Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!
Chương 3444


CHƯƠNG 3444

Nhưng lần này thì không được, ngày mai Bùi Dật Duy sẽ đi tự thú, nếu như cô đã biết chuyện này rồi, vậy thì cô chắc chắn phải giúp Bùi Dật Duy.

Đây là chuyện giết người, phiền phức là điều không thể tránh khỏi, Bùi Dật Duy lại không muốn để người khác biết được chuyện này. Sau khi Bùi Dật Duy bị giam lại, chắc chắn không thể tự mình xử lý được, đương nhiên cô phải giúp Bùi Dật Duy xử lý rồi.

Ví dụ như tìm luật sư, thưa kiện, cô phải cố gắng giúp Bùi Dật Duy giảm bớt tội.

“Dựa vào việc tôi không đồng ý.” Đôi mắt Tư Đồ Không híp lại đầy nguy hiểm, nhìn dáng vẻ cô nôn nóng, bàn tay vẫn còn dừng trên cổ cô của anh ta vào lúc này cũng muốn dùng sức bóp chặt.

Cô đã đi theo anh ta năm năm rồi, trong quãng thời gian năm năm này, cô chưa bao giờ làm trái ý anh ta, càng chưa bao giờ chống đối anh ta, từ trước tới nay, cô luôn nghe lời, bảo gì làm nấy.

Từ trước tới nay, cô luôn nghe lời, bảo gì làm nấy, những chuyện anh ta cấm đoán, cô sẽ tuyệt đối không làm.

Cho dù lần này thời hạn năm năm đã tới, nhưng nếu anh ta không cho cô đi, thì dù có bất mãn, cô cũng sẽ không có ý định chống đối.

Chỉ là dùng vài mánh khóe nhỏ nhằm rời khỏi anh ta, nhưng cô không ngờ được rằng những mánh khóe đó lại khiến anh ta cảm thấy thích thú.

Thế mà bây giờ, cô lại vì Bùi Dật Duy mà làm trái ý chính anh ta.

Bùi Dật Duy quan trọng với cô đến vậy sao?

Cô vì Bùi Dật Duy mà cái gì cũng dám làm.

“Việc này không được.” Lần này thái độ của Liễu Ảnh rất kiên quyết, tình huống bây giờ đặc biệt, Bùi Dật Duy không muốn để người khác biết chuyện này, nếu như cô không giúp anh ta thì sẽ chẳng có ai giúp anh ta cả.

Tư Đồ Không nheo mắt, vẻ lạnh lùng trong ánh mắt tụ lại, anh ta không lên tiếng, chỉ yên lặng, đăm đăm nhìn cô.

Tuy lúc này anh ta không nói gì, chỉ dõi mắt về phía cô, nhưng ánh mắt ấy rõ ràng tràn ngập khí thế áp bức, khiến người ta phải khuất phục, ép đối phương ngột ngạt đến khó thở.

Ánh mắt như vậy, nếu đổi lại là người khác, có lẽ đã sớm bị dọa cho hai chân mềm nhũn, ngã khuỵu dưới đất từ lâu.

Nếu như là ngày thường, chắc chắn Liễu Ảnh đã run sợ mà nhún nhường rồi, nhưng bây giờ thì khác, cô nhìn anh ta, kiên quyết nói: “Lần này không được.”

“Được, vậy em cứ thử xem.” Khóe môi Tư Đồ Không kéo ra một đường cong lạnh lẽo, tốt lắm, cô dám vì Bùi Dật Duy mà bất chấp tất cả.

Cô quan tâm tới Bùi Dật Duy vậy sao?

Nếu đã quan tâm như vậy, vậy thì…

Liễu Ảnh khẽ ngẩng đầu, im lặng, nhưng thái độ của cô lại rất rõ ràng, không chùn bước, không khuất phục.

“Bùi Dật Duy vất vả nhiều năm mới gây dựng được công ty như ngày hôm nay, em nói xem, nếu như tôi muốn làm gì đó, liệu công ty của anh ta có giữ nổi nữa không?” Tư Đồ Không cũng không hy vọng phải dùng đến chiêu này để uy hiếp cô, anh ta không thể chấp nhận dáng vẻ bảo vệ Bùi Dật Duy của cô, căm ghét dáng vẻ cô vì Bùi Dật Duy mà có thể bất chấp tất cả, càng không thể chấp nhận được việc cô sẽ tiếp tục gặp người đó.

Con người anh ta, trước giờ làm việc chỉ nhìn vào kết quả, không quan tâm đến quá trình, chỉ cần là kết quả anh ta muốn là được.
 
Chương 3445


CHƯƠNG 3445

Nghe những lời uy hiếp đó, Liễu Ảnh sững sờ một thoáng rồi đột nhiên bật cười: “Tùy anh thôi.”

Nếu là trước kia, bị Tư Đồ Không uy hiếp như vậy, cô chắc chắn sẽ lo lắng, cô đương nhiên biết mấy năm qua Bùi Dật Duy không hề dễ dàng gì. Lúc ba Bùi mới qua đời, nhà họ Bùi mất hết tất cả, anh ta từ hai bàn tay trắng gây dựng lại cơ đồ, tất cả đều là dựa vào sự nỗ lực của bản thân. Hơn nữa việc anh ta liều mạng để có được thành tựu ngày hôm nay còn có một mục đích nữa, đó là trả thù cho nhà họ Bùi. Hiện giờ chuyện báo thù coi như đã xong, cả nhà Tô Trung Dương ác giả ác báo, bọn họ đã nhận được cái kết xứng đáng rồi.

Bây giờ Tô thị đang nằm trong tay Tô Khiết, đây chắc chắn là điều mà Bùi Dật Duy mong muốn hơn cả.

Trước đây khi Tư Đồ Không uy hiếp cô thế này, cô nhất định sẽ lo lắng cho tình hình của Bùi Dật Duy, chắc chắn sẽ chịu nhún nhường giống như lần trước, nhưng hiện tại điều đó đã hoàn toàn không cần thiết nữa.

Bùi Dật Duy giết chết Bùi Doanh, ngày mai anh ta sẽ đi tự thú, cho dù có tìm được luật sư giỏi đến mấy cũng khó thoát khỏi cảnh ngồi tù, hơn nữa thời gian ngồi tù chắc chắn cũng không ngắn ngủi gì. Nếu đã như vậy rồi thì còn quan tâm làm gì đến mấy thứ vật để ngoài thân kia nữa.

Cô tội gì phải thấp thỏm lo âu.

Tư Đồ Không sững sờ, không ngờ cô lại dửng dưng như vậy. Còn nhớ mới lần trước anh ta nhắc đến Bùi Dật Duy để uy hiếp cô, cô liền sợ hãi mà ngoan ngoãn nghe lời, vậy mà lần này lại không hề mảy may dao động?

Là không sợ nữa, hay là cho rằng anh ta không dám làm?

Cứ cho là khi nãy anh ta thật sự uy hiếp cô vậy đi, nhưng thực ra cũng chỉ là chiêu trò rung cây dọa khỉ, nào có ý muốn làm như vậy thật. Trong lòng anh ta biết rõ, nếu ra tay với Bùi Dật Duy, cô nhất định sẽ không tha thứ cho anh ta.

Anh ta đã sớm biết trong lòng cô thích Bùi Dật Duy.

“Em cho rằng tôi không dám ư?” Tư Đồ Không không muốn để cô nhìn thấu tâm tư của mình, cũng không thể để cô biết rằng anh ta không thật sự không dám.

Nói ra cũng nực cười, một con người không sợ trời, không sợ đất như anh ta mà cũng có chuyện không dám làm.

“Tôi đâu có nói anh không dám, Tư Đồ Không anh còn có chuyện gì không dám làm sao, anh muốn thế nào thì tùy anh.” Liểu Ảnh chưa từng nghĩ đến chuyện anh ta không dám làm, chẳng qua là vì Bùi Dật Duy không còn quan trọng những thứ này nữa, nên cô mới chẳng quan tâm.

“Vậy là, ý của em là em sẽ nhất quyết đi gặp tên đó bằng được, cho dù tôi có hủy hoại công ty của anh ta đi chăng nữa, có phải không?” Tư Đồ Không sững sờ, phản ứng của cô như vậy có hơi bất thường.

“Phải.” Liễu Ảnh khẽ ngẩng đầu, câu trả lời đơn giản, ngắn gọn nhưng chắc nịch.

Đôi mắt anh ta nửa khép hờ, nhìn cô, lồng ngực khẽ phập phồng, người phụ nữ này đúng là đáng giận.

Bùi Dật Duy quan trọng với cô đến thế sao? Sống chết cũng muốn đi gặp anh ta.

Nhưng anh ta càng giận bản thân mình hơn, anh ta biết rõ người trong lòng cô là Bùi Dật Duy, giờ đây anh ta trơ mắt nhìn người con gái trước mặt vì một tên đàn ông khác mà liên tục đối nghịch mình, nhưng lại chẳng thể làm gì được.

Ngay lúc này anh ta thực sự muốn bóp chết cô, nhưng bàn tay đặt trên cổ lại không nỡ dùng lực.

Người phụ nữ này khiến anh ta tức đến phát điên, nhưng anh ta lại chẳng nỡ làm tổn thương đến cô.

“Em như vậy anh ta cũng đồng ý sao? Em không để tâm, anh ta cũng sẽ không để tâm hay sao? Đừng quên công ty đó là thứ anh ta liều mạng mới đổi lại được.” Nói xong, Tư Đồ Không thầm thở ra một hơi, anh ta không thể làm gì cô, hơn nữa thái độ của cô bây giờ có nói gì cũng không nghe lọt.

Nhưng cô không quan tâm, chẳng lẽ Bùi Dật Duy cũng vậy hay sao, sự nghiệp đối với một người đàn ông quan trọng cỡ nào, Tư Đồ Không đương nhiên biết rõ, huống chi sự nghiệp của Bùi Dật Duy còn là do anh ta bán mạng suốt mấy năm nay mới có được.
 
Chương 3446


CHƯƠNG 3446

Tư Đồ Không cảm thấy anh ta sẽ không vì cô mà đánh đổi cả công ty đâu.

“Anh ấy sẽ không có ý kiến gì đâu, bây giờ anh ấy đã không còn quan tâm những chuyện này nữa rồi.” Về việc này Liễu Ảnh rất chắc chắn mà đưa ra câu trả lời.

“Anh ta không quan tâm những chuyện này? Vậy anh ta quan tâm cái quái gì? Quan tâm em sao?” Vẻ mặt Tư Đồ Không hơi biến sắc, đôi đồng tử nheo lại thoáng vụt qua vài tia cảm xúc khó đoán.

Khóe môi Liễu Ảnh hơi mím, cô im lặng. Dù sao thì giết người cũng không phải là chuyện tốt đẹp gì, hơn nữa Bùi Dật Duy cũng không muốn để người khác biết chuyện này. Anh ta nóng lòng đi tự thú như vậy là vì muốn để phía cảnh sát lặng lẽ xử lý, không muốn làm rùm beng lên.

Vậy nên Liễu Ảnh đương nhiên không thể nói cho Tư Đồ Không biết chuyện này.

Nhưng sự trầm lặng của cô tại khoảnh khắc này đã trở thành vẻ cam chịu trong mắt anh ta.

Anh ta đã sớm biết cô thích Bùi Dật Duy, nhưng anh ta cũng biết Bùi Dật Duy không hề thích cô, người mà anh ta thích là Tô Khiết, cho nên Tư Đồ Không cũng không quá sốt sắng.

Nhưng xem ý của Liễu Ảnh, liệu có phải Bùi Dật Duy đã thay lòng đổi dạ mà yêu Liễu Ảnh rồi hay không?

Trái tim Tư Đồ Không bất chợt chùng xuống, cô vốn thích Bùi Dật Duy, nếu như anh ta cũng chấp nhận cô, vậy chẳng phải hai người họ sẽ hợp tình hợp lý mà ở bên nhau hay sao.

Nếu là trước kia, nếu như thỏa thuận năm năm vẫn còn, Tư Đồ Không tuyệt nhiên sẽ không mảy may lo lắng. Bởi vì anh ta biết rất rõ, một khi thời hạn năm năm chưa chấm dứt, Liễu Ảnh sẽ không rời bỏ anh ta, càng không làm ra chuyện có lỗi với anh ta.

Nhưng hiện giờ, thỏa thuận năm năm giữa bọn họ đã kết thúc, mấy ngày nay chắc hẳn trong đầu cô chỉ nghĩ đến chuyện bỏ đi.

Tư Đồ Không nghĩ đến đây, trong lòng càng bực bội.

“Vậy là, hai người bây giờ đã từ tình đơn phương chuyển thành tình song phương rồi à?” Tư Đồ Không hận đến thấu xương, giọng điệu cùng càng trở nên nặng nề, hiển nhiên mang theo vài phần chế giễu.

Liễu Ảnh không ngốc, cô nghe ra sự giễu cợt trong lời nói của anh ta, nhưng vẫn cố tình mỉm cười đáp lại: “Vẫn mong nhận được sự tác thành của Tổng giám đốc Tư Đồ đây.”

Năm năm ở bên nhau, việc gì cô cũng phải thuận theo anh ta, nhưng bây giờ khác rồi, thỏa thuận đã chấm dứt, anh ta dựa vào đâu để khiến cô phải nghe lời nữa?

Giờ lại giở giọng giễu cợt khó hiểu ấy ra, không lẽ cô vẫn phải như trước kia, mặc cho anh ta giễu cợt sao?

Tư Đồ Không nghiến răng ken két, khóe môi giần giật, gằn ra từng chữ một: “Em đừng có hòng.”

“Dựa vào đâu muốn tôi tác thành cho em? Người phụ nữ của tôi, tại sao phải để hời cho kẻ khác?” Đôi mắt Tư Đồ Không bùng lên lửa hận, cơn phẫn nộ thoáng chốc trở nên dữ dằn và hung bạo.

Liễu Ảnh sững sờ, đôi mắt ủ ê, nhưng một giây sau khóe môi cô bất giác cong lên, cô bật cười chua chát. Cô đã sớm biết anh ta chính là loại người như vậy, cũng sớm biết anh ta không chịu để cô đi là vì cảm thấy lòng tự tôn của mình bị chà đạp, muốn trừng phạt cô!

Nhưng cuối cùng cô vẫn bị câu “hời cho kẻ khác” của anh ta làm tổn thương, có điều không còn quan trọng nữa rồi. Trước đây, những chuyện anh ta đã làm, những lời anh ta đã nói còn cay nghiệt hơn bây giờ nhiều, chẳng phải cô vẫn nhịn nhục được đấy thôi.

“Liễu Ảnh, nhớ cho kỹ, em là người phụ nữ của tôi, vậy nên, khôn hồn thì đừng có tơ tưởng đến chuyện ở bên ngoài cắm sừng tôi.” Nhìn nụ cười nơi khóe môi cô, trong lòng Tư Đồ Không lại càng sục sôi lửa giận, anh ta ghét nhất dáng vẻ hiện giờ của cô, dửng dưng và bất cần.

Nhìn nụ cười nơi khóe môi cô, trong lòng Tư Đồ Không lại càng sục sôi lửa giận, anh ta ghét nhất dáng vẻ hiện giờ của cô, dửng dưng và bất cần. Cô bảo vệ Bùi Dật Duy, có thể bất chấp vì Bùi Dật Duy là thế, vậy mà, đổi thành anh ta lại là thái độ thờ ơ không quan tâm.
 
Chương 3447


CHƯƠNG 3447

Bây giờ Liễu Ảnh cũng lười phản bác lại, anh ta thích nói như thế nào thì cứ nói thế đi.

“Đã là người phụ nữ của tôi mà còn muốn đi tìm người đàn ông khác, em có tin tôi đánh gãy chân em không?” Hiện giờ Tư Đồ Không đang tức phát điên lên rồi, nhưng lại không thể thật sự làm gì cô, ngoài việc buông ra những lời ác ý.

“Anh có thể đi tìm những người phụ nữ khác mà.” Liễu Ảnh vốn không muốn để ý tới anh ta, nhưng lại bị anh ta đeo bám không thôi, nên cuối cùng, cô không nhịn được mà đáp lại một câu.

Tư Đồ Không cần gì phải giày vò cô như vậy, anh ta hoàn toàn có thể đi tìm những người phụ nữ khác mà.

Con ngươi Tư Đồ Không thoáng dao động, anh ta hằm hằm thở ra một hơi, giận dữ nghiến răng nghiến lợi. Cô bảo anh ta đi tìm người phụ nữ khác?

Không ngờ cô lại bảo anh ta đi tìm người phụ nữ khác?

Vậy thì đúng là cô không hề quan tâm gì đến anh ta thật rồi.

Chỉ cần có quan tâm đến anh ta một chút thôi, cô sẽ không đời nào bảo anh ta đi tìm người phụ nữ khác.

Khi biết được cô đang ở chung với Bùi Dật Duy, anh ta còn căm hận đến mức muốn giết người.

Nhưng cô thì lại chẳng mảy may bận tâm.

Có phải cô chỉ mong đẩy được anh ta cho người phụ nữ khác, như vậy mới có thể ở bên cạnh Bùi Dật Duy không?

Cô mơ đẹp lắm.

“Liễu Ảnh, em nhớ kỹ cho tôi, đời này em đừng mơ được rời đi, dù em có chết cũng phải chết bên cạnh tôi.” Tư Đồ Không chính là người có tính cách như vậy, anh ta đã muốn gì thì nhất định phải giành được, không cần biết là dùng phương pháp gì.

Tư Đồ Không vẫn luôn ép Liễu Ảnh trên cửa phòng nghỉ, có lẽ vì dùng lực quá mạnh nên đã đẩy cả cánh cửa sau lưng ra.

Phòng nghỉ không lớn, nhìn từ cửa vào là có thể nhìn rõ hết quang cảnh trong phòng. Bùi Dật Duy còn đang nằm ngủ trên giường, dường như anh ta ngủ rất say, hoàn toàn không hề bị bọn họ đánh thức.

Tư Đồ Không hơi chau mày, Bùi Dật Duy làm gì mà mệt mỏi đến mức ngủ say còn hơn cả heo thế này.

Khi Tư Đồ Không liếc mắt nhìn, nhân tiện quan sát kỹ càng tình trạng trên giường. Chiếc giường rất gọn gàng, ngăn nắp, trừ chỗ Bùi Dật Duy đang nằm thì những chỗ khác đều hết sức chỉnh tề, dường như còn không có đến một nếp gấp.

Bùi Dật Duy cũng đang mặc quần áo trên người. Tuy có một vài chỗ bị nhăn, nhưng bộ quần áo cũng vẫn còn nguyên vẹn, thậm chí đến cả chiếc cúc trên cùng của áo sơmi cũng không cởi ra.

Quả nhiên là thực sự không có chuyện gì xảy ra.

Cuối cùng Tư Đồ Không cũng được thở phào nhẹ nhõm. Tuy trước đó, Liễu Ảnh đã nói giữa cô và Bùi Dật Duy không xảy ra chuyện gì, anh ta cũng nhận thấy trên người cô không hề có dấu vết gì, nhưng trong nội tâm vẫn còn hơi lăn tăn.

Dù sao thì cô và Bùi Dật Duy cũng đã ở riêng với nhau trong phòng nghỉ đến ba tiếng đồng hồ. Trong khoảng thời gian đó, một người đàn ông và một người phụ nữ thật sự rất có khả năng…

Liễu Ảnh thấy cửa phòng nghỉ bị đẩy ra liền quay đầu lại nhìn theo bản năng, cô vẫn luôn lo lắng sẽ đánh thức Bùi Dật Duy.

Nhưng không để Liễu Ảnh kịp nhìn rõ thì Tư Đồ Không đã cưỡng ép quay đầu cô lại: “Nhìn cái gì? Có cái gì hay mà nhìn, về nhà.”

Chuyện Tư Đồ Không muốn làm nhất bây giờ chính là tách cô ra khỏi Bùi Dật Duy, vậy là anh ta liền kéo cô đi thẳng ra ngoài.

Khi rời đi Liễu Ảnh còn thuận tay đóng cửa phòng nghỉ lại.
 
Chương 3448


CHƯƠNG 3448

Tư Đồ Không cũng nhìn thấy động tác của cô, chỉ cảm thấy trong lồng ngực mình nghẹn lại một hơi, không thể thở ra cũng không thể hít vào, thật sự tức giận muốn chết.

Cô đúng là từng giây từng phút đều không quên quan tâm Bùi Dật Duy.

Người phụ nữ này, thật sự muốn bóp chết cô cho đi cho rồi.

Nhưng hết lần này tới lần khác chính anh ta lại không nỡ, bây giờ đừng nói là bóp chết cô, dù chỉ hơi làm tổn thương đến cô anh ta cũng không nỡ.

Tư Đồ Không âm thầm thở dài trong lòng, bắt đầu từ khi nào mà cô lại trở nên quan trọng trong lòng anh ta như vậy chứ?

Trong lòng Tư Đồ Không chợt phát cáu lên, cánh tay kéo cô cũng tăng thêm sức lực, kéo cô đi thẳng ra khỏi căn phòng.

Liễu Ảnh không thể giãy ra khỏi tay anh ta, đương nhiên cô cũng không muốn giãy ra làm gì. Vốn dĩ lúc đầu là chính cô nói muốn đi về, anh ta mới là người khăng khăng muốn đi. Bây giờ cuối cùng anh ta cũng chịu đi rồi nên tất nhiên cô sẽ không từ chối.

Dù sao thì họ phải đi ra ngoài Bùi Dật Duy mới có thể nghỉ ngơi cho tốt, mới có thể sẵn sàng đối mặt với chuyện của ngày mai.

Lúc này Liễu Ảnh cũng không tranh cãi với Tư Đồ Không về việc cô có thể đi gặp Bùi Dật Duy hay không, dù sao thì ngày mai anh ta cũng nhất định phải đi làm, anh ta đã đi làm thì dĩ nhiên cô sẽ ra ngoài được.

Tuy Tư Đồ Không rất độc đoán, rất chuyên quyền nhưng vẫn chưa đến mức nhốt cô lại.

Dù sao thì bây giờ thỏa thuận của họ cũng đã kết thúc, cô không cần phải chuyện gì cũng nghe theo anh ta.

Lưu Trung Nam vẫn luôn đứng chờ ở bên ngoài nghe động tĩnh bên trong, nhưng mãi vẫn không nghe thấy tình huống trời long đất lở như anh ta tưởng tượng. Trong lúc anh ta đang thầm nghi hoặc thì cửa phòng đột nhiên mở ra.

Lưu Trung Nam giật thót, theo bản năng lùi về phía sau mấy bước, sau đó liền thấy Tổng giám đốc của mình đang kéo Liễu Ảnh đi ra ngoài.

Sắc mặt Tổng giám đốc vẫn khó coi như trước, vẫn là dáng vẻ chỉ muốn giết người, nhưng cô Liễu cũng vẫn bình an vô sự, không có vấn đề gì. Hơn nữa, nhìn dáng vẻ Tổng giám đốc kéo cô Liễu thế kia, cũng không giống như muốn làm gì cô ấy.

Tổng giám đốc của anh ta tuy bây giờ trông có vẻ hung dữ, nhưng cánh tay đang kéo cô Liễu lại không dùng quá nhiều sức, như sợ làm cô bị thương.

Lưu Trung Nam sửng sốt, đây là tình huống gì vậy?

Còn chưa đợi anh ta kịp phản ứng thì Tư Đồ Không đã kéo Liễu Ảnh rời đi rồi.

Sau khi lấy lại tinh thần, Lưu Trung Nam liền vội vàng đuổi theo hai người, nhưng nhìn dáng vẻ Tổng giám đốc kéo cô Liễu đi, vẻ mặt anh ta lại khá phức tạp.

Anh ta cảm thấy thái độ của Tổng giám đốc với Liễu Ảnh đã thay đổi rồi, hoàn toàn không còn là cách đối xử với một cô nhân tình bí mật nữa.

Lưu Trung Nam thầm nghĩ, có lẽ là Tổng giám đốc đã có tình cảm với cô Liễu rồi.

Chuyện này có khả năng sao? Có thể xảy ra loại tình huống đó không?

Quản lý tiền sảnh nhìn thấy Tư Đồ Không kéo Liễu Ảnh đi ra, bỗng chốc cũng bị dọa cho ngây ngốc người. Đây là tình huống gì vậy, cô gái này không phải là người trong phòng Sếp Bùi sao?

Đây không phải là người phụ nữ của Sếp Bùi à?

Sao Tổng giám đốc Tư Đồ lại muốn dẫn người phụ nữ của Sếp Bùi đi vậy, anh ta còn kéo tay của người kia như vậy, dường như quan hệ giữa hai người không hề bình thường.
 
Chương 3449


CHƯƠNG 3449

Trong một khoảnh khắc, rất nhiều ý tưởng chợt lóe lên trong đầu Quản lý tiền sảnh. Đáng lẽ ra, với người có thân phận như Tư Đồ Không thì không thể nào có chuyện anh ta sẽ tự mình đến nơi như thế này để tìm Bùi Dật Duy. Hơn nữa, Tư Đồ Không còn không cho bọn họ báo trước mà tự mình đi qua đó.

Giờ nghĩ lại mới thấy, đây rõ ràng là tình tiết đi bắt gian mà. Vậy là, không phải Tổng giám đốc Tư Đồ đến tìm Sếp Bùi, mà thật ra là đến tìm người phụ nữ này sao?

Nếu vậy, rốt cuộc người phụ nữ này có thân phận gì?

Rốt cuộc cô là người phụ nữ của Sếp Bùi hay Tổng giám đốc Tư Đồ?

Đây hiển nhiên là tiết mục hai nam tranh một nữ, hơn nữa một người trong đó lại còn là Tư Đồ Không. Quản lý tiền sảnh lại nghĩ đến vừa rồi mình để Tư Đồ Không ở trong căn phòng đó, trong lòng chợt kinh sợ, đổ mồ hôi lạnh đầy người.

Sếp Bùi vẫn còn ổn đấy chứ?

Có lẽ nào đã bị Tư Đồ Không giết rồi không?

Tuy lúc này trong lòng Quản lý tiền sảnh có suy đoán như vậy nhưng anh ta cũng không dám bước đến ngăn Tư Đồ Không lại.

Sau khi nhìn thấy Tư Đồ Không đã ra khỏi cửa, anh ta lập tức liền ra lệnh: “Mau, mau đi xem Sếp Bùi có sao không? Thôi, để tôi đi thì hơn.”

Quản lý tiền sảnh bây giờ mặt mày trắng bệch, hai chân như nhũn ra, anh ta thật sự rất sợ. Tuy đưa Tư Đồ Không đi gặp Bùi Dật Duy là ý của ông chủ, nhưng nếu xảy ra án mạng thì anh ta cũng không thể tránh khỏi liên quan.

Quản lý tiền sảnh lảo đảo chạy vào phòng Bùi Dật Duy, thấy Bùi Dật Duy nằm trên giường không động đậy, đầu óc bỗng chốc bị dọa cho thở cũng không thở nổi, hai chân không nhịn được mà phát run. Giờ anh ta đã đứng ở cửa, nhưng lại không dám bước vào trong.

Nếu Tư Đồ Không đến tìm người phụ nữ kia thì vừa rồi nhất định đã ầm ĩ một trận rồi. Nhưng bây giờ Bùi Dật Duy vẫn còn nằm trên giường, vậy thì không thể nào là đang ngủ được, chẳng lẽ thật sự đã bị Tư Đồ Không giết rồi.

Tuy nhiên, dù sao Quản lý tiền sảnh cũng đã làm việc ở câu lạc bộ được một thời gian, gặp qua một vài trường hợp nên trước tiên vẫn phải tìm hiểu rõ ràng xem tình huống trước mắt ra sao.

Quản lý tiền sảnh thở mạnh ra một hơi, sau đó cắn răng bước vào phòng. Khi bước đến bên giường, thấy sắc mặt Bùi Dật Duy vẫn bình thường, ngực phập phồng lên xuống, rõ ràng đối phương vẫn đang thở.

Lúc này anh ta mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại nghĩ không thông nổi. Tư Đồ Không tới tìm người phụ nữ kia, mà người đó lại vừa vặn đang ở chung với Bùi Dật Duy.

Với tính cách của Tư Đồ Không, không những không giết người mà lại còn để cho Bùi Dật Duy tiếp tục ngủ thế này sao?

Chuyện này nghĩ thế nào cũng không thông.

Tư Đồ Không kéo Liễu Ảnh ra khỏi Câu lạc bộ, sau đó đi thẳng lên xe.

Liễu Ảnh vẫn luôn không nói gì, cũng không có bất kỳ ý muốn từ chối hay giãy giụa nào.

Nhìn thấy hiện giờ cô cũng coi như nghe theo lời mình, sự ngột ngạt trong lồng ngực Tư Đồ Không mới được thả lỏng hơn một chút.

Sau khi lên xe, Liễu Ảnh cũng vẫn không nói gì, sắc mặt anh ta lại trầm xuống, cô đang im lặng phản đối anh ta sao?

Tư Đồ Không cũng lặng im không nói, nhưng sau khi về đến nhà, vừa vào trong biệt thự anh ta đã đè mạnh Liễu Ảnh lên tường.

Môi anh ta tìm lấy môi cô, hôn mãnh liệt, bàn tay cũng bắt đầu xé rách lớp quần áo trên người cô không ngần ngại.
 
Chương 3450


CHƯƠNG 3450

Trước đây, nhất là hai năm đầu, tình huống tương tự thế này cũng thường xuyên xảy ra. Khi đó, không biết bao nhiêu quần áo của cô đã bị anh ta xé rách.

Trên phương diện này, Tư Đồ Không vẫn luôn mạnh bạo và thô lỗ như vậy.

Cho tới bây giờ, anh ta chưa từng bận tâm đến việc cô có bằng lòng hay không, cũng chưa bao giờ tôn trọng cô.

Trước kia, Liễu Ảnh sẽ không từ chối, vì cô không có cách nào để từ chối anh ta. Nhưng tình hình hiện nay đã khác, thỏa thuận của hai người đã kết thúc, cô không muốn tiếp tục nhẫn nhịn chịu đựng nữa.

Hơn nữa, chuyện xảy ra hôm nay cũng đã khiến trái tim cô rất đau khổ, không chỉ bởi chuyện của Bùi Dật Duy mà còn vì Tư Đồ Không.

Vì cô đã biết được nguyên nhân Tư Đồ Không không cho phép cô rời đi, vì lại một lần nữa cô hiểu được, Tư Đồ Không không hề tôn trọng mình.

Vốn dĩ lúc trên đường, Liễu Ảnh hết sức trầm mặc, nhưng giờ đây, cô đã bắt đầu giãy giụa, lấy hết sức đẩy anh ta ra.

Cảm giác được sự từ chối của cô, đôi mắt Tư Đồ Không khẽ nheo lại, anh ta ngừng hôn, nheo mắt nhìn cô.

Cô đang từ chối anh ta sao?

Từ trước đến nay cô chưa bao giờ từ chối anh ta.

Tối nay, vì gặp được Bùi Dật Duy mà cô bắt đầu từ chối anh ta sao?

Chỉ cần nghĩ đến điều này, tâm trạng của Tư Đồ Không lập tức trở nên tệ hại.

“Sao?” Tư Đồ Không nhìn cô, giọng nói lạnh tanh, chỉ cần nghĩ tới chuyện, có thể chính vì Bùi Dật Duy nên cô mới từ chối là anh ta lại không thể kìm nén được lửa giận trong lòng.

“Tối nay tôi không muốn.” Hiện tại, Liễu Ảnh thật lòng không muốn. Vào giờ khắc này, tâm trạng cô đang rối bời, chẳng hứng thú gì với chuyện này.

Tư Đồ Không nhìn cô, khóe môi hơi mím lại. Anh ta vốn muốn hỏi cô có phải do Bùi Dật Duy không, nhưng lời nói đến bên miệng lại bị anh ta miễn cưỡng kìm nén lại.

Anh ta cần gì phải hỏi thẳng ra câu ấy, anh ta thừa biết người trong lòng cô là Bùi Dật Duy rồi. Nếu cô thật sự trả lời là vì Bùi Dật Duy, chẳng lẽ anh ta lại bóp chết cô thật hay sao.

Anh ta không nỡ bóp chết cô, vậy chẳng lẽ lại khiến mình tức ói máu mà chết?

“Sinh cho tôi một đứa con.” Tư Đồ Không trầm ngâm thở dốc, cố nén lửa giận trong lòng, rồi lại cúi xuống hôn cô lần nữa.

Nhưng lần này anh ta đã không còn hung hăng như vừa rồi, mà trở nên dịu dàng hơn, anh ta ghé môi đến bên tai cô, nói nhỏ: “Sinh cho tôi một đứa con.”

Anh ta muốn cô sinh một đứa con. Anh ta nghe nói, chỉ cần phụ nữ sinh con cho một người đàn ông thì chắc chắn sẽ một lòng một dạ muốn ở lại bên người đó.

Bây giờ, để giữ được cô ở lại, chuyện gì anh ta cũng có thể làm, hơn nữa anh ta cũng thật sự muốn có một đứa con với cô.

Không phải anh ta thích trẻ con, nhưng nếu là con của cô và anh ta thì nhất định anh ta sẽ thích.

“Không, không được.” Nghe thấy anh ta nhắc tới chuyện sinh con, Liễu Ảnh phản ứng rất mãnh liệt. Những chuyện khác cô có thể tạm thời nhẫn nhịn, nhưng chuyện sinh con đẻ cái thì tuyệt đối không thể mặc cả.

Tương lai, anh ta sẽ kết hôn, khả năng rất cao chuyện hôn nhân của anh ta sẽ là quan hệ liên hôn. Đến lúc anh ta kết hôn với người phụ nữ khác thì con của cô phải làm sao?
 
Chương 3451


CHƯƠNG 3451

Chẳng lẽ, cô lại để cho con giống như mình, không thể xuất đầu lộ diện công khai trước mặt mọi người.

Không, cô tuyệt đối không cho phép chuyện đó xảy ra.

Một mình cô thì thế nào cũng được, nhưng cô không thể để con mình cũng phải chịu khổ theo.

“Vì sao không được?” Cơn giận Tư Đồ Không vừa mới ép xuống lại trào dâng, thái độ từ chối của cô còn có thể mạnh mẽ hơn nữa không?

“Thỏa thuận của chúng ta không bao gồm việc sinh con.” Liễu Ảnh thở khẽ một hơi, cô biết rõ anh ta rất độc đoán, chuyên quyền, rất khó nói chuyện lý lẽ với anh ta. Những việc khác cô sẽ không tranh luận làm gì, nhưng chuyện về con cái thì tuyệt đối không thể được.

Mặt Tư Đồ Không sa sầm xuống ngay lập tức. Hiện tại, chuyện anh ta không muốn nghe thấy cô nhắc đến nhất chính là về mối thỏa thuận đó. Mỗi lần cô nhắc tới, chẳng khác nào đang nhắc nhở anh ta, sở dĩ cô ở bên cạnh anh ta năm năm cũng là vì phần thỏa thuận đó. Nếu không vì có bản thỏa thuận thì chắc chắn cô sẽ không ở bên anh ta.

Hơn nữa, bây giờ thỏa thuận của họ cũng đã hết hạn, mỗi lần cô đề cập đến chuyện đó đều như thể đang kích động anh ta.

“Tư Đồ Không, rõ ràng ngay từ đầu thỏa thuận của chúng ta đã viết rất rõ, bây giờ anh cần gì phải cố tình gây sự.” Liễu Ảnh nghĩ đến lý do Tư Đồ Không không cho mình rời đi chỉ vì chủ nghĩa đàn ông của anh ta thì chuyện đẻ con lại càng không có khả năng.

“Trên thỏa thuận đã viết rất rõ ràng, mọi việc trong năm năm này sẽ do tôi quyết định.” Tư Đồ Không thật sự không muốn dùng chuyện này để uy hiếp cô, nhưng anh ta phát hiện ra rằng, bây giờ ngoài việc dùng thỏa thuận để uy hiếp cô thì tất cả những cách khác đều vô dụng.

Khi trước, anh ta lấy Bùi Dật Duy ra để uy hiếp cô thì nay cũng đã hết hiệu nghiệm, anh ta còn có thể dùng biện pháp gì nữa, chỉ có thể dùng thỏa thuận để kiếm chuyện thôi.

“Đúng, năm năm qua tôi vẫn luôn làm theo lời anh nói.” Con ngươi Liễu Ảnh thoáng dao động, quả thực trong thỏa thuận có viết như vậy, cho nên năm năm qua, cô chưa bao giờ làm trái ý anh ta.

Không chỉ riêng chuyện đó mà tất cả các điều khoản của thỏa thuận cô đều một mực tuân thủ trong suốt năm năm.

Cô không hiểu bây giờ anh ta nhắc đến là có ý gì.

Nghe lời cô nói, Tư Đồ Không lại thấy đau lòng. Năm năm qua, quả thực cô vẫn luôn rất nghe lời anh ta. Anh ta bảo cô làm gì thì cô làm nấy, chuyện anh ta không cho phép, cô nhất định sẽ không làm. Vì vậy, suốt năm năm qua, cô đã phải che giấu bản tính của mình, trong lòng hẳn là không hề thoải mái.

“Mấy ngày trước tôi đã nói rồi, muốn em sinh cho tôi một đứa con, khi đó thỏa thuận của chúng ta còn chưa kết thúc.” Bây giờ, tuy xót thương cô, nhưng anh ta cũng hiểu mình chỉ có thể dùng cách này để giữ cô lại. Trách anh ta không chịu nói lý lẽ cũng được, trách anh ta chơi xấu cũng không sao. Anh ta không quan tâm, chỉ cần có thể giữ lại cô bên cạnh mình là được.

Anh ta vẫn còn nhớ rõ chuyện lúc trước, cô không đồng ý khi anh ta cấm cô gặp Bùi Dật Duy. Dù sao, họ cũng ở bên nhau năm năm rồi, cho dù cô vẫn luôn che giấu bản tính thật sự thì anh ta vẫn hiểu con người cô.

Chuyện nào đã hứa, nhất định cô sẽ làm được, nhưng chuyện nào không đồng ý, cô sẽ nhất quyết làm theo ý mình.

Tuy nhiên, thỏa thuận của họ giờ đã kết thúc, anh ta không còn cách nào để kiểm soát cô nữa, nên chỉ có thể dùng biện pháp vô lại như thế này mà thôi.

“Tư Đồ Không, anh có biết nói lý lẽ không hả? Đúng vậy, khi đó, lúc anh nói chuyện này thì thỏa thuận của chúng ta chưa kết thúc, nhưng cũng chỉ còn mấy ngày nữa mà thôi. Có mấy ngày mà muốn sinh ra một đứa bé, dù anh có cố tình gây sự thì cũng phải có giới hạn chứ?” Nghe thấy kiểu ăn nói hoàn toàn không phân rõ phải trái này của anh ta, Liễu Ảnh hốt hoảng luôn rồi.

Anh ta làm thế này rõ là đang chơi xấu đây mà.
 
Chương 3452


CHƯƠNG 3452

“Tôi không quan tâm, trên thỏa thuận đã ghi rất rõ ràng, trong thời gian chúng ta thỏa thuận, mọi việc đều phải nghe theo tôi. Tôi đưa ra yêu cầu sinh con trong lúc thỏa thuận còn thời hạn, nên em nhất định phải làm theo ý tôi. Em phải sinh cho tôi một đứa con.” Tư Đồ Không bị cô vạch trần bèn quay ra chơi xấu công khai. Chung quy lại, chỉ cần có thể sinh đứa bé ra, chỉ cần có thể giữ cô lại bên cạnh là được.

“Tôi chán chẳng buồn nói với anh.” Liễu Ảnh thật sự bực bội, người này hoàn toàn không chịu nói lý lẽ, rõ ràng anh ta đang chơi xấu. Cô biết rất khó có thể cãi lý với Tư Đồ Không, nhưng dù thế nào cô cũng chẳng ngờ được anh ta lại có thể vô liêm sỉ đến vậy.

“Được rồi, không nói nữa, chúng ta làm thôi, không thể sinh con bằng lời nói đâu, phải làm mới được.” Giờ Tư Đồ Không cũng không tức giận nữa rồi. Dù thế nào thì sinh con mới là chuyện quan trọng nhất.

Đương nhiên, chuyện cần làm để sinh con cũng hết sức quan trọng.

Tư Đồ Không còn chưa nói xong đã bế bổng cô lên, đi thẳng lên lầu. Anh ta vừa nhớ ra, bấy lâu nay cô luôn hết sức thẹn thùng.

Tuy đã ở bên nhau năm năm, nhưng trong chuyện này, cô vẫn rất nhút nhát.

Vì vậy, anh ta không làm chuyện đó ở dưới nhà mà bế cô lên tầng.

“Tư Đồ Không, anh thả tôi xuống, tôi không muốn…” Liễu Ảnh sửng sốt hít mạnh một hơi, sau đấy giãy giụa theo bản năng: “Thả tôi xuống, tôi không muốn sinh con cho anh.”

“Được, tôi cũng không vội, chúng ta cứ thong thả. Một năm chưa sinh được thì chúng ta chờ hai năm, hai năm chưa sinh thì năm năm, mười năm. Thế nào cũng được, tôi không vội, tôi đợi được.” Đối với Tư Đồ Không thì sinh con không phải vấn đề mấu chốt, mà mục đích anh ta để cô sinh con chính là vì muốn giữ cô lại bên cạnh.

Có thể nói, chuyện sinh con thật ra chính là lý do duy nhất anh ta có thể nghĩ ra để giữ được cô.

Cho nên, anh ta thật sự không vội, anh ta hoàn toàn không ngại việc phải chờ, dù là năm năm, mười năm, hay cả đời, cũng không có vấn đề gì.

“Tư Đồ Không, anh là đồ lưu manh.” Liễu Ảnh tức muốn nổ đom đóm mắt, cô không nhịn được cuộn tay thành nắm đấm, nện thùm thụp vào người anh ta.

Nhưng rõ ràng, sức cô không nhằm nhò gì với Tư Đồ Không cả!

Nhưng rõ ràng, sức cô không nhằm nhò gì với Tư Đồ Không cả! Anh ta chỉ coi như cô đang gãi ngứa cho mình mà thôi.

Tâm trạng của Tư Đồ Không bỗng chốc trở nên thoải mái hơn rất nhiều, khóe môi anh ta khẽ nhếch lên: “Em đi theo tôi năm năm mà giờ mới biết à? Lúc tôi thật sự lưu manh em còn chưa nhìn thấy đâu, tôi cũng không ngại cho em xem thử.”

Anh ta hoàn toàn không bận tâm đến việc Liễu Ảnh mắng mình là tên lưu manh, chẳng những không cảm thấy xấu hổ mà còn lấy làm tự hào, nghe ra hết sức đắc ý!

Liễu Ảnh nhụt chí, người này đã như vậy rồi thì cô còn có thể làm gì nữa?

Nói lý không được, sức lực lại càng chênh lệch, cô hoàn toàn không có cách nào khác.

Tư Đồ Không đã bế cô vào phòng, đè cô lên giường, Liễu Ảnh không thể nào thoát ra nổi, thế nhưng, đến giây phút mấu chốt cuối cùng, cô vẫn nhắc nhở anh ta phải dùng biện pháp an toàn, cô thật sự không muốn tạo ra một sinh mệnh.

Sinh con cho anh ta chắc chắn là chuyện không đời nào có thể xảy ra.

Tư Đồ Không thoáng sững người, nhưng cũng không quá cố chấp mà rất tự giác lấy bao cao su ra. Tuy nhiên, lúc cúi đầu xuống, đôi môi anh ta lại khẽ cong lên nở một nụ cười không rõ ý tứ.

Liễu Ảnh thấy anh ta dùng biện pháp an toàn thì thở phào nhẹ nhõm. Xem ra, vừa rồi anh ta chỉ hù dọa cô thôi, vốn dĩ với quan hệ của họ thì anh ta cũng sẽ không có khả năng để cô sinh con cho anh ta.
 
Chương 3453


CHƯƠNG 3453

Tư Đồ Không lại ngẩng đầu lên nhìn Liễu Ảnh, nét mặt có vẻ như hơi bất mãn, nhưng không nói năng gì thêm. Thấy vậy, Liễu Ảnh đã hoàn toàn yên tâm.

Ngày hôm sau, khi Liễu Ảnh tỉnh lại thì đã gần mười giờ rồi. Sau khi nhìn rõ đồng hồ, cô mới giật mình, lập tức ngồi bật dậy rất nhanh.

Đêm qua, Tư Đồ Không giày vò cô cực kỳ tàn bạo, cô không tài nào ngủ nổi, gần đến hừng đông mới có cơ hội để chợp mắt, vậy nên mới ngủ quên mất.

Cô nhớ rõ, mình đã đặt đồng hồ báo thức lúc bảy giờ sáng rồi, tại chuông đồng hồ không kêu sao? Hay vì cô ngủ quá say không nghe thấy?

Nhưng nếu vì cô ngủ quá say nên không nghe thấy tiếng đồng hồ báo thức thì nó vẫn sẽ báo lại. Vậy thì, chắc hẳn là đồng hồ báo thức không hề kêu.

Liễu Ảnh lấy điện thoại di động ra xem, phát hiện hẹn giờ báo thức đã bị xóa rồi, không cần nghĩ cũng biết là do Tư Đồ Không làm.

Liễu Ảnh cảm thấy giờ đây, anh ta ngày càng nhàm chán, lại còn xóa cả báo thức của cô đi nữa.

Giờ chắc là Tư Đồ Không đã đi làm rồi. Liễu Ảnh nhanh chóng rời giường, sửa soạn đơn giản, rửa mặt qua loa, còn chưa trang điểm mà đã đi ngay ra ngoài.

Sau khi ra khỏi nhà, cô vừa bắt xe vừa gọi điện cho Bùi Dật Duy.

Cô không biết bây giờ anh ta đã đi tự thú hay chưa nữa? Thật ra, cô cũng biết mình chẳng giúp gì được Bùi Dật Duy trong chuyện anh ta đi tự thú.

Nhưng cô vẫn muốn hỏi thăm tình hình của anh ta, ít nhất có thể mang đến cho anh ta một niềm an ủi nhỏ nhoi.

Cô đã gọi mấy lần mà bên phía Bùi Dật Duy không bắt máy. Tâm trạng Liễu Ảnh dần chùng xuống. Anh ta không nghe máy, phải chăng đã đến đồn cảnh sát tự thú rồi?

Nếu anh ta đã đến đồn cảnh sát tự thú thì đây là một vụ giết người, cảnh sát nhất định sẽ bắt anh ta lại, nên tất nhiên cũng không thể nghe máy.

Sau khi gọi đến ba cuộc điện thoại mà Bùi Dật Duy vẫn không bắt máy, Liễu Ảnh liền hiểu được, chắc hẳn anh ta đã đến đồn cảnh sát tự thú, nên không tiếp tục gọi nữa.

Không liên lạc được với Bùi Dật Duy, cô cũng không biết rốt cuộc anh ta đã đến đồn cảnh sát nào. Cô không thể đến từng đồn cảnh sát để hỏi chuyện được.

Vốn dĩ Bùi Dật Duy không muốn để mọi người biết đến chuyện này. Nếu cô đi hỏi rồi làm mọi chuyện trở nên huyên náo ầm ĩ lên thì lại không hay.

Nhưng cô chắc chắn không thể bàng quan trước chuyện này. Liễu Ảnh vốn định gọi cho Tô Khiết, nhờ cô ấy điều tra giúp. Với thân phận và năng lực của Tô Khiết, hiện tại muốn điều tra rõ chuyện này chắc hẳn vô cùng dễ dàng.

Cậu năm Tào là cảnh sát trưởng sở cảnh sát thành phố A.

Nhưng Liễu Ảnh lại sực nhớ ra chuyện đêm qua, Bùi Dật Duy năm lần bảy lượt dặn dò, rằng người mà anh ta không mong muốn biết được chuyện này nhất là Tô Khiết.

Liễu Ảnh thầm thở dài, cô nên tôn trọng mong muốn của Bùi Dật Duy. Bây giờ vẫn chưa phải lúc nói cho Tô Khiết biết.

Liễu Ảnh nhớ tới ngày trước, lúc mình vẫn còn làm việc trong hãng hàng không. Vừa hay, một đồng nghiệp quan hệ khá tốt với cô lại có chồng làm ở đồn cảnh sát. Cô lập tức gọi điện thoại cho đồng nghiệp, nhờ người nọ hỏi giúp mình.

Tất nhiên Liễu Ảnh không hề đề cập đến Bùi Dật Duy.

Người đồng nghiệp đã đồng ý, nói nếu tra ra được sẽ lập tức hồi âm cho cô.
 
Chương 3454-3455


CHƯƠNG 3454

Lúc này Liễu Ảnh vừa hay đi tới ngã tư, cô không biết lúc nào đồng nghiệp mới nhắn tin trả lời mình nhưng hiện tại cô cũng không muốn quay về.

Liễu Ảnh đang đắn đo xem phải đi đến đâu trước tiên thì chuông điện thoại của cô đột nhiên vang lên.

Hai mắt Liễu Ảnh sáng ngời, nhưng khi lấy điện thoại ra, thấy một dòng số lạ thì cô hơi nhíu mày lại, lát sau mới bắt máy: “Alo, xin chào.”

“Có phải cô Liễu không?” Đầu bên kia điện thoại là một người phụ nữ có giọng nói rất dịu dàng, chỉ bằng giọng nói thì không thể đoán ra tuổi tác của người này.

“Đúng rồi, xin hỏi cô là?” Tiếng nói của người bên kia rất nhẹ nhàng, giọng điệu lịch sự nên Liễu Ảnh cũng khách sáo trả lời lại.

“Tôi là mẹ của Tư Đồ Không.” Người ở đầu dây bên kia không nói nhiều, chỉ nêu thẳng ra thân phận của mình.

Liễu Ảnh sửng sốt, mẹ của Tư Đồ Không? Sao mẹ Tư Đồ Không lại gọi điện thoại cho cô?

Tuy cô đã đi theo Tư Đồ Không năm năm, nhưng chưa bao giờ tiếp xúc với mẹ anh ta, thậm chí cô còn chưa từng gặp mặt bà ấy.

Dù sao cô cũng chỉ là một cô tình nhân bí mật, bình thường cô vẫn rất kín tiếng, cũng luôn cố gắng che giấu mối quan hệ của mình với Tư Đồ Không.

Cô không biết liệu mẹ anh ta có biết đến sự tồn tại của mình hay không, nhưng tóm lại, trong năm năm qua, bà ấy chưa từng tìm đến cô.

Bây giờ đã hết thời hạn năm năm thì mẹ Tư Đồ Không lại đột nhiên gọi tới, thật sự làm cho cô rất bất ngờ, cũng cảm thấy hơi khó hiểu, không biết bà ấy có ý gì?

“Chào bà Tư Đồ.” Tuy không biết mẹ Tư Đồ Không tìm mình làm gì, nhưng giọng nói của Liễu Ảnh vẫn có vài phần cung kính.

Tất nhiên cách xưng hô của cô cũng rất xã giao, hoàn toàn không có ý định muốn lôi kéo quan hệ, làm thân với bà.

“Chúng ta có thể gặp nhau không?” Giọng nói của bà Tư Đồ vẫn dịu dàng, nhẹ nhàng chậm rãi, nghe rất thoải mái, hơn nữa bà cũng không tỏ vẻ ép buộc, rõ ràng còn có ý thương lượng, khác hẳn với Tư Đồ Không.

“Vâng.” Liễu Ảnh ngẫm nghĩ một chút, cuối cùng vẫn không từ chối. Thái độ của đối phương quá tốt, cô cảm thấy nếu mình từ chối thì rất không phải phép.

Hơn nữa, cô cũng muốn biết rốt cuộc mẹ Tư Đồ Không tìm mình vào thời điểm này là vì mục đích gì.

Tóm lại, Liễu Ảnh không cảm thấy sự việc này có gì đặc biệt nghiêm trọng. Có lẽ là bởi mẹ của Tư Đồ Không mới phát hiện ra bên cạnh anh ta có một người phụ nữ không thể lộ diện là cô, cho nên muốn đuổi cô đi.

Nếu là vậy thì lại quá hợp với ý muốn của cô rồi.

“Tôi cho cô địa chỉ, cô gọi xe đến được không?” Giọng điệu của người bên kia vẫn hết sức khách sáo.

“Vâng.” Liễu Ảnh thầm nghĩ, chắc hẳn người bạn kia của mình cũng sẽ không tra được việc của Bùi Dật Duy nhanh đến vậy, bây giờ cô đi gặp bà Tư Đồ một lúc cũng sẽ không làm chậm trễ công việc.

Bà Tư Đồ báo địa chỉ cho cô, đó là một trung tâm mua sắm.

“Tôi đang mua đồ với bạn, khi nào cô đến thì gọi cho tôi.” Giọng bà Tư Đồ thật sự rất nhẹ nhàng, kiểu cách nói chuyện luôn chậm rãi êm ái, khiến cho người nghe cảm thấy rất thoải mái.

“Vâng.” Liễu Ảnh đáp lời, nhưng trong lòng vẫn không khỏi thấy kỳ lạ. Nếu đang mua sắm với bạn thì sao bà Tư Đồ còn hẹn gặp cô?

CHƯƠNG 3455

Nguồn thiếu chương.
 
Chương 3456


CHƯƠNG 3456

Nếu như đã tới đây rồi, đương nhiên sẽ không có chuyện lùi bước. Cô cũng muốn nghe thử xem, rốt cuộc bà Tư Đồ muốn nói với cô điều gì.

“Hôm nay tôi gọi cô tới đây, có lẽ cô sẽ cảm thấy rất kì lạ.” Bà Tư Đồ nhìn Liễu Ảnh, nụ cười vẫn nở trên môi, giọng nói vẫn dịu dàng vô cùng, thế nhưng lúc này, vẻ gia trưởng lấn át người khác của bà ta đã thể hiện rõ ràng hơn.

Liễu Ảnh gần như có thể xác định được rằng, bà Tư Đồ đang cố ý gây áp lực cho cô.

Nếu như trước đây Liễu Ảnh còn phân vân vì chất giọng cùng cách ăn nói của bà Tư Đồ, chưa xác định được mục đích của bà ta, thì bây giờ Liễu Ảnh có thể khẳng định được rằng, bà Tư Đồ gọi cô tới đây hôm nay, ắt hẳn là muốn cô rời khỏi Tư Đồ Không.

Liễu Ảnh cảm thấy hơi tức cười. Thực ra, bà Tư Đồ hoàn toàn không cần thiết phải làm như vậy. Nếu bà ta có thể làm cho cô rời xa Tư Đồ Không, có khi cô còn phải cảm kích bà ta ấy chứ.

“Vâng, tôi rất lấy làm lạ, không biết bà Tư Đồ gọi tôi tới đây có chuyện gì?” Nhưng Liễu Ảnh vẫn không nói quá thẳng thắn, vẫn muốn giữ lại chút thể diện cho bà Tư Đồ.

Thấy phản ứng vô cùng bình tĩnh của Liễu Ảnh, khóe môi bà Tư Đồ khẽ cong lên: “Tôi biết chuyện cô ở bên Tư Đồ Không từ lâu, năm năm trước tôi đã biết rồi.”

Nhưng điều này lại khiến Liễu Ảnh cảm thấy bất ngờ. Ban đầu cô còn đoán rằng, bà Tư Đồ chỉ mới biết chuyện của cô nên mới vội vàng muốn đuổi cô đi. Không ngờ rằng, bà ta đã biết chuyện này từ tận năm năm trước.

Nếu như năm năm trước bà Tư Đồ đã biết chuyện của cô, vậy tại sao tới tận bây giờ mới muốn đuổi cô đi?

“Thực ra, trước đấy tôi đã biết nó có kế hoạch này rồi. Năm xưa tôi không đồng tình với cách làm của nó, thế nhưng tính cách nó ngang bướng, chưa bao giờ chịu nghe mấy lời khuyên bảo.” Bà Tư Đồ khẽ thở dài một tiếng. Lúc này, ánh mắt bà ta nhìn Liễu Ảnh lại trở nên phức tạp hơn.

Liễu Ảnh cảm thấy hoang mang, không hiểu được bà ta đang có ý gì. Hơn nữa, ánh mắt bà Tư Đồ đang nhìn cô cũng rất kỳ quặc.

Liễu Ảnh nhìn bà Tư Đồ nhưng không cất tiếng hỏi, Liễu Ảnh biết, nếu như bà Tư Đồ đã cố ý gọi cô tới đây thì không cần cô phải hỏi, đương nhiên bà ta sẽ nói cho cô biết.

“Chuyện năm đó không liên quan tới cô. Cô là người vô tội, nên tôi không hề đồng tình với những tổn thương mà nó đã gây ra cho cô.” Bà Tư Đồ lại khẽ thở dài một tiếng. Giọng nói của bà ta vốn dĩ đã nhẹ nhàng, chậm rãi, tiếng thở dài khe khẽ đó không hề rõ ràng.

Liễu Ảnh lại càng bối rối hơn, cô là người vô tội gì cơ?

Lại còn chuyện tổn thương cô cái gì nữa?

Sao cô nghe mà chẳng hiểu gì hết vậy?

Những điều mà bà Tư Đồ nói thực sự là chuyện có liên quan tới cô sao?

Có khi nào bà Tư Đồ nhớ nhầm rồi không?

“Bà Tư Đồ, tôi không hiểu ý của bà cho lắm.” Cuối cùng, Liễu Ảnh vẫn không nhịn được mà cất lời, bởi vì cô thực sự không hiểu những lời bà Tư Đồ đang nói.

“Haiz.” Lần này, tiếng thở dài khe khẽ của bà Tư Đồ cũng rõ ràng hơn. Bà ta nhìn thẳng vào Liễu Ảnh: “Tôi biết cô là một cô gái tốt, cô là người vô tội, cho nên khi đó, lúc Không muốn lợi dụng cô để trả thù Liễu Vu Tiên, tôi cũng không đồng ý đâu, thế nhưng lúc đó nó chẳng chịu nghe.”

Lần này, cuối cùng bà Tư Đồ cũng đã trình bày khá đầy đủ, về cơ bản có thể nghe ra được câu nói của bà ta là có ý gì.

Nhưng Liễu Ảnh thì lại hoàn toàn sững sờ. Cô nhìn chằm chằm bà Tư Đồ, tròng mắt bất động, cứ dán chặt vào bà Tư Đồ như vậy. Liễu Ảnh cảm thấy có lẽ mình đã nghe lầm, lời bà Tư Đồ nói thực sự rất vô lý.
 
Chương 3457


CHƯƠNG 3457

Liễu Vu Tiên là ba của cô, bản thân cô sẽ không bao giờ quên. Cô tin chắc rằng, người mà bà Tư Đồ nhắc tới lúc này chính là ba của cô.

Thế nhưng Tư Đồ Không lợi dụng cô để trả thù ba cô ư? Sao có thể như thế được?

Khi đó rõ ràng là Tư Đồ Không đã cứu ba cô. Nếu không nhờ có Tư Đồ Không thì chắc chắn, ba cô sẽ phải ngồi tù, có khi còn chết rục ở trong tù.

Tuy rằng về sau, ba cô cũng đã mất, nhưng ông qua đời là do phát bệnh tim đột ngột. Hơn nữa, những tiếng xấu về ba cô cũng đã được làm sáng tỏ, người nhà cô cũng không ai bị liên lụy cả.

Sao những gì mà bà Tư Đồ nói lại hoàn toàn khác với những gì mà cô biết vậy?

“Tôi biết cô phải chịu uất ức trong chuyện này, thằng bé không nên làm tổn thương cô như vậy.” Bà Tư Đồ chậm rãi thở ra một hơn, như thể rất thương xót Liễu Ảnh.

“Bà nói rằng Tư Đồ Không đang lợi dụng tôi ư? Lợi dụng tôi để trả thù ba tôi? Sao có thể như vậy được? Bà có nhầm hay không thế?” Liễu Ảnh thật sự không thể nào chấp nhận được chuyện như vậy. Không thể nào như vậy được. Tuyệt đối không thể nào.

“Tôi biết cô khó lòng chấp nhận được, thế nhưng đây là sự thật. Năm đó, đúng thật là Không muốn lợi dụng cô để trả thù ba cô, cho nên nó mới để cô ở bên.” Lần này bà Tư Đồ cũng đã nói rõ ràng hơn một chút.

“Không, rõ ràng là tôi đến tìm anh ta, là tôi cầu xin anh ta, xin anh ta hãy cứu lấy ba tôi mà.” Liễu Ảnh lắc đầu, chuyện không phải như bà Tư Đồ nói. Khi đó, rõ ràng là cô đã đi cầu xin Tư Đồ Không, chẳng ai biết rõ chuyện này hơn cô hết.

Vốn dĩ với thân phận của mình, cô rất khó có thể gặp mặt Tư Đồ Không, cho nên khi đó, cô đã tốn rất nhiều công sức để có thể gặp được anh ta.

“Chỉ cần nó muốn, đương nhiên sẽ có cách đạt được mục đích mà không ai hay biết. Khi xưa nhờ có người ta mách nước, nói rằng chỉ nó mới có thể cứu được ba cô, vì lẽ đó nên cô mới đến cầu xin nó phải không?” Bà Tư Đồ nhìn Liễu Ảnh, lúc này cảm xúc của cô hơi kích động, còn bà Tư Đồ vẫn bình tĩnh như trước.

Liễu Ảnh sửng sốt, tuy chuyện đã qua năm năm, thế nhưng một vài sự việc cô vẫn nhớ rất rõ ràng. Khi đó, ba cô bị bắt. Để cứu ba, cô đi cầu cạnh người khác khắp nơi. Sau đó, có người nói với cô rằng, chỉ Tư Đồ Không mới có thể cứu được ba cô.

Thế là cô liền đi tìm Tư Đồ Không.

Lúc ấy, cô không hề suy nghĩ nhiều, thế nhưng bây giờ, nghe bà Tư Đồ nói như vậy, cô không thể không nghĩ ngợi được.

Vì sao lại có chuyện trùng hợp như vậy? Tất cả những chuyện này thực sự chỉ là trùng hợp thôi sao?

Liễu Ảnh nhớ tới khi cô mới ở bên cạnh Tư Đồ Không. Ngày ấy, Tư Đồ Không thật sự đã nghĩ ra đủ mọi cách để tra tấn, sỉ nhục cô.

Hơn nữa, mới đầu, mỗi lần mây mưa với cô, Tư Đồ Không đều vô cùng hung bạo, cứ như hận không thể lấy mạng cô vậy.

Chưa kể, lần nào sắc mặt anh ta cũng cực kì lạnh lùng, đáng sợ, hoàn toàn không giống với vẻ mặt nên có khi làm chuyện đó.

Thực ra, cô cũng cảm thấy có chút kỳ lạ. Cô nghĩ, cho dù Tư Đồ Không có phải bỏ tiền ra nhưng cũng không đến mức phải như vậy chứ. Dù sao thì Tư Đồ Không cũng chẳng thiếu thốn chút tiền đó.

Lúc mới chung sống với Tư Đồ Không, dáng vẻ hung dữ mỗi lần ở cùng cô của anh ta cứ như có thâm thù đại hận với cô vậy.

Trái tim Liễu Ảnh chùng xuống, người cứng đờ lại, cô ngẩng đầu lên nhìn bà Tư Đồ: “Tại sao? Tại sao anh ta phải làm như vậy?

Tại sao anh ta lại muốn trả thù ba tôi?”
 
Chương 3458


CHƯƠNG 3458

Trái tim Liễu Ảnh chùng xuống, người cứng đờ lại, cô ngẩng đầu lên nhìn bà Tư Đồ: “Tại sao? Tại sao anh ta phải làm như vậy?

Tại sao anh ta lại muốn trả thù ba tôi?”

Thực ra, lúc này Liễu Ảnh đã bắt đầu tin vào lời bà Tư Đồ nói, nhưng cô vẫn không thể hiểu được bà Tư Đồ có ý gì.

Vì sao Tư Đồ Không lại phải trả thù ba cô? Đáng lý ra, với thân phận của ba cô năm xưa, không thể nào có bất cứ giao thiệp gì, có bất cứ mối quan hệ nào với Tư Đồ Không được, Tư Đồ Không chẳng có lý do gì để trả thù một người như ba cô cả.

“Ba của Không bị ba của cô hại chết.” Bà Tư Đồ đột nhiên trầm mặt xuống, giọng nói rõ ràng cũng trở nên lạnh lẽo hơn, không còn dịu dàng giống như trước đó nữa.

Hơn nữa, ánh mắt bà Tư Đồ nhìn Liễu Ảnh lúc này bỗng lóe lên vẻ căm hận.

“Ba của tôi hại chết ba của Tư Đồ Không ư? Sao có thể như vậy? Đây là chuyện không thể nào xảy ra được. Ba tôi không hề quen biết ba của Tư Đồ Không, bọn họ cũng chẳng có bất cứ mối quan hệ gì cả. Sao ba tôi có thể hại chết ba của Tư Đồ Không được?” Phản ứng đầu tiên của Liễu Ảnh chính là phủ nhận. Cô cảm thấy chuyện như vậy hết sức vô lý, không thể nào xảy ra được.

“Năm đó, Công ty Tần thị đang tranh chấp một dự án với công ty chúng tôi. Để giành được dự án này mà Tần thị đã dùng một số thủ đoạn nham hiểm để đối phó chúng tôi. Khi đó, ba cô đang muốn lấy lòng một giám đốc của Tần thị, rất nhiều thủ đoạn độc ác đều do ba cô thực hiện. Mà khi ấy, cũng vì vậy mà ba của Không qua đời.” Bà Tư Đồ nói rất đơn giản, nhưng ý nghĩa trong đó lại rất rõ ràng.

Năm đó, thực ra ba của Liễu Ảnh bị người khác lợi dụng làm lá chắn, thế nhưng chuyện khiến ba Tư Đồ Không qua đời là do ba Liễu Ảnh làm, cho nên món nợ này cũng được tính lên đầu ba Liễu Ảnh.

Liễu Ảnh không hiểu chuyện trên thương trường. Hơn nữa, ba cô cũng chưa bao giờ kể với gia đình chuyện đó. Cô không mảy may biết gì về những việc ba cô làm hết.

Thế nhưng, Liễu Ảnh vẫn biết một chuyện, đó là vốn dĩ công ty nhà cô đã tụt dốc, sắp sửa bước tới bờ vực phá sản rồi, sau đó nhận được dự án bên phía Tần thị, nên công ty mới được cứu sống.

Tần thị cũng là một công ty lớn, có thể cạnh tranh với công ty nhà họ Tư Đồ thì đương nhiên không thể nào khinh thường được.

Đáng lý ra, công ty lớn như vậy không thể nào tìm một doanh nghiệp nhỏ sắp phá sản như công ty của ba cô để hợp tác.

Khi đó cô vẫn còn nhỏ, chỉ mới mười sáu, mười bảy tuổi mà thôi, làm sao có thể hiểu những điều này được, nhưng bây giờ nghĩ lại, rõ ràng là chuyện chẳng hề đơn giản như vậy.

Liễu Ảnh mím chặt khóe môi, nếu thật sự giống như những gì bà Tư Đồ nói…

“Nhưng lúc đó ba tôi đã bị bắt rồi, sắp bị xử phạt tới nơi, nhưng Tư Đồ Không lại cứu ba tôi ra.” Liễu Ảnh bất chợt ngẩng đầu lên nhìn bà Tư Đồ, lúc này, có thể nghe ra được sự kích động trong giọng nói của cô. Có thể hiện giờ Liễu Ảnh không ý thức được rằng, những lời mà cô vừa nói thật ra mang theo chút hy vọng tìm được lý do để Tư Đồ Không không liên quan đến chuyện này. “Phải, khi đó ba cô đã bị bắt, sắp bị tuyên án tới nơi, thế nhưng lúc đấy thằng bé lại không tìm được chứng cứ ba cô đã giết người, nhà họ Tần đã xử lý rất sạch sẽ. Không tìm ra chứng cứ ba cô giết người thì không thể nào khiến ba cô bị phán tử hình được. Mà Không lại muốn ba cô phải chết, mối hận giết ba khiến nó không thể cứ để yên như vậy được.” Lúc này, trông bà Tư Đồ vẫn có vẻ bình tĩnh, nhưng sự căm hận trong đôi mắt bà ta đã sắp không che giấu nổi nữa.

“Có nghĩa là sau này ba tôi đã bị Tư Đồ Không hại chết sao?” Liễu Ảnh cảm thấy hơi khó thở. Sao có thể như vậy, sao có thể như vậy được cơ chứ?

“Rõ ràng là ba tôi bị bệnh rồi mới qua đời mà.” Không, không phải như vậy. Rõ ràng ba cô qua đời vì đột ngột phát bệnh tim, không phải do Tư Đồ Không hại chết.
 
Chương 3459


CHƯƠNG 3459

“Phải, ba cô đột nhiên phát bệnh tim rồi qua đời. Tuy nhiên, bệnh tim của ba cô cũng không quá nghiêm trọng, trong tình huống bình thường sẽ không nguy hiểm tới tính mạng. Năm đó Không cầm bản thỏa thuận của nó với cô tới cho ba của cô xem. Cô cũng biết ba cô rất yêu thương cô, coi cô như viên ngọc quý trong lòng bàn tay đúng không? Ba cô nhìn thấy bản thỏa thuận như vậy, bị kích động nên mới đột ngột phát bệnh tim.” Bà Tư Đồ tường thuật lại tình hình khi xưa bằng giọng nói vẫn khẽ khàng, chậm rãi. Chuyện liên quan tới mạng người mà như thể bà ta đang nói về chuyện thời tiết vậy.

Thế nhưng, mối hận thù trong đôi mắt bà ta đã xé toạc lớp ngụy trang bình tĩnh ấy.

Liễu Ảnh chỉ cảm thấy cơ thể cứng đờ, như thể cả người đang bị dìm vào nước đá, lạnh lẽo tới tận xương.

Từ nhỏ, ba đã rất thương cô, không nỡ lòng để cô chịu chút uất ức nào. Nếu nhìn thấy thỏa thuận như vậy thì chắc chắn ba cô sẽ bị kích động.

Không ai có thể hiểu rõ nội dung trên bản thỏa thuận đó hơn cô cả. Khi đó, cô chỉ nghĩ tới việc cứu ba, vì vậy, bất kể Tư Đồ Không đưa ra yêu cầu gì, cô cũng chấp nhận, nhưng trong lòng cô rất rõ bản thỏa thuận đó chà đạp và nhục nhã tới cỡ nào.

Vốn dĩ cô còn đang không hiểu tại sao Tư Đồ Không lại muốn cô kí bản thỏa thuận đó. Tuy rằng Tư Đồ Không độc đoán chuyên quyền nhưng cũng không giống loại người cố ý sỉ nhục người khác như thế.

Nhưng bây giờ nghe bà Tư Đồ kể lại, cuối cùng cô cũng đã hiểu vì sao.

Anh ta đã lên kế hoạch ngay từ đầu rồi. Anh ta lấy bản thoả thuận đó ra để ép ba cô phải chết.

Cho nên, thực ra chính cô đã hại chết ba mình!

Liễu Ảnh nhất thời không thể chấp nhận được sự thật này. Cả người cô không kìm chế được mà run lên, khóe môi mím chặt.

Cô nghiến răng mình thật chặt, muốn khống chế bản thân, nhưng chợt nhận ra mình chẳng tài nào khống chế được.

Năm năm trước cô bán mình cho Tư Đồ Không, tưởng rằng hành động đó là cứu ba, nhưng lại không ngờ được rằng, cô làm như vậy chính là giết ba mình, Tư Đồ Không!

Tư Đồ Không cố tình dẫn lối cho cô tới tìm anh ta, sau đó cố tình đặt ra cái bẫy này. Cô không những tự mình bán thân mà còn giúp anh ta trở thành hung thủ giết chết ba mình.

Vậy là, cô để Tư Đồ Không ngủ với mình năm năm trời rốt cuộc là vì cái gì?

Là để cho Tư Đồ Không giết ba cô sao?

Tư Đồ Không tàn nhẫn đến mức nào cơ chứ, vì sao lại kéo cả cô vào chuyện giữa đàn ông với nhau, vì sao phải lợi dụng cô, vì sao lại đối xử với cô như vậy?

Hèn gì, hèn gì lúc ở với cô, anh ta không ngừng chà đạp cô, sỉ nhục cô, hóa ra đều là vì mối thù giết ba.

Thế nhưng, bây giờ phải tính toán mối thù giết ba này như thế nào đây?

Ba cô hại chết ba anh ta, thế nhưng cô lại hại chết ba cô.

“Vì sao tôi phải tin lời của bà?” Nhưng đây cũng chỉ là lời nói từ phía bà Tư Đồ mà thôi. Sự thật là như vậy sao? Có khi nào vì muốn cô rời khỏi Tư Đồ Không mà bà ta cố tình bịa đặt ra câu chuyện như vậy hay không?

“Đúng là năm đó Không làm chuyện này rất kín kẽ, nhưng vẫn có người biết được, mẹ cô là một trong số những người biết chuyện này.” Lúc nói lời này, môi bà Tư Đồ khẽ cong lên, nhìn đường cong trên khóe môi ấy giống như đang mỉm cười.

“Mẹ tôi? Mẹ tôi biết ư?” Liễu Ảnh bàng hoàng, mẹ cô biết chuyện này sao?

Sao có thể như vậy được? Mẹ cô không hề biết chuyện giữa cô và Tư Đồ Không mà.

“Tôi không biết tại sao khi đó mẹ cô lại không nói với cô, nhưng bây giờ cô đi hỏi bà ấy, có thể bà ấy sẽ nói cho cô biết đấy.”

Đường cong vừa mới xuất hiện nơi khóe môi của bà Tư Đồ đã biến mất, sắc mặt lạnh nhạt, không nhìn ra chút cảm xúc nào.
 
Chương 3460-3461


CHƯƠNG 3460

Hơi thở của Liễu Ảnh nhẹ bẫng, đi hỏi mẹ ư? Mẹ cô thực sự biết sao?

Cô đột nhiên nhớ lại năm năm trước, khi mẹ cô ra nước ngoài, cô có nói với mẹ rằng mình tạm thời không thể đi cùng với họ được. Hình như lúc ấy, mẹ cũng không hỏi cô lý do tại sao.

Những năm qua, mẹ cũng rất ít khi liên lạc với cô. Mỗi lần cô gọi điện, mẹ cũng chẳng nói được mấy câu, chưa bao giờ kể thêm điều gì với cô, cứ như đang trốn tránh gì đó vậy.

Lẽ nào mẹ thật sự biết chuyện này sao?

Mẹ biết chuyện giữa cô và Tư Đồ Không ư?

Thậm chí mẹ còn biết chuyện Tư Đồ Không khiến ba cô tức chết sao?

“Đương nhiên, nếu như cô vẫn không chịu tin thì có thể đi hỏi thẳng Không. Tôi hiểu tính cách của nó, việc nó đã làm, không đời nào nó lại không nhận. Chỉ cần cô hỏi, nó chắc chắn sẽ không gạt cô đâu.” Bà Tư Đồ lại nhẹ nhàng bổ sung thêm một câu.

Giọng nói vẫn êm dịu như vậy, nhưng từng câu từng như như con dao đâm vào trái tim Liễu Ảnh.

Liễu Ảnh bỗng cảm thấy lồng ngực đau tức, gần như sắp không hít thở được nữa, như tắt thở tới nơi vậy.

Thực ra, muốn biết rõ chuyện này cũng không khó, cho dù mẹ cô không nói, cô cũng có thể đi hỏi Tư Đồ Không.

Tuy rằng Tư Đồ Không độc đoán chuyên quyền, nhưng không đến mức dám làm nhưng không dám nhận. Chỉ cần cô hỏi Tư Đồ Không thì tất cả mọi chuyện sẽ sáng tỏ.

Nếu như bà Tư Đồ lừa cô, vậy thì chẳng có ý nghĩa gì cả.

Sau khi nghĩ thông suốt, trái tim cô lạnh lẽo đến mức băng giá, năm năm qua rốt cuộc cô đã làm cái gì?

Suốt năm năm, cô luôn cho là mình đã cứu ba, cứu nhà họ Liễu, rốt cuộc là có ý nghĩa gì?

“Vì sao bà phải nói với tôi những chuyện này? Vì sao đến bây giờ lại muốn nói với tôi những chuyện này, vì sao giờ mới kể ra những chuyện của năm năm trước?” Liễu Ảnh khẽ thở ra một hơi, cô quay sang nhìn bà Tư Đồ lần nữa, ánh mắt đã trở nên sắc bén hơn. Cô vẫn còn một vài điều nghi ngờ về bà Tư Đồ.

Vừa rồi bà ta nói đã biết rõ chuyện này ngay từ lúc đầu. Nếu như vậy thì vì sao năm năm qua lại chưa từng đến tìm cô, vì sao bây giờ mới tìm gặp?

Bà Tư Đồ nhìn cô, con ngươi thoáng dao động: “Tôi biết thỏa thuận của hai người có thời hạn là năm năm, bây giờ thời gian năm năm đã hết rồi…”

Bà ta muốn nói lại thôi, nhưng Liễu Ảnh đã lập tức đoán ra điều bà ta muốn nói.

“Vậy nên, bà đang lo lắng tôi sẽ bám lấy con trai bà không chịu buông tay sao?” Liễu Ảnh khẽ cười thành tiếng, rõ ràng xen lẫn vẻ châm chọc: “Về chuyện này thì bà Tư Đồ Không cần lo lắng. Tôi tuyệt đối sẽ không bám lấy con trai bà không buông đâu.”

Cô dừng lại một thoáng rồi nói tiếp: “Nếu bà Tư Đồ tìm tôi vì chuyện này thì tôi nghĩ, hôm nay có lẽ bà đã tìm nhầm người rồi.

Người bà nên đi gặp hẳn phải là con trai mình đấy.”

“Tôi hiểu tính tình của Không, nó không phải người có tâm địa sắt đá. Lúc trước, cho dù là vì lý do gì mà nó giữ cô lại bên cạnh thì dù sao hai người cũng đã chung sống với nhau năm năm. Tóm lại, chuyện trước kia cũng là nó đã khiến cô ấm ức, nên chắc hẳn nó sẽ muốn tìm cách bù đắp cho cô. Cô có yêu cầu gì…” Bà Tư Đồ vẫn nói bằng chất giọng ôn hòa trước sau như một đó, nhưng sức sát thương lại vô cùng tàn bạo.

Liễu Ảnh thẳng thừng bật cười thành tiếng: “Tôi không có bất cứ yêu cầu gì cả. Vả lại, bà cũng không cần lo lắng con trai mình sẽ mềm lòng, nương tay, không cần lo lắng anh ta sẽ cảm thấy áy náy đâu. Anh ta hoàn toàn không hề có hai thứ cảm xúc đó.

Bà Tư Đồ, bà vẫn chưa hiểu rõ con trai mình đâu.”

CHƯƠNG 3461

Nguồn thiếu chương.
 
Chương 3462


CHƯƠNG 3462

“Được thôi, cô đã khăng khăng muốn nói vậy thì tùy. Hôm nay tôi gọi cô tới đây, chủ yếu là vì muốn nói rõ ràng chuyện đã xảy ra năm đó cho cô biết, để cô khỏi bị lừa gạt, bị bưng bít mãi.” Bà Tư Đồ cũng không còn giả vờ nữa, giọng điệu đã không còn nhẹ nhàng, ôn hòa, vẻ mặt cũng không còn thản nhiên bình tĩnh như trước.

Lúc này, ánh mắt bà ta nhìn Liễu Ảnh đã lộ rõ sự chán ghét và căm hận.

Nhưng cô hoàn toàn không quan tâm. Bà Tư Đồ chán ghét hay căm hận cô cũng chẳng có vấn đề gì.

“Được thôi, tôi biết rồi, cảm ơn bà Tư Đồ.” Vào khoảnh khắc này, vẻ mặt Liễu Ảnh lại tương đối bình tĩnh. Không cần biết câu cảm ơn này có thật lòng không, cô cảm thấy mình vẫn cần phải nói.

“Không cần khách sáo.” Bà Tư Đồ nheo mắt, cười khẩy rồi đáp lại một câu.

“Tôi nghĩ, chắc bà Tư Đồ cũng đã nói hết những điều muốn nói rồi, vậy thì tôi xin phép đi trước đây.” Liễu Ảnh biết bà Tư Đồ đã nói hết những gì muốn nói, sự việc cũng đã rõ rành rành, nên tất nhiên, cô cũng không cần phải ở lại nơi này nữa.

Nói dứt câu, không chờ bà Tư Đồ trả lời, Liễu Ảnh đã quay người định đi.

“Chờ một chút.” Nhưng đột nhiên bà ta lại gọi cô lại.

Liễu Ảnh dừng bước nhìn về phía bà ta, trong mắt có vài phần khó hiểu: “Bà Tư Đồ còn có chuyện gì sao?”

“Còn có một chuyện, tôi cảm thấy nhất định phải nói cho cô biết.” Lúc này, bà Tư Đồ đã giấu đi nét mặt giận dữ, căm hận vừa rồi, khôi phục lại dáng vẻ thản nhiên, điềm tĩnh trước đó. Giọng nói cũng trở nên mềm mại nhẹ nhàng như lúc đầu.

Liễu Ảnh cau mày, còn có chuyện gì nữa, không phải vừa rồi đã nói rất rõ ràng rồi sao?

Mục đích của bà Tư Đồ đơn giản là cố ý kể lại sự việc năm năm trước cho cô biết, cố ý làm nhục cô, đả kích cô, thêm nữa là muốn cô rời khỏi Tư Đồ Không.

Cả hai chuyện này đều đã nói rất rõ ràng rồi.

Liễu Ảnh vẫn chưa nghĩ ra giữa cô và bà ta còn có chuyện gì cần nói nữa.

“Chồng tôi đã qua đời, là bị ba cô hại chết…” Trong mắt bà Tư Đồ hiện lên vài phần u sầu, giọng nói cũng trầm xuống, lạnh lẽo hơn.

“Bà Tư Đồ, không phải chuyện này bà vừa nói rồi à, bà còn muốn nói chuyện gì nữa? Bà cứ nói thẳng ra đi.” Liễu Ảnh thẳng thừng ngắt lời bà ta. Cô không hề có bất kỳ sự đồng cảm nào với vẻ bi thương mà bà Tư Đồ đang thể hiện.

Cô không nghĩ là mình nên đồng cảm với bà ta. Cứ coi như ba cô thật sự đã hại chết chồng bà Tư Đồ đi, nhưng đó cũng là chuyện do ba cô làm, không liên quan gì đến cô cả. Đúng như những gì chính miệng bà ta nói vừa nãy, cô hoàn toàn vô tội.

Huống chi, Tư Đồ Không cũng đã hại chết ba cô để báo thù, chưa kể, cô còn tự bán mình cho anh ta năm năm.

Vì vậy, bây giờ bà Tư Đồ thực sự không cần phải giả vờ sầu muộn trước mặt cô. Đã rút kinh nghiệm từ chuyện vừa rồi, nên Liễu Ảnh cũng sẽ không bị bà ta lừa nữa.

Cô cảm thấy, lúc này, bà ta làm ra vẻ bi thương như vậy nhất định phải có mục đích.

Có gì thì nói thẳng ra, cần gì phải như vậy, cô thực sự không thích bộ dạng thế này.

Bà Tư Đồ sững sờ, ánh mắt nhìn Liễu Ảnh càng thêm tức giận: “Cô cần gì phải hùng hổ dọa người như vậy.”

“Đâu phải là tôi hùng hổ dọa người. Tôi chỉ hy vọng bà có chuyện gì thì cứ nói thẳng ra. Nếu bà không muốn nói thì tôi đi đây.”
 
Chương 3463


CHƯƠNG 3463

Liễu Ảnh thực sự không muốn tiếp tục cùng bà Tư Đồ diễn kịch ở đây nữa, mặc kệ bà ta có thân phận gì thì cô cũng không muốn tiếp.

Liễu Ảnh thực sự không muốn tiếp tục cùng bà Tư Đồ diễn kịch ở đây nữa, mặc kệ bà ta có thân phận gì thì cô cũng không muốn tiếp. Ngay lúc này, cô chỉ muốn rời khỏi đây để đi tìm hiểu rõ chuyện của năm năm trước, tra xét rõ ràng tất cả những chuyện ngày xưa Tư Đồ Không đã làm với cô.

“Những năm qua, tôi và con trai sống nương tựa vào nhau. Tôi không hy vọng vì cô mà khiến mẹ con chúng tôi sinh ra hiểu lầm, nảy sinh mâu thuẫn.” Thấy thái độ của Liễu Ảnh, bà Tư Đồ nổi giận là điều chắc chắn. Tuy chồng bà ta đã mất sớm, nhưng con trai bà ta lại rất có chí hướng. Con trai tiếp nhận công ty của dòng họ Tư Đồ, vẫn quản lý rất tốt. Bà ta làm bà Tư Đồ bao năm, dù đi đến đâu cũng được người ta kính trọng, được người ta vây quanh, cho tới tận bây giờ cũng luôn là người khác nịnh nọt, lấy lòng bà ta. Trong suốt những năm qua, đây là lần đầu tiên có người tỏ thái độ thế này với bà ta.

Nhưng lúc này, bà Tư Đồ lại buộc phải kìm nén lửa giận trong lòng, bởi bà ta không thể để cho con trai biết việc mình đã đi tìm Liễu Ảnh.

Bà ta không thể để nảy sinh mâu thuẫn với con trai. Hiện tại, con trai chính là tất cả của bà ta, là chỗ dựa của bà ta.

Liễu Ảnh hơi sửng sốt, sau đó lập tức hiểu ngay ý bà Tư Đồ: “Bà muốn tôi đừng nói cho Tư Đồ Không chuyện bà đến tìm tôi.”

Trong lòng Liễu Ảnh cảm thấy có hơi nực cười. Bà Tư Đồ này đúng là kẻ đạo đức giả. Bà ta gọi cô tới nói nhiều như vậy, nhưng cuối cùng còn không cho cô kể lại với Tư Đồ Không.

Nếu không muốn cô nói cho anh ta biết thì bà ta có thể nói thẳng, cần gì phải vòng vo đến vậy.

“Quan hệ của tôi và con trai từ trước đến nay rất tốt, tôi không muốn vì cô mà…” Bà Tư Đồ nghe Liễu Ảnh nói trắng ra như vậy thì sắc mặt có hơi khó coi. Nếu không phải vì con trai mình thì không đời nào có chuyện bà ta sẽ lời ngon tiếng ngọt với Liễu Ảnh như thế này.

“Quan hệ của hai người có tốt hay không liên quan gì đến tôi? Bà Tư Đồ Không cần phải báo cáo cho tôi làm gì.” Liễu Ảnh lại ngắt lời bà Tư Đồ một lần nữa. Người thích giả tạo đúng là phiền phức, rõ ràng là một chuyện rất đơn giản, vì sao cứ phải vòng vo phức tạp như thế.

Sắc mặt bà Tư Đồ sa sầm xuống thấy rõ, ánh mắt cũng trở nên lạnh lẽo hơn: “Tất nhiên, tôi không cần phải nói với cô làm gì.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Cái tôi muốn nói là, cô đừng có kích bác chia rẽ, cố tình phá hoại tình cảm mẹ con chúng tôi.”

“Bà Tư Đồ này, ăn ngay nói thật mà lại là kích bác chia rẽ à?” Liễu Ảnh nhìn bà Tư Đồ rồi nở một nụ cười nhẹ, bà Tư Đồ này cũng nực cười quá rồi đấy.

“Cô…” Mặt bà Tư Đồ biến sắc ngay lập tức: “Ý của cô là cô sẽ nói cho Tư Đồ Không, cố ý phá hỏng mối quan hệ của mẹ con tôi?”

“Nếu Tư Đồ Không hỏi thì tôi sẽ trả lời thành thật.” Mặt Liễu Ảnh cũng hằm hằm. Nếu bà Tư Đồ nói chuyện tử tế thì chưa biết chừng cô sẽ đồng ý. Nhưng bà ta cứ nhất định phải ăn nói vòng vo như vậy. Hơn nữa, cuối cùng còn không quên sỉ nhục cô, vu oan cho cô. Vậy thì tại sao cô phải giúp bà ta giữ kín chuyện này?

Còn chuyện có ảnh hưởng đến quan hệ mẹ con bọn họ hay không thì liên quan gì đến cô?

“Cô… đúng là… chanh chua, ngoa ngoắt. Vậy mà tôi còn tưởng cô là một đứa ngoan lành.” Cuối cùng bà Tư Đồ cũng đã không thể khống chế được cơn tức giận, lập tức đứng phắt dậy. Tất nhiên, chuyện bà ta lo lắng nhất chính là bị con trai biết mình đã đến tìm Liễu Ảnh.

Con trai của bà ta, bà ta đương nhiên hiểu rõ. Ban đầu, quả thực Tư Đồ Không đưa Liễu Ảnh về bên cạnh mình là vì muốn trả thù ba cô. Khi đó, anh ta chỉ biết làm nhục, hành hạ Liễu Ảnh.

Vì vậy, lúc đầu bà ta hoàn toàn không thấy lo lắng. Nhưng bà ta thật sự không ngờ, trải qua thời gian năm năm, tình cảm của Tư Đồ Không với Liễu Ảnh lại thay đổi.

Rõ ràng đã hết thời hạn năm năm, vậy mà Liễu Ảnh vẫn còn ở lại bên cạnh Tư Đồ Không. Bà Tư Đồ vẫn luôn biết rõ mọi chuyện của Tư Đồ Không, cho nên bà ta biết rằng, chính anh ta không cho phép Liễu Ảnh rời đi.
 
Chương 3464


CHƯƠNG 3464

Hơn nữa, từ lâu Tư Đồ Không đã không còn ý định sỉ nhục, hành hạ Liễu Ảnh nữa, mà trái lại, còn dung túng cô, chuyện gì cũng bảo vệ cô.

Thời hạn năm năm đã chấm dứt, Liễu Ảnh không rời đi, nên bà Tư Đồ cũng hiểu đã có vấn đề phát sinh rồi.

Vậy nên lúc đó, bà ta muốn gặp mặt cô ngay lập tức, muốn nói cho cô biết chuyện năm đó.

Tuy nhiên, dù đã đề cập đến chuyện này nhiều lần với Tư Đồ Không nhưng anh ta lại luôn từ chối. Hơn nữa, Tư Đồ Không còn đề phòng rất kỹ, kiên quyết không để bà ta gặp được Liễu Ảnh. Đây là lần đầu tiên bà ta thấy con mình bảo vệ một ai đó như vậy. Khi đó, bà ta liền hiểu rằng, sự việc thực sự rất nghiêm trọng.

Tất nhiên bà Tư Đồ biết rõ chuyện xảy ra mấy ngày nay, đặc biệt là việc Liễu Ảnh đến công ty tìm Tư Đồ Không.

Không ngờ cô lại đến công ty, tuyên bố mình là bạn gái của Tư Đồ Không, còn Tư Đồ Không chẳng những không tức giận mà còn xuống đón Liễu Ảnh lên, để cô ở lại trong văn phòng anh ta nguyên một buổi chiều.

Bà Tư Đồ đương nhiên hiểu rõ điều đó có nghĩa là gì. Như vậy có nghĩa là Tư Đồ Không đã thừa nhận thân phận của Liễu Ảnh, đồng thời cũng chứng tỏ Tư Đồ Không rất nghiêm túc với chuyện này. Anh ta muốn cho Liễu Ảnh danh phận, có lẽ không chỉ là bạn gái mà còn bao gồm cả thân phận mợ chủ nhà Tư Đồ.

Đây là chuyện bà ta tuyệt đối không thể cho phép, tuyệt đối không có khả năng xảy ra.

“Đừng, bà Tư Đồ tuyệt đối đừng trao danh hiệu người tốt cho tôi. Đương nhiên, việc bà nhìn nhận tôi như thế nào, nói gì với tôi, tất cả đều không quan trọng, tôi cũng chẳng quan tâm. Chúng ta còn có huyết hải thâm thù đấy, tôi cũng chẳng cần bà có ấn tượng tốt đẹp gì với tôi.” Liễu Ảnh cũng không có phản ứng quá lớn với việc bà Tư Đồ chửi bới mình, vì cô vốn dĩ cũng không cần nghe được bất cứ lời tốt đẹp gì từ trong miệng bà ta.

“Hừ.” Bà Tư Đồ hậm hực: “Sớm biết cô là loại người thế này thì tôi sẽ không để cô ở bên Tư Đồ Không lâu như vậy.”

“Vậy thì lẽ ra tôi nên để cho bà Tư Đồ thấy rõ bộ mặt thật của mình sớm hơn mới phải.” Liễu Ảnh cười khẩy, giọng nói cũng đã lạnh lùng hơn. Năm năm qua, cô vẫn luôn muốn rời khỏi Tư Đồ Không. Dù sao thì bản thỏa thuận kia đối với cô chính là một nỗi nhục nhã.

Vậy nhưng, trong suốt năm năm ấy, cô vẫn cố gắng coi sự sỉ nhục mình phải chịu đựng là một kiểu giao dịch mà đôi bên tình nguyện. Cô trả giá bằng tuổi thanh xuân và thể xác của mình, còn Tư Đồ Không bỏ tiền tài ra cứu ba cô.

Tuy nhiên, hiện giờ đến lý do duy nhất để cô cố bám trụ cũng không còn nữa. Dù có thế nào, cô cũng không thể ngờ được chân tướng sự việc lại tàn nhẫn đến thế.

“Đừng nói ra vẻ thanh cao như vậy. Thật ra trong lòng cô vẫn hy vọng được ở lại bên cạnh Tư Đồ Không phải không. Nếu không thì hôm qua cô cũng sẽ không chạy đến công ty tìm nó, hơn nữa còn tự xưng là bạn gái của nó. Đương nhiên, với thân phận, địa vị, tiền tài hay dáng vẻ của Tư Đồ Không thì việc cô không muốn rời đi cũng là lẽ thường thôi.” Bà Tư Đồ tự nhận định câu nói của Liễu Ảnh chỉ là nghĩ một đằng nói một nẻo.

Con trai bà ta ưu tú như vậy, sao Liễu Ảnh lại chịu buông tay chứ.

Liễu Ảnh cũng lười giải thích với bà ta, nếu bà ta đã nghĩ vậy thì cứ tùy bà ta đi. Cô biết dù mình có giải thích thì bà Tư Đồ cũng sẽ không tin.

Cô không để ý tới bà Tư Đồ thêm nữa, quay người đi thẳng ra ngoài.

“Tôi vẫn khuyên cô một câu cuối cùng, đừng cố ý chọc phá tình cảm mẹ con chúng tôi. Tình cảm giữa tôi và Tư Đồ Không xưa nay rất tốt. Nó luôn rất tôn trọng tôi, cô không thể chia rẽ được đâu.” Trong lòng bà Tư Đồ lo lắng nhất chính là chuyện này.
 
Chương 3465


CHƯƠNG 3465

Nhưng bây giờ, chuyện cũng đã nói ra rồi, muốn để bà ta dùng lời ngon tiếng ngọt để đi cầu xin Liễu Ảnh thì nhất định là điều bất khả thi.

“Nếu bà Tư Đồ tự tin như vậy thì cần gì phải lo lắng chứ.” Liễu Ảnh cười nhạo, chẳng lẽ người này không thể nói chuyện theo cách bình thường được à? Cần gì phải giả tạo như vậy chứ? Đã vậy lần nào lần nấy đều giấu đầu lòi đuôi.

Liễu Ảnh nói xong, lập tức rời đi, không thèm nhìn lại bà Tư Đồ lấy một lần.

Ra khỏi cửa hàng đồ nội y, cô mới rũ bỏ dáng vẻ ngụy trang trên mặt mình, toàn thân run lẩy bẩy, cảm giác hai chân không thể bước nổi một bước.

Cô chưa từng nghĩ tới việc, hóa ra Tư Đồ Không để mình ở bên suốt năm năm lại bởi nguyên nhân như vậy.

Tuy rằng ban đầu, cô cũng từng trách Tư Đồ Không hành hạ và sỉ nhục mình, nhưng cô vẫn luôn tự nhủ với bản thân, anh ta đã cứu ba cô, cứu người nhà cô.

Hơn nữa, sau này Tư Đồ Không cũng không còn đối xử tệ bạc với cô nữa. Những năm sau này, thật ra, cuộc sống của cô cũng khá tốt, thậm chí sau đó, Tư Đồ Không còn đồng ý cho cô đến hãng hàng không làm việc.

Mấy năm sau này, thậm chí cô còn cảm thấy anh ta ngày càng dịu dàng với mình, thậm chí còn cho rằng Tư Đồ Không có tình cảm với mình.

Liễu Ảnh cười mỉa mai trong lòng. Dịu dàng sao? Có tình cảm với cô sao? Sợ là đầu óc cô bị heo gặm rồi mới có thể cảm thấy Tư Đồ Không dịu dàng với mình, có tình cảm với mình.

Giữa cô và Tư Đồ Không lúc này còn có cả huyết hải thâm thù, thù giết ba, Tư Đồ Không không giết cô đã là tốt rồi.

Năm năm, cô trả giá năm năm tuổi trẻ rốt cuộc là vì cái gì?

Liễu Ảnh nhìn thấy có vài người trong trung tâm thương mại đang nhìn mình, thậm chí cô còn phát hiện ra một người luôn đi theo cô.

Thật ra cô cũng biết người đó, cô từng gặp rồi, vì người này đi theo cô không chỉ mới một lần. Cô biết đây là người của Tư Đồ Không, anh ta vẫn luôn cho người theo dõi cô rất kỹ!

Cô là kẻ thù của Tư Đồ Không, sao anh ta lại không cho người theo dõi cô cơ chứ?

Cô là kẻ thù của Tư Đồ Không, với tính cách đó, anh ta nhất định sẽ không bỏ qua cho cô.

Vì vậy, đây mới chính là lý do vì sao đã hết thời hạn năm năm mà Tư Đồ Không vẫn chưa cho phép cô rời đi.

Chắc hẳn vì anh ta cảm thấy hành hạ cô trong năm năm còn chưa đủ, sỉ nhục cô trong từng ấy thời gian cũng chưa đủ. Cho nên, anh ta vẫn còn muốn tiếp tục hành hạ cô, làm nhục cô.

Nếu tất cả những gì bà Tư Đồ nói hôm nay đều là sự thật thì thực ra, cô còn phải cảm ơn bà ta nữa đấy.

Dù sao thì, nếu bà ta không nói cho cô biết, có thể cô sẽ vĩnh viễn bị bưng bít, mãi mãi là kẻ ngốc bị người ta lừa gạt.

Khi nhận ra bà Tư Đồ cũng chưa theo ra ngoài, Liễu Ảnh đã lập tức hiểu ra. Quá rõ ràng rồi, bà ta cũng biết Tư Đồ Không đang sai cho người theo dõi cô.

Bà ta không muốn để anh ta biết, nên tất nhiên sẽ không ra nhanh như vậy. Có lẽ đây cũng chính là lý do vì sao bà Tư Đồ lại hẹn gặp cô ở chỗ này.

Nhưng lúc này, Liễu Ảnh không quan tâm đến những chuyện đó. Cô chỉ muốn biết rõ chân tướng sự thật năm năm về trước.

Vừa rồi, bà Tư Đồ đã nói, mẹ cô cũng biết chuyện năm đó, vậy nên sau khi rời khỏi cửa hàng, Liễu Ảnh tìm được một chỗ khá vắng vẻ rồi lập tức bấm số gọi cho mẹ mình.

Mẹ cô đang ở nước ngoài, lúc này chắc hẳn đã là giữa đêm, nhưng cô đã không còn để ý được nhiều như vậy nữa, cô muốn biết được sự thật, cô phải biết rõ sự thật.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom