Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!
Chương 3404


Chương 3404

“Ngày mai anh đi tự thú?” Liễu Ảnh kinh ngạc hít vào một hơi, anh ta đi tự thú, giết người xong thì đi tự thú, như vậy không phải… Nhưng với tình hình hiện giờ hình như tự thú là con đường đúng đắn duy nhất có thể đi.

“Đúng vậy, đi tự thú, tôi giết người tối hôm qua, không, là sáng sớm nay. Tôi đã giải quyết xong những gì cần giải quyết vậy nên ngày mai tôi sẽ đi tự thú.” Bùi Dật Duy đã tính toán xong mọi thứ.

Bùi Dật Duy đã tính toán tất cả mọi chuyện đâu vào đấy rồi. Lúc này đây, anh ta hết sức bình tĩnh, cực kì bình tĩnh, hoàn toàn không thấy có chút xáo động nào!

“Anh có biết anh đi tự thú thì sẽ có kết cục như thế nào không?” Liễu Ảnh cảm thấy cả người mình như đang bay chấp chới, cho tới tận bây giờ cô vẫn không dám tin rằng Bùi Dật Duy lại giết người.

“Tôi biết, tôi cũng đã chuẩn bị hết rồi, lấy một mạng đền một mạng.” Có thể nói Bùi Dật Duy đã tính sẵn đến chuyện lấy một mạng đổi lấy một mạng rồi.

Thấy anh ta thốt lên câu “lấy một mạng đền một mạng” với vẻ mặt bình thản, Liễu Ảnh kinh hãi trong lòng, càng nhiều hơn thế là khó mà chấp nhận nổi, cô sực nhớ ra một vấn đề rất quan trọng: “Anh đã giết ai?”

Bùi Dật Duy hơi sửng sốt, nhưng cũng không che giấu thêm nữa, trầm giọng xuống đáp: “Bùi Doanh.”

Vẻ mặt Bùi Dật Duy vẫn luôn rất thản nhiên, ngay cả khi nói rằng lấy một mạng đổi một mạng cũng vô cùng bình tĩnh, thế nhưng lúc này khi nhắc tới Bùi Doanh, vẻ mặt anh ta lại thay đổi rõ rệt.

Cảm xúc phẫn nộ và căm ghét cùng với ý muốn giết người không hề che đậy hiện rõ rành rành trên gương mặt, như thể anh ta chỉ hận không thể giết chết Bùi Doanh thêm một lần nữa vậy.

“Bùi Doanh?” Lại một lần nữa Liễu Ảnh phải kinh ngạc: “Cô ta không phải là người chị cùng mẹ khác ba với anh mà năm xưa bác trai đưa về đấy sao?”

Liễu Ảnh biết chuyện này, năm đó nhà họ Bùi cùng gia đình cô đều chưa gặp phải biến cố, lúc tới nhà họ Bùi cô từng gặp Bùi Doanh một lần.

Lần đầu tiên gặp mặt, Bùi Doanh chẳng lấy gì làm thân thiện với cô, nhưng cô cũng không quá bận tâm, dù sao thì mục đích cô tới nhà họ Bùi không phải để tìm Bùi Doanh, mà giữa cô với Bùi Doanh cũng chẳng thể nào qua lại quá nhiều được.

“Ha…” Bùi Dật Duy cười khẩy, tuy rằng lúc này anh ta khẽ bật cười nhưng vẫn không thể nào che đậy được cảm xúc phẫn nộ và căm ghét trong ánh mắt: “Ai mà biết được, có khi vốn dĩ còn chẳng phải.”

Theo lời kể của Bùi Doanh trước kia, năm xưa mẹ cô ta đã dẫn cô ta tìm đến rất nhiều gã, nhưng những tên đàn ông đó đều biết tỏng âm mưu của mẹ Bùi Doanh, chẳng một ai trong số bọn họ chịu nhận Bùi Doanh làm con cả.

Cuối cùng ba anh ta lại là người nhận, có lẽ bởi ba anh ta khá dễ lừa, cũng có lẽ Bùi Doanh đúng là con gái của ba anh ta, cho nên ba anh ta mới không nhìn thấy sơ hở.

Nhưng những điều này đã không còn quan trọng nữa rồi, có một vài chuyện nếu đã xảy ra thì không thể nào cứu vãn được nữa.

Bây giờ ngoại trừ ghét cay ghét đắng ra thì anh ta còn thấy ghê tởm, nếu như được lựa chọn thêm một lần nữa, à không, thậm chí có lựa chọn thêm mười lần nữa, anh ta vẫn sẽ giết Bùi Doanh mà không mảy may đắn đo nghĩ ngợi.

“Nghĩa là sao?” Liễu Ảnh sững sờ, nghe Bùi Dật Duy nói như vậy xem chừng vẫn còn có uẩn khúc khác, nhưng cho dù Bùi Doanh không phải con gái của bác Bùi thì cũng đâu đến mức Bùi Dật Duy phải giết Bùi Doanh chứ?

“Vì sao anh lại giết cô ta, cô ta làm sai, anh có thể dùng pháp luật để trừng phạt cô ta mà, vì sao lại phải giết cô ta?” Liễu Ảnh biết Bùi Dật Duy là người ân oán phân minh, hơn nữa cô cũng biết Bùi Dật Duy rất dễ mềm lòng.

Có thể khiến Bùi Dật Duy phải tự tay giết chết Bùi Doanh, đã vậy cho đến tận giờ phút này vẫn không hề tỏ ra hối hận, Liễu Ảnh tin rằng chắc chắn Bùi Doanh đã gây ra tội ác tày trời, chắc chắn Bùi Doanh phải đáng chết lắm.

Tuy nhiên, Bùi Doanh đáng chết thì có thể trừng trị tội ác của cô ta bằng pháp luật, sao Bùi Dật Duy lại phải ra tay giết Bùi Doanh?
 
Chương 3405


Chương 3405

Cho dù chuyện này có nguyên nhân, cho dù Bùi Dật Duy không đền mạng, thì chắc chắn anh ta cũng phải ngồi tù vì đã giết Bùi Doanh.

Bùi Dật Duy ngẩng lên thoáng nhìn Liễu Ảnh, không nói không rằng, trong lòng anh ta hiểu quá rõ, e rằng pháp luật cũng không thể nào xử lý được việc mà Bùi Doanh đã làm với anh ta.

Phải xử lý thế nào? Phải định tội cho Bùi Doanh ra sao?

Nếu như anh ta là phụ nữ, còn Bùi Doanh là đàn ông thì may ra còn có thể khép tội được, thế nhưng anh ta là đàn ông, còn Bùi Doanh là phụ nữ, trong chuyện này, phụ nữ luôn luôn là phái yếu.

Cho dù có đi kiện Bùi Doanh đã chuốc thuốc anh ta, làm ra loại chuyện đó thì cũng phải có người tin đó là sự thật mới được.

Cho dù cảnh sát có tin đi chăng nữa, chỉ sợ họ cũng sẽ coi như nghe một câu chuyện hài hước, sợ là cũng sẽ chẳng lập hồ sơ vụ án.

Anh ta hiểu rất rõ điều này, nhưng với những gì Bùi Doanh đã gây ra với anh ta thì trong suy nghĩ của anh ta, Bùi Doanh đáng chết. Anh ta sẽ không tha cho cô ta, cho nên chỉ có thể tự mình ra tay.

Anh ta không hối hận, không hề hối hận một chút nào cả.

Làm ra loại chuyện như thế thì dù Bùi Doanh có chết mười lần cũng không đủ.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Liễu Ảnh thầm thở hắt ra một hơi, hiện giờ cuối cùng cô cũng đã lấy lại được bình tĩnh: “Anh nói rõ ràng xem rốt cuộc là chuyện gì? Để tiếp theo chúng ta còn dễ bề nghĩ cách đối phó.”

Sự việc đã xảy ra rồi, giờ đã biến thành tình huống tồi tệ nhất, vậy thì điều duy nhất cần phải làm bây giờ là nghĩ cách để cố gắng giành được điểm có lợi cho Bùi Dật Duy.

Nghe những lời Liễu Ảnh nói, sắc mặt Bùi Dật Duy trầm hẳn xuống, sao anh ta có thể kể cho người khác biết chuyện như vậy được.

“Bùi Dật Duy, chuyện đã xảy ra rồi, hơn nữa anh cũng đã quyết định ngày mai sẽ đi tự thú, nếu như anh đã muốn tự thú thì chuyện này sẽ không thể lấp liếm được, không che giấu được gì đâu, cho nên anh còn có cái gì để mà che giấu nữa đây?” Liễu Ảnh dừng lại một lúc, đồng tử hơi dao động: “Anh muốn giấu Tô Khiết sao? Anh cảm thấy chuyện này có thể giấu được Tô Khiết chắc? Cho dù anh không còn liên lạc với Tô Khiết nữa thì Tô Khiết cũng sẽ biết thôi, chưa kể anh còn định chuyển toàn bộ cổ phần công ty và tất cả tài sản của anh cho Tô Khiết nữa.”

Liễu Ảnh biết vì sao anh ta lại muốn giấu diếm. Bùi Dật Duy không phải kiểu người quá bận tâm tới cách nhìn nhận của người khác, điều duy nhất anh ta bận tâm không gì ngoài cách nhìn nhận của Tô Khiết.

Nhưng muốn giấu Tô Khiết chuyện này là điều bất khả thi.

“Biết đâu tôi có thể nghĩ cách giúp anh, nếu như anh cảm thấy không muốn cho Tô Khiết biết, tôi có thể nghĩ cách che đậy giúp.” Liễu Ảnh biết cách làm thế nào để có thể thuyết phục được anh ta.

“Đương nhiên, anh không cần thiết phải giấu tôi, hai chúng ta cũng coi như bạn nối khố, cũng coi như anh em đúng không. Anh nói ra, có lẽ tôi sẽ giúp được phần nào.” Liễu Ảnh vẫn luôn che giấu tình cảm của mình đối với Bùi Dật Duy bấy lâu, chưa bao giờ để lộ, đương nhiên lúc này cô lại càng không bộc lộ ra.

Bùi Dật Duy đang giằng xé trông thấy, anh ta nhìn Liễu Ảnh, ngẫm nghĩ một lát rồi chật vật cất lời: “Cô ta chuốc cho tôi uống thứ thuốc ấy, sau đó…”

“Hả? Thuốc gì?” Liễu Ảnh nhất thời không kịp nghĩ ra, đợi đến lúc nhìn thấy vẻ phẫn nộ và ghê tởm hiện rất rõ trên khuôn mặt bối rối của Bùi Dật Duy, cô mới hiểu ra được.

Liễu Ảnh bàng hoàng, không đời nào cô có thể nghĩ tới tình huống này.

Bùi Doanh chuốc thuốc Bùi Dật Duy, sau đó bọn họ có quan hệ với nhau?

Trời ạ, rốt cuộc là chuyện gì vậy chứ, ả đàn bà Bùi Doanh kia điên rồi sao?

Cho dù thân phận của Bùi Doanh có đáng ngờ, hay thậm chí có thể Bùi Doanh không phải là con gái của bác Bùi đi chăng nữa, nhưng dù gì năm xưa cô ta cũng được bác Bùi đưa về với thân phận là con gái nhà họ Bùi.

Mấy năm qua Bùi Doanh cũng mang thân phận là chị gái của Bùi Dật Duy.

Sao cô ta có thể làm loại chuyện đó với Bùi Dật Duy được chứ.

Đúng là điên thật rồi, đúng là ghê tởm quá đi mất!

Liễu Ảnh nín lặng, bởi lúc này đây, cô thực sự không biết phải nói gì nữa.

An ủi Bùi Dật Duy ư? Dường như ở vào tình huống này, nói bất cứ điều gì cũng không thích hợp!
 
Chương 3406


CHƯƠNG 3406

Bởi lúc này đây, cô thực sự không biết phải nói gì nữa. An ủi Bùi Dật Duy ư? Dường như ở vào tình huống này, nói bất cứ điều gì cũng không thích hợp!

“Cô ta còn làm một vài chuyện tệ hại với Tô Khiết nữa. Năm năm trước, một ngày trước lễ đính hôn của Tô Khiết, cô ta làm tôi ngất đi, sau đó cho người bắt trói Tô Khiết lại, định hại đời Tô Khiết, cũng may lúc đó Tô Khiết đã trốn thoát được.” Dĩ nhiên Bùi Dật Duy thấy được vẻ kinh ngạc của Liễu Ảnh, anh ta hơi bối rối, nhưng nhiều hơn thế là sự phẫn nộ.

Bùi Doanh không chỉ chuốc thuốc và làm chuyện ghê tởm kia với anh ta, cô ta còn muốn hại Tô Khiết, cho nên, anh ta tuyệt đối không thể tha cho Bùi Doanh được.

“Cô ta… Có phải cô ta bị điên rồi không?” Cuối cùng Liễu Ảnh cũng tìm lại được giọng nói của mình, đây cũng là lần đầu tiên cô được mở mang tầm mắt với loại người như Bùi Doanh, đúng là quá đáng sợ.

“Sự việc là như vậy đấy. Ngày mai tôi sẽ đi tự thú, những chuyện khác có thể giấu được Tô Khiết thì em cứ giấu giúp tôi.” Bùi Dật Duy không quan tâm tới cái nhìn của người khác, nhưng anh ta quan tâm tới Tô Khiết, anh ta không muốn để Tô Khiết biết những chuyện bẩn thỉu này.

“Đợi chút đã, nếu như chỉ vì nguyên nhân này mà anh giết cô ta, thì tình hình rất bất lợi với anh đấy.” Liễu Ảnh hít sâu một hơi, ban nãy cô chỉ mải phẫn nộ, bây giờ mới sực nhớ ra một vấn đề rất thực tế.

Chỉ vì Bạch Doanh gây ra chuyện đó với anh ta mà anh ta ra tay giết Bùi Doanh, tình huống này vô cùng bất lợi đối với Bùi Dật Duy.a

“Tôi biết, không sao đâu, ngày mai tôi đi tự thú, cùng lắm thì lấy một mạng đền một mạng, tôi chỉ không muốn để Tô Khiết biết chuyện này thôi, quá bẩn thỉu, tôi không muốn để cô ấy biết.” Bùi Dật Duy thấu hiểu tình hình sự việc này hơn bất cứ ai. Trước đó, khi ra tay giết Bùi Doanh, anh ta đã biết rất rõ rồi, thế nhưng anh ta vẫn giết người.

“Ngay mai anh đi tự thú, chắc chắn cảnh sát sẽ đi điều tra phải không? Bây giờ Bùi Doanh đang ở đâu?”

Liễu Ảnh vẫn luôn biết rằng người mà Bùi Dật Duy quan tâm nhất là Tô Khiết, anh ta coi Tô Khiết còn quan trọng hơn tính mạng của mình, cho nên lúc này nghe thấy anh ta nói như vậy, Liễu Ảnh cũng không lấy làm bất ngờ.

Hiện tại, Liễu Ảnh chỉ bận nghĩ xem nên giải quyết chuyện này ra sao, làm thế nào mới có thể giành được yếu tố có lợi cho Bùi Dật Duy.

Bản thân Bùi Dật Duy hoàn toàn phớt lờ, nhưng cô thực sự không thể trơ mắt nhìn Bùi Dật Duy đi nộp mạng như vậy được.

“Ở trong biệt thự.” Bùi Dật Duy trả lời bâng quơ, nhớ tới mục đích khi Liễu Ảnh hỏi điều này, lại bổ sung thêm một câu: “Em đừng can thiệp vào chuyện này làm gì, em là con gái, chuyện này không thích hợp để con gái con đứa như em nhúng tay vào đâu. Vả lại em cũng không thể bị sự việc này liên lụy được. Tối nay tôi gọi em tới đây chỉ để nhờ em tới lúc đó liên lạc với Tô Khiết giúp tôi, chuyển cổ phần cùng với tài sản của tôi sang danh nghĩa của Tô Khiết cho suôn sẻ.”

Bùi Dật Duy không thể để một cô gái như Liễu Ảnh xử lý một chuyện như thế này được, hơn nữa, cũng không cần thiết phải xử lý. Ngày mai anh ta sẽ đi tự thú, cảnh sát nên xử lý thế nào thì sẽ xử lý như thế đó, anh ta cũng chẳng quan tâm.

Liễu Ảnh đương nhiên hiểu được suy nghĩ của Bùi Dật Duy, cô biết từ trước tới nay, Bùi Dật Duy là người dễ mềm lòng, hơn nữa trước đây, Bùi Dật Duy cũng luôn bảo vệ cô như em gái, tất nhiên anh ta sẽ không muốn để cô phải mạo hiểm.

Anh ta nghĩ cho cô, lo lắng cho Tô Khiết, vậy vì sao anh ta lại không chịu suy nghĩ cho chính mình chứ.

Anh ta thừa biết rằng tình hình hiện tại đang rất bất lợi với bản thân, nhưng anh ta chẳng mảy may bận tâm chút nào. Như vậy là anh ta đã chuẩn bị sẵn tinh thần lấy mạng đền mạng để đi nộp mạng rồi sao?

“Anh có thể nghĩ cho bản thân một chút hay không, anh có thể nghĩ xem nên làm thế nào để cứu vãn cục diện bây giờ, làm thế nào để cứu lấy chính bản thân anh hay không?” Liễu Ảnh cảm thấy sống mũi cay cay, người đàn ông đang đứng trước mặt đây là người cùng cô khôn lớn trưởng thành, là người mà cô vẫn luôn giữ kín trong lòng một tình cảm thầm thương trộm nhớ.
 
Chương 3407


CHƯƠNG 3407

Thế nhưng giờ đây, anh ta lại gặp phải chuyện như vậy, ngày mai ra tự thú, chắc chắn anh ta sẽ phải chịu án phạt, dù sao thì trong mắt người khác, tội lỗi mà Bùi Doanh đã gây ra cũng không đáng phải nhận lấy cái chết.

Chưa biết chừng, cảnh sát còn chẳng quan tâm tới những gì Bùi Doanh đã làm, nếu như đây là việc mà một người đàn ông gây ra cho một người phụ nữ thì nhất định gã đàn ông đó sẽ bị kết tội.

Thế nhưng, nếu ngày mai Bùi Dật Duy đi tự thú, khai rằng một người phụ nữ như Bùi Doanh làm chuyện ấy với anh ta, chưa kể bao năm qua, Bùi Doanh còn sống với thân phận là con gái nhà họ Bùi, chỉ sợ rằng sẽ chẳng có ai tin, chỉ sợ họ sẽ cho rằng Bùi Dật Duy đang ngụy biện.

Bùi Dật Duy hiểu chứ, anh ta biết rất rõ hậu quả khi làm chuyện này, anh ta thừa biết nhưng lại không thấy lo lắng sốt ruột cho chính mình một chút nào.

“Tôi đã chuẩn bị cho chuyện này từ đầu rồi, em không cần phải lo, cũng không cần phải cuống quýt lên làm gì.” Bùi Dật Duy thực sự đã chuẩn bị cho tình huống xấu nhất.

Chuyện là do anh ta làm, anh ta đương nhiên phải gánh chịu hậu quả.

“Anh đã chuẩn bị cái gì, từ đầu đã chuẩn bị để đi nộp mạng, hay là sẵn sàng ngồi tù mọt gông?” Nhìn thấy anh ta như vậy, Liễu Ảnh lại càng sốt ruột hơn.

Bây giờ, Liễu Ảnh đã nắm rõ tình tiết cơ bản trong chuyện này rồi, nên cô mới hiểu được mức độ nghiêm trọng của sự việc.

Mà anh ta thì lại làm ra vẻ thản nhiên, nói rằng ngày mai mình sẽ đi tự thú, chứng tỏ anh ta chẳng màng tới sống chết nữa.

Bùi Dật Duy không nói không rằng, chỉ mỉm cười, anh ta đã tỏ thái độ không thể nào rõ ràng hơn được nữa.

“Không, không được, tôi không thể để anh xảy ra chuyện gì được, tôi không thể để sự việc tiến triển thành ra như thế, tôi phải nghĩ cách, buộc phải nghĩ ra cách.” Lúc này, lòng Liễu Ảnh rối như tơ vò, cho dù không phải cô một mực đem lòng thích Bùi Dật Duy, cho dù chỉ niệm tình hai người họ từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, cô cũng không thể mặc kệ chuyện này được.

Nhưng Liễu Ảnh cũng không biết nên giúp Bùi Dật Duy như thế nào, cô cũng không biết mình có thể làm được gì nữa?

“Tôi gọi điện cho Tô Khiết, nhờ Tô Khiết giúp đỡ, chắc chắn Tô Khiết sẽ có cách, đúng rồi, chắc chắn Tô Khiết sẽ có cách.” Vào lúc này, người duy nhất mà Liễu Ảnh nghĩ được tới chỉ có Tô Khiết mà thôi, dù sao thì hiện tại Tô Khiết cũng đã là cô cả của nhà họ Đường, mà ngay bản thân Tô Khiết cũng rất tài giỏi.

Chắc chắn Tô Khiết sẽ có cách thôi.

Liễu Ảnh lấy điện thoại ra định gọi điện cho Tô Khiết, nhưng Bùi Dật Duy lại giơ tay ngăn cô lại: “Đừng gọi điện cho Tô Khiết, đừng để cho Tô Khiết biết chuyện này.”

Điều mà anh ta không muốn nhất chính là để Tô Khiết nhìn thấy những chuyện bê bối này của anh ta.

“Anh tưởng rằng có thể giấu được cô ấy sao? Ngày mai anh đi tự thú, chắc chắn cô ấy sẽ biết.” Liễu Ảnh hiểu anh ta đang lo lắng điều gì, nhưng anh ta muốn giấu Tô Khiết chuyện này là điều không thể.

“Ngày mai đi tự thú, tôi sẽ bảo luật sư phối hợp, xử lý chuyện này kín kẽ, sẽ không để quá nhiều người biết đâu.” Hiển nhiên là Bùi Dật Duy đã tính sẵn tất cả từ đầu, nếu không vì cần Liễu Ảnh giúp đỡ, tối hôm nay anh ta cũng sẽ không nói ra chân tướng sự việc cho Liễu Ảnh biết.

“Thế nhưng anh chuyển hết tất cả mọi thứ của anh cho Tô Khiết, sớm muộn gì Tô Khiết cũng sẽ biết chuyện này thôi.” Liễu Ảnh âm thầm thở dài, nếu chỉ là một vụ án mạng, anh ta chủ động đi tự thú, có lẽ sẽ không gây tiếng vang quá lớn, nhưng anh ta lại muốn chuyển tất cả mọi thứ của anh ta cho Tô Khiết, vậy thì chắc chắn Tô Khiết sẽ biết chuyện này.

“Việc chuyển nhượng vẫn còn cần thêm ít thời gian, tới lúc đó chuyện này cũng đã xử lý xong xuôi rồi, không còn quan trọng nữa.” Bùi Dật Duy cảm thấy tới lúc đó chuyện đã xử lý ổn thỏa, Tô Khiết cũng sẽ không biết được những chuyện nhơ nhuốc kia.

Bùi Dật Duy cảm thấy tới lúc đó chuyện đã xử lý ổn thỏa, Tô Khiết cũng sẽ không biết được những chuyện nhơ nhuốc kia.
 
Chương 3408


CHƯƠNG 3408

“Anh không giấu được cô ấy đâu, bây giờ cô ấy là cô cả nhà họ Đường rồi, có chuyện gì giấu được cô ấy chứ?” Liễu Ảnh sừng sờ, cô cảm thấy Bùi Dật Duy hơi ngây thơ khi có suy nghĩ như vậy.

“Cô cả nhà họ Đường? Nhà họ Đường nào?” Bùi Dật Duy cũng sững sờ, vẻ mặt vốn thờ ơ đột nhiên biến sắc, rõ ràng là đã có chút kinh ngạc.

“Anh vẫn chưa biết sao? Chính là nhà họ Đường ấy đấy, Đường Vân Thành ấy, chắc anh phải biết rồi chứ?” Lần này đổi tới lượt Liễu Ảnh sửng sốt, lẽ nào tới bây giờ Bùi Dật Duy vẫn không biết chuyện Tô Khiết là cô cả nhà họ Đường sao?

Dù gì chuyện này cũng đã xảy ra một thời gian dài như vậy rồi, hơn nữa trên mạng cũng từng đăng tải một bức ảnh chụp cô cả nhà họ Đường.

Bùi Dật Duy biết dáng vẻ thật sự của Tô Khiết, không đời nào anh ta trông thấy bức ảnh kia mà lại không hay biết được.

“Tôi không biết.” Đồng tử trong mắt Bùi Dật Duy hơi dao động, khoảng thời gian trước anh ta bị Bùi Doanh khống chế trong bệnh viện suốt, ngay đến điện thoại di động cũng không có, không thể lên mạng được, không hề biết tình hình ở bên ngoài, chủ yếu là lúc đó sau khi bị Tô Khiết từ chối, anh ta cũng hơi nản lòng thoái chí, không hề bận tâm tới bất cứ chuyện gì.

Sau này lại bị Bùi Doanh nhốt trong biệt thự, anh ta không hề biết tới việc nhà họ Đường đã tìm thấy cô cả của bọn họ, đương nhiên anh ta cũng không trông thấy bức ảnh duy nhất kia của cô cả nhà họ Đường.

Cho nên, tới tận bây giờ anh ta vẫn không biết gì về chuyện này, nếu không thì anh ta cũng chẳng việc gì phải sốt sắng chuyển toàn bộ mọi thứ mình có cho Tô Khiết như vậy được.

“Dạo gần đây anh ở đâu, làm những gì vậy hả? Lên núi làm người tiền sử à?” Liễu Ảnh thực sự hơi cạn lời, anh ta quan tâm tới chuyện của Tô Khiết như vậy, thế mà đến cả chuyện lớn thế này cũng không biết?

“Tôi bị Bùi Doanh khống chế suốt thời gian qua, không liên lạc được với bên ngoài, cũng không biết tình hình bên ngoài ra sao.” Nhắc tới chuyện này, Bùi Dật Duy hơi lúng túng, nhưng nguyên nhân giết Bùi Doanh anh ta cũng đã kể cho Liễu Ảnh biết thì chuyện này chẳng là gì hết.

Trong thâm tâm, Bùi Dật Duy vẫn luôn coi Liễu Ảnh như em gái, cho nên anh ta cũng không có áp lực gì khi nói những điều này trước mặt Liễu Ảnh cả.

Anh ta cật lực giấu diếm Tô Khiết, nhưng lại chưa bao giờ nghĩ tới việc che giấu những điều này với Liễu Ảnh.

