Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!
Chương 3384


Chương 3384

“Bà cụ Đường đã đồng ý để một mình cô bé đi ra ngoài?” Quản gia Trọng liền giật mình, người nhà họ Đường đều cẩn thận như thế, vào thời điểm này lại để một cô bé nhỏ như vậy đi ra ngoài một mình?

“Thành chủ, người hỏi một chút thử xem, hỏi xem tình huống như thế nào? Ý của bé Vũ Kỳ có phải là ngày mai bà cụ Đường sẽ đến cùng với cô bé không?” Quản gia Trọng cảm thấy cần phải làm rõ vấn đề này, dù sao thì một đứa nhỏ năm tuổi đột nhiên lại đi gặp một người xa lạ, chắc chắn là bà cụ Đường sẽ sinh lòng cảnh giác.

Đến lúc đó, nếu như bà cụ Đường biết thân phận của thành chủ, liên quan đến những chuyện trước kia của nhà họ Đường và Quỷ Vực Chi Thành, chỉ sợ là bà cụ Đường sẽ nghỉ ngờ bọn họ có mục đích khác, cho dù là bọn họ có muốn giải thích thì cũng khó mà giải thích rõ ràng.

Dù sao thì những chuyện trước kia nhà họ Đường gặp phải đúng là có liên quan đến Quỷ Vực Chỉ Thành, hai chuyện lần trước đều muốn hủy hoại Đường Lăng và Đường Vân Thành, hiện tại bọn họ lại nói với nhà họ Đường là Quỷ Vực Chỉ Thành không có địch ý với nhà họ Đường, ai mà tin tưởng cơ chứ?

Trương Minh Hoàng suy nghĩ, sau đó cầm điện thoại bắt đầu đánh chữ, trước kia Trương Minh Hoàng chưa từng gửi tin nhắn cho nên rất ít khi dùng điện thoại đánh chữ, nhưng mà giờ phút này tốc độ đánh chữ lại không hề chậm, so với người bình thường dùng như quản gia Trọng còn nhanh hơn nhiều.

Hai mắt của quản gia Trọng trợn ngược, đúng là người lợi hại thì làm chuyện gì cũng lợi hại, dựa vào tốc độ đánh chữ của thành chủ, ai mà có thể tin là đây là lần đầu tiên thành chủ mới chơi Facebook, lần đầu tiên dùng điện thoại gửi tin nhắn.

“Bà cố của cháu đã đồng ý để cháu ra ngoài rồi hả? Để cháu ra ngoài một mình?” Trương Minh Hoàng soạn tin nhắn rất nhanh, sau đó gửi qua cho bé Vũ Kỳ.

“Đương nhiên là bà cố của cháu không đồng ý để một mình cháu đi ra ngoài rồi.” Tốc độ đánh chữ của bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ hiển nhiên cũng không chậm, không qua bao lâu đã gửi tin nhắn trở về.

“Tôi đã nói rồi mà, sao bà cụ Đường lại có thể để một mình bé Vũ Kỳ đi ra ngoài được.” Cảm xúc mừng rỡ lúc nãy của quản gia Trọng đã biến mắt hoàn toàn, ông ta phát hiện hồi lúc nãy ông ta vui mừng có chút sớm

“Nếu bà cụ Đường đi cùng Vũ Kỳ, chuyện đó sợ là không dễ giải thích, sợ sẽ có phiền phức.” Vui vẻ vừa rồi của quản gia Trọng đã hoàn toàn biến mắt, ông ta phát hiện vừa rồi mình vui vẻ thật sự hơi sớm.

“Ngày mai, cháu sẽ kêu anh trai đi cùng cháu, để anh đi với cháu, bà có sẽ đồng ý.” Lúc quản gia Trọng đang ảo não nôn nóng, tin nhắn của bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ lại gửi tới.

“Anh trai? Anh trai của bé cưng Vũ Kỳ?” Con ngươi quản gia Trọng lập tức mở to: “Hai bé cưng là long phượng thai, cho nên anh trai cũng năm tuổi, hai đứa bé có thể cùng ra ngoài?”

Một đứa không thể một mình ra ngoài, hai đứa bé năm tuổi thì có thể sao?

Không phải đều là trẻ con năm tuổi sao?

Người nhà họ Đường có thể yên tâm?

“Thành chủ, bé cưng Vũ Kỳ nói thật sao?” Quản gia Trọng cứ cảm thấy chuyện này có chút không đúng lắm, ông ta cảm thấy nhà họ Đường không thể nào thả hai đứa bé ra ngoài, ít nhất hẳn cũng có một người lớn đi cùng.

“Chú yên tâm, ngày mai cháu kêu tài xế Tiểu Lưu đưa cháu và anh trai đi, tài xế Tiểu Lưu sẽ không nói cho bà cố biết, vừa nãy cháu đã nói với anh trai rồi, anh trai đã đồng ý rồi.” Bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ làm việc rất có kế hoạch, rõ ràng đều đã tính toán xong xuôi.

“Thì ra là vậy, bé cưng Vũ Kỳ thật quá lanh lợi.” Quản gia Trọng xem như thở phào một hơi, ông ta nhìn thấy bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ nói câu không nói cho bà cố biết thì không nhịn được cười.

Đứa bé này sao lại hiểu ý người khác như vậy chứ?

“Thành chủ, nếu như vậy thì không có vấn đề rồi, đợi ngày mai bé cưng Vũ Kỳ tới, tôi sẽ thương lượng chuyện làm giám định ADN với cô bé, bé cưng Vũ Kỳ hiểu ý người khác như vậy, nhất định sẽ đồng ý.”

 
 
Chương 3385


Chương 3385

Quản gia Trọng cảm thấy chuyện này nhất định sẽ không thành vần đề.

Ông ta cảm thấy chỉ cần giải thích tình huống với bé cưng Vũ Kỳ, bé cưng Vũ Kỳ thích thành chủ nhà ông ta như vậy, nhất định sẽ đồng ý, nhất định không có chút vấn đề nào.

Nhưng quản gia Trọng rõ ràng phớt lờ anh trai mà bạn nhỏ Vũ Kỳ nói, bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ hiểu ý người khác, nhưng bạn nhỏ Đường Minh Hạo không dễ nói chuyện như vậy.

Hơn nữa quản gia Trọng lúc này một lòng chỉ lo vui mừng, hoàn toàn không biết trong đại sảnh Viên phủ là tình huống gì, hoàn toàn không biết bạn nhỏ Đường Minh Hạo sau khi nghe thấy Đường Vũ Kỳ nói tới chuyện tối nay thì mặt mày lạnh lùng.

Quản gia Trọng càng không biết, bạn nhỏ Đường Minh Hạo còn khó đối phó hơn bà cụ Đường nhiều.

Đường Minh Hạo đồng ý với Đường Vũ Kỳ ngày mai cùng cô bé đi gặp người ta, nhưng cậu không chỉ đi cùng, cũng không chỉ là gặp người.

Đường Minh Hạo không làm việc theo tình cảm như Đường Vũ Kỳ, cậu bé làm việc bình tĩnh hơn nhiều.

Tối nay Viên phủ đãi tiệc, mấy nhà được mời quan hệ đều không tệ, trong tình huống này sao lại có người lạ.

Mà theo Đường Vũ Kỳ vừa nói, hai người đó là từ cửa số lầu hai nhảy xuống, người bình thường ai sẽ nhảy cửa sổ, cho nên hai người đó rất rõ ràng có vần đề.

Nhưng hai người đó không làm tổn thương Đường Vũ Kỳ, hơn nữa nhìn dáng vẻ Đường Vũ Kỳ ở chung với họ cũng không tệ.

Cho nên Đường Minh Hạo không lên tiếng, cậu nghĩ ngày mai đi xem thử với Đường Vũ Kỳ trước, xem xem rốt cuộc là ai?

Xem xem họ rốt cuộc muốn làm gì?

“Anh ơi, chúng ta ngày mai mấy giờ đi tìm họ?” Đường Vũ Kỳ biết tính toán của anh trai nhà mình, cô bé chỉ muốn đi tìm chú xinh đẹp chơi.

Đường Minh Hạo nhìn Đường Vũ Kỳ mặt đầy mong đợi, đôi mắt cậu bé khẽ híp lại, đó rốt cuộc là ai, lại khiến Đường Vũ Kỳ mới gặp một lần đã nhớ mãi không quên như vậy?

Em gái cậu cậu hiểu rõ nhất, em gái nhà cậu mặc dù bình thường làm việc theo tình cảm, nhưng sẽ không dễ dàng thích một người như vậy.

Cho nên, cậu còn tò mò người đó đã làm gì với em gái nhà cậu, khiến cô bé thích như vậy?

Đường Minh Hạo càng muốn đi gặp người đó.

“Chiều mai đi, ba giờ chiều.” Đường Minh Hạo hẹn thời gian.

“Được, vậy em bây giờ nói cho chú ấy biết, ba giờ ngày mai chúng ta đi tìm họ.” Đường Vũ Kỳ hoàn toàn không chú ý tới cảm xúc của anh trai nhà mình, chỉ vui vẻ soạn tin nhắn.

“Địa điểm ở đâu? Ông ta kêu em đi đâu tìm?” Đường Minh Hạo thấy em gái mặt đầy vui vẻ, sắc mặt càng trầm đi, cậu bé cảm giác em gái nhà cậu đã bị người đó dụ đến không biết đông tây nam bắc rồi.

*A, em còn chưa hỏi đâu, vậy em hỏi thử chú ấy ở đâu.” Đường Vũ Kỳ lúc này mới nhớ tới còn chưa hẹn địa điểm, cô bé luôn nói muốn đi tìm chú ấy, nhưng cô bé bây giờ mới phát hiện mình căn bản không biết chú ấy ở đâu.

Chuyện liên quan tới chú ấy cô bé thực ra không biết gì cả, cô bé thậm chí ngay cả tên của chú ấy cũng không hỏi, nhưng hình như cô bé cũng không nói tên mình cho chú biết.

Còn may để lại phương thức liên lạc, nếu không cô bé không gặp được chú ấy nữa rồi.

“Chú ơi, chú ở đâu? Ngày mai con đi đâu tìm chú?” Đường Vũ Kỳ vội soạn xong tin nhắn lại gửi đi.

Trương Minh Hoàng nhận được tin nhắn của Đường Vũ Kỳ thì khẽ sững sờ một chút, sau đó gửi địa chỉ hiện tại của mình cho cô bé.

Nhưng gửi tin nhắn đi rồi, ông ta lại cảm thầy không thỏa đáng lắm, lại nhanh chóng bổ sung một câu: “Ngày mai con gọi điện thoại cho ta, ta đi đón con.”
 
Chương 3386


Chương 3386

Bạn nhỏ Đường Minh Hạo lúc này nhìn thấy nhật ký nói chuyện của em gái nhà mình, sắc mặt càng trầm đi, cậu bé sao lại cảm thấy cuộc nói chuyện này quái quái chứ?

Cậu nhìn em gái chỉ mới năm tuổi nhà mình một cái, cau chặt mày lại: ^Vũ Kỳ, người em vừa nói bao nhiêu tuổi?”

“Hử?” Đường Vũ Kỳ đang gửi tin nhắn, nghe thấy lời của anh trai thì sững sốt, thực ra bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ cũng không biết người đó rốt cuộc bao nhiêu tuổi.

“Em cũng không biết, em không hỏi, nhưng chú áy rất đẹp trai…” Ân tượng khắc sâu nhất của Đường Vũ Kỳ chính là người đó đẹp trai.

“Anh hỏi em ông ta bao nhiêu tuổi.” Sắc mặt Đường Minh Hạo càng lạnh lẽo, lời này của em gái nhà mình khiến cậu cảm thầy càng không ổn.

Cậu vừa nhìn tháy lịch sử nói chuyện của em gái nhà mình, em gái gọi người đó là chú, chứng minh tuổi người đó đã không nhỏ nữa đi?

“Hử, em thật sự không biết chú ấy rốt cuộc bao lớn, nhưng có vẻ hẳn hai ba mươi tuổi đi.” Bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ rất nghiêm túc suy nghĩ, mặc dù lúc đó vị trí chú ấy đứng cũng gần, nhưng vẫn là nhìn không rõ lắm, nhìn dáng vẻ hẳn là hai mươi máy tuổi, nhiều nhát cũng chỉ ba mươi tuổi đi.

“Ba mươi mấy tuổi?” Đường Minh Hạo càng cau chặt mày, người ba mươi máy tuổi có ý đồ gì với em gái nhà cậu?

Đường Vũ Kỳ nghe thấy giọng nói bỗng nhiên trở nên có chút kỳ quái của anh trai nhà mình, cuối cùng ngẩng đầu lên khỏi điện thoại, nhìn sang anh trai: “Anh ơi, sao vậy?”

Đường Minh Hạo đối diện với ánh mắt vô tội của em gái nhà mình, có chút bát lực thở dài, em gái nhà cậu bình thường rõ ràng rất cảnh giác, xưa nay cũng rất phòng bị.

Hơn nữa mặc dù em gái nhà cậu thích người xinh đẹp, nhưng bình thường nhìn thấy người xinh đẹp.

cùng lắm cũng chỉ ngắm thêm vài lần, tuyệt đối sẽ không như bây giờ, người đó rốt cuộc đã làm gì em gái nhà cậu, khiến nó trở thành thế này?

“Bỏ đi, không có gì, ngày mai lại nói.” Đường Minh Hạo biết bây giờ cũng hỏi không rõ ràng, vì vừa rồi cậu đã hỏi hết những điều có thể hỏi rồi, em gái nhà cậu cái gì cũng không biết.

Không biết người đó tên gì, không biết người đó thân phận thế nào, cũng không biết người đó sống ở đâu, càng không biết người đó bao nhiêu tuổi.

Cho nên cậu bây giờ hỏi cũng vô ích, không bằng ngày mai tự cậu qua đó lại hỏi rõ ràng.

Cậu cần phải làm rõ người đó có mục đích gì với Đường Vũ Kỳ.

Đường Minh Hạo không cho rằng chuyện tối này chỉ là trùng hợp, Viên phủ là nơi thế nào, cậu rất rõ ràng, cảnh giác của Viên phủ không kém hơn nhà họ Đường, một người muốn thần không biết quỷ không hay trà trộn vào Viên phủ căn bản là không thể nào.

Huống chỉ tối nay Viên phủ đãi tiệc, phòng bị chắc chắn nghiêm ngặt hơn bình thường, người đó làm sao lên lầu hai, họ lên lầu hai là muốn làm gì?

Tất cả những chuyện này đều không bình thường, đương nhiên theo bạn nhỏ Đường Minh Hạo thấy, không bình thường nhất chính là thái độ của người đó đối với em gái nhà mình, cậu lo lắng người đó có mục đích khác, cho nên chuyện này cậu phải điều tra rõ ràng.

Bên kia, Bùi Dật Duy dùng một ngày chuyển nhượng tắt cả cổ phần công ty trong tay anh ta, còn có tài sản có định, và tất cả tiền mặt cho Tô Khiết.

Ban đầu, công ty là một tay Bùi Dật Duy sáng lập, trong tay anh ta vốn là chiếm năm mươi mốt phần trăm cổ phần, mà trong tay Bùi Doanh chiếm hai mươi phần trăm.

Bùi Doanh vốn đã ký hiệp định, hai mươi phần trăm cổ phần trong tay cô ta Bùi Dật Duy có quyền điều động, lúc đó cô ta làm vậy chính là để biểu thị tâm ý với Bùi Dật Duy.
 
Chương 3387


Chương 3387

Nhưng hai mươi phần trăm của Bùi Doanh Bùi Dật Duy không động tới, bây giờ Bùi Doanh đã chết rồi, anh ta không muốn chuyện này dính líu tới trên người Tô Khiết.

Bùi Doanh là do anh ta giết, đợi anh ta xử lý xong tất cả mọi chuyện sẽ đi tự thú, anh ta một mạng đền một mạng, vậy những thứ trong tay anh ta bây giờ đương nhiên sẽ muốn để lại cho Tô Khiết.

Sau khi trợ lý đón Bùi Dật Duy tới công ty thì vẫn luôn không rời đi, đợi tới hôm sau luật sư tới, trợ lý nhìn thấy tổng giám đốc nhà mình chuyển hết tất cả cổ phần công ty cho người khác, hơn nữa còn là chuyển cho cô Tô Khiết, toàn thân trợ lý đều ngây ngốc.

Mấy năm này trợ lý luôn theo cạnh Bùi Dật Duy, cho nên anh ta biết công ty của họ có thù với nhà họ Tô, nhưng bây giờ tổng giám đốc nhà mình chuyển tất cả cổ phần công ty cho nhà kẻ thù?

Tổng giám đốc rốt cuộc là có ý gì?

Đây rốt cuộc là tình huống gì?

Trợ lý không nhịn được hỏi, nhưng Bùi Dật Duy không trả lời, toàn bộ quá trình anh ta không nói nhiều lầy một chữ, chỉ ký tên, làm xong tất cả trình tự, sau đó kêu luật sư dùng tốc độ nhanh nhát đi xử lý.

Trợ lý cảm thầy tổng giám đốc nhà anh ta hình như rất nôn nóng, không, là đặc biệt nôn nóng, tặng đồ lại gấp gáp như vậy, là sợ không tặng được sao?

Nhưng mà, trợ lý hỏi mấy lần, tổng giám đốc nhà mình vẫn không trả lời, trợ lý bèn không hỏi nữa.

Bùi Dật Duy làm xong tất cả thì một mình ngồi trong phòng làm việc, thông qua thủy tinh cửa sổ nhìn ánh đèn nhà nhà bên ngoài, tâm trạng anh ta lúc này cũng không biết hình dung thế nào.

Anh ta biết mình giết người, cho nên anh ta chắc chắn phải đền mạng, nhưng anh ta không hối hận, không hồi hận chút nào.

Nếu để anh ta lựa chọn lại, anh ta vẫn sẽ không chút do dự giết Bùi Doanh.

Điều duy nhất anh ta còn lưu luyến bây giờ cũng chỉ có Tô Khiết, anh ta không có phương thức liên lạc của cô.

Năm đó sau khi Tô Khiết rời đi, số điện thoại trước đây sớm đã không dùng nữa, lần trước, cô có liên lạc với anh ta một lần, số điện thoại của cô lúc đó anh ta còn nhớ, nhưng sau đó Tô Khiết lại đổi điện thoại, anh ta liền không thẻ liên lạc với cô nữa.

Mà khoảng thời gian này cũng không có tin tức về cô, anh ta nghe nói ông cụ Tô nhập viện, cho nên anh ta cho người đến bệnh viện, nhưng Tô Khiết luôn không tới.

Thời gian của anh ta không nhiều nữa, Bùi Dật Duy ngẫm nghĩ, sau đó tìm số điện thoại của Liễu Ảnh, bắm gọi đi.

Anh ta biết quan hệ của Liễu Ảnh và Tô Khiết luôn không tệ, Liễu Ảnh nhất định biết tình hình của cô.

Anh ta bây giờ chỉ muốn biết tình hình của Tô Khiết, muốn biết cô bây giờ sống có tốt không.

Lúc này, Liễu Ảnh đang ăn cơm ở ngoài, cùng với Tư Đồ Không, hơn nữa hai người đang ở hàng quán bên ngoài, đương nhiên là do Liễu Ảnh yêu cầu.

Nhưng sở dĩ Liễu Ảnh đề ra muốn tới nơi này ăn cơm, vốn là cô cho rằng Tư Đồ Không sẽ không đồng ý.

Nhưng cô không nghĩ tới, cô đề ra xong, Tư Đồ Không không chút do dự, trực tiếp đồng ý rồi.

Cho tới bây giờ Liễu Ảnh vẫn còn có chút ngây người, cô không biết mấy ngày nay Tư Đồ Không làm sao nữa, kỷ hạn năm năm của họ đã đến rồi, nhưng Tư Đồ Không không để cô rời đi.

Với năng lực của Tư Đồ Không, anh ta không cho phép cô rời đi, Liễu Ảnh biết cô muốn rời đi nhất định là không thể nào.

Cho nên, mấy ngày nay Liễu Ảnh liền ra sức làm, cô ở bên Tư Đồ Không năm năm, cô vẫn là hiểu anh ta, cô biết rõ anh ta cho phép cô làm gì, không cho phép cô làm gì.

Trước đây trong thời hạn hiệp ước năm năm của họ, chuyện Tư Đồ Không không cho phép cô làm, cô đều không làm, nhưng bây giờ cô liền làm chuyện anh ta không cho phép.

Chương 3387

Nhưng hai mươi phần trăm của Bùi Doanh Bùi Dật Duy không động tới, bây giờ Bùi Doanh đã chết rồi, anh ta không muốn chuyện này dính líu tới trên người Tô Khiết.

Bùi Doanh là do anh ta giết, đợi anh ta xử lý xong tất cả mọi chuyện sẽ đi tự thú, anh ta một mạng đền một mạng, vậy những thứ trong tay anh ta bây giờ đương nhiên sẽ muốn để lại cho Tô Khiết.

Sau khi trợ lý đón Bùi Dật Duy tới công ty thì vẫn luôn không rời đi, đợi tới hôm sau luật sư tới, trợ lý nhìn thấy tổng giám đốc nhà mình chuyển hết tất cả cổ phần công ty cho người khác, hơn nữa còn là chuyển cho cô Tô Khiết, toàn thân trợ lý đều ngây ngốc.

Mấy năm này trợ lý luôn theo cạnh Bùi Dật Duy, cho nên anh ta biết công ty của họ có thù với nhà họ Tô, nhưng bây giờ tổng giám đốc nhà mình chuyển tất cả cổ phần công ty cho nhà kẻ thù?

Tổng giám đốc rốt cuộc là có ý gì?

Đây rốt cuộc là tình huống gì?

Trợ lý không nhịn được hỏi, nhưng Bùi Dật Duy không trả lời, toàn bộ quá trình anh ta không nói nhiều lầy một chữ, chỉ ký tên, làm xong tất cả trình tự, sau đó kêu luật sư dùng tốc độ nhanh nhát đi xử lý.

Trợ lý cảm thầy tổng giám đốc nhà anh ta hình như rất nôn nóng, không, là đặc biệt nôn nóng, tặng đồ lại gấp gáp như vậy, là sợ không tặng được sao?

Nhưng mà, trợ lý hỏi mấy lần, tổng giám đốc nhà mình vẫn không trả lời, trợ lý bèn không hỏi nữa.

Bùi Dật Duy làm xong tất cả thì một mình ngồi trong phòng làm việc, thông qua thủy tinh cửa sổ nhìn ánh đèn nhà nhà bên ngoài, tâm trạng anh ta lúc này cũng không biết hình dung thế nào.

Anh ta biết mình giết người, cho nên anh ta chắc chắn phải đền mạng, nhưng anh ta không hối hận, không hồi hận chút nào.

Nếu để anh ta lựa chọn lại, anh ta vẫn sẽ không chút do dự giết Bùi Doanh.

Điều duy nhất anh ta còn lưu luyến bây giờ cũng chỉ có Tô Khiết, anh ta không có phương thức liên lạc của cô.

Năm đó sau khi Tô Khiết rời đi, số điện thoại trước đây sớm đã không dùng nữa, lần trước, cô có liên lạc với anh ta một lần, số điện thoại của cô lúc đó anh ta còn nhớ, nhưng sau đó Tô Khiết lại đổi điện thoại, anh ta liền không thẻ liên lạc với cô nữa.

Mà khoảng thời gian này cũng không có tin tức về cô, anh ta nghe nói ông cụ Tô nhập viện, cho nên anh ta cho người đến bệnh viện, nhưng Tô Khiết luôn không tới.

Thời gian của anh ta không nhiều nữa, Bùi Dật Duy ngẫm nghĩ, sau đó tìm số điện thoại của Liễu Ảnh, bắm gọi đi.

Anh ta biết quan hệ của Liễu Ảnh và Tô Khiết luôn không tệ, Liễu Ảnh nhất định biết tình hình của cô.

Anh ta bây giờ chỉ muốn biết tình hình của Tô Khiết, muốn biết cô bây giờ sống có tốt không.

Lúc này, Liễu Ảnh đang ăn cơm ở ngoài, cùng với Tư Đồ Không, hơn nữa hai người đang ở hàng quán bên ngoài, đương nhiên là do Liễu Ảnh yêu cầu.

Nhưng sở dĩ Liễu Ảnh đề ra muốn tới nơi này ăn cơm, vốn là cô cho rằng Tư Đồ Không sẽ không đồng ý.

Nhưng cô không nghĩ tới, cô đề ra xong, Tư Đồ Không không chút do dự, trực tiếp đồng ý rồi.

Cho tới bây giờ Liễu Ảnh vẫn còn có chút ngây người, cô không biết mấy ngày nay Tư Đồ Không làm sao nữa, kỷ hạn năm năm của họ đã đến rồi, nhưng Tư Đồ Không không để cô rời đi.

Với năng lực của Tư Đồ Không, anh ta không cho phép cô rời đi, Liễu Ảnh biết cô muốn rời đi nhất định là không thể nào.

Cho nên, mấy ngày nay Liễu Ảnh liền ra sức làm, cô ở bên Tư Đồ Không năm năm, cô vẫn là hiểu anh ta, cô biết rõ anh ta cho phép cô làm gì, không cho phép cô làm gì.

Trước đây trong thời hạn hiệp ước năm năm của họ, chuyện Tư Đồ Không không cho phép cô làm, cô đều không làm, nhưng bây giờ cô liền làm chuyện anh ta không cho phép.
 
Chương 3388


Chương 3388

Hiệp ước của họ đã hoàn thành rồi, ban đầu cô bán cho anh ta cũng chỉ bán năm năm, bây giờ thời hạn tới, anh ta dựa vào cái gì không thả cô rời đi.

Liễu Ảnh luôn biết, Tư Đồ Không giữ cô lại bên cạnh, chính là một tình nhân bí mật không thể gặp người, vĩnh viễn không thể lộ ra ánh sáng.

Trước đây, Tư Đồ Không sẽ không dẫn cô ra ngoài, sẽ không dẫn cô đến bát kỳ trường hợp công khai nào, cũng sẽ không dẫn cô đi gặp bạn anh ta.

Ò, lúc bắt đầu Tư Đồ Không còn từng dẫn cô gặp bạn bè, nhưng Liễu Ảnh biết đó đều không phải bạn bè thật sự của anh ta, những kẻ đó thậm chí còn không thẻ tính là bạn bè rượu thịt của anh ta.

Lúc đó, Tư Đồ Không chính là vì sỉ nhục cô, cho nên có ý dẫn cô đến trường hợp như vậy, sau đó còn cố ý làm vài chuyện với cô.

Liễu Ảnh bây giờ nhớ tới những chuyện lúc đó vẫn cảm thầy khuất nhục, thậm chí cảm thầy ghê tởm, cô cũng không biết lúc đó mình làm sao vượt qua được.

Lúc đó, đám ‘bạn bè’ đó của Tư Đồ Không lúc nhìn cô đều cười có ý thâm ý khác, lúc đó, trong mắt bọn họ chỉ sợ cô còn không bằng cả những cô ‘cave’.

Nhưng mà, sau này Tư Đồ Không không còn dẫn cô đến những trường hợp như vậy nữa, cô nhớ hẳn là một năm sau, anh ta không còn dẫn cô đến những nơi hỗn loạn đó, nên nói là một năm sau, anh ta không còn dẫn cô ra ngoài nữa.

Cô nhớ hẳn là một năm sau, Tư Đồ Không không còn dẫn cô đến những nơi hỗn loạn đó nữa, nên nói là một năm sau, anh ta không còn dẫn cô ra ngoài nữa.

Cô chỉ có thể mỗi ngày ở nhà đợi anh ta, lúc đó, cô hầu như không ra khỏi cửa.

Tư Đồ Không mỗi lần tham gia yến tiệc đều có bạn nữ cố định, trước nay sẽ không dẫn cô theo.

Lúc Tư Đồ Không bàn công việc, càng sẽ không dẫn cô theo, tóm lại nơi anh ta xuất hiện, cô tuyệt đối không thể xuất hiện.

Cô là tình nhân không thể thầy ánh sáng, đương nhiên, thời gian năm năm này cô luôn rất tự giác, trước nay chưa từng cùng Tư Đồ Không lộ ra ở ngoài, dù không cần thận gặp phải, cô cũng sẽ tránh đi.

Nhưng bây giờ thời gian năm năm của họ đã qua, anh ta vẫn không thả cô đi, Liễu Ảnh rất tức giận.

Cô biết đối với Tư Đồ Không mà nói, mình không thể gặp người, anh ta hẳn là vì sỉ nhục cô, cho nên Liễu Ảnh bèn có ý đến công ty tìm anh ta.

Lúc Liễu Ảnh đến công ty tìm anh ta, còn cố ý làm ra trận thế rất lớn, cô thậm chí nói cho cô tiếp tân biết cô là bạn gái của Tư Đồ Không.

Còn cố ý nói rất lớn tiếng trong đại sảnh, Liễu Ảnh vốn cho rằng Tư Đồ Không nhát định sẽ cho người đuổi cô ra ngoài, nhưng cô không nghĩ tới, anh ta không bao lâu sau lại trực tiếp đi xuống, hơn nữa còn dẫn cô lên lầu.

Lúc đó, Tư Đồ Không còn ôm eo cô cùng vào thang máy.

Liễu Ảnh có chút ngây ngốc, hoàn toàn không hồi thần, cho nên quên mắt cả giãy giụa, liền bị Tư Đồ Không ôm vào thang máy như vậy, sau đó được anh ta ôm vào phòng làm việc.

Khiến cô càng ngây người hơn là Tư Đồ Không lại không tức giận, còn nói với cô sau này cô tới không cần thông báo, có thể trực tiếp lên phòng làm việc của anh ta.

Sau đó, một bụng kế hoạch muốn tìm chết cô tích trữ liền hoàn toàn không thể thực hiện.

Cả buổồi chiều cô đều bị anh ta giữ lại trong phòng làm việc, anh ta làm việc, cô nhìn.

Đợi lúc anh ta tan làm nói muốn cùng đi ăn cơm, cô bèn đề nghị đến nơi này, sau đó họ liền ngồi ở đây.

Tư Đồ Không rõ ràng không quá thích ứng với trường hợp thế này, Liễu Ảnh tháy tư thế ngồi của anh ta có chút cứng ngắc, có lẽ là vì quá ồn ào, cũng có thể là vì hoàn cảnh có chút hỗn loạn, nhưng anh ta không nói muốn rời đi.
 
Chương 3389


Chương 3389

Liễu Ảnh có chút nghĩ không thông Tư Đồ Không rốt cuộc nghĩ thế nào, người như anh ta hẳn là trước nay chưa từng tới trường hợp thế này, cũng chắc chắn là không quen với nó, tại sao anh ta muốn miễn cưỡng bản thân theo cô tới đây chứ?

Mắy ngày nay, anh ta đều không bình thường, cực kỳ không bình thường, Liễu Ảnh biết anh ta không bình thường, cũng rất không quen sự không bình thường như vậy của anh ta, cô muốn thay đổi nó, cô muốn khiến anh ta quay về dáng vẻ trước đây, nhưng cô không thay đổi được.

Liễu Ảnh biết nói gì cũng vô dụng, bèn không nói nữa, cô gọi rất nhiều thức ăn mình thích, vì việc làm ăn của quán ăn rất tốt, phải đợi rất lâu.

Tổng giám đốc Tư Đồ đến nơi này không có đãi ngộ đặc thù như những nơi cao cấp đó, cũng phải đợi.

Người nơi đây rất nhiều, kẻ đến người đi, hầu như đều là chen nhau mới có thể đi qua.

Vị trí Tư Đồ Không ngồi chệch phía ngoài, cho nên lúc kẻ tới người đi sẽ không cần thận đụng phải anh ta, Liễu Ảnh nhìn thấy anh ta cau mày máy lần.

“Nếu không anh về trước đi, một mình tôi ăn xong sẽ về.” Liễu Ảnh thầm thở ra một hơi, cô cảm thấy mình gọi anh ta tới nơi này hình như có chút quá đáng, dù sao cuộc sống của Tư Đồ Không thật sự không thích hợp với nơi thế này.

Đến đây ăn cơm, Tư Đồ Không chắc chắn sẽ không ăn, hơn nữa còn phải bị người ta chèn tới ép lui, thực sự quá tủi thân cho anh ta.

Tư Đồ Không ngẩng đầu nhìn cô một cái, sắc mặt nhàn nhạt: “Không sao.”

Anh ta quả thực có chút không thích ứng với hoàn cảnh như vậy, đặc biệt không thích ứng với việc bị người ta chen tới chen lui, anh ta trước nay bài xích bị người khác đụng phải, nhưng cô muốn tới, vậy anh ta sẽ đi cùng cô.

Thực ra anh ta cũng biết cô cố ý, nhưng anh ta thích cô tự nhiên sinh động như vậy, không muốn lại nhìn thấy dáng vẻ cô dối lòng giả bộ trước mặt anh ta nữa.

“Tổng giám đốc Tư Đồ, nơi này có rất nhiều người, anh không sợ bị chụp được sao?” Liễu Ảnh thật sự nghĩ không ra điểm này, anh ta trước đây sợ nhất là người khác chụp cô ở cùng anh ta.

Dù sao cô cũng là tình nhân không thể lộ ra ánh sáng, hơn nữa anh ta tuyệt đối không thể lấy cô, hôn nhân của anh ta hẳn sẽ là liên hôn gia tộc, nếu cô ở cùng anh ta bị người khác chụp được nhát định sẽ ảnh hưởng tới cuộc liên hôn của anh ta.

Đây tuyệt đối là chuyện Tư Đồ Không không thể chịu đựng.

Tư Đồ Không chỉ nhàn nhạt nhìn cô, không nói chuyện.

“Tôi nhớ lần trước anh hẹn hò với cô Viên, tiền triển hình như còn không tệ đi? Anh không sợ ảnh hưởng tới qua lại giữa hai người sao?” Liễu Ảnh bình thường không quan tâm những chuyện này của Tư Đồ Không, vì cô biết rõ quan hệ giữa mình và anh ta, với thân phận của cô là không có tư cách quản những chuyện đó.

Huống chỉ cô cũng không muốn quản, thời gian cô bán cho anh ta chỉ có năm năm, năm năm kết thúc, cô liền tự do, cô và anh ta liền không còn bắt kỳ quan hệ nào, tại sao cô phải đi quản những chuyện đó?

Con ngươi Tư Đồ Không khẽ lạnh đi: “Còn biết gì nữa?”

Tư Đồ Không không biết cô có được những tin tức này từ đâu, hẹn hò với cô Viên? Sao bản thân anh ta không biết? Cô từ đâu nghe được?

Hoặc là ai cố ý truyền vào trong tai cô?

“Anh đừng hiểu lầm, anh tuyệt đối đừng hiểu lầm.” Liễu Ảnh thầy sắc mặt anh khẽ biến đổi, hẳn là có chút tức giận, cô cho rằng anh ta tức giận cô hỏi thăm tin tức của mình.

“Tôi không phải cố ý muốn dò la tin tức của anh, tôi chỉ là vô ý nghe tháy…” Liễu Ảnh không muốn sinh ra bắt kỳ hiểu lầm gì, cho nên cô phải giải thích rõ ràng.
 
Chương 3390


Chương 3390

“Nghe được từ đâu?” Sắc mặt Tư Đồ Không càng trầm đi, giọng nói bỗng thêm vài phần lạnh lẽo.

“Lần trước tôi đi ăn cơm, vừa khéo gặp phải, sau đó vô ý nghe thấy một vài chuyện trong nhà vệ sinh.”

Liễu Ảnh thật sự không phải cố ý, hôm đó một người bạn hẹn cô cùng ăn cơm, sau đó cô vừa khéo gặp phải Tư Đồ Không cùng vào khách sạn với một người phụ nữ khác.

Chuyện cũng là trùng hợp, sau đó lúc cô ở nhà vệ sinh vừa khéo gặp được người phụ nữ đi cùng Tư Đồ Không, nghe thấy cô ta nói đang qua lại với anh ta, lúc đó, ý trong lời nói là hai nhà có ý liên hôn.

Nhưng Liễu Ảnh không để ý, vốn dĩ ước hẹn năm năm của cô và Tư Đồ Không sắp đến hạn rồi, đến lúc đó Tư Đồ Không kết hôn với ai không liên quan tới cô, cô căn bản hoàn toàn không để trong lòng.

Lúc đó nghe xong liền quên, cho nên cũng không suy nghĩ cẩn thận có phải chuyện quá trùng hợp rồi không, dù sao những chuyện đó đối với cô cũng không quan trọng, cô căn bản sẽ không để ý.

Dù sao những thứ kia không quan trọng với cô ta, cô ta không hề đề tâm!

“Nghe thấy cái gì?” Đôi mắt Tư Đồ Không nhìn chằm chằm vào cô ta, không biết đang nghĩ cái gì, đôi mắt sâu của anh ta lúc này trông có chút khó đoán.

“Thì nghe thấy cô Viên nói nhà hai người sắp xếp cho hai người xem mắt, hai người đang tìm hiểu nhau, sau đó hai nhà định liên hôn, về cơ bản là như vậy.” Mặc dù Liễu Ảnh không để ý, nhưng có thể là phụ nữ trời sinh mẫn cảm với loại chuyện như thế này, hơn nữa dù sao cũng có một chút liên quan đến cô ta, dù sao lúc đó quan hệ của cô ta với Tư Đồ Không vẫn chưa kết thúc.

“Nghe thấy lúc nào?” Đôi mắt sâu của Tư Đồ Không hơi nheo lại, bàn tay vốn đang rủ xuống một bên lúc này đặt trên bàn, khẽ gõ một cái.

“Hơn một tháng trước, cụ thể tôi không nhớ rõ.” Liễu Ảnh không hề nghĩ nhiều, chỉ tùy tiện trả lời, cụ thể là ngày nào cô ta thật sự không nhớ rõ, bởi vì cô ta không đặc biệt ghi nhớ.

Tư Đồ Không nhìn cô ta, đột nhiên mỉm cười, vừa tức vừa cảm thấy buồn cười, hơn một tháng trước cô ta nghe thấy những lời như vậy lại không nói với anh ta, không hỏi anh ta, hơn nữa hoàn toàn không có gì bất thường, thậm chí ngay cả sự việc anh ta cũng không nhớ rõ.

Trái tim này của cô ta thật sự đủ lớn.

Cô ta là người phụ nữ của anh ta, bọn họ ở bên nhau đã năm năm rồi, mà cô ta nghe thấy anh ta cùng với người phụ nữ khác gặp mặt, tìm hiểu, nhưng lại không có một chút phản ứng.

Tư Đồ Không gần như hiểu ra là chuyện gì, cái ngày hôm đó mà cô ta nói, anh ta vẫn nhớ một chút, lúc đó mẹ của anh ta hẹn bà Viên, anh ta tạm thời bị mẹ của anh ta gọi đến, lúc đó Viên Thanh Vân xuống đón anh ta.

Có lẽ là lúc đó đúng lúc bị Liễu Ảnh nhìn thấy, ít nhất sau đó những lời Liễu Ảnh nghe thấy ở trong nhà vệ sinh có lẽ là có người cố ý nói cho Liễu Ảnh nghe.

Anh ta hoàn toàn không biết chuyện này, mà cô ta rõ ràng cũng không hề để ý.

“Chuyện hơn một tháng trước? Ừm?” Tư Đồ Không nói với mình không được tức giận, nhưng anh ta phát hiện anh ta không kiềm chế được, người phụ nữ này lại không gan không phổi như thế nào mà lúc nghe thấy anh ta qua lại với người phụ nữ khác mới không hề để tâm?

“Hả? AI” Liễu Ảnh nhìn ra anh ta đã tức giận, có lẽ trước đó anh ta nên tức giận rồi, chỉ là lúc trước anh ta đang kiềm chế, mà bây giờ không kiềm chế nữa.

“Đừng hiểu nhằm, tôi thật sự không cố ý nghe ngóng những chuyện này, anh yên tâm, tôi đảm bảo sẽ không ảnh hưởng đến bát kỳ chuyện gì của hai người, hơn nữa lúc đó tôi cũng không nói gì, giả vờ như không nghe thấy, bảo đảm sẽ không phá hỏng đại sự của anh.” Liễu Ảnh không muốn vì chuyện này mà khiến anh ta hiểu nhầm.

Tư Đồ Không vốn dĩ chỉ có chút tức giận, bây giờ nghe thấy lời nói của Liễu Ảnh, anh ta cảm thấy anh ta muốn bóp chết người phụ nữ này.
 
Chương 3391


Chương 3391

“Tôi biết chắc chắn anh muốn kết hôn, tôi cũng biết thân phận của anh, chắc chắn tôi sẽ không làm ra bắt kỳ chuyện gì phá hỏng hôn sự của anh, hơn nữa, thỏa thuận năm năm của chúng ta đã kết thúc rồi, bây giờ, anh kết hôn của anh, tôi…” Liễu Ảnh cảm thấy cô ta thật sự muốn nói rõ ràng, từ trước đến nay cô ta thật sự không có suy nghĩ gì khác với anh ta, thỏa thuận năm năm kia của bọn họ, giữa anh ta và cô ta cũng không có bắt kỳ thứ gì khác.

“Em cái gì?” Đôi mắt Tư Đồ Không nheo lại nhìn cô ta, mang theo sự lạnh lùng, ẩn nhẫn sự tức giận sắp không kiềm chế được, anh ta biết cô ta vẫn luôn đợi thỏa thuận năm năm kết thúc, sau đó rời đi…

Sau khi rời đi thì sao? Đi tìm người trong lòng cô ta?

“Tôi đi làm chuyện của tôi.” Liễu Ảnh lặng lẽ thở phào, mặc dù giữa anh ta và cô ta chỉ có thời gian năm năm, mặc dù năm năm này đã qua đi, nhưng Liễu Ảnh biết có rất nhiều chuyện không thể thay đổi.

Thực ra cô ta cũng không nghĩ cẩn thận sau khi thỏa thuận năm năm của bọn họ kết thúc, cô ta muốn làm gì, hoặc một mình đi ra ngoài giải tỏa tâm trạng, hoặc đi học cái gì đó.

Tình yêu gì đó thực ra cô ta không hề có tham vọng quá cao, ở cùng với Tư Đồ Không năm năm, làm tình nhân ngầm năm năm, cô ta còn có quyền gì đi theo đuổi tình yêu.

Nghĩ đến chuyện của tương lai, thậm chí Liễu Ảnh có chút mơ hồ, lại có chút hi vọng.

Dù sao năm năm cô ta ở bên Tư Đồ Không, cô ta không hề có tự do, việc cô ta muốn làm đều không làm được, cho dù cô ta muốn đi du lịch cũng rất khó.

Ít nhất sau khi cô ta kết thúc với anh ta, cô ta có tự do, cái này ít nhất đáng để mong đợi.

Nhưng, lúc này ánh mắt mong đợi kia của cô ta lại đâm sâu vào mắt mắt của Tư Đồ Không, thậm chí còn đâm vào trái tim của anh ta.

Cô ta ở bên cạnh anh ta luôn luôn là dáng vẻ ép dạ cầu toàn, nghĩ đến việc rời khỏi anh ta, lại là khuôn mặt tràn đầy sự mong đợi như vậy.

Mong đợi cái gì? Mong đợi tình yêu của cô ta?

Mong đợi người trong lòng của cô ta?

Mong đợi nhanh chóng lao vào vòng tay người trong lòng của cô ta.

“Tôi đã nói rất rõ ràng với em, đừng nghĩ đến chuyện rời đi.” Vẻ mặt của Tư Đồ Không hoàn toàn sa sầm, giọng nói đã trở nên lạnh lùng, anh ta không cho phép cô ta rời đi, muốn tìm người trong lòng của cô ta sao? Nằm mơ.

Chỉ cần Tư Đồ Không anh ta còn sống, cô nghĩ cũng đừng có nghĩ đến!

“Tư Đồ Không, chúng ta đã nói rõ ràng rồi, hơn nữa chúng ta đã thỏa thuận, tôi chỉ đồng ý với anh năm năm, tôi…” Liễu Ảnh vừa nhắc đến vấn đề này không khỏi tức giận, giọng nói không khỏi cao lên máy phần, cô nhận ra nơi này không thích hợp, mới đè giọng xuống: “Lúc đó đã nói rồi, anh bỏ tiền ra cứu ba tôi, tôi chỉ bán cho anh năm năm.”

Đây là sự thật, thời gian năm năm Liễu Ảnh đã quen rồi, vì vậy bây giờ không có gì là không thể mở miệng.

Đôi mắt đang nheo lại của Tư Đồ Không lóe lên, anh ta thật sự không thích cách nói này của cô ta, nhưng anh ta cũng biết, lời này là anh ta nói, hơn nữa lúc đó anh ta còn nói rất nhiều lời quá đáng hơn.

Bây giờ nghĩ lại lúc đó anh ta thật sự rất khốn nạn, nhưng những chuyện đã qua không thể thu lại được, bây giờ anh ta muốn giữ cô ta ở lại bên cạnh mình, không phải là tình nhân, không phải là bắt kỳ thân phận không thể gặp người khác nào, anh ta muốn để cô quang minh chính đại ở bên cạnh anh ta.

Anh ta biết bây giờ cô vẫn chưa chấp nhận được, nhưng không sao, anh ta có thể khiến cô dần dần tin tưởng anh ta, chấp nhận anh ta, anh ta có thể bù đắp những chuyện khốn nạn anh ta đã làm năm năm trước.

Tư Đồ Không đang định lên tiếng, đúng lúc này điện thoại của Liễu Ảnh đột nhiên vang lên.

Lúc Liễu Ảnh lấy điện thoại ra, nhìn thầy tên gọi đến, đôi mắt của cô ta hơi lóe lên, cô ta không ngờ lúc này Bùi Dật Duy lại gọi điện thoại cho cô ta.
 
Chương 3392


Chương 3392

Mấy ngày trước cô ta đã nhận được tin nhắn của Bùi Dật Duy, lúc đó Tư Đồ Không cũng ở đó, cô ta không thể trả lời Bùi Dật Duy, mà sau đó cô ta gọi điện thoại cho Bùi Dật Duy lại luôn không gọi được, cô ta cũng không liên lạc được với Bùi Dật Duy.

Bác sĩ ở bệnh viên nói Bùi Dật Duy đã xuất viện, nhưng anh ta không về công ty, nhà cũng không về, điện thoại lại không gọi được, giống như hoàn toàn mắt tích vậy.

Cô ta không biết anh ta đã xảy ra chuyện gì, vì vậy mấy ngày nay cũng có chút lo lắng.

Cô ta không biết anh ta xảy ra chuyện gì, nên mấy ngày nay có chút lo lắng.

Bây giờ cuối cùng Bùi Dật Duy cũng gọi điện đến, cô ta sợ giống như lần trước sau khi gửi tin nhắn Bùi Dật Duy lại bạch vô âm tín.

“Tôi nhận điện thoại.” Liễu Ảnh nắm chặt điện thoại, sau đó cầm điện thoại đi qua một bên.

Sau khi cách một khoảng, Liễu Ảnh mới ấn nút nghe.

Tư Đồ Không không ngăn cản cô ta, ngồi ở đó nhìn cô ta, anh ta biết cuộc điện thoại kia là ai gọi đến, điện thoại của người kia cô ta không ghi chú tên mà viết một chữ D.

Lần trước lúc số điện thoại này gửi tin nhắn đến, anh ta cũng đã phát hiện, D có lẽ là chỉ Duy trong Bùi Dật Duy.

Bây giờ Bùi Dật Duy gọi điện thoại đến, cô lại tránh anh ta để đi nhận điện thoại?

Sợ anh ta nghe thấy?

Có gì mà sợ anh ta nghe thấy.

Đồng tử của Từ Đồ Không từ từ chìm xuống hoàn toàn, khóe môi dường như hơi cong lên, chỉ là không thấy ý cười, chỉ thấy sự lạnh lùng.

Cô rất được!!

Bên kia, Liễu Ảnh đã nhận điện thoại, giọng nói của cô Ta đè xuống mấy phần: “Anh Dật Duy, anh có chuyện gì sao?”

Cô ta không biết tại sao Bùi Dật Duy lại đột nhiên gọi điện thoại cho cô ta, dù sao bình thường Bùi Dật Duy rất ít gọi điện thoại cho cô ta.

Hơn nữa mỗi lần Bùi Dật Duy gọi điện thoại cho cô ta đều có chuyện, về cơ bản đều là chuyện liên quan đến Tô Khiết.

Cô ta vẫn biết Bùi Dật Duy thích Tô Khiết, không, không chỉ là thích, Bùi Dật Duy yêu sâu đậm Tô Khiết đến mức ngay cả tính mạng cũng có thể không cần.

Vì vậy, sự yêu thích của Liễu Ảnh với Bùi Dật Duy vẫn luôn được chôn sâu ở trong lòng, vẫn luôn che giấu rất tốt, rất tốt, từ trước đến nay chưa từng để lộ ra, cũng chưa từng nghĩ đến chuyện để lộ ra.

Nhưng, nếu như Bùi Dật Duy có chuyện gì, chắc chắn cô ta sẽ không thể không quan tâm.

“Liễu Ảnh, có thời gian không? Chúng ta gặp mặt.” Bùi Dật Duy biết có một số chuyện trong điện thoại một hai câu không thể nói rõ được, mà chuyện anh ta muốn nói có nhất nhiều, cũng đều là chuyện rất quan trọng.

Anh ta cần gặp mặt để nói rõ với Liễu Ảnh.

“Gặp mặt?” Liễu Ảnh sững sờ, có chút bất ngờ, Bùi Dật Duy muốn gặp cô ta? Xảy ra chuyện gì sao?

Liễu Ảnh biết nếu như không xảy ra chuyện, Bùi Dật Duy tuyệt đối sẽ không gặp cô ta.

“Ừ, anh có chuyện muốn nói với em.” Giọng nói của Bùi Dật Duy ở đầu bên kia điện thoại nghe có chút nặng nề, nhưng Bùi Dật Duy không nói cụ thể là chuyện gì. “Lúc nào?” Liễu Ảnh lặng lẽ thở ra một hơi, cũng không ở trong điện thoại truy hỏi xem là chuyện gì, cô ta nghe ra giọng nói của Bùi Dật Duy có chút nặng nề, cô ta cảm thấy có lẽ là đã xảy ra chuyện gì vô cùng nghiêm trọng.

“Tối nay đi? Thời gian của anh không còn nhiều nữa, anh sợ không kịp.” Cả ngày hôm nay Bùi Dật Duy làm xong tất cả mọi chuyện, anh ta định ngày mai đi đầu thú, dù sao bây giờ thi thể của Bùi Doanh vẫn còn ở trong biệt thự.
 
Chương 3393


Chương 3393

“Tối nay em có thời gian không?” Bùi Dật Duy nhận ra yêu cầu của mình có thể là quá đường đột, hơn nữa anh ta cũng nên cân nhắc đến thời gian của Liễu Ảnh.

“Cái gì mà thời gian của anh không còn nhiều? Cái gì mà không kịp? Xảy ra chuyện gì sao?” Lúc Liễu Ảnh nghe thấy lời nói của Bùi Dật Duy thì vô cùng kinh ngạc, cô ta hiểu Bùi Dật Duy, từ trước đến nay Bùi Dật Duy nói chuyện, làm việc đều rất thận trọng, anh ta chưa từng phô trương thanh thế, chưa từng cố ý nói loại chuyện mập mờ, nước đôi, vì vậy chắc chắn đã xảy ra chuyện vô cùng nghiêm trọng.

Liễu Ảnh lại nhớ đến chuyện mấy ngày nay Bùi Dật Duy hoàn toàn biến mất, trong lòng càng có một linh cảm không tốt.

“Nếu như em có thời gian, thì tối nay chúng ta gặp mặt.” Mặc dù lúc này một mình Bùi Dật Duy ở trong văn phòng, nhưng có một số chuyện vẫn không tiện nói trong điện thoại, hơn nữa một hai câu cũng không nói rõ được.

“Ngày mai nói thì không kịp sao?” Liễu Ảnh âm thầm thở ra một hơi, không nhịn được hỏi một câu, câu này của cô ta cũng xem như là thăm dò, đương nhiên bây giờ sợ là cô ta không đi được, bây giờ cô ta vẫn đang ăn cơm với Tư Đồ Không, sợ là Tư Đồ Không sẽ không đồng ý để cô ta rời đi.

Bùi Dật Duy ở đầu bên kia điện thoại im lặng một lúc, có lẽ đang nghiêm túc suy nghĩ, một lúc sau anh lên tiếng, giọng nói rõ ràng trầm hơn vài phần: “Anh sợ sẽ không kịp.”

Trong lòng Liễu Ảnh lộp độp, một buổi tối đã không kịp, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?“Được rồi, anh nói địa chỉ đi.” Liễu Ảnh nhận ra sự nghiêm trọng của sự việc, vì vậy cô ta biết cô ta không thể từ chối, Liễu Ảnh biết chuyện Bùi Dật Duy nói hơn nửa là có liên quan đến Tô Khiết, thậm chí Liễu Ảnh còn nghĩ đến một số chuyện có thể không tốt cho Tô Khiết.

Vì vậy, cô ta không thể không đi.

“Anh gửi địa chỉ qua cho em, em xong việc thì qua, anh đợi em.” Bùi Dật Duy nghe thấy bên phía Liễu Ảnh có chút ồn, biết cô ta đang ở bên ngoài, anh ta biết anh ta đã làm phiền cô ta, nhưng bây giờ ngoại trừ cô ta ra anh không biết còn có thể tìm ai.

“Được.” Trong lòng Liễu Ảnh có chút nặng trĩu, cô ta không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng cô ta có thể nghe ra sự nghiêm trọng trong giọng nói của Bùi Dật Duy, mặc dù Bùi Dật Duy cố gắng đè nén tâm trạng, nhưng cô ta vẫn nghe ra.

Bùi Dật Duy ở bên kia cúp điện thoại, sau đó gửi một tin nhắn qua, chỉ có địa chỉ, không có gì khác.

Bình thường cô ta và Bùi Dật Duy rất ít khi liên lạc, trước đây quan hệ của hai nhà rất tốt, thời gian cô ta ở bên cạnh anh ta rất nhiều, anh ta cũng luôn bảo vệ cô ta, trong lòng cô ta biết rất rõ, sự bảo vệ của Bùi Dật Duy với cô ta hoàn toàn giống như đối với em gái, nhưng cho dù biết điều này, lúc đó cô ta cũng cảm thấy rất vui.

Nhưng sau khi cô ta ở cùng với Tư Đồ Không đã cắt đứt liên lạc với Bùi Dật Duy, cô ta không muốn để Bùi Dật Duy biết chuyện này, Tư Đồ Không không muốn để người ngoài biết chuyện của bọn họ, thực ra cô ta cũng không muốn bị người khác biết được.

Đặc biệt là những người có quan hệ khá tốt với cô ta, cô ta sợ họ xem thường cô ta.

Vì vậy, năm năm qua cô ta không hề liên lạc với Bùi Dật Duy, nếu không phải vì khoảng thời gian trước cô ta biết được Bùi Dật Duy bị thương nhập viện, có lẽ cô ta vẫn không liên lạc với Bùi Dật Duy. Cô ta vẫn rất thích Bùi Dật Duy, thích từ rất lâu rồi, lúc đó, cô ta nhớ hai nhà thậm chí còn nghĩ đến để bọn họ đính hôn, nhưng sau đó nhà họ Bùi xảy ra chuyện, nhà cô ta cũng xảy ra chuyện, cô ta và Bùi Dật Duy bận lo chuyện gia đình mình, cơ hội gặp mặt cũng ít đi.

Thực ra bây giờ cảm giác của cô ta đối với Bùi Dật Duy cũng rất phức tạp, bởi vì biết Bùi Dật Duy vẫn luôn thích Tô Khiết, mà cô ta lại là tình nhân không thể gặp người khác của Tư Đồ Không, vì vậy thực ra cô ta chưa từng nghĩ đến giữa cô ta và Bùi Dật Duy sẽ có gì đó, từ trước đến nay chưa từng nghĩ đến.

Bây giờ cô ta xem Bùi Bật Duy như một người bạn, một người bạn tốt quen biết từ nhỏ, nếu như Bùi Dật Duy thật sự xảy ra chuyện, Bùi Dật Duy cần cô ta giúp đỡ, chắn chắn cô ta sẽ giúp, hơn nữa chuyện này rất có khả năng có liên quan đến Tô Khiết.

Bên kia Bùi Dật Duy đã cúp máy, Liễu Ảnh đứng một mình một lúc, sau đó mới quay người đi về chỗ, đi đến vị trí cô ta đã ngồi trước đó!!
 
Chương 3394


Chương 3394

Bên kia Bùi Dật Duy đã cúp điện thoại, Liễu Ảnh đứng một mình một lúc, sau đó mới quay người đi về chỗ, đi đến vị trí cô ta đã ngồi trước đó!!

Lúc Liễu Ảnh quay lại, phát hiện Tư Đồ Không đang nhìn chằm chằm vào cô ta, ánh mắt kia rất lạnh lùng, rất đáng sợ, giống như muốn giết người vậy.

Liễu Ảnh biết sự ham muốn khống chế của Tư Đồ Không rất mạnh, năm năm nay cô ta ở bên cạnh Tư Đồ Không, Tư Đồ Không không cho phép cô ta tiếp xúc với bất kỳ người đàn ông nào khác, hơn nữa điều này lúc đầu đã viết rất rõ ở trong thỏa thuận.

Nếu như trước đây Liễu Ảnh có thể sẽ giải thích với anh ta, cho dù trước đây cô ta và Bùi Dật Duy có quan hệ gì, năm năm nay cô ta chưa từng liên lạc với Bùi Dật Duy, những chuyện cô ta đồng ý với Tư Đồ Không cô ta đều làm được, năm năm nay, cô ta chưa từng làm bất kỳ chuyện gì trái với bản thỏa thuận năm đó của bọn họ.

Nhưng bây giờ kỳ hạn năm năm đã đủ, bản thỏa thuận kia của bọn họ cũng không còn hiệu lực nữa, vì vậy Liễu Ảnh không cảm thấy cô cần phải giải thích điều gì với anh ta.

Hơn nữa, Liễu Ảnh cảm thấy có lẽ Tư Đồ Không cũng không biết cuộc gọi lúc nãy là ai gọi đến, nếu như cô ta giải thích, ngược lại là tự mình tìm phiền phức.

Liễu Ảnh không nói gì, trực tiếp ngồi xuống, lúc nãy khi cô ta đi nhận điện thoại, ông chủ đã bưng một ít đồ lên, Liễu Ảnh bắt đầu ăn đồ ăn.

Tư Đồ Không thấy cô ta một câu cũng không nói, cứ như vậy mà trực tiếp bắt đầu ăn đồ ăn, khóe miệng từ từ cong lên nở một nụ cười lạnh, cô ta như này là xem anh ta không tồn tại?

Hoặc cô ta rất muốn xem anh ta không tồn tại?

Vừa đi nhận điện thoại của người trong lòng, bây giờ có lẽ cô ta rất muốn anh ta lập tức biến mất?

Liễu Ảnh ăn đồ ăn, Tư Đồ Không không ăn, cứ nhìn chằm chằm vào cô ta như vậy.

Cho dù tâm của Liễu Ảnh có lớn đến mức nào cô ta cũng không ăn được nữa, cô ta ngẩng đầu lên nhìn anh ta, lông mày khẽ cau lại: “Anh nhìn chằm chằm tôi làm gì, nếu như anh không muốn ăn đồ ở đây hay là anh đổi chỗ khác đi.”

Liễu Ảnh biết người giống như anh ta chắc chắn từ trước đến nay chưa từng ăn đồ ăn ở đây, chắc chắn không thích ứng được, bảo anh ta đến đây quả thật có chút miễn cưỡng anh ta, nhưng lúc đó Liễu Ảnh đề nghị thật sự không nghĩ đến anh ta sẽ đồng ý.

“Thế nào? Muốn tôi rời đi như vậy?” Trong đôi mắt đang nheo lại của Tư Đồ Không lóe lên một tia sắc bén, lúc nãy cô ta đi nhận điện thoại mặc dù có rời đi, nhưng thính lực của anh ta tốt hơn người khác, anh ta vừa nghe thấy tiếng gặp mặt của cô, bởi vì lúc cô nói gặp mặt giọng nói cao hơn một chút.

Vì vậy, không khó đoán được người đàn ông kia hẹn gặp cô ta, mà lúc cô ta quay lại ngồi xuống ăn cơm, không khỏi nhìn điện thoại mấy lần, nhưng cô ta không hề mở khóa, rõ ràng là đang nhìn thời gian.

Nhìn ra cô ta đang rất gấp, vì vậy có lẽ người đàn ông kia hẹn cô ta tối nay gặp mặt.

Vì vậy, cô ta mới gấp gáp muốn đuổi anh ta đi.

Đuổi anh ta đi, sau đó đi gặp người trong lòng của cô ta.

Cô được lắm!!

“Tôi thấy anh không ăn, chắc chắn anh không quen ăn những thứ này, anh không thể để đói như vậy.” Lúc nãy thật sự Liễu Ảnh không nghĩ nhiều như vậy, cô ta cảm thấy Tư Đồ Không ăn không quen những thứ này, không thể cứ để anh ta bị đói.

“Buổi tối trở về em nấu cơm cho tôi ăn.” Không biết Tư Đồ Không có chấp nhận cách nói này của cô ta hay không, chỉ là giọng nói lúc này của anh ta nghe rất thờ ơ, không nghe ra được bất kỳ cảm xúc nào.

“Tối nay?” Liễu Ảnh nghe thấy câu nói này của anh ta rõ ràng hơi sững sờ, Bùi Dật Duy nói tối nay gặp mặt, hơn nữa rất gấp, chắc chắn là có chuyện rất quan trọng, thậm chí Bùi Dật Duy còn nói ngày mai có thể không kịp nữa, cô ta đã đồng ý với Bùi Dật Duy chắc chắn sẽ phải đến.

 
 
Chương 3395


Chương 3395

Liễu Ảnh biết chuyện mà Bùi Dật Duy tìm cô ta để nói hầu hết liên quan đến Tô Khiết, thực ra Liễu Ảnh càng lo lắng chuyện gì liên quan đến Tô Khiết.

“Sao vậy?”Đôi mắt của Tư Đồ Không lại nheo lại, nhưng lúc này anh ta nhìn cô, khóe miệng từ từ cong lên, nhìn giống như đang cười.

“Tối nay anh không có chuyện gì khác sao?” Liễu Ảnh nhìn thời gian, bây giờ vẫn còn sớm, mới 7h, bình thường lúc này Tư Đồ Không vẫn chưa về nhà, bình thường Tư Đồ Không rất bận, xã giao rất nhiều, bình thường Tư Đồ Không rất ít khi về nhà trước 9h.

“Không có, tối nay ở cùng em.” Độ cong trên khóe miệng của Tư Đồ Không sâu hơn mấy phần, chỉ là sự lạnh lùng trong ánh mắt từ từ lan ra.

“Tôi không cần anh ở cùng, anh làm chuyện của anh là được rồi.” Câu nói này của Liễu Ảnh tuyệt đối là thật lòng, cô ta thật sự không cần anh ở bên cô ta như vậy, ngược lại cô ta càng hi vọng bình thường công việc của anh ta bận một chút, về muộn một chút, đương nhiên nếu như anh ta bận mấy ngày không trở về thì càng tốt.

Bởi vì mỗi lần chỉ cần anh ta trở về lại điên cuồng giày vò cô ta, năm năm trước là như vậy, bây giờ vẫn như vậy.

Không phải người ta đều nói thời gian dài sẽ ngán sao? Tại sao năm năm nay anh ta vẫn chưa chán, hơn nữa thậm chí cô cảm thấy gần đây anh ta hành hạ cô ngày càng tàn nhẫn, cô cảm thấy mỗi lần dường như anh ta hận không thể đem cô ăn tươi nuốt sống.

Vì vậy, Liễu Ảnh thật sự không muốn anh ta trở về ở cùng với cô ta sớm như vậy.

Bây giờ mới có 7h, nếu như dựa vào bình thường anh ta như vậy, không giày vò đến nửa đêm sẽ không đi ngủ, về sớm như vậy, có lẽ ngày mai cô ta đừng nghĩ đến chuyện thức dậy.

“Không cần tôi ở cùng, em muốn ai ở cùng?” Độ cong trên môi của Tư Đồ Không dường như ngưng lại, lúc này nhìn có thêm chút lạnh lùng.

Không cần anh ta ở cùng? Đúng, cô ta không cần anh ta ở cùng, bởi vì tối nay có hẹn với người đàn ông khác, cô muốn để cho người đàn ông khác ở cùng.

Liễu Ảnh liếc nhìn anh ta, lông mày hơi nhíu lại: “Tư Đồ Không, anh nói chuyện không cần quái gở như vậy, đúng, tối nay tôi có hẹn với bạn, ăn cơm xong, tôi sẽ đi gặp bạn tôi, tùy anh.”

Liễu Ảnh không ngốc, đương nhiên nghe ra ý tứ trong lời nói của Tư Đồ Không, vì vậy cũng biết có lẽ lúc nãy nghe thấy điện thoại của cô ta, biết tối nay cô ta có hẹn, đã như vậy, cô ta cũng không cần giấu nữa.

Mặc dù cô ta vẫn luôn thích Bùi Dật Duy, nhưng giữa cô ta và Bùi Dật Duy luôn trong sạch, không có chuyện gì, thậm chí đến bây giờ cô ta vẫn không để cho Bùi Dật Duy biết được tâm tư của cô ta, cô ta cũng chưa từng để lộ ra ở trước mặt bất kỳ người nào, ngay cả Tô Khiết cũng không biết.

Hơn nữa trong năm năm cô ta ở cùng Tư Đồ Không đều không liên lạc với Bùi Dật Duy, cô ta không làm chuyện gì có lỗi với Tư Đồ Không.

Vì vậy, cũng không có gì không thể để người khác biết được, hơn nữa, bây giờ thỏa thuận năm năm của cô ta và Tư Đồ Không đã kết thúc, kết thúc rồi, cô ta cũng nên được tự do rồi.

Tư Đồ Không cũng không có tư cách kiểm soát cô ta.

“Ý của em là vứt bỏ tôi đi hẹn hò với người khác?” Tư Đồ không vừa tức vừa thấy nực cười, cô còn dám nói, cô đi gặp người trong lòng, trực tiếp đuổi anh ta đi.

Khoảng thời gian này có phải anh ta đã quá nuông chiều cô?

Liễu Ảnh vốn dĩ muốn giải thích, không phải là hẹn hò, mặc dù cô ta vẫn luôn thích Bùi Dật Duy, nhưng Bùi Dật Duy không thích cô ta.

Mặc dù cô ta vẫn luôn thích Bùi Dật Duy, nhưng Bùi Dật Duy lại không thích cô ta, từ trước đến nay Bùi Dật Duy chưa từng biết được tâm tư của cô ta, tối nay Bùi Dật Duy gọi điện thoại cho cô ra, hoàn toàn là vì nhờ cô ta giúp đỡ, rất có khả năng là liên quan đến Tô Khiết, như vậy sao có thể xem là hẹn hò.
 
Chương 3396


Chương 3396

Nhưng lời của Liễu Ảnh vẫn chưa nói ra, giọng nói lạnh lùng của Tư Đồ Không đã truyền đến: “Có phải tôi đã quá nuông chiều em?”

“Ha…” Liễu Ảnh bật cười: “Anh Tư Đồ, tôi bảo anh nuông chiều tôi sao? Anh phải biết rõ, thỏa thuận năm năm trước đó của chúng ta đã kết thúc rồi, bây giờ chúng ta không còn bất kỳ quan hệ nào nữa, bây giờ anh không còn kiểm soát được tôi nữa, bây giờ tôi muốn đi đâu thì đi đó, muốn làm gì thì làm, anh không quản được, không liên quan đến việc anh có nuông chiều tôi hay không, hơn nữa tôi thật sự không phải hiếm lạ.”

Liễu Ảnh nói xong, không quan tâm đến anh ta nữa, bắt đầu ăn đồ ăn, đồ đàn ông xấu xa này cô ta thật sự không muốn quan tâm.

Trước đây trong kỳ hạn thỏa thuận của bọn họ, cô nghe lời anh ta, chuyện gì cũng nghe theo anh ta, đó là vì cô lấy tiền của anh ta, lúc đó anh ta cứu ba cô, mặc dù cuối cùng vẫn không cứu được mạng của ba cô, nhưng lúc đó anh ta đã cứu ba cô ra khỏi tù, anh ta cũng đưa mẹ và em trai cô ta ra nước ngoài, không để chuyện của ba ảnh hưởng đến mẹ và em trai.

Cô ta cũng biết năm năm nay mẹ và em trai ở nước ngoài sống khá tốt, em trai học một trường đại học không tồi, cô ta biết những chuyện này đều là do anh ta giúp sắp xếp.

Cô ta cảm kích anh ta, vì vậy năm năm nay cô ta luôn làm theo mệnh lệnh của anh ta, ngoan ngoãn phục tùng, anh ta bảo cô ta làm cái gì thì cô ta đều làm.

Cho dù là chuyện cô ta không muốn làm, cô ta cũng chưa từng làm trái, cho dù khoảng thời gian đầu anh ta xỉ nhục cô ta như vậy, cố ý giày vò cô ta, cố ý làm khó cô ta, cô ta đều nhẫn nhịn, bởi vì chuyện anh ta hứa với cô ta anh ta đã làm được, vì vậy chuyện cô ta hứa với anh ta nhất định phải làm được.

Nhưng cô ta chỉ đồng ý với anh ta năm năm, cô ta chỉ bán cho anh ta năm năm, cuộc sống sau năm năm sẽ do cô ta làm chủ.

Anh ta giúp ba cô ta, còn sắp xếp cuộc sống của mẹ và em trai, còn cô ta đã đem thời gian năm năm tốt nhất cho anh ta, hai người bọn họ đã thanh toán xong, cô ta cảm thấy cô ta không nợ anh ta cái gì.

Tư Đồ Không có chút sững sờ, thực ra anh ta đã biết cô ta không ngoan ngoãn nghe lời như bình thường vẫn biểu hiện ra, anh ta vẫn biết cô ta là một con mèo đang giấu đi cái móng của mình.

Anh ta vẫn muốn cô ta để lộ cái móng vuốt của mình trước mặt anh ta, nhưng anh ta không ngờ, lúc cô để lộ móng vuốt ra lại nhe nanh múa vuốt như vậy.

Đương nhiên, cô ta nhe răng múa vuốt như vậy trước mặt người khác anh ta rất vui vẻ nhìn, anh ta muốn nhìn thấy cô ta tràn đầy sức sống như thế này.

Nhưng cái móng vuốt này của cô ta đều cào về phía anh ta, tâm trạng của Tư Đồ Không có chút không tốt.

Tư Đồ Không nhìn Liễu Ảnh vẫn luôn cúi đầu vội vàng ăn đồ ăn hơi giật mình, không biết đang nghĩ gì.

Liễu Ảnh ăn rất nhanh, không bao lâu đã ăn no rồi.

Liễu Ảnh ngẩng đầu lên, nhìn thấy Tư Đồ Không vẫn chưa ăn gì: “Anh có ăn không? Không ăn thì đi thôi.”

“Tôi trở về rồi ăn.” Lông mày của Tư Đồ Không dường như hơi nhíu lại, những thứ này anh ta thật sự không thích ăn, hơn nữa anh ta cũng muốn ăn đồ cô ta nấu.

“Tùy anh.” Liễu Ảnh không quan tâm đến anh ta, trực tiếp đi thanh toán, lúc Liễu Ảnh quay lại, Tư Đồ Không vẫn ngồi ở chỗ không động đậy.

“Anh về trước đi, tôi có hẹn với người khác.” Lần này Liễu Ảnh không chút che giấu, trực tiếp đuổi người, cũng trực tiếp nói cho anh ta biết mình muốn đi gặp người khác.

Tư Đồ Không tức đến mức trái tim cũng đau đớn, cô ta cứ đuổi anh ta đi như vậy? Sợ anh ta gây trở ngại cho buổi hẹn hò của cô ta.

Tư Đồ Không nhìn ra cô ta nhất quyết muốn đi gặp Bùi Dật Duy, trừ khi anh ta trực tiếp trói cô ta, cưỡng ép đưa cô ta trở về, nhưng Tư Đồ Không muốn làm như vậy.
 
Chương 3397


Chương 3397

Nếu như là trước đây, anh ta có thể làm như vậy, anh ta cũng không cần lo lắng quá nhiều, hơn nữa nếu như là trước đây, cô ta cũng sẽ không vứt bỏ anh ta đi gặp người khác.

Nhưng bây giờ không giống, bây giờ thỏa thuận năm năm giữa bọn họ đã kết thúc rồi, mặc dù mấy ngày nay anh ta vẫn luôn giữ cô ta ở bên cạnh, nhưng trái tim của cô ta sớm đã bay đi rồi.

Nếu như cưỡng ép cô ta, có lẽ cô ta thật sự sẽ chạy.

“Tôi vẫn chưa ăn cơm.” Tư Đồ Không kìm nén sự bất mãn và tức giận trong lòng, tìm một lý do mà anh ta cảm thấy là đương nhiên.

Anh ta muốn trở về ăn món ăn do cô ta làm, anh ta biết cô ta rất biết nấu ăn, lần trước anh ta đã thử qua, nhưng lần trước anh ta vẫn dính ánh sáng của Bùi Dật Duy, đó hóa ra là cô ta làm cho Bùi Dật Duy.

Liễu Ảnh thờ ơ liếc nhìn anh ta: “Vậy anh đi ăn đi, tổng giám đốc Tư Đồ như anh muốn ăn gì mà không ăn được.”

Liễu Ảnh cảm thấy anh ta hoàn toàn là cố tình gây sự, lý do như vậy mà anh ta cũng nghĩ ra được.

“Tôi muốn trở về ăn cơm em nấu.” Tư Đồ Không cảm thấy tính khí của mình tối này có lẽ cũng xem như là tốt nhất từ trước đến nay rồi, cô ta đối xử với anh ta như vậy, anh ta đều nhẫn nhịn không tức giận.

“Xin lỗi, không biết làm.” Liễu Ảnh lười nói nhiều với anh ta, muốn dùng một câu đẩy đi.

“Là không biết làm hay là không muốn làm? Hoặc là không muốn làm cho tôi?” Tư Đồ Không nghĩ đến lần trước lúc Bùi Dật Duy nhập viện, canh gà cô ta nấu cho Bùi Dật Duy, mùi vị rất ngon, mùi vị ngon hơn tất cả canh gà mà anh ta đã từng ăn.

Hơn nữa anh ta cũng biết cô ta còn từng làm những món khác cho Bùi Dật Duy, kỹ năng nấu ăn của cô ta rất tốt, chỉ là năm năm cô ta ở cùng anh ta, cô ta chưa từng vì anh ta mà nấu một bữa cơm.

Không phải cô ta không biết làm, chỉ là cô ta không muốn làm cho anh ta mà thôi.

Liễu Ảnh sững sờ, đôi mắt hơi lóe lên: “Anh Tư Đồ, trong thỏa thuận năm năm không bao gồm việc tôi phải hầu hạ anh ăn cơm, hơn nữa thỏa thuận năm năm của chúng ta đã kết thúc rồi.”

Câu nói này của Tư Đồ Không nói rất đúng, Liễu Ảnh thật sự không muốn làm cho anh ta, trong thỏa thuận lúc đó của bọn họ không có điều kiện cô ta phải nấu ăn cho anh ta, vì vậy sao cô ta phải làm cho anh ta?

Hơn nữa Tư Đồ Không anh ta là ai? Sẽ hiếm lạ cơm của cô ta nấu?

Hơn nữa bình thường Tư Đồ Không cũng rất ít ăn cơm ở nhà.

“Tôi tự gọi xe đi trước.” Liễu Ảnh không muốn ở đây thảo luận gì đó với anh ta, hơn nữa cũng không có được kết quả.

Liễu Ảnh cũng biết, nếu như Tư Đồ Không thật sự không để cho cô ta đi, cô ta muốn rời đi cũng rất khó, rất khó, dựa vào năng lực của cô ta sợ là không thể rời đi được.

Nhưng bây giờ nhất định phải đi.

“Gấp gáp như vậy?” Đôi mắt của Tư Đồ Không lúc này sâu không thấy đáy, không nhìn ra cảm xúc ở bên trong.

Liễu Ảnh biết ý tứ trong câu nói này của anh, nhưng cô ta thật sự không muốn ở đây tranh luận với anh.

Liễu Ảnh không quan tâm đến anh ta, trực tiếp quay người muốn rời đi.

“Vội vàng đi gặp…” Giọng nói của anh ra lại truyền đến, dừng lại một chút, sau đó mới tiếp tục nói: “Bùi Dật Duy.”

Bước chân vừa muốn bước ra ngoài của Liễu Ảnh dừng lại, đôi mắt đảo đảo, quay lại nhìn anh ta.

Sao anh ta biết được người cô ta hẹn là Bùi Dật Duy?

Làm sao anh ta biết người cô hẹn là Bùi Dật Duy? Vừa rồi lúc cô nhận điện thoại cách anh ta một đoạn, dù anh ta có thể nghe thấy cũng chỉ có thể nghe thấy một phần nhỏ, không thể nào nghe thấy quá rõ ràng, cô chỉ là gọi một tiếng Bùi Dật Duy vào lúc bắt đầu nhận điện thoại.
 
Chương 3398


Chương 3398

Hơn nữa cô đè thấp giọng, âm lượng rất nhỏ, với khoảng cách giữa họ, Tư Đồ Không tuyệt đối không thể nào nghe thấy

Vậy làm sao anh ta biết cô hẹn Bùi Dật Duy?

Tư Đồ Không sớm đã biết cô hẹn Bùi Dật Duy rồi, cho nên nhìn thấy phản ứng hiện tại của cô, anh ta không có bất kỳ ngoài ý muốn nào, chỉ là đôi mắt lạnh hơn vài phần.

“Cô phải rõ ràng, muốn Bùi Dật Duy sống hay chết đều là một chuyện rất dễ dàng.” Tư Đồ Không vốn không muốn dùng chuyện này để uy hiếp cô, nhưng anh ta phát hiện, anh ta không uy hiếp cô như vậy thì căn bản không có cách nào khác.

Móng vuốt lộ ra của người phụ nữ này đều hướng về phía anh ta, lời anh ta nói cô căn bản sẽ không nghe.

Liễu Anh khựng lại giây lát, sau đó khóe môi khẽ nhếch lên, độ cong không quá rõ ràng mang theo chút ý trào phúng.

“Tùy anh thôi, chuyện tổng giám đốc Tư Đồ anh muốn làm ai có thể ngăn cản?” Lúc trước, Liễu Ảnh rất sợ Tư Đồ Không sẽ làm gì Bùi Dật Duy.

Cô biết Bùi Dật Duy có thể có thành công hôm nay phải bỏ ra quá nhiều, cô không muốn vì mình mà tạo ra bất kỳ ảnh hưởng nào tới anh.

Nhưng bây giờ Liễu Ảnh không sợ nữa, vừa rồi Bùi Dật Duy gọi điện thoại cho cô, từ giọng điệu trầm trọng của anh, cô nghe ra cảm xúc dường như tuyệt vọng.

Cô cảm thấy Bùi Dật Duy bây giờ đã xảy ra chuyện rất lớn rất lớn, hẳn đã gặp phải khó khăn rất lớn, cho nên không cần Tư Đồ Không ra tay, Bùi Dật Duy đã xảy ra chuyện rồi.

Hơn nữa cô cảm thấy tình huống Bùi Dật Duy bây giờ đã đến lúc tệ hại nhất rồi.

Chuyện đã biến thành như vậy rồi, cô còn cần lo lắng Tư Đồ Không ra tay với Bùi Dật Duy sao?

Tư Đồ Không sững sốt, anh ta không nghĩ tới anh ta nói ra lời như vậy, cô cũng không để ý.

Cô cho rằng anh ta không dám động Bùi Dật Duy sao?

Hay là cô bây giờ đã có thể không màng tất cả, chỉ muốn nhào vào vòng ôm của Bùi Dật Duy rồi?

“Liễu Ảnh, cô biết tôi trước nay không nói suông.” Sắc mặt Tư Đồ Không khẽ biến đổi, con ngươi nhìn chằm chằm vào chân Liễu Ảnh, như chỉ cần cô cử động, anh ta liền sẽ…

“Tôi đương nhiên biết.” Khóe môi Liễu Ảnh khẽ cong lên, cười cười: “Từ ngày đầu tiên tôi theo anh năm năm trước thì tôi đã biết Tư Đồ Không anh trước nay không nói suông rồi, anh nói gì chính là nấy, anh nói ra thì nhất định sẽ làm được.”

Liễu Ảnh lúc này đang cười, nhưng trái tim lại lạnh lẽo, lời của anh ta khiến cô nhớ tới ngày đầu tiên cô theo anh ta vào năm năm trước, hôm đó ở bên ngoài, lúc nào cũng có thể có người, cô cầu xin anh ta, nhưng anh ta vẫn không bỏ qua cho cô.

Cũng chính từ giây phút đó, cô biết, cô theo bên cạnh anh ta thì chỉ có một chuyện, đó chính là chỉ cần anh ta muốn, bất kể là lúc nào, bất kể là nơi nào, cô cũng không thể cự tuyệt.

Đây chính là Tư Đồ Không, anh ta nói thì nhất định sẽ làm được, trước giờ sẽ không cố kỵ bất kỳ ai.

Sắc mặt Tư Đồ Không khẽ thay đổi, anh ta cũng nhớ tới tình huống hôm đó, cho nên anh ta biết lời này của cô có ý gì.

Lúc vừa bắt đầu, anh ta đã làm những chuyện quá đáng với cô, mà những chuyện đó đã xảy ra rồi, dù anh ta hối hận cũng vô ích.

Rất rõ ràng, những chuyện anh ta từng làm đó, mỗi một chuyện cô đều nhớ cực kỳ rõ ràng, thường xuyên nhắc tới, đều là những chuyện khốn khiếp anh ta làm.

Chẳng lẽ cô không nhớ chút tốt đẹp nào của anh ta sao?
 
Chương 3399


Chương 3399

Anh ta cũng chỉ khi vừa bắt đầu làm những chuyện quá đáng với cô thôi, sau này, anh ta rõ ràng đã thay đổi, anh ta rõ ràng đều cố kỵ cảm xúc của cô.

Nhưng cô lại chỉ nhớ lúc anh ta không tốt với cô, lại không hề nhớ lúc anh ta tốt với cô.

Hoặc là, cô trước nay đều chưa từng phát hiện lúc anh ta tốt với cô, dù sao trong lòng cô luôn che giấu người đàn ông khác, trong tình huống như vậy, tất cả những chuyện anh ta làm với cô, bất kể thái độ của anh ta thế nào, chỉ sợ đều là ác liệt, cô lại sao có thể cảm thấy anh ta tốt chứ?

“Tư Đồ Không, anh muốn thế nào thì làm vậy đi.” Sắc mặt Liễu Ảnh trầm xuống, giọng nói cũng thêm chút lạnh lẽo, cô biết cô không nên để ý, dù sao cô đã bán mình cho anh ta, cho nên đó đều là việc cô nên làm.

Nhưng bây giờ nhớ tới, cô vẫn cảm thấy rùng mình, trong lòng lạnh lẽo.

Liễu Ảnh không lại nhìn anh ta, trực tiếp xoay người rời đi.

Chuyện Tư Đồ Không muốn làm cô không thể ngăn cản, hôm nay Tư Đồ Không dùng chuyện này để uy hiếp cô, vậy ngày mai, anh ta còn có thể dùng chuyện này để uy hiếp cô.

Cuộc sống sau này của cô có phải luôn sống trong sự uy hiếp của anh ta không?

Cô không muốn sống như vậy, cô muốn tự do, tự do về thời gian, tự do về thân thể.

Tư Đồ Không có thể cản cô lại, chỉ cần anh ta muốn, anh ta có thể có rất nhiều cách ngăn cản cô, anh ta thậm chí có rất nhiều cách có thể khiến cô cả đời đều không thể nhìn thấy Bùi Dật Duy.

Thực ra đáy lòng anh ta rất muốn làm vậy.

Nhưng lúc này nhìn cô rời đi, anh ta lại ngồi trên ghế không nhúc nhích, không làm gì cả.

Thậm chí ngay cả uy hiếp vừa rồi của anh ta, chuyện anh ta muốn động vào Bùi Dật Duy, anh ta cũng không làm.

Anh ta rất rõ ràng, nếu anh ta thật sự động vào Bùi Dật Duy, vậy cô tuyệt đối sẽ không tha thứ cho anh ta, tuyệt đối sẽ không!!

Nếu anh ta thật sự làm vậy, có lẽ cô sẽ hận anh ta cả đời!!

Nếu là trước đây, anh ta không quan tâm, cô hận thì hận đi, dù sao dù cô có hận anh ta, cô cũng phải ở bên cạnh anh ta.

Anh ta chỉ cần cô ở lại bên cạnh mình là đủ rồi, những chuyện khác đều không quan trọng.

Nhưng không biết từ lúc nào, anh ta đã không còn chỉ hài lòng việc cô chỉ ở bên cạnh anh ta, anh ta muốn nhiều hơn nữa.

Anh ta muốn cô ở cạnh mình, muốn cô cam tâm tình nguyện ở bên mình.

Anh ta không chỉ muốn thân thể cô, anh ta thậm chí muốn trái tim cô.

Tư Đồ Không biết, thân thể của một người rất dễ dàng có được, nhưng muốn trái tim của một người lại không dễ dàng như vậy.

Huống chi, anh ta biết rõ trong lòng cô còn cất giấu một người đàn ông khác, cho nên trong tình huống như vậy, anh ta muốn có được trái tim cô rất khó, rất khó, sợ là gần như không thể.

Nhưng trong từ điển của Tư Đồ Không trước nay không có hai chữ từ bỏ, cho nên, chỉ cần anh ta muốn, bất kể dùng cách gì, anh ta cũng đều nhất định phải có được.

Dùng sức mạnh thì dùng sức mạnh, Tư Đồ Không anh ta không để ý, từ nhỏ tới lớn, anh ta làm chuyện gì cũng chỉ để ý kết quả.

Nhưng bây giờ biết rõ cô muốn đi gặp Bùi Dật Duy, anh ta rõ ràng nên cưỡng ép cô ở lại, nhưng anh ta lại ngồi đây không làm gì cả, cứ nhìn cô rời đi như vậy.

Tư Đồ Không cảm thấy anh ta có lẽ là bị quỷ quấn thân rồi, đã không còn là chính mình nữa.
 
Chương 3400


Chương 3400

Tư Đồ Không cảm thấy có thể mình bị ai đó nhập, không còn là bản thân lúc đầu nữa. Tư Đồ Không nhìn thấy Liễu Ảnh đi tới bên đường, gọi xe rồi rời đi, từ đầu tới cuối không quay đầu nhìn lại lấy một lần, bước chân cũng không hề có vẻ gì ngập ngừng hay do dự cả. Anh ta còn đang ngồi ở đó còn cô ta chắc đã vứt anh ta lên tận chín tầng mây và quên sạch rồi.

Hiện giờ trong lòng cô ta chắc chỉ có một mình Bùi Dật Duy.

Nhìn bóng Liễu Ảnh rời đi rồi, Tư Đồ Không mới đứng dậy rồi đi tới chỗ chiếc xe sang đang đậu cách đó không xa. Nhớ lại bóng lưng Liễu Ảnh gọi xe rồi rời đi không hề do dự, Tư Đồ Không nhìn chiếc xe trước mặt, khóe môi nhếch lên thành một nụ cười có phần tự giễu.

Anh ta mở cửa xe, ngồi lên xe, sắc mặt bỗng chốc trở nên nặng nề. Sau đó anh ta lấy điện thoại ra, nhanh chóng gọi tới một số máy nọ: “Theo dõi cô ta, có chuyện gì lập tức báo cáo.”

Ngay từ đầu anh ta đã cho người theo dõi Liễu Ảnh, ngay từ đầu mục đích của anh ta đã rất rõ ràng nhưng về sau không biết từ khi nào lại bắt đầu thay đổi, rất nhiều chuyện khác cũng thay đổi theo.

Thực ra đã có một quãng thời gian rất dài anh ta không cho người theo dõi Liễu Ảnh, nhưng lần gần đây nhất hoặc lần trước đó, Liễu Ảnh đã lừa anh ta để tới bệnh viện thăm Bùi Dật Duy.

Còn lần này, rõ ràng anh ta biết Liễu Ảnh muốn đi gặp Bùi Dật Duy nhưng anh ta vẫn cứ cho người theo dõi.

Anh ta biết rõ những chuyện xảy ra sắp tới là những việc mà anh ta không muốn nhìn thấy, Tư Đồ Không cảm thấy có lẽ anh ta đang muốn tự làm khổ mình.

Thực ra hiện giờ điều mà anh ta muốn làm hơn đó là bắt Liễu Ảnh lại rồi nhốt trong nhà, không cho cô ta đi gặp Bùi Dật Duy nữa.

Nhưng anh ta cũng biết nếu bây giờ mình thật sự làm như vậy, nếu thật sự ép Liễu Ảnh vào đường cùng thì chỉ càng đẩy cô ta ra xa hơn, hoặc có thể anh ta vẫn có được thân thể của Liễu Ảnh nhưng sẽ vĩnh viễn không bao giờ có được trái tim của cô ta.

Vậy nên anh ta hít sâu vào mấy hơi, cuối cùng cũng kiềm chế được suy nghĩ bắt Liễu Ảnh quay về.

Gọi điện thoại xong, Tư Đồ Không không lập tức lái xe đi ngay mà ngồi một mình trong xe, anh ta lấy thuốc lá ra, sờ tìm bật lửa định châm nhưng cuối cùng lại dừng lại.

Liễu Ảnh không thích anh ta hút thuốc, không thích ngửi thấy mùi khói thuốc. Mỗi lần anh ta ngồi hút thuốc trước mặt Liễu Ảnh, cô ta lại không kìm được mà nheo mày lại, chỉ có điều là từ trước tới giờ cô ta không hề ngăn cản, cũng không hề nói với anh ta điều gì.

Lúc đầu anh ta cố tình hút thuốc trước mặt Liễu Ảnh, nhìn thấy lông mày của cô ta từ từ chau lại, nhìn thấy cô ta không kiềm được cơn ho. Nhưng sau đó không biết bắt đầu từ bao giờ, mỗi lần nhìn thấy Liễu Ảnh cau mày, anh ta lại tự động dập điếu thuốc đi.

Về sau Tư Đồ Không rất ít khi hút thuốc trước mặt Liễu Ảnh, trong hai năm nay, bởi vì cô ta mà rất nhiều thói quen của anh ta cũng đã dần dần thay đổi.

Nhưng Liễu Ảnh vẫn không hề nhận ra, cũng không thể phát hiện ra bởi vì trái tim của cô ta không hề ở bên cạnh anh ta.

Mặc dù Liễu Ảnh đã ở bên cạnh anh ta năm năm nhưng trái tim của cô ta chưa từng ở bên cạnh anh ta. Tư Đồ Không nghĩ, thậm chí Liễu Ảnh còn chưa từng quan tâm đến anh ta lần nào.

Tư Đồ Không không châm thuốc mà cứ kẹp điếu thuốc ở giữa đầu ngón tay, anh ta cũng không lái xe rời đi, chỉ ngồi im lặng trong xe như thế.

Không biết bao nhiêu lâu sau, mãi cho đến khi điện thoại của anh ta đổ chuông lần nữa.

Anh ta nhìn màn hình có cuộc gọi đến, ánh mắt hơi lóe lên rồi nhanh chóng nhận máy.

“Tổng giám đốc Tư Đồ, cô ấy tới CLB Tinh Vân, trước đó Bùi Dật Duy cũng đã đến đây, có lẽ là đã hẹn nhau từ trước.” Người gọi điện thoại tới chính là người Tư Đồ Không vừa dặn dò đi theo dõi Liễu Ảnh.

Hiệu quả làm việc của bên này rất cao, Liễu Ảnh vừa bước vào CLB, bọn họ đã có được thông tin chính xác, cũng xác định Liễu Ảnh đi gặp mặt Bùi Dật Duy.

 
 
Chương 3401


Chương 3401

Tư Đồ Không đã biết từ đầu là Liễu Ảnh hẹn với Bùi Dật Duy, đã biết từ đầu rằng hai người bọn họ đã hẹn xong xuôi với nhau nhưng lại không ngờ Liễu Ảnh lại hẹn Bùi Dật Duy ở CLB Tinh Vân.

CLB Tinh Vân là một CLB cao cấp, tính bí mật rất cao, nếu gặp nhau ở CLB Tinh Vân bình thường không cần lo lắng bí mật sẽ bị lan truyền ra ngoài, hơn nữa CLB Tinh Vân thiết kế rất đầy đủ, nơi ăn uống, nghỉ ngơi, giải trí, thậm chí cả nơi ngủ nghỉ cũng đầy đủ.

Bạn ở trong CLB Tinh Vân làm gì cũng được không cần lo lắng bị làm phiền, cũng không lo bí mật sẽ bị tiết lộ ra ngoài.

Vậy nên CLB Tinh Vân là nơi hẹn hò bí mật của rất nhiều cặp tình nhân.

Liễu Ảnh và Bùi Dật Duy lại hẹn nhau ở CLB Tinh Vân.

Mắt Tư Đồ Không từ từ nheo lại, Liễu Ảnh vứt anh ta lại đi hẹn hò với Bùi Dật Duy và còn hẹn nhau ở CLB Tinh Vân, hai người bọn họ coi anh ta là người chết rồi hay sao?

Hiện giờ Tư Đồ Không bắt đầu hối hận vì sao lúc đó không mạnh tay ngăn cản Liễu Ảnh.

“Tổng giám đốc Tư Đồ, anh có cần chúng tôi tiếp tục điều tra không? Chỉ có điều để điều tra bên trong CLB Tinh Vân không phải là chuyện dễ dàng, người của chúng tôi cho dù có lẻn được vào trong cũng chỉ tra ra được số phòng của họ, rất khó để điều tra tình hình bên trong phòng.” Người ở bên kia thấy Tư Đồ Không mãi không nói gì nên đành hỏi dò một câu.

Người này đương nhiên biết về mối quan hệ của Tư Đồ Không và Liễu Ảnh, biết Liễu Ảnh là người phụ nữ của Tư Đồ Không.

Tối rồi mà người phụ nữ của Tư Đồ Không còn hẹn với người khác, hơn nữa còn hẹn ở một nơi như vậy, anh ta cảm thấy một lát sau có lẽ tổng giám đốc Tư Đồ sẽ giết người.

“Không cần đâu.” Tư Đồ Không lại lên tiếng, âm thanh rõ ràng nặng nề hơn rất nhiều, mơ hồ còn có cảm giác hơi khàn khàn.

Anh ta cũng biết kể cả lẻn vào được CLB Tinh Vân rồi thì cũng không thể biết được tình hình bên trong phòng bí mật, bởi vì ở đây thật sự làm rất tốt về khoản này.

Nếu như anh ta tự mình tới đó đương nhiên cũng sẽ có cách nhưng anh ta có muốn tới đó không?

Đôi mắt của Tư Đồ Không khép hờ để che giấu tất cả những cảm xúc trong ánh mắt rồi lại mở mắt ra lần nữa, đôi mắt hình như đã lấy lại được một chút bình tĩnh: “Đứng canh ở bên ngoài, bao giờ hai người đó ra thì báo lại cho tôi biết .”

Anh ta muốn tin Liễu Ảnh thêm một lần nữa, tin rằng cô ta và Bùi Dật Duy có chuyện muốn nói với nhau chứ không phải thật sự là hẹn hò.

Nếu bọn họ thật sự nói chuyện với nhau, anh ta tin rằng không bao lâu nữa bọn họ cũng sẽ ra ngoài.

Nếu thật sự là như vậy, chuyện này sẽ trôi qua như thế, anh ta cũng không truy cứu nữa.

Anh ta cho Liễu Ảnh một cơ hội.

Lúc này bên trong Hội quán Tinh Vân, Liễu Ảnh tìm thẳng tới căn phòng Bùi Dật Duy đã gửi cho cô ta, lúc này Bùi Dật Duy đã ở bên trong đợi cô ta.

Liễu Ảnh cũng không ngờ Bùi Dật Duy sẽ hẹn mình tới đây. Cô ta cũng biết nơi này rất bí mật, dự cảm không lành ban đầu trong lòng càng lúc càng trở nên mãnh liệt.

Cô ta rất hiểu Bùi Dật Duy, nếu không phải có chuyện gì nghiêm trọng, anh ta tuyệt đối sẽ không hẹn ở đây.

Trong lòng Liễu Ảnh đã chuẩn bị sẵn tâm lý nhưng đến khi bước vào phòng nhìn thấy Bùi Dật Duy, cô ta vẫn bị vẻ ngoài của Bùi Dật Duy làm cho giật mình.

Lúc này khuôn mặt Bùi Dật Duy trắng bệch, trắng đến mức cắt không ra giọt máu, hơn nữa vừa nhìn cũng biết đây là kiểu trắng nhợt bệnh tật. Cả người Bùi Dật Duy nhìn vô cùng tiều tụy, mệt mỏi, anh ta có vẻ như mấy ngày nay vẫn chưa ngủ.

Không, Liễu Ảnh cảm thấy dáng vẻ anh ta thế này bất cứ lúc nào cũng có thể chết được.
 
Chương 3402


Chương 3402

Thật sự là như vậy, cô ta không hề nói quá chút nào, trông anh ta thật sự giống như một người sắp chết.

“Anh làm sao vậy? Cơ thể không thoải mái sao?” Mãi một lúc sau Liễu Ảnh mới hoàn hồn lại được, giọng nói khàn đi mấy phần, sao anh ta lại hành hạ mình thành ra thế này chứ?

Lần trước lúc Liễu Ảnh đi thăm anh ta ở bệnh viện, tình hình của anh ta còn ổn hơn so với bây giờ.

“Không sao.” Bùi Dật Duy ngẩng đầu lên nhìn về phía Liễu Ảnh, khóe miệng hơi cong lên, chắc là anh ta muốn cười nhưng cuối cùng cười không nổi, không biết là do không có sức lực hay không có tâm trạng để cười.

“Sắc mặt của anh hôm nay nhìn rất tệ.” Liễu Ảnh biết anh ta không muốn nói nhưng hiện giờ dáng vẻ này của anh ta thật sự quá tệ hại: “Tôi đưa anh tới bệnh viện khám nhé?”

Liễu Ảnh thật sự rất lo một lát nữa anh ta đột nhiên ngất đi, cô ta thấy bây giờ mọi chuyện cứ để sang một bên đã, anh ta cần đến bệnh viện để kiểm tra sức khỏe trước.

“Cơ thể tôi không sao, em không cần phải lo lắng đâu.” Khóe miệng của Bùi Dật Duy vừa cong lên một chút rồi lại để về vị trí cũ, anh ta nói cũng nhỏ và chậm, tình hình sức khỏe hiện giờ của anh ta thật sự là rất không ổn.

Vốn dĩ anh ta vẫn chưa hồi phục xong, tối hôm qua lại bị Bùi Doanh hạ thuốc, trải qua một chuyện như vậy, thể lực của anh ta hoàn toàn đã cạn kiệt, lại thêm việc một ngày một đêm vẫn chưa nghỉ ngơi, anh ta cũng cảm thấy mình sắp không chịu được nữa.

Nhưng trước khi anh ta ngã xuống, những việc anh ta cần làm đều đã làm xong.

“Nhưng thật sự trông anh rất không ổn.” Lông mày Liễu Ảnh hơi cau lại, cô ta không biết đã xảy ra chuyện gì khiến Bùi Dật Duy hành hạ bản thân mình như vậy.

Cho dù anh ta thế nào thì cũng nên quý trọng sức khỏe của mình chứ?

“Tình hình cơ thể tôi thế nào tự tôi hiểu rõ. Em ngồi xuống trước đi, có mấy chuyện tôi cần em giúp đỡ.” Bùi Dật Duy hiểu rõ tình trạng cơ thể của mình nhưng anh ta không hề quan tâm, kể cả bây giờ có ngất xỉu ra đây thì anh ta cũng không quan tâm.

Liễu Ảnh thấy thái độ anh ta kiên quyết như vậy, trong lòng mặc dù cũng lo lắng nhưng cũng không nói nhiều nữa rồi ngồi xuống theo ý của anh ta.

Cô ta cũng muốn xem rốt cuộc là có chuyện gì mà anh ta không cần tới cả mạng của mình nữa.

Bùi Dật Duy thấy Liễu Ảnh ngồi xuống trước mặt mình rồi mới nói: “Tôi đã chuyển tất cả số cổ phần trong công ty tôi và những tài sản do tôi đứng tên thành tên của Tô Khiết.”

Anh ta không liên lạc được với Tô Khiết, cũng không có phương thức liên lạc với cô. Những trình tự tiếp theo cần giải quyết về sau cần có sự ra mặt của Tô Khiết, vậy nên lúc này anh ta nhất định phải liên hệ được với cô.

Anh ta đã giết Bùi Doanh, chuẩn bị ngày mai sẽ đi tự thú, vậy nên không thể tự mình liên hệ với Tô Khiết, hơn nữa anh ta cũng không muốn để cô biết tình hình hiện giờ của mình. Anh ta đã như vậy rồi, càng không muốn để Tô Khiết nhìn thấy.

Vậy nên anh ta định nhờ Liễu Ảnh làm giúp anh ta chuyện này.

“Xảy, xảy ra chuyện gì vậy?” Liễu Ảnh rất kinh ngạc, cô ta đoán có lẽ đã xảy ra chuyện gì rất nghiêm trọng, cũng đoán được chuyện này hẳn là có liên quan tới Tô Khiết nhưng cô ta không thể đoán được lại là một chuyện như thế này.

Không ngờ Bùi Dật Duy lại chuyển hết số cổ phần trong công ty cho Tô Khiết?

Nhưng đó là công ty do một tay Bùi Dật Duy gây dựng nên? Cô ta biết Bùi Dật Duy rất yêu Tô Khiết nhưng chuyện này thật sự làm cô ta bất ngờ.
 
Chương 3403


Chương 3403

Công ty đó không phải là của một mình Bùi Dật Duy, anh ta chuyển cổ phần cho Tô Khiết như vậy liệu những cổ đông khác có đồng ý không?

Hơn nữa, nhà họ Tô và nhà họ Bùi lại có thù oán với nhau, năm đó ba của Bùi Dật Duy cũng bị người của nhà họ Tô hại chết.

Lúc đầu Bùi Dật Duy thành lập ra công ty là để đối đầu với nhà họ Tô, cũng là để báo thù cho ba mình.

Liễu Ảnh biết Bùi Dật Duy là người công tư phân minh, sẽ không đổ sai lầm của đời trước lên người của Tô Khiết. Bùi Dật Duy cũng không vì chuyện của ba mình mà giảm bớt tình cảm nào dành cho Tô Khiết.

Nhưng cô ta không thể ngờ được Bùi Dật Duy lại chuyển hết số cổ phần trong công ty của mình cho Tô Khiết.

Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì mà lại khiến Bùi Dật Duy đưa ra quyết định như vậy.

“Những chuyện khác em không cần quan tâm, về các thủ tục chuyển nhượng tôi đã để là số điện thoại của em, đến lúc đó liên hệ giúp tôi với Tô Khiết.” Bùi Dật Duy không muốn nói những chuyện khác với Liễu Ảnh, những chuyện đó anh ta không muốn bất cứ ai biết, càng không muốn để Tô Khiết biết.

Nếu như Liễu Ảnh biết thì nhất định Tô Khiết cũng biết.

“Vì sao anh lại làm như vậy? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nếu anh không nói rõ ràng với tôi, tôi sẽ không giúp anh chuyện này đâu.” Liễu Ảnh thấy dáng vẻ yếu ớt này của Bùi Dật Duy, nghe xong những gì anh ta nói, cảm giác đây như những lời dặn dò trước khi chết, cảm giác này thật sự không hay chút nào.

Bùi Dật Duy hơi mím môi lại, im lặng không nói gì.

“Anh không nói cho tôi biết tới lúc đó làm sao tôi nói được với Tô Khiết, tính cách Tô Khiết thế nào chắc anh cũng rõ. Nếu anh không nói rõ chuyện này cho cô ấy biết, cô ấy sẽ không nhận bất cứ thứ gì của anh đâu.” Liễu Ảnh nhìn anh ta mím môi không nói gì, trong lòng cũng hơi sốt ruột nhưng cũng may cô ta biết được điểm yếu của anh ta ở đâu.

Bùi Dật Duy khẽ hít vào một hơi, thực ra anh ta cũng biết chuyện này không thể giấu được, dù sao giết người cũng là chuyện lớn, hơn nữa anh ta cũng chuẩn bị đi đầu thú, đến lúc đó nhất định là không giấu được.

Vậy chi bằng anh ta nói cho Liễu Ảnh biết, nhờ Liễu Ảnh giấu Tô Khiết giúp, như vậy có lẽ còn giấu được mọi chuyện.

Nghĩ thông chuyện này xong, Bùi Dật Duy ngẩng đầu lên, nhìn về phía Liễu Ảnh. Môi anh ta mấp máy và nói rất chậm: “Tôi đã giết người.”

Khi nói câu này thái độ của anh ta rất bình tĩnh, giọng nói cũng tự nhiên, không hề có chút căng thẳng hay lo sợ nào, giống như chỉ đang nói hôm nay trời rất đẹp.

Nhưng Liễu Ảnh lại kinh ngạc đến mức làm đổ cả chiếc cốc trước mặt, hai mắt cô ta trợn tròn nhìn về phía Bùi Dật Duy bằng ánh mắt không thể tin được: “Anh, anh nói cái gì cơ?”

Liễu Ảnh còn nghi ngờ vừa nãy mình đã nghe nhầm, nghi ngờ không biết vừa nãy tai mình hay là tư duy của mình xảy ra vấn đề.

“Em không nghe nhầm đâu, tôi đã giết người.” Bùi Dật Duy biết Liễu Ảnh rất khó tin vào chuyện này, hẳn là cô ta nghi ngờ mình đã nghe nhầm, nhưng Liễu Ảnh không hề nghe nhầm, chuyện này là sự thật.

“Sao có thể như thế được? Sao có thể như thế được?” Liễu Ảnh đứng bật dậy, cô ta không tin, cô ta không tin chuyện này là thật.

Làm sao Bùi Dật Duy có thể giết người được?

“Anh đang nói đùa đúng không?” Liễu Ảnh không dám tin, cũng không muốn tin vào một chuyện như vậy.

“Tôi không nói đùa, đó là sự thật.” Bùi Dật Duy thấy cô không tin thì khẽ thở dài một hơi: “Liễu Ảnh, chuyện này là sự thật, tôi định ngày mai sẽ đi tự thú, vậy nên tôi hi vọng em có thể giúp tôi những chuyện khác.”

 
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom