Anh đơn phương tuyên bố kết thúc cuộc trò chuyện.

 

Hà Tịch Quán tức giận ném điện thoại lên tủ giường, sau đó ôm gối của anh vào lòng, trong đầu tưởng tượng ra khuôn mặt đẹp trai nổi giận của anh, cô siết chặt tay đấm hai cái vào gồi.

 

Rất nhanh, cô lại đặt cái gối xuống dưới đầu, mùi thơm sạch sẽ của anh vẫn còn vương trên gối, cô vùi khuôn mặt nhỏ nhắn vào đó, mê man chìm vào giấc ngủ.

 

Sáng sớm ngày hôm sau, Hà Tịch Quán đến viện nghiên cứu Xu Mật từ sớm, còn chưa tới giờ làm việc, không thấy bóng người nào.

 

[Diendantruyen.Com] Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban
 
[Diendantruyen.Com] Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban


 

Con ngươi của bà cụ có chút tan rã, bà yếu ớt thương tâm nhìn Hạ Tịch Quán: “Bà sắp chết rồi sao? Trước khi chết bà còn gặp được một tiên nữ.”

 

“Tiên nữ” Hạ Tịch Quán quỳ trên mặt đất, nhanh chóng lấy khăn tay chặn máu mũi bà cụ lại, vết máu đỏ tươi lập tức nhuộm đỏ những ngón tay trăng nõn của cô, trên tay còn lại cầm một cây kim bạc, đôi mắt trong vắt nhìn về phía bà cụ, cô yêu kiều nở nụ cười:

“Bà cụ, cháu không phải tiên nữ, hôm nay bà may mắn đó, cháu lại là Đại La thần tiên được trời cao phái đến cứu bà.”

 

“Đại La thần tiên? Đây là lần đầu tiên bà nhìn thấy Đại La thần tiên xinh đẹp như vậy. Đừng tưởng rằng cháu có thể lừa gạt bà, cháu rõ ràng là một tiểu tiên nữ.” Bà cụ nhìn Hạ Tịch Quán, khóe môi tái nhợt cũng cong lên một nụ cười.

 

Lúc này, Hà Tịch Quán đâm cây kim bạc trong tay vào huyệt đạo của bà cụ, máu bà cụ đang chảy cũng nhanh chóng ngừng lại.

 

Lần này Hạ Tịch Quán đổi thành một cây kim vàng mảnh mai, cô sờ một chút vào huyệt đạo trên đầu bà cụ, nhẹ giọng hỏi: “Bà ơi, bà có sợ không?”

 

Lão bà có chút chống cự: “Cháu đừng dùng kim châm cho bà được không?”

 

Hà Tịch Quán lắc đầu: “Không được.”

 

“Vậy tiểu tiên nữ nhẹ nhàng một chút nhé, bà sợ đau.”

 

“Được rồi, bà cụ, bà nhắm mắt lại đi nhé.”

 

Giọng nói nhẹ nhàng của Hà Tịch Quán như có ma lực không thể cưỡng lại, bà cụ thật sự nhắm chặt hai mát.

 

Trong nháy mắt, Hà Tịch Quán đã chính xác đâm kim vàng trong tay vào huyệt vị trên đầu bà cụ.
 
Chương 276


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 276: Nghiên Nghiên, Cô Vậy Mà Biết Dùng Kim Vàng châm Huyệt?

 

Bà cụ lâm vào hôn mê, tuy hơi thở còn yếu nhưng đã qua cơn nguy kịch.

 

Hà Tịch Quán nằm liệt trên mặt đất, nhiệt độ ấm áp như vậy khiến cô thực sự toát mồ hôi lạnh, tình huống vừa rồi quá mạo hiểm.

 

Hà Tịch Quán lấy khăn ướt lau vết máu trên mặt bà cụ, sau đó đứng dậy, định nhờ người khiêng bà cụ lên phường quan sát.

 

Hà Tịch Quán bỏ đi trước.

 

Ngay khi Hà Tịch Quán rời khỏi đây, có một người đi tới, là Hạ Nghiên Nghiên.

 

Hạ Nghiên Nghiên vừa tới viện nghiên cứu, liền nhìn thấy một bà lão nằm trên mặt đất, cô ta nhanh chóng bước tới kiểm tra xem đang xảy ra chuyện gì.

 

Lúc này, có người đi tới, bởi vì đã đến giờ làm việc, mọi người đều tới trong viện: “Nghiên Nghiên, chuyện gì xảy ra vậy, bà cụ này là thế nào?”

 

“Bà cụ này hình như vừa mới phát bệnh, Nghiên Nghiên, cô sơ cứu cho bà cụ này sao?”

 

“Nghiên Nghiên, cô lợi hại thật đó, vừa đi là đã cứu một bà cụ.”

 

[Diendantruyen.Com] Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban
 
[Diendantruyen.Com] Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban


 

Chu Bình nhìn Hạ Nghiên Nghiên: “Cô cứu bà Từ như thế nào?”

 

“Tôi dùng kim.”

 

Hạ Nghiên Nghiên cũng có tài y thuật, vừa rồi nhìn thấy bà già này có dấu vết châm cứu, liên quan đến châm cứu, cô ta cũng rất có tự tin.

 

Chu Bình kiểm tra Từ lão phu nhân một chút, nhanh chóng nhìn thấy chỗ bà Từ vừa châm cứu trên đầu, nước da của bà thay đổi rõ rệt, kinh ngạc nhìn Hạ Nghiên Nghiên: “Nghiên Nghiên, cô vậy mà có thể dùng Kim Vàng châm huyệt?”

 

Lời “Kim Vàng châm huyệt” này vừa dứt, mọi người đều hít một hơi lạnh.

 

Bây giờ y châm Trung Quốc phần lớn đều sử dụng kim bạc, kim vàng làm bằng vàng nguyên chất rất mềm, nếu bạn không phải là cao thủ y học thì khó có thể kiểm soát được loại kim vàng này.

 

Bây giờ người có thể điều khiển được Kim Vàng châm chỉ đếm được trên đầu ngón tay, hơn nữa họ đều ở Đề Đô, Hạ Nghiên Nghiên nhất định là người đầu tiên ở Hải Thành có thể điều khiển kim vàng.

 

Còn dùng Kim Vàng châm huyệt, đây là phương pháp châm cứu cổ xưa, vô cùng tinh xảo.

 

Chu Bình và mọi người kinh ngạc nhìn Hạ Nghiên Nghiên.

 

Nghe được dùng Kim Vàng châm cứu, Hạ Nghiên Nghiên nhanh chóng thẳng lưng, vì cô ta cũng biết dùng kim vàng cơ mà.

 

Cô ta đã rất chăm chỉ khổ luyện dùng Kim Vàng châm cứu này, tuy rằng chưa có cơ hội thực hành, nhưng cô ta cảm thấy có thể mình có thể điều khiển kim vàng hoàn hảo rồi.

 

Hạ Nghiên Nghiên vừa rồi không biết người đã cứu bà Từ là ai, bây giờ cũng không cần biết, người cứu mạng bà lão chính là cô ta, nhất định phải nắm bắt cơ hội này để thực hiện tốt.

 

“Chủ nhiệm Chu, không sai, tôi dùng Kim Vàng châm huyệt. Vừa rồi tôi đã dùng Kim Vàng châm huyệt cứu Từ lão phu nhân này đấy.” Hạ Nghiên Nghiên cười nói.
 
Chương 277


Chương này lỗi từ nguồn truyện nên không có nội dung, các bạn xem tiếp chương tiếp theo nhé. Nội dung vẫn liền mạch không ảnh hưởng. Tác giả nhầm nên không đặt chương 277 nhé
 
Chương 278


Chương 278: Hạ Tịch Quán Thử Nghiệm Độc

 

Hạ Tịch Quán ngã nghiêng ngã ngủa, vất vả lắm mới ngưng cười được: “Xin lỗi, vừa rồi tôi không nhịn được, hẳn là phải vỗ tay tán thưởng cô rồi, Hạ Nghiên Nghiên, tôi vỗ tay tán thưởng cô.”

 

Hạ Tịch Quán nâng bàn tay nhỏ bé của mình lên vỗ một cái, thực sự võ tay cho Hạ Nghiên Nghiên.

 

Hạ Nghiên Nghiên nghiền răng nghiền lợi, cô vốn định kích Hạ Tịch Quán một chút, nhưng ai ngờ Hạ Tịch

Quán không những không phản ứng, còn võ tay qua loa lấy lệ như vậy cười nhạo cô ta.

 

Cô dựa vào cái gì?

 

Mọi người đều chúng tinh củng nguyệt cô ta, duy chỉ

có Hạ Tịch Quán coi thường cô ta, một con ả phế tài y

khoa như cô dựa vào cái gì, dựa vào cái gì coi thường

 

cô ta chứ?

 

“Quán Quán, cô bị gì vậy, nếu ghen tị thì cứ nói, kỳ

 

quái như vậy làm gì?”

 

Hà Tịch Quán rút bàn tay nhỏ bé của mình: “Thực xin

 

lỗi mọi người, tôi còn có việc phải làm, không có thời

gian nghe các người tám chuyện, tôi đi trước, các

 

người cứ tiếp tục, các người vui vẻ là được rồi.”

 

Nói xong, Hà Tịch Quán trực tiếp nhắc chân rời đi.

 

Cô ta bỏ đi như thế à?

 

Hạ Nghiên Nghiên tức đến sắp ói ra máu, đồng thời

cảm thấy vô lực, cô cảm thấy mình thật sự không có

 

cách nào trị được Hạ Tịch Quán này!

 

“Nghiên Nghiên, tôi thấy Hạ Tịch Quán này kỳ kỳ quái

quái, cô cứ mặc kệ cô ta đi, đương nhiên cô ta không

biết dùng Kim Vàng châm huyệt lợi hại đến dường nào.

 

“Nghiên Nghiên, cô chỉ cần đợi thông báo thăng chức

thôi.”

 

Tâm trạng của Hạ Nghiên Nghiên lại tốt lên, cô ta lạnh

 

lùng liếc nhìn phương hướng mà Hạ Tịch Quán biến

 

mắt, trong lòng thầm nghĩ sau này cô sẽ đồ kị tôi!

 

Hạ Tịch Quán trở lại phòng dược, ngay sau đó Song

Song hấp tấp chạy tới: “Quán Quán, không tốt rồi, xảy

 

ra chuyện lớn rồi!”

 

“Có chuyện gì vậy?”

 

“Quán Quán, chẳng lẽ cô chưa nghe nói sao, bên

ngoài đang truyền rất nhiều lời đồn, nói rằng lúc sáng

Hạ Nghiên Nghiên cứu một lão phu nhân, cô ta dùng

 

Kim Vàng châm huyệt!”

 

Hà Tịch Quán ở trong phòng dược, đôi mắt thanh tú

không chút dao động: “Ò, tôi nghe nói qua.”

 

Nhìn thấy vẻ bình tĩnh của Hà Tịch Quán, Song Song

không bình tĩnh nổi: “Quán Quán, Hạ Nghiên Nghiên

này vậy mà có thể dùng Kim Vàng châm huyệt, cô biết

 

không, là dùng Kim Vàng châm huyệt đấy!”

 

Song Song nhấn mạnh “Kim Vàng châm huyệt” nhiều

 

lần, cố gắng thu hút sự chú ý của Hạ Tịch Quán.

 

Hạ Tịch Quán mở tủ thuốc ra bắt đầu lấy dược liệu:

 

“Song Song, tôi biết, cô không cần lớn tiếng như vậy.”

 

“Vậy sao cô không có phản ứng gì cả, Hạ Nghiên

Nghiên là người đầu tiên dùng Kim Vàng châm huyệt

trong giới châm cứu Trung y đó, nghe nói chủ nhiệm

Chu đã chuẩn bị mở đại hội khen thưởng, tất cả ký giả

giới Hải Thành đều đang lên đường chuẩn bị phỏng

vấn Hạ Nghiên Nghiên nữ thiên tài y khoa này, viện

nghiên cứu chúng ta cũng thông báo bản thảo khen

thưởng cũng chuẩn bị xong rồi, chờ đồng bộ phát lên

internet, lần này Hạ Nghiên Nghiên danh tiếng vang

 

xa, xuất sắc trong giới y luôn rồi đó!”

 

Sau khi Hạ Tịch Quán nghe xong, cô “ồ” lên một tiếng

 

Song Song gấp đến giậm chân, không phục nói: “Hạ

Nghiên Nghiên sao lại lợi hại như vậy, có thể dùng

Kim Vàng châm huyệt, cái này e rằng ông nội tôi…

 

không, viện trưởng Lý cũng không làm được.”

 

Hạ Tịch Quán không bị ảnh hưởng dù bên ngoài đã

 

rất náo nhiệt, phần khen thưởng của Hạ Nghiên

Nghiên đã bước vào giai đoạn khởi động, và tất cả

 

các lực lượng đã sẵn sàng hành động.

Đến tối, khóe môi Hà Tịch Quán cũng gợi lên niềm vui,

vì cô đã chiết xuất thành công độc dược của hoa Mạn

 

Đà Lai

 

Chất độc này giống như hoa Mạn Đà La, có màu đỏ từ

 

đẹp như yêu dã, độc tính cực kỳ cao.

 

Hà Tịch Quán đưa tay ra, sờ độc.

 

Nhưng đột nhiên một bàn tay to trắng nõn thon dài

 

đưa tới, siết lầy cổ tay mảnh khảnh của cô.
 
Chương 279


Chương 279: Hóa Ra Là Anh?

Hà Tịch Quán nhanh chóng ngước mắt lên, khuôn mặt

 

đẹp trai phóng đại trong tầm mắt cô, là Lục Tử Tiễn!

 

Anh đến đây thế nào vậy?

 

Đôi mắt tuần mỹ của Lục Tử Tiễn nhìn cô, sau đó ánh

mắt lạnh lùng rơi vào cái lọ nhỏ đựng độc hoa Mạn Đà

La: “Đó là cái gì?”

 

Hàng mi cánh bướm của Hà Tịch Quán run lên, nhanh

chóng vươn tay giấu cái lọ nhỏ vào trong túi: “Không…

không có gì, chỉ là mấy thứ linh tinh mà Song Song

 

mang cho tôi thôi.”

 

Cô gái nói dối rất vụng về, cho dù cô đang cố gắng hết

sức để giả vờ tự nhiên bình tĩnh, Lục Tử Tiễn vẫn cau

 

ấn đường: “Sao tôi nhìn giống thuốc độc vậy?”

 

Hà Tịch Quán nhớ ra LụcTử Tiễn trước mặt mình là

thiên kiêu chỉ tử, là viện sĩ nho nhã trẻ tuổi nhất Đề

 

Đô, khó có thể lừa được anh, anh hẳn đã nhìn ra thứ gì.

 

Hà Tịch Quán muốn đập đầu mình, sao có thể vô tình

bị anh nhìn thấy, nhưng anh vẫn luôn xuất quỷ nhập

thần như vậy, bước đi cũng không có một chút tiếng động.

 

“Tử Tiễn, đây là chuyện riêng của tôi, anh không cần

phải để ý, nói thế nào đi nữa tôi vẫn là chị dâu anh,

cho nên tôi cầu xin anh một chuyện, ngàn vạn lần anh

 

đừng nói chuyện này với anh trai anh.”

 

Nhìn thấy thỉnh cầu trong mắt cô gái, Lục Tử Tiễn

 

không nói gì.

 

Lúc này Hà Tịch Quán mới chợt nhận ra cổ tay cô vẫn

nằm trong lòng bàn tay anh, cô nhanh chóng di

 

chuyền, định rút tay về.

 

Nhưng cô không rút về được, vì Lục Tử Tiễn không

 

chịu buông.

 

Liên quan đến việc Lục Hàn Đình tức giận, Hà Tịch

 

Quán đã suy nghĩ kỹ, cô cảm giác Lục tiên sinh rất để

 

bụng chuyện cô cùng bác anh, còn có em trai anh lui

tới, mặc dù cô không rõ nguyên nhân, cho dù Lục tiên

sinh và bác gái, em ruột mình không có mây tình cảm,

nhưng cũng không đến nỗi mâu thuẫn, thậm chí là

 

phòng bị như vậy chứ.

 

Cô luôn cảm thấy dường như Lục tiên sinh đang giấu

 

cô điều gì đó.

 

Nhưng bà nội nói đúng, có lẽ cô thật sự không cho

Lục tiên sinh cảm giác an toàn, dù cho bát kể Lục tiên

sinh có lý do gì, khi biết rõ điều kiện tiên quyết Lục tiên

sinh không thích, cô cũng nên cùng em trai anh giữ

 

khoảng cách.

 

Nhưng Hà Tịch Quán nhanh chóng đình trệ, Lục Tử

 

Tiễn giữ cô làm gì?

 

“Anh tìm tôi có chuyện?” Hà Tịch Quán nghỉ ngờ nhìn anh.

 

“Không có.” Lục Tử Kiện chậm rãi nới lỏng cổ tay

 

mảnh khảnh, sau đó cầm lấy áo khoác của mình, thản

 

nhiên nói: “Tôi nghe nói Hạ Nghiên Nghiên sáng nay

 

cứu một bà cụ, còn dùng Kim Vàng châm huyệt?”

 

Hà Tịch Quán gật đầu: “Có vẻ là vậy.”

 

Lục Tử Tiễn không quay đầu lại, mà nhẹ nhàng nói:

“Tôi từng thấy một cô gái dùng Kim Vàng châm huyệt,

 

là ở trên đường cái ở Đề Đô.”

 

Trí nhớ của Hà Tịch Quán nhanh chóng quay trở lại

hai năm trước, lần đó cô đến Đề Đô, từng cứu một

bệnh nhân nguy kịch trên đường phó. Lúc đó, có một

người khác có bàn tay rất đẹp, cầm con dao mổ, cô và

người kia thực hiện một ca phẫu thuật cho bệnh nhân ngay trên đường.

 

Ánh mắt Hà Tịch Quán rơi vào tay Lục Tử Tiễn, anh

năm chặt áo khoác, những ngón tay cuộn tròn trắng

nõn và mảnh mai, giống như một tác phẩm nghệ thuật.

 

Đồng tử Hà Tịch Quán hơi co lại, cô nhớ ra người

 

cầm dao mỏ đó rồi… là anh! Là Lục Tử Tiến!

 

“Hóa ra là anh?” Hà Tịch Quán lộ ra vẻ kinh ngạc.

 

Lục Tử Tiễn quay đầu nhìn cô, gật đầu nhẹ giọng nói:

 

“Ừ, là tôi.”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top