Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu

Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 540: Chương 540



Tuy rằng cô còn chưa quyết định có đi hay không, nhưng có đi hay không thì quyền chủ động đi hay ở đều phụ thuộc vào cô.

Kỷ Cánh Diêu rất là dễ gần, cũng chưa chờ Sở Thấm mở miệng thì đã hỏi cô: "Đồng chí Sở, xin hỏi lương thực giúp tôi thu đã có chưa?"

Sở Thấm thoáng chột dạ, nhưng trên mặt vẫn là biểu cảm hờ hững như cũ: "Anh chờ một chút đi, đã nhiều ngày nay thôn chúng ta bộn bề nhiều việc, vốn là tôi tính hôm nay đi thu, ai ngờ anh đã tới rồi."

Cô nói xong thì tạm dừng một giây, không tránh khỏi nghi ngờ, hỏi: "Chỉ có một chút lương thực như vậy mà thôi, sao nhà máy các anh lại gấp gáp như vậy?"

Tính tình của Kỷ Cánh Diêu phần lớn vẫn rất tốt, anh hiểu Sở Thấm đã quên việc này anh cũng không vạch trần, chỉ nói: "Tôi tìm đến bí thư chi bộ của thôn và đội trưởng Hàn trong thôn của các cô thảo luận vài chuyện, đi ngang qua nhà cô thì vừa vặn nhớ tới chuyện lương thực, nếu cô đã thu thì tôi tiện đường mang đi luôn mà thôi."

Lúc này Sở Thấm mới cảm thấy bình thường.

Rốt cuộc là xưởng phó, nên không thể chỉ cố ý vì chút lương thực ấy mà chạy đến đây một chuyến nhỉ?

Nhưng bỗng nhiên cô lại có chút tò mò: "Đợi đã, sao anh biết nơi này là nhà tôi?"

Kỷ Cánh Diêu: "Nhờ vào trực giác."

Sở Thấm cạn lời: "Vậy trực giác của anh chính xác quá nhỉ."

Kỷ Cánh Diêu mỉm cười: "Thật ra tôi có nghe tiếng chó sủa gần đây, nghe nói đầu năm nay ở xung quanh chỉ có nhà cô có nuôi chó. Nhà máy cơ khí của chúng tôi cũng chuẩn bị nuôi vài con, đúng rồi, nghe nói chó nhà cô là con đực đúng không? Nếu giống chó nhà cô tốt thì tôi còn muốn nhờ chó nhà cô giúp một chút."

Sở Thấm có chút bực bội: "Chó nhà tôi hết ăn lại nằm, lại ăn rất nhiều, cũng không chịu làm gì, ngoại trừ cái lỗ tai thính một chút, tiếng sủa lớn một chút thì cũng không có tác dụng gì khác."

Như vậy sao, Kỷ Cánh Diêu gật đầu, trong lòng lại bỏ qua con ch.ó này, con ch.ó này không xứng với Hoa Nữu nhà mình.

Nói xong thì anh rời đi tìm đội trưởng Hàn, mà Sở Thấm thì đi về nhà.

Khi Sở Thấm về đến nhà thì mới nhớ tới lúc nãy cô nên hỏi Kỷ Cánh Diêu xem anh đi tìm đội trưởng Hàn là có chuyện gì.

Cô lắc đầu, tiếp tục về nhà nằm.

Mặc kệ là chuyện gì, đến lúc đó cũng sẽ biết được.

Nhưng Sở Thấm chỉ nằm trong chốc lát thì không nằm được nữa, tuy rằng thân thể vẫn mỏi mệt không phục hồi tốt như cũ, nhưng bản năng của thân thể và tinh thần lại muốn cô đứng dậy làm việc, đi đến đất trồng rau để làm việc.

Nửa năm này, đất trồng rau coi như bỏ hoang.

Cho dù không gian của cô có thể chứa nước, việc nấu nước cũng thuận tiện hơn người khác, nhưng cũng không có cách lấy nước ra trồng rau.

Phải hiểu được có bao nhiêu người đang gặp khó khăn về việc dùng nước.

Nói sau đi nữa, lỡ như có người đến nhà cô, không cần vào nhà mà đi thẳng từ cửa sân tới đất trồng rau nhìn xem là có thể nhìn thấy một mảnh đất xanh mướt đang trồng rau không thích hợp với lẽ thường thì phải làm sao?

Cô nghĩ trước nghĩ sau, cho nên mảnh đất trồng rau mới bị bỏ hoang hơn nửa năm.

Hiện giờ đã có nước lại có ánh mặt trời, có thể bắt đầu trồng trở lại.

Dù sao cô luôn cảm thấy được chuyện này không thể bỏ qua nhanh như vậy, không thấy Trương Phi Yến mỗi ngày vẫn đều lo lắng hãi hùng như trước đấy sao.

Thừa dịp ông trời bằng lòng cho mọi người nghỉ ngơi thì nhanh chân trồng được bao nhiêu hay bấy nhiêu đi.

Ngay tại lúc Sở Thấm vâng theo bản năng của thân thể và tinh thần, cầm lấy cái cuốc múa may tại vườn rau đổ đầy mồ hôi thì Kỷ Cánh Diêu đi vào nhà của bí thư chi bộ của thôn.

Giờ phút này trong nhà bí thư chi bộ của thôn tụ tập khá nhiều người, đa số là các vị lãnh đạo trong thôn.

Bí thư chi bộ của thôn thật cẩn thận lấy một cái hộp từ trong phòng rồi mở hộp lấy một trang giấy ở bên trong ra.

Mở trang giấy ra, thì ra là một tấm bản đồ.

Tấm bản đồ này cũng không phải là tấm bản đồ tầm thường mà là bản đồ của thôn Cao Thụ.

Địa phận của thôn Cao Thụ được phân từ đất đai sông núi đều được cẩn thận đánh dấu ghi lại trên tấm bản đồ này.

Lúc này Kỷ Cánh Diêu đến đây là vì đất trong thôn Cao Thụ, thôn Cao Thụ có một mảnh đất hoang ở gần nhà máy cơ khí, trải qua sự quy hoạch của huyện cùng với sự xác nhận của công xã thì mảnh đất đó cũng đã được chia cho nhà máy cơ khí, anh đến đây là để tiếp nhận.
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 541: Chương 541



Khi bí thư chi bộ thôn biết được chuyện thì mọi người đến nhà ngày càng nhiều.

Ngay cả khi làm việc quần quật trong vườn rau ở nhà, Sở Thấm cũng nghe thấy tiếng động.

Cô đứng thẳng dậy, lau mồ hôi trên trán, đưa tay lên che lông mày rồi nheo mắt nhìn về phía xa.

"Đang làm gì vậy ta?"

Mọi người không nghỉ ngơi ở nhà, mà thay vào đó là đổ bộ về nhà bí thư chi bộ.

Một lúc sau, chú Hoàng vội vã về nhà.

Cũng không biết ông ta nói cái gì mà một lúc sau, Hoàng Đậu Tử và thím Hoàng vội vã chạy ra ngoài, trông rất vui vẻ và phấn khích.

Sở Thấm càng ngày càng nghi ngờ, không nhịn được tiến lên hai bước, hét về phía nhà họ Hoàng: "Thím ơi, có chuyện gì vậy?"

Giọng nói của cô rất vang, thím Hoàng mỉm cười và nói: "Xưởng trưởng Kỷ của nhà máy cơ khí đến rồi, cậu ấy đến đây để xác nhận đất, mảnh đất gần rừng trúc trong thôn chúng ta được giao cho nhà máy cơ khí!"

Sở Thấm ngạc nhiên, đến chia đất?

Vậy tại sao lại vui vẻ đến như vậy?

Rồi cô suy nghĩ lại, mảnh đất bên cạnh rừng trúc không phải là mảnh đất hoang mà đến chó cũng không thèm hay sao?

Mảnh đất ấy có nhiều sỏi đá, rất khó chăm sóc, hơn nữa với thôn Cao Thụ thì vị trí đó vô cùng không tốt.

Nếu như muốn làm việc ở đó thì phải mất khoảng gần hai tiếng đồng hồ để lên đó, kết quả ở đó chỉ có chưa đến bốn mẫu đất. Tự dưng uổng phí công sức như vậy làm gì, không bằng cứ bỏ hoang nó đi.

Nhưng hôm nay, có thể đổi đi mới được coi là có giá trị.

Dù sao thì cắn người miệng mềm, bắt người tay ngắn, nhà máy cơ khí chiếm đất của chúng ta, mặc dù là chiếm hợp pháp, hợp quy tắc, nhưng có nên bồi thường một chút không?

Người dân trong làng rất vui vẻ, ai ai cũng cảm thấy rằng thôn Cao Thụ của họ cũng giống như những thôn bị chiếm kia. Vì vậy, nhà máy cơ khí chuẩn bị cung cấp cho thôn của bọn họ một chỉ tiêu công nhân và mở rộng cửa cho thôn của bọn họ.

Nhưng Sở Thấm lại cảm thấy không lạc quan lắm.

Bốn mẫu đất đủ để trao đổi bao nhiêu chỉ tiêu?

Không thể đổi lấy một cái nào.

Thật ra, cô nghĩ rằng người dân trong thôn không nên lúc nào cũng tập trung vào số lượng chỉ tiêu công nhân, dù sao thì cũng là công nhân tạm thời với mức lương hai mươi nhân dân tệ một tháng là rất nhiều đối với nông dân. Nhưng cô có một cách, nếu thành công thì có thể cho những người dân trong thôn trung bình hai mươi đồng lương mỗi tháng.

Cái gì?

Cô nhìn mảnh đất dưới chân mình.

Một nhà máy lớn có thể thúc đẩy việc làm ở một số thị trấn lân cận cũng không phải là lời nói suông.

Việc làm ở đây không chỉ có nghĩa là làm việc trong một nhà máy, mà còn có những công việc khác.

Ví dụ, xử lý các đơn đặt hàng của nhà máy cơ khí.

Tất nhiên, đơn đặt hàng ở đây không đề cập đến đơn hàng phụ kiện họ cần để sản xuất sản phẩm, mà đề cập đến đơn đặt hàng mà họ cần dùng cho hậu cần.

Với nhà máy lớn như vậy, mỗi ngày cần cung cấp bao nhiêu lương thực, bao nhiêu món ăn?

Lương thực thì không sao, mua từ nơi khác rồi vận chuyển đến cũng được, dù sao món đồ này cũng bền.

Nhưng còn các món ăn thì sao?

Chưa nói đến thịt mà nhắc đến rau trước, số lượng nhu cầu rau dưa trong nhà máy chắc chắn rất lớn.

Tốt nhất là nhập hàng từ công xã của các thôn trang bên cạnh, nếu một thôn trang không tiêu thụ được thì hai thôn trang, ba thôn trang, còn không thì hai công xã, ba công xã.

Trong suốt một năm sẽ kiếm được rất nhiều tiền.

Đáng tiếc là tất cả mọi người không biết nếu họ không nghĩ đến điều này, hoặc không quan tâm đến điều này mà bọn họ chỉ chăm chăm lao đến chỉ tiêu công nhân.

Sở Thấm vô cùng buồn bực.

Nhưng Sở Thấm không biết là như vậy, rất nhiều người thật sự không ngờ tới, nhưng cũng có một số người có đầu óc thông minh, phản ứng nhanh, bọn họ mơ hồ nghĩ đến chuyện này. Nhưng sau khi suy nghĩ sâu xa, lại cảm thấy mình không có cách gì cho nên đành từ bỏ.

Tại sao lại không có cách gì?

Cần đất để trồng rau, nhiều loại rau thì cần nhiều đất hơn, bình thường trong thông sẽ không đồng ý chia quá nhiều đất để trồng rau.

Bây giờ là thời điểm mà lương thực được ưu tiên, trong mắt những người thông minh này xem ra có được một cánh đồng đầy đủ mọi loại lương thực mới tốt. Làm gì có nơi nào có thể trồng rau, sẽ không có ai yên tâm.

Nhưng Sở Thấm càng nghĩ càng thấy dễ chịu.

Nếu có thể, thì cô sẽ không muốn làm công nhân trong một nhà máy cơ khí chút nào!

Có lần cô hỏi đội trưởng Hàn, nếu trong nhà chỉ có một người như cô mà người đó lại đi làm công nhân trong nhà máy cơ khí thì nhà cô có bị thôn lấy đi không?

Kết quả là sẽ không lấy nhà, đất xây nhà cũng không, nhưng đất trồng rau thì có thể sẽ bị lấy đi.

Thật đáng sợ! Tóc của Sở Thấm dựng đứng lên.
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 542: Chương 542



Đất đai trong thôn thuộc về tập thể, từ khi vào nhà máy thép, thôn sẽ không giao thêm bất kỳ mảnh đất nào ngoài trừ đất nền để xây nhà.

Thậm chí sản vật rừng núi cũng không được tùy tiện lấy, nếu nhất định phải tính toán rõ ràng thì ngay cả củi trên núi cũng chưa chắc đã có phần.

Mặc dù đội trưởng Hàn cũng nói bình thường sẽ không thu hồi, nhưng dù sao mọi người cũng đã chung sống hòa thuận với nhau qua mấy đời người, dù người trong thôn không quen cũng sẽ không nghiêm túc về vấn đề này.

Hơn nữa, thu lại rồi để làm gì?

Có thể chia nó cho người khác, để người khác có thể trồng rau bên cạnh nhà bạn sao?

Đã cho thì không thể lấy lại, ngay cả kẻ ngốc cũng sẽ không làm chuyện tổn thương người khác nhưng chẳng mang lại lợi ích gì cho bản thân.

Có điều Sở Thấm không cảm thấy an toàn.

Trong từng đêm khuya tĩnh lặng, tưởng tượng đến viễn cảnh mình đi làm công nhân trong nhà máy cơ khí và lương thực trong thôn không có phần cô là Sở Thấm không thể nào yên tâm nổi.

Cô không thể có được cảm giác an toàn từ người khác, cô chỉ có thể tự mình cung cấp, có lẽ còn đến từ đất đai nữa.

Kinh nghiệm kiếp trước ảnh hưởng đến cô sâu sắc, dù rõ ràng quyền lợi của công nhân tốt hơn nông dân nhưng chỉ từ việc nông dân có thể trồng trọt và được chia lương thực đã khiến Sở Thấm chọn nông dân không chút do dự.

Nông dân thì không thể kiếm được tiền à?

Cũng không đúng, Sở Thấm nhìn về phía xa, ném cái cuốc đi rồi ngồi suy nghĩ trên tảng đá bên cạnh.

Có hàng ngàn, thậm chí hàng chục nghìn nhân viên trong nhà máy cơ khí, mà đây chỉ là nhân viên, không bao gồm các thành viên trong gia đình.

Cộng thêm người nhà vào nữa thì đúng là hơn hàng chục nghìn người.

Hàng chục nghìn người này ăn uống ngủ nghỉ là hoàn toàn có thể khiến cho các thôn xung quanh trở nên giàu có, chỉ riêng rau quả cần khoảng hai công xã mới đủ cung cấp.

Và sau đó chính là thịt.

Không chỉ có thể có nhiều món ăn đa dạng mà còn nuôi thêm lợn, đến lúc đó mỗi người được chia trung bình một hoặc hai trăm vào cuối năm cũng không thành vấn đề.

Khi đó, cho dù cô có xây nhà cũng sẽ không nổi bật, vài năm nữa chỉ sợ nhà nào cũng có đủ khả năng xây nhà.

Chỉ là, thuyết phục đội trưởng Hàn thế nào đây?

Sở Thấm lại rơi vào trầm tư.

Cùng lúc đó, sau khi Kỷ Cánh Diêu vội vàng xác nhận quyền sở hữu mảnh đất thì anh vượt qua đám đông và chạy đi mất.

Bởi vì anh là lãnh đạo, người trong thôn thật sự có chút sợ anh cho nên không dám ngăn cản anh.

Sau khi anh rời đi, tất cả mọi người đều tập trung xung quanh bí thư chi bộ thôn, tôi một câu bạn một câu liên tục lên tiếng.

Có người đầu tiên hỏi: "Bí thư chi bộ, thôn chúng ta có hy vọng trở thành công nhân không?"

Sau khi bí thư chi bộ thôn cẩn thận cất bản đồ đi, ông ấy cảm thấy người dân trong thôn làm như vậy là đã khiến thôn mất thể diện, vì vậy ông ấy tức giận nói: "Làm công nhân gì? Mọi người nói thôn chúng ta đã bị lấy đi bốn mẫu đất thì đủ cho người nào đi làm công nhân?"

Một số người lo lắng: "Vậy thì không được, nếu ông đã lấy đất của chúng tôi mà không để chúng tôi đi làm công nhân thì chúng tôi không thể đưa cho ông."

Có một người tính khí nóng nảy nói thẳng: "Lấy lại đi, đừng giao đất cho bọn họ, chúng ta cho bọn họ mà còn không được thù làm sao chỗ này có thể thành công, không phải những chỗ tốt đều... Shh... cậu véo tôi làm gì!"

"Bốp."

Bí thư chi bộ thôn ném hộp gỗ lên bàn, sắc mặt tối sầm lại, nheo mắt nhìn đám đông và nói: "Được rồi, vậy tất cả thôn chúng ta cùng nhau đến ngồi ở chính quyền thị trấn đi, đi hết đi hết mọi người đi hết luôn, đến thị trấn đổi giọng đến khi giúp chúng ta lấy lại bốn mẫu đất được mới thôi."

"..."

Cả căn nhà đột nhiên yên tĩnh.

Giống như ai ai cũng bị bóp cổ, mặt đỏ bừng, không thể phát ra âm thanh, trong lúc nhất thời còn có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

"Mọi người lấy cái bản lĩnh một khóc, hai gây rắc rối ba thắt cổ ra mà trực tiếp nói với lãnh đạo rằng nếu không cho thì sẽ tuyệt thực và nếu không trả thì sẽ tự sát đi." Bí thư chi bộ của thôn nhìn biểu cảm của mọi người, tiếp tục lạnh lùng nói: "Tôi nghĩ bốn mẫu đất này không quan trọng với nhà máy cơ khí, mảnh đất đó chỉ dùng để xây vài ngôi nhà thôi, chúng ta không cho thì cũng có nhiều người, thôn hay công xã nào đó cũng bằng lòng cho."

"Đi, tôi và mọi người cũng đi!"

"Tôi không làm việc sổ sách này nữa, tôi sẽ đi lấy lại mảnh đất cho mọi người!"

Mọi người lúng túng không nói gì.

Điều này có nghĩa là gì?

Nếu bọn họ thật sự làm như vậy, vậy thôn Cao Thụ của bọn họ sẽ bị hủy hoại, nếu bọn họ liệt kê với lãnh đạo huyện, lãnh đạo công xã chắc chắn sẽ mắng bọn họ phiền phức. Hai tầng lãnh đạo này thật sự đều không thích bọn họ, sau này sẽ không có chuyện tốt cho bọn họ.

Hơn nữa... đúng rồi, bốn mẫu đất.

Bốn mẫu đất có thể đổi lấy chỉ tiêu không? Có thể đổi được bao nhiêu? Mọi người đều biết rõ điều đó.

Nhưng đó chỉ là gây ầm ĩ theo thói quen, dù sao thì cho dù nó có tác dụng hay không thì cứ gây ầm ĩ trước rồi hẵng nói chuyện.

"Chuyện đó, bí thư chi bộ này... Nhưng chúng tôi cũng đang nghĩ đến những đứa trẻ trong nhà mà, hiếm khi có cơ hội trở thành một công nhân như thế này!"

"Nếu không, ông có thể giúp chúng tôi đi nói chuyện này, cho dù có hai ba người được vào là cũng được rồi. Đến lúc đó, khi được vào trước thì cũng sẽ có cơ hội đưa người khác vào, dù thế nào cũng phải bắt đầu trước."

"Đúng vậy, thế hệ trẻ trong thôn chúng ta không nói họ xuất sắc như thế nào, trình độ học vấn của họ cao bao nhiêu, nhưng họ có sức lực.

Ví dụ như Sở Thấm! Đúng rồi, chính là Sở Thấm, để cô bé này ở trong thôn thì thật lãng phí, nên đưa cô bé đi ăn lương nhà nước!"

Sở Thấm đang bước một chân vào cửa sân: "..."

Nghe sao cũng có vẻ là lạ?
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 543: Chương 543



Sở Thấm đã tới nơi. Trông thấy biểu cảm bình thản lại xen lẫn “Tôi có chuyện quan trọng cần bàn” vô cùng quen thuộc kia, bí thư chi bộ thôn lập tức phất tay đuổi những người khác ra ngoài.

Mấy phút sau, trong căn nhà chính mát mẻ chỉ còn lại bốn người là Sở Thấm, bí thư chi bộ thôn, đội trưởng Hàn và Đức Tử.

Sở Thấm nghiêm túc quan sát nhà của bí thư chi bộ thôn một lượt, không hiểu sao cô luôn có cảm giác nhà của ông ấy thoáng mát hơn nhà của cô nhiều.

Bí thư chi bộ thôn đặt ghế xuống, uống một ngụm nước rồi quay sang hỏi Sở Thấm: “Hôm nay cháu tới đây là có chuyện gì muốn nói hả?”

Sở Thấm hướng mắt nhìn về phía đội trưởng Hàn, gật đầu: “Dạ, đúng là có chuyện cần bàn thật.”

Đội trưởng Hàn tiếp lời: “Thì là chuyện về nhà máy cơ khí đó.”

Sở Thấm kinh ngạc: “Sao ông biết?!”

Giờ, chỉ cần nghe thấy bốn chữ “nhà máy cơ khí” là đầu bí thư chi bộ thôn lại nhói lên từng cơn, ông ấy đặt vội ly nước xuống, nói: “Với năng lực của cháu thì đâu cần nhờ tới quan hệ trong thôn, có lẽ đến tận nơi xin việc là sẽ được nhận rồi.”

Tuy không đủ kiến thức, nhưng sức lực hơn người của cô hẳn cũng là tài năng mà nhà máy cơ khí đang tìm đấy.

Sở Thấm bĩu môi: “Ý cháu không phải vậy.”

“Thế là gì?”

“Đúng là về nhà máy cơ khí, nhưng chuyện khác cơ.” Sở Thấm trầm tư một lúc rồi nói: “Đội trưởng, bí thư chi bộ, hai người có từng nghĩ đến việc chừa ra một phần đất trong thôn để trồng rau không?”

Trong lúc nhất thời, đội trưởng Hàn không bắt kịp được mạch suy nghĩ của cô: “Ý cô là sao?”

Thế nhưng đôi mắt đục ngầu của bí thư chi bộ lại lóe lên tia sang, tay thoáng dừng lại giữa không trung, sau đó chầm chậm nâng ly nước lên: “Ý cháu là bảo thôn chúng ta chừa đất trồng rau, sau đó bán lại cho nhà máy cơ khí?”

Sở Thấm đáp: “Chính xác! Nếu chúng ta không xin vào nhà máy cơ khí được, vậy sao không tấn công từ bên ngoài, hay mọi người nghĩ số tiền kiếm được bằng cách này quá ít? Không đâu, tôi nghe nói nhà máy đó thuê tận mấy nghìn công nhân lận, cộng thêm người nhà của họ… giờ mọi người tính sơ thử xem một ngày nhà máy cơ khí của họ phải tiêu tốn hết bao nhiêu ký rau đi.”

Lúc này, đội trưởng Hàn đã tiêu hóa xong, cũng hơi xiêu lòng rồi, nhưng sau vài giây nghĩ ngợi lại khẽ cau mày: “Ý tưởng này của cô đúng là tuyệt, nhưng mà…”

Sở Thấm lập tức cắt ngang lời ông ấy, nói chắc như đinh đóng cột: “Đừng nhưng nhị gì nữa!”

Đối diện với ánh mắt khó hiểu của đội trưởng Hàn, cô bình tĩnh khuyên nhủ bằng giọng vô cùng chân thành: “Tôi biết lương thực rất quan trọng với mọi người, nhưng đôi khi tiền cũng quan trọng không kém, giờ trong thôn toàn là nhà bằng đất bùn vàng, nếu một ngày nào đó mọi người có thể vào ở trong nhà gạch mái ngói thì tốt biết bao, đúng không?”

Đội trưởng Hàn hừ nhẹ: “Bớt giảo biện đi, tôi thấy cô mới là người luôn nhớ thương nhà gạch mái ngói, nhưng lại sợ cây to đón gió nên mới nghĩ cách để mọi người trong thôn cùng xây nhà mới chứ gì.”

Sở Thấm không phủ nhận: “Vậy thì có vấn đề gì không? Tất nhiên là không rồi, lợi cho mọi người, cũng là lợi cho tôi, vẹn cả đôi đường còn gì.”

“Nhưng tôi vẫn giữ nguyên ý kiến kia, lương thực mới là quan trọng nhất.”

Sở Thấm vô cùng cạn lời: “Chỉ là chừa ra một phần thôi mà, trong thôn có nhiều đất để không như vậy, nếu vận động mọi người đi khai hoang hẳn sẽ được một mảnh không nhỏ đâu. Ông nhớ lại xem mấy năm qua, khi mà thời tiết còn rất bình thường thì cuộc sống của mọi người thế nào đi? Không phải bữa nào cũng được ăn cơm, nhưng tóm lại vẫn đủ no, nên dù bây giờ có chừa ra một phần đất để trồng rau thì sẽ chẳng hao hụt bao nhiêu lương thực đâu, đúng không?”

Nói đoạn, Sở Thấm khẽ thở dài một tiếng, không đợi đội trưởng Hàn mở miệng đã nói tiếp: “Với cả, ông cũng nên lớn mật một chút, hồi đó tôi nói rách cả miệng có thể áp dụng trồng xen canh trên hết mọi mảnh ruộng, nhưng ông lại bảo không thể làm vậy được, dây dưa dây cà một hồi lâu vẫn chỉ chịu lấy vài mẫu đất ra thử nghiệm. Thôi, không nói chuyện này nữa, quay về đề tài trồng rau đi, ông cảm thấy nếu thôn Cao Thụ chúng ta buông tay không làm thì thôn Tịnh Thủy có bỏ qua không?”

Bí thư chi bộ thôn muốn nói lại thôi, cảm thấy những lời này của Sở Thấm hơi quá đáng, có khi đội trưởng Hàn nghe xong sẽ lao lên c.h.é.m cô mất.
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 544: Chương 544



Cũng may đội trưởng Hàn không phải người lòng dạ hẹp hòi, dù có thấy hơi khó chịu trước những lời châm chọc của Sở Thấm thì vẫn còn đủ bình tĩnh để xem xét vấn đề mà cô đặt ra.

Thôn Tịnh Thủy có làm không ư?

Khả năng cao là có.

Dù sao thôn Tịnh Thủy người ta cũng nhiều đất lắm, chừa ra một phần để trồng rau không phải chuyện gì lớn.

Nghĩ đến đây, đội trưởng Hàn khẽ gật đầu.

Sở Thấm cười khẩy, nghiêng đầu nói: “Đến lúc đó thôn Tịnh Thủy người ta mỗi năm nhận tầm mấy trăm tiền hoa hồng, thôn chúng ta chỉ có mười đồng mấy chục hào, nghĩ thôi cũng biết mất mặt cỡ nào rồi.”

Tiếng chuông cảnh báo trong lòng đội trưởng Hàn rung lên. Đúng ha, tới hồi trong thôn Tịnh Thủy bỗng mọc lên vô số nhà gạch mái ngói từ nấm sau mưa, mà toàn thôn bọn họ vẫn độc một màu nhà gỗ trét bùn vàng, chênh lệch tới như vậy mà còn bảo không lớn là đang tự dối lòng rồi.

Hiển nhiên, mấy năm nay, ông ấy đã cố gắng hết sức rút ngắn khoảng cách giữa hai thôn, và thực tế cho thấy chênh lệch giữa hai bên không còn quá rõ ràng, thậm chí thỉnh thoảng thôn Cao Thụ còn vượt mặt cả thôn Tịnh Thủy, nếu giờ đột ngột tụt lại phía sau, người đầu tiên không chấp nhận nổi chắc chắn là đội trưởng Hàn.

Đội trưởng Hàn thở dài: “Để tôi suy nghĩ thêm chút đi, dù sao cũng là chuyện lớn, không thể tùy tiện quyết định được. Với cả có chừa đất ra trồng rau thì cũng phải suy xét xem nên chừa phần đất nào mới tốt chứ.”

Sở Thấm không giục ông ấy nữa, chỉ thầm ca cẩm tật xấu do dự không quyết đoán của đội trưởng Hàn lại tái phát rồi.

Cô rời khỏi nhà bí thư chi bộ thôn, trên đường về lại nhìn thấy các thôn dân tụ năm tụ ba tám chuyện ban nãy.

Sở Thấm nghĩ thầm, hiếm được một lần nghỉ phép, chưa cần làm việc, hay là qua thăm dì Dương một chuyến? Nhưng Sở Thấm còn chưa kịp nhấc người dậy ra khỏi cửa thì cậu út Dương đã bất ngờ tìm tới nhà.

Bấy giờ, Sở Thấm mới vừa xới xong khu đất trồng rau trong vườn, lúc chạy ra mở cửa, phát hiện người tới là cậu út Dương thì ngạc nhiên lắm, vội hỏi: “Cậu út, sao hôm nay cậu lại tới đây thế?”

Cậu út Dương đáp: “Cậu nghe mợ của cháu bảo cháu đang tự học kiến thức cấp hai để tham gì thi tốt nghiệp cấp hai, chuyện này có đúng không?”

Sở Thấm không ngờ cậu út Dương lại tới tìm mình vì chuyện này, vừa gật đầu vừa khó hiểu hỏi: “Đúng ạ, cháu tự học được một thời gian dài rồi đấy, giờ cậu mới biết hả?”

Cậu út Dương xấu hổ sờ mũi: “… Chậc, cậu mới nghe mợ cháu nhắc tới chuyện này mấy hôm trước thôi mà.”

Đang yên đang lành ai lại đi để ý mấy chuyện này làm gì.

Tạm tin cậu đấy, Sở Thấm cố nén không làm ra hành động trợn mắt xem thường: “Đống sách kia cháu đọc xong hết rồi, lát nữa cậu mang về trả mợ giúp cháu nhé.”

Lúc đầu, cô tìm người trong thôn để mượn sách giáo khoa cấp hai, nhưng sau đó người ta có việc cần nên phải trả lại, thế là cô lại chạy đi tìm mợ út.

Mợ ấy có bằng trung học cơ sở, tức là đã từng học cấp hai hơn nữa còn học đến nơi đến chốn, nên tất nhiên sẽ có sách giáo khoa rồi.

Khi đó cô chỉ thuận miệng nói với mợ út là nếu sau này có cơ hội sẽ thi tiếp lên cao hơn, thế mà mợ ấy lại ghi nhớ trong lòng, sau đó còn nhờ người gửi cho cô một quyển sổ ghi chép của mình, nhờ quyển sổ này mà Sở Thấm có thể thuận lợi giải quyết rất nhiều khó khăn khi tự học đấy.

Cậu út Dương cười bảo: “Cậu có quen một người bạn là thầy dạy cấp hai ở công xã, sau khi nghẹ mợ cháu nhắc tới chuyện này, cậu đã đi hỏi người ta thử. Theo lời cậu ta thì với những trường hợp như cháu có thể gửi đơn báo cáo lên trên, nếu được thông qua thì cháu hoàn toàn có thể cùng những học sinh khác tham gia kỳ thi tốt nghiệp, nếu thi đậu cũng sẽ được cấp chứng chỉ chính quy đó.”

Sở Thấm trợn trừng hai mắt, choáng váng vì niêm vui bất ngờ này: “Thật không ạ?”

“Chính miệng cậu ta nói vậy đấy, chẳng lẽ cậu lại đi lừa cháu?”

Sở Thấm khẽ nhếch miệng, chân thành nói: “Cậu út, sau này mà bà ngoại còn mắng cậu tối ngày lang thang khắp thôn trên xóm dưới chẳng khác nào một tên đầu đường xó chợ, cháu nhất định sẽ ra mặt phản bác lại bà ấy giúp cậu.

Có là đầu đường xó chợ thì ông ấy cũng thuộc hàng đầu đường xó chợ có năng lực chứ đùa đâu.

Xem đi! Khắp huyện này chỗ nào cũng có bạn của ông ấy hết.

Cậu út Dương đen mặt: “Đầu đường xó chợ gì chứ, đừng nghe mấy lời chê bai dè bỉu đó của bà ngoại, cậu của cháu là người hiền lành chân chất lắm đấy!”

Giờ Sở Thấm ngoan cực, lập tức gật đầu lia lịa: “Đúng đúng đúng, cậu là người rất hiền lành, chân chất nhất trong số những người chân chất.”

Cậu út Dương: “…”
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 545: Chương 545



Câu nói này có gì đó là lạ thì phải, nghe như đang móc mỉa mình vậy, nhưng biểu cảm trên mặt Sở Thấm lại rất chân thành nên ông ấy không thể khẳng định được suy đoán của mình là đúng hay sai.

“Thế mấy hôm nay cháu ở nhà ngẫm nghĩ cho kỹ đi, xem thử là muốn thi cùng với các học sinh trong năm nay, hay là đợi tới sang năm đi thi lại.” Cậu út Dương nói.

Sở Thấm trầm ngâm: “Thi luôn năm nay đi ạ.”

Cô sợ sang năm trường sẽ đóng cửa, không khai giảng nữa. Suy cho cùng, trận mưa này vẫn chưa phải dấu chấm hết cho đợt thiên tai này, cả năm nay, phải cố gắng lắm trường học mới mở cửa giảng dạy được.

Cậu út Dương đáp: “Cũng đúng, vậy thì cháu có thể thi thử thêm vài lần mà ha.”

Ý ông ấy là có lẽ năm nay Sở Thấm sẽ không thi đậu hả? Tuy vậy, cô không mở miệng phản bác, vì kỳ thật trong lòng cô cũng không mấy chắc chắn.

Lỡ đâu năm nay vì gặp phải thiên tai nên đề thi trường ra có phần dễ hơn các năm trước, nhờ đó mà cô may mắn vượt qua thì sao, Sở Thấm lạc quan nghĩ thầm.

Nhờ vậy mà tâm trạng cũng tươi tốt hẳn lên, Sở Thấm vui vẻ mời cậu út Dương ở lại ăn bữa cơm: “Cậu đừng tỏ ra khách sáo với cháu làm gì, hôm nay cháu định làm sườn xào chua ngọt đó, cậu có muốn ăn không?”

Đôi chân sắp bước ra khỏi cửa của cậu út Dương lập tức dừng lại, yên lặng thu về, đồng thời nuốt một ngụm nước bọt.

Ăn chứ sao không, đã lâu rồi ông ấy chưa được ăn lại món đó đấy.

Đúng là hôm nay Sở Thấm tính làm sườn xào chua ngọt thật, mới sáng ngày ra, sau khi ăn xong bữa sáng, cô lập tức lấy tầm một ký sườn non ra chặt nhỏ, giờ số sườn đang được ngâm nước muối loãng trong bếp chờ lên thớt.

Cô liếc nhìn mặt trời, ước lượng thời gian hiện tại, sau đó rửa tay bước vào nhà bếp.

Vì sườn xào chua ngọt, cậu út Dương cũng không ngồi yên mà chủ động cầm cuốc ra vườn xới giúp Sở Thấm số đất còn lại.

Sở Thấm vớt đống sườn non đã được ngâm cho ra bớt m.á.u loãng ra để cho ráo nước, tiếp đó đổ vào chảo vài viên đường phèn thắng nước màu, đợi tới khi đường phèn chảy ra, đổi thành màu cánh gián và nổi bọt mịn thì nhanh tay cho sườn vào chảo đảo đều.

Khi nào bên ngoài miếng sườn săn lại, nhuốm màu vàng vàng, cô thuần thục cho thêm các loại gia vị như hành, gừng, xì dầu, rượu nấu ăn, dấm… rồi hầm từ từ với lửa nhỏ.

Trong lúc chờ sườn chín, Sở Thấm ra ngoài vườn hái mấy quả cà còn lại vào nấu luôn.

Cà ở thời này là cà xanh, còn theo ký ức mơ hồ ở kiếp trước của Sở Thấm thì loại cà mà người ở trong tường thành ăn có vỏ màu tím, cô cũng khá tò mò không biết là cà tím có ngon hơn cà xanh không nữa.

Cà muốn ngon là phải xào chung với tỏi.

Sở Thấm xắt cà thành từng khối vừa ăn, sau đó băm thêm chút tỏi rồi để sang bên cạnh, lát nữa dùng tới thì có sẵn. Kế tiếp, cô lấy một ít rong biển quý giá mà mình cất trữ ra, rồi cho vào nước ngâm để lát nấu canh.

Mùi thơm chua chua ngọt ngọt của món sườn xào dần lan tỏa khắp căn bếp, Sở Thấm ngửi thử, thấy vẫn chưa đủ độ chua nên trước khi bắc xuống đã nêm thêm chút dấm và đường, còn cẩn thận dùng đầu đũa chấm chút nước sốt nếm thử.

“Ừm, không tồi chút nào.”

Công thức có đúng hay không cũng chẳng sao, hương vị không tệ là thành công rồi.

Nghe đồn món sườn xào chua ngọt ở tiệm cơm Quốc Doanh còn được chiên sơ qua dầu một lần trước khi rim, nhưng nhà không có điều kiện thì chỉ có thể nấu kiểu này thôi.

Sở Thấm lại quay sang xào cà rồi nấu canh rong biển, tốc độ của cô cực nhanh, chưa tới nửa tiếng đã hoàn thành xong hai món ăn kèm và một nồi canh rồi.

Lúc này, cơm cũng đã chín, nồi cơm này là do cô nấu từ trước, hơn nữa cô còn chắt nước cơm ra để nấu canh rong biển trứng nên món canh thơm ngon hơn khi nấu với nước bình thường nhiều.

Cậu út Dương cắm cúi ăn hăng say không thèm ngẩng đầu lên, lòng thầm than sợ là sau này sẽ khó lòng từ chối những món Sở Thấm nấu rồi đây.

Sở Thấm cũng ăn rất thoải mái, điều cô thích nhất ở cậu út Dương đó là ông ấy biết lúc nào cần mở miệng thì sẽ mở, còn lúc nào nên nhắm kín là sẽ nhắm.

Điển hình như hiện tại: há miệng múc cơm, sau đó khép miệng nhai, không hề tò mò hỏi thăm xem Sở Thấm đào đâu ra số sườn non tươi ngon này. Nếu người ngồi ở đây là thím Sở hoặc dì Dương thì kiểu gì cũng sẽ bám theo hỏi tới khi có đáp án mới chịu thôi.

“Ăn xong cậu gói một phần mang về nhé.” Sở Thấm nói: “Cho mợ ăn.”

Mợ thật sự rất tốt bụng, nếu không có mợ ấy, cô khó mà tự mình hoàn thành chương trình học cấp hai được. Hơn nữa cũng nhờ có mợ kể chuyện này cho cậu út Dương mà cô mới biết được cách thức dự thi.
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 546: Chương 546



Cậu út Dương vẫn cắm mặt ăn, không thèm ngẩng đầu lên, chỉ gật nhẹ đầu tỏ ý đã biết. Dáng vẻ tham ăn này khiến Sở Thấm cạn lời. Cô đứng dậy, cầm một cái bát ra đựng đồ ăn giúp ông ấy, hơn nữa còn thẳng tay gắp đầy cả một bát lớn. Đương nhiên cô không chỉ lấy mỗi sườn xào chua ngọt mà còn gắp thêm cả cà xào tỏi, cho hết vào chung một bát. Cuối cùng không quên lấy một cái bát gỗ đậy lại, như vậy thì lát nữa cậu út Dương có thể cứ vậy mà bưng đi rồi.

Thế là suốt quãng đường về nhà, mỗi bước đi của cậu út Dương đều vô cùng cẩn thận, chỉ sợ sơ sẩy chút thôi là cái bát trong tay bị lật úp ngay.

Quan trọng hơn là mùi chua chua ngọt ngọt của sườn xào quyện thêm hương vị đặc biệt của cà xào tỏi liên tục xộc thẳng vào mũi ông ấy, thật sự thèm c.h.ế.t đi được! Rõ ràng đoạn đường này đi chỉ tầm nửa tiếng nhưng cuối cùng lại trở thành quãng đường khó vượt qua nhất đời ông ấy.

Lúc đến thôn Tịnh Thủy, vừa hay trong nhà cũng đang ăn cơm.

Cậu út Dương đặt bát thức ăn lấy từ nhà Sở Thấm lên bàn, không ngoài dự đoán, xung quanh lập tức vang lên tiếng nuốt nước bọt rõ mồn một.

“Sở Thấm đưa hả? “

Bà Lâm cưỡng chế bản thân dời mắt sang chỗ khác, đẩy bát thức ăn sang cho cháu trai ngồi bên cạnh, không quên hỏi.

Cậu út Dương gật đầu, khẽ thở phào nhẹ nhõm nói: “Sở Thấm bảo lấy về cho mợ ăn đó.”

Vừa dứt lời, Lưu Chi thoáng sững sờ.

Nếu Sở Thấm có mặt ở đây, chắc chắn cũng ngạc nhiên không kém.

Rõ ràng ở ngoài, cậu út Dương là người vô cùng khéo ăn khéo nói, bằng không sẽ chẳng làm quen được nhiều bạn bè như vậy, nhưng sao cứ về nhà là lại nói như đ.ấ.m vào tai người nghe vậy?

Bà Lâm cứng họng, Lưu Chi vội gắp vài miếng sườn non vào bát bà Lâm, an ủi: “Mẹ ăn đi ạ, đừng để ý tới cái miệng thối đó của anh ấy làm gì. Tính tình Sở Thấm thế nào chẳng lẽ mẹ còn không biết, làm gì con bé quên mẹ được, chỉ có Tiểu Hưng quên thôi.”

Lúc này bà Lâm mới thoải mái hơn một chút, gắp cho cháu trai mấy miếng, lại gắp cho Lưu Chi, có chút ngại ngùng nói: “Con ăn đi.”

Dứt lời, bà ấy vội vàng gắp sườn cho vào miệng.

Mùi vị chua ngọt k.ích thích vị giác phát tín hiệu lên não bộ, điều khiển các tuyến nước bọt vốn hoạt động ổn định nay lại điên cuồng tiết nước miếng.

“Đứa bé Sở Thấm này đúng là trong nóng ngoài lạnh.” Bà Lâm cảm thán, lòng nghĩ thầm cái tính này không hề giống mẹ, cũng không giống cha, chẳng biết là di truyền từ ai nữa.

Thế bây giờ Sở Thấm trong nóng ngoài lạnh của chúng ta đang làm gì nhỉ?

Sau khi vội vàng rửa sạch đống chén đũa trong bếp, cô bắt đầu ngồi vào bàn giải đề và đề bài được lấy từ trong quyển sổ ghi chép mà mợ cho cô.

Nếu có thể thi một lần là qua vậy tuyệt đối không để bản thân phải thi tới lần thứ hai, Sở Thấm hạ quyết tâm, lên kế hoạch rằng sau này mỗi tối trước khi đi ngủ sẽ dành ra nửa tiếng để giải đề.

Thời gian thấm thoắt thoi đưa.

Lúc này, khoai lang mà thôn dân trồng đã bắt đầu nảy mầm, trên ruộng cũng phủ một màu xanh mát mắt, chứng tỏ mạ đã được cấy xong.

Để có được thành quả như ngày hôm nay, mọi người đã phải làm quần quật cả ngày lẫn đêm không ngơi nghỉ. Khoảng thời gian qua thật sự là giai đoạn khó khăn nhất đối với Sở Thấm, khó chịu hơn cả c.h.ế.t luôn ấy. Kiếp trước, dù gặp trúng năm thiên tai còn ghê gớm hơn thế này thì cô cũng chưa từng cảm thấy khó sống như hiện tại, vì không chỉ thân thể bị tàn phá mà tinh thần cũng luôn căng như dây đàn.

Mỗi sớm, chưa đến sáu giờ đã phải thức dậy, vì tầm sáu rưỡi, khi mà sương sớm còn đang phủ kín lối thì đã bắt đầu một ngày làm việc mới. Mọi người cắm mặt làm từ lúc trời mới hửng sáng cho đến khi nắng chiếu chói chang trên đỉnh đầu thì đội trưởng Hàn mới bằng lòng hô to giải tán.

Ánh mặt trời lúc mười hai giờ cực kỳ độc, có thể khiến phần da sau gáy bị cháy đỏ, lột nguyên mảng lớn, Sở Thấm cảm nhận được rất rõ trông mình đen hơn nhiều, nếu so với hồi đâu năm thì đúng là một trời một vực.

Vừa bắt tay vào việc là làm liền tù tì mấy tiếng, thế mà chỉ để cho người ta chút thời gian ăn cơm, cơm nước xong, nghỉ thêm tầm mười phút thì lại phải kéo lê thân xác mỏi mệt đi làm tiếp. Và lần này là cày tận đến bảy giờ rưỡi tối.

Trăng đã ló dạng, sao cũng tỏa sáng lấp lánh.

Chim chóc đã về tổ, tiếng ve kêu râm ran điếc cả tai, trong khung cảnh rộn ràng đó, Sở Thấm lại lê bước về nhà như cái xác không hồn.
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 547: Chương 547



Cuộc sống như vậy cứ lặp đi lặp lại liên tục cho đến trung tuần tháng bảy.

Sắp đến ngày Sở Thấm đi thi rồi, mà thật ra học sinh đã được cho nghỉ lâu rồi, mãi từ hồi sau trận mưa lớn kia cơ.

Lý do là gì ư?

Lúc trời mưa thì sợ lũ lụt kéo tới gây nguy hiểm cho học sinh, tới cả trường học còn bị ngập thì dạy cái nỗi gì nữa.

Thế sau trận lũ thì sao?

Nước về rồi, tức là có thể xuống ruộng chứ sao.

Theo quan niệm của mọi người thì lương thực quan trọng hơn tri thức nhiều lắm, vì người xưa có câu phú quý sinh lễ nghĩa, bụng phải no trước rồi mới lo được đến phép tắc, đúng không?

Cũng giống vậy, đầu tiên phải lấp đầy cái bụng đã rồi mới nhét tri thức vào đầu được, thế là trường vô cùng dứt khoát cho học sinh nghỉ, để họ quay về đại đội nhà mình làm việc.

Kỳ thi cuối kỳ cũng vì vậy mà bị dời lịch tới lui, từ hạ tuần tháng sáu xuống thành trung tuần tháng bảy, vì ở thời điểm này, việc gieo trồng lương thực xem như đã hoàn thành, mọi người cũng có thể nghỉ xả hơi đôi chút.

Trước ngày thi hai ngày, lúc chiều tối, sau khi tan làm, Sở Thấm lập tức đi tìm đội trưởng Hàn xin nghỉ. Bấy giờ, đội trưởng Hàn mới trở về từ Đông Hồ, nghe đồn là đi đòi nợ vì hồi trước có mấy người bên Đông Hồ qua đây trộm bắp của họ.

“Quỷ tha ma bắt, đúng là một đám cáo già, tính dắt mũi tôi đi vòng vòng nữa chứ, cũng mau ý chí của tôi kiên định, không bị quấn theo bọn họ.” Đội trưởng Hàn hung hăng nói.

Sở Thấm tò mò: “Cá sắp về rồi hả?”

Đội trưởng Hàn đáp: “Làm gì nhanh tới vậy, hôm nay tôi qua đó là để xác nhận lại, tiện đường thúc giục bọn họ, tránh cho họ quên mất chúng ta.”

Lòng hiếu kỳ của Sở Thấm bị khơi dậy: “Thế tới khi nào chúng ta mới lấy được cá?”

Đội trưởng Hàn trả lời: “Trắc tầm cuối năm, cá của họ vẫn chưa trưởng thành đâu, nghe đồn sang năm Đông Hồ còn tính nuôi cả cua, lúc tôi đến vô tình nghe thấy họ bàn với nhau vậy đấy.”

Cua à.

Sở Thấm chép miệng, món này cô chưa ăn bao giờ, khi nào có cơ hội nhất định phải mua vài con nếm thử xem có mùi vị thế nào mới được.

“Đúng rồi, sao cô lại xin nghỉ thế?” Đội trưởng Hàn bỗng quay sang cau mày hỏi cô, còn quen miệng: “Dạo này bận rộn lắm.”

Sở Thấm cạn lời: “Khoảng thời gian trước ông cũng hay treo bên miệng câu dạo này bận rộn lắm, không cho nghỉ còn gì, giờ tiến độ công việc trong thôn thế nào chẳng lẽ ông còn không biết?”

Khoai lang đã gieo xong, mạ cũng cấy hết, chỉ còn mỗi bắp.

Đội trưởng Hàn vỗ trán: “Quen miệng thôi mà.”

“Chờ đã, cô vẫn chưa nói cho tôi biết cô xin nghỉ để làm gì?” Ông ấy hỏi lại.

Sở Thấm đáp: “Tôi đi thi.”

Cô nói chuyện mình chuẩn bị tham gia thi tốt nghiệp trung học cơ sở ra: “Tôi đã nộp đơn xong xuôi rồi, giờ chỉ còn chờ tới ngày thi nữa thôi.”

Đội trưởng Hàn hoảng hồn: “Thế thì đi thôi! Tôi đồng ý hai tay luôn đó, đây là chuyện tốt mà.”

Sở Thấm không ngờ đội trưởng Hàn sẽ cho nghỉ dứt khoát như vậy, lòng bỗng thấy hơi ngại vì những lần oán trách ông ấy.

Đội trưởng Hàn lại nói: “Không thì mai cô cũng nghỉ luôn đi, ở nhà ôn bài đọc sách gì đó chuẩn bị thi.”

Sở Thấm không dám gật đầu, chỉ thấy sợ hãi vô cùng. Đây có phải Hàn lột da nữa không vậy, sao như biến thành người khác thế này.

“Cũng… cũng được.” Sở Thấm gượng cười đồng ý.

“Đi đi đi, về nhà đọc sách đi.” Dứt lời, đội trưởng Hàn lập tức đuổi người về nhà.

Trên đường về, Sở Thấm cứ hốt hoảng không yên, mãi tới khi tắm rửa xong xuôi cô vẫn còn đang nghi thần nghi quỷ, cho rằng đội trưởng Hàn đang có âm mưu mờ ám gì đó.

Trước khi đi ngủ, cô lấy sách ra đọc, cái nào cần học thuộc thì học thuộc, chữ nào hay viết sai thì chép lại lần nữa. Đầu Sở Thấm nhói lên từng cơn, sau khi miễn cưỡng hoàn thành xong nhiệm vụ, cô lập tức dùng cả hai chân kéo chăn lên che kín người, nhắm mắt ngã người xuống giường, ngủ say.

Hôm sau, vì không cần đi làm nên Sở Thấm ở lì trong nhà ôn bài cũng như khắc phục những lỗi sai khi làm bài của mình.

Qua ngày hôm sau nữa, cô đeo chiếc ba lô nhỏ đựng văn phòng phẩm mà mình tự chế lên lưng, đạp xe đạp chạy tới công xã.

Đã lâu rồi Sở Thấm không ghé qua đây, ấn tượng đầu tiên là nơi này thay đổi quá nhiều.

Cũng đúng thôi, trận lũ năm nay đã cuốn trôi rất nhiều can nhà, hiện tại vẫn còn kha khá gia đình phải sống trong những căn nhà gỗ được dựng tạm kìa. Mà đâu phải là họ không đủ tiền xây nhà mới, chủ yếu là làm gì có đủ thời gian mà xây, toàn bộ người trong huyện này đều đi tăng ca làm việc hết rồi.

Nghe đồn, tới cả công nhân trên thị trấn cũng bị chia nhỏ ra để điều động về dưới công xã giúp người dân trồng trọt đó.

Trước đây Sở Thấm cũng từng tới trường học công xã một lần rồi, tính ra cũng không quá lạ lẫm.
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 548: Chương 548



Sau khi dựng xe trước cửa phòng học, cô tìm phòng số một rồi bước vào. Lúc này, trong phòng đã có người, tầm khoảng nửa lớp. Sơ Thấm bình tĩnh ngồi thẳng xuống hàng ghế đầu còn trống, sau đó lấy bút và giấy nháp ra, rồi khoanh tay thẳng lưng ngồi yên bất động.

“…”

Người kỳ quái này chui từ đâu ra vậy. Đám học sinh tò mò lắm, châu đầu bàn tán, thảo luận về người mới tới này.

“Ai vậy?”

“Tớ đâu có biết.”

“Trông không giống người của công xã chúng ta, chắc là thuộc đại đội nào đó, nhưng không hiểu sao lại thấy quen quen.”

“… Hình như tớ biết á, là người của thôn Cao Thụ.”

“Ai của thôn Cao Thụ cơ?”

“Sở Thấm của thôn Cao Thụ đó.”

Ầm…

Đám học sinh lập tức im thin thít.

Ai mà lại không biết Sở Thấm chứ, danh nhân của công xã đấy. Nếu công xã có bảng xếp hạng độ hot, cô chắc chắn sẽ ngồi ở vị trí thứ nhất, hơn nữa còn vượt xa vị trí số hai một khoảng lớn.

Chỉ cần thính giác vẫn còn, kiểu gì cũng từng nghe người trong gia đình nhắc tới cô.

Nghe đồn người này dữ dằn lắm, là kiểu có thể thọc người ta một d.a.o nhưng mặt không hề đổi sắc, thậm chí là một gậy đánh gãy chân người khác ấy.

Vì thế tới tận khi giáo viên coi thi bước vào, trong phòng học vẫn luôn giữ nguyên bầu không khí kỳ quái bạn nhìn tôi, tôi nhìn bạn này.

“Kỳ thi bắt đầu!”

Giáo viên phát đề bài xuống, hai mắt Sở Thấm bám riết theo giáo viên, tới khi đề thi được phát đến tay, cô thành kính dùng cả hai tay nhận lấy.

Thì ra đây chính là đề thi.

Cô thật sự không ngờ sẽ có một ngày mình cũng được đi thi.

Sở Thấm hít sâu một hơi, nhắm chặt hai mắt, vài giây sau bỗng mở bừng lên, cầm bút bắt đầu đọc đề.

Số thí sinh tới dự thi hôm nay không nhiều, lúc nào cũng vậy, cứ đến cuối kỳ là sẽ có một số người quyết định nghỉ học về quê làm ruộng.

Lúc này, trong phòng chỉ có tầm mười người, sự im lặng bao trùm lấy cả căn phòng, không hề ngoa khi nói giờ một cây kim rơi xuống cũng nghe thấy tiếng.

Sở Thấm vùi đầu vào đề thi, cặm cụi làm bài, cách cô giải đề cực kỳ quyết đoán, biết là làm, không biết là bỏ qua liền. Đầu tiên, cô điền toàn bộ đáp án của những câu mình chắc chắn đúng lên, sau đó mới quay trở lại suy nghĩ những câu còn đang phân vân.

Nếu giải hơn năm phút mà vẫn chưa có hướng đi rõ ràng, cô sẽ thẳng thừng bỏ qua, tuyệt đối không để nó chiếm dụng quá nhiều thời gian của mình.

Sở Thấm nói bỏ là bỏ, bỏ xong cũng không hề tiếc hay nghĩ nhiều gì cả.

Cứ thế cắm đầu giải đề, thế mà lại có thể hoàn thành bài thi tới tám mươi phần trăm.

Nhưng Sở Thấm vẫn chưa dám thở phào nhẹ nhõm, trong nửa tiếng còn lại, cô cẩn thận kiểm tra hết đáp án của mình một lượt từ trên xuống dưới. Đúng không thừa chút nào, vì nhờ vậy mà cô phát hiện ra được một lỗi chính tả.

Sau đó, Sở Thấm lại giải được một đề khó.

Bởi vì môn này là ngữ văn nên dù không biết câu trả lời, Sở Thấm cũng sẽ viết đại vài dòng vào bài làm.

Chờ tới khi bài thi được giáo viên thu lại, cô đã viết đầy cả bốn mặt giấy.

Lúc này, cô mới từ từ thở phào nhẹ nhõm.

Sở Thấm không hề biết rằng hành động viết không ngừng nghỉ, tràn cả giấy này đã khiến mấy thí sinh ngồi bên cạnh phải trợn trừng mắt ngạc nhiên, đồng thời hoảng đến quéo cả người.

Thi xong, cô không hề nán lại mà phi thẳng về nhà để ngủ bù, vì chiều nay còn phải kiểm tra tận hai môn nữa lận.

Trên đường về, Sở Thấm cố tình đạp xe ngang qua xã cung ứng của công xã. Xã cung ứng ở đây rất nhỏ, có lẽ vì không có hàng để nhập về nên bên trong chẳng có bao nhiêu hàng hóa. Cửa hàng thịt bên ngoài xã cung ứng cũng chưa mở cửa, thế là Sở Thấm chỉ đành buồn bã trở về.

Tới chiều.

Sau nửa tiếng ngủ trưa, tinh thần Sở Thấm lúc này cực kỳ tốt, lúc làm đề toán như có thần phù trợ, múa bút hăng say.

Cách giải đề của cô vẫn giống ban sáng, lấy được bao nhiêu điểm thì lấy, còn lại giải không ra thì bỏ.

Toán không giống ngữ văn, tìm không ra đáp án vẫn có thể viết bậy viết bạ một chút, không giải được là không giải được. Nhưng thế cũng tốt, nhờ lần thi này mà cô phát hiện có vẻ cô am hiểu toán hơn là ngữ văn.

Sau toán là tới sinh học và địa lý, vì không được trả qua trường lớp đàng hoàng nên mới đọc đề thôi Sở Thấm đã thấy choáng váng, chỉ làm vừa kịp giờ nộp thôi.

Nộp bài thi xong, cuộc thi cũng chấm dứt.

Đến tận lúc này, Sở Thấm mới dám thở phào.

Trên đường về nhà, nắng chiều phủ kín bầu trời, hàng nghìn tia sáng trải khắp phố phường khiến khung cảnh càng thêm rực rỡ, chói mắt.

Cô cưỡi xe chạy băng băng trên con đường nhỏ dẫn về thôn, cứ thế hướng về phía mặt trời mà đi, tựa như một vị khách lữ hành đuổi theo ánh hoàng hôn.

Cô ngẩng đầu, hướng mắt về phía bóng tà dương xa xa.

Những gì làm được mình đã có hết sức rồi, chỉ mong trời không phụ lòng người.
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 549: Chương 549



Còn khá lâu mới có kết quả, Sở Thấm khiêm tốn đi về theo đường nhỏ, ngoại trừ thím Sở và đội trưởng Hàn thì không có ai biết Sở Thấm đi thi.

Hè năm nay thời tiết rất oi bức, cũng may thỉnh thoảng có vài cơn mưa để bổ sung nước, mọi người mới bớt lo.

Dường như tất cả mọi thứ đều phát triển theo chiều hướng tốt đẹp.

Người dân trong thôn rất để ý đến đợt thu hoạch này, đội trưởng Hàn còn cố ý đi lên huyện nhờ vả quan hệ, nghe nói ông ấy phải tươi cười tới cứng đờ cả mặt mới mua được phân hoá học mang về.

Mặc dù người trong thôn biết phân hoá học có lợi nhưng nó cũng rất quý.

Lúc đội trưởng Hàn xem lại sổ sách chi tiêu của đại đội, ông ấy lại nhớ đến chuyện lúc trước Sở Thấm đã nhắc với ông ấy về vấn đề trong rau.

Suy nghĩ của ông ấy khi đó là sai.

Bây giờ nghĩ kỹ lại ông ấy mới cảm thấy lời nói của Sở Thấm rất có lý.

Chẳng phải có tiền thì có thể mua càng nhiều phân hoá học hay sao?

Đừng thấy lần này trong thôn kéo về nửa xe phân hoá học nhưng hoàn toàn không đủ dùng, số phân này chỉ đủ để bón phân cho sáu mươi phần trăm ruộng lúa, diện tích ruộng còn lại chỉ có thể bón bằng phần đất do người trong thôn tự chế.

Đương nhiên hiệu quả của phân đất không tốt bằng phân hoá học, đội trưởng Hàn thầm tính toán trong đầu: Nếu ông ấy khai hoang đất rồi trồng rau, sau đó lấy tiền bán rau mua phân hoá học bón cho cây lương thực...

Liệu lượng lương thực tăng thêm do bón phân hóa học có thể bù đắp được lượng lương thực bị giảm bớt vì diện tích đất trồng lương thực bị giảm do trồng rau hay không?

Đáp án là có.

Tuy ở những phương diện khác người nông dân có thể không tính toán được nhưng đối với lương thực và hoa màu mà bản thân quen thuộc thì họ tính rất chuẩn.

Nếu vậy thì chuyến này họ có thể trồng rau.

Đội trưởng Hàn rơi vào suy nghĩ riêng, trong lòng lại âm thầm đánh giá cao đề nghị của Sở Thấm.

Việc này là do Sở Thấm đề ra, vì vậy ông ấy muốn đến bàn bạc cụ thể với Sở Thấm xem nên tiến hành việc này như thế nào.

Thời gian gần đây, người dân trong thôn đang trồng ngô, hôm nay việc gieo trồng kết thúc, mọi người lập tức bắt tay vào việc làm sạch cỏ dại trên ruộng.

Cuộc sống hiện tại nhẹ nhàng hơn trước đây rất nhiều.

Sở Thấm cảm thấy bản thân phải nghỉ ngơi đàng hoàng sau khoảng thời gian làm việc cật lực lúc trước, vì vậy trong khoảng thời gian này cô không liều mạng làm việc lấy mười lăm phần công điểm nữa mà vẫn luôn duy trì ở mức mườ ba phần công điểm.

Mỗi ngày cô đều đi làm và tan làm đúng giờ, ngày nào cũng ăn thịt hoặc trứng, Tiểu Bạch được ăn ngon đến mức... chỉ cần thấy Sở Thấm đi nấu cơm là nó sẽ phấn khích nhào vào người cô. Sau đó nó sẽ nằm im bên cạnh bệ bếp hệt như một pho tượng màu đen, vừa thè lưỡi vừa ch.ảy nước miếng.

Sau một khoảng thời gian bồi bổ, hiệu quả lộ rõ, sắc mặt Sở Thấm hồng hào hơn lúc trước, vừa nhìn đã thấy cô căng tràn sức sống.

Tối nay, vì thèm thuồng món canh gà ở nhà nên vừa báo danh chấm công xong cô đã hối hả quay về nhà.

"Sở Thấm!"

Đội trưởng Hàn lớn tiếng gọi cô lại, ông ấy nghi hoặc hỏi: "Cô làm gì mà trông cứ như bị ma đuổi vậy?"

Sở Thấm dừng bước trả lời: "Đêm hôm ông đưngg nhắc đến thứ đó chứ!"

Bản thân là một linh hồn xuyên không đến đây chờ nên bây giờ cô rất sợ quỷ thần này nọ.

Sở Thấm hỏi: "Có chuyện gì thế đội trưởng?"

Đội trưởng Hàn: "Tôi tìm cô bàn về đất trồng rau."

Sở Thấm lập tức hăng hái, thì ra là nói về đất trồng rau. Cô ngạc nhiên nhìn đội trưởng Hàn: "Thời gian đã lâu mà không thấy ông nhắc gì đến chuyện này, tối cứ nghĩ ông đã quyết định không làm việc này chứ!"

"Nói bậy." Đội trưởng Hàn đáp.

Sở Thấm nói thầm trong lòng: Tôi không hề nói bậy.

Chắc chắn đội trưởng Hàn đã bị chuyện gì đó kí.ch th.ích hoặc chính bản thân ông ấy đã nhận ra việc trồng rau mang lại lợi ích lớn hơn so với tưởng tượng của ông ấy. Bằng không đội trưởng Hàn không thể nào thay đổi quyết định nhanh như vậy, ông ấy càng không thể chủ động tìm cô bàn về đất trồng rau.

Sở Thấm ngẫm nghĩ chốc lát thì đã hiểu, nguyên nhân chắc là do phân hoá học. Chắc chắn là do công quỹ thiếu tiền mới khiến đội trưởng Hàn bị kí.ch th.ích.

Đội trưởng Hàn: "Cô về nhà ăn cơm trước đi, ăn xong thì tới nhà bí thư chi bộ."

Nói chuyện xong, cô vội vã về nhà.

Đáng lẽ Sở Thấm có thể từ từ hưởng thụ món canh gà hầm nấm suốt nửa buổi chiều nhưng bây giờ cô đành phải ăn vội ăn vàng.

Sau khi uống canh gà và ăn mấy miếng thịt gà, cô chan canh gà vào cơm, ăn kèm với dưa chua và củ cải khô. Bữa cơm tối này trông giống như một tô phân viền vàng.

Ăn xong, Sở Thấm gấp gáp đi tới nhà bí thư chi bộ.

Bầu trời đêm sáng ngời, không cần đèn pin cô cũng nhìn rõ đường đi.

Người dân trong thôn vui vẻ tụ tập tám chuyện, đa số mọi người đều bưng chén, vừa ăn vừa trò chuyện.
 
Back
Top Bottom