Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Tiểu Thiếp Của Cha Ta Là Nam Sao?

Tiểu Thiếp Của Cha Ta Là Nam Sao?

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Tham gia
11/6/23
Bài viết
919,306
VNĐ
900,499
[Diendantruyen.Com] Tiểu Thiếp Của Cha Ta Là Nam Sao?

Tiểu Thiếp Của Cha Ta Là Nam Sao?
Tác giả: Lược Liễu Cá Quỷ
Tình trạng: Đã hoàn thành




Ta phát hiện, tiểu thiếp cha ta mới nạp lại là một nam nhân.

Vào đêm ta phát hiện ra bí mật của hắn.

Hắn giữ chặt eo ta, bá đạo mạnh mẽ kéo ta vào lòng.

"Phải làm sao bây giờ, bị nàng phát hiện rồi."
 
Chương 1


Cha vào kinh dự đại điển đăng cơ của tân Hoàng, khi về mang theo một nữ nhân yêu diễm.

Nữ nhân này thân hình mảnh mai cao ráo, khuôn mặt tinh xảo như hồ ly tinh hút tinh khí người ta trong thoại bản, đẹp đến mức không phân biệt được nam nữ.

"Gia Vũ, đây là thiếp cha mới nạp ở kinh thành, tên là Lý Cảnh, sau này nàng ấy sẽ là di nương của con."

Trong đầu ta ầm một tiếng, như vừa nổ tung vậy.

Ta không thể tin nổi nhìn cha.

Cha và mẹ yêu thương nhau sâu đậm, từ sau khi mẹ mất, cha không tái hôn.

Vậy mà bây giờ cha đột nhiên mang về một nữ nhân.

"Cha..." Ta cắn môi, đôi mắt đẫm lệ ngẩng đầu lên.

Trên mặt cha lướt qua một chút giãy dụa.

"Gia Vũ, di nương con không cha không mẹ, rất đáng thương, sau này con phải đối xử tốt với nàng ấy, đừng có thất lễ."

Ta đau lòng đến mức toàn thân run rẩy.

Ta đã nghe rất nhiều câu chuyện về mẹ kế ngược đãi nữ nhi, nhưng chưa bao giờ nghĩ chuyện này sẽ xảy ra với mình.

Bờ môi đỏ thắm của Lý Cảnh khẽ cong lên, bàn tay trắng nõn thon dài vuốt ve má ta, giọng điệu dịu dàng: "Gia Vũ, sau này di nương sẽ đối xử tốt với con."

Lý Cảnh cao hơn ta một cái đầu, khi ta ngẩng lên nhìn, trong đôi mắt đào hoa xếch của Lý Cảnh dường như chứa đựng những cảm xúc dữ dội.

Rõ ràng rất xinh đẹp tinh tế, nhưng không hiểu sao ta lại cảm thấy sợ hãi, lùi lại nửa bước.

Thấy vậy, Lý Cảnh không tức giận, ngược lại ý cười trong mắt càng sâu hơn.

Ta cảm thấy càng sợ hơn.

"Không sao, thời gian sẽ chứng minh lòng người, lão gia, ta sẽ khiến Gia Vũ chấp nhận ta."

Giọng Lý Cảnh trầm thấp, không giống như nữ nhân bình thường.

Nghe vậy, ta mặt lạnh tanh, như đối mặt với kẻ thù.

Trong thoại bản đều nói, mẹ kế trước mặt cha thì dịu dàng nhỏ nhẹ, nhưng trước mặt kế nữ lại hung ác độc địa.

Lý Cảnh chắc chắn đang diễn cho cha xem.

Sau khi về phòng, ta càng nghĩ càng tức, nằm sấp trên giường nức nở.

Nha hoàn Tiểu Điệp đưa tới một chén nước: "Quận chúa, đừng khóc nữa, nếu phu nhân nhìn thấy chắc sẽ đau lòng lắm."

Ta ngồi dậy, khóc đến nấc lên: "Nhưng cái đồ Lý Cảnh đó nhìn là biết khó ở chung rồi, ta thật sự sợ nàng ta ngược đãi ta, ta rất nhớ mẹ."

Tiểu Điệp vỗ vỗ lưng ta, lấy khăn lau sạch nước mắt trên mặt ta: "Nếu tiểu thiếp kia dám bắt nạt Quận chúa, chúng ta sẽ mách với lão gia! Người là Quận chúa do tiên Hoàng khâm phong, nàng ta dám bắt nạt người, cũng phải hỏi một tiếng xem tiên Hoàng có cho phép không."

Nhắc đến tiên Hoàng, trong đầu ta có một chút hoảng hốt.

Năm xưa khi cha làm Tướng quân, đánh đâu thắng đó.

Tiên Hoàng sợ cha công cao chấn chủ, đành thu hồi binh quyền, phong cho cha làm Vương gia khác họ, ban cho một miếng đất phong, cách kinh thành rất xa.

Đêm hôm đó, tiên Hoàng thiết yến mừng công cho cha.

Ta lúc ấy mới sáu tuổi, vừa nhìn lên đã thấy Thái tử điện hạ Tạ Thừa Cảnh ngồi bên cạnh tiên Hoàng.

Tạ Thừa Cảnh mười hai tuổi, sinh ra đã mang khí chất long phượng, tuấn tú phi phàm, khí chất tuyệt nhiên không phải người thường có thể sánh được.

Một ánh mắt khó quên được.

Ta ghi nhớ hắn trong lòng, nhớ suốt mười năm, dù dung mạo có hơi mờ nhạt, nhưng ta vẫn...

Có chút muốn gả cho hắn.

Nhưng hắn đã chết, c.h.ế.t vào ngày đăng cơ.

Ngày Tạ Thừa Cảnh đăng cơ, thúc thúc ruột của hắn mưu phản, g.i.ế.c sạch thân vệ của hắn, rồi c.h.é.m Tạ Thừa Cảnh thành nhiều mảnh.

Khi nhận được tin, ta khóc suốt cả đêm.

Bây giờ nghĩ lại, gần đây thật sự có quá nhiều tin xấu.

3

Dù đã đắp đá lên mắt, nhưng cha ta liếc mắt một cái vẫn nhận ra ngay.

Trên bàn ăn.

Cha thở dài bất lực: "Gia Vũ, con tội gì mà lại khổ sở thế này?"

Nước mắt lại lăn dài, ta đỏ mắt, lại hỏi cha: "Cha, Thái tử điện hạ... thật sự đã không còn nữa sao?"
 
Chương 2


Sắc mặt cha cứng đờ, thận trọng liếc nhìn tiểu thiếp Lý Cảnh đang ăn cơm bên cạnh.

Thấy sắc mặt Lý Cảnh không có gì khác thường, cha mới thở phào: "Gia Vũ, sau này đừng nhắc đến... đừng nhắc đến Tạ Thừa Cảnh nữa, nếu Hoàng đế biết được, sẽ mất đầu đấy."

Phải rồi, Hoàng đế hiện tại là thúc thúc ruột của Tạ Thừa Cảnh, từng là Cung Thân Vương.

Cung Thân Vương đã giẫm lên t.h.i t.h.ể của Tạ Thừa Cảnh để lên ngôi, tất nhiên không muốn nghe đến tên của Tạ Thừa Cảnh nữa.

Ta cảm thấy rất đau buồn.

Rõ ràng là một người thanh cao như vậy, tại sao lại gặp phải tai họa này, ra đi quá sớm như vậy?

"Cha, con đã thầm yêu điện hạ mười năm, dù chỉ còn một chút hy vọng nhỏ nhoi, con vẫn muốn hỏi lại, điện hạ..."

Lý Cảnh bên cạnh bỗng cười khẽ, đặt đũa xuống, nhẹ nhàng lau miệng bằng khăn gấm: "Gia Vũ, t.h.i t.h.ể của Tạ Thừa Cảnh đã bị thiêu thành tro rồi."

Ta cúi đầu, khẽ "ừ" một tiếng.

Phải rồi, Thái tử đã bị g.i.ế.c ngay tại chỗ, t.h.i t.h.ể cũng đã bị thiêu thành tro, ta còn mong chờ điều gì nữa chứ.

Ta cũng nên buông bỏ hắn thôi, dù sao giữa chúng ta vốn dĩ cũng không thể nào.

Thấy vậy, Lý Cảnh đột nhiên đứng dậy, đi đến bên cạnh ta.

Nàng ta cúi người dùng khăn nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt ta.

Vóc dáng của nàng ta quá cao, khiến cả người ta chìm trong bóng tối.

"Nhìn đôi mắt ngươi đỏ thành thế này rồi, đừng khóc nữa, lát nữa đến phòng di nương, di nương sẽ bôi thuốc cho ngươi."

Khuông mặt cha ta đột nhiên cứng đờ: "Cái này... không thích hợp lắm nhỉ?"

Lý Cảnh nhìn cha, trên mặt mang nụ cười khó hiểu: "Lão gia, ta chỉ bôi thuốc cho Gia Vũ thôi, sẽ không làm gì nàng đâu."

Cha ta thở phào nhẹ nhõm: "Vậy thì được."

4

Sau bữa ăn, ta đi cùng Lý Cảnh đến viện của nàng ta.

Trên đường đi, ta như đang đi đối đầu với địch, trong lòng không ngừng đánh trống.

Có phải Lý Cảnh muốn dùng kim châm ta không? Có phải muốn đánh đập ta không? Có phải muốn ngược đãi ta?

Hoặc là phạt ta quỳ, tát ta?

Lý Cảnh đưa ta vào phòng, đặt ta ngồi xuống ghế mềm.

Nàng ta cúi người đứng trước mặt ta, nhẹ nhàng vuốt ve đôi mắt sưng đỏ của ta.

"Đau không?"

Giọng nói hơi khàn khiến ta đột nhiên có chút hoảng hốt.

Ta lắc đầu: "Không đau lắm."

Khóe môi Lý Cảnh cong lên một nụ cười nhỏ, trong giọng nói có chút tinh quái: "Nhiễm Gia Vũ, ngươi thích Tạ Thừa Cảnh lắm à? Hắn đã là người c.h.ế.t rồi, ngươi vẫn thích sao?"

Tim ta đập thót một cái.

Lý Cảnh gọi thẳng tên ta, là không giả vờ nữa? Lộ ra bản chất độc ác của mẹ kế rồi?

Ta không thể không co rúm người vào trong chiếc ghế mềm, cố gắng đẩy nàng ta ta ra: "Ta là Quận chúa được tiên Hoàng khâm phong, nếu ngươi dám ngược đãi ta, ta sẽ không tha cho ngươi, cha ta cũng sẽ không tha cho ngươi đâu!"

Nhưng ta không thể đẩy được nàng ta, sức của nàng ta quá lớn, hơn nữa lồng n.g.ự.c cũng quá cứng.

Lại còn rất phẳng nữa, không giống nữ nhân.

Lý Cảnh nắm lấy tay ta, mắt khẽ nheo lại, đáy mắt bỗng nhiên hiện lên màu đỏ thẫm, giọng nói cũng khàn đặc: "Sao Gia Vũ lại nói những lời như vậy, làm sao ta lại nỡ ngược đãi ngươi chứ?"

Lý Cảnh nắm cổ tay ta, áp sát người xuống, cả người ta đều bị dồn vào góc tường.

"Gia Vũ, ngươi nói xem, ta nên làm gì ngươi bây giờ?"

Gương mặt đẹp đến mức không phân biệt được nam nữ của Lý Cảnh, đột nhiên khiến ta cảm thấy vô cùng kinh hãi.

Trong mắt nàng ta chứa đựng nhiều cảm xúc mà ta không hiểu được, ta không nhịn được mà co rúm người lại, cả thân thể cũng run rẩy theo.

"Ta... ta cảnh cáo ngươi, nếu ngươi thật sự làm gì ta, cha ta nhất định sẽ không tha cho ngươi đâu!"

Nghe vậy, đôi môi đỏ thắm của Lý Cảnh nhếch lên một đường cong rất nguy hiểm, áp sát vào mặt ta, gần như chạm vào môi ta.

"Tiểu Gia Vũ, sao ngươi biết ta nhất định sẽ làm gì ngươi chứ?"
 
Chương 3


Ta vô cùng sợ hãi.

Ta chưa từng gặp người nào khủng bố đáng sợ như Lý Cảnh!

Đây đâu phải một tiểu thiếp xinh đẹp? Rõ ràng là một nữ yêu quái ăn thịt người!

Ta không thể nhịn được nữa, định hét lên cầu cứu: "Cứu..."

Ngay lập tức, Lý Cảnh đưa tay bịt miệng ta lại.

Trong đôi mắt đen của hắn ta dâng trào ngọn lửa nóng bỏng, nhìn chằm chằm vào mắt ta: "Ngoan, đừng kêu, di nương còn chưa bôi thuốc cho ngươi đâu."

Nói xong, nàng ta dùng tay còn lại vuốt ve đôi mắt sưng đỏ của ta, có vẻ mê mẩn nói: "Đôi mắt của Gia Vũ thật đẹp, vừa ngây thơ lại đáng thương, ha ha, thật khiến người ta muốn..."

Những lời tiếp theo Lý Cảnh không nói ra.

Nhưng ta đã đoán được.

Chắc chắn là nàng ta muốn móc mắt ta.

Mấy bà mẹ kế độc ác khác nhiều lắm là cắt xén thức ăn của kễ nữ, hoặc tát vài bạt tai thôi.

Nhưng cái đồ Lý Cảnh này thật biến thái, nàng ta muốn móc mắt ta!

Toàn thân ta run rẩy, không thể nhịn được nữa, dùng sức cắn vào tay nàng ta.

"Cứu mạng Tiểu Điệp! Cảnh di nương muốn g.i.ế.c ta! Sắp có án mạng rồi, mẹ kế độc ác sắp g.i.ế.c Quận chúa rồi!!"

Lý Cảnh nhìn vết răng trên lòng bàn tay mình, cười khẽ một tiếng đầy ẩn ý.

"Hả?"

Trước khi Tiểu Điệp và những người khác vào phòng, Lý Cảnh vươn tay ôm lấy ta vào lòng.

Một mùi tùng hương bao phủ lấy ta.

Tiểu Điệp chạy vào phòng, lo lắng hét lên: "Quận chúa! Quận chúa không sao chứ!"

Nhìn lại, ta đã bị Lý Cảnh ôm trong lòng, khóc bù lu bù loa.

Tiểu Điệp ngơ ngác: "Cảnh di nương, ngươi ôm Quận chúa làm gì vậy?"

Khóe môi Lý Cảnh hơi nhếch lên, nở một nụ cười hiền hòa: "Nha đầu Gia Vũ này không chịu bôi thuốc, đang giận dỗi đấy."

Ta gỡ tay Lý Cảnh ra, vùng vẫy thoát khỏi vòng tay nàng ta, nhanh chóng bò xuống ghế mềm.

"Ngươi nói bậy, rõ ràng... rõ ràng là ngươi!"

Tiểu Điệp che chở ta phía sau, ánh mắt nhìn Lý Cảnh đầy thù địch: "Cảnh di nương, Quận chúa nhà ta sợ hãi như vậy, chắc chắn là ngươi bắt nạt nàng ấy rồi, đừng tưởng phu nhân không còn nữa là ngươi có thể tùy ý bắt nạt Quận chúa, Quận chúa nhà ta là bảo bối của lão gia, không ai được bắt nạt nàng ấy cả!"

Nói xong, Tiểu Điệp không nói thêm gì nữa, kéo ta đi ra ngoài: "Đi thôi Quận chúa, chúng ta đi tìm lão gia, để lão gia lấy lại công bằng cho người!"

Trước khi đi, ta oán hận ngoái đầu nhìn Lý Cảnh một cái, thấy nàng ta vẫn giữ vẻ mặt cười híp mắt như cũ.

Ta tức đến mức dậm chân một cái.

5

"Lão gia, sự việc là như vậy đó, Quận chúa khóc lóc thảm thiết trong phòng, khi nô tỳ vào thì thấy Cảnh di nương còn giữ chặt Quận chúa không buông, chắc chắn Quận chúa đã bị bắt nạt! Lão gia nhất định phải lấy lại công bằng cho Quận chúa!"

Cha ta nhìn Lý Cảnh với vẻ khó xử: "Cái này..."

Ta vô cùng ấm ức: "Cha... Cảnh di nương nói muốn móc mắt con."

Lý Cảnh sững người, bỗng bật cười khẽ: "Gia Vũ, ta chỉ khen đôi mắt ngươi đẹp thôi."

Giọng ta nhỏ dần: "Thế không phải là muốn móc mắt ta sao..."

Cha ta nghe xong, lập tức thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng.

"Gia Vũ à, di nương con không có ý đó đâu, đừng làm ầm nữa, trời đã khuya rồi, về nghỉ đi."

Ta không thể tin nổi nhìn cha.

Ta bị kẻ tiểu nhân Lý Cảnh này bắt nạt, vậy mà cha lại không hề đứng về phía ta.

Phải biết rằng... phải biết rằng ta sống hơn mười năm nay, chưa từng có ai đối xử với ta như vậy.

May mà Lý Cảnh là nữ nhân, nếu nàng ta là nam nhân, ta chắc sẽ xấu hổ đến c.h.ế.t mất.

Thấy ta ấm ức, giọng cha cũng mềm nhũn: "Ngoan, Gia Vũ, cha làm vậy có lý do của cha, sau này con sẽ hiểu."

Nói xong, cha bảo Tiểu Điệp đưa ta về nghỉ.

Trước khi đi, ta vẫn còn thấy nụ cười đầy ẩn ý trên gương mặt yêu nguyệt của Lý Cảnh.
 
Chương 4


Hừ! Hồ ly tinh, khiến cha ta mê muội đến không còn biết gì!

Ta phẫn hận dậm chân một cái.

"Lý Cảnh đáng ghét, ngươi đợi đấy, sớm muộn gì ta cũng khiến ngươi phải khóc lóc van xin ta!"

6

Đêm đó, ta mơ một giấc mơ kỳ lạ.

Trong mơ là phòng tân hôn màu đỏ thẫm, ta mặc áo cưới đỏ ngồi bên giường đợi tân lang.

Bỗng nhiên, tiếng bước chân vang lên, tấm khăn voan đỏ trên đầu ta được một bàn tay to lớn vén lên.

Là... là gương mặt của Thái tử điện hạ Tạ Thừa Cảnh!

Ta vừa xúc động vừa e thẹn nhìn hắn.

Tạ Thừa Cảnh cúi người ôm ta vào lòng, hôn ta: "Gia Vũ, cuối cùng cô cũng cưới được nàng rồi."

Ta vừa thẹn vừa mừng, nép mình trong lòng Tạ Thừa Cảnh, tim đập rất nhanh.

"Gia Vũ, nàng ngẩng đầu nhìn ta xem."

Ta khẽ "ừm" một tiếng, rồi từ từ ngẩng đầu lên.

Người trước mắt không còn là Tạ Thừa Cảnh nữa.

Mà là gương mặt yêu mị của Lý Cảnh.

"A a a a a!!"

Ta sợ tới mức gào thét thất thanh.

Khi tỉnh dậy, ta vẫn còn nghe thấy Lý Cảnh trong mơ nói: "Đôi mắt Gia Vũ thật đẹp, móc ra làm vòng ngọc trai thôi."

Sau khi tỉnh dậy, ta càng thêm kiên định quyết tâm không đội trời chung với Lý Cảnh.

Nhiễm phủ này, có nàng ta không có ta, có ta thì không có nàng ta!!

7

"Quận chúa, nếu thấy khó chịu mỗi khi gặp Lý Cảnh, hay là lên chùa thắp hương cầu nguyện cho phu nhân với Thái tử điện hạ kiếp sau được hạnh phúc, cũng tiện thể giải sầu luôn."

Ta đặt cuốn thoại bản xuống, trầm ngâm một lát.

Cũng được.

Mấy ngày nay bị Lý Cảnh chọc tức đến ăn mất cả ngon, đến chùa thắp hương cầu Phật phù hộ ta sớm đuổi được mụ Lý Cảnh đáng ghét kia đi.

"Được, để ta đi nói với cha."

Bữa sáng, vừa bước vào phòng ăn, ta đã thấy cha và Lý Cảnh ngồi cùng nhau, hai người đang trò chuyện điều gì đó.

Cha cười hì hì, dường như được Lý Cảnh dỗ đến vui vẻ hớn hở.

Ta tức điên lên, vội vàng tiến lên kéo tay áo cha, nói rõ ý định của mình.

Nhưng không ngờ, cha còn chưa kịp mở miệng, Lý Cảnh đã vội nói: "Được đấy, nhưng Gia Vũ đi một mình chắc sẽ buồn lắm, lão gia, để ta đi cùng Gia Vũ, trên đường cũng có người chăm sóc."

Nghe vậy, ta trợn tròn mắt, nghiến răng ken két nhìn về phía Lý Cảnh: "Không, ta không..."

Cha: "Ha ha ha, vậy thì tốt, Gia Vũ à, con còn nhỏ, tính tình lại ngây thơ, cha cũng không yên tâm để con đi một mình, có Cảnh di nương đi cùng, cha mới an tâm."

Trên gương mặt xinh đẹp mê hoặc của Lý Cảnh hiện lên nụ cười thuần khiết hiền lành, nàng ta dịu dàng nói: "Đúng vậy, nha đầu Gia Vũ này có nhiều lời oán trách thiếp, thiếp cũng muốn nhân cơ hội này để nó thay đổi cái nhìn về thiếp."

Aaaaa!

Ta thực sự muốn phát điên rồi, sao lại có một nữ nhân giả tạo độc ác như Lý Cảnh chứ!

Trước mặt cha ta thì giả vờ làm một hiền thê lương mẫu, nhưng khi ở riêng với ta lại như một nữ yêu quái muốn ăn thịt người.

Lòng dạ rắn rết! Ta vĩnh viễn sẽ không bắt tay làm hòa với nàng ta!

8

Lý Cảnh lên xe ngựa trước ta.

Nàng ta vén ống tay áo rộng lên, để lộ cánh tay... không phải trắng nõn nhưng lại toát lên vẻ mạnh mẽ đầy sức sống.

Nàng ta đưa tay về phía ta, đôi mắt đào hoa xinh đẹp dịu dàng nhìn ta chăm chú, nhẹ nhàng nói: "Nào, Gia Vũ, để di nương kéo con lên."

Ta dường như có thể thấy, nụ cười trên gương mặt cha ta đang đứng trước cổng càng rạng rỡ hơn. Có vẻ ông ấy rất vui khi thấy cảnh tượng mẹ kế và kế nữ yêu thương nhau.

Ta cố nén giận trong lòng, đặt tay lên bàn tay to của Lý Cảnh. Tay Lý Cảnh rất ấm, lại thon dài đẹp đẽ, to hơn tay ta nhiều.

Lý Cảnh kéo ta lên xe ngựa.

Trước khi xe chạy, cha gọi với từ bên ngoài: "Gia Vũ, phải ngoan ngoãn nghe lời Cảnh di nương nhé, đừng có bướng bỉnh cãi lại nàng ấy."
 
Chương 5


Rèm xe buông xuống, ta lập tức tìm chỗ ngồi xa Lý Cảnh nhất, không muốn nhìn nàng ta lấy một cái. Nhưng không gian trong xe cũng chỉ có vậy, ta vẫn cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của Lý Cảnh.

Phiền quá, cứ nhìn chằm chằm ta làm gì!

"Gia Vũ, sao ngươi lại ngồi xa ta như vậy?"

Khóe môi Lý Cảnh nhếch lên, trong đôi mắt đen láy như vực thẳm ẩn chứa những cảm xúc ta không thể hiểu nổi.

Ta vô thức co người lại, giọng nhỏ như tiếng muỗi vo ve: "Ta không thích ngươi không được sao? Ta cứ trông thấy ngươi là phiền, không muốn ngồi cùng."

Nghe vậy, trong cổ họng Lý Cảnh phát ra tiếng cười khẽ.

"Vậy sao, Gia Vũ rất ghét ta?"

Trong đôi mắt nàng ta như có mực đen cuộn trào, tuy trên môi nở nụ cười nhưng không hiểu sao lại khiến ta cảm thấy cố chấp và lạnh lẽo.

Ta giật mình vì ánh mắt đó, trong lòng nảy sinh sự sợ hãi: "Ngươi muốn làm gì..."

Lý Cảnh cụp mắt xuống, khóe môi khẽ cong lên, giọng điệu lạnh lẽo ẩn chứa ý tứ không thể chối từ: "Không làm gì cả."

Một giây sau, Lý Cảnh vươn tay ôm lấy ta, nhấc bổng người ta lên đặt vào lòng nàng ta. Ta lập tức trợn tròn mắt, vùng vẫy giãy giụa trong vòng tay nàng ta: "Buông ta ra, Lý Cảnh c.h.ế.t tiệt, tội mưu sát Quận chúa ngươi gánh nổi không?!"

Đôi môi đỏ thắm của Lý Cảnh từ từ áp sát tai ta, khẽ nói: "Mưu sát Quận chúa? Ha, sao ta nỡ làm tổn thương ngươi chứ, Gia Vũ của ta."

Hơi ấm mang theo chút ngứa ngáy.

Ta khó chịu rụt cổ lại, nỗi bất an trong lòng càng lúc càng đậm.

Lý Cảnh này quá kỳ lạ, rõ ràng là nữ tử, nhưng ánh mắt nhìn ta... lại khiến ta cảm thấy không giống một nữ tử.

Đột nhiên, xe ngựa phát ra tiếng động lớn, lắc lư dữ dội.

"A!"

Xe ngựa nghiêng về phía trước, ta mất trọng lượng ngã vào người Lý Cảnh, môi chạm vào môi nàng ta. Môi Lý Cảnh rất mềm, mùi hương trên người nàng ta cũng rất dễ chịu, mang lại cảm giác an tâm...

Ta thất thần trong một giây, nhanh chóng rời môi đi, mặt hơi nóng lên.

Có chút ngượng ngùng.

Để xua tan không khí, ta ho khan hai tiếng, cố gắng chuyển chủ đề: "À... Cảnh di nương, ngươi có thể buông ta ra không? Ngươi ôm ta thế này khó chịu lắm."

Nói xong, ta ậm ừ vặn vẹo người, cố gắng để nàng ta buông ra. Nhưng không ngờ, cánh tay Lý Cảnh đang giữ chặt ta càng siết chặt hơn.

Đuôi mắt Lý Cảnh nhuốm đỏ, trong mắt ẩn chứa tình ý khó hiểu, cổ họng khẽ động, giọng khàn đặc: "Gia Vũ, đừng cựa quậy."

Theo cánh tay Lý Cảnh siết chặt, ta bị nàng ta ôm càng chặt hơn. Ta khó chịu vô cùng, toàn thân nóng ran, không ngừng vùng vẫy xoay người.

"Buông ta ra ngay! Nóng muốn chết! Sao cứ ôm ta mãi thế?"

Ta ngẩng đầu nhìn Lý Cảnh, vừa nhìn đã khiến ta hoảng hốt.

Đôi mắt nàng ta đỏ ngầu một cách bệnh hoạn, trong đáy mắt đen như hồ sâu ẩn chứa đầy vẻ chiếm hữu và điên cuồng.

Đây tuyệt đối không phải ánh mắt một người mẹ kế nhìn kế nữ!

"Gia Vũ, thật không biết nên nói ngươi ngây thơ hay ngu ngốc nữa."

Đôi môi mỏng quyến rũ của Lý Cảnh khẽ nhếch lên, tay vẫn siết chặt lấy cơ thể ta.

Ta sợ hãi, thực sự sợ hãi.

Không phải sợ Lý Cảnh g.i.ế.c ta, mà là một nỗi sợ hãi mơ hồ, không tên.

Ta tủi thân khẽ nức nở.

Đột nhiên, từ bên ngoài xe ngựa vọng lại giọng nói của Tiểu Điệp:

"Quận chúa, vừa rồi bánh xe đè phải đá, người không sao chứ ạ?"

Lý Cảnh nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt nơi khóe mi ta, lại trở về dáng vẻ tiểu thiếp dịu dàng như trước: "Ngoan, đừng khóc, nhìn thấy ngươi khóc di nương đau lòng lắm."

Sau đó nàng ta buông ta ra, rót một chén nước đưa cho ta.

Ta không nhận, đôi mắt đỏ hoe tức giận lườm nàng ta một cái, sau đó vén rèm chui ra ngoài.

Ở cùng Lý Cảnh thêm nữa chắc ta phát điên mất.

9

Đến giữa trưa, xe ngựa dừng lại dưới chân núi. Đoạn đường phía trước, chúng ta phải tự đi bộ.
 
Chương 6


Đi được khoảng nửa canh giờ đường núi, ta mệt đến thở hổn hển, người đẫm mồ hôi.

Khuôn mặt vốn trắng trẻo giờ đỏ bừng vì nóng.

"Quận chúa, chúng ta còn phải đi khoảng nửa canh giờ nữa mới đến chùa, nếu người không chịu nổi nữa thì tìm chỗ nghỉ ngơi một lát."

Ta vô thức liếc nhìn Lý Cảnh. Nàng ta vẫn giữ nguyên dáng vẻ ấy, y phục chỉnh tề, không hề có chút mệt mỏi nào. So với Lý Cảnh, ta quả thật yếu ớt đến mức không dám nhìn thẳng.

"Gia Vũ mệt rồi, vậy nghỉ ngơi một lát đi." Lý Cảnh tự nhiên bước lên phía trước, nắm lấy tay ta, dịu dàng gọi: "Gia Vũ?"

Ta luống cuống cúi thấp đầu: "Cứ... cứ nghe theo lời Cảnh di nương."

Tiểu Điệp đặt chiếc đôn thêu đã chuẩn bị từ sớm xuống đất, để ta ngồi lên nghỉ.

Ta vừa thở được một hơi, trước mắt chợt lóe lên một tia sáng bạc chói lòa, suýt làm lóa mắt ta.

"Ngoan ngoãn giao hết tiền bạc ra đây, nếu không... Ô, ở đây còn có một tiểu nương tử xinh đẹp nữa à?"

Một đám sơn tặc vác đao, ngang nhiên bước đến trước mặt ta, huýt sáo trêu ghẹo: "Chậc chậc chậc, mấy ca chưa từng thấy mỹ nhân nào xinh đẹp thế này, nhìn xem dáng vẻ mồ hôi nhễ nhại kia, nếu được cùng nàng ta mây mưa một phen... Ha ha ha! Chắc chắn là mùi vị ngọt ngào đến tận xương tủy."

Nói xong, mấy tên sơn tặc cười dâm đãng, nhìn ta bằng ánh mắt dâm tục không hề che giấu.

Chuyến đi này ta chỉ mang theo sáu thị vệ, về số lượng không bằng được bọn chúng.

Ta hoảng loạn, vô thức nhìn về phía Lý Cảnh.

Hàn quang lóe lên trong mắt nàng ta, đáy mắt nhìn đám sơn tặc kia chứa đầy lạnh lẽo và tàn nhẫn. Đôi môi mỏng của Lý Cảnh khẽ mở, giọng điệu lạnh như băng, mang theo sát ý nồng đậm: "Nói lại lần nữa."

Bọn sơn tặc sững người, rồi cười ha hả: "Ha ha ha, các huynh đệ nhìn xem, lại thêm một tiểu mỹ nhân! Còn là một tiểu nương tử nóng tính nữa chứ, ha ha ha!"

Lý Cảnh khinh miệt cười khẽ một tiếng: "Ha."

Nàng ta bảo vệ ta ở sau lưng, dặn dò Tiểu Điệp: "Bảo vệ Quận chúa cho tốt."

Tiểu Điệp ngẩn người, vô thức nghe theo lời Lý Cảnh: "Vậy... vậy Cảnh di nương..."

Lý Cảnh đứng trước mặt ta, che chở ta dưới cái bóng của nàng ta.

Nàng ta cao hơn ta nhiều, hơi cúi đầu xuống, che mắt ta lại, dịu dàng dỗ dành: "Gia Vũ ngoan, nhắm mắt lại." Ngay sau đó, Lý Cảnh xoay người lại, rút từ trong n.g.ự.c ra một con d.a.o găm.

Tiểu Điệp dường như đã đoán được điều gì đó, vội vàng bịt chặt mắt ta lại.

Ta chỉ nghe thấy những tiếng kêu thảm thiết, chửi rủa, cùng với tiếng đao kiếm đ.â.m vào thịt, m.á.u tươi b.ắ.n tung tóe.

Ta không nhìn thấy gì cả, nhưng có thể cảm nhận được, cơ thể Tiểu Điệp đang run rẩy.

"A a! Tha mạng, cô nương tha mạng!"

"Cứu mạng... cứu mạng với!"

"Ta sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t mụ đàn bà thối tha này... A a a!"

Mắt ta cay xè, nước mắt thấm ướt đôi mắt, cơ thể run rẩy vì sợ hãi.

Không biết qua bao lâu, ta rơi vào một cái ôm thoang thoảng mùi tanh của máu.

"Không sao rồi, ngoan."

Giọng nói quen thuộc vang lên, ta gục vào lòng Lý Cảnh nức nở.

Cuối cùng ta vẫn không nhìn thấy cảnh thảm thiết của đám sơn tặc.

Lý Cảnh nhét vào miệng ta một viên thuốc, ấn đầu ta vào lòng, sau đó bế ngang người ta đi vào chùa.

Tiểu Điệp giải thích với các hòa thượng một hồi, mượn được một bộ quần áo sạch cho Lý Cảnh thay.

Tiểu hòa thượng sắp xếp cho ta một gian thiền phòng. Ta nằm trên giường, mắt đau xót khó chịu vì khóc nhiều.

Lý Cảnh ngồi bên giường, nhẹ nhàng vuốt ve má ta, dịu dàng dỗ dành: "Ngủ đi, ngủ một giấc là sẽ khỏe thôi."

Ta nhìn gương mặt Lý Cảnh, trong lòng không còn chút ý định chống đối nào nữa.

Thay vào đó là nỗi sợ hãi sâu thẳm.

Nàng ta chỉ là một nữ tử chân yếu tay mềm, vậy mà lại có thể g.i.ế.c c.h.ế.t hơn mười tên sơn tặc, bản thân lại chẳng hề bị thương một chút nào!
 
Chương 7


Nếu nàng ta muốn g.i.ế.c ta, trốn khỏi Nhiễm phủ, quả thật dễ như trở bàn tay. Nhưng nàng ta lại chẳng động đến một sợi tóc của ta, ngược lại... ngược lại còn luôn trêu chọc ta.

Nghĩ đến đây, ta vừa xấu hổ vừa sợ hãi, chôn đầu vào chăn, chìm vào giấc ngủ.

Trong cơn mơ màng nửa tỉnh nửa mê, ta dường như nghe thấy một tiếng thì thầm.

"Gia Vũ, giờ ngươi đã thấy một mặt khác của cô, không biết ngươi còn thích cô nữa không?

"Ha, không sao cả. Dù ngươi có ghét bỏ cô, cô cũng sẽ giam ngươi bên cạnh, đời đời kiếp kiếp ngươi chỉ có thể làm chim trong lồng của cô mà thôi."

10

Khi tỉnh dậy, đã là sáng sớm ngày hôm sau.

Nghe tiếng tụng kinh trong chùa, khói mù ngày hôm qua không hiểu sao đã tan đi nhiều, ta và Tiểu Điệp đến đại điện thắp hương cầu phúc.

Ta quỳ trên đệm hương bồ, thắp một nén nhang, thành kính quỳ lạy: "Cầu Phật tổ phù hộ cho mẫu thân kiếp sau được hạnh phúc an khang, phù hộ cho Thái tử điện hạ... Thái tử điện hạ kiếp sau được bình an đến già, không cầu giàu sang phú quý, chỉ cầu hắn một đời an khang, không còn gặp trắc trở."

Nói ra tâm tư của một nữ nhi gia, ta nhắm chặt mắt, có chút căng thẳng.

Lạy xong, thấy Lý Cảnh không biết từ khi nào đã đến, đứng bên cạnh nhìn ta với vẻ nửa cười nửa không.

"Nhiễm Gia Vũ, ngươi thật sự thích Tạ Thừa Cảnh đến thế à? Vì hắn mà không quản đường xa đến chùa cầu phúc cho hắn?"

Ta vội vàng đưa tay bịt miệng nàng ta: "Ngươi điên rồi sao! Nhỏ tiếng thôi, nếu để người khác nghe thấy..."

Lý Cảnh nắm lấy cổ tay ta, khẽ thở dài: "Ngươi thật sự thích hắn đến thế sao?"

Mặt ta ửng hồng, giọng điệu kiên định và nghiêm túc: "Thích! Dù hắn không còn nữa, ta cũng sẽ giấu hắn trong tim, vĩnh viễn không quên."

Một người quang minh lỗi lạc như vậy, lại c.h.ế.t đi trong năm tháng phong hoa nhất.

Sinh ra trong hoàng gia là bất hạnh lớn nhất của hắn, những kẻ xung quanh hắn phần lớn đều bạc tình vô nghĩa, chẳng mấy ai chân thành với hắn.

"Nhiễm Gia Vũ sẽ mãi mãi giữ Tạ Thừa Cảnh trong tim, mãi mãi như vậy."

Lý Cảnh nắm cổ tay ta, ánh mắt sáng rực nhìn ta hồi lâu.

Không biết qua bao lâu, nàng ta bỗng khẽ cười một tiếng, giữ lấy eo ta, kéo ta vào lòng: "Được, nhớ kỹ lời ngươi nói."

Ta cảm thấy nàng ta hơi kỳ lạ.

Ta ủ rũ cất tiếng: "Ta thích hắn, liên quan gì đến ngươi chứ..."

Trước khi rời đi, có một vị lão hòa thượng cầm theo ống xăm, mời ta rút một quẻ.

Ta tiện tay rút một quẻ, đưa cho lão hòa thượng.

Lão hòa thượng vuốt râu, chỉ cười không nói.

Ta không để trong lòng, dẫn Tiểu Điệp đi trước. Nhưng Lý Cảnh đã nhìn thấy, trên tờ giấy kia rõ ràng viết ba chữ.

Đế Vương Yến.

Lý Cảnh chợt mỉm cười.

11

Sau khi trở về phủ, cha ta suốt ngày ở bên cạnh Lý Cảnh.

Mùa hạ đã qua đi, thoáng chốc đã là mùa thu se lạnh.

Ta ngồi trên chiếc ghế dài trong sân, tâm trạng có chút phiền muộn.

"Tiểu Điệp, có phải Lý Cảnh lại đi tìm cha ta không?"

"Chuyện này... không phải Cảnh di nương đi tìm lão gia, mà là lão gia tự đến chỗ Cảnh di nương tìm nàng ta."

Ta tức giận ngồi bật dậy, bĩu môi, vô cùng phẫn nộ: "Lý Cảnh đúng là đồ nữ nhân xấu xa, không chỉ hàng ngày bắt nạt ta mà còn quyến rũ cha ta nữa, tức c.h.ế.t mất!"

Thật sự không chịu nổi nữa. Ta quyết định tối nay sẽ đi nói chuyện với Lý Cảnh.

Vào canh ba đêm đó, ta đến viện tử của Lý Cảnh. Trong phòng chính im ắng lạ thường, bên trong thắp vài ngọn nến, lóe lên ánh sáng yếu ớt. Lý Cảnh vẫn chưa ngủ.

Trong lòng ta hơi bất an, nhưng nghĩ đến chuyện cha ta suốt ngày quấn quýt bên Lý Cảnh, trong lòng ta chợt có thêm can đảm, đẩy mạnh cửa bước vào.

12

Ta cảm thấy mình sắp đau mắt hột rồi.

Lý Cảnh vừa tắm xong, còn chưa kịp mặc y phục, vì vậy cuối cùng ta đã hiểu tại sao n.g.ự.c của Lý Cảnh lại phẳng đến thế rồi.
 
Chương 8


Ta theo bản năng định bỏ chạy, nhưng ngay lập tức, cổ áo ta bị ai đó túm lấy, sau đó ta bị kéo vào một vòng ôm ấm áp.

Lý Cảnh gác cằm lên vai ta, giọng khàn đặc, mang theo ham muốn nồng đậm: "Phải làm sao đây, bị nàng phát hiện rồi."

Hơi thở ta rối loạn, tim đập như trống.

Làm sao bây giờ... ta đã phát hiện ra bí mật của Lý Cảnh, không biết có bị hắn g.i.ế.c c.h.ế.t không!

Sống mũi ta cay xè, nước mắt rơi xuống, giọng đầy nức nở: "Cảnh... Cảnh di nương, ta sai rồi, đừng g.i.ế.c ta, ta sẽ không nói với cha ta đâu, cầu xin ngươi đừng g.i.ế.c ta..."

Lý Cảnh không nói gì, hắn ôm ta từ phía sau, những nụ hôn vụn vặt rơi xuống cổ ta. Toàn thân ta cứng đờ, theo bản năng muốn trốn chạy, nhưng bị hắn vòng tay qua eo kéo lại.

Lý Cảnh bế ta lên, nhẹ nhàng đặt xuống giường, không biết lấy từ đâu ra một sợi xích bạc, khóa cổ tay ta lại, đầu kia buộc vào cột giường.

Trong mắt hắn chứa đựng tình yêu bệnh hoạn và dục vọng chiếm hữu, cảm xúc trào dâng, giọng khàn đặc, ngón tay dài khẽ vuốt ve má ta: "Gia Vũ, làm sao ta nỡ g.i.ế.c nàng... Ngay cả trong mơ ta cũng chỉ muốn có được nàng, chiếm hữu nàng, giam cầm nàng bên cạnh ta, khiến nàng khóc lóc van xin ta."

Ta khóc lóc van xin hắn tha cho ta.

Nhưng Lý Cảnh càng trở nên phóng túng hơn, áp sát người, hôn mạnh lên môi ta, bá đạo lại mãnh liệt.

"Hu hu... tha cho ta, cầu xin ngươi... ta sẽ không chống đối ngươi nữa, sẽ không mắng ngươi nữa..."

Đang lúc ta nghĩ đêm nay sẽ thất thân ở đây thì bên ngoài truyền tới tiếng gõ cửa.

"Cảnh di nương, đã nghỉ ngơi chưa?"

Là cha ta đến.

Lý Cảnh dừng tay lại, trên mặt hiện lên nụ cười khó hiểu.

"Gia Vũ, nếu không phải gần đây ta có việc cần làm, đêm nay sẽ xảy ra chuyện gì... thật khó mà nói trước."

Nói xong, hắn dùng chìa khóa mở khóa xích trên tay ta, sau đó chỉnh trang lại dung nhan cho ta.

"Đêm đã khuya, nàng nên về nghỉ đi, Gia Vũ."

Khi mở cửa gặp cha ta, ta vẫn còn cảm giác hoảng hốt không chân thật.

Ta có dám mách với cha không? Ta không dám.

Với thân thủ lấy một địch mười của Lý Cảnh, ta dám mách, hắn sẽ g.i.ế.c ta ngay, sau đó bỏ đi một cách nhẹ nhàng không tốn chút sức lực.

Ta quá sợ hãi, sau này phải tránh xa hắn, bên cạnh lúc nào cũng phải có vài thị vệ đi theo.

13

Đêm đó, ta sốt cao. Ta mê man thiếp đi, mơ hồ nghe thấy cha ta, Lý Cảnh và Tiểu Điệp đều đang canh bên giường.

Đại phu nói: "Có vẻ Quận chúa đã bị hoảng sợ quá độ nên mới phát sốt, sẽ nhanh khỏi thôi."

Ta lại nghe thấy cha hỏi Lý Cảnh: "Khi nào khởi hành?"

Lý Cảnh: "Gia Vũ đang ốm, đợi nàng ấy khỏe lại rồi hãy đi."

Nghe thấy vậy, ta cảm thấy cơn sốt cũng nhẹ đi phần nào, bởi vì Lý Cảnh sắp đi rồi!

Sáng hôm sau vừa mở mắt, ta đã thấy Lý Cảnh ngồi bên giường ta, gương mặt tuấn tú tinh xảo, dưới mắt có quầng thâm.

Thấy ta tỉnh dậy, môi hắn cong lên: "Tỉnh rồi?"

Ta tức giận quay mặt đi, xị mặt xuống, bĩu môi, không muốn nói với hắn câu nào.

Có lẽ hành động này đã chọc giận Lý Cảnh, hắn nắm cằm ta, bắt ta nhìn hắn, sau đó ngang ngược cúi xuống đặt một nụ hôn lên môi ta.

"Gia Vũ, từ đêm qua ta dùng xích khóa nàng lại, nàng đã là người của ta rồi, đừng nhìn ta bằng ánh mắt đó."

Trong mắt hắn toát ra dục vọng chiếm hữu đáng sợ.

"Đừng khóc, ta sẽ không làm gì nàng đâu, đợi sau khi nàng khỏe lại, ta sẽ đi vắng một thời gian. Chờ mọi việc xong xuôi, ta sẽ đón nàng đến bên cạnh ta, dùng thân phận chính đáng nhất, ngày ngày ở bên nàng."

Vừa nghe hắn nói sẽ đi, ta cảm thấy bệnh cũng đỡ được ba phần, tinh thần lại phấn chấn, tự động bỏ qua bàn tay to của Lý Cảnh đang lộng hành trên mặt ta.

Thấy vậy, ánh mắt Lý Cảnh càng thêm sâu thẳm: "Gia Vũ, sao nàng ngốc thế?"
 
Chương 9


Thật đấy, chỉ cần Lý Cảnh có thể lập tức rời khỏi Nhiễm phủ, đừng nói là bảo ta ngốc, ngay cả mắng ta một trận ta cũng vui vẻ.

14

Cơn sốt của ta rất nhanh đã khỏi hẳn, có lẽ là vì nghe tin Lý Cảnh sẽ đi. Sau khi ta khỏi bệnh, Lý Cảnh hôn ta nhiều lần nữa mới rời đi.

"Gia Vũ, đợi ta nhé, ta sẽ sớm trở về."

Đợi ngươi? Không thể nào!

Tên nam nhân đáng ghét, cuối cùng ta đã hiểu ra, hắn hoàn toàn không thích cha ta.

Hắn để ý ta! Thế mà cha ta vẫn không nói gì!

Hắn là thiếp của cha ta, cha không thể không biết hắn là nam nhân!

Phiền c.h.ế.t đi được.

15

Cha ta và Lý Cảnh đã đi liền hai tháng vẫn chưa về.

Đôi khi, ta thậm chí còn quên mất gương mặt của Lý Cảnh.

"Tiểu Điệp, ngươi nói xem có phải tên Lý Cảnh đáng ghét đó sẽ không bao giờ trở lại nữa không?"

Mùa này phải mặc thêm áo khoác nhỏ, nếu không sẽ lạnh.

Tiểu Điệp nhét một cái túi sưởi vào tay ta: "Quận chú, tạm không nói về Cảnh di nương nữa, người có biết lão gia đi làm gì không?"

Cha ta?

Cha ta thường hay ra ngoài, tuy không ra khỏi đất phong, nhưng một lúc đi hai tháng thì khá hiếm.

"Lão gia nhà chúng ta... phản rồi!"

Ta "A" một tiếng, chưa kịp hiểu nàng ấy nói gì.

"Quận chúa, lão gia ngài ấy phản rồi, mưu phản đấy!"

Ầm một tiếng. Đầu óc ta như muốn nổ tung. Túi sưởi trong tay rơi xuống đất kêu một tiếng "bịch", ta choáng váng, mềm nhũn người trên ghế dài.

"Cha ta... mưu phản sao?"

Tại sao? Làm một dị tính vương yên ổn không tốt sao, tại sao phải...

"Tiểu Điệp, tin này ngươi nghe từ đâu? Đừng lừa ta, cha ta không có dã tâm, làm sao có thể mưu phản chứ?"

Tiểu Điệp cúi đầu, nói nhỏ: "Hai tháng nay, Nhiễm phủ của chúng ta bị người của lão gia vây kín không một kẽ hở, không cho người trong phủ ra ngoài, nô tỳ cũng chỉ nghe từ bà tử giao gạo mì bên ngoài... Lão gia dẫn người áp sát kinh thành, nói muốn lật đổ Hoàng đế. Khi xưa Hoàng đế g.i.ế.c Thái tử điện hạ để lên ngôi, vậy nên đại thần trong triều đa phần không phục. Hơn nữa... bên lão gia tung tin Thái tử không chết, hiện giờ các đại thần trong triều đều giữ thái độ chưa quyết định, không biết tin tức là thật hay giả."

Tạ Thừa Cảnh hắn... không chết?

Cha ta tung tin Tạ Thừa Cảnh không chết? Vậy là người đang giúp Tạ Thừa Cảnh đoạt lại ngôi vị Hoàng đế sao?

Tiểu Điệp thấy sắc mặt ta biến đổi liên tục, nhẹ nhàng an ủi: "Quận chúa, nếu như lão gia đã dám làm thì cho thấy ngài ấy có nắm chắc, hơn nữa người nghĩ xem, nếu lão gia giúp Thái tử thành công đoạt lại ngôi vị Hoàng đế, nói không chừng người..."

Nói không chừng... có thể gả cho Tạ Thừa Cảnh?

Ta cúi đầu, cảm thấy hơi khó chịu. Nhưng Tạ Thừa Cảnh chỉ gặp ta một lần, còn là gặp từ xa. Hắn không biết ta trông như thế nào, cũng chưa từng nói chuyện với ta, không biết ta là người thế nào, thành thân với ta, hắn có chịu không?

Hơn nữa Lý Cảnh hắn...

Ta sờ lên môi, che giấu sự khác lạ trong lòng.

16

Vào đông rồi.

Trong khoảng thời gian này, ta chưa từng ngủ ngon giấc. Chiến trường đao kiếm không có mắt, cha ta đã hơn mười năm không ra trận, ta sợ ông ấy xảy ra chuyện gì.

Ông ấy sợ Nhiễm phủ gặp nguy hiểm, đã để lại toàn bộ tinh binh bên cạnh phủ, vây kín không một kẽ hở. Ta muốn ra ngoài thắp hương cầu phúc cũng không được.

Haiz.

Nhưng vừa nghĩ đến trong triều không chỉ có một mình cha ta phản, ta cũng yên tâm phần nào.

Đương kim Hoàng đế tàn bạo, lòng dân trên dưới hoang mang, đã có không ít thần tử phản chiến.

"Quận chúa, Quận chúa! Tin tốt! Mấy người lão gia đã đánh vào kinh thành rồi!"

Ta bật dậy, trên mặt tràn dầy vui mừng.

"Thật sao? Cha ta không bị thương chứ!"

"Không có không có, lão gia vẫn khỏe, tình trạng của lão gia cực kỳ tốt! Chỉ là... khi lão gia đánh vào kinh thành, tên bạo quân kia đã bị dân chúng trong thành g.i.ế.c chết, vứt xác ở đầu ngõ rồi."
 
Chương 10


Thấy ta tò mò, Tiểu Điệp tiếp tục kể: "Tên bạo quân biết mình đã không còn đường thoát, vì vậy cầm kiếm chạy vào thành c.h.é.m g.i.ế.c dân chúng. Trong chốc lát, hơn mười người đã bị ông ta g.i.ế.c hại. Đám dân chúng phẫn nộ khi định thần lại, cùng nhau xông lên g.i.ế.c c.h.ế.t ông ta ngay giữa phố. Trước khi chết, tên bạo quân còn hét to tên Thái tử điện hạ, nói làm ma cũng không tha cho ngài ấy."

Tin tức truyền đến chỗ bọn ta, chuyện ở kinh thành chắc đã qua vài ngày rồi nhỉ?

Trái tim đang treo lơ lửng của ta cuối cùng cũng được thả xuống. Sau khi tắm rửa, ta đặc biệt bảo nhà bếp làm nhiều món, cả phủ trên dưới cùng vui.

Ngày hôm sau, có người từ kinh thành đến.

"Chúc mừng Quận chúa, mừng Quận chúa, đây đều là phần thưởng của bệ hạ ban cho. Bệ hạ còn đặc biệt sai nô tài đến đón người vào kinh đấy."

Nhìn những rương vàng bạc châu báu trước mắt, ta cảm thấy mắt mình sắp bị hoa lên rồi.

"Bệ hạ?"

"Vâng, chính là vị Thái tử điện hạ ngày trước, giờ đã đăng cơ làm Hoàng đế rồi. Còn Nhiễm Vương gia cũng được phong làm Hộ quốc Đại Tướng quân, đang đợi Quận chúa vào kinh đấy."

Ta dẫn theo Tiểu Điệp, mơ mơ màng màng ngồi lên xe ngựa vào kinh, có một cảm giác mơ hồ không chân thực.

"Quận chúa, bệ hạ đích thân mở miệng cho người đến đón người vào kinh đấy! Xem ra... có hi vọng rồi."

Nữ nhi của Hộ quốc Đại Tướng quân, có thể làm Hoàng hậu.

Mặt ta hơi nóng lên, tim đập như trống.

Cách biệt mười năm, ta lại sắp được gặp nam nhân mà ta đặt trên đầu quả tim.

17

Xe ngựa một đường chạy vào kinh thành, cha ta đã đợi ở cổng thành từ lâu.

"Cha!"

Ta vui mừng nhào vào lòng cha, ôm chặt ông ấy không chịu buông: "Cha, ngài đi làm chuyện nguy hiểm như vậy, sao không nói với con một tiếng... làm con lo lắng mãi."

Cha ta âu yếm xoa đầu ta: "Đứa nhỏ ngốc, nói cho con biết để con lo lắng vô ích sao? Đi thôi, ta đưa con về nhà."

Nhiễm phủ mới được xây rất khí phái, ta vừa nhìn đã thích, chọn một viện tử vừa ý, chuyển hết đồ đạc mang theo vào.

Ta vui vẻ ăn cơm cùng cha, sau đó lại khấu đầu thắp hương trước bài vị của mẹ.

Đáng tiếc, niềm vui này đã bị cắt đứt vào đêm khuya.

Ta lại bị tên xấu xa Lý Cảnh khóa lại rồi.

Cổ tay bị xích bạc mảnh khóa vào đầu giường, Lý Cảnh thay nam trang, ôm ta chặt vào lòng, hôn lên đỉnh đầu ta.

"Gia Vũ, mấy tháng không gặp, ta nhớ nàng đến phát điên rồi."

Giọng hắn trầm thấp khàn đặc, sức lực lớn đến mức như muốn bóp ta vào thân thể mình.

Ta vô cùng sợ hãi, nhưng không dám kêu lên thành tiếng.

"Ngươi... ngươi mau thả ta ra, đây là kinh thành, ngươi không thể tùy tiện động vào ta được! Hiện giờ ta đã... ưm, cha ta đã là Hộ quốc Đại Tướng quân rồi, ta là người được bệ hạ cho người đến đón, nếu ngươi dám làm gì ta, cha ta và bệ hạ đều sẽ không tha cho ngươi đâu."

Ta tưởng có thể dọa được hắn, nhưng không ngờ, vẻ hứng thú trên mặt Lý Cảnh càng đậm.

Đôi mắt đen thẫm của hắn nhuốm vài phần trêu đùa, ấn ta xuống giường: "Ồ? Sẽ không tha cho ta thế nào?"

Ta vừa xấu hổ vừa tức giận, không nhịn được nữa, giơ chân lên đá hắn.

"Sau thu xử trảm! Nhốt ngươi vào đại lao! Đưa ngươi diễu phố cho mọi người xem!!"

Lý Cảnh khẽ cười, nhẹ giọng thì thầm bên tai ta.

"Giờ còn ai dám chứ."

18

Đêm qua không biết đến khi nào Lý Cảnh mới rời đi, ta cả đêm không ngủ ngon.

Sáng sớm hôm sau, ta vội vàng chạy đi tìm cha, kể lại chuyện Lý Cảnh cho ông ấy nghe.

Giờ đây ở kinh thành, dưới chân thiên tử, mọi chuyện đã khác xưa, tên đáng ghét Lý Cảnh kia có dám bắt nạt ta, ta cũng không còn sợ nữa.

"Cha, Lý Cảnh cứ... cứ bắt nạt con như thế, mau bắt hắn lại đi! Con chịu hết nổi hắn rồi!"

Cha ta khẽ ho một tiếng, sắc mặt kỳ lạ.
 
Chương 11


"Chuyện này... Gia Vũ à, giờ cha cũng không làm gì được."

"Sao thế! Chẳng lẽ quan chức của hắn còn lớn hơn cả cha sao?"

Ta giận dỗi chu môi, bữa sáng cũng chẳng ngon miệng.

Ta cứ chọc chọc đũa vào bát, ghét cay ghét đắng Lý Cảnh.

Không lâu sau bữa sáng, người trong cung đến.

"Tướng quân, Hoàng thượng triệu kiến Quận chúa."

Nghe vậy, mắt ta sáng lên, rồi e thẹn cúi đầu, rụt rè nhìn về phía cha.

"Cha... Hoàng thượng muốn gặp con."

Cha ta nhìn ta một cái với vẻ mặt kỳ lạ.

Dường như khóe miệng còn giật giật, cũng không biết ông ấy đang nghĩ gì.

Ta về chỉnh trang lại dung nhan, nếu không phải mùa đông, nhất định ta đã mặc chiếc váy đẹp nhất để đi gặp Tạ Thừa Cảnh.

Ngồi trên xe ngựa, ta liên tục hỏi Tiểu Điệp.

"Tiểu Điệp, hôm nay bộ y phục này của ta thế nào, không biết Hoàng thượng có thích không?"

"Trâm cài trên đầu ta có bị lệch không?"

"Kiểu tóc này có làm ta già không..."

Tiểu Điệp thấy vậy, không giấu nổi nụ cười, trêu ta: "Quận chúa hôm nay chỗ nào cũng đẹp, bảo đảm Hoàng thượng nhìn thấy sẽ thích!"

Ta e thẹn mím môi, cúi đầu, nhỏ giọng cãi: "Đâu có, ngươi toàn nói bậy..."

Xe ngựa dừng trước cổng hoàng cung, mấy tiểu thái giám khiêng một cỗ kiệu đang đợi ở cổng cung.

Vừa thấy ta đến, lập tức mời ta lên.

"Mời Quận chúa."

Họ khiêng ta đến Thừa Càn cung, dẫn ta vào nội điện chờ đợi.

Ta ngồi trên ghế, cảm thấy từ đầu đến chân đều căng thẳng, đứng ngồi không yên.

Ta muốn tìm một tấm gương đồng để xem thử, xem tóc có rối không, phấn son có lem không...

"Hoàng thượng giá lâm!"

Ta luống cuống đứng dậy, sờ sờ trâm cài trên đầu, rồi kiểm tra lại y phục.

Ta cắn môi cúi đầu, nhìn thấy vạt áo màu đen huyền và đôi ủng đen dừng trước mặt.

Ta ngẩn người một thoáng, nhanh chóng phản ứng lại, cứng nhắc hành lễ, giọng nhỏ như muỗi mắc: "Thần nữ... Thần nữ tham kiến Hoàng thượng."

Chốc lát sau, ta nghe thấy một giọng nói mang theo ý cười: "Miễn lễ."

Ta cúi đầu, không dám nhìn lấy một cái.

Ta mơ hồ có thể cảm nhận được, thân thể căng thẳng đến mức run rẩy.

"Sao Quận chúa không dám ngẩng đầu nhìn trẫm?"

Thân thể ta run dữ dội, giọng nói cũng run: "Ta... Thần nữ không dám, thần nữ..."

Ta từ từ ngẩng đầu, nhìn thấy một gương mặt tuấn tú quen thuộc.

"Là... Là ngươi..."

Đầu óc ta ầm một tiếng như muốn nổ tung, lùi nửa bước, muốn chạy trốn nhưng không tìm được đường lui.

"Tất cả lui ra."

Tạ Thừa Cảnh đuổi cung nhân ra ngoài, từng bước ép sát ta.

Cuối cùng, ta ngã ngồi xuống ghế, ngón tay bấu chặt lưng ghế: "Ngươi... Tại sao lại là ngươi?"

Tạ Thừa Cảnh dừng lại trước mặt ta, cúi người xuống nhẹ nhàng vuốt tóc mai của ta: "Sao không thể là trẫm? Mới mười năm không gặp, Gia Vũ đã quên mất dung mạo của trẫm rồi sao?"

Trong thoáng chốc, hình ảnh Thái tử điện hạ trong ký ức dần dần trùng khớp với gương mặt trước mắt.

Là hắn... Thật sự là hắn.

Hắn là Tạ Thừa Cảnh, cũng là Lý Cảnh, khi xưa gặp biến loạn trong cung, giả dạng nữ nhân, được cha ta đưa về che giấu thân phận.

Ta còn ngốc nghếch nhiều lần nhắc đến Tạ Thừa Cảnh trước mặt hắn, kể lể tình cảm của mình dành cho Tạ Thừa Cảnh...

Chắc lúc đó, hắn đã cười nhạo ta rồi.

Ta cắn môi, vừa ấm ức vừa xấu hổ, những giọt lệ to như hạt đậu rơi xuống: "Ngươi... Sao ngươi có thể như vậy! Ngươi đùa giỡn ta như thế, ngươi coi ta là khỉ để giỡn phải không!"

Tạ Thừa Cảnh khẽ thở dài, lau đi những giọt nước mắt không ngừng rơi của ta, cúi người bế ta lên.

"Không cần ngươi bế."

Ta đập đập vai hắn, giọng nói đặc quánh mùi nước mắt.

Tạ Thừa Cảnh đặt ta lên long sàng, giữ chặt eo ta, ấn ta vào lòng hắn.

Tiếp đó, hắn hôn ta thật mạnh, mang theo ý trừng phạt dữ dội.

"Đồ không có lương tâm nhà nàng, trẫm nhớ nhung nàng mấy tháng nay, vừa gặp trẫm nàng đã đổi sắc mặt."
 
Chương 12


Hắn nắm cổ tay ta, đặt lên n.g.ự.c mình, ánh mắt rực cháy nhìn chằm chằm ta.

"Nhiễm Gia Vũ, có cảm nhận được không? Trái tim này đang vì nàng mà đập điên cuồng, nàng nỡ lòng từ chối sao?"

Ta cảm nhận nhịp tim mạnh mẽ của hắn, vô cùng bối rối cúi đầu, lẩm bẩm: "Nhưng mà... nhưng mà ngươi bắt nạt ta..."

Hắn bất đắc dĩ thở dài, đưa tay vuốt mái tóc rối của ta: "Trẫm không có bắt nạt nàng."

Ta không biết lấy đâu ra can đảm, trong lòng nảy sinh chút ý phản kháng.

"Ngươi đúng là có bắt nạt ta, ta... ta không muốn ở cùng ngươi, ta ghét ngươi, ta muốn về nhà!"

Ta đẩy hắn ra, cố gắng lật người xuống khỏi long sàng.

Tạ Thừa Cảnh túm cổ áo ta, nhẹ nhàng kéo ta trở lại.

Hắn ấn ta xuống, đưa tay nắm cằm ta, bắt ta nhìn thẳng vào hắn, trên mặt là dục vọng chiếm hữu dâng trào đầy mãnh liệt.

"Ta đã nói rồi, không có sự cho phép của ta, nàng không được đi đâu cả, Nhiễm Gia Vũ, cả đời này nàng chỉ có thể là của ta."

Hắn đan hai tay vào tóc ta, vòng tay siết chặt, hôn ta một cách hung bạo và bá đạo.

Ta vừa khóc vừa giãy giụa, nhưng vì hắn quá mạnh, ta không thể động đậy, chỉ có thể miễn cưỡng chấp nhận hắn.

19

Không biết đã qua bao lâu, đúng lúc ta nghĩ hôm nay chắc chắn sẽ xảy ra chuyện gì đó.

Tạ Thừa Cảnh đột nhiên dừng lại.

Đuôi mắt hắn ửng hồng, trên mặt mang theo tình yêu điên cuồng và dục vọng chiếm hữu, nhẹ nhàng vuốt ve gò má ta, giọng khàn đặc: "Gia Vũ, trẫm sẽ không động vào nàng, trẫm sẽ phong nàng làm Hoàng hậu, để dành lần đầu tiên của nàng cho đêm tân hôn của chúng ta."

Ta thở dốc, nằm bất động trên long sàng.

Đã không còn sức để phản kháng hắn nữa.

Tạ Thừa Cảnh hôn nhẹ lên trán ta, đi viết chiếu phong hậu.

Không lâu sau, Tiểu Điệp đi vào.

Vừa thấy ta, Tiểu Điệp lo lắng đến mức gần khóc: "Quận chúa, làm sao bây giờ! Cảnh di nương... Cảnh di nương lại hóa ra là Hoàng thượng! Ngày thường chúng ta chửi ngài ấy nhiều như thế, ngài ấy sẽ không ghi hận người chứ?"

Ta nằm trên giường với vẻ mặt tuyệt vọng, liếc nhìn Tiểu Điệp đang khóc nhè, không nhịn được thở dài.

"Hoàng thượng đã đi viết chiếu phong hậu rồi... Tiểu Điệp, phải làm sao đây, ta... ta không muốn gả cho hắn lắm."

Ta ngồi dậy, chu môi, có chút bồn chồn.

Tiểu Điệp nghe vậy, vui mừng trợn tròn mắt.

"Thật sao? Hoàng thượng thật sự muốn phong Quận chúa làm Hoàng hậu sao? Thế thì tốt quá, Quận chúa đã yêu Hoàng thượng mười năm, cuối cùng, cuối cùng đã tu thành chính quả rồi!

"Quận chúa à, những tủi thân của người ở Nhiễm phủ trước đây không phải chịu vô ích, ít nhất cũng chứng tỏ trong lòng Hoàng thượng vẫn có người."

Tiểu Điệp nói cũng đúng...

Nhưng ta làm sao cũng không ngờ được, vị Thái tử khí chất mạnh mẽ, lạnh lùng tuấn tú năm xưa, khi lớn lên lại thành ra thế này...

Nghĩ đến đôi mắt đầy dục vọng chiếm hữu đáng sợ của Tạ Thừa Cảnh, ta không nhịn được rùng mình.

Hắn bắt nạt người quá đáng... chưa thành thân đã cứ bắt nạt ta.

Thấy vẻ mặt oán trách của ta, Tiểu Điệp không nhịn được mở miệng an ủi: "Quận chúa à, trước đây người xem không ít thoại bản, nào là Viên ngoại bá đạo, Lão gia bá đạo, chẳng phải người thích nhất sao? Giờ tình tiết này xảy ra với người rồi, người còn chu môi làm gì?"

Tiểu Điệp nói quả thật có lý.

Ta đúng là thích xem những thoại bản đó, nhưng mà...

Nhưng mà khi chuyện này xảy ra trên người mình, ta thật sự có chút khó đối phó.

Nam nhân ta thầm yêu mười năm không chết, ẩn danh đổi họ đến bên cạnh ta, luôn bắt nạt ta...

Ta kéo chăn lên che đầu, lúng ta lúng túng nói: "Ta suy nghĩ thêm đã..."

Nói không thích Tạ Thừa Cảnh là giả.

Nhưng người ta thích và người ta ghét lại là cùng một người...

A a! Rối rắm quá! Cuối cùng phải làm sao đây!

Tiểu Điệp đứng bên cạnh thì thầm: "Quận chúa à, người cũng không còn lựa chọn nào nữa đâu, vừa nãy nô tỳ thấy, Hoàng thượng đã phái người đưa chiếu phong hậu đến tướng quân phủ rồi."

Ta: "..."

Đúng vậy, có vẻ như ta không còn đường từ chối nữa rồi.
 
Chương 13


Khâm Thiên Giám định ngày thành hôn của ta và Tạ Thừa Cảnh vào mùa xuân năm sau.

Tạ Thừa Cảnh tan triều, lập tức vòng tay ôm ta vào lòng, thích thú xem ta thêu khăn hỉ đội đầu tân nương.

"Gia Vũ biết thêu thùa may vá sao?"

Ta lười nhìn hắn, ậm ừ đáp: "Phải, nữ hài tử nhà ai cũng biết nữ công."

"Vậy sao không để tú nương làm? Lỡ như đ.â.m phải tay thì sao?"

Ta liếc hắn một cái, có chút chê bai: "Hoàng thượng thật ngốc, đương nhiên phải tự thêu khăn hỉ chứ."

Tạ Thừa Cảnh khẽ cười, hôn lên dái tai ta: "Được, cẩn thận một chút, đừng đ.â.m vào tay."

Thời gian này, ta đã hiểu ra nhiều điều.

Tuy rằng Tạ Thừa Cảnh hắn... luôn bắt nạt ta, nhưng đối với ta vẫn tốt nhất.

Lúc đó hắn giấu thân phận, cũng là bất đắc dĩ.

Nhưng ta cứ nghĩ đến việc hắn ẩn danh đổi họ đến Nhiễm phủ, hết lần này đến lần khác nghe ta thổ lộ tình cảm với "Tạ Thừa Cảnh", nụ cười trêu chọc đó...

Ta thật muốn xấu hổ đến chết!

"Sao lại đỏ mặt nữa rồi, Gia Vũ."

Tạ Thừa Cảnh xoay người ta lại, đáy mắt chứa đầy tình yêu và sủng nịnh, khẽ búng mũi ta.

"Suốt ngày đỏ mặt, nàng đang ngượng cái gì?"

Hắn lại thế này, lại dùng ánh mắt đó nhìn ta...

Ta cúi đầu, mặt đỏ như muốn nhỏ máu: "Không nói cho chàng biết..."

Tạ Thừa Cảnh khẽ cười, ôm ta vào lòng, đôi bàn tay ấm áp vuốt ve mái tóc ta.

"Nàng không nói, trẫm cũng đoán được. Có phải Gia Vũ lại nghĩ đến chuyện ngày ấy ở Nhiễm phủ, trước tượng Phật..."

Ta tức giận đ.ấ.m lưng hắn, trong giọng nói mang theo chút điên cuồng.

"Ah ah ah, không được nói nữa! Nói nữa ta không thành thân với chàng nữa!"

Bàn tay vuốt tóc ta của Tạ Thừa Cảnh khựng lại.

Ta nghi hoặc nhìn hắn.

Chỉ thấy sắc mặt hắn đột nhiên lạnh đi, trong đôi mắt lộ ra vẻ tàn nhẫn, trừng trừng nhìn ta: "Tiểu Gia Vũ, những lời không nên nói đừng nói bừa, trẫm sẽ coi là thật đấy."

Ta tủi thân chu môi, vùi đầu sâu vào lòng hắn, lắng nghe nhịp tim mạnh mẽ: "Chỉ trêu chàng thôi, sao chàng hung dữ thế... hung dữ nữa ta sẽ đi thật đấy."

Nào ngờ, Tạ Thừa Cảnh đột nhiên nâng mặt ta lên, ấn ta xuống bàn, hôn ta một cách hung bạo bá đạo: "Không hung dữ với nàng nữa, nàng không được rời xa trẫm."

21

Ngày đại điển phong hậu, Hoàng đế ban lệnh đại xá thiên hạ, bách tính đồng thanh hoan hô, lũ lượt ra phố chờ xem nghi thức đại điển.

Ngày đó trời chưa sáng, ta đã bị một đám cung nữ lôi dậy khỏi giường để trang điểm.

Họ mặc cho ta lớp lớp triều phục của Hoàng hậu, đội cho ta mũ miện nặng cả cân, trên mặt trang điểm đậm.

Cổ ta bị đè đau nhức, chưa kịp ăn uống đã được người đỡ lên kiệu, vào cung nhận lễ bái của bách quan.

Tạ Thừa Cảnh ngồi sát bên ta, nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, đôi mắt lộ rõ vẻ vui mừng, môi mỏng cong lên, khẽ nói: "Gia Vũ, trẫm cuối cùng cũng có được nàng rồi."

Đêm đó, sau khi ta và Tạ Thừa Cảnh uống rượu giao bôi, cung nữ giúp ta cởi mũ miện nặng nề, tháo bỏ phượng bào dày nặng, tắm rửa cho ta.

Ta mặc một bộ tẩm y màu kim nhạt, đỏ mặt cùng Tạ Thừa Cảnh ngồi trên giường.

"Ngượng rồi sao?"

Hắn ôm ta vào lòng, khuôn mặt tuấn mỹ mang theo nụ cười, khẽ hôn lên gò má ta.

Ta đột nhiên lên tiếng hỏi: "Hoàng thượng... Chàng thích ta không?"

Tạ Thừa Cảnh khẽ cong môi, đè ta xuống sập, những nụ hôn dày đặc rơi xuống.

"Ta yêu nàng, Gia Vũ, đã yêu nàng mười năm rồi."

Ngoại truyện Tạ Thừa Cảnh

Lần đầu gặp Nhiễm Gia Vũ là vào năm ta mười hai tuổi.

Trong yến tiệc ăn mừng của Nhiễm Tướng quân, Nhiễm Gia Vũ nhỏ nhắn một người ngồi giữa đám nữ quyến, có vẻ căng thẳng lúng túng.

Nàng liên tục nhìn về phía ta. Khi ta nhìn lại, nàng lại như con chuột nhỏ bị bắt quả tang ăn vụng, lập tức rụt người về.

Vừa ngốc vừa đáng yêu.

Ta khẽ cười, đột nhiên nảy sinh ý muốn trêu chọc nàng.

Nhưng ngày mai nàng phải theo Nhiễm tướng quân về đất phong rồi.

Vì thế, ta âm thầm phái thám tử theo dõi nahát cử nhất động của Nhiễm Gia Vũ.

Mười năm qua, nàng thích ăn gì, thích làm gì, ta đều rõ như lòng bàn tay.

Nàng nói nàng yêu ta.

Nhưng có lẽ nàng không biết, ta mới là người yêu nàng nhiều hơn.

Hết

- -------------------------------------------------
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top