Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu

[BOT] Mê Truyện Dịch
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 275: Chương 275



Núi là núi Bạch Thạch gần thôn.

Đi vào từ đường mòn núi Đại Nham, rồi leo lên ngọn đồi, đi vòng qua một khe núi và lội qua dòng suối nhỏ, đoàn người đi nhanh trong một tiếng rưỡi mới tới nơi săn thú.

Ngọn núi này rất ẩn náu, Sở Thấm chưa từng tới.

Phải hiểu là cô gần như đã đi quen núi Hồ Lô, cũng đi qua rất nhiều dãy núi Thanh Tuyền, chỉ là không biết tại sao không nhớ tới nơi này.

Lúc ở núi Đại Nham, đội trưởng Hàn đã chia xong đội ngũ.

Lần này tổng cộng có mười lăm người lên núi, cho nên chia thành năm nhóm, bởi vì có đúng năm khẩu súng.

Dân binh đội trưởng Tần Giang dẫn Sở Thấm và Tiểu Đường thành một nhóm, rõ ràng là chia dựa theo tình huống một vua dẫn hai lính.

Tần Giang đương nhiên là vua cầm súng, năng lực của ông ấy vượt trội, Sở Thấm và Tiểu Đường chỉ có thể đi sát theo ông ấy.

Núi rừng sâu thẳm, từ sau khi vào núi, Sở Thấm cảm thấy năm giác quan của mình bị khuếch đại lên mức tối đa.

Như thể có thể nghe được bất kỳ tiếng động nào.

Hoặc là tiếng chân dẫm lá rụng vang rộp rộp, hoặc là tiếng gió thổi qua rừng cây vang rì rào, thậm chí là tiếng hít thở của người bên cạnh.

Sở Thấm nhíu mày, thể lực Tiểu Đường không ra gì, mới leo đường núi một lát mà thở hổn hển như bị gì vậy ấy.

Sau đó cô lại cảm thấy những người khác cũng không ra gì, cũng đang thở hổn hển.

Sở Thấm lập tức ngẩng đầu ưỡn ngực, cảm thấy mình nổi trội ra hẳn. Quả nhiên, lợi ích từ việc thường xuyên lên núi là hoàn toàn không sợ leo núi.

Hình như Tần Giang cũng phát hiện năng lực của Sở Thấm, không khỏi xem trọng cô hơn.

Ánh nắng chói chang, từng tia sáng xuyên qua tầng tầng lá cây chiếu vào trong rừng cây, rừng cây vốn đang u ám dần trở nên sáng ngời.

Bởi vì sắp đến trong núi Bạch Thạch, cho nên đội trưởng Hàn bảo mọi người dừng lại tại chỗ để nghỉ ngơi và dưỡng sức một lát, tránh bị sức lực liên lụy khi xảy ra chuyện bất trắc gì lúc vào trong núi.

Nói như vậy, bên ngoài núi không có thú hoang cỡ lớn, nếu bình thường lên núi đụng phải thì chỉ có thể tự coi là mình xui xẻo, có thể trốn thoát an toàn là may mắn lắm rồi, đừng nghĩ tới chuyện săn thú.

Giống kiểu người có năng lực và có kinh nghiệm như Sở Thấm cũng phải nhờ không gian mới có thể đánh c.h.ế.t thú hoang cỡ lớn.

Tiểu Đường uống nước và hỏi Tần Giang: “Chú, lát nữa chúng ta nên đi hướng nào?”

Tần Giang không trả lời, chỉ nhìn Sở Thấm.

Sở Thấm nghe đàn ca mà biết được chí khí trong đó, lập tức nói: “Chắc là muốn đi về phía khu rừng bên trái nhỉ?”

Tiểu Đường quái lạ: “Sao cô biết?”

Sở Thấm kinh ngạc: “Cậu không quan sát bên đường à? Bên trái rõ ràng có vết tích đi qua của thú hoang, với lại bên bụi cỏ có dấu vết bị dẫm qua.”

Nói xong, Sở Thấm còn chỉ vị trí của bụi cỏ.

“Hơn nữa…” Sở Thấm suy nghĩ rồi nói: “Thường thú hoang sống gần nguồn nước, đầu nguồn của dòng suối nằm ở bên trái mảnh rừng núi này. Đúng lý ra, không nói tới toàn bộ mấy con lợn rừng này nha, dù gì đa số đều ở bên trái.”

Tiểu Đường kinh ngạc: “Cô cũng phát hiện mấy thứ này?”

Sở Thấm nhíu mày: “Chú ý quan sát là được mà, cả đường đi cậu đều cúi đầu, sao có thể phát hiện được.”

Tần Giang rất bất ngờ nhìn Sở Thấm, ông ấy cảm thấy chắc chắn cô gái này chui vào núi rất nhiều.

Gật đầu, nói với Tiểu Đường nói: “Đúng vậy, xác suất lớn chúng ta sẽ phát hiện thú săn ở bên trái.”

Thật ra mấy ngày trước đã có người tới thăm dò địa hình ở đây, tất nhiên Tần Giang cũng trong số họ, đúng là họ cũng phát hiện hang lợn rừng ở bên trái.

Sở Thấm không khỏi hơi đắc chí, Tiểu Đường thấy vậy thì rất ê răng và đau tim.

Ngày thường lúc làm việc đã bị Sở Thấm chèn ép, giờ vào trong núi đi săn vẫn bị Sở Thấm chèn ép.

Những người như họ là bị chèn ép cả đời.

Nhanh chóng nghỉ ngơi dưỡng sức xong, đội trưởng Hàn dẫn theo mọi người tiếp tục vào sâu trong rừng.

Sau khi vào trong núi, con mồi rõ ràng tăng lên, nói ví dụ như Sở Thấm đã phát hiện vài cái hang thỏ.

Tất nhiên, cách nhanh nhất và tiện lợi nhất để bắt thỏ là dùng khói xông rồi dùng bao tải bắt.

Dân quê đều biết dùng cách này, Sở Thấm, Tiểu Đường và một người tên là Mã Thế Xương góp sức bắt hai ổ thỏ.

“Có bao nhiêu con?” Tiểu Đường vừa hỏi vừa ngọ nguạy ở dưới đất.

Lúc bắt thỏ, cậu ấy không cẩn thận té ngã, nhờ Sở Thấm nhanh tay lẹ mắt nhanh chóng ấn chặt bao tải bên cạnh hang thỏ khác mới không để thỏ trốn thoát.

Sở Thấm liếc một cái, thật sự là không muốn thấy cậu ấy: “Gộp hai ổ tổng cộng bảy con, vừa rồi chạy mất một con.”

Là do Mã Thế Xương không cầm chắc nên thả chạy, rõ ràng đã bắt được trong tay rồi mà còn để bị thả chạy.

Lần đầu con thỏ chạy, Sở Thấm bắt về đưa cho anh ta, để anh ta bỏ vào trong bao tải, nhưng anh ta lại không cẩn thận để con thỏ vùng ra rồi bỏ chạy, điều này khiến Sở Thấm cực kỳ cạn lời với hai chàng trai bên cạnh mình.
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 276: Chương 276



Mã Thế Xương cũng hơi ngượng ngùng, xấu hổ cười hai tiếng với Sở Thấm, nắm chặt miệng bao tải, dù con thỏ có nhảy tưng bừng thế nào cũng không buông ra.

Ba người tập hợp lại với nhiều binh sĩ, mà bên đội trưởng Hàn còn bắt được hai con rắn sắp ngủ đông.

Con rắn này rất lớn, mắt của Sở Thấm sáng lên khi thấy nó.

Cô không sợ rắn, canh rắn tươi ngon, dưới cái nhìn của cô thì nó có thể so với canh gà rừng.

Mà đám người Tần Giang cũng bắt được ba con gà rừng và bốn con thỏ hoang, trên đường đi tới hang lợn rừng, đám người Sở Thấm thu hoạch được kha khá.

Phải leo lên một con dốc nhỏ mới tới hang lợn rừng, khi tới gần, Sở Thấm rõ ràng cảm giác bầu không khí khác thường.

Họ bắt đầu đứng dựa vào nhóm đã chia, sau đó từ từ tới gần hang lợn rừng theo cách thức vòng vây.

Sở Thấm cố nén tiếng hít thở của mình, vừa đi về phía trước vừa chú ý hoàn cảnh xung quanh.

Xung quanh có cây cối cao lớn, Sở Thấm dùng sức đẩy rồi sờ, cây cối rất là vững chắc, vỏ cây cũng rất thô ráp, vậy được rồi, cô hài lòng gật đầu, bởi vì dễ leo lên.

Đồng thời thả nhẹ bước chân, giật giật mũi, dường như Sở Thấm ngửi được mùi lợn rừng.

Lên tới trên sườn núi, mùi hương kia càng nồng nặc hơn, chứng tỏ nơi này đúng là có lợn rừng.

Chú Tần Giang đã giơ s.ú.n.g lên, nói khẽ với Sở Thấm và Tiểu Đường: “Lúc dò xét, chỉ có ba con trong ổ lợn rừng này, đến lúc đó mấy người hãy tự cẩn thận, gặp chuyện bất trắc thì trèo lên cây.”

Sở Thấm gật đầu, tỏ vẻ đã nhớ kỹ.

Cô trông nghiêm túc, hơi vểnh lỗ tai lên, gió lặng lẽ thổi qua khiến người cảm thấy lên tinh thần một ít.

Nhưng Sở Thấm cảm thấy không đúng lắm.

Không đúng chỗ nào?

Lợn rừng rất cảnh giác, tuy họ thả nhẹ bước chân, không có vang lên nhiều tiếng bước chân.

Nhưng lợn rừng có mũi!

Mũi của lợn rừng có thể ngửi được mùi vị xa lạ, hơn nữa còn là mùi vị lạ lẫm và hỗn loạn.

Chưa nói tới việc ra khỏi hang, nhưng khả năng cao sẽ vang lên một ít tiếng động.

Nhưng không có tiếng động nào vang lên từ hang lợn rừng, trái lại lông tơ của Sở Thấm dựng đứng lên, lỗ tai thính nghe thấy tiếng lợn rừng đi qua bụi cỏ ở cách đó không xa.

Lỗ tai của cô nhúc nhích, đột nhiên nhìn về phía bên trái trong rừng cây, đôi mắt mở to, chợt chỉ vào bên đó và kêu lớn tiếng: “Lợn rừng ở nơi đó!”

Mọi người đều hoảng sợ!

Tất cả đều vô thức quay đầu lại, nhìn sang phía Sở Thấm chỉ.

Quả nhiên! Cách con dốc nhỏ này không xa, có hai con lợn rừng đang chạy về phía họ.

Sở Thấm không nói nhiều, trước khi mọi người kịp phản ứng lại, cô lập tức leo lên cây.

Mọi người: “…”

Không cần thiết trốn nhanh vậy chứ.

Sở Thấm nóng lòng muốn trốn chỗ nào chứ, cô thở phì phò vừa leo vừa nói: “Tôi xem coi quanh đây còn thú hoang nào khác không.”

Đội trưởng Hàn lập tức phản ứng lại, Sở Thấm đang đảm nhiệm làm đôi mắt của họ!

Đột nhiên xuất hiện hai con lợn rừng, ai biết được có thể xuất hiện thú hoang nào khác nữa không, đúng là họ cần có người đứng ở chỗ cao để nhìn tình hình xung quanh.

Đội trưởng Hàn không kịp quăng ánh mắt khen thưởng cho Sở Thấm, nhìn hai con lợn rừng chẳng hiểu vì sao mà vọt nhanh tới đây, ông ấy chợt thay đổi sắc mặt, cầm s.ú.n.g b.ắ.n về phía lợn rừng.

“Pằng…”

Dường như đây chỉ là mở đầu, ngay sau đó tiếng s.ú.n.g liên tục vang lên.

Sở Thấm dùng đôi mắt mạnh mẽ quanh sát tình hình xung quanh, cô phát hiện đúng là trong hang lợn rừng có lợn rừng.

Đúng lý ra, khu vực này chỉ phải có một nhà lợn rừng này. Chú Tần Giang đã nói phát hiện ba con lợn rừng trong hang, mà bây giờ có hai con đang bị đánh, nghĩa là còn có một con lợn rừng trong hang.

Cũng không đúng, Sở Thấm nhìn ba con lợn rừng trong hang, nhưng kích cỡ không lớn, như là chỉ mới năm sáu tháng.

Hèn chi! Hèn chi hai con lợn rừng to kia liều mạng chạy về phía họ bất chấp tiếng súng, là do trong hang có ba con lợn rừng con.

Sở Thấm vội vàng nói: “Chú ơi, con hang lợn rừng có ba con lợn rừng con!”

Đội trưởng Hàn đang b.ắ.n một viên đạn vào một con lợn rừng, nghe câu này của Sở Thấm, lập tức nói: “Lão Tần, mấy người lấy lưới đi bắt ba con lợn rừng kia.”

Tần Giang cất súng, gấp gáp dẫn vài người tới hang lợn rừng.

Có thể nói là hai con lợn rừng to da dày thịt béo, mà lợn rừng nổi điên là sẽ mạnh mẽ xông tới, vọt thẳng về phía dốc núi.

Sở Thấm thấy cũng sốt ruột, cố kìm nén xúc động muốn giựt súng, cô suy nghĩ hạ thụ đoạt thương xúc động, cô vội vã nói: “Con lợn rừng cạnh dòng suối nhỏ sắp ngã rồi!”

Cho nên hãy tiết kiệm viên đạn, có thể g.i.ế.c con này bằng dao.

Quả nhiên, con lợn rừng bên cạnh dòng suối nhỏ kia đ.â.m vài lần, ngay sau đó ngã rầm xuống đất.

“Pằng pằng pằng…”

Lại có thêm vài tiếng tiếng s.ú.n.g nữa, lũ chim trong rừng giật mình vỗ cánh bay lên.

Mà con lợn rừng khác cũng ngã bên cạnh bạn của nó dưới cú đánh giảm chiều không gian của viên đạn.

Sở Thấm thở dài, cho nên nói người đông thế mạnh, với lại có vũ khí có tính áp đảo là được.

Nếu mình cô lên núi mà gặp cả nhà này, chắc chắn trốn được thì trốn, chắc chắn sẽ không đụng vào.

Còn họ có tận mười mấy người, còn có vũ khí, vì vậy mấy con lợn rừng này đã bị giải quyết chỉ trong vài phút.

Bên Tần Giang còn đang đánh giá ba con lợn rừng con, Sở Thấm đang muốn leo cây xuống để giúp đỡ, nhưng đội trưởng Hàn đang quan sát hai con lợn rừng to này đã c.h.ế.t hay chưa vội vàng nói: “Sở Thấm, cháu cứ ở yên trên cây đi, giúp đỡ chú ý tiếng động xung quanh.”

Ông ấy cũng mới tìm được chính xác vị trí của Sở Thấm ở trong đội.

Lúc Sở Thấm leo cây, cô nhanh nhẹn không khác gì khỉ, với lại cô còn rất cẩn thận, quan trọng nhất là thính giác tốt và thị giác cũng tốt luôn.

Kiểu người như thế này là người nào?

Là nhân tài có thể làm trinh sát đó.
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 277: Chương 277



Heo rừng bị bắt, xem như một khởi đầu tốt đẹp.

Chỉ là mấy ngày trước đội trưởng Hàn cũng chỉ phát hiện ổ heo rừng này, trừ lần đó ra thì không phát hiện ổ heo rừng khác.

Theo lý mà nói trong núi này chắc chắn còn có không ít, Sở Thấm có thể đoán được qua việc phát hiện phân và nước tiểu của heo rừng ở trên dọc đường.

Heo rừng sinh sản một hoặc hai lứa mỗi năm, thông thường sẽ có từ 6 đến 12 con.

Khấu trừ c.h.ế.t non, nói thế nào một ổ còn lại một hai con thậm chí hai ba con cũng không có vấn đề gì.

Mà ổ trước mắt săn được này, chỉ có ba con heo rừng con.

Núi Bạch Thạch cách xa thôn xóm, ít có người bước vào, trải qua vài năm sinh sôi nảy nở, heo rừng không thể nói là tràn lan, nhưng cũng không đến mức chỉ có mấy ổ như vậy được.

Sở Thấm vừa nghĩ vừa cẩn thận quan sát hướng đi chung quanh, may mà xung quanh đây là địa bàn của heo rừng nhà này, uy lực của heo rừng vẫn còn sót lại, nói cho nên không có động vật nào dễ dàng đặt chân vào địa bàn này.

Heo rừng con được bỏ vào trong bao tải, heo rừng lớn thì do người khiêng đi, vừa khiêng còn vừa nhỏ máu.

Bận rộn một hồi, cũng sắp đến lúc có thể ăn cơm rồi.

Mọi người tìm một chỗ rộng rãi mà tầm nhìn rộng rãi để ngồi xuống ăn lương khô tự mang theo, sợ bị mai phục.

Sở Thấm cũng móc từ trong n.g.ự.c ra miếng bánh mình mang theo để ăn, cô ngồi ở vị trí ngoài bìa, cố ý tránh né mọi người, nhưng vẫn có rất nhiều người chú ý đến cô.

Cô thở dài, cũng hết cách rồi, vừa rồi quá nổi trội.

Sở Thấm dùng hành động thực tế để diễn giải cho mọi người thấy cái gì gọi là con khỉ leo cây, thật sự khiến tất cả mọi người khiếp sợ.

Điều này khiến cho cô có chút bất tiện, bánh trứng là dùng bột mì và trứng gà để làm, bên trong còn bỏ hành lá cắt nhỏ, bỏ vào trong chảo dầu bật lên chiên, mùi vị thật sự rất hấp dẫn.

Cái này thì cũng thôi đi.

Cuối năm mà, cũng mới được chia lương thực, hơn nữa hôm nay phải cần nhiều sức lực, ăn ngon chút cũng rất bình thường.

Giống như Tiểu Đường, cậu ấy cũng mang bánh cuốn hành lá.

Sở Thấm cảm thấy uống nước cực kỳ bất tiện, cô cũng không thể nhét đầu ngón tay vào miệng dưới con mắt nhìn chằm chằm của mọi người.

Haiz! Sở Thấm chịu đựng khát nước, ăn bánh lại mặn nên chẳng mấy chốc lại càng khát thêm.

Sau khi ăn xong nghỉ ngơi tại chỗ một hồi, đội trưởng Hàn lại dẫn mọi người tiếp tục xâm nhập vào núi Bạch Thạch.

Đúng vậy, nơi này còn chưa phải chỗ sâu nhất của núi Bạch Thạch, thậm chí nơi đây còn là phần gần với vòng ngoài nhất.

Trên đường gặp phải mấy con gà rừng, nhưng mà chỉ có Sở Thấm dùng lưới bắt được hai con.

Thời gian dần dần trôi qua, buổi trưa trôi qua, buổi chiều đã đến.

Có lẽ là vận may đều tập trung ở buổi sáng, thế cho nên mãi cho đến hai giờ chiều nhóm người của Sở Thấm cũng không có phát hiện những thú hoang lớn như heo rừng nữa.

Thậm chí sau giờ Ngọ thu hoạch chỉ có hai con gà rừng mà Sở Thấm bắt được!

Bỗng chốc, trong đội ngũ không khỏi sinh ra không khí thê thảm.

Mà ngay cả bả vai của Sở Thấm cũng sụp xuống vài phần, rõ ràng cô còn nhụt chí, chứ đừng nói đến những người khác.

Chẳng qua đội trưởng Hàn khá là vững vàng, ông ấy: “Cho dù có như thế nào, hôm nay chúng ta đã săn được năm con heo rừng, trong kế hoạch một ngày có thể săn được những thứ này đã tốt rồi, cho nên chúng ta cũng coi như may mắn, cho dù buổi chiều thu hoạch như thế nào cũng được, không cần phải gấp gáp.”

Nhưng nói tới nói lui, làm sao có thể không sốt ruột chứ.

Cho nên khi hai mắt Sở Thấm tỏa sáng, lần nữa chỉ vào con chồn đang trốn ở phía xa xa, tất cả mọi người đều hận không thể chạy tới.

“Đó là cái gì!”

Sở Thấm đột nhiên hỏi.

Ngay sau đó như xông tới mũi tên rời khỏi dây cung, vừa xông vừa hô: “Là chồn đấy!”

Ánh mắt Hàn Định Quốc cứng đờ, rồi cũng chạy theo. Những người khác cũng kịp thời phản ứng, đồng thời chạy theo hướng kia.

Cũng may con chồn này cũng không chạy quá nhanh, nếu không động tĩnh lớn như vậy nó đã sớm chạy mất rồi.

Đến cuối cùng Sở Thấm ném lưới ra, sau khi con chồn vào lưới đấu đá lung tung không thể thoát khỏi miệng lưới, Sở Thấm lại nhắm đúng thời cơ mà rút chặt dây thừng, cuối cùng con chồn kia đã bị nhốt trong lưới.

Mọi người: “...”

Một loạt thao tác này của Sở Thấm, lộ vẻ bọn họ giống như tới đây để ăn không ngồi rồi.

Con chồn này chỉ nặng khoảng 18 cân, cũng không mang đến cho mọi người niềm an ủi quá lớn.

Hàn Định Quốc cười cười nói: “May mà có Sở Thấm ở đây, nếu không con chồn này đã chuồn mất. Cũng đừng coi thường con chồn này, thịt tuy có hơi tanh, nhưng mỡ trên người con chồn dùng rất tốt.”

Sở Thấm không khỏi gật đầu.

Ừ, kiếp trước dùng mỡ trên người con chồn để làm cao trị bỏng, cô cảm thấy thứ này có tác dụng rất kỳ diệu đối với vết bỏng.

Hơn nữa không chỉ có thể dùng ngoài da, mà còn có thể cho bên trong.

Nếu táo bón thì dùng thức ăn chấm chút mỡ chồn ăn cùng, bảo quản chỉ trong một thời gian ngắn là có thể vô cùng thông suốt.
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 278: Chương 278



Tiếp theo đi vào bên trong, dọc theo đường đi đều không có thu hoạch gì, đợi đến khi sắp xuống núi, Tần Giang bất ngờ phát hiện thỏ động, vì vậy bọn họ lại thu hoạch được hai ổ tổng cộng 9 con thỏ.

Hôm nay có thể nói là bắt đầu với thỏ, cũng kết thúc với thỏ.

Nhưng cũng may tất cả mọi người đều bình an, ngoại trừ có hai người trong quá trình săn heo rừng không cẩn thận ngã bị thương do đụng phải heo con, đụng đến chân đều bầm tím thì những người khác đều không có bị thương.

Rừng cây rậm rạp, tối hơn vài phần so với bên ngoài.

Đám người Sở Thấm ra khỏi vòng bên trong, đi tới bên ngoài thì đã bốn giờ chiều.

Bầu trời tràn ngập ráng chiều, có chim chóc vỗ cánh tung bay trên không trung, thỉnh thoảng kêu to vài tiếng, khiến núi rừng càng thêm yên tĩnh.

Sở Thấm cầm trong tay công cụ, những thứ này cầm cũng khá nhẹ nhàng, cho nên cô đi ở phía trước.

Trở về theo đường cũ, xuống núi nhanh hơn lên núi, nhưng bởi vì khiêng heo rừng, đoàn người mãi cho đến gần năm giờ rưỡi mới đến cửa thôn.

Bọn họ xuất hiện ở con đường của thôn, các thôn dân đã sớm chờ đợi trên sân đập lúa đã nhìn thấy bọn họ từ xa xa.

Thím Tú Hoa là người phát hiện đầu tiên, bên hông bà ấy còn đeo tạp dề, rõ ràng là mới từ nhà ăn đi ra.

Sau khi nhìn thấy người thì không khỏi đứng dậy, chỉ vào xa xa: “Có phải bọn họ đã trở về rồi không?”

Vừa nói như thế, đầu mọi người đều chuyển hướng về phía cửa thôn.

Tần Nhân Tâm đi về phía trước vài bước, cười nói: “Đúng rồi, mau tới xem bọn họ thử, hình như có mang đồ gì đó về.”

Tất cả mọi người đều trở nên kích động.

Từ trên núi xuống còn có thể mang cái gì?

Ngoại trừ con mồi thì chỉ có người thôi.

“Tuyệt đối đừng xảy ra chuyện gì.” Thím Tú Hoa vội nói, chồng bà ấy cũng ở trong đội đi săn mùa đông.

“Phỉ phui!” Thím Sở vội vàng đứng ở trên tảng đá nhìn ra xa, cau mày nói: “Đều mang theo súng, sao xảy ra chuyện gì được.”

Hơn nữa cho dù cách rất xa, cũng có thể nhìn thấy bọn họ không chút hoang mang. Nếu có người bị thương, đã sớm phái người chạy về thông báo rồi.

Suy nghĩ như vậy, trong lòng bỗng chốc đã thấy yên tâm.

Nhưng thím Sở vẫn trừng to mắt tìm kiếm Sở Thấm, chờ bọn họ đến gần hơn, có thể nhìn thấy người cụ thể, thím Sở mới hoàn toàn yên tâm.

Con nhóc Sở Thấm đi ở phía trước, trông có vẻ không bị gì cả.

Rất nhanh, một đám người đã tới sân đập lúa.

Mọi người vốn đang nản lòng, nhìn sự chờ mong của người trong thôn đối với bọn họ thì trong lòng bỗng chốc sục sôi.

Nhìn xem, hôm nay thu hoạch của bọn họ rất phong phú.

Điều này thật sự làm cho người đi săn mùa đông có chút đắc ý, cuối cùng cũng không phụ lòng mong đợi của các thôn dân.

Hàn Định Quốc cũng đi ở phía trước, sau khi ông ấy để bao bố mình xách theo xuống thì vẫy tay vui mừng nói: “Nhà ăn đun nước lên đi, hôm nay e là g.i.ế.c heo đã tay lắm đây.”

Trên sân lúa vang lên tiếng mọi người lại gần nói “Wow”, lúc này phía sau khiêng hai con heo rừng lớn đi tới.

Thím Tú Hoa thán phục: “Heo rừng lớn như vậy! Ít nhất cũng phải 280 cân đúng không?”

Thật sự cỡ đó, con heo rừng này là lớn nhất, Sở Thấm suy đoán cũng phải tầm 300 cân.

“Ơ, đây là vợ chồng đều bị bắt à.”

“Không chỉ vậy, trong bao bố còn trói ba con nhỏ nữa.”

“Cái gì? Còn có con nhỏ!”

Mọi người líu ríu nói chuyện, hận không thể nhanh chóng lấy cân ra cân thử.

Sở Thấm không tiến vào trong đám người, ngược lại đi theo Tần Giang đến nhà Từ Lão Đồ lấy cân.

Giờ đây ông cố Từ đang ở trong nhà, ông ta nghe được động tĩnh, muốn ra ngoài xem thử.

Nhìn thấy Sở Thấm và Tần Giang thì vội hỏi: “Đã về rồi à, lần này lên núi có xảy ra chuyện gì không?”

Tần Giang cười cười: “Không có, đều bình an cả. Còn săn được cả nhà heo rừng, nên mới tới mượn cân của ông đây.”

Ông cố Từ vội vàng đi lấy cân, Sở Thấm nhân tiện lấy ghế làm heo của nhà ông ta đi luôn.

Dụng cụ của gia đình chuyên g.i.ế.c heo dùng tiện hơn, Sở Thấm nhìn loại ghế làm heo này mấy lần, quyết định về sau phải làm theo kiểu của nhà ông ta.

Ông cố Từ đi theo phía sau bọn họ, cùng nhau đi đến sân đạp lúa.

Lúc này trời đã tối, nhưng heo lại phải giết, tuy rằng hôm nay thời tiết dần lạnh, nhưng vẫn không thể thả tới ngày mai.

“Đốt đuốc lên!” Sở Thấm vừa tới sân đập lúa chợt nghe bí thư chi bộ thôn mỉm cười hô lên: “Đốt hai hàng, cách xa một chút, trông chừng trẻ em nhà mình, đừng để chúng đụng phải đuốc.”

“Vâng!”

Cũng không biết là ai đáp lại, dù sao không bao lâu sau đã có rất nhiều người lấy đuốc ra.

Cây đuốc cắm trên cây trúc, chặt đứt cây trúc, cán gỗ của cây đuốc vừa vặn có thể c.ắm vào trong cây trúc, mà cây trúc thì c.ắm vào trong đất.

Vì thế toàn bộ 30 cây đuốc, chia làm hai hàng, đặt ở hai bên trái phải ghế mổ heo.
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 279: Chương 279



Trong đêm tối, trên sân đập lúa sáng lên một bó đèn đuốc, đèn đuốc đan xen khiến cho toàn bộ sân đập lúa có chút sáng ngời.

Nước trong nhà ăn đang sôi, không cần sắp xếp, tất cả các thôn dân rảnh rỗi đều tự giác đi lấy nước trong nhà ăn.

Từ Lão Đồ móc d.a.o mổ heo của mình ra, mà ông cố Từ thì ở bên cạnh hỗ trợ.

Ông cố Từ là một thợ săn, g.i.ế.c heo đối với ông ta mà nói, xem như là chuyện quen thuộc rồi.

Mà người được coi là công thân bắt heo rừng của thôn, giờ phút này đang ăn cơm trong nhà ăn.

Sở Thấm không quen ăn ở nhà ăn, sau khi lấy đồ ăn thì bước đi trong bóng đêm mà về nhà. Vừa đi về nhà, vừa cảm thấy càng ngày càng cách xa trận náo nhiệt.

Dường như tất cả người trong thôn đều tụ tập ở trên sân đập lúa, trên đường đi cô còn gặp được vợ chồng nhà họ Hoàng đang vội vàng đến.

Thấy uy lực của heo rừng chưa, ngay cả vợ chồng nhà họ Hoàng lười đến như vậy mà cũng bưng chậu gỗ đến xếp hàng từ sớm.

Về đến nhà, Tiểu Bạch đói đến mức quỳ rạp trên mặt đất, nhìn thấy cô thì tủi thân kêu gâu gâu.

“A, xin lỗi mày quá.” Sở Thấm xót xa xoa xoa đầu nó: “Cho mày ăn cái này trước vậy.”

Cô đổ đồ ăn lấy từ nhà ăn vào trong bát của Tiểu Bạch.

Hôm nay đồ ăn trong nhà ăn rất phong phú, có canh rau đông quỳ, có cải thảo xào, còn có trứng khuấy xào cà rốt thái sợ.

Mặc dù không có nhìn thấy bóng dáng của trứng đâu.

Bản thân Sở Thấm thì lại tùy tiện hâm lại xíu mại để ăn, cô lại ăn hơn mười cái xíu mại, vuốt bụng trên mặt lộ ra vẻ sầu khổ, xong rồi, cô thật sự phải bỏ ăn thôi.

Cơm nước xong, Sở Thấm tắm rửa xong lại giặt quần áo rồi mới xách thùng gỗ đi đến sân đập lúa.

Cô là người tham gia săn b.ắ.n mùa đông, không chỉ có thể được chia nhiều hơn, còn không cần xếp hàng trước, được hưởng lối đi VIP, đến sau nhưng có thể trực tiếp tìm Từ Lão Đồ chia thịt cho cô.

Những người khác phải xếp hàng, bởi vì những vị trí ngon của con heo chỉ có từng đấy, tất cả mọi người biết phải làm sao? Chẳng thà dựa vào thứ tự tới trước tới sau thôi.

Thật ra sau khi Sở Thấm có nuôi heo trong nhà thì khoogn quá thích ăn thịt heo rừng nữa, có được hơn hai trăm cân thịt heo nuôi ở nhà nên giờ cô rất xa xỉ, xa xỉ đến mức đồng ý dùng thịt heo rừng để đổi lấy lương thực.

“Nói không chừng thật sự có thể đổi được.” Đi được nửa đường Sở Thấm bỗng nhiên dừng lại, muốn nhờ cậu út của cô chuyện này.

Dù sao... Nợ nhiều cũng không lo mà.

Làm phiền cậu ú một lần hai lần Sở Thấm còn có thể thấy ngại, sau khi làm phiền thêm vài lần, Sở Thấm đã hoàn toàn không có ý nghĩ ngượng ngùng nữa.

“Sở Thấm, nhanh lên!”

Còn chưa tới nơi sân đập lúa, thím Sở đã vẫy tay với cô, ý bảo cô mau đến đây.

Sở Thấm chạy tới: “Sao vậy ạ?”

Thím Sở khiếp sợ, bắt đầu đẩy cô: “Trời ơi, cháu mau đi lấy thịt của cháu đi, còn tới hỏi thím làm gì, đứa nhỏ này sao mà ngơ ngác thế!”

“Cháu, thím gọi cháu…”

“Gọi cái gì, thím gọi cháu không phải bảo cháu đến chỗ thím, mau đi đi. Trời ơi, lát nữa thịt ngon đều bị chia hết rồi.”

Lời Sở Thấm bị cắt ngang, còn bị đẩy cho lảo đảo, không đợi đứng vững đã vội vàng chạy về phía Từ Lão Đồ.

Quả nhiên heo đã g.i.ế.c xong.

Gia đình năm con heo đều đã bị giết, Từ Lão Đồ, ông cố Từ còn có lão nhị của nhà họ Từ cùng với hai người khác g.i.ế.c heo rất tốt trong thôn cùng nhau làm thịt heo.

Nước trong nhà ăn hết thùng này đến thùng khác, hoàn toàn không ngừng!

Ông cố Từ nhìn thấy là Sở Thấm, bèn cười hỏi: “Cô bé Thấm, cháu muốn bộ phận nào?”

Sở Thấm: “...”

Nguyên chủ có rất nhiều cái tên, người bình thường gọi cô là Sở Thấm, người lớn tuổi gọi cô bé Thấm.

Tất nhiên, xưng hô này rất bình thường.

Trong trí nhớ cô em họ của cô còn bị gọi là cô bé Hồng.

Sở Thấm cười cười, nói: “Thịt đùi đi ạ.”

Ông cố Từ giơ tay xuống cắt, cắt cho Sở Thấm hai cân thịt đùi, lập tức lại nói: “Cháu còn có thể lấy thịt thỏ.”

Sở Thấm ngạc nhiên: “Cháu còn có thỏ sao?”

Thật ra cô có thể lấy được hai cân thịt đùi đã khiến cô rất bất ngờ rồi, bởi vì buổi săn b.ắ.n mùa đông cũng không phải chia theo công điểm, mà là chia theo đầu người.

Nếu như cô không có lên núi tham gia săn b.ắ.n mùa đông, có lẽ cùng lắm cô cũng chỉ được chia một cân thịt.

Mà hiện tại có thêm một cân, cô nghĩ đây là thù lao khi lên núi săn b.ắ.n vào mùa đông.

Ông cố Từ cười ha hả: “Đội trưởng Hàn cố ý dặn ông để lại thỏ cho cháu, hôm nay chắc là cháu đã lập công.”

Sở Thấm suy nghĩ một chút, nhưng cũng không khách sáo mà gật đầu.

Sao không tính là lập công chứ?

“Vậy cháu cầm lấy đi, à, còn có hai khúc thịt rắn, cũng là đội trưởng Hàn dặn để lại cho cháu, chỉ là rắn còn chưa lột da.” Ông cố Từ giao thỏ và thịt cho cô, sau đó lại nói.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back