Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu
Chương 1200: Đi đâu


“Tớ nói, mình yêu nhau được không? Có được không? Tớ không cần gì cải”
“Tài xế, ngừng xe!”
Mã Hân Nhiên nói với tài xế.
Nhưng tài xế không chịu nghe, che lại số tiền Trần Khiêm đã đưa cho ông ta, bỗng nhiên giẫm lên chân ga, lái đi thật xa.
Trần Khiêm phất tay.
Nghe, tất nhiên là anh nghe thấy.
Nhưng Trần Khiêm biết, từ nay anh không thể sống cuộc sống của người bình thường.
Ngày nào chưa tìm thấy Mộc Vũ thì anh không có †âm trạng sống một cuộc sống mới.
Mà lần từ biệt này, tại sao Trần Khiêm lại lưỡng lự như vậy?
Là vì lần từ biệt này, có thể mãi mãi sẽ không gặp lại rất nhiều người quen cũ được nữa...
Trần Khiêm mặc áo hoodie màu đen, bây giờ đội mũ lên, đeo thêm khẩu trang.
Ngoắc một chiếc taxi.
“Đi đâu?”
“Đến bệnh viện trước!”
Thoáng chốc đã đến bệnh viện.
Xuyên qua lớp cửa kính của phòng bệnh, Trần Khiêm thấy Hàn Tư Dư sắc mặt tái nhợt, đeo máy thở, nằm trên giường bệnh.
Ngẫm lại lúc trước, Hàn Tư Dư là cô nhóc hoạt bát nhường nào.
Nếu như không phải đụng phải mình, có lẽ cô ta sẽ sống rất tốt. Nói không chừng, nhờ gương mặt xinh đẹp của mình, bây giờ cũng có thể trở thành người nổi tiếng trên mạng.
Mỗi ngày sống thật vui vẻ, tốt biết bao!
Nhưng vì muốn hỏi thăm tin tức của mình, cô ta bị người ta bắt, ném từ trên lầu xuống. Trần Khiêm nhớ đến cảnh tượng ngày đó Hàn Tư Dư tìm mình, cô ta và Mã Hân Nhiên đứng dưới lầu, cực kỳ lo lắng.
Cứ tưởng mình đã tìm thấy hy vọng nhưng hóa ra lại là khởi đầu của những điều xui xẻo.
Rốt cuộc cái tên Mạc Kiếm này tàn độc biết bao nhiêu?
Trần Khiêm đứng trước cửa, ấn chặt cửa phòng bệnh.
Năm dấu ngón tay, hẵn rất rõ.
“Này này này, cậu kia, đứng chắn trước cửa, cuối cùng cậu có vào hay không?”
Cô y tá bưng khay bực mình hỏi.
Người này thật là, đứng trước cửa rơi nước mắt nhưng lại không vào.
Giờ phút này, chàng trai quay đầu. Thoáng chốc, nước mắt đã trở thành hư không. Anh đeo khẩu trang.
Nhưng đôi mắt ấy dường như biết nói, ánh lên một lưồng khí phách ngời ngời.
Làm cô y tá thấy lòng mình run sợ. Suýt chút nữa đã không cầm nổi khay.
“Cái này cho cô, trên đó có viết cách châm cứu cụ thể và đơn thuốc thảo dược. Cho dù là cô hay bác sĩ, sau khi hiểu thì hãy cứu cô ấy!”
Chàng trai nói xong, ném bài thuốc bí truyền lên khay của y tá.
Sau đó, đút tay vào túi, rời đi...
 
Chương 1201: Anh bạn này lạ thật đó


Trần Khiêm đi thẳng xuống sảnh chính bệnh viện. “AI”
Đúng lúc này, một cô gái đang chạy đến bỗng dưng bị vấp.
Trần Khiêm thấy cô ta sắp ngã. Anh nhanh tay lẹ mắt, đỡ cô ta. “Trời ơi, nguy hiểm thật, cảm ơn cậu nhé chàng trai!”
Sau khi cô gái đứng vững, sửa lại mái tóc đã hơi rối, vội vàng cảm ơn.
Cùng lúc đó, cô gái này cũng thấy chàng trai này làm cô ta cảm thấy hơi là lạ.
Ðeo khẩu trang và đội mũ, bộ dạng rất thần bí.
Hơn nữa ánh mắt kia, giống như đã từng quen biết nhưng rồi lại cực kỳ xa lạ.
“Ừ” Chàng trai không trả lời, chỉ gật đầu.
'Tất nhiên, ánh mắt anh cũng nhìn cô gái này vài giây. Bởi vì cô gái này, Trần Khiêm biết.
“Chúng ta có quen nhau không?”
Cô gái cười hỏi.
Trần Khiêm lắc đầu.
“Được thôi, cảm ơn anhl”
Cô gái đành phải cười nói.
“Nhiên Nhiên, thế nào rồi?”
Đúng lúc này, một chàng trai đẹp trai mặc tây trang bước đến.
“Đã kiểm tra sức khỏe xong rồi, em đang định tìm anh này, còn suýt chút là ngã đó!”
Cô gái làm nũng ôm cánh tay chàng trai.
*Ồ, nếu Khương Nhiên Nhiên ngã thì anh biết ăn nói với chú Khương chứ!”
Chàng trai cười nói.
Đúng vậy, cô gái này là Khương Nhiên Nhiên. “Nhờ có cậu bạn này cứu em đói!”
Khương Nhiên Nhiên nhìn Trần Khiêm cười nói.
“Cảm ơn chú em nhé, tôi là bác sĩ trưởng của bệnh viện này, không biết có thể giúp gì cho cậu?”
Bạn trai Khương Nhiên Nhiên cười nói.
Trần Khiêm lắc đầu, sau đó rời đi.
Ha ha, còn nhớ lúc mình còn nhỏ, đã từng thích Khương Nhiên Nhiên rất lâu.
Cảm thấy cô ta ăn mặc cực kỳ xinh xắn, cực kỳ đẹp.
Thậm chí sau đó, mặc dù mình và Khương Nhiên Nhiên có quan hệ mập mờ.
Nhưng bây giờ đã nửa năm trôi qua, Khương Nhiên Nhiên cũng có cuộc sống của riêng mình, cũng khá ổn.
“Anh bạn này lạ thật đó!”
Nhìn theo bóng dáng của Trần Khiêm, chàng trai thì thầm.
“Không những kì lạ mà em còn cảm thấy cậu ta hơi quen quen, giống như đã từng gặp ở đâu rồi thì phải!”
Khương Nhiên Nhiên nhíu mày nói. “Nhiên Nhiên, hai người đang làm gì vậy?” “Kiều Kiều, sao bây giờ cậu mới ra?”
Khương Nhiên Nhiên nhìn về phía một cô gái ăn mặc thời thượng nói.
“Đừng nhắc nữa, tớ kiểm tra thêm vài cái nữa, tại vì tháng sau tớ kết hôn rồi mà đúng không? Ha ha”
Kiều Kiều vui vẻ nói.
 
Chương 1202: Ăn từ từ thôi


Cô ta cũng chú ý đến Trần Khiêm đã ra ngoài.
“Hả? Cậu ấy...”
Đôi mắt xinh đẹp của Kiều Kiều đảo tròn.
“Sao thế Lâm Kiều? Chẳng lẽ cậu cũng cảm thấy cậu †a quen quen? Hay là cậu thấy người ta đẹp trai nên thích anh đẹp trai này rồi? Từ lúc tớ quen cậu ở Kim Lăng thì tớ hiểu cậu lắm nha, thấy trai đẹp là có kéo cũng không kéo cậu lại được!”
Khương Nhiên Nhiên cười nói.
“Không, tớ chỉ cảm thấy nhìn cậu ta rất quen, đặc biệt là bóng lưng của cậu ta, hình như là gặp ở đâu rồi thì phải!”
Lâm Kiều nói.
“Haiz thôi vậy, mình đi thôi, chờ chồng tớ tan làm thì mình đi ăn nha? Sau đó đi dạo phố!”
Lâm Kiều lại nói. “Được thôi!” Hai người nói cười, rời đi.
Trần Khiêm cũng không ngờ mình sẽ gặp Khương Nhiên Nhiên. Vì không muốn rắc rối nên Trần Khiêm không chào.
“Ông chủ, cho vài món!?”
“Biến biến biến, còn trẻ mà đã đi xin cơm, thà cho. chó ăn còn hơn, biến ra chỗ khác đi!”
Một chàng trai trẻ tuổi tóc xù, què một chân, chống gậy gỗ cầm chiếc bát vỡ bước vào quán ăn ven đường.
Kết quả bị ông chủ đuổi như đuổi ruồi.
Người đi đường cũng chỉ chỉ trỏ trỏ vào chàng trai ấy.
Mà đúng lúc Trần Khiêm đi ngang qua nhìn thấy cảnh tượng này, bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó rời đi.
Nhưng vừa bước được hai bước, Trần Khiêm chợt dừng chân.
Quay đầu nhìn về phía chàng trai kia. “Đứng lại!” Trần Khiêm nhìn chàng trai ăn xin nói.
“Anh trai, cho ít tiền đi, mua ít thức ăn? Được không?”
Chàng ăn xin sợ đến run lẩy bẩy, không dám ngẩng đầu, vừa khóc vừa nói.
“Vĩnh Hào?”
Trần Khiêm khẽ gọi.
Mà chàng trai cực kỳ kinh hãi. Chợt ngẩng đầu lên.
Lúc nhìn thấy người trước mặt. Môi Hoàng Vĩnh Hào run lên. “Anh... Anh là? Anh Trần?” Hoàng Vĩnh Hào chảy nước mắt.
Trần Khiêm tháo khẩu trang xuống, sắc mặt giống như không thể tin nổi: “Là anh đây, Vĩnh Hào!”
Trần Khiêm ôm bải vai anh ta.
“Anh! Thì ra anh chưa chết, anh vẫn còn sống!” Hoàng Vĩnh Hào ném gậy gỗ đi.
“Chưa, Vĩnh Hào, sao cậu lại trở nên thế này?” Trần Khiêm kinh ngạc.
Ngẫm lại lúc trước, Hoàng Vĩnh Hào oai phong đến biết bao, bây giờ lại rơi vào thảm cảnh, sao Trần Khiêm có thể không đau lòng.
“Ăn từ từ thôi!”
Trần Khiêm mua một đống đồ ăn ở một quầy hàng ven đường cho Hoàng Vĩnh Hào.
Hai người ngồi xuống.
Trần Khiêm rót cho Hoàng Vĩnh Hào ly nước, vỗ lưng anh ta.
Hoàng Vĩnh Hào gật đầu nhưng vẫn nhét thức ăn vào miệng.
“Không ngờ mới nửa năm thôi mà đã xảy ra nhiều xI. chuyện như vậy, là tại anh liên lụy đến các cậu!”
Trần Khiêm tự trách.
 
Chương 1203: Sống chết có nhau


Căn cứ theo những gì Hoàng Vĩnh Hào vừa nói, †rong nửa năm này, có thể hình dung bằng bốn chữ cảnh còn người mất.
Sau khi mình xảy ra chuyện, Mạc Kiếm đến Kim Lăng. Hoàng Vĩnh Hào nghe chuyện mình chết có liên quan đến anh ta nên dẫn người đến trả thù Mạc Kiếm. n Nhưng làm sao Hoàng Vĩnh Hào có thể là đối thủ ¿_ của Mạc Kiếm được.
'Vì vậy, Mạc Kiếm đã làm những người đã từng là bạn bè, thế lực của mình phải gặp nạn.
Người thảm nhất là Hoàng Vĩnh Hào, bị đánh gãy chân, ở đất Kim Lăng này, muốn sống không được mà muốn chết cũng chẳng xong.
Cả gia đình nhà bác Hoàng cũng bị Mạc Kiếm hãm hại.
Những chuyện này, chị Trân Hiểu giận mà không dám nói gì.
Cho nên mới có cảnh tượng thế này.
Mà Bạch Tiểu Phi thì cũng đi chạy nạn, cả nhà dời đến chỗ khác, Tiểu Phi thì đi lính.
Còn cô nhóc Lâm Nhiên kia, sau khi gia tộc bị thủ hạ của Mạc Kiếm ép đến mức phá sản thì hình như đã đi làm y tá, bây giờ không biết đang ở đâu.
Thay đổi rồi, tất cả đã thay đổi rồi.
Mà ngọn nguồn của tất cả những điều này, là vì mình, còn hung thủ là nhà họ Mạc.
“Nhà họ Mạc! Mạc Kiếm!” Mắt Trần Khiêm ánh lên sát khí.
“Anh, em làm anh mất mặt rồi, bây giờ em là một thằng tàn phế, ha ha!”
Hoàng Vĩnh Hào cười gượng nói.
“Gì mà thằng tàn phế, cậu yên tâm, anh sẽ chữa trị vết thương cho cậu, những tai ương mà nhà họ Hoàng gặp phải, anh cũng sẽ đền bù lại cho bác Hoàng!”
Trần Khiêm lạnh lùng nói.
Mà Hoàng Vĩnh Hào chợt lắc đầu.
“Đừng mà anh, đêm nay anh hãy rời khỏi Kim Lăng đi. Bây giờ thế lực ở Kim Lăng đã thay đổi, Mạc Kiếm kia không phải là Long Thiếu Vân, cũng không phải là những cậu ấm tầm thường. Anh ta rất lợi hại, mặc dù chúng ta còn thế lực như trước kia cũng không thể đấu lại anh ta!”
“Anh biết, cậu yên tâm đi, đừng lo lắng cho anh.”
“Vậy anh, anh cứ trốn tránh sự đuổi giết của nhà họ Mạc mãi, sau này anh định thế nào?”
“Ha ha, bây giờ chưa có ý định gì, đi bước nào tính bước đó vậy!”
“Anh, hay là em đi theo anh nha. Mình sát cánh bên nhau, cho dù chết cũng đáng, dù sao em cũng không muốn sống thế này, em sống còn không bằng chết nữa!”
'Trần Khiêm ngập ngừng một lúc.
Đúng vậy, bây giờ Hoàng Vĩnh Hào không có nhà, cũng bị Mạc Kiếm tra tấn đến mức không còn là con người.
Cứ vứt bỏ anh ta, Trần Khiêm cảm thấy không nỡ.
“Được, nếu đã vậy thì cậu cứ tìm một chỗ dưỡng thương trước đi, sau này cậu sẽ đi theo anh, hai anh em mình sống chết có nhaul”
Trần Khiêm nói.
“Vâng vâng, sống chết có nhaul”
Hoàng Vĩnh Hào cảm động nói.
Sau đó, Trân Khiêm đưa cho Hoàng Vĩnh Hào một địa chỉ, bảo anh ta đến biên giới Tây Nam trước, đến đầu quân cho nhà họ Ngụy. Mà anh cũng đã phái Tả Trung Đào đến đó nên tất nhiên vết thương trên chân Hoàng Vĩnh Hào sẽ không thành vấn đề.
“Còn anh thì sao?”
Hoàng Vĩnh Hào hỏi.
“Anh? Ha ha, chờ anh giải quyết xong chuyện này đã...”
 
Chương 1204: Có phải Mạc Kiếm ở đây không


Sau khi chia tay với Ngụy Thanh Thư ở Tây Nam, Trần Khiêm bảo cậu ta đi theo Tả Trung Đào đến biên giới Tây Nam.
Đừng đi theo anh nữa.
Bởi vì bây giờ nhà họ Ngụy được xem như lá chắn của anh.
Cũng là lá chắn duy nhất.
Nếu nhà họ Ngụy bị lộ rồi nói ra anh đã giết bốn người nhà họ Mặc ở Tây Nam thì có lẽ đến lúc đó sẽ bị nhà họ Mạc đuổi giết đến mức không có nơi ẩn thân.
Mặc dù không giết được anh nhưng thế lực nhà họ Mạc không lồ, anh muốn đối phó với họ, chỉ có thể năm mơ.
Vì thế, Trần Khiêm đi bước nào tính bước đó, không thể không suy nghĩ cặn kẽ.
Sau khi sắp xếp cho Vĩnh Hào xong.
Trần Khiêm xông thẳng đến biệt thự trên núi Vân Đỉnh.
Trần Khiêm nằm nhắm mắt nghỉ ngơi trên một cành cây to vững chắc trên núi.
Cho đến khi màn đêm buông xuống, Trần Khiêm mới mở mắt.
Lúc này, biệt thự núi Vân Đỉnh đã rực sáng. Bịch!
Trần Khiêm ném một chiếc túi xuống.
Sau đó anh nhảy từ trên cây xuống.
Anh mở túi xách ra, rút một chiếc áo gió có mũ màu đen ra.
Trần Khiêm mặc vào rồi che mặt mình lại. Sau đó đi về phía biệt thự núi Vân Đỉnh.
“Thế nào rồi? Số người đã phái đến Tây Nam nói thế nào?”
Một chàng trai nằm nghiêng trên ghế sofa trong phòng khách.
Bên cạnh là vài tên cấp dưới đang đứng khoanh tay.
Mà trước mặt thì có vài người sắc mặt căng thẳng đang đứng.
“Chưa điều tra ra được bất kỳ mạnh mối nào, một trận hỏa hoạn đã thiêu rụi cả nhà Tư Đồ, đến thi thể cũng không thấy, không tìm được tung tích của hai cậu Mạc Thanh, Mạc Thiên!”
“Đúng là khốn nạn, huyết mạch của nhà họ Mạc chúng ta rất cao quý, đám phàm phu tục tử đó há có thể sánh bằng, thực lực của Mạc Thanh, Mạc Thiên lại mạnh mẽ, là phụ tá đắc lực của tôi. Nếu hai anh em nó xảy ra chuyện ở nơi như Tây Nam, đúng là nỗi nhục lớn nhất của nhà họ Mạc chúng ta, đi điều tra tiếp cho tôi!”
“Dạ, cậu Mạc!”
Tất cả mọi người đều đi.
Cậu Mạc nhắm mắt lại: “Kim Lăng à, đúng là một nơi thú vị, chờ đến một ngày nhà họ Mạc này nuốt trọn nhà họ Trần thì tôi có thể biến Kim Lăng thành căn cứ. Nơi này, đúng là tuyệt!”
Mạc Kiếm thầm nghĩ trong lòng.
Bịch... Bịch... Bịch!
Bỗng dưng lúc này, bên ngoài có tiếng bước chân thật khẽ.
Có người đang đi về phía bên này.
“Hửm?”
Ánh mắt của một cấp dưới nhìn chăm chăm. Sau đó mở cửa chính ra.
Rồi ngạc nhiên: “Hả? Ông là ai?”
“Có phải Mạc Kiếm ở đây không?”
Người trước mặt mặc một chiếc áo khoác màu đen, chỉ để lộ mỗi đôi mắt.
Hơn nữa giọng nói này còn già nua và trầm khàn.
Làm người ta cảm thấy kỳ lạ.
 
Chương 1205: Người mặc áo đen


Nhưng thật ra nếu nhìn kỹ vẫn có thể phát hiện, da người này vẫn còn rất trắng, trông có vẻ là một người còn trẻ.
“Ông là ai? Tìm tôi có chuyện gì?”
Mà Mạc Kiếm thì vừa uống rượu vang đỏ vừa đứng lên hỏi.
Trông người này có vẻ không hề tâm thường nên Mạc Kiếm cũng không dám lơ là.
“Tôi đến vì muốn cậu Mạc Kiếm đây đi theo tôi đến một nơi, cậu đi theo tôi một chuyến!”
Người mặc áo đen nói.
“Ha ha, chỉ dựa vào một mình ông à? Ông có biết tôi là ai không, ông dám bảo tôi đi theo ông đến một nơi à?”
Mạc Kiếm cười lạnh.
Mà đám cấp dưới nhà họ Mặc cũng phần nộ.
Sau đó đấm thẳng về phía người áo đen.
Sức lực rất mạnh.
Nhưng khi đấm cú đấm vào người áo đen này, họ cảm thấy giống như mình đang đấm vào một ngọn núi.
Tay đau đớn rã rời.
“Gái gì?”
Mọi người đều cực kỳ kinh ngạc.
Mà mí mắt của Mạc Kiếm cũng hơi giật. “Muốn chết!”
Mấy người kia lại tức giận.
Lần này dùng hết sức công kích về phía người áo đen kia.
Nhưng tốc độ của người áo đen còn nhanh hơn. Trực tiếp bóp cổ hai người đứng đầu.
Vừa nhấc cổ tay.
Máu tươi của hai người đã phún ra, cổ đã bị bóp gãy. Đi đời nhà ma.
Sau đó lại giơ tay lên đánh xuống, giải quyết sạch đám người nhà họ Mạc.
“Hả? Cuối cùng ông là ai?
Mạc Kiếm vô cùng kinh hãi, đứng thẳng lên.
Sức của người này rất mạnh, chiêu thức còn điêu luyện và đáng sợ hơn, ngoại trừ cha mình ra, Mạc Kiếm chưa bao giờ gặp ai mạnh mẽ như vậy.
Anh ta lập tức cực kỳ hoảng sợ.
Hiển nhiên người đứng trước mặt mình là một cao. thủ có thực lực chẳng kém gì cha mình.
“Bây giờ đừng vội hỏi nhiều, đi theo tôi!”
Người áo đen nói.
“Được, nếu bậc cha chú đã lên tiếng thì tất nhiên con cháu như tôi phải tuân theo nhưng ông có thể tiết lộ tên để sau này tôi nói với cha tôi không, cũng tiện để tôi biết cuối cùng ông là bạn hay là địch chí nhỉ?”
Mạc Kiếm nhìn chằm chằm.
“Không cần, rồi cậu sẽ biết nhanh thôi!”
Ngay lập tức, người áo đen ra tay.
Bóp chặt vai Mạc Kiếm, sau đó quặp tay, lập tức. nghe thấy hai tiếng răng rắc giòn tan.
“AI Mạc Kiếm đau đớn gào lên.
Sau đó, người áo đen lại đá vào đầu gối Mạc Kiếm, sương đùi cũng gãy nát.
“Ông... Ông có biết tôi là con ai không?”
 
Chương 1206: Mạc Trường Không tức giận


Mắt Mạc Kiếm đỏ bừng, không ngờ người này lại tàn nhẫn như vậy.
“đi với tôi đến một nơi!”
Người áo đen lạnh lùng nói.
Sau đó nhấc Mạc Kiếm đã ủ rũ như chó chết lên.
Anh lại chỉ vào một tên cấp dưới đang đứng trong phòng, sợ đến mức im như ve sâu mùa đông: “Cậu, cõng cậu ta cho tôi! Chúng ta đi!”
Người áo đen ném Mạc Kiếm đã không thể nhúc nhích cho tên đàn em kia, sau đó dẫn họ ra ngoài núi Vân Đỉnh.
Nhưng mà, lúc ra khỏi cửa, Trần Khiêm cố tình nhìn thoáng vào một góc trong biệt thự, khẽ nhếch miệng cười.
Rồi đưa hai người xuống núi.
Chờ sau khi bóng dáng của Trần Khiêm và hai người kia đã biến mất.
Trong góc biệt thự. Một người máu me đầy người bò ra. Anh ta ôm ngực, sắc mặt tái nhợt.
Chính là người mà ban nãy đã bị Trần Khiêm đánh lúc anh đang lên núi.
Cũng là người duy nhất còn sống.
Anh ta cố gắng lấy điện thoại ra, gọi cho một dãy số.
“Cậu Ba đã xảy ra chuyện, nhanh chóng thông báo. cho Nhị trưởng lão, sai người sang đây. Người này là cao thủ đỉnh cấp, hẳn cũng là người của gia tộc thần bí, đại khái hơn sáu mươi tuổi, ông ta đã bắt cậu Ba đi rồi!”
Người này báo cáo.
“Cái gì? Cũng là người của gia tộc thần bí? Cậu tìm cách theo dõi, tôi sẽ thông báo cho Nhị trưởng lão ngay!"
Sau khi nói với người ở đầu bên kia điện thoại xong.
Thì vội vã đến một gian phòng bí mật.
“Gậu nói cái gì? Kiếm Nhi bị người ta bắt đi? Ai lại to gan như vậy?”
Mạc Trường Không nghe vậy thì trợn mắt, tức điêt
“Không biết ạ, nhưng mà cấp dưới của cậu Ba báo cáo rằng người nọ khoảng sáu mươi tuổi, thực lực chẳng kém gì Nhị trưởng lão, đám người cậu Ba không phải là đối thủ của người đó, bắt cậu Ba đi về phía khu vực Vân Quý rồi!"
“Khu vực Vân Quý? Là ai nhỉ?”
Khóe miệng Mạc Trường Không run rẩy nói.
“Bốp!”
Mạc Trường Không phẫn nộ đập nát một chiếc bàn.
“Không cần biết là ai, đi điều tra cho tôi, tôi sẽ không buông tha cho ông tai”
Mạc Trường Không tức giận.
Cấp dưới kia nói: “Nhị trưởng lão, ông nói thử xem, có khi nào là nhà họ Trần ra tay không?”
“Không đâu. Thứ nhất, trước mắt Trần Cận Đông không to gan như vậy. Thứ hai, cho dù cậu ta to gan như thế thì cũng không đủ sức để làm. Chuyện này, e là có gì đó kỳ lại"
Mạc Trường Không bình tĩnh phân tích.
Sau đó ngẩng đầu lên: “Bây giờ thông báo ngay, lập tức đi chèn ép những thế lực của nhà họ Trần, bảo bọn họ nhanh chóng đến khu vực Vân Quý, phải tìm cho ra Kiếm Nhi!”
“Kiếm Nhi, con không thể xảy ra chuyện gì được!”
Mạc Trường Không thầm thở dài...
Kinh mạch ở hai cánh tay của Mạc Kiếm đều bị bẻ gãy.
 
Chương 1207: Hôm nay ăn bữa ăn gia đình đi


Sau một đêm.
Nhà họ Trần ở Nam Dương.
“Ông chủ, có tin vui, có tin vuil"
Quản gia vội vã chạy đến.
Trần Cận Đông đang đọc sách trong phòng sách, sau khi quản gia bước vào, Trần Cận Đông xoay huyệt giữa mày rồi tháo mắt kính xuống.
“Gì mà có tin vui?”
Trần Cận Đông hỏi.
“Là Mạc Trường Không, trong nửa năm nay, nhà họ. Mạc cứ đối đầu với nhà họ Trần chúng ta mãi, đặc biệt là Mạc Kiếm kia. Nhưng chúng tôi mới vừa xác thực. được một thông tin là Mạc Kiếm kia mất tích rồi!”
“Hả? Mạc Kiếm mất tích rồi?”
Trần Cận Đông đứng lên.
Thật ra, mặc dù Mạc Kiếm là đứa con thứ ba của Mạc Trường Không nhưng trong nửa năm qua đã dần thành lập các thế lực, đối đầu với nhà họ Trần ở khắp mọi nơi.
Mặc dù Trần Cận Đông chẳng thèm xem trọng Mạc Kiếm.
Nhưng ruồi bọ tuy nhỏ nhưng nó vẫn có thể làm người khác ghê tởm.
Đúng là cũng làm nhà họ Trần phải kiệt sức. Là cây đao treo trên đầu nhà họ Trần. Mà bây giờ, Mạc Kiếm đã mất tích rồi?
“Đúng vậy, hơn nữa không những mất tích mà tất cả cấp dưới của Mạc Trường Không đều giải tán sạch trong một đêm, lần này, nhà họ Trần chúng ta có thể xả giận rồi!
Quản gia vui vẻ nói. Trần Cận Đông cũng vui vẻ gật đầu. “Nhưng mà..."
Quản gia lại nhíu mày: “Mạc Kiếm là đứa con trai mà Mạc Trường Không yêu thương nhất. Bây giờ cậu ta đã gặp chuyện, không biết liệu Mạc Trường Không có giận chó đánh mèo lên nhà họ Trần chúng ta không, thậm chí là nghi ngờ nhà họ Trần?”
“Sẽ không đâu!”
Trần Cận Đông ném quyển sách trong tay xuống: “Mạc Trường Không không ngốc, võ thuật của Mạc Kiếm rất tốt, chưa nói đến nhà họ Trần chúng ta không thể động đến cậu ta. Mà dù có động thì trong tình huống này, nhà họ Trân chúng ta cũng không dám bắt Mạc Kiếm làm gì. Mạc Trường Không hiểu rõ chuyện này, mà bây giờ Mạc Trường Không lại giải tán thế lực, hiển nhiên bên phía họ đã xảy ra vấn đề lớn!”
Trần Cận Đông cười nói.
Cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Ông chủ nói đúng, tôi đã lo lắng quá nhiề Quản gia cười nói.
“Nhưng mà, có thể bắt Mạc Kiếm đang ở Kim Lăng một cách dễ như trở bàn tay, xem ra người này cũng là cao thủ của cao thủ, A Phúc!”
Sắc mặt Trần Cận Đông chợt nghiêm túc. “Ông chủ, ý ông là..."
“Tôi giao cho ông một nhiệm vụ bí mật, đó là bất cứ giá nào cũng phải điều tra được chuyện này, tốt nhất là tìm hiểu được thế lực của vị cao thủ này. Nếu có thể mời cao thủ này đến hỗ trợ nhà họ Trần chúng ta, nói không chừng sẽ giải quyết được khó khăn Mạc Trường Không, nhớ kỹ, là bất cứ giá nào!”
Trần Cận Đông vỗ bàn nói. “Dạ tôi hiểu, tôi sẽ làm ngay!”
“Khoan đã, đi mời cô chủ, bà chủ và A Lam đến đây, đã lâu rồi cả nhà không ngồi chung một mâm cơm, hôm nay ăn bữa ăn gia đình đi!"
 
Chương 1208: Trong tay họ có súng


Quản gia thấy Trần Cận Đông vui vẻ như vậy, lòng cũng thấy vui.
Từ nửa năm trước sau khi Trần Khiêm xảy ra chuyện trong bữa cơm gia đình.
Thì đã lâu rồi chưa được quây quần bên nhau.
Ngay cả Dương Ngọc Bình, trong nửa năm này cũng ít khi ở bên cạnh Trần Cận Đông.
Ông ấy đã quen với việc nhốt mình trong phòng sách.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Ngài Ảnh Đế Đang Hot Và Cậu Nghệ Sĩ Hết Thời
2. Kẹo Sữa Bò
3. Đối Tượng Kết Hôn Của Tôi Lắm Mưu Nhiều Kế
4. Xuyên Thành Bạn Đời Của Nhân Vật Phản Diện Tàn Tật Độc Ác
=====================================
Trong bữa cơm lần này, thấy ba mình vui vẻ như vậy, Trần Hiểu và Thẩm Lam cũng thay đổi tâm trạng.
“Ba, chuyện gì mà vui vậy ạ? Chẳng lẽ là có tin tức của Tiểu Khiêm rồi?”
Trần Hiểu vội hỏi.
Trần Cận Đông mất tinh thần lắc đầu: “Vẫn chưa rõ ung tích Tiểu Khiêm...”
Sắc mặt mọi người thất vọng.
“Nhưng hôm nay cũng là một ngày vui. Ba đã xác nhận được một thông tin là Mạc Kiếm đã mất tích, trên biệt thự trên núi Vân Đỉnh đã xảy ra một vụ thảm án. Cấp dưới của Mạc Trường Không đã bị giết hết!”
Trần Cận Đông nói.
“Cái gì? Mạc Kiếm mất tích rồi?”
Trần Hiểu đứng lên cười nói.
“Đúng vậy, người bắt Mạc Kiếm là một cao thủ bí ẩn, cũng không biết là vô tình hay cố ý nhưng dù sao cũng đã giúp nhà họ Trần chúng ta một việc lớn!”
Trần Cận Đông cười nói.
“Vậy thì ba, ngoài nhà họ Mạc ra, còn gia tộc bí ẩn nào nữa không?”
Trần Cận Đông lắc đầu: “Chuyện này thì ba không biết nhưng tóm lại, bây giờ chúng ta rất cần cao thủ thế này đến giúp đỡ nhà họ Trần. Nếu bây giờ có thể tìm được cao thủ, ba sẵn sàng dùng một phần ba tài sản nhà họ Trần để làm điều kiện!”
Nhóm người Trần Hiểu đều gật đầu.
Phía Nam Tây bộ, khu vực Vân Quý.
Trên một chiếc xe buýt ở tỉnh Vân Quý.
Giờ phút này, xe buýt đang chạy trên quốc lộ vùng núi.
Đường quốc lộ vắng vẻ hoang vu, xung quanh là các dãy núi lớn.
“Nghe nói trên đường này có rất nhiều vụ cướp!”
Một chàng trai mập mạp lòng nặng trĩu, nhìn đường nói.
“Lần trước xem tin tức, tin tức nói có một đội cướp đã cướp bóc một chiếc xe buýt, người trên xe đều chết hết!”
Thấy mọi người nhìn về phía anh ta, anh ta lại nói tiếp.
“Không thể nào đâu? Sao tôi không thấy tin này?”
Một người phụ nữ trung niên sốt ruột hỏi.
“Sau khi tung tin không bao lâu thì biến mất. Chuyện này đâu thể loan truyền lung tung được, sẽ gây khủng hoảng!”
Chàng trai mập mạp nói.
“Hừ, dù có cướp thì sao, chúng ta đông người, sẽ đánh chúng chết!”
Một người vạm vỡ cười mỉa nói. “Nhưng mà trong tay họ có súng.”
Chàng trai mập mạp bất đắc dĩ nói.
 
Chương 1209: Tôi không mang theo tiền!


Lần này, những người trong xe đều im lặng. Bị chàng trai mập mạp làm cho căng thẳng.
Sau đó chàng trai mập mạp không nói gì nữa, móc một bịch bánh quy ra ăn.
“Hừ, đã nói có cướp mà cậu còn có tâm trạng ngồi ăn nữa à! Cậu mập vậy rồi, người đầu tiên chúng cướp là cậu đó!”
Một cô gái bất mãn nói.
“Tôi ăn là để giải tỏa áp lực, chỉ khi hàm răng không ngừng hoạt động thì tinh thân mới có thể thả lỏng được!”
Chàng trai mập mạp nói. “Thật không?”
“Không tin thì cô thử xem! Này, cho cô một bịch bánh quy!”
Chàng trai mập mạp chia cho mọi người.
“Tôi cũng muốn!” Trên xe có người cười nói.
“Không được, bánh quy của tôi quý lắm, mọi người không mua thức ăn vặt hả? Nếu muốn thì đưa ba tệ đây, tôi sẽ cho mọi người một bịch!”
Chàng trai mập mạp ôm hành lý của mình.
“Phụt”
Những người trên xe đều cười, chàng trai mập mạp. này đang bán bánh quy, tất cả mọi người đều đã nhìn ra.
Nhưng chẳng ai quan tâm đến vài đồng tiền nên sôi nổi lấy tiền ra mua.
“Các anh, cả đoạn đường này các anh không nói câu nào, đã đói rồi đúng không, chỉ bằng ăn một miếng để thả lỏng nhé?”
Chàng trai mập mạp phân phát.
Lúc đến giữa, nhìn thấy một người còn khá trẻ, đội mũ đeo khẩu trang.
Màu sau lưng anh ta là hai người trẻ trung đang cực. kỳ yếu ớt.
Từ lâu đã thấy là lạ. Mà người áo đen này lại lắc đầu.
“Kết bạn thôi mà, tôi sẽ không lấy tiền anh đâu!” Chàng trai mập mạp nói.
Mà người áo đen này lại xoay đầu ra ngoài cửa sổ. Đúng là một người kỳ lạ.
Chàng trai mập mạp lẩm bẩm.
Sau đó quay đầu sang bên trái người áo đen, một cô gái xinh đẹp mặc áo da quần da, trông hơi giống Black 'Widow trong phim.
Cô gái xinh đẹp này có mái tóc dài nhưng gương mặt lại rất lạnh lùng.
Đang nhảm mắt nghỉ ngơi.
“Cô gái xinh đẹp, cô cũng mua nhé?” Chàng trai mập mạp cười nói.
Cô gái xinh đẹp lắc đầu.
“Bánh quy này hơi ngọt, có thể đỡ mệt đó!” Chàng trai lại cười nói.
Có thể là cô gái này muốn tên mập mạp này câm miệng nên bực mình nói: “Cho tôi một bịch đi!”
Sau khi chàng trai mập mạp đưa cho cô. Chờ cô gái đưa tiền.
Nhưng cô gái này xé bánh quy ra, đúng lúc đang chuẩn bị trả tiền thì chợt nhớ đến chuyện gì đó.
Khế nhíu mày.
“Tôi không mang theo tiền!”
“Cái gì? Cô không mang theo tiền? Ai mà tin, ba tệ mà cũng không có à?”
Chàng trai mập mạp ngạc nhiên hỏi.
 
Chương 1210: Tụi anh chăm sóc em nha


“Không có thật mài!” Gô gái nhíu mày nói.
“Thôi đi nhóc mập, ba tệ thôi mà, người ta cũng là gái đẹp, thôi thì cho người ta ba đồng đi!”
Người trên xe cười nói.
“Haiz, thật tình, có loại con gái thế này nữa à, muốn ăn thức ăn mà lại không muốn trả tiền!”
Chàng trai mập mạp dẩu môi.
Cô gái càng nhíu chặt hơn.
Mắt của cô gái xinh đẹp ánh lên sự tàn nhẫn.
“Được thôi, nếu cậu muốn có tiền, đợi lát nữa xuống xe chung với tôi, đừng nói là ba tệ, cho dù ba nghìn tệ tôi cũng đưa cho cậu, cậu có dám không?”
Cô gái lạnh lùng nói.
“Hừ, làm gì không dám, cô nói rồi đó, đưa tôi ba nghìn!”
Chàng trai mập mạp hừ lạnh. “Được!”
Cô gái hít một hơi thật sâu.
Mà người áo đen lại nhìn cô gái một cái, mắt khế nhướn rồi thu hồi ánh mắt.
“Tài xế, dừng xel” Không bao lâu sau, cô gái chợt nói.
“Dừng ở đây hả? Cô gái xinh đẹp, chỗ này khỉ ho có gáy trước không có thôn sau không có tiệm đó?”
Tài xế tốt bụng nhắc nhở.
“Lo chuyện bao đồng!”
Cô gái lạnh lùng nói.
Tài xế bất đắc dĩ, đành phải ngừng xe lại.
Sau khi cô gái liếc chàng trai mập mạp xong thì cầm một cái rương màu trắng xuống.
“Hừ, cô đã nói là đưa tôi ba nghìn!”
Chàng trai mập mạp cũng ôm bánh quy xuống theo.
Nhưng chuyện làm tài xế thấy lạ đó là, phía sau bọn họ, người mặc áo khoác màu đen và hai chàng trai trẻ tuổi sắc mặt tái nhợt cũng xuống xe.
Ngoài ra còn có bốn người vạm vỡ cũng khiêng hành lý xuống xe.
“Có chuyện gì vậy? Sao lại xuống giữa chừng hết thế?”
Nhưng tài xế cũng là một tài xế già, không hỏi nhiều, lái xe đi ngay.
Mấy người đều đi đến một phần đất bằng phẳng của một cánh đồng hoang vu.
“Này, đưa tiền cho tôi!” Chàng trai mập mạp nói với cô gái.
Lúc này cô gái mới đứng lại, sau đó cười nói: “Đã thấy chưa, tiền của cậu, ở sau lưng cậu đó!”
“Sau lưng? Đó là người, đâu phải tiền?” Chàng trai mập mạp hỏi.
“Anh hai, cô em xinh đẹp này chờ chúng ta này, lần này có chuyện vui rồi, ha ha hai”
Một người vạm vỡ nói.
Sau đó, bốn người ném hành lý đi, nhanh chóng bước lên bao vây cô gái áo đen.
“Sao vậy cô em xinh đẹp? Một mình buồn tẻ à? Chỉ bằng tụi anh chăm sóc em nha?”
Người vạm vỡ nói.
 
Chương 1211: Ông muốn đưa tôi đi đâu


Chàng trai mập mạp ngơ ngác.
“Này mấy anh giai, đừng nói mấy anh là cướp nhé?” “Không muốn chết thì cút ra chỗ khác!” Người vạm vỡ đẩy chàng trai mập mạp ra.
Mà người áo đen cũng dẫn hai chàng trai trẻ tuổi yếu ớt đến.
Đứng bên cạnh nhìn. “Chăm sóc tôi? Chăm sóc thế nào đây?” Cô gái cười quyến rũ hỏi.
“Ha ha ha! Cưng muốn chăm sóc thế nào thì tụi anh sẽ chăm sóc thế ấy!”
Nói xong, đám người này muốn nhào qua.
“Đại ca của các anh, tên Lý Hổ đúng không?”
Cô gái chợt hỏi.
“Hả? Sao... sao cô lại biết?”
Đám người vạm vỡ nhìn nhau.
“Tất nhiên là tôi biết rồi, bởi vì không bao lâu nữa, anh ta sẽ chết trên tay tôi, giống hệt đám rưồi muỗi chúng mày thôi!”
Cô gái cười mỉa.
“Cái gì?”
Mà đúng lúc này, bỗng dưng cô gái chuyển động, tốc độ rất nhanh, một luồng ánh sáng bạc chợt lóe, trong tay cô ta là một thanh dao ngắn.
Xoet xoetII!
Ánh sáng lóe lên, cổ họng của bốn người trực tiếp bị cắt đứt.
“A
Chàng trai mập mạp sợ đến mức rùng mình, hét lên thảm thiết.
Người mặc áo khoác đen cũng khẽ nhếch mắt.
Sau đó thu hồi ánh mắt.
“Cậu, nếu không muốn chết thì khiêng rương lên đi theo tôi đến một nơi, xong việc, tôi sẽ cho cậu một trăm nghìn!”
Cô gái liếc mắt nhìn chàng trai mập mạp.
Sau đó lại chậm rãi nìn về phía ba người bên kia.
Nhíu chặt mày.
Người mặc áo khoác màu đen, kỳ lạ quá!
Cô gái thầm nghĩ.
Nhưng hiển nhiên cô ta cũng có chuyện quan trọng cần làm.
Lập tức ngồi xổm xuống, sau khi tháo thiết bị thông tin của bốn người này xuống thì rời đi, chàng trai mập mạp im như ve sầu mùa đông cũng đi.
“Sư phụ, tiền bối, ông... cuối cùng ông muốn đưa tôi đi đâu? Nếu ông muốn tiền, tôi sẽ đưa tiền cho ông, nhà tôi có rất nhiều tiền. Ông muốn gì nhà họ Mạc tôi cũng sẽ cho ông, xin ông hãy thả tôi ra, bây giờ tôi vừa đói vừa khát!”
Mà hai chàng trai trẻ tuổi này, không phải ai khác, chính là Mạc Kiếm và cấp dưới của anh ta.
Dọc đường đi, anh ta không dám nói chuyện.
Bây giờ đến chỗ núi sâu này, anh ta mới dám lên tiếng.
“Đằng trước!”
Người áo đen nói.
“Nơi này à?” Mạc Kiếm ngạc nhiên.
“Bây giờ nhà họ Mạc đang tìm cậu, chắc hẳn là tìm phát điên lên Hơn nữa lực lượng che trời lấp đất đang chạy về phía này. Một khi anh mất tích, chỉ sợ không bao lâu sau, toàn bộ Hoa Hạ này sẽ bị lật hết cả lên!”
Người áo đen nói.
 
Chương 1212: Mạc Kiếm khiếp sợ


Mạc Kiếm chợt gật đầu: “Tiền bối, ông hiểu thì hay quá. Đời này, đứa con trai mà ba tôi yêu thương nhất là tôi, chắc chắn ông ấy sẽ dùng hết tất cả mọi cách để tìm tôi, vận dụng hết tất cả cao thủ của nhà họ Mạc. Tiền bối, ông đừng đắc tội nhà họ Mạc, chỉ bằng chúng ta thương lượng, mọi người cùng kết bạn!”
“Ngày nào ông ta chưa tìm được cậu thì ngày ấy ông †a sẽ không bỏ qual”
Người áo đen nói.
“Đúng vậy đó tiền bối! Ông tội gì...”
Bốp!
Lúc này, người áo đen chợt ra tay.
Trực tiếp bóp cổ của tên cấp dưới kia.
Sau đó vặn một cái thật nhẹ.
Phụt.
Miệng tên cấp dưới phụt máu, về chầu ông vãi luôn. “A? Tiền bối ông!”
Mạc Kiếm kinh hãi.
“Cấp dưới của cậu rất thông minh, biết đánh ký hiệu dọc đường!”
Người áo đen cười mỉa.
“Cậu Ba Mạc Kiếm, anh muốn biết tôi là ai à?”
Người áo đen nói.
“Tiền bối... Ông... Ông là ai?” Mạc Kiếm kinh hãi hỏi.
Người áo đen cởi mũ, sau đó tháo thiết bị đổi giọng nói trên cổ xuống.
Rồi gỡ khẩu trang ra. Lộ ra một gương mặt đẹp trai.
Mà cũng chính vì gương mặt này, làm Mạc Kiếm hoảng sợ.
“Anh... anh là Trân Khiêm?” Mạc Kiếm khiếp sợ.
Tìm Trần Khiêm ở khắp nơi, tất nhiên Mạc Kiếm đã từng đọc thông tin của Trần Khiêm.
Lập tức nhận ra ngay, tất nhiên anh ta sẽ thấy kinh hồn bạt vía.
“Đúng vậy, hai cha con các người cực khổ tìm tôi suốt nửa năm, không ngờ anh lại rơi vào tay tôi nhỉ?” Trần Khiêm nhếch mép cười.
Cái nhếch mép này làm Mạc Kiếm cảm thấy kinh hoàng.
“Trần Khiêm, cậu Trần, không ngờ anh cũng là người có huyết mạch, đúng là thất kính, những chuyện lúc trước, chỉ là hiểu lầm mà thôi!”
Mạc Kiếm sợ hãi nói.
Bởi vì thân thủ của Trần Khiêm, thật sự quá mạnh mẽ.
“Hiểu lầm, bạn bè trước đây của tôi đều thảm dưới tay anh. Hơn nữa, trong nửa năm qua, nhà họ Trần bị anh chèn ép đến mức không thở nổi, chưa bàn đến tôi hai cha con anh đuổi đến mức như chó nhà có tang, những chuyện này là hiểu lầm thôi à?”
Trần Khiêm cười mỉa.
“Anh bắt tôi nhưng lại không giết tôi, vậy anh muốn làm gì?”
Mạc Kiếm nuốt một ngụm nước miếng, lui về sau hai bước.
“Tôi chỉ tìm một nơi và một lúc thích hợp để giết anh”
Trần Khiêm nói.
“Tôi biết anh muốn thay ba tôi phải dời lực chú ý để nhà họ Trần anh có cơ hội nghỉ ngơi! Nhưng Trần Khiêm, anh cho rằng anh bắt tôi thì anh sẽ thoát được à? Mặc dù võ thuật của anh mạnh mẽ nhưng đừng quên anh đang đối mặt với cả nhà họ Mạc, đối mặt với ba tôi!”
Mạc Kiếm nhấn mạnh câu cuối cùng: “Ba tôi sẽ chạy đến đây nhanh thôi. Anh giết tôi thì phải nghĩ đến hậu quả, anh chẳng có lợi thế gì cả!”
Trần Khiêm gật đầu: “Cho nên tôi đã tự hỏi rất lâu rằng tôi phải giết anh thế nào, phóng hỏa đốt loại người như anh thì sẽ để lại dấu vết, cuối cùng cũng nghĩ ra cách này!”
“Hang sâu đằng trước tên là hang dã khí, còn được gọi là hang muỗi độc. Bên trong chứa hàng trăm triệu con muỗi cực độc. Nếu tôi ném anh vào, chỉ sợ chưa đến nửa tiếng sau, anh sẽ chẳng còn chút dấu vết nào, như vậy, nếu ba anh muốn tìm anh, chỉ sợ sẽ cần một thời gian rất dài! Cho nên tôi sẽ để muỗi cắn anh chết!”
“Trần Khiêm! Anh... anh độc ác lắm! Đồ khố nạn, ba tôi sẽ tra tấn anh!”
Mạc Kiếm sợ đến mức gương mặt dữ tợn, đôi mắt hẳn đỏ, giận dữ hét lên...
 
Chương 1213: Hai người vào hang với tôi


Một tiếng sau.
Trần Khiêm bước ra khỏi hang sâu, thoáng chốc đã thay quần áo như người bình thường.
Chiếc áo khoác này là áo khoác được chế tạo chuyên dùng để vào hang muỗi độc.
Nhớ lại cảnh tượng thảm thiết khi Mạc Kiếm chết. Trong lòng Trần Khiêm có một sự sảng khoái khi đã trả được thù, kể từ nay, cho dù người của Mạc Trường
Không có đuổi đến đây.
Thì trong một khoảng thời gian ngắn cũng không thể †ìm được tung tích của Mạc Kiếm.
Đúng như Trần Khiêm nghĩ, Mạc Trường Không đang tiếp tục điên cuồng tìm kiếm tung tích Mạc Kiếm.
Như vậy, cho dù là nhà họ Trần hay là bản thân anh cũng đều có một cơ hội tạm nghỉ.
Còn về Hoa Hạ, chỉ e tạm thời Trần Khiêm không thể quay về đây được.
Anh phải tìm cho mình một nơi nghỉ chân mới được. harry potter fanfic
Lưng vác hai chiếc balo, Trần Khiêm khiến người khác cảm thấy anh là một cậu sinh viên mới vừa tốt nghiệp.
Gương mặt cũng trở lại nét bình tĩnh thong dong của trước kia.
“Vù vù vù”
Bỗng nhiên lúc này.
Trong khu vực hoang vu này, bỗng có âm thanh dữ dội của động cơ xe mô tô vang lên.
Sau đó, Trần Khiêm nhìn thấy một chiếc xe việt dã đang cố đuổi theo hai người đã kiệt sức.
Một nam một nữ.
Đang chạy về phía mình.
Mà Trần Khiêm cũng nhận ra bọn họ không phải ai khác, chính là chàng trai mập mạp bán bánh quy và cô gái xinh đẹp mặc áo da quần da màu đen trên xe buýt.
“Là bọn họ?”
Trần Khiêm đội mũ, kéo vành nón thấp xuống.
“Cứu tôi với, cứu tôi với! Có người muốn giết chúng tôi!”
Chàng trai mập mạp thét lên.
Mà có vẻ như bây giờ cô gái áo đen kia đang bị thương rất nghiêm trọng, đùi chảy máu tươi.
Thậm chí cái rương màu trắng của cô ta đã biến thành màu đen.
“Anh trai, cứu chúng tôi đi! Bọn họ... Bọn họ có súng!”
Chàng trai mập mạp khóc lóc nói. Giờ phút này, sắc mặt của cô gái đang tái nhợt. Mắt thấy chiếc việt dã kia đã sắp đuổi kịp.
Hơn nữa, ban nãy cô gái này đã giết một lần bốn tên cướp.
Trông có vẻ như không phải là hạng người gian ác.
Nhưng những người đang lái xe về phía này đang thò đầu ra, ai cũng để đầu trọc, xăm rồng vẽ phượng.
“Hai người vào hang với tôi!”
Trần Khiêm nói.
 
Chương 1214: Hang muỗi độc


Sau đó, anh dắt hai người vọt thẳng vào hang. Cũng đúng lúc này.
Đùng đùng đùng đùng!
Tiếng súng kịch liệt vang lên, làm vách đá xung quanh hang động bay tán loạn.
Két!
Xe việt dã ngừng lại. harry potter fanfic
Năm tên cầm đầu nhảy xuống xe.
“Mẹ nó, chạy nhanh thật đó, đừng lo, ban nấy con ả kia đã bị tao đánh trúng rồi, sẽ không chạy được xa đâu. Các anh em, kiểm tra xung quanh, chúng ta đuổi theo!”
'Tên đầu trọc cầm đầu nói.
“Không cần đâu đại ca, hang này tên là hang muỗi độc, một khi bị muỗi độc công kích, trong nháy mắt sẽ thịt nát xương tan, đến da lông cũng không còn, tuyệt đối đừng bước vào!”
Một tên đàn em nói.
“Nhưng mà, rương tiền kia...”
'Tên đầu trọc cầm đầu ngập ngừng nói.
“Cũng vậy thôi, cho dù bọn chúng có đi vào, chắc chắn không bao lâu sau sẽ chạy ra thôi. Gọi thêm vài anh em đến đây, bao vây các cửa của hang này, phải xốc tinh thần lên cho tao!”
Đầu trọc sắp xếp nói.
“Dạ! Đại cal”
“Mẹ nó, sao lại nhiều muỗi quá vậy? Anh trai, đây là chỗ nào thế?”
Lại nói đến bên trong hang, chàng trai mập mạp. đang cõng cô gái đã hôn mê, căng thẳng nói.
“Đây là hang muỗi độc, tất nhiên là nhiều muỗi rồi!”
“Hang... Hang muỗi độc? Là hang muỗi độc cấm địa tử thần à?”
Chàng trai mập mạp biết nhiều, kinh ngạc hỏi.
'Trần Khiêm gật đầu.
“Mẹ ơi, anh trai, chúng ta đừng đi, chỉ bằng cứ ra ngoài để chúng bắn chết đi! Nghe nói một khi bị muỗi độc tấn công sẽ chẳng còn lại chút da lông nào!”
Chàng trai mập mạp sợ hãi.
“Vậy cậu chạy về phía tôi làm gì, chẳng phải cậu cũng liên lụy tôi phải chết chung à?”
Trần Khiêm cười gượng nói.
Nếu ở cự ly gần, Trần Khiêm có thể không quan tâm đến đạn súng.
Nhưng nếu ở cự ly xa, bắn một loạt đạn về phía này, cho dù Trần Khiêm có trốn được thì cũng sẽ bị thương!
Nhìn chàng trai mập mạp sợ muốn chết.
'Trần Khiêm cười nói: “Đi theo tôi, trong hang có một cái động, có thể trốn tạm thời! Cô ta đã mất máu quá nhiều, rất dễ dẫn đến tử vong!”
“Thật không?”
Chàng trai mập mạp vui vẻ.
Trần Khiêm lắc đầu đi về phía trước.
Dẫn hai người này đến một hang động.
Mà xung quanh đây đã ít muỗi độc hơn nhiều.
“Đúng là kỳ tích, chỗ này lại không có muỗi độc?”
Chàng trai mập mạp thả cô gái đã hôn mê xuống, nói.
“Cây xanh bên ngoài hang được thiết kế để chống lại muỗi độc. Có chúng, muỗi độc không dám đến gần!”
Trần Khiêm đã từng đọc kiến thức trong những quyển dược trung y nên tất nhiên hiểu rõ.
 
Chương 1215: Tất nhiên là dùng miệng rồi


“Anh là ai? Sao lại biết nhiều như vậy?”
Mà Trần Khiêm đi đến kiểm tra vết thương của cô gái này.
Giờ phút này, cô gái nhíu mày hỏi.
“Tôi là ai cô không cần phải quan tâm. Nếu tôi không chữa trị vết thương của cô thì một lát nữa thôi cô sẽ thành người chết! Các người đã gặp phải chuyện gì? Tại sao họ lại đuổi giết hai người?”
Trần Khiêm cảm thấy có vẻ như cô gái này muốn đi ám sát một người.
Bây giờ xem ra, hiển nhiên nhiệm vụ thất bại.
“Đúng rồi đó, nếu biết sẽ gặp phải chuyện thế này thì có đánh chết tôi cũng không đi theo cô, cô lừa tôi rồi đó cô biết không?”
Chàng trai mập mạp bực mình hỏi cô gái.
“Ha ha, dù sao chúng ta cũng sống không được bao lâu nữa nên nói cho các người nghe cũng không sao!”
Cô gái nói.
“Người tôi muốn giết là một ông trùm ở biên giới Tây Nam, ông ta hại bạn bè của tôi, chỉ có tôi là trốn thoát!”
“Xem ra cô là người biết võ, từ nhỏ đã được huấn luyện giết người đúng không?”
'Trần Khiêm vừa xé băng gạc băng cho cô ta vừa hỏi.
Mà vừa hỏi xong thì cô gái này đã nhìn anh bằng một đôi mắt khác.
Cô ta nhìn Trần Khiêm chằm chằm.
“Này này này, tôi không muốn nghe những thù hận của cô, tại sao cô lại nói chúng ta sẽ sống không được bao lâu nữa?”
Chàng trai mập mạp sốt ruột hỏi.
“Ha ha, căn cứ theo nguyên tắc làm việc của Lý Hổ, chắc chắn bây giờ họ đã cho người bao vây bên ngoài, chúng ta trốn ở chỗ này, cho dù không bị muỗi độc cắn chết thì cũng bị đói chết! Nhưng mà mọi người chết chung, sẽ đỡ cô đơn hơn một mình tôi!”
Cô gái nói.
“Mẹ nó, cô... cô độc ác quá! Cô muốn kéo chúng tôi làm đệm cho cô!”
Chàng trai mập mạp trợn mắt.
“Cô bị thương nặng như vậy mà vẫn không quên hù dọa cậu ta. Ha ha, đúng như những gì cô nói, nếu mọi người chết chung thì dù sao tôi thấy cậu béo này chưa bao giờ được ngửi hương vị phụ nữ, chúng ta có thể làm quỷ đào hoa đó!”
Trần Khiêm lắc đầu cười.
“Anh... Anh dám!”
Cô gái trợn mắt nhìn.
Sau đó Trần Khiêm nhìn về phía chàng trai mập mạp: “Cậu béo, cậu đi lấy ít nước lại dây, bên trong có dòng suối nhỏ bên dưới mạch nước ngầm, tôi phải khử trùng cho cô ta”
Chàng trai mập mạp cầm ấm nước lên rồi đi.
“Vất thương trên cánh tay cô chỉ là vết thương nhỏ nhưng vết thương ở đùi thì rất nghiêm trọng, dễ bị nhiễm trùng, tôi cần phải hút máu thông qua da cô!”
Chàng trai mập mạp đi rồi, Trần Khiêm nói.
“Hút thế nào?”
Cô gái hỏi.
“Tất nhiên là dùng miệng rồi!”
Mặt Trần Khiêm cũng hơi đỏ lên: “Cô cởi ra đi?”
Bốp!
Không ngờ cô gái lại tát vào miệng anh.
“Khốn nạn, anh đừng mơ"
Gương mặt xinh đẹp của cô ta đỏ bừng, xấu hổ nói.
 
Chương 1216: Chẳng lẽ ban nãy hai người đã


Lãnh Như Sương xấu hổ tát Trần Khiêm một cái.
Từ nhỏ đến lớn, vì môi trường sống nên cô trở nên cực kỳ nhạy cảm với những vấn đề nam nữ.
Không thể nói là nhạy cảm, nên nói là cực kỳ chán ghét.
Những việc làm giữa nam và nữ làm cô ta cảm thấy ghê tởm, ghê tởm đến tận cùng.
Mà vừa nhìn thấy đàn ông là Lãnh Như Sương lại thấy kinh tởm.
Cho nên ban nãy cô ta mới nói những câu như mọi người cùng chết.
Mà Trân Khiêm không ngờ Lãnh Như Sương lại phản ứng dữ dội như vậy.
“Tôi đang cứu cô đó cô gái, vết thương của cô không khỏi thì lúc chúng ta chạy ra ngoài, chắc chắn sẽ bị bắt lại. Một khi đã bị bọn họ bắt, kết cục của cô sẽ thế nào, không cần tôi phải nói đâu đúng không?”
Trần Khiêm nói.
“Anh...”
Lãnh Như Sương ngơ ngẩn.
Hai tay siết chặt.
Hiển nhiên bây giờ cô ta đang đấu tranh tư tưởng kịch liệt.
“Được, nhưng anh phải nhắm mắt lại, nếu không tôi sẽ giết anh!”
Lãnh Như Sương lạnh lùng nói.
“Làm như tôi muốn nhìn cô lắm vậy!”
“Vậy anh xoay ra chỗ khác trước đi! Nhắm mặt lại!” Lãnh Như Sương lại nói.
Trần Khiêm lắc đầu, xoay lưng lại.
'Thoáng chốc sau lưng cũng có tiếng sột soạt cởi quần áo.
Mặc dù Trần Khiêm đã xoay lưng.
Nhưng cô gái này, mặc dù lạnh lùng nhưng đúng là bề ngoài rất xinh đẹp.
Nếu không hề có chút phản ứng nào thì chắc chắn Trần Khiêm không phải người bình thường.
Nhưng ngoài chuyện này ra thì Trần Khiêm không có suy nghĩ nào khác.
“Xong rồi!”
Sau đó, Lãnh Như Sương khẽ nói.
“Cô đừng lộn xôn, tôi biết chỗ, cô đừng ấn đầu tôi...”
Năm phút sau. “Anh trai, có nước rồi đây!"
“Mẹ nó, chuyện gì xảy ra vậy, sao mặt của cô gái xinh đẹp ác độc này lại đỏ như vậy?”
Chàng trai mập mạp hỏi.
Mà vừa nhìn thì thấy quần áo của cô gái xinh đẹp ác. độc rối tung.
Chàng trai mập mạp càng ngạc nhiên hơn: “Hai người... Chẳng lẽ ban nãy hai người đã?”
“Khốn nạn, lại lắm mồm, tôi cắt đầu lưỡi cậu!” Lãnh Như Sương móc dao ra.
Làm chàng trai mập mạp sợ đến mức lập tức che miệng lại.
 
Chương 1217: Lãnh Như Sương


Đêm nay, thoáng chốc đã qua... “Này này này, tỉnh lại đi, tỉnh lại đi, chúng ta phải đi!"
'Trần Khiêm võ mặt Lãnh Như Sương và chàng trai mập mạp.
Hai người bừng tỉnh.
“Anh, trời còn tối mà, có lẽ là rạng sáng rồi, tối hôm qua những người đó còn dựng lều bên ngoài, chúng ta đi đâu vậy?”
Chàng trai mập mạp dụi mắt hỏi.
“Nhưng ban nấy tôi ra ngoài xem thấy bên ngoài trống hoắc, chẳng có ai cả. Có lẽ đã đi hết rồi, hoặc là đã bị muỗi độc căn chết không chừng! Chúng ta nhân cơ hội này nhanh chóng rời khỏi đây!”
Trần Khiêm nói.
“Hả? Không có ai à?” Chàng trai mập mạp hỏi.
Lãnh Như Sương cũng hơi ngạc nhiên và nghỉ ngờ, đứng lên.
“Đúng là không nhầm, chúng ta đi nhanh đi, không đi sẽ không kịp đâu!”
Trần Khiêm vác ba lô lên. ì Hiển nhiên, cho dù là chàng trai mập mạp hay Lãnh
Như Sương kiêu ngạo thì bây giờ đều xem Trần Khiêm là trung tâm.
Lập tức nhanh chóng rời đi.
Đợi đến khi ra ngoài hang, Lãnh Như Sương ngạc. nhiên phát hiện.
Quả nhiên bốn phía trống huơ không một bóng người, lều trại rỗng tuếch.
Mà đàn em của Lý Hổ, giống như sau một đêm, đã bốc hơi một cách bí ẩn.
“Không thể nào đâu? Nếu có chiến đấu kịch liệt thì chắc chắn tôi sẽ nghe thấy!”
Lãnh Như Sương thầm đoán.
Đồng thời kinh ngạc nhìn về phía Trân Khiêm.
Mà lúc này, Trần Khiêm đã ngồi lên một chiếc xe việt dã, anh nói: “Hai người, chia tay từ đây, tôi còn chuyện quan trọng! Bên cạnh còn mấy chiếc xe, nếu hai người đi thì có thể sử dụng, đỡ phải đi bội”
“Anh... Anh đi đâu?”
Lãnh Như Sương ngập ngừng một lúc rồi hỏi.
“Tôi cũng không biết nhưng dù sao tôi sẽ đi về hướng Tây Nam, đến một chân trời mới thôi!”
Trần Khiêm cười cười. Đám người Lý Hổ, tất nhiên là Trân Khiêm nhân lúc đêm khuya đã ra giết chết hết, anh không thể ở lại đây lâu nên tất nhiên không thể trì hoãn thêm được.
Vừa nói, Trần Khiêm vừa khởi động xe.
“Đúng rồi, chưa biết tên anh là gì? Tôi tên Lãnh Như Sương!"
Gương mặt xinh đẹp của Lãnh Như Sương đỏ bừng hỏi.
Dù sao đã lớn như vậy nhưng đây là lần đầu tiên có một chàng trai tiếp xúc thân mật với cô ta.
Hơn nữa anh không giống như những người khác. Mặc dù ngoài miệng anh nói vậy nhưng ánh mắt anh không hề có bất kỳ suy nghĩ dơ bẩn nào, Lãnh Như Sương có thể nhận thấy điều đó.
“À... Tôi tên là A Tam!” Trần Khiêm nói.
Nói xong, không đợi Lãnh Như Sương nói tiếp, anh đã phất tay, giãm chân ga, trực tiếp phóng xe đi.
“A Tam? Làm gì có ai tên vậy?” Lãnh Như Sương bực mình.
Muốn hỏi lại nhưng đã chẳng thấy bóng dáng người đó đâu...
Trần Khiêm chạy thẳng xuyên qua Tây Nam, đến khu vực biên giới Tây Nam.
Dựa theo những gì mà lúc trước Ngụy Thanh Thư đã giới thiệu.
 
Chương 1218: Có chết thì phải chết chung


Từ trước đến nay, khu vực biên giới Tây Nam là một mảnh đất tam giác giữa các nước khác.
Cũng là nơi không có ai quản lý. Mà khu vực này, có rất nhiều thành thị, thôn trấn, cũng có tên riêng, được gọi là khu tam giác Thiên Thành. KHÔNG QUẢNG CÁO, đọc tru?ệ? tại ++ ??UM? ?UYỆN.v? ++
Bởi vì nó không thuộc về bất kỳ quốc gia nào, đúng là tự do tự tại như Thiên Cung.
Bởi vì không có ai quản lý nên tính tình người dân nơi đây rất hống hách, vô pháp vô thiên. Bởi thế đây là mảnh đất ngọn nguồn của các thế lực ngầm.
Rất nhiều thế lực.
Mà nhà họ Ngụy, chỉ là một phú thương ở mảnh đất này mà thôi.
'Trần Khiêm muốn đến đây, ngoài việc tìm kiếm nhân sâm vua ra.
Còn vì một nguyên nhân quan trọng.
Đó chính là tạm thời anh không thể quay về Hoa Hạ được.
Nơi vàng thau lẫn lộn thế này, người nhà họ Mạc khó mà dây dưa được, cho nên đây được xem như là nơi tị nạn, cũng là nơi dừng chân.
Mà nhà họ Nguy, anh cũng đã xem xét xong, anh không thể cứ qua lại một cách quang minh chính đại như vậy được.
Bởi vì dù gì bây giờ nhà họ Ngụy cũng là lợi thế duy nhất của mình.
Nhưng không phải lợi thế lâu dài.
Nơi này núi non trùng điệp.
Sau khi lái một đoạn, thì không thể tiếp tục sử dụng chiếc xe này nữa.
Trần Khiêm đành phải ném xe, đi bộ vượt núi băng đèo.
Khát thì uống nước suối trên núi, đói thì nướng gà rừng thỏ hoang.
Hơn nữa bởi vì rừng sắp có mưa, Trần Khiêm không có chỗ để đi nên anh dứt khoát tìm một hang động gần đó và chuyển một số lều vào, làm nơi ở ngắn hạn, đợi đến khi đường trên núi không còn trơn trượt nữa thì lại lên đường tiếp.
Chạng vạng hôm nay, rửa mặt ở dòng suối bên ngoài hang động.
Bỗng dưng nghe có âm thanh kịch liệt.
Vang lên ở nơi cách đây không xa, hiển nhiên là hai thế lực đang đấu súng.
“Không hổ là khu tam giác Thiên Thành, đi đến đâu cũng đều phải cẩn thận!”
Trần Khiêm rửa mặt, lắc đầu cười gượng.
Sạt sạt sạt!
Có tiếng đạp lên bụi cỏ.
Sau đó là tiếng bước chân.
Có người đang chạy như điên về phía Trần Khiêm.
Trần Khiêm liếc mắt, đội ngũ khoảng năm người, mặc đồ răn ri và trang bị đầy đủ.
Đang chạy trốn một cách chật vật. “Đại cai”
Bồỗng nhiên có một người bị thương té xuống đất, cực kỳ yếu.
Bốn người còn lại đều đồng loạt dừng lại bao vây.
“Tôi không chịu nổi nữa, đừng lo cho tôi, mọi người chạy mau đi, chạy maul”
“Không! Đại ca, tụi em không đi, mấy anh em chúng †a, có chết thì phải chết chung, cùng lắm thì liều mạng với bọn họ” Một người nói.
“Khốn nạn, đồng ý với tôi, hãy sống thật tốt. Tôi ở lại cản bọn họ, các cậu đi nhanh đi!”
Người cầm đầu vả vào miệng người đang khóc lóc.
“Anh đánh em chết đi đại ca, anh có đánh em chết em cũng không đi đâu!”
“Đúng, tụi em cũng không đi!”
Những người còn lại vừa dụi nước mắt khóc ròng vừa nói.
 
Chương 1219: Nhà anh ở trong hang à


“Đại ca, bên kia có một hang động, chúng ta vào đó trốn trước, tóm lại, tụi em sẽ không bỏ anh lại đâu!”
Vài đàn em cũng nói.
Nói xong, khiêng người bị thương lên, chạy thẳng vài hang động.
“Hả? Hình như có người ở đây thì phải?” Sau khi mọi người bước vào thì kinh ngạc nói.
“Đúng vậy, nhưng mà cứ mặc kệ đi đã, bây giờ ở đây trước, băng bó miệng vết thương cho đại ca."
Một người nói.
“Trong tình huống thế này, để máu chảy thì sẽ tốt hơn. Một khi đã băng bó thì sẽ chết nhanh hơn.”
Đúng lúc này, một giọng nói bỗng vang lên ở cửa hang.
Làm đám người giật thót.
Dồn dập cầm súng lên, nhắm vào người trẻ tuổi trước mặt.
Mà Trần Khiêm chỉ bình tĩnh nhìn những họng súng đen ngòm đó.
Tay còn cầm con thỏ hoang mới vừa nướng xong.
Lạnh lùng ngồi xuống một góc.
Đại ca trong miệng đám người đang lạnh lùng nhìn người trẻ tuổi này.
Trong long cảm thấy người này chẳng hề tầm thường.
Dù sao, tuy bây giờ anh ấy bị thương nặng nhưng năng lực đề phòng vẫn cao hơn người bình thường rất nhiều.
Anh ấy không thể không phát hiện ra có một người đang ở gần đây.
Hơn nữa quan trọng hơn là ban nãy các anh em chĩa súng vào người anh nhưng anh còn chẳng thèm nhếch mắt.
Sao lại có thể là một chàng trai bình thường được?
Huống chỉ, nướng thỏ rừng trong núi sâu không phải là tác phong của người bình thường.
“Bỏ súng xuống!” Người cầm đầu phất tay, lập tức cười hỏi:
“Chú em, chắc đây là chỗ của cậu, xin lỗi vì chúng tôi đã tự tiện vào đây!”
“Nhà anh ở trong hang à? Tôi cũng chỉ ở đây tránh mưa mà thôi, các người muốn ở bao lâu thì cứ ở bấy lâu.
Trần Khiêm cười lạnh.
“Hừ, đại ca, hỏi cậu ta làm gì, có vẻ như cũng là phượt thủ mà thôi! Này thằng nhóc kia, tốt nhất đừng lắm mồm, nếu không đừng trách súng của chúng tôi không có mắt!”
Một người bực mình nói.
Sau đó vội vàng băng bó vết thương cho lão đại.
Anh ta móc dao ngắn ra, cắt một khúc băng gạc.
Mà Trần Khiêm vừa nhìn con dao nhỏ này là đã kết luận được ngay.
Có lẽ đám người này là đám người Lãnh Như Sương đúng nhỉ?
Từ việc dao nhỏ của hai người tương tự nhau là có thể xác định được.
Đúng rồi, Lãnh Như Sương đã từng nói bạn của cô ta bị đám người Lý Hổ hại, bây giờ chưa rõ sống chết, cô ta muốn tìm Lý Hổ báo thù.
Bây giờ nhìn thấy đám người này chật vật như vậy, hẳn chính là bọn họ.
Cũng quả nhiên, bây giờ có một người phẫn nộ nói:
“Mẹ nó thằng Lý Hổ này, bây giờ chúng ta mà sống sót ra khỏi đây thì chắc chắn em sẽ không tha cho nó đâu. Muốn mượn tay người khác để tiêu diệt chúng ta, không dễ thế đâu, em không để yên chuyện này!”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top