Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu

Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 550: Chương 550



Sở Thấm nhìn thấy chú Sở ngồi cười nói rôm rả trong đám đông, cô lắng tai nghe thì biết ông ấy đang kể cho mọi người nghe về công việc của mình ở nhà máy.

Sở Thấm không nghe tiếp mà nhanh chóng lướt qua, không bao lâu cô đã đi tới nhà bí thư chi bộ.

Điều làm cô bất ngờ là có rất nhiều người ở nhà bí thư chi bộ thôn.

Sở Thấm ngạc nhiên: "Đây là..."

Đội trưởng Hàn: "Là tôi gọi những người khác đến nghe."

Những người có mặt bao gồm kế toán của đại đội, đội trưởng của các tiểu đội, chủ nhiệm phụ nữ v.v...

Sở Thấm gật đầu: "Vâng."

Cô vốn cho rằng bản thân chỉ đóng vai trò đưa ra một số gợi ý, ai ngờ đội trưởng Hàn còn muốn cô thuyết phục những người khác.

Nhưng mà lần này Sở Thấm đã nghĩ sai, đội trưởng Hàn không vô dụng như vậy, ông ấy đã sắp xếp ổn thoả tất cả rồi. Sở dĩ ông ấy gọi Sở Thấm tới là vì muốn xem thử cô còn có ý kiến nào khác khiến có thể gây ấn tượng những người có mặt ở đây hay không.

Bí thư chi bộ thôn khá cởi mở, ông ấy lên tiếng trước: "Nếu đã quyết định trồng thì trồng nhiều một ít, tôi nghĩ nên trồng ít nhất hai mươi mẫu đất."

Sở Thấm: "..."

Hai mươi mẫu đất mà gọi là trồng nhiều?

Nếu đã làm thì làm cho lớn, trực tiếp nhân đôi diện tích lên trồng bốn mươi mẫu cho bước khởi đầu!

Bọn họ không cần lo nhà máy thép không mua hết, nếu nhà máy thép không tiêu thụ hết thì trên huyện vẫn còn nhà máy khác mà, cô không tin bán không hết rau.

Sở Thấm nghĩ vậy và cô cũng nói ra miệng.

Không hề bất ngờ khi đội trưởng Hàn bác bỏ đề nghị của Sở Thấm: "Bốn mươi mẫu quá nhiều, ngay cả hai mươi mẫu tôi cũng cảm thấy nhiều, theo tôi trồng mười lăm mẫu là được rồi."

Sở Thấm: "Trồng mười lăm mẫu rau không đủ cho người ta ăn trong vòng một tuần."

Đội trưởng Hàn: "Chẳng lẽ cô định bao thầu toàn bộ thức ăn của nhà máy hay sao, lẽ nào họ không mua rau của những thôn khác à?"

"Dù vậy cũng không thể chỉ trồng mười lăm mẫu, như vậy chẳng khác gì không trồng, không thì trồng ba mươi mẫu đi." Sở Thấm nói.

Có lẽ phải đợi đến lúc kiếm được tiền, đội trưởng Hàn mới đồng ý tăng thêm diện tích đất trồng rau.

Kế toán Kim Tiến nói: "Tôi thấy Sở Thấm nói đúng, dù trồng ba mươi mẫu rau thì nhà máy vẫn tiêu thụ hết."

Một tiểu đội trưởng nói: "Lương thực là quan trọng nhất, nếu trồng ba mươi mẫu rau thì lượng lương thực của chúng ta sẽ bị giảm khá nhiều."

Trong khoảng thời gian ngắn, mọi người không ngừng tranh luận về việc trồng mười lăm mẫu hay ba mươi mẫu.

Sở Thấm dứt khoát bỏ qua đề tài này, cô nói: "Vì tiện vận chuyển, rau phải được trồng trên mảnh đất bằng phẳng, mà thôn chúng ta lại không có nhiều mảnh đất như vậy, cho nên chọn mảnh đất ở kế bên nhà bà Tiền là tốt nhất."

Mọi người sững sờ, không ngờ cô lại thay đổi đề tài này nhanh như vậy.

Sở Thấm nói tiếp: "Đội trưởng nói mười lăm mẫu, bí thư chi bộ nói hai mươi mẫu, chú Kim nói ba mươi mẫu, ban đầu tôi nói bốn mươi mẫu. Vậy đi, bây giờ chúng ta bỏ phiếu, hiện tại ở đây có tám người, chúng ta chỉ bỏ phiếu cho bốn con số này thôi."

"Cứ tranh luận mãi nhiều vậy chỉ tổ lãng phí thời gian, mau mau quyết định số lượng đất trồng rau rồi nhanh chóng đi bàn chuyện giá cả với nhà máy. Đồng thời chúng ta cũng bàn về việc nuôi vài con lợn, tôi nghĩ lợn còn dễ bán hơn so với rau. Nếu nuôi nhiều lợn có phải nên dành ra vài mảnh đất hoặc khai hoang vài mảnh đất ở sườn núi để trồng thức ăn cho lợn hay không?"

"À phải, còn có gà nữa, chúng ta có thể nuôi vài trăm đến một ngàn con cũng được, gà còn dễ nuôi hơn lợn, nhưng phải quan tâm đến vấn đề dịch bệnh."

Nói đến đây, Sở Thấm tạm ngừng vài giây.

Cô chợt nhận ra trong nhà của cô còn rất nhiều vôi sống, thỉnh thoảng cô cũng rút thăm được vôi, lẽ nào hệ thống muốn cô lấy vôi sống ra khử trùng cho chuồng lợn và chuồng gà?

Nếu thế thì lại có vấn đề mới xuất hiện, khử trùng chuồng trại là việc chung của thôn, không liên quan gì đến việc riêng của cô mới phải, vậy thì có lẽ không phải vì vấn đề này mà thỉnh thoảng hệ thống lại cho cô rút thăm trúng vôi sống.

Sở Thấm hăng hái nói: "Như vậy chúng ta có thể bán trứng, gà đẻ trứng, trứng lại nở ra gà, gà nuôi lớn thì bán thịt. Chậc, vậy thì chúng ta sẽ thu được rất nhiều tiền, thu nhập mỗi năm chắc phải lên tới con số hàng chục nghìn. Tôi nghĩ ít nhất cũng hơn mười nghìn, đến lúc đó, không tới hai năm là mỗi hộ trong thời đều có thể ở nhà mới rồi."

"..."

Cô vừa nói xong, cả căn phòng đều trở nên im ắng.

Cơn gió đêm mang theo sự oi bức thổi vào nhà, sau khi đảo quanh một vòng thì từ từ lui ra ngoài.

Bầu không khí yên tĩnh kéo dài khoảng năm sáu giây, sau đó đội trưởng Hàn mới lên tiếng phá vỡ sự im lặng.

"Khụ khụ."

Đội trưởng Hàn thường xuyên bị oanh tạc bởi những suy nghĩ bất ngờ của Sở Thấm nên ngay lúc này, ông ấy là người đầu tiên phản ứng lại.

"Tôi cảm thấy lời Sở Thấm nói rất có lý."
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 551: Chương 551



Sở Thấm lập tức đứng thẳng lưng, cô nhìn đội trưởng Hàn bằng ánh mắt "trẻ nhỏ dễ dạy".

Đội trưởng Hàn khựng lại mấy giây, sau đó ông ấy không thèm nhìn cô mà nói: "Chúng ta bỏ phiếu đi, xong rồi hãy nói đến vấn đề khác."

Sở Thấm xoa tay, khi nghe đội trưởng Hàn nói "ai đồng ý trồng bốn mươi mẫu đất giơ tay", cô lập tức giơ tay không chút do dự.

"Tôi đồng ý!" Cô lớn tiếng nói.

Nhưng hiện thực thật sự tàn khốc, ngay cả người suy nghĩ cởi mở như chú Kim cũng không giơ tay.

Trong số tám người, chỉ có một mình Sở Thấm đưa tay biểu quyết.

Sở Thấm cũng không nhục chí mà chờ đội trưởng Hàn hỏi tiếp.

"Ai đồng ý trồng ba mươi mẫu giơ tay." Ông ấy nói.

Lúc này có ba người giơ tay lên, bao gồm kế toán Kim, đội trưởng của tiểu đội thứ hai và chủ nhiệm phụ nữ.

Sở Thấm hơi ngạc nhiên, xem ra không phải tất cả mọi người trong thôn đều thuộc phái bảo thủ.

Đội trưởng Hàn tiếp tục hỏi: "Hai mươi mẫu thì sao?"

Lần này có bí thư chi bộ thôn và đội trưởng tiểu đội số một giơ tay.

Đội trưởng Hàn không hỏi tiếp nữa, rõ ràng chỉ có mình ông ấy và đội trưởng của tiểu đội thứ ba đồng ý trồng mười lăm mẫu.

Sở Thấm nói: "Vậy quyết định là ba mươi mẫu."

Thật ra cô đã dự đoán trước kết quả này. Nói thật, dù những người có mặt ở đây đồng ý trồng bốn mươi mẫu nhưng những người khác trong thôn có lẽ đều phản đối.

Ba mươi mẫu đã là giới hạn cuối cùng của họ rồi.

Vì vậy vấn đề này tạm thời quyết định như vậy, còn quyết định cuối cùng thì phải đợi sau khi mở đại hội trình bày với người dân trong thôn mới xác định được.

"Bàn về vấn đề nuôi lợn đi." Kim Tiến nôn nóng nói, rõ ràng ông ấy hứng thú với việc nuôi lợn và gà hơn.

Sở Thấm lập tức nói: "Tôi nghĩ nếu chúng ta muốn mở rộng quy mô nuôi lợn thì bắt buộc phải dời chuồng lợn sang vị trí khác."

Bí thư chi bộ thôn gật đầu: "Đúng vậy."

Đối với vấn đề này, ông ấy cảm nhận rất rõ, bởi vì nhà ông ấy cách chuồng lợn của thôn khá gần, lại còn nằm dưới gió cho nên mỗi lần có gió thổi qua, mùi hôi thối từ chuồng lợn sẽ lẫn vào trong gió, thật sự khiến người ta khó chịu.

Bí thư chi bộ thôn nói: "Nếu đã nuôi thì phải nuôi ít nhất năm mươi con, khi đó diện tích chuồng lợn bắt buộc phải mở rộng, không thể nào tiếp tục đặt ở vị trí ban đầu được."

Tiểu đội trưởng đội một: "Vậy nên đặt chuồng lợn ở đâu?"

Mọi người rơi vào trầm tư.

Đội trưởng Hàn nói: "Không thể dựng chuồng lợn ngoài thôn, phải dựng trong thôn, mà còn phải dựng ở vị trí cách xa nơi ở của người, vậy thì chỉ có mảnh đất ở phía bắc, nơi đặt lò chế biến phân lân trước đây."

Mọi người gật đầu, đó đúng là vị trí thích hợp.

Khoảng cách từ nơi đó tới thôn vừa vặn, không gần không xa, diện tích rộng rãi, khu vực núi xung quanh cũng không có dã thú nên rất thích hợp để nuôi lợn, thậm chí còn đủ chỗ để dựng một cái chuồng gà.

"Quyết định vậy đi." Đội trưởng Hàn dứt khoát quyết định.

Sở Thấm vội hỏi: "Thế nuôi bao nhiêu lợn?"

Đội trưởng Hàn: "Trước mắt cứ bắt năm mươi con lợn về nuôi, còn gà..."

Sở Thấm nói: "Tôi nghĩ chúng ta hoàn toàn đủ khả năng nuôi hai trăm con, sau này chúng ta còn có thể tự ấp gà."

Đội trưởng Hàn do dự: "Có nhiều quá không?"

Sở Thấm: "Không đâu, số lượng này sao có thể gọi là nhiều. Ông nghĩ kỹ lại xem ở nhà máy có bao nhiêu người, cho dù mỗi ngày một con gà đềừ đẻ một quả trứng thì số lượng trứng đó cũng không đủ để mỗi công nhân ở nhà máy mỗi ngày được uống một ngụm canh trứng."

Lời này dường như rất có lý.

Chủ nhiệm phụ nữ đương nhiệm của đại đội là Trương Anh Hoa, bà ấy hơi do dự: "Như vậy vấn đề vệ sinh rất quan trọng, nếu có một con gà bị nhiễm bệnh e rằng chúng ta sẽ lỗ sạch vốn."

Sở Thấm gật đầu: "Chính xác."

Trương Anh Hoa nói tiếp: "Hơn nữa số người được phân công tới chuồng lợn và chuồng gà phải tăng thêm, phân bảo nhiêu người cũng là vấn đề cần cân nhắc."

Sở Thấm tiếp lời: "Ít nhất là sáu người, ba người chăm sóc chuồng lợn và ba người chăm sóc chuồng gà."

"Phân ba người đến chuồng gà có nhiều quá không?" Có người đưa ra nghi vấn.

Sở Thấm chợt im lặng vài giây rồi nói tiếp: "Tôi nhớ từ mảnh đất kia đi tiếp về hướng núi Tú Nhắm có một cái áo mà nhỉ? Chúng ta có thể vây cái áo đó lại để nuôi một ít vịt hay không?"

Đội trưởng Hàn muốn sụp đổ: "Sao cái gì cô cũng muốn nuôi hết vậy?"

Sở Thấm nói thầm trong lòng: Bởi vì tôi muốn ăn hột vịt muối!

Nhưng nếu cô tự nuôi vịt ở nhà thịt quá nguy hiểm, tiếng vịt kêu lớn hơn so với tiếng gà, bị người khác nghe thấy thì rất khó giải thích.

"Dù sao chúng ta đã nuôi nhiều gà như vậy, cũng không thể thiếu vịt." Sở Thấm nói: "Nhưng mà quyết định cuối cùng là ở mọi người, đợi sang năm ngân sách của đại đội dư dả rồi nuôi cũng được."

Cô biết hiện giờ ngân sách của đại đội chắc là rất túng thiếu.

Thấy cô bằng lòng bỏ qua đề tài này, đội trưởng Hàn cũng vội vã lướt qua, ông ấy sợ nói một hồi Sở Thấm không chỉ muốn nuôi gà nuôi vịt mà còn đòi nuôi ngỗng, nuôi dê.
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 552: Chương 552



Vấn đề cuối cùng là đàm phán với nhà máy như thế nào.

Bí thư chi bộ thôn: "Nghe nói cuối năm sẽ có công nhân chuyển đến đúng không?"

Đội trưởng Hàn gật đầu.

Bí thư chi bộ thôn: "Vậy chúng ta phải cố gắng bàn bạc xong với nhà máy trước tháng mười, nếu không người ta sẽ tìm đến người khác để thu mua."

Đội trưởng Hàn: "Đúng vậy, nhưng phải nói chuyện với ai?"

Sở Thấm nghi hoặc: "Chẳng phải tìm xưởng trưởng Kỷ là được hay sao."

Đội trưởng Hàn lắc đầu: "Cô không hiểu, xưởng trưởng Kỷ không quan tâm đến mấy việc này."

Sở Thấm khó hiểu: "Nói thế nào thì người ta là xưởng trưởng cũng có thể diện, chắc chắn có thể giới thiệu giúp chúng ta. Biết đâu người ta sẽ nể mặt xưởng trưởng Kỷ mà đồng ý thì sao."

Lời này rất hợp tình hợp lý.

"Nhưng... làm vậy là đi cửa sau."

Sở Thấm bất đắc dĩ thân trời, cô buồn bực nói: "Chuyện này có gì mà đâu mà gọi là đi cửa sau, chúng ta không hề thân thiết vởi xưởng trưởng Kỷ, chẳng qua là nhờ ông ấy nể mặt thôn chúng ta đã bỏ ra bốn mẫu đất mà giới thiệu giúp, chuyện này rất bình thường."

Người dân trong thôn đều chính trực như vậy sao!

Đội trưởng Hàn do dự chốc lát rồi gật đầu đồng ý.

"Tới lúc đó tôi sẽ đi nói." Đội trưởng Hàn nói tiếp, thế nhưng sau này khi đi bàn chuyện bán rau củ với người ở nhà máy, ông ấy lại bảo Sở Thấm đi.

Tuy bình thường cô gái này ít nói chuyện nhưng nếu cô đã lên tiếng thì ít khi thất bại.

Bất kỳ ý tưởng mà ban đầu mọi người cho rằng là kỳ lạ thì trải qua một loạt lời nói của cô đều trở thành có lý.

Sở Thấm hài lòng.

Cô chỉ đưa ra ý kiến chứ không thích tham gia vào quá trình hoàn thành.

Đêm đã khuya, những thôn dân tụ tập trò chuyện đều lần lượt về nhà, thế nên lúc Sở Thấm đi ngang qua vị trí bọn họ thường tụ tập, không gian yên ắng tới mức có thể nghe được tiếng các chạch hoạt động dưới mương.

Bỗng nhiên Sở Thấm cảm thấy thèm cá chạch.

Năm nay cá chạch trong mương của thôn nhiều đến bất ngờ, hôm qua trên đường đi làm về cô tình cờ bắt được ba bốn con.

"Ngày mai rồi bắt vậy." Sở Thấm tự nhủ.

Ngày mai cô không chỉ bắt cá trong mương mà còn có thể đến đầm lầy xem thử.

