Cập nhật mới

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,075
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2528: 2528: Chương 2525





Người phụ nữ ngốc nghếch này!
Đáy lòng Diệp Ân Tuấn thầm mắng, nhưng vành mắt lại đỏ lên.

Anh ôm Thẩm Hạ Lan vào lòng, dịu dàng nói: “Được rồi Hạ Lan, kết thúc rồi.”
Không biết Thẩm Hạ Lan đã nghe thấy hay như thế nào, mà cuối cùng cả người cô cũng mềm nhũn, rồi tựa vào ngực Diệp Ân Tuấn.

Diệp Ân Tuấn ôm chặt cô, rồi ngửi mùi hương trên tóc cô, nhưng đáy mắt lại hiện lên tia tàn nhẫn.

Dám làm Hạ Lan của anh bị thương, anh nhất định phải chôn vùi căn phòng này của Phương Viên, kể cả Phương Viên anh cũng không bỏ qua.

Diệp Ân Tuấn nghe thấy người bên ngoài lục soát một lượt nhưng không tìm thấy gì nên rời đi, anh nhẹ nhàng đặt Thẩm Hạ Lan qua một bên, rồi một mình ra khỏi mật thất, bỗng kéo rèm cửa sổ, ngăn cản tia hồng ngoài ở bên ngoài.

Anh mặc kệ tia hồng ngoại này chừng nào quét qua, miễn sao có rèm cửa sổ thì chẳng ai biết ang đang làm gì ở bên trong.


Diệp Ân Tuấn lục soát kỹ lưỡng, rồi tiếp tục xâm nhập vào máy tính của Phương Viên, sau khi sao chép mấy tài liệu và tệp tin quan trọng, thì quay lại mật thất lần nữa.

Thẩm Hạ Lan đã tỉnh lại, thấy Diệp Ân Tuấn đi vào từ bên ngoài, thì hơi yếu ớt hỏi: “Anh đi đâu thế?”
“Anh đi lấy chút tin tức hữu ích, chúng ta vào trong xem thử rốt cuộc mật thất này có tác dụng gì đi.

Em vẫn ổn chứ? Có cần nghỉ ngơi một lát không?”
Cho dù bọn họ đã bị bại lộ, thì giờ mật thất này đã trở thành nơi ẩn náu của bọn họ, sẽ không dễ dàng bị người khác phát hiện.

Mặc dù Thẩm Hạ Lan còn hơi yếu ớt, nhưng cũng biết nếu nán lại đây quá lâu, sẽ càng bất lợi cho bọn họ.

“Em không sao, chỉ là vết thương có hơi đau, nhưng vẫn chịu đựng được.”
Đáy mắt Diệp Ân Tuấn thoáng qua tia đau lòng.

“Em leo lên đi, để anh cõng em đi.”

Trong mật thất là một hành lang rất rộng, không biết thông tới đâu.

Thẩm Hạ Lan vốn định kiên trì, nhưng thấy bộ dạng không thể thương lượng của Diệp Ân Tuấn, thì không làm kiêu nữa, mà dứt khoát trèo lên lưng anh.

Thẩm Hạ Lan lại được anh cõng đi lần nữa, trong lòng tràn đầy ngọt ngào.

“E rằng tấm lưng này của anh chỉ có thể bị em chiếm giữ làm của riêng.”
Thẩm Hạ Lan trêu chọc.

“Được.”
Diệp Ân Tuấn trả lời rất dứt khoát.

Thẩm Hạ Lan khẽ cười, cảm thấy vết thương trên cánh tay đã không còn đau nữa.

“Anh nói thử xem, rốt cuộc Phương Viên xây mật thất và hành lang dài như vậy để làm gì?”
“Anh không biết.”
Diệp Ân Tuấn lắc đầu đáp..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,075
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2529: 2529: Chương 2526





Ở đây không có người canh giữ, cũng không có hệ thống phòng ngự nào, như thể rất tự tin khi bên ngoài đã mở tia hồng ngoại, nhưng sự yên tĩnh ở trong này lại khiến người khác hơi bất an.

Thẩm Hạ Lan cũng cảm nhận được sự nguy hiểm.

Cô khẽ nói: “Không bằng anh đặt em xuống đi, nếu gặp phải chuyện gì thì chúng ta cũng có thể phản ứng nhanh chóng.”
“Không sao đâu.”
Diệp Ân Tuấn biết Thẩm Hạ Lan đang lo lắng cho anh, nhưng giờ sắc mặt trắng bệch của cô khiến anh không đành lòng.

Hai người tiến về phía trước tầm 100 mét, thì loáng thoáng nghe thấy tiếng nói chuyện.

Thẩm Hạ Lan vội ra hiệu bảo Diệp Ân Tuấn thả cô xuống, rồi hai người từ từ tới gần.

“Mấy người không được khóc! Nếu còn khóc nữa thì tôi sẽ giết chết các cô.”
Một giọng nói nghiêm nghị bỗng vang lên, khiến Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan ngừng bước.


Thẩm Hạ Lan nghiêng người nhìn về trước, rồi phát hiện ra bên trong có mười mấy người phụ nữ có quốc tịch khác nhau, giờ trên người chỉ còn lại đồ lót, đang cuộn mình trong lồng sắt lớn như chó lợn.

Mắt cô bỗng trở nên thâm trầm.

Cô vốn tưởng rằng bên trong có thứ gì bí mật không thể để cho ai biết, ai dè lại là hậu cung của tên biến thái Phương Viên kia.

Rồi cô nhìn thấy xung quanh chỉ có bốn năm tên thị vệ đang canh giữ, ai cũng nhàn nhã tự tại, thậm chí còn uống rượu đánh bài, có thể thấy bọn họ cho rằng ở đây là an toàn tuyệt đối, nên mới hời hợt như thế.

Diệp Ân Tuấn cũng khẽ cau mày.

Anh bỗng nhận ra một bóng dáng quen thuộc đang quét dọn trong đám thị vệ.

Bóng dáng đó hèn mọn, chói mắt như thế.


Người phụ nữ không cẩn thận chạm cây chổi vào ống quần một thị vệ, nên nhất thời chọc người kia nổi giận.

“Mẹ kiếp, mắt bà bị mù à? Không ngờ bà dám làm bẩn quần tôi, bà có biết cái quần này là do cậu ba đích thân tìm người đặt may không hả?”
Thị vệ đạp người phụ nữ ngã xuống đất.

Người phụ nữ rên rỉ, nhưng vội bò dậy, quỳ xuống trước mặt thị vệ như con chó, rồi nhanh chóng lau sạch bằng ống tay áo cho anh ta, miệng cũng hèn hạ xin lỗi.

“Xin lỗi, thị vệ Phương, tôi xin lỗi.”
“Bà xin lỗi có tác dụng gì không? Lau cái gì mà lau? Bà mau liếm sạch bằng miệng cho tôi.”
Nhưng thị vệ đó không muốn bỏ qua cho người phụ nữ, mà đá tiếp vào ngực, rồi nhổ nước bọt vào mặt bà ta.

Người phụ nữ không dám lau nữa, vội từ bỏ việc lau chùi, không ngờ lại nhấc ống quần của thị vệ Phương lên liếm thật.

Mấy thị vệ xung quanh nhất thời cười ha hả.

Một người ở trong đó càng lắc đầu nói: “Buồn cười quá đi mất, nghe nói bà ta từng là chủ mẫu nhà họ Diệp ở nước Z, cực kỳ nở mày nở mặt, lấn át tất cả, còn giờ sống như con chó vậy.

Chuyện này mà truyền ra ngoài thì ai tin cơ chứ? Nếu không phải cậu ba căn dặn không được tiết lộ tung tích của bà ta, thì tôi thật sự muốn quay lại cảnh này để mọi người cùng xem.”.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,075
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2530: 2530: Chương 2527





Người phụ nữ hơi ngẩn người, nhất thời lại bị thị vệ Phương dạy dỗ lần nữa.

“Bà đang nghĩ gì đấy? Còn dám thất thần? Tôi thấy bà chán sống rồi đó.

Mặc dù bà là người phụ nữ vừa già vừa xấu, nhưng các anh em đen tối ở đây, đều không thể quay về thân mật với người phụ nữ của mình, nên miễn cưỡng có thể xem bà là búp bê để phát tiết.

Anh em chúng tôi không thể chạm vào mấy người phụ nữ kia, nhưng bà thì khác.

Mau cút qua bên kia cởi đồ ra, rồi nằm sấp xuống để mấy anh em chúng tôi sảng khoái đi.”
Thị vệ Phương túm tóc người phụ nữ ngay, ép bà ngẩng đầu lên nhìn mình, cùng lúc đó, từ góc độ của Thẩm Hạ Lan, cuối cùng cũng nhìn thấy rõ gương mặt của người phụ nữ đó.

Cô bỗng hóa đá.


Không ngờ lại là Phương Thiến.

Mẹ nuôi Diệp Ân Tuấn.

Thẩm Hạ Lan vô cùng ngạc nhiên, vô thức nhìn Diệp Ân Tuấn, rồi phát hiện ra anh cũng đang nhìn chằm chằm bọn họ, ánh mắt cực kỳ lạnh lẽo.

Cô vội nắm chặt tay Diệp Ân Tuấn.

Tay anh rất rất lạnh, y như con người anh lúc này.

Lúc trước Phương Thiến được thả ra để làm mồi nhử, dụ người đứng sau bà ta ra, ai dè bà ta lại trốn thoát.


Khoảng thời gian này, mặc dù đã phát lệnh truy nã, nhưng hoàn toàn không có tin tức gì về Phương Thiến, Thẩm Hạ Lan không thể ngờ rằng bà ta lại ở chỗ Phương Viên, hơn nữa còn sống hèn mọn và thảm thương thế này.

Thẩm Hạ Lan biết, Diệp Ân Tuấn hận Phương Thiến, thậm chí mọi chuyện bà ta làm đối với nhà họ Diệp và đất nước, khiến người khác căm phẫn không thể tha thứ, nhưng dù gì bà ta cũng là mẹ nuôi của anh.

Thẩm Hạ Lan không biết, trong những năm âm mưu vẫn chưa chính thức triển khai, Phương Thiến có thật lòng đối xử với Diệp Ân Tuấn hay không, nhưng anh thì có tình cảm với bà.

Phương Thiến có thể bị pháp luật trừng phạt, bắn tử hình, nhưng là bà từng là chủ mẫu nhà họ Diệp, mẹ nuôi Diệp Ân Tuấn, lẽ ra bà không nên bị sỉ nhục như vậy.

Lúc Thẩm Hạ Lan vẫn chưa nghĩ ra cách, thì Phương Thiến bỗng vùng vẫy.

“Phương Chúc, cậu dám!”
Phương thị vệ chính là Phương Chúc, giờ nghe thấy Phương Thiến dám gọi thẳng tên mình ra, thì không khỏi vung một cái tát.

“Không ngờ bà dám gọi tên tôi ra, bà thật sự cho rằng bà vẫn là chủ mẫu nhà họ Diệp như trước kia à? Tôi thấy mấy năm qua bà ăn ngon mặc đẹp, đã khiến bà quên mất thân phận thật sự của mình rồi, đúng không? Bà chỉ là một con chó nhà chúng tôi thôi.

Nếu năm đó ông nội tôi không ngủ với người mẹ làm gái điếm ở hộp đêm của bà, thì bà đâu có chào đời? Bà chỉ là đồ hèn hạ, không được ghi vào gia phả, quốc chủ và cậu ba cho bà cơ hội đi nước Z thành lập mạng lưới tình báo, thậm chí còn cho bà cuộc sống sung sướng hơn bao người khác, nhưng bà đã báo đáp gì cho quốc chủ và cậu ba? Một nhà họ Diệp cũng không lấy nổi, thậm chí mạng lưới tình báo ẩn núp nhiều năm như vậy cũng bị người nước Z tiêu diệt hết, bà có biết bà đã làm hỏng bao nhiêu chuyện của quốc chủ không?”.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,075
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2531: 2531: Chương 2528





“Bà để xảy ra sơ suất lớn như vậy, không những không lấy cái chết để tạ tội, mà còn dám tới tìm quốc chủ để nhờ giúp đỡ, suýt hại cậu ba và quốc chủ bị bại lộ, bà có chết trăm nghìn lần cũng không hết tội.

Nhà họ Phương chúng tôi suýt bị bà liên lụy đến bỏ mạng đấy, biết không?
Phương Chúc càng nói càng giận dữ.

“Họ của chúng tôi là do quốc chủ ban tặng, đây là chuyện mà trước giờ chưa từng xảy ra ở nước T, nếu không phải năm đó ông nội tôi có công bảo vệ quốc chủ, thì niềm vinh quang này đã không rơi xuống đầu gia tộc chúng tôi.

Có thể cùng họ với quốc chủ là chuyện vinh quang đến cỡ nào.

Lẽ ra một người ti tiện như bà phải đội ơn khi được mang họ Phương, rồi liều mạng hoàn thành nhiệm vụ, nhưng bà không những không làm gia tộc vẻ vang, mà còn khiến gia tộc suýt bị diệt vong, ông nội đã sớm nói rồi, phải để bà sống không bằng chết, để bà khắc sâu rốt cuộc mình là cái thá gì.

Nhà họ Phương có thể cho bà cuộc sống sung sướng, ắt cũng có thể cho bà sống thấp hèn.


Hôm nay bà có thể hầu hạ mấy anh em tôi là niềm may mắn của bà, còn không mau cút qua một bên, ngoan ngoãn nằm sấp xuống.”
Phương Chúc lại đạp Phương Thiến ngã xuống sàn.

Cả người Phương Thiến run rẩy, không biết là giận hay xấu hổ, nhưng giờ bà không thể quyết định được nữa, mấy tên thị vệ đó nhanh chóng vây quanh, đồng loạt xé quần áo bà, thậm chí còn cười dâm đãng.

Thẩm Hạ Lan không thể xem tiếp được nữa.

Cho dù Phương Thiến có lỗi với nước Z, tội ác tày trời, nhưng nước T là quê hương của bà ta, những lời Phương Chúc mới nói cũng chỉ đích danh anh ta có quan hệ họ hàng với bà ta, tại sao anh ta có thể đáng ghét như vậy?
Huống hồ Thẩm Hạ Lan biết, chắc chắn Diệp Ân Tuấn sẽ không cho phép bất kỳ ai sỉ nhục người nhà họ Diệp.

Cho dù tội phạm Phương Thiến làm chuyện tổn hại đến đất nước, tội đáng muôn chết, cũng không được để mấy tên khốn này đối xử như vậy.


Mặc kệ trước đây Phương Thiến có thân phận gì, thì đến lúc chết bà vẫn là vợ được ba Diệp Ân Tuấn cưới hỏi đàng hoàng, từng là chủ mẫu quản lý ổn thỏa nhà họ Diệp.

Diệp Ân Tuấn có thể giết Phương Thiến, luật pháp cũng có thể trừng phạt bà ta, nhưng mấy tên ty tiện Phương Chúc thì có tư cách gì, mà sỉ nhục người nhà họ Diệp như vậy?
“Ngừng tay!”
Thẩm Hạ Lan bỗng bước ra.

Giọng nói quen thuộc khiến Phương Thiến nhất thời sửng sốt, ánh mắt tuyệt vọng bỗng lóe lên tia hy vọng, lúc nhìn thấy Thẩm Hạ Lan đang đứng trước mặt bà, đôi mắt ảm đạm không có ánh sáng đó như như nhìn thấy nhánh cỏ cứu mạng.

“Hạ Lan?”.

Đam Mỹ Sắc
Phương Thiến ngẩn người, đồng thời cũng vui mừng.

Bà vốn tưởng rằng dù kế hoạch của mình thất bại, thì nơi này vẫn là quê hương của bà, có người thân của bà.

Nhiều năm qua bà đã trả giá nhiều như vậy cho gia tộc và đất nước, có lẽ người nhà sẽ thông cảm cho bà, ai dè lại là cuộc sống không bằng chết này..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,075
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2532: 2532: Chương 2529





“Cô là ai? Cô vào đây bằng cách nào?”
Phương Ngũ không nghe thấy rõ Phương Thiến nói gì, ngược lại rất bất ngờ về sự xuất hiện đột ngột của Thẩm Hạ Lan.

Đây là mật thất của Phương Viên, ngoài cậu ba ra thì không ai có thể đi vào đây, rốt cuộc người phụ nữ này là ai? Cô đã vào đây bằng cách nào?
“Tôi là người tới lấy mạng các anh.”
Dứt lời, Thẩm Hạ Lan nhanh chóng đứng dậy, tấn công Phương Chúc ngay.

Mấy thị vệ khác thấy thế thì buông Phương Thiến ra ngay, rồi đồng loạt lao tới bao vây tấn công Thẩm Hạ Lan.

“Các cậu mau bắt lấy cô ta!”
Rõ ràng Phương Chúc là tiểu đội trưởng ở đây, lúc Thẩm Hạ Lan tấn công tới cũng nhanh chóng phòng ngủ.


Diệp Ân Tuấn thấy Thẩm Hạ Lan đã ra mặt thì do dự một lúc, cuối cùng không thể trơ mắt đứng nhìn một mình cô bị nhiều người đối phó như vậy, anh bỗng đạp vào ngực một tên thị vệ, người kia liền đập thẳng vào vách tường.

“Mấy tên chuột nhắt các cậu có thể tùy tiện sỉ nhục người nhà họ Diệp của tôi?”
Giọng nói lạnh lùng của Diệp Ân Tuấn như truyền tới từ địa ngục, khiến đám người Phương Chúc nhất thời sợ hãi.

Nhưng lúc Phương Thiến nhìn thấy Diệp Ân Tuấn, thì tâm trạng lại hơi phức tạp, thậm chí còn vô thức xõa mái tóc dài che mặt mình lại.

Có phải lúc nãy Diệp Ân Tuấn đã nhìn thấy hết dáng vẻ chật vật của bà?
Bà hèn mọn nhếch nhác như vậy, sao có thể để cho Diệp Ân Tuấn nhìn thấy cơ chứ?
Tâm trạng Phương Thiến vô cùng rối bời, trong đầu không khỏi hiện lên dáng vẻ Diệp Ân Tuấn hồi bé.


Anh vây quanh bà, gọi bà là mẹ, mặc dù hai người không mẹ hiền con thảo bằng gia đình bình thường, nhưng bà thật sự đã chứng kiến anh lớn lên.

Bà không thể sinh con, từng có một khoảng thời gian bà thật sự xem Diệp Ân Tuấn là con ruột mà nuôi dưỡng dạy dỗ, nếu không có mệnh lệnh của quốc chủ, sao bà có thể nhẫn tâm hủy hoại đứa con mà mình đã nuôi nấng kỹ lưỡng? Cũng đâu đành lòng vứt bỏ tình cảm mẹ con này?
Nhưng cuối cùng bà đã sai rồi.

Bà tưởng bà là người nước T, làm chuyện gì cho đất nước cũng là vinh quang, biết rõ có mấy chuyện táng tận lương tâm, tội không thể tha thứ, nhưng đứng trước lợi ích quốc gia, bà vẫn tình nguyện vứt bỏ tình cảm và lương tâm của mình, rồi cuối cùng bà nhận được gì?
Quốc gia không cho bà vinh quang và thù lao mà bà nên có, thậm chí ngay cả lòng tự tôn và sự tự do cũng không có.

Ở đây, bà sống như một con chó, thậm chí còn thua cả chó.

Nhưng hai phần ba cuộc đời bà đều sống ở nhà họ Diệp.

Bà từng là chủ mẫu tôn kính nhất nhà họ Diệp, là người mẹ được Diệp Ân Tuấn kính trọng, là đối tượng mà người phụ nữ nào cũng ao ước, chính bà đã tự tay phá hủy mọi thứ..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,075
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2533: 2533: Chương 2530





Không ngờ lúc này người tới cứu bà lại là con nuôi và con dâu mà bà từng vứt bỏ.

Giờ Phương Thiến hoàn toàn không còn mặt mũi để đối mặt với họ.

Thật ra bà nên sớm nghĩ đến, lúc bà 20 tuổi được cử tới nước Z để thành lập mạng lưới tình báo, để khống chế bà, quốc chủ đã hạ độc bà.

Lúc đó bà còn trẻ, quốc chủ bảo làm vậy để bảo đảm lòng trung thành của bà, để việc triển khai mạng lưới tình báo được suôn sẻ, nói chuyện này rất quan trọng, không thể không thận trọng, nên mới để bà chịu uất ức, hàng tháng đều phải báo cáo tình hình với quốc chủ để đổi lấy thuốc giải, bà đã tin tưởng.

Bà không biết thuốc độc đó có thành phần gì, nhưng sau khi uống thời gian dài, bà đã mất đi khả năng sinh con, cũng như tư cách được làm mẹ.

Nên lúc Phương Chính và Phương Nghị bảo bà, phải dẫn Trương Phương vào nhà họ Diệp để sinh con, bà đã bất đắc dĩ đồng ý.

Thật ra lúc đó bà thật sự thích Diệp Quốc Quân.

Người đàn ông đó dành tình cảm sâu đậm cho bà, thậm chí còn giao cả nhà họ Diệp cho bà quản lý.


Bà thật sự rất muốn sống cùng ông đến già, nhưng cuối cùng bà vẫn hại ông.

Không ai biết cả đời này chuyện bà không muốn làm nhất là hại Diệp Quốc Quân – người đàn ông duy nhất mà bà yêu trong cuộc đời này.

Bà không biết, bà thật sự không biết, cơ thể mình bị thuốc độc của Phương Chính nuôi dưỡng nhiều năm như vậy, đã trở thành độc nhân.

Bà không biết lúc mình và người đàn ông mình yêu sinh hoạt vợ chồng, làm chuyện nam nữ vui sướng nhất lại vô hình hạ độc ông, càng không biết mỗi lần ân ái sẽ đẩy Diệp Quốc Quân tới gần cái chết hơn.

Đợi tới khi bà biết rồi thì Diệp Quốc Quân đã bỏ mạng.

Bao nhiêu đêm vắng người, bà đã khóc đến ướt đẫm gối, nhìn căn phòng trống trải, mỗi khi nhớ lại cuộc sống ngọt ngào giữa mình và Diệp Quốc Quân, là lòng bà lại đau như cắt, đau khổ tột cùng.

Sau đó Trương Phương đã sinh ra Diệp Ân Tuấn và Diệp Nam Phương, bà cũng thật lòng đối đãi với bọn họ như con ruột.

Dù gì bọn họ cũng là con của người đàn ông mà bà yêu nhất, cho dù bà không phải là mẹ ruột, nhưng suy cho cùng bọn họ cũng là thế hệ sau của nhà họ Diệp.


Lúc Phương Nghị bảo bà khống chế dư luận, hủy hoại Diệp Nam Phương, bà đã động tay động chân, đành phải để Diệp Nam Phương bị đuổi ra khỏi Hải Thành, mới giữ lại mạng sống.

Bà vốn tưởng rằng mình đã làm vô cùng kín kẽ, ai dè vẫn bị Phương Nghị và Phương Chính biết được.

Nên 5 năm đó bà đã ở nước ngoài, mọi người đều tưởng bà đi tha hương vì cái chết của Diệp Nam Phương, nhưng đâu ai biết bà là bị người của Phương Chính bắt cóc qua đó.

Sự trừng phạt trong 5 năm đó khiến bà mỗi lần nhớ lại đều không khỏi run sợ, nhưng bà không thể nói ra, thậm chí bà còn không có đối tượng để kể khổ và giãi bày tâm sự.

Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan lại gặp nhau, rồi Phương Chính tiếp tục nảy sinh ý đồ với Diệp Ân Tuấn.

Phương Thiến không thể không được thả về, tiếp tục làm quân cờ trong tay Phương Chính.

Cuối cùng bà đã bị Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan xé bỏ lớp ngụy trang, vạch trần trước mặt mọi người.

Đối với nhà họ Diệp, Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan, thì bà là tội đồ, là kẻ bán nước, nhưng đâu ai biết nỗi khổ trong lòng bà?
Phương Thiến quay về quê hương, tổ quốc, nhưng lại bị đối xử tàn nhẫn như thế, bà vốn định tự tử, nhưng bà chợt nhận ra mình lại sợ chết.

Đúng vậy, nếu không sợ chết, thì mới đầu bà đâu thể đưa ra sự lựa chọn như vậy? Cũng chẳng cam tâm tình nguyện làm quân cờ của Phương Chính và Phương Nghị?.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,075
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2534: 2534: Chương 2531





Con đường này là do bà tự chọn, nên bà không oán trách ai cả.

Bà vốn tưởng rằng quãng đời còn lại của mình sẽ chết già trong mật thất tối tăm này giống như con chó, ai dè Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan lại tới, hơn nữa còn nhìn thấy bộ dạng nhếch nhác của bà.

Phương Thiến không biết phải đối mặt thế nào với họ, bà định bỏ chạy, nhưng bà không có năng lực đó, đành phải đứng nhìn Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan thân thủ nhanh nhẹn chế ngự đám người Phương Chúc, rồi trói bọn họ lại.

Phương Chúc hơi sợ hãi, nhưng lại hống hách nói: “Tốt nhất là hai người mau thả tôi ra, tôi đã thông báo cho cậu ba rồi, cậu ba sẽ về ngay thôi, tôi nói cho hai người biết, ông nội tôi là công thần bảo vệ đất nước, còn tôi là anh em kết nghĩa với cậu ba, nếu tôi có mệnh hệ gì, cậu ba sẽ không tha cho hai người đâu.”
“Cậu ta nói bậy.

Nơi này không thể nào liên lạc với bên ngoài.”
Cho dù Phương Thiến không muốn lên tiếng, nhưng giờ bà phải nói.

Ánh mắt Diệp Ân Tuấn hơi lạnh lẽo.

Anh rút dao găm trong giày đi lính ra, ánh sáng lạnh lẽo đó đã dọa Phương Chúc không khỏi run rẩy.


“Anh muốn làm gì? Tôi nói cho anh biết, tôi… á!”
Anh ta còn chưa nói xong, Diệp Ân Tuấn đã dứt khoát chặt đứt một tay của anh ta bằng dao găm.

Đó chính là cánh tay mới tát Phương Thiến.

Máu tươi nóng hổi bắn vào mặt mấy người khác, khiến sắc mặt bọn họ nhất thời trắng bệch.

Nơi này cách âm rất tốt, nên bên ngoài hoàn toàn không nghe thấy gì, Phương Viên vốn thiết kế nơi này để ngăn cách không cho người ngoài biết và phát hiện, nhưng giờ lại trở thành địa ngục của bọn họ.

“Đại ca, xin tha mạng, anh muốn biết gì chúng tôi cũng có thể nói cho anh biết, xin anh đừng giết chúng tôi, đừng giết chúng tôi!”
Hôm nay bên ngoài có quốc yến, mặc dù bọn họ là thị vệ mật thất, nhưng cũng biết, chắc chắn giờ Phương Viên không ở trong cung.

Cho dù Diệp Ân Tuấn phân thây bọn họ, có lẽ cũng chẳng có ai biết.


Nên mấy thị vệ nhất thời sợ hãi.

Phương Chúc đau đến mức suýt ngất đi, thấy mấy thị vệ khác cầu xin, thì tức đến mức gào thét.

“Mấy tên khốn các cậu! Các cậu đang phản bội đấy biết không? Nếu để cậu ba biết sẽ giết chết các cậu.”
“Ồn ào quá!”
Thẩm Hạ Lan cau mày, đạp vào ngực Phương Chúc, đó cũng chính là vị trí anh ta đã đạp Phương Thiến.

Phương Thiến chứng kiến tất cả, trong lòng lại dấy lên cảm xúc phức tạp, rồi khẽ nói: “Người này tên là Phương Chúc, là cháu trai thủ lĩnh thị vệ mà quốc chủ Phương Chính tín nhiệm nhất, vì từng cứu ông ta, nên toàn bộ gia tộc được ban cho họ Phương.

Về cơ bản đàn ông trong nhà cậu ta đều phụ trách hệ thống bảo an toàn bộ cung điện và nước T, còn có mấy nhân tài quân tài đang đảm nhiệm chức vụ quan trọng ở quân khu.

Còn con gái thì được đưa đi các nước để liên hôn, trở thành thành viên liên lạc tình báo ở các nước, giống như tôi.

Bọn họ luôn cho rằng mình cao hơn người một bậc, vô cùng cao quý, nhưng suy cho cùng cũng chỉ là kẻ đầy tớ.

Phương Chính chưa từng xem bọn họ là người nhà họ Phương thực thụ, mà chỉ xem bọn họ là quân cờ để lợi dụng mà thôi.

Nếu cậu muốn biết tên mấy thành viên quan trọng trong quân sự, hoặc danh sách con gái liên lạc ở các quốc gia của nhà bọn họ, thì tôi có thể nói cho cậu biết.”.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,075
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2535: 2535: Chương 2532





Lúc này, Phương Thiến nhìn Diệp Ân Tuấn, ánh mắt hơi rung động.

Nhưng Phương Chúc lại tức đến mức hét toáng lên ngay.

“Phương Thiến, bà là đồ đê tiện! Không ngờ bà lại dám bán nước? Bà nên bị ngũ mã phanh thây, bị đàn ông chơi đến chết, bà…”
Anh ta còn chưa nói xong, đã bị Phương Thiến tát mạnh vào mặt, khiến cả cánh tay bà tê rần.

“Câm mồm!”
Giờ trong mắt Phương Thiến đều là hận thù.


Người nhà mà bà tin tưởng nhất, quốc gia mà bà đã đánh đổi tất cả, đối xử tàn nhẫn với bà như thế, thì bà đâu còn gì để luyến tiếc?
Nhưng giờ bà mới hiểu rõ một điều, rốt cuộc ai mới là người quan trọng nhất trong cuộc đời bà.

Có lẽ Phương Thiến thật sự sắp chết rồi, nên người mà bà nhớ tới nhiều nhất là Diệp Quốc Quân, rồi tới cuộc sống ở nhà họ Diệp.

Người được gọi là ba kia đã cho bà sinh mạng, nhưng lại cho bà cuộc đời thảm thương.

Bà đã lầm lỡ cả đời, đến cuối cùng mới biết mình cần gì nhất.

Bà cần con cháu đầy nhà, gia đình hòa thuận, một câu quan tâm thỉnh thoảng từ Diệp Ân Tuấn lạnh lùng, tất cả đều ấm áp chân thật hơn quê hương bạc bẽo vô tình này.

Nhưng tiếc rằng mọi thứ đều đã muộn màng, nhưng cũng chưa hẳn là quá muộn.

Chỉ cần Diệp Ân Tuấn muốn, thì giờ bà vẫn có thể làm và cho anh hết.

Giờ Phương Thiến mới có khí phách của chủ mẫu nhà họ Diệp.

Lúc Phương Chúc gặp Phương Thiến, thì bà đã bị ba mình đánh đến mức thoi thóp, rồi bị ném vào đây như con chó sắp chết, nên anh ta luôn cho rằng bà là người yếu đuối, có thể tùy ý bắt nạt, nhưng hôm nay Phương Thiến lại tỏa ra khí thế của người làm chủ mẫu, khiến anh ta ngây ngốc, thậm chí còn không kịp phản ứng.


“Bà dám đánh tôi? Một người ti tiện như bà lại dám đánh tôi… á!”
Phương Chúc còn chưa nói xong, thì Phương Thiến đã dứt khoát dành lấy dao găm trong tay Diệp Ân Tuấn, rồi cắt lưỡi anh ta.

Phương Thiến chưa bao giờ là người lương thiện, nếu không phải bà muốn, tim đã nguội lạnh, thì làm sao Phương Chúc có thể bắt nạt bà?
Lúc quốc gia mà bà tín ngưỡng chối bỏ bà, gia đình mà bà luôn cố gắng bỏ rơi bà, thì Phương Thiến đâu còn gì để tôn trọng và hèn hạ nữa?
Trước đây là do bà không nhìn thấy hy vọng sống, đành phải kéo dài hơi thở như chó, giờ Diệp Ân Tuấn đã tới đây rồi, trước mặt con trai bà, sao bà có thể để cho nhà họ Diệp bị sỉ nhục được?
Cho dù Diệp Ân Tuấn muốn giết bà, thì bà cũng phải chết trong tay người nhà họ Diệp, phải được mai táng trong phần mộ của người nhà họ Diệp, nhưng bà không biết giờ mình có còn tư cách đó hay không.

Mắt Phương Thiến thoáng qua tia hiu quạnh, nhưng lại nhìn Phương Chúc bằng cặp mắt đáng sợ, lạnh lùng nói: “Chẳng phải cậu muốn biết bọn họ là ai à? Vậy để tôi nói cho cậu biết, bọn họ là Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan, hiện đang là gia chủ và chủ mẫu nhà họ Diệp.

Chẳng phải cậu nói tôi không hoàn thành nhiệm vụ thì nên chết đi à? Vậy giờ cậu đã bị người nhà họ Diệp chế ngự, các cô gái ở đây đều được cứu ra ngoài, tất nhiên nhiệm vụ của cậu cũng thất bại, có phải cậu cũng nên chết đi không?”
Phương Chúc nhất thời sửng sốt, rồi lắc đầu lia lịa, ê a định nói gì đó nhưng không thể phát ra tiếng.

Nhưng Phương Thiến lại làm lơ rồi nói tiếp: “Mẹ tôi có thân phận gì, vẫn chưa đến lượt cậu nói về bà ấy.


Nói thế nào thì tôi cũng là cô của cậu.

Nhưng cậu đã làm gì tôi?
Tôi niệm tình mấy người là người thân của tôi, nên nghe theo lời căn dặn của mấy người, rời khỏi đất nước, xa gia đình để đi tới nơi đất khách quê người, bán đi tình cảm và hôn nhân, thậm chí là cả cuộc đời mình để đổi lấy tình báo cho đất nước, vinh quang cho gia tộc, nhưng sau khi tôi không hoàn thành nhiệm vụ, đất nước và người nhà đã cho tôi những gì?
Phương Chúc, tôi là con riêng không được ghi vào gia phả gia tộc, vậy cậu là cái thá gì? Ở đây, tôi là cô cậu, chí ít cậu cũng phải tôn trọng tôi, nhưng cậu đã làm gì?
Không ngờ cậu lại hùa theo đám súc sinh này sỉ nhục tôi.

Ở nước Z, mặc dù tôi là tội đồ không thể tha thứ, nhưng tôi cũng là vợ được Diệp Quốc Quân cưới hỏi đàng hoàng, là chủ mẫu nhà họ Diệp, cậu có tư cách gì mà sỉ nhục tôi như vậy?”.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,075
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2536: 2536: Chương 2533





Mắt Diệp Ân Tuấn bỗng trở nên ảm đạm, nhưng không nói gì.

Thẩm Hạ Lan cũng không ngờ mình sẽ gặp lại Phương Thiến ở trong tình cảnh này, nếu không phải bà bỗng xuất hiện, có lẽ cô đã sớm quên mất người này rồi, thậm chí còn vô thức cho rằng bà đã chết rồi, dù gì sau lần hành động đó, Phương Thiến như bốc hơi khỏi nhân gian.

Có lẽ Phương Thiến mãi không xuất hiện cũng là điều mà Diệp Ân Tuấn muốn nhìn thấy, nhưng giờ bà lại xuất hiện, còn dùng bộ dạng chật vật như vậy đứng trước mặt bọn họ, chắc chắn trong lòng anh đang rất chấn động.

Khoảng thời gian này, vì mấy chuyện khác, nên Diệp Ân Tuấn đã buông bỏ tình cảm dành cho Phương Thiến, nhưng giờ lại bị khơi dậy.

Người chứ đâu phải cỏ cây, mà không có tình cảm?
Nhiều năm như vậy, dù là âm mưu tính toán, thì chắc chắn giữa Diệp Ân Tuấn và Phương Thiến vẫn có chút tình cảm mẹ con.

Nhưng bị âm mưu tính toán kia giày vò nên mới hoàn toàn trở mặt thôi.

Giờ nhìn thấy Phương Thiến lại gọi mình là người nhà họ Diệp lần nữa, sắc mặt Diệp Ân Tuấn rất khó coi, nhưng không ngăn cản.

Diệp Ân Tuấn luôn nắm chặt Thẩm Hạ Lan, mồ hôi lạnh trong bàn tay anh đã thấm ướt mu bàn tay cô.


Cô không biết mình phải nói gì để an ủi Diệp Ân Tuấn, đành phải ở bên anh như vậy.

Phương Chúc vẫn muốn nói gì đó, nhưng Phương Thiến chẳng hề cho anh ta cơ hội.

Bà hạ bàn tay đang cầm dao xuống, đầu của Phương Chúc đã rơi xuống sàn, đôi mắt sợ sệt đó nhìn chằm chằm mấy thị vệ kia, dọa bọn họ suýt tè ra quần.

Nhưng Phương Thiến chẳng hề thương hại, giết Phương Chúc xong, bà cũng giết mấy người khác luôn.

Bà biết mình làm xong chuyện này, sẽ hoàn toàn tiêu đời ở nước T.

Giết người trong gia tộc mình, rồi thả mấy người phụ nữ này đi, tội không thể tha.

Nhưng vậy thì sao chứ?
Bà đã sống đủ rồi.


Nếu trước khi Diệp Ân Tuấn tới bà vẫn nghĩ mình sợ chết, muốn sống thoi thóp, thì giờ bà đã hiểu rõ, mình sống hèn mọn như vậy, chỉ để gặp lại anh lần nữa, rồi nói một câu xin lỗi với anh.

Phương Thiến từ tốn xoay người, nhìn Diệp Ân Tuấn, nước mắt nóng hổi đã lăn dài.

“Ân Tuấn.”
“Bà có chuyện gì thì nói đi.”
Diệp Ân Tuấn quay mặt đi, lạnh lùng nói.

Phương Thiến cắn môi, nói từng câu từng chữ: “Xin lỗi.

Tôi biết ba chữ này không thể bù đắp được gì cho cậu, cũng không thể nào xóa đi những tổn thương mà tôi đã gây ra cho cậu, nhưng tôi vẫn muốn nói câu xin lỗi với cậu.”
Cả người Diệp Ân Tuấn cứng đờ, nhưng không ngắt lời bà, càng không nói lời tha thứ.

Lúc biết bà bán nước, anh đã sớm xoắn xuýt giữa yêu hận tình thù với Phương Thiến, giờ lại càng không biết phải đối mặt thế nào với bà.

Phương Thiến nhìn Diệp Ân Tuấn, thấy dáng vẻ của anh rất giống Diệp Quốc Quân, thì ánh mắt không khỏi dịu dàng hơn.

“Tôi là người nước T, có lẽ theo cậu thấy, mọi chuyện tôi làm đều là tội ác không thể tha, tội đáng muôn chết, nhưng đứng trên lập trường của tôi, thì tôi chỉ là người chấp hành mệnh lệnh mà thôi.

Tôi biết dù tôi nói gì, cũng không thể bù đắp những tổn thương mà tôi gây ra cho cậu, mặc kệ cậu có tin hay không, thì tôi từng thật lòng xem cậu như con ruột mà đối đãi..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,075
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2537: 2537: Chương 2534





Tôi cũng khát vọng tình thân, cháu chắt đầy nhà, con cái phụng dưỡng, có lẽ cậu không biết, lúc tôi, Nghê Nghê và Tử An ở bên nhau, tôi thật sự hy vọng thời gian có thể ngừng lại.

Nhưng tôi cũng có bất đắc dĩ riêng của mình.

Tôi là gián điệp, nhiệm vụ của tôi là thu thập tình báo, rồi phối hợp với mọi mệnh lệnh và hành động của quốc chủ.

Cậu hãy giết tôi đi, có thể chết trong tay cậu, coi như cuộc đời này tôi đã mãn nguyện lắm rồi.”
Giờ Phương Thiến thật lòng muốn chết.

Có thể chết trong tay Diệp Ân Tuấn, bà mới có mặt mũi đi gặp Diệp Quốc Quân, cũng như lòng can đảm để cầu xin ông tha thứ.

Diệp Ân Tuấn lạnh lùng nhìn bà, cả người cứng đờ như pho tượng.

Phương Thiến bảo bà từng thật lòng xem anh là con trai, vậy tại sao Diệp Ân Tuấn lại không thật lòng xem bà là mẹ?
Bao nhiều lần bà dốc lòng dạy dỗ, thức trắng đêm bầu bạn với anh đều hiện lên trong đầu Diệp Ân Tuấn.


Anh khẽ nói: “Tôi mặc kệ thân phận của bà là gì, nhưng ở nhà họ Diệp, bà vẫn là vợ được ba tôi cưới hỏi đàng hoàng, là chủ mẫu nhà họ Diệp.

Nếu tôi giết bà, bà định để tôi bị người đời mắng nhiếc ư?”
“Tôi không có ý đó, nếu đã như thế thì tôi sẽ tự vẫn.

Tôi chỉ hy vọng sau khi tôi chết đi, cậu có thể mang tro cốt của tôi về nước Z, rồi rải ở đâu cũng được, đến giờ tôi mới hiểu, nhà của tôi là ở nước Z, người nhà của tôi cũng đang ở đó.

Tôi muốn sau khi tôi chết được an táng ở đó, được không?”
Phương Thiến nhẹ nhàng nói.

Thẩm Hạ Lan thấy bà như vậy, như đang nhìn thấy Phương Thiến hồi đầu.

Lúc đó bà cao quý tao nhã, dịu dàng hiền từ, thật sự là một bề trên rất tốt.

Thẩm Hạ Lan không khỏi thổn thức.


Có những chuyện một khi đã làm rồi, thì khó mà xem như chưa từng xảy ra được.

Nếu cô là Diệp Ân Tuấn, cô cũng sẽ không vì hoàn cảnh hiện tại của Phương Thiến và tình cảm ngày trước, mà tha thứ cho bà.

Dù gì lòng người cũng không chịu nổi tính toán, tình cảm không chịu nổi âm mưu.

“Bà cứ yên tâm, nếu bà chết rồi, tôi sẽ cân nhắc để bà chôn chung với ba tôi.”
Diệp Ân Tuấn bỗng lên tiếng, khiến Phương Thiến nhất thời kích động, cũng khiến Thẩm Hạ Lan sửng sốt.

Anh có ý gì?
Diệp Ân Tuấn định bỏ qua cho Phương Thiến?
“Cậu nói thật?”
Phương Thiến hơi mừng rỡ, nhưng không dám tới gần Diệp Ân Tuấn.

Diệp Ân Tuấn nhìn bà, giờ anh mới phát hiện ra trên đầu bà đã có tóc bạc.

Trước đây bà luôn chú trọng chăm sóc sắc đẹp, nhưng khoảng thời gian này bà sống quá chật vật, như đã già đi mười mấy tuổi.

Tim anh không khỏi khó chịu..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,075
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2538: 2538: Chương 2535





Diệp Ân Tuấn mặt không cảm xúc nói: “Tôi có thể đứng trên lập trường của bà, để suy nghĩ về những gì bà đã làm với tôi và nhà họ Diệp, nhưng tôi không có quyền làm chủ về những gì bà đã làm với đất nước.

Bà là người mà ba yêu nhất, nên tôi sẽ không giết bà, cũng không để người khác sỉ nhục bà, nhưng chẳng qua là tôi đang nể mặt bà tôi, nên bà đừng nghĩ gì nhiều.

Những tổn thương mà bà đã gây ra cho đất nước, ắt sẽ có luật pháp trừng trị.

Nếu bà hối cải thật, muốn quay về làm người nhà họ Diệp, biết người nhà chúng tôi dám làm dám chịu, thì bà nên chịu trách nhiệm về những gì bà đã làm.

Chẳng phải hồi nhỏ bà đã dạy tôi như thế ư?”
Phương Thiến nhất thời hiểu ý Diệp Ân Tuấn.

Anh đang bảo bà về nước, rồi tiếp nhận sự trừng phạt của luật pháp ư?
Bà là đáng chết!
Nhưng anh muốn xem bà chết thế nào?
Nếu bà nói mình là người nước T, tất nhiên bà sẽ không có lỗi, nên không cần phải đi Diệp Ân Tuấn để tiếp nhận sự trừng phạt.

Nhưng nếu bà muốn quay về làm người nhà họ Diệp, thì bà là người nước Z, là kẻ bán nước, nên phải đứng trên tòa án tiếp nhận phán quyết và trừng phạt.

“Tôi về nước.”

Chỉ mấy giây sau, Phương Thiến đã đưa ra sự lựa chọn.

Bà nhìn Diệp Ân Tuấn, bình tĩnh chưa từng thấy.

“Tôi phải chết ở nước Z, tôi là con dâu nhà họ Diệp, là người nhà bọn họ.

Tôi đã bôi nhọ nhà họ Diệp, tất nhiên phải dùng máu của mình để rửa sạch nỗi nhục đó.”
Nghe Phương Thiến nói thế, mũi Diệp Ân Tuấn hơi chua xót.

“Vậy đợi khi nào tôi và Hạ Lan quay về sẽ dẫn bà cùng đi.

Khoảng thời gian này bà hãy tìm một nơi trốn cho kỹ đi.”
“Không cần đâu.”
Phương Thiến lắc đầu.

Bà không ngờ cả đời này mình vẫn được Diệp Ân Tuấn đối xử dịu dàng như thế, đến giờ bà mới phát hiện ra, mình đã đánh mất món đồ quý giá gì.

.


truyện kiếm hiệp hay
Đó chính là tình cảm mẹ con mà bà đã tự tay cắt đứt.

Mặc dù Diệp Ân Tuấn có vẻ ngoài lạnh lùng, nhưng lại là đứa con vô cùng hiếu thảo.

Là do bà quá ngốc.

Phương Thiến nhìn Diệp Ân Tuấn, giờ bà mới nhớ tới Thẩm Hạ Lan, nên khẽ nói: “Hoắc Chấn Hiên đang ở nước T, nên hai đứa cứ giao tôi và mấy người phụ nữ này cho cậu ta là được.

Tôi nghĩ cậu ta sẽ dẫn tôi về nước.

Chắc chắn hai đứa tới đây là có chuyện riêng cần phải giải quyết, nên không cần phải vì một kẻ hấp hối sắp chết như tôi, mà làm lỡ thời gian và lãng phí công sức.”
Thẩm Hạ Lan nghe thấy tên chú ba thì nhất thời căng thẳng.

“Chú ba tôi đang ở đây ư? Người biết chú ấy đang ở đâu à?”
“Tôi biết chứ.”
Phương Thiến nhạy cảm nhận ra cho dù đi đến bước đường này, thì Thẩm Hạ Lan vẫn gọi bà là Người.

Người phụ nữ tài đức vẹn toàn như vậy, sao bà có thể tàn nhẫn tính toán và tổn thương cơ chứ?
Nếu trước đây bà thân mật, yêu quý cô một chút, chắc có lẽ lúc này quan hệ giữa hai người sẽ rất tốt?
Phương Thiến càng nghĩ càng cảm thấy hối hận.

Thẩm Hạ Lan không biết suy nghĩ trong lòng bà, vội hỏi: “Chú ba tôi ở xa nơi này không? Chúng tôi phải làm thế nào mới liên lạc được với chú ấy?”
Cô vốn tưởng rằng mình ở đây sẽ một thân một mình, ai dè Hoắc Chấn Hiên lại ở đây, hơn nữa trông Phương Thiến có vẻ biết rất rõ, khiến Thẩm Hạ Lan khá phấn khích..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,075
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2539: 2539: Chương 2536





Diệp Ân Tuấn bảo vệ Thẩm Hạ Lan sau lưng, nhìn Phương Thiến với vẻ mặt phức †ạp, nhưng anh vẫn nhỏ giọng nói: “Đừng nghe bà ấy.

Đây là nước T, chú ba có ở đây không chúng ta cũng không biết, chờ điều tra rõ rồi tính tiếp.”
Câu này của anh rõ ràng là không tin Phương Thiến.

Môi Phương Thiến cong lên thành nụ cười chua xót.

Bà đã làm biết bao chuyện sai trái, cũng không trách Diệp Ân Tuấn không tin bà nữa.

“Quân đội của Hoắc Chấn Hiên đang ở thành phố này, dù thế nào tôi cũng là người nhà họ Phương nên cũng biết một chút thông tin.

Năm xưa Hoắc Chấn Hiên nhận nhiệm vụ bí mật nên rời khỏi nước Z, thật ra là để tới đây điều tra sự việc con cái của các quan chức cấp cao bị mất tích.


Các cô gái ở đây đều là con gái của quan chức cấp cao các nước, sau khi Phương Chính bắt tới thì giao cho con trai thứ ba là Phương Viên trông chừng, để đề phòng các cô ấy chạy mất nên mới không cho các cô ấy mặc quần áo kín đáo, cho dù thoát được khỏi căn phòng bí mật này thì các cô ấy cũng không có mặt mũi chạy ra ngoài.

Mà nhóm Phương Chúc thì có nhiệm vụ trông chừng các cô ấy, tôi đến đây để lo cho họ ăn uống và sinh hoạt hàng ngày.”
Phương Thiến kể cho Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan tất cả những gì mình biết.

Thẩm Hạ Lan nhìn các cô gái cuộn mình trong lồng mà không khỏi xót xa.

Các cô từng là hòn ngọc quý trong tay ba mẹ, thậm chí vì thân phận địa vị của ba mẹ mà được sinh ra trong những gia đình giàu có, lúc này lại trở thành tù nhân của Phương Chính, bị nhốt ở đây không được thấy ánh nắng mặt trời, có thể thấy Phương Chính trọng dụng và tin tưởng Phương Viên nhường nào.

“Sao Phương Viên lại được Phương Chính trọng dụng đến thế?”
Thẩm Hạ Lan cũng oán hận Phương Thiến, thậm chí nghĩ đến những chuyện quá khứ cô vẫn thấy run rẩy, nhưng ai làm gì rồi cũng sẽ có quả báo.


P
hương Thiến rơi vào kết cục như bây giờ, Thẩm Hạ Lan đã không còn tâm tư trả thù nữa, huống hồ Diệp Ân Tuấn cũng là do Phương Thiến nuôi lớn, cô cảm thấy một số chuyện vẫn nên giao cho nhà nước giải quyết thì tốt hơn.

Phương Thiến nhìn Thẩm Hạ Lan, nhìn cô gái năm năm trước ngoan ngoãn vâng vâng dạ dạ, vì yêu mà tự hạ thấp mình, bây giờ đã trở nên toả sạng rực rỡ mà lòng rất phức tạp.

Trước đây Thẩm Hạ Lan cũng từng thực sự coi bà ta là một người mẹ chồng tốt, chính bà ta là người đã phá hỏng một gia đình đang êm ấm.

Đáy mắt Phương Thiến thoáng qua tia áy náy và đau đớn, sau đó bà ta nói: “Mẹ Phương Viên là Trần các lão, thế hệ sau của Trần các lão mấy năm nay phát triển rất tốt ở ngoài, vì vậy Phương Chính mới trọng dụng cậu ta như thế”
Suy cho cùng vẫn là do nhà mẹ đẻ có quyền có thế.

Thẩm Hạ Lan lập tức hiểu ra.

Diệp Ân Tuấn nhìn Phương Thiến, thấp giọng hỏi: “Tôi thấy các công nghệ kỹ thuật của nước T cũng khá tiên tiến, như vậy kho bạc cũng phải dồi dào chứ.

Nhưng tại sao ông ta và Phương Nghị lại thèm muốn quặng mỏ của nước chúng tôi?”.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,075
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2540: 2540: Chương 2537





Phương Thiến lắc đầu: “Nếu chỉ phát triển kinh tế bình thường thì đương nhiên có thể tự cung tự cấp, nhưng mấy năm nay quốc chủ vẫn luôn chuyên tâm nghiên cứu phát triển quân sự và nghiên cứu vũ khí hạt nhân.

Những nghiên cứu này đòi hỏi rất nhiều nhân tài và tiền bạc, nhưng tiền bạc của nước nhà lại không dư dả, kinh phí đầu tư vào quân sự và nghiên cứu luôn không đủ, vì vậy mấy năm nay Phương Nghị đều vơ vét tiền từ bên ngoài, mục đích là hỗ trợ nghiên cứu trong nước và phát triển quân sự.”
Lúc này Diệp Ân Tuấn đã hiểu tại sao Phương Chính và Phương Nghị nhất định phải có bằng được mỏ quặng.

“Vậy nên ban đầu ngấp nghé bản thiết kế quân sự mà tôi đưa cho quốc gia cũng là lệnh của Phương Chính?”
Diệp Ân Tuấn nhìn Phương Thiến, có rất nhiều chuyện trước đây anh chưa có thời gian để hỏi, hôm nay phải hỏi cho rõ ràng, dù sao về sau sẽ không còn cơ hội như thế này nữa”
Sau khi Phương Thiến bị đưa về nước sẽ bị xét xử và xử phạt, điều chờ đợi bà ta có thể là án tù hoặc một viên đạn, một số chuyện anh cứ tưởng mình vốn không để †âm, nhưng cuối cùng thì anh vẫn để ý tới nó.

Nghe Diệp Ân Tuấn hỏi vậy, Phương Thiến gật đầu.

Đến giờ phút này rồi, không có gì mà bà †a không thể thừa nhận.


“Ban đầu thứ mà quốc chủ muốn là bản thiết kế gen của Diệp Tri Thu, sau này mới có bản thiết kế quân sự của con.

Tuy nhà họ Diệp không đông con nhưng ai cũng là người tài giỏi, mục tiêu ban đầu của Phương Chính là nhà họ Diệp.”
Mắt Diệp Ân Tuấn trầm xuống một chút.

“Chuyện Nam Phương đánh nhau với người khác năm đó là do bà một tay sắp đặt phải không?”
Chuyện này vẫn luôn là cái gai trong lòng Diệp Ân Tuấn.

Anh luôn cảm thấy Diệp Nam Phương không phải người sẽ đánh nhau với người khác, cho dù tuổi trẻ bồng bột, anh cũng †in tưởng em trai mình có chừng mực.

Bây giờ mối nghi ngờ đã chôn chặt trong lòng nhiều năm, đương nhiên anh muốn nhân cơ hội này hỏi cho rõ.

Nhắc đến Diệp Nam Phương, khuôn mặt Phương Thiến hơi buồn bã.


“Đứa trẻ Nam Phương vẫn luôn rất có hiếu, cũng rất hiểu chuyện, chuyện nó đánh nhau với người ta năm đó không phải do †ôi sắp đặt, sau khi xảy ra chuyện, Phương Chính lại yêu cầu tôi phải bí mật lan rộng †âm ảnh hưởng của chuyện này.

.

truyện kiếm hiệp hay
Tôi cứ nghĩ huỷ hoại danh tiếng của Nam Phương thôi là được, nhưng không ngờ Phương Nghị lại phái người ám sát đứa trẻ đang bị thương đó, vì vậy mọi chuyện đều đổ hết cho Nam Phương.

Dưới tình huống này, ý của bọn họ đã quá rõ ràng, nghĩa là muốn Nam Phương chết.

Nhà họ Diệp chỉ có hai đứa con, tuy Nam Phương không giỏi bằng con nhưng thêm một đứa thì thêm một biến số.

Năm đó họ coi trọng tài câm quân của con, cảm thấy giữ một mình con là đủ rồi nên mới bày ra chuyện đó.

Tôi cũng không đành lòng, âm thầm cho người thông báo cho con đưa Nam Phương đi trước, cứ nghĩ như vậy có thể giữ được mạng của thằng bé, nhưng không ngờ nó vẫn chết ở bên đó.”
Những lời này của Phương Thiến khiến Diệp Ân Tuấn nhanh chóng nhớ lại bức thư nặc danh nhắc nhở anh năm đó, cũng chính vì bức thư ấy nên anh mới vội vã đưa Nam Phương đi..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,075
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2541: 2541: Chương 2538





Lúc đó anh tìm mãi không ra người đó là ai, hoá ra là Phương Thiến.

Thực ra bà ta cũng có tình cảm với hai anh em họ phải không?
Diệp Ân Tuấn cảm thấy mình hơi nực cười.

Gián điệp thù địch của quốc gia mà anh còn tìm cớ cho bà ta để tự an ủi mình.

Sắc mặt Diệp Ân Tuấn trở nên lạnh lùng, anh nói với Thẩm Hạ Lan: “Liên lạc với chú ba xem chú ấy đang ở đâu.”
“Vâng.”
Thẩm Hạ Lan thận trọng mở máy, còn Diệp Ân Tuấn thì bật máy tính ảo lên bắt đầu gây nhiễu tín hiệu.

Điện thoại của Hoắc Chấn Hiên đến đây là tín hiệu quân sự, đương nhiên cũng không còn là số ban đầu, Diệp Ân Tuấn nói số điện thoại cho Thẩm Hạ Lan để cô gọi, bên kia nhanh chóng có người nghe máy.

“Ai vậy?”

“Chú ba, là cháu đây.”
Thẩm Hạ Lan nghe thấy giọng của Hoắc Chấn Hiên thì vô cùng phấn khích.

Trước Tết Hoắc Chấn Hiên đã rời khỏi nhà họ Hoắc và đến Hải Thành, cô cũng hơi nhớ chú ấy rồi.

Nghe thấy giọng Thẩm Hạ Lan, Hoắc Chấn Hiên sững người một lúc sau đó nhận ra đây là số của quân đội, Hoắc Chấn Hiên bất giác nghĩ tới điều gì đó.

“Ân Tuấn đang ở bên cạnh cháu?”.

Đọc truyện tại ( TRÙMtruу ệЛ.vЛ )
“Vâng, anh ấy ở đây, chúng cháu đang ở hoàng cung nước T.

Chúng cháu tìm được một vài cô gái, có lẽ là con gái quan chức cấp cao của các quốc gia trên thế giới.


Bây giờ chỉ dựa vào hai chúng cháu thì không thể đưa họ ra ngoài được, chú có cách nào vào đây đưa họ đi được không?”
Thẩm Hạ Lan vội nói chuyện này cho Hoắc Chấn Hiên.

Dù sao thời gian cuộc gọi có hạn, nếu không thể nhanh chóng nói hết những điều muốn nói thì rất có thể dẫn đến tình trạng phản tín hiệu theo dõi.

Hoắc Chấn Hiên không ngờ chuyện mà mình không thể làm được, Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn lại có thể làm được.

Ông vội hỏi: “Bây giờ bên đó an toàn không?”
“Chắc là an toàn ạ”
Bây giờ nhóm Phương Chúc không ở đây, Phương Viên lại đi dự tiệc, chắc không về được trước buổi tối, vậy nên hiện tại có lẽ nơi này đủ an toàn.

Nghe Thẩm Hạ Lan nói vậy, Hoắc Chấn Hiên nhanh chóng bảo: “Chú không vào cung được, họ canh chừng quá nghiêm ngặt, chú đã nghĩ rất nhiều cách nhưng đều không thành.

Bây giờ chú và người của chú đang ẩn ở khu vực trung tâm thành phố, ngày nào cũng phải đi lại cẩn thận, vậy nên vào trong đưa những người đó đi là điều không thể, nhưng cháu có thể tìm một người, có lẽ cậu ấy có cách đưa người ra ngoài.”
“Ai vậy ạ?”
“Lăng Thiên Vũ.”
Lời này của Hoắc Chấn Hiên khiến Thẩm Hạ Lan một lần nữa sững sờ..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,075
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2542: 2542: Chương 2539





Lại là Lăng Thiên VũI Rốt cuộc Lăng Thiên Vũ là ai?
“Chú ba, rốt cuộc Lăng Thiên Vũ là ai?
Có đáng tin không?”
Thẩm Hạ Lan vừa dứt lời, Hoắc Chấn Hiên thấp giọng trả lời: “Trên đời này ai cũng có thể hại cháu, chỉ có Lăng Thiên Vũ là không.

Hạ Lan, bây giờ chú không có thời gian để giải thích với cháu, cháu cứ nghe lời chú đi tìm Lăng Thiên Vũ, nói chuyện này với cậu ấy rồi mau chóng bảo cậu ấy thu xếp cho cháu rời khỏi cung điện, đó không phải nơi an toàn.”
Diệp Ân Tuấn hơi nhíu mày nhưng không nói gì, chỉ là anh nhanh chóng cắt đứt liên lạc giữa bọn họ.

“Ân Tuấn?”
Thẩm Hạ Lan hơi khó hiểu, Diệp Ân Tuấn nhỏ giọng bảo: “Có tín hiệu theo dõi.”
Vì thế cuộc gọi giữa cô và Hoắc Chấn Hiên chỉ có thể buộc phải kết thúc.


Phương Thiến nghe thấy cái tên Lăng Thiên Vũ thì hơi ngạc nhiên.

“Lăng Thiên Vũ? Lăng Thiên Vũ của nhà họ Lăng hả? Bác sĩ y khoa Lăng Thiên Vũ?”
“Bà cũng biết anh ta?”
Thẩm Hạ Lan nhìn Phương Thiến với ánh mắt cảnh giác.

Phương Thiến gật đầu, đương nhiên bà †a nhìn ra sự cảnh giác trong mắt Thẩm Hạ Lan, nhưng bà ta không phải người tốt, cũng không thể trách Thẩm Hạ Lan nhìn mình như vậy.

Bà ta nói nhỏ: “Lăng Thiên Vũ hẳn là một thiên tài, hồi nhỏ cậu ta rất yếu, một số người nói có thể cậu ta không sống được đến mười hai tuổi, nhưng sự thật chứng minh cậu ta chẳng những sống qua tuổi mười hai mà bây giờ còn rất khoẻ mạnh.

Từ năm tuổi cậu ta đã bắt đầu tiếp xúc với y học, sức khoẻ của cậu ta cũng là do cậu ta tự điều chỉnh.

Hai đứa cũng biết, Phương Chính vẫn luôn nghiên cứu gen, thậm chí còn phái người lấy số liệu nghiên cứu gen của Diệp Tri Thu, mấy năm nay ông ta thật sự muốn chế tạo người gen để tham gia chiến đấu.


Nhưng không mấy ai có thể hoàn thành nghiên cứu này, ông ta vẫn luôn muốn lôi kéo Lăng Thiên Vũ tham gia vào nghiên cứu này, chỉ là ông ta chưa bao giờ có cơ hội.”
“Chưa có cơ hội? Lăng Thiên Vũ là công dân nước T, chỉ cần Phương Chính hạ lệnh, anh ta dám phản kháng sao?”
Thẩm Hạ Lan nêu ra nghi vấn của mình.

Phương Thiến cười đáp: “Đúng vậy, bất cứ công dân nước T nào cũng không thể chống lại mệnh lệnh của quốc chủ, nhưng năm Lăng Thiên Vũ vừa tròn mười sáu tuổi, không biết bằng cách nào mà cậu ta lại chuyển được quốc tịch của mình.

Bây giờ cậu ta là người nước Z.”
“Người nước Z?”
Cả Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn đều hơi ngạc nhiên.

Trở thành đồng bào của họ?
“Nhà họ Lăng không phải người của nước T?”
“Đúng.

Phương Thiến nói một cách chắc nịch: “Nhà họ Lăng vẫn luôn là một gia tộc lớn ở nước T, nhưng vì dính líu đến đấu đá hậu cung từ một trăm năm trước mà rớt khỏi hàng ngũ tứ đại gia tộc, mấy năm gần đây họ lại vì bị thiệt hại nặng nề mà phát triển chậm..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,075
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2543: 2543: Chương 2540





Nghe nói Lăng Thiên Vũ là con riêng của gia chủ hiện tại, nghe nói mẹ cậu ta chỉ là gái quán bar, khi sinh cậu ta vì mất máu quá nhiều mà chết, vậy nên cũng không ai biết rõ tại sao cậu ta lại chuyển quốc tịch, kể cả ba ruột của cậu ta cũng không rõ.”
“Đến ba ruột còn không biết thì sao mọi người lại biết?”
Thẩm Hạ Lan cảm thấy những lời này của Phương Thiến không được hợp lý lắm.

Phương Thiến cũng không tức giận mà bình tĩnh đáp: “Chuyện này mãi đến khi Lăng Thiên Vũ học hành thành tài trở về, quốc chủ định dùng thân phận để gây áp lực cho cậu ta, ép cậu ta làm việc trong Viện nghiên cứu quân sự, nhưng tiếc rằng Lăng Thiên Vũ đã từ chối, đồng thời nói rằng bây giờ mình không phải người dân nước T nữa, vào Viên nghiên cứu quân sự của nước T thì không hợp lý.

Lúc đó mọi người mới biết năm mười sáu tuổi cậu ta đã chuyển quốc tịch.

Khi ấy cậu ta vẫn chưa phải gia chủ của nhà họ Lăng, nhưng có thể âm thầm làm được chuyện lớn như vậy khiến người khác đều dè chừng và nghỉ ngờ.

Sau khi biết chuyện, quốc chủ đã phái rất nhiều người đi điều tra Lăng Thiên Vũ, chỉ là đều không có tin gì.

Thậm chí không tra ra được điều gì đáng ngờ từ những người tiếp xúc với cậu ta khi đi học, điều này càng cho thấy thân phận của cậu †a rất bí ẩn.”

Đây không phải lần đầu Thẩm Hạ Lan nghe người khác nói về Lăng Thiên Vũ, nhưng lần nào cô cũng rất sốc.

Người đàn ông này giống như nhân vật trong truyền thuyết, mang theo cảm giác huyền bí.

Diệp Ân Tuấn khẽ nhíu mày.

Trước kia Hoắc Chấn Hiên nằm vùng trong tay địch bao nhiêu năm, đương nhiên quen biết rất nhiều người, bây giờ ông còn là nhân tài quân sự kiệt xuất, nhưng ông lại rất tin tưởng Lăng Thiên Vũ.

Hoặc là Lăng Thiên Vũ có xuất thân thế giới ngầm, hoặc là Lăng Thiên Vũ có quan hệ với quân đội.

Nhưng một thiếu niên thiên tài sinh ra ở nước T thật sự có thể liên quan đến quân đội nước Z?
Diệp Ân Tuấn không dám khẳng định nhưng trong lòng anh lại có suy đoán này.


Thẩm Hạ Lan không biết suy đoán của Diệp Ân Tuấn, nhưng sau khi nghe Phương Thiến nói về Lăng Thiên Vũ xong, kết hợp với lời của người khác, cô nhỏ giọng hỏi: “Đã có ai nhìn thấy mặt Lăng Thiên Vũ chưa?”
“Chưa.

Nghe nói năm mười lăm tuổi đứa bé đó bị bắt cóc rồi gặp hoả hoạn, trên mặt và trên người đều có rất nhiều vết bỏng, từ đó về sau cậu ta luôn đeo mặt nạ gặp người khác.

Người lớn trong nhà họ Lăng đã liên hệ rất nhiều bác sĩ phẫu thuật chỉnh hình nhưng đều bị cậu ta từ chối.

Hình như cậu ta mắc chứng tự kỷ, không giao tiếp với ai, suốt ngày trốn trong phòng thí nghiệm nhưng cậu ta đã có rất nhiều đóng góp cho sự phát triển của y học ở đất nước này.

Mọi người thấy cậu ta cố chấp như vậy nên cũng không ép cậu ta nữa.”
Lời nói của Phương Thiến khiến Thẩm Hạ Lan hơi ngạc nhiên.

Lăng Thiên Vũ này cũng có điểm chung với cô đấy chứ.

Cô quay đầu lại thì thấy ánh mắt Diệp Ân Tuấn như có điều suy nghĩ, không khỏi hỏi: “Anh đang nghĩ gì vậy?”
“Nghĩ xem làm thế nào để vào được yến tiệc mà tìm Lăng Thiên Vũ.”
Câu này của Diệp Ân Tuấn khiến Thẩm Hạ Lan hơi phiên muộn..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,075
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2544: 2544: Chương 2541





Trong bữa tiệc có rất nhiều người biết hai người họ, dù là Vu Phong, Phương Viên hay Phương Chính, chỉ cần hai người họ lộ diện, dù ăn mặc thế nào cũng sẽ bị nhận ra, hơn nữa tia hồng ngoại vừa nãy rất có thể đã bại lộ thân phận của họ, chỉ sợ vừa đi ra sẽ bị bắt ngay.

Phương Thiến trầm giọng nói: “Tôi biết một lối thoát khác rời khỏi căn phòng bí mật này, dẫn đến vườn hoa phía sau cung điện của quốc chủ, đó là nơi đội thị vệ của ba tôi thay ca.

Nhưng sau khi ra đó làm sao để liên lạc được với Lăng Thiên Vũ thì †ôi không biết.

Bây giờ tôi là tội nhân trong mắt ba tôi, là một kẻ vô dụng còn chẳng bằng thị nữ đương nhiên cũng không có tiếng nói hay quyền lợi gì.”
Đây cũng là nỗi đau đời này của Phương Thiến.

Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan hơi sững sờ, trong lòng cũng thấy hơi do dự.

Những gì Phương Thiến nói bây giờ có đáng tin không?
Nhỡ đâu bà ta vẫn như trước đây, liên lạc trước với phía Phương Viên, bây giờ bà ta đưa cô và Diệp Ân Tuấn ra ngoài, ai biết sau đó có bị bắt lại hay không.

Nhưng nếu những lời bà ta nói là thật thì sao?
Cả Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn đều biết mình không thể ở trong căn phòng bí mật này.


Nhiệm vụ của Hoắc Chấn Hiên rất rõ ràng, chính là những cô gái này.

Các cô còn ở trong tay Phương Chính một ngày thì ba mẹ các cô sẽ bị đe doạ một ngày, thậm chí một số quan chức cấp cao của các quốc gia khác còn có thể làm ra điều gì đó vì con cái của mình.

Nếu Phương Chính muốn lợi dụng các quốc gia khác để đối phó với nước họ thì chuyện này sẽ là một vấn đề lớn.

Bây giờ e rằng quốc chủ nước ta cũng sờ, trong lòng cũng thấy hơi do dự.

Những gì Phương Thiến nói bây giờ có đáng tin không?
Nhỡ đâu bà ta vẫn như trước đây, liên lạc trước với phía Phương Viên, bây giờ bà ta đưa cô và Diệp Ân Tuấn ra ngoài, ai biết sau đó có bị bắt lại hay không.

.

truyện tiên hiệp hay
Nhưng nếu những lời bà ta nói là thật thì sao?

Cả Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn đều biết mình không thể ở trong căn phòng bí mật này.

Nhiệm vụ của Hoắc Chấn Hiên rất rõ ràng, chính là những cô gái này.

Các cô còn ở trong tay Phương Chính một ngày thì ba mẹ các cô sẽ bị đe doạ một ngày, thậm chí một số quan chức cấp cao của các quốc gia khác còn có thể làm ra điều gì đó vì con cái của mình.

Nếu Phương Chính muốn lợi dụng các quốc gia khác để đối phó với nước họ thì chuyện này sẽ là một vấn đề lớn.

Bây giờ e rằng quốc chủ nước ta cũng ngạc và vui mừng.

Khi có thể sống thì ai muốn chết chứ?
Cho dù sau này không được tự do, nhưng cũng phải trả giá cho những việc làm sai trái của mình trong quá khứ chứ, không phải sao? Nếu không cần trả giá bằng cái chết, đương nhiên bà ta vẫn muốn lựa chọn được sống.

“Tôi lấy tính mạng mình ra thề tôi sẽ không bán đứng hai người, không phản bội hai người.”
“Thề thì có tác dụng gì? Thứ không đáng tin nhất trên đời chính là lời thề.

Tôi nghĩ bà cũng từng thề non hẹn biển với ba chồng tôi rằng sẽ mãi mãi bảo vệ nhà họ Diệp đúng không?”
Thẩm Hạ Lan lạnh lùng ngắt lời Phương Thiến.

Diệp Ân Tuấn muốn cho bà ta cơ hội, cô là vợ cũng không thể nói không cho, nhưng cứ vậy tin tưởng giao người quan trọng, thậm chí là tính mạng của mình và Diệp Ân Tuấn cho Phương Thiến, Thẩm Hạ Lan không dám mạo hiếm..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,075
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2545: 2545: Chương 2542





Phương Thiến nhìn Thẩm Hạ Lan là biết cô nghĩ gì, nếu muốn thì cô còn có thể nói lời khó nghe hơn nữa.

“Vậy tôi phải làm sao thì cô mới tin?”
“Uống thuốc độc này đi thì tôi tin.

Tôi nói với bà trước luôn, thuốc độc này tôi không có thuốc giải, nhưng nếu bà không lừa tôi với Ân Tuấn thì đương nhiên tôi sẽ †ìm người mang thuốc giải đến cho bà.

Nhưng nếu bà lừa tôi và Ân Tuấn thì bà cứ chờ đợi cái chết đi”
Thuốc độc này là do vị bác sĩ trẻ điều trị cho Trương Vũ đã đưa cho cô trước lúc đi, lúc đó anh ta nói ở trong cung phải hết sức cẩn thận, nếu gặp người có thể lợi dụng nhưng lại không tin tưởng hoàn toàn thì cho người đó uống một viên, sau khi xong việc anh ta sẽ đưa cô thuốc giải.

Lúc đó Thẩm Hạ Lan còn thấy bác sĩ này rất thú vị, nhưng nghĩ lại giữ vật này bên mình dù sao cũng có thể phòng thân nên đã nhận lấy, không ngờ bây giờ thật sự có tác dụng.

Thấy Thẩm Hạ Lan lấy thuốc độc ra, Diệp Ân Tuấn cũng hơi sững sờ, nhưng anh không nói gì.


Với anh mà nói, Thẩm Hạ Lan nói gì là thế đó, còn Phương Thiến không quan trọng bằng vợ anh, huống hồ trước đây bà †a đã từng làm chuyện rất quá đáng với cô, cô đòi chút tiền lãi cũng là điều nên làm.

Thấy Diệp Ân Tuấn không lên tiếng, Phương Thiến liền biết ý của anh.

Bà ta không chút do dự cầm lấy thuốc độc trong tay Thẩm Hạ Lan rồi cho vào miệng, nuốt xuống ngay trước mặt hai người.

Thẩm Hạ Lan thấy vậy cũng không nói gì.

Phương Thiến nói với mấy cô gái vài câu rồi đưa Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn đi ra ngoài.

Cả ba người đều im lặng suốt quãng đường.


Tâm trạng Thẩm Hạ Lan phức tạp nhưng cô cũng không muốn nghĩ nhiều, chỉ nắm chặt tay Diệp Ân Tuấn để lòng bàn tay †o lớn của anh nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, dù đi trong mật thất tối tăm và lạnh lẽo cũng không thấy sợ.

Ba người đi bộ khoảng mười phút thì thấy một tia sáng chiếu vào, đó chính là vị trí lối ra.

“Cứ mười lăm phút sẽ thay ca, hôm nay có tiệc lớn của quốc gia nên lính canh sẽ nghiêm ngặt hơn.

Sau khi hai người theo tôi đi ra ngoài thì chờ trong căn nhà nhỏ đẳng kia mười lăm phút, tôi sẽ cố gắng tìm quần áo của hai thị vệ cho hai người.

Nhưng hai người không được đi theo đội tuần tra, vì mỗi người trong đội tuần tra đều phải đăng ký trong sổ, hơn nữa lúc đi ra thay ca sẽ phải dùng vân tay để xác minh thân phận mới có thể vào đại điện.

Tôi bảo hai người mặc đồ thị vệ chẳng qua là vì không muốn để hai người bị phát hiện quá sớm mà thôi, còn về việc làm sao để tìm được Lăng Thiên Vũ thì tôi thật sự không biết.”
Phương Thiến nói thật nhanh.

Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan gật đầu.

“Lát nữa bà quay về đi, các cô gái trong mật thất cần được bảo vệ và chăm sóc, bây giờ không ai biết được bên trong đang xảy ra chuyện gì, nhưng để đề phòng, tôi hy vọng bà có thể ở bên cạnh họ.”.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,075
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2546: 2546: Chương 2543





Diệp Ân Tuấn thấp giọng nói với Phương Thiến.

“Được”
Phương Thiến gật đầu, sau đó lấy tấm ngọc bài đeo bên hông ra.

“Mấy năm nay tôi đều không ở nhà, bây giờ quay về lại như người ngoài, đây là đồ mẹ tôi để lại cho tôi, tôi vẫn luôn mang theo, bây giờ tôi cho cô, cô cầm lấy.

Ở bếp phía sau có một đầu bếp tên là An Nhung, †ôi đã từng cứu cô ấy một mạng, cô ấy biết tấm ngọc bài này của tôi, hai người cầm miếng ngọc bài này đi tìm cô ấy, có lẽ cô ấy có thể giúp được hai người”
Lời của Phương Thiến khiến Thẩm Hạ Lan khựng lại, Diệp Ân Tuấn không đưa tay ra, cô bèn nhận lấy.

“Cảm ơn.”

Đúng là cô hận Phương Thiến, nhưng cô là người lịch sự nên vẫn cảm ơn bà ta.

Phương Thiến gật đầu, sau đó nhìn Diệp Ân Tuấn lần cuối rồi chạy đi tìm quần áo của thị vệ.

Thẩm Hạ Lan nhìn bóng lưng bà ta rồi hỏi: “Anh nghĩ bà ta có thực sự đáng tin không?”
“Đáng tin hay không, chúng ta cũng không còn lựa chọn nào khác.”
Diệp Ân Tuấn cúi đầu trầm tư, sau đó lấy máy tính ảo ra, nhanh chóng gõ mã.

Thẩm Hạ Lan không hiểu thao tác của anh chỉ là cô biết Diệp Ân Tuấn sẽ không làm việc vô ích, nhưng cô vẫn nhỏ giọng hỏi: “Lúc này anh dùng máy tính không sợ bị phát hiện dấu vết à?”
“Không còn cách nào khác, so với việc liều mạng ra ngoài tìm Lăng Thiên Vũ, tốt hơn hết nên lên mạng tìm anh ta.


Hơn nữa buổi tiệc này rất lớn, bên trong rất nhiều người, chúng ta đi đâu tìm được một người chưa gặp bao giờ?
Rồi nhờ người đó tìm người đàn ông đeo mặt nạ mà Phương Thiến nói? Như vậy chẳng khác nào mò kim đáy bể.

Anh là hacker, chỉ cần Lăng Thiên Vũ dùng tên thật để đăng ký số điện thoại thì anh sẽ có cách liên lạc được với anh ta”
Diệp Ân Tuấn vừa nói vừa xâm nhập vào hệ thống, từng dãy số nhanh chóng hiện lên trên màn hình.

Thẩm Hạ Lan luôn cảm thấy Diệp Ân Tuấn rất đẹp trai, lúc này anh lại càng đẹp trai khiến cô không thể rời mắt.

Khi cô đang đắm chìm trong khuôn mặt điển trai của Diệp Ân Tuấn thì một loạt tiếng bước chân có quy luật đột nhiên vang lên từ bên cạnh, hình như đã sắp tới phía họ rồi.

Tim Thẩm Hạ Lan chợt vọt lên tận họng.

Lễ nào Phương Thiến đã bán đứng họ rồi đưa người tới?.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,075
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2547: 2547: Chương 2544





“Trốn trước đi đã”
Diệp Ân Tuấn kéo Thẩm Hạ Lan ra sau lưng rồi tìm chỗ có thể trốn, nhưng nơi này thật sự quá trống trải, tìm một lúc cũng không tìm được nơi nào có thể ẩn mình.

Thẩm Hạ Lan cũng hơi cuống.

Lúc này, giọng của Phương Thiến đột nhiên vang lên.

“Đội trưởng Phương đi đâu vậy?”
“Cô Phương?”
Đội trưởng dẫn đầu thấy Phương Thiến thì hơi giật mình, sau đó vô thức hỏi: “Sao cô lại ở đây? Giờ này chẳng phải cô nên dọn dẹp mật thất sao?”
“Đương nhiên rồi, nhưng có một cô gái tới tháng, tôi đi ra lấy vài thứ, cậu cũng biết phòng của cậu ba không có đồ của con gái ma.

Phương Thiến trả lời rất kín kẽ.

Đội trưởng Phương hơi đỏ mặt, có vẻ như xấu hổ bèn vội nói: “Vậy không làm phiền cô nữa, tôi dẫn người đi thay ca.”

Sau đó đội tuần tra đi khỏi nơi cách Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan không xa.

Phương Thiến nhìn về phía này rồi nhanh chóng đến đưa quần áo thị vệ cho hai người: “Đi theo con đường nhỏ này về hướng bên phải sẽ đến căn nhà nhỏ tôi đã nói lúc nãy.

Tôi gọi cho An Nhung rồi, cô ấy sẽ cho người đẩy xe rác đi qua đây, khi đó hai người hãy nhân cơ hội rồi trốn vào thùng rác để cô ấy đưa đi”
Bây giờ bà ta chỉ có thể giúp hai người tới mức này thôi.

Phương Thiến nói xong thì xoay người quay trở lại mật thất.

Diệp Ân Tuấn nhìn Thẩm Hạ Lan, hai người gật đầu rồi đi thẳng về phía căn nhà nhỏ Phương Thiến nói.

Không bao lâu sau, bên ngoài truyền đến tiếng động cơ của xe, tiếp theo là một giọng nữ trong trẻo.

“Đổ rác đi! Ai có rác thì ra ngoài đổ, mau lên nào!”
Diệp Ân Tuấn nắm chặt tay Thẩm Hạ Lan, biết mọi chuyện thành hay bại đều phụ thuộc vào hành động lần này.


Cả hai nhanh chóng ra khỏi căn phòng nhỏ, An Nhung mở thùng rác ra thuận thế cho hai người đi vào rồi đậy nắp lại.

Xe lặng lẽ nổ máy.

Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan có thể nghe thấy rõ ràng tiếng An Nhung quét vân †ay, trong lòng hiểu rằng nếu An Nhung không đưa họ đi thì dù thế nào hai người cũng không ra được.

Hệ thống an ninh công nghệ cao ngày nay cao cấp hơn nhiều so với trước đây.

Xe điềm nhiên lái đến phòng bếp phía sau.

An Nhung nói nhỏ: “Mau ra ngoài mặc quần áo đi, lát nữa buổi tiệc sẽ bắt đầu, đến lúc đó cần rất nhiều đồ ăn và nước uống.

Tôi sẽ trang điểm cho hai người để người khác tạm thời không nhận ra, hai người tự mặc thành nhân viên phục vụ đi rót rượu cho mọi người.

Ra khỏi phòng bếp, hai người muốn làm gì thì mau lên, cô Phương không nói cần tôi giúp hai người cắt đuôi.

Tôi cũng chỉ giúp được đến đây thôi, hy vọng nếu bị bắt hai người đừng khai tôi ra là được.”
Nói xong những lời này, An Nhung toát mồ hôi lạnh, nhưng cũng nhanh chóng rời đi.

Diệp Ân Tuấn liếc nhìn camera giám sát xung quanh, vô thức cắt đoạn video này..

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom