Cập nhật mới

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
601,689
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 80: 80: Tin Đồn Thất Thiệt


Sau cuộc cãi vã không hồi kết cuối cùng Cố Duy Lâm tức giận ra về trước khi đi còn không quên ném lại cho Cố Giai Thụy một ánh mắt lườm nguýt.

Nhìn thấy bộ dạng bốc hỏa ấy Chu Linh khẽ hỏi:
- A Thụy, thật sự sẽ không sao chứ? Với tính cách của ông ta em sợ ông ta sẽ trả thù.
Cố Giai Thụy nghe vậy thì khẽ đưa tay xoa nhẹ đầu Chu Linh, anh cưng nựng chiếc má mềm mại của cô khẽ trấn an:
- Đừng lo! Anh đã có chuẩn bị hết rồi.
Chu Linh nhận được câu trả lời chắc chắn thì cũng yên tâm gật đầu một cái, chiếc đầu nhỏ khẽ nghiêng sang một bên nhìn anh với ánh mắt đáng yêu:
- A Thụy, em muốn ăn kem!
Vẻ mặt nũng nịu của Chu Linh phút chốc làm trái tim Cố Giai Thụy tan chảy, anh mỉm cười cưng chiều hôn nhẹ lên má cô khẽ dịu giọng:
- Ngoan! Để anh mua cho em!
Chu Linh nghe vậy thì cười tít mắt, chiếc miệng nhỏ xinh khẽ mỉm chi nhìn vô cùng đáng yêu hòa nhã.

Đang lúc Cố Giai Thụy mặc áo khoác ngoài vào định cùng Chu Linh đi mua kem thì bỗng từ bên ngoài thư ký của anh hối hả chạy đến.

Nhìn vào dáng vẻ hấp tấp vội vàng của người trước mặt Cố Giai Thụy khẽ nhíu mày hỏi:
- Có chuyện gì vậy?

Người đàn ông nghe sếp hỏi thì không vội trả lời mà đứng cúi người th ở dốc, thư ký hít sâu một hơi rồi dần dần đứng thẳng dậy báo cáo:
- Cố Tổng, chuyện không hay rồi!
- Chuyện gì không hay?
- Các cổ đông trong công ty đang lần lượt kéo đến đây để làm loạn.
- Làm loạn? Bọn họ sao lại làm loạn?
- Chính là vì chuyện Cố Nhị lão đến công ty! Sáng nay ở sảnh công ty rõ ràng tôi đã cho phong tỏa hết tin tức, hơn nữa còn rất cẩn thận cho kiểm tra toàn bộ máy ảnh và điện thoại nhưng không hiểu sao tin tức vẫn bị lộ.
Cố Giai Thụy nghe xong thì trong lòng đã thoáng nghi ngờ, anh xoay sang nhìn Chu Linh rồi lại hỏi:
- Tin tức đã nói những gì?
- Cố Tổng, trong bảng tin có nói vấn đề mâu thuẫn giữa hai người đã xảy ra rất lâu rồi nhưng cố tình che giấu.

Còn có tin tức nói chính Lão gia là người đã hãm hại em trai mình khiến Cố Nhị lão phải trắng tay.

Thông tin mỗi bài mỗi khác nhưng hầu như đều không đúng sự thật!
Nghe đến đây Chu Linh khẽ bật cười, ánh mắt cô sâu thẳm nhìn về hướng xa xăm nói:
- Vậy là rõ rồi! Còn gì mà phải đắn đo.
- Linh Nhi, ý em là...
- Phải! Ý em chính là chúng ta đã bị gài bẫy.
Nói rồi cô xoay sang nhìn người đàn ông bên cạnh, ánh mắt cô trực tiếp nhìn thẳng vào mắt Cố Giai Thụy không nề hà nói:
- A Thụy, em chỉ e lần này thật sự phải xử lý tận gốc.

Nếu còn để lại chỉ sợ hậu quả khó lường.
- Anh hiểu! Năm đó do ba nhân từ nghĩ đến tình anh em máu mủ nên mới không xuống tay tàn độc.

Vốn dĩ cứ nghĩ nhiều năm trôi qua chú hai sẽ thay đổi nhưng đến giờ xem ra vẫn là tự mình đa tình rồi!
- Con người Cố Duy Lâm xảo quyệt lại có nhiều mánh khóe tàn độc chỉ chuyện sử dụng trên thương trường.

Năm đó ông ta mất công ty vào tay ba Cố lại còn thua thê thảm, nhất định là không chịu phục.
- Linh Nhi nói đúng! Anh sẽ không nương tay nữa!

Cuộc nói chuyện cứ thế diễn ra chỉ duy một người là không hiểu, cũng chả thể trách được.

Vốn dĩ thư ký chỉ mới làm việc cho Cố Giai Thụy có mấy năm nên không biết chuyện xưa cũng là điều dễ hiểu.

Anh chàng thư ký cứ thế đứng đờ đẫn ngay cửa, gương mặt ngờ nghệch không hiểu gì nhìn vào cặp đôi đang nói chuyện trước mặt hỏi:
- Hai vị, rốt cuộc hai người đang nói gì vậy? Tôi không hiểu!
Cố Giai Thụy và Chu Linh nghe thư ký hỏi thì khựng lại, ánh mắt cả hai chuyển sang người đàn ông nói:
- Chỉ là chút chuyện cũ thôi, cậu không biết cũng phải!
- Cố Tổng, vậy người tung tin có cần tôi đi điều tra không?
- Không cần đâu!
- Vậy chẳng lẽ cứ để như thế? Nếu cứ theo đà này đến lúc dư luận bùng nổ phải làm sao? Hơn nữa cổ đông cũng đã kéo đến rồi, tôi chỉ sợ chúng ta chẳng chống đỡ được bao lâu nữa.
Cố Giai Thụy nghe thế chỉ khẽ mỉm cười, nét mặt ung dung nhưng đôi mắt chứa đầy mưu tính.

Khẽ thở ra một hơi anh nói:
- Không cần lo! Tôi biết người đã tung tin đồn!
Thư ký nghe vậy thì trợn tròn hai mắt đầy kinh ngạc, anh nhướng mày nhìn chăm chăm vào Cố Giai Thụy hỏi:
- Sếp biết? Là ai?
- Là Cố Duy Lâm và Vân Hạ!
Giọng nói của Chu Linh bất chợt vang lên làm thư ký giật mình xoay đầu nhìn sang phía cô đang đứng.


Anh tiến lại gần hai người hỏi:
- Sao tiểu thư biết?
Câu hỏi ngây ngô của anh chàng thư ký này thật sự đã làm Chu Linh không thể chịu được nữa.

Cô khẽ mỉm cười với nét mặt bất lực rồi chậm rãi giải thích:
- Đầu tiên, với năng suất và kinh nghiệm làm việc của cậu tôi tin chắc rằng vụ việc sáng nay cậu đã xử lý rất tốt nên đương nhiên tin tức sẽ không thể lọt ra ngoài.

Thứ hai, hiện trường ngoài tôi và A Thụy ra chỉ còn lại Cố Duy Lâm và Vân Hạ là những người biết rõ câu chuyện của Cố gia nhất.

Thứ ba, thông tin sai lệch hoàn toàn nhưng lại có lợi đối với Cố Duy Lâm vậy tổng kết thử xem cậu nghĩ ai là người có khả năng tung tin thất thiệt nhất?
Đến lúc này thư ký như đã hiểu, anh ta gật đầu rồi nói:
- Vậy giờ phải làm sao?
- Đừng lo! Tôi đã tính sẵn rồi! Giờ trước tiên là đi giải quyết các cổ đông trước.
Nói rồi Cố Giai Thụy xoay sang nhìn Chu Linh, anh lặng lẽ xoa đầu cô rồi nói:
- Bé con, để lát anh sẽ dẫn em đi ăn trưa rồi mua kem luôn nhé!

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
601,689
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 81: 81: Trời Sinh Một Cặp


3 tiếng sau
Cố Giai Thụy bước ra khỏi phòng họp cổ đông với gương mặt mệt mỏi, anh đưa tay day day hai bên phần trán chả mình rồi xoay sang nói với thư ký:
- Cậu mang hết tài liệu so chép lại rồi gửi sang mail cho tôi.
Thư ký đi bên cạnh nghe vậy khẽ gật đầu, ánh mắt nhìn Cố Giai Thụy tăng thêm vài phần ngưỡng mộ.

Tính theo thời gian thư ký như anh ta cũng đã theo Cố Giai Thụy thời gian không ít, số lần gặp mặt và tiếp xúc trong ngày phải nói là nhiều vô số kể.

Trong suốt khoảng thời gian làm việc với Cố Giai Thụy thư ký của anh cũng đã học hỏi được rất nhiều điều nhất là các kinh nghiệm không thể có được chỉ qua đào tạo trường lớp.

Nhưng thứ anh chàng thư ký mãi vẫn không học được là sự cố gắng và kiên nhẫn của vị tổng tài mà mình làm việc.
Dù coa rất nhiều các cuộc họp, các vấn đề, các áp lực...!nhưng Cố Giai Thụy vẫn có thể phân bổ được lượng thời gian cho từng thứ.

Anh không những chỉ chú trọng vào công việc mà thậm chí còn dành cho Chu Linh rất nhiều thời gian khiến thư ký rất nể.

Ngoài ra sau các thời gian đó anh vẫn cần tham gia các buổi tiệc, các buổi đấu giá và thậm chí là khi về nhà vẫn còn cả tấn tư liệu phải xử lý.


Nhiều khi dù đã làm việc cùng nhau khoảng thời gian rất lâu nhưng thư ký vẫn không nắm được hết thời gian và lịch trình của sếp.
Ngày hôm nay cũng vậy, anh đã dành cả mấy tiếng đồng hồ chỉ để ngồi giải quyết các vấn đề thừa thãi với các cổ đông của công ty trong phòng họp.

Bây giờ sau khi giải quyết xong vấn đề rồi anh lại có thể dành thời gian cho người mình yêu chẳng nề hà lấy một tiếng.

Chưa kể tối nay sau khi về nhà lại phải tiếp tục tham khảo và xem qua toàn bộ tài liệu cho các dự án.
Với lịch trình dày đặc như vậy nên đôi khi Cố Giai Thụy chỉ có thể ngủ được 3 đến 4 tiếng một ngày hoặc thậm chí nhiều đêm anh phải thức trắng cả đêm để xử lý cho xong đống tài liệu.

Nhưng không phải vì thế mà hiệu suất công việc của anh giảm xuống, dù có làm việc đêm mệt mỏi thế nào thì hôm sau Cố Giai Thụy vẫn luôn giữ cho mình trạng thái tỉnh táo.

Việc anh xuất hiện trong công ty với bộ dạng lôi thôi và nét mặt mệt mỏi là không bao giờ có, nó giống như một cấm kỵ của Cố Giai Thụy.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, chỉ vì thoi quen và giờ giấc sinh hoạt bận rộn như vậy nên đôi khi cũng làm sức khỏe của Cố Giai Thụy giảm sút.

Anh có tiền xử bị bệnh dạ dày rất nặng nhưng lại thường xuyên bỏ bữa và phải tiếp xúc với các loại rượu mạnh.

Chưa kể còn thêm cà phê và trà làm dạ dày vốn không tốt nay càng không tốt hơn.

Điều này cũng đã khiến Chu Linh vô cùng lo lắng, mặc dù thường xuyên nhắc nhở thậm chí nổi giận nhưng cô vẫn không cách nào giúp Cố Giai Thụy bỏ được thói quen xấu đó.

Nếu có cũng chỉ là hạn chế nhất có thể ở mức tối đa chứ không thể bắt ép anh bỏ hoàn toàn được.
Lâu dần Chu Linh cũng không còn nói nữa thay vào đó cô hành động, cô bắt Cố Giai Thụy ngày nào cũng phải dùng bữa cùng mình để kiểm soát lượng thức ăn cũng như tránh cho anh bỏ bữa.

Nhưng kế hoạch nào cũng đều có sự cố và sự cố duy nhất trong kế hoạch này chính là các công việc đột xuất không thể lường trước của Cố Giai Thụy.

Có những lúc đang ngồi ăn cùng nhau thì anh có điện thoại và đa số tất cả cuộc gọi đều kéo dài hàng tiếng đồng hồ khiến bữa ăn bị gián đoạn cũng ngư chậm trễ.


Chưa hết, đôi khi lại xảy ra những việc như Cố Giai Thụy làm việc đến đêm muộn, những ngày đó thường anh sẽ tự nhốt mình trong thư phòng để xử lý cho kịp các dự án.

Những ngày như thế cũng sẽ trở thành những ngày bỏ bữa không kiểm soát được.
Dạo gần đây Chu Linh đã nghiêm khắc siết chặt các bữa ăn nên tình hình bỏ bữa mới giảm được chút ít.

Nghĩ rồi thư ký lại gần Cố Giai Thụy khẽ hỏi:
- Cố Tổng, lúc trước cho dù là ai khuyên can hay nói gì ngài cũng nhất định không bỏ dự án để dùng cơm.

Sao giờ ngài lại nghe lời Chu tiểu thư như vậy?
Cố Giai Thụy nghe xong câu hỏi của anh chàng thư ký thì thoáng mỉm cười, chân mày anh nhếch lên ngó nghiêng sang thư ký bên cạnh từ tốn đáp:
- Vì tôi không muốn Linh Nhi của tôi phải buồn.

Cậu biết không? Linh Nhi từ nhỏ đã không có sức tốt, cô ấy rất hay mắc bệnh vặt nên phải thường xuyên ăn cháo.

Lúc ấy Linh Nhi thường mè nheo đòi tôi mua cho bánh ngọt.

Những lần như thế tôi đều sẽ dỗ dành cô ấy bằng một cây kẹo và hứa rằng sẽ mua cho cô ấy tất các món ngon trên đời khi chúng tôi lớn.
Nói đoạn Cố Giai Thụy dừng lại, anh bất giác bật cười hạnh phúc khi nghĩ về thời gian vui vẻ lúc nhỏ.

Thấy vậy anh chàng thư ký càng tò mò hỏi tới:

- Rồi sao nữa sếp?
- Sau đó khi chúng tôi lớn thì cô ấy đi du học ở nước ngoài, thời gian không ở gần nhau cô ấy vẫn thường xuyên gọi về nhắc nhở tôi ăn cơm đúng cử.

Có vài lần tôi vì quá bận mà bỏ bữa, sau khi Linh Nhi phát hiện cậu biết cô ấy đã làm gì không?
- Chu tiểu thư đã làm gì ạ?
- Cô ấy đã khóc! Cố ấy khóc đến sưng cả mắt buộc tôi không dám bỏ bữa nữa.

Sau lần đó mỗi khi tôi bận không thể ăn cơm Linh Nhi cũng sẽ nhịn đói.

Dần dà tôi vì xót mèo con nhỏ của mình nên mới dùng bữa.
Thư ký nghe xong thì phải há hốc ngưỡng mộ, tình yêu của Cố Giai Thụy và Chu Linh quả thật quá đẹp rồi.

Nghĩ rồi anh thư ký nói:
- Sếp và Chu tiểu thư quả là trời sinh một cặp đó.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
601,689
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 82: 82: Bên Em Là Những Ngày Hạnh Phúc Nhất!


Cố Giai Thụy đẩy cửa bước vào phòng thì thấy cô mèo nhỏ của mình đang cuộn tròn nằm ngủ trên ghế.

Anh nhẹ nhàng đi từng bước tiến lại gần, dưới ánh nắng nhẹ chiếu qua khung kính gương mặt cô càng trở nên sắc nét dịu dàng.

Chu Linh không biết gì vẫn đang say sưa yên giấc, nhìn cô ngủ khiến Cố Giai Thụy có cảm giác bình yên đến lạ.
Vì thấy Chu Linh đang ngủ ngon nên Cố Giai Thụy cũng không nỡ đánh thức, anh đưa tay chạm nhẹ vào chiếc má đang hơi ửng hồng.

Bờ môi khẽ tiến lại gần đặt nhẹ nụ hôn lên trán thủ thỉ:
- Bé con, ngủ ngon!
Dứt lời Cố Giai Thụy rời khỏi Chu Linh, anh đứng dậy xoay lưng đi lại phía tủ đồ lấy ra một chiếc chăn mỏng.

Khẽ đắp lên người cô anh nói:
- Lúc ngủ đúng là đáng yêu hơn nhiều! Bé con, nếu lúc thức dậy em cũng như thiên thần thế này thì tốt biết mấy.
Chu Linh từ nhỏ vốn đã rất tinh nghịch, dù là con gái nhưng đôi khi cô lại quậy phá đến mức khiến Chu lão gia và Chu phu nhân phải đau đầu.


May mắn thay tính khí ranh mãnh này của cô lại được Cố Giai Thụy rất thích, anh từ một người lạnh lùng ít nói chỉ vì nuông chiều cô mà có thể cùng cô bày trò nghịch phá khắp nhà.

Mãi sau này khi lớn lên rồi Chu Linh vẫn luôn được Cố Giai Thụy cưng chiều như thế, anh có thể là người đàn ông tàn độc máu lạnh trên thương trường nhưng lại tuyệt nhiên chưa từng dám nặng lời với cô dù chỉ một tiếng.
Vì được cưng chiều như thế nên Chu Linh cũng chẳng kiêng dè gì, cô càng ngày lại càng chẳng sợ ai cả.

Chỉ cần ở bên Cố Giai Thụy thì cô luôn thả lỏng bản thân và nghịch phá cho thỏa lòng mong muốn.

Ngoài mặt đôi khi Cố Giai Thụy vẫn hay nhăn nhó cằn nhằn mấy lời nhưng thật sự trong thâm tâm anh lại luôn yêu chiều cô gái nhỏ của mình hết mức.

Tất cả những hậu quả mà cô vô ý gây ra anh đều sẽ là người lẳng lặng ở phía sau thu xếp.

Cảm giác cứ như chỉ cần có Cố Giai Thụy ở đó thì Chu Linh dù có đánh sập trời vẫn sẽ có người chống đỡ.

Đó cũng chính là lý do cô yêu anh!
Dù là ba mẹ Chu Linh hay bất cứ ai trong gia đình từ trước đến giờ đều chưa từng yêu thương đùm bọc và nuông chiều Chu Linh đến như thế.

Mặc khác Cố Giai Thụy cũng chính là người mà Chu Linh hay tâm sự mỗi khi buồn nhất, mặc dù anh không hay nói những lời hoa mỹ, không thể an ủi cô quá nhiều nhưng lại luôn là người lắng nghe và thấu hiểu cô nhất.

Bằng hàng động Cố Giai Thụy đã nhiều lần chứng minh rằng anh chính là người mà Chu Linh vẫn đang tìm kiếm.
Quay lại với thực tại, sau khi đắp chăn và kê gối đầu cho Chu Linh thì Cố Giai Thụy cũng ngồi xuống ngay bên cạnh đó.

Anh vắt chéo hai chân ngồi xuống chiếc ghế kế đầu nằm của cô rồi bắt đầu đọc sách.

Trong khoảng thời gian Chu Linh ngủ say không biết Cố Giai Thụy đã đọc được bao nhiêu nhưng chắc chắn là rất nhiều, số sách anh để trên bàn đã chất thành một chồng cao ngất.

Dù chuyên tâm đọc sách là thế nhưng Cố Giai Thụy cũng không rời mắt khổ Chu Linh quá lâu, thỉnh thoảng chừng 30 phút đồng hồ anh lại nhìn sang cô gái nhỏ của mình một cái.
Thời gian thấm thoắt thôi đưa thoáng chốc đã đến đầu giờ chiều, Cố Giai Thụy đang đọc dở trang sách kinh tế chính trị thì cái xoay người của cô gái bên cạnh làm anh chú ý.


Cố Giai Thụy nhanh chóng làm dấu rồi đặt quyển sách xuống bàn, anh xoay sang nhìn Chu Linh thì thấy cô đang động đậy.

Nhưng dường như mèo con nhỏ của anh lại ham ngủ mất rồi, cô chỉ khẽ trở mình rồi lại ôm chăn ngủ tiếp.
Thấy cảnh này Cố Giai Thụy không khỏi cảm thấy buồn cười, anh thích thú dùng tay chọc vào chiếc má mềm mềm rồi bật lên cười thích thú.

Sau khi đã trêu chọc xong cô gái nhỏ Cố Giai Thụy liền đứng lên tiến lại gần, đưa tay vuốt ve gương mặt xinh đẹp của cô anh khẽ gọi:
- Bé con, dậy nào!
Nói rồi anh lay lay cơ thể mảnh mai của cô gái nhỏ, đôi môi khẽ cong lên mỉm cười rồi lại kiên nhẫn gọi:
- Linh Nhi, trời đã qua chiều rồi đấy! Nếu em còn không dậy sẽ không còn thức ăn ngon đâu!
Không hiểu sao khi nghe đến đồ ăn thì Chu Linh lại có phản ứng, có lẽ cô nàng này của anh là một người mê ẩm thực rồi.

Không sai! Chu Linh quả thực rất thích các món ăn ngọt, khi còn nhỏ đến tận lúc lớn cô đều như thế.

Chỉ cần mỗi lần Chu Linh giận dỗi hay buồn bã chuyện gì việc đầu tiên Cố Giai Thụy làm sẽ là dỗ dành cô bằng các món ăn ngọt.

Có thể nói tình yêu đối với ẩm thực của Chu Linh là bất diệt, cô đặc biệt rất thích các loại bánh ngọt chẳng hạn như bánh dâu tây, bánh vị bạc hà, trà xanh, socola và đặc biệt là việt quốc.

Chỉ cần có thể thưởng thức các món bánh đó Chu Linh thậm chí sẽ vui vẻ cả ngày.
- Ưm...

Một tiếng động vang lên làm Cố Giai Thụy phì cười tức khắc, Chu Linh thức dậy khẽ dụi mắt rồi vươn vai trông vô cùng đáng yêu khiến anh không cách nào kiềm chế.

Khẽ đưa tay véo má cô anh nói:
- Bé con, dậy nào! Anh đưa em đi ăn bánh nhé!
Nghe đến bánh hai mắt Chu Linh lập tức sáng rỡ, cô nhào đến ôm cổ Cố Giai Thụy phấn khích hỏi:
- Thật không?
- Thật!
- Em muốn ăn bánh việt quốc! À không phải là muốn ăn tất cả các loại bánh.
- Được! Đều mua cho em!
Nói rồi Cố Giai Thụy đưa tay véo nhẹ lấy chiếc mũi của cô gái nhỏ.

Chu Linh bị véo đến nhăn mặt nhưng vẫn mỉm cười.

Nhìn hai người trong cảnh tượng này quả thật rất hạnh phúc!

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
601,689
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 83: 83: Nhầm Lẫn


Đang chìm đắm trong khoảnh khắc hạnh phúc ngọt ngào thì bỗng từ đâu cơn mưa giông lại kéo đến.

Từ trên bàn từng hồi chuông điện thoại bắt đầu reo lên thu hút sự chú ý của hai con người vẫn đang nhìn nhau âu yếm.

Tiếng chuông điện thoại reo vang trong phòng cắt ngang không khí lãng mạn yên tĩnh.

Nghe thấy chuông điện thoại cứ reo mãi Chu Linh liền lên tiếng:
- A Thụy, anh mau nghe xem là ai gọi.
Cố Giai Thụy bị làm phiền trong lúc âu yếm thì mất hết nhã hứng tỏ ra khó chịu bực mình.

Anh nhíu mày hậm hực xoay lại cầm lấy chiếc điện thoại vẫn đang reo trên chiếc bàn tiếp khách.

Nhìn vào dòng số lạ trên điện thoại Cố Giai Thụy khẽ khó hiểu nói:
- Là số lạ!
Nghe thấy thế Chu Linh cũng tò mò chòm về phía Cố Giai Thụy nhìn vào màn hình điện thoại.


Thấy cô đã đến gần anh mới khẽ xoay đầu nhìn cô hỏi:
- Bé con, em có biết số điện thoại này không?
Chu Linh nghe Cố Giai Thụy hỏi thì khẽ chau mày cố nhớ lại, cô im lặng khoảng mấy giây rồi lắc đầu nhìn anh đáp:
- Em không biết! Có khi nào là đối tác làm ăn nào đó mà anh quên lưu số không?
- Không đâu! Đây là số điện thoại cá nhân của anh nên chỉ có những người thân thuộc mới biết.

Bình thường nếu muốn liên hệ bàn chuyện hợp tác các đối tác sẽ trực tiếp đến công ty hoặc là gọi điện hẹn lịch thông qua thư ký.
- Nếu vậy số lạ này là của ai? Hay anh cứ nghe thử xem là ai gọi.
- Ừm!
Nghe thấy cô gái nhỏ của mình nói cũng có lý nên Cố Giai Thụy khẽ gật đầu, anh quyết định đồng ý làm theo lời Chu Linh nên đã nhanh tay nhấc máy.

Áp sát điện thoại vào tai Cố Giai Thụy ôn tồn hỏi:
- Alo? Ai vậy?
Truyền đến từ đầu dây bên kia là một giọng đàn ông trầm thấp, chất giọng khàn khàn đặc biệt cất lên:
- Cố Tổng, thông báo cho anh một tin buồn là không may tôi đang giữ người phụ nữ của anh ở chỗ mình làm khách.
Cố Giai Thụy nghe xong thì khẽ nhướng mày kinh ngạc, anh nhìn sang Chu Linh với ánh mắt khó hiểu rồi nhỏ giọng thủ thỉ vào tai cô:
- Là một người đàn ông, hắn ta nói đang giữ người phụ nữ của anh làm khách.
Chu Linh nghe xong thì cũng bất ngờ không kém, vẻ mặt cả hai mang theo sự khó hiểu ngập tràn không biết làm sao trả lời lại.

Sau một lúc sững người cuối cùng Cố Giai Thụy cũng thu lại vẻ rối rắm khó hiểu, anh tiếp tục đưa điện thoại sát lên tai lạnh giọng:
- Anh lấy gì xác định đó là người phụ nữ của tôi?
Đầu dây bên kia sau khi nghe xong thì thoáng im lặng, sau một hồi khoảng vài phút cuối cùng giọng nói đặc biệt ấy lại tiếp tục vang lên:
- Cô ta nói cô ta là người phụ nữ của anh! Hơn nữa cũng có tin nhắn nặc danh xác định.

Cố Giai Thụy nghe thấy thì cảm thấy vô cùng kỳ lạ, chuyện Chu Linh là người con gái anh yêu là chuyện tất cả mọi người đều biết.


Cố Giai Thụy và Chu Linh từ đầu đến giờ đều không giấu diếm chuyện hai người hẹn hò thậm chí còn từng lên báo rất nhiều vì có câu chuyện tình yêu đẹp.

Nếu vậy không lý nào người đàn ông kia không ra!
Thông qua lời nói và cách nói chuyện Cố Giai Thụy có thể biết được người đang đối thoại với mình tuyệt đối không phải kẻ tầm thường mà nhất định là người có máu mặt.

Nếu đã thuộc dạng lão làng trong giới thì thông tin tiếp nhận không thể sai lệch được vậy nên chỉ còn một nguyên nhân là thông tin bị nhầm lẫn.

Nghĩ rồi Cố Giai Thụy lại lên tiếng:
- Vậy người phụ nữ anh đang giữ tên gì?
- Vân Hạ!
Câu trả lời truyền đến từ người đàn ông ở đầu dây bên kia lập tức làm Cố Giai Thụy đứng khựng, anh mở to hai mắt nhìn Chu Linh kinh ngạc rồi khẽ nói:
- Có lẽ hắn nhầm anh với Cố Duy Lâm rồi.
Nghe vậy Chu Linh khẽ im lặng như đang suy tính điều gì rồi nhẹ nhàng nói:
- Vậy anh cứ nhử thử vài câu xem người đàn ông đó có phải người xấu không.
- Tại sao phải vậy?
- Có câu nói kẻ thù của kẻ thù chính là bạn! Nếu có thể cậy nhờ chút ít vào người đàn ông đó thì việc xử lý Cố Duy Lâm sẽ càng dễ dàng.
Nghe đến đây Cố Giai Thụy khẽ à lên một tiếng, anh khẽ gật đầu tỏ vẻ đã hiểu ý rồi thuận miệng nói:
- Xin lỗi nhưng hình như anh nhầm người rồi! Người anh nên gọi không phải tôi đâu mà là người khác.
- Ý Cố Tổng là sao? Anh chối bỏ cả người phụ nữ của mình á? Làm đàn ông đừng tồi thế chứ!

Chỉ qua vài câu Cố Giai Thụy đã có thể dễ dàng đánh giá người đang cùng mình đối thoại, tuy người này có chút bí ẩn nhưng xem ra không phải người xấu.

Thông qua cách anh ta nói chuyện Cố Giai Thụy có thể dễ dàng nhận ra sự bản lĩnh và cương trực cảu người đàn ông ở đầu dây đối diện.

Nghĩ rồi anh nói:
- Tôi không chối bỏ! Không phải của tôi thì làm sao tôi nhận được.
- Không phải của anh là ý gì? Tôi đã cho người điều tra rồi.
- Có lẽ anh nhầm tôi với người khác rồi.

Người phụ nữ tên Vân Hạ kia là người mà tôi vô cùng căm hận.
- Căm hận? Nhầm lẫn? Anh không phải Cố Duy Lâm sao?
- Tôi đương nhiên không phải.

Tôi là cháu ông ta Cố Giai Thụy!

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
601,689
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 84: 84: Người Đàn Ông Bí Ẩn Là Ai


Đầu dây bên kia sau khi nhận được câu giới thiệu thì im bặt, người đàn ông ngồi trên ghế khẽ đưa ánh mắt sắc lạnh nhìn xuống người phụ nữ đang bị trói ngồi bệt dưới sàn, tròng mắt long lên những tia tức giận cảnh cáo.

Chỉ bằng một ánh mắt của người đàn ông đã thành công khiến Vân Hạ sợ mất mật, bà ta run rẩy quỵ lụy trên sàn không ngừng lắc đầu nguầy nguậy.

Hai tay đang bị trói chắp lại thành một không ngừng dập đầu trước người đàn ông nhưng tuyệt nhiên vẫn chỉ nhận lại một ánh mắt vô cảm.
Thoáng thấy có điều bất ổn Cố Giai Thụy lại lên tiếng:
- Anh đừng vội tức giận! Tôi có giao dịch muốn cùng anh hợp tác.
Nghe Cố Giai Thụy nói người đàn ông khẽ nhếch mày, nét mặt ánh lên sự hứng thú.

Anh ta lặng lẽ đưa tay với lấy điếu xì gà cho vào miệng rồi bật lửa rít lên một hơi thật sâu hỏi:
- Giao dịch? Giữa chúng ta cũng có thể giao dịch sao? Đúng là thú vị! Vậy nói thử xem anh muốn giao dịch gì với tôi?
Nghe giọng điệu thích thú của người đàn ông Cố Giai Thụy liền hiểu ra anh ta chưa biết gì về quan hệ của anh và người chú hai đáng kính.

Nghĩ rồi Cố Giai Thụy và Chu Linh khẽ nhìn nhau mỉm cười đầy ẩn ý, anh đưa mắt nhìn vào màn hình nói:

- Đừng vội! Tôi biết anh vẫn không tin chúng tôi nhưng tôi đảm bảo nếu anh hợp tác với tôi sẽ vô cùng thú vị.
Bên kia đầu dây người đàn ông như bị đoán trúng tim đen liền ngồi thẳng người dậy, đôi mắt sáng quắt trong màn bóng tối khẽ híp lại.

Điếu xì gà trên tay vẫn rực cháy, người đàn ông lại khẽ đưa xì gà lên miệng rít một hơi thật sâu, trong làn khói mờ được thả ra anh ta khẽ nói:
- Được! Vậy anh nói đi! Chỉ cần giao dịch này có lợi tôi sẽ hợp tác.
- Đương nhiên! Cố Giai Thụy tôi trước giờ không làm ăn thua lỗ cũng không để đối tác thiệt thòi.

Để tăng tính tin tưởng giữa chúng ta tôi sẽ nói cho anh biết một vài chuyện.

Thật ra Cố Duy Lâm rất ghét tôi, ông ta đã thề cả đồ này sẽ không đội trời chung với tôi nên tôi mới muốn cùng anh hợp tác.
- Hửm? Không ngờ Cố Gia các người danh gia quyền thế như vậy mà lại có tư thù sâu nặng.

Ân oán hào môn quả là đã vượt xa tưởng tượng.
- Cố Duy Lâm đã từng nhiều lần lâm le chiếc ghế tổng tài của tôi nhưng không được.

Chính vì thế tôi muốn nhân cơ hội này lật đổ ông ta luôn.
- Hưm...!Cố Tổng quả nhiên tàn nhẫn, tôi từng nghe nói tổng tài mới của Cố Thị trẻ tuổi nhưng lại sát phạt quyết đoán, máu lạnh vô tình.

Giờ được nghe tận tai quả đúng là phấn khích.
- Quá lời! Vậy anh có muốn hợp tác với tôi không? Dù sao anh đang giữ trong tay người đàn bà cảu Cố Duy Lâm, tin chắc ông ta nhất định sẽ không bỏ.
- Được! Tôi hợp tác với anh, mong anh đừng làm tôi thất vọng đấy.
- Vậy chúng ta hẹn gặp mặt chứ? Bàn bạc kế hoạch rõ ràng!
- Vậy Cố Tổng muốn tôi đến chỗ anh hay anh tự mình đến tìm tôi?
- Việc này đương nhiên không thể để lộ, vẫn là mong anh hạ bước đến nhà riêng của tôi một chuyến.
- Được! 7h tối nay tôi sẽ đến!
- Tôi rất mong chờ!

Dứt lời Cố Giai Thụy ngắt máy, anh buông điện thoại xuống bàn khẽ nở nụ cười bí ẩn.

Thấy vậy Chu Linh bên cạnh không khỏi tò mò, cô đưa tay lay lay người anh hỏi:
- A Thụy, người đàn ông đó nói sao?
- Anh ta đồng ý hợp tác với chúng ta rồi! Tối nay anh ta sẽ đến nhà chúng ta bàn kế.
- Đến nhà mình? Dễ dàng vậy sao? Anh không thấy lạ hả?
- Tất nhiên anh hiểu ý em đang muốn nói là gì, anh cũng có cùng suy nghĩ như thế.

Nhưng theo anh nghĩ người đàn ông này không chừng lại là thiếu gia nhà nào đó mà chúng ta quen.
- Chúng ta quen? Sao có thể?
- Linh Nhi, hiện giờ trên thương trường có rất nhiều các công tử nhà giàu máu mặt, họ núp bóng bố mẹ để xây dựng thế lực ngầm.

Theo ngữ điệu nói chuyện và cách xử lý vấn đề của người đàn ông đó, anh có một vài cái tên.
- Là ai?
- Thứ nhất là Bách Ảnh Quân, thiếu gia Bách Gia với thế lực toàn thế giới nhưng anh nghe nói dạo gần đây vợ cậu ta vừa mới sinh con nên khả năng cao là không phải.
-...
- Thứ hai là Mễ Khanh, công tử Mễ Gia đứng đầu các gia tộc lâu đời của nước ta nhưng cậu ta lại đang ở nước ngoài nên anh nghĩ cũng không phải.
- Vậy còn ai nữa không?

- Vẫn còn một người nữa!
- Là ai vậy?
- Lâm Thiên Long!
- Lâm Thiên Long? Ý anh là tam thiếu gia Lâm Gia?
- Đúng! Lâm Gia từ xưa giờ vốn là gia tộc võ thuật cổ đại chỉ lo bồi dưỡng nhân tài và giữ gìn nghề tổ.

Trước giờ Lâm Gia rất ít tham gia vào thương trường mặc dù tiếng tâm của họ không phải nhỏ.
- Vậy sao anh còn nghĩ đó là Lâm Thiên Long?
- Lâm Thiên Long mặc dù là tam thiếu gia của Lâm Gia nhưng từ nhỏ lại rất yêu thích đối với những kinh doanh trên thương trường kinh tế.

Anh nghe nói dạo gần đây nhờ Lâm Thiên Long mà không ít hợp đồng lớn đã đưa về tay Lâm Thị, nếu vậy em nghĩ xem có phải anh ta là người có khả năng nhất không?
- Anh nói cũng đúng! Vậy cứ đợi đến tối chúng ta sẽ nhanh chóng biết được thôi!
Nói rồi Chu Linh và Cố Giai Thụy cùng nhau thay đồ vui vẻ ra ngoài thưởng thức cơm chiều.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
601,689
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 85: 85: Chiếc Áo Quan Trọng


Tối hôm đó như thường lệ Chu Linh và Cố Giai Thụy đang cùng nhau xem phim thì bên ngoài vang lên tiếng chuông cửa.

Từ ngoài cửa thân ảnh một người đàn ông bước vào làm Cố Giai Thụy và Chu Linh có phần hơi kinh ngạc.
Ngẩn người mất một lúc Cố Giai Thụy lên tiếng nói:
- Anh đến rồi! Đúng hẹn thật!
Dứt lời người đàn ông khẽ nhếch miệng cười, chỉ nhìn thông qua khuôn miệng đã có thể đoán được là người có khuôn mặt vô cùng tuấn mỹ.

Người đàn ông không nói gì chỉ lặng lẽ cởi bỏ từng lớp áo ngoài xong xuôi mới chậm rãi đáp:
- Tôi đương nhiên không dám thất hẹn!
Quả nhiên không ngoài dự đoán người đàn ông bí ẩn đó không ai khác ngoài Lâm Thiên Long - thiếu gia tập đoàn Lâm Thị.

Nhìn thấy phán đoán của mình chính xác lúc bấy giờ Cố Giai Thụy mới yên ổn thở nhẹ một cái, anh ung dung ngồi đưa tay ra ý trước mặt Lâm Thiên Long nói:
- Lâm Thiếu, lâu rồi không gặp!
Lâm Thiên Long thấy vậy cũng đưa tay ra nắm lấy tay Cố Giai Thụy cong môi cười đáp:

- Cố Tổng, đã lâu không gặp! Tôi tin Cố Tổng đã nhận ra người đứng sau mọi chuyện là tôi.
- Đúng! Ngay từ đầu tôi còn hơi nghi ngờ phán đoán của mình nhưng sau khi nói chuyện tôi khẳng định người đó là anh.
- Thứ lỗi nhưng tôi muốn biết vì sao anh chắc chắn?
- Là thói quen khi nói chuyện.
- Thói quen khi nói chuyện?
- Lâm Thiếu có thói quen gõ gõ đầu ngón tay xuống ghế mỗi khi nói chuyện, tôi đã vô tình nghe được âm thanh ấy.

Hơn nữa thông qua cách nói chuyện tôi càng thêm chắc chắn hơn về phán đoán của mình.
Lâm Thiên Long nghe vậy thì gật đầu nhẹ vài cái, anh thỏa hắc ra một hơi rồi nói:
- Quả nhiên vẫn không qua được mắt Cố Tổng, anh đúng là lợi hại! Chả trách lại có thể trở thành tổng tài khi còn trẻ như vậy.
- Lâm Thiếu khách sáo rồi! Mời vào!
Nói rồi Cố Giai Thụy đưa tay ý mời Lâm Thiên Long vào ngồi bàn chuyện, Lâm Thiên Long thấy thế cũng biết ý lịch sự đi theo.

Khi đi ngang qua Chu Linh vẻ ngoài của cô vô tình lại khiến anh ta chú ý, Chu Linh mặc một chiếc váy ngắn ngang đùi màu kem khoe trọn đôi chân dài thanh mãnh.

Bên trên là chiếc áo hai dây màu vàng làm lộ ra đôi xương quai xanh quyến rũ.

Nhìn tổng thể bộ đồ ôm sát vòng eo cô càng tôn lên thân hình eo o nhưng đầy đặn.

Chỉ bấy nhiêu thôi cũng đã đủ khiến tất cả đàn ông mê mệt, một người phụ nữ xinh đẹp ai mà không muốn chứ?
Nhưng cũng may Lâm Thiên Long cũng được xem là một chính nhân quân tử, anh ta tuy sáng tối lẫn lộn nhưng đối với phụ nữ vẫn luôn nhất nhất tôn sùng tuyệt đối không buông lời mạo phạm.

Cũng vì tính khí này nên Cố Giai Thụy mới an tâm hợp tác, thấy ánh mắt Lâm Thiên Long nhìn mình kỳ lạ khiến Chu Linh cũng cảm thấy không thoải mái.

Mặc dù biết anh ta vốn không có ý đồ xấu nhưng ánh mắt anh ta nhìn cô vẫn khiến cô hơi khó chịu.

Nghĩ là nói, Chu Linh nhíu màu đưa hai tay lên che trước ngực lên tiếng:

- Lâm Thiếu, mời!
Dường như cũng nhận ra bản thân hơi quá phận Lâm Thiên Long chỉ đành cười gượng rồi nhanh chân bước vào ghế ngồi.

Vốn dĩ anh ta cũng không có ý xấu gì chỉ là bỗng nhiên đi ngang qua người con gái xinh đẹp nên không thể kiềm chế nhìn mấy cái.
Ngồi xuống ghế Lâm Thiên Long liền đưa mắt nhìn sang Chu Linh rồi nói:
- Chu tiểu thư, mong cô đừng trách! Tôi không có ý mạo phạm chỉ là...
- Không sao, tôi hiểu!
Nói rồi Chu Linh đi đến chỗ Cố Giai Thụy đang ngồi khẽ thủ thỉ:
- A Thụy, em lên lầu trước anh cứ bàn bạc công việc với Lâm Thiếu.
Cố Giai Thụy nghe vậy thì khẽ gật đầu, bàn tay đang đặt ngay eo của Chu Linh lặng lẽ vỗ nhẹ vài cái nói:
- Được! Vậy em lên phòng nghỉ ngơi đi! Lát anh sẽ lên sau!
- Vâng!
Dứ lời Chu Linh xoay bước rời đi lên cầu thang không ngoảnh lại, cô nàng mở cửa bước vào phòng rồi ngã lưng lên chiếc giường quen thuộc.

Chiếc giường êm ái này vẫn luôn là thứ an ủi Chu Linh nhiều nhất, mỗi khi mệt mỏi buồn phiền chỉ cần được ngủ một giấc thật ngon trên giường là tâm trạng của cô sẽ lập tức vui vẻ lại.

Trên chiếc giường này không chỉ có chăn êm nệm ấm, không chỉ có vải mềm gối mịn mà còn có cả hơi ấm và mùi hương của người đàn ông cô yêu nhất.
Có một sự thật chẳng ai biết mà Chu Linh luôn giấu kín đó chính là chiếc áo của Cố Giai Thụy.


Trong tủ quần áo của Chu Linh vẫn luôn có giữ một chiếc áo của Cố Giai Thụy, chiếc áo đó là chiếc áo mà anh đã khoác cho cô vào một ngày mưa gió lớn.

Đối với Chu Linh chiếc áo giống như bảo bối vậy rất tran quý! Thời gian đi du học vì ám ảnh tâm lý nên Chu Linh thường bị mất ngủ, có những đêm cô thức trắng chỉ vì bị những cơn ác mộng giày vò.

Cũng may những lúc như thế có chiếc áo của Cố Giai Thụy giúp cô bình tĩnh.
Từ đó chiếc áo của anh như một món đồ thân quen không thể thiếu trong cuộc đời Chu Linh.

Nhưng bây giờ cô đã có Cố Giai Thụy bên cạnh rồi nên chiếc áo cũng dần được cấ giữ trong tủ không lấy ra nữa.

Nghĩ lại khoảng thời gian một mình đó rồi lại nghĩ đến khoảng thời gian bây giờ Chu Linh cảm thấy rất biết ơn.

Cô mỉm cười ôm lấy chiếc gối nằm của Cố Giai Thụy nói:
- A Thụy, cảm ơn anh đã luôn bên cạnh yêu em!

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
601,689
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 86: 86: Hồi Ức Anh Từng Cố Quên Em


Sau gần 2 tiếng nói chuyện cuối cùng Lâm Thiên Long cũng ra về, Cố Giai Thụy mệt mỏi ngã người ra phía sau tựa đầu lên ghế thở dài một tiếng.

Sau khi nói chuyện với Lâm Thiên Long Cố Giai Thụy mới phát hiện ra thêm được vài thông tin về người chú của mình.

Những thông tin anh được Lâm Thiên Long cung cấp đều là thông tin tuyệt mật chưa ai biết và hơn nữa nó lại vô cùng có lợi nên trong lòng Cố Giai Thụy cũng trút được bớt lo lắng phần nào.
Sau khi uống cạn ly rượu vang trên bàn Cố Giai Thụy đứng dậy lên lầu tìm Chu Linh, khi anh đang đi được nửa đường thì lại chợt nhớ ra mèo con nhỏ của mình không thích trên người anh có mùi rượu.

Lúc trước đã có lần Cố Giai Thụy bị Chu Linh xa lánh và tỏ ra khó chịu vì trên cơ thể anh có mùi rượu, nhớ đến chuyện này và không muốn làm mình yêu buồn lòng nên anh quyết định tắm rửa rồi mới vào phòng ngủ.
Cố Giai Thụy lửng thừng đi vào phòng tắm ở thư phòng tắm rửa thật sạch sẽ, anh xả nước vào bồn rồi ngâm mình 30 phút để bay bớt hơi rượu.

Cuối cùng sau nửa tiếng Cố Giai Thụy bước ra khỏi bồn tắm, anh khoác lên người bộ áo tắm quen thuộc rồi với tay lấy chiếc khăn lau khô tóc.


Sau khi chuẩn bị xong xuôi mọi thứ Cố Giai Thụy mới ung dung thoải mái rảo bước về phòng ngủ.
Vừa vào phòng đập vào mắt anh là một cô gái đang nằm ngủ êm đềm trên chiếc giường mềm mại, Chu Linh trông thật nhỏ bé so với chiếc giường rộng lớn cô đang nằm.

Thấy vậy Cố Giai Thụy nhẹ nhàng bước đến, anh âm thầm ngồi xuống bên cạnh cô gái nhỏ, bàn tay anh khẽ đưa lên vuốt ve gương mặt đang ngủ say của cô với ánh mắt cưng chiều nói:
- Bé con, em vất vả nhiều rồi! Lần này anh nhất định không để em bị tổn thương nữa.
Nói rồi Cố Giai Thụy cúi đầu khẽ hôn lên chiếc má mềm mại thoáng ửng hồng của cô gái.

Anh dịu dàng ôm lấy cơ thể cô rồi khẽ nằm xuống bên cạnh, bàn tay Cố Giai Thụy đặt sau lưng Chu Linh khẽ vỗ về vài cái, tay còn lại lặng lẽ choàng qua làm gối đầu cho cô gái nhỏ.

Nhìn thấy khung cảnh Chu Linh ngủ say làm Cố Giai Thụy cảm thấy yên tâm đến lạ.
Từ nhỏ đến lớn dù là thiên kim tiểu thư danh giá của gia tộc lớn nhưng những thứ Chu Linh phải gánh chịu lại quá sức tưởng tượng.

Nào là bị bắt cóc, bị đánh đập, bị hành hạ, bị ám ảnh tâm lý...!đều là những việc vô cùng ghê rợn và khó quên đi đặc biệt với một cô bé chỉ mới 7 8 tuổi.

Nhưng may mắn thay Chu Linh lại có thể bình an vượt qua và sống vui vẻ đến tận bây giờ.

Điều an ủi lớn nhất đối với Cố Giai Thụy lúc này chính là mỗi ngày đều được thấy một Chu Linh khỏe mạnh.

Anh đã mất quá lâu để gặp lại cô cũng mất quá lâu để có thể rèn luyện bản thân trở thành người đủ bản lĩnh bảo vệ cô qua những khó khắn gian khổ.

Nghĩ vậy Cố Giai Thụy càng thêm căm hận người chú ruột của mình, chỉ vì để giành lấy tài sản, giành lấy công ty Cố Duy Lâm đã cho người bắt cóc Chu Linh.


Sau khi biết được người giúp ba anh vạch trần âm mưu của Vân Hạ là ba Chu Linh ông ta lại một lần nữa vì trả thù cho ả đàn bà của mình mà trút giận lên cô gái nhỏ vô tội.

Lần đó sau khi được tìm thấy khắp người Chu Linh đều là các vết thương lớn nhỏ, nhớ lại khoảng thời gian đó đến giờ vẫn khiến Cố Giai Thụy rợn người.

Thật ra anh rất khâm phục cô gái nhỏ của mình, trong tình trạng ngàn cân treo sợi tóc là thế nhưng cô vãn một mực cắn răng chịu đựng.

Tính cách mạnh mẽ rắn rỏi và kiên cường ấy luôn là thứ khiến Cố Giai Thụy cảm thấy không bằng.
Có đôi lúc thật ra Cố Giai Thụy lại rất tự ti, một kẻ như anh có gì xứng đáng với một cô gái tuyệt vời như thế? Bản lĩnh của tên đàn ông luôn là có thể bảo vệ người trong lòng của mình nhưng...!anh lại chưa thể làm được điều đó.

Lần nào Chu Linh gặp nguy hiểm cũng là bởi vì gia đình anh, vì bị ba mẹ anh và anh liên lụy.

Từng có thời gian anh xa lánh và tránh mặt Chu Linh chỉ vì không muốn cô gặp nguy hiểm.
Khoảng thời gian đó anh quyết định chọn cách buông tay để giữ cho cô an toàn, để làm được điều đó Cố Giai Thụy đã phải tự hành hạ mình trong nỗi giày vò dằng dặc, sự khó chịu khi phải chiến đấu với lý trí và con tim thật sự không dễ.

Anh từng nghĩ chỉ cần Chu Linh hạnh phúc thì dù người mang hạnh phúc cho cô có không phải là anh thì anh vẫn chấp nhận được.
Nhưng đời nào giống như trong tưởng tượng, ông trời đôi khi lại rất khéo trêu người đặc biệt là đối với anh.


Vốn Cố Giai Thụy anh đã là người đàn ông rất mềm yếu, mỗi khi thấy Chu Linh gặp chuyện là lại chịu không được nhưng cuối cùng lại vẫn phải gặp cảnh đó.
Lúc đó sau nhiều ngày bị anh xa lánh và tránh mặt cuối cùng Chu Linh cũng nhận ra, cô chạy đến tìm anh bắt anh phải nói rõ.

Lần đó Cố Giai Thụy đã rất quyết liệt, anh thậm chí còn nói những lời rất tổn thương Chu Linh nhưng khi thấy cô khóc anh lại chịu không được.

Cô nức nở cầu xin anh đừng bỏ rơi mình khiến trái tim anh nhức nhối.

Thế là cuối cùng trái tim Cố Giai Thụy cũng chẳng sắt đá được bao lâu mà đành buông bỏ ý nghĩ.

Anh hứa sẽ không bao giờ bỏ mặc cô nữa rồi từ đó mối quan hệ của cả hai trở lại bình thường.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
601,689
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 87: 87: Cố Duy Lâm Bị Bắt


Sáng hôm sau khi đang say giấc nồng thì bỗng từ đâu tiếng chuông điện thoại vang lên làm Cố Giai Thụy giật mình tỉnh giấc.

Anh nhíu mày khó chịu đưa tay chụp lấy chiếc điện thoại trên bàn rồi nhấn nghe máy.

Ngay khi vừa bắt máy đầu dây bên kia lập tức truyền đến một giọng nói vui mừng:
- Cố Tổng, sáng nay tôi nhận được tin là Lâm Thiếu đã bắt được Cố nhị lão rồi ạ!
Nghe thư ký nói xong Cố Giai Thụy lập tức mở trừng hai mắt, anh nhanh chóng ngồi bật dậy hỏi:
- Bắt được rồi?
- Vâng!
- Khi nào?
- Sáng nay tôi nhận được tin rằng 1 giờ tối qua Cố lão nhị đã bị bắt khi mang tiền đến chuộc người phụ nữ tên Vân Hạ.
- Ra vậy! Tôi hiểu rồi!
- À mà Cố Tổng, Lâm Thiếu còn nhờ tôi chuyển lời rằng muốn hẹn ngài gặp mặt.
- Hẹn lúc nào?
- Lâm Thiếu nói ngài ấy sẽ đợi sếp ở nhà hàng cũ, mong sếp có thể dẫn Chu tiểu thư theo cùng.
- Được!

Nói rồi Cố Giai Thụy cúp máy, anh từ từ ngã lưng xuống tựa vào thành giường rồi nhìn chiếc điện thoại trên tay cong môi cười khẩy một cái.

Quả thật khi nghe tin Cố Duy Lâm bị bắt anh có chút bất ngờ, không ngờ rằng Lâm Thiên Long lại làm việc nhanh như vậy.

Tối qua khi bàn bạc kế hoạch Lâm Thiên Long đã nói sẽ ra tay ngay trong đêm rồi thu nhanh lưới bắt gọn một mẻ.

Cố Giai Thụy mới đầu cứ nghĩ anh ta ít nhất phải cần 2 ngày nhưng không ngờ thật sự nói được làm được.
Điều khiến Cố Giai Thụy cảm thấy nhức đầu nhất bây giờ là điều kiện mà Lâm Thiên Long muốn trao đổi.

Hắn ta không cần tiền bạc, không cần hợp đồng cũng chẳng muốn hợp tác làm ăn mà chỉ muốn một thứ duy nhất.

Ngặt nỗi điều kiện này Cố Giai Thụy lại chẳng muốn thực hiện chút nào cả.

Điều Lâm Thiên Long muốn là có thể được gặp mặt và nói chuyện với Chu Linh! Anh ta đã đề cập rõ rằng không muốn cướp cô khỏi tay anh hay có ý đồ gì xấu hết, chỉ đơn giản là muốn nhìn thấy cô và cùng cô trò chuyện đôi chút.

Tối đó vì quá gấp gáp chính sự, Lâm Thiên Long lại một mực ép anh nên Cố Giai Thụy đã gật đầu đồng ý.

Giờ nghĩ lại anh thấy thật có lỗi với Chu Linh, đáng ra anh nên tôn trọng quyết định của cô thay vì tự mình cho phép.
Nghĩ đến đây Cố Giai Thụy càng thêm rầu rĩ, anh không hiểu sao điều kiện nhất định phải là gặp Chu Linh mới được.

Bên cạnh Lâm Tam Thiếu như anh ta thì thiếu gì nữ nhân xinh đẹp chứ? Sao cứ phải đòi gặp người phụ nữ của anh cho bằng được.

Nói đến lại càng khiến Cố Giai Thụy thêm bực tức.

Mặc dù đã nói rõ là chỉ nói chút chuyện phím và sẽ không tranh giành gì với anh nhưng vẫn khiến anh khó chịu.

Cố Giai Thụy vốn dĩ đã là người đàn ông cực kỳ hay ghen, nếu có thể anh chỉ ước có thể nhốt Chu Linh lại để cô ấy chỉ là của riêng mình nay lại gặp phải yêu cầu thế này hỏi sao anh không khó chịu? Dù gì cũng là đàn ông ai lại muốn người phụ nữ của mình nói chuyện với người đàn ông khác?
Mà thôi dù gì cũng đã hứa rồi chẳng thể nuốt lời, anh sẽ hỏi Chu Linh xem cô có muốn đi hay không.

Nếu Chu Linh muốn đi Cố Giai Thụy sẽ tạm thời đè ép cơn ghen của mình xuống.


Nếu cô không có hứng thú vậy anh cũng chẳng cưỡng cầu, anh sẽ nói chuyện với Lâm Thiên Long nhờ anh đưa ra yêu cầu khác.
Đang suy nghĩ miên man thì bỗng kế bên một bàn tay đặt lên người anh nắm lấy áo anh giật nhẹ.

Bàn tay nhỏ nhắn mềm mại lập tức làm Cố Giai Thụy giật mình, anh xoay đầu thoát khỏi dòng suy nghĩ nhìn cô gái nhỏ hỏi:
- Bé con, dậy rồi à?
- Ưm!
Giọng nói nhẹ nhàng vang lên như lông tơ cọ vào lòng người đàn ông đối diện, anh vẫn luôn thích nhất là hình ảnh của cô lúc mới ngủ dậy.

Cố Giai Thụy đưa tay xoa nhẹ mái tóc mềm mại của Chu Linh, ánh mắt cưng chiều nhìn cô nói:
- Mèo con nhỏ, dậy ăn sáng thôi nào!
- Ưm...!chút nữa!
Giọng điệu mè nheo vào buổi sáng sớm của ai đó đã thành công chọc cho người đối diện phải bật cười.

Anh âu yếm cúi đầu hôn lên má cô rồi lại dùng ngón tay không ngừng chọc chọc vào má cô trêu ghẹo:
- Mèo con nhỏ, nếu em còn không dậy sẽ bị mấy phần ăn sáng đó.
- Ưm...!em buồn ngủ!
- Bé con, nhìn xem đến trẻ con còn chẳng mè nheo như em đó.

Em lại thua đứa bé mẫu giáo sao?
Nghe đến đây Chu Linh thực sự không cách nào chịu đựng được nữa.


Cô nắm tay thành nắm đấm sẵn mở to hai mắt nhìn anh chu môi nói:
- A Thụy, anh là đồ đáng ghét!
Cố Giai Thụy nghe vậy thì khẽ nhếch mày, ánh mắt anh vẫn yêu chiều nhìn cô dùng giọng nói trầm trầm hỏi:
- Sao anh lại đáng ghét?
- Anh không thương em! Anh không cho em ngủ!
Nghe đến đây Cố Giai Thụy chỉ còn biết bật cười, anh ôm gọn cô gái nhỏ vào lòng ân cần nói:
- Ngoan! Hôm nay anh dẫn em đi chơi nên mới muốn em dậy sớm.

Chẳng lẽ em không muốn hẹn hò với anh sao?
- Xí! Ai thèm hẹn hò với anh chứ?
- Hưm...!vậy anh đi ăn món ngon một mình!
- Được rồi! Nể tình anh tha thiết nên em sẽ chấp nhận đi với anh!
- Vậy anh phải cảm ơn bé con rồi!
Nói rồi cả hai nhìn nhau bật cười khanh khách, khoảng khắc hạnh phúc ngọt ngào như vậy cả hai đã trải qua vô số lần nhưng vì không lo lắng hay nghĩ ngợi gì nên đây có lẽ là lần đầu tiên êm đềm và nhẹ nhõm như vậy.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
601,689
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 88: 88: Nơi Giam Giữ Cố Duy Lâm


Tối hôm đó đúng như lời đã hẹn Cố Giai Thụy và Chu Linh cùng đến chỗ hẹn, sau khi ăn tối xong cả hai cùng Lâm Thiên Long đi đến căn nhà đang giam giữ Cố Duy Lâm.

Ngay khi bước vào căn nhà đã mang đến cho Chu Linh một cảm giác ớn lạnh rợn da gà đến lạ.

Thấy không khí bất thường cô liền theo quán tính nắm chặt hai tay Cố Giai Thụy đồng thời nấp sau lưng anh.

Cánh tay bấu víu vào tay anh tạo ra những vết hằn sâu trên da thịt, chỉ nhìn điều này cũng đủ hiểu cô đã sợ hãi thế nào nên Cố Giai Thụy liền nhanh tay choàng qua ôm vai cô an ủi.

Giọng anh dịu dàng lại nhẹ nhàng xoa dịu tâm hồn đang sợ hãi của cô:
- Linh Nhi, đừng sợ! Có anh đây rồi!
Đang sợ lại được Cố Giai Thụy trấn an lập tức làm Chu Linh bớt hoảng loạn, cô như tìm được ánh sáng trong đường hầm đêm tối sâu thẳm càng bám víu vào tay anh hơn nói:
- A Thụy, đừng rời khỏi em!
Cố Giai Thụy chẳng mấy khi thấy được dáng vẻ dựa dẫm này của Chu Linh nên dù biết cô đang sợ vẫn được nước lấn tới kiếm lợi.


Anh vòng một tay qua ôm lấy eo cô, tay còn lại nắm lấy bàn tay đang lạnh vì sợ của cô thủ thỉ:
- Anh sẽ ở đây mà! Đừng sợ nữa!
Nói rồi anh nhẹ nhàng vỗ vỗ eo Chu Linh trấn an sau đó tiếp tục cùng Lâm Thiên Long vào sâu bên trong biệt thự.

Càng đi vào căn nhà càng toát lên sự lạnh lẽo, cả hai được Lâm Thiên Long dẫn xuống một tầng hầm bí mật ẩn sâu dưới cầu thang chính giữa tầng hai biệt thự.

Những vụ án tra khảo phạm nhân thế này Cố Giai Thụy đã quen nên chẳng lấy làm gì lạ nữa.

Đến cả căn biệt thự này cũng giống hệt căn biệt thự giam giữ tra khảo tội nhân của anh nên anh đương nhiên chẳng sợ nữa.
Đổi ngược lại là cô gái nhỏ của anh lại đang run lên không ngừng vì sợ hãi, Chu Linh vì chịu ám ảnh tâm lý khi bị bắt cóc từ nhỏ nên cô đặc biệt sợ những không gian tối chật hẹp.

Cộng thêm việc cấu trúc căn nhà lại giống hệt nhà hoang năm xưa cô bị bắt giữ nên càng hình thành lên nỗi sợ bất diệt trong lòng cô.

Nhìn thấy hình ảnh sợ hãi đến tái xanh mặt mày của Chu Linh khiến Cố Giai Thụy cũng lo lắng, anh nhíu mày ôm chặt cơ thể Chu Linh rồi lại nhẹ giọng ân cần nói:
- Linh Nhi, nếu em sợ thì cứ ở trên đi thôi đừng đi nữa.

Nhìn em đang run rẩy như vầy làm anh cũng lo rm không chịu được mất.

Thôi chuyện ở đây cứ để anh và cậu ấy lo em lên trên trước đi.
Mặc dù đang vô cùng sợ hãi nhưng khi nghe đề xuất của Cố Giai Thụy thì Chu Linh lại không chịu.

Cô kiên định nhìn vào mắt anh rồi lắc đầu nói:
- Em không sao! Em nhất định phải đi cùng với anh mới được.
Thực ra nguyên nhân khiến Chu Linh phản ứng gay gắt như vậy rất đơn giản, vì cô muốn bảo vệ Cố Giai Thụy.


Từ nhỏ anh đã trầm tĩnh ít nói lại thường xuyên bị Cố Duy Lâm lên lớp dạy dỗ nên Chu Linh rất ghét.

Cô hay thấy cảnh Cố Duy Lâm chửi mắng Cố Giai Thụy thậm tệ dù anh chẳng làm sai chuyện gì, dần dần hình thành ở trong cô sự thù hận không hề nhỏ.

Chu Linh đã quyết tâm sau này dù có chuyện gì cô nhất định cũng sẽ bảo vệ cho Cố Giai Thụy, đặc biệt chuyện này lại có liên quan đến Cố Duy Lâm nên đương nhiên cô phải can thiệp.
Thấy thái độ kiên định của Chu Linh nên Cố Giai Thụy cũng không ngăn cản, anh đưa tay lần nữa ôm chặt cơ thể cô trấn an rồi lại cùng đi tiếp.

Đoạn đường cứ như thế nối dài thêm một đoạn rồi một đoạn cuối cùng cả ba dừng lại ở trước cửa một căn phòng.

Thoạt nhìn căn phòng này khá bình thường và cũng không có gì là lạ cả nhưng...!sâu bên trong lại ẩn chứa một cảnh tượng tàn bạo đến không dám nhìn.
Lâm Thiên Long tiến tới mở cánh cửa ra, trước khi đi vào bên trong anh nói:
- Hai vị, sau cánh cửa này có thể là một cảnh tượng rất ghê rợn nên tốt nhất các vị nên chuẩn bị sẵn tinh thần, nhất là cô đó Chu tiểu thư.

- Anh nói vậy là sao?
- Nói thật tôi không khuyến cáo cô cùng đi vào trong vì có thể cảnh tượng trong kia cô sẽ không chịu nổi.
- Ghê rợn như vậy?
- Đương nhiên! Cố Tổng là người làm ăn nên tôi nghĩ cô phải biết chứ.


Chúng tôi bình thường sẽ rất đàng hoàng tử tế chỉ trừ vài trường hợp.
- Trường hợp nào?
- Đầu tiên là kẻ phản bội, thứ hai là kẻ nịnh nọt nhưng chuyên đâm sau lưng và thứ ba là những đối thủ dùng thủ đoạn bỉ ổi hèn hạ.

Đối với ba loại này thương nhân làm ăn nhất định sẽ không bỏ qua mà hành hạ đến chết.
Nghe đến đây đồng tử Chu Linh lập tức co lại, cô níu chặt tay áo Cố Giai Thụy khẽ rùng mình nhưng rồi lại quyết tâm nói:
- Tôi sẽ vào cùng! Tôi tin mình chịu được.
Lâm Thiên Long nghe vậy thì gật gù, ánh mắt anh hứng thú dáng chặt lên người Chu Linh, khẽ nhếch miệng nói:
- Tốt! Tôi đánh giá cao sự can đảm này của cô! Chu tiểu thư làm tôi thấy rất thú vị đấy!
Nói rồi Lâm Thiên Long đẩy cửa bước vào trong phòng, ngay thời khắc tiếp xúc đầu tiên với cảnh tượng bên trong Chu Linh đã lập tức hét lên đầy thất thanh và sợ hãi.

Cô úp mặt vào ngực Cố Giai Thụy không dám nhìn nói:
- A Thụy, em sợ lắm!

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
601,689
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 89: 89: Số Phận Chung Của Kẻ Ác


Bên trong căn phòng là một nơi tối tăm ghê rợn, mùi hôi tanh của máu bốc lên khắp nơi khác hẳn vẻ ngoài sa hoa tráng lệ của tòa biệt thự.

Cố Duy Lâm đang bị treo lên một thanh sắt ngang phòng với dây thừng cỡ lớn, xung quanh ông ta là đủ thứ vật dụng tra khảo không thiếu thứ gì.

Khi cả ba bước vào Cố Duy Lâm đã trong tình trạng mê man bất tỉnh, trên người ông ta vẫn là bộ vest cũ ông ta vẫn hay mặc, khắp người đâu đâu cũng là những vết thương.

Chiếc áo sơ mi bên trong đã loan lỗ những vết máu, trên cơ thể hằn rõ những vết roi trông vô cùng đau đớn.
Cố Duy Lâm bị rạch một nhát ở vai, một bên chân cũng bị đánh gãy, ông ta thoi thóp trông tình trạng lơ lửng giữa phòng nhìn cũng đủ hiểu Lâm Thiên Long là một người tàn độc.

Chưa hết, cả người Cố Duy Lâm ướt sũng, bên cạnh là một xô nước lớn đoán chừng là nước pha với muối để tạt vào tra tấn.

Nhìn thấy cảnh này Chu Linh không cách nào chịu được, dù biết Cố Duy Lâm không đáng được tha thứ cơ mà nói thế nào ông ta cũng là Cố nhị lão, là trưởng bối của Cố Giai Thụy, để ông ta bị hành hạ đến thừa sống thiếu chết thế này cũng rất quá đáng.
Nghĩ rồi Chu Linh xoay sang nhìn Cố Giai Thụy, bàn tay cô nắm chặt lấy tay anh lay lay nhỏ giọng nói:

- A Thụy, như vậy...!có phải hơi quá đáng rồi không?
Nghe Chu Linh nói Cố Giai Thụy thoáng im lặng, anh nhíu mày đăm chiêu như suy nghĩ điều gì nhưng không nói.

Nếu nói là không quan tâm cũng không đúng, quả thật Cố Giai Thụy cũng có cảm xúc giống Chu Linh y hệt.

Dù Cố Duy Lâm đã làm nhiều chuyện tày trời khiến cuộc đồ anh rô vào bế tắc nhưng nói gì ông ta cũng vẫn là chú anh.

Hợp tác với Lâm Thiên Long chẳng qua là vì muốn Cố Duy Lâm nhanh chóng lọt lưới, đâu ngờ Lâm Thiên Long lại ra tay tàn nhẫn như vậy.
Việc hành hạ Cố Duy Lâm đến bộ dạng thừa sống thiếu chết thế này chẳng khác nào đang cố tình dằn mặt Cố Thị, thế lực của Lâm Thị dù có lớn mạnh nhưng trước Cố Thị vẫn không là gì nên có thể hiểu một điều rằng Lâm Thiên Long cố tình làm vậy để dằn mặt.

Từ khi Lâm Thiên Long bước chân vào giới thương nghiệp Cố Giai Thụy đã được nghe nói về tính tàn độc của con người này, nếu nói có lẽ là còn hơn cả anh.
Lâm Thiên Long nổi tiếng là rất thích làm ra những việc tàn nhẫn, hành hạ người khác, đánh đập chơi đùa đều là những việc thường xuyên anh ta làm.

Tuy nhiên Lâm Thiên Long lại có một nguyên tắc đó chính là không hành hạ phụ nữ, cũng vì nguyên tắc này nên dù biết tính tàn độc của anh ta Cố Giai Thụy vẫn hợp tác.
Đang suy nghĩ lan man thì bỗng bàn tay anh lại tiếp tục bị lay, giọng nói thỏ thẻ của Chu Linh lại lần nữa vang lên làm anh chợt giật mình thoát khổ dòng suy nghĩ.

Anh đưa mắt khẽ nhìn cố gái nhỏ khẽ nói:
- Linh Nhi, không sao! Anh đã có tính toán rồi.

Hơn nữa đây cũng là cái giá mà Cố Duy Lâm phải trả.

- Nhưng như vậy quá đáng sợ rồi! Nếu để chuyện này bị truyền ra ngoài vậy...
- Không sao! Lát nữa anh sẽ nói chuyện lại với Lâm Thiên Long.

- Dạ!
Nói rồi Chu Linh khẽ gật đầu đồng ý, cô tiếp tục nắm lấy tay anh đợi Cố Giai Thụy và Lâm Thiên Long nói chuyện.

Sau khi cho anh và cô vào phòng tiệt nhiên Lâm Thiên Long cũng chẳng nói thêm tiếng nào nữa, anh ta đứng im nhìn chiến lợi phẩm của mình đắc ý.

Thấy vậy Cố Giai Thụy tiến đến, bàn tay anh đặt lên tay Chu Linh khẽ xoa xoa trấn an rồi lên tiếng nói:
- Lâm Thiếu, anh đúng là làm việc năng suất thật! Cũng ra tay đủ tàn nhẫn đấy chứ.
Nghe vậy Lâm Thiên Long khẽ bật cười, anh ta xoay đầu để lộ ra nụ cười thích thú ung dung đáp:
- Tôi đương nhiên làm việc rất năng suất, Cố Tổng đã nhờ tôi sao lại dám không nhanh lẹ? Hơn nữa câu vừa rồi của Cố Tổng tôi cũng không dám nhận! Tàn nhẫn vốn là bản tính của tôi đó giờ tin rằng Cố Tổng cũng không còn gì lạ nữa.

Cố Tổng sẽ không trách tôi đó chứ?
Cố Giai Thụy nghe vậy thì khẽ nhếch mày, đôi mắt lạnh lùng khẽ híp lại chằm chằm nhìn vào người đàn ông trước mắt.

Khóe môi lặng lẽ cong lên nở thành nụ cười có phần khinh thường nói:
- Tôi đương nhiên không trách! Lâm tam thiếu đã bỏ công ra giúp tôi, tôi đương nhiên cảm ơn còn không kịp.
- Vậy thì tốt!
Chu Linh đứng kế bên đang không nói gì thì bỗng nhớ đến một chuyện, cô đưa mắt nhìn người đàn ông đứng đối diện hỏi:

- Lâm Thiếu, vậy còn Vân Hạ?
Lâm Thiên Long nghe nhắc đến tên Vân Hạ thì lập tức nhăn mặt, ánh mắt hình viên đạn hiện lên nghiến răng nói:
- Người phụ nữ trơ trẽn đó tôi đang nhốt bà ta ở phòng bên cạnh để đám đàn em chơi đùa.
- Để thuộc hạ chơi đùa? Lâm Thiếu, tôi nghe nói anh từ xưa đến giờ không ra tay với phụ nữ.

Phụ nữ trẻ đã không nỡ ra tay vậy sao người lớn tuổi như Vân Hạ lại xử lý?
Nghe Cố Giai Thụy hỏi Lâm Thiên Long càng thêm tức, ánh mắt nảy lửa như hận không thể giết chết Vân Hạ làm Cố Giai Thụy và Chu Linh cảm thấy khác lạ, một lúc sau Lâm Thiên Long mới đáp:
- Bà ta...!bà ta dám làm chuyện trơ trẽn nên tôi mới giúp bà ta thỏa mong muốn.
- Vân Hạ đã làm gì?
- Người đàn bà ghê tởm đó dám quyến rũ tôi.

Đúng là lẳng lơ không biết liêm sỉ..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
601,689
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 90: 90: Một Ngày Hạnh Phúc


Sau đó Cố Giai Thụy và Chu Linh cũng chả hỏi thêm gì nữa, cả hai liếc mắt nhìn Cố Duy Lâm một lượt rồi cùng Lâm Thiên Long ra ngoài.

Cánh cửa phòng lần nữa đóng lại, bên trong tiếng la hét thất thanh của Cố Duy Lâm tiếp tục vang lên dường như rất muốn ra ngoài nhưng lại không thể.

Dù Cố Giai Thụy có chút cảm thương nhưng xét những việc ông ta đã làm thì liền không nhịn được mà không có cách nào tha thứ.
Cuối cùng Chu Linh và Cố Giai Thụy cũng không còn để tâm đến nữa, cả hai quyết định giao lại chuyện này cho cảnh sát xử lý và cũng nêu ra mong muốn là không muốn Lâm Thiên Long nhúng tay vào.

Cố Giai Thụy và Chu Linh rời khỏi biệt thự và cũng không đến gặp Vân Hạ, đối với anh bây giờ mà nói cuộc sống của anh đã quá mãn nguyện rồi nên Cố Giai Thụy không muốn trả thù Vân Hạ nữa hay cũng có thể nói anh đã trả xong thù rồi.
Cố Giai Thụy và Chu Linh lái xe trở về nhà trong tâm trạng nhẹ nhõm, trên xe không ai nói với ai câu nào dường như đều đang muốn cho nhau khoảng không gian riêng ít ỏi.

Nhưng quan tâm vẫn là quan tâm và không thể bỏ vẫn là không thể bỏ, im lặng được một lúc cuối cùng Chu Linh cũng đã không nhịn được nữa mà lên tiếng:
- Aiza, thôi đi! Em không chịu được cảnh im lặng này nữa đâu.


Chán chết đi được!
Nhìn dáng vẻ cự nự nũng nịu của cô nàng tất nhiên Cố Giai Thụy liền chịu không nổi anh đưa tay véo lấy chiếc má mềm mềm của cô gái nhỏ, miệng thoáng nở nụ cười cưng chiều nói:
- Được rồi! Anh cứ nghĩ em cần không gian riêng nên không nói chuyện.

Anh xin lỗi!
Chu Linh nghe vậy thì khẽ chau mày, cô nàng khoang hai tay trước ngực hất cằm nói:
- Em sao lại cần không gian riêng chứ? Vốn dĩ người cần không gian riêng là anh vậy mà còn đổ thừa.
Cố Giai Thụy nghe vậy thì chỉ biết cười trừ anh đã sớm bất lực với dáng vẻ này của cô mèo nhỏ.

Ai bảo anh cưng chiều cô quá làm gì nên giờ chủ có thể chịu thôi! Đến một cây đèn đỏ Cố Giai Thụy thắng xe dừng lại, anh xoay người ôm lấy cô gái nhỏ bên cạnh rồi không nói không rằng cúi đầu hôn lên môi cô một cái.
Bị tấn công bất ngờ khiến Chu Linh chả còn cách nào kháng cự cô nàng chỉ đành ngoan ngoãn thuận theo người đàn ông thế là cả hai trao nhau một nụ hôn cháy nồng trong chiếc xe sang trọng.

Hết thời gian dừng đèn đỏ Cố Giai Thụy mới tiếc nuối nhả đôi môi đỏ mộng kia ra rồi tiếp tục lái xe.

Thấy vậy Chu Linh liền bất bình nhíu chặt đôi chân mày lá liễu, cô dẫu môi đưa tay đánh một cái thật mạnh vào người anh giận dỗi nói:
- Anh dám chiếm tiện nghi của em, em không thèm nói chuyện với anh nữa.
Nói rồi cô nàng xoay mặt đi nơi khác với dáng vẻ hận hực, thấy vậy Cố Giai Thụy liền nhìn theo bóng lưng cô bằng ánh mắt cưng chiều trìu mến, giọng nói dịu dàng ấm áp của anh khẽ vang lên nài nỉ:
- Anh xin lỗi mà! Ai bảo em vừa xinh đẹp lại vừa thơm như thế báo hại anh lúc nào cũng đều nghĩ muốn ăn em!
- Em xinh đẹp sao?
- Đương nhiên rồi! Mèo con nhỏ của anh là cô gái xinh đẹp nhất! Nên đừng giận anh nữa nhé.
- Được rồi! Tha cho anh đó!

Dứt lời cả hai cười rộ lên trên xe dường như quên hết những nỗi đau nỗi lo mà khoảng thời gian qua hai người phải gánh chịu.
Về đến nhà Cố Giai Thụy mệt mỏi nằm lên giường, anh tắm rửa sạch sẽ xong rồi nằm đợi Chu Linh ra cùng đi ngủ.

Khoảng thời gian qua vì lo lắng chuyện của Cố Duy Lâm lại còn phải giải quyết công việc chất chồng nên Cố Giai Thụy chẳng mấy khi ngủ đủ giấc, giờ mọi việc đã được giải quyết êm xuôi nên anh cũng an tâm chợp mắt.
Vừa suy nghĩ xong thì cũng là lúc Chu Linh tắm xong, cô nàng bước từ phòng tắm ra với mái tóc ướt sũng.

Trên người cô mặc một bộ váy ngủ dài màu hồng tôn lên làm da trắng như tuyết, mái tóc ướt xõa dài qua lưng càng làm Chu Linh thêm phầm quyến rũ.

Thấy vậy Cố Giai Thụy không cách nào chịu nổi, anh ngồi bật dậy chạy lại cạnh Chu Linh rồi bế bổng cô lên không nói không rằng đè cô xuống nệm.
Hiểu được ý muốn của Cố Giai Thụy Chu Linh liền lên tiếng:
- A Thụy...
Còn chưa nói hết câu ngón tay của Cố Giai Thụy đã đặt lên môi Chu Linh ý muốn cô im lặng.

Anh cúi đầu hôn lên chiếc cổ trắng trẻo của cô rồi tham lam hít lấy mùi hương trên cơ thể mảnh khảnh.


Anh đưa tay chạm vào vòng eo thon gọn rồi từ từ vuốt ngược lên trên làm cơ thể Chu Linh thoáng chốc nóng rực.
Ngay khi bàn tay đang đặt trên ngực định xoa nắn hai quả bồng đào thì Chu Linh liền dùng tay gạt tay Cố Giai Thụy ra rồi nói:
- A Thụy, hôm nay em tới ngày! Không thể làm được đâu!
Cố Giai Thụy nghe thế thì khựng lại, anh ngước mắt nhìn cô gái nhỏ mình đang ôm trong tay với nét mặt luyến tiếc.

Sau khi thả cô ra Cố Giai Thụy liền nằm sang kế bên rồi vòng tay qua ôm Chu Linh, anh để một tay cho cô gối đầu còn một tay ôm chặt eo cô thủ thỉ:
- Linh Nhi, em sẽ mãi mãi bên anh chứ?
- Tất nhiên rồi!
- Sau này chúng ta sẽ sống thật hạnh phúc nhé?
- Em sẽ bắt anh nuông chiều em vả đời!
- Được!

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom