Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu

Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 560: Chương 560



Sở Thấm rất hài lòng, cô thả thêm hai quả dưa vào trong bao bố, lại nhận lấy phiếu công nghiệp nhìn một chút, đã có đủ hai phiếu công nghiệp rồi.

Cô nói: "Anh yên tâm đi, hai chúng tôi cũng coi là có giao tình, dù sao tôi cũng không thể lừa anh được. Dưa nhà tôi ngọt lắm. Nếu không ngọt thì anh cứ trở lại tìm tôi, tôi chịu trách nhiệm. Sau này anh có cần nữa thì cứ tìm tôi mà mua. À đúng rồi, anh nhớ âm thầm một chút, đừng nói là mua ở chỗ tôi, anh có nói tôi cũng không nhận đâu."

Chỉ cần thấy có phiếu công nghiệp là cô đã nguyện ý làm ăn lâu dài rồi.

Kỷ Cánh Diêu cười cười: "Vậy thì thật đúng là cám ơn cô."

Miệng Sở Thấm đúng là thánh gạt người.

Cái gì cũng coi là có giao tình, mua dưa mà cũng không cho anh nếm thử một miếng nào thì còn giao tình cái gì chứ.

Kỷ Cánh Diêu bỏ luôn hai quả quýt vào bao bố, sau đó xách bao tính lên đường.

"Này, chờ một chút." Sở Thấm gọi anh lại.

"Sao vậy?" Kỷ Cánh Diêu xoay người.

Sở Thấm nhìn thử dưới đồi, thấy không có người mới hạ thấp giọng hỏi anh: "Anh mới vừa nói các anh thiếu tôi một ân tình đúng không."

Kỷ Cánh Diêu: ". .. Đúng."

Thật sự không cần nói, Sở Thấm bỗng nhiên thông thái giỏi giang như vậy, khuyến khích đội trưởng Hàn làm trồng trọt làm chăn nuôi. Nếu như có thể thành công, quả thật sẽ giải quyết được vấn đề hậu cần rất lớn của nhà máy cơ khí.

Tuy nói ý định ban đầu của cô chỉ là kiếm tiền cho thôn mình, nhưng cuối cùng nhà máy cơ khí bọn họ cũng được thu lợi, miễn cho bọn họ rất nhiều công việc.

Nhìn bộ dạng "Tôi có chuyện muốn nhờ" của cô, Kỷ Cánh Diêu bỗng nhiên nổi lòng hiếu kỳ.

Vậy là, Sở Thấm muốn dùng ân huệ đổi cái gì?

Đổi số nhân công? Cái đó thì không thể, dựa vào thực lực của cô là làm được rồi. Hay là cô đổi cho người khác?

Đổi tiền đổi phiếu? Không lẽ là vậy. Đợi đã, nói không chừng là đúng. Cả hai lần đổi chác của anh với cô đều là vi phiếu công nghiệp, hình như cô rất thiếu phiếu công nghiệp.

Kỷ Cánh Diêu vẫn còn phân tích, Sở Thấm lại nói: "Nhà máy cơ khí của các anh lớn như vậy, bên trong nhất định là có trường tiểu học trung học chứ?"

Kỷ Cánh Diêu càng thắc mắc hơn, anh gật đầu.

Ánh mắt Sở Thấm lấp lánh: "Vậy nhất định giáo viên ở chỗ các anh là mời từ thành phố tới, hoặc là người thân của công nhân, bất kể như thế nào cũng có trình độ học vấn bảo đảm có đúng hay không."

Kỷ Cánh Diêu lại gật đầu: "Cô nói đúng đấy. Hầu hết giáo viên trung học chúng tôi mời về đều tốt nghiệp từ học viện sư phạm, có một nửa giáo viên tốt nghiệp chuyên khoa, một ít tốt nghiệp trung học đã dạy được mấy năm, năng lực tương đối tốt, còn có mấy vị trình độ đại học nữa. Còn giáo viên tiểu học thì tôi phải đi hỏi một chút, họ là do bên hậu cần phụ trách mời."

Sở Thấm khiếp sợ.

Đến một nửa là giáo viên tốt nghiệp chuyên khoa!

Còn có giáo viên tốt nghiệp đại học!

Thầy cô giáo giỏi như vậy mà lại tới nơi thung lũng này dạy học? Nghĩ như thế nào thế nào cũng thấy ngạc nhiên.

Kỷ Cánh Diêu cười cười nói: "Để có thể mời được những thầy cô giáo này thì nhà máy cũng tốn không ít sức lực."

Sở Thấm kinh ngạc: "Tưởng tượng ra được."

Cô lấy lại tinh thần, mong đợi hỏi: "Tôi có thể đến trường học của nhà máy cơ khí các anh được không. Ý tôi là tham gia giờ học ấy?"

Kỷ Cánh Diêu nghi hoặc: "Bình thường cô không đi làm à?"

Sở Thấm nói: "Tôi cũng có lúc nghỉ ngơi mà. Nói rõ hơn thì, chủ yếu tôi muốn đi hỏi các thầy cô giáo chỗ anh những kiến thức mà tôi chưa biết, nếu như đến lúc đó các anh tiện thể giúp tôi mua một bộ sách giáo khoa luôn thì càng tốt."

Kỷ Cánh Diêu: "Chuyện này không thành vấn đề, đến lúc đó cô cứ đi thẳng đến trường học. Tôi không dám nói tất cả, nhưng phần lớn sẽ không từ chối cô."

Anh không nghĩ Sở Thấm sẽ nói chuyện này.

Anh thấy rất phục cô.

Một người có năng lực cỡ như Sở Thấm mà vẫn không bằng lòng với hiện tại, lúc nào cũng cố gắng học hỏi tiến lên càng làm cho anh kính nể.

Sở Thấm lại hỏi: "Trường học chỗ các anh chỉ có thể thu nhận con em trong nhà máy thôi sao?"

"Có thể nói là vậy."

Sở Thấm cau mày, khẽ thở dài.

Kỷ Cánh Diêu: "Sao vậy?"

Sở Thấm vội nói: "Em gái họ của tôi, à, chính là con gái chú tôi, con bé thông minh hơn người bình thường rất nhiều, sang năm sẽ tốt nghiệp tiểu học nhưng chỉ mới 11 tuổi thôi, học vượt tận hai lớp, Viện Thanh niên trí thức cũng nói con bé thông minh..."

"Cô nói thẳng một chút đi." Kỷ Cánh Diêu nghe hiểu: "Ý cô chính là em gái họ có chỉ số thông minh cao."
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 561: Chương 561



Sở Thấm "ừ ừ" hai tiếng: "Không sai, là như vậy, giảng viên trung học cơ sở của công xã phần nhiều chỉ học qua trung học phổ thông, thậm chí có không ít người còn chưa tốt nghiệp trung học hoặc chỉ mới tốt nghiệp cấp hai. Tuy nói lời này hơi khó nghe nhưng... tôi cảm thấy có chút trì hoãn con bé. Nếu như có thể, có thể cho con bé đi học trường trung học chỗ các anh được không?"

Thật ra Sở Hồng cũng coi như là một tay nguyên chủ nuôi lớn, Sở Kiến lớn hơn nên cũng phải cứng cáp hơn, cho dù chú thím có để cho nguyên chủ chăm sóc cậu tôi thì cũng chỉ là nuôi thả mà thôi, chỉ cần không té ngã chảy m.á.u thì tùy cậu tôi làm gì cũng được.

Nhưng Sở Hồng thì nhỏ tuổi hơn, nguyên chủ thật sự phải dẫn dắt cô bé từ từ lớn lên.

Nguyên chủ ra ngoài giặt quần áo cũng phải dẫn cô bé theo, bởi vì Sở Hồng còn nhỏ, Sở Kiến lại quậy phá, cô không yên tâm để Sở Hồng ở nhà.

Vì vậy, quan hệ giữa nguyên chủ cùng Sở Hồng thân thiết hơn mấy phần so với Sở Kiến. Cho dù Sở Thấm chỉ là người là, nhưng mỗi lần Sở Thấm kiểm tra trí nhớ thì trong lòng cũng có chút cảm xúc.

Huống chi Sở Thấm không đơn thuần là chỉ vì nguyên do này, mà là bởi vì Sở Hồng quả thật rất thông minh, lại còn chăm chỉ cố gắng, mỗi lần có cái gì không biết là sẽ chạy đến Viện Thanh niên trí thức tìm hiểu. Sở Thấm thật sự cảm thấy cả chỉ số thông minh và tính cách của đứa nhỏ này đều vượt xa bạn cùng trang lứa, không thể để phí phạm ở trường trung học công xã.

Từ trước cô cũng đã muốn chú mình có thể gia nhập nhà máy cơ khí, như vậy Sở Hồng cũng coi như là con em nhà máy cơ khí.

Nhưng thật ra thì chú Sở không được nổi trội như con gái mình, mấy chuyến đi theo chú học lái xe, Sở Thấm đã lái được rất suôn sẻ, mà chú Sở vẫn còn loay hoay với việc quay xe.

Dựa vào khả năng của ông ấy để vào nhà máy cơ khí, từ đó dẫn dắt nhà họ Sở một bước lên mây?

Thôi đi, trái lại trông cậy vào thím Sở còn hơn.

Biết đâu thím Sở mà chăm chỉ phấn đấu thì còn có thể vào làm ở bếp của nhà máy cơ khí.

Nói chuyện một hồi, Kỷ Cánh Diêu cũng không biết nên nói cái gì cho phải, trong lòng anh càng cảm thấy con người Sở Thấm có thật nhiều mặt.

Lúc trước anh luôn nghe nói cô có tâm địa sắt đá, không thèm qua lại với bất jyf ai, nhưng giờ anh lại thấy cô thế mà cũng có lúc mềm lòng.

Kỷ Cánh Diêu thở dài, nói: "Chuyện này thì tôi không quyết định được, nhưng tôi sẽ đi hỏi thử giúp cô."

Sở Thấm lập tức vui cười, mặt mày rạng rỡ.

Cô hiểu điều đó, phó trưởng nhà máy chỉ là phó trưởng nhà máy, chung quy vẫn có một chữ "phó", một số việc quả thật không thuộc quyền hạn của anh.

Nhưng việc anh đồng ý đi hỏi giúp cô thật ra đã là thành công ngoài dự liệu.

Vẫn là câu nói kia, phó trưởng nhà máy thì phó trưởng nhà máy, cho dù có thêm chữ "phó", chung quy vẫn là trưởng nhà máy.

Chỉ cần anh mở miệng, tự nhiên người ta sẽ nể mặt anh.



Kỷ Cánh Diêu xách dưa hấu rời đi, bốn quả dưa này cũng không coi là nhẹ.

Sau khi về tới xã Lạc Thủy, anh bỏ hai quả dưa mình mua cùng với quýt vào căn nhà trống rỗng. Sau đó anh mới đạp xe đạp, xách hai quả dưa kia đến nhà dì cả Sở Thấm.

Dì Dương đang ngồi ở nhà gọt khổ qua, thấy Kỷ Cánh Diêu tới thì có chút bất ngờ.

"Xưởng trưởng Kỷ?" Bà ấy vội đứng dậy cho anh đi vào.

Kỷ Cánh Diêu cười nói: "Dì cứ gọi cháu Tiểu Kỷ là được rồi."

Anh vừa nói vừa đưa bao bố cho bà ấy: "Cái này là Sở Thấm nhờ cháu đem cho dì, bên trong là dưa hấu do chính cô ấy trồng."

Dì Dương sửng sốt.

Ngay sau đó, bà ấy vỗ đùi cười to: "Ha ha, dưa hấu!"

Kỷ Cánh Diêu thắc mắc: "Dưa hấu thì sao ạ?"

Dì Dương vội lắc đầu một cái, nụ cười trên mặt tươi như đóa hoa. Bà ấy đâu có cười bởi vì dưa hấu, mà là vì Sở Thấm đã nhờ Kỷ Cánh Diêu mang dưa hấu cho bà ấy!

Không phải, từ khi nào hai đứa bé này quen thân như vậy?

Không phải Lan Bạch nói Kỷ Cánh Diêu không đồng ý làm quen với Sở Thấm sao, giờ nhìn vẻ quen thuộc trong lời nói của anh thì có vẻ quan hệ giữa hai người khá tốt đó chứ.

Chẳng lẽ hai người còn có những duyên phận khác?

Không biết nghĩ đến cái gì, vẻ xa lạ do cách biệt thân phận trong ánh mắt dì Dương nhìn Kỷ Cánh Diêu dần dần biến mất, bắt đầu sinh ra chút hiền hòa yêu thương.

Hiếm khi thấy Kỷ Cánh Diêu ngượng ngùng, anh đặt dưa hấu xuống, mượn cớ vội vã rời đi.

"Dì này, cháu phải đi lên huyện một chuyến, cháu để dưa hấu ở đây nhé." Anh nói xong lại đạp xe về nhà.

Dì Dương: "Được được, cháu đi đi, đi đường cẩn thận nhé."

Bà vừa nói vừa từ từ ra tới cửa, ánh mắt nhìn anh rời đi tràn đầy thâm ý.

"Chậc chậc, còn xưng dì cháu nữa..."

Dì Dương che miệng cười cười, xách dưa hấu trở về nhà.

Mà này, dưa hấu? Sở Thấm tự trồng được dưa hấu?

Dì Dương rất thắc mắc, đứa nhỏ này lấy đâu ra hạt giống dưa hấu.
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 562: Chương 562



Đến khi bà ấy cắt dưa hấu ra, nhìn thấy lớp vỏ mỏng như thành bát, ruột dưa hấu đỏ tươi và nước còn sót lại trên thớt, bà ấy vô cùng bàng hoàng.

"Sở Thấm trồng trái cây cũng có nghề thật!"

Dì Dương không nhịn được mà khen.

Quả dưa hấu này đã chinh phục hết mọi người ở nhà trong nháy mắt, bao gồm cả ông Lý ngày thường kén ăn cũng phá lệ ăn hai miếng, Kim Kim cùng Kim Ngọc cũng ầm ĩ đòi hôm nay không ăn cơm tối, chỉ ăn dưa hấu là no.

Kỷ Cánh Diêu cũng hoảng sợ giống vậy.

Anh mua dưa hấu không phải để cho mình ăn mà là mua để tặng bạn bè.

Mẹ của bạn anh muốn ăn trái cây, đúng lúc anh biết Sở Thấm có dưa hấu nên mua luôn. Lúc này anh đem nó sang nhà bạn, người bạn này vừa cắt dưa ra đã khiến cả nhà phải kêu lên.

Người bạn hỏi: "Cánh Diêu, cậu mua dưa hấu từ đâu vậy?"

Kỷ Cánh Diêu không nói tên Sở Thấm ra, anh chỉ nói: "Mua của một người bạn trong công xã, trồng không được nhiều, cũng chỉ đủ ăn một mình. Khó khăn lắm tôi mới đổi được hai quả dưa rồi đem về đây ngay cho cậu."

Sau khi nghe xong, bạn anh cũng không hỏi lại.

Kỷ Cánh Diêu cắn dưa, trong lòng cũng lấy làm kỳ lạ. Nhưng anh cũng không hoài nghi gì, chỉ cảm thấy Sở Thấm là cao thủ chăm sóc dưa, dẫu sao dân thôn quê, trong nhà trồng được giống dưa ngon cũng là chuyện thường tình.

Chuyện này coi như qua, ngoại trừ vị dưa ngọt lịm mà Kỷ Cánh Diêu luôn luôn nhớ tới.

——

Thôn Cao Thụ.

Chuồng heo xây xong sau không bao lâu thì trại gà cũng xong, hôm nay chỉ đợi cho heo cùng gà vào.

Bởi vì còn dư lại không ít dây kẽm, đội trưởng Hàn thật sự tính nghe theo lời Sở Thấm, ông ấy rào ao đầm lại, nuôi một vài con vịt ở bên trong.

Một là muốn tạo thêm nguồn thu từ vịt, hai là phòng ngừa bọn trẻ con trong thôn không hiểu chuyện, trốn chó trốn mèo mà bước vào bên trong.

Đừng tưởng rằng không có, bảy tám năm trước trong thôn đã có một đứa con nít đi vào trong ao đầm mà suýt chút nữa mất mạng. Nghe nói lúc ấy đã chìm đến tận ngực, nếu không phải có người đi qua thì trong nước ao đầm này đã thật sự có thêm một cái mạng.

Sở Thấm giơ hai tay bày tỏ đồng ý đối với việc này, cô có thể tưởng tượng ra việc ăn trứng vịt muối rồi. Trước đó cô đã ướp qua một lần, kết quả là ướp hư, vì vậy cô càng bứt rứt, không chỉ muốn ăn trứng mà còn muốn làm trứng muối.

Trừ trứng vịt, Sở Thấm còn rất muốn uống canh vịt hầm.

Nghe nói những ngày thu đông là thích hợp để uống canh vịt hầm nhất, dưỡng âm nhuận phổi, giải nhiệt, mà canh cũng ngọt vô cùng.

Vì vậy đội trưởng Hàn cân nhắc mấy ngày, cuối cùng cũng cho người xây chuồng gà tiện tay xây luôn chuồng vịt.

Thoáng một cái đã đến cuối tháng mười.

Năm nay mùa hè trôi qua rất nhanh, tựa như một cái chớp mắt, mùa hè nóng bức liền như nước sông Thượng Khê, chậm rãi trôi qua không cách nào ngăn trở.

Nếu nghĩ về nguyên nhân thì chắc là do mùa hè năm nay quá mức bận rộn, căn bản không thể nào đi chú ý tới việc thời gian trôi qua mau.

Chỉ có khi khoảng thời gian này qua rồi, thoáng có chút rảnh rỗi, mọi người mới có thể chợt nhận ra.

Đồng lúa trong thôn đã nặng trĩu bông, cây lúa giống như một người khiêm tốn, cúi đầu thật sâu trên đất.

Dõi mắt nhìn lại sẽ thấy lúa đã vàng ươm. Gió nhẹ thổi một cái, trong gió mang theo hương lúa, đây là mùi của mùa thu hoạch.

Chẳng những lúa đã chín, ngay cả ruộng bắp cũng đã đến thời kỳ trưởng thành.

Lúc này, những sợi bắp đã khô lại, lõi bắp căng phồng đã mọc ra, những hạt bắp non mềm nhất đang lặng lẽ nằm trong vỏ chờ người hái.

Chẳng qua là đối với loài người mà nói, đây cũng không phải thời kỳ chính xác để thu hoạch.

Năm ngoái, ước chừng đám kẻ gian đến từ Đông Hồ đã hái bắp vào lúc này.

Thực ra thì nên để bắp chín thêm 20 ngày nữa, trong 20 ngày này, bắp sẽ dần trưởng thành hoàn toàn, chứa nhiều tinh bột hơn, hạt bắp sẽ vàng và căng mọng.

Trong thời gian này, ngoài đồng không cần làm nhiều việc, công việc chính là trông coi ruộng bắp, vì vậy trong làng có một vài đứa trẻ nghịch ngợm khi đói sẽ quay lại ruộng để bẻ bắp về nướng lên ăn.

Trừ cái này ra còn có khoai lang.

Khoai lang năm nay phải đến tháng 11 mới được thu hoạch. Thời điểm này có thể ăn được, cho nên cũng phải đề phòng những đứa trẻ nghịch ngợm đó.

Chẳng những phải đề phòng bọn trẻ con, còn phải đề phòng thú hoang trong núi.

Mới cách đây mấy hôm, có một mảnh đất trồng khoai lang gần núi đã bị heo rừng ủi.

Người trong thôn phát hiện ra thì rất tức giận, nhưng ngay sau đó lại rất vui vẻ.

Heo rừng đó! Năm nay cực ít phát hiện heo rừng trong núi, trong giai đoạn thiếu thốn thức ăn, không có người dân đi lên núi bắt heo rừng, ngay cả bóng dáng một con heo cũng không nhìn thấy. Nếu không phải đó là chuyện bất khả thi, thì người trong thôn đều cảm thấy heo rừng tuyệt chủng cả rồi.

Cho nên năm nay đội trưởng Hàn muốn tổ chức một cuộc săn b.ắ.n mùa thu, đợi thu hoạch lương thực xong là khai mạc.
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 563: Chương 563



Hai ngày gần đây là ngày nghỉ, chỉ có điều đội trưởng Hàn hiếm khi cho mọi người nghỉ đến hai ngày, là để cho mọi người chuẩn bị hai ngày sau đi thu hoạch.

Sở Thấm dùng cả nửa ngày thứ nhất để tổng vệ sinh, quét dọn nhà cửa cho sạch sẽ từ trong ra ngoài.

Cái gì cần rửa thì rửa, cần sấy thì sấy, rồi phơi nắng, tóm lại làm nửa ngày không ngơi tay.

Nửa ngày sau đó là dành để kiểm điểm vật liệu.

Đầu tiên là kiểm điểm không gian của mình, cùng với những thứ cô lấy ra từ hệ thống trong khoảng thời gian này.

Cô vẫn chỉ có bốn túi đeo lưng không gian.

Túi thứ nhất để 30 cân thịt heo rừng, 10 cân xương heo, cùng với khoảng chừng 18 cân đầu heo.

Túi thứ hai để 15 cân thịt heo nhà, 8 cân đầu heo, cùng một bộ đồ lòng heo.

Trong cái túi đeo lưng thứ ba là dưa, khoảng chừng 1000 cân, đủ cho Sở Thấm ăn hồi lâu, theo như sức ăn của cô.

Túi thứ tư để bánh bích quy lấy được từ hệ thống trò chơi, bình thường lấy được sữa bò hay đồ hộp thì cô đã ăn hết, chỉ có bánh bích quy là càng ngày càng nhiều.

Lúc trước Sở Thấm đã tiêu hao hết, những thứ này là mới hoàn toàn, chừng 20 cân.

Còn gà thì đã bị cô ăn hết rồi.

Cá ướp ban đầu cũng đã tiêu hao sạch.

Thế nhưng qua đợt này cô phải lấy táo thay thế bánh bích quy, năm nay táo nhà trúng mùa lớn, tổng cộng xấp xỉ 500 cân.

Sở Thấm sờ lên gương mặt cũng được coi là xinh đẹp của mình, cảm nhận sâu sắc rằng nếu cô không có võ lực siêu mạnh thì đã có người tìm đến mượn số thịt cô có, thậm chí là cướp đi từ lâu rồi.

Cô ghi chép hết số liệu vào quyển sổ, sau đó xem lại những thứ đồ lấy ra từ hệ thống.

Dạo này cô rút được không ít thứ tốt, có một cân bánh trứng gà.

Bánh trứng gà này là bánh ăn liền, vỏ ngoài hơi giòn xốp, bên trong lại mềm cùng vô cùng, hơn nữa còn có rắc hạt mè, Sở Thấm ăn vào là thấy thơm đến tận đáy lòng, chỉ cảm thấy đây là món ăn ngon nhất trên thế giới.

Dĩ nhiên, cho đến khi rút được bánh cánh bướm cô vẫn cảm thấy như vậy.

Lần đầu Sở Thấm được ăn bánh cánh bướm, cô cảm thấy vô cùng kinh ngạc, vừa giòn vừa thơm, so với bánh trứng gà thì kết cấu và hương vị đều khác.

Cô thường xuyên chấm với sữa bò ăn, đôi lúc cô sẽ nhúng hẳn bánh cánh bướm vào sữa bò, đẹp đến mức Sở Thấm nheo mắt lại, vô thức nở nụ cười.

Bánh cánh bướm được hẳn hai cân, thật sự khiến cho Sở Thấm cảm thấy hệ thống hào phóng một lần.

Tới bây giờ thì bánh cánh bướm chỉ còn hơn một cân.

Thức ăn thì hai loại này, còn đồ dùng hàng ngày thì Sở Thấm cũng rút được thứ tốt.

Gì nhỉ?

Cốt sắt.

Đúng vậy, chính là cốt sắt, xây nhà lầu cần dùng đến cốt sắt.

Lúc Sở Thấm rút được, cô sợ há hốc mồm, miệng có thể nhét vừa một cái trứng. Ban đầu cô không biết lấy cốt sắt để làm gì, cho đến đi hỏi thăm chú Dương mới hiểu được thì ra là dùng để xây nhà.

Có cốt sắt, nhà có thể vững hơn.

Cốt sắt một lần được tới 1 tấn, khiến cho Sở Thấm căn bản không dám lấy ra, chỉ có thể cất giữ ở trong không gian dành riêng cho vật phẩm.

Một thứ khác là xi măng, cô không rút được gạch mà rút được tới 20 túi xi măng. Chuyện này làm cho Sở Thấm rất hoài nghi liệu có phải hệ thống đang ẩn ý cho cô biết đây là thời điểm tốt để xây nhà hay không.

Còn có cả thuốc kháng sinh.

Chỉ có điều với trình độ văn hóa của Sở Thấm, không có cách nào để cô hiểu được thuốc khác sinh là gì, có tác dụng gì.

Với thuốc kháng sinh này, Sở Thấm không dám hỏi tùy tiện, cô còn định khi rảnh rỗi sẽ đi tiệm sách ở phố huyện, tìm xem thử đây là cái gì.

Cuối cùng là hai túi thức ăn gia súc khổng lồ.

Thức ăn cho gà này cũng khá đặc biệt, Sở Thấm đọc giới thiệu của hệ thống, bên trong có bột bắp, bột mì, bột đậu, cám và cả bột cá các loại, Sở Thấm xem xong cũng muốn ăn thử coi nó có vị gì.

Sau khi rút được thức ăn gia súc, Sở Thấm mới cho gà ăn, gà ăn đặc biệt ngon, hơn nữa còn đẻ trứng rất mắn, nhìn cũng khỏe mạnh hơn.

Sở Thấm càng kiểm tra càng vui vẻ, chỉ âm thầm cầu nguyện về sau những gì mình rút được cũng phải dựa theo tiêu chuẩn này hoặc hơn.

Ghi chép vào quyển sổ xong, Sở Thấm lại kiểm tra những chai lọ lớn nhỏ có cất đồ trong nhà.

Nửa vò rau cải muối chua, ngày thường cô cũng ăn nhiều, cho nên còn dư lại khá ít, năm nay thu hoạch xong sẽ làm thêm một chút.

Cà rốt muối chua cũng còn nửa vò, thứ này được cất rất kín, cô cũng ăn dè. Đừng thấy chỉ có nửa vò, để ăn tới đầu mùa xuân năm sau cũng không có vấn đề.

Còn hai vò dưa muối các loại, ví dụ như tỏi, khoai sọ cùng đậu hũ mộc nhĩ gì đó, Sở Thấm cũng ướp chung một chỗ, đây là cô học theo mọi người trong thôn, ăn vẫn không tệ. Đặc biệt là khoai sọ cùng đậu hũ, ăn với cháo hết sức ngon.

Ngoài ra còn hai vò rượu, nửa vò tương đậu nành, hai vò tiêu xây, hai vò tiêu xanh.

Còn có hai vò rượu dương mai, hai vò rượu dâu, một vò rượu đào kim nương.

Ngoài ra còn có đầy đủ nước tương để ăn đến sang năm, còn có nửa vò đường cát trắng, hai vò muối.
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 564: Chương 564



Không kiểm tra lại thì không biết, giờ cô kiểm đếm xong lại giật mình.

Kiểm tra hết gia vị và thức ăn, đến lượt lương thực trong hầm trú ẩn và trái cây khô.

Còn lại xấp xỉ 500 cân thóc, riêng chỗ để thóc còn trống rất nhiều vị trí, Sở Thấm đặt hết hạt bắp vào trong đó, gần như là lấp đầy.

Cộng hết hai túi hạt bắp là chừng 180 cân, chỉ có điều trong tủ còn để chừng 10 cân bột bắp vừa mài xong, cho nên cộng hết thì còn chừng 200 cân bắp.

Đậu nành 12 cân, không nhiều lắm, cô chuẩn bị giữ lại để khi nào bắt đầu mùa đông sẽ làm chút đậu hũ ăn.

Đậu xanh thì không còn, năm nay mùa hè nóng nực quá mức, cô đã nấu ăn hết rồi.

Nhưng cô còn có nếp.

Nếp là do anh họ gửi tới, lúc đó trong túi Kỷ Cánh Diêu đưa cho cô có 10 cân nếp, Sở Thấm nhét vào chỗ để lương thực, vừa vặn cũng đầy.

Mà trừ nếp ra, anh họ còn gửi cho Sở Thấm khô mực mà cô rất thích.

Tổng cộng có ba miếng khô mực, còn có hơn một cân cá khô, theo như lời anh họ cô nói thì cá khô nấu canh xương cùng với khô mực, uống vào sẽ có một hương vị rất khác.

Ngoài ra còn có 3 cân tảo bẹ khô với hạt muối, khi lấy ra, mùi tanh của biển phả vào mặt, khiến khao khát được nhìn thấy biển của Sở Thấm như tro tàn sống dậy.

Đời trước, cuộc sống của cô chỉ ở trong rừng cây, chưa từng được thấy biển, đời này cô cũng chưa được thấy qua, về sau nhất định phải đi xem một lần.

Sau đó là rong biển khô, lần này rong biển khô rất nhiều, nhưng lại có cát mịn bám phía trên, nên cần rửa kỹ hơn mới có thể ăn được.

Cuối cùng chính là cá khô, cá khô đã được sấy lên, không giống như các loại khô vớt lên từ sông, loại cá này lớn hơn những con cá nhỏ nơi sông hồ.

Anh họ nói trong thư rằng loại cá này rửa sạch sẽ xong nên nấu cùng hạt tiêu xanh đỏ và gừng tỏi, nấu nước canh cho đến khi cá khô trong lại, cá khô sẽ từ từ trở nên đậm đà, mùi vị đặc biệt ngon.

Sở Thấm thử nấu một lần theo phương pháp đó, quả thật rất ngon, khiến hôm đó Sở Thấm ăn đến bốn chén cơm!

Có thể nói bây giờ những gì mà anh họ gửi đến đã nằm trong tâm khảm cô, khiến cho Sở Thấm cứ luôn lăn tăn xem mình phải gửi gì để đáp lại.

Kiểm đếm xong hết mọi thứ, Sở Thấm trở lại mặt đất. Cờ bay phấp phới, ánh nắng chiều đẹp đến kinh người, từng đám mây đỏ rực chồng lên nhau ở chân trời, cứ như ngọn lửa đang sắp bùng lên.

Sở Thấm hít một hơi thật sâu, đi xem lại hai mảnh đất trồng khoai trong nhà một lần nữa.

Đúng vậy, năm nay Sở Thấm vẫn sẽ làm ruộng dưa.

Nhưng chỉ có một mảnh đất trồng khoai lang, còn thức ăn trong vườn mà cô trồng thì chủ yếu là khoai tây.

Khoai tây có thể cất giữ trong túi đeo không gian, trồng bao nhiêu cũng không sợ nhiều.

Mà khoai tây là thứ Sở Thấm thích ăn, không ăn hết còn có thể làm thành tinh bột khoai tây, tinh bột khoai tây có thể chế biến thành bột khoai tây ân.

Thời gian cô làm ruộng hơi chậm hơn những hộ khác trong thôn một chút, ruộng khoai lang này ước chừng đến cuối tháng 11 mới có thể thu hoạch.

Còn về khoai tây thì sẽ càng trễ, ước chừng phải đến giữa tháng chạp mới thu hoạch được, chỉ là không biết khi đó có tuyết rơi hay không.

Tiếng gà gáy trong núi mơ hồ lọt vào tai cô, Sở Thẩm lại đi cho gà ăn, sau khi cho gà ăn nửa giờ, cô lùa gà vào chuồng.

Đây là ngày đầu tiên cô nghỉ ngơi, nhưng hình như cô lại không thể nghỉ ngơi được.

Không được, ngày mai phải nghỉ ngơi một chút.

Sở Thấm cảm thấy mình không thể để bản thân quá vất vả, tự mình bóc lột sức lao động của mình là muốn c.h.ế.t hay sao?

Thế nhưng…

Nhìn cây dâu kia, tính toán một chút, ngày mai hái lá xong hẵng nghỉ ngơi đi.

Lá dâu mà, hái cuối mùa thu là tốt nhất.

người ta nói thời điểm hái lá dâu thích hợp nhất là mùa xuân và sau sương giá, vì vậy theo mùa mà người ta chia thành lá dâu xanh và lá dâu sương, cả hai loại lá dâu đều thích hợp dùng làm thuốc, và còn thích hợp để làm trà lá dâu.

Nhưng Sơ Khâm không hái được lá dâu xanh nữa, chỉ có thể hái lá dâu sương, cô thậm chí còn muốn thử xem mình có thể dùng lá dâu cắt nhỏ nấu cháo hay không.

Haizz, dù sao cô cũng chưa lấy được tằm, trước đây Sở Thấm đã nhờ thím Sở giúp đỡ, nhưng sớm nhất phải đến sang năm mới có thể đưa tằm cho cô.

Vì vậy mùa đông năm nay, cô lại tự giao cho mình thêm mấy nhiệm vụ để tiêu bớt thời giờ.

Nhìn là thấy mùa đông năm nay sẽ lạnh, sẽ còn có tuyết rơi, theo lời mọi người trong thôn nói thì khả năng cao là có bão tuyết.

Không phải tuyết rơi nhiều, mà là bão tuyết.

Điều này khiến Sở Thấm nhanh chóng ghi lại việc chặt củi vào lịch trình, quyết định lấy thời gian rảnh để chặt thật nhiều củi và làm thật nhiều than.

"Chậc, tại sao lại tự nghĩ thêm nhiệm vụ cho mình chứ, đòi mạng..." Sở Thấm ảo não vỗ đầu, cô lắc đầu, vén tay áo lên đi nấu cơm.
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 565: Chương 565



Bắt đầu vào tháng mười một, nhiệt độ càng ngày càng thấp.

Trong thời gian này, làng không chỉ phải cắt lúa mà còn phải cắt bớt cỏ trên núi trước khi cỏ mùa thu chuyển sang màu vàng.

Heo đã được đem về thôn, đội trưởng Hàn tự mình dẫn hai thôn đi nhận, tổng cộng phải chạy bốn chuyến mới đem được hết những chú heo con này về.

Thôn Cao Thụ và thôn Tịnh Thủy rần rần chuyện đón heo, tất nhiên cũng gây sự chú ý cho những thôn khác.

Những thôn khác có muốn hay không?

Dĩ nhiên là muốn, cho dù ban đầu không nghĩ đến, nhưng thấy hai thôn này bày ra nhiều thứ như vậy, dĩ nhiên bọn họ cũng bắt đầu ước ao.

Nhưng rất nhiều thôn lại không có điều kiện được như vậy.

Thôn Cao Thụ và thôn Tịnh Thủy có tiền, thôn Tịnh Thủy vốn đã nổi danh giàu có khắp mười dặm xung quanh, còn thôn Cao Thụ đã trải qua giai đoạn phát triển suốt hai năm nay, của cải cũng dư dả hơn những thôn khác một ít.

Số tiền mà hai thôn này có thể lấy ra mua gạch đá, xi măng cùng dây kẽm là con số mà rất nhiều nơi khác không có được.

Hơn nữa, tiền mua heo con gà con cũng phải rất tốn kém.

Không chỉ có tiền, còn phải lo thêm nhân công cùng thức ăn gia súc.

Thôn nào ít người thì đào không ra nhân công, thôn ít đất đai thì sẽ không có được thức ăn gia súc.

Cuối cùng vẫn là vấn đề dám nghĩ dám làm, nghĩ thì nghĩ, có làm hay không lại là một chuyện khác.

Cho dù bị thôn Cao Thụ và thôn Tịnh Thủy kí.ch thí.ch khiến họ rất muốn đi mua heo con về nuôi ngay, nhưng nếu bảo làm thật thì bọn họ vẫn sẽ không dám.

Lỡ như nuôi c.h.ế.t thì sao?

Lỡ như lỗ vốn thì sao?

Tóm lại là không phải ai cũng có sự gan lì đó.

Nhưng mà một vài đội sản xuất lại có, điều kiện cũng tạm được, liền học theo bọn họ đi nói chuyện với nhà máy cơ khí.

Khi Sở Thấm cầm lưỡi liềm cắt lấy bông lúa đầu tiên của năm nay, cô nghe nói đơn đặt hàng của đơn vị hậu cần nhà máy cơ khí đã được chia xong, đội sản xuất khu vực gần đó và vài đội ở phố huyện kế bên đã ăn chia sạch sẽ.

Tin tức này được lạn ra, khiến cho những thôn làng còn đang suy nghĩ, hoặc những thôn bởi vì không có tiền mà không thể xin đơn đặt hàng rối rít hết cả lên. Thế nhưng họ cũng chỉ có thể thở dài, không nhịn được mà nhìn về những thôn đã nhận đơn đặt hàng trước, không cách nào khống chế sự ghen tị đang chua loét lên trong lòng. Thậm chí có người xấu bụng còn cầu nguyện ông trời làm cho thức ăn heo gà vịt của mấy thôn này c.h.ế.t hết.

Năm nay thóc gạo gặt được muộn hơn so với năm trước rất nhiều, điều này cũng làm cho thời điểm gặt lúa trời không quá nóng bức, Sở Thấm cảm thấy thoải mái hơn không ít.

Một khi người ta thoải mái thì tốc độ gặt lúa cũng sẽ tăng nhanh.

Không tới nửa tháng, dưới sự đồng tâm hiệp lực của người dân trong thôn, tất cả cây lúa đã được gặt xong.

Không chỉ gặt hết mà còn đập được hết.

Nhân lúc ánh mặt trời lên cao, người dân trong thôn liền trải lúa ra khắp ruộng để phơi.

Bởi vì đội trưởng Hàn sợ năm nay mùa đông tới sớm, cho nên ông ấy liền gấp rút thúc giục việc đồng áng gấp.

Đồng thời cũng không lơ là việc bên phía chuồng heo chuồng gà.

Đội trưởng Hàn phân công bốn người lo chuồng heo, là vợ chồng Từ lão đồ cùng với cha con Vu Thắng trong thôn.

Vợ chồng Từ lão đồ thì không cần nói, công việc ban đầu của hai người chính là quản chuồng heo. Họ quản lý cũng tốt, những con heo do bọn họ nuôi đều mập mạp hơn so với heo của người khác. Hơn nữa họ còn biết đỡ đẻ cho heo, ngay cả heo có bị một vài bệnh vặt bọn họ cũng biết xử lý.

Còn cha con Vu Thắng thì sao? Đơn giản là giúp đỡ hai người thôi.

Nhà họ Vu cũng giống như nhà họ Sở, đều chạy nạn tới đây. Trong thời gian chạy nạn, vì đánh nhau với người ta mà Vu Thắng bị mù một bên mắt, má trái cũng có một vết sẹo kéo dài từ khóe mắt đến sau tai, vô cùng nổi bật, trẻ nít trong thôn cũng gọi ông ấy là quỷ, có người nhát gan thậm chí còn bị vẻ ngoài của ông ấy dọa cho bật khóc.

Bởi vì vẻ ngoài và vấn đề với đôi mắt, ông ấy rất trầm lặng ít nói, nhưng lại rất chịu thương chịu khó.

Sức khỏe vợ ông ấy không tốt, mỗi ngày có thể làm được 3 công điểm đã là tốt lắm rồi. Sức khỏe mẹ ông ấy lại càng tệ hơn, mỗi tháng Tần Hoa đều phải kê đơn thuốc cho bà cụ uống. Ông ấy còn có một con trai 8 tuổi bị bệnh suyễn, bệnh này thì không thể xuống ruộng làm việc, còn phải bảo bọc thật nhiều.

Nhưng với hoàn cảnh này mà ông ấy lại có thể dẫn theo con trai 15 tuổi, kiếm đủ lương thực cho cả nhà ăn no, để cho con trai nhỏ ăn uống đầy đủ mập mạp, vợ và mẹ cũng không gầy guộc vàng vọt gì. Còn xây được một căn nhà đất chỉnh tề bốn phòng, hoàn toàn có thể khen một tiếng siêng năng cần mẫn.
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 566: Chương 566



Thật sự cả bốn người đã quản lý chuồng heo rất sạch sẽ, nhìn bằng mắt thường cũng thấy bầy heo trong chuồng đã béo ú nu.

Làm việc ở chuồng heo và chuồng gà thì sẽ không cần ra ruộng nữa, vì vậy công việc này coi như được ưa chuộng.

Cũng có rất nhiều người muốn làm ở chuồng gà, nhưng cuối cùng đội trưởng Hàn lại phân công cho bà cụ nhà họ Tiền và vợ Vu Thắng đến đó làm.

Những người này, mỗi ngày có thể làm được 8 công điểm.

Mà vợ chồng Từ lão đồ thuộc về kiểu chuyên kỹ thuật, còn Vu Thắng thuộc kiểu khỏe mạnh, phải gánh vác nhiều việc hơn, cộng lại thì bọn họ có thể làm được 10 công điểm.

10 công điểm đã khiến người trong thôn thèm thuồng vô cùng, nhưng khi thấy Sở Thấm được tận 15 công điểm trong sổ chấm công, họ lại cảm thấy 10 công điểm cũng chỉ là chuyện bình thường.

"Năm nay Sở Thấm lại trúng mùa lớn rồi nhỉ."

"So sánh xong lại thấy tức c.h.ế.t đi được, anh nói xem sao Sở Thấm có thể làm được như thế chứ? Chúng ta làm 8 công điểm đã cảm thấy sắp đi luôn cái mạng già rồi, thế mà người ta làm gần gấp đôi kia kìa."

"Khó trách mặt Sở Thấm lại bầu bĩnh thế, người cả thôn chúng ta cằm ai cũng nhọn, chỉ có cô ấy là tròn, khắp nơi đều tròn, chậc chậc."

Sở Thấm: "..."

Sở Thấm có tai nghe tốt cỡ nào cũng không muốn nghe đến những thứ lời ong tiếng ve này.

Gần đây cô lại khôi phục nhịp điệu làm việc 15 công điểm, chủ yếu là năm nay trong thôn thu hoạch tốt, có thể làm nhiều chút nào thì làm.

Đến lúc đó sẽ có túi túi lương thực chất đống ở nhà, nhìn vào là sẽ an lòng và thỏa mãn hơn bất cứ ai.

Trong quá trình phơi lúa, còn phải dùng cào để kéo cỏ dại lẫn trong lúa lại với nhau, sau đó gom đi vứt.

Việc này khá dễ dàng, dù con nít bảy tám tuổi hay ông lão bảy tám chục tuổi cũng có thể làm.

Sở Thấm có lúc nhìn thấy cũng hâm mộ, không cần khom người thì tốt biết bao, cô thật sự nghi ngờ rằng eo mình sắp gãy ra vì công việc cúi gặt này rồi. Hạt thóc đang phơi nắng, những hoạt động khác cũng không dừng lại.

Đội trưởng Hàn quyết tâm dùng hết toàn bộ nhân lực có thể, trẻ nít hay ông lão thì làm việc nhẹ nhàng, dùng toàn bộ sức lực để đào khoai lang.

Là kiểu chỉ đào chứ không nhặt.

Bọn họ tạm thời không thu hoạch khoai lang vội, khoai lang moi ra xong cứ để cho nó nằm trong đất, nghỉ ngơi hai ba ngày rồi mới nhặt về.

Tại sao? Vì làm vậy khoai lang sẽ được phơi khô, tiện cho việc để dành khoai lang. Nếu thu hoạch lúc ướt thì phải lập tức phân phát, để cho người dân lấy phần khoai lang nhà mình về phơi nắng, còn nếu cứ chất ở kho hàng thì thế nào cũng sẽ lên mốc thối vô cùng.

Hiện ở trong thôn không có ai để phân phát, nên cũng chỉ có thể phần ai người đó tự lấy về.

Dù sao mấy ngày nay trời cũng trong trẻo không mây, ngày nào cũng có ánh nắng chiều đầy trời, không sợ trời mưa.

Khoai lang được đào rất nhanh, đào xong thì lại đi hái đậu nành, đậu phộng và các loại cây trồng.

Hái xong đậu nành, cuối cùng là cất khoai lang đã phơi khô xong vào kho hàng.

Lúc này đã là trung tuần tháng 11, mà trong lúc mọi người bận rộn thì cây bắp cũng lặng lẽ trưởng thành.

Trước lúc này, người dân trong thôn đã hái xong đậu phộng.

Bởi vì năm nay không trồng nhiều lương thực mà đa phần là đậu phộng, có thể thấy năm nay thôn họ sẽ chủ yếu dùng dầu đậu phộng.

Đến khi hái đậu phộng xong là có thể thu hoạch bắp.

Mùa thu hoạch này kéo dài hai tháng, đến khi tất cả cây trồng đều vào kho thì đã là tháng 12.

Tháng 12, nhiệt độ bất chợt giảm xuống.

Sáng sớm thức dậy là có thể nhìn thấy xa xa trong núi có sương mù lượn quanh, nếu đi lại trong vườn rau còn có thể thấy một vài cây lá đã kết sương.

Sở Thấm cảm thấy không đến năm ngày nữa sẽ có tuyết rơi, điều này khiến cho cô có đau nhức đến đâu cũng phải lên núi đốn củi về.

Dọn dẹp được hai túi trống trong không gian, Sở Thấm mang cuốc và d.a.o chẻ củi đi lên núi.

Không ít người dân trong thôn có cùng chung suy nghĩ với cô, họ đều đi lên núi, bên hông giắt d.a.o chẻ củi, cố gắng chặt nhiều củi đốt nhất có thể trước khi tuyết rơi nhiều.

Sở Thấm nhìn dòng người nối đuôi nhau, liền đi đến chỗ sâu hơn.

Ngọn núi cô đi là đỉnh Thanh Tuyền, một thời gian không tới đây, Sở Thấm lại phát hiện một con gà rừng đang hấp hối trong bẫy rập ở đỉnh Thanh Tuyền.

Má ơi, hôm nay khởi đầu thuận lợi đấy chứ.

Sở Thấm vội vàng bắt gà rừng lên thả vào cái gùi, sau đó đi tới bên bờ rừng đầy nấm bắt đầu đốn cây.

Ở đây ít người, cô cứ cho thẳng những cây chặt xuống được vào trong không gian, cho nên không tới nửa giờ cô đã chặt được chừng năm mươi cây.
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 567: Chương 567



Lại thêm một giờ nữa, trong không gian của cô đã có chừng hai trăm cây.

Đến lúc này, cô không muốn chỉ chặt những nhánh cây củi đốt lửa bình thường nữa mà phải đốn được những cây gỗ sồi thật tốt để làm thành than.

Gỗ sồi đặc biệt thích hợp để làm thành than, than làm từ nó vừa chắc lại vừa bền, chỉ với số gỗ sồi cô chặt xuống cũng hoàn toàn đủ để nung thành số than có thể sử dụng trong hai năm.

Sở Thấm cũng không tham lam, chỉ đốn vừa đủ là ngơi tay. Hiếm khi mới tới đây một chuyến, cô cũng không vội đi xuống núi.

Cô vừa đi vừa quan sát trong rừng núi, dấu vết động vật ban đầu đã biến mất lại xuất hiện, Sở Thấm thậm chí còn phát hiện được mấy cái hang thỏ, trước hang còn có cả dấu chân.

"Haizz, không mang bao bố."

Sở Thấm hơi tiếc nuối.

Cô lại leo lên trên cây, quan sát thử bốn phía, còn thuận tay bóc được mấy trứng chim thả vào cái gùi, sau đó chậm rãi tiếp tục đi về phía trước.

Năm nay không thấy sắn dây trong núi, lại càng không thấy khoai từ.

Bởi vì chúng đã bị đào hết rồi rồi, tất cả khoai từ trên đỉnh Thanh Tuyền này đều đã bị đào sạch sẽ.

Xem ra trước cơn đói bụng thì nguy hiểm nào cũng không thành vấn đề mà.

Bởi vì Sở Thấm đã có đủ lương thực nên cô cũng không để ý.

Làm người không thể quá tham lam, kho lương nhà mình đã đầy, thế nhưng kho lương nhà người khác đã thấy đáy, lại còn muốn đào hết khoai từ trong núi không để lại một chút xíu nào? Điều này thật sự là quá đáng vô cùng.

Sở Thấm nhận ra ngọn núi này cứ như đã bị quét sạch một vòng, trừ nhặt trứng chim thì cũng không thu hoạch thêm được gì.

Trái lại cô muốn tìm mật ong, ở nhà không có mật ong, Sở Thấm cứ nghĩ đến nó mãi.

Không có mật ong, bình thường muốn nhuận tràng thì không có thứ gì khác, chỉ có thể uống một vài ly rượu đào Kim nương.

Tới gần 12 giờ, Sở Thấm đi vòng quanh núi mấy tiếng rốt cuộc cũng lên đường về nhà.

Có lẽ cô đã rất may mắn khi gặp được hai chú thỏ đang gặm cỏ trên đường xuống núi.

Sở Thấm nhanh tay lẹ mắt bắt một con, một con kia chạy thoát nhưng cô không thèm để ý, chỉ thử ước lượng sức nặng con thỏ trên tay.

"Ừm, không tệ, hai ba cân đấy."

Cô nở nụ cười, tránh mọi người để trở lại chân núi.

Người dân trong thôn vẫn còn ở lại núi làm việc, bọn họ không có không gian để chứa củi đốt nên phải đem củi về nhà theo từng đợt một.

Cho nên mỗi khi muốn đốn củi là hầu như mất trọn một ngày, cho nên cách thức đốn củi ung dung giống như Sở Thấm có thể khiến người ta hâm mộ gần chết.

Sở Thấm lặng lẽ đi về nhà, cô bỏ gùi xuống, đào một cái hố to trên phần đất trống ngoài sân.

Bởi vì phải đốt than nhiều nên cần cái hố rất lớn.

Đối với Sở Thấm mà nói thì đốn củi là dễ dàng, đào hố mới khó khăn. Việc đốn củi chỉ mất có hai giờ, còn đào hố lại chiếm hết một giờ.

Đào xong cái hố là đã qua giờ cơm trưa, Sở Thấm chỉ đành lấy nồi sắt nhỏ đặt trên lò, nấu một ít cháo ăn.

Cháo là thức ăn không chắc bụng nhất, Sở Thấm ăn hết bốn chén xuống bụng, còn lấy chảo phẳng ra chiên trứng gà với hành ăn kèm, thế mà ba giờ chiều cô đã đói bụng.

Buổi chiều Sở Thấm đang làm gì?

Đang đốn củi.

Than cũng không phải là thứ có thể đốt xong trong một đêm, ít nhất phải đốt ba ngày ba đêm. Hơn nữa cô làm khá nhiều, không chừng còn phải đốt hơn năm ngày năm đêm nữa.

Cho nên Sở Thấm rất cuống cuồng, rất sợ không thể đốt xong than trước khi tuyết rơi nhiều.

Trước tiên cần chặt gỗ sồi ra thành đoạn ngắn, sau đó bày ra sân phơi khô. Chờ phơi khô rồi mới lấy que củi thả vào trong hố lửa đốt.

Trong lúc đốt còn phải chú ý liên tục, nếu có lửa bén ra ngoài thì phải dùng nước dập tắt.

Nhưng lại không thể dùng quá nhiều nước, để tránh cho nước chảy vào gỗ than, khiến cho quá trình làm than thất bại.

Sở Thấm mất hết nửa buổi trưa để chặt xong củi đốt, chặt nhiều đến mức tay phồng rộp lên. Cô nhìn những vết phồng trên ngón tay, lẩm bẩm đôi câu rồi quay lại phòng ngủ lấy kim chọn chọc mạnh một cái, rửa thật sạch rồi sát trùng là ổn.

Củi đã chặt xong nằm đầy cả nhà, phủ hết cả sân trước sân sau. Hôm nay cô phơi nửa buổi chiều, ngày mai phơi thêm cả ngày, như vậy cũng có thể kịp rồi.

Làm xong những thứ này, cô lại múc thêm một tô ấm áp cháo ăn, húp xì sụp hết chén này đến chén khác, cái bụng đang kêu inh ỏi mới chịu an tĩnh lại.

Ngồi dưới mái hiên, nghe mùi hương đặc trưng chỉ có ở củi đốt, cô từ từ nheo mắt, dường như sắp ngủ.
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 568: Chương 568



Nhà máy cơ khí.

Hôm nay là một ngày trọng đại của nhà máy cơ khí, nghe nói hôm nay nhà trọ nhà máy khánh thành, từng dãy nhà lầu thu hút không ít công nhân viên vây lại xem.

Bí thư xã Dương Tử Câu Tần Văn Quân cũng tới, cô ấy cũng muốn học hỏi xem nơi được tỉnh thành dốc sức hỗ trợ, một nhà máy có cả vạn người, muốn gì được nấy sẽ ra làm sao.

Chỉ thấy phía tây bắc và đông nam nhà máy có từng dãy từng dãy nhà trọ, có dãy ba tầng, có dãy năm tầng lầu, cách nhà trọ mấy trăm thước còn có rất nhiều nhà mặt đất bằng gỗ.

Những căn nhà này là chỗ ở tạm thời suốt một hai năm qua của các công nhân, nhà máy cơ khí cũng không phải là chưa bắt đầu hoạt động, mọi thứ có thể vận hành đều đã được mở ra, người ta nói là các phòng nghiên cứu và phát triển đã được thành lập, còn chưa phải kể đến hậu cần, phòng kế toán, vân vân.

Chỉ có điều vẫn chưa có đủ hết công nhân viên, nghe lãnh đạo nhà máy cơ khí nói rõ sang năm sẽ có một nhóm công nhân lớn đến nhận việc.

Tây bắc và đông nam có hai khu nhà trọ, tổng cộng có đến hai mươi tòa nhà.

Nơi này nhìn nguy nga chứ thật ra thì không nhiều.

Giám đốc bộ phận hậu cần giới thiệu xong liền nói: "Còn chưa đủ cho một nửa người trong nhà máy ở, đến lúc đó không ít người sẽ phải tự đào đất đốn củi để dựng nhà chung quanh."

Như vậy cũng được sao?

Ai mà muốn làm chứ.

Nhưng mặc kệ có thích hay không cũng phải ở đây, dù sao khu lân cận vẫn còn rất nhiều người muốn được đầu quân cho nhà máy cơ khí này.

Khu nhà trọ lớn vô cùng, cho nên cũng có nhiều nhà ăn, trước mắt đã xây được bốn cái.

Thậm chí còn có hai tiệm cơm quốc doanh!

Trời đất ơi, ai nhìn thấy cũng choáng váng.

Lúc này tường rào còn chưa xây xong, cho dù nhà máy cơ khí không cho vào nhưng cũng có rất nhiều người lẻn vào thông qua đường núi hoặc là khu vực chưa có rào chắn.

Anh nhìn một chút tôi nhìn một chút, sau đó đi đồn ra ngoài, vì vậy không lâu sau đã có rất nhiều người biết được bên trong nhà máy cơ khí không chỉ có tiệm cơm quốc doanh mà còn có tiệm làm tóc, rạp chiếu bóng nữa.

"Xong rồi xong rồi, tôi càng muốn đi vào đó làm."

"Cũng không sao, có mất đi mười năm tuổi thọ tôi cũng muốn đi vào."

Mọi người sau nghe xong bàn tán không ngừng, mà giờ khắc này, tâm trạng chú Sở, người vừa đi ra khỏi nhà máy cơ khí sau khi công trình kết thúc, đang rất là phức tạp.

Ông ấy mới vừa nhận được thông báo không được thông qua đợt tuyển chọn tài xế của phòng nhân sự, nhân sự còn cười nói kỹ thuật của ông ấy ít nhất phải luyện thêm hai năm nữa rồi nói sau.

Chú Sở có thể làm gì?

Chỉ có thể ủ rũ ra khỏi nhà máy.

Ông ấy cũng luyện tập gần một năm, ngay cả Sở Thấm cũng đã rất cứng tay, có thể lái xe đi quãng đường mấy trăm thước, sao ông ấy lại không được chứ?

Ban đầu cho người ta mấy cân lương mấy cân thịt, người ta dạy một năm có thể nói là rất thực tế, người ta cũng không giấu giếm gì. Thời gian Sở Thấm đi học ít hơn ông ấy một nửa mà cô cũng học được rất nhiều, cho nên không thể trách tài xế người ta không dạy, chỉ có thể tự trách mình không học được.

Đúng lúc Kỷ Cánh Diêu đến nhà máy, anh nhìn ông ấy, nhận ra người này là chú của Sở Thấm, liền hỏi Dương Tất Tiên đang giữ cửa: "Công việc của đội ông ấy xong rồi à?"

Dương Tất Tiên gật đầu: "Đã kết thúc, mới vừa nãy còn thấy ông ấy qua bên nhân sự xin việc tài xế, nhìn bộ dạng này chắc là không được nhận rồi."

Kỷ Cánh Diêu: "Tài xế sao? Vậy có thể thấy ông ấy cũng có chút khả năng, bằng không cũng không thể tới xin việc."

Đại khái là cũng không quá mù mờ về kỹ thuật.

Dương Tất Tiên liền cười: "Trưởng nhà máy, anh không biết được đâu, ông ấy đi cùng cháu gái đó, cũng chính là Sở Thấm. Chú cháu bọn họ cùng đến đội vận tải ở phố huyện tập lái xe. Kết quả là học cháu gái thì học được, còn ông ấy thì vẫn chỉ là một tay gà mờ."

Kỷ Cánh Diêu kinh ngạc: "Sao cậu biết được?"

Dương Tất Tiên: "Haizz, cậu của Sở Thấm cùng thôn với tôi, còn là chú họ tôi luôn. Ông ấy là người trung gian giới thiệu cho chú của Sở Thấm đi học xe, lúc về nhà có bực bội nói chú của Sở Thấm mấy câu, vừa hay tôi nghe được."

Anh ấy lại nói: "Anh không biết đâu, khả năng lái xe của Sở Thấm rất tốt, tuy không thể nói là xuất sắc nhưng cũng có thể theo kịp những tài xế của đội vận tải nhà máy chúng ta."

"Thật không?" Kỷ Cánh Diêu đăm chiêu gật đầu.
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 569: Chương 569



Trước tiên anh đến nhà máy một chuyến, để những tài liệu của mình ở phòng làm việc, sau đó đạp xe ra khỏi nhà máy. Chỉ có điều mới chạy được mấy chục thước, anh lại vô thức quẹo vào đường mòn đi đến thôn Cao Thụ.

Có rất đông người dân thôn Cao Thụ cũng tới xem khung cảnh náo nhiệt này, thậm chí có những người vừa đốn củi xong cũng gánh củi đốt vội vã chạy về, không lên núi nữa mà chạy đến nhà máy cơ khí.

Kỷ Cánh Diêu đi tới thôn Cao Thụ, ngừng xe ở dưới chân núi nhà Sở Thấm, sau đó dắt xe men theo con đường núi.

Lần trước tới đây anh không quan sát cẩn thận, lúc này dắt xe anh mới nhìn chung quanh, cảm thấy Sở Thấm rất là có bản lĩnh.

Đường lên sườn núi đặc biệt bằng phẳng, giữa đường lại không có một hòn đá ngáng chân nào.

Hai bên đường thiết hàng giậu cứng cáp, hàng giậu dựng rất dày, khiến người đứng dưới chân núi không thể nào thấy rõ trên sườn núi có ai hay không, vô cùng thuận lợi để ẩn núp.

Đồng thời hàng giậu cũng không hề lấn ra đường, xem ra là đã từng được tu bổ.

Còn có những nhánh cây trấp vươn ra trên hàng giậu, cũng chính là trái cây của hàng giậu này.

Lúc này quả trấp đã chuyển sang màu vàng, có lẽ là Sở Thấm không biết cách ăn, quả trấp này lúc còn xanh tươi là đã có thể hái xuống cắt thành hai nửa rồi phơi khô, làm thành mứt quả trấp.

Thật ra mứt quả trấp là một vị thuốc, bất kể là dùng để pha rượu hay để nấu nước uống cũng rất tốt, có tác dụng hóa đàm, ngừng ho ngừng đau, giảm sưng hiệu quả.

Thật ra thì quả trấp đã chuyển sang màu vàng vẫn ăn được, nhưng vị sẽ khá chua, còn có vị đắng rõ ràng. Thế nhưng ăn vào vẫn có thể khai vị, giảm đầy hơi, khi còn bé Kỷ Cánh Diêu thường xuyên đi vào núi hái quả này ăn.

Anh đi xuyên qua những cành cây rậm rạp chằng chịt, thấy có phiến đất bên tay trái hàng giậu.

Đất này... Nhìn có vẻ cỏ dại đang mọc lung tung, nhưng theo những hiểu biết cơ bản của anh về Sở Thấm, người này chắc chắn sẽ không lãng phí phiến đất này, nếu không cô cũng không cần phí sức để trồng một hàng giậu như vậy trên con đường núi, rõ ràng là trồng để ngăn bước chân cùng với tầm mắt quan sát của người đi đường.

Đi lên nữa là tới cửa nhà Sở Thấm.

Anh còn chưa kịp gõ cửa thì đã nghe tiếng chó sủa bên trong.

Kỷ Cánh Diêu kinh ngạc, xem ra Sở Thấm nói chó nhà cô thính tai không phải là nói dối.

"Sủa cái gì thế, hù c.h.ế.t tao rồi!"

Sở Thấm bị tiếng chó sủa làm tỉnh lại, vội đứng dậy.

Cô nằm ở trên ghế tre, trên đó bày một hàng thật nhiều da thỏ, có ánh mặt trời phơi, còn có áo bông lớn để đắp. Sở Thấm ngủ được một giấc thật ngon, bỗng bị đánh thức nên lửa giận bừng lên.

Tiểu Bạch không để ý tới cô, chỉ nhìn ra phía cửa mà sủa.

Người chó sống chung lâu năm ăn ý, trong nháy mắt Sở Thấm đã hiểu ở cửa có người, hơn nữa Tiểu Bạch không quen với tiếng bước chân của người này.

Trong khi Sở Thấm đang nghi ngờ thì Kỷ Cánh Diêu giơ tay lên gõ cửa.

"Ai vậy?" Cô hỏi.

"Là tôi, Kỷ Cánh Diêu."

Sở Thấm ngạc nhiên trong khoảnh khắc, cô đặt áo bông lớn trên tay xuống ghế xích đu rồi đi mở cửa.

Lúc này đã là hơn bốn giờ chiều lúc, ánh nắng chiều đỏ rực phủ thêm một lớp ánh đỏ như lớp bông màu vỏ quýt lên thôn trang.

Sở Thấm mở hé cửa ra một, nhìn anh với đôi mắt hiếu kỳ, cô hỏi với vẻ hơi cảnh giác: "Xưởng trưởng Kỷ à, gần sắp tối rồi mà anh còn tới làm gì vậy."

Kỷ Cánh Diêu chỉ vào mặt trời đằng xa: "Giờ này mà là sắp tối?"

Sở Thấm: "Cũng đúng mà, mặt trời đã lặn được một nửa, mùa đông trời tối sớm, chắc nửa tiếng nửa là tối rồi đấy."

"Đúng rồi, anh tìm tôi có chuyện gì sao?"

Sở Thấm lại nghi ngờ hỏi.

Kỷ Cánh Diêu ngẫm nghĩ rồi hỏi: "Lúc trước tôi hỏi cô có tính đi đến nhà máy hay không, cô còn chưa trả lời."

Sở Thấm buồn bực: Chỉ vì cái này?

Cô lắc đầu: "Tôi không tính đi, tôi cảm thấy ở trong thôn cũng không thiếu thốn thứ gì so với nhà máy cơ khí."

Hiếm khi thấy Kỷ Cánh Diêu ngẩn ra, rất khó tưởng tượng lúc này lại có người không muốn đi làm ở nhà máy, tình nguyện ở lại đội sản xuất làm công.

Nhưng mà thử nghĩ lại, đối với Sở Thấm mà nói, có lẽ ở lại trong thôn mới thật sự có lợi hơn.

Anh thở dài, nói: "Tôi nghe Dương Tất Tiên nói cô biết lái xe, nhà máy chúng tôi đang cần tài xế, nếu cô mà đi thì nói không chừng có thể làm tài xế."

Sở Thấm cũng động lòng hai giây, nhưng cô bình tĩnh lại rất nhanh.

"Tài xế thì rất tốt... Chỉ có điều là tôi phải ở trong thôn kiếm lương thực, chỗ các anh thì cũng không có nhiều lương thực cho tôi kiếm đến vậy." Cô nói.

Kỷ Cánh Diêu tỏ vẻ thấu hiểu, anh nói xong là móc ra phiếu công nghiệp đổi hơn nửa bao bố cải xanh với Sở Thấm rồi đạp xe đạp rời đi.

"..."
 
Back
Top Bottom