“Bùi Doanh khống chế anh?” Liễu Ảnh thất kinh: “Sao cô ta có thể làm như vậy? Cô ta thực sự điên mất rồi.”

Liễu Ảnh đột nhiên nhớ lại lần trước tới bệnh viện, Bùi Dật Duy ở trong bệnh viện một mình, đến chiếc điện thoại di động cũng không có, khi đó cô còn là người đi mua điện thoại cho Bùi Dật Duy.

Lúc đó cô cảm thấy hơi bất bình thường, nhưng sau đó lại bị Tư Đồ Không giày vò một trận, khi đó Tư Đồ Không còn lấy Bùi Dật Duy ra đe dọa cô, vậy là cô không dám quan tâm tới chuyện của Bùi Dật Duy nữa.

Không ngờ rằng lúc ấy, Bùi Dật Duy lại đang bị Bùi Doanh khống chế.

“Anh có thể mượn di động của bác sĩ để gọi điện cầu cứu mà.” Liễu Ảnh lại cảm thấy câu chuyện hơi vô lý, lúc đó Bùi Dật Duy đang nằm trong viện, chỉ cần Bùi Dật Duy muốn thì có thể có rất nhiều cách.

“Lúc đó ở trong bệnh viện cô ta không khống chế tôi hoàn toàn, tôi có thể liên lạc với người khác, thời điểm ấy, là bản thân tôi không muốn.” Đôi mắt Bùi Dật Duy hơi trầm xuống, lúc đó anh ta bị Tô Khiết từ chối, thật sự nản lòng thoái chí, nghĩ bụng cứ chết đi như vậy cũng tốt.

Năm ấy, ba qua đời, mấy năm nay anh ta mải mê báo thù cho ba, nhưng khi gặp lại cô, anh ta cảm thấy báo thù gì đó không còn quan trọng nữa, anh ta chỉ muốn cô, muốn cô quay trở về bên cạnh anh ta.

Thế nhưng cô lại từ chối anh ta, từ chối thẳng thừng không hề kiêng nể, không còn cách nào xoay chuyển được tình thế, vào lúc đó, trái tim anh ta thực sự đã chết rồi.
 
Chương 3409


CHƯƠNG 3409

Bỗng chốc, anh ta cảm thấy cuộc sống suốt mấy năm nay chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Anh ta cũng không biết thời gian qua, mình đã sống vì điều gì.

Liễu Ảnh nhìn anh ta, nhớ tới tình trạng của anh ta trong bệnh viện mà mình nhìn thấy, lập tức hiểu ra tất cả, cô nhớ lúc đó cô phải nhắc tới chuyện của Tô Khiết mới khiến anh ta muốn sống tiếp.

Liễu Ảnh vẫn luôn biết rằng, anh ta yêu Tô Khiết say đắm, vì Tô Khiết, anh ta có thể không cần bất kỳ thứ gì, thậm chí có thể từ bỏ mạng sống của bản thân.

Thế nhưng bây giờ Tô Khiết đã ở bên cậu ba Nguyễn rồi, anh ta…

Liễu Ảnh nhìn anh ta, lòng không nhịn được xót xa, sao anh ta lại khiến bản thân trở nên như thế này cơ chứ?

“Bây giờ Tô Khiết đã là cô cả nhà họ Đường, vậy thì tôi cũng không cần phải lo lắng nữa.” Thế nhưng hiển nhiên là Bùi Dật Duy không hề bận tâm chút nào tới tình cảnh của anh ta lúc này, anh ta chỉ nghĩ rằng Tô Khiết đã quay về nhà họ Đường, vậy thì sau này sẽ không còn ai dám ức hiếp cô nữa.

Liễu Ảnh ngẩng đầu lên nhìn anh ta, nhưng lại không nói năng gì.

Cô vẫn luôn âm thầm che giấu tình cảm dành cho anh ta bấy lâu nay, chưa bao giờ có ý định để anh ta biết, trước đây sẽ không để anh ta biết, bây giờ cũng không, tới sau này cũng sẽ vậy.

Tình cảm của cô chỉ là chuyện của riêng mình cô, cô sẽ không để tình cảm của mình ảnh hưởng tới bất kì người nào khác.

“Nếu như bây giờ cô ấy đã là cô cả nhà họ Đường thì tôi cũng không cần gấp rút chuyển cổ phần công ty sang cho cô ấy nữa.” Vốn dĩ Bùi Dật Duy còn lo lắng cho tình hình của Tô Khiết nên mới muốn chuyển tất cả mọi thứ của mình sang cho Tô Khiết.

Thế nhưng bây giờ Tô Khiết đã quay về nhà họ Đường rồi, anh ta cảm thấy việc cổ phần không cần phải vội vàng, bởi vì trong lòng anh ta không muốn để cho Tô Khiết biết được chuyện này của Bùi Doanh.

Nếu chuyển cổ phần của anh ta cho Tô Khiết thì chắc chắn tới lúc đó phải báo cho Tô Khiết biết, mà báo cho Tô Khiết biết thì chắc chắn Tô Khiết sẽ biết chuyện của anh ta và Bùi Doanh.

Thế nhưng cứ kéo dài sự việc vài ba tháng, thậm chí là đến nửa năm, tới lúc đó, chuyện của Bùi Doanh cũng đã qua hẳn, khi ấy mới chuyển hết cổ phần của anh ta cho Tô Khiết, chắc có lẽ Tô Khiết sẽ không hỏi han nhiều nữa.

“Tôi hiểu suy nghĩ của anh, nhưng chẳng lẽ anh không hiểu Tô Khiết là người như thế nào ư? Sao cô ấy có thể nhận những thứ này của anh khi không biết rõ ràng được. Cho dù là lúc nào thì cô ấy cũng nhất định phải tra cho rõ ngọn ngành.” Liễu Ảnh thầm thở dài một tiếng khe khẽ, cô hiểu Tô Khiết, cũng biết Bùi Dật Duy còn hiểu rõ Tô Khiết hơn cả cô.

Cho nên, điều mà cô có thể nghĩ ra, không đời nào Bùi Dật Duy lại không lường trước được.

“Lúc đó có khi tôi đã chết rồi, cũng không còn quan trọng nữa.” Khóe môi Bùi Dật Duy hơi nhếch lên, như thể muốn cười, nhưng nhìn nụ cười ấy lại chứa đựng muôn vàn chua xót.

“Nói vớ vẩn gì đấy?” Liễu Ảnh hơi bực, hung hăng trợn mắt nhìn anh ta một cái: “Mấy chuyện mà Bùi Doanh làm kia vốn dĩ đã đáng chết rồi, hơn nữa anh còn đi tự thú, đương nhiên sẽ được xử lý khoan hồng…”

Liễu Ảnh nói rồi thoáng dừng lại một chút, lúc cất tiếng lên lần nữa, rõ ràng giọng nói đã trở nên trầm hơn: “Tôi sẽ giúp anh nghĩ được cách.”

Cô chắc chắn không thể trơ mắt nhìn mà mặc kệ được, nhất định cô sẽ nghĩ ra cách.

Liễu Ảnh biết với chuyện này, chắc chắn Tô Khiết sẽ có nhiều ý tưởng hơn cô, thế nhưng Bùi Dật Duy đã tỏ rõ thái độ không muốn để cho Tô Khiết biết rồi, anh ta không muốn để cho Tô Khiết thấy anh ta thảm hại, cho nên Liễu Ảnh cũng không biết có nên nói chuyện này với Tô Khiết hay không.

“Không, em không cần quan tâm, phía cảnh sát muốn xử thế nào cũng được, đây là những gì tôi đáng phải nhận.” Bùi Dật Duy không muốn Liễu Ảnh dính líu gì tới chuyện vốn đã chẳng lấy gì làm hay ho này.

Tối nay anh ta tìm đến Liễu Ảnh cũng chỉ vì muốn nhờ cô liên hệ với Tô Khiết giúp anh ta khi cần, những chuyện khác, Bùi Dật Duy thật sự không muốn Liễu Ảnh quan tâm nhiều.
 
Chương 3410


CHƯƠNG 3410

“Vậy thì cũng phải nghĩ cách, anh không thể tiêu cực như vậy được. Chuyện này anh không muốn nói cho Tô Khiết thì để tôi nghĩ cách.” Liễu Ảnh hiểu rõ suy nghĩ của Bùi Dật Duy, anh ta không muốn làm liên lụy đến cô.

Liễu Ảnh luôn biết trái tim của Bùi Dật Duy rất mềm yếu.

“Giết người đền mạng, em có thể có cách gì được chứ?” Bùi Dật Duy khẽ lắc đầu: “Lúc trước khi nhà em xảy ra chuyện, tôi lo cho mình còn chưa xong nên không giúp em được việc gì. Về sau tôi biết chuyện bác Liễu được thả, những người kia không chèn ép nhà họ Liễu nữa, nghe nói mẹ và em trai của em đã ra nước ngoài, về sau tôi liên lạc với em mãi mà không được.”

Khi nhà họ Liễu gặp biến cố, ba Bùi Dật Duy mới qua đời không bao lâu, nên lúc đó anh ta thật sự không có cách nào giúp được nhà họ Liễu. Anh ta cũng rất áy náy về chuyện này, có điều về sau lại nghe tin ba của Liễu Ảnh đã được thả ra.

Lúc đó hình như đã có người giúp đỡ nhà họ Liễu, mối quan hệ của anh ta và nhà họ Liễu tương đối thân thiết, nên lúc đó anh ta cũng nghe ngóng được một số chuyện.

Nhưng về sau Liễu Ảnh lại cắt đứt mọi liên lạc, nên anh ta cũng không hay biết về chuyện của cô nữa.

Liễu Ảnh ngẩn người, bàn tay vô thức siết chặt lại. Năm năm qua, cô không chỉ cắt đứt liên lạc với Bùi Dật Duy mà còn cắt đứt liên lạc với tất cả những người mà mình quen biết.

Bởi vì cô không muốn để cho người khác biết chuyện của mình và Tư Đồ Không.

Thực ra Bùi Dật Duy muốn chuyển chủ đề nên mới nói đến những chuyện này, nhưng bất chợt lại khiến tâm trạng của Liễu Ảnh trở nên vô cùng phức tạp.

“Mấy năm nay em sống tốt không, bao năm qua em làm những gì?” Bùi Dật Duy thật sự không biết tình hình của Liễu Ảnh, nên anh ta hỏi như vậy hoàn toàn xuất phát từ sự quan tâm.

Thậm chí Bùi Dật Duy còn nghĩ, hiện giờ Tô Khiết đã trở về nhà họ Đường, trở thành cô cả của nhà họ Đường rồi, anh ta cũng không cần lo lắng chuyện cô bị ức hiếp nữa, vậy nên anh ta mới nghĩ tới việc có thể chuyển một ít tài sản của mình cho Liễu Ảnh.

Thực ra, trước đây Bùi Dật Duy cũng đã có sắp xếp, dù sao Liễu Ảnh và anh ta cũng cùng nhau khôn lớn trưởng thành, anh ta luôn coi Liễu Ảnh như em gái, hơn nữa chuyện này cũng cần sự giúp đỡ của Liễu Ảnh, nên Bùi Dật Duy quyết định để lại cho Liễu Ảnh một ngôi nhà, cùng một chút tiền mặt.

Anh ta nghĩ, nhà họ Liễu gặp phải biến cố lớn như vậy, ắt hẳn cuộc sống của Liễu Ảnh mấy năm nay cũng không dễ dàng gì, ngặt vì mấy năm qua không liên lạc được với nhau, hiện giờ đã liên lạc được rồi thì anh ta sẽ giúp đỡ cô một chút.

Nhưng Bùi Dật Duy rất hiểu tính cách của Liễu Ảnh, nếu đề cập đến chuyện tặng thứ này thứ kia, nhất định Liễu Ảnh sẽ từ chối, vậy nên trước đó, anh ta không hề nhắc tới, đợi khi thủ tục xong xuôi hết, tự khắc Liễu Ảnh sẽ biết.

Đến lúc đó hẳn là anh ta đã ở trong tù rồi.

Hiện giờ biết được Tô Khiết đã trở thành cô cả của nhà họ Đường, lại nghĩ đến tình cảnh của Liễu Ảnh, Bùi Dật Duy thật sự muốn để lại cho Liễu Ảnh nhiều hơn một chút.

Ngày mai trước khi đi tự thú, anh ta sẽ gọi điện thoại cho trợ lý, để trợ lý sắp xếp.

“Cũng ổn.” Liễu Ảnh cụp mắt nhìn xuống, bàn tay càng siết chặt hơn. Năm năm trước, cô đã phải tự bán mình cho Tư Đồ Không để cứu ba, chuyện này bảo cô phải nói ra như thế nào đây.

Thậm chí, Liễu Ảnh còn không kể chuyện này cho Tô Khiết thì làm sao có thể nói cho Bùi Dật Duy biết được.

Bùi Dật Duy thấy Liễu Ảnh không muốn nói nên cũng không tiếp tục hỏi nữa, anh ta chỉ cười nửa thật nửa đùa: “Em cũng không còn nhỏ nữa, đã có bạn trai chưa?”
 
Chương 3411


CHƯƠNG 3411

Bùi Dật Duy nhớ lại tình cảm khi còn niên thiếu, nhớ tới việc nhà họ Liễu xảy ra chuyện lớn như vậy, anh ta thấy hơi không yên tâm về cô gái mà mình vẫn luôn coi như em gái này.

Liễu Ảnh ngẩng phắt lên nhìn Bùi Dật Duy, khóe môi cô mím chặt lại, sau đấy lí nhí nói: “Chưa có.”

Giữa cô với Tư Đồ Không là mối quan hệ mà trong đó, anh ta bỏ tiền ra mua cô về, chắc chắn không thể coi đây là mối quan hệ giữa bạn trai và bạn gái được.

Thực ra Liễu Ảnh vẫn không thể hiểu được vì sao lúc đầu Tư Đồ Không lại muốn cô đi theo anh ta năm năm. Lúc đầu, khi cô tới cầu xin Tư Đồ Không, mặc dù đã hạ quyết tâm, bất kể anh ta đưa ra yêu cầu gì, cô cũng sẽ đồng ý.

Nhưng khi nghe Tư Đồ Không nêu ra yêu cầu này, cô vẫn cảm thấy kinh ngạc.

Cô của năm năm trước không hề đáng giá ngần ấy tiền.

Lúc đó, ngoại trừ thân thể ra, cô gần như không có gì khác để đánh đổi với Tư Đồ Không cả.

Vậy nên cô vẫn mang lòng biết ơn Tư Đồ Không, nếu năm đó không nhờ anh ta ra tay giúp đỡ thì ba của cô nhất định sẽ chết rục trong tù.

Vậy thì cả mẹ và em trai của cô đều có thể sẽ bị liên lụy.

Liễu Ảnh nhớ lại lúc ban đầu, quả thực Tư Đồ Không rất tàn ác, nhưng dần dần về sau con người anh ta cũng thay đổi, không còn xấu xa như trước nữa.

Về sau, rõ ràng Tư Đồ Không đã cư xử với cô nhẹ nhàng hơn rất nhiều, cũng để tâm đến tâm trạng của cô hơn, thậm chí về sau, anh ta còn đồng ý cho cô đi làm.

Nhưng cho dù như vậy cô cũng chỉ là một tình nhân bí mật của anh ta. Và nay, khi đã đến thời hạn, dĩ nhiên đã tới lúc cô cần phải rời đi.

Liễu Ảnh không hiểu vì sao Tư Đồ Không lại không đồng ý cho cô rời khỏi.

Với địa vị và sự giàu có của Tư Đồ Không, anh ta muốn loại phụ nữ như thế nào mà không có, đâu nhất thiết không phải là cô thì không được.

Cô đi theo Tư Đồ Không năm năm, đáng ra anh ta cũng phải chán ngấy cô rồi mới phải, đáng ra anh ta không nên ép cô ở lại như vậy mới phải chứ?

Liễu Ảnh chợt nhớ lại, lần đầu tiên Tư Đồ Không nói sẽ không để cho cô đi, chính là sau lần cô tới bệnh viện thăm Bùi Dật Duy.

Vẻ mặt Liễu Ảnh hơi biến sắc, lúc đó Tư Đồ Không đã nhắc tới Bùi Dật Duy, có nghĩa là rõ ràng Tư Đồ Không cũng biết rõ chuyện đã xảy ra trong buổi tối hôm đó.

Vậy nên, Tư Đồ Không không thả cô đi, phải chăng là bởi cho rằng cô đã phản bội, nên mới cố tình làm vậy để trừng phạt cô?

Liễu Ảnh cảm thấy, với tính cách xấu xa của Tư Đồ Không, chuyện này rất có khả năng xảy ra.

Liễu Ảnh thầm thở ra một hơi, bàn tay nắm đã chặt nay còn chặt hơn. Liễu Ảnh cảm thấy lồng ngực mình hơi bí bách, ngột ngạt, đến mức gần như không thở ra hơi, đến mức làm cô cảm thấy đau thắt.

“Liễu Ảnh, sao vậy?” Bùi Dật Duy gọi cô hai câu, cô vẫn không có phản ứng gì.

“Không sao.” Liễu Ảnh bình tĩnh lại, khuôn mặt cô trắng nhợt, giọng nói lộ rõ vẻ bất an.

“Em mệt rồi đúng không, mọi chuyện cũng đã bàn bạc xong rồi, em về sớm nghỉ ngơi đi.” Vốn dĩ Bùi Dật Duy đã cảm thấy mình đã làm phiền Liễu Ảnh, nên khi thấy cô như vậy, đương nhiên anh ta không dám làm chậm trễ thời gian của Liễu Ảnh thêm nữa.

“Không, tôi không mệt, anh Dật Duy, ngày mai anh thật sự định đi tự thú sao?” Liễu Ảnh bình tĩnh lại, tập trung vào chuyện của Bùi Dật Duy.

Hiện giờ, đây mới là chuyện quan trọng nhất, những chuyện khác không còn quan trọng nữa.
 
Chương 3412


CHƯƠNG 3412

“Đúng, vốn dĩ đã để chậm một ngày rồi, không thể lần lữa thêm được nữa. Những việc gì cần làm tôi đã sắp xếp xong cả rồi, cũng không còn gì phải lo lắng nữa.” Mỗi lần nói tới chuyện này, thái độ của Bùi Dật Duy đều rất bình tĩnh. Có thể thấy, anh ta đã chuẩn bị xong xuôi từ trước rồi.

Liễu Ảnh cũng hiểu Bùi Dật Duy đã giết người, vậy nên tự thú là cách giải quyết tốt nhất, hơn nữa chuyện này cũng không thể để kéo dài quá lâu!

Vậy nên tự thú là cách giải quyết tốt nhất, hơn nữa chuyện này cũng không thể kéo dài quá lâu! Ngộ nhỡ bên phía cảnh sát phát hiện ra chuyện của Bùi Doanh trước sau đấy tới truy bắt Bùi Dật Duy, vậy thì tính chất của việc này sẽ thay đổi hoàn toàn.

Liễu Ảnh không nói gì nữa, hiện giờ cô thật sự không biết nói gì, cô thật sự không mong nhìn thấy Bùi Dật Duy xảy ra chuyện.

Liễu Ảnh cũng hiểu rõ, ngày mai Bùi Dật Duy đi tự thú, cho dù không bị tử hình thì cũng nhất định sẽ phải ngồi tù.

Lòng ích kỷ của Liễu Ảnh chắc chắn không muốn Bùi Dật Duy có bất trắc gì, nhưng cô cũng biết, nếu Bùi Dật Duy không đi tự thú thì mọi chuyện sẽ càng nghiêm trọng hơn. Bùi Doanh đã chết rồi, chuyện này nhất định không thể che giấu được nữa, nhỡ đâu cảnh sát điều tra ra chuyện này, điều tra ra Bùi Dật Duy, vậy thì tính chất của việc này sẽ nghiêm trọng hơn rất nhiều.

Liễu Ảnh biết hiện giờ những việc cô có thể làm là nghĩ cách để giảm nhẹ tội danh cho Bùi Dật Duy, nhưng dù sao đây cũng là một vụ án giết người, có giảm án đến mức tối đa cũng không tránh được phải ngồi tù, vấn đề chỉ là ngồi bao nhiêu năm mà thôi.

Bùi Dật Duy không muốn làm lỡ nhiều thời gian của Liễu Ảnh, vậy là anh ta đứng lên, định đi ra cùng với Liễu Ảnh, nhưng vừa đứng lên thì cơ thể anh ta tự nhiên lảo đảo, rồi ngã nhào xuống đất.

“Dật Duy? Anh không sao chứ?” Liễu Ảnh hốt hoảng, theo bản năng đi tới đỡ lấy anh ta, nhưng do hai người đứng cách nhau một khoảng, Bùi Dật Duy lại ngã xuống quá đột ngột, lúc đó cô còn đang thất thần, nên động tác vẫn hơi chậm.

Tay của cô chỉ giữ được Bùi Dật Duy, chưa kịp giữ vững thì anh ta đã ngã ập ra đất.

“Anh không sao chứ?” Liễu Ảnh chạy tới, ngồi thụp người xuống, thấy sắc mặt của anh ta trắng bệch đến mức hãi hùng: “Tôi gọi điện cho cấp cứu.”

Trên người Bùi Dật Duy vốn dĩ đã có vết thương, hoạt động tối qua hoàn toàn vượt quá sức chịu đựng của anh ta, cả ngày hôm nay lại bận rộn không được nghỉ ngơi phút nào, Bùi Dật Duy vẫn luôn phải cố gồng lên để chịu đựng.

Thực ra lúc đang ngồi anh ta đã cảm thấy cơ thể không thoải mái rồi, cho nên mới muốn nhanh chóng trở về, tránh để cho Liễu Ảnh lo lắng, nhưng không ngờ khi vừa đứng dậy lại thấy mặt mũi tối sầm, rồi ngất lịm đi.

May sao vừa rồi ngã đập đầu xuống, đau điếng, cơn đau lại khiến cho đầu óc của Bùi Dật Duy tỉnh táo lại, nhìn thấy Liễu Ảnh định gọi điện thoại, anh ta lập tức ngăn cản: “Đừng, tôi không sao, chỉ là bị mệt quá thôi, nghỉ ngơi một lát là không sao rồi.”

“Nhưng tôi thấy bộ dạng anh hiện giờ…” Liễu Ảnh nhìn khuôn mặt cắt không còn giọt máu nào của Bùi Dật Duy hiện giờ, cô không thể nào yên tâm được.

“Cơ thể của tôi thế nào tôi hiểu rất rõ, vết thương của tôi đã hồi phục gần khỏi rồi, chỉ là hơi mệt thôi. Em đừng gọi điện thoại, bây giờ tôi không muốn gây thêm chuyện nữa, hơn nữa tôi cũng không muốn để người khác biết tối nay tôi và em đã gặp nhau, nếu không tôi đã không hẹn em ở đây rồi.” Bùi Dật Duy làm việc gì cũng suy nghĩ rất chu đáo, bây giờ anh ta đã là tội phạm giết người, anh ta không muốn để người khác biết Liễu Ảnh tiếp xúc nhiều với anh ta vào lúc này.

Tránh để Liễu Ảnh bị dính líu tới chuyện này.
 
Chương 3413


CHƯƠNG 3413

“Giờ đã sắp mất mạng tới nơi rồi mà anh vẫn còn nghĩ nhiều như vậy…” Liễu Ảnh hơi tức giận, việc gì anh ta cũng lo nghĩ chu đáo cho người khác, vì sao không tự suy nghĩ cho bản thân mình một chút chứ?

“Tôi thật sự không sao mà, thật sự chỉ bị mệt thôi, từ tối hôm qua tới bây giờ tôi vẫn chưa chợp mắt, tôi nghỉ ngơi một chút là được rồi.” Bùi Dật Duy biết Liễu Ảnh lo lắng nên cố gắng rướn khóe môi lên nở một nụ cười để trấn an Liễu Ảnh.

“Tôi thật sự mệt quá rồi, tối nay tôi sẽ ở lại đây nghỉ ngơi, em về trước đi.” Lúc trước, khi cố gồng mình để không ngã xuống, Bùi Dật Duy không cảm thấy gì, nhưng hiện giờ mọi việc đã xử lý xong xuôi, anh ta phát hiện ra mình thậm chí không còn sức lực để đứng lên nữa.

Cũng may ở đây được trang bị đầy đủ tiện nghi, trong phòng riêng có cả phòng nghỉ. Anh ta đặt vội căn phòng riêng này, vốn dĩ cũng không định nghỉ lại, vậy mà căn phòng anh ta đặt vừa hay có cả phòng nghỉ luôn.

“Em về trước đi, tôi không sao.” Hiện giờ Bùi Dật Duy không còn đủ sức để đứng lên nữa, nhưng anh ta vẫn lo lắng cho Liễu Ảnh, bảo Liễu Ảnh về trước.

“Tôi dìu anh vào phòng nghỉ đã.” Liễu Ảnh sắp bị Bùi Dật Duy làm cho tức chết đến nơi rồi. Sau khi ngã xuống, anh ta vẫn nằm bệt dưới đất không đứng lên nổi, vậy mà vẫn luôn miệng nói mình không sao, giục Liễu Ảnh về trước.

Liễu Ảnh thấy Bùi Dật Duy nói năng, hô hấp bình thường, không có vấn đề gì đáng ngại, có lẽ chỉ bị mệt đúng như anh ta nói.

Dù sao tối hôm qua Bùi Doanh cho anh ta uống loại thuốc đó, sau đấy hai người đã xảy ra chuyện ấy.

Chuyện ấy vốn dĩ đã vô cùng hao tốn thể lực rồi, huống hồ gì Bùi Dật Duy còn bị dùng thuốc, loại thuốc đó nhất định có ảnh hưởng tới cơ thể.

Vậy nên chắc Bùi Dật Duy kiệt sức vì mệt quá đây mà?

Hiện giờ Bùi Dật Duy còn chẳng đủ sức để đứng lên, anh ta cũng biết Liễu Ảnh nhất định không để mặc anh ta ngã bò ra đất như vậy rồi một mình rời khỏi.

Vậy nên Bùi Dật Duy không từ chối nữa, để cho Liễu Ảnh đỡ anh ta dậy.

Lúc này Bùi Dật Duy không có một chút sức lực nào, Liễu Ảnh phải dìu một người cao 1m85 như Bùi Dật Duy thật sự rất vất vả, đã vậy Liễu Ảnh còn sợ làm thương tổn tới anh ta nữa.

Vậy là, để đưa được Bùi Dật Duy vào trong phòng nghỉ, Liễu Ảnh đã phải mất mười mấy phút đồng hồ.

Dìu được Bùi Dật Duy vào trong phòng thì bản thân Liễu Ảnh cũng mệt bở hơi tai. Còn Bùi Dật Duy mặc dù là người được dìu nhưng cũng mệt rã rời.

Bùi Dật Duy không thể chống chọi được nữa rồi. Sau khi được Liễu Ảnh dìu lên giường, anh ta nhắm mắt lại, nói với Liễu Ảnh vài câu rồi ngủ thiếp đi.

Anh ta thật sự đã quá mệt, đương nhiên cũng là vì Bùi Doanh cho anh ta uống quá nhiều thuốc, để lại một số di chứng nên đến khi sắp xếp xong xuôi mọi việc thì anh ta cũng không thể chống đỡ được nữa.

Liễu Ảnh thấy Bùi Dật Duy đã ngủ, kiểm tra thử hơi thở và nhiệt độ cơ thể anh ta, thấy đều không có vấn đề gì.

Cuối cùng Liễu Ảnh thở dài một hơi.

Tình hình của Bùi Dật Duy thật sự khiến Liễu Ảnh không thể yên tâm được. Nếu ban nãy Bùi Dật Duy không kiên quyết, cô thật sự muốn đưa anh ta vào bệnh viện.

Vừa nãy Bùi Dật Duy nói là do mình quá mệt, cô cũng tin, nhưng mệt đến cái mức không còn chút sức lực nào để đứng dậy bước đi thì tình hình nhất định rất nghiêm trọng.

Liễu Ảnh thật sự rất lo lắng Bùi Dật Duy sẽ xảy ra chuyện gì đấy ngoài ý muốn.

Nhưng trong hoàn cảnh hiện tại, nhờ người khác chăm sóc anh ta rõ ràng là không thích hợp. Dù sao Bùi Dật Duy cũng đã giết Bùi Doanh, hơn nữa, anh ta đã dự định ngày mai sẽ đi tự thú. Bùi Dật Duy rõ ràng không muốn người khác biết được chuyện này, đến cả trợ lý và thư ký của anh ta chắc chắn cũng không biết chuyện.
 
Chương 3414


CHƯƠNG 3414

Vậy nên Liễu Ảnh không biết có thể nhờ được ai tới chăm sóc cho Bùi Dật Duy nữa, vì rõ ràng là ai cũng không phải lựa chọn phù hợp.

Liễu Ảnh nhìn Bùi Dật Duy đang ngủ say rồi khẽ thở dài, cô thật sự không hiểu vì sao mọi chuyện lại thành ra như vậy, tại sao anh ta lại tự hành hạ mình đến mức này chứ?

Liễu Ảnh cùng lớn lên với Bùi Dật Duy từ nhỏ, cô cũng không biết mình bắt đầu thích Bùi Dật Duy từ khi nào.

Lúc còn nhỏ, Bùi Dật Duy bảo vệ cô như một người em gái, có thể chính vì cảm giác an toàn đó nên cô mới rung động.

Nhưng Liễu Ảnh cũng biết Bùi Dật Duy luôn coi mình là em gái, vậy nên luôn cất giấu tình cảm của mình ở đáy lòng.

Lúc trước Liễu Ảnh từng nghĩ tới việc đến khi trưởng thành, có thể Bùi Dật Duy sẽ thích cô, hoặc hai người sẽ ở bên nhau vì mối quan hệ giữa hai gia đình.

Chỉ là không ngờ về sau cả hai gia đình cùng xảy ra chuyện, Liễu Ảnh đi theo Tư Đồ Không, còn Bùi Dật Duy cũng tìm được người mà mình yêu hết lòng, hơn nữa người mà Bùi Dật Duy yêu lại là người bạn thân duy nhất của cô.

Khi Liễu Ảnh biết được chuyện này, từ tận đáy lòng cô chúc phúc cho hai người bọn họ. Cô hi vọng anh ta có thể hạnh phúc, lại càng mong Tô Khiết hạnh phúc hơn vì lúc đó cô cảm thấy Bùi Dật Duy ở bên cạnh Tô Khiết mới là tốt nhất.

Nhưng rồi không ngờ hai người họ lại không thể đến được với nhau.

Vừa rồi cô nghe ý của Bùi Dật Duy, có lẽ là Bùi Doanh giữa chừng đã làm việc gì đó, nên cuối cùng mới khiến cho Bùi Dật Duy và Tô Khiết chia tay nhau.

Vậy là Bùi Doanh đã hại Bùi Dật Duy.

Hơn nữa chuyện mà Bùi Doanh đã làm với Bùi Dật Duy đúng là đáng chết.

Nhưng cho dù Bùi Doanh có đáng chết đến thế nào, thì Bùi Dật Duy cũng không thể cực đoan đến mức giết cô ta luôn được.

Bây giờ anh ta nên làm gì đây?

Nên làm gì bây giờ?

Cô phải làm thế nào? Làm thế nào thì mới có thể giúp được anh ta?

Liễu Ảnh vừa dìu được Bùi Dật Duy lên giường, bởi vì mệt quá nên lúc này cô vẫn đang ngồi trên tấm thảm dưới đất, cô ngước đôi mắt long lanh nước lên nhìn Bùi Dật Duy, tại sao cuộc đời của bọn họ lại gặp nhiều chuyện đau khổ đến vậy cơ chứ?

Từ trước đến giờ, cô luôn cảm thấy mình đã khổ sở lắm rồi, nhưng giờ đây nhìn lại mới thấy anh ta còn khổ sở hơn cô.

Liễu Ảnh biết, nếu chỉ dựa vào sức lực của một mình cô thì nhất định không thể giúp được Bùi Dật Duy.

Nếu cô muốn giúp Bùi Dật Duy vậy chỉ còn có hai cách. Cách đầu tiên là đi tìm Tô Khiết, nhưng Bùi Dật Duy không muốn Tô Khiết biết được chuyện này. Liễu Ảnh mím chặt khóe môi, cô hiểu rõ suy nghĩ của Bùi Dật Duy, anh ta không muốn để Tô Khiết nhìn thấy mình thảm hại và bất lực đến thế.

Anh ta muốn để lại ấn tượng tốt nhất về mình trong lòng của Tô Khiết, bởi vì yêu quá sâu đậm nên anh ta mới để tâm như vậy.

Liễu Ảnh hiểu rõ, cô đều hiểu rất rõ tất cả.

Còn cách thứ hai mà lúc này Liễu Ảnh có thể nghĩ tới được chính là nhờ Tư Đồ Không giúp đỡ, nhưng cô không muốn nhờ anh ta giúp, cô không muốn mình và Tư Đồ Không dây dưa với nhau thêm nữa, thật sự không muốn.
 
Chương 3415


 

CHƯƠNG 3415

Một thỏa thuận mua bán như vậy thật sự gây ra quá nhiều tổn thương, hơn nữa, nếu cô thực sự nhờ Tư Đồ Không giúp Bùi Dật Duy, vậy thì e rằng cuộc sống sau này của cô sẽ càng khó khăn hơn.

Mà cô cũng biết Tư Đồ Không sẽ không giúp Bùi Dật Duy, nếu như Tư Đồ Không biết được chuyện này mà không làm gì phá hoại thêm đã tốt lắm rồi, còn mong anh ta cứu Bùi Dật Duy thì đúng là cô đã suy nghĩ quá “màu hồng” rồi.

“Bây giờ tôi phải làm thế nào? Làm thế nào thì mới giúp được anh đây?” Liễu Ảnh nhìn về phía Bùi Dật Duy, giọng nói cô khàn khàn, lúc này đây cô mới phát hiện ra bản thân mình không làm được gì cả.

Thực ra với địa vị và tài sản hiện giờ của Bùi Dật Duy, nếu anh ta muốn dẹp yên chuyện này cũng không phải là không thể.

Nhưng hiển nhiên là anh ta chưa từng nghĩ sẽ làm như vậy. Mặc dù con người anh ta làm việc có đôi lúc cố chấp, nhưng chắc chắn anh ta là một người phân biệt phải trái, việc mà anh ta làm, anh ta đều có thể chịu được trách nhiệm, Hiện giờ Bùi Dật Duy mang hết tất cả mọi thứ của mình có cho Tô Khiết, càng chứng tỏ anh ta chưa bao giờ định dùng địa vị và sự giàu có của mình để thoát tội.

Liễu Ảnh thực sự không nghĩ ra được một cách nào, cô cũng thực sự lo lắng cho Bùi Dật Duy, vậy là cứ ngồi mãi ở trên thảm không đứng dậy, cũng không rời đi.

Cô cứ ngồi ngẩn ra như vậy mà ngơ ngác nhìn, lúc đầu cô còn nhìn về phía Bùi Dật Duy, nhưng rồi dần dần cô cũng không biết mình đang nhìn cái gì nữa.

Lúc đầu cô còn suy nghĩ về chuyện của Bùi Dật Duy, nhưng càng về sau cô lại càng nghĩ nhiều chuyện, thậm chí cô còn nghĩ cả về Tư Đồ Không, sau đó hầu như là cô chỉ nghĩ về chuyện của mình với Tư Đồ Không.

Cô không biết tình trạng giữa cô và Tư Đồ Không rốt cuộc là thế nào, cũng không biết về sau cô và Tư Đồ Không sẽ ra sao?

Trước đây cô chưa từng suy nghĩ đến chuyện này, cô luôn cho rằng sau khi thời hạn năm năm kết thúc, hai người bọn họ sẽ rời khỏi nhau, cô chưa từng nghĩ đến việc Tư Đồ Không sẽ không để cho cô rời đi.

Cho đến hiện giờ, cô cũng không hiểu vì sao Tư Đồ Không lại không để cho cô ra đi?

Vì sao anh ta lại làm như vậy?

Cô thật sự không nghĩ ra nổi.

Liễu Ảnh nghĩ lại chuyện xảy ra mấy ngày hôm nay, cho dù cô có làm gì thì Tư Đồ Không cũng không tức giận, thậm chí anh ta còn không chút khó chịu mà chiều theo ý cô, trông có vẻ như tâm trạng của anh ta đang rất tốt.

Hôm nay, cô tới công ty của Tư Đồ Không làm loạn, tự xưng mình là bạn gái của anh ta, nhưng anh ta cũng không tức giận, giống như cô thực sự là bạn gái của Tư Đồ Không vậy.

Nhưng cô hiểu rõ mối quan hệ giữa hai người là gì, cô cũng thừa hiểu với thân phận và địa vị của Tư Đồ Không, anh ta nhất định sẽ không cưới cô làm vợ.

Cô cũng biết bà Tư Đồ đã lựa chọn được người vợ cho Tư Đồ Không, có lẽ anh ta cũng sắp kết hôn rồi, thiên kim tiểu thư mà bà Tư Đồ lựa chọn mới là người vợ mà anh ta sẽ lấy.

Bây giờ cô rời đi, anh ta đi lấy vợ của anh ta, như vậy không phải là một chuyện rất tốt sao?

Vì sao anh ta không để cho cô ra đi?

Anh ta làm như vậy không phải là tự gây phiền phức cho mình sao?

Anh ta không sợ nếu cô vẫn tiếp tục làm ầm ĩ lên như vậy sẽ thật sự làm ảnh hưởng đến việc kết hôn của anh ta sao?

Liễu Ảnh nghĩ rất nhiều nhưng cuối cùng vẫn nghĩ không thông, cô cứ ngồi bất động như vậy trên tấm thảm gần hai tiếng đồng hồ, hoàn toàn quên đi thời gian.

Lúc này, Bùi Dật Duy đang nằm trên giường ngủ rất sâu, anh ta không hề cử động nhưng nhịp thở vẫn rất ổn định.
 
Chương 3416


CHƯƠNG 3416

Cùng lúc đó, người bên ngoài Câu lạc bộ Tinh Vân đã chờ hơn hai tiếng đồng hồ rồi, thời gian hai tiếng đồng hồ thật sự có thể xảy ra rất nhiều chuyện, nhất là vào buổi tối ở một nơi như vậy.

Người bên ngoài chờ hơn hai tiếng đồng hồ vẫn không thấy Liễu Ảnh và Bùi Dật Duy ra ngoài, anh ta suy nghĩ một lúc, rồi quyết định gọi điện cho Tư Đồ Không.

Điện thoại đổ chuông mấy lần, Tư Đồ Không mới nhấc máy.

“Tổng giám đốc, hai người đó vẫn chưa ra ngoài, có cần chúng tôi vào trong tìm thử không ạ?” Giọng của người này khi nói chuyện rõ ràng mang theo một chút e dè, chuyện buổi tối hôm nay đúng là không phải chuyện tốt gì.

Thực ra lúc này Tư Đồ Không cũng đang ở bên ngoài Câu lạc bộ Tinh Vân. Anh ta lái xe thẳng từ chỗ những gian hàng kia đến đây, đã đứng đợi ở bên kia một lúc rồi nhưng cuối cùng không chờ được nữa, vậy là lái xe thẳng qua đây luôn.

Anh ta mất gần tiếng đồng hồ đi tới Câu lạc bộ Tinh Vân, rồi lại đợi ở bên ngoài gần một tiếng đồng hồ nữa, trong khoảng một tiếng này, anh ta vẫn chăm chăm nhìn về phía cửa của Câu lạc bộ Tinh Vân.

Anh ta hy vọng ngay một giây tiếp theo sẽ nhìn thấy Liễu Ảnh ra ngoài, nhưng không hề, cô vẫn chưa hề đi ra.

Anh ta biết cô có hẹn với Bùi Dật Duy, nhưng anh ta vẫn tự nhủ với mình phải tin tưởng cô, có lẽ cô hẹn Bùi Dật Duy vì thực sự có chuyện cần nói.

Nhưng hai tiếng đồng hồ đã trôi qua rồi, có chuyện gì mà hai tiếng đồng hồ vẫn chưa nói xong?

Bình thường anh ta bàn chuyện hợp tác cũng không cần nhiều thời gian như thế.

Rốt cuộc hai người bọn họ có bao nhiêu lời muốn nói với nhau mà suốt hai tiếng đồng hồ vẫn chưa nói hết?

Bình thường ở trước mặt anh ta, cô nói rất ít, nếu như anh ta không chủ động hỏi thì cô cũng không bao giờ nói, chứ đừng nói là chủ động nói chuyện với anh ta.

Sao với Bùi Dật Duy thì cô lại có nhiều chuyện để nói như vậy? Có gì hay mà nói chứ?

Ngón tay của Tư Đồ Không kẹp một điếu thuốc, anh ta khẽ dùng lực, điếu thuốc ở ngón tay nát vụn thành từng vụn nhỏ, rơi lả tả xuống chỗ ghế lái, đã vụn đến mức không thể vụn hơn được nữa, nhìn trông có hơi đáng sợ…

Anh ta khẽ dùng lực, điếu thuốc ở ngón tay nát vụn thành từng vụn nhỏ, rơi lả tả xuống chỗ ghế lái, đã vụn đến mức không thể vụn hơn được nữa, nhìn trông có hơi đáng sợ… Tư Đồ Không nghe giọng nói từ trong điện thoại truyền tới, nghe chuyện mà không cần người khác báo cáo anh ta cũng đã sớm biết được ấy, anh ta im lặng, im lặng rất lâu.

Trong lòng người bên kia đầu dây lúc gọi cuộc điện thoại này đã cảm thấy hơi lo lắng, dù sao anh ta cũng biết người phụ nữ bên trong kia là bạn gái của Tư Đồ Không, hơn nữa cũng đã ở bên cạnh Tư Đồ Không năm năm rồi.

Người phụ nữ của Tư Đồ Không lại hẹn hò với một người đàn ông khác ở Câu lạc bộ Tinh Vân, hơn nữa đã hơn hai tiếng đồng hồ rồi mà vẫn còn chưa ra ngoài, đổi lại là người đàn ông khác cũng chẳng thể nào nhẫn nhịn được, huống hồ là Tư Đồ Không?

Thật ra anh ta cũng cảm thấy lâu quá rồi nên mới hỏi Tư Đồ Không xem có cần vào trong kiểm tra chút không, dẫu sao cứ tiếp tục đợi như thế này, thời gian càng lâu thì tình hình nhất định sẽ càng tồi tệ hơn.

Nếu cả đêm nay cô Liễu không ra ngoài, anh ta cảm thấy tới ngày mai mình sẽ bị Tư Đồ Không chặt xác ra luôn mất.

Tư Đồ Không khẽ thở ra một hơi, bàn tay cầm điện thoại không ngừng siết chặt lại, đôi mắt anh ta lúc này vô cùng lạnh lùng đáng sợ: “Chờ thêm một lát nữa.”

Mặc dù với người khác chuyện muốn vào Câu lạc bộ Tinh Vân điều tra là rất khó khăn, nhưng nếu Tư Đồ Không muốn thì thực ra chuyện này cũng rất đơn giản, nhưng rồi cuối cùng anh ta cũng vẫn nhịn được.
 
Chương 3417


CHƯƠNG 3417

Anh ta cảm thấy mình nên tin tưởng cô, tin tưởng hai người bọn họ ở trong đó chỉ đang nói chuyện với nhau. Và nếu chỉ là nói chuyện thì nhất định sẽ có lúc nói xong, có lẽ bây giờ bọn họ cũng sắp nói xong rồi, có lẽ cô sẽ ra ngoài nhanh thôi.

Vậy nên, anh ta vẫn muốn đợi thêm một lát nữa.

Người bên kia nghe thấy Tư Đồ Không nói như vậy cũng hơi ngẩn người ra một chút, hiển nhiên là anh ta không ngờ Tư Đồ Không sẽ nói những câu như “chờ thêm một lát nữa”.

Anh ta còn tưởng rằng Tư Đồ Không sẽ bảo anh ta xông thẳng vào luôn chứ.

Nhưng rồi không ngờ Tổng giám đốc Tư Đồ lại bảo anh ta đợi thêm chút nữa, vậy thì anh ta cũng không vội, đợi thêm một chút nữa vậy, có lẽ cô Liễu cũng sắp ra ngoài rồi.

Anh ta thật sự hi vọng cô Liễu nhanh chóng đi ra.

Cúp điện thoại xong, Tư Đồ Không ngồi trên xe, hai mắt vẫn nhìn đăm đăm về phía cửa Câu lạc bộ Tinh Vân. Vừa nãy anh ta bảo người của mình đợi thêm một chút nữa, nhưng không ai biết được, anh ta phải thế nào mới nói ra được câu nói ấy.

Hiện giờ trái tim anh khó chịu như bị mèo cào vậy.

Tư Đồ Không lại châm một điếu thuốc, lần này anh ta không bóp cho nó nát vụn nữa mà châm lửa cho nó cháy. Cô cũng đâu có ở đây đâu, anh ta cần gì phải e dè nữa chứ.

Lúc này cô còn đang ở trong Câu lạc bộ Tinh Vân với Bùi Dật Duy kia kìa.

Chỉ cần nghĩ đến việc hai người họ ở riêng trong đó với nhau là Tư Đồ Không đã muốn lao thẳng vào trong giết người rồi.

Nhưng cuối cùng anh ta vẫn nhẫn nhịn được.

Trước đây, Tư Đồ Không không cần phải lo lắng, bởi vì anh ta biết cho dù có chuyện gì xảy ra, kể cả anh ta không lên tiếng thì Liễu Ảnh cũng sẽ ngoan ngoãn theo anh ta về.

Nhưng bây giờ thì không giống như vậy nữa, thời hạn năm năm của hai người đã đến rồi, cô vẫn một mực muốn bỏ đi như vậy, cô không thể nào vẫn giống như trước đây cho dù có xảy ra chuyện gì cũng ngoan ngoãn theo anh ta về nữa.

Anh ta biết, hiện giờ nếu như thật sự xảy ra chút chuyện, có lẽ Liễu Ảnh sẽ bỏ đi ngay lập tức.

Sau đó thì sao, chẳng lẽ anh ta lại dùng những thủ đoạn cưỡng ép để buộc cô quay lại sao?

Chuyện như vậy, năm năm trước anh ta đã làm một lần rồi, lúc đó anh ta không quan tâm gì cả, hơn nữa lúc đó là anh ta cố ý làm như thế, nhưng hiện giờ không thể làm như vậy được nữa.

Hơn nữa, có một số chuyện của năm năm trước, anh ta không thể để cho cô biết.

Nếu như cô biết được chút chuyện của năm năm trước, giữa cô và anh ta e rằng sẽ… Tư Đồ Không rít một hơi thuốc thật mạnh, sau đấy chợt sặc khói ho lên.

Bàn tay anh ta vô thức siết chặt lại, không thể để cô biết được, thật sự không thể để cô biết.

Nếu như biết trước sẽ có một ngày như thế này, năm năm trước, anh ta nhất định sẽ không làm như thế.

Tư Đồ Không từ từ nhắm mắt lại, điếu thuốc trong tay vẫn đang cháy nhưng anh ta đã không còn hút tiếp nữa. Mãi cho đến khi điếu thuốc cháy hết làm bỏng tay thì anh ta mới mở mắt ra, vậy nhưng Tư Đồ Không vẫn không vứt điếu thuốc ấy đi mà cứ để cho nó cháy giữa kẽ ngón tay mình.

Có lẽ lúc này anh ta định dùng cơn đau này để nhắc nhở bản thân mình.

Tư Đồ Không nhìn đồng hồ, đã mười mấy phút nữa trôi qua nhưng cô vẫn chưa ra, lúc này anh ta cảm thấy thời gian trôi đi vô cùng chậm.

Nhưng cho dù có chậm đến đâu đi chăng nữa thì bây giờ anh ta cũng phải chịu đựng.

Sau khi mở mắt ra, Tư Đồ Không lại nhìn về phía cánh cửa của Câu lạc bộ Tinh Vân, thỉnh thoảng vẫn có người đi ra đi vào từ đó, nhưng tất cả đều không phải là cô, hơn nữa Bùi Dật Duy cũng chưa hề ra ngoài.
 
Chương 3418


CHƯƠNG 3418

Vậy là, cô và Bùi Dật Duy vẫn luôn ở bên trong đó.

Tư Đồ Không gồng mình ngồi trên ghế lái, châm một điếu thuốc, khói thuốc mù mịt trong xe, cảm giác hơi ngạt thở nhưng anh ta lại không hề cảm thấy gì cả.

Thời gian từng chút trôi đi, Tư Đồ Không vẫn ngồi im bất động trên ghế như vậy, mắt anh ta vẫn luôn nhìn về phía cửa Câu lạc bộ Tinh Vân, không chớp lấy một cái.

Lại thêm nửa tiếng nữa trôi qua.

Vậy nhưng, người mà anh ta muốn đợi vẫn mãi không thấy đi ra.

Lúc này hai mắt của Tư Đồ Không đã hơi đỏ lên, anh ta cúi đầu nhìn điện thoại của mình, suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn quyết định gọi điện thoại cho cô.

Bàn tay cầm điện thoại của anh ta vô thức siết chặt hơn, anh ta tìm số của cô rồi gọi đi.

Điện thoại kêu mấy tiếng nhưng bên kia không có người nghe, sắc mặt của Tư Đồ Không càng lúc càng trở nên nặng nề, trong đôi mắt đỏ ngầu là sự đáng sợ khiến người khác phải khiếp đảm.

Điện thoại cũng không nghe, cô đang làm cái gì vậy?

Đang làm cái gì mà tới điện thoại cũng không nghe?

Đã ba tiếng đồng hồ rồi, cô đã ở trong đó với Bùi Dật Duy ba tiếng đồng hồ rồi, có chuyện gì mà ba tiếng đồng hồ vẫn còn chưa nói xong?

Đã thế, đến cả điện thoại của anh ta cũng không thèm nghe.

Lúc này ở trong phòng, Liễu Ảnh vẫn đang nghĩ một số chuyện, vì suy nghĩ quá tập trung nên sau đó khi điện thoại đổ chuông, cô nhìn thấy thông báo hiển thị cuộc gọi đến nhưng ngay lập tức không thể hoàn hồn lại được. Cũng bởi vì vừa rồi cô đang nghĩ đến chuyện của Tư Đồ Không, sau đó tự nhiên Tư Đồ Không lại gọi điện thoại tới.

Cô hơi ngẩn người, nhìn vào cuộc gọi đến trên điện thoại, não cô như ngừng hoạt động, cô cứ ngồi như vậy nhìn chằm chằm vào điện thoại nhưng không bắt máy. Lúc này, đến chính bản thân cô cũng không biết là mình đang nghĩ cái gì nữa.

Chuông điện thoại dừng kêu, Liễu Ảnh mới hoàn hồn lại, vừa nãy là Tư Đồ Không gọi điện thoại tới cho cô? Nhưng cô lại không nghe?

Do thói quen hình thành trong năm năm nay, trái tim Liễu Ảnh tự nhiên nảy lên một nhịp, cô quá hiểu rõ tính tình của Tư Đồ Không, cô không nghe điện thoại, anh ta nhất định sẽ tức giận.

Liễu Ảnh vô thức muốn gọi lại, nhưng tự nhiên nhớ ra thỏa thuận giữa bọn họ đã kết thúc rồi, cô không cần phải sợ anh ta như vậy nữa.

Mà từ nãy tới giờ cô vẫn luôn nghĩ tới chuyện của Từ Đồ Không, nhưng nghĩ mãi mà vẫn không hiểu, cũng không tìm ra được đáp án.

Liễu Ảnh do dự một lát, cuối cùng cũng không gọi lại cho Tư Đồ Không.

Bên trong xe, nhìn cuộc điện thoại không có người nghe nên đã tắt máy, đôi mắt nguy hiểm của Tư Đồ Không nheo lại. Được, được lắm, đến điện thoại của anh ta mà cũng không thèm nghe.

Rốt cuộc cô với Bùi Dật Duy bận đến mức nào mà đến cả thời gian nghe điện thoại cũng không có?

Tư Đồ Không thở hắt ra một hơi rồi lại gọi đi một lần nữa, anh ta muốn xem xem, rốt cuộc cô bận tới mức nào?

Điện thoại lại vang lên lần nữa, lần này Liễu Ảnh chỉ do dự một lát rồi bắt máy.

Thấy có người nghe máy, Tư Đồ Không hơi sững người rồi thở phào ra một hơi, chỉ là giọng điệu của anh ta lạnh lùng đến đáng sợ: “Em đang ở đâu?”

Thấy có người nghe máy, Tư Đồ Không hơi sững người rồi thở phào ra một hơi, chỉ là giọng điệu của anh ta lạnh lùng đến đáng sợ: “Em đang ở đâu?”
 
Chương 3419


CHƯƠNG 3419

Đương nhiên anh ta biết cô đang ở đâu, anh ta hỏi câu này chỉ vì muốn để cô tự mình nói ra mà thôi, anh ta muốn biết cô có lừa gạt mình hay không.

“Ở bên ngoài.” Liễu Ảnh trả lời rất lấy lệ.

“Tôi hỏi em đang ở đâu?” Rõ ràng Tư Đồ Không không vừa lòng với câu trả lời như thế của cô, anh ta cần một câu trả lời rõ ràng, anh ta đã đợi ở bên ngoài hơn ba tiếng đồng hồ rồi, cô cứ trả lời lấy lệ với anh ta như vậy ư?

Liễu Ảnh nghe ra được sự lạnh lùng âm trầm trong giọng nói của Tư Đồ Không, cô nhìn Bùi Dật Duy trên giường, hàng lông mày Bùi Dật Duy cau chặt lại, nhìn có vẻ rất đau khổ, trán anh ta rịn ra một tầng mồ hôi, hơn nữa sắc mặt anh ta lúc này cũng tái nhợt hơn trước đó.

“Tôi còn có việc, tạm thời không nói chuyện với anh nữa.” Liễu Ảnh nhìn thấy Bùi Dật Duy như vậy thì không nhịn được lo lắng, Bùi Dật Duy sẽ không xảy ra chuyện gì đấy chứ, vốn dĩ trên người anh ta đã có vết thương rồi, lại bị Bùi Doanh chuốc thuốc nữa, những loại thuốc đó chắc chắn sẽ để lại di chứng.

Bởi vì lúc này Liễu Ảnh đang lo lắng nên vẫn chưa nói rõ ràng với Tư Đồ Không mà đã cúp máy luôn rồi.

Tư Đồ Không nhìn cuộc gọi đã bị ngắt của mình, im lặng khoảng hai giây, sau đó trực tiếp ném vỡ điện thoại.

Lực ném của anh ta rất mạnh, nhưng không gian trong xe rất nhỏ, điện thoại đập lên cửa kính xe, sau đó văng trở về đập đúng vào trán anh ta.

Anh ta lại không hề cảm thấy đau đớn một chút nào, lúc này anh ta chỉ muốn giết người, chỉ muốn đi vào giết luôn cả cô lẫn Bùi Dật Duy.

Anh ta tin tưởng cô, cho cô cơ hội, để cô đi gặp Bùi Dật Duy. Kết quả thì sao? Cô cứ đối xử với anh ta như thế này ư?

Đầu tiên là không nghe điện thoại anh ta gọi tới, lần thứ hai nghe máy rồi, nhưng lại chẳng nói được mấy câu đã cúp máy luôn.

Cô có việc, cô có việc gì cơ chứ?

Không phải chỉ là hẹn gặp Bùi Dật Duy thôi sao? Không phải chỉ là nói chuyện với Bùi Dật Duy thôi sao?

Cũng đã nói chuyện với Bùi Dật Duy hơn ba tiếng đồng hồ rồi, còn có cái gì mà chưa nói xong chứ, nói chuyện với Bùi Dật Duy bận tới mức chẳng có lấy thời gian gọi cho anh ta một cuộc điện thoại sao?

Tư Đồ Không gồng cứng cả người, nói chuyện với Bùi Dật Duy thì đương nhiên là không bận tới mức đến cả thời gian gọi điện cho anh ta cũng không có rồi.

Vậy rốt cuộc bây giờ bọn họ đang làm cái gì?

Thời gian ba tiếng đồng hồ, cô với Bùi Dật Duy rốt cuộc ở trong đó làm cái gì?

Anh ta không muốn nghi ngờ, thế nhưng lúc này, anh ta lại không thể ngừng nghĩ đến những suy nghĩ đáng chết này.

Nghĩ tới bây giờ cô đang ở cạnh Bùi Dật Duy, ở ngay trong câu lạc bộ, hơn nữa hai người đã ở trong đó hơn ba tiếng đồng hồ rồi, anh ta gọi điện tới, nói chẳng được mấy câu đã bị cô cúp máy.

Vậy nên, rốt cuộc cô đang bận cái gì? Có chuyện gì mà bận tới mức như vậy?

Cô ở riêng với một người đàn ông trong nơi như thế hơn ba tiếng đồng hồ thì có thể làm cái gì?

Hơn nữa người đàn ông kia còn là người mà cô thích, đã thích rất nhiều năm rồi.

Trước đây anh ta vẫn luôn tự nhủ bản thân không được nghi ngờ, thế nhưng bây giờ lại chẳng thể không nghi ngờ được nữa.

Vào lúc này, Tư Đồ Không không nhịn được ý nghĩa muốn giết người.

Tư Đồ Không cảm thấy, nếu như anh ta cứ chờ đợi tiếp như thế này thì anh ta sẽ phát điên mất.

Vì sao anh ta cứ phải đợi chờ ở đây chứ? Cái gì mà cho cô ấy cơ hội? Cơ hội cái con khỉ.

Ngay từ đầu anh ta đã nên đi thẳng vào bên trong rồi, không nên cho bọn họ ba tiếng đồng hồ này.
 
Chương 3420


CHƯƠNG 3420

Tư Đồ Không đẩy mạnh cửa xe ra, sau đó bước xuống, trực tiếp đi vào cửa Câu lạc bộ Tinh Vân.

Người vẫn đang nghe theo mệnh lệnh của Tư Đồ Không canh giữ bên ngoài Câu lạc bộ Tinh Vân nhìn thấy Tư Đồ Không tự mình xuất hiện thì vô cùng kinh hãi.

Anh ta vẫn luôn theo lệnh để ý tới Liễu Ảnh, đương nhiên biết được mối quan hệ giữa Tư Đồ Không và Liễu Ảnh, thế nhưng lúc trước anh ta chỉ theo dõi Liễu Ảnh rồi báo cáo tình hình lại cho Tư Đồ Không thôi, Tư Đồ Không chưa bao giờ tự mình xuất hiện cả.

Vậy mà giờ Tư Đồ Không lại tự mình xuất hiện, hơn nữa còn là tình huống như thế này, anh ta vẫn luôn canh chừng ở bên ngoài, đương nhiên biết rõ Liễu Ảnh và Bùi Dật Duy đã ở bên trong đó hơn ba tiếng đồng hồ rồi.

Một người đàn ông và một người phụ nữ ở riêng với nhau hơn ba tiếng đồng hồ trong một nơi như thế?

Nếu như nói với anh ta, hai người chỉ ở trong đó nói chuyện, chắc chắn anh ta sẽ không tin.

Hơn nữa chuyện lần trước ở bệnh viện cũng là anh ta theo dõi, cho nên anh ta cũng biết được một số chuyện giữa Liễu Ảnh và Bùi Dật Duy, thế nên, theo tưởng tượng của anh ta thì có thể bên trong đó sớm đã…

Lúc được hơn hai tiếng đồng hồ, anh ta gọi điện thoại cho Tư Đồ Không, Tư Đồ Không bảo anh ta đợi tiếp. Anh ta còn cho rằng Tư Đồ Không không để ý lắm, dù sao thì lần trước lúc ở bệnh viện, Tư Đồ Không cũng chỉ nghe một chút báo cáo mà không hề làm gì cả.

Thế nhưng lần này, Tư Đồ Không lại tự mình tới đây, hơn nữa còn là tình huống này? Đây rõ ràng là tới bắt gian mà?

Nhưng mà với thân phận của Tư Đồ Không thì không nên làm chuyện như vậy, hơn nữa Liễu Ảnh cũng chỉ là một người phụ nữ không danh không phận của Tư Đồ Không mà thôi, Tư Đồ Không cũng chẳng định cho Liễu Ảnh danh phận gì, tại sao lại phải tới đây bắt gian chứ?

“Tổng giám đốc Tư Đồ, sao ngài lại tự mình tới đây?” Lưu Trung Nam không biết Tư Đồ Không nghĩ như thế nào, nhưng Tư Đồ Không đã tới đây rồi, đương nhiên anh ta cũng không thể chỉ canh giữ ở bên cạnh, Tư Đồ Không tự mình tới đây, chắc hẳn là muốn vào bên trong lục soát.

Ở nơi khác, với thân phận của Tư Đồ Không mà muốn đi vào trong lục soát thì vô cùng dễ dàng, nhưng dù sao nơi đây cũng là Câu lạc bộ Tinh Vân, cho dù Tư Đồ Không có một mình đi tới đây thì chắc chắn cũng sẽ có chút phiền phức, hơn nữa bây giờ Tư Đồ Không còn đích thân tới thế này, rất có thể sẽ làm lớn chuyện này lên.

Lẽ nào Tư Đồ Không không sợ sao?

Chuyện này cũng chẳng hay ho đẹp mặt gì, tuy rằng Liễu Ảnh không danh không phận, nhưng dù sao cũng là người phụ nữ của Tư Đồ Không, người phụ nữ của Tư Đồ Không lại hẹn gặp một người đàn ông khác ở đây, vậy thì mặt mũi của Tư Đồ Không phải ném đi đâu?

“Tổng giám đốc Tư Đồ, ngài muốn đi vào bên trong sao? Hay là để tôi vào trong nghĩ cách điều tra một chút.” Lưu Trung Nam cảm thấy cho dù có như thế nào thì cũng không nên để Tổng giám đốc nhà anh ta đi vào bên trong, nếu như Tổng giám đốc nhà anh ta đi vào trong lục soát, tới lúc đó sự việc mà bị tiết lộ ra bên ngoài chỉ sợ rằng tất cả mọi người đều biết người phụ nữ của Tư Đồ Không lén lút hẹn hò với người đàn ông khác.

Cho nên, nếu như chuyện này thực sự phải kiểm tra, thì vẫn nên để anh ta vào trong kiểm tra sẽ thích hợp hơn.

Tư Đồ Không không hề nhìn anh ta, cũng không thèm trả lời, chỉ một mực cất bước đi vào bên trong câu lạc bộ.

“Tổng giám đốc, chuyện này không thể manh động được…” Lưu Trung Nam bị dọa cho giật nảy mình, anh ta không thể nào ngờ được rằng, Tổng giám đốc nhà anh cứ thế mà trực tiếp đi vào bên trong kiểm tra, loại chuyện này dù có thế nào cũng không nên gióng trống khua chiêng đâu.
 
Chương 3421


 

CHƯƠNG 3421

Thế nhưng Tư Đồ Không hoàn toàn không thèm quan tâm, đã đi tới tận cửa rồi.

“Xin chào quý khách.” Tiếp tân chào cửa lịch sự mở cửa giúp anh ta.

Lưu Trung Nam vẫn còn muốn nói gì đó, nhưng bây giờ đang ở trước mặt người ngoài, chỉ đành nuốt lại những lời đã tới bên miệng.

“Hai anh đã đặt trước chưa ạ?” Nhân viên tiếp tân trong sảnh lập tức đi tới.

Tư Đồ Không một mặt âm trầm, khóe môi hơi mím lại, không trả lời.

“Chưa hẹn trước, nhưng chúng tôi có hẹn với Tổng giám đốc Bùi, cũng đã hẹn xong với Tổng giám đốc Bùi rồi, tới đây để tìm anh ta.” Lưu Trung Nam rất nhanh trí, anh ta cũng biết chuyện làm ăn của Câu lạc bộ Tinh Vân rất tốt, thời gian này không đặt trước thì chắc chắn là không còn chỗ nữa rồi.

“Tổng giám đốc Bùi?” Tiếp tân ở sảnh sửng sốt, dường như có hơi nghi hoặc, nhưng rồi cô ta đã lập tức nở nụ cười chuyên nghiệp: “Vậy được ạ, xin hai anh chờ một lát, để tôi đi hỏi Tổng giám đốc Bùi ạ.”

Không thể không thừa nhận, tính bảo mật và riêng tư của Câu lạc bộ Tinh Vân thực sự rất tốt. Bình thường ở những nơi khác, nếu như gặp phải chuyện như thế này thì chắc chắn đã để bọn họ trực tiếp đi vào trong rồi.

Thế nhưng bên chỗ Câu lạc bộ Tinh Vân lại đi hỏi tình hình khách hàng trước.

Việc làm ăn của Câu lạc bộ Tinh Vân tốt như thế này cũng là điều dễ hiểu.

Lưu Trung Nam âm thầm thở phào, vậy cũng tốt, để người ta đi hỏi, cô Liễu biết Tổng giám đốc tới đây thì nhất định sẽ đi ra, cô Liễu đi ra rồi, vậy tình hình cũng không gay go nữa.

Còn tốt hơn gấp chục lần, trăm lần so với việc Tổng giám đốc nhà anh ta trực tiếp đi vào trong bắt gian.

Lưu Trung Nam cảm thấy đây là kết quả tốt nhất bây giờ rồi.

Bây giờ Lưu Trung Nam thực sự rất sợ Tổng giám đốc nhà anh ta sẽ phát điên rồi trực tiếp xông thẳng vào bên trong, nhỡ đâu nhìn thấy việc không nên nhìn thấy, thế thì thực sự xong đời luôn.

Nhưng Liễu Ảnh chẳng qua cũng chỉ là một người phụ nữ của Tổng giám đốc thôi, không có danh cũng chẳng có phận, đương nhiên Tổng giám đốc sẽ không kích động như vậy đâu.

Thế nhưng, Lưu Trung Nam vẫn còn chưa kịp thở phào thì Tư Đồ Không lại đột nhiên cất lời: “Không cần đâu, cô dẫn tôi vào bên trong luôn đi.”

Lưu Trung Nam nghe thấy Tổng giám đốc nhà mình nói như vậy liền hít ngược trở lại, dẫn vào bên trong sao, Tổng giám đốc không sợ nhìn thấy những cảnh tượng không hay ư?

Lẽ nào Tổng giám đốc thực sự tới bắt gian à?

“Thưa anh, làm như vậy thì không phù hợp đâu ạ, quy định bên chỗ chúng tôi rất nghiêm ngặt, cho nên tôi bắt buộc phải có được sự đồng ý của khách hàng trước thì mới được.” Tiếp tân ở sảnh ngày hôm nay mới tới làm không được bao lâu, bình thường Tư Đồ Không cũng rất ít khi tới chỗ này, cho nên tiếp tân ở sảnh không hề biết anh ta.

Đương nhiên cho dù cô ta có biết Tư Đồ Không thì quy định của Câu lạc bộ Tinh Vân cũng cực kỳ nghiêm, cô ta cũng không dám bất lịch sự dẫn Tư Đồ Không đi thẳng vào trong mà chưa có sự đồng ý của khách hàng.

“Tổng giám đốc, chúng ta chờ một lát để họ đi thông báo một tiếng đã.” Lưu Trung Nam thật sự rất sợ Tổng giám đốc nhà mình sẽ nhìn thấy khung cảnh không nên thấy nào đó, thế nên bèn cố hết sức ngăn cản tình huống này xảy ra.

Tư Đồ Không chẳng buồn để ý đến Lưu Trung Nam, cũng chẳng màng để ý đến cô tiếp tân ở sảnh, cứ thế rút điện thoại ra nhấn gọi một số.

Điện thoại vừa reo hai hồi chuông thì bên kia đã nhấc máy: “Ôi trời, Tổng giám đốc Tư Đồ, hôm nay trời trở gió hay sao mà ngài lại tự dưng gọi đến cho tôi thế này?”

Giọng nói đến từ bên kia đầu dây mang ý ngạc nhiên rất rõ, hiển nhiên cũng có thể nghe ra đôi chút hoan hỉ, kinh ngạc.
 
Chương 3422


CHƯƠNG 3422

“Tôi đang ở Câu lạc bộ Tinh Vân của anh, tôi muốn tìm một người, định nhờ Tổng giám đốc Ngô tạo điều kiện cho tôi.” Tư Đồ Không chẳng buồn dài dòng nửa lời, trực tiếp nói rõ ý của mình.

“Ở Câu lạc bộ Tinh Vân của tôi sao? Tìm người? Tổng giám đốc Tư Đồ muốn tìm ai?” Sự kinh ngạc xen lẫn vui mừng trong giọng nói của Tổng giám đốc Ngô đều bị đè nén xuống cả, chỉ còn lại thảng thốt.

Tư Đồ Không chạy đến chỗ anh ta tìm người? Chuyện này đúng là kỳ lạ.

“Tối nay Bùi Dật Duy đã đặt một phòng ở chỗ này của anh, nên xin Tổng giám đốc Ngô đây cho phép nhân viên Câu lạc bộ của anh lập tức dẫn tôi qua đó.” Ý tứ của Tư Đồ Không đã rất rõ ràng, anh ta muốn đi thẳng qua đó ngay mà không phải hỏi trước ý của Bùi Dật Duy.

“Tổng giám đốc Tư Đồ, chuyện này không hay đâu. Anh cũng biết quy định của Câu lạc bộ chúng tôi kia mà, chính tôi đặt quy định thì làm sao mà tự phá vỡ nó được chứ. Làm vậy rồi thì còn ai thèm đến chỗ tôi nữa?” Chuyện này quả là nan giải với Tổng giám đốc Ngô. Tư Đồ Không đích thân gọi điện cho anh ta, anh ta có thể giúp cái gì thì chắc chắn sẽ xông pha giúp đỡ, nhưng chuyện này lại ảnh hưởng đến uy tín của Câu lạc bộ bọn họ nữa.

Càng ảnh hưởng đến việc kinh doanh của anh ta hơn.

“Tôi có nghe nói Tổng giám đốc Ngô luôn muốn tham gia vào dự án Thành Tây của chúng tôi.” Khóe môi Tư Đồ Không nhếch lên rất nhẹ. Anh ta biết chắc Tổng giám đốc Ngô sẽ chẳng dễ dàng đồng ý mà, nhưng nếu như lúc này anh ta đã gọi cho số điện thoại này thì hiển nhiên cũng đã có biện pháp để Tổng giám đốc Ngô phải đồng ý.

Thật ra thì chính anh ta cũng hiểu lý do tại sao Lưu Trung Nam lại ngăn cản mình. Anh ta cũng biết chắc nếu cứ thế mà xông vào đó thì có thể sẽ thấy những chuyện mà mình không muốn thấy, nhưng anh ta vẫn khăng khăng muốn làm thế này. Bởi vì anh ta muốn biết rõ chân tướng.

Anh ta cần phải biết rõ chân tướng.

“Tổng giám đốc Tư Đồ, ý của anh là…” Tổng giám đốc Ngô còn đang vò đầu bứt tai, lúc này đột ngột vút cao giọng, giọng nói tràn đầy hứng khởi. Tất nhiên là anh ta muốn tham dự vào công trình ở Thành Tây mà Tư Đồ Không đang đầu tư kia rồi. Những dự án mà Tư Đồ Không phụ trách chưa bao giờ không kiếm ra được tiền, mà lợi ích dự án của Thành Tây đem lại cực kỳ lớn, ai cũng muốn “thó một chân”.

Chẳng qua, với nguồn lực tài chính và trình độ của công ty anh ta thì còn khướt mới đạt đến yêu cầu của công ty Tư Đồ Không.

Anh ta biết tỏng mình vốn chẳng có tí ti cơ hội nào, cho nên đành nén đau bỏ qua nó.

Nhưng bây giờ anh ta nghe ra ý của Tư Đồ Không là đang định cho anh ta một cơ hội tham gia, thế thì quá tốt rồi.

Mặc dù cứ thế mà cho Tư Đồ Không vào là trái với quy định của Câu lạc bộ, có khả năng sẽ mất vài mối làm ăn, nhưng mà mấy cái đó khi so sánh với hạng mục ở Thành Tây kia thì căn bản chẳng đáng là gì.

“Ngày hôm nay, Tổng giám đốc Ngô giúp tôi một tay thì chuyện dự án cũng sẽ dễ thương thảo hơn rồi.” Tư Đồ Không nói nhanh, gọn, thẳng, không dông dài chút nào. Dù anh ta biết rõ đúng là trình độ của Tổng giám đốc Ngô vẫn chưa đạt chuẩn, nhưng vì chuyện tối hôm nay thì anh ta cũng có thể châm chước cho.

“Được, được ạ, vốn dĩ câu lạc bộ có quy định hết cả, nhưng mà, nếu như Tổng giám đốc Tư Đồ đã có hẹn với Tổng giám đốc Bùi rồi thì cứ dẫn Tổng giám đốc Tư Đồ đi thẳng vào trong cũng không có vấn đề gì. Dù sao thời gian của Tổng giám đốc Tư Đồ rất quý giá, không thể làm mất thời gian của anh được. Chắc hẳn là bên chỗ Tổng giám đốc Bùi cũng sẽ không thấy có vấn đề gì đâu.” Tổng giám đốc Ngô là một tên cáo già, tuy đã được Tư Đồ Không cho lợi ích nhưng anh ta cũng cố hết sức không để bản thân mình phạm quá nhiều sai lầm.

Tổng giám đốc Ngô không biết lý do vì sao Tư Đồ Không lại đi tìm Bùi Dật Duy, cũng chưa từng nghe nói Bùi Dật Duy và Tư Đồ Không có quan hệ gì. Mặc dù Bùi Dật Duy cũng là Tổng giám đốc của một công ty đấy, nhưng làm sao mà so được với Tư Đồ Không kia chứ.
 
Chương 3423


CHƯƠNG 3423

Đương nhiên, Tổng giám đốc Ngô lại càng không hay biết tình huống ở nơi này, rằng người Tư Đồ Không tìm không phải Bùi Dật Duy, mà là người phụ nữ đang ở chung với Bùi Dật Duy.

Nếu Tổng giám đốc Ngô mà biết được thì sẽ chẳng có chuyện đồng ý một cách sảng khoái như thế này đâu.

“Ừ.” Tư Đồ Không đương nhiên là nghe hiểu ý của Tổng giám đốc Ngô. Tổng giám đốc Ngô này muốn mình vừa không đắc tội cả hai bên mà vừa không gây ra ảnh hưởng gì đến Câu lạc bộ bọn họ đây mà.

Tư Đồ Không cũng chẳng nói gì nhiều thêm nữa, bởi vì hiện tại anh ta chỉ muốn vào trong thật nhanh thôi. Chỉ cần nghĩ đến chuyện Liễu Ảnh ở bên Bùi Dật Duy hơn ba tiếng đồng hồ là anh ta đã cảm thấy ngực mình cứ như đang bị một ngọn lửa thiêu đốt, không cách nào dập đi được.

Cho nên, anh ta nhất định phải vào trong đó, nhất định phải tận mắt nhìn cho rõ rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì.

“Vậy thì làm phiền Tổng giám đốc Ngô để nhân viên dẫn tôi đến thẳng chỗ đó.” Tư Đồ Không dằn lại ngọn lửa cháy trong lòng, cố gắng để giọng mình nghe thật bình tĩnh.

“Được, được thôi, tất nhiên là không có vấn đề gì rồi. Để tôi gọi điện cho bọn họ ngay đây, kêu họ lập tức dẫn Tổng giám đốc Tư Đồ đến đó.” Đương nhiên là Tổng giám đốc Ngô luôn miệng đồng ý rồi, chuyện tốt như thế cớ gì mà anh ta không đồng ý cho được.

Vừa được lợi mà vừa không dính phải bất kỳ trách nhiệm nào.

Tư Đồ Không cúp điện thoại ngay lập tức, hai giây sau đó, điện thoại ở quầy lễ tân vang lên. Nhân viên lễ tân bắt máy, đáp lời vài tiếng, sau đó đi đến trước mặt Tư Đồ Không ngay, cung kính lễ phép nói: “Thưa Tổng giám đốc Tư Đồ, Tổng giám đốc Ngô của chúng tôi bảo tôi dẫn ngài đi ạ.”

Tư Đồ Không không đáp gì, cứ thế đi theo cô ta vào bên trong.

Lưu Trung Nam đi theo phía sau, toát cả một thân mồ hôi. Bây giờ anh ta chỉ có thể cầu nguyện rằng cô Liễu và Bùi Dật Duy đang ở trong phòng kia thật sự chỉ nói chuyện phiếm một cách trong sáng chứ không có gì khác nữa.

Nhưng mà chính Lưu Trung Nam còn chẳng thể tin nổi chuyện đó sẽ xảy ra nữa là!

Lưu Trung Nam thấy tiêu thật rồi!

Ở trong phòng, Liễu Ảnh thấy sắc mặt Bùi Dật Duy tệ đi trông thấy, mồ hôi từ trán toát ra cũng ngày càng nhiều.

“Anh Dật Duy, anh sao rồi?” Liễu Ảnh vốn lo sốt vó cho tình trạng của anh ta, lúc này thấy dáng vẻ vật vã của anh là trái tim lại treo lơ lửng: “Để tôi gọi bác sĩ giúp anh.”

Bùi Dật Duy bất thình lình vươn tay nắm lấy cánh tay cô, đôi môi tái nhợt khô khốc mấp máy: “Đừng đi, đừng rời bỏ anh.”

Giọng nói anh ta thều thào, nhưng từng chữ lại rõ ràng.

Liễu Ảnh khẽ run lên, tầm mắt nhìn về phía anh ta, thấy đôi mắt anh ta còn đang nhắm chặt, rõ ràng vẫn chưa tỉnh lại, những lời ấy hẳn là lời mê sảng trong vô thức.

Liễu Ảnh biết rõ câu mà anh ta vừa nói vốn không phải nói với cô, mà là với Tô Khiết, anh ta chắc đang tưởng cô là Tô Khiết đây mà.

Có điều, lúc này đây, vẻ mặt đau đớn xót lòng của anh ta đã vơi đi phần nào, vậy nên biểu cảm ban nãy hẳn là không phải do cơ thể có vấn đề, mà có thể là vì mơ phải ác mộng.

Liễu Ảnh khe khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Chỉ là, giờ đây, khi cô nhìn thấy dáng vẻ anh ta đang nắm lấy tay mình thật chặt, không chịu để cô đi thế này thì lại không nén được mà buông một tiếng thở dài trong lòng. Anh ta quá yêu Tô Khiết, yêu đến cuồng si, nhưng mà rõ ràng rằng Tô Khiết không thể nào sẽ lại về bên anh ta lần nữa.

Khi biết được anh ta đang coi mình thành Tô Khiết ở trong mơ, trong lòng cô thấy không thoải mái cho lắm, nhưng cũng chẳng phải là quá khó chịu gì. Có thể là bởi vì dù cô thích anh ta nhưng cũng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện sẽ được sánh đôi cùng anh ta cả.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom