Cập nhật mới

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
601,207
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2508: 2508: Chương 2505





Ý của Phương Nguyên là chỉ Diệp Ân Tuấn.

Thẩm Hạ Lan cũng trả lời không sao, lúc này Phương Nguyên mới phào nhẹ nhõm.

“Cũng không biết ba tôi làm sao nữa, trước nay ông ấy chưa từng đến chỗ này của tôi, thế mà hôm nay lại tới tìm tôi.

Lúc ấy, nếu mọi người ở đây, không chừng đã đụng phải rồi.

Thật quá nguy hiểm mà.”
Giờ nhớ tới, Phương Nguyên vẫn toát mồ hôi lạnh.

Thẩm Hạ Lan thì không có tâm trạng nói với anh ta những chuyện này, mà vội nói: “Anh họ, cơ thể của anh không sao chứ?”
“Không sao, có chuyện gì thế?”
Thẩm Hạ Lan liền kể chuyện Trương Vũ cho anh ta nghe.

Nghe xong, mặt Phương Nguyên tái đi.


“Vu Phong này đúng là tên khốn nạn!”
Phương Nguyên tức giận thở hắt ra, hận không thể lập tức đi làm thịt tên khốn đó, nhưng hiện vẫn chưa phải lúc.

Thẩm Hạ Lan hơi lo lắng nói: “Anh vẫn chưa rõ sao? Tôi lo cho anh.

Anh ta có thể hạ độc Trương Vũ, không chừng cũng có thể hạ độc anh.

Hơn nữa tôi đã chứng thực, có lẽ dì cũng đã trúng độc, có điều chưa có kết quả cuối cùng, nên tôi mới đến nói cho anh biết.”
Phương Nguyên lại chẳng màng sống chết bản thân.

Anh ta thấp giọng nói: “Dù tôi thật sự đã trúng độc, thì bây giờ cũng không có khả năng tìm bác sĩ để khám.

Hạ Lan, đây là trong cung, người trong cung đều có mấy trái tim, em không biết ai là bạn thật sự của mình.

Em vừa mới đi khám bác sĩ, thì đã có ngay người biết tin em trúng độc.

Đến lúc đó, nếu ba lấy cớ để dưỡng bệnh mà nhốt tôi lại thì tôi chẳng làm được gì cả.


Em hiểu chưa?”
Thẩm Hạ Lan nhìn dáng vẻ lòng như tro tàn của Phương Nguyên, không khỏi cảm thấy đau khổ.

Có lẽ anh ấy đã sớm không muốn sống nữa rồi nhỉ?
Có lẽ ngay từ giây phút Thành Lâm chết đi, anh ấy đã chẳng còn thiết sống nữa, chính hận thù đã giúp anh ấy gắng gượng đi đến hiện tại, nếu để anh ấy biết cái chết của Thành Lâm chính là một tay dì sắp xếp thì Phương Nguyên có thể chịu được hay không?
Thẩm Hạ Lan không biết, cũng không dám để Phương Nguyên biết.

Cô khẽ nói: “Có lẽ có biện pháp khác, dì cả nói với tôi, anh có thể đi tìm Lăng Thiên Vũ, anh ta là người của dì.”
“Lăng Thiên Vũ?”
Phương Nguyên hơi sững sờ, có vẻ hơi khó tin nhìn Thẩm Hạ Lan.

“Mẹ tôi thật nói như vậy ư?”
“Vâng.”
“Em có thể liên hệ với mẹ tôi sao?”
Hiện nước T đã đóng cửa đất nước, bình thường không liên lạc được với bên ngoài, ở đây chỉ có thể dùng phương thức liên lạc riêng của nước T, thế mà Thẩm Hạ Lan lại có thể liên hệ với Tiêu Nguyệt, không khỏi khiến Phương Nguyên vừa bất ngờ vừa vui mừng.

Thẩm Hạ Lan khẽ nói: “Là Ân Tuấn, anh ấy có mạng lưới ngầm, kết nối với mạng lưới của quốc gia chúng ta, nhưng thời gian không thể quá dài, mỗi ngày cũng chỉ có thể gọi một cuộc điện thoại.”
“Thì ra là thế, mẹ tôi còn nói gì nữa không?”
Phương Nguyên vẫn muốn liên lạc với Tiêu Nguyệt, nhưng luôn không liên lạc được, bây giờ đã có tin của Tiêu Nguyệt, tất nhiên là muốn hỏi thăm một chút.

Thẩm Hạ Lan lại lắc đầu nói: “Không có gì, chỉ nói Lăng Thiên Vũ là người có thể dùng được, anh có thể yên tâm dùng.”.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
601,207
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2509: 2509: Chương 2506





“Lăng Thiên Vũ.”
Phương Nguyên nhắc lại cái tên này, nhíu mày, không biết đang suy nghĩ gì.

Phương Yến Nhi cũng đã nhắc đến Lăng Thiên Vũ, trước kia Phương Nguyên không hiểu tại sao người xuất sắc như vậy tại sao lại trợ giúp mình, bây giờ thì anh ta đã hiểu rồi.

Thì ra là có liên quan đến mẹ.

Anh ta là người của Tiêu Nguyệt, cho nên mới trợ giúp mẹ đến giúp đỡ mình.

Quả nhiên là rất có duyên phận.

Sau khi nghĩ thông suốt điểm này, Phương Nguyên cảm thấy khá yên tâm.

“Vừa hay ngày mai anh ta sẽ được mời đến tham gia bữa tiệc, tôi sẽ nhân tiện bảo anh ta khám cho mình, nếu thật trúng độc, chúng ta lại nghĩ biện pháp.”
Nghe thấy Phương Nguyên cũng không phải là một lòng muốn chết, Thẩm Hạ Lan mới thở phào nhẹ nhõm.


“Được.”
“Em và Diệp Ân Tuấn cũng cẩn thận một chút, ở đây, nguy cơ bủa vây tứ phía, đặc biệt là Vu Phong, tên đó chính là một tên quỷ dữ, nói không chừng lúc nào đó anh ta sẽ để mắt tới các em, cho nên hai em phải hết sức cẩn thận.”
Nhắc đến Vu Phong, Phương Nguyên lập tức hận đến ngứa răng.

Phương Chính muốn cho anh ta và Vu Phong bắt tay giảng hòa, điều này sao có thể chứ?
Giữa anh ta và Vu Phong có thù sâu như biển, không ai có khả năng buông tay, ắt phải không chết không thôi.

Thẩm Hạ Lan khẽ gật đầu, thấp giọng nói: “Chính anh cũng cẩn thận một chút, ở đây, chúng tôi không thể thường xuyên liên hệ với anh, nếu anh có chuyện gì thì hãy tìm chúng tôi.”.

truyện tiên hiệp hay
“Được.”
Lúc này Phương Nguyên đã cảm nhận sâu sắc được sự quan tâm và lo lắng của Thẩm Hạ Lan.

Ngoài Thành Lâm thì chưa từng có ai cho anh ta cảm giác này, bây giờ lại thêm một Thẩm Hạ Lan.


Đối với Phương Nguyên, Thẩm Hạ Lan mới là em gái ruột của mình, vì Thẩm Hạ Lan, dù có bảo anh ta đi chết anh ta cũng có thể.

Anh ta chính là người như vậy, người đối tốt với anh ta, anh ta có thể dùng cả tính mạng để bảo vệ, người không tốt với anh ta, tất nhiên anh ta cũng sẽ ghi hận cả một đời.

“Vậy tôi đi trước đã, tôi sợ Ân Tuấn sẽ lo lắng, anh họ, anh đừng quên, ngày mai nhất định phải bảo Lăng Thiên Vũ khám cho anh một chút.”
“Được.”
Cuối cùng Phương Nguyên đã mỉm cười, nụ cười nhẹ nhõm, có chút thoải mái.

Thấy anh ta cười, Thẩm Hạ Lan chợt nhớ tới bác sĩ đó.

Hai người đó, khi cười lên thật đúng là có chút giống nhau, có điều tướng mạo không giống mà thôi.

Nhận ra bản thân vừa nghĩ gì, Thẩm Hạ Lan cảm thấy hơi bó tay.

Nếu để cho Diệp Ân Tuấn biết mình đang nghĩ về một người đàn ông, có lẽ anh sẽ bị chọc giận đến phát điên đấy.

Vừa nghĩ tới dáng vẻ ghen tuông của anh, Thẩm Hạ Lan không khỏi nhếch môi.

“Anh họ, tôi đi trước nhé, hẹn gặp lại.”.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
601,207
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2510: 2510: Chương 2507





Thẩm Hạ Lan nhanh chóng rời khỏi cung điện của Phương Nguyên, lòng chỉ muốn đi về nơi của Diệp Ân Tuấn.

Giờ này không biết anh đang lo lắng cho mình cỡ nào.

Nghĩ vậy, bước chân Thẩm Hạ Lan cũng nhanh hơn rất nhiều.

.

ngôn tình ngược
Khi về tới chỗ của Thanh Loan, thì Phương Chính đã đi rồi, Thanh Loan đang cầm một ly rượu, uống một mình, buồn bã, có chút thương cảm, có chút mất mát.

Thẩm Hạ Lan vốn định gặp Diệp Ân Tuấn trước, nhưng lại bị Thanh Loan trông thấy, lập tức gọi cô lại.

“Chị dâu, chị đến rồi à? Uống cùng tôi một chút đi.”
“Tôi còn vội tìm anh Diệp của cô.”
Dứt lời, Thẩm Hạ Lan lập tức nhấc chân đi, lại nghe thấy Thanh Loan thấp giọng nói: “Hôm nay là ngày giỗ của mẹ tôi.

Nhưng ông ta đến chỗ tôi mà lại không hề nhắc đến một chữ nào về mẹ.


Tôi tưởng ông ta tới đây là vì mẹ tôi, lại không ngờ ông ta chỉ vì một vệ sĩ chẳng có chút tiếng tăm nào.

Trong mắt ông ta, bất kỳ ai cũng quan trọng hơn mẹ tôi.

Mẹ tôi chính là một bi kịch, nhưng nếu ông ta đã không thích bà ấy, tại sao còn cưỡng ép bà ấy? Tại sao còn phải sinh ra tôi?”
Thanh Loan thật khổ sở.

Đã nhiều năm như vậy, cô ta chưa từng nói với ai về chuyện này, ngay cả Diệp Ân Tuấn cũng chưa.

Cô ta luôn tỏ vẻ không quan tâm, luôn nói với bản thân mình là trẻ mồ côi, không có chờ mong tự nhiên không có thất vọng, nhưng hôm nay vào ngày giỗ mẹ, Phương Chính đã tới, cô ta vẫn cảm thấy có chút mong đợi.

Nhưng mà cuối cùng Phương Chính ngay cả một chữ cũng chưa từng nhắc đến, thậm chí cũng không nhớ rõ mẹ cô ta là ai.

Thanh Loan cảm thấy hết sức nực cười và mỉa mai.

Rốt cuộc tại sao người đàn ông như vậy vẫn còn sống?
Tại sao còn cảm thấy bản thân nên là chúa tể của tất cả mọi người chứ?
Nếu như không có ông ta, có lẽ mẹ sẽ tìm một người bình thường kết hôn sinh con, sau đó trải qua hết cả đời này, nhưng mà vì ông ta, mẹ đã mất khi còn trẻ, thậm chí chết không rõ ràng, hiện lại bị tất cả mọi người lãng quên, Thẩm Hạ Lan muốn rời khỏi, nhưng bước chân thật sự quá nặng.


Thanh Loan quá đau khổ, khiến cô nhất thời không đi được.

Cô quay lại bên cạnh Thanh Loan, vỗ vỗ bờ vai cô ta nói: “Dáng vẻ u ám như vậy không thích hợp với cô.”
“Vậy dáng vẻ nào mới thích hợp với tôi?”
Thanh Loan khẽ cười tự giễu.

Thẩm Hạ Lan khẽ nói: “Tự tin, tỏa sáng rực rỡ mới thích hợp với cô.”
Thanh Loan lập tức ngây người.

Cô ta chưa từng nghĩ đến có một ngày sẽ nghe được đánh giá như vậy từ trong miệng Thẩm Hạ Lan, không khỏi thấp giọng nói: “Đừng tưởng cô nịnh nọt tôi thì tôi sẽ không giành đàn ông với cô nữa.”
“Vậy cũng phải xem cô có giành được không đã nhé.”
Thẩm Hạ Lan vô cùng muốn ăn đòn trả lời, khiến Thanh Loan lập tức nghẹn họng.

“Cô cút được rồi.”
“Đúng vậy.

Công chúa từ từ uống, tôi đi gặp ông xã trước nhé.”
Thẩm Hạ Lan vội rời đi, Thanh Loan lập tức trợn tròn mắt.

Người phụ nữ này không hề che giấu sự đắc ý và khoe khoang.

Giờ này, Thẩm Hạ Lan chẳng thèm quan tâm Thanh Loan nghĩ như thế nào, cô sốt ruột muốn gặp Diệp Ân Tuấn.

Khi tới gần phòng ngủ cô chợt nghe được một tiếng “ưm”, trái tim lập tức trở nên nặng trĩu..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
601,207
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2511: 2511: Chương 2508





Trong phòng có người!
Hơn nữa còn là phụ nữ!
Điều này khiến mặt Thẩm Hạ Lan nhanh chóng sầm xuống, tâm trạng lo lắng sốt ruột vừa nãy bỗng chốc như bị ai dội một gáo nước lạnh rồi dập tắt.

Tiếng phụ nữ nỉ non càng lúc càng lớn, xen lẫn với tiếng thở dốc của đàn ông khiến cơn giận của Thẩm Hạ Lan lập tức bốc lên.

Diệp Ân Tuấn bị kẻ khác hãm hại?
Hay là cam tâm tình nguyện làm chuyện này?
Anh cảm thấy cô sẽ không về ngay nên mới nhân cơ hội sao?
Thẩm Hạ Lan còn nhớ rõ thể lực cường tráng của Diệp Ân Tuấn, mấy ngày nay cô cũng không để anh đói bụng, vây mà đã không chờ nổi nữa sao? Hay là hoa nhà luôn không thơm bằng hoa dại?
Thẩm Hạ Lan cảm thấy phổi sắp tức đến nổ tung.

Âm thanh bên trong càng lúc càng lớn, lớn đến mức cô muốn điên lên, cô bước lên một bước định đá tung cánh cửa nhưng có người đã nắm lấy cánh tay cô.


“Ai?”
Thẩm Hạ Lan vô thức tiến công nhưng bị đối phương ngăn lại.

“Là anh.”
Giọng Diệp Ân Tuấn vang lên từ phía sau khiến Thẩm Hạ Lan sững sờ.

“Diệp Ân Tuấn?”
“Nếu không thì ai? Em nghĩ người bên trong là anh?”
Diệp Ân Tuấn thấy cô ngạc nhiên thì nghĩ đến vẻ mặt giận dữ vừa nãy của cô, sau đó chợt hiểu ra, vẻ mặt anh cũng trở nên hơi khó coi.

“Trong lòng em, anh là loại người đó sao?”
Thẩm Hạ Lan hơi chột dạ nhưng vẫn rất khí thế đáp: “Ai biết được anh có bị người khác hãm hại không.

Lỡ như lại là đào hoa thối nát kia có lòng mến mộ anh thì sao?”

Diệp Ân Tuấn đột nhiên tức quá hoá cười.

“Em ghen một cách kỳ quặc như thế không mệt à?”
“Còn không phải vì anh?”
Thẩm Hạ Lan bực bội đáp trả.

Cô ghét bản thân mình thế này nhưng lại không thể do cô quyết định.

Thấy Thẩm Hạ Lan tức giận, rõ ràng mình bị oan nhưng Diệp Ân Tuấn vẫn không muốn thấy cô không vui, vì thế nhanh chóng nói: “Được rồi được rồi, là lỗi của anh, được rồi chứ?”
“Vốn dĩ là lỗi của anh, ai bảo anh đẹp trai thế làm gì? Đến nỗi trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi, vừa tiễn được Thanh Loan, lỡ lại tới thêm Phượng Hoàng nữa thì sao?”
Câu này của Thẩm Hạ Lan khiến Diệp Ân Tuấn bật cười.

“Phượng Hoàng chẳng phải em sao?”
“Anh mới là Phượng Hoàng.”
Thẩm Hạ Lan lười đôi co với anh, cau mày hỏi: “Nếu người ở trong không phải anh thì là ai?”
“Không biết.”
“Tôi biết.”.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
601,207
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2512: 2512: Chương 2509





Không biết Thanh Loan xuất hiện sau lưng họ từ lúc nào khiến Thẩm Hạ Lan giật nảy mình.

“Mẹ kiếp, cô đi không phát ra tiếng động à?”
Thẩm Hạ Lan vỗ ngực nói nhỏ.

Sau khi lập trường của Thanh Loan đã tỏ rõ, Thẩm Hạ Lan cũng cư xử với cô ta thoải mái hơn rất nhiều.

Nhìn thấy dáng vẻ vô dụng của Thẩm Hạ Lan, Thanh Loan khinh thường bảo: “Nếu tôi là ma thì sẽ bắt cô đầu tiên.”
“Xuỳ, vậy cũng phải được chồng tôi đồng ý đã, đúng không chồng?”.

Truyện mới cập nhật
Thẩm Hạ Lan rất không biết xấu hổ khoác tay Diệp Ân Tuấn, kéo anh vào trận chiến.

Diệp Ân Tuấn rất muốn cười.

Thẩm Hạ Lan như vậy thật sự giống tiểu nhân đắc ý.


Thanh Loan tức giận mặt đỏ bừng.

“Thẩm Hạ Lan, cô còn có thể vô liêm sỉ hơn nữa không?”
“Còn chứ, hay là tôi hôn chồng tôi cho cô xem nhé?”
Thẩm Hạ Lan ngày càng không có giới hạn.

Thanh Loan nhìn Diệp Ân Tuấn, tủi thân nói: “Anh Diệp, anh có quản được cô ấy không?”
“Không quản được, tôi bị viêm phế quản.”
Diệp Ân Tuấn nói ra lời này, Thanh Loan nghẹn họng luôn.

Câu này mà Diệp Ân Tuấn lại nói vui vẻ như thế, có gì đáng vui chứ?
Thẩm Hạ Lan thấy Diệp Ân Tuấn nói vậy trong lòng mới dễ chịu hơn, nhưng cô vẫn chưa quên chuyện lúc nãy đâu.

“Mau nói, người bên trong là ai?”
Mắt Thanh Loan chợt tối lại.


“Người bỏ thuốc anh Diệp, kết quả bị tôi phát hiện nên cho cô tự làm tự chịu.”
“Là sao?”
Thẩm Hạ Lan chợt trở nên căng thẳng.

Tin tức họ ở đây vẫn chưa bị rò rỉ, sao lại có người để ý đến Diệp Ân Tuấn?
Thanh Loan lạnh lùng nói: “Thị nữ trong cung của tôi, đi theo Thuý gặp anh Diệp một lần rồi thích, không ngờ lại muốn dùng thủ đoạn bỉ ổi này để được sủng hạnh.

Cô ta tưởng đây là hậu cung của Phương Chính à? Anh Diệp của tôi đâu thể cho người phụ nữ như cô ta vấy bẩn được?”
Thẩm Hạ Lan nghe câu này sao cứ thấy kỳ kỳ?
Anh Diệp của cô ta?
Nhưng cô nhìn Diệp Ân Tuấn, để anh không khó xử, cô đành không nói gì.

“Người đàn ông là ai?”
“Thị vệ của Vu Phong.”
Thanh Loan vừa dứt lời, Thẩm Hạ Lan chợt khựng lại.

“Không phải chứ? Cô bắt thị vệ của Vu Phong đến đây trừng phạt thị nữ cung mình? Cô không bị bệnh đấy chứ?”
“Cô mới bị bệnh!”
Thanh Loan lườm Thẩm Hạ Lan rồi mới bảo: “Thị vệ của Vu Phong còn cần tôi đi bắt à? Bên ngoài tìm bừa một người cũng thấy.”.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
601,207
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2513: 2513: Chương 2510





“Ý gì?”
Thẩm Hạ Lan hiểu ra nhưng lại sợ mình hiểu lầm nên vội hỏi: “Ý cô là bên ngoài đều là người của Vu Phong?”
“Từ khi Trương Vũ được đưa đến chỗ của tôi thì anh ta đã phía người canh chừng bên ngoài, cũng không phải ngày một ngày hai, hôm nay quan truyền lệnh tới đưa thế thân của Trương Vũ đi, nhưng người của Vu Phong vẫn chưa đi, nói lên rằng anh ta vẫn đang nghi ngờ gì đó, chỉ khi kiểm soát người của anh ta, tôi mới biết được bước tiếp theo của anh ta là gì.

Nếu đã có con cờ dâng tới tận cửa, sao tôi phải từ chối?”
Nghe Thanh Loan nói vậy, Thẩm Hạ Lan mới phát hiện cô ta đối xử với mình vẫn còn nhân từ lắm, nếu không bây giờ cô có thể an ổn đứng ở đây không còn chưa biết được.

Mắt Diệp Ân Tuấn hơi nheo lại.

“Chúng tôi ra vào người của Vu Phong không phát hiện ư?”
“Không, em đã cho người đánh lạc hướng sự chú ý của họ trước rồi, yên tâm đi.”
Thanh Loan mỉm cười với Diệp Ân Tuấn, Thẩm Hạ Lan lập tức đứng vào giữa họ.

“Này, không được cười si mê với chồng tôi như vậy.”
“Thẩm Hạ Lan, cô…”

Thanh Loan thật sự rất muốn đánh với Thẩm Hạ Lan thêm lần nữa.

Nhưng Thẩm Hạ Lan lại lè lưỡi với cô ta, bất mãn nói: “Diệp Ân Tuấn, anh mau tìm người gả cho cô ấy đi, nếu không cô ấy suốt ngày nhớ nhung anh, em sẽ bị dấm dìm chết mất.

Anh nỡ để cô vợ xinh đẹp đáng yêu của mình chết trẻ à?”
Thanh Loan thấy mình sắp không chịu nổi nữa rồi.

“Cô bớt can thiệp vào hôn nhân của tôi đi.”
“Ai thích can thiệp chứ, chỉ cần cô không thích chồng tôi thì cô muốn làm bà cô già cả đời tôi cũng chẳng quan tâm.”
Thẩm Hạ Lan chưa bao giờ cảm thấy mình độc miệng, nhưng bây giờ thì cô đã phát hiện ra rồi.

Diệp Ân Tuấn nhìn hai người như sắp đánh nhau đến nơi nhưng vẫn có chút tình bạn thì không khỏi lắc đầu.

“Vậy phải xử lý chuyện bên trong thế nào?”
“Tôi đã bố trí camera và máy quay rồi, tất cả đều được quay lại, đương nhiên tôi sẽ ép thị vệ kia phải ngoan ngoãn nghe lời, hai người đổi phòng khác ở đi.”
“Cũng được.”

Diệp Ân Tuấn nói xong thì quay người định rời đi, nhưng bị Thẩm Hạ Lan kéo lại.

Thẩm Hạ Lan nhìn Thanh Loan, ánh mắt ấy khiến Thanh Loan cảm thấy rất không tự nhiên.

“Cô định làm gì?”
“Không phải cô đã lắp sẵn camera trong phòng chúng tôi để xem tôi và Ân Tuấn thân mật đấy chứ?”
Thẩm Hạ Lan nói ra lời này, Thanh Loan lập tức sặc nước bọt của chính mình, sau đó ho liên tục.

“Cô điên à? Tôi biến thái vậy sao?”
“Làm sao tôi biết được?”
Thẩm Hạ Lan không cảm thấy suy đoán của mình có gì không hợp lý.

Diệp Ân Tuấn cảm thấy Thẩm Hạ Lan ở lại thêm nữa chắc Thanh Loan sẽ tức ói máu, anh bèn nhanh chóng ôm lấy eo cô rồi bảo: “Em vẫn nghe chưa đủ âm thanh bên trong à? Hay là chúng ta về phòng nghiên cứu sâu hơn nhé?”
Mặt Thẩm Hạ Lan đột nhiên đỏ bừng.

“Anh im đi.”
Cuối cùng cô cũng bị Diệp Ân Tuấn kéo đi.

Thanh Loan cũng thở phào nhẹ nhõm, Thẩm Hạ Lan đúng là rất đáng ghét..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
601,207
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2514: 2514: Chương 2511





Nhưng nhìn hai người tình cảm, trong lòng Thanh Loan lại thấy hơi trống trải.

Có phải cô cũng nên tìm một người để yêu không?
Yêu mãi một người không có hy vọng, tiếp tục chờ đợi tương đương với việc lãng phí đời mình, trước đây cô ta còn tưởng mình có cơ hội, nhưng bây giờ cô ta lại thấy Thẩm Hạ Lan ngoài hơi đáng ghét một chút thì những mặt khác cũng khá ổn, cô ta không còn cơ hội nữa.

Có phải cô ta nên lấy lại trái tim, tìm người khác hâm nóng lại nó không?
Thanh Loan lập tức lắc đầu.

Tình cảm của con người phức tạp lắm, nếu không tìm được người mình yêu thì thà cứ độc thân cả đời.

Trên thực tế, độc thân cũng rất tốt, tự do tự tại.

Thanh Loan tự an ủi mình như vậy.

Âm thanh bên trong nhỏ dần, cuối cùng khi gần kết thúc, Thanh Loan sai người đá mở cửa phòng, màn kịch bắt gian bắt đầu.


Khi thị vệ phát hiện người đàn ông ngủ với mình không phải Diệp Ân Tuấn mà là một người đàn ông xa lạ, cô ta đã bật khóc nhưng bị tiếng hừ lạnh của Thanh Loan làm cho im bặt.

“Sao? Bây giờ nghĩ đến việc khóc rồi à? Ban đầu khi tính kế sao không nghĩ đến hậu quả đi? Khách quý của Thanh Loan tôi mà cô cũng tơ tưởng được? Người đâu, đưa cô ta xuống cho tôi.”
Thanh Loan hạ lệnh, thị nữ lập tức bị cưỡng ép đưa đi.

Thị vệ nhìn Thanh Loan, hơi sợ sệt nhưng vẫn gắng gượng được: “Ngũ công chúa, tôi không biết chuyện gì đang xảy ra cả, tôi…”
“Ngủ với người của tôi rồi lại bảo không biết chuyện gì đang xảy ra? Bình thường Vu Phong dạy các người như thế à? Cậu làm gì thị nữ của tôi, camera đều đã quay lại, có muốn đến trước mặt Vu Phong xem cho rõ không?”
Nghe Thanh Loan nói vậy, đối phương đột nhiên nhìn camera rồi sụp đổ.

“Công chúa tha mạng.”
“Muốn tôi tha cũng được, cậu biết tôi muốn cậu làm gì mà.”
Thị vệ hơi khó xử.

“Không thì cậu định hy sinh vì nhiệm vụ cũng được.”
Thanh Loan vừa dứt lời, thị vệ nói ngay: “Cậu Vu bảo tôi theo dõi công chúa có liên lạc với cậu hai không, đồng thời bên phía quốc chủ có một nữ phạm nhân bỏ trốn, cậu Vu nghi ngờ có liên quan đến công chúa.”
“Chết tiệt!”

Thanh Loan luôn có hình tượng lạnh lùng cao quý trước người ngoài, bây giờ đột nhiên cô ta chửi thề khiến mọi người đều ngẩn ra.

“Nhìn gì mà nhìn.”
Hôm nay Thanh Loan rất cáu kỉnh.

Ngày giỗ của mẹ cô ta mà không có ai an phận, nhảy ra kiếm chuyện thì đừng trách cô ta nổi điên.

Mọi người vội cúi đầu, cảm thấy hôm nay thật kỳ lạ.

Thanh Loan lạnh lùng nói: “Cậu Vu nhà các người đúng là coi tôi như thần.

Nếu tôi thật sự giấu nữ phạm nhân, sao vừa nãy khi quan truyền tin của phụ thân tôi tới, cậu không vào bẩm báo? Hay là nhân cơ hội bảo phụ thân tôi hạ lệnh lục soát cung điện, như vậy chẳng phải các người có thể biết chuyện rồi sao?”
Thị vệ vội vàng đáp lời: “Cậu Vu nói ngũ công chúa mấy năm nay có thể yên phận một xó nhưng vẫn được sống yên ổn, chắc chắn không đơn giản như vẻ bề ngoài.

Cho dù chuyện nữ phạm nhân không liên quan đến ngũ công chúa thì phía sau ngũ công chúa chắc chắn cũng có thế lực khác giúp đỡ.

Cậu Vu muốn biết người sau lưng ngũ công chúa là ai.”
“Vu Phong tham vọng thật đấy.

Sao? Anh ta thật sự định nắm toàn bộ nước T trong tay mình đấy à?”
Ánh mắt Thanh Loan chợt tối lại, dáng vẻ uy nghiêm khiến thị vệ sợ hãi..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
601,207
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2515: 2515: Chương 2512





“Cậu Vu không dám.”
“Không dám.

Tôi thấy anh ta chuyện gì cũng dám.”
Thanh Loan hừ lạnh, khẽ nói: “ Tôi muốn danh sách toàn bộ người của Vu Phong.”
“Ngũ công chúa, cô đang dồn tôi vào chỗ chết đấy? Nếu cậu Vu biết tôi phản bội anh ấy, sẽ giết chết tôi.”
“Cậu tưởng giờ anh ta sẽ cho rằng cậu không phản bội anh ta à? Vu Phong bẩm sinh đa nghi, chỉ dựa vào chuyện cậu phát sinh quan hệ với hầu gái của tôi, thì cậu có nhảy xuống sông Hoàng Hà, anh ta cũng chẳng tin cậu.

So với việc bị anh ta nghi ngờ, không bằng cậu làm người của tôi, tôi sẽ bảo đảm an toàn cho cậu.”
Thanh Loan uy hiếp dụ dỗ, cuối cùng thị vệ cũng không trụ nổi.

Đợi đến khi Thanh Loan nói tin tức này cho Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn biết, thì cô hơi khâm phục cô ta.


“Cô ta thật sự thích hợp với công việc làm tình báo này.”
Thẩm Hạ Lan không khỏi khen ngợi.

Diệp Ân Tuấn chẳng ừ hử gì cả, cũng không nói gì, giờ anh mà nói tốt Thanh Loan một câu sẽ tiêu đời ngay.

Thẩm Hạ Lan thấy Diệp Ân Tuấn im lặng, thì đạp vào người anh hỏi: “Sao anh không nói gì?”
“Em nói gì?”
Diệp Ân Tuấn giả vờ ngây ngô nhìn Thẩm Hạ Lan.

Thẩm Hạ Lan lườm anh cười nói: “Anh đừng tưởng em không biết trong lòng anh đang suy tính chuyện gì.”
“Trong lòng anh chẳng suy tính gì cả, lúc nãy anh đang nghĩ tới một số chuyện, nên không nghe thấy em nói.”
Diệp Ân Tuấn nghiêm túc nói hươu nói vượn.


Thẩm Hạ Lan cũng không vạch trần anh, mà hỏi: “Anh đang nghĩ gì thế?”
“Anh đang nghĩ ngày mai đưa cô Mặc đi bằng cách nào.”
Thẩm Hạ Lan ngẫm nghĩ một lát rồi khẽ nói: “Em đã gọi cho dì cả rồi, dì ấy nói Lăng Thiên Vũ là người của dì ấy, bảo chúng ta cứ yên tâm mà dùng.”
“Ồ!”
Diệp Ân Tuấn hơi ngạc nhiên.

Thẩm Hạ Lan kể lại chuyện của Trương Vũ cho Diệp Ân Tuấn nghe.

Vẻ mặt Diệp Ân Tuấn hơi nghiêm nghị.

“Ý em là Tiêu Nguyệt đã bị trúng độc?”
“Chắc là thế.”
Thẩm Hạ Lan cảm thấy chuyện này đã lên tới tám chín mươi phần trăm rồi.

Con người Phương Chính hoàn toàn không có trái tim, nếu Tiêu Nguyệt yêu ông ta, có lẽ ông ta sẽ đối tốt với bà một chút, nhưng trong tim bà chỉ có chú hai Hoắc.

Đối phương chỉ đang hư tình giả ý, tất nhiên Phương Chính sẽ không bỏ qua cho bà rồi..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
601,207
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2516: 2516: Chương 2513





Nhưng Phương Chính giữ Tiêu Nguyệt vẫn còn tác dụng, nên đã hạ độc mãn tính cho bà, để khống chế bà, người đàn ông như Phương Chính thật sự quá nham hiểm.

Nếu hôm nay không có vị bác sĩ kia, có lẽ Tiêu Nguyệt đến chết cũng không biết Phương Chính đã làm gì bà, mà Phương Nguyên cũng sớm chết rồi.

Nhưng liệu Phương Chính có biết Phương Nguyên bị trúng độc không?
Hay đây chỉ là chủ ý của một mình Vu Phong?
Thẩm Hạ Lan không biết, cũng đoán không ra.

Diệp Ân Tuấn ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Em cũng từng đến cung điện của Phương Nguyên, ngày mai em hãy tranh thủ bảo Phương Yến Nhi gọi bác sĩ kia tới khám cho em thử xem.”
“Em không sao, em chỉ ở đó một lát thôi.”
“Một lát cũng không được.”
Diệp Ân Tuấn thật sự sợ hãi.


Giờ sức khỏe Thẩm Hạ Lan không chịu nổi sự giằn vặt, lỡ trầm hương này thật sự có độc, rồi cô bị trúng độc thì sao?
Thấy Diệp Ân Tuấn lo lắng như thế, Thẩm Hạ Lan vội nói: “Được được được, em sẽ nghe lời anh.”
“Em nhất định phải nghe lời anh, trong cung này quá dơ bẩn, đủ loại thủ đoạn, nên em phải chú ý một chút, không đúng, nếu không có chuyện gì thì em không được rời xa anh.”
Diệp Ân Tuấn căng thẳng nắm chặt tay Thẩm Hạ Lan.

Lòng bàn tay anh khô ráo ấm áp, khiến Thẩm Hạ Lan nhất thời cảm thấy đáy lòng cũng nóng hừng hực.

“Anh còn nói em, chẳng phải anh cũng tới chỗ của anh họ à? Ngày mai anh cũng phải khám thử xem.”
“Được.”
Diệp Ân Tuấn không từ chối.

Hai người luôn ở trong phòng không đi ra ngoài, cho dù là bữa tối cũng sai người mang vào.


Hôm sau trời vừa sáng, bên ngoài đã ầm ĩ cả lên.

Thẩm Hạ Lan vẫn chưa ngủ đủ, nên hơi gắt ngủ khi bị đánh thức.

“Xảy ra chuyện gì vậy? Mới sáng sớm đã ầm ĩ gì thế?”
Diệp Ân Tuấn hơi đau lòng nói: “Hôm nay Phương Chính định mời tiệc Lăng Thiên Vũ, nên lệnh cho mọi người dậy sớm để bố trí, nếu em cảm thấy ồn thì anh sẽ bịt tai lại giúp em, để em ngủ tiếp.”
“Em không ngủ được.”
Thẩm Hạ Lan lắc đầu ngồi dậy.

Bên ngoài rất ồn, cô ngáp một cái rồi dụi đôi mắt lim dim, khẽ tựa vào vai Diệp Ân Tuấn, lẩm bẩm: “Mặt mũi tên Lăng Thiên Vũ này cũng lớn quá đấy, anh nói thử xem so với Trương Linh thì ai xuất sắc hơn?”
“Anh không biết.”
Trước đây Diệp Ân Tuấn chưa từng nghe qua cái tên Lăng Thiên Vũ này, huống hồ anh không biết quá nhiều về giới y học, đây gọi là khác nghề như cách núi, nên anh thật sự không hiểu rõ về con người này.

Anh vốn có thể gọi về nhờ Tô Nam kiểm tra thử xem, nhưng hôm qua Thẩm Hạ Lan đã gọi cho Tiêu Nguyệt rồi, nếu hôm nay còn gọi nữa, e là sẽ thu hút sự chú ý của đối phương.

“Lát nữa anh hỏi Thanh Loan thử xem, nói không chừng cô ta biết đấy.”.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
601,207
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2517: 2517: Chương 2514





“Em hỏi đi.”
Giờ Diệp Ân Tuấn cố gắng giảm thiểu cơ hội gặp mặt Thanh Loan, để Thẩm Hạ Lan khỏi hiểu lầm.

Bởi vì một khi người phụ nữ này ghen lên sẽ rất vô lý.

“Được.”
Thẩm Hạ Lan cũng không từ chối.

Cho dù nói chuyện với Diệp Ân Tuấn lâu như vậy, nhưng Thẩm Hạ Lan vẫn ngáp một cái.

“Hay là em ngủ thêm đi!”
“Em không ngủ được, anh bế em vào phòng tắm đi.”
Thẩm Hạ Lan lười biếng ngã vào vòng tay của Diệp Ân Tuấn.

Mới sáng sớm mà bà xã đã chủ động ôm ấp, làm sao Diệp Ân Tuấn có thể nhịn được chứ?
“Nếu em đã ngủ không được, vậy thì chúng ta vận động chút đi.”

Dứt lời, Diệp Ân Tuấn dứt khoát lật người đè Thẩm Hạ Lan ở dưới thân.

“Đừng mà, mệt chết đi được!”
Thẩm Hạ Lan lẩm bẩm từ chối, nhưng lời nói đã bị Diệp Ân Tuấn nuốt vào bụng.

Không khí nóng bỏng triền miên bao trùm lên hai người, rồi nhanh chóng đạt tới đỉnh điểm.

Thẩm Hạ Lan mệt đến mức không muốn động đậy nữa.

Lần này Thẩm Hạ Lan không cần phải nói với Diệp Ân Tuấn nữa, mà anh đã bế thẳng cô đi vào phòng tắm.

Sau khi anh giúp Thẩm Hạ Lan tắm rửa xong, thì cô vừa quay lại giường đã ngủ thiếp đi, cho dù bên ngoài ồn đến cỡ nào cô cũng không dậy nổi.

Diệp Ân Tuấn mỉm cười nhìn cô, rồi cũng bỏ dép trèo lên giường, nằm xuống ôm vợ.

Hôm nay Phương Chính mời tiệc Lăng Thiên Vũ, mọi người đều chú ý đến người này, ắt sẽ không tới sớm để tìm bọn họ, hơn nữa thân phận của anh cũng không thích hợp để công khai ra bên ngoài, nên ở trong phòng là sự lựa chọn tốt nhất.


So với tiếng ồn bên ngoài, thì giờ bọn họ lại có cảm giác năm tháng tĩnh lặng.

Mặc Vân Thanh cũng bị tiếng động bên ngoài đánh thức, nên thức dậy liếc nhìn, biết hôm nay mình sắp rời khỏi đất nước này, thì tâm trạng hơi kích động.

Bà đã rời xa nhà nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng có thể quay về rồi.

Hôm qua lúc Diệp Ân Tuấn bảo Mặc Vân Thanh quay về trước, mới đầu bà không đồng ý, nhưng anh bảo bà ở lại chỉ mang tới gánh nặng cho bọn họ, nên bà mới đồng ý.

Bà cũng rất nhớ nhà, Mặc Trì và anh.

Cuối cùng bà cũng có thể quay về rồi.

Khóe miệng Mặc Vân Thanh khẽ cong lên.

Bên ngoài bỗng vang lên tiếng gõ cửa.

Mặc Vân Thanh thận trọng ngừng một lát, vừa đi tới bên cửa đã nghe thấy tiếng của Thanh Loan vọng vào từ bên ngoài.

“Cô Mặc, tôi sẽ dẫn cô rời khỏi đây trước, hôm nay nhiều người dễ bị bại lộ, nên việc cô rời khỏi đây sẽ hơi bắt mắt.”.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
601,207
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2518: 2518: Chương 2515





“Hai người Hạ Lan đã biết chưa?”
Thật ra Mặc Vân Thanh hy vọng có thể chào tạm biệt với họ.

Thanh Loan khẽ nói: “Bọn họ vẫn chưa dậy, nhưng tôi sẽ nói cho họ biết, nên cô cứ yên tâm.”
“Được.”
Mặc Vân Thanh gật đầu, bà sửa soạn xong thì mở cửa phòng.

Thanh Loan mặc đầm dạ hội màu đen, làm nổi bật vóc dáng cao ráo tao nhã.

Hai người đi tới căn phòng mà Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan ở lúc trước, Mặc Vân Thanh hơi sửng sốt, nhưng không dò hỏi.

Thanh Loan đi tới trước giường, dứt khoát ấn một công tắc, chiếc giường bên cạnh tự động dịch qua một bên, rồi nhất thời xuất hiện một đường hầm.

“Cô đi theo tôi.”

Thanh Loan dẫn Mặc Vân Thanh đi xuống đường hầm, chẳng mấy chốc hai người đã đi lên mặt đất, không ngờ lại là sau bếp ở trong cung.

“Cô Mặc, cô mau thay đồ phụ bếp đi, rồi che mặt mình lại, lát nữa sẽ có người tới đây đón cô.”
Thanh Loan nhận được chỉ thị của Hạ Tử Thu, nói cô dẫn tới người tới đây, rồi sẽ có người tới đón, bảo cô đừng nhúng tay vào những chuyện sau đó.

Mặc Vân Thanh gật đầu.

Bà không biết nơi này có còn nguy hiểm hay không, nhưng giờ bà hơi kích động lại bình tĩnh.

Thanh Loan nhanh chóng rời đi.

Chẳng mấy chốc đã có hai người phụ nữ trung niên đi vào, lúc nhìn thấy Mặc Vân Thanh chỉ khẽ nói: “Bà hãy đi theo chúng tôi.”
Mặc Vân Thanh đi theo bọn họ, thoáng chốc đã đi lên sau núi ở bên ngoài.

Bên ngoài bỗng ầm vang tiếng pháo, nhân cơ hội này, một chiếc trực thăng tư nhân lén lút đáp xuống sau núi.


Mặc Vân Thanh được người khác đón lên trực thăng, rồi nhanh chóng bay ra ngoài.

Từ lúc trực thăng bay vào, Diệp Ân Tuấn đã cảm nhận được.

Lúc nhìn thấy Mặc Vân Thanh ngồi lên trực thăng, rời khỏi nước T, cuối cùng trong lòng anh cũng thở phào nhẹ nhõm.

Coi như anh đã có lời giải thích với Mặc Trì rồi.

Thẩm Hạ Lan bị tiếng pháo chào mừng đánh thức, thấy Diệp Ân Tuấn đang đứng trước cửa sổ nhìn gì đấy, thì vội xuống giường ôm chầm lấy anh từ phía sau.

“Anh đang nhìn gì đấy?”
“Cô Mặc đi rồi.”
Nghe Diệp Ân Tuấn nói thế, Thẩm Hạ Lan hơi sửng sốt, rồi ngước nhìn bầu trời, trực thăng đã biến thành dấu chấm đen biến mất ở chân trời.

“Cô sẽ trở về bình an đúng không?”
“Tất nhiên rồi.”
Diệp Ân Tuấn nắm chặt tay Thẩm Hạ Lan khẽ nói: “Chúng ta cũng nên làm chuyện mình nên làm rồi.”.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
601,207
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2519: 2519: Chương 2516





“Vâng.”
Thẩm Hạ Lan sửa soạn bản thân, rồi cùng Diệp Ân Tuấn cải trang gương mặt và vóc dáng của mình, lúc này mới rời khỏi phòng.

Lúc Thanh Loan nhìn thấy bọn họ thì khẽ hỏi: “Hôm nay có hành động gì?”
“Hành động săn bắt.”
Thẩm Hạ Lan khẽ nói: “Bằng mọi giá phải bắt được Vu Phong.”
“Trong các cung đều có người của chúng ta, hôm nay tôi đã bảo bọn họ đeo băng tay.

Chỉ cần nhìn thấy băng tay này thì đó là người của chúng ta, rồi hai người có thể tùy ý sử dụng.”
Dứt lời, Thanh Loan đưa băng tay trong tay cho Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn, tiện thể đưa tín vật của mình cho Thẩm Hạ Lan luôn.

Đó là sợi dây chuyền vô cùng tinh xảo, tượng trưng cho thân phận của Thanh Loan, cũng là món quà mà Diệp Ân Tuấn tặng cho cô ta.

Thẩm Hạ Lan nhìn thấy sợi dây chuyền này thì hơi ngạc nhiên.


“Cô đưa cho tôi? Cô không sợ tôi dẫn người của cô đi mất à?”
“Vậy phải xem cô có bản lĩnh này không?”
Thanh Loan chẳng hề để tâm nói.

Nếu nói chẳng hề để tâm, không bằng nói cô rất tin tưởng người của mình.

Thẩm Hạ Lan bĩu môi, sau nhiều lần giao chiến, cuối cùng Thanh Loan cũng chiếm thế thượng phong một lần.

Bỏ đi, cô là người rộng lượng, nên không so đo với cô ta.

Thẩm Hạ Lan thầm nghĩ, cô sẽ mang sợi dây này rời đi cùng Diệp Ân Tuấn.

Mặc dù Thẩm Hạ Lan không biết tại sao hôm nay Thanh Loan lại không tham gia hành động, nhưng cô nhất định phải bắt được Vu Phong.


Mặc kệ là vì những người bị anh ta tổn thương, hay là vì giả làm Hàn Khiếu, thì Vu Phong đều phải bắt lại.

“Hành động thôi!”
Diệp Ân Tuấn ra lệnh, Thanh Loan và Thẩm Hạ Lan đã ở trạng thái sẵn sàng chiến đấu rồi.

“Tôi phải ra ngoài trước, theo quy tắc, tôi phải đi tới tổng điện, nên kể từ giờ tôi không thể chăm lo cho hai người được, hai người phải tự chú ý một chút.”
Thanh Loan hơi lo lắng, cô không những nhìn Diệp Ân Tuấn, mà còn liếc nhìn Thẩm Hạ Lan, nhưng trong ánh mắt phức tạp đó lại hiện lên vẻ lo lắng.

Trong lòng Thẩm Hạ Lan hơi an ủi, cười nói: “Cô cứ yên tâm, tôi phải sống sót để trông chừng hoa cỏ bên cạnh chồng tôi chứ?”
Thanh Loan nhất thời cạn lời.

Người phụ nữ này thật sự không đáng yêu một chút nào.

Thẩm Hạ Lan thấy dáng vẻ không còn gì để nói của Thanh Loan, thì không hiểu sao tâm trạng lại tốt lên.

Được rồi, cô thừa nhận, là cô nghịch ngợm..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
601,207
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2520: 2520: Chương 2517





Cô cũng chỉ muốn xoa dịu bầu không khí, trước khi hành động nghiêm túc mà thôi.

Thẩm Hạ Lan vỗ vai Thanh Loan khẽ nói: “Bản thân cô cũng phải cẩn thận, e rằng chuyện của Trương Vũ sẽ khiến Phương Chính và Vu Phong chú ý đến cô nhiều hơn, cho dù bọn họ không phát hiện ra, cũng sẽ tăng cường chú ý đến cô, nên bất kể xảy ra chuyện gì, cô cũng đừng bại lộ thân phận, cô hãy tin tôi và Ân Tuấn, chúng tôi sẽ không sao.”
“Nhưng…”
“Không nhưng nhị gì cả, Thanh Loan, cô là em gái mà Ân Tuấn để tâm nhất, cũng là người bạn mà tôi thừa nhận, nên tôi không hy vọng đây là lần cuối chúng ta gặp nhau, sau này hằng năm tôi đều muốn nhận được quà kỷ niệm ngày cưới mà cô gửi cho tôi.”
Nhất thời, câu nói này của Thẩm Hạ Lan đã đè bẹp nỗi cảm động mới dâng trào trong lòng Thanh Loan.

Người phụ nữ này…
“Tôi biết rồi, tôi sẽ cẩn thận, anh Diệp, chị dâu, tôi đi trước nhé.”
Thời gian của Thanh Loan cấp bách, không thể nào nán lại đây quá lâu, đành phải nhanh chóng rời đi.


Diệp Ân Tuấn nhìn Thẩm Hạ Lan, hơi cưng chiều nói: “Hai người trở thành bạn tốt nhanh như thế à? Em không ghen ư?”
“Ha, đàn ông có gì tốt chứ, tình bạn mới là thứ đáng quý nhất.”
Thẩm Hạ Lan rất tự nhiên hất tóc, nhưng một giây sau đã bị Diệp Ân Tuấn ôm vào lòng, rồi trao một nụ hôn nóng bỏng.

“Đàn ông không có gì tốt, hửm?”
Thẩm Hạ Lan nghe thấy âm cuối của Diệp Ân Tuấn thì tim sắp nhũn ra rồi.

“Được được được, cái gì anh cũng tốt, chồng em là tốt nhất.”
Thẩm Hạ Lan vội cầu xin.

Ánh mắt của Diệp Ân Tuấn hơi xấu xa, nhưng bọn họ sắp đi ra ngoài làm chuyện hệ trọng, không thể phóng túng giữa ban ngày ban mặt được.


Diệp Ân Tuấn mỉm cười nhìn bộ dạng căng thẳng của Thẩm Hạ Lan, rồi dịu dàng nói: “Tạm thời tha cho em.”
“Vâng, chồng em uy vũ.”
Thẩm Hạ Lan vội nhảy ra ngoài ngực anh.

Rồi hai người bắt đầu nghiên cứu tuyến đường hành động.

Ở đây bọn họ chỉ có thể dựa vào mật đạo, Thanh Loan không chỉ có một mật đạo thông tới chỗ của Phương Yến Nhi, mà còn có mấy cái khác nữa, đồng thời cô ta cũng nói toàn bộ bí mật trong cung cho Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan biết.

Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn có thể tiến vào những nơi khác nhau thông qua các mật đạo khác nhau.

“Em cảm thấy chúng ta hãy nhân lúc Vu Phong đi dự tiệc mà đi vào cung điện của anh ta, để xem liệu có thể tìm ra thứ gì không?”
Thẩm Hạ Lan vội nói ra suy nghĩ của mình.

“Anh cũng nghĩ thế.”
Mắt Diệp Ân Tuấn hơi ảm đạm..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
601,207
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2521: 2521: Chương 2518





“Chúng ta không thể xử Vu Phong ngay tại nơi này được, mà phải dụ anh ta về nước.

Dù sao thì những chuyện anh ta phạm phải ở trong nước cũng phải giải thích rõ với người nhà, nên chúng ta phải đi tìm chứng cứ.”
“Đúng vậy.”
Hai người bàn bạc xong thì chuẩn bị xuất phát.

Mấy chuyện thu thập lục soát này càng nhiều người càng vướng víu, nên Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn chỉ đi có hai người.

Dựa vào bản đồ mà Thanh Loan đưa cho, Diệp Ân Tuấn dẫn Thẩm Hạ Lan tới cung điện của Vu Phong, nói đúng hơn là cung điện của Phương Viên – tam hoàng tử.

Bọn họ còn chưa đi ra ngoài, đã nghe thấy giọng nói của tam hoàng tử truyền tới từ bên trong.


“Vu Phong đâu?”
“Cậu ba, Vu Phong đã tới bên quốc chủ trước rồi.”
Nghe thị vệ nói vậy, sắc mặt Phương Viên nhất thời ảm đạm.

“Đáng ghét!”
Anh tự cho rằng mình đã nhặt được người đưa ra chiến lược, hơn nữa còn bảo vệ dẫn anh ta về nước T, ai dè lại dẫn sói vào nhà, không ngờ tên lòng lang dạ thú Vu Phong đó lại giống hệt anh.

Ha!.


Chỉ là một đứa con riêng, mà cũng muốn vị trí của quốc chủ, thật nực cười!
Phương Viên đập quả óc chó cầm tay ở bên cạnh, lạnh lùng nói: “Người của chúng ta đã sắp xếp xong chưa?”
“Vâng, Trương các lão đã hành động rồi, ông ta đã bảo cháu gái mình trang điểm lộng lẫy, hơn nữa còn sai hầu gái chuẩn bị đốt hương tình, chỉ cần tới gần Lăng Thiên Vũ, rồi dụ anh ta vào phòng, thì có thể khiến anh ta phát sinh quan hệ với cháu gái ông ta, đến lúc đó Trương các lão sẽ dẫn người xông thẳng tới đó, dưới con mắt của mọi người, cho dù Lăng Thiên Vũ không thích cũng không thể từ chối cuộc hôn nhân này.


Huống hồ mặc dù Lăng Thiên Vũ là nhà lãnh đạo mới, nhưng dù gì nhà họ Lăng cũng không nằm trong bốn gia tộc lớn, còn nhà họ Trương lại đứng đầu, có thể cưới được cháu gái Trương các lão, coi như Lăng Thiên Vũ cũng được hời rồi.”
Nghe thị vệ nói thế, cả Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn đều hơi sửng sốt.

Xem ra Lăng Thiên Vũ này cũng được nhiều người ngấp nghé.

Nhưng Phương Viên lại hừ lạnh: “Chỉ là một tên mặc áo blouse trắng, cũng thật sự cho rằng mình là nhà lãnh đạo mới? Nếu không phải nhìn trúng mấy đồng tiền dơ bẩn trong tay anh ta, thì làm sao nhiều người lại bấu víu vào anh ta như vậy? Cậu mau đi chuẩn bị một người đẹp đi, rồi cũng nhân cơ hội này đưa tới bên cạnh Lăng Thiên Vũ.

Không được để người khác chiếm lấy chuyện tốt.”
Thị vệ hơi khó hiểu.

“Nhưng chẳng phải Trương các lão đã thu xếp rồi ư?”
“Suy cho cùng Trương các lão cũng không dễ sử dụng bằng người của chúng ta.

Chẳng qua là vì tôi có thể trở thành quốc chủ đời tiếp theo, nên lão già đó mới giúp tôi thôi, lỡ bên Phương Nguyên có hành động gì, nói không chừng ông ta sẽ là người ba phải, thế nên người của mình vẫn an toàn hơn.”
Phương Viên ắt có suy nghĩ riêng của mình..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
601,207
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2522: 2522: Chương 2519





“Vâng.”
Thẩm Hạ Lan nghe thấy bọn họ tính kế Lăng Thiên Vũ như vậy, không hiểu sao cô lại thấy thương thay cho người đàn ông kia.

Cô chợt nhớ tới Diệp Ân Tuấn, có lẽ ban đầu Diệp Ân Tuấn cũng bị mọi người tính kế như vậy?
Cô không khỏi nhìn về phía Diệp Ân Tuấn, thấy vẻ mặt anh bình tĩnh, thì trong lòng thầm khâm phục bản lĩnh ngoài mặt của anh.

Có lẽ thị vệ đã đi thu xếp chuyện mà Phương Viên căn dặn.

Phương Viên đang ngồi trong phòng, thì nghe thấy hầu gái vào bẩm báo.

“Cậu ba, gần tới giờ rồi, chúng ta phải tới chỗ quốc chủ thôi.”
“Cô đi sắp xếp một nhóm người, đợi bữa tiệc kết thúc, chắc chắn ba sẽ dẫn Vu Phong đến gặp Lăng Thiên Vũ, cứ bảo đám người đó ra tay với thuộc hạ của Vu Phong ở cổng cung.

Đừng để người khác phát hiện ra là người của chúng ta.”

“Vâng.”
Phương Viên căm hận Vu Phong.

Anh ta vốn là đồ không ra hồn, đã là người đưa ra chiến lược thì phải cân nhắc cho anh, nhưng chớp mắt anh ta đã trở thành con riêng của ba, có địa vị ngang hàng với anh, điều này đã khiến Phương Viên không thể chấp nhận nổi.

Anh nhất định phải trừ khử tên Vu Phong này, nếu không có Phương Chính bảo vệ, thì anh đã giết anh ta từ lâu rồi.

Coi như hôm nay là cơ hội trời cho, mọi người đều tụ tập bên nhau, đến lúc đó muốn điều tra ra ai là người ra tay cũng phải tốn chút thời gian, để anh xem rốt cuộc mạng của Vu Phong lớn đến đâu?
Phương Viên căn dặn xong, cũng sửa soạn một lát rồi xuất cung.

Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn đi tới phòng của Phương Viên, nhìn cách bài trí tùy ý này, thì không khỏi nhớ tới người đàn ông từng bị đánh rơi trên thuyền.

Xem ra Phương Viên này cũng không phải kẻ ngốc.


“Em lục soát thử xem ở đây có manh mối gì đáng giá không.”
“Vâng.”
Thẩm Hạ Lan nhanh chóng hành động.

Suy cho cùng phụ nữ cũng kỹ tính, cho dù động vào thứ gì cũng sẽ đặt lại chỗ cũ, khiến người khác nhất thời không nhìn ra ở đây từng có người tiến vào.

Diệp Ân Tuấn híp mắt nhìn ra bên ngoài, đội tuần tra liên tục đi ngang qua, còn canh phòng nghiêm ngặt hơn bên Phương Nguyên nhiều, xem ra tên Phương Viên này rất được lòng Phương Chính.

Nếu Phương Chính là người nghĩ tới tình thân, thì mấy chuyện này sẽ không bao giờ xuất hiện, nên ý định trói Phương Viên lại bỗng lóe lên trong đầu Diệp Ân Tuấn, đã bị bác bỏ.

“Ân Tuấn, anh tới chỗ này nhìn xem.”
Thẩm Hạ Lan bỗng lên tiếng, kịp thời kéo tâm tư của Diệp Ân Tuấn về.

Anh vội đi tới trước mặt Thẩm Hạ Lan, thấy cô đang ngừng bước sau một dãy sách.

“Sao thế?”
“Giá sách này có vấn đề.”.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
601,207
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2523: 2523: Chương 2520





Giá sách gắn ở trên tường, nhưng Thẩm Hạ Lan lại lấy một cuốn sách xuống, rồi gõ vào bức tường phía sau, âm thanh truyền tới, phía sau trống rỗng.

Mật thất?
Điều này đã làm Diệp Ân Tuấn trở nên hứng thú.

“Xem ra Phương Viên này cũng là người có tâm tư, nhưng không biết đi vào bằng cách nào.

Em đừng động vào, con người Phương Viên rất xảo quyệt, cộng thêm bên cạnh còn có Vu Phong đi theo anh ta một khoảng thời gian, nên anh ta không phải là tên vô dụng.

Mặc dù rất có thể phía sau là một mật thất, nhưng dưới tình huống chúng ta không biết cách mở ra, thì trước tiên đừng manh động, để khỏi thu hút cảnh vệ.”
Diệp Ân Tuấn thận trọng.

Thẩm Hạ Lan gật đầu, rồi bắt đầu tìm kiếm cơ quan, nhưng tìm rất lâu vẫn không thấy.

“Rốt cuộc tên Phương Viên này lắp cơ quan ở đâu?”
Diệp Ân Tuấn lắc đầu, hình như chợt nhớ tới điều gì đó, nên vội bật máy chủ ảo trên cổ tay lên.


Đây là lần đầu tiên Thẩm Hạ Lan nhìn thấy Diệp Ân Tuấn sở hữu loại thiết bị này, nên không khỏi tò mò.

“Đây là màn hình giả lập à?”
“Ừm, lát nữa anh sẽ nói cho em biết nguyên lý.”
Giờ Diệp Ân Tuấn không có thời gian giải thích mấy chuyện này với Thẩm Hạ Lan, mà ngón tay gõ nhanh trên bàn phím, rồi một dãy mật mã bay lướt qua trong tầm mắt của cô.

Cô như nhìn thấy Diệp Minh Triết xuyên qua Diệp Ân Tuấn.

Cô luôn cảm thấy lúc con trai gõ bàn phím là đẹp trai nhất, hóa ra là do kế thừa bản lĩnh của ba thằng bé.

Ánh mắt sùng bái của Thẩm Hạ Lan khiến khóe miệng Diệp Ân Tuấn khẽ cong lên, dù đang là lúc nghiêm túc căng thẳng thế này, nhưng anh lại cảm thấy vô cùng vui vẻ và ấm áp.

Quãng đời còn lại có cô, thật tốt!
Diệp Ân Tuấn nhanh chóng tìm thấy chỗ sơ hở.


“Nơi này đang bật tia hồng ngoại, thảo nào chúng ta không tìm thấy vị trí cơ quan.”
“Là gì thế?”
Thẩm Hạ Lan chớp đôi mắt to, hơi khó hiểu hỏi.

Diệp Ân Tuấn cực kỳ kiên nhẫn giải thích.

“Một khi bật tia hồng ngoại lên thì phải dùng tia hồng ngoại quét qua mới có thể mở được mật thất này.

Nhưng anh đã kiểm tra nơi này rồi, không có bất kỳ hệ thống tia hồng ngoại nào, e rằng là có cơ quan khác.”
Diệp Ân Tuấn khẽ cau mày.

Rốt cuộc mật thất của Phương Viên có thứ gì quan trọng, mà phải thận trọng như thế?
Thẩm Hạ Lan chợt nhớ ra chuyện gì đó.

“Lúc 11 giờ trưa mỗi ngày, bên ngoài đều sẽ có tia hồng ngoại quét qua, em đã nhìn thấy ở chỗ Thanh Loan rồi, không biết bên này có không?”
Diệp Ân Tuấn hoàn toàn không chú ý đến điều này, nên lúc nghe Thẩm Hạ Lan nói thế thì không khỏi sửng sốt.a Tia hồng ngoại quét qua?
Là sao?
Chẳng lẽ toàn bộ cung điện trong cung đều bị Phương Chính giám sát ư?
Nghĩ đến đây, sắc mặt anh nhất thời nghiêm nghị.

Nguy rồi!.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
601,207
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2524: 2524: Chương 2521





“Cẩn thận!”
Dứt lời, Diệp Ân Tuấn liền đè thấp đầu Thẩm Hạ Lan xuống, rồi một loạt tia xạ kích bắn về hai người.

“Chúng ta bị phát hiện rồi?”
“Chúng ta mau đi thôi.”
Diệp Ân Tuấn vội nắm tay Thẩm Hạ Lan lộn một vòng, nhanh chóng né tránh, nhưng hình như trên người bọn họ đã bị thứ gì đó khóa chặt, dù đi đến đâu thì tia xạ kích đó cũng theo sát tới đấy.

Thẩm Hạ Lan nhanh chóng vận não.

“Là tia hồng ngoại xa.”
“Đúng vậy.”
Diệp Ân Tuấn vốn định giải thích với Thẩm Hạ Lan, nhưng giờ thấy cô đã hiểu ra rồi, tất nhiên mọi chuyện cũng đơn giản hơn nhiều.


“Đều tại anh sơ suất, có lẽ tia hồng ngoại này là thiết bị mà Phương Chính dùng để giám sát mỗi cung điện, đó cũng là lý do tại sao anh vừa tới cung điện Phương Nguyên, thì Phương Chính cũng tới đó, rồi em và anh vừa tới bên Thanh Loan, thì ông ta cũng đi tới, có lẽ ông ta đã sớm phát hiện ra chúng ta rồi.”
Trong lòng Diệp Ân Tuấn lạnh lẽo và sợ hãi.

“Vậy cô Mặc…”
Thẩm Hạ Lan nhất thời biến sắc.

“Có Tử Thu ở đó, cô Mặc sẽ rời đi thôi, cho dù Phương Chính phát hiện ra điều gì, cũng sẽ không nhận ra người đó.”
Giờ Diệp Ân Tuấn không dám nhắc đến tên Lăng Thiên Vũ nữa, nhưng Thẩm Hạ Lan hiểu.

Anh sợ ở đây cũng có hệ thống nghe lén?
“Giờ chúng ta phải làm sao đây?”

Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn trốn rất chật vật, nhưng vẫn không thể thoát khỏi tia xạ kích đó, mặc dù mỗi lần đều tránh được nguy hiểm, nhưng cảm giác bị đuổi đánh thật sự rất tồi tệ, hơn nữa rất có thể tiếng động ở đây sẽ thu hút sự chú ý ở bên ngoài, đến lúc đó bọn họ sẽ bị bắt vào tròng.”
Diệp Ân Tuấn cũng hơi sốt ruột.

Anh liếc nhìn mật thất đang đóng chặt, khẽ nói: “Giờ chỉ có một nơi an toàn, đó chính là mật thất kia.”
“Nhưng chúng ta phải mở thế nào? Chúng ta không biết thời gian tia hồng ngoại đó quét qua các cung điện, giờ ai mà biết chừng nào nó quét tới?”
Thẩm Hạ Lan hơi cuống lên.

Đều tại cô sơ sót.

Nếu cô sớm phát hiện ra vấn đề này rồi nói với Diệp Ân Tuấn, nói không chừng chuyện này sẽ không xảy ra.

Nhưng Diệp Ân Tuấn lại không trách cô, mà khẽ nói: “Chúng ta cứ đi tới bên mật thất kia, mặc dù tia xạ kích này không phải là tia hồng ngoại, nhưng nói không chừng sẽ có tác dụng như nhau.”
Thẩm Hạ Lan hiểu ý Diệp Ân Tuấn.

Nơi này là cung điện của Phương Viên, anh ta sẽ không đến nỗi xây mật thất này để đợi tia hồng ngoại giám sát của Phương Chính quét qua mới mở ra đúng không? Nói không chừng ở trong này cũng có hệ thống bắn quét tia hồng ngoại, chỉ là bọn họ chưa phát hiện ra thôi..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
601,207
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2525: 2525: Chương 2522





Nghĩ như thế, Thẩm Hạ Lan liền phấn chấn nhìn tia xạ kích đang đuổi đánh về phía bọn họ, quả nhiên phát hiện ra nó được bắn ra từ một nơi giống như máy thu hình.

Nói cách khác, rất có thể ở đó có chìa khóa để mở mật thất?
Thẩm Hạ Lan nhất thời phân tâm, nên bị tia sáng bắn trúng.

“Á…”
Cơn đau mãnh liệt khiến Thẩm Hạ Lan nhất thời rên rỉ, cả cánh tay như bị dòng diện mạnh xung kích, mà trở nên tê dại.

“Hạ Lan!”
Sắc mặt Diệp Ân Tuấn nhất thời trắng bệch như tờ giấy.

“Anh đừng quan tâm đến em, mau đi đi, nói không chừng anh đã đoán đúng, có lẽ mấy tia sáng đó thật sự có thể mở cửa mật thất.”
Giờ Thẩm Hạ Lan cũng không quan tâm đến vết thương của mình, mà nắm tay Diệp Ân Tuấn chạy về phía mật thất.


Cả hai người đều giỏi võ, chỉ cần không bị phân tâm, thì có thể tránh được.

Hai người vô cùng mạo hiểm mở cửa mật thất, mấy tia sáng đó cũng đuổi tới, lúc bắn lên cửa mật thất, thì phát ra tiếng lách tách.

“Mời nhập password hoặc vân tay để mở khóa.”
Cửa mật thất bỗng phát ra giọng nói.

Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan nhất thời sửng sốt.

Mẹ kiếp!
Cái này cao cấp quá rồi đấy?
Còn dùng cả khóa vân tay?
Thẩm Hạ Lan bỗng muốn chửi thề.


Nhưng Diệp Ân Tuấn lại nhanh chóng mở màn hình giả lập trên tay mình, để phá giải mật mã.

Chuyện này cũng khá đơn giản với Diệp Ân Tuấn, nên chẳng mấy chốc Thẩm Hạ Lan đã nghe thấy tiếng một tiếng cạch, rồi cửa mở ra.

“Chúng ta mau đi thôi!”
Diệp Ân Tuấn liền nắm tay Thẩm Hạ Lan, kéo vào mật thất, cửa nhanh chóng đóng lại, đồng thời, phòng ngủ của Phương Viên bỗng bị người khác mở ra, một đội thị vệ tuần tra đi vào trong.

“Nơi này mới phát ra tiếng động, nên các cậu hãy lục soát cho tôi! Nếu gặp phải người nào không quen biết thì giết ngay không cần luận tội.”
Tiểu đội trưởng khẽ nhíu mày, lúc nhìn thấy một giọt máu ở dưới sàn thì bỗng híp mắt lại.

Quả nhiên có người xông vào đây.

Nhưng ở đây canh phòng nghiêm ngặt, người ngoài vào đây bằng cách nào?
Hơn nữa người kia lại trốn đi đâu rồi?
Anh ta nhìn mật thất của Phương Viên, ngoài vân tay và mật mã của chính Phương Viên thì ai có thể mở ra chứ, nên người ngoài khó mà xông vào được.

Nghĩ như thế, tiểu đội trưởng không còn nghĩ tới mật thất nữa..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
601,207
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2526: 2526: Chương 2523





“Các cậu hãy lục soát thật kỹ cho tôi, nếu mất món đồ gì quan trọng, thì lát nữa cậu ba về trừng phạt, chúng ta sẽ chịu không nổi đâu.”
Tiểu đội trưởng lại thận trọng lần nữa.

Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn ở bên trong nghe vậy thì không khỏi sợ hãi.

Suýt chút nữa, suýt chút nữa là bọn họ bị người khác bắt ngay tại trận.

“Để anh kiểm tra cánh tay của em.”
Giờ Diệp Ân Tuấn mới quan tâm đến cánh tay của Thẩm Hạ Lan.

Bị anh nói như thế, Thẩm Hạ Lan mới cảm thấy đau.

Cô nhìn cánh tay mình, một vùng da đã đỏ ửng, thậm chí còn có cảm giác bị thiêu đốt.

“Đây là tia khí đạn, mang theo nhiệt độ cao có thể nung chảy sắt theo.


Có lẽ lúc nãy em là bị quét trúng trong quá trình né tránh, chứ không bị hạ gục tại chỗ, bằng không cánh tay này của em đã tàn phế rồi.”
Diệp Ân Tuấn có nghiên cứu chút ít về mấy vũ khí này, nhưng ánh mắt lại tàn nhẫn hơn nhiều.

“Mặc dù nước T không lớn, nhưng thiết bị quân sự và hệ thống bảo an rất tiên tiến.

Cuối cùng anh đã hiểu tại sao Phương Chính và Phương Nghị lại ngấp nghé mạch khoáng sản kia rồi.”
“Là vì quân sự.”
Thẩm Hạ Lan cũng không ngốc, nghe Diệp Ân Tuấn nói thế, tất nhiên cô cũng phản ứng lại ngay.

Mặc kệ là phát triển vũ khí quân sự hay nuôi dưỡng quân đội thì cũng cần đến tiền, hơn nữa nếu sản xuất ra thiết bị vũ khí tiên tiến nhất, thì thật sự phải tiêu tiền như nước.

Nước T vốn chỉ là một nước nhỏ, cho dù giàu có, cũng không đủ chu cấp quân sự lớn mạnh, huống hồ với trình độ ngấp nghé của Phương Chính và Phương Nghị, e rằng bọn họ đã nuôi dưỡng không ít số lượng quân đội.

“Nhưng đây chỉ là một nước nhỏ, cho dù nuôi binh thì có thể giấu ở đâu?”
Thẩm Hạ Lan rất thắc mắc điều này.


Nhưng Diệp Ân Tuấn chỉ khẽ đáp: “Mọi người đều là binh.”
Thẩm Hạ Lan nghe xong thì nhất thời sửng sốt.

Mọi người đều là binh?
Nếu trên dưới cả nước, ai cũng có thể coi là chiến sĩ, quả thật sẽ khiến người khác hơi kiêng kỵ.

Nói cách khác, mỗi người trên dưới cả nước, bất kể người già phụ nữ hay trẻ nhỏ đều có thể trở thành chiến sĩ, vậy thì sức chiến đấu của bọn họ sẽ mạnh đến cỡ nào?
Thẩm Hạ Lan thật sự không dám nghĩ tới.

“Rốt cuộc Phương Chính muốn làm gì? Ông ta định hủy diệt toàn bộ thế giới à? Dã tâm của ông ta cũng lớn quá rồi đó.”
“Dục vọng con người đều không có chừng mực, cũng khác hẳn nhau.

E rằng Phương Chính và Phương Nghị đang có tham vọng đứng đầu thế giới, trở thành người đưa ra quyết sách.

Nếu người có tâm tư đơn thuần đứng ở vị trí đó, sẽ không có gì đáng trách, nhưng với thủ đoạn của hai anh em bọn họ, nếu người như vậy có mục đích này thì chưa chắc đã là phúc của thế giới.

Giờ cứ mặc kệ bọn họ trước đã, vết thương của em cần phải chữa trị kịp thời, nhưng ở đây không có thuốc và dụng cụ chữa trị, Hạ Lan…”
Đáy mắt Diệp Ân Tuấn hiện lên tia đau lòng và khó chịu..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
601,207
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2527: 2527: Chương 2524





Thẩm Hạ Lan hiểu ý Diệp Ân Tuấn nên cười nói: “Em đã là người phụ nữ của anh, mà anh còn sợ em không chịu khổ được ư? Em đã nếm trải mùi vị lửa đốt toàn thân rồi, thì còn chuyện gì không thể chịu nổi chứ?”
Bốn chữ lửa đốt toàn thân như bàn ủi làm phỏng trái tim Diệp Ân Tuấn, nhưng anh biết nó là do ai ban tặng.

“Xin lỗi em.”
Cho dù Diệp Ân Tuấn xin lỗi cả đời, cũng không thể nào thay Thẩm Hạ Lan hứng chịu nỗi đau thấu tim lửa đốt toàn thân đó, chuyện này đã khiến anh áy náy không thể giải thích suốt cuộc đời.

“Em nói những lời này không phải để anh áy náy, giờ trong túi em có rượu thuốc và dao găm, nếu muốn cứu chữa thì chỉ có thể cắt bỏ lớp da bị bỏng, để nó mọc cái mới.

Em cũng có chút kiến thức về y học.

Mặc dù khí đạn này chỉ làm trầy da, nhưng nếu mặc kệ, sẽ dẫn đến nhiễm trùng sưng lên, rồi em sẽ trở thành gánh nặng của anh.

Hơn nữa với tình hình ban nãy, nói không chừng chúng ta đã bị lộ rồi, chúng ta không còn nhiều thời gian nữa đâu, nên Ân Tuấn, anh đừng nghĩ quá nhiều, anh cứ làm việc anh nên làm đi, em tin anh!”
Thẩm Hạ Lan nhìn chằm chằm Diệp Ân Tuấn bằng ánh mắt nóng rực, vô cùng tin tưởng và dũng cảm.


Tim Diệp Ân Tuấn sắp đau đến ngạt thở.

Anh từng gặp phải chuyện này trên chiến trường rồi, tất nhiên anh biết phải làm sao mới tốt nhất.

Nếu là chiến sĩ khác, anh sẽ không do dự mà xuống tay, nhưng người trước mắt là vợ anh, nên anh thật sự không thể làm được.

Thẩm Hạ Lan nắm chặt tay anh, cảm nhận được lòng ban tay Diệp Ân Tuấn hơi run rẩy, cô liền dịu dàng cười nói: “Ân Tuấn, anh đang cứu em.

Anh cũng biết đây là cách tốt và trực tiếp nhất mà đúng không? Em chịu đựng được, thật đó.”
“Nếu em đau thì cứ cắn mạnh vào cánh tay anh.”
Diệp Ân Tuấn biết anh chỉ có thể làm thế, nếu anh càng kéo dài thì Thẩm Hạ Lan càng không thể đợi được.

Lý trí và tình cảm đang đấu tranh trong lòng anh, nhưng chỉ mấy giây sau, cuối cùng Diệp Ân Tuấn đã dùng lý trí để chiến thắng tình cảm.


Anh yêu Thẩm Hạ Lan, tất nhiên sẽ hy vọng cô sống tốt, nhưng nếu cô xảy ra chuyện, anh chỉ có thể bảo đảm cho cô an toàn trong khoảng thời gian ngắn nhất, vì điều này mới là quan trọng nhất.

Thẩm Hạ Lan gật đầu.

Diệp Ân Tuấn không dám nhìn vào mắt cô, vì sợ mình sẽ thật sự không xuống tay được.

Hóa ra sau khi trở thành người có điểm yếu, quả thật anh đã hơi sợ hãi.

Diệp Ân Tuấn mỉa mai bản thân, nhưng lại ra tay rất chuẩn xác.

Anh biết nếu mình do dự thì Thẩm Hạ Lan càng đau đớn và dày vò hơn.

Lúc con dao được nhúng cồn hơ nóng di chuyển trên cánh tay, Thẩm Hạ Lan đau đến mức toàn thân run rẩy, thái dương túa mồ hôi lạnh, nhưng cô không thể hét lên, vì sợ mình sẽ khiến Diệp Ân Tuấn phân tâm.

Cô biết chắc rằng giờ Diệp Ân Tuấn còn khó chịu, đau khổ hơn cô, nên cô cắn chặt môi mình đến nỗi bật máu cũng không hề hay biết.

Tay nghề của Diệp Ân Tuấn rất thuần thục, anh không biết chữa bệnh cứu người, nhưng anh vẫn làm được mấy chuyện lột da róc xương này.

Lúc Thẩm Hạ Lan cảm thấy mình sắp không chịu nổi nữa, thì Diệp Ân Tuấn đã xử lý xong vết thương, anh băng bó vết thương của cô lại bằng băng gạc, nhưng nhận ra cô đã đau đến mức ngất đi, đến khi hôn mê, cô vẫn ngồi thẳng người trước mặt anh, nhưng vết máu chảy ra từ khóe môi lại làm mắt anh đau nhói..

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom