Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm Giàu

Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm Giàu
Chương 760



Sau khi đưa tin, bức ảnh bốn vận động viên nữ thi đấu bộ môn bơi tiếp sức nữ được đưa lên đầu trang báo, người khiến cho toàn dân Hoa Quốc ấn tượng nhất chính là đứa nhỏ Lâm An kia, dù chịu uất ức nhưng không hề khóc, vô cùng quật cường hứng chịu tranh chấp của dư luận.

Có nhiều bài báo đưa tin giới thiệu về Lâm An, và điều đó cũng đã giúp mọi người hiểu thêm về cô gái nhỏ này.

Đang ở độ tuổi mười hai, mười ba, chỉ là một đứa nhỏ đang học sơ trung sinh ra trong một gia đình bình thường, nhưng hiện giờ vì biểu hiện quá xuất sắc mà Lâm An đang hứng chịu sự phê phán cùng nhục nhã của cả thế giới.

DTV

Ai nhìn thấy mà có thể không đau lòng?

Sau khi kết quả kiểm tra nước tiểu của Lâm An được đưa ra, tất cả mọi người đều thay cô bé thở phào một hơi nhẹ nhõm. .

Rốt cuộc thì nỗi oan của đứa nhỏ đã được rửa sạch!

Tuy nhiên, đương sự thì không hề nghĩ như vậy...

Trên chuyến bay từ Los Angeles về Bắc Kinh, tổng huấn luyện viên đã đem giấy chứng nhận thành tích cùng với huy chương bạc giao cho mấy cô gái nhỏ.

Ba người vận động viên sau khi nhìn thấy huy chương bạc thì vô cùng vui mừng bật khóc, chỉ có Lâm An là vẻ mặt vô cùng lạnh nhạt.

Cô trầm mặc đóng hộp huy chương lại, rồi đem nó cất vào nơi sâu cùng của cặp sách, như là không hề muốn nhìn thêm một lần nào nữa.

Triệu Uyển Thanh nhìn thấy toàn bộ một màn này, sau đó yên lặng đưa mắt nhìn huấn luyện viên một cái.

Từ sau ngày thi đấu đó kết thúc, Lâm An so với trước kia thì an tĩnh hơn rất nhiều.

An tĩnh đến có chút đáng sợ.

Triệu Uyển Thanh có vài lần có ý muốn khuyên cô bé, nhưng dường như hiệu quả đạt được đều vô cùng ít.

Báo chí nói Lâm An là một cô bé kiên cường, bị uất ức lớn như vậy nhưng ở sân đấu cũng không hề rơi một giọt nước mắt nào.

Nhưng duy chỉ có Triệu Uyển Thanh biết, trong lòng con gái của mình đang cực kỳ khó chịu.

Chỉ là cô bé không muốn bị yếu thế ở trên sân đấu, không muốn bị đối thủ của mình chế giễu nên mới cố gắng kiềm chế như vậy.

Giống như là một con sò, vỏ ngoài cứng rắn khó nhìn ra được là bên trong lại bao lấy một mảng mềm mại như vậy, bao nhiêu thống khổ khó chịu chỉ có thể tự mình từ từ tiêu hóa hết...

Xuống máy bay, mọi người chia tay ở sân bay, tổng huấn luyện viên nói riêng với Triệu Uyển Thanh mấy câu.

"Trở về cô phải cố gắng khai sáng cho Lâm An giúp tôi, tôi thấy con bé đang nghẹn trong lòng rất nhiều chuyện..."

"Chờ con bé nghỉ ngơi tốt, tôi sẽ để nó quay lại đội huấn luyện, đến lúc đó tôi cũng mong bên đội cũng giúp con bé khai thông tâm lý..."

Lần này kết thúc chuyến hành trình đến Los Angeles thì mọi người ai nấy đều vô cùng mệt mỏi.

Có thu hoạch lớn nhưng lại biến đổi bất ngờ, sau đó vận đen đủi không ngừng tới theo.

Đến cuối cùng vẫn có được vinh dự, chỉ là vinh dự này lại bị che đi bởi một tầng mây, khiến cho người ta bị vướng phải một bóng ma tâm lý, vừa nghĩ đến lại cảm thấy chua xót...

Một năm kia, Lâm An viết ở trong sổ nhật ký của mình một câu như này...

"Bầu trời ở Los Angeles vô cùng xanh, phong cảnh cũng rất đẹp, nhưng bể bơi của nó lại vô cùng vẩn đục, dơ bẩn."

Bể bơi lớn như vậy, nhưng lại không thể chứa được sự công bằng của cuộc thi.

Vinh dự tới muộn thì có thể tính là vinh dự sao?

Hôm nay Triệu Uyển Thanh tan làm, cô cũng không về nhà ngay lập tức, mà cô lái xe đến bể bơi trước.

Từ sau khi từ Los Angeles trở về không bao lâu thì cũng đến thời gian khai giảng.

Trước kia Thang Viên chỉ đi huấn luyện vào cuối tuần, nhưng từ sau khi học kỳ này bắt đầu cô bé và giáo viên trong trường đã thương lượng là mỗi buổi chiều cô bé sẽ bớt một tiết học và sau đó sẽ đi học ở đội tuyển bơi lội.

Trường học vẫn luôn dành nhiều sự ưu tiên đối với cô bé, nên sau khi nghe thì cũng liền đồng ý.

Triệu Uyển Thanh biết được chuyện này cũng là do nghe từ miệng Đoàn Tử ra.

Khi cô đến hồ bơi thì rất nhiều người tập luyện ban ngày đã lần lượt rời đi, vậy nên rất nhanh Triệu Uyển Thanh đã tìm được con gái mình ở trong một bể bơi.
 
Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm Giàu
Chương 761



Cô nhìn con gái bơi đi bơi lại hết vòng này đến vòng khác, tập trung đến mức hoàn toàn không nhìn thấy mẹ đến.

Tập luyện thêm mấy lần nữa, cuối cùng Thang Viên đã tự mình dừng lại, sau đó đến bể bơi bên cạnh, ghé vào vách đường biên ngồi xuống, không biết là đang suy nghĩ chuyện gì.

Lúc này Triệu Uyển Thanh mới đi qua,"Thang Viên"

Một tiếng này cô vừa nói ra thì Thang Viên vội quay lại, sau đó Triệu Uyển Thanh liền nhìn thấy đôi mắt đỏ bừng của con gái nhà mình... Cùng với chất lỏng trên mặt kia không biết là nước mắt hay là nước ở hồ bơi.

Thang Viên nhanh chóng lau mặt, rồi bò từ dưới bể bơi lên,"Mẹ, mẹ đến đón con về nhà sao?"

Triệu Uyển Thanh nhìn thấy đôi mắt đỏ ửng nhưng cố tỏ ra ý cười của cô bé thì trái tim nhẹ co rút đau đớn.

Đứa nhỏ quá hiểu chuyện thật sự sẽ làm người lớn đau lòng.

Hơn nữa còn phải lén lút khóc thút thít ở dưới bể bơi không để cho ai thấy...

Đôi tay Triệu Uyển Thanh đỡ lấy mặt cô bé, ngón tay nhẹ nhàng v**t v* đôi mắt đỏ ửng trên khuôn mặt nhỏ nhắn kia, giọng nói ôn nhu: "Thang Viên, khóc ở trước mặt mẹ mình không hề mất mặt."

"Muốn khóc thì khóc đi, đứa nhỏ ngốc này..."

Khuôn mặt non nớt của cô bé banh ra một chút, sau đó lập tức ô ô khóc lớn lên.

"Mẹ..."

Cô bé đem mặt nhỏ vùi vào lòng n.g.ự.c ấm áp của mẹ mình, sau đó không nhịn được cọ một chút, nước mắt cũng từng giọt từ từ rơi xuống...

Triệu Uyển Thanh thấy vậy thì chỉ lẳng lặng ôm lấy cô bé, để cô bé tự ở trong n.g.ự.c mình phát tiết hết những áp lực cùng ủy khuất, một hồi lâu sau, tiếng khóc trong n.g.ự.c mới dần dừng lại.

"Lâm An, việc này con không hề làm sai."

"Con biết...", Từ trong n.g.ự.c phát ra một tiếng trả lời nho nhỏ.

Bởi vì quốc gia của bạn không đủ mạnh, cho nên bọn họ muốn bắt nạt bạn thì bắt nạt.

Đạo lý này Lâm An hiểu được.

Nhưng cho dù là hiểu được thì cũng không có nghĩa là cô bé phải tiếp thu cái đạo lý c.h.ế.t tiệt này!

Nếu quốc gia của cô bé chưa đủ cường đại thì bản thân cô bé sẽ phải ngày càng trở nên mạnh mẽ hơn.

"Mẹ, con sẽ nỗ lực hơn nữa, một ngày nào đó con sẽ cho bọn họ biết, ngay cả một ngón chân của con thì bọn họ cũng đuổi không kịp được!" Giọng nói non nớt của cô gái nhỏ vang lên, âm thanh đầy kiên định.

Lần này bọn họ dám công khai hất cho cô bé bát nước bẩn như vậy, chỉ đơn giản là vì thấy cô bé còn nhỏ tuổi, thực lực chưa đủ.

Đợi bốn năm nữa, cô đủ 16 tuổi rồi.

Đến lúc đó, cô bé chắc chắn sẽ dùng sức mạnh của mình đè ép lại những lời bình phẩm xấu xa kia về mình!

Triệu Uyển Thanh nghe thấy câu nói này, trong lòng cũng không biết nên vui vẻ hay buồn bã nữa.

Vui vẻ vì đứa nhỏ nhà mình sẽ càng ngày càng mạnh mẽ hơn sao?

Nhưng con đường để đi đến đỉnh cao đó nhất định sẽ vô cùng nhiều chông gai, phận làm cha mẹ, ai lại nỡ lòng đứng nhìn như vậy?

Cuối cùng cô cũng chỉ có thể nói trong nước mắt,"Mẹ tin tưởng con."

Lúc trước Triệu Uyển Thanh vẫn luôn cảm thấy, trong ba đứa nhỏ, chỉ có Màn Thầu sinh ra trước là trưởng thành hơn, sau khi đến tuổi dậy thì thì lại càng mạnh mẽ cùng chín chắn hơn.

Vốn tưởng rằng con gái Thang Viên sẽ là người cuối cùng trưởng thành, nhưng không ngờ tới cô bé so với anh trai song sinh còn trưởng thành sớm hơn một bước.

Đứa nhỏ muốn trưởng thành, cha mẹ cũng phải học cách buông tay.

Sau đó hai mẹ con trò chuyện thêm vài câu, khiến gánh nặng trong lòng Thang Viên buông đi rất nhiều, từ đây cô bé sẽ lại cố gắng chuẩn bị một lần nữa, bắt đầu một hành trình hoàn toàn mới...

Một ngày cuối tháng chín, chị cả Triệu đột nhiên tới tìm Triệu Uyển Thanh.

DTV

"Uyển Thanh, chị có một ý tưởng." Trong lòng chị cả Triệu tràn đầy chờ mong nói.

Triệu Uyển Thanh: "Ý tưởng gì vậy?"

Nghĩ đến mấy năm nay chị cả Triệu làm ở Trần Ký thì Triệu Uyển Thanh liền suy đoán chuyện này hẳn là có liên quan đến Trần Ký.

"Chị cảm thấy đã đến lúc Trần Ký mở một xưởng sản xuất thực phẩm rồi."

Ý tưởng này của chị cả Triệu không phải là ngẫu nhiên nghĩ ra.
 
Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm Giàu
Chương 762



Mà từ sau khi chị ấy nhận quyền quản lý Trần Ký thì chị ấy không chỉ nguyên quản lý cửa hàng mà còn hiểu biết hơn rất nhiều về ngành sản xuất cùng với thị trường thực phẩm.

Đặc biệt là nửa năm nay, chị cả Triệu đều ở bên ngoài nghiên cứu thị trường, sau đó chị ấy phát hiện ra có rất nhiều xí nghiệp thực phẩm được xây dựng.

Những xí nghiệp thực phẩm đó sản xuất ra được đa dạng nhiều loại thực phẩm, hạn sử dụng cũng khá dài, lại tiện bảo quản hơn, bởi vậy nhanh chóng đã nắm giữ một vị trí lớn trong thị trường thực phẩm, hơn nữa ngành nghề này dường như đang không ngừng phát triển mạnh hơn nữa.

Muốn nói cửa hàng điểm tâm truyền thống có ưu thế hơn thì đó là đương nhiên... Làm trong một ngày dùng một ngày, đương nhiên hương vị sẽ ngon hơn.

Nhưng nhược điểm của nó cũng rất rõ ràng, thứ nhất, diện tích đáp ứng nhu cầu của nó là rất nhỏ, và bị giới hạn.

Nếu có một nhà máy sản xuất bánh quy thì nó sẽ có thể vận chuyển bánh đến khắp nơi trên đất nước, nhưng nếu chỉ là một cửa hàng điểm tâm thì nhiều nhất cũng chỉ có thể hấp dẫn người ở trong thành phố của cửa hàng đó đến mua mà thôi.

Thứ hai, làm thủ công cũng có nhược điểm, đó là... Hạn sử dụng ngắn.

Điểm tâm trong cửa hàng hiện giờ về cơ bản đều không hề bỏ thêm thành phất chất bảo quản nào, bởi vậy nhiều nhất cũng chỉ có thể để trong vòng tuần, hơn nữa tuần này còn phải là tuần mùa đông thì mới giữ được.

Mà điểm tâm ở nhà xưởng thực phẩm làm ra tuy rằng vị không thể so được với những lò thực phẩm nóng hổi, nhưng người ta có thể giữ bánh trong vòng vài tháng, vì vậy cũng có thể đẩy mạnh tiêu thụ đến những nơi xa xôi hơn.

Đặc biệt là mấy năm nay quốc gia đang dần mở cửa, rất nhiều xí nghiệp vừa và nhỏ lợi dụng thời cơ này mà phát triển kinh doanh.

Vậy nên hiện giờ các loại điểm tâm, đồ ăn vặt của các nhà máy thực phẩm đã ngập tràn trên siêu thị cùng với những quầy bán đồ ăn vặt, điều này khiến cho những tiệm điểm tâm truyền thống bị ảnh hưởng khá lớn đến doanh thu.

Chị cả Triệu nắm bắt được điểm này, nên mới bắt đầu có ý định để nhà mình mở một xưởng sản xuất thực phẩm mang tên Trần Ký.

Triệu Uyển Thanh nghe xong lời chị cả Triệu nói thì dùng sức dụi mắt.

Chị cả Triệu: "Em làm gì vậy?"

Triệu Uyển Thanh cười: "Kẻ sĩ không gặp ba ngày, đúng là phải nhìn bằng con mắt khác!"

Chị cả Triệu nhéo mặt cô cười, sau đó hỏi: "Nói nhanh đi, em cảm thấy ý tưởng này của chị có được không?"

Chị ấy nghĩ ý tưởng của mình khá tốt, nhưng dù sao đại cổ đông của công ty cũng là em gái nên việc hỏi ý kiến của cổ đông là chuyện nhất định phải làm. .

Triệu Uyển Thanh gật đầu,"Em cảm thấy rất hay, chị cả có thể thoát ra khỏi tư duy truyền thống, đem công ty phát triển tiến lên cùng thị trường, điểm này rất đáng khen ngợi!"

Sau đó cô còn dựng ngón tay cái với chị gái mình.

Một doanh nghiệp bất kỳ muốn tồn tại được thì đều phải bắt kịp với thời đại, bằng không nhẹ thì sẽ bị chùn chân bó gối, nặng thì bị thị trường đào thải.

Kiếp trước Triệu Uyển Thanh gặp qua rất nhiều nhãn hiệu có tuổi đời hàng thế kỷ, trong đó cũng không hề ít nhãn hiệu lớn trong ngành thực phẩm.

Những nhãn hiệu đó sở dĩ có thể tồn tại vài thập niên không phải chỉ vì có thể bảo vệ được địa bàn của mình, mà còn phải bắt kịp với thời địa, thành lập những xí nghiệp gia công thực phẩm, mở những kênh bán hàng mới, bọn họ phải mở ra những con đường mới để đẩy mạnh tiêu thụ cho sản phẩm của công ty mình...

DTV

"Đã quyết định làm xưởng sản xuất ở đâu chưa?" Triệu Uyển Thanh hỏi.

Câu này đúng là làm cho chị cả Triệu hơi khựng lại.

"Chị có nghĩ đến vài nơi, nhưng đều cảm thấy có mặt lợi mặt xấu..."

Chị cả Triệu đem những nơi mình nghĩ đến ban đầu nói cho Triệu Uyển Thanh nghe, Triệu Uyển Thanh nghe xong cũng lắc đầu.
 
Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm Giàu
Chương 763



Trước mắt Hoa Quốc có mấy thành phố cũng khá phát triển, dễ đẩy mạnh tiêu thụ sản phẩm, nhưng chi phí sản xuất theo đó cũng rất cao.

Không nói đến chuyện thuê nhà mình, ngay cả chi phí nhân công cũng đang là cao nhất cả nước rồi.

Hơn nữa cho dù là làm ở khu thành phố phát triển thì sản phẩm cũng sẽ không chỉ bán ở một thành phố đó, mà còn muốn đẩy mạnh tiêu thụ đưa đến những vùng khác nhau nữa trên đất nước.

Làm như vậy thì cho dù tiết kiệm được chút chi phí vận chuyển thì cũng bù lại những khoản cũng coi như là không tiết kiệm được gì.

Triệu Uyển Thanh nghĩ một lát rồi nói: "Không bằng chúng ta làm ở quê đi."

Trần Ký đã phát triển ở tỉnh Lũng Tây, mức độ nổi tiếng của Trần Ký ở Lũng Tây cũng cao hơn những khu vực khác rất nhiều.

Ở nơi này mở xưởng sản xuất thì trước mắt cũng không cần lo lắng về chuyện tiêu thụ sản phẩm.

Thứ hai là về chi phí, chi phí ở trong nội địa chắc chắn sẽ thấp hơn những thành phố ở vùng duyên hải, hơn nữa thấp hơn cũng không hề ít.

Còn về phần chi phí vận chuyển không thể tránh khỏi... Triệu Uyển Thanh nghĩ ngay đến một người bạn tốt có thể giúp đỡ việc này.

Ánh mắt chị cả Triệu sáng lên,"Nếu có thể mở ở quê của chúng ta thì đương nhiên rất tốt!"

Mọi người đều đi lên từ vùng lên, không thể không nói, trong lòng họ ai cũng đều có mong muốn là quên hương mình phát triển hơn.

Nhưng làm buôn bán thì dù sao cũng là làm buôn bán, chắc chắn là phải ưu tiên lợi ích.

Lựa chọn tỉnh Lũng Tây thì chắc chắn là do nó thích hợp, tiếp đó cũng do có một phần tình cảm bổ sung thêm.

Hai người tính toán rồi đem bước đầu của việc mở xưởng sản xuất thực phẩm này định ra.

Tiễn chị cả Triệu về, Triệu Uyển Thanh lập tức gọi điện thoại cho Bạch Nguyệt.

"Trần Ký của cô muốn mở xưởng thực phẩm sao?" Bạch Nguyệt cảm thấy vô cùng có hứng thú.

Cô ấy biết Triệu Uyển Thanh ngoại trừ công việc ở bệnh viện ra thì còn có mấy công ty đang kinh doanh trên danh nghĩa nữa.

Cô ấy cũng là người làm kinh doanh, người làm ăn thì vẫn luôn có nhiều tiếng nói chung.

Cho nên vừa nghe thấy Triệu Uyển Thanh nói Trần Ký sắp mở xưởng thì Bạch Nguyệt liền khẳng định,"Đúng là nên mở, năm nay tôi mới mở công ty hậu cần, sau đó cũng nhận được không ít đơn của các nhà máy thực phẩm..."

Mùa xuân của cải cách mở ra, rất nhiều xí nghiệp vừa và nhỏ bất ngờ mọc lên như măng mọc sau cơn mưa vậy, nhanh chóng sinh trưởng phát triển khỏe mạnh.

May mắn là thời điểm các cô chọn vẫn không tính là muộn, nếu không thể cùng nhóm xí nghiệp này phát triển ngang bằng nhau thì về sau làm gì còn chỗ đứng nào dành cho các cô nữa?

Nhà xưởng chưa mở, nhưng phương pháp vận chuyển Triệu Uyển Thanh cũng đã lo liệu xong.

Không phải vô duyên vô cớ mà một mình Bạch Nguyệt có thể làm cho việc kinh doanh phát đạt như vậy.

Cô ấy là người chính trực nhưng cũng không phải người ngu ngốc, lấy giao tình của cô ấy và Triệu Uyển Thanh, sau khi quyết định thì liền đem đơn giá vận chuyển giảm cho cô 20%.

"Vô cùng cảm ơn cô! Đợi khi điểm tâm Trần ký của chúng tôi làm ra sản phẩm thì đầu tiên tôi sẽ cho người đưa đến nhà cô hai thùng!"

Bạch Nguyệt ở đầu điện thoại bên kia lập tức từ chối: "Ngàn vạn lần không được! Vất vả lắm tôi mới gầy đi được một chút, cô đừng hại tôi!"

Nói xong, thì ngay lập tức cúp máy điện thoại.

DTV

Bỏ lại Triệu Uyển Thanh ở bên này dở khóc dở cười.
 
Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm Giàu
Chương 764



Triệu Uyển Thanh nói làm Đoàn Tử lặng thinh, phải sau một lúc lâu thì cậu ấy mới nói: "Con xin lỗi mẹ, con không nên nói dối mẹ."

Triệu Uyển Thanh vỗ vỗ vị trí bên người, giọng nói trở lên ôn hòa,"Ngồi xuống, mẹ con mình tâm sự."

Đoàn Tử lại trở lên vui vẻ, ngồi xuống cạnh Triệu Uyển Thanh, còn muốn dựa đầu vào cánh tay của Triệu Uyển Thanh nhưng lại bị mẹ ruột đẩy ra một cách vô tình "Đã bao nhiêu tuổi rồi mà còn giả vờ là trẻ con sao?"

Đoàn Tử cười hì hì: "Tâm sự cái gì ạ?"

"Liền tâm sự trò chơi kia của con đi, con nói cho mẹ biết trò chơi kia chơi vui thế nào." Triệu Uyển Thanh nghiêm trang nói.

Đoàn Tử trừng mắt nhìn mẹ mình trong chốc lát, xác định không phải mẹ đang nói giỡn, lúc này mới buông tay mẹ ra mà ngồi thẳng người: "Mẹ, mẹ muốn biết trò chơi nào? Hiện tại con với bạn con chơi rất nhiều trò chơi ..."

Nói tới trò chơi thì dường như trên người Đoàn Tử được mở chốt khóa mà chia sẻ không ngừng.

DTV

Thời điểm nói đến miệng khô lưỡi khô thì Triệu Uyển Thanh còn rót cho cậu ấy một chén nước.

Nói đến chỗ cảm thấy hứng thú thì Triệu Uyển Thanh cũng sẽ giao lưu cùng cậu những điều tâm đắc.

Triệu Uyển Thanh đột nhiên cười nói,"Nhưng trò chơi trong khu trò chơi đều được thiết kế trên máy tính, chẳng qua là những trò chơi đó không cài đặt trên máy tính, nếu con cài đặt trên máy tính thì có thể chơi."

Đoàn Tử lập tức ngồi dậy, khó có thể tin nói: "Thật sự? Mẹ không gạt con chứ!"

Triệu Uyển Thanh: "Đương nhiên là sự thật".

Hôm nay hai mẹ con nói chuyện rất lâu, cho tới cuối buổi nói chuyện, Triệu Uyển Thanh cũng chỉ đưa ra một yêu cầu với Đoàn Tử.

"Về sau chỉ cho chơi hai ngày nghỉ cuối tuần, thứ hai đến thứ sáu không được đi chơi."

Đoàn Tử nghĩ ngợi liền gật đầu đồng ý.

Thời gian thấm thoát thoi đưa, lại qua năm mới, Lâm Thiệu Hoa cũng nên trở về Hải Thị.

Buổi tối trước khi đi, Đoàn Tử đột nhiên lại tới phòng tìm ba mẹ mình.

Ba người mặt đối mặt, Đoàn Tử liền mở miệng trước.

"Ba, mẹ, con muốn xuất ngoại."

"Gì?" Triệu Uyển Thanh nhướng mày.

Lâm Thiệu Hoa nhìn cậu, gõ gõ ngón tay lên sô pha, ý bảo cậu tiếp tục nói.

Đôi tay của Đoàn Tử nắm chặt, đem ý tưởng ấp ủ từ lâu của mình lần lượt trình bày ra...

Hóa ra, từ hôm nói chuyện với Triệu Uyển Thanh, Đoàn Tử lại khéo tiếp xúc với sách về phương diện máy tính.

Từ đây, những tri thức mới mẻ này khiến cậu vô cùng say mê, so với trò chơi lúc trước còn trầm mê hơn.

Tri thức về máy tính đã thúc đẩy cậu không ngừng nghiên cứu và tìm hiểu về chúng, trong khoảng thời gian này tới nay, cậu ấy đã lợi dụng hầu hết thời gian của khóa ngoại khóa để đọc tất cả sách về máy tính có trong thư viện.

Từ trước đến giờ, tuy cậu biết mình là một người thông minh nhưng vẫn luôn mơ hồ về hướng đi của mình trong tương lai...

Cậu thấy anh cả hướng tới mục tiêu làm phi công mà nỗ lực, thấy em gái Thang Viên có mục tiêu đạt huy chương vàng Thế vận hội Olympic mà phấn đấu, còn bản thân lại không xác định được mục tiêu của mình.

Nhưng sau khi tiếp xúc được với máy tính, từ tận trong đáy lòng của Đoàn Tử liền cảm thấy đang có một trận gào thét sâu bên trong, đây chính là hướng đi để cậu cố gắng nỗ lực!

Cho nên, cậu kiên định về sau nhất định phải học máy tính.

Có cái này làm mục tiêu, cậu liền bắt đầu tiến thêm một bước vì mục tiêu của chính mình mà làm quy hoạch.

"Nếu con đã kiên định muốn đi du học, phía trước sẽ có rất nhiều gian nan và khó khăn. Lâm Huy, thật sự con đã nghĩ kỹ rồi sao?" Triệu Uyển Thanh nhìn con trai không chớp mắt.

"Con nghĩ kỹ rồi, con muốn chuẩn bị từ bây giờ, chờ tới khi lên cấp ba thì mới xin đi du học."

Triệu Uyển Thanh cùng Lâm Thiệu Hoa đối diện cùng suy nghĩ, cô cười nói: "Được, con muốn làm cái thì thì cha mẹ đều sẽ ủng hộ con."

Khuôn mặt vốn đang căng thẳng của cậu nhóc ở một khắc này liền được thả lỏng, lại khôi phục hình tượng bướng bỉnh hoạt bát ngày xưa.

"Mẹ, mẹ là tốt nhất, con biết là mẹ sẽ đồng ý mà!" Đoàn Tử trực tiếp từ phía đối diện trên sô pha nhảy lại đây, ôm cánh tay của mẹ ruột mà cọ qua cọ lại, tỏ vẻ không muốn xa rời.

Vậy là hướng đi của Đoàn Tử cứ như vậy mà quyết định.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back