Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!
Chương 3424


CHƯƠNG 3424

Lúc này đây, khi nhìn thấy dáng vẻ này của anh ta, cô lại thấy hơi chút đau lòng. Là đau lòng cho anh ta, chứ không phải là đau lòng cho chính mình.

“Tô Khiết, đừng đi mà.” Bùi Dật Duy vẫn mê man, đôi mắt nhắm tịt lại, bàn tay nắm lấy cổ tay cô cũng càng chặt thêm.

Liễu Ảnh lại khe khẽ thở dài lần nữa, cô không nói gì, nhưng cũng không cố dùng sức để gỡ tay anh ta ra.

Liễu Ảnh không muốn đánh thức anh ta.

Ngày mai anh ta sẽ phải đi tự thú rồi. Cũng chẳng biết đã qua bao lâu anh ta chưa có được một giấc ngủ ngon nữa, nên hôm nay cứ để anh nghỉ ngơi cho tốt đi vậy.

Bùi Dật Duy dần dần bình tĩnh lại, sắc mặt cũng từ từ khôi phục lại vẻ bình thường, hô hấp cũng từ từ ổn định hơn, trông qua như đã ngủ say rồi.

Trái tim đang lơ lửng của Liễu Ảnh bấy giờ mới thả xuống được. Xem ra tình trạng cơ thể của anh ta cũng không có vấn đề gì hết, chỉ là quá mệt mỏi, nghỉ ngơi một đêm rồi thì sẽ ổn cả thôi.

Liễu Ảnh nhìn đồng hồ, đã hơn mười giờ rồi. Cô nhớ khi cô tới là khoảng gần bảy giờ, không ngờ đã qua ba tiếng đồng hồ rồi.

Liễu Ảnh nhớ lại cuộc điện thoại vừa nãy Tư Đồ Không gọi đến cho mình. Bình thường anh ta vốn hiếm khi gọi điện cho cô, nhưng mà chủ yếu cũng là do cô ở nhà suốt, anh ta cứ về đến nhà là thấy được cô ngay nên việc gọi điện thoại cũng chẳng cần thiết mấy.

Ban nãy cô bị bộ dạng của Bùi Dật Duy dọa cho một phen, không sao yên tâm được, rồi lại vì chuyện ngày mai Bùi Dật Duy phải ra đầu thú, mà tất nhiên là Bùi Dật Duy không muốn những người quen khác biết chuyện, nên cô cũng chẳng thể kêu ai khác đến đây trông chừng.

Nhưng mà bây giờ nhìn qua dáng vẻ của anh ta thì thấy đã khá hơn rồi, sắc mặt cũng không tệ như vừa nãy nữa, cũng đã loáng thoáng thấy được nét hồng hào.

Cô đo thử nhiệt độ cho anh ta thì thấy bình thường, cơ thể anh ta hẳn là không có vấn đề gì.

Mặc dù cô và Bùi Dật Duy lớn lên bên nhau từ thuở bé, nhưng mà hai người cứ ở với nhau cả đêm thế này cũng không thích hợp cho lắm, nên sau khi xác nhận anh ta đã ổn, cô liền định rời đi trước.

Mặc dù cô và Bùi Dật Duy lớn lên bên nhau từ thuở bé, nhưng mà hai người cứ ở với nhau cả đêm thế này cũng không thích hợp cho lắm, nên sau khi xác nhận anh ta đã ổn, cô liền định rời đi trước.

Sáng sớm mai, cô lại đến giúp anh ta xử lý chuyện của Bùi Doanh, chủ yếu vẫn phải xem thái độ bên phía cảnh sát thế nào.

Sau đó mới quyết định được cần phải làm gì.

Trong lòng Liễu Ảnh vẫn có đôi chút bất an, lại xem xét tình trạng của Bùi Dật Duy thêm lần nữa, phát hiện vẻ mặt anh ta càng lúc càng bình thường, hơi thở cũng càng lúc càng đều, có lẽ là ngủ được hơn hai tiếng rồi nên cơ thể anh cũng đã dần hồi lại, đúng thật là đã không sao nữa.

Lúc này Liễu Ảnh mới thở phào nhẹ nhõm, chuẩn bị rời đi.

Nhưng vào lúc này, Quản lý tiền sảnh của câu lạc bộ đã dẫn Tư Đồ Không đến trước cửa phòng.

“Mở ra.” Tư Đồ Không híp mắt lại, anh ta biết cô và Bùi Dật Duy ở bên trong, nhưng lại không biết hai người đang làm gì trong đó.

Thật ra khi nói những lời này, trong lòng Tư Đồ Không rất lo lắng, anh ta sợ phải nhìn thấy chuyện mà mình không muốn nhìn thấy, nhưng mà tính cách và tác phong làm việc của anh ta không cho phép anh ta được lùi bước, anh ta nhất định phải biết rõ ràng chân tướng sự việc.

Anh ta muốn biết chân tướng, cho dù có tàn nhẫn, anh ta cũng không thể tự lừa dối mình được.

Quản lý tiền sảnh đã được ông chủ của mình mớm lời, đương nhiên sẽ không từ chối ý của Tư Đồ Không, lập tức bước đến mở cửa phòng.
 
Chương 3425


CHƯƠNG 3425

Quản lý tiền sảnh biết Tư Đồ Không nhất định không muốn để người bên trong phát hiện, cho nên anh ta không gõ cửa đã mở luôn cửa ra.

Cửa phòng vừa mở ra, Tư Đồ Không khựng lại một giây, sau đó mới ngẩng đầu nhìn vào bên trong, nhưng mà bên trong trống trơn, không có một bóng người.

Tư Đồ Không ngẩn người, có hơi nghi ngờ, nhưng mà cơn giận trong lòng đã vơi đi không ít, chẳng lẽ bọn họ đã rời đi rồi sao?

Chẳng lẽ trong lúc anh ta không nhìn thấy thì bọn họ đã đi rồi?

Nếu như cô đã rời đi, vậy thì là anh ta đã hiểu lầm rồi.

Khi Lưu Trung Nam vừa nhìn thấy trong phòng không có người thì sắc mặt thoắt biến. Anh ta biết phòng riêng này có phòng nghỉ, nếu người không ở trong phòng, vậy tám, chín phần mười là đang ở trong phòng nghỉ.

Một người đàn ông và một người phụ nữ vào trong phòng nghỉ hơn ba tiếng, e là chuyện này đã đủ rõ ràng rồi.

Lưu Trung Nam canh ở bên ngoài, nhưng không chỉ có một mình anh ta, anh ta còn dẫn theo hai đàn em, chuyện mà Tổng giám đốc Tư Đồ giao cho anh ta làm, đương nhiên anh ta không dám có chút sơ suất nào, cho nên Lưu Trung Nam chắc chắn là Liễu Ảnh chưa đi, Bùi Dật Duy cũng chưa đi, nhất định hai người vẫn còn đang ở trong câu lạc bộ.

Từ phản ứng của lễ tân và Quản lý tiền sảnh cũng có thể đoán được điều này, nếu như Bùi Dật Duy đã rời đi, thì lễ tân và Quản lý tiền sảnh không thể nào không biết được.

Dù sao Câu lạc bộ Tinh Vân cũng phục vụ vô cùng chu đáo, khách hàng rời đi, nhất định bọn họ sẽ biết rõ.

Cho nên, chắc chắn Bùi Dật Duy vẫn chưa rời đi, vậy thì khẳng định là bây giờ anh ta vẫn còn ở trong phòng nghỉ.

Cả người Lưu Trung Nam lập tức toát mồ hôi lạnh, hai chân không kìm được mà run lên, thế này tiêu thật rồi, e là tiếp theo sẽ có người phải chết?

Dù sao cô Liễu cũng là người phụ nữ của Tổng giám đốc Tư Đồ, nếu như Tư Đồ Không không thèm để ý, không tự đến đây thì thôi, nhưng mà bây giờ Tư Đồ Không tự mình đến, vậy nhất định là để ý đến chuyện này.

Cho dù không vì tình yêu thì danh dự đàn ông nhất định vẫn cần phải có.

Cho nên tình hình lúc này, chính là khúc nhạc dạo bắt đầu cuộc chiến.

Lưu Trung Nam cố nén sợ hãi nhìn về Tổng giám đốc nhà mình, sau đó nhìn thấy biểu cảm của Tổng giám đốc nhà mình cũng không đáng sợ như anh ta tưởng tượng, hơn nữa thoạt nhìn lúc này Tổng giám đốc còn đang thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt cũng không u ám như vừa nãy.

Lưu Trung Nam sửng sốt, phản ứng của Tổng giám đốc như vậy là sao chứ?

Hai người kia đều vào phòng nghỉ rồi, vậy sao Tổng giám đốc lại không tức giận?

Vậy là, thật ra Tổng giám đốc cũng không quan tâm đến việc cô Liễu ngoại tình? Thế Tổng giám đốc đích thân đến đây làm gì?

Lúc này, Lưu Trung Nam thấy hơi khó hiểu, anh ta thật sự không hiểu Tổng giám đốc nhà mình có ý gì nữa.

Vẻ mặt bây giờ của Tư Đồ Không rõ ràng đã hòa hoãn hơn không ít, anh ta thấy trong phòng không có người thì định đi ra, nếu cô đã đi rồi, vậy hiển nhiên là không có vấn đề gì.

Nếu như cô đã rời đi thì chắc là cô đã về nhà rồi, việc anh ta cần làm bây giờ là quay về ngay lập tức.

“Tổng giám đốc Tư Đồ, trong phòng riêng này có phòng nghỉ, có lẽ Tổng giám đốc Bùi đang ở trong phòng nghỉ, anh có muốn đi vào không?” Quản lý tiền sảnh không biết được suy nghĩ lúc này của Tư Đồ Không, anh ta nhìn thấy Tư Đồ Không đứng ở cửa không di chuyển, trong chốc lát cũng không có phản ứng gì, vậy là giải thích một câu.
 
Chương 3426


CHƯƠNG 3426

Tư Đồ Không vốn đang định quay người rời đi, vừa nghe thấy Quản lý nói, cả người anh ta đột nhiên cứng đờ, đôi mắt nhanh chóng nhìn về phía Quản lý, sắc mặt vừa mới hòa hoãn được chút ít, lúc này đã lập tức trở nên âm u, nhất thời giống như bão táp mưa sa đang kéo đến.

“Anh nói gì?” Tư Đồ Không mở miệng, trong giọng nói có vài phần nghẹn ngào, thậm chí còn mang theo chút run rẩy mà chính anh ta cũng không nhận ra.

Giây phút mở cửa không thấy ai, anh ta thật sự đã thở phào nhẹ nhõm, lúc ấy anh ta không nghĩ đến điều gì khác, trong đầu anh ta khi đó chỉ có một suy nghĩ, anh ta cho rằng cô đã đi rồi.

Thậm chí anh ta còn quên mất Câu lạc bộ Tinh Vân có rất nhiều phòng riêng có phòng nghỉ.

Ngày thường Tư Đồ Không sáng suốt cỡ nào, vậy mà vừa rồi anh ta lại không nghĩ đến điều này, hoặc cũng có thể anh ta đã có ý từ chối nghĩ đến chiều hướng xấu nhất kia.

Lưu Trung Nam nhìn thấy phản ứng của Tư Đồ Không thì không nhịn được mà run lên, anh ta cảm thấy đây mới đúng là phản ứng mà Tổng giám đốc nhà anh ta nên có.

Dẫu sao lần này Tổng giám đốc đến đây là vì tìm Liễu Ảnh, nếu như nói không hề để ý thì thật sự không giải thích được.

Vậy là, vừa nãy là vì Tổng giám đốc không nghĩ trong phòng riêng này có phòng nghỉ? Không nghĩ tới khả năng hai người sẽ vào trong phòng nghỉ?

Chẳng lẽ mới nãy đầu óc của Tổng giám đốc anh minh thần võ nhà anh ta vừa dừng hoạt động đấy à? Đến chuyện đơn giản như vậy cũng không nghĩ ra, hơn nữa cách bài trí trong phòng rất đơn giản, hiện tại bọn họ đứng ở đây đã nhìn thấy cả căn phòng, cũng có thể nhìn thấy rõ phòng nghỉ ở trong góc.

Tuy rằng bây giờ cửa phòng nghỉ bị đóng lại, nhưng vẫn thấy rất rõ mà.

Đương nhiên Lưu Trung Nam biết, lúc này cửa phòng nghỉ đóng lại, chuyện này sẽ càng nghiêm trọng, càng đáng sợ hơn.

“Tôi nói… tôi nói trong phòng riêng có phòng nghỉ, có thể Tổng giám đốc Bùi đang ở trong phòng nghỉ, anh có muốn…” Lúc này, Quản lý tiền sảnh đã bị dáng vẻ của Tư Đồ Không dọa sợ nhũn cả hai chân, rõ ràng vừa nãy tâm trạng vẫn còn tốt mà, tại sao đột nhiên lại mang dáng vẻ muốn giết người rồi.

Anh ta đã nói sai gì rồi sao?

“Ở phòng nghỉ…” Đôi mắt của Tư Đồ Không nheo lại, hai mắt đã dần đỏ như máu, nhưng lại tỏa ra hơi lạnh thấu xương, dường như có thể đóng băng mọi người ngay lập tức.

Đôi mắt Tư Đồ Không nhìn chằm chằm vào cửa phòng nghỉ như muốn đốt cháy cái cánh cửa kia.

Vậy mà bọn họ lại vào phòng nghỉ?

Vậy mà cô lại vào phòng nghỉ với Bùi Dật Duy?

Cho dù Tư Đồ Không không muốn nghi ngờ, thì giờ phút này anh cũng không thể nào tự thuyết phục được bản thân.

Một người đàn ông ở chung trong phòng nghỉ với một người phụ nữ hơn ba tiếng đồng hồ thì có thể làm gì được nữa?

Còn có thể làm cái gì?

Anh ta là người trưởng thành, đương nhiên anh ta biết chuyện giữa đàn ông và phụ nữ, hơn nữa bình thường anh còn là kiểu đàn ông vô cùng tùy ý, cho nên, anh ta có thể nghĩ đến… “Tổng giám đốc Bùi không rời đi, nếu trong phòng không có ai thì nhất định là ở trong phòng nghỉ, có thể là vì mệt mỏi nên vào phòng nghỉ ngơi, hay là tôi đi vào trước kiểm tra một chút giúp anh.” Quản lý tiền sảnh đổi ca vào lúc tám giờ, cho nên anh ta cũng không biết tình hình cụ thể bên trong, người đặt phòng ở quầy lễ tân chỉ có Bùi Dật Duy, không thấy có người khác.

Quản lý tiền sảnh cho rằng trong phòng chỉ có một mình Bùi Dật Duy, tuy việc đến đây một mình khá là hiếm thấy, nhưng cũng không phải không có, có khi người đó muốn đến đây một mình để thư giãn.

Một người sau khi ăn xong mệt mỏi đi vào phòng nghỉ ngơi cũng rất bình thường, Quản lý tiền sảnh thật sự không liên tưởng đến chuyện khác.
 
Chương 3427


CHƯƠNG 3427

Tư Đồ Không nheo mắt lại, trong đôi mắt của anh ta ánh lên tia rét lạnh, vừa rồi anh ta luôn tự nhủ với lòng mình là anh ta muốn biết chân tướng, anh ta muốn tận mắt nhìn thấy chân tướng, không thể qua loa cho xong việc.

Nhưng vào ngay lúc này, khi anh ta biết Bùi Dật Duy và cô vào phòng nghỉ, biết hai người bọn họ đã ở trong phòng nghỉ hơn ba tiếng đồng hồ, thì trong lòng Tư Đồ Không lại hoảng sợ, anh ta sợ nhìn thấy… Anh ta sợ nhìn thấy hình ảnh kia.

Không ngờ lại có lúc Tư Đồ Không thấy sợ hãi, đến ngay bản thân anh ta cũng không dám tin, nhưng mà bây giờ anh ta sợ đi vào, sợ nhìn thấy… Có điều lúc này Quản lý tiền sảnh đã đi vào phòng, Quản lý tiền sảnh không biết được tâm trạng hiện tại của Tư Đồ Không, anh ta chỉ cho rằng Tư Đồ Không thật sự đến tìm Bùi Dật Duy.

Nếu Tư Đồ Không đã kiên quyết muốn vào như vậy, ông chủ bọn họ cũng đã dặn dò rồi, Quản lý tiền sảnh đương nhiên phải hoàn thành nhiệm vụ, phải để Tư Đồ Không gặp được Bùi Dật Duy.

Lẽ đương nhiên, Quản lý sảnh phải hoàn thành nhiệm vụ, để Tư Đồ Không gặp được Bùi Dật Duy.

Còn sau khi gặp gỡ xong xuôi, chuyện sẽ ra sao không phải là việc mà anh ta cần quan tâm. Dù sao chăng nữa, ngay đến ông chủ còn đồng ý thì chuyện này cũng chẳng liên quan gì nhiều tới một người làm công như anh ta.

Bước vào phòng sẽ gây ra tiếng động là điều chắc chắn, chưa kể, Quản lý tiền sảnh còn cố tình tạo ra âm thanh tương đối lớn.

Anh ta hy vọng Bùi Dật Duy sẽ tự mình đi ra khi nghe được những âm thanh này, như vậy sẽ tốt hơn là anh ta phải tới làm phiền.

Thế nhưng anh ta đã tiến đến sát cửa phòng nghỉ mà bên trong vẫn không có động tĩnh gì, căn phòng nghỉ kia chẳng hề có lấy một âm thanh nào của Bùi Dật Duy.

Quản lý tiền sảnh đành phải gõ cửa: “Sếp Bùi, anh đang nghỉ ngơi sao?”

Giọng nói của người Quản lý tiền sảnh thoáng vẻ thăm dò. Xuất phát từ thói quen thường ngày trong công việc, anh ta không đến mức quá cao giọng. Tính chất công việc của họ yêu cầu bắt buộc phải giữ thái độ lịch sự khi nói chuyện với khách hàng, hơn nữa còn phải ôn tồn, mềm mỏng.

Quản lý tiền sảnh đã gõ cửa và cất tiếng gọi, nhưng bên trong không ai trả lời lại.

Lúc này, Bùi Dật Duy vẫn đang nằm ngủ bên trong phòng nghỉ. Anh ta đã thật sự quá mệt mỏi rồi. Vốn dĩ, khi bị Bùi Doanh nhốt trong biệt thự, anh ta đã không được ngủ ngon giấc, thêm việc tối hôm qua bị cô ta chuốc thuốc, rồi giày vò suốt đêm, cả ngày hôm nay lại chưa một lần được chợp mắt, thậm chí còn chưa được nghỉ ngơi, vậy nên, anh ta đã thật sự quá mệt mỏi.

Ngay khi thiếp đi là ngủ say mê mệt, hoàn toàn không nghe thấy bất cứ âm thanh nào. Ban đầu, Bùi Dật Duy còn ngủ không được ngon lắm, nhưng sau khi trải qua chuyện vừa rồi, bây giờ anh ta đang ngủ rất say sưa, cho dù bây giờ, bên ngoài kia có sấm sét đùng đùng đi chăng nữa, cũng không làm anh ta tỉnh giấc.

Còn Liễu Ảnh thì đang ở trong phòng vệ sinh, và vừa hay, phòng vệ sinh lại nằm bên trong phòng nghỉ. Con người ta có ba cái gấp, Liễu Ảnh tới đây đã được ba bốn tiếng rồi, đi vệ sinh vào lúc này cũng là việc hết sức bình thường.

Tiếng gõ cửa, dạm hỏi của Quản lý tiền sảnh bị tiếng Liễu Ảnh xả nước át mất, hơn nữa cửa phòng vệ sinh còn đang khóa, nên Liễu Ảnh không hề nghe thấy.

Đi vệ sinh xong, Liễu Ảnh rửa tay theo thói quen.

Lúc này, ở bên ngoài, đôi mắt đang nheo lại của Tư Đồ Không càng trở nên lạnh lùng hơn, cảm giác lạnh thấu xương vốn có mặc sức tỏa lan ra, không hề che giấu, như muốn đóng băng hết mọi thứ trong phạm vi mấy mét vuông quanh đó.

Ha! Quản lý tiền sảnh đứng bên ngoài gõ cửa phòng gọi như thế, vậy mà bọn họ ở bên trong không nghe thấy?
 
Chương 3428


CHƯƠNG 3428

Vừa nãy anh ta gọi điện thoại cho cô, dù cô nghe máy và chỉ nói đôi câu, nhưng rõ ràng là vẫn chưa ngủ. Nếu chưa ngủ thì vì sao không nghe thấy tiếng gõ cửa ở bên ngoài, vì sao?

Tuy giọng nói của Quản lý tiền sảnh hơi nhỏ, nhưng tiếng gõ cửa không hề nhỏ chút nào, rốt cuộc hai người bọn họ đang tập trung đến mức nào mới có thể không nghe thấy?

Tư Đồ Không siết chặt nắm tay, đường gân xanh trên mu bàn tay lập tức nổi lên, cảm giác như các mạch máu sắp sửa vỡ tung rồi vậy, nhìn trông cực kỳ đáng sợ.

Hiện giờ, không thể dùng hai chữ u ám để hình dung sắc mặt của Tư Đồ Không được nữa. Lúc này đây, khuôn mặt đó nom còn đáng sợ hơn cả Diêm vương đòi mạng dưới địa ngục.

Còn cảm giác lạnh lẽo toát ra từ cơ thể Tư Đồ Không dường như có thể khiến con người ta đông cứng chỉ trong giây lát.

Đáng sợ hơn thế, là luồng sát khí đằng đằng đang tỏa ra từ người anh ta, như thể chỉ một tích tắc sau sẽ xông vào giết người ngay vậy.

Lưu Trung Nam đang đứng ở phía sau, cảm thấy da đầu mình tê rần, hai chân mềm nhũn, toàn thân run lên bần bật. Nếu có thể, anh ta thật sự muốn bỏ trốn khỏi đây, trốn càng xa càng tốt, bởi anh ta có thể cảm nhận được, ngay sau đây thôi, Tổng giám đốc Tư Đồ sẽ giết người. Anh ta sợ mình sẽ không giữ được cái mạng quèn này mất.

“Chắc… chắc có lẽ không ở trong phòng nghỉ đâu ạ?”

Lúc này Lưu Trung Nam thật sự hy vọng Bùi Dật Duy không ở trong phòng nghỉ. Tất nhiên Bùi Dật Duy không phải là mấu chốt, mấu chốt ở đây là Liễu Ảnh.

Chỉ cần cô Liễu không ở trong phòng nghỉ là được.

“Tổng giám đốc, có thể là tôi nhìn nhầm, có lẽ cô Liễu đã ra về rồi. Hay ngài gọi điện thoại cho cô Liễu xem sao?”

Lúc này, Lưu Trung Nam thật lòng mong sao mình đã nhìn nhầm, anh ta thà chịu lỗi không làm tròn trách nhiệm còn hơn là nhìn thấy cô Liễu ở trong phòng nghỉ.

Anh ta nghĩ, có lẽ Tổng giám đốc của anh ta cũng muốn đón nhận khả năng này hơn.

Lưu Trung Nam nói câu sau rất lí nhí, chỉ để cho Tư Đồ Không nghe được, dù sao chuyện của cô Liễu vẫn không nên để cho người khác biết thì hơn.

“Không ở trong phòng nghỉ sao?”

Quản lý tiền sảnh chỉ nghe được câu đầu tiên Lưu Trung Nam nói. Anh ta cũng lấy làm lạ, đáng lý ra, dù đang có mặt trong phòng thì lúc này cũng không thể nào ngủ say như chết được, người bên trong phải nghe thấy tiếng gõ cửa của anh ta mới đúng chứ.

“Nhưng bộ phận lễ tân cho biết Sếp Bùi vẫn chưa hề rời đi, hoặc là khi ra về, Sếp Bùi đã trả phòng nhưng nhân viên của chúng tôi không nhìn thấy? Sếp Bùi là khách hàng VIP của chúng tôi, có thẻ hội viên, có thể quẹt thẻ thanh toán trực tiếp, vậy nên cũng có khả năng là Sếp Bùi đã về thẳng rồi, nhân viên của chúng tôi sơ sót không để ý.”

Dù sao Câu lạc bộ này cũng làm ăn khấm khá, khách khứa tấp nập, xảy ra sơ sót trong những lúc bận tối mắt tối mũi cũng là điều có thể.

Con ngươi Tư Đồ Không khẽ dao động, vẻ mặt có thể dọa người ta chết khiếp mới vừa nãy của anh ta đã dịu lại phần nào, nhưng cũng chỉ một chút xíu. Anh ta lấy điện thoại ra, tìm số điện thoại của Liễu Ảnh.

Lúc này tâm trí của Tư Đồ Không vẫn còn hơi rối bời, anh ta không biết rốt cuộc mình muốn một đáp án như thế nào. Mặc dù tự mình đi vào, nhưng trong thâm tâm, anh ta vẫn muốn tin tưởng Liễu Ảnh, anh ta thật sự hy vọng Liễu Ảnh đã rời đi.
 
Chương 3429


CHƯƠNG 3429

Mặc dù vừa nãy khi anh ta gọi điện thoại cho cô, cô chỉ nói hai câu rồi cúp máy, rõ ràng không giống là đã về nhà, cũng không giống như đang trên đường về.

Thế nhưng Tư Đồ Không vẫn hy vọng Liễu Ảnh đã về.

Lúc này, cửa phòng nghỉ vẫn chưa mở ra, kỳ thực không ai hay biết rốt cuộc ở trong phòng có người hay không. Tư Đồ Không muốn tạm tin lời của Lưu Trung Nam, muốn tạm tin rằng cô không có trong phòng nghỉ.

Tư Đồ Không ngước mắt nhìn cánh cửa phòng nghỉ, nheo nheo lại đôi mắt đang dao động, rồi ấn nút gọi đi.

Không bao lâu sau khi Tư Đồ Không ấn gọi, tiếng chuông điện thoại liền vang lên. Rõ ràng tiếng chuông này từ trong phòng vang ra, nói chính xác là từ trong phòng nghỉ vọng tới.

Mặc dù cánh cửa phòng nghỉ vẫn đóng kín, tiếng chuông cũng không lớn lắm, nhưng Tư Đồ Không vẫn nghe rất rõ.

Đương nhiên, Tư Đồ Không biết rõ tiếng chuông điện thoại của Liễu Ảnh, đó là một bài hát cũ kinh điển, bài hát mà Liễu Ảnh thích nhất.

Giây phút nghe được tiếng chuông điện thoại, toàn thân Tư Đồ Không cứng đờ. Trong khoảnh khắc đó, anh ta cảm thấy dường như máu trong cơ thể mình đã đông cứng lại, cả người là nguyên một khối băng không chút hơi ấm.

Anh ta luôn tự nhủ với lòng mình rằng, phải tin tưởng cô, cô sẽ không làm chuyện gì có lỗi với anh ta.

Anh ta luôn tự nhủ với lòng mình rằng, cô hẹn Bùi Dật Duy ra đây thật sự là do có chuyện cần nói. Vậy nên khi cô tới đây, mặc dù không thích nhưng anh ta cũng không hề ngăn cản. Anh ta nghĩ rằng mình nên tin tưởng cô, nên cho cô sự tự do.

Nhưng cô đã làm những gì?

Cô đền đáp lại anh ta như thế này sao?

Nếu như lúc trước, anh ta còn có thể lừa mình dối người, tự nhủ với lòng mình rằng, cô không có trong phòng nghỉ, có lẽ cô đã ra về rồi, nhưng tiếng chuông điện thoại từ trong phòng nghỉ vọng ra ngoài không khác gì một cái tát đau điếng, khiến anh ta nhìn nhìn thẳng vào sự thật.

Cô đang ở trong phòng nghỉ, cô thật sự đang ở trong căn phòng nghỉ này.

Là Bùi Dật Duy hẹn cô tới đây, căn phòng này cũng là do Bùi Dật Duy đặt. Cô đang ở trong phòng nghỉ, vậy thì chắc chắn Bùi Dật Duy cũng đang ở trong đó.

Cô thật sự đang ở trong phòng nghỉ với Bùi Dật Duy… Khóe miệng Tư Đồ Không chầm chậm nhếch lên, nở một nụ cười lạnh tanh đầy mỉa mai, lạnh đến mức có thể buốt tới tận xương tủy.

Nếu quả thực cô đến để nói chuyện với Bùi Dật Duy thì hoàn toàn có thể nói ở phòng bên ngoài, không cần thiết phải vào phòng nghỉ bên trong. Hai người cùng ở trong phòng nghỉ như vậy, là một người đàn ông trưởng thành, Tư Đồ Không chỉ nghĩ tới được một khả năng duy nhất và cũng là khả năng mà anh ta không muốn chấp nhận nhất.

Lưu Trung Nam sợ khiếp vía khi nghe thấy tiếng chuông điện thoại từ trong phòng nghỉ vọng ra. Tổng giám đốc của anh ta vừa đứng đây gọi điện cho cô Liễu thì bên trong phòng nghỉ lại vang ra tiếng chuông điện thoại. Dù không muốn phải thừa nhận đến thế nào, Lưu Trung Nam cũng hiểu được chuyện gì đang diễn ra.

Tiếng chuông điện thoại kia rõ ràng là tiếng chuông điện thoại của cô Liễu, là cuộc điện thoại do Tổng giám đốc của anh ta gọi tới.

Vậy là, cô Liễu đang ở trong phòng nghỉ thật, anh ta đã tận mắt nhìn thấy Liễu Ảnh vào đây, cũng biết rõ Liễu Ảnh đã đến được bao lâu, tính ra đã được hơn ba tiếng đồng hồ rồi.

Khoảng thời gian hơn ba tiếng đồng hồ có thể làm được rất nhiều việc.

Một người đàn ông trong trạng thái bình thường cũng làm được đến mấy lần, Bùi Dật Duy đúng là lợi hại.
 
Chương 3430


CHƯƠNG 3430

Nhưng anh ta không hề nghe thấy âm thanh từ bên trong vọng ra, có lẽ bọn họ xong việc nên đã ngủ rồi.

Lúc này, rất nhiều suy nghĩ khác nhau hiện lên trong đầu Lưu Trung Nam, nhưng anh ta đã nhanh chóng nhận ra một chuyện nghiêm trọng nhất. Xem ra sắp tiêu đời rồi, sợ là sắp có người chết thật rồi.

Theo bản năng, Lưu Trung Nam quay sang nhìn Tổng giám đốc của mình. Sắc mặt của Tư Đồ Không làm anh ta kinh hãi đến mức tim lập tức ngừng đập. Toang rồi, toang rồi, sắp toang thật rồi.

Theo bản năng, Lưu Trung Nam quay sang nhìn Tổng giám đốc của mình. Sắc mặt của Tư Đồ Không làm anh ta kinh hãi đến mức tim lập tức ngừng đập. Toang rồi, toang rồi, sắp toang thật rồi.

Cả người Tổng giám đốc của anh ta lúc này đằng đằng sát khí, Lưu Trung Nam cảm thấy tiếp theo đây nhất định sẽ có máu chảy thành sông.

Lưu Trung Nam vô thức lùi lại một bước, thế nhưng hai chân anh ta đã mềm nhũn, bước lùi đó rất ngắn, rất ngắn, chỉ vừa đủ tạo ra một khoảng cách nhỏ xíu.

Lưu Trung Nam muốn lùi thêm một bước, nhưng nhìn thấy dáng vẻ Tổng giám đốc của mình lúc này, anh ta không thể nào lùi thêm được nữa.

“Ấy, bên trong phòng nghỉ có tiếng chuông điện thoại. Xem ra sếp Bùi vẫn ở trong phòng chưa đi.”

Quản lý tiền sảnh không hề hay biết tình trạng của hai người đang đứng trước cửa. Vì không quay đầu nhìn lại, nên anh ta chẳng thể thấy được một Tư Đồ Không đang bừng bừng sát khí.

Anh ta chỉ nghe thấy tiếng chuông điện thoại từ bên trong vọng ra, nên mới phỏng đoán rằng Bùi Dật Duy đang ở trong phòng nghỉ. Điện thoại ở bên trong thì ắt hẳn người cũng ở bên trong.

Quản lý tiền sảnh gõ cửa lần nữa: “Sếp Bùi, anh đang ở trong phòng nghỉ sao?”

Dù sao chăng nữa, Tổng giám đốc Tư Đồ vẫn đang đợi ở bên ngoài, ông chủ của anh ta còn đích thân dặn dò phải đưa Tư Đồ Không tới gặp Bùi Dật Duy, do đó, Quản lý tiền sảnh nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ này.

Vậy nên, dù biết làm thế này sẽ quấy rầy Bùi Dật Duy ở bên trong, anh ta vẫn buộc phải làm. Anh ta cũng chỉ là một người làm công, hết thảy mọi chuyện đều phải nghe theo lời ông chủ.

Liễu Ảnh đang rửa tay bên trong phòng nghỉ, nghe thấy tiếng nhạc vang lên, cô biết ngay đó là chuông điện thoại của mình.

Liễu Ảnh vặn vòi nước lại, vội vàng mở cửa, ra ngoài nghe điện thoại.

Nhưng khi cô tìm thấy chiếc di động thì chuông đã ngừng kêu. Cô nhìn màn hình hiển thị thì thấy Tư Đồ Không gọi tới.

Liễu Ảnh nhíu mày, bình thường Tư Đồ Không rất ít khi gọi điện thoại cho cô, vậy mà hôm nay anh ta lại gọi cho cô mấy lần liền.

Chuyện này trước đây chưa từng xảy ra, không biết có phải là do đã có việc gì hay không.

Vốn dĩ Liễu Ảnh định đi vệ sinh xong sẽ về, nhưng Tư Đồ Không lại liên lạc với cô lần nữa, nên Liễu Ảnh vẫn muốn gọi lại cho anh ta trước.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Tuy nhiên, Liễu Ảnh còn chưa kịp gọi đi thì tiếng gõ cửa bên ngoài đã vang lên, ngay sau đó là tiếng hỏi vọng tới. Lần này Quản lý tiền sảnh nâng cao giọng hơn một chút, âm thanh to hơn nên Liễu Ảnh nghe rất rõ.

Liễu Ảnh sợ tiếng ồn sẽ đánh thức Bùi Dật Duy. Mấy ngày nay anh ta đã không được ngủ ngon, giờ khó khăn lắm mới được một giấc say sưa, cô không thể để Bùi Dật Duy thức dậy được.

Ngày mai anh ta sẽ đi tự thú, chắc hẳn tâm trạng không hề thoải mái, nếu không phải do trước đó đã quá mệt thì sợ anh ta còn chẳng ngủ nổi. Tính đến bây giờ, anh ta đã ngủ được hơn hai tiếng rồi, cũng coi như đỡ hơn một chút, nếu lúc này bị tiếng ồn làm cho tỉnh giấc, nhất định anh ta sẽ mất ngủ.
 
Chương 3431


CHƯƠNG 3431

Ngày mai Bùi Dật Duy đi tự thú, chưa biết được chuyện gì sẽ xảy ra. Tất nhiên, Liễu Ảnh cũng biết, bất kể trong tình huống nào, anh ta chắc chắn sẽ bị tạm giam. Cảm giác bị nhốt không dễ chịu gì cho cam, nên tối nay, cô nhất định phải để anh ta được ngủ một giấc ngon lành.

Liễu Ảnh vội vàng đi ra phía ngoài, mở cửa phòng rồi nói với người Quản lý tiền sảnh: “Anh nhỏ tiếng một chút, anh ấy ngủ rồi, đừng ồn ào làm anh ấy thức giấc.”

Lúc này, Tư Đồ Không đang đứng ngay bên ngoài phòng riêng. Từ nãy đến giờ anh ta vẫn chưa bước vào, còn Liễu Ảnh vẫn đang ở trong phòng nghỉ, trước cửa phòng nghỉ còn có người Quản lý tiền sảnh cao lớn, nên Liễu Ảnh không nhìn thấy Tư Đồ Không.

Liễu Ảnh đã hạ thấp giọng nhưng Tư Đồ Không đứng ở cửa phòng riêng vẫn nghe thấy được.

Hơn nữa, giọng nói của người phụ nữ đã chung sống với mình năm năm, dĩ nhiên anh ta thoáng nghe cũng có thể nhận ra ngay.

Tư Đồ Không đột nhiên bật cười. Được, được lắm, Bùi Dật Duy ngủ rồi, cô sợ người khác làm ồn khiến Bùi Dật Duy thức dậy.

Đúng là chu đáo, đúng là tình thương mến thương. Ở bên anh ta năm năm, chưa từng thấy cô săn sóc anh ta chu đáo như vậy, chứ đừng nói gì đến chuyện xót thương thế này.

Bùi Dật Duy ngủ rồi? Cô ở bên trong làm gì?

Cô ở bên trong làm gì?

Lúc này đây, dù Tư Đồ Không có muốn tiếp tục tìm lý do thay cho Liễu Ảnh cũng không thể tìm được nữa.

Tư Đồ Không vẫn đứng yên tại chỗ, không hề xộc thẳng vào trong giết người, anh ta cảm thấy ý chí của mình thật sự quá tuyệt vời.

Hiện tại, khuôn mặt của Tư Đồ Không vừa u ám, vừa đằng đằng sát khí, đôi mắt đã nhuốm màu đỏ rực, nhưng anh ta vẫn nhoẻn cười, một nụ cười không thành tiếng.

Lưu Trung Nam rùng mình sợ hãi, chỉ còn thiếu điều ngã ngồi ra đất, cũng may anh ta phản ứng nhanh nên đã bám được vào bức tường bên cạnh.

Lúc này, Lưu Trung Nam có thể thấy rõ khuôn mặt nhìn từ phía chính diện của Tư Đồ Không. Nụ cười đó làm Lưu Trung Nam nhớ tới loài ác quỷ giết người không chớp mắt, khiến người ta sởn hết da gà.

Vì sao cứ nhất thiết phải là tình huống này? Vì sao lại như vậy?

Cô Liễu chẳng những ở trong phòng nghỉ cùng với Bùi Dật Duy mà còn nói ra những lời như vậy nữa, làm sao Tổng giám đốc của anh ta có thể không tức giận cho được?

“Hả? Hả?”

Nhìn thấy Liễu Ảnh, Quản lý tiền sảnh tỏ rõ thái độ sửng sốt, anh ta không hề biết bên trong phòng còn có người khác, hơn nữa lại còn là một người phụ nữ, hai người này vừa ở trong phòng nghỉ… Nhưng ở đây, họ gặp phải những tình huống thế này nhiều như cơm bữa, Quản lý tiền sảnh cũng không lấy làm bất ngờ, anh ta gật đầu lia lịa: “À, à, tôi hiểu rồi, xin lỗi đã làm phiền cô.”

Quản lý tiền sảnh biết bị làm phiền trong một tình huống như vậy rất không hay. Ban đầu anh ta tưởng rằng chỉ có một mình Bùi Dật Duy, nếu biết bên trong còn có thêm một người phụ nữ, nhất định anh ta không dám tới gõ cửa như vậy.

Quản lý tiền sảnh cất lời xin lỗi xong mới sực nhớ ra còn có người vẫn đang đợi ở bên ngoài muốn gặp Bùi Dật Duy, hơn nữa, người đó còn là Tổng giám đốc Tư Đồ, là hạng người khó dây vào nhất, mà hơn hết đây là việc mà đích thân ông chủ của anh ta đã dặn dò.

Vậy nên, cho dù biết không nên làm phiền trong những tình huống thế này, nhưng Quản lý tiền sảnh vẫn cố liều mà nói: “Xin lỗi cô, có người muốn gặp Sếp Bùi. Cô có thể nói với Sếp Bùi một tiếng không? Người muốn gặp Sếp Bùi có thân phận không tầm thường đâu.”
 
Chương 3432


CHƯƠNG 3432

Quản lý tiền sảnh sợ Liễu Ảnh từ chối nên mới bổ sung thêm câu cuối. Bùi Dật Duy là người làm ăn kinh doanh, nếu đây là người phụ nữ có chút đầu óc thì khi nghe thấy anh ta đã nói rõ ràng đến như vậy, nhất định sẽ không từ chối.

Mặc dù Quản lý tiền sảnh không biết vì sao Tư Đồ Không khăng khăng đòi gặp Bùi Dật Duy cho bằng được, nhưng quả thực, thân phận của Tư Đồ Không không hề tầm thường.

Liễu Ảnh hơi chau mày: “Không nên làm phiền anh ấy thì hơn, anh ấy mệt quá rồi, để anh ấy ngủ một giấc cho ngon đi.”

Liễu Ảnh thật sự không muốn đánh thức Bùi Dật Duy vào lúc này. Cô biết, ngày mai anh ta sẽ đi đầu thú, vậy nên, tất cả những chuyện khác đều không quan trọng. Cho dù là người rất quan trọng, hay công việc rất quan trọng thì bây giờ cũng không còn quan trọng nữa, Bùi Dật Duy không cần thiết phải gặp ai cả.

Liễu Ảnh cũng biết, chắc chắn Bùi Dật Duy không muốn gặp ai vào thời điểm này, anh ta đã chuẩn bị sẵn tâm lý cho cả tình huống phải lấy mạng đổi mạng, đương nhiên sẽ chẳng màng đến những chuyện khác.

Thân phận không tầm thường thì đã sao, bất kể người đó là vị nào thì cũng đều không quan trọng, dù sao đến cả công ty mà Bùi Dật Duy cũng chẳng cần.

Vả lại, trong tình huống này, đương nhiên Bùi Dật Duy đâu còn lòng dạ nào bàn chuyện làm ăn nữa.

Liễu Ảnh suy ngẫm về tình hình thực tế của Bùi Dật Duy nên mới từ chối, hơn nữa những gì cô nói hoàn toàn là sự thật, quả thực, Bùi Dật Duy đã quá mệt mỏi rồi.

Cơ thể Bùi Dật Duy đã chạm tới giới hạn của sự mệt mỏi, tinh thần của anh ta cũng phải chịu rất nhiều áp lực.

Nhưng câu nói này của cô lọt vào tai người khác lại thay đổi ý nghĩa hoàn toàn.

Bùi Dật Duy đã quá mệt, một người đàn ông cảm thấy quá mệt vào lúc này ư?

Bây giờ chỉ mới hơn 10 giờ, vẫn chưa đến giờ đi ngủ mà lúc này Bùi Dật Duy lại mệt quá ngủ thiếp đi, rốt cuộc vừa nãy anh ta đã trải qua một trận “đại chiến”

như thế nào chứ?

Nghe thấy câu nói này của Liễu Ảnh, hai chân Lưu Trung Nam mềm nhũn không thể chống đỡ được nữa, cuối cùng cũng ngã ngửa ra đất.

Cô Liễu làm thế này đúng là thêm dầu vào lửa, Tổng giám đốc nhất định sẽ phát điên.

Khóe miệng Tư Đồ Không vẫn giữ nguyên nụ cười mỉa mai như vừa nãy, chỉ là lúc này, vẻ lạnh lùng càng trở nên đậm nét hơn, nhìn vào càng cảm thấy đáng sợ, bốn xung quanh cũng dần chìm vào bầu không khí chết chóc.

Bùi Dật Duy mệt quá rồi ư?

Hừ, cô đúng là mạnh miệng thật. Cô và Bùi Dật Duy ở đây với nhau ba tiếng, rồi lại nói Bùi Dật Duy quá mệt, chết tiệt, sợ người khác không biết hai người đã làm gì sao?

Cuối cùng cô cũng được ở bên cạnh Bùi Dật Duy, cuối cùng cũng cầu được ước thấy nên cô mới huênh hoang như vậy?

Ở bên anh ta thì cảm thấy xấu hổ, còn ở bên Bùi Dật Duy thì lại lấy đó làm niềm kiêu hãnh?

Lúc này Tư Đồ Không thật sự muốn đi tới bóp chết cô. Anh ta chưa hành động ngay lúc này không phải vì không muốn làm mà là bởi muốn nghe tiếp xem, cô còn có thể thốt ra được những lời thế nào.

“Thưa cô, vị Tổng giám đốc tới tìm Sếp Bùi là một nhân vật rất lớn, có lẽ là vì có chuyện quan trọng. Cảm phiền cô nói với Sếp Bùi một tiếng, nếu làm lỡ việc lớn của sếp Bùi thì e rằng không hay cho lắm đâu.”

Rõ ràng, Quản lý tiền sảnh không ngờ Liễu Ảnh lại từ chối, anh ta cảm thấy Liễu Ảnh quá thiếu hiểu biết, loại phụ nữ nông cạn như vậy thật sự chỉ luôn tự cho mình là đúng!

Loại phụ nữ nông cạn như vậy thật sự chỉ luôn tự cho mình là đúng, cho nên lúc này, lời nói của Quản lý tiền sảnh đã kèm theo cả ý cảnh cáo.
 
Chương 3433


CHƯƠNG 3433

Quản lý tiền sảnh cảm thấy mình cũng coi như có lòng tốt nhắc nhở người phụ nữ này. Nếu làm hỏng chuyện của Sếp Bùi, chắc chắn người phụ nữ này sẽ gặp họa. Mấy người phụ nữ như vậy, đám đàn ông lắm tiền nhiều của cũng chỉ đưa ra ngoài chơi đùa cho vui thôi, nhất định là chẳng có địa vị gì, nếu không đã chẳng tới chỗ của họ làm chuyện như thế này.

Tất nhiên Liễu Ảnh hiểu được ý tứ trong lời nói của Quản lý tiền sảnh. Nếu trong hoàn cảnh bình thường, cô nhất định sẽ không ra quyết định thay cho Bùi Dật Duy, nhưng tình hình hiện giờ thì khác, Bùi Dật Duy đã giết Bùi Doanh, ngày mai anh ta sẽ đi tự thú, cho dù là nhân vật tai to mặt lớn cỡ nào, anh ta cũng không có tâm trạng gặp gỡ, cho dù lợi ích có lớn tới đâu đi chăng nữa, Bùi Dật Duy cũng không có hứng tiếp chuyện.

“Không cần, cho dù ai tới thì anh cũng từ chối người ta đi, đừng làm phiền việc nghỉ ngơi của anh ấy.”

Yêu cầu duy nhất của Liễu Ảnh chính là để Bùi Dật Duy ngủ ngon lành một mạch đến khi trời sáng, có chuyện gì tồi tệ thì để tính sau.

Tư Đồ Không đứng ngoài cửa cười khẩy thành tiếng, được lắm, cô được lắm, bắt đầu lên tiếng quyết định thay cho Bùi Dật Duy rồi đúng không. Chuyện như vậy cô không hỏi Bùi Dật Duy câu nào đã tự mình quyết định, còn đuổi thẳng khách đi như vậy, đúng là phong cách của một nữ chủ nhân.

Nữ chủ nhân của Bùi Dật Duy?

Chỉ sợ cô đã mơ tưởng hão huyền rồi.

Liễu Ảnh đang đứng ở cửa phòng nghỉ nên không nghe thấy tiếng cười khẩy rất khẽ của Tư Đồ Không. Tư Đồ Không nheo mắt lại, cơn giận trong ánh mắt xen lẫn cùng vô số những vụn băng, chỉ cần người nào đó nhìn vào đôi mắt của anh ta lúc này sẽ lập tức như đứng giữa nước sôi lửa bỏng.

Lưu Trung Nam ngồi bệt ra đất, ban đầu cũng muốn gắng gượng đứng dậy, nhưng sau khi nghe được câu nói vừa nãy của Liễu Ảnh, rồi lại thấy biểu cảm lúc này của Tổng giám đốc, anh ta đã từ bỏ hẳn ý định bò dậy.

Anh ta cảm thấy mình cứ ngồi bệt dưới đất như vậy thì hơn, bây giờ anh ta mà ngồi dậy, lát nữa nói không chừng lại phải ngã ra đất phát nữa đấy.

“Thưa cô, như vậy không được hay cho lắm thì phải? Cô có thể quyết định thay Sếp Bùi sao? Cô có quan hệ thế nào với Sếp Bùi? Những chuyện thế này đến vợ còn không dám tự ý quyết định, huống hồ gì tôi chưa từng nghe nói Sếp Bùi đã có vợ.”

Giọng điệu của Quản lý tiền sảnh bắt đầu hơi chướng tai. Dù sao chăng nữa, người đến cũng là Tổng giám đốc Tư Đồ, đã vậy đích thân ông chủ của anh ta còn dặn dò việc này, anh ta không thể bỏ đi như vậy được.

“Chuyện này do tôi quyết định, anh có thể đi được rồi.”

Liễu Ảnh nhận ra sự sắc bén và giễu cợt trong lời nói của anh ta, cô thấy hơi bực bội. Trong tình cảnh hiện giờ, nhất định Bùi Dật Duy sẽ không tiếp bất cứ ai, dù có là người nào đi chăng nữa, Bùi Dật Duy cũng sẽ không gặp.

Một người đến cả sống chết cũng chẳng màng, ngày mai sẽ đi tự thú, đã chuẩn bị sẵn sàng tinh thần ngồi tù, đến cả công ty cũng không thiết tha, sao có thể quan tâm những chuyện này được nữa.

Vậy nên, Liễu Ảnh có thể quyết định chuyện này thay cho Bùi Dật Duy.

Nụ cười nhếch mép của Tư Đồ Không càng trở nên lạnh lùng hơn, sắc mặt cũng trở nên càng đáng sợ.

Cô có thể quyết định thay cho Bùi Dật Duy?

Cô là gì của Bùi Dật Duy?

Cô dựa vào đâu mà quyết định thay anh ta?

