Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu

Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 570: Chương 570



Sở Thấm đứng ở cửa nhìn bóng lưng anh rời đi, cảm thấy vị xưởng trưởng Kỷ này có chút không bình thường.

Thật sự là có nhiều người hào phóng, nhưng không một ai lại uổng phí giống như anh cả.

Lại dùng phiếu công nghiệp đổi cải xanh.

Cái này cũng có thể hiểu được, có tiền mà, thích làm cái gì thì làm cái đó. Đời trước cô còn dùng một viên bồ đào đổi lấy một viên đá thường có hoa văn đẹp mắt mà.

Nói gì đi nữa cũng là cô lời anh lỗ, Sở Thấm vui vẻ sờ phiếu công nghiệp, vui vẻ hào hứng.

Nhưng cô vẫn không hiểu tại sao anh phải đổi với cô.

Chẳng lẽ công xã ở xã Lạc Thủy không có ai trồng cải xanh? Đi đổi ở xã Lạc Thủy không phải là đỡ di chuyển hơn nhiều sao?

Sở Thấm "Chặc chặc " hai tiếng, tỏ vẻ không nghĩ ra, cô lắc lắc đầu quay vào nhà.

Thứ cô không biết được chính là, Kỷ Cánh Diêu đang đạp xe về nhà cũng không hiểu nổi.

Tại sao anh lại phải mua thức ăn?

Tại sao phải mua ở chỗ Sở Thấm?

Tại sao phải dùng phiếu công nghiệp để mua thức ăn của Sở Thấm?

Anh thầm hỏi chính mình ba câu liên tục, Kỷ Cánh Diêu cảm thấy đầu mình trát bùn rồi, Sở Thấm vừa hỏi "Còn có chuyện gì không" là anh đã ngốc nghếch lỡ miệng nói ra chuyện lấy phiếu công nghiệp đổi thức ăn.

Không phải, anh có bệnh gì sao?

Kỷ Cánh Diêu hít thở sâu mấy cái, anh bỗng nhiên dừng xe đạp, nhìn mặt trời chỉ còn lại một vòng độ cong nơi chân trời, không biết nghĩ đến chuyện gì rồi lại tiếp tục đạp xe đi về phía trước.

Về đến nhà, anh lấy hết cải xanh trong bao bố ra, cải trắng cùng củ cà rốt nhiều nhất thì thả vào trong góc, còn lại chính là rau chân vịt, hành tỏi, thứ khiến anh kinh ngạc chính là còn có cả cây đông quỳ.

Kỷ Cánh Diêu bỗng cảm thấy mình xài phiếu công nghiệp rất đáng, tháng này anh không thiếu thức ăn rồi.

Anh không khỏi đi lục hết tất cả các loại phiếu trong nhà, sau đó đếm lại số phiếu công nghiệp.

Tổng cộng có 12 phiếu, còn thêm 16 phiếu vải.

Lúc nào không đủ phiếu công nghiệp, dùng phiếu vải chắc hẳn cũng có thể đổi được.

Mặc dù tự cảm thấy mình không bình thường, nhưng Kỷ Cánh Diêu vẫn không kiềm được suy nghĩ rằng những phiếu công nghiệp và phiếu vải này đã đủ cho anh đi tìm Sở Thấm thêm mấy lần nữa rồi.

*

Hôm sau.

Hôm nay vẫn là một ngày nắng, ánh mặt trời càng chói chang hơn so với hôm qua. Sáng sớm Sở Thấm thức dậy, cô cảm thấy nhiệt độ hôm nay đã tăng lên hai ba độ. Đến buổi trưa, trời nóng đến mức cô phải cởi hẳn một lớp áo ra.

Mặt trời hun khô số củi đốt trải khắp nhà cả một ngày. Đến khi chạng vạng tối xuống núi, Sở Thấm sờ thử củi đốt, cảm thấy đã đạt đến có thể làm than.

Cô thả những thanh củi lớn vào đáy hố, những thanh hơi nhỏ hơn một chút thì để ở phía trên.

Tiếp đó là đào một con đường nối thẳng từ cái hố chứa gỗ đến khu vực đất trũng bên cạnh, sau đó trải rơm lên trên củi rồi đốt chung, đầu tiên lửa sẽ cháy dữ dội, sau đó cô phủ một lớp bùn hơi ướt lên trên củi rồi lấp hố.

Dĩ nhiên là không được lấp kín.

Sở Thấm chừa lại mấy cái lỗ, chốc lát sau khói mù đã bay ra từ trong lỗ, khiến mắt cô cay đỏ lên, nước mắt chảy ròng ròng.

Làm đến bước này còn chưa xong, mà còn phải thỉnh thoảng đốt lửa trên lối dẫn mới vừa đào.

Sở Thấm để chút củi phía trước lối đi, nhìn khói mù màu xám tro từ từ bay lên cao, hơi lo lắng rằng nó có thể khiến người khác tới đây.

Có lẽ là do cô khá may mắn, lúc này đa số mọi người đều đang đốt cỏ cây để làm phân bón nuôi đất, vì thế không có bao nhiêu người chú ý đến hành trình nảy của Sở Thấm.

Nhưng mà thím Sở lại thấy được, còn đến tận nhà hỏi han.

Bà ấy mang mấy quả quýt tới đưa cho Sở Thấm: "Thấy mấy ngày nay nhà cháu toàn khói lửa, cháy đang làm gì thế."

Cũng không giống như là sấy thức ăn, vì bà ấy không ngửi được mùi thơm.

Sở Thấm lập tức bóc một quả ra ăn: "Cháu đốt than, nếu nhà thím không có chuyện gì thì cũng nên đi đốt một ít. Mấy chú bác trong thôn đã nói hết rồi, nói năm nay sẽ rất lạnh."

"Haizz, có thể lạnh đến mức nào chứ." Thế nhưng thím Sở lại lắc đầu: "Hơn nữa nhà thím cũng có để sẵn than, bình thường đốt lửa thím cũng dư nhiều than lắm, chất đầy hai ba giỏ kia kìa."

Sở Thấm bỏ một múi quýt vào miệng: "Loại than đó vừa dễ vỡ vừa không đốt được lâu, khi cháy còn bị tỏa nhiều khói, kể cả có năm sáu giỏ cũng không thấm vào đâu."

Những khi cô không có thời gian, hoặc là thời điểm không thuận tiện cũng dùng loại than này, mỗi lần đốt thì cứ một hai giờ là phải thêm than, thật sự là phiền phức cực kỳ.

Lúc nói chuyện, cô khẽ cắn vào thịt quả, khoảnh khắc nước tràn đầy đến đầu lưỡi, Sở Thấm khẽ cau mày.
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 571: Chương 571



Thím Sở nhìn thấy thì bật cười: "Có phải có chút mùi rượu hay không?"

Sở Thấm gật đầu một cái: "Quýt này phải để thêm chút nữa."

Vừa nói cô vừa ăn hết múi này đến múi khác, mặc dù có mùi rượu nhưng vẫn có thể chấp nhận.

Thím Sở không đi vội, bà ấy ngồi xuống băng ghế, thở dài nói: "Hôm qua cháu không đến nhà máy cơ khí xem thử, chỗ đó xa hoa cứ như trong thành phố vậy."

Sở Thấm kinh ngạc: "Đã xây xong rồi ạ?"

Thím Sở mà lắc đầu: "Nói là chỉ mới xây xong nhà trọ, còn phải tiếp tục xây những phần còn lại. Thế nhưng mà đội của chú cháu đã xong việc rồi, như thế cũng tốt, sau này đỡ phải đi đường nhiều giờ đến nhà máy cơ khí giữa mùa đông."

Sở Thấm vừa nghe là hiểu được, có lẽ chú Sở cũng không xin được một chân tài xế cho nhà máy cơ khí rồi.

Cô thở dài, thấy hết sức khó hiểu: "Chú... thôi bỏ đi, cũng không biết vì chuyện gì, chú ấy có làm thế nào cũng không có cách để quay xe thành công, luôn luôn có chỗ sai lệch. Lỡ như chú ấy đi lái xe thật thì không chừng sẽ phải nguy hiểm vì kỹ thuật lái xe mất."

Người như vậy thì tốt nhất đừng nên đụng vào tay lái, như vậy thì ai cũng bình an.

Bây giờ thím Sở cũng không hề để ý chuyện này: "Muốn làm công nhân cũng là vì kiếm cơm thôi, bây giờ thôn chúng ta đã trồng được thức ăn để nuôi động vật, nói không chừng số tiền kiếm được sẽ không ít hơn so với làm công nhân đâu."

Sở Thấm: "Suy nghĩ của thím là đúng đắn nhất đấy, ở trong thôn là ở nhà mình, lương thực trồng được cũng để mình ăn, trong nhà có thể trồng thêm mấy vườn rau, cuối năm còn có huê hồng, tính theo thực tế thì những gì được hưởng đâu kém gì đi làm công nhân."

Nếu phải nói có chỗ nào khác biệt, thì đó chính là công nhân có chén cơm rất bền vững, có thể "Cha truyền con nối", chỉ cần còn nhà máy cơ khí là những người sống trong khu vực có thể dựa vào nó để làm ăn thật lâu dài.

Thím Sở lại kể cho Sở Thấm nghe chuyện trong nhà máy cơ khí có quán ăn quốc doanh, tiệm làm tóc, rạp chiếu bóng, cả một con phố giải trí, thậm chí còn có một công viên nhỏ.

Những thứ này thành công khơi gợi hứng thú của Sở Thấm, cô sờ thử mái tóc như chó gặm của mình, cảm thấy từ nay về sau mà muốn hớt tóc thì phải tính kỹ, nghe nói bây giờ tóc còn có thể bán lấy tiền đó.

Mấy ngày trôi qua, lượng khói bay ra từ mặt đất dần dần giảm bớt, Sở Thấm cảm thấy đã sắp được rồi.

Từ khi bắt đầu đốt đến nay, thời gian tổng cộng là bốn ngày rưỡi.

Mấy ngày qua nhiệt độ cứ như tàu lượn siêu tốc, hôm qua thì lạnh, hôm nay nhiệt độ lại tiếp tục tăng.

Nhưng mà sau khi nhiệt độ hạ xuống ngày hôm qua, đến hôm nay lại không tăng lên, không chỉ không tăng mà còn lạnh hơn rất nhiều.

Sở Thấm bị gió thổi lạnh, cô không dám trì hoãn nữa mà vội vàng vạch lớp đất bùn ấm áp, đã bị nung cho cứng lại ra, nhìn thấy những bánh than củi đã được nung thành công bên trong.

"May quá không bị vỡ!"

Sở Thấm thở phào một hơi dài.

Cô không khỏi mỉm cười, sau đó lấy kềm kẹp than củi vào trong thùng gỗ, đậy nắp lại, hạn chế cho chúng tiếp xúc với không khí hết sức có thể.

Chờ thêm nửa ngày, than củi đã không còn lấm tấm ánh lửa, việc này coi như đã hoàn thành.

Sở Thấm lấy được đến sau thùng gỗ than lớn, cô để ba thùng vào trong hàm, lại chia một thùng cho thím Sở, còn lại hai thùng thì đặt cạnh bếp lò trong phòng ngủ.

Cho thím Sở một thùng gỗ than, thím Sở lại cho cô thêm năm cân hạt đậu tằm có mùi rất lạ.

Cũng không biết được thím Sở kiếm được chúng ở đâu, loại hạt đậu tằm này đã được chiên lên trước rồi trộn với các nguyên liệu khác, trộn xong còn phủ thêm lớp đường mỏng bên ngoài, hạt xốp giòn, hương vị ngọt ngào, ăn ngon cực kỳ.

Trong thời đại này mà có thể làm được món ăn như thế, có thể nói người đó rất cố chấp với việc ăn uống.

Sở Thấm bỏ đậu tằm vào hộp sắt để ăn dần dần. Thấy nhiệt độ càng ngày càng thấp, rõ ràng là tuyết có thể rơi bất cứ lúc nào, cô liền đi kiểm tra lại nóc nhà một lần nữa.

Chỗ nào cần đổi miếng ngói thì đổi miếng ngói, cần củng cố thì củng cố.

Làm xong một đợt, ngay cả nhà vệ sinh cũng trở nên chắc chắn hơn rất nhiều.

Sở Thấm cảm thấy nhất định tuyết sẽ rất dày, thức ăn trong vườn có lẽ sẽ bị tuyết vùi lấp hết. Vì thế cô suy tư chốc lát rồi đi ra sau nhà, đến chuồng heo, suy nghĩ đến chuyện xây nhà kính.

Chuồng heo đã bay hết mùi hôi từ lâu, Sở Thấm nhìn một chút rồi quay lại phòng chứa đồ lặt vặt lấy tấm mùng rơm rạ vừa mới đan rất chắc năm nay, sau đó phủ hết bốn phía chuồng heo. Chiếc mùng rơm mới tinh lại thật dày này có thể ngăn được gió lạnh một cách tối ưu nhất.

"Tiếp theo thì sao?"

Sở Thấm ước lượng diện tích chuồng heo, vội vã lấy xẻng đi sang bên cạnh đào đất.
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 572: Chương 572



Không cần đào quá mạnh tay, bởi vì đất trong chuồng heo vốn là đất bùn.

Đào xong bốn khuông, đất đã chất đống ở trong chuồng heo.

Sở Thấm xoa xoa tay, cầm xẻng đào tiếp, tại ra hai rãnh đất ngay trong chuồng heo.

Mặc dù đất trong chuồng heo khá khô cứng, nhưng chỉ cần đào tầng trên cùng lên thì phía dưới lại vô cùng màu mỡ.

Cũng khó trách đất phì nhiêu như thế, dù sao cũng đã từng có heo ở đây, những thứ chúng bài tiết thấm vào bên trong đất, làm sao đất không màu mỡ được chứ.

Sở Thấm đào chốc lát, sau đó ngồi xuống nắn nắn đất.

Cô cười càng ngày càng vui sướng, tốc độ làm cũng càng lúc càng nhanh.

Đào đất xong, cô lấy bốn gầu đất vừa xúc phủ lên trên, sau đó vẫy vẫy nước, cho đất nghỉ đợi đến khi có hạ.

Bởi vì trồng trọt ở chỗ này, Sở Thấm cũng không keo kiệt mấy khối thủy tinh thường xuyên rút được.

Cô lại bỏ thêm nửa buổi trưa ở trong chuồng heo để gắn bốn cánh cửa sổ thủy tinh, chuyện rất phí sức so với khả năng của cô.

Chuồng heo được xây từ gỗ, nếu muốn lắp cửa sổ thì nhất định phải khoan lỗ trên gỗ trước tiên.

Sở Thấm dứt khoát tháo hết khung gỗ ra, cưa được khung cửa sổ lớn nhỏ rồi mới lắp lại như cũ.

Như vậy thì lượng công việc là rất nhiều, cô bận rộn đến tận bảy giờ rưỡi tối, đến lúc trăng sáng lên cao mới làm xong.

Ánh trăng mờ ảo xuyên qua bốn tấm thủy tinh chiếu vào chuồng heo, gió bắc lượn lờ trong bóng cây, khiến cho khu vực chuồng heo có cảm giác rất âm u.

Sở Thấm run run, cô vẩy thêm một lần nước rồi xách xẻng lên, vội vội vàng vàng chạy về nhà.

Về đến nhà, cô thắp sáng một ngọn đèn dầu.

Sở Thấm lại than thở, cũng không biết được khi nào thôn Cao Thụ mới có thể có điện.

Cô đã rút được hơn mười bóng đèn dây tóc rồi, theo như cái nết dùng vật phẩm biết trước chuyện tương lai của hệ thống kia, chắc nó không chỉ cấp bóng đèn cho cô chỉ để đủ số lượng thôi đâu nhỉ?

Sở Thấm lắc đầu một cái, bưng ngọn đèn dầu đi vào trong phòng bếp. Cô mở tủ quầy, tìm được ngăn kéo tầng dưới cùng, mở ra rồi lục lọi tìm hạt giống giữa rất nhiều thứ bên trong.

Mùa đông mà, cứ lấy những loại rau xanh tươi thanh mát là được.

Sở Thấm tìm được hạt giống cải bó xôi và cây đông quỳ, lại lấy thêm một ít hạt giống rau hẹ.

Cải bó xôi để xào ăn, đông quỳ thì nấu canh uống, rau hẹ dùng để làm bánh xếp và sủi cảo nhân hẹ.

Sở Thấm dùng giấy gói kỹ hạt giống, đặt lên bàn giữa gian nhà chính, chờ ngày mai gieo là ổn nhất.

Cô vặn lưng, cảm nhận cơn đau nhức âm ỉ, lại sờ vào tấm lưng dính nhớp mồ hôi, cô bèn xách nước đi tắm rửa.

Thân thể nguyên chủ đã dần dần được cô chăm rất kỹ, ngày càng thể hiện được khả năng tiềm tàn.

Tuy nhiên, một cơ thể chưa tiến hóa đến giai đoạn cao nhất thì có chăm sóc như thế nào đi nữa vẫn sẽ mệt nhọc vô cùng, cho nên Sở Thấm đi tắm xong còn phải dùng thuốc rượu xoa xoa eo mới ngủ được.

"Mệt c.h.ế.t mình rồi." Sở Thấm lẩm bẩm.

Trở tay dùng sức xoa bóp eo trong thời gian dài cũng rất mệt mỏi, xoa bóp xong là trán cô đã rịn mồ hôi.

Lò sưởi đã được đốt lên, Sở Thấm cảm thụ từ đợt hơi ấm trong lò truyền tới, cảm giác mệt mỏi dần dần biến mất, cô cầm sách, vừa nhìn vừa chợp mắt.

Ánh đèn trong phòng êm dịu, cửa sổ ngăn cách hết gió lạnh bên ngoài, lò sưởi thỉnh thoảng vang lên tiếng tí tách của than cháy trong ngọn lửa, có thể thấy không khí trong nhà yên tĩnh vô cùng.

Đây là một đêm bình thường nhất trong mùa đông.

Hôm sau.

Nhiệt độ lại giảm thấp, trong núi đã có tuyết.

Sở Thấm đẩy cửa ra, đứng dưới mái hiên nhìn về phương xa, cô chụm hai tay lại, chậm rãi thở ra một làn khói trắng.

Bây giờ đã có đủ thức ăn, cho dù là không cần phải làm gì nhiều nữa, nhưng Sở Thấm vẫn ăn uống như trong thời gian lao động.

Thậm chí là vì có thời gian, Sở Thấm còn thử nghịch một vào cách nấu ăn mới lạ.

Ví dụ như hôm nay, cô đã làm chả hoa cuộn.

Vừa hay trong vườn rau còn có một ít hành, nếu bây giờ không ăn, đợi đến khi tuyết rơi càng lúc càng nhiều là coi như ăn không nổi.

Nhắc mới nhớ, cô còn phải trồng một ít hành ở trong chuồng heo.

Sở Thấm vội vàng nhớ kỹ chuyện này, cố ý đặt mấy đầu hành lên trên bàn để chờ lát nữa trồng chung với nhau.

Chưng được hai miếng chả hoa cuốn, cô để dành ăn dần cùng cháo hạt kê và dưa muối.

Sau khi ăn xong, cô liền mang theo hạt giống đến chuồng heo để gieo hạt, sau đó là tưới thêm nước, chờ ngày rau cải trưởng thành.

Năm nay sản vật núi rừng cô tìm được không nhiều, rau củ dại thì thật sự là ít ỏi. Hiện tại tất cả rau củ dại trong nhà đều là cây tể thái, mà mớ cây này hoàn toàn đến từ phiến đất bên cạnh sân kia.
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 573: Chương 573



Sở Thấm ngồi ở trong chỗ nghỉ chân, nắm tay đặt trên mép ngọn lửa để sưởi ấm. Thỉnh thoảng cô còn lấy gậy trúc kí.ch thí.ch lửa than, cời lửa đang nướng khoai lang bùng lên.

Mùi thơm của khoai lang nướng dần dần bốc lên từ lửa than, hương vị ngọt ngào, mùi vị giống như nêm nếm thêm mật ong và sữa bò cho mùa đông, rõ ràng là những nguyên liệu nấu ăn đơn giản nhất nhưng lại có thể khiến người ta phải thèm thuồng.

Sở Thấm hít thật sâu một hới, thấy ngọn lửa vừa dịu lại là sẽ kẹp lấy những củ khoai đã được nướng chín nứt vỏ ra ngoài, thả vào trong chén, sau đó cầm đũa lên lột vỏ khoai, gắp phần thịt khoai lang ăn chậm rãi.

"Ừm~ "

"Ăn thật ngon."

Khoai lang màu vàng đậm, mềm mại, hương vị ngọt ngào, bởi vì được nướng trong ngọn lửa than nên còn có thêm một mùi thơm độc nhất vô nhị của bếp lửa.

Sở Thấm ăn từng miếng một, ngon đến mức híp mắt lại.

Khoảnh khắc cô mở mắt ra, bông tuyết đã trôi bồng bềnh trên bầu trời.

Chờ đợi thật lâu, rốt cuộc tuyết đã rơi.



Ngày tháng chậm rãi trôi qua trong màn tuyết.

Năm nay quả thật là tuyết rơi nhiều, ước chừng ba ngày thôi mà tuyết trong sân đã chất cao gần đến bắp chân cô.

Có vẻ như Sở Thấm đã có tính toán, đến lúc này cô mới xúc tuyết ra ngoài.

Tuyết lớn như vậy, sợ là về sau mỗi ngày đều phải dành thời gian để dọn dẹp bông tuyết trên nóc nhà.

Đội trưởng Hàn tận tâm thực hiện nhiệm vụ, có lẽ ông ấy đã học được bài học từ trận tuyết rơi dày đặc làm sập mái nhà và khiến nhiều bà con bị thương. Lần này ông ấy bắt đầu bất chấp việc tuyết rơi dày đặc để đi kiểm tra, nhắc nhở tình trạng mái nhà của người dân trong thôn hàng ngày .

"Nhà họ Hoàng, mọi người đừng lười đến mức cả tính mạng cũng không quan tâm!"

Đội trưởng Hàn nhìn lớp tuyết đọng thật dày trên thấy nóc nhà này, ông ấy trừng lớn mắt, chống nạnh mắng họ.

"Bài học lần trước còn chưa đủ hay sao, hai người mạng lớn đấy, hai cái mạng được nhặt trở về đây không phải do Diêm vương không muốn lấy đâu, là mọi người trong thôn gắng gượng đào hai người từ dưới đáy lên. Bây giờ hai người lại muốn bị chôn rồi à? Muốn thì cứ việc nói thẳng, đến lúc đó không có ai mạo hiểm tuyết tới cứu nữa đâu, trong thôn cũng sẽ không chi tiền hỗ trợ xây nhà nữa."

"Muốn c.h.ế.t thì nói sớm một chút, trước khi đi thì đưa di chúc ra đây, đừng để liên lụy đến già trẻ lớn bé trong nhà."

Đội trưởng Hàn giận đến mức phải mắng to, Sở Thấm cũng chưa từng thấy qua dáng vẻ này của đội trưởng Hàn.

Tiếng mắng của ông ấy vô cùng hùng hồn, Sở Thấm nghe được động tĩnh nên vội mở cửa rồi xách băng ghế ra ngồi ở cửa nghe chăm chú, ngay cả canh trứng gà trong nồi cũng không thèm để ý.

"Chậc chậc."

"Đội trưởng Hàn tức giận thật rồi."

Sở Thấm trở tay móc một nắm hạt hướng dương ra, chậm rãi cắn hạt ăn và phân tích nói.

Trâu bò thật, vợ chồng nhà họ Hoàng có thể chọc cho đội trưởng Hàn: một người từ trước đến giờ luôn chú trọng mặt mũi và rất hạn chế mắng người: tức giận đến mức như vậy, cũng có chút lợi hại.

Hoàng Đậu Tử chạy ra rất nhanh, anh ta chạy đến bên cạnh đội trưởng Hàn, không biết nói gì đó mà khiến cơn giận của đội trưởng Hàn thoáng vơi đi một chút.

Vợ chồng nhà họ Hoàng rất ngượng ngùng, rốt cuộc cũng đi ra cửa.

"Nhìn tôi làm gì, nhìn nóc nhà của anh chị đi kìa!"

Bộ dạng ngu ngơ của bọn họ khiến ngọn lửa trong lòng đội trưởng Hàn lại bùng lên, ông ấy đứng nhìn chằm chằm hai người quét hết tuyết trên nóc nhà rồi mới chịu cho qua chuyện.

Có điều là ông ấy không hề rời đi mà lại đi về hướng nhà Sở Thấm.

Sở Thấm nhìn sang, thật luôn à!

Cô vội vàng xách ghế trở vào nhà, tiện tay xóa đi hết tất cả dấu vết trong tuyết.

Quả nhiên đội trưởng Hàn đến tìm cô vì chuyện phân chia lương thực.

Đúng vậy, lương thực trong thôn vẫn chưa được phát.

Tuy nói vì nhà Sở Thấm có sẵn lương thực nên cô không cần sốt ruột, nhưng nếu lương thực đặt ở kho nhà mình thì luôn luôn khiến người ta có cảm giác an tâm hơn.

Vậy tại sao lại còn chưa phát?

Bởi vì nhất định phải nộp thuế nông nghiệp trước rồi mới có thể chia.

Mà nay năm thu hoạch lương thực muộn, lại bởi vì tình hình năm nay không tốt, nghe nói phía trên vẫn chưa đưa ra con số sẽ thu là bao nhiêu, cho đến cuối tháng 11 mới quyết định xong

Trong thôn đang chuẩn bị đưa lương thực đến công xã, nhưng lại nghe công xã nói đến thời gian nộp sẽ có người trên huyện đi theo công xã xuống thôn quê thu lương thực, còn nghe nói là lái xe hàng tới thu. Phải đi từ thôn này sang thôn khác, hành trình này cũng lớn lắm đây.

Hôm qua đến phiên xã Dương Tử Câu, vậy là chừng hai ngày nữa, người quản lý thuế lương thực sẽ tới thôn Cao Thụ bọn họ.
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 574: Chương 574



Đội trưởng Hàn nói: "Sáng mai cô dậy sớm một chút, cùng tôi đi giúp vận chuyển lương thực từ ao Chu gia và thôn Trung Bình đến thôn chúng ta."

Sở Thấm gật đầu một cái: "Được."

Dù sao cô cũng rất rảnh rỗi.

Nhưng Sở Thấm vẫn tò mò: "Năm nay sao đang êm đẹp lại xuống thôn quê thu lương?"

Đội trưởng Hàn lo lắng nói: "Thành phố bên cạnh có một đội sản xuất bị cướp trong lúc vận chuyển lương thực đến công xã. Không chỉ có lương thực xảy ra chuyện mà nghe nói còn c.h.ế.t hai người, huyện chúng ta không dám mạo hiểm, vì vậy mới có chuyện bên quản lý thuế lương thực đi xuống thôn quê."

Sở Thấm khiếp sợ: "Mấy người đó, nếu bắt được phải b.ắ.n c.h.ế.t chứ?"

Đội trưởng Hàn nói: "Đúng vậy đấy, huyện xảy ra chuyện cách chỗ chúng ta cũng chỉ chừng trăm cây số, quan trọng là không ai biết liệu nhóm người kia có bị bắt trọn ổ không, lỡ như có cá lọt lưới chạy đến chỗ chúng ta thì không biết phải làm sao."

Sở Thấm nuốt nước miếng một cái, khó trách đội trưởng Hàn phải gọi cô, đây là dựa dẫm sự gan lì của cô.

Ngay lúc đó, cả hai người đều có nỗi sầu của riêng mình.

Yên lặng chốc lát, đội trưởng Hàn nói thêm: "Được rồi, ngày mai khoảng chừng bảy giờ sáng sẽ lên đường. Đường đi sang hai thôn đó cũng khá hẹp, ban đầu tôi định đi bằng máy kéo, nhưng nghĩ lại thì có mượn được cũng không thể nào di chuyển với nó, vậy thôi thì cứ dùng xe lừa kéo đi."

Sáng hôm sau, nhóm Sở Thấm dậy thật sớm, gian nan đánh xe lừa đi tới ao Chu gia.

Khi trở lại thì có đến 5 chiếc xe lừa cùng hai chiếc xe ngựa.

Ngựa là thứ đội mới mua năm nay, đội trưởng Hàn lo sau này sẽ không có phương tiện đưa đưa thức ăn, cho nên mới cắn răng nhịn đau mua hai con ngựa.

Không nghĩ tới ngựa này còn chưa dùng đến việc vận chuyển thức ăn mà đã dùng để vận lương trước rồi.

Ao Chu Gia cũng không quá xa, cho dù Sở Thấm đánh xe có chậm đi nữa thì trong thời gian nửa giờ cũng có thể đến nơi.

Thôn này đã chuẩn bị xong lương thực từ sớm, vừa nhìn thấy bọn họ tới liền chất lương thực lên xe lừa và xe ngựa.

Sở Thấm nhân cơ hội này quan sát hoàn cảnh sống ở ao Chu Gia.

Ngoài tưởng tượng của cô, hoàn cảnh ở đây không hề coi là quá tệ, không chỉ giao được nhiều lương thực mà diện mạo và tinh thần người dân trong thôn nhìn cũng không tệ lắm.

Xem ra hai năm cuộc sống ở ao Chu Gia đã rất ổn định.

"Định Quốc."

Trong lúc Sở Thấm đang ngẩn người, đội trưởng Chu của ao Chu Gia bỗng nhiên vội vàng đi tới từ đằng xa.

Ông ấy nói với đội trưởng Hàn: "Ông có thể giới thiệu thôn chúng tôi với nhà máy cơ khí được không, thôn chúng tôi cũng muốn nuôi heo."

Hàn Định Quốc phất tay: "Hứ, thấy tôi nói đúng chưa kìa. Lần trước tôi hỏi ông có muốn nuôi heo hay không, ông lại cứ muốn cân nhắc thêm một chút, tôi còn nói cân nhắc lâu chỉ sợ không còn phần. Giờ thì ông nhìn đi, nhìn xem đi!"

Ông ấy vừa nói vừa kích động đập đập tay.

Đội trưởng Chu "Ai u" hai tiếng: "Vâng vâng vâng, đều là lỗi của tôi hết, không phải lúc ấy là do không có tiền hay sao!"

Đội trưởng Hàn: "Vậy bây giờ ông có tiền?"

đội trưởng Chu cười cười: "Kiếm được một món tiền nhỏ."

Vừa nói, ông ấy vừa chụm đầu, vừa thì thầm với đội trưởng Hàn mấy câu.

Tai của Sở Thấm vô cùng thính, cô nghe được hai chữ "Linh chi" là hiểu ngay, xem ra là người dân ở ao Chu Gia tìm được nấm linh chi rồi.

Bây giờ linh chi đáng tiền không?

Sở Thấm nhìn núi thẳm trùng điệp, bỗng nhiên thấy trong lòng xốn xang.

Đội trưởng Hàn có vẻ rất kinh ngạc: "Nếu đã như vậy thì để tôi đi hỏi thử giúp ông."

Đội trưởng Chu hết sức cảm kích.

Cân xong khối lượng lương thực, đoàn người mang lương thực rời đi.

Dọc theo đường đi, Sở Thấm cứ nghĩ mãi đến chuyện linh chi. Khi trở lại thôn, cô đậu xe xong liền vội vã đi tìm đội trưởng Hàn, thấp giọng tò mò hỏi: "Đội trưởng, tôi mới vừa nghe đội trưởng Chu nói về nấm linh chi với ông, thôn bọn họ biết làm giàu nhờ nấm linh chi rồi sao?"

Đội trưởng Hàn nhìn cô với vẻ vô cùng kinh ngạc: "Má ơi, hai cái lỗ tai của cô kinh thật đấy, còn thính hơn cả Tiểu Bạch nữa."

Sở Thấm phải cố gắng lắm mới không trợn trắng mắt.

So sánh với ai không so, lại đi so cô và Tiểu Bạch.

Làm gì có ai khen người ta mà lại đi so với chó?

Đội trưởng Hàn gật đầu: "Không sai, nói là phát hiện không ít nấm ở trong núi, nhưng cô chớ nói ra, nói ra là chặt đứt con đường làm giàu của thôn người ta rồi."

Vừa nói, hai người vừa dời lương thực vào kho hàng.

Sở Thấm cắn răng, dùng sức xách hai túi lương thực lên, nói: "Tôi mà là kiểu người không ra gì như vậy sao?"

Đội trưởng Hàn sao còn không hiểu cô, ông ấy nói thẳng: "Cô đừng nghĩ mình có thể đi hái một hai cái nấm như vậy rồi bán đi... người ta bán theo tập thể, cô thì chỉ là cá nhân. Không có tập thể cùng che giấu, chưa được một ngày là chuyện cô bán linh chi sẽ bung bét hết cả ra."

Sở Thấm tặc lưỡi, vẻ mặt cũng trở nên chán chường.

Như vậy là cô không có con đường nào để làm giàu rồi?
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 575: Chương 575



Sở Thấm buông bao bố xuống, than thở: "Được rồi. Đúng rồi, đội trưởng, tôi cảm thấy ao Chu Gia nuôi heo cũng không bằng nuôi dê. Ông không phát hiện sao, chỗ bọn họ đặc biệt thích hợp để nuôi dê. Đất nhiều nhưng lại không thích hợp trồng hoa màu, cứ giăng đại một mảnh đất là có thể nuôi được mấy trăm con rồi."

Đội trưởng Hàn sửng sốt, ông nghiêm túc suy tính một hồi. Đúng là vậy.

"Cô nói không sai. Heo thì sẽ bị chia theo định lượng, nhưng dê thì lại không có, cũng chưa có đội sản xuất nào tiếp nhận nuôi dê." Ông ấy nói.

Ai nói nhà máy cơ khí chỉ ăn thịt heo?

Mùa đông lạnh thế này mà ăn chén canh thịt dê không phải quá đã sao?

Sở Thấm nhìn đội trưởng Hàn đăm chiêu suy nghĩ, liền ra cửa tiếp tục dọn dẹp. Đường làm giàu đã bị cắt ngang, tâm trạng cô tương đối tệ hại, không muốn để ý đến người nào khác.

Chuyển xong lương thực từ ao Chu Gia, buổi chiều họ lại đi thôn Trung Bình.

Sở Thấm không nghĩ tới lần vận lương này lại có thu hoạch, cô thu hoạch được kha khá trứng tằm.

"Thôn Trung Bình cũng có người nuôi tằm à!" Sở Thấm kinh ngạc, nhìn những đốm đen chằng chịt trên trang giấy, hơi cảm thấy kỳ diệu.

Bé xíu như vậy lại có thể biến thành ấu trùng dài, sau đó còn kết kén, nhả tơ, thật là vĩ đại.

Tiểu Đường đi cùng khó hiểu nói: "Thôn Trung Bình nổi tiếng nhiều người nuôi tằm, cô không biết sao?"

Sở Thấm đáp lại: "Làm sao tôi biết được, làm gì có ai nhắc đến chuyện đó cho tôi nghe đâu."

Nếu cô hiểu được thì đã đi sang đó đổi trứng tằm từ lâu rồi.

Tiểu Đường: "Khoảng chừng hai năm nay tình hình không tốt nên bọn họ nuôi cũng ít đi, chứ hơn mười năm trước thôn Trung Bình nuôi tằm rất tốt, vô cùng rạng rỡ, trong huyện còn có vài cửa hàng tơ lụa của bọn họ đấy."

Cũng là do bọn họ không tiếp tục làm, nếu không thì làm gì có nông dân nghèo, chỉ có nông dân trung lưu mà thôi.

Sở Thấm không quan tâm những thứ này, cô chỉ để ý chuyện mang trứng tằm về nhà, trái lo phải nghĩ, cuối cùng quyết định thả chúng vào túi đeo lưng, cất giữ trong không gian.

Cô dọn phần thịt heo nhà ra ngoài, dạo này thời tiết lạnh, thịt heo để ở bên ngoài sẽ không bị hư hỏng.

Hơn nữa số lượng thịt heo này cũng không nhiều, mùa đông này mình cô ăn cũng sẽ hết.

Vất vả lắm mới lấy được trứng tằm, lỡ như chúng c.h.ế.t vì không được bảo quản đàng hoàng thì sao, vì vậy vẫn nên chừa hẳn chỗ cho chúng.

Cô chạy đến chỗ cây dâu xem thử, quyết định sang năm phải trồng thêm một vài cây dâu chung quanh.

Dẫu sao chỉ với gốc cây này thì nhất định sẽ không đủ lá cây, cô phải chuẩn bị thêm một ít, nói không chừng từ nay về sau cô không cần mua vải nữa.

Sở Thấm vui vẻ nghĩa, càng nghĩ càng phấn kích.

Thời gian trôi qua mau, chớp mắt đã hai ngày. Sau đợt tuyết, bầu trời quang đãng, người của Cục Lương thực từ trên huyện và người từ công xã cùng nhau đi tới thôn Cao Thụ.

Bọn họ là đến lúc sáng sớm, bảy giờ.

Theo lý thuyết, nếu không có chuyện gì làm thì Sở Thấm thường hay ngủ đến bảy giờ rưỡi sáng mới dậy, vậy lại sao cô lại biết người ta đến đây lúc bảy giờ?

Bởi vì Sở Thấm bị đánh thức.

Đúng vậy, bị ép phải thức dậy.

Đánh thức cô làm gì?

Nói là xe hàng vận lương bị kẹt trên đường ngoài thôn không vào được, cần một người lái xe giỏi như cô đến hỗ trợ một chút.

Sở Thấm bị đánh thức, còn chưa kịp tỏ ra bực bội đã bị lý do này làm hoang mang.

"Chờ một chút đã, thím à, thím nói cái xe bị làm sao?"

Sở Thấm không tưởng tượng nổi.

"Haizz, còn có thể làm sao nữa, chính là bị kẹt ở khúc cua không rẽ vào được đó." Thím Sở nói.

Sở Thấm hiểu, xe hàng đậu ở vị trí tương tự như cây kéo, vào không được đường trong thôn.

Cô cam chịu số phận mà bò dậy, chuẩn bị ra tay cứu giúp.

Nhưng điều cô không nghĩ tới là sau đó cô sẽ còn lăn lộn ở vị trí công nhân viên chức, làm cô không hề được nghỉ ngơi suốt mùa đông năm nay.

*

Lúc này là giữa đợt rét đậm, cho dù chưa có tuyết rơi nhưng vẫn có từng đợt gió lạnh thấu xương thổi qua liên tục.

Sở Thấm quấn chặt lại khăn quàng, thậm chí còn chưa kịp ăn cơm đã bị thím Sở kêu đi.

Thật ra là có hai con đường có thể vào thôn, một đường thì tương đối dễ đi, nhưng trước đó vài ngày chẳng biết tại sao núi đá bên cạnh lại sạt xuống lần nữa, chặn hết cả một con đường, hơn nữa do thời tiết lạnh nên vẫn chưa dọn dẹp được.

Con đường kia thì hơi cong cong uốn lượn, có dáng hình chữ Y, để đi được vào thôn Cao Thụ thì nhất định phải vòng hết khúc cua này đến khúc cua khác. Nếu như đi xe ngựa hay xe lừa kéo thì không vấn đề gì, nhưng đổi thành xe hàng to cồng kềnh thì sẽ chính là bài thi đặc biệt thử thách khả năng lái xe.
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 576: Chương 576



Sở Thấm đi trên đường, gió lạnh liên tiếp thổi vào khiến cô hoàn toàn tỉnh táo. Cô xoa xoa đôi mắt, tuyết trắng tinh ngập trong tầm mắt, lại thêm ánh mắt trời sáng chói chang trên không trung thật sự khiến mắt cảm thấy khó chịu.

"Sở Thấm, cô biết lái xe sao."

Đi qua cửa thôn, có người kinh ngạc hỏi cô.

Sở Thấm gật đầu một cái, thấy có chút không chắc chắn nên chỉ nói: "Tôi chỉ biết một chút mà thôi."

Chú Sở trợn trắng mắt.

Cô mà chỉ biết một chút xíu, vậy thì ông ấy chẳng biết cái khỉ gì rồi.

Ông ấy dặn dò Sở Thấm: "Cháu cẩn thận một chút, nếu không chắc chắn thì không cần miễn cưỡng đâu. Cái này cũng không đơn giản là vấn đề địa hình, mà trong trời tuyết này đường cũng trơn trợt, còn phải đi lên sườn núi... Không cẩn thận coi chừng lật xe."

Sở Thấm gật đầu tỏ vẻ đã hiểu ý, tất nhiên cô cũng hiểu chú Sở nói vậy là có ý tốt.

Cô tiếp tục đi, tầm khoảng 10 phút sau đã đến khúc cua.

Đội trưởng Hàn đã đứng đó chờ sẵn, bên cạnh còn có không ít người vây quanh xem náo nhiệt.

Nói thật, người của Cục Lương thực cũng không gửi gắm hy vọng gì vào cô gái tên Sở Thấm này, bọn họ còn đang tính đem thẳng lương thực tới nơi này rồi cho lên xe hàng luôn.

Thật ra thì như vậy cũng được.

Nhưng lại có một vấn đề, đó là nơi này rất khó quay đầu.

Đi về phía trước nữa, rời phạm vi thôn Cao Thụ thì con đường sẽ càng ngày càng hẹp, đến lúc đó đừng nói là quay đầu, kể cả muốn đi thẳng cũng không được, thật sự chỉ có thể quay xe trở về công xã.

Trong thế tiến thoái lưỡng nan, đội trưởng Hàn bỗng nhiên nói muốn để người dân rành việc lái xe trong thôn ra thử một chút, bọn họ cũng chỉ có thể đồng ý.

Ai mà ngờ được người dân biết lái xe mà ông ấy nói lại chỉ là một cô gái chừng 20, chuyện này làm cho người Cục Lương thực lầm bầm với nhau, nói chẳng lẽ đội trưởng Hàn đang đùa giỡn bọn họ cho vui?

"Cô ấy thật sự biết lái."

Đội trưởng Hàn ra sức thuyết phục.

"Đặc biệt cô ấy đã từng đến đội vận tải luyện tập, kỹ thuật rất tốt, ngay cả chú cô ấy cũng kém hơn."

Chú Sở đang ở ngay bên cạnh xem náo nhiệt: "..."

Ông ấy kiềm chế để không tức ói ra máu, mấp máy môi hồi lâu cũng nói không ra lời, bèn mặt lạnh trở về thôn.

Thật ra thì đội trưởng Hàn thật sự tin Sở Thấm có khả năng. Có lẽ trong thôn này, trừ chú Sở thím Sở ra thì Sở Thấm là tài xế giỏi mà ông ấy tin tưởng nhất.

Nếu như là người bình thường thì tất nhiên ông ấy sẽ không tin.

Nhưng Sở Thấm có thể là người bình thường được sao, cô ấy còn kỳ lạ hơn bất cứ kỳ nhân dị sĩ nào, là kiểu con gái phi thường đến mức có thể đánh nhau tay không cùng hai ba người đàn ông cường tráng.

Vì vậy, dưới sự thuyết phục đầy cố gắng của đội trưởng Hàn, Cục Lương thực miễn cưỡng đồng ý để cho Sở Thấm đi làm thử, vậy nên mới có chuyện thím Sở đi kêu Sở Thấm.

"Cho tôi qua, xin nhường đường."

Sở Thấm đi xen qua đám người, đội trưởng Hàn nghe giọng nói thì quay đầu, lúc thấy cô là ánh mắt sáng lên: "Sở Thấm, mau tới đây."

Ông ấy ngoắc ngoắc tay với Sở Thấm, chỉ xe hàng đang đậu trên đường rồi nói: "Cô đi thử một chút, giúp bọn họ lái nó vào thôn."

Sở Thấm nhìn theo, suy tư chốc lát rồi gật đầu.

Ngay lúc cô đi tới, đội trưởng Hàn lại len lén hỏi: "Có chắc chắn hay không?"

Sở Thấm tức giận nói: "Bất kể có nắm chắc hay không thì không phải ông cũng đã gọi tôi tới rồi sao."

Cơn bực bội do bị đánh thức của cô vẫn còn chưa tan hết đâu.

Đội trưởng Hàn ngượng ngùng: "Vậy mau đi đi."

Nói xong, Sở Thấm bước chầm chậm xuống dốc, sau đó cô mở cửa ghế lại, đạp lên bệ đỡ bên cạnh để lên chỗ ngồi.

Cô thử cảm giác ngồi ở đây, không nhịn được mà gật đầu một cái.

Không tệ không tệ, xe tải này rất tốt, mới hơn xe của đội vận tải nhiều.

Sở Thấm quan sát một chút rồi bắt đầu điều khiển xe.

Trước tiên khởi động xe, sau đó nhắm ngay vị trí, từ từ chuyển động tay lái tới góc độ thích hợp.

Việc này cần khá nhiều sự tỉ mỉ, dẫu sao nếu muốn cho xe lớn như vậy quẹo cua thuận lợi trên sườn núi cũng là một việc khó.

Mọi người đều tập trung nhìn cô, đặc biệt là tài xế ban đầu thở mạnh cũng không dám, chỉ sợ Sở Thấm làm hư chiếc xe yêu dấu của mình.

Thế nhưng Sở Thấm làm tốt ngoài mong đợi.

Chỉ thấy cô chầm chậm de xe cỡ tám lần, rốt cuộc cũng cho xe quẹo 180 độ thành công.

Quay đầu xe, còn chậm chậm đi lên sườn núi.

"Má ơi, Sở Thấm giỏi thật đó chứ." Có người lẩm bẩm: "Tài xế kia ngồi đây cả nửa ngày cũng không quay đầu được, sao cô ấy làm thì lại dễ dàng quá vậy."

"Ai mà biết được chứ, tôi thấy theo tình hình này, chẳng phải Sở Thấm còn lợi hại hơn hơn cả tài xế Cục Lương thực sao?"

"Như vậy là có thể đến nhà máy cơ khí rồi đó, tôi nghe người ta nói nhà máy cơ khí đang tuyển tài xế."
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 577: Chương 577



Trong lúc mọi người ở đây bàn tán ầm ĩ, người của Cục Lương thực cũng được mở mang tầm mắt với việc làm của Sở Thấm.

Sở Thấm lái quá vững.

Ở một nơi chật hẹp như vậy, cô vẫn không hề để thân xe đụng vào vách núi bên cạnh, thậm chí còn không chạm được nhánh cây.

Đặc biệt là vị tài xế kia. Chỉ có người cùng là tài xế như anh ta mới hiểu được tay lái Sở Thấm đỉnh đến mức nào.

Thứ chứng minh tay lái cứng không chỉ nằm ở chỗ cô quẹo cua quá tốt, mà phần nhiều nằm ở việc cô không để xe bị trượt đi trong địa hình đầy băng tuyết như thế này.

Mà giờ phút này, Sở Thấm ngồi trong buồng lái bắt đầu dùng sức, cô đạp chân ga, tìm đúng góc độ để đi thẳng lên sườn núi.

Trên sườn núi lập tức đầy người chạy theo, có người chạy đến dưới sườn núi, còn có người leo lên trên cây nhìn.

Đa số người trẻ tuổi đều cảm thấy Sở Thấm cực kỳ ngầu, nhìn xuyên qua lớp kính trước xe, nhìn thấy gương mặt kiên nghị của Sở Thấm giờ phút này, họ cảm thấy đây chính là mị lực của tài xế.

Xe từ từ leo dốc, trên đường leo lên có khúc quanh, Sở Thấm lại tiếp tục quẹo cua.

Mọi người đứng dưới sườn núi thấy mà toát cả mồ hôi, rất sợ cái xe này không bò lên nổi mà lui thẳng xuống dưới.

Thật ra thì Sở Thấm cũng hơi hồi hộp, đừng thấy lúc này đây mặt mũi cô bình tĩnh, trái tim cô đang đập bịch bịch trong lồng n.g.ự.c rồi.

Đến lúc đường không còn dốc nữa, Sở Thấm rốt cuộc cũng được thở phào.

Đến đây thì đã rất dễ lái tiếp, Sở Thấm ngồi trên xe, lái thẳng một đường vào thôn trong ánh mắt khiếp sợ, hâm mộ và thậm chí là kính nể của mọi người, cuối cùng ngừng bên cạnh sân đập lúa.

Như vậy vẫn chưa đủ.

Sở Thấm còn tiện thể quay xe lại rồi mới nhảy xuống từ trong buồng lái.

"Sao cô làm được như vậy thế." Trương Phi Yến hào hứng tới nói với cô: "Không ngờ cô còn có ngón nghề này, vậy từ nay về sau cô không sợ không có cơm ăn rồi."

Chỉ có cô mới hiểu được rằng mấy chục năm sau, à không, chỉ gần chục năm nữa thôi, tài xế đã là nghề vô cùng phổ biến.

"Nếu cô giỏi lái xe như vậy, về sau đi làm ngành vận tải sẽ tốt biết bao." Trương Phi Yến lần nữa cảm khái: "Đến lúc đó muốn mua đồ ở đâu cũng được."

Sở Thấm đã từng nghĩ đến điều đó, nhưng cô cảm thấy cuộc sống như hiện tại cũng không tệ lắm, cho nên không tính đến chuyện này.

Vì vậy cô nói: "Thôi thôi, bình an yên ổn ở trong thôn không tốt sao."

Vẻ mặt Trương Phi Yến rất phức tạp, cô ấy nhìn Sở Thấm, nói: "Ừm, bây giờ thì rất tốt, nhưng tương lai thì không nói chính xác được."

Hai mươi năm sau cũng là vì cô muốn an ổn ở lại trong thôn, cũng lôi kéo lớp trẻ, để cho bọn họ yên phận ở lại thôn, khiến sau này người dân thôn bọn họ trở thành nhóm người nghèo nhất kia mà.

Sở Thấm kinh ngạc, cô không hiểu được hết ẩn ý trong lời Trương Phi Yến vừa nói.

Cô suy nghĩ một chút, sau đó không nghĩ ra nên dứt khoát bỏ cuộc, tương lai? Tương lai còn xa lắm.

Lương thực trong thôn được chuyển lên xe rất nhanh, Sở Thấm nép ở trong kho hàng không bị gió lạnh thổi tới, bỗng nhiên cảm thấy muốn chết.

Thế nhưng nộp thuế nông nghiệp xong là phải phát lương thực ngay lập tức, cô còn phải chờ thêm một chút.

Đợi nửa tiếng, cơn buồn ngủ biến thành cơn đói bụng, cô thật sự không nhịn được nữa, đang muốn đứng dậy về nhà ăn cơm thì bị người ta gọi lại.

"Cô này, cô là Sở Thấm đúng không?"

Sở Thấm quay đầu, người gọi cô là người của Cục Lương thực, cô nghi ngờ gật đầu một cái: "Đúng vậy."

Người đó cười cười nói: "Vâng, đồng chí Sở, tôi họ Lý, cô gọi tôi Lý Lôi là được. Cô lái xe không tệ, nên chúng tôi có việc này muốn mời cô hỗ trợ một chút."

Hỗ trợ? Sở Thấm thắc mắc, cô liếc nhìn sang đội trưởng Hàn cũng đang ngây ngẩn gần đó, như đang hỏi ông ấy xem người này có ý gì?

Lý Lôi nói: "Cũng là do thời tiết làm hại, năm nay tuyết rơi nhiều, đường xá ở rất nhiều nơi bị tắt nghẽn, cho nên mới muốn mời cô về giúp đỡ."

Thật ra thì Sở Thấm có chút không muốn, trời lạnh như thế này thì ai lại không muốn được ở nhà.

Thế nhưng —

Lý Lôi lại nói: "Dĩ nhiên, cũng không phải mời giúp đỡ không công."

Sở Thấm bắt đầu hơi d.a.o động, cô chớp mắt mấy cái, rất muốn hỏi thử xem thù lao là cái gì. Nhưng thấy đội trưởng Hàn đang cố sức nháy mắt liên tục, cô liền gật đầu: "Tôi có thể thử trước được không, thử việc hai ngày rồi quyết định có muốn tiếp tục làm không."

Lý Lôi cười: "Được. Hay là cứ bắt đầu từ hôm nay vậy, nếu như giờ cô không có việc bận gì thì cứ lái xe đến phố huyện đi."

Sở Thấm do dự: "Thế thì tôi phải ở lại phố huyện à?"

Lý Lôi suy nghĩ một chút rồi nói: "Ở lại nhà trọ của Cục Lương thực thì sao? Là nhà trọ phòng đơn, bên cạnh còn có những người khác nữa."

Sở Thấm lại có hơi không muốn đi, cô không muốn rời căn nhà ấm áp của mình.
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 578: Chương 578



Chỉ có điều đội trưởng Hàn vẫn tiếp tục nháy mắt với cô, Sở Thấm chỉ đành nhắm mắt đồng ý, nhưng cô vẫn kiên quyết nói: "Tôi không muốn phải rời nhà, giúp một tay thì giúp được, nhưng buổi tối tôi vẫn muốn về nhà."

"Như vậy sao, thế cô có xe đạp không?" Lý Lôi suy tính rồi nói: "Vậy phiền cô chịu cực mấy hôm tới nhé."

Nếu Sở Thấm không muốn đi thì ông ấy cũng không bắt buộc, nhưng để cho cô hỗ trợ lái xe thu lương thực ở công xã Dương Tử Câu, chuyển xong thì ngừng xe ngay trong công xã, cô có xe đạp thì cũng tiện để trở về thôn.

Đôi mắt Sở Thấm sáng lên, cô gật đầu một cái: "Tôi có!"

Có là được!

Lý Lôi nói: "Vậy được rồi, cơm trưa mấy ngày này của cô chúng tôi sẽ lo hết."

Nơi nào thiếu ăn chứ Cục Lương thực thì không thiếu.

Sở Thấm nghe được câu này mới hơi hài lòng, chờ ông ấy rời đi rồi, cô mới sâu kín nhìn đội trưởng Hàn.

"Ông có ý gì thế?" Cô không hiểu: "Mùa đông lạnh thế này tôi thật sự không thích ra ngoài đâu."

Đội trưởng Hàn nhìn chung quanh một chút rồi kêu cô tới bên cạnh, thấp giọng nói: "Cô đừng có ngu ngốc, Cục Lương thực mời cô làm việc thì sẽ không bạc đãi cô, không chừng đây còn là công việc lâu dài. Hơn nữa còn làm việc tự do, không cần phải đi chấm công."

Sở Thấm không hiểu nên hỏi: "Sao có thể?"

Còn có công việc không cần chấm công mà vẫn có tiền cầm sao?

"Cục Lương thực của huyện chúng ta cần vận chuyển lương thực đến thành phố, hàng năm bọn họ chỉ phải đi một chuyến, cũng chỉ trong khoảng một hai tuần lễ, còn được trả thù lao thì cô có làm hay không? Hơn nữa năm nay thu lương thực trong mùa rét đậm, nhưng sang năm năm sau thì không nhất định là vậy. Cô đó, cứ tranh thủ để lại ấn tượng tốt cho người ta đi, về sau có việc này người ta còn gọi cô tiếp." đội trưởng Hàn tận tình khuyên bảo.

Ông ấy thật sự đang nghĩ cho Sở Thấm.

Ông ấy hiểu được chuyện Sở Thấm luôn tâm tâm niệm niệm muốn được xây nhà gạch ngói, lúc này chạy xe vận tải lại là các kiếm tiền rất tốt.

Sở Thấm bừng tỉnh: "Là vậy à, vậy tôi phải hết sức tranh thủ cơ hội, nếu có thể chạy đến thành phố..."

Không nói chuyện khác, chỉ mua đồ thôi cũng rất tiện lợi.

Huống chi cô còn có túi đeo lưng không gian.

Năm nay cô không tính đi xa, phải về nhà mỗi ngày là bởi vì ở nhà có thức ăn, mà những người khác lại thiếu thức ăn.

Chờ đến tối nay, cô sẽ lấy hết thức ăn còn ở nhà xếp ngay ngắn vào trong túi đeo lưng không gian, vậy là có thể yên tâm rời đi.

Vì vậy chuyện này coi như đã sắp xếp xong. Sở Thấm lập tức trở về nhà luộc mấy cái trứng lên ăn, đem theo bi đông chứa nước, mặc thêm áo bông dày, mang bao tay rồi bước vào con đường hỗ trợ thu lương.

Sở Thấm có tính cảnh giác rất mạnh, cho dù là ban ngày, cô cũng sợ mình đi rồi nhà sẽ có kẻ gian.

Vì vậy đến lúc xuất phát, cô giấu hết toàn bộ những thứ khác người, còn khóa mấy lớp cửa ở hầm trú ẩn.

Như vậy vẫn chưa đủ, đội trưởng Hàn phải nói sẽ giúp cô trông chừng căn nhà, cô mới có thể yên tâm.

Dù gì Tiểu Bạch vẫn còn ở nhà, ban ngày chỉ cần có người lạ đến là Tiểu Bạch sẽ sủa, giọng nó thì nhất định trong vòng ba trăm thước sẽ có thể nghe.

Cô chuyên tâm lái xe, trước tiên là lái đến công xã, chờ họ thu nhận hết lương thực hôm nay rồi mới có thể chở chúng đến phố huyện.

Sở Thấm là người bản xứ, nên cô càng rành đường ở xã Dương Tử Câu hơn tài xế ban đầu. Cô biết rõ ở đâu có chỗ quẹo cua hay là đường đi rộng hẹp thế nào.

Ở phía sau buồng xe, các nhân viên ngồi cùng với lương thực lập tức cảm nhận được cái hay khi để Sở Thấm lái xe.

Tài xế ban đầu cảm khái, anh ta lên tiếng trước nhất: "Cô bé này còn nhỏ tuổi nhưng lái xe rất ổn, cũng không biết đã luyện tập thế nào mà ra được vậy."

"Đúng đó, lúc đầu tôi còn say xe, bây giờ thì gần như hết say rồi." Có một người ngồi ở đuôi xe, bị lạnh cóng cũng nói.

Lý Lôi cười cười: "Anh đã ói suốt dọc đường, chắc đến giờ bụng không ói được nữa ấy chứ."

"Mà này, cô bé đó sẽ lái xe đi toàn bộ Dương Tử Câu đúng không? Chậc, có thể mời cô ấy giúp lái sang công xã kế bên luôn cũng được đó." Người nọ xoa bụng nói.

Lý Lôi: "Anh cho là tôi không nghĩ đến à, là do con gái người ta yêu nhà, không muốn rời nhà."

"Vậy thì càng đơn giản mà, tạm thời cứ để cho cô ấy giữ xe."

Đây không phải là hại người nhà sao, Lý Lôi thầm nghĩ.

Lỡ như xe xảy ra vấn đề gì thì con gái người ta phải chịu trách nhiệm sao?

"Vậy có thể xảy ra vấn đề gì, chẳng lẽ có người dám trộm bánh xe đi bán?"

"Đúng vậy, có mấy công xã trong đội vận tải nhiều khi cũng đâu cần lái xe về đâu."

Lý Lôi lắc đầu, không thể bẫy con gái nhà người ta như vậy được.

"Chú Triệu này thật là..."
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 579: Chương 579



Mọi người cũng không biết khuyên thế nào, dẫu sao Sở Thấm cũng lái xe rất vững, chỉ là đoạn đường này khiến cho bọn họ bắt đầu cảm thấy để Sở Thấm lái xe suốt quãng đường kế tiếp là một ý tưởng tốt biết bao.

Xe chạy êm đềm một đường đến công xã, khi Tần Văn Quân nhìn thấy Sở Thấm bước xuống từ trên xe còn thấy rất kỳ quái, cô ấy đi tới hỏi cô: "Cô đi làm tài xế cho Cục Lương thực đấy à?"

Sở Thấm xấu hổ cười cười: "Tài xế tạm thời thôi, bị bắt tới trợ giúp, lúc thu lương thực công xã chúng tôi cũng là lái."

Tần Văn Quân kinh ngạc: "Vậy thì hay quá, chỉ là tôi không nghĩ cô nhìn vậy mà lại biết lái xe."

Sở Thấm kể sơ qua chuyện mình đến đội vận tải học lái xe. Ngay lúc này Lý Lôi lại đi tới, kể chuyện mọi người đều khen ngợi khả năng lái xe của Sở Thấm.

"Họ còn nằng nặc đòi tôi phải nhờ đồng chí Sở lái xe đi thu hết các xã lân cận đấy." Lý Lôi bất đắc dĩ nói, rồi ông ấy quay đầu bảo Sở Thấm: "Tiểu Sở, cô thật sự rất bản lĩnh đấy."

Tần Văn Quân: "Vậy hãy mau thu nhận Sở Thấm đi."

Lý Lôi: "Sở Thấm không muốn rời nhà."

Sở Thấm cũng cười cười: "Nhà tôi đã chuẩn bị xong hết mọi thứ cho mùa đông rồi, không muốn đi phố huyện đâu."

Suy nghĩ này thật sự rất khác với mọi người.

Nếu là những người khác thì chắc đã tranh nhau đi rồi.

Tần Văn Quân cũng nói chuyện cho cô mang xe về thôn Cao Thụ, nhưng Lý Lôi vẫn từ chối.

Cô ấy liền hiểu ông ấy sợ xe xảy ra chuyện.

Tần Văn Quân suy nghĩ một chút rồi nói: "Vậy có gì cứ để Sở Thấm dừng xe ở nhà máy cơ khí cũng tốt. Dù sao nhà máy cơ khí cũng gần thôn Cao Thụ, nhân tiện còn có thể đi thu lương thực của Xã Lạc Thủy và Đông Hồ gần đó giúp ông luôn, nói không chừng là thu luôn cả Kim Khê cũng được."

Lý Lôi như có điều suy nghĩ.

Xã Lạc Thủy, xã Đông Hồ cùng với Dương Tử Câu đều là những công xã nằm xung quanh nhà máy cơ khí. Xã Kim Khê sẽ xa hơn chút, nhưng từ đó đến nhà máy cơ khí rất tiện đường, nếu như vậy thì đỗ xe ở nhà máy cơ khí thật sự rất hợp lý.

Tần Văn Quân lại nói thêm: "Vậy thì các ông phải trả thù lao cho người ta nhiều một chút, mùa đông rét mà còn phải chạy lên chạy xuống theo mọi người cũng không dễ dàng."

"Chà, đó là dĩ nhiên." Lý Lôi nói, ông ấy đã suy nghĩ, đến lúc đó không chỉ nên cho cô một mức thù lao xứng đáng mà còn phải cho Sở Thấm một phần phúc lợi đơn vị của Cục Lương thực.

Cất hết lương thực xong, Sở Thấm lại được lái xe. Trạm kế tiếp là đại đội thôn Hoàng Lâm.

Đó là nơi nào?

Chính là nhà mẹ thím Sở.

Nguyên chủ đã từng tới đây, Sở Thấm lục lọi trong trí nhớ, cũng có chút ấn tượng đối với đường đi ở nơi này.

Cô lái xe vào thôn rất thuận lợi, lúc này Sở Thấm không xuống xe mà cứ ngồi ở ghế tài xế. Cô không thích tới nơi đông người, mà lại còn là nơi nhiều người xa lạ.

Cô uống miếng nước, sau đó bóc hai quả trứng gà mang từ nhà đi.

Sở Thấm ăn nhâm nhi, nửa giờ sau hàng được cân xong, cô lại chở đến công xã.

Cứ lặp đi lặp lại như vậy, chốc lát đã tới buổi trưa.

Sở Thấm ăn cơm ở nhà ăn công xã. Nhà ăn này dĩ nhiên không phải bếp ăn lớn của công xã, mà là nhà ăn nhỏ dành cho lãnh đạo đến ăn.

Chỉ có điều cô có chút buồn rầu, cơm nước ở nhà ăn công xã nhìn vậy chứ hoàn toàn kém hơn thức ăn nhà cô. Thế nhưng đây là miễn phí, Sở Thấm cũng không đòi hỏi gì.

Buổi chiều lại đi thu lương thực ở một công xã nữa.

Cuối cùng là trở lại công xã, số lương thực này không thể chở được hết trong một chuyến, Sở Thấm đi tận ba đợt mới chuyển hết lương thực đến Cục Lương thực.

Khi cô lái xe về lại công xã đã là bốn giờ hơn, trời chạng vạng tối.

Đậu xe ở công xã, Sở Thấm đạp xe trở về thôn Cao Thụ.

Đường tuyết rất khó đi, nhưng cô nghĩ đến những món đồ và tem phiếu mà Lý Lôi đã hứa thì lại không cảm thấy khó đi nữa.

Chú Lý Lôi có nói, hai ngày nữa cục sẽ mua một tảng thịt dê, cô cũng sẽ được chia phần.

Sở Thấm cũng hơi sốt ruột, cô đạp xe, để lại một vệt bánh xe trong tuyết.

Sở Thấm mất tổng cộng ba ngày để thu hết lương thực xã Dương Tử Câu.

Ngày thứ ba, cô mang hai cân thịt dê từ Cục Lương thực về, điều này làm cho thím Sở cảm thấy mấy ngày này cô cực khổ cũng không uổng phí, còn ý thức được tài xế được trọng dụng bao nhiêu.

Kiểu người như Sở Thấm, vừa rành đường, lái xe vững vàng, có thể lao động chân tay lại còn biết sửa xe, đến đơn vị nào cũng có người muốn.

Cho dù là Cục Lương thực thần thánh cũng rất là coi trọng những khả năng và kỹ thuật này của cô.
 
Back
Top Bottom