Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Không Thể Rung Động - Hạ Nhật Lộc

Không Thể Rung Động - Hạ Nhật Lộc
Chương 220


6. Năm tuổi, giành đồ chơi

Cố Thư Ý và Trần Chỉ Hi học cùng một trường mẫu giáo.

Bình thường mỗi ngày đều là Tống Mạn Tư đưa đón hai đứa về.

Lúc ở nhà, hai đứa chơi với nhau rất nhiều nhưng ở trường mẫu giáo thì ngược

lại.

Trần Chỉ Hi khá quậy, bình thường thậm chí còn chơi những trò chạy qua chạy

lại nhảy nhót cùng mấy bé trai, Cố Thư Ý thích ngồi một mình chơi búp bê

Barbie và đọc sách hơn.

Lúc đầu cô giáo cứ tưởng tính cách Trần Chỉ Hi mạnh mẽ, nhưng tiếp xúc nhiều

mới phát hiện thực ra bé khá nhạy cảm và hay khóc.

So ra Cố Thư Ý tuy trông mềm yếu nhưng tính cách kiên cường hơn.

Có lần Trần Chỉ Hi mang một con Ultraman đến trường.

Khi bé lấy ra, mấy bé trai liền vây quanh: "Oa, đây là Ultraman Tiga nè!"

"Không phải, là Eidi!"

"Là Leo!"

"Là Ultraman Audi!"

"Là Ultraman Mercedes-Benz!"

Mấy bé trai tranh nhau đòi xem Ultraman của Trần Chỉ Hi.

Trong cuộc tranh giành của đám người, tay chân và thân thể Ultraman bị tách

rời.

Trần Chỉ Hi lập tức khóc: "Hu hu hu, đã bảo các cậu đừng giành rồi mà! Giờ

làm hỏng rồi! Mẹ tớ chắc chắn sẽ giận cho mà xem! Mẹ tớ rất đáng sợ đó!"

Nghe tiếng khóc của Trần Chỉ Hi, Cố Thư Ý lập tức chạy đến.

Thư Ý vừa ôm Trần Chỉ Hi vừa chỉ vào mấy bé trai, giọng nói đầy uy nghiêm:

"Các cậu trả đồ lại cho tớ, tất cả xin lỗi em ấy!"

Vốn làm hỏng đồ chơi của người ta đã hơi đuối lý, giờ cô bé trông mềm mại

nhất lớp đột nhiên nghiêm túc quở trách họ như vậy, từng đứa đều sợ liên tục

xin lỗi.

Thư Ý thu thập tay chân Ultraman lắp ráp lại với nhau, lắp xong thì trả lại cho

Trần Chỉ Hi: "Không sao rồi em, Ultraman không chết đâu, em xem nó vẫn ổn

đây này, nó sống lại rồi!"

Mắt Trần Chỉ Hi lập tức sáng lên: "Oa, chị giỏi quá! Cảm ơn chị!"

"Ngoan!" Cố Thư Ý xoa đầu bé, ôm vai bé nói: "Yên tâm, có chị ở đây, không

cho phép ai bắt nạt em!"

7. Sáu tuổi, làm toán

Giáo dục mầm non bây giờ thực sự rất khốc liệt.

Cố Lê và Thang Ninh vốn nghĩ mình sẽ là kiểu phụ huynh khá thoải mái, không

ép buộc con học cái này học cái kia.

Nhưng sau đó họ phát hiện, bây giờ những đứa trẻ cùng tuổi đều đã bắt đầu học

nhân chia hết cả rồi, nhưng hai đứa con của họ mỗi ngày chỉ chơi trò chơi gia

đình, cộng trừ cũng không biết.

Dù gì trước đây bản thân cũng không thể coi là học sinh kém, bây giờ sao họ để

con mình gần với học sinh kém được.

Hai người quyết định bắt đầu dạy kèm cho con ngay, không thể để con thua

ngay từ vạch xuất phát.

Lúc đầu Cố Lê tự nguyện cùng hai đứa trẻ học phép cộng, vì cô ấy cảm thấy với

khả năng toán học của mình nhiều nhất cũng chỉ dạy được đến phép cộng.

Sau này khó hơn thì giao cho hai người đàn ông dạy, cô ấy sẽ không tham gia

nữa.

Nhưng vì phép cộng đối với người lớn là chuyện quá quen thuộc và đơn giản,

Cố Lê thậm chí không biết dùng logic gì để giải thích chuyện một cộng một

bằng hai.

Cảm giác dạy tiếp thì đến mình cũng lẫn luôn.

Phép cộng trong phạm vi 10, Cố Lê có thể dạy các bé dùng ngón tay đếm.

Trên mười, chính Cố Lê cũng không dạy nổi.

Cô ấy cảm thấy cách đáng tin duy nhất chính là chiến thuật làm bài tập.

Để các bé làm bài điên cuồng, biết đâu làm nhiều sẽ hiểu ra.

Nhưng so với Trần Chỉ Hi, Cố Thư Ý có vẻ nhạy cảm với toán học hơn.

Gần như không cần dạy mấy, làm vài bài là hiểu.

Bình thường lúc làm bài, Trần Chỉ Hi sẽ lén nhìn đáp án của Thư Ý, có khi còn

lén hỏi cô bé.

Có lần Cố Lê hứa với Chỉ Hi nếu làm đúng tất cả bài tập thì sẽ thưởng cho bé

nửa tiếng chơi iPad buổi tối.

Trần Chỉ Hi làm đến một bài 6+8 thì không còn đủ ngón tay để đếm.

Bé ghé lại gần hỏi Cố Thư Ý: "Chị ơi, hỏi chị một câu."

Cố Thư Ý rất nghiêm túc lắng nghe: "Gì thế?"

"Là, bây giờ chị có sáu quả táo, em cho chị thêm tám quả nữa, vậy tổng cộng

chị có bao nhiêu quả?"

Cố Thư Ý suy nghĩ vài giây: "Mười bốn quả."

"Đúng rồi!" Trần Chỉ Hi viết xong mười bốn rồi vẻ mặt sung sướng hiện rõ trên

mặt.

Cố Lê nhìn thấy toàn bộ quá trình này mà không khỏi khâm phục, rốt cuộc đứa

trẻ này là thông minh hay ngốc nghếch nhỉ...

8. Sáu tuổi, ngủ

Trước sáu tuổi, Cố Thư Ý ngủ cùng phòng với Cố Ngộ và Thang Ninh.

Lúc đầu cô bé ngủ cùng giường với hai người, lớn hơn một chút thì ngủ trên

giường nhỏ, nhưng giường nhỏ đặt sát giường lớn, đôi khi ngủ rồi vẫn sẽ lăn

vào lòng Thang Ninh.

Tuy cô bé ngủ rất ngoan và rất yên ổn.

Nhưng trẻ lớn rồi, dù sao cũng phải tự ngủ một mình.

Mặc dù hai người không nỡ nhưng cuối cùng ngày này cũng phải đến.

Cố Thư Ý rất hiểu chuyện, thực ra từ rất lâu trước đây, Cố Ngộ đã nói với cô bé,

bắt đầu từ ngày sinh nhật sáu tuổi phải học cách ngủ một mình.

Trước đây cô bé nghĩ sáu tuổi còn xa lắm nên mới đồng ý.

Dù sao trong thế giới của trẻ con, trưởng thành là chuyện rất tuyệt vời.

Chỉ cần nói với cô bé ngủ một mình là biểu hiện của việc đã lớn, là chuyện rất

tuyệt vời, các bé sẽ cảm thấy mong muốn.

Nhưng khi thực sự đến ngày này, Cố Thư Ý vẫn hơi sợ.

Cô bé luôn có phòng riêng, nhưng bình thường cô bé toàn chơi ở phòng khách,

tối thì ngủ với ba mẹ.

Ngoại trừ thỉnh thoảng đọc sách làm bài tập sẽ ngồi vào bàn học trong phòng ra

thì cô bé vẫn thấy xa lạ với phòng mình.

Tuy trước đó Cố Ngộ đã bài trí rất nhiều thứ cho phòng cô bé, cũng đặt rất

nhiều thú nhồi bông trên giường cô bé.

Nhưng hôm đó khi hai người đưa cô bé đến trước cửa phòng mình, cô bé vẫn

hơi rụt rè.

Cố Thư Ý lùi lại hai bước, ôm chặt chân Thang Ninh.

Thang Ninh mềm lòng, cô ngồi xuống ôm Thư Ý: "Nếu thực sự không được thì

hay là..."

Lúc này Cố Ngộ lý trí hơn cô, anh nói với Thư Ý: "Mẹ mệt rồi, cần đi nghỉ

ngơi, tối nay ba ngủ cùng con ở đây nhé."

Cố Thư Ý suy nghĩ một lúc, gật đầu, thơm má Thang Ninh: "Vậy mẹ ngủ ngon,

hẹn gặp mẹ vào ngày mai."

Sau khi Thang Ninh đi, Cố Ngộ nhẹ nhàng đóng cửa phòng rồi cùng Cố Thư Ý

đi đến bên giường, giúp cô bé đắp chăn.

Anh vỗ nhẹ Cố Thư Ý nói: "Thư Ý, ba mẹ rất không nỡ xa con, ba biết con

cũng không nỡ xa ba mẹ, nhưng mà, con cần trưởng thành, ba mẹ cũng cần

không gian riêng. Ngày thường ba mẹ đi làm đã rất bận rồi, tối có khi cũng phải

tăng ca thức khuya, mấy lần ra vào toàn đánh thức con, có khi con dậy sớm hơn

cả ba mẹ, vì không muốn làm phiền ba mẹ mà phải nằm im không dám dậy.

Thật ra ba mẹ và con cũng thường ảnh hưởng đến giấc ngủ của nhau, nên con

có thể thử một lần, nếu thực sự không được thì con lại về ngủ cùng ba mẹ cũng

được, được không con?"

"Vâng, được ạ ba, con có thể thử xem."

"Giỏi quá." Cố Ngộ xoa đầu cô bé, tiện tay lấy một quyển sách bên cạnh: "Ba

đọc sách cho con nghe nhé."

Đọc xong một quyển sách, Cố Thư Ý đã thiu thiu buồn ngủ.

Cô bé nằm xuống, thấy bên cạnh có ba con gấu nhỏ màu trắng.

Hai con to, một con nhỏ.

Hai con to hơn, một con mặc váy, một con mặc vest.

Cố Thư Ý ôm hai con to nói: "Đây là ba và mẹ ạ?"

Cố Ngộ gật đầu: "Phải, mỗi tối ba mẹ đều biến thành gấu nhỏ ngủ cùng con

nhé?"

"Vâng ạ, có ba mẹ bên cạnh thì con sẽ là đứa trẻ hạnh phúc nhất trên đời." Nói

xong, Cố Thư Ý ngáp một cái: "Ba ơi con ngủ đây, ba ngủ ngon, con yêu ba."

"Ừm ngủ ngon."

"Nói với mẹ con yêu mẹ nữa."

"Được, ba sẽ chuyển lời."

Khi Cố Ngộ về phòng, Thang Ninh lo lắng hỏi: "Sao rồi? Con bé ngủ chưa?"

"Ừm, ngủ rồi."

"Có khóc không?"

"Không, cười rồi ngủ." Cố Ngộ vừa nói vừa hôn lên má Thang Ninh: "Con bé

bảo anh nói với em là con bé yêu em."

"Ừm, em cũng yêu con bé."

Cố Ngộ cười nhìn cô chăm chú: "Anh cũng yêu em."

Thang Ninh ôm chặt cổ anh: "Em cũng yêu anh~"

9. Mẹ chồng thần tiên

Sau khi sinh con, Thang Ninh thường lướt thấy rất nhiều bài viết về mâu thuẫn

giữa mẹ chồng nàng dâu trên mạng.

Tuy Thang Ninh cảm thấy Tống Mạn Tư hoàn toàn khác với những bà mẹ

chồng trên mạng, nhưng cũng khó tránh khỏi có một số bất đồng trong việc nuôi

con, cô cảm thấy có mâu thuẫn cũng là chuyện rất bình thường.

Mỗi ngày Tống Mạn Tư sẽ đến trường mẫu giáo đón hai đứa trẻ tan học, rồi đưa

hai bé về nhà, đôi khi nếu cần, bà còn nấu bữa tối, nấu xong bữa tối rồi thì tiện

thể dọn dẹp sơ qua nhà cửa cho hai người.

Nhưng Tống Mạn Tư rất biết chừng mực, bà không vào phòng ngủ của họ, hay

khi chạm vào bất kỳ thứ gì cũng phải hỏi Thang Ninh trước.

Bình thường Thang Ninh khá bận, về nhà có thể còn phải họp và bận công việc,

Tống Mạn Tư thường sẽ hâm nóng cơm, đợi cô ăn.

Ăn xong lại giúp cô rửa bát.

Đôi khi Thang Ninh cảm thấy hơi ngại: "Mẹ ơi, để con làm ạ."

"Không không, đôi tay xinh đẹp của con mà rửa bát thì mẹ sẽ xót lắm, con mệt

cả ngày rồi, mau đi nghỉ ngơi đi."

"Không sao đâu ạ, mẹ cũng vất vả cả ngày rồi."

"Mẹ có gì vất vả đâu." Tống Mạn Tư nói: "Mẹ vui lắm, trông trẻ dọn dẹp cho

các con mẹ cũng vui, có thể giúp các con giảm bớt một chút gánh nặng là mẹ

vui rồi. Cố Ngộ cũng thật là, bình thường hai đứa đều bận việc mà mẹ thấy nó

làm việc nhà ít lắm, bình thường cũng không có thời gian nấu cơm cho con ăn,

mẹ còn lo nó không chăm sóc con tốt."

"Không có đâu ạ, anh ấy chăm sóc con rất tốt, là con phải chăm sóc anh ấy."

"Các con chăm sóc lẫn nhau là được rồi, nếu bận thì để mẹ chăm sóc các con là

được." Tống Mạn Tư vừa nói vừa không nhịn được cười: "Mỗi ngày được thấy

các con là mẹ vui lắm."

"Mẹ cũng đã vất vả rồi, trông trẻ rất mệt đấy ạ."

Lúc này, Cố Thư Ý đi đến hỏi Tống Mạn Tư: "Bà ơi, con có thể xem tivi một lát

được không ạ?"

Tống Mạn Tư ngẩn ra, liếc nhìn Thang Ninh: "Chuyện này hỏi mẹ là được rồi,

hỏi bà làm gì?"

Thang Ninh cười nói: "Chắc là biết con sẽ không cho phép mới đến hỏi mẹ xem

có được không."

Tống Mạn Tư giảng đạo lý với Cố Thư Ý: "Những chuyện này phải nghe lời mẹ

nhé, bà cũng nghe lời mẹ, mẹ cho con xem thì xem, không cho con xem chắc

chắn cũng vì tốt cho con mà."

Thang Ninh không cho phép Cố Thư Ý xem tivi nhiều, nhưng thỉnh thoảng một

lần vẫn được.

Cô nói: "Đi xem một lát đi, không sao đâu."

"Vâng, cảm ơn mẹ!" Thư Ý vừa nói vừa vui vẻ chạy đi.

Khi Cố Thư Ý đi xem tivi, Thang Ninh giúp mẹ chồng dọn dẹp đồ đạc.

Tống Mạn Tư khẽ nói với Thang Ninh: "Nghe Cố Ngộ nói, bình thường con bé

không thích ăn rau, rất kén ăn phải không?"

"Vâng, đúng vậy ạ." Thang Ninh hơi tự trách: "Chủ yếu cũng là do lúc đầu

chúng con hơi chiều con bé, con bé không thích ăn thì không cho con bé ăn, giờ

thì nó không thèm ăn rau luôn."

"Ôi, không sao đâu, con đừng lo lắng quá, trẻ con đều không thích ăn rau cả,

hồi nhỏ Cố Ngộ cũng rất kén ăn, hồi nhỏ nó chỉ thích ăn mì, rau và thịt cũng

không ăn. Thói quen xấu của trẻ con lớn lên sẽ hết thôi, con cũng đừng quá lo

nhé."

Thang Ninh vốn tưởng Tống Mạn Tư sẽ bảo cô phải nghĩ cách cho trẻ ăn rau,

kiểu trộn vào cơm lừa ăn hoặc là dỗ cho ăn.

Không ngờ bà lại an ủi cô.

Tống Mạn Tư bỗng nghĩ ra điều gì, lại nói: "Còn nữa, con bé Cố Lê dễ bị người

khác lôi kéo lắm, gần đây hình như có mấy đồng nghiệp của nó cho con cái đi

học nhiều, mẹ thấy nó lại cho Chỉ Hi học đàn piano học vẽ các thứ, con nhất

định đừng để bị nó ảnh hưởng, mẹ thấy chính nó cũng đang làm cho mình vừa

mệt vừa lo lắng..." Nghĩ ra điều gì đó, đột nhiên bà lại nói thêm: "À mà nếu các

con muốn bọn nhỏ học thì mẹ có thể đưa đón chúng, hồi nhỏ cũng toàn là mẹ

đưa đón Cố Ngộ đi học piano, mẹ dẫn đi được hết, học phí cũng để mẹ trả cho,

chỉ cần con muốn cho bọn trẻ học, mẹ sẽ ủng hộ hết sức."

Thang Ninh nghĩ, có lẽ lúc đầu Tống Mạn Tư định khuyên cô thả lỏng, đừng tạo

áp lực lớn cho mình.

Sau đó nghĩ lại sợ cô nghĩ mình không ủng hộ cô cho trẻ học thứ gì đó nên mới

nói nửa câu sau.

Tống Mạn Tư vẫn luôn rất biết cân nhắc cảm nhận của Thang Ninh.

Nhưng Thang Ninh đã không còn tính cách nhạy cảm tự ti nữa.

Bây giờ cô có thể thoải mái đối mặt với bất kỳ chuyện gì.

Dù thế nào, Tống Mạn Tư đều có ý tốt: "Vâng, con cảm ơn mẹ, nếu cần chắc

chắn con sẽ nói với mẹ."

Dọn dẹp xong, lúc chuẩn bị đi, Tống Mạn Tư lấy hai túi đồ mang vào nhà từ

đầu đưa cho Thang Ninh: "Phải rồi, thời tiết chuyển lạnh rồi, mẹ mua cho Thư

Ý một ít quần áo và giày dép, còn nữa, mẹ cũng mua cho con một ít quần áo

phụ kiện mới các thứ, sợ con không có thời gian mua, mẹ mua theo phong cách

con thích đấy. Nếu thích thì mặc, không thích thì mẹ để hóa đơn trong đó, mẹ đã

hỏi rồi, có thể mang đi đổi trả."

Thang Ninh không ngờ ngoài phần của Thư Ý còn có phần của mình, vội cảm

động nói: "Cảm ơn mẹ."

"Còn nữa, hôm nay mẹ tình cờ đi ngang qua quán ăn bánh mì ruốc mà con

thích, thấy xếp hàng không dài nên mua cho con một ít, ngày mai có thể dùng

làm bữa sáng."

Thang Ninh chỉ từng nhắc đến cái bánh này một lần, ít nhất phải xếp hàng nửa

tiếng.

Hơn nữa hoàn toàn không thuận đường về nhà, chắc chắn là Tống Mạn Tư cố ý

đi mua.

Bình thường chỉ cần Thang Ninh nói thích ăn gì, Tống Mạn Tư nhất định sẽ ghi

nhớ trong lòng rồi đi mua cho cô.

Thang Ninh thực sự cảm nhận được tình mẫu tử gấp bội lần từ Tống Mạn Tư

mà trước đây cô thiếu thốn.

Nếu nói nửa đầu cuộc đời của người khác có tình yêu của mẹ ruột, nửa sau gặp

một bà mẹ chồng không dễ sống chung thì có lẽ cô may mắn hơn.

Nửa sau đời cô gặp được một bà mẹ chồng yêu cô hơn cả mẹ đẻ.

Yêu cô vô điều kiện, không tiếc tình mẫu tử của mình.

Thực sự coi cô như con gái ruột.

Giống như cô đã sớm coi Tống Mạn Tư như mẹ ruột của mình vậy.

10. Sáu tuổi, Tết

Mỗi năm đến Tết, nhà cửa đều vô cùng nhộn nhịp.

Tống Mạn Tư và Cố Tránh sẽ đến nhà Cố Ngộ hoặc Cố Lê.

Dù sao chỉ cách nhau một cánh cửa, một lần đến hai nhà, cũng tiện.

Mỗi năm Tết đến, hai ông bà đều sẽ lì xì cho hai đứa trẻ phong bao lì xì siêu to.

Có hai đứa trẻ, nhà cửa cũng nhộn nhịp hơn.

Thông thường tầm chiều chiều cả nhà sẽ cùng nhau làm vằn thắn, tối sẽ cùng

nhau vừa xem Xuân Vãn vừa ăn cơm tất niên.

Bình thường hai đứa nhỏ đều ngủ sớm, nhưng vào ngày này, cả hai đứa được

cho phép thức khuya.

Đối với trẻ con mà nói, thức khuya là chuyện ghê gớm lắm.

Nhưng đối với trẻ con mỗi tối chín giờ đã ngủ mà nói, thức khuya là chuyện

khó.

Bắt đầu từ mười giờ cả nhà đã bắt đầu chơi các trò cờ cá ngựa, chơi trò gia đình,

vẽ tranh tô màu và làm đồ thủ công để giữ tinh thần cho các bé.

Chỉ là càng gần 12 giờ càng buồn ngủ.

Những năm trước chưa đến 12 giờ đã không chịu nổi, chưa thực sự đón được

năm mới.

Năm nay hai cô bé quyết định, dù thế nào đi nữa cũng phải đợi đến lúc đếm

ngược.

Hai đứa còn hẹn nhau nếu ai không kiên trì được đến 12 giờ thì hôm sau phải

làm thêm một trang bài tập toán.

Để có thể làm ít bài toán hơn, Trần Chỉ Hi luôn tập trung tinh thần.

Nhưng đến 11 giờ tối, bé vẫn ngủ thiếp đi.

Hơn 10 giờ Tống Mạn Tư và Cố Tránh đã về nhà, Trần Thạc và Cố Lê cũng bế

Trần Chỉ Hi về.

Cuối cùng là gia đình ba người Cố Ngộ đón năm mới.

Khi gần đến 12 giờ.

Cố Lê lấy que pháo hoa ra nói với Thư Ý: "Nho Nho ơi, chúng ta đốt pháo hoa

nhé?"

"Được ạ được ạ! Con đang đợi cái này!"

Đây là lần đầu tiên Thư Ý đốt pháo hoa, cô bé chơi vui không thể tả.

Cơn buồn ngủ vừa nãy hoàn toàn biến mất, đôi mắt đẹp giống Cố Ngộ của cô bé

lấp lánh ánh sao rực rỡ.

Ba người cùng nhau đốt que pháo bông trên ban công.

Cảnh tượng này giống hệt như cảnh kết của thế giới cổ tích.

Hiện thực hóa của hạnh phúc.

Thang Ninh vốn nghĩ đây đã là chuyện hạnh phúc nhất cô có thể nghĩ đến rồi,

cho đến khi cô biết được một bí mật nhỏ khác không lâu trước đây.

Vẫn chưa kịp nói với Cố Ngộ, cũng chưa nghĩ ra cách nói với Nho Nho.

Cuối cùng Cố Thư Ý cũng đón được năm mới.

Sau khi kết thúc đếm ngược, Cố Ngộ nói với bé: "Con đã đón năm mới rồi, có

thể ước một điều ước năm mới đấy."

Cố Thư Ý suy nghĩ một lúc, rất nghiêm túc nói: "Con muốn có một em trai hoặc

em gái."

Thang Ninh hơi ngẩn ra.

Không biết có phải trẻ con có linh tính thật không.

Có phải cô bé cảm nhận được điều gì rồi không?

Cố Ngộ vừa định nói "vậy tối nay ba sẽ cố gắng" thì thấy Thang Ninh bên cạnh

nhẹ nhàng sờ bụng, đầy tình mẫu tử nói với cô bé: "Điều ước này, có lẽ năm sau

sẽ có thể thực hiện đấy."

Cố Ngộ ngạc nhiên vui mừng đưa mắt nhìn cô.

Thang Ninh dựa vào lòng anh, dịu dàng nói với anh: "Năm sau sẽ là bốn người

cùng đón năm mới rồi.”
 
Chương 221


Khi Cố Lê học đại học, Cố Ngộ đã đi làm rồi.

Vì chênh lệch tuổi tác khá nhiều nên từ nhỏ đến lớn hai người không chơi

chung với nhau được.

Hồi nhỏ Cố Lê luôn rất ngưỡng mộ Cố Ngộ, cảm thấy anh học giỏi lại đẹp trai

còn tốt với mình, luôn tự hào vì có một người anh như vậy.

Cô ấy bắt đầu có một số quan điểm khác về anh trai là từ khi anh bắt đầu

thường xuyên nói với gia đình rằng mình có bạn gái mới.

Trong lòng Cố Lê, anh trai cô ấy nên là kiểu đàn ông tốt phong nhã thanh cao,

không nên giống những gã đàn ông tồi kia.

Tuy Cố Ngộ thực sự có vốn phong lưu lịch lãm và trăng hoa, nhưng Cố Lê luôn

cảm thấy nhân phẩm của Cố Ngộ không giống kiểu đàn ông phụ tình đa tình đó.

Cả đời cô ấy ghét nhất là loại đàn ông không coi trọng tình cảm, không ngờ anh

trai cô ấy cũng là người như vậy.

Từ đó về sau, Cố Lê không còn nhìn Cố Ngộ qua lăng kính màu hồng nữa.

Cũng không biết từ bắt đầu khi nào mà cô ấy thích chọc ghẹo Cố Ngộ, không

còn tôn sùng anh như nam thần giống trước kia nữa.

Sau khi Cố Ngộ tốt nghiệp đại học thì ra ở riêng, bình thường cũng chỉ có dịp lễ

Tết mới về.

Vào một kỳ nghỉ dài ngày lễ 1/5, Cố Lê thảo luận về vấn đề trang điểm với

Thang Ninh qua WeChat, còn chia sẻ cho Thang Ninh một video của một

blogger trang điểm.

Quả Lê: [Cậu mau click xem blogger này đi, cậu trang điểm theo từng bước của

cô ấy thử xem, chắc chắn sẽ đẹp hơn cô ấy nhiều!]

Thang Ninh xem kỹ xong rồi trả lời: [Không có đâu, nền tảng của người ta rất

tốt, cảm giác không trang điểm cũng đã rất đẹp rồi.]

Quả Lê: [Tuyệt đối không đẹp bằng cậu! Cậu nên học trang điểm đi! Chắc chắn

sẽ đẹp tuyệt vời luôn.]

Quả Chanh: [Ừm được, lần sau cậu dạy tớ nhé.]

Đúng lúc đó, chuông cửa nhà reo lên.

Vốn tưởng là shipper, không ngờ qua vài giây lại nghe thấy giọng Cố Ngộ.

Cố Lê vốn đang nằm trên giường, nghe thấy tiếng bèn đi ra.

Thấy Cố Ngộ, cô ấy chào hỏi qua loa: "Ồ, sao anh về vậy?"

Cố Ngộ thay giày rồi đưa cho cô ấy bánh su kem và trà sữa cô ấy thích.

Nhận bánh su kem xong, thái độ Cố Lê mới thay đổi đôi chút: "Vẫn là anh trai

tốt nhất, lần nào cũng mang đồ ngon cho em~"

"Anh thấy vẻ mặt em vừa nãy rất chi là ghét bỏ đấy." Cố Ngộ vừa nói vừa ngồi

xuống phòng khách xem tivi.

Hôm nay Cố Tránh đi xã giao, trong nhà chỉ có Tống Mạn Tư và Cố Lê.

Biết trước Cố Ngộ sẽ về, hôm nay Tống Mạn Tư đã chuẩn bị một bữa tiệc thịnh

soạn.

Cố Lê vốn đang hơi rảnh rỗi, thấy Cố Ngộ thì bèn ngồi xuống bên cạnh anh, tò

mò hỏi han: "Anh, dạo này anh thế nào?"

Ánh mắt Cố Ngộ dừng lại trên màn hình tivi: "Cũng tốt, vừa thăng chức."

"Không hỏi anh vêf công việc, em không quan tâm công việc của anh." Cố Lê

vừa nói vừa ghé lại gần, gối lên tay vịn sofa, nhìn anh nói: "Bạn gái anh nói lần

trước ấy, thế nào rồi, có ảnh không?"

"Bạn gái nào..." Cố Ngộ vừa nói vừa sửa lại từ ngữ: "Không phải, anh nói có

bạn gái khi nào?"

"Thì nói hồi Tết năm nay đó." Cố Lê trừng mắt nhìn anh: "Không phải anh có

đồng thời mấy cô bạn gái đấy chứ?!"

"Không có, Tết tháng hai à... Lúc đó mới quen không lâu mà." Cố Ngộ tính toán

ngày tháng trong lòng.

"Sao gọi là mới quen không lâu, thế cũng ba tháng rồi, thông thường ba tháng là

đã qua giai đoạn yêu đương nồng nhiệt và sắp bước vào giai đoạn ổn định rồi

đó." Cố Lê tỏ vẻ rất chuyên nghiệp.

"Con bé này sao biết nhiều thế?" Cố Ngộ chuyển chủ đề sang cô ấy: "Đừng nói

là em không lo học hành, yêu sớm ở trường đấy nhé?!"

"Anh, em là sinh viên đại học rồi, cho dù yêu đương cũng không gọi là yêu

sớm: " Cố Lê bực bội trợn mắt: "Trường em cũng không có ai lọt được vào mắt

em..."

"Ồ, mắt cao thế cơ à?" Cố Ngộ nhướng mày.

"Đương nhiên rồi." Cố Lê ngẩng cằm: "Dù sao có một ông anh như anh, đàn

ông bình thường không vào mắt em được."

Cố Ngộ rất đắc ý nói: "Ừm, anh nâng cao tiêu chuẩn của em rồi."

Cố Lê lẩm bẩm: "Nhưng cũng hạ thấp mức độ của em về lịch sử tình cảm của

đàn ông..."

Cố Ngộ không nghe rõ cô ấy đang nói gì, hỏi một câu: "Em nói gì?"

"Không có gì." Cố Lê lắc đầu.

Tuy hai anh em không gặp mặt nhiều nhưng có rất nhiều chuyện để nói.

So với sự tò mò của Cố Lê, Cố Ngộ vẫn thật lòng quan tâm em gái ruột của

mình hơn: "Còn em? Ở trường thế nào? Có chăm chỉ học tập không?"

"Đương nhiên rồi." Cố Lê rất tự hào nói: "Em gái anh đang nỗ lực vì học bổng

đấy.”

"Ồ? Có tinh thần cầu tiến như vậy từ khi nào thế? Mặt trời mọc đằng Tây rồi

à?"

"Không có, chỉ là gần đây bị lây nhiễm thôi..." Cố Lê nói câu này với vẻ mặt

khó tả.

Cố Ngộ cảm thấy giống kiểu bà mẹ già tự hào và mãn nguyện khi nói về con

mình...

Anh cũng tò mò: "Em không bình thường rồi, em bị lây nhiễm cái gì vậy, vi rút

à?"

"Anh nói gì thế!" Cố Lê không nhịn được dùng gối ném anh một cái: "Là một

người bạn của em."

"Em còn có bạn chăm chỉ học hành thế à?"

"Anh có ý gì vậy!" Cố Lê chống nạnh không vui.

"Mấy đứa bạn xấu của em trước đây... Không xúi em trốn học thì cũng xúi em

không làm bài tập, có đứa nào đưa em vào đường ngay thẳng đâu?"

"Ôi, lần này là bạn phòng bên cạnh em, là một cô gái rất rất tốt, ở cùng cậu ấy

em luôn bị cái sự tích cực hướng về phía trước của cậu ấy lây nhiễm, cậu ấy

không phải kiểu nỗ lực quá sức nhưng vẫn có một cảm giác rất tích cực, nói

không rõ được đâu, tóm lại là ở cùng cậu ấy, làm em cũng muốn giống cậu ấy,

nỗ lực trở thành người xuất sắc hơn."

Nghe những lời này từ miệng Cố Lê, Cố Ngộ cũng thấy lạ: "Hiếm có nhỉ, khiến

em gái anh cũng có sự tỉnh ngộ này, xem ra có cơ hội nhất định phải gặp mặt

thăm hỏi một chút."

"Đừng! Mơ đi!" Cố Lê lè lưỡi với anh, làm mặt quỷ.

Tối ăn cơm, Tống Mạn Tư như thường lệ quan tâm hỏi thăm Cố Ngộ: "A Ngộ

này, bạn gái mà con nói lần trước ấy, khi nào rảnh dẫn về nhà nhé?"

Cố Ngộ lập tức cảm thấy giảm khẩu vị, anh nghiêm túc đáp lấy lệ: "Vâng, lần

sau nhé."

"Lần sau là khi nào, không phải mấy ngày này đang nghỉ sao, hay là cùng ra

ngoài ăn bữa cơm đi."

Cố Ngộ tùy tiện bịa một cái cớ: "Cô ấy không phải người địa phương, về quê

rồi."

"Ồ, quê ở đâu vậy?"

Cố Ngộ nghĩ, mỗi lần mẹ anh hỏi về bạn gái, trong đầu anh đều sẽ có một hình

tượng cụ thể.

Phiên bản chuyển giới của Doãn Sam và phiên bản chuyển giới của Trần Trác

đã dùng rồi.

Chỉ còn lại phiên bản chuyển giới của Tiền Tư Châu.

"Ừm, cô ấy là người Vân Thành." Cố Ngộ sợ Tống Mạn Tư còn hỏi tiếp, thôi

thì chủ động khai thật luôn: "Tuổi tác tương đương con, cũng học trường con,

học chuyên ngành gần giống nhau, bình thường cũng coi như có chủ đề chung,

thích ăn bánh bao thịt, mì trộn thịt bò sốt và thịt viên sốt cà chua."

"Cô gái đó... Thích ăn mặn thế à." Khóe miệng Tống Mạn Tư hơi giật giật.

"Sao nghe cảm giác không giống đồ mà một cô gái dễ thương thích ăn nhỉ?" Cố

Lê cũng thêm một câu.

Cố Ngộ liếc nhìn cái đùi gà to trong bát cô ấy: "Ừm, giống em, thích ăn thịt."

Cố Lê hừ một tiếng.

"Vậy có ảnh không, đưa mẹ xem nào." Tống Mạn Tư tò mò hỏi.

"Ảnh..." Cố Ngộ lấy điện thoại ra giả vờ tìm kiếm một lúc: "Khoảnh khắc của

cô ấy có vẻ không có."

"Vậy lần sau nhất định phải chụp một tấm ảnh chung cho mẹ xem nhé!"

Cố Ngộ nghĩ trong lòng cứ qua được lần này là may rồi, gật đầu thật mạnh:

"Vâng ạ, nhất định lần sau con sẽ chụp!"

Mấy tháng sau, vào kỳ nghỉ dài ngày Quốc khánh, Cố Ngộ về ăn bữa trưa, trước

khi về nhà đột nhiên nhớ ra việc trước đây đã hứa với Tống Mạn Tư là sẽ chụp

"ảnh chung với bạn gái".

May mà anh nhớ ra kịp thời, khi ngồi trên bàn ăn, trước khi Tống Mạn Tư mở

miệng hỏi đã chủ động thú nhận: "Mẹ, con chia tay rồi."

"À..." Tống Mạn Tư kéo dài giọng: "Lại chia tay à?"

Cố Ngộ thậm chí còn không nhận ra chữ "lại" này, trong vẻ bất lực lộ ra chút

muốn ý từ bỏ.

Cố Lê với vẻ mặt "em biết ngay mà" nói với Tống Mạn Tư: "Thấy chưa, con đã

nói rồi, chắc chắn anh con sẽ chia tay vào Quốc khánh mà."

Tống Mạn Tư lau khô tay ướt, nhìn Cố Ngộ hỏi: "Vậy giờ con độc thân à?"

Cố Ngộ nghĩ nếu nói có bạn gái chắc lại bị đòi ảnh, thẳng thắn trả lời: "Vâng,

bây giờ con không có bạn gái."

"Ôi, vậy tốt quá, cháu gái của cô Vương hỏi mẹ WeChat của con mấy lần rồi,

mẹ cứ nói con có bạn gái, cô ấy bảo không sao, đợi đến khi chia tay rồi add con.

Đây này, mau add người ta đi."

"..." Cố Ngộ tỏ vẻ không lời nào để nói.

Cố Lê ngồi bên cạnh không nhịn được châm chọc: "Cô cháu gái của bạn mẹ

cũng hơi có vấn đề thiệt nha, sao lại mong người ta chia tay chứ."

Lời châm chọc chính xác này khiến hai người đều cảm thấy hơi xấu hổ.

Cố Ngộ không add WeChat mà tìm cớ nói: "Con nhớ hôm nay Cố Lê phải về

trường, con đưa em ấy về trường nhé."

"Ơ, không cần đâu, em có thể đi xe buýt trường mà."

Cố Ngộ kéo Cố Lê đứng dậy: "Anh lái xe an toàn hơn, đi thôi."

Vốn cô ấy định về trường muộn hơn một chút nhưng lại bị Cố Ngộ kéo đi, thế

là phải về trường vào buổi chiều luôn.

Nhưng dù sao ở nhà cũng chán rồi, đúng lúc về xem Thang Ninh thế nào.

Quốc khánh Thang Ninh không về nhà, mấy người khác không về nhà thì đi du

lịch, chỉ có một mình cô ở trường chắc cũng khá cô đơn.

Cố Ngộ đưa Cố Lê đến cổng trường xong, nói: "Anh không đưa em vào đâu,

đến cổng trường chắc an toàn rồi."

"Ừm, không cần đâu, em tự vào được rồi, tạm biệt."

Cố Lê xuống xe rồi về ký túc xá, định đi tìm Thang Ninh nhưng phát hiện cô

không ở ký túc.

Nhắn tin cho Thang Ninh, cô nói đang ở thư viện đọc sách, giờ sẽ về ngay.

Cố Lê đang sắp xếp đồ đạc thì đột nhiên phát hiện mình quên một cái túi nhỏ

trên xe Cố Ngộ, cô ấy bèn gọi điện cho anh nhờ anh mang vào giúp.

Đây là lần đầu tiên Cố Ngộ đến trường của Cố Lê.

Trước đây, cô ấy cũng không muốn phô trương thế này, chỉ có Cố Tránh và

Tống Mạn Tư đưa.

Trường đại học của Cố Lê là trường luật nổi tiếng, thiết kế của trường hơi mang

phong cách Pháp.

Trung tâm cả khuôn viên trường là một sân vườn rộng mở, xung quanh đều là

cây cối và bãi cỏ được cắt tỉa cẩn thận.

Có lẽ vì đang nghỉ lễ, người trong trường không nhiều, chỉ lác đác thấy vài

người qua đường.

Trường học của họ lớn như trong tưởng tượng, Cố Ngộ vừa ngắm cảnh vừa tìm

ký túc xá của cô ấy, thậm chí suýt đi lạc.

Đi vòng vòng mấy vòng, thực sự không muốn đi đường vòng nữa, vì vậy anh

đành gọi một người qua đường hỏi đại: "Xin hỏi tòa F dãy 3 ở đâu vậy?"

Cô gái trẻ bị gọi lại hiển nhiên hơi choáng trước vẻ đẹp của anh.

Nói chuyện còn lơi lắp bắp, chỉ về phía sau: "Ở, ở ở ở đằng kia."

Cố Ngộ gật đầu cảm ơn cô gái rồi đi.

Cuối cùng cũng tìm thấy ký túc xá của họ, Cố Ngộ để đồ ở dưới tầng rồi gọi

điện cho Cố Lê.

Cố Ngộ vừa đi về vừa nói: "Đồ anh để ở chỗ cô quản lý dưới tầng ký túc xá rồi,

cô ấy không cho anh lên."

Cố Lê đùa: "Sao anh không quyến rũ cô ấy đi, bảo cô ấy cho anh lên."

"Không hay đâu, thế là tin có một anh chàng đẹp trai ở đây sẽ lan truyền khắp

trường mất."

"Đẹp chết anh đi!" Không thấy mặt, Cố Ngộ cũng có thể tưởng tượng ra vẻ mặt

trợn mắt của cô ấy: "Em phải giấu anh kỹ mới được, không thể để anh đến hại

các bạn em, lúc đó họ đến đòi nợ tình với em em phải biết làm sao."

"Em yên tâm, anh không hứng thú với sinh viên đại học đâu, anh thích người

trưởng thành một chút." Cố Ngộ vừa nói vừa cố ý kéo dài giọng lên xuống:

"Chị ơi..."

Đúng lúc này, Thang Ninh đang đi đến từ phía đối diện.

Cố Ngộ liếc nhìn về phía xa, cuối cùng tầm mắt bị Thang Ninh thu hút.

Cô mặc một chiếc váy liền màu trắng tinh, buộc tóc đuôi ngựa gọn gàng.

Tay ôm sách, tai đeo tai nghe, có vẻ đang nghe nhạc.

Cô hơi cúi đầu, dường như đang nhìn bóng mình.

Cố Ngộ đột nhiên cảm thấy một làn gió nhẹ thổi qua mặt.

Rõ ràng là thời tiết tháng mười nhưng làn gió này lại bất ngờ mang theo chút

ấm áp.

Cũng không biết tại sao, anh vô thức bước chậm lại.

Như thể thời gian cũng trôi chậm hơn bình thường một chút.

Sau một khoảng lặng ngắn, đầu dây bên kia vang lên giọng nói của Cố Lê:

"Anh ơi, bây giờ anh không để ý đến tình cảm, đợi đến một ngày thực sự rơi

vào tình yêu, anh sẽ biết báo ứng đến rồi đó."

Khi Cố Lê nói đến hai chữ "Báo ứng".

Thang Ninh vừa vặn ngẩng đầu lên.

Cô không nhìn về phía anh.

Nhưng anh lại nhìn thấy cô.

Lần gặp đầu tiên với bất kỳ người quan trọng nào đều là ấn tượng sâu sắc.

Cho đến bây giờ Cố Ngộ vẫn có thể nhớ lại, khi Thang Ninh đi ngang qua anh,

anh ngửi thấy một mùi hương hoa không biết từ đâu bay đến.

Màu sắc của cả thế giới đều sáng lên một độ.

Anh thất thần trong một khoảnh khắc.

Mãi vài giây sau mới được Cố Lê gọi hồn trở lại.

Có lẽ vì câu nói vừa rồi của Cố Lê vẫn vương vấn trong tâm trí.

Khoảnh khắc đó, anh đột nhiên gặp ảo giác như thế này.

... Lần đầu tiên gặp cô, anh đã biết, báo ứng của mình tới rồi.

HOÀN.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top