Về đến nhà, Sở Thấm tắm rửa rồi đi ngủ.

Cả đêm không mộng mị, sáng mai thức dậy lại là một ngày mới.

Có lẽ trong trường đã công bố kết quả, Sở Thấm đang rối rắm không biết lúc nào nên đi xem.

Những cô còn chưa kịp đi thì đội trưởng đúng lúc đi công xã có việc, vừa quay về ông ấy đã nhanh chóng thông báo tin tức về kết quả cho Sở Thấm.

"Sở Thấm, phía trường học thông báo cô đã thi đậu rồi."

Nói xong, ông ấy đưa cho cô một tấm giấy chứng nhận đơn giản.

Sở Thấm reo lên một tiếng, kích động trợn mắt.

Cô lập tức lau mồ hôi trên tay vào quần áo, sau đó mới cẩn thận cầm lấy giấy chứng nhận.

Giấy chứng nhận này thực chất chỉ là một tấm giấy hơi cứng, trên giasy có một dòng chữ được viết tay bằng bút máy "Giấy chứng nhận hoàn thành chương trình học lớp bảy trung học cơ sở", trên giấy còn có chữ ký của hiệu trưởng trường trung học của công xã và dấu mộc đỏ.

Sở Thấm càng nhìn mấy chữ ít ỏi này càng vui sướng, cô ước gì mình có thể mang tấm giấy chứng nhận này vào khung kính rồi treo lên tường.

Đây là tấm bằng mà cô phải phấn đấu cực khổ suốt nhiều năm mới đạt được đấy!

Đội trưởng Hàn: "Có tấm giấy chứng nhận này cô xem như đã học xong hơn một nửa chương trình trung học, nếu cô muốn tới trường tiểu học thôn Tịnh Thủy dạy học cũng không thành vấn đề."

Sở Thấm hiểu rõ năng lực của mình: "Không được đâu, tôi mà tới đó chỉ tổ làm hỏng con cháu nhà người ta."

Cô rất rõ ràng trình độ của bản thân, có thể vượt qua kỳ thi lần này đã là giới hạn của cô.

Cô vẫn chưa biết sang năm bản thân có tham gia kỳ thi vào lớp tám hay không.

Sở Thấm hớn hở mang giấy chứng nhận về, tới nhà, cô cất nó vào trong sách trước rồi mới quay lại tiếp tục làm việc.

Đến lưc làm việc xong, Sở Thấm gấp gáp chạy về nhà, lấy tấm giấy chứng nhận ra xem xét tỉ mỉ.

"Ừm~ đẹp thật! Sao mình lại giỏi như vậy chứ!"

Sở Thấm ngồi xem hồi lâu cũng không chán, đến khi sắc trời chuyển tối, trong thôn không có người qua lại, cô lập tức xách sọt và lưới đi ra ngoài.

Sở Thấm ra ngoài làm gì ư?

Cô đi bắt cá chạch.

Thật ra cái sọt này chính là một chiếc lồng làm bằng tre, hay còn gọi là lờ. Loại lờ này cần có mồi, đặt nó ở nơi có nhiều cá chạch sẽ bắt đầu rất nhiều cá.

Còn tấm lưới này cũng không phải loại lưới đan bằng dây thừng, bởi vì kích thước của các lỗ lưới quá lớn, cá chạch dễ dàng chùi ra ngoài nên không thể dùng để bắt cá chạch được.

Tấm lưới mà Sở Thấm dùng được đan từ cây trúc,hình dạng của nó tương tự như cái ki hốt rác, nó được dùng như một cái xẻng nhỏ.

Ngoại trừ lờ, lưới và mồi, Sở Thấm còn mang theo đèn pin. Cô cũng không hiểu tại sao khi dùng đèn pin chiếu thì cá chạch mới bơi ra.
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 553: Chương 553



Sở Thấm đi tới con mương cách nhà cô không xa, lúc nhìn thấy Hoàng Đậu Tử ở đó, cô không hề bất ngờ.

"Anh cũng tới bắt cá chạch à?"

Sở Thấm chiếu đèn pin vào anh ta và hỏi.

Hoàng Đậu Tử gật đầu rồi chỉ sang hướng khác: "Trương Phi Yến ở bên kia, em trai Sở Kiến và mấy đứa nhỏ khác cũng có mặt, bọn họ mang theo rất nhiều dụng cụ."

Chậc!

Không chỉ có nhiều người tới mà còn bày ra trận địa lớn như vậy nữa chứ!

Xem ra hôm nay không phải là lần đầu tiên bọn họ tới đây, Sở Thấm than thầm, biết vậy mấy hôm trước cô cũng tới.

Cô tìm một vị trí ngẫu nhiên để đặt lờ, trong lờ có mồi mà cô chuẩn bị sẵn.

Mồi mà Sở Thấm sử dụng là cám gạo rang, kiếp trước Sở Thấm đã bắt được rất nhiều cá chạch nhờ moan cám gạo rang này.

Cô có nhiều kinh nghiệm trong việc bắt cá chạch, trước đây khi không có đèn pin cô vẫn bắt được cá, bây giờ có đèn pin thì tốc độ càng nhanh hơn.

Quả nhiên Sở Thấm vừa ngồi thụp xuống không bao lâu đã tìm được hang cá chạch, cô vừa chiếu đèn pin vừa dùng gậy gỗ chọc vào trong hang, vài giây sau lập tức nhìn thấy cá chạch chui ra.

Cô nhanh tay chộp lấy nó, thuần thục lấy tấm lưới trúc nhỏ treo bên cạnh thùng gỗ đậy lại. Khi con cá chạch còn chưa kịp phản ứng thì nó đã bị bắt vào thùng gỗ, không còn cơ hội chạy trốn.

Sở Thấm vô cùng hài lòng: "Không tệ, xem ra tay nghề của mình vẫn còn tốt."

Cô tranh thủ thời cơ bắt thêm hai con nữa mới đổi sang nơi khác để bắt tiếp.

Còn cái lờ cô định đặt ở cuối mương, thật ra vị trí đó cũng không phải điểm cuối của con mương mà chỉ là một một vách ngăn, sau khi bắt gần hết cá, cô sẽ khuấy động để cá trạch ở trong chạy sang hai bên.

"Khoan đã, sao mình không tạm thời ngăn nước lại nhỉ?" Sở Thấm tự hỏi.

Nói là làm ngay, Sở Thấm quay về nhà lấy mấy tấm ván gỗ tới, ngăn lại nguồn nươc chảy từ phía trên xuống, dẫn nước chảy ra ngoài ruộng.

Kế tiếp, cô đặt lợ ở một bên khác, mười mấy phút sau, đợi tới lúc nước trong đoạn mương này chảy ra gần hết, phần lớn cá chạch sẽ bơi theo dòng nước, chui vào chiếc lờ có cám gạo rang bên trong.

Cách làm này của cô hơi xảo trá, bởi vì sau khi cô sử dụng cách này để bắt cá thì đêm nay những người khác khó mà bắt được cá nữa.

Nhưng cô mặc kệ cách của mình nham hiểm hay không, chỉ cần nhìn thấy trong lờ của mình chứa đầy cá thì Sở Thấm đã rất vui rồi.

Cô tiếp tục tìm những đoạn mương khác và lặp lại phương pháp này vaif lần, vì thế gần mười giờ rưỡi tối, Sở Thấm đã bắt được khoảng nửa thùng cá chạch. Bây giờ cô hải đặt lờ trong thùng gỗ mới ngăn được cá bên trong nhảy ra ngoài.

"Cô cũng ở đây hả Sở Thấm?"

Trương Phi Yến bất ngờ đi qua.

Sở Thấm gật đầu: "Tôi đang thu dọn đồ chủan bị trở về."

"Hả, cô không đi sang chỗ đầm lầy bên kia sao?" Cô ấy nghĩ hoặc hỏi.

Sở Thấm: "Ban đầu tôi cũng định tới đó nhưng giờ không đi nữa."

Số cá chạch này đã đủ cho cô ăn mấy ngày, tốt xấu gì cũng chừa lại cho người khác đi, khi nào ăn hết thì tới bắt nữa.

Dứt lời, cô nhìn về phía Sở Kiến.

Sở Thấm hỏi: "Em có nói cho mẹ em biết em ra đây hay không?"

Sở Kiến vội gật đầu: "Em có nói cho cha biết."

Bấy giờ Sở Thấm mới nói: "Về nhà sớm chút."

Với kỹ thuật của Sở Kiến, cho dù bắt cả đêm cũng không bắt được ba con.

Về nhà, Sở Thấm chuyển cá chạch sang chiếc thùng lớn hơn và đổ thêm nước vào, sau đó cô lấy một cái thùng khác dằn lên trên, đề phòng cá chạch nhảy ra ngoài.

Cô vừa ngân nga vừa tắm rửa, tắm xong thì đi ngủ.

Trong đêm khuya tĩnh lặng, não Sở Thấm vẫn hoạt động mạnh mẽ.

Cô đã nghĩ kỹ rồi, ngày mai cô sẽ nấu cá chạch xào ớt cây ăn!

Ngày kế cô sẽ nấu cá chạch kho tàu, ngày kia là cá chạch hầm, mỗi ngày đều ăn cá chạch.

Nghĩ tới nghĩ lui, nước miếng trong miệng Sở Thấm không ngừng tuôn ra.

"Thôi, đi ngủ nào!"

-

Hôm sau, mới sáng sớm Sở Thấm đã thức dậy đi hái ớt cay, sau đó cô múc thêm một ít tương ớt ra.

Cá chạch rất khó làm sạch, trước tiên phải dùng muối chà sạch nhớt và loại bỏ mùi tanh của bùn, sau đó mang đi trần nước sôi.

Sở Thấm đã từng thử chiên mà không trần nước sôi, lúc đó cô vừa bỏ cá vào chảo dầu thì chúng đã làm dầu b.ắ.n tung toé khắp nơi, trên người cô cũng bị dầu nóng làm bỏng mấy vết.

Cá chạch sau khi trần qua nước sôi thì phải rửa sạch lại, bước này sẽ rửa sạch tất cả chất nhầy trên cơ thể cá chạch.

Tiếp theo, cô đổ dầu vào chảo, chờ dầu nóng, Sở Thấm bỏ hành, tỏi, gừng vào tương ớt vào xào cho thơm rồi đổ cá chạch và ớt cay vào đảo đều, sau đó thêm nước tương, rượu nấu ăn và gia vị vào.

Sở Thấm nghĩ ngợi vài giây rồi bỏ thêm chút ớt khô vào, cuối cùng cô đổ thêm nước vào nấu, lúc chuẩn bị múc ra thịt rắc thêm cọng tôi nôn, mùi vị này thật sự tuyệt hảo.

Trong khoảng thời gian Sở Thấm đã ăn thịt lợn tới ngán, cho nên cô lập tức bị món ăn trước mắt hấp dẫn, cho nên cô đã ăn sạch ba bát cơm lớn cùng một bát cá chạch xào ớt cây nóng hổi.

"Lạch cạch!"

Ăn xong ngụm cuối cùng, Sở Thấm thoả mãn buông bát.

"Thoải mái quá!"

Một cơn gió nhẹ thổi qua, dù có cho vàng cô cũng sẽ không từ bỏ cuộc sống ăn uống thoải mái này.

Sở Thấm dựa vào lưng ghế, thoả mãn nhắm mắt lại.

Thời gian trôi thật nhanh, mấy ngày sau, trước khi bắt đầu làm việc, đội trưởng Hàn đã thông báo sẽ tổ chức cuộc họp toàn thôn.

Nội dung cuộc họp này thảo luận về vấn đề người dân trong thôn có muốn trở thành người cung ứng thức ăn cho nhà máy hay không.
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 554: Chương 554



Chuyện này thì mọi người trong thôn cũng đã hiểu từ lâu, dù sao hôm đó cũng có đến tám người.

Kể cả khi Sở Thấm không nói, những người khác về nhà cũng sẽ báo chuyện này cho người nhà mình biết.

Huống chi Sở Thấm cũng đã nói với thím Sở, lúc đó ngoài thím Sở còn có thím Trương ở ngay bên cạnh. Trải qua một đợt truyền bá của thím Trương, từ ông lão tám mươi tuổi đến cả đứa trẻ ba tuổi trong thôn cũng biết chuyện thôn định sản xuất thật là nhiều thức ăn, để nuôi nhiều heo hơn nữa.

Sở Thấm nghe trong lòng rơi lộp bộp, cũng đến lúc này cô mới nhận ra nếu muốn hợp tác cùng nhà máy cơ khí thì phải thỏa thuận cùng họ thật sớm, chứ lỡ như người dân trong thôn để lộ chuyện ra ngoài, những thôn khác chiếm được cơ hội này trước, để cho thôn Cao Thụ bọn họ ăn chút canh thừa cơm cặn thì phải làm sao?

Vì vậy Sở Thấm vội vã đi báo cho đội trưởng Hàn, đội trưởng Hàn cũng không bình tĩnh, ngay lập tức đạp xe đạp đến nhà máy cơ khí.

Đội trưởng Hàn tìm được Kỷ Cánh Diêu trước, có vẻ như nhà máy cơ khí thật sự định mua vật liệu ở khu vực xung quanh, cho nên Kỷ Cánh Diêu nghe ông ấy nói xong cũng suýt chút nữa từ chối, sau đó lại dẫn ông ấy đi tìm Giám đốc bộ phận hậu cần.

Giám đốc bộ phận hậu cần nghe xong cũng không đồng ý ngay, thế nhưng đội trưởng Hàn không thất vọng, dù sao ông ấy cũng chỉ tới để lấy số xếp hàng, tránh bị người khác chiếm đoạt cơ hội.

Nhưng vị giám đốc đó lại rất coi trọng sự việc lần này, cố ý hỏi thăm số lượng rau cải bọn họ trồng được, cũng như số heo và gà đang nuôi.

Giám đốc họ Lý, tên là Lý Bá Sơn. Lý Bá Sơn nói: "Tính đến thời điểm này năm sau, thì nhà máy chúng tôi dự trù sẽ có tổng cộng mười hai ngàn người, thôn các ông ước chừng có thể làm được bao nhiêu?"

Đội trưởng Hàn trầm tư chốc lát rồi nói: "Chuyện này thì tạm thời tôi chưa thể báo chính xác cho ông biết được. Bước đầu chúng tôi định trồng 30 mẫu rau cải, nuôi 50 con heo cùng 200 con gà. Dù sao chúng tôi cũng còn nhiệm vụ sản xuất lương thực, có thể dành ra 30 mẫu đất đã coi như cực hạn, ít nhất trong vòng ba năm tới sẽ rất khó tăng thêm."

Lý Bá Sơn gật đầu, ông ấy có thể hiểu được.

Đội sản xuất phải ưu tiên lương thực, thôn Cao Thụ đồng ý dành ra 30 mẫu đất đã là vượt quá tưởng tượng của ông ấy.

Còn về chuyện có đủ hay không, thì nếu không đủ còn có những thôn khác nữa mà.

Chỉ có điều ông ấy vẫn cảm thấy 50 con heo còn quá ít, không đủ cho người trong nhà máy ăn một tuần.

"Đội trưởng Hàn, ông xem xem có thể tăng thêm một chút heo hay không?"

"Thêm bao nhiêu?"

Lý Bá Sơn nói: "100 con đi."

Đội trưởng Hàn không thể tin nổi: "100 con? Nhiêu đó là quá nhiều đối với thôn chúng tôi, chỉ nói thức ăn cho heo thôi đã là vấn đề khó khăn bậc nhất rồi."

Lý Bá Sơn than thở: "Thật ra thì 100 con cũng đủ rồi, những thôn khác còn phải thêm mấy trăm con mới được. Nếu thôn các ông không muốn nuôi heo, có lẽ chúng tôi sẽ đưa đơn đặt hàng này cho huyện kế bên.

Chẳng qua là nhà máy cơ khí chúng tôi thật sự có nợ ơn nghĩa của thôn các ông, công nông là người một nhà, các anh em nông dân hỗ trợ đất cho chúng tôi, ngoài thôn các ông ra còn có thôn Tịnh Thủy, cùng với hai đại đội và hai công xã cũng giống như vậy, lúc cho đất không nói hai lời, đó là một sự thuận lợi rất lớn của chúng tôi, dĩ nhiên chúng tôi cũng cần tặng lại chút gì đó cho các ông."

Lý Bá Sơn thấy sắc mặt đội trưởng Hàn căng thẳng, ông ấy dừng lại hai giây rồi tiếp tục nói: "Dù sao nuôi 50 con cũng là nuôi, 100 con cũng là nuôi. Tôi nghe nói các ông cũng có nhiệm vụ nuôi heo đúng không, nhiệm vụ của các ông cần ít nhất 10 con, mấy ngày lễ ngày tết trong thôn cũng phải tự để lại hai ba con, một năm như vậy là năm sáu con rồi. Nếu nuôi 50 đầu, vậy thì chia xong một đợt, căn bản cũng không còn dư lại bao nhiêu."

Cuối cùng, giải quyết nhanh gọn lẹ.

Lý Bá Sơn mời đội trưởng Hàn một ly nước, cười híp mắt nói: "Nhà máy cơ khí chúng tôi nhận heo không chỉ đưa tiền, sẽ có cả những loại phiếu khác. Không phân biệt phiết thịt hay là những loại phiếu khác, tóm lại đều sẽ có."

Đội trưởng Hàn ngoài mặt thì vô cùng cảm động, trong lòng lại đang mắng chửi người.

Nói nhiều như vậy, vẫn là muốn bọn họ phải nuôi thêm heo.

Nhưng mà 100 con...

Đội trưởng Hàn suy nghĩ gần nửa tiếng, sau đó ông ấy ra vẻ quyết đoán hiếm thấy, cắn răng nói: "Được!"

Nói xong, trong lòng ông ấy bỗng có chút hối hận, lúc rời nhà máy cơ khí còn len lén vả chính mình mấy bạt tai.

"Tiên sư nó, bị dụ rồi."

Đội trưởng Hàn nói thầm.

Khác với lúc tới vội vội vàng vàng, lúc về nhà, có thể nói ông ấy đi vô cùng chậm rãi.

Nên nói chuyện này với mọi người trong thôn như thế nào đây?

Rồi phải làm sao để đặt hàng 100 con heo con từ nơi cung cấp bây giờ?

Điều quan trọng nhất là, làm sao để nuôi 100 con heo này cho tốt? Lỡ không đủ thức ăn gia súc thì làm thế nào?

Ông ấy thở một hơi thật dài.

"Haizz"

Còn không bằng nghe lời Sở Thấm, trồng đại 40 mẫu thức ăn.
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 555: Chương 555



Trở lại thôn, đội trưởng Hàn chỉ nói chuyện này cho bí thư chi bộ thôn, kế toán Kim và Sở Thấm, bởi vì ông ấy sợ người dân trong thôn biết chuyện rồi sẽ hoảng loạn lên.

Sở Thấm nghe xong chỉ cảm thấy cực kỳ tuyệt vời.

Còn bí thư chi bộ thôn và kế toán Kim thì đều đồng lòng kêu "phải xong phải xong", cứ như bọn họ cũng lo đội trưởng Hàn lo lắng vấn đề này.

Nhưng đối với Sở Thấm mà nói thì chuyện này không có gì để lo lắng.

Sở Thấm vô cùng khó hiểu nhìn bọn họ: "Vậy thì đi tìm công xã đi, có khó khăn gì thì tìm công xã mà, để công xã hỗ trợ giải quyết. Bằng không thì ngay lập tức đi tìm nhà máy cơ khí, cho dù nhà máy cơ khí bọn họ không liên quan gì đến việc nuôi heo, nhưng người ta giao thiệp rộng, của cải nhiều, không chừng có thể làm trung gian, giúp chúng tôi mua được heo con và thức ăn gia súc?"

Khỏi phải nói, mấy câu này của Sở Thấm quả thật làm cho bọn họ động tâm.

Nhưng bây giờ tất cả các đội sản xuất dường như không thích gây phiền phức cho các lãnh đạo cấp trên của mình, điều này khiến cô bắt đầu bực bội.

Nói thử xem, công xã người ta là cha là mẹ của đội sản xuất, còn con cái thì sao có thể không làm phiền cha mẹ?

Bình thường sản xuất lương thực xong cũng phải nộp cho người ta, vậy thì tại sao lại không dám làm phiền.

Dù sao da mặt cô cũng rất dày, dưới sự khuyên bảo mỗi ngày của Sở Thấm, rốt cuộc đội trưởng Hàn cũng đi đến công xã vài chuyến.

Sau đó đội trưởng Hàn trở về, thông báo rằng người ta chỉ chịu trợ giúp mua heo con, nhưng mà không có cách nào để hỗ trợ thức ăn gia súc.

Sau đó tin tức này lan đến thôn Tịnh Thủy, làm sao thôn Tịnh Thủy có thể buông tha cục thịt béo này?

Dĩ nhiên là không thể. Bọn họ cũng đến thảo luận với nhà máy cơ khí, sau đó đội trưởng Dương của thôn Tịnh Thủy cũng đến tìm công xã với đội trưởng Hàn.

Hai người dây dưa năn nỉ hồi lâu, cuối cùng cũng bớt được 50% thức ăn gia súc.

Năm mươi phần trăm còn lại thì hai đội sản xuất bọn họ phải tự nghĩ biện pháp.

"Như vậy đã rất tốt rồi." Đội trưởng Hàn xoa xoa mồ hôi trán, cuối cùng cũng thở phào.

"Đúng rồi, thôn các ông trồng bao nhiêu rau cải?" Ông ấy hỏi đội trưởng Dương đi cùng.

Dương Binh: "50 mẫu đất, nhiều hơn so với thôn các ông. Nhưng mà tôi thấy thôn các ông có vài vùng núi rất tốt, đồi núi thấm, đá quanh đó cũng không nhiều, tại sao không phát quang thêm một chút, như vậy cũng có thể sử dụng thêm nhiều đất hơn."

Đội trưởng Hàn: "Đâu có dễ dàng như vậy, hai năm nay tình hình không tốt, rất khó để điều động mọi người tích cực. Nếu không có trận mưa này, chắc bây giờ toàn bộ đã phải đi vào trong núi lột vỏ cây đào rễ cỏ rồi."

Dương Binh: "Thôi đi, năm ngoái cũng không thấy ông dọn dẹp khai khẩn. Ông phải gắng sức với vùng núi hơn đi, nên nghe lời Sở Thấm hơn một chút."

"Hứ! Biết ngay là nói như thế, nếu thật sự làm theo lời cô bé Sở Thấm kia không sót một chữ, bảo đảm thôn chúng tôi sẽ bị công xã chỉ đích danh." Đội trưởng Hàn nói: "Ông cũng không biết được cô ấy cấp tiến cỡ nào đâu, không đứng phía sau níu lại chắc cô ấy đã bay bổng tận trời rồi. Nói sau đi, tôi sẽ tính toán chuyện khu núi kia, lúc trước cũng bởi vì đất trong thôn tạm thời đủ dùng, sau này tôi sẽ nghĩ đến việc phải khai khẩn."

Nhưng khai khẩn để làm gì?

Đội trưởng Hàn có chút ý tưởng mơ hồ trong lòng.

Trở lại thôn, ông ấy triệu tập người dân mở đại hội.

Ban đêm.

Cơm nước xong, Sở Thấm chậm rãi đi dạo đến sân đập lúa, cô tự mang theo chiếc ghế nhỏ, cứ thế ngồi ngoài mép sân.

Từng đợt từng đợt gió thổi tới, thổi bay sạch sẽ cái nóng trên người.

Ngồi ở ngoài bìa còn có một ưu điểm, chính là không cần ngửi mùi mồ hôi của mọi người.

Lúc này hầu như tất cả mọi người đều chưa tắm, bao gồm cả cô. Cho nên bây giờ sân đập lúa đầy mùi mồ hôi, nếu chui vào giữa đám người này thì có thể so với chui vào cái chuồng heo.

Sở Thấm nhìn những quả dâu trong ống trúc, sau đó lấy từng trái một ra ăn.

Dâu trồng ở nhà đã chín, cô hái một ít dành để pha rượu, phần còn thừa lại đều dùng để ăn.

Bởi vì số lượng nhiều, Sở Thấm còn phơi khô một phần, làm thành mứt dâu để dành ăn sau.

Thật ra ban đầu cô muốn sấy khô, bởi vì phơi khô rất dễ bị dính bụi bặm, nhưng cô lại sợ không kiểm soát được nhiệt độ sấy, sấy xong mớ dâu tươi sẽ biến thành dâu cháy khét.

Vừa ăn dâu, cô vừa thầm suy nghĩ xem chỗ nào có thể kiếm kén tằm, năm nay lá cây dâu nhiều, cũng không thể lãng phí được. Nếu nuôi tằm thêm mấy năm, nói không chừng có thể làm được cả chăn nệm tơ tằm.

Cũng không biết cảm giác được đắp chăn tơ tằm sẽ ra sao.
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 556: Chương 556



Cô suy nghĩ lung tung, nếu không phải đang ăn dâu liên tục thì Trương Phi Yến bên cạnh còn tưởng rằng Sở Thấm đang ngẩn người.

Hôm nay Trương Phi Yến cũng khá thông minh, biết được cách trốn ra khỏi đám người, còn len lén bịt lỗ mũi, hiển nhiên cũng không quen chịu đựng thứ mùi này.

Trong lúc mọi người ở đây xôn xao nói chuyện liên quan tới việc trồng thức ăn nuôi heo nuôi gà, đội trưởng Hàn rốt cuộc cũng mang máy vi tính của ống ấy tới.

Màn đêm đã sớm buông xuống.

Tối nay sao trên trời thưa thớt, không thấy được ánh trăng, sân đập lúa chỉ được soi sáng bằng một cây đuốc.

Đội trưởng Hàn đứng ở trên đài cao, cầm loa của mình nói: "Chắc hẳn trong lòng mọi người đều biết lý do tại sao hôm nay tôi gọi mọi người ra đây họp. Bây giờ giơ tay biểu quyết một chút trước, những ai đồng ý nhận đơn đặt hàng của nhà máy cơ khí xin giơ tay."

Vừa dứt lời, phần lớn người dân đã rất quả quyết giơ tay.

Theo lý thuyết thì phần lớn người đồng ý, đạt tới 99%, có người vốn cũng hết sức bảo thủ, nhưng khi bọn họ nhìn người chung quanh giơ tay, cũng do do dự dự rồi nắm tay giơ lên.

Đội trưởng Hàn nhìn kỹ một lần, ghi chép số liệu vào giấy rồi gật đầu: "Vậy là hoàn toàn thông qua."

Ghi chép xong, ông ấy lại ngẩng đầu: "Nếu mọi người đều đồng ý, vậy bây giờ tôi sẽ nói một chút về vườn rau trước. Sau khi thảo luận, trong thôn dự định vườn rau sẽ rộng 30 mẫu, mọi người cảm thấy thế nào."

Thật ra thì không ít người trong thôn đã đồng ý với 30 mẫu đất, đặc biệt là người trẻ tuổi. Có vẻ như bọn họ dễ tiếp nhận chuyện dùng thức ăn kiếm tiền hơn, sau đó dùng tiền để mua phân bón và lương thực.

Nhưng có vài người lại hơi do dự, chỉ có điều sau khi đội trưởng Hàn nói thôn Tịnh Thủy ngay bên cạnh dành ra đến 50 mẫu đất, những người đó lại ngay lập tức cảm thấy 30 mẫu đất của thôn mình là rất tốt. Nói trắng ra là họ muốn đội trưởng Hàn tuyệt đối đừng vì so tài cùng thôn Tịnh Thủy mà dành ra 50 mẫu đất giống bên kia.

Nói xong chuyện đất, đội trưởng Hàn còn nói về gà.

Ngoài dự định, không ít người trong thôn cảm thấy số lượng 200 con gà là hơi ít.

"Sao tôi cảm thấy ít nhất cũng phải thêm 50 con."

"Nếu đã phải xây trại nuôi gà mới thì cứ xây một chút, nuôi được nhiều gà hơn. Dù sao gà cũng ăn ít hơn so với heo, hơn nữa cái gì cũng ăn, vậy thì về sau thôn chúng tôi có thể len lén giữ lại chút trứng gà."

Dẫu sao bây giờ một nhà chỉ được nuôi năm con gà, rất nhiều hộ căn bản không nuôi tới năm con, nuôi hai ba con cũng không tệ.

Tại sao?

Cũng là bởi vì thức ăn gia súc.

Mặc dù gà ăn tạp, lại dễ nuôi hơn heo, nhưng nếu như muốn nó đẻ trứng thì vẫn phải cho ăn đàng hoàng. Không thể ngày nào cũng chỉ cho gà ăn chút cỏ cây nhưng lại muốn cho gà đẻ một ngày một cái trứng đúng không?

Gà nhà Sở Thấm được ăn ngon, đầy đủ dinh dưỡng, căn bản một ngày có thể đẻ một trứng. Gà nhà những người khác thì hai ba ngày có thể đẻ được cũng là không tệ, cứ một hai trứng như vậy còn phải tích góp đổi tiền đổi muối, hoặc là giữ lại cho trẻ con trong nhà ăn.

Vừa nói xong, không ít người cũng đồng tình với ý kiến tăng thêm số lượng gà nuôi.

Sở Thấm nghe xong cũng có chút kinh ngạc, hỏi Trương Phi Yến bên cạnh: "Cô cảm thấy nuôi gà thì phải nuôi bao nhiêu con?"

Trương Phi Yến: "500 con!"

"..."

Sở Thấm trợn mắt, người này còn tham hơn cả cô.

Trương Phi Yến hứng thú bừng bừng nói: "Trong đó 300 con gà đẻ trứng thì giao cho nhà máy cơ khí, trứng còn dư thì chúng tôi cứ giữ lại, trẻ con trong thôn cũng không đến nổi gầy guộc như vậy."

Haizz! Dinh dưỡng của con nít bây giờ vẫn kém xa bọn trẻ của mấy chục năm sau.

Sở Thấm lắc đầu: "Tạm thời không thể nào nuôi nhiều như vậy, dù sao cũng phải đề phòng cúm gia cầm, một con gà dính bệnh là tất cả gà đều phải chết."

Quả nhiên, đội trưởng Hàn đã kiên quyết khống chế số lượng ở mức 200 con, nhưng ông ấy cũng ghi chép một vài số liệu, chắc chắn sau này số lượng sẽ phải gia tăng.

Cuối cùng chính là heo.

Đội trưởng Hàn hít sâu một hơi, 100 con heo đối với thôn Cao Thụ mà nói thì đúng là áp lực không nhỏ.

"Heo, 100 con."

Ông ấy vừa nói xong, bên dưới đột nhiên "Ong" một tiếng, sau đó hoàn toàn nổ tung như giọt nước b.ắ.n vào trong chảo dầu vậy.

"Cái gì, 100 con heo?"

"Nói đùa sao, làm sao thôn chúng tôi có thể nuôi 100 con heo? Kể cả khi không để xảy ra vấn đề gì thì thức ăn gia súc chính là vấn đề lớn rồi."

Đội trưởng Hàn lập tức nói: "Thôn Tịnh Thủy cũng nuôi 100 con, tôi đã bàn bạc xong với Dương Bình và công xã, công xã sẽ giúp chúng tôi mua một nửa thức ăn cho heo, thôn chúng tôi chỉ phải phụ trách một nửa kia là được."

Ông ấy nói xong câu này, rất nhiều người cũng miễn cưỡng có thể chấp nhận.

Dẫu sao cũng là heo mà, ai mà không muốn.
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 557: Chương 557



Hiện giờ cả thôn thống nhất nuôi, coi như phần lớn là nuôi cho nhà máy cơ khí, nhưng hàng năm gom lại vẫn còn mấy con để cho thôn mình ăn đúng không?

Nhưng cũng có những người cảm thấy 100 con heo là ý nghĩ quá mức hão huyền, nhưng số đông đã đồng ý, bọn họ cũng chỉ có thể tiếc nuối bỏ qua.

Trương Phi Yến chỉ đơn giản là trừng to mắt.

"Ôi trời ơi, chuyện này đã đi đến đâu luôn rồi, thành ra như vậy thì làm gì có ai biết được những chuyện sau này." Cô ấy tự lẩm bẩm.

Đời này, cô ấy thật sự không biết trong thôn sẽ phát sinh chuyện gì, dẫu sao ngay cả chuyện lũ lụt có tới hay không cũng có thể thay đổi bởi vì Sở Thấm.

Đúng vậy, Trương Phi Yến cảm thấy hết thảy mọi thứ đều thay đổi vì Sở Thấm, người này quá mức thần kỳ, cô ấy không có cách nào thăm dò số mệnh của cô.

Nhưng...

Hình như chúng đang phát triển theo hướng tích cực đúng không?

Hiếm khi thấy đội trưởng Hàn làm việc như sấm rền gió cuốn. Ông ấy tìm sang thôn Tịnh Thủy bên cạnh hợp tác, chuẩn bị đi đến huyện kế bên mua gạch số lượng lớn.

Sau khi nhà máy cơ khí sửa sang đường đi, đường bọn họ đến phố huyện lại càng rộng rãi thuận lợi hơn.

Huyện nhà và công xã không có cách để mua được gạch, vì vậy phải sang huyện kế bên mua.

Sản lượng của huyện kế bên rất lớn, thật sự khiến nhóm người đội trưởng Hàn mong đợi mua được gạch.

Tiếc nuối ở chỗ lần này đội trưởng Hàn không thèm chần chữ nữa, nhưng gạch thì lại không dễ mua.

Hai người đặt hàng, xếp hàng suốt hơn một tháng, đến tận đầu tháng chín cuối cùng cũng mua được gạch.

Sở Thấm thấy vậy thì rất kích động, cô cũng muốn mua mà, cô thật sự muốn xây cái nhà sập xệ này thành một căn hai tầng để ở.

Haizz! Nếu trong thôn có gạch nung thì tốt rồi, Sở Thấm lại thầm than.

Đã có gạch ống, không bao lâu sau chuồng heo đã bắt đầu thành hình.

Chuồng heo được đặt ở nơi ngày trước sản xuất bếp lò khí gas, chiếm xấp xỉ 300 thước vuông đất.

Vốn chỉ có 200 thước vuông, thậm chí 100 cũng đủ, nhưng Sở Thấm lại khuyên rằng không chừng về sau phải tăng thêm. Sau đó không biết đội trưởng Hàn nghĩ đến cái gì mà vung tay, cứ thế mở rộng đến 300 thước vuông.

Sở Thấm cũng thấy có chút kinh ngạc, cô luôn cảm giác mình càng ngày càng khiến cho đội trưởng Hàn lớn mật hơn là sao nhỉ?

Không chỉ mua gạch mà còn phải mua dây kẽm.

Gạch để xây chuồng heo, dây kẽm thì dùng để rào quanh chuồng, rào thành một khu lớn, để cho 100 chú heo hạnh phúc kia được ở nhà to gạch ngói.

Dạo gần đây Sở Thấm bị phân công đi xây chuồng heo, cô vừa xây vừa rơi lệ trong lòng.

Không nghĩ tới không nghĩ tới, heo mà cũng được ở chỗ tốt hơn cô.

Thứ cô không hiểu nổi là, dùng đất bùn xây không được sao?

Đội trưởng Hàn ở bên cạnh trông coi, nghe được thắc mắc của cô liền nói: "Làm sao mà xây nhà bằng đất bùn được, lỡ như tường đất mà bị sụp thì không phải sẽ đè c.h.ế.t mấy con heo đó sao? Hơn nữa sức bọn heo cũng rất lớn, lỡ mà 100 con heo này phát sinh bạo động thì sẽ rất dễ húc đổ tường đất đó."

Ông ấy nói lý lẽ rất đanh thép.

Sở Thấm: "..."

Hóa ra người thì có thể mạo hiểm bị tường đất đè c.h.ế.t trong căn nhà đất, nhưng không thể cho heo sống với nguy cơ bị đè c.h.ế.t trong chuồng đất vàng đúng không?

Thật đúng là... trái ngược.

Trên thực tế, rất nhiều người trong thôn cũng cảm thấy như vậy.

Từ lão Đồ bên cạnh liền cười: "Sở Thấm ngốc quá, chúng tôi là người, gặp phải tường đất bị sụp sẽ chạy, heo thấy nhà sập thì có biết chạy đâu?"

Không chạy ư?

"Chạy thì sẽ chạy, nhưng có chạy được ra cửa không?"

Dù sao thế nào đi nữa heo cũng không thể có chuyện, đều phải ở trong chuồng gạch ngói.

Đúng! Cả thôn cũng cảm thấy như vậy.

Sở Thấm hoàn toàn không còn lời gì để nói!

Chuồng heo xây xong rất nhanh, từ khâu đào móng đến đắp mái chỉ trong thời gian một tuần ngắn ngủi, ngày khánh thành Kỷ Cánh Diêu còn tới thăm một chuyến.

Đúng lúc Sở Thấm đi ra từ chuồng heo, hâm mộ nhìn phòng trệt diện tích không nhỏ này, chỉ ước gì có thể cuốn chăn đệm dọn vào ở.

Kỷ Cánh Diêu: "Chà, xây thật không tệ."

Sở Thấm gật đầu một cái: "Đúng vậy, tôi cảm thấy cả người cũng ở đây được."

Cô nói xong mới phản ứng được, quay đầu nhìn, phát hiện lại là Kỷ Cánh Diêu.

Sở Thấm thấy rất lạ lùng: "Ngài tới đây làm gì vậy, kiểm tra?"

Kỷ Cánh Diêu: "Cô cứ gọi là ‘ngài’ thì quá lạ lắm đấy, tôi nghe không quen được."

Sở Thấm: "Được rồi, xưởng trưởng Kỷ tới kiểm tra hay sao?"

Kỷ Cánh Diêu không biết làm sao: "Không phải 'Ngài' thì là 'xưởng trưởng Kỷ'... mà thôi bỏ đi, tôi tới kiểm tra gì chứ, cũng đâu phải tôi bỏ tiền."
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 558: Chương 558



Sở Thấm thầm nghĩ thấy cũng đúng, bọn họ cũng không phải là người đầu tư, giữ bọn họ lại làm quái gì.

Kỷ Cánh Diêu: "Tôi chỉ tiện đường ghé đây xem một chút, tiện thể..."

"Vậy anh cứ đi thăm đi, khâu vệ sinh cũng xong hết rồi" Sở Thấm nói, nói xong cũng định rời đi.

"Tiện thể mang đồ dì cả cô gửi sang cho cô."

Sở Thấm nghe anh nói thì dừng bước.

Kỷ Cánh Diêu chỉ chỉ bao bố phía sau xe đạp: "Tôi còn chưa nói hết mà cô đi gấp như vậy làm gì, tự cầm đi."

Sở Thấm vội vội vàng vàng mở bao ra, cô cười cười nói: "Xin lỗi nhé, quá nóng quá nóng, phải chạy về nhà ăn dưa hấu đây."

Dưa hấu là do cô trồng sau khi cơn lũ lụt hồi tháng sáu rút đi, đến lúc này vừa hay đã chín. Hôm qua cô xẻ một quả nhỏ ra ăn, nước dồi dào đến mức Sở Thấm phải không ngừng khen ngợi hệ thống.

Không chỉ có nước nhiều, mà vỏ dưa còn mỏng, hạt lại ít, quan trọng là rất ngọt!

Thật sự ngọt!

Trước kia Sở Thấm chỉ biết nhìn người ta ăn dưa hấu, vỏ dưa người ta không cần mà cô còn không cướp được, cho nên quả dưa hôm qua có thể coi như quả dưa đầu tiên cô được nếm suốt hai kiếp, đã khiến cô hoàn toàn bị thu phục.

Hôm nay trước khi ra ngoài cô đã ném một quả dưa vào bồn nước, nước suối chảy lạnh như nước giếng vậy, chắc bây giờ dưa hấu đã được ướp lạnh rồi nhỉ?

Kỷ Cánh Diêu sửng sốt: "Dưa hấu?"

"Đúng vậy."

Cái này có gì kỳ quái sao, xung quanh đây không chỉ có cô trồng dưa hấu, thôn Tịnh Thủy cũng có hai người trồng ở đây mà.

Mọi người trồng sẽ không được nhiều, chỉ là trồng ở vườn rau cho mình thêm chút trái cây mà thôi, không có vấn đề gì.

Kỷ Cánh Diêu xoay người lại hỏi cô: "Chuyện lần trước coi như cô thiếu tôi một ân huệ, giờ cô trả bằng cách bán cho tôi hai quả dưa hấu có được không?"

"Cái gì?"

Sở Thấm không tin nổi.

Cô phản ứng lại, ngẩng đầu nhìn anh, sâu xa nói: "Tôi giúp anh thu hoạch lương thực không tính là trả rồi sao?"

Lương thực thu xong giúp anh từ lâu, đội trưởng Hàn cũng đã mang cho Kỷ Cánh Diêu vào hôm ông ấy đến tìm nhà máy cơ khí nói chuyện.

Kỷ Cánh Diêu lại thấy khó tin hơn cô, anh kinh ngạc hỏi: "Không phải chứ, anh tình lớn như vậy mà cô lại..."

Sở Thấm nói chuyện rất nghiêm nghị: "Xưởng trưởng Kỷ nghĩ sai rồi, ân huệ chẳng phân biệt lớn nhỏ giàu nghèo, chỉ cần có lòng, vậy thì cũng là ân huệ lớn. Đạo lý này chắc anh hiểu mà, vật chất là phù du, tình nghĩa mới nặng nề, ân huệ cũng là như vậy."

Kỷ Cánh Diêu nghe xong bật cười, anh gật đầu: "Được rồi, chuyện cô đề nghị đội trưởng Hàn cung cấp nguyên liệu nấu ăn cho nhà máy cơ khí chúng tôi cũng coi như chúng tôi thiếu cô một ân huệ. Nhưng nếu cô đã nói như vậy, để tuân theo nguyên tắc ân huệ chẳng phân biệt được độ quý trọng này, chúng tôi cũng chỉ có thể..."

Chỉ có thể gì?

"Chỉ có thể thể hiện tấm lòng cảm kích không thể báo đáp, chỉ có đôi ba câu chân thành cảm ơn sâu sắc nhất, chắc hẳn đã đủ biểu đạt tấm lòng của chúng tôi rồi."

Sở Thấm lập tức nghiêm mặt: "Tôi cảm thấy không đúng, tôi rút lại câu nói vừa rồi, cảm ơn mà không đi kèm vật chất thì đúng là câu cảm ơn giả dối. Hai quả dưa hấu đúng không, được."

"Hửm? Thì ra là như vậy sao, được rồi."

Kỷ Cánh Diêu như có điều suy nghĩ mà gật gật đầu.

Sở Thấm đảo mắt một cái, cô thầm suy nghĩ xem lát nữa mình có thể nói điều kiện gì.

Kỷ Cánh Diêu đi vào xem thủ chuồng heo một chút.

Sở Thấm dứt khoát đứng ngay chỗ bóng mát chờ anh, nhìn bao bố trong tay, Sở Thấm thật sự rất muốn mở ra nhìn xem đó là gì.

Sở Thấm ngửi một cái, lại cân nhắc.

Có lẽ là hải sản, cũng khá nặng ký đây.

Ừ, chắc là vậy, có lẽ là anh họ gửi tới.

Đầu năm cô có gửi đồ tết cho anh họ, sau đó anh họ có nói trong thư rằng cô bận rộn giúp mình mua đồ tết, nói là qua đợt này sẽ gửi hải sản cho cô. Cô cũng sắp quên, bỗng nhiên lại được nhận quà, khiến cho cô ngạc nhiên mừng rỡ vạn phần.

Sở Thấm ngồi bên ngoài ngửi ngửi, Kỷ Cánh Diêu ở bên trong nhìn không rời mắt.

Chuồng heo rộng khoảng 150 mét vuông, cạnh chuồng còn có hai cái chòi rộng khoảng 15 mét vuông, có lẽ chòi này dùng để chứa thức ăn gia súc.

Lúc này đội trưởng Hàn cũng có mặt ở chuồng heo, ông ấy liền giới thiệu cho Kỷ Cánh Diêu: "Sau khi đi vào, chúng tôi có tổng cộng bốn dãy chuồng, mỗi dãy có 12 chuồng heo nhỏ, cho nên tổng cộng là được 48 chuồng, đại khái mỗi hai con heo sẽ ở chung, tường giữa xây bằng gạch, nhưng cửa nhỏ sẽ rỗng và được chặn lại bằng gỗ, khi vệ sinh quét dọn có thể kéo cửa ra ngoài, dắt lợn sang bên kia sẽ thuận tiện hơn nhiều. À, đúng rồi, trước mỗi chuồng đều có máng thức ăn heo, máng heo được xếp thẳng hàng, mỗi ngày rửa ráy cũng rất dễ dàng."

Kỷ Cánh Diêu gật đầu.
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 559: Chương 559



Thôn Cao Thụ rõ ràng đã rất chăm chỉ.

Chuồng heo này không chỉ rất lớn mà còn cao. Bốn bên đều có cửa sổ, hai bên mặt tường lại làm thêm 8 cánh cửa sổ lớn, lại còn dùng cửa sổ thủy tinh.

Anh phát hiện lưới sắt bên ngoài sân cũng rào rất cao, đẩy đẩy một cái là thấy khá vững chắc.

Nhìn xong, anh lại đi xem thử trại gà đang xây, sau đó Kỷ Cánh Diêu cùng Sở Thấm đi về nhà cô.

Suốt đường đi, Sở Thấm chỉ lo xách túi, còn Kỷ Cánh Diêu từ sau khi bước lên sườn núi đã âm thầm quan sát nhà cô.

Về đến cổng nhà, Sở Thấm bỗng nhiên dừng lại.

Sở Thấm xoay người lại nói: "Phiền xưởng trưởng Kỷ cứ đứng chơi ở bên ngoài, đừng cử động, tôi đi lấy quýt cho anh, à không đúng, lấy dưa."

Kỷ Cánh Diêu: "..."

Nghe nói lúc trước Kỷ Cánh Diêu đi lính, Sở Thấm không thể nào tùy tiện để cho anh vào nhà mình.

Cô rất hạn chế cho ai đến nhà mình, bởi nó chỉ có thể qua mắt người trong thôn trước buổi đêm. Thậm chí ban ngày cô cũng không dám để cho người trong thôn vào nhà, chỉ sợ người ta nhìn thấy chỗ nào không ổn.

Giờ mà để quân nhân giải ngũ, người rất giỏi phát hiện tiểu tiết vào nhà, nhất định là treo ngược ông thọ, tự tìm cái chết.

Cô nói xong, Kỷ Cánh Diêu ngạc nhiên trong khoảnh khắc, hiếm khi thấy anh giật mình như vậy, anh chỉ gật đầu một cái: "Được."

Dù sao mục đích chủ yếu của anh cũng chỉ là mua dưa.

Sở Thấm mở cửa, đi vào trong sân, cô đóng cửa nhà lại ngay sau đó, không để cho anh thấy được cảnh tượng bên trong.

Thế nhưng cô làm như vậy không tính là đột ngột, dẫu sao cô và Kỷ Cánh Diêu cũng còn là trai gái độc thân, lấy cớ sợ ảnh hưởng tới danh tiếng thì anh cũng sẽ không nói được gì.

Sở Thấm đi tới phòng ngủ, ôm hai quả dưa hấu từ chỗ bóng mát ra, tiện tay cầm thêm hai quả quýt trên bàn sách.

Quýt ở nhà cô là do thím Sở cho.

Nhà anh hai của thím Sở có trồng một cây quýt, nghe bảo là giống quýt trồng ngắn ngày, vỏ rất xanh, đôi chỗ có điểm chút màu vàng. Thế nhưng quả lại không quá chua, có thể nói là ba phần chua bảy phần ngọt, Sở Thấm rất là yêu thích loại quýt chua chua ngọt ngọt này.

Mấu chốt là vỏ quả cũng mỏng, hương vị nồng đậm, đặt vỏ quýt ở trong phòng ngủ, hương thơm thoang thoảng có thể bay lượn trong phòng cả một ngày.

Sở Thấm mang hai quả dưa hấu và hai quả quýt ra cửa, dùng chân để mở cửa ra, sau đó đặt hai quả dưa nặng tổng cộng ít nhất 12 cân vào tay anh, mỗi tay một quả.

Ngay khi Kỷ Cánh Diêu vừa chạm vào dưa hấu, phản ứng đầu tiên của anh không phải là lớp vỏ dưa lạnh như băng kia, mà là xúc cảm từ da thịt hơi mỏng manh của cô.

Anh cũng nhận ra rất nhanh, tội lỗi quá, tiếp xúc nhiều với cô gái này thì quả thật rất khó để cho người ta có ác cảm.

Cảm nhận sức nặng của dưa hấu, Kỷ Cánh Diêu có chút không biết làm sao: "Có thể cho tôi thêm một cái bao bố hay không?"

Sở Thấm đang móc quýt từ trong túi ra, nghe anh nói liền quay lại lấy bao bố, suy nghĩ một chút, cô lại cầm hai quả dưa hấu, lấy cân sắt trong nhà ra.

"Anh mới vừa nói là 'bán' cho anh hai quả dưa đúng chứ ?" Sở Thấm xác nhận lại lần nữa.

Kỷ Cánh Diêu gật đầu.

Sở Thấm để anh bỏ dưa hấu vào bao, sau đó tự cân ký.

Thật ra thì cô cũng có thể ước lượng được hai quả dưa hấu này đại khái nặng chừng 12 cân.

Nhưng người ta đã nói là "bán" mà, vậy chính là làm ăn. Làm ăn thì sao có thể chỉ ước lượng sức nặng dựa vào tay người bán, Sở Thấm cảm thấy mình là một người bán hàng rất có đạo đức, cho nên không thể làm những chuyện hủy danh tiếng như vậy được.

Cân xong, quả nhiên 12 cân 3 lạng.

Sở Thấm hưng phấn nói: "Thấy anh cũng là người quen, nên tôi không lấy tiền của anh đâu, anh cứ đưa tôi mấy tờ phiếu đi."

Kỷ Cánh Diêu: "..."

Nghe giống như anh là người được lợi, nhưng thật ra thì lúc này phiếu còn đáng giá hơn cả tiền.

Sở Thấm nói: "Đúng rồi, hai quả quýt này cho anh, nhờ anh giúp tôi đưa hai quả dưa hấu đến nhà dì cả tôi."

Cô còn nói thêm: "Anh xem thử coi có phiếu công nghiệp gì đó không, tôi đang thiếu phiếu công nghiệp."

Kỷ Cánh Diêu thật sự kinh ngạc: "Chẳng lẽ quýt này cũng là do cô tự trồng?"

"Cái đó thì không phải, quýt này là nhà anh của thím tôi cho. Mà anh quan tâm chuyện này làm gì, anh có phiếu công nghiệp không?" Sở Thấm cau mày.

"Có." Kỷ Cánh Diêu đặt bao bố xuống, lấy hai phiếu công nghiệp từ trong túi ra đưa cho cô: "Được rồi, hai quả dưa của cô cũng bỏ vào bao này luôn đi."
 
Back
Top Bottom