Chỉ dựa vào việc vừa ngủ với Bùi Dật Duy trong phòng nghỉ sao?

Suy nghĩ này lướt qua trong đầu Tư Đồ Không, hai mắt anh ta đỏ ngầu, bàn tay không ngừng siết chặt lại, từng đường gân xanh nổi lên trên mu bàn tay như sắp nổ tung.

“Cô gái, cô biết người tới tìm Sếp Bùi là ai không?”
 
Chương 3434


CHƯƠNG 3434

Quản lý tiền sảnh không ngờ Liễu Ảnh lại không biết điều như vậy, bèn định bụng nêu thẳng tên Tổng giám đốc Tư Đồ ra. Ở thành phố A, chẳng mấy ai không biết đến Tổng giám đốc Tư Đồ. Người có thân phận, địa vị cùng sự giàu có như Tổng giám đốc Tư Đồ ở nơi đây chỉ đếm được trên đầu ngón tay.

Hiện giờ, Tổng giám đốc Tư Đồ tới tìm Bùi Dật Duy, Quản lý tiền sảnh không tin Bùi Dật Duy sẽ từ chối. Dù sao, với thân phận và địa vị của Bùi Dật Duy, bình thường muốn gặp được Tổng giám đốc Tư Đồ e là cũng rất khó.

Tư Đồ Không đã chủ động tìm tới, không có lý nào lại từ chối cả.

“Cho dù người tới là ai, anh ấy cũng sẽ không gặp.”

Liễu Ảnh bắt đầu bực mình rồi, người này không hiểu điều cô nói sao? Hay những lời cô nói vẫn chưa đủ rõ ràng?

Tình trạng như bây giờ, Bùi Dật Duy làm gì còn tâm trạng để gặp ai nữa?

“Tôi nghĩ những gì tôi nói đã quá rõ ràng rồi. Tôi mong anh đi ngay bây giờ, đừng làm phiền việc nghỉ ngơi của anh ấy. Nếu không tôi sẽ khiếu nại đấy. Tôi nhớ là Chỗ các anh có quy định rất nghiêm ngặt mà.”

Liễu Ảnh thật sự không muốn làm phiền Bùi Dật Duy nghỉ ngơi. Bọn họ đứng đây nói chuyện thế này rất có thể sẽ làm anh ta thức giấc.

Nếu Bùi Dật Duy tỉnh lại, e rằng cả tối hôm nay anh ta sẽ không ngủ được nữa, chẳng lẽ lại để Bùi Dật Duy ngồi đến khi trời sáng rồi mai đi tự thú sao?

Lời nói của Liễu Ảnh lúc này đã tăng thêm vẻ đe dọa.

Lưu Trung Nam hít sâu vào một hơi, cô Liễu làm vậy là muốn đâm đầu vào chỗ chết sao? Hơn nữa còn là dốc hết sức mình mà đâm đầu vào chỗ chết.

Bị Tổng giám đốc bắt tại trận đang ở cạnh Bùi Dật Duy thì thôi đi, đã vậy, câu nào câu nấy đều tỏ rõ sự lo lắng cho Bùi Dật Duy, thậm chí còn quyết định thay anh ta nữa.

Cô Liễu là người phụ nữ của Tổng giám đốc Tư Đồ, vậy mà bây giờ lại quyết định thay cho Bùi Dật Duy, chuyện này là như thế nào?

Lưu Trung Nam cảm thấy chi bằng lúc này mình tự đập đầu ngất đi còn hơn, để tránh lát sau bị Tổng giám đốc của anh ta ngộ sát.

Lúc này, Tư Đồ Không đã tắt nụ cười khẩy, cơn tức giận và sự lạnh lùng trong ánh mắt cũng tan biến, toàn thân anh ta toát lên một vẻ yên bình phẳng lặng.

Nhưng càng như vậy lại càng khiến người khác cảm thấy sợ hãi.

Đây là lần đầu tiên anh ta chứng kiến một Liễu Ảnh mạnh mẽ như vậy, cũng là lần đầu tiên anh ta thấy cô bảo vệ một người khác, để bảo vệ người đó, giọng cô hiếm khi nào nghiêm nghị tới vậy, lời nói ra đanh thép, còn đe dọa người khác nữa.

Anh ta biết đây mới là con người thật của cô, đây mới là dáng vẻ đích thực của cô mà anh ta luôn muốn nhìn thấy.

Cuối cùng, hôm nay anh ta cũng đã được nhìn thấy, nhưng cô làm vậy không phải vì anh ta mà là vì một người đàn ông khác.

Để bảo vệ người đàn ông đó, cô không ngần ngại nói ra những lời ác ý, đe dọa người khác.

Cô ở bên anh ta năm năm, suốt thời gian năm năm, bao ngày bao đêm như thế, nhưng cô chưa từng bảo vệ anh ta lấy một lần.

Sự lạnh lẽo đã biến mất trong ánh mắt Tư Đồ Không, nhưng cả cõi lòng anh ta đang buốt giá.

Lúc này, anh ta không thể không thừa nhận một sự thật, cô ở bên anh ta năm năm hoàn toàn là vì ước định trước đây, trong tâm khảm, cô chỉ nghĩ rằng đó là năm năm bán mình cho anh ta.
 
Chương 3435


CHƯƠNG 3435

Trong năm năm này, cô giống như đang hoàn thành một nhiệm vụ, cô không có bất cứ tình cảm, không có chút quan tâm nào dành cho anh ta, vì thế, đương nhiên cô sẽ không bảo vệ anh ta.

Cô đối xử với anh ta tàn nhẫn tới mức nào chứ!

“Cô có biết người tới đây là ai không? Cô tự ý quyết định thay cho Sếp Bùi như vậy nhất định sẽ khiến anh ấy tức giận.”

Nếu là bình thường, khi nghe Liễu Ảnh đe dọa, nhất định anh ta sẽ sợ bị khiếu nại, nhưng hôm nay, anh ta không sợ gì cả, vì hôm nay, anh ta đến đây theo lệnh của ông chủ.

Bởi vì tức giận mà giọng nói của Quản lý tiền sảnh cũng cao hơn một chút.

Liễu Ảnh liếc mắt nhìn về phía sau, thấy Bùi Dật Duy vẫn đang ngủ trên giường, không bị tỉnh giấc, cô thầm thở phào nhẹ nhõm.

Lúc quay lại nhìn Quản lý sảnh, gương mặt của cô trở nên lạnh lùng hơn trông thấy: “Mời anh ra ngoài.”

Liễu Ảnh muốn đuổi anh ta ra ngoài, cô không muốn Bùi Dật Duy bị tiếng ồn làm cho tỉnh giấc.

Liễu Ảnh tiến thẳng ra ngoài. Quản lý tiền sảnh theo bản năng bước lùi về sau, cô bước ra ngoài phòng nghỉ, định đóng cửa phòng lại.

“Người muốn tìm Sếp Bùi là Tổng giám đốc Tư Đồ, cô chắc chắn muốn từ chối thay cho Sếp Bùi chứ?”

Quản lý tiền sảnh cảm thấy hơi bực bội. Hôm nay anh ta đến đây theo lệnh của ông chủ, hơn nữa, Tổng giám đốc Tư Đồ lại có thân phận lẫy lừng như vậy, anh ta không ngờ mình lại bị từ chối hết lần này đến lần khác.

Liễu Ảnh cứng đờ người, động tác đóng cửa của cô cũng chợt khựng lại, Tổng giám đốc Tư Đồ? Là Tư Đồ Không sao?

Người có họ Tư Đồ rất ít, người được gọi là Tổng giám đốc Tư Đồ thì gần như chỉ có mình Tư Đồ Không.

Tư Đồ Không tới đây sao? Tư Đồ Không muốn gặp Bùi Dật Duy?

Vì sao Tư Đồ Không lại muốn gặp Bùi Dật Duy?

Tư Đồ Không chẳng có quan hệ gì với Bùi Dật Duy cả, thậm chí trước đây hai người còn chưa từng gặp mặt nhau, vì sao tối nay Tư Đồ Không lại muốn gặp Bùi Dật Duy?

“Anh nói là Tư Đồ Không sao? Anh ấy muốn gặp Bùi Dật Duy?”

Lúc này đây, Liễu Ảnh cảm thấy vừa kinh ngạc, vừa bất ngờ.

“Đúng vậy, chính là Tổng giám đốc Tư Đồ. Chắc cô cũng từng nghe nói tới anh ấy rồi đúng không, vậy tôi cũng không nói nhiều nữa. Tổng giám đốc Tư Đồ đang đứng bên ngoài chờ, anh ấy muốn gặp Sếp Bùi.”

Quản lý tiền sảnh nhìn thấy phản ứng của cô, tưởng rằng cuối cùng cô cũng nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề, anh ta thở phào một hơi, xem ra người phụ nữ này cũng không quá ngu ngốc và thiếu hiểu biết.

“Người anh nói thật sự là Tư Đồ Không sao?”

Con ngươi Liễu Ảnh khẽ dao động. Vừa nãy anh ta nói Tư Đồ Không muốn tìm Bùi Dật Duy, cô còn cảm thấy rất bất ngờ, bây giờ người này còn nói, Tư Đồ Không đã đến tận đây tìm Bùi Dật Duy, còn đang ở bên ngoài?

Sao có thể chứ?

Đây hoàn toàn không phải là phong cách cũng như cách thức làm việc của Tư Đồ Không. Phản ứng đầu tiên của Liễu Ảnh là nghĩ rằng, có thể Quản lý tiền sảnh này đã nhầm lẫn rồi.

Đây hoàn toàn không phải là phong cách cũng như cách thức làm việc của Tư Đồ Không. Phản ứng đầu tiên của Liễu Ảnh là nghĩ rằng, có thể Quản lý tiền sảnh này đã nhầm lẫn rồi.
 
Chương 3436


CHƯƠNG 3436

“Đương nhiên là chắc chắn rồi, chính là Tổng giám đốc Tư Đồ. Anh ấy nói rất rõ ràng, đến đây để tìm Sếp Bùi, hơn nữa anh ấy còn đang chờ ở bên ngoài.” Quản lý tiền sảnh không hiểu được suy nghĩ của Liễu Ảnh, chỉ cho rằng là do cô quá kinh ngạc.

Thái độ kinh ngạc của Liễu Ảnh cũng là bình thường thôi, dù sao với thân phận và địa vị của Bùi Dật Duy muốn gặp được Tư Đồ Không là việc rất khó, chứ đừng nói tới việc Tư Đồ Không đi gặp Bùi Dật Duy.

Liễu Ảnh vừa bước ra khỏi phòng nghỉ, sau khi bước ra, cô đang định đóng cửa lại thì bị câu nói của Quản lý tiền sảnh làm cho cả người cứng đờ, lúc này cô quay lưng về bên ngoài, mặt nhìn về phía phòng nghỉ nên không hề nhìn thấy Tư Đồ Không đang đứng ở bên ngoài.

Liễu Ảnh khẽ chau mày, cô cảm thấy chuyện này quá kỳ lạ nhưng Quản lý tiền sảnh đã khẳng định chắc như đinh đóng cột như thế thì chắc là không sai được, nhưng vì sao lại như vậy?

Vì sao Tư Đồ Không lại đích thân tới tìm Bùi Dật Duy?

Chuyện này cô không giải thích được.

Chẳng lẽ là vì cô sao?

Liễu Ảnh vô thức lắc đầu, cô biết Tư Đồ Không không đồng ý việc tối nay cô đến gặp Bùi Dật Duy, nhưng lúc đó anh ta cũng không hề ngăn cản cô.

Trong lòng cô hiểu rất rõ một chuyện, rằng cô chẳng qua chỉ là một người tình bí mật của Tư Đồ Không, tuyệt đối không thể có chuyện Tư Đồ Không lại làm một hành động bốc đồng như vậy vì cô.

Đây là điều mà Tư Đồ Không sẽ không bao giờ làm.

Không, không thể nào.

“Tôi thấy có thể là anh nhầm rồi phải không?” Liễu Ảnh lắc đầu phủ nhận rồi đóng cửa phòng nghỉ lại.

Sau khi đóng cửa phòng nghỉ, cô quay người lại, đúng lúc này Tư Đồ Không cũng bước vào trong. Liễu Ảnh vừa quay người đã nhìn thấy anh ta.

Liễu Ảnh ngẩn người, đôi mắt vô thức trợn tròn, đúng là Tư Đồ Không sao?

Tư Đồ Không lại thật sự tới đây tìm Bùi Dật Duy?

Có lẽ không phải tới tìm Bùi Dật Duy, mà là tới tìm cô.

Dù sao Tư Đồ Không và Bùi Dật Duy cũng không có quan hệ gì với nhau.

Sự kinh ngạc của Liễu Ảnh trong mắt của Tư Đồ Không biến thành nỗi sợ hãi, sợ hãi vì bị anh ta bắt gian tại trận.

Lúc này Lưu Trung Nam còn đang cố gắng đứng dậy, dù sao Tổng giám đốc của anh ta đã đi vào trong rồi, anh ta cũng phải đi vào trong mới phải.

“Tổng giám đốc Tư Đồ.” Quản lý tiền sảnh thấy Tư Đồ Không bước vào thì cũng không ngạc nhiên lắm, dù sao ngay từ đầu Tư Đồ Không cũng nói là tới để tìm Bùi Dật Duy.

“Sếp Bùi mệt rồi, đang nghỉ bên trong phòng, hay là tôi gọi giúp anh thêm lần nữa nhé.” Đương nhiên là Quản lý tiền sảnh muốn lấy lòng Tư Đồ Không.

Nhưng câu nói này của anh ta làm đôi mắt vốn đang bình tĩnh của Tư Đồ Không lại ánh lên những tia nhìn lạnh lẽo.

Từ “mệt” này đúng là dễ gây hiểu lầm, lúc này Tư Đồ Không không muốn nghe nhất những lời như vậy.

Lưu Trung Nam nôn nóng, cả người ướt sũng mồ hôi, gã quản lý này sao nói nhiều thế không biết.

“Cậu ra ngoài đi.” Tư Đồ Không nhìn Quản lý tiền sảnh bằng ánh mắt lạnh đến thấu xương.

“Dạ? À, vâng, vâng.” Quản lý tiền sảnh cũng coi như có mắt nhìn, Tư Đồ Không đã bảo anh ta ra ngoài thì anh ta cũng không dám ở lại lâu.
 
Chương 3437


CHƯƠNG 3437

Lúc này Quản lý tiền sảnh cũng không nghĩ theo hướng khác, anh ta không biết việc Tư Đồ Không tới tìm Bùi Dật Duy chỉ là cái cớ, người phụ nữ đi ra từ phòng nghỉ mới là quan trọng.

Nếu như Quản lý tiền sảnh nghĩ tới việc này, e rằng anh ta sẽ không dám rời đi như vậy đâu.

Nếu xử lý không tốt chuyện này, chắc cả Câu lạc bộ này sẽ bị dỡ bỏ mất.

Nhìn thấy Quản lý tiền sảnh đã rời đi, Lưu Trung Nam cảm thấy mình ở lại đây lúc này cũng không hợp lý, đương nhiên anh ta cũng không dám ở lại nên cũng nhanh chóng đi ra ngoài, chỉ là trước khi đi, Lưu Trung Nam không kìm được còn lén nhìn Liễu Ảnh một lần.

Lúc này Liễu Ảnh đã bình tĩnh lại được rồi, biểu cảm đã khôi phục lại như cũ, chỉ là ánh mắt có vẻ hơi khó hiểu.

Lưu Trung Nam không kìm được mà lắc đầu một cái, xem ra cô Liễu vẫn chưa nhận ra được mức độ nghiêm trọng của vấn đề, cô vẫn chưa biết điều gì đang đợi mình phía sau.

Lúc Lưu Trung Nam ra ngoài, anh ta tận tình đóng cửa lại, dù sao cảnh tượng này bị người khác nhìn thấy cũng không hay ho gì. Anh ta phải cố giữ hình tượng cho Tổng giám đốc của mình, chỉ hy vọng Tổng giám đốc của anh ta bình tĩnh một chút, đừng làm ầm ĩ mọi chuyện quá.

Nhìn thấy Lưu Trung Nam đóng cửa đi ra ngoài, đôi mắt Liễu Ảnh chớp chớp mấy cái, khóe môi cô mấp máy định nói chuyện nhưng nhìn thấy Tư Đồ Không đã nheo mắt lại, Liễu Ảnh lại nuốt hết những lời định nói xuống.

Liễu Ảnh hơi mím môi, ở bên anh ta năm năm, cô đã hiểu quá rõ con người Tư Đồ Không rồi. Liễu Ảnh biết anh ta đang tức giận, hơn nữa còn là cực kỳ tức giận. Dáng vẻ nheo mắt lại kia trông vô cùng nguy hiểm.

“Sao anh lại tới đây?” Liễu Ảnh vẫn không hiểu vì sao Tư Đồ Không lại làm việc này, đây không phải là phong cách của anh ta, hoặc ít nhất không phải là phong cách mà cô biết về Tư Đồ Không.

“Không muốn nhìn thấy tôi?” Lúc này sắc mặt của Tư Đồ Không đã trở lại bình thường. Cơn giận dữ và sự lạnh lùng trong mắt đã dần biến mất, nhìn có vẻ như rất bình tĩnh. Giọng nói hiện giờ của anh ta cũng rất bình tĩnh, không nghe ra được là cảm xúc gì.

Đương nhiên, nếu bỏ qua những đường gân xanh đang gồ lên trên bàn tay anh ta thì có thể rất dễ dàng tin rằng lúc này anh ta đang bình tĩnh.

Lúc Tư Đồ Không nói câu đó, chỉ có mình anh ta biết anh ta đã phải dùng rất nhiều ý chí mới có thể khống chế bản thân không xông tới bóp chết cô.

Vốn dĩ trong lòng Tư Đồ Không đã có sẵn cơn giận, sau khi nghe xong câu đó của Liễu Ảnh, ngọn lửa tức giận trong lồng ngực anh ta gần như trào ra dữ dội, cảm giác như sắp tẩu hỏa nhập ma.

“Chúng ta về rồi nói.” Liễu Ảnh thầm hít vào một hơi, mặc dù lúc này nhìn Tư Đồ Không rất bình tĩnh nhưng cô rất hiểu anh ta, cô biết bây giờ anh ta không hề bình tĩnh chút nào. Tư Đồ Không đang tức giận, cực kỳ tức giận.

Cô ở bên Tư Đồ Không năm năm nhưng chưa từng thấy anh ta tức giận như vậy bao giờ.

Cô sợ Tư Đồ Không thật sự sẽ làm ầm ĩ mọi chuyện lên ở đây. Mặc dù theo phong cách thường ngày của Tư Đồ Không, chuyện đó không chắc sẽ xảy ra nhưng hôm nay rõ ràng là anh ta đang rất khác.

Cho dù thế nào thì gây ầm ĩ ở đây cũng không phải là chuyện tốt.

“Sao? Cô sợ rồi sao? Sợ tôi làm ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của Bùi Dật Duy?” Khóe môi Tư Đồ Không nhếch lên thành một đường hơi cong, động tác nhếch mép này nhìn có vẻ hơi cứng nhắc: “Hay là cô chột dạ?”

Cô vội vàng muốn rời đi như vậy?

Là vì sợ làm ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của Bùi Dật Duy?

Hay là vì bản thân cô đang chột dạ?

Liễu Ảnh cau mày, câu trước của anh ta cô còn có thể hiểu được, nhưng câu sau anh ta nói vậy là có ý gì? Cái gì mà cô chột dạ chứ?
 
Chương 3438


CHƯƠNG 3438

Cô chột dạ cái gì? Cô có gì mà phải chột dạ?

Vì Liễu Ảnh đang mải suy nghĩ câu hỏi này nên cô không lập tức đáp lại.

“Ha…” Tư Đồ Không cười lạnh, nụ cười đó mang theo sự châm chọc không thể rõ ràng hơn được: “Xem ra đúng là cô chột dạ rồi.”

Tư Đồ Không nhìn cô, anh ta càng nhếch khóe môi thêm lên, trông càng có vẻ lạnh lùng, cứng ngắc hơn: “Cô chột dạ cái gì?”

“Rốt cuộc là anh định nói gì?” Liễu Ảnh hơi khó chịu, cô không phải đồ ngốc, cô nghe ra được trong câu nói của Tư Đồ Không có ẩn ý gì đó, cô cũng lờ mờ đoán ra được ý của anh ta là gì.

“Nghe không hiểu sao?” Đôi mắt của Tư Đồ Không lại nheo lại, cảm giác nguy hiểm không ngừng lan ra xung quanh: “Cô nghe không hiểu, hay là cô giả vờ không hiểu. Cô làm thì cũng đã làm rồi, có gì mà không hiểu chứ. Hay là cô dám làm nhưng không dám nhận.”

Tư Đồ Không dừng lại một chút, đến khi nói tiếp, giọng nói của anh ta càng âm trầm và lạnh lùng hơn: “Nói đi, cô đã làm những việc gì có lỗi với tôi rồi?”

“Tư Đồ Không, anh đừng nói linh tinh.” Liễu Ảnh giật mình kinh ngạc, sắc mặt thay đổi rõ ràng. Câu nói của Tư Đồ Không đã quá rõ, đương nhiên là cô đã hiểu ra rồi.

Làm chuyện gì có lỗi với anh ta sao?

Cô và Bùi Dật Duy không hề làm gì cả.

“Tôi nói linh tinh? Là tôi nói linh tinh sao?” Tư Đồ Không cười khinh bỉ: “Chuyện do cô làm ra, cuối cùng lại thành tôi nói linh tinh.”

“Tôi không làm gì cả, tôi không như những gì anh nghĩ đâu…” Khuôn mặt Liễu Ảnh rõ ràng đã tỏ vẻ khó chịu, cô đang tức giận, cô thật sự không ngờ Tư Đồ Không lại hiểu lầm cô như vậy.

Con ngươi Tư Đồ Không thoáng dao động, trái tim anh ta cũng khẽ lỡ mất một nhịp, anh ta vẫn vô thức muốn tin vào những lời Liễu Ảnh nói. Nhưng nghĩ đến chuyện tối nay, nghĩ đến tất cả những chuyện đã xảy ra vào tối nay rồi liên hệ tất cả mọi thứ với nhau, anh ta không thể nào tin tưởng cô được nữa.

“Cô và Bùi Dật Duy ở trong phòng nghỉ hơn ba tiếng đồng hồ với nhau, vậy mà cô nói là cô không làm gì? Chẳng lẽ hai người chỉ ngồi nói chuyện với nhau thôi sao? Liễu Ảnh, cô coi tôi là kẻ ngốc đấy à?” Cũng không thể trách Tư Đồ Không không tin, trong tình huống như vậy, cho dù là ai cũng không thể tin tưởng.

Nếu chỉ có nói chuyện, bàn công việc thì có thể ngồi ở bên ngoài, cần gì phải vào trong phòng nghỉ.

Hơn nữa hai người ở cùng nhau hơn ba tiếng đồng hồ, bảo Tư Đồ Không tin tưởng chuyện này thế nào được đây.

“Vậy là anh nghĩ chúng tôi đã làm những gì?” Trái tim Liễu Ảnh trùng xuống, có chút giá lạnh, cô cảm thấy tủi thân, sao Tư Đồ Không có thể sỉ nhục cô như vậy?

Trong lòng của Tư Đồ Không, cô lại là một người không biết chừng mực như thế sao, ở bên cạnh người đàn ông nào cũng có thể làm ra được chuyện như vậy?

“Không phải ai cũng giống như anh đâu.” Trong lòng Liễu Ảnh tức giận, cô khó chịu nói thêm một câu.

Cô đi theo Tư Đồ Không, trao mình cho anh ta, ban đầu đúng là vì cô bị ép, không còn đường nào khác, cô không muốn nhìn thấy ba mình phải ngồi tù, không muốn nhìn thấy mẹ và em trai bị liên lụy.

Cô cầu cứu Tư Đồ Không, mà anh ta cũng thật sự đã giúp cô, vậy nên cô mới làm những việc đã đồng ý với anh ta.

Cho dù cô vẫn thích Bùi Dật Duy nhưng từ trước đến nay cô và Bùi Dật Duy chưa từng có bất kỳ hành động thân mật nào, chứ đừng nói đến là làm chuyện kia.
 
Chương 3439


CHƯƠNG 3439

Bùi Dật Duy vừa vào phòng nghĩ đã ngủ ngay, là vì cô không yên tâm, cũng bởi vì mải mê suy nghĩ nhiều chuyện nên mới ngồi một mình dưới đất lâu như vậy.

Trong lúc đấy, thậm chí cô và Bùi Dật Duy còn không nói chuyện với nhau.

Còn Tư Đồ Không thì lại cho rằng cô và Bùi Dật Duy đã làm chuyện gì lén lút, khuất tất với nhau.

Nghe thấy cô nói vậy, ánh mắt Tư Đồ Không càng trầm xuống, lạnh lùng, anh ta nhìn cô, khóe môi hơi mấp máy: “Không phải tất cả mọi người đều giống tôi? Vậy nên anh ta cao thượng à.”

Việc làm Tư Đồ Không tức giận nhất là cô cứ bảo vệ cho Bùi Dật Duy, thật ra khi cô vừa giải thích thì anh ta đã bắt đầu hơi tin rồi.

Nhưng giải thích thì giải thích, cần gì phải nâng Bùi Dật Duy lên để hạ thấp anh ta?

Trong lòng cô, Bùi Dật Duy tốt đẹp như vậy, còn anh ta thì xấu xa đến thế sao?

Liễu Ảnh chỉ liếc nhìn Tư Đồ Không một cái chứ không trả lời câu hỏi của anh ta. Chuyện này mà vẫn còn phải hỏi sao? Từ trước tới nay Tư Đồ Không đã chẳng phải kiểu người tốt đẹp gì rồi, chứ đừng nói đến hai từ cao thượng.

“Ánh mắt của cô như thế là thế nào?” Bị Liễu Ảnh nhìn như vậy, trong lòng Tư Đồ Không bừng lửa giận, ánh mắt của cô như vậy là thế nào, cười nhạo anh ta không chút che đậy thế sao?

Tư Đồ Không dùng lực ấn mạnh người cô lên trên cánh cửa phòng nghỉ.

Động tác của anh ta hơi mạnh, hơn nữa còn dùng nhiều sức, âm thanh người cô va vào cánh cửa không hề nhỏ, suýt chút nữa còn đẩy mở cả cánh cửa cô vừa đóng lại vừa nãy.

Liễu Ảnh hơi nhíu mày, Bùi Dật Duy vẫn đang ngủ bên trong, nếu Tư Đồ Không tạo ra quá nhiều tiếng động ở đây, cô sợ sẽ làm Bùi Dật Duy tỉnh giấc.

Từ trước đến nay cô vẫn luôn không muốn để cho Bùi Dật Duy biết mối quan hệ của mình và Tư Đồ Không, thật ra không chỉ có mình Bùi Dật Duy, cô không hy vọng ai trong số những người mà mình quen biết được mối quan hệ của cô và Tư Đồ Không.

Dù sao mối quan hệ của cô và Tư Đồ Không cũng là bí mật, lén lút.

Liễu Ảnh vô thức nhìn cánh cửa phía sau rồi nói hơi nhỏ lại: “Chúng ta về đi.”

Liễu Ảnh cảm thấy cho dù cô và Tư Đồ Không có xảy ra chuyện gì cũng nên để quay về rồi nói, đây không phải là nơi để nói chuyện.

“Sao? Sợ đánh thức Bùi Dật Duy à? Cô cũng xót cho anh ta quá nhỉ.” Tư Đồ Không ép cô xuống, anh ta không những không buông tay ra mà ngược lại còn dùng lực mạnh hơn.

Tư Đồ Không thật sự không muốn nghe thấy bất kỳ thứ gì liên quan đến Bùi Dật Duy được nói ra từ miệng cô nữa.

“Chúng ta về trước đi.” Liễu Ảnh không muốn cãi nhau ở đây với Tư Đồ Không, cô không muốn làm mọi chuyện ầm ĩ, trong tình huống này làm mọi chuyện lớn lên không có lợi cho bất kỳ ai, nhất là anh ta.

Dù sao thân phận của anh ta cũng ở ngay đó, nếu tin xấu lộ ra, nhất định sẽ ảnh hưởng tới lợi ích của công ty.

“Sốt ruột cái gì? Cô thương xót cho anh ta như vậy nhưng hình như anh ta không hề thương xót cho cô nhỉ? Bên ngoài có tiếng động lớn như vậy mà tôi cũng không thấy anh ta ra ngoài, anh ta đang ngủ hay đã chết rồi?” Trong câu nói của Tư Đồ Không toàn bộ đều là sự chế giễu.

“Anh nói linh tinh gì vậy?” Sắc mặt Liễu Ảnh hơi thay đổi, cô nghĩ tới tình cảnh thảm hại trước đây của Bùi Dật Duy, lúc đó trông anh ta gần như sắp chết thật vậy.

“Đau lòng rồi sao?” Tư Đồ Không khẽ nhếch môi lên, nhìn trông như đang cười nhưng đôi mắt của anh ra lại lạnh lùng vô cùng.

“Tôi nói sai sao? Bùi Dật Duy mệt như vậy…” Tư Đồ Không dừng lại, đôi mắt anh ta càng lạnh lẽo hơn: “Cô nói thử xem anh ta đã làm những gì mà mệt như vậy?”
 
Chương 3440


CHƯƠNG 3440

Tư Đồ Không hơi tin vào lời giải thích vừa rồi của Liễu Ảnh chứ không hoàn toàn tin hết, vì dù sao mọi thứ cũng bày hết trước mặt anh ta, anh ta không thể nào không nghi ngờ được.

Nhất là khi bên ngoài có tiếng động lớn như vậy mà Bùi Dật Duy ở bên trong vẫn không hề thức giấc, chuyện này thật sự không thể giải thích được.

Đương nhiên khả năng Bùi Dật Duy trốn tránh không ra ngoài là không cao lắm. Mặc dù Tư Đồ Không không qua lại với Bùi Dật Duy nhưng anh ta cũng hiểu một số chuyện về Bùi Dật Duy. Bùi Dật Duy không phải là một người không có trách nhiệm như vậy. Trong trường hợp này, nếu anh ta đã tỉnh thì nhất định sẽ ra ngoài.

Vậy nên hiện giờ chỉ còn một cách giải thích duy nhất, đó là Bùi Dật Duy vẫn chưa tỉnh. Không biết rốt cuộc anh ta mệt tới đâu mà một tiếng động lớn như vậy cũng không làm anh ta tỉnh được?

Rốt cuộc anh ta đã làm gì mà mệt tới như vậy?

Chuyện này khiến Tư Đồ Không không thể không nghĩ ngợi nhiều.

Liễu Ảnh nghĩ tới chuyện của Bùi Doanh gài Bùi Dật Duy uống thuốc, vậy nên lúc đó cho dù Bùi Dật Duy rất mệt cũng không thể khống chế được bản thân mình, tình cảnh đó sợ rằng đã rút hết toàn bộ sức lực của anh ta rồi.

Vốn dĩ Tư Đồ Không thật sự có hơi tin tưởng những gì Liễu Ảnh nói, vậy nên mặc dù anh ta nói vậy để dò xét nhưng thật ra anh ta cũng không muốn dò ra được những kết quả khác.

Liễu Ảnh ở bên cạnh anh ta năm năm, anh ta biết cô không biết nói dối, cho nên những lời cô nói, anh ta tin tưởng.

Nhưng khi nhìn thấy biểu cảm của Liễu Ảnh, trong lòng anh ta tự nhiên trùng hẳn xuống, phản ứng này của cô rõ ràng là đã có chuyện gì đó xảy ra… Bàn tay của Tư Đồ Không giữ chặt lấy vai của cô, anh ta dùng lực rất mạnh. Đôi mắt của Tư Đồ Không không thể giả vờ bình tĩnh được nữa, cơn lửa tức giận đã bùng lên trong mắt anh ta. Sắc mặt anh ta cũng hoàn toàn thay đổi, anh ta nghiến răng nói: “Ba tiếng đó đã xảy ra những gì? Cô và anh ta ở trong phòng nghỉ làm những gì?”

“Đừng hòng lừa tôi, tôi không phải là kẻ ngốc. Vừa nãy ánh mắt của cô đã trốn tránh, biểu cảm của cô khác thường, còn có cả sự xấu hổ không nói được thành lời nữa, vậy nên, cô đừng có nói với tôi là không xảy ra chuyện gì.”

Bàn tay Tư Đồ Không siết vai Liễu Ảnh không ngừng dùng thêm lực, anh ta biết làm như vậy sẽ làm đau cô nhưng lại không hề thả lỏng, giờ phút này thật sự anh ta đã quá căm hận rồi.

“Tư Đồ Không, rốt cuộc anh muốn một đáp án thế nào, có phải anh muốn nghe thấy tôi nói tôi và anh ta thật sự đã xảy ra gì đó thì anh mới bằng lòng không?” Lúc này Liễu Ảnh có hơi tức giận, nhưng cũng thấy hơi bất lực, cô và Tư Đồ Không đã ở cạnh nhau năm năm nhưng giữa hai người lại không hề có chút lòng tin nào.

Đương nhiên, trong mối quan hệ giữa cô và Tư Đồ Không, hai người cũng không cần lòng tin làm gì.

“Cô và anh ta thật sự đã…” Hơi thở của Tư Đồ Không ngưng trệ, anh ta chỉ cảm thấy trái tim mình không ngừng chìm xuống rồi hình như rơi vào một vực thẳm không đáy.

Anh ta không dám nghĩ tới tình huống đó và cũng không muốn nghĩ tới tình huống đó.

“Tư Đồ Không, hiệp ước giữa chúng ta đã kết thúc rồi, tôi ở bên cạnh ai không liên quan gì đến anh.” Vừa nãy Liễu Ảnh đã giải thích rồi nhưng rõ ràng là anh ta không tin, hiện giờ anh ta còn cho rằng cô và Bùi Dật Duy đã xảy ra chuyện gì đó.

Nếu trong lòng anh ta đã cho là như thế, vậy thì cô có nói gì cũng vô dụng. Cô hiểu Tư Đồ Không là người thế nào, con người anh ta độc đoán, chuyên quyền như vậy nên bây giờ cô có giải thích thế nào cũng đều vô ích.

Cô cũng lười không muốn giải thích, dù sao thời hạn năm năm giữa bọn họ cũng đã kết thúc, cô muốn rời đi nhưng anh ta lại không cho.
 
Chương 3441


CHƯƠNG 3441

Mấy ngày hôm nay cô luôn tìm cách để rời đi, nếu làm như vậy mà cô có thể đi được thì cũng tốt.

Dù sao về sau hai người cũng chẳng còn qua lại gì với nhau, giải thích rõ ràng cũng không có tác dụng gì cả.

“Vậy là, cô và anh ta thật sự ở bên nhau, vừa rồi hai người thật sự đã ngủ với nhau.” Tư Đồ Khôn nghiến răng nghiến lợi mà nói, tiếng nghiến răng của anh ta vang lên rất rõ. Bàn tay đang để ở bả vai của Liễu Ảnh từ từ di chuyển tới cổ cô, rõ ràng là anh ta có ý định muốn bóp chết cô.

“Tôi đã nói rồi, thời hạn năm năm giữa chúng ta đã kết thúc, vậy nên chuyện của tôi không liên quan gì tới anh nữa.” Liễu Ảnh cũng cảm nhận được bàn tay của Tư Đồ Không di chuyển tới cổ mình và cả sát ý lúc này của anh ta.

Thực ra Liễu Ảnh cũng sợ, nhưng cô không muốn khuất phục như vậy. Lúc đầu cô đã giải thích rồi, là chính anh ta không tin, nếu anh ta đã không tin thì cô cũng không giải thích nữa.

Hơn nữa thỏa thuận giữa bọn họ đã đến hạn, cô thật sự muốn hoàn toàn rời khỏi Tư Đồ Không, không còn liên quan gì tới anh ta nữa. Năm năm trước anh ta cũng đã nói rõ với cô, cách giải quyết tốt nhất giữa cô và Tư Đồ Không là tách hẳn hai người ra khỏi nhau.

Cô không hiểu vì sao Tư Đồ Không không cho cô rời đi nữa, theo lý mà nói anh ta không phải là người nói lời không giữ lời, hơn nữa anh ta cũng sắp sửa kết hôn rồi. Mối quan hệ giữa hai người bọn họ kết thúc vừa hay lại không làm lỡ chuyện của anh ta, không phải như vậy rất tốt sao, tốt với anh ta, cũng tốt với cô. Cô chẳng thể hiểu nổi, một chuyện vốn dĩ đang tốt đẹp như vậy tại sao cứ phải làm ầm ĩ lên thế này cơ chứ?

Anh ta cũng sắp sửa kết hôn rồi, mối quan hệ giữa hai người bọn họ kết thúc vừa hay lại không làm lỡ chuyện của anh ta.

Không phải như vậy rất tốt sao, tốt với anh ta, cũng tốt với cô. Cô chẳng thể hiểu nổi, một chuyện vốn dĩ đang tốt đẹp như vậy tại sao cứ phải làm ầm ĩ lên thế này cơ chứ?

“Sao thế? Muốn vội cùng Bùi Dật Duy sánh bước bên nhau à?” Giọng nói của Tư Đồ Không vào lúc này lạnh lẽo tới run người, bàn tay chậm rãi vuốt lên cổ cô: “Trừ khi tôi chết.”

Cô muốn ở bên Bùi Dật Duy, trừ khi anh ta chết rồi không nhìn thấy nữa, nếu không thì tuyệt đối không có chuyện đấy đâu.

Không, cho dù anh ta có chết, anh ta cũng kéo cả cô theo, sẽ không để cô được ở bên Bùi Dật Duy.

Trong từ điển của Tư Đồ Không chưa bao giờ có từ nào là buông tay cả, càng không có cái lý luận chó má rằng đã thích ai thì phải tác thành cho người đó.

Nếu anh ta đã thích, thì nhất định sẽ giữ cô lại bên cạnh mình!

Liễu Ảnh sửng sốt, ngơ ngẩn nhìn anh ta: “Vậy là, thỏa thuận của chúng ta đã tới hạn nhưng anh vẫn không để tôi đi, hóa ra là vì Bùi Dật Duy sao?”

Liễu Ảnh vẫn còn nhớ rõ lần đầu tiên Tư Đồ Không không để cho cô đi là cái lần cô tới bệnh viện thăm Bùi Dật Duy. Lúc đó anh ta biết là cô đi thăm Bùi Dật Duy, hình như cũng biết rằng trong thâm tâm cô vẫn luôn thích Bùi Dật Duy.

Ra là anh ta vì điều này mà không để cho cô đi ư?

Là vì không cam lòng à? Bởi vì cảm thấy cô thích người khác, cô đi thăm người đàn ông khác, động chạm tới lòng tự tôn của anh ta sao?

Với tính cách đó của anh ta thì chuyện này cũng rất có thể đấy.

Dù sao thì từ đầu anh ta đã viết rõ trong thỏa thuận rồi, trong thời gian năm năm, cô không được có bất kì quan hệ gì với bất cứ người đàn ông nào khác, dù là nói chuyện vài câu với người đàn ông khác cũng không được.

Cô vẫn còn nhớ lúc đó anh ta đã nói rằng, nếu như cô vi phạm những điều này, anh ta nhất định sẽ để cho cô nếm hậu quả.

Tính tình anh ta luôn độc đoán như vậy, chuyên quyền như vậy.
 
Chương 3442


CHƯƠNG 3442

Vậy là anh ta đang trừng phạt cô sao? Trừng phạt vì cô đã vi phạm những điều trong thỏa thuận?

Thế nhưng lúc đó cô chỉ tới bệnh viện thăm Bùi Dật Duy mà thôi, không hề làm chuyện gì cả.

Đương nhiên, trong lòng cô biết rất rõ rằng cho dù như vậy thì cũng đã vi phạm tiêu chuẩn của anh ta rồi, cho nên anh ta trừng phạt cô cũng là chuyện bình thường.

Liễu Ảnh vẫn còn nhớ anh ta uy hiếp và trừng phạt cô như thế nào vào cái đêm hôm cô đi thăm Bùi Dật Duy về.

Liễu Ảnh cảm thấy chuyện khiến cô bối rối mấy ngày nay cuối cùng đã có đáp án rồi, hóa ra là như vậy!

Hàng lông mày Tư Đồ Không khẽ cau lại, anh ta không để cô đi là bởi vì không muốn thấy cô rời đi, liên quan quái gì tới Bùi Dật Duy chứ?

Đương nhiên là cũng có chút liên quan tới Bùi Dật Duy, bởi vì anh ta biết rằng trong lòng cô vẫn luôn thích Bùi Dật Duy, Bùi Dật Duy là tình địch lớn nhất của anh ta, anh ta muốn giữ được cô bên cạnh mình thì bắt buộc phải giải quyết Bùi Dật Duy trước.

“Ban nãy tôi đã nói rồi, em muốn ở bên Bùi Dật Duy là chuyện tuyệt đối không thể được, sửa lại lời tôi vừa nói lúc nãy một chút, cho dù tôi có chết, tôi cũng sẽ kéo em theo, không để cho em ở bên Bùi Dật Duy đâu.” Tư Đồ Không không biết Liễu Ảnh đang nghĩ gì trong lòng, không hiểu Liễu Ảnh hỏi như vậy là có ý gì. Anh ta chỉ biết rằng, cô muốn ở bên Bùi Dật Duy, chuyện đó là tuyệt đối tuyệt đối không thể nào thực hiện được.

“Tư Đồ Không, đã năm năm rồi, anh chẳng thay đổi chút nào cả.” Liễu Ảnh nhìn anh ta rồi khẽ thở dài một tiếng, quả nhiên là vậy, quả nhiên là vì nguyên nhân này. Đã năm năm rồi, anh ta thực sự chẳng thay đổi một chút nào cả, vẫn độc đoán như vậy, chuyên quyền như vậy, chưa từng có suy nghĩ sẽ tôn trọng cô.

Đương nhiên rằng với thân phận của anh ta, đúng thật là không có ý muốn tôn trọng cô, dù sao thì khi đó cô cũng chỉ là tình nhân bí mật không có danh phận được anh ta mua về với số tiền lớn mà thôi.

Cô đã hiểu rõ điều này từ lâu, hiểu ngay từ cái ngày bắt đầu đi theo anh ta vào năm năm trước rồi. Nhưng lúc này cô lại cảm thấy trong lòng có chút nặng nề, lồng ngực dấy lên cảm giác đau đớn.

Đã năm năm rồi, đối với anh ta mà nói, cô vẫn chỉ là một món đồ vật.

Con ngươi Tư Đồ Không thoáng dao động, anh ta không hề thay đổi ư? Không, anh ta đã thay đổi rồi, hơn nữa còn thay đổi rất nhiều.

Ban đầu anh ta chỉ muốn giày vò cô, thế nhưng sau này tất cả mọi thứ lại dần dần thay đổi. Thấy cô không vui, anh ta cũng sẽ khó chịu, thấy cô đau khổ, anh ta cũng sẽ cảm thấy đau lòng.

Thời gian năm năm trời đủ để anh ta hiểu ra một điều, anh ta thích cô, thậm chí nên nói rằng anh ta yêu cô. Trong quãng thời gian năm năm này, anh ta đã đem lòng yêu cô trong vô thức.

Đây chính là sự thay đổi, sự thay đổi mà anh ta chưa bao giờ ngờ tới.

Tuy rằng hoàn toàn khác với những gì anh ta mong đợi, nhưng sau một hồi đấu tranh tâm lý, cuối cùng anh ta quyết định chấp nhận.

Chấp nhận rằng anh ta đã đem lòng yêu cô.

Nếu như đã chấp nhận chuyện này rồi, đương nhiên anh ta sẽ không để cô rời đi nữa, cũng sẽ không để cô đi theo anh ta mà chẳng có danh phận gì.

Anh ta sẽ dành cho cô tất cả những thứ cô nên có.

Thế nhưng trước hết cô phải ở lại bên cạnh anh ta mới được.

“Tôi đã hiểu rồi.” Liễu Ảnh khẽ thở dài một hơi, bây giờ cuối cùng cô đã hiểu ra nguyên nhân rồi. Cô cũng biết rằng với tác phong của Tư Đồ Không, nếu như đã muốn trừng phạt vì điều này thì sẽ không dễ dàng buông tha cho cô đâu.

Cho nên, có thể rằng tạm thời cô thực sự không thể rời đi, ít nhất là cô không thể rời đi khi sự trừng phạt của Tư Đồ Không vẫn còn chưa chấm dứt.
 
Chương 3443


CHƯƠNG 3443

Liễu Ảnh cụp mắt xuống, đè nén cảm giác đau đớn trong lòng, buồn bã ư?

Phải, đúng thật là rất buồn bã, có lẽ là vì sự tự do mà cô đã mong đợi năm năm qua đột nhiên chẳng còn hy vọng nữa, cho nên mới cảm thấy buồn bã chăng.

“Em hiểu cái gì?” Trái tim Tư Đồ Không khẽ rung động, nhịp tim cũng đập nhanh hơn, cô ấy hiểu cái gì? Hiểu được tình cảm mà anh ta dành cho cô ư?

“Bao giờ anh mới để tôi đi?” Liễu Ảnh không trả lời câu hỏi của anh ta, cô cảm thấy không cần thiết phải trả lời.

Cô chỉ cần một đáp án thôi, nếu như anh ta đã trừng phạt vì cô vi phạm thỏa thuận, vậy thì anh ta trừng phạt cô cũng phải có thời hạn chứ.

Ánh mắt Tư Đồ Không lập tức trầm xuống, vừa nãy anh ta còn tưởng rằng cô đã hiểu được tình cảm anh ta dành cho cô, không ngờ rằng cô lại nói muốn rời đi, cô muốn rời khỏi anh ta tới như vậy sao?

Rời khỏi anh ta, sau đó ở bên Bùi Dật Duy ư?

Nghĩ cũng đừng có nghĩ.

“Vĩnh viễn cũng đừng hòng.” Tư Đồ Không nghiến răng nghiến lợi, có thể nghe thấy rõ sự hung dữ trong giọng nói của anh ta.

Liễu Ảnh kinh ngạc, đôi mắt trừng tới tròn xoe, nhìn chằm chằm anh ta: “Cho dù anh có trừng phạt tôi, thì cũng phải có thời hạn chứ? Anh không thể nhốt tôi cả đời được đúng không?”

“Có gì mà không thể, cả đời này em cũng đừng hòng rời đi.” Khóe môi Tư Đồ Không cong lên, đúng là anh ta muốn giữ cô lại bên cạnh cả đời, nhưng anh ta rất khó chịu khi nghe cô nói từ “nhốt” này.

“Tư Đồ Không, anh không cảm thấy bản thân anh rất quá đáng sao?” Đôi mắt Liễu Ảnh lại trừng to hơn một chút, đáy mắt hiện lên sự khủng hoảng.

“Quá đáng ư? Tôi cảm thấy như vậy rất tốt.” Tư Đồ Không thực sự không cảm thấy hành động của bản thân quá đáng, nếu như anh ta đã thích thì chắc chắn sẽ giữ bên cạnh mình cả đời, lẽ nào anh ta còn phải nhìn người phụ nữ mà mình thích ở bên kẻ khác sao?

Chuyện đó tuyệt đối không thể được.

Liễu Ảnh hít một hơi thật sâu, nhận ra rằng cô chẳng thể nào nói chuyện cho ra lẽ với anh ta, cô biết thật ra anh ta không thể nào giữ cô bên cạnh mãi được.

Dù sao thì anh ta cũng sắp kết hôn rồi, đến lúc đó vợ anh ta chắc chắn sẽ không để cô yên đâu. Đương nhiên nếu như anh ta thực sự kết hôn, cô chắc chắn cũng sẽ không tiếp tục ở lại bên cạnh anh ta.

Đến lúc đó cho dù anh ta có sử dụng thủ đoạn cứng rắn gì đi chăng nữa, có liều mạng thì cô cũng phải rời đi.

Cô tuyệt đối sẽ không làm kẻ thứ ba đâu, cũng tuyệt đối không làm chuyện phá hoại tình cảm vợ chồng người ta.

Bây giờ vẫn còn đang ở trong Câu lạc bộ, Bùi Dật Duy vẫn còn đang ngủ ở bên trong, Liễu Ảnh cũng không muốn tranh luận với anh ta nữa: “Đi thôi, quay về đi.”

“Buổi tối ngày hôm nay là lần cuối cùng tôi cho phép em gặp mặt Bùi Dật Duy, sau này không được gặp mặt Bùi Dật Duy nữa.”

Tư Đồ Không nhớ tới trước đó bản thân đã đợi ở bên ngoài hơn ba tiếng đồng hồ, anh ta không muốn chịu đựng thêm một lần nào nữa, cho nên cách tốt nhất chính là không để cô gặp mặt Bùi Dật Duy.

Cô vừa mới nói rằng giữa cô và Bùi Dật Duy không có chuyện gì cả, xem như anh ta tin tưởng cô lần này vậy.

Đương nhiên cũng không phải chỉ vì lời cô nói, mà vì trên người cô cũng không có dấu vết bất thường gì, trông dáng vẻ của cô cũng không giống như đã làm chuyện đó.

“Dựa vào cái gì?” Liễu Ảnh hơi bực bội, bình thường cô sẽ không cãi lại anh ta, anh ta nói gì cô cũng nghe theo, để tránh gây ra những phiền phức không đáng có, cô cũng không muốn chống đối anh ta.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom