Cập nhật mới

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,527
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2548: 2548: Chương 2545





“Đi Hai người theo An Nhung đi vào, một người trông không có gì nổi bật trang điểm cho cả hai.

Thẩm Hạ Lan vẫn biết nghệ thuật trang điểm rất kỳ diệu, sau khi trang điểm xong, cô phát hiện mình vô cùng bình thường, không hề có cảm giác tồn tại, cực kỳ thích hợp với hoàn cảnh hiện tại.

Diệp Ân Tuấn cũng trở thành một nhân viên phục vụ bình thường.

Buổi yến tiệc chính thức bắt đầu.

Bên ngoài đang mua hát hoà bình, quan truyền lệnh cũng bắt đầu truyền người mang đồ ăn tới.

Từng nhóm thị nữ và phục vụ đi ra.

Thẩm Hạ Lan vốn định ra luôn nhưng bị Diệp Ân Tuấn giữ lại.

“Đừng ra ngoài vội, bây giờ những nhân vật máu mặt đều đang tập trung ở đó, họ đều sẽ chú ý đến thị nữ và nhân viên phục vụ vừa vào.


Tuy bây giờ chúng ta không dễ bị người khác nhận ra, nhưng dù sao cẩn thận vẫn hơn”
“Được, anh đã tìm ra số điện thoại của Lăng Thiên Vũ chưa?”
Nếu vừa rồi không có đoàn tuần tra đi qua thì có lẽ Diệp Ân Tuấn đã tìm ra số Lăng Thiên Vũ từ lâu rồi, bây giờ Thẩm Hạ Lan vẫn không yên tâm lắm bèn hỏi.

“Chưa, nhưng anh chụp lại rồi, chắc sẽ Tìm được thôi.”
Nói rồi Diệp Ân Tuấn lấy một số thông tin vừa tra được từ điện thoại ra, không lâu sau đã tìm được số điện thoại của Lăng Thiên Vũ, nhưng anh không biết hiện tại số này Lăng Thiên Vũ có đang dùng không.

Hiển nhiên Thẩm Hạ Lan cũng có suy nghĩ này.

Cô lấy điện thoại di động ra, gửi cho Lăng Thiên Vũ một tin nhắn.

“Hẹn mười phút nữa gặp ở cửa bếp phía sau, Tiêu Nguyệt.”
Cô sử dụng tên của Tiêu Nguyệt.

Nếu dì đã nói Lăng Thiên Vũ là người của bà thì cô cũng muốn thử một lần.


Sau khi làm xong hết, Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn trốn đi.

Không lâu sau, một người đàn ông đi về phía nhà bếp.

Người đàn ông càng đến gần, Thẩm Hạ Lan càng cau mày.

“Có chuyện gì vậy?”
Diệp Ân Tuấn nhận thấy sự thay đổi của Thẩm Hạ Lan nên hỏi.

Thẩm Hạ Lan nói nhỏ: “Người này chính là bác sĩ chữa bệnh cho Trương Vũ.”
Khi hai người nói chuyện thì người đàn ông đã tới cửa phòng bếp, anh ta lấy điện thoại ra, xác định vị trí lân nữa rồi trâm giọng gọi: “Thất phu nhân, tôi đến rồi, bà ra đi”
Thẩm Hạ Lan nghe thấy người đàn ông gọi Tiêu Nguyệt là thất phu nhân thì cũng không biết liệu anh ta có phải người của Tiêu Nguyệt không, nhưng lẽ nào anh ta chính là Lăng Thiên Vũ?
Nghĩ như vậy, Thẩm Hạ Lan định định đi ra ngoài, nhưng bị Diệp Ân Tuấn ngăn lại.

Diệp Ân Tuấn bước ra ngoài trước.

“Lăng Thiên Vũ?”
Diệp Ân Tuấn lên tiếng trước tiên.

Mặc dù không biết vì sao ở đây không có đội tuần tra và bảo vệ, nhưng đúng là anh có thể tranh thủ thời gian xác nhận thân phận của đối phương..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,527
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2549: 2549: Chương 2546





Người đàn ông liếc nhìn Diệp Ân Tuấn, sau đó hơi nhếch môi.

“Thiếu tướng Diệp, khuôn mặt này của anh đúng là khiến tôi hơi khó nhận ra đấy.”
Vừa lên tiếng đã gọi quân hàm của Diệp Ân Tuấn, nếu không phải người của quân đội thì anh không tin.

“Mười năm sinh tử mờ mịt.”
Diệp Ân Tuấn đọc ra mật hiệu quân đội.

Người đàn ông trả lời ngay lập tức.

“Tướng sĩ vê nhà, đường còn xa.”
Cuối cùng Diệp Ân Tuấn cũng yên tâm.


“Nghe đồn Lăng Thiên Vũ đã bị biến dạng khuôn mặt, lúc nào cũng đeo mặt nạ bạc, hơn nữa tính cách thu mình, không thích nói chuyện, xem ra đều do anh nguy tạo?”
Sau khi xác định thân phận của Lăng Thiên Vũ, biết anh ta là người của quân đội nước mình, hòn đá lớn trong lòng Diệp Ân Tuấn cuối cùng cũng rơi xuống.

Lăng Thiên Vũ cười đáp: “Cũng không hẳn là nguy tạo, đúng là có một người tên Lăng Thiên Vũ ở nước T, mà thân phận hiện tại của tôi là Lăng Duy trợ lý của Lăng Thiên Vũ.”
“Vậy rốt cuộc anh là Lăng Thiên Vũ hay là Lăng Duy?”
Diệp Ân Tuấn buồn cười nhìn anh ta, không biết vì sao dù là lần đầu gặp mặt nhưng anh lại thấy Lăng Thiên Vũ rất dễ chịu và tốt bụng.

Có lẽ đây là cảm giác mà bác sĩ mang lại cho mọi người.

Lăng Thiên Vũ nhún vai thờ ơ: “Thế nào cũng được, tên cũng chỉ là danh hiệu thôi.”
“Vậy nói cho tôi biết biệt hiệu của anh đi”
Lăng Thiên Vũ lập tức đứng thẳng, chào Diệp Ân Tuấn đúng chuẩn quân đội: “Thiếu †á Lăng Thiên Vũ của chiến khu Đông Nam, biệt hiệu Đông Quý báo cáo với thiếu tướng Diệp!”
Hai mắt Thẩm Hạ Lan chợt ươn ướt.


Ở nơi đất khách quê người được nghe thấy giọng nói của quân nhân nước mình, nhìn thấy tư thế quân đội nước mình, lúc này trong lòng cô rất kích động, cũng thấy rất thân thiết.

Thảo nào ngay từ lần đầu gặp cô đã thấy Lăng Thiên Vũ hơi quen, có lẽ đây là sự gần gũi và quen thuộc khi nhìn thấy quân nhân nước mình ở nơi đất khách quê người nhỉ?
Thẩm Hạ Lan không biết, nhưng cô cũng bước ra ngoài.

“Lại gặp nhau rồi, bác sĩ Lăng.”
“Lại gặp rồi”
Lăng Thiên Vũ khẽ mỉm cười khi nhìn thấy Thẩm Hạ Lan, sự dịu dàng trong mắt anh ta khiến Diệp Ân Tuấn cảm thấy hơi gai mắt.

“Khụ khụ, bây giờ thời gian cấp bách, nếu anh đã có thể đóng giả để cầm chân những người đó thì hẳn cũng có cách đưa họ ra ngoài đúng không?”
“Ừm, chú ba đã nói với tôi rồi, tôi sẽ cho người đón mấy cô gái đó ra ngay, nhưng hai người có muốn đi cùng họ luôn không?”
Lăng Thiên Vũ gọi một tiếng ‘chú ba khiến Thẩm Hạ Lan cảm thấy hơi không quen.

Hoắc Chấn Hiên là chú ba của cô được không? Tuy quan hệ của Lăng Thiên Vũ với chú ba rất tốt, nhưng gọi vậy cũng thân mật quá.

Cô cảm thấy hơi ghen ty rồi đó..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,527
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2550: 2550: Chương 2547





Diệp Ân Tuấn lắc đầu.

“Chúng tôi còn chuyện khác phải làm.”
“Đưa Vu Phong và Phương Nghị ra trước pháp luật?”
Lăng Thiên Vũ cũng biết khá nhiều.

“Đây là nhiệm vụ của chúng tôi.

Đông Quý, chú ý an toàn, ngoài ra còn phải đưa một người nữa ra, giao cho chú ba Hoắc để áp tải về nước”
“Ai?”
“Phương Thiến.”
Diệp Ân Tuấn nói với Lăng Thiên Vũ rằng Phương Thiến đang ở cùng những cô gái kia.

Lăng Thiên Vũ gật đầu.

“Chỗ này không thể ở lâu, hai người mau đi đi.


Tôi cũng phải đi thu xếp.

Đây là số điện thoại cá nhân của tôi, có việc gì anh có thể gọi cho tôi bất cứ lúc nào, dù sao mối quan hệ và thế lực của tôi ở đây cũng có thể giúp được hai người.”
“Được”
Sau khi trao đổi xong, Diệp Ân Tuấn nói cho Lăng Thiên Vũ biết đường đi và vị trí của mật thất.

Trước khi đi, Lăng Thiên Vũ nhìn Thẩm Hạ Lan một lần rồi mỉm cười, lấy một nắm những thứ giống như kẹo nhiều màu sắc trong túi ra đưa cho cô.

Sắc mặt Diệp Ân Tuấn chợt trở nên hơi khó coi.

Thẩm Hạ Lan ngạc nhiên hỏi anh ta: “Đây là cái gì?”
“Thuốc độc, dùng để phòng thân.

Viên màu vàng này có thể khiến người ta tạm thời mất sức, nếu gặp phải người không xử lý được thì có thể dùng đến nó.

Viên màu đỏ này có độc tính cực cao, có thể tạm thời làm mất giọng.


Còn…”
“Mau đi thôi.”
Diệp Ân Tuấn thẳng thừng ngắt lời Lăng Thiên Vũ, anh nắm cả thuốc cả tay Thẩm Hạ Lan.

Vừa rồi anh còn thấy Lăng Thiên Vũ khá ổn, nhưng bây giờ nhìn anh ta lại thấy không ưa tí nào.

Nếu không vì đang ở nước T, chỉ dựa vào việc Lăng Thiên Vũ nói chuyện với Thẩm Hạ Lan ngay trước mặt anh thế này, anh đã đá anh ta đi từ lâu rồi.

Vừa nãy còn thấy tên này khá được, bây giờ thấy ánh mắt dịu dàng mà anh ta nhìn Thẩm Hạ Lan, bình giấm của Diệp Ân Tuấn lại bắt đầu bốc mùi.

Lăng Thiên Vũ sửng sốt, sau đó lại cười: “Được, tôi đi ngay đây.

Đúng rồi Hạ Lan, có thời gian thì đưa thuốc này cho Phương Nguyên, có thể giải được gần hết độc tố trong cơ thể anh ta”
Thẩm Hạ Lan chợt nhớ đến hương trầm trong cung Phương Nguyên, cô không rõ Phương Nguyên có thật sự trúng độc không, bây giờ nghe Lăng Thiên Vũ nói thế, xem ra là thật rồi.

“Tôi sẽ đưa cho anh ấy.”
“Chú ý an toàn”
Lăng Thiên Vũ xoa đầu Thẩm Hạ Lan rồi chạy thật nhanh trước khi Diệp Ân Tuấn nổi giận, biến mất ngay trước mắt họ.

Hai mắt Diệp Ân Tuấn như trúng độc, còn Thẩm Hạ Lan thì lại hơi buồn bực.

Lăng Thiên Vũ làm cái quái gì vậy?.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,527
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2551: 2551: Chương 2548





Xoa đầu cô như trẻ con vậy?
“Tóc rối rồi!”
Diệp Ân Tuấn có chút tức tối tiến lên, vuốt mạnh chỗ tóc của Thẩm Hạ Lan mà Lăng Thiên Vũ vừa chạm vào hai cái, giống như chỉ có như vậy mới có thể lau sạch hơi thở của Lăng Thiên Vũ.

Đáng ghét!
Lăng Thiên Vũ đó coi anh là người chết sao?
Lại dám trêu chọc người phụ nữ của anh ngay trước mặt anh như thế.

Sau khi về nước, anh nhất định phải dạy dỗ Lăng Thiên Vũ này tử tế mới được.

Diệp Ân Tuấn thầm nghĩ, sắc mặt có chút bất thiện, dù đồ hóa trang cũng không che giấu được sát ý và ghen ghét của anh vào lúc này.

Thẩm Hạ Lan cảm thấy hơi buồn cười, lại sợ kích thích Diệp Ân Tuấn, nên chỉ có thể chịu đựng.

“Được rồi, chúng ta cũng ra ngoài đi, cũng không biết phía Thanh Loan và anh họ thế nào rồi.


Hiện cứ chờ sau khi Lăng Thiên Vũ đưa người ra ngoài, chúng ta sẽ lập tức bắt đầu kế hoạch nhằm vào Vu Phong.

Vừa vặn, anh ta đã cho em mấy viên thuốc, chúng ta có thể tiện tay cho vào rượu của Vu Phong, sau đó thần không biết quỷ không hay bắt anh ta trói lại.

Anh thấy thế nào?”
Thẩm Hạ Lan nghĩ đến kế hoạch của mình, mà không hề chú ý đến sắc mặt Diệp Ân Tuấn rất khó coi.

“Anh nhớ thuốc độc mà em cho Phương Thiến cũng là anh ta cho?”
“Vâng.”
Thẩm Hạ Lan khẽ gật đầu, không rõ tại sao Diệp Ân Tuấn lại đột ngột hỏi chuyện đó.

Sắc mặt Diệp Ân Tuấn lại trở nên khó coi hơn.

“Lần trước anh ta cũng đối với em như vậy hả?”

“Như nào?”
Thẩm Hạ Lan hơi mờ mịt, lập tức nhớ tới hành động vừa rồi của Lăng Thiên Vũ đối với mình, vội nói: ‘Không hề, không hề, lần trước anh ta rất bình thường, ai biết lần này anh ta uống phải thuốc điên gì?”
“Sau này cách xa anh ta một chút.”
Thẩm Hạ Lan nhìn dáng vẻ tức tối của Diệp Ân Tuấn, không khỏi buồn cười, nhưng cuối cùng vẫn nhịn được.

“Vu Phong không dễ đối phó như vậy, hạ độc trong rượu của anh ta cũng không chắc chắn thành công.

Trước tiên, chúng †a vẫn cứ tìm một căn phòng để ẩn náu đã, rồi xem tình hình mà hành động.”
“Được”
Đối với hành động này, Thẩm Hạ Lan vẫn nghe lời Diệp Ân Tuấn.

Hai người nhanh chóng tìm được một con đường nhỏ, đi theo mấy người phục vụ và giúp việc tiến vào đại sảnh, nhân lúc mọi người không để ý đi đến một gian phòng.

Diệp Ân Tuấn lợi dụng máy tính ảo trong †ay vô hiệu hóa camera giám sát, rồi mới yên tâm ngồi trên ghế sô pha.

“Em có đói không? Anh đi chuẩn bị cho em chút đồ ăn nhé?”
Diệp Ân Tuấn nhìn Thẩm Hạ Lan, lo lắng hỏi.

“Không cần đâu, em tạm thời không đói bụng, có điều gian phòng này không tệ, chắc là phòng khách, dùng cho người uống nhiều nghỉ ngơi nhỉ?”.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,527
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2552: 2552: Chương 2549





“Có lẽ vậy.”
Diệp Ân Tuấn cũng không rõ chuyện này lắm.

Bên ngoài không ngừng đủ loại lấy lòng.

Thẩm Hạ Lan nhìn qua khe cửa ra ngoài, thấy một người đàn ông đeo mặt nạ bị một đám người vây quanh, cả người toát ra vẻ xa cách.

“Đó chính là thế thân của Lăng Thiên Vũ à? Nhìn qua cũng không khác lời đồn lắm.”
Thẩm Hạ Lan kích thích Diệp Ân Tuấn.

Từ khi Lăng Thiên Vũ bắt đầu chạm vào Thẩm Hạ Lan vừa nấy, Diệp Ân Tuấn đã cảm thấy rất khó chịu và tức giận, bây giờ lại thấy Thẩm Hạ Lan rất quan tâm Lăng Thiên Vũ này thì không khỏi nói: “Tên thư sinh đó có gì tốt?”
“Thư sinh à?”
Thẩm Hạ Lan hơi sững sờ, lập tức nhớ tới đúng là dáng dấp Lăng Thiên Vũ rất trắng trẻo.


Thật ra bốn chữ bạch diện thư sinh rất thích hợp với anh ta.

Thấy Thẩm Hạ Lan giống như đang nghiêm túc suy nghĩ về dáng vẻ của Lăng Thiên Vũ, Diệp Ân Tuấn lập tức nổi giận.

“Không được nghĩ đến anh ta!”
Anh bỗng kéo Thẩm Hạ Lan vào trong ngực, dáng vẻ bá đạo đó khiến Thẩm Hạ Lan không biết nói gì.

“Em là vợ anh, anh sợ cái gì?”
“Ai sợ? Anh chỉ không muốn em nghĩ đến người đàn ông nào khác ngoài anh.”
Diệp Ân Tuấn chưa từng biết mình cũng hẹp hòi như vậy, Thẩm Hạ Lan đối xử với người khác đều có chừng mực, nhưng sao lại quan tâm và có hứng thú với Lăng Thiên Vũ này như vậy chứ?
Anh ít nhiều cảm nhận được nguy cơ.

Thẩm Hạ Lan có chút buồn cười nói: “Anh đừng ngây thơ như vậy được không?”
“Dù sao thì anh không cho phép.


Sau này nếu anh ta còn dám xoa đầu em nữa thì anh sẽ phế tay của anh ta.”
Ánh mắt Diệp Ân Tuấn lóe lên vẻ ác độc, nhìn không hề giống như chỉ nói suông.

“Được, được, được, vừa rồi là do bản thân em không đề phòng, lần sau sẽ không xảy ra chuyện đó nữa, em cam đoan sẽ không để bất kỳ kẻ nào sờ đến đầu em nữa, được chưa.”
Thẩm Hạ Lan an ủi Diệp Ân Tuấn như trấn an một đứa bé, lại cảm thấy người như Diệp Ân Tuấn thật quá đáng yêu.

“Vậy em không đền bù cho anh một chút à?”
Diệp Ân Tuấn ôm chặt lấy eo Thẩm Hạ Lan, vây cô trên cửa phòng.

Sau lưng là cửa phòng lạnh lẽo, phía trước là cơ thể nóng rực của Diệp Ân Tuấn †ạo thành hai cực băng hỏa, khiến Thẩm Hạ Lan cảm giác có chút khô nóng.

Huống hồ lúc này, đồ vật nơi nào đó của Diệp Ân Tuấn đã không an phận cũng rục rịch ngóc đầu dậy, Thẩm Hạ Lan lập tức đỏ mặt.

“Cũng đã là vợ chồng già rồi, anh có thể đứng đắn một chút hay không? Bây giờ, chúng ta đang ở hậu phương của kẻ địch, không chừng lát nữa sẽ bại lộ, mà anh còn có tâm tư nghĩ đến chuyện này?”
“Tại sao không có tâm tư nghĩ về chuyện này? Vợ chồng già thì thế nào? Ai quy định vợ chồng già thì không thể thân mật chứ? Hơn nữa, anh đang yêu cầu đền bù thôi mà.”
Dứt lời, môi mỏng của Diệp Ân Tuấn nhẹ nhàng rơi xuống..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,527
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2553: 2553: Chương 2550





Thẩm Hạ Lan vốn muốn từ chối, nhưng lại bị Diệp Ân Tuấn một tay cầm hai tay chụp trên đỉnh đầu, nụ hôn vốn được coi là dịu dàng kia lập tức biến thành mưa to gió lớn cuốn sạch Thẩm Hạ Lan.

Đầu óc cô lập tức trở nên trống rỗng, mặc cho Diệp Ân Tuấn mang theo cô cùng chìm nổi.

Đến tận khi Thẩm Hạ Lan thiếu dưỡng khí mới được Diệp Ân Tuấn buông ra, nhìn gương mặt đỏ bừng của cô, ánh mắt Diệp Ân Tuấn trầm xuống.

Dù đã qua lâu như vậy, anh vẫn không thể chống lại sự ngọt ngào và quyến rũ của Thẩm Hạ Lan, người phụ nữ này là uy hiếp duy nhất của anh, càng là báu vật đời này anh không muốn buông tay.

Tiếng tim đập như sấm, gõ vào màng nhĩ của nhau, Thẩm Hạ Lan tựa trong ngực Diệp Ân Tuấn cảm thấy hết sức an tâm, dù bên ngoài mưa to gió lớn, nguy cơ tứ phía, chỉ cần có anh ở dây, thì dường như tất cả đều sẽ ổn thỏa.

Bên ngoài, tiếng người huyên náo, tiếng ca nổi lên bốn phía.

Thẩm Hạ Lan được Diệp Ân Tuấn ôm ngang lên đặt xuống giường.


“Trước tiên, em nghỉ ngơi một lát đi, lát nữa chúng ta phải hành động, đừng để đến lúc đó không có thể lực.

Hay là anh ra ngoài tìm cho em ít đồ ăn nhé, em vẫn chưa ăn gì cả.”
Nói xong, Diệp Ân Tuấn thật đứng dậy định đi ra ngoài, nhưng cánh tay đã bị Thẩm Hạ Lan giữ chặt.

“Thôi bỏ đi, bây giờ bên ngoài quá nguy hiểm, nếu như bị người ta nhận ra thì thảm rồi.

Em cũng không đói như vậy.”
“Không đói như vậy tức là có hơi đói, anh sao có thể để vợ mình đói bụng? Em yên tâm, anh sẽ nhanh chóng trở về.”
Diệp Ân Tuấn cưng chiều sờ lên mặt Thẩm Hạ Lan, sau đó đứng dậy từ cửa sổ nhảy ra ngoài.

Thẩm Hạ Lan muốn ngăn cản nhưng không kịp nữa.


Trong lòng ít nhiều cảm thấy có chút ngọt ngào, nhưng Thẩm Hạ Lan vẫn lo lắng.

Cô tựa ở khe cửa nhìn ra phía ngoài, liền phát hiện Lăng Thiên Vũ đã trở về.

Anh ta đứng bên cạnh Lăng Thiên Vũ giả, thay anh ta cản rượu, thuận tiện hấp dẫn ánh mắt mọi người.

“Các vị, mọi người cũng đã biết tính cách cậu Lăng của chúng tôi, tôi là trợ lý của cậu Lăng, có lời gì, chuyện gì cứ nói với tôi là được.”
Nhất thời, người của các gia tộc lớn đều đồng loạt vây lại.

Thanh Loan liếc nhìn đám người chạy theo Lăng Thiên Vũ như vịt, không khỏi cười lạnh một tiếng nói: “Dùng mặt nóng đi áp mông lạnh người ta, thật không biết đám người này nghĩ như thế nào? Dù sao cũng là bốn gia tộc lớn của nước T, dù Lăng Thiên Vũ kia có tài, có tiền thì thế nào? Đây chính là ném đi tự tôn của bản thân.”
Thúy ở bên cạnh phục vụ, nghe thấy Thanh Loan nói như vậy, thấp giọng nói: “Công chúa, thứ mỗi người cầu không giống nhau, cậu chủ nhà họ Lăng tuổi trẻ †ài cao, nếu có thể hợp tác với cậu ta, tiền đồ của bản thân gia tộc cũng sẽ tiến lên một nấc, không phải đến cả quốc chủ cũng hi vọng cậu chủ nhà họ Lăng có thể tham dự vào phương diện nghiên cứu quân sự sao?”
“Ba dám nghĩ dám làm, cũng không biết Lăng Thiên Vũ này có cho mặt mũi hay không.”
Thanh Loan là người kiêu ngạo, tự nhiên không quen nhìn người khác kiêu ngạo, nên không khỏi cảm thấy có chút chướng mắt với dáng vẻ vừa xuất hiện đã được mọi người vây quanh của Lăng Thiên Vũ, cô ta lại cảm thấy người trợ lý bên cạnh Lăng Thiên Vũ nhìn có vẻ thuận mắt hơn.

“Trợ lý kia tên gì?”.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,527
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2554: 2554: Chương 2551





“Lăng Duy, nghe nói là trẻ mồ côi cậu chủ mang từ cô nhỉ viện bên ngoài về, lớn lên bên nhau từ nhỏ.”
Thúy đúng là biết được khá nhiều chuyện của nhà họ Lăng.

“Trẻ mồ côi sao?”
Thanh Loan nhìn Lăng Thiên Vũ thành thạo giữa những người vây quanh, chuyện †rò vui vẻ, nhìn thế nào cũng không thấy giống trẻ mồ côi.

Huống hồ túi da tốt kia lại khiến người ta vui tai vui mắt, không kém cạnh Diệp Ân Tuấn.

Thấy Thanh Loan dừng mắt trên người Lăng Thiên Vũ, Thúy vội vàng hỏi: “Công chúa, cô cảm thấy hứng thú với trợ lý Lăng ~ Lăng Duy không?”
“Thế nào? Cô định làm mối cho tôi à?”
Dù mỉm cười, nhưng ánh mắt Thanh Loan lại khiến Thúy ngây ra một lúc, sau đó sợ hãi nói: “Tôi không dám, có điều em trai tôi quen với Lăng Duy trợ lý Lăng này, nghe nói hầu hết mọi việc của cậu chủ nhà họ Lăng đều do anh ta quyết định, cũng là bác Sĩ.

Thanh Loan hơi nhíu mày, lập tức thấy Phương Chính bưng ly rượu đi tới.


“Diên Ly, làm sao lại đứng một mình ở góc này, cũng không đi nói chuyện với mọi người, con xem con đứa bé này, tuổi còn trẻ mà lại sống như người già vậy, đi, kính cậu chủ nhà họ Lăng ly rượu, cũng trẻ ngang nhau, tiếp xúc nhiều một chút cũng tốt.”
Dứt lời, Phương Chính đưa ly rượu trong tay cho Thanh Loan.

Thanh Loan hơi sững sờ, lập tức hiểu ý của Phương Chính.

Lão già này!
Bản thân không lôi kéo được Lăng Thiên Vũ, lần này lại định để cô ta dùng mỹ nhân kế với Lăng Thiên Vũ ư?
Người đàn ông xấu xí dung mạo bị hủy như vậy, cho dù tài trí hơn người, gia tài bạc triệu thì như thế nào?
Phương Diên Ly thật chướng mắt.

Cô ta là người cuồng nhan sắc không được à?
Có điều ánh mắt Phương Chính mang ý tứ rất rõ ràng, mình không đi cũng phải đi.

“Được”
Thanh Loan nhận ly rượu từ trong tay Phương Chính, khóe môi mang theo vẻ châm chọc.


Nếu cô ta đoán không sai, e là trong ly rượu này có cho thêm dược rồi.

Dù gì cô ta cũng là công chúa của một nước, vì lôi kéo một thương nhân thế mà còn phải tự hủy trong sạch sao?
Ha hat Thanh Loan vốn không có cảm tình với Phương Chính, bây giờ càng hết sức chán ghét.

Để cô ta đi lấy lòng một người đàn ông xấu xí?
Nằm mơ đi!
Thanh Loan bưng ly rượu, từng bước đi về phía Lăng Thiên Vũ.

Người chung quanh nhìn thấy Thanh Loan bưng ly rượu đến, không khỏi sửng sốt một chút, mấy người Phương Viên và Vu Phong thì khinh thường hừ lạnh một tiếng.

Công chúa?
Chẳng qua là con cờ lấy ra thông gia và củng cố thế lực mà thôi, thật tưởng mình có thể tự do tự tại mà sống hay sao?
Thanh Loan không phải không nhìn thấy ánh mắt những người khác, dù biết bọn họ nghĩ về mình như thế nào thì làm sao chứ?
Cô ta chợt quay người, đi về phía người hiện là trợ lý trong mắt người ngoài, đang nói chuyện vui vẻ, Lăng Duy.

“Trợ lý Lăng, có hứng thú uống một ly không?”.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,527
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2555: 2555: Chương 2552





Lăng Thiên Vũ nhận ra Thanh Loan, dù không có mấy cơ hội gặp mặt cô ta, nhưng anh ta đã từng nghiên cứu người phụ nữ này, thậm chí cũng từng chú ý, lúc này ở trong mắt người ngoài, mình chỉ là một trợ lý, lại không ngờ Thanh Loan sẽ đến vì anh ta.

Có chút thú vị!
“Có phải Ngũ công chúa kính rượu kính nhầm người rồi không? Cậu chủ nhà tôi đang ngồi ở bên kia kìa.”
Lăng Thiên Vũ hất cằm về phía thế thân cách đó không xa, khóe môi hơi nhếch lên, dáng vẻ vốn thanh lịch, lúc này đáy mắt lại có chút quyến rũ xấu xa, khiến Thanh Loan hơi sững sờ, lập tức cười nói: “Người bản công chúa muốn mời chính là anh, Thế nào? Anh không có gan uống hả?”
Thanh Loan có thể cảm nhận rõ ràng ánh mắt như kiếm sắc ra khỏi vỏ của Phương Chính ở phía sau lưng, hận không thể đâm thủng cô ta, nhưng mà vậy thì như thế nào chứ?
Ông ta là ba cô ta thì như thế nào?
Chẳng lẽ ông ta muốn cô ta lấy ai thì cô ta cũng phải đồng ý à?
Thật đúng là buồn cười!
Cô ta có thể sống đến bây giờ không hề liên quan đến Phương Chính.

Nếu ông ta đã hi vọng mình có thể xây dựng quan hệ với cậu chủ nhà họ Lăng như vậy, thì cô ta càng không thỏa mãn ước nguyện của ông ta.

Cô ta cứ tìm trợ lý nhỏ bé, một trẻ mồ côi thế thân bi thảm, xem Phương Chính có thể làm gì cô ta nào?

Không thể không nói, hiện Thanh Loan đang phản nghịch, càng không thể càng muốn làm, nhưng tính cách bướng bỉnh này của cô ta lại khiến khóe môi Lăng Thiên Vũ hơi nhếch lên.

“Lá gan, tôi thực sự chưa có thứ này.”.

Chương mới nhất tại ++ trùmtru уệИ.

V Л ++
Lăng Thiên Vũ cười một tiếng đầy quyến rũ, ngay cả Thanh Loan cũng không khỏi ngây ra một lúc.

“Thì ra là kẻ hèn nhát.”
“Sai rồi, Ngũ công chúa kính rượu, tất nhiên tôi phải uống.”
Dứt lời, Lăng Thiên Vũ nhận lấy ly rượu trong tay Thanh Loan, đặt dưới mũi ngửi một cái.

Thuốc kích dục thật mạnh!

Xem ra Phương Chính này đúng là gấp gáp.

Khóe môi Lăng Thiên Vũ nhếch lên nụ cười quyến rũ, bất chợt tiến lên một bước, to gan ôm lấy eo thon của Thanh Loan kéo vào trong ngực, hơi thở ấm áp lập tức đập vào mặt.

“Công chúa, trong rượu này đã bỏ thêm thuốc, cô chắc chắn để tôi uống sao?”
Âm thanh Lăng Thiên Vũ vang lên bên tai Thanh Loan.

Quả nhiên!
Ánh mắt Thanh Loan có chút tức giận.

Vì đạt được lợi ích của mình, Phương Chính quả thật mặc kệ sống chết của cô ta, trước kia chẳng qua chỉ là phỏng đoán, bây giờ nghe Lăng Thiên Vũ nói như thế, lửa giận không khỏi bốc lên ngùn ngụt.

“Tôi đã nói chắc chắn, anh không dám à?”
Thanh Loan trần trụi dụ dỗ.

Lăng Thiên Vũ nhìn Phương Chính phía sau Thanh Loan, nụ cười có chút xấu xa.

“Nếu là thịnh tình của Ngũ công chúa, vậy tôi cung kính không bằng tuân mệnh.”.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,527
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2556: 2556: Chương 2553





Nói xong Lăng Thiên Vũ ôm lấy Thanh Loan, đi về phía phòng nghỉ gần đó, còn đi làm cái gì, trong lòng mọi người đều rõ.

Hối hận không?
Thanh Loan không biết.

Cô ta nhìn xung quanh đại sảnh một hồi, ánh mắt mọi người nhìn cô ta hoặc là mang theo vẻ chế giễu, hoặc là thờ ơ, lạnh lùng khiến lòng người lạnh giá.

Đời này, cho tới bây giờ, cô ta mới chỉ yêu một người đàn ông, đáng tiếc bây giờ người đàn ông đó cũng không ở bên cạnh cô ta.

Thanh Loan nghĩ đến thân phận của mình, tình cảnh của mình, cho dù Diệp Ân Tuấn tiếp nhận mình, cũng không thể ở lại đây chung sống lâu dài với cô ta.

Huống hồ, người mà Diệp Ân Tuấn lựa chọn vốn không phải là cô ta.

Đã như vậy, chọn ai thì có gì khác biệt đâu? Tóm lại cái cung điện này quá lạnh lẽo, cô ta quá cô quạnh rồi.


Ánh mắt Thanh Loan hiện lên vẻ cô đơn, lập tức uống sạch rượu trong tay Lăng Thiên Vũ, khi Lăng Thiên Vũ còn chưa kịp ngăn cản, môi anh đào của cô ta đã trực tiếp ngăn chặn miệng Lăng Thiên Vũ, rượu vang ngọt ngào thuận tiện trượt vào khoang miệng Lăng Thiên Vũ.

Đôi mắt Lăng Thiên Vũ hơi trầm xuống.

Phương Chính tức đến mức sắp nổ phổi rồi.

“Phương Diên Ly, con xuống đây cho ba!”
Ông ta đối đãi Thanh Loan như thế, nhưng lúc này Thanh Loan dường như không nghe thấy, cùng Lăng Thiên Vũ làm chuyện trắng trợn.

Thấy vậy, Phương Chính không thể không nói với thế thân của Lăng Thiên Vũ: “Cậu Lăng, cậu cứ nhìn trợ lý của mình đè đầu mình như vậy sao?”
“Cậu ấy không đơn thuần là trợ lý của tôi, chỉ cần cậu ta vui vẻ, muốn làm gì tôi cũng không có ý kiến.”
Ánh mắt người đàn ông dưới mặt nạ hơi lóe lên một cái rồi lại trầm xuống như một bãi nước đọng.

Phương Chính vô cùng tức giận, đang định cho người tách Thanh Loan và Lăng Thiên Vũ ra thì hai người đã vào phòng, đồng thời khóa cửa lại.


Thuốc khiến cả hai đều có chút nhiệt tình.

Lăng Thiên Vũ có vẻ là công tử văn nhã, nhưng lúc này lại chống Thanh Loan ở trên cửa, bờ môi nóng bỏng vội vàng đòi hỏi.

Thẩm Hạ Lan buồn bực chết được.

Nhiều phòng như vậy, mà hai người kia thật biết chọn, lại có thể chọn đúng chỗ ẩn núp của hai người bọn họ, huống hồ một màn nóng bỏng như thế khiến cô không thể không ho khan thành tiếng.

“Này, hai người có thể tạm dừng một chút không?”
Thẩm Hạ Lan lúng túng mỉm cười.

Thanh Loan và Lăng Thiên Vũ hơi sững sờ, Thanh Loan như gặp quỷ lập tức đẩy Lăng Thiên Vũ ra.

“Tại sao cô lại ở đây?”
“Thật xin lỗi, thật ngại đã quấy rầy nhã hứng của cô, nhưng mà hai người chọn phòng cũng quá trùng hợp đi?”
Thẩm Hạ Lan bật cười lớn, sắc mặt Thanh Loan có chút u ám.

Lăng Thiên Vũ hơi sửng sốt, khi thấy là Thẩm Hạ Lan thì nở nụ cười xinh đẹp..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,527
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2557: 2557: Chương 2554





“Tôi còn tưởng hai người đã đi ra ngoài rồi, không nghĩ tới lại tránh ở đây, cũng không sợ bị người của Phương Chính nhìn thấy à?”
“Chúng tôi đang ở đây nghỉ ngơi một lát, chờ đến giữa bữa tiệc thì sẽ đi ra ngoài, tìm cơ hội bắt lấy Vu Phong.”
Thẩm Hạ Lan lại khá yên tâm về Lăng Thiên Vũ.

Thanh Loan thấy Lăng Thiên Vũ và Thẩm Hạ Lan có vẻ quen nhau thì không khỏi nhíu mày.

.

Truyện Hài Hước
“Người của cô à?”
“Nói đúng ra có lẽ là người của Ân Tuấn.”
Thẩm Hạ Lan không biết mình nói như vậy đúng hay không, nhưng Diệp Ân Tuấn cũng là người của chiến khu Đông Nam, hơn nữa quân hàm còn cao hơn Lăng Thiên Vũ, tất nhiên xem như người của anh đi.

Thanh Loan lại ngây ra một lúc.


“Anh? Là người của đại ca Diệp?”
“Không giống sao?”
Lăng Thiên Vũ vẫn mỉm cười, nhưng đáy mắt đã không còn tình dục.

Thanh Loan lại có chút kinh ngạc, người đàn ông có thể nhanh chóng điều tiết cảm xúc của mình như thế khiến cô ta cảm thấy có chút đáng sợ.

Vừa rồi Lăng Thiên Vũ cứ như người đàn ông thô lỗ điên cuồng, nhưng mà dáng vẻ trầm ổn bây giờ lại khiến người ta cảm thấy có chút áp bách.

Rốt cuộc người đàn ông này có thân phận gì?
Thanh Loan còn chưa hỏi, Thẩm Hạ Lan đã mở miệng.

“Lăng Thiên Vũ, chừng nào thì anh sẽ rời khỏi nơi này?”
“Sau khi bữa tiệc kết thúc sẽ đi.”
Thẩm Hạ Lan vạch trần thân phận của anh ta trước mặt Thanh Loan, nhưng Lăng Thiên Vũ lại không có cảm giác gì, trái lại Thanh Loan không khỏi kinh ngạc.


“Anh là Lăng Thiên Vũ? Vậy người đàn ông đeo mặt nạ kia là ai?”
Thẩm Hạ Lan lập tức ngây người.

Thanh Loan không biết thân phận Lăng Thiên Vũ?
Cô tưởng hai người bọn họ nhiệt tình như vậy đi vào là quen nhau.

Ý thức được điểm này, Thẩm Hạ Lan xin lỗi nói: “Thật xin lỗi, tôi không biết…”
“Không sao.”
Lăng Thiên Vũ cười cưng chiều với Thẩm Hạ Lan, sau đó mới nhìn Thanh Loan, gằn từng chữ: “Tôi là Lăng Thiên Vũ, nên tất nhiên người mang mặt nạ kia là trợ lý của tôi Lăng Duy.”
“Nhưng mà mọi người đều cho rằng anh ta mới là cậu chủ nhà họ Lăng.”
“Đó là ý của tôi, tiện cho tôi làm việc.”
Lăng Thiên Vũ không hề giấu diếm.

Sắc mặt Thanh Loan hơi nặng nề.

“Tôi đã biết bí mật của anh, anh định đối với tôi như thế nào?”
“Cô cảm thấy thế nào?”.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,527
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2558: 2558: Chương 2555





Lăng Thiên Vũ nhìn về phía Thanh Loan, ánh mắt mang theo ý cười, nhưng cũng mang theo áp lực bức người.

Thanh Loan không đoán ra rốt cuộc người đàn ông này nghĩ như thế nào, đành thấp giọng nói: “Tôi sẽ không nói ra bí mật này.”
“Nói miệng không bằng chứng, nhiều năm sống trong cung đình như vậy chẳng lẽ còn chưa dạy cho Ngũ công chúa cái gì gọi là người đời không đáng tin sao?”
“Vậy anh muốn giết tôi sao?”
Thanh Loan có chút phẫn nộ.

Cô ta lại có thể nhận nhầm Lăng Thiên Vũ như mọi người, nếu người trước mắt mới thật sự là Lăng Thiên Vũ, vậy tất nhiên cô ta không thể thực hiện kế hoạch trước đó, huống hồ, bây giờ Thẩm Hạ Lan còn ở bên cạnh, dù cô ta phóng túng thật hay chỉ là kế hoạch thì cũng phải từ bỏ rồi.

Nhưng mà nhìn Lăng Thiên Vũ có vẻ cũng không định buông tha cô ta.

Vậy phải làm thế nào?
Thanh Loan đang nghĩ ngợi, đã nghe Lăng Thiên Vũ nói: “Hay cô làm người phụ nữ của tôi đi, tôi khá yên tâm về người phụ nữ của mình.”
“Lăng Thiên Vũ!”

Thanh Loan cũng không biết là giận hay là thế nào, sắc mặt lập tức đỏ lên, càng có vẻ tức giận.

Thẩm Hạ Lan nhìn dáng vẻ đối chọi gay gắt của hai người họ, không khỏi nhìn ra có chỗ không giống.

Lăng Thiên Vũ này coi trọng Thanh Loan rồi hả?
Như thế không tệ đâu.

Chỉ cần Thanh Loan có tình yêu tốt đẹp, tất nhiên sẽ không nhớ thương Diệp Ân Tuấn nhà cô nữa, đến lúc đó cô cũng yên tâm một chút phải không?
Nghĩ vậy, Thẩm Hạ Lan vội vàng nói: “Tôi lại cảm thấy Lăng Thiên Vũ không tệ.

Thanh Loan, cô có thể cân nhắc một chút nha.”
“Cô cảm thấy anh ta không tệ thì cô gả cho anh ta đi, vừa hay nhường đại ca Diệp cho tôi, vẹn cả đôi đường.”
Thanh Loan không quan tâm lời của Thẩm Hạ Lan, lập tức oán giận đáp lại.

Thẩm Hạ Lan có chút buồn bực.


“Thanh…”
“Ngậm miệng!”
Thanh Loan sợ Thẩm Hạ Lan gọi ra biệt hiệu của mình, vội ngăn cô lại.

Dù Thẩm Hạ Lan có vẻ quen thuộc tín nhiệm Lăng Thiên Vũ, nhưng Thanh Loan lại không tin.

Một người đàn ông ngay cả Phương Chính cũng có thể lừa, cô ta cũng không cảm thấy người đàn ông này chỉ đơn là một bác sĩ như vậy.

Huống hồ Thẩm Hạ Lan cũng đã nói, anh ta là người của Diệp Ân Tuấn, nhớ tới anh ta mười sáu tuổi đã chuyển quốc tịch, không khỏi có chút nhíu mày.

.

ngôn tình sủng
“Bây giờ anh là người nước nào?”
“Nước Z.”
Lăng Thiên Vũ không hề giấu diếm, trong lúc nói chuyện với Thanh Loan đã tìm được hòm thuốc trong phòng nghỉ, may mà bên trong còn có mộ ống tiêm sử dụng một lần và thuốc có thể sử dụng.

“Hạ Lan, đưa viên kẹo mà tôi cho cô đây, viên màu xanh đó.”.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,527
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2559: 2559: Chương 2556





Nghe Lăng Thiên Vũ nói vậy, Thẩm Hạ Lan vội tìm ra viên màu xanh trong số kẹo mà Lăng Thiên Vũ cho cô đưa cho anh ta, Sau khi dùng nước hòa tan, Lăng Thiên Vũ cho vào trong ống tiêm, sau đó không nói gì giơ lên cánh tay Thanh Loan, trực tiếp đâm xuống.

“Anh làm gì thế?”
Thanh Loan muốn giãy dụa, lại không nghĩ rằng tự nhận là thân thủ rất tốt lại chẳng hề có tác dụng gì trước mặt Lăng Thiên Vũ.

Đôi tay mảnh khảnh có vẻ yếu đuối vô lực, nhưng lại giống như là kìm sắt giam chặt lấy Thanh Loan, đến tận khi nước thuốc chảy hết vào cơ thể mình, Lăng Thiên Vũ mới buông cô ta ra, đồng thời thấp giọng nói: “Vừa rồi trong rượu có thuốc kích dục, nếu tôi không tiêm thuốc giải cho cô thì lát nữa cô sẽ làm trò hề.

Loại thuốc này hết sức ghê gớm, sẽ khiến người ta mất đi thần trí.”
Anh ta vừa dứt lời, Thẩm Hạ Lan lập tức ngây người.

Chuyện gì đã xảy ra?
Thuốc kích dục?
Hai người Thanh Loan và Lăng Thiên Vũ?

Như vậy rốt cuộc là cô đã cứu Thanh Loan hay là làm hỏng chuyện tốt của bọn họ thế?
Thẩm Hạ Lan nghĩ mãi mà không hiểu, cô đang kinh ngạc sững sờ thì đã thấy Thanh Loan có chút nổi giận, rồi đi thẳng về phía Lăng Thiên Vũ.

Thanh Loan không nhiều lời, trực tiếp tấn công vào mặt Lăng Thiên Vũ, nhìn Lăng Thiên Vũ như không để ý nhưng khi Thanh Loan tấn công, anh ta đã lập tức đổi hướng, cánh tay dài túm lấy cánh tay Thanh Loan kéo cô ta vào lòng mình.

“Ngũ công chúa làm gì vậy? Lẽ nào là vì tôi không thể làm thuốc giải cho cô nên cô thẹn quá hoá giận? Nếu ngũ công chúa thật sự có ý này thì tối nay tôi có thể dành cả đêm để thảo luận cùng cô đấy.”
“Không biết xấu hổ!”
Cho dù lúc trước Thanh Loan từng có suy nghĩ này, nhưng bây giờ cô ta cũng sẽ không thừa nhận.

Cô ta đúng là bị mù nên mới cảm thấy Lăng Thiên Vũ thanh cao như ngọc, thậm chí còn hoang tưởng muốn qua đêm với anh ta.

Người đàn ông này bây giờ làm gì có dáng vẻ thanh cao chứ? Anh ta rõ ràng là một con cáo gian xảo, khoác lên mình bộ lông tuyệt đẹp để làm mọi người hoang mang.


Thẩm Hạ Lan nhìn hai người như đang tán tỉnh lẫn nhau thì cảm thấy mình ở đây đúng là dư thừa, nhưng cô lại không thể ra ngoài, làm sao bây giờ?
Cô đang suy nghĩ thì Diệp Ân Tuấn nhảy vào từ cửa sổ, nhìn thấy cảnh này thì hơi sửng sốt.

“Chuyện gì xảy ra vậy?”
Giọng anh không lớn, anh kéo Thẩm Hạ Lan lại, không quấy rầy hai người đang “đánh nhau”.

Lăng Thiên Vũ đã thấy Diệp Ân Tuấn nhưng không có thời gianh rảnh để nói, còn Thanh Loan thì đang tức giận nên đương nhiên không để ý đến người khác, đây là lần đầu tiên cô ta vì người khác mà xem nhẹ Diệp Ân Tuấn.

Thẩm Hạ Lan nhỏ giọng kể lại một lượt, khoé môi Diệp Ân Tuấn hơi nhếch lên.

“Lăng Thiên Vũ, chăm sóc ngũ công chúa cho tốt nhé, cô ấy là em gái tôi đấy.”
Diệp Ân Tuấn nói xong thì ôm Thẩm Hạ Lan quay người nhảy khỏi cửa sổ.

Thanh Loan nghe thấy giọng Diệp Ân Tuấn thì khựng lại, khi quay đầu thì thấy anh đã đưa Thẩm Hạ Lan đi.

Anh cứ vậy bỏ cô lại sao?.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,527
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2560: 2560: Chương 2557





Cái gì gọi là Lăng Thiên Vũ chăm sóc cô cho tốt?
Anh nóng lòng tiễn cô ta đi thế à?
Mặc dù Thanh Loan đã từ bỏ ý định với Diệp Ân Tuấn, nhưng tình huống lúc này vẫn khiến lòng cô ta cảm thấy rất khó chịu.

Mắt cô ta lập tức đỏ lên.

Lăng Thiên Vũ thấy cô không đánh nữa thì nhỏ giọng hỏi: “Cô thích Diệp Ân Tuấn?”
“Liên quan gì đến anh?”
Thanh Loan tức giận không có chỗ nào để trút, bây giờ Lăng Thiên Vũ chủ động tới cửa, đương nhiên cô sẽ không khách sáo.

“Quên anh ấy càng sớm càng tốt, anh ấy không hợp với cô.

Hơn nữa anh ấy là chồng Thẩm Hạ Lan, tôi cũng không cho phép cô nhòm ngó anh ấy.”

Lời này của Lăng Thiên Vũ khiến Thanh Loan hơi ngạc nhiên.

“Sao anh luôn nghĩ thay cho Thẩm Hạ Lan như thế? Sao? Anh cũng thích cô ấy? Thích thì theo đuổi đi, rụt rè như vậy có phải cảm thấy mình cực kỳ vĩ đại không? Lăng Thiên Vũ, anh không cảm thấy mình rất giả tạo sao?”
Lăng Thiên Vũ cười: “Ai bảo cô là tôi thích Thẩm Hạ Lan? Cho dù thích thì cũng không phải kiểu thích giữa nam và nữ, người tôi thích là ngũ công chúa cơ.”
“Không được nói linh tinh!”
Thanh Loan quát lên, nhưng trong lòng lại hơi bất ngờ.

Lăng Thiên Vũ thích cô ta?
Đùa gì vậy?
Đây là lần đầu tiên hai người họ gặp nhau, đừng nói với cô rằng anh ta đã yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên đấy chứ?
Cho dù là vậy thì cô cũng không chấp nhận.

Mạch suy nghĩ của Thanh Loan bay xa, đúng lúc này lại thấy Lăng Thiên Vũ đi về phía mình.


“Anh định làm gì?”
Người đàn ông trước mặt nhìn yếu ớt nhưng từ trận chiến vừa rồi, Thanh Loan biết anh ta là người từng luyện võ! Hơn nữa cô đánh không lại anh ta!
Đây mới là điều khiến cô bực bội nhất.

Lăng Thiên Vũ nhìn vẻ mặt cảnh giác của Thanh Loan thì bật cười: “Tôi muốn làm gì cô không biết à? Người bên ngoài đều biết chúng ta định làm gì.

Tuy tôi đã giải được dược tính cho cô, nhưng thấy cô si mê Diệp Ân Tuấn như thế, tôi cảm thấy vẫn nên biến cô thành người phụ nữ của tôi thì an toàn hơn.”
“Anh dám!”
Thanh Loan bỗng nhảy ngược lại phía sau.

Rốt cuộc điều gì khiến cô cảm thấy Lăng Thiên Vũ là người vô hại chứ? Cảm xúc nào khiến cô nghĩ rằng mình có thể có một cuộc nhân duyên ngắn ngủi với Lăng Thiên Vũ chứ?
Người đàn ông trước mặt giống như một thợ săn, mà cô trở thành con mồi, giãy giụa không thoát, cực kỳ sợ hãi.

Đây là lần đầu tiên Thanh Loan cảm nhận được nỗi sợ hãi đến từ một người đàn ông.

Cô xoay người muốn chạy, nhưng Lăng Thiên Vũ đột nhiên túm lấy cổ áo cô, kéo cô vào lòng..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,527
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2561: 2561: Chương 2558





Mùi nước hoa Cologne nhà nhạt khiến Thanh Loan hơi phản cảm, cô vô thức muốn phòng bị nhưng đã muộn, chỉ cảm thấy cổ đau nhói sau đó ngất đi, mềm nhũn ngã vào lòng Lăng Thiên Vũ.

Đôi mắt đẹp của Lăng Thiên Vũ thoáng qua một tia xót xa, nhưng khoé môi lại cong lên, tự nói một mình: “Cô gái ngốc, người mà Lăng Thiên Vũ tôi thích sao có thể dễ dàng để cô ấy đi chứ? Tôi nói thích em là thích em, sao em lại không tin tôi?”
Nói xong anh ta đặt Thanh Loan xuống giường, kéo chăn lên đắp cho cô, đồng thời ấn vào huyệt ngủ của cô, lúc này mới lấy một chiếc máy tính từ bên cạnh ra, nhanh chóng gõ phím, một loạt mã nhấp nháy, không lâu sau anh ta đã chuyển sang màn hình của Hoắc Chấn Hiên.

Hình đại diện của Hoắc Chấn Hiên hiện lên rõ ràng trên màn hình máy tính.

“Thiên Vũ, người của chú vừa đón những cô gái kia và Phương Thiến rồi, bây giờ sẽ thu xếp người đưa họ về nước, để người nhà của họ đến nước chúng ta đón người, nhưng đồng thời, tốt nhất nên đưa bằng chứng phạm tội của Phương Chính về một cách nhanh chóng, nếu không ông ta mà cắn ngược lại nói rằng chúng ta bắt cóc những cô gái này thì dù có một trăm cái miệng, chúng ta cũng không nói lại được.”
“Chú ba yên tâm, những chuyện này Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn sẽ làm, chắc mọi chuyện sẽ sớm kết thúc thôi.

Tạm thời đừng để những cô gái kia liên lạc với gia đình, chờ có bằng chứng đã rồi tính.

Chú đưa họ về nước trước đi, bây giờ ở đây khá nguy hiểm, chú ở lại sẽ bị lộ.”
Lăng Thiên Vũ nói nhanh.


Nhưng Hoắc Chấn Hiên lại hơi lo lắng.

“Một mình cháu có ổn không?”
“Chú ba, mấy năm nay cháu đều một mình mà, chú quên rồi sao?”
Lăng Thiên Vũ nở nụ cười, nhưng nụ cười này lại có phần cô đơn và cay đắng.

Hoắc Chấn Hiên đột nhiên cảm thấy đau lòng.

“Chú nghe nói anh hai đã về nước, là Ân Tuấn và Hạ Lan tìm được anh ấy, hai đứa nó đã cử người đưa về Đế Đô tĩnh dưỡng rồi.

Tinh thần anh ấy không tốt lắm, bị giam mấy năm nay anh ấy đã bị tra tấn dã man, chắc gắng gượng được đến bây giờ cũng không dễ gì.

Vậy nên hiện giờ anh ấy vẫn chưa biết thân phận của cháu, nếu nói ra thì chú nghĩ anh ấy sẽ đến tìm cháu ngay đấy.”

Lăng Thiên Vũ đột nhiên dừng lại.

“Ông ấy, vẫn ổn chứ ạ?”
“Chú không biết, chú cũng chưa được gặp, lần này về nước chú sẽ đi thăm anh ấy, chú chỉ muốn hỏi rằng chú có thể nói thân phận của cháu cho anh ấy không?”
Hoắc Chấn Hiên thận trọng hỏi.

Đôi mắt Lăng Thiên Vũ hơi trống rỗng nhưng lại ươn ướt.

“Chú ba, mẹ cháu là Tiêu Nguyệt đang ở bên cạnh ông ấy, nếu trạng thái tinh thần của ông ấy ổn định thì mẹ sẽ nói cho ông ấy rằng cháu là con trai của bà và Hoắc Chấn Ninh! Hơn hai mươi năm trước, khi mẹ Tiêu Nguyệt lén sinh cháu đã đi vào bước đường cùng, chỉ có thể giao cháu cho gia chủ nhà họ Lăng nuôi nấng, đồng thời tuyên bố với người ngoài rằng cháu là con riêng của gia chủ nhà họ Lăng, mục đích là giữ lại huyết thống của ba Hoắc Chấn Ninh của cháu.

Năm đó mẹ từng cứu gia chủ nhà họ Lăng nên nhà họ Lăng đối xử với cháu rất tốt, thật sự coi cháu như cậu chủ mà đối xử, nhưng ba ngày sau khi sinh cháu ra mẹ đã quay về nhận hình phạt rồi trở thành thất phu nhân của Phương Viên.

Bà ấy che giấu thân phận của cháu rất kỹ, đến giờ ngoài chú ra thì không còn ai biết, cháu nghĩ bà ấy có suy nghĩ của riêng mình.

Vậy nên chú ba à, dù cháu rất muốn về nhà họ Hoắc, trở thành Hoắc Thiên Vũ nhưng cháu cũng không muốn hại mẹ.

Chuyện có nói hay không để mẹ cháu quyết định đi ạ.”.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,527
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2562: 2562: Chương 2559





Không ai biết được nỗi đau trong lòng anh.

Mặc dù ở nhà họ Lăng không phải lo cơm ăn áo mặc, nhưng từ nhỏ anh đã biết mình là người nhà họ Hoắc, là người nước Z, là con trai của Hoắc Chấn Ninh.

Vậy nên anh mới cố gắng học tập, năm mười sáu tuổi đi tìm Hoắc Chấn Hiên, chuyển đổi quốc tịch của mình về nước, lợi dụng cơi hội đi du học tham gia huấn luyện quân sự trong nước, trở thành một quân nhân xuất sắc.

Nhà họ Hoắc là gia đình quân nhân, trong người anh mang dòng máu của nhà họ Hoắc, đương nhiên anh cũng biết tín ngưỡng của mình nên là gì.

Mẹ nhẫn nhục chịu đựng bao nhiêu năm, người khác không biết nỗi khổ của bà, nhưng anh biết.

Bây giờ Phương Nguyên cũng bị cuốn vào vòng xoáy thị phi này, nhưng Lăng Thiên Vũ không thể không nghiêm túc nhìn nhận.

Tuy anh hận Phương Chính, cũng muốn một dao giết chết ông ta, nhưng Phương Nguyên lại là em trai cùng mẹ khác cha với anh, là em trai ruột!
Anh không thể mặc kệ sự sống chết của Phương Nguyên.

Chỉ là bây giờ chưa phải lúc để nói những lý do này với họ mà thôi.

Lăng Thiên Vũ trăm mối bận tâm, Hoắc Chấn Hiên bên này lại càng đau đớn, xót xa.


“Được, nghe theo cháu, nhưng cháu thực hiện nhiệm vụ nhất định phải cẩn thận.

Bên phía Hạ Lan và Ân Tuấn cũng rất nguy hiểm, chú đã nhận được lệnh của quân khu, hành động lần này hai đứa hợp sức hoàn thành nhé.

Thiên Vũ, chú không muốn người nhà chúng ta lại gặp chuyện nữa, bao gồm cả cháu, biết không?”
“Cháu biết rồi chú ba.

Chú yên tâm, có cháu ở đây Hạ Lan và Ân Tuấn sẽ không có chuyện gì đâu.

Đúng rồi, cháu phải cúp máy đây, khi nào chú về nước thì nói với mẹ giúp cháu là có thể cháu sẽ dẫn con dâu về ra mắt bà ấy đó.”
Nói xong Lăng Thiên Vũ liếc nhìn Thanh Loan đang ngủ, khóe môi hơi nhếch lên.

“Hả?”
Hoắc Chấn Hiên hơi ngạc nhiên.

Mấy năm nay Lăng Thiên Vũ luôn đắm chìm trong nghiên cứu y học, ông chưa nghe nói anh có tình cảm với bất kỳ cô gái nào, sao đột nhiên lại có bạn gái đưa về?
Lăng Thiên Vũ không quan tâm Hoắc Chấn Hiên nghĩ gì, anh cắt nguồn điện rồi xoá sạch mọi dấu vết, tiếp đó đi đến nằm xuống bên cạnh Thanh Loan.

Mùi thơm riêng biệt trên người cô tràn ngập trong khoang mũi, Lăng Thiên Vũ rất thích.


Anh bắt đầu có cảm tình với cô từ khi nào?
Ký ức của Lăng Thiên Vũ đột nhiên trở lại thanh xuân năm mười tám tuổi.

Anh thực hiện nhiệm vụ mà đánh liều, bị thương ngã ở bên đường, khi đau đớn sắp mất đi ý thức thì nghe thấy bên tai vang lên một giọng nữ dễ nghe.

“Này, anh chàng này đẹp trai thật đấy nhưng hơi bẩn.

Không biết cứu về có thể nuôi như thú cưng được không, hay là gửi vào nơi đặc biệt để làm cậu chủ kiếm cho mình ít tiền cũng được.”
Lúc đó Lăng Thiên Vũ bị những lời này làm cho tức đến ngất đi, khi tỉnh lại thì đã được cứu.

Anh biết cô gái cứu mình tên là Thanh Loan, biết cô thích uống trà, biết cô thích ăn sầu riêng, còn biết cô thích người đàn ông mà cô không thể với tới.

Những điều này anh biết qua quá trình bị Thanh Loan ngược đãi.

Tuy quá trình hơi đau đớn nhưng cũng khắc sâu trong tâm trí của anh.

Bây giờ anh nhận ra cô nhưng cô lại không nhớ anh.

Cô nhóc quỷ hành hạ anh nửa tháng giờ đã trưởng thành, nhưng trông cũng đã xinh đẹp hơn.

Tuy nhiên món nợ năm đó cũng phải tính kỹ càng.

Đáy mắt Lăng Thiên Vũ thoáng qua tia sáng không rõ..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,527
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2563: 2563: Chương 2560





Diệp Ân Tuấn mang theo Thẩm Hạ Lan ra ngoài và tìm một nơi bí mật để trốn, nhưng Thẩm Hạ Lan nhìn phòng của Thanh Loan với vẻ lo lắng: “Họ thực sự sẽ ổn chứ?”
Mặc dù cô hy vọng Thanh Loan có thể tìm được một nửa phù hợp và không còn thương nhớ chồng của cô nữa nhưng cô vẫn thật tâm lo lắng cho Thanh Loan.

Vấn đề tình cảm không phải là bạn thấy ai với ai đó hợp trông có vẻ hợp nhau thì nên yêu nhau mà nó giống như người đang uống nước vậy, nóng lạnh tự biết, về vấn đề này Thẩm Hạ Lan vẫn hy vọng Thanh Loan có thể tìm được tình yêu của riêng mình.

Diệp Ân Tuấn thấp giọng nói: “Ánh mắt Lăng Thiên Vũ nhìn Thanh Loan không bình thường, có lẽ anh ta thích cô ta.

Hơn nữa, anh cũng đã hỏi chú ba về tính cách của anh ta, chú ba nói anh ta là một người đáng tin.

Thanh Loan đã rất vất vả suốt nhiều năm rồi, nếu có thể tìm được hạnh phúc cho riêng mình thì đó là một ý kiến không tồi.


“Nhưng Lăng Thiên Vũ liệu có làm ra chuyện gì đối với cô ấy không?”
Nghĩ đến những gì Lăng Thiên Vũ nói về lọ thuốc, Thẩm Hạ Lan có phần không yên tâm.


“Yên tâm đi, Lăng Thiên Vũ sẽ không làm chuyện lỗ mãng như vậy đâu, cùng lắm là hù dọa cô ta một chút mà thôi, mấy năm nay cuộc sống của Thanh Loan quá suôn sẻ, sau lưng còn có sự ủng hộ của Kình Thiên Minh nên hiển nhiên sẽ tự cao tự đại.

Bây giờ có người khiến cô ta chịu khổ một chút cũng tốt.”
Diệp Ân Tuấn hiểu rất rõ điều này.

“Là anh cố ý?”
Thẩm Hạ Lan đã đoán được phần nào khi nhìn Diệp Ân Tuấn.

Nhưng Diệp Ân Tuấn lại cười nói: “Bây giờ em lại trở thành bạn thân của cô ta rồi à? Sao thế? Không sợ cô ta tơ tưởng đến chồng của em à?”
“Quả nhiên là anh cố ý mà!”
Thẩm Hạ Lan không thèm quan tâm những gì Diệp Ân Tuấn nói mà xoay người, nheo mắt quan sát tình hình bên ngoài.”
“Vu Phong rời khỏi bữa tiệc rồi.”
Vẻ mặt của Diệp Ân Tuấn cũng trở nên nghiêm nghị.

“Em ở yên đây, đừng nhúc nhích để anh đi theo xem thế nào.”
“Không được, em muốn đi với anh, đừng tưởng rằng em không biết anh muốn hành động một mình nhé.


Vu Phong bây giờ là mục tiêu chung của chúng ta.”
Thẩm Hạ Lan ôm tay Diệp Ân Tuấn.

Diệp Ân Tuấn bất đắc dĩ nhìn Thẩm Hạ Lan và đành phải thỏa hiệp.

“Được, nhưng em phải nghe lời anh.”
“Nói như thể em không nghe lời anh vậy đó.”.

Tiên Hiệp Hay
Thẩm Hạ Lan than thở, Diệp Ân Tuấn không khỏi mê mệt khi nhìn thấy biểu cảm nhỏ nhắn đáng yêu này Anh nắm tay Thẩm Hạ Lan, lặng lẽ đi theo sau Vu Phong.

Vu Phong đi ra phía sau nhưng càng đi càng ra chỗ vắng vẻ, hẻo lánh.

Thẩm Hạ Lan cùng Diệp Ân Tuấn chợt có dự cảm.

“Hạ Lan, nghe anh nói, tới khúc cua trước mặt em hãy tìm chỗ trốn.

Anh cứ cảm thấy hình như Vu Phong biết chúng ta ở phía sau rồi.”.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,527
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2564: 2564: Chương 2561





Thẩm Hạ Lan cũng có cảm giác này.

Lần này, cô không tranh cãi với Diệp Ân Tuấn nữa, mà ngoan ngoãn biến mất nhanh chóng khi đến khúc cua.

Vu Phong khẽ cau mày trước sự biến mất của Thẩm Hạ Lan, cuối cùng anh ta cũng dừng lại ở khu đất trống cách đó không xa.

Nơi này vô cùng trống trải, chẳng có chỗ nào để trốn cả, Diệp Ân Tuấn theo bản năng trốn ở sau cây cột, nghe được Vu Phong cười nhạo: “Xuất hiện đi.”
Diệp Ân Tuấn nghe vậy thì bình tĩnh bước ra.

“Tôi nên nói gì nhỉ? Lâu không gặp hay là hy vọng anh vẫn khỏe kể từ ngày chúng ta chia ra?”
Vu Phong cùng Diệp Ân Tuấn đã âm thầm giao đấu với nhau một thời gian.

Bây giờ họ có thể nói chuyện trực tiếp với nhau như vậy cũng hợp với câu nói đã lâu không gặp.

“Anh phát hiện ra chúng tôi từ khi nào?”

Diệp Ân Tuấn bình tĩnh hỏi, không chút kích động.

Vu Phong nhìn anh, nhìn người đàn ông đã trổ hết tài năng khi bị ba và bác mình tính kế, không thể không thừa nhận anh là một người ưu tú.

Nhưng tệ ở chỗ, người đàn ông này xuất sắc này lại là kẻ thù của anh ta.

“Tôi đã biết từ khi hai người vào phòng của thằng ba rồi.

Hoặc là Mặc Vân Thanh cũng được các người cứu đi?”
“Thế thì sao?”
Quả nhiên là khi đó.

Xem ra hệ thống an toàn bằng tia hồng ngoại này thật sự rất tân tiến, không ngờ hệ thống an ninh quân đội lại được Phương Chính sử dụng để theo dõi chính người của mình, nhưng cũng bất ngờ khi sự tồn tại của anh và Thẩm Hạ Lan lại bị bại lộ.

Cũng may hiện tại Thẩm Hạ Lan không ở đây nên Diệp Ân Tuấn cũng đỡ lo phần nào.


Vu Phong cười khẽ, đối phó với Diệp Ân Tuấn vui hơn nhiều so với cái tên ngốc Phương Viên đó.

Anh ta bình tĩnh lấy ra một điếu thuốc và châm lửa, thậm chí còn lịch sự đưa cho Diệp Ân Tuấn một điếu.

“Hút không?”
“Cai rồi.”
Diệp Ân Tuấn nhìn trái nhìn phải, tưởng rằng Vu Phong bố trí mai phục ở đây, nhưng không ngờ ở đây không có ai, hình như chỉ có một mình anh ta.

Anh ta cũng là một người can đảm.

“Anh dám gặp tôi một mình? Không sợ, tôi sẽ túm lấy anh ra ngay bây giờ à?”
“Không.”
Vu Phong rít một hơi rồi thản nhiên đáp, sau đó chỉ vào phiến đá bên cạnh, và tự mình ngồi xuống trước.

Diệp Ân Tuấn cũng không kênh kiệu nữa mà đi qua đó rồi cũng ngồi xuống.

Nhìn gần Vu Phong, phát hiện thật ra anh ta trông khá giống Phương Chính, nhưng vì quan hệ với bên họ mẹ nên ngoại hình của anh ta không quá nổi bật, nhưng ngoại hình của một người đàn ông không phải là điểm quyết định năng lực của anh ta, nếu Vu Phong là người tốt thì có lẽ cũng sẽ làm nên chuyện nhưng đáng tiếc.

Thấy Diệp Ân Tuấn đang quan sát mình, Vu Phong cũng không ngăn cản, mà thản nhiên nói: “Kỳ thật anh đáng thương còn tôi lẽ nào lại không đáng thương?.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,527
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2565: 2565: Chương 2562





Anh bị Phương Thiến gài bẫy, chí ít còn có người chở che anh lớn lên, còn tôi thì sao? Tôi có ba mẹ nhưng lại sống cuộc sống của một cô nhi, thậm chí ngay cả dòng họ của mình cũng phải che giấu.

Anh là cậu cả của nhà họ Diệp, không lo cái ăn cái mặc, còn tôi khi còn nhỏ vì một miếng ăn mà phải tranh giành thậm chí là phải đánh nhau, cả người đầy thương tích.

So ra tôi còn đáng thương hơn cả anh đấy, Diệp Ân Tuấn.”
“Không giống nhau, những gì tôi gặp phải đều do anh, ba của anh và bác của anh tính kế, đáng ra tôi cũng có thể sở hữu một gia đình hoàn hảo, có được cuộc sống ngọt ngào thay vì lao vào cuộc tranh giành mưu mô này nhưng vì các người mà tôi đã mất tất cả.

Đau khổ của anh là do ba và bác của anh tạo nên, là các người tự làm tự chịu.

Nếu trong tâm anh không có ác ý thì anh cũng được coi là một thế tử, việc gì phải sống hèn mọn như thế? Nếu muốn trách thì phải trách ba của anh, Phương Chính mới đúng.”
Diệp Ân Tuấn nói chuyện không không chút lưu tình.


Vu Phong ngây ra một lúc, lập tức cười khẩy nói: “Xem ra anh không có ý định giải hòa cùng tôi?”“
“Giải hòa? Anh đã làm nhiều chuyện sai trái, anh bảo tôi phải hòa giải như thế nào? Chưa nói tới việc chuyện tình cảm riêng tư, chỉ nói về thân phận, bổn phận của tôi không cho phép anh trốn tránh khỏi sự trừng phạt của pháp luật.”
Đừng tưởng rằng anh có thể trốn thoát nếu danh tính của anh bị bại lộ, quốc tịch của anh là ở đất nước của chúng tôi.

Những chuyện anh đã làm đều là tội lỗi nghiêm trọng.

Hiện giờ anh nghĩ anh về nước rồi, về tới quê hương rồi nhưng trên thực tế thì Vu Phong, anh đã đào thoát và rời khỏi đất nước, tội lỗi của anh là không thể tha thứ.

Nhiệm vụ và nghĩa vụ của tôi là dẫn độ anh về nước, để người dân trong nước xét xử và nhận hình phạt mà anh đáng phải nhận.”
Diệp Ân Tuấn là người có đức tin, huống hồ anh phải đòi lại công bằng cho những gì Vu Phong đã làm với anh, với Thẩm Hạ Lan, với nhà họ Tiêu và nhà họ Hoắc.

Ánh mắt của Vu Phong lạnh hẳn đi.


“Tôi vốn tưởng rằng có thể cùng anh trò chuyện vui vẻ, nếu anh thức thời thì tôi còn có thể cho anh vị trí các lão của nước T, anh không suy nghĩ lại sao?”
Diệp Ân Tuấn đột nhiên nở nụ cười.

“Vị trí các lão hẳn là một vị trí cao nhỉ? Theo tôi được biết, việc nhận chức này cần phải có sự đồng ý của quốc chủ? Sao anh có thể chắc chắn Phương Chính sẽ cho tôi làm các lão của nước T?”
“Ông ta? Ha ha.”
Vu Phong cười khẩy nói: “Tất cả đau khổ của tôi đều do ông ta gây ra, nếu nói là để bồi thường cho tôi và ba của tôi nhưng có gì đền bù nổi những gì mà tôi và ba tôi đã bị cướp mất suốt mấy năm nay chứ?
Ba của tôi vốn dĩ có thể làm một thân vương, tiêu diêu tự tại, có được sự tôn kính của mọi người ở trong nước, nhưng ông ấy đã phải từ bỏ thân phận của mình để trở thành một người tên là Hàn Khiếu.

Lại còn bảo mẹ tôi đi hầu hạ một người như Diệp Tri Thu.

Mặc kệ mục đích của ông ta là gì đi nữa thì cũng không nên lợi dụng người nhà chúng tôi như thế.

Một nhà ba người chúng tôi đã luôn bị ông ta lợi dụng, vị trí quốc chủ này là của ai còn chưa chắc đâu đấy.”
Diệp Ân Tuấn nghe ra được điều gì từ những lời này chứ, hiển nhiên là Vu Phong muốn mưu quyền soán vị..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,527
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2566: 2566: Chương 2563





“Nhưng chẳng phải tất cả những điều này đều do ba của anh tự nguyện sao? Phương Chính và ba của anh vì thèm muốn những mỏ khai thác của đất nước chúng tôi nên mới hy sinh như vậy, anh đang bất bình điều gì chứ?”
“Cam tâm tình nguyện? Ai nói với anh là ba của tôi cam tâm tình nguyện? Hết thảy những chuyện đó đều do Phương Chính ép buộc!
Năm đó tôi chưa được sinh ra, nhưng bác sĩ hoàng gia đã chẩn đoán tôi là một bé trai, Phương Chính đã dùng tính mạng của tôi để buộc cha tôi phải rời khỏi nhà, không thể không từ bỏ vương vị để đến nước Z của các người tìm kiếm tài phú.

Nhưng sau khi tôi được sinh ra thì sao? Để lợi dụng mẹ tôi, ông ta đã gửi tôi đến cô nhi viện ở nước Z, thậm chí còn nói với mẹ tôi rằng chỉ đến nước Z mới có thể tìm được tôi, lúc này mẹ tôi không thể không từ bỏ thân phận vương phi để đến đất nước các người.

Nếu không phải sự tính kế cùng bức bách của ông ta thì một nhà ba người chúng tôi sao có thể không được đoàn tụ nhiều năm như vậy chứ?
Bây giờ mẹ tôi đã mất, bà ấy chưa bao giờ được gặp lại ba tôi trước khi chết, ba tôi đã không trở về quê hương của mình suốt những năm qua, tất cả đều là do Phương Chính gây ra.

Bây giờ ông ta còn trơ trẽn nói muốn bồi thường cho tôi và ba tôi? Lấy cái gì bồi thường? Liệu một danh hiệu và một chút vinh hoa, phú quý có thể bù đắp cho tất cả những gì gia đình chúng tôi đã bỏ ra suốt nhiều năm qua? nước T này do ba tôi và mẹ tôi gánh vác.


Nếu ba tôi không mang lại cho ông ta một nguồn tài sản ổn định trong nhiều năm qua thì liệu ông ta có được địa vị như ngày hôm nay không?
Vị trí đó vốn dĩ phải là của tôi và ba tôi! Chờ ba của tôi tìm được lối vào mạch khoáng cùng phương pháp, thì không cần giữ lại Phương Chính nữa.

Về phần con cái của ông ta, tôi sẽ không giữ bọn họ lại, đặc biệt là Phương Nguyên.

Lúc nói tới cái tên Phương Nguyên, toàn thân Vu Phong toát ra cảm giác thô bạo.

Chính tên khốn kiếp này đã đâm mẹ anh ta một dao, giết chết bà, thù này anh ta nhất định phải báo, anh ta cũng muốn để Phương Nguyên nếm trải nỗi đau bị ngàn vạn nhát dao đâm.

Diệp Ân Tuấn khá là muốn cười.

Đây là thứ Phương Chính gọi là anh em một lòng?

Hóa ra một người khi đã đánh mất niềm tin thì anh ta thật sự có thể độc ác đến mức khiến người ta phải phẫn nộ.

Vu Phong có ý đồ với Phương Chính thì Phương Chính sao lại không có suy nghĩ đó với Phương Nghị và Vu Phong chứ?
Ông ta tuyệt đối không hiền lành như vẻ ngoài của mình.

Đầu óc Diệp Ân Tuấn xoay mòng mòng, anh đột nhiên cảm thấy lợi dụng oán hận đối với Phương Chính của Phương Nghị và Vu Phong có lẽ có thể thật sự hạ bệ được Phương Chính, hơn nữa mấy năm nay Phương Chính làm những gì, con của ông ta chưa chắc biết nhưng Phương Nghị nhất định là biết rất rõ.

Chỉ cần Phương Nghị có thể đưa ra chứng cứ thì Phương Chính dĩ nhiên là sẽ không thể trốn thoát được rồi.

Chỉ là tình huống hiện tại khiến anh hơi khó xử, anh nên làm như thế nào mới có thể khơi mào được khúc mắc giữa Phương Nghị cùng Phương Chính đây?
Vu Phong đợi mãi chẳng thấy Diệp Ân Tuấn nói chuyện nên không khỏi nhíu mày.

“Anh biết đấy, anh là một nhân tài, tôi không muốn đối phó với anh, chỉ cần anh phối hợp với tôi thì chúng ta đều có thể thắng trong cuộc chiến này.”
Đây mới là mục đích của Vu Phong..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,527
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2567: 2567: Chương 2564





Nhưng Diệp Ân Tuấn lại cười khẩy nói: “Cùng thắng? Nhiệm vụ của tôi là bắt anh về, anh có thể giúp tôi không?”
Vu Phong lập tức sầm mặt.

Có vẻ như chúng ta không thể đạt được thỏa thuận.

“Là anh suy nghĩ viển vông.”
Diệp Ân Tuấn không chút kiêng dè nói.

Một tia tàn nhẫn xẹt qua trong mắt Vu Phong: “Vậy đừng trách tôi không khách khí, người đâu bắt người lại cho tôi.”
Rất nhiều lính canh lập tức xông ra, hóa ra tất cả họ đều đang trốn ở đây.

Nhìn sơ thì thấy những kẻ này không giống lính canh của Phương Chính, chắc hẳn là người của Vu Phong.


.

Truyện Đô Thị
Phương Chính biết đám Diệp Ân Tuấn đang ở trong cung điện, nhưng Vu Phong không muốn giao anh cho Phương Chính, cho nên......!
Diệp Ân Tuấn nhanh chóng động não.

Anh không đánh lại những kẻ đang xông lên bắt mình mà vô cùng hợp tác để người ta bắt trói mình lại.

Vu Phong liếc nhìn xung quanh và cười nhạo: “Anh vẫn đang đợi Thẩm Hạ Lan tới cứu sao? Nói thật cho anh biết, Phương Nguyên đã bị Phương Chính theo dõi, chỉ cần cô ta vừa đến cửa cung điện của Phương Nguyên là sẽ bị người ta bắt lại ngay.

Giao cô nàng ngu xuẩn Thẩm Hạ Lan cho Phương Chính cũng chả sao, nhưng anh thì khác, anh chính là kỳ tài quân sự lại còn là người đứng đầu nhà họ Diệp, chỉ cần nắm anh trong tay thì dù có là một nhà quân sự tài hoa đi nữa thì tiền tài của anh đều là của tôi hết.”
Hóa ra đây mới là ý đồ của Vu Phong.


Lần này, Diệp Ân Tuấn thậm chỉ còn chả thèm nói.

Anh bị Vu Phong bắt đi, nhưng anh cũng lo lắng cho Thẩm Hạ Lan, vì sợ rằng Thẩm Hạ Lan sẽ thực sự đi tìm Phương Nguyên.

Thẩm Hạ Lan không có rời đi mà quan sát Vu Phong cùng Diệp Ân Tuấn nói chuyện với nhau từ xa, tuy rằng không biết bọn họ nói gì, nhưng Diệp Ân Tuấn không phản kháng đã khiến cô bất ngờ và trầm ngâm suy nghĩ.

Nếu Diệp Ân Tuấn ra tay, Vu Phong có thể không phải là đối thủ của Diệp Ân Tuấn, phải đến khi người của Vu Phong xuất hiện, Thẩm Hạ Lan mới hiểu được Diệp Ân Tuấn là vì bảo tồn thực lực, hoặc là tương kế tựu kế.

Nếu đúng như vậy thì cô xuất hiện sẽ đánh cỏ động rắn.

Nhìn thấy Diệp Ân Tuấn bị bắt, mặc dù đau lòng, nhưng cô vẫn còn lý trí, không vội vàng ứng cứu mà theo dõi từ xa.

Vu Phong không để Diệp Ân Tuấn ở lại trong cung, mà là đi theo đường nhỏ, lén bỏ người vào trong xe, thấp giọng nói: “Đưa đi.”
Như vậy là muốn sắp xếp cho Diệp Ân Tuấn ở ngoài cung.

Thẩm Hạ Lan nheo mắt, đang suy nghĩ không biết có nên rời khỏi đây hay không, nhưng cơ thể cô lại theo bản năng lăn tại chỗ một vòng, thừa dịp mọi người đang nghe Vu Phong nói chuyện ghé mình vào dưới xe ô tô..

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom