Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!
Chương 3466


CHƯƠNG 3466

Cuộc gọi đầu tiên không có ai bắt máy, Liễu Ảnh liền gọi tiếp, gọi đến cuộc thứ tư thì cuối cùng cũng có người nghe.

“Liễu Ảnh, có chuyện gì không con?” Giọng mẹ truyền đến khiến Liễu Ảnh đột nhiên lại muốn khóc.

Vừa rồi khi ở bên trong, cô còn đối chọi gay gắt với bà Tư Đồ, còn biểu hiện rất cứng rắn, không hề có vẻ mềm yếu hay buồn bã gì.

Nhưng bây giờ nghe được tiếng của mẹ thì toàn bộ lớp ngụy trang kiên cường ấy đã lập tức sụp đổ trong nháy mắt.

Nhưng Liễu Ảnh vẫn cố nén lại, không để mình khóc ra tiếng.

“Mẹ, có một việc con cần phải hỏi cho rõ ràng.” Đến cả câu chào hỏi lễ phép Liễu Ảnh cũng giản lược đi.

“Có chuyện gì vậy? Liễu Ảnh, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?” Giọng nói của mẹ Liễu đã trở nên lo lắng. Con gái bà bỗng dưng lại gọi tới vào lúc này, giọng điệu còn nghiêm túc như thế, dường như là đã xảy ra chuyện gì đó.

“Con muốn biết chuyện của năm năm trước. Con muốn biết, rốt cuộc năm năm trước, ba đã chết như thế nào?” Khi Liễu Ảnh hỏi ra câu này, nước mắt đã không ngừng đảo quanh hốc mắt cô. Trong thâm tâm, thật ra cô cũng thấy sợ, thật sự sợ hãi. Cô sợ phải đối mặt với sự việc tàn nhẫn như thế.

Nhưng cô biết, mình không thể trốn tránh. Dù sự thật có tàn khốc đến đâu thì cô cũng phải đối mặt với nó.

Đầu bên kia điện thoại đột nhiên cũng im ắng, yên lặng và chỉ có yên lặng. Mẹ Liễu không nói một lời, thậm chí ngay đến việc hít thở cũng trở nên hết sức dè dặt.

“Mẹ, mẹ nói cho con biết đi, rốt cuộc thì năm xưa đã xảy ra chuyện gì?” Thấy mẹ mình im lặng không nói, trái tim Liễu Ảnh đã như chìm xuống đáy băng. Rõ ràng, mẹ cô đã giấu diếm cô chuyện năm xưa.

Rốt cuộc là mẹ đã giấu cô chuyện gì? Có phải thật sự như bà Tư Đồ đã nói hay không, Liễu Ảnh muốn biết tất cả chân tướng sự thật.

“Liễu Ảnh, sao đột nhiên con lại hỏi chuyện này?” Dường như cuối cùng, mẹ Liễu cũng đã lấy lại được tinh thần, nhưng lúc này rõ ràng giọng nói của bà đang run run. Tuy chỉ nghe qua điện thoại, Liễu Ảnh cũng có thể nhận ra.

“Hôm nay có người nói với con, năm đó, năm đó ba bị Tư Đồ Không hại chết. Hơn nữa, người đó còn nói với con rằng mẹ cũng biết rõ tình hình năm đó. Có đúng như vậy không mẹ? Những lời bà ta nói là thật sao?” Liễu Ảnh thấy mẹ mình tránh né thì đã hiểu, chắc chắn bà sẽ không chủ động nói cho cô biết. Dù sao trong suốt năm năm qua, mẹ cô cũng luôn gạt cô chuyện đó, không hề nhắc tới nửa lời.

“Là ai nói? Là ai nói cho con biết?” Mẹ Liễu không trả lời câu hỏi của Liễu Ảnh, mà ngược lại còn nổi giận gặng hỏi cô, bà cao giọng thấy rõ, nghe đã thấy có vẻ hết sức kích động.

“Là bà Tư Đồ nói với con.” Liễu Ảnh biết nếu không nói ra được chuyện khiến mẹ mình hoàn toàn bị thuyết phục thì chắc chắn bà sẽ không cho cô biết chân tướng sự việc năm đó.

“Bà ta? Hóa ra lại là bà ta? Bà ta cũng biết? Bà ta cũng biết sao?” Khi mẹ Liễu tiếp tục trả lời, giọng bà lại cao hơn vài phần, càng trở nên kích động hơn.

“Ha ha…” Bà lập tức phá lên cười: “Năm đó, chính bà ta không cho mẹ nói với con. Vậy mà đến bây giờ, lại cũng chính bà ta là người nói cho con biết.”

“Là bà ta không cho mẹ nói với con sao? Vì sao? Rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra?” Nghe thấy câu nói của mẹ mình, Liễu Ảnh hoàn toàn bị sốc. Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?

Nhưng hiện tại, cô cũng không thể không tin lời bà Tư Đồ nói là sự thật.

Mẹ Liễu lại một lần nữa chìm trong im lặng. Rất rõ ràng, chuyện năm năm về trước, có một số chuyện bà không muốn nhắc lại nữa, trong lúc nhất thời cũng không biết nên bắt đầu nói từ đâu cho phải.
 
Chương 3467


CHƯƠNG 3467

“Mẹ, mẹ mau nói cho con biết rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra vậy? Mẹ biết những gì thì hãy nói hết cho con nghe đi, con phải biết rõ toàn bộ mọi việc.” Liễu Ảnh không nghe thấy tiếng mẹ mình đáp lại nên có hơi nóng nảy. Cô gọi điện thoại cho bà là vì muốn biết rõ mọi chuyện, cô không muốn tiếp tục làm một kẻ ngốc nữa.

“Mới đầu mẹ cũng không biết, ba con cũng không biết chuyện gì. Ba con được người ta cứu ra, ông ấy nói là Tư Đồ Không cứu mình. Tuy ba con không biết vì sao anh ta phải cứu mình, nhưng ba con nhất định là rất biết ơn Tư Đồ Không. Vì vậy, ba con đã tìm cách để liên lạc với Tư Đồ Không, nói là muốn gặp mặt nói lời cảm ơn anh ta.” Mẹ Liễu ngập ngừng, khẽ thở dài ra một tiếng.

“Lúc ấy, thật ra ba con cũng có ý dựa dẫm vào Tư Đồ Không. Vốn dĩ, với thân phận của ông ấy thì không thể nào có cơ hội giao tiếp với người như anh ta được. Trước đó, ba con cũng chưa bao giờ dám hy vọng xa vời sẽ có quan hệ với Tư Đồ Không, nhưng anh ta lại cứu ba con, cho ba con thấy được hy vọng. Nhưng rồi đâu ai có thể nghĩ tới, một chuyến đi đó đã phải trả bằng cả mạng sống của ba con.”

“Đúng là không nên có lòng tham, không nên có lòng tham mà.” Hai câu cuối mẹ Liễu tự lẩm bẩm, rõ ràng còn mang theo cảm giác hối hận.

“Mẹ, Tư Đồ Không đã tính toán kỹ càng rồi. Dù ba không chủ động liên lạc thì anh ta cũng sẽ có những cách khác để khiến ba đi gặp anh ta thôi. Mẹ à, đây là chuyện không thoát được đâu.” Nghe ra được sự hối hận, ảo não của mẹ mình, Liễu Ảnh không kìm được mà thấy đau lòng. Đây không chỉ là lỗi sai của một mình ba cô, lúc đó ông có lòng tham, nhưng Tư Đồ Không vốn đã muốn mạng sống của ông rồi, có thế nào ông cũng không thể thoát nổi.

“Đúng vậy, không thoát được. Tư Đồ Không nói ba con hại chết ba anh ta. Nhưng ba con thực chất cũng không hề biết rõ là có chuyện gì. Anh ta vẫn một mực khăng khăng là ba con nói dối, hoàn toàn không cho ông ấy có cơ hội giải thích.” Giọng mẹ Liễu đã trở nên nặng nề hơn, từng chữ truyền tới khiến Liễu Ảnh nghe được mà hết sức khó chịu.

“Vậy rốt cuộc là ba chết như thế nào?” Liễu Ảnh khẽ thở ra một hơi, vẫn không nhịn được mà hỏi tiếp. Bà Tư Đồ nói lúc ấy Tư Đồ Không đưa bản thỏa thuận giữa cô và anh ta cho ba cô xem, khiến ông bị kích động, bệnh tim đột phát mà qua đời.

“Ngày đó mẹ cũng đi cùng ba con, vì từ sau khi được thả ra, sức khỏe của ông ấy vẫn luôn không được tốt lắm. Ông ấy đến bệnh viện kiểm tra, bác sĩ nói là tim ba con có vấn đề. Khi ba mẹ đến thì Tư Đồ Không đã chờ sẵn rồi, ba con còn rất vui vẻ.

Nhưng ngay câu đầu tiên Tư Đồ Không đã nói với ba mẹ là ba con hại chết ba anh ta. Lúc ấy, cả ba và mẹ đều thấy bối rối, ba con liên tục giải thích với anh ta, nhưng anh ta hoàn toàn không chịu nghe…” Giọng mẹ Liễu lại một lần nữa dừng lại, hơi thở cũng đột nhiên trở nên dồn dập hơn.

“Sau đó, sau đó anh ta lấy ra một bản thỏa thuận. Ba con nhìn xong tờ giấy đó liền ngất xỉu, còn chưa kịp đưa đến bệnh viện thì đã qua đời.” Tuy chuyện đã xảy ra cách đây năm năm nhưng khi nhắc lại, mẹ Liễu vẫn không nén nổi nỗi sợ hãi. Tất cả những chuyện đó xảy đến với bà quá đột ngột, cũng quá tàn nhẫn.

“Thỏa thuận đó… có liên quan đến con phải không?” Liễu Ảnh đột nhiên cảm thấy khó thở, Tư Đồ Không thật sự đã dùng bản thỏa thuận của họ để làm tổn thương ba cô sao?

“… Đúng, đúng là có liên quan đến con.” Mẹ Liễu do dự một hồi nhưng vẫn nói ra. Dù sao Liễu Ảnh cũng đã biết rồi, nên không việc gì phải giấu diếm nữa: “Là thỏa thuận của con và anh ta.”

“Lúc đó mẹ đứng cạnh ba con nên đã nhìn được một ít. Tuy không đọc được hết nhưng mẹ vẫn hiểu được ý nghĩa của bản thỏa thuận đó. Lúc đó mẹ mới hiểu được vì sao ba con lại được người ta thả ra, là bởi vì con đã trao đổi với Tư Đồ Không. Nhưng lúc đó mẹ cũng đồng thời hiểu thêm một chuyện khác, Tư Đồ Không đưa ba con ra không phải vì thật sự muốn cứu ông ấy, anh ta sẽ không bỏ qua cho ba con.” Mẹ Liễu theo ba Liễu nhiều năm, bà thường xuyên đi xã giao cùng ông nên cũng hiểu được nhiều việc. Vậy nên lúc đó, bà thoáng ngẫm là đã hiểu ra hết tất cả mọi chuyện!

Mẹ Liễu cũng hiểu được nhiều việc. Vậy nên lúc đó, bà thoáng ngẫm là đã hiểu ra hết tất cả mọi chuyện.

Liễu Ảnh liên tục siết chặt chiếc điện thoại di động đang cầm trong tay, chặt đến mức như muốn làm nó biến dạng. Hóa ra chuyện đó là thật, hóa ra Tư Đồ Không đã thực sự làm vậy.

Rốt cuộc Tư Đồ Không phải tàn ác đến mức nào mới có thể làm ra chuyện như thế này chứ? Anh ta coi cô là cái gì?
 
Chương 3468-3469


CHƯƠNG 3468

Thời khắc này, chính bản thân Liễu Ảnh cũng không hiểu nổi tâm trạng hiện giờ của cô là tức giận, phẫn nộ, hay là bi thương nữa?

Cô không biết, cô thật sự không biết, cô chỉ biết rằng tất cả những chuyện mà cô đã làm trong suốt năm năm qua đều trở thành trò hề, một trò hề cực kỳ hài hước.

Tất cả đều trở nên vô cùng tức cười, vô cùng mỉa mai.

“Mẹ, sao mẹ lại gạt con? Tại sao mẹ lại nghe lời bà Tư Đồ đó? Mẹ thừa biết Tư Đồ Không chính là người hại chết ba mà. Rốt cuộc thì tại sao lại phải gạt con?” Riêng điều này, Liễu Ảnh thật sự không thể hiểu nổi. Nếu lúc ấy mẹ cô đã tận mắt chứng kiến tất cả mọi chuyện, nếu mẹ cô thật sự biết Tư Đồ Không là người hại chết ba, vậy thì chắc chắn mẹ cũng biết tất cả những gì mà Tư Đồ Không đã trù tính.

Nhưng tại sao mẹ lại không nói với cô, thậm chí còn để cô ở bên Tư Đồ Không suốt năm năm trời?

“Thời điểm đó, bà Tư Đồ tới tìm mẹ, bà ta đã nói với mẹ rằng, nếu bản thỏa thuận đó đã được ký kết thì mọi chuyện sẽ không thể nào thay đổi được nữa, con nhất định phải tuân theo bản thỏa thuận đó. Còn cái chết của ba con, Tư Đồ Không chẳng có chút liên quan nào cả.” Giờ phút này, mẹ Liễu không kìm nổi nữa, bà kể lại chuyện này với niềm phẫn nộ tràn ngập trong lòng, giọng nói cũng run rẩy.

“Bà ta nói không liên quan thì là không liên quan thật sao? Nếu không phải tại Tư Đồ Không đưa bản thỏa thuận đó cho ba xem, thì ba đã không chết.” Liễu Ảnh đột nhiên mất kiểm soát, cô không nhịn được mà gào lên.

Bọn họ ức hiếp người quá đáng, thật sự chèn ép người khác quá đáng quá rồi. Tư Đồ Không làm ra chuyện ác độc như thế, vậy mà bà Tư Đồ vẫn còn đến uy hiếp mẹ của cô.

“Thực sự lúc ấy mẹ cũng rất tức giận, mẹ cũng đặt câu hỏi như con vậy, nhưng khi đó bà ta lại trả lời rằng, chỉ cần Tư Đồ Không muốn thì không có chuyện gì anh ta không làm được, bao gồm cả chuyện của con. Tư Đồ Không muốn con ở bên anh ta thì chắc chắn sẽ bắt con tới bên cạnh cho bằng được, sẽ chẳng ai có thể ngăn cản nổi chuyện này cả. Chưa hết, bà Tư Đồ còn nói, nếu mẹ nói tất cả chuyện này cho con biết thì chẳng những không giúp gì được cho con, mà ngược lại còn hại con.”

“Tại sao lại là hại con, nếu lúc ấy mẹ chịu nói cho con nghe mọi chuyện, dù con có phải liều mạng cũng sẽ rời khỏi anh ta.” Giờ phút này, Liễu Ảnh đã hơi mất kiểm soát, cô thực sự rất giận, nhưng cô lại không biết cô đang giận chính bản thân mình, giận mẹ Liễu, hay là giận Tư Đồ Không nữa.

“Liễu Ảnh à, vô dụng thôi con. Dù lúc ấy con có liều mạng phản kháng đi chăng nữa thì Tư Đồ Không cũng sẽ không để con rời đi, mà con cũng không thể rời đi được. Khi đó, anh ta đã quyết định phải giữ con lại bên cạnh anh ta rồi…” Giọng nói mẹ Liễu nức nở: “Tính tình con thế nào mẹ hiểu rõ. Nếu lúc ấy, mẹ nói cho con sự thật thì chắc chắn con sẽ liều mạng với Tư Đồ Không, nhưng thật sự con không đấu lại được với anh ta đâu. Như vậy thì kết quả cuối cùng sẽ chỉ có một mà thôi, đó là con sẽ chết. Cho dù Tư Đồ Không không giết con, thì con cũng sẽ tự kết liễu vì tự do của mình. Mẹ không muốn con phải chết, mẹ không thể để con chết được…”

“Liễu Ảnh, mẹ làm vậy không phải vì nghe theo lời bà Tư Đồ, cũng không phải vì sợ sự uy hiếp của bà ta.

Mẹ làm vậy là vì con, là vì con đó!” Làm gì có ai hiểu con gái bằng mẹ. Khi ấy, không phải mẹ Liễu không muốn nói với Liễu Ảnh, mà do bà không dám, bà thật sự không dám.

Liễu Ảnh trầm mặc, mẹ cô nói rất đúng, nếu lúc ấy mẹ nói chân tướng mọi chuyện cho cô biết, cô sẽ đi tìm Tư Đồ Không để liều mạng với anh ta, dù có chết cô cũng tuyệt đối không chấp nhận việc bản thân phải sống cạnh Tư Đồ Không.

Mà lúc ấy Tư Đồ Không chắc chắn sẽ không chịu buông tha để cô rời đi, cho nên đúng như lời mẹ cô nói, nếu năm đó mẹ thật sự nói cho cô nghe sự thật, thì con đường duy nhất chờ đợi cô chỉ có cái chết mà thôi.

Quả nhiên, năm đó vì lo nghĩ chuyện này, nên mẹ mới chọn cách gạt cô.

“Mẹ, thà rằng mẹ nói cho con lúc đó còn hơn, giờ chỉ cần nghĩ đến việc con đã chung sống với anh ta suốt năm năm trời, chưa kể ba cũng bị chuyện này hại chết là con đã thấy khổ sở, đau đớn hơn cả cái chết rồi.” Cuối cùng, những giọt nước mắt của Liễu Ảnh cũng không kìm lại được nữa. Nếu có thể lựa chọn, cô tình nguyện muốn biết chân tướng ngay từ năm năm trước, cho dù cô có phải chết đi chăng nữa.

CHƯƠNG 3469

Nguồn thiếu chương.
 
Chương 3470


CHƯƠNG 3470

“Mẹ, mẹ yên tâm. Con sẽ không sao đâu. Con chỉ muốn hỏi rõ mọi chuyện thôi. Con nhất định phải hỏi cho ra lẽ.” Hai mắt Liễu Ảnh từ từ nhắm lại. Bởi vì nhắm mắt lại mà những giọt nước mắt cô vẫn luôn cố nén không để chúng tuôn rơi cuối cùng lại lăn dài xuống thêm lần nữa.

Cô không thể bỏ qua dễ dàng như vậy được, không thể. Ít nhất cô phải có được một câu trả lời thỏa đáng từ phía Tư Đồ Không.

“Liễu Ảnh, không cần hỏi đâu, mọi chuyện đã qua rồi, con hãy để mọi thứ trôi qua như vậy đi. Con đừng nghĩ ngợi nhiều nữa, mẹ chỉ cần con khỏe mạnh thôi. Mẹ không muốn con xảy ra chuyện. Nếu con có chuyện gì thì mẹ thật sự không sống nổi nữa đâu.” Trong lòng mẹ Liễu giờ phút này không phải là không có hận thù, không phải là không oán trách, cũng không phải bà không muốn đi đòi lại công lý cho chồng, mà là bà không thể để hai đứa con của mình gặp chuyện thêm nữa!

“Mẹ, con không thể, con không thể coi như chưa có chuyện gì xảy ra được. Con nhất định phải tìm Tư Đồ Không hỏi cho ra lẽ.” Liễu Ảnh vẫn nhắm nghiền hai mắt. Dòng nước mắt vẫn không ngừng tuôn rơi. Bàn tay cầm điện thoại di động vẫn luôn siết chặt, ngón tay đang siết lại ấy đều không ngừng run rẩy!

“Mẹ, con phải đi tìm Tư Đồ Không hỏi cho ra lẽ.” Liễu Ảnh nhấn mạnh một lần nữa, vì nhấn mạnh nên giọng nói của cô cao vút lên rõ ràng, câu nói được thốt ra chẳng khác gì tiếng gào thét.

Cô nhất định, nhất định phải hỏi cho rõ ràng.

Hơn nữa, nếu như không truy cứu đến cùng, cho dù cô muốn rời đi, Tư Đồ Không cũng sẽ không để cô đi. Ngày hôm qua Tư Đồ Không đã nói rất rõ rồi, anh ta hành hạ cô năm năm vẫn chưa đủ, anh ta còn muốn hành hạ cô cả cuộc đời này.

Hận, thực sự rất căm hận. Năm năm thanh xuân của cô, tấm thân trong sạch của cô, cộng thêm tính mạng của ba cô, như vậy còn chưa đủ sao?

Vậy mà Tư Đồ Không còn muốn tra tấn cô cả đời?

“Liễu Ảnh, còn đừng đi tìm anh ta, đừng đi hỏi anh ta, con qua bên này với mẹ đi. Không, mẹ sẽ về với con, nhưng con không được làm gì cả. Con chờ mẹ, nghe mẹ nói, con không được làm gì cả, chờ mẹ về với con…” Mẹ Liễu càng nghe càng hoảng hốt, bà biết bà không thể khuyên nhủ được con gái mình.

“Liễu Ảnh, chờ đến khi mẹ về với con rồi, con muốn làm gì thì mẹ sẽ cùng làm với con.” Giọng nói của mẹ Liễu mang theo vẻ kiên định. Nếu đã không thể khuyên nhủ được, vậy thì bà sẽ cùng con gái đối mặt.

Bà cũng đã nhẫn nhịn năm năm rồi. Vốn tưởng rằng, tất cả mọi chuyện đã kết thúc, gia đình họ có thể êm ấm trở lại. Bà cũng chẳng mong muốn gì nhiều, chỉ cần hai đứa con của bà bình an là tốt rồi.

Thế nhưng, nhà Tư Đồ lại không chịu buông tha cho bọn họ. Bà Tư Đồ nói cho Liễu Ảnh biết sự thật năm đó như vậy là muốn hại Liễu Ảnh của bà, cho nên bà không thể nhẫn nhịn được nữa.

Bà phải quay về, vì chuyện năm đó, bà phải quay về đòi lại công lý cho con gái của bà.

Nghe những lời mẹ nói, những giọt nước mắt của Liễu Ảnh lại rơi lã chã. Cô hiểu ý của mẹ, nhưng cô không muốn mẹ lại dính líu vào chuyện này một lần nữa.

Liễu Ảnh đã đi theo Tư Đồ Không năm năm, đương nhiên cô biết anh ta có sức mạnh như thế nào. Cô và mẹ hoàn toàn không thể đấu lại với Tư Đồ Không.

Bản thân cô có thể bất chấp tất cả, nhưng cô không thể để mẹ mình bị tổn thương.

“Liễu Ảnh, con nhất định phải nghe lời mẹ. Thời hạn năm năm của con và Tư Đồ Không đã kết thúc rồi.

Nhớ kỹ, mấy ngày này con không được đi một mình đến tìm Tư Đồ Không. Mọi chuyện cứ chờ mẹ về rồi tính tiếp.” Mẹ Liễu không biết bây giờ cô vẫn ở chung với Tư Đồ Không. Bà cho rằng thời gian năm năm đã đáo hạn, Liễu Ảnh đã rời xa Tư Đồ Không rồi.

Liễu Ảnh thoáng giật mình, rồi sau đấy lặng lẽ thở dài. Hiện giờ mẹ lo rằng cô sẽ đi tìm Tư Đồ Không, lo rằng anh ta sẽ làm tổn thương cô, nhưng rõ ràng mẹ không biết Tư Đồ Không chưa thả cho cô đi.

Nếu biết điều này, chỉ sợ mẹ sẽ phát điên lên mất.

Liễu Ảnh mím chặt môi, cô không dám nói với mẹ chuyện mình vẫn chưa rời xa Tư Đồ Không.
 
Chương 3471


CHƯƠNG 3471

“Liễu Ảnh, con có nghe mẹ nói không?” Mẹ Liễu không nghe Liễu Ảnh nói gì, bà sốt ruột đến mức nổi đóa lên.

“Mẹ, con nghe rồi.” Liễu Ảnh nhẹ nhàng thở ra, giọng nói rõ ràng đã yếu hẳn đi.

“Vậy thì con hứa với mẹ, không được đi tìm Tư Đồ Không một mình đâu đấy. Anh ta quá nguy hiểm, con sẽ bị thương mất.” Điều mẹ Liễu lo lắng chính là chuyện này. Năm đó bà đã tận mắt chứng kiến sự tàn độc của Tư Đồ Không. Bà không thể để con gái xảy ra chuyện gì được.

“Được rồi, con hứa với mẹ.” Giờ phút này, giọng nói của Liễu Ảnh hơi rầu rĩ, vì cô vừa khóc, cũng vì trong lòng cô quá nặng trĩu. Lúc này, cô hứa với mẹ, nhưng trong lòng cô không thật sự nghĩ như vậy.

Cô chỉ không muốn khiến mẹ lo lắng mà thôi.

“Mẹ, mẹ không cần về đâu, con sẽ tới tìm mẹ. Bây giờ con còn có chuyện phải giải quyết. Chờ con giải quyết xong xuôi mọi chuyện, con sẽ đến tìm mẹ.” Liễu Ảnh nghĩ đến bà Tư Đồ, nghĩ đến sự dối trá và tàn ác của bà ta, cô biết mình không thể để mẹ quay về được.

“Không được, nếu con qua đây thì đi ngay bây giờ đi, nếu không mẹ sẽ về đó. Con đừng nghĩ có thể lừa gạt mẹ, con thì có chuyện gì để giải quyết chứ?” Mẹ Liễu hoàn toàn không tin lời của cô, bà rất hiểu con gái của mình.

“Mẹ, mẹ còn nhớ anh Dật Duy không? Anh ấy đã xảy ra chuyện rồi.” Liễu Ảnh đã có được câu trả lời mà mình muốn rồi, cô không muốn khiến mẹ lại đau lòng vì chuyện này thêm nữa. Cô cũng không muốn mẹ về đây, vậy là cô mau chóng chuyển đề tài. Đương nhiên, hiện tại thì chuyện của Bùi Dật Duy cũng là một cái cớ rất tốt.

“Bùi Dật Duy à? Tất nhiên là mẹ nhớ, cậu ấy đã xảy ra chuyện gì?” Mẹ Liễu vẫn còn nhớ Bùi Dật Duy.

Trước đây, quan hệ giữa nhà họ Bùi và nhà họ Liễu cũng không đến nỗi nào, chỉ là về sau cả hai nhà đều gặp biến cố.

“Anh ấy phạm tội ngộ sát, hôm nay đã đi tự thú rồi. Con phải giúp anh ấy tìm luật sư để ra tòa.” Nếu là người khác, chắc chắn Liễu Ảnh sẽ không nói, nhưng với mẹ mình thì cô không hề che giấu. Dù sao mẹ cũng coi như là người đã chứng kiến quá trình trưởng thành của Bùi Dật Duy.

“Cái gì? Cậu ấy sao? Tại sao chứ? Chuyện này sao có thể? Sao cậu ấy có thể giết người được?” Liễu Ảnh đã thành công đánh lạc hướng sự chú ý của mẹ Liễu rồi, nghe được tin này, mẹ Liễu thật sự vô cùng kinh ngạc.

“Chuyện này có nhiều nguyên nhân bên trong lắm, nhưng vụ giết người là sự thật. Bây giờ anh ấy đang ở trong đồn cảnh sát, mà chuyện này anh ấy cũng không nói cho người khác biết. Hiện tại, chỉ có con mới giúp được anh ấy.” Liễu Ảnh âm thầm thở dài, cũng không phải cô đang nói dối, chuyện này vốn đã nằm trong dự định của cô.

Chỉ là, bây giờ cô còn một việc quan trọng hơn phải làm, đó là đi tìm Tư Đồ Không để hỏi cho rõ ràng chuyện của năm năm trước.

“Được rồi, được rồi, chuyện đó nhất định phải giúp. Con nhất định phải giúp cậu ấy tìm được luật sư tốt nhất nhé.” Mẹ Liễu là một người lương thiện, Bùi Dật Duy lại là người mà bà đã biết từ khi còn nhỏ, bà lo lắng cho anh ta là lẽ dĩ nhiên.

“Vâng, con biết rồi.” Liễu Ảnh nhẹ nhàng đáp: “Cho nên, tạm thời con không thể qua chỗ mẹ được.”

Mẹ Liễu im lặng một lúc: “Vậy con phải đồng ý với mẹ, không được đi tìm Tư Đồ Không. Tuyệt đối không được đi tìm anh ta một mình.” Mẹ Liễu rõ ràng vẫn chưa quên chuyện này.

“Được rồi, con đồng ý.” Khi nói câu này, Liễu Ảnh đã cố gắng hết sức để giọng nói của mình nghe có vẻ thoải mái hơn, nhưng không sao ngăn được những giọt nước mắt lăn dài trên má. Bàn tay cầm điện thoại của cô lại càng run rẩy hơn.

Không biết mẹ Liễu có tin những lời cô nói không, nhưng bà không nhấn mạnh vấn đề này nữa, chỉ dặn dò Liễu Ảnh phải giữ gìn sức khỏe, tự chăm sóc tốt cho bản thân.

Liễu Ảnh trả lời bằng giọng tươi cười, nhưng những giọt nước mắt cứ ứa ra mỗi lúc một nhiều thêm.

Sau khi cúp điện thoại, Liễu Ảnh dựa người vào tường. Cô cảm thấy sức lực toàn thân như bị rút cạn, đến đứng còn không vững, nói gì đến việc đi đường.
 
Chương 3472


CHƯƠNG 3472

Lúc này, Lưu Trung Nam đứng cách đó không xa nhìn Liễu Ảnh. Vì đứng không xa, nên anh ta có thể nhận thấy tâm trạng bất ổn của của cô. Hơn nữa, vừa rồi anh ta còn nghe thấy tiếng hét của Liễu Ảnh.

Đang ở giữa trung tâm thương mại tương đối ồn ào, anh ta không nghe rõ toàn bộ nội dung, chỉ thấp thoáng thấy cô nhắc đến tên của Tổng giám đốc.

Vậy là tâm trạng bất ổn lúc này của Liễu Ảnh có liên quan đến Tổng giám đốc nhà anh ta hay sao?

Sau chuyện ngày hôm qua, Lưu Trung Nam nhận thấy, thái độ của Tổng giám đốc nhà anh ta với Liễu Ảnh đã khác với lúc trước rồi. Giờ đây, rõ ràng Tổng giám đốc rất quan tâm đến Liễu Ảnh. Nếu không thì đêm qua, Tổng giám đốc đã chẳng đích thân đến Câu lạc bộ để bắt gian.

Mà khi đó, rõ ràng Tổng giám đốc đã bắt gian thành công, nhưng lại không làm gì cô Liễu cả.

Thậm chí, hôm nay cô Liễu còn bình an vô sự, ra ngoài tự do nữa.

Chỉ dựa vào điều này, Lưu Trung Nam đã có thể cam đoan rằng, cô Liễu đã trở nên quan trọng trong lòng Tổng giám đốc rồi.

Cho nên, hôm nay anh ta hết sức chú ý. Thấy tâm trạng của Liễu Ảnh không ổn, anh ta bấm số gọi ngay cho Tổng giám đốc của mình, gần như không chút do dự.

“Sao vậy?” Cuộc gọi nhanh chóng được kết nối, giọng nói nghe có vẻ hơi lạnh lùng của Tổng giám đốc vang lên.

“Tổng giám đốc, tôi đã theo cô Liễu ra ngoài, sau đó phát hiện cô ấy…” Lưu Trung Nam thở hắt ra một hơi rất khẽ. Hai ngày nay, Tổng giám đốc thật sự rất đáng sợ, chỉ tiếng nói suông thôi cũng đủ khiến chân người ta nhũn ra.

“Cô ấy lại đi tìm Bùi Dật Duy sao?” Giọng nói của Tư Đồ Không lạnh lùng hơn hẳn. Bởi nếu là tình huống bình thường, Lưu Trung Nam sẽ không báo cáo với anh ta, trừ khi cô lại đi gặp Bùi Dật Duy.

Tối hôm qua, anh ta đã nói rất rõ rồi, cô không được phép gặp lại Bùi Dật Duy, nhưng sáng sớm nay, cô lại tiếp tục chạy đến gặp Bùi Dật Duy.

Cô giỏi thật!

Có phải anh ta đã quá nuông chiều cô rồi không?

Có phải anh ta nên nhốt cô lại không?

“Không phải, cô Liễu không đến gặp Bùi Dật Duy. Bây giờ cô Liễu đang ở trung tâm thương mại Ngân Lạc.” Lưu Trung Nam cuống quít giải thích. Không thể để Tổng giám đốc hiểu lầm được, chuyện tối hôm qua đến một lần đã là quá đủ rồi.

“Cô ấy đến trung tâm thương mại Ngân Lạc sao?” Tư Đồ Không thở phào khi nghe Lưu Trung Nam nói như vậy. Giọng điệu cũng dịu đi trông thấy, thế nhưng anh ta lại thấy hơi băn khoăn.

Liễu Ảnh đã ở bên anh ta năm năm rồi, đương nhiên anh ta đã quá hiểu cô. Bình thường cô sẽ không bao giờ tới một nơi như vậy.

Đồ ở trung tâm thương mại Ngân Lạc rất đắt đỏ, cô sẽ không đến đó để mua sắm.

Đồ ở trung tâm thương mại Ngân Lạc rất đắt đỏ, cô sẽ không đến đó để mua sắm.

Thực ra thường ngày cô cũng rất ít khi đi mua sắm.

Tại sao hôm nay cô lại đột nhiên tới trung tâm thương mại Ngân Lạc?

Tư Đồ Không hơi lấy làm lạ, nhưng chỉ cần không đi tìm Bùi Dật Duy là tốt rồi. Chỉ cần không đi gặp Bùi Dật Duy, những chuyện khác cô muốn như thế nào cũng được. Dù cô có mua sập cả trung tâm thương mại Ngân Lạc cũng không thành vấn đề.

“Đúng rồi ạ, sáng nay, vừa ra đến ngoài là cô Liễu bắt xe đi thẳng tới trung tâm thương mại Ngân Lạc, sau đó, đi vào một cửa hàng bán nội y trên tầng ba, khoảng hai mươi phút sau mới đi ra.” Lưu Trung Nam vẫn luôn đợi ở bên ngoài. Tuy không nghe ngóng được tình hình ở bên trong, nhưng thời gian như thế nào thì anh ta nắm rất rõ.
 
Chương 3473


CHƯƠNG 3473

“Lúc cô Liễu đi ra cũng không thấy mua sắm gì, nhưng trông tâm trạng của cô ấy không được ổn cho lắm.” Lúc đó, Lưu Trung Nam nhận ra tâm trạng của Liễu Ảnh hơi bất ổn nhưng anh ta không nghĩ ngợi gì nhiều. Dù sao, cũng chỉ là đi dạo trong một cửa hàng mà thôi. Hơn nữa còn là cửa hàng đồ nữ, có thể có chuyện gì được cơ chứ.

Thế nhưng, Lưu Trung Nam để ý thấy lúc đi ra khỏi trung tâm thương mại, cảm xúc của Liễu Ảnh càng trở nên bất ổn hơn, nhất là lúc gọi điện thoại. Đây chính là lý do mà Lưu Trung Nam gọi điện báo cáo với Tư Đồ Không.

“Tổng giám đốc, hình như tâm trạng cô Liễu không ổn lắm. Không biết cô ấy gọi điện cho ai. Ban nãy, tôi còn nghe thấy cô ấy nhắc tới tên của ngài nữa.” Lưu Trung Nam làm tròn trách nhiệm báo cáo lại tình hình bên này cho Tư Đồ Không biết. Trước đây, anh ta không chắc chắn Tổng giám đốc có quan tâm tới chuyện này không, nhưng bây giờ, anh ta có thể cam đoan rằng Tổng giám đốc có bận tâm tới chuyện này.

“Tâm trạng bất ổn?” Quả nhiên, giọng nói của Tư Đồ Không ở đầu bên kia điện thoại trở nên lạnh lùng hơn, nhưng vẫn có thể nghe ra được sự căng thẳng trong đó.

“Vâng…” Lưu Trung Nam ngập ngừng đôi chút, sau đó, bổ sung thêm một câu: “Tôi vừa nhìn thấy cô Liễu khóc.”

Tuy đứng cách hơi xa, nhưng ban nãy Lưu Trung Nam vẫn nhìn thấy. Anh ta chắc chắn mình không hề nhìn lầm. Đây là một chuyện rất quan trọng, cho nên anh ta bắt buộc phải báo cáo với Tổng giám đốc.

“Khóc ư?” Giọng nói của Tư Đồ Không ở đầu bên kia điện thoại chợt cao vút, khác hẳn với thái độ bình tĩnh, không nao núng thường ngày. Sự căng thẳng, lo âu lại càng thêm rõ ràng.

Lưu Trung Nam nghe thấy vài thanh âm hỗn loạn ở đầu dây bên kia.

“Cô ấy đang ở đâu? Bây giờ đang ở đâu?” Giọng nói của Tư Đồ Không lại cất lên. Giờ đây, đã không thể che giấu được sự căng thẳng và lo âu nữa.

“Vẫn đang ở trung tâm thương mại Ngân Lạc ạ.” Lưu Trung Nam đưa mắt nhìn Liễu Ảnh vẫn đang dựa vào tường, sau đó mới chợt hiểu ra ý định của Tổng giám đốc nhà mình: “Tổng giám đốc, ngài định tới đây sao?”

Tổng giám đốc của anh ta muốn tới đây sao? Lúc này là giờ làm việc, bây giờ có lẽ là thời gian họp hành của công ty, Tổng giám đốc phải bận túi bụi mới đúng, vậy mà Tổng giám đốc định đích thân tới đây ư?

Qua chuyện tối hôm qua, Lưu Trung Nam đã nhận ra được mối quan tâm của Tổng giám đốc nhà mình dành cho Liễu Ảnh, nhưng Lưu Trung Nam không ngờ Tổng giám đốc lại sốt sắng đến mức độ này.

Vì cô Liễu khóc mà Tổng giám đốc vội vội vàng vàng chạy tới đây.

“Tổng giám đốc, tôi không chắc liệu cô Liễu có rời đi hay không. Tôi lại không thể ra mặt được, không có cách nào ngăn cản cô ấy.” Lưu Trung Nam tỉnh táo lại, sực nhớ ra vấn đề này. Tuy Liễu Ảnh vẫn đang ở trung tâm thương mại Ngân Lạc, nhưng có khi cô sắp sửa ra khỏi đây cũng chưa biết chừng.

Nếu Tổng giám đốc nhà anh ta tới trung tâm thương mại Ngân Lạc mà cô Liễu lại đi mất thì khó xử lắm.

“Cậu đi theo cô ấy, liên tục báo cáo vị trí cho tôi.” Rõ ràng Tư Đồ Không đã quyết phải tới đây tìm Liễu Ảnh ngay lập tức, cho nên lúc này, không vấn đề gì có thể thể ngăn cản được anh ta.

Liễu Ảnh đi theo anh ta năm năm, anh ta rất hiểu cô, nhìn thì yếu đuối, nhưng cô rất hiếm khi khóc. Ngay cả lúc mới đi theo anh ta, bị anh ta giày vò tới như vậy, cô cũng chưa bao giờ khóc.

Có thể nói rằng, trong năm năm chung sống, anh ta chưa bao giờ nhìn thấy cô khóc.

Thế nhưng, bây giờ cô lại khóc, hơn nữa còn đang ở bên ngoài, giữa chốn đông người như trung tâm thương mại. Nếu không phải đã có chuyện gì đó vô cùng nghiêm trọng xảy ra, không đời nào cô lại mặc kệ tất cả, bật khóc ngay ngoài trung tâm thương mại được.

Chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó. Hơn nữa, chắc chắn đã xảy ra chuyện rất quan trọng, cho nên anh ta buộc phải tới, nhất định phải đi tìm cô, anh ta muốn biết rốt cuộc cô đã gặp phải chuyện gì.

Những lúc cô gặp chuyện, anh ta lại càng muốn ở bên cô, giúp cô giải quyết vấn đề.

Anh ta là người đàn ông của cô, đây là việc mà anh ta nên làm với tư cách người đàn ông của cô.
 
Chương 3474


CHƯƠNG 3474

“Vâng, vâng.” Lưu Trung Nam ngỡ ngàng, anh ta không ngờ được rằng Tổng giám đốc lại liều như vậy.

Sau khi hoàn hồn lại, anh ta vội vàng đáp.

Lúc này, Lưu Trung Nam đã ý thức được rất rõ rằng, Tổng giám đốc của anh ta cực kì quan tâm tới Liễu Ảnh.

Tổng giám đốc của anh ta đã thật lòng yêu Liễu Ảnh rồi, đã vậy còn yêu rất sâu nặng.

“Cậu đừng cúp máy, liên tục báo cáo tình hình cho tôi.” Ở đầu bên kia điện thoại, Tư Đồ Không lại tức tốc nói thêm.

“Dạ? À, vâng ạ.” Lưu Trung Nam kinh ngạc tới mức không biết phải hình dung như thế nào nữa. Sao lại có cảm giác giác cực kỳ nghiêm trọng, cực kỳ căng thẳng thế này.

Đương nhiên, Lưu Trung Nam sẽ không làm trái mệnh lệnh của Tổng giám đốc nhà mình, nhưng Lưu Trung Nam nghĩ ngay tới một vấn đề, nếu lát nữa cô Liễu rời đi, chắc chắn anh ta cũng phải đi theo.

Tới lúc đó, anh ta phải vừa gọi điện thoại vừa lái xe à?

Lúc lái xe không được phép gọi điện thoại, nếu như để camera chụp lại được sẽ bị trừ điểm.

Thế này chẳng phải là Tổng giám đốc đang làm khó anh ta sao?

Tất nhiên, dẫu vậy thì Lưu Trung Nam cũng không dám có ý kiến gì về mệnh lệnh của Tổng giám đốc nhà mình, đành phải giữ máy và quan sát tình hình Liễu Ảnh ở bên kia.

Vừa rồi Lưu Trung Nam đã báo cáo xong hết mọi chuyện. Lúc này, Liễu Ảnh đang dựa vào tường bất động. Lưu Trung Nam cũng không biết phải nói gì, cho nên tạm thời duy trì sự im lặng.

Lưu Trung Nam biết, bình thường Tổng giám đốc nhà mình vẫn luôn ít nói. Chưa kể, Tổng giám đốc còn ghét bị người khác làm phiền nhất, sợ ồn ào nhất, cho nên Lưu Trung Nam cảm thấy nếu như không cần thiết thì kiệm lời một chút vẫn là hơn.

Nhưng Lưu Trung Nam không nói gì, Tư Đồ Không ở đầu dây bên kia lại không nhịn được: “Tình hình bây giờ thế nào rồi, cô ấy đang làm gì?”

Lưu Trung Nam ngẩn cả người, nhìn Liễu Ảnh rồi vội vàng trả lời: “Từ lúc gọi điện thoại xong, cô Liễu vẫn dựa vào tường bất động nãy giờ…”

Thực ra, Lưu Trung Nam cũng cảm thấy hơi băn khoăn. Anh ta suy nghĩ rồi bổ sung thêm một câu: “Có thể là cô ấy đang mệt?”

“Dựa vào tường bất động? Đang mệt?” Ở bên kia điện thoại, Tư Đồ Không cau mày. Dù là mệt, cô ấy cũng nên tìm một nơi để ngồi xuống nghỉ ngơi chứ. Trong trung tâm thương mại có rất nhiều chỗ nghỉ chân, sao lại đứng dựa vào tường, lại còn bất động trong thời gian lâu như vậy?

“Tâm trạng của cô ấy hiện giờ thế nào? Vẻ mặt ra sao?” Tư Đồ Không cảm thấy có điều bất ổn, anh ta càng cau mày chặt hơn.

“Tổng giám đốc, tôi đứng cách hơi xa, không nhìn được mặt cô Liễu, nhưng lúc này cô Liễu khiến người ta nhìn vào có cảm giác rất… suy sụp. Đúng rồi. Chính là cảm giác suy sụp.” Lưu Trung Nam không giỏi miêu tả cho lắm, thế nhưng anh ta cảm thấy không có từ ngữ nào có thể phù hợp hơn để miêu tả Liễu Ảnh vào lúc này nữa!

Ở đầu dây bên kia, ánh mắt Tư Đồ Không hơi sầm xuống, bàn tay cầm điện thoại vô thức siết chặt lại, xem ra đúng là đã có chuyện rồi.

Nhưng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà có thể khiến cô đau lòng tới mức, mặc kệ tất cả mà bật khóc ở ngoài đường như vậy?

Tư Đồ Không tăng tốc, nhanh chóng đi tới trước ô tô, sau khi lên xe, anh ta tức tốc phóng như bay ra ngoài.

Lưu Trung Nam ở đầu dây bên này cũng có thể nghe thấy âm thanh chói tai của tiếng động cơ.
 
Chương 3475-3476


CHƯƠNG 3475

Tư Đồ Không mới phóng đi chưa được bao lâu, một chiếc điện thoại khác của anh ta đã đổ chuông. Anh ta dùng chiếc điện thoại này để làm việc, thường là trợ lý gọi tới.

Tư Đồ Không đặt điện thoại trong tay sang một bên, sau đó nghe cuộc gọi của trợ lý.

“Thưa Tổng giám đốc, ngài bảo tôi theo dõi tình hình của Sếp Bùi, có một chuyện tôi cảm thấy cần phải báo cáo lại với ngài. Hôm nay, Bùi Dật Duy tới đồn cách sát tự thú, anh ta đã giết người, giết Bùi Doanh, con riêng của ba Bùi.” Giọng nói của trợ lý vang lên ngay khi cuộc gọi vừa được kết nối, nhưng không phải chuyện của công ty, mà là chuyện liên quan tới Bùi Dật Duy.

Tư Đồ Không hơi sửng sốt. Sau đó, khóe môi khẽ mím lại, Bùi Dật Duy đã giết người, hôm nay còn đi tự thú.

Vậy là, cô đau lòng vì chuyện của Bùi Dật Duy sao?

Đau lòng tới mức chẳng ngại điều gì mà bật khóc ngay ngoài đường, còn trông suy sụp như vậy nữa.

Khóe môi Tư Đồ Không nhếch lên đầy vẻ tự giễu. Cũng phải, chỉ có chuyện của Bùi Dật Duy mới có thể khiến cho cô ấy trở nên như vậy thôi.

Bởi vì cô ấy mãi mãi chỉ quan tâm tới chuyện của Bùi Dật Duy!

“Ừm, tôi biết rồi.” Sắc mặt Tư Đồ Không bỗng trở nên âm trầm lạnh lùng, giọng nói cũng quay trở về với vẻ bình tĩnh thường ngày, đã không còn nghe ra được sự sốt sắng, lo âu ban nãy.

Anh ta cũng thật ngu ngốc. Cô đau lòng vì Bùi Dật Duy, anh ta lại ở đây lo lắng sốt ruột vì cô.

Nhớ tới phản ứng lúc nãy của bản thân, Tư Đồ Không không khỏi cảm thấy chán nản, anh ta cũng vô thức lái xe chậm lại.

“Tổng giám đốc, có cần làm gì không ạ?” Trợ lý không hiểu ý của Tổng giám đốc nhà mình cho lắm!

“Tổng giám đốc, có cần làm gì không ạ?” Trợ lý không hiểu ý của tổng giám đốc nhà mình cho lắm, nên đương nhiên phải hỏi cho rõ ràng, nhỡ đâu không hiểu rõ rồi làm sai thì rất phiền toái.

Dù sao thì chuyện này cũng khác với những chuyện bình thường của công ty.

“… Không cần.” Tư Đồ Không lặng lẽ hít vào một hơi, cuối cùng thốt lên hai chữ. Cần phải làm gì ư? Anh ta cảm thấy mình có rất nhiều việc cần phải làm. Ví dụ như, phải thừa dịp lúc này mà giậu đổ bìm leo, mua lại công ty của Bùi Dật Duy, thế nhưng tới cuối cùng anh ta vẫn kìm lại.

“Vâng.” Nghe thấy Tổng giám đốc nhà mình nói như vậy, trợ lý thở phào nhẹ nhõm, cũng may là đã hỏi một tiếng. Sáng nay, lúc Tổng giám đốc nghiến răng nghiến lợi, bảo anh ta theo dõi Bùi Dật Duy, như thể có thâm thù đại hận gì với Bùi Dật Duy vậy.

Vốn dĩ anh ta còn tưởng, có phải Tổng giám đốc muốn đối phó Bùi Dật Duy hay không, hóa ra anh ta đã hiểu nhầm.

Trợ lý cúp máy ở đầu dây bên kia, phía bên này, Lưu Trung Nam cũng càng thêm căng thẳng và lo lắng hơn. Nãy giờ, cuộc gọi của giữa Tư Đồ Không và Lưu Trung Nam không hề ngắt, nên anh ta cũng nghe thấy được nội dung cuộc nói chuyện vừa rồi.

Lưu Trung Nam nghe thấy trợ lý nói rằng, Bùi Dật Duy giết người, sau đó hôm nay đi tự thú. Liên kết lại mọi chuyện, Lưu Trung Nam cũng tự động cho rằng khi nãy Liễu Ảnh đau lòng, buồn bã là vì Bùi Dật Duy.

Bây giờ, Lưu Trung Nam đã biết được tình cảm của Tổng giám đốc nhà mình dành cho Liễu Ảnh. Vậy thì lúc này, chắc chắn Tổng giám đốc sẽ không thể nhịn được chuyện Liễu Ảnh đau buồn vì người đàn ông khác, Tổng giám đốc nhất định sẽ rất tức giận.

Lưu Trung Nam đợi một lúc, không thấy Tổng giám đốc nhà mình nói gì cả, nhưng Tổng giám đốc cũng không cúp máy. Tổng giám đốc không cúp máy thì đương nhiên, Lưu Trung Nam sẽ không dám cúp.

Cho nên, cả hai bên đều im lặng, nhưng Lưu Trung Nam vẫn có thể nghe được ở bên kia Tổng giám đốc vẫn đang lái xe.

Đúng vào lúc này, Lưu Trung Nam nhìn thấy Liễu Ảnh ở cách đó không xa đã đứng dậy, đi về phía trước. Đôi mắt Lưu Trung Nam sáng lên, sau đó vô thức báo cáo lại: “Tổng giám đốc, cô Liễu rời đi rồi.”

CHƯƠNG 3476

Nguồn thiếu chương.
 
Chương 3477


CHƯƠNG 3477

Nhưng cô sợ chuyện này sẽ ầm ĩ, khó coi, dù sao thì đây cũng chẳng phải chuyện hay ho gì. Hơn nữa tính chất của chuyện này rất nghiêm trọng, không phải kiểu không ảnh hưởng toàn cục giống như ngày hôm qua.

Cho nên cuối cùng Liễu Ảnh vẫn quyết định về nhà đợi Tư Đồ Không trở về, sau đó hỏi cho rõ ràng.

Liễu Ảnh cũng không gọi điện thoại cho Tư Đồ Không. Cô sợ lúc gọi điện sẽ không khống chế nổi cảm xúc của bản thân.

Cô ở bên Tư Đồ Không năm năm, biết rõ Tư Đồ Không khôn khéo mới mức nào. Cô không muốn cho Tư Đồ Không có sự chuẩn bị để bịa đặt ra lời nói dối.

Thứ cô muốn là chất vấn trực tiếp, ngay lúc tâm lý anh ta không có sự chuẩn bị.

Không thể trách cô không tin Tư Đồ Không được, dù sao thì Tư Đồ Không cũng đã lừa cô năm năm trời.

Tất cả mọi chuyện bắt đầu từ năm năm trước đều là cái bẫy mà Tư Đồ Không đặt ra cho cô, tất cả mọi thứ đều là lừa gạt.

Đồng ý cứu ba cô là lừa gạt, thỏa thuận cũng là từ mục đích muốn lừa gạt.

Ngồi trên xe taxi, Liễu Ảnh tựa đầu lên ghế, đôi mắt hơi khép lại, cô muốn che đậy cảm xúc của mình, cô phải khống chế bản thân, dằn lòng không được khóc, không được khóc, răng cô phải cắn chặt lấy bờ môi mới có thể kiềm chế không cho nước mắt chảy ra.

“Cô gái à, cô làm sao vậy?” Tài xế thấy vậy, không nhịn lòng được mà hỏi cô, vừa quan tâm vừa lo lắng.

Liễu Ảnh không trả lời, bởi vì cô sợ mình vừa cất lời thì nước mắt sẽ không kìm được mà rơi xuống.

“Cô gái cãi nhau với người nhà sao? Hay là có mâu thuẫn với bạn trai thế?” Một lúc sau, tài xế lại không nhịn được lên tiếng lần nữa, ông ấy nhìn vào kính chiếu hậu: “Đằng sau có một chiếc xe vẫn luôn đi theo chúng ta, có phải người nhà của cô không?

Hay là bạn trai của cô?”

Liễu Ảnh không hề bất ngờ, bởi vì cô đã sớm biết chuyện Tư Đồ Không vẫn luôn cho người đi theo cô rồi.

Đó chắc chắn là người của Tư Đồ Không, theo dõi thì cứ theo dõi đi, cô mặc kệ, cô chẳng quan tâm gì hết.

“Cô gái à, đừng có buồn nữa, cho dù là người nhà hay là bạn trai, người đó đi theo cô mãi vậy thì chắc chắn là quan tâm tới cô.

Nếu như là bạn trai, chứng tỏ người bạn trai đó rất yêu cô, cô nên vui mới phải.”

Khả năng theo dõi của Lưu Trung Nam rất tốt, nhưng tài xế taxi cũng là bậc lão làng, đặc điểm lớn nhất của tài xế taxi là vô thức để ý xung quanh trong lúc đang lái xe, cho nên mới phát hiện được có xe đang bám theo sau.

Tài xế là một ông chú thích nói chuyện, rất giỏi an ủi người khác.

Nếu như trong tình huống bình thường, chắc chắn câu nói này của ông chú có thể khuyên được người ta.

Nhưng tình huống này không hề bình thường, tất cả mọi thứ giữa Tư Đồ Không và Liễu Ảnh đều không hề bình thường.

Khóe môi Liễu Ảnh khẽ nhếch lên, nở một nụ cười lạnh tanh, quan tâm cô, yêu cô ư?

Người đi theo đằng sau là người của Tư Đồ Không, nhưng lại không phải quan tâm cô, yêu cô, mà là giám sát cô.

Cô chẳng hiểu tại sao Tư Đồ Không cứ cho người theo dõi cô mãi như vậy. Khi ký thỏa thuận năm năm với Tư Đồ Không, cô không biết rằng Tư Đồ Không hại ba cô, nên chắc chắn cô sẽ làm theo như trên thỏa thuận.

Tư Đồ Không hoàn toàn không cần phải cho người theo dõi cô.

Hoặc có lẽ, Tư Đồ Không sợ cô sẽ biết được sự thật chăng?
 
Chương 3478


CHƯƠNG 3478

Đồng tử trong mắt Liễu Ảnh thoáng động, khả năng này rất lớn, sao trước đó cô lại chưa bao giờ nghi ngờ vậy?

Cô đúng là ngu ngốc, ngốc tới mức bị lừa năm năm trời, cô cảm thấy thanh xuân năm năm của cô đã bị một tên chó má hủy hoại hoàn toàn rồi!

Tài xế thấy lời nói của mình không an ủi được Liễu Ảnh, trông Liễu Ảnh lại càng buồn bã hơn, vậy là đành ngậm chặt miệng, không dám nói gì nữa.

Trầm ngâm suốt dọc đường, tới biệt thự là Liễu Ảnh xuống xe.

Lưu Trung Nam đi theo đằng sau dừng lại ở bên đường, đợi Tổng giám đốc nhà mình tới.

Lưu Trung Nam đi theo đằng sau dừng lại ở bên đường, đợi tổng giám đốc nhà mình tới.

Thật ra, Liễu Ảnh đã phát hiện ra xe của Lục Trung Nam từ nãy, nhờ tài xế đã nói cho cô biết lúc cô còn ngồi trên xe taxi.

Liễu Ảnh chẳng buồn bận tâm, cứ sải bước đi vào biệt thự. Đến phòng khách, cô không lên lầu mà thả mình xuống ghế sô pha.

Sau khi đã ngồi đàng hoàng trên ghế, cô mới nhận ra dường như cơ thể chẳng còn chút sức lực nào nữa. Cô cảm giác trái tim mình trống rỗng, và cả thân thể mình cũng trống rỗng như thế.

Cô nằm dài trên sô pha, rồi chẳng thể kìm nổi dòng nước mắt nữa, mà chung quanh lại không có ai nên cô chẳng buồn nín nhịn thêm, nước mắt cô bắt đầu tuôn rơi.

Cho tới tận giây phút ấy, chưa bao giờ lòng cô tan nát đến vậy. Năm năm, suốt năm năm nay đều chỉ là dối trá.

Người sống chung một mái nhà với cô suốt năm năm qua đã luôn lừa gạt cô.

Tại sao? Tại sao lại lừa gạt cô như thế?

Tại sao lại khiến cô tổn thương đến như vậy?

Cô đã làm gì sai?

Tư Đồ Không… Cớ gì lại tàn nhẫn đến thế?

Cô cảm thấy, lúc này đáng lẽ mình nên thấy tức giận chứ không phải đau lòng thế này, nhưng nước mắt cô vẫn tuôn trào không sao kìm lại được.

Cô đau đớn, khổ sở, cảm thấy khó chịu như bị ai đó đào rỗng trái tim mình đi vậy.

Cô quay lại đây với ý nghĩ phải chờ Tư Đồ Không về, chất vấn anh ta cho ra lẽ, nhưng ngay bây giờ, điều duy nhất cô muốn làm là khóc, chỉ muốn khóc cho thỏa thê mà thôi.

Khóc cho bản thân mình, hoặc cũng có thể là khóc cho năm năm qua, mà cũng có khi là vì những nguyên nhân khác.

Rốt cuộc là vì sao, lúc này Liễu Ảnh đã chẳng còn hiểu rõ nữa. Cô cũng cảm thấy chúng đã chẳng còn quan trọng.

Giờ đây, cô khóc đến mức đôi mắt nhức buốt, cổ họng cũng đau xót, đầu cũng bắt đầu ong ong.

Cô vốn là một cô chiêu đài các sống trong sự thương yêu, chiều chuộng từ tấm bé. Điều kiện gia đình cô khá giả, ba mẹ luôn nâng niu hết mực, từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ cô phải chịu bất kỳ sự tủi hổ nào, thế nên thực chất, cô tương đối mong manh.

Có điều, về sau gia đình gặp phải biến cố, nên cô chẳng còn cách nào khác ngoài việc buộc bản thân phải trở nên mạnh mẽ hơn, cô không thể không nghĩ cách cứu gia đình mình.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom