Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm

[BOT] Mê Truyện Dịch
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 345: Chương 345



Ban đầu Quý Duy Thanh hết sức nghi hoặc khó hiểu trước hành vi kì quái của cô, nhưng đến mùa đông năm nay đã biết nhanh nhẹn nhường vị trí cho cô rồi.

May mà Tống Thời Hạ cũng có lương tâm, chiếm chỗ của anh sẽ chủ động ôm anh ngủ.

Trong nhà có hệ thống sưởi hơi cung cấp nhiệt đầy đủ, Tống Thời Hạ tắm rửa xong liền nhảy lên giường, lăn qua lộn lại.

“Sao hệ thống sưởi nhà ba mẹ ấm thế nhỉ, bên nhà ta thì lúc lạnh lúc nóng.”

Sắp tết rồi, cho nên ngay cả máy sưởi cũng nhiệt tình thế sao?

Nóng quá, Tống Thời Hạ phải nhảy xuống giường đi uống nước mấy lần.

Lát sau còn không chịu được muốn mở cửa sổ hít thở khí trời, nhưng giáo sư Quý không cho.

“Đừng động đậy, nửa đêm trời sẽ hạ nhiệt độ, giờ mà em cởi bớt đồ hay mở cửa dễ bị cảm lắm.”

Tống Thời Hạ xoắn người giãy giụa:

“Nhưng nóng quá, em cảm giác miệng cứ khô khốc đi, hệ thống sưởi nhà ta dùng vẫn quen hơn.”

Ít nhất máy sưởi nhà cô cũng không nóng đến độ không ngủ được.

Giáo sư Quý thong thả xoa dịu cảm xúc của cô:

“Em đừng nôn nóng, cứ phải bình tĩnh lại đã, em càng sốt ruột thì sẽ càng thấy nóng người.”

Tống Thời Hạ ôm eo anh, làm nũng: “Em không mát nổi, muốn hóng gió.”

“Không được, lúc lạnh lúc nóng sẽ bị cảm.”

Nghe giáo sư Quý lải nhải, Tống Thời Hạ chán nản rúc vào lòng anh, nằm im.

“Ngủ rồi?”

Có tiếng cô rầu rĩ vọng ra: “Chưa, lòng bình tĩnh tự nhiên lạnh.”

Quý Duy Thanh bật cười, nhẹ nhàng vuốt tóc cô.

“Bình tĩnh lại là được rồi, cuối năm trời lạnh, trước tết thường sẽ phải dùng hệ thống sưởi hơi liên tục, sang năm em sẽ quen thôi.”

Tống Thời Hạ phụng phịu cọ mặt vào n.g.ự.c áo anh.

“Anh nói thì đơn giản lắm, nhưng em có cảm giác mình sắp thành con cá nướng rồi đây này, lật mình một cái là có thể rắc gia vị lên chén ngay được rồi.”

Quý Duy Thanh giữ chặt cô lại, không cho giãy giụa:

“Đừng cục cựa nữa, không đến mức đấy mà, em ngủ đến nửa đêm là quen thôi.”

Tống Thời Hạ nhổm dậy, ngồi lên người anh.

DTV

“Hôm nay là ngày cuối cùng rồi, anh có muốn thực hiện chút hành động giao lưu có ích cho cả thể xác và tinh thần không?”

Chẳng biết giáo sư Quý không hiểu thật hay giả vờ không hiểu, anh hỏi: “Ngày cuối gì cơ?”

Tống Thời Hạ cúi người ghé sát tai anh, thì thào: “Ngày cuối trong năm này, mai lên đường về nhà em ăn tết rồi còn gì.”

Giáo sư Quý bất thình lình lật người, đảo vị trí hai bên trong khi Tống Thời Hạ không phòng bị, thuận tiện còn che miệng cô lại.

“Ba mẹ chưa ngủ đâu.”

Tống Thời Hạ trợn to mắt nhìn anh.

Đừng tưởng cô không biết ba mẹ đang ở ngoài phòng khách, hơn nữa, phòng ngủ của họ cũng không phải phòng sát bên cạnh.

Nhưng ngay sau đó, cô đã chẳng thể nói được gì nữa.

Bởi vì giáo sư Quý rất quân tử, nói là làm, lần trước hứa hẹn những gì, lần này tự tay làm lấy.

Rốt cuộc Tống Thời Hạ không cần tự bình tĩnh lại nữa.

Ý nghĩ trong cô đã bay vút lên cao, linh hồn run rẩy, những tiếng nức nở rách nát truyền ra qua kẽ ngón tay, khóe mắt nhòa lệ.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 346: Chương 346



Người đàn ông bên trên dịu dàng rướn người hôn lên mắt cô, l.i.ế.m sạch từng giọt nước mắt.

Cô vặn đầu né đi: “Đừng có hôn em.”

Hơi thở nóng rực của giáo sư Quý phả xuống làm má cô ửng đỏ.

“Ngoan, rất ngọt.”

Xấu hổ muốn chết, Tống Thời Hạ bịt chặt mắt lại, không dám nhìn anh.

Giáo sư Quý khẽ cười, nhưng vẫn không chịu buông tha cho cô, cạy môi cô ra một cách vừa dịu dàng lại vừa bá đạo.

Tống Thời Hạ bài xích hành vi của anh theo bản năng, giáo sư Quý lại cười.

“Sao lại chê bản thân mình như thế?”

“Nóng muốn chết, anh tránh ra.”

Nụ hôn của giáo sư Quý càng triền miên ướt át hơn, rốt cuộc anh đã vượt mặt cả ‘đàn chị’ đã từng chỉ bảo cho mình rồi.

‘Đàn chị’ Tống bị hôn đến choáng váng, vứt bỏ cả thói ở sạch, lần này hai bên hòa nhau.

Trong lúc mơ mơ màng màng, cô nghe thấy giáo sư Quý nói một câu:

“Không khô chút nào, rất nhiều nước.”

Tống Thời Hạ vừa mệt vừa buồn ngủ, mắt không mở nổi nữa, lòng âm thầm tự thôi miên:

Mình đang nằm mơ thôi, Quý Duy Thanh không thể nói như thế được.



Sáng hôm sau, khi xuống nhà, Tống Thời Hạ sững cả người trước đống quà chất cao ngất giữa phòng khách.

“Đây là đồ để chúng con mang về quê ạ?”

Hàn Dung vui vẻ nói:

“Lẽ ra năm nay ba mẹ nên về đó gặp ba mẹ con, xem như người lớn hai nhà chính thức gặp mặt.

Nhưng ba con không đi được, đành phải gửi ít quà cho vẹn lễ nghĩa, để tránh cho hàng xóm nhà con nói ra nói vào.”

Tống Thời Hạ quay sang nhìn giáo sư Quý:

“Nhưng mà thế này thì nhiều quá mẹ ạ, không cần nhiều như vậy đâu, ba mẹ con cũng thông cảm được mà.”

DTV

“Toàn là mấy đồ ăn mặc dùng bình thường, trông cồng kềnh nhưng không đắt đâu.”

Chỗ này tính ra cũng phải hơn 200, Tống Thời Hạ nhìn đã thấy khó xử.

Ba mẹ cô nhận được sẽ càng khó xử hơn, nhưng cô lại không thể từ chối lòng nhiệt tình của mẹ chồng, đành phải xách lên xe.

Ngồi vào xe, cô còn trách giáo sư Quý:

“Sao ban nãy anh không nói giúp em một câu, mang nhiều đồ như thế về nhà, người ta sẽ tưởng em trúng số, hoặc là vơ vét của nhà chồng mang về nhà mẹ đẻ.”

Quý Duy Thanh hơi khựng người:

“Nhưng đây đều là những thứ mà anh với ba mẹ đã chọn ra, mẹ nói năm đầu về ăn tết phải thật chu toàn, từ sang năm sẽ trở lại bình thường, em không cần phải có gánh nặng tâm lý.”

“Thật chứ? Vậy lúc về anh nhớ nói lại với ba mẹ em thế, em sợ ba mẹ em cảm thấy em thích hư vinh, yêu cầu nhà chồng mua nhiều quà để cho ba mẹ được rạng mặt, họ sẽ mắng c.h.ế.t em.”

Đây đều là những hậu quả xấu mà nguyên thân để lại cho Tống Thời Hạ.

Giá như nguyên thân có ấn tượng đẹp trong lòng cha mẹ hơn một chút thôi, cô đã có thể yên tâm thoải mái nhận hết chỗ quà này, đồng thời cũng sẽ thay mặt cha mẹ đáp lễ đầy đủ cho nhà cha mẹ chồng.

Nhưng ấn tượng ‘thích hư vinh’ của nguyên thân để lại cho người xung quanh lại quá rõ ràng.

Trong nhà chắc chỉ có Tống Thu Sinh nhiều năm bôn ba kiếm tiền ở nơi khác, xa người nhà lâu ngày.

Khi gặp Tống Thời Hạ, trong lòng chỉ có tình thân cho nên anh ấy mới không cảm nhận được sự thay đổi lớn từ cô.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 347: Chương 347



Nhưng kí ức về trận cãi vã kịch liệt giữa nguyên thân và cha mẹ khi khăng khăng một mực đòi gả cho Quý Duy Thanh vẫn rành rành trước mắt Tống Thời Hạ.

Chúng khắc sâu vào đầu cô như một đoạn phim gay cấn, cô không thể quên được.

Nội dung đại khái của đoạn phim ấy là nguyên thân chê nhà mình nghèo, chê người mà cha mẹ chọn cho mình chẳng ra gì, hoặc là kẻ có tiền nhưng ngoại hình xấu xí, hoặc là có ngoại hình thì nghèo kiết xác.

Tóm lại là nguyên thân hết sức bất mãn với những đối tượng mà cha mẹ chọn cho mình, săm soi chê bai đủ điều.

Thậm chí còn cho rằng cha mẹ muốn bán mình lấy tiền để dành cho em trai cưới vợ.

Mặc dù em trai còn nhỏ, nhiều năm nữa mới đến tuổi kết hôn nhưng cô nàng lại rất tin vào lời của đám phụ nữ trong thôn này.

Theo góc nhìn của Tống Thời Hạ, cha mẹ nguyên thân thực ra không quá coi trọng cuộc hôn nhân này của nguyên thân.

Cô nàng ham ăn lười làm thành tính, đi làm mẹ kế thì sớm muộn gì cũng sẽ lộ bộ mặt thật, bị nhà chồng bài xích.

Nếu giờ cô còn mang về cả xe quà, chắc chắn cha mẹ cô sẽ rất kinh sợ, cảm thấy cô lừa gạt vơ vét của nhà giáo sư Quý mang về đây.

Vì vậy, Tống Thời Hạ mới muốn giáo sư Quý đích thân giải thích với cha mẹ mình.

Đây là quà mừng năm mới và cả quà tạ lỗi của cha mẹ chồng cô vì không thể tới được.

Tống Thu Sinh lái một chiếc xe tải nhỏ màu trắng tới, Tống Thời Hạ kinh ngạc: “Anh, anh chở nguyên một xe đồ như thế, tính bán dọc đường à?”

“Đây là hàng tết anh mua cho nhà mình, có cả máy giặt tủ lạnh, lần này sắm đủ hết cho ba mẹ nở mày nở mặt một phen.”

Cơ mặt Tống Thời Hạ bắt đầu run rẩy:

“Anh có chắc là ba mẹ vui vẻ nở mày nở mặt chứ không phải sẽ mắng anh lãng phí tiền của? Nhà mình dùng đến tủ lạnh à?”

Cô cho rằng mình mua cái nồi cơm điện đã là khoa trương rồi, nhưng anh trai cô còn chơi lớn hơn.

Tống Thu Sinh vuốt vuốt tóc ra vẻ ‘anh đây rất bảnh’:

“Dùng hay không là một chuyện, không nỡ dùng, không dùng đến thì cứ coi như cái tủ đựng đồ thôi.”

Lúc này Tống Thời Hạ mới nhận ra anh mình hôm nay ăn vận rất ra dáng.

“Ái chà, chị dâu em sửa soạn cho anh có đúng không?”

Hôm nay Tống Thu Sinh mặc rất chỉn chu, khoác một chiếc áo khoác da, vận quần jean.

Tỉ lệ dáng người tốt, cao lớn mà lại có cơ bắp rắn chắc vừa phải do từng làm việc tay chân, ăn diện như vậy trông hệt như nam người mẫu.

Chẳng trách có thể vững vàng chiếm được con tim ‘phú bà’.

Tống Thu Sinh chép miệng: “Em nhìn kiểu gì đấy, soi mói anh em y như săm soi miếng thịt trên sạp.”

Tống Thời Hạ cười hì hì: “Lần đầu thấy anh trai ăn mặc sành điệu quá mà, bị chói mắt đó.”

“Thôi đi, chắc chắn em đang chê anh là thái giám khoác hoàng bào.”

“Em là em gái ruột của anh, chẳng lẽ còn mất công nói dối vuốt đuôi anh, em gái khen ngợi còn không dám tin, thật khiến người ta thất vọng.”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 348: Chương 348



“Được rồi được rồi, đùa em chút thôi, bộ này đúng là chị dâu em chọn cho anh thật.

Hồi trước ở thành phố G anh cũng toàn mặc kiểu này, không thì em cho rằng làm sao mà cô ấy lại để ý đến anh.”

“Vâng vâng, quả không hổ là anh em, ha ha ha, à quên, anh à, đồ bọn em mang về có hơi nhiều, có thể bỏ bớt sang xe anh không?”

Tống Thu Sinh cảm thấy phản ứng của cô em mình có hơi kì quái, nhưng anh chàng không suy nghĩ sâu xa hơn.

“Cái nào không có chỗ để thì bỏ qua bên này, sao em cũng mua nhiều đồ thế? Chắc chắn ba mẹ sẽ bảo em phá của cho xem, hay là về nhà, em nói đỡ cho anh, đến lượt em, anh cũng sẽ nói đỡ cho?”

Tống Thời Hạ vui vẻ cười cợt trên nỗi lo của anh trai mình:

“Đây đều là quà mừng năm mới và lễ gặp mặt do ba mẹ chồng em chuẩn bị, năm nay ba mẹ chồng em không thể tới nhà mình chúc tết nên gửi bọn em mang cả lễ của hai cụ về.

Còn cái tủ lạnh với máy giặt của anh thì anh tự cầu phúc cho bản thân không bị mắng c.h.ế.t đi.”

Ai ngờ Tống Thu Sinh lại sờ cằm suy tư:

“Nếu anh nói đây là lễ gặp mặt mà Diêu Tuyết gửi anh mang về, em thấy có nghe được không?”

Tống Thời Hạ không nhịn được phải bật cười:

“Nghe được đấy, sau đó làng trên xóm dưới đều biết con cả nhà ông bà Tống đi làm chạn vương.”

Tống Thu Sinh lườm cô em mình một cái: “Đang nói chuyện nghiêm túc.”

Tống Thời Hạ nhún vai:

“Thì em cũng nói thật mà, anh thử nghĩ xem, nếu anh nghe có người tặng xe đạp cho Đông Đông thì anh sẽ có phản ứng thế nào?”

Tống Thu Sinh lại vò đầu:

“Thôi, cứ nói anh kiếm được một khoản to, mua cho ba mẹ ít đồ gia dụng, thế chắc sẽ không mắng anh nhiều đâu.”

Về đến thành phố, Tống Thời Hạ bảo Tiểu Lý không cần đánh xe đưa họ về tận nhà, xe tải của anh trai cô có bốn ghế ngồi rồi.

Nhưng Tiểu Lý khăng khăng không chịu, nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ mới chịu về nhà.

Tống Thời Hạ không khuyên được, đành để Tiểu Lý đưa về đến thị trấn.

Lần trước về nhà phải lái xe mất một ngày đêm có lẽ là vì vừa đi vừa trò chuyện, lần này họ đi thành hai xe, chỉ mất nửa ngày đã về tới thị trấn.

Về thôn còn chừng 40 phút đường đất đỏ lầy lội.

Để cho an toàn, Tống Thu Sinh đề nghị qua nhà chị cả ngủ nhờ một tối, tiện thể tặng lễ mừng năm mới cho nhà chị ấy luôn.

Tống Thời Hạ và Quý Duy Thanh đều không có ý kiến.

Gió mùa đông ở phương Bắc ập vào mặt rát buốt như dao.

6 giờ chiều, trời vừa nhập nhoạng tối, trên đường đã gần như không còn bóng người, mọi người đều đã đóng cửa ở trong nhà cho ấm.

Sân nhà chị cả đã thắp đèn sáng trưng, Tống Thời Hạ xuống xe gõ cửa.

“Ai đấy?”

Tiếng chị cả hỏi vọng ra từ trong sân.

“Em đây.”

Tống Xuân Hạ vội vàng chạy ra mở cửa, vui mừng hớn hở khi thấy Tống Thời Hạ:

“Về nhanh thế, chị còn tưởng mấy đứa phải hai, ba hôm nữa mới về.”

Tống Thời Hạ tủm tỉm cười, nói với chị ấy: “Bên trường A Thanh nghỉ sớm, cho nên bọn em về luôn.”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 349: Chương 349



Mẹ chồng Tống Xuân Hạ đang nấu mỳ trong bếp, mấy chị em ngồi trong phòng khách trò chuyện.

Tống Xuân Hạ tán gẫu với các em nhưng mắt vẫn thường liếc về phía phòng ngủ.

Đám nhóc đã ngủ từ trên xe về đây, Quý Duy Thanh xuống xe cũng không đánh thức chúng mà bế vào phòng cho khách để hai đứa ngủ tiếp.

Tống Xuân Hạ cố kìm nén cơn tò mò, quay sang tra tấn cậu em đang hí hửng khoe khoang.

“Thu Sinh giỏi nhỉ, lần này lại lái xe về nhà?”

Em rể chị là người thành phố, cấp bậc cao đến độ có tài xế riêng thì để sau hẵng hỏi, cậu tài xế còn đang ở trong bếp phụ nấu ăn, nói nhiều không tiện.

Tống Thời Hạ ngồi bên, sung sướng cười trên nỗi khổ của anh trai, để xem ông anh này lấy cớ thế nào.

Tống Thu Sinh lại thành thật khai ngay: “Xe này em mượn bạn thôi.”

Tống Xuân Hạ không tin: “Bạn bè gì mà tốt với em thế? Cũng là người bạn lần trước đã cho em mượn xe đó hả?”

Tống Thu Sinh cười hề hề rất ngây ngô: “Đương nhiên không phải bạn bình thường, là bạn gái em.”

Tống Xuân Hạ cười nhạo:

“Em bảo đó là xe của ông chủ em thì có khi chị lại không cười em đâu, vào thành phố làm tài xế cũng rất giỏi rồi.

Nhưng đừng có nói dối kiểu này chứ, chẳng lẽ tết nhất về nhà em cũng định trả lời ba mẹ thế à?”

Vẻ tươi cười trên mặt Tống Thu Sinh sụp đổ, anh chàng xìu ra:

“Em là loại người đó sao? Em đây chín chắn đàng hoàng, rất đáng tin, sao có thể lôi chuyện như thế ra đùa?

Không tin chị hỏi em gái với em rể chị xem, hai đứa đã gặp bạn gái em rồi đó.”

Tống Thời Hạ vội thanh minh: “Dừng, chỉ có em từng gặp, giáo sư Quý nhà em chưa gặp nhé.”

Tống Xuân Hạ vội truy hỏi:

“Anh em có bạn gái thật hả? Có thật không? Cô đó trông thế nào? Tính tình được không?”

Tống Thời Hạ ngoan ngoãn đáp:

“Anh ấy đang có bạn gái thật, trông đẹp lắm chị ạ, y như minh tinh trên tivi ấy, còn hào phóng nữa chứ, lần đầu gặp mặt đã tặng em chiếc áo lông vũ này.”

Tống Xuân Hạ sờ thử chiếc áo khoác trên người em gái.

“Đây là áo lông vũ à? Sao sờ vào thấy lạnh cả tay thế? Mặc có ấm nổi không?”

Tống Thời Hạ kiên nhẫn giải thích:

“Lớp trong áo có độn lông, lớp ngoài sờ thấy lạnh là vì nó làm bằng sợi tổng hợp để bảo vệ lớp trong thật kín mới có thể giữ ấm, như mình hay dùng vải thô để làm lớp ngoài cho áo bông ấy.

Loại áo như thế này ở các nơi đang rất được ưa chuộng, nhưng nó đắt nên ở thủ đô cũng không có nhiều người mua được đâu.”

Tống Xuân Hạ lại sờ vào trong tay áo em gái.

“Ừ, bên trong ấm thật.”

Tống Thời Hạ bị nhột, cười khanh khách né đi.

DTV

“Chị, anh rể đang làm gì trong bếp thế? Sao không ra nói chuyện?”

“Anh rể em đang làm xiên lẩu đấy, bình thường toàn chị với anh em làm, nay các em về nên để ảnh làm một mình. Anh rể em mồm mép vụng về, chúng ta cứ kệ anh ấy đi.”

Tống Thời Hạ xắn tay áo:

“Bảo anh ấy bưng lên đây chúng ta vừa nói chuyện vừa làm cho nhanh, cũng rảnh tay mà.”

“Thôi thôi, các em lái xe với ngồi xe cả ngày không mệt à? Cơm nước xong thì đi nghỉ sớm, chị với anh ấy làm chừng một tiếng là xong thôi.”
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back