Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu
Chương 1160: Tao phải đánh chết mày


"Này, này này, tên nhóc lái xe ba bánh kia, không có tiền thì mau cút đi, đừng ngăn cản mọi người đi khám bệnh!"
Chàng trai cười lạnh nói.
Đồng thời vỗ vào vai Trần Khiêm một cái, tay hơi dùng lực.
Trần Khiêm nhìn thoáng qua bàn tay của chàng trai đang đặt lên vai mình.
"Tốt nhất bỏ bàn tay vủa cậu ra, bằng không một lúc nữa cậu sẽ hối hận đấy!"
Sắc mặt vốn đang bình tĩnh chất phác của 'Trần Khiêm đột nhiên biến mất, thay vào đó là sự lạnh lùng.
"Hối hận? Ha ha, sợ là mày không biết tao đang làm gì đâu!"
Chàng trai hừ lạnh một tiếng. Lần thứ hai đồn lực lên bàn tay. Không ngờ Trần Khiêm chỉ hơi run bả vai.
Một tiếng "ầm' vang lên.
Hình như xen lẫn trong đó là tiếng gẫy vụn giòn giã của thứ gì.
Chợt nghe thấy chàng trai kia hét lên một tiếng thảm thiết.
Sau đó ôm lấy bàn tay của mình liên tiếp rút lui.
"AI Tay của tôi!"
Chàng trai bị đau, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, nhìn xuống mu bàn tay, phía trên nhô ra gân đỏ, như là từng con giun đang bám vào bàn tay.
"Tao phải đánh chết mày!"
Mặt mũi của chàng trai mất sạch lập tức nổi giận gầm lên một tiếng, chuẩn bị nhào về phía Trần Khiêm.
"Thanh Thư, mau dừng tay!"
Cậu ta lại bị ông cụ giơ tay ngăn cản.
Không ai nhận ra, vào lúc ông cụ nhìn thấy dấu vết trên mu bàn tay của Thanh Thư, mi mắt mãnh liệt giật giật.
Trên gương mặt là sự kiêng dè sâu sắc.
Đúng là thực lực của Thanh Thư không kém.
Có thể nói rằng, bàn về năng lực đánh đơn, ba người lính đặc chủng cùng nhau vây đánh cũng không chiếm được ưu thế trước đứa cháu này.
Thế nhưng, chỉ là một động tác đẩy vai nho nhỏ đã đả kích Thanh Thư đến vậy, có thể đoán ra được thực lực của chàng trai trước.
“Lui rai"
Ông cụ nói lần nữa.
Cô gái lạnh lùng kia cũng nhíu mày nhìn Trần Khiêm.
"Chàng trai trẻ này, thật có lỗi, cháu tôi vô lễ, vừa rồi đã đắc tội cậu! Khụ khụ khụ...!"
Ông cụ nói một câu, sau đó bắt đầu ho sặc sụa.
"Ông nội!"
Thanh Thư cùng với cô gái lạnh lùng kia chợt lo lắng gọi.
"Không có gì đáng ngại. Chàng trai trẻ, nếu như có thể, tôi đồng ý nhường vị trí thứ nhất lại cho cậu, để cho thầy Tả khám bệnh cho nhà cậu trước!"
Chuyện càng khiến mọi người bất ngờ chính là ông cụ lại nói thêm câu này.
"Ông nội, dựa vào đâu phải nhường cho hắn †a, tên đó là cái thá gì!"
Thanh Thư giận dữ nói.
"Cũng được, ông đã bệnh nguy kịch, dù cho để Tả Trung Đào khám cũng không có tác dụng! Ông ta không cứu được đâu!"
Trần Khiêm cũng không khách khí nói.
"Mày!"
Thanh Thư và người đẹp đều hết sức tức giận. Ngay cả ông cụ lúc này cũng lộ ra vẻ mặt lúng túng.
"Thực lực của anh bạn trẻ đúng là rất mạnh, nhưng nên chú ý nhiều hơn đến lời nói cử chỉ, tôi chỉ là một lão già không tính là gì, thế nhưng nếu lời này nói với người khác, sợ là dễ rước tai họa!"
Ông cụ thể hiện sự bất mãn của mình một cách uyển chuyển, dù sao bị người khác nguyền rủa như vậy không ai chịu được.
Hai bên bày ra khí thế sắn sàng chiến đấu.
 
Chương 1161: Đại sư huynh


Nhân viên vừa nhìn tình huống này, vội vàng chạy ra sau nhà.
"Tiểu Khiêm, không khám nữa, chúng ta đi thôi, chúng ta không đắc tội bọn họ được đâu!"
Mẹ Hân Nhiên sợ hãi vội khuyên. Cùng lúc đó. Bên trong nhà chính.
Trong một căn phòng đốt lư hương mịt mờ khói tỏa.
Sau khi tiễn bước một người khách.
Một người đàn ông trung niên tuổi quá năm mươi đang dùng khăn lau bàn tay của mình.
"Sư phụ, sư phụ, không xong rồi, bên ngoài sắp đánh nhau!"
"Hả? Chuyện gì xảy ra? Dám gây sự ở chỗ này, đuổi hết ra ngoài cho tai"
Người đàn ông trung niên lạnh lùng nói.
"Không đâu, con đặc biệt chú ý đến một phe, bọn họ họ Ngụy, vung tay rất hào phóng, trả năm triệu tiền phí đăng kí!"
"Họ Ngụy?”
Người đàn ông trung niên này chính là Tả Trung Đào.
Lúc này ông ta vừa nghe thấy vung tay hào phóng lại thấy người này họ Ngụy.
Đã hiểu rõ vài phần.
Sắc mặt lập tức lộ ra một chút cẩn thận dè dặt.
"Ha ha, vậy ta phải đi ra đó, là kẻ nào không có mắt chọc phải nhà họ Ngụy bọn họ?”
Tả Trung Đào lau mặt một cái rồi nói.
"Không biết, là một tên nhãi rách nát còn chưa dứt sữa, một đồng tiền phí đăng kí cũng không trả nổi, đuổi còn không chịu đi, còn dõng dạc đòi thầy ra gặp anh ta, hình như anh ta xưng mình họ Trần!"
"Cái gì? Họ Trần! Thật là một chàng trai sao?"
Một tiếng bộp vang lên.
Tả Trung Đào ném khăn sang một bên vội
Nhân viên hoảng sợ nói.
"Chẳng lẽ là cậu ấy?"
Khuôn mặt Tả Trung Đào đầy căng thẳng. Sau đó kích động chạy thẳng ra ngoài.
"Xong rồi xong rồi, cuối cùng anh ta cũng đùa quá trớn rồi, lần này không những đắc tội thầy Tả người giàu đến vậy nữa, hừ, xem xem anh ta sẽ chết như thế nào!"
Lưu Mặc cười nhạt.
"Đúng đó, sợ rằng sau đó chúng ta sẽ không còn được gặp lại Mã Hân Nhiên ở Tây Nam này rồi!"
Đoàn Đoàn cũng cười nhạt.
"Thầy Tải"
"Thầy Tả!"
Lúc này, các thương nhân giàu có trong sảnh lớn đều đồng thanh la lên.
Hóa ra là do Tả Trung Đào đi ra. Tả Trung Đào nhìn không chớp mắt liền nhanh chân đi thẳng tới chỗ của mấy người chàng trai Thanh Thư kia, sắc mặt kích động.
"Trời ạ, rốt cuộc bọn họ thuộc gia tộc nào mà có thể khiến cho thầy Tả vội vã như vậy?"
"Đúng vậy? Thật là kỳ lại"
Mọi người vô cùng hoài nghi.
Chỉ là khiến mọi người càng bất ngờ là thầy Tả lại đi ngang qua ba người Thanh Thư, mà đi tới trước mặt chàng trai kia.
Chuyện kế tiếp càng khiến mọi người khiếp sợ, miệng há đến nỗi có thể nhét vào một quả trứng gà.
Chỉ thấy thầy Tả đứng trước tên nhãi nghèo. kia cúi người thật thấp vái chào cậu †a:
"Trung Đào ra mắt đại sư huynh!"
 
Chương 1162: Mượn chỗ của ông dùng một chút


"Đại sư huynh?"
Mọi người ở đây nghe xong lời ấy thì đều há hốc miệng bất ngờ.
Đường đường là đại sư Tả Trung Đào thế mà lại gọi chàng trai này là đại sư huynh sao?
Người của nhà họ Lưu càng kinh ngạc tợn.
Ngay cả Mã Hân Nhiên cũng vô cùng bất ngờ.
"Ừ, hôm nay tới cũng không có chuyện gì khác, chỉ muốn mượn chỗ của ông dùng một chút!"
Trần Khiêm thưa cũng không phải, không thưa cũng không phải, chỉ đành bất đắc dĩ nói.
"Dạ dạ dạ, đại sư huynh xin cứ tự nhiên!" Nét mặt Tả Trung Đào đầy cung kính nói. Truyện Khoa Huyễn
Mấy người nhà họ Ngụy đứng ở một bên nhìn nhau, kinh ngạc không thôi.
Chàng trai này, đích thực không đơn giản.
Sau nửa giờ.
Ở ngoài cửa một gian phòng cho khách. Mã Hân Nhiên sốt ruột đi qua đi lại. Trên đầu mồ hôi chảy ròng.
Vẫn luôn đứng ngoài đợi cùng Mã Hân Nhiên còn có bốn người nhà họ Ngụy.
"Hừ, dù sao con cũng không tin cái tên nhãi nhép đấy còn biết chữa bệnh!"
Ngụy Thanh Thư ôm tay, bướng bỉnh nói.
Đúng mà, hai người đều đồng trang đồng lứa, cậu ta đầu tiên thì bị Trần Khiêm làm nhục, bây giờ lại phát hiện Trần Khiêm còn có tài năng khác nữa.
Quả thực là sỉ nhục Ngụy Thanh Thư đến tận cùng, cũng nghiêm trọng làm tổn hại đến lòng tự trọng của mọt kẻ ngông nghênh như cậu ta.
"Câm miệng!"
Ông cụ Ngụy lạnh giọng nạt nộ.
Lúc nãy chàng trai trẻ kia nói rằng bệnh của mình ngay cả thầy Tả cũng không thể trị dứt điểm, vốn là ông cụ Ngụy còn không tin, chỉ cho rằng Trần Khiêm không có giáo dục.
Thế nhưng, ngay cả thầy Tả cùng gọi Trần Khiêm là đại sư huynh, lúc này Ngụy Phó mới thật sự biết sợ.
Liền cũng kính mà đứng chờ ở ngoài cửa.
Đúng lúc này, cửa phòng mở ra.
"Tiểu Khiêm, mẹ tôi sao rồi?"
Trần Khiêm vừa ra tới, Mã Hân Nhiên vội vàng tiến lên sốt sắng truy hỏi.
"Đã không đáng lo nữa, dùng thuốc đã kê trong vòng ba tháng, có thể hoàn toàn khỏi hẳn."
Trần Khiêm cười nói.
"Ôi! Tiểu Khiêm, từ lúc nào thì cậu học được cách khám bệnh vậy?”
Hân Nhiên nghe thấy, vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ.
Đồng thời cảm thấy Trần Khiêm của bây giờ thực sự quá xa lạ.
"Nói ra thì dài lắm, sau đó có cơ hội tôi sẽ từ từ kể với cậu, cậu trước vào thăm cô đi!" Trần Khiêm nói.
 
Chương 1163: Tôi cũng đâu phải là bác sĩ


Lúc này Tả Trung Đào cầm theo túi đựng kim châm cứu đi theo sau lưng Trần Khiêm.
Hiển nhiên, lần này trị liệu, người chữa chính là Trần Khiêm, Tả Trung Đào chỉ đứng bên cạnh hỗ trợ.
"Đại sư huynh, mời!"
Tả Trung Đào cung kính nói.
Trần Khiêm liếc nhìn ông ta, thật là có hơi bất đắc dĩ.
Nói ra thì trước đây anh cũng không quen biết Tả Trung Đào.
Phải nhắc đến năm tháng trước. Anh đi theo bác Tần học nghề, tất cả y thuật, võ công của ông ấy đều truyền thụ cho Trần Khiêm.
Ông ấy còn đưa cho Trần Khiêm một quyển sách dặn anh phải ghi nhớ thật kĩ.
Năng lực học tập xuất sắc vượt trội, thế nên trong khoảng thời gian ngắn hiểu rõ một quyển sách không phải là chuyện khó với Trần Khiêm.
Chỉ mới một tháng thôi, tuy rằng Trần Khiêm đã thuộc nằm lòng nội dung của quyển sách y kia, thế nhưng kiến thức cơ bản lại rất kém cỏi.
Cũng chính là khi đó, Tả Trung Đào đến tìm bác Tần.
Hình như trước đây bác Tần và Tả Trung Đào có chút duyên bèo nước nên đã từng dạy ông ta một ít tri thức y học.
Lần này, hiển nhiên Tả Trung Đào đến vì muốn học sâu thêm.
Ông ta cũng thật là có nghị lực, quỳ gối trước cửa nhà bác Tần suốt một ngày một đêm.
Sau lại vì bác Tân không đành lòng, liền dặn Trần Khiêm dạy cho ông ta một ít nội dung trên cuốn sách y kia.
Cùng lúc đó cũng là mong muốn để Trần Khiêm rèn luyện thêm về kiến thức cơ bản, từ đó hoàn toàn nắm chắc kiến thức trong cuốn sách y.
Cho nên anh đã ở chung với Tả Trung Đào gần một tháng ròng.
Bác Tần vẫn chưa nhận Tả Trung Đào làm đồ đệ.
Thế nhưng Tả Trung Đào vẫn một mực gọi Trần Khiêm là đại sư huynh.
Điều này khiến cho Trần Khiêm cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ.
"Cậu Trần, thầy Tả, hai vị đã vất vả rš Ngụy Phó lúc này cúi đầu vái một cái nói.
"Ha ha, ông cụ nhà họ Ngụy à, lời nói vừa rồi của đại sư huynh ông cũng nghe thấy rất rõ, bệnh của ông tôi cũng đã khám qua rồi, tôi thật sự là bất lực!"
Tả Trung Đào xấu hổ nói.
"Dạ dạ dạ, tôi đã nghe rõ, thế nhưng mà, nếu cậu Trần chỉ cần liếc mắt đã nhìn ra bệnh của lão đây, tôi nghĩ cậu Trần chắc chắn sẽ có cách chữa trịt"
Ngụy Phó khẽ cười nói.
"Tôi cũng đâu phải là bác sĩ, làm sao có thể tùy tiện khám bệnh cho người khác được!"
Bây giờ Trần Khiêm vẫn chưa hoàn toàn thoát ly khỏi mối nguy hiểm bên ngoài, bởi vậy anh
không muốn quá phô trường.
Càng không ngờ Ngụy Phó lại vẫn đuổi theo anh vào đến tận đây.
"Này này này, cho anh mặt mũi thì mới gọi anh là cậu Trần, ông nội tôi chưa từng phải xuống nước cầu cạnh ai, anh tự xem mình là cái thá gì, cũng không tiểu một bãi soi lại xem mình là ai!"
Ngụy Thanh Thư quát lên.
Trần Khiêm cau mày liếc nhìn cậu ta một cái.
"Thanh Thư, không được vô lễ!"
Ngụy Phó răn dạy.
"Cậu Trần, thật ngại quá, nếu như đứa cháu trai của lão hôm nay có chỗ nào làm phật ý cậu, tôi xin được nhận lỗi trước cậu!"
Ngụy Phó dứt lời, liền cúi gập lưng xuống.
Cả cô gái lạnh lùng và Ngụy Thanh Thư đều không ngờ ông nội mình hành động thế này.
Thế nhưng bị Trần Khiêm kịp thời ngăn cản.
"Bỏ đi ông cụ Ngụy, nếu đã quen biết thì coi như là có duyên phận, bệnh của ông tôi sẽ thử khám xem saol"
Trần Khiêm nói.
 
Chương 1164: Không thể tiết lộ


Bây giờ anh cũng không tiện tìm nhà họ Trần.
Mà sau này anh muốn tiến lên cao thì cũng không thể tách rời những gia tộc lớn được.
Anh cũng không ngại mượn cơ hội này làm quen thêm một vài nhà danh giá.
Tích cóp lực lượng đối phó với nhà họ Mạc sau này.
"Cậu Trần, thật sự vạn phần cảm kích cậu!" Ngụy Phó mừng rỡ nói.
"Thế nhưng tôi có hai điều kiện!"
Trần Khiêm nói.
"Xin cậu cứ nói đừng ngại, tôi chắc chắn sẽ làm theo lời!"
Ngụy Phó cương quyết nói.
"Cũng không phải chuyện gì quá khó khăn, thứ nhất chính là thân phận của tôi bây giờ không thể công khai với bên ngoài, ông nhất định phải giữ bí mật cho tôi!"
"Nhất định rồi!"
"Còn về điều kiện thứ hai, vài ngày sau tôi muốn đi một chuyến đến Kim Lăng, hiện muốn tìm một người có năng lực lại khôn khéo đi theo nghe lời tôi làm việc!"
Trần Khiêm nói.
"Hừ, không phải là muốn tìm một tên sai vặt thôi sao, nhà họ Ngụy chúng tôi còn thiếu cái này chắc... Chỉ cần anh có thể khám bệnh cho ông nội chúng tôi, tôi sẽ tặng anh một khu nhà cao cấp, lại đưa thêm năm mươi tên người hầu cho anh tùy ý sai bảo!"
Ngụy Thanh Thư cười nhạt.
"Tôi không cần nhà cửa sang trọng, cũng
không cần mười mấy kẻ hầu người hạ, tôi thấy cậu Thanh Thư đây cũng rất tốt đấy, rất nhanh nhẹn thông minh, cũng không biết ông Ngụy Phó có thể đồng ý hay không?”
Trần Khiêm liếc nhìn Ngụy Thanh Thư, cười nhạt nói.
"Gì hả? Anh muốn tôi phải phục dịch cho anh? Anh có bị điên không? Tôi là ai, tôi là cậu lớn nhà họ Ngụy đấy!"
Nguy Thanh Thư cười cợt nhìn lại Trần Khiêm.
"Đây là chuyện không thể tốt hơn, cháu trai lão tuy lỗ mãng cục cẳn, thế nhưng đúng là thông minh hơn kẻ khác một chút, vừa hay lão cũng đang có ý này!"
Ngụy Phó cười to nói.
"Gì cơ? Ông nội? Chị!"
Ngụy Thanh Thư trong phút chốc ủ rũ như cà phơi sương.
"Thanh Thư, từ nay về sau, con hãy đi theo bên người cậu Trần, cậu Trần bảo con đi sang phía đông thì con không được rẽ qua phía tây, bảo con làm gì con phải làm y thế! Cho dù có bắt con làm trâu làm ngựa cũng phải nghe!"
Ngụy Phó nói. "Con?"
"Thế nào? Giờ ngay cả ông nội dặn mà con cũng dám không nghe?"
Ngụy Phó giận dữ.
Ngụy Thanh Thư căn răng đồng ý: "Được, con nghe lời ông là được chứ gì!"
Nói xong, Trần Khiêm gật đầu, sau đó dẫn theo Ngụy Phó đi sang một căn phòng khác.
"Thầy Tả, người thanh niên này thật sự có thể chữa khỏi cho ông nội tôi sao?"
Cô gái lạnh lùng cất lời hỏi. Cô vẫn cảm thấy người này còn quá trẻ.
"Ha ha, cô Thanh Âm lo lắng thái quá rồi, đại sư huynh nhà tôi nói chữa khỏi thì chắc chắn chữa khỏi, cũng không xem xem thầy của tôi là người thuộc đẳng cấp nào. Nói thật lòng, năm xưa Tả Trung Đào tôi chỉ là một tên lưu manh côn đồ, nhưng đi theo học tập thầy chỉ vỏn vẹn có hơn một tháng, lại giống như thay da đổi thịt, cuối cùng học được cái nghề y này, đây vẫn chỉ là một ít công phu mèo cào mà thầy dạy cho tôi thôi!"
"Thế nhưng đại sư huynh đã học hết y thuật cả đời của thầy, đó là tinh túy của tinh túy đấy, hơn nữa đại sư huynh cũng đi theo thầy tận nửa năm có thừa, mỗi ngày thầy đều tự tay chỉ dạy cậu ấy!"
Tả Trung Đào cảm khái nói, trong mắt toát ra ước vọng tha thiết.
"Thầy của hai người là ai?"
Ngụy Thanh Âm chợt lóe lên tính toán.
"Không thể tiết lộ!"
Tả Trung Đào lắc đầu nói.
Lại đứng đợi thêm hai tiếng nữa.
Cửa phòng mở ra...
 
Chương 1165: Tố Vương


"Ông nội!" Ngụy Thanh Âm vội vàng chạy tới. "Xin mời cậu Trần!"
Ngụy Phó đầy mặt tươi cười bước ra cùng với Trần Khiêm.
Mới trôi qua gần một tiếng đồng hồ mà Ngụy Thanh Âm phát hiện sắc mặt của ông nội đã thay đổi rất nhiều.
"Thanh Âm không cần lo lắng, cậu Trần chắc chắn sẽ chữa khỏi bệnh cho ông, thêm một đoạn thời gian nữa, theo lời cậu Trần, ông nội có hi vọng hoàn toàn khỏi bệnh!"
Ngụy Phó càng trở nên kính cẩn hơn.
"Vậy chúc mừng ông cụ Ngụy trước, nhưng mà đại sư huynh nhà tôi có thể giúp đỡ ông cụ Ngụy, không biết ông Ngụy có thể giúp sư huynh tôi một chuyện này hay không?”
Tả Trung Đào nói vậy.
"Ồ? Cậu Trần có chuyện gì còn cần đến Ngụy Phó lão đây?"
"Chuyện là vậy, nghe đồn tại vùng biên cảnh phía Tây Nam của nhà họ Ngụy có mọc một gốc 'Tố Vương. Thứ này trăm năm khó gặp, đại sư huynh nhà tôi đã tìm kiếm vật ấy hồi lâu, nếu như ông Ngụy có thể hỗ trợ tìm kiếm vậy không còn gì tốt bằng!"
Tả Trung Đào nói. Mà đôi mắt Trần Khiêm cũng hơi nhếch lên.
Nói thật, khi Trần Khiêm có ý định chữa bệnh cho Ngụy Phó, làm quen với nhà họ Ngụy đúng là có dự tính nhờ nhà họ Ngụy giúp anh tìm gốc Tố Vương đó.
Dù sao trước đây anh cũng đã đi tới vùng biên cảnh Tây Nam tìm một thời gian, nhưng chỉ bằng sức một người e khó lòng xong việc.
Cho nên anh mới có ý định này.
Còn về gốc Tố Vương kia, nghe bác Tần nói, nếu anh có cơ hội dùng nó sẽ có lợi vô cùng cho việc tẩm bổ huyết mạch, đến lúc đó, nhà họ Mạc chẳng là cái thá gì với bác Tần, thậm chí cũng chả là cái thá gì với mình!
Trần Khiêm sẽ không cần sợ trước sợ sau như vậy, sẽ không còn lo lắng nhà họ Mạc gây bất lợi cho nhà họ Trần ở Nam Dương mà sợ giấy đầu lòi đuôi nữa.
Dù sao với thực lực hiện tai, anh tự bảo vệ mình thì không thành vấn đề, thế nhưng nếu liên lụy đến nhà họ Trần, vậy năng lực của anh vẫn chưa đủ chống lại.
Lúc bác Tần nói điều đó, Tả Trung Đào cũng ở ngay bên cạnh.
Điều khiến Trần Khiêm cảm động là Tả Trung Đào lại thay anh nhớ kĩ việc này.
"Hóa ra cậu Trần cũng phải tìm gốc Tố Vương kia, lúc trước lão mắc bệnh nặng cũng từng có ý tìm gốc Tố Vương đó, thế nhưng rất lâu cũng không thu được kết quả, hơn nữa có người nói, nếu người bình thường dùng nó rất dễ phình mạch máu mà chết! Mãi đến hai năm trước lão mới từ bỏ ý định tìm kiếm nó!"
Ngụy Phó nói.
"Nhưng nếu cậu Trần đã muốn có, như vậy vậy đối với nhà họ Ngụy mà nói, cũng không được tính là giúp đỡ gì đâu. Sau khi trở về, lão lập tức chuẩn bị nhân lực thay cậu tìm đồ!"
"Vậy thì phải cám ơn ông Ngụy rồi!" Trần Khiêm cảm kích nói.
"Được, nếu đã vậy, tôi liền đi lấy phương thuốc, sau đó nhanh chóng trở về biên cảnh Tây Nam! Thay cậu Trần lo toan việc này, từ nay Thanh Thư tạm ở lại bên cạnh hầu cậu!"
"Tiểu Khiêm, chúng ta cùng nhau quay về Kim Lăng saol"
Mọi chuyện kết thúc, Hân Nhiên ôm hành lý, chuẩn bị trả phòng ở nhà khách.
Bởi vì Trần Khiêm nói phải quay về một chuyến để giải quyết công việc, cho nên Mã Hân Nhiên mới hỏi vậy.
"Đúng, chúng ta cùng đi về!"
Trần Khiêm cười nói.
 
Chương 1166: Người quen cũ


Không riêng gì Kim Lăng, Trần Khiêm còn định quay về thăm cả Nam Dương nữa.
Bởi vì anh điều tra được một việc, tên cậu ba nhà họ Mạc Mạc Kiếm gần đây thường hay xuất hiện ở Kim Lăng.
Hàn Tư Dư đã vì anh mà làm đến mức này.
Cục tức này ngày nào chưa xả được, ngày đó Trần Khiêm còn trắng đêm khó ngủ.
"Được, như vậy thì chúng ta có thể chăm sóc cho nhau rồi!"
Mã Hân Nhiên vui vẻ nói.
"Được rồi, bỏ đống hành lí này xuống đi, cậu đừng bê nữa, để Ngụy Thanh Thư cầm xuống!"
Trần Khiêm chỉ Ngụy Thanh Thư đang đứng một bên, hai tay cắm trong túi quần rất nhàn rỗi.
"Anh bảo tôi cầm đồ á?"
Ngụy Thanh Thư không phục nói. "Thế nào? Không nghe lời?"
Trần Khiêm bỗng nghiêm mặt nói. Ngụy Thanh Thư nhịn cục tức xuống.
"Cầm thì cầm, có gì to tát đâu nào!"
Ngụy Thanh Thư thở phì phò ôm hành lý đi xuống.
Xe của cậu ta để lại chỗ này.
Vì đó mà cậu ta nghiễm nhiên trở thành tài xế của Trần Khiêm.
Đợi đến lúc mấy người đều lên xe cả rồi. "Chờ một chút!"
"Lại có chuyện gì vậy?"
Ngụy Thanh Thư không nhịn được hỏi.
Trần Khiêm hướng ánh mắt về một chỗ khác. Liền thấy dưới chân núi Mông Sơn.
Một đoàn xe dần dần tiến đến, sau có hai cô gái bước xuống từ đoàn xe đó.
Nhìn đến đây, Trần Khiêm không khỏi ngẩn người.
"Ha ha, cậu Trần này, anh đã lớn như vậy, không phải chưa từng gặp người đẹp nào chứ? Nhưng mà cũng phải nói rằng hai cô gái này đúng là xinh đẹp thật đó!"
Ngụy Thanh Thư vừa vuốt cằm ngắm gái vừa say sưa bàn luận.
"Câm miệng!" Trần Khiêm lườm cậu ta một cái.
Hai cô gái này đều là người quen cũ của Trần Khiêm.
Trần Khiêm không ngờ lại đụng phải hai người họ ở nơi thành trấn xa xôi này.
Hai cô gái này chính là Phương Kiểm Nám và Phương Di chứ không phải ai xa lạ.
Lần trước tạm biệt nhau ở Tây Nam xong, bọn họ cũng đã hơn nửa năm không gặp.
Chuyện rắc rối của anh và người đẹp từ trong trứng nước Phương Kiểm Nám này, sau này nghe ba kể anh mới biết.
Hóa ra cô ấy là người vợ mà ông nội đã chọn cho anh từ thuở lọt lòng.
Nói ra, chuyện này cũng thật là làm cho Trần Khiêm không biết phải làm sao.
Chỉ là lúc đó không phải rất chuộng kiểu này đó sao, hai gia tộc mạnh cùng hợp tác với nhau. Dĩ nhiên, Trần Khiêm kêu Ngụy Thanh Thư dừng xe lại không phải để ngắm gái đẹp, mà là muốn qua chào hỏi một câu với Phương Kiểm Nám.
Thế nhưng hai người Phương Kiểm Nám và Phương Di hình như đang bị theo dõi.
Trần Khiêm thấy, cách đó không xa, có hai bóng người đang lén lút dõi theo bọn họ.
 
Chương 1167: Có biết bọn tao là ai hay không


Đây chính là việc khiến Trần Khiêm nghi ngờ.
"Nhìn đủ chưa cậu Trần, người ta sắp lên núi rồi đó!"
Ngụy Thanh Thư nói.
"Đúng là đang chờ hai người đó lên núi đấy, được rồi, cậu ở đây chờ tôi một lát!"
Trần Khiêm nhìn thấy Phương Kiểm Nám và Phương Di đã đi đến trên núi.
Sau đó anh mở cửa xe, tiến lại gần hai kẻ lén lút đằng xa kia.
"Đậu má, lẽ nào anh ta muốn đến bắt chuyện với hai người đẹp đó hả?"
Trong lòng Ngụy Thanh Thư bỗng trồi lên một cảm giác nguy hiểm.
"Mấy người ngồi đây chờ đã! Tôi đi xem anh †a định làm gì!"
Ngụy Thanh Thư cũng lần theo phía sau Trần Khiêm đi ra ngoài.
Trần Khiêm vừa nhìn thấy Ngụy Thanh Thư đi đến.
Anh lập tức vẫy vẫy cậu ta: "Cậu tới thật đúng lúc, có nhìn thấy hai người kia không, tôi thấy chính là con nhà võ, cậu nhảy ra gây sư với bọn họ, sau đó dẫn bọn họ đến cái hẻm nhỏ bên kia đi!"
"Để làm gì chứ?"
"Nhanh đi!"
Trần Khiêm đẩy Ngụy Thanh Thư một cái.
Ngụy Thanh Thư hùng hùng hổ hổ đi qua đó.
Xem như là anh cũng có quen biết với hai người Phương Kiểm Nám và Phương Di.
Thế nhưng Trần Khiêm cũng không phải hạng người thấy việc gì cũng ôm vào người, càng không phải vì Phương Kiểm Nám là người vợ được định thân từ nhỏ nên anh mới nhúng tay vào việc này.
Chủ yếu là vì thím Hai của anh, và cả Tử Nguyệt dù gì cũng là người nhà với nhà họ. Phương.
Bây giờ nhà họ Phương cũng tính là có quan hệ thân thích với nhà họ Trần.
Cho nên Trần Khiêm nghi ngờ có phải nhà họ Tư Đồ mà anh đã từng chống đối kia đang giở trò tác oai tác quái hay không?
Mà Ngụy Thanh Thư cũng là một tay lành nghề trong việc gây sự đấy.
Không bao lâu, hai người đó đã bị Ngụy Thanh Thư khiêu khích mà đuổi theo cậu ta tiến vào một cái hẻm nhỏ.
"Chờ một chút, cẩn thận kế điệu hổ ly sơn!"
Tới lúc bước vào trong con hẻm, hai người mới phát giác ra có gì đó không đúng.
Nhanh chóng lùi ra ngoài.
Cả hai vừa quay đầu lại.
Liền thấy một bóng đen hiện ra trước mắt. Không chờ hai người đó kịp phản ứng lại. Vùng ngực đã cảm thấy đau nhói.
Hai người hét lên thảm thiết, đồng loạt ngã nhào một cái thật mạnh vào trong hẻm tối.
"Mày... mày là ai? Có biết bọn tao là ai hay. không?"
Hai người che ngực, bò cũng không bò lên nổi nhưng vẫn to giọng cảnh cáo.
"Tao không biết chúng mày là ai, tao chỉ biết nếu như chúng mày không thành thật trả lời câu hỏi của tao, thì đợi chút nữa chúng mày sẽ biến thành hai các xác chết!"
Trần Khiêm một tay cắm túi quần từ từ ngồi xổm xuống, quay sang hai tên đó lạnh lùng nói.
Khiến hai tên đó chợt cảm nhận được một nỗi sợ hãi không tên...
 
Chương 1168: Hành động lớn của nhà Tư Đồ


Trần Khiêm giơ hai tay lên, không cho bọn họ nói nhảm nữa, rồi nhét thứ gì đó vào miệng hai người.
“Anh cho chúng tôi ăn gì thế?”
Hai người kinh ngạc.
Nhưng sau đó một cơn đau không thể diễn tả xuất hiện trên mặt hai người, hai người ôm bụng, đau đớn lăn lộn trên đất.
Ngụy Thanh Thư đứng bên cạnh sợ đến mức hơi choáng váng.
“Là cổ trùng, giờ cổ trùng này đang nuốt chửng nội tạng của các cậu, chẳng mấy chốc, tướng chết của các cậu sẽ rất thảm thương.”
Trần Khiêm cười khẩy nói.
“Xin anh tha mạng... xin anh tha mạng...”
Hai người vội vàng quỳ xuống đất xin tha.
“Chỉ cần hai người trả lời hết câu hỏi của tôi, tôi có thể tha chết cho các người!”
“Tôi hỏi hai người tại sao lại đi theo chị em nhà họ Phương? Hai người là người của thế lực nào?”
Ban đầu, bọn họ có bị đánh chết cũng không nói ra vấn đề này.
Chính là thà chết chứ không chịu nói.
Nhưng cảm giác lúc này thật sự muốn sống cũng không được, mà chết cũng không xong.
“Là... là nhà Tư Đồ phái chúng tôi tới, chúng tôi là người của cậu cả Tư Đồ Dương! Xin... xin anh tha mạng!”
Hai người năm trên mặt đất nói.
“Quả nhiên tôi đoán không sai, đúng là nhà Tư Đồ rồi, vậy tôi hỏi hai người, gần đây nhà Tư Đồ đang thực hiện âm mưu gì?”
Trần Khiêm hỏi.
“Chúng tôi không... không biết!”
“Được rồi, Thanh Thư, chúng ta đi!”
“Chúng tôi nói! Chúng tôi nói hết!”
Hai người hốt hoảng nói: “Chäc chăn chúng tôi không hiểu rõ chuyện nội bộ nhà Tư Đồ, nhưng chúng tôi có nghe nói, gần đây nhà Tư Đồ có hành động lớn, âm mưu chống lại nhà họ Phương, muốn chiếm nhà họ Phương làm của riêng.”
“Chỉ sợ dựa vào nhà Tư Đồ và mấy gia tộc phụ thuộc kia thì không có bản lĩnh đó.”
Trần Khiêm nhíu mày nói.
“Đúng đúng đúng, nhưng chuyện này đã nhận được sự trợ giúp của nhà họ Long ở Yên Kinh, hơn nữa còn có người nào đó của nhà họ Mạc tham gia, đặc biệt là mấy người tới từ nhà họ Mạc rất lợi hại. Lần này chắc chản nhà họ Phương sẽ bị lật đổ.”
Hai người nói ra hết những gì mình biết.
Ả Thế thì đúng rồi!
Trần Khiêm thầm nghĩ.
“Vậy hành động lớn của nhà Tư Đồ là gì thế?”
 
Chương 1169: A Tam


“Giờ ông cụ nhà họ Phương đang bị bệnh nặng, tính mạng nguy kịch, cho nên nhà Tư Đồ muốn ba ngày sau..."
Mười phút sau.
“Anh Trần, tôi đã xử lý xong thi thể rồi, bước kế tiếp chúng ta nên làm gì đây?”
Ngụy Thanh Thư phủi tay đi ra ngoài.
Lúc nấy cậu ta đã nhìn thấy tướng chết của hai thi thể, phải nói là rất thảm thương.
Đồng thời cũng làm trong lòng Ngụy Thanh Thư dâng lên cảm giác sợ hãi.
Nói thật, mặc dù Trần Khiêm có chút bản lĩnh, nhưng nhìn vẻ ngoài anh lại tạo cho người khác cảm giác thành thật.
Nên Ngụy Thanh Thư mới mở miệng làm càn.
Nhưng lúc nãy, cuối cùng cậu ta cũng hiểu rõ, tại sao ông nội lại tiếp đãi Trần Khiêm long trọng như thế rồi.
Trần Khiêm đã thật sự làm cho Ngụy Thanh Thư cảm thấy sợ hãi.
Bởi vì thủ đoạn anh rất tàn nhẫn.
“Nhà họ Phương có chút quan hệ với nhà chúng tôi, nếu tôi đã gặp phải chuyện này rồi, cũng không thể không quan tâm được, đầu tiên cậu ở lại đây ba ngày trước đi, phụ trách chăm sóc mẹ con Hân Nhiên thật tốt! Tôi sẽ lẻn vào nhà họ Phương xem thử, rốt cuộc tình huống bây giờ như thế nào!”
Nhà họ Long đã là tay sai cho nhà họ Mạc rồi, giờ rõ ràng nhà Tư Đồ cũng làm tay sai cho nhà họ Mạc.
Nếu lần này nhà họ Phương bị ba gia tộc lớn giàu có thôn tính, vậy thì nhà họ Mạc sẽ nuốt chửng cả hai nhà.
Không cần nghĩ cũng biết, bước kế tiếp sẽ là tài sản nhà họ Trần ở Trung Quốc.
Cách thức vòng vo từng bước xâm chiếm của nhà họ Mạc thật cao siêu.
Cho nên về tình về lý, Trần Khiêm đều không thể bỏ mặc.
Giờ vẫn chưa tới thời cơ trực tiếp xông vào nói rõ thân phận.
Anh liếc nhìn núi Mông Sơn, rồi nghĩ tới Tả Trung Đào, trong lòng Trần Khiêm bỗng nảy ra một kế sách.
Ngày thứ hai.
Cửa phía tây nam nhà họ Phương.
“Phương Bất Đồng nhà họ Phương cùng các thành viên trong gia tộc nhà họ Phương hoan nghênh thầy Tả tới đây!"
Phương Bất Đồng yếu ớt, chống gậy ba-toong, cùng toàn bộ gia tộc nhà họ Phương đứng ngay cửa.
Nhìn Tả Trung Đào bước xuống xe, rồi cung kính nói.
Thật ra Tả Trung Đào đã sớm đến nhà họ Phương rồi, hơn nữa mấy năm trước, nhà họ Phương cũng từng chỉ một số tiền lớn mời Tả Trung Đào làm bác sĩ chuyên trách cho nhà họ Phương, nhưng bị Tả Trung Đào từ chối.
“Ông Phương khách sáo rồi!”
Tả Trung Đào khẽ cười nói.
Lúc này, Phương Bất Đồng lại nhìn một thanh niên đang xách hộp thuốc, ở phía sau Tả Trung Đào, nhưng kỳ lạ là thanh niên này lại đeo mặt nạ nửa mặt, thành thật đứng sau Tả Trung Đào.
“Vị này là?”
Phương Bất Đồng không khỏi cười nói.
“A... a al”
Thanh niên đeo mặt nạ chỉ vào miệng mình, rồi khua tay, sau đó lại chỉ Tả Trung Đào, rồi đặt tay lên ngực mình.
“Hì hì, ông nội, A Tam là đồ đệ của thầy Tả, cậu ấy bị câm, không thể nói chuyện được.”
 
Chương 1170: Cậu đang làm gì đấy


Lúc này, Phương Di cũng đi theo Tả Trung Đào tới đây, rất nhiệt tình giới thiệu.
“Phương Di, em ăn nói kiểu gì thết”
Phương Kiển Nám thấy Phương Di nói thẳng ra vậy thì bất đắc dĩ, không khỏi lên tiếng.
“Không sao đâu, hôm nay em đã làm quen với A Tam trên núi Mông Sơn, bọn em chính là mới quen đã thân với nhau, mặc dù A Tam không nói được, nhưng bọn em có thể nói với nhau rất nhiều chuyện, đúng không A Tam?”
Phương Di cười nói, giống như cô và A Tam là bạn bè vậy.
“Aaal" A Tam vội gật đầu.
“Ha ha, để thầy Tả chê cười rồi, mặc dù Tiểu Di nhà chúng tôi hơi lỗ mãng, nhưng từ nhỏ đã có tình thương, lòng dạ lương thiện.” Phương Bất Đồng nói.
“Có thể thấy, từ nhỏ đồ đệ nhà tôi đã bị bỏng bên mặt, nên phải đeo mặt nạ từ nhỏ, nhưng mấy năm qua đã chịu khó cố gắng, cũng học được chút bản lĩnh, nên giờ tôi đi ra ngoài đều dẫn cậu ấy đi theo.”
“Thầy giỏi ắt có trò hay”
Phương Bất Đồng nói, rồi nắm tay thầy Tả, đi vào trong nhà họ Phương.
“Hừ, chị nghe thấy chưa Kiển Nám, ngay cả ông nội cũng khen lòng dạ em lương thiện.”
Phương Di bĩu môi nói. “Được rồi!"
Phương Kiển Nam khẽ lắc đầu cười khổ.
Còn thanh niên tên A Tam kia lại thầm trợn mắt với Phương Di.
Lòng dạ lương thiện cái rắm! Đó là vì cô ta chưa từng gặp người nào dùng tay để nói chuyện, nên tò mò muốn học thủ ngữ thôi, cô ta mà tốt với mình thế à.
Đúng vậy, A Tam chính là Trần Khiêm.
Vì tùy cơ ứng biến, Trần Khiêm không thể không thực hiện kế sách này.
“A Tam, để tôi cầm hộp thuốc giúp cậu!”
Phương Kiển Nám khẽ gật đầu với A Tam.
“Aal" Trần Khiêm vội khoát tay.
Nếu so sánh, vẫn là Phương Kiển Nám dịu dàng quan tâm hơn một chút, Trần Khiêm cũng không khỏi nhìn cô nhiều thêm.
Còn bệnh tình của ông Phương, thật ra trong một nháy mắt ban nấy, Trần Khiêm đã nhìn ra một chút rồi.
Kết hợp với mấy toa thuốc, rồi châm cứu mấy ngày liên tiếp thì có thể khỏi hẳn, cũng không có phiền phức gì.
Ý của Trần Khiêm nói với Tả Trung Đào cũng là tốt nhất nên ở lại nhà họ Phương mấy ngày.
Phương Bất Đồng nghe vậy thì cầu còn chẳng được.
Trần Khiêm thì nhân cơ hội này quan sát nhà họ. Phương, thậm chí là động tĩnh bên nhà Tư Đồ.
Nhưng điều khiến Trần Khiêm bất lực đó là... Con nhóc Phương Di kia như người bị bệnh, rảnh rỗi là chạy tới tìm mình, làm Trần Khiêm thật sự sắp phiền chết rồi.
“A Tam, cậu đang làm gì đấy?”
Buổi tối, Trần Khiêm đang đứng ở sân sau, trong đầu đang suy nghĩ chuyện được xem là hành động lớn bên nhà Tư Đồ kia.
Còn có nhà họ Mạc, lần này lại phái ra bao nhiêu người tới giúp đỡ nhà Tư Đồ đây?
Đúng lúc này, Phương Di nhìn thấy Trần Khiêm, cô ta chắp tay ra sau lưng, nhảy nhót tới chỗ Trần Khiêm.
Trần Khiêm không còn gì để nói.
“Aaal"
Trần Khiêm chỉ vườn hoa xung quanh.
“Ồ, hóa ra là cậu muốn ngắm cảnh à, hì hì, suốt ngày cậu chỉ biết học y thuật trên núi Mông Sơn, tôi nghĩ chắc chắn cậu chưa nhìn thấy vườn hoa đẹp thế này đúng không?”
“A at"
Trần Khiêm gật đầu.
“Thế này đi, dù gì cậu cũng rảnh rỗi, hay là cậu ở đây nói chuyện cùng tôi đi?”
Nói xong, Phương Di trực tiếp nắm tay Trần Khiêm.
Điều này đã làm Trần Khiêm không khỏi ngẩn người...
 
Chương 1171: Anh ấy hơi giống người đàn ông cặn bã


Tay Phương Di rất mềm mại, cũng rất ấm áp.
Không hiểu sao lại làm Trần Khiêm nảy sinh cảm giác khác thường.
Phương Di kéo anh ngồi xuống một chiếc ghế đá nhỏ trong bồn hoa.
“A Tam, tôi đang nghĩ, tại sao chúng ta lại vừa gặp đã thân như thế, tôi cảm thấy có thể là vì, chúng ta có quá khứ tương tự nhau? Đừng thấy tôi là một là cô chủ nhà giàu có, từ nhỏ đã có cơm ngon áo đẹp, còn cậu thì nghe thầy cậu nói, từ nhỏ cậu đã chịu cực khổ, còn gặp tai họa như vậy, thế nhưng quá khứ chúng ta rất giống nhau, bởi vì từ nhỏ chúng tôi không có bạn bè, không có vòng tròn riêng của mình.”
Phương Di nói. Trần Khiêm gật đầu.
“Cậu biết không, từ nhỏ tôi đã rất căm hận, bởi vì lúc đó tôi và Kiển Nám đã bị gia tộc cấm túc rồi. Haizz, thật ra tôi là người không thể ngồi yên, cậu cũng nhìn ra rồi đó, từ nhỏ đến lớn, ngay cả chuyện yêu đương tôi cũng chưa thử, chớp mắt tôi gần hai mươi ba tuổi rồi, còn chưa biết thứ gọi là tình yêu trong phim truyền hình sẽ có cảm giác gì?”
Phương Di chống cằm nói.
“Aaal"
Trần Khiêm chỉ vào Phương Dị, rồi làm động tác ra dấu.
“Ha ha ha, cậu nói tôi xinh đẹp, rất dễ tìm được bạn trai đúng không?”
Phương Di cười nói. Trần Khiêm gật đầu.
“Haizz, nói thật, khoảng thời gian này, sau khi tôi không bị cấm túc nữa, tôi thật sự rất muốn thử yêu, tôi cũng gặp rất nhiều cậu chủ rồi, nhưng cậu biết cảm giác đó là gì không, đó là tôi không hề có cảm giác với họ.”
Trần Khiêm gật đầu.
“Nhưng cũng không phải tất cả, trước đây cô có một người bạn, tôi cũng có cảm tình với anh ấy”
Phương Di nói.
“Anh ấy tên là Trần Khiêm, mặc dù tôi chỉ tiếp xúc với anh ấy trong thời gian ngắn, nhưng con người anh ấy rất tốt. Từ lần đầu tiên gặp anh ấy, tôi đã cảm thấy anh ấy rất đáng yêu. Con người anh ấy cũng rất tốt, nói chung là tôi có cảm tình với anh ấy”
Trần Khiêm nhướng mày. Sau đó làm động tác ra dấu.
“Ồ, cậu hỏi tôi tại sao không thổ lộ với anh ấy à”
Trần Khiêm gật đầu.
“Hừ, nói ra thì rất dài, bởi vì tôi dựa vào sự quan sát của tôi về anh ấy, tôi thấy anh ấy hơi giống người đàn ông cặn bãi”
“A2” Trần Khiêm kinh ngạc thốt lên.
“Cậu biết không A Tam, mặc dù người bạn này của tôi rất tốt, cũng đối xử tốt với người khác, nhưng điều làm người khác chán ghét nhất chính là, anh ấy đối xử tốt với tất cả mọi người, nhất là con gái! Cậu nói xem, đây chẳng phải là người đàn ông cặn bã à? Cho nên chút cảm tình của tôi với anh ấy cũng tan biến luôn.”
Phương Di nói. Trần Khiêm lại làm động tác ra dấu với cô.
“Cậu cứ yên tâm, tôi sẽ tìm được tình yêu mà tôi mong muốn thôi!”
Phương Di nhìn Trần Khiêm khẽ cười.
“Đúng rồi A Tam, có phải cậu rất để tâm đến ánh nhìn của người khác về khuôn mặt mình đúng không?”
Phương Di hỏi.
Trần Khiêm gật đầu.
 
Chương 1172: Cậu tháo mặt nạ xuống được không


Anh chỉ có thể bất đắc dĩ mà diễn tiếp.
Anh chỉ vào khuôn mặt mình, rồi làm một vẻ. mặt đáng sợ.
“Cậu đang nói dáng vẻ của cậu rất dọa người, sẽ làm người khác chạy mất, rồi không ai làm bạn với cậu à?”
Trần Khiêm gật đầu.
“Tôi không sợ, tôi cũng không ghét bỏ cậu, A Tam, cậu tháo mặt nạ xuống được không?”
Phương Di nói. Trần Khiêm bỗng lắc đầu. “Được rồi, nếu cậu đã không muốn, tôi không ép buộc cậu nữa, nhưng chúng ta là bạn tốt, bất luận cậu có hình dáng gì, tôi cũng sẽ không ghét bỏ cậu.
Phương Di nói một cách chắc chắn.
Trần Khiêm không ngờ Phương Di sẽ nói ra những lời này.
Rồi anh lập tức gật đầu. “Hóa ra cậu A Tam đang ở đây!”
Đúng lúc này, một người giúp việc đi tới đây.
“A2”
Trần Khiêm đứng dậy.
“Là thế này cậu A Tam, gần đây vai trái cô Cả lại bắt đầu đau âm ỉ, nên cô ấy muốn mời cậu A Tam tới đó xem thử.”
Nữ giúp việc nói.
A Tâm gật đầu.
“A Tam, cậu đi xem bệnh cho Kiển Nám trước đi, gần đây chị ấy luyện tập rất nhiều, nhất định là bệnh cũ lại tái phát! Đợi đến tối mai, tối mai tôi sẽ đợi cậu ở đây, chúng ta lại trò chuyện tiếp.”
Phương Di nói.
Trần Khiêm lại gật đầu.
Sau đó dưới sự dẫn đường của nữ giúp việc, Trần Khiêm xách hộp thuốc rời đi.
Anh lại tới thẳng phòng của Phương Kiển Nám.
Lúc này, Phương Kiển Nám đang mặc một chiếc váy ngủ thắt eo.
Mái tóc dài xõa xuống vai.
Khí chất xinh đẹp này làm Trần Khiêm không khỏi ngẩn người.
“Cậu A Tam, ban ngày cậu đi theo thầy Tả nên tôi không tiện làm phiền cậu, đành phải đợi đến tối để nhờ cậu xem giúp bệnh cũ cho tôi.”
Phương Kiển Nam mỉm cười nói.
“Aaal"
Trần Khiêm vội vàng khoát tay, tỏ ý cô không hề làm phiền mình.
“Từ sau lần bị thương đó, vai tôi luôn đau nhức âm ỉ, nhất là sau khoảng thời gian tôi tăng cường luyện tập, có lúc đau đến dữ dội.”
Phương Kiển Nám ngồi xuống.
Rồi nói.
 
Chương 1173: Trái tim thiếu nữ mơ màng


Trần Khiêm làm động tác tay, muốn hỏi cô bị thương thế nào.
“Là một người bạn của tôi không cẩn thận làm tôi bị thương, lúc đó là đại hội tranh tài Taekwondo, tôi vốn tưởng rằng anh ấy không lợi hại, nên nhất thời bất cẩn, bị anh ấy ném ra ngoài, rồi ngã xuống làm vai trái bị thương, từ sau lần đó thì đây chính là một tai họa ngầm.”
Trần Khiêm đang xoa bóp vai trái của cô, nghe cô nói vậy thì cơ thể chấn động.
Nếu mình nhớ không lầm thì anh chính là người đã ném cô ấy bị thương?
Không ngờ còn để lại một tai họa ngầm cho cô ấy.
Giờ cô ấy lại tới tìm mình chữa trị, không biết có phải ý trời hay không.
Trần Khiêm khoát tay, nói cô ta đừng lo lảng, sau khi anh châm cứu vài lần thì có thể khỏi hẳn.
“Thật sao? Vậy cảm ơn cậu nhé cậu A Tam, đúng rồi, tôi có thể không gọi cậu là cậu A Tam không, tôi cảm thấy như vậy không hợp lảm, tôi gọi cậu là A Tam nhé?”
Phương Kiển Nám khẽ cười nói. Trần Khiêm gật đầu.
“A Tam, ngày nào cậu cũng đi theo thầy Tả, có phải rất buồn bực đúng không? Sáng nay ở trên núi, tôi cũng nhìn ra rồi, cậu không có nhiều bạn, nên ít khi trò chuyện cùng người khác đúng không? Ngoại trừ Phương Di tung tăng nhảy nhót kia?”
Phương Kiển Nám hỏi. Không biết tại sao, vừa nhìn thấy A Tam, đã làm một cô gái như Phương Kiển Nám nảy sinh sự đồng tình.
Hơn nữa A Tam tạo cho Phương Kiển Nám cảm giác rất chân thật.
Hoàn toàn trái ngược với các chàng trai khác.
Mặc dù Phương Kiển Nám ra đời muộn, nhưng cô nhìn người khá chuẩn xác.
Cô không hề nhìn thấy dáng vẻ hèn mọn, xấu xa như các chàng trai khác, khi nhìn thấy mình từ trong mắt A Tam.
Điều này làm cho người khác cảm thấy rất thoải mái.
Vì thế, Phương Kiển Nám cũng thật lòng muốn trò chuyện với A Tam mấy câu.
Nhất là, A Tam không thể nói được, không thẳng thắn như Phương Di, nói hết những lời trong lòng mình ra.
Trần Khiêm lập tức gật đầu.
“A Tam, cậu luôn sinh sống ở thế giới bên ngoài, vậy cậu có hiểu được cảm giác yêu không? Tôi không có ý gì đâu, chỉ muốn hỏi thử thôi...”
Tối nay hai chị em nhà này sao thế? Sao cứ tìm mình nói đề tài này vậy?
Trần Khiêm läc đầu.
“Haizz, A Tam cậu chưa từng yêu đương à? Tôi cũng thế, nhưng tôi không chắc chắn, có phải là tôi đã thích một người rồi không, tôi càng không biết, mình đã bắt đầu thích anh ấy từ khi nào...”
Phương Kiển Nám khẽ nói.
Trần Khiêm thì lắng nghe cô nói.
“Tôi đang nghĩ, có phải là từ giây phút anh ấy ném tôi bị thương? Hay giây phút anh ấy cứu tôi nữa? Tim tôi đã bắt đầu nảy sinh tình cảm với anh ấy rồi?”
“Á"
Vai cô ta bỗng đau nhói, làm Phương Kiển Nam khế kêu lên.
Trần Khiêm vội xua tay xin lỗi. “Tôi không sao, cậu cứ tiếp tục đi A Tam!”
Phương Kiển Nám cười nói.
 
Chương 1174: Đi chơi ở hội chùa


Trần Khiêm thật sự hơi sửng sốt khi nghe Phương Kiển Nám nói thế.
Không ngờ mình và Phương Kiển Nám chỉ mới tiếp xúc trong thời gian ngản, hơn nữa nói thật, có một số chuyện, mình còn lợi dụng Phương Kiển Nám nữa.
Không ngờ cô ấy lại có cảm tình với mình...
“Nhưng sau này, đến khi nhà họ Phương chúng tôi tới nhà họ Trần, mới nhận được tin tức anh ấy đã mất tích rồi! Tôi đã phái rất nhiều người đi tìm anh ấy, đã nửa năm rồi, nhưng anh ấy vẫn bặt vô âm tín, có thể anh ấy đã đi rồi!"
Vẻ mặt Phương Kiển Nam hơi đau khổ nói.
“Cậu làm xong rồi à?”
Lúc này, Phương Kiển Nám quay đầu nhìn A Tam.
A Tam gật đầu.
Rồi làm ra dấu bảo Phương Kiển Nam nghỉ ngơi cho tốt.
Sau đó anh định xách hộp thuốc của mình rời đi.
Đúng lúc này Trần Khiêm lại nhìn thấy, trong phòng Phương Kiển Nám có đặt một bó hương, và giỏ hương cầu nguyện.
Anh lập tức nhíu mày lại.
Rồi chỉ vào giỏ hương nói: “A a a?”
Ý là ngày mai cô có chuyện gì à?
Phương Kiển Nám mỉm cười gật đầu: “Chẳng phải ngày mai là hội chùa à, tôi và Phương Di, còn có thím Hai và thím Ba, cùng đi lên chùa cầu nguyện. Hằng năm cứ vào dịp này, chúng tôi đều lén lút đi, ha ha, A Tam cậu biết không, trước đây tôi và Phương Di đều không thể tùy ý đi ra ngoài, giờ thì đỡ hơn rồi, có thể đi dạo hội chùa náo nhiệt một vòng!”
“ÔôI"
Nhưng vẻ mặt Trần Khiêm lại không có nhiều cảm xúc vui mừng.
“Cậu đi không A Tam? Nhìn dáng vẻ của cậu, hình như chưa từng đi chơi ở hội chùa đúng không?”
Phương Kiển Nám bỗng hỏi.
“Aaal"
Trần Khiêm làm động tác ra dấu.
“Được rồi, chắc chắn nhé, ngày mai nếu cậu không bận thì đi cùng chúng tôi đi.”
Phương Kiển Nám khế cười. Truyện Sủng
Cô ta cũng không biết tại sao, từ lần đầu tiên gặp mặt, cô ta đã thấy A Tam rất thân thiết.
Chủ yếu là do ánh mắt A Tam, làm cho người khác cảm thấy rất thoải mái.
Cộng thêm việc anh không nói chuyện được, tất nhiên sẽ quen với việc lắng nghe.
Cho nên Phương Kiển Nám cũng đồng ý làm bạn với A Tam.
Tất nhiên, cũng chỉ đến thế thôi.
Cùng lúc đó.
Trong mật thất biệt thự nhà Tư Đồ.
Đêm nay, nhà Tư Đồ có vẻ rất náo nhiệt.
Cả bàn người đang vui vẻ uống rượu trò chuyện.
 
Chương 1175: Thật náo nhiệt


“Ba à, chỉ sợ tình huống có sự thay đổi, lão tặc Phương đã mời Tả Trung Đào đến chữa bệnh cho ông ta, người chúng ta nói, sau lần chữa trị này, trông sắc mặt lão tặc Phương đã tốt hơn rất nhiều.”
Trên bàn tiệc, Tư Đồ Dương không khỏi lo lắng nói.
“Cậu Dương, chỉ sợ cậu lo xa rồi, giờ nhà họ Long và nhà Tư Đồ đã không còn như trước nữa rồi, hiện tại hai nhà Tư Đồ và họ Long đã bắt tay với nhau, cộng thêm sự trợ giúp đắc lực của mấy vị đại sư nhà họ Mạc, chúng ta còn sợ một Phương Bất Đồng ư?”
Lúc này, một người đàn ông trung niên cười lạnh nói.
Ông ta tên là Long Bưu, là con trai út của ông cụ nhà họ Long.
Có thể nói mấy người con của ông cụ Long đều có những nét riêng.
Nhất là Long Bưu này, người giống như tên, vô cùng dũng mãnh.
Người cầm đầu thế lực ngầm dưới trướng nhà họ Long.
Ông ta từng tham gia vào kế hoạch bao vây cậu Cả nhà họ Trần, càng thu hoạch nhiều thành tựu trong thành phố Khánh này, suýt chút nữa đã bắt sống Trần Khiêm, cho nên về năng lực, ông ta rất được nhà họ Mạc tín nhiệm.
“Chú Bưu nói rất đúng!” Tư Đồ Dương nói.
“Ha ha, Tiểu Dương, sau này con phải học các bậc cha chú nhiều hơn, mấy tài trí kia của con không đủ dùng đâu, đúng rồi, ngày mai sắp bắt đầu bước đầu tiên trong kế hoạch rồi, con chuẩn bị thế nào rồi?”
Tư Đồ Hoằng hỏi.
“Ba yên tâm, mọi thứ đã chuẩn bị ổn thỏa rồi, hơn nữa có sự trợ giúp của hai anh em Mạc Thanh Mạc Thiên nhà họ Mạc, chắc chắn sẽ không có sơ hở gì”
Tư Đồ Dương nói.
Đồng thời cũng nhìn hai anh em giống nhau như đúc kia.
“Tốt, vậy ba hoàn toàn yên tâm rồi, Mạc Thanh Mạc Thiên là em họ cậu chủ Mạc Kiếm, so về bản lĩnh, cũng không thấp hơn cậu cả Mạc Kiếm bao nhiêu!”
Tư Đồ Hoằng nịnh bợ.
“Hai vị nói đùa rồi, so với anh họ, chúng tôi vẫn còn kém xa lắm”
Hai anh em lắc đầu cười khổ.
“Được rồi, để giành chiến thẳng đầu tiên trong kế hoạch của chúng ta vào ngày mai, cạn ly!”
“Cạn ly!"
Ngày hôm sau, trong hội chùa ở một thị trấn phía tây nam.
Cảnh tượng rất náo nhiệt, có thể nói là dòng người tấp nập.
“Thật náo nhiệt!”
Phương Di đứng trong đám người, nhìn thấy nhiều người như vậy thì không khỏi hưng phấn nói.
“Phương Di, em có thể rụt rè một chút được không?”
Phương Kiển Nám không còn gì để nói. “Rụt rè làm gì chứ, em thật sự hưng phấn mà, chẳng lẽ chị không cảm nhận được à? Càng nhiều người thì chơi càng vui chứ!”
Phương Di nói.
Phương Kiển Nám lắc đầu không nói nên lời.
“Được rồi được rồi, chúng ta đi dạo một vòng trước đi, rồi vào chùa cầu nguyện sau”
Thím Hai lập tức nói.
 
Chương 1176: Gặp người quen


Nói xong bà ta lại nhìn thanh niên lặng lẽ đi sau hai người.
Rồi cười nói: “Cậu A Tam, để cậu chê cười rồi!” Trần Khiêm lắc đầu.
Trên thực tế, cho dù không cho Trần Khiêm tới đây, Trần Khiêm cũng sẽ đi theo họ.
Dù gì nhà Tư Đồ cũng luôn nhìn chằm chằm hai chị em nhà này.
“Ồ, Kiển Nám chị mau nhìn xem, đó chẳng phải bạn học của chúng ta sao?”
Đúng lúc này, Phương Di bỗng chỉ về một hướng rồi nói.
Đó là mấy người bạn học của họ, có cả nam lẫn nữ, gồm năm sáu người.
Bọn họ đang đi dạo phố, lúc này bọn họ cũng đã nhìn thấy Phương Di và Phương Kiển Nám.
Ban đầu trong mắt các bạn học, Phương Di và Phương Kiển Nám là sự tồn tại rất thần bí, cao ngạo, lạnh lùng.
Nên không ai dám chủ động chào hỏi hai người.
Nhưng bây giờ thì Phương Di mỉm cười vẫy tay với bọn họ.
Tất nhiên mấy người bọn họ cũng đi tới đây. Dù gì cũng làm bạn học mấy năm trời. “Là hai người à!”
Một cô gái đi đầu đi tới cười nói.
“Đúng vậy, thật trùng hợp, đúng lúc tôi và Kiển Nám cũng ra ngoài chơi, lúc nấy tôi còn nghĩ, có khi nào gặp bạn học không, không ngờ thật sự gặp rồi này! Mọi người đã đi dạo bao lâu rồi?”
Phương Di cười nói.
“Bọn tôi cũng mới tới thôi!”
Mấy nữ sinh kia nói.
“Vậy thì tốt, chúng ta đi cùng nhau đi, làm bạn học nhiều năm như vậy, ngoài trừ Thăng Nam, mọi người vẫn chưa có dịp trò chuyện cùng nhau, đúng không Kiển Nám?”
Phương Di nói. Phương Kiển Nám cười gật đầu.
Hai người bọn cô từng tiếp xúc với Lâm Thẳng Nam trong khoảng thời gian ngắn ngủi, nửa năm trước, Lâm Thắng Nam và Trần Khiêm đã giúp đỡ cô ấy và Kiển Nám.
“Có điều mặc dù không nói chuyện với nhau, nhưng tôi biết mọi người đó.”
Phương Di lại nói: “Đây là Từ Dương Dương, lớp. trưởng lớp sát bên chúng tôi, còn cô gái xinh đẹp này tên là Hồ Tuệ Mẫn, cô và anh đẹp trai Thẩm Quân Văn là học sinh mới chuyển đến trường chúng tôi đúng không?”
Hồ Tuệ Mẫn mỉm cười với Phương Di: “Đúng vậy! Chớp mắt đã qua nửa năm rồi! Ban nãy đúng lúc gặp mấy người Dương Dương, nên chúng tôi đi chung luôn.”
“Được rồi, Kiển Nám Phương Di, các cháu đều là người trẻ tuổi thì nên đi chơi cùng nhau đi. Thím và thím Ba đi nơi khác.”
Thím Hai nói.
Nói xong, hai người cũng đi dạo phố.
Còn Trần Khiêm thì trong lòng không ngừng thổn thức.
Anh vốn tưởng rằng, có lẽ bọn họ sẽ không gặp mặt nhau nữa, nhưng không ngờ nửa năm sau, họ lại chạm mặt nhau.
Nhưng nửa năm không gặp, Từ Dương Dương đã giảm bớt đi tính bốc đồng lúc trước.
Lâm Thắng Nam thì đổi kiểu tóc ngắn, nhưng vẫn xinh đẹp gợi cảm như trước.
Còn Hồ Tuệ Mãn thì mang nét đẹp trưởng thành, còn xinh đẹp hơn trước nữa.
“A Tam, đây là bạn học của chúng tôi, chúng ta đi chung với nhau nhé? Dù gì mọi người cũng là người trẻ tuổi.”
Trần Khiêm gật đầu, cũng không từ chối.
Ngược lại mấy người Lâm Thắng Nam, Hồ Tuệ Mãn, và Từ Dương Dương, nhìn thấy A Tam đeo mặt nạ, còn không nói chuyện được, còn có thể xuyên qua lớp mặt nạ, nhìn thấy vết sẹo trên mặt anh.
Đi cùng một người như vậy, ai cũng cảm thấy hơi khó chịu.
Nhưng Phương Di và Phương Kiển Nám dẫn anh ta tới đây, tất nhiên mọi người sẽ không nói gì, nên gật đầu.
Nhưng Hồ Tuệ Mẫn vẫn cố ý duy trì khoảng cách với Trần Khiêm...
 
Chương 1177: Vậy thì quá tốt rồi!


Sở dĩ duy trì khoảng cách là vì, trong xương Hồ Tuệ Mẫn vẫn là một cô công chúa kiêu ngạo, tất nhiên sẽ thích đi chung với tầng lớp cấp cao trong xã hội như Thẩm Quân Văn, Phương Kiển Nám và Phương Di.
Chuyện này cũng không có gì đáng trách.
Trần Khiêm cũng không để tâm ánh mắt có chút ghét bỏ của Hồ Tuệ Mẫn và Từ Dương Dương, lúc này ánh mắt anh đang tập trung nhìn tình hình xung quanh.
“Kiển Nám chị mau nhìn xem, em rất thích kẹo đường mà mấy em bé đó cầm, không biết cái này bán ở đâu thế nhỉ?”
Vì mọi người ngồi gần cửa sổ, nên Phương Di nhìn thấy mấy em bé đi ngang qua mình, rồi chỉ vào nói.
“Cậu vẫn thích mấy thứ này à, tôi biết chỗ nào bán nó đó, chỗ đó cách nơi này năm trăm mét về phía bắc, nếu cậu thích, tôi sẽ dẫn cậu qua đó.”
Hồ Tuệ Mãn lập tức nói.
“Vậy thì quá tốt rồi!”
Phương Di hưng phấn đứng dậy.
Sau đó cô ta lại quay đầu nhìn Trần Khiêm.
“A Tam, cậu đi cùng tôi đi, dù gì cậu cũng rảnh rỗi không làm gì mà.”
Phương Di cười nói.
“Anh ta không cần đi theo đâu, hai người chúng †a tự đi qua đó là được.”
Hồ Tuệ Mẫn nói.
Giọng điệu còn mang theo chút ghét bỏ.
Lúc này Trần Khiêm cũng liếc nhìn Hồ Tuệ Mẫn. “Đi thôi!”
Phương Di kéo cánh tay Trần Khiêm đi.
“A Tam, cậu đi cùng Phương Di đi! Đúng lúc có cậu đi cùng em ấy, tôi cũng yên tâm hơn!”
Phương Kiển Nám cũng lập tức cười nói. Lúc này Trần Khiêm mới bất đắc dĩ gật đầu.
Thế là anh rời đi cùng Phương Di và Hồ Tuệ Mẫn.
Anh vốn tưởng rằng Phương Di mua kẹo đường xong sẽ quay lại, nhưng không ngờ cô nhóc này chưa từng nhìn thấy nhiều món đồ chơi hay như vậy, nên cái gì cũng muốn mua, cũng muốn xem hết.
Ba người càng đi dạo càng kéo dài thời gian.
“Aaal"
Trần Khiêm võ vai Phương Di, tỏ ý mình nên quay về rồi.
“Không cần gấp gáp thế đâu, để tôi xem tý đãi” Phương Di cười nói.
“Nếu cậu A Tam này muốn quay về thì để anh ta về trước đi!”
Hồ Tuệ Mẫn nói.
“Không được, quay về đó rất nhàm chán”
Phương Di lắc đầu.
“Hửm?”
Đúng lúc này, khi Trần Khiêm chuẩn bị khuyên nhủ Phương Di quay về lần nữa, đột nhiên tai anh khế động.
Sau đó mắt anh ngưng lại, nhìn xung quanh.
 
Chương 1178: Làm xong chuyện chưa


Anh nhìn thấy có ít nhất là mười mấy bóng người đang đi tới chỗ bọn họ.
Mà lúc này, Hồ Tuệ Mãn với Phương Di vẫn hồn nhiên chưa biết gì.
Trần Khiêm lại nhắc nhở Phương Di lần nữa. Đột nhiên, mười mấy người này gia tăng tốc độ. Chạy nhanh về phía Phương Di.
Đồng thời còn nắm lấy cánh tay Phương Di.
Trong nháy mắt, mười mấy người đã bao vây bọn họ.
Vai Trần Khiêm bị người khác giữ chặt, đồng. thời còn chĩa súng vào eo Trần Khiêm.
“Thằng nhóc thối đứng im! Nếu mày dám nhúc nhích, tao sẽ bắn chết mày!”
Tên kia hung ác nói. Thật ra, nếu Trần Khiêm phản kháng lại sẽ rất dễ dàng, nhưng bây giờ, rõ ràng mấy người này có lên kế hoạch, đồng thời kế hoạch còn rất chặt chẽ.
Nếu chỉ đánh lộn ngay tại đây thì đơn giản thôi.
Nhưng chỉ sợ súng mấy tên này không có mắt, làm tổn thương người khác.
Hơn nữa, bây giờ anh cũng không biết, tình hình bên mấy người Phương Kiển Nám như thế nào.
Cho nên Trần Khiêm lựa chọn không được manh động.
“Các... các người là ai? Các người muốn làm gì?”
Phương Di cũng bị người khác uy hiếp. Lúc này cô hơi sợ hãi. “Bọn họ là người xấu muốn bắt cóc cậu đấy.”
Rõ ràng Hồ Tuệ Mẫn đã trải qua một số trường hợp, nên lúc này cô ta chỉ khế nhíu mày nói.
“Hừ, người đẹp này thật bình tĩnh, nhưng lát nữa chỉ sợ cô sẽ không giữ được bình tĩnh nữa thôi, ha ha hai”
Một người đàn ông đội mũ lưỡi trai trong số đó cười lạnh nói.
“Các người thật to gan, có biết đây là địa bàn của ai không, tôi là ai không hả, lại dám nhằm vào tôi à? Chị tôi đang uống cà phê ở bên cạnh đấy.”
Phương Di sợ hãi cảnh cáo.
“Hừ, sao tôi lại không biết, là cô Hai Phương Di nhà họ Phương đúng không? Cô nói không sai, quả thực Phương Kiển Nám chị cô đang uống cà phê, nhưng cô ta đã bị người chúng tôi mời đi uống cà phê rồi. Còn thiếu cô nữa rồi, mau giải nó đi cho †aol"
Người đàn ông cầm đầu hung hăng với Phương Di.
Lúc này, một chiếc xe màu đen thân dài lao ra từ trong đám đông, rồi nhanh chóng chạy tới bên này.
“Lên xe đi
Nói xong, bọn họ áp giải ba người, trực tiếp đẩy lên xe.
Trần Khiêm vẫn đang nghĩ cách xem, rốt cuộc trên đường đi, anh nên ra tay ra thế nào đây?
Đừng thấy mấy người này có súng mà sợ, thật ra Trần Khiêm không xem họ ra gì.
“Mày làm xong chuyện chưa?”
Đúng lúc này, bộ đàm vang lên một giọng nói.
“Tao làm xong rồi, chuyện này dễ như trở bàn tay!"
Tên cầm đầu nói.
Sau đó Trần Khiêm nghe thấy tiếng Phương Kiển Nám từ đầu bên kia bộ đàm.
“Quả nhiên cô ấy thật sự bị bọn họ bắt được!”
Trần Khiêm thầm nghĩ.
Anh lập tức bình tĩnh ngồi trong xe, đợi đến khi gặp lại mấy người Phương Kiển Nám rồi tính tiếp đi.
“Mau đi vào cho tao!”
Ba người Trần Khiêm bị bọn họ trùm đầu, rồi đẩy vào trong một căn phòng dưới tầng hầm.
Lúc này mấy tên thủ hạ mới mở khăn trùm đầu của ba người ra.
 
Chương 1179: Người vô phúc chính là người vô phúc


Giờ Phương Di mới nhìn thấy, trong phòng còn có mấy người Phương Kiển Nám, Từ Dương Dương, Lâm Thăng Nam và Thẩm Quân Văn đều bị trói tới đây.
“Phương Di, A Tam, hai người không sao chứ?”
Phương Kiển Nám bị trói trên một chiếc ghế, lo. lắng hỏi.
“Kiển Nám, em không sao, bọn họ... là ai vậy, sao lại to gan như thế?”
Phương Di vội hỏi.
“Ai à? Ha ha, còn có thể là ai nữa, bọn họ là chó của nhà Tư Đồ, là hạng người vong ân phụ nghĩa.”
Phương Kiển Nám tức giận mắng.
“Chúng mày cứ ngoan ngoãn ở đây đi! Lát nữa sẽ có người tới trò chuyện với chúng mày!”
Một người trong đó nói. Sau đó một nhóm người đi ra ngoài.
“Không ngờ vẫn còn gia tộc xây dựng một phòng mật thất thế này.”
Hồ Tuệ Mãn lập tức nói.
“Đúng vậy, thảo nào trong tay mấy tên này còn có súng! Trong đó còn có mẫu mới nhất của chuyên khu nữa, hỏa lực cực kỳ mạnh”
Lúc này, Thẩm Quân Văn cũng nhíu mày nói.
Trần Khiêm nghe vậy thì nhớ ra, hình như Thẩm Quân Văn và Hồ Tuệ Mãn đều tới trường nằm vùng để điều tra vụ án.
Không ngờ lần nằm vùng này tới nửa năm.
Lúc đó anh còn tò mò không biết, hai người đang điều tra vụ gì.
“Xin lõi Thắng Nam, Dương Dương và Tuệ Mãn, tại chúng tôi mà các cậu bị liên lụy, nhưng mọi người yên tâm, tôi chắc chắn không để người nhà Tư Đồ làm tổn thương mọi người đâu.”
Phương Kiển Nám xin lỗi.
“Không sao đâu cô Phương, bây giờ chuyện quan trọng nhất là phải nhanh chóng nghĩ cách trốn thoát khỏi đây.”
'Thẩm Quân Văn bình tĩnh nói, cũng khá là phong độ.
“Haizz, nếu có Trần Khiêm ở đây thì tốt rồi, cậu ấy là người có bản lĩnh lớn nhất, nếu cậu ấy biết chúng ta xảy ra chuyện, chắc chản sẽ không khoanh tay đứng nhìn đâu.”
Lâm Thắng Nam khóc lóc nói.
Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên Lâm Thắng Nam và Từ Dương Dương gặp phải chuyện này, tất nhiên hai người phải sợ rồi.
Nhắc đến Trần Khiêm, tim mấy cô gái lại khẽ rung động.
Nhất là Phương Kiển Nám, vẻ mặt cô không khỏi buồn bã.
“Vô ích thôi, cho dù Trần Khiêm biết cũng không có tác dụng gì, bởi vì cậu ấy xảy ra chuyện rồi
Phương Kiển Nám nói.
“Hả? Cậu ấy xảy ra chuyện?”
Lâm Thẳng Nam, Từ Dương Dương và Hồ Tuệ Mẫn cùng nhau nhìn Phương Kiển Nám.
“Đúng vậy, đã hơn nửa năm rồi, đến giờ vẫn chưa biết sống chết."
Phương Kiển Nám nói.
“Sao có thể chứ..."
Lâm Thắng Nam không dám tin nói.
“Tôi nói rồi mà, sao đột nhiên công ty Vương
Tiểu Hoa lại đóng cửa chứ, hóa ra là Trần Khiêm xảy ra chuyện.”
Từ Dương Dương cũng hơi thất vọng nói.
“Hừ, đáng đời!"
Đột nhiên, giọng nói Hồ Tuệ Mẫn vang lên.
“Ai bảo lúc đó cậu ta phách lối như vậy, còn thích khoe khoang nữa, tưởng mình có tiền thì có thể muốn làm gì cũng được à? Nhưng giờ thì sao, người vô phúc chính là người vô phúc đó.”
Hồ Tuệ Mẫn nhớ tới một số chuyện nên không khỏi tức giận.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top