Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu
Chương 1240: Cược mạng


Dựa vào thông tin mà Trương Hổ cung cấp, theo thói quen của Văn Sâm, vào thời gian này, anh ta sẽ đến sòng bạc lớn nhất Thiên Thành.
Trần Khiêm dẫn người đến thẳng đó.
Ban đầu, Trần Khiêm chỉ tùy tiện ngồi vào một bàn cược.
Sau khi thắng liên tiếp mấy chục ván.
Thu hút sự chú ý của nhà cái.
Nhân lúc Trần Khiêm không chú ý.
Một tên thuộc hạ lén lút chạy đến văn phòng.
“Anh Sâm, bên ngoài có một thằng nhóc đến, thắng rất nhiều tiền, hơn nữa còn dẫn đến không ít thuộc hạ, trông cũng chẳng phải hạng tốt lành gì!”
Tên thuộc hạ nói với ông chủ đang ngồi trên ghế, người đàn ông vạm vỡ đang chơi với thanh kiếm Samurai của nước Oa.
'Từ đỉnh đầu đến trán của người đàn ông vạm vỡ này có một vết sẹo rất rõ, trông rất rợn người.
Ông ta chính là ông chủ Văn Sâm ở đây. “Cạch!”
Thanh kiếm Samurai đã được mài nhẫn bóng chém xuống, chiếc ghế ngọc phía trước vang lên tiếng vỡ.
Khiến tên thuộc hạ sợ hãi.
Phùt
Ông ta thổi lưỡi kiếm.
“Là một thằng nhóc? Đã là nhân vật có số má thì nên hiểu luật của Văn Sâm tôi ở đây mới đúng, được. thôi, tôi ra ngoài xem!”
'Văn Sâm lạnh lùng nói.
Bên ngoài vốn rất ồn ào.
Nhưng lúc Văn Sâm với thuộc hạ ra ngoài.
Cả hiện trường bỗng chốc yên tĩnh hẳn.
“Anh Sâm!”
'Tất cả mọi người đồng thanh hô.
Văn Sâm dẫn theo người đi thẳng đến trước mặt Trân Khiêm.
“Tôi xem là ai, hóa ra chỉ là một thằng lõi, thế nào? Không hiểu luật của anh Sâm ở đây à? Thắng liên tiếp mấy chục ván, không thể nhả ra sao?”
Văn Sâm nói.
“Quy tắc gì, tôi thật sự không hiểu lắm, lần đầu đến đây, thông cảm chol”
“Không hiểu thì dễ, có thể học. Nếu không thì chúng ta chơi hai ván đi, nhưng mà phải cược, không biết cậu có dám không?”
Văn Sâm cười u ám nói.
“Ông nói đi, cược cái gì?”
Trần Khiêm vừa nói vừa quan sát Văn Sâm từ trên xuống dưới. Ngoài khuôn mặt hung hãn ra, Trần Khiêm cũng không nhìn ra được ông ta có vẻ gì của kẻ mạnh.
Không giống như Mạc Kiếm và những người khác trước đây. Không bàn đến chuyện thực lực mạnh yếu, nhưng ít nhất Trần Khiêm có thể thấy được mùi của kẻ mạnh trên người bọn họ.
Nếu như Văn Sâm thật sự rất mạnh, sao trên người ông ta lại không có chứ?
Lúc này Văn Sâm nói: “Cược mạng!” Vừa dứt lời, cả hiện trường đều chấn động.
 
Chương 1241: Hóa ra chỉ là một tên hèn vô dụng


Nhóm người Thẩm Vạn Sơn cũng đưa mắt nhìn nhau.
“Được thôi! Rất sẵn lòng tiếp ông!”
'Trân Khiêm gật đầu.
Nhưng với kỹ thuật chơi bài luân phiên này, cho dù Văn Sâm có là một tay lõi đời đi nữa thì sao có thể là đối thủ của Trần Khiêm được.
Chỉ mới một ván Văn Sâm đã thua rồi.
“Ông Văn khiêm nhường rồi, tôi thắng!”
Trần Khiêm lắc đầu cười nói.
Còn Văn Sâm thì sờ vào đồng hồ của mình.
Đột nhiên, rất nhiêu thuộc hạ xung quanh hành động.
Lần lượt lấy vũ khí ra, chỉa vào nhóm Trần Khiêm.
“Người anh em đúng là khá đấy, chỉ tiếc mạng này của tôi e là cậu không lấy đi được, nhưng mạng của cậu, có thể gửi ở chỗ tôi trước!”
Văn Sâm đứng lên cười lạnh lùng: “Ra tay!”
Nhưng sau đó lại thấy bóng dáng Trần Khiêm vụt qua.
'Thoáng chốc đã đến trước mặt Văn Sâm. Càng nhanh tay nhanh mắt, bóp cổ Văn Sâm.
Những người khác muốn ra tay thì cũng không dám ra tay nữa rồi.
Trân Khiêm khẽ dùng sức, xách Văn Sâm lên.
“Không muốn chết thì bảo thuộc hạ của ông cút hết ra ngoài đi!”
Trân Khiêm hung ác nói.
“Cút! Cút hết ra ngoài! Người anh em, cậu... cậu đừng làm bừa, phải biết ở đây là địa bàn của tôi!”
Văn Sâm vội xua tay, bảo thuộc hạ của mình rút lui.
Vậy lời ông từng nói, có giữ lời hay không, ông thua rồi thì giao mạng cho tôi!”
Trần Khiêm nói.
“Đừng! Đừng mà cậu bạn, tha cho tôi một mạng đi, cậu muốn gì tôi cũng có thể cho cậu!”
Văn Sâm vội vã xin tha.
“Đơn giản lắm, một mạng đền một mạng nhé. Khoảng thời gian trước, có phải các người bắt một người, anh ấy tên Trương Long, biệt danh là Thiên Long, anh ấy bị nhốt ở đâu?”
Trần Khiêm hỏi. “Hóa ra người anh em đến để cứu cậu ta, hiện tại cậu ta ở trong tay tôi, tôi thả cậu ta đi, cậu cũng phải giữ lời thả tôi đi!”
Văn Sâm vội nói.
“Bớt nói nhảm đi, mau giao người ra đây!”
Trân Khiêm tăng thêm sức lực.
“Cậu ta... Cậu ta bị nhốt dưới tầng hầm của sòng bạc, bây giờ cậu có thể cứu cậu ta, tôi nói thuộc hạ thả cậu ta ra là được!”
Văn Sâm cũng rất thẳng thắn.
Chẳng bao lâu sau, Thẩm Vạn Sơn đã cứu được Thiên Long đang hôn mê, người đầy vết sẹo ra.
BịchI
'Trần Khiêm thấy bộ dạng thê thảm của Thiên Long thì tức giận, đá bay Văn Sâm khiến ông ta nôn ra máu, sợ hãi không thôi.
Nhóm Thẩm Vạn Sơn đều há hốc mồm.
Văn Sâm hung hãn như vậy mà ở trước mặt cậu Trần lại chẳng đáng một đồng? Đúng là phi logic mà!
“Dãn hắn theo, để hắn hộ tống chúng ta rời đi!”
Trần Khiêm tự mình cõng Thiên Long, sau đó áp chế cả Văn Sâm, mọi người lên xe rời đi.
“Tôi chỉ có cái mạng rẻ thôi, mọi người đừng giết tôi!”
Đến một bờ sông hoang vắng.
Văn Sâm quỳ xuống.
“Hừ, không ngờ Văn Sâm quát tháo cả Thiên Thành mà lại có bộ dạng thế này!”
“Đúng đấy, mẹ kiếp, rất nhiều người nghe thấy tên hắn đều sợ chết khiếp, hóa ra chỉ là một tên hèn vô dụng!”
Nhóm Thẩm Vạn Sơn cười khổ.
 
Chương 1242: Người thần bí


Lúc này, Trần Khiêm lạnh lùng nhìn chằm chằm ông †a, thờ ơ nói:
“Ông hãy thành thật trả lời câu hỏi của tôi, Văn Sâm thật đang ở đâu? Ông là gì của Văn Sâm?”
Vừa dứt lời, nhóm Thẩm Vạn Sơn đều sững sờ.
“Mong cậu tha mạng, tôi là Văn Lâm, Văn Sâm là em trai tôi. Một tuần trước nó ra ngoài rồi, nhân lúc nó không ở đây nên tôi giúp nó trông coi khu này mà thôi. Cậu tha mạng cho tôi đi, cậu muốn tìm người trả thù thì hãy tìm Văn Sâm!”
Người này khóc nói.
“Cái gì? Thì ra ông ta không phải Văn Sâm?”
Mọi người đều sững sờ.
E là cậu Trần đã nhìn ra điều này từ lâu rồi.
“Tên khốn, thì ra mày chơi bọn tao, Văn Sâm đâu? Hắn ở đâu?”
Thẩm Vạn Sơn tóm lấy ông ta.
“Nó chỉ nói với tôi nó đưa người đi tìm một thứ, sẽ về muộn vài ngày. Còn những chuyện khác tôi không biết gì cải
Văn Lâm khóc nói.
“Chúng tôi sẽ đưa người đi, giết ông chỉ tổ bẩn tay chúng tôi, cút đi!”
Nhìn Văn Lâm, Trần Khiêm lạnh lùng mắng. “Cảm ơn cậu, cảm ơn!”
Văn Lâm vội vã bỏ chạy.
“Tên vô dụng này...”
Thẩm Vạn Sơn chửi mát, sau đó theo Trân Khiêm quay về.
“Con mẹ nó, Văn Lâm tao một đời anh hùng, không ngờ hôm nay lại cúi đầu trước một thằng lõi, đúng là xui xẻo mà. Nhưng người này thật sự rất mạnh, so với em trai cũng chẳng kém gì! Xem ra phải mau chóng gọi em trai quay về, diệt tên nhóc này thôi!”
Văn Lâm xoa cổ họng, vừa chạy vừa mắng.
Bịch!
Đâm vào một người trước mặt.
Ngay lập tức ngã xuống.
“Mẹ kiếp, không có mắt à!”
Văn Lâm tức giận mắng.
Nhưng giây tiếp theo lại không mắng nữa.
Bởi vì đứng trước mặt Văn Lâm là một người mặc đồ đen, áo choàng đen, chỉ lộ đôi mắt ra bên ngoài.
Nhưng từ ánh mắt của người này có thể nhìn ta đây chắc là một ông lão.
Đôi mắt ông ta hơi vẩn đục nhưng lại có một tia sáng sắc bén.
Giống như có thể trấn nhiếp hồn phách của người khác, khiến người ta ớn lạnh. Văn Lâm chỉ mắng một câu thì sợ hãi không dám mắng nữa.
“Ông... Ông là ai?”
Văn Lâm hỏi.
Ông lão mặc đồ đen chậm rãi đi qua, đưa đôi tay già nua lên, vỗ nhẹ vào đầu Văn Lâm.
Rắc!
Một giây sau.
Văn Lâm nôn ra máu, nằm lăn ra đường...
Ông lão đồ đen chậm rãi chắp tay sau lưng, nhìn về hướng nhóm Trần Khiêm rời đi, ánh mắt sâu xa.
Sau đó, khẽ cau mày...
 
Chương 1243: Nhà họ Úc


Lại nói về Trân Khiêm đưa mọi người quay lại trang viên.
Phía xa xa, nhìn thấy một đoàn xe dừng ở cổng. “Đây là ai vậy?” Thẩm Vạn Sơn không khỏi ngạc nhiên hỏi.
“Là Ngụy Thanh Thư - cậu ấm nhà họ Ngụy đến đấy, xem ra đã có tin tức về thứ mà tôi muốn tìm rồi!"
Trần Khiêm cười khẽ.
Anh đưa Thiên Long đã được băng bó xong về phòng nghỉ ngơi.
Lúc này Ngụy Thanh Thư đang uống trà ở phòng khách.
Còn cầm theo một túi hồ sơ.
Rõ ràng trước đây không thể khiến cho một cậu chủ làm như vậy được, hiện tại chính là vì nể mặt Trần Khiêm.
Tiền Trần Khiêm gầy dựng chỗ đứng ở Tây Nam cũng là được Ngụy Thanh Thư giúp đỡ. Cho nên đương nhiên cậu ta biết chỗ ở của Trần Khiêm rồi.
“Thanh Thư! Đợi lâu chưa?”
Trần Khiêm đi vào, hai người chào hỏi nhau.
Mặc dù trước đây Ngụy Thanh Thư có hơi hống hách ngang ngược, nhưng từ lần đầu tiên gặp mặt, Trần Khiêm đã nhận ra, nếu có thể được chế ngự được thì sẽ trở thành một trợ thủ đắc lực.
“Không lâu!” Sau khi chào hỏi xong. Ngụy Thanh Thư đi thẳng vào vấn đề.
“Cậu Trần, chuyện anh bảo ông nội điều tra cuối cùng cũng không phải uổng công vô ích rồi, đã tra ra được tung tích của nhân sâm vua rồi!”
Ngụy Thanh Thư lại uống một ngụm nước.
“Khu khụ, mặc dù tìm thấy rồi, nhưng nửa năm trước, cây sâm này đã bị người ta đào mất rồi. Nếu không phải ông nội tôi giăng lưới tìm được manh mối từ một người lái buôn nhỏ thì chỉ sợ là cả đời này cũng không tìm được!”
Ngụy Thanh Thư nói tiếp:
“Theo lời kể của người lái buôn thì nửa năm trước, vì thông thạo đường núi nên ông ấy được một nhóm người có thế lực thuê làm dẫn đường để đi tìm nhân sâm vua. Cuối cùng tìm được sâm vua ở một thung lũng sâu trong núi. Nhóm người đó đã trả cho người lái buôn một khoản lớn để bịt miệng, nhưng người lái buôn này chê ít, tuy không nói ra nhưng trong lòng thì bất mãn. Ông nội tôi đã cử rất nhiều người, móc nối rất nhiều đường đây, chỉ cần có liên quan thì sẽ điều tra một lượt, cho dù là tầng lớp dưới đáy hay thượng lưu của xã hội, cho nên người lái buôn mới nói chuyện này ra!”
“Nhân sâm vua đó đã rơi vào tay nhà họ Úc.” Ngụy Thanh Thư thấp giọng nói.
“Nhà họ Úc?”
Trần Khiêm ngạc nhiên hỏi.
“Ngoài nhà họ Ngụy chúng tôi thì đây là một thế lực kinh doanh giàu có khác ở khu Thiên Thành. Nhà họ Ngụy là chuyển đến đây, còn nhà họ Úc là người bản địa!"
'Trân Khiêm gật đầu: “Thông tin chính xác chứ?”
Ngụy Thanh Thư uống một ngụm nước: “Chắc chắn, hơn nữa ông nội tôi còn điều tra ra được chuyện nhân sâm vua rơi vào tay nhà họ Úc không chỉ có chúng ta biết, mà một số thế lực địa phương và thế lực ở bên ngoài dường như cũng nhận ra. Đã có rất nhiều thế lực. chú ý đến nhà họ Úc từ ba tháng trước. Ba tháng trước, vụ bắt cóc cô hai Úc Kim Hương của nhà họ Úc có lẽ có liên quan đến nhân sâm vual”
“Nhà họ Úc thật sự có tài che giấu đấy. Nhưng ai lấy được nhân sâm vua thì giống như lấy được quả bom hẹn giờ vậy, bỗng chốc bị người ta nhìn chằm chằm cũng là thường tình!”
Thẩm Vạn Sơn cười khổ nói.
 
Chương 1244: Việc này người thích hợp nhất chính là cậu


'Trần Khiêm cau mày: “Cho dù có bao nhiêu thế lực. tranh giành nhân sâm vua đi nữa thì tôi cũng phải có được nói!”
Thực ra, như trước đây Trần Khiêm đã nói, mặc dù nhân sâm vua được biết đến là thần dược, có thể kéo dài tuổi thọ của một người.
Nhưng người bình thường ăn thứ này sẽ trực tiếp phát nổ mà chết.
Không thể chịu đựng nổi năng lượng của nhân sâm vua.
Nhưng mình hoàn toàn có thể chịu được.
Muốn đối phó với Mạc Trường Không, thì cần phải có sự giúp đỡ của nhân sâm vua.
“Dù sao thì bây giờ nhà họ Úc uống một bình cũng đủ rồi. Hiện tại nhân sâm vua ở trong tay họ là có giá nhưng không có chợ, không biết bán cho ai! Bởi vì có quá nhiều thế lực đều đang nhòm ngó.”
Ngụy Thanh Thư nói: “Cậu Trần, chúng ta muốn lấy được, chỉ sợ giành lấy công khai thì rất khó. Tôi có một cách, không biết có khả thi hay không?!”
Trần Khiêm hói: “Cách gì?”
“Đó là chiến thuật đường vòng. Bắt đầu từ con gái nhà họ Úc trước, nếu có thể lừa được cô chủ nhà họ Úc, vậy thì không khó để lừa lấy được nhân sâm vua! Cũng bớt phải cấu xé tranh giành với nhiều thế lực như vậy!”
Ngụy Thanh Thư nói xong.
Trần Khiêm không vui trừng mắt nhìn cậu ta: “Tán gái là sở trường của cậu à? Vậy được, nhiệm vụ này giao cho cậu nhé?”
Ngụy Thanh Thư vội xua tay: “Tôi không được đâu, cô ta biết tôi. Hơn nữa, cũng không hẳn là tán, tiếp cận thôi cũng được mài Dù sao thì bây giờ, Úc Kim Hương là mục tiêu được nhiều người nhòm ngó, tuyệt đối không thể để Úc Kim Hương rơi vào tay người khác được. Mà người nhà họ Ngụy với nhà họ Úc đều quen biết nhau, cho nên ý của ông nội là, để anh cử một người thân tín thích hợp ra mặt!”
“Hiện tại, Úc Kim Hương đang học năm nhất ở đại học Thiên Thành, tôi có thể trợ giúp cho người của anh vào trường làm giảng viên!”
“Vậy để ai đi mới thích hợp?”
'Trần Khiêm cau mày.
Quét mắt nhìn mọi người.
Thẩm Vạn Sơn muốn đi.
Nhưng trông anh ấy cao lớn thô kệch, làm bảo vệ thì còn được.
Trương Hổ thì trẻ hơn, nhưng Trương Long với Trương Hổ đều đang bị thương rồi.
Với cả bọn họ ai cũng lạnh lùng quá. Không hợp làm sinh viên hay giáo viên. Mọi người anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, lần lượt lắc đầu.
Cuối cùng, ánh mắt mọi người đều hướng đến Trần Khiêm.
“Cậu Trần, đừng tính tới bọn tôi thì hơn. Cậu từng học đại học, việc này người thích hợp nhất chính là cậu. rồi"
Thẩm Vạn Sơn cười nói.
 
Chương 1245: Thẩm Mộng


“Tôi?”
Trần Khiêm sửng sốt.
“Sao mấy người có thể như vậy chứ, cậu Trần có bạn gái rồi, sao có thể để cậu ấy dây dưa không rõ với cô gái khác chứ?”
Lúc này, Ngọc Nhi mang trà tới, mặt lóe lên một chút bất mãn.
“Ngọc Nhị, cô nghĩ gì vậy, vừa rồi cậu Ngụy nói đùa thôi. Sao có thể thật sự để cậu Trần đi tán gái được, nhưng muốn bảo vệ Úc Kim Hương thì chúng ta phải trông chừng cô ta thôi!”
Thẩm Vạn Sơn cười khổ.
“À
Ngọc Nhi bĩu môi.
Trân Khiêm suy nghĩ một hồi.
Hiện tại hai anh em Trương Long Trương Hổ đang dưỡng thương, Thẩm Vạn Sơn thì phụ trách trông coi sản nghiệp, xem ra chỉ có mình là thích hợp nhất.
Cuối cùng Trần Khiêm gật đầu: “Được thôi, chuyện này tôi sẽ làm. Thanh Thư, cậu sắp xếp giúp tôi đi!”
“Không vấn đề gì, anh biết y học, vậy thì đến đó làm giảng viên dạy thay môn sinh học đi. Bài dạy ở đại học. đó rất đơn giản, cứ dạy theo sách giáo khoa là được, tôi cũng tốt nghiệp ở đó!”
Ngụy Thanh Thư cười khổ nói.
hầy Trần, hôm nay thầy mới đến báo danh, để tôi giới thiệu cho thầy, đây là cô Thẩm Mộng của tổ sinh học chúng tôi. Còn đây là thầy Dư Giang.”
Ngày hôm sau, Trần Khiêm mặc một bộ vest trông rất tri thức đến làm giáo viên dạy thay.
'Tổ phó của tổ sinh học cùng với một nam một nữ trẻ tuổi khác đợi ở cổng trường.
Lúc này, tổ phó giới thiệu: “Đây là giảng viên dạy thay, thầy Trần Khiêm, cũng vừa mới đến như thầy Dư Giang. Sau này mọi người đều là đồng nghiệp, Thẩm Mộng, hôm nay cô đưa hai thầy đi dạo trong trường trước nhé?”
Tổ phó nói.
'Thẩm Mộng là một cô gái tóc dài, cao ráo, rất xinh đẹp, khoảng hai mươi tư tuổi, rất có khí chất.
Mặc một bộ váy ngắn công sở màu đen. Càng tăng thêm cảm giác quyến rũ. “Thầy Dư Giang, thầy Trần Khiêm, chúng ta đi nhé?”
'Thẩm Mộng cười ngọt ngào, đồng thời còn liếc nhìn Trần Khiêm thêm vài lần...
Trần Khiêm có vẻ ngoài điển trai, bộ vest và giày da hôm nay đương nhiên càng dễ thu hút các cô gái hơn.
Người đồng nghiệp tên Thẩm Mộng này, trông có vẻ như mới tốt nghiệp đại học không lâu.
Trân Khiêm gật đầu với cô ta.
Dư Giang cũng là một người thanh niên trẻ, lúc này thấy Thẩm Mộng là người đẹp, hình như còn có hứng thú với Trần Khiêm. Nên chủ đề luôn xoay quanh Trần Khiêm.
Anh ta không khỏi cau mày, trong lòng hơi ganh tị.
Vốn là hai người mới, cùng nghề, cùng ngành, lại còn đến cùng lúc.
Thì sẽ có mối quan hệ cạnh tranh nhất định.
 
Chương 1246: Tôi đến từ thị trấn Tháp Câu


Mà bây giờ, Thẩm Mộng đang tỏ ra ưu ái anh ta, vậy chẳng phải là hạ thấp mình à.
Cảm giác này khiến Dư Giang hơi khó chịu. Nhưng anh ta cũng không phải người không có não, lúc này không nói gì mà chỉ ở bên cạnh nhìn Thẩm Mộng
với Trần Khiêm nói chuyện.
“Cô Thẩm Mộng, đây là hai giáo viên mới đến tổ chúng ta à? Đều rất đẹp trai nhỉ!”
Lúc này, có vài giáo viên trẻ khác đi qua. Chào hỏi với Thẩm Mộng.
Bọn họ đều là phụ nữ, trông cũng không lớn hơn 'Thẩm Mộng là bao.
“Đúng vậy, đây là thầy Trần Khiêm, còn đây...” “Ôi ngại quá, tôi quên mất tên thầy rồi..” Đột nhiên vẻ mặt Thẩm Mộng gượng gạo.
Đúng thế, vừa rồi Thẩm Mộng cảm thấy Trần Khiêm mặc vest mang giày da, trông rất khôi ngô.
Cho nên không khỏi chú ý nhiều hơn đến Trần Khiêm.
Dư Giang thì nhàn nhạt cười: “Tôi là Dư Giang!”
Cùng lúc đó, lòng đố kị lại càng tuôn trào nhiều hơn.
Mấy nữ giáo viên trẻ cũng nói chuyện với Trần Khiêm.
Bỗng nhiên lúc này. Một chiếc xe sang đột ngột chạy qua. Dừng ngay trước mặt mấy người bọn họ.
Khiến cho Thẩm Mộng với mấy cô gái kia hơi sửng sốt.
Lúc này, có vài người vệ sĩ mặc đồ đen từ trên xe bước xuống.
“Cậu chủ, ông chủ nói hôm nay là lần đâu cậu đến Thiên Thành nên tối nay mời cậu một bữa để tẩy trần!”
Một vệ sĩ đồ đen hơi khom lưng.
Dư Giang nâng nhẹ mắt kính vàng của mình: “Được thôi, nói với anh họ, tối nay tôi sẽ qual”
“Vâng, cậu chủ!” Mấy người vệ sĩ lại khom lưng. Sau đó mới rời đi.
Mấy nữ đồng nghiệp trẻ tuổi đang vây quanh Trần Khiêm thoáng chốc đơ ra, há hốc mồm.
Sững sờ nhìn Dư Giang.
“Thầy Dư Giang, sao bọn họ lại gọi thầy là cậu chủ?” Có nữ đồng nghiệp ngạc nhiên hỏi.
“À, bọn họ là người của anh họ tôi, anh họ tôi mở vài quán bar với khách sạn ở Vận Thành!”
Dư Giang nhàn nhạt nói. Thẩm Mộng không khỏi nhìn Dư Giang thêm vài cái. “Vậy thầy Dư Giang, hình như thầy không phải là người Thiên Thành nhỉ, không ngờ thầy có người anh họ giỏi giang như vậy đấy!”
Thẩm Mộng mỉm cười hỏi.
*Ừ, tôi đến từ thị trấn Tháp Câu, mọi người đã từng nghe về thế lực ngũ phương chưa?”
Dư Giang nhàn nhạt hỏi. “Tôi từng nghe rồi, thị trấn Tháp Câu là do năm thế lực kiểm soát! Rất mạnh, cũng có địa vị rất cao ở Thiên Thành!”
Một nữ đồng nghiệp ngạc nhiên hỏi, đột nhiên còn rất phấn khích.
 
Chương 1247: Vậy tôi tự đi tìm vậy


“Ba tôi là quản lý của nhà họ Tào, một trong năm thế lực ở Tháp Câu!”
Dư Giang cười nói.
“Cái gì?"
Mọi người lại càng thêm sửng sốt.
Bọn họ đều là người Thiên Thành, chịu ảnh hưởng của hoàn cảnh, cho nên càng thích những cái gọi là làm. ăn.
Bởi vì chỉ cần làm ăn tốt mới có thể sống tốt hơn ở 'Thiên Thành, vô cùng nở mặt nở mày.
Đây là mong muốn của tất cả các cô gái.
Xem ra đoàn xe vừa rồi đã khiến mấy cô gái hâm mộ rồi, Dư Giang lại là người của thế lực Ngũ Phương!
“Vậy thầy không làm việc ở tập đoàn nhà thầy à?”
Mấy cô gái lần lượt hỏi.
“Ha ha, không muốn làm thôi. Hiện tại ở thị trấn Tháp Câu rất hỗn loạn, năm thế lực bây giờ đã phó mặc cho Tập đoàn Thiên Long mới nổi lên rồi. Ý của ba tôi là để tôi ra ngoài tự làm trước!”
Dư Giang lắc đầu cười khổ.
'Thẩm Mộng mỉm cười, không ngờ Dư Giang lại chín chắn cẩn trọng như vậy.
“Thế thì vừa khéo, thầy Dư còn trẻ như vậy, lăn lộn nhiều một chút biết đâu sẽ mở ra được một thế giới mới"
Thẩm Mộng đến bên cạnh Dư Giang, cười nói.
“Tôi cũng nghĩ như vậy!”
Sau đó, mọi người nghe Dư Giang kể về một số chuyện lớn xảy ra gần đây ở Thiên Thành và trấn Tháp Câu.
Trò chuyện rất vui vẻ.
Trần Khiêm chỉ ở một bên lắc đầu, cười khổ một tiếng.
Cảnh tượng thế này, anh thấy nhiều nên đã quen rồi.
Lúc này, Dư Giang khẽ liếc mắt nhìn Trân Khiêm bị bỏ rơi, vẻ đắc ý thoáng qua trên mặt anh ta.
Buổi sáng không có bài giảng thử. Trần Khiêm vẫn luôn ngồi trong văn phòng. Chẳng mấy chốc đã đến trưa.
Trần Khiêm nhìn Thẩm Mộng ở một bên rồi cười nói: “Cô Thẩm, trưa cùng đi căn tin nhé, tôi mời cô!”
Lúc sáng nói chuyện, Thẩm Mộng có nói buổi trưa sẽ dẫn Trần Khiêm cùng đi căn tin ăn cơm, dù sao thì Trân Khiêm cũng mới đến nên còn chưa quen.
Cho nên Trần Khiêm chủ động nói ra, ngoài điều này ra thì Trần Khiêm cũng không có suy nghĩ thừa thãi nào. khác.
“Không được rồi thầy Trần, buổi trưa tôi còn có việc, ngại quái”
'Thẩm Mộng khẽ vuốt tóc của mình.
Trần Khiêm gật đầu cười: “Vậy tôi tự đi tìm vậy!”
Sau đó thì anh đi.
 
Chương 1248: Sao thây ấy lại ngồi đây


Mặc dù Thiên Thành luôn hỗn loạn nhưng lại có đây đủ lục phủ ngũ tạng. Cơ sở y tế, vệ sinh hay giáo dục đào tạo đều có cả.
Trường này, ngoài sinh viên có hơi giống lưu manh ra thì cũng không có gì khác biệt.
Ðều là sinh viên cả.
'Trần Khiêm gọi một phần cơm, thêm một phần thịt một phần rau rồi tìm một chỗ ngồi ăn.
Đã rất lâu rồi không hưởng thụ cuộc sống thế này.
Làm một giáo viên lặng lễ trong trường thật sự tốt hơn làm ông chủ của nhóm Thẩm Vạn Sơn.
Trần Khiêm không khỏi cười khổ.
Nhưng cuộc sống an nhàn thoải mái như vậy có thể kéo dài được bao lâu chứ? Ôi!
Lúc Trần Khiêm đang ăn cơm.
“Tiểu Mộng, chúng ta ở bên này đi, tôi thấy cũng rộng rãi!"
Một giọng nam vang lên. “Không, ở đó là khu VIP, có thu phí chỗ ngồi!”
“Ha ha ha, không sao, buổi chiều có buổi họp, chúng ta tranh thủ thời gian, không thì tôi dẫn cô ra ngoài rồi!”
Chàng trai cười nói.
Trần Khiêm ngẩng đầu nhìn, là một nam một nữ, không phải ai xa lạ.
Chính là Thẩm Mộng với Dư Giang.
Hóa ra Thẩm Mộng nói cô ta có việc là muốn đi ăn với Dư Giang, Trần Khiêm thầm cười khổ.
Rõ ràng Dư Giang với Thẩm Mộng cũng thấy Trần Khiêm.
Bởi vì Trần Khiêm ngồi ở bên cạnh khu VIP. Ngồi ở khu VIP ăn cơm là một kiểu thể hiện địa vị.
Sở dĩ Trần Khiêm buồn tẻ ngồi ở đây là vì ở đây dễ hình thành sự tương phản rõ nét, cho nên thường sẽ không có ai ngồi đây cả.
Dư Giang coi thường, liếc nhìn Trần Khiêm đang cúi đầu ăn cơm.
Còn Thẩm Mộng thì hơi gượng gạo.
Rõ ràng vừa rồi Trần Khiêm cũng thấy mình rồi, trước đó mình hẹn anh ấy đi ăn cơm, cuối cùng đến trưa lại nói có việc, rồi lại đến đây với Dư Giang.
Bất kì cô gái nào gặp tình huống thế này, ít nhiều gì cũng sẽ cảm thấy hơi xấu hổ.
“Ừ"
'Thẩm Mộng nhanh chóng sửa lại tóc, thu lại ánh nhìn, mỉm cười gật đầu.
“Đây chẳng phải là thây Trần Khiêm sao, sao thây ấy lại ngồi đây!?”
Lúc này, vài giọng nữ vang lên...
 
Chương 1249: Không có chút chí khí nào


Trần Khiêm ngẩng đầu nhìn, là mấy nữ đồng nghiệp. trẻ cùng tổ. Rõ ràng bọn họ cũng đang tìm chỗ ngồi ăn cơm. Đúng lúc nhìn thấy Trần Khiêm.
Trân Khiêm thấy họ cũng cười gật đầu với họ.
“ôi đệch, đúng là cạn lời mà, chả hiểu kiểu gì, đi đâu ăn không được mà phải ở đây chứ!”
Trái ngược với nụ cười Trần Khiêm, bọn họ không hề quan tâm.
Mà làm như rất buồn cười, ai cũng che miệng mình lại.
Sau đó xoay người bỏ đi một mạch.
“Này, các cô nhìn đi, hình như là thây Dư Giang với cô Thẩm Mộng đấy, hi!”
Lúc này, mấy cô gái nhìn thấy Dư Giang, tươi cười vẫy tay.
“Trùng hợp vậy, biết thế đã gọi mọi người đi chung rồi, ngồi cùng nhé?”
Dư Giang tươi cười.
“Thế có được không?”
Mấy cô gái cười, nhưng cuối cùng vẫn ngồi xuống. Một nhóm người cười nói vui vẻ.
Trần Khiêm cũng biết, so với Dư Giang thì quả thực mình chẳng là gì cả. Nhưng đồng thời, Trần Khiêm cũng không muốn dính líu gì nhiều đến những người đồng nghiệp này.
Dù sao thì đây không phải là nhiệm vụ chính của mình.
Trần Khiêm muốn gặp được Úc Kim Hương càng sớm càng tốt.
Buổi chiều, sau khi họp xong.
Trần Khiêm được lên lớp đầu tiên của mình, trong lớp có tổng cộng hơn ba mươi sinh viên, có thể nói nổi bật nhất là Úc Kim Hương.
Bởi vì cô gái xinh đẹp này là chị đại trong lớp.
Vì tiết đầu tiên là tiết thực hành nên cần phải đến phòng thí nghiệm, dẫn các bạn sinh viên đi quan sát một số mẫu vật.
Đây được xem là một môn chính trong khoa sinh học.
Nghe nói không cần phải ở lại lớp học nên các bạn sinh viên rất phấn khích, cầm vở đi theo Trần Khiêm.
“He he, Kim Hương, cậu có phát hiện ra không, giáo viên của chúng ta cũng hơi đẹp trai đấy, hình như còn hơi quan tâm đến cậu nữa?”
Trên đường, một cô gái kéo Úc Kim Hương nói.
“Nhóc con chết tiệt, nói nhảm gì vậy?”
Úc Kim Hương cạn lời.
“Thật mà, cả một quá trình từ lúc thầy ấy vào đến lúc giới thiệu xong, tớ thấy ánh mắt thầy ấy thỉnh thoảng cứ nhìn cậu thôi. Hơn nữa vừa rồi lúc ra cửa, thầy ấy lại liếc nhìn cậu một cái nữa, chắc chắn đấy, thầy ấy bị sắc đẹp của cậu thu hút rồi!”
“Vớ vẩn!”
Úc Kim Hương cười khổ: “Đừng để tớ phát hiện ra. Nếu tớ thấy thầy ấy thật sự nhìn lén tớ, tớ sẽ móc mắt thầy ấy ra cho Đại Hoàng! Tớ không thích thầy ấy, tớ ghét nhất là là kiểu người cứ điềm đạm nho nhã, hiền lành trung thực, không có chút chí khí nào!”
 
Chương 1250: Thật là tức chết mà


Đại Hoàng là một chú chó ngao Tây Tạng mà Úc Kim Hương nuôi.
Mấy cô gái bỗng chốc cười với nhau. Chỉ là lúc Trần Khiêm đưa sinh viên đến.
Thì mới thấy trong phòng thí nghiệm đã có hai lớp rồi.
Thường thì phòng thí nghiệm sẽ được chia cho sinh viên của hai lớp kề nhau học cùng. Hiện tại là lớp này của Trần Khiêm với lớp của Thẩm Mộng học cùng.
Nhưng bây giờ, Dư Giang với sinh viên lớp anh ta cũng ở bên trong.
“Thầy Trần?” 'Thẩm Mộng nhìn Trần Khiêm, hơi gượng gạo nói.
“Chẳng phải tiết này hai lớp chúng ta học cùng sao? Sao thầy Dư lại đưa sinh viên đến đây?”
Mặc dù ở đây Trần Khiêm không có cảm giác thân thuộc nào, nhưng vẫn khiến anh hơi không vui.
“Ngại quá thầy Trần, thầy Dư nói với tôi lần đầu thầy ấy dạy sinh viên nên không có kinh nghiệm, muốn học. chung phòng với lớp tôi. Tôi tưởng thầy ấy nói với thầy rồi, cho nên mới đồng ý!”
Mặt Thẩm Mộng hơi đỏ.
“Khụ khụ, thầy ơi em thấy sau này cứ thế này đi, hai lớp bọn em học chung phòng được không? Bọn em thích học cùng với cô Thẩm và thầy Dư!”
Vài sinh viên lớp Dư Giang nói.
“Dựa vào cái gì chứ, đã sắp xếp xong hết cả rồi, mấy người muốn cho ai thì cho à?”
Lúc này Úc Kim Hương bất mãn, cùng với mấy cô gái khác phản bác lại.
Thấy như sắp cãi nhau đến nơi.
'Thử nghĩ xem, thế này giống như vứt hết mặt mũi ở đây vậy. Mình còn phấn khích cầm theo vở, cuối cùng người ta chẳng những không chào hỏi mà còn ngang ngược chiếm luôn phòng thí nghiệm.
Nghĩ mà nhục.
“Khụ khụ, thầy Trần, chúng tôi đã chuẩn bị làm thí nghiệm rồi. Thế này đi, thầy đưa sinh viên của thầy về nhé?”
Dư Giang đút hai tay vào túi, lạnh lùng cười.
“Sao vậy? Sao lại ồn thế, có để người khác lên lớp không đây?”
Ở phòng thí nghiệm bên cạnh có hai giáo viên nữ trẻ tuổi bước ra.
Lúc này không hài lòng nói.
Sau đó Dư Giang nói với bọn họ: “Là thầy Trần. Tôi muốn học hỏi kinh nghiệm lên lớp của cô Thẩm nhưng cuối cùng sơ ý trùng tiết với lớp của thầy Trần! Ôi, là lỗi của tôi!”
“Thầy Dư, thế này cũng không tính là lỗi của thầy, là thầy Trần không thông cảm thôi. Có gì to tát đâu, thầy đổi qua tiết sau được chứ?” Hai nữ giáo viên nói.
'Thẩm Mộng khẽ vuốt lại tóc của mình: “Thầy Trần, không thì thầy về trước đi?”
Dù sao thì làm ầm lên thế này cũng không hay. 'Trần Khiêm khế cau mày.
Không chấp bọn họ làm gì, thật sự không đáng. Lúc này anh nhàn nhạt nói: “Chúng ta đi!”
Nói xong thì xoay người dẫn sinh viên quay về. “Được rồi, mau đi thôi!”
Sinh viên trong lớp la hét ầm ï.
“Đậu xanh rau má, thật là tức chết mài”
Úc Kim Hương ném vở.
 
Chương 1251: Bát Bộ Lĩnh


Hai tay nắm chặt vung vẩy.
Chuyện này được xem như là một khúc nhạc đệm sau khi Trân Khiêm đến trường.
Các sinh viên cũng đặt cho Trần Khiêm một biệt danh, gọi là ông thầy hèn nhát.
Nhưng tâm tư của Trần Khiêm cũng chẳng phải ở đây.
Chuyện này không ảnh hưởng gì đến việc Trần Khiêm quan sát tình hình xung quanh Úc Kim Hương cả.
'Trần Khiêm phát hiện ra trong trường thật sự có dòng chảy ngầm.
Có vài thế lực đã bắt đầu để ý tới Úc Kim Hương rồi.
Cho dù khoảng thời gian trước, Úc Kim Hương đã bị bắt cóc một lần rồi nhưng cô ta vẫn không biết sợ là gì.
Văn là chị đại ở trường.
“Ôi vãi, làm thế nào bây giờ? Trời ơi, Kim Hương lại chạy ra ngoài rồi!"
Rõ ràng tiết học đầu tiên đã kết thúc trong một bầu không khí khác.
Đến tiết thứ hai, lúc Trần Khiêm đến phòng học.
Vừa vào phòng học đã nghe thấy vài nữ sinh viên đang lo lắng nói.
“Sao vậy?” Trần Khiêm cau mày, hỏi. “Hừ, liên quan quái gì đến thầy, đúng là đồ vô dụng mà, bị người †a đuổi cái là đi luôn.
Làm sinh viên của i thầy đúng là vừa uất ức vừa mất mặt mà! Kim Hương không muốn học tiết của thầy nên lái xe ra ngoài chơi rồi!"
Một cô gái oán trách nói: “Ba của Kim Hương cứ dặn đi dặn lại là phải trông chừng Kim Hương. Giờ thì hay rồi, ngay cả tôi cũng bị mắng, mà kẻ đầu sỏ chính là thầy, hừi”
Cô gái nói xong thì đẩy Trần Khiêm ra.
Sau đó thở hổn hển muốn chạy ra ngoài tìm Úc Kim Hương.
Úc Kim Hương đã quen với kiểu không gò bó không trói buộc, có một loại khí thế trời đất bao la để mặc tôi bay.
Một khi không vừa ý thì sẽ muốn ra ngoài chơi.
Lúc này.
Có một chàng trai đeo kính chạy lại.
Đúng lúc gặp được bạn thân của Úc Kim Hương.
Cậu ta thở hổn hển: “Chị Ngưng Ngưng, không hay rồi, em thấy chị Kim Hương lái xe chạy thẳng về phía Bát Bộ Lĩnh. Chị ấy nói chị ấy ra ngoài chơi, bảo em nói với chị, tiết của ông thầy hèn...”
Chàng trai đeo kính nói đến đây thì nhìn thấy Trần Khiêm, sau đó không nói nữa, vẻ mặt ngượng nghịu.
“Ôi đệch, chạy đến Bát Bộ Lĩnh? Toang rồi toang rồi, nếu để bác trai biết cậu ấy đến đó chơi thì chắc ba tôi cũng bị đánh chết đấy! Ở đó vàng thau lẫn lộn, nguy hiểm lắm, phải làm sao bây giờ? Các cậu ai đi với tớ, đi †ìm Kim Hương về!”
Lý Ngưng Ngưng lo lắng nhảy dựng lên.
“Tớ đi!"
“Tớ cũng đi!"
Một nhóm các chàng trai xung phong nhận việc.
“Bát Bộ Lĩnh là chỗ nào?”
Lúc này, Trần Khiêm hỏi.
 
Chương 1252: Tôi không muốn đua


“Ôi đệch, vãi thầy, Bát Bộ Lĩnh mà không biết sao? Đó là con đường có rất nhiều thanh niên, buổi tối chuyên †ổ chức các hoạt động đua xe, rất loạn lạc!”
Có sinh viên nói.
“Ôi, nói với thầy ấy mấy thứ này làm gì. Kim Hương mà điên lên thì chỗ nào chả dám đi, cũng vì vậy nên lần trước mới xảy ra chuyện. Đi thôi, chúng ta đi tìm cậu ấy vềt"
Lý Ngưng Ngưng lo đến sắp khóc.
Mặc dù Lý Ngưng Ngưng với Úc Kim Hương là bạn thân.
Nhưng thực ra, ba của Lý Ngưng Ngưng là quản gia nhà họ Úc.
Bình thường, Lý Ngưng Ngưng có trách nhiệm trông chừng Úc Kim Hương.
Phải biết là cô Hai nhà họ Úc nổi tiếng điên cuồng. Lần này không muốn lên lớp nên chạy ra ngoài chơi.
Hơn ba mươi bạn học cũng rất nghĩa khí, lúc này đều cùng chạy ra ngoài.
May mà nhóm người này cũng có nhiều cậu ấm cô chiêu, ai cũng có xe, tốp năm tốp ba lên xe rời đi.
“Chắc không xui vậy chứ?”
'Trần Khiêm bất lực nói.
“Đừng có xảy ra chuyên, nếu thật sự xảy ra chuyện, vậy chuyến này mình tới công cốc rồi
Lòng anh thầm nghĩ.
Với cả bây giờ, Úc Kim Hương bị nhiều thế lực để ý như vậy, hoàn toàn không yên tâm. Cho nên lúc này, Trần Khiêm lái chiếc xe điện của mình đi theo bọn họ.
Sau khi Úc Kim Hương lái xe đến Bát Bộ Lĩnh thì có hơi hối hận. Đây không chỉ là một trường đua mà giống đấu trường hơn.
Trường đua Bát Bộ Lĩnh nằm ở ngoại ô Vân Thành, dưới chân một ngọn núi.
Bởi vì đường đi vòng vèo, nên người có dã tâm đã xây dựng một sân bãi đua xe ở đây.
Ban đầu, ở đây là một bãi đất trống hoang vắng. Nhưng bây giờ lại được lấp đầy bởi đủ loại xe hơi, càng không thiếu các hãng xe thể thao hàng đầu như Ferrari hay Maybach.
Ở đây có rất nhiều chàng trai và cô gái trẻ tuổi.
Giọng hát giày xé tâm can và tiếng nhạc cụ điên cuồng đến đinh tai nhức óc.
Úc Kim Hương bị ngạc nhiên bởi nơi này đầy mùi hóc môn, miệng há to, vẻ mặt khó tin nhìn tất cả những thứ này. Hóa ra thế giới này còn tồn tại một loại người như vậy. Đây là thứ mà trước đây cô ta chưa từng tưởng tượng và được thấy.
Cô ta đã từng nghe nói về Bát Bộ Lĩnh từ lâu rồi, nhưng không muốn đến vì ba đã từng ra lệnh cấm tiệt.
Nhưng gần đây, tâm trạng Úc Kim Hương không. được tốt. Thứ nhất là vì chuyện của chị gái khiến cô ta phải bận tâm, còn chưa giải quyết xong thì hôm nay lại bị một ông thầy hèn nhát làm cho ức chế. . Đam Mỹ Cổ Đại
Nghĩ lại mấy chuyện này, ôi trời ơi, đúng là sắp tức. điên mà.
Chỉ cần bực bội lên thì lệnh gì cũng vứt ra sau đầu hết, Úc Kim Hương muốn đến Bát Bộ Lĩnh chơi.
Lúc này, Úc Kim Hương ngồi trong xe có hơi lúng túng không biết làm thế nào, đang chuẩn bị rời khỏi đây. Thì có một người tóc xoăn tít, tai trái đeo một dãy hoa. †ai đến bên cạnh xe cô ta, nói: “Hey, cô em là người mới đến à? Thế nào? Hai chúng ta chạy một vòng không? Nếu em thắng tôi, đêm nay, ngay tại đây, tôi sẽ tổ chức. cho em một PARTI”
“Bỏ đi, tôi không muốn đua, tôi muốn đến xem thôi!” Úc Kim Hương lắc đầu.
 
Chương 1253: Sợ rồi sợ rồi


“Không đua? Thấy em cũng còn sinh viên, sợ nên không dám đua à? Lãng phí chiếc xe thể thao của em rồi.
“Đệch con mẹ anh!” Úc Kim Hương mắng. “Đua thì đua, ai sợ anh!”
Nhưng nói xong câu này thì Úc Kim Hương hơi hối hận.
Cô ta chỉ muốn đến xem trường đua xe Bát Bộ Lĩnh đồn đại đã lâu trông như thế nào với lại chạy thử đường đèo. Nhưng không ngờ ở đây lại có cảnh tượng thế này, cô ta thực sự không thích ứng được.
Anh chàng tóc xoăn cũng biết Úc Kim Hương đang lo lắng điều gì, nên chỉ nhóm người xung quanh rồi nói: “Đám chết tiệt này đều là gia súc cả, đừng có xem bọn họ là người. Nếu thực sự không muốn nhìn thì nhắm mắt lại là được rồi”
Úc Kim Hương do dự, nhưng thấy anh chàng tóc xoăn đứng bên cạnh không ngừng thề thốt, thế là ôm suy nghĩ chết sớm đầu thai sớm nói: “Đã nói là đua rồi thì anh đừng có nói nhảm nữa, chúng ta nhanh lên đi.”
“Không được. Chúng ta phải đợi trận sau. Giờ đã có người giành trước rồi.” Anh chàng tóc xoăn chỉ về phía hai chiếc xe hơi ở bãi đất trống đang đợi lệnh xuất phát rồi nói.
Ngay lúc Úc Kim Hương hơi tức giận đập vào tay lái, sốt ruột chờ đợi.
“Mau nhìn kìa, xe của chị Hương!”
Thì nhóm Lý Ngưng Ngưng đến.
Mười mấy chiếc xe dừng lại.
Nhóm Lý Ngưng Ngưng chạy về phía Úc Kim Hương.
“Hú hú húII!”
Khi Lý Ngưng Ngưng với các bạn học chạy tới thì mấy trăm chàng trai và cô gái ở xung quanh trường đua hú hét và huýt sáo.
Dù sao thì từ trước đến nay bọn họ cũng chưa từng thấy có người ăn mặc như sinh viên đến đây.
Hơn nữa còn đến tận ba mươi mấy người, trong đó phân nửa là các cô gái cao ráo, vẻ ngoài ngây thơ dễ thương.
Đương nhiên là thích thú!
Anh chàng tóc xoăn cũng phấn khích không thôi, nhảy xuống xe, mắt nhìn thẳng.
“Ngưng Ngưng, sao... sao các cậu lại đến đây?”
Úc Kim Hương hỏi.
“Còn nói bọn tớ à, chẳng phải là vì mọi người đều lo lắng cho cậu sao? Mau đi thôi, cậu dám đến đây, cẩn thận bác trai biết được thì cậu đừng nghĩ tới chuyện sống nữa!”
Lý Ngưng Ngưng kéo tay Úc Kim Hương.
Úc Kim Hương cũng muốn về.
“Đừng đi vội thế, chạy xong một vòng đã chứ? Thế nào? Khó khăn lắm mới đến một lần, cô em còn sợ ba mẹ gì chứ, chẳng lẽ ở trường cô em là sinh viên gương mẫu à?”
Anh chàng tóc xoăn lạnh lùng cười.
“Sợ rồi sợ rồiI"
Những người xung quanh hét lớn.
“Khỉ khô! Ngưng Ngưng đợi nhé, tớ đua với anh ta một vòng, để anh ta ngoan ngoãn ngậm miệng lại!”
Úc Kim Hương nói.
 
Chương 1254: Toàn là lũ vô dụng


“Vậy thì được. Phải rồi người đẹp, theo như quy tắc của chúng tôi ở đây, nếu đua xe thì trên xe chắc chắn phải chở một người khác giới. Cô em có nhiều bạn học. nam ở đây như vậy, chọn ra một người, hay là cô em chọn một anh đẹp trai của chúng tôi ở đây nhé?”
Anh chàng tóc xoăn lại nói.
'Trên xe anh ta đã có một cô gái trang điểm sặc sỡ đang ngồi rồi.
“Anh anh anh! Người đẹp, chọn anh nhé?”
Những anh chàng xung quanh hét lên.
“Ai thích chọn mấy người ở đây chứ, Mắt Kính, nào! Lên xel”
Úc Kim Hương đảo mắt.
Gọi Mắt Kính một tiếng.
“Chị Hương, em... em không dám!”
Mắt Kính lắc mạnh đầu: “Em say xe mà chị Hương!”
Mắt Kính nuốt nước bọt nói.
Ai mà chả biết Úc Kim Hương lái xe thế nào. Người khác lái xe chở một người đến nơi, thường thì hành khách sẽ nói một tiếng cảm ơn, tôi đến rồi!
Còn nếu ngồi xe Úc Kim Hương, thường thì sẽ nói cảm ơn chị Hương, em vẫn còn sống!
Về cơ bản thì điên cuồng vậy đấy.
Mắt Kính không muốn, anh chàng khác cũng không muốn.
Không ai dám cả. “Vô dụng, toàn là lũ vô dụng!”
Úc Kim Hương thấy anh chàng tóc xoăn đang cười thì đánh mạnh vào vô lăng.
“Ôi đệch, kia chẳng phải giáo viên của chúng ta à? Sao thầy ấy cũng đến đây?”
Lúc này, Lý Ngưng Ngưng ngạc nhiên chỉ về một hướng rồi nói.
Sau đó nhìn thấy Trần Khiêm - giáo viên môn sinh học, đang đẩy một chiếc xe điện, vừa đẩy vừa chạy về phía này.
Bộ dạng này, muốn bao nhiêu hài hước thì có bấy nhiêu hài hước.
“Ha ha ha ha, ôi vãi, mọi người mau nhìn kìa, người đó, người đóIII”
Mọi người ở trường đua cũng cười.
Dù sao thì ở một nơi thế này mà xuất hiện một chiếc. xe điện đã rất buồn cười rồi.
Giờ lại còn có một người mệt mỏi đẩy chiếc xe điện chạy đến đây.
“Thầy ấy?
Ngưng Ngưng! Ông thầy hèn đó sao cũng đến đây vậy?
Ai để thầy ấy theo đến đây?”
Úc Kim Hương thật sự không nói nên lời mà...
 
Chương 1255: Lên xe


“Tớ cũng không biết, tớ không ngờ thầy ấy lại đi theo đến đây!"
Lý Ngưng Ngưng cạn lời.
“Lỡ như thầy ấy nói với trường, rồi trường lại nói với ba tớ, vậy chẳng phải tớ tiêu rồi àI”
Úc Kim Hương muốn phát điên.
“Chị Hương, chị đừng lo, em có cách để đối phó với ông thầy hiên như khúc gỗ đó. Chẳng phải xe chị thiếu một người khác giới sao, cứ để thầy ấy lên xe chị, lên rồi thì có ai là không sợ chị đâu chị Hương!”
Lúc này, Mắt Kính nói.
“Mẹ kiếp...” Úc Kim Hương đang muốn mắng Mắt Kính, nhưng nghĩ lại, có lẽ đây cũng là một cách.
Vừa hay, ông thầy nhu nhược này làm mình vô cùng bực bội, sáng sớm còn bị người ta sỉ nhục một trận, đều là tại ông thầy này liên lụy cả.
Cứ để anh ta lên xe mình, dọa anh ta một trận, xem bộ dạng ngốc nghếch của anh ta, thì còn sợ anh ta tố giác sao?
Cứ làm vậy đi!
“Tôi nói này, thế này là các em trốn tiết, không xem trường học ra gì cả sao?”
'Trâần Khiêm dựng xong xe điện, đi qua nói.
Đoạn đường xa như vậy, xe điện của Trần Khiêm bị hết điện, cứ vừa đẩy vừa chạy đến đây.
“Ngậm miệng lại cho tôi, bây giờ thầy lập tức lên xe tôi”
Úc Kim Hương ra lệnh nói.
“Lên xe em? Lên xe em làm gì? Bây giờ các em phải về trường chứ!”
Trần Khiêm nói.
“Được rồi được rồi, xe điện của thầy chắc là hết điện rồi nhỉ, giờ thầy lên xe tôi, tôi đưa thầy về trường! Được chứ?”
Úc Kim Hương nói.
“Đúng đó thầy, thây chạy xa như vậy đến đây, để chị Hương đưa thầy về trường đi... Xe điện của thầy cứ để bọn em nghĩ cách đem về cho thầy!”
Nhóm sinh viên cũng nói.
Bởi vì cuộc đua sắp bắt đầu rồi, mọi người ai cũng mang thái độ đua sớm thì xong sớm, chẳng ai muốn tiếp tục ở lại đây cả.
“Thôi được!”
Trân Khiêm gật đầu.
Tất nhiên, rõ ràng Úc Kim Hương không tốt bụng như vậy, vừa khéo để xem cô ta muốn giở trò gì.
Trần Khiêm lên xe.
Cạch!
Một tiếng vang lên, cửa xe trực tiếp bị khóa lại.
“Gì vậy?” Trần Khiêm ngạc nhiên hỏi.
“Ha ha ha, đồ ngốc, bị lừa rồi, thầy thật sự tưởng là cô chủ tôi đây tốt bụng vậy à, để một người hèn nhát như thầy lên xe tôi sao? Tôi muốn chở thầy đua xe đấy, hừ, nói cho thầy biết, đua xong thì đừng có nôn trên xe tôi, nếu không tôi xử thầy đấy!”
Úc Kim Hương cảnh cáo nói.
Bên kia đã chuẩn bị xong.
Hai bên bấm còi ra hiệu.
Sau đó, trên màn hình lớn ở một bên.
Vang lên tiếng đếm ngược.
“Pằng!!”
 
Chương 1256: Có gì đó sai sai


Đến thời gian, hai chiếc xe như hai con ngựa hoang bị đứt dây cương, phóng nhanh.
“Đã"
Mặc dù không thích bầu không khí ở đây, nhưng thật sự chạy rồi thì khá là đã ghiền.
Úc Kim Hương phấn khích hét lớn.
“Nhìn đường nhìn đường, mau nhìn đường đi!” Trần Khiêm cũng hét lớn.
Anh thật sự sợ hãi, nắm chặt tay cầm.
Lông tơ dựng đứng lên.
Úc Kim Hương lái xe cũng điên cuồng quá rồi. Nhưng cũng có kĩ năng lái xe.
Xe của anh chàng tóc xoăn bị cô ta bỏ rất xa phía sau.
Vô lý thật?
Trân Khiêm nhìn qua gương chiếu hậu thì thấy rõ ràng có rất nhiều cơ hội để vượt lên, nhưng anh chàng tóc xoăn vẫn không vượt.
Anh không khỏi cau mày.
“A
Lúc này, Úc Kim Hương đột nhiên hét lên.
'Trần Khiêm nhìn phía trước. Vật cản đường bất ngờ xuất hiện. Những chiếc gai thép sáng lóa chói mắt.
Nhưng rõ ràng bây giờ không thể giảm tốc độ được nữa rồi.
Úc Kim Hương nhắm mắt lại.
Xông thẳng lên.
“Bùm!”
Kết quả là hai lốp xe bị nổ.
Xe dừng lại ở nửa đường.
“Chết tiệt, ai mà thất đức vậy, lại cản đường ở đây!” Úc Kim Hương tức giận mắng.
Lúc này, Trần Khiêm cảnh giác nhìn xung quanh.
Chiếc xe phía sau kịp thời dừng lại, chặn ngang đường lui.
Có biến! Trong lòng Trần Khiêm lập tức vang lên tiếng nói.
Lúc này, anh chàng tóc xoăn với cô gái kia cùng xuống xe.
“Này, mấy người chơi xấu quá đây, chặn đường thế này không tính, chúng ta bắt đầu lại!"
Úc Kim Hương không phục, tức giận nói.
“Được, cô Úc Kim Hương, cô là cô Hai nhà họ Úc, cô muốn bắt đầu lại thế nào cũng được, ha ha ha!”
Anh chàng tóc xoăn cười lớn. “Sao... sao anh biết tên tôi?”
Lúc này Úc Kim Hương mới phản ứng lại có gì đó sai sai.
“Hừ, mau xuống xe đi cô hai, bớt phiền phức cho bọn tôi!”
Sắc mặt tên tóc xoăn thay đổi, kéo tóc của mình ném sang một bên, để lộ ra cái đầu trọc.
Cùng lúc đó móc súng ra, nhắm vào Úc Kim Hương. “Xuống xe, mau!”
Anh ta hét lên.
Sắc mặt Úc Kim Hương thay đổi, khuôn mặt xinh đẹp tái đi, lúc này cô ta mới biết mình lại bị bắt cóc nữa rồi.
 
Chương 1257: Vừa rồi thầy cũng ác quá đấy


Ngay lập tức giơ hai tay lên, xuống xe. Cô gái kia cũng lấy súng ra.
“Diễm Vũ, đi! Giải quyết thằng nhóc đó đi, nói với lão A đã bắt được người rồi, bảo cậu ta mau tới giúp đỡ!”
“Vâng!”
Cô gái gật đầu, lúc này mới đi về phía ghế phụ lái. “Hửm?”
Cô gái chợt giật mình.
Ngẩng đầu nhìn về tên đầu trọc: “Độc Lang, trên xe này... sao chẳng có ai cả?”
“Không có người? Vừa rồi còn ở trên xe mà?”
Tên đầu trọc áp tải Úc Kim Hương đi về phía chiếc xe.
Nhìn một cái, quả nhiên không có ai.
“Lạ thật, ban ngày ban mặt, người đâu rồi?” 'Tên đầu trọc cũng kinh hãi nói.
Mới... mới chớp mắt đây mài!
“AI Tôi liều với các người!”
Lúc này, phía sau tên trọc vang lên một giọng nói.
Quay lại nhìn thì thấy một tảng đá lớn, đang dần phóng to... phóng †o trước mắt mình!!!
Bịch!
Vang lên một tiếng lớn, hai mắt tên trọc đảo một vòng, sau đó bất tỉnh.
Cô gái phản ứng lại muốn nổ súng, nhưng không biết chuyện gì đang xảy ra, cánh tay của mình vừa nâng lên được một nửa thì đột nhiên không nhấc lên được nữa.
“Tôi liều!”
Người thanh niên lại hét lớn, nhấc một tảng đá, loạng choạng đập vào đầu cô gái.
Bịch! Cô gái cũng hôn mê.
Người thanh niên này, không phải Trần Khiêm thì còn có thể là ai nữa chứ?
Chẳng qua, Trần Khiêm không thể để lộ thân phận nên chỉ có thể diễn.
“Wowl"
Chẳng mấy chốc Úc Kim Hương đã được cứu nên phấn khích hét lớn: “Thầy, thầy...thây giết hết hai người họ rồi! Thầy tiêu rồi, thầy giết người rồi!” Trần Khiêm trợn tròn mắt.
“Chưa chết, là ngất xỉu thôi. Bây giờ người của bọn họ ngay lập tức đuổi đến rồi, chúng ta mau đi thôi!”
“Ừ nhỉ, mau đi thôi!”
Họ lập tức lên xe của tên đầu trọc, Úc Kim Hương vội quay đầu xe, chạy về phía sau.
Bọn họ vừa đi. Bên đường có vài chiếc xe việt dã phóng nhanh đến.
Thấy hai người nhóm Úc Kim Hương đã đi xa rồi, còn Độc Lang với Diễm Vũ thì bất tỉnh trên đường.
'Tên cầm đầu đập mạnh vào vỏ xe.
“Mẹ kiếp, vịt đã vào tay rồi còn có thể bay được! Rốt cuộc là ai cứu cô ta?”
“Đại ca, chúng ta có đuổi theo không?” “Đuổi con mẹ mày chứ đuổi, dưới núi toàn là người, mày không muốn sống nữa à. Mau đưa hai đứa vô dụng này đi thôi!”
“Ôi vãi, thầy, vừa rồi thầy cũng ác quá đấy!”
Lúc này, Úc Kim Hương hơi kính phục nói.
“Hết cách rồi, không ác thì chúng ta đều phải chết ở đói"
'Trần Khiêm đang thầm nghĩ, may mà mình đến xem, không thì thật sự xảy ra chuyện rồi.
“Nhưng mà thầy!”
Úc Kim Hương hình như nghĩ ra gì đó nên lên tiếng nói.
“Sao vậy?”
“Vừa nãy lúc em xuống xe, thầy cũng ở trên xe, sao đột nhiên thầy lại chạy ra phía sau bọn họ được chứ?”
 
Chương 1258: Xảy ra chuyện rồ


“Cái này... À, tôi nhân lúc hắn ta bắt em thì nhảy xuống sườn núi phía dưới, sau đó đi đường vòng!”
Trần Khiêm giải thích.
“Ôi vãi, không nhìn ra là thầy thông minh vậy đấy!” Úc Kim Hương ngạc nhiên nói.
Trần Khiêm lắc đầu không nói gì.
Lúc đến chân núi.
'Trân Khiêm phát hiện ra có thêm một đoàn xe sang nữa đang lao nhanh về phía này.
Vây cả trường đua lại.
“Ôi trời ơi, đây là xe của ba em, chắc chắn là Ngưng Ngưng đã nói cho ba em rồi, em tiêu rồi!”
Úc Kim Hương sợ hãi nói. “Cô Hai, cô... cô không sao chứ?”
Lúc này, một người đàn ông trung niên bước xuống xe, lo lắng hỏi.
“Hừ, mấy người đến muộn một bước thôi là không còn gặp được tôi nữa rồi!”
Úc Kim Hương nghĩ lại, sợ hãi nói.
“Là Ngưng Ngưng nói với tôi có thể cô gặp nguy hiểm, nên tôi vội đưa người đến! Thấy cô không sao thì tốt quá rồi!”
Hóa ra, vừa nãy có vài chàng trai đến bắt chuyện với Lý Ngưng Ngưng, trong lúc nói chuyện thì tiết lộ, anh chàng tóc xoăn kia không phải là khách thường đến đây, cùng là lần đầu tiên thấy anh ta, anh ta có rất nhiều tiền, hôm nay đã bao trọn trường đua rồi.
Cũng chính câu này đã khiến Lý Ngưng Ngưng cảnh giác.
Bởi vì, nếu thật sự có nhiều tiên như vậy thì anh ta chắc chắn sẽ không lái một chiếc xe bình dân đến thế.
Không lo hiểm nguy, chỉ sợ sơ sẩy.
Cho nên Lý Ngưng Ngưng mới lập tức nói với ba mình.
“Xem ra tớ thật sự đoán đúng rồi, Kim Hương, có phải cậu gặp nguy hiểm gì không? Xe cậu đâu rồi?”
Lý Ngưng Ngưng lo lắng hỏi.
Thế là Úc Kim Hương kể lại mọi chuyện.
Nhưng với phiên bản là cô ta làm mồi nhử, thu hút sự chú ý của hai người kia, sau đó Trần Khiêm mới có cơ hội để đập bọn họ.
Bác Lý không nói gì, lập tức cử người lên.
Đồng thời còn bao vây, điều tra cả Bát Bộ Lĩnh.
“Đây chính là thầy Trần nhỉ. Lần này, thây là ân nhân của nhà họ Úc, cảm ơn thầy đã cứu cô Hail Sau khi tôi đưa cô hai gặp ông chủ thì sẽ cảm ơn thầy một cách thỏa đáng!”
Bác Lý gật đầu cười với Trần Khiêm.
“Không cần đâu, Kim Hương cũng là sinh viên của tôi!”
“Khách sáo quá rồi, thế này nhé thầy Trần, tôi cử xe đưa thầy về trường trước nhé!”
“Được!”
Thế là bác Lý cử một đoàn xe, đưa Trần Khiêm với sinh viên của anh cùng nhau về trường.
Xuống xe, Trần Khiêm bảo sinh viên về lớp, còn mình thì chuẩn bị về văn phòng trước.
“Xảy ra chuyện rồi!”
 
Chương 1259: Chuyện này chưa xong đâu


Không ngờ vừa quay về thì nghe thấy một tin như vậy.
Người trong văn phòng đang chạy ra ngoài. “Chuyện gì vậy?”
Trần Khiêm tiện tay ngăn một giáo viên lại.
“Đừng nhắc đến nữa, có thể là cô Thẩm Mộng với thầy Dư Giang gặp rắc rối rồi. Chẳng phải lớp hai người bọn họ học chung môn đó sao, trong lớp cô Thẩm Mộng có một nam sinh viên rất thích khoe khoang, vừa rồi giải lao thì ra nhà vệ sinh hút thuốc. Cũng không biết là ai ngứa mắt ai mà cuối cùng lại đánh nhau với mấy nam sinh viên lớp khác rồi.”
“Bạn sinh viên trong của lớp cô Thẩm Mộng bị đánh không nhẹ đâu!”
“Vốn dĩ chuyện này cũng chỉ có vậy thôi, đợi nhà trường giải quyết là được. Nhưng thầy Dư Giang lại muốn trút giận thay cho sinh viên của lớp cô Thẩm Mộng, nên đưa nam sinh viên lớp mình đi sang lớp bên cạnh tìm người bị đánh kia để nói lý lẽ, cuối cùng nói lý lẽ cũng không được, thầy Dư Giang tức lên, dứt khoát đánh luôn nam sinh viên đó!”
Giáo viên này nói.
“Thì ra là vậy, quả thực đánh sinh viên thì không hay lắm!”
Trần Khiêm lắc đầu, cười khổ nói.
Xem ra Dư Giang hình như rất có hứng thú với Thẩm Mộng.
“Ôi, nếu chỉ vậy thì cũng xem là tốt đi. Nhưng thầy Trần, thầy biết em sinh viên mà thầy Giang đánh là ai không?”
“Là ai?”
“Là cậu ấm của một nhà giàu ở Thiên Thành, hơn nữa còn có quan hệ mật thiết với thế lực ngầm ở Thiên Thành đấy. Rõ ràng là em sinh viên đấy gọi người đến nên mới xảy ra chuyện!”
Nói xong, nữ giáo viên cũng chạy đi xem.
'Thấy giáo viên đều chạy sang bên đó.
Trần Khiêm thầm nghĩ, vừa khéo mình cũng về phòng học nên cũng chạy đi.
Quả nhiên lúc này, cả hành lang của khoa sinh học người chật như nêm.
Vây kín xung quanh.
“Thầy, thầy đến rồi àI”
Trần Khiêm vừa đến cũng thấy nhóm của Mắt Kính, hành lang bị tắc nghẽn lại, nhóm của Mắt Kính cũng không về lớp được.
“Thế nào rồi?”
Trần Khiêm hỏi.
“Thầy Dư Giang giành phòng thí nghiệm với thầy bị đánh rồi. Vãi chưởng, thầy ấy gặp rắc rồi lớn rồi, đắc tội với cậu ấm nhà họ Lưu. Cậu ấm nhà họ Lưu có quan hệ với thế lực ngầm đấy!”
Mắt Kính nói.
'Trân Khiêm đi về phía trước.
Một nhóm người mặc đồ đen vây xung quanh Dư Giang, với cả Thẩm Mộng đang hơi sợ hãi và mấy nữ giáo viên khác.
“Chuyện này chưa xong đâu!”
Một nam sinh viên hét lớn.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top